Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 220: Chương 220


Mọi người mang theo tâm sự của mình ăn bữa thịt nướng này.

Cuối cùng Đường Tuế ăn chè, vẻ mặt vô cùng sung sướng.

Tâm trạng của Lục Dao vốn khá tốt, nhưng bỗng nhiên nhận được một tin tức, vẻ mặt trở nên cô đơn.

“Dao Dao, em sao vậy?”
Tống Bân thấy vậy thì lên tiếng hỏi.

“Lúc đầu em nộp đơn làm trợ lý Tống Thiên Thiên, vốn dĩ đã nắm chắc, bỗng nhiên! Bọn họ bỗng nhiên thêm vào một điều kiện, ưu tiên có kinh nghiệm chăm sóc cho người bệnh.


Lục Dao nói xong thì thở dài một tiếng.

“Anh đã sớm nói với em đến chỗ anh làm việc, nhưng em lại không muốn, cứ thích tự mình đi tìm.


Tống Bân bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Dao mím môi: “Em không muốn dựa vào anh cả!”
“Vậy em có thể làm trợ lý cho chị không?”
Đường Tuế ngửa đầu, nhỏ giọng hỏi.

Lục Dao sẽ không thích Lục Đình Hạo.

“Em?”
Lục Dao hơi giật mình.

“Đúng vậy!”
Đường Tuế gật đầu.

Chỉ khi làm cho Lục Dao trở thành người bên cạnh cô thì những biến số sẽ không xảy ra.

“Em có thể làm sao?”
“Chị có điều kiện gì không?”

Tuy rằng trước đó có nhìn thấy nhiều tin tức xấu về Đường Tuế, nhưng cô tin tưởng ánh mắt của anh cả mình.

“Điều kiện à, có, có thể cùng ăn cơm với chị.


Lục Dao nghe xong thì không nhịn được cười ha ha.

“Được thôi!”
Chuyện này cứ quyết định như vậy.

Lúc này Đường Tuế mới nghiêng đầu nhìn Tống Bân bên cạnh.

“Anh Tống, khi nào ký hợp đồng vậy, tôi và trợ lý của tôi đã chuẩn bị xong rồi.


Tống Bân ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm.

“Ngày mai sẽ ký hợp đồng với cô.


Ha ha ha, hôm nay anh ta xem livestream cả ngày, với kinh nghiệm nhiều năm của anh ta thì chắc chắc.

Đường Tuế chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Hiện tại anh có thể ký hợp đồng, sau này chắc chắn kiếm được bộn tiền.

Đương nhiên…
Anh ta cũng chỉ là làm công cho Lục Cảnh Ngôn, cuối cùng tiền cũng chạy về túi của Lục Cảnh Ngôn.

“Hả? Cho nên cuối cùng em vẫn làm công cho anh mình sao.


Lục Dao dở khóc dở cười.

“Dao Dao, em hối hận hả?”
Đường Tuế mím môi, trong đôi mắt to trong veo mang theo vẻ tủi thân nhìn cô ấy.


“Không hối hận.


Lục Dao nhìn vẻ mặt này của Đường Tuế thì nhanh chóng lắc đầu.

Những việc này cứ nhẹ nhàng quyết định như thế.

Lúc mọi người rời đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Chỉ có Mạc Thành, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Lục Cảnh Ngôn, cho đến khi đi ra ngoài, Mạc Thành mới kéo Tống Bân lại.

“Tống Bân, thật hả?”
Tống Bân không nhịn được trợn mắt.

“Anh nói đi.


Mạc Thành chờ tất cả mọi người lên xe rời đi mới lên xe của mình, lúc này mới chấp nhận.

Người anh em tốt đã vứt bỏ anh ta rồi.

Ngày hôm sau, Đường Tuế tỉnh lại trên giường, cô lười biếng không muốn rời giường.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, hôn Lục Cảnh Ngôn một nụ hôn buổi sáng.

Đường Tuế nghe thấy nhiệm vụ này, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Cô nhanh chóng xuống giường, xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc đánh răng xong còn dùng kem đánh răng có hương vị kẹo sữa.

Lục Cảnh Ngôn! Đã đặc biệt mua cho cô loại này.

Đường Tuế đi ra ngoài.

Thấy được Lục Cảnh Ngôn đang ngồi xem kịch bản trên sofa.

truyen bac chien
Đường Tuế chạy nhanh đi tới trước mặt anh, ngồi xuống.

Bẹp, cô hôn lên má Lục Cảnh Ngôn một cái.

Lục Cảnh Ngôn sờ mặt mình, lại nhìn Đường Tuế.

Còn có cảm giác ướt nhẹp nơi lòng bàn tay.

.

 
Chương 221: Chương 221


Đường Tuế chớp đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Luân Hồi Kính: Thực hiện sai nhiệm vụ, mời tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Đường Tuế lập tức nhào tới, đôi tay ôm lấy cổ Lục Cảnh Ngôn, bẹp, hôn lên miệng Lục Cảnh Ngôn.

Cô nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành trong đầu mình.

Vừa định buông tay ra thì phát hiện mình hoàn toàn đã không còn quyền chủ động.

Cô bị đè trên sô pha.

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello.

“Trêu chọc xong thì muốn chạy à?”
Đường Tuế nghe anh nói như vậy thì cảm thấy xấu hổ.

“Em… Không phải… Ưm.


Đường Tuế rụt cổ lại nằm trên sô pha, mái tóc đen nhánh xõa ra, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Cái mũi hồng hồng, đôi mắt ngập nước, giống như một cô nhóc đáng thương.

Bình thường Lục Cảnh Ngôn nhìn Đường Tuế như vậy thì có lẽ sẽ không nỡ.

Nhưng hiện tại anh nhìn cô tủi thân như vậy thì… Hận không thể bắt nạt cô hơn.

Nhất là giọng nói mềm mại đáng yêu của cô, vẫn luôn mang theo tiếng nức nở.


Làm cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.

Lục Cảnh Ngôn đan chặt mười ngón tay mình vào kẽ tay cô, đè cả người cô lên sofa mềm mại.

Sau đó mạnh mẽ hôn cô.

Cho đến khi…
Lục Dao đi ra khỏi phòng, không cẩn thận nhìn thấy cảnh này trên sofa, hoàn toàn ngây người.

Cô nàng hoàn toàn không ngờ anh cả nghiêm túc của mình lại có một mặt như vậy.

Cô nàng chớp mắt, vừa chuẩn bị rời đi lại thấy hai người trên sofa đã ngồi dậy.

Sắc mặt của anh cả vẫn chưa thỏa mãn, còn Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu, nếu trên mặt đất có một cái hố thì cô nàng cảm thấy Đường Tuế chắc chắn sẽ chui xuống.

“Tuế Tuế! ăn gì không?”
Lục Dao cảm giác được Đường Tuế xấu hổ nên gọi một tiếng.

“Ăn mì đi, chị sẽ làm.


Đường Tuế nhớ đến chuyện lúc trước mình đã đồng ý với Lục Cảnh Ngôn.

Vậy là cô chạy đến trước mặt Lục Dao.

Lục Dao gật đầu: “Em giúp chị.


Mấy hôm trước cô nàng nghe anh cả nói bạn gái của anh nấu mì siêu ngon, là sơn hào hải vị.


Cô nàng vốn không tin anh sẽ có bạn gái.

Hiện tại anh có bạn gái, vậy mì sợi sơn hào hải vị chắc chắn có tồn tại.

Dưới sự hỗ trợ của Lục Dao, Đường Tuế nhanh chóng nấu xong mì sợi.

Cô vừa nếm thử, hương vị… Ờ, một lời khó nói hết.

Cho nên cô chia cho mình và Lục Dao ít đi một chút.

Cuối cùng bày ra trên bàn.

Lục Dao còn trêu ghẹo một tiếng.

“Tuế Tuế, chị quá bất công, cho anh trai phần nhiều như vậy, em lại chỉ có một chút.


Lục Cảnh Ngôn đã sớm phát hiện, trong lòng còn có chút đắc ý.

Quả nhiên, Tuế Tuế chỉ thích anh.

“Ăn đi.


Lục Cảnh Ngôn nói xong thì bắt đầu ăn ào ào.

Lục Dao:???
Nhưng trước khi anh mắc bệnh kén ăn, cũng sẽ không như vậy.

Lúc anh ăn bất cứ thứ gì cũng vô cùng tao nhã.

Làm gì giống như bây giờ?
Chắc chắn là do mì sợi vô cùng ngon.

Trong lòng Lục Dao nghĩ như vậy, cảm thấy chén mì sợi trước mắt như đang phát sáng vậy.

Cô nàng học theo anh trai, ăn một miếng lớn.

.

 
Chương 222: Chương 222


Hu hu hu, thật sự quá khó ăn.

Cô nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ăn hết bát mì.

Lúc Đường Tuế đang nấu mì, cô nàng vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cũng không phát hiện ra có cái gì khác lạ mà.

Nhưng.

.

Sao món mì này lại khó ăn vậy chứ?
Lục Dao ngẩng đầu, lại nhìn anh trai mình.

Lục Cảnh Ngôn vẫn ăn rất thoải mái như cũ, như thể đang ăn một thứ đồ quý giá nào đó.

Cô nàng lại quay đầu nhìn Đường Tuế, phát hiện biểu tình Đường Tuế cũng như cô nàng, vô cùng đau khổ.

Cái này! Dường như bên trong có ẩn tình gì đó.

Đúng lúc này, Lục Cảnh Ngôn đã ăn xong một bát mì lớn.

Anh ngẩng đầu, nhìn bát mì hầu như không thay đổi của hai người họ.

Ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người không ăn?"
Đường Tuế: "Em không đói lắm, cho anh ăn này.

"
Nói xong, cực kỳ thuần thục đổ mì sợi trong bát mình cho Lục Cảnh Ngôn.

"Được đó!"
Lục Cảnh Ngôn gật đầu, đảo mắt, lại nhìn về phía Lục Dao.

"Dao Dao, có phải em cũng không ăn được nữa không?"
Dường như anh cũng nhăm nhe đồ ăn trong bát của Lục Dao.

"Đúng rồi.


"
Lục Dao nhanh chóng đẩy bát mình tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn không nói lời nào, đổ mì vào bát mình rồi tiếp tục ăn.

Lục Dao nhìn bộ dạng này của anh trai mình, mà thở dài.

Cũng không biết dáng vẻ bây giờ của anh trai sẽ duy trì được bao lâu.

Điện thoại Đường Tuế bỗng nhiên reo lên.

Cô nhìn số điện thoại xa lạ trên điện thoại, trong lòng cảm thấy là lạ, vừa kết nối đã nghe tiếng khóc nức nở.

Đường Tuế vừa nghe là biết là Tống Thiên Thiên ngay.

"Cô tìm tôi làm gì?"
"Tuế Tuế, cô có thể tới bệnh viện thăm tôi được không?"
Giọng nói Lục Dao mang theo chút thấp thỏm.

Đường Tuế nhăn mũi, vừa chuẩn bị từ chối.

Thì nghe Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tới bệnh viện thăm Tống Thiên Thiên.

"Được.

"
Đường Tuế có chút bất đắc dĩ đáp lại.

Cuộc gọi này Tống Thiên Thiên cũng không chắc lắm.

Quan hệ giữa cô ta và Đường Tuế chẳng tốt đẹp gì, cô ta đã nghĩ đến việc nếu Đường Tuế không tới thì cô ta phải làm gì.

Ai ngờ, cô lại đồng ý.

"Sao vậy?"

Lục Cảnh Ngôn thấy dường như Đường Tuế không vui lắm, cũng buông đũa xuống.

"Tống Thiên Thiên bảo em tới bệnh viện thăm cô ta, em đi một chút.

"
Đường Tuế mím môi, đứng lên.

"Anh đi với em.

"
Tống Thiên Thiên cũng đứng lên theo.

"Đừng đi thì hơn, em với anh cùng tới bệnh viện, nếu bị chụp được, không biết sẽ bị viết như thế nào.

"
Đường Tuế lắc đầu, không đồng ý.

"Em đi cùng là được rồi, dù sao em cũng là trợ lý của Tuế Tuế mà.

"
Lục Dao nhìn vẻ mặt lo lắng của anh trai mình, nhanh chóng đứng ra.

"Cũng được.

"
Đường Tuế thấy vậy cũng gật đầu.

Lục Dao qua đó cũng tốt, nếu may mắn thì có thể gặp được Lục Đình Hạo.

"Vậy Dao Dao, em chăm sóc Tuế Tuế cẩn thận.

"
Thấy vậy, Lục Cảnh Ngôn cũng đồng ý.

Đường Tuế và Lục Dao đi vào thay quần áo rồi rời đi, lái xe đến bệnh viện.

Vừa mới đến ngoài phòng bệnh của Tống Thiên Thiên, thì nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.

"Thiên Thiên, sao em cứ che mặt thế, lâu rồi anh không nhìn thấy mặt em.

"
"Anh nhớ em.

"
Nghe được giọng của Lục Đình Hạo, vẻ mặt Lục Dao hơi sửng sốt.

Đường Tuế nhẹ nhàng kéo tay cô ấy, bảo cô ấy đứng né qua một chút, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt.

.

 
Chương 223: Chương 223


Qua ô cửa kính có thể thấy được Tống Thiên Thiên ngồi trên giường bệnh, Lục Đình Hạo cúi đầu, trìu mến cầm tay Tống Thiên Thiên.

"Anh đi về trước đi.

"
Lòng Tống Thiên Thiên đang rất sốt ruột, lát nữa Đường Tuế tới mà bây giờ Lục Đình Hạo vẫn còn ở đây, sẽ có ảnh hưởng.

Lục Đình Hạo lộ ra vẻ khó hiểu, nắm lấy tay cô ta, lưu luyến không muốn buông ra.

"Thiên Thiên, sao em lại đuổi anh đi?"
Tống Thiên Thiên lã chã chực khóc, nước mắt lưng tròng.

Lục Đình Hạo nhìn cô ta, vẻ mặt khó hiểu.

Cũng không biết vì sao, lúc này nhìn Tống Thiên Thiên có chút xa lạ, cứ cảm thấy hình như trông cô ta không giống lúc trước.

"Thiên Thiên, em có thể gỡ khẩu trang xuống được không? Anh muốn nhìn em một chút.

"
Tống Thiên Thiên hoảng sợ né tránh ra đằng sau: "Anh làm gì thế, mặt em bị dị ứng, không thể bị dính bụi.

"
Đầu ngón tay của Lục Đình Hạo nhẹ nhàng chạm vào khẩu trang, có chút buồn bã mất mát.

"Thiên Thiên, anh muốn nhìn em, em cho anh nhìn một cái thôi được không?"
Trong giọng Lục Đình Hạo mang theo chút van nài.

Tất cả những gì anh ta đang làm bây giờ đều là cố gắng tìm mọi cách để giúp Tống Thiên Thiên có được tài nguyên.


Anh ta quá thích cô ta, chỉ muốn ngắm nhìn cô ta một chút.

Chỉ là một yêu cầu nhỏ đơn giản như vậy, thế mà Tống Thiên Thiên lại không muốn.

Tống Thiên Thiên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát từ chối.

"Không được.

"
Bây giờ cả gương mặt lẫn dáng người của cô ta, thậm chí làn da cũng không tốt, cô ta không còn là người phụ nữ hoàn hảo như trước kia nữa, làm sao dám lộ mặt mình ra.

Tống Thiên Thiên mím môi: "Đợi mấy ngày nữa nhé? Bây giờ em thật sự không thoải mái lắm.

"
Mặc dù trong lòng Lục Đình Hạo cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.

"Nghe em vậy.

"
"Được rồi, anh đi về trước đi.

"
Tống Thiên Thiên liếc qua thời gian, thật sự đã khuya rồi, nếu Lục Đình Hạo còn chần chờ nữa, lát nữa sẽ đụng phải Đường Tuế.

"Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.

"
Nói xong cô còn ngáp một cái.

Lục Đình Hạo thấy Tống Thiên Thiên thật sự không thoải mái, nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, tâm trạng cũng bộc lộ trên mặt.


Đường Tuế thấy vậy, lại liếc Lục Dao bên cạnh thêm một cái.

May là lúc đầu Lục Dao chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao cũng là người cô ấy thầm yêu thời niên thiếu, giờ nhìn được quan hệ của Tống Thiên Thiên và Lục Đình Hạo cũng ít nhiều sẽ trở lại bình thường.

Đường Tuế gõ cửa.

"Thiên Thiên, tôi vào được không?"
Tống Thiên Thiên:!
Sao lại trùng hợp vậy chứ, Đường Tuế đã tới.

Như vậy sẽ đụng phải Lục Đình Hạo mất.

"Vào đi.

"
Dù trong lòng cô ta cực kỳ không muốn, nhưng bất đắc dĩ phải gọi Đường Tuế vào.

Sau khi Đường Tuế đẩy cửa vào, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lục Đình Hạo, lại cười xòa nhìn Tống Thiên Thiên.

"Thiên Thiên, trên mạng đồn anh Lục là vị hôn phu của cô đúng là chính xác rồi.

"
Lục Đình Hạo vừa nghe thấy lời này, gương mặt ít khi nói cười cũng nở một nụ cười.

Vẻ mặt Tống Thiên Thiên lại hơi mất tự nhiên, cười khan.

Lúc này Lục Đình Hạo cũng phát hiện ra Lục Dao đi vào từ phía sau.

"Dao Dao, sao em cũng tới đây?"
Lục Dao khẽ gật đầu với Lục Đình Hạo: "Tôi tới cùng Tuế Tuế, bây giờ tôi là trợ lý của cô ấy.

"
Lục Đình Hạo nghe vậy cũng gật đầu.

Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị đi rồi, nhưng lúc này thấy có người tới nên lại ngồi xuống.

.

 
Chương 224: Chương 224


Hiện tại người đã đến, mình phải ở đây với Thiên Thiên, có lẽ có thể giúp đỡ gì đó.

Đường Tuế nhìn Tống Thiên Thiên đang căng cứng người.

Cô mềm mại cười một tiếng.

“Thiên Thiên, hôm nay cô nói tôi đến đây là có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
Chuyện này… Chuyện này…
“Thật ra… Tôi không có bạn bè gì cả, muốn cô đến đây tâm sự một chút mà thôi.


Tống Thiên Thiên cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Hiện tại ba người đều ở đây, cô ta có nói hệ thống làm chuyện gì cũng không ai có phát hiện ra nhỉ.

“Thiên Thiên, trong lòng của em không thoải mái sao? Nếu em cần có người bên cạnh, anh có thể hoãn công việc, ở lại đây với em.


Lục Đình Hạo nhanh chóng nắm lấy tay Tống Thiên Thiên, tỏ vẻ chung thủy.

Tống Thiên Thiên hơi gật đầu, xấu hổ đáp lại.

Lục Đình Hạo thấy cô ta như vậy, trong lòng đầy lửa nóng.

“Dạ, hiện tại có nhiều người ở đây trò chuyện với em, có lẽ tâm trạng của em sẽ tốt lên thôi.


Đường Tuế cũng gật đầu, kéo Lục Dao ngồi xuống sofa bên cạnh.

Khóe mắt Tống Thiên Thiên liếc qua Đường Tuế bên kia.


Cô ta cắn chặt răng, bắt đầu gọi hệ thống.

“Hệ thống, tôi còn thừa một ít điểm, đổi cho tôi một viên thuốc nguyền rủa lớn, tôi muốn Đường Tuế chết đi.


Hệ thống phát ra tiếng xoạt xoạt, nó cũng rất bất đắc dĩ, từ trước đến nay nó nguyền rủa cái gì cũng chưa từng thất bại.

Nó là hút lấy cảm xúc tiêu cực của con người, ví dụ như tham lam, ví dụ như sợ hãi, mới có thể thăng cấp.

Đến bây giờ, đã lâu rồi nó không chưa hút lấy những thứ này.

Nó cũng muốn bỏ qua Đường Tuế, đi tìm đối tượng mới, nhưng mà chuyện này vốn không thể được.

Không ngờ lại đụng phải cái xương cứng như thế.

Nó không tin, hiện tại dùng thuốc nguyền rủa vẫn không được.

Hệ thống: Tôi biết rồi.

Không có ai muốn Đường Tuế chết đi hơn nó cả.

Chỉ cần Đường Tuế chết đi, bọn họ mới có thể hút lấy cảm xúc tiêu cực của người khác, thu hoạch được tài nguyên.

Đường Tuế nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì hơi nhíu mày lại.

Những người này đúng là có ý đồ xấu mà.

Hừ.

Đường Tuế hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thiên Thiên.


Cô chờ bọn họ ra tay.

Một lúc sau bỗng nhiên cảm thấy xung quanh tối lại, sau đó lại thấy một bên vách tường bắt đầu nứt ra.

Rầm, vách tường cũng bắt đầu nghiêng ngả muốn sập xuống.

Đường Tuế đưa tay chống đỡ, cô nhìn thoáng qua Lục Dao bên cạnh.

“Dao Dao, em ra ngoài trước đi.


Lúc đầu vẻ mặt Lục Dao khó mà tin nổi, sau đó nhanh chóng gật đầu, chạy ra bên ngoài.

Đường Tuế thấy Lục Dao chạy ra ngoài thì cũng chạy ra bên ngoài theo.

Hai người còn lại trong phòng bệnh không liên quan gì đến cô cả.

Sắc mặt Tống Thiên Thiên trắng bệch, miệng lại phun ra từng ngụm máu tươi.

Trong đầu không ngừng truyền đến tiếng tích tích, cô ta cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung.

“A! ”
Cô ta có chút không chịu nổi cơn đau này.

Hai tay Tống Thiên Thiên ôm lấy đầu của mình, cố gắng lắc lắc, hận không thể ôm đầu đập mạnh vào tường.

“A! ”
Tống Thiên Thiên lại gầm rú quát lớn lên.

“Thiên Thiên.


Lục Đình Hạo vừa định đưa tay muốn bế Tống Thiên Thiên đi ra ngoài.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Tống Thiên Thiên.

Có chút quen thuộc, nhưng… Có vẻ xa lạ nhiều hơn.

.

 
Chương 225: Chương 225


“Cô là ai?”
Lục Đình Hạo nhíu mày, khó hiểu nhìn Tống Thiên Thiên trước mắt, người này thật sự là Tống Thiên Thiên sao?
“A! ”
Trên mặt Tống Thiên Thiên đầy máu me, điên cuồng đập mạnh vào bức tường, không có thời gian quan tâm đến Lục Đình Hạo.

Cũng may phòng bệnh rung lắc này nhưng không có thương vong, một lát sau người bên ngoài chạy vào, nhanh chóng cứu bọn họ ra ngoài.

Lục Dao nắm tay Đường Tuế đứng một bên, nhìn Tống Thiên Thiên đầy máu được người ta đưa ra ngoài.

Lục Đình Hạo vốn dĩ muốn đi theo, nhưng sau khi anh ta đi vài bước thì cũng dừng lại, đứng ở đó không nhúc nhích.

Đó không phải là Tống Thiên Thiên.

Tống Thiên Thiên mà anh ta biết không phải điên cuồng như vậy.

Có chút đáng sợ.

Lục Đình Hạo suy nghĩ, mặt không đổi sắc vội vàng rời đi.

“Tuế Tuế, chúng ta có đi không?”
Lục Dao có chút không hiểu nổi, rốt cuộc hôm nay bọn họ đến đây làm gì?
Quả thực không thể hiểu được.

“Đi thôi, về nhà.


Đường Tuế gật đầu.

Hai người vừa lái xe ra ngoài, Đường Tuế sờ cái bụng nhỏ của mình.

“Dao Dao, chị hơi đói bụng, chúng ta đi ăn gì đó đi.


Lục Dao vừa nghe xong thì gật đầu.


“Được thôi.


Hai người ăn uống no say, cảm thấy hài lòng mới trở về.

Lục Dao đưa Đường Tuế đến trước thang máy, sau đó vẫy tay.

“Dao Dao, em không cùng đi lên hả?”
Đường Tuế quay đầu, khó hiểu nhìn Lục Dao.

“Không đâu, em phải trở về, khi nào chị bắt đầu làm việc thì em sẽ đến đón chị.


Lục Dao vẫy tay nói.

Đùa, nếu bây giờ cô nàng đi lên đó, quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, đến lúc đó anh cả chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô nàng.

“Được rồi.


Đường Tuế thấy vậy, cũng không tiếp tục kiên trì.

Cô đứng trước cửa thang máy, vẫy tay với Lục Dao, nhìn Lục Dao rời đi.

Rồi mới cầm hộp cơm đi vào thang máy lên lầu.

Cô ra khỏi thang máy, còn chưa nhấn chuông cửa thì cánh cửa đã được mở ra.

Đường Tuế chớp mắt, nhìn Lục Cảnh Ngôn đứng trước mặt.

“Sao anh biết em đã trở về.


Lục Cảnh Ngôn vừa nói chuyện vừa nắm tay Đường Tuế, kéo cô vào nhà.

“Bọn em vừa ra ngoài ăn, em có mang về cho anh một phần đó.



Đường Tuế vừa nói vừa đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn nhận lấy nhìn thoáng qua, bên trong là bánh bao hình trái cây nhiều màu sắc.

Nhìn rất giống đồ thật, vô cùng đáng yêu.

“Món này ăn rất ngon, còn vô cùng thú vị.


Đường Tuế nói xong thì cầm một cái bánh bao hình quả chuối tiêu, bên ngoài có màu vàng nhạt, bên trong cũng rất giống với quả chuối tiêu.

“Cắn một miếng, bên trong thật sự có nhân vị chuối tiêu đó.


Đường Tuế nói xong thì đưa bánh đến miệng Lục Cảnh Ngôn.

“Anh nếm thử xem.


Sau đó cô lại dùng ánh mắt mong chờ, không chớp mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn cắn một miếng, khẽ gật đầu.

“Ngon lắm.


“Nhưng anh vẫn cảm thấy em nấu mì ngon hơn.


Đường Tuế nghe anh nói như vậy thì trán đầy vạch đen.

Nếu chỉ có cô cảm thấy rất khó ăn thì khó xác định được, nhưng… Lục Dao cũng nói như vậy, Lục Dao cũng không nuốt trôi, vậy chứng tỏ món đó thật sự rất khó ăn.

“Sau này em chỉ nấu mì cho một mình anh thôi.


Đường Tuế trịnh trọng thông báo.

“Ngay cả em cũng sẽ không ăn.


Lục Cảnh Ngôn nghe xong thì vô cùng cảm động.

.

 
Chương 226: Chương 226


“Được.


Trái tim lập tức được người ta lấp đầy.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -15, tổng còn 20, củ cải nhỏ cố lên, sắp hoàn thành rồi.

Đường Tuế nghe xong, thầm đắc ý.

Cô quá giỏi luôn!
Đường Tuế: Không được gọi tôi là củ cải nhỏ!
Nói bậy nói bạ, cô là nhân sâm đó nhé.

“Tuế Tuế.


Lục Cảnh Ngôn bỗng dưng nắm lấy tay Đường Tuế.

“Hả?”
Đường Tuế vừa chuẩn bị đi lấy đồ ăn thì Lục Cảnh Ngôn lại nắm chặt hai tay cô, cô không thể động đậy, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bánh bao hình quả thanh long trong hộp bên cạnh.

Hu, muốn ăn quá đi.

“Chúng ta phim giả tình thật có được không?”
Giọng Lục Cảnh Ngôn mềm nhũn, nắm chặt tay cô không chịu buông ra.

“Phim giả tình thật?”
Đường Tuế khó hiểu ngửa đầu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

“Anh có ý gì?”
Lục Cảnh Ngôn nắm chặt tay cô, làm gì cũng không muốn buông ra.


“Em nói có được không?”
Ánh mắt của Lục Cảnh Ngôn sáng rực đầy nhiệt tình, tựa như muốn hòa tan người khác.

“Được.


Đường Tuế nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác mình đã hoàn toàn bị anh hấp dẫn rồi.

Lục Cảnh Ngôn buông tay ra, cầm một cái bánh bao hình quả xoài đưa đến bên miệng cô.

“Được.


Đường Tuế chỉ cảm thấy món này ăn rất ngon, mềm mềm ngọt ngọt.

Lục Cảnh Ngôn kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, không muốn buông ra.

!
Mấy ngày sau, chương trình thực tế có một tòa sơn trang bắt đầu phát sóng tập một.

Trước khi chương trình thực tế này phát sóng đã tung ra rất nhiều hot search, hiện tại bắt đầu phát sóng thì nhiệt độ bùng nổ.

Hơn nữa lúc trước có người chụp được ảnh Tống Thiên Thiên không trang điểm, đó đã trở thành đề tài bị giẫm đạp, ai cũng nói Tống Thiên Thiên lớn lên vô cùng xấu, sau này đẹp như vậy, chắc chắn là chơi ngải các loại.

Còn có những nữ diễn viên trước đây tham gia chương trình thực tế, thật ra đều là bị Tống Thiên Thiên xa lánh cô lập.

Tường đổ thì mọi người sẽ đẩy.

Trong khoảng thời gian ngắn, những lời bán tán không tốt bay ngập trời.

Đúng lúc này, một tin tức lớn hơn bỗng nhiên được tuồn ra.

Hôn lễ của Đường Tuế và Lục Cảnh Ngôn.


Tin tức này nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng hot search, không ai ngờ được Đường Tuế thật sự hẹn hò với nam diễn viên của Đường Thời Minh Nguyệt.

Tất cả mọi người không dám suy đoán Lục Cảnh Ngôn, dù sao thân phận và địa vị của hai người thật sự cách nhau rất lớn.

Nhưng chuyện không thể nào này lại trở thành sự thật.

Đường Tuế nhìn những lời đồn trên mạng, hai người đang ở trên đảo tư nhân ở nước ngoài.

“Tuế Tuế.


Lục Cảnh Ngôn nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt.

“Hả?”
Đường Tuế ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lục Cảnh Ngôn.

“Anh yêu em.


Lục Cảnh Ngôn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -20, giá trị hắc hóa đã trở về không, có thể sống hạnh phúc vui vẻ rồi nha.

“Em có yêu anh không? Tuế Tuế.


Lục Cảnh Ngôn đưa tay sờ mặt cô, để cô nhìn mình.

“Yêu.


Ánh mắt của anh bỗng dưng trở nên quá đỗi nóng bỏng thâm tình.

Nhiệt độ trên người Lục Cảnh Ngôn cũng lập tức tăng vọt lên.

“Yêu cái gì?”
Giọng Lục Cảnh Ngôn lại thấp đi, trong giọng nói mang theo sự cám dỗ quyến rũ.

Ngón tay thon dài cũng đặt lên bờ vai trắng nõn mềm mại của Đường Tuế.

.

 
Chương 227: Chương 227


Hai người dựa sát vào nhau đến nỗi hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Đầu óc của Đường Tuế bỗng nhiên choáng váng.
Hai tay của cô đặt lên lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.
"Hôm nay em đâu có uống rượu, sao lại choáng thế này nhỉ?"
Giọng cô nhỏ nhẹ nũng nịu, khiến người ta mê muội.
Đường Tuế ngửa đầu lên để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kì xinh đẹp.
"Vậy anh giúp em nhé?"
Lục Cảnh Ngôn nghe câu hỏi của cô, không nhịn được mà cười hỏi lại.
"Sao cơ?"
Đường Tuế khó hiểu, trong đôi mắt to tròn ngập nước hiện rõ sự khó hiểu.
"Anh có thể giúp em hết choáng váng."
Lục Cảnh Ngôn vừa nói xong, cả người anh cũng đè xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế nhanh chóng bị lấp kín.
Vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất trong nụ hôn sâu của Lục Cảnh Ngôn.
...

Tháng mười hai âm lịch, gió lạnh thấu xương, tuyết lớn bay lả tả, thoáng chốc mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng xóa.
Nàng xoa xoa cánh tay bị lạnh đến đông cứng của mình, miệng xuýt xoa, thực sự rất lạnh, bụng nàng lại còn rất đói.
Rất nhanh, Luân Hồi Kính đã truyền nội dung cốt truyện cho Đường Tuế.
Trong kịch bản này, nàng vẫn tên là Đường Tuế.
Cha nàng mở một trường tư thục, nhìn trúng tú tài tên Khương Vân Thần, bảo Đường Tuế gả cho hắn.
Vốn ba năm đẻ hai đứa, đây cũng coi như một mối hôn sự đẹp.
Nhưng mà, Đường Tuế không chịu được sự mài giũa của nhà chồng và sự nghèo khó của Khương Vân Thần.
Nàng bị người ta dụ dỗ, vơ vét hết tiền tài trong nhà, cũng không để ý đến con gái còn đang bệnh nặng, trực tiếp vứt bỏ chồng con để bỏ trốn theo trai.
Ai ngờ, sau khi bỏ trốn, cuộc sống của nàng trôi qua không tốt.

Tên kia phụ lòng nàng, tiêu hết tất cả tiền bạc của nàng, còn bán nàng đi.
Thời gian xoay chuyển, đợi đến khi nàng gặp lại Khương Vân Thần một lần nữa, hắn đã là người đứng trên cao.
Em trai em gái, cả con gái nàng đều biến thành trùm phản diện.
Lúc ấy nàng đã là một bà già ốm yếu, định lén trốn đi, nhưng vẫn bị phát hiện.
Bị trùm phản diễn Khương Vân Thần trực tiếp vung côn đánh chết.
Còn về kết cục của trùm phản diện, Luân Hồi Kính cũng cho Đường Tuế xem qua, cả nhà đều cực kì thảm.

Đường Tuế mở mắt ra, đang tính rời đi, thì nghe thấy từng tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.

????rờ‎ ????m‎ ????r????m‎ h????yề????‎ ????rùm‎ ++‎ ????‎ rUm????r????yệ????﹒????????‎ ++
Nàng nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một chỗ rồi ngồi xổm ở đó trốn.
Che giấu cơ thể mình đi.
Một giây sau, cửa của ngôi miếu hoang bị đẩy ra.
Một loạt tiếng bước chân "cộp", "cộp" đi vào.
Đường Tuế nhìn qua khe hở của mảnh vải rách trước mặt, thấy được bóng người mơ hồ.
Đây chính là tên bán hàng rong bỏ trốn cùng Đường Tuế, là người khẩu phật tâm xà, lúc nào cũng tự nhận mình là người kinh thành.

Nguyên chủ là người tự cao, ỷ vào mình có vài phần xinh đẹp, một lòng muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Lúc này có người nói với nàng như vậy, tất nhiên là cảm thấy vừa lòng thỏa ý, muốn làm người thành phố.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, cặp lông mày lập tức nhướng lên.
Chậc, dáng dấp xấu cmn xí.
Làn da thì đen xì, đôi mắt híp lại, thứ duy nhất khiến người ta có thể nhìn thêm vài lần có lẽ là cơ thể cường tráng mạnh mẽ kia của hắn ta.
Có điều...!vậy cũng đâu đáng giá để bỏ trốn cùng.
"Ủa, người đâu?"
Ánh mắt của tên bán hàng rong lia một vòng quanh miếu, cũng không nhìn thấy Đường Tuế, sắc mặt lập tức xám xịt giống như đáy nồi.
"Đồ phụ nữ ti tiện kia, cũng dám cho ông đây leo cây."
Tên bán hàng rong mắng hai câu, đang chuẩn bị rời đi..

 
Chương 228: Chương 228


Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.

Không khí bỗng nhiên truyền đến một mùi hương thơm ngát, một bóng người yểu điệu duyên dáng bỗng nhiên xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát.

Kỳ lạ thật.

Đường Tuế chăm chú nhìn, bóng người trước cửa miếu lóe lên một cái, một người quen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Tên bán hàng rong vừa nhìn thấy người này đến, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Tiểu Mạn, sao nàng lại đến đây?"
Đấu đá nhau đủ trò.

Nhưng mà, cha Đường Tuế là tiên sinh dạy học, tiếng tốt vang khắp mười dặm tám hướng.

Cuối cùng, nàng được gả cho tú tài.

Còn Đường Hiểu Mạn lại không được may mắn như vậy, tuy được gả cho một hộ thương gia, nhưng khi chồng nàng ta ra ngoài buôn bán, không may gặp phải sơn tặc, mất mạng.

Đường Hiểu Mạn trở thành góa phụ.

"Sao hả? Sợ ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi?"
Đường Hiểu Mạn lắc lư tiến vào, liếc xung quanh một cái rồi mới nhìn tên bán hàng rong.

"Ôi dào, sao Tiểu Mạn nàng lại nói như thế?"
Tên bán hàng rong thấy mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta đều cực kì lẳng lơ, vội vàng chạy về phía trước bắt lấy tay nàng ta.

"Nếu không phải nàng kêu ta dụ dỗ Đường Tuế bỏ trốn, ta còn lười phản ứng với nàng ta.


Nhưng đã hứa rồi nhé, sau này nàng phải đi theo ta.

"
Đường Hiểu Mạn cúi đầu cười.

"Ngươi yên tâm đi.

"
Nói xong, nàng ta lại nhìn xung quanh.

"Bình thường nàng ta vội vàng đến gặp ngươi như vậy, sao hôm nay vẫn chưa tới?"
Tên bán hàng rong vuốt cằm, cười xấu xa.

"Không đến cũng được, không bằng chúng ta! "
Nói xong, bàn tay bắt đầu không thành thật, sờ soạng cơ thể của Đường Hiểu Mạn.

Đường Hiểu Mạn nhíu mày, vỗ hai cái lên tay hắn ta.

"Ngươi gấp cái gì, đường muội kia của ta tuy có chút ngu ngốc, nhưng lại là một mỹ nhân, còn không đủ cho ngươi thỏa mãn sao?"
Tên bán hàng rong nghe vậy lập tức nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế, tuy rằng tính cách hơi mạnh mẽ, nhưng lại rất nghe lời hắn ta.

Hắn ta cười cười, buông tay của Đường Hiểu Mạn ra.

Đường Tuế lặng lẽ trốn một bên nghe đoạn đối thoại của hai người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy tức giận.

Thật không ngờ, trong đó còn có loại chuyện này.

Hai người bên ngoài đứng đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Đường Tuế đến.


Đường Hiểu Mạn mất kiên nhẫn: "Sao lại thế này, Đường Tuế đâu?"
"Tiểu Man, nàng đừng sốt ruột, sau này lại sẽ thay nàng nghiêm khắc dạy dỗ nàng ta.

"
Tên bán hàng rong vỗ vỗ bàn tay của Đường Hiểu Mạn.

"Có phải các ngươi tìm ta không?"
Đường Tuế từ phía sau điện đi ra, ánh mắt lạnh lùng.

Đường Hiểu Mạn vừa nghe thấy giọng nói của nàng, không nhịn được sự sỡ hãi, có điều ngẫm lại một chút, thứ nàng ta muốn là khiến Đường Tuế phải thân bại danh liệt.

Chỉ bỏ trốn, dường như vẫn được lợi cho nàng.

Nhưng nếu bị người ta cướp mất danh tiết, vậy chắc chắn nàng sẽ bị hưu.

Nghĩ đến điều này, khóe miệng của Đường Hiểu Mạn cong lên thành một nụ cười lạnh: "Lâm Trung, ta thấy hai ngươi nên hoàn thành chuyện tốt ngay trong căn miếu đổ nát này luôn đi.

"
Nói xong, Đường Hiểu Mạn lùi về phía sau hai bước.

Lâm Trung vốn đã bị Đường Hiểu Mạn đốt lửa, lúc này nhìn thấy Đường Tuế rụt rè đứng một bên.

Cũng nổi lên suy nghĩ xấu.

"Ta cảm thấy nàng nói đúng.

"
Lúc này hắn ta cũng không rảnh để ý đến chuyện của mình và Đường Hiểu Mạn nữa, trực tiếp lao thẳng về phía Đường Tuế.

Hắn ta định chộp lấy Đường Tuế, nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm đến Đường Tuế.

Đã bị Đường Tuế nắm lấy cổ tay.

"Răng rắc! ", cổ tay hắn đã bị Đường Tuế bẻ gãy.

"Ai ôi! ".

 
Chương 229: Chương 229


Lâm Trung ôm cổ tay bị bẽ gãy lăn lộn trên mặt đất, rõ ràng là rất đau đớn.

Đường Hiểu Mạn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bị dọa sợ.

Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, phế vật Đường Tuế này sao có thể lợi lại như thế được.

Nhưng mà, Lâm Trung đang lăn lộn ngay trước mắt.

Cũng không thể không tin.

Đường Hiểu Mạn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị Đường Tuế túm tóc.

Túm một cái, sau đó quăng nàng ta ngã xuống đất.

Đường Hiểu Mạn ngã xuống ngay bên cạnh Lâm Trung.

"Ngươi muốn làm gì?"
Đôi mắt của Đường Hiểu Mạn trợn tròn, nhìn Đường Tuế với vẻ khó tin.


Sao Đường Tuế lại bỗng nhiên lợi hại như vậy?
Quả thật là vượt qua sự tưởng tượng của nàng ta.

"Giúp hai ngươi thôi mà.

"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế trắng nõn giống như bánh bao, môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.

Nàng giơ tay lên, trực tiếp đập cho hai người kia hôn mê.

Sau đó lột sạch quần áo trên người họ.

Đường Tuế nhíu mày nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi ngôi miếu đổ nát.

Theo cốt truyện, người của thôn Khương gia chắc chắn sẽ lần theo đám cháy tìm đến.

Ngôi miếu đổ nát này cũng nằm trong phạm vi tìm kiếm của họ, lúc đó, họ sẽ nhìn thấy Đường Hiểu Mạn và Lâm Trung ở cùng nhau rồi.

Đương nhiên sẽ không thể nào nghĩ mình là Lâm Trung ở bên nhau được.

Nàng cất bước, nhanh chóng đi về phía nhà của Lưu đại phu.

Lưu đại phu là người Đường gia trang, cách thôn Khương gia một con sông.

Đường Tuế đẩy rất nhanh đã đến nơi, gõ cửa, nói rõ ý đồ đến.

Lưu đại phu cực kì kinh ngạc, lúc trước ông ấy nghe được một số tin đồn, nói Đường Tuế không quan tâm đến con gái, không đánh thì sẽ mắng.

Lúc này thế mà lại vì một đứa con gái, mạo hiểm đêm muộn đến đây bốc thuốc.

Nói vậy, tin đồn cũng không thể tin toàn bộ.

Nghĩ như thế, ánh mắt Lưu đại phu nhìn Đường Tuế ôn hòa hơn một chút.

Ông ấy bốc cho Đường Tuế mấy thang thuốc hạ sốt, dặn dò thêm vài câu rồi mới đóng cửa lại.

Đường Tuế cầm theo gói thuốc trở về.


Lúc đi ngang qua ngôi miếu đổ nát.

Thấy trong đó đèn đuốc sáng trưng.

Không ít người cầm theo cây đuốc, hiện tại vốn là ban đêm nhưng ánh đuốc chiếu sáng không khác gì ban ngày.

"Hu hu, ta không muốn sống nữa, đều do Đường Tuế hãm hại ta.

"
Đường Hiểu Mạn vừa thẹn vừa tức, nàng ta muốn hãm hại Đường Tuế, ai ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông.

Nàng ta thành thế này rồi, sao có thể gả cho người trong sạch được nữa.

Người của thôn Khương gia nghe lời này của nàng ta, không khỏi cười nhạt.

Tuy nói bọn họ cung không thích mụ la sát Đường Tuế kia.

Nhưng mà, nếu không phải ngươi không giữ chặt cạp quần của mình, ai sẽ thèm nhìn ngươi?
Đường Hiểu Mạn thấy bọn họ không tin mình, nháy mắt nàng ta hết đường chối cãi.

Có điều, nàng ta không tốt, Đường Tuế cũng đừng mơ được yên ổn.

"Ha, vậy các ngươi đi tìm Đường Tuế đi, người phụ nữ kia còn không biết đang tằng tịu với tên đàn ông hoang dã nào đâu.

"

Lời này của Đường Hiểu Mạn vừa dứt, sắc mặt của Khương Vân Thần lẫn trong đám người đen hơn vài phần.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần +5, tổng là 98.

Cẩn thận đó, giá trị hắc hóa mà đạt 100, mạng nhỏ của cô khó bảo toàn.

Đường Tuế đứng bên ngoài ngôi miếu hoang đổ nát, đột nhiên nghe được âm thanh của Luân Hồi Kính, sợ tới mức run rẩy cả người.

Lạnh run, còn có 2 điểm nữa thôi.

Toang rồi.

Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế nắm chặt lấy gói thuốc, đi vào bên trong ngôi miếu đổ nát.

"Đường Hiểu Mạn, ngươi nói linh tinh gì đó?"
Đột nhiên, một tiếng này của Đường Tuế, khiến cho toàn bộ những người có mặt trong miếu đều ngẩn ra.

Trong đó có cả Đường Hiểu Mạn.

"Hơn nửa đêm ngươi chạy đến không phải vì léng phéng với đàn ông thì là vì cái gì?".

 
Chương 230: Chương 230


Trong mắt Đường Hiểu Mạn hiện lên một tia ác độc.

Thanh danh của nàng ta đều mất sạch rồi.

Đường Tuế còn muốn toàn thân trở ra ư? Đừng hòng.

Đường Hiểu Mạn vừa dứt lời, ánh mắt những người xung quanh nhìn Đường Tuế nhiều thêm một tia dò xét.

"Đúng đấy, tối lửa tắt đèn như này, hiện tại ngươi lại đứng ở đây?"
Những người khác nói chuyện rất sắc bén.

Đường Hiểu Mạn lén mừng thầm.

Trăm người ngàn ý, dù không trực tiếp bắt được Đường Tuế, nhưng ngươi một câu ta một câu, cũng đủ để Đường Tuế chết không có chỗ chôn.

"Rốt cuộc nàng đã đi đâu?"
Ánh mắt của Khương Vân Thần sắc bén, lúc nhìn Đường Tuế mang theo vài phần ghét bỏ.

Người phụ nữ chết tiệt này không tuân thủ nữ tắc.

"Ta đi mua thuốc.

"
Đường Tuế cúi đầu, giơ mấy thang thuốc trong tay lên.

Giọng nói mềm mại, mơ hồ mang theo một tia nức nở.

Người xung quanh thấy vậy thì có chút xấu hổ.


Vợ Vân Thần bình thường là người mạnh mẽ, nay bỗng nhiên tủi thân như vậy, nhất định là nàng bị oan uổng.

Nhất thời, không khí trong miếu trở nên kì quái, bọn họ không biết nên nói gì với Đường Tuế mới tốt.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khóc lóc om sòm, nếu không sẽ bị điện giật.

Đường Tuế:!
Thời điểm khẩn cấp như vậy, còn muốn làm trò hề này?
Hu hu, giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần sắp đầy rồi, hắn sắp hắc hóa rồi.

Nàng sao còn dám khóc lóc om sòm cơ chứ?
Còn nữa, khóc lóc om sòm là khóc thế nào?
Đường Tuế: Ta không biết khóc lóc om sòm là khóc thế nào.

Luân Hồi Kính:!
Có điều, Luân Hồi Kính vẫn nhanh chóng phát một video khóc lóc om sòm trong đầu Đường Tuế cho nàng xem.

Đường Tuế vội vàng học xong.

Ngay lúc mọi người ở đây trợn mắt há mồm, Đường Tuế đã ngồi phệt xuống đất, vì dùng quá nhiều sức nên rất đau.

Đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nước mắt cũng chảy xuống.

Người của Khương gia thôn thấy Đường Tuế như vây.

Thì có chút áy náy.

Bọn họ thật sự không nên nói vậy, đối với phụ nữ mà nói, thanh danh là thứ rất quan trọng.

Bọn họ lại nói với nàng như vậy, đúng là! phát rồ mà.


Nhìn xem vợ Vân Thần gấp gáp đến độ đứng ngồi không yên.

Đường Tuế vừa khóc thút thít, vừa vỗ đùi của mình.

"Hôm nay ta chết cho rồi, ta không sống nổi nữa mà! "
Giọng nói mềm mại, thân thể mảnh khảnh cũng lắc lư.

Giống như chỉ cần một chút lơ là, nàng sẽ ngất đi.

Sắc mặt mọi người ở đây đều có chút bất an.

Bọn họ thực sự không nên.

Cùng lúc đó, Đường Tuế vốn đang khóc lóc lập tức đứng lên, lao nhanh về phía cây cột.

"Ta, ta không muốn sống nữa.

"
Thân thể mềm mại còn chưa lao tới cột, đã bị Khương Vân Thần túm cổ tay lại.

Đường Tuế vừa quay đầu lại, đã thấy ánh mắt tàn độc của Khương Vân Thần.

"Đường Tuế, nàng nháo cái gì, còn chưa đủ xấu hổ à?"
Khương Vân Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhất là trong ánh mắt hắn ẩn chứa nét tức giận, khiến cho lòng Đường Tuế sợ run.

Một giây sau đó, âm thanh của Luân Hồi Kính lại vang lên bên tai.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ thất bại, hình phạt điện giật 3-2-1
Đường Tuế vừa nghe vậy, liền cảm thấy một dòng điện mãnh liệt truyền khắp toàn thân nàng.

Không biết có phải nguyên nhân từ giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần hay không.

Mà dòng điện này cực kì mạnh, nàng không chịu nổi, té xỉu trong ngực của Khương Vân Thần.

.

 
Chương 231: Chương 231


Khương Vân Thần thấy Đường Tuế ngã vào ngực mình, bèn lấy hai tay đỡ người, không để Đường Tuế dựa vào ngực hắn.

Người phụ nữ này, tâm tư rất linh hoạt, nếu không phải hắn vì bận rộn chuyện bài vở học tập, luôn ở trong thành, không có tâm tư lo việc trong nhà, thì đã sớm phát hiện ra tất cả manh mối.

Đừng tưởng rằng, bây giờ nàng cầm theo một thang thuốc to, hắn sẽ tin tưởng nàng.

"Vân Thần, mau dẫn nàng về nhà đi.

"
"Đúng vậy, chắc là bị dọa không nhẹ.

"
Người xung quanh hai mặt nhìn nhau.

Vợ Vân Thần là một người đàn bà chanh chua đó, vậy mà lại bị dọa thành thế này, nhất định là do lời nói của bọn họ cực kì quá đáng.

Haizzz, dù nàng hung ác thì thế nào.

Khương Vân Thần nhìn Đường Tuế, rất không muốn đụng chạm da thịt với nàng.

Hắn vác nàng lên vai, mang về.

Trong ngôi miếu đổ nát, những người khác của thôn Khương gia, đánh giá Đường Hiểu Mạn thêm vài lần rồi rời đi.

Khương Vân Thần khiêng Đường Tuế về nhà, ném lên giường, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, nhặt thang thuốc rơi dưới đất lên rồi đi sắc thuốc cho Tiểu Bảo.

Lúc tối hắn về đến nhà, thấy mấy đứa nhóc ngồi ôm nhau khóc, khuôn mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, đã hôn mê.


Không biết qua bao lâu, Đường Tuế bỗng nhiên tỉnh lại, thật ra nàng tỉnh vì lạnh.

Hai tay chống lên tấm ván gỗ ngồi dậy, nương theo ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua đồ vật trong phòng.

Ừm, nhà chỉ có bốn bức tường.

Không có gì khác.

Trong căn nhà xây bằng đất này, cũng chỉ có mấy tấm ván giường gỗ nàng đang nằm.

Đường Tuế xỏ giày, sửa soạn lại quần áo trên người rồi đi ra ngoài.

Trong nhà chính tối đen, trong phòng chỉ có một tia sáng nhỏ.

Nàng vào xem một vòng, Khương Vân Thần không ở trong này.

Trên giường có một cô bé mặt đỏ bừng, bên cạnh là một cô bé choai choai khoảng chừng bảy tám tuổi, ghé vào giường, trằn trọc ngủ.

Đường Tuế vội vàng ra ngoài, múc một chậu nước lạnh tiến vào, giặt sạch một chiếc khăn rồi đặt lên trán cô bé.

Cô bé trước mắt này là muội muội trong cặp long phượng thai mà nàng và Khương Vân Thần sinh, tên là Tiểu Bảo.

Đường Tuế nhìn chén thuốc bên cạnh, rõ ràng là Khương Vân Thần đã cho con bé uống thuốc.

Nàng nhíu mày, muốn để Tiểu Bảo uống chút máu, nhưng không có thuốc để hòa máu vào, sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Nghĩ nghĩ một lát, nàng ôm lấy cô bé đang ngủ say trên giường đặt vào phòng cách vách.


Còn mình thì ở bên cạnh sắc thuốc một lần nữa.

Đợi sau khi sắc xong, cắn đứt ngón tay, nhỏ một chút máu vào.

"Tiểu Bảo, uống thuốc nào.

"
Bàn tay Đường Tuế vỗ vỗ cô bé, muốn đánh thức cô bé.

Đôi mắt Tiểu Bảo nhắm chặt, Đường Tuế gọi một lúc lâu, con bé mới chậm rãi mở mắt ra.

Đợi khi thấy người trước mặt của Đường Tuế thì bé mím chặt môi lại, người cũng đột nhiên co rúm.

"Con, con không uống, người muốn hại chết con.

"
Giọng điệu tức giận, cô bé nghiêng đầu, không dám nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế: "! "
Đứa nhỏ này mới ba tuổi, đã thành tinh rồi ư?
"Con mà không uống thuốc, đầu sẽ trở nên ngu ngốc, thấy người ta sẽ chảy dãi.

"
Tiểu Bảo nghe Đường Tuế nói vậy, sợ tới mức giật mình, nước mắt cứ thể chảy xuống.

"Con không muốn thành đứa ngốc.

"
Con bé nức nở.

"Vậy con uống thuốc đi.

"
Tiểu Bảo cực kì ấm ức, vừa sợ Đường Tuế hạ độc vào thuốc hại chết cô bé, vừa không muốn trở thành đứa ngốc.

.

 
Chương 232: Chương 232


Cô bé khóc thút thít, nhưng vẫn uống hết chén thuốc.
Uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
"Hu hu, khó uống chết đi được, còn đắng hơn chén thuốc cha vừa mới sắc nữa."
Uống một chút thuốc, trạng thái của Tiểu Bảo cũng tốt hơn nhiều.
"Có phải người hạ độc trong đó không?"
Tiểu Bảo khóc hu hu, cơ thể cũng run lên từng chút một.
Ánh mắt con bé nhìn Đường Tuế, tràn ngập sợ hãi.
Ngay lúc Tiểu Bảo ngồi bên cạnh khóc, rèm cửa đột nhiên bị người khác vén lên, một cậu vé chạy vọt vào.
Giống như nghé con, đá đạp lung tung.
Cậu bé dùng cái đầu nhỏ của mình, hung hăng húc vào người Đường Tuế.
Sau đó...!Bịch, cậu bé bị ngã dập mông.
"Hu hu hu..."
Sau khi bị ngã ngồi trên mặt đất, cậu bé mặt đầy nước mắt.
Lòng đầy căm phẫn đứng lên, tuy đã lau sạch nước mắt, nhưng trong cặp mắt to vẫn tràn ngập nước mắt.

"Đồ phụ nữ xấu xa, không được bắt nạt em gái ta, nếu không...!ta đâm chết ngươi."
Nói xong, cậu bé phồng má lên, giống như con cá nóc sắp nổ tung.
Đường Tuế: "..."
Rốt cuộc ai sẽ bị đâm chết đây.
Nàng không hiểu, đợi một lát sau, nàng chỉ tay vào Tiểu Bảo nằm bên cạnh.
"Con xem...!con bé có chuyện gì đâu?"
Đại Bảo mở to đôi mắt đen tuyền như trân châu, nhìn muội muội bên cạnh.
Tuy rằng khuôn mặt muội muội vẫn đỏ bừng, nhưng rõ ràng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Cậu cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng.
"Muội muội, muội đừng lo, ca ca ở bên cạnh bảo vệ muội."
Tiểu Bảo thấy ca ca vào đây cũng gật đầu.
Đại Bảo thấy Tiểu Bảo tin tưởng mình như thế, cũng muốn nằm ngủ chung giường với Tiểu Bảo.

Web đọc ????ha????h tại + Tг????ⅿTг????????ệ????.???????? +
Hai bàn tay nhỏ bé cố hết sức bám lấy thành giường, nhưng vẫn không thể leo lên.

Hai cẳng chân dù có cố gắng bám lên thế nào cũng không thể lên giường được.
Đường Tuế nhìn vậy, cảm thấy có chút đau lòng.
Ngay cả lên giường cũng không thể, vậy mà còn muốn bảo vệ muội muội.
Đáng khen ngợi!
Cuối cùng, Đường Tuế không thể nhìn nỗi nữa, đưa tay đỡ lấy mông Đại Bảo, đẩy cậu lên giúp cậu lên giường.
Ánh mắt Đại Bảo phiếm hồng, quệt miệng một cái, vừa thở hồng hộc vừa nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Tiểu Bảo, con nằm xuống ngủ trước đi, nương...!ở chỗ này trông con."
Đường Tuế lấy cái khăn trên trán Tiểu Bảo xuống, cái khăn nóng hầm hập.
Nàng cầm chiếc khăn, nhúng vào chậu nước lạnh, chờ Tiểu Bảo nằm xuống mới vắt khô khăn rồi đặt lên trán Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, không thể tin được nhìn Đường Tuế.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy nương dịu dàng với mình đến thế, trước kia nàng luôn mắng cô bé là hàng lỗ vốn, có cái gì ngon cũng chưa từng để phần cho cô bé.
Nương ở trước mắt, có thật sự tồn tại ư?
Hay là do cô bé nằm mơ?
Tiểu Bảo cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt.
Nếu thật sự nằm mơ, cô bé hi vọng vĩnh viễn đừng tỉnh mộng.
Đại Bảo nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo, thật ra thằng bé đã rất mệt rồi, nhưng vì canh chừng Đường Tuế nên đôi mắt vẫn mở mãi, nhìn Đường Tuế không chớp mắt.
"Ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, ngươi đừng hòng tổn thương muội muội."
Đường Tuế ngồi xuống cái ghế nhỏ bên giường, nhìn thấy đôi mắt Đại Bảo bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng "phịch", ngã vào giường ngủ..

 
Chương 233: Chương 233


Trước kia nàng vẫn cảm thấy trẻ con rất phiền, nhưng hiện tại lại cảm thấy, thật ra cũng không phiền như tưởng tượng.

Còn có chút đáng yêu nữa.

Đường Tuế ngồi trên ghế nhỏ, thay khăn giúp Tiểu Bảo vài lần, mãi cho đến khi trán con bé không còn nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến giữa trưa hôm sau, Đường Tuế mới cảm thấy được bên người có tiếng động.

Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy cô bé hôm qua nằm cùng Tiểu Bảo bị nàng ôm sang phòng khác.

Nàng biết, đây là muội muội của Khương Vân Thần, tên là Khương Tiểu Muội.

Bình thường, người nhà họ Khương đều không thèm đặt Đường Tuế vào mắt, cha mẹ chồng chỉ thích gia đình của con lớn nhất.

Nói theo lời của bọn họ thì con dâu cả liên tục sinh bốn đứa con, vừa thấy đã biết là sinh nở tốt, sẽ kéo dài hương hỏa cho nhà họ.

Hơn nữa lão đại có tay nghề trồng trọt rất tốt, về sau trong nhà cũng có nhiều sức lao động, tính thế nào, cũng thấy tốt hơn nhà của Khương Vân Thần.

Cuối cùng, Khương Vân Thần vẫn luôn phải đi học, tiêu phí không ít tiền, cưới một người vợ cũng là một đứa hết ăn lại nằm, nên mới có chuyện phân nhà.

Nếu trong nhà Khương Vân Thần có chuyện gì, bình thường đều là Khương Tiểu Muội chạy đến bên này.


Khương Tiểu Muội chạm đến ánh mắt của Đường Tuế, trong lòng bất an, bình thường tẩu tử không thích nàng ấy lại đây.

Vì cảm thấy nàng ấy đến để tống tiền rồi ăn trực vài miếng.

Nhưng thật ra nàng ấy chỉ muốn giúp đại ca và hai đứa bé.

"Tẩu, tẩu tử, muội đến đây để chăm sóc hai đứa Tiểu Bảo, tỷ yên tâm, muội sẽ không ăn không uống gì cả.

"
Khương Tiểu Muội vội vàng lấy tay che miệng, thân thể gầy yếu còn lùi về sau mấy bước.

Bậc cửa phía sau hơi cao, Khương Tiểu Muội suýt thì bị ngã sấp.

Đường Tuế thấy nàng ấy sợ nàng như vậy, nàng còn chưa kịp lên tiếng, nàng ấy đã lắp bắp, giống như gặp hung thần ác sát gì vậy.

"Ta đến phòng bếp.

"
Đường Tuế nói một tiếng rồi đi ra ngoài.

Hôm nay tẩu tử không mắng nàng ấy, có phải cũng không ghét nàng ấy đến vậy không?
Đường Tuế ra sân rồi, đi vào phòng bếp, lục lọi một hồi thì tìm được một túi gạo, trên xà ngang treo một con gà rừng ướp muối.

Đường Tuế đặt miếng gà rừng ướp muối đó vào nồi nước sôi.


Vừa định vo gạo nấu cháo thì nghe được bên ngoài có người gõ cửa.

Âm thanh này, dường như còn có không ít người.

Đường Tuế buông chậu trong tay, đi về phía cửa.

Mở cửa ra đã thấy bên ngoài có không ít người đứng đó, cơ bản đều là người trong thôn.

Có người cầm trong tay một bó củ cải trắng, có người cầm hai củ khoai tây, còn có mấy người cầm trứng gà.

"Vợ Vân Thần, chuyện tối hôm qua thực sự rất xin lỗi.

"
Bọn họ nói vậy là do bọn họ hiểu lầm.

Sau đó thấy nàng khóc om sòm, họ tưởng rằng nàng thực sự muốn đi tìm chết.

"Không có việc gì, chuyện đều qua rồi.

"
Đường Tuế vừa nói vừa khoát tay áo.

"Bọn ta nghe nói đứa nhỏ bị bệnh, nên đưa chút đồ đến để đứa bé bồi bổ thân thể.

"
Nói xong, mọi người đều nhét những thứ mình đang cầm trong tay vào tay Đường Tuế.

"Này! không tiện đâu.

".

 
Chương 234: Chương 234


"Ôi dào, chuyện đều do bọn ta mà ra, vợ Vân Thần à, ngươi nhanh vào nhà chăm sóc hai đứa nhỏ đi.

"
"Đúng đấy, bọn ta cũng nên về rồi.

"
Đường Tuế nhìn theo các vị đại thẩm rời đi, dùng chân đóng cửa lại.

Cầm đồ ăn bọn họ nhét cho đi vào phòng.

Những người này tuy rằng lúc làm sai thì cực kì hung hãn.

Nhưng cách giải thích và chuộc lỗi, khiến nàng tương đối hài lòng.

Đường Tuế về phòng bếp, tiếp tục vo gạo nấu cháo, bên trong thả bốn quả trứng gà.

Đợi cho thịt gà nhừ rồi, Đường Tuế đặt sang bên cạnh để nguội.

Chờ thịt gà không còn nóng nữa, nàng xé thịt gà thành từng sợi đặt vào đĩa.

Mùi vị gà ướp muối rất thơm, nhất là phối hợp với cháo hành, rất thích hợp cho bữa sáng.

Lúc Đường Tuế xé thịt gà, không nhịn được mà liếm ngón tay.

Chà, thơm quá.

Bàn tay Đường Tuế không ngừng làm việc, còn đôi mắt xinh đẹp lại đang nhìn ngắm quanh sân.


Nhưng đa phần bị bỏ hoang, có chỗ còn mọc cỏ dại, nhìn giống như chỗ không có người ở.

Đường Tuế thu hồi tầm mắt, định chờ chút nữa ăn uống xong sẽ dẫn theo bọn nhỏ cùng nhau quét dọn.

Qua một lúc lâu, gạo trắng đã nở ra, mùi cháo thơm nức mũi bay ra ngoài.

Khương Tiểu Muội dẫn hai đứa nhỏ đi ra.

Đường Tuế ngước mắt nhìn lên, ba người hơi rụt lại, giống như muốn tránh né gì đó, rồi lại chạy ra xa không khác gì có mãnh thú đuổi theo.

Khương Tiểu Muội vừa chạy vừa hét lớn.

"Tẩu tử, không phải bọn muội đến ăn vụng đâu.

"
Đường Tuế mím môi, đi tới trước chum nước, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn được xem như đáng yêu mà, sao mỗi khi mấy đứa bé kia thấy nàng lại giống như thấy quỷ vậy.

"Các ngươi lại đây ăn cơm đi.

"
Đường Tuế gọi một tiếng, cũng không đuổi theo đám nhóc, chỉ múc cháo hành ra từng bát.

Đợi sau khi múc xong, đặt lên bàn, nhưng vẫn không thấy mấy đứa nhỏ đến.

Đường Tuế ngẩng đầu lên, đi ra ngoài nhìn xung quanh tìm kiếm.


Lúc này mới thấy Đại Bảo ôm cửa, thò đầu ra nhìn về phía này.

Đợi đến khi đối diện với tầm mắt của Đường Tuế thì bị hoảng sợ rụt người lại, cũng thu hồi tầm mắt, giọng nói rầu rĩ.

"Ngươi gọi ai?"
Đại Bảo ấp a ấp úng, nhưng vẫn không dám đến gần.

Đường Tuế đi qua, mỗi tay kéo một đứa bé đi về phòng bếp.

"Gọi các con, chứ còn có thể là ai?"
Lúc xách đứa nhỏ đi đến phòng bếp, Đường Tuế quay đầu lại thì thấy Khương Tiểu Muội đang rụt rè sau cửa.

"Tiểu Muội, muội cũng đến ăn chút đi.

"
Khương Tiểu Muội nghe vậy, vừa mừng vừa lo.

Bình thường, tẩu tử cũng không nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, vậy mà hôm nay phá lệ, dẫn hai đứa trẻ đi ăn cơm, còn gọi cả nàng ấy.

Truyện Teen Hay
Đại Bảo Tiểu Bảo bị Đường Tuế lôi kéo ngồi lên ghế, vẻ mặt của cả hai đều không được tự nhiên.

Đại Bảo cực kì cảnh giác nhìn Đường Tuế: "Không phải ngươi muốn độc chết chúng ta chứ?"
Tiểu Bảo hít hít mũi, tuy cô bé rất muốn ăn, nhưng nghe Đại Bảo nói vậy lại sợ tới mức không dám cử động.

Đường Tuế đáp, bóc một quả trứng gà rồi nhét vào miệng mình.

Gà trong nhà đều nuôi thả bộ, nên ngay cả trứng già cũng có hương vị rất thơm ngon.

Ba đứa nhỏ bên cạnh thấy Đường Tuế ăn, có chút thèm nhỏ dãi.

Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khương Vân Thần đi vào.

.

 
Chương 235: Chương 235


Trong miệng Đường Tuế vẫn ngậm quả trứng gà, bây giờ ăn vào hay nhả ra cũng không phải.

Cảnh tượng này nếu bị Khương Vân Thần nhìn thấy sẽ không cảm thấy nàng cố ý chứ?
Nhất thời, da đầu Đường Tuế run lên.

Nhưng mà, Khương Vân Thần không liếc nàng một cái nào, chỉ kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, con khỏe rồi sao?"
Khương Vân Thần cúi đầu, bàn tay túm lấy cánh tay của Tiểu Bảo, trong mắt đầy lo lắng.

"Cha, cha đừng lo, con không có việc gì cả.

"
Tiểu Bảo lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm ngược lại tay của Khương Vân Thần.

"Ra đây, để đại phu khám một chút.

"
Khương Vân Thần nhìn đại phu mà sáng sớm hắn đã lên trấn mời về, cúi đầu xoay người ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Vào nhà chính, đại phu khám cho Tiểu Bảo.

Đại phu vừa bắt mạch, vừa trầm ngâm.

"Cô bé này không có gì đáng ngại nữa.

"
Khương Vân Thần ôm cô bé vào ngực, cẩn thận hỏi lại.

"Không cần đâu, đứa nhỏ không có chuyện gì nữa.

Là thuốc thì có ba phần độc.

"
Đại phu khoát tay áo, ý bảo không cần.

"Được.


"
Khương Vân Thần thấy vậy cũng gật đầu.

Hắn đặt Tiểu Bảo xuống đất, còn mình thì đi ra ngoài.

Sau khi tiễn đại phu xong, Khương Vân Thần quay lại, nhìn thấy Khương Tiểu Muội rụt rè đứng một góc, giọng nói cũng dịu dàng hơn chút.

"Tiểu Muội, lần này ít nhiều nhờ có muội.

"
Khương Tiểu Muội vừa nghe ca ca nhà mình nói vậy thì khoát tay.

"Không phải, không phải.

"
"Ca, không phải muội, là do tẩu tử chăm sóc Tiểu Bảo.

"
Rõ ràng Khương Vân Thần không quá tin tưởng lời Khương Tiểu Muội nói, vì trong mắt hắn, Khương Tiểu Muội đang nói dối.

Là vì muốn hắn và Đường Tuế chung sống hòa thuận nên mới nói dối.

Khương Vân Thần rũ mắt, nhìn tiểu đậu đinh trước mặt.

"Tiểu Bảo, là ai chăm sóc con?"
Trẻ con sẽ không nói dối.

Tiểu Bảo mím môi, liếc qua phòng bếp.

"Là người phụ nữ kia chăm sóc con.

"
Nói xong, Tiểu Bảo lại cúi đầu xuống, vẻ mặt cũng mang theo một tia thắc mắc.

Tối hôm qua! Cô bé cảm giác được sự quan tâm và yêu thích của Đường Tuế đối với cô bé.

Theo lời người khác nói thì đây chính là cảm giác có mẹ.


Tiểu Bảo trợn tròn mắt, ngón tay cũng đột nhiên siết chặt lại.

"Các ngươi đến ăn cơm đi.

"
Đường Tuế ở trong bếp gọi vọng ra.

Nàng có chút bấc đắc dĩ, một bàn lớn đồ ăn thế này, cũng không thể để chỉ có mình nàng ăn chứ?
Nghe tiếng Đường Tuế gọi, bụng mấy đứa nhỏ bắt đầu reo lên.

Khương Vân Thần thấy dáng vẻ này của bọn chúng thì nói: "Các con đi ăn đi.

"
"Cha, cha cũng cùng ăn đi.

"
Đại Bảo nói xong, lôi kéo cánh tay của Khương Vân Thần, nhưng mà không kéo được.

"Ừm, cha không ăn, con cũng không ăn.

"
Tiểu Bảo cũng gật đầu thật mạnh, nắm một bàn tay khác của Khương Vân Thần.

"Đi thôi.

"
Khương Vân Thần thấy vậy, cũng chỉ có thể đáp ứng.

Mỗi tay nắm một tiểu đậu đinh, đi về phía phòng bếp.

Mới vừa đi vài bước liền quay đầu lại, thấy Khương Tiểu Muội vẫn còn đứng bất động ở đằng kia: "Tiểu Muội, vào ăn cùng đi.

"
Khương Tiểu Muội nắm chặt tay, sợ hãi gật đầu.

Vài người đi đến phòng bếp rồi ngồi xuống.

Đường Tuế vừa uống cháo vừa ngửa đầu nhiệt tình mời họ ngồi.

"Cháo của chàng ta vẫn chưa múc.

"
Đường Tuế liếm môi, ngượng ngùng nhìn Khương Vân Thần.

"Các ngươi ăn trước đi.

"
Khương Vân Thần cũng không nói gì, đi tới bên cạnh cầm bát múc một chén cháo.

.

 
Chương 236: Chương 236


Nhưng mà, vừa nãy Đường Tuế chỉ luộc bốn quả trứng gà, nàng căn bản không biết Khương Vân Thần sẽ về ăn cơm.

Không may là, nàng vừa ăn một quả rồi.

"Còn ba quả trứng nữa, mấy đứa ăn đi.

"
Đường Tuế chia ba quả trứng cho ba đứa nhỏ.

Ba đứa bé đều kinh ngạc.

Có phải đang đùa không, vậy mà nàng lại cho bọn chúng ăn trứng gà.

Nhất là Khương Tiểu Muội, nàng ấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Hôm nay tẩu tử làm sao thế, nấu một nồi đầy cháo thì chưa nói, còn luộc trứng cho nàng ấy cùng ăn.

Ăn cháo hành đã xa xỉ lắm rồi, vậy mà còn để cho nàng ấy một quả trứng gà.

"Ca, cho huynh ăn.

"
Khương Tiểu Muội thấy ca ca mình không có, vội vàng gắp quả trứng gà đến trước mặt Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần không nhận, chỉ nhíu mày.

"Cho muội ăn thì muội ăn đi.

"
Khương Tiểu Muội thấy vẻ mặt không vui của Khương Vân Thần, cũng không dám nói thêm câu gì nữa, cúi đầu cẩn thận bóc trứng.


Mà vẻ mặt của hai người Đại Bảo Tiểu Bảo cũng cực kì kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi bóc trứng gà ăn.

Trước kia, trong nhà có đồ gì ngon, nương đều ăn một mình, có đôi khi bọn chúng dùng ánh mắt trông mong nhìn, nương đều đuổi bọn chúng đi.

Hiện tại, thế mà nương lại luộc trứng gà cho bọn chúng ăn.

Này! đúng là không thể tin được.

Có điều, trứng gà thật sự rất thơm, ăn rất ngon.

Chuyện này! thật ra cũng không tệ.

"Thịt gà xé này, cũng ngon lắm, mấy đứa cũng ăn đi.

"
Đường Tuế chỉ tay vào đĩa thịt gà, người khác ăn uống thế nào nàng không biết, nàng thì nàng khá thích loại khẩu vị này.

Mấy đứa nhỏ lại tiếp tục không thể tin được, thế mà bọn họ còn có thể ăn thịt.

Chờ sau khi ăn thịt gà xong, vẻ mặt mấy người đầy vẻ kinh ngạc.

Ăn ngon quá.

Khương Vân Thần uống xong một chén cháo, tầm mắt dường như vô ý dừng ở trên người Đường Tuế, mang theo vài tia dò xét.

Trong đầu có chút suy nghĩ mơ hồ, có điều bọn nhỏ đều ở trong này, dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng hắn không thể nói ra.

Nhưng mà! dường như Đường Tuế có chút thay đổi, cũng không biết là thật hay là giả.

Nếu là thật, vậy cho dù không tốt, thì mọi người cũng có thể sống cuộc sống bình an vô sự.


Nếu là giả bộ, thì cái nhà nhỏ này của hắn, không chứa chấp được nàng.

Lúc đó, cũng chỉ còn nước hòa ly.

Ăn cơm xong, Đường Tuế chợt nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, sai Khương Vân Thần đi rửa chén.

Đường Tuế: "! "
Nàng đứng dậy, thoáng nhìn qua Khương Vân Thần ngồi bên cạnh, ho một tiếng.

"Chút nữa ngươi rửa chén đi.

"
Lời này vừa thốt ra, thời gian dường như bị ngưng đọng lại.

"Để muội rửa cho.

"
Khương Tiểu Muội thấy vậy, bèn xắn ống tay áo lên, chuẩn bị dọn bát đi rửa.

Đường Tuế sao có thể đồng ý được.

Lúc trước nàng đã bị điện giật một lần, lúc này không thể bị giật thêm nữa, cho nên bắt buộc Khương Vân Thần phải rửa chén, để nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.

"Tiểu Muội, muội về trước đi.

"
Đường Tuế giơ tay kéo Tiểu Muội lại.

Khương Vân Thần nghe vậy, khẽ gật đầu.

Nhìn Khương Tiểu Muội đứng bên cạnh nói: "Muội mau chóng trở về đi, muội đã ở đây cả đêm rồi, bên kia có khi đang tìm muội đấy.

"
Khương Tiểu Muội vốn muốn rửa chén, nhưng nghe Khương Vân Thần vậy, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, mím môi rồi gật đầu.

.

 
Chương 237: Chương 237


"Muội về trước đây.

"
Nói xong lời này, lại cảm thấy trong lòng thấp thỏm, nàng ấy nhìn Đường Tuế đứng bên cạnh.

"Tẩu tử, tẩu đã nấu đồ ăn ngon cho muội, mấy cái chén đó cứ để đấy, chút muội qua rửa.

"
Khương Tiểu Muội nói xong vội vàng rời đi.

Khương Tiểu Muội đi rồi, ánh mắt của Đường Tuế lại dừng lại trên người Khương Vân Thần.

"Này, rửa chén.

"
Khương Vân Thần không tỏ thái độ, chỉ đứng lên cầm chén đi ra ngoài rửa.

Đường Tuế nhíu mày, trong lòng cảm thấy kì lạ.

Khương Vân Thần này cũng đâu có khó nói chuyện như vậy.

Nhưng mà! Hy vọng giá trị hắc hóa của hắn đừng tăng thêm nữa.

Nếu không! nàng sẽ xong đời.

Đường Tuế ra ngoài, nhìn thấy trên người hai đứa con mình đầy bụi bẩn, không khỏi nhíu mày.

Dáng vẻ của đứa bé rất đẹp, trắng trắng hồng hồng, nhưng mà hơi gầy một chút.


Nếu cho ăn đầy đủ, vậy có thể nuôi béo lên rồi.

"Nương nấu chút nước nóng, chút nữa tắm cho hai đứa.

"
Nói xong, nàng đi múc nước.

Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn nhau, đều không khỏi dùng hai tay che kín miệng nhỏ.

Nàng sẽ tắm rửa cho bọn chúng.

Không nghe nhầm chứ?
Từ khi bọn họ sinh ra, dường như nàng không thích hai đứa bọn chúng.

Chuyện tắm rửa cũng chỉ là ngẫu nhiên ứng phó.

Lần tắm rửa gần nhất đã là chuyện của một tháng trước, bây giờ trên người bọn chúng đã hơi ngứa rồi.

Cha vẫn luôn đọc sách trên trấn trên, hàng năm thì có nhiều tháng không về nhà, căn bản không có người chăm sóc chúng.

Hiện tại!
Hai đứa cắn môi dưới, không dám tin nhìn Đường Tuế.

Luôn cảm thấy, qua một đêm, người phụ nữ xấu xa kia đã thay đổi.

Còn nguyện ý tắm rửa cho bọn chúng.

Đường Tuế múc hai thùng nước, dễ dàng xách vào phòng bếp.

Khương Vân Thần đang cúi đầu rửa chén bên giếng theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo vài lần.


Trước kia đâu thấy nàng xách nước nhẹ nhàng như vậy, giống như không cần dùng sức ấy.

Bây giờ nàng khỏe thế à?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Ánh mắt hoài nghi của Khương Vân Thần vẫn luôn dừng ở trên người Đường Tuế.

Mà hai đứa tiểu đậu đinh thì đứng ngốc ở cửa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Tuế đang bận việc trong bếp.

Đường Tuế đang nấu nước, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu qua thì thấy con trai con gái đang nhìn chằm chằm nàng.

Nàng ngước mắt lên, cũng nhìn về phía bọn chúng.

Hai đưa nhóc nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Giống như con chuột đột nhiên bị dẫm phải đuôi vậy.

Đường Tuế nhìn đến vui vẻ, hai đứa bé trong nhà này đều rất đáng yêu.

Nàng nấu một nồi nước to, để tắm rửa cho bọn chúng, cũng đủ để nàng tắm luôn.

Đợi nước nóng lên, Đường Tuế khiêng bồn tắm đặt vào phòng bếp, vì trong bếp nhóm lửa nên có chút ấm áp.

Tắm rửa xong, hẳn sẽ không bị lạnh.

Huống chi, bây giờ đã quá trưa, trong phòng bếp có một cái cửa sổ rất to, ánh mặt trời từ đó chiếu vào đúng vị trí của cái bồn.

Vừa thích hợp để tắm rửa.

"Hai đứa nhanh cởi quần áo đi vào đi.

"
Đường Tuế chuẩn bị xong thì vẫy tay với hai đứa bé.

Đứa bé đứng ở cửa, tuy trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn với Đường Tuế, nhưng nhìn thấy bồn nước thì lại rất muốn tắm.

Đường Tuế giúp cô bé cởi quần áo, rồi đặt Tiểu Bảo vào bồn tắm, trước tiên gội đầu cho con bé rồi mới rửa sạch cơ thể.

.

 
Chương 238: Chương 238


Tiểu Bảo cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cũng không biết là do hơi nóng của nước hay là do xấu hổ.

Đại Bảo đứng nhìn trong chốc lát, có chút không nhịn được nữa.

Cậu bé tiêu sái chạy lại, dang hai cánh tay ra.

"Cởi quần áo cho ta.

"
Giọng nói còn mang theo một chút tức giận.

Đường Tuế mỉm cười, mềm giọng đáp lại.

"Được.

"
Đại Bảo lập tức ngẩn ngơ.

Từ trước đến nay cậu chưa từng có cảm giác này, cảm giác rằng, nàng rất dịu dàng.

Không mắng chửi, không giống người điên, cũng sẽ không đánh người nữa.

Dáng vẻ như một người mẹ tốt.

Đường Tuế cởi quần áo của Đại Bảo ra, ôm thân thể nhỏ bé của Đại Bảo thả vào bồn tắm.

Rồi bắt đầu tắm rửa cho Đại Bảo.


Đợi đến khi tắm cho hai đứa bé xong, Đường Tuế mới gọi với ra ngoài.

"Khương Vân Thần, giúp ta ôm con.

"
Đường Tuế cầm một tấm vải rách trùm lên người Tiểu Bảo, chờ Khương Vân Thần tiến vào lại trùm lên người Đại Bảo, hai người bế đứa bé rời khỏi phòng bếp, vào phòng ngủ.

Đường Tuế lau khô thân thể cho Tiểu Bảo, lại vội vàng mặc quần áo cho cô bé.

Thật đáng thương.

Chờ sau khi mặc quần áo cho hai đứa bé xong, Đường Tuế nhét bọn chúng vào chăn bông.

"Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa lại không có quần áo dày.

"
Nói xong, Đường Tuế dém chăn cho hai đứa bé.

Vừa tắm rửa xong, lúc này lại nằm trong ổ chăn ấm áp, hai tiểu đậu đinh cảm thấy cực kì thoải mái, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

Khi Đường Tuế nhặt tấm thảm lên, tranh thủ thời gian lấy quần áo của mình, thì hai đứa bé đã ngủ say.

Nàng rón rén đi ra ngoài.

Lúc đến phòng bếp, bồn tắm đầy nước bẩn kia đã được đổ đi.

Đường Tuế bỏ quần áo trong tay xuống, xoay người lén nhìn ra bên ngoài.


Khương Vân Thần đang cúi đầu nhổ cỏ dại trong sân, vẻ bề ngoài tuấn mĩ nhiễm một tầng sương lạnh.

Dường như không hợp với anh lắm.

Đường Tuế đổ nước ấm trong nồi vào bồn tắm.

Hòa thêm một chút nước lạnh, rồi mới cởi quần áo ngồi vào bồn tắm rửa.

Nhiệt độ bốc lên cao, tinh thần vẫn luôn căng thẳng của Đường Tuế lúc này mới thả lỏng một chút.

Thậm chí nàng hơi mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc.

Bồn tắm này không lớn lắm, nhưng dáng người Đường Tuế nhỏ nhắn, hơi co gối lại, là cả người có thể lọt thỏm trong bồn, dưới gáy lót một tấm khăn mặt nên cũng không bị đau gáy.

Ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào, cả cơ thể nàng được bao bọc trong làn nước ấm, khỏi phải nói có bao nhiêu thư thái.

Bất tri bất giác, Đường Tuế ngủ quên trong bồn tắm.

Khương Vân Thần đang nhổ cỏ bên ngoài, ánh mắt giống như vô ý đảo qua phòng bếp.

Thấy bên trong đã lâu không có động tĩnh.

Bỗng nhiên bên trong vang lên một tiếng "phịch", cùng với đó là tiếng kêu yếu ớt.

Khương Vân Thần nhíu mày, ném mớ cỏ dại trong tay đi, sải bước đến trước cửa.

Lúc đến nơi, hắn dùng sức đẩy cánh cửa phòng bếp ra.

"Nàng làm gì đó?"
Rồi không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.

Hắn tùy ý quét mắt một cái, thế mà lại thấy được cơ thể trắng nõn của Đường Tuế nằm bên trong bồn nước, mái tóc đen dài giống như rong biển lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó thôi, cũng đủ khiến khuôn mặt trắng nõn của Khương Vân Thần đỏ bừng lên.

.

 
Chương 239: Chương 239


"Sao nàng lại không mặc quần áo?"
Khương Vân Thần nhắm hai mắt lại, xoay người đi.

Đường Tuế vừa mới bị cái gáo múc nước rơi trúng đầu, hơi choáng váng, nàng lấy tay xoa xoa: "Có ai đi tắm mà còn mặc quần áo đâu?"
Giọng nói mềm mại mang theo chút yếu ớt.

Nhưng sau khi nói xong, Đường Tuế mới bỗng nhiên phát hiện ra.

Nàng! vậy mà bị nhìn thấy hết rồi.

"Ào".

"Chàng ra ngoài trước đi.

"
Nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, cả người đều phiếm hồng.

Chờ Khương Vân Thần ra ngoài rồi, Đường Tuế cũng vội vàng bước ra khỏi bồn nước tắm đã nguội từ lâu, bối rối lau cơ thể rồi đứng lên mặc quần áo, vừa lau tóc vừa đỏ bừng mặt.

Tóc lạnh xẹt qua gò má, thân thể nàng hơi cứng đờ đi.

Trong đầu Đường Tuế trống rỗng, đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau.

Nàng mặc quần áo xong rồi mới đi ra ngoài, lại thấy Khương Vân Thần đứng trước cửa.

Mặt hắn trầm như nước, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy.

"Chàng cản đường rồi.


"
Đường Tuế thấy hắn đứng trước cửa không nhúc nhích, không nhịn được mà nhăn mày.

Khương Vân Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Đường Tuế, rốt cuộc nàng muốn gì?"
Đường Tuế bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức lộp bộp trong lòng, hàm răng tuyết trắng dùng sức cắn môi dưới.

Trong lòng cực kì lo lắng.

Nàng cũng đâu có ý đồ xấu gì, chỉ một lòng muốn thanh trừ hết giá trị hắc hóa của hắn mà thôi.

Những chuyện khác không có mà.

Có lẽ là ánh mắt của Khương Vân Thần quá mức sắc bén, còn có chút đáng sợ.

Hệ thống: Nhiệm vụ xuyên suốt, không được ooc.

Đường Tuế:!
Bị điên à, đang êm đẹp, lại có thêm nhiệm vụ xuyên suốt cái quái gì.

Hừ.

"Ta chỉ muốn sống hòa thuận với chàng.

"
Đường Tuế nhíu mày, dáng vẻ hung tợn, hai tay cũng chống nạnh.


Khương Vân Thần thấy dáng vẻ này của nàng có hơi giống bộ dáng cáo mượn oai hùm.

"Tự nhiên lại muốn cùng ta sống hòa thuận?"
Trong lời nói của hắn, ẩn chứa một tia trào phúng.

Đường Tuế vừa nghe đã cảm thấy đuối lý thay nguyên chủ, đúng là vậy thật.

"Ta không thể nghĩ vậy sao?"
Đường Tuế nhướng mày hỏi lại.

Khương Vân Thần thấy vậy thì gật đầu.

"Nếu nàng đã muốn cùng ta sống qua ngày, vậy thì sống cẩn thận chút.

Nếu ta phát hiện nàng đối xử với hai đứa nhỏ không tốt, vậy ta sẽ hưu nàng.

"
Sau khi nói xong lời uy hiếp, Khương Vân Thần vung tay, không thèm quay đầu lại mà đi nhổ cỏ.

Đường Tuế nhìn thấy một đống quần áo bẩn, chuẩn bị ôm đi giặt.

Luân Hồi Kính: Bảo Khương Vân Thần giặt giúp, nếu không sẽ bị điện giật.

Đường Tuế: Ta cảm thấy mi đang hại ta.

Luân Hồi Kính: Cô nói bừa gì đó, tất cả nhiệm vụ được phân phát này đều là vì để tình cảm của hai người càng thêm thân mật thôi.

Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, đặt quần áo xuống bên cạnh giếng nước.

Nàng ngước đôi con ngươi trong suốt ngập nước lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Khương Vân Thần đang làm việc ở đằng kia.

Nàng nuốt nước bọt, mím môi: "Khương Vân Thần.

"
Cuối cùng vẫn gọi ra tiếng, nếu không nàng sẽ bị điện giật.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom