Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 20


Kỳ thật khi mùi than bay tới đuôi thuyền, Lê Giang cũng đã ngửi thấy, chẳng qua hắn chỉ cho rằng nữ nhi đang đun nước ấm, căn bản hắn chẳng bao giờ ngờ được rằng nữ nhi luôn ngoan ngoãn nghe lời của hắn lại dám cãi lời, đi nấu mấy con cua ‘có độc’ kia.

Một nén nhang sau, làn khói từ đầu thuyền dần dần tiêu tán, sau đó trong không khí truyền tới từng đợt mùi tanh.

Lê Giang ngửi được, lại cẩn thận ngửi lại lần thứ hai, sau khi xác định được đây là mùi truyền tới từ đầu thuyền, hơn nữa cả nửa ngày rồi vẫn không thấy nữ nhi nói tiếng nào, trực giác báo cho hắn biết có chút không ổn.

“Tương Nhi?”

“Ưm……”

Trong miệng Lê Tường vừa mới cắn một miếng gạch cua, vừa nóng vừa thơm. Phải nói là, nàng sống tới từng tuổi này rồi nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng được cắn một miếng gạch cua lớn như vậy, nàng cảm động muốn phát khóc.

“Tương Nhi, ngươi!!!”

Một màn trước mắt, quả thực đã làm cho Lê Giang sợ ngây người, trong lòng hắn chợt dâng lên nỗi sợ hãi to lớn.

“Mau mau mau, nhổ ra!”

Hắn trực tiếp lao lên cướp lấy con cua trong miệng nữ nhi, vội vàng ném ngay xuống hồ, lại chuẩn bị moi những phần còn lại từ trong cổ họng nữ nhi ra. Hành động của hắn làm Lê Tường sợ tới mức vội vàng nuốt hết tất cả đồ ăn trong miệng.

“Phụ thân, ngươi đừng sợ, cái này không có độc! Thật sự!”

“Nói bậy! Kinh nghiệm do lão tổ tông truyền xuống không thể sai được. Ngươi nhanh nhổ ra cho ta, đây không phải chuyện đùa đâu!”

Lê Giang đã sợ hãi tới mức mắt cũng đỏ lên, hắn sợ nữ nhi xảy ra chuyện. Lê Tường nhìn hắn gấp gáp như vậy, cũng chỉ có thể bịa bừa ra một câu chuyện.

“Phụ thân, ngươi có tin ta không? Thật sự không có độc, ta đã nhìn thấy người khác ăn. Hơn nữa hôm qua ta cũng lén lút ăn thử rồi. Ngươi xem ta đâu có bị gì.”

“Hôm qua ngươi đã ăn vụng?!”

Lê Giang giận tới mức hai tay run rẩy, chỉ là rất nhanh, hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại. Có điều hắn nghĩ rằng, nếu không phải nhà mình luôn ăn toàn canh rau xanh không có một chút thịt nào, tại sao nữ nhi nhà hắn thèm thịt tới nỗi phải mạo hiểm ăn cua lông? Nói đến nói đi, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu kẻ làm phụ thân như hắn.

“Tương Nhi, ngươi hãy nói thật cho cha nghe, thật sự thân thể của ngươi vẫn bình thường? Không có một chút không khoẻ nào?”

“Không có, thật sự không có. Ta không hề nói dối. Phụ thân, ngươi còn không tin ta sao?”

Lê Tường hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn về phía hai con cua nàng vừa vớt được, lại cầm lòng không đặng mà nuốt nuốt nước miếng, còn thử dụ dỗ: “Phụ thân, mấy con cua lông này thật sự rất thơm, lại rất ngon, nếu không ta bẻ cho ngươi một con nếm thử?”

“……”

Lê Giang trầm mặc một lát. Hắn nghĩ nữ nhi cũng đã ăn, vậy hắn sợ gì mà không dám ăn chứ.

“Lấy một con cho ta nếm thử.”

“Được rồi!”

Lê Tường chọn một con cua mẹ lớn nhất, ước lượng trên tay cũng được trên dưới ba lạng, đúng là một con cua béo mập. Vừa bẻ lớp vỏ bên ngoài ra, đã thấy bên trong toàn là trứng cua màu vàng.

Nàng gạt bỏ tất cả mang, tim và dạ dày của cua trước khi bẻ nó thành hai nửa và đưa cho phụ thân.

Không thể không nói, con cua này khi nấu chín nhìn thật khác biệt so với khi còn sống. Hiện giờ, toàn thân nó có màu đỏ rực, vừa nhìn đã thấy vui mắt, thoạt nhìn có cảm giác thèm ăn hơn nhiều so với bộ dáng đen xì xì lúc trước.

Dưới sự cổ vũ của nữ nhi, Lê Giang cũng quyết tâm thử cắn một miếng vào lớp gạch cua màu hồng. Gạch cua vừa vào miệng, hắn đã không kìm nổi mà mở lớn hai mắt.

Thật sự là quá thơm!

Thơm hơn tất cả những món ăn hắn từng nếm trong suốt mấy chục năm tuổi đời!

“Phụ thân, ngươi lại nếm thử lớp thịt cua màu trắng trong lớp vỏ ngoài kia đi. Trực tiếp cắn là được, ăn thịt xong thì nhổ lớp vỏ ra.”
 
Chương 21


Lê Tường vừa dạy phụ thân, vừa bẻ ra một con để tự thưởng cho mình. Mấy con cua mẹ trong đám cua nàng vớt được đã nối đuôi nhau chui vào bụng cả rồi, hiện giờ trên tay nàng là một con cua đực.

Vừa tách phần thân ra, nhìn vào bên trong đã thấy lớp gạch cua trắng nõn, cắn một cái, cảm thấy hàm răng cũng tràn ngập toàn gạch cua, sánh vô cùng, thơm muốn chết.

Trời đất ơi, nàng quá thoả mãn rồi.

Ở thời hiện đại, có chứng bệnh dị ứng treo trên đầu, cho nên ngay cả khi nàng l.i.ế.m một miếng thịt lũ giáp xác thôi, toàn thân nàng sẽ nổi mẩn đỏ, sau đó ngứa ngáy liên tục, nếu nghiêm trọng hơn một chút còn rơi vào tình trạng hô hấp khó khăn.

Vì lẽ đó, từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng được nếm thử hương vị của con cua. Hôm nay mới biết, phải nói là…

Ô ô ô…… Quá thơm, thơm tới mức nàng cũng muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình vào bụng.

Lê Tường vừa ăn vừa lặng lẽ ngắm Sông An Lăng, trong mắt đều là thứ ánh sáng đầy mùi vị tham lam.

Cả con sông lớn như vậy, nhưng chưa một người nào dám vớt mớ cua lông này, vậy dưới làn nước kia, đang ẩn chứa bao nhiêu con cua mỹ vị đây……

Đôi phụ thân nữ nhi ăn một trận ngấu nghiến, một hơi gặm sạch sẽ tất cả những con cua vớt lên được.

“Tương Nhi, không nghĩ tới cua lông lại ngon như vậy, buổi chiều hôm nay ta và ngươi lại vớt lên một ít, mang chúng đi bán.”

“Bán không được đâu. Phụ thân, ngươi ngẫm lại bộ dáng lo lắng lúc ngươi nhìn thấy ta ăn con cua xem. Mọi người cũng sẽ lo lắng giống như ngươi. Cho nên mới nói, chẳng có ai chịu mua đâu.”

Lời nữ nhi nói, phảng phất như một chậu nước lạnh dội tắt nhiệt tình mới nhen nhóm trong lòng, cũng làm Lê Giang lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy, mọi người đều cho rằng cua lông có độc, khẳng định chẳng ai mua cả, cho dù bọn họ vớt lên cũng không bán được.

“Tính toán làm chi! Bọn họ không ăn, chúng ta mang về tự mình ăn, hương vị của thứ này thật là thơm, chắc chắn nương ngươi cũng thích ăn.”

“Nương lại không được ăn nhiều. Trước kia ta có nghe người ăn cua lông nói, loại cua lông này có tính hàn, nữ nhân không được ăn nhiều. Hơn nữa, thể chất của nương không hợp với những đồ có tính hàn.”

Lê Giang gật gật đầu, ghi nhớ tất cả những điều nữ nhi nói vào trong lòng.

“Vậy ngươi cũng nên ăn ít một chút.”

“……”

Thôi xong, đã vác đá lên đập chân mình rồi.

Lê Tường cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng nàng chẳng có cách nào để phản bác cả, đúng là nữ hài tử nên ăn ít một chút. Đặc biệt là nguyên thân với thời gian dài sinh hoạt trong hoàn cảnh hơi nước dày đặc.

Trong cơ thể này đã bị nhiễm hàn khá sâu, khiến cho vài ngày trong tháng kia, đau đớn tới mức không thể xuống khỏi giường.

Nàng tự tin mình sẽ kiêng được những thứ này. Với lại, không được ăn cua, nhưng vẫn còn tôm, còn ốc mà, kiểu gì nàng cũng thoả mãn được cơn thèm ăn trong bụng.

“Cha, chờ lát nữa khi gặp được mấy người Cừu thúc, ngươi bảo bọn họ để lại hết cua lông cho ngươi nha.”

Đang muốn quay về đuôi thuyền, nghe vậy Lê Giang ngừng chân lại một chút.

“Hử? Ngươi muốn nhiều như vậy làm cái gì? Không phải ngươi đã nói ngươi nương không được ăn nhiều sao?”

“Đúng vậy, nương không được ăn nhiều. Phụ thân, ngươi cứ giúp ta gom lại một chút đi, ta mang nó về là có việc khác, chuyện này nếu làm tốt, khẳng định sẽ bán được tiền!”

Đại khái là giờ phút này trong đôi mắt của Lê Tường ánh lên vẻ tự tin nồng đậm, đã lây nhiễm qua cho Lê Giang, khiến cho phụ thân nàng chẳng hỏi thêm điều gì, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Suốt một buổi trưa, đôi phụ thân nữ nhi đồng tâm hiệp lực, lại vớt lên được không ít cá, cua lông cũng khá nhiều, có bảy, tám con khá to, ước chừng mỗi con cũng được ba bốn lạng, niềm vui ngoài ý muốn này khiến Lê Tường sung sướng muốn phát điên lên rồi.
 
Chương 22


Cua lớn chừng này đã xem như không tồi, nếu mang tới hiện đại, chắc chắn một con cũng bán được với giá hai, ba mươi khối, hơn nữa, cua càng lớn lại càng đắt.

Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, tạm thời không thể ngang nhiên bán cua trên thị trường được, chỉ có thể tìm một lối tắt.

Nàng đã tính toán cứ tạo ra tương mỡ cua và tương gạch cua trước.

Tương mỡ cua và tương gạch cua là hai món đồ ăn được mở rộng ra từ những nguyên liệu trên thân cua.

Món trước chỉ cần lấy ra gạch cua, lại bỏ vào thêm chút nguyên liệu khác là hoàn thành, còn món sau cũng với nguyên liệu như thế nhưng phải bỏ thêm vào thịt cua nữa. Tới khi thành phẩm, mỹ vị của nó mê hoặc tới mức khiến những hài tử cũng phải kêu khóc đòi ăn.

Làm một người đầu bếp, đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề, nhưng từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ được nếm thử hương vị của tương mỡ cua và tương gạch cua, đúng là một thiếu sót không cách nào bù đắp được. Nói gì thì nói, có cơ hội lần này, nhất định nàng phải chế biến ra hai loại món ăn này.

Đương nhiên, bên cạnh đó, nàng phải tìm ra một lý do cực kỳ kín kẽ để giải thích vì sao nàng biết làm hai loại món ăn kia……

Lê Tường có chút đau đầu, nhìn một đống con cua trong thùng, bỗng nhiên nàng lại không còn hưng phấn như hồi nãy nữa.

“Tương Nhi, không phải ngươi nói hôm nay cần trở về sớm một chút sao, để ta đưa ngươi trở về trước, sau đó mới đi bán cá.”

“A! Đúng rồi, ta muốn về sớm một chút hầm tim heo. Phụ thân, ngươi đưa ta qua con lạch kia là được, ta sẽ tự trở về.”

Trong đầu Lê Tường có ký ức, kỳ thật đường từ nhà nàng tới trấn trên cũng không xa, chỉ là trên đường có một con lạch, nếu không muốn lội xuống nước, vậy mọi người cần phải đi vòng thêm một quãng khá xa nữa mới tìm được cầu để đi qua, vòng đi vòng lại, tính ra cần ít nhất hơn nửa canh giờ. Nhưng chỉ cần vượt qua được con lạch đó, vậy sẽ rất nhanh tới nhà nàng.

“Không đưa ngươi về tận nhà, ta không sao yên tâm được. Dù sao cũng chỉ là một đoạn đường nhỏ, đâu có xa.”

Người làm phụ thân đâu thể yên tâm cho nữ nhi như hoa như ngọc nhà mình một mình đi trở về chứ? Dù sao hắn cũng nhất quyết không chịu. Lê Giang vẫn quyết tâm đưa nữ nhi đến tận nhà mới quay đầu đi tới bến tàu trấn trên.

“Tương Nhi, ngươi đây là cái…… Cua lông?!”

Quan thị có chút tò mò, ngồi xổm xuống nhìn trong chốc lát, lúc ấy mới cất tiếng hỏi: “Không phải thứ này có độc sao? Ngươi mang về nhiều như vậy làm gì?”

“Đương nhiên là nấu món ăn nha, chẳng qua hiện tại nguyên liệu trong nhà chúng ta không được đầy đủ, ta quyết định nuôi chúng nó thêm hai ngày nữa mới ra tay.”

Muốn làm tương mỡ cua còn phải đi mua rượu vàng và mỡ béo, kiểu gì thì kiểu hôm nay cũng không thể làm được.

Lê Tường đặt mấy con cua qua một bên rồi đậy nắp lại, tiếp theo nàng xoay người tới nhà bếp kiểm tra tim heo phổi heo. Tuy nương cắt hơi dày một chút, nhưng công đoạn ngâm lại làm không sai, cơ hồ đã không còn nhìn thấy tơ máu.

“Nương, ta nhớ rõ trong nhà có hạt sen, ngươi để chúng ở đâu rồi? Ta cần dùng một chút.”

“Hạt sen sao? Để ta đi lấy cho ngươi.”

Quan thị có trí nhớ khá siêu phàm, rất nhanh sau đó bà đã mang một cái túi từ trong nhà đi ra.

“Hạt sen có chút đắng,Tường Nhi, ngươi muốn dùng thứ này để nấu canh sao?”

Lê Tường gật gật đầu, sau đó kiểm tra hạt sen trong túi. Cũng không tệ lắm, hạt sen được bảo quản rất tốt, không bị mốc meo hay biến thành màu đen.

“Nương, ngươi nghỉ ngơi đi thôi, để ta tới làm cơm chiều.”

Buổi tối hầm một bát canh tim heo hạt sen, lại chiên một đĩa gan heo, chưng chút ngô là đủ rồi. Nhưng bữa cơm này hơi có chút xa xỉ, có khi lại khiến nương đau lòng một trận cho mà xem.
 
Chương 23


Lê Tường nhìn thân thể nhỏ bé của mình một chút, lại nghĩ tới bộ dáng yếu ớt chỉ sợ ra gió sẽ bị nó thổi bay đi mất của nương, chút d.a.o động trong lòng nàng lập tức đã kiên định trở lại.

Ngẫu nhiên cải thiện thức ăn một chút vẫn rất cần thiết. Có lẽ trước đây cơ thể của nương yếu ớt một phần do bệnh tật trước kia, nhưng cũng có một phần không nhỏ chính vì khẩu phần dinh dưỡng hàng ngày không đầy đủ.

Thông qua một ví dụ nho nhỏ này, cũng khiến nàng sâu sắc hiểu được câu nói: thân thể khoẻ mạnh mới là điều quan trọng nhất.

“Haizz……”

Suy cho cùng, trong nhà nàng vẫn còn quá nghèo, phải nhanh nhanh nghĩ ra cách kiếm tiền thôi.

Lê Tường vừa cân nhắc sau khi chế biến xong tương mỡ cua, nàng sẽ mang nó đi bán như thế nào, vừa tay chân lanh lẹ mang tim heo phổi heo đang ngâm trong nước lấy ra.

Tim heo thái hơi dày, cắn vào miệng sẽ bị dai, không ngon mấy. Cho nên nàng phải xắt lại chúng cho mỏng hơn một ít, sau đó luộc sơ qua, rồi bỏ nó cùng hạt sen cho vào bình gốm, thêm hai mảnh gừng lại đổ vào chút nước, tiếp theo mới đun trong lửa lớn, chờ tới lúc nước sôi mới chỉnh bớt lửa, tiếp tục hầm trong lửa nhỏ thêm một khoảng thời gian nữa là được.

Gan heo cũng bị cắt hơi dài, nhưng độ dày này lại phù hợp để chiên, nếu để quá mỏng ngược lại sẽ đánh mất hương vị vốn có của nó. Lê Tường không thèm động tới chỗ gan ấy, nàng chỉ cắt chút gừng băm nhỏ thêm muối rồi trộn chúng cùng đống gan heo kia, những thứ này có tác dụng khử mùi tanh rất tốt.

Chờ tới khi canh hầm không sai biệt lắm, gan heo và ngô đã chuẩn bị xong xuôi, phụ thân nàng cũng trở lại.

Nhìn thấy một món đồ ăn và một món canh vô cùng xa lạ đang đặt trên bàn, phu thê hai người đều có chút ngây ngốc, một lúc lâu sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Bày ra mâm cơm phong phú như vậy.

Chỉ là từ những món ăn thơm ngon mê người trên bàn, hai người bọn họ không cách nào tin tưởng nổi, một món canh và một món đồ ăn trên bàn kia lại được chế biến từ chỗ nguyên liệu từ nội tạng heo cực kì tanh tưởi ngày hôm qua.

“Nương, hai người sẽ không trách ta chứ? Gan heo tim heo đều không bảo quản được lâu, cho nên ta đã nấu chúng trước. Ta nghĩ đã nấu canh nhưng không thể nấu cháo, vậy chỉ còn cách chưng ngô thôi……”

Lê Tường càng nói thanh âm càng nhỏ, nhưng lại khiến phu thê Lê Giang cảm thấy thật áy náy.

“Không đâu không đâu, hai người chúng ta đâu có trách ngươi. Ta và phụ thân ngươi đã muốn ăn một bữa thịnh soạn như vậy từ lâu rồi. Nhà ta đã lâu rồi chưa được ăn một bữa như vậy, ngẫu nhiên thưởng thức một lần cũng không sao cả.”

Quan thị lập tức cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng gan heo.

“Ừm! Tay nghềTường Nhi không tồi! Gan heo này chẳng tanh chút nào, bên ngoài chỉ hơi rắn rắn một chút lại cảm thấy cực kỳ thơm. Ăn ngon!”

“Tuệ Nương, ngươi uống canh này đi, canh cũng không tồi đâu! Tim heo ăn vào cực kỳ giống thịt, ngon tới mức ta không muốn ngừng lại.Tường Nhi nhà ta rất giỏi giang.”

Phu thê hai người không hề diễn kịch. Lúc ban đầu đúng là bọn họ có một chút suy nghĩ muốn khen ngon để an ủiTường Nhi, nhưng khi nếm thử mới biết, những món ăn này ngon vô cùng.

Hai người bọn họ khen khiến cho mặt Lê Tường cũng có chút đỏ. Chẳng có chuyện nào làm Lê Tường vui vẻ hơn chuyện trù nghệ của mình được người khác công nhận.

Toàn gia vui vui vẻ vẻ ăn xong cơm chiều, thời điểm chuẩn bị rửa chén nàng nhìn thấy trong bình gốm còn dư lại không ít canh, vốn dĩ đang muốn để dành đến ngày mai lại uống, kết quả khi chuẩn bị ra bờ sông, nàng lại thay đổi suy nghĩ này.

Tối hôm qua Ngũ lão tứ cũng tới vị trí đó giặt quần áo, đoạn sông đó lại vắng vẻ như vậy, dù nàng mang một chén canh qua bên đó, cũng chẳng ai trông thấy đâu.
 
Chương 24


Lê Tường lại đơn giản nghĩ rằng, cho dù ăn no rồi nhưng uống thêm một chút canh vẫn được.

Chỉ cần hắn ăn canh, vậy mọi chuyện cũng dễ nói hơn rồi……

Lê Tường đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta lạnh nhạt từ chối. Dù sao một lần không được thì hai lần, ba lần, dù bị người ta nghĩ da mặt dày, nàng cũng nhất quyết muốn Ngũ lão tứ dạy nàng biết chữ cho bằng được.

Nàng lặng lẽ trở về múc một chén canh, tránh đi phụ thân và nương, sau đó mới đi ra bờ sông. Lạ một điều là, lúc nàng còn đang không biết nên mở lời như thế nào thì Ngũ lão tứ lại chủ động mở miệng hỏi nàng.

“Tìm ta có việc gì ư?”

“Đúng, ta có chút chuyện.” Lê Tường đến gần hai bước, đưa bát canh cho hắn.

“Hôm nay ta mới nấu canh tim heo hầm hạt sen, hương vị cũng không tệ lắm, ta mang qua đây một chén, ngươi nếm thử xem sao?”

Không có chuyện gì tự nhiên tốt như vậy……

Ngũ lão tứ cũng không ngốc, hắn biết khẳng định là nha đầu này có chuyện gì đó muốn nhờ hắn làm.

“Ta không uống canh, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”

Thấy người ta đã dứt khoát như vậy, Lê Tường cũng không ngượng ngùng thêm nữa, nàng dứt khoát nói ra mục đích của mình.

“Tứ ca, ta muốn ngươi dạy chữ cho ta.”

“Cái gì? Biết chữ? Ta không nghe lầm chứ?”

Ngũ lão tứ ngoáy lỗ tai, trưng ra vẻ mặt không thể tin tưởng.

“Không nghe lầm đâu, đúng là ta muốn ngươi dạy ta học chữ. Chẳng lẽ có quy định cô nương không được học chữ hay sao?”

“Vậy thì không có, chỉ là ngươi muốn học biết chữ làm gì? Mỗi ngày ngươi đều đi theo Đại Giang thúc vòng qua vòng lại trên sông, biết chữ có ích lợi gì đâu?”

Lê Tường: “……”

Biết chữ có tác dụng rất lớn mà.

“Tứ ca, ngươi cứ dạy cho ta đi, ta cũng không muốn chiếm của ngươi bao nhiêu thời gian, trong khoảng thời gian buổi sáng, khi ngươi đi thuyền lên trấn trên, tiện thể dạy ta mấy chữ là được.”

“Chỉ chốc lát buổi sáng thôi sao? Ngắn ngủi như vậy có thể học được bao nhiêu chữ?”

Ngũ lão tứ nhớ tới quãng thời gian trước, hắn phải phí không biết bao nhiêu tiền bạc, lại học tới hai năm mới biết được một chút chữ.

Tiểu nha đầu này suy nghĩ quá đơn giản. Chẳng qua mỗi ngày hắn đều ngồi thuyền nhà nàng lên bến tàu, cũng được Đại Giang thúc quan tâm không ít. Hiếm khi được một lần tiểu nha đầu này qua nhờ vả, nếu từ chối kể ra cũng không tốt lắm.

“Như vậy đi, hiện tại ta dạy ngươi hai chữ, buổi sáng ngày mai nếu ngươi có thể viết lại rõ ràng, ta sẽ tiếp tục dạy ngươi.”

Nghe được lời này, hai mắt Lê Tường tỏa ánh sáng, nàng lập tức vui sướng gật đầu. Nàng đâu phải một tiểu hài tử không có chút cơ sở nào. Chỉ là nhớ hai chữ thôi mà, đúng là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Kết quả……

“Này…… Đây là cái chữ gì?”

Lê Tường trơ mắt nhìn hắn viết ít nhất 60 nét! Có hai chữ mà hơn 60 nét bút! Hơn nữa hai chữ này khác hẳn những chữ phồn thể trong trí nhớ của nàng.

“Hai chữ này, đọc là Thừa Phong, là tên của ta.”

“Thừa Phong…… Hử? Tên của ngươi?”

“Ừm. Hừ, là ta tự mình đặt tên cho bản thân mình. Về sau đừng gọi ta là tứ ca nữa, ta không có huynh đệ tỷ muội. Chịu khó nhớ đi, sáng mai ta sẽ qua kiểm tra ngươi.”

Ngũ lão tứ, a không đúng, Ngũ Thừa Phong rất sảng khoái cầm chén canh trên tay Lê Tường lên uống lên hơn phân nửa. Lúc này mới mang theo mớ quần áo ướt của hắn về nhà.

Thừa Phong……

Từ cái tên cũng có thể nhận ra khát khao muốn rời khỏi cái nhà kia của hắn. Chẳng qua đây là chuyện của nhà người ta, không có liên quan gì tới nàng hết.

Lê Tường nhíu nhíu mày, lần này đúng là một thử thách lớn với nàng. Bởi vì chữ này quá phức tạp, trời lại nhanh tối, cho nên nàng phải mau chóng nhớ kỹ từng nét bút sau đó về nhà luyện tập.

Chẳng lẽ chữ viết của Nước Vạn Trạch này đều nhiều nét như vậy sao, đúng là quá khó nhớ!
 
Chương 25


Mắt thấy trời càng ngày càng đen, phu thê hai người Lê Giang đang ở trong phòng cũng cảm thấy có chút không đúng.

Sau khi bọn họ chạy ra bờ sông tìm, đã thấy nữ nhi nhà mình đang ngồi xổm ngay đó, cầm một cái que nhỏ vẽ lung tung trên mặt đất.

“Tương Nhi, trời tối rồi, đừng chơi ở bờ sông nữa.”

Hiện giờ đầy đầu óc Lê Tường chính là hai chữ Thừa Phong kia, nàng chỉ thuận miệng lên tiếng đáp lại một câu rồi lại tiếp tục viết hai chữ kia trên mặt đất.

Phu thê hai người Lê Giang thấy nữ nhi như vậy cũng không thúc giục, chỉ cần nàng không đột nhiên biến mất là được.

Bóng lưng nhỏ nhắn đang ngồi cạnh bờ sông đột nhiên linh quang chợt lóe, sau đó nàng thầm mắng chính mình ngu xuẩn, cứ tùy tiện tìm một phiến đá lớn rồi cầm một cục viết hai chữ kia mang về nhà, không phải tốt rồi sao? Về nhà rồi muốn luyện như thế nào thì luyện. Tại sao cứ phải ngồi trên bờ sông này hứng gió lạnh chứ? Nàng thật là ngốc mà.

Đã nghĩ xong xuôi Lê Tường vội vàng chạy về nhà, tìm một phiến đá mang trở lại bờ sông chép lại hai chữ Thừa Phong trên mặt đất, kiểm tra không sai sót một nét nào, rồi mới mang nó về nhà.

Trời gần sáng, nàng lại ôn tập hai chữ kia một lần nữa, sau bao nỗ lực, cuối cùng nàng cũng có thể viết hai chữ kia rất đúng chính tả.

Lê Giang không biết chữ, nhìn thấy nữ nhi vạch tới vạch lui, lại nghĩ rằng nàng vẫn là tiểu hài tử tâm tính còn mải chơi.

Mãi cho đến khi lên thuyền, nghe được nàng nói chuyện với tứ oa, hắn mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

“Ta đã học thuộc chữ ngươi dạy ngày hôm qua rồi, ngươi nhìn cẩn thận nha.”

Lê Tường nhúng chút nước sông trực tiếp viết chữ trên boong thuyền. Hai cái chữ phức tạp ở dưới ngón tay nàng, cứ một nét lại một nét hiện ra, ngay ngắn, thậm chí còn đẹp hơn chữ hôm qua Ngũ Thừa Phong viết.

“……”

Ngũ Thừa Phong nhìn hai chữ trên boong thuyền, lại nhìn quầng thâm trên hai mắt Lê Tường, đáy lòng không tự chủ được khẽ dâng lên một tia xúc động.

Ngày thường, thật đúng là nhìn không rA Tường nha đầu lại kiên trì dẻo dai tới vậy. Kỳ thật, hai chữ Thừa Phong này, bản thân hắn cực kỳ nghiêm túc học hành cũng phải mất tới năm ngày mới học được, vậy mà nàng chỉ dùng một đêm đã có thể viết ra, còn viết đẹp như vậy.

“Tứ…… Thừa Phong, ngươi xem hai chữ này đi, có sai không?”

“Ừm, không sai.”

Ngũ Thừa Phong nói chuyện rất giữ lời, nhân khoảng thời gian thuyền đánh cá lên tới bến tàu, hắn lại dạy Lê Tường thêm mấy chữ.

Lúc này Lê Tường đã sớm có chuẩn bị, nàng cầm theo mấy thẻ trúc và mấy cục than mang theo lên thuyền. Thẻ trúc nhẹ nhàng dễ cầm dễ mở, như vậy, nàng có thể mang theo nó trong lúc làm việc, chờ khi nhàn rỗi lại lấy ra tới tiếp tục ghi nhớ.

Hôm nay nội dung bài học chính là số đếm từ một tới mười, quá may mắn bởi vì những chữ này cũng không quá khó như hai chữ Thừa Phong hôm qua. Có thể nói số đếm từ một đến mười cực kỳ đơn giản, nàng chỉ tốn non nửa canh giờ đã ghi nhớ được hơn phân nửa, viết cũng ra hình ra dáng.

Lê Giang có chút không rõ nữ nhi của hắn đang muốn làm gì.

“Tương Nhi, ngươi theo tứ oa học chữ sao?”

“Đúng rồi phụ thân, dù sao mỗi ngày hắn đều phải ngồi thuyền nhà ta, hiện giờ ta có thời gian rảnh nên muốn học vài chữ. Nếu sau này ta biết chữ rồi, vậy lần trước chúng ta cũng nhận được tin sớm hơn mà mang con cá trê vàng tới Giang phủ bán.”

“A…… Cũng đúng……”

Lê Giang cảm thấy nữ nhi nói rất có đạo lý. Hơn nữa, học biết chữ cũng không phải chuyện xấu, nếu nữ nhi đã muốn vậy cứ học thôi.

Đôi phụ thân nữ nhi lại bắt đầu bận rộn một ngày.

Bởi vì biết cua lông ăn ngon, cho nên Lê Giang đã sớm dặn dò những bằng hữu cùng đánh cá trên sông An Lăng, nói bọn họ đừng vứt cua đi, mà cứ để lại trên thuyền, chờ tới khi xẩm tối thì mang tới bến tàu cho hắn.
 
Chương 26


Tổng cộng gặp được ba bốn người, tính tính đại gia một ngày thu hoạch không sai biệt lắm, biết hôm nay đại khái có thể được nhiều ít con cua. Ít nhất cũng có được hai ba mươi cân.

Lê Tường muốn chế biến ra mỡ cua sớm một chút, vừa lúc kịp ngày đại thọ 80 của Giang lão gia tử, như vậy sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Chẳng qua hiện tại trong tay nàng không có tiền, cho nên có chút xấu hổ.

Mãi cho đến khi thuyền cập bến tàu, cuối cùng nàng mới cố lấy hết dũng khí mở miệng nói với phụ thân nàng.

“Phụ thân, ngươi có thể cho ta mượn chín đồng bối không?”

“Hử? Mượn?Tường Nhi, ngươi muốn mua cái gì?”

Với Lê gia nghèo túng, chín đồng bối cũng là một khoản tiền không nhỏ, cho dù Lê Giang rất thương yêu nữ nhi nhưng nếu không có lý do chính đáng, hắn sẽ không đưa cho nữ nhi khoản tiền lớn như vậy. Lê Tường tự nhiên cũng nghĩ tới phản ứng này của hắn, ai bảo trong nhà nàng quá nghèo.

“Phụ thân, ta muốn mua chút rượu vàng và mỡ béo, hai dạng đồ vật này có thể biến những con cua lông kia thành đồ vật có thể bán được tiền. Hiện tại nhà ta không thiếu cua lông, chỉ thiếu duy nhất hai dạng đồ vậy kia. Phụ thân, ngươi cho ta mượn một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên nữ nhi ngoan ngoãn lên tiếng cầu xin hắn, trong lòng Lê Giang trào dâng một niềm chua xót, cũng không biết tại sao, bỗng dưng hắn lại cảm động một phen, cuối cùng hắn không nói nửa lời, trực tiếp đếm chín đồng bối, rồi lấy ra bên ngoài.

Nhưng chờ tới khi hắn tỉnh táo, muốn lấy trở về, lại giật mình phát hiện nữ nhi đã sớm vác rổ lên bờ, đi nhanh như chớp, chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

“Nha đầu này thật đúng là nóng vội.”

Lê Giang chỉ có thể cười khổ an ủi chính mình, coi như quăng ít đi một lưới, để nữ nhi vui vẻ một phen cũng không sao.

Bên kia, Lê Tường vội vàng đi thẳng một đường đến tiệm thịt. Hôm nay nàng có vận khí tốt, mỡ béo trên sạp còn chưa bị bán đi. Một cân mười hai đồng bối, nàng muốn mua nửa cân. Còn thừa lại ba đồng bối, trong tay nàng hôm trước còn một đồng bối, gộp lại là bốn đồng bối, vừa vặn đủ mua nửa cân rượu vàng.

Có mấy thứ này, khi trở về nàng có thể bắt tay ngay vào việc, chờ ngày mai sẽ mang tới Giang phủ bán!

Lê Tường vui vui vẻ vẻ cầm theo chiếc rổ nhỏ về tới bến tàu, chỉ chớp mắt, nàng đã nhìn thấy Ngũ Thừa Phong vác ba bao tải đồ vật, cong eo chuyển lên xe.

Bên cạnh hắn là những người bốc xếp khác, không ít người đều lớn hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, nhưng trên vai bọn họ chỉ khiêng được một hoặc hai túi. Mồ hôi tuôn như mưa trên người bọn họ.

Ngay cả lúc xong một chuyến, đặt bao hàng hoá trên lưng xuống, nhưng một lúc sau bọn họ vẫn cong eo, chưa thể ngay lập tức thẳng lưng lên.

Nhìn cảnh này, ai nấy đều cảm thấy chua xót.

Người lao động tầng dưới chót kiếm tiền bằng cách như vậy, làm công việc nặng nhọc nhất, nhưng được số tiền lương ít nhất, gia đình nàng cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Chẳng qua, nàng còn có phụ thân và nương yêu thương, vẫn còn may mắn hơn nhiều so với Ngũ Thừa Phong.

Lê Tường thu hồi ánh mắt quay đầu lại nhìn sạp cá nhà mình, vừa vặn lúc này cũng là lúc phụ thân nàng dọn thùng, nhìn bộ dáng cũng biết hắn đã bán xong mẻ cá hôm nay.

“Phụ thân, ta đã mua xong đồ rồi.”

“Được được được, vậy chúng ta lên thuyền, nhân tiện đi ngang qua bên kia hỏi tứ oa, xem hắn có trở về ngay không.”

Lê Giang một tay xách thùng một tay cầm chậu, lại muốn đi qua cầm rổ hộ nữ nhi. Lê Tường đương nhiên không chịu, nàng vội vàng đi nhanh hơn vài bước vượt lên đằng trước.

Trở lại trên thuyền, nàng nhìn thấy phụ thân đã cùng Ngũ Thừa Phong nói mấy câu, lại nhìn thấy Ngũ Thừa Phong lắc lắc đầu, chắc là hắn chưa có ý định về cùng thuyền nhà nàng.

Không cùng thuyền nhà mình trở về, như vậy hẳn là hắn định đi bộ về nhà.
 
Chương 27


Nói thật ra, vào lúc xẩm tối, phải can đảm lắm mới dám đi qua con đường nhỏ băng qua rừng kia.

Thiếu niên mười bốn tuổi này, chẳng hề giống thiếu niên mười bốn tuổi chút nào.

“Tương Nhi, chúng ta đi thôi. Đêm nay tứ oa muốn tới nhà đốc công uống rượu, dường như tối hắn sẽ không về.”

“A???”

Đêm không về ngủ, khẳng định lão nương nhà hắn sẽ mắng muốn lật trời cho mà xem ……

Chỉ cần tưởng tượng ra tiếng mắng sắc nhọn kia của Kiều thẩm, Lê Tường đã không kìm chế được mà rùng mình một cái.

Chờ về sau nàng kiếm được tiền, nhất định phải dọn đến thị trấn, cách thật xa gia đình đối diện kia. Cho dù không thể dọn đi, cũng phải xây một cái tường vây thật cao, cũng xây thêm hai bức quây kín sân nhà nàng lại, xem bà ta còn trộm rau kiểu gì.

Chỉ là muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, kiểu gì cũng phải đi kèm với tiền. Hiện nay tất cả tiền của nàng đều trông cậy cả vào mấy con cua lông kia.

Rất nhanh, đôi phụ thân nữ nhi đã trở về nhà.

Hôm nay họ mang về hai thùng đựng đầy cua, cộng thêm chỗ cua hôm qua, ước chừng cũng được hơn bốn mươi cân.

Lê Tường nhờ nương cầm một cái bình gốm to một chút đổ vào trong một chút nước, lại cho vào một tầng sỏi nhỏ, sau đó nàng tự mình đi lấy cỏ khô, quấn quanh người những con cua đó rồi bỏ vào bình gốm hấp.

Cứ như vậy, hấp một bình lại một bình.

Trước kia phu thê hai người Lê Giang chưa từng được ăn cua lông, nghe nữ nhi nói nàng đã từng nhìn thấy người khác ăn món này rồi, hai người bọn họ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tin ngay là thật. Có thể nói, bọn họ tín nhiệm nữ nhi nhà mình trăm phần trăm.

Lê Tường vừa thầm tính toán thời gian trong lòng, vừa tay chân lanh lẹ trói những con cua to đang bò lổm ngổm trong thùng.

Cơ hồ trong thùng chứa đầy những con cua lông chất lượng cực kỳ tốt, nặng trên dưới ba lạng, cho nên sức lực của chúng cũng rất lớn, nếu không lấy chân dẫm lên từng con để buộc, có đôi khi dùng hai tay cũng chẳng giữ yên được đám cua này.

Toàn gia bận việc gần một canh giờ, mới đặt xong xuôi những con cua được chưng đỏ rực lên mặt bàn trong phòng. Lúc này đã chuyển qua công đoạn tỉ mỉ và chậm rãi.

Lê Tường đi tước mấy thanh trúc, kích thước mỗi thanh chừng một cái thìa để lọc thịt cua, coi như tạm dùng được. Những con cua đỏ au chất đầy trên bàn đang chờ người một nhà lọc sạch sẽ cả gạch cua lẫn thịt.

Vì thế nàng rất cẩn thận mang tới một chậu nước sạch cho cả nhà rửa đôi tay trước khi bắt đầu làm việc.

Có nàng dẫn đầu vừa thực hành vừa dạy, phu thê hai người Lê Giang chỉ hơi chút luống cuống tay chân ở vài con đầu tiên, nhưng rất nhanh sau đó hai người đã hiểu rõ ràng trình tự, bắt đầu lọc thịt vừa nhanh lại vừa sạch sẽ.

Người một nhà lọc càng ngày càng nhiều, dường như cả căn phòng đều tràn đầy hương vị của những con cua đã được nấu chín, sau đó không biết từ nơi nào, chỉ biết những con mèo hoang đều gọi nhau tới, vây quanh nóc nhà bọn họ, kêu meo meo không ngừng.

Lê Tường nghĩ một chút, sau đó cô quyết định hé lộ bí mật trù nghệ của mình cho phụ thân và nương biết. Rốt cuộc sau này nàng sẽ dựa vào tay nghề để kiếm tiền, cho nên sớm hay muộn đều phải nói rõ.

“Phụ thân, nương, các ngươi còn nhớ rõ ngày ấy khi ta rơi xuống nước, lúc trở về đã bị hôn mê không?”

Quan thị sửng sốt, gật đầu nói: “Đương nhiên ta còn nhớ rõ.Tường Nhi, nếu ngươi vẫn còn chỗ nào đó chưa thoải mái thì nhanh nói ra nha?”

“Không có, không có, ta chỉ muốn kể một chuyện. Lúc đó, sau khi ta rơi xuống nước, đã mơ thấy một lão đầu, hắn nói cái gì mà ta có tuệ căn, muốn truyền trù nghệ cho ta.”

Lê Tường vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đều an tĩnh xuống. Phu thê hai người Lê Giang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt đều lộ rõ sự mê man.
 
Chương 28


Tại sao hôm nay nữ nhi nhà họ nói chuyện kiểu gì mà mơ hồ quá!

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…… Sau đó ta tỉnh dậy nha. Nhưng lạ một điều là, khi ta tỉnh dậy, đột nhiên trong đầu có rất nhiều thực đơn món ăn. Mấy món tim heo, gan heo hôm qua, ta đều làm thử theo thực đơn trong đầu đó. Phụ thân, nương…… Các ngươi có cảm thấy ta là quái vật không?”

“Phi phi phi! Nói hươu nói vượn cái gì thế? Ngươi chính là nữ nhi của chúng ta, đâu phải quái vật? Nếu ngươi nằm mơ gặp được chuyện, vậy chứng minh vận khí của ngươi cực kỳ tốt, được lão thần tiên ban cho may mắn.”

Quan thị vừa nói vừa lấy khuỷu tay thọc vào trượng phu bên người, ý bảo hắn nhanh nói hai câu để cho nữ nhi an tâm.

Từ trước tới nay, những người bình thường bọn họ vẫn tin có quỷ thần tồn tại, thời điểm cận kề cái chết. nữ nhi nhà bọn họ gặp được chuyện kỳ lạ như vậy cũng chẳng đáng lo ngại.

Lê Giang ngầm hiểu, hắn cũng tỏ thái độ cực kỳ khẳng định, còn nghiêm túc lặp lại một lần nữa ý tứ của tức phụ.

Nghe xong lời khẳng định của hai người ấy, lúc này Lê Tường mới coi như hoàn toàn thả lỏng được.

“Nương… ta đi thái mỏng mỡ béo chuẩn bị phối liệu, ngươi và phụ thân hỗ trợ ta lọc sạch sẽ chỗ thịt với gạch cua này ra nhé.”

“Được, ngươi cứ làm việc của mình đi, rất nhanh ta và phụ thân ngươi sẽ lọc xong rồi.”

Quan thị không biết nữ nhi đang muốn làm thứ gì, vì vậy bà cũng không đuổi theo nàng hỏi thật kỹ càng tỉ mỉ. Bà chỉ yên lặng cũng trượng phu nhà mình lọc sạch sẽ những con cua kia thôi.

Hơn bốn mươi cân cua, sau khi lọc sạch thịt cũng chỉ được một chậu thịt và một chậu gạch cua nho nhỏ, nhìn thấy những thứ này, hai người đều âm thầm chảy nước miếng.

Lại nói tiếp người một nhà Quan thị cũng chưa từng được nếm thử hương vị của cua lông.

“Tương Nhi, chúng ta lọc xong rồi.”

“Tới tới!”

Lê Tường chạy nhanh như gió bay qua, rất nhanh nhẹn bưng hai chậu thịt cua gạch cua sau đó vội vàng chạy trở về. Quan thị đi theo phía sau quan sát, bà phát hiện thứ đựng trong bình gốm chính là mỡ béo vừa mua, mỡ béo đã bị chiên chảy ra không ít dầu, mùi hương phiêu tán khắp nơi.

Bà lẳng lặng đứng một bên, nhìn nữ nhi sạch sẽ lưu loát cắt hành gừng bỏ vào dầu chiên lại vớt ra bên ngoài, tiếp theo lại đổ một nửa gạch cua cho vào đó xào.

Nhìn bộ dáng nữ nhi, dường như nàng đã thuộc nằm lòng hết quy trình, nên chẳng cần kiểm tra cũng biết khi nào nên thêm rượu, khi nào nên thêm muối, một loại tự tin nói không nên lời này, phảng phất như đang khoác lên trên người nữ nhi của bà một tầng hào quanh, đẹp không bút nào tả xiết.

Nữ nhi giỏi giang như vậy, lại là do chính bà dứt ruột đẻ ra……

Quan thị âm thầm vui vẻ trong lòng, bà cũng không nán lại thêm mà xoay người muốn mang chuyện này ra chia sẻ với trượng phu, ai biết vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hắn đang thu thập sạch sẽ phần xác và chân cua trong phòng, thậm chí còn quét dọn cẩn thận mặt đất và lau sạch sẽ mặt bàn.

Có trượng phu săn sóc, có nữ nhi ngoan ngoãn, cuộc đời này của bà đúng thật là được ông trời ưu ái.

“Quan Tuệ Nương, ngươi ra đây mau!”

Vừa nghe âm thanh chát chúa kèm theo ngữ khí chẳng biết nể nang bất cứ ai kia, đã biết người vừa gầm lên một tiếng là ai.

Lê Giang cầm cây chổi lớn đứng ngay giữa đường, bày ra bộ dáng bất cứ ai cũng đừng hòng đi qau.

“Ngũ tẩu tử, tìm Tuệ Nương nhà ta có chuyện gì?”

“Chuyện gì? Chuyện gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Lão tứ nhà ta đâu, tại sao hôm nay hắn vẫn chưa trở về?”

Nhìn bộ dáng muốn qua Lê gia đòi người của Kiều thị, Lê Giang cảm thấy giận dữ tới mức muốn bật cười.

Hôm nay hắn vừa trở về, đã vội vàng giúp nữ nhi lọc thịt và gạch cua, đúng là hắn đã sơ sẩy quên không qua nhà bên đó thông báo.
 
Chương 29


Cho dù ông có quên đi nữa, nhưng sắc mặt Kiều thị này cũng quá khó coi rồi, rõ ràng là bà ta đang nhớ nhung tiền công trong tay tứ oa chứ cũng chả phải tốt lành gì.

“Hôm nay tứ oa tới nhà đốc công uống rượu, có khả năng buổi tối không trở về.”

Vừa nghe hết câu, Kiều thị đã nổi trận lôi đình.

“Uống rượu? Hắn đi uống rượu làm gì? Thế tiền công đâu?!”

“Tiền công của hắn, ngươi chờ hắn trở về lại hỏi, chứ ta làm sao biết chuyện đó được.”

Lê Giang vẫy vẫy cây chổi lớn trong tay, không muốn tiếp tục nói chuyện với phụ nhân đanh đá này nữa. Sau đó hắn xoay người chuẩn bị vào nhà, nhưng bị Kiều thị kéo quần áo lại.

“Có phải nhà ngươi nuốt hết tiền công của hắn rồi hay không?!”

Vốn dĩ bà ta chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ vừa dứt lời đã thấy từ trong Lê gia truyền ra từng đợt mùi hương nồng đậm.

“Hay ho quá nhỉ! Ta đã nghi ngờ rồi, chẳng trách hôm qua nhà các ngươi ăn thịt, hôm nay nhà các ngươi cũng ăn thịt, hoá ra là nhà các ngươi nuốt tiền công của lão tứ nhà ta! Nhà các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Nợ tiền của nhiều người trong thôn như vậy mà vẫn dám ăn uống thả cửa thế hả!”

Giọng Kiều thị cực lớn, khiến cho vài hộ cách đó không xa cũng nhao nhao đi ra bên ngoài xem náo nhiệt, trong đó cũng có chủ nợ của Lê gia.

Lê Giang đương nhiên không thể nhận mình lấy tiền công của Ngũ lão tứ, hắn chỉ có thể nói chờ khi tứ oa trở về, bà ta sẽ biết hắn không hề lấy tiền.

Nhưng Kiều thị kia căn bản không thuận theo, cũng không buông tha, bà ta hết lần này tới lần khác gào lên hôm qua Lê gia ăn thịt, hôm nay cũng ăn thịt, dám tiêu pha như vậy chắc chắn đã nuốt tiền công của lão tứ nhà bà ta rồi.

Trong lúc hai bên đang giằng co, thì ở trong phòng bếp, rốt cuộc Lê Tường cũng làm xong tương mỡ cua, trút vào vại đựng bên ngoài.

“Kiều thẩm, dựa như những gì ngươi nói, vậy người một nhà chúng ta nên ăn cỏ ăn trấu uống nước lạnh sống qua ngày đúng không? Thiếu nợ thì không thể ăn thịt, ăn chút thịt chính là tội ác tày trời. Ta hỏi ngươi, nếu nhà chúng ta ăn cỏ ăn trấu uống nước lạnh sống qua ngày, tới lúc thân thể héo úa suy tàn, không có cách kiếm tiền trả nợ, vậy ngươi sẽ đi giúp nhà chúng ta trả tiền phải không?”

Nghe câu này, Kiều thị như mắc nghẹn trong họng, nhưng rất nhanh sau đó bà ta đã phục hồi lại tinh thần.

“Tương nha đầu này, mồm mép cũng thật lợi hại. Nhưng ăn thịt cũng không thể hôm nào cũng ăn được. Hôm qua mới ăn hôm nay lại ăn, cũng vì nhà ngươi ăn thịt, chọc cho ba tiểu tử nhà ta cũng làm ầm ĩ lên đòi ăn thịt. Không phải nhà các ngươi còn phải trả tiền sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua thịt?”

Nói đến nói đi, bà ta vẫn cảm thấy Lê Giang đã nuốt tiền công của lão tứ nhà bà ta.

Lê Tường không nhịn được mà bật cười.

“Kiều thẩm, không phải ngày nào nhà các ngươi cũng có thịt ăn sao? Tại sao mấy đứa Đậu Đậu lại làm loạn đòi ăn thịt?”

“……”

Những người chung quanh xem náo nhiệt đều không nhịn được bật cười.

Trên mặt Kiều thị trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, bà ta ném xuống một câu phải đi về ăn cơm ngày mai lại đến tính sổ, rồi vội vàng trở về nhà.

Bà ta vừa đi, những người xem náo nhiệt cũng tản ra trở về nhà, chỉ còn dư lại hai nhà chủ nợ vẫn do do dự dự mãi, hồi lâu cũng không chịu dịch bước đi.

Lê Tường cũng hiểu được đại khái mấy người đó đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ sợ bọn họ ngửi thấy mùi hương, cũng tin chuyện ngày nào nhà mình cũng ăn thịt.

Nếu đặt nàng vào vị trí của bọn họ, nàng cũng sẽ nghĩ ngày nào cũng được ăn thịt, vì sao lại nói không có tiền?

Chuyện này đến cần phải giải thích thật rõ ràng, bằng không thanh danh trong thôn của nhà nàng sẽ trở nên rất khó nghe.
 
Chương 30


Lê Tường xoay người trở về nhà bếp, cầm hai cái chén nhỏ, mỗi chén múc một nửa mỡ cua. Vốn dĩ nàng chỉ làm một nửa phần thịt và gạch cua, cho nên thành phẩm không nhiều lắm, lần này lại múc ra một chén, lập tức khiến trong bình chỉ còn lại một lớp dày bằng nửa ngón tay, thật sự khiến nàng đau lòng muốn chết.

“Thu thẩm, Chu thẩm, đây là mỡ béo rang khô nhà chúng ta vừa làm thành nước chấm. Các ngươi đừng nghe Kiều thẩm nói bậy, nhà của chúng ta chiên thịt cũng không phải cho mình ăn. Những thứ này làm ra đang chuẩn bị mang lên trấn trên kiếm tiền.”

Chu thị nhận lấy cái chén, ngửi một cái, đúng là hương vị này bà ấy vừa đứng ở ngoài đã ngửi được, vì vậy bà ấy đã tin được ba phần nội dung Lê Tường vừa nói.

Thu thị đang đứng bên cạnh cũng tan đi một chút hoài nghi.

“Thứ này ăn kiểu gì?”

“Cái này sao? Ta gọi nó là tương mỡ vàng, chỉ cần lấy ra trộn lẫn với cơm, hoặc để chấm bánh bột ngô cũng cực kỳ thơm ngon. Thẩm nhi, các ngươi trở về nếm thử một chút sẽ biết. Thứ này toàn dùng những nguyên liệu tinh quý. Hy vọng trả nợ của chúng ta đều đặt lên thứ này đó.”

Nghe xong những lời Lê Tường nói, rốt cuộc trong lòng hai người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Biết kiếm tiền còn được, hoá ra chỗ thịt này cũng không phải Lê gia nấu cho mình ăn, đã vậy, hai người đó cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Rất nhanh, hai người đó đã bưng chén lần lượt trở về nhà.

Thu thẩm vừa bước vào cổng nhà, đã nghe được bảo bối tôn tử ba tuổi của bà ấy đã gào khóc. Nhi tử bà đang ôm nó dỗ dành, còn tức phụ bưng bát cơm đuổi theo bón. Cãi cọ ồn ào một hồi đến đau đầu.

Bà ấy đặt cái chén trong tay lên bệ bếp, múc một chút xíu đưa lên miệng nếm thử.

“!!!”

Vừa vào miệng, bà ta cũng không thể nói rõ ràng mùi vị kia là thứ gì, chỉ biết nó cực kỳ nồng đậm, cứ ngân nga mãi trong miệng, khiến bà ấy tiếc nuối không nỡ nuốt vào, thứ này thật sự là quá thơm.

Nếu Lê gia mang thứ này đi bán chắc chắn sẽ kiếm được tiền, nói không chừng còn gây dựng nên tên tuổi.

Thu thẩm cũng trực tiếp múc một chén nhỏ cơm ngô, lại múc một cái muỗng lớn tương trộn vào cơm ngô. Vốn dĩ cơm ngô đã có màu vàng mượt mà, lại tưới vào nước chấm màu hồng cam, màu sắc bỗng trở nên thật mê người.

“Tiểu Ngưu ơi, mau vào đây với nãi, nãi có món cơm cực kỳ ngon miệng này.”

Thường ngày hài tử này đều được Thu thẩm chăm sóc, tự nhiên nó thân với bà ấy nhất. Nhìn bấy bà duỗi tay ra, nó cũng chủ động nhào tới.

Trong lòng tức phụ của Thu thẩm hơi hụt hẫng một chút, nàng cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh chờ xem bộ dáng mẹ chồng mình luống cuống tay chân. Nàng là người rõ ràng nhất cho nhi tử nhà nàng ăn khó khăn tới mức nào.

“Tiểu Ngưu nếm thử xem, có thơm hay không?”

Kỳ thật trong lòng Thu thẩm cũng không chắc chắn lắm, nhưng bà nghĩ rằng từ trước tới giờ bà chưa được ăn món nào ngon và thơm như vậy, khẳng định hài tử nhà bà cũng thích, nên mới lấy cho nó ăn thử.

Nếu tôn tử không thích cũng chẳng sao, lại múc một chén cơm nữa cho nó là được, nói gì thì nói, điều kiện nhà bà cũng tốt hơn nhiều so với cái Lê gia sa cơ thất thế kia.

“Nãi, thơm quá! Ăn ngon! Còn muốn nữa!”

Tiểu Ngưu ba tuổi chỉ ăn một miếng đã gấp không chờ nổi, vươn cổ lên đòi ăn miếng thứ hai, căn bản không cần người đuổi theo dỗ dành đút cơm nữa. Một chén nhỏ cơm trộn tương, nó chỉ dùng một chốc lát đã ăn xong sạch sẽ

Thu thẩm: “……”

Chuyện y hệt như vậy cũng diễn ra trong nhà của Chu thẩm.

Thời buổi này, nhà ai chẳng có một bảo bối tiểu tâm can, vừa đến lúc ăn cơm, mấy hài tử này sẽ gây ra đủ thứ chuyện làm ầm ĩ, khiến người lớn cả nhà đều mệt mỏi vô cùng mới hầu hạ xong bữa ăn cho mấy tiểu tổ tông này.
 
Chương 31


Chẳng mấy khi tôn tử chịu ngoan ngoãn ăn hết sạch một chén cơm, người trong nhà cũng vui sướng muốn phát điên lên được.

Chẳng qua, Lê gia người ta làm ra loại nước chấm này với mục đích là mang đi bán lấy tiền, Tương nha đầu kia còn nói phải dùng rất nhiều nguyên liệu tinh quý, chắc chắn giá bán sẽ không thấp.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, bên trong còn có mỡ béo cơ mà, chỉ riêng một loại đó thôi cũng biết phải tiêu tốn không ít tiền rồi.

Nhưng món này đã là bí quyết của nhà người ta, nhà bọn họ có muốn cũng không biết nên làm kiểu gì, chỉ còn cách chờ ăn hết rồi lại qua Lê gia mua một chút mang về.

Lê Tường vẫn chưa biết nàng đưa ra một chút mỡ cua, chỉ trong chốc lát đã câu được hai khách hàng trung thành.

Sau khi về nhà, nàng lại nhóm lửa mang phần gạch cua và thịt cua còn lại chế thành tương gạch cua.

Bởi vì cho thêm thịt cua cho nên hương bị của nó không được thơm như tương mỡ cua, thế nhưng vẫn là thứ nước chấm cực kỳ mỹ vị.

Lê Tường chỉ hận trong nhà không có bột mì, nếu có một chén mì lại trộn thêm một muỗng lớn tương gạch cua, hương vị kia……

Ngẫm lại cũng cảm thấy chảy nước miếng.

“Phụ thân, ta đã làm xong tất cả tương rồi, buổi sáng ngày mai ngươi đưa ta tới Giang phủ trước nhé?”

“Được!”

Lê Giang đã được nếm qua thứ tương mỡ cua nữ nhi làm, hương vị thật sự kinh diễm, cho nên hắn cực kỳ tin tưởng món này sẽ bán được tiền.

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai thay bộ quần áo sạch sẽ lại đi.”

Toàn gia vui vui vẻ vẻ rửa mặt, xong xuôi từng người trở về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau đôi phụ thân nữ nhi đã tỉnh giấc, sau đó đi gội đầu tắm rửa, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Những gia đình giàu có thích nhất là sạch sẽ, nếu ngươi mang đồ ăn tới mà ăn mặc quá lôi thôi, chắc chắn người ta sẽ không mua đồ ăn của ngươi.

Lê Tường tới đây đã nhiều ngày, sau khi tắm rửa gội đầu sạch sẽ như vậy, nương còn chải hai búi tóc cho nàng thành hai búi tóc tròn tròn khéo léo đáng yêu, hơn nữa còn thả vài lọn tóc rũ tự nhiên xuống, nhìn vừa hoạt bát vừa linh động. Đúng là bộ dáng mà tiểu nữ hài nên có nhất.

Thế nhưng bản thân nàng lại chưa quá thích ứng với hình tượng này, nàng vẫn thích buộc tóc đuôi ngựa như khi lên thuyền làm việc, vừa sạch sẽ vừa lưu loát.

“Tương Nhi, phụ thân đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Lúc này Lê Tường cũng không kịp thoát tóc ra buộc lại một lần nữa, nàng đành phải đi theo phụ thân cùng nhau ra cửa.

Thời điểm đôi phụ thân nữ nhi mang theo đồ vật đến cửa Giang phủ vẫn còn rất sớm, mới trên dưới giờ Thìn canh ba().

Tuy cửa nhà họ đã mở, cũng thường có gã sai vặt đi ngang qua, nhưng quản sự mua đồ còn chưa tới, vì vậy bọn họ chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.

Ở ven đường cũng có vài người ngồi xổm, mang theo bên cạnh thùng hoặc khung, chắc những người này có cùng mục đích với hai người bọn họ.

Chừng ba mươi phút sau, trước khi tương mỡ cua nóng bỏng nguội lạnh đi, rốt cuộc cũng nhìn thấy quản sự Giang gia tới.

Một đám người tức khắc đều vây quanh người nọ, mồm năm miệng mười lấy ra đồ vật mình mang theo cho quản sự của Giang gia xem.

“Quản sự Lưu, ngươi nhìn con nai cái của nhà ta xem, hôm qua vừa bắt được, còn rất mới mẻ!”

“Quản sự Lưu, ngươi nhìn chỗ nấm này của nhà ta xem, hái tận trên vách núi đó, cực kỳ mọng nước!”

“Quản sự Lưu……”

“Nói nhao nhao cái gì vậy? Từng người từng người tới. Nếu đúng là thứ tốt, còn sợ ta không thu sao?”

Quản sự Lưu nói chuyện rất có trọng lượng, hắn vừa mới cất lời, ngay lập tức đám người vừa nhao nhao lên hồi nãy đã yên lặng xuống, còn rất tự giác xếp thành một đội ngũ từng người từng người một.

Lê Giang không quá cường tráng nhưng cũng kiếm được một vị trí rất tốt.

Chú thích:

Giờ Thìn canh ba: 7 giờ 45 phút.
 
Chương 32


Đằng trước Lê Giang chỉ có ba người, cho nên rất nhanh đã tới phiên hắn đi lên.

Chỉ là hắn không biết cách ăn nói, lại cũng không hiểu nhiều lắm về loại tương mỡ cua này, cuối cùng vẫn là Lê Tường cầm bình đi tới trước mặt quản sự Lưu.

“Quản sự Lưu, đây là tương mỡ vàng do nhà chúng ta bí chế.”

Nàng vừa nói vừa mở ra cái nắp, khiến cho mùi hương bị nén suốt đêm được dịp bay ra bên ngoài.

Quản sự Lưu vừa ngửi một chút đã có chút động tâm, thật sự là mùi hương hắn chưa từng thưởng thức bao giờ.

“Tương mỡ vàng? Được làm từ nguyên liệu gì?”

Vấn đề này hơi làm khó Lê Tường một chút, khẳng định rằng nàng không thể nói dùng cua lông làm, vừa nói ra chẳng những không bán được hàng, có khi còn đắc tội người ta.

Tuy rằng nàng biết cua lông không có độc, nhưng giữa lời nàng nói và lời lão tổ tông dặn dò, dĩ nhiên người ta tin lão tổ tông hơn.

“Tương mỡ vàng là dùng mỡ béo chiên khô phối hợp với một ít nguyên liệu nấu ăn tinh quý khác làm thành, nhưng cụ thể là cái gì ta lại không thể nói, dù sao đó cũng là nước chấm bí chế gia truyền của nhà chúng ta. Chẳng qua, ta có thể khẳng định món này không độc, hoàn toàn vô hại.”

Lê Tường lấy ra thanh trúc đã chuẩn bị từ trước, thoải mái hào phóng múc một chút từ bên trong ra, sau đó bỏ vào trong miệng.

“Rất thơm, ăn rất ngon! Quản sự Lưu, ngươi nếm thử không?”

Nàng đưa qua một thanh trúc sạch sẽ, quản sự Lưu không nhận, hắn lại trực tiếp rút một đôi đũa từ trong người ra, gắp lên một đũa.

Bởi vì lúc Lê Tường xào không cố ý đi băm vụn những gạch cua kia, cho nên quản sự Lưu kẹp được một đũa khá lớn toàn gạch cua.

Đó cũng là phần ăn ngon nhất trong tương.

Lê Tường không lo lắng chút nào. Sau khi nàng tự mình thưởng thức mị lực của tương mỡ cua, nàng có thể khẳng định rằng đại đa số mọi người không có cách nào để từ chối một thứ mỹ vị như vậy.

Chuyện này cũng được khẳng định rõ ràng trên gương mặt Lưu quản sự, bởi vì khi nếm đũa gạch cua kia, đôi con ngươi của hắn chợt mở to lên.

“Không tồi.”

Rốt cuộc vẫn là một người có kiến thức rộng rãi, sau khi ăn hết tương mỡ cua, quản sự Lưu vẫn giữ được bình tĩnh, không khiến cho phản ứng của mình trở nên thái quá, thậm chí hắn còn cố ý để lộ ra biểu tình nhàn nhạt, phảng phất chỉ gặp được đồ ăn khiến hắn hơi chút hứng thú mà thôi.

“Nước chấm quý nhất trên thị trường là tương thịt heo, một vại nhỏ khoảng nửa cân được bán với giá mười lăm đồng bối. Tuy bình của ngươi rất lớn, nhưng tương bên trong cũng không nhiều lắm. Ta tính ngươi một cân, cho ngươi 30 đồng bối.”

Vừa nghe tới con số 30 đồng bối, trong mắt Lê Giang đã tràn đầy vui sướng. Phí tổn để chế biến thứ tương trong vại trên tay nữ nhi nhà hắn chỉ là năm đồng bối, có thể bán được 30 thật sự là kinh hỉ, đã hơn phân nửa thu nhập cả ngày của gia đình hắn rồi!

Hắn đang muốn gật đầu, đột nhiên nhìn thấy nữ nhi trừng mắt, theo bản năng hắn lập tức ngậm miệng lại.

“Quản sự Lưu, 30 đồng bối là quá thấp. Dù chưa được ăn tương thịt heo ta cũng biết, hương vị của nó tuyệt đối kém xa tương mỡ vàng của ta. Với lại, nguyên liệu của nó không thể tinh quý bằng món tương gia truyền nhà ta được.”

Trên mặt quản sự Lưu vẫn không hiện bất cứ tình cảm nào, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm thừa nhận lời Lê Tường vừa nói.

Nếu đem so thứ tương thịt heo trong nhà bếp với tương mỡ vàng, quả thực thứ đầu tiên chính là là cơm cho heo.

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”

Lê Tường nhấp môi ngẫm nghĩ một chút, cũng không muốn nâng giá quá cao, cuối cùng nàng nói thẳng: “40 đồng bối, đây đã là giá thấp nhất ta suy nghĩ rồi.”

Nhưng người bên cạnh nghe được giá này, đều cười nàng giở công phu sư tử ngoạm. 40 đồng bối, có thể mua được tới mấy cân thịt, ai sẽ đi ăn thứ này chứ!
 
Chương 33


Thế nhưng ngay tại lúc bọn họ cho rằng đôi phụ thân nữ nhi kia sẽ bị đuổi đi, thì quản sự Lưu lại gật đầu đồng ý rồi!

Trả tới 40 đồng bối để mua một chút nước chấm như vậy, từ lúc nào kiếm tiền lại dễ dàng đến thế?

Lê Tường rèn sắt khi còn nóng, cũng mang luôn tương gạch cua, bán với giá rẻ hơn tương mỡ cua, một cân giá 30 đồng bối, còn bán luôn hai cân.

Sau khi bán xong xuôi, nàng cũng nói tỉ mỉ cách thức sử dụng hai loại tương này cho quản sự Lưu, còn dặn dò kỹ càng, những người bị dị ứng tôm không được ăn loại tương này, sau đó mới đi theo phụ thân rời khỏi Giang phủ.

Một chuyến này đã bán được một trăm đồng bối, trong khi phí tổn chỉ mất mười đồng bối, quả thực là lợi nhuận gấp chín lần so với phí tổn.

Chuyện này cứ như một giấc mơ, cho nên đến giữa đường Lê Giang vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

“Tương...Tương Nhi, chúng ta thật sự bán được một trăm đồng bối ư?”

“Phụ thân, tiền đã vào trong túi của ta, ngươi vẫn còn không chịu tin ư.”

Lê Tường lấy túi tiền ra nhét vào trong lòng phụ thân nàng.

“Phụ thân, tự ngươi giữ đi, lại lắc lắc thêm hai lần, để biết ngươi không hề nằm mơ.”

Lê Giang cầm túi tiền nặng trĩu, trong lòng thật là cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Đúng là buôn bán vẫn tốt hơn nhiều, chỉ bán một lúc đã kiếm được số tiền bằng gia đình hắn bận rộn suốt 2-3 ngày.

Đã thế, sông An Lăng rộng lớn như vậy, có quá nhiều cua lông, không bằng…… Không được không được.

Hắn mới suy nghĩ một chút, đã tự mình gạt bỏ.

Loại tình huống này chỉ có thể nói là vận khí, Giang phủ nhà người ta cần mở tiệc chúc thọ mới mua những cái đó. Dân chúng bình thường ai dám chi mấy chục đồng bối đi mua một chút nước chấm để ăn.

Muốn làm ra loại tương mỡ vàng kia, chưa nói tới phải có thật nhiều cua, lại còn phải tách từng chút từng chút thịt và gạch cua ra, vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, vì loại đồ vật đó mà làm chậm trễ công việc đánh bắt cá đúng đắn của gia đình hắn, đúng là một chuyện tham ngọn bỏ gốc, cực kỳ không ổn.

Lê Giang gạt bỏ ngay loại suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, vốn dĩ hắn đang muốn mang theo nữ nhi trở về tiếp tục đánh bắt cá, lại thấy nữ nhi gọi hắn đi tới tiệm bán thịt.

“Tương Nhi, ngươi muốn làm gì vậy?”

“Cha, bắt cá kiếm được nhiều tiền hay bán tương mỡ vàng kiếm được nhiều tiền?”

“Đương nhiên là tương mỡ vàng, nhưng đâu có nhiều quản sự muốn mua như vậy? Dân chúng lại không mua nổi.”

Lời này cũng rất có đạo lý, khiến cho Lê Tường gật gật đầu đồng ý.

“Cho nên mục tiêu của chúng ta cũng không phải dân chúng bình thường. Ai nha, phụ thân à, ngươi cứ mua giúp ta đi, lúc trở về ta sẽ giảng giải cho ngươi hiểu.”

“Vậy cần mua bao nhiêu?”

“Hai cân mỡ béo là được.”

Lê Giang: “……”

Hai cân mỡ béo kia chính là 24 đồng bối lận đấy, với loại khẩu khí không chút quan tâm kia của nữ nhi hắn, người không biết còn tưởng chỉ mất bốn đồng bối thôi.

Lê Giang cảm thấy cực kỳ đau lòng, một trăm đồng bối vừa tới trong lòng hắn không bao lâu, còn chưa kịp ấm chỗ đã bị lấy ra.

Đôi phụ thân nữ nhi dùng 24 đồng bối mua hai cân mỡ béo, chủ quán kia nhận thấy dạo gần đây Lê Tường thường xuyên tới chỗ hắn mua thịt, hắn suy đoán có thể tiểu nha đầu này sẽ trở thành khách hàng thường xuyên của tiệm hắn, vì vậy còn tặng cho nàng hai cục xương rất lớn.

Mua thịt xong rồi, đôi phụ thân nữ nhi lại đi mua một đống bình gốm nhỏ, sau đó mới trở về trên thuyền.

Hôm nay bọn họ chẳng làm chuyện gì hết, chỉ đi qua đi lại trên sông, nhìn thấy bất kỳ thuyền đánh cá nào cũng tiến lên dò hỏi có cua lông hay không, sau đó có bao nhiêu thu bấy nhiều, nhiều thì đưa hai đồng bối, ít cũng đưa một đồng bối, chưa tới nửa ngày, hai người đã thu được hai thùng lớn đầy ắp cua lông.
 
Chương 34


Lê Tường tận dụng thời gian trên thuyền cột thật chặt mấy con cua lông này, sau đó mang về nhà để nương hấp chúng trước.

Loại việc này rất nhẹ nhàng, làm một chút cũng không mệt, hơn nữa còn có thể để Quan thị làm một chút việc cho khuây khoả, còn nàng sau khi trở về sẽ lập tức bắt đầu đun bình gốm chưng cua.

Rất nhanh đã tới xẩm tối, đôi phụ thân nữ nhi lại mang theo hai thùng đầy trở về, toàn gia bận rộn làm việc với khí thế ngất trời, thậm chí còn mang cả đèn dầu trước nay đều không nỡ bỏ ra, châm cho ánh sáng lan toả khắp phòng.

Đúng lúc cả nhà đang ngồi lọc thịt, lại nghe được từng đợt thanh âm cực kỳ khó nghe của Kiều thị kia truyền đến từ phía đối diện.

Lê Tường cũng chậm lại động tác lọc thịt.

Nàng chỉ là một người ngoài mà nghe vào cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vậy Ngũ Thừa Phong kia thì sao?

Hắn mới mười bốn tuổi, còn nhỏ như vậy đã phải ra ngoài vất vả kiếm tiền, nhưng khi trở về còn phải nghe những lời mắng chửi độc ác từ miệng mẫu thân ruột thịt của mình.

Rõ ràng hắn là một hài tử rất thông minh.

Haizzz……

Lê Tường cũng không dám đi ra ngoài hỗ trợ, chưa nói tới chuyện giao tình giữa hai người chưa nồng đậm tới mức độ ấy, quan trọng là Kiều thị bên kia chẳng khác gì chó điên, đụng phải bất cứ cái gì cũng há miệng cắn.

Với lại, nàng cũng không muốn cãi nhau, sẽ làm phiền tới phụ mẫu trong nhà, một khi cãi nhau với bên đó, phụ mẫu của nàng cũng không được thoải mái.

Toàn gia an an tĩnh tĩnh ngồi lọc thịt cua, nghe được thanh âm mắng chửi vọng lại từ phía đối diện tới khoảng ba mươi phút, sau đó dường như Kiều thị bên kia mệt mỏi rồi nên mới dần dần yên tĩnh xuống.

Hôm nay thu được số lượng cua gấp đôi hôm qua, ba người lọc hơn một canh giờ mới xử lý xong xuôi.

Chờ tới khi chế xong nước chấm đã tới giữa khuya, phu thê hai người Lê Giang đã mệt không thể cố gắng nổi, chỉ còn cách tự mình về phòng trước. Còn Lê Tường lưu lại thu thập nhà bếp dọn dẹp.

Một đống lớn vỏ cua cần phải được gom hết vào trong bao tải, chờ ngày thứ hai lên thuyền sẽ mang đi đổ hết vào trong sông. Nàng đang gom được một nửa đột nhiên nghe thấy một thanh âm từ cửa truyền đến.

“Đã trễ thế này vẫn còn bận rộn làm gì vậy?”

Đột nhiên không có chút dấu hiệu nào, lại nhìn thấy trước cửa xuất hiện một người, dọa cho Lê Tường sợ giật b.ắ.n người, tới khi nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra người đó là Ngũ Thừa Phong.

Một căn nhà không có tường vây quanh sân, mang tới điểm thiếu sót như vậy, ai cũng có thể trực tiếp tới trước cửa nhà ngươi.

“Tại sao muộn như vậy ngươi còn chưa đi ngủ?”

“Không ngủ được.”

Ngũ Thừa Phong ngồi ở trên ngạch cửa, không có ý tứ muốn vào nhà.

“Vốn dĩ ta muốn ra bờ sông ngồi một lát, lại thấy nhà ngươi còn đang đốt đèn, mới muốn qua đây nhìn một cái. Nhưng mà này, mấy thứ đang rải rác trên mặt đất ở nhà ngươi sao trông giống cua lông vậy?”

“Đúng vậy, là cua lông đó, ngươi có tin nó ăn được không?”

Lê Tường cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới hắn lại gật đầu.

“Tin chứ? Vì sao lại không tin? Những lời lão tổ tông nói không nhất định là đúng hoàn toàn. Bình thường những người ở vùng duyên hải đều ăn con cua, chỉ có những người nhà quê chúng ta mới tin tưởng mù quáng vào mấy lời lão tổ tông dạy thôi.”

Hôm nay thanh âm của Ngũ Thừa Phong thấp hơn ngày thường rất nhiều, nàng cho rằng hắn bị Kiều thẩm mắng quá đáng nên trong lòng không dễ chịu.

Nghĩ vậy, Lê Tường đột nhiên có chút mềm lòng, nàng cầm theo một túi xác cua, mang ra sau cửa, lúc đi qua chỗ hắn, đang định hỏi hắn có muốn nếm thử hương vị cua lông hay không đã nhìn thấy một mảnh bầm tím trên nửa mặt bên kia của hắn.

“Mặt ngươi! Kiều thẩm đánh ngươi ư?!”

“Ừm……” Ngũ Thừa Phong cất giọng trả lời, từ ngữ khí nghe không ra vui giận.
 
Chương 35


Lê Tường nghe xong liền tức giận muốn điên lên, tại sao lại có nương đánh hài tử thành ra như vậy.

“Vì sao đánh tàn nhẫn như vậy? Thiếu chút nữa đã đánh vào mắt rồi! Có phải vì ngươi chưa đưa tiền công cho bà ta hay không?”

Ngũ Thừa Phong gật gật đầu.

“Hôm nay là sinh nhật của ta, ta không muốn lại tiếp tục mặc quần áo cũ của bọn họ nữa, nên tự mình đi mua một bộ, dùng hết tiền rồi.”

Lê Tường: “!!!”

Tiểu hài tử này đúng là cực kì đáng thương!

Sinh nhật còn phải đi làm, làm xong dùng tiền công do chính mình làm ra, mua cho mình một bộ quần áo, trở về cũng bị người ta đánh, người ta mắng.

Nếu tình huống này xảy ra ở thời hiện đại, chỉ sợ Kiều thẩm đã bị mỗi người một ngụm nước miếng dìm c.h.ế.t luôn rồi.

“Vậy ngươi ăn cơm chiều chưa?”

Thuốc trong nhà đều đặt trong phòng phụ mẫu, Lê Tường thật sự không tiện đi vào đánh thức bọn họ, chỉ có thể hỏi một chút xem hắn đã ăn cơm chưa.

Nếu chưa, nàng sẽ vào bếp nấu chút đồ cho hắn ăn. Suy cho cùng, một năm mới có một lần sinh nhật, kiểu gì cũng nên có một đoạn hồi ức vui vẻ một chút.

Ngũ Thừa Phong đang muốn nói mình đã ăn rồi, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của Lê Tường, hắn lại quyết định nói thật, hắn chưa được ăn gì hết.

“Ngươi ngồi chờ một chút nhé.”

Lê Tường cầm bình gốm đi múc ngô, chuẩn bị hấp một chút cơm khô cho hắn ăn. Ngũ Thừa Phong rất tự giác nhận lấy cây chổi đi quét dọn những xác cua còn sót lại trên mặt đất.

Rất nhanh cơm đã hấp xong, xác cua còn thừa cũng được gom hết vào túi to rồi

Lê Tường mở ra tương tương mỡ cua vừa chế biến xong, múc từ trong bình bỏ vào trong bát của hắn một lượng không nhỏ.

“Nếm thử xem, đây là tương mỡ vàng được làm từ cua lông đấy.”

Ngũ Thừa Phong chẳng có nửa điểm do dự, hắn trực tiếp há mồm to ăn cơm. Đại khái là hương vị thật sự vượt ra ngoài dự kiến của hắn, khiến cho cả người hắn đều ngẩn ra một hồi lâu.

“Thứ này thực sự được làm từ cua lông sao? Hương vị thật sự quá hoàn mỹ.”

Lê Tường chỉ cúi đầu cười cười nhưng không nói gì.

Ngũ Thừa Phong cũng không nói thêm gì nữa, hắn lại tiếp tục há mồm to ăn cơm. Từ trong ánh đèn dầu mờ ảo, hắn nhìn thấy gương mặt đang cực kỳ buồn ngủ của Lê Tường, bỗng nhiên trái tim tưởng chừng đã sớm đông cứng của hắn lại cảm nhận được một tia ấm áp.

Chén cơm trộn tương mỡ vàng này là chén cơm ngon nhất từ khi chào đời đến giờ hắn được nếm thử, thực sự không gì sánh nổi.

“Tương nha đầu, tỉnh tỉnh.”

“Hử? Ngươi ăn xong rồi ư?”

Lê Tường xoa xoa mắt cố gắng xốc lại tinh thần, sau đó đứng lên cầm chén đi, nhưng khi chạm được vào cái chén mới biết nó đã được rửa sạch sẽ từ sớm rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi ngủ đi, ta cũng phải trở về.”

Ngũ Thừa Phong đi tới cửa lại xoay người, sau đó tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói: “Hương vị tương mỡ vàng thật sự không tồi, ngươi có thể mang vào trong trấn, hoặc thậm chí là mang tới bên ngoài học viện trong thành bán, những học sinh ở đó kén ăn nhưng không thiếu tiền bạc, nhất định ngươi sẽ bán được.”

Lê Tường ngẩn người, đột nhiên nàng nở nụ cười cong cong đôi mắt.

“Thật trùng hợp, ta cũng có suy nghĩ như vậy.”

Sáng sớm hôm sau, Lê Tường mang hai mươi mấy bình nhỏ đựng tương tương mỡ cua và tương gạch cua đặt gọn gàng trong sọt, rồi nhờ phụ thân bỏ nó lên thuyền.

Từ tối hôm qua, đôi phụ thân nữ nhi đã thương lượng xong xuôi chuyện ngày hôm nay mang hàng tới bên ngoài thư viện trên trấn thử bán xem sao.

Về phần mang hàng vào trong thành, cũng bởi nơi đó quá xa lạ với bọn họ nên tạm thời còn chưa quan tâm tới.

Vốn dĩ Lê Tường đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị một cái sạp, lại nấu thêm chút bánh ngô hoặc cơm nắm, sau đó phối hợp với tương mỡ cua cùng nhau bán.
 
Chương 36


Chẳng qua lương thực trong nhà đã cạn, tiền bạc cũng không còn bao nhiêu mà chi ra, cuối cùng Lê Tường chỉ có thể dùng cách cũ, mang tương cùng tương mỡ cua đi bán, kiếm lời được chút tiền rồi về lại tính toán sau.

Đôi phụ thân nữ nhi đi sớm, nhưng Ngũ Thừa Phong vẫn như cũ ngồi thuyền nhà nàng. So với tối hôm qua nàng nhìn thấy, hiện tại vết thương trên mặt hắn đã đỡ hơn rất nhiều, nếu không nhìn kỹ có khi chỉ đoán rằng hắn va phải nơi nào đó mà thôi.

Hôm nay hắn kiểm tra những chữ đã dạy Lê Tường từ trước, xong xuôi lại dạy thêm năm chữ mới, đều là những chữ thường dùng, cũng không khó. Lê Tường chỉ mải lo nhớ chữ, cho nên cũng không nói thêm điều gì với hắn.

Ba người chia tay nhau ở bến tàu, cho đôi phụ thân nữ nhi kia trực tiếp tới trước cửa thư viện Bạch Hạc, tư thục lớn nhất trấn trên.

Vào khoảng thời gian này, trên đường chỉ có vài học sinh đang từ từ đi về hướng thư viện, mấy người này khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày ngay ngắn, nghiêm trang, liếc mắt một cái cũng nhìn ra bọn họ là người đọc sách.

Lê Tường cẩn thận quan sát một hồi, mới phát hiện đại khái trên đường phố này có tới bốn nhà bán thức ăn nhẹ, nhưng chỉ có sạp bán bánh ngô kia là buôn bán tốt nhất, người đọc sách cũng tới bên đó nhiều nhất.

“Phụ thân, chúng ta chưa bán vội, ngươi cứ ở đây trông hàng trước, ta qua bên kia nhìn một cái đã.”

“Được, nơi này có ta rồi, ngươi cứ đi thôi.”

Lê Tường ôm một bình tương mỡ cua từ từ đến gần quán bánh ngô, càng tới gần càng ngửi được một mùi hương thanh ngọt của hoa quế, không còn nghi ngờ gì nữa, mùi hoa quế kia bay ra từ trong sạp hàng bán bánh ngô.

“Cô nương, có ăn bánh ngô không? Bánh ngô nhà ta đều dùng nước hoa quế hấp đó, vừa thơm vừa ngon!”

“Bao nhiêu tiền một cái?”

“Nếu bánh không thì một đồng bối được hai cái, thêm thịt băm thì một đồng bối một cái, ăn xong cả người đều là mùi hương hoa quế, cực kỳ dễ chịu. Cô nương mua hai cái nhé?”

Chủ quán thực sự nhiệt tình, vừa giới thiệu hàng hoá với Lê Tường vừa nhanh nhẹn đưa từng bao bánh cho những khách hàng học sinh quen thuộc của mình. Trong khoảng thời gian một nén nhang, Lê Tường đã thấy người này bán được hai mươi cái rồi.

Trong số hai mươi cái này chỉ có non nửa là yêu cầu thêm thịt băm.

Những người mua hàng đều là người trẻ tuổi, gia cảnh không tồi, nhìn thấy những bạn cùng trường đều mua, khó tránh khỏi sẽ có vài người tỏ vẻ sĩ diện muốn bỏ thêm thịt băm. Chỉ là phần thịt băm được thêm lên kia có màu sắc hơi tối, nhìn không hứng thú mấy, băm lại quá lộn xộn, một muỗng múc lên cũng chẳng được bao nhiêu.

Lê Tường yên lặng tính toán một hồi.

Một cân ngô có giá ba đồng bối, làm được chừng hai mươi cái bánh ngô, dù sao bánh ngô kia nhìn cũng không lớn lắm. Tính toán như vậy, một cân ngô làm thành bánh bán ra sẽ lời được bảy đồng bối, cũng không tồi.

Chủ quán này lại hiểu rất cặn kẽ tính cách thích học đòi văn vẻ của mấy học sinh kia, người ta chỉ bỏ thêm một chút bột hoa quế vào bánh ngô, vậy mà bán cực kỳ chạy.

“Cô nương?”

“A! Cho ta hai miếng bánh không đi.”

Lê Tường lấy ra một đồng bối đưa qua, rồi nhận lấy hai cái bánh ngô nóng hầm hập. Nàng cầm bánh nhưng không đi ngay, cứ như vậy ở ngay bên sạp của người nọ, múc một đống tương mỡ cua màu đỏ cam tưới lên bánh ngô nóng hôi hổi, lại dùng một miếng bánh ngô khác kẹp lên, một ngụm cắn xuống.

Ực một tiếng, là thanh âm nuốt nước miếng của chủ quán kia

Những học sinh xung quanh nhìn bánh ngô có chút thịt băm ít tới đáng thương trong tay mình, lại nhìn nhìn phần nhân cực hấp dẫn trong bánh bột ngô trong tay người ta, trong lòng lập tức cảm thấy mất thăng bằng.

“Cô nương, tương của ngươi là tương gì vậy, có bán không?” Một người trong số đó nhịn không được mà đứng ra hỏi thăm.
 
Chương 37


Vừa nghe tới đây, trong lòng chủ quán lập tức run rẩy một cái, khi nhìn thấy Lê Tường từ chối mấy người kia, hắn ta mới cảm thấy yên lòng.

Kết quả……

“Tuy ta không bán tương này, nhưng có thể miễn phí cho các ngươi nếm thử.”

Lê Tường đứng ngay bên cạnh sạp hàng, chỉ cần người ta mua bánh, cô sẽ quét cho bọn họ một chút tương mỡ cua.

Những người được nếm thử đều khen không dứt miệng, vì vậy có người đã ăn xong rồi, đi tới tận cửa học viện, lại quay ngược trở về mua thêm hai cái bánh nữa.

Tuy bánh ngô bán rất nhanh, nhưng chủ quán lại chẳng cao hứng chút nào cả.

Bởi vì thịt băm hắn mang đến đã ế hàng……

“Cô nương…… Ngươi làm thế này……”

Chủ quán Lý Đại Niên là một nam nhân, năm nay gần bốn mươi tuổi, tính tình cũng không tệ lắm. Nếu đổi lại là Kiều thị đứng ở kia, chỉ sợ nếu bà ta thấy có người tới cướp mối làm ăn của mình, đã sớm lao lên túm tóc đối phương rồi.

Lê Tường lại lấy ra một đồng bối đưa cho hắn.

“Lại cho ta hai cái bánh đi.”

“Ngươi ăn nổi sao?”

Lý Đại Niên do dự một chút, thấy nàng vẫn kiên trì, đành phải cầm hai cái bánh tới. Lúc này Lê Tường phết một chút tương mỡ cua lên rồi kẹp lại, sau đó mới đưa cho Lý Đại Niên.

“Đại thúc, ngươi nếm thử xem.”

Nói thật, nãy giờ nàng cho nhiều người ăn miễn phí như vậy, Lý Đại Niên đứng bên cạnh nhìn một hồi đã sớm thèm từ lâu.

Bây giờ lại được người ta đưa tận tay mình, làm gì có chuyện không nhận chứ. Chẳng qua hắn lại mang một đồng bối hồi nãy trả lại cho Lê Tường, sau đó mới nhận bánh, đưa lên cắn một miếng.

“Hả??! Loại tương này của ngươi……”

Chỉ cần không ngốc, ai cũng biết tương mỡ này của nàng ăn ngon hơn thịt băm của hắn nhiều lắm.

Lý Đại Niên lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Cô nương, ngươi muốn tới đây bán tương ư……”

Lê Tường ngượng ngùng cười cười rồi xin lỗi hắn.

“Đại thúc, ngươi cũng được nếm thử tương này rồi, khẳng định cũng hiểu sự chênh lệch giữa nó và thịt băm của ngươi. Vậy ngươi có nguyện ý đổi một chút tương không?”

Lý Đại Niên tinh tế cảm nhận tương và bánh trong miệng mình, kỳ thật hắn đã âm thầm trả lời được đáp án rồi. Nhưng hắn cũng biết, loại tương ăn ngon như vậy, chắc chắn giá sẽ không rẻ.

“Tay nghề của cô nương rất tốt, đúng là loại tương này không tồi. Chỉ là không biết giá bao nhiêu?”

“Rất rẻ, chỉ 40 đồng bối một cân.”

“Bốn, bốn mươi?!”

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Lý Đại Niên cũng bị con số này doạ sợ. Phải biết rằng, thịt băm của hắn cũng chỉ có giá mười lăm đồng bối một cân thôi.

“Quá đắt……”

Nếu hắn thật sự bỏ tiền ra mua, vậy quệt một chút lên bánh, chẳng khác nào lấy d.a.o khoét một lỗ trong lòng hắn ư? Hắn làm sao dám mua chứ?

“Đại thúc, nếu ngươi là những học sinh kia, ngươi sẽ muốn bỏ thêm thịt băm hay là muốn bỏ thêm tương mỡ vàng này? Ngươi bán bánh ngô một ngày như vậy, có được bao nhiêu cái bánh thêm thịt băm đâu, ngươi thử nghĩ xem, nếu thêm thứ này, sẽ bán được bao nhiêu?”

Lý Đại Niên trầm mặc một chút, hắn vẫn chưa nhai xong bánh trong miệng, lại có hai khách hàng quen bước tới, và cả hai người bọn họ đều muốn mua bánh ngô bỏ thêm tương mỡ vàng.

Lê Tường đứng ở bên người chủ quán, chủ động tiếp đón hai khách hàng.

“Tiểu ca ca, mua hai cái bánh rồi kẹp tương mỡ vàng vào giữa, ăn càng ngon hơn nha, hơn nữa, chỉ cần hai đồng bối là được.”

“Thêm hai cái.”

“Ta muốn bốn cái, nhớ tách ra, ta mua giùm bằng hữu nha.”

Lê Tường thu mười hai đồng bối, sau đó xoay người đưa cho chủ quán sáu đồng, ra hiệu cho hắn đi lấy bánh bột ngô cho người ta, còn nàng thì quẹt tương.

Chờ sau khi tiễn khách hàng rời đi, nàng mới lơ đãng nói: “Vốn dĩ ta và phụ thân muốn tới bên ngoài học viện này mở một quán hàng nhỏ, đại thúc ngươi xem, có loại tương này, trộn vào thứ gì mà không dễ bán chứ?”
 
Chương 38


“Chỉ là khi ta tới nơi này mới phát hiện ra, đã có khá nhiều quán bán hàng rồi, nếu chúng ta lại qua đây, như vậy sẽ cướp mối làm ăn của người khác, làm như vậy không tốt lắm. Cho nên mới tới hỏi một chút, nếu đại thúc cảm thấy không ổn, vậy ta lại qua hỏi mấy nhà khác xem sao.”

Lý Đại Niên làm sao dám để cho nàng đi mất, hắn lập tức tỏ ra cực kỳ thành khẩn giữ Lê Tường lại hỏi kỹ càng chuyện thứ nước tương kia.

Vốn dĩ học sinh trong thư viện không hề thiếu tiền, với bọn họ, một đồng bối, hai đồng bối không đáng kể chút nào.

Trước kia, bánh ngô của hắn cũng bán không được bao nhiêu, mãi cho đến khi hắn nghĩ ra cách dùng hoa quế hấp bánh ngô, chuyện làm ăn mới khấm khá hơn đôi chút.

Nhưng biện pháp dùng hoa quế hấp bánh này, người khác rất dễ bắt chước. Ví dụ như sạp hàng bán bánh kê bánh gạo bên dưới kia, bọn họ đã học theo cách làm này, từ đó kéo đi không ít khách hàng của hắn. Cho nên tương mỡ vàng này đúng là thứ hắn cần nhất hiện nay.

Hắn muốn mua một chút để củng cố những khách hàng quen thuộc của mình.

“Tiểu cô nương, ta rất thành tâm muốn mua tương mỡ vàng của nhà ngươi, ngươi có thể bớt cho ta một chút hay không?”

40 đồng bối, nghe cũng quá đau lòng rồi.

Lê Tường nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó mới gật đầu đáp: “Đại thúc, ngươi là khách hàng đầu tiên muốn mua hàng của ta, mở hàng thì có ưu đãi, coi như bớt cho ngươi một chút nha. Còn 38 đồng bối một cân, thế nào?”

“38...38 ư?”

Lý Đại Niên tính toán một chút, một cân đại khái cũng có thể quẹt được năm, sáu mươi lần. Dựa theo cách bán lúc nãy, mua một cân này, hắn cũng lời được khá nhiều.

“Được, 38 thì 38 đi, cô nương, ngươi mang theo bao nhiêu tương?”

Lê Tường chỉ chỉ hai cái sọt đang đặt bên phố đối diện kia rồi nói: “Đặt hết ở đằng kia, phụ thân ta đang trông chừng. Khoảng 10 tới 20 cân, đều dùng bình gốm bảo quản cẩn thận rồi.”

“Ta lấy trước ba cân.”

Lý Đại Niên đã hạ quyết tâm, vì vậy hành động cũng dứt khoát hơn nhiều, hắn trực tiếp đếm 114 đồng bối đưa cho Lê Tường.

Sau khi hai người ước hẹn xong chỗ lấy hàng, Lê Tường mới mang theo phụ thân rời khỏi thư viện Bạch Hạc.

Kỳ thật vừa rồi, chuyện nàng nói với Lý Đại Niên cũng không được đầy đủ ý tứ.

Kỳ thực nàng nhận thấy trên phố này đã có bốn, năm nhà chiếm lĩnh phân nửa thị trường bán đồ ăn nhẹ rồi. Nếu nàng tuỳ tiện xông vào, rất có khả năng sẽ đắc tội không ít người.

Với tình huống của gia đình nàng, đúng là chịu không nổi một chút gió táp mưa sa.

Vì vậy, tuy không bán được hết hàng, nhưng có thể phát triển một khách hàng dài hơi, trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Mà người làm đương gia là Lê Giang hiển nhiên còn vui vẻ hơn nàng một ít, dọc theo đường đi, không biết hắn đã sờ túi tiền kia biết bao nhiêu lần rồi.

“Tương Nhi, chúng ta không bán bên ngoài thư viện, thế biết làm gì với chỗ tương còn lại bây giờ?”

Lê Tường vừa lưu ý quan sát những quán nhỏ mọc lên khắp nơi ở đường ngang ngõ tắt trên trấn vừa trả lời: “Phụ thân, ngươi không cần lo lắng, thứ tương này có thể để được từ hai tới ba tháng mà. Dù bây giờ không bán hết, chờ thêm mấy ngày nữa bên Lý đại thúc bán xong lại mang qua cho hắn là được. Dù sao cũng không cần lo lắng gì.”

“Có thể bảo quản trong thời gian lâu như vậy……”

Có những lời này của nữ nhi, Lê Giang đã yên tâm hơn rồi. Hắn chỉ sợ để được vài ngày thứ tương kia sẽ lên mùi thối, nếu hỏng nhiều như vậy, quá khiến người ta đau lòng.

“Phụ thân, ngươi tới dưới tàng cây sung xanh kia ngồi một lát, ta đi dạo ở phụ cận, nhìn xem có thể bán được chút tương nữa hay không.”

Chủ yếu là Lê Tường không muốn để phụ thân nghe được những lời đàm phán giao dịch của nàng với người ta, cho nên mới tìm một lí do để viện cớ.
 
Chương 39


Dù sao loại kỹ năng này không thể dựa vào lý do được báo mộng mà lừa gạt cho qua được. Một tiểu cô nương, từ nhỏ theo phụ thân lên thuyền đánh cá, làm sao biết ăn biết nói đây?

Nàng muốn tự mình đi đàm phán với người ta trước, ngày sau cho dù phụ thân nghe được, có thắc mắc một chút, nàng cũng tiện lấy lý do rèn luyện mà nên.

Nơi này cách bến tàu rất xa, xem như vị trí trung tâm của trấn. Ở phụ cận có rất nhiều cửa hàng, người lui tới trên đường cũng khá đông.

Chẳng qua nàng đi dọc theo con phố này, đi được một đoạn rất xa rồi, vẫn không tìm thấy nơi thích hợp để bán tương, cuối cùng cũng chỉ có thể đi vòng trở lại.

Cả một buổi sáng đôi phụ thân nữ nhi lại đi thêm vài nơi nhộn nhịp khác nữa, vài cửa hàng khác thậm chí còn không thèm nếm tương của nhà bọn họ đã đuổi người đi rồi. Mắt thấy sắp tới giữa trưa, bọn họ cũng dứt khoát trở về trên thuyền.

Mệt thì có mệt, nhưng một buổi sáng đã bán được hơn một trăm đồng bối, cho nên hai người không cảm thấy nản chí chút nào.

“Đại Giang! Ngươi đã về rồi, vừa lúc ta muốn tìm ngươi có việc đây!”

Trên bến tàu truyền đến một thanh âm khàn khàn, vừa nghe Lê Tường đã biết người nói lời kia chính là Cừu thúc đã đưa cá cho nàng.

Rất nhanh thuyền đã trầm xuống hai lần, rõ ràng có hai người vừa bước lên thuyền.

“Đại Giang, hai ngày nay ngươi thu cua lông từ tay rất nhiều người, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”

Lê Giang theo bản năng nhìn về phía khoang thuyền nơi nữ nhi đang đứng, sau khi hắn do dự một chút vẫn lựa chọn nói thật.

“Ta không sao cả. Chỉ là thu mua chút cua lông về làm đồ ăn, tính toán bán đi kiếm chút tiền lẻ, mong sớm ngày trả nợ cho những người trong thôn.”

Cừu Tứ Hải nghe xong liền kinh hãi.

“Làm thức ăn? Ngươi không muốn sống nữa sao?! Loại đồ vật kia có thể bán ư?!”

Thanh âm của hắn thật sự quá lớn, lớn đến mức Lê Tường đang ở trong khoang thuyền cũng cảm thấy điếc hết cả tai, vì vậy nàng dứt khoát vén mành đi ra ngoài.

“Cừu thúc……”

“Ai? Tương nha đầu cũng ở sao? Ta đang muốn hỏi chuyện phụ thân ngươi đây.”

“Cừu thúc, cua lông có thể ăn được. Một nhà chúng ta đã ăn rất nhiều lần rồi nha, nhưng chẳng xảy ra chuyện gì hết. Hơn nữa ở vùng duyên hải bên kia, mọi nhà đều ăn con cua, chúng nó đã trở thành món ăn quen thuộc hàng ngày của nhà bọn họ.”

Khi nói chuyện Lê Tường cũng liếc mắt nhìn phía sau Cừu thúc thúc có hai cái thùng, bên trong đựng đầy những con cua lông tươi sống. Xem ra hắn muốn tới đưa cua……

“Cừu thúc, ngươi đợi chút.”

Nàng xoay người vào khoang thuyền, sau đó mang lò than nhỏ ra ngoài, còn trực tiếp múc nước, châm lửa lên.

Cứ như vậy, Cừu Tứ Hải trơ mắt nhìn tiểu nữ hài mang năm sáu con cua lông đặt vào trong bình nấu.

Khoảng một nén nhang sau, khi Lê Tường lấy chúng ra, tất cả chúng đã biến thành màu đỏ rực.

Lê Giang dẫn đầu cầm lấy một con, mở cái yếm, bỏ đi nội tạng cua, sau đó mới trực tiếp gặm một miếng gạch cua còn nguyên nước và dịch.

“Tứ Hải, thứ này thật sự ăn rất ngon. Ta đã ăn vài ngày rồi, nếu xảy ra chuyện, vậy từ sớm đã xảy ra rồi. Ngươi mau qua đây nếm thử?”

Cừu Tứ Hải: “……”

Hắn hơi động tâm, nhưng lý trí không cho phép hắn há mồm. Ai ngờ đệ đệ phía sau hắn lại không kiềm chế được.

“Đại Giang, mau lấy cho ta một cái.”

“Lão nhị!”

“Đại ca ngươi lo lắng cái gì chứ? Nếu thứ này thực sự có vấn đề, làm sao Đại Giang có thể cho Tương nha đầu ăn cùng hắn? Người ta đâu có ngốc.”

Cừu Tứ Hải: “……”

Đúng là những lời của nhị đệ hắn rất có đạo lý. Nói tới cùng, chẳng ai dám mang mạng sống của mình và nữ nhi ra làm trò đùa cả. Nếu Đại Giang đã dám ăn, vậy hắn có thể khẳng định cua lông này không có độc!

“Ta cũng nếm thử, mau đưa cho ta một con đi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom