Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 85: Đội trưởng đội hồng binh


Hôm nay Dương Gia Nghi dậy thật sớm, phát hiện thỉnh thoảng sẽ có đất từ trên tường rớt xuống. Cô nhớ lại, thím Lan đã dùng giấy báo dán khắp mặt tường, như vậy sạch sẽ và đẹp hơn rất nhiều.

Cô gái nhỏ ăn sáng xong, để Gia Linh và Gia Ngọc chơi ở nhà. Bản thân cõng sọt chạy như bay lên huyện. Trên đường Dương Gia Nghi không hề ngừng nghỉ, hơn một tiếng rưỡi sau mới thở hồng hộc mà đứng trước cửa trạm thu phế liệu.

Đây cũng là một địa điểm nổi tiếng trong các truyện niên đại, chỉ ở sau chợ đen. Thường thì các nhân vật chính sẽ tìm được kho báu giấu trong ngăn bí mật của đồ vật.

Dương Gia Nghi không có trông chờ gì nhiều. Cô gái nhỏ biết rõ bản thân không phải vai chính. Tuy vậy, cô vẫn bị cảnh lộn xộn trước mắt làm cho suýt trợn mắt há mồm.

Đây là một gian nhà rộng chừng hai trăm mét vuông. Bốn phía đều có những cái kệ to để đầy đồ vật áp sát tường, giữa nhà là một đống hỗn độn. Chúng là chén sành, bình nước, có đôi khi là chiếc đũa hoặc tấm ván gỗ... Có một số quyển sách bị xé rách, trang giấy mở ra, bên trong còn in đậm nhiều dấu giày.

Năm sáu vị bác gái tuổi chừng bốn mươi, năm mươi đang hì hục tìm đồ. Họ thấy Dương Gia Nghi đến thì dừng lại, đề phòng nhìn sang.

Chợt, có một tiếng quát to từ phía sau lưng: "Đứng đó làm gì? Tránh ra!"

Dương Gia Nghi xoay người né sang một bên. Chín mười gã hồng binh xuất hiện, trên tay khiên vác đủ thứ đồ. Thiếu nữ hơi mím môi, lòng cảm thấy nặng nề. Một người trong đó nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi: "Cô là ai? Tới đây làm gì?"

"Tôi là thanh niên trí thức, muốn mua báo cũ về dán tường." Dương Gia Nghi đáp.

"Giấy giới thiệu đâu?"

Dương Gia Nghi giả vở lục lọi trong túi áo vài cái rồi đưa sang. May mắn mấy mấy ngày trước cô đã xin đội trưởng.

Gã hồng binh cầm tờ giấy, nhìn kỹ, khó khăn lắm mới đọc được mấy chữ "thôn Hoàng Gia". Đôi mắt hắn loé lên ánh sáng nhạt.

"Nghe nói thôn này vừa xuất hiện vài vị anh hùng bắt cướp?" Hắn cầm thư giới thiệu trên tay, không muốn trả lại, giọng thăm dò.

Trong lòng Dương Gia Nghi vang lên vài tiếng lộp bộp. Cô lờ mờ nhận ra hắn không có ý tốt. Bộ não lập tức làm việc, suy nghĩ vòng vo vài vòng.

Thiếu nữ giả vờ co rúm, sợ hãi nói: "Tôi... tôi không biết nữa, không nghe ai nói gì cả."

Thời tiết đã vào đông, dù chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ đã xuống rất thấp. Vì giữ ấm cho bản thân, Dương Gia Nghi mặc vào cái áo bông, mặt quấn quanh một cái khăn choàng. Hai thứ này được hệ thống nguỵ trang vừa rách vừa cũ. Lại thêm dáng người cô nhỏ gầy như cọng giá đỗ. Nên dù nhìn thêm bao nhiêu lần, cô gái nhỏ cũng chỉ giống đứa trẻ mười hai, mười ba, không có gì đặc biệt.

Tên hồng binh thấy vậy, trong lòng đã tin hơn phân nửa. Đúng lúc này, có một tên khác từ ngoài đi vào, kề tai hắn nói nhỏ.

Lổ tai Dương Gia Nghi nhúc nhích, cô nghe rõ là: "Đội trưởng, có thôn dân thôn Đá Đen đến tìm ngài."

Tên đội trưởng cau mày, liếc sang Dương Gia Nghi. Vốn dĩ hắn định chộp Dương Gia Nghi lại tra hỏi một chút, xem cô có biết ai là người bắt giữ bọn cướp mấy ngày trước hay không. Nhưng nhìn bộ dạng cô như vậy, tám chín phần mười là tốn công vô ích.

Mấy ngày hôm trước, trong thôn có ba người đến tìm hắn, hy vọng hắn có thể gây áp lực lên ban quản lí thanh niên trí thức để thôn được thêm vài vị nữ đồng chí. Chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Quyền lực trong tay hắn đang lớn dần, ban quản lí không dám cãi, đã nói rõ lần sau sẽ có năm nữ thanh niên trí thức được đưa qua.


Ba người kia nghe nói thì mừng lắm, sau khi ăn uống no nê thì lên đường trở về. Vậy mà chỉ sau một buổi, hắn lại phát hiện bọn họ bị đám cảnh sát quèn bắt đi.

Tên đội trưởng càng nghĩ càng bực bội, chỉ hận quyền lực lớn mạnh quá chậm. Nếu không, đám cảnh sát kia sao dám làm càn. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, bắt người thôn hắn mà không hỏi xem ý của hắn như thế nào.

Càng tức là bọn họ giấu tin tức kín mít. Hắn kêu người đi hỏi vài lần đều không có kết quả, chỉ biết là cướp thôn dân gần đây và thanh niên trí thức. Nhưng thôn dân của thôn nào, thanh niên trí thức tên gì thì không ai chịu hé miệng.

Lúc này người trong thôn lại tìm tới, chắc là phát hiện người mất tích nên đi tìm. Hắn không cam lòng hỏi Dương Gia Nghi lần nữa.

"Cô có nghe nói thôn nào gặp được cướp không?"

Dương Gia Nghi run rẩy lắc đầu.

"Có nghe nói có thanh niên trí thức nào bắt được cướp không?"

Dương Gia Nghi lại run rẩy lắc đầu.

"Không nghe một chút phong thanh nào à?"

Dương Gia Nghi lại tiếp tục run rẩy lắc đầu.

Gã bực, nghiêm mặt quát lớn. Tiếng quát làm bốn năm vị bác gái bên trong giật mình, không dám tiếp tục chọn đồ, nhanh chóng trả tiền rồi chạy mất.

"Trả lời!"

 
Chương 86: ông cố của thôn Đá Đen


Cô gái nhỏ như bị tiếng quát làm giật mình, cả cơ thể run rẩy rồi oà lên. Tiếng khóc rõ to kèm theo âm thanh nức nở vang thật xa, chọc cho nhiều người mò lại tìm hiểu.

"Tôi không biết! Tôi không biết thật mà..."

Mặt gã đội trưởng tối sầm, liếc nhìn đám người xung quanh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện đàng hoàng! Khóc cái gì?"

Dương Gia Nghi thông qua tinh thần lực quan sát tình hình, thấy hắn đã bắt đầu bối rối, những người khác thì vừa hóng chuyện, vừa âm thầm chỉ trỏ.

Thiếu nữ thở phào trong lòng. Bây giờ là 1968, mười năm cải cách vừa mới bắt đầu, Cách Uỷ Hội và đội hồng binh vẫn chưa thật sự nắm quyền. Bọn chúng còn kiêng dè nhiều lắm.

Hai đầu ngón tay véo mạnh, cơn đau từ đùi truyền thẳng lên não, hốc mắt càng đỏ, nước mắt thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt cái khăn choàng đang quấn quanh mặt.

"Tôi không biết thật... hức... tháng này bận quá... hức... được mấy ngày nghỉ... hức... tôi nằm trong phòng nghỉ ngơi... hức... hức..."

Dáng vẻ này của cô khiến mọi người không đành lòng. Ánh mắt nhìn về phía gã đội trưởng như đang lên án khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này, thêm một tên hồng binh khác tìm đến.

"Ông cố tìm anh." Hắn nói với gã đội trưởng.

Gã đội trưởng cả kinh, đôi mắt hơi trừng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phải biết, ông cố là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối của thôn Đá Đen, là lãnh tụ tinh thần của họ. Ngày thường, ông cố chỉ quanh quẩn trong thôn, được mọi người chăm sóc. Lần trước ông cố ra khỏi thôn, cách nay đã bảy tám năm.

Đầu óc gã lập tức căng như dây đàn, không rảnh lo nữ thanh niên trí thức. Tờ giấy giới thiệu bị hắn ném trở về. Dương Gia Nghi vội vã cất đi. Lúc ngước mặt lên thì không thấy đám người của đội hồng binh đâu nữa.

Có vài vị bác gái thấy cô còn ngây ngốc thì xua tay ra dấu, ý bảo cô chạy nhanh đi.


Dương Gia Nghi đóng vai thiếu nữ yếu đuối, bị hù doạ đến vô cùng sợ hãi, lảo đảo biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi vừa lật lại những manh mối mà mình tìm được. Đầu tiên, gã đội trưởng đội hồng binh muốn tìm hiểu về chuyện bọn cướp hôm nọ. Thứ hai, thôn dân thôn Đá Đen và ông cố đều tìm hắn.

Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại, với dáng vẻ và giọng điệu này, nếu để gã đội trưởng biết rõ ai là người bắt cướp thì bọn cô và thôn Hoàng Gia sẽ có nguy hiểm.

Dương Gia Nghi không thể để chuyện này xảy ra được. Nguy hiểm cần bị bóp chết từ trong trứng. Thiếu nữ xoay người, tinh thần lực được buông ra.

Mười phút sau, cô gái nhỏ đã đứng ở tường sau của Cách Uỷ Hội. Từ nơi này, cô có thể "xem" rõ những gì đang xảy ra ở bên trong.

Gã đội trưởng cũng vừa vào tới. Chỉ nhìn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đen nhẽm thì biết hắn ta đã vội vã như thế nào. Bên trong, một cụ ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc nghiệt đang ngồi chễm chệ trên ghế, hai bên trái phải đều đứng ba người. Dáng vẻ này y hệt như vua chúa thời xưa.

"Ông cố." Gã đội trưởng lắp bắp lên tiếng chào hỏi, nét uy phong thường ngày đã bị gã làm rơi đâu mất.

Cụ ông nhìn gã đội trưởng hồi lâu. Ông ta không lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắt, áp lực tăng theo cấp số nhân khiến mồ hôi gã đội trưởng rơi như đang tắm. Bộ quần áo quyền lực cũng ướt đẫm.

"Chí Hào..." Ông cố lên tiếng, giọng kéo dài xa xưa. Trong đôi mắt sói trắng dã là hai tròng mắt đen hơn mực. Ông ta chậm rãi nhìn về phía gã đội trưởng.

"Cháu còn nhớ mình là ai sao?" Ông điềm tĩnh hỏi. Ánh mắt lại như sói đói khiến gã đội trưởng - Trương Chí Hào như ngồi trên đống lửa.

Gã nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Dạ, cháu là người con của thôn Đá Đen ạ."

Ông cố hơi nhếch mép, dường như câu trả lời khiến ông ta cảm thấy vui vẻ: "Ồ, ông nhớ rõ cháu không phải là đứa đầu tiên bước ra khỏi núi, nhưng lại là đứa thông minh và có tiền đồ xán lạn nhất. Đúng không?"

Mặt Trương Trí Hào đỏ lên, không biết là do kích động hay là do ngượng ngùng: "Cháu, cháu còn cần cố gắng thêm ạ..."

"Phải!" Chợt, ông cố quát lớn. Tiếng quát như lưỡi đao quét ngang tâm trạng của mọi người. Đừng nói người trong phòng, kể cả Dương Gia Nghi đang nghe lén cũng cảm thấy trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông cố nghiêm mặt, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí Hào như chứa đầy cuồng phong bão táp: "Cháu là đứa có tiền đồ nhất thôn. Để tôi xem, người con có tiền đồ nhất thôn, ở địa bàn của mình mà để anh em phải bị đám cảnh sát bắt bỏ tù!"

Mặt Trương Chí Hào tái nhợt, chịu không nổi mà lùi về sau vài bước.

Ông cố tiến lên: "Để tôi xem! Hay là cậu cảm thấy đã ra khỏi núi rồi nên tôi trị được cậu, khiến cậu đem lệ thôn dẫm ở dưới chân!"

Trương Chí Hào lắc đầu liên tục. "Không! Không! Cháu không có!"

"Nếu không có, vậy tôi hỏi cậu, ba đứa Chí Dũng, Chí Nhân, Chí Nghĩa bây giờ đang ở chỗ nào!"
 
Chương 86: ông cố của thôn Đá Đen


Cô gái nhỏ như bị tiếng quát làm giật mình, cả cơ thể run rẩy rồi oà lên. Tiếng khóc rõ to kèm theo âm thanh nức nở vang thật xa, chọc cho nhiều người mò lại tìm hiểu.

"Tôi không biết! Tôi không biết thật mà..."

Mặt gã đội trưởng tối sầm, liếc nhìn đám người xung quanh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện đàng hoàng! Khóc cái gì?"

Dương Gia Nghi thông qua tinh thần lực quan sát tình hình, thấy hắn đã bắt đầu bối rối, những người khác thì vừa hóng chuyện, vừa âm thầm chỉ trỏ.

Thiếu nữ thở phào trong lòng. Bây giờ là 1968, mười năm cải cách vừa mới bắt đầu, Cách Uỷ Hội và đội hồng binh vẫn chưa thật sự nắm quyền. Bọn chúng còn kiêng dè nhiều lắm.

Hai đầu ngón tay véo mạnh, cơn đau từ đùi truyền thẳng lên não, hốc mắt càng đỏ, nước mắt thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt cái khăn choàng đang quấn quanh mặt.

"Tôi không biết thật... hức... tháng này bận quá... hức... được mấy ngày nghỉ... hức... tôi nằm trong phòng nghỉ ngơi... hức... hức..."

Dáng vẻ này của cô khiến mọi người không đành lòng. Ánh mắt nhìn về phía gã đội trưởng như đang lên án khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này, thêm một tên hồng binh khác tìm đến.

"Ông cố tìm anh." Hắn nói với gã đội trưởng.

Gã đội trưởng cả kinh, đôi mắt hơi trừng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phải biết, ông cố là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối của thôn Đá Đen, là lãnh tụ tinh thần của họ. Ngày thường, ông cố chỉ quanh quẩn trong thôn, được mọi người chăm sóc. Lần trước ông cố ra khỏi thôn, cách nay đã bảy tám năm.

Đầu óc gã lập tức căng như dây đàn, không rảnh lo nữ thanh niên trí thức. Tờ giấy giới thiệu bị hắn ném trở về. Dương Gia Nghi vội vã cất đi. Lúc ngước mặt lên thì không thấy đám người của đội hồng binh đâu nữa.

Có vài vị bác gái thấy cô còn ngây ngốc thì xua tay ra dấu, ý bảo cô chạy nhanh đi.


Dương Gia Nghi đóng vai thiếu nữ yếu đuối, bị hù doạ đến vô cùng sợ hãi, lảo đảo biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi vừa lật lại những manh mối mà mình tìm được. Đầu tiên, gã đội trưởng đội hồng binh muốn tìm hiểu về chuyện bọn cướp hôm nọ. Thứ hai, thôn dân thôn Đá Đen và ông cố đều tìm hắn.

Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại, với dáng vẻ và giọng điệu này, nếu để gã đội trưởng biết rõ ai là người bắt cướp thì bọn cô và thôn Hoàng Gia sẽ có nguy hiểm.

Dương Gia Nghi không thể để chuyện này xảy ra được. Nguy hiểm cần bị bóp chết từ trong trứng. Thiếu nữ xoay người, tinh thần lực được buông ra.

Mười phút sau, cô gái nhỏ đã đứng ở tường sau của Cách Uỷ Hội. Từ nơi này, cô có thể "xem" rõ những gì đang xảy ra ở bên trong.

Gã đội trưởng cũng vừa vào tới. Chỉ nhìn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đen nhẽm thì biết hắn ta đã vội vã như thế nào. Bên trong, một cụ ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc nghiệt đang ngồi chễm chệ trên ghế, hai bên trái phải đều đứng ba người. Dáng vẻ này y hệt như vua chúa thời xưa.

"Ông cố." Gã đội trưởng lắp bắp lên tiếng chào hỏi, nét uy phong thường ngày đã bị gã làm rơi đâu mất.

Cụ ông nhìn gã đội trưởng hồi lâu. Ông ta không lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắt, áp lực tăng theo cấp số nhân khiến mồ hôi gã đội trưởng rơi như đang tắm. Bộ quần áo quyền lực cũng ướt đẫm.

"Chí Hào..." Ông cố lên tiếng, giọng kéo dài xa xưa. Trong đôi mắt sói trắng dã là hai tròng mắt đen hơn mực. Ông ta chậm rãi nhìn về phía gã đội trưởng.

"Cháu còn nhớ mình là ai sao?" Ông điềm tĩnh hỏi. Ánh mắt lại như sói đói khiến gã đội trưởng - Trương Chí Hào như ngồi trên đống lửa.

Gã nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Dạ, cháu là người con của thôn Đá Đen ạ."

Ông cố hơi nhếch mép, dường như câu trả lời khiến ông ta cảm thấy vui vẻ: "Ồ, ông nhớ rõ cháu không phải là đứa đầu tiên bước ra khỏi núi, nhưng lại là đứa thông minh và có tiền đồ xán lạn nhất. Đúng không?"

Mặt Trương Trí Hào đỏ lên, không biết là do kích động hay là do ngượng ngùng: "Cháu, cháu còn cần cố gắng thêm ạ..."

"Phải!" Chợt, ông cố quát lớn. Tiếng quát như lưỡi đao quét ngang tâm trạng của mọi người. Đừng nói người trong phòng, kể cả Dương Gia Nghi đang nghe lén cũng cảm thấy trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông cố nghiêm mặt, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí Hào như chứa đầy cuồng phong bão táp: "Cháu là đứa có tiền đồ nhất thôn. Để tôi xem, người con có tiền đồ nhất thôn, ở địa bàn của mình mà để anh em phải bị đám cảnh sát bắt bỏ tù!"

Mặt Trương Chí Hào tái nhợt, chịu không nổi mà lùi về sau vài bước.

Ông cố tiến lên: "Để tôi xem! Hay là cậu cảm thấy đã ra khỏi núi rồi nên tôi trị được cậu, khiến cậu đem lệ thôn dẫm ở dưới chân!"

Trương Chí Hào lắc đầu liên tục. "Không! Không! Cháu không có!"

"Nếu không có, vậy tôi hỏi cậu, ba đứa Chí Dũng, Chí Nhân, Chí Nghĩa bây giờ đang ở chỗ nào!"
 
Chương 86: ông cố của thôn Đá Đen


Cô gái nhỏ như bị tiếng quát làm giật mình, cả cơ thể run rẩy rồi oà lên. Tiếng khóc rõ to kèm theo âm thanh nức nở vang thật xa, chọc cho nhiều người mò lại tìm hiểu.

"Tôi không biết! Tôi không biết thật mà..."

Mặt gã đội trưởng tối sầm, liếc nhìn đám người xung quanh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện đàng hoàng! Khóc cái gì?"

Dương Gia Nghi thông qua tinh thần lực quan sát tình hình, thấy hắn đã bắt đầu bối rối, những người khác thì vừa hóng chuyện, vừa âm thầm chỉ trỏ.

Thiếu nữ thở phào trong lòng. Bây giờ là 1968, mười năm cải cách vừa mới bắt đầu, Cách Uỷ Hội và đội hồng binh vẫn chưa thật sự nắm quyền. Bọn chúng còn kiêng dè nhiều lắm.

Hai đầu ngón tay véo mạnh, cơn đau từ đùi truyền thẳng lên não, hốc mắt càng đỏ, nước mắt thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt cái khăn choàng đang quấn quanh mặt.

"Tôi không biết thật... hức... tháng này bận quá... hức... được mấy ngày nghỉ... hức... tôi nằm trong phòng nghỉ ngơi... hức... hức..."

Dáng vẻ này của cô khiến mọi người không đành lòng. Ánh mắt nhìn về phía gã đội trưởng như đang lên án khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này, thêm một tên hồng binh khác tìm đến.

"Ông cố tìm anh." Hắn nói với gã đội trưởng.

Gã đội trưởng cả kinh, đôi mắt hơi trừng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phải biết, ông cố là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối của thôn Đá Đen, là lãnh tụ tinh thần của họ. Ngày thường, ông cố chỉ quanh quẩn trong thôn, được mọi người chăm sóc. Lần trước ông cố ra khỏi thôn, cách nay đã bảy tám năm.

Đầu óc gã lập tức căng như dây đàn, không rảnh lo nữ thanh niên trí thức. Tờ giấy giới thiệu bị hắn ném trở về. Dương Gia Nghi vội vã cất đi. Lúc ngước mặt lên thì không thấy đám người của đội hồng binh đâu nữa.

Có vài vị bác gái thấy cô còn ngây ngốc thì xua tay ra dấu, ý bảo cô chạy nhanh đi.


Dương Gia Nghi đóng vai thiếu nữ yếu đuối, bị hù doạ đến vô cùng sợ hãi, lảo đảo biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi vừa lật lại những manh mối mà mình tìm được. Đầu tiên, gã đội trưởng đội hồng binh muốn tìm hiểu về chuyện bọn cướp hôm nọ. Thứ hai, thôn dân thôn Đá Đen và ông cố đều tìm hắn.

Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại, với dáng vẻ và giọng điệu này, nếu để gã đội trưởng biết rõ ai là người bắt cướp thì bọn cô và thôn Hoàng Gia sẽ có nguy hiểm.

Dương Gia Nghi không thể để chuyện này xảy ra được. Nguy hiểm cần bị bóp chết từ trong trứng. Thiếu nữ xoay người, tinh thần lực được buông ra.

Mười phút sau, cô gái nhỏ đã đứng ở tường sau của Cách Uỷ Hội. Từ nơi này, cô có thể "xem" rõ những gì đang xảy ra ở bên trong.

Gã đội trưởng cũng vừa vào tới. Chỉ nhìn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đen nhẽm thì biết hắn ta đã vội vã như thế nào. Bên trong, một cụ ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc nghiệt đang ngồi chễm chệ trên ghế, hai bên trái phải đều đứng ba người. Dáng vẻ này y hệt như vua chúa thời xưa.

"Ông cố." Gã đội trưởng lắp bắp lên tiếng chào hỏi, nét uy phong thường ngày đã bị gã làm rơi đâu mất.

Cụ ông nhìn gã đội trưởng hồi lâu. Ông ta không lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắt, áp lực tăng theo cấp số nhân khiến mồ hôi gã đội trưởng rơi như đang tắm. Bộ quần áo quyền lực cũng ướt đẫm.

"Chí Hào..." Ông cố lên tiếng, giọng kéo dài xa xưa. Trong đôi mắt sói trắng dã là hai tròng mắt đen hơn mực. Ông ta chậm rãi nhìn về phía gã đội trưởng.

"Cháu còn nhớ mình là ai sao?" Ông điềm tĩnh hỏi. Ánh mắt lại như sói đói khiến gã đội trưởng - Trương Chí Hào như ngồi trên đống lửa.

Gã nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Dạ, cháu là người con của thôn Đá Đen ạ."

Ông cố hơi nhếch mép, dường như câu trả lời khiến ông ta cảm thấy vui vẻ: "Ồ, ông nhớ rõ cháu không phải là đứa đầu tiên bước ra khỏi núi, nhưng lại là đứa thông minh và có tiền đồ xán lạn nhất. Đúng không?"

Mặt Trương Trí Hào đỏ lên, không biết là do kích động hay là do ngượng ngùng: "Cháu, cháu còn cần cố gắng thêm ạ..."

"Phải!" Chợt, ông cố quát lớn. Tiếng quát như lưỡi đao quét ngang tâm trạng của mọi người. Đừng nói người trong phòng, kể cả Dương Gia Nghi đang nghe lén cũng cảm thấy trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông cố nghiêm mặt, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí Hào như chứa đầy cuồng phong bão táp: "Cháu là đứa có tiền đồ nhất thôn. Để tôi xem, người con có tiền đồ nhất thôn, ở địa bàn của mình mà để anh em phải bị đám cảnh sát bắt bỏ tù!"

Mặt Trương Chí Hào tái nhợt, chịu không nổi mà lùi về sau vài bước.

Ông cố tiến lên: "Để tôi xem! Hay là cậu cảm thấy đã ra khỏi núi rồi nên tôi trị được cậu, khiến cậu đem lệ thôn dẫm ở dưới chân!"

Trương Chí Hào lắc đầu liên tục. "Không! Không! Cháu không có!"

"Nếu không có, vậy tôi hỏi cậu, ba đứa Chí Dũng, Chí Nhân, Chí Nghĩa bây giờ đang ở chỗ nào!"
 
Chương 87: Mắng


Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.

Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."

Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.

Gã sợ!

Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.

Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một việc nhỏ nhoi cũng bị người lấy cớ để chèn ép. Thật là ngu không ai bằng!"

Quyền lực ai mà chẳng mê? Nhưng người thông minh thường giữ sức âm thầm, kẻ ngu dốt có một ít lại khoe ra cho thiên hạ. Ngu ơi là ngu!

Trương Chí Hào bị ông cố mắng mà không dám ngẩn đầu. Lúc này, hắn cũng đã biết bản thân quá nóng vội. Nếu hắn và cục cảnh sát ở chung hoà bình với nhau thì chuyện chưa chắc sẽ khó khăn như vậy.

Thấy gã ủ rũ, như chó rớt xuống mương như vậy, mắt ông cố hiện lên vẻ ghét bỏ, giọng hận rèn sắt không thành thép: "Ngồi trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị quà cáp. Cục cảnh sát lớn như vậy, không lẽ mày còn không tìm được người để hỏi thăm sao?"

"Cháu đã tìm người..."

"Câm miệng!" Ông cố giận tái mặt, quát to: "Tao muốn bổ cái đầu mày ra xem bên trong chứa gì? Mày không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mày đi nhờ vả người ta mà mày đi tay không, giọng điệu bề trên thì ai mà thèm để ý? Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày là ông này bà nọ thì tao không nói, đàng này mày chả là cái thá gì cả.

Nhanh lên! Chuẩn bị lễ cho dày vào!"

Sao ông cố biết được việc làm của Trương Chí Hào? Chuyện này phải kể đến việc ba thôn dân bị bắt kia. Sau khi họ bị bắt, có cán bộ đến thôn để thông báo. Ông cố cả và thôn Đá đen đều ngẩn ngơ. Bởi trong mắt họ, Trương Chí Hào là "quan lớn" ở huyện, gã chắc chắc chăm sóc người cùng thôn. Vậy gã chăm sóc kiểu gì mà ba người đều phải ngồi tù rồi?


Ông cố lật đật dẫn người lên huyện. Trước khi gặp Trương Chí Hào, ông cũng cho người hỏi thăm một vòng. Gã làm việc phô trương, còn đối đầu gay gắt với cục cảnh sát, khiến cả cục cảnh sát căm ghét vô cùng. Đã vậy, khi gã có việc nhờ cũng không thèm uốn mình cầu cạnh mà lại giỏ giọng hống hách bề trên, người ta để ý mới là lạ đó. Ông cố nghe nói mà giận sôi máu. Thật là ngu hết thuốc chữa.

Trương Chí Hào thấy ông cố như ngọn núi lửa phun trào thì run rẩy bò dậy đi chuẩn bị quà cáp. Cũng tại gã không được ăn học đàng hoàng nên tầm nhìn chỉ trong vòng mấy bước chân. Dạo gần đây xét được vài nhà, tham được ít tiền, nắm được xíu quyền lực thì lòng dạ đã bành trướng hết cỡ, mưu toan chèn ép và cướp đoạt quyền lực từ cục cảnh sát. Chẳng ngờ rằng bên cảnh sát có căn cơ vững chắc hơn, muốn đánh vỡ không phải chuyện một ngày một bữa.

Gã mà biết trước kết quả như vậy thì từ đầu đã giả bộ nước giếng không phạm nước sông rồi âm thầm chờ cơ hội.

Gã nghĩ đến đây, ánh mắt lại thay đổi. Đám cảnh sát quèn này thật không biết điều. Thời tiết đã thay đổi rồi mà còn chẳng hay. Chờ xem, đợi gã có thêm một ít quyền lực, gã thề muốn cho cả đám biết tay.

Trương Chí Hào lẩm nhẩm trong lòng, tay lại quơ nhanh. Gã nhìn sọt đồ vật mà đau lòng, muốn vươn tay thả lại vài món đồ thì thấy cái liếc mắt sắc lẹm của ông cố. Tay gã rụt lại, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Đồ vật được nhanh chóng đưa đi. Cả đám người nín thở chờ đợi. Căn phòng im phăng phắt. Trương Chí Hào lắp bắp ngỏ ý muốn đưa ông cố và mọi người đi ăn trưa nhưng bị tù chối.

Dương Gia Nghi hoạt động chân mình một chút. Cô đứng hồi lâu đã khiến nó bị tê dại. May đây là hẻm cụt, không có nhà dân, nếu không còn phải lo lắng tránh người.

Cô gái nhỏ quyết định chờ một chút xem có nghe được gì nữa không. Nhân vật ông cố này làm cô nhận thấy được sự nguy hiểm, cần biết họ muốn làm gì mới có thể lên kế hoạch phòng vệ và đánh trả.
 
Chương 87: Mắng


Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.

Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."

Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.

Gã sợ!

Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.

Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một việc nhỏ nhoi cũng bị người lấy cớ để chèn ép. Thật là ngu không ai bằng!"

Quyền lực ai mà chẳng mê? Nhưng người thông minh thường giữ sức âm thầm, kẻ ngu dốt có một ít lại khoe ra cho thiên hạ. Ngu ơi là ngu!

Trương Chí Hào bị ông cố mắng mà không dám ngẩn đầu. Lúc này, hắn cũng đã biết bản thân quá nóng vội. Nếu hắn và cục cảnh sát ở chung hoà bình với nhau thì chuyện chưa chắc sẽ khó khăn như vậy.

Thấy gã ủ rũ, như chó rớt xuống mương như vậy, mắt ông cố hiện lên vẻ ghét bỏ, giọng hận rèn sắt không thành thép: "Ngồi trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị quà cáp. Cục cảnh sát lớn như vậy, không lẽ mày còn không tìm được người để hỏi thăm sao?"

"Cháu đã tìm người..."

"Câm miệng!" Ông cố giận tái mặt, quát to: "Tao muốn bổ cái đầu mày ra xem bên trong chứa gì? Mày không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mày đi nhờ vả người ta mà mày đi tay không, giọng điệu bề trên thì ai mà thèm để ý? Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày là ông này bà nọ thì tao không nói, đàng này mày chả là cái thá gì cả.

Nhanh lên! Chuẩn bị lễ cho dày vào!"

Sao ông cố biết được việc làm của Trương Chí Hào? Chuyện này phải kể đến việc ba thôn dân bị bắt kia. Sau khi họ bị bắt, có cán bộ đến thôn để thông báo. Ông cố cả và thôn Đá đen đều ngẩn ngơ. Bởi trong mắt họ, Trương Chí Hào là "quan lớn" ở huyện, gã chắc chắc chăm sóc người cùng thôn. Vậy gã chăm sóc kiểu gì mà ba người đều phải ngồi tù rồi?


Ông cố lật đật dẫn người lên huyện. Trước khi gặp Trương Chí Hào, ông cũng cho người hỏi thăm một vòng. Gã làm việc phô trương, còn đối đầu gay gắt với cục cảnh sát, khiến cả cục cảnh sát căm ghét vô cùng. Đã vậy, khi gã có việc nhờ cũng không thèm uốn mình cầu cạnh mà lại giỏ giọng hống hách bề trên, người ta để ý mới là lạ đó. Ông cố nghe nói mà giận sôi máu. Thật là ngu hết thuốc chữa.

Trương Chí Hào thấy ông cố như ngọn núi lửa phun trào thì run rẩy bò dậy đi chuẩn bị quà cáp. Cũng tại gã không được ăn học đàng hoàng nên tầm nhìn chỉ trong vòng mấy bước chân. Dạo gần đây xét được vài nhà, tham được ít tiền, nắm được xíu quyền lực thì lòng dạ đã bành trướng hết cỡ, mưu toan chèn ép và cướp đoạt quyền lực từ cục cảnh sát. Chẳng ngờ rằng bên cảnh sát có căn cơ vững chắc hơn, muốn đánh vỡ không phải chuyện một ngày một bữa.

Gã mà biết trước kết quả như vậy thì từ đầu đã giả bộ nước giếng không phạm nước sông rồi âm thầm chờ cơ hội.

Gã nghĩ đến đây, ánh mắt lại thay đổi. Đám cảnh sát quèn này thật không biết điều. Thời tiết đã thay đổi rồi mà còn chẳng hay. Chờ xem, đợi gã có thêm một ít quyền lực, gã thề muốn cho cả đám biết tay.

Trương Chí Hào lẩm nhẩm trong lòng, tay lại quơ nhanh. Gã nhìn sọt đồ vật mà đau lòng, muốn vươn tay thả lại vài món đồ thì thấy cái liếc mắt sắc lẹm của ông cố. Tay gã rụt lại, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Đồ vật được nhanh chóng đưa đi. Cả đám người nín thở chờ đợi. Căn phòng im phăng phắt. Trương Chí Hào lắp bắp ngỏ ý muốn đưa ông cố và mọi người đi ăn trưa nhưng bị tù chối.

Dương Gia Nghi hoạt động chân mình một chút. Cô đứng hồi lâu đã khiến nó bị tê dại. May đây là hẻm cụt, không có nhà dân, nếu không còn phải lo lắng tránh người.

Cô gái nhỏ quyết định chờ một chút xem có nghe được gì nữa không. Nhân vật ông cố này làm cô nhận thấy được sự nguy hiểm, cần biết họ muốn làm gì mới có thể lên kế hoạch phòng vệ và đánh trả.
 
Chương 87: Mắng


Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.

Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."

Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.

Gã sợ!

Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.

Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một việc nhỏ nhoi cũng bị người lấy cớ để chèn ép. Thật là ngu không ai bằng!"

Quyền lực ai mà chẳng mê? Nhưng người thông minh thường giữ sức âm thầm, kẻ ngu dốt có một ít lại khoe ra cho thiên hạ. Ngu ơi là ngu!

Trương Chí Hào bị ông cố mắng mà không dám ngẩn đầu. Lúc này, hắn cũng đã biết bản thân quá nóng vội. Nếu hắn và cục cảnh sát ở chung hoà bình với nhau thì chuyện chưa chắc sẽ khó khăn như vậy.

Thấy gã ủ rũ, như chó rớt xuống mương như vậy, mắt ông cố hiện lên vẻ ghét bỏ, giọng hận rèn sắt không thành thép: "Ngồi trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị quà cáp. Cục cảnh sát lớn như vậy, không lẽ mày còn không tìm được người để hỏi thăm sao?"

"Cháu đã tìm người..."

"Câm miệng!" Ông cố giận tái mặt, quát to: "Tao muốn bổ cái đầu mày ra xem bên trong chứa gì? Mày không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mày đi nhờ vả người ta mà mày đi tay không, giọng điệu bề trên thì ai mà thèm để ý? Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày là ông này bà nọ thì tao không nói, đàng này mày chả là cái thá gì cả.

Nhanh lên! Chuẩn bị lễ cho dày vào!"

Sao ông cố biết được việc làm của Trương Chí Hào? Chuyện này phải kể đến việc ba thôn dân bị bắt kia. Sau khi họ bị bắt, có cán bộ đến thôn để thông báo. Ông cố cả và thôn Đá đen đều ngẩn ngơ. Bởi trong mắt họ, Trương Chí Hào là "quan lớn" ở huyện, gã chắc chắc chăm sóc người cùng thôn. Vậy gã chăm sóc kiểu gì mà ba người đều phải ngồi tù rồi?


Ông cố lật đật dẫn người lên huyện. Trước khi gặp Trương Chí Hào, ông cũng cho người hỏi thăm một vòng. Gã làm việc phô trương, còn đối đầu gay gắt với cục cảnh sát, khiến cả cục cảnh sát căm ghét vô cùng. Đã vậy, khi gã có việc nhờ cũng không thèm uốn mình cầu cạnh mà lại giỏ giọng hống hách bề trên, người ta để ý mới là lạ đó. Ông cố nghe nói mà giận sôi máu. Thật là ngu hết thuốc chữa.

Trương Chí Hào thấy ông cố như ngọn núi lửa phun trào thì run rẩy bò dậy đi chuẩn bị quà cáp. Cũng tại gã không được ăn học đàng hoàng nên tầm nhìn chỉ trong vòng mấy bước chân. Dạo gần đây xét được vài nhà, tham được ít tiền, nắm được xíu quyền lực thì lòng dạ đã bành trướng hết cỡ, mưu toan chèn ép và cướp đoạt quyền lực từ cục cảnh sát. Chẳng ngờ rằng bên cảnh sát có căn cơ vững chắc hơn, muốn đánh vỡ không phải chuyện một ngày một bữa.

Gã mà biết trước kết quả như vậy thì từ đầu đã giả bộ nước giếng không phạm nước sông rồi âm thầm chờ cơ hội.

Gã nghĩ đến đây, ánh mắt lại thay đổi. Đám cảnh sát quèn này thật không biết điều. Thời tiết đã thay đổi rồi mà còn chẳng hay. Chờ xem, đợi gã có thêm một ít quyền lực, gã thề muốn cho cả đám biết tay.

Trương Chí Hào lẩm nhẩm trong lòng, tay lại quơ nhanh. Gã nhìn sọt đồ vật mà đau lòng, muốn vươn tay thả lại vài món đồ thì thấy cái liếc mắt sắc lẹm của ông cố. Tay gã rụt lại, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Đồ vật được nhanh chóng đưa đi. Cả đám người nín thở chờ đợi. Căn phòng im phăng phắt. Trương Chí Hào lắp bắp ngỏ ý muốn đưa ông cố và mọi người đi ăn trưa nhưng bị tù chối.

Dương Gia Nghi hoạt động chân mình một chút. Cô đứng hồi lâu đã khiến nó bị tê dại. May đây là hẻm cụt, không có nhà dân, nếu không còn phải lo lắng tránh người.

Cô gái nhỏ quyết định chờ một chút xem có nghe được gì nữa không. Nhân vật ông cố này làm cô nhận thấy được sự nguy hiểm, cần biết họ muốn làm gì mới có thể lên kế hoạch phòng vệ và đánh trả.
 
Chương 88: Mưu mô chước quỷ


Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bấy lâu nay cho cô biết, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ thù thì sẽ có vô vàn rắc rối về sau.

Tuy hiểu rõ, nhưng tâm tình Dương Gia Nghi cũng không tránh khỏi bối rối. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh này dù đã sống hai kiếp người.

Lúc này, bên trong đã quay về với im lặng. Trương Chí Hào vừa đứng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. Gã không dám bắt chuyện với ông cố. Những người còn lại đều khinh thường gã.

Họ cũng đang chờ...

Chợt, Dương Gia Nghi "thấy" từ đầu ngõ có hai người đang chạy nhanh về phía cô. Một người mang dáng vẻ của người trưởng thành, cao tầm mét sáu mét bảy. Người còn lại thấp bé hơn rất nhiều, chỉ cao hơn một mét, có lẽ còn là đứa trẻ con. Họ đều cõng sọt, đội nón, lấy khăn quấn mặt. Thiếu nữ nhìn kỹ lại, thì ra là người quen. Hai người quen chạy trốn với tốc độ tối đa của họ, đàng sau là ba bốn gã hồng binh đuổi theo. Não Dương Gia Nghi lập tức làm việc.

Cõng sọt, hoá trang, hồng binh rượt đuổi,...

Mắt cô mở to, hai người đi chợ đen sao? Nhưng chợ đen không phải mở vào ban đêm à?

Không để Dương Gia Nghi kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Văn Đông dẫn theo La Mẫn, rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô.

Ba người chạm mặt, nhìn nhau, không biết thốt lên câu từ gì ngoài những âm thanh hổn hển của hơi thở.

Đoạn đường không dài, nhiều ngõ hẻm, mấy tên hồng binh suýt theo không kịp nhưng vẫn bền bỉ bám theo.

Hoàng Văn Đông nghe tiếng chân phía sau thì không chần chờ, cậu ta kéo La Mẫn và Dương Gia Nghi đến bờ tường cạnh đó đó rồi nhảy vào trong.

Đây là căn nhà sát vách với trụ sở của Cách Uỷ Hội. So với bức tường cao hai mét của bên kia, tường bên này chỉ tầm một mét mà thôi.

Dương Gia Nghi ngạc nhiên. Trong giây phút chưa hoàn hồn, cô đã bị hai người họ lôi kéo cùng nhảy vào.

Hoàng Văn Đông mở ra cửa sau, kéo hai người con gái vào nhà rồi đóng cửa lại. Cậu không và La Mẫn không kịp giải thích mà phải dựa tường thở dốc trước.

Cùng lúc đó, phía sau vang những lên tiếng bước chân hỗn độn và gấp gáp.

"Đâu rồi?"

"Không thấy nữa..."

"Đây là hẻm cụt!"

"Chúng rẽ hướng khác rồi."

"Má nó! Lại chạy thoát hai tên."

Bọn hồng binh mất dấu, dừng lại bàn tán.

Ba người bên trong nín thở. Lại qua một lúc, người bên ngoài cũng đi hết. Hoàng Văn Đông định mở cửa ra xem thì bị Dương Gia Nghi đè lại.

Cô lắc đầu ra dấu, bảo hai người đứng im. Cách vách có người mở cửa ra xem xét. Dương Gia Nghi để ngón trỏ trước môi. Hoàng Văn Đông và La Mẫn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thời gian giằng co chừng hai phút, bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

"Sao thế?" Giọng ông cố vang lên.

Có người trả lời: "Dạ không có gì, bên ngoài không ai cả."

Dương Gia Nghi không che dấu được sự kinh ngạc của mình. Bởi từ vị trí này, cô có thể nghe rõ đám người đó nói gì mà không cần đến tinh thần lực.

Thiếu nữ bước nhẹ lại gần vách tường. Cô phát hiện ra bức tường đã được thiết kế tỉ mỉ, khiến âm thanh bên kia có thể truyền rõ sang.

Thứ này...

Có vài tiếng sột soạt vang lên, kèm theo tiếng bước chân qua lại. Trương Chí Hào mừng rỡ: "Ông ơi, bọn nó hỏi được rồi."

"Sao?"

Trương Chí Hào nghiến răng nghiến lợi: "Là thôn Hoàng Gia và đám thanh niên trí thức của họ."

La Mẫn và Hoàng Văn Đông giật bắn người, đều nhìn về phía Dương Gia Nghi. Cô gái nhỏ để tay lên miệng lần thứ hai. Hai người họ hiểu ý, rón rén lại gần vách tường. Sáu cái tai cố gắng vểnh lên hết cỡ.

"Mày biết như thế nào chưa?" Ông cố từ từ hỏi.

Trương Chí Hào khiêm tốn: "Xin ông hãy dạy cho cháu!"

"Đầu tiên phải chia làm hai nhóm người, một bên là thôn dân thôn Hoàng Gia, một bên là thanh niên trí thức.

Ngày mai, cháu hãy dẫn người qua đó..."

Ông cố cười khẩy, tròng mắt vẩn đục dường như có ánh sáng hiện lên: "Chính sách chỉ rõ mỗi người trưởng thành chỉ được một đất trồng rau và nuôi một con gà, mỗi hộ tối đa chỉ được năm phần đất và ba con gà. Ta không tin bọn họ làm đúng như vậy. Phải xét từng nhà, chỉ cần có một nhà sai phạm thì chúng ta sẽ có lợi thế để nói chuyện.

Còn thanh niên trí thức..."

Ông cố hơi nhếch mép: "Nghe nói đó là một đám con gái, chỉ cần tối nay cho bọn trai thôn mò qua, gạo nấu thành cơm thì chúng ta quyết định sao mà chẳng được?

Đến khi chúng ta đã nắm được điểm yếu của họ thì chuyện sửa đổi khẩu cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."

Trương Chí Hào nghe đến đây thì mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến điều gì, hắn lắp ba lắp bắp: "Nhưng ông ơi, nhỡ đâu đám thanh niên trí thức lại báo cảnh sát thì sao hở ông?"

Gã không sợ người thôn Hoàng Gia báo cảnh sát. Đám dân đen này sợ cảnh sát còn hơn sờ tà. Gã chỉ lo tụi thanh niên trí thức làm rùm beng mà thôi.

Bộp! Ông cố gõ cây gậy xuống nền nhà, giọng sắc nhọn: "Bọn chúng dám sao?"
 
Chương 88: Mưu mô chước quỷ


Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bấy lâu nay cho cô biết, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ thù thì sẽ có vô vàn rắc rối về sau.

Tuy hiểu rõ, nhưng tâm tình Dương Gia Nghi cũng không tránh khỏi bối rối. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh này dù đã sống hai kiếp người.

Lúc này, bên trong đã quay về với im lặng. Trương Chí Hào vừa đứng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. Gã không dám bắt chuyện với ông cố. Những người còn lại đều khinh thường gã.

Họ cũng đang chờ...

Chợt, Dương Gia Nghi "thấy" từ đầu ngõ có hai người đang chạy nhanh về phía cô. Một người mang dáng vẻ của người trưởng thành, cao tầm mét sáu mét bảy. Người còn lại thấp bé hơn rất nhiều, chỉ cao hơn một mét, có lẽ còn là đứa trẻ con. Họ đều cõng sọt, đội nón, lấy khăn quấn mặt. Thiếu nữ nhìn kỹ lại, thì ra là người quen. Hai người quen chạy trốn với tốc độ tối đa của họ, đàng sau là ba bốn gã hồng binh đuổi theo. Não Dương Gia Nghi lập tức làm việc.

Cõng sọt, hoá trang, hồng binh rượt đuổi,...

Mắt cô mở to, hai người đi chợ đen sao? Nhưng chợ đen không phải mở vào ban đêm à?

Không để Dương Gia Nghi kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Văn Đông dẫn theo La Mẫn, rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô.

Ba người chạm mặt, nhìn nhau, không biết thốt lên câu từ gì ngoài những âm thanh hổn hển của hơi thở.

Đoạn đường không dài, nhiều ngõ hẻm, mấy tên hồng binh suýt theo không kịp nhưng vẫn bền bỉ bám theo.

Hoàng Văn Đông nghe tiếng chân phía sau thì không chần chờ, cậu ta kéo La Mẫn và Dương Gia Nghi đến bờ tường cạnh đó đó rồi nhảy vào trong.

Đây là căn nhà sát vách với trụ sở của Cách Uỷ Hội. So với bức tường cao hai mét của bên kia, tường bên này chỉ tầm một mét mà thôi.

Dương Gia Nghi ngạc nhiên. Trong giây phút chưa hoàn hồn, cô đã bị hai người họ lôi kéo cùng nhảy vào.

Hoàng Văn Đông mở ra cửa sau, kéo hai người con gái vào nhà rồi đóng cửa lại. Cậu không và La Mẫn không kịp giải thích mà phải dựa tường thở dốc trước.

Cùng lúc đó, phía sau vang những lên tiếng bước chân hỗn độn và gấp gáp.

"Đâu rồi?"

"Không thấy nữa..."

"Đây là hẻm cụt!"

"Chúng rẽ hướng khác rồi."

"Má nó! Lại chạy thoát hai tên."

Bọn hồng binh mất dấu, dừng lại bàn tán.

Ba người bên trong nín thở. Lại qua một lúc, người bên ngoài cũng đi hết. Hoàng Văn Đông định mở cửa ra xem thì bị Dương Gia Nghi đè lại.

Cô lắc đầu ra dấu, bảo hai người đứng im. Cách vách có người mở cửa ra xem xét. Dương Gia Nghi để ngón trỏ trước môi. Hoàng Văn Đông và La Mẫn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thời gian giằng co chừng hai phút, bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

"Sao thế?" Giọng ông cố vang lên.

Có người trả lời: "Dạ không có gì, bên ngoài không ai cả."

Dương Gia Nghi không che dấu được sự kinh ngạc của mình. Bởi từ vị trí này, cô có thể nghe rõ đám người đó nói gì mà không cần đến tinh thần lực.

Thiếu nữ bước nhẹ lại gần vách tường. Cô phát hiện ra bức tường đã được thiết kế tỉ mỉ, khiến âm thanh bên kia có thể truyền rõ sang.

Thứ này...

Có vài tiếng sột soạt vang lên, kèm theo tiếng bước chân qua lại. Trương Chí Hào mừng rỡ: "Ông ơi, bọn nó hỏi được rồi."

"Sao?"

Trương Chí Hào nghiến răng nghiến lợi: "Là thôn Hoàng Gia và đám thanh niên trí thức của họ."

La Mẫn và Hoàng Văn Đông giật bắn người, đều nhìn về phía Dương Gia Nghi. Cô gái nhỏ để tay lên miệng lần thứ hai. Hai người họ hiểu ý, rón rén lại gần vách tường. Sáu cái tai cố gắng vểnh lên hết cỡ.

"Mày biết như thế nào chưa?" Ông cố từ từ hỏi.

Trương Chí Hào khiêm tốn: "Xin ông hãy dạy cho cháu!"

"Đầu tiên phải chia làm hai nhóm người, một bên là thôn dân thôn Hoàng Gia, một bên là thanh niên trí thức.

Ngày mai, cháu hãy dẫn người qua đó..."

Ông cố cười khẩy, tròng mắt vẩn đục dường như có ánh sáng hiện lên: "Chính sách chỉ rõ mỗi người trưởng thành chỉ được một đất trồng rau và nuôi một con gà, mỗi hộ tối đa chỉ được năm phần đất và ba con gà. Ta không tin bọn họ làm đúng như vậy. Phải xét từng nhà, chỉ cần có một nhà sai phạm thì chúng ta sẽ có lợi thế để nói chuyện.

Còn thanh niên trí thức..."

Ông cố hơi nhếch mép: "Nghe nói đó là một đám con gái, chỉ cần tối nay cho bọn trai thôn mò qua, gạo nấu thành cơm thì chúng ta quyết định sao mà chẳng được?

Đến khi chúng ta đã nắm được điểm yếu của họ thì chuyện sửa đổi khẩu cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."

Trương Chí Hào nghe đến đây thì mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến điều gì, hắn lắp ba lắp bắp: "Nhưng ông ơi, nhỡ đâu đám thanh niên trí thức lại báo cảnh sát thì sao hở ông?"

Gã không sợ người thôn Hoàng Gia báo cảnh sát. Đám dân đen này sợ cảnh sát còn hơn sờ tà. Gã chỉ lo tụi thanh niên trí thức làm rùm beng mà thôi.

Bộp! Ông cố gõ cây gậy xuống nền nhà, giọng sắc nhọn: "Bọn chúng dám sao?"
 
Chương 88: Mưu mô chước quỷ


Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bấy lâu nay cho cô biết, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ thù thì sẽ có vô vàn rắc rối về sau.

Tuy hiểu rõ, nhưng tâm tình Dương Gia Nghi cũng không tránh khỏi bối rối. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh này dù đã sống hai kiếp người.

Lúc này, bên trong đã quay về với im lặng. Trương Chí Hào vừa đứng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. Gã không dám bắt chuyện với ông cố. Những người còn lại đều khinh thường gã.

Họ cũng đang chờ...

Chợt, Dương Gia Nghi "thấy" từ đầu ngõ có hai người đang chạy nhanh về phía cô. Một người mang dáng vẻ của người trưởng thành, cao tầm mét sáu mét bảy. Người còn lại thấp bé hơn rất nhiều, chỉ cao hơn một mét, có lẽ còn là đứa trẻ con. Họ đều cõng sọt, đội nón, lấy khăn quấn mặt. Thiếu nữ nhìn kỹ lại, thì ra là người quen. Hai người quen chạy trốn với tốc độ tối đa của họ, đàng sau là ba bốn gã hồng binh đuổi theo. Não Dương Gia Nghi lập tức làm việc.

Cõng sọt, hoá trang, hồng binh rượt đuổi,...

Mắt cô mở to, hai người đi chợ đen sao? Nhưng chợ đen không phải mở vào ban đêm à?

Không để Dương Gia Nghi kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Văn Đông dẫn theo La Mẫn, rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô.

Ba người chạm mặt, nhìn nhau, không biết thốt lên câu từ gì ngoài những âm thanh hổn hển của hơi thở.

Đoạn đường không dài, nhiều ngõ hẻm, mấy tên hồng binh suýt theo không kịp nhưng vẫn bền bỉ bám theo.

Hoàng Văn Đông nghe tiếng chân phía sau thì không chần chờ, cậu ta kéo La Mẫn và Dương Gia Nghi đến bờ tường cạnh đó đó rồi nhảy vào trong.

Đây là căn nhà sát vách với trụ sở của Cách Uỷ Hội. So với bức tường cao hai mét của bên kia, tường bên này chỉ tầm một mét mà thôi.

Dương Gia Nghi ngạc nhiên. Trong giây phút chưa hoàn hồn, cô đã bị hai người họ lôi kéo cùng nhảy vào.

Hoàng Văn Đông mở ra cửa sau, kéo hai người con gái vào nhà rồi đóng cửa lại. Cậu không và La Mẫn không kịp giải thích mà phải dựa tường thở dốc trước.

Cùng lúc đó, phía sau vang những lên tiếng bước chân hỗn độn và gấp gáp.

"Đâu rồi?"

"Không thấy nữa..."

"Đây là hẻm cụt!"

"Chúng rẽ hướng khác rồi."

"Má nó! Lại chạy thoát hai tên."

Bọn hồng binh mất dấu, dừng lại bàn tán.

Ba người bên trong nín thở. Lại qua một lúc, người bên ngoài cũng đi hết. Hoàng Văn Đông định mở cửa ra xem thì bị Dương Gia Nghi đè lại.

Cô lắc đầu ra dấu, bảo hai người đứng im. Cách vách có người mở cửa ra xem xét. Dương Gia Nghi để ngón trỏ trước môi. Hoàng Văn Đông và La Mẫn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thời gian giằng co chừng hai phút, bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

"Sao thế?" Giọng ông cố vang lên.

Có người trả lời: "Dạ không có gì, bên ngoài không ai cả."

Dương Gia Nghi không che dấu được sự kinh ngạc của mình. Bởi từ vị trí này, cô có thể nghe rõ đám người đó nói gì mà không cần đến tinh thần lực.

Thiếu nữ bước nhẹ lại gần vách tường. Cô phát hiện ra bức tường đã được thiết kế tỉ mỉ, khiến âm thanh bên kia có thể truyền rõ sang.

Thứ này...

Có vài tiếng sột soạt vang lên, kèm theo tiếng bước chân qua lại. Trương Chí Hào mừng rỡ: "Ông ơi, bọn nó hỏi được rồi."

"Sao?"

Trương Chí Hào nghiến răng nghiến lợi: "Là thôn Hoàng Gia và đám thanh niên trí thức của họ."

La Mẫn và Hoàng Văn Đông giật bắn người, đều nhìn về phía Dương Gia Nghi. Cô gái nhỏ để tay lên miệng lần thứ hai. Hai người họ hiểu ý, rón rén lại gần vách tường. Sáu cái tai cố gắng vểnh lên hết cỡ.

"Mày biết như thế nào chưa?" Ông cố từ từ hỏi.

Trương Chí Hào khiêm tốn: "Xin ông hãy dạy cho cháu!"

"Đầu tiên phải chia làm hai nhóm người, một bên là thôn dân thôn Hoàng Gia, một bên là thanh niên trí thức.

Ngày mai, cháu hãy dẫn người qua đó..."

Ông cố cười khẩy, tròng mắt vẩn đục dường như có ánh sáng hiện lên: "Chính sách chỉ rõ mỗi người trưởng thành chỉ được một đất trồng rau và nuôi một con gà, mỗi hộ tối đa chỉ được năm phần đất và ba con gà. Ta không tin bọn họ làm đúng như vậy. Phải xét từng nhà, chỉ cần có một nhà sai phạm thì chúng ta sẽ có lợi thế để nói chuyện.

Còn thanh niên trí thức..."

Ông cố hơi nhếch mép: "Nghe nói đó là một đám con gái, chỉ cần tối nay cho bọn trai thôn mò qua, gạo nấu thành cơm thì chúng ta quyết định sao mà chẳng được?

Đến khi chúng ta đã nắm được điểm yếu của họ thì chuyện sửa đổi khẩu cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."

Trương Chí Hào nghe đến đây thì mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến điều gì, hắn lắp ba lắp bắp: "Nhưng ông ơi, nhỡ đâu đám thanh niên trí thức lại báo cảnh sát thì sao hở ông?"

Gã không sợ người thôn Hoàng Gia báo cảnh sát. Đám dân đen này sợ cảnh sát còn hơn sờ tà. Gã chỉ lo tụi thanh niên trí thức làm rùm beng mà thôi.

Bộp! Ông cố gõ cây gậy xuống nền nhà, giọng sắc nhọn: "Bọn chúng dám sao?"
 
Chương 89: Lộ


Giọng ông cố chắc chắn: "Chúng nó sẽ làm theo, nếu không muốn mất hết danh dự thì phải nghe lời!"

Mặt Dương Gia Nghi và La Mẫn xanh mét. Nghe họ nói gì này. Đây là tiếng người sao?

Một đám đàn ông muốn huỷ hoại cuộc đời của con gái người ta để đạt tới mục đích. Quá ư là hèn hạ!

Hơn nữa, hai người dám khẳng định, nếu để bọn họ được như ý thì chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây được.

La Mẫn và Dương Gia Nghi nhìn nhau, Hoàng Văn Đông cũng không đứng yên được. Trong lòng mọi người đều rất lo lắng.

Ngay lúc này, cánh cửa căn nhà đột ngột được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến hai người đứng trước cửa như bị bao phủ bởi bóng tối, không thể nhìn rõ. Cả đám sợ hết hồn, tim như ngừng đập, cơ thể cứng còng, cứ ngỡ bọn hồng binh quay trở lại.

Một tiếng rưỡi sau, đám người dắt nhau đi ra cửa chính. Đội trưởng Hoàng Phúc đi đầu, tiếp theo là Hoàng Văn Đông, cuối cùng là La Mẫn và Dương Gia Nghi.

Thiếu nữ để ý, tuy căn nhà này nằm chung vách với chỗ làm việc của Cách Uỷ Hội, nhưng cửa của nó lại hướng về phía khác. Từ nơi này đi ra ngoài thì không sợ đám người bên kia để ý đến.

Cô lại liếc nhẹ chiếc áo khoác cũ kỹ đã phai màu của đội trưởng. Bên trong nó được may một cái túi to. Lúc nãy cô thấy rõ ông ấy đã lấy một thứ ở trên vách tường bỏ vào. Mắt thiếu nữ loé lên ánh sáng nhạt.

Đó là... máy ghi âm sao?

"Bé Ba, bây giờ đã có máy ghi âm rồi à?" Cô hỏi thầm trong lòng.

Giọng 3333 réo rắt: "Có rồi, nhưng chất lượng không được tốt lắm, sản xuất số lượng cũng rất ít." Khi nãy hắn tò mò nên trộm quét thử, ngữ điệu nghiền ngẫm: "Ký chủ, vị đội trưởng này không đơn giản."

"Sao lại nói như vậy?"

"Đầu tiên, bởi vì kỹ thuật có hạn và tính ứng dụng của nó, máy ghi âm hiện nay đang lưu thông trên thị trường ít ỏi đến nỗi chưa đủ mười cái. Nếu muốn sở hữu nó, chẳng những cần tiền và phiếu, còn cần phải có quyền lực.


Thứ hai, cái máy đang nằm trong túi đội trưởng tuy có bề ngoài xấu xí, linh kiện cũ kỹ, nhưng chức năng vượt xa các cái máy hiện có. Nó chắc chắn đã được người khác sữa chữa và nâng cấp. Việc này đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn, không phải ai cũng làm được."

Dương Gia Nghi im lặng. Suy nghĩ của cô quay cuồng. Có lẽ đội trưởng đã nghe được tiếng gió, hoặc phân tích được gì đó, sau đó dùng bức tường và máy ghi âm để đề phòng đám người Cách Uỷ Hội. Có một thế lực khác, đối đầu với Cách Uỷ Hội, đứng sau lưng ông ấy. Hai phe đang tìm kiếm điểm yếu của nhau. Họ đang tranh đấu để đoạt được quyền quản lí nơi này.

"Bé Ba, em có biết ai là người đứng sau đội trưởng không?" Cô hỏi hệ thống.

3333 đáp với vẻ ngượng ngùng: "Ký chủ, thật xin lỗi..."

Dương Gia Nghi mím môi: "Không sao."

Cô khờ thật. Bé Ba ở cùng cô suốt thì sao có thể biết được. Thiếu nữ cố gắng nhớ về cốt truyện, dù sao thì cô vẫn là người xuyên sách mà.

Tuy vậy, thật đáng tiếc! Bây giờ trong đầu cô, cốt truyện như một đám sương mù dày đặt. Cô cảm thấy việc mình còn nhớ rõ La Mẫn là nữ chính đích thực là rất giỏi rồi.


Đội trưởng bảo hai cô gái ra xe bò chờ trước. Ông dẫn Hoàng Văn Đông đi nơi khác có việc, hẹn gặp lại sau một tiếng nữa.

Trời đã về trưa. Dương Gia Nghi tranh thủ lúc này chạy ra tiệm cơm quốc doanh, cầm những tấm phiếu cuối cùng mua năm cái bánh bao thịt. Bánh bao tròn vo, đường kính chừng hai mươi phân, màu trắng ngà và còn nóng hổi.

Khi đến chỗ để xe, cô gái nhỏ thấy La Mẫn đã ở đấy rồi. Dáng vẻ của cô ấy rất ủ rũ.

"Chị sao vậy?" Dương Gia Nghi tò mò hỏi.

La Mẫn ngước mắt lên, có gì đó chợt sáng lên nơi đáy mắt. Cô ấy thở dài: "Cung tiêu xã nhỏ quá, cái gì cũng hết hàng..." Chợ đen thì đỡ hơn một chút, nhưng vừa đắt vừa nguy hiểm. Hôm nay làm cô tưởng mình chết chắc rồi.

Dương Gia Nghi nhanh nhẹn leo lên xe: "Chị còn thiếu những gì?"

Giọng La Mẫn càng thấp: "Gì cũng thiếu, chăn bông, áo bông, quần bông, nước tương, nước mắm, tiêu, dầu ăn, chảo, nồi, sạn..." Mấy thứ này đều rất cần thiết.

Dương Gia Nghi ngẩn ngơ: "Nước tương, nước mắm cũng không có?"

La Mẫn lắc đầu: "Chị có hỏi, người bán hàng nói là Cung tiêu xã sẽ bổ sung hàng hoá vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tuy nhiên những thứ như nước mắm, nước tương, dầu ăn đều có số lượng rất ít. Thường đều hết sạch trong vòng một giờ sau khi lên kệ."

Bọn họ ở quá xa, cho dù đến sớm xếp hàng cũng chưa chắc mua được.

Mắt Dương Gia Nghi trợn tròn. Trời ạ!

La Mẫn thấy cô như vậy thì liếc nhẹ, điệu bộ hờn dỗi: "Nhà giàu như em sao hiểu cảm giác của người nghèo bọn chị..."

Dương Gia Nghi... Dương Gia Nghi mắt chữ O mồm chữ A. Thiếu nữ nhích lại gần thêm chút, ngó trước ngó sau rồi hạ giọng hỏi: "Sau chị biết em có mấy thứ này?"

La Mẫn cảm thấy cô nhóc thú vị, bản thân cũng cười, ngực phập phồng: "Cô bé ngốc, nấu ăn đủ gia vị và thiếu gia vị thì hương thơm sẽ khác nhau rất nhiều đấy."
 
Chương 89: Lộ


Giọng ông cố chắc chắn: "Chúng nó sẽ làm theo, nếu không muốn mất hết danh dự thì phải nghe lời!"

Mặt Dương Gia Nghi và La Mẫn xanh mét. Nghe họ nói gì này. Đây là tiếng người sao?

Một đám đàn ông muốn huỷ hoại cuộc đời của con gái người ta để đạt tới mục đích. Quá ư là hèn hạ!

Hơn nữa, hai người dám khẳng định, nếu để bọn họ được như ý thì chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây được.

La Mẫn và Dương Gia Nghi nhìn nhau, Hoàng Văn Đông cũng không đứng yên được. Trong lòng mọi người đều rất lo lắng.

Ngay lúc này, cánh cửa căn nhà đột ngột được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến hai người đứng trước cửa như bị bao phủ bởi bóng tối, không thể nhìn rõ. Cả đám sợ hết hồn, tim như ngừng đập, cơ thể cứng còng, cứ ngỡ bọn hồng binh quay trở lại.

Một tiếng rưỡi sau, đám người dắt nhau đi ra cửa chính. Đội trưởng Hoàng Phúc đi đầu, tiếp theo là Hoàng Văn Đông, cuối cùng là La Mẫn và Dương Gia Nghi.

Thiếu nữ để ý, tuy căn nhà này nằm chung vách với chỗ làm việc của Cách Uỷ Hội, nhưng cửa của nó lại hướng về phía khác. Từ nơi này đi ra ngoài thì không sợ đám người bên kia để ý đến.

Cô lại liếc nhẹ chiếc áo khoác cũ kỹ đã phai màu của đội trưởng. Bên trong nó được may một cái túi to. Lúc nãy cô thấy rõ ông ấy đã lấy một thứ ở trên vách tường bỏ vào. Mắt thiếu nữ loé lên ánh sáng nhạt.

Đó là... máy ghi âm sao?

"Bé Ba, bây giờ đã có máy ghi âm rồi à?" Cô hỏi thầm trong lòng.

Giọng 3333 réo rắt: "Có rồi, nhưng chất lượng không được tốt lắm, sản xuất số lượng cũng rất ít." Khi nãy hắn tò mò nên trộm quét thử, ngữ điệu nghiền ngẫm: "Ký chủ, vị đội trưởng này không đơn giản."

"Sao lại nói như vậy?"

"Đầu tiên, bởi vì kỹ thuật có hạn và tính ứng dụng của nó, máy ghi âm hiện nay đang lưu thông trên thị trường ít ỏi đến nỗi chưa đủ mười cái. Nếu muốn sở hữu nó, chẳng những cần tiền và phiếu, còn cần phải có quyền lực.


Thứ hai, cái máy đang nằm trong túi đội trưởng tuy có bề ngoài xấu xí, linh kiện cũ kỹ, nhưng chức năng vượt xa các cái máy hiện có. Nó chắc chắn đã được người khác sữa chữa và nâng cấp. Việc này đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn, không phải ai cũng làm được."

Dương Gia Nghi im lặng. Suy nghĩ của cô quay cuồng. Có lẽ đội trưởng đã nghe được tiếng gió, hoặc phân tích được gì đó, sau đó dùng bức tường và máy ghi âm để đề phòng đám người Cách Uỷ Hội. Có một thế lực khác, đối đầu với Cách Uỷ Hội, đứng sau lưng ông ấy. Hai phe đang tìm kiếm điểm yếu của nhau. Họ đang tranh đấu để đoạt được quyền quản lí nơi này.

"Bé Ba, em có biết ai là người đứng sau đội trưởng không?" Cô hỏi hệ thống.

3333 đáp với vẻ ngượng ngùng: "Ký chủ, thật xin lỗi..."

Dương Gia Nghi mím môi: "Không sao."

Cô khờ thật. Bé Ba ở cùng cô suốt thì sao có thể biết được. Thiếu nữ cố gắng nhớ về cốt truyện, dù sao thì cô vẫn là người xuyên sách mà.

Tuy vậy, thật đáng tiếc! Bây giờ trong đầu cô, cốt truyện như một đám sương mù dày đặt. Cô cảm thấy việc mình còn nhớ rõ La Mẫn là nữ chính đích thực là rất giỏi rồi.


Đội trưởng bảo hai cô gái ra xe bò chờ trước. Ông dẫn Hoàng Văn Đông đi nơi khác có việc, hẹn gặp lại sau một tiếng nữa.

Trời đã về trưa. Dương Gia Nghi tranh thủ lúc này chạy ra tiệm cơm quốc doanh, cầm những tấm phiếu cuối cùng mua năm cái bánh bao thịt. Bánh bao tròn vo, đường kính chừng hai mươi phân, màu trắng ngà và còn nóng hổi.

Khi đến chỗ để xe, cô gái nhỏ thấy La Mẫn đã ở đấy rồi. Dáng vẻ của cô ấy rất ủ rũ.

"Chị sao vậy?" Dương Gia Nghi tò mò hỏi.

La Mẫn ngước mắt lên, có gì đó chợt sáng lên nơi đáy mắt. Cô ấy thở dài: "Cung tiêu xã nhỏ quá, cái gì cũng hết hàng..." Chợ đen thì đỡ hơn một chút, nhưng vừa đắt vừa nguy hiểm. Hôm nay làm cô tưởng mình chết chắc rồi.

Dương Gia Nghi nhanh nhẹn leo lên xe: "Chị còn thiếu những gì?"

Giọng La Mẫn càng thấp: "Gì cũng thiếu, chăn bông, áo bông, quần bông, nước tương, nước mắm, tiêu, dầu ăn, chảo, nồi, sạn..." Mấy thứ này đều rất cần thiết.

Dương Gia Nghi ngẩn ngơ: "Nước tương, nước mắm cũng không có?"

La Mẫn lắc đầu: "Chị có hỏi, người bán hàng nói là Cung tiêu xã sẽ bổ sung hàng hoá vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tuy nhiên những thứ như nước mắm, nước tương, dầu ăn đều có số lượng rất ít. Thường đều hết sạch trong vòng một giờ sau khi lên kệ."

Bọn họ ở quá xa, cho dù đến sớm xếp hàng cũng chưa chắc mua được.

Mắt Dương Gia Nghi trợn tròn. Trời ạ!

La Mẫn thấy cô như vậy thì liếc nhẹ, điệu bộ hờn dỗi: "Nhà giàu như em sao hiểu cảm giác của người nghèo bọn chị..."

Dương Gia Nghi... Dương Gia Nghi mắt chữ O mồm chữ A. Thiếu nữ nhích lại gần thêm chút, ngó trước ngó sau rồi hạ giọng hỏi: "Sau chị biết em có mấy thứ này?"

La Mẫn cảm thấy cô nhóc thú vị, bản thân cũng cười, ngực phập phồng: "Cô bé ngốc, nấu ăn đủ gia vị và thiếu gia vị thì hương thơm sẽ khác nhau rất nhiều đấy."
 
Chương 89: Lộ


Giọng ông cố chắc chắn: "Chúng nó sẽ làm theo, nếu không muốn mất hết danh dự thì phải nghe lời!"

Mặt Dương Gia Nghi và La Mẫn xanh mét. Nghe họ nói gì này. Đây là tiếng người sao?

Một đám đàn ông muốn huỷ hoại cuộc đời của con gái người ta để đạt tới mục đích. Quá ư là hèn hạ!

Hơn nữa, hai người dám khẳng định, nếu để bọn họ được như ý thì chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây được.

La Mẫn và Dương Gia Nghi nhìn nhau, Hoàng Văn Đông cũng không đứng yên được. Trong lòng mọi người đều rất lo lắng.

Ngay lúc này, cánh cửa căn nhà đột ngột được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến hai người đứng trước cửa như bị bao phủ bởi bóng tối, không thể nhìn rõ. Cả đám sợ hết hồn, tim như ngừng đập, cơ thể cứng còng, cứ ngỡ bọn hồng binh quay trở lại.

Một tiếng rưỡi sau, đám người dắt nhau đi ra cửa chính. Đội trưởng Hoàng Phúc đi đầu, tiếp theo là Hoàng Văn Đông, cuối cùng là La Mẫn và Dương Gia Nghi.

Thiếu nữ để ý, tuy căn nhà này nằm chung vách với chỗ làm việc của Cách Uỷ Hội, nhưng cửa của nó lại hướng về phía khác. Từ nơi này đi ra ngoài thì không sợ đám người bên kia để ý đến.

Cô lại liếc nhẹ chiếc áo khoác cũ kỹ đã phai màu của đội trưởng. Bên trong nó được may một cái túi to. Lúc nãy cô thấy rõ ông ấy đã lấy một thứ ở trên vách tường bỏ vào. Mắt thiếu nữ loé lên ánh sáng nhạt.

Đó là... máy ghi âm sao?

"Bé Ba, bây giờ đã có máy ghi âm rồi à?" Cô hỏi thầm trong lòng.

Giọng 3333 réo rắt: "Có rồi, nhưng chất lượng không được tốt lắm, sản xuất số lượng cũng rất ít." Khi nãy hắn tò mò nên trộm quét thử, ngữ điệu nghiền ngẫm: "Ký chủ, vị đội trưởng này không đơn giản."

"Sao lại nói như vậy?"

"Đầu tiên, bởi vì kỹ thuật có hạn và tính ứng dụng của nó, máy ghi âm hiện nay đang lưu thông trên thị trường ít ỏi đến nỗi chưa đủ mười cái. Nếu muốn sở hữu nó, chẳng những cần tiền và phiếu, còn cần phải có quyền lực.


Thứ hai, cái máy đang nằm trong túi đội trưởng tuy có bề ngoài xấu xí, linh kiện cũ kỹ, nhưng chức năng vượt xa các cái máy hiện có. Nó chắc chắn đã được người khác sữa chữa và nâng cấp. Việc này đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn, không phải ai cũng làm được."

Dương Gia Nghi im lặng. Suy nghĩ của cô quay cuồng. Có lẽ đội trưởng đã nghe được tiếng gió, hoặc phân tích được gì đó, sau đó dùng bức tường và máy ghi âm để đề phòng đám người Cách Uỷ Hội. Có một thế lực khác, đối đầu với Cách Uỷ Hội, đứng sau lưng ông ấy. Hai phe đang tìm kiếm điểm yếu của nhau. Họ đang tranh đấu để đoạt được quyền quản lí nơi này.

"Bé Ba, em có biết ai là người đứng sau đội trưởng không?" Cô hỏi hệ thống.

3333 đáp với vẻ ngượng ngùng: "Ký chủ, thật xin lỗi..."

Dương Gia Nghi mím môi: "Không sao."

Cô khờ thật. Bé Ba ở cùng cô suốt thì sao có thể biết được. Thiếu nữ cố gắng nhớ về cốt truyện, dù sao thì cô vẫn là người xuyên sách mà.

Tuy vậy, thật đáng tiếc! Bây giờ trong đầu cô, cốt truyện như một đám sương mù dày đặt. Cô cảm thấy việc mình còn nhớ rõ La Mẫn là nữ chính đích thực là rất giỏi rồi.


Đội trưởng bảo hai cô gái ra xe bò chờ trước. Ông dẫn Hoàng Văn Đông đi nơi khác có việc, hẹn gặp lại sau một tiếng nữa.

Trời đã về trưa. Dương Gia Nghi tranh thủ lúc này chạy ra tiệm cơm quốc doanh, cầm những tấm phiếu cuối cùng mua năm cái bánh bao thịt. Bánh bao tròn vo, đường kính chừng hai mươi phân, màu trắng ngà và còn nóng hổi.

Khi đến chỗ để xe, cô gái nhỏ thấy La Mẫn đã ở đấy rồi. Dáng vẻ của cô ấy rất ủ rũ.

"Chị sao vậy?" Dương Gia Nghi tò mò hỏi.

La Mẫn ngước mắt lên, có gì đó chợt sáng lên nơi đáy mắt. Cô ấy thở dài: "Cung tiêu xã nhỏ quá, cái gì cũng hết hàng..." Chợ đen thì đỡ hơn một chút, nhưng vừa đắt vừa nguy hiểm. Hôm nay làm cô tưởng mình chết chắc rồi.

Dương Gia Nghi nhanh nhẹn leo lên xe: "Chị còn thiếu những gì?"

Giọng La Mẫn càng thấp: "Gì cũng thiếu, chăn bông, áo bông, quần bông, nước tương, nước mắm, tiêu, dầu ăn, chảo, nồi, sạn..." Mấy thứ này đều rất cần thiết.

Dương Gia Nghi ngẩn ngơ: "Nước tương, nước mắm cũng không có?"

La Mẫn lắc đầu: "Chị có hỏi, người bán hàng nói là Cung tiêu xã sẽ bổ sung hàng hoá vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tuy nhiên những thứ như nước mắm, nước tương, dầu ăn đều có số lượng rất ít. Thường đều hết sạch trong vòng một giờ sau khi lên kệ."

Bọn họ ở quá xa, cho dù đến sớm xếp hàng cũng chưa chắc mua được.

Mắt Dương Gia Nghi trợn tròn. Trời ạ!

La Mẫn thấy cô như vậy thì liếc nhẹ, điệu bộ hờn dỗi: "Nhà giàu như em sao hiểu cảm giác của người nghèo bọn chị..."

Dương Gia Nghi... Dương Gia Nghi mắt chữ O mồm chữ A. Thiếu nữ nhích lại gần thêm chút, ngó trước ngó sau rồi hạ giọng hỏi: "Sau chị biết em có mấy thứ này?"

La Mẫn cảm thấy cô nhóc thú vị, bản thân cũng cười, ngực phập phồng: "Cô bé ngốc, nấu ăn đủ gia vị và thiếu gia vị thì hương thơm sẽ khác nhau rất nhiều đấy."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom