Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 580


"Vân Phụng Thiên, tay chân mày khỏi rồi à? Không ngờ y thuật của Kỳ Môn Sơn chúng mày cũng được đó, nhanh thế mà đã chữa khỏi tay chân cho mày rồi", Trần Triệu Dương nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước anh đã đánh gãy tay chân của Vân Phụng Thiên, không ngờ nhanh như thế mà hắn đã chạy nhảy được rồi.

"Chết tiệt, mày chết chắc rồi. Yên tâm đi, đợi đến khi mày chết, tao sẽ chữa khỏi bệnh, sau đó hầu hạ con vợ xinh đẹp của mày thật tử tế", nghe thấy Trần Triệu Dương nhắc tới chuyện mình bị đánh tàn phế, Vân Phụng Thiên lập tức cảm thấy tay chân như dâng lên cơn đau quản quại, khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Nhờ câu nói này của mày nên tạm thời tao sẽ không giết mày..., Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt hờ hững.

Câu ấy của anh khiến tất cả những người ở đây đều sửng sốt, Trần Triệu Dương luôn to gan lớn mật, ấy vậy mà lại không dám giết Vân Phụng Thiên.

Trái tim của Nam Cung Yến run lên, muốn rời khỏi cái ôm của Trần Triệu Dương nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.

"Tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày lại, để mày tận mắt nhìn thấy Kỳ Môn Sơn sụp đổ, biến mất khỏi thế giới này. Tao muốn cho mày biết rằng,  rồng có vảy ngược, mày đắc tội tao thì không sao, nhưng đụng đến người của tao thì tuyệt đối không được!", Trần Triệu Dương thản nhiên nói.

"Đã thế này rồi thì dùng cả Kỳ Môn Sơn để chuộc tội đi!", anh tuyên bố một cách độc đoán.

"Thăng ranh, câm miệng lại cho tao, dám ăn nói ngông cuồng như thế, hôm nay tao không thể tha cho mày được!", người đàn ông quát ầm lên, sau đó tiến lên một bước, chân khí trong cơ thể trào ra, tung một quyền về phía Trần Triệu Dương.

"Cút!", Trần Triệu Dương giơ tay giáng một cái bạt tai vào mặt của người đàn ông đó. Ông ta tới cũng nhanh mà lùi lại cũng nhanh, cứ thế bị Trần Triệu Dương đánh bay đi.

"Chuyện này..., nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người trố mắt ra. Mặc dù trưởng lão Phong không phải võ đạo tông sư, nhưng thực lực lại còn đáng sợ hơn cả bậc cao nhất của thiên tiên, không ngờ vừa đụng độ đã bị đánh bay đi, thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin.

"Mày..., bị Trần Triệu Dương giáng cho một cái tát, khuôn mặt của trưởng lão Phong đỏ bừng lên. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn bị một thăng trẻ ranh tát, còn đâu là thể diện nữa! 

"Mày cái gì mà mày? Già đầu mà còn vẽ đường cho hươu chạy, chẳng lẽ ông không đáng ăn đòn sao?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nói, nếu không vì sợ Nam Cung Yến bị thương thì anh đã ra tay hành lũ người này ra cám rồi.

"Trần Triệu Dương, mày tưởng mày vô địch thật sao? Tao nói cho mày biết, trưởng lão Phong của bọn tao chỉ chủ quan thôi! Lát nữa ông ấy thi triển tuyệt chiêu, chỉ dùng một chiêu là có thể đánh mày to đầu, có tin không hả?", thấy chỗ dựa của mình bị đánh bay đi, sắc mặt của Vân Phụng Thiên trở nên khó coi, hắn giận dữ nói.

"Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ tới lượt mày. Không biết lần này đánh gãy tay chân của mày tiếp thì Kỳ Môn Sơn có cứu được nữa không nhỉ?", Trần Triệu Dương nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt cợt nhả.

"Mày...", nghe xong câu ấy, Vân Phụng Thiên run rẩy khắp người. Hắn vội vàng núp ra sau trưởng lão Phong, sợ sệt nhìn Trần Triệu Dương.

"Chết nhát mà còn tới báo thù, đúng là không biết trời cao đất dày là gì", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương lập tức cụt hứng, nếu tên đần này không chọc vào anh thì anh còn chẳng thèm liếc nhìn hắn nữa.
 
Chương 581


"Cậu Trần, thực ra lần này chúng tôi tới là để thay mặt sơn chủ gửi chiến thư cho cậu. Ngày mùng tám tháng này, trên đỉnh núi Long Đài của thành phố Long Hải, quyết chiến sống còn!", trưởng lão Phong biết thực lực của Trần Triệu Dương mạnh hơn ông ta, nếu đánh thật thì e rằng mấy người bọn họ đều không đi nổi.

Nếu biết thực lực của Trần Triệu Dương mạnh như thế thì ông ta đã chẳng nhận cái nhiệm vụ đưa tên phế vật Vân Phụng Thiên này tới trả thù. Bây giờ thù không trả được, không cẩn thận là còn toi mạng ở đây nữa.

"Ồ? Bắt cóc vợ tôi chỉ là vì muốn gửi chiến thư? nếu thế thì tôi cũng có một bản chiến thư để đáp lại các người", nghe thấy lão già này nói dễ nghe như thế, cơn thịnh nộ trong lòng Trần Triệu Dương càng bùng lên dữ dội hơn.

"Đó chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi không định làm hại cô Trần, vả lại bây giờ cô Trần vẫn còn nguyên vẹn, chuyện này có thể bỏ qua được mà", nghe thấy câu nói ngập tràn sát ý của Trần Triệu Dương, trưởng lão Phong lập tức yếu thế.

Đánh mà thẳng thế thì ai chẳng thích, nhưng bây giờ đang yếu thế hơn, ông ta sẽ không cố thể hiện làm gì.

"Trưởng lão Phong, ông sợ hắn làm gì? Hắn chỉ là một thắng phế vật thôi, giết hẳn cho tôi mau lên, nếu không tôi sẽ bảo bố tôi phạt ông theo quy định", 

thấy trưởng lão Phong có ý định xuống nước với Trần Triệu Dương, Vân Phụng Thiên lập tức cuống lên.

Nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, trưởng lão Phong tái hết mặt mày. Chẳng lẽ thằng ngu này không nhìn thấy tình thế hiện tại sao? Muốn những người mà ông ta dẫn tới tiêu hết ở đây thì mới chịu hả?

"Xem ra cậu chủ Vân vẫn mang thù lắm, nếu thế thì tôi phải nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu họa về sau", nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương thầm mắng hẳn ngu, sau đó lại tiếp lời.

"Cậu câm miệng vào cho tôi! Bịt miệng cậu chủ lại!", trưởng lão Phong nổi giận đùng đùng, ông ta vung tay lên, bảo mấy người đăng sau bịt miệng "Vân Phụng Thiên.

"Phong Lạc, ông dám! Tôi nhất định sẽ bảo bố tôi... Ư ưm...", nghe thấy trưởng lão Phong nói vậy, Vân Phụng Thiên nổi khùng lên, hắn lập tức gào thét, nhưng rồi nhanh chóng bị bịt miệng, đồng thời còn bị trói lại.

Vân Phụng Thiên không động đậy hay nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn trưởng lão Phong bằng ánh mắt phẫn nộ, như muốn nhào lên xé xác ông ta.

"Cậu Trần, đây là chiến thư của sơn chủ chúng tôi, không biết cậu có dám ứng chiến không?", Phong Lạc lấy một tấm thiệp mời màu vàng ra, quăng về phía Trần Triệu Dương.

Đôi mắt của Trần Triệu Dương ngưng tụ lại, chân khí trong người tuôn ra, phủ kín người mình và Nam Cung Yến, đồng thời thò ra hai ngón tay kẹp lấy chiến thư.

Ngay khi anh kẹp trúng, chiến ý khủng khiếp bộc phát ra từ chiến thư, khiến nó nổ vụn ra, tạo thành chữ "chiến" trên không trung.

Chứng kiến cách gửi chiến thư ấy của sơn chủ, đám người của Kỳ Môn Sơn lập tức trở nên hưng phấn.

"Thực lực của sơn chủ kinh khủng quá, cả chiến ý và kiếm ý đều ngưng tụ trên chiến thư nhỏ xíu ấy".

"Nếu Trần Triệu Dương không đỡ nổi chiến thư của sơn chủ chúng ta thì không xứng làm đối thủ của ông ấy".

"Đỡ? Ông nói đùa à? Đó là thực lực của võ đạo tông sư đó, thằng ranh này mà đòi đỡ được sao?"

Ngay sau đó, chữ "chiến" ấy bủa vây về phía Trần Triệu Dương, chiến ý rùng rợn bao phủ xung quanh anh, còn mang theo kiếm ý vô tận. 

"Ông muốn đánh, vậy thì đánh thôi!", nhìn thấy sự thay đổi của bức chiến thư ấy, đôi mắt của Trần Triệu Dương co rụt lại, đồng thời vung hai tay ra, kiếm ý và chiến ý đáng sợ ấy lập tức tiêu tan sau khi đụng độ với chân khí của Trần Triệu Dương.

"Chuyện này..., thấy Trần Triệu Dương dễ dàng đánh tan kiếm ý và chiến ý mà sơn chủ rót vào chiến thư, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Đỡ được chiến thư của sơn chủ một cách đơn giản như thế, thực lực của Trần Triệu Dương phải mạnh đến mức nào đây?

Chắc không phải cũng là võ đạo tông sư đấy chứ?
 
Chương 582


Vốn dĩ bọn họ đợi Trần Triệu Dương bị thương hoặc bị giết bởi chiến thư của sơn chủ, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.

Nếu như bọn họ sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì vừa rồi đã chạy đi rồi, làm sao mà đứng yên đợi được.

“Đến mà không trả lễ thì không hay, nếu sơn chủ của các người đã tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi mà không tặng lại thì có khác gì nói tôi không hiểu lễ nghĩa không!”, nhìn Trần Triệu Dương có vẻ rất thoải mái, nhưng chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh đã dùng 80% sức mạnh của mình mới có thể đánh bại kiếm ý và chiến ý trên bức chiến thư này.

Nếu như thực lực của anh không đột phá thành thiên tiên đại thành thì e răng vừa nấy, sẽ bị thương nặng, đến lúc đó không chỉ bản thân anh, mà sợ là vợ của anh cũng không thể nào thoát được.

Cho nên, sự tức giận của Trần Triệu Dương thế nào thì có thể tưởng tượng được.

“Mau đưa cậu chủ chạy đi, để tôi ngăn hắn ta lại”, Phong Lạc nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, mí mắt giật điên cuồng, lập tức đẩy Vân Phụng Thiên đi, những người khác của Kỳ Môn Sơn cũng kích động, nhanh chóng ôm Vân Phụng Thiên chạy ra ngoài. 

“Chỉ có mình ông mà muốn ngăn cản tôi, năm mơ đi!", Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, đập. một chưởng về phía Phong Lạc.

Một chưởng này đập tới, Phong Lạc hoàn toàn không có sức chống lại, trực tiếp bị Trần Triệu Dương đánh gấy tay, đồng thời còn gấy luôn cả Xương sườn.

Sau đó Trần Triệu Dương không quan tâm đến Phong Lạc nữa, ôm lấy Nam Cung Yến, lao về phía "Vân Phụng Thiên.

“Cút về!", đúng lúc này, Trần Triệu Dương nghe thấy một giọng nói già dặn, tiếp theo, đám người Vân Phụng Thiên bay ngược trở lại, rơi mạnh xuống đất.

“Ông cụ Gố, cảm ơn đã ra tay!", Trần Triệu Dương vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Cố đi vào, hiển nhiên là ông cụ Cố chạy đến, vừa đúng lúc chặn đứng đám người Vân Phụng Thiên.

“Không cần khách sáo!”, ông cụ Cố khoát tay, hoàn toàn không quan tâm.

“Ông họ Cố kia, ông có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn trở thành kẻ thù với Kỳ Môn Sơn sao?”, Vân Phụng Thiên bị ông cụ Cố đánh bay trở lại, mảnh vải trong miệng rơi ra, nhìn thấy ông cụ Cố xuất hiện, hăn liền giận dữ hét lên. 

Ngày hôm qua bọn họ đến thành phố Nam Hải là liền đến bái kiến Cố Kiến Trung trước, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Cố Kiến Trung chặn đường chạy trốn của bọn họ, Vân Phụng Thiên có thể không tức giận sao.

“Hừ, Kỳ Môn Sơn là cái gì? Dù võ đạo tông sư có đến thì ở thành phố Nam Hải này, cũng phải tuân theo quy tắc, các người là người của tông môn, tùy tiện ra tay với người thường, đã vi phạm quy tắc rồi, tôi không giết chết các người ngay tại đây đã là tốt lắm rồi”, ông cụ Cố vừa nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, liền trừng mắt, hừng hực khí thế quát.

Đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương thấy ông cụ Cố khí phách như vậy, bình thường, ông cụ Cố mặt mày hiền hậu, chưa từng tức giận bao giờ, nhưng hôm nay đúng là nổi giận thật rồi.

“Ông..”, nghe thấy lời của ông cụ Cố, Vân Phụng Thiên đột nhiên nhớ đến lời của bố hẳn nói khi xuống núi, có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng không thể đắc tội với Cố Kiến Trung.

Mặc dù hắn không biết Cố Kiến Trung đáng sợ ở chỗ nào nhưng người có thể khiến bố hắn kiêng ky như vậy, hản cũng không dám mạnh miệng nữa.
 
Chương 583


“Cố lão, xin lỗi, vừa rồi là do tôi nhất thời kích động, không nên cãi vã với ông”, Vân Phụng Thiên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, cúi đầu xin lỗi.

“Hừ, sở dĩ tha cho các người một mạng, là vì người các người đắc tội không phải tôi, mà là Trần Triệu Dương, muốn giải quyết mọi chuyện như thế nào, thì còn tùy vào cậu ấy!”, ông cụ Cố không hề có ý định tha thứ chút nào, liền giao mọi chuyện cho Trần Triệu Dương.

“Bố của tôi đã ra chiến thư rồi, mọi chuyện đều phải giải quyết theo quy tắc giang hồ, trước khi quyết đấu, không được động đến người nhà”, Vân Phụng Thiên nghe thấy lời của ông cụ Cố, đột nhiên hoảng sợ, liền lôi quy tắc giang hồ ra để nói.

“Bây giờ cậu cũng biết quy tắc giang hồ cơ à? Ban đầu khi các người đến thành phố Nam Hải, tôi nếu như các người làm việc theo quy tắc, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng, là do các người đã phá vỡ quy tắc trước...", nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì cứ phá vỡ quy tắc mà làm”

“Ông Gố, ông không thể như vậy, cậu chủ Vân là con trai duy nhất của sơn chủ chúng tôi, nhất định không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì!”, lúc này Phong Lạc cũng vội vàng chạy tới, cơ thể bị thương nặng, yếu ớt nói.

“Ồ? Cậu chủ Vân nhà các người quý giá, còn người khác thì đáng chết sao?”, ông cụ Cố lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn ta.

“Được rồi, đừng phí lời nữa, tao cũng không giết mày, mày sợ cái gì? Nhưng nhờ mày chuyển lời tới bố mày!”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, buông Nam Cung Yến ra, đi về phía Vân Phụng Thiên.

“Mày... mày muốn làm gì?”, Vân Phụng Thiên nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía mình, đột nhiên hoảng sợ, nhưng bây giờ hắn đang bị trói, không thể nào nhúc nhích được.

“Mượn cơ thể của mày một chút, chuyển lời cho bố mày, chiến thư bố mày gửi cho tao không tệ, tao cũng sẽ trả lại cho ông ta một món quà”, Trần Triệu Dương tóm lấy Vân Phụng Thiên, sau đó vẽ lên lưng của Vân Phụng Thiên.

“Về phần các người, thuộc hạ của tôi đã bị các người đánh trọng thương, vậy thì các người cũng phải trả giá”, ánh mắt của Trần Triệu Dương nhìn về phía mấy người còn lại của Kỳ Môn Sơn, sau đó khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Trần Triệu Dương đã lao về phía bọn họ nhanh như chớp, ai cũng bị phế một cánh tay.

Vì không muốn để bọn họ hồi phục nhanh như Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương dùng chân khí của mình chặt tay bọn họ, thì dù có dùng thiên tài địa bảo, sợ răng cũng không dễ hồi phục lại. 

“Được rồi, biến đi, giữ lại cái mạng chó của mày,để xem Kỳ Môn Sơn chúng mày diệt vong thế nào!”, Trần Triệu Dương làm xong mọi việc, liền đá Vân Phụng Thiên ra khỏi cửa phòng.

Đám người Phong Lạc nhìn thấy, không dám ở lại nữa, rời khỏi ngay lập tức, khiêng Vân Phụng: Thiên đã ngất xỉu rời đi.

“Ông cụ Cố, lần này thật sự rất cảm ơn ông!”, khuôn mặt Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ cảm kích IE nói. E

Nếu như lần này không phải nhờ ông cụ Cố thông báo kịp thời cho Trần Triệu Dương, e rằng anh sẽ không biết Nam Cung Yến đang ở đâu.

“Thật ra, ngày hôm qua tôi nên gọi cho cậu, nhưng tôi không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, may mà không sai một li đi một dặm”, ông cụ Cố có chút hổ thẹn nói.

“Cảm ơn Gố lão!", lúc này Nam Cung Yến mới đi tới, cảm ơn ông cụ Cố.

“Không cần khách sáo, chúng ta rời khỏi đây trước đã!", ông cụ Cố xua tay, sau đó ba người cùng bước ra ngoài.

“Cái gì? Cậu đồng ý quyết đấu với Vân Hạn Lâm?”, trên xe, nghe thấy lời nói của Trần Triệu  Dương, ông cụ Cố liền ngạc nhiên, vừa rồi khi Trần Triệu Dương ra tay với Vân Phụng Thiên, mặc dù có nhắc đến chiến thư nhưng cũng không nói rõ, ông không ngờ đây là ý của Vân Hạn Lâm, đúng là không biết xấu hổ.

“Cậu liều lĩnh rồi, ôi trời!”, ông cụ Cố bất đắc dĩ lắc đầu, một khi chấp nhận chiến thư này, thì không thể nào kết thúc tùy ý được. Một khi có một bên đổi ý, thì bên kia sẽ tự động thẳng, bên thắng sẽ có quyền trừng phạt bên thua.

“Không phải chỉ là võ đạo tông sư thôi sao, không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương lại thờ ơ cười.

“Chẳng lẽ cậu lại đột phá rồi à?”, ông cụ Cố nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, liền mở to mắt, lần đầu tiên khi gặp Trần Triệu Dương, Trần Triệu Dương đã là võ giả thiên tiên rồi.
 
Chương 584


Ông cụ Cố cũng có mạng lưới thông tin của riêng mình, ông biết rõ chiến tích của Trần Triệu Dương, ông cụ Diệp thì không cần nói, nhà họ Ngụy, nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải, hai người này đều là cường giả thiên tiên đỉnh phong.

Vốn dĩ ông cụ Cố còn tưởng rằng Trần Triệu Dương đã đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư rồi, lần gặp mặt này, ông mới phát hiện ra Trần Triệu Dương đúng là đã đột phá nhưng chưa đạt đến cảnh giới tông sư.

“Ông cụ Gố, tôi vừa mới đột phá đến cảnh giới thiên tiên đại thành, nếu muốn đột phá tiếp, e là phải chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện mình không nằm chắc đâu”, Trần Triệu Dương mỉm cười, tự tin nói.

“Thế này đi, đến khi đó tôi sẽ mời mấy người bạn của tôi tới, nếu như khi đó cậu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo bạn tôi ra mặt cứu mạng cậu”, ông cụ Cố biết, chuyện này không thể ngăn cản được, chỉ có thể nghĩ cách khác.

“Ông cụ Gố, ông có quen biết võ đạo tông sư sao?”, Trần Triệu Dương nghe thấy ông cụ Cố nói, hơi ngạc nhiên, anh không ngờ ông cụ Cố lại quen biết võ đạo tông sư.

“Cậu thật sự nghĩ ông già tôi đây chỉ là một lão già xấu xí thôi sao, được rồi, hôm nay Cung Yến bị dọa sợ rồi, hai người mau về đi, cho tôi xuống đây, xe của tôi ở đằng sau”,ông cụ Cố dường như không muốn làm bóng đèn.

“Ông cụ Cố, hay ông đến nhà chúng tôi đi, tôi nấu vài món, chúng ta uống một ly, để tôi bày tỏ lòng biết ơn với ông”, Trần Triệu Dương thấy ông cụ Cố muốn xuống xe, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Được rồi, cũng có phải là không gặp được nữa đâu, nhà ông già này còn có chuyện, tôi đi trước. đây”. Đợi đến khi xe dừng lại, ông cụ Cố liền xuống xe, lên xe của mình, nghênh ngang rời đi.

“Bà xã, thật sự xin lỗi em, đều tại anh, nếu như không vì anh, em cũng sẽ không chịu khổ như vậy”, đợi sau khi ông cụ Cố rời đi, Trần Triệu Dương liền nói với Nam Cung Yến.

“Trần Triệu Dương, rốt cuộc anh là ai? Xem ra, em vẫn chưa hiểu rõ anh!", Nam Cung Yến trải qua chuyện này, sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Trần Triệu Dương và ông cụ Cố, cô cũng biết thêm một vài điều, có lẽ Trần Triệu Dương và ông cụ Cố đều là người thuộc giới võ đạo.

“Hôm nay em mệt lắm rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi trước, khi nào em nghỉ ngơi xong, anh sẽ từ từ kể cho em nghe”, Trần Triệu Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Yến, có chút không đành lòng, đau lòng nói. “Ừm!”, Nam Cung Yến gật đầu.

Chiếc xe nhanh chóng đến biệt thự, trên đường đi Trần Triệu Dương đã thông báo với Giang Tử Phong, bảo họ đợi ở Hồ Lộc Minh, nhân tiện đưa chị em nhà họ Cận tới, với y thuật của anh, nếu để họ ở bệnh viện thà để anh chữa còn hơn.

“Bà xã, để bảo vệ em, chị em nhà họ Cận đã bị thương khá nghiêm trọng, anh phải chữa trị cho họ, tiện thể đưa em đi xem căn cứ bí mật của anh”, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.

“Đúng rồi, chị em nhà họ sao rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến mới nhớ ra, vì bảo vệ mình, chị em nhà họ Cận bị đám người đó đánh bị thương khá nghiêm trọng.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, y thuật của anh rất tốt, được rồi, em đi thu dọn vài bộ quần áo, đến ở với anh, sau này đi làm tan làm anh đều sẽ đón em”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Được!”, Nam Cung Yến nghe Trần Triệu Dương nói xong thì gật đầu, sau đó đi lên thu dọn đồ đạc.

Thật ra Nam Cung Yến cũng rất muốn hòa nhập vào thế giới của Trần Triệu Dương, nghe thấy Trần Triệu Dương nói căn cứ bí mật của anh, Nam Cung Yến tất nhiên có cảm giác muốn đi.

“Làm thế nào bây giờ? Cung Yến sắp đến rồi, tôi phải giải thích thế nào bây giờ?”, hiện giờ, trong biệt thự Hồ Lộc Minh, Từ Tịnh Nhã đã mất đi sự bình tĩnh và sáng suốt từng có, trở nên cực kỳ lo lắng.

Bởi vì vừa rồi Trần Triệu Dương gọi điện thoại, nói sẽ đưa bạn thân của cô ta là Nam Cung Yến đến, cô ta là người có tật giật mình, tự nhiên đứng ngồi không yên.

“Trời ạ, chị sợ cái gì, chúng ta không có gì với Trần Triệu Dương, chỉ là đi theo cậu ấy tu luyện thôi mà”, Dương Lệ lại không nghĩ vậy, khi thấy Từ Tịnh Nhã sắc mặt tái nhợt gọi mình lên phòng, cô ấy còn tưởng là có chuyện gì, không ngờ lại là chuyện này.
 
Chương 585


“Nhưng mà, chị chưa nói với Cung Yến là tôi đến Nam Hải, hơn nữa, bây giờ còn ở trong biệt thự Hồ Lộc Minh, đến lúc đó cậu ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Nhỡ đâu cậu ấy lại nghi ngờ chị thích Trần Triệu Dương thì phải làm sao?”, nói đến đây, Từ Tịnh Nhã lại càng lo lắng hơn.

“Ôi, chị tự dọa mình rồi, chuyện cũng chẳng có gì, chị cứ nghĩ vớ vẩn làm gì? Được rồi, đi bước nào chắc bước đấy, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này, chẳng lẽ chị muốn giấu diếm cả đời sao?”, với nỗi lo của Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ lại cực kỳ bình tĩnh.

Thế nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng hơi bất an, nhưng có người hay lo lắng như Từ Tịnh Nhã ở đây, thay vào đó cô ấy phải trở nên bình tĩnh.

Khi Trần Triệu Dương trên đường đi, đã nói những chuyện liên quan đến Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, dù sao thì đến nước này rồi, anh cũng không có gì phải giấu diếm cả.

“Trần Triệu Dương, mặc dù em không hiểu thế giới của anh cho lắm, thế nhưng, em hy vọng sau này anh làm chuyện gì, cũng nên đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, nếu nguy hiểm, thì đừng có mạo. hiểm”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến không nói gì, nhưng cô lại hơi lo lắng cho Trần Triệu Dương.

“Bà xã, em đang lo lăng cho anh sao? Anh thật là cảm động quá đi!”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương trở nên cực kỳ cảm động, nở nụ cười ngay lập tức.

“Ai lo lắng cho anh chứ, chỉ là em không muốn anh mạo hiểm thôi, hừ!”, Nam Cung Yến lại hừ lạnh một tiếng, dường như trở lại dáng vẻ trước đây.

“Khai mau, có phải anh thích hai cô ấy? Nếu không thì sao lại đưa hai người ấy vẽ? Còn âm thầm giấu diếm, không muốn cho em biết sao?”, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt ngay lập tức, hung hãn nói.

“Bà xã, thật sự không thể trách anh được, anh cũng không muốn thu nhận họ, nhưng họ cứ muốn theo anh tu luyện, còn đòi chết để ép anh. Hai người này, một người là bạn thân của em, một người là giám đốc ở công ty em, anh đồng ý là vì nể mặt của em đớ".

Thấy bà xã tính sổ xong xuôi, Trần Triệu Dương liền âm thầm kêu khổ, chỉ có thể biện hộ cho bản thân.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng, tâm tư của Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ dành cho mình, sao anh lại không biết được, nhưng với chuyện này, có đánh chết anh cũng không thể đồng ý.

Đến biệt thự Hồ Lộc Minh, Trần Triệu Dương mới giải thích nói: “Bà xã, Hồ Lộc Minh này là do anh đấu giá có được, sau này đây chính là nhà của chúng ta”.

“Là nhà của anh hay là nhà của chúng ta, thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh!”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trần Triệu Dương lại có tiền như vậy. 

Ban đầu, khi mảnh đất này được đấu giá, nghe nói nó được bán với giá cao ngất ngưởng 20 tỷ tệ, nhưng sau này lại không biết tại sao, về sau giá giao dịch là 15 tỷ, dù là vậy, 15 tỷ cũng là số tiền mà không phải ai cũng có được.

Tên này có nhiều tiền như vậy, chäc không phải là đại gia ẩn mình hoặc là cậu ấm cực kỳ có tiền chứ?
 
Chương 586


Khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến xuất hiện trước cửa biệt thự số 1, Giang Tử Phong bước ra cùng Hứa Tịnh Nhã và Dương Lệ.

“Hai người thế mà lại không nói cho mình biết, có còn coi mình là chị em tốt nữa không vậy?”, Trần Triệu Dương không ngờ là sau khi nhìn thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, Nam Cung Yến lại vội chạy đến, giận dỗi nói.

“Tiểu Yến, mình..”, Từ Tịnh Nhã cảm thấy có lỗi khi nghe cô bạn thân của mình nói vậy.

Dương Lệ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến.

“Được rồi, chúng ta vào rồi nói tiếp”, khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng cô chợt vỡ òa, nhưng không để lộ ra ngoài, lập tức kéo hai người bước lên lầu.

“Trần Triệu Dương, anh nhớ chữa khỏi cho hai chị em nhà họ Cận, nếu không chữa được, anh sẽ biết tay em”, sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp đưa hai người họ lên lầu.

Giang Tử Phong chợt rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Có bạn gái là một chuyện tốt, nhưng nếu có quá nhiều bạn gái thì không phải chuyện tốt đẹp gì. 

“Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy? Còn không mau đưa tôi đi gặp chị em họ”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy chán nản khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tử Phong, không ngờ hình tượng anh minh thần võ của mình lại hoàn toàn sụp đổ như thế này.

“Vâng, đại ca”, bị anh mắng như vậy, Giang Tử Phong vội vàng dẫn đường, cả nụ cười và ánh mắt hả hê cũng mất luôn, nếu không, tới lúc đó không chỉ có ăn mắng mà còn bị ăn đấm nữa.

Khi bọn họ đến phòng của hai chị em nhà họ Cận, Trần Triệu Dương chau mày khi thấy vết thương trên cơ thể hai người họ đã được băng bó.

Vết thương như thế này có lẽ là cơn ác mộng đối với các cô gái, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì lại càng không thể chấp nhận được.

“Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cậu. Cậu đi mua thuốc cho tôi càng sớm càng tốt”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi, mặc dù trong tay anh có rất nhiều dược liệu, nhưng lại không có loại như thế này... Phải nghĩ cách mua một lô dược liệu mới được.

“Đại ca, yên tâm, em sẽ quay lại ngay”, cầm lấy đơn thuốc do Trần Triệu Dương kê, Giang Tử Phong biết đây là thuốc trị bệnh cho chị em nhà họ Cận nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời đi. 

Sau khi cậu ấy rời đi, Trần Triệu Dương lập tức huy động ánh sáng vàng trong mắt bắt đầu khôi phục vết thương trên người chị em họ, tuy rằng đều là vết thương bên ngoài, nhưng cũng cắt đứt một ít mạch máu và kinh mạch, đây chính là những nơi hồi phục chậm nhất.

May mẫn thay, sau lần cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh lại được thăng cấp nên việc chữa trị càng nhanh hơn trước.

Nhưng ngay cả như vậy, khi Trần Triệu Dương chữa trị xong những vết thương trên người hai chị em của họ thì cũng mệt đến mức hai mắt trở nên choáng váng và gần như sắp ngã xuống đất.

“Cậu Trần, anh không sao chứ?”, hai chị em họ thực ra đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu vì chảy máu quá nhiều, sau khi Trần Triệu Dương điều trị xong, hai người họ đều cảm thấy mình đã hồi phục lên rất nhiều. Nhìn thấy anh suýt chút ngã quy, hai người họ nhanh chóng đỡ Trần Triệu Dương lên.
 
Chương 587


“Tôi không sao, cứ để tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”, Trần Triệu Dương cảm thấy mắt mình vẫn còn hơi nhức, nhưng so với lúc cứu Hồ Đai Quân thì vẫn tốt hơn rất nhiều, lần trước suýt chút nữa thì mắt hỏng luôn rồi, lần này hiệu suất sử dụng cũng ít hơn nhiều, đồng thời mắt xuyên thấu cũng đã được thăng cấp. 

Có vẻ như có rất nhiều cách để thăng cấp mắt xuyên thấu, vì vậy phải thử nhiều lên mới được.

Hai chị em họ Cận nhìn thấy Trần Triệu Dương vì cứu mình mà kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trong lòng rất cảm động, đặc biệt là bọn họ thấy vết thương của mình đã gần như hồi phục hẳn, khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn trước tài năng của anh.

Phải biết là với vết thương của hai người họ, phải nghỉ dưỡng ít nhất ba tháng trở lên còn chưa chắc sẽ hoạt động nhanh nhẹn như trước, nhưng bây giờ, bọn họ ngoài việc cảm thấy có chút đau và cơ thể suy yếu ra thì không còn vấn đề gì.

Quả nhiên là lần này bọn họ đã đặt cược đúng và theo đúng người rồi.

Khi Trần Triệu Dương đang tu dưỡng, Nam Cung Yến đã đưa Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đến bên này.

“Trần Triệu Dương, anh ấy làm sao vậy?”, ban đầu Nam Cung Yến có nói vài lời chỉ trích Trần Triệu Dương, nhưng khi nhìn thấy anh ngồi xếp bằng trên giường của chị em họ Cận, vẻ mặt bọn họ lại vô cùng lo lắng khi nhìn anh thì cô chợt trở nên lo lắng.

“Cậu Trần ra nông nỗi như thế này là vì chữa trị cho bọn em. Vừa rồi, cậu Trần nói: Mệt quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút”, Cận Băng nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Yến thì lập tức trả lời.

Còn Cận Liệt thì không nói gì, bởi vì cô ta đã biết Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến là quan hệ vợ chồng, nên tâm trạng đang rất tệ, mặc dù sau lời khuyên răn của chị gái, tâm trạng cô ta đã chuyển biến tốt một chút, nhưng lại không mấy thiện cảm đối với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này của Cận Băng.

Lúc này, cả ba người họ cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Cận Băng đã được chữa lành một cách thần kỳ, mặc dù có vẻ không được lành lặn như trước nhưng đó cũng là một kì tích rồi.

Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bèn nghĩ người đàn ông này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nữa?

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi”, nhìn thấy anh có thể sẽ không tỉnh lại ngay, cô sợ anh sẽ bị quấy rầy nên lập tức dẫn mọi người ra khỏi phòng.

Trong phòng, Trần Triệu Dương nhận ra ánh sáng vàng trong mắt xuyên thấu của mình đã có chút thay đổi, ánh sáng ban đầu là màu vàng, nhưng bây giờ lại chuyển thành xanh ngọc, anh không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng ít ra anh không phát hiện ra chỗ nào vấn đề gì.

Tuy nhiên, để kiểm soát tốt hơn mắt xuyên thấu của mình, anh lập tức dùng ánh sáng xanh trong mắt mình chiếu về phía một cây xanh bên cạnh.

Điều khiến Trần Triệu Dương ngạc nhiên là cây xanh này thực sự đã bắt đầu ra những chồi mới, cả chậu cây trở nên xanh mơn mởn trông vô cùng thu hút.

Chỉ là, lượng tiêu hao này thật kinh người, chỉ là để cây xanh mọc chồi mới, liền tiêu hao một phần ba ánh sáng xanh trong mắt anh.

Xem ra mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp rồi, nhưng mình không biết liệu có còn công hiệu gì khác hay không.

Nếu ánh sáng xanh của mình thực sự có thể thúc đẩy sự sinh trưởng thực vật, vậy mình có thể trồng một số linh dược không? Khi đó dùng nó để thúc đẩy sự sinh trưởng của dược liệu, biết đâu lại nhận được những lợi ích bất ngờ.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Trần Triệu Dương, anh tỉnh rồi, anh có sao không?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đi ra, đám người Nam Cung Yến vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi thăm.

“Cảm ơn cậu Trần đã cứu giúp", nhìn thấy Trần Triệu Dương bước ra, chị em họ Cận lập tức tiến về trước, kính cẩn nói với anh.
 
Chương 588


“Wì bảo vệ vợ tôi nên hai cô mới bị thương, cho nên tôi chữa trị cho hai cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, sau này chúng ta đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì không nên nói lời khách sáo. như vậy”, nhìn thấy hai người họ như muốn bái lạy mình, Trần Triệu Dương nhanh chóng đưa tay ra, đỡ hai người lên.

“Tuy nhiên, thực lực của hai cô vẫn chưa đủ, sau này tôi sẽ giúp các cô nâng cao thực lực”, Trần Triệu Dương nói thẳng mà không hề giấu giếm.

“Vâng, cám ơn cậu Trần giúp đỡ”, vốn dĩ sau khi nghe Trần Triệu Dương nói rằng bọn họ là người một nhà, trong lòng đã vô cùng hưng phấn, nhưng bây giờ lại nghe anh có thể giúp mình nâng cao thêm thực lực, hai cô lại càng kích động không thôi.

“Trần Triệu Dương, anh đi theo em”, Nam Cung Yến lập tức bặm môi nói.

“Ồ, được”, anh có chút bối rối khi nghe Nam Cung Yến nói vậy, cảm thấy tâm trạng của cô trở nên có chút kỳ lạ.

Đi theo Nam Cung Yến đến ban công lầu hai của biệt thự, cô chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương mà không nói lời nào, khiến anh cảm thấy có chút chột dạ.

“Vợ à, có chuyện gì vậy? Anh không có làm chuyện gì sai chứ?”, Trần Triệu Dương chợt lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng khác lạ của vợ mình.

“Có phải em là vợ của anh không?”, Nam Cung "Yến đỏ mặt, nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi.

“Đương nhiên là phải rồi. Cuộc hôn nhân của chúng ta còn được nhà nước chứng nhận”, trong lòng Trần Triệu Dương đột nhiên dao dộng, không phải cô lại sắp nhắc đến chuyện ly hôn với mình chứ?

“Nếu em đã là vợ của anh, vậy tại sao anh lại giúp bọn họ nâng cao sức mạnh, để tất cả bọn họ đều được tu luyện, mà lại không quan tâm đến em chút nào?”, Nam Cung Yến nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy chạnh lòng.

“Vợ ơi, oan cho anh quá, còn oan hơn cả Đậu Nga. Quá trình tu luyện này rất vất vả, anh không muốn em phải khổ, chỉ muốn em tận hưởng những điều tốt đẹp ở nhà và làm những gì em muốn, còn sóng gió ở bên ngoài, cứ để anh Io”, nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, Trần Triệu Dương lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.

“Không cần, em không cần anh che mưa chắn gió cho em, em muốn cùng anh trải qua phong ba bão táp, bằng không, nếu gặp phải chuyện như ngày hôm nay, em thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ làm liên lụy đến anh”, Nam Cung Yến lại ngẩng đầu lên nói với ánh mắt vô cùng kiên định.

“Đừng nói mấy lời liên lụy gì đó nữa, anh đều tự nguyện vì em cả”, Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến còn muốn nói điều gì đó, liền nhanh chóng nói: “Được rồi, anh hứa với em sẽ dạy em tu luyện”.

“Vậy còn tạm được, với sự thông minh lanh lợi của tổng giám đốc đây, sẽ không mất quá nhiều thời gian để vượt qua anh. Đến lúc đó anh đừng có khóc đấy", Nam Cung Yến tinh nghịch nói.

“Haha, được thôi, vậy đến lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đấy, dù gì thì người ta vốn rất yếu đuối mà”, Trần Triệu Dương tỏ ra yếu ớt nói.

“Dẹp đi, đừng nói mấy lời như vậy, tởm chết đi được”, nhìn thấy bộ dạng của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến chợt bật cười.

“Ghê tởm sao? Em nếm thử xem”, dứt lời, Trần Triệu Dương liền ôm lấy Nam Cung Yến hôn ngấu nghiến.

Sự tiếp xúc mềm mại này khiến anh không muốn dừng lại, cũng không muốn buông ra.

“Đại ca, em mua dược liệu về rồi”, ngay khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang “củi khô bốc lửa”, chính thức hôn nhau lần đầu tiên thì một âm thanh vang lên khiến anh muốn ngã quy.

“Đồ lưu manh, anh thật biết lợi dụng người khác”, Nam Cung Yến đẩy Trần Triệu Dương ra, sau đó vội vàng chạy đi với khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng.
 
Chương 589


“Tên khốn kiếp này, sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này thì lại đến”, anh nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức xoay người đi xuống lầu.

Giang Tử Phong vốn là đang hăng hái muốn lập. công, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của đại ca mình thì trong lòng cậu ấy bỗng có chút thấp thỏm.

“Đại ca, em để dược liệu ở đây, còn có một số dụng cụ, em đột nhiên nghĩ ra có một số vấn đề trong việc tu luyện, nên em phải đi lĩnh ngộ một chút đã", Giang Tử Phong không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.

“Đợi tôi luyện xong thuốc, tôi sẽ cho cậu huấn luyện đặc biệt, đảm bảo lĩnh ngộ xong, tu luyện của cậu sẽ tỏ như ban ngày”, nhìn Giang Tử Phong giống như đang chạy trốn, anh nhẹ giọng nói.

Giang Tử Phong đang chạy điên cuồng, sau khi nghe thấy lời của anh thì chân cậu ấy bắt đầu loạng choạng suýt nữa đã ngã xuống đất. 

“Anh cho chúng tôi huấn luyện đặc biệt với được không?”, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nghe thấy huấn luyện đặc biệt thì hai mắt sáng lên và háo hức hỏi.

“Cái này, đợi tôi luyện xong thuốc rồi tính”, nhìn ánh mắt khao khát của hai người, Trần Triệu Dương vội vàng chạy về phòng, đóng cửa lại.

“Haiz, lúc đầu lão già kia đã dạy mình thuật luyện đan dược, tiếc là không có lò luyện thuốc nào. có thể dùng được, bằng không, nếu luyện ra được đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”, Trần Triệu Dương nhìn dùng cụ Giang Tử Phong đã đưa đến mà lắc đầu bất lực.

Ngay khi anh đóng cửa để luyện thuốc, Phong Lạc đã mang vài tên thuộc hạ bị đánh gãy một cánh tay và tên Vân Phụng Thiên đã bị ngất xỉu trở về Kỳ Môn Sơn.

“Sơn chủ, chúng tôi đã trở về, là tôi đã không bảo vệ chu toàn cho cậu chủ, xin sơn chủ hãy trừng phạt”, vừa đến chính điện của Kỳ Môn Sơn, nhìn Vân Hạn Lâm đang ngồi phía trên, ông ta liền quỳ xuống với dáng vẻ đầy tự trách.

“Con trai tôi bị làm sao vậy?”, Vân Hạn Lâm vẫn đang nhằm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Phong Lạc thì lập tức mở mắt ra, đến bên cạnh Vân Phụng Thiên, nhìn con trai mình đã ngất đi, ông ta liền nổi giận đùng đùng.

“Sơn chủ, đều trách tên Trần Triệu Dương kia, chính là hắn ta đã đánh cậu chủ ra nông nổi này”, Phong Lạc nhìn thấy Vân Hạn Lâm nổi cơn tam bành thì sợ đến toàn thân run rẩy.

“Lẽ nào ông không bài binh bố trận theo lời tôi nói với hắn ta sao?”, Vân Hạn Lâm nheo mắt hỏi.

“Sơn chủ, hẳn ta đã phá vỡ trận địa của sơn chủ chỉ bằng một đòn công kích”, Phong Lạc do dự một hồi rồi mới trả lời.

“Cái gì? Lẽ nào hẳn ta cũng là một võ đạo tông sư sao?”, vẻ mặt của Vân Hạn Lâm đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nghe Phong Lạc nói vậy.

“Không phải vậy. Hẳn ta chỉ là thiên tiên đại thành, nhưng chân khí của hắn ta có chút dị thường, uy lực rất mạnh. Ngoài việc không thể phóng xuất ra năng lượng, có thể nói sức chiến đấu của hắn ta gần như là của một võ đạo tông sư”, Phong Lạc nghĩ một hồi sau đó nói.

“Hừ, thiên tiên đại thành thì vẫn là thiên tiên, căn bản là không cùng đẳng cấp với võ đạo tông sư. Được rồi, chuyện này không cần phải lo lắng, trước mắt phải cứu con trai của tôi tỉnh lại rồi tính”, Vân Hạn Lâm nghe nói Trần Triệu Dương chỉ là thiên tiên đại thành thì chợt cười khinh bỉ, ông ta đỡ con trai mình lên.

“Sơn chủ, cẩn thận, tên Trần Triệu Dương này đã giở thủ đoạn trên người của cậu chủ. Nếu như ép cậu chủ tỉnh dậy, e rằng sẽ gây nguy hiểm cho cậu ấy mất", nghĩ đến những gì Trần Triệu Dương đã nói trước đó, Phong Lạc lập tức nhắc nhở.

“Hở? Còn có chuyện đó sao?”, Vân Hạn Lâm lập tức kiểm tra cơ thể con trai mình khi nghe Phong Lạc nói vậy.

Khi ông cảm thấy một nguồn năng lượng đáng sợ đang ẩn trong cơ thể của con trai mình, sắc mặt ông ta liền đanh lại.

“Sơn chủ, tên Trần Triệu Dương này đã giở trò trên lưng của cậu chủ. Sơn chủ hấy kiểm tra lưng của cậu ấy xem sao”, Phong Lạc nghĩ đến Trần Triệu Dương đã vẽ lên lưng Vân Phụng Thiên, lập tức nhắc nhở.

Nghe vậy, Vân Hạn Lâm lập tức xé áo của con trai mình ra, quả nhiên là trên lưng hắn ta có một chữ “chiến” rất lớn, chữ “Chiến” này hiện lên màu đỏ sãm, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
 
Chương 590


"Thủ đoạn thật sự rất lợi hại, cũng vô cùng độc địa, cơ thể kia ấy mà lại mang cả tinh thần chiến đấu và phương thức giết người gộp chung lại, nếu bây giờ tôi xoá bỏ chữ này, e rằng con tôi chỉ có một con đường chết".

Lúc cảm nhận được chữ "Chiến" sau lưng con trai mình, ông ta cảm thấy vô cùng nan giải.

"Sơn chủ, ông còn cách nào không?", nghe xong lời của sơn chủ, Phong Lạc cảm thấy rét run trong lòng, ông ta không ngờ Trần Triệu Dương lại có thể hoá giải mánh khoé của sơn chủ một cách dễ dàng như vậy, nhưng khi đối mặt với thủ đoạn của Trần Triệu Dương, sơn chủ lại dường như hết cách.

"Cách thì có, tôi có thể cần phải bế quan để loại trừ tai họa ngầm này cho con trai tôi", lúc này Vân Hạn Lâm ôm con trai ông ta nhảy vào sau núi.

Phía bên này, Trần Triệu Dương đã điều chế thành công thuốc trị sẹo, anh mang ra ngoài đưa cho hai cô nàng, sau đó còn hướng dẫn hai người cách sử dụng, trước khi và sau khi thức dậy thì bôi một lần, nhiều lắm là ba ngày thì dường như vết sẹo sẽ biến mất.

Nhận được thuốc của Trần Triệu Dương, hai chị em họ Gận mừng đến suýt khóc, bọn họ cứ cho rằng vết sẹo này sẽ theo họ suốt đời rồi chứ, không ngờ Trần Triệu Dương chỉ trong một ngày đã điều  chế ra loại thuốc có thể trị được sẹo.

Xem ra, cậu Trần vẫn quan tâm đến chị em bọn họ.

"Em gái, em cũng thấy rồi đó, cậu Trần đã có tổng giám đốc Nam Cung rồi, chị không mong em sẽ lún sâu vào", bên trong phòng, Cận Băng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khi cầm chai thuốc của em gái mình, bất lực khuyên răn.

"Chị à, chẳng lẽ chị không thấy, hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thích cậu Trần sao? Bọn họ có thể thích thì tại sao em không thích được chứ?", Cận Liệt vểnh môi, bất mãn phân bua.

"Em... Haiz, thôi, tuỳ em vậy", thấy em gái mình cứng đầu như vậy, người làm chị như cô ta cũng không biết nên nói gì nữa, vả lại, cô ta có tư cách gì mà nói em gái mình chứ?

Không phải cô ta cũng đang như thế sao? Đương nhiên Trần Triệu Dương không hề hay biết chuyện này, sau khi bọn họ đã đi về nghỉ ngơi,

Trần Triệu Dương lại đi đến giữa hồ Lộc Minh.

"Tiểu Thải, ra đây", Trần Triệu Dương bất động, cũng không mở miệng, dùng tâm trí triệu hồi nó.

"Vèo..", ngay thời điểm Trần Triệu Dương vừa gọi, một con rắn bảy màu sặc sỡ vụt lên trên thuyền, bò đến bên cạnh anh, thân thiết cọ cọ vào cổ anh.

"Ngoan lắm, Tiểu Thải, tao đến thăm mày một lát, hình như mày mập lên không ít rồi nha", Nhìn Tiểu Thải lớn hơn trước khá nhiều, Trần Triệu Dương không kiềm được trêu chọc nó.

"Khè kh nghe thấy Trần Triệu Dương nói, Tiểu Thải bò một mạch đến mũi thuyền, cả người lắc lư hướng về phía trước.

"Ý mày là muốn tao đi theo mày sao?", Trần Triệu Dương thấy động tác của Tiểu Thải nhất thời trong lòng nảy sinh điều gì đó, anh bèn theo hướng Tiểu Thải muốn, cho thuyền đi về phía đối diện hồ.

Đến bờ, tốc độ của Tiểu Thải lại càng nhanh hơn, Trần Triệu Dương cũng bắt đầu gia tốc, chạy theo sau Tiểu Thải, người và rắn rất nhanh đã đến một cái hố to.

"Mày muốn nói mày ăn đồ trong hố này à?", thấy Tiểu Thải dẫn mình đến cái hố to này, Trần Triệu Dương liền nhớ lại chuyện đám ba người Giang Tử Phong bị té vào một cái hố rồi ngất đi, đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã trở thành hậu thiên võ giả rồi.

"Khè khè...", Tiểu Thải không biết nói chuyện, chỉ có thể sốt sắng, sau cùng nó nhảy vọt ào xuống cái hố kia.
 
Chương 591


Trần Triệu Dương nhìn thấy thì cũng nhảy vào theo.

Tiểu Thải giống như một con tê tê vậy, ngọ nguậy cái đuôi làm lớp đất đá cưng rắn bên dưới lập tức vỡ ra, rất nhanh sau đó cái hố lớn lại càng sâu thêm.

Khoảng chừng năm phút sau, Trần Triệu Dương liền cảm nhận được có một luồng linh khí vô cùng thuần khiết truyền đến từ dưới lòng đất, luồng khí này dường như không cần trải qua tôi luyện mà có thể hấp thu trực tiếp.

"Thật sự có đồ xịn!", hai mắt Trần Triệu Dương sáng chưng, không ngờ Tiểu Thải còn có khả năng tìm báu vật, thứ được chôn sâu tận trong lòng đất 1Í như thế này mà nó cũng có thể tìm ra.

"Tao đần chết đi được!", Trần Triệu Dương vỗ vào đầu anh một cái, quên mất luôn cả khả năng nhìn xuyên thấu của mình.

Lúc này, Trần Triệu Dương sử dụng khả năng ấy, 3 rà soát dưới hố đất.

Sau quá trình rà soát, Trần Triệu Dương đã nhìn thấy được một cái lỗ rất nhỏ, chắc là do lúc Tiểu Thải chui ra ngoài tạo thành, lần này nó hao hơi tổn sức như vậy, chắc là vì muốn mình nhìn theo.

Nhìn vào trong cái hố nhỏ kia, rốt cuộc Trần Triệu Dương cũng tìm được đồ xịn đang nằm dưới lòng đất.

Đó là một viên đá pha lê tím đã bị cắn vỡ một nửa, bao bọc xung quanh không ít pha lê màu xám đã kết tinh.

"Cái này... quả thực là một linh thạch hảo hạng”, Trần Triệu Dương không ngờ lại ở đây lại có một viên linh thạch hảo hạng như vậy.

Trên thực tế, con người không có cách nào hấp thu trực tiếp những loại linh thạch thông thường được, chỉ có thể hấp thu từng chút, sau đó phải tôi luyện một hồi mới có thể biến đổi thành chân khí.

Mà linh thạch hảo hạng thì không được xếp vào. loại này, con người có thể hấp thu trực tiếp linh thạch hảo hạng, không cần phải trải qua quá trình tôi luyện từng bước.

Hơn nữa, linh thạch hảo hạng còn ẩn chứa khối lượng linh khí khổng lồ, có người nói một viên linh thạch hảo hạng cũng đủ linh khí cho thiên tiên tiểu thành đạt đến thiên tiên đại thành rồi.

"Chà, món đồ này quá xịn rồi, thế mà lại ăn mất của tao hơn phân nửa", nhìn viên linh thạch hảo. hạng bị căn hơn phân nửa, nhất thời Trần Triệu Dương đau lòng không thôi.

Cơ mà dù sao thì đây cũng là của Tiểu Thải người ta đó, nó đã dẫn mình tới cũng không tồi rồi, ở đó mà trách cứ nó cái gì chứ?

"Ngoan lắm Tiểu Thải, mày không cần vất vả như vậy đâu, bò thẳng xuống lấy đồ lên đi", anh xem xét lại khoảng cách, nếu như Tiểu Thải cứ đào xuống như vậy, không biết phải chờ đến bao giờ.

Nghe Trần Triệu Dương nói thế, Tiểu Thải như hiểu tiếng người lắc lư cái đầu, sau đó chui tọt cả cơ thể vào cái hố nhỏ.

Không lâu sau, Tiểu Thải mang ra một viên linh thạch màu tím lớn khoảng chừng một nắm tay em bé.

Trần Triệu Dương vốn còn phiền não chuyện đám Giang Tử Phong sao lại đột phá nhanh như vậy, anh cảm thấy chắc là vì do Tiểu Thải chui ra vào cái hố, làm linh khí của linh thạch hảo hạng bay ra ngoài, thế nên bọn họ đã hấp thu được.

Tiểu Thải như đang hiến dâng báu vật, dùng đầu nó dè dặt nâng linh thạch hảo hạng lên, đưa đến trước mặt Trần Triệu Dương.

"Giỏi lắm, làm tốt lắm, yên tâm, nếu sau này tao  luyện chế được thứ gì ngon, nhất định sẽ để dành cho mày một phần", nhận lấy linh thạch hảo hạng kia, cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong linh thạch, Trần Triệu Dương vô cùng thoả mãn gật đầu.

Chỉ là, viên linh thạch hảo hạng có hữu dụng với Nam Cung Yến hơn là với Trần Triệu Dương, anh cũng không nhất thiết cần nó.

Với Nam Cung Yến, bây giờ cô đang muốn tu luyện, nếu như có viên linh thạch hảo hạng này làm cơ sở, nền tảng của cô nhất định sẽ vững chắc vô cùng.

Nghe được lời khen ngợi của Trần Triệu Dương, Tiểu Thải nhất thời hưng phấn bò quá bò lại trên người anh.

Trần Triệu Dương đưa Tiểu Thải về, liền đến xem thử mộc thạch bảy màu, anh phát hiện ra chỉ cần thêm vài ngày nữa mộc thạch bảy màu đã hoàn thiện, anh còn nghĩ cũng phải cần thêm một hai tháng nữa chứ, không ngờ lại nhanh đến thế.

Trận quyết đấu với Vân Hạn Lâm trước đó anh đã lấy về được viên mộc thạch bảy màu này.

Anh cũng đã nghĩ ra nên điều chế mộc thạch bảy màu thành thuốc gì rồi, có lẽ lần quyết đấu với Vân Hạn Lâm hôm đó, thực lực của anh cũng đã tăng thêm một bậc. 
 
Chương 592


Từ núi trở về, Trần Triệu Dương liền tiến vào. trạng thái tu luyện, sau khi thực lực của anh đạt đến thiên tiên đại thành, chưa có hôm nào nghiêm túc tu luyện lại cả.

Nam Cung Yến thì đang ở phòng cách vách, vả lại, linh khí ở hồ Lộc Minh vô cùng dày đặc, Trần Triệu Dương hấp thu linh khí giống như hack vậy, linh khí xung quanh ồ ạt kéo đến.

Đám Giang Tử Phong đang tu luyện bên cạnh đồng loạt tỉnh lại, bởi vì bọn họ không thể hấp thu được chút linh khí nào, cách mà Trần Triệu Dương hấp thu linh khí chất quá trời.

"Đại ca à, đây là sao hả? Chuyện này quá kinh khủng rồi, em cảm thấy tất cả linh khí đều bị đại ca hấp thu hết rồi", Giang Tử Phong cảm nhận được toàn bộ linh khí đều tràn vào phòng Trần Triệu Dương, nhất thời bất đắc dĩ nói.

"Bộ bọn tôi không giống vậy sao, không hấp thu được một tí linh khí nào cả, anh ấy sao không xuống núi nhanh đi chứ", hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thốt lên mấy câu oán giận.

"Được rồi, nếu đã không thể tu luyện được nữa, đành về phòng đánh một giấc thật ngon, thức dậy biết đâu đại ca đã về nhà rồi", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy sầu não, thơ thẩn quay về phòng. 

"Haiz, từ khi mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, riết rồi cũng không quen ngủ luôn, đầu óc và tinh thần lúc ngủ dậy cũng không được như sau khi tu luyện.

Hiển nhiên Trần Triệu Dương không hề biết bọn họ đang oán giận, lúc này anh đang hấp thu một cách vô cùng sảng khoái.

Nên biết rằng, sau khi kinh mạch và đan điền của anh trải qua không ít lần tôi luyện, chúng đã vô cùng bền bỉ, tốc độ hấp thu cũng như tích trữ linh khí rất đáng gờm, vì thế toàn bộ linh khí ở hồ Lộc Minh đều bị Trần Triệu Dương thu hút, những người khác thì không tài nào hấp thu được.

Chính vì thế, lượng chân khí mà cơ thể Trần Triệu Dương sản sinh trong một đêm làm người khác không thể nào theo kịp.

Sáng hôm sau, Trần Triệu Dương cảm thấy cả người thoải mái, chân khí trong cơ thể cũng đã tràn đầy, chỉ là vừa mới xúc tiến, vốn dĩ không phải thời điểm tốt để đột phá, nên vẫn phải tiếp tục con đường đè nén bớt chân khí lại.

"Wow... Vết sẹo trên người hai người đâu mất rồi?", sáng sớm, tất cả mọi người nhìn cánh tay chị em họ Gận, những vết sẹo kia chẳng những biến đâu mất mà làn da còn trắng nõn mịn màng hơn trước. 

"Đều nhờ có cậu Trần điều chế thuốc cho chúng tôi đấy, không thì nhan sắc bị huỷ mất rồi", nghe mọi người nói thế, chị em nhà họ Cận chỉ đành thành thật trả lời.

"Tốt lắm, ăn đi thôi, nếu các cô đã khỏi rồi thì không cần dùng nó nữa đâu", Trần Triệu Dương thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, còn thêm Nam Cung Yến vợ anh, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy khát vọng, anh chỉ đành nói.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói thế, ba cô nàng nhìn nhau bật cười, cũng không tị nạnh chuyện này nữa.

"Đại ca, sau khi ăn sáng xong, anh dạy bọn em vài kỹ thuật chiến đấu đi", trên bàn ăn, Giang Tử Phong bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói.

"Kỹ thuật chiến đấu à, không thành vấn đề, sau khi ăn xong, gọi luôn cả bọn Hứa Nghị ra", Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý, đám Giang Tử Phong còn chưa có sức mạnh, chưa từng luyện võ bao giờ, cũng chưa đánh nhau với ai, vốn dĩ không có sức chiến đấu gì, trước hết phải chuyển hoá sức mạnh thành sức chiến đấu đã.

"Được rồi, em ăn xong rồi, để em đi gọi bọn họ, chúng ta tập hợp ở quảng trường nhá", thấy Trần Triệu Dương đã đồng ý, nhất thời Giang Tử Phong hưng phấn, nhanh chóng lùa hết bữa sáng vào miệng rồi chạy đi mất.

"Thằng nhóc này vẫn hấp tấp như vậy", nhìn thấy bóng lưng vọt đi của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương lại chỉ lắc đầu bất lực.

"Em có thể đến xem không một lát không?", Nam Cung Yến vừa nghe được liền nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt mong đợi hỏi.
 
Chương 593


"Đương nhiên là được", Trần Triệu Dương gật đầu, nếu vợ anh quyết tâm tu luyện hiển nhiên anh cũng sẽ không ngăn cản làm gì.

Sau khi kết thúc bữa sáng, tất cả mọi người cùng nhau đi đến quảng trường, Giang Tử Phong cũng đã gọi các nhân viên bảo vệ khác đến, từng người đều xếp hàng nghiêm trang, xem ra Hứa Nghị cũng không ngừng huấn luyện bọ họ, chuyện này làm Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng.

"Đại ca, ngoại trừ bảo vệ trực cổng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ", thấy đám người Trần Triệu Dương đến, Giang Tử Phong nhanh nhẹn chạy đến báo cáo.

"Tốt lắm", Trần Triệu Dương gật đầu rồi bước tới.

"Các vị, mọi người đều là chiến sĩ tinh anh, hôm nay gọi mọi người đến đây là vì muốn mọi người hướng dẫn mấy người bọn họ một vài kỹ thuật chiến đấu, cứ yên tâm ra tay, có đánh như thế nào thì mọi người cũng không cần chịu trách nhiệm mà tôi còn thưởng thêm, người nào đánh thắng thì người đó được thưởng 100 ngàn”, Trần Triệu Dương nhìn tất cả mọi người nói một cách thẳng thắn.

Trước kia, bọn họ đều là chiến sĩ tinh anh, bây giờ thì đã giải ngũ nhưng vẫn phải chu cấp cho gia đình, nếu bắt bọn họ làm chuyện xấu để kiếm tiền không sạch sẽ thì chắc chản bọn họ sẽ không làm, nhưng dùng bản lĩnh bọn họ để kiếm tiền thì ắt hẳn không thành vấn đề.

"Đại ca không phải thế chứ, bọn em còn chưa đánh đấm bao giờ đâu, mà thôi, dù sao cũng là hậu thiên võ giả, nhất định sẽ không làm đại ca mất mặt!", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy tự tin, mấy hôm trước cậu ấy đã từng thử rồi, chỉ một đấm cũng có thể đấm nát được đá.

Hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng không hề tỏ ra yếu kém, từ trước đến giờ hai cô cũng không cho rằng mình yếu hơn phái nam, sau này lại thêm tu luyện, cả hai đều cảm thấy sức khoẻ và mức độ nhạy bén của cơ thể mình đều đã tăng vọt, đương nhiên càng không e dè.

"Tôi lên trước, làm mẫu cho mấy người", Giang Tử Phong nóng lòng muốn thử, quay sang đối diện nói: "Ai lên đây?"  

"Đội trưởng, để tôi lên", một người đàn ông da ngăm bước lên chờ lệnh.

"Ừ, được, nhưng cẩn thận chút, đừng làm bọn họ bị thương", Hứa Nghị gật đầu những vẫn dặn dò vài lời.

Hứa Nghị biết, bây giờ Trương Quân đang rất cần tiền, đây cũng xem như là cơ hội tốt để kiếm thêm, những người còn lại cũng không bước lên tranh giành, đương nhiên bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Trương Quân.

"Vâng, đội trưởng", Trương Quân nghe thấy lời đồng ý của đội trưởng thì nhất thời vui vẻ, sau đó anh ta chạy vọt vào sân.

"Đại ca, em lên đây, nhớ cổ vũ cho em đó", Giang Tử Phong tràn đầy tự tin đứng đối diện với Trương Quân.

"Trương Quân thuộc đội bảo vệ, xin chỉ giáo thêm", Trương Quân khom người chào Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong cũng không rành quy tắc, thấy động tác của Trương Quân thì cậu ấy cũng khom người, còn định mở miệng nói vài câu.

Ngay lúc đó, Trương Quân vọt về phía trước, nhanh chóng siết cổ Giang Tử Phong.

"Cậu thua rồi", Trương Quân kiềm chặt tay ở cổ Giang Tử Phong, thản nhiên nói.

"Anh... Anh lừa tôi, không tính", Giang Tử Phong nghe Trương Quân nói thể, bỗng nhiên cả mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói.

"Sao lại không tính chứ?", nghe Giang Tử Phong nói thế, Trương Quân liền nóng nảy, anh ta không muốn làm Giang Tử Phong bị thương, nhưng anh ta lại muốn thăng, thế nên dùng cách này là tốt nhất.

"Tử Phong, nhanh quay lại đây, bất kể là nguyên do gì, cậu thua chính là thua. Nếu như ở đây là chiến trường, thì cậu đã toi mạng rồi, quay lại ngay!", nhìn thấy Giang Tử Phong bắt đầu bộc phát tính tình, Trần Triệu Dương liền quát lạnh.
 
Chương 594


Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, tuy Giang Tử Phong không phục nhưng vẫn không dám làm loạn.

“Các người hãy nhớ rằng trên chiến trường, bất cứ mánh khóe nào cũng có thể đem ra sử dụng, hãy xem như đây là bài học đầu tiên để các người ghi nhớ lấy”, Trần Triệu Dương vốn không để ý tới ánh mắt oán hận của Giang Tử Phong, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.

“Vợ ơi, phiền em ghi lại cho người anh em này 100 ngàn tệ. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì phát luôn thể”, Trần Triệu Dương quay người nhìn sang Nam Cung Yến rồi nói.

“Cảm ơn cậu Trần”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ánh mắt của Trương Quân đột nhiên sáng lên, lập tức chắp tay cảm kích.

“Em sẽ thử lại lần nữa”, Giang Tử Phong không phục bèn tiến lên trước.

“Cậu đã lên một lần rồi, giờ tới lượt tôi”, Dương Lệ kéo Giang Tử Phong lại, sau đó nói với Từ Tịnh Nhã: “Chị, chị ở dưới xem trận này, em lên trước”.

“Được, chú ý an toàn!”, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Tuy cô ta cũng muốn lên, nhưng tính cách của cô ta thì không muốn tranh giành.

“Ừm!”, Dương Lệ gật đầu, cô ấy lập tức kiễng  chân lên một chút, cả người như một con bươm bướm nhẹ nhàng chạm xuống sàn đấu.

“Tôi là Dương Lệ, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, xin hãy chỉ bảo thêm”, Dương Lệ chắp tay, cúi người rồi lên tiếng.

“Trương Quân”, nhìn cách Dương Lệ lên sàn đấu vô cùng phóng khoáng, anh ta bèn cảnh giác. Cô ấy chắc chăn là người có bản lĩnh.

“Không cần sợ, tôi sẽ không đánh lén đâu”, Dương Lệ che miệng cười nhẹ. Lúc cô ấy cười, đội bảo vệ kia đang đứng đối diện nhìn thấy vậy thì lập tức ngây người ra, bao gồm cả Trương Quân, ánh mắt không khỏi mơ màng.

Chính ngay lúc này, bóng dáng Dương Lệ vụt qua, trực tiếp đứng trước mặt của Trương Quân. Cô ấy khẽ giơ tay, tung một chưởng vào lồng ngực của anh ta.

Ngay lúc Dương Lệ ra tay với Trương Quân, anh †a mới tỉnh táo lại, hai tay liền chắn trước ngực.

“Bịch..”, Trương Quân cảm nhận được một lực tấn công khủng khiếp tác động lên hai cánh tay mình, cơ thể như muốn bay ngược ra sau, sau đó tiếp đất một cách đau đớn.

“Đây..”, mọi người đều không ngờ, thấy Dương Lệ mỏng manh như vậy mà thực lực lại đáng sợ đến thế. Hơn nữa, một chưởng vừa rồi có thể nói là vừa hay trả thù thay cho Giang Tử Phong.

“Hay lắm”, nhìn thấy cảnh này, Giang Tử Phong đột nhiên hét to.

Mắt Từ Tịnh Nhã chợt sáng lên, dù gì thì Dương Lệ cũng là đội trưởng đội bảo vệ, cũng có một chút bản lĩnh. Nếu không thì lúc đầu ở công ty cũng không thể đàn áp được đám người cao to kia. Hiện tại sau khi đã tu luyện thì dĩ nhiên thực lực phải càng mạnh hơn rồi.

Hơn nữa, sau khi trở thành võ giả thì không chỉ sức mạnh và tốc độ đều được nâng cao, mà sự nhanh nhẹn, thị lực cũng được cải thiện rất nhiều.

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi cũng không ngờ mình lại mạnh như vậy”, nhìn thấy Trương Quân bị mình đánh văng ra xa, Dương Lệ bất ngờ nhìn vào đôi tay mà không dám tin điều này. Sau đó, cô ấy lo lắng vội chạy tới nói với anh ta.

“Được rồi, yên tâm. Cậu ta không sao, chỉ là cánh tay đã bị thương, không thể tiếp tục thi đấu được rồi, đỡ cậu ta xuống nghỉ ngơi đi”, Trần Triệu Dương đã tới trước Dương Lệ một bước, đứng trước mặt Trương Quân kiểm tra một chút, phát hiện không có gì đáng ngại nên cho người đỡ anh ta về.
 
Chương 595


Sắc mặt của Trương Quân hơi ủ rũ, vốn nghĩ rằng mình có thể kiếm được mấy trăm ngàn, không ngờ chỉ mới có một trăm ngàn mà đã thất bại rồi.

“Được rồi, tiếp tục”, sau đó Trần Triệu Dương nhìn sang đám bảo vệ, không ngờ rằng thực lực của Dương Lệ đã mạnh lên rồi.

Đám bảo vệ kia nhìn thấy Trương Quân mạnh như vậy mà bị đánh bại bởi một chiêu thì đột nhiên chần chừ.

“Đồ nhát cáy, Lý Đào, cậu lên đi”, Hứa Nghị nhìn thấy bọn họ bắt đầu lưỡng lự, chợt phẫn nộ. Anh ta bèn kêu một người bảo vệ có thân hình nhỏ gầy nhưng nhìn có vẻ lanh lợi ra ứng chiến.

“Đội trưởng, yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại danh dự cho anh”, bọn họ do dự không phải vì nhát gan, mà thấy Dương Lệ là con gái, cho nên mới không muốn ra đấu. Nhưng bây giờ đội trưởng đã điểm mặt, cậu †a không thể không ra tay.

“Tôi là Lý Đào, xin chỉ bảo nhiều thêm”, Lý Đào chắp tay, sau đó cậu ta nhanh chóng tấn công về phía Dương Lệ.

Tốc độ của Lý Đào rất nhanh, thân thủ linh hoạt, Dương Lệ vẫn ra đòn như lúc nãy nhưng dù có muốn chạm cũng không chạm được cậu ta. 

Điều này khiến Dương Lệ có chút nóng vội, cô ấy bèn gia tăng tốc độ công kích, dĩ nhiên cũng tăng thêm lực.

Cuộc chiến giữa Lý Đào và Dương Lệ đã đến hồi gây cấn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Lý Đào phong phú, ra tay khá từ tốn, cậu ta không dùng chiêu thức cũ mà trực tiếp đổi chiêu, nếu Dương Lệ không phản ứng nhanh thì e là đã thất bại rồi.

Cho dù là vậy, tâm lý của Dương Lệ cũng bắt đầu trở nên vội vàng

Trần Triệu Dương thấy vậy thì đột nhiên lắc đầu, Dương Lệ sắp thua rồi.

Quả nhiên, chưa tới một phút, Lý Đào đã bắt được thóp của Dương Lệ, ngón tay cậu ta xẹt ngang cổ họng của cô ấy.

“Dừng, Lý Đào thắng”, thấy Dương Lệ còn muốn ra tay, Trần Triệu Dương lập tức đứng lên và hét to.

“Tại sao? Tôi vẫn chưa thua mà”, Dương Lệ vẫn chưa biết mình thua ở đâu. Nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì cô ấy liền vội lên tiếng.

“Cô đã bị người ta cứa ngang cổ họng. Nếu Lý Đào có dao găm trong tay thì cô đã không còn mạng rồi”, Trần Triệu Dương lập tức lên tiếng giải thích. 

“Hơn nữa, các người đều là hậu thiên võ giả, còn bọn họ chỉ là người bình thường, lúc ra tay phải chú ý khống chế lực”, Trần Triệu Dương quét mắt nhìn đám người Giang Tử Phong rồi nói.

“Em cũng muốn thử”, Trần Triệu Dương vốn còn tưởng người tiếp theo sẽ là Từ Tịnh Nhã, không ngờ Nam Cung Yến lại đứng ra háo hức muốn thử.

“Em đừng có náo loạn”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương chợt bất lực nói.

“Em không có làm loạn. Lúc nấy họ đánh nhau, em đã nhớ hết rồi”, Nam Cung Yến không hề để _ bụng, cô từ tốn đứng ra.

“Tên to cao nhà cậu, ra đây đi”, cô mặc kệ lời Trần Triệu Dương nói, trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Nghị rồi nói.

Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Hứa Nghị trợn tròn mắt. Nhưng anh ta biết, cô gái xinh đẹp giống tiên nữ trên trời này là vợ của ông chủ Trần Triệu Dương. Hơn nữa, cũng chưa từng tu luyện nên anh ta không dám nhận lời.

Hứa Nghị bèn quay đầu nhìn Trần Triệu Dương, muốn bảo anh ngăn cản vợ mình.

“Anh nhìn anh ấy làm gì? Chuyện này do tôi quyết định”, Nam Cung Yến thấy dáng vẻ của Hứa Nghị, cô nhướng mày rồi dùng chân đá thẳng vào Hứa Nghị.

Cú đá này, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, góc độ rất xảo quyệt, cơ bản không giống người chưa từng tu luyện.

Trần Triệu Dương khá là bất ngờ. Anh không ngờ Nam Cung Yến lại có thực lực này. Thực lực này đã thuộc võ giả sơ cấp rồi.

Chị em nhà họ Cận đứng bên cạnh lại che miệng cười. Họ biết Nam Cung Yến vì muốn nâng cao thực lực bản thân nên đã tìm không ít người dạy. Nhưng lần nào cũng đều phải thay người dạy vì bọn họ đều bị cô đánh bại.
 
Chương 596


Đương nhiên là Trần Triệu Dương không biết những điều này. Hứa Nghị ở bên cạnh lại càng không biết. Đối mặt với đòn tấn công của Nam Cung Yến, Hứa Nghị nhất thời lúng túng, không dám ra tay nên chỉ có thể né tránh.

“Nếu cậu chỉ biết né tránh thì chịu thua đi”, Nam Cung Yến thấy Hứa Nghị vừa né tránh vừa không đánh trả thì cảm thấy không thoải mái, liền công kích dồn dập rồi hừ lạnh một cái nói.

Quả nhiên, Hứa Nghị bị những đòn công kích này của Nam Cung Yến làm cho lúng túng, không thể không ra tay.

Xem tới đây, Trần Triệu Dương cũng không còn lo lắng gì.

Lúc này, anh cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lần trước, lúc anh quay về đưa lọ thuốc luyện được. cho cô, khiến cơ thể cô tẩy tủy phạt cốt lần nữa. Những chiêu thức này rõ ràng thuộc về loại Sanda.

Nhưng, rất nhanh sau đó góc độ Nam Cung Yến ra tay cũng thay đổi. Đây rõ ràng là học được từ cuộc đối đầu giữa Trương Quân và Dương Lệ.

Lần này, Trần Triệu Dương cảm thấy bất ngờ với tài năng võ thuật bẩm sinh của Nam Cung Yến. Cô thật sự là quá mạnh, chỉ nhìn một lần thì có thể học được và áp dụng ngay. 

Lúc đầu, Hứa Nghị không dám ra tay. Sau đó anh ta dần buông lỏng tay chân. Còn Nam Cung "Yến cũng từ từ tìm được nhịp điệu. Hai người thi đấu ngang tài ngang sức.

Nhưng Trần Triệu Dương biết, võ công của Hứa Nghị thuộc loại dứt khoát. Nếu Hứa Nghị nghiêm túc thì e Nam Cung Yến cũng không thể đỡ nổi năm chiêu.

“Ầm ngay khi mọi người đang xem say sưa, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên làm gián đoạn sự quan sát của mọi người và cắt ngang cuộc thi đấu hiện tại.

“Không ổn rồi!", Trần Triệu Dương cảm nhận được phương hướng phát ra của tiếng nổ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vì hướng đó chính là nơi ở của mộc thạch bảy màu.

Chắc là mộc thạch bảy màu đã xảy ra chuyện. Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương lập tức nói với họ: “Mọi người chờ ở đây, đừng đi đâu hết, không được phép đi theo”.

Nói xong, anh vội chạy như bay về phía hồ Lộc Minh.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”, thấy Trần Triệu Dương khẩn trương như vậy, mọi người đều tỏ ra thắc mắc. Ai nấy đều nhìn về phía anh chạy đi.  

“Có thể sẽ có nguy hiểm, mọi người ở đây, đừng đi đâu hết”, Nam Cung Yến đột nhiên nhớ tới lời trước khi đi Trần Triệu Dương có nói, cô bèn ngăn cản mọi người đừng đi tới bên hồ.

“Chị dâu, đại ca chắc là gặp nguy hiểm rồi. Chúng ta không thể ngồi chờ vậy được, phải đi giúp anh ấy thôi”, Giang Tử Phong nóng lòng nói.

“Cậu cảm thấy, với năng lực của Trần Triệu Dương, nếu có nguy hiểm mà đến anh ấy còn không giải quyết được, vậy chúng ta đi có tác dụng gì sao?”, tuy Nam Cung Yến cũng rất nôn nóng, nhưng trực tiếp ngăn cản mọi người.

“Tôi đồng ý với lời Tiểu Yến nói. Thực lực của chúng ta không đủ, nếu đi thì e cũng không giúp được gì cho Trần Triệu Dương. Ngược lại còn khiến anh ấy phân tâm”, Từ Tịnh Nhã bình tĩnh và lên tiếng phân tích.

Nghe Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã nói như vậy, mọi người tuy vẫn còn lo lắng nhưng cũng không manh động chạy tới đó.

Trần Triệu Dương chèo thuyền tới giữa hồ, từ xa anh đã phát giữa hồ có ba chiếc thuyền. Trên đó có một vài võ giả. Tiếng nổ lúc nấy chắc là do bọn họ ném bom xuống. 

Sắc mặt của Trần Triệu Dương trầm xuống. Lại có người ngang nhiên vào địa bàn của anh, lại còn dùng bom. Hơn nữa, những người này có mang súng thì rõ ràng là không có ý tốt khi tới đây.

Trần Triệu Dương sợ Tiểu Thải sẽ gặp nguy hiểm nên lập tức gọi nó ra.
 
Chương 597


Anh thở phào nhẹ nhõm vì Tiểu Thải đã đáp lại anh.

“Người đến là ai? Lập tức cút khỏi đây. Nếu không thì chúng tôi sẽ dùng súng giết ngay”, những người trên ba chiếc thuyền đó dĩ nhiên phát hiện Trần Triệu Dương đang đứng trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, thấy anh chỉ là một thanh niên ngoài 20 tuổi thì đám người này hét lên với giọng điệu rất ngông cuồng.

“Các người là ai vậy? Mau rời khỏi đây đi. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”, nghe đám người kia nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên tức lên, không hề nể nang nói.

“Hừ, muốn chết à”, nghe giọng điệu xốc nổi của Trần Triệu Dương, đám người trên ba chiếc thuyền kia tức tối mắng anh một trận.

Không chờ Trần Triệu Dương trả lời, đối phương đã giương súng nhắm ngay anh mà bắn. 

Vẻ mặt Trần Triệu Dương lạnh tanh, đám người này đúng là hống hách, nói chưa dứt câu thì đã ra tay giết người.

Trần Triệu Dương không hề do dự, anh nhanh chóng né qua một bên. Những viên đạn rơi như trút nước lên chiếc thuyền nhỏ mà Trần Triệu Dương đang đứng.

Vốn dĩ đây không phải là một chiếc thuyền kiên cố nên dưới tác động của làn đạn, nó đã bị vỡ tan tành.

Anh đạp chân lên chiếc thuyền nát, dùng khí công trong người lao lên, cả người giống như lướt trên mặt nước, tốc độ như bay nhắm về hướng ba chiếc thuyền kia.

“Lập tức bằn”, họ vốn dĩ còn muốn xem kịch hay khi có người chút nữa sẽ rơi xuống nước. Kết quả, bị doạ cho một phen kinh hoàng. Sau khi tỉnh táo lại, đám người kia đều rút súng ra và bản về phía anh.

Đối mặt với những viên đạn này, Trần Triệu Dương vẫn có thể tìm khe hở để thoát thân. Cho nên cảnh tượng những viên đạn không hề chạm được vào người anh nhìn qua vô cùng thần kì.

“Tan nát cho tôi”, Trần Triệu Dương tới một trong ba chiếc thuyền, dùng hai chưởng mạnh vào thân thuyền.

“A..", thân thuyền cơ bản không chống đỡ được, nhanh chóng vỡ tan tát, người phía trên cũng không bị thương nhưng đều bị rơi xuống hồ.

“Cứu tôi với, tôi không biết bơi”. “Mau, mau kéo chúng tôi lên”.

Đám người kia vùng vẫy trong nước, liều mình giấy giụa, có người trực tiếp leo lên chiếc thuyền khác. Điều này làm cho sắc mặt của người trên hai chiếc thuyền còn lại đều tái nhợt. Có người muốn lên thì họ cũng không quan tâm nữa.

“Hừ, mau xuống cho tôi”, nhìn thấy cảnh này, Trần Triệu Dương hừ lạnh. Tiếp theo, ván thuyền dưới chân anh đã vỡ tan tành, Trần Triệu Dương một cước đá văng tất cả những người trên thuyền xuống.

Tất cả mọi người đều liều mình giấy giụa. Sau đó, khí công trong người Trần Triệu Dương tăng lên, chiếc thuyền nhỏ hung hăng lao về phía chiếc thuyền còn lại.

“Mau nhảy đi”, nhìn thấy cảnh này, người trên chiếc thuyền còn lại đột nhiên đổi ý, nhanh chóng nhảy vào hồ nước. 

Nhưng không phải ai cũng nhảy xuống, còn một lão già và một cô gái trẻ. Hai người đó vốn không có nhảy mà chỉ đứng đó nhìn Trần Triệu Dương.

“Chàng trai trẻ, thực lực của cậu rất mạnh. Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có đắc tội với chúng tôi. Nếu không sau này cậu sẽ không xong đâu”, lão già đó vốn không vì người của mình đều nhảy xuống nước mà thấy hoang mang, ngược lại ông ta điềm tĩnh lên tiếng.

Nghe người này nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên cười lạnh.

Cái lão già này, đến bây giờ còn không biết trời cao đất dày, xem ra để ông ta nhìn kỹ người đang năm cục diện lúc này là ai mới được.

“Không sai, mau cút sang một bên cho tôi”, cô gái trẻ nhìn thấy bản lĩnh của Trần Triệu Dương, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó phóng thẳng hai thanh trường kiếm trong tay vào. người Trần Triệu Dương.
 
Chương 598


“Hả?”, cảm nhận được kiếm pháp của cô gái trẻ này, Trần Triệu Dương có chút sửng sốt. Vì anh cảm thấy kiếm pháp này khá quen thuộc nhưng cụ thể là gì thì anh nhất thời không nhớ ra.

“Thực lực của cô quá yếu, đừng ép tôi phải ra tay với cô”, đối diện với kiếm pháp của cô ta, Trần Triệu Dương né tránh một cách dễ dàng, đồng thời lên tiếng.

“Anh muốn chết à”, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó thanh trường kiếm trong tay cô ta xẹt qua cực nhanh, tung ra một vòng hoa kiếm, vốn nhìn không rõ là cô ta sẽ công kích ở điểm nào.

“Đúng là ấu trĩ”, thấy kiếm pháp loè loẹt của cô gái, Trần Triệu Dương bất lực lắc đầu. Sau đó, anh liền đưa ngón tay mình vào trong vòng hoa kiếm, như thể đang tự tìm lấy cái chết.

“Hả?”, cô gái vốn định dùng tuyệt chiêu của mình để chế ngự Trần Triệu Dương nhưng không ngờ thanh kiếm của mình lại bị hai ngón tay của anh kẹp chặt, cô ta cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.

“Anh buông tay ra cho tôi”, sắc mặt của cô gái tái nhợt, tức tối nói.

“Nhanh chóng rút lui đi. Bằng không đừng trách tôi không khách sáo”, Trần Triệu Dương dùng sức, thoạt nhìn thì thấy chất liệu thanh kiếm cũng không tệ, hình dáng độc lạ nhưng đã bị anh trực tiếp bẻ gãy đi mũi kiếm.

Nhìn thấy thanh kiếm yêu thích của mình bị Trần Triệu Dương làm gấy, cô gái đột nhiên tức giận. Nhưng cô ta biết là mình không đánh lại người này.

“Chàng trai trẻ, giọng điệu của cậu cũng thật phách lối. Nơi này cũng không phải địa bàn của cậu, cậu có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”, thấy vậy, ánh mắt ông cụ trở nên nghiêm túc và bắt đầu nói đạo lý.

“Sao vậy? Đánh được thì dùng nắm đấm. Đánh không lại thì chuyển sang nói đạo lý với tôi à. Các. người quả là biết bày mưu tính kế đấy”, nghe ông cụ nói vậy, Trần Triệu Dương chợt cười lạnh rồi nói: “Được, chúng ta nói đạo lý với nhau vậy”.

Nói tới đây, Trần Triệu Dương tiến lên trước một bước rồi lạnh lùng nói: “Ông nói đây không phải địa bàn của tôi, lẽ nào ông không biết trong vòng 10 dặm quanh hồ Lộc Minh đều là địa bàn của tôi hay sao? Ông đây phải tốn hàng chục tỷ mua lại đấy. Hai người còn muốn nói đạo lý với tôi sao?”

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông cụ và cô gái đột nhiên đơ ra. Họ cũng không ngờ nơi này lại là đất đã có chủ, cảm thấy có chút xấu hổ.  

Đánh cũng đánh không lại. Nói đạo lý thì là họ đã thất lễ trước, vậy thì còn nói được gì đây chứ.

“Cậu Trần này, bảo vật trong thiên hạ là dành cho người có đức. Bảo vật này là do chúng tôi phát hiện trước. Cho dù đây là địa bàn của cậu, là người tu luyện thì cậu cũng không thể bá đạo như vậy chứ”, ông cụ rốt cuộc cũng mưu mô tính toán, cãi chày cãi cối với anh.

“Vậy làm sao ông biết là tôi đã không phát hiện ra trước?”, Trần Triệu Dương vẫn luôn quan sát mộc thạch bảy màu, phát hiện nó vẫn cần một ít thời gian để thật sự trưởng thành. Trần Triệu Dương cũng không vội, anh cười to và nói.

“Được thôi. Anh nói nơi này là do anh phát hiện. Vậy anh lấy băng chứng ra đi. Nếu anh không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh, vậy coi như nơi này do chúng tôi phát hiện trước”, cô gái vô cùng tự tin nói, cho rắng mình đã năm chắc phần thắng.

“Vậy nếu tôi có chứng cứ thì sao?”, Trần Triệu Dương vừa nghe thì bật cười hỏi lại.

“Nếu anh có bằng chứng, vậy chúng tôi sẽ rời khỏi, tuyệt đối không giành bảo vật nữa”, cô gái trẻ không chờ ông cụ nói thì trực tiếp trả lời anh.

Ông cụ vừa nghe thì bỗng dưng lo lắng. Nhưng lời nói cũng đã nói ra thì không cách nào thu lại được.
 
Chương 599


“Cũng được thôi. Nếu hai người muốn xem bằng chứng, vậy tôi cho hai người xem, để hai người tâm phục khẩu phục vậy”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng mặt dày vô sỉ của bọn họ thì anh cười khinh một tiếng, sau đó tập trung tinh thần triệu tập Tiểu Thải ra.

“Tiểu Thải, ra gặp người ta đi nào”, Trần Triệu Dương sợ bọn họ lại bày trò gì đó nên anh hét to.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, người rơi xuống nước, và cả ông cụ lẫn cô gái trẻ kia đột nhiên nhìn nhau, không biết anh đang gọi ai.

Vừa dứt lời, mặt hồ vốn bình lặng thì đột nhiên sóng nước dâng trào. Thuyền của họ bắt đầu lắc lư, hơn nữa người rơi xuống nước đều bị sóng lớn đánh chìm xuống đáy hồ.

Lập tức có một tràng tiếng kêu cứu truyền lại. Tuy vậy, Trần Triệu Dương không hề có chút phản ứng, anh rất bình tĩnh, thờ ơ với tình cảnh khốn khổ của những người này.

Chân khí trong người Trần Triệu Dương xoay chuyển, thuyền dưới chân đã ổn định lại, không lắc lư theo sóng nước.

“ôi.”

Chính ngay lúc này, một tiếng rồng gầm lên khủng khiếp. Sau đó, một cái đầu rắn khổng lồ với cặp sừng to bằng đầu ô tô nhô ra khỏi mặt nước, đôi mắt của nó lạnh lùng quét ngang những người đang có mặt tại hiện trường.

Nhìn thấy cảnh này, người còn sống sót đều sững sờ ra. Họ vốn không ngờ trong hồ lại có một con rắn to khủng khiếp đến như vậy. Đây đúng là Godzilla, phiên bản đời thực mà.

“Quái... Quái thú, mau chạy thôi”.

Đám người rơi xuống nước kia không quan tâm có bảo vật hay không, họ bơi điên cuồng về phía bờ và bỏ mặc ông chủ của mình.

Sắc mặt của ông cụ và cô gái trẻ kia đều thay đổi, rõ ràng họ không ngờ giữa hồ này còn có một cự thú khủng khiếp như vậy. Đừng nói là bọn họ, cho dù là người có thực lực mạnh hơn, cũng không cách nào đấu lại khi đối mặt với cự thú như vậy.

“Tiểu Thải”, Trần Triệu Dương vừa gọi, sau đó anh đạp một chân thì cả người bay thẳng lên trời.

Đầu của cự thú Tiểu Thải bỗng hạ xuống, đúng lúc tiếp được Trần Triệu Dương. Anh đứng trên đầu của Tiểu Thải, dửng dưng nhìn hai người kia.

Ông cụ và cô gái trẻ nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Nếu lúc nãy còn nói lý do này nọ, bây giờ ngay cả sức để giải thích họ cũng không còn, giờ cãi lý gì được nữa?

Đánh thì đánh không lại, đem đạo lý ra nói thì người ta lấy bằng chứng ra cũng đủ để nuốt chửng họ rồi.

“Cậu Trần, xin lỗi, lần này chúng tôi đường đột quá. Vậy chúng tôi rút đây”, ông cụ biết, sống chết nằm trong tay người ta, cho nên đặc biệt tỏ thái độ hối lỗi hết mức.

“Muộn rồi, lúc đầu bảo hai người rút đi thì không chịu. Bây giờ Tiểu Thải của tôi đã đói rồi”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn bọn họ, không chút thương cảm.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?

Trước tiên là dùng bom muốn nổ chết Tiểu Thải, sau đó lại dùng súng tấn công anh. Nếu dễ dàng thả họ đi như vậy, e là sau này càng có nhiều người không biết điều sẽ lại tìm tới đây.

Tiểu Thải cực kỳ phối hợp với Trần Triệu Dương, há to miệng ra, gào rú một lúc, hàm răng sắc bén toát ra một thứ ánh sáng lạnh lùng.

“Cậu Trần, chúng tôi đồng ý bồi thường. Cậu nói đi, cậu cần gì?”, ông cụ rốt cuộc cũng vô cùng bình tĩnh, đầu óc ông ta vẫn rất sáng suốt khi đối mặt phải tình huống như vậy.

“5 tỷ, đưa 5 tỷ đây, tôi sẽ để hai người rời khỏi”, Trần Triệu Dương nhìn bọn họ rồi điềm đạm nói.

“Cái gì? Sao anh không đi cướp luôn đi?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cô gái trẻ đột nhiên tức tối gào lên.

“Nếu hai người không đồng ý, vậy thì làm thức ăn cho bạn của tôi đi”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.

Chính ngay lúc này, đám người vốn đã bỏ chạy mười mấy mét bị một chiếc đuôi cực lớn cuốn ngược lại.

Hiển nhiên, không có lệnh của Trần Triệu Dương, đám người này có muốn trốn cũng không được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom