Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 66: 66: Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lúc hai người nói chuyện, Giang Quân Lâm cũng đã biết những gì vừa xảy ra từ Dương Thiên Bảo.
Anh ta ra hiệu cho mấy tên cấp dưới lái máy bay trực thăng đưa Dương Thiên Bảo về nối cánh tay trước, tránh việc trì hoãn khiến vết thương chuyển biến xấu.
Sau đó mới nhìn về phía Lâm Phong một cách đầy hứng thú.
Ánh mắt của anh ta hờ hững, khí chất không dính bụi trần, từng cử chỉ của anh ta đều toát lên cảm giác cao quý, trông y hệt như vua chúa đang nhìn thần dân của mình từ trên cao xuống vậy!
Như thể vạn vật trên thế gian này đều không thể khiến lòng anh ta dao động.
Không còn điều gì phải nghi ngờ!
Đây là một kẻ con ông cháu cha có thực lực!
Không phải kiểu công tử bột thường hay ra vẻ ta đây, ăn nhậu chơi bời có thể so sánh!
Dùng một cụm từ đơn giản nhất để tóm tắt đó là sâu không lường được!
Bạn sẽ rất khó biết được lai lịch của loại người này từ vẻ bề ngoài.
Ngay cả Lâm Phong cũng phải công nhận Giang Quân Lâm có ngoại hình rất xuất sắc, anh ta thuộc kiểu người khi đứng trong đám đông, bạn chỉ cần liếc mắt
là sẽ chú ý tới kiểu người như anh ta!
“Chào cậu, trước đó là do nhà họ Giang chúng tôi thất lễ! Trong tấm thẻ này có hai ngàn vạn, cứ coi như tôi bồi thường cho cậu nhé!”.


Truyện Khoa Huyễn
Lời chất vấn và mắng nhiếc trong dự đoán không xuất hiện.
Thái độ của Giang Quân Lâm rất khiêm tốn, anh ta còn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Lâm Phong.
Nụ cười trên môi anh ta khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, vô thức nảy sinh thiện cảm.
Sau đó anh ta nhìn sang Vương Xung, mỉm cười nói:
“Cả ông nữa, tôi có nghe nói đến tập đoàn xây dựng Thanh Long của ông rồi, cũng được lắm, khi nào có cơ hội thì có thể hợp tác với nhà họ Giang chúng tôi.
*À..."
"Cậu Giang khách sáo quá rồi!”
Vương Xung vừa mừng lại vừa sợ, ông ta cứ tưởng cậu Giang sẽ trách tội mình chứ!
Ai mà có dè đối phương chẳng những không trách tội, ngược lại còn xin lỗi! 'Thậm chí còn muốn hợp tác với ông ta!
Đây đâu phải là hợp tác?
Rõ ràng là muốn bảo kê cho ông ta kia mà!
Vương Xung thầm kích động.

“Anh hai...!Anh làm gì vậy? Rõ ràng là do anh ta thấy chết không cứu mà! Dựa vào đâu mà anh còn cho anh ta tiền cơ chứ!”
Cách đó không xa, Giang Tịch Ninh nói một cách rất khó hiểu.

“Ninh Ninh, nếu không nhờ có cậu bạn này, các em có thể sống được đến bây giờ à? Hơn nữa người ta cũng đâu có nói sai! Cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải cứu các em!”
“Anh thường dạy em thế nào? Làm người phải biết cảm ơn, đừng tự cho mình là đúng! Chẳng có ai khi không lại đối xử tốt với em đâu.”
Giang Quân Lâm nói bằng giọng sâu xa.

“Câu này của Quân Lâm rất có lý!” Giang Thiên Hòa khen ngợi gật đầu.

Giang Tịch Ninh nghe vậy bèn bĩu môi, nhìn lướt qua Lâm Phong, khế khit mũi một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Cậu gì đó ơi, cậu cứ nhận tiền đi nhé!” Giang Quân Lâm tiếp tục cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn tấm thẻ ngân hàng được đưa qua, không trả lời.

Người đàn ông này là chồng chưa cưới của Y Nặc, nếu anh nhận tiền thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới đây, anh dời mắt nhìn về phía Trần Y Nặc ở cách đó không xa, sự dịu dàng chất chứa trong mắt anh như thể có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào..

 
Chương 65: 65: Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nếu chồn già là thú cưng của Huyết Thủ Nhân Đồ thì có thể đá cực âm cũng nằm trong tay lão ta, tất nhiên anh sẽ không bỏ lỡI
Ngoài ra còn mười ba triệu của nhà họ Giang nữa!
Tiền và đá cực âm, anh muốn có cả hai!
“Ông nội hai, ông mau đuổi theo đi ạ! Đừng để ông ta chạy thoát!”
Giang Tịch Ninh hoàn hồn lại, lớn tiếng nói.
“Ninh Ninh à! Không phải ông nội hai không đuổi theo kịp, mà do thực lực của Diệp Thiên Tâm không thấp hơn ông bao nhiêu, dù có đuổi kịp cũng chẳng làm được gì! Với lại người này là tội phạm truy nã của liên minh võ đạo, khi nào về chúng ta nhờ người của liên minh võ đạo xử ông ta là được!”
Giang Thiên Hòa lắc đầu.
“Vâng ạt”
Giang Tịch Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảng một phút sau.
Chiếc máy bay trực thăng trên trời từ từ hạ cánh trước mặt mọi người.
Cánh quạt khổng lồ của máy bay trực thăng quay nhanh dấy lên gió bụi mù mịt, cũng khiến cho quần áo của mấy người ở đây trở nên lộn xộn, tóc đen tung bay.
Sau đó trước ánh mắt của mọi người.
Có sáu người xuống máy bay!

Dẫn đầu là một nam một nữ.
Nam mặc đồ trắng, cao khoảng một mét tám mươi lăm, sở hữu gương mặt điển trai và khí chất không tầm thường chút nào.
Nữ thì mặc váy dài màu đen, cô ấy sở hữu khuôn mặt hình trứng ngỗng, lông mày lá liễu, trang điểm nhẹ, ngũ quan tinh xảo hệt như bước ra từ trong tranh.
Nhưng trong đôi mắt của cô ấy lại tràn đầy lạnh lùng, mang đến cho người †a cảm giác khó gần!
Khi nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đen này.
Lâm Phong vốn đang rất hờ hững đột nhiên run lên, đứng đực ra tại chỗ như thể bị sét đánh!
Y..

Y Nặc?
Tại sao Y Nặc lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Lâm Phong cứ như sông dời biển lấp, vẻ khó hiểu lộ rõ trong mắt! Cùng lúc đó.
Trần Y Nặc cũng nhìn thấy Lâm Phong.
Cô ấy ngẩn ra, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh, nở nụ cười mỉa mai trên môi.
“Anh hai! Sao anh lại tới đây thế!”
Giang Tịch Ninh hào hứng chạy từ từ qua rồi nhào vào lòng người đàn ông áo trắng, tò mò hỏi.
“Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy kia mà! Anh không đến sao được?” Người đàn ông áo trắng xoa đầu Giang Tịch Ninh, dịu dàng đáp.
Nhìn thấy cảnh này.
Vương Xung thầm căng thẳng, không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
“Người đàn ông áo trắng này là ai vậy?” Lâm Phong chú ý tới động tác của Vương Xung, bèn nhỏ giọng hỏi.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh vốn không định hỏi thân phận của người đàn ông này đâu, ai bảo Trần Y.


Nặc đang đứng sát bên cạnh người này cơ chứ!
Gặp lại nhau sau mười năm! Tuy giai nhân vẫn như cũ, nhưng bên cạnh cô ấy lại là người đàn ông khác!
Cảm xúc trong lòng Lâm Phong giờ đây hết sức phức tạp, khó có thể nói thành lời.
Thật ra anh rất muốn bước tới chào hỏi.
Hỏi xem mười năm qua Y Nặc sống như thế nào?
Hỏi xem người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?
Anh cũng muốn chính miệng nói lời xin lỗi:
Anh xin lỗi!
Anh xin lỗi!
Nhưng sau khi nghĩ lại, nay anh có tư cách gì để nói những điều này?
Cảm tính luôn là thứ mà ta phải liều mình cúi đầu đổ máu.
Nhưng còn lý trí lại bắt anh phải đứng tại chỗ, chọn cách yên lặng đứng nhìn.
“Đây là con trai cả của nhà họ Giang, người nắm quyền nhà họ Giang trong tương lai!”
Vương Xung nói nhỏ.

Mặc dù ông ta là bang chủ bang Thanh Long, chủ tịch của tập đoàn xây dựng Thanh Long, nhưng khi đối mặt với kiểu người như Giang Quân Lâm thì
cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi!
Thậm chí ngay cả nữ đại gia mà ông ta hầu hạ trước kia cũng không đấu lại Giang Quân Lâm!
“Giang Quân Lâm...”

Lâm Phong lặp lại một câu, hỏi tiếp:
“Cô gái váy đen bên cạnh anh ta là vợ anh ta hả?”
“Chắc là vợ chưa cưới!”
“Vợ chưa cưới?”
“Đúng vậy! Theo tôi biết thì hình như Giang Quân Lâm chưa kết hôn!”
Nghe vậy, Lâm Phong ngạc nhiên.

Theo như anh biết thì rõ ràng Y Nặc đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con gái!
Sao giờ cô ấy lại biến thành vợ chưa cưới của Giang Quân Lâm? Lễ nào Y Nặc đã ly hôn?
Nghĩ tới đây, trong mắt Lâm Phong lại dâng trào cảm xúc.

Năm xưa anh đã nợ Y Nặc! Nếu bây giờ có cơ hội bù đắp, đương nhiên anh phải bất chấp bằng mọi giá! Còn nhà họ Giang ư?
Nếu họ dám có ý kiến, cứ tiện tay xử là được!.

 
Chương 67: 67: Đúng Là Cái Đồ Háo S@c!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trần Y Nặc cũng đang nhìn anh.
Có điều ngược lại, đôi mắt của cô ấy cực kỳ lạnh lùng, nụ cười chế giễu trên khoé môi không hề che giấu, biểu cảm ấy như thể đang nhìn kẻ thù.
Hình ảnh này.

Ngay tức khắc bị những người khác ở đây bắt gặp.

Da đầu Vương Xung như muốn nổ tung.
Trong đầu nhớ lại câu mà Lâm Phong vừa hỏi mình, cảm xúc căng thẳng dâng trào!
Đệch! €ó khi nào cậu em Lâm thích vợ chưa cưới của cậu Giang không? Đừng có làm bậy đó nha!
Lòng Vương Xung run rẩy, nhưng lúc này ông ta không dám nói xen vào câu nào.
“Đúng là cái đồ háo s@c!”
Giang Tịch Ninh nói nhỏ, vẻ mặt hết sức bất mãn.

Bỉ ổi thật!

Không ngờ anh ta lại nhìn chị dâu tương lai của mình với vẻ mặt háo sắc đến vậy!
“Giới thiệu cho cậu nhé, đây là vợ chưa cưới của tôi, Trần Y Nặc!”
Giang Quân Lâm vẫn không tức giận, ngược lại còn cười giới thiệu.

Câu nói của anh ta đầy ẩn ý.
Nhắc khéo Lâm Phong rằng người phụ nữ này là vợ chưa cưới của mình, cậu đừng có mà tơ tưởng.
“Vậy sao? Vợ chưa cưới của anh đẹp lắm, tôi rất thích!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
Anh vừa dứt lời.
Vương Xung sợ tới mức suýt quỳ luôn xuống đất! Mẹ kiếp!
Xin cậu đấy!
Cậu em Lâm, cậu làm người đi cho tôi nhờ!
Muốn làm con giáp thứ mười ba cũng được thôi, nhưng cũng phải xem trường hợp nào chứ!
Đó là con trai cả của nhà họ Giang! Người sẽ nắm quyền gia tộc quyền thế trong tương lai đấy!
Nếu cậu muốn tán gái thì tôi có thể tìm giúp cậu, mười tám em người mẫu còn zin luôn, cậu thích chọn ai tuỳ cậu!

“Ặc ha ha...!Để cậu Giang chê cười rồi, cậu em này của tôi hay thích nói đùa ấy mà, ặc ha ha ha ha.”
Vương Xung cố gượng cười, vội lên tiếng làm dịu bầu không khí.
“Không cần phải vậy! Ai cũng thích cái đẹp mà, cậu ta nói như vậy có nghĩa là vợ chưa cưới của tôi đẹp đến mức khiến ai cũng phải rung động.”
Giang Quân Lâm khoát tay, không để bụng cười đáp.
“Cậu Giang khí phách thật đấy ạ!”
Vương Xung quệt mồ hôi trên trán.

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Giang Quân Lâm bằng đôi mắt sâu thẳm.

Người đàn ông này quả nhiên không đơn giản!
Lòng dạ kín đáo, không thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Nếu là một người bình thường thì chắc chắn sẽ bị dắt mũi khi đối mặt với loại người khó lường như Giang Quân Lâm.

Ít nhất thì từ vẻ bề ngoài, Giang Quân Lâm rất ổn áp, nhẹ nhàng lịch thiệp, rất có phong độ, khiến người ta không thể tìm được một điểm nào để bắt bẻ.

Nhưng Lâm Phong biết không có ai là hoàn hảo cải! Thông thường, một người càng có vẻ hoàn hảo thì lại càng không hoàn hảo.

“Anh Giang, thật ra có một chuyện mà anh không biết, vợ chưa cưới của anh là bạn gái cũ của tôi.”.

 
Chương 66: 66: Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lúc hai người nói chuyện, Giang Quân Lâm cũng đã biết những gì vừa xảy ra từ Dương Thiên Bảo.
Anh ta ra hiệu cho mấy tên cấp dưới lái máy bay trực thăng đưa Dương Thiên Bảo về nối cánh tay trước, tránh việc trì hoãn khiến vết thương chuyển biến xấu.
Sau đó mới nhìn về phía Lâm Phong một cách đầy hứng thú.
Ánh mắt của anh ta hờ hững, khí chất không dính bụi trần, từng cử chỉ của anh ta đều toát lên cảm giác cao quý, trông y hệt như vua chúa đang nhìn thần dân của mình từ trên cao xuống vậy!
Như thể vạn vật trên thế gian này đều không thể khiến lòng anh ta dao động.
Không còn điều gì phải nghi ngờ!
Đây là một kẻ con ông cháu cha có thực lực!
Không phải kiểu công tử bột thường hay ra vẻ ta đây, ăn nhậu chơi bời có thể so sánh!
Dùng một cụm từ đơn giản nhất để tóm tắt đó là sâu không lường được!
Bạn sẽ rất khó biết được lai lịch của loại người này từ vẻ bề ngoài.
Ngay cả Lâm Phong cũng phải công nhận Giang Quân Lâm có ngoại hình rất xuất sắc, anh ta thuộc kiểu người khi đứng trong đám đông, bạn chỉ cần liếc mắt
là sẽ chú ý tới kiểu người như anh ta!
“Chào cậu, trước đó là do nhà họ Giang chúng tôi thất lễ! Trong tấm thẻ này có hai ngàn vạn, cứ coi như tôi bồi thường cho cậu nhé!”.


Truyện Khoa Huyễn
Lời chất vấn và mắng nhiếc trong dự đoán không xuất hiện.
Thái độ của Giang Quân Lâm rất khiêm tốn, anh ta còn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Lâm Phong.
Nụ cười trên môi anh ta khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, vô thức nảy sinh thiện cảm.
Sau đó anh ta nhìn sang Vương Xung, mỉm cười nói:
“Cả ông nữa, tôi có nghe nói đến tập đoàn xây dựng Thanh Long của ông rồi, cũng được lắm, khi nào có cơ hội thì có thể hợp tác với nhà họ Giang chúng tôi.
*À..."
"Cậu Giang khách sáo quá rồi!”
Vương Xung vừa mừng lại vừa sợ, ông ta cứ tưởng cậu Giang sẽ trách tội mình chứ!
Ai mà có dè đối phương chẳng những không trách tội, ngược lại còn xin lỗi! 'Thậm chí còn muốn hợp tác với ông ta!
Đây đâu phải là hợp tác?
Rõ ràng là muốn bảo kê cho ông ta kia mà!
Vương Xung thầm kích động.

“Anh hai...!Anh làm gì vậy? Rõ ràng là do anh ta thấy chết không cứu mà! Dựa vào đâu mà anh còn cho anh ta tiền cơ chứ!”
Cách đó không xa, Giang Tịch Ninh nói một cách rất khó hiểu.

“Ninh Ninh, nếu không nhờ có cậu bạn này, các em có thể sống được đến bây giờ à? Hơn nữa người ta cũng đâu có nói sai! Cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải cứu các em!”
“Anh thường dạy em thế nào? Làm người phải biết cảm ơn, đừng tự cho mình là đúng! Chẳng có ai khi không lại đối xử tốt với em đâu.”
Giang Quân Lâm nói bằng giọng sâu xa.

“Câu này của Quân Lâm rất có lý!” Giang Thiên Hòa khen ngợi gật đầu.

Giang Tịch Ninh nghe vậy bèn bĩu môi, nhìn lướt qua Lâm Phong, khế khit mũi một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Cậu gì đó ơi, cậu cứ nhận tiền đi nhé!” Giang Quân Lâm tiếp tục cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn tấm thẻ ngân hàng được đưa qua, không trả lời.

Người đàn ông này là chồng chưa cưới của Y Nặc, nếu anh nhận tiền thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới đây, anh dời mắt nhìn về phía Trần Y Nặc ở cách đó không xa, sự dịu dàng chất chứa trong mắt anh như thể có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào..

 
Chương 68: 68: Bạn Gái Cũ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


'Trên mặt Lâm Phong xuất hiện nụ cười ít gặp.
“Bạn gái cũ?”
Giang Quân Lâm hơi ngẩn ra.
Đám người Vương Xung và Giang Tịch Ninh kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Ngay cả Giang Thiên Hòa cũng nhíu mày.
Lâm Phong nhìn về phía Trần Y Nặc, thở ra một hơi rồi mỉm cười nói:
“Y Nặc, lâu rồi không gặp!”
“Đúng nhỉ! Mười năm mà, cũng lâu lắm rồi.”
Trần Y Nặc bước tới khoác tay Giang Quân Lâm, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt lạnh nhạt.
Giang Quân Lâm nhướng mày.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Trần Y Nặc khoác tay anh ta!
Nếu là trước đây, cô ấy còn chẳng chịu cho anh ta nắm tay nữa kìa! Thú vị!
Lế nào người đàn ông này là cha của cô bé đó?
Khoé môi Giang Quân Lâm nhếch nhẹ lên tạo thành độ cong như có cũng như không.
Lâm Phong nhìn Trần Y Nặc khoác tay người đàn ông khác, trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh thầm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định đi nhanh tới trước định kéo Trần Y Nặc ra.

Mặc dù anh biết hành động này của mình rất vô lý, nhưng anh thật sự không thể chịu được khi thấy người phụ nữ mình từng yêu thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Dù có bắt anh trở thành kẻ thù của cả thế giới, máu trong người có cạn kiệt, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh này!
“Lâm Phong, anh có vấn đề về thần kinh à?”
Trần Y Nặc tránh tay Lâm Phong, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, lớn tiếng quát.
“Khùng thì cút ra xa một chút, bớt lại gần làm tôi ghê tởm đi!”
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Này cậu, tôi không cần biết quan hệ giữa cậu và vợ chưa cưới của tôi trước.

đây ra sao, nhưng từ giờ trở đi, cậu và cô ấy chỉ là người dưng nước lã! Động tay động chân thì đừng trách tôi không khách khí.”
Giang Quân Lâm đứng bên cạnh cũng lạnh lùng cảnh cáo.
Dù anh ta có điềm tĩnh đến đâu, khi đối mặt với cảnh này cũng không thể chịu đựng được.
Lâm Phong không nhìn Giang Quân Lâm.


Anh nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Y Nặc, thật ra mười năm trước, anh..."
“Đừng nhắc đến mấy chuyện này! Tôi không có hứng thú về câu chuyện của anh và cũng không muốn biết!”
Trần Y Nặc lạnh giọng ngắt lời Lâm Phong.
Lâm Phong siết chặt hai tay, nhất thời không phản bác được.
Anh có thể nói gì được đây?
Nói rằng năm xưa mình lỡ hẹn là vì bị bắt đi tu tiên ư?
Nói rằng mình vẫn còn yêu cô ấy, vẫn còn muốn nối lại tình xưa với cô ấy ư?
Nói ra những lời này đến cả anh cũng cảm thấy mình trơ trến.
“Thật ra năm đó khi anh tới nhà em đã gặp sự cố trên đường, anh chưa bao giờ quên em.”
Bất kể kết quả như thế nào, Lâm Phong vẫn chọn cách giải thích, ít nhất không để mình cảm thấy tiếc nuối.

“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, bây giờ tôi đang sống rất tốt, anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Trần Y Nặc nói với vẻ mặt không cảm xúc, giọng điệu hờ hững.

Nghe vậy, Lâm Phong yên lặng một lúc rồi bảo: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong tỏ ra đau khổ, trên mặt là biểu cảm mỉa mai và cười cợt.

Một người đàn ông như thết Mà cô lại chấp nhận chờ đợi, chịu khổ suốt mười năm vì anh ta ư?
Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười!.

 
Chương 67: 67: Đúng Là Cái Đồ Háo S@c!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trần Y Nặc cũng đang nhìn anh.
Có điều ngược lại, đôi mắt của cô ấy cực kỳ lạnh lùng, nụ cười chế giễu trên khoé môi không hề che giấu, biểu cảm ấy như thể đang nhìn kẻ thù.
Hình ảnh này.

Ngay tức khắc bị những người khác ở đây bắt gặp.

Da đầu Vương Xung như muốn nổ tung.
Trong đầu nhớ lại câu mà Lâm Phong vừa hỏi mình, cảm xúc căng thẳng dâng trào!
Đệch! €ó khi nào cậu em Lâm thích vợ chưa cưới của cậu Giang không? Đừng có làm bậy đó nha!
Lòng Vương Xung run rẩy, nhưng lúc này ông ta không dám nói xen vào câu nào.
“Đúng là cái đồ háo s@c!”
Giang Tịch Ninh nói nhỏ, vẻ mặt hết sức bất mãn.

Bỉ ổi thật!

Không ngờ anh ta lại nhìn chị dâu tương lai của mình với vẻ mặt háo sắc đến vậy!
“Giới thiệu cho cậu nhé, đây là vợ chưa cưới của tôi, Trần Y Nặc!”
Giang Quân Lâm vẫn không tức giận, ngược lại còn cười giới thiệu.

Câu nói của anh ta đầy ẩn ý.
Nhắc khéo Lâm Phong rằng người phụ nữ này là vợ chưa cưới của mình, cậu đừng có mà tơ tưởng.
“Vậy sao? Vợ chưa cưới của anh đẹp lắm, tôi rất thích!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
Anh vừa dứt lời.
Vương Xung sợ tới mức suýt quỳ luôn xuống đất! Mẹ kiếp!
Xin cậu đấy!
Cậu em Lâm, cậu làm người đi cho tôi nhờ!
Muốn làm con giáp thứ mười ba cũng được thôi, nhưng cũng phải xem trường hợp nào chứ!
Đó là con trai cả của nhà họ Giang! Người sẽ nắm quyền gia tộc quyền thế trong tương lai đấy!
Nếu cậu muốn tán gái thì tôi có thể tìm giúp cậu, mười tám em người mẫu còn zin luôn, cậu thích chọn ai tuỳ cậu!

“Ặc ha ha...!Để cậu Giang chê cười rồi, cậu em này của tôi hay thích nói đùa ấy mà, ặc ha ha ha ha.”
Vương Xung cố gượng cười, vội lên tiếng làm dịu bầu không khí.
“Không cần phải vậy! Ai cũng thích cái đẹp mà, cậu ta nói như vậy có nghĩa là vợ chưa cưới của tôi đẹp đến mức khiến ai cũng phải rung động.”
Giang Quân Lâm khoát tay, không để bụng cười đáp.
“Cậu Giang khí phách thật đấy ạ!”
Vương Xung quệt mồ hôi trên trán.

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Giang Quân Lâm bằng đôi mắt sâu thẳm.

Người đàn ông này quả nhiên không đơn giản!
Lòng dạ kín đáo, không thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Nếu là một người bình thường thì chắc chắn sẽ bị dắt mũi khi đối mặt với loại người khó lường như Giang Quân Lâm.

Ít nhất thì từ vẻ bề ngoài, Giang Quân Lâm rất ổn áp, nhẹ nhàng lịch thiệp, rất có phong độ, khiến người ta không thể tìm được một điểm nào để bắt bẻ.

Nhưng Lâm Phong biết không có ai là hoàn hảo cải! Thông thường, một người càng có vẻ hoàn hảo thì lại càng không hoàn hảo.

“Anh Giang, thật ra có một chuyện mà anh không biết, vợ chưa cưới của anh là bạn gái cũ của tôi.”.

 
Chương 69: 69: Những Lời Này Rất Có Phong Độ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Quân Lâm, trở về đi!"
Trần Y Nặc nói một câu sau đó quay người đi về phía chiếc xe việt dã màu đen ở cách đó không xa.

"Chị dâu, chờ em một chút!"
Giang Tịch Ninh vội vàng đuổi theo.

Giang Thiên Hòa lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì, rồi cùng đi lên xe việt dã.

Mặc dù Dương Thiên Bảo nói có vẻ như Lâm Phong là truyền nhân của đạo môn, nhưng mà đạo môn cũng được chia ra rất nhiều phái, không phải truyền
nhân đạo môn nào cũng xứng để nhà họ Giang bọn họ coi trọng.

Nhất là tên Lâm Phong này, lại còn dám thương nhớ mợ chủ sắp vào cửa nhà họ Giang nữa!
Ông ta không dùng một tay đập chết Lâm Phong đã là giữ thể diện cho đối phương rồi!
"Lâm Phong, cậu cũng nhìn thấy thái độ của Y Nặc rồi đó!"
Đợi tới khi tất cả mọi người đều đã lên xe rồi Giang Quân Lâm mới vừa cười vừa nói với Lâm Phong.


"Quá khứ đã là quá khứ rồi! Cậu không thể trân trọng cô ấy là lỗi của cậu, sau này, tôi sẽ giúp cậu yêu thương cô ấy thật nhiều! Tôi tin rằng tôi cũng có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

"
Những lời này rất có phong độ!
€ó phong độ đến nỗi Lâm Phong muốn g iết chết tên Giang Quân Lâm này ngay tại chỗ.

Nhưng làm vậy rồi thì sao?
Anh đã làm hại Trần Y Nặc, lẽ nào bây giờ lại phải hại cô ấy thêm một lần nữa sao?
"Đúng rồi! Lâm Phong, còn có một chuyện chắc chắn cậu không biết, Trần Y Nặc là cháu gái ruột của nhà họ Trần ở Vân Xuyên đó!"
"Cậu biết nhà họ Trần ở Vân Xuyên nghĩa là gì không?”
Giang Quân Lâm đột nhiên hạ giọng, nói với giọng điệu hóng hớt.

Lâm Phong nhíu mày.

Thật ra anh cũng không biết rõ lắm về gia thế của Y Nặc.


Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, mỗi khi anh hỏi thì Y Nặc đều sẽ mượn cớ trả lời qua loa, nói rằng: Chờ tới khi anh đến nhà em cầu hôn là sẽ biết.

Mà bây giờ qua lời của Giang Quân Lâm thì cũng không khó để nhận ra rằng có lẽ gia tộc của Y Nặc rất hùng mạnh.

"Cho nên là anh cưới cô ấy vì thân phận của cô ấy sao?"
Sắc mặt Lâm Phong u ám.

"Cậu đoán xem?”
Giang Quân Lâm khẽ mỉm cười.

"Nếu Y Nặc chịu một chút uất ức nào tôi đảm bảo anh sẽ chết ngay, ngay cả nhà họ Giang đứng sau lưng anh cũng sẽ vì anh mà bị chôn cùng.

"
Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Ha ha! " Giang Quân Lâm nghe vậy lại bật cười.

Một người đàn ông tỏ ra phẫn nộ một cách bất lực như thế vào thời điểm này cũng là một điều có thể hiểu được!
Với lại, một con giun nhảy nhót, diễu võ giương oai trước mặt bạn thì bạn có nổi giận không?.

 
Chương 68: 68: Bạn Gái Cũ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


'Trên mặt Lâm Phong xuất hiện nụ cười ít gặp.
“Bạn gái cũ?”
Giang Quân Lâm hơi ngẩn ra.
Đám người Vương Xung và Giang Tịch Ninh kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Ngay cả Giang Thiên Hòa cũng nhíu mày.
Lâm Phong nhìn về phía Trần Y Nặc, thở ra một hơi rồi mỉm cười nói:
“Y Nặc, lâu rồi không gặp!”
“Đúng nhỉ! Mười năm mà, cũng lâu lắm rồi.”
Trần Y Nặc bước tới khoác tay Giang Quân Lâm, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt lạnh nhạt.
Giang Quân Lâm nhướng mày.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Trần Y Nặc khoác tay anh ta!
Nếu là trước đây, cô ấy còn chẳng chịu cho anh ta nắm tay nữa kìa! Thú vị!
Lế nào người đàn ông này là cha của cô bé đó?
Khoé môi Giang Quân Lâm nhếch nhẹ lên tạo thành độ cong như có cũng như không.
Lâm Phong nhìn Trần Y Nặc khoác tay người đàn ông khác, trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh thầm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định đi nhanh tới trước định kéo Trần Y Nặc ra.

Mặc dù anh biết hành động này của mình rất vô lý, nhưng anh thật sự không thể chịu được khi thấy người phụ nữ mình từng yêu thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Dù có bắt anh trở thành kẻ thù của cả thế giới, máu trong người có cạn kiệt, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh này!
“Lâm Phong, anh có vấn đề về thần kinh à?”
Trần Y Nặc tránh tay Lâm Phong, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, lớn tiếng quát.
“Khùng thì cút ra xa một chút, bớt lại gần làm tôi ghê tởm đi!”
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Này cậu, tôi không cần biết quan hệ giữa cậu và vợ chưa cưới của tôi trước.

đây ra sao, nhưng từ giờ trở đi, cậu và cô ấy chỉ là người dưng nước lã! Động tay động chân thì đừng trách tôi không khách khí.”
Giang Quân Lâm đứng bên cạnh cũng lạnh lùng cảnh cáo.
Dù anh ta có điềm tĩnh đến đâu, khi đối mặt với cảnh này cũng không thể chịu đựng được.
Lâm Phong không nhìn Giang Quân Lâm.


Anh nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Y Nặc, thật ra mười năm trước, anh..."
“Đừng nhắc đến mấy chuyện này! Tôi không có hứng thú về câu chuyện của anh và cũng không muốn biết!”
Trần Y Nặc lạnh giọng ngắt lời Lâm Phong.
Lâm Phong siết chặt hai tay, nhất thời không phản bác được.
Anh có thể nói gì được đây?
Nói rằng năm xưa mình lỡ hẹn là vì bị bắt đi tu tiên ư?
Nói rằng mình vẫn còn yêu cô ấy, vẫn còn muốn nối lại tình xưa với cô ấy ư?
Nói ra những lời này đến cả anh cũng cảm thấy mình trơ trến.
“Thật ra năm đó khi anh tới nhà em đã gặp sự cố trên đường, anh chưa bao giờ quên em.”
Bất kể kết quả như thế nào, Lâm Phong vẫn chọn cách giải thích, ít nhất không để mình cảm thấy tiếc nuối.

“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, bây giờ tôi đang sống rất tốt, anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Trần Y Nặc nói với vẻ mặt không cảm xúc, giọng điệu hờ hững.

Nghe vậy, Lâm Phong yên lặng một lúc rồi bảo: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong tỏ ra đau khổ, trên mặt là biểu cảm mỉa mai và cười cợt.

Một người đàn ông như thết Mà cô lại chấp nhận chờ đợi, chịu khổ suốt mười năm vì anh ta ư?
Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười!.

 
Chương 70: 70: Ngay Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cho nên anh ta cũng không tức giận mà còn cảm thấy có hơi nực cười.
"Lâm Phong, ngày mùng 1 tháng 10 chính là lễ cưới của tôi và Y Nặc, đến hôm đó cậu nhất định phải tới uống rượu mừng đấy nhé! Cũng coi như là lễ truy điệu cho một thời thanh xuân cậu từng đánh mất."
Giang Quân Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó ném tấm thẻ ngân hàng hai nghìn vạn trong tay kia xuống đất, rồi quay người đi vào trong chiếc xe việt dã màu đen.

(ps: Chiếc máy bay trực thăng đã đưa Dương Thiên Bảo đi trước rồi.)
Ngay sau đó.
Chiếc xe việt dã bật hai chiếc đèn pha lớn rồi biến mất trong màn đêm tối mênh mông, tựa như một con ngựa hoang rất hung mãnh vậy.
Lâm Phong đứng lặng tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe việt dã rời đi.

Nhìn một hồi, đôi mắt sâu thẳm kia lại có hơi ướt át.

Mười năm!
Lúc đầu, khi ở trên núi bị lão già tra tấn đến chết đi sống lại, anh cũng chưa bao giờ bật khóc.
Nhưng bây giờ không biết vì sao mà mũi anh lại đau nhức.


Trong lòng anh rất không cam lòng.
Nhưng tiếc rằng mọi chuyện đều đã muộn rồi!
Cho dù bây giờ anh rất mạnh, bất khả chiến bại trên thế gian! Nhưng, khi một thứ gì mất đi là đã mất đi rồi.
Khi quay đầu lại muốn kiếm tìm nó, mới phát hiện ra rằng tất cả đã sớm thành cảnh còn người mất.
"HaizI"
Vương Xung ở bên cạnh thấy cảnh này thì khế lắc đầu.
Cần gì phải vậy chứ?
Ông ta đi lên trước an ủi:
"Cậu em Lâm, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không đáng phải vậy đâu! Chỉ cần cậu mở miệng là tôi sẽ xếp cho cậu mười mấy người phụ nữ không hề thua kém cô ta chút nào, ai cũng đều là những người mẫu trẻ, cho cậu đổi mỗi ngày.

một cô cũng được!"
Lâm Phong từ từ nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra, đôi mắt đã ướt sũng đến nỗi trong suốt.
"Rốt cuộc nhà họ Giang này có lai lịch thế nào?”

"Cũng lợi hại lắm!"
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, sau đó ông ta nói:
"Người ta thường nói thành phố Kim Lăng có tam tộc tứ đường, tam đại gia tộc, tứ đại đường môn."
"Trong đó ba tộc lớn kiểm soát chín mươi phần trăm kinh tế thành phố Kim Lăng, mà nhà họ Giang lại chính là một trong ba gia tộc đó! Đây là một gia tộc cổ xưa đã kéo dài hơn mấy trăm năm.

Theo tục truyền lại thì đã tồn tại từ thời nhà Minh rồi!"
"Cao thủ nhà họ Giang nhiều như mây, nội tình sâu xa không thấy đáy!"
"Cho nên, cậu em Triệu à!! Tôi biết cậu cũng rất lợi hại, nhưng mà tội gì mà phải đối đầu với nhà họ Giang vì một người phụ nữ! Thật sự không nhất thiết phải vậy.

Giọng điệu của Vương Xung có thể nói là rất uyển chuyển.

Ý của lời nói này là, Lâm Phong cậu không đấu nổi với nhà họ Giang!
Nhất định không được làm những việc thiếu não thế này!
"Được! Tôi biết rồi."
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Xung nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Phong đã nghe lọt tai, nên mới nhặt tấm thẻ ngân hàng trên đất lên đưa cho Lâm Phong..

 
Chương 69: 69: Những Lời Này Rất Có Phong Độ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Quân Lâm, trở về đi!"
Trần Y Nặc nói một câu sau đó quay người đi về phía chiếc xe việt dã màu đen ở cách đó không xa.

"Chị dâu, chờ em một chút!"
Giang Tịch Ninh vội vàng đuổi theo.

Giang Thiên Hòa lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì, rồi cùng đi lên xe việt dã.

Mặc dù Dương Thiên Bảo nói có vẻ như Lâm Phong là truyền nhân của đạo môn, nhưng mà đạo môn cũng được chia ra rất nhiều phái, không phải truyền
nhân đạo môn nào cũng xứng để nhà họ Giang bọn họ coi trọng.

Nhất là tên Lâm Phong này, lại còn dám thương nhớ mợ chủ sắp vào cửa nhà họ Giang nữa!
Ông ta không dùng một tay đập chết Lâm Phong đã là giữ thể diện cho đối phương rồi!
"Lâm Phong, cậu cũng nhìn thấy thái độ của Y Nặc rồi đó!"
Đợi tới khi tất cả mọi người đều đã lên xe rồi Giang Quân Lâm mới vừa cười vừa nói với Lâm Phong.


"Quá khứ đã là quá khứ rồi! Cậu không thể trân trọng cô ấy là lỗi của cậu, sau này, tôi sẽ giúp cậu yêu thương cô ấy thật nhiều! Tôi tin rằng tôi cũng có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

"
Những lời này rất có phong độ!
€ó phong độ đến nỗi Lâm Phong muốn g iết chết tên Giang Quân Lâm này ngay tại chỗ.

Nhưng làm vậy rồi thì sao?
Anh đã làm hại Trần Y Nặc, lẽ nào bây giờ lại phải hại cô ấy thêm một lần nữa sao?
"Đúng rồi! Lâm Phong, còn có một chuyện chắc chắn cậu không biết, Trần Y Nặc là cháu gái ruột của nhà họ Trần ở Vân Xuyên đó!"
"Cậu biết nhà họ Trần ở Vân Xuyên nghĩa là gì không?”
Giang Quân Lâm đột nhiên hạ giọng, nói với giọng điệu hóng hớt.

Lâm Phong nhíu mày.

Thật ra anh cũng không biết rõ lắm về gia thế của Y Nặc.


Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, mỗi khi anh hỏi thì Y Nặc đều sẽ mượn cớ trả lời qua loa, nói rằng: Chờ tới khi anh đến nhà em cầu hôn là sẽ biết.

Mà bây giờ qua lời của Giang Quân Lâm thì cũng không khó để nhận ra rằng có lẽ gia tộc của Y Nặc rất hùng mạnh.

"Cho nên là anh cưới cô ấy vì thân phận của cô ấy sao?"
Sắc mặt Lâm Phong u ám.

"Cậu đoán xem?”
Giang Quân Lâm khẽ mỉm cười.

"Nếu Y Nặc chịu một chút uất ức nào tôi đảm bảo anh sẽ chết ngay, ngay cả nhà họ Giang đứng sau lưng anh cũng sẽ vì anh mà bị chôn cùng.

"
Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Ha ha! " Giang Quân Lâm nghe vậy lại bật cười.

Một người đàn ông tỏ ra phẫn nộ một cách bất lực như thế vào thời điểm này cũng là một điều có thể hiểu được!
Với lại, một con giun nhảy nhót, diễu võ giương oai trước mặt bạn thì bạn có nổi giận không?.

 
Chương 71: 71: Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cậu em Lâm, cậu nhận tấm thẻ này đi, dù sao cũng có hai nghìn vạn.

Đừng có dại mà không nhận."
"Tặng ông đó!" Lâm Phong lắc đầu.

Vương Xung nghe vậy thì có vẻ hơi giật mình.
Mà ngay lúc ông ta đang thất thần thì Lâm Phong đã bước đi mấy bước, rồi biến mất trong bóng tối mịt mù.
"Tên Lâm Phong này tính tình thật đúng là có hơi kỳ lạ, lúc nãy hở tí là nói đến tiền, bây giờ có hai nghìn vạn thì lại bỏ."
Vương xung lắc đầu, có hơi khó hiểu.
"Đại ca, anh cảm thấy người như cậu ta có thiếu tiền không?"
Trương Bân ở bên cạnh nói.
"Nói vậy cũng đúng, vậy cậu cảm thấy cậu ta thiếu gì?”
"Rất rõ ràng, thiếu phụ nữ!"
Vương Xung nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng lên, trong lòng đã sáng tỏ.
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Bân tán thưởng:
"Bân Tử, cậu thật đúng là vị quân sư tốt của tôi đó! Đi phân phó cấp dưới tìm một nhóm cô gái trẻ qua đây, tôi muốn chọn một vài người đưa qua cho cậu em Lâm!"

Phía bên kia.

Trên con đường núi gập ghềnh.
Một chiếc xe việt dã màu đen đang di chuyển vững vàng.
Bầu không khí trong xe khá yên bình.
Giang Quân Lâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ xe, phát ra những tiếng lạch cạch nhỏ xíu.
"Nếu anh muốn nổi giận thì giận đi! Không cần phải cố kìm nén!"
Giọng điệu Trần Y Nặc lạnh như băng.
"Ha ha...!Y Nặc, em hiểu lầm tôi rồi! Sao tôi nỡ nổi giận với em chứ?”
Giang Quân Lâm dịu dàng cười đáp.
"Vậy anh bày ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Không sai, anh nghĩ đúng rồi! Luyến Luyến chính là con gái của Lâm Phong đó, thì sao? Nếu anh để tâm thì tối nay tôi rời khỏi nhà họ Giang luôn!"
Trần Y Nặc lạnh lùng nói.
Sao?
Cô bé kia là con gái Lâm Phong?
Sắc mặt Giang Ninh Tịch và Giang Thiên Hòa hơi thay đổi.
Tài xế ngồi ở ghế lái thì chỉ ước gì có thể che lỗ tai lại ngay lập tức, để đỡ phải nghe mấy chuyện không nên nghe.

Nhưng mà Giang Quân Lâm lại không hề tức giận, mà lại nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt tình cảm sâu đậm.
Ánh mắt dịu dàng như nước, như thể muốn nhấn chìm người phụ nữ trước mặt này vậy.
"Y Nặc, sau này em không nên nói như vậy nữa! Tôi yêu em là yêu chính em, tôi không hề để ý tới những chuyện liên quan tới quá khứ của eml Tiểu Luyến Luyến là con của ai tôi cũng không quan tâm! Tôi chỉ biết con bé là con gái em là được!"
Trần Y Nặc nghe vậy thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng tràn ngập sự phức tạp.
Cho dù trái tim cô ấy có cứng rắn đến mấy thì khi đối mặt với Giang Quân Lâm vào thời khắc này cũng không thể nổi giận được!
Hơn nữa, Giang Quân Lâm thật sự tốt với cô ấy! Cho dù là trên phương diện nào thì đều hoàn hảo không thể bắt bẻ.

Giang Quân Lâm nho nhã lịch lãm, tướng mạo đẹp trai, không để tâm tới quá khứ của mình, cũng rất tốt với Tiểu Luyến Luyến.

Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người đàn ông này!
Hoặc nói cách khác.

Sau Lâm Phong, cô ấy khó mà có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào trên thế giới.

"Dù sao chuyện cũng qua rồi, chính em cũng nên nghĩ thoáng hơn chút! Không phải là tôi nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà tên Lâm Phong đó không đơn giản đâu, cảnh giới võ đạo không yếu.

Mà bây giờ cậu ta qua về rất có thể là có mục đích khác!".

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Giang Quân Lâm nói, vẻ mặt anh ta rất chân thành..

 
Chương 70: 70: Ngay Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cho nên anh ta cũng không tức giận mà còn cảm thấy có hơi nực cười.
"Lâm Phong, ngày mùng 1 tháng 10 chính là lễ cưới của tôi và Y Nặc, đến hôm đó cậu nhất định phải tới uống rượu mừng đấy nhé! Cũng coi như là lễ truy điệu cho một thời thanh xuân cậu từng đánh mất."
Giang Quân Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó ném tấm thẻ ngân hàng hai nghìn vạn trong tay kia xuống đất, rồi quay người đi vào trong chiếc xe việt dã màu đen.

(ps: Chiếc máy bay trực thăng đã đưa Dương Thiên Bảo đi trước rồi.)
Ngay sau đó.
Chiếc xe việt dã bật hai chiếc đèn pha lớn rồi biến mất trong màn đêm tối mênh mông, tựa như một con ngựa hoang rất hung mãnh vậy.
Lâm Phong đứng lặng tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe việt dã rời đi.

Nhìn một hồi, đôi mắt sâu thẳm kia lại có hơi ướt át.

Mười năm!
Lúc đầu, khi ở trên núi bị lão già tra tấn đến chết đi sống lại, anh cũng chưa bao giờ bật khóc.
Nhưng bây giờ không biết vì sao mà mũi anh lại đau nhức.


Trong lòng anh rất không cam lòng.
Nhưng tiếc rằng mọi chuyện đều đã muộn rồi!
Cho dù bây giờ anh rất mạnh, bất khả chiến bại trên thế gian! Nhưng, khi một thứ gì mất đi là đã mất đi rồi.
Khi quay đầu lại muốn kiếm tìm nó, mới phát hiện ra rằng tất cả đã sớm thành cảnh còn người mất.
"HaizI"
Vương Xung ở bên cạnh thấy cảnh này thì khế lắc đầu.
Cần gì phải vậy chứ?
Ông ta đi lên trước an ủi:
"Cậu em Lâm, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không đáng phải vậy đâu! Chỉ cần cậu mở miệng là tôi sẽ xếp cho cậu mười mấy người phụ nữ không hề thua kém cô ta chút nào, ai cũng đều là những người mẫu trẻ, cho cậu đổi mỗi ngày.

một cô cũng được!"
Lâm Phong từ từ nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra, đôi mắt đã ướt sũng đến nỗi trong suốt.
"Rốt cuộc nhà họ Giang này có lai lịch thế nào?”

"Cũng lợi hại lắm!"
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, sau đó ông ta nói:
"Người ta thường nói thành phố Kim Lăng có tam tộc tứ đường, tam đại gia tộc, tứ đại đường môn."
"Trong đó ba tộc lớn kiểm soát chín mươi phần trăm kinh tế thành phố Kim Lăng, mà nhà họ Giang lại chính là một trong ba gia tộc đó! Đây là một gia tộc cổ xưa đã kéo dài hơn mấy trăm năm.

Theo tục truyền lại thì đã tồn tại từ thời nhà Minh rồi!"
"Cao thủ nhà họ Giang nhiều như mây, nội tình sâu xa không thấy đáy!"
"Cho nên, cậu em Triệu à!! Tôi biết cậu cũng rất lợi hại, nhưng mà tội gì mà phải đối đầu với nhà họ Giang vì một người phụ nữ! Thật sự không nhất thiết phải vậy.

Giọng điệu của Vương Xung có thể nói là rất uyển chuyển.

Ý của lời nói này là, Lâm Phong cậu không đấu nổi với nhà họ Giang!
Nhất định không được làm những việc thiếu não thế này!
"Được! Tôi biết rồi."
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Xung nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Phong đã nghe lọt tai, nên mới nhặt tấm thẻ ngân hàng trên đất lên đưa cho Lâm Phong..

 
Chương 72: 72: Anh Có Ý Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Anh có ý gì.”
Trần Y Nặc nhíu mày hỏi.
“Ha ha...!Tôi cũng chỉ đoán thế mà thôi, nói thêm gì nữa thì tôi lại có vẻ hơi tiểu nhân, không nói cũng vậy.”
Giang Lâm Quân cười lắc đầu.

Anh ta rất biết làm việc.

Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!
Có nhiều khi phải biết một vừa hai phải, nếu cứ nói tiếp thì sẽ bị phản tác dụng.
Anh ta chỉ cần bóng gió một chút, còn lại để Trần Y Nặc tự mình đi khám phá là được.
Quả nhiên, Trần Y Nặc nghe xong, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Đúng vậy!

Rõ ràng Lâm Phong đã biến mất hơn mười năm!
Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Trước đó anh ta gọi điện cho mình là có mục đích gì?
Chẳng lẽ anh ta đã biết thân phận của mình nên tính lợi dụng mình để tiếp cận nhà họ Trần?
Nghĩ tới đây, Trần Y Nặc cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
Năm đó khi Lâm Phong đột nhiên mất tích, cô ấy tưởng anh đã xảy ra chuyện gì cho nên mới cam lòng đợi mười năm!
Mười năm, cô ấy không ngại làm trái lời cha mẹ nói để sinh hạ Tiểu Luyến Luyến, chịu rất nhiều khổ cực.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại chờ được kết quả như thết
Lâm Phong không chỉ không gặp chuyện gì, ngược lại còn tu luyện được một năm võ thuật.
Hơn nữa trước đó cô ấy còn nhìn thấy Lâm Phong và hai thiếu nữ mười tám tuổi trái ôm phải ấp.
Điều này không phải rõ ràng là, mấy năm qua Lâm Phong có cuộc sống cực kì tốt, rất tốt sao!
Vì sao chứ! Lâm Phong, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy?
Trần Y Nặc xiết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, rỉ ra máu tươi nhưng cô ấy còn không biết!

Nhìn vẻ mặt của Trần Y Nặc, Giang Quân Lâm biết mình đã đạt được mục đích.

Tiếp theo, chỉ cần thời gian lên men nữa thôi!
Quan hệ giữa Trần Y Nặc và Lâm Phong sẽ càng ngày càng tệ, cuối cùng tới mức không thể cứu vãn được nữa.
Chẳng qua trong chuyện này còn một phiền phức nhỏ cần phải giải quyết!
“Y Nặc, nếu như Lâm Phong thật sự có mục đích khác mà dến đây thì dù thế nào cũng không thể để tên đó biết được thân phận của Tiểu Luyến Luyến! Nếu không nhất định tên đó sẽ dùng Tiểu Luyến Luyến để uy hiếp em!”
“Bất kể thế nào, Tiểu Luyến Luyến cũng là máu mủ của nhà họ Trần!”
Giang Quân Lâm có lòng tốt nhắc nhỏ.

Trần Y Nặc nghe thế thì lạnh lùng ói:
“Tiểu Luyến Luyến là của tôi, ai cũng không mang đi được!”
“Ha ha, tôi chỉ nhắc nhở một chút mà thôi! Nếu như Lâm Phong dám có ý kiến gì với Tiểu Luyến Luyến, Giang Quân Lâm tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!”
“Ngoài ra, về hội chứng Kabuki của Tiểu Luyến Luyến, tôi cũng đã tìm được một vị thần y, có thể vẫn có hi vọng chữa khỏi cho con bé.”
Giang Quân Lâm cười nói.

Trần Y Nặc nghe thấy vậy, nói không cảm động là giả..

 
Chương 71: 71: Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cậu em Lâm, cậu nhận tấm thẻ này đi, dù sao cũng có hai nghìn vạn.

Đừng có dại mà không nhận."
"Tặng ông đó!" Lâm Phong lắc đầu.

Vương Xung nghe vậy thì có vẻ hơi giật mình.
Mà ngay lúc ông ta đang thất thần thì Lâm Phong đã bước đi mấy bước, rồi biến mất trong bóng tối mịt mù.
"Tên Lâm Phong này tính tình thật đúng là có hơi kỳ lạ, lúc nãy hở tí là nói đến tiền, bây giờ có hai nghìn vạn thì lại bỏ."
Vương xung lắc đầu, có hơi khó hiểu.
"Đại ca, anh cảm thấy người như cậu ta có thiếu tiền không?"
Trương Bân ở bên cạnh nói.
"Nói vậy cũng đúng, vậy cậu cảm thấy cậu ta thiếu gì?”
"Rất rõ ràng, thiếu phụ nữ!"
Vương Xung nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng lên, trong lòng đã sáng tỏ.
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Bân tán thưởng:
"Bân Tử, cậu thật đúng là vị quân sư tốt của tôi đó! Đi phân phó cấp dưới tìm một nhóm cô gái trẻ qua đây, tôi muốn chọn một vài người đưa qua cho cậu em Lâm!"

Phía bên kia.

Trên con đường núi gập ghềnh.
Một chiếc xe việt dã màu đen đang di chuyển vững vàng.
Bầu không khí trong xe khá yên bình.
Giang Quân Lâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ xe, phát ra những tiếng lạch cạch nhỏ xíu.
"Nếu anh muốn nổi giận thì giận đi! Không cần phải cố kìm nén!"
Giọng điệu Trần Y Nặc lạnh như băng.
"Ha ha...!Y Nặc, em hiểu lầm tôi rồi! Sao tôi nỡ nổi giận với em chứ?”
Giang Quân Lâm dịu dàng cười đáp.
"Vậy anh bày ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Không sai, anh nghĩ đúng rồi! Luyến Luyến chính là con gái của Lâm Phong đó, thì sao? Nếu anh để tâm thì tối nay tôi rời khỏi nhà họ Giang luôn!"
Trần Y Nặc lạnh lùng nói.
Sao?
Cô bé kia là con gái Lâm Phong?
Sắc mặt Giang Ninh Tịch và Giang Thiên Hòa hơi thay đổi.
Tài xế ngồi ở ghế lái thì chỉ ước gì có thể che lỗ tai lại ngay lập tức, để đỡ phải nghe mấy chuyện không nên nghe.

Nhưng mà Giang Quân Lâm lại không hề tức giận, mà lại nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt tình cảm sâu đậm.
Ánh mắt dịu dàng như nước, như thể muốn nhấn chìm người phụ nữ trước mặt này vậy.
"Y Nặc, sau này em không nên nói như vậy nữa! Tôi yêu em là yêu chính em, tôi không hề để ý tới những chuyện liên quan tới quá khứ của eml Tiểu Luyến Luyến là con của ai tôi cũng không quan tâm! Tôi chỉ biết con bé là con gái em là được!"
Trần Y Nặc nghe vậy thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng tràn ngập sự phức tạp.
Cho dù trái tim cô ấy có cứng rắn đến mấy thì khi đối mặt với Giang Quân Lâm vào thời khắc này cũng không thể nổi giận được!
Hơn nữa, Giang Quân Lâm thật sự tốt với cô ấy! Cho dù là trên phương diện nào thì đều hoàn hảo không thể bắt bẻ.

Giang Quân Lâm nho nhã lịch lãm, tướng mạo đẹp trai, không để tâm tới quá khứ của mình, cũng rất tốt với Tiểu Luyến Luyến.

Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người đàn ông này!
Hoặc nói cách khác.

Sau Lâm Phong, cô ấy khó mà có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào trên thế giới.

"Dù sao chuyện cũng qua rồi, chính em cũng nên nghĩ thoáng hơn chút! Không phải là tôi nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà tên Lâm Phong đó không đơn giản đâu, cảnh giới võ đạo không yếu.

Mà bây giờ cậu ta qua về rất có thể là có mục đích khác!".

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Giang Quân Lâm nói, vẻ mặt anh ta rất chân thành..

 
Chương 73: 73: Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


So với Lâm Phong vô liêm sỉ, hành động của Giang Quân Lâm quả thực quá tốt!
Nếu như ngày xưa mối tình đầu của mình là Giang Quân Lâm thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như!
Trái tim cô ấy đã bị thương chỉ chít, khó có thể thích thêm một người đàn ông nào nữa.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chỉ một thời gian nữa thôi là chúng ta kết hôn rồi!”
Giang Quân Lâm xoay người qua, muốn đưa tay nắm lấy tay Trần Y Nặc, nhưng Trần Y Nặc lại tránh đi theo bản năng.
Điều này khiến trong mắt anh ta thoáng qua chút bất mãn.
Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì chứ?
Chỉ có điều anh ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ lúng túng thu tay về.

“Cho tôi chút thời gian đi.”
Trần Y Nặc bình tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi! Là do tôi đường đột quá, em lại là một cô gái tốt, đáng tiếc cứ gặp phải đàn ông tồi
Giang Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Trần Y Nặc không đáp lời, chỉ đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, hình như Giang Quân Lâm nghĩ tới điều gì đó, quay sang Giang Thiên Hòa nói:
“Ông nội hai, chú Dương nói có thể là nhà họ Tần để sát thủ của Huyết Thủ bắt cóc Ninh Ninh.

Ông cảm thấy thế nào?”
“Có khả năng này! Lão già họ Tần kia đột phá Thiên Cảnh, hiện tại nhà họ Tân đang bành trướng.

Muốn làm chuyện gì mờ ám vào lúc này cũng không có gì lạ.”
Giang Thiên Hòa gật đầu.
“Đã thế thì chúng ta cũng cần gõ cho nhà họ Tần một cái! Nếu không chắc.

bên đó lại cho rằng nhà họ Giang chúng ta dễ bắt nạt, đúng không?”
“Quân Lâm, vậy theo ý cháu thì nên làm gì?” “Muốn gậy ông đập lưng ông, trước hết cứ để Tam Khẩu Đường ra tay trước.”
“Cũng phải, nhà họ Giang chúng ta âm thầm giúp đỡ Tam Khẩu Đường nhiều năm như thế, đối phương cũng nên báo đáp một chút!”

Núi Thái Hồ.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, Huyết Thủ Nhân Đồ dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi đi.
“Hành động thế nào rồi?” Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên một âm thanh trầm thấp.
“Thất bại! Thời khắc mấu chốt lại có lão già Giang Thiên Hòa kia chạy tới.

Tôi thấy tình hình không ổn nên lui trước!”
“Diệp Thiên Tâm, tôi không muốn hỏi quá trình, tôi chỉ cần kết quả! Biết chưa?”
“Cậu đừng hung dữ với tôi, tôi không hiểu các cậu tự dưng muốn đi bắt cóc một con bé để làm gì?”
“Chuyện này ông không cần biết! Khối Cực Dương Thạch kia, chờ tới khi nào.

cô hoàn thành nhiệm vụ thì được đưa tới cho ông! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ông đừng mơ tưởng!”
Đầu bên kia lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Huyết Thủ Nhân Đồ cầm điện thoại di động, vẻ mặt cực kì khó coil
Lão ta là ác ma hoành hành ngang dọc khắp giới võ lâm hơn hai mươi năm!
Lại bị một người như thế khinh thường quát mắng, dù đối phương có lai lịch hiển hách cũng không được!
Chỉ là vừa nghĩ tới Cực Dương Thạch, lão ta lại ép mình tỉnh táo lại..

 
Chương 72: 72: Anh Có Ý Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Anh có ý gì.”
Trần Y Nặc nhíu mày hỏi.
“Ha ha...!Tôi cũng chỉ đoán thế mà thôi, nói thêm gì nữa thì tôi lại có vẻ hơi tiểu nhân, không nói cũng vậy.”
Giang Lâm Quân cười lắc đầu.

Anh ta rất biết làm việc.

Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!
Có nhiều khi phải biết một vừa hai phải, nếu cứ nói tiếp thì sẽ bị phản tác dụng.
Anh ta chỉ cần bóng gió một chút, còn lại để Trần Y Nặc tự mình đi khám phá là được.
Quả nhiên, Trần Y Nặc nghe xong, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Đúng vậy!

Rõ ràng Lâm Phong đã biến mất hơn mười năm!
Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Trước đó anh ta gọi điện cho mình là có mục đích gì?
Chẳng lẽ anh ta đã biết thân phận của mình nên tính lợi dụng mình để tiếp cận nhà họ Trần?
Nghĩ tới đây, Trần Y Nặc cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
Năm đó khi Lâm Phong đột nhiên mất tích, cô ấy tưởng anh đã xảy ra chuyện gì cho nên mới cam lòng đợi mười năm!
Mười năm, cô ấy không ngại làm trái lời cha mẹ nói để sinh hạ Tiểu Luyến Luyến, chịu rất nhiều khổ cực.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại chờ được kết quả như thết
Lâm Phong không chỉ không gặp chuyện gì, ngược lại còn tu luyện được một năm võ thuật.
Hơn nữa trước đó cô ấy còn nhìn thấy Lâm Phong và hai thiếu nữ mười tám tuổi trái ôm phải ấp.
Điều này không phải rõ ràng là, mấy năm qua Lâm Phong có cuộc sống cực kì tốt, rất tốt sao!
Vì sao chứ! Lâm Phong, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy?
Trần Y Nặc xiết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, rỉ ra máu tươi nhưng cô ấy còn không biết!

Nhìn vẻ mặt của Trần Y Nặc, Giang Quân Lâm biết mình đã đạt được mục đích.

Tiếp theo, chỉ cần thời gian lên men nữa thôi!
Quan hệ giữa Trần Y Nặc và Lâm Phong sẽ càng ngày càng tệ, cuối cùng tới mức không thể cứu vãn được nữa.
Chẳng qua trong chuyện này còn một phiền phức nhỏ cần phải giải quyết!
“Y Nặc, nếu như Lâm Phong thật sự có mục đích khác mà dến đây thì dù thế nào cũng không thể để tên đó biết được thân phận của Tiểu Luyến Luyến! Nếu không nhất định tên đó sẽ dùng Tiểu Luyến Luyến để uy hiếp em!”
“Bất kể thế nào, Tiểu Luyến Luyến cũng là máu mủ của nhà họ Trần!”
Giang Quân Lâm có lòng tốt nhắc nhỏ.

Trần Y Nặc nghe thế thì lạnh lùng ói:
“Tiểu Luyến Luyến là của tôi, ai cũng không mang đi được!”
“Ha ha, tôi chỉ nhắc nhở một chút mà thôi! Nếu như Lâm Phong dám có ý kiến gì với Tiểu Luyến Luyến, Giang Quân Lâm tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!”
“Ngoài ra, về hội chứng Kabuki của Tiểu Luyến Luyến, tôi cũng đã tìm được một vị thần y, có thể vẫn có hi vọng chữa khỏi cho con bé.”
Giang Quân Lâm cười nói.

Trần Y Nặc nghe thấy vậy, nói không cảm động là giả..

 
Chương 74: 74: Tiền Bối Nói Đùa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thế nhân đầu biết Hấp Huyết đại pháp cực kì lợi hại, có thể hút máu người khác để thăng cấp cảnh giới võ đạo, nhưng loại công pháp này cũng rất tiêu cực.
Đó là nó sẽ ăn mòn mạch máu, làm hao tổn sức sống.

Phải biết rằng năm nay lão ta mới hơn năm mươi tuổi mà thôi!
Nhưng vì tu luyện công pháp này, giờ nhìn lại có người bảo một trăm tuổi cũng không quá!
May mà lão ta có cao nhân chỉ điềm, chỉ cần chia cơ thể ra thành hai phần âm dương là có thể bài trừ ảnh hưởng tiêu cực này!
Hiện tại lão ta đã có Cực Âm Thạch, chỉ còn thiếu khối Cực Dương Thạch!
Có nó rồi, dùng Âm Dương Cực Thạch để rèn luyện cơ thể thì lão ta có thể đột phá lên Địa Cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!
Đúng lúc này, một bóng dáng thon thả cao ráo đi ra.
Huyết Thủ Nhân Đồ căng thẳng, khi phát hiện người tới là Lâm Phong mới thở phào một hơi, nở nụ cười xót xa:
“Thằng nhóc cậu, lá gan cũng lớn lắm! Dám đuổi theo tôi tới tậ nơi này! Không phải cậu cho rằng thân phận của đạo môn nhà cậu thật sự khiến tôi phải kiêng dè đấy chứ?”
Lâm Phong nhìn qua Huyết Thủ Nhân Đồ, hỏi:
“Ông vừa nói chuyện với ai? Cực Dương Thạch ở nơi nào?”
“Nói như vậy nghĩa là cậu đã nghe hết chuyện ban nãy?”
Huyết Thu Nhân Đồ nheo mắt lại.
“Không sai!”

Lâm Phong gật đầu.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, sát ý trên người không hề che giấu chút nào.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Thăng nhóc kia, tao vốn định tha cho mày một mạng, nhưng mày đã nghe thấy chuyện không nên nghe, vậy thì hôm nay tao chỉ có thể giết mày!”
Nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ đạp một chân xuống đất, cả người mượn lực lao ra, tốc độ nhanh như sét đánh.
Tay phải của lão chộp thẳng tới cổ của Lâm Phong!
Nhìn sức mạnh này, nếu bắt được cổ của Lâm Phong, chỉ sợ đầu cũng bay đi luôn.
Nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại phất tay với lão ta.
Không đợi lão ta kịp phản ứng, bụng đã truyền tới cảm giác như bị vật gì đó đấm mạnh vào.
“Rầm!”
Cả người Huyết Thủ Nhân Đồ bay ra ngoài, nặng nề đập lên thân cây, miệng phun một búng máu to, thê thảm cực kì.

Nếu đám người Giang Thiên Hòa nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ thấy kinh hãi không gì sánh bằng!
Hiện tại Huyết Thủ Nhân Đồ đã xuống dốc tới mức này ư, lại bị người ta một chiêu đánh bại?
“Rốt...!Rốt cuộc mày là ai?”
Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ trên mặt đất, lau máu tươi bên mép, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phong!
Nội lực phóng ra ngoài!
Không ngờ lại phóng được nội lực ra ngoài!
Đây là bản lĩnh mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có!
Nói cách khác, thanh niên trước mặt lão ta lại là một cao thủ Thiên Cảnh!
Giờ khắc này, Huyết Thủ Nhân Đồ cảm thấy rét run.

Lão ta dù có tự tin hay kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, đối mặt với một đại năng Thiên Cảnh cũng tuyệt đối không dám làm bừa.

“Cực Âm Thạc trên người ông đúng không?”
Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

“Tiền...!Tiền bối nói đùa, tôi không hiểu...”
“Rầm!”
Còn chưa nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ lại bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này bay ra xa hơn, bị thương quá nặng, cơ thể lão ta đánh gãy mấy cây đại thụ trên cả đoạn đường..

 
Chương 73: 73: Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


So với Lâm Phong vô liêm sỉ, hành động của Giang Quân Lâm quả thực quá tốt!
Nếu như ngày xưa mối tình đầu của mình là Giang Quân Lâm thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như!
Trái tim cô ấy đã bị thương chỉ chít, khó có thể thích thêm một người đàn ông nào nữa.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chỉ một thời gian nữa thôi là chúng ta kết hôn rồi!”
Giang Quân Lâm xoay người qua, muốn đưa tay nắm lấy tay Trần Y Nặc, nhưng Trần Y Nặc lại tránh đi theo bản năng.
Điều này khiến trong mắt anh ta thoáng qua chút bất mãn.
Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì chứ?
Chỉ có điều anh ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ lúng túng thu tay về.

“Cho tôi chút thời gian đi.”
Trần Y Nặc bình tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi! Là do tôi đường đột quá, em lại là một cô gái tốt, đáng tiếc cứ gặp phải đàn ông tồi
Giang Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Trần Y Nặc không đáp lời, chỉ đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, hình như Giang Quân Lâm nghĩ tới điều gì đó, quay sang Giang Thiên Hòa nói:
“Ông nội hai, chú Dương nói có thể là nhà họ Tần để sát thủ của Huyết Thủ bắt cóc Ninh Ninh.

Ông cảm thấy thế nào?”
“Có khả năng này! Lão già họ Tần kia đột phá Thiên Cảnh, hiện tại nhà họ Tân đang bành trướng.

Muốn làm chuyện gì mờ ám vào lúc này cũng không có gì lạ.”
Giang Thiên Hòa gật đầu.
“Đã thế thì chúng ta cũng cần gõ cho nhà họ Tần một cái! Nếu không chắc.

bên đó lại cho rằng nhà họ Giang chúng ta dễ bắt nạt, đúng không?”
“Quân Lâm, vậy theo ý cháu thì nên làm gì?” “Muốn gậy ông đập lưng ông, trước hết cứ để Tam Khẩu Đường ra tay trước.”
“Cũng phải, nhà họ Giang chúng ta âm thầm giúp đỡ Tam Khẩu Đường nhiều năm như thế, đối phương cũng nên báo đáp một chút!”

Núi Thái Hồ.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, Huyết Thủ Nhân Đồ dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi đi.
“Hành động thế nào rồi?” Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên một âm thanh trầm thấp.
“Thất bại! Thời khắc mấu chốt lại có lão già Giang Thiên Hòa kia chạy tới.

Tôi thấy tình hình không ổn nên lui trước!”
“Diệp Thiên Tâm, tôi không muốn hỏi quá trình, tôi chỉ cần kết quả! Biết chưa?”
“Cậu đừng hung dữ với tôi, tôi không hiểu các cậu tự dưng muốn đi bắt cóc một con bé để làm gì?”
“Chuyện này ông không cần biết! Khối Cực Dương Thạch kia, chờ tới khi nào.

cô hoàn thành nhiệm vụ thì được đưa tới cho ông! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ông đừng mơ tưởng!”
Đầu bên kia lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Huyết Thủ Nhân Đồ cầm điện thoại di động, vẻ mặt cực kì khó coil
Lão ta là ác ma hoành hành ngang dọc khắp giới võ lâm hơn hai mươi năm!
Lại bị một người như thế khinh thường quát mắng, dù đối phương có lai lịch hiển hách cũng không được!
Chỉ là vừa nghĩ tới Cực Dương Thạch, lão ta lại ép mình tỉnh táo lại..

 
Chương 75: 75: Một Màn Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Tiền....tiền bối.”
Huyết Thủ Nhân Đồ cố gắng bò bậy, trong ánh mắt đã tràn đầy nỗi sợ hãi.
Đáng thương thay, vừa nhỏ bé yếu đuối, lại còn không ai giúp đố!
Trong tay người trẻ tuổi trước mắt này, lão hắn cảm giác bản thân mình giống như một con gà con vậy.
Không! 'Thậm chí một con gà con cũng không bằng!
Lâm Phong đi tới trước người Huyết Thủ Nhân Đồ, không phí lới nữa, trực tiếp duỗi tay phải ra, ý định thi triển thuật soát hồn.
Một màn này,
Đã khiến Huyết Thủ Nhân Đồ sợ đái ra quần!
“Ùm!”
Huyết Thủ Nhân Đồ lập tức quỳ xuống, khấu đầu phục lạy, nơm nớp lo sợ nói:
“Tiền bối, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một đường sống, sau này tôi sẽ con chó của anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng!”
Hắn rất thông minh!
Biết rằng bản thân không thể đấu lại được, nên lập tức quỳ xuống xin tha.


Đây mới là cơ hội sống duy nhất!
Ánh mắt Lâm Phong sâu không thấy đáy.
'Tên này,
Cũng biết thức thời đấy, dứt khoát nhanh nhẹn.
“Lấy đá cực âm ra đi.”
Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Mặc dù Huyết Thủ Nhân Đồ nghe xong vẫn chưa bỏ được, nhưng lúc này làm gì còn dám phí lời, vội vàng lấy trong lòng ra một hòn đá nhỏ.
Viên đá có đường kính khoảng 4 đến 5 cm, toàn thân là màu đen, nhìn có vẻ giống như một cục than đá nhỏ, nhưng nắm trong lòng bàn tay sẽ vô cùng lạnh ngắt.
Ngoài ra,
Trên viên đá vẫn còn âm khí yếu ớt tràn ra.
“Đây chính là đá cực âm sao? Khí âm hàn đi vào xương tủy ba phần, cũng kỳ diệu đấy."
Lâm Phong tự mình lẩm bẩm, “Tiền...!Tiền bối, đá cực âm đã đưa cho ngài rồi, ngài tha mạng cho tôi đi.” Huyết Thử Nhân Đồ mỉm cười nói.
“Tôi hỏi thêm ông một vài vấn đề, nếu ông trả lời thật lòng, có một chút khiến tôi không vừa ý, thì tôi sẽ không cho ông cơ hội mở miệng lần hai đâu.”
Lâm Phong nói.


“Vâng vâng vâng! Tiền bối, ngài cứ việc hỏi, tôi tuyệt đối không dám che giấu.”
Huyết Thủ Nhân Đồ lau mồ hôi trên trán, căng thẳng nói.
Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Tuy rằng Huyết Thủ Nhân Đồ không phải là hạng tốt đẹp gì, nhưng kiểu người ác như này ngược lại thường sẽ hiểu được đạo lý kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi,
Chỉ cần có đủ sức mạnh, tiếp xúc với với hạng người này, trái lại lại thoải mái hơn.

“Tại sao ông lại ra tay với công trường đó?”
“Bởi vì công trường thi công quá ồn ào, khiến tôi thấy khó chịu cho nên tôi âm thầm làm vài chuyện nhỏ.

Tôi không hề có ác ý gì khác!”
Huyết Thủ Nhân Đồ hoang mang trả lời.

Lâm Phong nhất thời không nói nên lời.

Lão quỷ đúng là lão quỷ mà!
Chỉ vì người ta thi công ồn ào mà lão lại giế t chết 8 công nhân?
Cũng vì tính tình của anh bây giờ dửng dưng rất nhiều, nếu đổi lại là lúc thanh niên có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, không chửng đã bị vả mặt rồi..

 
Chương 74: 74: Tiền Bối Nói Đùa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thế nhân đầu biết Hấp Huyết đại pháp cực kì lợi hại, có thể hút máu người khác để thăng cấp cảnh giới võ đạo, nhưng loại công pháp này cũng rất tiêu cực.
Đó là nó sẽ ăn mòn mạch máu, làm hao tổn sức sống.

Phải biết rằng năm nay lão ta mới hơn năm mươi tuổi mà thôi!
Nhưng vì tu luyện công pháp này, giờ nhìn lại có người bảo một trăm tuổi cũng không quá!
May mà lão ta có cao nhân chỉ điềm, chỉ cần chia cơ thể ra thành hai phần âm dương là có thể bài trừ ảnh hưởng tiêu cực này!
Hiện tại lão ta đã có Cực Âm Thạch, chỉ còn thiếu khối Cực Dương Thạch!
Có nó rồi, dùng Âm Dương Cực Thạch để rèn luyện cơ thể thì lão ta có thể đột phá lên Địa Cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!
Đúng lúc này, một bóng dáng thon thả cao ráo đi ra.
Huyết Thủ Nhân Đồ căng thẳng, khi phát hiện người tới là Lâm Phong mới thở phào một hơi, nở nụ cười xót xa:
“Thằng nhóc cậu, lá gan cũng lớn lắm! Dám đuổi theo tôi tới tậ nơi này! Không phải cậu cho rằng thân phận của đạo môn nhà cậu thật sự khiến tôi phải kiêng dè đấy chứ?”
Lâm Phong nhìn qua Huyết Thủ Nhân Đồ, hỏi:
“Ông vừa nói chuyện với ai? Cực Dương Thạch ở nơi nào?”
“Nói như vậy nghĩa là cậu đã nghe hết chuyện ban nãy?”
Huyết Thu Nhân Đồ nheo mắt lại.
“Không sai!”

Lâm Phong gật đầu.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, sát ý trên người không hề che giấu chút nào.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Thăng nhóc kia, tao vốn định tha cho mày một mạng, nhưng mày đã nghe thấy chuyện không nên nghe, vậy thì hôm nay tao chỉ có thể giết mày!”
Nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ đạp một chân xuống đất, cả người mượn lực lao ra, tốc độ nhanh như sét đánh.
Tay phải của lão chộp thẳng tới cổ của Lâm Phong!
Nhìn sức mạnh này, nếu bắt được cổ của Lâm Phong, chỉ sợ đầu cũng bay đi luôn.
Nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại phất tay với lão ta.
Không đợi lão ta kịp phản ứng, bụng đã truyền tới cảm giác như bị vật gì đó đấm mạnh vào.
“Rầm!”
Cả người Huyết Thủ Nhân Đồ bay ra ngoài, nặng nề đập lên thân cây, miệng phun một búng máu to, thê thảm cực kì.

Nếu đám người Giang Thiên Hòa nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ thấy kinh hãi không gì sánh bằng!
Hiện tại Huyết Thủ Nhân Đồ đã xuống dốc tới mức này ư, lại bị người ta một chiêu đánh bại?
“Rốt...!Rốt cuộc mày là ai?”
Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ trên mặt đất, lau máu tươi bên mép, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phong!
Nội lực phóng ra ngoài!
Không ngờ lại phóng được nội lực ra ngoài!
Đây là bản lĩnh mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có!
Nói cách khác, thanh niên trước mặt lão ta lại là một cao thủ Thiên Cảnh!
Giờ khắc này, Huyết Thủ Nhân Đồ cảm thấy rét run.

Lão ta dù có tự tin hay kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, đối mặt với một đại năng Thiên Cảnh cũng tuyệt đối không dám làm bừa.

“Cực Âm Thạc trên người ông đúng không?”
Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

“Tiền...!Tiền bối nói đùa, tôi không hiểu...”
“Rầm!”
Còn chưa nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ lại bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này bay ra xa hơn, bị thương quá nặng, cơ thể lão ta đánh gãy mấy cây đại thụ trên cả đoạn đường..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom