Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1120: Chip trí mạng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hàn Yên ôm cô, ôn hòa cười cười, nói: “Không sao, anh cũng cảm thấy vui vẻ, hai chúng ta ở bên nhau là vui vẻ nhất rồi.”

“Ừm!” Đào Hoa gật mạnh đầu.

Rồi cô quay sang Lăng Vi nói: “Em nói với chị rồi.”

Cô đưa tay Hàn Yến ra trước mặt: “Cũng giống như chị nói, giờ thân thể Hàn Yến là một vương quốc các tế bào, trong thân thể anh ấy những tế bào ác tính là những "phần tử khủng bố", giờ những "phần tử khủng bố" đó bị tiêu diệt, nhưng... chiến trường bị hư hao sẽ biến thành phế tích, cái chúng ta muốn làm hiện giờ chính là gây dựng lại phế tích!”

Lăng Vi gật đầu.

Đào Hoa vừa nói: “Thật ra thì tế bào cũng có tuổi thọ, nhưng tuổi thọ không dài, ví dụ như bạch cầu chỉ có thể sống vài giờ, tràng tế bào thì có thể sống lâu hơn một chút.”

Lăng Vi gật đầu, Đào Hoa nói tiếp: “Tràng tế bào có thể sống được một, hai ngày.”

“Ồ...”

Lăng Vi hỏi cô: “Vậy hồng cầu thì sao?”

Đào Hoa nói: “Hồng cầu thường thì là 4 tháng.”

“Lợi hại vậy...”

“Ừm,“ Đào Hoa cười nói: “Vậy nên công việc khôi phục của chúng ta rất tốn thời gian, rất nghiêm trọng đó!”

Đoàn người cùng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu đại khái rồi.

Đào Hoa còn nói: “Mọi người biết trong cơ thể chúng ta, tế bào gì là sống được lâu nhất không?”

“Là gì?” Mọi người bị cô khơi gợi tò mò, Lăng Vi hỏi cô: “Không phải hồng cầu sao?”

“Ầm ĩ quá ---” Đào Hoa đưa một ngón tay lên, nói: “Tôi nói cho mọi người nghe đây! Sống được lâu nhất chính là tế bào xương! Chúng có thể sống được từ 15 đến 20 năm!”

“Lợi hại!” Lăng Vi không kiềm được khen một tiếng.

Đào Hoa cười "hì hì" một tiếng: “Em cũng thấy tế bào xương rất lợi hại! Các tế bào khác được có mấy giờ, vậy mà chúng lại có thể sống đến tận mười mấy năm.”

Lăng Vi lại nói: “Chị là đang nói em lợi hại à! Giờ mới thấy, mới mấy ngày, em đã hiểu biết nhiều đến vậy rồi.”

Nói xong, cô bật ngón cái cho Đào Hoa.

Đào Hoa xấu hổ đỏ mặt: “Cũng là do thầy dạy tốt...” Lời nói và việc làm của Hàn Yến mỗi ngày đều rất mẫu mực mà... Chỗ nào không nhớ rõ, chỗ nào nhớ lầm, lập tức bị xử phạt về thể xác đó...

Cô luôn lo lắng tình trạng cơ thể Hàn Yên, ai biết người này... sinh long hoạt hổ...

Lúc này, An Kỳ Nhi đứng một bên đột nhiên nhìn về phía bọn họ.

Ánh mắt An Kỳ Nhi đi một vòng, rồi nhìn Quân Dương cười nói: “Tiên sinh, trụ sở này, thật không tồi... Phương tiện ở đây hẳn rất đầy đủ phải không? Tôi là bạn của Vinh tứ... Anh có thể giúp tôi kiểm tra không?”

Thái độ của cô rất tốt, giọng nói ôn hòa, nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt cũng lộ ra thiện ý.

Quân Dương lại đặc biệt không thích bộ dạng này của cô, cũng không biết tại sao.

Anh nhìn thoáng qua Lăng Vi, Lăng Vi nói: “Cậu giúp cô ấy kiểm tra đi, trong đầu cô ấy luôn cảm giác như có gì đó, thường xuyên bị nhức đầu.”

Quân Dương gật đầu, đoàn người cũng đi theo để chụp ảnh.

Trụ sở Quân Dương này, quả thật là các loại nhân tài đều có.

Chụp xquang cho An Kỳ Nhi xong, kết quả... phát hiện kinh người, đầu cô thực sự chứa thứ gì đó... Là một miếng chip bom cỡ nhỏ.

Miếng chíp này rất nhỏ, chỉ bằng cỡ móng tay của ngón út, nhưng... đầu con người đâu phải là nơi chứa đồ đâu, kể cả có là hạt cát trong óc cũng đủ đau rồi...

Huống chi đây còn là... một miếng chip kim loại?!

Quân Dương hoài nghi nhìn An Kỳ Nhi... Thân phận của cô gái này là gì? Trong đầu sao có thể có một con chip tùy lúc có thể phát nổ như thế này? Là do ai đã đặt vào?
 
Chương 1121: Thân phận vi diệu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Dương nghi hoặc nhìn về phía An Kỳ Nhi.

An Kỳ Nhi thản nhiên nói: “Tôi không phải là bạn của Vinh Phỉ, tôi là một sát thủ.”

Sắc mặt Quân Dương lập tức thay đổi: “Đuổi giết anh Đình, hại Yến Lục nằm hơn một tháng là cô?”

An Kỳ Nhi không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Sắc mặt Quân Dương ngày càng kém: “Thật không sai, sát thủ quốc tế. Cố chủ cho cô thù lao bao nhiêu, tôi cho cô gất đôi, cô giết cố chủ của mình đi.”

An Kỳ Nhi cười lạnh, biết anh cố ý nói như vậy. Nhưng cô thừa nhận vụ giết người, quả thật không có gì để nói dối.

Quân Dương "hừ" một tiếng không nói thêm gì nữa, anh Đình, anh Tứ đưa cô gái này trở lại, nhất định là có mục đích.

Nếu không, họ sẽ không dẫn cô ta đến trụ sở của anh.

Trong tay nữ sát thủ này, nhất định là bí mật cực kỳ trọng yếu!

Quân Dương cầm cuộn phim, chỉ vào điểm trắng, nói: “Chip bom cỡ nhỏ trong đầu cô ở vị trí đặc biệt nguy hiểm. Theo quan sát thì hẳn là từ khi sinh ra không lâu đã bị cài vào, hiện tại, chip này đã dính liền với vỏ đại não của cô, thậm chí, còn bị hơn phân nửa vỏ đại não bao trùm...”

“...” An Kỳ Nhi đã hiểu.

Chính là tổ chức sát thủ dùng để phòng kẻ phản bội, một khi có sát thủ phản bội tổ chức, tổ chức lập tức khởi động kíp nổ, sát thủ lập tức tử vong!

An Kỳ Nhi nói: “Tổ chức sát thủ truy sát tôi lâu như vậy, tại sao không cho nổ chip này ngay lập tức?”

Đoàn người cũng chứng kiến sự việc, Lăng Vi nói: “Có lẽ, cô biết bí mật trọng yếu gì đó, mà tổ chức sát thủ của cô muốn moi tin tức hữu dụng gì từ miệng cô?”

An Kỳ Nhi ánh mắt không đổi, thật ra, trong lòng cô cũng đã có đáp án này. lúc Lăng Vi nói ra những lời kia cũng khiến ánh mắt cô hơi run lên.

Quân Dương còn nói: “Vị trí chip trong đầu cô đặc biệt nguy hiểm, rất khó lấy ra. Trên thế giới này, kể cả là bác sĩ thần kinh giỏi nhất cũng không dám bảo đảm có thể thành công lấy chip ra được. Giờ, tôi có thể thử một chút. Nếu như tôi giúp cô lấy chip ra được, cô phải giúp tôi làm hai việc.”

An Kỳ Nhi nhìn anh, tỉnh tảo nói: “Anh nói xem.”

Quân Dương nói: “Thứ nhất, nói hết mọi chuyện cô biết là sở Paolo - Louis cho anh Đình nghe. Thứ hai, nói hết bí mật của cô cho chúng tôi biết, cũng chính là bí mật mà tổ chức sát thủ của cô muốn biết.”

An Kỳ Nhi cười lạnh nhìn anh: “Có thể, nhưng nếu anh không thành công thì sao?”

Quân Dương nói: “Không thành công thì cô sẽ chết ngay lập tức, tôi đảm bảo cô sẽ không phải chịu bất kì đau đớn nào. Nếu lấy ra được, cô sẽ thoát khỏi sự khống chế của tổ chức sát thủ. Tôi khuyên cô mau mau lấy ra, tôi nghĩ tổ chức sát thủ của cô cũng không nhẫn nại được lâu như vậy đâu. Hơn nữa, bây giờ cô đang ở trong tay anh Đình. Tổ chức của cô... sẽ phải lo lắng về việc cô tiết lộ bí mật đến mức nào, cô hẳn sẽ sớm chết thôi.”

An Kỳ Nhi vẫn cười lạnh như vậy: “Lấy đi. Dù sao cũng vẫn là chết...” Lúc này, ánh mắt cô lạnh như hầm băng ngàn năm.

Quân Dương nói: “Để bắt đầu, trước hết cô viết hết bí mật lên giấy, sau đó cho vào tủ sắt, tự cô lập mật mã, sau vào phòng giải phẫu có thể phá giải bằng ngoại lực, vì cho dù phẫu thuật thành công, cô cũng sẽ hôn mê trong thời gian ngắn. Tôi không muốn trong khoảng thời gian cô hôn mê bên anh Đình lại xuất hiện thêm sai lầm gì.”
 
Chương 1122: Thân phận vi diệu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

An Kỳ Nhi nghĩ thầm, người này thật thông mình, còn ở mức độ cao nữa.

Bao nhiêu tiện nghi đều bị anh ta chiếm sạch.

Cô nói: “Vạn nhất tôi chết rồi, bí mật tôi đã viết xuống, với kỹ thuật của các anh mười mấy giây hẳn là có thể phá giải được, căn bản không cần chờ tôi tỉnh lại, các người biết được bí mật rồi còn muốn cứu tôi sao? A... đến lúc đó, các người giết tôi, so với tổ chức giết có khi còn nhanh hơn.”

Quân Dương nói: “Vậy thì cũng chỉ có thể xem xem tín nhiệm của cô với chúng ta là bao nhiều, bí mật, cô có thể viết một nửa, cũng có thể viết mấy chứ. Đợi phẫu thuật thành công hoàn toàn, chờ khi cô tỉnh táo lại, cô sẽ nói toàn bộ cho chúng tôi biết, nói cho cùng, vẫn là vấn đề tin hay không thôi.”

An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cô sảng khoái gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Chính Hiền đột nhiên nắm chặt tay An Kỳ Nhi.

An Kỳ Nhi sợ hết hồn!

An Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Chính Hiền.

Chính Hiền bị dọa sợ rút tay lại: “Thật không phải... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghĩ muốn nắm tay cô...” An Kỳ Nhi quá đáng thương, Chính Hiền mềm lòng, muốn an ủi cô...

Các cô là những người cùng lứa tuổi, trong khi các cô đang sống một cuộc sống tốt đẹp thì An Kỳ Nhi lại... tựa như ở địa ngục. Mặc dù biết An Kỳ Nhi từng đuổi giết anh Đình nhưng cô cũng không biết tại sao mình cảm thấy như vậy...

Quân Dương kéo Chính Hiền ra, đại bảo nhà anh lại động lòng trắc ẩn rồi, tính cách cô luôn như vậy.

An Kỳ Nhi nói: “Khi nào có thể phẫu thuật?” Với chuyện phẫu thuật, không ai có thể gấp gáp hơn cô!

Chip này giống như một quả bom hẹn giờ, một giây chưa lấy ra thì cô còn phải sống trong sợ hãi một giây nữa.

Quân Dương nói: “Phẫu thuật tùy lúc có thể tiến hành, chủ yếu là ý kiến của cô.” Vừa nói xong, anh lấy một tờ giấy cùng cái bút máy đưa cho An Kỳ Nhi.

An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cầm giấy bút đi tới trong góc, xoay người sang chỗ khác không biết đang làm gì.

Chính Hiền nhỏ giọng nói: “Cô ấy sẽ viết bí mật sao? Sẽ không làm giả cho chúng ta một cái chứ?”

Quân Dương nói: “Sẽ không, cô ấy nhất định sẽ nói bí mật thật. Giờ, không ai cần mạng sống hơn cô ấy! Từ khi mới sinh ra cho tới này, tín ngưỡng duy nhất của cô ấy là "sống sót"! Mạng sống, đối với cô ấy mà nói so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Cô ấy nếu biết bản lĩnh của anh Đình, hẳn sẽ viết chút tin tức có lợi với anh Đình, nếu không, chúng ta cầm tờ giấy của cô ấy phát hiện không dùng được chỗ nào cả... Thì có cứu cô ấy hay không, còn phụ thuộc vào suy nghĩ của chúng ta nữa.”

Chính Hiền nghe được thì sợ hãi vô cùng!

Rõ ràng là một cuộc đàm phán rất thực tế, vậy mà sao lòng cô lại đau như vậy?

An Kỳ Nhi thật đáng thương...

Chính Hiền rất khó chịu, nhà của cô là nơi trọng nam khinh nữ, dù từ nhỏ cô không được người nhà yêu quý, nhưng ít nhất cô còn có ba mẹ... An Kỳ Nhi không chỉ chưa từng nhìn thấy ba mẹ mà còn bị huấn luyện thành cỗ máy giết người tàn nhẫn.

Trải nghiệm như vậy, Chính Hiền ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lăng Vi phát hiện Chính Hiền có điểm gì đó là lạ, nắm chặt lấy tay cô, Chính Hiền nhìn Lăng Vi cười một chút.

Lúc này, An Kỳ Nhi viết xong tờ giấy, Quân Dương đưa cô tới chỗ tủ sắt, An Kỳ Nhi đặt lại mật mã, dù cô biết mật mã này với Diệp Đình mà nói... chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Quân Dương thấy An Kỳ Nhi thay mật mã xong lập tức nói: “Cô đi chuẩn bị đi, chúng ta tiến hành phẫu thuật.”

An Kỳ Nhi gật đầu, đi theo Quân Dương vào phòng phẩu thuật.

Đi được nửa đường, cửa phòng máy tính đột nhiên mở ra, Lý Thiên Mặc từ bên trong đi ra.

Anh nhìn thoáng qua An Kỳ Nhi, An Kỳ Nhi cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau trong nháy mắt liền sửng sốt!
 
Chương 1123: Đại bí mật! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

An Kỳ Nhi bị Quân Dương đưa vào phòng phẫu thuật, Quân Dương thuộc hàng những bác sỹ phẫu thuật tốt nhất.

Đối với việc phẫu thuật có thể thành công hay không, bác sỹ cũng không nắm chắc. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, việc giải phẫu không thành thì chỉ sợ trên thế giới này không còn nhiều người có thể cứu được An Kỳ Nhi nữa rồi.

Trên hành lang, Lý Thiên Mặc chăm chú nhìn An Kỳ Nhi đi vào phòng phẫu thuật.

Lăng Vi nhìn Lý Thiên Mặc hỏi: “Thiên Mặc, cậu làm sao mà sắc mặt kém vậy? Cậu biết cô ấy sao?”

Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Tôi không nhận ra cô ấy.. Nhưng...” Anh từ từ đưa tay lên, che tim mình: “Không biết tại sao, dù chỉ nhìn thấy cô ấy trong chớp mắt... trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn, tim đập rất nhiều!”

Chính Hiền núp ở đằng sau Lăng Vi hỏi anh: “Anh nhìn thấy cô ấy rồi tim đập rộn lên sao? Anh thích cô ấy?”

Lý Thiên Mặc cau mày: “Không phải kiểu tim đập rộn lên như thế, tôi nhìn cô ấy, không giống với cảm giác lúc tôi nhìn cô, rất kỳ quái... nói không ra.”

Lăng Vi đột nhiên nhớ ra một bí mật...

Thiên Mặc... Cha mẹ anh... không phải là cha mẹ ruột... Thiên Mặc và An Kỳ Nhi liệu có thể có... quan hệ gì không?

Nhưng An Kỳ Nhi không hề giống Lý Thiên Mặc... Nhưng phản ứng này của Thiên Mặc.... làm cho cô không thể không suy nghĩ nhiều.

Lăng Vi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi, chính cô cũng tới cửa phòng phẫu thuật, Quân Dương đi ra ngoài, Lăng Vi lập tức bảo anh lấy máu của An Kỳ Nhi.

Cô muốn biết An Kỳ Nhi có quan hệ máu mủ gì với Thiên Mặc hay không, chờ một lúc, bảo Thiên Mặc lấy máu, hai người xét nghiệm chẳng phải là sẽ biết kết quả sao?!

Để bảo đảm kiểm chứng, Lăng Vi bảo Quân Dương lấy ít tóc của An Kỳ Nhi lại, giám định đồng thời như vậy sẽ không sai được?

Sau khi Quân Dương vào phòng phẫu thuật, Lăng Vi lập tức bảo y tá lấy máu Lý Thiên Mặc, thuận tiện lấy vài sợi tóc nữa.

Lý Thiên Mặc hoàn toàn không biết chuyện, Lăng Vi lừa anh nói: “Lục ca và Đào Hoa bên kia muốn thí nghiệm máu, vừa lúc cậu là nhóm máu A.”

Lý Thiên Mặc cố ý trêu chọc cô: “Chồng cô cũng là nhóm máu A sao không lấy của anh ấy? Ai da... gả cho cô xong liền trọng sắc khinh bạn rồi! Hừ! Không được, cô lấy của tôi, cũng phải lấy của anh ấy nữa!”

Lăng Vi làm mặt quỷ: “Cậu trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, lại không có bạn gái, thận tốt, cái gì cũng tốt, lấy máu không sợ gì. Chồng tôi mỗi ngày đều hết lòng hết sức, thân thể trống rỗng...

“Phụt----” Lý Thiên Mặc bật cười: “Ầy, đây là Lăng Vi mà tôi biết sao? Bây giờ cô mở miệng ngậm miệng... tôi thiệt tình nhìn không ra đâu.”

Lăng Vi cả giận: “Tôi khác chỗ nào? Tại cậu hiểu sai lại còn trách tôi! Tôi nói chồng mình ngày ngày phải điều hành công ty lớn như vậy, còn phải ứng phó nhiều kẻ địch nữa! Mỗi ngày anh ấy phải nghĩ nhiều hơn chúng ta rất nhiều! Tôi nói gì đâu? Thiệt tình! Cậu đúng là muốn chọc tôi giận chết!”

Lý Thiên Mặc nghe cô nói đạo lý xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong lúc đó, y tá đã lấy máu xong.

Lăng Vi đột nhiên nói: “Ầy... Thiên Mặc, gần đây cậu không ngủ ngon giấc sao? Sao nhiều tóc trắng vậy?” Vừa nói, cô vừa bứt vài sợi.

“Đau-----” Lý Thiên Mặc nghiêm mặt trừng cô: “Cô hạ thủ vậy cũng quá độc ác rồi, không nói không rằng cứ thế bứt, tưởng tôi là dê để lột da hay sao hả?”

Lăng Vi nhếch miệng cười, nghĩ thầm, tôi nói trước thì cậu có mà để cho tôi lấy ấy...
 
Chương 1124: Đại bí mật! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong tay có nắm tóc, cô chạy ra ngoài, y tá cầm máu cũng bước nhanh ra ngoài.

Lý Thiên Mặc không phục, đi theo y tá: “Cô đi lừa chồng cổ, bảo lấy máu đi! Đúng rồi, còn cả tóc nữa, tóc trắng, không được thiếu sợi nào so với tôi! Hừ -----”

Y tá kia gật đầu, thật sự đi lấy máu Diệp Đình, còn cả râu tóc...

Diệp Đình đang bận tối mắt tối mũi, y tá run rẩy nói: “Là Lý Thiên Mặc và phu nhân bảo tôi qua... phu nhân nói thí nghiệm này rất quan trọng...”

Diệp Đình cho rằng có thí nghiệm quan trọng, cho nên cũng không có phản đối.

Y tá cầm lấy máu hai người đi tới phòng thí nghiệm, cảm thấy thế giới này đúng là vi diệu!

Người mới rồi vậy mà lại là đại tổng tài của Đình Phong --- Diệp Đình!

Vừa rồi cô nhổ tóc người ta, anh ta hẳn không giết cô đi? Mặc dù do chính cổ nhổ nhưng quá trình này... chỉ có cô biết, bản thân đã kinh tâm động phách cỡ nào!

Mới rồi cô cũng sợ chết, chân còn run rẩy...

Y tá đi vào phòng thí nghiệm, Lăng Vi đã ở đó chờ cô.

Lăng Vi vội hỏi: “Sao cô châm vậy? Vừa đi đâu?” Vì khoảng cách hai người còn rất xa, Lăng Vi không nhìn thấy trong tay y tá là hai thanh máu.

Vẻ mặt y tá lúc này vẫn sợ hãi "Diệp đại tổng tài liệu có giết mình hay không", nên không nghe thấy lời Lăng Vi nói.

Lăng Vi lắc đầu: “Người của trụ sở này đều không bình thường cả.”

Chuyên gia xét nghiệm bên trong đột nhiên đen mặt...

Lăng Vi nhìn chuyên gia xét nghiệm cười nói: “Trừ cậu ra...”

Chuyên gia xét nghiệm hừ một tiếng, Lăng Vi hỏi: “Khoảng khi nào thì có thể có kết quả giám định?”

“Giám định DNA không đơn giản như xét nghiệm nhóm máu, phải thông qua quy trình xét nghiệm chặt chẽ, sau đó căn cứ vào gen, phân tích rồi mới có kết quả được.”

Lăng Vi nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt kia thì vội ngăn lại: “Tôi chỉ hỏi mấy ngày, cô không cần nói với tôi phải giám định thế nào đâu...”

Chuyên gia xét nghiệm "hừ" một tiếng, nói: “Nếu như cô đặc biệt gấp gáp như vậy thì hai ngày là có.”

“Gấp! Cực kỳ gấp!” Lăng Vi nói: “Hai ngày sao? Mau giúp tôi xét nghiệm.”

Chuyên gia xét nghiệm "ngạo kiều" đi làm việc, Lăng Vi nghĩ thầm: “Quả nhiên... không bình thường. Ngày ngày làm thí nghiệm, làm đến u mê rồi. Ai... đứa trẻ đáng thương.”

Sau khi An Kỳ Nhi vào phòng phẫu thuật, Quân Dương liền kêu Diệp Đình mở két sắt.

Quân Dương hiện giờ, rất gấp!

Anh đặc biệt muốn biết An Kỳ Nhi để gì trong đó! Nhất định là một bí mật thiên địa! Anh chỉ nghĩ tới cũng cảm thấy máu trong người sôi sục.

Lý Thiên Mặc cũng tham gia náo nhiệt này.

“Để tôi tới thử!” Lý Thiên Mặc với mấy chữ, số hiệu cũng đặc biệt thấy hứng thú.

Diệp Đình nhượng vị trí, để anh tới thử.

Lý Thiên Mặc nhìn hồi lâu.

Đây không phải là bảo mật bình thường, trên có LCD, bên cạnh có ba đạo khóa.

Lý Thiên Mặc ngồi trên ghế, tập trung tinh thần nghiên cứu khóa.

Lăng Vi bây giờ cực kỳ nóng lòng! So với ai bây giờ cô cũng đều nóng lòng hơn.

Cô vừa nóng lòng giám định kết quả, vừa nóng lòng chuyện phẫu thuật của An Kỳ Nhi, vừa muốn biết mật mã két sắt là gì, thật chịu đựng hết nổi à!
 
Chương 1125: Kinh tâm... Thân thế bí mật! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi gấp đến độ ruột gan lộn tùng phèo.

Cô gấp đến độ muốn đi nhà vệ sinh...

Không đợi cô đứng lên đi, Quân Dương đã chạy trước rồi.

Nhìn dáng dấp, có vẻ không chỉ có mình anh là gấp đâu?

Lý Thiên Mặc kiên nhẫn nghiên cứu khóa, ngay cả nước miệng cũng không nuốt, an vị nghiên cứu.

Quân Dương gấp gáp: “Anh Thiên Mặc, có được không? Không được thì tới em, anh Đình, gấp lắm muốn biết bí mật lắm rồi!”

Lý Thiên Mặc không nhịn được đưa tay lên: “Tôi không mở được thì cậu ta mở được? Mở mã khóa sao giỏi bằng tôi chứ!”

Quân Dương không phục, không đợi lời phản bác của anh, Lý Thiên Mặc đột nhiên kêu lớn: “Đừng cãi! Mở được ngay đây!”

Hơn bốn mươi phút đồng hồ, rốt cuộc --- két sắc "cạch" một tiếng mở ra.

Diệp Đình gật đầu nói: “Không tệ.”

Khóa này thực sự rất khó mở, muốn mở phải qua nhiều công thức toán, may mắn thì không thể nào mở được.

Tốc độ của Thiên Mặc cũng tương đối kinh ngạc rồi!

Quân Dương thấy tủ sắt mở ra thì một tay đẩy Lý Thiên Mặc sang một bên, tự tay đi lấy... móc ra một tờ giấy trắng và một cái dây chuyền.

Nhưng hận nhất là, trên tờ giấy trắng không viết gì cả!

Quân Dương trong nháy mắt cảm thấy bản thân bị chơi xỏ!

Nhưng khi nhìn thấy dây chuyền kia thì đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thân thể không yên, lui về sau nửa bước.

Anh chỉ vào sợi dây chuyền, nói: “Sợi dây chuyền này... Tôi cũng có một cái...”

Lấy trong người ra một sợi dây chuyền giống nhau y đúc, trên mặt dây chuyền hình kiếm có khảm một viên kim cương không nhỏ.

Chỉ là màu sắc mặt chuôi kiếm khác nhau, của Lý Thiên Mặc là màu đen sẫm, còn của An Kỳ Nhi là màu đỏ sậm.

Trái tim Lý Thiên Mặc đập mạnh, anh hỏi Lăng Vi: “Thân phận của cô gái kia là gì?”

Ngày hôm qua anh chỉ nhìn cô gái đó một lần, cũng chưa hỏi thân phận của cô ấy.

Đoàn người nhìn dây chuyền, trong lúc nhất thời... không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.

Vì... hai dây chuyền giống nhau như thế.. chỉ có thể nói lên một điều...

Hoặc là, sợi dây chuyền này Lý Thiên Mặc nhặt được, hoặc là... anh và An Kỳ Nhi nhất định có quan hệ gì đó.

Mà An Kỳ Nhi là sát thủ... từ khi mới sinh ra đã bị huấn luyện thành một cỗ máy giệt người!

Sự thật này, Lý Thiên Mặc liệu có thể tiếp nhận?

Lý Thiên Mặc nhìn thấy vẻ mặt đoàn người ngưng trọng, lại hỏi: “Thân phận cô gái này là gì?”

Hôm qua lúc thấy cô gái này, người cô toàn vết xanh tím, mà ánh mắt lại đặc biệt bén nhọn! Cảm giác sát khí sắc bén này có giấu cũng không hết được!

Trái tim Lăng Vi đạp loạn, cô nuốt nước miếng, nghĩ thầm, chắc được tám chín phần rồi.

Thiên Mặc và An Kỳ Nhi... thật sự có khả năng là chị em ruột thịt!

Nhưng, cô không thể vội kết luận được, cô phải đợi hai ngày, nếu như kết quả giám định... thật sự chứng minh An Kỳ Nhi là chị của Thiên Mặc, khi đó cô sẽ quyết định xem có nói cho Lý Thiên Mặc chân tướng sự tình hay không.

Lăng Vi ổn định tâm tình, nói với Lý Thiên Mặc: “Cô ấy là An Kỳ Nhi, là bạn của Vinh tứ ca, gần đây cô ấy luôn bị nhức đầu, nên chúng ta mang cô ấy tới đây để Quân Dương giúp cô ấy phẫu thuật.”

Quân Dương thấy Lăng Vi cố ý không nói thân phận sát thủ của An Kỳ Nhi thì biết cô có toan tính, liền gật đầu: “Cô ấy vừa vào phòng phẫu thuật... có lẽ sẽ tiến hành trong hai ngày, cậu có lời gì, đợi sau khi cô ấy phẫu thuật xong hãy tự mình hỏi.”
 
Chương 1126: Kinh tâm... Thân thế bí mật! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc trầm mặc, định gọi cho bố mẹ. Vì... trên người An Kỳ Nhi mang theo sợi dây chuyền này, nói không chừng có quan hệ gì với gia đình mình. Nhỡ đâu... trước khi có anh, ba mẹ đã sinh một chị gái rồi?

Lý Thiên Mặc trở về phòng của mình, gọi cho ba.

Cha Lý nghe điện: “Tiểu tử thúi, đi đâu mà hơn một tháng không thấy bóng người! Lúc nào về? Ta và mẹ con làm mỳ vằn thắn cho ăn.”

Lý Thiên Mặc im lặng một chút rồi hỏi: “Cha, hôm nay con gặp một chuyện lạ lắm.”

“Chuyện gì?” Cha Lý lập tức khẩn trương.

Lý Thiên Mặc nói: “Không phải con có một sợi dây chuyền sao?”

Cha Lý hít vào một hơi...

Lý Thiên Mặc nói: “Kỳ quái là.. Hôm nay, con nhìn thấy, sợi dây của con có chuôi kiếm đen, con còn thấy một sợi khác có chuôi đỏ sậm nữa...”

Cha Lý đặt mông ngồi lên ghế sô pha.

Lý Thiên Mặc gọi: “Cha! Cha làm sao vậy? Cô gái có dây chuyền kia có phải chị con không? Cha và mẹ con... có phải trước khi sinh con đã từng có một đứa con khác?”

Lý Thiên Mặc hỏi xong thì nhíu nhíu mày, ba mẹ anh tuổi đã lớn, lúc còn trẻ muốn có con không được, bọn họ phải trung niên mới có con.

Từ nhỏ anh đã nghe ba mẹ nói, lúc mẹ anh mang thai mất khá nhiều sức, nên chỉ có mỗi mình anh.

...

Theo như lời ba mẹ thì nhất định anh sẽ không có chị gái, cũng không thể có em gái...

Cha Lý không trả lời thẳng vấn đề của anh, đột nhiên nói: “Bây giờ con đang ở đâu? Cha đi qua xem dây chuyền đó một chút.”

Lý Thiên Mặc nói: “Con ở trụ sở của bạn, con hỏi bạn con xem có thể cho trực thăng đón cha không.”

Trái tim cha Lý suýt nhảy khỏi lồng ngực!

“Trụ sở? Trụ sở gì? Con đi tới đó làm gì?”

Lý Thiên Mặc vội vàng nói: “Cha, cha đừng khẩn trương, đây là trụ sở thí nghiệm của bạn con, là tư nhân. Không phải kiểu như cha nghĩ đâu...”

“...” Cha Lý "ừm" một tiếng: “Giờ ta dọn đồ, con bảo bạn cho trực thăng tới đón đi, chuyện này rất kỳ lạ, ta phải xem tình huống cụ thể mới được.”

Lý Thiên Mặc đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, ba anh trước kia luôn nói thật... tính cách có hơi yếu đuối, hôm nay nói chuyện đặc biệt cứng cỏi, sáng suốt mà phân phó.

...

Trong lòng Lý Thiên Mặc dâng lên một loại tâm trạng thấp thỏm...

Như thể bản thân đang cảm nhận được gì đó.

Lý Thiên Mặc ra khỏi phòng thì thấy Lăng Vi đang đứng ở cửa phòng anh: “Sao vậy? Tiểu Vi?”

Sắc mặt Lăng Vi không tốt lắm, dường như rất lo lắng.

An Kỳ Nhi là một sát thủ... Lý Thiên Mặc và An Kỳ Nhi đều có dây chuyền, vừa nhìn đã thấy chuyện không đơn giản!

Dây chuyền nhìn qua rất đặc biệt, tinh xảo, còn có kim cương.. vô cùng lớn! Không thể nào là tín vật người bình thường đưa cho trẻ con được!

Thân phận của Lý Thiên Mặc.. nhất định không tầm thường!

Nhưng thân phận Thiên Mặc của anh... rốt cuộc là gì? lang vi vô cùng lo lắng...
 
Chương 1127: Anh sẽ là ánh sáng (đôi mắt) của em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc ba của Lý Thiên Mặc tới, bầu trời cũng đã chuyển đen.

Lăng Vi vui vẻ đi tới chào hỏi: “Bác Lý vẫn khỏe chứ!”

Ba của Lý Thiên Mặc cũng vội vàng gật đầu với cô, dùng ánh mắt hỏi cô, có nói sự thật cho Thiên Mặc biết hay không?

Lăng Vi cười điềm đạm, không thể lắc đầu. Ánh mắt cô cũng rung rung, tỏ ý mình không có tiết lộ chuyện thân thế Thiên Mặc.

Ba Lý cảm thấy an tâm hơn, Mặc dù xuất thân của Thiên Mặc không được tốt, nhưng là..., ông vẫn hy vọng chính miệng ông sẽ đem đầu đuôi chuyện này nói rõ với Thiên Mặc.

Quân Dương thấy ba Lý Thiên Mặc đến, liền kêu mọi người cùng ăn cơm: “Có chuyện gì, từ từ nói.”

Mọi người đi theo anh đến phòng ăn lớn.

Lúc vừa mới thấy sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc đặc biệt biết rất rõ lai lịch của sợi dây, nhưng là...lúc này, anh thấy ba anh vội vàng từ phía sau chạy tới.....Một phần, anh cũng không muốn biết dây chuyền này là xảy ra chuyện gì.

Bởi vì...nếu như ba mẹ anh không sinh những đứa trẻ khác, vậy anh, cũng rất có thể không phải là con ruột của ba mẹ anh.

Trong lòng Lý Thiên Mặc có phần không muốn tiếp nhận, cho nên, anh … cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không muốn biết.

Bởi vì, hiện tại mọi thứ đang rất tốt, chỉ e biết càng nhiều, càng cảm thấy khó chịu!

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn dùng cơm, bên ngoài “vui vẻ nói chuyện“.

Đột nhiên, phòng phẫu thuật bên kia tắt đèn, y tá báo cho Quân Dương: “Lão đại, xảy ra chút bất trắc.”

“Cái gì?” Quân Dương bị dọa đến giật mình. An Kỳ Nhi hiện đang phẫu thuật, ít nhất hai ngày mới có thể kết thúc, không thể nào lại nhanh như vậy!

Có chuyện gì xảy ra với cô?

Nhìn thái độ của Quân Dương, sắc mặt của mọi người trong bàn cũng thay đổi theo.

Đặc biệt là Lăng Vi, Cô nghiêm túc hỏi Quân Dương: “Thế nào?”

Quân Dương liền đứng lên, vừa chạy ra ngoài, vừa nói lớn: “Bến An Kỳ Nhi xảy ra chuyện.”

“Cái gì? Có chuyện gì?” Vinh Phỉ lập tức đứng lên.

“Đi, đi qua xem một chút! “ Mọi người trong bàn cũng buông đũa, nhanh chóng cùng Quân Dương chạy tới phòng phẫu thuật.

Khi mọi người vừa đến, chỉ thấy An Kỳ Nhi đứng ở cửa, lưng dựa vào tường, trên đầu còn quấn một ít vải trắng lưa thưa.

Cô thấy mọi người chạy về phía mình, trong mắt cô thoáng qua một tia quẩn bách, tiếp đến...lạnh nhạt nghiêng mặt qua một bên.

Quân Dương vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Không phải vừa mới vào phòng phẫu thuật sao? Tại sao lại đi ra?”

Bác sỹ mặc áo Blue trắng, đeo khẩu trang giải thích với Quân Dương: “Chúng tôi vốn định cho tiểu thư An Kỳ Nhi tiến hành phẫu thuật, nhưng..., tôi vừa mới phát hiện....có tấm chip đè lên dây thần kinh thị giác....Nếu như bắt buộc phải tháo bỏ tấm chip, khả năng tiểu thư An Kỳ Nhi dù có tỉnh lại...nhất định cũng sẽ bị mù.”

Những lời của bác sỹ làm cho mọi người đều kinh hãi.

Bác sỹ nói tiếp: “Cho nên, tôi phải hỏi ý kiến người trong cuộc. Tôi đã hỏi tiểu thư An Kỳ Nhi, mặc dù tiến hành tháo bỏ thành công cũng sẽ dẫn đến mù, liệu cô ấy có muốn tiếp tục tiến hành phẫu thuật hay không? Tiểu thư An Kỳ Nhi bày tỏ không muốn mù, cho dù tấm chip có nổ trong đầu cô, cô ấy cũng không muốn trở thành kẻ mù.”

Vinh Phỉ tức giận: “Không phải là mù sao? Chẳng lẽ lại quan trọng hơn cả tính mạng?”
 
Chương 1128: Anh sẽ là ánh sáng (đôi mắt) của em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

An Kỳ Nhi quay đầu lại, trợn mắt nhìn anh: “Anh quản tôi? mạng của tôi, tôi lo, không cần anh bận tâm!”

Vinh Phỉ nổi nóng, ấn cô lên tường.

An Kỳ Nhi giận đến đỏ cả mặt. Xung quanh lại có nhiều người nhìn như vậy: “Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!”

Vinh phỉ nói: “Không phục đúng không? Tôi đây chuyên trị các loại không phục!”

Vừa nói, liền cúi người xuống, vác cô lên vai, anh sãi bước đi đến cửa phòng họp.

“Rầm ——” cửa phòng họp bị Vinh Phỉ đá văng, Lăng Vi nói: “Chúng ta hay là quay về ăn cơm đi...”

Quân Dương cũng nói: “Đúng... Chúng ta nên quay về ăn cơm đi, anh Tư sẽ có biện pháp thuyết phục An Kỳ Nhi.”

Trong lòng hẳn có rất nhiều vướng mắt: “Thật ra thì... tôi cảm thấy... Cần phải tôn trọng quyết định của An Kỳ Nhi... Dù sao, mạng sống là của cô, cô vốn là tính cách như vậy, làm sao có thể không có đôi mắt? Để cho cô mù, chẳng khác nào muốn lấy mạng cô, thậm chí càng nghiêm trọng hơn việc lấy mạng cô!”

Lăng vi trấn an cô nói: “Hay là đợi một chút, cô cùng anh Tư bàn bạc kết quả xem sao.”

Tiểu Bạch bên cạnh mất hứng: “Tại sao anh Tư Vinh lại cùng cô ấy bàn bạc kết quả? Tôi cũng muốn tham gia! Còn nữa... Mới vừa rồi Vinh Phỉ làm gì lại tức giận như vậy? Thật giống như nổi giận với vợ anh ta! Mình làm sao lại bận tâm chứ?!”

“...”

Tiểu Bạch vừa lầm bầm, vừa đẩy cửa phòng họp, đi vào.

Anh vừa mới mở cửa, bước vào một bước, đột nhiên “A ——” kêu lên một tiếng sợ hãi.

Mọi người đứng ở cửa lập tức đi vào trong, chỉ thấy An Kỳ Nhi nhiệt tình ôm Vinh Phỉ, kịch liệt cùng anh đang hôn nhau... Vinh Phỉ ấn An Kỳ Nhi trên tường, anh là người chiếm hoàn toàn thế chủ động!

“A! Các người đang làm gì?” Tiểu Bạch như phát điên! An Kỳ Nhi tại sao phải hôn Vinh Phỉ? Nhất định là Vinh Phỉ ép buộc cô?

Tiểu Bạch lập tức nổi giận!

Anh liền vén tay áo, xông lên! Quân Dương ngây lập tức tóm lấy cổ anh: “Ranh con, đây là đâu mà làm loạn? Cút đi ăn cơm đi!”

Trong phòng hai người vẫn nhiệt tình như lửa, không hề bị ảnh hưởng, giống như không

biết đến sự tồn tại của những người trước cửa. Thật lâu, cửa phòng họp bị đóng lại, An Kỳ Nhi buông Vinh Phỉ, trong mắt mang theo một tia lãnh ý: “Chơi vui sao?”

Vinh phỉ “Hừ” một tiếng, nói: “Là cô chơi đùa? Hay là tôi chơi đùa?”

An Kỳ Nhi trừng anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!” Nói xong, cô nghiêng gương mặt trái xoan của mình sang chỗ khác, không muốn nhìn anh.

“Tôi cũng không hiểu cô đang nói gì.” Vinh phỉ cương quyết tóm chặt cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với anh.

An Kỳ Nhi cười nhạt: “Không tiến hành phẫu thuật được, tôi cũng không còn sống mấy ngày nữa. Anh Tư... Tôi “chiếm tiện nghi” anh nha.”

Cô đột nhiên cười ngọt ngào, trong mắt hiện ra một tia nhu mì.

Tay nhỏ bé xoa ngực anh: “Anh Tư... Tôi làm nhiệm vụ đã tám năm, nhưng... vẫn còn là trinh nữ, anh tin không?”

Mắt đen của Vinh Phỉ liếc nhìn gương mặt đẹp cô, không đàng hoàng cười một tiếng, “Thử một chút thì biết.”

An Kỳ Nhi liền dán môi lên hôn anh: “Tới đi, ở nơi này cho anh. Nếu anh không đáp ứng, tôi đi tìm tiểu Bạch.”

Vinh Phỉ trong nháy mắt đem cô ấn ngã!

“Tiểu Bạch không thể thỏa mãn được cô!” Vinh Phỉ hôn cô như điên, nhưng anh chậm chạp bất động cô, An Kỳ Nhi tự mình cởi nút quần áo, nhưng Vinh Phỉ đè tay cô, không để cho cô cử động. Nước mắt An Kỳ Nhi đột nhiên chảy ra, không có dấu hiệu nào... Cô cau mày nói: “Tôi... lần đầu tiên khóc...”

Thật giống như không quen thuộc cảm giác này, lỗ mũi chua xót, cổ họng cũng rất đau... Thật giống như thứ gì lắp kín cô.

Cô vào sinh ra tử nhiều lần, cả người đầy vết đạn, vết thương cúng không ít. Có lúc... cũng đau đến đến rơi nước mắt, nhưng..., lần này so với trước kia không giống nhau.

Cô ôm Vinh Phỉ, gương mặt trắng noãn dựa vào ngực anh, cô buồn buồn nói: “Tôi thật sợ mù... Bởi vì tôi sợ bóng tối... Tôi sợ không nhìn thấy gì hết... Tôi không có cách nào tiếp nhận, từ nay về sau mỗi một giây đều phải trải qua trong bóng tối... Lúc đó... Tôi sợ sẽ nghĩ ngợi nhiều chuyện không tốt...Tôi rất sợ...”

Giọng nói cô run rẩy... Vinh Phỉ đột nhiên dùng sức ôm cô: “Không phải sợ, không nhìn thấy cũng không có gì... Anh nguyện ý làm ánh sáng cho em, nửa đời sau, anh sẽ là đôi mắt của em. Chỉ cần em còn sống.”
 
Chương 1129: Dốc lòng say đắm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nước mắt An Kỳ Nhi lập tức trào ra mãnh liệt, Cô lau nước mắt lên áo sơ mi trắng của anh.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của anh, nắm chặt trong tay, cô thút thít hỏi anh: “Tại sao...? Anh vốn không thích tôi...tôi cũng không thích anh.”

Vinh Phỉ nói: “Không thích là quan hệ thế nào, sau này từ từ thích là được.”

An Kỳ Nhi hỏi anh: “Anh nói tôi, hay là nói anh?”

Vinh Phỉ bực bội cười: “Cả hai chúng ta.”

“A...” An Kỳ Nhi muốn buông anh, nhưng hơi thở của anh làm cho cô mê muội... Không buông ra được, Vinh Phỉ có thể xem là ân nhân cứu mạng cô. Trong lòng nghĩ... Trong căn cứ nhiều người như vậy, cô chỉ muốn ở một mình cùng Vinh Phỉ, những người khác đối với cô thân thiện đi nữa, cô cũng chỉ muốn ở một mình cùng anh.

Người đàn ông đáng ghét này, luôn luôn cùng cô đối nghịch, nhưng..., cô chính là muốn cùng anh đơn độc sống chung với nhau.

An Kỳ Nhi ôm lấy eo Vinh Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào ngực anh, cô cười, hít mũi nói: “Anh làm ánh sáng cho em là thua thiệt cho anh... Người như anh tứ, học vấn tốt, dáng dấp tốt, có biết bao nhiêu cô gái nằm mơ cũng muốn xếp hàng chờ anh lựa chọn...”

Tay Vinh Phỉ xoa eo cô, hài hước nói bên tai cô: “Ai nói muốn kết hôn với em? Anh chỉ nói, sẽ là người chỉ đường cho em nha....”

An Kỳ nhi cắn lên vai anh, cô hung hăn cắn một cái, một bên cắn một bên thét chói tai: “ A------Vinh Phỉ! Có lúc em thật muốn giết anh!”

Vinh Phỉ mặc cô cắn, hai tay dùng sức kìm chặt hai cánh tay nhỏ bé của cô kéo ra sau lưng, anh ép mặt tới gần cô, vẫn như vậy cười cười không đứng đắn: “Đến lúc đó, anh cắt hết móng vuốt mèo nhỏ của em, để xem … em làm sao “cào” người đây...”

An Kỳ Nhi lại cắn anh, Vinh Phỉ hôn cô một chút: “ Cái miệng này của em, trừ lúc cắn người và nói chuyện, những lúc khác nói thật là giỏi.”

An Kỳ Nhi nhấc chân đạp anh: “Buông em ra! Em không muốn chơi đùa cùng anh!”

Vinh Phỉ nghe những lời của cô: “Không chơi, thì phải nhanh chóng tiến hành phẩu thuật. Trước mắt phải lấy tấm chip ra rồi nói sau, tạm thời không nhìn thấy, không có nghĩa là sau này cũng không nhìn thấy. Bây giờ y học phát triển như vậy, sớm muộn đều có thể chữa hết.”

An Kỳ Nhi không nhịn được nhíu chặc chân mày, nói: “Vô dụng thôi, bị chèn ép thần kinh thị giác, không phải là tổn thương võng mạc bình thường. Thần kinh thị giác một khi hư hại, căn bản là không cách nào cứu chữa.”

Vinh phỉ lại nói: “Em có thói quen trong bóng tối, không bằng sẽ còn thích bóng tối. So với việc trợn mắt nhìn những thứ những làm người ta nôn mửa, bẩn thiểu phải tốt hơn nhiều không.”

An Kỳ Nhi cả người chấn động!

“Anh nói thật đơn giản...” Cô hừ một tiếng, đột nhiên lại cười, âm thanh ngọt ngào, nói: “Nếu em mù thật, sau này cũng không nhìn thấy mặt anh...”

Vừa nói, cô vừa ngẩng cằm, đuôi mắt cũng từ từ nâng lên, chăm chú nhìn vào mặt Vinh Phỉ.

Vinh phỉ cười nói: “Anh ngược lại hy vọng, câu nói này của em là thật.”

An Kỳ Nhi lập tức mặt lạnh: “Em giống như đang nói dối sao?”

Cô trừng anh: “Không có tâm trạng!”

Cô đột nhiên lại than thở: “Haizz... Em thật muốn... trước khi chết, muốn nói một lời yêu... Giống như những cô gái khác vậy... Mặc váy hồng xinh đẹp, còn phải mang giày cao gót pha lê! Còn muốn đeo kẹp tóc, Chính là muốn có hoa, có con bướm, loại có ánh sáng lấp lánh!”

Cô nói mà nghiếng răng nghiến lợi! Thật giống như những thứ này đối với các cô gái khác là chuyện bình thường, nhưng đối với cô mà nói đều tất cả là điều đặc biệt.
 
Chương 1130: Dốc lòng say đắm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Phỉ đột nhiên kéo tay cô, đan những ngón của cô vào các ngón tay của anh: “Đi, anh đưa em đi chơi. Đến khu vui chơi chơi được không?”

An Kỳ Nhi “hì hì” cười một tiếng: “Có thể.”

Vinh Phỉ kéo tay cô, vui mừng chạy. Hai người len lén chạy lên trực thăng, Vinh Phỉ đưa cô đến khu vui chơi lớn nhất.

Thế giới “tàu cao tốc trên mây”, An Kỳ Nhi mong muốn mặc váy áo xinh đẹp, cài kẹp tóc pha lê hình con bướm, giống như một nữ sinh vậy, nghiêm nghị thét chói tai! Lúc xuống nguy hiểm nhất, toàn thân mất trọng lượng, làm cho cả người cảm thấy nghẹt thở! An Kỳ Nhi cảm giác mình như rơi vào vực sâu vô tận! Cô không thở được, nhưng vẫn không nhịn được lớn tiếng gọi ra: “Vinh Phỉ! Em là sát thủ a... Em là người xấu...Những lời em nói với anh tất cả đều là giả, Em không lúc nào là không cùng anh diễn kịch... tại sao anh phải đối với em tốt như vậy chứ?”

Xung quanh tiếng gió rất lớn, thổi tan lời cô nói, ….gió lớn... giống như hai chỉ tay khổng lồ, lôi xé tóc cô——

Vinh phỉ là lần đầu tiên ngồi “tàu cao tốc trên mây ”, anh vốn nghĩ cả đời này không bao giờ chơi cái trò chơi trẻ con này. Tàu cao tốc trên mây thật ra kích thích, tóc của cô bay lượn trước mắt anh, nhưng anh vẫn tĩnh táo, một chuyện kích thích khác, lúc cùng anh ở Amazon bị báo mẹ đuổi, so với lúc ấy còn kém xa đến tám trăm lẻ tám ngàn dặm. Thời điểm ở Amazon, đây mới thật sự là khoảng thời gian chấn động lòng người!

Vinh phỉ đột nhiên nói: “Nơi này không có ý nghĩa, anh đưa em đến nơi khác vui hơn!”

Trò chơi “tàu cao tốc trên mây” chậm rãi dừng lại, xung quanh có người nôn, có người bị sợ đến nhũn cả chân, nhưng An Kỳ Nhi không bị làm sao cả. Cô cùng Vinh Phỉ trải qua nhiều chuyện như vậy, so với những thứ này kích thích hơn gấp mười ngàn lần.

Vinh phỉ đưa cô tới một cửa hàng bí mật, anh ở trong cửa hàng mua rất nhiều dụng cụ sinh tồn dã ngoại.

Mua xong đồ, anh nhét một bộ đồng phục nữ màu đen vào tay cô: “Đi thay đi, bộ đồ này rất hợp với em.” Anh đưa tay chỉ vào bộ váy cô đang mặc: “Khó coi chết đi được, còn không mau thay.”

An Kỳ Nhi trừng anh: “Mọi người đều nói váy em rất đẹp, anh lại nói khó coi! Không hiểu mắt thẩm mỹ của anh như thế nào?”

Vinh phỉ cười nói: “Váy áo chính là rất đẹp, ý anh nói, em mặc thật khó coi. Chủ yếu là không có khí chất.”

An Kỳ Nhi vừa trừng anh, vừa đưa tay cầm quần áo đi thay.

Từ phòng thử đồ đi ra, Vinh Phỉ thấy được một dáng người cực đẹp như một chú mèo hoang nhỏ, cô cười một cách xấu xa, bộ quần áo màu đen càng làm cho gương mặt đẹp đẽ của cô càng giống như bình sứ trắng, cô cắn môi dưới, đuôi mắt chậm rãi nhìn lên, trách mắng anh.

Vinh Phỉ chăm chú nhìn cô, cảm thấy vóc dáng nhỏ nhắn này như làm ngứa ngáy lòng người.

Vinh Phỉ cùng An Kỳ Nhi biến mất hai ngày, Lăng Vi ngược lại không phải lo lắng cho bọn họ. Cô bây giờ vội vàng xem kết quả giám định.

Cô kéo Diệp Đình đến thư phòng Quân Dương, xoay tay khóa kỹ cửa.

Diệp Đình thấy dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề của cô, không thể không hỏi: “Thế nào? Lo lắng chuyện gì sao?”

Lăng Vi đi tới, mặt đầy vướng mắt nhìn anh: “Ông xã, em không thể không lo lắng một chuyện....An Kỳ Nhi vốn là một sát thủ, xuất thân của cô ta là tổ chức sát thủ hẳn là một bí mật lớn! Anh cũng biết....thân thế của An Kỳ Nhi và Thiên Mặc nhất định có mối quan hệ gắn bó với nhau....”

Diệp Đình gật đầu.

Lăng Vi nói tiếp: “Nếu như Thiên Mặc và An Kỳ Nhi thật là chị em....Vậy Thiên Mặc sẽ gặp nguy hiểm!”

Cô gấp gáp hỏi anh: “Em nói, nh nghe hiểu không? Ý em là, Nếu để cho tổ chức sát thủ biết Thiên Mặc và An Kỳ Nhi có mối quan hệ...Cho dù bọn họ muốn giết An Kỳ Nhi, cũng không phải là vấn đề. Bởi vì, vẫn còn có Lý Thiên Mặc, Cho nên, xuất thân của Thiên Mặc nhất định không thể để cho tổ chức sát thủ biết. Nếu không, Thiên Mặc nhất định sẽ bị tổ chức sát thủ đuổi giết!”

Diệp Đình đưa tay ôm lấy eo cô, ở bên tai cô, anh hỏi: “Em làm sao chắc chắn An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc là chị em chứ? Anh thấy bọn họ không giống.”

Lăng Vi đột nhiên mở to hai mắt, cô chăm chú nhìn anh: “Sợ dây chuyền kia...Không phải đã nói rõ vấn đề sao?”

Diệp Đình đột nhiên cười lên, nói: “Dây chuyền kia, anh cũng có một sợi...”

“Sao?”
 
Chương 1131: Cấp bách-------bị đánh lén (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng vi vô cùng kinh ngạc!

“Dây chuyền kia, anh cũng có một sợi sao? Em chưa bao giờ thấy anh mang lên người?”

Diệp đình cười nói: “Tín vật quang trọng như vậy, anh làm sao lại mang lên người, em nhìn An Kỳ Nhi cũng không có đeo lên cổ, cô ta hẳn là cất sợi dây chuyền ở đâu đó trên người cô ta. Lần trước, Vinh Phỉ lục soát người cô ta, cũng không có thấy sợi dây chuyền này. Rõ ràng là cô ta giấu rất kỹ sợi dây chuyền.”

Lăng vi vỗ trán, cười nói: “Thiên Mặc lại không biết vật này quan trọng, còn đeo nó trên người.”

Cô nói xong, đột nhiên ánh mắt lại là sáng lên: “Ông xã! Dây chuyền kia, anh cũng có! Vậy... Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và anh...”

Diệp Đình nói: “Đừng kích động, nguồn gốc của sợi dây chuyền, anh đã điều tra qua.” Anh đưa tay ôm lấy cô, bế cô đi đến trên ghế ông chủ ngồi yên, anh mở máy vi tính xách tay ra, lấy sổ sách ghi chép số liệu.

Lăng Vi và anh nhìn vào màn hình máy vi tính, thấy bảy sợi dây chuyền giống nhau: “Xích (đỏ nhạt), chanh (cam), hoàng (vàng), lục (xanh lá cây), thanh (màu đen), lam (xanh da trời), tử (tím).”

Sợi dây của An Kỳ Nhi có màu đỏ nhạt, là “Xích“.

Còn Lý Thiên Mặc có màu đen đậm, là “Thanh“.

Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Ông xã, sợi của anh... là màu gì?”

Diệp Đình nói: “Sợi của anh... trong này không có.”

Anh gõ lên bàn phím, hiện ra một tổ số liệu, tiếp theo..., trên màn ảnh máy vi tính... Xuất hiện bảy kết quả dây chuyền “Song Kiếm Giao Thoa.”

Chân mày Lăng Vi chau lại: “Ôi..., nhìn hình dáng, sợi dây chuyền của anh hẳn là sợi cổ nhất?”

Ngón tay Diệp Đình ở trên càm vuốt ve, anh nói: “Mặc dù anh không nói với em, nhưng với sự thông minh của mình, hẳn em đã sớm đoán được. Thật ra..., anh đã kiểm tra qua... “Paul-Louis Tư” và anh không bất kỳ mối quan hệ ruột thịt... Nếu ông không phải là ba của anh... Vậy anh cũng không thể từ trong vách đá chui ra...”

Miệng Lăng Vi mở to hình chữ “O”: “Vậy ba ruột của anh... là ai?”

Diệp Đình nói: “Tạm thời vẫn chưa biết, so với anh, thân phận của mẹ anh còn phải bí mật hơn. Nhưng anh đoán, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản...?

Lăng Vi đột nhiên đưa tay ôm cổ anh: “Ông xã! Vậy còn chờ gì nữa? Đợi khi tìm được mẹ, là có thể tìm được ba rồi!”

Diệp Đình giơ ngón tay lên gãy cái mũi nhỏ của cô: “Không sai. Hai ngày nay, sương mù vây kín núi Tần Lĩnh, không vào được trong núi. Ngày mai có thể vào được rồi.”

Lăng vi đột nhiên nắm chặt tóc nói: “Em cho An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc làm xét nghiệm máu, hôm nay hẳn có thể có kết quả rồi. Chúng ta đi xem đi!”

Cô đứng lên, kéo tay anh.

Diệp Đình đình nói: “Người giám định còn chưa gọi điện thoại tới, chưa nói rõ kết quả, em gấp làm gì.”

Anh đột nhiên hỏi cô: “Ngày đó, em cho người tới lấy mẫu máu của anh, còn lấy vài cọng tóc của anh, là... vì cùng Thiên Mặc và An Kỳ Nhi cùng nhau xét nghiệm?”

“Không có!” Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh, nói: “Em không cho người lấy mẫu máu của anh... Chuyện này, không liên quan gì đến anh! A... Nhất định là Thiên Mặc!”

Nói xong, Cô đột nhiên lại cảm giác không đúng! “Nha ——” vội vàng che môi lại: “Chuyện này... vẫn có thể có liên quan đến anh.”

Nàng đưa ngón tay chỉ vào sợi dây chuyền...

Dây chuyền này, Diệp Đình cũng có một sợi! Trời ơi... Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và Diệp Đình... là gì... quan hệ gì?

Lăng Vi lập tức liền ngồi không yên, đưa tay kéo anh: “Đi đi đi”, đi đến phòng hóa nghiệm xem một chút! Em không chờ được rồi! Em phải đi kiểm tra! Trước tiên em phải biết kết quả!”
 
Chương 1132: Cấp bách-------bị đánh lén (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không nghĩ tới, trời đất xui khiến... Lại đem mẫu máu của Diệp Đình, Lý Thiên Mặc và An Kỳ Nhi mang đi hóa nghiệm!

Lăng Vi vô cùng kích động, hai người đang đi đến phòng hóa nghiệm, đột nhiên có điện thoại của ông nội Diệp Lương Sơn.

Lăng Vi bất mãn bắt máy: “Ông nội! Ông bây giờ cùng lão Nhan đi đâu? Khi nào quay về?”

Từ buổi triển lãm ở nhà, không biết lúc nào lão gia tử và nhan lão gia tử đi chung hướng, hai người hẹn nhau cùng đi một vòng thế giới, chuyện này cũng đã mấy tháng! Vẫn chưa có trở lại...

Diệp lão gia tử cười “Haha”: “Chúng ta có thể tự do tự tại, con chớ lo lắng không đâu. Cái gì đó, ông gọi điện về là để báo tin bình an cho các con, cái lão quỷ đó còn chờ ông đây, Nói cho con cái này về “lão già kia”! Lại yêu cầu nhảy Bungee ở chỗ cao nhất —— ông ta cũng không sợ mắc phải bệnh tim, tính ra... Ông liều mình cùng ông ta một lần, ngày mai ông sẽ để cho ông ấy cùng ông leo đỉnh Everest, ha ha ha —— Ông để cho ông ấy vô cùng khó chịu, khó chịu! Chính là để ông ấy lọt bẫy của ông!”

Lão gia tử cúp điện thoại, Lăng Vi trong lòng thở dài! Lần trước triển lãm, nhan lão gia tử tới “lan mị” thảo luận chuyện hợp tác “Lão Niên Đại Bộ Xa “, Cô luôn muốn hỏi về chuyện sợi dây kia, kết quả, từ hôm đó về sau, Nhan lão gia tử liền bị ông nội lừa đi, lần đi này chính là hết mấy tháng.

Lăng Vi buồn buồn đi theo Diệp Đình hướng về phòng giám định. Diệp đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô... làm cho tâm tình thấp thỏm của cô được thư giản không ít.

Đang lúc này, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới “Ầm ——” một tiếng nổ lớn! Lăng Vi cảm thấy sàn nhà dưới lòng bàn chân cũng đang rung chuyển.

Tiếp đến, tất cả báo động căn cứ cũng mãnh liệt kêu vang “ngao ngao”!

Lăng Vi và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, cô thấy tròng mắt đen của anh đột nhiên nguy hiểm híp lại.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Hừ! Phải chăng có người đến đánh lén?”

Diệp Đình một cước đạp toang cửa phòng họp, anh kéo cô chạy vọt vào phòng họp, bọn họ tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Là tổ chức sát thủ”

“Bọn họ đến tìm An Kỳ Nhi?” Tim của Lăng Vi như muốn nhảy tới cổ họng.

“Ầm------” lại là một tiếng nổ lớn! tựa như đất rung núi chuyển! Trước mắt bao phủ bởi một mảnh khói màu đen cuồn cuộn...Mùi khói súng lập tức xông vào mũi, Lăng Vi vội vàng ngừng thở, bịt mũi.!

“Lạch tạch, lạch tạc, lạch tạch-----” Bên ngoài có hai trực thăng quân sự, đang tập kích cuốn khói đen, hướng về phía phòng thí nghiệm bắn lạc đạn.

“Đi mau!” Diệp Đình bảo vệ đầu Lăng Vi, nhanh chóng dẫn cô rời phòng họp. Dưới chân là một trận rung động hỗn loạn, Lăng Vi đứng cũng không vững. Đột nhiên, Quân Dương la lớn: “Tất cả nhân viên trong căn cứ, toàn bộ đi đến phòng họp lớn số ba!”

Diệp Đình biết bên dưới phòng họp số ba có mật đạo.

Anh vừa rồi kéo Lăng Vi, chính là muốn đi đến phòng họp số ba.

Lăng Vi hỏi anh: “Tổ chức sát thủ làm sao biết An Kỳ Nhi tới nơi này? Là do trong đầu cô ấy có gắng tấm chip có hệ thống theo dõi sao?”

Diệp Đình lắc đầu: “Không hẳn là vậy, Trong đầu An Kỳ Nhi có gắng tấm chip thật, nhưng là lúc cô ấy sinh ra không lâu liền bị gắng tấm chip vào đầu, lúc đó công nghệ theo dõi không có mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, An Kỳ Nhi sau khi bị chúng ta bắt, tất cả thiết bị theo dõi đều bị chúng ta lấy ra.”

“Đúng...anh nói có lý. Lăng Vi nói: “Hơn nữa, An Kỳ Nhi bây giờ cũng không có ở đây...Nếu như những sát thủ này theo dõi An Kỳ Nhi, thì không thể tới nơi này....Vậy bọn họ làm sao biết vị trí của căn cứ?”

Diệp Đình thanh âm thật thấp ở bên tai cô nói: “Trong căn cứ có nội gián, có người tiết lộ bí mật!”

“Có nội gián? Là ai?”

“Ầm...” mặt đất lại bị một trận rung chuyển kịch liệt.

Đột nhiên Lăng Vi khẩn trương: “Ông xã, có thể hay không liên quan đến hai sợi dây chuyền kia? Còn có anh, anh cũng có sợi dây chuyền kia! Nói như vậy...ông xã, anh và Lý Thiên Mặc cùng gặp nguy hiểm sao!”
 
Chương 1133: Nữ thần xuất thủ, nói có là có (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình chớp mắt.

Anh đưa ta ôm cô, kiên nhẫn trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta rời khỏi nơi này trước, đã có một nhóm nhỏ trong bóng tối tiếp chiến, đừng sợ.”

Diệp Đình đưa cô đến cửa phòng họp lớn số ba, đột nhiên anh nói: “Em mau vào trong, anh phải đi lấy máy vi tính, trong máy có rất nhiều tài liệu quan trọng, không thể để bọn chúng lấy đi được.”

Lăng Vi biết, máy vi tính kia rất quan trọng, giống như mạng sống của anh vậy. Muốn vào thư phòng Quân Dương phải kiểm tra dấu vân tay mới có thể đi vào, người khác không có cách nào cầm giúp anh.

Nhưng là... máy tính ở đó, một lúc nữa bọn chúng nhất định sẽ đánh vỡ bức tường, đến lúc đó, bọn chúng sẽ tìm cách điều tra thông tin của Diệp Đình từ trong máy tính.

“Em đi cùng anh------” Lăng Vi kéo tay anh, muốn cùng đi với anh.

Diệp Đình đưa tay ngăn cô lại: “Em đi sẽ không tiện, ở đây chờ anh.”

Diệp Đình đưa cô đẩy tới cửa phòng họp lớn số ba, Quân Dương đã ở cửa nắm lấy tay Lăng Vi, Lúc này Diệp Đình mới xoay người trở về thư phòng Quân Dương.

Tuy nhiên, lúc này....Lăng Vi đột nhiên nhận ra một vấn đề lớn, đáng sợ------ kết quả xác định mẫu máu của Lý Thiên Mặc, An Kỳ Nhi, và Diệp Đình vẫn còn ở phòng hóa nghiệm! Kết quả này, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài! Nếu không, tổ chức sát thủ, thậm chí toàn thế giới đều biết ba người bọn họ có mối quan hệ không thể tách rời!

Đầu Lăng Vi như tê dại, nếu để cho tổ chức sát thủ lấy được kết quả giám định thì Lý Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và Diệp Đình sẽ không có ngày nào được an toàn!

Nhất Là Thiên Ma, sẽ bị dính vào vô vàng tai ương! An Kỳ Nhi đã là một sát thủ, Diệp Đình biết đối phó với kẻ thù. Mà Thiên Ma thì cái gì cũng không biết.

Tim Lăng Vi như đập loạn “đùng đùng“. Cô phải bảo vệ Thiên Mặc!

Cô phải đi lấy kết quả giám định, dù không lấy được nhất định cũng phải tiêu hủy nó!

Quân Dương đang kéo tay Lăng Vi, đột nhiên thấy sắc mặt của cô trở nên hoảng sợ khác thường, tiếp đến, cô hất tay anh ra, nhanh chân chạy, vừa chạy vừa nhìn về hướng anh nói lớn: “Tôi đi lấy kết quả giám định mẫu máu!”

Quân Dương lập tức đuổi theo cô: “Chị dâu-------chờ tôi!” Kết quả, còn chưa đuổi kịp cô, đột nhiên bị mấy tiểu phụ tá đụng phải: “Lão đại, anh đi đâu? đi mau -------”

Quân Dương bị ấy tiểu phụ tá ép buộc chạy. Quân Dương liền nổi lên nóng giận, anh dùng sức kêu: “Mọi người đến phòng họp số ba trước, tôi phải đi tìm chị dâu! Anh tôi đã giao chị ấy cho tôi, tôi không thể để chị ấy một mình chạy ra ngoài! “

Mấy tiểu phụ tá hoàn toàn không để ý anh nói gì, mạnh tay kéo anh chạy về phòng họp số ba. Bên tai đều là tiếng nổ “ Ầm Ầm” Dưới chân mặt đất rung chuyển không ngừng. Bọn họ căn bản là không nghe được Quân Dương nói gì, cũng không để ý được nhiều như vậy. Một lòng chỉ nghĩ, nhanh đưa Quân Dương đến nơi an toàn.

Lăng Vi chạy nhanh tới phòng hóa nghiệm, đến cửa phòng cô từ cửa sổ nhìn lướt vào phòng, chỉ thấy bác sĩ đang giơ báo cáo hóa nghiệm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết quả hóa nghiệm. Tên bác sĩ này đang rất hưng phấn vừa kêu vừa nhảy nhưng nét mặt hưng phấn của hắn có chút hung ác.

Lăng Vi ngay lập tức phát hiện có gì đó không đúng------

Tên bác sĩ có vấn đề, tại sao kết quả hóa nghệm lại làm hắn hưng phấn đến như vậy?

Lăng Vi một cước đạp mở cửa phòng: “Đưa kết quả hóa nghiệm cho tôi!” thanh âm của cô lạnh như băng.

Tên bác sĩ kia đang hưng phấn khua tay múa chân đột nhiên bị tiếng quát chói tai của Lăng Vi làm cho giật mình đứng tại chỗ.
 
Chương 1134: Nữ thần xuất thủ, nói có là có (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt của hắn ta vẫn còn hưng phấn, thời điểm hắn nhìn Lăng Vi, trong mắt hắn sự hưng phấn vẫn còn hiện rõ.

Tên đó nhìn Lăng Vi rồi đột nhiên nhìn về phía trực thăng quân sự bên ngoài, hiển nhiên có chút nóng nảy.

Lăng Vi đột nhiên biết: “Anh chính là nội gián? Anh là người của tổ chức sát thủ?”

Tên bác sĩ đột nhiên” Hừ "" một tiếng: “Tôi không phải là người của bọn họ, tôi chẳng qua bán kết quả này cho bọn họ với giá cao hơn. Tuy nhiên, kết quả này vừa mới có, tôi còn chưa kịp cùng bọn họ trao đổi. Cô muốn ngăn cản tôi sao?”

Đột nhiên, tên bác cười một cách lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bụng Lăng Vi: “Dựa vào cô, một phụ nữ đang mang thai sao? Cô tốt nhất là đi xa một chút, tôi không muốn sát hại một xác hai mạng người!”

Lăng Vi cười lạnh: “Anh có bản lĩnh đó sao?

Tên bác sĩ cũng cười lạnh nhìn cô, tay hắn nắm chặt kết quả giám định, nhanh chân chạy về phía cửa sổ. Cửa sổ của phòng hóa nghiệm cũng bị bể, hắn muốn cầm kết quả báo cáo này lao ra ngoài, sau đó leo lên trực thăng của tổ chức sát thủ, hắn có thể đem phần báo cáo này đổi lấy tiền xài cả đời không hết.

Lăng Vi thấy hắn chạy, lập tức hô to “Bạo Phong! Bắt hắn!” Đối phó với loại tiểu nhân này, có cần cô phải xuất thủ không?

“Nhóm bốn người."" Bạo Phong lập tức tiến vào phòng hóa nghiệm!

Tên bác sĩ thấy có bốn người tiến vào, hắn lặp lặp tức luống cuống....liền chạy một về phía cửa sổ.

Lăng Vi lập tức đẩy ngã một dụng cụ điện tử trên cao, dụng cụ điện rơi xuống đập vào đầu tên bác sĩ------

“Ầm-----” Một tiếng vang thật lớn, tên bác sĩ che đầu, hai mắt trợn lên, ngay lập tức bị bất tỉnh. Hắn ta lảo đảo ngã xuống đất...

Lăng Vi không nói gì....Đối phó với loại tiểu nhân này, quả nhiên cô cần phải như vậy...

Lăng Vi buông tay: “Không còn cách nào khác, chính xác là như vậy.”

Cô bước nhanh tiến về phía tên bác sĩ: “Mau đem báo cáo giám định đến cho tôi.” cô nói với bốn người Bạo Phong.

“Phu nhân...” Bạo Phong số bốn: “Thám tử Conan”, tiện tay nhặt lên báo cáo giám định, kết quả...

Anh giơ báo cáo giám định nói: “Báo cáo giám định đã bị hủy....bên trên chữ không thấy rõ.”

Anh đưa báo cáo lấy được đến trước mặt Lăng Vi, cô đi lên nhìn lướt qua....tại vị trí ghi kết quả giám định không biết bị nước thuốc gì làm cho cháy hỏng..

Tên bác sĩ này cũng thật đê tiện! Khi hắn nhìn thấy nhóm Bạo Phong bước vào đã len lén lấy thuốc làm hỏng kết quả báo cáo này!

Lăng Vi nói: “Đưa hắn và máy vi tính của hắn đi...”

Hắn ta phá hủy tờ giấy này thì có lợi ích gì? Không biết chồng cô làm cái gì? Thế giới mạnh nhất hắc đạo! Duy nhất!

Máy tính của anh cài đặt bao nhiêu mật mã, Diệp Đình nhất định có cách phá giải.

Lùi ngàn bước mà nói. Nếu như không lấy được kết quả, chúng ta có thể tiến hành hóa nghiệm lần nữa, Chỉ là...kết quả này nhất định không thể để lọt vào tay tổ chức sát thủ là được.

Lăng Vi cùng nhóm Bạo Phong chạy tới phòng họp lớn số ba, sau lưng đột nhiên truyền tới: “Ầm “ một tiếng súng vang lên. Lăng Vi hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy số hai Kim Trạch đang giơ súng bắn trúng một người phụ nữ mặc đồ đen.

“Có một bộ phận sát thủ xông vào, đi mau-----” Số một Chân Dung vác tên bác sĩ, bảo vệ Lăng Vi chạy về hướng phòng họp lớn số ba, ngoài ra ba người còn lại rối rít giơ súng, lui ngược lại bảo vệ cô.

Lăng Vi nhìn Kim Trạch, Tiểu Khải và Đan Quá, đột nhiên cô cảm thấy an tâm. Có bọn họ ở đây, cô không sợ.

Lăng Vi ôm chặt máy vi tính, lúc cô chạy đến cửa phòng họp lớn số ba đột nhiên thấy Diệp Đình trong tay xách máy vi tính bước nhanh tới.

Lăng Vi nhìn anh cười, nhưng Diệp Đình nhíu mày nói: “Không phải để em tới phòng họp số ba sao? Em đã chạy đi đâu thế?”

Lăng Vi hất càm, đắc ý: “Em bắt được nội gián! Chính là cái tên bác sĩ đã bán đứng chúng ta, anh ta muốn bán kết quả giám định cho tổ chức sát thủ.”

Chân mày Diệp Đình như cau lại, biểu tình phức tạp cười: “Em đó...”
 
Chương 1135: Cậu là mặt trời trong tôi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Câu kia của anh: “Em đó....” Tràn đầy sự bất lực cùng trách phạt ngọt ngào.

Diệp Đình nắm tay Lăng Vi: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, bên ngoài giao cho nhóm bóng tối đối phó.”

Lúc Lăng Vi xuống trực thăng, cô lập tức bị mụ mị, bởi vì...cô phát hiện....Đây không phải là cái trụ sở mới vừa rồi kia sao?

Nhưng...tại sao không có bất kỳ dấu vết bị pháo súng tấn công?

Quân Dương nín cười, giới thiệu cho bọn họ: “Đây là căn cứ số hai của em...Cấu tạo bề ngoài và nội bộ hoàn toàn giống căn cứ số một.”

Lăng Vi kinh ngạc “Hả?”: “Quân Dương, chú thật có tiền...”

Quân Dương cười to thoải mái: “Bây giờ từ kia đến kia, giống như căn cứ này, em còn có ba cái.”

“Phốc ----” Đây không phải là có tiền, đây là có quá nhiều tiền a...

Quân Dương tranh thủ thời gian để cho mọi người làm việc, anh vốn không nghĩ tới cái tên bác sĩ lại bán đứng bọn họ.

Cái tên đó, nhưng… anh ta là bạn cùng trường thời đại học, lúc ấy nhân phẩm anh ta rất tốt, không thể nói là tốt hơn, tại sao đột nhiên lại biến thành loại người như thế này.

Quân Dương khó chịu đi đến phòng cứu thương, trong phòng cứu thương người bạn học kia đang nằm.

Đầu của người đó bị đập rách một mảng lớn, bác sỹ đang xử lý vết thương cho hắn ta, chuẩn bị kim khâu.

Lúc này, hắn ta đã tỉnh lại.

Quân Dương đi tới đứng cạnh hắn, trong người đầy phức tạp, ưu tư khó chịu.

Tên bác sĩ đó cười lạnh, làm bộ không để ý tới biểu tình của Quân Dương.

Quân Dương trong lòng khó chịu đến sắp hít thở không thông, hai mắt anh đỏ thẩm hỏi hắn: “Tại sao cậu lại bán đứng chúng tôi? Chỉ vì chút tiền đó sao? Dương Tình Minh! Tôi có bao giờ bạc đãi cậu chưa?”

Hoàn cảnh Dương Tình Minh đặc biệt khó khăn, lúc lên đại học chính là dựa vào sự tài trợ của Quân Dương, từ đó trở đi anh ta trở thành bạn thân nhất của Quân Dương, Quân Dương đem tiền cùng anh ta hợp chung một chỗ, Mỗi tháng, Quân Dương giành năm ngàn, Dương Tình Minh giành năm trăm.

Chính là loại quan hệ này, Quân Dương vốn dĩ không để bụng. Sau khi tốt nghiệp, Quân Dương bán độc quyền sáng chế, sáng lập căn cứ cho riêng mình. Dương Tình Minh tính cách có chút tự ti, anh ta vốn được một sở nghiên cứu nhìn trúng, nhưng anh ta và những đồng nghiệp khác tính cách bất hòa, anh ta chủ động từ chức. Sau đó, vẫn không tìm được đơn vị phù hợp.

Quân Dương liền đưa ra một mức giá cao, để cho anh ta tới căn cứ của mình.Trước đây, Dương Tình Minh ở bên ngoài sở nghiên cứu, lần cao nhất cộng cả tiền lương lẫn tiền thưởng, một tháng cũng chỉ nhận được mười tám ngàn. Quân Dương mời anh ta đến căn cứ, mỗi tháng cho anh ta năm chục ngàn. Một năm 12 tháng, 600 ngàn tiền lương.

Quân Dương thật không hiểu nỗi...Anh đối với anh ta hết lòng hết dạ...anh ta lại nhẫn tâm bán đứng anh?

Bạn bè của anh rất nhiều, giống như vậy cũng không phải số ít, anh cũng từng giúp đỡ không ít bạn bè. Nhưng là...không có ai giống như Dương tình Minh...

Quân Dương thật sự buồn...

Vết thương trên đầu Dương Tình Minh hẳn rất đau, anh ta cau mày nói với Quân Dương: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, phiền cậu ra ngoài trước.”

Quân Dương cực kỳ thất vọng nhìn anh ta: “Cậu không muốn thấy tôi? Thế tôi liền muốn nhìn thấy cậu sao? Tôi làm gì có lỗi với cậu, để cậu lại đối xử với tôi như thế này?”

Dương Tình Minh nhắm mắt, trên mặt bắp thịt cũng bởi vì chịu đựng mà run lên dữ dội.

Đột nhiên anh ta mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Dương: “Đừng đem ánh mắt thương xót của cậu để nhìn tôi! Lão tử hận nhất chính là điệu bộ “đại từ đại bi “của cậu. Hàng ngày cậu không giúp đỡ cái này thì là giúp đỡ cái khác! Cậu cho như vậy là vĩ đại lắm sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến trong lòng của những người phải nhận sự giúp đỡ cảm thấy như thế nào không? Cuộc sống của tôi luôn phải núp dưới cái bóng của cậu.”
 
Chương 1136: Cậu là mặt trời trong tôi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu biết tôi luôn cảm giác tự ti về bản thân, đều tại cậu chèn ép mà ra! Đều là từng ngày, từng ngày tích lũy mà thành! Vốn dĩ từ ngày đầu tiên lên đại học cậu anh liền mang hào quang là tâm điểm của tất cả, bất kỳ hạng mục thí nghiệm nào, cậu cũng luôn đứng nhất! Còn tôi ư...Vạn năm vẫn mãi mãi đứng thứ hai! Biết tại sao sau đó ngay cả vị trí thứ hai tôi cũng không cần không? Bởi vì, tôi chỉ muốn cách xa cậu một chút!

Quân Dương lòng như bị dao đâm một nhát...Môi anh run run, nhìn Dương Tình Minh: “Nếu cậu hận tôi như vậy, tại sao còn muốn kết bạn với tôi?”

Dương Tình Minh nhìn anh như một kẻ ngốc: “Bởi vì cậu có tiền! Bởi vì cậu có thể giúp tôi! Tôi chính là kể hèn mọn như vậy! Một bên hận cậu, môn bên dùng tiền của cậu! Nư vậy tôi mới cảm thấy thoải mái hơn! không lúc nào tôi không muốn trả thù cậu!”

Sắc mặt của Dương Tình Minh vì giận dữ mà đỏ!

Anh ta căm tức nhìn Quân Dương, thanh âm lạnh lẽo như băng: Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cậu đang toan tính những gì! Cậu đối tốt với chúng tôi, chính là muốn lợi dụng chúng tôi! Muốn lợi dụng đầu óc của chúng tôi! Muốn lợi dụng kiến tức của chúng tôi! Chính cậu là người sáng lập ra căn cứ, cậu cần người tài năng, chính cậu không có năng lực! Cho nên, cậu liền dùng mọi cách lấy lòng chúng tôi! Cho là chỉ cần chút tiền là có thể mua được chúng tôi sao? Cậu có phải quá ngu ngốc rồi hay không?

Lòng Quân Dương đau, rất đau....Đau đến nỗi đứng cũng không vững, tâm trí của anh như rơi vào một mảnh bóng tối.

Dương Tình Minh....là một cái tên đẹp, rất hay rất ý nghĩa, là bầu trời ánh sáng che phủ anh ta!

Chính Hiền từ ngoài cửa chạy vào thật nhanh, ôm lấy Quân Dương: “Anh... Đừng nghe anh ta nói bậy bạ! Anh là người tốt. Tiểu Ninh, Tiểu Quân bọn họ tới bây giờ không hề nghĩ như vậy.”

Ngoài cửa, bạn bè của Quân Dương rối rít đi tới an ủi anh: “Không phải tất cả mọi người đều giống như Dương Tình Minh, Quân Dương, Bọn tớ sẽ không phản bội bạn. Chúng tớ biết bạn là người tốt. Nói ra thì anh ta là tiểu phụ tá ở đây, cũng là bạn học chung thời đại học. Chính là vậy, mới vừa rồi còn cố gắng mang anh ta về phòng họp lớn số ba.”

Quân Dương biết, bọn họ đây đối tốt với anh là thật, Ngay cả khi dao kề ở cổ, bọn họ cũng sẽ không bán đứng anh.

Tuy nhiên, Quân Dương vẫn cảm thấy không hiểu, anh vốn tâm cơ hiền lành, một lòng chỉ muốn giúp đỡ người khác, lại không nghĩ rằng...anh ta lại hành động như vậy, không chỉ bị người phỉ nhổ mà còn tự biến mình thành kẻ phạm tội....

Chính Hiền đau lòng ôm Quân Dương: “Anh, không phải tất cả mọi người đều giống như anh ta...Anh, anh không thể vì Dương tình Minh như vậy mà để cuộc sống của mình tràn đầy bóng tối, em là ánh sấng của anh a!”

Quân Dương đưa mắt nhìn cô, Chính Hiền lo lắng chăm chú nhìn anh.

Cô còn nói: “Anh, anh có nhiều bằng hữu như vậy, bọn họ đều là mặt trời trong cuộc sống của anh...Trên thế giới này, cho dù thiếu ai...Trái đất cũng sẽ không thay đổi. Anh vẫn còn có mọi người a!

Các bằng hữu của Quân Dương vây quanh anh: “Đúng vậy, Quân Dương,cậu đừng đau lòng nữa. Vì loại người như anh thật không xứng đáng!”

Quân Dương bị đoàn người vây quanh, đi ra phòng cứu thương. Lúc anh đi ra, đã thấy Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Tần Sanh, Thẻ Nhã, Hàn Yến, Hoa Đào đều đang nhìn anh cười.

Diệp Đình đưa tay vỗ vai anh, trịnh trọng nói: “Nếu cậu không phải là người tốt, thì Diệp Đình tôi đây làm sao cùng cậu làm anh em?”

Quân Dương ngay lâp tức liền cười: “Tự đại cuồng!” (ý chỉ tự tự đề cao giá trị bản thân). Người này mở miệng sẽ để cho người phá công.

Lăng Vi cũng cười nói: “Ông xã ta, ngay cả nghiêm túc nói xằng bậy đều là để cho

“Ha ha----” tất cả mọi người đều cười lên, Lôi Tuấn vỗ vai Quân Dương, nói: “Tiểu thất a! cậu là người có tính cách tốt nhất trong mười người tiểu tổ chúng ta, tâm cơ hiền lành. Anh ngưỡng mộ cậu nhất.”

Hàn Yến cười ôn hòa nói: “nhanh làm việc đi, mạng của anh còn nằm trong tay tiểu tử nhà cậu đó”

Thẻ Nhã đưa tay tóm lấy gương mặt tuấn tú của Quân Dương: “Để ta nhìn tiểu đệ một chút, lòng chính là chân thực nha.”

Mọi người bên trái một câu, bên phải một câu ồn ào vây quanh Quân Dương.

Tần Sanh đột nhiên che chở vai, nói: “Tôi không nói, không có nghĩa là không tồn tại...Tóm lại, lời bọn họ nói chính là lời ta muốn nói...Tổng kết xong.”
 
Chương 1137: Kết quả giám định mẫu máu------vạch trần! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Dương ngà ngà say, cũng tốt....Anh có nhiều bạn bè như vậy, nhiều bằng hữu như vậy, hơn nữa, anh còn có một người vợ rất tốt...

Lòng Quân Dương tràn đầy ủy khuất và ấm áp dâng lên ngực.

Anh đột nhiên vỗ ngực, kêu lên: “Ồ...Tôi đột nhiên nghĩ tới một người, đã lâu không có nghiên cứu đề tài! Đi, đi thôi---- Thí nghiệm này nếu thành công, Mỗi người chúng ta có thể nhận được hai trăm ngàn!”

“WoW------cái này được nha!” “ Quân Dương và tất cả mọi người đều kích động!

“Quân Dương, Quân Dương...! Cậu muôn ngàn lần không thể không cần chúng tôi....Còn là hỗ trợ rất tốt ha ha....Chúng ta sẽ nổi tiếng, cạn ly… tay trắng xây dựng sự nghiệp, làm giàu kinh tế gia đình!”

Lăng Vi囧, đột nhiên nghĩ tới câu: “”Nông thôn làm sao mới có thể giàu đây? Ít sinh con trồng nhiều cây! Nông thôn làm sao mới bất tận, ít sinh con nuôi chó gấu...”

“Ha ha ha ——” cô vừa nói xong, mọi người đều vui vẻ tiền ngưỡng hậu hợp. Hoa Đào đại đại liệt liệt bổ xung một câu: “Tin Xuân ca, được sống mãi, sinh nam sinh nữ đều giống nhau...”

Ngoài cửa, cười cười nói nói. Bên trong, đầu Dương Tình Minh vô cùng đau đớn... Anh biết, tiền đồ của anh đã bị hủy hoại, Quân Dương nhất định tống anh vào tù...

Thanh xuân của anh không còn nữa, miếng ngon trong tay cũng mất rồi… Nếu như, Anh không tham lam... anh còn có thể cùng những người bạn kia như vậy hay không? Ngày ngày vui vẻ, ổn định kiếm tiền, chăm sóc gia đình, hiếu thuận với ba mẹ...

Tuy nhiên, anh không hối hận về những gì anh đã làm với Quân Dương, bởi vì, trong lòng anh, không cho phép mỗi ngày nhìn người khác mạnh hơn anh! Cho dù hôm nay anh không phản bội Quân Dương, ngày mai, ngày mốt, cuối cùng cũng có một ngày, anh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!

Mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc: “Nhóm bóng tối” nhanh chóng gửi tin tức tới: “Lão đại, tổ chức sát thủ đã bị chúng ta đánh lui, tất cả tài liệu quan trọng cũng không bị hư tổn gì.”

“Được! Tôi lập tức cho người mang tài liệu qua, sau này tôi sẽ báo cho các anh biết địa điểm.”

Kết quả này, không nằm ngoài suy đoán của Diệp Đình, căn cứ của Quân Dương chứa đựng rất nhiều thành quả thí nghiệm quan trọng, bọn họ không thể không đề phòng trước, trước là dời đi, chính xác là không muốn để cho tiểu Vi, Chính Hiền, Kaya, Hoa Đào các cô ấy bị thương.

Nếu như mấy anh em bọn họ bây giờ chưa có gia đình, bọn họ một chắc chắn sẽ ở lại căn cứ trực tiếp chiến đấu với tổ chức sát thủ. Bởi vì, bây giờ bên người bọn họ đều có thêm người bên cạnh... Cho nên, bọn họ làm chuyện gì, cũng phải đặt người mình yêu lên vị trí đầu tiên.

Lăng Vi ôm máy tính của Dương Tình Minh, thần thần bí bí kéo Diệp Đình vào phòng họp nhỏ.

Bên ngoài, Lôi Đình nói với Lôi Luấn: “Nhìn kìa, nhìn kìa. hai người họ... Em cũng không phải cố ý muốn nói bọn họ. Có cơ hội, liền chui vào phòng tối... Nghe thấy không, khóa cửa rồi, hai người cứ như vậy liệu sẽ có khỉ con không! Trời cũng chưa tối... Cũng đúng, ban ngày mới thấy rõ ràng được.”

Lôi Tuấn mặt đầy kinh hãi: “Tiểu Đình, từ lúc nào em trở nên không trong sáng như vậy?”

Lôi Đình “A” một tiếng: “Em nói gì sao? Sao lại em không trong sáng chứ?” Cô lập tức che miệng, ánh mắt không ngừng hướng về Lôi Tuấn nháy nháy nháy...

Lôi Tuấn chau mày, lắc đầu nói: “Phụ nữ đã lập gia đình thật là đáng sợ...”

Mỗi lần nghe Lăng Vi, Kaya, Hoa Đào nói chuyện phiếm, cũng có thể làm cho anh hộc ba lít máu, xem ra... Tiểu Đình và Chính Hiền liệu có bị ba vị “Đàn bà” ( ý là con gái đã lập gia đình) làm cho hư.
 
Chương 1138: Kết quả giám định mẫu máu------vạch trần! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình ở trong phòng nhỏ, bí mật nghiên cứu làm thế nào để giải được mật mã. Lăng Vi ngồi trên đùi Diệp Đình đình cọ xát một cái: “Ông xã... Em có phải càng ngày càng nặng?”

Diệp Đình một tay gõ bàn phím, một tay ôm eo cô, tại hông cô nhéo một cái: “Tạm được... Cảm giác so với trước tốt hơn nhiều.”

Sau đó, tiến lại gần tai cô nói: “Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao? Mập mạp một chút mới có cảm giác.”

Lăng Vi đánh cùi chỏ vào ngực anh: “Giải mật mã nhanh lên! Trước kia đều là mấy giây liền tìm ra, bây giờ tại sao lại chậm như vậy?”

Diệp Đình bình tĩnh, cười nói: “Trước kia em không ngồi lên đùi anh...”

“Ơ... Chuyện này có thể trách em sao?” Lăng Vi cười cười xấu xa, cô còn cố ý ở trên trên đùi anh cọ cọ, Diệp Đình hít một hơi, hôn lên vành tai cô: “Em ngồi trong lòng anh, còn muốn anh phải làm việc, thật là không có nhân đạo.”

“Phải không?” Lăng Vi hôn lên môi anh một cái, vạch trần anh: “Anh không phải là không dám nhìn vào kết quả sao?”

Diệp Đình hôn cô, không để cho cô nói chuyện: “Em thông minh như vậy, sẽ dễ dàng thua thiệt, biết không?”

Lăng Vi hôn lên môi anh, nói: “Em đang ăn anh đó, anh là đang "Thua thiệt" sao?”

Diệp Đình nói: “Tối hôm qua em ăn cái đó chính là "Thua thiệt".”

“Vô lại!” Lăng Vi dùng sức cắn môi anh một chút, mặt cười gian xảo nói: “Không cùng anh làm náo nữa, mau mau giải mật mã, em muốn biết kết quả.”

Diệp Đình định tâm, hai tay gõ lên bàn phím: “lốp bốp” một hồi liền gõ ra một khung đối thoại —— “Mật khẩu đã được mở, Bạn có muốn mở file dữ liệu hay không?”

Lăng Vi đưa tay gõ một cái trở về files.

Trong file dữ liệu này, có chứa rất nhiều tài liệu. Có kết quả xét nghiệm mẫu máu của các loài “Súc vật”, có dữ liệu về sự thay đổi trong tế bào người.

Lăng Vi chỉ hai chữ “Súc vật”, nói: “Ông xã, Thông tin cá nhân của anh chắc chắn ở trong này.”

Diệp Đình: “...”

Lăng Vi nhìn anh toét miệng cười, đưa tay lên gương mặt đẹp trai của anh vỗ lên một cái: “Không tin anh mở ra xem thử. Không phải em nói anh là súc vật, về chuyện này, dựa vào trực giác của phụ nữ, em khẳng định Dương Tình Minh để thông tin của anh và Quân Dương ở trong này.”

Diệp Đình xem là thật, cầm chuột nhấp vào hai chữ “Súc vật“.

Xem kia! Là có thật!

Diệp Đình ngay lập tức thông báo với tiểu tổ bóng tối: “Nhanh chóng đưa tên súc sinh đó vào tù, đối với loại tiểu nhân này kiên quyết không thể giữ lại!”

Anh hiểu tính cách Quân Dương, không chừng người ta nói hai câu lời khen, anh lại không đành lòng.

Lần này anh trực tiếp thay Quân Dương làm chủ. Anh hiểu được loại người như Dương Tình Minh, anh bỏ qua cho anh ta lần này, đảm bảo anh ta sẽ có lần thứ hai! Vì nghĩ cho Quân Dương, anh kiên quyết không giữ lại quả bom hẹn giờ này!

Diệp Đình mở ra tài liệu, bên trong ghi chép kết quả hóa nghiệm của anh, An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc ------

Diệp Đình đầu tiên nhìn vào kết quả của mình và An Kỳ Nhi.

Lăng Vi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hàng số: “Độ trùng khớp DNA là...99.99999%...” Cô ngay lập tức bỏ qua một đoạn, tầm mắt rơi vào chỗ cuối cùng, kết quả giám định...” Diệp Đình và An Kỳ Nhi sinh đôi cùng trứng.”

Lăng Vi bỗng giật mình! Cùng trứng sinh đôi! Lăng Vi trong nháy mắt lửa nóng bay lên! Máu trong người cô giống như lửa cháy, tựa như nóng bỏng!

Cô vốn là muốn biết An Kỳ Nhi cùng Thiên Mặc rốt cuộc có quan hệ gì... Không nghĩ tới trời xui đất khiến Diệp Đình và An Kỳ Nhi lại có quan hệ ruột thịt, An Kỳ Nhi cùng Diệp Đình... Lại là sinh đôi cùng trứng sao?

Lăng Vi lập tức liền nghĩ: “Tin được không? Cái tên Dương Tình Minh đó, nhân phẩm đã không ra gì... Số liệu làm giả, cũng không thể là không có khả năng!”

Lăng Vi vội vàng nói: “Ông xã, anh có muốn giám định lại một lần nữa hay không?”

Diệp Đình trấn an cô, nói: “Không vội, trước tiên chúng ta xem kết quả của Lý Thiên Mặc.”
 
Chương 1139: Đại bẫy rập! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình từ từ mở máy tính của anh và Lý Thiên Mặc ra.

Thấy kết quả giám định, Diệp Đình cười "hừ" một tiếng.

Lăng Vi nhìn màn hình, nhưng bên trong lại không viết gì.

Lăng Vi nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của Diệp Đình, thật chán mà: “Chồng à, sao anh không nóng nảy gì hết vậy?”

Diệp Đình cười hỏi cô: “Vội cái gì?”

Lăng Vi đập bàn, la vội: “Có em gái sinh đôi anh còn không kích động?”

Diệp Đình giữ tay cô lại, cười nói: “Kích động cái gì? Còn chưa chắc là thật.”

“Ơ?” Lăng Vi nhíu mày, nói: “Vậy báo cáo là giả? Hừ! Em đã bảo là giả rồi, hóa ra là giả thật.”

“...” Diệp Đình nén cười hỏi cô: “Em biết là giả sao? Giả chỗ nào?”

Lăng Vi nhếch miệng cười: “Em không nói cho anh đâu, dù sao em cũng biết là giả...”

Diệp Đình gõ trán cô: “Đồ heo ngốc! Em nhìn này,“ anh chỉ vào màn hình máy tính: “Dương Tình Minh viết ở đây là sinh đôi cùng trứng, nhưng sinh đôi cùng trứng thì khi thụ tinh chia làm hai phôi thai, nên giới tính giống nhau, hơn nữa, lớn lên nhất định cũng phải rất giống nhau.”

“Chỉ có thể là cùng giới tính?”

Diệp Đình gật đầu: “Chỉ có thể là cùng giới, không thể nào là một nam một nữ được, nếu quả thật là long phượng thai, thì chỉ có thể là sinh đôi khác trứng. Chuyện này người có chút thường thức cũng biết, nhưng tại sao Dương Tình Minh lại cố ý viết sai?”

“...” Lăng Vi làm mặt quỷ với anh: “Anh là đang nói em không có thường thức đó à...”

Cô nhéo bên hông Diệp Đình, Diệp Đình cười nắm lấy bàn tảy nhỏ bé đang lộn xộn của cô.

Lăng Vi phát giận xong, không trách được người này nửa điểm nóng nảy cũng không có.

Cô hầm hừ nói: “Chuyện này không thể trách em, kể từ khi mang thai hai bảo bối, trí thông minh của em như bị chó ăn rồi, càng ngày càng không tốt. Có khi muốn nói với anh, vừa xong câu trước, câu sau đã quên rồi...

(Đại Bảo, Nhị Bảo mất hứng, bọn con không ăn trí thông minh của mẹ, mẹ à, trước mặt ba mẹ đã từng có lúc nào thông mình?)

Diệp Đình nói: “Em đang mang thai long phượng, ngay cả điều này cũng không biết, thật đáng đánh.”

Lăng Vi mếu máo ôm cổ anh làm nũng: “Người ta sai rồi, hoàng thượng tha mạng...”

Diệp Đình hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Tha cho em, buổi tối lo làm ấm giường cho trẫm.”

“Phụt haha ---- nô tì tiếp chỉ.” Cô cười hì hì hôn lên mặt anh: “Chồng này, tại sao Dương Tình Minh lại muốn báo cáo như vậy nhỉ? Muốn lừa anh sao?”

Diệp Đình cười nói: “Lừa em còn được, lừa anh thì...”

Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhéo anh: “Anh đừng nói nữa! Em ghét anh! Bình thường em là một người rất thông minh đấy... Chỉ là không biết chuyện này thôi!”

Diệp Đình hôn lên mặt cô, đặt cằm vào vai cô, suy nghĩ nói: “Chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Anh cầm lấy bút bên cạnh máy tính, nhìn tờ giấy trắng, nói: “Dương Tình Minh này... biết rõ chúng ta chỉ cần nhìn là thấy kết quả này là giả, tại sao còn muốn làm ra một báo cáo như vậy? Kết quả giám định giả thế này cũng quá rõ ràng, cậu ta biết rõ anh có thể giải được mật khẩu máy tính mình...”

Ánh mắt Lăng Vi chợt sáng: “Báo cáo bị hủy, cấp trên viết gì chúng ta cũng không biết, em đoán cậu ta sẽ không đưa báo cáo giả cho tổ chức sát thủ xem đâu? Bọn họ không ngu ngốc đến thế...”

Cô nói xong, cũng tự nhận thức chính mình...

Diệp Đình nhìn cô cười, anh cười đến gió xuân lay động, Lăng Vi giận rồi!

Lăng Vi trừng mắt nhìn anh, nói: “Em còn tưởng rằng, trong máy tính cậu ta hẳn là sẽ gần sát chân tướng rồi, không nghĩ tới ở đây vẫn còn giả nữa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom