Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 400


- Muốn chết, trong cơn tức giạn, Ngụy lhân tung thẳng một cú đấm về phía mặt Trần Triệu Dương.

Tuy rằng Ngụy Thân thuộc chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng cũng là người luyện võ. Đang lúc tức giận nên cú đấm này chứa đựng sức lực mạnh mẽ, ba tên đồng bạn bên cạnh hưng phấn kêu ré lên, hiển nhiên là bọn họ hiểu biết rất rõ về sức chiến đấu của Ngụy Thân.

"Con người tôi không thích bạo lực cho lắm, cậu định đánh với tôi thật đấy à?", Trần Triệu Dương nghiêng mình né tránh cú đấm ấy, đồng thời lắc đầu nói trong sự bất đắc dĩ.

Ngụy Thân không ngờ nắm đấm nhanh như tia chớp của mình lại không trúng mục tiêu.

Nhất định là trùng hợp thôi, thăng ranh này hên thật!

Nghĩ tới đây, Ngụy Thân lại tung ra một quyền nữa, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.

"Xem ra cậu thật sự rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, vậy thì tôi đành nhập gia tùy tục thôi", Trần Triệu Dương nở nụ cười, sau đó hành động như tia chớp. Anh chộp lấy nắm đấm của Ngụy Thân, đồng thời tung ra một cú đá. 

Ngụy Thân rên khẽ một tiếng. Trần Triệu Dương đá trúng vào bụng hắn ta, khiến sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi, không nói ra được câu gì nữa.

"Mày... Mày dám đánh người của nhà họ Ngụy bọn tao, mày nhất định phải chết", nhìn thấy cảnh này, người đàn ông còn lại sợ khiếp vía, phãn nộ gào lên.

"Ồ, hình như vừa rồi cậu ta nói mình là người nhà họ Ngụy thì phải. Ôi, tôi đánh người nhà họ Ngụy mất rồi, làm sao bây giờ? Chắc chắn người nhà họ Ngụy sẽ tới đây trả thù tôi mất!", nghe thấy người kia nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức khuếch đại lên như thể sợ hãi lắm.

"Thăng oät, mày biết mình gây họa rồi thì mau thả cậu chủ Ngụy Thân ra rồi quỳ xuống xin lỗi đi", thấy Trần Triệu Dương sợ đến mức ấy, tên kia bày ra vẻ mặt ngạo mạn.

"Tôi... Tôi không muốn thằng đó xin lỗi, tôi muốn nó chết!", lúc này Ngụy Thân đã bớt đau một chút, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào. Trần Triệu Dương rồi trầm giọng gào thét.

"Xời, chết thì chết, dù sao tao cũng chẳng có gì để mất nữa rồi. Trước khi người nhà họ Ngụy đến báo thù, có khi tao nên giết chúng mày trước nhỉ?", Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó nghiêm túc nói. 

Ngoài Ngụy Thân ra thì còn ba tên nữa đang đắc ý gào lên, nhưng khi nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, đồng thời nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, tên nào tên nấy đều phải rùng mình.

Bọn họ có thể cảm nhận được rằng chàng trai này không hề nói đùa, anh thật sự sẽ giết Ngụy Thân.

"Hơn nữa, để nhà họ Ngụy trả thù tao muộn một chút, có phải tao nên giết người diệt khẩu không?", mặc dù Trần Triệu Dương chỉ đang lẩm bẩm một mình, nhưng câu nói của anh lại khiến bốn người Ngụy Thân run lên.

Đã thế giọng điệu của Trần Triệu Dương còn vô cùng bình tĩnh, như thể đây chỉ là chuyện cơm bữa với anh. Thật là đáng sợi

"Tôi không biết gì hết, tôi thề là sẽ không nói gì cả, đừng giết tôi", người đàn ông kia là tên quỳ xuống đầu tiên, sau đó gào khóc nói.

Hai cô gái bên cạnh cũng nhanh chóng quỳ xuống van xin.

Lúc này Ngụy Thân cũng trợn tròn mắt, hắn ta chỉ muốn tán gái thôi mà, sao lại chọc vào một tên đáng sợ như thế này?  

"Đừng giết tôi, vừa rồi tôi chỉ bất cẩn vấp ngã thôi, tôi chưa bao giờ gặp các người", Ngụy Thân cũng là người gió chiều nào xoay chiều nấy, hẳn ta mở miệng cầu xin.

Lần này đến lượt Trần Triệu Dương trố mắt ra. Vốn dĩ anh tưởng rằng người nhà họ Ngụy phải có cốt khí lắm cơ, không ngờ anh mới hù dọa một tí mà đã thành thế này rồi, đúng là khiến người ta bó tay.

Bây giờ phải làm sao mới dụ được những người khác của nhà họ Ngụy ra đây?"

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương nhìn về phía Dương Lệ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Dương Lệ cũng hơi ngơ ngác, Trần Triệu Dương diễn sâu quá rồi.
 
Chương 401


"Chẳng phải mày là người nhà họ Ngụy sao? Muốn tao tha cho mày thì cũng được thôi, đưa một trăm triệu để đền bù những tổn thất của tao", vẻ mặt của Trần Triệu Dương hơi khựng lại, sau đó anh hung hăng nói.

"Cái gì? Một trăm triệu? Sao mày không đi cướp giật ấy? Đừng mơ", nghe vậy, Ngụy Thân lập tức nhảy ngược lên, nổi giận nói. 

Tuy rằng hăn ta là cậu chủ chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng một trăm triệu là một con số khổng lồ với hắn ta, đào đâu ra đây!

"Hử? Không có hả? Không có thì chết đi", nghe vậy, Trần Triệu Dương giáng cho Ngụy Thân một cái tát thật mạnh, sau đó dữ dẫn nói.

"Đừng, tôi có, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Ngụy Thân sợ hết hồn, đến việc bị anh tát cũng chẳng quan tâm tới.

"Gọi mau lên, nói rõ là mày đang nợ bao nhiêu tiền", Trần Triệu Dương đồng ý cho Ngụy Thân gọi điện.

Ngụy Thân nghe vậy thì lập tức thở phào một hơi, chỉ cần có cơ hội cầu cứu là hắn ta sẽ có cơ hội báo thù.

Lúc này, hắn ta lấy điện thoại ra, tìm mục hộp thư rồi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, ngay sau đó lại gọi vào một dãy số.

"Bác cả, cháu là Ngụy Thân, cháu ra ngoài đắc tội với người ta, họ muốn cháu trả một trăm triệu, nếu không sẽ lấy mạng cháu... Vâng, đúng thế, cháu đang ở đường Thanh Phong. Vâng ạ, cháu cảm ơn bác, bác mang tám mươi triệu tới là được rồi, trong thẻ của cháu có hai mươi triệu", Ngụy Thân nói chuyện điện thoại rất lớn, sợ Trần Triệu Dương biết hẳn ta đang cầu cứu.

Trần Triệu Dương như cười như không nhìn Ngụy Thân, bởi vì sau khi nói ra vị trí của mình, hắn ta lập tức tắt máy ngay. Vì muốn anh tin rằng hắn ta đang gọi điện thoại lấy tiền thật, Ngụy Thân còn bịa ra câu đẳng sau.

"Có hai mươi triệu thì chuyển cho tao trước đi",

Trần Triệu Dương không vạch trần Ngụy Thân mà là đòi lấy tiền ngay.

Nghe vậy, Ngụy Thân chỉ muốn tự tát mình hai cái, sao hăn ta lại bịa ra cái câu đăng sau cơ chứ!

Hắn ta đã phải tiết kiệm rất lâu mới có được khoản tiền này, mục đích là để mua chiếc siêu xe mà hắn ta rất thích.

Bây giờ xem ra kế hoạch ấy đi tong rồi. Nhưng đợi đến khi bác cả dẫn người tới, thằng này ăn bao nhiêu của hẳn ta thì cũng phải nôn ra hết ấy chứ.

Nghĩ tới đây, Ngụy Thân không lắng nhắng gì cả, chuyển thẳng tiền cho Trần Triệu Dương. 

Nhận được tin nhän chuyển khoản, Trần Triệu Dương mừng húm.

Cuối cùng trong túi anh cũng có tiền lẻ rồi.

Mặc dù tấm thẻ mà Tô Hồng Mị đưa cho anh có rất nhiều tiền, nhưng ngoài cái lần mua đất ra thì anh chưa từng động tới nó. Trước khi đi anh đã gửi tin nhắn bảo Giang Tử Phong tới nhà mình lấy, mang nó đưa cho Hứa Thiệu Phong.

Sau này anh định để Hứa Thiệu Phong quản lý tài sản của mình, đương nhiên là phải đưa tiền cho hẳn rồi.

Một tấm thẻ khác anh đang có là thẻ mà Hứa Thiệu Phong đưa anh, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa nhận được tiền lãi.

Vậy nên hiện giờ anh đang rất nghèo.

Ngay cả tiền vé máy bay cũng là do Dương Lệ trả.

Dương Lệ trố mắt ra, không thể tin được là Trần Triệu Dương lại lừa được tiền, đã thế còn là những hai mươi triệu nữa, đỉnh thật đó! Thảo nào hồi đầu ở công ty anh suốt ngày đến muộn hoặc là trốn việc, thì ra là bởi anh chẳng thèm để ý tới mấy đồng tiền vặt vãnh ấy.
 
Chương 402


Sau nhận được tiền, Trần Triệu Dương không giày vò Ngụy Thân nữa mà ngồi lên mui xe của hắn ta thảnh thơi chờ đợi.

Bốn người Ngụy Thân vẫn đứng ở đó, không ai dám mở miệng, cũng không dám xin anh cho ngồi xuống.

Vị trí của bọn họ gần vùng ngoại thành nên rất ít xe cộ qua lại, cho dù có thì cũng chẳng mấy ai dừng lại xem.

"Vấn chưa tới hả? Cho mày thêm năm phút nữa, nếu không có người mang tiền tới thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày", Trần Triệu Dương nói với vẻ lạnh lùng, giọng nói mang theo sự bực bội rõ rệt.

"Sắp rồi, cứ yên tâm đi, tiền sẽ được mang tới ngay thôi", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Ngụy Thân sợ đến mức giật thót mình.

Đợi đến khi Trần Triệu Dương nhìn sang phía khác, ánh mắt của Ngụy Thân dần trở nên âm độc.

"Thăng chó, dám sỉ nhục tao như thế, đợi bác cả của tao dẫn người tới, tao nhất định phải khiến mày sống không bằng chết. Còn cả con người yêu xinh đẹp của mày nữa, tao sẽ nếm thử giúp mày, để mày biết đắc tội với người nhà họ Ngụy thì sẽ có kết cục thế nào". 

Lúc này, tuy rằng Trần Triệu Dương không biết Ngụy Thân đang nghĩ gì, nhưng từ nét âm độc vụt qua trong đôi mắt hẳn ta, anh dễ dàng đoán ra suy nghĩ của đối phương.

Nhưng anh không quan tâm, mục đích của anh là dụ người nhà họ Ngụy tới, chỉ cần người nhà họ Ngụy tới thì thù cũ nợ mới gì anh cũng sẽ tính sổ một lượt.

Theo thời gian trôi qua, Ngụy Thân ngày một bất an.

Chắc không phải bác cả định bỏ mặc hắn ta đấy chứ?

Nếu là thế thật thì hắn ta tiêu đời rồi.

Trong lúc Ngụy Thân suy nghĩ lung tung, hai chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.

"Bác cả, cháu ở đây", sau khi nhìn thấy xe, đôi mắt của Ngụy Thân sáng rực lên. Hắn ta hưng phấn tột độ, định chạy về phía đó.

"Mày định đi đâu? Chưa giao tiền mà đã đòi chạy hả?", Trần Triệu Dương giơ chân ra đạp Ngụy Thân rồi đè hẳn ta xuống mặt đất, anh cười tủm tỉm nói. 

"Thằng ranh, tao nói cho mày biết, mày tiêu đời rồi, người nhà họ Ngụy tới là mày sẽ chết chắc", thái độ của Ngụy Thân thay đổi hoàn toàn, lại bắt đầu vênh váo như trước.

Thậm chí hẳn ta còn kiêu căng hơn cả vừa rồi nữa, bởi vì người nhà họ Ngụy tới cũng đồng nghĩa với việc hắn ta có người chống lưng.

"Ồ? Đây là lý do mà mày huênh hoang đến thế sao? Được, đã thế thì mở to đôi mắt ra mà nhìn, xem cái chỗ dựa mà mày luôn lấy làm tự hào sẽ mang đến bất ngờ gì cho mày".

Nhìn thấy dáng vẻ của Ngụy Thân, Trần Triệu Dương bỗng sinh lòng đùa dai, anh đá văng hắn ta đi.

Sau khi được thả ra, Ngụy Thân mừng khấp khởi, hắn ta vừa lăn vừa bò tới trước hai chiếc xe của nhà họ Ngụy.
 
Chương 403


Ba người mà Ngụy Thân dẫn tới cũng lùi Bọn họ không dám hống hách nữa, bất kể là nhà họ Ngụy hay người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thì đều là những người mà bọn họ không thể dây vào được. 

"Bác cả, rốt cuộc bác cũng đến rồi, thằng ranh này chẳng những đánh cháu một trận mà còn nói nhà họ Ngụy chúng ta toàn là rác rưởi, hắn muốn xử lý thế nào cũng được. Bác mau tới dạy cho cái thăng ngông cuồng ấy một bài học đi".

Ngụy Thân đi tới bên cạnh bác cả mình, thêm mầm thêm muối kể lại sự việc, như thể hẳn ta đã phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy.

Nghe Ngụy Thân nói vậy, người kia trợn ngược mắt lên, hung tợn nói: "Hừ, đúng là chán sống rồi, tôi cũng muốn xem thử ở cái thành phố Vân Hải này, kẻ nào dám không nể mặt nhà họ Ngụy như thế".

Mặc dù người vừa tới thừa biết tính tình của Ngụy Thân, rất có thể bởi vì hắn ta quá phách lối kiêu ngạo nên mới gây ra chuyện này.

Nhưng trong cái nhìn của ông ta, chỉ cần người nhà họ Ngụy phải chịu ấm ức thì chính là lỗi của đối phương.

"Bác cả, chính là cái thằng đang nằm trên mui xe cháu ở đằng kia", nghe thấy bác cả nói vậy, Ngụy Thân mừng rỡ vô cùng, hän chỉ vào Trần Triệu Dương nói.

"Thăng nhóc, chính mày đã đánh cháu tao hả? Không mau tới đây rồi quỳ xuống xin lỗi đi!", người kia hùng hổ đi về phía Trần Triệu Dương, còn chưa tới nơi mà ông ta đã cất tiếng nói.

"Con lừa đen, lâu rồi không gặp!", nghe thấy giọng nói ấy, Trần Triệu Dương cảm thấy quen quen.

Sau khi đứng lên, anh không khỏi vui vẻ. Đây. chẳng phải là một trong hai anh em nhà họ Ngụy đã bị anh và Giang Tử Phong chơi khăm trong buổi bán đấu giá sao?

Người đàn ông mặt đen còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Thân đã mừng rỡ vênh mặt lên, hẳn ta lập tức nói ngay: "Thằng ranh, bác cả tao tới rồi, mày kiêu ngạo cho tao xem nào! Tao nói cho mày biết, bác cả tao là người tu luyện, mười hay hai mươi thằng như mày cũng không phải đối thủ của bác cả tao. Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi mau lên, nếu bác cả tao vui thì có thể sẽ tha cho cái mạng chó của

mày".

Lúc này, ba người đi cùng Ngụy Thân cũng theo tới. Dù sao người nhà họ Ngụy cũng tới rồi, bọn họ cảm thấy kết cục đã quá rõ ràng, tất nhiêu là không ai muốn bỏ lỡ thời khắc đặc sắc này.

Nghe câu nói khí phách của Ngụy Thân, ba người vui như tết, dù sao thì vừa rồi bọn họ cũng sợ mất hồn mất vía luôn mà. 

"Ồ? Vậy sao? Con lừa đen, ông muốn tôi quỳ xuống xin lỗi hả?", Trần Triệu Dương như cười như không nhìn người đàn ông mặt đen kia và hỏi.

Người đàn ông mặt đen bên cạnh run lên. Ông ta bỗng xoay người lại tát mạnh vào mặt Ngụy Thân, khiến nửa khuôn mặt còn lại của hắn ta cũng sưng tều lên.

"Bác cả, bác đánh nhầm người rồi, phải đánh thăng kia mới đúng chứ”, bị bác cả mình tát cho một cái, Ngụy Thân ngạc nhiên nhìn ông ta, nói với vẻ mặt nhăn nhó.

"Đánh mày đó! Cái thứ khốn kiếp, chọc ai không chọc, sao nhất định phải chọc tới cậu ta hả!", lúc này người đàn ông mặt đen muốn phát điên luôn rồi.

Trần Triệu Dương làm chuyện gì cũng không hề cố ky, mặc dù ông ta dẫn khá nhiều người tới, nhưng với Trần Triệu Dương thì chỉ là một đám nhãi nhép.

Tất cả là tại Ngụy Thân, nếu hắn ta nói rõ ra là mình đã chọc đến ai thì ông ta đã chẳng rơi vào thế bị động như vậy, đã thế còn là ở thành phố Vân Hải - địa bàn của nhà họ Ngụy, quả thực là một nỗi nhục 

"Vì sao ạ? Bác cả, thăng đó đã sỉ nhục nhà họ Ngụy chúng ta, bác không những không báo thù giúp cháu mà còn đánh cháu, bác có còn là người nhà họ Ngụy nữa không? Nếu bác là người nhà họ Nguy thì hãy bắt thằng ranh đó đi, con nhỏ đó để lại cho cháu, cháu muốn cô ta", lúc này Ngụy Thân chẳng để ý tới những chuyện đó nữa, hắn ta nổi khùng lên.

"Cái loại láo toét, dám nói thêm câu nữa là tao sẽ đánh chết mày!", tuy rằng người đàn ông mặt đen là một kẻ lỗ mãng, nhưng vẫn khá khôn ngoan.

Lúc này mà đắc tội với Trần Triệu Dương thì tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì, nhỡ Trần Triệu Dương giữ bọn họ ở lại thật thì tiêu mất thôi.

Cho dù sau đó nhà họ Ngụy báo thù giúp bọn họ thì cũng đã muộn rồi.

Vậy nên ông ta phải tránh chọc giận Trần Triệu Dương, thế nhưng cái thằng ngu Ngụy Thân này lại ăn nói ngông cuồng như thế, đã thế còn buông lời sỉ nhục cô gái bên cạnh Trần Triệu Dương nữa.

Phải biết rằng cậu chủ Ngụy Cường - con trai của gia chủ nhà bọn họ bị đánh tàn phế cũng là bởi vì dám có ý đồ với người phụ nữ của Trần Triệu Dương.

Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Thân, sắc mặt của Trần Triệu Dương trở nên khó coi.

Mặc dù Dương Lệ không phải người phụ nữ của anh, nhưng cô ấy đi cùng anh, không bảo vệ được người con gái mà mình dẫn tới thì thật là mất mặt.
 
Chương 404


"Cậu Trần, là cậu sao, sao cậu lại đến Vân Hải thế?", sau khi người đàn ông mặt đen dạy dỗ Ngụy Thân xong, thì ngượng ngùng nói, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.

Mọi người và Ngụy Thân vốn còn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy bác cả của mình lại cung kính Trần Triệu Dương, nói chuyện cũng rất mực cẩn trọng như vậy thì nhất thời trợn tròn mắt.

Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi, một cậu thanh niên ăn mặc bình thường như vậy, rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào chứ?

Lúc này Dương Lệ cũng thấy hoang mang, tuy rằng cô biết Trần Triệu Dương và nhà họ Ngụy có ân oán, nhưng lại không biết là ân oán gì.

Hiện giờ nhìn thấy thái độ của người nhà họ Ngụy đối với Trần Triệu Dương, cô lại càng thêm phần tò mò, rốt cuộc chàng trai này đã làm gì mà có thể khiến người nhà họ Ngụy đối xử đặc biệt tới vậy?

"Nếu như tôi không đến Vân Hải thăm thú, thì nhà họ Ngụy các ông không phải cũng sẽ đến Nam Hải tìm tôi sao, nếu đã như vậy, chi bằng tôi đến nhà họ Ngụy các ông một chuyến, giải quyết một lần tất cả các vấn đề đi". 

"Dù sao thì con người tôi cũng không thích phiền phức, thế nên, giải quyết ngọn nguồn với nhà họ Ngụy là cách lựa chọn tốt nhất".

Trần Triệu Dương nói với giọng bình thản, anh đến thành phố Vân Hải này, chưa từng nghĩ tới việc sẽ dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Ngụy.

Người đàn ông mặt đen sau khi nghe xong mấy lời của Trần Triệu Dương thì thầm run rẩy trong lòng, ông ta biết, mấy người mà mình đem theo căn bản không phải là đối thủ của Trần Triệu Dương, buộc phải gọi chỉ viện thôi.

"Cậu Trần, chắc chúng ta cũng chẳng có mâu thuẫn nào khác nhỉ? Nếu như là thăng oắt con khốn kiếp này đắc tội với cậu, vậy để tôi về chỉnh đốn trừng trị nó", người đàn ông mặt đen vội vàng cất tiếng nói, đồng thời trợn ánh mắt hung hăng nhìn Ngụy Thân một cái.

Thằng khốn này, lại có thể chơi mình một vố như vậy.

Nếu biết trước người mà Ngụy Thân đắc tội chính là Trần Triệu Dương, có đánh chết ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào vụ này. 

"Được rồi, việc nào ra việc đấy, Ngụy Thân đắc tội với tôi, tôi muốn một trăm triệu, không đắt chứ”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn người đàn ông mặt đen kia, nói với giọng vô cùng bình tĩnh.

Ngụy Thân chửi thầm một tiếng, chỉ xúc phạm có một chút mà lại đòi bồi thường tới một trăm triệu, đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao?

Nhưng hắn ta không dám nói ra, coi như của đi thay người, đợi đến khi hắn ta rời đi, nhất định phải báo lên dòng họ, để dòng họ phái người đến bắt Trần Triệu Dương lại.

Có điều bây giờ chỉ có thể cúi đầu trước đã.

"Đúng, đúng, thằng quỷ khốn nạn này có lỗi với cậu, một trăm triệu không đắt", người đàn ông mặt đen gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì ngậm đăng nuốt cay.

"Được rồi, chuyển tiền vào số tài khoản tấm thẻ này cho tôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, trước hết, thu được một chút lợi lộc cũng tốt. 

"Bác cả, tám chục triệu, cháu đã chuyển hai chục triệu rồi", Ngụy Thân đứng bên cạnh, khi nấy vừa bị bác của mình cho một cái bạt tai, rồi mắng cho một trận, tuy rằng trong lòng hẳn ta còn buồn bực, nhưng hắn ta cũng không muốn bác cả mình bị thiệt mất hai mươi triệu.

"Biết rồi, cậu Trần là người thế nào chứ? Có thể lừa thêm của chúng ta hai mươi triệu sao? Cút sang một bên cho tao!", người đàn ông mặt đen vỗ vào. đầu Ngụy Thân một cái, sau đó lại tức giận mắng hắn ta một trận.

Trần Triệu Dương nhếch mép cười như không cười nhìn hai bác cháu Ngụy Thân, chỉ là hai mươi triệu, quả thật anh chẳng thèm để vào mắt.

Cái anh muốn là thanh toán rạch ròi đến nơi đến chốn với nhà họ Ngụy.

Chuyến đi của anh hôm nay, e là đám lãnh đạo. nhà họ Ngụy đã biết anh đến Vân Hải rồi, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tới tìm anh.

Đương nhiên, thứ anh cần không phải là tiền nhà họ Ngụy.

Nhà họ Ngụy là gia tộc vững mạnh hơn cả nhà họ Diệp, đoán chừng cũng cất giấu được không ít thiên tài địa bảo nhỉ? 

Ban đầu, trái Bách Linh kia giúp anh kiếm được. món lời không nhỏ, nếu như có thể lấy được mấy món thiên tài địa bảo nhà họ Ngụy, không chừng có thể khiến sức mạnh của anh lại được tăng vọt lên lần nữa.

Bọn họ đã nhanh chóng chuyển hết tiền qua cho Trần Triệu Dương, anh cũng không làm khó hai người họ nữa, để bọn họ rời đi.

"Đi đi, tiền kiếm được, cô lấy đi sửa xe đi", Trần Triệu Dương vui vẻ nhìn Dương Lệ rồi nói.
 
Chương 405


"Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ để cho tôi đi sửa xe thôi sao? Cứ trực tiếp đổi xe khác cho. tôi là được rồi", Dương Lệ lại liếc mảt, vẻ mặt đầy xem thường nói.

"Được, đi, mua xe khác." Trần Triệu Dương vung tay, vô cùng ngang tàng đi lên xe.

"Thế còn được!", Dương Lệ gật đầu hài lòng, sau đó ngồi lên ghế lái.

"Mà thôi, tiền này cậu kiếm được cũng không dễ gì, đắc tội với nhà họ Ngụy, không phải là chuyện tốt lành gì”, sau khi khởi động xe xong, Dương Lệ lại nói.

"Hơn nữa, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết phải cảm ơn cậu như thế nào", Dương Lệ ngượng ngùng nói.

"Sao? Nghĩ thông suốt rồi à, muốn lấy thân báo. đáp tôi hả? Ây da, tiếc rằng tôi là người đã có gia đình rồi, chỉ có thể phụ tấm lòng của cô đối với tôi mà thôi", Trần Triệu Dương ra vẻ xót xa rầu rĩ, nói.

"Cút đi, ai thèm thích người như cậu chứ", Dương Lệ nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, vẻ

ngượng ngùng tan biến, thay vào đó là sự tức giận.

"Ha ha ha...",

Trần Triệu Dương cười phá lên.

Trần Triệu Dương biết, dựa vào thực lực nhà họ Ngụy, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nơi trọ của anh mà thôi, để không làm liên lụy đến nhà họ Dương, Trần Triệu Dương không ở nhà họ Dương mà tìm một khách sạn ở tạm.

Nhà họ Ngụy.

Hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân đã về đến nhà, và người nhà họ Ngụy lúc này cũng đã nhận được tin tức, đều tập hợp đông đủ tại đại sảnh nhà họ Ngụy.

"Lương Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chắc là Trần Triệu Dương không?", vừa thấy hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất cất tiếng hỏi.

"Gia chủ, không còn nghỉ ngờ gì nữa chắc chắn là Trần Triệu Dương", Ngụy Lương Bình có phần ấm ức nói.

Đây đã là lần thứ hai bị Trần Triệu Dương chọc giận, lần nào cũng là cả quá trình nhục nhã ê chề.

"Gia chủ, nếu thằng Trần Triệu Dương này đã đến Vân Hải, vậy chính là cơ hội của chúng ta rồi, tên phản bội nhà họ Ngụy chúng ta lần trước, tôi vẫn luôn cảm thấy là do Trần Triệu Dương cài vào, tên đó muốn nhà họ Ngụy chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng, nếu như không nằm bắt lấy cơ hội này, đợi đến khi nó trở về Nam Hải, muốn tìm cơ hội khác e cũng khó”.

Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng lên cất tiếng nói.

"Không sai, con người Trần Triệu Dương này đã trở thành sự sỉ nhục của nhà họ Ngụy, nhất định phải nhổ bỏ tận gốc".

"Nếu như thằng đó ở Nam Hải thì chúng ta còn không làm gì được, giờ tên đó đến địa bàn chúng ta rồi, không phải là chúng ta muốn xử lý thế nào thì xử lý sao".

"Mọi người đừng phát biểu ý kiến gì nữa, nghe xem gia chủ nói thế nào trước đi!"

Người nhà họ Ngụy nghe thấy tin Trần Triệu Dương đến đây, ai nấy đều sôi sục hận thù, chỉ tiếc không thể xông thẳng đến trước mặt Trần Triệu Dương, tự tay đâm anh một nhát.

Nghe thấy người dưới nói vậy, Ngụy Giang Hà lập tức gật đầu hài lòng.

Không phải ông ta không muốn báo thù, ban đầu sau khi biết con mình bị đánh tàn phế, Ngụy Giang Hà đau khổ một thời gian dài, nhưng ông ta không dám tùy tiện đi báo thù, ông ta không muốn vì con trai mình mà khiến gia tộc chịu tổn thất.

Bây giờ nhìn thấy người trong gia tộc đoàn kết một lòng như vậy, ông ta cảm thấy vui vẻ vô cùng.

"Tên Trần Triệu Dương này quả thật vô cùng đáng ghét, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thực lực của hắn vô cùng mạnh".

"Nhưng nhà họ Ngụy chúng ta cũng không phải dạng dễ chọc đến, nếu Trần Triệu Dương đã đến Vân Hải chúng ta, vậy thì phải cho hắn biết sự lợi hại của nhà họ Ngụy”, Ngụy Giang Hà nói với sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. 

"Không sai, hơn nữa, nếu như để mấy gia tộc khác ở Vân Hải biết được kẻ thù của nhà họ Ngụy đến Vân Hải mà nhà họ Ngụy chúng ta lại không có động tĩnh gì, thì đúng là một cú đả kích trí mạng tới danh tiếng của chúng ta".

Lúc này, một ông lão đột nhiên mở mắt lên tiếng.

Nghe thấy được ông lão này cũng đã mở lời, đương nhiên những người khác cũng chẳng có ai phản bác.

"Vậy thì cứ quyết định thế đi, tiếp theo chúng ta bắt đầu lên kế hoạch tác chiến", Ngụy Giang Hà vừa thấy vậy, lập tức gật đầu, bắt đầu lên kế hoạch nhiệm vụ.
 
Chương 406


Trần Triệu Dương tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.

Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.

Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.

Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Triệu Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Triệu Dương thực sự cảm thấy áy náy.

Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.

Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.

Tối hôm đó, khi Trần Triệu Dương đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh. 

Anh lập tức mở to hai mảt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.

“Đến nhanh phết”, Trần Triệu Dương cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.

Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Triệu Dương vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.

Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.

“XI...

Những người này xốc giường Trần Triệu Dương vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.

“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.

“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài. 

Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhăm ngay Trần Triệu Dương rồi bắt đầu nã đạn.

Chỉ là tốc độ của Trần Triệu Dương lại càng nhanh hơn, viên đạn được bản ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.

Một người đàn ông đứng gần Trần Triệu Dương bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.

Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Triệu Dương rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.

Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.

Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Triệu Dương vẫn đứng im ở đó như từ nấy đến giờ chưa từng động đậy vậy.

“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng..

Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.

Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?
 
Chương 407


“Các người hết đạn rồi sao, thế thì đến lượt tôi rồi”, Trần Triệu Dương dùng khả năng xuyên thấu của mình để nhìn, dù tần xuất băn ra những viên đạn đó rất dày nhưng anh vẫn có thể tìm được kế hở mà né tránh.

Hơn nữa, từ sau lần trước tách cây thông Phỉ Thúy ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh đã đến giới hạn, hôm sau hồi phục lại thì anh phát hiện nó lại mạnh hơn.

Bất kể là về khoảng cách hay là độ rõ nét thì đều có tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Giới hạn này cũng được xem là một cách xúc tiến khả năng nhìn xuyên thấu mạnh mẽ hơn.

Nhưng cách này thực sự quá tra tấn, mắt của anh quá đau, não như muốn nổ tung ra vậy.

Cho nên, nếu không phải trường hợp cần thiết thì anh sẽ không dùng đến cách này. 

Sau khi Trần Triệu Dương nói xong thì thân hình lập tức biến mất tại chỗ cũ, rồi ngay lập tức xuất hiện trước mắt một người ở đó, anh tung một cước ra đá văng tên đó.

Người đó bị đạp cho thủng một hõm ở bụng, chắc chắn không thể nào sống được nữa.

Những người còn lại đã lấy ra vũ khí rồi lao về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương lười phải dài dòng với đám người này, dám quấy rối giấc ngủ của anh, lại làm cho phòng anh thành cái dạng này thật sự khiến cho anh tức giận không thôi.

Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, bốn người còn lại không phải là đối thủ của anh.

Sau khi xử lý xong người cuối cùng, anh lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, theo lý mà nói người nhà họ Ngụy biết được thực lực của anh như thế thì không thể nào chỉ phái mấy người như thế này đến được.

Không hợp lý, chắc chắc anh đã bỏ sót cái gì đó.

Nghĩ đến đây, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn vào thi thể mấy người ở đây. 

“Chết tiệt, mình biết chuyện không thể nào đơn giản như thế mà”, sau khi anh nhìn xong thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Sau đó, anh giậm hai chân một cái, cả người lập tức lao vào cửa kính rồi phá tan nó mà nhảy xuống tầng.

Bịch...

Ngay khi anh vừa lao ra ngoài thì một ngọn lửa dữ dội trực tiếp nuốt trọn lấy căn phòng anh vừa ở.

Áp lực kinh hoàng ập tới, tốc độ lao xuống dưới của anh càng nhanh.

Trần Triệu Dương thi triển kỹ năng, dùng chân khí của mình, ngay khi anh sắp tiếp đất thì anh tăng cường khí lực để giảm đốc độ rơi xuống.

Cuối cùng anh lại tăng tốc rời xa vị trí ban đầu. Ngay khi anh rời khỏi đó, mảnh vỡ bị phá hủy bởi ngọn lửa từ trên cao rơi xuống trực tiếp rơi trúng chỗ anh vừa tiếp đất.

Vốn anh còn nghĩ đến đây là xong rồi nhưng một cảm giác sắp có nguy hiểm lập tức ập đến.

Không ngừng lại chút nào mà anh lập tức biến mất khỏi mặt đất.

“Xùy...

Một ánh lửa phát ra từ nơi anh vừa đứng, có lẽ là một viên đạn bắn tỉa.

Trần Triệu Dương lại nhảy sang chỗ khác, một viên đạn khác lập tức bắn theo anh.

“Nhà họ Ngụy, quả nhiên thật nhiều mánh khoé mà”, nhà họ Ngụy này đúng là muốn giết chết anh bằng mọi giá.

“Cảm giác hơi quen, là cặp tay súng bắn tỉa đó”, Trần Triệu Dương nhận thất cách thức bản tỉa quen thuộc thì hiểu ra, hai người này chính là hai người ban đầu nhà họ Diệp sai đến đánh lén anh. Khi anh xử lý nhà họ Diệp thì không phát hiện ra họ, không ngờ bây giờ lại đi nương nhờ nhà họ Ngụy.

“Lần này nhất định không thể nào tha cho bọn họ”, mắt anh lóe ra một tia sáng lạnh, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn qua một cái lập tức biết được vị trí của hai tay bắn tỉa kia.

“Cái đệt, sao lại là con gái? Lại còn là sinh đôi”, ngay khi anh nhìn thấy hai tay bản tỉa đó thì lập tức ngây người. 

Vốn anh còn nghĩ là hai tay sát thủ tàn nhẫn, không ngờ lại là hai chị em sinh đôi.

Tất nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai chị em này rất xinh đẹp, không phải cái kiểu xinh đẹp dịu dàng mà lại mang theo một sự lạnh lùng anh khí.

r Chỉ là, kể cả hai tay bắn tỉa này có xinh hơn nữa thì anh cũng không tính tha cho họ, đây đã là lần thứ 3 rồi.

Quá tam ba bận, nếu họ cứ trốn mãi thì anh cũng không biết đi đâu tìm họ.
 
Chương 408


Ngay lập tức, bóng dáng của Trần Triệu Dương vụt lóe lên, tạo đòn né chữ S tránh sang một bên, những viên đạn bản tỉa kia hoàn toàn không thể chạm vào anh.

Hai tay xạ thủ song sinh đó đều vô cùng sững sờ, vì bọn họ nhận ra rằng Trần Triệu Dương đã sử dụng đòn né chữ S.

Tại sao bọn họ lại bị sốc đến như vậy?

Vì đòn né chữ S là một huyền thoại trên chiến trường, nó đặc biệt dùng để né đòn của các tay súng bắn tỉa.

Tương truyền, rất ít người có thể thành thục thao tác né đòn chữ S này. Ngay cả khi thành thục thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp, không ai có thể né quá 5 lần liên tiếp.

Nhưng Trần Triệu Dương đã có thể né đòn bắn tỉa của bọn họ mọi lúc, phải biết rằng hai người họ là chị em sinh đôi có thần giao cách cảm, dù một người trong hai xạ thủ đó có sai sót thì người còn lại cũng có thể kịp thời bổ sung.

"Tên này quả là một tên biến thái, Trần Triệu Dương nhận ra bọn họ, ngược lại bọn họ cũng nhận ra anh. 

Thông qua phạm vi bản tỉa, bọn chúng biết rằng Trần Triệu Dương chính là mục tiêu mà mình đã tấn công ở thành phố Nam Hải.

Phải biết rằng, lúc lần đầu tiên anh bị bắn tỉa, bọn họ đã cảm thấy có chút kỳ quái khi anh né được đạn bắn tỉa, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới điều này.

Bây giờ, nhìn thấy Trần Triệu Dương triển khai nó ở chỗ trống trải này, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi biết mục tiêu không phải người mình có thể giết chết được nên liền muốn rút lui.

“Rút lui”, hai người họ nhanh chóng xác nhận qua tai nghe một lượt, rồi vội lui về phía xa.

“Hôm nay các cô đừng hòng chạy trốn”, Trần Triệu Dương đương nhiên nhìn thấy hai người họ chuẩn bị chạy trốn, anh liền trực tiếp đuổi theo một trong hai người đó.

Hai người là chị em sinh đôi, đương nhiên là quan hệ giữa hai chị em sẽ rất tốt, chỉ cần bắt được một trong hai người thì không cần lo lắng về người kia, chắc chắn sẽ sa vào lưới.

Tốc độ của Trần Triệu Dương rất nhanh, lần này không có tay súng nào khác yểm hộ, một người trong đó chỉ cách anh một trăm mét. 

Khoảng cách này đối với xạ thủ mà nói, quả là ngàn cân treo sợi tóc.

“Cô đừng hòng chạy thoát, mau đứng lại! Yên tâm, tôi sẽ không giết cô”, Trần Triệu Dương thấy cô †a vẫn đang liều mạng chạy trốn, anh lập tức truyền âm đến.

Trong lòng nữ xạ thủ chợt run lên, bởi vì giọng nói đó hiện lên trong đầu cô ta quá rõ ràng, cô ta còn tưởng rằng anh đã đuổi đến bên cạnh mình rồi.

Cô ta nhanh chóng rút một con dao găm từ bắp chân, quay đầu lại và phóng nó về phía sau.
 
Chương 409


Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là nó đã được phóng đi một cách vô ích.

Trần Triệu Dương hoàn toàn không ở phía sau, cũng không ở xung quanh cô ta, và khi cô ta đang chăm chú quan sát thì Trần Triệu Dương đang từ xa vụt đến.

“Chết tiệt! Bị lừa rồi”, cô ta thầm nguyền rủa, mặc dù không biết Trần Triệu Dương làm như thế nào, nhưng cô ta cũng không có thời gian để nghĩ tới nó, trước mắt phải bỏ chạy trước đã.

Chỉ là lúc cô ta định nhanh chóng chạy trốn một lần nữa thì đã quá muộn. 

“Mau đứng lại!", lần này, giọng nói của Trần Triệu Dương vang lên bên tai của cô ta là thật, anh đã vượt lên phía trước chặn cô ta lại.

“Đi chết đi!", ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lùng, lập tức con dao găm trong tay cô ta xoẹt về phía cổ anh.

“Là con gái, đừng lúc nào cũng chỉ biết dùng dao với súng thế chứ, thật chẳng yểu điệu tý nào. cả", Trần Triệu Dương lắc đầu, rồi dùng hai ngón tay trực tiếp kẹp con dao găm lại, sau đó vặn một cái, cô ta căn bản không thể chống cự được chút nào, sau đó anh nhanh chóng đoạt lấy con dao găm.

Trần Triệu Dương không đợi cô ta động thủ lại, trực tiếp duõi tay ra một chút, cô ta vốn không có cách nào để phản kháng được, liền bị anh vật xuống đất.

Trần Triệu Dương sợ những người này sẽ tự sát, nhanh chóng kiểm tra răng của cô ta và tất cả mọi thứ có thể tự sát.

Nữ xạ thủ vừa xấu hổ vừa tức giận, vì Trần Triệu Dương không chỉ sờ miệng mà còn lục lọi khắp người cô ta. 

Vì trước giờ cô ta chưa từng để cho tên đàn ông nào đụng chạm vào người mình, bây giờ lại bị chính mục tiêu của mình làm cho nhục nhã như vậy.

Ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chăm vào Trần Triệu Dương với ánh mắt căm phãn.

“Cô nhìn gì mà nhìn? Đây đã là lần thứ ba hai chị em nhà cô muốn lấy mạng của tôi rồi, lẽ nào tôi còn không được ra tay với các người sao?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt chứng mình của cô ta thì hừ lạnh một tiếng nói.

“Anh giết tôi đi, tôi sẽ không tiết lộ cho anh bất cứ điều gì đâu”, nữ xạ thủ nói với vẻ mặt vô cùng cương quyết.

“Có phải cô bị ngốc không? Tôi còn cần cô nói cho tôi t cái gì sao? Nhà họ Ngụy cùng nhà họ Diệp phái hai người ngốc nghếch như các cô đi thực hiện nhiệm vụ cũng thật cạn lời. Chỉ số IQ này thật khiến người khác phải lo lắng”, Trần Triệu Dương vươn tay ra, gõ nhẹ lên cái trán bóng loáng của cô ta rồi nói.

Cô ta càng xấu hổ hơn khi bị anh gõ vào trán một cách thân mật vậy, đây quả nhiên là một sự tra tấn về tâm hồn. 

“Nếu cô chết vậy làm sao chị em gái đó của cô có thể tự mình sa vào bẫy được? Cho nên, cô vẫn còn có ích lắm”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó bịt miệng của cô ta lại.

Bởi vì anh sợ rằng cô gái ngốc nghếch này sẽ tự sát sau khi nghe thấy những lời mình nói, như thế thì chị em gái kia của cô ta sẽ không phải vì cứu mình mà sa vào tù tội.

Sau khi bị Trần Triệu Dương bịt chặt miệng lại, cô ta chợt cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt căm hận.

Sự việc ngày hôm nay đã dạy cho anh một bài học, chỉ một thời gian ngắn kể từ khi trở về thành phố, anh đã quên ngay cả sự cảnh giác cơ bản.

Hàng loạt vụ ám sát của nhà họ Ngụy ngày hôm nay, nhắc nhở anh rằng mình đã đắc tội rất nhiều người, những người này e là dùng vô số thủ đoạn khác nhau, anh không hi vọng bản thân rơi vào cách mà anh quen thuộc nhất.

Suy cho cùng, ban đầu khi ở đấu trường quốc tế, những thủ đoạn này anh sớm đã bỏ lại và đào thải đi rồi.

Nếu thực sự rơi vào hoàn cảnh đó thì quả là một trò cười. 

Danh tiếng của anh với tư cách là Vua Sói cũng sẽ bị hủy hoại.

Quả nhiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện trong tầm nhìn của anh, ăn mặc giống như nữ xạ thủ này, đều là áo da và quần da, cùng với một khẩu súng bắn tỉa trên lưng.

Có vẻ như cô ta biết rằng việc bắn tỉa không hề hấn gì tới mình nên cô ta không sử dụng nó nữa.

“Anh đã làm gì em gái tôi?”, giọng cô gái rất lanh lảnh, nếu không phải quá lạnh lùng, e rằng sẽ khiến người ta say như điếu đổ mất.

“Cô ta không sao, vẫn còn sống. Nói đi, các cô đã bản tôi ba lần rồi. Chuyện này nên tính sao đây?”, Trần Triệu Dương cười, đúng là chị em tình thâm.

“Anh nói đi, muốn cái gì ở chúng tôi?”, quả nhiên là cô chị bình tĩnh hơn cô em, liền nói thẳng vào vấn đề.

“Tôi cũng không biết. Nhìn các cô cũng chẳng có thứ gì có thể cho tôi. Bỏ đi, vẫn nên giết chết các cô thì hơn, như vậy sau này, tôi đỡ phải lo lắng mình có bị ăn phải một viên đạn nào không, à không, nên là hai viên mới đúng. Đến lúc đó, tôi sợ rằng mình sẽ không thể ngủ ngon được”. 

Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi rồi bất lực. nói.

“Anh...", khi nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Trần Triệu Dương, cả người cô chị lập tức run lên.

“Như thế này đi, nếu anh có thể để em gái tôi đi, tôi sẵn sàng đi cùng anh. Bất kể anh muốn làm gì tôi... Tôi đều sẽ không phản kháng”, cô chị khẽ cắn môi nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
 
Chương 410


Cô em năm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hai mắt rưng rưng, đương nhiên là cô ta nghe thấy được những lời mà chị mình nói, điều này khiến cho cô ta cảm thấy bản thân như một gánh nặng, thậm chí liên lụy đến cả chị của mình.

“Ôi trời! Cô là diễn viên sao? Nói như thể mình oan ức lắm, vậy oan ức của tôi thì tìm ai để nói đây?”, nhìn thấy dáng vẻ hai chị em họ, Trần Triệu Dương lại càng thêm buồn bực.

“Tôi không hề gây hấn gì với hai cô nhé! Vậy mà các cô đã ám sát tôi ba lần rồi, tôi đi tìm ai kể khổ đây?"

“Còn nữa, các cô nghĩ rằng tôi thèm thuồng các cô chắc, lần đầu tiên ám sát tôi, các cô không có nhìn thấy sao? Vợ tôi xinh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể hứng thú với phụ nữ khác được chứ!”

“Nếu vợ tôi mà biết tôi lăng nhăng ở bên ngoài, cô vợ xinh đẹp đấy của tôi nhất định sẽ ly hôn với tôi mất, vậy hai cô nói xem, có phải tôi càng thua thiệt hơn không?”

Trần Triệu Dương nói một hồi, bản thân cũng cảm thấy mình quá ủy khuất rồi.

Hai chị em họ cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ lại những gì Trần Triệu Dương nói, quả thật có lý. 

Việc này khiến hai người họ nhất thời có chút khó xử, ngoài cơ thể ra, bọn họ cũng chỉ còn mạng của mình mà thôi.

“Tôi sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của em gái mình, anh thả em ấy đi đi”, lúc này, cô chị đột nhiên rút một con dao găm từ chân của mình ra, dí vào cổ của mình rồi nói với Trần Triệu Dương.

“Này, tôi nói muốn mạng của hai cô lúc nào chứ? Đừng có động một tý là đòi sống đòi chết, mau bỏ con dao xuống cho tôi”, Trần Triệu Dương bất lực nhìn cô chị nói.

“Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?”, cô chị nghe vậy liền buông dao găm xuống, mở miệng hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cô nói xem dáng dấp các cô cũng không tệ, tìm một gia đình tử tế rồi gả đi, có phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại không? Tại sao cứ nhất định phải làm công việc nguy hiểm như thế?”, Trần Triệu Dương có chút quan tâm nói.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, trong mắt hai người họ lộ ra vẻ đau khổ, chứng kiến ánh mắt đó của hai người, Trần Triệu Dương biết, e là hai cô gái này là người có tâm sự, chắc chắn là có nỗi niềm gì khó nói. 

“Được rồi, tôi không hỏi nữa, các cô đi đi, về sau đừng hở ra là chạy tới ám sát tôi nữa đấy”, anh cũng lười phải đùa giỡn với hai người họ nữa.

Gặp hai cô gái này, Trần Triệu Dương lại nhớ tới trước đây khi anh mới bước chân vào con đường này, cũng đơn thuần như thế. Nếu cho anh một cơ hội để lựa chọn lại, có lẽ anh sẽ không chọn lại con đường tràn ngập máu tanh này.

Cho nên, anh cũng muốn hai người họ được lựa chọn một lần nữa.

Thế nhưng, mỗi người một chí, anh cũng chỉ nói đến đó mà thôi.

Lúc này, Trần Triệu Dương liền thả cô em ra, rồi xoay người đi về phía xa.

“Đáng chết thật, muộn thế này rồi còn phải đi tìm chỗ ở mới nữa”, Trần Triệu Dương có chút buồn bực, may là chỗ khách sạn anh ở kia không đông người, hai bên phòng cũng không có ai ở, nếu không, quả bom vừa rồi không biết sẽ gây ra thương vong lớn cỡ nào.
 
Chương 411


Trần Triệu Dương không muốn vì mình mà khiến một số người vô tội khác bị thương. 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà lúc ở trong khách sạn, anh đã đăng ký thông tin giả.

Nếu không, cảnh sát chắc chắn đã tìm thấy anh rồi.

“Các cô đi theo tôi làm gì?”, Trần Triệu Dương đi được một đoạn, bất lực quay đầu lại nhìn hai người họ.

Hai người đều cắn chặt môi, không nói gì.

“Các cô muốn theo thì cứ việc theo, nhưng có thể giấu khẩu súng đang đeo phía sau đi có được không? Thật sự quá bắt mắt rồi”, anh đột nhiên cảm thấy bất lực khi thấy hai người đều im lặng.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai người nhanh chóng lấy súng bắn tỉa trên vai xuống gấp lại, bỏ vào một cái túi vải.

“Thật tiện lợi”, anh thầm thở dài khi thấy hai người chỉ cần gấp khẩu súng rồi cất vào trong túi, điều này quả là khéo léo.

Trần Triệu Dương đi bộ hơn mười phút cuối cùng cũng tìm thấy một khách sạn, hai người họ cũng nhắm mắt theo đuôi, cứ thế mà theo sau anh. 

“Tôi muốn một... hai phòng lớn”, sau đó Trần Triệu Dương lại lấy ra một thẻ căn cước khác, đưa cho người của khách sạn.

Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy anh đi cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy đến thuê phòng thì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khách sạn họ cũng không thể quản được mấy chuyện này.

Rất nhanh sau đó, Trần Triệu Dương và hai nữ xạ thủ đã làm xong thủ nhận phòng. Cả ba đều đi thẳng lên lầu.

“Hai cô nói đi, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã thuê phòng rồi, hai cô quay về phòng nghỉ đi, đừng đến quấy rầy tôi”, vào đến phòng, nhìn thấy hai người họ vẫn cứ đi theo mình, Trần Triệu Dương có chút không kiên nhẫn nói.

“Bịch..”

Điều mà Trần Triệu Dường không ngờ tới là hai người họ trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

“Này, hai cô muốn làm gì? Tôi không hề bắt nạt hai người”, nhìn bộ dạng hai người họ, Trần Triệu Dương nhanh chóng né người sang một bên nói.

“Anh thực sự rất mạnh, chúng tôi muốn đi theo anh”, cô chị lên tiếng trước, dường như cô em biết mình không giỏi ăn nói nên cứ im lặng. 

“Hở?”

Trần Triệu Dương ngây người ra một hồi, anh không ngờ kết quả lại như thế này.

“Chị em cô chắc nhìn thấy tôi thực lực mạnh, muốn tôi giúp hai cô đối phó với tổ chức phía sau sao?”, anh chế nhạo và trực tiếp nói ra mục đích của bọn họ.

Lăn lộn trên đấu trường quốc tế nhiều năm như: vậy, anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc.

Có thể bồi dưỡng được kỹ thuật bắn tỉa mạnh mẽ như vậy, hơn nữa hai người họ còn là tay bắn tỉa song sinh, e rằng tổ chức của bọn họ cũng không hề kém cỏi.

Hai cô gái này muốn thoát khỏi tổ chức, nhưng lại muốn tìm mình để làm lá chắn.

Xem mình là kẻ ngốc chäc!

Quả nhiên khi nghe thấy những lời của anh nói, hai người liền biến sắc rồi cúi đầu xuống. 

“Nếu như anh thật sự có thể thu nhận chúng tôi, sau này hai chị em tôi có thể trung thành với anh, sẽ không bao giờ phản bội... Vì sao anh không đồng ý, có phải anh cho rằng hai chúng tôi rất kém cỏi?”, lúc này, cô em không màng đến lời dặn của chị mình mà lên tiếng.

“Sao vậy, lẽ nào không phải sao? Ba lần đều không giết được tôi, lần thứ ba thì lại bị tôi bắt được”, Trần Triệu Dương nhìn cô em với vẻ mặt giễu cợt hỏi.

“Tôi...”

Khi nghe anh nói vậy, cô em cứng họng không nói nên lời nhưng vẻ mặt cô ta có vẻ không phục.

“Nói cho tôi biết, lần đầu tiên hai cô ám sát tôi là người nhà họ Diệp thuê sao?”, Trần Triệu Dương luôn có một thắc mắc, hai người này là thành viên của tổ chức sát thủ, nhưng mà khi bản thân vừa mới tách khỏi Diệp Sùng Minh, chưa đầy nửa tiếng, hai cô gái này đã đến ám sát mình rồi.

“Phải, nhưng cũng không hẳn là vậy, nhà họ Diệp có ân với chúng tôi, lúc đó chúng tôi cũng đang ở nhà họ Diệp, nên không thể không ra tay giúp đỡ”, đã đến bước này, không có gì phải giấu diếm cả. 

Trần Triệu Dương gật đầu, chẳng trác người họ ra tay nhanh như vậy là vì lý do.
 
Chương 412


“Nếu các cô muốn rời khỏi tổ chức ban đầu thì chắc đã suy nghĩ kỹ rồi. Vậy tôi muốn biết chuyện gì, các cô đều phải trả lời tôi”, Trần Triệu Dương nhìn thẳng vào hai người họ với ánh mắt thăm dò.

Vốn dĩ anh chỉ định quay về thành phố và sống một cuộc sống yên ổn.

Nhưng ngày càng xảy ra nhiều chuyện hơn, lại càng đắc tội với nhiều người, anh đã từ từ đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống mà bản thân mong muốn rồi.

Trần Triệu Dương cũng biết, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Bản thân càng không muốn quan tâm thì e là rắc rối cũng tự tìm đến.

Nếu đã như vậy thì hà tất gì phải ẩn nấp.

Cứ thuận theo tự nhiên là được.

“Tôi tên Cận Băng, em gái tôi là Cận Liệt. Chúng tôi đều thuộc tổ chức sát thủ Lưỡi Săn. Lần này tới

Hoa Hạ, chúng tôi chỉ muốn tìm người”, người chị gái tên Cận Băng lập tức lên tiếng. 

“Lưỡi Săn là tổ chức xếp hạng thứ 25. Được thôi, vậy sau này hai cô cứ đi theo tôi. Nhưng tôi nói trước nhé, con người tôi không thích nhất là bị phản bội, hai cô hiểu chứ?”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, hai người họ sửng sốt, không ngờ anh lại biết Lưỡi Săn. Chuyện này thì người bình thường không thể nào biết được.

Nhưng khi nhớ đến thân thủ của Trần Triệu Dương thì hai người họ cũng đủ biết.

“Đã rõ!”, hai người đồng thanh trả lời.

“Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hai cô còn về thành phố Nam Hải. Tới hồ Lộc Minh tìm một người tên Giang Tử Phong. Cậu ta sẽ tự biết sắp xếp cho hai người ra sao”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi rồi kêu hai người họ đi tìm Giang Tử Phong.

Hai người họ bèn rời khỏi. Chờ sau khi hai người họ đi khỏi, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhà họ

Ngụy đúng là có chút thủ đoạn.

Thời gian ngắn như vậy đã tìm ra nơi ở của anh, còn bố trí kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, có thể nói là mưu tính không hề sai lệch.

Nếu không phải anh đã trải qua nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, nếu không phải anh có mắt xuyên thấu thì e rằng lần này thật sự sẽ gặp nguy hiểm rồi.

Ban đầu, Trần Triệu Dương còn muốn từ từ tính sổ với nhà họ Ngụy, nhưng giờ xem ra nhà họ Ngụy quả thật hơi nôn nóng rồi.

Nếu đã như vậy thì anh đành phải chủ động ra tay thôi, ngược lại anh muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Ngụy có nội tình gì.

Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh của nhà họ Ngụy khá căng thẳng. Vì người mà bọn họ phái đi, tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, cũng đã quá giờ hẹn với bọn họ hai tiếng đồng hồ rồi.

“Reng reng...”

Chính ngay lúc này, điện thoại của Ngụy Lương Bình đột nhiên reo lên đinh tai nhức óc cả đại sảnh.

Sau khi Ngụy Lương Bình nghe máy, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.

“Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi. Toàn bộ người của chúng ta đều bị đánh úp”, Ngụy Lương Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía ông chủ Ngụy Giang Hà với vẻ khổ sở.

Nghe Ngụy Lương Bình nói vậy, tất cả người nhà họ Ngụy có mặt ở đó đều huyên náo cả lên.
 
Chương 413


Phải biết là kế hoạch của bọn họ vạch ra vô cùng chu toàn, có thể nói, theo như họ đã nghĩ thì đó là một kế hoạch không có chút sơ hở nào.

Cho dù là thiên tiên võ giả thì cũng rất khó tránh khỏi chiêu giết người hàng loạt của bọn họ.

Sắc mặt của Ngụy Giang Hà không được tốt cho lắm. Kế hoạch lần này thất bại, Trần Triệu Dương chắc chăn sẽ không chịu để yên. Vậy làm sao nhà họ Ngụy bọn họ còn có thể sống ngày tháng tốt đẹp được.

“Xem ra phải mời đại trưởng lão ra rồi. Thực lực của Trần Triệu Dương e là đã đạt đến mức thiên tiên đại thành. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, khó mà giết chết hắn ta được”, Ngụy Giang Hà nói với vẻ mặt ảm đạm.

“Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi. Nếu không khi hắn ta trở nên thành thục hơn thì chính là tai hoạ cho nhà họ Ngụy chúng ta”.

Những người khác của nhà họ Ngụy đều đồng ý. Dù gì bọn họ cũng tin vào thực lực của đại trưởng lão. Chỉ cần đại trưởng lão ra tay thì Trần Triệu Dương chết là cái chắc.

“Vừa hay, ngày mai là lễ đính hôn của con trai nhà họ Phòng, Phòng Vĩnh Tín, đại trưởng lão chắc chăn sẽ tới để chúc mừng. Trước khi tới nhà họ Phòng, chúng ta mời đại trưởng lão giết tên Trần Triệu Dương đó”, Ngụy Giang Hà nheo mắt nói.

“Có đại trưởng lão ra tay, Trần Triệu Dương chết chắc!", nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, Ngụy Lương Bình vui mừng khôn xiết.

Còn người nhà họ Ngụy ai nấy cũng thở phào. nhẹ nhõm. Sau đó bắt đầu bàn chuyện đính hôn của con trai nhà họ Phòng.

Một đêm yên bình.

Sáng ngày hôm sau, Trần Triệu Dương bèn kêu hai chị em nhà họ Cận đi tới thành phố Nam Hải trước.

Hơn nữa còn kêu hai chị em họ âm thầm bảo vệ Nam Cung Yến. Đồng thời kêu Giang Tử Phong đi đón hai chị em họ. Dù gì bọn họ cũng chưa từng đặt chân tới Nam Hải. 

Những ngày anh không có mặt, e là Nam Cung "Yến sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao ban đầu anh tới Nam Hải chính là vì bảo vệ cô ấy.

Tuy Trần Triệu Dương đã nhờ Tô Hồng Mị bảo vệ cô ấy, nhưng thủ hạ dưới trướng của Tô Hồng Mị thì không có mấy người thật sự có thể dùng được.

Lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên có nghĩ tới đám thanh niên kia, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.

Lần trước bọn họ đột nhiên nói là muốn tới tìm anh, kết quả tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Nhưng anh cũng không lo lắng gì nhiều, dù gì trong cuộc sống hằng ngày thì số người có thể gây uy hiếp cho đám người đó cũng rất ít.

Sau khi hoàn thành xong những chuyện này, vẻ mặt của Trần Triệu Dương nghiêm túc trở lại, đã tới lúc tìm tới người nhà họ Nguy tính sổ rồi.

Nhưng trong lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị tới nhà họ Nguy, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

“Trần Triệu Dương, anh có thể giúp tôi được không””, là Từ Tịnh Nhã gọi điện đến. 

“Được, cô nói đi”, anh khá bất ngờ, không ngờ Từ Tịnh Nhã lại nhờ anh giúp đỡ. Nhưng dĩ nhiên là anh sẽ không từ chối, dù sao cô ta cũng là bạn thân của Nam Cung Yến.

“Cái gì? Cô kêu tôi đóng giả làm bạn trai cô hả?”, nghe Từ Tịnh Nhã nói xong thì Trần Triệu Dương lập tức há hốc mồm.

“Sao vậy? Chuyện này anh rốt cuộc có giúp hay không đây? Nếu anh không giúp thì có tin tôi sẽ nói xấu anh trước mặt của tiểu Yến không. Nói là anh với cô gái xinh đẹp kia..”, nghe giọng điệu Trần Triệu Dương có vẻ kỳ lạ, Từ Tịnh Nhã đột nhiên tức giận.

“Xì, cô đang uy hiếp tôi ư? Tôi là kiểu người sợ bị uy hiếp như vậy sao? Cô nói xem, chuyện này thì tôi tất nhiên là giúp rồi... Nhưng mà, tôi và Dương Lệ thật sự không có gì, cô phải giúp tôi giải thích với tiểu Yến đấy”, nghe thấy Từ Tịnh Nhã nói vậy thì Trần Triệu Dương nói không ngớt.

“Như vậy thì tạm được. Anh yên tâm đi. Chỉ cần anh và người phụ nữ kia không có gì, tôi chäc chắn sẽ giúp anh giải thích”. 

“Trong vòng 10 phút, anh phải nhanh chóng tới khách sạn Thuy Hải. Hôm nay, tôi phải đính hôn với một người mà tôi không thích. Anh hãy đưa tôi rời khỏi bữa tiệc đính hôn, chỉ đơn giản vậy thôi”, Từ Tịnh Nhã nói.

“Ôi trời! Người đính hôn với cô chắc không phải là người nhà họ Phòng chứ?”, nghe Từ Tịnh Nhã nói xong thì Trần Triệu Dương đột nhiên kêu lên một cách kỳ lạ.

Lúc đầu, các lão già của bộ tộc Hắc Sơn tự xưng là người nhà họ Phòng. Phải biết là người của bộ tộc Hắc Sơn đao thương bất nhập, trừ khi tìm được khuyết điểm của họ, nếu không thì đó chính là một con quái vật.

Có trời mới biết nhà họ Phòng có quái vật như vậy hay không.

“Đúng là người nhà họ Phòng. Nhưng anh yên tâm, chỉ cần anh giúp tôi làm loạn buổi đính hôn của người nhà họ Phòng. Tôi chắc chẳn giúp anh thuyết phục bố tôi, bảo người nhà họ Phòng không truy cứu anh nữa”, Từ Tịnh Nhã nói với giọng điệu có phần không năm chắc.

“Có thể thuyết phục bố của cô thì mới lạ”, nghe Từ Tịnh Nhã nói những câu không đáng tin thế này, Trần Triệu Dương võ trán và chán nản nói. 
 
Chương 414


"Trần Triệu Dương, nếu gả vào nhà họ Phòng, tôi sẽ không được hạnh phúc. Tôi mà không hạnh phúc thì chắc chắn Tiểu Tuyết sẽ không vui, Tiểu Tuyết không vui thì anh cảm thấy cuộc sống của anh có tốt được không?", Từ Tịnh Nhã nhẹ giọng nói.

"Tôi sợ cô rồi, lát nữa tôi sẽ tới".

"Tốt quá rồi, tôi chờ xem màn biểu diễn của anh", thấy Trần Triệu Dương đồng ý, Từ Tịnh Nhã lập tức vui vẻ.

Sau khi tắt máy, trên mặt cô ta chỉ toàn sự chua xót.

Tuy rằng cô ta biết kéo Trần Triệu Dương vào vụ này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, nhưng lúc này, cô ta chẳng có cách nào cả.

Chỉ mong là Trần Triệu Dương có thể cứu được. cô ta.

Lúc này, Trần Triệu Dương gọi taxi đi về phía khách sạn Thụy Hải. 

Hôm nay, Phòng Văn Diệu cứ tươi roi rói, bởi vì hẳn ta sắp kết hôn, cô dâu lại cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, có thể nói là tình nhân trong mộng của đám cậu ấm ở thành phố Vân Hải.

Từ Tịnh Nhã được cả thành phố Vân Hải cộng nhận là người đẹp tài trí, IQ cao, đồng thời cũng có tài năng về phương diện kinh doanh.

Có thể nói, xét về mặt sắc đẹp thì có thể cô ta không phải số một, nhưng trong mắt bậc cha chú của các gia tộc trong thành phố Vân Hải, Từ Tịnh Nhã chính là hình mẫu con dâu lý tưởng nhất.

Một cậu ấm chỉ biết ăn chơi mà lấy được cô gái như Từ Tịnh Nhã thì quả thực là đã cống hiến cho gia tộc.

Ở thành phố Vân Hải, nhà họ Phòng là gia tộc thuộc top đầu, đương nhiên lễ đính hôn của con trai gia chủ sẽ xuất hiện rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Còn chưa tới tám giờ, ở cổng khách sạn Thụy Hải đã đậu bao con xế hộp đủ mọi kiểu dáng, ai cũng mặc vest đi giày da, ăn mặc cực kỳ trang trọng.

Những người được mời tới tham dự lễ đính hôn thì đều rất vui mừng và phấn khởi. 

Tuy rằng nhà họ Phòng có thực lực mạnh mẽ, nhưng khi đứng ra tổ chức tiệc, bọn họ không hề đánh mất lễ nghi.

Tất cả những người tới dự đều rất hài lòng về điểm này, cho rằng mình đã nhận được sự nể trọng.

Theo lý mà nói thì nhà họ Dương không nằm trong danh sách được nhà họ Phòng mời tới dự lễ đính hôn lần này, nhưng từ khi có Dương Đức Trung, mối quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Phòng rất tốt.

Dù sao những người mà Dương Đức Trung mang tới lúc trước có thực lực khá mạnh, rất dễ bắt chuyện với nhà họ Phòng.

"Lệ Lệ, bây giờ Trần Triệu Dương đang ở đâu?", Dương Đức Trung và Dương Lệ ăn mặc long trọng tới dự lễ đính hôn, nhưng ông ta vẫn đang nghĩ về Trần Triệu Dương.

Ông ta vô cùng hài lòng về Trần Triệu Dương, nếu con gái mình giữ Trần Triệu Dương ở lại được thì đây sẽ là một sự trợ giúp lớn với nhà họ Dương bọn họ.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bởi vì có Kỳ Sơn Môn, có một thế lực tông môn như vậy đè đầu nên bọn họ cứ có cảm giác sẽ bị diệt tộc bất cứ lúc nào. 

Còn Trần Triệu Dương thì chẳng hề sợ hãi khi biết đến thế lực Kỳ Môn Sơn, hiển nhiên con bài chưa lật của anh đủ để đương đầu với nó.
 
Chương 415


Đây mới thực sự là lý do mà Dương Đức Trung muốn lôi kéo Trần Triệu Dương về phe mình.

"Con không biết nữa, để con gọi điện thoại hỏi xem sao"", thực ra Dương Lệ cũng không muốn tham gia lễ đính hôn này, nghe bố mình nói vậy, cô chỉ muốn đi tìm Trần Triệu Dương chơi ngay thôi.

Sau khi bắt taxi tới khách sạn Thụy Hải, Trần Triệu Dương đi vào thẳng bên trong.

Chỉ có điều anh mới đi đến cửa thì đã bị chặn lại.

"Thưa anh, xin hỏi anh có thiệp mời không?", người ở cửa chính là nhân viên đón khách của nhà họ Phòng, vừa rồi anh ta nhìn thấy Trần Triệu Dương bước xuống từ một chiếc taxi.

Hơn nữa cách ăn mặc của Trần Triệu Dương quá quê mùa, nhà họ Phòng không thể mời người như thế tới tham dự lễ đính hôn được.

Vậy nên anh ta kết luận rằng cậu thanh niên này muốn làm thân với nhà họ Phòng, hoặc là tới đây ăn chực. 

Anh ta không thể cho người như thế vào được, ngộ nhỡ lễ đính hôn xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ đi đời mất.

"Không có thiệp mời thì không được vào. Hiện giờ nhà họ Phòng đã bao trọn khách sạn Thụy Hải rồi, xin mời anh về cho", mặc dù trong mắt chỉ toàn nét khinh thường, nhưng những lời anh ta nói ra lại rất lịch sự.

"Tôi tới để chúc mừng, chẳng lế cũng không được vào sao?", nghe nhân viên đón khách nói thế, Trần Triệu Dương cảm thấy bực bội.

Nếu biết trước là cần thiệp mời thì anh đã vào từ cửa sau rồi.

"Người này không có thiệp mà dám tới dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng, đúng là ảo tưởng".

"Tôi đoán là muốn bấu víu vào nhà họ Phòng ấy mà".

Một số khách khứa tới tham dự lễ đính hôn nhìn thấy cảnh này, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ về phía Trần Triệu Dương, hiển nhiên ai cũng khinh thường hành động ấy của anh.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Triệu Dương đột nhiên vang lên. 

"A lô, Lệ Lệ à, tôi đang ở cửa khách sạn Thụy Hải, ồ, các cô cũng ở đây sao? Tôi không có thiệp mời, cô ra ngoài đón tôi đi!", nghe điện thoại xong, Trần Triệu Dương lập tức thở phào.

"Có người ra đón tôi!", lúc này Trần Triệu Dương mới nói với nhân viên đón khách ở cửa.

"Vâng, thưa anh!", nhân viên đón khách cười rồi nói: "Nhưng làm phiền anh đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường những vị khách khác".

Dứt lời, anh ta nở nụ cười không mấy tốt đẹp gì cả.

Những khách khứa qua lại cũng cười ha ha, hiển nhiên bọn họ rất thích xem những chuyện như vậy.

Đôi mắt của Trần Triệu Dương trở nên lạnh lùng, chỉ là một nhân viên đón khách mà cũng dám có thái độ ấy với anh, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

"Cậu nói cái gì hả?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nói, đôi mắt hơi u ám.

Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào, nhân viên đón khách cảm thấy rùng mình, trong mắt hiện lên nét sợ hãi. 

Trần Triệu Dương đang định dạy cho tên nhân viên ấy một bài học thì Dương Lệ chạy chậm tới cửa.

"Trần Triệu Dương!", cô ấy đi tới trước mặt Trần Triệu Dương.

Bị Dương Lệ chen ngang, khí thế của Trần Triệu Dương lập tức biến mất.

Nhân viên đón khách cảm thấy nhẹ cả người, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, anh ta nhìn Trần Triệu Dương đầy căm hận.

Cả nhân viên đón khách và những vị khách khác đều không ngờ là lại có người ra đón Trần Triệu Dương thật, hơn nữa còn xinh đẹp như thế.

Chuyện ấy khiến tên nhân viên càng thêm oán hận, vì sao một thăng chẳng có gì nổi bật như vậy lại được người đẹp ưu ái cơ chứ?

"Bây giờ tôi vào được chưa?", Trần Triệu Dương đanh mặt nhìn nhân viên đón khách.

"Được rồi, xin mời!", tuy rằng tên nhân viên thực

sự không muốn anh vào, muốn làm anh xấu mặt.

Nhưng anh ta không dám, lý do thì không chỉ là vì sự uy hiếp của Trần Triệu Dương. 

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Phòng, cho dù Trần Triệu Dương có to gan đến đâu thì cũng không dám đắc tội với nhà họ Phòng.

Điều mà anh ta quan tâm là cô gái vừa chạy tới đây. Được nhà họ Phòng mời tới dự lễ đính hôn thì chắc chản là phải có thế lực không nhỏ, một nhân viên đón khách nhỏ bé như anh ta không thể đắc tội nỌI.

Lúc này, Trần Triệu Dương mới quyết định tha cho nhân viên đón khách, nếu không với tính cách của anh, anh đã đá cho tên đó một cú rồi.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?", tất nhiên là Dương Lệ cũng phát hiện ra điều bất thường.

"Không có gì, tên nhân viên đó không cho tôi vào, còn bảo tôi chắn đường nữa", Trần Triệu Dương nở nụ cười rồi thản nhiên nói. 
 
Chương 416


Dương Lệ sợ hết hồn, theo sự hiểu biết của cô ấy về Trần Triệu Dương, cô ấy mà tới muộn mấy phút thì e rằng mọi chuyện sẽ rất bết bát.

May mà cô ấy chạy nhanh, nếu không thì chắc chắn Trần Triệu Dương sẽ đắc tội nhà họ Phòng.

"May là tôi tới nhanh, nhà họ Phòng lợi hại lắm đấy, nếu phá hỏng lễ đính hôn của Phòng Văn Diệu thì e rằng nhà họ Phòng sẽ không tha cho cậu", Dương Lệ nói luôn miệng, dáng vẻ như chưa hết bàng hoàng.

"Bộ lễ phục này hợp với cô lắm đấy, đẹp hơn mặc đồng phục bảo vệ nhiều", Trần Triệu Dương không để ý tới câu nói của Dương Lệ, mà là nhìn bộ lễ phục của cô ấy rồi nhận xét.

"Vậy sao?", nghe thấy lời khen của Trần Triệu Dương, Dương Lệ bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

Nghĩ tới những gì mà bố đã nói với mình tối qua, Dương Lệ lén nhìn Trần Triệu Dương, nhưng điều khiến cô ấy tức tối là tên khốn ấy khen cô ấy xong là lập tức chạy đi ăn uống.

Hơn nữa cái dáng vẻ ăn uống của anh thật sự rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn cho chết luôn đi", 

Dương Lệ đi tới cạnh Trần Triệu Dương, cô ấy bực bội nói.

"Món này ngon lắm, cô cũng ăn thử đi", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa cho một miếng bánh kem vào. miệng, sau đó cầm đĩa lên ăn như thuồng luồng.

Sáng nay anh chưa ăn sáng, nếu ăn không đủ no thì lát nữa làm sao mà quậy được?

"Tôi không ăn, mất mặt quá đấy", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Dương Lệ cảm thấy cạn lời.

"Chuyện này có gì mà phải mất mặt, chẳng lế đồ ở đây không phải để ăn mà là để trưng bày à?", Trần Triệu Dương không tán thành.

Khách khứa xung quanh đều đang nhã nhặn trò chuyện với nhau, hành động của Trần Triệu Dương lập tức khiến anh trở thành tiêu điểm.

"Đó là ai thế? Sao lại tục tằng như vậy?" "Không biết nữa, trông không giống khách được mời tới".

"Chắc mọi người không biết đâu, tên đó không có thiệp mời, cô gái bên cạnh cậu ta đã đưa cậu ta vào".

"Vậy là loại trai bao rồi, thảo nào lại trắng trẻo như thế".

Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán. Sau khi nghe lời giải thích của những người đã chứng kiến vụ việc ở cửa, mọi người đều hiểu ra thân phận của Trần Triệu Dương, những ánh mắt đang nhìn anh cũng lộ rõ nét khinh bỉ.

Với thính lực của Trần Triệu Dương, tất nhiên là anh nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ. Nhưng anh chẳng hề để ý tới, miệng là của người ta, chỉ cần bọn họ không nói trước mặt anh thì anh sẽ coi như không nghe thấy.

Theo thời gian trôi qua, khách khứa đã tới đông đủ, lúc này người nhà họ Phòng cũng xuất hiện.

"Cám ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi, cảm phiền mọi người chờ đợi một lát, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi!", lúc này, gia chủ của nhà họ Phòng mở miệng nói.

"Chúc mừng Phòng gia chủ, đây đúng là một chuyện đáng mừng".

"Đúng thế, cũng chỉ có cậu cả nhà họ Phòng mới xứng với Từ Tịnh Nhã được thôi, thật sự là hâm mộ quá đi mất". 

Khách khứa rối rít chúc mừng, ai ai cũng ra sức khen ngợi Phòng Văn Diệu.

Nghe những lời ấy, Phòng Vĩnh Tín cũng vô cùng vui vẻ.
 
Chương 417


Dù sao Từ Tịnh Nhã cũng là hình mẫu con dâu lý tưởng của ông ta, bây giờ con trai của ông ta đã cưới được người ta rồi.

Nhóm Trần Triệu Dương chỉ chờ một lát là Từ Tịnh Nhã mặc bộ lễ phục dạ hội trắng noãn bước ra. Cô ta đi từ đẳng sau tới, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest trắng.

Chỉ có điều trông tên đó không hợp với bộ vest cao cấp ấy, dáng người gầy guộc, säc mặt hơi tái, bước chân chao đảo.

Chỉ nhìn liếc qua là Trần Triệu Dương biết tên đó bị suy kiệt vì rượu chè gái gú, tỉnh khí bị hao mòn nghiêm trọng.

Anh cảm thấy thương hại cho hắn ta, e là hôm nay hẳn ta sẽ phải nhận một cú sốc lớn đây.

Nhưng đáng thương thì cũng có điểm đáng ghét, từ lúc xuất hiện đến giờ, Phòng Văn Diệu không hề dời mắt khỏi Từ Tịnh Nhã. 

Trong ánh mắt ấy ngập tràn ham muốn chiếm hữu trắng trợn, hiển nhiên đối với hắn ta, Từ Tịnh Nhã chỉ là một cô gái mà anh ta dễ dàng có được, chẳng hề có tình cảm gì cả.

Sau khi xuất hiện, Từ Tịnh Nhã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần Triệu Dương khắp phòng, cô ta rất sợ Trần Triệu Dương không tới.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Triệu Dương đang càn quét thức ăn trong đám đông, cô ta lập tức thở dài một hơi.

Trần Triệu Dương nháy mắt ra dấu với cô ta, sau đó không để ý tới cô ta nữa, chỉ cắm đầu vào ăn.

Tiếp đó, khách khứa bắt đầu tặng quà đính hôn. Mặc dù chỉ là một buổi lễ đính hôn, nhưng không ai muốn mình bị vượt mặt, vậy nên tất cả đều rất cố gắng, muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phòng Vĩnh Tín.

Sau khi mọi người lần lượt tặng quà hết, một giọng nói không mấy hòa hợp vang lên.

"Có một số người tới chỉ để ăn chực chứ không chuẩn bị quà cáp gì thì phải", người vừa lên tiếng chính là Ngụy Thân. 

Mặc dù Ngụy Thân bị Trân Triệu Dương lừa mất hai mươi triệu, còn hại gia tộc tổn thất tám mươi triệu, nhưng bởi vì phát hiện ra Trần Triệu Dương sớm nên hắn ta không bị phạt, ngược lại còn được tới tham dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng cùng với người thuộc chi chính trong gia tộc.

Ngụy Thân là dân bản xứ của thành phố Vân Hải, hiểu biết rất rõ về thế lực của nhà họ Phòng.

Lúc đầu hắn ta còn tưởng là mình không tìm được cơ hội báo thù, không ngờ lại nhìn thấy Trần Triệu Dương trong lễ đính hôn. Phát hiện ra Trần Triệu Dương không tặng quà, hơn nữa từ lúc vào đến giờ anh chỉ cắm mặt ăn, chẳng khác nào một tên nhà quê.

Chuyện ấy khiến Ngụy Thân cảm thấy kích động. Hắn ta muốn mượn tay nhà họ Phòng để trả thù cho mối nhục ngày hôm qua.

Sau khi Ngụy Thân nói dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn về phía Trần Triệu Dương.

Bởi vì trong này chỉ có một mình Trần Triệu Dương là cứ ăn liên mồm, những người khác chỉ ăn hương ăn hoa, nào có ai ăn uống thả phanh như anh. 

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trần Triệu Dương đặt miếng thịt gà đang cầm xuống, nghi hoặc nhìn mọi người.

Sau khi nhìn thấy Ngụy Thân, trong mắt anh hiện lên nét cợt nhả.

Không ngờ cái tên đó còn dám xỏ xiên anh, xem ra bài học ngày hôm qua vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Bị Trần Triệu Dương liếc nhìn, Ngụy Thân giật thót mình.

Hiện giờ ở đây chỉ có một mình hắn ta là người nhà họ Ngụy, những người khác đã vào trong trò chuyện với trưởng lão của nhà họ Phòng rồi.

Nhưng nghĩ tới chuyện đây là địa bàn của nhà họ Phòng, hắn ta cảm thấy tự tin hơn nhiều.

"Tới đây thì đều là khách, cho dù không có quà thì cũng có thể chúc một câu để biểu đạt tấm lòng", Phòng Vĩnh Tín xua tay, rộng lượng nói.

"Gia chủ, anh ta không có thiệp mời", đúng lúc này, đôi mắt của tên nhân viên đón khách sáng rực lên. Anh ta bước nhanh tới bên cạnh Phòng Vĩnh Tín và nhỏ giọng nói. 

"Anh này, theo trí nhớ của tôi thì trong danh sách khách mời không có tên anh thì phải, không biết anh là người của gia tộc nào?", Phòng Vĩnh Tín không mấy quan tâm tới quà cáp, nhưng có người lạ lẻn vào lễ đính hôn của con trai ông ta, còn không biết mục đích là gì, ông ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
 
Chương 418


“Thật là ngại quá gia chủ Phòng, cậu ấy là do tôi đưa tới. Tôi là Dương Lệ của nhà họ Dương”, Dương Lệ đứng bên cạnh sợ Trần Triệu Dương gây chuyện nên vội lên tiếng.

Phòng Vĩnh Tín chau mày lại khi nghe Dương Lệ nói vậy.

Còn Ngụy Thân cũng tỏ ra bực bội, lẽ nào kế sách mượn dao giết người sẽ thất bại ư?

“Cho dù có người đưa cậu tới nhưng không chuẩn bị quà cáp gì thì cũng không lịch sự đâu. Làm gì có ai đi dự tiệc cưới mà không mang quà cáp chứ?”, Ngụy Thân tiếp tục muốn tìm chỗ chết đây ma.

“Ai nói tôi không chuẩn bị quà mừng. Dĩ nhiên phải có rồi”, Trần Triệu Dương đang rầu vì lấy cớ gì để làm lý do gây sự, không ngờ được Ngụy Thân lại tự mình đưa tới cửa.

“Món quà mà tôi chuẩn bị có một không hai. Không ai ở đây có thể so bì được”, Trần Triệu Dương lau vết dầu mỡ trên miệng rồi lên tiếng nói.

Nghe anh nói vậy, những vị khách có mặt đều tỏ ra không phục. Dù gì quà họ tặng đều được lựa chọn rất kỹ càng, làm sao có thể không bằng quà của một tên nghèo rớt mồng tơi như anh? 

“Ö? Cậu không ngại thì lấy ra thử xem”, Phòng Vĩnh Tín có vẻ tò mò, rốt cuộc là món quà gì mà lại có một không hai. Hơn nữa còn gây áp lực cho khách khứa có mặt tại hội trường.

“Cái này... Quà của tôi khá là bí mật, để nhiều người biết thì không hay lắm”, Trần Triệu Dương tỏ ra khó xử. Anh lắc đầu và nói.

“Haha, tôi thấy chắc là không chuẩn bị gì nên mới thoái thác đây mà”, Ngụy Thân cười lớn tiếng, sau đó chế nhạo nói.

“Đúng vậy. Có bản lĩnh thì lấy ra cho mọi người xem thử”.

“Gì mà bí mật, tôi thấy chắc là không có rồi”.

“Một nhân vật nhỏ còn vọng tưởng thông qua cách này thu hút sự chú ý của nhà họ Phòng à”.

“Tôi thấy cậu ta muốn loè thiên hạ mà thôi”.

Những vị khách khác cũng tỏ ra bất bình, dựa vào cái gì mà món quà đắt tiền họ tặng, lại không thể có được sự chú ý của người nhà họ Phòng. Cái tên khoác lác này lại làm được. 

“Thằng ranh, mau đem quà ra đi. Đừng có lải nhải nữa. Có thì mau đem ra, không có thì cút!”, lúc này Phòng Văn Diệu tỏ ra bực bội, chỉ là một tên hề mà muốn kéo dài thời gian. Hắn ta không chờ được, nôn nóng muốn hoàn thành lễ đính hôn với Từ Tịnh Nhã.

“Được rồi. Vốn dĩ tôi còn muốn lén đưa cho anh. Nếu anh muốn mọi người đều biết thì tôi nói ra vậy”, nghe Phòng Văn Diệu nói vậy thì vẻ mặt của Trần Triệu Dương nhất thời lộ ra vẻ bất lực.

“Quà mừng của tôi chính là có thể giúp anh trị khỏi bệnh của mình”, Trần Triệu Dương lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt hờ hững nói.

Vốn là muốn chờ xem trò cười của Trần Triệu Dương, họ cũng muốn xem thử anh đưa ra món quà như thế nào.

Nhưng khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy, tất cả mọi người đều ngớ ra, tên xấu xa này đúng là gì cũng dám nói.
 
Chương 419


Lúc này, sắc mặt của người của nhà họ Phòng đều rất khó coi, nhất là Phòng Văn Diệu, mặt mày tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương. 

“Bảo vệ, mau qua đây đưa cái tên khốn kiếp này ra ngoài. Ông đây không có bệnh, mày trị bệnh gì cho tao chứ?”, lúc này Phòng Văn Diệu điên cuồng rống lên.

“Anh chắc chăn mình không có bệnh sao? Cơ thể suy nhược, thường ra mồ hôi. Mỗi ngày tới nửa đêm đều tỉnh giấc vì cơn đau. Mỗi lần như vậy, nếu không có thuốc thì tối đa là một phút, còn dùng thuốc thì tầm khoảng 3 đến 5 phút. Đây quả thật là bệnh. Người bình thường đâu có như vậy chứ”.

Trần Triệu Dương ra vẻ muốn tốt cho người khác nên lên tiếng giải thích.

“Wowl"

Nghe Trần Triệu Dương nói những lời này, mọi người đều nhìn sang Phòng Văn Diệu với ánh mắt dò xét.

Căn bệnh này e là không có người đàn ông nào muốn. Cho dù thật sự mắc bệnh thì cũng không muốn để người khác biết.

Dù gì chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một sự sỉ nhục. 

Nhưng Trần Triệu Dương lại nói thẳng thừng như thế, dù là giả thì cũng đã khiến người khác nảy sinh những suy nghĩ lung tung rồi.

“Mày..”, nghe Trần Triệu Dương nói chỉ tiết như vậy, hai bố con Phòng Vĩnh Tín và Phòng Văn Diệu biến sắc, vì những gì anh nói đều là sự thật.

Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Phòng, tìm không biết bao nhiêu bác sĩ nhưng vẫn không chữa khỏi cho hẳn ta.

Điều đáng sợ là càng trị thì càng tệ, uống rất nhiều thuốc, cuối cùng dẫn đến nhờn thuốc. Thuốc bình thường cơ bản không có tác dụng gì cả.

Sắc mặt của người nhà họ Từ rất khó coi. Dù gì nhà họ Từ gả con gái nhưng người phải lấy lại là một tên phế vật thì đúng là cuộc sống goá phụ.

Nếu đúng thật là như vậy thì họ đã hại chính con gái mình rồi.

Tuy họ cần tạo mối quan hệ hợp tác với nhà họ Phòng, nhưng cũng không thể đẩy con gái của gia tộc mình vào hố lửa được.

Nếu họ thật sự làm như vậy, vậy thì danh tiếng của nhà họ Từ sẽ bị bôi nhọ. 

Dù gì Từ Tịnh Nhã cũng là một cô gái. Cho dù không lấy chồng thì ở trong gia tộc cũng tốt hơn nhiều so với những tên cậu ấm ăn nằm chờ chết.

Vì vậy vẻ mặt của người nhà họ Từ lúc này rất khác thường, họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.

“Chàng trai trẻ, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy. Nói nhiều dễ chuốc thị phi vào người”, vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín lúc này đã bình tĩnh lại. Dĩ nhiên ông ta nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của người nhà họ Từ, bọn họ còn giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.

“Có phải là thật hay không, tôi tin trong lòng các người còn rõ hơn tôi. Tôi chỉ nói, tôi có cách trị cho anh ta”, Trần Triệu Dương mỉm cười và tự tin nói.

“Bố, mau đuổi hắn ta ra ngoài”, lúc này Phòng Văn Diệu lại không chịu được ánh mắt của những người xung quanh, nhất là đám người thì thầm to nhỏ bên tai, vốn là rắc muối lên vết thương của hắn ta, khiến hắn ta đau nhói.

“Người đâu, mau chặt đứt tay chân, cắt lưỡi và ném cái tên nói nhảm nhí này ra ngoài!”, Phòng Vĩnh Tín biết nếu hôm nay không mạnh tay thì e là sau này nhà họ Phòng sẽ trở thành trò hề. 

“Lời đàm tiếu về người nhà họ Phòng không phải ai cũng có thể nói. Nếu đã dám nói ra thì phải trả giá đắt”, Phòng Vĩnh Tín nhìn về những vị khách đang có mặt, sau đó lên tiếng nói với giọng đe doạ.

Hễ người nào bị Phòng Vĩnh Tín nhìn lướt qua thì hoặc là né tránh, hoặc là cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Trần Triệu Dương không hề tỏ ra sợ sệt, anh lại nói thêm: “Thật ra cũng không thể trách tôi. Tôi vốn muốn nói riêng với mấy người. Là cái tên này cứ bắt tôi phải nói thẳng ra, tôi cũng hết cách”.

Nói xong, Trần Triệu Dương chỉ vào Ngụy Thân.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía của Ngụy Thân. Nếu nói tới thủ phạm thì chính là Ngụy Thân rồi còn gì. Nếu không phải hắn ta thì chuyện này cũng sế không làm cho dư luận xôn xao đến vậy.

Bị Trần Triệu Dương chỉ mặt, sắc mặt của Ngụy Thân đột nhiên trăng bệch.

Hắn ta biết, mình đã bị Trần Triệu Dương cho. vào tròng. Người nhà họ Phòng không dễ gì tha cho Trần Triệu Dương. Nhưng bản thân làm ngòi nổ thì chắc cũng xong đời. 

“Làm... Làm sao tôi biết rằng cậu ta sẽ nói những lời nhảm nhí như vậy. Những gì cậu ta nói chắc chăn là giả. Sao cậu chủ Văn Diệu có thể bị bệnh được chứ?”

Lúc này, Ngụy Thân đã có chút nói năng lộn xộn.

Nhưng hắn ta không nhận thức được, mỗi câu mình nói ra thì sắc mặt của người nhà họ Phòng càng trở nên khó coi hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom