Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 564: Sơ yếu lý lịch cuộc sống


Chương 564: Diễn đàn đầu tư và khởi nghiệp  

             Hứa Chương tò mò hỏi: "Làm sao cô có thể thuyết phục Triệu Dật đầu tư vậy?”  

             Chu Đình cười nói: "Ở cửa ra vào của cửa hàng tôi mời anh ta ăn một bát mì nhỏ. Tiếp đó anh ấy ăn xong mì thì không có ý định đầu tư, sau đó lại quay lại đầu tư.”  

             Hứa Chương cười ha ha nói: "Đáng tiếc tôi vừa mở cửa hàng online, bằng không tôi cũng nhanh chóng ôm đùi Triệu Dật, kéo một khoản đầu tư rồi nói sau. ”  

             Ngô Ba và Đỗ Vân cũng đều nở nụ cười. Đúng ra mà nói mấy chuyện bọn họ làm đúng là cũng chỉ có Chu Đình cần vốn đầu tư, phần mềm của Ngô Ba, thiết kế hay bản vẽ của Đỗ Vân, đều không cần gì đến đầu tư. Bởi vì cho dù có cầm vốn đầu tư trong tay thì bọn họ cũng không biết tiêu như thế nào.  

             Chu Minh Chu chủ nhiệm ở bên cạnh nghe được, cười nói: "Chu Đình, đầu tư này của cô đã có được, bước tiếp theo cô định sẽ làm gì? ”  


             Chu Đình cười nói: "Chính là mở chuỗi cửa hàng phải thống nhất phong cách trang trí, thông báo tuyển dụng thêm nhân viên, thống nhất đào tạo. Quán mì mà thôi, thật ra rất dễ quản lý, cũng không giống mấy người bọn họ làm công nghệ cao như vậy..."  

             Ngô Ba cười nói: "Nói là nói như vậy, một chén nguyên liệu kia của cô phải thật sự có là bản lĩnh mới làm ra được, cũng không phải ai cũng có thể làm ra nha...".  

             Trung tâm hội nghị và triển lãm rộng lớn, đã dựng lên rất nhiều gian hàng bên cạnh, mỗi gian hàng giống như một túp lều vuông, mỗi một túp lều đều có một cái bàn giống ở trên bục giảng của trường đại học.  

             Đám người Triệu Dật tìm được vị trí bàn của Đại học Công Thương, sau đó cùng với giúp đám người Ngô Ba chuẩn bị máy tính, dựng áp phích tuyên truyền lên.  

             Toàn bộ trung tâm hội nghị và triển lãm rất đông đúc và náo nhiệt.  

             Mục tiêu tổ chức của sự kiện lần này là hướng đến xã hội, mọi công dân quan tâm đều có thể đến tham dự. Những người tham dự có thể là khách hàng tiềm năng, cũng có thể là cộng tác viên tiềm năng hoặc là các nhà đầu tư.  

             Năm người tham gia mỗi người đều có một áp phích tuyên truyền. Áp phích đại khái chính là minh họa những gì họ đang làm và loại hình công ty, dự án kinh doanh,....  

             Trao đổi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau, tìm kiếm cơ hội hợp tác, đây là mục đích của diễn đàn lần này.  

             Ở đây tập hợp tất cả các sinh viên đại học đang lập nghiệp, mặc dù chắc chắn không phải là tất cả các sinh viên lập nghiệp đều ở đây nhưng hầu hết các tài năng hàng đầu đang  lập nghiệp đều đến nơi này.  

             Cũng bởi vì vậy mà có không ít người của các công ty đầu tư cũng xuất hiện ở đây. Dù sao cũng chỉ là những sinh viên nên chắc chắn không có vốn để khởi nghiệp, nhưng bọn họ lại có thể có một dự án tốt, mà đây chính là mục đích của các công ty đầu tư.  

             Đầu tư, nắm cổ phần, thu lợi nhuận!  

             Triệu Dật giúp mọi người bố trí gian hàng xong thì không có việc gì để làm, hắn chào hỏi mọi người xong thì ra ngoài đi dạo.  


             Triệu Dật cũng tò mò các sinh viên ưu tú muốn lập nghiệp này sẽ có những ý tưởng gì đây.  

             Triệu Dật đi dạo một vòng, thật đúng là mở rộng tầm mắt.  

             Mặc dù tất cả mọi người vẫn còn là sinh viên, nhưng sức sáng tạo và trí tưởng tượng là không có giới hạn, cũng không có ranh giới. Thế giới vốn rộng lớn, giống như một cánh rừng vậy, loại người nào cũng có.  

             Triệu Dật đi qua nhìn từng tấm áp phích tuyên truyền, trong những sinh viên khởi nghiệp này đa số quy mô đầu tư đều rất nhỏ, nhưng cũng có một ít áp phích với quy mô công ty đều đã đạt tới 10 triệu trở lên.  

             "Chú ý! Ký chủ xin lưu ý! Phát hiện nhân tài đặc biệt!”  

             “Ồ!”  

             Triệu Dật đột nhiên dừng bước, ánh mắt hơi sáng lên.  

             “Nhân tài đặc biệt?”  

             Lúc trước Triệu Dật đã từng thông qua hệ thống phát hiện nhân tài quản lý tài chính tài giỏi. Bây giờ hệ thống lại đưa ra gợi ý, Triệu Dật lập tức có chút mong đợi, không biết lần này hệ thống phát hiện là nhân tài đặc biệt là gì đây.  

             Phải biết rằng nếu hệ thống phát hiện thì đều là nhân tài đặc biệt cấp S.  

             Phải biết rằng Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc chính là trường đại học siêu trâu bò, có thể nói là học viện khoa học kỹ thuật cao cấp nhất ở Trung Quốc, trực thuộc Viện khoa học Trung Quốc. Tiến sĩ khoa học đầu tiên của Trung Quốc, tiến sĩ kỹ thuật đầu tiên, nữ tiến sĩ đầu tiên, tiến sĩ song bằng đầu tiên đều là từ nơi này đi ra!

 
Chương 557: “Tôi lại không nghĩ vậy!”


Chương 557: Lộ ra chút tài sản với Tống Dịch Minh  

             Triệu Dật cười lớn nói: “Đối với tôi tham gia hay không cũng không thành vấn đề. Anh Minh! Nếu như tôi tham gia thì anh có lợi gì không?”  

             Tống Dịch Minh thẳng thắn nói: “Có lẽ cũng không có lợi ích gì to lớn, có chăng thì tôi sẽ được xem trọng hơn. Nếu như cậu thể hiện tốt, chắc chắn tôi cũng sẽ được tiếng thơm theo cậu.”  

             Triệu Dật suy nghĩ một lúc, việc này suy cho cùng cũng không có hại gì đến hắn, cũng không đến mức có thể bị lộ ra việc số vốn đăng ký công ty chỉ có 300.000 nhân dân tệ. Hắn kiếm được bao nhiêu tiền chỉ có bản thân hắn mới biết, nên cũng không sợ người ta nhìn thấu….  

             Huống chi cuộc thi này cũng chỉ là những người nhỏ đấu với nhau, chủ yếu là tìm ra nhân tài trong tương lai. Nếu như có một hai cái bất ngờ thì cũng tốt.  

             Triệu Dật quyết định giữ mặt mũi cho Tống Dịch Minh lần này, dù gì hắn cũng là giáo viên phụ trách lớp. Mặc dù hắn không tham gia cũng không sao, nhưng để duy trì một mối quan hệ tốt thì cũng được.  

             “Được! Nhưng nói trước, tôi chỉ là người hỗ trợ, giúp đỡ, cổ vũ, phụ đạo cho người chính thôi. Không thể để tôi đi mở lớp dạy đầu tư cổ phiếu được. Hơn nữa, thứ này tôi cũng đang nghiên cứu, ai dám nói đã hiểu rõ chứ?”  

             Tống Dịch Minh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được! Cảm ơn cậu đã giúp tôi lần này!”  

             Triệu Dật cười nói: “Anh Minh! Đừng khách sáo! Người một nhà cả.”  

             Tống Dịch Minh nghĩ ra điều gì đó: “Phải rồi! Trong phiếu đăng ký tư liệu tham gia, có đề cập đến việc đăng ký quy mô tài sản của công ty… Cái này?”  

             Triệu Dật cười nói: “Quy mô tài sản của công ty khai thác phần mềm máy tính kia là bao nhiêu?”  

             Tống Dịch Minh tự nhiên mở tài liệu ra xem: “Tài sản của công ty bọn họ bây giờ là 4 triệu nhân dân tệ.”  

             Triệu Dật cười nói: “4 triệu sao? Cũng không tệ nha! Xem ra bọn họ khai thác phần mềm rất tốt, nếu không sẽ không bán được nhiều đến vậy. Đăng ký giúp tôi 3 triệu đi.”  

             Tống Dịch Minh thấy Triệu Dật nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy, rõ ràng là muốn nhường bên kia, không khỏi tò mò hỏi: “Này! Triệu Dật! Có thể nói cho tôi biết công ty của cậu bây giờ lớn đến mức nào không?”  

             Triệu Dật mỉm cười, quyết định tiết lộ một chút: “Bộ phim “Chuyện lạ ngôi nhà cổ” được công chiếu vào Giáng sinh năm ngoái là do tôi đầu tư, với số tiền là 3 triệu, chiếm 75% cổ phần. Sau này phòng vé thu lại khoảng 50 triệu….”  

             Tống Dịch Minh cũng biết một chút về cách ăn chia của phòng vé, lập tức hai mắt trợn tròn. 50 triệu! Vậy chẳng phải phòng vé sẽ chia 25 triệu, 75% là hơn 18 triệu sao?  


             Mẹ kiếp!  

             Như vậy là quá khủng khiếp!  

             Chuyện này hắn đã nghe Triệu Dật nói qua vào hôm uống rượu ở trường học. Hắn cũng biết công ty Triệu Dật chủ yếu là đầu tư cổ phiếu, phim ảnh cũng chỉ là đầu tư để giải trí mà thôi!  

             Chỉ đầu tư phim ảnh với mục đích giải trí mà đã kiếm lời hơn 15 triệu. Vậy đầu tư nghiêm túc vào cổ phiếu sẽ kiếm được bao nhiêu?  

             Mất vài giây Tống Dịch Minh mới hết mơ hồ, cười khổ nói: “Quả nhiên từ đầu tôi đã cảm thấy cậu là người không đơn giản, nhưng lại không nghĩ cậu lại là người tài giỏi đến thế. Cậu năm nay mới là sinh viên năm nhất, nhưng đã là triệu phú thậm chí có thể là tỷ phú. Vì thường ngày cậu quá khiêm tốn nên mọi người chỉ biết cậu là ông chủ của một cửa hàng thức ăn nhanh…”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Như vậy không tốt sao? Tôi thậm chí còn gửi xe ở khu chung cư đối diện trường học, chẳng phải là để mọi người không phát hiện ra sao?”  

             Tống Dịch Minh sửng sốt một lúc, cười nói: “Quả nhiên khiêm tốn! Xe gì vậy? Có tốt không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Một chiếc Porsche và một chiếc Ferrari.”  

             Mọi người vui vẻ ra về.

 
Chương 565: Tài năng cấp S!


Chương 565: Mã Dương  

             Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc có hơn 300 sinh viên có hai nguyện vọng, hơn 200.000 sinh viên trúng tuyển theo kế hoạch, hơn 6000 cố vấn tiến sĩ, hơn 4000 cố vấn thạc sĩ, 4 phòng thí nghiệm quốc gia. Còn có hơn 80 phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, 163 phòng thí nghiệm trọng điểm của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, 41 trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quốc gia.  

             Năng lực nghiên cứu khoa học của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc xếp hạng thứ sáu trên thế giới, vượt qua Đại học Tokyo trở thành trường đại học số một ở Châu Á.  

             Mã Dương có thể từ trường đại học với số lượng dày đặc những sinh viên xuất sắc như vậy bộc lộ tài năng, có thể thấy được bản thân hắn vượt trội cỡ nào!  


             Tài năng cấp S!  

             Triệu Dật nhất thời động lòng.  

             Trí tuệ nhân tạo là một trong những hướng đi trong tương lai, mặc dù nó sẽ đi đến mức độ nào thì không ai biết. Nhưng mà điều này không cản trở trí tuệ nhân tạo đang trở thành một trong những hướng phát triển của khoa học và công nghệ nóng nhất hiện nay.  

             Nhân tài như vậy, Triệu Dật làm sao có thể bỏ lỡ?  

             Cần phải biết rằng nếu có cơ hội lập tức phải thu làm người của mình!  

             Triệu Dật xem bản đồ khu triển lãm tìm được vị trí của Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc, hắn dạo bước đi tới.  

             Gian hàng của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc trưng bày rất nhiều đồ vật, vừa nhìn đều thấy toàn là đồ công nghệ cao, làm cho người ta có cảm giác rất cao cấp và hiện đại. Gian hàng của trường mình so với người khác giống như chim sẻ thấy phượng hoàng, đúng là không thể so sánh.  


             Ánh mắt Triệu Dật đảo qua gian hàng, sau đó rơi vào một cái áp phích tuyên truyền, tìm được mục tiêu của mình.  

             Mã Dương.  

             Poster tuyên truyền của Mã Dương giới thiệu rất đơn giản, không có đồ vật gì trưng bày, nhưng trong hình ảnh có một con robot có hình dạng rất đáng yêu.  

             Có hai từ ở phía trên con robot.  

             Phiên bản đầu tiên   

             Mã Dương cười cười, nâng kính nói: “Tôi tham gia triển lãm này, một mặt là để giới thiệu sản phẩm, mặt khác cũng muốn thu hút đầu tư. Bởi vì sản phẩm của tôi còn chưa hoàn thiện, còn cách mục tiêu rất xa cho nên tôi còn cần tiếp tục nghiên cứu. Trình độ của nó hiện tại còn cách rất xa mức độ trí tuệ mà tôi muốn, nhưng tiếp tục nghiên cứu cần rất nhiều tiền. Tuy trước đó làm một số đề tài nghiên cứu dưới sự giúp đỡ của giáo viên đã tranh thủ được một ít quỹ nghiên cứu khoa học nhưng hiển nhiên là không đủ…”

 
Chương 565: Tài năng cấp S!


Chương 565: Mã Dương  

             Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc có hơn 300 sinh viên có hai nguyện vọng, hơn 200.000 sinh viên trúng tuyển theo kế hoạch, hơn 6000 cố vấn tiến sĩ, hơn 4000 cố vấn thạc sĩ, 4 phòng thí nghiệm quốc gia. Còn có hơn 80 phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, 163 phòng thí nghiệm trọng điểm của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, 41 trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quốc gia.  

             Năng lực nghiên cứu khoa học của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc xếp hạng thứ sáu trên thế giới, vượt qua Đại học Tokyo trở thành trường đại học số một ở Châu Á.  

             Mã Dương có thể từ trường đại học với số lượng dày đặc những sinh viên xuất sắc như vậy bộc lộ tài năng, có thể thấy được bản thân hắn vượt trội cỡ nào!  


             Tài năng cấp S!  

             Triệu Dật nhất thời động lòng.  

             Trí tuệ nhân tạo là một trong những hướng đi trong tương lai, mặc dù nó sẽ đi đến mức độ nào thì không ai biết. Nhưng mà điều này không cản trở trí tuệ nhân tạo đang trở thành một trong những hướng phát triển của khoa học và công nghệ nóng nhất hiện nay.  

             Nhân tài như vậy, Triệu Dật làm sao có thể bỏ lỡ?  

             Cần phải biết rằng nếu có cơ hội lập tức phải thu làm người của mình!  

             Triệu Dật xem bản đồ khu triển lãm tìm được vị trí của Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc, hắn dạo bước đi tới.  

             Gian hàng của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc trưng bày rất nhiều đồ vật, vừa nhìn đều thấy toàn là đồ công nghệ cao, làm cho người ta có cảm giác rất cao cấp và hiện đại. Gian hàng của trường mình so với người khác giống như chim sẻ thấy phượng hoàng, đúng là không thể so sánh.  


             Ánh mắt Triệu Dật đảo qua gian hàng, sau đó rơi vào một cái áp phích tuyên truyền, tìm được mục tiêu của mình.  

             Mã Dương.  

             Poster tuyên truyền của Mã Dương giới thiệu rất đơn giản, không có đồ vật gì trưng bày, nhưng trong hình ảnh có một con robot có hình dạng rất đáng yêu.  

             Có hai từ ở phía trên con robot.  

             Phiên bản đầu tiên   

             Mã Dương cười cười, nâng kính nói: “Tôi tham gia triển lãm này, một mặt là để giới thiệu sản phẩm, mặt khác cũng muốn thu hút đầu tư. Bởi vì sản phẩm của tôi còn chưa hoàn thiện, còn cách mục tiêu rất xa cho nên tôi còn cần tiếp tục nghiên cứu. Trình độ của nó hiện tại còn cách rất xa mức độ trí tuệ mà tôi muốn, nhưng tiếp tục nghiên cứu cần rất nhiều tiền. Tuy trước đó làm một số đề tài nghiên cứu dưới sự giúp đỡ của giáo viên đã tranh thủ được một ít quỹ nghiên cứu khoa học nhưng hiển nhiên là không đủ…”

 
Chương 558: Khổng Hi gọi điện thoại tới.


Chương 558: Chuẩn bị lướt cổ phiếu Mỹ  

             Triệu Dật lên xe Audi TT của Phùng Tiếu Tiếu đang đậu bên đường, đêm nay đương nhiên phải đi với cô ấy, cũng lâu rồi bọn họ không gặp.  

             Ngày hôm sau, Triệu Dật bị điện thoại đánh thức.  

             Khổng Hi gọi điện thoại tới.  

             Bên tập đoàn Thiên hà đã có kết quả, việc thay đổi cổ phần của các thành viên của tập đoàn Thiên hà đã làm xong. Căn cứ vào việc Triệu Dật có 28,5% cổ phần muốn thế chấp để vay ngân hàng thì số cổ phần này theo định giá ít nhất là 5 tỷ. Nhưng đi vay mà, cũng không thể định giá là 5 tỷ được, nhất định sẽ phải giảm bớt một chút, kết quả cuối cùng là tập đoàn Thiên Hà đứng ra vay được 4 tỷ.  

             Nắm giữ 28,5% số cổ phần này là công ty đầu tư Phi Dật, đương nhiên sẽ cùng Khổng Hi của tập đoàn Thiên Hà ký kết hợp đồng. Nếu trong thời gian quy định, công ty đầu tư Phi Dật không thể trả lại 4 tỷ này, vậy thì 28,5% cổ phần của tập đoàn thiên hà trên danh nghĩa của đầu tư Phi Dật sẽ thuộc về Khổng Hi, nếu như trả đủ tiền vậy đương nhiên sẽ không sao cả.  

             Chuyện này, Khổng Hi đã ra sức lắm rồi. Nếu không thì dựa trên tư cách chủ tịch công ty lẫn người đại diện pháp nhân công ty là ông cụ Khổng không gật đầu đồng ý, khoản vay này chắc chắn không thể đến tay. Dù sao Triệu Dật có cổ phần, nhưng lại không phải là pháp nhân của công ty, trừ khi giống như lời Cao Minh nói là đi tìm chỗ khác vay tiền thì mới được. Nhưng mà, chưa kể vay tiền mấy kiểu không phải ngân hàng chính quy lãi suất đã cao mà mức vay cũng sẽ nhỏ hơn nhiều, còn có thể gặp rất nhiều phiền phức.  

             Cho nên nói, đối với chuyện vay tiền này, xem như Triệu Dật nợ Khổng Hi một nhân tình.  

             Đương nhiên, lúc trước Triệu Dật giúp đỡ Khổng Hi dọn sạch hết thảy chướng ngại trong công ty cũng coi như là giúp Khổng Hi. Hiện tại hắn có cổ phần làm bảo đảm, Khổng Hi cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, đây cũng chỉ có thể xem như là thuận nước đẩy thuyền.  

             Sau khi vay xong, tài chính chuyển dời đến đầu tư Phi Dật.  

             Nếu tiền đã đến, Triệu Dật cũng chuẩn bị thao tác một chút. Lần này có tiền vốn 4 tỷ, chắc hẳn có thể phất lớn một khoản, dù sao cách chơi thị trường chứng khoán, chính là tiền vốn càng nhiều lợi nhuận càng lớn, cũng giống như việc lăn cầu tuyết, càng lăn sẽ càng lớn.  

             Sau khi Triệu Dật xác nhận hết thảy đều đúng, tiếp đó đợi thêm vài ngày nữa là đến 27 tháng 2. Lúc này mới mở ra thẻ dự đoán thông tin cổ phiếu chứng khoán Mỹ ra sử dụng.  

             Sở dĩ chọn ngày 27 tháng 2 là bởi vì mùng 1 tháng 3 nước Mỹ sẽ tuyên bố những phương pháp cải cách y tế mới. Trong đó đề cập tới nhiều lĩnh vực, chắc chắn sẽ tạo thành chấn động giá cổ phiếu của các công ty trên diện rộng.  

             Ngày 27 xem xét thẻ dự đoán thông tin cổ phiếu chứng khoán Mỹ, như vậy thì hắn sẽ có thể biết chính xác xu thế cổ phiếu của ngày 28 tháng 3 và ngày mùng 1, mùng 2. Nhờ thế mà có thể chọn lựa đúng xu thế cổ phiếu, từ đó thu hoạch lợi ích lớn nhất.  

             Hệ thống sẽ lựa chọn cổ phiếu có chỉ số biến động trong phạm vi khá lớn, mà Triệu Dật thì lựa chọn cổ phiếu là loại có liên quan đến chính sách lần này để xem xét, như vậy thì sẽ có phần nắm chắc hơn.  

             Sau khi Triệu Dật khó chịu vài giây đồng hồ, nghĩ kỹ lại thì giá cổ phiếu dao động lớn hơn AbbVie y dược này khẳng định là vẫn có, nhưng mà loại cổ phiếu đấy cổ phiếu toàn bộ công ty vốn hóa thị trường cũng chỉ tầm 100, 200 triệu, cho dù tăng thêm 200% thì có thể kiếm được bao nhiêu đâu chứ?

 
Chương 566: Ai cũng không muốn từ bỏ!


Chương 566: Gặp Mã Dương  

             Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Vậy cậu cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào nghiên cứu, mất bao lâu để đưa ra các sản phẩm có thể thu lại lợi ích cho nhà đầu tư, cậu sẽ nhượng lại kết quả nghiên cứu theo cách nào?”  

             Mã Dương im lặng vài giây, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo ngoại trừ cần một khoản tiền lớn, còn cần rất nhiều nhân tài, càng cần hơn nữa là thời gian. Tôi cũng không thể phán đoán được tương lai mình sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không thể chắc chắn chắc khi nào sẽ tạo ra sản phẩm thành công…”  

             Người vây xem thấp giọng nghị luận, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Mã Dương.  

             Muốn kéo đầu tư đầu tiên phải bàn về lợi nhuận.  

             Nếu không có lợi nhuận, thì tại sao tôi phải đầu tư vào nghiên cứu của anh.  

             Huống chi nghe câu trả lời này đủ thấy anh ngay cả nghiên cứu của mình cũng không có một kết luận chính xác. Loại sản phẩm công nghệ cao này muốn đầu tư vào nghiên cứu thì đâu chỉ mấy trăm nghìn, mấy triệu là đủ, đó chính là một hố đen vĩnh viễn không có điểm dừng.  

             Nếu vận khí tốt thì có thể thành công, những loại nghiên cứu thế này có thể là một tiến bộ khoa học lớn nhưng chưa chắc có thể sinh ra lợi nhuận. Nếu vận khí không tốt, ha ha, vậy thì số tiền bỏ ra triệt để đổ vào vũng nước, có khi ngay cả một tiếng động cũng không có. Dù sao thì khi nghiên cứu khoa học, rất nhiều lúc đến cuối cùng mới phát hiện ra phương hướng nghiên cứu ban đầu đã hoàn toàn là sai.  

             “Nếu muốn thu hút đầu tư thì chắc cũng phải có mục tiêu, vậy anh muốn thu hút bao nhiêu tiền đầu tư?”  

             Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Mã Dương hơi do dự một chút: “Càng nhiều càng tốt, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có rất nhiều hướng, càng nhiều người nghiên cứu càng dễ có được kết quả. Tôi phỏng chừng vốn ban đầu như thế nào cũng phải được một trăm triệu, nếu thật sự không được, mấy chục triệu cũng có thể chịu đựng một chút…”  


             Mã Dương không từ chối nữa, thật ra trong lòng cậu ta giờ phút này đang có cảm giác thất bại.  

             Bởi vì cậu ta cảm thấy việc mình làm thật sự không tốt.  

             Cho dù là chính mình muốn chào hàng hay bán hàng thì cũng phải có đầy đủ kế hoạch để hấp dẫn người khác. Nhưng cậu ta đi thuyết phục mà chỉ có một sản phẩm là “Mùng một”, ngoài ra thì cái gì cũng không có.  

             Có lẽ giống như giáo viên nói, bản thân cậu ta thực sự chỉ phù hợp để trở thành một nhà nghiên cứu đơn thuần.  

             Triệu Dật nhìn thấu tâm tư Mã Dương, mỉm cười nói: "Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi đúng là sinh viên đang học năm nhất của đại học Công Thương Giang Châu, Triệu Dật. Nhưng tôi cũng không có lừa gạt anh, tôi quả thực có một công ty đầu tư. ”

 
Chương 566: Ai cũng không muốn từ bỏ!


Chương 566: Gặp Mã Dương  

             Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Vậy cậu cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào nghiên cứu, mất bao lâu để đưa ra các sản phẩm có thể thu lại lợi ích cho nhà đầu tư, cậu sẽ nhượng lại kết quả nghiên cứu theo cách nào?”  

             Mã Dương im lặng vài giây, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo ngoại trừ cần một khoản tiền lớn, còn cần rất nhiều nhân tài, càng cần hơn nữa là thời gian. Tôi cũng không thể phán đoán được tương lai mình sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không thể chắc chắn chắc khi nào sẽ tạo ra sản phẩm thành công…”  

             Người vây xem thấp giọng nghị luận, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Mã Dương.  

             Muốn kéo đầu tư đầu tiên phải bàn về lợi nhuận.  

             Nếu không có lợi nhuận, thì tại sao tôi phải đầu tư vào nghiên cứu của anh.  

             Huống chi nghe câu trả lời này đủ thấy anh ngay cả nghiên cứu của mình cũng không có một kết luận chính xác. Loại sản phẩm công nghệ cao này muốn đầu tư vào nghiên cứu thì đâu chỉ mấy trăm nghìn, mấy triệu là đủ, đó chính là một hố đen vĩnh viễn không có điểm dừng.  

             Nếu vận khí tốt thì có thể thành công, những loại nghiên cứu thế này có thể là một tiến bộ khoa học lớn nhưng chưa chắc có thể sinh ra lợi nhuận. Nếu vận khí không tốt, ha ha, vậy thì số tiền bỏ ra triệt để đổ vào vũng nước, có khi ngay cả một tiếng động cũng không có. Dù sao thì khi nghiên cứu khoa học, rất nhiều lúc đến cuối cùng mới phát hiện ra phương hướng nghiên cứu ban đầu đã hoàn toàn là sai.  

             “Nếu muốn thu hút đầu tư thì chắc cũng phải có mục tiêu, vậy anh muốn thu hút bao nhiêu tiền đầu tư?”  

             Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Mã Dương hơi do dự một chút: “Càng nhiều càng tốt, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có rất nhiều hướng, càng nhiều người nghiên cứu càng dễ có được kết quả. Tôi phỏng chừng vốn ban đầu như thế nào cũng phải được một trăm triệu, nếu thật sự không được, mấy chục triệu cũng có thể chịu đựng một chút…”  


             Mã Dương không từ chối nữa, thật ra trong lòng cậu ta giờ phút này đang có cảm giác thất bại.  

             Bởi vì cậu ta cảm thấy việc mình làm thật sự không tốt.  

             Cho dù là chính mình muốn chào hàng hay bán hàng thì cũng phải có đầy đủ kế hoạch để hấp dẫn người khác. Nhưng cậu ta đi thuyết phục mà chỉ có một sản phẩm là “Mùng một”, ngoài ra thì cái gì cũng không có.  

             Có lẽ giống như giáo viên nói, bản thân cậu ta thực sự chỉ phù hợp để trở thành một nhà nghiên cứu đơn thuần.  

             Triệu Dật nhìn thấu tâm tư Mã Dương, mỉm cười nói: "Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi đúng là sinh viên đang học năm nhất của đại học Công Thương Giang Châu, Triệu Dật. Nhưng tôi cũng không có lừa gạt anh, tôi quả thực có một công ty đầu tư. ”

 
Chương 559: Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha.


Chương 559: Gặp gỡ thiếu niên nhân kiệt  

             Cổ phiếu chung quy không thể so với hợp đồng tương lai, thị trường hàng hoá kỳ hạn có thể nói là vô tận, bất kể là của vị phú hào nào. Hắn tham gia vào đó thì cũng không nổi được bong bóng gì, bởi vì hợp đồng tương lai là đối mặt cả thị trường, mà cổ phiếu chỉ là đối với một công ty nào đó.  

             3 tỷ thì 3 tỷ, chung quy là cũng có thể kiếm lớn một khoản.  

             Nếu như tiền của mình không có cách nào sử dụng toàn bộ, vậy chuyện này cũng không cần gọi mấy người bọn họ, tự mình làm vậy.  

             Dẫn người kiếm tiền, loại chuyện thế này đương nhiên là phải thỏa mãn bản thân trước, có dư sức mới đi quan tâm đến người khác, nếu không thì đó chính là cầm lợi ích của bản thân đi cho người khác mà thôi.  

             Triệu Dật đã dẫn bọn họ theo mấy lần rồi, tình cảm qua lại cũng chẳng thiếu một lần này.  

             Động tác lần này, lặng yên không một tiếng động.  

             Mùng 2 tháng 3, khi thị trường chứng khoán Mỹ ngừng lại, tiền vốn Triệu Dật đưa vào thị trường chứng khoán đã an toàn rút lui toàn bộ.  

             85%.  

             Tiền vốn 3 tỷ, lợi nhuận đạt tới trăm triệu.  

             Hiện tiền vốn trong tay Triệu Dật đã đạt tới 6,6 tỷ, có 6,6 tỷ này làm cơ sở Triệu Dật tràn ngập tin tưởng với buổi đấu giá phân đất tháng tư.  

             Nếu như đã làm, vậy làm lớn một lần đi, Triệu Dật phải nghĩ biện pháp mua lại toàn bộ mảnh đất trống kia để tối đa hóa lợi ích!  

             Hiện tại chỉ có Triệu Dật mới biết được giá trị mảnh đất kia, cũng không thể tự mình đi làm việc, bản thân vất vả, người khác lại theo mình nằm kiếm tiền.  


             Mảnh đất trống kia bây giờ giá trị cũng không cao, mình bây giờ có đầy đủ tài chính sao có thể để cho người khác đi kiếm tiền chứ?  

             Cho dù thật sự hợp tác với người khác, Triệu Dật cũng nhất định sẽ hợp tác với Tô Nhã hoặc là Tôn gia, Lục gia, tốt xấu gì cũng không phải người ngoài.  

             Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha.  

             Làm xong đợt này, Triệu Dật cũng tạm nghỉ, tiếp đó chính là thời gian tổ diễn đàn sinh viên trẻ tuổi khởi nghiệp toàn quốc.  

             Nếu như Triệu Dật đã đồng ý với Tống Dịch Minh, vậy đương nhiên phải đến cổ động một chút.  

             Mùng 4 Triệu Dật nhận được điện thoại của Tống Dịch Minh, để cho hắn đến phòng học 4002 gặp mặt làm quen với mấy bạn học khác cùng tham gia diễn đàn lần trước. Nếu như đều là đại biểu của đại học công thương, mọi người cũng phải hiểu rõ lẫn nhau mới được, dù sao đến lúc đó tất cả vị trí đều là lấy trường học làm đơn vị đấy.  

             Nhớ tới những người tốt nghiệp xong vội vàng tìm việc khắp nơi, vấp phải khó khăn, lại nhìn họ là biết bọn họ mạnh cỡ nào.

 
Chương 567: “Đại khái chính là như vậy......”


Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu  

             Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..."  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ”  

             Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật.  

             Làm sao có khả năng?  

             Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất!  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ”  

             Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?”  

             Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.”  

             Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý.  

             Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi.  

             (Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.)  

             Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề.  

             Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ”  

             Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ”  

             Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi.  

             Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao?  

             "Uống chút rượu không?"  

             Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."   

             Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..."  

             Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”

 
Chương 567: “Đại khái chính là như vậy......”


Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu  

             Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..."  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ”  

             Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật.  

             Làm sao có khả năng?  

             Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất!  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ”  

             Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?”  

             Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.”  

             Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý.  

             Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi.  

             (Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.)  

             Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề.  

             Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ”  

             Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ”  

             Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi.  

             Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao?  

             "Uống chút rượu không?"  

             Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."   

             Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..."  

             Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”

 
Chương 560: "Cậu nghiêm túc?"


Chương 560: Mọi người cùng chào hỏi  

             "Tôi là Triệu Dật, đại học năm nhất khoa quản trị kinh doanh, tôi có mở một công ty đầu tư tên là đầu tư Phi Dật. Chủ yếu làm hoạt động đầu tư cổ phiếu, hợp đồng tương lai, cũng có đầu tư thêm những mảng khác, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng..."  

             (Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng: ý có nghĩa là làm không liên tục, thường gián đoạn.)  

             Triệu Dật giới thiệu rất ngắn gọn, cuối cùng tự bình phẩm mình một câu, càng khiến mọi người nở nụ cười.  

             Chu Đình cười nói: "Cậu cũng quá khiêm tốn rồi, công ty đầu tư không giống bọn tôi làm cu li kiếm tiền vất vả, các cậu đều là nắm giá thị trường, đợt nào giá thị trường xuống đều kiếm được đầy bồn đầy bát, ba năm không khai trương, khai trương một lần ăn ba năm chính là để nói cậu đó..."  

             Triệu Dật cười nói: "Đâu nhẹ nhàng như vậy, thị trường chứng khoán hung hiểm, hơi không chú ý là táng gia bại sản, vẫn là các cậu làm công thương nghiệp ổn định hơn, đó đều là vốn liếng vững chắc."  

             Chu Đình cười nói: "Cậu xem, năm người chúng ta cũng chỉ có một nữ sinh là tôi, cũng chỉ có tôi kiếm là tiền vất vả, các cậu đều làm cái gì mà là phần mềm, bản vẽ thiết kế, kinh doanh online, cổ phiếu, tất cả đều là công nghệ cao."  

             Đỗ Vân cười nói: "Đều là kiếm tiền vất vả, lập trình này, đồ họa này, cũng không dễ dàng gì, lại nói lần này các cậu tham gia hoạt động, có ý tưởng gì không?"  

             Ngô Ba cười nói: "Chỗ tôi đương nhiên là vì để giới thiệu phần mềm, nếu như có thể quan hệ hợp tác đạt thành với một số người ở những thành thị khác, tương đương mở rộng thị trường tiêu thụ phần mềm của tôi. Dù lợi nhuận tỉnh ngoài ít hơn chút, nhưng chung quy sẽ gia tăng thu nhập. . ."  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Hợp tác tỉnh ngoài, đại lý tiêu thụ à, cậu làm thế nào để kiểm soát tính an toàn của phần mềm."  

             Ngô Ba cười nói: "Cái này không hề phức tạp, mỗi một phần mềm đều có mã khoá, mã khoá này là công ty bọn tôi quản lý, cho dù người khác tự bán phần mềm đi nhưng nếu không có key mã khoá này thì cũng không sử dụng được."  

             Đỗ Vân cười nói: "Tôi tham gia chỉ là góp cho đủ số lượng thôi, công ty nhỏ bọn tôi thật ra cũng chỉ trợ giúp cho các đại lão ở viện thiết kế, bọn họ nhận lẻ, lợi nhuận lớn, bọn tôi kiếm chút tiền nhỏ. Đợi thêm vài năm, có cơ sở nhất định rồi, có lẽ có thể nhận đơn lẻ của riêng mình."  

             Hứa Chương cũng gật đầu, phụ họa nói: "Tôi cũng thế, kinh doanh cửa hàng online coi như là mở mang kiến thức một chút, Chu Đình, lần này có phải là cậu muốn kéo đầu tư hay không?"  


             Chu Đình gật đầu: "Có ý này, tôi muốn mở rộng chuỗi cửa hàng mì Nhiên Tiểu Diện ra toàn bộ Giang Châu, nhưng tài chính trước mắt gặp khó khăn. Nếu tôi tự mở rộng, chu kỳ này sẽ rất dài, vì vậy tôi muốn thử xem có thể kêu gọi đầu tư hay không."  

             Đỗ Vân cười nói: "Không phải Triệu Dật mở công ty đầu tư sao, cậu cứ thuyết phục cậu ấy, để cậu ấy đầu tư cho cậu là được rồi."  

             Chu Đình thẳng thắn cười: "Nếu như có thể, thì đương nhiên là tốt, tiền ai mà chả là tiền chứ."  

             Triệu Dật cười nói: "Cậu như này là chuẩn bị làm lớn chuỗi cửa hàng mì à, năm cửa tiệm vẫn còn chê ít? Cậu chuẩn bị công ty hóa chuỗi cửa hàng mì Nhiên Tiểu Diện hay sao? Không suy xét phương thức nhượng quyền cửa hàng à?"  

             Chu Đình gật đầu: "Suy nghĩ rồi, nhưng tôi cảm thấy nhượng quyền cửa hàng không dễ quản lý, dễ xảy ra sai sót, vì vậy tôi chuẩn bị công ty hóa chuỗi cửa hàng, thống nhất quản lý, thống nhất cung cấp hàng, cũng có thể giảm giá thành. Hơn nữa tôi còn chuẩn bị làm đóng gói gia vị cùng mì gói. Dù Giang Châu tuy nhỏ nhưng cũng là một thành thị, thị trường tiêu thụ vẫn còn rất lớn."  

             Triệu Dật gật đầu tán thưởng: "Nữ cường đó nha, lần này cậu chuẩn bị bỏ vốn đầu tư bao nhiêu thế."  

             Chu Đình bước nhanh đuổi kịp Triệu Dật, cười nói: "Triệu Dật, có hứng đi ăn một bát mì bây giờ hay không?"

 
Chương 568: "Việc này không thành vấn đề."


Chương 568: Đầu tư bao nhiêu?  

             Triệu Dật phỏng đoán sau khi Mã Dương nghe xong sẽ không chút do dự phủ nhận, nhưng khi Mã Dương nghe xong lời nói của Triệu Dật không lập tức cự tuyệt mà lại lâm vào suy tư.  

             Trầm tư khoảng mấy chục giây sau, Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Chúng tôi trước đây đã có nhiều năm nghiên cứu, hơn nữa còn lấy được rất nhiều thành tựu nghiên cứu. Nếu như bây giờ cậu đầu tư thì chúng tôi có thể tiếp tục nghiên cứu, thành quả nghiên cứu toàn bộ thuộc về các cậu, chúng tôi có thể nhận được cái gì chứ?”  

             Có thể đàm phán!  

             Triệu Dật nghĩ nghĩ: “Bởi vì trí tuệ nhân tạo cũng sẽ ngày càng phát triển hướng về phía trước, tôi nghĩ rằng nếu như các anh vẫn thực hiện nghiên cứu thì đoán chừng có thể sẽ nghiên cứu cả đời… Vậy tôi hỏi anh một vấn đề, cuối cùng là anh muốn tiếp tục nghiên cứu một thứ để có thể bán lấy tiền hay nghiên cứu ra thứ mà có thể giúp anh tự mình lập nghiệp làm ông chủ?”  

             Mã Dương nói nghiêm túc: “Chúng tôi là một đám người có cùng chung chí hướng, vì nhiệt huyết cho nên tập hợp cùng một chỗ, chúng tôi hy vọng có thể mở ra một thời đại mới. Tôi biết bây giờ có rất nhiều công ty đều đang nghiên cứu về mảng này, nhưng chúng tôi đều tin tưởng mình không hề thua kém so với người khác… Chúng tôi đều không có dự định làm ông chủ, chỉ muốn làm kỹ thuật viên. Có lẽ điều mà mọi người chúng tôi mong muốn nhất là có một môi trường nghiên cứu ổn định lâu dài và một mức lương hậu hĩnh”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu là như vậy thì được thôi.Chúng ta giải quyết luôn đi, đội nghiên cứu và phát minh của anh có bao nhiêu người? Tôi nghĩ rằng là nhà nghiên cứu thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ như vậy.”  


             “Mười tám người.”  

             Mã Dương nhanh chóng đáp: “Chúng tôi nghiên cứu trí tuệ nhân tạo với nhiều nghề nghiệp khác nhau, bởi hệ thống trí tuệ nhân tạo thực sự rất toàn diện, cũng không phải là việc chuyên ngành tự bản thân có thể giải quyết......”  



 
Chương 568: "Việc này không thành vấn đề."


Chương 568: Đầu tư bao nhiêu?  

             Triệu Dật phỏng đoán sau khi Mã Dương nghe xong sẽ không chút do dự phủ nhận, nhưng khi Mã Dương nghe xong lời nói của Triệu Dật không lập tức cự tuyệt mà lại lâm vào suy tư.  

             Trầm tư khoảng mấy chục giây sau, Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Chúng tôi trước đây đã có nhiều năm nghiên cứu, hơn nữa còn lấy được rất nhiều thành tựu nghiên cứu. Nếu như bây giờ cậu đầu tư thì chúng tôi có thể tiếp tục nghiên cứu, thành quả nghiên cứu toàn bộ thuộc về các cậu, chúng tôi có thể nhận được cái gì chứ?”  

             Có thể đàm phán!  

             Triệu Dật nghĩ nghĩ: “Bởi vì trí tuệ nhân tạo cũng sẽ ngày càng phát triển hướng về phía trước, tôi nghĩ rằng nếu như các anh vẫn thực hiện nghiên cứu thì đoán chừng có thể sẽ nghiên cứu cả đời… Vậy tôi hỏi anh một vấn đề, cuối cùng là anh muốn tiếp tục nghiên cứu một thứ để có thể bán lấy tiền hay nghiên cứu ra thứ mà có thể giúp anh tự mình lập nghiệp làm ông chủ?”  

             Mã Dương nói nghiêm túc: “Chúng tôi là một đám người có cùng chung chí hướng, vì nhiệt huyết cho nên tập hợp cùng một chỗ, chúng tôi hy vọng có thể mở ra một thời đại mới. Tôi biết bây giờ có rất nhiều công ty đều đang nghiên cứu về mảng này, nhưng chúng tôi đều tin tưởng mình không hề thua kém so với người khác… Chúng tôi đều không có dự định làm ông chủ, chỉ muốn làm kỹ thuật viên. Có lẽ điều mà mọi người chúng tôi mong muốn nhất là có một môi trường nghiên cứu ổn định lâu dài và một mức lương hậu hĩnh”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu là như vậy thì được thôi.Chúng ta giải quyết luôn đi, đội nghiên cứu và phát minh của anh có bao nhiêu người? Tôi nghĩ rằng là nhà nghiên cứu thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ như vậy.”  


             “Mười tám người.”  

             Mã Dương nhanh chóng đáp: “Chúng tôi nghiên cứu trí tuệ nhân tạo với nhiều nghề nghiệp khác nhau, bởi hệ thống trí tuệ nhân tạo thực sự rất toàn diện, cũng không phải là việc chuyên ngành tự bản thân có thể giải quyết......”  



 
Chương 561: Nhiên Tiểu Diện của cô là mười triệu à.”


Chương 561: Đầu tư  

             Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học.  

             Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa.  


             Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.”  

             Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.”  

             Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.”  

             Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa.  

             Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì.  

             “Tới một bát mì.”  


             Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?”  

             Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.”  

             Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi.  

             Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại  ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên.  

             Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.

 
Chương 569: Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?


Chương 569: Đánh cược một lần  

             "Nhiều công ty lớn trong nước cũng đều rối rít đầu tư vào nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, ví dụ như xe không người lái đang rất phổ biến, ngay cả gã khổng lồ nước ngoài như Teslas cũng bởi vì công nghệ trí tuệ nhân tạo chưa hoàn thiện, dẫn đến việc lái tự động vẫn còn chưa được hoàn thiện. Cho nên đã quyết định kéo dài kế hoạch phát triển trí tuệ nhân tạo. Cũng như xe không người lái Baidu trong nước cũng là dựa vào đầu não là Baidu engine mà phát triển."  

             "Mọi người đều biết một khi chất lượng của trí tuệ nhân tạo phát triển, những sản phẩm trí tuệ nhân tạo sẽ nhanh chóng tràn ngập ở mọi ngóc ngách trong xã hội, ví dụ như trí tuệ nhân tạo được lắp đặt vào điện thoại di động, lắp vào xe không người lái, lắp trong robot dịch vụ gia đình, lắp đặt trong dây chuyền sản xuất của các nhà máy. Các dây chuyền công nghiệp hoàn thiện cũng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao dù không có đột phá lớn nhưng những công ty lớn vẫn không ngừng đầu tư, chính là bởi vì giá trị thương mại trong tương lai của nó rất lớn."  

             "Tôi sẵn lòng đầu tư vào kế hoạch nghiên cứu này của các anh, hơn nữa không vội vàng thu hồi lợi nhuận và lợi ích trong thời gian ngắn. Một mặt tất nhiên là coi trọng giá trị thương mại to lớn của trí tuệ nhân tạo trong tương lai, thứ hai cũng là bởi vì anh, bởi vì anh thật sự là một nhân tài đáng để tôi đầu tư."  

             "Thay vì nói tương lai tôi đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, không bằng nói tôi đầu tư vào tương lai của anh."  

             Mã Dương ngây ngẩn cả người.  

             Hắn hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân Triệu Dật đầu tư lại là bởi vì mình!  

             "Cậu biết tôi?"  

             Triệu Dật cười cười: "Đương nhiên là biết! Thầy của anh là chuyên gia trí tuệ nhân tạo Cao Nham, anh năm nay hai mươi lăm tuổi và là sinh viên nghiên cứu tại đại học của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc. Lúc trước anh từng theo thầy cô tham gia nhiều đề tài nghiên cứu..."  

             "Những thứ này chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết, thật ra cũng không quan trọng, dù sao tôi có tin anh không thì cuối cùng cũng phải dùng tiền để chứng minh. Đầu tư cho các anh, để cho các anh có thể tiếp tục nghiên cứu, đó không phải là sự tin tưởng lớn nhất sao?"  

             Lời này của Triệu Dật quả thật là không nói dối.  

             Ngành trí tuệ nhân tạo hiện giờ đang nóng lên, nhưng trên thực tế vẫn chưa có sản phẩm nào thực sự xuất sắc. Tuy rằng trước mắt đã xuất hiện một số công nghệ trí tuệ nhân tạo bí ẩn, nhưng chất lượng thật sự còn chưa đủ tốt. Hơn nữa rất khó khăn khi thay đổi, nhiều nhất chỉ là thêm một ít giá trị kèm theo, ví dụ như hệ thống nhập giọng nói của điện thoại di động.  

             Đầu vào bằng giọng nói không phải là trí tuệ nhân tạo, nhưng chức năng liên kết đằng sau nó là trí tuệ nhân tạo, nó cần phải xác định giọng điệu của người nói, ngữ cảm, thói quen,... để đưa ra kết quả thích hợp.  


             Đầu tư vào điều này, thực sự chỉ là đầu tư vào tương lai.  

             Có lẽ đây chính là một cái hố lớn không đáy.  

             Nhưng Triệu Dật không quan tâm, đầu tư mấy trăm triệu cho một nhân tài mà hệ thống phán định là cấp S, rất đáng giá!  

             Nếu như không làm ra cái gì, vậy thì đành chấp nhận lỗ vốn.  

             Còn nếu như thành công, vậy chỉ sợ cũng không phải là vấn đề mấy trăm triệu, mà chính là sản nghiệp mấy chục, mấy trăm tỷ.  

             Triệu Dật thẳng thắn nói, Mã Dương cũng cảm thấy Triệu Dật nói thật.  

             Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?

 
Chương 569: Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?


Chương 569: Đánh cược một lần  

             "Nhiều công ty lớn trong nước cũng đều rối rít đầu tư vào nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, ví dụ như xe không người lái đang rất phổ biến, ngay cả gã khổng lồ nước ngoài như Teslas cũng bởi vì công nghệ trí tuệ nhân tạo chưa hoàn thiện, dẫn đến việc lái tự động vẫn còn chưa được hoàn thiện. Cho nên đã quyết định kéo dài kế hoạch phát triển trí tuệ nhân tạo. Cũng như xe không người lái Baidu trong nước cũng là dựa vào đầu não là Baidu engine mà phát triển."  

             "Mọi người đều biết một khi chất lượng của trí tuệ nhân tạo phát triển, những sản phẩm trí tuệ nhân tạo sẽ nhanh chóng tràn ngập ở mọi ngóc ngách trong xã hội, ví dụ như trí tuệ nhân tạo được lắp đặt vào điện thoại di động, lắp vào xe không người lái, lắp trong robot dịch vụ gia đình, lắp đặt trong dây chuyền sản xuất của các nhà máy. Các dây chuyền công nghiệp hoàn thiện cũng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao dù không có đột phá lớn nhưng những công ty lớn vẫn không ngừng đầu tư, chính là bởi vì giá trị thương mại trong tương lai của nó rất lớn."  

             "Tôi sẵn lòng đầu tư vào kế hoạch nghiên cứu này của các anh, hơn nữa không vội vàng thu hồi lợi nhuận và lợi ích trong thời gian ngắn. Một mặt tất nhiên là coi trọng giá trị thương mại to lớn của trí tuệ nhân tạo trong tương lai, thứ hai cũng là bởi vì anh, bởi vì anh thật sự là một nhân tài đáng để tôi đầu tư."  

             "Thay vì nói tương lai tôi đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, không bằng nói tôi đầu tư vào tương lai của anh."  

             Mã Dương ngây ngẩn cả người.  

             Hắn hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân Triệu Dật đầu tư lại là bởi vì mình!  

             "Cậu biết tôi?"  

             Triệu Dật cười cười: "Đương nhiên là biết! Thầy của anh là chuyên gia trí tuệ nhân tạo Cao Nham, anh năm nay hai mươi lăm tuổi và là sinh viên nghiên cứu tại đại học của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc. Lúc trước anh từng theo thầy cô tham gia nhiều đề tài nghiên cứu..."  

             "Những thứ này chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết, thật ra cũng không quan trọng, dù sao tôi có tin anh không thì cuối cùng cũng phải dùng tiền để chứng minh. Đầu tư cho các anh, để cho các anh có thể tiếp tục nghiên cứu, đó không phải là sự tin tưởng lớn nhất sao?"  

             Lời này của Triệu Dật quả thật là không nói dối.  

             Ngành trí tuệ nhân tạo hiện giờ đang nóng lên, nhưng trên thực tế vẫn chưa có sản phẩm nào thực sự xuất sắc. Tuy rằng trước mắt đã xuất hiện một số công nghệ trí tuệ nhân tạo bí ẩn, nhưng chất lượng thật sự còn chưa đủ tốt. Hơn nữa rất khó khăn khi thay đổi, nhiều nhất chỉ là thêm một ít giá trị kèm theo, ví dụ như hệ thống nhập giọng nói của điện thoại di động.  

             Đầu vào bằng giọng nói không phải là trí tuệ nhân tạo, nhưng chức năng liên kết đằng sau nó là trí tuệ nhân tạo, nó cần phải xác định giọng điệu của người nói, ngữ cảm, thói quen,... để đưa ra kết quả thích hợp.  


             Đầu tư vào điều này, thực sự chỉ là đầu tư vào tương lai.  

             Có lẽ đây chính là một cái hố lớn không đáy.  

             Nhưng Triệu Dật không quan tâm, đầu tư mấy trăm triệu cho một nhân tài mà hệ thống phán định là cấp S, rất đáng giá!  

             Nếu như không làm ra cái gì, vậy thì đành chấp nhận lỗ vốn.  

             Còn nếu như thành công, vậy chỉ sợ cũng không phải là vấn đề mấy trăm triệu, mà chính là sản nghiệp mấy chục, mấy trăm tỷ.  

             Triệu Dật thẳng thắn nói, Mã Dương cũng cảm thấy Triệu Dật nói thật.  

             Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?

 
Chương 562: Quả thực cô rất quyết đoán,


Chương 562: Ký hợp đồng  

             Triệu Dật gắp mì lên, đưa vào trong miệng, mỹ vị tươi mới trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.  

             Triệu Dật còn chưa kịp tán thưởng, trong đầu cũng đã truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.  

             “Ký chủ thưởng thức một bát mì nhỏ tươi mới, mùi vị tê cay mỹ vị, cảm nhận sinh hoạt tốt đẹp của người bình thường, ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp.”  

             Ồ?  

             Triệu Dật kinh ngạc, mình ăn một bát mì nhỏ, vậy mà lại được phần thưởng!  

             Lúc trước cũng không biết đã ăn bao nhiêu bát mì, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện ban thưởng, vậy mà hôm nay lại được ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp!  

             Điều này chứng tỏ điều gì?  

             Chứng minh mì này thật sự có chỗ độc đáo của nó, dù sao chỉ khi ăn được món ăn ngon cực kỳ và đặc sắc thì hệ thống mới có thể ban thưởng.  

             Xem ra cách điều chế này của Chu Đình thật sự là tuyệt chiêu bí truyền, thảo nào một cửa hàng nhỏ này của cô một tháng có thể kiếm sáu mươi ngàn, cũng khó trách cô ấy có lòng tin như vậy, dám lập tức triển khai hơn 30 cửa tiệm.  

             Một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp, hạn mức tiêu phí là 500 ngàn, có được 3 cơ hội tiêu phí và còn được hoàn tiền từ 1-3 lần. Cho dù vận may kém vô cùng, mỗi lần chỉ có thể được bội số hoàn tiền là 1, vậy thì cũng có 1,5 triệu.  

             Đầu tư?  

             Đầu tư luôn, vì sao không đầu tư chứ?  

             Nếu như không phải nói chuyện đầu tư, chỉ sợ bản thân vĩnh viễn cũng sẽ không đi vào trong tiệm này. Hơn nữa còn ăn được một bát mì có thể khiến hệ thống phán định là mỹ thực, vậy thì cũng sẽ không có phần thưởng này.  

             Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Đình, Triệu Dật từng miếng từng miếng ăn hết tô mì này, sau đó lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ.  

             Chu Đình hỏi: “Cảm thấy thế nào?”  

             Triệu Dật cười nói: “Rất ngon, xem ra đúng là có bí phương độc nhất vô nhị.”  

             Chu Đình thở dài một hơi, hé miệng cười nói: “Vậy cậu cảm thấy tôi bỏ ra 20% cổ phần công ty để gọi vốn 2 triệu, yêu cầu này có quá đáng không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Như những gì cô nói, độc môn điều chế bí truyền này thật sự rất khó dùng một giá trị cụ thể nào đó để đánh giá. Thông thường chỉ quyết định theo cảm tính chủ quan là có đáng giá hay không, nhưng khi ăn bát mì này của cô thì tôi cảm thấy hình như không đầu tư vào thì không hợp lý cho lắm.”  

             Mắt Chu Đình sáng lên: “Vậy là cậu đồng ý đầu tư?”  

             Triệu Dật thỏa thuận nhanh chóng hiệu quả: “Vậy được, tôi gọi người phụ trách công ty tới đây.”

 
Chương 570: Họ sẽ coi đó là sự nghiệp của riêng mình!


Chương 570: Người như vậy sao xứng đáng hưởng thành quả  

             Lúc trước bọn họ tuy rằng hao phí không ít nhân lực vật lực, nhưng thật ra vốn đầu tư cũng không tính là nhiều, Triệu Dật đầu tư một mạch năm mươi triệu vào, bọn họ muốn giữ lại quá nhiều cổ phần công ty, hiển nhiên là chuyện không thực tế.  

             Các nhà tư bản đều là những người máu lạnh!  

             Huống chi chính triệu Dật cũng nói, đầu tư không phải là vì kiếm tiền sao?  

             Cũng không thể đầu tư năm mươi triệu, còn giao rất nhiều cổ phần công ty cho bọn họ, tự mình gánh chịu rủi ro tài chính, khi có lợi nhuận thì đều là bọn họ hưởng lợi?  

             Triệu Dật đối với việc này thuận miệng đưa ra phương án giải quyết: "Trước tiên bàn về cổ phần, sau khi nói xong, muốn chia tiền có thể bán cổ phần của mình, tôi dùng một số tiền tương ứng với giá trị cổ phần để thu mua những cổ phần này, sau đó bọn họ có thể lựa chọn lấy tiền rời đi, cũng có thể lựa chọn ở lại tiếp tục làm việc. Chỉ là ở lại làm việc thì không còn là người hợp tác, mà là người được thuê..."  

             Sự việc này đã làm giáo viên của Mã Dương là Cao Nham kinh ngạc.  

             Cao Nham cùng Triệu Dật nói chuyện một lần, đưa ra một phương án mới.  

             10%!  

             Nhóm bọn họ cộng thêm tất cả thành quả nghiên cứu trước đó vào cổ phần, chiếm giữ mười phần trăm lợi nhuận ròng. Vì thành quả nghiên cứu mà bọn họ phải làm lại nhiều lần. Ngoài ra, bọn họ là người đi làm lấy tiền lương, được lấy phần thưởng cuối năm như các nhà nghiên cứu bình thường.  

             10% lợi nhuận ròng?  

             Quả nhiên là gừng càng già càng cay!  

             Nếu như bây giờ bọn họ muốn lấy cổ phần công ty, vậy triệu Dật hàng năm bỏ tiền đầu tư, sẽ làm giảm cổ phần của bọn họ, làm cho cổ phần của bọn họ càng ngày càng ít, nhưng tỷ lệ 10% lợi nhuận ròng mà Cao Nham đưa ra lại không thay đổi.  

             Nếu như không nghiên cứu ra thành quả gì, không sinh ra lợi ích, vậy bọn họ ngoại trừ lương cơ bản thì những thứ khác một xu cũng không có.  

             Dù sao bọn họ cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nhà đầu tư đã thua lỗ muốn hộc máu, có thể phát lương cho bọn họ cũng đã không tệ thì bọn họ còn muốn cái gì nữa?  

             Nhưng nếu nghiên cứu ra thành quả, sau đó viện nghiên cứu cho dù là bán hết thành quả nghiên cứu, hay là lấy kết quả nghiên cứu đầu tư vào cổ phần hoặc là ủy quyền cho người khác sử dụng để thu phí, vậy lợi nhuận này chính là liên tục không ngừng.  

             Con số 10% trông chỉ bằng một phần mười, dường như không nhiều, nhưng không thể tưởng tượng được khi đạt quy mô lớn.  

             Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo trâu bò gì đó, một khi đạt được trình độ đỉnh cao, mặc kệ là đầu tư điện thoại di động, đầu tư ô tô, đầu tư robot, vậy cũng không biết là bao nhiêu sản nghiệp quy mô lớn.  

             10%?  

             Cho dù mỗi người chia ra thì ít nhất cũng đều có thể là tỷ phú đó?  

             Nhưng cho dù như thế nào, có lẽ bọn họ gia nhập lúc trước cũng chỉ là muốn có đủ ăn mà thôi, đối với việc mình làm không kiên trì cũng không có sự tin tưởng, người như vậy làm sao xứng đáng hưởng thụ thành quả?

 
Chương 570: Họ sẽ coi đó là sự nghiệp của riêng mình!


Chương 570: Người như vậy sao xứng đáng hưởng thành quả  

             Lúc trước bọn họ tuy rằng hao phí không ít nhân lực vật lực, nhưng thật ra vốn đầu tư cũng không tính là nhiều, Triệu Dật đầu tư một mạch năm mươi triệu vào, bọn họ muốn giữ lại quá nhiều cổ phần công ty, hiển nhiên là chuyện không thực tế.  

             Các nhà tư bản đều là những người máu lạnh!  

             Huống chi chính triệu Dật cũng nói, đầu tư không phải là vì kiếm tiền sao?  

             Cũng không thể đầu tư năm mươi triệu, còn giao rất nhiều cổ phần công ty cho bọn họ, tự mình gánh chịu rủi ro tài chính, khi có lợi nhuận thì đều là bọn họ hưởng lợi?  

             Triệu Dật đối với việc này thuận miệng đưa ra phương án giải quyết: "Trước tiên bàn về cổ phần, sau khi nói xong, muốn chia tiền có thể bán cổ phần của mình, tôi dùng một số tiền tương ứng với giá trị cổ phần để thu mua những cổ phần này, sau đó bọn họ có thể lựa chọn lấy tiền rời đi, cũng có thể lựa chọn ở lại tiếp tục làm việc. Chỉ là ở lại làm việc thì không còn là người hợp tác, mà là người được thuê..."  

             Sự việc này đã làm giáo viên của Mã Dương là Cao Nham kinh ngạc.  

             Cao Nham cùng Triệu Dật nói chuyện một lần, đưa ra một phương án mới.  

             10%!  

             Nhóm bọn họ cộng thêm tất cả thành quả nghiên cứu trước đó vào cổ phần, chiếm giữ mười phần trăm lợi nhuận ròng. Vì thành quả nghiên cứu mà bọn họ phải làm lại nhiều lần. Ngoài ra, bọn họ là người đi làm lấy tiền lương, được lấy phần thưởng cuối năm như các nhà nghiên cứu bình thường.  

             10% lợi nhuận ròng?  

             Quả nhiên là gừng càng già càng cay!  

             Nếu như bây giờ bọn họ muốn lấy cổ phần công ty, vậy triệu Dật hàng năm bỏ tiền đầu tư, sẽ làm giảm cổ phần của bọn họ, làm cho cổ phần của bọn họ càng ngày càng ít, nhưng tỷ lệ 10% lợi nhuận ròng mà Cao Nham đưa ra lại không thay đổi.  

             Nếu như không nghiên cứu ra thành quả gì, không sinh ra lợi ích, vậy bọn họ ngoại trừ lương cơ bản thì những thứ khác một xu cũng không có.  

             Dù sao bọn họ cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nhà đầu tư đã thua lỗ muốn hộc máu, có thể phát lương cho bọn họ cũng đã không tệ thì bọn họ còn muốn cái gì nữa?  

             Nhưng nếu nghiên cứu ra thành quả, sau đó viện nghiên cứu cho dù là bán hết thành quả nghiên cứu, hay là lấy kết quả nghiên cứu đầu tư vào cổ phần hoặc là ủy quyền cho người khác sử dụng để thu phí, vậy lợi nhuận này chính là liên tục không ngừng.  

             Con số 10% trông chỉ bằng một phần mười, dường như không nhiều, nhưng không thể tưởng tượng được khi đạt quy mô lớn.  

             Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo trâu bò gì đó, một khi đạt được trình độ đỉnh cao, mặc kệ là đầu tư điện thoại di động, đầu tư ô tô, đầu tư robot, vậy cũng không biết là bao nhiêu sản nghiệp quy mô lớn.  

             10%?  

             Cho dù mỗi người chia ra thì ít nhất cũng đều có thể là tỷ phú đó?  

             Nhưng cho dù như thế nào, có lẽ bọn họ gia nhập lúc trước cũng chỉ là muốn có đủ ăn mà thôi, đối với việc mình làm không kiên trì cũng không có sự tin tưởng, người như vậy làm sao xứng đáng hưởng thụ thành quả?

 
Chương 563


Chương 563: Hợp đồng đầu tư chớp nhoáng  

             Triệu Dật cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Đới Lương.  

             “Chú Đới, mang con dấu công ty tới đại học công thương một chuyến, tôi có một hạng mục đầu tư nhỏ, cần ký cái hợp đồng...”  

             Chu Đình nghe Triệu Dật nói chuyện điện thoại xong, mở miệng cười nói: “Hai triệu chỉ hạng mục nhỏ, Triệu Dật việc kinh doanh của cậu làm rất khá đó nha, hoàn toàn không giống quy mô ba triệu mà cậu đã ghi trong tài liệu.”  

             Triệu Dật cười cười: “Tôi cũng chỉ là đi gom góp thu nhặt thôi, nghiêm túc như vậy làm gì.”  


             Chu Đình tò mò hỏi: “Cậu làm đầu tư cổ phiếu này, so với tôi đầu tư cửa hàng thì cảm giác khoảng cách thật lớn, cũng khó cho cậu có hứng...”  

             Triệu Dật nhún nhún vai: “Có thể kiếm tiền, vì sao không thể có hứng đây, ai lại ngại tiền cơ chứ?”  

             "Vậy anh ngoài đầu tư cổ phiếu ra còn đầu tư những hạng mục khác nữa sao?”  

             Triệu Dật cười nói: "Có, nhưng tôi không có kế hoạch cụ thể nào cả, chỉ là đầu tư loạn vậy thôi, bữa đói bữa no.”  

             Chu Đình tò mò hỏi: "Có thể tiết lộ một khoản đầu tư nào đó không? Nói cho tôi nghe đi, để tôi mở mang tầm mắt.”  

             Triệu Dật cười nói: "Giáng Sinh năm ngoái công chiếu bộ phim ‘Chuyện lạ ở ngôi nhà cổ’ bộ phim ấy tôi đã đầu tư 3 triệu, chiếm 75% cổ phần.”  

             "Chuyện lạ ở ngôi nhà cổ?"  

             Chu Đình kinh ngạc nhìn Triệu Dật nói: "Bộ phim kinh dị này tôi không xem, nhưng tôi đã xem bình luận trên mạng, khán giả đánh giá điểm số cũng không tệ lắm. Anh thật sự đã đầu tư bộ phim này ư?”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: "Đúng vậy. Tôi đã nói rồi, chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì cái gì cũng có thể làm.”  

             Chu Đình cầm lấy điện thoại di động để kiểm tra một chút số lượng vé bán ra, sau đó đôi mắt lập tức mở to.  

             "Gần 50 triệu vé được bán ra, 3 triệu đầu tư chiếm 75% tỷ lệ lợi nhuận. Một lần đầu tư này của anh lợi nhuận đạt hơn 15 triệu.”  

             Triệu Dật mỉm cười: "Cũng xấp xỉ.”  

             Chu Đình khâm phục nhìn Triệu Dật: "Thì ra anh mới thực sự là ông chủ lớn ẩn mình, che giấu tài năng và thực lực, thật sự là quá khiêm tốn rồi!”  

             Triệu Dật cười nói: "Nếu sau này chuỗi cửa hàng ‘Nhiên Tiểu Diện’ của cô phát triển thuận lợi, sau này cần đầu tư tài chính thì hoan nghênh tới tìm tôi.”  

             Chu Đình bĩu môi nói: "Vẫn là anh đầu tư lợi hại, dễ dàng kiếm tiền như vậy, sau này tôi sẽ quên ăn quên ngủ làm việc cho anh. ”  

             Đầu tư chuỗi cửa hàng mì ‘Nhiên Tiểu Diện’ của Chu Đình chỉ là hành động tiện tay của Triệu Dật, hơn nữa về lâu dài nhất định là kiếm ra tiền. Không nói gì đến giá trị thương hiệu, chỉ riêng 30 chuỗi cửa hàng làm ăn đã không tệ rồi, một ngày thu lại lợi nhuận cũng không nhỏ.  

             Sau khi 30 cửa hàng toàn bộ bắt đầu kinh doanh bình thường, cho dù bình quân có tụt xuống đi chăng nữa thì mỗi cửa hàng mỗi ngày lợi nhuận ròng cũng là 1.000 nhân dân tệ, vậy mỗi ngày tổng lợi nhuận cũng là 30.000 nhân dân tệ. Một năm lợi nhuận ròng cũng đạt hơn 10 triệu, chi phí đầu tư 2 triệu của Triệu Dật không phải sẽ thu hồi lại rồi sao. Sau này nhất định sẽ kiếm được tiền, huống chi nhìn cửa hàng của cô ấy buôn bán như vậy, một ngày lợi nhuận cũng không chỉ có 1,000…  



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom