Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 440


Từ Tịnh Nhã chẳng hề nghe thấy, cô ta vẫn uống rượu ừng ực.

"Anh là ai? Chuốc say Tịnh Nhã làm gì?", thấy Từ Tịnh Nhã chẳng hề để ý tới mình, người kia nhìn về phía Trần Triệu Dương rồi lạnh lùng quát.

"Liên quan gì tới cậu", Trần Triệu Dương ngước mắt nhìn người kia, khóe môi nhếch lên trào phúng.

Đó là một thanh niên mặc vest rộng, đeo chiếc đồng hồ mà chỉ nhìn qua thôi cũng biết là nó có giá trị không nhỏ, một cặp kính gọng vàng khiến hắn ta trông vô cùng nhãn nhặn.

Nhưng từ nét âm độc thoáng qua trong mắt hăn ta, không khó để đoán ra rằng hắn ta chẳng phải người rộng lượng gì cho cam.

"Thằng ranh, tao cóc cần biết mục đích của mày là gì, bây giờ mày cút đi được rồi đấy, loại trai bao như mày còn lâu mới với được Từ Tịnh Nhã", người kia thay đổi sắc mặt, hắn ta lập tức quát lên.

"Ồ? Vậy sao? Thế thì vì sao cô ấy không uống rượu với mày mà lại uống với tao nhỉ?", Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới sự tức giận của hẳn ta, anh vươn tay ra khoác vai Từ Tịnh Nhã, nhìn người kia bằng ánh mắt khiêu khích. 

"Được lắm, mày sẽ phải hối hận!", thấy Trần Triệu Dương dám ôm nữ thần của mình, trong mắt người kia hiện lên nét độc địa, hắn ta lập tức xoay người rời khỏi đó.

"Đúng là một thăng dở hơi", Trần Triệu Dương lắc đầu, anh chẳng hề để tâm tới tên đó, chỉ thảnh thơi uống rượu.

Lúc này Từ Tịnh Nhã đã say bí tỉ rồi, Trần Triệu Dương cũng không vội, anh cũng muốn xem thử tên kia sẽ mang tới bất ngờ gì cho anh.

Nhưng đợi mấy phút mà không thấy ai đến, chẳng lẽ cứ để Từ Tịnh Nhã gục vào bàn ngủ thế này à?

Thế là Trần Triệu Dương vươn tay ra, choàng tay Từ Tịnh Nhã lên vai mình, định đưa cô ta đi ra ngoài quán bar.

Nhưng anh còn chưa kịp đưa cô ấy đi thì cảnh sát đã tới chặn đường anh.

"Chính là tên đó, hän chuốc say Từ Tịnh Nhã, có ý đồ xấu xa", người vừa rời đi lúc trước đi theo sau cảnh sát, chỉ vào Trần Triệu Dương và quát.

"Đúng là con ruồi vướng víu", Trần Triệu Dương không ngờ là tên đó lại dẫn cảnh sát tới, khiến anh cảm thấy nhức đầu. 

Anh chẳng thích dính líu gì đến những người trong bộ máy chính quyền, nếu tên kia tìm mấy chục cao thủ tới anh còn không sợ, nhưng đám cảnh sát này thì hơi khó xử lý.

"Dẫn đi", cảnh sát dẫn đầu nghe vậy bèn vung tay lên, chẳng cần hỏi, cũng chẳng điều tra, cứ thế sai cấp dưới bắt người.

"Đợi đã, cho tôi gọi một cuộc điện thoại", Trần Triệu Dương biết, nếu anh phản kháng thì đám cảnh sát này chẳng thể làm gì được anh, nhưng anh mà phản kháng thì tính chất vụ việc cũng sẽ thay đổi.

"Gọi đi", cảnh sát kia hơi do dự một lát, sau đó đồng ý cho anh gọi.

Tất nhiên người mà anh gọi chính là Từ Hồng Nho, trong cái thành phố Vân Hải này, anh chỉ biết một mình ông ta, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con gái ông ta nữa.

Sau khi tắt máy, Trần Triệu Dương nói: "Đi thôi".

Dứt lời, Trần Triệu Dương giao Từ Tịnh Nhã cho Hầu Quân ở bên cạnh. Anh tin răng với thân phận của Từ Tịnh Nhã, Hầu Quân sẽ không dám làm gì cô †a, ngược lại còn phải chăm sóc cô ta thật tốt.

Huống chỉ, có lẽ chỉ một lát nữa là Từ Hồng Nho sẽ tới ngay. 
 
Chương 441


Sau đó anh nhìn về phía tên đã báo cảnh sát: "Mày to gan đấy, dám chơi tao một vố, mong là mày sẽ không hối hận vì chuyện đã làm ngày hôm nay".

Trong lúc nói câu đó, Trần Triệu Dương lẳng lặng bắn ra một cây kim bạc nhỏ, đâm thẳng vào người tên kia.

"Shhhh..."

Hắn ta lập tức cảm thấy tê rần ở phần bụng, vươn tay ra gãi nhưng không phát hiện ra cái gì.

"Hối hận? Thằng oắt con, kể từ lúc mày dám chạm vào Từ Tịnh Nhã, kết cục của mày đã được định sẵn là như thế rồi", lúc này, hẳn ta đi về phía Trần Triệu Dương và nói vào tai anh: "Tao chẳng sợ nói cho mày biết, tên tao là Phùng Tuấn Khải, nếu mày có bản lĩnh ra khỏi tù thì tao chờ mày tới trả thù".

Dứt lời, Phùng Tuấn Khải cười ha ha, lùi về sau hai bước.

"Được, thế thì đợi tao ra ngoài", Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó bị cảnh sát đưa đi.

"Đương nhiên là tao sẽ chờ mày ra ngoài rồi. Đúng là một thằng ngu, tao chỉ dùng một đầu ngón tay thôi cũng đủ để xử đẹp mày, dám chống lại tao à!", nhìn Trần Triệu Dương bị đưa đi, Phùng Tuấn Khải cười lạnh một tiếng.

Thấy Hầu Quân đưa Từ Tịnh Nhã đi, Phùng Tuấn Khải không làm gì hết. Hắn ta biết trong tình huống như thế này, cho dù hắn ta phô bày thân phận ra thì e rằng người ta cũng không giao Từ Tịnh Nhã cho mình.

Dù sao thế lực của nhà họ Từ cũng rất đáng gờm.

Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải không ở lại đó nữa mà xoay người đi luôn.

Mặc dù Hầu Quân không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh ta chắc chắn một điều, đó là tuyệt đối không được để Từ Tịnh Nhã xảy ra chuyện gì trước khi người nhà họ Từ tới, nếu không thì những ngày tháng yên bình của anh ta cũng chấm dứt ở đây.

Quả nhiên, chưa tới năm phút sau, một loạt xe con dừng lại trước quán bar Lam Tinh, Từ Hồng Nho nôn nóng đi vào trong.

"Tôi là Từ Hồng Nho, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy con gái mình say không biết trời đâu đất đâu nữa, Từ Hồng Nho lập tức nổi giận.

"Gia chủ Từ, chuyện là thế này...", nghe thấy lời

giới thiệu của Từ Hồng Nho, Hầu Quân sửng sốt, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện. 

"Đưa cô chủ về rồi giải rượu cho con bé", Từ Hồng Nho gật đầu rồi sai người đưa con gái mình đi.

"Anh Hầu, anh làm tốt lắm, anh có mong muốn gì không? Nói đi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi thì tôi sẽ đồng ý với anh", Từ Hồng Nho mở. miệng nói.

"Gia chủ Từ cứ gọi tôi là Tiểu Hầu đi, chuyện nhỏ ấy mà, tôi không màng những thứ khác", Hầu Quân khiêm tốn nói.

"Ừm", Từ Hồng Nho gật đầu rồi dẫn người rời khỏi đó.

Thấy Từ Hồng Nho không ép anh ta phải nhận thứ gì, Hầu Quân mừng như mở cờ trong bụng.

Với các nhân vật tai to mặt lớn như thế này, bọn họ mà nhất quyết đòi cho anh thứ gì đó thì có nghĩa là chỉ có duy nhất một lần như thế, sau này sẽ không ai nợ ai nữa.

Nhưng nếu không cho thứ gì thì lại chính là lợi ích lớn nhất.

Điều đó chứng tỏ người ta đã chấp nhận anh, sau này anh có thể đi theo nhân vật có máu mặt ấy. 

Trong lúc đang bị chở tới cục cảnh sát, Trần Triệu Dương bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

"Tôi có nghe được không?”", Trần Triệu Dương không vội vàng bắt máy, bởi vì cuộc gọi đó là của Giang Tử Phong, anh lên tiếng hỏi hai cảnh sát kia.

"Là tội phạm bị tình nghi mà cậu còn đòi nghe điện thoại, tưởng mình là cậu ấm nhà giàu chắc", người đang lái xe lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người còn lại.

Người cảnh sát kia giật lấy điện thoại của Trần Triệu Dương, sau đó tắt máy luôn.

Đôi mắt của Trần Triệu Dương trở nên lạnh lếo, anh không hề né tránh, với thực lực của anh, anh mà muốn né thì làm sao đối phương có thể giật nổi.

"Không cần như thế đâu, tôi sẽ phối hợp với các anh", dứt lời, Trần Triệu Dương không để ý tới hai người đó nữa, anh dựa vào ghế nghỉ ngơi.
 
Chương 442


Hai người kia chẳng hề để ý tới câu nói của Trần Triệu Dương. Sau khi tới cục cảnh sát, Trần Triệu Dương bị bọn đưa vào trong.

Anh bị đưa vào một nơi không phải phòng lấy lời khai, mà là phòng tra khảo. Trong đó bày không ít dụng cụ tra tấn, rõ ràng đây là nơi bọn họ giam giữ trọng phạm.

Đối diện với phòng tra khảo có một tấm kính, cũng có nghĩa là từ trong này không thể nhìn ra được bên ngoài, nhưng ở ngoài lại có thể quan sát được tình hình trong phòng.

Vừa vào phòng là Trần Triệu Dương đã nhìn thấy Phùng Tuấn Khải và tên cảnh sát bắt mình đang ngồi trong căn phòng đăng sau tấm kính, cười cười nói nói với nhau.

Trần Triệu Dương bị ấn xuống ghế, sau đó bị khóa xích và đeo còng tay lại, chẳng khác nào đang đối xử với trọng phạm.

"Cậu Phùng, không biết "tiếp đón hắn như thế có làm cậu vừa lòng không?"

Người dẫn đầu nịnh bợ Phùng Tuấn Khải. 

"Cũng được đó, nhưng không biết các anh có kinh nghiệm trên các phương diện khác không, tôi đang mong chờ vào màn biểu diễn đặc sắc của các anh lắm đấy, có hiểu không?", Phùng Tuấn Khải cười rồi nhìn về phía Trần Triệu Dương.

"Đương nhiên là không thành vấn đề rồi! Yên tâm đi, hai anh em chúng tôi không rành những thứ khác, nhưng vụ này thì tuyệt đối là sở trường", nghe thấy Phùng Tuấn Khải nói vậy, người kia vỗ ngực đảm bảo.

"Vậy là tốt rồi", Phùng Tuấn Khải gật đầu nói: "Thế thì bắt đầu đi, tôi háo hức lắm rồi".

Dám chống lại hẳn ta, nếu không dạy cho Trần Triệu Dương một bài học thì anh lại tưởng là hắn ta dễ tính.

Tất nhiên là Trần Triệu Dương cũng "nhìn" thấy cuộc đối thoại của bọn họ, anh biết đọc khẩu hình mà.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn định đợi Từ Hồng Nho tới cứu mình, nhưng bây giờ xem ra anh nhất định phải phản kháng rồi, nếu không thì sẽ bị hai thăng đần này hành cho một trận, anh đâu có xu hướng thích bị hành hạ. 

Tuy rằng hai người này mặc đồng phục cảnh sát, nhưng thẻ tên trước ngực bọn họ lại viết dòng chữ "cảnh sát thực tập", rõ ràng không phải cảnh sát chính thức.

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương nhìn Phùng Tuấn Khải rồi đột nhiên nở nụ cười.

Phùng Tuấn Khải đang hăng hái nhìn Trần Triệu Dương qua tấm kính, kết quả lại nhìn thấy Trần Triệu Dương đối mặt với mình, khiến hắn ta thót tim.

"Kính này của các anh là kính một mặt à? Rốt cuộc ở bên kia có nhìn thấy tôi không?", Phùng Tuấn Khải bất an hỏi người kia.

"Cậu Phùng cứ yên tâm, chỉ có chúng ta mới nhìn thấy hắn qua kính được thôi, hắn không nhìn thấy chúng ta", cảnh sát thực tập kia vội vàng giải thích.

"Vậy là tốt rồi, ánh mắt của thằng đó trông hơi đáng sợ", nhận được lời bảo đảm, Phùng Tuấn Khải lập tức thở phào một hơi, sau đó nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Tao sẽ tới tìm mày", Trần Triệu Dương nói mấy chữ bằng khẩu hình, sau đó nở một nụ cười khát máu.
 
Chương 443


Tuy rằng Phùng Tuấn Khải không biết đọc khẩu hình, nhưng hắn ta nhận ra rằng Trần Triệu Dương đang nói chuyện với mình, khiến hắn ta rùng mình.

Đúng lúc này, cảnh sát thực tập kia phát tín hiệu cho hai cảnh sát trong phòng tra khảo.

"Thằng kia, đây là thông tin lời khai, ký tên rồi ấn dấu vân tay vào", hai cảnh sát thực tập kia lấy một bản ghi chép lời khai ra đặt trước mặt Trần Triệu Dương.

"Lời khai? Tôi còn chưa nói gì thì lấy đâu ra lời khai?", Trần Triệu Dương lập tức sinh lòng nghi ngờ, anh mở bản ghi chép lời khai ấy ra. Nhìn thấy tội danh ghi trong đó, sắc mặt của anh trở nên khó coi.

Anh không ngờ là hai tên cảnh sát thực tập này lại quá đáng như thế, gán ghép cho anh rất nhiều tội, nếu anh mà ký tên và ấn dấu vân tay thì đừng mơ thoát tội.

"Chính cậu nói mà bây giờ quên hết rồi sao? Ký tên mau lên, ký xong là bọn tôi còn phải tan ca nữa", hai cảnh sát thực tập kia mất kiên nhẫn.

"Ký xong là tôi sẽ được đi à?"

"Đương nhiên rồi, ký đi mau lên", nghe vậy, hai người kia mừng khấp khởi, lập tức gật đầu ngay. 

"Được, vậy thì tôi sẽ tin các anh", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa cầm bút lên ký tên mình vào, còn về việc ấn dấu vân tay, anh có cách của riêng mình.

Thấy Trần Triệu Dương ký tên và ấn dấu vân tay, tên Phùng Tuấn Khải đang hoảng sợ lập tức vui vẻ ra mặt.

"Tôi đi được chưa?", làm xong tất cả, Trần Triệu Dương hỏi.

"Ha ha... Đi á? Mày muốn đi đâu?", nghe thấy câu hỏi của Trần Triệu Dương, hai tên cảnh sát thực tập lập tức cười ha ha.

"Vừa rồi các anh đã nói rồi mà, tôi ký tên thì sẽ được đï", Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt khó hiểu.

"Đúng là một thằng ngu, mày ký vào bản ghi chép ấy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tội của mày, vậy nên mày cứ chờ ngồi tù mục xương đi", tên cảnh sát thực tập đang cầm bản ghi chép cười ha ha.

"Lại thêm một thành tích rồi, nếu làm cẩn thận thì chưa biết chừng lần này sẽ được chuyển sang chính thức ấy chứ", hai người kia liếc nhìn nhau rồi nhỏ giọng thì thầm.

"Ồ, vậy sao? Chi bằng anh xem thử chữ ký tôi vừa ký đi". Trần Triêu Dương nhếch môi cười khẩy. 

"Cái gì?", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai cảnh sát thực tập mở bản ghi chép lời khai ra. Nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt của cả hai trở nên khó coi tột độ.

Bởi vì trên bản ghi chép lời khai ấy có ba chữ "tao đùa thôi", nếu không thèm nhìn mà mang nộp bản ghi chép này lên trên thì e là sế to chuyện mất.

Còn về dấu vân tay, cho dù nó là dấu vân tay thật mà chữ ký không đúng thì cũng không có hiệu lực pháp luật.

Cũng có nghĩa là bọn họ bị một tên phạm nhân chơi một vố.

Đối với bất cứ một cảnh sát nào, đây đều là một sự sỉ nhục. Tuy rằng bọn họ chỉ là hai cảnh sát thực tập, nhưng cả hai đều tự cho mình là cảnh sát rồi.

Lúc này, hai cảnh sát thực tập ấy nổi trận lôi đình, rút gậy điện bên hông ra, vụt về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương lập tức giang rộng hai tay ra, dây xích đang trói anh bị kéo đứt, đồng thời chiếc còng tay bằng thép cũng đứt đôi, chẳng khác nào một tờ giấy.

"Chuyện này..." 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai cảnh sát thực tập trố mắt ra, cây gây điện đã giơ lên rồi mà không biết có nên vụt xuống hay không.

"Lần sau muốn vu khống người khác thì nhớ phải dùng não đấy", Trần Triệu Dương thản nhiên cầm lấy hai chiếc gậy điện trong tay họ, sau đó ném chúng đi, làm chiếc camera rơi vỡ tan tành.

Trần Triệu Dương đi tới trước tấm kính, khởi động mắt xuyên thấu, nói với Phùng Tuấn Khải trong đó: "Mấy thứ mày chơi phèn quá, toàn là những thứ mà trước kia tao chơi chán rồi thôi. Lần sau mà muốn hại tao thì nhất định phải khiến tao không thể phản kháng nổi, nếu không thì kẻ gặp xui xẻo nhất định sẽ là mày".

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa đấm mạnh vào tấm kính. Vốn dĩ tấm kính ấy cũng chẳng cứng cáp gì, Trần Triệu Dương đấm một cú là cả tấm kính vỡ tan ra thành vô số mảnh vụn.

Phùng Tuấn Khải đang ngồi ngay trước tấm kính, thế là hắn ta bị mảnh thủy tinh quẹt vào mặt. Tên cảnh sát thực tập kia thì nhanh chóng núp xuống dưới mặt bàn, nhưng người hắn ta vẫn bị mảnh thủy tinh rạch ra mấy vết.
 
Chương 444


“Mày...”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.

“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Triệu Dương.

Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hẳn buộc phải ra mặt.

“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Triệu Dương cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.

“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Triệu Dương nhưng hẳn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.

“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Triệu Dương thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói. 

“Mày chỉ là một thăng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.

“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Triệu Dương nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.

“Bốp...”

Phùng Tuấn Khải bị Trần Triệu Dương vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.

Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.

Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.

Trần Triệu Dương tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?” 
 
Chương 445


“Khụ khụ...”, bị Trần Triệu Dương giẫãm lên ngực, Phùng Tuấn Khải bỗng cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi, khi Trần Triệu Dương giảm bớt lực, hẳn ta mới thấy đỡ hơn một chút.

“Tên ranh kìa, tao thừa nhận là mình đã quá xem thường mày, nhưng mày biết tao là ai không?”, sau khi ổn định lại, Phùng Tuấn Khải lập tức tỏ vẻ cao ngạo, nói.

“ỒI Xem ra mày cũng có máu mặt đấy nhỉ, nói ra nghe hết hồn cái nào. Tao là người nhát gan, chưa biết chừng mày dọa được tao, tao sẽ tha cho mày”, Trần Triệu Dương nói mỉa.

“Mày...”

Phùng Tuấn Khải chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, hắn ta vừa bị Trần Triệu Dương đánh, lại còn bị giãm lên người. điều này khiến Phùng Tuấn Khải muốn phát điên.

“Ông đây là cậu lớn nhà họ Phùng, mày dám đánh ông ra nông nỗi này thì cho dù mày có là ai đi nữa cũng chết chäc!”, Phùng Tuấn Khải nghiến răng nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia nhìn oán giận điên cuồng. 

“Ai da, bối cảnh ghê gớm thế, vậy chẳng phải tao chết là cái chắc rồi?”, sau khi nghe Phùng Tuấn Khải nói xong, Trần Triệu Dương dùng giọng điệu hơi lố một tí để đáp lại hẳn ta.

“Đúng vậy, mày dám nhục mạ tao, điều này cũng có nghĩa mày đã nhục mạ cả nhà họ Phùng, mày chắc chắn chỉ còn đường chết thôi”, Phùng Tuấn Khải mừng thầm trong bụng.

“Aiz, đúng là cậu ấm nhà giàu! Dù sao tao cũng chết chắc rồi, vậy trước khi chết, có lôi theo mày đi cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nói gì đi nữa tao cũng chỉ là một tên tép riu, chân đất sợ đi giầy rách, mày nói có đúng không?”, Trần Triệu Dương nở nụ cười đầy hiểm ác, sau đó ngày càng dồn sức giãm mạnh hơn.

Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải bỗng giật mình tỉnh táo trở lại. Hiện hắn †a đang rơi vào tình cảnh bị người khác khống chế, không thể chọc giận đối phương.

Ngay lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó mười mấy viên cảnh sát xông vào đầy khí thế. 

“Không được phản kháng, mau giơ hai tay lên”, một đội cảnh sát bao vây Trần Triệu Dương, trong tay mỗi người đều cầm gậy điện với dùi cui, chắc chắn bọn họ nghe được động tĩnh bên trong nên mới xông vào giúp đỡ.

Thấy viện binh tới, tên cảnh sát thực tập đang ngồi trên đất thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy, chỉ vào mặt Trần Triệu Dương: “Anh kia, mau thả cậu Phùng ra, nếu không chẳng ai cứu được anh đâu”.

Nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Phùng Tuấn Khải bỗng bình tĩnh trở lại, lập tức đứng dậy, vênh mặt nói

Trần Triệu Dương bị bắt được một lúc, Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát là Giang Hải nhận được một cuộc điện thoại, nghe điện thoại xong ông ta sợ chết khiếp, vội vã chạy về phía khu vực sảnh của đồn cảnh sát.

“Tiểu Vương, có phải hôm nay bắt được một chàng trai trẻ không?”, Giang Hải vội vã hỏi một người cảnh sát ở trong sảnh. 

“Cảnh sát trưởng, đúng là chúng tôi có bắt được một chàng trai trẻ, đội trưởng Triệu đang thẩm vấn hẳn”, Tiểu Vương vừa nhìn thấy cảnh sát trưởng đích thân đi tới thì vội vã trả lời.

“Ở đâu? Ở phòng thẩm vấn sao?”, Giang Hải trong lòng còn ôm một tia hy vọng, vội hỏi.

“Không phải, bọn họ đang ở trong căn phòng ở tít cuối cùng”, Tiểu Vương lắc đầu.

“Cái gì?”

Nghe Tiểu Vương nói vậy, Giang Hải bỗng ngẩn người. Ông ta biết đám cấp dưới của mình cố ý dựng nên một phòng dùng hình ở phía trong cùng, chủ yếu là để đối phó với những tên hung thần ác. bá.

Có điều, người cần phải được bảo vệ lại bị dẫn tới căn phòng dùng hình, cầu mong không xảy ra chuyện lớn.

Ngay lúc Giang Hải định đi tới phòng dùng hình xem xét, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Giang Hải trông thấy người vừa mới gọi điện tới cho mình.

Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, lãnh đạo còn đang nói chuyện, cười chữa ngượng với một người đàn ông trung niên. 

“Toi rồi, lần này toi thật rồi!", Giang Hải bỗng cảm thấy người đàn ông trung niên đi cùng cấp trên của mình có chút quen mắt, sau khi nhớ ra được người này là ai, ông ta bỗng toát mồ hôi, ướt hết cả quần áo.

“Giang Hải, cậu mau thả người ral”, cục trưởng Hoàng nhìn là biết ngay tình hình hiện giờ của cấp dưới.

“Dạ, cục trưởng đợi một lát, tôi đi dẫn người về ngay đây”, nghe thấy vậy, Giang Hải lập tức chạy vội tới phòng dùng hình.

Khi bọn họ tới phòng dùng hình, đập ngay vào. mắt là cảnh tượng mười mấy viên cảnh sát nhìn Trần Triệu Dương như kẻ thù khó nhãn, còn Trần Triệu Dương thì vô cùng bình thản ngồi trên ghế sofa.
 
Chương 446


“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”, Từ Hồng Nho vội vã đi đến chỗ Trần Triệu Dương, lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, tôi không sao, bọn họ mới là người có sao”, Trần Triệu Dương nhìn thấy Từ Hồng Nho đi tới thì lập tức chỉ vào hai người cảnh sát thực tập đang năm bò dưới đất.

Thấy Trần Triệu Dương không có vấn đề gì, Giang Hải thở phào nhẹ nhõm. Chàng trai trẻ này rốt cuộc có thân thế như nào mà đến cả Từ Hồng Nho và lãnh đạo trực tiếp của ông ta đều bảo vệ cậu ta.

May là không có chuyện gì.

Hai người bị đánh chỉ là cảnh sát thực tập, hơn nữa dạo thời gian gần đây ông ta nhận được không ít phản ánh nói hai tay cảnh sát thực tập này này đang chuẩn bị điều tra mọi chuyện hối lộ

Giờ thì hay rồi, chọc ngay vào mí mắt lãnh đạo cấp trên của ông ta, Giang Hải cũng chẳng cần động vào mấy tên cặn bã này nữa. Mặc dù bọn chúng là cảnh sát thực tập nhưng vẫn làm ô uế danh dự của đội cảnh sát. Toàn là đồ cặn bã của đội cảnh sát.

Người đàn ông đi cùng Từ Hồng Nho tới đây tên là Hoàng Hữu Đức, làm người ngay thẳng, có uy tín rất cao. Lúc này hai người bọn họ nhìn Trần Triệu Dương đầy tò mò, thường sẽ có rất ít người có thể bình tĩnh khi bị một đám cảnh sát vây xung quanh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai mau nói cho tôi biết!”, mặc dù Hoàng Hữu Đức nhận lời của ông bạn thân Từ Hồng. Nho tới đây để giúp đỡ người này, nhưng nếu anh là một tên hung thần ác bá thì ông ta sẽ không nhúng tay vào.

“Cục trưởng Hoàng, lần này do tôi dẫn đội tới vì có người báo cáo chàng trai trẻ này bỏ thuốc con gái nhà người ta, định giở trò lưu manh, vậy nên chúng tôi mới đưa về đồn để thẩm vấn”, lúc này, người cảnh sát dẫn đội lúc nãy đứng ra lên tiếng đầy nghi hoặc.

“Vậy chuyện ở đây là như nào?”, Hoàng Hữu Đức gật đầu, đều là quá trình bình thường. Nhưng hiện trường loạn như thế này mà không ai giải thích gì sao?

“Tôi bảo hai bọn họ dẫn người đến phòng thẩm vấn còn mình đi lên tầng nên mọi chuyện sau đó tôi không biết”, đối mặt với câu hỏi của Hoàng Hữu Đức, người cảnh sát kia không dám giấu giếm điều gì, vội vã lên tiếng.

“Để tôi nói cho”, Trần Triệu Dương lập tức đứng dậy, kể hết mọi chuyện một lượt.

“Cái gì? trong đồn cảnh sát lại có loại cặn bã như vậy. sao? Giỏi lắm, đúng là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì nghe Trần Triệu Dương kể xong, tuy Hoàng Hữu Đức không hoàn toàn tin tưởng nhưng khi thấy hai tay cảnh sát còn mặc cảnh phục đang năm dưới đất không dám nhìn thẳng vào mắt mình, ông ta biết ngay e là mọi chuyện đúng như vậy rồi.

“Cục trưởng Hoàng, đừng nóng giận, hai tay này không phải nhân viên chính thức, chỉ là cảnh sát thực tập mà thôi, không thể đánh đồng hai tên cặn bã này với người trong đội cảnh sát được, nếu không sẽ là sự ô nhục cho đội cảnh sát đớ”, Trần Triệu Dương vội vã lên tiếng.

*Ồ, ra là vậy!”, Hoàng Hữu Đức nhìn Giang Hải, nói.

“Đúng vậy, cục trưởng, tôi đã thu thập đủ chứng cớ về. chuyện nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ của mình để vòi vĩnh của hai tay cảnh sát thực tập này rồi, chỉ là vân chưa kịp nộp lên, bây giờ vừa hay gặp được cơ hội”, Giang Hải lập tức đáp.

“Đây là do sự thất trách của anh, mau tóm cổ hai tên khốn khiếp này lại cho tôi!", Hoàng Hữu Đức nổi trận lôi đình, chỉ vào hai tên cảnh sát thực tập và nói.

“Được, tôi làm ngay đây”, nghe thấy vậy, Giang Hải thở phào một hơi, nhanh chóng lệnh cho mấy viên cảnh sát đưa hai tay cảnh sát thực tập này ra ngoài, chẳng cần nghĩ cũng biết được kết cục của hai người bọn chúng.

Nhìn thấy cách làm việc của Hoàng Hữu Đức và đội cảnh sát làm việc, Trần Triệu Dương gật gật đầu, xem ra người này đúng là rất ngay thẳng.
 
Chương 447


Lúc này, hai mắt Phùng Tuấn Khải giật giật, hẳn ta quen ỷ vào gia thế của mình mà ngông cưồng ngang ngược khắp. nơi, giờ trông thấy sự uy phong lãm liệt của cảnh sát thì co rúm lại.

“Cục trưởng Hoàng, cậu Phùng đây cũng không nắm rõ mọi chuyện nên mới tố cáo, chỉ là hiểu lầm thôi”, Trần Triệu Dương không muốn để Phùng Tuấn Khải rơi vào tay hội cảnh sát đầy lòng chính nghĩa này, nếu không mọi chuyện có thể đổi chiều thành hại khổ Hoàng Hữu Đức. Dù sao nhà họ Phùng cũng không dễ dây vào.

“Ừm, đi thôi", Hoàng Hữu Đức không phải kẻ ngốc, mặc dù ông ta biết chắc giữa hai người này có vấn đề gì đó nhưng nếu người ta đã không có ý để cảnh sát nhúng tay. vào thì ông ta cũng đành chịu.

Suy cho cùng, dân không báo thì quan không tra, mấy chuyện một bên ra tay, một bên chịu trận như này, cho dù có là cảnh sát cũng chẳng quản nối.

Mặc dù Phùng Tuấn Khải không biết Trần Triệu Dương có ý đồ gì nhưng hẳn ta không muốn rơi vào tay cục trưởng của cục cảnh sát này, đã được ra ngoài thì cứ đi ra rồi tính tiếp.

Sau đó, Trần Triệu Dương cảm ơn Hoàng Hữu Đức một tiếng rồi mới đưa Phùng Tuấn Khải và Từ Hồng Nho ra khỏi đồn.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát và đến một nơi vắng vẻ, Trần Triệu Dương nói Từ Hồng Nho dừng xe, sau đó quẳng Phùng Tuấn Khải ra xa xe.

“Nói đi, mày muốn chết thế nào?”, Trần Triệu Dương tóm lấy cổ Phùng Tuấn Khải rồi nhấc hắn ta lên, lạnh lùng nói

Phùng Tuấn Khải cố gắng mở miệng hít thở, sau đó hắn bỗng tỉnh táo nhiều hơn.

Hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải buộc phải tìm người trong gia tộc tới cứu.

Trước mắt, hắn ta nên tém lại thì hơn, nếu không thì bản thân phải chịu thiệt rồi.

“Trần gia, tôi xin cậu, cậu tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, tôi đúng là có mắt không tròng mới động tới cậu. Cậu mở lòng từ bị, cứ coi như tôi là cái rằm mà đánh là được rồi”, Phùng Tuấn Khải tỏ ra đáng thương vô cùng, nói với Trân Triệu Dương.

Trần Triệu Dương cũng vô cùng bất ngờ, Phùng Tuấn Khải trông ra bộ dạng cậu ấm nhà giàu nhưng lại đổi vai nhanh thế.

“Bỏ qua cho mày? Được thôi, không thành vấn đề. Có điều mày làm mất quá nhiều thời gian của tao, chúng ta có nên bàn chuyện bồi thường không nhỉ?”, Trần Triệu Dương mỉm cười, nhìn Phùng Tuấn Khải.

“Được, Trần gia, cậu nói đi, cậu cần bao nhiêu tiền?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Phùng Tuấn Khải gật đầu như bổ củi.

“Sáng hôm nay, gia chủ nhà họ Phòng là Phòng Vĩnh Tín cũng làm lỡ thời gian của tao, ông ta bồi thường cho tao bao nhiêu thì mày bồi thường cho tao bấy nhiêu, thế nào?”

Trong lòng Phùng Tuấn Khải đã có chút không cam tâm, vừa nghe thấy Trần Triệu Dương nhắc đến nhà họ. Phòng, lòng hẳn ta run lên cầm cập.

Tên ranh này lợi hại đến vậy sao, đến nhà họ Phòng cũng không phải đối thủ của hän. Nếu đúng là như vậy thì sao hắn thực hiện được giấc mộng báo thù của mình.

“Không biết là bao nhiêu tiền vậy?", Phùng Tuấn Khải hỏi đầy nghỉ hoặc.

Suy cho cùng, tên ranh này vơ vét tài sản của gia chủ nhà họ Phòng, còn hắn ta chỉ là cậu ấm nhà họ Phùng, hai bên không cùng đẳng cấp.

“Không nhiều, chỉ khoảng một tỷ thôi”, Trần Triệu Dương cười nói.

Dù sao anh cũng chẳng dại gì mà từ chối người mang tiền tới cho mình.

“Cái gì? một tỷ. Sao anh không đi cướp luôn đi?”, nghe. thấy con số này, Phùng Tuấn Khải bỗng giãy đành đạch. Số tiền tiêu vặt một năm của hẳn ta cũng mới chỉ có vài chục. triệu, bây giờ còn muốn hẳn ta bồi thường một tỷ, thế chẳng khác nào lấy mạng hắn ta.

“Đi cướp đâu sướng như này chứ. Nào, gọi điện đi”, Trần Triệu Dương đưa số thẻ trong điện thoại của mình cho Phùng Tuấn Khải rồi nói.

Còn chiếc điện thoại bị tịch thu đương nhiên được trả lại.
 
Chương 448


“Không thể nào, tôi không có nhiều tiền như thế, kể cả anh có giết chết tôi thì tôi cũng không thể nào có nhiều tiền như thế được đâu”, Phùng Tuấn Khải lắc đầu một cách điên cuồng.

“Ý của mày là không muốn trả tiền hay sao”, Trần Triệu Dương cười như không cười nhìn Phùng Tuấn Khải rồi nói.

“Nếu tôi có nhiều tiền thế thì chäc chän sẽ đưa anh, nhưng trong túi tôi không có nhiều tiền như vậy, Phùng Tuấn Khải lúc này vô cùng bất lực nhưng hắn ta chỉ có thể giải thích.

“Mày không có nhưng lẽ nào nhà mày cũng không có hay sao? Gọi điện cho người nhà mày bảo họ chuyển tiền đến cho tao”, Trần Triệu Dương lập tức gợi ý cho hẳn ta.

“Cái này..”, nghe được lời này của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải có chút kích động.

Nếu gọi điện thoại cho người nhà, vậy người nhà sẽ biết được tình huống của hẳn ta, đến lúc đó ông nội chắc chẳn sẽ cử người đến cứu mình.

“Gọi đi”, Trần Triệu Dương giục hẳn gọi điện thoại.

Lúc này Phùng Tuấn Khải vô cùng kích động nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.

“Bố, bây giờ con cần 1 tỷ tệ, bố có thể gửi qua cho con không?”, Phùng Tuấn Khải tất nhiên không thể nói là mình bị bät chẹt được mà cứ nói thật, hản tin là bố hẳn sẽ hiểu được.

“Chú Quyền không ở cạnh con”, nghe được bố mình hỏi về chú Quyền, cũng là người mà gia tộc sắp xếp bảo hộ cho. hẳn ta thì hẳn lập tức lúng túng.

Trước đây hắn vì đi thả thính gái mà bảo chú Quyền nghỉ ngơi ở khách sạn, sớm biết thế thì đã dẫn chú ấy đi theo rồi.

“Được, bây giờ bố chuyển tiền cho con, đợi con rời khỏi chỗ nguy hiểm đó rồi lập tức đi tìm chú Quyền”, nghe được lời này của bố mình từ trong điện thoại, Phùng Tuấn Khải lập tức cảm thấy yên tâm.

Sau khi hẳn gửi số tài khoản của Trần Triệu Dương cho. bố mình xong, hắn nhận ra bố mình vẫn yêu thương mình lắm. Chưa đầy hai phút sau Trần Triệu Dương đã nhận được thông tin chuyển khoản.

“Tốt lắm", Trần Triệu Dương gật đầu hài lòng.

“Cút đi, nếu sau này còn động đến tao nữa thì không chỉ như thế này là xong đâu”, Trần Triệu Dương đạp một phát lên người hẳn ta rồi mới lên xe của Từ Hồng Nho.

“Cậu Trần, tôi đã cho người điều tra lai lịch của Phùng Tuấn Khải, không đến một buổi sẽ nhận được thông tin thôi”, Từ Hồng Nho mở cửa xe rồi nói.

“Vậy làm phiền gia chủ Từ rồi”, Trân Triệu Dương gật đầu, anh cũng thầm đoán được chỉ là không có băng chứng mà thôi.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra thì phát hiện có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Giang Tử Phong, anh lập tức cảm thấy bất an.

Anh biết, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì cậu ấy đã không gọi cho anh nhiều thế.

Nhớ lại chuyện lần trước, Giang Tử Phong đã gọi cho anh một cuộc, lúc đó đáng lẽ ra anh nên nghe mới phải. Anh lập tức gọi lại cho cậu ấy nhưng điện thoại chờ rất lâu vẫn không có ai bắt máy.

Anh bắt đầu có dự cảm không hay, lẽ nào căn cứ của mình xảy ra chuyện rồi?

Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong, may mà hắn ta nghe máy.
 
Chương 449


“Lão Hứa, nói cho tôi biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, Trần Triệu Dương cố gảng khiến giọng mình thật bình tĩnh.

“Cậu Trần, không sai, có người đến tìm cậu tính sổ, là người của Giang Môn", Hứa Thiệu Phong trầm mặc một lúc rồi nói.

“Tình hình thế nào”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, anh biết thực lực của Giang Môn không yếu, ban đầu khi anh phế Thái Vinh thì cũng đã lường trước được. người của Giang Môn chắc chắn sẽ đến báo thù rồi

Thế nhưng lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì của họ, nên anh cũng không để ý đến chuyện này nữa, không ngờ răng mình mới rời khỏi Nam Hải thì người Giang Môn đã tìm đến cửa, đúng là biết chọn thời cơ mà.

“Cậu Trần, cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ là một vài cửa căn cứ bị hủy, bây giờ các vùng đều không thể kinh doanh được, hơn nữa công ty chị dâu cũng loạn cả lên rồi, chỉ là cậu cứ yên tâm, tôi đã cho người bảo vệ chị dâu, chị ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.

Nghe Hứa Thiệu Phong kể lại tình hình một lần thì anh. mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tốn thất một chút của cải, cũng không phải là chuyện gì lớn.

“Chỉ là, nếu cậu cứ không chịu xuất hiện thì sợ là...", nói đến đây, Hứa Thiệu Phong dừng lại, hăn biết Trần Triệu Dương sẽ nghe hiểu lời hắn nói.

“Gọi điện cho Giang Tử Phong để cậu ấy xử lý”, Trần Triệu Dương vốn còn định tự mình xử lý nhưng anh lại nghĩ đến chuyện hai tay bản tỉa song sinh kia đã đến thành phố. Nam Hải cứ để cho họ ra tay.

Mặc dù ban đầu khi anh đối phó với hai chị em đó rất nhẹ nhàng nhưng anh hiểu rất rõ thực lực của hai người họ, người mà Giang Môn phái đến thực lực chắc cũng không quá mạnh, để hai người họ ra tay coi như luyện tay nghề một chút.

Tắt điện thoạt rồi anh lập tức gửi cho Giang Tử Phong một tin nhắn, để cậu ấy cử hai chị em họ Cận đi xử lý, nếu đối phương không có sát ý thì để chị em họ Cận cảnh cáo họ một chút rồi xem xét tình hình mà ra tay.

Sau khi phân phó xong hết mọi chuyện thì anh đảo mặt nhìn một cái, bởi vì anh phát hiện có một chiếc xe theo đuôi, anh lập tức dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt.

Đó là một chiếc xe rất bình thường, người cầm lái là một người đàn ông bình thường, khá cường tráng, còn ngồi phía sau là một ông lão, nhìn khắp một lượt thì có lẽ là một võ giả, nhưng ông ta không ra tay thì anh cũng không nhìn ra được là ở cấp độ nào.

“Dừng xe ở phía trước rồi ông đi lên 500m nữa đợi tôi”, Trần Triệu Dương biết chắc là đối phương đến tìm mình.

Đợi đến khi dừng xe, anh đi xuống rồi Từ Hồng Nho lập. tức lái xe rời đi.

Quả nhiên đợi đến khi Từ Hồng Nho vừa lái xe rời đi thì chiếc xe đi theo phía sau liền đỗ lại, ông lão đó bước từ trên xe xuống.

“Tính cảnh giác thật cao, không tồi đâu”, ông lão đó ngậm thuốc lá rồi nhìn Trần Triệu Dương với tư thế người ở trên cao nhìn xuống.

“Ông là ai? Đi theo tôi làm gì?”, Trần Triệu Dương không biết đối phương là địch hay là bạn nên cũng không hỏi một cách quá gay gắt.

“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Triệu Quyền, chắc là cậu không biết tôi đâu, tôi còn một thân phận khác chính là người bảo hộ của Phùng Tuấn Khải, bây giờ thì hiểu rồi chứ”, Triệu Quyền cười rồi không gấp gáp ra tay mà nói như thể đang nói chuyện vụn vặt hàng ngày vậy.

*Ồ, hóa ra là vì Phùng Tuấn Khải, xem ra hẳn ta vẫn không cam tâm”, Trần Triệu Dương híp mắt, Phùng Tuấn Khải chỉ là một công tử bột không có tý năng lực gì, thế mà lại có người bảo hộ, chứng tỏ địa vị của hẳn ta ở nhà họ Phùng cũng không thấp.

“Cậu chắc không biết đến sự tồn tại của nhà họ Phùng là như thế nào, cho nên mới dám động đến con cháu nhà họ Phùng đúng không”, Triệu Quyền không có chút tức giận nào. mà chỉ cười rồi nói.

“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết là làm sai thì ắt phải trả giá", Trần Triệu Dương buông tay xuống rồi cắt ngang lời Triệu Quyền chuẩn bị nói.

“Được thôi, người trẻ tuổi có khác, không có tý kiên nhẫn nào”, Triệu Quyền thở dài một cái, thu tay về như một ông lão rồi đi về phía Trần Triệu Dương.
 
Chương 450


“Vậy ông muốn thế nào?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Chỉ cần cậu trở về, quỳ xuống trước mặt cậu chủ của chúng tôi và nhận lỗi với cậu ấy. Còn cậu chủ muốn xử lý cậu như thế nào thì không phải chuyện của tôi”, Triệu Quyền lạnh nhạt nói.

“Ông già thối, ông có biết thế nào gọi là bệnh hoang tưởng không? Thật không hiểu tại sao ông lại sống được đến tuổi này", Trần Triệu Dương nói thẳng thản không chút khách khí.

Triệu Quyền vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh nhưng sau khi nghe thấy lời này của anh thì lập tức biến sắc, ông ta nhìn Trần Triệu Dương một cách tức giận.

“Thằng nhãi ranh đáng chết”, Triệu Quyền vốn cũng chỉ là thế hệ bảo hộ trẻ của nhà họ Phùng nhưng trước giờ đều được người ta tôn trọng, chưa bao giờ bị miệt thị như thế này.

“Ông già thối, không bình tĩnh nữa sao? Biết tức giận rồi, tốt lắm, điều này chứng tỏ ông đã không sống vô ích”, Trần Triệu Dương nói với Triệu Quyền một cách vô cùng bình tĩnh

Nhận lấy một chưởng mà Triệu Quyền vừa đánh qua, Trần Triệu Dương nghiêng sang một bên rồi lập tức đá chân một phát vào eo ông ta.

“Bịch...”

Triệu Quyền bị Trần Triệu Dương đá bay thẳng vào cửa sổ chiếc xe họ vừa đậu, khiến cho cửa kính xe vỡ tan tành.

“Già cả rồi, không ở nhà mà dưỡng lão đi mà cứ đi ra ngoài giả vờ giả vịt như thế không phải là tự tìm đường chết sao?”, Trần Triệu Dương läc đầu rồi nói với ngữ điệu giáo huấn.

Qua cuộc đấu tay đôi vừa rồi thì anh có chút thất vọng, thực lực của Triệu Quyền mới vừa đến hậu thiên đại viên mãn, ngay cả thiên tiên còn chưa đến mà lại còn dám ra ngoài làm loạn, thật đúng là không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào.

Triệu Quyền không ngờ đến thực lực của Trần Triệu Dương lại mạnh như thế, lúc ông ta nhận được điện thoại của Phùng Tuấn Khải không hề nghe hản ta nhắc đến thực. lực của anh ra sao, ông ta biết, mình chắc chắn không phải đối thủ của anh.

“Được rồi, tôi không muốn chơi cùng mấy người nữa, nếu Phùng Tuấn Khải vẫn không phục thì đừng có trách tôi không nương tay”, Trần Triệu Dương cười lạnh một cái rồi cảnh cáo Triệu Quyền.

Nói xong, anh cũng không muốn so đo với ông ta nữa mà lập tức đi về phía xe của Từ Hồng Nho.

Triệu Quyền lập tức thở dài, thực lực của Trần Triệu Dương quá mạnh, hơn nữa, khi anh không ra tay thì không thể nào nhìn ra được thực lực như thế nào, mới vừa rồi một đòn đó của anh vô cùng ổn định chứng tỏ anh cũng phải là một thiên tiên vô cùng mạnh.

Mặc dù ông ta đã là hậu thiên đại viên mãn rồi nhưng so với thiên tiên thì vẫn cách biệt một trời một vực, thiên phú của ông ta không đủ nên cả đời này cũng không biết có cơ hội để đột phá lên thiên tiên hay không.

Nhưng thanh niên mới tầm 20 tuổi này thế mà lại đạt được cảnh giới thiên tiên, điều này khiến ông ta phải đỏ mắt ghen ty.

Đợi đến lúc Từ Hồng Nho lái xe quay lại nhà họ Từ thì vừa hay nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang đứng chờ ngoài cửa, trông cứ như một người vợ đang chờ chồng về vậy.

Nhìn thấy xe của bố mình thì cô ta vô cùng kích động mà lao nhanh đến.
 
Chương 451


Sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương xuống xe, cô ta thở dài một hơi rồi lập tức kiềm chế lại sắc mặt, trở nên dè dặt hơn.

“Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?”, tuy rằng nhìn thấy anh không sao nhưng Từ Tịnh Nhã vẫn không kìm được. mà hỏi.

“Tôi không sao, sao muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa ngủ? Tỉnh rượu rồi?”, nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tịnh Nhã thì anh lập tức hỏi lại.

“Không phải là tôi lo cho anh sao, anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”, Từ Tịnh Nhã quan sát anh một lượt, phát hiện trên người anh không có vết thương nào thì mới yên tâm.

“Tôi thì có chuyện gì được chứ, được rồi, đi ngủ đi”, Trân Triệu Dương vẫn đang lo về chuyện bên Nam Hải, xem ra mai phải quay lại một chuyến thôi

Sau khi biết được tình hình của anh thì Từ Tịnh Nhã bät đầu thấy mệt mỏi, dù gì cũng uống nhiều rượu như vậy, kể cả có uống canh giải rượu rồi thì đầu óc cũng vẫn mê mẩn như: thế.

Trần Triệu Dương vừa về đến biệt thự của mình thì Giang Tử Phong gọi đến.

“Đại ca, tình hình bên này chắc Hứa Thiệu Phong đã nói cho anh rồi chứ”, Giang Tử Phong hỏi trong điện thoại.

*Ừ, tôi nắm được tình hình rồi, hai chị em họ Cận tìm đến cậu rồi phải không?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Đúng thế, đại ca, anh tìm được cặp chị em này ở đâu thế, thật là xinh đẹp, tính cách cũng tốt nữa”, Giang Tử Phong cười trêu.

Nghe đến đây thì Trần Triệu Dương cũng cạn lời, nếu cậu ấy nhìn thấy cảnh cặp chị em đó dùng súng bản tỉa giết người thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.

“Đúng rồi, tìm ra chỗ ở của người Giang Môn chưa? Nếu tìm được rồi thì để hai chị em họ ra tay cảnh cáo người Giang Môn một chút đi”, Trần Triệu Dương dặn dò.

“Đại ca, em cũng đang định nói với anh chuyện này, đã tìm được chỗ ở của người Giang Môn rồi. Bây giờ, tình hình của chị Mị không được tốt lảm, tuy răng không có nhân viên nào chết nhưng lòng người cũng lo sợ không yên”, Giang Tử Phong lập tức giải thích.

“Nhưng mà đại ca, để hai chị em họ ra tay có phải không được ổn lầm không? Hai người họ trông yếu đuối thế, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao?”, Giang Tử Phong nói một cách không hài lòng

“Cậu là đại ca hay tôi là đại ca? Được rồi, mau làm theo. những gì mà tt ặ ếu người Giang Môn không biết điều thì bảo chị em họ Cận giết chết cho tôi, đến khi rút khỏi Nam Hải thì thôi”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

“Được thôi đại ca”, Giang Tử Phong thấy hơi bực bội, thực sự không hiểu sao đại ca lại muốn để hai chị em họ ra tay như thế, bọn họ làm được sao?

“Anh Phong, Trần gia nói thế nào?”, Giang Tử Phong vừa cúp điện thoại thì chị em nhà họ Cận đã đi từ tầng hai xuống rồi hỏi một cách tò mò.

“Đại ca muốn hai người ra tay, hai cô yên tâm, anh Phong sẽ không để hai người xảy ra chuyện gì, đợi chút nữa tôi tìm vài người bảo vệ cho hai cô, tôi đi cùng hai cô”, Giang Tử Phong võ ngực nói.

“Chị, Trần gia để chúng ta ra tay, đây chính là cơ hội để chúng ta thể hiện, phải để cho anh ấy thấy được thực lực của chúng ta”, Cận Liệt thẳng tính, không để ý đến Giang Tử Phong mà nói thẳng với chị mình.

“Không sai, tối nay chúng ta hành động, không thể làm ảnh hưởng đến thanh danh của Trần gia được”, Cận Băng gật đầu đồng ý với lời của em gái mình.

“Này, hai cô ơi, người của Giang Môn không dễ đối phó đâu, các cô đừng có trực tiếp đi đến đó”, nghe được lời của hai chị em thì Giang Tử Phong lập tức lo lắng.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Cận Băng quay đầu lại nói với em gái: “Tiểu Liệt, lấy trang bị của chúng ta qua đây kiểm tra một chút, tối nay phải làm xong việc”.

“Được!”, nghe được lời của chị mình thì Cận Liệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức sải đôi chân dài chạy lên tầng.
 
Chương 452


Giang Tử Phong còn muốn thuyết phục điều gì nữa, nhưng khi nhìn thấy Cận Liệt vác hai chiếc hộp dài xuống tầng, cậu ấy lập tức ngậm miệng lại. Cậu ấy cũng muốn xem thử hai chị em nhà này có tài cán gì.

Hai chị em nhà họ Cận biết Giang Tử Phong là người của Trần Triệu Dương, vậy nên cũng không giữ bí mật với cậu ấy, kiểm tra các trang bị chiến đấu như súng đạn, dao găm một lượt ngay trước mặt Giang Tử Phong.

Sau khi nhìn thấy thứ đồ trong chiếc hộp dài của hai chị em nhà họ Cận, Giang Tử Phong trố mắt ra.

"Đây... Đây là hàng thật à?", Giang Tử Phong bước tới, hỏi với vẻ chần chừ.

"Súng đồ chơi có giết người được không?", Cận Liệt trợn trắng mắt, lập tức bật lại ngay.

"Giết... Giết người?", nghe thấy câu nói của Cận Liệt, Giang Tử Phong nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hiện lên nét hoảng sợ, đồng thời lắp bắp nói.

"Đương nhiên rồi, anh nghĩ chúng tôi lấy súng ra chơi chäc?", mặc dù nói chuyện với Giang Tử Phong, nhưng Cận Liệt không hề dừng hành động đang làm lại.

Đôi tay cô ta nhanh nhẹn kiểm tra súng ống, nhoáng một cái mà cây súng bắn tỉa dài đã bị bọn họ tháo ra, sau đó thuần thục bảo dưỡng cho súng.

Dù sao, đối với một tay súng bản tỉa, việc bảo dưỡng súng ống là một chuyện vô cùng quan trọng. Mỗi tay súng bắn tỉa sẽ căn cứ vào thói quen dùng súng của mình để điều chỉnh, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến việc ngäm bản không chuẩn.

Tay súng bản tỉa mà không bản chuẩn thì đã mất đi giá trị lớn nhất rồi.

Nhìn cách tháo gỡ, bảo dưỡng và lắp ráp thuần thục của bọn họ, Giang Tử Phong lập tức hiểu ra ý của đại ca mình.

Thảo nào anh lại bảo bọn họ làm, thì ra là có bản lĩnh hơn người.

Ngay lập tức, Giang Tử Phong cảm nhận được nguy cơ, dù sao những người được đi theo đại ca đều có sở trường riêng, ngay cả Hứa Thiệu Phong cũng có thể giúp đại ca quản lý tài sản, chị Mị thì có thể chia sẻ áp lực trong thế giới ngầm với đại ca.

Chỉ có cậu ấy là chẳng có tác dụng gì cả.

Không được! Không thể tiếp tục như thế được nữa, nhất định phải trở nên mạnh hơn mới được!

Nghĩ tới đây, cậu ấy sốt sắng trở về, muốn bảo đại ca dạy mình tu luyện.

Trần Triệu Dương tu luyện một đêm, phát hiện ra linh khít ở thành phố Vân Hải dày đặc hơn ở thành phố Nam Hải, thảo nào võ giả ở thành phố Vân Hải lại mạnh hơn võ giả của thành phố Nam Hải một bậc.

Kết thúc cuộc tu luyện, Trần Triệu Dương đứng lên, thấy trong điện thoại có một tin nhắn, mở ra xem thì thấy là tin nhän của Giang Tử Phong.

"Cũng được đó, xem ra thực lực của hai chị em nhà này khá ổn", Trần Triệu Dương hài lòng gật đầu.

Tin nhän mà Giang Tử Phong gửi cho anh là thành quả chiến đấu của chị em nhà họ Cận vào tối qua.

Hai khẩu súng bắn tỉa của hai chị em nhà họ Cận khiến người của Giang Môn không dám thò đầu ra. Cuối cùng bọn họ để lại một bức thư, cảnh cáo người của Giang Môn nhanh chóng đi khỏi đây, nếu không lần sau đạn sẽ không sượt qua hoặc là bản vào thứ trong tay bọn họ nữa.

Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm nay, người của Giang Môn cụp đuôi bỏ đi.

Chắc chắn trong một thời gian tới đây, người của Giang Môn sẽ không quay lại, nhưng Trần Triệu Dương biết bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.

Chỉ có điều anh không phải là người không biết đánh trả, bọn họ dám tới địa bàn của anh gây chuyện thì anh cũng không ngại tới Giang Môn của bọn họ chơi, không biết bọn họ có chịu nổi sự giày vò của anh hay không thôi.

Mặc dù bên phía Nam Hải không sao, nhưng Trần Triệu Dương vẫn muốn đi tìm Nam Cung Yến để giải thích với cô, dù sao đến bây giờ vẫn chưa thể liên lạc được với cô mà.
 
Chương 453


Vậy nên hôm nay Trần Triệu Dương định trở về, bên Vân Hải cũng không còn chuyện gì nữa rồi.

Lúc này, Trần Triệu Dương đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang chờ anh ở cửa.

"Cô có chuyện gì à?", Trần Triệu Dương nghi hoặc nhìn Từ Tịnh Nhã, mặt của cô nàng này đỏ bừng, rõ ràng là vẫn chưa hết men rượu tối qua.

"Tôi tới gọi anh ăn sáng, còn nữa, hôm nay anh có chuyện gì không?", Từ Tịnh Nhã chần chữ hỏi.

"Ăn sáng thì được, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải", Trần Triệu Dương nói luôn dự định của mình ra.

"Hả... Nhanh thế sao?", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Từ Tịnh Nhã cảm thấy hụt hãng.

Mặc dù mới tiếp xúc với Trần Triệu Dương chưa được bao lâu, nhưng anh đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ta.

"Tôi gọi mãi cho Tiểu Yến mà không được, sợ cô ấy gặp chuyện gì, vậy nên phải về xem sao", Trần Triệu Dương giải thích rồi hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không... Không có chuyện gì quan trọng cả, chúng ta đi ăn sáng thôi", thấy Trần Triệu Dương nói muốn về tìm Nam Cung Yến, tâm trạng của Từ Tịnh Nhã hơi chùng xuống.

Dứt lời, Từ Tịnh Nhã đi trước dẫn đường.

Thấy cô ta như vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, cứ có đồ ăn là được rồi.

Trong phòng ăn, Từ Hồng Nho đang ngồi chờ trên sô pha, trên bàn ăn bày các món ăn thịnh soạn.

Hiển nhiên là sau bữa cơm hôm qua, Từ Hồng Nho đã hiểu rõ hơn về sức ăn của Trần Triệu Dương, vậy nên mới có một bàn thức ăn lớn đến thế.

"Cậu Trần, tối qua cậu ngủ có ngon không?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương tới, Từ Hồng Nho đứng lên nói.

"Thoải mái lắm, cám ơn gia chủ Từ đã tiếp đãi, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải, nếu sau này gia chủ Từ tới Nam Hải, tôi nhất định sẽ tiếp đón tận tình", Trần Triệu Dương cười nói.

"Về nhanh thế sao? Cậu không ở lại Vân Hải chơi thêm mấy hôm à? Ở Vân Hải có nhiều địa điểm vui chơi và nhiều danh lam thăng cảnh lăm đấy, chỉ băng ở thêm vài hôm để Tịnh Nhã đưa cậu đi thăm thú một lượt", Từ Hồng Nho hơi ngạc nhiên, ông ta vội vàng nói.

"E là không được rồi, nhà tôi có chút chuyện”, Trần Triệu Dương läc đầu, lúc này anh chỉ muốn về nhà, vậy nên không có chuyện ở lại thêm nữa.

"Được rồi, nếu thế thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu, ăn sáng đi nào", Từ Hồng Nho không nói gì thêm, những chuyện như thế này mà ép buộc người ta thì cũng không hay.

Trần Triệu Dương không có sức miễn dịch với ăn, vì thế anh vui vẻ ăn uống thả ga.

Nhưng anh mới ăn được vài miếng thì bên ngoài đã vang lên những tiếng động mạnh, sau đó là tiếng đồ vật bị đụng đổ xuống mặt đất.

"Không hay rồi, gia chủ, bên ngoài có rất nhiều xe đến đây, cổng chính đã bị phá đổ", trong lúc nhóm Từ Hồng Nho. cảm thấy nghỉ hoặc, một người nhà họ Từ chạy từ bên ngoài vào, đồng thời hoảng hốt nói.

"Cái gì? Đi, đi xem sao", Từ Hồng Nho lập tức nổi giận, ông ta đứng lên định ra ngoài.

“Cậu Trần, thật ngại quá, để cậu chê cười rồi, tôi sẽ đi đi giải quyết rồi trở lại ngay thôi", Từ Hồng Nho quay đầu nói với Trần Triệu Dương.

"Để tôi đi với ông", chủ nhà gặp chuyện, anh đâu thể ở đây ăn uống hưởng thụ được.

Thế là Trần Triệu Dương đi theo đám Từ Hồng Nho ra ngoài, tới cổng trang viên thì nhìn thấy đám vệ sĩ của nhà họ Từ đang giắng co với đối phương.

Lúc này, mấy vệ sĩ đã ngã lăn ra đất, hiển nhiên là bị đối phương đánh gục.
 
Chương 454


Nhìn thấy những người đó, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày lại, bởi vì đại đa số đều có tu vi, chứng tỏ đây là một thế lực võ đạo.

Nhưng nhà họ Từ chỉ là một gia tộc kinh doanh, bình thường làm việc khôn khéo, đâu thể đắc tội với thế lực võ đạo nào được.

Hơn nữa mối thù này phải lớn lắm thì mới phá hỏng cổng chính nhà người ta, rõ ràng là không nể nang gì hết.

"Các người là ai? Vì sao lại tới nhà họ Từ gây chuyện?", nhìn cánh cổng đã bị phá hỏng và những người bị đang thương, Từ Hồng Nho lập tức đanh mặt lại.

Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện ngày hôm nay thì e rằng sau này nhà họ Từ bọn họ sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.

Bị người ta đánh tới tận nhà mà không xử lý được thì rõ là thế yếu, sau này nhà họ Từ sẽ gặp muôn vàn trắc trở.

"Có vẻ như gia chủ Từ quên rồi nhỉ, chúng ta mới gặp. nhau hôm qua mà", đúng lúc này, một người bước tới từ ngoài cổng, nói với vẻ mặt âm trầm.

Vốn Từ Hồng Nho còn đang nghỉ hoặc, nhưng khi nhìn thấy người kia, ông ta lập tức hiểu ra bọn họ tới để tìm Trần Triệu Dương.

Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải dẫn một đám người tới, Trần Triệu Dương lập tức híp mắt lại.

Lúc trước khi đánh với ông cụ Diệp, ông ta đã từng nhắc tới nhà họ Phùng, lẽ nào nhà họ Phùng mà anh gặp lần này chính là nhà họ Phùng mà ông cụ Diệp nói lúc trước?

Anh tiêu diệt nhà họ Diệp, có thể nói là đã kết thù với nhà họ Phùng từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Phùng đang ở ngay trước mặt, thế thì đừng trách anh không nương tay.

"Trần Triệu Dương, mày không ngờ là tao lại tới đây nhanh thế đúng không?", người kia chính là Phùng Tuấn Khải, chỉ có điều hôm nay hän ta không còn khúm núm như hôm qua nữa.

Hôm nay nhà họ Phùng đã cử tinh nhuệ trong gia tộc tới trợ giúp Phùng Tuấn Khải, vậy nên hắn ta mới vênh váo như thế.

"Sao thế? Hôm qua chưa no đòn nên hôm nay tới để ăn đòn tiếp hả?"

Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải, Trần Triệu Dương biết ngay đây là chuyện của anh, vậy nên anh không đứng đăng sau, mà là tiến lên một bước, nói với vẻ trêu tức.

"Mày...", khuôn mặt của Phùng Tuấn Khải lập tức đỏ bừng lên, trước mặt bao người nhà họ Phùng thế này mà dám nói chuyện hắn ta bị đánh ra, làm mất hết thể diện của hắn ta rồi.

"Mày chính là Trần Triệu Dương hả? To gan đấy, dám đánh người nhà họ Phùng”, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng người tầm trung và vẻ mặt uy nghiêm bước tới, lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương và nói.

"Đúng thế, chính là ông Trần đây, nói đi, thắc mắc điều gì?", Trần Triệu Dương chẳng hề để tâm tới sự uy hiếp của ông ta mà "phản pháo" lại ngay.

"Chú ba, chú thấy chưa? Thắng ranh này thực sự rất ngạo mạn, hoàn toàn không coi nhà họ Phùng ra gì. Chú nhất định phải dạy cho hắn một bài học”, thấy Trần Triệu Dương kiêu ngạo như thế, Phùng Tuấn Khải nói với chú ba của mình.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, cộng thêm việc Phùng Tuấn Khải đứng bên cạnh "bơm đểu", Phùng Hòa Vĩ lập tức nổi giận đùng đùng.

"Thằng oắt con, chán sống rồi!", Phùng Hòa Vĩ vung tay. lên, năm người nhà họ Phùng đứng ra.

“Đánh gãy chân tay, nhổ răng, rút lưỡi của thằng ranh đó", Phùng Hòa Vĩ nói với vẻ mặt âm trầm: "Tao cũng muốn xem thử khi trở thành "người lợn", không có lưỡi thì mày có còn nhanh mồm nhanh miệng được như thế nữa không!"
 
Chương 455


"Vâng!", năm người đó xông thẳng về phía Trần Triệu Dương, định thực thi mệnh lệnh của Phùng Hòa Vĩ.

"Ông yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho ông nếm thử cảm giác ấy", vẻ mặt của Trần Triệu Dương lập tức trở nên lạnh lùng, anh hằm hè nói với Phùng Hòa Vĩ.

Vốn dĩ chẳng có hận thù gì với nhau, nhưng đến cuối cùng lại thành ra thế này, người nhà họ Phùng độc đoán như. thế, thảo nào Phùng Tuấn Khải lại chẳng kiêng dè điều gì, đây rõ ràng là gen di truyền từ gia tộc mà.

Nếu thế thì nhất định phải đánh thật đau, như vậy bọn họ mới biết sợ.

Tối qua anh đã mềm lòng nên mới tha cho Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền.

Lúc này, năm người kia đã bao vây Trần Triệu Dương rồi.

Cả năm tên đều đeo tay gấu, hơn nữa còn không phải loại bình thường, mà là tay gấu có gai nhọn. Đây mà tay gấu cái gì, có mà đeo bốn con dao găm lên tay thì có.

Năm người đó vừa xông lên là lập tức tấn công vào các khớp của Trần Triệu Dương, hiển nhiên là muốn làm anh mất đi sức chiến đấu.

Chắc chẳn Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã kể lại thực lực của anh cho bọn họ, vậy nên những người này đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, và điều cốt yếu nhất là năm người này giỏi phối hợp tấn công.

Năm tên chặn kín mọi đường lui của Trần Triệu Dương, tay gấu được vung ra một cách tàn nhẫn.

"Muốn chết!", nhìn thấy chiêu thức tàn nhẫn của năm người này, Trần Triệu Dương cũng không nương tay nữa.

Anh vươn tay ra, chộp lấy cổ tay của hai tên, sau đó giật thật mạnh, cánh tay của hai tên đó bị Trần Triệu Dương bẻ vẹo chín mươi độ. Sau đó anh lại tung ra một cú đá, đá bay hai tên đó ra ngoài.

Chỉ dùng một chiêu là Trần Triệu Dương đã phá vỡ vòng vây của năm người này.

Công kích của ba người còn lại cũng ập tới. Trần Triệu Dương vẹo người đi theo một góc độ khó mà tưởng tượng nổi, né tránh đòn tấn công của bọn họ.

Sau đó anh đập một tay xuống đất, bật người lên rồi đánh một chưởng vào bả vai của một tên, vai tên đó bị Trần Triệu Dương đánh nát xương.

Chỉ còn lại hai tên nữa thôi. Cả hai nuốt nước miếng cái ực, vô cùng hoảng sợ trước thực lực của Trần Triệu Dương.

Bọn họ không phải là người bình thường, đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, hợp sức để đánh một người mà còn bị người ta đánh tơi bời, thực sự là không thể giải thích nổi.

"Liều mạng!", bọn họ biết là mình không thể lùi lại được, nếu không thì sẽ còn thảm hại hơn.

Thế là cả hai bät đầu tấn công vào nhiều điểm trên cơ thể Trần Triệu Dương, tốc độ nhanh như tia chớp.

"Chúng mày đừng làm trò hề nữa", Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, anh tung ra một chưởng vào thẳng tay. gấu của một tên, hai cây gai nhọn trên tay gấu bị Trần Triệu Dương đánh gãy.

Sau đó, thế công của Trần Triệu Dương không hề chậm lại, anh đánh gấy cánh tay rồi đập mạnh vào lồng ngực của đối phương, tiếng gãy xương sườn vang lên.

Tên còn lại có ý đồ đánh lén, nhưng Trần Triệu Dương. không hề quay đầu lại, cứ thế đá chân ra sau. Tên kia không hề ngờ tới, bị đá thẳng vào căm, lộn hai vòng trên không trung rồi mới ngã phịch xuống đất.

"Shhh... Nhìn thôi đã thấy đau rồi".

Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Từ ở xung quanh đều vô cùng hưng phấn.

Vừa rồi cổng bị phá đổ, vệ sĩ thì bị đánh ngã đầy đất, bọn họ còn cảm thấy tức giận. Bây giờ thấy Trần Triệu Dương trừng trị đám người đó, ai nấy đều cảm thấy hả giận.

"Chẳng phải chúng mày muốn đánh gấy tay chân và cắt lưỡi tao sao?", Trần Triệu Dương chẳng hề dừng lại, vẫn cứ tiếp tục di chuyển. Những tiếng "răng rắc" vang lên, chân tay của năm tên vừa xông lên bị anh giẫm nát bét.

"Cắt lưỡi thì dẹp, kinh quá không chịu nổi, hên cho. chúng mày đó", Trần Triệu Dương đứng chắp tay sau lưng, anh thản nhiên nói.

Nhìn thấy kết cục thê thảm của năm người này, tất cả mọi người im như thóc. Bọn họ không ngờ là Trần Triệu Dương lại tàn nhẫn đến thế, rõ ràng là không định đàm phán gì đây mà

"Được rồi đó, xử lý xong lũ rác rưởi này thì nên bưng món chính lên thôi nhỉ?", Trần Triệu Dương phủi tay, liếc nhẹ sang khu vực mà đám người nhà họ Phùng đang đứng.

Lúc này, đôi mắt của Phùng Hòa Vĩ co rụt lại, ông ta không ngờ năm người này của gia tộc cũng không giải quyết được Trần Triệu Dương, xem ra Trần Triệu Dương đã đạt tới cảnh giới thiên tiên thật rồi.

Còn Phùng Tuấn Khải thì đứng hình luôn rồi, chẳng lẽ người mà gia tộc cử tới cũng bị đánh bại hay sao?

Nếu là thế thật thì hắn ta sẽ bị ăn hành tiếp mất.

Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải vội vàng lên một chiếc xe ở đằng sau, nếu tình hình không ổn thì hắn ta sẽ lái xe chạy trốn ngay.

Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy hành động ấy của Phùng Tuấn Khải, nhưng anh chẳng hề ngăn cản, dù sao nơi này cũng còn một người quan trọng hơn hắn ta mà.
 
Chương 456


"Cậu là võ giả thiên tiên, mà đã là một võ giả lại tuỳ tiện ra tay với người bình thường, chẳng lẽ cậu không sợ bị trừng phạt sao?”, lúc này, Phùng Hòa Vĩ quát vào mặt Trần Triệu Dương.

"Ôi chà, sao hả? Bây giờ đánh không lại nên muốn giảng đạo lý sao?", Trần Triệu Dương nghe Phùng Hòa Vĩ nói xong tức thì cười khinh.

Sau đó lại nói: "Tôi là người lấy đức phục người, đã thế thì tôi phải ngồi xuống bàn đạo lý với mấy người chút nhỉ".

"Nếu là một võ giả mà bị người thường lăng mạ, hãm hại nhưng không thể phản kháng, thế luyện võ để làm gì chứ?"

"Ngày hôm nay mấy người tông xe đụng sập cổng nhà người ta, làm những người vệ sĩ này bị thương, mấy người mới là người ra tay với người thường đấy".

"Muốn trừng phạt, thì trừng phạt mấy người mới đúng chứ”.

Trần Triệu Dương cười nhạt, bây giờ mới muốn nói phải trái, ban nấy thì đã làm trò mèo gì chứ?

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói xong, đám người Phùng Hòa Vĩ tức thì nghẹn họng. 

"Lên đi, đừng nói nhà họ Phùng chỉ có mấy thứ rác rưởi này thôi chứ? Đánh nhanh chút đi, dọn dẹp mấy người xong tôi còn quay lại bàn ăn sáng nữa đó, không biết quấy rầy người khác ăn sáng là chuyện vô cùng thất đức sao?", Trần Triệu Dương uể oải nhìn bọn họ nói.

"Má nó, dám xem thường chúng ta", Phùng Hòa Vĩ nghe Trần Triệu Dương nói xong, tức thì nổi cơn thịnh nộ, hơn hết là vì thái độ xem thường của Trần Triệu Dương với nhà họ Phùng bọn họ.

"Chú Dương, mời chú ra tay đối phó với tên ranh ngạo mạn không biết trời cao đất rộng này", Phùng Hòa Vĩ hít sâu, cao giọng nói.

Bịch bịch...

Ngay lúc Phùng Hòa Vĩ vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo sau là bóng người thô kệch từ xa đi đến.

Nhìn thấy người vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ớn lạnh toàn thân.

Người này cao ít nhất cũng một mét chín mươi mấy, vóc dáng vô cùng vạm vỡ, không hề béo chút nào, to lớn mạnh mẽ như một con gấu vậy.

Đáng sợ nhất là hai tay của ông ta, nhìn chẳng khác gì cây quạt, tràn đầy sức mạnh. 

"Nhóc con, cậu thế mà dám xem thường nhà họ Phùng chúng ta à, lá gan cũng không nhỏ nhỉ", giọng nói Phùng Dương rền vang như sấm.

"Tên to xác kia, ông đang hù ai đó? Đừng tưởng rằng dáng người to lớn thì thật sự là gấu nhá, ông đây cũng chả sợ thứ gì to bự đâu", Trần Triệu Dương bĩu môi nhìn Phùng Dương.

Phùng Dương đích thực cũng chỉ vừa mới vào. ngưỡng thiên tiên, nhưng dù có mạnh hơn thì đã sao, càng to xác thì càng dễ làm bia cho người ta bắn thôi.

Dù sao đi nữa, càng to lớn dĩ nhiên càng chậm chạp, không phải làm bia tập bản thì làm gì?
 
Chương 457


"Cậu nói gì hả? Muốn chết à?", Phùng Dương vốn định thể hiện một chút để hù doạ Trần Triệu Dương, nhưng vừa nghe xong lời Trần Triệu Dương nói, ông ta lập tức trở nên điên cuồng.

Lúc đang nói chuyện, Phùng Dương đột nhiên xông về phía Trần Triệu Dương.

Vóc người cao lớn cường tráng làm cho người khác cảm giác như bị núi đè vậy, lúc ông ta di chuyển, mọi người ở đây cảm giác như mặt đất đang rung động. 

"Gấu bự ơi, nhanh tới đây, chỉ cần đụng được tôi thì xem như ông thăng", căn bản là Trần Triệu Dương không muốn ra tay, lúc Phùng Dương vừa sắp đụng vào anh, Trần Triệu Dương thong thả di chuyển, tức thì tránh được.

Kế tiếp là một chiêu thức mà đám đệ tử nhà họ Từ vô cùng quen thuộc, anh dốc sức đạp một cước vào mông Phùng Dương.

Nhưng điều làm Trần Triệu Dương bất ngờ là, trên người Phùng Dương này bật lại một lực đẩy, khiến anh lùi lại mấy bước.

Còn Phùng Dương nhận một cước của Trần Triệu Dương thì cơ thể chỉ hơi lắc lư, sau đó liền vững vàng trở lại.

"Quả nhiên y như một con gấu to nhỉ, trọng tâm cũng vững lắm đó", trong lòng Trần Triệu Dương vô cùng kinh ngạc, phải biết là trong một cước vừa rồi, anh đã dùng hết 5 phần công lực của mình.

Với một lực như thế, dù cho là thiên tiên đại thành, lấy cứng chọi cứng với anh, e rằng cũng bị đạp lùi lại mấy bước.

Nhưng đối với một người vừa vào ngưỡng thiên tiên như Phùng Dương thì chỉ bị lắc lư một chút, đây là cái tố chất cơ thể gì thế này? 

Cơ thể này có khi lại mạnh hơn gấu nhiều ấy chứ.

"Nhóc con, cậu đang gãi ngứa cho tôi à?", Phùng Dương quay lại khinh khỉnh nhìn Trần Triệu Dương, lãnh đạm nói.

Trước khi đến đây, hai người Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã lải nhải kinh sợ thực lực của Trần Triệu Dương thế nào, Phùng Dương vốn cho rằng cũng chẳng có gì đáng ngại.

Rốt cuộc thử chút thì đúng chả sai vào đâu được.

"Quả đúng là đầu gấu ha"", Trần Triệu Dương lắc đầu, xem ra chỉ dùng sức mạnh cơ bắp e rằng không thể nào đánh bại được đối thủ rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương bèn chủ động xông lên trước.

Thoắt một cái, anh liền biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì anh đã đứng kế bên Phùng Dương, nhắm vào chỗ xương sườn mềm của Phùng Dương đấm một cái thật mạnh.

Ngay lúc vừa đánh trúng vào người Phùng Dương, Trần Triệu Dương cảm thấy có một luồng nội lực truyền tới từ bắp thịt của đối phương bật lại, anh đã đoán được từ trước nên đã nhanh chóng tiêu trừ luồng nội lực ấy đi, kế tiếp người anh lại thoắt một cái biến mất, vụt sang phía bên còn lại, tiếp tục dùng kiểu đánh đó, không ngừng ra đòn ở những điểm yếu khó phòng của ông ta.

Mặc dù Phùng Dương rất mạnh, phòng thủ cũng tốt, nhưng nhược điểm vẫn là không được. nhanh nhẹn lắm.

Trần Triệu Dương ra đòn xung quanh cơ thể Phùng Dương, mỗi một đấm đều đánh trúng vào ông ta, còn Phùng Dương thì không hề chạm được vào Trần Triệu Dương một tí nào, chẳng những thế, ông ta cũng không thể tránh được bất kỳ quả đấm nào của Trần Triệu Dương.

Cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Không ngờ Trần Triệu Dương vốn đang ở thế yếu, lúc này lại giống như một cái mô-tơ nhỏ, không ngừng công kích Phùng Dương.

Phùng Dương thì như một kẻ ngốc, không ngừng quơ tay múa chân, nhưng chẳng thể nào đụng được vào người Trần Triệu Dương.

Sắc mặt người nhà họ Phùng tái mét, bọn họ không ngờ, ngay cả một võ giả thiên tiên như Phùng Dương cũng bị đánh túi bụi khi đối đầu với Trần Triệu.

Lần này, Phùng Dương là người mạnh nhất đến đây, nếu như cũng bị đánh bại, nhà họ Phùng chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.

Hùng hổ tới trả thù, hậu quả là bị người ta đánh cho thành cái đầu heo.

"A... Đi chết đi", mặc dù cơ thể Phùng Dương dũng mãnh, cũng có kháng cự, nhưng sức mạnh của Trần Triệu Dương cũng không phải dạng xoàng.

Cơ thể Trần Triệu Dương đã trải qua hai lần đột phá, thực lực có thể sánh ngang võ giả thiên tiên, nếu như lại thêm chân khí và dốc toàn lực vào một đấm, e rằng ngay cả bậc cao nhất của thiên tiên cũng không phải là đối thủ của anh.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương cũng không hẳn là muốn ra đòn chí mạng, mà anh chỉ đang muốn đùa giỡn đối phương mà thôi.

Phùng Dương rống lên một tiếng, hai tay ông ta đột nhiên giương ra, hoàn toàn buông bỏ phòng thủ, hai chân di chuyển thật nhanh tại chỗ, cả người giống như một con quay đang xoay tròn.

Dưới sự bất ngờ, Trần Triệu Dương không đề phòng liền bị cánh tay Phùng Dương đánh trúng, may là tức thì anh đã kịp dùng tay cản lại, không thì đã bị đánh trúng mặt, vậy thì bẽ mặt quá rồi. 

Trần Triệu Dương nhanh nhẹn né tránh, nhưng Phùng Dương như biến thành một cái máy theo dõi, đuổi theo nhanh như chớp, tốc độ ngày một gia tăng.

"Đang làm gì thế này? Con quay điên à?", Trần Triệu Dương vừa né tránh vừa mở miệng giễu cợt.

Phùng Dương như là nghe thấy lời châm biếm của Trần Triệu Dương, thế nên càng xoay tròn nhanh và mạnh mẽ hơn, theo sát tốc độ của Trần Triệu Dương.

Nhưng Trần Triệu Dương vốn đã nhanh nhẹn, ông to xác này không thể nào bắt kịp, đôi lúc còn bị Trần Triệu Dương trêu mấy câu như là chọc ghẹo. con nít vậy.
 
Chương 458


"Tôi cũng muốn xem xem con quay điên nàycó lẾ thể xoay đến khi nào đây?", Trần Triệu Dương cười lạnh, nhìn Phùng Dương di chuyển ngày một chậm dần, sau đó anh nhảy đến nơi cách xa một chút chờ ông ta dừng lại.

"Yên tâm, tôi sẽ không tấn công đâu, chờ ông f dừng hẳn rồi mới ra tay", hai tay Trần Triệu Dương chắp sau lưng, hờ hững nói.

"Đây mới là cao thủ, không thèm nhân lúc đối thủ gặp khốn mà ra tay". L

"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đợi ông ta ổn định lại, nhanh chóng đánh ngay cho ông ta không kịp trở tay".

"Ngầu quá đi mất!"

Lúc này, toàn thể người nhà họ Từ nhìn Trần Triệu Dương với một ánh mắt vô cùng sùng bái, nhất là mấy cô nàng, hai mắt nồng nhiệt như lửa vậy.

Hiển nhiên Trần Triệu Dương không ngờ, mình chỉ nói nhảm một câu liền đổi lấy những phản ứng thế này.

Quả nhiên, tốc độ của Phùng Dương đã chậm lại, sau khi ông ta đứng vững thì cả người đều là mồ hôi, thở dốc phì phò.

"Còn muốn đánh tiếp không?", Trần Triệu Dương cười khẩy, cũng không vội ra tay.

Anh nhìn ra được, vừa rồi Phùng Dương xoay tròn thì chân khí đã hao tổn hơn một nửa, sức lực gần cạn kiệt.

Cơ mà, cũng không phải chiêu này của ông ta kém cỏi, chỉ do là gặp phải anh mà thôi.

Nếu như cũng là một thiên tiên đại thành khác, e rằng cũng sẽ bị Phùng Dương đánh bại, dù sao thì chiêu này rất sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, người khác nếu không đề phòng, sẽ lập tức bị quét bay ra ngoài như mình vậy.

Mà trong chiến đấu, nếu để mất thăng băng khi gặp một con quay như Phùng Dương, muốn giành lại được thế chủ động thì cũng không dễ dàng chút nào.

"Cũng chỉ biết chạy qua lại né tránh, có gì hay ho chứ? Có ngon thì lấy cứng đối cứng với tôi này", Phùng Dương thở hổn hển nhưng vẫn hống hách nói.

Trần Triệu Dương còn chưa đáp lại tiếng nào, nhưng sắc mặt đám người nhà họ Từ lại rất kỳ lạ.

Dù sao thì cảnh tượng này cũng y như cảnh tượng của Hồng đại sư vậy, đều đòi lấy cứng chọi cứng, nhưng mà tình trạng sức khoẻ của Phùng Dương có lẽ sẽ mạnh hơn Hồng đại sư, không biết Trần Triệu Dương có lao vào hay không.

"Đầu ông có vấn đề à? Tại sao tôi phải lấy cứng chọi cứng với ông? Dù sao thì ông cũng chẳng bắt kịp tôi, tôi kiệt sức rồi thì sau cùng người thua cũng không phải là ông".

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng tất nhiên Trần Triệu Dương không sợ gì cả, ấy mà anh lại thẳng thản từ chối.

Nhưng Trần Triệu Dương nói cũng có lý, vì sao phải tự mua dây buộc mình chứ, ai lại dùng điểm yếu của mình đi so với điểm mạnh của người khác đâu.

"Đó là tại cậu không dám đấy nhé, nếu không dám rồi, thì đừng có mà linh ta linh tinh nữa, nhanh chóng đi với tôi đến nhà họ Phùng dập đầu xin lỗi", Phùng Dương bẻ lại Trần Triệu Dương, tự cho rằng là Trần Triệu Dương yếu hơn ông ta.

"Đầu to mà óc như trái nho, đáng thương ghê vậy đó. Nếu ông cho rằng không lấy cứng chọi cứng là yếu, vậy... được thôi, theo ý ông vậy, lần này tôi sẽ không tránh nữa, nào, nhào vào đi". 

Trước tiên Trần Triệu Dương không nể nang châm chọc ông ta, sau đó lại đồng ý với yêu cầu lấy cứng chọi cứng của ông ta, còn nói một cách vô cùng ngầu lòi nữa.

Người nhà họ Từ sắp phát rồ cả rồi, thật sự là hết sức hả giận mà.
 
Chương 459


Trần Triệu Dương sao có thể ngầu lòi như vậy hả, thế mà nói thẳng ra là muốn so cơ bắp với gã khổng lồ này, làm cho bọn họ sùng bái không thôi.

Trái lại, vẻ mặt đám người nhà họ Phùng đều đang cười khẩy.

Nếu như Trần Triệu Dương cứ một hai né qua tránh lại, sớm muộn gì Phùng Dương cũng bị hạ đo. ván, lần hành động này của bọn họ xem như hoàn toàn thất bại.

Nhưng mà Trần Triệu Dương đã đồng ý so cơ bắp với Phùng Dương rồi, điều này làm cho đám người nhà họ Phùng đột nhiên phấn chấn trở lại.

Bọn họ đều biết cơ thể Phùng Dương vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng tới cơ bắp cũng đã chiến thắng không ít những người vừa đạt ngưỡng thiên tiên, nếu như gia tăng chân khí, một cao thủ thiên tiên thông thường không thể nào là đối thủ của ông ta được. 

Tên Trần Triệu Dương này bị teo não rồi mới cùng Phùng Dương so cơ bắp, đúng là tự tìm đường chết mà.

"Là cậu tự nói đó", nghe Trần Triệu Dương nói thế, hai mắt Phùng Dương bỗng chốc sáng lên, tức thì ông ta tự đấm vào ngực rồi rống lên.

"Đầu óc ông có vấn đề à? Còn bắt chước tinh tinh vừa đấm ngực vừa gào rống, tính hù chết ông đây à", Trần Triệu Dương bị tiếng rống bất ngờ của ông ta làm giật cả mình, tức thì tỏ ra bực bội nói.

"Nhào vô, để tôi xé xác cậu nào", Phùng Dương chẳng thèm để ý tới lời châm chọc của Trần Triệu Dương, lần nữa vung năm đấm xông về hướng Trần Triệu Dương.

"Yên tâm, ông đây không tránh nữa. Hôm nay ông nội này của ông sẽ dạy cho ông biết thế nào là lấy đá chọi đá", Trần Triệu Dương lớn giọng đối diện với đòn tấn công của Phùng Dương.

Kế tiếp anh cũng vọt tới, hai chân anh giãm một chuỗi dấu chân dài, ngay cả nền đá hoa cương cũng

bị hai người giãm nát.

Đợi đến khi mọi người bắt kịp tình hình thì hai người họ đã va chạm nhau một lực mạnh khổng lồ.

"Rầm..." 

Sau đó đột nhiên có một bóng người bị bắn văng ra, đập thật mạnh vào mui của chiếc xe đang đỗ ngoài cổng.

Phía trước chiếc xe bị va đập lõm xuống một lỗ, kế đến thì có một làn khói trắng bốc lên.

Đến lúc này mọi người mới chứng kiến được toàn bộ, người bị đụng văng ra ngoài chính là Phùng Dương to xác kia.

Phải biết rằng, ông ta vốn là muốn đòi chơi cứng chọi cứng, thì cũng vì ông ta luôn có niềm tin mãnh liệt vào cơ thể lực lưỡng của mình, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc này, chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

Phùng Tuấn Khải đang ngồi trong xe bị doạ đến choáng váng, hắn ta vừa lén lút ngồi vào xe là vì chỉ muốn ngồi bên trong quan sát, nếu tình hình bất ổn thì hẳn ta sẽ lái xe chạy trốn.

Dù sao đi nữa hắn ta cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.

Điều làm hắn ta không ngờ chính là vốn hắn ta đã ngồi xa như vậy rồi, cách xa chiến trường hết mức có thể, nhưng thế méo nào bản thân ngồi trong xe cũng rước hoạ vào thân được nữa. 

Lúc này, hết thảy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này.

Phùng Tuấn Khải cảm giác muốn khóc quá, nhất là khi đám người trong nhà đang nhìn hắn ta với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Dù sao hoạ cũng do hắn ta rước về, nhưng người này vừa thấy tình hình bất ổn là muốn bỏ bọn họ lại một mình nhanh chân chạy trước.

"Haiz, ông nói xem, tôi không muốn lấy cứng chọi cứng với ông là vì tôi khoan dung độ lượng, không muốn làm ông bị thương nặng như thế. Cuối cùng thì ông cũng có ra gì đâu, ông làm tôi thất vọng quá rồi", Trần Triệu Dương bày ra vẻ mặt thánh thiện, hoàn toàn không giống với người vừa đụng văng người ta bay ra ra ngoài.

Thế nhưng, va chạm vừa rồi quả thật cũng làm Trần Triệu Dương giật cả mình.

Nếu như anh không trải qua hai lần tôi luyện ấy, khi thật sự đánh với Phùng Dương, dù cho có thể giải quyết được nhưng cũng không thể nào dễ dàng như thế được.

Lúc này, Trần Triệu Dương bước về phía Phùng Dương, nhưng còn chưa đi đến chỗ Phùng Dương thì đã bị đám người nhà họ Phùng cản lại. 

"Đợi đã, trận đấu vừa rồi chúng tôi nhận thua, cậu thắng rồi", Phùng Hòa Vĩ nhanh chóng ngăn Trần Triệu Dương lại rồi nói.

"Hở? Vừa rồi ông xem là thi đấu sao? Ngại quá, với tôi thì không phải là thi đấu gì cả. Chỉ có kẻ địch mà thôi, nếu đã đánh thì làm gì có chuyện nhận thua là xong đâu".

Trần Triệu Dương cười gian, đáy mắt tràn đầy giễu cợt.

Nếu họ đánh thắng, e rằng Phùng Hòa Vĩ cũng sẽ không nói những câu như vậy đâu.

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói thế, sắc mặt Phùng Hòa Vĩ sầm xuống, nhưng cũng có chút lúng túng, dĩ nhiên cái trò khôn vặt này chỉ dùng để lừa gạt được con nít mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom