Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1116: C1116: Rất nhanh


Súc Sinh Đạo lĩnh chủ đằng đằng sát khí quát lớn.

“Các người trở về nói với thần chủ, sở Tài Quyết chúng tôi sẽ bảo vệ Hộ Quốc Thần Tướng, nếu ông ta muốn động tới thì phải hủy đi sở Tài Quyết rồi hẵng tính tới chuyện đó!”

Lúc này, người đàn ông mặc áo trắng lên tiếng, đây chính là Nhân Đạo lĩnh chủ!

“Rút!”

Ánh mắt Kim Thần không ngừng lóe lên, cuối cùng vẫn lựa chọn rút lui, không đối đầu trực diện với Tài Quyết lĩnh chủ.

Bọn họ có tám người, một chết một vị thương, nhân sổ không chiếm được lợi thế, hơn nữa bên cạnh còn có một cô gái trẻ yêu nghiệt, nếu đánh nhau sẽ lành ít dữ nhiều, chỉ có thể rút lui trước.

Rất nhanh, bọn họ đã dẫn theo Hỏa Thần đang bị thương và Lôi Thần đã chết, rời khỏi nơi này.

Sáu vị lĩnh chủ nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt mang theo phần quỷ dị.

“Sở Tài Quyết các người giúp tôi với mục đích gì?”

Diệp Phàm trâm giọng nhìn sáu người đối diện.


“Nếu Thần Tướng muốn biết những bí mật này thì xin mời về sở Tài Quyết chúng tôi một chuyến, tới lúc đó tất cả sẽ được rõ ràng!”

Vị Thiên Đạo lĩnh chủ nhìn Diệp Phàm nói.

“Muốn nói thì nói ở đây, không nói thì tôi đi!”

Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp rời khỏi.

Hắn không có thời gian với đám người cái gì mà sở Tài Quyết này.

“Với thực lực hiện tại của cậu, còn chưa đủ tư cách kiêu ngạo trước mặt chúng tôi!”

Địa Ngục đạo lĩnh chủ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt âm u, ông ta lạnh giọng nói.

“Thế sao? Ông có muốn thử thực lực của tôi không?”

Diệp Phàm sờ sờ mũi nói.


“Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại cậu, mời cậu đi với chúng tôi một chuyến!”

Nhân Đạo lĩnh chủ nhìn Diệp Phàm nói.

“Không có thời gian…”

Diệp Phàm không muốn phí lời.

“Cậu…”

Lúc này, cả Súc Sinh Đạo lĩnh chủ và Địa Ngục Đạo lĩnh chủ đều âm trầm nhìn Diệp Phàm.

“Các người muốn ra tay?”

Tư Thiên Thiên ngăn trước mặt hai người bọn họ, lạnh lùng nói.

“Cô gái, cô có thể giết chết được tên Lôi Thần kia nhưng không đối phó được với chúng tôi, không muốn bị ăn đòn thì lăn sang một bên!”

Súc Sinh Đạo lĩnh chủ khinh thường nhìn Tư Thiên Thiên.

Ầm!!!

Tư Thiên Thiên trực tiếp đánh một chưởng về phía đổi phương.

Vị Súc Sinh Đạo lĩnh chủ kia cũng tung móng vuốt về phía Tư Thiên Thiên.
 
Chương 743: C743: Tôi là thủ hạ của thiếu chủ


Đột nhiên mặt mũi Lâm Thi Âm đỏ lên, cô ấy nói: “Thất sư phụ, tôi không phải là vợ của Diệp Phàm, bà hiểu lầm rồi."

“Nha đầu cô đừng có giấu giếm nữa, nếu cô và tiểu tử kia không có quan hệ gì thì sao nó lại đưa cô lên núi chứ?”

“Hơn nữa trông cô cũng xinh đẹp, nếu cô không là vợ của tiểu tử đó thì há chẳng phải người khác sẽ được hời à, vậy thì tôi không đồng ý đâu.”

Chung Vô Diễm hừ lạnh, mà những gì bà ấy nói lại khiến Lâm Thi Âm cảm thấy voi cùng thẹn thùng.

Ngay lập tức, Chung Vô Diễm liếc nhìn Cơ Như Yên rồi nói: “Cô cũng là vợ của Tiểu Phàm à? Thật sự trông không tệ, quả nhiên tiểu tử đó có con mắt rất tỉnh tường trong việc tìm vợ.”

“Tôi là thủ hạ của thiếu chủ!”

Cơ Như Yên mỉm cười đáp lại.


“Trông cô xinh đẹp như vậy thế mà lại là thủ hạ của nó, thật sự tiểu tử này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Chung Vô Diễm lắc đầu. Sau đó họ đến phòng của Đường Sở Sở.

Chung Vô Diễm nhìn Đường Sở Sở say ngủ thì đôi mắt của bà ấy sáng lấp lánh.

“Diệp Phàm đi về phía tây nam tìm Xích Dương Thảo, cũng không biết có thể tìm được không nữa.”

Lâm Thi Âm lo lắng hỏi.

“Sở Sở chính là người vợ được anh ấy công nhận, nên chắc chắn anh ấy sẽ tìm được Xích Dương Thảo, nhưng lần này Khí Huyền Âm của Sở Sở bộc phát đã kinh động đến không ít người, bí mật về thân thể Huyền Âm của cô ấy khó giữ được nữa.”

“Tiếp theo đây sẽ ngày càng có rất nhiều người muốn có được Sở Sở, muốn mượn thân thể Huyền Âm của Sở Sở để tăng cường thực lực.”


Chung Vô Diễm nói.

“Vậy phải làm sao đây?”

Vẻ mặt của Lâm Thi Âm thay đổi, cô ấy lo lắng hỏi.

Chung Vô Diễm cười nói: “Đừng lo lắng, không phải ta đã đến rồi sao.”

“Ta muốn xem thử ai dám cướp Sở Sở từ trong tay lâu chủ Bách Hoa Lâu †a đi?”

Nét mặt của Chung Vô Diễm rất tự tin, bà ấy hừ lạnh nói.

Vào lúc này Diệp Phàm đang tìm Xích Dương Thảo ở trong rừng nguyên sinh. Chỉ trong một cái liếc mắt thì không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của khu rừng nguyên sinh này được, nên không dễ để tìm thấy Xích Dương Thảo.

Hơn nữa quả thật ở đây có rất nhiều dã thú hung dữ và các loại bọ cạp rắn độc cùng với nhiều thứ độc vật linh tinh khác, đương nhiên đối với Diệp. Phàm và Đồng Phương Hạo Thiên thì những thứ này không được tính là uy hiếp.

Chẳng mấy chốc đã ba tiếng trôi qua.
 
Chương 1117: C1117: Không biết


Kết quả, một tiếng vang truyền tới.

Súc Sinh Đạo lĩnh chủ bị Tư Thiên Thiên đánh bay ra xa mười mấy mét, miệng phun ra máu, gương mặt trắng bệch.

Lúc này, năm vị Tài Quyết lĩnh chủ khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Tư Thiên Thiên với ảnh mắt quỷ dị.

“Ai muốn động tới anh Diệp thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã!”

Tư Thiên Thiên kiêu ngạo nói.

Ánh mắt Thiên Đạo và Nhân Đạo lĩnh chủ lóe lên, bọn họ nhìn Diệp Phàm nói: “Nếu như Hộ Quốc Thần Tướng không chịu đi theo chúng tôi, vậy thì đế lần khác, sau này còn gặp lại!”

Ngay sau đó, mấy người họ lần lượt rời đi, bao gồm cả Súc Sinh Đạo lĩnh chủ đang bị thương kia.

“Chủ nhân, sở Tài Quyết thế giới này rốt cuộc muốn làm gì?”

Đại ma vương Satan tò mò nói.

“Không biết!”


Diệp Phàm lắc đầu.

“Lúc trước hai vị Tài Quyết trưởng lão kia cũng không có địch ý với chủ nhân, nhưng sáu người bọn họ lại chẳng có ý tốt, bọn họ tới đây vì mục đích nào đó!”

Long Kỵ quân chủ trầm giọng nói.

“Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, chỉ cần là kẻ địch của anh Diệp thì đều phải chuẩn bị sẵn quan tài!”

Tư Thiên Thiên lạnh lùng nói.

“Thiên Thiên, nói không sai!”

Diệp Phàm mỉm cười.

Ngay sau đó, bọn họ trực tiếp rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm gặp được Tô Nhược Tuyết, đưa thành quả nghiên cứu khoa học mà hắn cho người tìm được từ một căn cứ ở Anh Quốc giao cho đổi phương.


“Đây là thành quả nghiên cứu khoa học mà cô muốn, mang về cho ông nội cô đi!”

Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết nói.

“Cảm ơn anh!”

Tô Nhược Tuyết cầm thành quả nghiên cứu cả đời của ông nội, cô kích động nhìn Diệp Phàm.

“Một tiếng cảm ơn là xong rồi à!”

Diệp Phàm trêu ghẹo nói.

Tô Nhược Tuyết do dự vài giây, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, hôn lên môi Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm ngây ngấn cả người.

Tô Nhược Tuyết chạm môi một giây rồi lập tức lùi về sau, vẻ mặt ửng đỏ nhìn Diệp Phàm: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, bây giờ cho anh, đủ chưa?”

“Cô đang dụ dỗ tôi đấy á?”

Diệp Phàm sờ môi nhìn Tô Nhược Tuyết.

“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
 
Chương 744: C744: Tìm chết


Diệp Phàm và Đông Phương Hạo Thiên càng tìm thì càng đi sâu hơn vào. rừng, nhưng đã đi đến nơi sâu nhất trong rừng rậm rồi vẫn không tìm thấy gì.

“Chủ nhân, anh nhìn xem, đằng kia có tòa nhà” Đột nhiên Đông Phương Hạo Thiên chỉ về một hướng xa và nói. Diệp Phàm liếc nhìn theo thì nhìn thấy phía xa có những tòa nhà cổ được bao bọc

bởi tường rào, hơn nữa bên trong đó còn có ánh sáng, rõ ràng là có người ở.

“Trong rừng hoang núi thảm này mà lại có người sống sao? Hơn nữa nhìn quy mô của những tòa nhà này thì còn là một cộng đồng.”

Đôi mắt của Diệp Phàm tỏa sáng lấp lánh.

“Nếu như ở đây có người sống, vậy liệu rằng họ có biết tung tích của Xích Dương Thảo không?”

Đông Phương Hạo Thiên hỏi. “Đi thôi!” Ngay lập tức Diệp Phàm tiến về phía làng trại đó.

Mà làng trại này là nơi sinh sống của dân tộc Miêu. Nhưng vào lúc này bên trong Miêu trại có chuyện lớn xảy ra.

Miêu tộc bị người ta tấn công.

Mà người tấn công không ai khác là chính là người trong cùng dòng dõi Man Quốc Vu Môn.


Lúc này ở bên trong làng trại hầu hết người của Miêu tộc đều ngã trên đất, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nhìn dáng vẻ của họ giống như bị trúng cổ độc.

Mà thật sự thì bọn họ đã bị trúng cổ độc, đó là một loại trùng cổ cực độc. trong Vu Môn, cho dù sở trưởng của hộ là vu cổ chỉ thuật nhưng trong thời gian ngăn cũng khó giải được độc.

Trong số họ có đại trưởng lão của Miêu tộc tái nhợt đứng ở kia bảo vệ một thiếu nữ mặc trang phục của Miêu tộc và đeo lục lạc màu tím trên tay.

Đôi mắt của ông ấy gắt gao nhìn người đàn ông có bím tóc và có râu ở trước mặt, người đó mặc áo choàng đen, đó là một người đàn ông trung niên

có khuôn mặt u ám.

Người đàn ông trung niên này chính là môn chủ Vu Môn, Vu Thiên Hành. Phía sau ông ta là mấy trăm vị cường giả của Vu Môn, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

“Các người là một đám bỉ ổi vô liêm sỉ, thế mà lại sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này, quả là khiến cho Vu tộc bế mặt mà.”

Vị đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng nhìn Vu Thiên Hành rồi hét lên.

“Bỉ ổi vô liêm sỉ sao?”


“Năm đó nếu không phải bị tộc trưởng của Miêu tộc bức ép thì sao cha của tôi phải ly biệt quê hương mà ra nước ngoài sinh sống chứ, phải ăn nhờ ở đậu, sống một cuộc sống chỉ còn chút hơi tàn?”

“Rốt cuộc ai bỉ ổi vô liêm sỉ hơn ai thì ông nên biết rõ nhất chứ.”

“Nhưng mà ông trời lại có mắt nên mới để cha của tôi Vu Môn, để tôi có cơ hội đòi lại món nợ này từ các người.”

Vu Thiên Hành mạnh mẽ hét lớn.

“Năm đó cha của cậu đã tự mình tu luyện cấm điển của Vu tộc, để tránh bị nghiêm phạt mà ông ta mới bỏ trốn khỏi Long Quốc, ông ta đáng bị như vậy."

Đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng hét lên.

“Tìm chết!”

Khuôn mặt của Vu Thiên Hành trở nên lạnh lùng, ông ta tung chưởng về phía đại trưởng lão của Miêu tộc.

“Dừng tay!”

Ngay lúc này thiếu nữ đứng sau lưng đại trưởng lão của Miêu tộc đi ra, cô ta phẫn nộ mắng Vu Thiên Hành, cô ta vung tay lên bắn một dải ánh sáng vàng về phía đối phương.

Cô ta chính là người lần trước định ra tay với Diệp Phạm, Thánh nữ Miêu tộc Linh Nhi, ánh sáng vàng đó chính là trùng cổ vàng của cô ta.

Âm!
 
Chương 1118: C1118: Vô liêm sỉ


Tô Nhược Tuyết tức giận liếc Diệp Phàm một cái, xoay người rời đi.

Trải qua một ngày giết chóc, bên trong Anh Quốc, tất cả dân chúng biểu tình kháng nghị đều bị quân Thiên Sách giết chết.

Trong vòng một ngày, sổ người tử vong ở Anh Quốc vượt qua mấy chục vạn người!

Những hình ảnh máu tanh tàn nhẫn kia lại bị Diệp Phàm cố ý truyền ra ngoài, chấn động cả Anh Quốc và thế giới!

Vô số người đều nói Diệp Phàm là người điên, là ác ma, là ma quỷ!

Nhưng mặc kệ như thế nào, hiệu quả chấn động mà Diệp Phàm muốn đã đạt được!

Trải qua trận giết chóc này, không còn người diễu hành biểu tình nữa, và tất cả các bài đăng phản đổi trên Internet lần lượt biến mất!

Ngày hôm sau!

Các quan chức dưới trướng quốc chủ Anh Quốc đều cùng nhau ra tuyên bố, Anh Quốc chính thức hủy bỏ quốc hiệu, trở thành một lãnh địa phụ thuộc của Long quốc ở nước ngoài, tất cả công tác quản lý nhà nước, quân sự đều do chính phủ Long Quốc tiếp quản!

Ngay sau đó, quốc kỳ đại biểu cho Anh Quốc


chính thức hạ xuống, thay vào đó là quốc kỳ Long Quốc!

Đến lúc này, Anh Quốc chính thức tuyên bố diệt vong!

Lúc này, toàn bộ Long Quốc đều sôi trào!

Vô sổ dân chúng Long Quốc đều hưng phấn, nhao nhao tiếng reo hò phấn khởi.

Mà sau khi hưng phấn qua đi, hơn một tỷ người của Long Quốc không hề diễn tập, đồng thanh hô lớn Quốc Sư hùng mạnh, Hộ Quốc Thần Tướng uy vũ!

Hiện tại, kính ngưỡng của dân chúng Long Quốc đối với Diệp Phàm đã đạt tới mức chưa từng có!

Vô sổ dân chúng Long Quốc trở thành tín đồ của Diệp Phàm!

Trong một thời gian ngắn, vị đệ nhất quốc sư, Hộ Quốc Thân Tướng của Long Quốc đã trở thành thần tượng trong lòng ba thế hệ người dân.

Tất cả đều nhờ có Diệp Phàm, bởi vì hắn, nên dân chúng Long Quốc mới có thể tự hào và kiêu hãnh!

Hành động này của Diệp Phàm đã đặt nền móng cho địa vị của Long Quốc trên thế giới!


Bây giờ không ai dám chọc tới Long QUỐC, bọn họ chính là bá chủ thế giới!

Sau đó, quốc chủ Long Quốc phát biểu cảm ơn Diệp Phàm, đồng thời tuyên bố cả nước nghỉ ba ngày cùng chúc mừng!

Người của các quốc gia lớn khác trên thế giới chỉ có thể hâm mộ ghen tị!

Bên phía Diệp Phàm, cỗ lực lượng tinh khiết thần bí trong cơ thể hắn lại bộc phát như lũ lụt, bao quanh người hắn.

Lúc này ánh mắt Diệp Phàm lóe ra ánh sáng, yên lặng hấp thu luyện hóa.

Ngày hôm sau, Diệp Phàm xử lý xong chuyện của Anh Quốc, liền dẫn trở về Long Quốc.

“Vô liêm sỉ!”

Ngay khi Diệp Phàm rời khỏi Anh Quốc, ở sâu trong Anh Quốc, một tiếng quát lạnh như băng đột ngột vang lên, ấn chứa cơn giận của thần!

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nghe được tiếng mắng chửi này, hắn dẫn theo tất cả mọi người trở về Long Quốc, lập tức cho tất cả mọi người bế quan, đồng thời lôi ra mười rương tài nguyên tu luyện lấy được từ trong Long Mạch chia cho những thuộc hạ, để họ nhanh chóng tăng thực lực!

Có những tài nguyên tu hành này, thực lực của đám người Đòng Phương Hạo Thiên, Đại Hổ

Nhị Hổ nhất định có thể tăng lên nhanh chóng!

Vút!

Sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm, nói với hắn: “Thưa chủ nhân, nqười Côn Lôn tới!”
 
Chương 745: C745: Không sai


Vu Thiên Hành chưởng một chưởng chấn động, ông ta muốn tiêu diệt trùng cổ độc này, con trùng cổ đó phát ra ánh sáng vàng rồi đâm xuyên qua lòng bàn tay của ông ta.

Đột nhiên sắc mặt của Vu Thiên Hành thay đổi, đột ngột ra tay đánh bay con trùng cổ này đi, ông ta nhìn Linh Nhi bằng ánh mắt kinh ngạc: “Thế mà ngươi lại có thánh cổ? Ngươi là con gái của Vu Khiếu sao?”

“Không sai!”

Linh Nhi kiêu ngạo nói, cha của cô ta là tộc trưởng của Miêu tộc, ông ta tên là Vu Khiếu.

“Nếu ngươi đã là con gái của Vu Khiếu thì hãy đến đây tạ tội thay cho cha ngươi đi."

Vu Thiên Hành trở nên lạnh lùng, ông ta lao thẳng về phía Linh Nhi. “Linh Nhi, cẩn thận.”

Sắc mặt của đại trưởng lão Miêu tộc thay đổi, ông ta muốn ngăn cô ta lại nhưng vì bị thương nên không kịp ngăn đòn tấn công của Vu Thiên Hành.

Mà Linh Nhi nhìn Vu Thiên Hành tấn công đến mà ngây ngốc cả người. Bụp!

Vào thời khắc mấu chốt, đột nhiên bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện, hắn tung cú đấm ra chặn được một chưởng của Vu Thiên Hành.

Kèm theo đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, thân thể của Vu Thiên Hành chấn động liên tục lùi về phía sau.

Người của Vu Môn và người của Miêu tộc ở đó nhìn thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện thì biểu cảm của họ đều rất kinh ngạc.

Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.


“Là anh, sao anh lại ở đây?”

“Ngươi là ai? Lẽ nào là người của Miêu tộc?” Vu Thiên Hành lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Tôi không liên quan gì đến Miêu tộc, chỉ là tôi ngứa mắt khi thấy một người đàn ông lớn như ông lại đi ức hiếp một cô gái.”

Diệp Phàm thờ ơ nói.

“Xem ra ngươi muốn lo chuyện bao đồng rồi!"

Ánh mắt của Vu Thiên Hành lạnh lùng nhìn Diệp Phàm. “Không được sao?”

Diệp Phàm đáp trả.

Xoạt!

Ngay lập tức Vu Thiên Hành vẫy tay bắn một ánh sáng màu đen về phía Diệp Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.

Ánh sáng màu đen này chính là một con trùng cổ đen, chỉ trong chớp mắt nó đã lao đến trước mặt Diệp Phàm, nó muốn lao thẳng vào cơ thể của hắn.

Xoạt!

Ngay lúc này có một thanh kiếm quang bay đến chuẩn xác giế t chết con trùng cổ to bằng đầu ngón tay.


Mà người xuất kiếm chính là Đông Phương Hạo Thiên.

Lúc này sắc mặt của Vu Thiên Hành đã trở nên rét lạnh, trong đôi mắt của ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong miệng ông ta liên tục lẩm bẩm những khẩu quyết rất khó hiểu.

Ầm!

Đột nhiên một cổ tinh thần lực khủng khiếp lao về phía Diệp Phàm, cổ tinh thần lực này có sức tấn công rất mạnh.

Vẻ mặt Diệp Phàm khinh thường, hắn bất chấp để tinh thần lực của đối phương tiến vào trong đầu mình nhưng chỉ giống như đã chìm đáy biển.

Nhìn thấy tinh thần lực của mình tấn công giống như đá chìm đáy biển mà không hề có chút phản ứng nào khiến sắc mặt Vu Thiên Hành thay đổi,

ông ta không thể tưởng tượng được.

Lúc này Diệp Phàm trực tiếp ra tay, hắn tung chưởng ra chưởng bay vị môn chủ của Vu Môn.

VùiI

Cơ thể của Vu Thiên Hành văng xa mấy trăm mét, ông ta phun ra ngụm máu tươi, ngay lập tức bị trọng thương.

“Môn chủ!” Biểu cảm của những người khác ở đây lập tức thay đổi. “Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”

Vu Thiên Hành ngoan cường nhìn Diệp Phàm, ánh mắt của ông ta đầy vẻ không cam tâm.

“Cút!"

Căn bản Diệp Phàm không thèm nói nhảm với đối phương, hắn trực tiếp hét lên.

“Hôm nay xem như là các người may mắn.”

Vu Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của ông ta quét qua đại trưởng lão của Miêu tộc và Linh Nhi sau đó rời đi cùng với người của mình.
 
Chương 1119: C1119: Dùng mạng của ông để đổi


Long Quốc, điện Võ Hầu!

Lúc này, một nhóm người tụ tập ở điện Võ Hầu, mỗi người đều tản ra khí tức lạnh lùng, tất cả bọn họ đều có thực lực từ Thần cảnh trở lên, trong đó phần lớn đều là người tu hành.

Người đàn ông dẫn đầu với khuôn mặt lạnh lùng toát ra sức mạnh tu hành đáng sợ!

“Gia Cát Cẩn, cút ra đây cho tôi!”

Người đàn ông hét lên một cách mạnh mẽ với vẻ mặt lạnh lùng.

Giọng nói của ông ta to lớn và gay gắt, truyền khắp điện Võ Hầu!

Tuy nhiên, sau khi ông ta nói xong, trong điện Võ Hầu rất lâu vẫn không có ai phản hồi.

Sau khi điện Võ Hầu bị Diệp Phàm dẫn một đám người càn quét, ở đó về cơ bản đã không còn ai.

“San bằng nơi này thành bình địa cho tôi!”

Thấy không có ai phản hồi, vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, ra lệnh định san bằng nơi này thành bình địa.

Xoẹt!


Lúc này, trong điện Võ Hầu xuất hiện một

bóng người, chính là Gia Cát cấn.

Gia Cát Cẩn hôm nay rất khác so với lúc trước khi Diệp Phàm nhìn thấy, nhưng người đàn ông này lại không nhận ra, ông ta nhìn Gia Cát Cẩn, hừ lạnh một tiếng: “Gia Cát cấn, cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài, tôi còn tưởng rằng cô đã quá sợ hãi và bỏ trốn mất rồi!”

“Gia Cát Nghiệp, khi nào đến lượt ông ra vẻ ta đây trước mặt tôi?”

Gia Cát Cẩn nhìn người đàn ông này, thờ ơ nói.

“Hừ, Gia Cát Cấn, cô cho rằng cô vẫn là đại tiếu thư của tộc Gia Cát như trước đây sao? Bây giờ cô đã là một kẻ vô dụng mất hết tất cả, lấy danh nghĩa của tổ tiên lừa gạt người khác ở thế tục này, đúng là làm mất mặt của tộc Gia Cát!”

Người đàn ông này nhìn Gia Cát cấn, mỉa mai nói.

“Ông đến đây chỉ đế chê cười tôi thôi sao?”

Thật ra Gia Cát cấn cũng không quá tức giận mà bình tĩnh nhìn đối phương.

“Gia Cát Cấn, có phải Bát Trận Đồ đang nằm trong tay cô không?”


Lập tức, đôi mắt của người đàn ông này nhìn chằm chằm Gia Cát cấn, lạnh lùng nói:

“Hóa ra ông đến đây là vì Bát Trận Đồ, tin tức

của các người cũng rất nhanh, vậy mà có thể biết được Bát Trận Đồ đang ở trong tay tôi!”

Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói.

Lập tức, người đàn ông này nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn: “Bát Trận Đồ thật sự ở trong tay cô sao?”

“Đúng vậy, Bát Trận Đồ đang ở trong tay tôi!” Gia Cát Cẩn nói thẳng mà không hề kiêng dè.

Xoẹt!

Nghe được lời nói của Gia Cát cẩn, vẻ mặt của người đàn ông này vô cùng hưng phấn, sắc mặt không ngừng biến đổi, nhìn Gia Cát cẩn lạnh lùng nói: “Lập tức giao Bát Trận Đồ ra đây!”

“Tại sao tôi phải giao nó cho ông?”

Gia Cát Cẩn lạnh lùng nhìn đối phương.

“Bát Trận Đồ là bảo vật của tộc Gia Cát, cô đã không còn là thành viên của tộc Gia Cát nữa, nên không có tư cách sở hữu Bát Trận Đồ, giao nó ra đây ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!”

Người đàn ông này nhìn Gia Cát cấn và hét lên.

“Tôi có thể đưa Bát Trận Đồ cho ông, nhưng…”
 
Chương 746: C746: Cảm ơn anh


Sau khi đám người Vu Môn ởi rồi thì tất cả những người dân của Miêu tộc đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh!”

Linh Nhi nhìn Diệp Phàm và cảm ơn hắn. “Linh Nhi, con quen biết cậu ta sao?”

Đại trưởng lão Miêu tộc nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt của ông ta sáng lấp lánh.

“Đại trưởng lão, anh ta là người đã giết chú Miêu Thiên.” Linh Nhỉ trả lời. Xoạt!

Nét mặt của đại trưởng lão thay đổi, ông ta hung hăng nhìn Diệp Phàm.

“Gậu là người đã giết Miêu Thiên sao?”

“Là tôi đã giết Miêu Thiên nhưng chính ông ta đã khiêu khích tôi trước, không trách được tại sao tôi làm vậy."

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đại trưởng lão, mặc dù anh ta đã giết chú Miêu Thiên nhưng hôm nay anh ta cũng đã cứu người của Miêu tộc chúng ta, ơn to hơn lỗi nên trưởng lão đừng tính toán với anh ta nữa.”

Linh Nhi nhìn đại trưởng lão và khuyên nhủ ông ta.


“Nể tình hôm nay cậu đã cứu chúng tôi nên thù của Miêu Thiên, tôi sẽ không tính toán với cậu nữa.”

“Cậu đi đi.”

Đại trưởng lão Miêu tộc lạnh lùng nói.

“Rõ ràng không phải tôi đã cứu các người sao?” Đột nhiên Diệp Phàm nói.

Xoạt!

*Ý cậu là gì? Cậu còn muốn gì nữa?”

Đại trưởng lão Miêu tộc liếc nhìn Diệp Phàm sau đó nhìn chăm chú Diệp. Phàm.

“Miêu tộc của các người sống ở đây đã bao giờ nhìn thấy Xích Dương Thảo chưa?”

Diệp Phàm hỏi. “Xích Dương Thảo?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đại trưởng lão Miêu tộc nghe Diệp Phàm nói như vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, ông ta nói: “Ngươi hỏi Xích Dương Thảo để làm gì?”

“Tôi cần dùng Xích Dương Thảo để cứu người.”

Diệp Phàm nhìn đại trưởng lão Miêu tộc nói.

“Ông có biết Xích Dương Thảo đang ở đâu không?”

“Tôi biết Xích Dương Thảo ở đâu nhưng cậu không thể có được nó.” Đại trưởng lão Miêu tộc thờ ơ nói.

“Ở đâu?”

Sắc mặt Diệp Phàm ngưng trọng, hắn hét lớn.


“Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão Miêu tộc lên tiếng.

“Miếu Vu Thần? Đó là nơi nào?”

Diệp Phàm cau mày hỏi.

Linh Nhi nói: “Miếu Vu Thần là nơi thờ cúng tổ tiên của Vu tộc, chỉ có con cháu của Vu tộc mới có tư cách bước vào trong đó, nếu người ngoài dám bước vào Miếu Vu Thần thì chắc chắn phải chết.”

“Nếu đã như vậy thì sao ông biết trong Miếu Vu Thần có Xích Dương Thảo?”

Diệp Phàm nheo mắt nhìn đại trưởng lão Miêu tộc.

“Năm đó cha của Linh Nhi từng bước vào Miếu Vu Thần, hơn nữa ông ấy còn mang ra một cây Xích Dương Thảo nhưng cây Xích Dương Thảo đó đã biến mất, vậy nên nơi duy nhất mà Xích Dương Thảo có thể tồn tại chính là trong Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão của Miêu tộc thờ ơ nói.

“Miếu Vu Thần đó ở đâu? Mau đưa tôi đến đó.”

Diệp Phàm dứt khoát nói.

“Anh không nghe tôi nói gì sao, Miếu Vu Thần không cho phép người bên ngoài tiến vào, một khi có người ngoài tiến vào thì chết chính là chuyện không thể nghỉ ngờ.”

Linh Nhi nói với Diệp Phàm.


“Đưa tôi đi!"

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.

Đại trưởng lão Miêu tộc liếc nhìn Diệp Phàm.

“Nếu cậu đã muốn chết thì không được trách người khác, đi theo tôi.”

Ngay sau đó đại trưởng lão Miêu tộc dẫn Diệp Phàm sâu vào phía sau lưng núi. Rất nhanh họ đã đến được bên trong một sơn cốc, mà ở đây có một ngôi miếu đứng sừng sững, bên trên cửa miếu có ba chữ Miếu Vu Thần to tướng lộ ra khí tức bức người.

“Đó chính là Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão Miêu tộc nói.

Diệp Phàm chăm chú nhìn vào bên trong Miếu Vu Thần, hắn không nói lời nào mà trực tiếp nhảy vào trong miếu.

Mà trong nháy mắt lúc Diệp Phàm tiến vào trong miếu thì có một âm thanh lạnh lếo vô tình truyền đến, nổ vang bên tai hắn.

“Kẻ đột nhập Miếu Vu Thần, phải chết!”

Cùng với âm thanh này truyền đến là một luồng khí lực sát phạt vô tận bao phủ lấy Diệp Phàm, muốn triệt để gi ết chết hắn.
 
Chương 1120: C1120: Sao có thể thế được


Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói, nhưng cô ta chưa

kịp nói hết câu thì người đàn ông kia đã trực tiếp hét lên: “Nhưng cái gì?”

“Nhưng phải dùng mạng sống của ông đế đổi mới được!”

Khi Gia Cát cẩn vừa nói ra những lời này, thân thế lập tức biến mất tại chỗ, sắc mặt người đàn ông kia thay đối, cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, ông ta lập tức lùi về phía sau, cố gắng né tránh.

Nhưng đột nhiên ông ta phát hiện thân thể của mình không cử động được, không gian xung quanh dường như bị chặn lại.

“Phong thiên trận?”

“Sao có thể thế được?”

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, kinh ngạc nói.

Bùm!


Trong khoảnh khắc, một chưởng của Gia Cát Cấn tay trực tiếp đánh vào ngực người đàn ông này, khiến ông ta bay đi.

Phụt!

Thân thể người đàn ông này đập mạnh xuống đất, điên cuồng hộc máu, hai mắt mở to nhìn Gia Cát cấn, chưa kịp nói hết câu đã trực tiếp tắt thở!

Khi những cường giả khác do người đàn ông mang đến nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ đều thay đối, kinh ngạc nhìn Gia Cát cấn.

“Gia Cát Cẩn, cô thật sự dám giết chấp sự đại nhân, cô muốn trởthành kẻ thù của tộc Gia Cát sao?”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa |||||

Lúc này, một người đàn ông trong nhóm nhìn Gia Cát Cấn, lạnh lùng hét lên.

“Tộc Gia Cát, không bao láu nữa tôi sẽ trở về!”

Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói, ánh mắt liếc nhìn đám người này: “Về phần các người, thì hãy đi xuống địa ngục trước, chờ những người khác xuống đoàn tụ cùng với các người đi!”


Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ngay lập tức, Gia Cát cẩn liên tục vung tay lên, thi triển một loạt ấn quyết, biến những luồng năng lượng tụ lại thành một trận pháp lớn, trực tiếp bao trùm đám người này.

A a a!

Một giây tiếp theo, đám người này phát ra những tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, thân thể bọn họ bị hủy diệt, bị xé thành từng mảnh, biến thành những bộ phận tứ chi rơi đầy đất, cảnh tượng trông vô cùng đẫm máu và tàn khốc!

Xoẹt!

Lúc này, bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện ở chỗ này, hắn nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia khác thường.

“Chủ nhân!”

Gia Cát Cẩn nhìn Diệp Phàm, trực tiếp kêu lên.

“Mấy ngày không gặp, thực lực của cô đã tăng lên rất nhanh, xem ra Bát Trận Đ’ô này thật sự là đồ tốt!”

Diệp Phàm nhìn Gia Cát cẩn, bình tĩnh nói.

Và lý do hắn xuất hiện ở đây là vì thuộc hạ của hắn, những người mà trước đó hắn đã cử đi canh giữ núi Côn Lôn để đề phòng những người đến từ Tiểu Thế Giới Côn *** tới, đã đến báo cáo và nói với hắn rằng vài giờ trước đã có một nhóm người đi ra khỏi núi Côn Lôn, rõ ràng là họ đến từ Tiểu Thế Giới Còn Lôn.

Cho nên Diệp Phàm đã lần theo tung tích của bọn họ mà tới đây, không ngờ mục tiêu của những người này lại là điện Võ Hầu, hắn còn chưa kịp ra tay thì những người này đã bị Gia Cát cẩn giết chết!
 
Chương 747: C747: Nếu không phải hậu duệ của vu tộc


Khoảnh khắc Diệp Phàm bước vào miếu Vu Thần, một cỗ sát khí chứa đựng sát ý đáng sợ bao trùm lấy hắn, muốn gi ết chết hắn.

Ánh mắt Diệp Phàm khẽ ngưng lại, trong cơ thể hắn bộc phát ra một luồng sát khí tối thượng, áp đảo lại luồng sức mạnh này.

Luồng sát khí này do Tứ sư phụ sát thần Tu La của hắn lưu lại trong cơ thể hắn!

Ầm ầm ầmI!!

Khi hai sức mạnh này va chạm với nhau, nó truyền ra một tiếng vang lớn động trời!

Luồng sức mạnh từ miếu Vu Thần trực tiếp bị luồng sức mạnh của Tứ sư phụ Diệp Phàm tiêu diệt.

Diệp Phàm bước ra một bước, trên người tản ra một luồng sát khí làm người ta khó thở đến tuyệt vọng, hệt như Tu La địa ngục xuất hiện, sát khí đáng sợ bao trùm toàn bộ miếu Vu Thần.

Lúc này, hai bóng người đứng ở trước mặt Diệp Phàm, tóc trắng cả đầu, thân mình còng xuống, quần áo thì thô ráp nhưng lại toát lên một hơi thở đáng sợ!

Hai người này chính là người bảo vệ miếu Vu Thần!

Bọn họ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Phàm, một người trong đó quát: “Ngươi không phải người Vu tộc, lại dám tự tiện xông vào miếu Vu Thần, thật to gan!”


“Hai vị, tôi không cố ý mạo phạm miếu Vu Thần, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn xin một cây Xích Dương Thảo để cứu người, mong hai vị châm chước, chỉ cần lấy được Xích Dương Thảo tôi sẽ lập tức đi ngay, nhất định sẽ không quấy rầy miếu Vu Thần!”

Diệp Phàm ôm quyền nói.

“Nếu không phải hậu duệ của Vu tộc, người tự tiện xông vào miếu Vu Thần dù bất cứ lý do nào cũng phải chết!”

Hai người này lạnh lùng quát. Vừa dứt lời, họ bay thẳng đến công kích Diệp Phàm. Äm ầm ầmII!

Diệp Phàm điều động sức mạnh của Tứ sư phụ quyết chiến với hai người này, hai bên chiến đấu cực kỳ kịch liệt, tiếng gầm rú không ngừng truyền ra!

Lúc này, uy thế trận chiến của ba người đã trực tiếp vượt xa những gì mà cường giả Quân Cảnh có thể chịu đựng được, đạt đến trình độ chiến đấu cao. hơn.

Sau một phen chiến đấu khốc liệt điên cuồng, Diệp Phàm dựa vào những gì đã học được và sức mạnh của Tứ sư phụ rốt cuộc cũng trấn áp được hai

người bảo vệ miếu này.

Cùng với một tiếng vang lớn, hai người bảo vệ miếu đều ngã xuống đất, không ngừng nôn ra máu.


Diệp Phàm nhìn hai người họ nói: “Đắc tội rồi!”

“Dù ngươi đánh bại được chúng ta, ngươi cũng không lấy được Xích Dương Thảo đâu!”

Hai người bảo vệ miếu nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe, liếc nhìn trong miếu.

Vị trí hản đang đứng lúc này là một sảnh lớn, ngoài hành lang ra thì không có gì khác tồn tại.

Diệp Phàm trực tiếp đi về phía hành lang, cuối hành lang là một cánh cửa đá, hắn bước lên phía trước mở cánh cửa đá ra.

Khi cánh cửa đá từ từ mở ra, một cung điện khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.

Hai bên trái phải của cung điện có sáu bức tượng lớn cao tới trăm trượng, làm cho người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.

Phía trước mười hai bức tượng này còn có một bức tượng khác, trông vô cùng uy nghiêm, phía dưới bức tượng đó mọc một cây thảo dược màu đỏ, đúng là Xích Dương Thảo!

“Xích Dương Thảo!”

Diệp Phàm nhìn thấy Xích Dương Thảo, trong mắt hiện lên sự kích động, trực tiếp vọt qua đó.

Nhưng khi Diệp Phàm mới bước vào cung điện, mười hai bức tượng cao lớn bộc phát uy áp kh ủng bố áp chế hắn.

Ngay lập tức, Diệp Phàm bị áp chế nửa quỳ trên mặt đất, phun ra máu!
 
Chương 1121: C1121: Gia cát cấn gật đầu


“Tất cả những điều này đều phải cảm ơn chủ nhân, nếu chủ nhân không đưa Bát Trận Đồ cho tôi, giúp tôi có được một phần thần thông trận pháp và truyền thừa trong Bát Trận Đồ mà tổ tiên để lại, tôi cũng không thể có được thực lực như

bây giờ!”

Gia Cát Cẩn cung kính nói với Diệp Phàm.

“Cô còn chưa có hoàn toàn nắm giữ được truyền thừa của Gia Cát Võ Hầu sao?” Diệp Phàm nói.

“Không được, truyền thừa của tổ tiên vô cùng mênh mông, muốn hoàn toàn khống chế thì không thể một sớm một chiều có thể đạt được!”

Gia Cát Cẩn nhìn Diệp Phàm rồi trả lời.

“Vậy nhóm người vừa rồi từ đâu tới?”

Diệp Phàm hỏi.

Gia Cát Cấn trả lời thẳng: “Bọn họ là người của tộc Gia Cát ở Tiểu Thế Giới Côn Lôn!”

“Tộc Gia Cát? Có quan hệ gì với cô? Gia tộc của cô à?”

Đột nhiên Diệp Phàm có chút tò mò nhìn Gia Cát Cấn.


“Đã từng là vậy, nhưng bây giờ là kẻ thù!”

Gia Cát Cấn lạnh lùng hét lên, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lùng.

“Xem ra vết thương trên mặt cô là do người của tộc Gia Cát gây ra!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“ừm!”

“Tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá vì mối thù này!”

Lúc này, Gia Cát cẩn sờ sờ vết sẹo trên mặt, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng và sát ý.

“Đúng rồi, thứ cô vừa sử dụng là trận pháp đúng không?”

Diệp Phàm nhìn Gia Cát cẩn hỏi.

“ừ, đó là một công pháp do tổ tiên của tộc Gia Cát tạo ra!”


Gia Cát Cấn gật đầu.

“Trận pháp của cô không cần sử dụng cờ trận hay linh thạch gì đó mà đã có thể thi triển được, nó thật sự rất mạnh mẽ!”

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

“Tổ tiên đã tích hợp chiêu thức của trận pháp và công pháp, đế có thế sử dụng trực tiếp mà không cần cờ trận và bày trận, tất nhiên, cách này không thể phát huy được sức mạnh thực sự của trận pháp!”

Gia Cát Cẩn giới thiệu từng chút một.

“Kết hợp chiêu thức của trận pháp và công pháp?” Trong mắt Diệp Phàm lộ ra một tia kinh ngạc, nói: “Gia Cát Võ Hầu đúng là nhân tài!”

Sau đó, Diệp Phàm nói chuyện với Gia Cát Cấn một lúc rồi trở về Thiên Hải.

Vừa trở lại Thiên Hải, hắn đã nhìn thấy Hắc Uyên và Long chiến Thiên, vẻ mặt của bọn họ rất nặng nề.

“Diệp Phàm, cảm ơn cậu đã có cống hiến to lớn cho Long Quốc!”

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm và khen ngợi hắn, và cống hiến to lớn mà ông ta nhắc tới đương nhiên là sự hủy diệt của Anh Quốc.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi thấy sắc mặt các ông trông không tốt lắm, có chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm nhìn thấy vẻ mặt Long Chiến Thiên không được tốt lắm, hỏi.

“Mấy ngày nay ở Long Quốc của chúng ta đã xảy ra chuyện lớn!”

Lonq Chiến Thiên nói với vẻ măt nqhỉêm túc.
 
Chương 748: C748: Diệp phàm lại hộc máu


Mười hai bức tượng này tỏa ra uy áp cực kỳ k hủng bố, tựa như mười hai vị thần giáng thế, khiến người ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng!

Nhưng Diệp Phàm cắn răng, dùng hết sức lực, cố gắng đứng lên!

Dù uy áp này đáng sợ đến đâu, hắn cũng phải vượt qua, Sở Sở vẫn đang chờ hắn lấy Xích Dương Thảo về cứu mạng.

Rất nhanh, môi Diệp Phàm bị cắn chảy máu, khuôn mặt méo mó, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn vẫn đang từng bước đi về phía Xích Dương Thảo.

Nhưng Diệp Phàm càng tiến về phía trước, uy áp càng trở nên đáng sợ, hệt như có từng ngọn núi Thái Sơn đè lên hắn.

Diệp Phàm lại hộc máu, lưng cũng bị đè cong xuống.

A!

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, sức mạnh của hắn bùng phát triệt để, sức mạnh của các sư phụ cũng đồng loạt bùng phát, chống lại uy áp của mười hai bức tượng này!

Giờ phút này, máu toàn thân Diệp Phàm đều đang sôi trào!

Trong mắt hắn tràn đầy sự quyết tâm, từng bước tiến về phía trước.


Một giờ trôi qua trong giây lát, Diệp Phàm đi chưa được mười bước, nhưng hắn đã thấy sức cùng lực kiệt, dù vậy hắn vẫn tiếp tục kiên trì.

Giờ phút này Diệp Phàm hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường của mình để chống đỡ!

Da thịt toàn thân hắn nứt toác, rất nhiều máu rỉ ra, biến hắn thành một người đẫm máu!

Diệp Phàm tiến thêm một bước, uy áp của mười hai bức tượng lại tăng lên, hắn bị áp chế trực tiếp quỳ rạp xuống đất tại chỗ, miệng phun đầy máu, lục phủ ngũ tạng càng bị ảnh hưởng thậm chí đã nứt ra!

Hiện giờ, toàn thân Diệp Phàm đau nhức kịch liệt, hắn thấy dường như mình sắp ngã xuống đất không thể chống đỡ được nữa!

“Không, tôi không thể ngã xuống, Sở Sở vẫn đang chờ tôi!”

Diệp Phàm cắn răng, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sự kiên định.

All Hắn gầm lên một tiếng cuồng loạn cố gắng hết sức để đứng dậy.

Lúc này, máu toàn thân Diệp Phàm sôi trào, một luồng sức mạnh thần bí không thể khống chế lại bộc phát, giúp hắn đứng lên lần nữa.


Cùng lúc đó, trong đêm tối trên bầu trời đây sao, một ánh sáng tím nhạt đang le lói.

Lúc này, trên núi Cửu Long.

Mấy vị sư phụ của Diệp Phàm đứng ở chỗ này nhìn ánh sáng tím nhạt, sắc mặt từng người đều thay đổi.

“Xem ra Tiểu Phàm lại gặp phải một kiếp nạn lớn khác, sao Tử Vi nhanh như vậy đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi!"

Long Ngạo - điện chủ điện Long Vương, Ngũ sư phụ của Diệp Phàm cảm thán.

“Sao Tử Vi thức tỉnh, thời thế sẽ hoàn toàn thay đổi, mấy lão già chúng ta chỉ sợ cũng phải rời núi thôi!”

Tiêu Dao Tử - Y Thánh Quỷ Cốc, Tam sư phụ của Diệp Phàm nói. “Tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”

Mà Tiêu Thiên Sách - chiến thần Thiên Sách, Lục sư phụ của Diệp Phàm ngồi một bên chà lau thanh trường kiếm lạnh lão, hừ nhẹ.

“Ai dám động vào Tiểu Phàm, tôi sẽ giết người đó!”

Tứ sư phụ Tu La của Diệp Phàm mặc một bộ quần áo màu máu, vẻ mặt lãnh khốc vô tình đi tới, sát khí tận trời, tựa như một Tu La chân chính!

“Lão già này sát khí lại nặng như vậy, xem ra thực lực của ông lại tăng lên không ít!"

Long Ngạo nhìn lướt qua Tu La nói.

“Thực lực của ông cũng không kém!”
 
Chương 1122: C1122: Sính lễ giá trên trời


“Long Quốc lại xảy ra chuyện gì?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Chỉ trong mấy ngày, có mấy trăm đứa trẻ từ 3-5 tuổi mất tích ở Long Quốc!”

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Phàm khiếp sợ nói: “Sao lại như vậy được?”

Long Chiến Thiên lắc đầu: “Căn cứ theo những gì chúng ta hiểu, bọn nhỏ không phải bị lừa bán mà có một nhóm cường giả thần bí âm thầm tìm kiếm những đứa trẻ ở độ tuổi này, hơn nữa thực lực bọn họ rất mạnh, mấy lần chúng ta chặn đường đều đế bọn họ thành công chạy thoát, bên phía ta thiệt hại nghiêm trọng!”

“Cường giả thần bí? Bọn họ bắt trẻ con làm gì?”

Diệp Phàm nhướng mày.

“Người chúng ta giao đấu với bọn họ may mắn sống sót đã nói, những người này ra tay có khí đen, rất có thể là người của Ma Đạo trong truyền thuyết!”

Long Chiến Thiên trâm giọng nói.

“Ma Đạo? Người của Thiên Ma tông?”


Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thiên Ma Tông? Ý cậu là Thiên Ma Tông bá chủ Ma Đạo, trăm năm trước gây họa cho võ lâm và Long Quốc?”

“Không phải bọn họ đã bị diệt rồi sao?”

Long Chiến Thiên nghe Diệp Phàm nói, vẻ mặt sửng sốt.

“Thiên Ma Tông vẫn chưa thật sự diệt vong, bọn họ ở núp trong tối!”

Diệp Phàm nói.

“Nếu thật sự là Thiên Ma Tông thì phiền toái rồi!”

Vẻ mặt Long chiến Thiên ngưng trọng, ông nhìn Diệp Phàm chăm chú: “Diệp Phàm, hiện thời gian rất cấp bách, tôi biết Thất sư phụ của cậu chính là lâu chủ Bách Hoa Lâu, thế lực tình báo của Bách Hoa Lâu trải rộng Long Quốc, Long Suất muốn nhờ cậu điều động lực lượng Bách Hoa Lâu cùng tìm kiếm nhóm người này, giải cứu những đứa trẻ kia!”

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu, trực tiếp liên lạc với Cơ Như Yên, bảo cô lập tức điều động lực lượng Bách Hoa Lâu tìm kiếm tung tích của những người đó.


Mấy giờ sau, Cơ Như Yên truyền tin tức đến, đã tra được dấu vết của đối phương.

Quả đúng Thiên Ma Tông!

Diệp Phàm nhìn thấy tin tức tình báo Cơ Như Yên cung cấp, ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo.

“Thiên Ma Tông bắt nhiều trẻ con như vậy, bọn họ muốn làm gì?”

Long Chiến Thiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Chắc chắn không phải chuyện gì tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn nhỏ, nếu không sẽ rất nguy hiếm!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hắn nói với Cơ Như Yên, bằng mọi giá phải đào ra được hang ổ của Thiên Ma Tông.

Một giờ sau, cuối cùng Cơ Như Yên cũng tìm được địa bàn hiện tại của Thiên Ma Tông.

“Tìm được địa bàn của Thiên Ma Tông rồi!”

Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên nói.

“Tôi lập tức triệu tập lực lượng!” Hắc Uyên nói.

“Trăm năm trước, Thiên Ma Tông là thế lực đứng đầu Ma Đạo, chúng ta không nắm rõ được thực lực hiện tại của bọn họ, với sức mạnh của chiến sĩ thông thường căn bản không thể nào đấu được với họ!”
 
Chương 749: C749: Oanh


Tu La nhìn Long Ngạo lạnh nhạt nói.

“Tăng lên nhiều cũng không đỡ được một chiêu của vị kia!”

Long Ngạo nhìn vào chỗ sâu trong núi Cửu Long, không khỏi thở dài. “So với người đó không phải là đang tự chuốc thêm đau khổ sao?” Tiêu Dao Tử cười nói.

“Các ông nghĩ bà ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào?”

Long Ngạo híp mắt, tò mò hỏi.

“Thực lực người đó sâu không lường được, các ông cũng đừng đoán mò!”

Cổ Tam Thông bên cạnh nói.

“Thực lực vô địch, dung nhan tuyệt thế, tôi thậm chí còn nghi ngờ bà ấy có phải thần nữ hạ phàm hay không!”

Tiêu Thiên Sách trầm giọng nói.

“Dù người đó có lợi hại đến mấy, cuối cùng cũng là thằng nhóc thúi Tiểu Phàm này được hời!"

Long Ngạo cảm khái. “Lão già kia, ông lại ngứa da đúng không?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.


Sắc mặt Long Ngạo lập tức thay đổi, ông ấy vội nói với phía sâu trong núi Cửu Long: “Tôi lỡ lời, lỡ lời, đừng để ý!”

“Còn dám nói bậy, xem tôi xử lý ông thế nào!” Giọng nói lạnh lùng lại truyền đến, khiến Ngũ sư phụ của Diệp Phàm sợ tới mức thân hình mập mạp cũng run rẩy, im như ve sầu mùa đông, mấy vị sư phụ khác cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại!

Mà trong miếu Vu Thần, khi sức mạnh thần bí trong cơ thể Diệp Phàm bộc phát, hắn lại đứng dậy.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, Long Tỷ trong cơ thể Diệp Phạm cũng tỏa ra ánh sáng vàng, khiến uy áp hắn phải chịu đựng không ngừng giảm xuống.

Hắn dùng hết sức, dựa vào sức mạnh ý chí ngoan cường của mình, mượn sức mạnh thần bí và Long Tỷ từng bước di chuyển về phía Xích Dương Thảo.

Cuối cùng, Diệp Phàm xuyên qua mười hai bức tượng, đi tới trước mặt bức tượng đứng trước kia.

Tại đây, uy áp biến mất, Diệp Phàm trực tiếp ngã xuống đất, thở hổn hển.

Mặc dù khoảng thời gian vừa rồi chỉ mới sáu bảy tiếng trôi qua, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác như sống một ngày bằng một năm, hệt như mình đã trải qua thời gian rất dài vậy!

Lúc này toàn thân Diệp Phàm suy yếu, không còn chút sức lực nào.


Sau khi nằm ở đó một tiếng, cuối cùng hắn cũng lấy lại được chút sức rồi đứng lên lần nữa, cẩn thận lấy Xích Dương Thảo.

Khi Diệp Phàm lấy Xích Dương Thảo xong, đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện trước bức tượng có mười hai cái bình.

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên sự tò mò, hắn mở một cái bình ra, một cỗ uy thế kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trong đó, khiến Diệp Phàm run rẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống!

Diệp Phàm chấn động, hắn nhìn kỹ thì thấy trong bình chỉ có một giọt máu.

Một giọt máu lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, thật sự đáng sợi

Lúc này, ánh mắt Diệp Phạm lấp lóe, trực giác nói cho hắn biết, giọt máu này có trợ giúp rất lớn đối với thực lực của hắn.

Suy nghĩ mấy giây, Diệp Phàm không cách nào khống chế được nội tâm xao động, hắn trực tiếp uống giọt máu này.

Oanh!!!

Khi giọt máu này tiến vào cơ thể, trong cơ thể Diệp Phàm trực tiếp nổ tung.

Sức mạnh khổng lồ từ giọt máu này bộc phát ra, tràn ngập toàn thân Diệp Phàm, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, như thể cơ thể sắp nổ tung!

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, hắn xếp bằng trên mặt đất, thi triển công pháp, tận lực luyện hóa sức mạnh ẩn chứa trong giọt máu này!

Khi Diệp Phàm luyện hóa giọt máu này, một tiếng gầm truyền ra từ mười hai bức tượng.

Bên ngoài, khi hai vị bảo vệ miếu nghe được tiếng gầm, sắc mặt biến đổi, khiếp sợ nói: “Hắn vậy mà đã vượt qua khảo nghiệm của mười hai vị tổ vu, còn uống máu của tổ vu?”

“Chẳng lẽ hắn chính là vị truyền nhân trong lời tiên đoán kia?”

Sắc mặt của hai vị bảo vệ miếu không ngừng thay đổi, trong lòng liên tục chấn động.
 
Chương 1123: C1123: Không phải còn có tôi à


Long Chiến Thiên trầm giọng nói.

Hiện tại nhà họ Long cắt đứt liên lạc với chúng ta, người bên Long cấm lại tạm thời không thế ra ngoài, chúng ta nên đối phó Thiên Ma Tông như thế nào?”

Hắc Uyên nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Không phải còn có tôi à?”

“Chuyện này để tôi xử lý đi, đúng lúc tôi cũng có thù với Thiên Ma Tông!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Vậy thì kính nhờ!

Long Chiến Thiên cung kính nhìn Diệp Phàm.

Sau đó, một mình Diệp Phàm đi tới địa bàn Thiên Ma Tông, hiện tại thuộc hạ của hắn đều đang bế quan tăng thực lực, Diệp Phàm cũng không muốn quấy fây bọn họ.


Với Diệp Phàm mà nói, đối phó một thế lực ma đạo, một mình hắn là đủ rồi!

Lúc trước trên núi Phú Sĩ nhiều cường giả như vậy, hắn cũng gánh được, bây giờ chỉ là một thế lực kéo dài hơn tàn, đương nhiên hắn không xem ra gì!

Long Quốc, trong một dãy núi không biết tên, nơi này hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, lặng ngắt như tờ!

Lúc này, bóng dáng Diệp Phàm quỷ mị xuất

hiện.

Bách Hoa Lâu tra được người của Thiên Ma Tông tiến vào trong dãy núi này, vậy nên mới đoán đây chính là địa bàn của Thiên Ma Tông, nhưng vị trí cụ thế lại không rõ ràng lắm.

Diệp Phàm dùng tinh thần lực, thăm dò toàn bộ dãy núi!

Mấy phút sau, Diệp Phàm híp mắt, cơ thế đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vút vút!


Sau khi Diệp Phàm biến mất, hai người mặc đồ đen xuất hiện ngay vị trí hắn vừa đứng, bọn họ nhìn quanh, nghi ngờ nói: “Người đâu?”

“Các người đang tìm tôi à?”

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau bọn họ, hai người này lập tức quay đầu lại, thấy Diệp Phàm đứng ở ngay sau lưng.

Lúc này vẻ mặt hai người lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ngươi là kẻ nào?”

“Người của Thiên Ma Tông đúng không?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn hai người này!

Vẻ mặt cả hai thay đối, định ra tay với Diệp Phàm.

Phụt!

Diệp Phàm vung thanh kiếm đen, chớp mắt đã chém đứt cổ của một trong hai người, lưỡi kiếm nhanh chóng kề vào cố người còn lại: “Ngươi cũng muốn chết?”

Ngay lập tức gương mặt người đàn ông này trở nên cực kỳ khó coi, vẻ mặt tái nhợt, thân thể run rấy nhìn Diệp Phàm: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đưa tôi đến hang ổ của các người!”
 
Chương 750: C750: Đúng là trời cũng giúp ta


Quận Thiên Thục, Thục Châu.

Cùng lúc Diệp Phàm bước vào miếu Vu Thần, Vu Thiên Hành dẫn người Vô Môn rút lui về đây.

“Môn chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha cho Miêu tộc như vậy sao?” Một trưởng lão Vu Môn không cam tâm nói với Vu Thiên Hành.

“Thực lực của thằng nhãi đó rất mạnh, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!” Vu Thiên Hành lạnh nhạt nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Vu Thiên Hành reo lên, ông ta vừa nhấc máy ánh mắt liền lóe lên.

“Được!”

Vu Thiên Hành trả lời rồi cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Đúng là trời cũng giúp ta!”

“Môn chủ, có chuyện gì vậy?”


Trưởng lão Vu Môn tò mò hỏi.

“Ta vừa nhận được tin, đại quân Lang Quốc đã xâm chiếm Long Quốc, khống chế hơn phân nửa phía Tây Nam của Long Quốc, Man Quốc và một số nước khác cũng tập hợp quân đội và đang tiến về Long Quốc, chuẩn bị chia cắt nó. Man Quốc hi vọng Vu Môn chúng ta có thể hợp tác với bọn họ để đối phó Long Quốc!”

Vu Thiên Hành nói.

“Vậy Long Quốc không phải là sắp xong rồi sao?”

Trưởng lão Vu Môn khiếp sợ thốt lên.

“Không sai, chờ ta chiếm được Long Quốc, ta sẽ mượn đại quân Man Quốc san bằng Miêu tộc thành bình địa!”

“Ta ngược lại muốn xem bọn chúng có thể chống cự thế nào?” Trong mắt Vu Thiên Hành lóe lên tia sáng lạnh, ông ta lạnh lùng thốt lên. Chớp mắt một ngày mới đã đến!

Vào ngày này, Chiến Bộ của Long Quốc đã điều động hơn 30 vạn đại quân của ba quân đoàn lớn quân Bạo Hùng, quân Huyền Vũ và quân Bạch Hổ tiến về phía Tây Nam, chuẩn bị tiêu diệt đại quân Lang Quốc!

Quân đội Lang Quốc đồng thời cũng triệu tập 30 vạn đại quân đại chiến với ba quân đoàn này.

Trong trận chiến này, quân Lang Quốc dựa vào nhiều loại vũ khí mới do Long Quốc phát mỉnh ở căn cứ quân sự phía Tây Nam đã trực tiếp giáng một đòn nặng nề vào ba quân đoàn lớn.

Quan trọng nhất là, quân Thiên Lang đóng quân ở phía Tây Nam lại bị Chu Khiếu quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang khống chế, ông ta đã dẫn quân Thiên Lang tấn công ba quân đoàn từ phía sau, khiến ba quân đoàn bốn bề thụ địch, cuối cùng bị đánh tan tác.

Trận chiến này, ba quân đoàn lớn của Long Quốc chết và bị thương hơn 20 vạn người, hơn một nửa trong số đó thương vong, có thể nói là thất bại thảm hại!

Trận chiến này làm suy giảm đáng kể nhuệ khí của Long Quốc, quân Lang Quốc đã lợi dụng tình hình này để đánh chiếm toàn bộ khu vực phía Tây Nam.


Nhất thời, toàn bộ Long Quốc đều hoảng sợ!

Mà đây cũng không phải chuyện nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là đại quân của bảy nước do Anh Quốc chỉ huy sắp tiến vào biên cảnh của Long Quốc!

Bảy quốc gia Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc, Vương quốc Anh, Lưu Ly Quốc, Hoa Kỳ và nước Ý đã huy động trăm vạn đại quân tấn công Long Quốc. Họ dự kiến chạng vạng sẽ tiến vào biên cảnh của Long Quốc và phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào Long Quốc!

Nhưng Long Quốc hiện giờ ngay cả đại quân Lang Quốc cũng không thể đánh bại, vô cùng thảm hại, thì sao có thể chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước đây?

Đây không thể nghi ngờ là một trận chiến tất bại!

Và một khi đại quân của bảy nước vượt qua biên cảnh và tiến vào Long Quốc, thì toàn bộ Long Quốc chắc chắn sẽ gặp nguy!

Nhất thời, toàn bộ Long Quốc rơi vào tình thế bấp bênh, ngàn cân treo sợi tóc!

Lúc này, Chiến Bộ của Long Quốc đã ban hành mệnh lệnh tối cao, ra lệnh cho toàn quân Thiên Sách đến biên cảnh để ngăn chặn đại quân của bảy nước, tuyệt đối không thể để chúng vượt qua biên cảnh, đồng thời, điều động quân Thanh Long và quân Chu Tước cùng với chiến khu Nam Bộ và Tây Bộ đến chỉ viện cho quân Thiên Sách!

Ngay sau khi mệnh lệnh này được đưa ra, 8 quân đoàn trưởng và Chiến vương chín ngón Tần Thành đều tập trung lại trong doanh trại của quân Thiên Sách.


“Vậy mà lại yêu cầu quân Thiên Sách chúng ta dẫn đầu chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước, Chiến Bộ đang làm gì vậy?”

Đoạn Đao - quân đoàn trưởng số 8 của quân Thiên Sách bất mãn nói.

“Dù sao thì bây giờ chúng ta đang đối đầu với kẻ địch mạnh, quân Thiên Sách chúng ta cũng nên ra tay. Hơn nữa Chiến Bộ không phải đã nói họ sẽ huy động quân Thanh Long và Chu Tước cùng hai chiến khu Tây Bộ và Nam Bộ tới chỉ viện cho chúng ta sao!”

Mộ Bạch - quân đoàn trưởng số 3 của quân Thiên Sách nói.

“Mộ Bạch, ngươi chắc chắn chúng ta sẽ có chi viện à? Đừng quên, Chiến Bộ hiện giờ không còn do Long Soái chỉ huy nữa mà do mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khống chết”

“Mọi người cũng biết, trước đây thiếu quân chủ đã g iết chết một vị Hộ Quốc Chí Tôn, những Hộ Quốc Chí Tôn khác cũng biết mối quan hệ giữa thiếu quân chủ và quân Thiên Sách. Một khi họ muốn nhân cơ hội tấn công quân Thiên Sách, họ sẽ không chi viện cho chúng ta hoặc sẽ kéo dài thời gian chỉ viện. Lúc đó, quân Thiên Sách chúng ta sẽ phải một mình đối mặt với trăm vạn đại quân của bảy nước!”

“Mặc dù quân Thiên Sách hiện đã mở rộng tới 30 vạn binh sĩ và có sức chiến đấu nhất định, nhưng căn bản là không có khả năng chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!”

Đồ Phu - quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách trầm giọng nói.
 
Chương 1124: C1124: Ông nói cái gì


Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Người đàn ông còn đang định nói gì đó, Diệp Phàm đã cứa một đường trên cổ hộng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn hắn vào Địa Ngục.

“Được!”

Lúc này người đàn ông không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu.

Khi Diệp Phàm đi tới hang ổ của Thiên Ma Tông, nhà họ Đường ở Thiên Hải.

Trước mặt bà cụ Đường, Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan bày đầy mười cái rương lớn.

Nắp rương được mở toàn bộ, bên trong chứa đều là các loại vàng, mã não, phỉ thúy, đá quý, dây chuyền, còn có rất nhiều đồ cố thời nhà Minh, tranh chữ nổi tiếng, thậm chí còn có rất nhiều đồ không biết tên, nhưng vừa nhìn đã biết là bảo vật quý hiếm có giá trị liên thành!

Tất cả những đồ vật quý giá trên đời này cơ bản đều ở chỗ này!

Tùy tiện chọn ra một rương cũng phải giá trị tới hơn một tỷ, vậy mà ở đây có mười rương, ít nhất cũng phải mấy chục tỷ!

ừng ực!

Lúc này, Dương Ngọc Lan nhìn thấy mười cái rương, ánh mắt bà ta sáng rực, âm thầm nuốt nước miếng.


Dù là bà ta đã từng thấy những món quà sinh nhật quý giá mà Diệp Phàm tặng, nhưng khi nhìn thấy mười lớn này thì vẫn bị chấn động.

So sánh với mười rương đồ vật quý báu này, quà sinh nhật Diệp Phàm tặng không đáng nhắc tới!

Bà cụ Đường và Đường Chính Nhân cũng khiếp sợ!

Ánh mắt ba người bọn họ nhìn về phía một vị lão giả mặc áo khoác dài màu xám đứng trước mười cái rương, bà cụ Đường lên tiếng trước: “Đây…”

“Đây là sính lề của gia tộc Đạm Đài chúng ta!”

Vị lão giả này nhìn bà cụ Đường thản nhiên nói.

“Sính lễ?”

Bà cụ Đường, Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan đều ngây cả người, có chút không hiểu.

Nửa giờ trước, đột nhiên có mười mấy chiếc Maybach sang trọng dừng trước cửa nhà họ Đường gia, sau đó vị lão giả này mang mười cái rương lớn tới, đối phương lại nói mười rương trân bảo này là sính lễ, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gia tộc Đạm Đài này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Tiền bổi, có phải ông nhầm rồi không?”


Đường Chính Nhân nhìn vị lão giả nói.

“Không nhầm, đây là sính lê gia tộc Đạm Đài chúng ta đưa cho đại tiếu thư nhà họ Đường – Đường sở sở!”

Vị lão giả nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Đường lão phu nhân, Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan đều thay đối, biểu cảm trở nên khiếp sợ.

“Ông nói cái gì? Đây là sính lễ cho sở sở?”

Dương Ngọc Lan nhìn mười rương trân bảo này, mắt nháy liên tục, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Đúng vậy, đây chính là sính lễ Đạm Đài gia tộc chúng ta cho cô Đường sở sở, Thiếu tộc trưởng gia tộc Đạm Đài chúng tôi sắp cưới cô Đường!”

“Đương nhiên khi hai người bọn họ kết hôn, gia tộc Đạm Đài sẽ có sính lễ quý giá hơn gấp mười lần.”

Vị lão giả thản nhiên nói.

Lời của ông đã chấn động tới ba người nhà họ Đường.

Mười rương trân bảo này cộng lại cũng đã trị giá mấy chục tỷ, còn sính lề đắt gấp mười lần? Vậy phải tốn bao nhiêu?

Lúc này, bà cụ Đường, Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan đều dại ra!

Đây quả thực là sính lễ qiá trên trời!
 
Chương 751: C751: Yên tâm


“Đúng, chúng ta không thể không phòng chuyện này!”

Mục Kình Thiên - quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách cũng đồng ý điều này.

Mộ Bạch cau mày liếc nhìn Thiên Khuyết quân đoàn trưởng số 1 và Hoàng Bộ Thương quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách: “Hai người nghĩ sao?”

“Những gì Đồ Phu nói không phải là không thể, nhưng dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn là một quân nhân. Đã là quân nhân thì khi sự sống còn của đất nước bị đe dọa, chúng ta cần phải ra tay!”

“Hơn nữa Chiến Bộ đã hạ lệnh, nếu như chúng ta không xuất binh thì người dân Long Quốc sẽ cho rằng quân Thiên Sách chúng ta sợ hãi, hèn

nhát, không dám chiến đấu!”

“Đến lúc đó, thanh danh của quân Thiên Sách được quân chủ một tay đánh hạ sớm muộn gì cũng bị hủy hoại!”

“Quân Thiên Sách cũng sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc!”

“Cho nên dù sao đi nữa thì trận chiến này, chúng ta nhất định phải đánh!”

“Cho dù không có viện binh, chúng ta cũng phải đánh, không phải vì điều gì khác mà là vì hàng vạn người dân Long Quốc, vì tín ngưỡng của một quân nhân và hơn thế nữa là xứng đáng với ba chữ quân Thiên Sách này!”

Thiên Khuyết hét lên từng chữ.

Mà lời ông nói trực tiếp làm cho tất cả quân đoàn trưởng trở nên nghiêm túc, nhiệt huyết trong lòng họ sôi lên ùng ục.


“Đúng vậy, Thiên Khuyết nói đúng. Tôn chỉ của quân Thiên Sách chúng ta là bảo vệ Long Quốc, ngăn chặn kẻ thù xâm lược. Năm đó quân chủ vì bảo vệ Long Quốc đã lãnh đạo quân Thiên Sách chúng ta đánh bại liên quân năm nước, nhờ đó mà quân Thiên Sách đã trở thành thần bảo vệ trong lòng người

dân Long Quốc.”

“Nếu lần này chúng ta không xuất binh, vậy chúng ta không chỉ có lỗi với người dân Long Quốc, mà càng có lỗi với quân chủ!”

Hoàng Bộ Thương cũng nói. “Nếu đã vậy thì cứ đánh đi!”

“Năm đó đại quân năm nước không phải cũng bị chúng ta đánh cho chạy trối chết sao? Lần này đại quân bảy nước thì sao, giết không thaI”

Đồ Phu lạnh lùng quát.

“Nếu đã vậy thì xuất chiến đi!”

“Hãy nhớ, trong trận chiến này, cho dù quân Thiên Sách chỉ còn một người chiến đấu đến cuối cùng, chúng ta cũng không bao giờ cho phép đại quân bảy nước được tiến nửa bước vào biên cảnh của Long Quốc!”

Cung Khuyết lạnh lùng hét lên.

“Đúng!!”

Những người khác sôi nổi gật đầu.


Tiếp theo, toàn bộ quân Thiên Sách tập hợp lại và đi tới biên cảnh để chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!

Ở một bên khác, trong doanh trại quân Thanh Long.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Mục Thanh quân chủ quân Thanh Long lóe lên.

“Quân chủ, bên trên nói thế nào?”

Một quân đoàn trưởng của quân Thanh Long nhìn Mục Thanh hỏi. “Bên trên ra lệnh khi nào toàn quân Thiên Sách bị tiêu diệt thì ra tay!” Mục Thanh lạnh nhạt nói.

“Gái này..."

Vị quân đoàn trưởng kinh ngạc, hỏi: “Bên trên muốn nhân cơ hội diệt trừ quân Thiên Sách?”

“Thằng nhãi Diệp Phàm là thiếu quân chủ quân Thiên Sách, trước đây hắn giết Từ tôn chủ đã làm mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khác bất mãn, nên bên trên mới muốn nhân cơ hội này diệt trừ quân Thiên Sách!”

Mục Thanh giải thích.

“Nhưng nếu quân Thiên Sách bị diệt trước, lấy thực lực của chúng ta có thể chống đỡ được đại quân bảy nước sao? Chưa kể sau lưng chúng ta còn có đại quân Lang Quốc!”

Quân đoàn trưởng lo lắng nói.

“Yên tâm, các vị Hộ Quốc Chí Tôn vẫn còn chiêu sau!”

Mục Thanh bình tĩnh nói.

Tiếp đó, quân Thanh Long, quân Chu Tước, chiến khu Tây Bộ và chiến khu Nam Bộ đều chạy tới biên cảnh!

Một trận đại chiến sắp nổ ra!
 
Chương 1125: C1125: Đoạt xá


“Tiền bối, thiếu tộc trưởng của ngài biết con gái Sở Sở của tôi sao?”

Lúc này Đường Chính Nhân nhìn lão giả nói.

“Không biết, nhưng thiếu tộc trưởng của tôi đã yêu cô Đường ngay từ cái nhìn đầu tiên, thêm nữa thiếu tộc trưởng của tôi đẹp trai lịch sự, thân phận và địa vị rất xứng với cô Đường!”

Lão giả bình tĩnh nói, trong giọng nói có chút tự hào.

“Việc này…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Bạn Trai Cún Con Của Tôi Có Giá 600 Tệ
4. Chân Trời Mới
=====================================

Nghe đổi phương nói vậy, Đường Chính Nhân nhíu mày nói: “Bởi vì bọn họ còn chưa quen biết nhau, trực tiếp nói đến chuyện hôn nhân có phải là quá sớm không?”

“Ông không hài lòng với cuộc hôn nhân này à?”


Lão giả liếc nhìn Đường Chính Nhân nói.

Ánh mắt của ông ta rất có tính uy hiếp, khiến trong lòng Đường Chính Nhân buồn bực, cảm thấy rất khó thở.

“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng!”

Lúc này, Dương Ngọc Lan vội vàng nói, tươi cười nhìn lão giả nói: “Tiền bối, chúng tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, thiếu tộc trưởng của

ngài thích sở sở nhà chúng tôi, đó là vinh hạnh của Sở Sở, ngài yên tâm, cuộc hôn nhân này nhất định sẽ thành công!”

“Ngọc Lan ~”

Sắc mặt Đường Chính Nhân lập tức thay đổi, ông nhìn Dương Ngọc Lan, đang định nói gì đó thì đổi phương trừng mắt nhìn ông: “Im đi!”

Sau khi bị Dương Ngọc Lan mắng, vẻ mặt của Đường Chính Nhân, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, bà cụ Đường nhìn lão giả này nói: “Đại nhân, không biết gia tộc Đạm Đài của ngài là gia tộc ở đâu? Tại sao chúng tôi chưa từng nghe nói đến?”


“Sự tồn tại của gia tộc Đạm Đài không phải là điều mà những người như các người có thể biết được, các người chỉ cần biết leo lên được gia tộc Đạm Đài là phúc mà các người tu mười kiếp mới có được!”

Lão giả nói với vẻ kiêu căng.

“Vâng, váng!”

Bà cụ Đường liên tục gật đầu và nói: “Cảm ơn gia tộc Đạm Đài đã coi trọng nhà họ Đường của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không đế các người thất vọng!”

“Nếu đã như vậy, tôi về trước, ba ngày nữa, chúng tôi sẽ cử người đến đón cô Đường trở về

gia tộc!”

Lão giả nói thẳng.

Đường Chính Nhân lập tức nhíu mày, trầm giọng nói: “Ba ngày nữa sẽ tới đón người? Không phải là quá nhanh sao? Hôn lễ là chuyện lớn, cần phải bàn bạc kỹ càng!”

“Chuyện hôn lễ các người không cần quan tâm, mọi chuyện về hôn lễ sẽ do gia tộc Đạm Đài của tôi phụ trách, các người chỉ cần chuẩn bị cồ dâu là được!”

Lão giả ra vẻ ra lệnh, nói xong thì bỏ đi.

“Nhiều vàng bạc trang sức và đồ cổ tranh chữ như vậy, chúng ta kiếm được bộn tiền rồi!”

Lúc này, Dương Ngọc Lan lao tới mười thùng đựng sính lễ trước mặt, đưa tay chạm vào những món đồ bằng vàng lấp lánh và phỉ thuý mã não trong suốt như pha lê, vẻ mặt kích động yêu thích đến mức không buông tay!

“Gia tộc Đạm Đài vừa xuất hiện đã ra tay lớn như vậy, lai lịch chắc chắn rất kinh khủng, nếu nhà họ Đường chúng ta trèo lên được chỗ dựa này, chắc chắn có thế vượt qua Long Môn, trở thành gia tộc hạng nhất ở Long Quốc!”
 
Chương 752: C752: Miêu tộc


Miêu tộc, miếu Vu Thần!

Ầm!!!!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ trong miếu Vu Thần truyền ra. Luồng khí tức khủ ng bố bộc phát, quét qua toàn bộ khu rừng!

Toàn bộ người Miêu tộc đều cảm nhận được cỗ hơi thở này, vẻ mặt ai nấy đều thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn về hướng miếu Vu Thần!

“Đây là...”

Ánh mắt kinh hãi của Đại trưởng lão Miêu tộc nhìn chăm chằm vào miếu Vu Thần.

Đại điện bên trong Vu Thần Miếu, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất. Toàn thân thấm máu do bị áp bức trước đó, lúc này trên người hắn phủ đầy vảy máu đang không ngừng tróc ra.

Khi vảy máu rơi xuống, da thịt Diệp Phàm hiện ra. So với trước đây, Diệp Phàm của hiện tại như đã hoàn toàn lột xác, nước da sáng bóng trở nên cường tráng hơn, từng tấc da tấc thịt đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ.

Trên người hắn tản ra một cỗ cảm giác áp bách rất mạnh, khiến cho người ta không thở nổi!

Uy áp quét qua toàn bộ khu rừng phát ra từ Diệp Phàm, uy áp này mạnh đến mức khiến cho cường giả Quân Cảnh mất đi năng lực phản kháng.


Diệp Phàm mở hai mắt sáng choang, ánh mắt áp bách làm người khác không dám nhìn thẳng!

Hắn đứng dậy, hai tay siết chặt, quanh người vang lên những tiếng nổ lách tách, trong nháy mắt không khí xung quanh như biến mất!

Lúc này, cảm giác áp bức do Diệp Phàm tản ra càng thêm đáng sợ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt!

“Không ngờ, lực lượng của huyết dịch này lại mạnh như vậy!”

Diệp Phàm thẩm lẩm bẩm.

Hắn đã luyện chế lực lượng của giọt máu kia.

Sau khi luyện hóa xong, cơ thể lại trải qua một lần lột xác mới, kết quả của lần luyện hóa này mang lại còn hơn gấp trăm lần so với khi hắn luyện hóa Long Tỷ!

Hôm nay, sức mạnh của Diệp Phàm đã đạt đến cấp bậc mà ngay cả hắn cũng không thể lường được, đúng là thâm sâu khó lường!

Về phần phòng ngự vật lý, Diệp Phàm cảm thấy, cho dù là một trăm cường giả Quân Cảnh cùng xông lên thì chưa chắc đã có thể làm hắn bị thương!


Đây chính là sự lợi hại của thân xác Diệp Phàm!

Lần này thể lực tăng lên, Diệp Phạm cảm giác được nguồn sức mạnh †hần bí vốn không thể khống chế được trong cơ thể mình hiện tại đã có thể từ từ bị áp chế, mặc dù không hoàn toàn bị khống chế, nhưng đã không còn như trước, một khi bộc phát thì không thể nào áp chết

Một giọt máu tươi đã khiến Diệp Phàm thay đổi nhiều như vậy, có thể chứng minh loại máu này đặc biệt như thế nào!

Diệp Phàm nhìn thoáng qua mười một bình còn lại, hắn kiểm tra, phát hiện trong mỗi bình cũng có một giọt máu!

“Mười hai giọt máu? Có liên quan gì đến mười hai người này không?” Diệp Phạm liếc mắt nhìn mười hai pho tượng khổng lồ rồi suy đoán.

Ngay sau đó, Diệp Phàm lạy một cái với pho tượng hẳn là Vu Thần ở trước mặt, hắn cầm Xích Dương Thảo xoay người đi ra ngoài.

Diệp Phàm không lấy đi máu trong mười một bình kia.

Dù sao, nó cũng thuộc về Vu tộc, hắn dùng một giọt là được rồi, cầm hết đi thì có hơi vô liêm sỉ!

Rất nhanh, Diệp Phàm đã gặp được hai người trông coi miếu.

Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phàm đã không còn như trước. “Cậu luyện hóa máu của Tổ Vu rồi?”

Một người trông miếu hỏi Diệp Phàm.

“Máu Tổ Vu? Đó là cái gì?”

Ánh mắt Diệp Phàm khựng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom