Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 560


Bên trong một căn nhà tứ hợp viện, cách thủ đô hàng ngàn dặm, một ông lão đột nhiên nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

“Kẻ nào? Ai đã giết chết cổ trùng yêu quý của ta!”, sắc mặt ông lão tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét lên.

“Không ổn, xem ra nhiệm vụ thất bại rồi, phải báo cho cậu chủ một tiếng”, ông lão đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng đứng lên.

Trần Triệu Dương đương nhiên không hề biết, có người cách hàng ngàn dặm đang nghĩ đến mình.

Trần Triệu Dương không ngờ lại có chiêu cổ trùng này, khi anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, không nhìn xuyên thấu cơ thể của đối phương, nếu không chắc chẳn sẽ phát hiện ra.

Người cũng đã chết rồi, có nhìn cũng chẳng có ích gì.

Trần Triệu Dương rời đi ngay lập tức, về phần tay súng băn tỉa, anh không hề định đi xử lý, ngược lại anh muốn xem xem, người đứng đăng sau sẽ che đậy chuyện này như thế nào.

Trần Triệu Dương nhanh chóng rời khỏi nơi này, đồng thời xóa sạch dấu vết của mình. 

“Cậu Trần, sao rồi? Giải quyết được chưa?”, Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương lên xe, lập tức hỏi.

“Tôi đã giải quyết rồi, nhưng không hỏi ra được kẻ chủ mưu đứng sau là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, là người đến từ thủ đô”, ánh mắt của Trần Triệu Dương có chút lạnh lùng, anh không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này lại là người từ thủ đô.

Thế nhưng, thủ đô rất rộng lớn, lại có nhiều thế lực, hoàn toàn không có cách nào tra xét, chỉ có thể từ từ đợi cơ hội điều tra mà thôi.

“Đi thôi, trở về!”, Trần Triệu Dương không nói gì nhiều, bảo Hứa Thiệu Phong đưa mình trở về.

Giải quyết được tay súng bản tỉa, ít nhất là trong khoảng thời gian này, Nam Cung Yến sẽ an toàn.

“Lão Hứa, sắp tới anh bí mật để ý những người từ nơi khác vào thành phố Nam Hải giúp tôi, tôi không muốn bị ám sát một lần nữa!”, Trần Triệu Dương nghĩ hệ thống tình báo của Hứa Thiệu Phong tốt hơn Tô Hồng Mị, anh lại muốn bồi dưỡng một chút, dù sao thì, dù là trước kia hay hiện tại, tình báo luôn luôn là khâu quan trọng nhất. 

“Yên tâm đi, cậu Trần, tôi không dám nói những chuyện khác, nhưng về khâu tình báo, ở thành phố Nam Hải này, thật sự không có ai có thể sánh băng tôi đâu”, nghe thấy lời dặn dò của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu Phong lập tức vỗ ngực cam đoan.

Hai người rất nhanh đã trở về biệt thự, sau khi Trần Triệu Dương xuống xe, Hứa Thiệu Phong liền rời đi.

Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút, định trở lại Hồ Lộc Minh, thế nhưng, anh còn chưa kịp tiến vào biệt thự thì đã bị một chiếc xe chặn lại.

“Anh Triệu Dương, lâu lắm rồi anh không đến thăm người ta, người ta nhớ anh lắm đớ”, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn đang suy nghĩ, ai mà to gan thế, dám chặn đường của anh, hóa ra là Giang Uyển Quân.

Một thời gian không gặp mà Giang Uyển Quân ngày càng xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da trắng mịn, đôi mắt hoạt bát như biết nói.

“Uyển Quân đó à, sao em lại đến Nam Hải?”, thấy Giang Uyển Quân xuất hiện, Trần Triệu Dương vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, cô tiểu thư Giang Uyển Quân này nhàn nhã như vậy sao? Không ở thành phố của mình mà lại chạy đến đây.

“Anh Dương, anh không đến thành phố thăm em, em chỉ có thể đến đây tìm anh thôi, sao hả? Anh không chào đón em sao?”, Giang Uyển Quân nũng nịu nói.

Trần Triệu Dương đột nhiên đau đầu, từ sau khi chữa khỏi bệnh cho Giang Uyển Quân, Trần Triệu Dương có chút sợ cô ấy, anh vốn còn nghĩ rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng không ngờ, dường như Giang Uyển Quân không hề thay đổi chút nào.
 
Chương 561


“Hoan nghênh chứ, đương nhiên là rất hoan nghênh em rồi”, Trần Triệu Dương ngượng ngùng cười, sau đó trái với lương tâm nói.

Cô nàng Giang Uyển Quân này xinh thì xinh thật đấy, nhưng cửa nhà họ Giang thì không dễ vào như vậy đâu, đừng để đến đó mà bị cảnh cáo một phen thì mất hứng lắm.

“Anh Dương, đây là nơi ở của anh sao, sao anh không mời em vào ngồi một chút nhỉ?”, Giang Uyển Quân nhanh chóng bước đến trước mặt Trần Triệu Dương, ôm tay của anh, cực kỳ thân thiết nói.

Trần Triệu Dương cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay, vội vàng rút tay ra, kết quả Giang Uyển Quân giống như không hề để ý đến, lại ôm lấy cánh tay Trần Triệu Dương, hơn nữa còn ôm rất chặt, điều này khiến Trần Triệu Dương không thể làm gì được. 

“Anh vẫn còn chút việc, em lái xe về đi!”, Trần Triệu Dương không muốn người phụ nữ khác vào biệt thự, vì thế anh lập tức tìm một cái cớ.

“Em cũng không để ý đâu, em sẽ đi theo anh, nếu như có chuyện gì, không chừng em còn có thể giúp ấy”, Giang Uyển Quân không hề ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

“Nơi anh đến, không hợp với em đâu”, Trần Triệu Dương hơi bối rối, ấp úng nói.

“Á... anh Dương, anh... không ngờ anh lại đến nơi như thế, có phải vợ của anh không thể thỏa mãn anh không? Có lẽ, chúng ta có thể thử một chút!”, Giang Uyển Quân nghe xong, lập tức mở to mắt, sau đó bến lẽn nói.

“Khụ khụ..."

Trần Triệu Dương sao có thể ngờ Giang Uyển Quân lại nói ra những lời như vậy được, suýt nữa thì anh bị nghẹn chết rồi.

Lượng thông tin ở đây thật sự quá lớn rồi, không ngờ cô ấy lại biết mình có vợ, nhưng Trần Triệu Dương cũng nghĩ đến bố của cô ấy là ai, cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất, chính là cô ấy tỏ tình với anh, điều này quá đáng sợ. 

“Uyển Quân, trong lòng anh, em là em gái, em vẫn còn nhỏ, sau này không được nói những lời như thế, biết chưa?”, Trần Triệu Dương giả bộ nghiêm túc nói với Giang Uyển Quân.

“Người ta không thèm làm em gái của anh đâu, hơn nữa, người ta nhỏ chỗ nào? Anh xem đi!", nói xong, Giang Uyển Quân bĩu môi, đứng thẳng người.

“Được rồi, anh bị em đánh bại rồi, nếu em đã đi xe, thì anh sẽ không lái xe nữa, đến Hồ Lộc Minh thôi”, Trần Triệu Dương bị Giang Uyển Quân đánh bại hoàn toàn, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

“Hồ Lộc Minh, woa, nơi tốt đó, non xanh nước biếc, không có bóng người. Hóa ra, anh Dương thích kiểu này à!”, Giang Uyển Quân ngượng ngùng, nhìn Trần Triệu Dương.

“Lái xe đi!”, Trần Triệu Dương vội vàng ngồi vào. xe, anh định ngồi ghế sau, nhưng nghĩ đến kỹ năng lái xe của Giang Uyển Quân không biết có ổn không, đừng có lái xuống khe núi là được.

“OK”, Giang Uyển Quân lập tức nhảy cẵng lên, nhanh chóng ngồi lên ghế lái, khởi động xe.

Quả nhiên, sau khi xe bắt đầu di chuyển, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi hãi hùng khiếp vía, cô gái này lái xe cũng mạnh mẽ quá đi, nếu như ở đây không phải ngoại ô mà là đô thị, không biết sẽ tông vào bao nhiêu cái xe nữa.

“Anh Dương, kỹ năng lái xe của em không tệ chứ, em nói cho anh biết, kỹ năng lái xe của em đã từng được huấn luyện đó, tuyệt đối đáng tin cậy!”, Giang Uyển Quân đắc ý nói.

“Đúng, đúng là rất tốt!”, Trần Triệu Dương bất lực, cô nàng Giang Uyển Quân này đúng là kiêu ngạo.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Uyển Quân đột nhiên vang lên.

“Em lái xe đi, đừng nhận điện thoại, anh nhận giúp em, anh sẽ bật chế độ loa ngoài, em nói chuyện là được”, nghe thấy chuông điện thoại của Giang Uyển Quân vang lên, Trần Triệu Dương vội vàng nói, sau đó nhanh chóng nhận cuộc gọi, ấn nút loa.

“Uyển Quân, ở đâu thế? Hôm nay có một sự kiện trong câu lạc bộ, em không tham gia sao?”, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông, nhưng giọng nói vẫn có chút nữ tính, Trần Triệu Dương nghe được liền nổi cả da gà.
 
Chương 562


“Tên họ Chu kia, gọi tôi là Giang Uyển Quân, anh mà còn gọi tôi như thế nữa, có tin tôi đập nát con xe yêu quý của anh không hả?”, Giang Uyển Quân nghe thấy giọng nói của phía bên kia, đột nhiên tức giận.

Từ sau khi Trần Triệu Dương cứu cô ấy, “em Uyển Quân” là cái nickname chỉ Trần Triệu Dương mới có thể gọi, nếu những người khác gọi, cô ấy sẽ nổi nóng với người ta, huống hồ Trần Triệu Dương còn đang nghe ở bên cạnh.

“Được rồi, cô Giang, chúng tôi đang đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, cậu có đến không?”, người đầu dây bên kia biết Giang Uyển Quân rất kiêng kị cách gọi ấy, lập tức đổi giọng.

“Không có hứng thú, không đỉ!”, Giang Uyển

Quân thẳng thừng từ chối.

Trần Triệu Dương ở bên cạnh lại híp mắt lại, mảnh đất gần Hồ Lộc Minh là mảnh đất tư nhân của anh, bây giờ có người ngang nhiên đua xe trên đất của anh, anh phải đi xem.

“Đừng mà, cô Giang, lần này tôi mời cả Lạc Thu - thần đua xe đến đấy, cô thật sự không đến sao?”,

người đầu dây bên kia vẫn muốn dây dưa một chút.

“Đồng ý với cậu ta đi!”, Trần Triệu Dương nói. 

“Được, tôi đồng ý, gửi địa chỉ cho tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, lập tức đồng ý.

“Ai đang nói thế? Sao lại còn có giọng của một người đàn ông thế?”, người phía bên kia đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương, lập tức hung hăng chất vấn.

“Liên quan gì đến anh!”, Giang Uyển Quân mắng một câu, tiện tay cúp điện thoại.

“Anh Dương, có phải vừa rồi người ta rất thô lỗ không?”, sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Quân mới nhớ đến, Trần Triệu Dương vẫn còn đang ở bên cạnh, đột nhiên lo lắng hỏi.

“Không thô lỗ, đối phó với người như vậy, nếu như cậu ta ở trước mặt anh, đã bị ăn tát từ lâu rồi!", Trần Triệu Dương cười rồi lắc đầu.

“Thế Lạc Thu là ai?”, Trần Triệu Dương có chút tò mò hỏi.

“Lạc Thu là vua đường đua ngầm ở Giang Nam, anh ta đua xe rất xuất sắc, rất lợi hại”, Giang Uyển Quân nghe thấy cái tên này, hơi ngưỡng mộ nói.

“Ồ? Vậy sao? Vậy thì anh phải đi làm quen một chút rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không thèm quan tâm tên Lạc Thu này rốt cuộc là ai, dám đến đua xe trên đất của anh thì anh phải dạy dỗ cách làm người một chút.

Lối vào đường núi Hồ Lộc Minh đã được viết biển cảnh báo, thuộc địa phận tư nhân, cấm không cho xe bên ngoài vào.

Thế nhưng, những người này không chỉ ngang ngược tiến vào, bây giờ còn muốn đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, nếu như không dạy dỗ bọn họ một chút, e rằng sau này Hồ Lộc Minh sẽ không còn bình yên nữa.

“Nghe nói, tên thật của Lạc Thu không phải là Lạc Thu, chẳng qua sau này đua xe rất giỏi, mới được đặt tên như vậy”, Giang Uyển Quân nói đến đây, đột nhiên cười khúc khích.

“Ồ? Thế tên thật của cậu ta là gì?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng của Giang Uyển Quân, tò mò hỏi.

“Là Lạc Oa, phụt...”, nói đến đây, Giang Uyển Quân cười lớn.
 
Chương 563


“Khi bố mẹ anh ta đặt cái tên này cho anh ta có lẽ đã quên mất, anh ta sẽ trưởng thành!”, nghe đến cái tên này, Trần Triệu Dương cũng không nhịn được. nở nụ cười.

“Nhưng mà, bây giờ không có ai dám gọi cái tên ấy, đây chính là điều mà Lạc Thu kiêng kị, nếu như có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt anh †a, e rằng sẽ bị anh ta trả thù một cách điên cuồng”, Giang Uyển Quân lo Trần Triệu Dương sẽ nhắc đến tên thật của Lạc Thu ở trước mặt hắn ta, vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ta không đắc tội với anh, anh cũng không muốn quan tâm tới cậu ta đâu, dù cậu ta có tên là Cẩu Đản, anh cũng không quan tâm”, Trần Triệu Dương lại nhếch miệng, cái tên Lạc Thu gì đó thực sự không khiến anh phải để ý đến.

Chiếc xe nhanh chóng đi đến lối vào của đường núi Hồ Lộc Minh, giao lộ vốn được phong tỏa, bây giờ bị người khác cưỡng chế phá hủy, đến biển cảnh báo cũng bị giật ra, bên trên giãm đầy dấu chân, việc này khiến Trần Triệu Dương híp mắt lại.

“Nghe nói mấy chục km gần Hồ Lộc Minh được một người đàn ông giàu có mua lại, không phải ở đây không thể tùy ý ra vào sao?”, Giang Uyển Quân đương nhiên biết Hồ Lộc Minh nổi tiếng, lập tức nói.

“Ở đó có biển cảnh báo, những người này không có chút nhận thức nào về lãnh thổ cả, coi đây là vườn hoa sau nhà mình”, Trần Triệu Dương lắc đầu, giơ tay ra, chỉ vào biển cảnh báo.

“Đúng thật là, chẳng lẽ đám người này không sợ chủ đất báo cảnh sát sao?”, nhìn thấy biển cảnh báo bị kéo xuống, giãm trên mặt đất, rào chăn đường bị phá hủy một cách bạo lực, rõ ràng đám người này là những kẻ coi trời bằng vung.

“Một đám con nhà giàu, mạng lưới quan hệ phức tạp, sao có thể sợ cảnh sát được. Được rồi, đi thôi, đi vào xem sao!”, Trần Triệu Dương lắc đầu, đám người này, thật đúng là coi trời bằng vung, xem ra phải cho bọn họ biết, cái gì gọi là coi trời bằng vung thật sự.

“Vâng!", Giang Uyển Quân gật đầu, chiếc xe cũng được quẹo vào, lái theo con đường núi ngoằn ngoèo.

Ngay sau đó, chiếc xe của Giang Uyển Quân đã đến bãi đất trống ở phía trước đường cao tốc trên núi.

Hiện tại, có rất nhiều chiếc xe được dừng ở đây, mỗi chiếc đều đã được cải tạo lại, mặc dù trang thiết bị chưa chắc đã hoàn hảo nhưng tính năng chắc chắn sẽ mạnh hơn những chiếc xe bình thường.

Ban ngày ban mặt, lại còn đốt một đống lửa trong thùng dầu lớn, đám người này thật sự tưởng đây là nơi đua xe sao.

Một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc hở hang, lộ liễu, mang hơi hướng điên loạn, mở nhạc Heavy mental, tạo cảm giác vô cùng phóng túng.

Đường lên núi đầy rác rưởi, còn có đôi nam nữ không ngừng lắc lư trên xe, làm mấy trò bậy bạ, Trần Triệu Dương nhìn thấy liền nhíu mày.

“Còn dám coi Hồ Lộc Minh của tôi là nơi để phóng túng à, xem ra đã đến lúc để mấy đứa sống buông thả này biết, Hồ Lộc Minh là địa bàn của ai”. Trần Triệu Dương nheo mắt, nhẹ giọng nói.

“Anh nhìn thấy chiếc xe màu đen được cải tạo có logo tia chớp kia không? Chiếc xe đó là xe đua của Lạc Thu, không ngờ hôm nay thật sự có thể nhìn thấy cảnh Lạc Thu đua xe rồi”, Giang Uyển Quân phấn khích chỉ vào chiếc xe thể thao màu đen.

“Ừm!”, Trần Triệu Dương gật đầu, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, anh vốn muốn xem xem Lạc Thu rốt cuộc là thần thánh phương nào, kết quả, nhìn thấy một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau ở trong xe, Trần Triệu Dương vội thu lại đôi mắt xuyên thấu.

Nhưng vừa nhìn qua một chút, Trần Triệu Dương liền nhận ra, tên Lạc Thu được gọi là thần đua xe, hóa ra lại là một người đàn ông nhỏ bé trong có vẻ rất hèn hạ, mái tóc nhuộm màu đỏ rất kiêu ngạo, cơ thể gầy gò, không ngờ còn có thể chạy trước xe thể thao ngọa nghễ như thế. 

“Cô Giang, đến rồi à, Lạc Thần hôm nay sẽ đích thân đua, cô có thể sùng bái thần tượng của cô ở cự ly gần rồi”, khi Giang Uyển Quân và Trần Triệu Dương đang nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ đi cùng vài đôi nam nữ bước đến.

“Sùng bái cái gì? Tôi chỉ nghĩ anh ta đua xe giỏi thôi, anh ta không phải thần tượng của tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy Chu Hán Khanh nói, lập tức phản bác.

“Được, được, tôi sai rồi!” Chu Hán Khanh vừa nghe thấy Giang Uyển Quân khó chịu, vội vàng nhận sai, hắn không thể đắc tội với Giang Uyển Quân được, mặc dù hắn luôn theo đuổi Giang Uyển Quân, nhưng Giang Uyển Quân không hề có chút hứng thú nào với mình.
 
Chương 564


"Cậu Chu, thằng đó là ai?", lúc này, một chàng trai trẻ bên cạnh Chu Hán Khanh lên tiếng hỏi.

Lúc này Chu Hán Khanh mới nhìn thấy Trần Triệu Dương. Ngay lập tức, đôi mắt của hắn đỏ ngầu lên.

Bởi vì hẳn nhận ra rằng đó chính là người đàn ông đã quăng mình ra khỏi văn phòng của Nam Cung Yến!

Sau vụ đó, hắn đã hỏi thăm về Trần Triệu Dương, biết anh chỉ là một bảo vệ, sau này mới được vào bộ phận quan hệ xã hội làm một nhân viên quèn, thế là hắn vẫn luôn muốn tới gây sự với Trần Triệu Dương, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.

"Thằng ranh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao cơ đấy! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới", Chu Hán Khanh chỉ vào Trần Triệu Dương rồi quát tháo với vẻ mặt phẫn nộ.

"Hử? Anh Dương, anh biết Chu Hán Khanh à? Sao anh lại đắc tội với anh ta vậy?", nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Chu Hán Khanh, Giang Uyển Quân tò mò hỏi ngay, còn sợ hãi ấy hả? Trong cái đất Giang Nam này, Giang Uyển Quân chưa từng sợ ai hết. 

"Không có gì, chỉ là nện cho hắn một trận rồi quãng đi như rác rưởi thôi mà", nhìn thấy Chu Hán Khanh, Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt lạnh nhạt, không hề cảm thấy hoảng hốt vì phe hắn người đông thế mạnh.

Những người đi theo Chu Hán Khanh nghe vậy đều trố mắt ra.

Phải biết rằng gia tộc của Chu Hán Khanh có thể nói là gia tộc giàu nhất thành phố Long Hải, không ai dám đắc tội với Chu Hán Khanh, huống chỉ là đánh hăn, bởi vì làm như thế là chuốc lấy mối thù sống còn rồi.

"Ha ha, thì ra là thế. Nhóc Chu, sao anh đen thế? Đắc tội với anh Dương, bị đánh còn là nhẹ đó", Giang Uyển Quân vừa cười vừa nói.

"Cô gọi thằng đó là gì cơ?", Chu Hán Khanh đang bị hận thù che mờ đôi mắt, nghe thấy cách xưng hô của Giang Uyển Quân với Trần Triệu Dương, trái tim hắn run lên, hỏi với vẻ không dám tin.

"Đương nhiên là anh Dương rồi, người tôi thích đó", Giang Uyển Quân lập tức nói ngay, sau đó cô ấy ôm lấy cánh tay của Trần Triệu Dương, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

"Cô... Sao cô lại thích hắn được? Hắn chỉ là một thằng bảo vệ chó chết mà thôi, dựa vào đàn bà mới vào được bộ phận quan hệ xã hội, hắn có tư cách gì mà lại lọt vào được mắt xanh của cô?", nghe thấy câu nói của Giang Uyển Quân, rồi lại nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Giang Uyển Quân với Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn điên cuồng gào thét.

"Anh là cái thá gì? Chuyện giữa tôi và anh Dương liên quan gì tới anh? Còn nữa, anh dám nói anh Dương của tôi như thế, anh chết chắc rồi!", nghe thấy Chu Hán Khanh nói vậy, Giang Uyển Quân tức điên lên, chỉ vào Chu Hán Khanh rồi nghiến răng nghiến lợi mắng.

"Đừng nổi giận, chỉ là một con chó dại mà thôi, vì một con chó dại mà làm mình tức như thế thì không đáng đâu!", Trần Triệu Dương chỉ thờ ơ trước sự điên loạn của Chu Hán Khanh, anh hững hờ nói.

"Phụt... Anh Dương, anh nói đúng quá đi mất, anh ta là một con chó dại, nhìn thấy ai là cắn người đó, tuyệt đối đừng để mắc bệnh dại", nghe thấy câu nói lạnh nhạt của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân lập tức nở nụ cười, cảm thấy hả hê vô cùng.

"Thăng ranh, núp sau phụ nữ thì là loại đàn ông gì đây? Có gan thì thi đấu một trận với tao, tao sẽ dạy mày cách làm người", dù sao Chu Hán Khanh cũng là loại người âm hiểm, Giang Uyển Quân bảo. vệ Trần Triệu Dương như thế, nếu hắn cứ quấn lấy thì e rằng Giang Uyển Quân sẽ càng thêm chán ghét, hắn không muốn đắc tội với Giang Uyển Quân.

"Mày là cái thá gì mà đòi dạy tao làm người? Chán sống rồi hả?”", điều tối ky của Trần Triệu Dương là người khác nói thế với mình. Sát khí trong lòng anh dâng lên, nói với vẻ âm trầm.

"Xì, không dám thì nói là không dám, đừng có ba hoa", bắt gặp ánh mắt ngập tràn sát khí của Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh sợ thót tim, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó nói bằng giọng khinh thường.

"Được, mày nói đi, định đấu thế nào? Có quy tắc gì?", Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, kìm nén sát ý trong lòng, đồng thời lạnh lùng nói.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Chu Hán Khanh mừng thầm.

Tuy rằng hắn là con nhà giàu, nhưng lại cực kỳ thích đua xe và cải tiến xe, chiếc xe thể thao của hắn cũng được chuyên gia cải tạo rồi. Hơn nữa, tuy rằng trình đua xe của hẳn không bằng Lạc Thu, nhưng cũng thuộc dạng đỉnh trong giới đua xe của thành phố Long Hải.
 
Chương 565


"Anh Dương, đừng! Tên Chu Hán Khanh này thường xuyên đua xe, anh đừng đồng ý với hắn", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân lập tức cuống lên. 

Mặc dù Chu Hán Khanh rất đáng ghét, nhưng cô ấy vẫn phải thừa nhận rằng kỹ thuật đua xe của hắn rất tốt.

"Cô Giang, đây là cuộc đọ sức giữa đàn ông chúng tôi, cô can thiệp vào thì không hay đâu, nếu không thì người ta sẽ nói là không phải đàn ông mất", nghe thấy Giang Uyển Quân nói vậy, Chu Hán Khanh vội vàng chen miệng vào sỉ nhục Trần Triệu Dương.

"Anh...", Chu Hán Khanh nói thế khiến Giang Uyển Quân nghẹn lời, cô ấy sợ mình nói thêm gì nữa thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Triệu Dương.

"Yên tâm đi, đối phó với một tên bị dương hư thì có áp lực gì cơ chứ", đối mặt với sự khinh thường của Chu Hán Khanh, Trần Triệu Dương chỉ nói bâng quơ.

Tuy rằng giọng anh không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, khiến ánh mắt của mọi người khi nhìn Chu Hán Khanh bắt đầu trở nên khác thường.

Cũng chẳng trách được, đám con nhà giàu này suốt ngày cờ bạc rượu chè gái gú, đủ để làm suy kiệt sức khỏe của bọn họ rồi, dương hư là chuyện rất bình thường. 

Sắc mặt của Chu Hán Khanh biến đổi hắn, hắn run rẩy khắp người, chỉ vào Trần Triệu Dương rồi giận dữ hét lên: "Vớ vẩn, mày nói ai bị dương hư? Mày mới dương hư thì có, cả nhà mày đều bị dương hư".

Dứt lời, hắn thở hổn hển mấy cái rồi nói tiếp: "Nếu không dám thì cứ nói thẳng ra, tao sẽ không cười mày đâu".

"Đủ rồi đó, mày lảm nhảm nhiều quá đấy. Nói đi, thi đấu thế nào?", Trần Triệu Dương không để ý tới hẳn, chỉ lên tiếng hỏi thẳng luôn.

"Được lắm! Đua xe thì đương nhiên là ai nhanh người đó thắng rồi. Lát nữa chúng ta tới trường đua, thực lực của chúng ta không thể sánh bằng Lạc Thần được, vậy nên sẽ so xem ai cách Lạc Thần gần nhất, thấy sao?", Chu Hán Khanh mở miệng nói, không những thế còn tiện thể lấy lòng Lạc Thu.

"Vậy nếu có người vượt qua tên họ Lạc đó thì sao?", Trần Triệu Dương tò mò hỏi.

"Ha ha... Hắn vừa nói gì cơ? Vượt qua Lạc Thần á? Bị khùng hả?"

"Tôi thấy hắn khùng nặng phết đó, nếu không thì sao lại đắc tội với thần tài Chu được".

"Còn nằm mơ đua xe thắng Lạc Thần nữa chứ, đúng là mơ mộng hão huyền". "

Chu Hán Khanh còn chưa nói gì thì đám người xung quanh đã xôn xao lên. Bao nhiêu người tới đây vì Lạc Thu, bây giờ có người nói muốn thắng Lạc Thu ngay trước mặt bọn họ, thế chẳng phải là giỡn mặt sao?

Vậy nên có thể nói là Trần Triệu Dương đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người rồi.

Lúc này Giang Uyển Quân cũng hơi luống cuống, cô ấy không ngờ là Trần Triệu Dương lại không biết lựa lời như thế, đắc tội tất cả những người ở đây mất rồi.

Trần Triệu Dương chẳng hề cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn thấy điều mình vừa nói chỉ là chuyện đương nhiên.

Đám người đó chỉ đơn giản là sùng bái kẻ mạnh thôi, chỉ cần anh thẳng thì sẽ chẳng còn áp lực gì nữa.
 
Chương 566


"Không thành vấn đề, chỉ cần mày thắng được Lạc Thần thì tất nhiên là mày thắng rồi", Chu Hán Khanh nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt khinh bỉ, chắc gì đã thẳng nổi hắn mà đòi thẳng Lạc Thu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

"Nghe nói có kẻ muốn thắng tôi, ai dám mạnh miệng như thế? Nào, bước ra đi, để tôi xem thử mặt ngang mũi dọc ra sao", đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vọng tới.

Sau đó, đám đông tách ra, một người đàn ông gầy gò mặc quần áo đua xe đi dáng chữ bát tới.

"Lạc Thần..." "Lạc Thần, có người nói muốn thắng anh".

"Lạc Thần, anh cứ coi như đây là một câu chuyện tiếu lâm đi".

Thấy Lạc Thu tới, những người xung quanh nhao nhao chào hỏi Lạc Thu, cứ như nhìn thấy thần tượng.

"Xin chào mọi người, được mọi người nể trọng, Lạc Thu vô cùng cám ơn", hiển nhiên Lạc Thu mới làm việc xong, vẻ mặt rất thư thái, nhưng vừa ra khỏi xe là đã nghe thấy có người hỏi nếu thắng hắn ta thì thế nào. 

Rõ ràng là đang sỉ nhục hắn ta mà, trước mặt nhiều người như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua được.

"Sao? Mày là hỏa tiễn hay sao mà không thẳng được?", nghe thấy câu nói huênh hoang ấy của Lạc Thu, Trần Triệu Dương lạnh lùng quát.

"Đương nhiên là được, nếu vậy thì chúng ta cũng cược một ván đi", trên mặt Lạc Thu hiện lên nụ cười giễu cợt.

"Lạc Thần, một tên vô danh tiểu tốt như hẳn sao đáng để anh ra tay?"

"Đúng thế, đến lúc vào trận đua, đoàn chừng hắn còn không nhìn thấy đuôi xe của anh đâu ấy chứ”.

"Thăng oät, cút đi mau lên, nơi này không chào. đón mày".

"Đúng thế, nơi này không chào đón mày, cút đi!"

Những người xung quanh vừa nghe Lạc Thu nói muốn đánh cược với Trần Triệu Dương là lập tức nháo nhào cả lên.

"Cám ơn mọi người đã coi trọng, nhưng con người tôi rất ngứa mắt khi thấy kẻ khác vênh váo trước mặt tôi, vậy nên tôi nhất định phải đánh cược ván này", Lạc Thu chắp tay với những người xung quanh và nói một cách kiên định.

Chu Hán Khanh ở bên cạnh mừng rơn, hắn không ngờ là Lạc Thu lại đứng ra, thế thì hắn nhàn đi bao nhiêu rồi.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Mau lên đi, không còn sớm nữa đâu, lát nữa tao còn phải về ăn cơm", Trần Triệu Dương không so đo với những tên đó.

"Được, nếu mày đã đồng ý rồi thì có phải chúng †a nên đưa ra tiền cược rồi không?", Lạc Thu lập tức nổi cáu, hắn ta cắn răng nói.

"Được, mày nói đi, tao sẽ theo mày", Trần Triệu Dương nói.

"Năm triệu, có dám không?", Lạc Thu lạnh lùng nói.
 
Chương 567


"Năm triệu? Ít quá, không vui, không đến trăm triệu thì đừng chơi với tao", thế nhưng Trần Triệu Dương lại khinh thường cười một tiếng.

"Mày...", Lạc Thu chỉ là một tay đua, cho dù kiếm được nhiều tiền đến mấy thì gia tài của hắn ta cũng chẳng đáng bao nhiêu, sao có thể đánh cược hàng trăm triệu được. 

"Lạc Thần, còn tôi nữa mà, cược một trăm triệu đúng không? Tôi bỏ tiền cược! Ngoài ra, tôi còn thêm một điều kiện nữa, kẻ nào thua phải quỳ xuống trước mặt người còn lại, gọi ba tiếng ông nội. Sao? Có dám chơi không?”, tất nhiên là Chu Hán Khanh nhận ra được rằng Lạc Thu không đủ tiền, bèn đứng ra và nói.

Những người xung quanh đều biết gia đình Chu Hán Khanh rất giàu, nhưng không ngờ hắn lại dám lấy một trăm triệu ra làm tiền cược, đúng là giàu vãi chưởng.

Lạc Thu không nói gì nữa, tóm lại thì hắn ta cứ chuyên tâm đua xe là được rồi, có Chu Hán Khanh đứng ra đặt tiền cược cho mình, hẳn ta vui còn chẳng kịp.

"Được, không thành vấn đề", Trần Triệu Dương thản nhiên nói, sau đó lại tiếp lời: "Mày tăng thêm một điều kiện thì tao cũng phải thêm một điều kiện. Nếu tao thắng, khi Khuynh Thành Quốc Tế tới thành phố Long Hải, nhà họ Chu các người tuyệt đối không được cản trở, phải phối hợp hết sức, còn nếu †ao thua thì Khuynh Thành Quốc Tế sẽ không tới thành phố Long Hải nữa".

"Được, tao đồng ý! Nhưng không biết mày có thể đại diện cho Khuynh Thành Quốc Tế được không?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh vui mừng ra mặt, thằng ranh này 

thật tự đại.

"Chờ một lát", Trần Triệu Dương gọi điện thoại cho Nam Cung Minh Đức, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông ta nghe.

Nam Cung Minh Đức cực kỳ tin tưởng Trần Triệu Dương, ông ta không nói hai lời, lập tức đồng ý ngay.

"Lại đây, chủ tịch Nam Cung muốn nói chuyện với mày", Trần Triệu Dương đưa điện thoại cho Chu Hán Khanh.

Chu Hán Khanh nghe máy, khi đã chắc chản là Nam Cung Minh Đức, hẳn yên tâm hơn nhiều. Hắn đã gặp Nam Cung Minh Đức rồi, vậy nên cũng biết giọng của ông ta.

Chỉ có điều hän không ngờ là một thằng bảo vệ quèn như Trần Triệu Dương lại có thể gọi thẳng cho Nam Cung Minh Đức, có chút bản lĩnh đó.

"Lạc Thần đã đứng ra thi đấu rồi thì tao không đua nữa, Lạc Thần có thể đại diện cho tao", Chu Hán Khanh biết kỹ thuật đua xe của mình không sánh bằng Lạc Thu, bây giờ có Lạc Thu ở đây, tất nhiên là hän không cần đua nữa.

"Không thành vấn đề, cậu Chu cứ chờ tin tốt đi", nghe thấy câu ấy của Chu Hán Khanh, Lạc Thu hưng phấn hẳn lên.

"Bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, không biết mày có một trăm tiệu tiền mặt không? Nếu không có thì không cần thi đấu gì nữa đâu, quỳ xuống nhận thua luôn đi", lúc này, Chu Hán Khanh bỗng mở miệng nói.

Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy có lý, trông chàng trai này đâu giống người có một trăm triệu, đến lúc đó lại lòi ra là nói mồm thì thôi.

"Thế này đi, hai người chúng ta chuyển khoản cho Giang Uyển Quân, để cô ấy giữ số tiền cược ấy", ngay sau đó, Chu Hán Khanh lại mở miệng nói.

Hắn biết Giang Uyển Quân có mối quan hệ thân thiết với Trần Triệu Dương, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ công bằng trong chuyện này.

"Không thành vấn đề", Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý.

Sau đó, Chu Hán Khanh và Trần Triệu Dương gửi một trăm triệu vào số thẻ của Giang Uyển Quân. Khi mọi người nhìn thấy điện thoại của Giang Uyển Quân hiển thị vừa nhận được hai trăm triệu, ai nấy đều nhìn Trần Triệu Dương bằng con mắt khác.

Tuy rằng ở đây toàn là con nhà giàu, nhưng bọn họ không thể có nhiều tiên như thế được. Không ngờ một chàng trai trẻ không có tiếng tăm gì lại dễ dàng bỏ ra một trăm triệu như thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

"Chốt rồi thì chúng ta bắt đầu đi", thấy mọi chuyện đã được quyết định, tâm trạng của Lạc Thu trở nên kích động.

Vừa rồi Chu Hán Khanh đã nói là nếu thắng cuộc đua này thì hắn ta sẽ có được hai mươi triệu tiền thù lao. Mặc dù so với một trăm tiệu thì hai mươi triệu hơi ít, nhưng đối với Lạc Thu, đó là một số tiền kếch xù rồi.

"Uyển Quân, cho anh mượn xe nhé", Trần Triệu Dương quay đầu nói với Giang Uyển Quân.

"Hơ...", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân sửng sốt, sau đó cô ấy vỗ trán một cái. Vừa rồi chỉ mải nghĩ tới chuyện đua xe, quên mất việc Trần Triệu Dương còn chẳng có xe, chiếc xe này của cô ấy chỉ là xe thể thao được cải tiến sơ qua thôi.

Còn xe mà Lạc Thu dùng là chiếc siêu xe thể thao do chính hắn ta cải tiến. Mặc dù nó không thuộc quyền sở hữu của Lạc Thu, nhưng Lạc Thu được phép sử dụng chiếc xe ấy, xe này của cô ấy không thể nhanh hơn xe của Lạc Thu được.

"Không được, chiếc xe này của em không thắng nổi Lạc Thu đâu", Giang Uyển Quân biết chuyện này rất quan trọng, vội vàng mở miệng từ chối. Sau đó cô ấy lại nói tiếp: "Hay là đợi một lát nữa, để em goi người mang một chiếc xe thể thao tốt hơn tới?"
 
Chương 568


“Không cần đâu, chiếc xe này của em là đủ rồi”, Trần Triệu Dương trực tiếp để Giang Uyển Quân ngồi lên ghế phụ, còn anh ngồi vào ghế lái.

Có một quy tắc trong cuộc đua xe này, đó là nhất định phải có một người ngồi ở ghế phụ. Mọi người bình thường đều sẽ để một người đẹp ngồi ở đây. Dù gì có người đẹp ở bên thì hormone sẽ bùng phát.

“Sợ hả? Nếu em sợ thì để anh đua xe một mình cũng được”, Trần Triệu Dương nói với Giang Uyển Quân.

“Em mới không thèm sợ, đua xe là chuyện em thích nhất. Em cũng muốn xem kỹ thuật đua xe của anh Dương nữa”, Giang Uyển Quân lắc đầu, nói vô cùng chắc chắn.

“Được, vậy em thắt dây an toàn vào, bám chắc. nhé”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh vô cùng tự tin với kỹ thuật lái của mình, dĩ nhiên không sợ Giang Uyển Quân sẽ gặp nguy hiểm.

“Tuân lệnh!”, lúc này Giang Uyển Quân không hề lo những chuyện khác, có thể tham gia đua xe thì cô ấy tin là kỹ thuật của anh chắc chắn sẽ không thua kém ai.

Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe đã chạy đến vị trí xuất phát. Để cuộc đua thêm phần hấp dẫn, bọn họ đã dựng một màn hình rất lớn ở chính giữa sân, mỗi góc đường núi đều có hai camera để giám sát tất cả các chi tiết của cuộc đua này.

Một vài nhân viên kỹ thuật đang không ngừng vận hành thử, cố gắng tường thuật lại từng chỉ tiết của toàn bộ cuộc đua trên màn hình lớn.

Còn mọi người xung quanh đều biết rằng Lạc Thu sẽ cược đua xe với người ta. Có thể nói là một vụ cá cược lớn, tiền cược lên tới 100 triệu. Cho dù các cậu ấm này đã quá quen với những vụ cá cược như thế này nhưng lúc này cũng đều rất phấn khích.

Nhưng về phía Trần Triệu Dương, không một ai xem trọng anh cả, dù gì xe của Giang Uyển Quân vốn không cùng đẳng cấp với xe thể thao của Lạc Thu.

Rất nhanh sau đó, một người đẹp mảnh mai trong bộ bikini xuất hiện trước hai chiếc xe thể thao, cô ta nắm chặt lấy chiếc áo đang che chắn ở phía trước của mình, sau đó bất ngờ kéo xuống, rồi ném mạnh nó xuống đất.

Trần Triệu Dương không ngờ còn có màn trình diễn này, ngay lúc áo của người đẹp rơi xuống, xe thể thao đen của Lạc Thu nhanh như chớp phóng nhanh về phía trước như một mũi tên.

“Mau, bắt đầu rồi”, Giang Uyển Quân dĩ nhiên  biết quy tắc này, lập tức giục Trần Triệu Dương.

“Không vội, để anh ta chạy trước một đoạn đi”, Trần Triệu Dương từ từ khởi động xe, rồi cũng lao khỏi điểm xuất phát.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên phá lên cười. “Tên này có phải chưa từng thấy phụ nữ không vậy?”

“Tôi thấy chắc là lo ngắm người đẹp nên quên mất chuyện thi thố luôn rồi”.

“Lễ nào không ai nói cho cậu ta biết, quần áo rơi xuống là cuộc thi bắt đầu sao?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, hiển nhiên là đánh giá của họ về Trần Triệu Dương càng thấp hơn rồi.

Vốn dĩ Chu Hán Khanh còn tưởng Trần Triệu Dương sẽ lợi hại läm. Kết quả không ngờ, thua ngay tại vạch xuất phát. Phải biết là chậm trễ mười mấy. giây này đã đủ cho Lạc Thu chạy được một đoạn xa rồi, tính năng của xe đã kém hơn, nay xuất phát lại chậm, về kỹ thuật, hắn không tin Trần Triệu Dương có thể bì lại với Lạc Thu, như vậy là thua chắc rồi.

“Được rồi, có thể bắt đầu đuổi theo rồi”, lúc xe  của Lạc Thu đã vào vòng cua đầu tiên, tốc độ xe của Trần Triệu Dương mới tăng lên. Nhưng tốc độ này rõ ràng không cách nào so sánh với xe của Lạc Thu.

Lúc này vẻ mặt của Giang Uyển Quân tỏ ra ủ rũ, hiển nhiên trong lòng cô ấy cho rằng cuộc đua này thật sự đã thua rồi.
 
Chương 569


Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Triệu Dương thì mới phát hiện, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, tay chân vận hành xe vô cùng thuần thục.

“Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, giảm tốc độ thôi”, để một cô gái ngồi bên cạnh xe đua thật ra không phải chỉ vì đẹp, vì kích thích, mà cô gái này còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là nói tình hình khúc cua cho Trần Triệu Dương biết, đồng thời giám sát tình trạng xe.

Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó lại sang số, nhấn ga, chiếc xe lao về phía góc cua như một con trâu điên.

“Cái này... mau giảm tốc độ”, sắc mặt của Giang Uyển Quân đột nhiên tái nhợt, cô ấy không ngờ Trần Triệu Dương lại không hề giảm tốc độ khi vượt qua khúc cua, như vậy không phải sẽ lao xuống vách núi sao?

Một lan can ở cấp độ đó hoàn toàn không thể cản lại được chiếc xe có tốc độ như thế này.

“Em tin anh không?”, Trần Triệu Dương thản nhiên quay đầu nhìn Giang Uyển Quân hỏi.

“Em... Em tin”, ngay lúc này, tâm trạng của Giang Uyển Quân vốn đang vô cùng hồi hộp, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, nhất là khi nghe giọng nói vừa bình tĩnh vừa tự tin của anh.

“Vậy anh dĩ nhiên sẽ không phụ lại sự tín nhiệm này của em rồi”, Trần Triệu Dương bật cười. Vào lúc này mà còn dám tin vào mình thì đó mới là sự tin tưởng thật sự.

“Mọi người nhìn xem, xe của Trần Triệu Dương muốn làm gì vậy? Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, tuy khúc cua này không phải khúc mạo hiểm nhất, nhưng anh ta lại không hề giảm tốc độ”, dưới màn hình lớn, có người đột nhiên chỉ vào hình ảnh rất nhỏ của Trần Triệu Dương và kinh ngạc hét lên.

Lúc này, sự chú ý của mọi người từ xe của Lạc Thu chuyển sang bên phía xe của Trần Triệu Dương. Lúc họ thấy hình ảnh bên này của Trần Triệu Dương thì ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

“Ôi trời, anh ta muốn tự sát sao?”

“Kỹ thuật, mau phóng to màn hình của Trần Triệu Dương đi”. 

“Nhân viên kỹ thuật đang làm gì vậy? Màn hình của Trần Triệu Dương sao lại nhỏ thế?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng màn hình của Trần Triệu Dương quá nhỏ, cơ bản không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.

Nhân viên kỹ thuật thầm kêu oan, trước khi cuộc thi bắt đầu, vốn dĩ là hai màn hình như nhau, nhưng mọi người đều kêu gào làm màn hình bên Trần Triệu Dương nhỏ lại. Dù gì đều là tới xem đại thần, sao có thể đi ngắm một tên không có chút danh tiếng chứ.

Tuy trong lòng bực bội, nhưng nhân viên kỹ thuật cơ bản không muốn đắc tội với đám cậu ấm này, nhanh chóng điều chỉnh hai màn hình cho. ngang nhau.

Lúc mọi người quan sát, tốc độ xe của Trần Triệu Dương vốn không hề giảm, như gào thét mà lao qua khúc cua đầu tiên. Kỹ thuật như vậy khiến mọi người đều há hốc mồm.

“Chuyện này sao có thể? Cho dù là những tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật như vậy”, lúc này sắc mặt của Chu Hán Khanh không được tốt lắm, hắn lẩm bẩm trong miệng một mình.

“Lạc Thu, anh tuyệt đối không được thua. Nếu không thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, sau đó Chu Hán Khanh lạnh lùng nhìn sang màn hình của Trần Triệu Dương.

Hắn vốn không ngờ được, cuộc thi lần này vốn dĩ là hắn muốn đích thân ra tay, nếu đổi lại là hắn thì e là thua sẽ càng khó coi.

“Mau xem đi, sắp tới cua thứ hai rồi, lẽ nào anh ta lại không giảm tốc độ nữa sao”.

“Không thể nào, tốc độ này đã đạt ngưỡng cao nhất cho dòng xe của anh ta. Nếu không giảm tốc độ thì không thể lao đi được”.

“Ừm, không sai. Khúc cua này còn nguy hiểm hơn cả khúc cua trước”.

Lúc Trần Triệu Dương sắp tới khúc cua thứ hai, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình của anh, không ai còn để ý đến màn hình của Lạc Thu nữa.

Trong tầm nhìn của mọi người, xe của Trần Triệu Dương không hề giảm tốc độ mà trực tiếp lao về trước.
 
Chương 570


“Wow! Thật không thể tin vào mắt mình mà”.

“Đúng là không phải người, qua khúc cua như: vậy cũng không cần giảm tốc độ”.

“Đừng vội, các khúc cua phía sau sẽ càng khó hơn, anh ta chắc chắn sẽ giảm tốc độ thôi”.

“Mỗi người đều có ưu khuyết riêng, không nên so sánh, lúc trước thấy Lạc Thu đua xe còn cảm thấy rất lợi hại. Bây giờ cảm thấy không đủ kinh ngạc rồi”.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều gào lên, bèn thay đổi lập trường.

Bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, vẻ mặt của Giang Uyển Quân trên xe cũng thay đổi rõ rệt. Cô ấy không ngờ Trần Triệu Dương lại qua được khúc cua như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người vượt qua khúc cua như thế này.

Tới lúc này, Giang Uyển Quân biết, không thể nói chuyện với anh. Như vậy thật sự quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để anh phân tâm.

Cuộc đua trôi qua rất nhanh, khoảng cách giữa hai chiếc xe chưa tới 200m. Nếu là bình thường, cũng chỉ là hơn thua ở chuyện đạp ga, nhưng trong cuộc đua xe kiểu này vẫn có rất nhiều chênh lệch. 

“Còn hai khúc cua, không biết Lạc Thu có bị đuổi kịp hay không”.

“Nếu vẫn không giảm tốc độ ở các khúc cua như trước thì chắc chắn có thể đuổi kịp”.

“Nhưng hai khúc cua này là hẹp nhất, e là không thể không giảm tốc độ”.

Lúc này, những người xung quanh đều bắt đầu suy đoán.

“Chết tiệt. Sao kỹ thuật lái xe của tên Trần Triệu Dương này lại lợi hại như vậy?”, vẻ mặt của Chu Hán Khanh tái mét đi. Nếu trước đó, xe của Trần Triệu Dương cũng khởi động chạy như xe của Lạc Thu, e là lúc này Lạc Thu còn không thể nhìn thấy đèn ở đuôi xe của Trần Triệu Dương.

“Anh Triệu Dương, vẫn còn hai khúc cua nữa, cố lên!”, lúc này ánh mắt của Giang Uyển Quân nhìn anh tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn sự tôn sùng.

“Yên tâm đi!”, ánh mắt của Trần Triệu Dương rất điềm tĩnh, tốc độ không hề giảm chút nào.

“Độ cong của hai khúc cua có hơi hẹp, phải cẩn thận”, Giang Uyển Quân lên tiếng.

“Không sao, chuyện nhỏ mà”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nên   sớm đã nhìn thấy, trong đầu không ngừng tính toán về khúc cua này.

Đối với anh mà nói thì độ cong của khúc cua này không hề khó chút nào.

Năm đó, khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bị người ta săn lùng, độ nguy hiểm còn nhiều hơn cả lúc này, nhưng anh cũng chưa từng giảm tốc độ, vì giảm tốc độ có nghĩa là kết thúc mạng sống.

Khúc cua đầu tiên sắp tới, xe của Lạc Thu quả nhiên bắt đầu giảm tốc độ ở khúc cua này. Còn tốc độ xe của Trần Triệu Dương không hề thay đổi, anh phóng lên một cách điên cuồng.

Lạc Thu dĩ nhiên nhìn thấy xe của Trần Triệu Dương, hắn ta trực tiếp lách vào góc trong cùng tại khúc cua. Nếu Trần Triệu Dương muốn vượt thì e chỉ có một hậu quả, đó chính là lao xuống dưới vách núi.

“Không hay rồi”.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hét lên lên.
 
Chương 571


Trong tầm mắt của mọi người, xe của Trần Triệu Dương quả nhiên muốn vượt qua, còn xe của Lạc Thu cũng đã tới khu vực hẹp nhất của khúc cua, xe của Trần Triệu Dương bất ngờ bẻ lái, hung hăng đâm vào xe của Lạc Thu. Vốn dĩ một trong những bánh xe của Trần Triệu Dương có một bánh đã bị treo lơ lửng, nhưng lúc đâm vào xe của Lạc Thu thì xe của anh đã lao qua một cách thần kỳ.

“Mẹ ơi, thao tác quá đẹp”. “Thao tác này đúng là xuất thần mà”. “Quá lợi hại, đây mới là đại thần đua xe”.

“Vẫn còn một khúc cua, với thực lực của Trần Triệu Dương, Lạc Thu không có cơ hội nào rồi”.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ và đầy mạo hiểm này, ai nấy đều hô toáng lên. Nếu không phải Trần Triệu Dương đâm vào xe của Lạc Thu thì e đã rơi xuống vách núi rồi.

“Em sợ chết đi được”, lúc này sắc mặt của Giang Uyển Quân trắng bệch, rõ ràng cảnh lúc nãy đã khiến cô ấy sợ đến chết khiếp. Phải biết khúc đó không hề có lan can bảo vệ, cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh bên dưới vách đá.

“Yên tâm đi, mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin, mọi chuyện lúc nãy đều nằm trong tính toán của anh, bao gồm chuyện va chạm.

Cho nên anh không có gì phải lo lắng cả. 

Tốc độ xe của Trần Triệu Dương chỉ có lúc va chạm vừa rồi mới hơi giảm đi, nhưng sau đó lại tăng trở lại, nhanh chóng lao về khúc cua cuối cùng.

Lạc Thu bị Trần Triệu Dương va phải. Điều này khiến hẳn ta vô thức đạp phanh. Chờ tới lúc hẳn ta khởi động xe lại và đi về phía trước thì xe của anh đã đi mất hút rồi.

“Chết tiệt. Cái tên khốn này, không sợ rơi xuống vách núi sao”, sắc mặt của Lạc Thu vô cùng khó coi nhưng hắn ta không hề bỏ cuộc mà cố gắng đuổi theo Trần Triệu Dương lần nữa.

Tới khúc cua cuối cùng, tuy là nguy hiểm nhất nhưng không có xe của Lạc Thu cản trở nên Trần Triệu Dương đã vòng qua khúc cua một cách rất thuận lợi.

Vượt qua khúc cua cuối cùng, chỉ còn một đoạn đường dài 100m là lên đến đỉnh núi.

“Thắng rồi, thật sự thắng rồi”.

“Thực lực chênh lệch nhiều vậy, tuyệt đối là tay đua cấp đại thần”.

“Thật không ngờ ở thành phố Nam Hải còn có thể thấy được tay đua lợi hại như vậy”.

“Lần này, Lạc Thu tiêu rồi, khiến Chu Hán Khanh thua cuộc, không đơn giản là mất tiền mà còn cả thể diện nữa”.

Những người xung quanh sau khi thấy xe của Trần Triệu Dương lên đến đỉnh núi, ai nấy đều điên cuồng vỗ tay. Tuy Trần Triệu Dương không thể nghe thấy nhưng dù gì cũng có thể bày tỏ được tâm trạng kích động của họ.

“Cậu chủ, chúng tôi đã tới nơi rồi, giờ phải làm gì đây?”, sau khi Trần Triệu Dương tới đỉnh núi, điện thoại của anh reo lên, Trần Triệu Dương nghe máy, là Hứa Nghị gọi tới.

“Khống chế toàn bộ đám tay đua này đi, dám đến địa bàn của tôi đua xe thì phải để bố mẹ bọn chúng đem tiền tới mà chuộc người”, Trần Triệu Dương thờ ơ nói, nói xong thì liền cúp máy.

“Anh Triệu Dương, sao vậy?”, nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân ngạc nhiên và hỏi.

“Anh đã mua đấu giá hồ Lộc Minh này rồi, những người không mời mà đến, đương nhiên là phải được dạy dỗ cho một bài học”, Trần Triệu Dương mỉm cười, cũng không có ý che giấu.

“Woa... Anh Triệu Dương, anh đúng là đại gia mà. Thật không ngờ anh lại có nhiều tiền như vậy”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Uyển Quân nhất thời ngây người, sau đó cô ấy kinh ngạc nói.

“Cũng tạm thôi. Đi, xuống núi xem thử”, Trần Triệu Dương bèn khởi động xe và lái xuống núi. Cả quá trình vốn không thèm để ý đến tên Lạc Thu đó.

Giang Uyển Quân cũng không thèm quan tâm đến tên này, so với anh Triệu Dương thì tên này đúng là kém cỏi, sao lúc đầu mình lại sùng bái tên này chứ.

Lúc xuống núi, xe của Trần Triệu Dương không hề đi nhanh, mà đi dọc theo ven đường vừa tán gẫu vừa trò chuyện với Giang Uyển Quân.

Sau khi anh nói điện thoại xong, dưới chân núi liền hỗn loạn lên vì một đám người mặc đồ đen xông lên, trực tiếp bao vây lấy bọn họ.

Ban đầu, bọn họ còn ỷ vào thân phận của mình mà làm ra vẻ hống hách, nhưng khi bị đám người mặc áo đen đánh cho ngã lăn ra đất thì những người còn lại không dám phản kháng chút nào, đều vô cùng ngoan ngoan không dám nhúc nhích.

Lúc Trần Triệu Dương lái xe từ trên núi xuống thì đúng lúc thấy Hứa Nghị cho người bao vây lấy bọn họ. Đám cậu ấm này ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ đều đang co rúm lại, không ai còn dám nói nhảm nữa. 

“Chu Hán Khanh, ra đây đi, thực hiện cá cược đi”, Trần Triệu Dương xuống xe, trực tiếp đi tới trước mặt những người này, nhìn Chu Hán Khanh rồi lạnh lùng nói.
 
Chương 572


Chu Hán Khanh không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại dám làm to chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, vốn hắn còn nghĩ là đám người này muốn ngăn cản hành động của Trần Triệu Dương nhưng không nghĩ đến họ lại không hề có một chút phản ứng nào.

“Mày còn không ra thì tao buộc phải kéo mày ra đấy”, Trần Triệu Dương nhìn bộ dạng giả ngốc của Chu Hán Khanh thì lập tức vẫy tay, mấy tên bảo vệ của hồ Lộc Minh lập tức xông vào trong đám đông lôi hắn ra ngoài.

Vốn mấy tên bảo vệ này còn không biết Chu Hán Khanh là ai nhưng khi họ đi đến thì đám người xung quanh đã tự động dạt nhanh sang hai bên, chỉ còn lại Chu Hán Khanh với vẻ mặt oán giận đứng ở đó.

“Mày rốt cuộc là ai?”, Chu Hán Khanh nghe: được lời nói của Trần Triệu Dương thì tâm trạng trở nên buồn bực, lập tức hỏi.

“Mày quan tâm tao là ai để làm gì, chút nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ, quỳ xuống, gọi ông”, Trần Triệu Dương đạp một nhát vào đầu gối Chu Hán Khanh, hắn không khống chế được cơ thể mình mà lập tức quỳ xuống.

Bị Trần Triệu Dương làm nhục như vậy, mặt hắn lập tức đỏ hết cả lên rồi chật vật muốn đứng dậy. 

“Mày dám đứng lên thì tao sẽ đánh gấy chân mày, khiến cho cả đời này mày chỉ có thể quỳ gối mà đi đường”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì Chu Hán Khanh vốn còn muốn đứng dậy lập tức dừng lại, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương vẫn tràn ngập sự thù hắn.

“Tuy tao không biết mày là ai nhưng nhà họ Chu chúng tao ở đất Long Hải cũng là một tập đoàn lớn có máu mặt, mày tốt nhất mau thả tao ra, nếu không mày sẽ phải hối hận về tất cả những gì mày đã làm ngày hôm nay”, Chu Hán Khanh nhìn Trần Triệu Dương rồi nói.

“Thật là một thằng đần”, Trần Triệu Dương lắc đầu, đầu óc tên Chu Hán Khanh này đúng là bị chó gặm, lúc này rồi còn nhắc đến chống lưng của hắn để đe dọa anh, đây không phải tự tìm đường chết sao.

“Nếu mày không thực hiện cá cược thì tao nghĩ cái lưỡi của mày cũng không còn tác dụng gì nữa đâu, cắt đi”, sắc mặt của Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, anh nói với hai tên bảo vệ đứng cạnh.

Hai tên đó lập tức đi lên giữ chặt lấy Chu Hán Khanh, một tên trong đó rút một con dao găm đen nhánh từ eo ra, tên còn lại thì giữ chặt lấy miệng Chu Hán Khanh. 

“Đừng, tao gọi”, Chu Hán Khanh nhìn thấy vậy thì biết là đối phương dám làm thật, hẳn không muốn chỉ vì một vài chữ đó mà bị cắt mất lưỡi.

“Gọi đi”, Trần Triệu Dương vẫy tay làm ám hiệu cho hai tên bảo vệ đó lùi ra sau, rồi mới nói.

“Ông, ông, ông”, giọng Chu Hán Khanh ấm ức, hắn cắn chặt môi rồi nhả ra vài chữ từ kế răng.

“Không nghe thấy, nói to lên, lặp lại một lần nữa”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

“Tên họ Trần kia, mày đừng có quá đáng, tao dù gì cũng là người của thành phố Long Hải đấy”, Chu Hán Khanh cắn răng hét lên một cách tức giận.

“Quá đáng đúng không, còn quá đáng hơn được nữa đấy”, Trần Triệu Dương đấm thẳng một phát vào mặt Chu Hán Khanh khiến cho hắn lập tức rụng mất mấy cái răng, rồi đạp thêm một cước vào người hẳn.

“Không phải mày là người có máu mặt sao? Nào, gọi to lên cho tao”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

“Tao..”, bị Trần Triệu Dương cho một đấm thì Chu Hán Khanh thực sự thành thực hơn, hắn run cầm cập gọi mấy tiếng “ông” thì Trần Triệu Dương mới cho qua. 

“Hồ Lộc Minh này là địa bàn của ông, ai cho chúng mày cái gan dám đến đây gây chuyện?”, Trần Triệu Dương xử lý xong Chu Hán Khanh rồi mới nói với đám cậu ấm kia.
 
Chương 573


Nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì đám người đó đều vô cùng ngạc nhiên, khi họ vào đây đúng là có nhìn thấy biển cảnh báo, nhưng thứ đồ chơi đó không có tác dụng gì với đám họ cả, đúng là có mà như không, nên họ mới lập tức xông vào, lại còn đập bỏ luôn cái bảng đó.

Nhưng không ngờ đến rằng chủ nhân của hồ. Lộc Minh lại ngang ngược và vô lý như vậy, lập tức bao vây họ.

“Tao cũng không làm khó bọn mày nữa, mỗi người trả 5 triệu tệ tiền chuộc, thiếu một xu cũng không được”, Trần Triệu Dương nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ thì nói.

Chuyện tiếp theo anh không nhúng tay vào nữa mà để cho Hứa Nghị đi thu tiền, người có tiền thì chỉ cần nộp ra là sẽ được đi, nếu không có thì bảo người nhà đem tiền đến.

“Anh Dương, không ngờ là anh lại giỏi như thế, quả không hổ là người mà em thích”, Giang Uyển

Quân hai mắt phát sáng, nói một cách hưng phấn.

“Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên đi về rồi”, Trần Triệu Dương nhìn Giang Uyển Quân một cái rồi không muốn dây dưa gì với cô nữa, dù gì Giang Sơn cũng là người đứng đầu ở thành phố.

“Sao chứ, em còn chưa được đi chơi ở hồ Lộc Minh bao giờ, nếu không anh đưa em đi một vòng, em đảm bảo đợi đến khi chơi xong em sẽ về luôn”, Giang Uyển Quân nghe thấy Trần Triệu Dương muốn đuổi người thì lập tức không vui, bĩu môi nhỏ làm nũng.

“Ông chủ, đám người cậu chủ Giang không có ở đây, đều về thành phố cả rồi”, lúc này Hứa Nghị bước đến nói với Trần Triệu Dương.

“Hả? Họ không ở yên trong núi mà chạy ra ngoài làm gì”, nghe được lời này của Hứa Nghị thì Trần Triệu Dương lập tức cau mày.

“Cái này tôi cũng không rõ, họ chỉ nói là muốn cho cậu một bất ngờ”, Hứa Nghị lắc đầu nói.

“Được, các anh dẫn người về đi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tử Phong.

“Đại ca, sao anh không ở trong biệt thự”, điện thoại vừa kết nối thì Giang Tử Phong đã nói một cách buồn bực.

“Các cậu không tu luyện cho tốt mà chạy đi đâu  thế?”, Trần Triệu Dương không vui hỏi.

“Đại ca, chúng em đều luyện đến hậu thiên võ giả rồi, không phải là muốn cho anh một sự bất ngờ sao, kết quả là không gặp được anh”, Giang Tử Phong ấm ức giải thích.

“Hả, nhanh thế sao, tốt lắm, các cậu ở trong biệt thự đợi tôi, chút nữa tôi qua liền”, nghe được ba người đã lên được đến hậu thiên võ giả rồi thì Trần Triệu Dương có chút ngạc nhiên.

Phải biết rằng ban đầu khi anh luyện đến cảnh giới hậu thiên thì mất rất nhiều thời gian, nhưng ba người họ lại chỉ cần có mấy ngày đã đạt được rồi, sợ là trong quá trình tu luyện đã xảy ra chuyện gì, phải đi xem thử xem.

“Em gái Uyển Quân, anh có chút chuyện, sợ là không thể chơi cùng em được, nếu không em về trước, đợi anh xử lý xong công việc rồi thì chúng ta lại hẹn nhau đi chơi”, Trần Triệu Dương nhìn Giang Uyển Quân rồi áy náy nói.

“Được rồi, chỉ là, mấy ngày nay em đều ở Nam Hải, đưa anh về trước đi”, Giang Uyển Quân có chút mất hứng nhưng cũng biết anh có việc nên không dám gây rối.

Sau đó, cô lái xe đưa anh về biệt thự rồi mang theo vẻ mặt không vui vẻ gì mà rời đi. 

Ba người Giang Tử Phong đang đợi ở trong xe trước của biệt thự, nhìn thấy anh xuống thì vội vàng lên đón.

“Đi, vào trong rồi nói”, Trần Triệu Dương nhìn thấy ba người đi qua thì không nói nhiều mà lập tức dẫn họ đi vào bên trong.

“Tôi kiểm tra ba người một chút”, vào trong biệt thự rồi thì anh lập tức kiểm tra họ, càng kiểm tra thì anh càng kinh ngạc.
 
Chương 574


“Ba người ăn cái gì rồi?”, Trần Triệu Dương cảm nhận được trong cơ thể ba người có một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ, luồng năng lượng này nếu được hấp thu hết, e rằng sẽ đột phá lên hậu thiên đại thành luôn mất.

“Không ăn gì cả, chúng em chạy bộ trong núi, kết quả là không cẩn thận mà rơi vào trong một cái hố, sau đó chúng em không còn biết gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã đột phá lên rồi”, Giang Tử Phong nói với bộ dạng đắc ý.

“Trần Triệu Dương, không phải là chúng tôi xảy ra vấn đề gì đấy chứ”, vốn họ còn rất vui nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng của Trần Triệu Dương như thế thì bắt đầu thấy lo lắng.

“Tạm thời không có vấn đề nhưng cảnh giới của mọi người tốt nhất không nên đột phá nhanh như thế, nếu quá nhanh thì cũng không phải là chuyện tốt gì”, Trần Triệu Dương nói.

“Đúng rồi, sau khi ba người tỉnh lại thì có phát hiện ra cái gì khác thường không””, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ ra, ba người gặp phải chuyện kì lạ như thế thì có điềm báo gì không?

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì họ đều lộ ra sắc mặt kì quái: “Sau khi bọn em tỉnh lại thì không phát hiện ra cái gì kì lạ cả, hố cũng là một cái hố bình thường, bên trong không có cái gì”. 

“Thật là kì lạ, đợi sau này cùng nhau đi xem thử”, Trần Triệu Dương gật đầu, chuyện kì lạ thường không có gì do gì như thế, anh cũng không nghi ngờ gì cả.

“Được rồi, nếu mọi người đã lên được hậu thiên đại thành rồi thì bây giờ về củng cố lại cảnh giới của mình đi”, Trần Triệu Dương nhìn giờ, sắp đến lúc Nam Cung Yến tan làm rồi, anh không muốn để họ ở đây nữa.

“Đại ca, chúng em có phải có thể tu luyện võ thuật rồi không? Nếu không có một thân sức mạnh rồi mà cũng không biết đánh như thế nào”, Giang Tử Phong nhìn Trần Triệu Dương một cách mong đợi, hỏi.

“Gấp cái gì, nếu mọi người thực sự muốn tăng kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao kỹ năng của mình, thì có thể đến tìm Hứa Nghị. Anh ta là một cựu chiến binh trong quân đội nên có thể dạy cho mọi người. Khi nào có thời gian, tôi sẽ dạy ba người một cách bài bản sau”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút rồi nói liên thanh.

“Được thôi”, nghe được Trần Triệu Dương không đích thân dạy bọn họ thì ba người lập tức cảm thấy thất vọng.

“Các người đừng thất vọng, dù gì cũng phải có một chút kiến thức về chiến đấu thì mới có thể huấn luyện, được rồi, mau đi đi”, Trần Triệu Dương giải thích một câu rồi lập tức đuổi người, dù gì cũng sắp 5 giờ rồi, anh còn phải về công ty luôn.

Đúng lúc này thì điện thoại của anh đột nhiên rung lên, nhìn thấy là cuộc gọi của chị em nhà họ Cận thì anh đột nhiên cảm thấy bất an.

“Sao thế?”, khi bắt máy, anh áp chế sự bất an đó của mình mà hỏi.

“Tôi... chúng tôi bị phục kích, có người bắt cóc Nam Cung Yến đi rồi”, trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của họ.

“Bây giờ các người ở đâu?”, sát khí trên người Trần Hạo tăng cao, anh đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói.
 
Chương 575


“Chúng tôi đang ở chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty...”, Cận Băng nói xong thì không thấy động tính gì nữa.

“Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Triệu Dương thì Giang Tử Phong hỏi một cách lo lng.

“Chị dâu cậu xảy ra chuyện rồi, bây giờ cậu lái xe đến chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty với tôi”, Trần Triệu Dương nói xong thì thân ảnh lóe lên, lập tức lao về phía trước xe của mình rồi khởi động xe lao nhanh ra ngoài.

“Chúng tôi phải làm sao đây?”, nhìn thấy bộ dạng đó của Trần Triệu Dương thì Từ Tịnh Nhã hỏi.

“Lên xe đi, mau lên”, Giang Tử Phong biết chuyện này vô cùng cấp bách nên lập tức nói.

“Chị Tịnh Nhã, Trần Triệu Dương kết hôn rồi sao?”, sự chú ý của Dương Lệ không giống người khác, cô không nghĩ rằng Trần Triệu Dương đã kết hôn rồi, điều này làm cô vô cùng thất vọng.

“Đúng thế, hơn nữa còn là chị em tốt của tôi, Nam Cung Yến”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, trước giờ đều không nói vì cứ nghĩ là Dương Lệ biết rồi, không ngờ là cô lại không hề biết chuyện này.

“Cái gì cơ?”, nghe được lời nói của Từ Tịnh Nhã thì Dương Lệ lập tức ngây người như phỗng.

Quan hệ của cô với Nam Cung Yến không tệ nhưng trước giờ cũng chưa từng nghe được tin tức hai người kết hôn, không ngờ Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương lại kết hôn một cách âm thầm như thế.

“Năm chắc vào, chú ý an toàn”, Giang Tử Phong năm chặt vô lăng rồi khởi động xe lao về hướng công ty.  

Tốc độ xe của Trần Triệu Dương vô cùng nhanh, đồng thời cũng gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại, anh muốn biết rốt cuộc mấy người đó là ai.

Tại sao lại muốn bắt cóc Nam Cung Yến. Đấn là vì Nam Cung Yến hay là vì anh.

“Lão Hứa, em dâu anh bị bắt cóc rồi, giúp tôi điều tra xem là ai làm?”, sau khi điện thoại được nối máy thì Trần Triệu Dương lập tức nói ra mục đích cho Hứa Thiệu Phong.

“Được, để tôi tra", nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì Hứa Thiệu Phong lập tức lo lăng.

Mới hai hôm trước bị người ta ám sát, hôm nay lại có người bắt cóc Nam Cung Yến, đây đúng là chơi với lửa, Trần Triệu Dương chắc chản sắp phát điên rồi.

Trần Triệu Dương chỉ mất 5 phút đã lao đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty, xem ra chuyện này nhân viên trong công ty đã biết cả rồi vì đám bảo vệ đã phong tỏa chỗ này lại.

“Tránh hết ra”, Trần Triệu Dương đi đến chỗ đám bảo vệ đang phong tỏa rồi lập tức đẩy họ ra, lao đến chỗ Cận Băng, Cận Liệt. 

Hai chị em lúc này trông rất thảm, mặt mày tái mét, trên người mỗi người có ít nhất chục vết thương, tuy đã được băng bó nhưng vẫn khiến người ta không khỏi run sợ.

“Anh Dương, trách chúng tôi bất tài, không bảo vệ tốt cho tổng giám đốc Nam Cung”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đến thì Tiểu Mao dẫn theo mấy tên bảo vệ đi đến, vẻ mặt hổ thẹn nói.

“Lấy camera lại đây, tôi muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi bắt đầu cầm máu, chữa trị cho chị em bọn họ.

“Anh Dương, chiếc camera theo dõi này bị phá hỏng rồi, không nhìn thấy cái gì cả”, Tiểu Mao nói một cách bất đắc dĩ.

“Camera chỗ này không có thì tìm chỗ khác, lẽ nào họ bay ra ngoài được sao?”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng khó nhìn, anh cao giọng rồi tức giận hét lên.

“Vâng, anh Dương”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì Tiểu Mao lập tức đáp ứng, dẫn người chạy đi.

Ngay lúc này thì ba người Giang Tử Phong cũng đến nơi, nhìn thấy hiện trường thảm hại như thế thì đều hít sâu một hơi, vì ở đây không nhìn thấy Nam Cung Yến, có nghĩa là cô thực sự bị bắt cóc rồi. 

“Các người đưa hai người họ vào bệnh viện đi, tôi đã sơ cứu rồi, họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu”, Trần Triệu Dương đã chữa trị qua cho họ, phát hiện trên người họ trừ vết thương bên ngoài do dao gây ra thì không bị thương chỗ nào nữa.

“Vâng, đại ca”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì ba người lập tức đưa hai chị em lên xe, vốn còn muốn gọi xe cứu thương, nhưng tốc độ xe cứu thương đến được đây cũng quá chậm.
 
Chương 576


Đợi đến khi họ đi rồi thì điện thoại của Trần Triệu Dương cuối cùng cũng reo lên.

“Cậu Trần, điều tra được rồi, đám người đó đi vào đường Cảnh Sơn, là một chiếc xe việt dã, biển số xe là BA0135, rất có thể là biển ảo. Nếu bên này có tin gì mới thì tôi sẽ báo ngay cho cậu”, Hứa Thiệu Phong không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Được”, Trần Triệu Dương cúp điện thoại rồi lao nhanh lên xe, nếu đã tìm được chiếc xe đó rồi thì tin rằng với khả năng của Hứa Thiệu Phong, đối phương chắc chăn không thoát khỏi sự giám sát của anh ta.

Sau khi Trần Triệu Dương khởi động xe rời đi thì đám Tiểu Mao bên này cũng gửi ảnh đến, xem ra là từ liệu về đám người đó được trích ra từ CCTV.

Xe lao nhanh trên đường, hơn nữa Hứa Thiệu Phong cũng gửi thông tin định vị của chiếc xe đó qua cho anh rồi, Trần Triệu Dương chỉ cần đi theo chỉ dẫn, thì có thể tìm được chiếc xe đó.

“Cậu Trần, chiếc xe này hình như đổi người lái rồi", ngay khi Trần Triệu Dương sắp đến nơi thì Hứa Thiệu Phong nói.

“Cho tôi một mục tiêu chính xác đi”, Trần Triệu Dương không quan tâm Hứa Thiệu Phong nói gì mà chỉ muốn biết kết quả.

“Cho tôi 1 phút”, Hứa Thiệu Phong không cúp điện thoại mà lập tức bắt tay vào điều tra.

“Cậu Trần, phía trước có hai chiếc xe vô cùng khả nghỉ, một cái cách cậu chưa đến 2km, một cái cách cậu 5km”, Hứa Thiệu Phong không cho Trần Triệu Dương một đáp án mơ hồ mà trực tiếp cho. anh hai lựa chọn.

“Hiểu rồi”, Trần Triệu Dương lập tức giãm lên chân ga, tốc độ chiếc xe gần như lên đến cực hạn, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.

Khi anh tìm được chiếc xe mà Hứa Thiệu Phong nói thì dùng khả năng xuyên thấu nhìn qua một cái, phát hiện ra Nam Cung Yến không có ở bên trong mà đây chỉ là một cách che mắt của mấy người này thôi.

Trần Triệu Dương lập tức quay đầu xe đuổi theo chiếc xe còn lại.

Trong quá trình mà anh đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn tên hiển thị ở phía trên thì anh lập tức híp mắt lại bởi vì số điện thoại thật ra là mã bị cắt xén, chỉ có một khả năng, điện thoại đã bị mã hóa.

“Trần Triệu Dương, hi vọng mày vẫn khỏe”, nghe thấy giọng nói âm trầm truyền đến thì Trần Triệu Dương nhăn mày lại.

Bởi vì anh thực sự chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ, vì giọng này nghe qua thì giống giọng con gái nhưng nghe kĩ cũng có chút giống giọng đàn ông.

“Mày là ai? Có chuyện gì?”, Trần Triệu Dương không muốn nhiều lời với họ mà hỏi thẳng.

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là vợ mày đang trong tay tao, nếu muốn cô ta không xảy ra chuyện gì thì nghe theo sự chỉ huy của tao”, giọng nói đó vô cùng đáng sợ, nói một cách độc đoán.

“Làm sao tao biết được mày có nói thật hay. không? Trừ khi mày cho tao nghe giọng của vợ tao”, Trần Triệu Dương cảm thấy lo lắng, rồi lạnh nhạt nói.

“Được, cho mày nghe giọng vợ mày”, giọng nói bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo.

“Các người là ai? Thả tôi ra, huhu...”, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương lập tức cảm thấy đau lòng.

“Vợ à, anh đây, đừng sợ, yên tâm đi anh sẽ cứu em ra mà”, Trần Triệu Dương nghe thấy thì nói một cách gấp gáp. thật là cảm động, đừng lo, chỉ cần mày làm theo lời tao nói, thì tao sẽ cho hai người đoàn tụ”, giọng nói bên kia hét lên một âm thanh kỳ lạ, rồi hứa hẹn.
 
Chương 577


“Hừ, nói đi, mày muốn thế nào”, Trần Triệu Dương hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Đừng có vội, bây giờ chúng †a cùng chơi một trò chơi đi, trong vòng 5 phút hãy lên tầng cao nhất của tòa cao ốc Kim Đỉnh rồi lấy cho tao một thứ. Nhớ leo cầu thang, tuyệt đối không được đi thang máy”, người bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

Sắc mặt Trần Triệu Dương tái nhợt vì tức giận, đối mặt với tình huống này, anh không có cách nào cả.

Thành phố Nam Hải là địa bàn của mình, nhưng không ngờ lại để xảy ra chuyện này, xem ra sự khống chế và kinh doanh của mình với Nam Hải còn chưa tới.

Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại để anh ta đi điều tra, còn anh thì phải đi đến tòa cao ốc Kim Đỉnh.

Anh không dám đi thang máy, mà chỉ leo thang bộ, anh biết, đối phương muốn bòn rút sức lực của anh, nhưng họ không ngờ đến là chân khí của anh có thể giúp anh khôi phục thể lực, ánh sáng vàng trong mắt cũng vậy.

Trần Triệu Dương dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh tòa cao ốc, tốc độ này còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

"Tòa cao ốc Kim Đỉnh này có 59 tầng, nếu thực sự đi thang bộ lên thì kể cả là vận động viên cũng sẽ hết sức.

Cho nên đến tầng thứ 39, anh giảm tốc độ đi rồi đồng thời dùng chân khí ép hết mồ hôi ra ngoài, khiến cho bản thân trông toàn mồ hôi và kiệt sức.

Quả nhiên khi anh leo lên đến tầng 59 thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Không tồi, quả nhiên mày rất yêu vợ, không đi thang máy. Mày bây giờ sắp không còn sức lực gì nữa rồi, đợi chút nữa chúng ta lại chơi tiếp nhé? Bây giờ thì đi thang máy xuống, đến chợ Vinh Hoa, quỳ xuống tự tát mình 10 bạt tai”, lời nói của người bên đầu kia điện thoại đầy tính khống chế.

“Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Đừng có vòng vo nữa, không có tý lợi ích nào với mày đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi”, Trần Triệu Dương nghe thấy thì vô cùng tức giận, tên khốn khiếp này càng ngày càng quá đáng.

“Tao không muốn nói chuyện với mày, mau đi làm đi, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy”, người bên đầu kia điện thoại nói: “Mày nên biết, vợ mày thực sự quá quyến rũ rồi, cho nên...”

“Mày dám động một ngón tay vào người cô ấy thì tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã làm người”, Trần Triệu Dương nghe thấy thế thì lập tức tràn ngập sát khí, căn răng nói.

“Ôi chao, hù bé hết cả hồn à, mau đi đi, muộn một giây thì tao sẽ lột một món đồ trên người vợ mày”, người bên cạnh hét lên một tiếng kì lạ rồi cúp điện thoại.

Cả người Trần Triệu Dương bây giờ tràn ngập sát khí, cái cảm giác không thể nắm giữ cục diện này thực sự quá khó chịu.

Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, rồi khởi động xe đi về hướng chợ Vinh Hoa.

Ngay lúc anh sắp đến nơi thì điện thoại vang lên cuộc gọi của ông cụ Cố.

“Ông cụ Gố, sao ông lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế?”, Trần Triệu Dương giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà nhận điện thoại.

“Được rồi, không nói nhảm nữa, có phải cậu đắc tội với người Tông Môn rồi không?”, ông cụ Cố không tiếp chuyện Trần Triệu Dương mà hỏi ngay. 

“Đúng là có chút chuyện”, Trần Triệu Dương không biết tại sao ông cụ Cố lại biết, nhưng cái này không có gì mà không nhận được cả, nên anh lập tức thừa nhận.

“Haiz, cậu hồ đồ hả, người Tông Môn không dễ dây vào như thế đâu”, ông cụ Cố nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ông cụ Gố, có phải là có người Tông Môn đến Nam Hải rồi không?”, Trần Triệu Dương nheo mắt lại hỏi.

“Ừ, hôm qua có người của Tông Môn bước vào biên giới của Nam Hải, mượn danh nghĩa muốn tìm người trả thù, cho nên ngay cả hiệp hội võ lâm cũng không thể kiểm soát được những chuyện này”, ông cụ Cố thở dài nói.
 
Chương 578


"Ông cụ Cố, ông có biết vị trí của những người đó không?", Trần Triệu Dương nghĩ một lát là hiểu ra ngay. Xem ra cậu chủ của Kỳ Môn Sơn định tới tìm anh báo thù, nhưng bọn họ tuyệt đối không nên J_ dùng vợ anh để uy hiếp anh.

"Trần Triệu Dương, cậu định làm gì?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, ông cụ Cố hơi ngạc. nhiên, bèn hỏi anh một câu.

"Ông cụ Cố, thực sự không dám giấu dếm, vừa rồi có kẻ đã bắt vợ tôi đi, kết hợp với những gì ông nói thì có lẽ là người của Kỳ Môn Sơn làm. Chẳng lẽ 1 người của tông môn có thể tùy ý làm hại người bình thường sao?", Trần Triệu Dương không giấu diếm gì ông cụ Cố cả.

"Cái gì? Những kẻ đó khốn nạn quá rồi. Bọn họ đang ở khách sạn Hải Hoa, cậu tới đó thì đừng hành động lỗ mãng, tôi sẽ tới nhanh thôi", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng ông cụ Cố lập tức dâng lên cơn phẫn nộ, lập tức tắt máy luôn.

Nghe vậy, Trần Triệu Dương chuyển hướng, chạy thẳng tới khách sạn Hải Hoa.

Thảo nào anh nghe tiếng của tên đã nói chuyện kỳ lạ như thế, lúc đầu anh còn tưởng là dùng máy biến đổi giọng nói, nhưng biết là người của Kỳ Môn Sơn thì anh cũng hiểu ra rồi. 

Lúc trước anh đã dùng kim bạc để "niêm phong" nơi nào đó của Vân Phụng Thiên, áng chừng thời gian thì có lẽ hắn đang có xu hướng trở thành thái giám rồi, làm như vậy cũng không có gì là lạ.

Trong lúc Trần Triệu Dương lái xe tới khách sạn Hải Hoa thì Vân Phụng Thiên gọi điện thoại tới, anh ấn nút bắt máy.

"Trần Triệu Dương, lâu như thế rồi, sao mày vẫn chưa tới chợ Vinh Hoa?", Vân Phụng Thiên tưởng Trần Triệu Dương không biết là mình, lập tức gầm gừ quát tháo.

"Đang giờ cao điểm, kẹt xe", Trần Triệu Dương chẳng muốn nói chuyện với hẳn, vì thế lập tức chặn họng.

"Ái chà, còn kẹt xe nữa, nếu mười phút nữa mà mày không tới thì mày sẽ hối hận cả đời", Vân Phụng Thiên lại lên tiếng.

Trần Triệu Dương không trả lời, nhưng anh sắp căn nát hàm răng luôn rồi.

"Tôi sẽ nhanh chóng tới đó", Trần Triệu Dương không thể để đối phương biết mình sắp tới, anh nhất định phải xác nhận sự an toàn của Nam Cung Yến trước đã.

Sau khi tắt máy, Trần Triệu Dương phát hiện ra trên đường đang kẹt xe thật. Tính toán thử quãng đường, anh không chờ nữa, mà bỏ lại xe rồi chạy tới khách sạn Hải Hoa.

Tốc độ của Trần Triệu Dương quá nhanh, nhiều người chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, kèm theo đó là một bóng đen, chứ không hề nhìn thấy Trần Triệu Dương, còn tưởng là mình gặp ma nữa.

Năm phút sau, Trần Triệu Dương tới trước khách sạn Hải Hoa, anh lập tức sử dụng mắt xuyên thấu.

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy Nam Cung Yến ở trên tầng hai mươi. Thấy tình hình của cô khá ổn, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong căn phòng của Nam Cung Yến có bốn ông lão và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ngoài ra còn có cả Vân Phụng Thiên.

Nhưng khi anh vừa dùng mắt xuyên thấu nhìn vào đó, người đàn ông hơn năm mươi tuổi bỗng mở choàng mắt nhìn xuống bên dưới, nhưng với thị lực của ông ta thì không thể nhìn thấy anh được.

Nhưng dù là thế thì Trần Triệu Dương cũng âm thầm đề cao cảnh giác, người đó thật nhạy cảm, anh dùng mắt xuyên thấu mà vẫn phát hiện ra.
 
Chương 579


Trần Triệu Dương cóc cần biết thực lực của đối phương như thế, hôm nay anh nhất định phải cứu được Nam Cung Yến ra ngoài.

Đợi đến khi lên đến tầng hai mươi, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn định chờ ông cụ Cố tới, nhưng anh đi đến cửa và nhìn xuyên thấu thì lại phát hiện ra Vân Phụng Thiên đang chậm rãi bước tới gần Nam Cung Yến, Nam Cung Yến thì hoảng sợ tột độ.

"Chồng mày biến tao thành kẻ bất nam bất nữ, tao nhất định phải để nó nếm mùi tra tấn, cuối cùng chết đi trong nhục nhã", Vân Phụng Thiên dùng ánh mắt độc địa nhìn chòng chọc vào Nam Cung Yến.

"Trần Triệu Dương thật có phúc, cưới được người phụ nữ xinh đẹp như mày, trưởng lão Phong nói mày vẫn còn trinh, đúng là khó tin thật".

Vừa nói, Vân Phụng Thiên vừa định túm áo của Nam Cung Yến.

Nhìn đến đây, Trần Triệu Dương không thể chờ đợi được nữa, anh không muốn vợ mình bị tổn thương dù chỉ một chút.

Vì vậy, anh chẳng kịp nghĩ xem thực lực của năm người kia như thế nào, trực tiếp đá tung cửa ra, sau đó xông vào phòng của Vân Phụng Thiên với tốc độ chớp giật.

Chỉ cần cứu được Nam Cung Yến trước khi những người đó ra tay, sau đó khống chế Vân Phụng Thiên thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

Chỉ có điều nghĩ thì hay, nhưng hiện thực lại không được như ý muốn.

Đúng là Trần Triệu Dương đã giành lại được Nam Cung Yến, nhưng khi anh định khống chế Vân Phụng Thiên, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia bỗng xet tới bên cạnh và bảo vệ hắn. Trần Triệu Dương đụng độ một chiêu với ông ta, kết quả là chẳng ai thẳng thế.

"Trần Triệu Dương, sao mày lại biết nơi này?", thời khắc nhìn thấy Trần Triệu Dương, Vân Phụng Thiên trợn mắt nhìn anh, mang theo hận thù điên cuồng.

"Vợ à, anh xin lỗi vì đã tới muộn, em sao rồi", Trần Triệu Dương không đoái hoài gì tới Vân Phụng Thiên, chỉ cúi đầu nhìn Nam Cung Yến trong lòng mình.

"Em không sao?", ngay khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến biết là cô đã an toàn rồi.

Chỉ cần có người đàn ông này ở đây, cho dù trời sập xuống thì cô cũng không cảm thấy bất an.

"Vậy là tốt rồi, lát nữa em nhắm mắt lại nhé", Trần Triệu Dương gật đầu, anh biết Nam Cung Yến chỉ sợ chứ không bị thương gì cả. "Không, em muốn xem"".

"Thế nhưng Nam Cung Yến lại lắc đầu. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết Trần Triệu Dương không phải người bình thường, muốn theo kịp bước chân anh thì không thể núp sau lưng anh mãi được.

Nghe thấy câu nói kiên định của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương vui mừng không thôi, anh biết mình đang dần rút ngắn khoảng cách với cô rồi.

"Thằng kia, mày chính là Trần Triệu Dương hả? Thật to gan, dám xuất hiện trước mặt tao!", bốn người còn lại cũng vào theo, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt đề phòng. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông đã cứu Vân Phụng Thiên.

"Hừ, giỡn mặt với tao như thế, chắc là vui lắm nhỉ?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Vân Phụng Thiên, sát ý trong lòng điên cuồng trào dâng.

"Thằng súc sinh, mày chán sống rồi!", thấy Trần Triệu Dương ngó lơ mình, người đàn ông kia cảm thấy như vừa bị sỉ nhục, bèn quát lên một tiếng.

"Trưởng lão Phong, thăng đó luôn kiêu ngạo thế đấy, mau bắt hắn lại để tôi ép hắn chữa cho tôi, tôi không muốn làm thái giám", Vân Phụng Thiên nói với vẻ căm hận tột độ. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom