Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 80


Chưởng quầy Miêu cắn một miếng, lập tức vị thơm ngon thấm đầy khoang miệng, phối hợp với lớp vỏ bánh bao mềm xốp bên ngoài, quả thực ăn ngon vô cùng.

Xem ra giao dịch lần này rất đáng giá!

“Tiểu Khương, ngươi có nếm thử không?”

Chưởng quầy Miêu tùy tiện nhặt một bánh bao đưa cho Khương Mẫn.

Những cái bánh bao này đều do Khương Mẫn gói, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện ra bánh bao trên tay mình là loại bánh bao nhân thịt heo rau hẹ. Bởi vì bên trên không có ký hiệu hạt mè và hành hoa.

Nói thật ra, hắn không hề thích ăn rau hẹ. Hương vị rau hẹ quá nặng, ăn vào còn có chút đắng, ăn xong món ăn có rau hẹ, chẳng còn tâm tình mà ăn những món khác nữa.

“Khương đại ca, ngươi nếm thử nha?”

Lê Tường thấy hắn đứng ngây ngốc một hồi vẫn chưa chịu ăn, nàng lập tức thúc giục hai tiếng. Khương Mẫn chẳng còn cách nào khác, đành phải cắn một miếng.

!!!

Đây là rau hẹ sao??! Vì sao không đắng chút nào, còn là vị cực kỳ tươi ngon nữa?

Vừa cắn một miếng, vị thịt heo thơm ngọt cùng với vị rau hẹ tươi ngon đã tứa ra, lại cắn thêm một miếng nữa còn có thể nếm được hương vị nước canh ẩn bên trong, hơn nữa lớp vỏ bánh bao bên ngoài thật sự mềm xốp.

Hắn là một người đầu bếp, mà cũng không nhịn được muốn khen ngợi món bánh bao này đúng là vô cùng mỹ vị.

Khương Mẫn vừa ăn xong cái bánh bao trong tay, có cảm giác vẫn chưa tận hứng, hắn lại muốn nhón thêm một cái nữa, kết quả vừa thò tay ra đã bị chưởng quầy vỗ cho một cái.

“Nhanh thừa dịp Lê nha đầu còn chưa đi, hỏi nàng ấy một chút xem món này có vấn đề gì hay không! Nếu không dùng nốt chỗ bột mì còn thừa làm thêm mấy cái bánh bao nữa đi. Chờ xong việc hãy ăn.”

“……”

Khương Mẫn nhìn cái bánh bao trên tay chưởng quầy, nếu hắn nhớ không lầm, chưởng quầy đã ăn ba cái rồi.

“Mau đi đi ……”

Chưởng quầy Miêu vừa ăn bánh bao, vừa chỉ huy những người khác bận tới mức xoay vòng quanh.

Lúc trước hắn bỏ tiền ra mua tới trăm cái bánh bao từ tay đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường, tới bây giờ bánh vẫn còn nóng hôi hổi.

Hắn lập tức sai sử bọn tiểu nhị, để cho bọn họ đưa tặng cho mỗi bàn khách nhân của trà lâu một đĩa bánh bao.

Trong đĩa có ba cái bánh bao, có thịt, có đường, có cua, đủ các loại khẩu vị, phù hợp loại nào là kiếm được lời.

Chưởng quầy Miêu cũng nương theo lần tặng bánh miễn phí này mà tuyên truyền thông tin, ngày mai trà lâu Cửu Phúc sẽ có thực đơn mới!

“Chưởng quầy.”

“Ừm? Lê Giang huynh đệ, làm sao vậy?”

“Ta muốn nói,Tường Nhi đã dạy xong công thức cho các ngươi rồi, chúng ta cần phải đi……”

Qua bên này đã được một canh giờ rồi, hắn có chút không yên lòng về thê tử và chất nữ, hai người đó vẫn ở trên thuyền. Chắc chắn giờ phút này, hai người đó đang rất lo lắng cho hắn vàTường Nhi.

Hắn vừa dứt lời, Lê Tường cũng nhớ tới nương, bà ấy đang ở trên thuyền đợi nàng và phụ thân trở về.

“Chưởng quầy, tay nghề của Khương đại ca không tồi, cứ tập luyện nhiều một chút là ổn thôi. Ta và phụ thân ta còn có việc, phải trở về thuyền. Chờ tới buổi chiều ta lại qua bên này một chút. Hơn nữa sáng sớm ngày mai ta vẫn tiếp tục vào thành, nếu Khương đại ca luyện tập có vấn đề ở đâu, đến lúc đó ta sẽ giải đáp cho hắn.”

Nghe xong, chưởng quầy Miêu chưa trả lời ngay mà lập tức liếc mắt nhìn Khương Mẫn một cái, thấy trong mắt hắn không có chút do dự nào, thậm chí còn gật gật đầu, lúc này trong lòng hắn mới cảm thấy yên tâm.

“Được rồi, vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn.”

Một hàng ba người rất nhanh rời khỏi phòng bếp.

“Lão Hướng, ngươi nhìn thấy không, bánh bao kia ……”

“Ta đâu có mù!”

“Tại sao nàng có thể biến bột mì thành loại bánh như vậy?”

Lúc này trong lòng Lưu Hữu Kim đã ngứa ngáy không nhịn nổi, hắn lén lút đi ra lồ ng hấp cầm một cái bánh bao mè đường lên, bẻ nó thành hai nửa rồi quan sát.
 
Chương 81


Vốn dĩ hắn muốn nghiên cứu xem làm món này thế nào, ai ngờ vừa bẻ ra, nước đường bên trong đã chảy ra ngoài, khiến cho đôi tay hắn run run, vội vàng dùng miệng húp chút nhân, lại cắn thêm một miếng bánh bao.

Ban đầu trong khoang miệng đang có chút khô khốc vì vị thuần ngọt của đường, thì lớp vỏ bánh bao mềm xốp tiến vào, khiến cho cảm giác ngan ngán kia lập tức biến mất.

Chỉ còn lại vị ngọt nồng nàn. Một miếng kia, cũng khiến những hạt mè giòn tan trong miệng, hơn nữa càng nhai càng thơm nức mũi.

“Ai! Lão Lưu, tại sao ngươi không nói gì vậy?”

“Đây, quá thơm rồi……”

Lưu Hữu Kim đã làm điểm tâm nhiều năm như vậy, có thể nói là nắm trong lòng bàn tay những món điểm tâm ngọt, nhưng hắn chưa từng được ăn bất kỳ món ngọt nào dùng tới nguyên liệu mè, còn lớp vỏ bánh bao mềm xốp kia nữa, ăn xong một cái, vị thơm ngon vẫn còn ngân nga mãi trong miệng, thậm chí còn sinh ra hứng thú thèm ăn vô hạn.

Hắn loáng thoáng hiểu được rằng lần này hắn và lão Hướng đã thiệt thòi rồi, còn tên họ Khương kia lại nhặt được cục vàng lớn!

Chẳng qua tiểu tử Khương Mẫn kia chỉ là học đồ vừa thăng lên đầu bếp không lâu, một kẻ không gốc không rễ như đối phương, nếu hắn và lão Hướng muốn học, chẳng lẽ hắn dám không dạy ư?

Hai người tính toán một hồi, cũng chẳng tỏ ra chút sốt ruột nào, cứ như vậy ung dung bình thản đi tới bên cạnh Khương Mẫn.

Lúc này Khương Mẫn kia đang trộn một thứ nhân gì đó, chỉ thấy hắn liên tiếp thả vài loại gia vị, dầu hào, bột tôm vào trong cái chậu……

Sau khi tiễn xong hai người Lê Tường trở về, chưởng quầy Miêu lập tức thấy rõ một màn kia, hắn không nhịn nổi, tức giận quát hai tên đầu bếp kiêu ngạo: “Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn hả? Không phải các ngươi đang rất bận rộn sao? Cấm hai người các ngươi không được lảng vảng ra chỗ Tiểu Khương học trộm.”

Từ học trộm này quá nặng nề, khiến cho hai người tự xưng là ‘đức cao vọng trọng’ kia vội vàng rụt lại, nếu bị chụp cái mũ này lên đầu, bọn họ làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa? Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai người đó chỉ còn biết hậm hực trở về bệ bếp của mình.

Lúc này một tiểu nhị vốn có nhiệm vụ tiếp đón khách ở phía trước vội vã chạy vào.

“Chưởng quầy, khách nhân đều đang hỏi còn bánh bao hay không.”

Trong lòng chưởng quầy Miêu vui vẻ, nhưng nghĩ đến một nhúm bột nở nho nhỏ Lê Tường mang qua, hắn chỉ còn biết tiếc nuối nói: “Hôm nay không đủ hàng để bán, chờ tới ngày mai mới được. Được rồi, để ta tự mình đi nói với khách nhân.”

Suy cho cùng, tiếng nói của một tiểu nhị không đủ trọng lượng để cáo lỗi với các khách nhân.

Hai người ấy vừa đi, sau bếp lập tức vang lên thanh âm mồm năm miệng mười nghị luận, hơn nữa, tất cả chủ đề đều xoay quanh món bánh bao kia. Trong khi đó, người đang chăm chú làm bánh bao, Khương Mẫn kia lại như lão tăng ngồi thiền, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.

Nếu lúc này Lê Tường nhìn thấy, nhất định cô sẽ mở miệng khen ngợi hắn một phen. Lúc còn ở thế giới hiện đại, nàng cũng từng nhận hai học đồ, đáng tiếc đều là người trẻ tuổi không chịu đựng nổi sự mê hoặc của điện thoại di động, làm việc không nghiêm túc, một tay ghi chép một tay cầm điện thoại, vừa nhìn thấy đã cảm giác không ổn.

Đương nhiên Khương Mẫn cũng không vừa học đã biết cách làm, hương vị nhân hắn vừa trộn ra vẫn còn chút lấn cấn, chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng chỉ cần trộn thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ thuần thục.

Lê Tường nhìn sắc trời, hiện tại sắp tới giờ Tỵ canh ba ( gần mười giờ sáng).

“Phụ thân, buổi chiều ta còn phải qua trà lâu, như vậy trưa nay gia đình ta không trở về nữa, giữa trưa ăn ở trên thuyền đi?”

“Được rồi, cứ nghe theo lời ngươi đi, chẳng qua muốn ăn ở trên thuyền, vậy chúng ta nên đi mua chút lương thực và đồ ăn.”
 
Chương 82


Đôi phụ thân nữ nhi thương lượng xong, đã quyết định sẽ trở về thuyền nói chuyện này cho hai người ở đó rồi mới đi mua đồ.

Mắt thấy thuyền đánh cá nhà mình đang lọt vào tầm mắt, bỗng dưng Lê Tường đi chậm lại.

“Phụ thân, ngươi có nói chuyện hôm nay nhà ta kiếm được tiền cho biểu tỷ biết không?”

“Không, ta còn chưa nói với nương của ngươi cơ, nhiều tiền như vậy, ta đâu dám nói trước mặt biểu tỷ ngươi.”

Lê Giang có thành thật nhưng không hề ngốc.

Có lẽ nhân phẩm của chất nữ nhà hắn tốt, nhưng đâu ai biết nàng ấy có kín miệng hay không, lỡ như nàng ấy buột miệng nói ra, vậy sau này gia đình nàng sẽ rơi vào tình thế cực kỳ khó xử, phải suy tính và đề phòng quá nhiều chuyện.

Biết hắn vẫn chưa nói ra, cục đá trong lòng Lê Tường cũng rơi xuống đất.

“Đúng, không được nói chuyện đó, nếu muốn nói, chỉ nên nói tới tiền bán bánh bao ngày hôm nay thôi. Đúng rồi phụ thân, hôm nay tiền bán bánh bao còn 500 đồng bối nữa, vẫn còn trên người ta.”

“Tương Nhi nhà ta thật giỏi giang!”

Trong lòng Lê Giang vui mừng không nói nên lời, nếu không phải nữ nhi đã lớn, hắn thật sự muốn ôm nàng lên xoay vài vòng.

Có số tiền này, gia đình hắn cũng trả được hết số nợ trong thôn, thê tử của hắn cũng có thể tới tìm một lang trung khác giỏi hơn để thăm khám.

Khoảnh khắc này hắn có cảm giác gông xiềng vẫn kèm chặt trên người mình mười mấy năm bỗng dưng biến mất, cả người nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.

Cùng chung chăn gối nhiều năm, tự nhiên Quan thị đã nhận ra sự biến hoá của trượng phu nhà mình.

Mặc dù trong lòng bà cũng có chút suy đoán, nhưng lại không dám tin tưởng. Thẳng đến khi nghe thấy nữ nhi nói hôm nay cả nhà bán bánh bao kiếm được 500 đồng bối, lúc này bà ấy mới giật mình hiểu ra.

Một ngày có thể bán được 500, vậy chưa đầy một tháng, gia đình bà sẽ trả hết nợ! Khó trách trượng phu của bà không còn chút u sầu nào nữa, lại trở nên khoan khoái cả người như vậy.

Mấy năm nay, số nợ đó vẫn lơ lửng trên đầu, khiến người một nhà không sao thở nổi, mỗi ngày vớt cá kiếm tiền, hầu hết để dành cho việc trả nợ, sinh hoạt hàng ngày đều khó khăn, chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống một cách chật vật. Rốt cuộc, những ngày tháng đó đã sắp qua rồi.

Tâm tình Quan thị rất tốt. Bà vừa nghe trượng phu nói, chiều hôm nay cả nhà sẽ ở lại trong thành, lập tức đề nghị tất cả bọn họ qua chùa miếu thắp hương.Chẳng qua Lê Giang không đồng ý.

Hắn nói: “Miếu Huyền Nữ trong thành cách nơi này rất xa, qua lại trên đường cũng mất hơn một canh giờ, lên núi còn mất thêm rất nhiều thời gian nữa, đi đi về về không kịp. Buổi chiềuTường Nhi còn phải qua trà lâu nữa, Nếu ngươi muốn đi, lần tới rảnh rỗi ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Được, chúng ta không vội qua chùa miếu, trước năm mới chúng ta qua đó một lần là được.”

Nói đến năm mới, Lê Giang lập tức nhớ tới chuyện lập đông, nhớ tới chuyện quần áo. Hắn còn nhớ quần áo mùa đông trong nhà mình đều được may từ hai năm trước.

Đặc biệt là nữ nhi, nàng vẫn mặc lại những bộ quần áo cũ của thê tử hắn, đã nhiều năm như vậy, số quần áo mới của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nghĩ tới đây, bỗng dưng hắn thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

“Thế này, ta vàTường Nhi mua lương thực trước, trở về sẽ làm vài món ăn. Qua buổi chiều ta sẽ dẫn ngươi đi khám lang trung sau đó chúng ta đi dạo trong thành. Thúy Nhi, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”

Đột nhiên bị gọi tên, Quan Thúy Nhi liên tục xua tay từ chối tỏ vẻ nàng ấy không dám đi ra ngoài.

Lê Tường vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, nhưng vẫn không sao lay chuyển được quyết định của nàng ấy, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, rồi đi theo phụ thân cùng ra ngoài mua lương thực.

Bởi vì chén đũa trên thuyền không đủ, Lê Tường quyết định giữa trưa nay sẽ gói chút sủi cảo, sau đó hấp lên ăn là được.
 
Chương 83


Có sẵn lồ ng hấp, có sẵn lá cây, đơn đơn giản giản một chút là xong bữa. Lại nói, hồi nãy nàng làm bánh bao nhân thịt heo rau hẹ, nhìn thấy rau hẹ tươi ngon, không nhịn được lại bắt đầu thèm, như vậy giữa trưa liền nấu nó!

Mục tiêu đã định sẵn, vì vậy đôi phụ thân nữ nhi kia chỉ dùng một chút thời gian đã mang được hết những thứ cần dùng trở về thuyền. Lê Giang phụ trách băm nhân, Quan thị và Quan Thúy Nhi phụ trách rửa sạch sẽ rau hẹ, Lê Tường tự nhiên là phụ trách nhào bột và xoa bột.

Nước lạnh đổ vào làm cho bột mì cứng, sau đó nàng lại theo thói quen bỏ thêm cái trứng gà và chút muối vào. Chờ nhồi xong bột, cần cho bột nghỉ chừng mười lăm phút là được, không hề phiền toái như làm lớp vỏ bánh bao.

Bởi vì mọi người đều có kinh nghiệm cán lớp vỏ bánh bao, cho nên học gói sủi cảo cũng rất nhanh.

Chờ sau khi nhân được trộn đều, ba người đã bắt tay vào công việc, mỗi người đều cầm trên tay một miếng vỏ sủi cảo, học theo cách gói của Lê Tường.

Sau khi dạy bọn họ gói sủi cảo, Lê Tường lập tức đi ra ngoài nhóm lửa chuẩn bị làm dầu ớt. Hôm nay túi tiền rủng rỉnh, rốt cuộc nàng cũng có đủ tài sản để mua những loại gia vị nàng mong muốn về nhà.

Ớt cay là loại gia vị không bao giờ thừa, nàng lại mua thêm một chút, còn có hạt tiêu, bột tôm, nước tương, dấm… toàn những loại gia vị thường dùng.

Nước sốt là thứ vô cùng quan trọng khi ăn sủi cảo hấp, vì vậy nàng chuẩn bị làm nước sốt cay trước.

Bỏ thêm ớt cay, tỏi bằm, hành hoa, hạt mè vào trong chén lại thêm nước tương, sau đó lấy dầu nóng xối qua một cái, trong nháy mắt mùi hương có một không hai bay lên không khí. Tiếp theo, hương vị ấy tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo, xộc thẳng vào khoang mũi người ta, rồi rất nhanh sau đó đã kéo về một người.

Đó là một lão gia tử mặc quần áo đơn sơ hơi cũ nát, đầu tóc hoa râm lộn xộn.

Trong lúc ấy, Lê Tường đang hấp sủi cảo, nàng lập tức để ý thấy một lão nhân trên bờ đang hướng đôi mắt nhìn chằm chằm vào lồ ng hấp bên cạnh nàng.

Đại khái là lão nhân ấy đã quá đói, hơn nữa, người lớn tuổi như vậy cũng rất đáng thương. Vì thế nàng chờ sủi cảo hấp chín, lập tức qua nói với phụ mẫu một tiếng rồi lấy lá cây gắp cho lão nhân này năm cái.

“Lão nhân gia trên thuyền của ta không có chén đũa, ngươi đành dùng tay cầm ăn đi.”

Lão đầu tiếp nhận sủi cảo ngửi ngửi một lát, rồi lập tức lắc đầu nói: “Vừa rồi ta ngửi đâu phải hương vị này, nhưng rõ ràng loại hương vị đó bay ra từ thuyền nhà các ngươi mà.”

Vừa rồi……

Vừa rồi sao? Trước khi nàng hấp sủi cảo đã làm nước sốt!

Lê Tường quyết định đã làm người tốt thì nên làm người tốt tới cùng, vì vậy nàng cũng mang bát nước sốt vừa rồi đưa cho lão nhân gia ngửi thử.

“Là mùi vị này sao?”

Lão gia tử vừa ngửi được mùi vị kia, hai mắt đều phát sáng.

“Đúng rồi đúng rồi, chính là cái này. Chẳng qua hồi nãy ta không ngửi thấy vị chua. Chẳng lẽ ngươi vừa bỏ thêm dấm?”

Lê Tường gật gật đầu.

Không thêm dấm, như vậy nước sốt sẽ không có linh hồn. Từ nhỏ đến lớn, dù nàng ăn sủi cảo hay là rau trộn, nhất định phải thêm dấm vào nước sốt.

“Lão nhân gia, chén này là nước sốt có bỏ thêm ớt cay. Nếu ngài có thể ăn cay, vậy cứ lấy sủi cảo từ trong lá cây chấm một chút rồi ăn, phần dư lại ta phải mang vào ăn cơm.”

“Ta có thể ăn cay. Nhưng mà ngươi nói thứ này sủi cảo ư? Ăn có ngon không?”

Phảng phất dường như lão gia tử đã tự hỏi rồi tự mình trả lời, vì vậy sau khi hỏi xong, lão nhân ấy lập tức nhón sủi cảo lên rồi lần lượt từng cái chấm vào một chút nước sốt.

“Nha đầu à, cảm ơn ngươi.”

“Đừng khách khí, chỉ là mấy cái sủi cảo thôi mà.”

Lê Tường cũng không nói thêm với lão nhân này nữa. Nàng nhìn lão ăn xong, lập tức bưng nước sốt trở về trong khoang thuyền.
 
Chương 84


Cả nhà Lê Tường đều đang chờ nàng, ai cũng không chịu lấy sủi cảo ăn trước.

“Đều ăn đi thôi, thời tiết này bỏ đồ ăn ở ngoài một chút là nguội ngay, mọi người chờ ta làm gì.”

“Cả nhà cùng nhau ăn mới vui chứ.”

Lê Giang cười ha hả, đợi nữ nhi trở về hắn mới cầm sủi cảo lên ăn, Quan thị cũng cầm một cái sủi cảo dính vào nước sốt. Chỉ có Quan Thúy Nhi là vẫn ngồi im không nhúc nhích.

“Ta, ta không đói bụng……”

Vừa dứt lời, cái bụng của nàng ấy lập tức gào lên kháng nghị. Nhìn một màn này, Lê Tường đã hiểu ngay nàng ấy đang suy nghĩ chuyện gì, chắc hẳn nàng ấy biết nhân bên trong sủi cảo có thịt, vì vậy nàng ấy không dám ăn.

Tuy dọc theo đường đi, cùng nhau gói bánh bao, cảm giác giữa hai bên đã trở nên thân cận hơn rất nhiều, nhưng biểu tỷ của nàng vẫn tự coi mình như người ngoài.

Chắc hẳn đây là thói quen từ nhỏ của nàng ấy. Để xảy ra loại tình huống này mà nhà ngoại bà của nàng không quan tâm, vậy khẳng định chính bọn họ đã giáo dục nàng ấy là nữ nhi thì không được ăn thịt.

“Biểu tỷ, nãy giờ ngươi có nhìn thấy không? Ngay cả một vị lão nhân xa lạ, không quen không biết, ta cũng mang cho người ta năm cái sủi cảo. Trong khi ngươi chính là thân biểu tỷ của ta, chẳng lẽ ngươi lại không được ăn mấy cái sao?”

“Thúy Nhi, ăn đi, chúng ta đều là người một nhà, đừng so đo những chuyện như vậy.”

Lê Giang là chủ gia đình đã mở miệng, cuối cùng Quan Thúy Nhi cũng chịu nghe lời. Bốn lồ ng hấp được 40 cái sủi cảo, cả nhà vừa chấm nước sốt vừa ăn, chỉ một loáng đã hết sạch.

Sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ vừa tươi ngon vừa thơm ngào ngạt, hơn nữa sau khi chấm cùng nước sốt, món ăn này như được nâng cấp lên không biết bao nhiêu lần.

Quan thị đã ăn no căng bụng, sau đó bà chỉ có thể tới tới lui lui đi dạo trên bờ biển cho tiêu cơm.

Lê Giang đi cùng bà ấy, vì vậy trong khoang thuyền chỉ còn lại hai tỷ muội Lê Tường. Hai nàng đang dọn dẹp mấy món đồ trong khoang thuyền, Lê Tường chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu muốn dụ dỗ Quan Thúy Nhi.

“Biểu tỷ, chờ lát nữa phụ mẫu ta muốn tới nhà lang trung bốc thuốc, ta cũng phải qua trà lâu làm việc, ngươi đi cùng ta nhé.”

Bàn tay Quan Thúy Nhi đang lau ghế lập tức trở nên cứng đờ, theo bản năng nàng ấy buột miệng từ chối: “Không, không đi được. Ta vẫn nên ở trên thuyền chờ các ngươi trở về thôi……”

“Cùng đi cơ mà! Chúng ta ra ngoài chỉ một chút là trở về ngay thôi, không ai yên tâm để ngươi một mình ở trên thuyền đâu.”

“Không sao mà, ta đã quyết định ở một mình trên thuyền, không đi nơi đâu hết.”

“Biểu tỷ, đi mà, đi mà, đi mà. Trong thành thật sự náo nhiệt, có thật nhiều, thật nhiều thứ chúng ta chưa bao giờ thấy đâu.”

“……”

Lê Tường nhìn ra biểu tỷ đã động tâm, vì thế nàng lại tiếp tục không ngừng cố gắng năn nỉ: “Biểu tỷ, ngươi đi cùng ta đi, một mình ta đi ra ngoài bên cạnh không có ai hết, rất sợ hãi đó.”

…………

“Được rồi, ta đi……”

Rốt cuộc Quan Thúy Nhi cũng không chịu được Lê Tường dây dưa, hơn nữa chính bản thân nàng ấy cũng muốn đi, cuối cùng sau một hồi năn nỉ của Lê Tường, nàng ấy đã nhận lời rồi.

Quan Thuý Nhi thầm nghĩ, dù sao nàng ấy cũng tới trong thành, là một nơi khiến cho biết bao nhiêu hài tử trong thôn đều khao khát được tới đây.

Tiểu Nha cùng thôn nàng ấy chỉ được lên đây một lần bán hoa lụa vậy mà nàng ta vô cùng đắc ý, khoe khoang đã lâu rồi.

Còn nàng ấy thì sao? Giờ phút này, nàng ấy cũng được vào trong thành rồi, đáng tiếc phụ mẫu của nàng ấy không được nhìn thấy……

“Đi nào biểu tỷ!”

Lê Tường kéo ống tay áo Quan Thúy Nhi, dẫn theo nàng ấy lên bờ. Đằng sau hai người, Lê Giang đang khóa kỹ cửa khoang thuyền. Bởi vì y quán và trà lâu không cùng một đường, cho nên bốn người đi cùng nhau một đoạn, không được bao xa đã phải tách ra.
 
Chương 85


Hai người lớn mang theo 50 ngân bối, còn những tiền bạc vụn vặt khác đều đặt cả trên người Lê Tường.

Số tiền còn dư hồi nãy đi mua thịt, Lê Giang đã làm chủ đưa cho nữ nhi, để nàng tự do mua những gì mình thích.

Cũng vì vậy, hiện tại trong tay Lê Tường có tiền, nàng cũng trở nên tự tin hơn nhiều. Vừa mới lên phố, nàng đã chi bốn đồng bối để mua hai xiên đường hồ lô, hai tỷ muội mỗi người một xiên.

“Biểu tỷ, ngươi mau nếm thử đi.”

Quan Thúy Nhi ngây ngốc một chút, sau đó mới đưa tay ra cầm lấy đường hồ lô, được ngửi hương vị thơm ngọt gần trong gang tấc, nước miếng rất nhanh đã ứa ra.

Thế nhưng khi nàng ấy nghe được ông chủ bán hàng nói một xiên đường hồ lô này có giá 2 đồng bối, nàng ấy lại không dám ăn nữa.

“Biểu muội, ta vừa ăn sủi cảo xong, không đói bụng, có thể trả lại thứ này được không?”

“Khẳng định là không được, biểu tỷ, nếu ngươi không ăn chỉ có thể ném nó đi.”

Lê Tường giả vờ một chút, Quan Thúy Nhi lại tưởng là thật, nàng ấy đâu dám vứt bỏ thứ đồ đắt giá như thế này, rốt cuộc vẫn phải ăn vào.

“Ngọt quá!”

Từ trước tới giờ, Quan Thúy Nhi chưa từng được ăn món nào ngọt như vậy. Lần trước được nếm đồ ngọt chính là một chén đường trứng gà, nhưng nó cũng không phải dành cho nàng. A Thành ca đã đánh đổ nó, sau khi nàng ấy thu dọn cái chén vỡ mới được nếm thử một chút. Nhưng nó không được ngọt như món này!

Sau khi nàng ấy ăn từ từ hai viên, lại thừa dịp biểu muội không chú ý, lén lút giấu ba viên đường hồ lô vào trong ống tay áo.

Lê Tường giả vờ không thấy hành động của nàng ấy, nàng vẫn đi đường trước kéo tay nàng ấy, mãi cho đến khi cả hai tới cửa trà lâu, nàng mới buông tay ra.

Chưởng quầy Miêu đang đứng ở cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.

“Lê nha đầu, tới sớm thật, đã ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn rồi, chưởng quầy, ta ra sau bếp nhìn một cái nhé?”

“Chuyện này……”

Chưởng quầy Miêu nhìn nhìn Quan Thúy Nhi, ý của hắn là gì, không cần nói cũng hiểu. Quan Thúy Nhi bị hắn nhìn, cả người cảm thấy không được tự nhiên, nàng ấy vội vàng cúi đầu trốn đến phía sau Lê Tường.

“Biểu muội…… Hay là ta ra bên ngoài chờ ngươi?”

“Vậy không được.”

Lê Tường nắm tay Quan Thúy Nhi đi lên giới thiệu với chưởng quầy Miêu: “Chưởng quầy, đây là thân biểu tỷ của ta, tính tình có chút hướng nội, rất sợ người lạ. Ta không yên tâm để nàng ấy ở bên ngoài. Ngươi có thể đặt một chiếc ghế dựa để nàng ngồi chờ ở hậu viện hay không.”

“Không thành vấn đề.”

Chỉ cần không bước vào phòng bếp, chuyện gì cũng dễ thu xếp.

Chưởng quầy Miêu rất sảng khoái gọi tiểu nhị mang ghế dựa ra, rồi mang theo hai nàng tới hậu viện.

Hiện giờ đang là giữa trưa, có rất ít người tới đây uống trà, vì vậy trong phòng bếp cũng không quá bận rộn, chỉ có Khương Mẫn và tiểu giúp việc của hắn đang bận rộn nhồi bột làm bánh bao trong bếp.

Lê Tường im lặng đứng đằng sau hai người quan sát một chút, nàng phát hiện ra thao tác làm bánh bao của Khương Mẫn đang dần dần trở nên thuần thục, chỉ có lúc chia tỷ lệ bột chưa được đều tay cho lắm, hắn chia bột hơi ít, cho nên lúc hắn gói bánh bao sẽ bị dính tay.

Vấn đề này không lớn, chỉ cần dùng chút kỹ xảo sẽ giải quyết được ngay.

Nàng tìm kiếm trong phòng bếp một lúc, sau đó mang ra một cái gáo múc nước rất lớn. Cái gáo múc nước này có kích thước rất giống với cái gáo của nhà nàng, sau đó làm ký hiệu, hai gáo bột mì, nửa gáo nước, rất dễ nhớ.

Cứ như vậy, vấn đề của Khương Mẫn đã được nàng giải quyết xong.

Trong lòng chưởng quầy Miêu rất vui mừng, hắn kéo Khương Mẫn qua bên này một lần, nếu mẻ bánh bao này không xảy ra chuyện gì nữa, như vậy coi như Lê Tường đã hoàn thành khế ước.

Vì thế chỗ bột bị nhão kia đã được ném qua một bên, xem ra không có cơ hội tiếp tục được ‘trọng dụng’ nữa rồi.
 
Chương 86


Tuy bột mì được mang tới cho Khương Mẫn luyện tập, nhưng cũng không phải rất nhiều mà chỉ có khoảng ba, bốn cân gì đó, nhưng nói gì thì nói, thứ này cũng là lương thực! Không cần biết nó được dùng cho mục đích gì, tóm lại Lê Tường cũng không muốn lãng phí lương thực.

Nàng tìm chưởng quầy Miêu muốn trả tiền mua nửa gáo bột mì, sau đó bỏ vào trong chỗ bột nhão kia, một lần nữa xoa nhẹ chừng mười lăm phút, sau khi cho bột nghỉ, nàng lại lần nữa bỏ thêm bột mì khô vào trong, tiếp tục nhào nặn. Hai lần làm như vậy, cục bột mới xem như có thể sử dụng được.

“Chưởng quầy, trong trà lâu có nhiều nữ khách hàng không?”

“Nữ khách hàng ư? …… Có rất nhiều. Địa điểm của trà lâu chúng ta rất đẹp, đặc biệt là lầu ba, ngồi trên đó có thể phóng tầm mắt nhìn được rất nhiều phong cảnh. Đôi khi một ít phu nhân, tiểu thư còn bao cả lầu ba mở các tiệc trà xã giao nữa…”

Lê Tường gật gật đầu, nàng vừa xoa bột mì, vừa lăn cho chúng mỏng ra, nắm bột mì được chia ra cũng nhỏ bằng một nửa ban đầu. Khi bánh bao được bọc nhân, đặt lên bàn tay, nhìn kích thước của chúng chỉ bé bằng bàn tay trẻ nhỏ.

“Các phu nhân tiểu thư chắc chắn sẽ thích loại bánh bao nhỏ thế này, một miếng ăn được một cái, rất tiện lợi.”

Chưởng quầy Miêu giật mình hiểu ra, đúng rồi, các phu nhân tiểu thư khi kết bạn qua đây thưởng trà, rất chú ý giữ gìn hình tượng, chắc chắn bọn họ sẽ không thích cầm một chiếc bánh bao lớn, phải cắn vài miếng mới hết một cái kiểu này.

“Vẫn là Lê nha đầu ngươi cẩn thận.”

Lê Tường cười cười, sau đó nàng cúi đầu nhanh nhẹn gói lại tất cả chỗ bột mì còn dư. Vừa lúc Khương Mẫn cũng gói xong, hai người cùng bỏ vào lồ ng hấp.

Mười lăm phút sau, chưởng quầy Miêu đứng bên cạnh đã chờ không nổi nữa, hắn dẫn đầu gắp lên một cái.

Đây là lần thứ hai Khương Mẫn hấp bánh bao, vỏ bánh mềm xốp, đã giống như đúc bánh bao do Lê Tường làm.

Bây giờ hắn cũng cảm thấy yên tâm rồi, còn vui vẻ tiễn hai tỷ muội Lê Tường ra tận cửa. Lúc gần đi, chưởng quầy Miêu còn hào phóng tặng mười mấy cái bánh bao thịt cho các nàng.

Chỉ là mấy cái bánh bao thôi mà, Lê Tường cũng không từ chối, nàng đều nhận rồi đặt cả vào trong rổ.

“Đúng rồi, chưởng quầy, ta muốn hỏi thăm ngươi về một nơi. Ngươi có biết tiêu cục Vĩnh Minh ở đâu không?”

“Tiêu cục Vĩnh Minh sao? Đương nhiên là biết rồi, ngay ở cuối đường này, cứ đi thẳng về bên tay phải, chừng mười lăm phút là đến. Thế nhưng trong tiêu cục toàn là đám đại lão gia thô kệch, Lê nha đầu, ngươi hỏi thăm chỗ đó để làm gì?”

“Ta có một hàng xóm đang làm việc trong đó, người nhà hắn nhờ ta qua chuyển lời.”

Lê Tường nói nửa thật nửa giả, sau đó nàng tạm biệt chưởng quầy Miêu, lập tức mang theo biểu tỷ đi về hướng tiêu cục.

Vốn dĩ nàng định chờ thêm vài ngày nữa mới qua tìm Ngũ Thừa Phong học chữ, nhưng nàng vừa nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.

Nàng đã nhờ hắn đọc khế ước giữa nhà nàng và trà lâu kia, con số 50 ngân bối trên đó hắn cũng biết, vì vậy nàng nhất định phải qua nhắc nhở hắn hai câu mới được.

Hơn nữa, lần trước trên bến tàu, nàng cũng được người ta nhờ chuyển lời tới hắn thật. Mượn cái cớ đó, nàng đi qua gặp Ngũ Thừa Phong, vừa chuyển lời giùm người ta, vừa thuận tiện dặn dò hắn hai câu, không khí hoà thuận vui vẻ.

Chẳng qua, cái người nhờ nàng chuyển lời đó……

Dường như nàng đã quên mất nội dung cần chuyển rồi……khi đó hắn ta nói cái gì ấy nhỉ!?

“Biểu muội, chúng ta qua đây tìm ai vậy?”

“À…… Đi tìm một người hàng xóm, chỉ cần chuyển lời cho hắn xong, chúng ta có thể đi chơi rồi.”

Lê Tường nắm tay biểu tỷ, đi theo lời hướng dẫn của chưởng quầy Miêu. Quả nhiên mười lăm phút sau, nàng đã nhìn thấy một tòa tiêu cục. Tại sao nàng biết đó là tiêu cục ư?

Không phải nàng hiểu mấy chữ trên tấm biển hiệu kia đâu.
 
Chương 87


Kỳ thật, Lê Tường biết đó là tiêu cục chỉ vì ngay đằng trước nơi đó có một đoàn xe. Đã vậy, ngay cửa ra vào còn có một đám tiêu sư đang cầm chắc thanh đao trong tay, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khí thế của đoàn xe này còn có thể so sánh với đội xe chở tiền của ngân hàng trong thời hiện đại.

Trước kia, nàng chỉ được nhìn những cảnh trang trọng kiểu này trong TV. Lần này được tận mắt nhìn thấy nó trong hiện thực, đột nhiên nàng có cảm giác sợ hãi, muốn lùi lại phía sau.

Với lại, có nhiều người đứng chắn ở cửa như vậy, còn chẳng biết bao giờ bọn họ sẽ rời đi, nói thật, nàng không dám lướt qua trước mặt những người này để bước vào trong tìm người. Đặc biệt, bây giờ nàng còn đang nắm tay biểu tỷ, một tiểu cô nương còn nhát gan hơn nàng.

Suy nghĩ một chút, dù sao sáng sớm ngày mai nhà nàng cũng phải tới trong thành, nếu không ổn, vậy cứ chờ ngày mai lại đến cũng được.

Ngay tại thời điểm Lê Tường muốn dẫn biểu tỷ trở về, từ trong tiêu cục lại có mấy người đi ra. Bọn họ không mang theo vũ khí, chỉ đang vác theo bao lớn, bao nhỏ hành lý, chất đầy lên xe. Cũng không biết tại sao, từ trong đám người đó, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngũ Thừa Phong.

Bởi vì hắn là người vác được nhiều nhất, nhưng ăn mặc sơ sài nhất.

Đúng là học đồ cũng không phải dễ học như vậy.

Lê Tường suy nghĩ, có lẽ nàng nên tránh mặt đi, không nên nhìn tình huống này, có lẽ người ta cũng không muốn để người khác nhìn thấy tình huống chật vật của mình.

“Biểu tỷ, chúng ta đi thôi, cửa đã kín rồi.”

Dường như từ nãy tới giờ, Quan Thúy Nhi chỉ đợi nàng nói câu này thôi, vì vậy, nàng ấy lập tức quay đầu chuẩn bị rời khỏi. Ai ngờ hai người vừa đi được không bao xa, đằng sau đã thấy có người đuổi theo.

“Tương nha đầu?! Thật sự là ngươi ư? Tại sao ngươi lại qua đây?”

Nghe tiếng của hắn, Lê Tường quay đầu lại, cười đầy ngại ngùng.

“Ta chỉ đi ngang qua thôi, tiện đường nên qua đây nhìn một cái, vừa lúc thấy ngươi đang bận việc nên không muốn quấy rầy.”

“Đâu có quấy rầy đâu, ta đã xong việc rồi, chỉ chờ mười lăm phút nữa chúng ta xuất phát rời đi. Nha đầu này, ngươi có chuyện gì không?”

Tiêu cục ở khá xa trà lâu, lại còn ở tận cuối đường, hắn không tin Lê Tường sẽ đi ngang qua bên này mà không có chuyện muốn tìm hắn.

Lê Tường: “……”

“Có gì thì ngươi nói mau, nếu không nói chờ lát nữa ta sẽ đi cùng đội áp tiêu, tận một tháng sau mới quay về cơ.”

“Ngươi cũng phải theo bọn họ ra ngoài ư??”

Không có khả năng. Ngũ Thừa Phong mới mười mấy tuổi, đã đi theo áp tiêu rồi?? Lỡ như đội vận tiêu này gặp phải sơn tặc, trộm cướp, làm sao hắn có thể tự bảo vệ mình?

Hắn còn nhỏ như vậy đã phải đi làm những công việc cực kỳ nguy hiểm, càng nghĩ càng khiến người ta đau lòng.

“Quá nguy hiểm……”

“Chúng ta đi rất gần, sẽ không nguy hiểm. Những chuyến vận chuyển hàng hoá đi suốt nửa năm mới quan trọng, nhưng ta chưa có tư cách tham gia đâu. Tương nha đầu, nếu ngươi không có việc gì, vậy thì ta đi đây.”

Từ trong đám người, Ngũ Thừa Phong đã nhìn thấy Lý sư phụ của hắn đang giơ hai tay vẫy vẫy.

Lúc này Lê Tường đâu dám nhắc tới chuyện khế ước, suy cho cùng đối phương sắp rời đi rồi, dù hắn có tiết lộ ra ngoài cũng chẳng tới tai người trong thôn được.

Chuyện khế ước đã không nói được, càng không cần nói tới chuyện học chữ, đối phương đi một chuyến, hơn tháng sau mới trở về, còn không bằng tự nàng đi mua quyển sách trở về từ từ học.

“Vậy ngươi đi đường nhớ chú ý một chút, đúng rồi, cho ngươi cái này ăn trên đường.”

Nàng lấy bánh bao trong rổ ra nhét vào trong lòng Ngũ Thừa Phong.

Không nhìn thấy thì thôi, nếu đã qua bên này, còn gặp đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, nàng cũng nên biểu hiện một chút.

“Đều là bánh bao chưởng quầy trà lâu đưa cho ta, ngươi cầm theo ăn trên đường đi.”

“Này……”
 
Chương 88


Ngũ Thừa Phong bị hành động tặng bánh bao này của Lê Tường làm cho kinh ngạc không thôi, chờ tới khi hắn phản ứng lại thì người đã đi không còn bóng dáng.

Nha đầu này……

Lớn tới chừng này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải hương vị có người tiễn đưa.

Ngũ Thừa Phong cười một cái, sau đó hắn lập tức cầm bánh bao trong tay chạy về đội ngũ. Từ đầu đến cuối, hắn không hề chú ý tới bên người Lê Tường có một cô nương nữa.

Lê Tường cũng vậy. Nàng đi thật xa rồi mới nhớ, mình vẫn chưa giới thiệu biểu tỷ cho hắn, vừa quay đầu lại, chưa kịp nói câu gì, nàng đã thấy ánh mắt biểu tỷ đầy lưu luyến nhìn theo Ngũ Thừa Phong.

Chẳng lẽ hai người này đã quen biết từ trước?

“Biểu tỷ…… Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

“Ta sao? Ta đâu có nhìn gì, không thấy cái gì hết.”

Quan Thúy Nhi đâu dám nói rằng nàng ấy đang luyến tiếc mấy cái bánh bao thịt kia. Suy cho cùng, mấy cái đó đâu phải của nàng ấy, là chưởng quầy trà lâu người ta đưa cho biểu muội mà.

Bộ dáng trốn tránh không muốn nhắc tới chuyện đó của nàng ấy lại khiến cho Lê Tường hiểu lầm.

Tuy nàng cũng biết ngày thường biểu tỷ và Ngũ Thừa Phong kia không có cơ hội quen biết nhau, nhưng có lẽ hai người ấy đã từng quen biết ở trấn trên, cũng có khi biểu tỷ vừa gặp Ngũ Thừa Phong đã trúng tiếng sét ái tình??

Trời đất, thiếu nam thiếu nữ ở cái thời đại này trưởng thành quá sớm.

Lê Tường tỏ ra cực kỳ am hiểu, cho nên nàng không hỏi vấn đề đó nữa, chỉ bình tĩnh xoay người đưa biểu tỷ đi dạo phố, mua mấy dây buộc tóc lại xem vài cuộn vải bông.

Những thứ khác còn bình thường, chỉ tốn vài đồng bối đã mua được, chỉ riêng vải bông kia thật sự quá đắt.

Nếu không phải bộ quần áo bằng vải bố nàng đang mặc trên người cứa vào da đau rát, khó chịu, chắc chắn nàng cũng không dám bỏ ra 150 đồng bối để mua vải bông đâu.

Thân thể này đã mười ba tuổi, nhưng ngoại trừ chiều cao, nàng chẳng phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào của một tiểu cô nương đang tuổi dậy thì cả. Hơn nữa trong nhà quá nghèo, cho nên nàng cũng không có một bộ nội y nào.

Lê Tường không biết tại sao nguyên thân chịu đựng nổi, nàng chỉ biết mình mới xuyên qua được vài ngày những đã không cách nào chịu đựng nổi sự cọ xát.

Chính vì vậy, khi kinh tế trong gia đình khá hơn một chút, nàng đã nghĩ ngay tới chuyện làm vài bộ nội y cho mình.

Nàng cẩn thận dò hỏi chưởng quầy vải, cuốn vải nàng mua có thể cắt được thành hai tấm, một tấm sẽ đưa cho biểu tỷ, để cho suốt ngày biểu tỷ phải khom lưng như vậy, nhìn không thuận mắt chút nào.

Quan Thúy Nhi chỉ biết đi theo nàng, nhìn nàng mua dây buộc tóc lại mua vải. Trong lòng nàng ấy vừa hâm mộ, lại vừa lo lắng cho nàng, chỉ là nàng ấy không dám mở miệng hỏi.

Cứ như vậy, nhịn cả một đường, chờ tới khi hai người bước lên thuyền, rốt cuộc nàng ấy mới dám hỏi: “Biểu muội, ngươi dùng nhiều tiền như vậy, nhưng chưa hỏi ý kiến của cô cô, nếu cô cô biết chuyện rồi tức giận thì làm sao bây giờ?”

“Không sau đâu, ta đâu có mua lung tung. Ta mua thứ này để làm một món đồ cực kỳ cực kỳ quan trọng đó. Hơn nữa, ta dùng tiền tự mình kiếm được, phụ mẫu sẽ không để ý tới đâu.”

Trong nháy mắt khi nghe được lời này, Quan Thúy Nhi đã nghĩ tới những chiếc bánh bao buổi sáng hôm nay nàng ấy và cô cô làm. Nghe nói một cái bán được giá hai đồng bối, quá đắt giá, vì vậy khi gói bánh bao, nàng ấy cũng chẳng dám làm mạnh tay.

“Đúng rồi biểu tỷ, nào, đây là tiền công hôm nay của ngươi.”

Lê Tường đếm mười lăm đồng bối, sau đó đặt chúng vào tay biểu tỷ đang mở to mắt ngây ngốc bên cạnh mình.

Kỳ thật, nếu tính toán chi li tỉ mỉ một chút, như vậy hôm nay biểu tỷ của nàng không được tiền công. Nhưng nàng ấy chính là biểu tỷ ruột thịt của nàng đó, nàng vẫn muốn ưu đãi, khích lệ nàng ấy một chút.
 
Chương 89


Đối với một tiểu cô nương, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được cầm tiền trong tay như biểu tỷ, mười lăm đồng bối này quả thực nặng tới mức làm hai tay nàng ấy run rẩy.

Quan Thúy Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng lên, sức nặng của mười lăm đồng bối doạ cho nàng ấy hoảng hốt.

Lý trí nói cho nàng ấy biết nàng ấy không được lấy tiền này, chúng nó vốn dĩ nên thuộc về biểu muội, nhưng bàn tay lại không nghe theo những gì nàng ấy nói, nó chỉ biết gắt gao nắm chặt số tiền kia.

Có chỗ tiền này, nàng ấy có thể mua thật nhiều trứng gà ngon, cũng có thể mang về cho phụ mẫu, gia đình nhà nàng không bao giờ còn phải thèm thuồng nhìn A Thành ca ăn nữa. Nàng ấy cũng có thể đi mua chút vải vụn về

làm giày, giày của phụ mẫu nàng ấy đã nát tươm từ lâu rồi, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều bị những người khác chê cười.

Mười lăm đồng bối có thể làm được quá nhiều chuyện, quá nhiều chuyện mà trước kia nàng ấy nằm mơ cũng muốn làm…

“Biểu muội…… Ta……”

“Cầm đi! Ta nghe phụ thân nói, đại đa số bánh bao đều là ngươi và nương của ta gói. Ngươi là khách nhân, gia đình nhà ta quan niệm, khách nhân đã giúp chúng ta làm việc nhất định phải trả công.”

Ánh mắt Lê Tường vô cùng chân thành, trong lòng Quan Thúy Nhi trở nên ấm áp, nàng ấy cũng không tiếp tục từ chối nữa, chịu nghe lời khuyên của Lê Tường mà cất thật cẩn thận mười lăm đồng bối đó.

“Cảm ơn ngươi, biểu muội.”

Trong lòng nàng ấy cũng hiểu, kỳ thật biểu muội chẳng cần đưa tiền cho nàng, chỉ là biểu muội rất quan tâm nàng ấy mà thôi.

Quan Thúy Nhi vuốt mười lăm đồng bối trong lòng, tâm tình trở nên vô cùng kích động. Nàng ấy chỉ hận không thể lập tức quay về nhà, đưa tiền này cho phụ mẫu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng ấy lại tự dập tắt suy nghĩ này.

Phụ mẫu nàng ấy vẫn chưa phân gia, tất cả tiền bạc mọi người kiếm được đều phải giao vào tay nãi nãi.

Thế nhưng trong mắt nãi nãi, chỉ có duy nhất đại tôn tử bảo bối thôi, từ trước tới nay, gia đình nàng chưa bao giờ được ăn bất kỳ món gì ngon lành.

Nàng ấy đã chịu đựng đủ rồi, nàng ấy không muốn giao mười lăm đồng bối này vào tay bọn họ nữa. Nói nàng ấy ích kỷ cũng được, bất hiếu cũng thế, nàng ấy tình nguyện mang tất cả số tiền này đi mua trứng gà cho phụ mẫu ăn, cũng không muốn để thừa một đồng cho nhà đại bá.

“Biểu tỷ, ta muốn thương lượng một chuyện với ngươi.”

“Hả? Ngươi nói đi.”

Quan Thúy Nhi thấy vẻ mặt biểu muội rất nghiêm túc, nàng ấy cũng theo bản năng ngồi thẳng lên, bộ dáng cũng rất nghiêm túc, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

Nhìn vẻ mặt biểu tỷ nặng nề như vậy, Lê Tường cảm thấy rất buồn cười, suýt chút nữa nàng đã cười ra thành tiếng.

Cô nương này thật sự quá ngoan, tới mức làm người ta đau lòng.

“Biểu tỷ, trước không nói tới chuyện quan hệ thân thích giữa chúng ta. Ta mướn ngươi giúp ta làm việc, một ngày trả ngươi hai mươi đồng bối, ngươi có nguyện ý làm hay không?”

“Không cần không cần! Những chuyện ngươi cần ta làm, ta sẽ làm hết, nhưng không cần tiền công!”

“Không được, đâu có đạo lý bảo khách nhân làm việc mà không trả tiền công.”

Lê Tường rất kiêng kị làm việc mà không phân biệt rõ ràng giữa công và tư. Đã làm việc, bất kể người ngoài hay thân thích, nhất định phải có ràng buộc tiền công.

Nếu không có ràng buộc, như vậy sau này xảy ra chuyện gì, không cần biết là làm tốt hay phá hư, nàng cũng không thể có ý kiến với biểu tỷ.

Nhưng có ràng buộc thì khác, cầm tiền công của nàng tất nhiên phải nghiêm túc làm việc, làm không tốt có thể phạt, làm tốt cũng có thể thưởng, mọi việc đều rõ ràng đâu ra đó.

Nàng cẩn thận giảng giải kỹ càng đạo lý này cho Quan Thúy Nhi, đầu óc Quan Thúy Nhi cũng khá thông minh, rất nhanh nàng ấy đã hiểu. Cơ hồ là theo bản năng, nàng ấy đang muốn đồng ý ngay.
 
Chương 90


Chẳng qua ngay lúc ngước mắt lên, nhìn gương mặt non nớt của biểu muội, trong nháy mắt Quan Thuý Nhi đã tỉnh táo lại.

“Biểu muội, vẫn nên chờ cô cô và dượng trở lại rồi nói sau.”

“Chuyện gì cần phải chờ chúng ta trở về lại nói?”

Hai tỷ muội đang nói chuyện, bất chợt cửa khoang thuyền mở, hai người lớn ra ngoài tìm lang trung bốc thuốc đã trở lại. Lê Tường liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong lòng phụ thân nàng có một đống đồ vật.

“Nương?? Tại sao các ngươi cũng mua vải?”

“Cũng? Tường Nhi, chẳng lẽ ngươi cũng mua sao?”

Lê Tường yên lặng lấy ra một tấm vải bông nàng mới mua.

Quan thị nhận lấy, nhìn thoáng qua, bà lập tức phát hiện chất liệu của tấm vải bông này giống hệt tấm bà vừa mua, chỉ là hoa văn hơi khác thôi.

“Đi mua đồ cũng giống hệt nhau, chẳng phải nên nói là hai mẫu nữ nhà chúng ta có cùng suy nghĩ hay sao? Vốn dĩ ta mua cho ngươi và Thúy Nhi mỗi người một bộ, bây giờ thì tốt rồi, vừa lúc làm hai bộ quần áo, cũng tiện tắm rửa.”

Vừa nghe tới đây, Quan Thúy Nhi đã biết mình cũng có phần, vì vậy nàng ấy vội vàng từ chối: “Cô cô, ta có quần áo mặc rồi! Ngươi làm tất cả cho biểu muội đi.”

“Chẳng lẽ ta còn không biết ngươi có hay không ư? Ta là cô cô, nhưng nhiều năm như vậy ta vẫn không về thăm ngươi được mấy lần. Bây giờ chỉ muốn làm cho ngươi hai bộ quần áo thôi, chẳng lẽ còn không được sao? Chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

Quan thị thành thân sinh con nhiều năm như vậy, tự nhiên bà cũng nhìn ra được nguyên nhân chất nữ nhà mình cả ngày khom lưng cúi đầu.

Hiện tại có mặt trượng phu, bà ấy không tiện nói mấy chuyện áo lót này. Thế nhưng chờ tới lúc trượng phu đi xuống đuôi thuyền, bà ấy lại lôi kéo tay hai tỷ muội nhỏ giọng nói tầm quan trọng của áo lót.

Nghe xong, Quan Thúy Nhi lập tức mặt đỏ tai hồng, Lê Tường lại chẳng có chút phản ứng nào, không cần nương nói nàng cũng biết tầm quan trọng của nội y.

Hiện tại, nàng đang bận nhớ tới tủ quần áo của mình ngày trước, cả những bộ nội y thoải mái, đủ loại màu sắc hình dáng kia. Đáng tiếc mặc dù nàng biết kiểu cách nhưng lại không biết may vá, nếu không sau khi mua vải về nàng ấy thà tự mình may còn hơn.

Haizz……

Chỉ có thể trở về tìm một phiến đá lén lút vẽ ra kiểu dáng, sau đó mang cho nương nhìn một cái, không biết nương có tìm được cách làm hay không.

Chẳng qua, trong suy nghĩ của nàng, nữ nhân rất nhạy cảm với những món đồ nội y như thế này, chắc chắn nương sẽ tìm ra cách làm thôi, thật chờ mong lúc nhìn thấy thành phẩm……

Lê Tường ghé vào cửa sổ, mơ màng nghĩ lung tung rối loạn một hồi, sau đó dưới làn gió mơn man trên má, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, nàng còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy một trận thanh âm la hét ầm ĩ, trong đó tiếng của Kiều thẩm là lớn nhất.

“Nhìn xem, nhìn xem! Có tiền đi mua vải lại không có tiền trả cho người trong thôn. Quả thật không biết xấu hổ! Thu tẩu tử, ta nhớ hôm kia ngươi còn nói dạo này Tiểu Ngưu nhanh lớn quá, cần phải có quần áo để thay. Bây giờ Lê gia này thiếu nhà các ngươi bao nhiêu tiền, tính toán một chút rồi cầm mấy xấp vải này về đi!”

Nghe được thanh âm chói tai kia, trong lòng Lê Tường lập tức sinh ra bực bội, bây giờ nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là phải nhanh chóng kiếm tiền dọn cả nhà đi. Làm hàng xóm của loại người này, còn khó chịu hơn ở một căn nhà tranh mái lá.

Nàng đứng dậy dùng dây buộc tóc lại, lúc này mới phát hiện tất cả những đồ trong khoang thuyền đã được phụ mẫu của nàng dọn đi cả rồi.

Chắc hẳn mọi người suy nghĩ dọn xong rồi mới qua gọi nàng dậy, lại không biết làm thế nào để cho nhà đối diện nhìn thấy xấp vải của nhà mình.

Nhưng ngẫm lại, nàng cũng không còn ngạc nhiên nữa. Hôm nay nhà nàng kiếm được nhiều tiền, cũng tranh thủ mua rất nhiều món đồ mang về, Kiều thị kia tự nhiên sẽ không thoải mái.
 
Chương 91


Lê Tường từ trong khoang thuyền đi ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bảy tám người đang vây xung quanh nhà mình.

Hai ba người là chủ nợ, còn những người khác đều tới để xem náo nhiệt. Sắc mặt nương rất khó coi, biểu tỷ chẳng khá hơn là mấy, nhưng nàng ấy vẫn đứng ở đằng trước, phảng phất như muốn bảo vệ cô cô, chặn lại khí thế hùng hổ doạ người của Kiều thị.

Chỉ là nhiều người đứng đây như vậy, tại sao không nhìn thấy phụ thân nàng?

Mặc kệ, nàng phải xông lên đã.

“Kiều thẩm, ngươi nói xem, tại sao ngươi thích qua nhà ta cãi nhau như vậy? Hôm nay nhà ta đâu có nấu thịt ăn.”

Nghe được những lời của Lê Tường, đám người xung quanh đều nhớ tới lần Kiều thị cãi nhau bị bẽ mặt kia, có mấy người còn không nhịn nổi, lập tức bật cười.

Kiều thị nheo hai mắt, nhưng sắc mặt bà ta không hề có chút biến hoá nào, phảng phất như Lê Tường vừa nói một chuyện rất bình thường, không đáng để ảnh hưởng tới bà ta.

“Nhà ngươi nấu thịt hay không là chuyện của nhà ngươi, ta không thèm quan tâm tới. Hiện tại, ta đang nói tới chuyện nhà ngươi có tiền mua nhiều vải như vậy, tại sao không trả tiền cho chủ nợ?”

Đúng là bắt chó đi cày, xen vào việc người khác.

Lê Tường thật sự muốn đem mấy từ này khắc lên trán bà ta, đúng là loại phụ nhân rỗi hơi, chuyên soi mói vào việc của nhà người khác.

“Kiều thẩm, ngươi là chủ nợ của nhà ta ư?”

Kiều thị: “……”

“Hôm nay là ngày trả nợ à?”

Kiều thị: “……”

“Ngươi là con giun trong bụng nương ta sao? Tại sao ngươi biết ngày mai nhà chúng ta không có tiền trả cho thúc thúc thẩm thẩm trong thôn?”

Liên tiếp mấy câu hỏi của Lê Tường ập thẳng vào mặt, khiến mặt Kiều thị đỏ ửng cả lên, bà ta mấp máy môi vài cái nhưng không tìm ra lời gì để phản bác lại.

Bà ta đã tới đây châm ngòi thổi gió, vậy việc nàng cần làm chính là hắt nước dập tắt đốm lửa kia đi. Kỳ thật trong nhóm người này, bà ta là người không có tư cách lên tiếng nhất.

“Các vị thẩm thẩm, các ngươi đều nhìn ta lớn lên. Từ nhỏ đến lớn ta đều mặc quần áo cũ của nương ta. Năm nay ta đã mười ba tuổi, phụ mẫu nhà ta chắt bóp mua cho ta một tấm vải may y phục, chẳng lẽ là quá đáng sao?”

Lê Tường nói chuyện, vành mắt cũng đỏ ửng lên, bộ dáng đáng thương kia trong nháy mắt đã khiến những người chung quanh tỉnh táo lại.

Đúng vậy, mười mấy năm qua, bọn họ vẫn là hàng xóm của Lê gia, tự nhiên cũng biết người một nhà này sống như thế nào, gian khổ biết bao nhiêu.

Tại sao qua miệng Kiều thị kia, bọn họ lại trở nên thoải mái an nhàn rồi, suýt chút nữa mấy người bọn họ đã bị Kiều thị kia dắt mũi kéo đi mà không hay biết!

“Khụ…… Chuyện này, trong nhà ta còn có việc, ta phải về trước. Tương nha đầu, ngươi đừng khóc, thẩm thẩm không có chút ý kiến gì với gia đình ngươi đâu.”

“Đúng đúng đúng, nhà ta cũng có việc.”

Rất nhanh, bảy tám người vây xung quanh đã rời đi, chỉ còn một mình Kiều thị đứng bơ vơ ở đó.

Không còn ai vây quanh xem bà ta diễn nữa, tự nhiên vở kịch này cũng phải hạ màn, cuối cùng, bà ta chỉ có thể lẩm bẩm vài câu rồi hậm hực trở về nhà.

Lê Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nhìn theo bà ta rời đi, y như tiễn ôn thần vậy.

“Nương, lần sau nếu bà ta lại qua đây làm phiền ngươi, ngươi cứ trực tiếp vào nhà, mặc kệ bà ta là được.”

Quan thị gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch cũng dần dần bình tĩnh lại.

Không phải bà không biết phản bác lại những lời ác độc hồi nãy, chỉ là thân thể không tốt, chỉ hơi tức giận, thở dồn dập một chút, chắc chắn phải nằm trên giường bốn năm ngày, không công lãng phí tiền bạc bốc thuốc. Cho nên mỗi lần gặp phải Kiều thị, bà luôn nhẫn nhịn, mặc kệ bà ta nói gì bà cũng không phản bác lại.

Hôm nay còn may, bà không quá giận dữ, chỉ là cả ngày tinh thần bà hơi buồn bã, mãi vẫn không tươi tỉnh lên được.
 
Chương 92


Với tình trạng này, tự nhiên Quan thị không thể may quần áo được, bà vào nhà một lát đã vào phòng nằm nghỉ rồi.

Quan Thúy Nhi là một tiểu cô nương không chịu ngồi yên, vừa vào nhà nàng ấy đã bắt đầu dọn dẹp quét tước, sau đó quay sang giặt đồ. Giặt xong lại ra ngoài xới đất. Muốn hỏi tại sao lại xới đất ư? Chỉ vì nàng ấy nghe được biểu muội nói muốn gieo chút rau hẹ ớt cay.

Non nửa canh giờ sau, Lê Tường mới nhìn thấy phụ thân nhà mình trở về. Từ thật xa, mới chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc nhẹ nhàng, vui sướng đang toả ra trên người hắn.

“Phụ thân, ngươi qua nhà thôn trưởng nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

“Còn chuyện gì được nữa? Đương nhiên là mang tiền qua trả.”

Tuy Lê Giang vẫn có chút xót ruột khi mấy đồng ngân bối vừa vào túi nhà mình chưa lâu đã vội bay ra bên ngoài, nhưng nhiều năm như vậy, ít nhiều gia đình hắn cũng được thôn trưởng quan tâm nhiều, bởi vậy ngay khi có tiền, hắn nghĩ tới thôn trưởng đầu tiên. Còn những nhà khác, cứ chờ ngày mai lại nói.

Ngày mai là đầu tháng, cũng là ngày trả tiền cố định, các thôn dân sẽ tới tận cửa đòi tiền, nhưng như vậy lại hay, hắn đỡ phải qua từng nhà trả nợ.

“Phụ thân, hiện tại có thể nói cho ta nghe trong nhà mình nợ bao nhiêu tiền hay không?”

“Thiếu rất nhiều. Qua bao nhiên năm như vậy, nợ cũ còn chưa trả hết đã vay thêm nợ mới. Từ nhiều năm về trước, nương của ngươi đã mắc căn bệnh hung hiểm, lang trung kê phương thuốc cần nguyên một cây nhân sâm mang đi phối dược. Ta đã tới hiệu thuốc hỏi qua, một cây rẻ nhất cũng có giá mười lăm ngân bối.”

Nhân sâm đâu phải loại hàng dành cho những người nghèo khổ như bọn họ, nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn thê tử mình c.h.ế.t đi, cuối cùng hắn chỉ có thể chạy qua nhà thôn trưởng cầu xin người ta cứu giúp.

Lúc ấy Lê gia vừa mất đại nhi tử, tiểu nữ nhi lại khóc nỉ non cả ngày, cả nhà thực sự thê thảm. Vừa nghe chuyện của hắn, ngay lập tức thôn trưởng đã kêu gọi người toàn thôn qua cho hắn vay tiền.

Nếu mấy trăm đồng bối như vậy chỉ cần mỗi nhà vài chục là đủ, nhưng tới tận mười lăm ngân bối, hiển nhiên phải viết khế ước, nếu không có khế ước, ai dám cho mượn?

Cũng do ngày thường thanh danh một nhà Lê Giang không tồi, lại có thuyền đánh cá, coi như nguồn thu ổn định, vì vậy người trong thôn mới nguyện ý tin tưởng hắn, mới đồng ý cho hắn mượn tiền. Những khoản nợ từ thiếu mấy chục, tới thiếu mấy trăm, đều do thôn trưởng tự mình ghi sổ sách.

120 hộ, có hơn phân nửa đều cho nhà bọn họ mượn tiền. Tới bây giờ, vẫn còn hơn 50 hộ chưa trả hết nợ.

Kỳ thật nếu không phải mấy năm nay bệnh tình của Quan thị lại bộc phát, chắc hẳn nhà bọn họ đã trả hết nợ người trong thôn rồi.

“Lúc trước thôn trưởng cũng cho nhà ta mượn hai trăm đồng bối, nhưng mấy năm nay chưa thúc giục bao giờ. Hồi nãy phụ thân qua trả tiền, cũng mang theo một bình tương mỡ vàng của ngươi qua đó.”

“Đúng là nên làm như vậy……”

Lê Tường có ký ức của nguyên thân, biết thôn trưởng gia gia là một lão nhân gia vô cùng đáng kính.

“Hiện tại, tổng cộng nhà chúng ta còn nợ người trong thôn khoảng mười ngân bối, còn có Cừu thúc của ngươi nữa, còn thiếu hắn 300, mấy thúc thúc khác nữa, cộng tất cả lại còn hơn bốn trăm là đủ.”

Khi thê tử phát bệnh lần hai, hắn không dám mượn người trong thôn nữa, vì vậy đành phải đi tìm những bằng hữu tốt này.

Nói tới đây, trong mắt Lê Giang đã đỏ ửng lên, hắn không nhịn được đã rơi lệ.

“Không nói những chuyện đó nữa, bây giờ, không cần biết thiếu bao nhiêu, chúng ta đều trả được hết.”

Lê Tường còn chưa hoàn toàn lây nhiễm cảm xúc bi thương từ trong câu nói của hắn, đã nghe hắn kết luận trả xong hết nợ rồi.

“Phụ thân, ngươi muốn một lần trả hết sạch nợ nần sao?”
 
Chương 93


“Đúng, ta đang tính toán như vậy, chúng ta có tiền đương nhiên phải trả hết sạch nợ.”

“……”

Lê Tường cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng mới mở miệng khuyên nhủ: “Phụ thân, bằng không chúng ta cứ kéo dài thêm ba tháng nữa đi. Nếu một lần trả hết cho người ta, sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đương nhiên với đám Cừu thúc, ngươi có thể lén lút trả hết cho họ được, nhưng những người không thân quen khác thì không nên.”

Nghe xong những lời của nữ nhi, Lê Giang ngây người một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn cũng không ngốc, chỉ do hy vọng trả được nợ làm mụ mị đầu óc nên không suy xét kỹ càng.

“Đúng là đạo lý đó, không nên để tiền tài hấp dẫn ánh mắt người khác. Trong mắt người bên ngoài, nhà chúng ta mới bắt đầu buôn bán chưa được hai ngày đâu.”

Nói đến chuyện mua bán……

“Tương Nhi, hôm nay nhà chúng ta và trà lâu kia ký kết khế ước, ngày sau không được bán bánh bao ở trong thành, vậy về sau chẳng lẽ chúng ta lại tới trấn trên bán sao?”

“À không, bán ở trấn trên đâu có kiếm được tiền. Chúng ta vẫn vào trong thành bán, nhưng không phải bán bánh bao, chúng ta sẽ bán sủi cảo. Chẳng qua sủi cảo không tiện đựng vào trong rổ mang đi bán. Ta đang tính thuê một quầy hàng, hoặc thuê một cửa hiệu mặt tiền……”

Nói xong, Lê Tường ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt phụ thân, thấy hắn không có ý tứ phản đối, nàng mới tiếp tục nói: “Sau khi làm xong sủi cảo cần chấm nước sốt, hoặc thêm canh, vì vậy cần có bàn ghế chén đũa. Nói như vậy, muốn bán sủi cảo, điều kiện đơn giản nhất là thuê quầy hàng, đương nhiên điều kiện tốt nhất là thuê được cửa hiệu mặt tiền.”

Thuê một cái quầy hàng tuy rẻ hơn nhưng chỉ cần trời mưa sẽ có ảnh hưởng. Thuê một cửa hiệu mặt tiền, tuy đắt một chút nhưng nắng chẳng đến mặt, mưa chẳng đến đầu.

Cũng vì vậy, nàng càng có khuynh hướng muốn thuê cửa hiệu mặt tiền hơn, nhưng không biết giá cả thuê cửa hiệu mặt tiền ở trong thành là bao nhiêu ……

Lê Giang chưa đồng ý ngay. Hắn đang mải cân nhắc về đề nghị này của nữ nhi. Tuy sủi cảo ăn rất ngon, nhưng một cửa hiệu mặt tiền ở trong thành, chỉ cần nghĩ tới đã biết giá cả rất đắt đỏ.

Chẳng qua, trong chuyện này dù hắn có nghĩ nát óc cũng chẳng giải quyết được điều gì, vẫn cần chờ tới ngày mai đi hỏi tận nơi rồi lại tính.

Sau đó, đôi phụ thân nữ nhi rất ăn ý không đề cập tới chuyện cửa hiệu mặt tiền nữa.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là thời điểm trời còn chưa sáng, Lê Tường đã thức dậy rời khỏi giường. Khi sắp ngủ, nàng mới nhớ ra sáng hôm nay mình vừa nhận lời với tiểu ca kia, ngày hôm sau sẽ ra bán bánh bao sớm.

Tuy đã ký khế ước với trà lâu, gia đình nàng không được bán bánh bao trong thành, nhưng nàng mang bánh bao đi tặng người khác cơ mà, đâu có trái với khế ước.

Người ta đã quan tâm tới việc buôn bán của nàng như vậy, nàng cũng nên đáp lại. Không cần biết hôm nay hắn có ra hay không, Lê Tường vẫn cảm thấy nàng nên giữ chữ tín một chút, cũng tiện thể thông báo cho hắn chuyện từ nay về sau, bánh bao sẽ chuyển giao cho trà lâu buôn bán, để hắn đừng chờ mong bánh bao nhà mình nữa.

Cho nên tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã lấy rượu làm men bột nở, lúc này hoà vào bột mì coi như vừa vặn.

Nàng vừa thắp đèn được khoảng một nén nhang, đã nghe được tiếng động phát ra từ phòng biểu tỷ, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy biểu tỷ đi ra.

“Biểu muội, cần ta hỗ trợ chuyện gì không?”

“Có nha, biểu tỷ ngươi tới giúp ta nhào bột đi.”

Lê Tường đã có ý muốn bồi dưỡng tay nghề làm thức ăn Quan Thúy Nhi, vì vậy nàng dứt khoát giao chuyện nhồi bột cho nàng ấy, còn nàng ở bên cạnh vừa cầm đèn vừa hướng dẫn.

Nói về quá trình nhào bột, kỳ thật, chỉ cần nắm giữ được phương pháp, về sau sẽ rất dễ dàng bắt tay vào công việc, còn công đoạn nhồi bột phía sau, thuần tuý chỉ dựa vào sức lực.
 
Chương 94


Công đoạn tiếp theo chính là cán bột làm vỏ bánh, Quan Thuý Nhi đã học được công đoạn này từ hôm qua rồi.

Nói gì thì nói, hướng dẫn một ‘đồ đệ’ chăm chỉ, thông minh, vẫn là chuyện khiến sư phụ như nàng rất hài lòng.

Rất nhanh sau đó, Quan Thúy Nhi đã tự mình hoàn thành tất cả những công đoạn, từ trộn bột cho đến lúc mang bánh bao thành phẩm ra khỏi lồ ng hấp.

“Biểu tỷ, ngươi nhìn xem, ngươi rất lợi hại. Chỉ cần học làm bánh bao một ngày, ngươi đã làm được rồi.”

Lê Tường gắp một cái bỏ vào trong chén nếm thử, sau đó nàng lại lập tức khen: “Hương vị cơ bản không hề khác so với ta tự tay làm, biểu tỷ, ngươi rất khéo tay đó.”

“Biểu muội, ngươi đừng thổi phồng ta mà.”

Đôi mắt ngập nước của Quan Thúy Nhi đã phát sáng lấp lánh, sâu bên trong đó chứa đầy chờ mong.

“Tự ngươi nếm thử sẽ biết, tới đây, cái này cho ngươi.”

Lê Tường cũng gắp cho nàng một cái.

Bánh bao mới ra khỏi lồ ng hấp vẫn còn rất nóng, Quan Thúy Nhi lại không nhịn được, lập tức cắn một ngụm, sau đó nàng ấy quá vui mừng mà rơi nước mắt.

Ngày hôm qua, sau khi tất cả bánh bao dượng đều mang đi bán, trong lồ ng hấp vẫn còn thừa hai cái. Nàng ấy và cô cô chia nhau mỗi người một cái, đó là lần đầu tiên nàng ấy được ăn bánh bao, hương vị có thể nói là vĩnh viễn không quên nổi.

Mà cái bánh bao trước mắt này, do nàng ấy tự tay làm từ đầu đến cuối, vậy mà hương vị sau khi hấp lên lại tương đương với cái bánh bao hôm qua!

Tuy rằng hương vị không khác nhau lắm có liên quan tới phần nhân nhưng cũng không thể phủ nhận nàng ấy đã hoàn thành xuất sắc công đoạn nhồi bột và cán vỏ bánh.

“Biểu tỷ, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại chuyện ta mới đề cập với ngươi ngày hôm qua. Ngươi nhìn xem tay nghề của ngươi rất tốt, ta nói muốn thuê ngươi cũng không phải cố ý muốn tạo cơ hội cho ngươi, mà bởi vì chính ngươi xứng đáng với yêu cầu của ta.”

Ăn xong bánh bao, Lê Tường chỉ lưu lại một câu như vậy, rồi xoay người đi dọn những thứ cần thiết lên thuyền. Quan Thúy Nhi ngồi một mình ở trong bếp, cái miệng nhỏ đang ăn bánh bao, nhưng đôi mắt càng ngày càng sáng.

Rất nhanh đã tới bình minh.

Cả nhà đều rời khỏi giường, sau đó đi rửa mặt.

Phần cơm sáng chính là bánh bao do Quan Thuý Nhi làm, còn một chút cháo ngô do Lê Tường ninh. Buổi sáng ăn bánh bao và cháo ngô, đúng là khẩu phần tiêu chuẩn, vừa có dinh dưỡng lại tốt cho dạ dày.

Cả nhà vừa ăn xong bữa đã có người tới cửa.

Suy cho cùng, tất cả mọi người đều biết Lê Giang cần sớm ra cửa đi bắt cá, cho nên lần nào cũng vậy, bọn họ đều tới rất sớm.

Lê Tường và Quan Thúy Nhi vội vàng đi dọn băng ghế, ghế dựa ra cho các thôn dân ngồi, còn hai nàng lại nhanh nhẹn chạy vào trong bếp chuẩn bị sẵn sàng những thứ cần dùng trong ngày hôm nay, dù gì chỉ cần trả tiền xong, cả nhà nàng sẽ lên đường ngay.

“Biểu muội…… Cái này, ngươi lấy về đi.”

Trước mắt đột nhiên xuất hiệm một mớ đồng bối, Lê Tường ngơ ngẩn một lát mới phản ứng lại được, số tiền này chính là mười lăm đồng bối chiều hôm qua nàng đưa cho biểu tỷ.

Chắc hẳn biểu tỷ ngốc nghếch này nhìn thấy nhà nàng vẫn còn nợ tiền nên trong lòng băn khoăn không dám nhận.

“Biểu tỷ, đây là tiền công, ngươi nên nhận lấy. Còn về số nợ của nhà ta, chẳng bao lâu nữa sẽ trả hết rồi, ngươi đừng lo lắng.”

“Không được! Biểu muội, ngươi cứ cầm trước đi.”

Lúc này Quan Thúy Nhi rất kiên định, c.h.ế.t sống cũng không chịu thu hồi mười lăm đồng bối kia. Lê Tường thật sự là dở khóc dở cười, cuối cùng nàng chỉ còn cách lén lút nhét vào túi quần của nàng ấy.

Trước mắt, nàng vẫn chưa muốn kể cho biểu tỷ nghe chuyện gia đình nàng kiếm lời được 50 ngân bối, muốn nói cũng phải chờ tới lúc gia đình nàng mua bán xong xuôi mọi chuyện rồi tính, còn trong khoảng thời gian này, nàng cần phải quan sát biểu tỷ thật kỹ càng mới được.
 
Chương 95


Sau khi Lê Tường và Quan Thuý Nhi lo dọn dẹp, thu xếp những chuyện lặt vặt trong bếp, mấy thôn dân bên ngoài cũng vô cùng vui vẻ, cả đám hồ hởi cầm tiền trở về rồi. Lúc này cả nhà Lê Tường mới khóa kỹ cổng xuất phát đi vào thành.

Thuyền vẫn là con thuyền kia, người vẫn là những người đó, nhưng hiện tại tâm tình cả nhà bọn họ lại chênh lệch một trời một vực so với hôm qua.

Lê Giang chỉ cảm thấy cuối cùng cuộc đời hắn cũng loé lên một tia hy vọng, chắc hẳn do tâm tình thoải mái, cho nên hôm nay hắn chèo thuyền cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tâm tình của Quan thị cũng rất tốt, nét vui tươi tràn ngập trên khuôn mặt bà, khiến khí sắc trên khuôn mặt ấy trở nên hồng hào hơn nhiều, không khác gì người bình thường khoẻ mạnh.

Bởi vì hôm nay không cần lại gói nhiều bánh bao như hai hôm trước, cho nên mấy cái băng ghế đều bị bà dùng làm công cụ may quần áo. Dù sao ở trên thuyền không có việc gì làm, thừa dịp này, bà cũng mang cái sọt kim chỉ của mình lên.

Chờ sau khi tới trong thành, bà bỏ vải bông vào trong sọt, nhường chỗ cho nữ nhi của bà gói vài cái bánh bao rồi hấp chín.

Lê Tường chỉ gói đúng năm cái, dù sao trà lâu cũng ở gần như vậy, nếu hắn cảm thấy không đủ, hắn có thể qua trà lâu mua thêm mà.

“Biểu tỷ cùng đi với ta không?”

Hiện giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện đi ra ngoài cùng Lê Tường là Quan Thúy Nhi lập tức nghĩ tới chuyện nàng sẽ tiêu tiền mua gì đó cho mình, vì vậy nàng ấy lập tức từ chối.

“Ta lưu tại trên thuyền với cô cô.”

Quan thị vội nói không cần, bảo nàng ấy cứ đi theo biểu muội ra ngoài dạo cho khuây khoả. Nhưng Quan Thúy Nhi vẫn kiên quyết không chịu, Lê Tường chỉ còn cách thuận theo ý nàng ấy.

Đôi phụ thân nữ nhi cùng nhau lên bờ, mang theo bánh bao chạy tới nơi ước hẹn. Hôm nay nàng đi sớm, khi tới nơi phải chờ khoảng mười lăm phút sau mới thấy tiểu ca kia từ từ đi đến.

“Ha, thật đúng là nói chuyện giữ lời, hôm nay tới sớm nha. Tiểu nha đầu, lại giúp ta gói hai mươi cái bánh bao đi.”

“Tiểu ca, hôm nay ta chỉ làm năm cái thôi, ta đặc biệt làm để đưa cho ngươi đó. Bởi vì trà lâu Cửu Phúc bên kia đã mua tay nghề của ta rồi, ta cũng hứa hẹn với bọn họ không tiếp tục bán bánh bao nữa. Về sau nếu chủ nhân của ngươi lại muốn ăn bánh bao, ngươi có thể đến trà lâu mua, hương vị không khác biệt so với ta làm đâu.”

Tiểu Trì: “……”

Cho nên tiểu nha đầu này nghe lời tới sớm như vậy, chỉ vì đưa cho hắn mấy cái bánh bao này thôi sao??

Không ngờ tiểu cô nương này lại thành thật như vậy, quá đáng yêu rồi!

Lê Tường gói cẩn thận bánh bao, đưa cho Tiểu Trì, coi như nàng đã xử lý xong chuyện làm mình bận lòng từ tối hôm qua tới giờ, lúc này nàng mới đi theo phụ thân tới trà lâu.

Nháy mắt lại non nửa canh giờ đi qua.

Vừa qua bên này một lát, nàng đã đưa ra được đánh giá của mình rồi. Kỳ thực tay nghề làm bánh bao của Khương Mẫn khá tiêu chuẩn, chỉ là trước giờ hắn vẫn quen làm những món điểm tâm ngọt, hiện tại mới chuyển qua làm điểm tâm mặn, dẫn tới hắn chưa nắm chắc được độ mặn của nhân bánh bao.

Sau đó, non nửa canh giờ trong nhà bếp, nàng chỉ tập trung hướng dẫn Khương Mẫn xử lý chuyện nhân bánh bao.

Sau non nửa canh giờ dạy hắn trộn nhân bánh, coi như nàng đã thực hiện xong khế ước, thời điểm sắp ra cửa Lê Tường lại đi tìm chưởng quầy Miêu hỏi thăm chút chuyện.

“Cái gì? Ngươi muốn thuê cửa hàng? Nha đầu, đừng quên ngươi đã ký khế ước không bán bánh bao rồi đó!”

Vừa nghe Lê Tường hỏi chuyện cửa hàng, chưởng quầy Miêu đã nóng nảy lên tiếng, dáng vẻ gấp gáp như thể cháy nhà đến nơi.

“Chúng ta đã giao hẹn rồi, đúng ba năm đấy.”

“Chưởng quầy, ngươi cứ nghe ta nói cho hết đã nào, ta đâu có nói thuê cửa hàng để bán bánh bao đâu?”
 
Chương 96


Lê Tường tiếp tục nói với chưởng quầy Miêu: “Ta đang tính toán làm chút buôn bán nhỏ khác. Nương của ta vẫn còn bệnh, nhà chúng ta rất cần một nghề nghiệp. Cho nên ta muốn hỏi một chút ngươi, ngươi có quen một người môi giới đáng tin cậy nào không? Mong ngươi giới thiệu cho ta một người.”

Nước trong thành sâu lắm, Lê Tường không dám tự tiện ra ngoài tìm, vì vậy nàng chỉ có thể nhờ cậy chưởng quầy Miêu một chút.

“Có được không? Chưởng quầy Miêu?”

Nghe nàng nói không bán bánh bao, chưởng quầy Miêu lập tức tan hết mây đen trên mặt, hắn lại nhanh chóng nhiệt tình trở lại.

“Người môi giới nhà sao? Ta không biết nhiều, nhưng lại quen một lão bằng hữu có rất nhiều bất động sản, ngươi cứ ở đây chờ một lát, ta viết một lá thư cho ngươi mang đi.”

Hắn trở lại quầy quầy kiếm một cái thẻ tre, vừa viết vừa nhắc mãi nói: “Lại nói tiếp, trước kia tên Tần Lục đó không khác gì ta đâu. Nhưng người ta cưới được một tức phụ tốt, được nhận của hồi môn là vài cửa hàng, phòng ở, vì vậy mấy năm nay, gia đình hắn chẳng cần làm gì, cứ ở nhà thu tiền là đủ, cuộc sống như vậy thoải mái biết bao.”

Những lời này bốc mùi chua hơn cả dấm, Lê Tường không biết nên đáp lời ra sao, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

“Vậy Tần Lục kia ở đâu vậy? Có xa nơi này lắm không?”

“Cũng không xa, ở ngay khu nhà dân đối diện kia. Sau khi ngươi qua cầu, chỉ cần tùy tiện tìm một người nào đó hỏi thăm Tần Lục, hoặc là Lục Gia, rất dễ dàng tìm đó.”

Chưởng quầy Miêu thổi thổi mực trên thẻ tre, tới khi gần khô mới đặt vào tay Lê Tường.

“Nếu thấy hắn, ngươi cứ nói là ta giới thiệu, sau đó đưa thẻ tre này cho hắn nhìn một cái là được.”

“Cảm ơn chưởng quầy Miêu!”

Lê Tường rất vui vẻ, nàng cầm thẻ tre, một đường chạy thẳng ra khỏi trà lâu.

“Phụ thân! Chưởng quầy Miêu đã giới thiệu người môi giới nhà quen biết cho chúng ta, đi thôi!”

“Chúng ta không đi xem một vòng những quầy hàng trên phố xá sầm uất sao?”

“Phụ thân, ta đã hỏi qua những quầy hàng trên phố xá sầm uất rồi, đa phần đã bị người ta thuê hết. Lúc này chúng ta qua xem, có tốt cũng bị người ta chiếm rồi, chúng ta cứ xem cửa hàng trước đã. Nếu quá đắt hoặc không tốt, chúng ta lại qua nhìn quầy hàng cũng không muộn, sau đó sáng sớm ngày mai đi giao tiền, được không?”

Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, Lê Giang cũng không có ý kiến gì nữa. Đôi phụ thân nữ nhi lập tức lên đường tìm cầu nhỏ qua sông. Lạ một điểm, hỏi thăm Tần Lục thì chẳng ai biết, nhưng vừa hỏi Lục Gia lập tức đã có người chỉ.

Hai người đi dọc theo con sông nhỏ chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà với khoảng sân nhỏ trồng hai cây hoa quế trước nhà.

Trong suy nghĩ của Lê Tường, một người có nhiều phòng ở, cửa hàng sẽ không ở một nơi giản dị như thế này. Nàng có chút không rõ, chẳng lẽ nàng đã tìm nhầm địa chỉ rồi?

Tại sao một ‘đại lão’ có nhiều bất động sản lại ở trong ngôi nhà nhỏ như thế này?

Cửa nhà rộng mở, bên trong cũng rất im ắng, đôi phụ thân nữ nhi đưa mắt nhìn nhau, trong lúc này bọn họ không biết có nên trực tiếp đi vào hay không. Lúc này một đạo thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Tìm ai?”

Vừa quay đầu lại Lê Tường đã thấy một đại thúc rất đẹp trai, trong lòng n.g.ự.c còn ôm theo một con mèo trắng xinh đẹp.

“Ngươi là…… Tần Lục Gia sao?”

“Nơi này không có Tần Lục Gia, chỉ có Tần Lục. Tìm ta có chuyện gì?”

“Tần huynh đệ à, chuyện là thế này, đôi phụ thân nữ nhi chúng ta muốn thuê một cái cửa hàng ở trong thành làm mua bán thức ăn. Sau khi chưởng quầy Miêu của trà lâu Cửu Phúc biết chuyện, hắn đã giới thiệu chúng ta tới tìm ngươi. Đây là thư hắn gửi cho ngươi.”

Lê Giang đưa thẻ tre qua, Tần Lục kia xem xong, lại nở nụ cười.

“Lão già này, vẫn lười như vậy. Được rồi, ta nể mặt hắn, các ngươi muốn xem cửa hàng giá bao nhiêu?”
 
Chương 97


“Thế…… Có những mức giá nào?”

“Được rồi, cứ vào nhà trước rồi nói sau, con mèo thối này rất nặng.”

Lê Tường: “……”

Thoạt nhìn còn tưởng vị đại thúc đẹp trai này thích mèo, bề ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng nội tâm tràn đầy yêu thương, không nghĩ tới nàng đã nhìn lầm rồi.

Nhưng con mèo kia rất đẹp, lại rất ngoan, thật muốn sờ nó một cái……

“Tương Nhi, mau vào thôi.”

“A! Tới đây!”

Lê Tường đi ở cuối cùng, theo Tần Lục thúc kia tiến vào sân, nhưng đôi mắt nàng không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào con mèo kia.

Dường như con mèo kia rất có linh tính, nó cũng ngoái cổ lại nhìn Lê Tường. Tần Lục kéo nó mấy lần vẫn kéo không được, sau đó hắn dứt khoát một tay lôi nó ra khỏi lòng n.g.ự.c mình, vứt xuống đất.

“Tìm nương của ngươi đi!”

Con mèo trắng rụt cổ lại nhưng hai mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Lê Tường, được thả ra, nó mới vèo vèo một cái, chạy đi mất.

Lê Tường: “……”

Keo kiệt. Ta nhìn một cái đâu có mất miếng thịt nào.

Tần Lục vỗ vỗ lông mèo trên người, sau đó mới lấy ra một chuỗi chìa khóa thật dài.

“Các ngươi do Miêu Trang giới thiệu tới, nhưng không biết hắn có nói với các ngươi chuyện cửa hàng nhà ta đều ở bờ sông hay không.”

“Hắn không nói…… Nhưng ở bờ sông thì làm sao vậy?”

“Bờ sông sao? Thì đắt nha……”

Trên mặt Tần Lục hiện lên một nụ cười đầy giả dối. Hắn chỉ nói vậy chứ chưa chịu mang đôi phụ thân nữ nhi này đi xem cửa hàng.

Cũng không phải hắn mắt chó nhìn người thấp, xem thường người khác, chỉ là hắn cảm thấy nhìn đôi phụ thân nữ nhi này không giống một người thừa tiền.

Trong suy nghĩ của hắn, những người từng chịu khổ như bọn họ, chẳng ai dám bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê cửa hàng. Chỉ sợ sau khi bọn họ nghe được giá cả, đã lập tức quay đầu trở về rồi.

“Hiện tại trên tay ta có bốn gian cửa hàng bỏ không, nhưng chỉ có hai gian thích hợp làm thức ăn. Một gian lớn một gian nhỏ, gian lớn một tháng có giá tám ngân bối, gian nhỏ một tháng bốn ngân bối, trả trước ba tháng. Nói cách khác, nếu các ngươi muốn thuê, vậy cần phải thanh toán một lần ba tháng tiền thuê.”

Nghe xong Lê Giang lập tức hít hà một hơi.

Ông trời ơi, gian nhỏ nhất mà tiền thuê một tháng đã mất bốn ngân bối! Phòng ở trong thành thật sự quá đắt đỏ!

Hắn kéo kéo tay áo nữ nhi, đã muốn đánh trống lui quân.

Lê Tường vẫn không nhúc nhích, nàng không quá mức kinh ngạc như phụ thân, rốt cuộc nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

Hai ngày này, nàng vẫn luôn quan sát thành An Lăng, có thể nói đây là một tòa thành thị cực kỳ phồn hoa.

Giao thông bằng đường thuỷ rất thuận tiện, rất nhiều thương nhân từ nơi khác cũng tới đây. Vì vậy, người ta nói giá cao cũng hợp lý.

“Tần Lục thúc, giá cả thuê của hai gian cửa hàng không thích hợp làm thức ăn kia có khác biệt nhiều không?”

“Đừng nghĩ nữa, giá cả đều tương đương như nhau thôi. Một gian ở sát bên cửa hàng bán quan tài, một nhà lại gần nơi làm pháo hoa. Theo ta nghĩ, phụ thân của ngươi sẽ không đồng ý đâu.”

Lê Tường nghe xong lập tức im lặng. Đúng vậy, hai cửa hiệu mặt tiền kia đều không thích hợp để thuê làm thức ăn.

“Vậy phiền Tần Lục thúc dẫn chúng ta qua xem gian cửa hàng nhỏ!”

“Tương Nhi……”

“Phụ thân, ngươi yên tâm, ngươi còn chưa tin tay nghề của ta sao?”

Dù biết tay nghề của nữ nhi không tồi nhưng Lê Giang đâu dám yên tâm, dù sao cũng phải thuê mất nhiều tiền bạc như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của nữ nhi, hắn thật sự không nỡ từ chối.

“Tần huynh đệ, phiền ngươi dẫn chúng ta qua xem đi.”

Tần Lục có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò. Rốt cuộc tiểu nha đầu này có tay nghề gì mà nói chuyện tự tin như vậy? Phải biết rằng, những món ăn của người nông thôn không dễ bán ở trong thành thị.

Chẳng biết tên Miêu Trang kia tìm người ở đâu tới.

“Được, vậy đi thôi, cửa hàng cũng không quá xa nơi này.”
 
Chương 98


Nếu tên kia đã giới thiệu tới, vậy chắc chắn đôi phụ thân nữ nhi này có đủ tiền bạc, dẫn bọn họ qua nhìn một cái cũng không sao.

Tần Lục đi đằng trước dẫn đường, dọc theo đường sông đi khoảng mười lăm phút nữa, những hộ gia đình chung quanh dần dần ít đi, nhưng cửa hàng lại nhiều lên.

Càng đi tiếp, nơi đây lại càng náo nhiệt, bán đồ chơi làm bằng đường, bán hương liệu, cửa hàng quần áo… liếc nhìn một cái cũng thấy cả đống cửa hàng muôn màu muôn vẻ, hai mắt Lê Tường cũng nhìn không xuể.

“Tới rồi, là gian này.”

Tần Lục tiến lên mở khóa, nhưng lại đứng cạnh cửa không có ý định đi vào. Gian cửa hàng này ở ngay cạnh sông, hơi nước rất nồng, trải qua một khoảng thời gian dài thường xuyên đóng cửa, vì vậy bên trong sẽ đầy mùi ẩm mốc.

Lê Tường vẫy vẫy tay áo, cảm giác vẫn có thể chấp nhận được, sau đó nàng kéo phụ thân đi vào cẩn thận đánh giá hoàn cảnh trong phòng.

Nói gian cửa hàng này nhỏ, nhưng nó cũng không quá nhỏ, thậm chí còn có thể gọi là lớn, nếu đem nó ra so sánh với những cửa hàng chỉ có mấy mét vuông ở thời hiện đại.

Nàng suy đoán, nơi này cũng được tầm hai mươi mét vuông, có hình chữ nhật tiêu chuẩn. Cửa chính hướng thẳng ra đường sông náo nhiệt nhất, cửa sau vì khóa nên không nhìn được bên ngoài, nhưng trên tường có một cái cửa sổ lớn, mở ra có thể nhìn thấy một con phố khác.

Tuy con phố đằng sau không náo nhiệt như đường sông, nhưng cũng khá đông người đi đường, chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, chắc chắn sẽ có khách hàng.

Chỉ là gian cửa hàng này quá trống trải, nếu quyết định thuê, còn phải xây bệ bếp, làm tủ chén, đặt mua bàn ghế, hoàn thành những công việc này cũng mất chừng sáu, bảy ngày mới có thể khai trương.

Nàng có thể chờ đợi được, nhưng không biết khi nhắc tới khoản tiền cần chi này, trái tim bé nhỏ của phụ thân có chịu đựng được không?

“Phụ thân, ta xem hoàn cảnh của cửa hàng này khá tốt, tuy giá thuê hơi đắt một chút nhưng vị trí rất thuận lợi, ngươi nhìn xem bên ngoài có rất nhiều người lui tới, với tay nghề của nữ nhi ngươi, còn sợ không kéo được khách sao?”

Những lời này……

Lê Giang nghĩ tới những món ăn gần đây nữ nhi hắn chế biến, không cần biết là bánh bao, sủi cảo hay là mì sợi, món nào cũng cực kỳ ngon miệng.

Ngay cả chưởng quầy Miêu cũng phải cầm 50 ngân bối ra mua tay nghề của nữ nhi hắn, chỉ dựa vào ví dụ đó thôi cũng biết tay nghề của nữ nhi hắn cực kỳ xuất sắc.

Hắn cực kỳ tin tưởng vào nữ nhi của mình!

Còn không phải một tháng dùng bốn ngân bối, ba tháng thì mười hai sao? Dù hắn xót ruột một chút, nhưng chuyện cần làm nhất định phải làm.

“Được! Chúng ta thuê!”

“Ai? Cứ bình tĩnh trước đã, các ngươi cứ nghe những lời ta nói trước đã, sau đó lại quyết định có thuê hay không.”

Tần Lục đứng ở góc tường vẫy tay với đôi phụ thân nữ nhi.

“Có vài lời ta cần nói rõ ràng với các ngươi. Nếu các ngươi muốn thuê, vậy chỉ có thể xây bệ bếp ở vị trí này, ống khói phải qua bên đối diện, ngoại trừ hai chuyện này cần phải động tới vách tường, tuyệt đối không được làm thêm chuyện gì khác. Còn nữa, không được động tới hai gian nhà ở trên lầu, một cây gỗ cũng không được động tới.”

“Gì? Phòng trên lầu cũng cho thuê ư?!”

Nghe tới đây, Lê Tường tỏ ra cực kỳ vui mừng, không còn nghi ngờ gì nữa nàng đã quyết định thuê cửa hàng này rồi.

Lúc trước nàng còn lo lắng khi nhà mình vào trong thành buôn bán, vậy nên để nương ở đâu bây giờ.

Thân thể của nương yếu đuối lại không thể bị làm phiền, nhưng trong tiệm làm ăn buôn bán hoàn cảnh sẽ vô cùng ầm ĩ, cho dù bà muốn nghỉ ngơi cũng không cách nào nghỉ ngơi được.

Hiện tại quá tốt rồi, bọn họ thuê cửa hàng này, cũng được thuê luôn hai gian nhà ở trên lầu, bốn ngân bối này rất xứng đáng!

“Tần Lục thúc, chúng ta thuê cửa hàng này, ngươi viết khế ước thẻ tre đi!”

“……”
 
Chương 99


“Thật sao? Vậy thanh toán cho ta ba tháng tiền thuê, 12 ngân bối.”

Lê Tường vội vàng kéo kéo áo phụ thân.

Lê Giang chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Thấy người ta đã đồng ý, Tần Lục cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao những điều cần nói hắn đã nói hết rồi, người ta muốn thuê thì thuê thôi.

Hắn dẫn đôi phụ thân nữ nhi lên một đoạn cầu thang phụ ở cửa sau để nhìn hoàn cảnh trên lầu, sau đó mới đi về viết khế ước thẻ tre.

Sau khi đổi mười hai ngân bối lấy hai cái chìa khóa, Lê Giang đau lòng tới mức muốn nhỏ máu. Chờ tới lúc hắn nghĩ ra chuyện cần mời người qua làm tủ chén, làm bàn ghế, đầu hắn lại tiếp tục đau đớn.

Vốn dĩ hắn muốn tích cóp chút tiền mua đồ cưới cho nữ nhi, kết quả vừa đi một chuyến đã tiêu hơn phân nửa. Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nhưng Lê Tường không để cho hắn có thời gian hối hận. Sau khi nàng hỏi thăm được chợ bán bàn ghế đã qua sử dụng, nàng lập tức kéo phụ thân qua bên đó.

Chọn lựa hơn một canh giờ, cũng tuyển được sáu cái bàn hẹp và mười chiếc băng ghế dài, tổng cộng tiêu 150 đồng bối.

Thật vất vả mới mang chúng về tới cửa hàng, Lê Giang cho rằng những đồ cần dùng đã đủ rồi, chỉ cần xây bệ bếp và ống khói là xong việc.

Ai biết còn có nữa!!!

“Phụ thân, cửa hàng mới của chúng ta cần có tên và bảng hiệu, còn thực đơn nữa, dĩ nhiên phải tìm người viết rồi? Ai bảo hai chúng ta không biết chữ.”

Lê Giang: “……”

Hắn còn có thể nói cái gì nữa đây, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền thôi.

Đôi phụ thân nữ nhi chạy qua vài cửa hàng nữa, cần phải viết thực đơn trước. Trở về, sau khi quét tước cửa hàng và mấy gian trên lầu một lần, lúc này hai người mới quay về nơi đậu thuyền, báo cho hai người cô cô và chất nữ kia chuyện gia đình mình đã thuê được cửa hàng.

Quan thị đợi hai canh giờ trên thuyền, kết quả nhận được một thông tin vui mừng, kinh ngạc tới vậy. Chỉ là bà không dám hỏi giá thuê cửa hàng này, dù sao bà cũng hiểu, con số đó sẽ khiến bà đau lòng muốn chết!

“Cửa hàng đã thuê xong rồi ư? Vậy khi nào chúng ta khai trương? Chúng ta muốn bán cái gì?”

“Tiệm cơm nhỏ thôi, chỉ cần là thức ăn, tất cả chúng ta đều bán được. Nhà chúng ta cho nhiều món vào thực đơn, để khách nhân muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.”

Lê Tường rất muốn ngay lập tức mở cửa hàng để nàng có thể thoải mái sử dụng tài nấu nướng của mình.

“Biểu tỷ, ngươi nhìn đi, ta không có lừa ngươi chứ? Hiện tại nhà ta đã thuê cửa hàng muốn làm thức ăn bán, nếu ngươi vẫn không lấy tiền công, vậy về sau không cho ngươi làm việc.”

“Không phải ta đang nằm mơ chứ……”

Quan Thúy Nhi cảm thấy đầu óc mình rất mơ hồ.

Chẳng phải nhà cô cô vẫn còn thiếu nợ sao? Chẳng phải vì hàng năm cô cô đều phải uống thuốc cho nên kinh tế trong nhà khánh kiệt sao? Vì sao những gì nàng ấy nhìn thấy và những lời nàng ấy nghe được lại không giống nhau?

“Cô cô, các ngươi thật sự muốn mướn ta làm công sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Quan thị cũng biết, bà ấy chính là người liên luỵ tới cả nhà. Sức khoẻ của bà quá yếu, không cách nào làm việc được, càng chẳng thể hỗ trợ bất cứ chuyện gì cho trượng phu và nữ nhi. Vì vậy bà ấy chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Thúy Nhi, hy vọng có nàng ấy hỗ trợ, gánh nặng trên vai trượng phu và nữ nhi của bà sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.

“Phụ mẫu! Ta qua cửa hàng cách vách tìm ông chủ của họ để hỏi một chút xem có thể tìm thợ xây bệ bếp ở đâu. Các ngươi sắp xếp bàn ghế vào vị trí thích hợp trong góc phòng đi.”

“Được, ngươi cứ đi đi, để ta qua sắp xếp.”

Lê Giang dọn bàn ghế đặt vào góc phòng. Ngay lúc Quan thị qua giúp đỡ, bà lại nhìn thấy một túi thẻ gỗ, tò mò bỏ chúng ra xem, hiển nhiên là thực đơn của nhà mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom