Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 60


303. Tâm trạng khó chịu vô cớ, Từ tiên sinh nói với tôi một câu, tôi đâm lại một câu. Đâm vài lần thì đại khái anh cũng tức giận, nhìn chằm chằm tôi cả buổi, tôi hỏi: “Sao? Muốn đánh em à?”

Anh không nặng không nhẹ đáp: “Anh chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc em có thể gây gổ đến mức độ nào.”

Tôi “…”

Bực bội vô cớ đến muốn chửi người, vì tránh ngộ thương nên đành lên giường ngủ một mình.

Cơm chiều Từ tiên sinh nấu lẩu cho tôi, gọi thêm tôm hùm đất, thịt hầm, còn cả rượu.

Tôi ngơ ngác ngồi vào bàn, anh rót rượu hỏi: “Thế này được chưa?”

Tôi dụ dỗ anh: “Hay là anh dẫn em đi club, cái loại mà có nam vũ công thoát y nhảy trên sân khấu ấy.”

Anh nhìn tôi một lúc lâu, nói: “Anh cảm thấy động lực ban đầu của em không phải là tâm trạng không tốt. Ăn rồi nhanh đi ngủ đi, anh dạy cho em một phương pháp giảm tỏa căng thẳng.”

Tôi “…”

304. Chọn quà sinh nhật cho Từ tiên sinh, chọn mấy ngày mà không có món nào hợp ý, phải nói đúng là tôi hoàn toàn không biết nên tặng gì cho anh. Anh tăng ca, tôi đến nhà mẹ ăn uống, đến mới biết mẹ ra ngoài đi khiêu vũ, chẳng thấy bà đâu. Ba dẫn cháu ngoại đi dạo dưới nhà…

Chế độ đãi ngộ quá kém.

Tôi nhắn tin nhắn thoại giả vờ đáng thương qua cho Từ tiên sinh: Ông xã, em đói, muốn bán anh đi để đổi đồ ăn.
 
Chương 61


308. Không biết ai di truyền mà tóc tôi mọc rất nhanh. Tóc cắt ngang vai, nửa năm là có thể dài đến giữa eo. Lúc căng thẳng quá thì tóc tôi rụng rất nhiều, mới đầu Từ tiên sinh không phát hiện, sau đó tôi cũng cam chịu, không chăm dưỡng nữa. Buổi tối tôi đi tắm, anh phát hiện từ trong ra ngoài có rất nhiều tóc. Đợi khi tôi tắm ra, anh đi vào, lại nửa tiếng nữa mới ra.

Tôi ngồi trên sô pha đọc sách, anh ở toilet nhặt tóc làu bàu…

Tôi cười chết mất thôi…

Anh ra tới, nghiêm túc hỏi tôi: “Em chắc là rụng tóc như thế không sao chứ?”

Tôi xem như không có gì: “Dĩ nhiên là không, việc trao đổi chất có lúc như thế, qua thời gian nữa thì sẽ mọc lại thôi.”

Anh rất nghi ngờ, nhìn chòng chọc trán tôi một lúc lâu rồi nói: “Thật sao? Đừng có chung giường mấy năm thì đến một ngày nào đó người bên cạnh thành anh em đầu trọc. Lúc đó anh biết tìm ai mà nói lý?”

Tôi “…”

309. Gần đây ở bệnh viện chị tôi rất bận rộn, vất vả mới chờ được đến nghỉ phép, buổi chiều dẫn chồng con đến nhà tôi. Tôi vẩy nước quét nhà hoan nghênh chị. Vị tổ tông này không khách sáo, vừa vào cửa là hỏi: “Nhắn wechat thức ăn, em đã chuẩn bị chưa?”

Từ tiên sinh đang làm cá, tôi không giỏi vụ đó.

Chị tôi vừa vào cửa đi thẳng đến nhà bếp, nhìn Từ tiên sinh chiên cá, nói với chúng tôi: “Buổi sáng mới phẫu thuật xong gặp đồng nghiệp bên khoa chỉnh hình, anh ta nói với chị, phòng phẫu thuật của anh ta toàn mùi BBQ, thèm cả đêm, càng nghe chị càng đói.”

Ba chúng tôi: “…”
 
Chương 62


312. C Quân điện thoại cho tôi giống như trời sập, khóc lóc nói muốn ly hôn.

Tôi đang nấu cơm với Từ tiên sinh, mở loa ngoài, giơ hai bàn tay ướt lên hỏi: “Được rồi được rồi, có chuyện gì?”

Cô ấy tức tối nói: “Tao với ổng ra ngoài ăn cơm, mày biết sao không?”

Mày nói thử xem sao yên ổn ăn cơm rồi lại ly hôn?

“Cơm nước xong, tụi tao lên xe, rồi tao lại xuống xe ra sau mở cốp lấy bình nước, mới vừa đóng cốp lại thì anh ấy phóng xe đi, ném tao lại bên đường!”

Từ tiên sinh đang xắt rau, nghe vậy không nhịn được cười. Có lẽ chồng cô ấy nghĩ ngợi gì đó phân tâm nên quên mất vợ.

Tôi hỏi: “Rồi mày về bằng cách nào?”

Cô ấy hét lên: “Tao về cái gì hả? Tao chặn chiếc taxi đuổi theo anh ấy, cứ đuổi theo sau.”
 
Chương 63


317. Tôi rất ghét nghe người ta kể chuyện cãi cọ trong nhà, biến hôn nhân thành những thứ vụn vặt. Tính tình mỗi người khác nhau, cách làm, cách nói, không ai phục ai, đằng sau sự lịch sự là vô vị.

Tôi với Từ tiên sinh về cơ bản việc nhà đều thương lượng với nhau, nhà anh có chuyện gì, tôi không tham dự, đều để anh tự xử lý. Cố gắng không tiếp xúc họ hàng thân thích. Khi cần tôi tham gia thì tôi cũng không trốn tránh. Mẹ anh nói chuyện rất chặn họng, nhưng tôi rất ít khi đáp lời, nếu không thì giả vờ như không nghe thấy. Bà không xấu nhưng miệng mồm lợi hại. Ba anh nhìn hung dữ, ít nói nhưng rất tốt.

Cuộc sống sẽ cho chúng ta nhiều niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng tặng kèm nhiều cạm bẫy, tôi rất ít khi để bụng những chuyện này, ở nhà chẳng đi đâu. Tôi kể với anh trong văn phòng có cô đồng nghiệp suốt ngày than phiền những người thân cực phẩm trong gia đình, tôi nghe mà phát sầu.

Từ tiên sinh nói với tôi: “Hai ngày trước anh ra ngoài uống rượu là vì một người đồng nghiệp với vợ anh ấy không xong rồi, tụi anh đi để chia sẻ anh ấy.”

Tình cảm đàn ông các anh thật tốt không còn gì để nói.

Tôi: “Vậy ly hôn sao?”
 
Chương 64


320. Lúc C Quân sinh Tiểu Mi, cả ngày hôm đó tôi ở cùng nó trong bệnh viện. Lúc chị tôi sinh, khi tôi đến bệnh viện thì chị đã sinh rồi, nghe nói chị hẹn trước với bệnh viện là gây tê sinh không đau, nhưng người ta chưa kịp đến thì chị đã sinh rồi.

C Quân lại đau cả hai ngày, sáng sớm gọi điện thoại cho tôi rầm rì: “Thanh à, con gái nuôi của mày sắp ra tới.”

Tôi xin nghỉ chạy thẳng đến nhà nó, nó còn nằm trên sô pha ăn uống ngon lành nói với tôi: “Đau đột ngột từng cơn, tao cảm thấy chắc con nghĩ bụng tao hiện giờ không tệ lắm nên chưa muốn ra ngoài…”

Tôi “…”

Tôi không thể nổi giận với một thai phụ sắp sinh.

Năm phút sau, Đào Hoa Quân xách theo một đống đồ đến.
 
Chương 65


325. Hôn nhân và tình yêu thực sự hoàn toàn khác biệt. Kết hôn rồi bạn sẽ hiểu.

Sau đám cưới vài tháng, cho đến mùa đông tôi với Từ tiên sinh chưa thực sự đăng ký kết hôn.

Theo anh về ở với ông bà nội. Ông nội tốt nghiệp đại học danh tiếng, là ông cụ thông thái, tôi là người học hành không ra sao bao năm nên rất khâm phục những người uyên bác. Ông nội rất nhã nhặn, điềm đạm dễ gần, máy vi tính, điện thoại di động sử dụng ứng dụng thuần thục, dùng tablet vẽ bản đồ. Cả ngày tôi ở nhà làm trợ lý cho ông, vừa học vừa làm, cảm thấy như mình cũng hiểu biết hơn nhiều.

Em trai Từ tiên sinh nghe nói chúng tôi đến, cố ý đến ở cùng, cậu ấy rất gắn bó với Từ tiên sinh.

Từ tiên sinh trước khi đi ra ngoài chơi bóng với cậu ấy còn nói với tôi: “Tụi anh ra trường cấp 3 chơi bóng, lát nữa em đến nhé.”
 
Chương 66


329. Trời vào đông, thời tiết trở lạnh. Lần đầu tiên sau khi thời tiết thay đổi, tôi bảo Từ tiên sinh mở điều hòa. Anh hơi ngạc nhiên nói: “Bây giờ mở có vẻ không hợp lý lắm?” Anh còn mặc áo đơn ở nhà, nhưng tôi lạnh.

Tôi nói, “Em lạnh.”

Anh mở thật.

Nửa đêm anh ngủ không được, một lát thì dậy đi uống nước, một lát lại ngồi dậy.

Bị đánh thức tôi càu nhàu: “Nửa đêm anh không ngủ mà làm gì vậy?”

Anh bất lực nói: “Vợ anh với anh không ở cùng một vùng nhiệt độ, anh nóng đến ngủ không được, còn em ở bên cạnh thì ngủ say sưa.”

“Vậy anh ra sô pha ngủ, nhiệt độ phòng khách chắc chắn không cao như vầy.”

Anh ôm chăn, lạnh nhạt: “Cuộc sống hôn nhân của anh đúng là nước sôi lửa bỏng.”

Sao mà nói nhảm nhiều vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lên cơn thần kinh gì.

330. Mẹ mua một con dê, hẹn mọi người đến nhà ăn liên hoan. Anh chị dẫn con đến, Từ tiên sinh tăng ca về muộn, chúng tôi ăn trước. Khi Từ tiên sinh đến đón tôi, mẹ lén đưa cho anh một mớ thức ăn, còn thêm mấy hộp đồ ăn nhẹ.

Về nhà anh hâm thức ăn, tôi ở phòng khách mở laptop làm việc. Anh cũng rất quan tâm bản thân, hâm nóng 3 món ăn, canh xương dê, hỏi tôi: “Em ăn không?”

Tôi tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng không nhịn được vào bếp ngồi cạnh anh, anh nhận xét: “Canh xương dê hầm này vừa miệng quá.”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh không biết làm mà bình phẩm gì?”

Anh phản bác: “Có biết làm hay không đâu sao, biết ăn là được, giống như em hầm cho nhiều gia vị quá thôi.”

Ha ha, đôi khi không biết ai cho đàn ông cái sự tự tin như vậy.

Tôi cười lạnh lùng: “Bây giờ em tuyên bố, từ nay về sau em không bao giờ vào bếp nữa.”

Từ tiên sinh trêu tôi: “Bà Từ, đừng thiếu tinh thần cầu tiến vậy chứ, tài nấu nướng của em vẫn đáng được ghi nhận.”

Tôi cảm thấy nếu mắng thẳng mặt anh sẽ sảng khoái hơn.

Thật sự mắng cho anh một trận.

Lúc tối muộn đi ngủ, anh than: “Ăn bữa cơm ngon, bị mắng một trận, coi như là huề nhau?”

Nghĩ vậy thì cũng thảm.

Ai bảo anh chọc tôi…

331. Ngày kỷ niệm, Từ tiên sinh đặt chỗ ở nhà hàng, anh thấy tôi mặc váy mới thì khuyên: “Chân em lạnh thì đừng mặc váy.”

Mùa đông phương bắc thực sự không có chỗ để tôi phát huy vẻ đẹp của mình.

Từ tiên sinh nhịn cười nói: “Em đẹp, anh biết.”

Tôi hỏi: “Em đẹp hay là nhân viên thực tập mới ở công ty anh đẹp.”

Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Vẻ đẹp của em không ở trên mặt.”

Cảm giác như anh đang mắng tôi. Nhưng sao lòng tôi lại thích thú thế này.

Đến lúc ăn, hỏi: “Anh có ý là em có vẻ đẹp nội tâm? Còn ngoại hình bình thường?”

Chắc anh không ngờ tôi vẫn chưa bỏ qua, lại lừa gạt nói: “Em đẹp, giống như hơi ấm mùa đông, làm người ta nhìn thấy thì muốn ôm vào lòng.”

Trừu tượng vậy, tôi không thể hình dung ra.

Nhưng anh còn chưa nói, nhân viên thực tập của công ty anh có đẹp không…

332. Buổi tối đi xem phim, không có phim gì mới nên chúng tôi xem lại bộ phim cũ. Hai người chăm chú xem, cả buổi không liếc nhìn nhau một cái. Hết phim, anh vươn tay kéo tôi, tôi hỏi anh: “Em xem rồi nhưng không nhớ kỹ, ta nhớ trước kia nó không giống vậy.”

Anh bắt đầu kể cho tôi nghe mối quan hệ giữa loạt phim này.

Buổi tối trên đường về nhà, chúng tôi bắt đầu thả suy nghĩ đi rong, nói đến một nhà văn Nhật.

Tôi nói tới phim truyền hình Đài Loan.

Sau đó lại nói tới lịch sử cận đại.

Phương diện này anh không biết nhiều chuyện tầm phào bằng tôi, tôi bắt đầu đa cấp phim truyền hình cho anh. Kể anh nghe mấy màn thể hiện xuất sắc của mấy nhân vật chính, nhất là mấy nam diễn viên đẹp trai bất cần đời.

Anh nghe nghe rồi hỏi: “Ở cùng anh trong ngày kỷ niệm, đầu nghĩ việc riêng, đạo đức nghề nghiệp của em đâu?”

“Đạo đức nghề nghiệp gì?”

“Đạo đức nghề nghiệp hôn nhân. Tốt xấu gì trước mặt chồng thì làm phiền em dẹp bỏ suy nghĩ về mấy ông chồng giả tưởng đi.”

Nói vậy cũng đúng, dù sao anh cũng không kém.

Tôi rất dễ thương lượng: “Em kể nội dung chính cho anh nghe đàng hoàng.”

Anh vặn lại: “Anh xếp sách cho em thấy quyển sách kia, thấy hứng thú nên đọc thử. Nếu anh không thích cũng không đi xem phim, nhìn tình địch diễu võ giương oai không phải là trải nghiệm tốt.”

Anh tự đề cao bản thân ghê, nâng lên tới mức thành tình địch người ta.

Nếu tôi gặp bạn gái cũ của anh có phải cũng nên hất mặt tự hào? 
 
Chương 67


337. Vào mùa đông tôi thường dễ bị cảm, không phải cảm cúm mà chỉ là lên cơn sốt, không có bất kỳ triệu chứng nào ngoài sốt nhẹ, uống thuốc cũng không đỡ.

Từ tiên sinh đi công tác một tuần, tôi sốt một tuần, chỉ cảm thấy khó chịu nhưng không quá nghiêm trọng.

Trong lúc ăn cơm với C Quân và Đào Hoa Quân, C Quân chuyển từ trước ống kính ra phía sau hậu trường, liên tục than phiền những chuyện không hay trong đài. Đào Hoa Quân nói: “Tôi có người chị em, nếu cô thật sự giới thiệu con gái phó đài cho tôi thì tôi có thể cho cô đi cửa sau.”

C Quân ghét bỏ nói: “Con gái phó đài nhìn qua ảnh anh, nói anh có phần nữ tính, không phải kiểu cô ấy thích.”

Đào Hoa Quân như bị sét đánh, không ngờ mình bị loại ngay từ vòng gửi xe, siết chặt nắm tay hỏi tôi: “Cô nói thật đi, lúc ấy hẹn cô ăn cơm có phải cô cũng cảm thấy tôi nữ tính không?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không, lúc đó tôi cảm thấy anh như là sinh viên trường thể thao, tươi sáng như ánh mặt trời.”

Đào Hoa Quân nhất thời không phân biệt được đây có phải lời hay hay không, suy nghĩ một lát: “Tôi tạm chấp nhận.”

C Quân quấy rối: “Vậy còn không phải nói anh đầu óc không tốt sao? Nhị Thanh Tử là kẻ xấu xa, mắng anh anh còn vui mừng hớn hở. Cô ấy thường xuyên như vậy.”

Mày không gây chuyện thì không thoải mái phải không?

338. Đào Hoa Quân nhụt chí: “Thôi được, quả nhân làm người cô đơn, không sao cả.”

Gần đây tôi nghe thấy từ quả nhân này thì không nhịn được muốn cười. Hỏi: “Vậy anh muốn hẹn hò không? Công ty tôi có mấy cô gái trẻ. Tôi tạo quan hệ hữu nghị với công ty Từ tiên sinh, gửi cho họ ảnh chụp một anh chàng, không ngờ có đến ba cô gái thích…”

C Quân không ngờ tôi lại làm chuyện như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Mấy cô đó không đập văn phòng mày hả?”

“Vậy tao chỉ có thể để Từ tiên sinh đập văn phòng tên nhóc đó cho hả giận.”

Đào Hoa Quân hỏi: “Gương mặt này của tôi thì cô đoán xem có bao nhiêu cô chọn tôi?”

Tôi không thể đoán trước…

Lỡ không có ai chọn anh ta, anh nói xem tôi làm sao giờ?

Tôi an ủi anh ta: “Trước tiên cứ xem như làm bạn.”

Đào Hoa Quân chợt nghĩ ra: “Tôi đến đón cô tan làm, đến vài lần thử xem sao?”

Cũng được. Có vẻ anh ta thực sự sốt ruột.

339. Đào Hoa Quân bày vẽ, mang hoa và trái cây tới công ty tìm tôi. Sếp cố ý gọi tôi vào văn phòng hỏi: “Tình hình cô thế nào đấy?”

Tôi không hiểu ý anh ta, hỏi: “Là sao?”

“Hôn nhân cô xảy ra vấn đề gì à? Tôi nhớ chồng cô không tệ, người bên ngoài kia là ai?”

Tôi nói dối: “Em họ tôi.”

Sếp cười lạnh lùng: “Mấy người ngoại tình đều nói dối vậy.”

Tôi hỏi: “Anh ngoại tình cũng nói dối vậy?”

Trong lúc tôi với sếp đấu võ mồm thì Đào Hoa Quân đã nói tới chuyện bộ phim mới nhất với mấy cô gái phòng bên.

Tôi đoán chừng anh ta lại thu hoạch được một đám chị em.

Buổi chiều Từ tiên sinh về, tôi và Đào Hoa Quân còn đang nói chuyện quảng cáo. Tôi thấy anh thì ngạc nhiên, anh không nói với tôi hôm nay mình về.

Từ tiên sinh từ bên kia đường đi sang, nhìn tôi hỏi: “Em sao thế?”

Đúng là tôi không được khỏe nhưng người bên cạnh không ai biết, đột nhiên thấy cảm động.

340. Tiễn Đào Hoa Quân đi, kể với Từ tiên sinh việc giới thiệu bạn gái cho Đào Hoa Quân. Từ tiên sinh hoàn toàn không có hứng thú với việc bạn gái của Đào Hoa Quân, kiên trì hỏi: “Em chắc chắn là không cảm cúm sao?”

Anh không lên nhà mà đưa thẳng tôi đến bệnh viện.

Thời gian giao ban ca chiều với ca tối, có rất ít bác sĩ. Tôi được cho làm xét nghiệm máu theo thông lệ. Em họ Trình Trình không đi làm, bác sĩ trực nhìn kết quả nói: “Tiểu cầu thấp, có phải thiếu máu không?”

Không có những xét nghiệm khác, bác sĩ cũng không chẩn đoán được gì.

Từ tiên sinh không còn cách nào khác, đưa tôi về nhà.

Tôi thì đã quen, thường là vào đông tôi khá dễ mắc bệnh vặt. Nhưng anh thì không vui.

Sau khi về nhà, anh ngồi trên sô pha nói chuyện nghiêm túc với tôi: “Thái độ này của em không đúng. Em không nhận ra sao? Em thực sự không coi trọng sức khỏe bản thân. Anh không thể tin tưởng em.”

Khi anh tức giận, tôi không thể dỗ dành được anh. Trấn an: “Thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ là cơ thể hay bị viêm, em từng kiểm tra kỹ rồi.”

Anh không yên tâm, nửa đêm gọi điện thoại cho em họ, nhờ đặt lịch hẹn với chuyên gia.

Nhìn dáng vẻ anh tựa hồ như tôi là người mắc bệnh nan y. 
 
Chương 68


341. Hệ thống sưởi chung đã mở, nhiệt độ trong nhà ấm lên không cần dùng điều hòa. Từ tiên sinh ghi thù tôi đợt trước làm anh bị nóng tựa như giữa hè oi bức, lúc tối ngủ mỗi người một chăn, tôi nóng không ngủ được, chăn của anh thì đắp sơ trên người, nhưng nhất quyết phải quấn tôi thật chặt, nóng đến nỗi tôi đến giật mình.

Mở mắt ra thấy anh nằm thẳng, chăn để trên ngực.

Cực kỳ giận.

Buổi sáng dậy anh còn nói: “Nay em ngủ rất ngoan, không nhúc nhích.”

Anh hai, là anh ngủ thích động tay động chân đấy biết không? Tôi luôn ngủ cực ngoan.

342. Trong một lần tham gia tụ tập cùng Từ tiên sinh thì tôi lên cơn sốt. Một nhóm mấy anh chàng nhất quyết muốn chơi mạt chược với tôi, nhưng tôi không biết chơi. Theo tôi biết Từ tiên sinh cũng không chơi, chủ yếu là tôi chưa từng thấy anh chơi.

Tôi là học trò ngoan, từ nhỏ tới lớn không rành việc đánh bạc, nhưng mà thịnh tình khó từ chối. Ngồi trên bàn mạt chược, đi theo nhóm thanh niên đánh bài, ban đầu còn khách khí, khiêm tốn thỉnh giáo, dù sao tôi cũng không biết chơi. Ai ngờ bài rất tốt, thắng một đường, thắng không thể hiểu nổi.

Từ tiên sinh ngồi bên kia bàn tiệc trò chuyện với mọi người, không để ý đến tôi, cũng có thể họ nhường tôi nên tôi một ăn ba, thắng đến cuối. Da mặt có dày thì cũng không chịu được, cuối cùng tôi thực sự thấy ngượng ngùng.

Từ tiên sinh nghe vậy đến đứng sau lưng tôi, cười hỏi: “Sao rồi?”

Phía sau tôi có mấy quân sư, ba người đối diện tôi nói: “Chị dâu hạ gục cả đám tụi em.”

Tôi quay lại nhìn anh, anh cười, ung dung đặt tay lên đầu tôi: “Là chân truyền của anh.”

Anh nói chuyện có thể đừng tự đắc vậy không?

Cậu chàng ngồi đối diện nói: “Bởi vậy em mới tìm vợ anh, hai vợ chồng anh giả vờ yếu như gà, nói là không biết nhưng lên bàn thì đại sát bốn phương.”

Cậu nói vậy khiến tôi thực sự chột dạ, vì tôi thật sự không biết thật, còn Từ tiên sinh có giả vờ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thắng toàn bộ là nhờ may mắn.

343. Nhưng vận may của tôi thật sự có hạn, chỉ may mắn trong những việc nhỏ, đụng việc lớn thì rất xui xẻo.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện không tốt tí nào, Từ tiên sinh cũng không nói với tôi. Một tuần liền anh đi làm về rất đúng giờ, bắt đầu nấu bữa tối một cách khó hiểu, trước kia chúng tôi đều ăn tối bên ngoài. Buổi tối ăn cơm xong thì nhất quyết muốn đi tản bộ. Vì để tôi chịu tập thể dục mà anh tạo mọi điều kiện cho tôi, ngày hôm sau hỏi tôi: “Em còn muốn mua máy tập chạy bộ không?”

Tôi ngạc nhiên: “Chỉ vì để em tập thể dục mà dù lúc trước anh phản đối giờ cũng tạo điều kiện cho em, cần gì phải vậy?”

Anh chỉ chỉ phòng bếp nói: “Lúc anh nấu cơm chiều thì thấy mấy nhà đối diện đều có sử dụng máy chạy bộ.”

Anh nói dối à? Thời gian buổi chiều ai không đi ăn cơm mà lại đi chạy bộ bao giờ?

344. Tôi cảm thấy nửa đêm anh dậy trốn ra ban công mở cửa sổ hút thuốc. Thật ra tôi không nhìn thấy thuốc, tôi chỉ biết anh nửa đêm không ngủ. Anh hút thuốc xong dọn dẹp sạch sẽ, tôi chỉ nhìn thấy tro thuốc lá trên khe cửa sổ.

Vì vậy mới nói phụ nữ nhạy cảm hơn bạn nghĩ.

Có thể là trực giác, điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi có vấn đề.

Thêm vào đó là việc anh quan tâm tôi cực kỳ chu đáo trong tuần này.

Hơn nữa là kết quả rất xấu, tôi chỉ có thể đoán được bấy nhiêu. Nhưng anh không nói thì tôi không hỏi.

Buổi sáng anh chờ tôi cùng ra cửa, buổi chiều về mua hoa ở cửa hàng hoa ngay ngã tư. Tôi thích mua hoa nhưng lười, chỉ có tháng kết hôn kia mới có thích thú mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa, sau đó thì lười.

Chưa kể tệ nhất là anh không còn đọc này kia trước khi ngủ, trước kia trước khi ngủ sẽ đọc tài liệu, là thanh niên có chí tiến thủ. Hiện tại hai người chúng tôi như hai con cá mặn, tắt đèn giương mắt nhìn đến hơn nửa đêm.

Nếu nói khổ sở thì thật sự khổ. 
 
Chương 69


341. Hệ thống sưởi chung đã mở, nhiệt độ trong nhà ấm lên không cần dùng điều hòa. Từ tiên sinh ghi thù tôi đợt trước làm anh bị nóng tựa như giữa hè oi bức, lúc tối ngủ mỗi người một chăn, tôi nóng không ngủ được, chăn của anh thì đắp sơ trên người, nhưng nhất quyết phải quấn tôi thật chặt, nóng đến nỗi tôi đến giật mình.

Mở mắt ra thấy anh nằm thẳng, chăn để trên ngực.

Cực kỳ giận.

Buổi sáng dậy anh còn nói: “Nay em ngủ rất ngoan, không nhúc nhích.”

Anh hai, là anh ngủ thích động tay động chân đấy biết không? Tôi luôn ngủ cực ngoan.

342. Trong một lần tham gia tụ tập cùng Từ tiên sinh thì tôi lên cơn sốt. Một nhóm mấy anh chàng nhất quyết muốn chơi mạt chược với tôi, nhưng tôi không biết chơi. Theo tôi biết Từ tiên sinh cũng không chơi, chủ yếu là tôi chưa từng thấy anh chơi.

Tôi là học trò ngoan, từ nhỏ tới lớn không rành việc đánh bạc, nhưng mà thịnh tình khó từ chối. Ngồi trên bàn mạt chược, đi theo nhóm thanh niên đánh bài, ban đầu còn khách khí, khiêm tốn thỉnh giáo, dù sao tôi cũng không biết chơi. Ai ngờ bài rất tốt, thắng một đường, thắng không thể hiểu nổi.

Từ tiên sinh ngồi bên kia bàn tiệc trò chuyện với mọi người, không để ý đến tôi, cũng có thể họ nhường tôi nên tôi một ăn ba, thắng đến cuối. Da mặt có dày thì cũng không chịu được, cuối cùng tôi thực sự thấy ngượng ngùng.

Từ tiên sinh nghe vậy đến đứng sau lưng tôi, cười hỏi: “Sao rồi?”

Phía sau tôi có mấy quân sư, ba người đối diện tôi nói: “Chị dâu hạ gục cả đám tụi em.”

Tôi quay lại nhìn anh, anh cười, ung dung đặt tay lên đầu tôi: “Là chân truyền của anh.”

Anh nói chuyện có thể đừng tự đắc vậy không?

Cậu chàng ngồi đối diện nói: “Bởi vậy em mới tìm vợ anh, hai vợ chồng anh giả vờ yếu như gà, nói là không biết nhưng lên bàn thì đại sát bốn phương.”

Cậu nói vậy khiến tôi thực sự chột dạ, vì tôi thật sự không biết thật, còn Từ tiên sinh có giả vờ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thắng toàn bộ là nhờ may mắn.

343. Nhưng vận may của tôi thật sự có hạn, chỉ may mắn trong những việc nhỏ, đụng việc lớn thì rất xui xẻo.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện không tốt tí nào, Từ tiên sinh cũng không nói với tôi. Một tuần liền anh đi làm về rất đúng giờ, bắt đầu nấu bữa tối một cách khó hiểu, trước kia chúng tôi đều ăn tối bên ngoài. Buổi tối ăn cơm xong thì nhất quyết muốn đi tản bộ. Vì để tôi chịu tập thể dục mà anh tạo mọi điều kiện cho tôi, ngày hôm sau hỏi tôi: “Em còn muốn mua máy tập chạy bộ không?”

Tôi ngạc nhiên: “Chỉ vì để em tập thể dục mà dù lúc trước anh phản đối giờ cũng tạo điều kiện cho em, cần gì phải vậy?”

Anh chỉ chỉ phòng bếp nói: “Lúc anh nấu cơm chiều thì thấy mấy nhà đối diện đều có sử dụng máy chạy bộ.”

Anh nói dối à? Thời gian buổi chiều ai không đi ăn cơm mà lại đi chạy bộ bao giờ?

344. Tôi cảm thấy nửa đêm anh dậy trốn ra ban công mở cửa sổ hút thuốc. Thật ra tôi không nhìn thấy thuốc, tôi chỉ biết anh nửa đêm không ngủ. Anh hút thuốc xong dọn dẹp sạch sẽ, tôi chỉ nhìn thấy tro thuốc lá trên khe cửa sổ.

Vì vậy mới nói phụ nữ nhạy cảm hơn bạn nghĩ.

Có thể là trực giác, điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi có vấn đề.

Thêm vào đó là việc anh quan tâm tôi cực kỳ chu đáo trong tuần này.

Hơn nữa là kết quả rất xấu, tôi chỉ có thể đoán được bấy nhiêu. Nhưng anh không nói thì tôi không hỏi.

Buổi sáng anh chờ tôi cùng ra cửa, buổi chiều về mua hoa ở cửa hàng hoa ngay ngã tư. Tôi thích mua hoa nhưng lười, chỉ có tháng kết hôn kia mới có thích thú mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa, sau đó thì lười.

Chưa kể tệ nhất là anh không còn đọc này kia trước khi ngủ, trước kia trước khi ngủ sẽ đọc tài liệu, là thanh niên có chí tiến thủ. Hiện tại hai người chúng tôi như hai con cá mặn, tắt đèn giương mắt nhìn đến hơn nửa đêm.

Nếu nói khổ sở thì thật sự khổ. 
 
Chương 70


345. Tôi do dự giữa việc đi khám sức khỏe lại với việc hỏi kết quả với Từ tiên sinh. Tôi chọn cách hỏi Từ tiên sinh, phải trả giá đắt.

Nguyên khí bị đại thương nhưng lại không hỏi được gì, anh không chịu nói. Tôi đi hỏi em họ anh nhưng mà cô ấy cũng không biết.

Có cảm giác như tôi bị bệnh nan y.

Nói ngọt với Từ tiên sinh: “Rốt cuộc thì em bị sao? Không phải là ung thư hay bệnh cấp tính gì chứ. Chẳng lẽ gien em có vấn đề?”

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi: “Em còn tưởng tượng đến bệnh gì?”

Tôi nghiêm túc nhìn anh tìm tòi nhưng không hiểu biết mấy triệu chứng của bệnh nan y. Hỏi nhỏ: “Tiểu cầu thấp như vậy thì có ảnh hưởng đến chức năng tạo máu? Hệ thống miễn dịch rối loạn? Cũng không thể là bệnh AIDS chứ?”

Anh vẫn lạnh lùng nhìn tôi, hơi giận: “Hôm nay em không định nói chuyện đàng hoàng với anh đúng không?”

Tôi chịu lỗ nặng vậy, anh còn muốn nghe lời ngon tiếng ngọt? Có còn là người không?

346. Anh quá bình tĩnh, nỗi lo âu trong lòng tôi cũng dần lắng lại. Mấy hôm nay anh rất bình thản, có lẽ anh thực sự chỉ đơn thuần là thích nấu cơm tối, người đến tuổi trung niên chú ý chăm sóc sức khỏe.

Anh thật sự mua máy chạy bộ. Tôi bất ngờ. Chỉ trong một tuần mà chồng mình giống như biến thành người khác, rất dễ nói chuyện.

Cảm giác kết hôn giống như kiếm lời, thể nghiệm cảm giác có hai ông chồng hoàn toàn khác biệt.

Nhưng mà, trong lòng tôi thực sự không muốn chạy bộ. Lấy sách vào phòng đọc sách, anh ngồi đối diện đọc mấy bài báo chuyên ngành, tôi nói với anh: “Có vĩ nhân nói, heo có niềm vui giống con người hay không chúng ta không biết, nhưng là người đồng ý thỏa mãn giống heo thì chúng ta thường thấy.”

Có lẽ anh lại thấy tôi nói nhảm. Hỏi: “Vĩ nhân nào nói? Shakespeare, Maksim Gorky hay Lỗ Tấn thì chắc chắn chưa từng nói.”

Tôi hỏi: “Ý anh là em nói?”

Anh ngẩng lên nhìn tôi, thật là không chút tình nghĩa vợ chồng, chém đinh chặt sắt: “Kiểu nói thế không phải em há miệng là có sao? Có gì lạ đâu?”

“Tiền Chung Thư nói.” (Nhà văn Trung Quốc, tác phẩm nổi tiếng là tác phẩm châm biếm “Fortress Besieged”)

Anh cười cười: “Em tiến bộ nhỉ, giờ vì đào hố cho anh mà bắt đầu nghiên cứu cả việc mắng người của cổ nhân?”

Có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không? Tôi thật chỉ thuận miệng nói thôi, anh đề phòng tôi quá mức.

347. Khi tôi được đưa từ công ty đến bệnh viện chứng minh Từ tiên sinh thực sự có điều gì đó giấu tôi.

Cả quá trình tôi bị hôn mê, thậm chí khi Từ tiên sinh đến bệnh viện tôi cũng không biết. Nhưng ngày hôm sau sếp nói với tôi: “Cô phải chú ý nghỉ nghơi, ngày hôm qua đến bệnh viện cô vừa nói vừa cười.”

??? Rõ ràng là hôm qua nửa đêm tôi mới tỉnh lại, ban ngày không phải vẫn luôn hôn mê sao?

Hóa ra không phải vậy. Ngày hôm qua đến bệnh viện tôi còn tỉnh táo tán gẫu với mấy đồng nghiệp đến thăm tôi. Họ kể lúc Từ tiên sinh đến bệnh viện thì sắc mặt anh tái nhợt, nhìn chằm chằm tôi như nghĩ mà sợ vậy.

Ngày hôm qua chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ…

Vậy tiêu rồi, lúc sáng ăn sáng cùng Từ tiên sinh tôi còn nói với anh hôm qua mình hôn mê một ngày, cảm giác nằm đến đau cả lưng.

Anh không nói gì.

Đột nhiên có cảm giác bí ẩn lạ lùng, đối với chuyện ngày hôm qua tôi không hề nhớ gì cả. Nghe có vẻ hơi đáng sợ. Dù sao thì tôi cũng muốn về nhà.

Lại kiểm tra tổng quát, không có bất kỳ vấn đề gì, ngoài việc tiểu cầu tiếp tục thấp.

Trên đường về nói với Từ tiên sinh: “Anh nói xem giả sử ngày mai sáng dậy em đột nhiên không nhớ ra anh thì sao?”

Anh không nói lời nào, về đến nhà mới nói: “Mỗi ngày anh ngủ bên cạnh em em còn có thể không quen anh?”

Cũng phải ha, tôi là người thành thật, người ngủ bên cạnh ngoài chồng ra thì cũng không có khả năng là người đàn ông xa lạ nào khác.

Có phần lo lắng vớ vẩn. 
 
Chương 71


348. Vì ngã ngửa đập gáy xuống đất nên não tôi bị chấn động nhẹ. Đầu tôi rất đau, cực đau. Về nhà ăn uống ngon lành, buổi tối chỉ có thể nằm nghiêng cuộn tròn người, nhìn chăm chăm Từ tiên sinh đang nằm ngửa, nói với anh: “Em kể cho anh một chuyện ly kỳ. Chuyện ngày hôm qua em hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, mất trí nhớ, nhất là chuyện sau khi đến bệnh viện.”

Lúc này Từ tiên sinh mới nghiêm túc quay sang nhìn tôi, hỏi: “Vì vậy lúc em ở bệnh viện nằm trên giường kể chuyện cười cho đồng nghiệp nghe, em không nhớ?”

Ặc, tôi còn làm chuyện đó?

Tôi mới hiểu ra, hóa ra anh không nhận thấy tôi bị mất trí nhớ ngắn hạn trong buổi chiều.

Ước chừng việc lo lắng cho kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của tôi không có vấn đề gì, nhưng các chỉ số đều không đủ tiêu chuẩn.

Là tôi khiến anh nghĩ phức tạp.

Đột nhiên anh hào hứng hỏi tôi: “Nói anh nghe thử, mất trí nhớ là cảm giác ra sao?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Giống như một cơn gió, không thể nắm bắt được.”

“Nói đàng hoàng.”

“Ừm, chủ yếu là em chỉ bị mất trí nhớ một buổi chiều, không có cảm giác gì, chỉ giống như em bỏ máy xuống, ngủ trưa một giấc, tin tức vẫn có thể lên mạng xem, không có ảnh hưởng gì.”

Anh chỉ cười không nói. Tôi hỏi: “Nếu em mất trí nhớ thật thì anh sẽ thế nào?”

Anh không bận tâm lắm: “Nếu em khỏe mạnh, chỉ là mất trí nhớ thì không phải là vấn đề lớn.”

Trong phút chốc tôi cũng không biết nói từ phương diện nào để cue anh phù hợp hơn.

Từ tiên sinh nhịn cười hỏi: “Đầu còn đau không?”

“Đau, rất đau.”

Lần đầu tiên anh phá lệ vươn tay cho tôi làm gối.

Vợ chồng lâu như vậy, tôn chỉ của chúng tôi là mọi người đều thoải mái dễ chịu, đừng làm những việc ngốc nghếch, chưa kể không ai thấy thoải mái này.

Đặc biệt là lúc ngủ. Người đến tuổi trung niên đều hơi suy nhược thần kinh, chỉ cần nửa đêm bị quấy rầy thì ngủ không ngon.

349. Tôi cũng không nghĩ tới việc ngủ một giấc thật dài dậy là kết cục lưỡng bại câu thương. Tôi sái cổ, anh đau cả bả vai.

Đau đầu cộng thêm sái cổ, tôi cẩn thận đỡ cổ ngồi vào bàn ăn. Từ tiên sinh trêu tôi giống mấy phụ nữ bị ngờ nghệch, nhất là khi mắt tôi lại đờ đẫn thế.

Đã kết hôn cũng không thể mắng tôi như vậy.

Tôi cười nhạo anh là đồ con gà yếu ớt.

Cũng chả biết sáng sớm tinh mơ tấn công nhau vậy để được gì.

Cuối tuần mà tôi dậy sớm vậy là chuyện không thường thấy, hiếm khi có tâm trạng mà mở nhạc, ngồi ở ban công nhìn Từ tiên sinh chạy bộ, hỏi anh: “Đàn ông tập thể hình có phải đa phần chỉ để thể hiện với mấy cô gái?”

Từ tiên sinh sống chết không chịu đáp, chỉ nói: “Anh không biết. Anh tập thể dục đơn thuần là rèn luyện sức khỏe.”

Anh hỏi: “Sao em không đi đọc sách?”

“Sách gì?”

Tốc độ chạy bộ của anh tôi có thể chấp nhận được.

Anh hỏi: “Mấy quyển đó…”

Tôi biết anh nói sách gì, đùa: “Kết hôn rồi cảm thấy những điều phong hoa tuyết nguyệt kia không có gì thú vị.”

Nói rồi lại bổ sung: “Em có đọc, nhưng có một số đọc không hiểu nên từ từ đọc thêm.”

Anh hỏi: “Có liên quan đến kết hôn?”

Tôi suy nghĩ một lúc, hình như là không. Than với anh: “Em đọc một số quyển thời Dân quốc, phần lớn mang đậm phong cách cá nhân, đọc một thời gian thì đọc không nổi nữa. Còn không bằng đi đọc thơ Lý Bạch.”

Anh khịa tôi: “Em là thích Lý Bạch uống rượu chứ gì?”

Lâu lắm rồi tôi không uống rượu…

350. Tôi với anh căng thẳng lo lắng một thời gian, sức khỏe không có gì xấu. Ngoài miệng anh không nói nhưng vẫn cảm thấy sức khỏe tôi có vấn đề. Thực ra tôi không sao cả, tôi bị tuột huyết áp lâu rồi, hơi thiếu máu. Sức khỏe của mình vẫn tự mình biết được.

Não chấn động bất kể nặng nhẹ thì vẫn rất đau đầu. Tôi đau đến nhíu mày, mỗi lần quay đầu đều rất cẩn thận, giống như camera di động, chậm rì rì, không dám làm động tác mạnh. Từ tiên sinh cười tôi mấy ngày, nói tôi ngơ ngơ giống mấy đứa bé ngốc nghếch.

Không hiểu lắm điểm cười và sự so sánh của anh.

Buổi tối muộn đi ngủ, tôi nằm trên sô pha xem TV. Từ tiên sinh hết sức ân cần, cố ý ôm tôi về phòng ngủ, tôi rướn lên hôn cằm anh. Mắt anh nhìn thẳng nói: “Lên trên chút nữa.”

Tôi rướn không đến, lại hôn ở cằm một cái.

Anh cúi đầu cắn tôi một miếng.

Tôi khóc chít chít: “Đúng là không phải tình yêu cuồng nhiệt, bây giờ hôn em cũng cho có lệ.”

Anh đính chính: “Lúc yêu cuồng nhiệt anh hôn em không được mấy lần, em phòng bị quá mức, anh không có cơ hội thực hiện.”

Tôi hỏi: “Ý là giờ có cơ hội nên không còn hiếm lạ?”

Anh đặt tôi lên giường, chăm chú nhìn vài giây rồi bình tĩnh nói: “Bác sĩ dặn em không được quá kích động, chờ qua khoảng thời gian này chúng ta lại chính thức yêu nồng nhiệt đi. Anh cảm thấy đề nghị này của em rất tốt.”

Không ngờ anh thiết thực đến vậy, tôi cũng bất ngờ. 
 
Chương 72


351. Nằm viện nửa tháng, xuất viện mang về một đống thuốc. Từ tiên sinh nghiên cứu thực đơn mới cho tôi, anh mua nhiều đậu phộng, thứ mà tôi rất ghét. Hơn nữa còn lên kế hoạch tôi phải ăn mỗi bữa. Thực sự tàn nhẫn.

Rau dưa tôi đều có thể chấp nhận, nhưng gan heo, tim heo thì tôi thật sự không chịu được.

Anh dỗ dành: “Cái này rất bổ máu, không có vấn đề gì đâu.”

Tôi vặc lại: “Anh có vấn đề hay không thì em không biết, nhưng em thì chắc chắn có. Chúng ta ăn tuần một lần không được sao?”

Anh nói nhẹ nhàng: “Nào, nhanh lên, phải tận dụng lúc anh vẫn còn hào hứng, chúng ta ăn hết những đồ ăn đã mua càng sớm càng tốt. Nếu anh không siêng năng thì không mua rồi.”

Bây giờ tôi muốn quyên tặng tủ lạnh cho người khác. Tủ lạnh bị anh nhét đầy, muốn ăn hết mớ thức ăn dự trữ trong tủ chắc hơn cả tháng.

352. Năm trước tôi nghỉ hẳn, ở nhà chăm chỉ đọc sách. Gần cuối năm, dọn dẹp nhà cửa, hôm đó anh rể đi công tác, chị đưa thằng bé con đến chỗ tôi. Từ tiên sinh dọn dẹp mệt không muốn nói chuyện, thằng bé đuổi theo anh kêu luôn miệng: dượng ơi dượng à…

Từ tiên sinh không trả lời, thằng bé không nói, cứ gọi mãi. Ồn ào đến mức tôi đau đầu, nghi ngờ chỉ số thông minh thằng nhóc không cao. Tính kiên nhẫn Từ tiên sinh tốt cực kỳ, tôi nghĩ là anh phân tâm nên không đáp một tiếng, loại tra tấn khiến tôi sốt ruột.

Thằng bé cũng không nhịn được, đuổi theo vỗ anh một cái: “Dượng, sao dượng không ơi?”

Từ tiên sinh đáp: “Ơi, vậy con có chuyện gì sao?”

Tôi “…”

Hóa ra bây giờ mọi người giao tiếp với nhau thế này sao.

Đến giờ cơm, thằng bé lại nịnh nọt tôi: “Dì ơi, dì nấu cơm ngon quá, con yêu dì lắm.”

Con nít bây giờ rất giỏi thể hiện tình cảm.

Sau khi thằng bé liên tục bày tỏ, tôi nghi ngờ nói với Từ tiên sinh: “Em phát hiện ra thằng nhóc chỉ nói ngọt thôi.”

Từ tiên sinh hỏi: “Giờ em mới phát hiện sao? Lần đầu tiên anh đã phát hiện ra, cậu nhóc này lớn lên sẽ rất ghê gớm.”

Tôi có thể tưởng tượng ra một cái đầu heo vọt vào đồng bắp cải.

Giáo dục thực sự cấp bách…

353. Tiểu cầu thấp, chân tôi bị xuất huyết bầm tím ở bắp chân. Mỗi tối đi ngủ, Từ tiên sinh mang theo chai lọ vại bình giục tôi uống thuốc.

Tôi không thể trốn thoát, dụ dỗ anh: “Em thật sự rất yêu anh.”

Anh thẳng thắn: “Đó là chuyện đương nhiên.”

Tôi chưa từ bỏ ý định, nói: “Em phát hiện gần đây anh càng đẹp trai.”

“Đó là do anh cắt tóc, em thích mấy anh chàng tóc ngắn.”

Tôi phủ nhận: “Không có, em chỉ yêu mình anh.”

Anh nhìn tôi chăm chăm: “Là do có giấy hôn thú, pháp luật ràng buộc em.”

Tôi hỏi: “Có phải anh đang cổ vũ em ngoại tình không?”

Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Cố Tiểu Thanh, uống thuốc, anh có thể cho em yêu anh thêm chút nữa.”

Đúng là dầu muối không ăn. Tôi không trốn được dù một viên thuốc.

Cầm thuốc trên tay vẫn cố gắng giãy giụa: “Em yêu tâm hồn anh sâu đậm.”

Rốt cuộc chọc cười được anh, anh nói: “Anh không ngờ vợ anh vì không uống thuốc mà có thể yêu mình đến tận mức độ như vầy.”

Chết tiệt, cảm giác chỉ số thông minh tôi bị hạ thấp, thổi phồng anh nửa ngày mà không được cái gì…

354. Vì sức khỏe không tốt (chủ yếu là kết luận của Từ tiên sinh), chứ tôi cảm thấy sức khỏe mình không tệ lắm, thế nên tối nào tôi cũng phải uống canh đậu phộng.

Thật là sống không bằng chết.

Trốn về nhà mẹ, mẹ hỏi: “Một mình con về làm gì? Con về thì Tiểu Từ ăn gì?”

Mẹ, con về Tiểu Từ ăn uống rất tốt, mẹ đừng nhọc lòng.

Con rể Tiểu Từ của mẹ đến đón tôi, mẹ mang bò kho cho con rể, thịt hấp, cải cuốn thịt.

Đồ ăn mặn mẹ làm rất ngon.

Sau khi về nhà, tôi ngồi uống canh đậu phộng hầm xương, nhìn con rể Tiểu Từ của mẹ ăn bò kho. Hỏi anh: “Anh cảm thấy mình làm thế là thú vị hả?”

Từ tiên sinh ăn thịt, thản nhiên: “Chủ yếu nghe em biến đổi cách nói yêu anh mỗi đêm rất thú vị.”

Đây là sỉ nhục trắng trợn.

Tôi hỏi: “Nếu bây giờ em ly hôn với anh, anh cảm thấy khả năng thành công lớn không?”

Từ tiên sinh nói: “Về lý thuyết thì không thành vấn đề, nhưng thực tế hành động thì rất khó khăn.”

Tôi dứt khoát: “Vậy từ hôm hay trở đi ở riêng.”

Tôi chuẩn bị nhiều thứ cho buổi tối.

Từ tiên sinh rửa mặt ở phòng ngủ nhỏ xong, gõ cửa nói: “Đã uống thuốc liên tục một tuần, giữa chừng sẽ nghỉ một tuần. Em có về ngủ không? Phòng ngủ nhỏ chưa giặt khăn trải giường.”

Chết tiệt, sao anh không nói sớm?

+++++++

Tác giả có điều muốn nói:

Không phải bệnh nan y nhưng tiểu cầu thấp hơn rất nhiều so với người bình thường đôi khi có thể rất nguy hiểm. Đặc biệt, bác sĩ sẽ nhắc nhở bệnh nhân rằng sẽ có các loại chảy máu nhiều bất cứ lúc nào...

Tương đối phiền phức, chỉ có thể quan sát trong một thời gian dài. Mọi người đừng hoảng sợ. 
 
Chương 73


355. Những người uống say rất thú vị. Từ tiên sinh rất hiếm khi say, đa phần anh uống rượu thì có nghe mùi rượu nhưng người vẫn tỉnh táo. Kết quả cuối năm đụng phải waterloo, anh uống say khướt, uống đến xoắn cả lưỡi bị đồng nghiệp đưa về, anh líu ríu: “Nhẹ nhàng… Anh uống nhiều quá…”

Tôi đỡ anh không nổi, nhờ đồng nghiệp đưa anh vào phòng ngủ. Nào ngờ đi đến phòng khách, anh không chịu đi tiếp, quay người nhất quyết đi tới sô pha, lôi đồng nghiệp lại: “Lại đây, xem phim.”

Tôi vào bếp rót nước, hai người đã mở phim cảnh sát xem.

Hóa ra hai người đều say, không thể tưởng tượng được hai người làm thế nào mà về được nhà…

Hai anh em, một người nói: “Cái súng máy này là loại gì? Hỏa lực rất mạnh…”

Một người đáp: “Hotgirl nóng bỏng không tồi…”

Từ tiên sinh lắc đầu quầy quậy: “Không, không hot bằng vợ anh…”

Tôi “…”

Không ngờ hai vợ chồng đấu một trận, trong mắt anh lại đánh giá tôi cao như vậy. Có thể xứng với từ “hot”.

356. Hai anh em khó chia lìa nên cuối cùng lại dìu nhau về phòng ngủ nhỏ đi ngủ.

Tôi nghỉ ở nhà, gần đây rất nhàn rỗi đến mức cảm thấy con ma men này thú vị. Tôi đứng ở cửa nghe hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau mà không nhịn được cười.

Buổi sáng dậy nấu nồi canh, hai người dậy khát khô nên uống canh. Người anh em Từ tiên sinh ngồi khoanh chân nơi bàn ăn, cảm thán: “Lão Từ, không ngờ cuộc sống anh thần tiên thế.”

Từ tiên sinh quay lại nhìn tôi, uống hớp canh: “Vợ chồng anh chính là vợ chồng hoạn nạn có nhau, không giống mấy người trẻ tuổi bây giờ.”

Ối trời, anh còn vênh mặt lên, lại còn vợ chồng hoạn nạn.

Tôi hỏi: “Hai người ăn cơm không?”

Từ tiên sinh hỏi: “Có được lựa chọn món ăn không?”

Tôi gật gật đầu, “Có thể, có thể chọn món nhưng không được quá phức tạp.”

Mặt mày Từ tiên sinh hớn hở hẳn lên, bạn anh hỏi: “Ví dụ như?”

Từ tiên sinh vung tay lên: “Cho phần tôm hấp trước đi.”

Tôi mím môi cười, gọi hai món mang đến nhà, lấy thịt kho mẹ làm ra khoe.

Cơm trưa rất phong phú, người bạn Từ tiên sinh ăn uống cực kỳ thỏa mãn. Từ tiên sinh uống rượu rồi ăn không ngon miệng, ăn rất ít, chỉ uống canh.

Hai người ngồi nói chuyện công việc cuối năm, tình hình chung không tốt, muốn chuyển công tác khác. Từ tiên sinh rất ít nói chuyện công việc với tôi, duy nhất một lần hơi say nói với tôi: “Làm trong ngành này lâu rồi thấy mình thật bẩn thỉu.”

Tôi nghe mà giật mình.

Nếu tôi có khả năng, nguyện người tôi yêu cả đời đều yên ổn, lỗi lạc.

Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để anh sau khi trải qua sóng gió vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì chúng ta đều là người bình thường, bé nhỏ tầm thường nhưng là vô tận.

357. Cuối năm, mẹ đúng là không phải người phàm, bà xách theo hành lý, tới nhà các con gái để thị sát công tác chuẩn bị cuối năm.

Chị tôi rõ ràng không đạt tiêu chuẩn vì cả hai vợ chồng đều không ở nhà, bà nội thằng bé cũng đi làm, giao thằng bé lại cho ông nội.

Bà lại đến nhà tôi, tôi đi dạo phố, Từ tiên sinh ở nhà. Khi mẹ đến Từ tiên sinh đang lau nhà. Chờ đến khi tôi về nhà thì ba với Từ tiên sinh đang xem TV, mẹ nấu cơm. Thấy tôi vào cửa hỏi: “Con sống thế này hả? Suốt ngày điên cuồng ngoài đường.”

Tôi xách theo mớ sách mua ở nhà sách, đồ ăn mua ở siêu thị, quần áo mua ở trung tâm thương mại… mờ mịt đứng ở cửa.

Từ tiên sinh đứng lên, thấy tôi cầm nhiều đồ vậy thì nhíu mày hỏi: “Em về bằng cách nào?”

Đương nhiên là tôi xách về, dù gì cũng là tiền của tôi mua, quá nặng…

Tối ăn cơm, mẹ đúng là người đàn bà thép, sắp xếp trình tự ăn tết của tôi một cách trật tự, thật quá khó khăn, bắt đầu từ việc quét tước vệ sinh, câu nào nghe thấy cũng rất khó.

Tôi với Từ tiên sinh đã lên kế hoạch sẵn, mời người đến dọn dẹp nhà cửa xong thì chúng tôi lại chuẩn bị. Ăn tết quá phức tạp.

Ngày hôm sau mẹ Từ tiên sinh đến, lại sắp xếp một hồi.

Hai người chúng tôi bị xoay vòng vòng. 
 
Chương 74


358. Trước kia Từ tiên sinh hút thuốc, sau lại cai, thường xuyên lấy đó làm điều kiện muốn tôi khen thưởng anh.

Mấy người bạn thời trung học của anh đến nhà chơi. Bạn học anh còn chưa tới thì cháu tôi đã ở đây. Tôi ngồi xổm trên đất đút cơm cho cậu nhóc, thằng bé hơi sốt nên uể oải.

Bạn học anh vào cửa, sững sờ hỏi Từ tiên sinh: “Con cậu lớn vậy sao?”

Từ tiên sinh cười nói: “Cậu không thấy sao, lớp 11 tôi đã có vợ, tưởng tôi với mấy cậu như nhau à?”

Tôi “…” Tuổi càng lớn da mặt càng dày.

Da mặt tôi dày cũng không chịu nổi ông chồng như anh.

Bạn học anh nhận ra tôi, đều là cùng một trường mà ra. Cười nói: “Lão Từ lúc đó đúng keo kiệt, vở ghi chép không cho ai mượn, toàn để dành cho em.”

Tôi, tôi cảm ơn anh.

Nhắc mới nhớ, chuyện mười mấy năm trước giống như từ rất xa xưa.

Kết quả Từ tiên sinh tung tuyệt chiêu: “Cô ấy đuổi tới tận lớp đòi. Cậu dám không cho chắc?”

Anh thật là, thời gian đã lâu lắm, ký ức đều được anh tô điểm làm đẹp.

Thời niên thiếu ấy đều thành những lời nói vui đùa.

359. Buổi tối Đào Hoa Quân gọi cho tôi: “Cô biết không?”

Tôi không biết, anh phải nói gì trước mới được chứ.

“C Quân mang thai lần hai, có lẽ sẽ gọi cho cô ngay đấy.”

Tôi nói lời tận đáy lòng: “Cô ấy được đấy.”

Đào Hoa Quân nói: “Tôi nghi ngờ hai vợ chồng cô không được, cưới bao lâu rồi mà không hề có động tĩnh gì?”

Tôi đang ăn tôm, hai tay đầy dầu mỡ, điện thoại là Từ tiên sinh mở loa ngoài giúp tôi. Anh đang ngồi đối diện tôi.

Đào Hoa Quân đang hăng hái nói, Từ tiên sinh hỏi: “Anh có bạn gái không?”

Đào Hoa Quân im bặt.

Tôi mím môi muốn cười, cố gắng không phát ra thành tiếng.

Đào Hoa Quân khựng lại mấy giây, có lẽ chưa nghĩ ra phải tiếp lời Từ tiên sinh thế nào, dứt khoát nói với tôi: “Tôi có việc, không nói với cô nữa.”

Nói rồi cúp điện thoại.

Điện thoại của C Quân nối tiếp. Từ tiên sinh nhìn tôi đầy ẩn ý rồi lại bấm kết nối giúp tôi.

Tôi cầm tôm chưa kịp ăn, C Quân hỏi: “Nhị Thanh Tử, tao có chuyện này muốn nói với mày.”

Từ tiên sinh lạnh lùng: “Tôi biết, cô mang thai đứa thứ hai. Có muốn làm cái party để cô thông báo không.”

Tôi “…”

C Quân: “Liên quan gì tới anh? Anh câm miệng, tôi nói chuyện với Tiểu Thanh, anh đừng xen vào.”

Từ tiên sinh bưng ly nước lên, không hề khách sáo: “Cô mang thai thì không phải nên cùng chồng ôn lại quá trình một sinh mệnh ra đời, tối muộn không ngủ được cô thông báo với toàn thế giới là sở thích gì?”

Tôi thấy anh tức tới hồ đồ, nói năng ác ý, chủ yếu là sợ anh với C Quân gây gổ nhau. Vội vàng an ủi C Quân: “Ngày mai tao qua thăm mày, tao đang ăn. Chúc mừng Bầu nhé.”

C Quân thản nhiên: “Mày đối xử tốt với bản thân chút, chồng không được không có nghĩa đàn ông khác cũng không được. Ngày mai mày tới tao sẽ giới thiệu mấy người đàn ông sáng sủa cho.”

Tôi biết mà, mấy người không ai hiền lành cả.

360. Vì khúc nhạc đệm này mà cả đêm Từ tiên sinh đều quái quái.

Tôi rửa mặt trong toilet, anh vào cầm bàn chải của tôi đánh răng. Tôi không lên tiếng, nhìn anh không hay biết gì đánh răng rửa mặt xong ra ngoài.

Tự dưng muốn bật cười.

Đợi đến khi tôi về phòng ngủ, anh đã ngủ, tôi nằm bên cạnh nói: “Em nói với anh chuyện này.”

Anh hỏi: “Chuyện gì?”

Tôi hỏi: “Em có thể không uống thuốc không?” Tôi nghĩ hôm nay anh dễ nói chuyện. Sự thật chứng minh, tôi nghĩ, chứ nó không phải vậy.

Trong bóng tối, anh cười nhẹ, “Em nghĩ cũng đừng nghĩ. Cố Tiểu Thanh, đem suy nghĩ của em đặt đúng đường đi, đừng có chơi trò tiểu xảo với anh. Anh có con hay không chẳng sao cả, nhưng em thì phải ngoan ngoãn mà uống thuốc cho anh.”

Anh đóng vai cha tôi đến nghiện à?

361. Đến nhà C Quân, cô ấy đang dưỡng thai, người uể oải. Tôi đến nhà cô ấy cũng không dễ dàng gì. Cô ấy nhìn con gái chưa đầy hai tuổi, than thở: “Mày nói xem cái chính sách hai con gì đó, không có chính sách đó thì đứa to gan như tao cũng không dám chơi lớn như vậy? Mang thai còn không dám đi xử lý. Dù sao cũng là sinh mạng.”

Chồng cô ấy cho cô ấy uống sữa nóng, dỗ dành: “Uống miếng đi, nếu em mệt thì về phòng ngủ một lát.”

Chồng C Quân là người tính cách ôn hòa, rất nghe lời C Quân. Tôi chợt thấy hâm mộ. Tôi là người mới trong hôn nhân, cách việc làm cha mẹ còn rất xa. Hy vọng tương lai tôi có thể làm một bà mẹ không tệ lắm, còn Từ tiên sinh, anh hẳn là một người cha tốt.

Chưa được hai tiếng đồng hồ, Từ tiên sinh đã gọi điện thoại cho tôi: “Trước buổi trưa phải về. Muộn hơn nữa anh sẽ không đón em về nhà.”

Thôi được, tôi thu hồi lời mới nói.

Người ba này cần phải quan sát thêm thời gian nữa. 
 
Chương 75


362. C Quân nói tới cái thai thứ hai kiểu cực kỳ ghét bỏ, nói thẳng là do ăn Tết ở nhà lâu quá mới tạo ra mạng nhỏ này.

Buổi tối về nhà kể với Từ tiên sinh về cái thai thứ hai ngoài ý muốn của C Quân, anh chậm rãi: “Anh biết chắc chắn cô ấy sẽ có đứa thứ hai.”

Tôi “…”

Sao anh biết?

Anh vừa đọc sách vừa nói: “Cô ấy chịu chơi hơn em, anh từng thấy hai người họ trên xe. Chồng cô ấy có phúc, em nói xem khi nào anh sẽ được may mắn như vậy?”

Khụ khụ, chúng ta không thể nghiêm túc tán gẫu sao?

Tôi cảm thấy không thể yếu thế được, có vẻ như con gà yếu ớt, cố ý làm ra vẻ nói: “Chuyện đó có gì khó, dù sao em cũng là người từng ngao du qua kho phim ảnh.”

Anh ngước lên liếc mắt nhìn tôi một cái, không nóng không lạnh hỏi: “Cái em nói là folder surprise kia sao?”

?? Anh như vầy thật sự không có cách nào để chuyện trò!!!

Anh ngang nhiên xem trộm phim đen của tôi?

363. Xét thấy anh không thừa nhận đã xem, chỉ nói: “Phim em xem đó không thuộc phạm trù phim ảnh bình thường.”

Tình anh em xã hội chủ nghĩa vậy sao? Anh lại kỳ thị nó?

Buổi tối ở nhà cùng xem phim, lại có Eva Green, tôi siêu thích cô ấy.

Từ tiên sinh nói với tôi: “Dáng người cô ấy rất đẹp, chứ mặt thì thực ra không quá xuất sắc.”

Tôi bắt lấy điểm chính: “Anh từng thấy?”

Anh ngập ngừng: “Dĩ nhiên, xem trên phim.”

Tôi chưa từ bỏ ý định, hỏi câu ngu ngốc: “Dáng em đẹp hay dáng cô ấy đẹp?”

Vẻ mặt Từ tiên sinh quá sỉ nhục người khác.

Tôi ngắt lời anh: “Khỏi nói, em biết rồi. Chúng ta là vợ chồng, đừng vả mặt nhau vậy.”

Anh thong thả: “Em tự tin lên, không cần chưa đấu đã thua, dĩ nhiên là em đẹp hơn, cô ấy có đẹp cũng không liên quan tới anh.”

Chậc chậc chậc, đàn ông mấy người, có phải ở phương diện này ai cũng giỏi nói những lời thiện chí.

364. Từ tiên sinh cao hơn tôi nhiều, so với anh tôi như người lùn. Trước giờ tôi ngủ vẫn có ranh giới rõ ràng, sau anh cũng học cách ngủ ngoan, nằm im không nhúc nhích, dần dần tôi quen việc bên cạnh có người, nhưng cũng giới hạn trong thói quen đó.

Anh than thở: “Ngủ bên cạnh một người sống sờ sờ, em không thể bắt anh bất động.”

Tôi không nói không cho anh nhúc nhích, tôi là bảo anh đừng động tay động chân.

Hai chúng tôi nằm thẳng, tâm sự trong bóng đêm.

Có lẽ anh quay đầu nhìn tôi, nhảy ra một câu: “Em phẳng quá.”

Tôi giận dữ: “Anh nói gì?”

Anh trơn tuột: “Em gầy quá.”

Duỗi tay nắm tay tôi, lại sờ đến eo, còn sờ soạng hai cái, nói: “Thật thần kỳ, mang thai bụng có thể phình to đến vậy.”

Tôi hỏi anh: “Anh muốn có con không?”

Anh trầm tư hai giây: “Tạm thời thì không, vậy em có thể cho anh thực hiện demo phim trên xe trước đi.”

Đại chiến 300 hiệp.

Bị thiệt vĩnh viễn là tôi.

Sáng sớm hôm sau, anh không biết ngượng mà nói: “Vợ chồng tâm sự cực kỳ có lợi cho tình cảm. Hoạt động tọa đàm đêm khuya này chúng ta phải tổ chức thường xuyên.”

Tôi còn chưa tỉnh ngủ, không thèm để ý đến anh, bị anh đánh thức. Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Em một nghèo hai trắng, anh mưu đồ gì?”

Anh không biết xấu hổ nói: “Haizz, đừng nói vậy, em là nữ vương ngồi vững ngai vàng trong nhà, anh là bề tôi vì em lao tâm lao lực phụng sự. Tối về ru em ngủ.”

Mặt tôi vô cảm: “Anh lấy thân hi sinh cho tổ quốc đi rồi tính.”

Anh vẫn tỉnh bơ: “Chết vì em, buổi tối nói sau.”

Anh tránh ra, tôi muốn đi ngủ. 
 
Chương 76


365. Đối diện khu nhà ba mẹ tôi ở có cặp vợ chồng trẻ cưới muộn hơn tôi nhưng con họ đã đầy tháng.

Số tôi không may, tin tức không nắm bắt kịp thời nên đúng ngày thằng bé đầy tháng thì lại về nhà ăn cơm ké.

Bà Cố thấy tôi vào cửa là tặc lưỡi hỏi: “Thấy đối diện không?”

Tôi không hiểu ra sao, chần chừ: “Sao vậy ạ? Đối diện đánh nhau à?”

Bà lạnh tanh nhìn tôi: “Con người ta đầy tháng.”

Tôi thật thà: “Tốc độ nhanh đấy.”

Bà Cố trừng mắt nhìn tôi: “Trước khi cưới nói sẽ để mẹ trông cháu cho các con, cháu đâu?”

Haizz, bà Cố ngài đừng ăn vạ, lúc cưới con đâu có nói sinh cháu cho mẹ trông. Tôi nghĩ cách nói chu toàn: “Tạm thời anh Từ còn chưa dự tính có con.”

Bà Cố tò mò hỏi: “Tại sao nó chưa muốn? Nó còn lớn hơn con một tuổi.”

Sao con biết được, dĩ nhiên con cũng không muốn.

Sau đó bà Cố nháy mắt, hỏi tôi: “Có phải nó có tật xấu gì không?”

Tôi tự hỏi hai giây, nháy mắt đã hiểu. Hết sức trọng nghĩa mà nói: “Không có, ngài đừng nghĩ vớ vẩn, chỉ là mấy năm nay tụi con không có thời gian.”

Uy tín con rể Từ của bà không tốt lắm ha.

366. Một khi người ta tiến vào hình thức sống chung, sẽ không thể hiểu được mà tiến vào vòng so sánh lẩn quẩn. Mỗi ngày so với Từ tiên sinh xem ai tắm rửa mất thời gian hơn. Từ tiên sinh cảm thấy tôi quá hiếu thắng, rủ tôi cùng tắm chung, tôi thường trách anh mất thời gian quá, làm hại tôi đi ngủ muộn. Vì vậy anh bảo tôi tắm rửa trước, ra ngoài chờ tôi, một tiếng đồng hồ trôi qua…

Từ tiên sinh xem đá bóng xong, đợi tôi đi ra anh tò mò hỏi: “Em làm gì lâu vậy?”

“Xoa sữa tắm rồi chờ một lát.”

Anh không hiểu, hỏi: “Sao phải chờ?”

Sao tôi có thể nói thật với anh là mình trong nhà tắm mở buổi biểu diễn ca nhạc cá nhân? Tôi còn chưa thực sự biểu diễn trong một thời gian?

“Thì ướp cho thấm vị hơn.”

Anh phá lên cười, nghiêng người qua ngửi: “Hương vị đượm hơn.”

Tôi “…”

Lúc trước anh còn chú ý, sữa rửa mặt, sữa tắm của tôi với anh khác nhau, sau thì anh cứ qua loa dùng chung của tôi. Sau khi nghe mùi sữa tắm của tôi trên người anh rất thơm, tôi trêu anh: “Sao mặt anh đỏ bừng lên vậy? Giống bị người ta trêu ghẹo vậy? Anh tắm rửa lâu vậy, làm gì bên trong đấy? Soi gương à? Xoa bong bóng?...”

Anh suy nghĩ hai giây, hỏi tôi: “Có phải trình tự của em bị đảo lộn không?”

Không hề có tình thú…

Lúc anh trêu đùa tôi thì là hình thức yêu đương??

Tại sao tới tôi trêu anh thì bị chuyển qua hình thức cha mẹ giáo dục con cái?

367. Hai chúng tôi đều bị thúc giục sinh con, ông bà ngoại, ba mẹ anh, ba mẹ tôi cũng không buông tha.

Hai chúng tôi thảo luận, tôi hiến kế: “Chúng ta chơi kéo búa bao đi, ai thua người đó giả bệnh.”

Từ tiên sinh liếc mắt nhìn tôi hỏi: “Nếu anh thua thì giả bệnh gì?”

“Vô sinh cũng được…” ý kiến này không hay lắm… lanh mồm lẹ miệng rồi…

Anh lạnh lùng: “Chỉ số tiểu cầu của em thế kia, đừng nói sinh, chỉ cần có chấn thương bên ngoài nặng là phải vào ICU theo dõi.”

Cũng đúng nhỉ.

Nhưng tôi lại không thể nói với mẹ rằng tôi sinh con thì có thể khó giữ được tính mạng…

Vì vậy nói với Từ tiên sinh, “Bên nhà anh thì anh nói thật là sức khỏe em không tốt, còn lý do bên em thì để em suy nghĩ lại.”

Anh dỗ dành, “Cứ nói là anh không muốn.”

Mẹ vợ anh đã có ý nghi ngờ, anh nên chấm dứt ý định đó đi.

368. Ngày thứ hai xui xẻo, buổi sáng ra ngoài không mang ví, di dộng hết tiền, nhờ Từ tiên sinh gửi bao lì xì qua. Anh gửi cho tôi với tên gọi chi-phí-“chơi”.

Bị tôi mắng cho một trận.

Buổi tối một tuần sau, tôi còn đang xem vài thứ trên máy tính, thấy anh từ nhà tắm đi ra, tôi quay đầu lại khen: “Em phát hiện gần đây anh đẹp trai hơn hẳn.”

Anh cười hỏi: “Tại sao?”

Tôi: “Không biết, có thể là muốn tình một đêm.”

Anh vui vẻ cười nói: “Dễ thôi.”

Tôi: “Chi-phí-“chơi” ngày mai trả anh, đêm nay tạm ghi nợ.”

Anh nhịn cười: “Cũng được, giá cả tùy em.”

Hai vợ chồng thần kinh… 
 
Chương 77


369. Bạn nhỏ trong nhà đã bước vào thời kỳ nổi loạn, kén ăn, không ăn rau. Mẹ phàn nàn là do chị quá cứng rắn với con nên thằng bé không còn đáng yêu như lúc nhỏ.

Cuối tuần thằng bé đến nhà, sáng sớm tôi lười ra ngoài mua bữa sáng nên nấu trứng gà, luộc tôm, có măng ngâm sẵn, nấu cháo ăn sáng.

Thằng bé nhìn trứng gà nói: “Con chỉ ăn lòng trắng, không ăn lòng đỏ.”

Tôi dạy dỗ: “Con nít không được kén ăn.”

Miệng thằng bé thật sự không thua kém mẹ, “Con không ăn lòng đỏ trứng, con sẽ không ăn lòng đỏ trứng.”

Tôi ăn lòng đỏ thay nó, Từ tiên sinh hỏi: “Vậy con đến trường thì ăn trứng thế nào?”

Nó đáp rất tự nhiên: “Chỉ có lúc ở trường con mới ăn lòng đỏ trứng.”

Tôi “…”

Từ tiên sinh buồn cười hỏi: “Vậy còn cái gì mà chỉ ở trường con mới ăn?”

Thằng bé đáp: “Con không thích ăn.”

Con nít bây giờ.

Tôi cằn nhằn với Từ tiên sinh: “Sau này có con thì anh chăm đi, tính em không chịu được sẽ đánh người.”

Từ tiên sinh đáp: “Anh sợ đến lúc đó đến anh mà em còn không tha.”

Tôi đâu phải người không nói lý lẽ, bây giờ anh tận dụng mọi cơ hội diss tôi.

370. Mỗi quý kiểm tra định kỳ một lần. Bệnh viện đông người, tôi với anh xếp hàng từ sáng sớm, ngồi trong sảnh nghe hai tiết học. Đến lượt tôi, tiết học còn chưa hết, tôi ngỡ ngàng: “Từ từ, tiết học em sắp xong rồi.”

Người ngồi bên cạnh nghe thế cười nói: “Học chăm thế sao?”

Từ tiên sinh đáp: “Chủ yếu là sợ tiêm nên muốn dời sự chú ý đi thôi.”

Tôi “…”

Đi vào phòng khám, bác sĩ nhìn hỏi: “Gần đây sức khỏe có gì khó chịu không?”

Tôi đáp khô khan, “Không ạ.”

Bác sĩ hỏi: “Theo kết quả xét nghiệm thì mọi thứ đều trong tình trạng khá tốt.”

Tôi hỏi: “Có nghĩa là không cần uống thuốc nữa?”

Từ tiên sinh: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tôi: “Có thể nghĩ một chút mà.”

Bác sĩ là một dì hơn bốn mươi tuổi, cười: “Có thể tạm dừng thuốc một thời gian.”

Tôi mừng ra mặt. Thấy tôi vui vẻ như thế, mọi người trong phòng khám đều ồ lên cười.

Từ tiên sinh: “Nhìn em thế này giống như là vợ anh mua về vậy.”

Bác gái ở cửa cười: “Quái quái mà biết đi học, cậu nên thấy đủ đi.”

Lời này của ngài, tôi là vợ anh chứ không phải con gái anh…

371. Năm nay Từ tiên sinh nghỉ việc sang làm ở công ty khác. Sang công ty mới là anh bắt đầu đi công tác, nửa năm đều ở xa nhà. Tôi thương lượng với anh: “Khi nào anh đi em sẽ về nhà ba mẹ ở, tiện thể ăn ké luôn.”

Từ tiên sinh: “Anh còn chưa đi mà đã không còn nhà?”

“Vậy anh ở nhà nấu cơm cho em đi, chứ không thì em ăn gì?”

Từ tiên sinh phục rồi. Trước khi đi anh cùng tôi về nhà ăn cơm, mẹ tôi, một bà mẹ vợ tiêu chuẩn, bà chuẩn bị cho Từ tiên sinh rất nhiều thức ăn, cũng tỏ vẻ anh cứ yên tâm công tác, không cần lo lắng về tôi.

Từ tiên sinh vừa đi, mẹ đã dạy bảo tôi: “Nó cũng đã ba mươi mấy tuổi, mặt mũi đẹp trai, điều kiện không tồi, con đừng có thoải mái quá như vậy được không? Con không biết bên ngoài con gái trẻ nhiều thế nào sao, đúng là không hiểu chuyện.”

Tôi hỏi: “Sẽ sao ạ?”

Mẹ: “Chờ đến lúc có chuyện thì chúng ta còn phải đi xử lý mấy con hồ ly tinh đó thay con!”

Mẹ tôi, thật sự có thể làm tôi cười chết. Không hiểu sao hình tượng Từ tiên sinh trong lòng bà không tốt thế, không ngoại tình thì cũng là chuẩn bị ngoại tình…

Buổi tối bà đi nhảy ngoài quảng trường về, phổ cập khoa học với tôi: “Kể con nghe, bên cạnh có cô bé, chồng là người nơi khác, vợ chồng son ở nhà mẹ vợ. Con rể ở ngoài làm bậy, nuôi vợ bé sinh con, hóa ra bên gia đình chồng ghét cô ấy không sinh con. Chúng ta đã khuyên bà bảo con gái nên ly hôn sớm.”

Tôi đang trò chuyện video với Từ tiên sinh, đầu bên kia Từ tiên sinh hỏi: “Vậy ly hôn chưa?”

Tôi “…”

Anh bớt nói đi, nói nhiều nữa là mẹ vợ anh cũng muốn bỏ anh đấy… 
 
Chương 78


372. Lâu rồi tôi không đọc sách, Từ tiên sinh không có nhà, mỗi ngày trước khi ngủ tôi sẽ đọc sách một tiếng. Rất nhiều sách trước kia mua chưa đọc hết, mẹ tôi cứ nói đừng có làm như chuột dọn kho, đem đồ trong nhà dọn về bên nhà tôi.

Bà luyến tiếc trong nhà không còn dấu vết chúng tôi. Cha mẹ luôn như vậy, càng ngày càng dựa dẫm vào tôi.

Có thời gian tôi cực kỳ thích văn của vài người, có người viết văn như hùng biện, tựa như tay thượng đế, người bình thường không thể nào bắt kịp.

Trước nay tôi không phải là người thông minh, quá lắm thì được xem như cần cù. Bao nhiêu năm qua tôi không dám chểnh mảng. Vì vậy từ nhỏ tôi đã hâm mộ những đứa trẻ thông minh, họ như không cần quá nỗ lực là đã có được thành tích tốt, là có thể có tương lai sáng lạn, chỉ vì họ thông minh.

Sau này trưởng thành, biến thành kinh nghiệm sống, sẽ khen người ta là trời sinh tốt số.

Từ tiên sinh phản bác tôi nói không có người thông minh, chỉ là họ sử dụng đầu óc một cách ung dung bình thản. Tôi từng vì học thi mà có lúc nửa tháng mỗi ngày ngủ không đến bốn giờ, không dám lơi lỏng.

Sau này tôi bình thường trở lại, thời niên thiếu không phải tôi không đủ ưu tú, chúng ta đều quá vội vàng, thời điểm tốt nhất đều dùng để học, đến cuối cùng khi cơ hội đến thì cũng chính là nhân sinh gặp gỡ.

373. C Quân vác bụng bầu đi dạo phố với tôi, không ngờ gặp lại bạn trai cũ của cô ấy, cô ấy còn cười thản nhiên hàn huyên vài câu với người ta. Khi đi rồi lại nói với tôi: “Mày biết không, lúc đầu tao thực sự muốn giết hắn ta. Hắn ngoại tình. Trước đó là tao theo đuổi hắn ta, chính là loại chịu trăm cay ngàn đắng bơi vào ao cá anh, không bao giờ tưởng tượng được anh lại chính là kẻ bắt cá bằng lưới.”

Tôi cười to.

C Quân làu bàu: “Haiz, mày là đồ cứng đầu không có kiến thức, vòng bạn bè chỉ có ba loại. Đừng có cười. Nghe tao nhiều chuyện một chút.”

C Quân cho dù có là bà lão 80 thì vẫn là một bà lão vui vẻ, sự trẻ trung toát ra từ trong gien.

Tôi xách đồ cho cô ấy, nghe cô ấy bà tám, đến lúc Đào Hoa Quân tới thì chúng tôi đã ngồi trong quán ăn.

Đào Hoa Quân đã liên lạc với em họ một cô bé trong công ty tôi. Tôi cũng không rõ, sao anh ta lại nhảy từ cô bé đó đến em họ người ta.

Đào Hoa Quân đến thì làu bàu: “Từ khi mấy cô cưới rồi thì tám chuyện không thèm tìm tôi nữa à? Tôi là loại người không đứng đắn sao?”

C Quân than thở: “Tìm anh lại phải mất công kiếm vợ cho anh, tôi đã mang thai đứa thứ hai rồi, làm gì còn tâm tư tìm vợ cho anh.”

Đào Hoa Quân bất lực: “Cô nói không giữ lời, cô nhìn Thanh Thanh giới thiệu mấy cô bé cho tôi này.”

Tôi “…”

Chàng trai trẻ, như thế không tốt.

Đào Hoa Quân nhỏ hơn tôi hai tuổi, chưa có ý định kết hôn nên cảm thấy việc kết hôn rất phiền phức.

Tôi với C Quân nói đùa với nhau, cũng không thúc giục anh ta, mỗi người có quỹ đạo riêng của mình.

374. Đến kỷ niệm ngày cưới, rốt cuộc Từ tiên sinh nghỉ phép quay về. Năm nay sao một trận ốm thì sức khỏe bà ngoại anh không được tốt, tôi với Từ tiên sinh đi thăm bà. Bà trìu mến nói: “Bà đã già thế này, đi sớm đi muộn không có gì khác biệt.”

Mẹ anh tiện thể góp lời: “Bà ngoại chỉ chờ gặp con của con.”

Tôi “…”

Từ tiên sinh cũng không đáp lời, cười nói với bà ngoại: “Chờ đến cuối năm con đi công tác về sẽ đưa bà đi du lịch.”

Bà ngoại cười tít mắt.

Tiểu Hề đã học lớp một, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà cố.

Cả nhà ăn cơm, mẹ Từ tiên sinh lại hỏi chuyện con cái.

Từ tiên sinh trả lời thẳng: “Hiện giờ con không có ở nhà, đợi nửa năm sau ổn định rồi nói sau. Nuôi dạy con là việc khó khăn, phải có sự chuẩn bị đầy đủ.”

Mẹ anh như muốn nói sẽ giúp chúng tôi trông con. Từ tiên sinh không đợi bà lên tiếng đã nói: “Mẹ đã lớn tuổi, chúng con không thể cho mọi người bận tâm.”

Từ khi cưới đến nay, tôi hài lòng nhất là việc tôi với mẹ Từ tiên sinh tuy không đồng quan điểm với nhau nhưng chưa bao giờ khó chịu không vui.

Cuộc sống cho chúng tôi rất nhiều sự dẫn dắt.

Buổi tối trên đường về nhà, Từ tiên sinh nói với tôi về những mâu thuẫn trong cuộc sống cũng như con đường tương lai.

Tôi mỉm cười, không quan tâm.

Muốn nói với anh, con đường xa nhất tôi từng đi qua chính là từ trái tim tôi đến trái tim anh.

- --Hết---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom