Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 234: Sở Ninh biết rất rõ


Con đường Bắc Vương đi vẫn đầy giết chóc. “Trận linh phục kích cấp hai tầng ba của 'Mông Điền Vũ triều đứng vị trí thứ bảy trong Thanh Châu đại quốc, đã bị Bắc Vương dùng đao phá trận, số người

chết và bị thương hơn mấy chục vạn!”

“Mười vị Thiên Tuyệt xuất hiện đã bị Bắc Vương giế t chết, không ai may mắn trốn thoát”.

“Thôi Hàng Thiên Tuyệt Thanh Châu sử dụng Trượng Linh kiếm đánh Bắc Vương bị thương. Sau khi quyết đấu mấy trăm chiêu, hắn ta đã rơi xuống thế yếu

rồi bị Bắc Vương giết!”

Đủ loại tình báo xuất hiện, đánh đến cho những người chú ý trận chiến không kịp đọc đến mức đầu choáng mắt hoa.

Tu giả lần này tham gia ngăn chặn Bắc Vương không tính nhiều, nhưng toàn là cường giả.

Ví dụ như Thôi Hàng, hắn ta là một kiếm khách điên cuồng ở Thanh Châu Đại Địa, đứng trên bảy trăm tên trên Thiên Tuyệt bảng.

Hắn ta trả giá cả mạng sống của mình, nhưng vẫn bị Bắc Vương giết?

Những người nghe được tin này lập tức nghi ngờ đầu tiên, họ nghĩ có phải đó là tin giả không.

Nhưng lại có người từ hiện trường xem về nói, khẳng định tình báo là thật.

Bắc Vương Đại Hạ giẫm lên dị chủng Động bay đến, cơ thể sừng sững như: núi, màu vàng rám nắng nhuộm cả trời cao.

Sau khi linh mạch Vân Hiên Vũ triều bị cướp đi, thêm vào cơ thể của Bắc Vương đã giúp Động của hắn liên tục tăng cấp, càng đánh càng mạnh!

Kết quả, hắn vững chãi như một tòa núi khiến lòng người áp lực.

Bắc Vương Đại Hạ như một thanh kiếm, còn kẻ đích đối đầu chính là đá mài dao.

Địch càng nhiều, thân kiếm càng sắc bén.

Không ai biết, làm sao để bẻ gãy thanh kiếm đó! Bắc Vương sát phạt rất quyết đoán, khi gặp ngăn chặn... Hắn sẽ khiến bọn chúng trả giá đắc và giết đến mức đối phương đẫm máu

mới bỏ qua, bởi hắn muốn dùng cách khát màu này chặn cơn lốc trên đường đi sắp đến!

Mưa gió cứ thế kéo dài một tháng.

Tu giả đứng trên con đường máu đại quốc luôn thấp thỏm lo sợ, rồi đột nhiên phát hiện ra ý chí chiến đấu cũng đã biến mất rất nhiều.

€ó người rất khó hiểu.

Tại sao Bắc Vương thật sự mạnh, không phụ tiếng kẻ kiêu ngạo nhất Thanh Châu, nhưng vẫn không thể đứng ở vị trí cao nhất trên Thiên Tuyệt Bảng?

“Đông Thắng Hoàng triều đã chú ý tới Bắc Vương, mời Bắc Vương tham gia Trúc Trì luận đạo”.

“Nơi đó là đầm rồng hang hổ, Bắc Vương mà đến đó ắt sẽ gặp họa!” Một giọng nói nhỏ vang lên giải thích nghi ngờ của mọi người.

Họ đã đọc được rất nhiều tình báo, cũng chứng minh Bắc Vương là một nhân vật khó chơi.

Thế mà họ cần gì phải đánh đổi cái giá đắt, để chơi máu với Bắc Vương chứ?

Có Đông Thắng Hoàng triều cũng đủ bóp ch ết Bắc Vương rồi!

Huống hồ gì, trên Trúc Trì luận đạo sẽ có Cửu Khúc Quỳnh Cung xuất thế. Có rất nhiều Thiên Tuyệt mạnh đều đang chuẩn bị muốn dùng trạng thái tốt nhất của mình đến tìm hiểu bí mật của Quỳnh Cung.

Sau khi luận đạo kết thúc.

Còn rất nhiều thời gian để lấy Đại Hạ Siêu Phàm Vương Quân bí!

Trên trời cao, có hai ngàn con dị chủng Siêu Phàm vỗ cánh hạ xuống. Bách Tuế quân chỉ còn lại có một ngàn năm trăm người. Sau một tháng giết chóc.

Bách Tuế quân cũng đã tôi luyện, đúc ra mũi nhọn từ máu và lửa trong trận chiến.

Một ngàn năm trăm người này đều là sản vật được đãi ra trong biển cát to lớn.

Mà...

Những Bác Tuế quân này đã tiêu hóa hết thuộc tính của Thốn Phàm đan dược, thành công tu luyện được Quy Nhất Đao Quyết.

Họ hợp tác dùng đao biến sông thành biển, đảo ngược nghịch cảnh, giết siêu phàm tuyệt đỉnh!

“Ha ha!”

“Ta còn nói tu giả đại quốc đều là đám xương cứng, ai ngờ gan nhỏ xíu đã bị đại ca dọa lui rồi!”

Yến Tử Lăng cười to, nói.

Bộ ngân bào của hắn ta đã nhuộm thành hồng.

Sau một tháng chém giết, hắn ta, Nhân Đồ, Dương Diệp đều bị thương, nhưng trong lòng lại thấy rất thoải mái.

Uy danh Bách Tuế Đại Hạ đã phất lên rồi. Uy thế Bắc Vương Đại Hạ càng ngày càng vang xa.

Trong chiến loạn ở Thanh Châu, kẻ không thể dùng lực đè ép khắp nơi thì làm sao đổi được thái bình được.

Mà...

Trước mặt họ là một vùng hoang trống, không thấy tu giả đại quốc giúp đỡ. Thoắt cái, họ có thể đến được cổ địa của Vũ Lạc Vũ triều.

Lúc ba vị tướng mạnh đang nói chuyện với nhau. Sở Ninh vẫn chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn ở đằng xa phía bên dưới.

Bắc Vương mặt một bộ bạch y đang bay phấp phới cũng bị thương, trên ngực nhuộm một vết màu đỏ nhưng khí tự sát phạt càng nồng đậm.

Sở Ninh biết rất rõ...

Những người mạnh với đám mây đen kia biến mất đều không phải hoàn toàn là công của hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 230: Bắc Vương hiểu lầm rồi


Sở Ninh biết rõ khi đội quân của hắn xuất phát từ đường biên giới Đại Càn Vũ triều, đến Vân Hiên Vũ triều đã thu hút rất nhiều tu giả ven đường.

Hắn không ra tay, chỉ nghĩ đơn giản là không muốn lãng phí thời gian.

Mà người đuổi theo hắn cũng không có gây cản trở ngay, họ còn đang nuôi nấu ý định hội tụ tất cả các thế lực lớn, tập hợp sức mạnh khắp nơi để bao vây và diệt Bắc Vương một lần.

Nhưng cái vòng tuần hoàn ăn ý sống chung hòa bình này của bọn họ, lại ngay lập tức bị đánh vỡ.

Bắc Vương siết đao, muốn trực tiếp khiêu chiến mọi người ở đây!

Xác chết của sáu tên Thiên Tuyệt đã đủ đè niềm tin của bọn chúng suy sụp!

“Bắc Vương hiểu lầm rồi”.

Khi ánh mắt của Sở Ninh vừa lia đến Đại Càn Võ chủ, gương mặt ông ta lập tức trắng bệch mà vội vàng nói: “Ta đến đây không có ác ý, bây giờ ta rời đi ngay đây”.

Lần này ông ta dẫn quân đến đây tất cả là bốn mươi sáu tên Động Hùng chủ, hơn năm trăm tên Siêu Phàm.

Nhưng khi ông ta vẻ oai hùng của Bắc Vương, làm sao dám ra tay nữa.

Nếu họ thật sự giết, thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp.

Đại Càn Vũ triều đã bị đánh nát, ông ta không trả nổi cái giá đắt như thế.

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à”.

Sở Ninh bật cười khế, Lôi đao trong tay rung lên phát ra âm thanh: “Ngươi cho bổn vương tin ư? Nếu ông quyết định đuổi đến hồng thủy lần này, thì đừng mơ tưởng rút lui toàn thân!”

Ngao Công có thể thoát được do hắn quá bất cẩn.

Chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Nếu không tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng, thiếu niên Bắc Vương Đại Hạ rất dễ đối phó, không đối đầu vẫn có thể rút lui được yên ổn.

Những lời của Sở Ninh phát ra, làm cho Đại Càn Võ chủ rùng mình.

Quần áo của Sở Ninh bay lên phần phật, bất ngờ một luồng khí cơ bay lên như giao long khóa chặt lấy ông ta!

“Bắc Vương muốn thế nào?”, Đại Càn Võ chủ đè cơn tức xuống mà hỏi. “Rất đơn giản”.

Sở Ninh chỉ vào năm ngàn con vân thuyền của Đại Càn nói: “Để đống đó ở lại, các ngươi có thể rời đi”.

Ẩm

Lời của hắn vừa dứt, cơn tức giận của Đại Càn Võ chủ lập tức xông thẳng lên trán.

Phi Hành Linh Khí là vật do Linh Khí sư và Linh Trận sư hợp tác mới đúc ra được, nó cũng chính là vũ khí sắc bén để các đại quốc mở rộng lãnh thổ của mình.

Đại Càn Vũ triều của ông ta cũng chính là đội cấp dưới đầu tiên của Tứ Đại Hoàng triều, nên trong tay giữ tổng cộng bốn ngàn con Nhất Giai Vân Thuyền, một ngàn con Nhị Giai Vân Thuyền.

Không ngờ Bắc Vương đòi một phát là toàn bộ?

“Bắc Vương đừng vội khinh người quá đáng!”

“Ngươi giết hai vị Động của triều ta đã có mối thù lớn, nhưng bệ hạ đã nhân từ không báo thù, ngươi còn dám tống tiền à?”

Một vị tướng quân Động Cảnh đứng bên cạnh Đại Càn Võ chủ tức giận nói. Lời của ông ta vừa dứt.

Bắc Vương chẳng nói nhiều, cứ đứng trên không gian rộng lớn mà siết chặt đao bổ xuống, linh khí hội tụ thành gió tạo bán kính nhát chém mở rộng ào đến.

Đao kỹ của Sở Ninh đã tăng lên một cấp, cho nên có thể lấy vật xung quanh thông linh với đao kỹ.

Cộng với Chưởng Hạn Lôi đao khiến uy thế nhát chém này mạnh khủng khiếp, ánh đao như chặt đứt Cửu Tinh Hà, đánh cho tên vừa nói kia rớt khỏi Vân Thuyền. Ánh đao vẫn tiếp tục lướt đến.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 235: Bác Long Thuật


Bác Long Thuật!

Cơ thể đơn độc của Sở Ninh bị bao phủ ba mươi vòng Thần Hoàn bay vụt lên không như đại giao, muốn hủy diệt chân long.

Nhưng Vân Hiên võ chủ làm sao trở thành rồng trước mặt Bắc Vương Đại Hạ được?

Ông ta chỉ là một cây kiếm đáng thương mà thôi.

Tay, khuỷu tay, chân của Sở Ninh hóa thành vũ khí sắc bén không có gì địch nổi, thể hiện kỹ năng khủng khiếp trong việc đánh nhau.

Ban đầu, Vân Hiên võ chủ còn có thể dốc sức đỡ đòn, nhưng khi hai tay ông ta bị bẻ gãy, động ở bụng cũng mất đi ánh sáng thì đã hoàn toàn không có khả. năng chống đỡ mà đứng im nhìn cái chết.

Cơ thể tàn tạ của ông ta như chiếc thuyền con lênh đênh trong biển sóng gió lớn, máu bản ra tung tóe.

Ánh mắt của Sở Ninh lạnh băng, chưa từng khựng lại chút nào.

Cá nhân hắn không có quá nhiều hận ý với Vân 

Hiên võ chủ, bởi vì đối phương hoàn toàn không có uy hiếp với hắn.

Mọi việc ông ta làm đều như một kẻ ngốc.

Hắn cũng chẳng cần thiết ra tay.

Chỉ là muốn bắt Vân Hiên võ chủ để giết gà dọa khi, nói với các tu giả Thanh Châu biết nếu có ý đồ gây chiến với Đại Hạ thì phải trả một cái giá rất đắt!

Ầm!

Sở Ninh xông đến, cơ thể của Vân Hiên võ chủ bị cắt thành hai khúc, máu tươi bản ra nhuộm hồng cả bầu trời!

“Vân Hiên võ chủ chết rồi..."

Võ chủ Mộc Việt, Vũ Lạc đang bị Động của Tân Tú Minh bao vây ở nơi xa, nhìn cảnh sau lưng mà sợ hãi, hàm rung lên cầm cập và hối hận không thôi.

Kiêu ngạo thế này.

Làm sao họ chống lại được.

Vân Hiên võ chủ chết cũng là kết cục của bọn họ!

Sở Ninh thét một tiếng dài, ánh sáng màu đỏ lượn lờ quanh thân dần dần bị mất sạch, sau đó nổ tung.

“Bắc Vương!” 

Trong Ngọc Môn Quan, Tè Vương và các tướng lĩnh đều sôi trào nhiệt huyết.

Lúc trước họ thần phục dưới trướng Đại Hạ chỉ vì muốn sống.

Nhưng lúc này.

Một loại cảm xúc khó hiểu siết chặt lấy trái tim, khiến lăn đầu họ cảm giác được tự hào,

Những cảm xúc này đều tự hào vì Đại Hạ.

Đại Hạ được Bắc Vương dẫn đầu, còn sợ gì không quật khởi?

Ngoài Ngọc Môn Quan của Đại Hạ, từng đốm sáng đỏ nở tung ra.

Sát ý của Sở Ninh cuồn cuộn khắp nơi, tuy hẳn chưa rút đao ra lại có uy áp đè bẹp xung quanh.

Có thể những cái này chính là cuộc tàn sát khiến cho Thanh Châu Đại quốc sợ hãi.

Từng cái xác Động Hùng Chủ bị đánh chia năm xẻ bảy, ngã từ trời cao xuống hòa lẫn với bụi băm.

Sau một nén nhang.

Sở Ninh dừng lại, đứng một mình giữa không trung. 

Mười lăm chủ Tân Mị Đại Quốc cùng rơi trên mặt đất, sợ khiếp vía.

Tất cả những kẻ xúi giục trận chiến này, đều đã đền tội.

Nhưng họ vẫn sợ Bắc Vương truy trách, không muốn đứng dưới bầu trời với hắn.

Sở Ninh không nói gì, chỉ khép hờ hai mắt lại.

Lúc hắn đánh gục sáu mươi lăm vị chủ Động Hùng, cũng đã âm thầm lấy tinh hoa máu của đối phương.

Lúc này.

Những Tạo Hoá Chủng trong cơ thể hẳn cũng đã tăng đến ba trăm viên rồi, mỗi giọt máu đều dính một sợi thần huy.

Thoáng chốc.

Linh khí như tấm lụa ngang trời cuộn ngược vào trong cơ thể Sở Ninh, khiến linh khí trong phạm vi trăm dặm đều hút khô cạn.

Năm miệng động trên bụng của và cơ thể của Sở Ninh như cá voi đang hút nước, ép đến mức những Siêu Phàm có mặt ở đây đều không thể lại giao phúc cho người khác. 

“Huyết thống thần linh của ta càng cao, dù có cắn nuốt linh khí của đất, tốc độ luyện linh thạch cũng tăng nhanh hơn”.

Sở Ninh mở đôi mắt ra hơi khó chịu: "Đáng tiếc, muốn cô đọng một viên chủng tạo hóa cũng kéo theo càng nhiều khó khăn hơn".

Máu tinh hoa của sáu mươi lãm vị động cung cấp hết cho Tạo Hoá Chủng, giờ còn chưa đầy một trăm viên.

Có thể tưởng tượng được.

Muốn Tạo Hóa Loại đột phá lên con số năm trăm, và thúc đẩy Lục Chuyến Tạo Hóa Công tiếng cấp đến Tam Chuyển, căn một lượng lớn tỉnh hoa máu.

Rầm!

Sở Ninh vung bàn tay lên, lập tức sáu mươi vị Động Hùng Chủ Càn Khôn Giới đã bị lực động của hắn cuốn đến nắm trên tay.

Trong đó, một cái ấn bằng ngọc đã tràn đầy vết rạn.

Đây là ngọc tỷ của Vân Hiên Võ triều đại quốc.

Vân Hiên võ chủ ngã xuống, thứ đó cũng tự vỡ vụn. 

“Tin tức quân Bách Tuế của Bắc Vương đã lọt qua Hư Giới mà lan ra ngoài à?”, Sở Ninh u ám hỏi.

Hắn dựa vào ngọc tỷ đại quốc của bản thân có thể nhận ra được trong Hư Giới, đang có từng nguồn tinh thần lực dũng mãnh nổ lớn.

“Bắc Vương đại huynh đệ, chuyện này phiền lắm đấy!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 231: Xấu quá!


Người nói kia do sợ Đại Càn Võ chủ đồng ý với thỏa thuận vô điều kiện nên mới vội vàng lên tiếng khơi dậy sự bức xúc của mọi người. Đám đông thường có hiệu ứng dây chuyền, ông ta muốn dùng cách này để thúc giục lòng người và dẫn toàn quân cùng tấn công.

“Xấu quá!”

Đôi mắt của Sở Ninh lóe lên tia lạnh lùng.

Người vừa nói bị kiểm soát, còn liên tục di chuyển về một hướng!

Vụt!

Cơ thể của Sở Ninh nhẹ nhàng bay lên như một tấm vải, đánh thẳng vào đám người đông như biển khiến cho bọn chúng sợ hãi vội vàng rút lui rối loạn như người ngã ngựa đổ.

“Á!”

Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một nam tử mỏ chuột tai khỉ đã bị Sở Ninh xách ra, ném ngã nằm trên mặt đất.

“Đại Càn Vũ triều cần để lại Vân Thuyền”.

“Còn ngươi thì phải lấy Càn Khôn Giới đến đổi mạng”.

Sở Ninh liếc tu giả chư đại quốc, vung tay lên chém xuống, đó là kết quả của nam tử kia.

Im lặng! Mọi thứ yên tĩnh như tờ! Cường thế của Bắc Vương Đại Hạ đã đến mức cao nhất rồi.

Hắn dùng uy lực đã đánh gục sáu tên Thiên Tuyệt, cướp sạch những gì người đuổi đến đây có!

Bách Vạn Võ có tác dụng không? Siêu Phàm mọc lên như rừng có tác dụng à? Nhóm Động Hùng chủ tập hợp có lợi ích gì?

Nếu dùng đội hình của họ bao vây và tấn công, cùng lắm chỉ tiêu diệt được. Bách Tuế quân của Bắc Vương thôi, chứ làm gì động vào Bắc Vương nổi!

Mà trước đó có rất nhiều Thiên Tuyệt đã đến chiến đấu, nhưng Bắc Vương vẫn một mình sàn bằng bọn chúng rồi!

Huống hồ gì...

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 236: Nó là Đại Kim.


Khiến những người Siêu Phàm bước vào quan nội cũng hoảng sợ, sĩ khí ngã xuống đáy cốc đã bị Bách Tuế quân diệt sạch.

Sở Ninh hỏi Bách Tuế quân.

Cốp! Cộp!

Tiếng bước chân vững vàng vọng lên rồi dừng lại, chiến sĩ khoác giáp bạc bày trận sẵn, lần lượt đi từ trong quan nội ra.

Họ đánh với hai ngàn vị Siêu Phàm, sao không bị thương được?

Quân họ đã có một trăm người ngã xuống trong vũng máu, tàn tạ khó vực dậy nỗi.

Những người còn lại đành kéo cơ thể mỏi mệt của mình, khó khăn ngẩng đầu đi ra, với đôi mắt đầy kiên cường.

“Bọn ta đều đồng lòng chiến đấu!”

Chín trăm vị Bách Tuế quân nhìn vua của họ mà đồng loạt nói lớn.

Họ là Bách Tuế quân được Bắc Vương kỳ vọng. cao nhất.

Bắc Vương không tiếc rời khỏi ghế cao mà dẫn họ đến đây tôi luyện. 

Tương lai, họ muốn quật khởi Đại Hạ, Đại Lương.

Họ làm sao chùn bước, rút lui được!

“Tốt, phải chiến chứ!"

“Đại Hạ chúng ta không hèn nhát, cùng lảm chiến thì chiến, chiến đến tối trời, chiến đến càn khôn đảo ngược, chiến đến khi kẻ thù sợi”

“Ta nguyện đối một thân máu, lấy muôn đời thái bình cho Đại Hạ!”

Âm thanh lánh lót đột ngột nổ vang trời.

Sau Ngọc Môn Quan, bóng ma ào ào kéo đến cực nhanh, đen nghịt cả một vùng trời khiến người ta chỉ biết nhìn mà chẳng nói gì hơn.

Một đám ác điểu dày đặc, lao ồ ạt đến Ngọc Môn Quan. Trong đó đều là diều hâu, hổ có cánh, tính sơ qua cũng tầm hai ngàn con.

Mỗi con đều phát ra khí thế hung dữ, không ngờ chúng đều là dị chủng Siêu Phàm!

Chúng nó là loài kiêu ngạo, mạnh mẽ và khó thuần, cả người tỏa ra hơi thở khó chịu nhưng lại nghe răm rắm theo một con chim đầu vàng.

Nó là Đại Kim. 

Hai mắt nó sáng rực rỡ, toàn cơ thể vàng hòe như đúc từ vàng thật ra. Đầu có sừng nhọn, lúc bay lượn kêu âm thanh cao chót vót xuyên cả bầu trời

Trên lưng đám ác điểu này.

Có hơn một ngàn chiến sĩ áo giáp bạc, đeo đạp bạc sáng loáng bên hông, áo choàng bay phấp phới Họ cũng là Bách Tuế quân.

Tân Hoa Ngữ thống lĩnh linh đan sư Nhất Giai của Đại Hạ, hợp lực luyện chế Thốn Phàm đan tạo nên đột phá quan trọng!

Dương Diệp, Yến Tử Lang, Nhân Đồ Hách đều có mặt đầy đủ, họ đã thoát khỏi phàm thai nhìn vua của mình như trở lại thời hoàng kim oai hùng của Bắc Cảnh năm đó, ý chí chiến đấu ngút trời.

Năm xưa.

Toàn người họ đều có tu vi không đủ, để đưa Bắc Vương nắm quyền Đại La.

Bây giờ họ đã bước vào Siêu Phàm, có chết cũng muốn hộ bên cạnh Bắc Vương.

“Trong thời gian gần đây Đại Kim luôn bay ra ngoài Bắc Vương phủ, chẳng lẽ muốn thuần phục dị chủng Siêu Phàm này sao?”, Hạng Bàng mở to mắt, thầm hỏi.

Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh cũng âm thầm sợ hãi.

Đại Hạ.

Chẳng những có quân vương Siêu Phàm, mà còn có cách thuần phục đám dị chủng Siêu Phàm sao?

Nên biết rằng.

Tuy Tứ Đại Hoàng triều có đại quân Siêu Phàm, nhưng chỉ phi hành bắng linh khí đến chiến đấu.

"À."

Khóe môi của Sở Ninh hơi cong lên.

Đúng vậy.

Phải chiến!

Hắn muốn trở thành hoàng giả điên nhất tại Thanh Châu, còn muốn Đại Hạ trở thành Hoàng triều.

Con đường này vẫn đầy máu.

Nếu bí mật đã bị công khai, chẳng lẽ hắn còn sợ lộ đuôi? Hắn phải đợi kẻ địch đến gây chiến hỏa ở Đại Hạ này sao?

Tu giả cũng đánh! 

“Bổn Vương phải mở một đường máu cho Đại Hạ rồi".

“Con đường này sẽ sử dụng Bách Tuế quân đã tôi luyện ra phủ đầy xương và xác, trong đó có cả địch và các ngươi. Sợ không?”

Sở Ninh nhẹ nhàng hỏi.

“Không sợ!”

Dương Diệp, Yến Tử Lăng, Nhân Đồ Hách cùng với Bách Tuế quân cùng gào lên.

“Tốt!”

Sở Ninh nhảy lên, đứng ở trên lưng Đại Kim.

“Rút đao các ngươi ra rồi nói cho các đại quốc Thanh Châu này biết, quân vương xuất chúng của Đại Hạ các ngươi đi".

“Chúng ta đến Vân Hiên, Vũ Lạc, Mộc Việt công khai càn quét linh thạch, tài nguyên của bọn chúng, đúc ra huy hoàng của Đại Hạ tả”

Quần áo của Sở Ninh phấp phới trong gió, lời nói quấn quanh trong đất trời: "Ai muốn chiến cứ phi ngựa lại đây, ta sống chết cùng với các ngươi!"

“Bắc Vương..” 

Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh nhìn thanh niên sáng tựa mặt trời, mà run sợ tắt tiếng.

Sở Ninh muốn dẫn Bách Tuế quân đi ác chiến với các đại quốc siêu cường sao?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 232: Trở về kiểm kê đi


Sở Ninh siết đao chém xuống, mặt đất nứt ra một khe rãnh sâu mấy thước: “Hôn ước của ta với Vạn Pháp Hoàng Triều giống như khe rãnh này, kết thúc từ

đây”.

“Ta chỉ yêu duy nhất một người, dù nàng không có thân phận tôn quý như Hoàng nữ, nhan sắc không xinh đẹp nhất thiên hạ. Ta vẫn sẽ ở bên nàng thưởng thức xuân hạ thu đông”.

Những lời nói dõng dạc của hắn làm tất cả những âm thanh xung quanh, biến mất lần nữa.

Bắc Vương Đại Hạ kiêu ngạo từ trong xương, đứng trước mặt một trăm vạn tu giả đại quốc từ bỏ cuộc hôn ước này.

“Xem ra sau này không thể lại gọi nàng ta là Độc Vương nữa rồi...” Nhân Đồ cảm thán, Tử Yến Lang với Dương Diệp cũng tán thành.

Sao họ không biết người Sở Ninh yêu nhất là ai được chứ.

Bắc Vương dám tỏ thái độ trước mặt mọi người như vậy, chứng minh Bắc Vương Quân sắp xuất hiện một vị Bắc Vương phi.

Với đan thuật của Tân Hoa Ngữ hiện tại, thật sự có tư cách ngồi vào chiếc. ghế này.

“Các ngươi mang sát ý đến đây, đại ca của ta tha cho các ngươi một đường rút lui đã quá nhân từ rồi”.

“Nếu không phải bọn ta nể tình bá tánh vô tội, các ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây!”

Yến Tử Lăng dẫn Bách Tuế quân tiến lên, nhận lệnh của Bắc Vương mà cướp lấy Càn Khôn Giới.

Họ đều là tu giả đại quốc, nên món tốt trong Càn Khôn Giới cũng rất nhiều.

Trừ các Linh binh, không chừng những tướng quân của đám này có thể cung cấp dược liệu để chế Thốn Phàm đan.

Đa số tu giả đại quốc đều ý định nhân cơ hội thế cục hỗn loạn, sẽ rời đi.

Nhưng khi chúng thấy đao của Bắc Vương chỉ vào Hùng chủ bên quân mình, đều sợ hãi đến mức xanh mặt mà dừng lại.

Bọn chúng chạy tứ tán khắp nơi, nên Bắc Vương không chặn được rồi. Nhưng Hùng chủ đại quốc và Siêu Phàm của bọn chúng, chắc chắn sẽ gặp nạn.

Cho nên đám tu giả đại quốc này chỉ có thể ngoan ngoan, im lặng đứng tại chỗ chờ nghe lệnh.

Trận truy sát lần này của bọn chúng...

Không những không thu hoạch được Siêu Phàm Vương Quân Bí, còn bị kẻ địch quay ngược lại cướp sạch. Có thể đúng câu ca dao, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

“Không sao”.

“Tên Bắc Vương này làm việc quá tuyệt tình, sợ sẽ không dễ dàng quay về Đại Hạ. Chắn chắn, đội quân của bọn hắn sẽ bị Thiên Tuyệt chặn lại”.

Có người tự an ủi mình, rồi vội vàng rời đi.

Bắc Vương phân rõ ranh giới với Vạn Pháp Hoàng triều rồi, cường giả khắp nơi sẽ không còn e dè thái độ của Vạn Hoàng nữa mà cứ thẳng tay hành động.

Vì thế trận gió lốc này vẫn chưa kết thúc mà sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Tầm hai canh giờ trôi qua.

Bách Tuế quân mới cướp xong, số lượng Càn Khôn Giới khổng lồ chất đây ba chiếc Vân Thuyền.

“Trở về kiểm kê đi”.

Sở Ninh xoay người nhìn linh mạch dài đến mấy chục dặm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 237: Muốn đi không?


Đại Hạ, Thanh Sơn Thành.

Một tòa gác mái cao mười tầng, khổng lồ và đứng sừng sững đối lập khá xa với Bắc Vương phủ, mười bước một tốp lính, ba bước một trạm canh giác, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Một thiếu nữ mặc váy lụa đỏ, nhan sắc xinh đẹp hại nước hại dân mang vẻ mặt đầy mệt mỏi đi ra.

Linh đan sư qua lại ven đường thấy nàng ta, lập tức hành lễ với thân phận vãn bối.

Linh đan sư chuyên nghiệp về kỹ thuật luyện đan, cậy tài khinh người.

Chỉ gặp người có vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối họ mới cúi đầu, cách thần phục này ngay cả Hùng chủ Động cũng không đấu nổi.

Mà thiếu nữ trước mặt cũng thuộc dạng đó.

Đoạn thời gian này, thiếu nữ dùng tài năng luyện đan xuất sắc và đan phương vô số chèn ép những kẻ không phục.

Dù rơi vào tình cảnh xua đuổi, cũng không linh đan sư nào muốn rời đi khỏi Thuật Các của Đại Hạ 

Bắc Vương Đại Hạ là một yêu nghiệt tu võ.

Thiếu nữ trước mắt là thiên tài đan thuật.

Nàng ta là linh đan sư.

Người có thể làm cộng sự với thiếu nữ này với Thuật Các Đại Hạ cũng xem như là vi hạnh.

“Luyện chế Thốn Phàm Đan đã vào quỹ đạo rồi”.

“Theo dược liệu dự trữ trước mắt, có thể luyện ra hơn ba ngàn viên”.

“Đa số các đan sư đều biết luyện Võ Nội Khí Đan, không cần ta lo”

Tần Hoa Ngữ buộc tóc lại, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Chắc tên nhóc kia cũng hài lòng rồi".

“Tần sư"

Đột nhiên một con chim ưng bay đến, An Vương búi tóc cao, dáng người quyến rũ nhảy xuống

“An Yêu Tinh?”. Thái độ của Tân Hoa Ngữ hơi giật mình.

Võ viện Đại Hạ đã lập, đáng lý An Vương nên giữ đó sao đột nhiên vào Thuật các. Hành động này khiến nàng ấy có dự cảm không tốt. 

“Yên tâm, hắn không sao."

“Hắn đánh thắng vào Ngọc Môn Quan, Hùng chú Động cũng không làm gì được hắn”

An Vương giải thích: “Nhưng mà cuộc chiến này khiến bí mật Đại Hạ có quân đoàn Siêu Phàm bị lộ, hắn dẫn đầu hơn hai ngàn Bách Tuế quân xuất chinh muốn mở đường máu để sáng lập Đại Hạ thành đại quốc!”

An Vương là một vưu vật, còn thường xuyên đấu võ mồm với Tân Hoa Ngữ chỉ vì Sở Ninh.

Nhưng sau khi nàng ta biết được.

Mối quan hệ giữa Sở Ninh và Tân Hoa Ngữ cũng đã đổi cách cư xử. Nàng ta khiêm tốn hơn, gọi Tần Hoa Ngữ bằng Sư.

“Mở đường máu cho đại quốc!”

Cơ thể mềm mại của Tân Hoa Ngữ run lên, ngực lớn phập phồng.

Bí mật quân vương siêu phàm của Đại Hạ là Thốn Phàm Đan trong tay nàng!

Chỉ cần gió lốc lên men, có lẽ mọi thứ sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhưng gió lốc của Bắc Vương chưa có thời gian ấp ủ, đã suất Bách Tuế quân xuất chinh. Điều này chỉ khiến cho những người đang ở trong bí mật theo dõi đầy h@m muốn.

Cho nên việc xây dựng con đường máu để sáng. lập đại quốc.

Nhưng thanh niên kia muốn dùng cách này trở thành, việc bảo vệ cho nàng.

Bắc Vương.

Chẳng lẽ hẳn đánh trận ác chiến lần này vì nàng. sao?

Một nguồn ấm áp đổ vào trong trái tim của Tân Hoa Ngữ, khiến hốc mắt nàng phiếm hồng.

"Muốn đi không?”

“Ta có thể đưa ngươi đến đó"

An Vương lặng lẽ nhìn Tân Hoa Ngữ.

Họ đều là nữ nhân.

Nàng ta vô cùng hâm mộ Tân Hoa Ngữ.

Nàng có được một nam nhân xuất sắc, dùng cách không ai biết để bảo vệ mình, đúng là chuyện lãng mạn chỉ có vương giả Bắc Cảnh làm.

“Không”. 

“Ta đợi hắn về".

Tần Hoa Ngữ nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói.

Chợt.

Tần Hoa Ngữ xoay người quay lại Thuật Các.

“Gọi các linh đan sư đến, luyện đan với ta thâu đêm suốt sáng đi!”

“Chỉ cần còn một hơi thở vẫn phải luyện đan cho tai" Giọng Tân Hoa ngữ lạnh lùng, quanh quẩn khắp Thuật Các.

Ngươi ác chiến vì ta, ta sẽ xây dựng lại biên giới vì ngươi.

....

Các đại quốc Thanh Châu cũng không yên lặng.

Trước khi ngọc tỷ Vân Hiên Vũ triều đại quốc vỡ, đã truyền tin tức vào Hư Giới đầu tiên. Không gian yên tĩnh như tảng đá lớn nằm trong mặt hồ yên tĩnh, đột nhiên đã gợn sóng lớn.

“Bắc Vương!"

“Lại là Bắc Vương của Đại Hạ!”

Từng âm thanh trăm thấp run cả núi. 

Trước đó không lâu.

Bắc Vương lấy thế Ngũ Cực rồi nhảy lên mở Động Đại môn đã khiến cho rất nhiều người dè chừng rồi.

Tín tức lần này càng liên quan đến ích lợi lớn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 233: Mà có tin đồn


Khí thế Bắc Vương xuất chinh hừng hực.

Mà có tin đồn, một khi gặp ở cổ địa Vân Hiên sẽ khiến gió mua nổi lên, biến ánh lửa đáng sợ nuốt trọn non sông.

Nhưng chưa ai ngờ được, gió lốc giao nhau kia lại bị Bắc Vương lấy năng lực mạnh mẽ của mình xé nát!

“Thiên Tuyệt Bảng trong Hư Giới bắt đầu rung lên, có sáu cái tên bị xóa sạch, Ngao Công rớt xuống xếp hạng chín trăm. Bây giờ, chỗ của ông ta đã bị Bắc Vương thay thế!”

“Bắc Vương Đại Hạ hủy hôn ước với Vạn Pháp Hoàng triều ngay trước mặt mọi người!”

“Bắc Vương Đại Hạ cướp linh mạch Vân Hiên, lại tiếp tục khởi hành!”

Tên tuổi của Bắc Vương vang xa, lời đồn này như cơn lốc thổi qua mặt hồ đang yên tĩnh, làm nó gợn sóng, rung động khắp nơi.

Có người nghe xong lập tức sợ hãi, mồ hôi lạnh ướt cả trán, phản ứng đều khác nhau.

Một động lực đáng sợ dâng lên từ mặt đất.

Lúc này, rất nhiều cường binh lại tập kết truy đuổi tung tích của Bắc Vương lần nữa.

Thậm chí...

Bóng người vừa dừng chân nhìn Vân Hiên Vũ triều nơi xa lúc trước, cũng bay vút lên không rời đi. Khí huyết cuồn cuộn người này như muốn vỡ ra, chứng minh tên này là một kẻ có tiếng tăm rất lẫy lừng trong Thiên Tuyệt Bảng.

Hắn ta có cùng suy đoán với rất nhiều người.

Bắc Vương phân rõ ranh giới với Vạn Pháp Hoàng triều đã khiến rất nhiều cường giả không còn e dè gì nữa, sát khí cứ thế lạnh lẽo xông thẳng lên chín †ầng mây.

Dù là Siêu Phàm bí quyết, hay là thiên phú của Bắc Vương cũng đủ trở thành lý do cho bọn chúng ra tay.

Một đám hùng chủ gánh trên vai bảo vệ quốc, thế mà lại cầm ngọc tỷ đại quốc và dùng tỉnh thần lực trốn vào Hư Giới.

Bắc Vương Đại Hạ xuất chinh làm đảo loạn trật tự trên Thiên Tuyệt Bằng, khiến tầng cao trên Nhật Nguyệt Lâu cũng để ý đến!

Bọn này có thể nhận được tình báo mới nhất nhờ Hư Giới!

Trong gió lớn giữa biển khơi, có một chiếc xe quanh thân bao phủ ánh sáng tím lượn lờ lơ lửng trên không trung, trên chiến kỳ đang bay phần phật kia có khắc một chữ Vạn.

Xung quanh chiếc xe này còn có mười hùng chủ bùng nổ Sinh Mệnh Triêu Khí đứng trong không trung.

Lúc này, gương mặt bọn họ đã đen như đít nồi Vạn Hoàng đương đại rất để ý đến Bắc Vương.

Lúc Bắc Vương vừa ghi tên lên Thiên Tuyệt Bảng, đã chủ động lên tiếng hôn ước giữa Vạn Lăng Nhi và Bắc Vương.

Khi họ...

Biết được Bắc Vương đang gặp tình thế hiểm nghèo.

Vạn Kỷ Ương và Vạn Lăng Nhi lập tức chủ động dẫn mười Thiên Tuyệt đến giải vây giúp Sở Ninh.

Ấy vậy mà...

Bọn họ chưa đụng đến đối phương, đã nghe Bắc Vương hủy hôn ước trước mặt mọi người.

Bắc Vương không đáp lại bất cứ thái độ bất mãn nào của Vạn Hoàng thì thôi.

Vạn Pháp Hoàng triều không thể tiếp tục lấy mặt nóng dán mông lạnh được. “Vì sao chứ?”

Vạn Lăng Nhi ngồi trên xe, khoác Phượng Tường Vũ y trên dáng người cao gầy, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng run lên.

Nàng ta không để ý Bắc Vương gánh vận Đại Hạ quốc, trở thành trò cười trong lời của Vạn Kỷ Ương mà vẫn muốn chủ động đến gần hắn.

Nhưng vì sao, đối phương chẳng cho nàng ta chút cơ hội nào? Hắn làm trò trước mặt trăm vạn tu giả đại quốc, chỉ vì một người!

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đã nhận được rất nhiều sự chiều chuộng, chưa từng chịu đựng nỗi ô nhục thế này!

“Nếu Bắc Vương đã vạch rõ ranh giới với Hoàng Triều ta, thì sao phải giúp hắn nữa?”

“Một người kiêu ngạo như thế, xứng đáng bị trừng phạt. Thập hoàng tử, chúng ta về thôi”.

Mười vị Hùng chủ Động thấy vẻ mặt của Vạn Lăng Nhi lập tức mở miệng khuyên không ngớt.

“Câm miệng!”

Vạn Kỷ Ương mặc một bộ đồ đen trên cơ thể cường tráng, cầm quả ngọc phù quát.

Linh khí của ngọc phù này có liên kết với khí cơ trong ngọc tỷ của Vạn Pháp Hoàng triều, giúp cho Vạn Kỷ Ương có thể vào Hư Giới tìm hiểu về tình báo.

“Vừa rồi Thiên Tuyệt bảng trong Nhật Nguyệt lâu đã thay đổi xếp hạng”.

Vạn Kỷ Ương hít sâu một hơi nói với gương mặt nhíu chặt nghiêm túc: “Tên Bắc Vương đã đứng ở hàng thứ bảy trăm ba mươi trên Thiên Tuyệt Bảng”.

Ẩm!

Mười Hùng chủ Động nghe như sét đánh ngang tai, mà gương mặt cũng trắng bệch.

Tính ra Bắc Vương mới bước vào mở miệng đại môn chỉ mới ba tháng, đã tăng thẳng tắp trên xếp hạng của Thiên Tuyệt Bảng rồi!

Chuyện này đồng nghĩa với việc, hiện tại Bắc Vương đã vượt qua hơn hai trăm vị Thiên Tuyệt Thanh Châu.

“Hoàng muội...” Vạn Kỷ Ương nhìn Vạn Lăng Nhi mà có chút lúng túng.

“Ta không sao đâu Vạn Thập, ngươi muốn làm gì cứ đi làm thôi”.

Vạn Lăng Nhi biết suy nghĩ của Vạn Kỷ Ương, nên bình tĩnh an ủi.

Vạn Kỷ Ương thấy thế đành thở dài nhẹ nhõm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 238: Dị chủng động


Lâu rồi.

Lâu rồi họ không thể cùng với vua đi chém giết một trận thoải mái như vậy.

Mục đích của chuyến đi lăn này là ba linh thổ của đại quốc đang có vận mệnh suy bại.

Nhưng những cản trở trên đường lại là từ các đại quốc siêu cường khác.

“Kéc!"

Đại Kim hí lên một tiếng, đồng thời hai ngàn dị chủng siêu phàm dừng lại, phủ một vùng trời cao.

"Đến."

Sở Ninh mở mắt ra nhìn về một toàn hùng phong đắng xa.

Nơi này là chiến loạn Thanh Châu.

Không phải linh thổ đại quốc, mà loạn đã mọc khắp nơi.

Tòa hùng phong kia cao một trăm mét, trong không trung vang lên tiếng vù vù gió thối, một vị chàng trai khí chất xuất trần đang cưỡi một ác lang đứng đó.

Lông con sói này trắng mượt như tơ, răng nanh sáng loáng lạnh lẽo, vô cùng uy phong. Nó cũng là một dị chủng siêu phàm.

Chàng trai xuất trần kia cũng có sinh mệnh triêu khí tỏa sáng, một vị Hùng chủ Động.

Ở chân núi còn tập kết một nhóm binh mạnh, tầm mười vạn người.

Giáp trên người họ lóe lên linh quang, căm chiến thuần, đeo chiến kích sáng lên ánh sáng lạnh lấp lánh, đúng theo câu nói võ làm quân tốt, siêu phàm là tướng lĩnh giỏi.

Trên lá cờ chiến bay phần phật kia khắc to hai chữ, Đại Càn.

Trên bản Thanh Châu Đại quốc, Đại Càn Vũ triều xếp thứ mười một. Có thể nói là đội đứng đầu trong Tứ Đại Hoàng Triều trong địa bàn của Thanh Châu.

Tòa hùng phong kia là biên giới của Đại Càn Vũ triều, nên có binh cường đóng giữ.

“Bắc Vương”.

“Ta nghe nói quân vương của Đại Hạ Vũ triều nắm giữ bí mật siêu phàm, không biết Bắc Vương có thể lấy ra cho Đại Càn Vũ triều ta đây dùng chung”.

Chàng trai xuất trần đứng trên không trung đánh giá Bách Tuế quân, với dị chủng siêu phàm mà họ đang cưỡi, cười trừ: “Xong việc, triều ta sẽ giúp Đại Hạ an nội nhương ngoại, thậm chí còn tăng quốc lực lên”.

Thanh Châu Đại quốc hiện tại đều nối lên sát khí.

Hắn ta tin Bắc Vương cũng hiểu tình hình bây giờ.

Bắc Vương dẫn Bách Tuệ quân xuất chính, cũng cho hành động nông nổi của tuổi trẻ sĩ diện thôi.

Có lẽ nếu Bắc Vương đồng ý, hắn ta sẽ cho phép hắn đi qua biên giới của Đại Càn Vũ triều

Hân ta là Hùng chủ trấn giữ biên giới, đại diện cho bộ mặt của Đại Càn Vũ triều đầu tiên, nên muốn nhanh chân cướp cơ hội này trước.

“Khéc!"

Sở Ninh không đáp, Đại Kim gian cánh chim ra, linh vũ nở rộ vàng rực dưới ánh trăng như một vòng mặt trời chiếu xuống dưới.

“Động.. Dị chủng động?”

Gương mặt của chàng trai xuất trần trắng bệch.

Trong tình báo không có nói Đại Hạ có dị chủng động.

Với lại Bảo Vương hoàn toàn chẳng bận tâm đ ến bất cứ đạo lý nào, mà thắng tay đánh. 

Trong thoáng chốc.

Hùng phong run lên trong cơn lốc gào thét.

Dị chủng Siêu Phàm chàng trai kia đang cưỡi cũng lập tức quỳ xuống, rên ư ử.

Đại Kim như diều hâu bắt mồi, móng vuốt lóe lên ánh sáng lạnh xuyên thủng đầu của dị chủng siêu phàm, rồi bắt cơ thể nhỏ như nghé con của nó lên trời cao.

Năm tử xuất trần ngã lăn cù cù xuống đất, bụng cũng xuất hiện một cái lỗ, đứng yên ở trên trời cao.

Rầm!

Ngay sau đó, khí nổ lập tức vang lên.

Bóng dáng của Sở Ninh vững chải, đánh bàn tay to như cối xay xuống, kéo lên khí thế trải dài một trăm mét.

Một tuyệt học Đông Thắng Hoàng Triều, Phúc Diệt Thủ!

Chàng trai xuất trần sợ hãi đỡ đòn, kêu lên một tiếng rồi cơ thể lún xuống mấy chục mét

Hắn ta vừa dừng lại.

Sở Ninh lại đ è xuống chưởng thứ hai. 

Sau đó.

Chưởng thứ ba, thứ tư, thứ năm....

Sở Ninh không nói lời nào, từng chưởng đẩy ra đều là máu thịt quãng tung tóe, đầy uy lực.

Cơ thể của chàng trai xuất trần ngã xuống, va trên đỉnh hùng phong như thiên thạch rơi xuống, sau đó tiếp tục lúng sâu.

Đá rơi ồ ạt, mọi vật nát tương.

Hùng phong cao trăm mét cũng bị đánh nổ tung.

“Người này thật sự nghĩ đại ca vô tình đi ngang qua đây đó à?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 234: Sở Ninh biết rất rõ


Con đường Bắc Vương đi vẫn đầy giết chóc. “Trận linh phục kích cấp hai tầng ba của 'Mông Điền Vũ triều đứng vị trí thứ bảy trong Thanh Châu đại quốc, đã bị Bắc Vương dùng đao phá trận, số người

chết và bị thương hơn mấy chục vạn!”

“Mười vị Thiên Tuyệt xuất hiện đã bị Bắc Vương giế t chết, không ai may mắn trốn thoát”.

“Thôi Hàng Thiên Tuyệt Thanh Châu sử dụng Trượng Linh kiếm đánh Bắc Vương bị thương. Sau khi quyết đấu mấy trăm chiêu, hắn ta đã rơi xuống thế yếu

rồi bị Bắc Vương giết!”

Đủ loại tình báo xuất hiện, đánh đến cho những người chú ý trận chiến không kịp đọc đến mức đầu choáng mắt hoa.

Tu giả lần này tham gia ngăn chặn Bắc Vương không tính nhiều, nhưng toàn là cường giả.

Ví dụ như Thôi Hàng, hắn ta là một kiếm khách điên cuồng ở Thanh Châu Đại Địa, đứng trên bảy trăm tên trên Thiên Tuyệt bảng.

Hắn ta trả giá cả mạng sống của mình, nhưng vẫn bị Bắc Vương giết?

Những người nghe được tin này lập tức nghi ngờ đầu tiên, họ nghĩ có phải đó là tin giả không.

Nhưng lại có người từ hiện trường xem về nói, khẳng định tình báo là thật.

Bắc Vương Đại Hạ giẫm lên dị chủng Động bay đến, cơ thể sừng sững như: núi, màu vàng rám nắng nhuộm cả trời cao.

Sau khi linh mạch Vân Hiên Vũ triều bị cướp đi, thêm vào cơ thể của Bắc Vương đã giúp Động của hắn liên tục tăng cấp, càng đánh càng mạnh!

Kết quả, hắn vững chãi như một tòa núi khiến lòng người áp lực.

Bắc Vương Đại Hạ như một thanh kiếm, còn kẻ đích đối đầu chính là đá mài dao.

Địch càng nhiều, thân kiếm càng sắc bén.

Không ai biết, làm sao để bẻ gãy thanh kiếm đó! Bắc Vương sát phạt rất quyết đoán, khi gặp ngăn chặn... Hắn sẽ khiến bọn chúng trả giá đắc và giết đến mức đối phương đẫm máu

mới bỏ qua, bởi hắn muốn dùng cách khát màu này chặn cơn lốc trên đường đi sắp đến!

Mưa gió cứ thế kéo dài một tháng.

Tu giả đứng trên con đường máu đại quốc luôn thấp thỏm lo sợ, rồi đột nhiên phát hiện ra ý chí chiến đấu cũng đã biến mất rất nhiều.

€ó người rất khó hiểu.

Tại sao Bắc Vương thật sự mạnh, không phụ tiếng kẻ kiêu ngạo nhất Thanh Châu, nhưng vẫn không thể đứng ở vị trí cao nhất trên Thiên Tuyệt Bảng?

“Đông Thắng Hoàng triều đã chú ý tới Bắc Vương, mời Bắc Vương tham gia Trúc Trì luận đạo”.

“Nơi đó là đầm rồng hang hổ, Bắc Vương mà đến đó ắt sẽ gặp họa!” Một giọng nói nhỏ vang lên giải thích nghi ngờ của mọi người.

Họ đã đọc được rất nhiều tình báo, cũng chứng minh Bắc Vương là một nhân vật khó chơi.

Thế mà họ cần gì phải đánh đổi cái giá đắt, để chơi máu với Bắc Vương chứ?

Có Đông Thắng Hoàng triều cũng đủ bóp ch ết Bắc Vương rồi!

Huống hồ gì, trên Trúc Trì luận đạo sẽ có Cửu Khúc Quỳnh Cung xuất thế. Có rất nhiều Thiên Tuyệt mạnh đều đang chuẩn bị muốn dùng trạng thái tốt nhất của mình đến tìm hiểu bí mật của Quỳnh Cung.

Sau khi luận đạo kết thúc.

Còn rất nhiều thời gian để lấy Đại Hạ Siêu Phàm Vương Quân bí!

Trên trời cao, có hai ngàn con dị chủng Siêu Phàm vỗ cánh hạ xuống. Bách Tuế quân chỉ còn lại có một ngàn năm trăm người. Sau một tháng giết chóc.

Bách Tuế quân cũng đã tôi luyện, đúc ra mũi nhọn từ máu và lửa trong trận chiến.

Một ngàn năm trăm người này đều là sản vật được đãi ra trong biển cát to lớn.

Mà...

Những Bác Tuế quân này đã tiêu hóa hết thuộc tính của Thốn Phàm đan dược, thành công tu luyện được Quy Nhất Đao Quyết.

Họ hợp tác dùng đao biến sông thành biển, đảo ngược nghịch cảnh, giết siêu phàm tuyệt đỉnh!

“Ha ha!”

“Ta còn nói tu giả đại quốc đều là đám xương cứng, ai ngờ gan nhỏ xíu đã bị đại ca dọa lui rồi!”

Yến Tử Lăng cười to, nói.

Bộ ngân bào của hắn ta đã nhuộm thành hồng.

Sau một tháng chém giết, hắn ta, Nhân Đồ, Dương Diệp đều bị thương, nhưng trong lòng lại thấy rất thoải mái.

Uy danh Bách Tuế Đại Hạ đã phất lên rồi. Uy thế Bắc Vương Đại Hạ càng ngày càng vang xa.

Trong chiến loạn ở Thanh Châu, kẻ không thể dùng lực đè ép khắp nơi thì làm sao đổi được thái bình được.

Mà...

Trước mặt họ là một vùng hoang trống, không thấy tu giả đại quốc giúp đỡ. Thoắt cái, họ có thể đến được cổ địa của Vũ Lạc Vũ triều.

Lúc ba vị tướng mạnh đang nói chuyện với nhau. Sở Ninh vẫn chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn ở đằng xa phía bên dưới.

Bắc Vương mặt một bộ bạch y đang bay phấp phới cũng bị thương, trên ngực nhuộm một vết màu đỏ nhưng khí tự sát phạt càng nồng đậm.

Sở Ninh biết rất rõ...

Những người mạnh với đám mây đen kia biến mất đều không phải hoàn toàn là công của hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 239: Dựa vào đâu.


“Tiện nhân là thích làm ra vẻ!", Yến Tử Lăng hừ lạnh.

Trong hàng tướng Bắc Cảnh, thiên phú về Kiếm đạo của Dương Diệp cực kỳ cao. Hắn ta còn được Bắc 'Vương ban Sát Thân Kiếm, dùng cảnh giới Nhân Kiếm hợp nhất, thực lực của hắn ta cũng tăng như diều gặp gió. Chuyện này, khiến Yến Tử Lăng khá là khó chịu.

Dựa vào đâu.

Dương Diệp có thế căm Sát Thân Kiếm.

Mà đại ca còn muốn cho hẳn ta cầm theo thanh Phàm đao chứ?

"Cái thứ éo lá bớt than phiền đi, Vương cũng cho ngươi sử dụng Phàm Binh rồi đấy thôi, chứ không ngươi nghĩ kỹ thuật dùng đao như chẻ củi của ngươi có thể bước vào cảnh giới Nhập Các Hợp Nhất à Nhân Đồ lườm Yến Tử Lăng, rồi liên tục đánh chưởng giế t chết các cường binh bên dưới chân núi.

“Cũng phải”.

Yến Tử Lăng cười đắc chí, giơ cây đao trên tay lên, khí thế của hán ta lập tức thay đổi, bắ n ra đao khí vô cùng sắc bén.

Bắc Vương Dưỡng Đao Thuật!

Ầm!

Ánh đao cuồn cuộn bản từ vóc dáng của Yến Tử Lăng ra, chém hơn mười người thành bùn nhão.

Hơn hai ngàn người trong Bách Tuế quân cũng rút đao ra.

Họ khác với các tướng lĩnh dưới trướng Bắc Vương, họ dựa vào tài nguyên để thăng cấp lên Siêu Phàm. Nhưng với sức mạnh của toàn quân, từng đao hợp hóa sông, sông chảy vào biển tạo ra uy lực không thể lường trước được. Bách Tuế quân như một thanh đao chiến khổng lồ, khiến cho nhiều cảnh bộ của Đại

Càn Vũ triều loạn thành một nùi.

Vị Hùng chủ đóng giữ biên giới Đại Càn đã bị trúng chưởng của Bắc Vương Đại Hạ, rơi thắng xuống đất rồi

Bách Tuế quân của Bắc Vương cũng hung dữ lạ thường.

Quy Nhất Đao quyết là một loại tuyệt học dùng số lượng ép chết địch, nhờ nó mà hơn mười vạn người bọn họ có thể giết địch thoải mái, máu tươi bản ng tóe đầy trời.

Những tướng lĩnh Siêu Phàm còn lại bị Yến Tử Lăng và Nhân Đồ bao vậy lại.

Đợi khi Bách Tuế quân quay vẽ, với hơn hai ngàn chuôi loan đao hợp lại có thể gi ết chết đám tướng lĩnh Siêu Phàm ít ỏi này!

Huống hồ đừng nói chỉ là.

Đại Kim là dị chủng Động , nó dẫn đầu đám dị chủng Siêu Phàm bay quanh trên trời cao như hổ rình mồi.

Nỗi sợ hãi bao phủ lấy đáy lòng của mỗi chiến sĩ Đại Càn.

Bắc Vương Đại Hạ hoàn toàn không sợ uy thế của Đại Càn quốc.

Lần này hắn xuất chinh, mà muốn lấy máu lót đường đi.

Bọn chúng mà lỡ xuất hiện một lát sẽ chết không kịp ngáp.

Tiếng chém giết xé rách bóng đêm càn khôn, màu đỏ máu lóe lên cả ánh trăng bạc.

Một mảnh đổ nát. 

Sở Ninh khoanh tay đứng chàng trai xuất trần kia đã biến thành một cái xác, ngã quy trên vũng máu.

Hắn ta làm Hùng chủ đóng giữ biên giới, tuy sức mạnh chưa Nhập Thiên Tuyệt, ấy vậy mà cũng rất đáng khen.

Tinh hoa máu của hắn ta chỉ đủ cho Sở Ninh tạo ra một viên Tạo Hóa chủng,

“Thế giới này có đủ kiểu binh khí, mỗi cái có đặc điểm khác nhau”

“Món binh khí Chấp Đao của ta phù hợp cho ta tiến thẳng vào tâm cảnh”. Quần áo của Sở Ninh theo gió bay phần phật, hẳn vươn bàn tay thon dài nắm lấy một cành khô bay đến trước mặt mình.

Thoáng chốc.

Gương mặt Sở Ninh trở nên vui vẻ, từng đao khí. cuồn cuộn tung hoành khắp nơi.

Dường như hẳn đang cầm không phải một cành khô, mà là một thanh đao.

Linh khí đần tụ lại trong bóng đêm, vờn quanh cơ thể Sở Ninh. Thỉnh thoảng chúng tụ lại, có khi thì tản ra không có quỹ đạo nhất định.

Tất cả hợp lại tạo ra đao kỹ thông linh. 

Hồi trước.

Sở Ninh muốn vào quá trình này phải nhờ vào linh tính huy hoàng của Hạn Lôi đao.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 235: Bác Long Thuật


Bác Long Thuật!

Cơ thể đơn độc của Sở Ninh bị bao phủ ba mươi vòng Thần Hoàn bay vụt lên không như đại giao, muốn hủy diệt chân long.

Nhưng Vân Hiên võ chủ làm sao trở thành rồng trước mặt Bắc Vương Đại Hạ được?

Ông ta chỉ là một cây kiếm đáng thương mà thôi.

Tay, khuỷu tay, chân của Sở Ninh hóa thành vũ khí sắc bén không có gì địch nổi, thể hiện kỹ năng khủng khiếp trong việc đánh nhau.

Ban đầu, Vân Hiên võ chủ còn có thể dốc sức đỡ đòn, nhưng khi hai tay ông ta bị bẻ gãy, động ở bụng cũng mất đi ánh sáng thì đã hoàn toàn không có khả. năng chống đỡ mà đứng im nhìn cái chết.

Cơ thể tàn tạ của ông ta như chiếc thuyền con lênh đênh trong biển sóng gió lớn, máu bản ra tung tóe.

Ánh mắt của Sở Ninh lạnh băng, chưa từng khựng lại chút nào.

Cá nhân hắn không có quá nhiều hận ý với Vân 

Hiên võ chủ, bởi vì đối phương hoàn toàn không có uy hiếp với hắn.

Mọi việc ông ta làm đều như một kẻ ngốc.

Hắn cũng chẳng cần thiết ra tay.

Chỉ là muốn bắt Vân Hiên võ chủ để giết gà dọa khi, nói với các tu giả Thanh Châu biết nếu có ý đồ gây chiến với Đại Hạ thì phải trả một cái giá rất đắt!

Ầm!

Sở Ninh xông đến, cơ thể của Vân Hiên võ chủ bị cắt thành hai khúc, máu tươi bản ra nhuộm hồng cả bầu trời!

“Vân Hiên võ chủ chết rồi..."

Võ chủ Mộc Việt, Vũ Lạc đang bị Động của Tân Tú Minh bao vây ở nơi xa, nhìn cảnh sau lưng mà sợ hãi, hàm rung lên cầm cập và hối hận không thôi.

Kiêu ngạo thế này.

Làm sao họ chống lại được.

Vân Hiên võ chủ chết cũng là kết cục của bọn họ!

Sở Ninh thét một tiếng dài, ánh sáng màu đỏ lượn lờ quanh thân dần dần bị mất sạch, sau đó nổ tung.

“Bắc Vương!” 

Trong Ngọc Môn Quan, Tè Vương và các tướng lĩnh đều sôi trào nhiệt huyết.

Lúc trước họ thần phục dưới trướng Đại Hạ chỉ vì muốn sống.

Nhưng lúc này.

Một loại cảm xúc khó hiểu siết chặt lấy trái tim, khiến lăn đầu họ cảm giác được tự hào,

Những cảm xúc này đều tự hào vì Đại Hạ.

Đại Hạ được Bắc Vương dẫn đầu, còn sợ gì không quật khởi?

Ngoài Ngọc Môn Quan của Đại Hạ, từng đốm sáng đỏ nở tung ra.

Sát ý của Sở Ninh cuồn cuộn khắp nơi, tuy hẳn chưa rút đao ra lại có uy áp đè bẹp xung quanh.

Có thể những cái này chính là cuộc tàn sát khiến cho Thanh Châu Đại quốc sợ hãi.

Từng cái xác Động Hùng Chủ bị đánh chia năm xẻ bảy, ngã từ trời cao xuống hòa lẫn với bụi băm.

Sau một nén nhang.

Sở Ninh dừng lại, đứng một mình giữa không trung. 

Mười lăm chủ Tân Mị Đại Quốc cùng rơi trên mặt đất, sợ khiếp vía.

Tất cả những kẻ xúi giục trận chiến này, đều đã đền tội.

Nhưng họ vẫn sợ Bắc Vương truy trách, không muốn đứng dưới bầu trời với hắn.

Sở Ninh không nói gì, chỉ khép hờ hai mắt lại.

Lúc hắn đánh gục sáu mươi lăm vị chủ Động Hùng, cũng đã âm thầm lấy tinh hoa máu của đối phương.

Lúc này.

Những Tạo Hoá Chủng trong cơ thể hẳn cũng đã tăng đến ba trăm viên rồi, mỗi giọt máu đều dính một sợi thần huy.

Thoáng chốc.

Linh khí như tấm lụa ngang trời cuộn ngược vào trong cơ thể Sở Ninh, khiến linh khí trong phạm vi trăm dặm đều hút khô cạn.

Năm miệng động trên bụng của và cơ thể của Sở Ninh như cá voi đang hút nước, ép đến mức những Siêu Phàm có mặt ở đây đều không thể lại giao phúc cho người khác. 

“Huyết thống thần linh của ta càng cao, dù có cắn nuốt linh khí của đất, tốc độ luyện linh thạch cũng tăng nhanh hơn”.

Sở Ninh mở đôi mắt ra hơi khó chịu: "Đáng tiếc, muốn cô đọng một viên chủng tạo hóa cũng kéo theo càng nhiều khó khăn hơn".

Máu tinh hoa của sáu mươi lãm vị động cung cấp hết cho Tạo Hoá Chủng, giờ còn chưa đầy một trăm viên.

Có thể tưởng tượng được.

Muốn Tạo Hóa Loại đột phá lên con số năm trăm, và thúc đẩy Lục Chuyến Tạo Hóa Công tiếng cấp đến Tam Chuyển, căn một lượng lớn tỉnh hoa máu.

Rầm!

Sở Ninh vung bàn tay lên, lập tức sáu mươi vị Động Hùng Chủ Càn Khôn Giới đã bị lực động của hắn cuốn đến nắm trên tay.

Trong đó, một cái ấn bằng ngọc đã tràn đầy vết rạn.

Đây là ngọc tỷ của Vân Hiên Võ triều đại quốc.

Vân Hiên võ chủ ngã xuống, thứ đó cũng tự vỡ vụn. 

“Tin tức quân Bách Tuế của Bắc Vương đã lọt qua Hư Giới mà lan ra ngoài à?”, Sở Ninh u ám hỏi.

Hắn dựa vào ngọc tỷ đại quốc của bản thân có thể nhận ra được trong Hư Giới, đang có từng nguồn tinh thần lực dũng mãnh nổ lớn.

“Bắc Vương đại huynh đệ, chuyện này phiền lắm đấy!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 240: Thật lòng dữ chưa


"Ông chắc chẩn hẳn ta đến thật lòng muốn đàm phán với ta?", Sở Ninh không thèm mở mắt, gương mặt cũng rất bình tĩnh.

Thanh Châu đang rơi vào chiến loạn, nên giữa các đại quốc đều ở trong nóng súng khói thuốc.

Mà điều hiển nhiên, chỉ có thực lực mạnh mới là kẻ có quyền nói.

Chàng trai xuất trần kia tập kết cường binh đến đây chặn đường, dáng vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt. Thế là thật lòng dữ chưa?

"Ngươi!"

Người trung niên mắt hổ kia cứng họng.

Không đợi ông ta nói tiếp, Sở Ninh đã đánh.

Hắn chỉ vẫy nhẹ cành khô trong tay, chém đến.

Linh khí mới vừa tán loạn khắp nơi lập tức ngưng tụ theo động tác của hẳn tạo thành một thanh đao khổng lồ, chém ra xa.

Keng!

Trên bụng của người trung niên mắt hổ kia xuất động, năm mươi viền miệng động. Trường thương ông ta đang căm, lập tức chém ra như một con giao long đối đầu với nhát đao trước mắt. 

Một bàn tay khổng lồ và vô hình phất lên trời cao, lại có linh khí đao khổng lồ tụ lại. Uy thế huy hoàng khiến cho người trung niên mắt hổ kia sởn cả gai óc.

Đao kỹ của Bắc Vương Đại Hạ quá mạnh.

Hân chỉ cần cầm cảnh khô cũng tạo ra đao kỹ, dùng linh khí đúc thành lưỡi đao, uy lực dũng mãnh tấn công liên tục vào đối thủ.

Keng! Keng! Keng!

Người trung niên mắt hổ kia liên tục vung thương đáp trả, từng bóng thương như hoa mai nở rộ đánh cho toàn bộ bóng đao đánh đến chỗ bản thân vỡ nát.

Nhưng ông ta cũng lảo đảo liên tục lui ra đẳng sau, phải chống chịu hơn mười bóng đao uy lực mạnh mẽ cũng khiến gan tay ông ta rung lên rồi nứt ra

Phụt!

Lại một bóng đao bổ xuống, chém gãy trường thương, kéo nứt lồ ng ngực của người trung niên mắt hổ, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối Ông ta muốn chạy trốn.

Nhưng tiếng gào thét xé gió của ánh đao ép đến sát, khiến ông ta không động đậy được. Sau đó, cả ánh sáng đao đều bao phủ cả cơ thể ông ta. 

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang trời làm nứt cả đất.

Lại thêm một Hùng chủ Động ngã xuống.

Sở Ninh cầm cành khô đứng, đưa ánh mắt quét qua chẳng chút cảm xúc nào. Hản vẫn đang chìm đảm trong Đao kỹ thông linh.

“Đao kỹ của đại ca càng ngày càng khủng khiếp!” Con ngươi của Yến Tử Lăng lóe sáng vui mừng.

Đao kỹ ở cảnh giới này chính là ước mơ hẳn ta đang nhắm đến.

Nếu hẳn ta có thể đạt được cảnh giới đó, thì có thể đè được Dương Diệp cho dù hắn ta có cầm Sát Thân Kiếm trong tay.

“Được rồi, đi thôi”

Sở Ninh nhìn cường binh đang giữ biên giới Đại Cần Vũ triều đã bị đánh tơi bời, có xu hướng tút lui lập tức ra lệnh.

Chắc chắn rằng

Ngoài các Động của Đại Càn Vũ triều, chắc chân trên đường họ sẽ gặp thêm người đạt cấp Thiên Tuyệt.

Nhưng chuyến này đi, hẳn không muốn dây dưa lâu với Đại Càn Vũ triều.

Sở Ninh ra lệnh.

Bách Tuế quân Bắc Vương lập tức cất đao.

Trận đánh này đã mất mấy canh giờ, càng đánh càng tàn khốc.

Bách Tuế quân chết mấy chục người.

Nhưng đó cũng chỉ là một phần xác phủ kín đường máu xương họ đang đi

Sau khi xử lý xác chết xong, Bách Tuế quân lại lên đường với Sở Ninh.

Ánh sáng nhô lên ở phương Đông,

Bắc Vương Đại Hạ xuất chinh khí thế ngút trời, suốt chặn đường đi qua từng đôi mắt đều đổ dồn lên Sở Ninh.

Họ ở biên giới Đại Càn Vũ triều mất canh giờ, đã có rất nhiều tu giả chạy đến đây để xem.

“Bổn vương khởi hành từ đại hạ, thống lĩnh Bách Tuế quân sáng lập đường máu cho đại quốc”

“Tu giả nào dám đứng trên đường máu này, đều là địch của ta”.

Lời nói của Sở Ninh vang vọng khắp nơi, rung động mấy chục dặm.

“Bắc Vương làm thế, chẳng lẽ không sợ chúng ta huy động quân đánh vào Đại Hạ sao?”. Có một giọng nói tắc lưỡi trong đám quần chúng vang lên.

Bắc Vương Đại Hạ mới đứng đầu Thiên Tuyệt Thanh Châu không lâu, đã đế tay liên tiếp bị nhuộm máu.

Trước khi các cường giả Động tụ lại, không ai có thể đảm bảo mình sẽ thắng.

“Đại Hạ ta mà chết một người, bổn vương sẽ tự tay lấy đầu của hùng chủ Đại quốc đó đến tế điện"

“Ta muốn cho cường giả ở Thanh Châu thấy, lỡ như giết không được ta mà kết oán thì kết quả ra sao. Các ngươi tự nghĩ đi”. Sở Ninh đáp lại, giọng nói thấm đây lạnh lùng.

Người vừa đặt câu hỏi lập tức đổ mồ hôi đầy trán

Đúng thế.

Thiên kiêu ngang ngửa với yêu nghiệt bán thuần huyết.

Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đuổi tận giết tuyệt, hai là đừng bao giờ đụng vào hắn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 236: Nó là Đại Kim.


Khiến những người Siêu Phàm bước vào quan nội cũng hoảng sợ, sĩ khí ngã xuống đáy cốc đã bị Bách Tuế quân diệt sạch.

Sở Ninh hỏi Bách Tuế quân.

Cốp! Cộp!

Tiếng bước chân vững vàng vọng lên rồi dừng lại, chiến sĩ khoác giáp bạc bày trận sẵn, lần lượt đi từ trong quan nội ra.

Họ đánh với hai ngàn vị Siêu Phàm, sao không bị thương được?

Quân họ đã có một trăm người ngã xuống trong vũng máu, tàn tạ khó vực dậy nỗi.

Những người còn lại đành kéo cơ thể mỏi mệt của mình, khó khăn ngẩng đầu đi ra, với đôi mắt đầy kiên cường.

“Bọn ta đều đồng lòng chiến đấu!”

Chín trăm vị Bách Tuế quân nhìn vua của họ mà đồng loạt nói lớn.

Họ là Bách Tuế quân được Bắc Vương kỳ vọng. cao nhất.

Bắc Vương không tiếc rời khỏi ghế cao mà dẫn họ đến đây tôi luyện. 

Tương lai, họ muốn quật khởi Đại Hạ, Đại Lương.

Họ làm sao chùn bước, rút lui được!

“Tốt, phải chiến chứ!"

“Đại Hạ chúng ta không hèn nhát, cùng lảm chiến thì chiến, chiến đến tối trời, chiến đến càn khôn đảo ngược, chiến đến khi kẻ thù sợi”

“Ta nguyện đối một thân máu, lấy muôn đời thái bình cho Đại Hạ!”

Âm thanh lánh lót đột ngột nổ vang trời.

Sau Ngọc Môn Quan, bóng ma ào ào kéo đến cực nhanh, đen nghịt cả một vùng trời khiến người ta chỉ biết nhìn mà chẳng nói gì hơn.

Một đám ác điểu dày đặc, lao ồ ạt đến Ngọc Môn Quan. Trong đó đều là diều hâu, hổ có cánh, tính sơ qua cũng tầm hai ngàn con.

Mỗi con đều phát ra khí thế hung dữ, không ngờ chúng đều là dị chủng Siêu Phàm!

Chúng nó là loài kiêu ngạo, mạnh mẽ và khó thuần, cả người tỏa ra hơi thở khó chịu nhưng lại nghe răm rắm theo một con chim đầu vàng.

Nó là Đại Kim. 

Hai mắt nó sáng rực rỡ, toàn cơ thể vàng hòe như đúc từ vàng thật ra. Đầu có sừng nhọn, lúc bay lượn kêu âm thanh cao chót vót xuyên cả bầu trời

Trên lưng đám ác điểu này.

Có hơn một ngàn chiến sĩ áo giáp bạc, đeo đạp bạc sáng loáng bên hông, áo choàng bay phấp phới Họ cũng là Bách Tuế quân.

Tân Hoa Ngữ thống lĩnh linh đan sư Nhất Giai của Đại Hạ, hợp lực luyện chế Thốn Phàm đan tạo nên đột phá quan trọng!

Dương Diệp, Yến Tử Lang, Nhân Đồ Hách đều có mặt đầy đủ, họ đã thoát khỏi phàm thai nhìn vua của mình như trở lại thời hoàng kim oai hùng của Bắc Cảnh năm đó, ý chí chiến đấu ngút trời.

Năm xưa.

Toàn người họ đều có tu vi không đủ, để đưa Bắc Vương nắm quyền Đại La.

Bây giờ họ đã bước vào Siêu Phàm, có chết cũng muốn hộ bên cạnh Bắc Vương.

“Trong thời gian gần đây Đại Kim luôn bay ra ngoài Bắc Vương phủ, chẳng lẽ muốn thuần phục dị chủng Siêu Phàm này sao?”, Hạng Bàng mở to mắt, thầm hỏi.

Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh cũng âm thầm sợ hãi.

Đại Hạ.

Chẳng những có quân vương Siêu Phàm, mà còn có cách thuần phục đám dị chủng Siêu Phàm sao?

Nên biết rằng.

Tuy Tứ Đại Hoàng triều có đại quân Siêu Phàm, nhưng chỉ phi hành bắng linh khí đến chiến đấu.

"À."

Khóe môi của Sở Ninh hơi cong lên.

Đúng vậy.

Phải chiến!

Hắn muốn trở thành hoàng giả điên nhất tại Thanh Châu, còn muốn Đại Hạ trở thành Hoàng triều.

Con đường này vẫn đầy máu.

Nếu bí mật đã bị công khai, chẳng lẽ hắn còn sợ lộ đuôi? Hắn phải đợi kẻ địch đến gây chiến hỏa ở Đại Hạ này sao?

Tu giả cũng đánh! 

“Bổn Vương phải mở một đường máu cho Đại Hạ rồi".

“Con đường này sẽ sử dụng Bách Tuế quân đã tôi luyện ra phủ đầy xương và xác, trong đó có cả địch và các ngươi. Sợ không?”

Sở Ninh nhẹ nhàng hỏi.

“Không sợ!”

Dương Diệp, Yến Tử Lăng, Nhân Đồ Hách cùng với Bách Tuế quân cùng gào lên.

“Tốt!”

Sở Ninh nhảy lên, đứng ở trên lưng Đại Kim.

“Rút đao các ngươi ra rồi nói cho các đại quốc Thanh Châu này biết, quân vương xuất chúng của Đại Hạ các ngươi đi".

“Chúng ta đến Vân Hiên, Vũ Lạc, Mộc Việt công khai càn quét linh thạch, tài nguyên của bọn chúng, đúc ra huy hoàng của Đại Hạ tả”

Quần áo của Sở Ninh phấp phới trong gió, lời nói quấn quanh trong đất trời: "Ai muốn chiến cứ phi ngựa lại đây, ta sống chết cùng với các ngươi!"

“Bắc Vương..” 

Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh nhìn thanh niên sáng tựa mặt trời, mà run sợ tắt tiếng.

Sở Ninh muốn dẫn Bách Tuế quân đi ác chiến với các đại quốc siêu cường sao?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 241: Bắc Vương Đại Hạ đến


Sở Ninh dẫn đầu Bách Tuế quân đi băng băng về phía trước, áo giáp chiếu sáng cả vùng, chiến ý ngút trời.

Vài vị Hùng chủ Động đóng giữ đằng trước họ, chỉ có thể im lặng suy nghĩ rồi rút quân.

Quãng đường Bắc Vương đi này, toàn rửa bằng máu Động.

Lời nói của hắn vẫn còn âm vang bên tai bọn chúng, chỉ căn nghĩ đến thôi đã sợ hãi nên không dám lấy thân chẩn đường tôn giả Bắc Vương nữa.

Hai ngàn dị chủng Siêu Phàm bay rợp cả một trời, hóa thành một cái bóng lớn xẹt qua đùa của họ, bay thẳng vẽ phía trước.

Vụt Vụt! Vụt!

Từng bóng người nối đuôi nhau đi vào rừng rậm, mặt đất bên dưới cũng ùn ùn rung lên.

Đại Hạ Siêu Phàm bí quyết truyền đi, rất nhiều siêu cường giả đã rục rịch. Bọn họ đến gần nhất với đường máu, nên mới muốn đuổi đến đây để hớt tay trên trước. 

Họ tin chắc.

Chắc chắn có người chống lưng cho đám quân phản loạn này, họ muốn nhìn thấy kẻ đó là ai

"Khà, xem ra lăn này chiến trận quậy hơi lớn á!"

Yến Tử Lăng nhếch môi xinh đẹp cười.

Bắc Vương xuất chinh, vang danh vạn dặm.

Những nơi gần đó, ngay cả đẳng sau cũng nhìn thấy được từng đường nét của con thuyền như ẩn như hiện trong màn bụi mù mịt

Nhìn ra xa cũng có thể thấy được chiến ky của Đại Càn Vũ triều.

Sở Ninh đánh một trận ở biên giới Đại Càn như vả vào mặt của họ, khiến cho đại quốc nổi giận. Chúng sử dụng linh khí phi hành đến để truy sát đội quân.

Nhưng mà.

Dị chủng dưới chân Bách Tuế quân có tốc độ cực nhanh, Vân Thuyền cấp hai mới có khả năng đuối theo kịp.

Tình hình của đội quân rất mạnh mẽ vang dội khắp nơi, khi Bách Tuế quân dừng lại chắc chản là đang bị bao vây. 

Yến Tử Lăng lập tức vui mừng, nhưng tại Sở Ninh vẫn im lặng, nên hẳn ta cũng không dám mở ra trận chiến lớn.

“Sát Thân Kiếm đang đợi ra ra khỏi vỏ!", Dương Diệp lạnh lùng nói.

...

Vân Hiên Vũ triều gần nội địa Thanh Châu, cô. đọng quốc vận đã qua một trăm năm, nắm giữ hai vạn quận với mặt đất rộng rãi. Chúng là một đại quốc siêu cường.

Nhưng hôm nay, vì thịnh vượng đó mà suy.

Ngọc tỷ của đại quốc đã vỡ vụng, vận mệnh của quốc gia đã không còn.

Trên đất rộng lớn của Vũ triều, khói lửa nổi lên khắp nơi, một cảnh tượng ngựa người loạn lạc không thể nào tưởng nổi

Trong trận nổi loạn, những bảo bối và vật quý hiếm của các quận đều bị cướp sạch.

Có Siêu Phàm cắm cờ để phân định ranh giới, tự phong vương cho bản thân.

Các tu giả các nước láng giềng đạp gió đến đây ồ at, bởi đám này muốn cướp vận mệnh cô đọng một trăm năm của quốc gia Vân Hiên.

Hai chữ Vân Hiên đã trở thành lịch sử của Thanh Châu.

Thoắt cái, đã hơn nửa tháng trôi qua.

“Bắc Vương Đại Hạ đến!”

Loạt tin tức này như sóng thần đánh úp vào khắp nơi, khiến người khác sợ run.

Con cưng đứng đầu bảng kiêu ngạo ở Thanh Châu đã đến rồi!

Đoạn đường từ Đại Hạ vào Vân Hiên phải vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật mới có thể đến được đây?

Rất nhiều người đều thấy rõ.

Hai ngàn con dị chủng Siêu Phàm, chở nhóm chiến sĩ tầm máu trên lưng, ù ù bay vào cửa.

Đằng sau.

Có hơn một trăm vạn võ đại quân, toàn là vương giả Siêu Phàm. Còn có cả Hùng chủ Động hội tụ lại từ khắp nơi.

Họ rất ăn ý, từng bước đẩy mạnh muốn hình thành một thế khép kín ngăn địch. 

Bắc Vương Đại Hạ khinh bi, lơ đi trận địa của quân địch mà tự bay đến Vân Hiên vũ triều.

Nơi này gió rét gào thét, ồn ào rung động.

Khi Bắc Vương Đại Hạ vừa hạ cánh đến đây, cũng thu hút rất nhiều kẻ thủ, chắc chẩn không lâu nữa sẽ có một trận chiến lớn nổ ra!

Chuyện làm người ta nghỉ ngờ nhất là

Bắc Vương Đại Hạ vào cửa rồi nhưng không dừng tuân vẫn tiếp tục tiến thẳng về phía trước như.

“Chắng lẽ, hắn muốn tìm linh mạch của Vân Hiên Vũ triều?", Ngay lập tức có người phát hiện ra, thốt lên.

Những quốc gia lớn sẽ có vận mệnh lặng động từ mấy chục đến hơn mấy trăm năm sẽ hình thành linh mạch, đời sau đó có thể khai thác linh mạch này để giữ vững triều đại của mình.

Nó chính là vật riêng quan trọng của một quốc gia lớn, cũng là cốt lõi và cội nguồn của quốc gia đó. Nó được giấu đi dưới trận pháp, chỉ có võ chủ mới biết được nó đang ở đâu.

Chuyện này...

Rất nhiều tu giả nước láng giềng bước vào Vân 

Hiên Vũ triều đông như ruồi không đầu đâm tản ra kiếm ăn khắp nơi để tìm linh mạch, tất cả chỉ mong dựa vào may mắn của mình.

Chẳng lẽ Bắc Vương Đại Hạ biết linh mạch nằm ở đâu?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 237: Muốn đi không?


Đại Hạ, Thanh Sơn Thành.

Một tòa gác mái cao mười tầng, khổng lồ và đứng sừng sững đối lập khá xa với Bắc Vương phủ, mười bước một tốp lính, ba bước một trạm canh giác, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Một thiếu nữ mặc váy lụa đỏ, nhan sắc xinh đẹp hại nước hại dân mang vẻ mặt đầy mệt mỏi đi ra.

Linh đan sư qua lại ven đường thấy nàng ta, lập tức hành lễ với thân phận vãn bối.

Linh đan sư chuyên nghiệp về kỹ thuật luyện đan, cậy tài khinh người.

Chỉ gặp người có vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối họ mới cúi đầu, cách thần phục này ngay cả Hùng chủ Động cũng không đấu nổi.

Mà thiếu nữ trước mặt cũng thuộc dạng đó.

Đoạn thời gian này, thiếu nữ dùng tài năng luyện đan xuất sắc và đan phương vô số chèn ép những kẻ không phục.

Dù rơi vào tình cảnh xua đuổi, cũng không linh đan sư nào muốn rời đi khỏi Thuật Các của Đại Hạ 

Bắc Vương Đại Hạ là một yêu nghiệt tu võ.

Thiếu nữ trước mắt là thiên tài đan thuật.

Nàng ta là linh đan sư.

Người có thể làm cộng sự với thiếu nữ này với Thuật Các Đại Hạ cũng xem như là vi hạnh.

“Luyện chế Thốn Phàm Đan đã vào quỹ đạo rồi”.

“Theo dược liệu dự trữ trước mắt, có thể luyện ra hơn ba ngàn viên”.

“Đa số các đan sư đều biết luyện Võ Nội Khí Đan, không cần ta lo”

Tần Hoa Ngữ buộc tóc lại, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Chắc tên nhóc kia cũng hài lòng rồi".

“Tần sư"

Đột nhiên một con chim ưng bay đến, An Vương búi tóc cao, dáng người quyến rũ nhảy xuống

“An Yêu Tinh?”. Thái độ của Tân Hoa Ngữ hơi giật mình.

Võ viện Đại Hạ đã lập, đáng lý An Vương nên giữ đó sao đột nhiên vào Thuật các. Hành động này khiến nàng ấy có dự cảm không tốt. 

“Yên tâm, hắn không sao."

“Hắn đánh thắng vào Ngọc Môn Quan, Hùng chú Động cũng không làm gì được hắn”

An Vương giải thích: “Nhưng mà cuộc chiến này khiến bí mật Đại Hạ có quân đoàn Siêu Phàm bị lộ, hắn dẫn đầu hơn hai ngàn Bách Tuế quân xuất chinh muốn mở đường máu để sáng lập Đại Hạ thành đại quốc!”

An Vương là một vưu vật, còn thường xuyên đấu võ mồm với Tân Hoa Ngữ chỉ vì Sở Ninh.

Nhưng sau khi nàng ta biết được.

Mối quan hệ giữa Sở Ninh và Tân Hoa Ngữ cũng đã đổi cách cư xử. Nàng ta khiêm tốn hơn, gọi Tần Hoa Ngữ bằng Sư.

“Mở đường máu cho đại quốc!”

Cơ thể mềm mại của Tân Hoa Ngữ run lên, ngực lớn phập phồng.

Bí mật quân vương siêu phàm của Đại Hạ là Thốn Phàm Đan trong tay nàng!

Chỉ cần gió lốc lên men, có lẽ mọi thứ sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhưng gió lốc của Bắc Vương chưa có thời gian ấp ủ, đã suất Bách Tuế quân xuất chinh. Điều này chỉ khiến cho những người đang ở trong bí mật theo dõi đầy h@m muốn.

Cho nên việc xây dựng con đường máu để sáng. lập đại quốc.

Nhưng thanh niên kia muốn dùng cách này trở thành, việc bảo vệ cho nàng.

Bắc Vương.

Chẳng lẽ hẳn đánh trận ác chiến lần này vì nàng. sao?

Một nguồn ấm áp đổ vào trong trái tim của Tân Hoa Ngữ, khiến hốc mắt nàng phiếm hồng.

"Muốn đi không?”

“Ta có thể đưa ngươi đến đó"

An Vương lặng lẽ nhìn Tân Hoa Ngữ.

Họ đều là nữ nhân.

Nàng ta vô cùng hâm mộ Tân Hoa Ngữ.

Nàng có được một nam nhân xuất sắc, dùng cách không ai biết để bảo vệ mình, đúng là chuyện lãng mạn chỉ có vương giả Bắc Cảnh làm.

“Không”. 

“Ta đợi hắn về".

Tần Hoa Ngữ nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói.

Chợt.

Tần Hoa Ngữ xoay người quay lại Thuật Các.

“Gọi các linh đan sư đến, luyện đan với ta thâu đêm suốt sáng đi!”

“Chỉ cần còn một hơi thở vẫn phải luyện đan cho tai" Giọng Tân Hoa ngữ lạnh lùng, quanh quẩn khắp Thuật Các.

Ngươi ác chiến vì ta, ta sẽ xây dựng lại biên giới vì ngươi.

....

Các đại quốc Thanh Châu cũng không yên lặng.

Trước khi ngọc tỷ Vân Hiên Vũ triều đại quốc vỡ, đã truyền tin tức vào Hư Giới đầu tiên. Không gian yên tĩnh như tảng đá lớn nằm trong mặt hồ yên tĩnh, đột nhiên đã gợn sóng lớn.

“Bắc Vương!"

“Lại là Bắc Vương của Đại Hạ!”

Từng âm thanh trăm thấp run cả núi. 

Trước đó không lâu.

Bắc Vương lấy thế Ngũ Cực rồi nhảy lên mở Động Đại môn đã khiến cho rất nhiều người dè chừng rồi.

Tín tức lần này càng liên quan đến ích lợi lớn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 242: Phúc đức kiểu gì đây


“Từ khi nào đại ca lại khó nằm bắt như thế, ca còn có thể xem phong thủy à?”, Yến Tử Lăng tò mò hỏi.

Nhân Đồ và Dương Diệp nghe thế đều lắc đầu ngán ngẩm.

Từ sau khi Sở Ninh bước vào Siêu Phàm, càng ngày càng bí ẩn hơn, quỹ đạo quật khởi liên tục nâng lên cao.

Qua mấy ngày.

Lúc này, Sở Ninh mới ngừng lại và nhìn đằng trước

Nơi đó có một vách đá ẩn mình dưới lớp cỏ cây tươi tốt.

Dòng thác nước đổ xuống ầm ầm, nhìn rõ bọt nước trắng xóa như rồng đang cuộn mình nhào lộn trong đó run cả một khung trời.

“Cái trận ở đây đã là Linh trận Nhị Giai, nhưng có đã bị người ta phá rồi" Yến Tử Lăng lập tức phát hiện điều khác thường, vội vàng siết chặt khoát đao trong tay.

Đại Hạ tăng chức thành một đại quốc, nên tầm nhìn của hắn ta cũng rộng rãi hơn rất nhiều. Đương nhiên, người có thể phá được Linh trận cấp hai cũng chẳng phải thứ vừa gì.

"Khéc!"

Đại Kim kêu lên một tiếng, võ mạnh cánh tạo cơn lốc cuốn, lao mạnh vào hướng vách đá đó.

Thoáng chốc.

Cây rừng bị bẻ gãy, bàn đá bị rơi xuống đất.

Có bảy bóng người xuất hiện, họ đứng yên như núi, có người nhầm hết mắt bình tĩnh không quan tâm sự đời, có người lại lạnh lùng như bảy vị thần đứng rên không trung. Dưới ánh nắng chiều, chóp mũi của họ tỏ ra ánh sáng rực rỡ, động ở vụng kêu lên long kong.

“Bắc Vương Đại Hạ à?”

Bảy người kia nâng mắt nhìn sang: “Tiếc ghê, ngươi đến chậm rồi. Linh mạch Vân Hiên Vũ triều đã bị chúng ta phát hiện trước”

Thất vị Động!

Gương mặt của mỗi người đều đanh lại, nghiêm túc.

Nếu nhìn gần lại, hắn có thể thấy bảy người này không phải Đại Càn Vũ triều. Năng lực của họ có thể sánh ngang với Hùng chủ đóng giữ biên giới, mà có lẽ cũng đều vào Thiên Tuyệt Bảng rồi.

Phần lớn Thiên Tuyệt Hùng chủ đều thề trung thành với Tứ đại Hoàng triều, mà bây giờ họ vừa vào đã gặp trúng bảy người cũng thật hiếm có.

Thậm chí.

Có hai người rọi rõ hai động trên bụng.

Họ đều là người từ Siêu Phàm Nhị Cực, nhảy thắng đến Hùng chủ Động!

“Không sao, bổn vương đến đây cũng không có ý về tay không”.

Sở Ninh khoanh tay trước ngực, từ từ đi trên không đến gần vách núi.

Dãy núi xinh đẹp này là nơi lắng đọng quốc vận Vân Hiên Vũ triều, còn một linh mạch nhàn nhạt đang ẩn dưới thác nước kia.

“Ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ ta?”. Một vị Thiên Tuyệt ngạc nhiên hỏi.

Họ đến Vân Hiên Vũ triều đã lâu, nuốt linh mạch chỉ là mục tiêu thứ hai, họ ở đây đợi Bắc Vương mới là mục đích chính.

Bọn chúng đều thèm khát Đại Hạ Siêu Phàm bí quyết. 

Kết quả.

Bắc Vương Đại Hạ vừa thấy bọn họ, chẳng những không lui mà vẫn tiếp tục tiến đến.

“Yên tâm, nếu ta đã đến đây rồi thì sẽ không đi. Thậm chí, ta còn muốn tranh linh mạch với các ngươi nữa cơ". Sở Ninh mỉm cười nói

Dứt lời, ba trăm lẻ hai viên máu tạo hóa chủng rực rỡ lập tức sống lại, sáng lên một vùng trong bụng. Năm miệng động liên tục chìm nối, cơ thể hắn cũng được Thần Hoàn bao phủ.

“Không ngờ thẳng nhóc này, đã đạt đến cảnh giới này rồi!"

Bảy vị Thiên Tuyệt Động thấy Động văn của Sở. Ninh, mà tái mặt.

Ngay sau đó bầu trời tối lại, thác nước đang đổ ào ạt bên dưới dừng lại rồi rút đi, để lộ ra một căn phòng bằng đá đẳng sau nó.

Nơi này là nơi khai thác linh mạch của người Vân Hiên Vũ triều để lại.

Linh khí lằng đọng một trăm năm hóa thành ánh nắng bưổi chiều ngày, liên tục chen chúc ồ ạt tỏa ra, bắn về phía bảy Đại Động và Sở Ninh. 

Ngay lập tức, Sở Ninh mở to miệng năm động trong cơ thể mình ra, xé rách ánh sáng màu vàng kia và hút hết ngưồn linh khí đó vào trong cơ thể hắn.

“Ngươi muốn tranh linh mạch với bọn ta?”

Bảy vị Thiên Tuyệt Động đã tức giận.

Họ là võ đạo danh túc vang danh khắp phương rất lâu.

Tuy không nóng ruột ra tay, nhưng cũng không thể để Sở Ninh đè đầu cưỡi cổ ở mặt này được.

Bảy vị Thanh Châu Thiên Tuyệt có chín miệng sáng, chúng mở ra nuốt linh khí màu vàng nắng vào động như cái lỗ sâu đen không đáy.

Ngay lập tức bầu trời rung lên, lan ra mấy trăm dặm.

Răng rắc!

Khí cơ va chạm vào nhau làm gãy một góc của vách đá, mắt đất tiếp tục rung rẩy rồi vỡ toang ra.

Những linh khí trong phạm vi một ngàn dặm đều cuồn cuộn hút về đây, khiến ban ngày biến thành ban đêm, u tối đến mức duỗi tay cũng chẳng nhìn rõ bàn tay của mình.

Thác nước đã khô cạn. 

Linh mạch dồi dào như chân long gầm gừ, bị tám Đại Hùng chủ Động thi nhau mà hút. Nguồn linh khí màu vàng nắng bị dừng lại, ép vào trong ngực tu giả như một ngọn núi lớn đ è xuống khiến bảy người kia hốt hoảng.

Bảy vị Thiên Tuyệt hợp lực mới có thể chặn được Bắc Vương nuốt linh mạch.

Phúc đức kiểu gì đây!

“Hèn chỉ tên Hạng Hắc đó lại chửi ầm lên trên Tân Tú Phong”.

“Tên Hùng chủ đó lên được Thiên Tuyệt Bảng, thật chả biết xấu hổi”

Yến Tử Lăng tức giận đến mức thở gấp.

Hạng Bàng thích Âm Nhân, Hạng Hắc là biệt danh đặt cho các vị tướng dũng mãnh ở Bắc Cảnh.
 
Chương 238: Dị chủng động


Lâu rồi.

Lâu rồi họ không thể cùng với vua đi chém giết một trận thoải mái như vậy.

Mục đích của chuyến đi lăn này là ba linh thổ của đại quốc đang có vận mệnh suy bại.

Nhưng những cản trở trên đường lại là từ các đại quốc siêu cường khác.

“Kéc!"

Đại Kim hí lên một tiếng, đồng thời hai ngàn dị chủng siêu phàm dừng lại, phủ một vùng trời cao.

"Đến."

Sở Ninh mở mắt ra nhìn về một toàn hùng phong đắng xa.

Nơi này là chiến loạn Thanh Châu.

Không phải linh thổ đại quốc, mà loạn đã mọc khắp nơi.

Tòa hùng phong kia cao một trăm mét, trong không trung vang lên tiếng vù vù gió thối, một vị chàng trai khí chất xuất trần đang cưỡi một ác lang đứng đó.

Lông con sói này trắng mượt như tơ, răng nanh sáng loáng lạnh lẽo, vô cùng uy phong. Nó cũng là một dị chủng siêu phàm.

Chàng trai xuất trần kia cũng có sinh mệnh triêu khí tỏa sáng, một vị Hùng chủ Động.

Ở chân núi còn tập kết một nhóm binh mạnh, tầm mười vạn người.

Giáp trên người họ lóe lên linh quang, căm chiến thuần, đeo chiến kích sáng lên ánh sáng lạnh lấp lánh, đúng theo câu nói võ làm quân tốt, siêu phàm là tướng lĩnh giỏi.

Trên lá cờ chiến bay phần phật kia khắc to hai chữ, Đại Càn.

Trên bản Thanh Châu Đại quốc, Đại Càn Vũ triều xếp thứ mười một. Có thể nói là đội đứng đầu trong Tứ Đại Hoàng Triều trong địa bàn của Thanh Châu.

Tòa hùng phong kia là biên giới của Đại Càn Vũ triều, nên có binh cường đóng giữ.

“Bắc Vương”.

“Ta nghe nói quân vương của Đại Hạ Vũ triều nắm giữ bí mật siêu phàm, không biết Bắc Vương có thể lấy ra cho Đại Càn Vũ triều ta đây dùng chung”.

Chàng trai xuất trần đứng trên không trung đánh giá Bách Tuế quân, với dị chủng siêu phàm mà họ đang cưỡi, cười trừ: “Xong việc, triều ta sẽ giúp Đại Hạ an nội nhương ngoại, thậm chí còn tăng quốc lực lên”.

Thanh Châu Đại quốc hiện tại đều nối lên sát khí.

Hắn ta tin Bắc Vương cũng hiểu tình hình bây giờ.

Bắc Vương dẫn Bách Tuệ quân xuất chính, cũng cho hành động nông nổi của tuổi trẻ sĩ diện thôi.

Có lẽ nếu Bắc Vương đồng ý, hắn ta sẽ cho phép hắn đi qua biên giới của Đại Càn Vũ triều

Hân ta là Hùng chủ trấn giữ biên giới, đại diện cho bộ mặt của Đại Càn Vũ triều đầu tiên, nên muốn nhanh chân cướp cơ hội này trước.

“Khéc!"

Sở Ninh không đáp, Đại Kim gian cánh chim ra, linh vũ nở rộ vàng rực dưới ánh trăng như một vòng mặt trời chiếu xuống dưới.

“Động.. Dị chủng động?”

Gương mặt của chàng trai xuất trần trắng bệch.

Trong tình báo không có nói Đại Hạ có dị chủng động.

Với lại Bảo Vương hoàn toàn chẳng bận tâm đ ến bất cứ đạo lý nào, mà thắng tay đánh. 

Trong thoáng chốc.

Hùng phong run lên trong cơn lốc gào thét.

Dị chủng Siêu Phàm chàng trai kia đang cưỡi cũng lập tức quỳ xuống, rên ư ử.

Đại Kim như diều hâu bắt mồi, móng vuốt lóe lên ánh sáng lạnh xuyên thủng đầu của dị chủng siêu phàm, rồi bắt cơ thể nhỏ như nghé con của nó lên trời cao.

Năm tử xuất trần ngã lăn cù cù xuống đất, bụng cũng xuất hiện một cái lỗ, đứng yên ở trên trời cao.

Rầm!

Ngay sau đó, khí nổ lập tức vang lên.

Bóng dáng của Sở Ninh vững chải, đánh bàn tay to như cối xay xuống, kéo lên khí thế trải dài một trăm mét.

Một tuyệt học Đông Thắng Hoàng Triều, Phúc Diệt Thủ!

Chàng trai xuất trần sợ hãi đỡ đòn, kêu lên một tiếng rồi cơ thể lún xuống mấy chục mét

Hắn ta vừa dừng lại.

Sở Ninh lại đ è xuống chưởng thứ hai. 

Sau đó.

Chưởng thứ ba, thứ tư, thứ năm....

Sở Ninh không nói lời nào, từng chưởng đẩy ra đều là máu thịt quãng tung tóe, đầy uy lực.

Cơ thể của chàng trai xuất trần ngã xuống, va trên đỉnh hùng phong như thiên thạch rơi xuống, sau đó tiếp tục lúng sâu.

Đá rơi ồ ạt, mọi vật nát tương.

Hùng phong cao trăm mét cũng bị đánh nổ tung.

“Người này thật sự nghĩ đại ca vô tình đi ngang qua đây đó à?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 243: Đừng nôn nóng


Bảy vị Thiên Tuyệt ở nơi này còn một đích khác, đương nhiên làm sao Sở Ninh không đoán ra được.

Hắn chưa bao giờ nương tay với kẻ địch của mình.

“Cái gì?"

Đại hán vạm vỡ ngạc nhiên, sợ hãi thốt lên.

Bách Huyễn Thân, Bác Long Thuật! Nó chính là hai tuyệt học của Đại Đông Thắng Hoàng triều, không ngờ được Sở Ninh học được và vận dụng dễ dàng. Trước mắt chiêu thức khó đỡ này, làm cho đại hán kia tự cảnh báo nguy hiểm đang đến gần.

Giờ phút này.

Động trên bụng của đại hán kia tách khỏi cơ thể, hiện ra một trắm sáu mươi vòng động văn, sắp xếp theo tay của hẳn ta mà đỡ đòn cúa Sở Ninh.

Ầm! Ầm! Ầm!

Một vụ va chạm mạnh nổ ra.

Áo ảnh của Sở Ninh biến mất, ngực của đại hán vạm vỡ kia cũng xuất hiện một cái lỗ thủng to bằng miệng chén. Đôi mắt hẳn ta mất đi cảm xúc, ngã cả cơ thể xuống dưới.

Sau màn chiến bất ngờ này, không gian yên tĩnh lại.

Sáu vị Thiên Tuyệt khác đều mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, trong lúc đối thủ mạnh mẽ hơn bản thân thế mà, Bắc Vương vẫn ra tay không nghĩ ngợi gì,

Chuyện này xảy ra quá nhanh, khiến bọn họ chưa kịp phản ứng thì đại hán vạm vỡ kia đã mất mạng.

Tuy tên đó yếu hơn họ thật, nhưng cũng có thể tên đề được tiếng sấm đấy.

Sợi tóc của Sở Ninh bay phấp phới, một giọt tinh huyết dung nhập vào bàn tay của hẳn.

Thoát cái.

Ánh sáng chói lọi của máu Sở Ninh tăng lên thêm. ba viên tạo hóa loại.

“Tiếp theo!"

Sở Ninh cảm giác được huyết thống thần linh tăng lên, lập tức nhe răng cười, rồi nuốt tiếp linh mạch. 

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, từng tia sáng chiếu ra khắp nơi

Sáu vị Thiên Tuyệt Động giật mình, bởi họ cảm nhận được áp lực từ huyết thống thăn linh.

Tình thế tắc nghẹn, lập tức bị đánh vỡ.

Linh khí màu vàng bị cố định lập tức bị kéo vào động như những chiến chiến xa ngày xưa. Sau đó, chúng ồ ạt tranh nhau nhào đến cơ thể Sở Ninh.

Cơ thể và Động của Sở Ninh được tẩm gội trong ánh sáng chói lọi như một vị vương thần ngạo ngỡ nhìn xuống thế gian, tạo một khí thế cưỡng bạo thối quét qua khắp nơi khiến tu giá cảm nhận được lập tức khó thở.

Mấy vị Thiên Tuyệt Võ đạo danh túc không chèn ép được Bắc Vương!

Cách đó hàng nghìn mét, có năm ngàn con vân thuyền đang lơ lửng trên không trung, do Đại Càn Võ chủ dẫn đầu.

“Bệ hạ có muốn đánh bây giờ không?”

Một vị tướng hỏi.

Bọn họ từ Đại Càn Vũ triều đuổi đến tận đây, vì muốn lấy Siêu Phàm Vương Quân bí và lấy lại mặt mũi của mình.

Đại Càn Vũ triều là đội quân đứng đầu trong Tứ đại Hoàng triều.

Hùng chủ giữ biên giới bị Bắc Vương Đại Hạ gi ết chết, làm sao không có hành động nào khác được.

“Đừng nôn nóng".

“Sau vị kia đều xếp trong hạn chín trăm ở bảng xếp hạng Thiên Tuyệt, nên không cần lo chẳng có chuyện gì đấu. Còn có bốn người tu vi trên cả ta nữa đấy"

Đại Càn Võ chủ buồn bã nói: “Ta đợi lát, phong tỏa nơi này lại là được”

Ông ta muốn ngồi xem hai con hổ đấu nhau.

"Rõ!"

Vị tướng kia hạ lệnh, lập tức năm ngàn con vân thuyền tân ra đi.

Mặt khác.

Các đội quân đại quốc khác cũng dốc sức dồn đến đây, bao vây nơi này chật như nêm. Ý đồ của chúng rất rõ ràng. 

“Ngươi đúng là có chút tài năng, nhưng không biết thực lực của ngươi ra sao".

Sáu vị Thiên Tuyệt kia đã không ngồi yên nữa, tập trung tấn công vào Sở Ninh.

Bắc Vương Đại Hạ nổi tiếng mạnh mẽ ra sao, cũng không bằng tận mắt nhìn sự rung động của màn chiến đấu trước mặt.

Tầm Thường Động.

Việc dùng linh thạch cho tu hành phải dừng lại một đoạn thời gian để nghỉ ngơi, sắp xếp lại năng lượng chứ không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

Nhưng Bắc Vương lại khác.

Tốc độ hắn cần nuốt linh mạch quá đáng sợ, ngay tại trận chiến còn có thể giục Động tăng cấp!

Sáu vị Thiên Tuyệt thấy thế lập tức liếc nhau đầy ẩn ý, đều muốn hợp tác đánh hắn.

Quần áo họ bay phấp phới, lập tức khí thế mạnh nhất và sức Động trong cơ thể từng người cùng lúc bộc phá ra.

Thoáng chốc.

Bầu trời bị khí thế ghê gớm này đánh vỡ nát, sự đáng sợ này tiếp tục lan ra đè ép cơ thể lẫn linh hồn của những người chứng kiến.

“Chắc giết các ngươi là đủ”.

Cơ thể Sở Ninh nổ lên bùm bùm, khí huyết rung lên, cơ thể đứng thẳng, vững chắc như tùng.

“Cao ngạo!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 239: Dựa vào đâu.


“Tiện nhân là thích làm ra vẻ!", Yến Tử Lăng hừ lạnh.

Trong hàng tướng Bắc Cảnh, thiên phú về Kiếm đạo của Dương Diệp cực kỳ cao. Hắn ta còn được Bắc 'Vương ban Sát Thân Kiếm, dùng cảnh giới Nhân Kiếm hợp nhất, thực lực của hắn ta cũng tăng như diều gặp gió. Chuyện này, khiến Yến Tử Lăng khá là khó chịu.

Dựa vào đâu.

Dương Diệp có thế căm Sát Thân Kiếm.

Mà đại ca còn muốn cho hẳn ta cầm theo thanh Phàm đao chứ?

"Cái thứ éo lá bớt than phiền đi, Vương cũng cho ngươi sử dụng Phàm Binh rồi đấy thôi, chứ không ngươi nghĩ kỹ thuật dùng đao như chẻ củi của ngươi có thể bước vào cảnh giới Nhập Các Hợp Nhất à Nhân Đồ lườm Yến Tử Lăng, rồi liên tục đánh chưởng giế t chết các cường binh bên dưới chân núi.

“Cũng phải”.

Yến Tử Lăng cười đắc chí, giơ cây đao trên tay lên, khí thế của hán ta lập tức thay đổi, bắ n ra đao khí vô cùng sắc bén.

Bắc Vương Dưỡng Đao Thuật!

Ầm!

Ánh đao cuồn cuộn bản từ vóc dáng của Yến Tử Lăng ra, chém hơn mười người thành bùn nhão.

Hơn hai ngàn người trong Bách Tuế quân cũng rút đao ra.

Họ khác với các tướng lĩnh dưới trướng Bắc Vương, họ dựa vào tài nguyên để thăng cấp lên Siêu Phàm. Nhưng với sức mạnh của toàn quân, từng đao hợp hóa sông, sông chảy vào biển tạo ra uy lực không thể lường trước được. Bách Tuế quân như một thanh đao chiến khổng lồ, khiến cho nhiều cảnh bộ của Đại

Càn Vũ triều loạn thành một nùi.

Vị Hùng chủ đóng giữ biên giới Đại Càn đã bị trúng chưởng của Bắc Vương Đại Hạ, rơi thắng xuống đất rồi

Bách Tuế quân của Bắc Vương cũng hung dữ lạ thường.

Quy Nhất Đao quyết là một loại tuyệt học dùng số lượng ép chết địch, nhờ nó mà hơn mười vạn người bọn họ có thể giết địch thoải mái, máu tươi bản ng tóe đầy trời.

Những tướng lĩnh Siêu Phàm còn lại bị Yến Tử Lăng và Nhân Đồ bao vậy lại.

Đợi khi Bách Tuế quân quay vẽ, với hơn hai ngàn chuôi loan đao hợp lại có thể gi ết chết đám tướng lĩnh Siêu Phàm ít ỏi này!

Huống hồ đừng nói chỉ là.

Đại Kim là dị chủng Động , nó dẫn đầu đám dị chủng Siêu Phàm bay quanh trên trời cao như hổ rình mồi.

Nỗi sợ hãi bao phủ lấy đáy lòng của mỗi chiến sĩ Đại Càn.

Bắc Vương Đại Hạ hoàn toàn không sợ uy thế của Đại Càn quốc.

Lần này hắn xuất chinh, mà muốn lấy máu lót đường đi.

Bọn chúng mà lỡ xuất hiện một lát sẽ chết không kịp ngáp.

Tiếng chém giết xé rách bóng đêm càn khôn, màu đỏ máu lóe lên cả ánh trăng bạc.

Một mảnh đổ nát. 

Sở Ninh khoanh tay đứng chàng trai xuất trần kia đã biến thành một cái xác, ngã quy trên vũng máu.

Hắn ta làm Hùng chủ đóng giữ biên giới, tuy sức mạnh chưa Nhập Thiên Tuyệt, ấy vậy mà cũng rất đáng khen.

Tinh hoa máu của hắn ta chỉ đủ cho Sở Ninh tạo ra một viên Tạo Hóa chủng,

“Thế giới này có đủ kiểu binh khí, mỗi cái có đặc điểm khác nhau”

“Món binh khí Chấp Đao của ta phù hợp cho ta tiến thẳng vào tâm cảnh”. Quần áo của Sở Ninh theo gió bay phần phật, hẳn vươn bàn tay thon dài nắm lấy một cành khô bay đến trước mặt mình.

Thoáng chốc.

Gương mặt Sở Ninh trở nên vui vẻ, từng đao khí. cuồn cuộn tung hoành khắp nơi.

Dường như hẳn đang cầm không phải một cành khô, mà là một thanh đao.

Linh khí đần tụ lại trong bóng đêm, vờn quanh cơ thể Sở Ninh. Thỉnh thoảng chúng tụ lại, có khi thì tản ra không có quỹ đạo nhất định.

Tất cả hợp lại tạo ra đao kỹ thông linh. 

Hồi trước.

Sở Ninh muốn vào quá trình này phải nhờ vào linh tính huy hoàng của Hạn Lôi đao.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom