Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 25: C25: Gia chủ nhà họ hàn thật sự là rất nghèo


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Ở phía nam thành quận Bạch Long, trong một phủ đệ sang trọng.

Một thanh niên ngoại hình tuấn tú ngồi trên một chiếc ghế vuông gỗ đàn hương, tay bưng một cốc trà thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần thái ung dung tao nhã.

Bên cạnh thanh niên là một người đàn ông trung niên đội mũ vuông, mặc áo dài, để râu cá trê, dáng người hơi béo, trông có vẻ như là quản gia.

Thanh niên đang nhíu mày nhìn chằm chằm hai người ở cách đó không xa. Một người bị đặt trên cáng, cả người dính máy, tay chân bị băng vải và kẹp gỗ để cố định cơ thể.

Bên cạnh cáng là vài tên thanh niên đồ đen. Trong đó có một người đang nơm nớp lo sợ kể lại mọi chuyện xảy ra ở chi nhánh nhà họ Hàn, lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên với ánh mắt cung kính sợ hãi.

Hắn ta chính là nhân vật trẻ tuổi tài năng xuất chúng nhất nhà họ Hàn. Đối với thuộc hạ làm việc không xong, hắn ta luôn lạnh lùng vô tình, gần như là tàn nhẫn.

Hiện giờ bọn họ không chỉ làm hỏng chuyện mà đối phương giao cho, Hàn Nguyên còn bị người đánh gãy tứ chi, bọn họ tất nhiên là cực kì sợ hãi.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người là sau khi nghe bọn họ báo cáo xong, thanh niên chỉ nhẹ nhàng phất tay lên nói: “Biết rồi, nâng hắn ta đi đi, nhớ chữa trị cho tốt.”

Đám thanh niên đồ đen nghe vậy thì rất ngạc nhiên, rồi vội vàng cúi người hành lễ, nâng Hàn Nguyên đang nằm trên cáng đi ra ngoài.

Đợi bọn họ đi rồi, thanh niên mới buông cốc trà trong tay xuống, nghiêng đầu nói: “Trần quản gia, ông thấy sao?”

“Thiếu chủ, Hàn Mộc rõ ràng là phế mạch trời sinh, không thể tu luyện, sao có thể đánh thắng được Hàn Nguyên đã là Võ Đồ bốn sao và từng tu luyện võ kỹ được?”

Thanh niên nghe vậy thì hơi nhướng mày nói: “Ông cảm thấy bọn họ dám lừa ta?”

Nghe vậy, Trần quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng sửa miệng: “Thiếu chủ đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ cảm thấy việc này rất kỳ lạ, có khi nào là Sở cô nương ngầm giúp Hàn Mộc không?”


Thanh niên nheo mắt lại.

“Có thể là vậy, cũng có thể là tên vô dụng kia có được kỳ ngộ, bản lĩnh mới tăng lên một chút.”

“Thiếu chủ, Hàn Mộc dám nổi gan nhúng tay vào hôn sự của thiếu chủ và Sở cô nương, hay là để ta phái người đi dạy dỗ hắn một trận?”

Nghe vậy, thanh niên xua tay nói: “Dạo này gia gia đang bàn bạc với các vị trưởng lão trong hội trưởng lão về việc tuyển chọn gia chủ trong đại bỉ gia tộc vào nửa năm sau.

Có vài lão già từng chịu ơn của Hàn Khiếu Thiên, chậm chạp không chịu đồng ý. Hiện giờ bọn họ chịu áp lực từ gia gia, đã có ý định đồng ý rồi. Vậy nên chúng ta không thể ra tay với chi nhánh nhà họ Hàn vào lúc này được.”

Trần quản gia hiểu ra, rồi có chút không cam lòng nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho hắn hả?”

Nghe vậy, thanh niên nở nụ cười lạnh băng: “Ha ha… năm xưa Hàn Khiếu Thiên phế tu vi của phụ thân ta, thù này không đội trời chung, hắn đã chết rồi, tất nhiên phải tính nợ lên hai đứa con trai của hắn. Chờ thêm vài ngày nữa, khi hội trưởng lão đưa ra quyết định, rồi ra tay với bọn họ cũng không muộn.

Còn cả Sở Hàn Tâm nữa, cô gái mà Hàn Thần ta coi trọng, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta được đâu. Ông chỉ cần phái người theo dõi hướng đi của chi nhánh nhà họ Hàn là được rồi.”

“Vâng, thiếu chủ!”



Sáng hôm sau, Hàn Mộc ngồi dậy từ trên giường, vươn vai duỗi người, cảm thấy tinh thần tỉnh táo, tinh lực dư thừa.

Hàn Mộc quay người nhảy xuống giường, đang định đi ra ngoài rửa mặt thì chợt phát hiện bờ vai đau đớn hôm qua, bây giờ không còn đau đớn nữa. Hắn thử vặn vẹo vài cái, cũng linh hoạt tự nhiên.


“Ơ?”

Hàn Mộc sửng sốt, chợt nhớ tới hôm qua uống một giọt “linh dịch sinh mệnh”.

“Chẳng lẽ là khôi phục thật rồi?”

Hàn Mộc nửa tin tưởng nửa nghi ngờ cởi áo trên ra, quả nhiên trên vai không còn một chút sưng đỏ nào.

Hắn thử mở nơ con bướm trên đầu, kéo băng gạc ra xem…

Vết thương trên trán đã đóng mài, gỡ nhẹ ra xem thì chỉ còn vết đỏ nhạt, chắc là sẽ nhanh chóng biến mất.

Tận mắt chứng kiến cái cảnh thần kỳ kia, Hàn Mộc vốn dĩ còn mang vài phần nghi ngờ về lời nói của Tiên Nhi, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng.

Không hổ là thần khí, dù có bị hỏng nhẹ thì cũng thần kỳ như thế kia, không uổng công mình ném vào hàng vạn đồng vàng!

Nghĩ đến đồng vàng, Hàn Mộc lập tức có suy nghĩ.

Hiện giờ thân thể hắn đã khỏe mạnh rồi, hôm nay hắn có thể đi quận thành khảo sát tình hình, để sớm nghĩ ra cách kiếm tiền mua sắm linh thạch tu luyện.

Gia chủ nhà họ Hàn thật sự là rất nghèo!

Sau khi rửa mặt chải đầu, Hàn Mộc quấn băng gạc lên trên đầu. Rốt cuộc thì ai cũng sẽ cảm thấy quỷ dị với tốc độ khôi phục bi3n thái như thế. Hàn Mộc không biết giải thích thế nào nên dứt khoát giả vờ còn bị thương cho xong.


Hắn đi về phía tiền đường nhà họ Hàn. Phía tiền viện lại truyền đến tiếng ồn ào và tiếng gõ vỡ gạch ngói loảng xoảng.

Hàn Mộc giật mình, thầm nói chủ mạch trả thù nhanh vậy sao, mới sáng sớm mà đã đánh tới cửa rồi?

Hắn bước nhanh ra tiền đường, nhìn lên thì thấy ngây ngẩn cả người.

Trong tiền viện Hàn phủ có rất nhiều người, bảy tám người thợ nề đang rải rác ở các nơi, xếp gạch, lát gạch… khí thế hừng hực mà làm việc.

Trương quản gia tươi cười đầy mặt, dẫn hai người đàn ông trung niên có vẻ là đốc công đứng trong sân chỉ trỏ xung quanh đại đường Hàn phủ, dường như đang bàn bạc phương án sửa nhà.

Ở góc phía đông nam, cách gần vị trí nhĩ phòng, tiểu l0li Băng Nhi đang bận rộn túi bụi.

Nàng chống nạnh eo nhỏ, chỉ huy hai người bán hàng rong để hai sọt to gà con vào trong hàng rào vừa dựng lên, rồi bảo hai người trồng rau khiên hết rau dưa thịt cá vào trong phòng bếp.

Tiểu l0li ngước cằm, ưỡn bộ ng ực có vẻ bằng phẳng, mặt mày tràn đầy vẻ vui sướng tự hào. Từ khi đi đến chi nhánh, đây là lần đầu tiên Băng Nhi có thể ra tay rộng rãi mua đồ cho gia tộc.

Nhìn dáng vẻ người hầu gia đình giàu có, ra tay hào phóng rộng rãi của Trương quản gia và Băng Nhi, gia chủ Hàn Mộc nghèo tới mức lửa sém lông mày không nhịn được cười khổ. Nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, lúc này Hàn gia mới có dáng vẻ của một gia tộc.

“Nhìn cái gì vậy hả? Sao còn chưa qua ăn sáng?”

Phía sau chợt truyền đến một giọng nói lành lạnh. Hàn Mộc sửng sốt, quay đầu lại nhìn mới phát hiện trong đại sảnh, Sở Hàn Tâm đang ngồi trước bàn ăn sáng.

Hôm nay Sở Hàn Tâm vẫn mặc chiếc váy trắng thanh nhã mộc mạc. Mặt mày nàng vẫn mang vẻ lạnh nhạt như ngày thường, nhưng mà Hàn Mộc lại có thể cảm nhận được rằng trong ánh mắt bình tĩnh của nàng có thêm chút ấm áp và sáng ngời.

Lúc này, nàng đang vừa ăn sáng vừa ngắm cảnh tượng náo nhiệt trong sân.

Hàn Mộc cười nhe răng với Sở Hàn Tâm, rồi đi tới ngồi xuống ăn sáng.


“Vết thương trên người sao rồi?” Sở Hàn Tâm nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên kia, thuận miệng hỏi.

“Ha ha… đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nhất là trên vai, cách xoa bóp của đại tỷ rất tuyệt vời, hay là hôm nay đệ lại đi phòng tỷ, để tỷ…”

Hàn Mộc vừa nịnh nọt một câu, đang định thuận thế lấn tới thì bị Sở Hàn Tâm cắt ngang, lạnh lùng nói: “Tỷ không rảnh. Đệ không mọc tay hả?”

“Ừ… vậy thôi đi.”

Bị Sở Hàn Tâm vô tình từ chối, Hàn Mộc đành phải ngượng ngùng nói ừ, đồng thời lén nhìn mặt bên của Sở Hàn Tâm.

Quả nhiên, người đẹp làm gì cũng đẹp, ngay cả động tác ăn cháo hoặc gắp thức ăn cũng rất mê người.

Nhìn phong thái ung dung tao nhã của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc lại vô thức nhớ đến ngày hôm ấy, hắn vô tình mở cửa phòng Sở Hàn Tâm, thấy được cái cảnh hương diễm kia.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc không nhịn được, có chút mất quy củ mà dòm ngó lung tung trên cơ thể mềm mại của Sở Hàn Tâm.

Đúng lúc này, Sở Hàn Tâm vốn dĩ đang ngơ ngác nhìn ra ngoài sân, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Mộc.

Hàn Mộc giật nảy mình, suýt chút nữa đánh rơi bát cháo trong cơn có tật giật mình của mình. Hắn vội vàng thu ánh mắt lại, nói sang chuyện khác: “Ơ, sao không thấy Tiểu Lôi?”

Sở Hàn Tâm trừng hắn một cái, nói: “Tiểu Lôi bị thương không nhẹ, bây giờ còn chưa xuống giường được. Sáng nay tỷ và Băng Nhi có đi thăm hắn rồi, miệng vết thương đã bôi thuốc, còn có thêm linh thạch phụ trợ, tình hình khôi phục khá tốt.”

“Linh thạch?”

Có thể nói, hiện nay Hàn Mộc cực kì nhạy cảm với hai chữ “linh thạch.”

Thấy vậy, Sở Hàn Tâm nhướng mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hàn Mộc, hỏi: “Nghe Trương quản gia nói đệ hỏi thăm Băng Nhi làm sao để mua linh thạch. Sao hả, đệ cần linh thạch hả?”
 
Chương 26: C26: Một trăm đồng vàng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Đột nhiên nghe thấy Sở Hàn Tâm hỏi mình có phải là cần linh thạch hay không, Hàn Mộc hơi do dự rồi cười ha ha nói: “Đại tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, đệ chỉ hỏi bừa vậy thôi, chứ đệ cần linh thạch làm gì?”

Sở Hàn Tâm nhìn chằm chằm Hàn Mộc bằng đôi mắt đẹp, dường như có thể nhìn thấu đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Có phải là đệ rất tò mò vì sao nhà chúng ta nghèo khổ thế này rồi mà vẫn có thể lấy ra linh thạch được, đúng không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc đúng là tỏ ra vẻ tò mò.

Bây giờ hắn đã biết được giá cả của linh thạch. Từ tình hình nghèo khổ của chi nhánh nhà họ Hàn khi hắn mới đến đây, có thể thấy rằng ngay cả ấm no trong phủ cũng đã khó để lo rồi thì lấy đâu ra linh thạch.

Hàn Mộc nói thầm, chẳng lẽ vị đại tỷ này của mình cũng có thói quen chôn linh thạch ở sau sân nhà mình?

Hiển nhiên, sự thật không phải là như thế.

Sở Hàn Tâm rút một tờ giấy màu vàng nhạt từ trong tay áo ra, dùng chu sa vẽ vài đường cong quỷ dị lả lướt, tạo nên một hình vẽ kỳ lạ.

Hàn Mộc tò mò sáp lại xem, nhìn cả buổi cũng không nìn ra gì.

“Đại tỷ, đây là gì vậy?”

“Đây là bùa chú.”

“Bùa chú?”


Hàn Mộc đột nhiên nhớ đến chuyện Băng Nhi từng nói mọi chi tiêu trong chi nhánh nhà họ Hàn đều đến từ năng lực vẽ bùa của Sở Hàn Tâm.

Sở Hàn Tâm chỉ bùa chú trên bàn, nói: “Đây là ‘bùa nhẹ nhàng’, kích hoạt bằng máu của người dùng, có thể tăng lên một phần tốc độ của người dùng.”

Nghe vậy, Hàn Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng bùa chú mà Sở Hàn Tâm vẽ là cái loại bùa bình an này kia do ông từ đạo sĩ vẽ giống như ở kiếp trước.

Bây giờ nghe đối phương nói ra, hắn mới biết được mình đoán sai rồi. Một lá bùa nho nhỏ thế này, lại có được tác dụng kỳ diệu thế kia.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Mộc, Sở Hàn Tâm giải thích: “Đệ mới vừa bước vào võ đạo, hiểu biết không nhiều về cái loại tri thức này là bình thường thôi. Trên đại lục Linh Võ, ngoài linh võ giả ra thì còn có một bộ phận người tu luyện khá là đặc thù, số lượng ít hơn linh võ giả rất nhiều, người ta gọi là linh niệm sư.”

“Linh niệm sư?” Đây là lần đầu tiên Hàn Mộc nghe thấy cách gọi này.

Sở Hàn Tâm tiếp tục giải thích: “Chỉ có người có tinh thần lực mạnh bẩm sinh mới có cơ hội trở thành linh niệm sư. Sau khi trở thành linh niệm sư, mới có thể đặt chân vào thế giới bùa chú, đan dược, thậm chí trở thành thần…”

Sở Hàn Tâm hơi khựng lại, không nói lời tiếp theo, mà nói sang chuyện khác với Hàn Mộc: “Tỷ trời sinh tinh thần lực khá mạnh, miễn cưỡng bước vào thế giới linh niệm sư, đã từng đi học vẽ bùa với một người bạn tốt của phụ thân.

Hiện nay tỷ có thể vẽ một số loại bùa sơ giai như bùa nhẹ nhàng, bùa sức mạnh này kia, có thể bán cho các cửa hàng lớn trong quận thành để kiếm đồng vàng.”

Vừa nghe đến hai chữ đồng vàng, ánh mắt Hàn Mộc liền tỏa sáng, bởi vì hiện nay hắn rất thiếu tiền.

Hắn thuận miệng hỏi: “Đại tỷ, loại bùa chú này bán bao nhiêu đồng vàng một lá bùa?”


Sở Hàn Tâm giơ một ngón tay lên.

“Một đồng vàng?”

Sở Hàn Tâm lắc đầu: “Một trăm đồng vàng!”

“Bao nhiêu?” Hàn Mộc lập tức mở to mắt, đôi mắt sáng rực lên: “Đại tỷ, tỷ nhận đệ làm đồ đệ, dạy cho đệ vẽ bùa đi! Đệ không yêu cầu cao, một ngày vẽ một hai trăm lá bùa là được rồi.”

Nghe vậy, Sở Hàn Tâm lập tức nổi giận quát: “Đệ nghĩ vẽ bùa là chuyện đơn giản như uống nước vậy hả? Cho dù chỉ là một lá bùa chú cấp thấp, thì cũng phải tốn tâm thần và tinh huyết của bùa chú sư, thường thì vẽ một trăm lần mới thành công một hai lần.

Ngay cả tỷ hiện nay vẽ bùa, thì cũng phải mất ba ngày mới có thể vẽ ra được một hai lá bùa, còn phải trừ ra tiền tiêu hao tài liệu, mỗi tháng nhiều lắm chỉ kiếm được năm sáu trăm đồng vàng mà thôi.”

Nghe vậy, Hàn Mộc vốn tưởng rằng đã tìm được con đường làm giàu lập tức trở nên ủ rũ. Tuy rằng mỗi tháng năm sáu trăm đồng vàng cũng không ít, nhưng cơ bản là không đáp ứng được nhu cầu tu luyện “ngày nuốt đấu vàng” của hắn.

Sở Hàn Tâm tiếp tục nói: “Tỷ vẽ bùa kiếm ra tiền, ngoài dùng để chi tiêu các thứ cần thiết trong phủ ra, thì số còn lại đều dùng để mua linh thạch và linh dược tôi thể cho Tiểu Lôi.”

Nói đến đây, Sở Hàn Tâm nhìn về phía Hàn Mộc với ánh mắt áy náy.

“Đệ ngay từ nhỏ đã không thể tu luyện, còn tỷ thì lại không phải người của nhà họ hàn, chỉ có Tiểu Lôi mới xem như là hy vọng duy nhất của chi nhánh nhà họ Trần.


Hiện giờ sắp tới đại bỉ gia tộc rồi, nhà họ Hàn chúng ta không thể không có ai đi. Tiểu Mộc, tỷ không thể chăm sóc nhiều cho đệ, đệ đừng trách tỷ.”

Hàn Mộc ngơ ngẩn nhìn Sở Hàn Tâm, không chỉ không có một chút bất mãn và ghen tị, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy đau lòng, nảy sinh một loại xúc động muốn che chở cô gái này.

Tuy rằng bên ngoài Sở Hàn Tâm có vẻ lạnh nhạt, mang tâm thái bình tĩnh trước bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao thì nàng cũng mới gần mười tám tuổi thôi.

Cái loại tuổi tác như hoa như ngọc, vốn nên không chút sầu lo hưởng thụ thanh xuân, đến lượt nàng thì nàng phải gánh vác toàn bộ chi nhánh nhà họ Hàn.

Nàng không chỉ phải lo lắng chi phí cho cả gia đình, thậm chí còn phải dốc sức gánh vác chuyện tu luyện của Tiểu Lôi, để hắn giành vẻ vang cho chi nhánh.

Thế mà gia chủ nhà họ Hàn lại là một tên nhát gan yếu đuối, không có một chút trách nhiệm nào, ngoài gây thêm phiền phức ra thì chẳng thể giúp được gì cho nàng.

Hàn Mộc không thể nào tưởng tượng nổi Sở Hàn Tâm đã phải làm sao để gánh hết toàn bộ chi nhánh. Trong quá trình ấy, nàng từng chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu vất vả, cũng chưa từng thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Hàn Mộc hít sâu một hơi, nói một cách kiên quyết: “Đại tỷ, đệ chưa từng trách tỷ, tỷ đã trả giá đủ nhiều vì cái nhà này rồi. Từ nay về sau, đệ sẽ gánh vác cái nhà này!”

Sau khi nghe thấy những lời này của Hàn Mộc, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của Sở Hàn Tâm trở nên ngẩn ngơ. Nàng bình tĩnh nhìn Hàn Mộc, thất thần một lúc lâu.

Sở Hàn Tâm chợt hồi hồn lại, thu tầm mắt của mình, ừ một tiếng rồi im lặng, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thấy vậy, Hàn Mộc hơi khựng lại rồi nói: “Đại tỷ, lát nữa đệ phải đi quận thành.”

Sở Hàn Tâm chớp mắt, bình tĩnh hỏi: “Định quay về nhà họ Chu hả?”

Hàn Mộc vội vàng lắc đầu: “Không không không… đương nhiên là không rồi. Lần này đệ muốn ở lại gia tộc thêm một thời gian. Hôm nay đệ chỉ đi quận thành để đi chơi thôi.”


Sở Hàn Tâm nhíu đôi mày đẹp lại: “Vết thương của đệ còn chưa lành, đợi vài ngày nữa rồi hãy đi.”

“Hừm… thật ra thì đệ không sao rồi.”

“Không được đi!”

Hàn Mộc còn định đòi đi, nhưng mà thái độ của Sở Hàn Tâm rất kiên quyết, nói hắn phải dưỡng cho lành thương rồi mới được đi.

Hàn Mộc không thể nói cho nàng biết là mình đã khỏe hẳn rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể làm một đệ đệ ngoan nghe lời tỷ tỷ ở nhà thêm vài ngày nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Sở Hàn Tâm quay về sương phòng phía tay, đóng chặt cửa phòng, không biết đang làm gì.

Ngoài sân, Trương quản gia và Băng Nhi đều đang bận rộn công việc của mình. Hàn Mộc rảnh rỗi không có gì làm, chợt nhớ đến ba quyển võ kỹ trong phòng mình.

Bây giờ hắn đã lành thương rồi, hoàn toàn có thể tu luyện võ kỹ. Một khi tu luyện võ kỹ thành công thì chiến lực của mình sẽ tăng lên một mảng lớn.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc có chút kích động, lập tức chạy về căn phòng phía bắc, lấy ba quyển võ kỹ ra, rồi đi vào hậu viện, khóa cửa hậu viện lại, bắt đầu tự mình tu luyện võ kỹ.

Trước khi tu luyện, Hàn Mộc cần phải lựa chọn một quyển võ kỹ.

Hắn ngồi trên sân cỏ trong hậu viện, nhìn ba quyển võ kỹ bày ra trước mặt, nghĩ nghĩ rồi lựa chọn quyển Hám Sơn Quyền vật phàm hạ giai.

Rốt cuộc thì quyển võ kỹ này đơn giản hơn Băng Lôi Kính vật phàm thượng giai và Bạch Hồng bộ phạt thuộc loại võ kỹ thân pháp, thích hợp với tay mới nhập môn như hắn.

Sau khi chọn võ kỹ xong, Hàn Mộc lật sách, bày tư thế, ra dáng ra hình mà luyện tập.
 
Chương 26: C26: Một trăm đồng vàng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Đột nhiên nghe thấy Sở Hàn Tâm hỏi mình có phải là cần linh thạch hay không, Hàn Mộc hơi do dự rồi cười ha ha nói: “Đại tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, đệ chỉ hỏi bừa vậy thôi, chứ đệ cần linh thạch làm gì?”

Sở Hàn Tâm nhìn chằm chằm Hàn Mộc bằng đôi mắt đẹp, dường như có thể nhìn thấu đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Có phải là đệ rất tò mò vì sao nhà chúng ta nghèo khổ thế này rồi mà vẫn có thể lấy ra linh thạch được, đúng không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc đúng là tỏ ra vẻ tò mò.

Bây giờ hắn đã biết được giá cả của linh thạch. Từ tình hình nghèo khổ của chi nhánh nhà họ Hàn khi hắn mới đến đây, có thể thấy rằng ngay cả ấm no trong phủ cũng đã khó để lo rồi thì lấy đâu ra linh thạch.

Hàn Mộc nói thầm, chẳng lẽ vị đại tỷ này của mình cũng có thói quen chôn linh thạch ở sau sân nhà mình?

Hiển nhiên, sự thật không phải là như thế.

Sở Hàn Tâm rút một tờ giấy màu vàng nhạt từ trong tay áo ra, dùng chu sa vẽ vài đường cong quỷ dị lả lướt, tạo nên một hình vẽ kỳ lạ.

Hàn Mộc tò mò sáp lại xem, nhìn cả buổi cũng không nìn ra gì.

“Đại tỷ, đây là gì vậy?”

“Đây là bùa chú.”

“Bùa chú?”


Hàn Mộc đột nhiên nhớ đến chuyện Băng Nhi từng nói mọi chi tiêu trong chi nhánh nhà họ Hàn đều đến từ năng lực vẽ bùa của Sở Hàn Tâm.

Sở Hàn Tâm chỉ bùa chú trên bàn, nói: “Đây là ‘bùa nhẹ nhàng’, kích hoạt bằng máu của người dùng, có thể tăng lên một phần tốc độ của người dùng.”

Nghe vậy, Hàn Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng bùa chú mà Sở Hàn Tâm vẽ là cái loại bùa bình an này kia do ông từ đạo sĩ vẽ giống như ở kiếp trước.

Bây giờ nghe đối phương nói ra, hắn mới biết được mình đoán sai rồi. Một lá bùa nho nhỏ thế này, lại có được tác dụng kỳ diệu thế kia.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Mộc, Sở Hàn Tâm giải thích: “Đệ mới vừa bước vào võ đạo, hiểu biết không nhiều về cái loại tri thức này là bình thường thôi. Trên đại lục Linh Võ, ngoài linh võ giả ra thì còn có một bộ phận người tu luyện khá là đặc thù, số lượng ít hơn linh võ giả rất nhiều, người ta gọi là linh niệm sư.”

“Linh niệm sư?” Đây là lần đầu tiên Hàn Mộc nghe thấy cách gọi này.

Sở Hàn Tâm tiếp tục giải thích: “Chỉ có người có tinh thần lực mạnh bẩm sinh mới có cơ hội trở thành linh niệm sư. Sau khi trở thành linh niệm sư, mới có thể đặt chân vào thế giới bùa chú, đan dược, thậm chí trở thành thần…”

Sở Hàn Tâm hơi khựng lại, không nói lời tiếp theo, mà nói sang chuyện khác với Hàn Mộc: “Tỷ trời sinh tinh thần lực khá mạnh, miễn cưỡng bước vào thế giới linh niệm sư, đã từng đi học vẽ bùa với một người bạn tốt của phụ thân.

Hiện nay tỷ có thể vẽ một số loại bùa sơ giai như bùa nhẹ nhàng, bùa sức mạnh này kia, có thể bán cho các cửa hàng lớn trong quận thành để kiếm đồng vàng.”

Vừa nghe đến hai chữ đồng vàng, ánh mắt Hàn Mộc liền tỏa sáng, bởi vì hiện nay hắn rất thiếu tiền.

Hắn thuận miệng hỏi: “Đại tỷ, loại bùa chú này bán bao nhiêu đồng vàng một lá bùa?”


Sở Hàn Tâm giơ một ngón tay lên.

“Một đồng vàng?”

Sở Hàn Tâm lắc đầu: “Một trăm đồng vàng!”

“Bao nhiêu?” Hàn Mộc lập tức mở to mắt, đôi mắt sáng rực lên: “Đại tỷ, tỷ nhận đệ làm đồ đệ, dạy cho đệ vẽ bùa đi! Đệ không yêu cầu cao, một ngày vẽ một hai trăm lá bùa là được rồi.”

Nghe vậy, Sở Hàn Tâm lập tức nổi giận quát: “Đệ nghĩ vẽ bùa là chuyện đơn giản như uống nước vậy hả? Cho dù chỉ là một lá bùa chú cấp thấp, thì cũng phải tốn tâm thần và tinh huyết của bùa chú sư, thường thì vẽ một trăm lần mới thành công một hai lần.

Ngay cả tỷ hiện nay vẽ bùa, thì cũng phải mất ba ngày mới có thể vẽ ra được một hai lá bùa, còn phải trừ ra tiền tiêu hao tài liệu, mỗi tháng nhiều lắm chỉ kiếm được năm sáu trăm đồng vàng mà thôi.”

Nghe vậy, Hàn Mộc vốn tưởng rằng đã tìm được con đường làm giàu lập tức trở nên ủ rũ. Tuy rằng mỗi tháng năm sáu trăm đồng vàng cũng không ít, nhưng cơ bản là không đáp ứng được nhu cầu tu luyện “ngày nuốt đấu vàng” của hắn.

Sở Hàn Tâm tiếp tục nói: “Tỷ vẽ bùa kiếm ra tiền, ngoài dùng để chi tiêu các thứ cần thiết trong phủ ra, thì số còn lại đều dùng để mua linh thạch và linh dược tôi thể cho Tiểu Lôi.”

Nói đến đây, Sở Hàn Tâm nhìn về phía Hàn Mộc với ánh mắt áy náy.

“Đệ ngay từ nhỏ đã không thể tu luyện, còn tỷ thì lại không phải người của nhà họ hàn, chỉ có Tiểu Lôi mới xem như là hy vọng duy nhất của chi nhánh nhà họ Trần.


Hiện giờ sắp tới đại bỉ gia tộc rồi, nhà họ Hàn chúng ta không thể không có ai đi. Tiểu Mộc, tỷ không thể chăm sóc nhiều cho đệ, đệ đừng trách tỷ.”

Hàn Mộc ngơ ngẩn nhìn Sở Hàn Tâm, không chỉ không có một chút bất mãn và ghen tị, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy đau lòng, nảy sinh một loại xúc động muốn che chở cô gái này.

Tuy rằng bên ngoài Sở Hàn Tâm có vẻ lạnh nhạt, mang tâm thái bình tĩnh trước bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao thì nàng cũng mới gần mười tám tuổi thôi.

Cái loại tuổi tác như hoa như ngọc, vốn nên không chút sầu lo hưởng thụ thanh xuân, đến lượt nàng thì nàng phải gánh vác toàn bộ chi nhánh nhà họ Hàn.

Nàng không chỉ phải lo lắng chi phí cho cả gia đình, thậm chí còn phải dốc sức gánh vác chuyện tu luyện của Tiểu Lôi, để hắn giành vẻ vang cho chi nhánh.

Thế mà gia chủ nhà họ Hàn lại là một tên nhát gan yếu đuối, không có một chút trách nhiệm nào, ngoài gây thêm phiền phức ra thì chẳng thể giúp được gì cho nàng.

Hàn Mộc không thể nào tưởng tượng nổi Sở Hàn Tâm đã phải làm sao để gánh hết toàn bộ chi nhánh. Trong quá trình ấy, nàng từng chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu vất vả, cũng chưa từng thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Hàn Mộc hít sâu một hơi, nói một cách kiên quyết: “Đại tỷ, đệ chưa từng trách tỷ, tỷ đã trả giá đủ nhiều vì cái nhà này rồi. Từ nay về sau, đệ sẽ gánh vác cái nhà này!”

Sau khi nghe thấy những lời này của Hàn Mộc, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của Sở Hàn Tâm trở nên ngẩn ngơ. Nàng bình tĩnh nhìn Hàn Mộc, thất thần một lúc lâu.

Sở Hàn Tâm chợt hồi hồn lại, thu tầm mắt của mình, ừ một tiếng rồi im lặng, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thấy vậy, Hàn Mộc hơi khựng lại rồi nói: “Đại tỷ, lát nữa đệ phải đi quận thành.”

Sở Hàn Tâm chớp mắt, bình tĩnh hỏi: “Định quay về nhà họ Chu hả?”

Hàn Mộc vội vàng lắc đầu: “Không không không… đương nhiên là không rồi. Lần này đệ muốn ở lại gia tộc thêm một thời gian. Hôm nay đệ chỉ đi quận thành để đi chơi thôi.”


Sở Hàn Tâm nhíu đôi mày đẹp lại: “Vết thương của đệ còn chưa lành, đợi vài ngày nữa rồi hãy đi.”

“Hừm… thật ra thì đệ không sao rồi.”

“Không được đi!”

Hàn Mộc còn định đòi đi, nhưng mà thái độ của Sở Hàn Tâm rất kiên quyết, nói hắn phải dưỡng cho lành thương rồi mới được đi.

Hàn Mộc không thể nói cho nàng biết là mình đã khỏe hẳn rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể làm một đệ đệ ngoan nghe lời tỷ tỷ ở nhà thêm vài ngày nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Sở Hàn Tâm quay về sương phòng phía tay, đóng chặt cửa phòng, không biết đang làm gì.

Ngoài sân, Trương quản gia và Băng Nhi đều đang bận rộn công việc của mình. Hàn Mộc rảnh rỗi không có gì làm, chợt nhớ đến ba quyển võ kỹ trong phòng mình.

Bây giờ hắn đã lành thương rồi, hoàn toàn có thể tu luyện võ kỹ. Một khi tu luyện võ kỹ thành công thì chiến lực của mình sẽ tăng lên một mảng lớn.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc có chút kích động, lập tức chạy về căn phòng phía bắc, lấy ba quyển võ kỹ ra, rồi đi vào hậu viện, khóa cửa hậu viện lại, bắt đầu tự mình tu luyện võ kỹ.

Trước khi tu luyện, Hàn Mộc cần phải lựa chọn một quyển võ kỹ.

Hắn ngồi trên sân cỏ trong hậu viện, nhìn ba quyển võ kỹ bày ra trước mặt, nghĩ nghĩ rồi lựa chọn quyển Hám Sơn Quyền vật phàm hạ giai.

Rốt cuộc thì quyển võ kỹ này đơn giản hơn Băng Lôi Kính vật phàm thượng giai và Bạch Hồng bộ phạt thuộc loại võ kỹ thân pháp, thích hợp với tay mới nhập môn như hắn.

Sau khi chọn võ kỹ xong, Hàn Mộc lật sách, bày tư thế, ra dáng ra hình mà luyện tập.
 
Chương 27: C27: có điều


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Mặt trời chiều ngã về tây, trên sân cỏ trong hậu viện Hàn phủ, Hàn Mộc khuỵu gối, cả người trầm xuống, song quyền đặt bên eo, vẻ mặt nghiêm túc lại trang trọng.

“Hây!”

Theo tiếng quát từ trong miệng, Hàn Mộc đấm hết quyền này đến quyền khác, thỉnh thoảng thay đổi bước đi, thế quyền cũng thay đổi theo sau đó, dứt khoát lưu loát, lực quyền mờ ảo, rất có uy thế.

Hàn Mộc đánh ra bộ quyền trông cũng rất gì và này nọ, có vài phần khí thế của cao thủ.

Có điều, Hàn Mộc lau mồ hôi trên trán, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Hôm nay Hàn Mộc vừa mới luyện võ kỹ. Hắn luyện với một lòng nhiệt tình, còn tràn đầy khắc khổ, tốn đến mấy canh giờ, tập trung học thuộc Hám Sơn Quyền, mãi cho đến khi thành thạo, đánh ra đầy đủ bộ quyền pháp.

Hắn tưởng rằng mình có thể vì vậy mấy phát huy ra hết uy lực của Hám Sơn Quyền, nhưng sự thật không phải là như thế.

Hàn Mộc rất rõ ràng rằng bộ quyền pháp hắn vừa mới đánh ra trông có vẻ trôi chảy, nhưng lực lượng của mỗi một quyền lại tương đương với mỗi một quyền mà hắn tùy tay đánh ra lúc bình thường.

Nói cách khác, giờ phút này, Hàn Mộc ngay cả cảnh giới nhập môn “Tụ Lực Cảnh” của Hám Sơn Quyền cũng chưa đạt tới, các quyền mà hắn vừa đánh ra chỉ có tiếng chứ không có miếng.

Hàn Mộc mệt đến mức đổ mồ hôi đầy người. Hắn ngồi bệt xuống sân cỏ, nhìn quyển Hám Sơn Quyền bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.


“Cái quyền pháp gì thế này? Sao luyện cả ngày mà không có một chút uy lực nào hết vậy?”

Hàn Mộc nghĩ nghĩ, xoa cằm nói: “Chẳng lẽ tu luyện võ kỹ… cũng cần phải là thiên tài võ học mới được hả?”

“Ha ha…”

Lúc Hàn Mộc đang tự nói với mình, trong đầu chợt truyền đến tiếng cười nhạo.

Hàn Mộc biết là giọng cười của Tiên Nhi. Cô nàng này cứ thích xem trò cười của mình.

“Chủ nhân đừng trách ta, người ta thật sự là không nhịn nổi, người ta lần đầu tiên nhìn thấy có người tu luyện võ kỹ như thế đấy!”

Hàn Mộc sửng sốt: “Ý của cô là… cách tu luyện của ta không đúng hả?”

Tiên Nhi bật cười thành tiếng lần nữa: “Chủ nhân không phải đang tu luyện, chủ nhân chỉ đang nhìn hổ vẽ mèo, được cái vẻ bên ngoài thôi. Xem ra là chưa từng có ai dạy chủ nhân tu luyện võ kỹ rồi.”

Hàn Mộc nghe vậy cũng không tức giận. Đúng là không ai dạy hắn tu luyện võ kỹ. Hắn vốn có thể đi nhờ Sở Hàn Tâm dạy dỗ. Nhưng mà vì đối phương cho rằng trên người hắn vẫn còn bị thương, tất nhiên sẽ không cho phép mình tu luyện võ kỹ. Vậy nên mới có chuyện Hàn Mộc tự mò mẩm một mình ở đây.

Có điều, nghe giọng điệu của Tiên Nhi, Hàn Mộc liền biết mình được giúp rồi, hỏi: “Tiên Nhi, chẳng lẽ tu luyện võ kỹ cũng cần có bí quyết gì hả? Vì sao ta tu luyện cả một ngày mà vẫn không nhập môn được?”


Đối mặt với sự học hỏi của Hàn Mộc, giọng điệu của Tiên Nhi trở nên nghiêm nghị hơn, giải thích: “Chủ nhân, con đường võ kỹ sâu rộng, có thể phát huy lực lượng của linh võ giả đến mức tận cùng, khi tu luyện đến đỉnh, thậm chí có thể vượt cấp giết địch. Chuyện đâu có dễ như ngươi nghĩ, chỉ cần một hai ngày là có thể luyện xong.

Cho dù là vật phàm võ kỹ đơn giản nhất, cũng cần phải có kiến thức cơ bản, chú ý đến sự phối hợp của cơ bắp, khớp xương và kỹ xảo phát lực, thậm chí là con đường vận chuyển khí huyết trong cơ thể, tốn khoảng một hai năm mới nhập môn là chuyện bình thường.

Chủ nhân mới bước vào võ đạo, tuy rằng cơ thể đã trải qua rèn luyện, nhưng mà lại yếu về các kiến thức cơ bản, nên là sẽ khó để tu luyện võ kỹ hơn người tập võ từ nhỏ.

Nếu không có ai dạy dỗ, mà cứ tiếp tục luyện thì dù có luyện mười năm tám năm cũng chưa chắc nhập môn được.”

Nghe vậy, Hàn Mộc cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ mình đã là võ giả, mà còn phải chú ý đến nhiều thứ như vậy khi tu luyện võ kỹ. Mốc thời gian một hai năm mới nhập môn cũng khiến Hàn Mộc giật mình.

Rốt cuộc thì hắn từ không hề tu vi đến võ đồ ba sao chỉ tốn vài ngày, từng thể nghiệm cảm giác bay nhanh như tên lửa, rồi bây giờ chợt bảo hắn từ từ đi bộ, hắn thật sự có chút không thích ứng.

Lúc Hàn Mộc đang suy nghĩ đủ điều, Tiên Nhi lại nói: “Chủ nhân muốn nhanh chóng tu luyện võ kỹ cũng không phải là chuyện gì khó.”

“Hả?” Hàn Mộc ánh mắt sáng ngờ, bình tĩnh hỏi lại: “Tiên Nhi có cách gì không?”

Tiên Nhi cười duyên nói: “Cách không khó lắm. Hũ Luyện Yêu có thể luyện mọi thứ trong đất trời, cho dù là ý trong võ kỹ cũng có thể tinh luyện ra được.


Nếu chủ nhân tu luyện võ kỹ ở cảnh trong hũ, dùng Hũ Luyện Yêu phụ trợ, hấp thu ý trong võ đạo vào cơ thể, tất nhiên việc tu luyện sẽ chỉ tốn một nửa công sức, phối hợp với linh dịch sinh mệnh tăng thêm lực lượng khí huyết, thì sẽ như hổ thêm cánh.”

Ánh mắt Hàn Mộc lập tức sáng ngời hơn nữa. Không ngờ Hũ Luyện Yêu còn có tác dụng kỳ diệu như thế.

Nhưng mà, một câu tiếp theo của Tiên Nhi lại như hắt một chậu nước lạnh lên đầu Hàn Mộc.

“Chỉ cần chủ nhân có đủ linh thạch thì mọi thứ đều không phải là vấn đề. Rốt cuộc thì tất cả các công dụng của Hũ Luyện Yêu đều phải dựa vào năng lượng.”

Nghe vậy, Hàn Mộc lập tức như một quả bóng xì hơi. Quả nhiên là không thể nói tình cảm với Thần Khí, chỉ có linh thạch mới là vương đạo.

Nhưng mà Hàn Mộc vẫn còn nửa tin tưởng nửa nghi ngờ lời nói của Tiên Nhi. Hàn Mộc muốn đi hỏi thêm người khác nữa.

Màn đêm buông xuống, lúc nhìn Hàn Lôi đang nằm trên giường, Hàn Mộc thuận miệng hỏi đối phương tâm đắc khi tu luyện Hám Sơn Quyền, ví dụ như là phải tốn bao lâu mới có thể nhập môn.

Tuy rằng Hàn Lôi bị thương nặng, nhưng chủ yếu là bị thương ngoài da, lại thêm cậu vốn có thân thể khỏe mạnh, cộng thêm linh thạch phụ trợ khôi phục, vậy nên chỉ gần một ngày là tinh thần đã tốt lên nhiều, có thể giao lưu bình thường.

Đối với Hàn Mộc, Hàn Lôi đã hoàn toàn thay đổi thái độ, có thêm một phần thân thiết và tôn trọng, tất nhiên là sẽ nói hết những gì mà Hàn Mộc muốn biết.

Hàn Mộc còn nhớ rõ, lúc Hàn Lôi nói rằng cậu phải tốn bảy tháng mới đạt đến Tụ Lực Cảnh của Hám Sơn Quyền, trong mắt cậu toát lên vẻ tự hào sáng rọi.

Theo lời nói của Hàn Lôi thì trong toàn bộ nhà họ Hàn, có cực kì ít người trẻ tuổi có thể nhập môn Hám Sơn Quyền trong vòng một năm.


Nghe thấy tin tức từ đệ đệ mình, Hàn Mộc cảm thấy có chút đắng lòng. Xem ra là Tiên Nhi không lừa mình, tu luyện võ kỹ là một quá trình dài dòng.

Nghĩ đến sự uy hiếp đến từ chủ mạch nhà họ Hàn, và quy tắc thép dùng võ để nói chuyện của thế giới này, Hàn Mộc cảm thấy mình không có nhiều thời gian để nghiên cứu võ kỹ. Xem ra là mình phải dựa vào Hũ Luyện Yêu để nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân. Nếu không thì hắn tự bảo vệ mình còn không xong, làm sao đi bảo vệ chi nhánh được.

“Không được rồi, ta phải nhanh chóng đi kiếm tiền mới được!”

Trong lòng có cảm giác nguy cơ, Hàn Mộc rất nhanh thì bắt đầu làm việc. Sáng sớm của ba ngày sau, hắn quyết định đi quận thành quận Bạch Long.

Sau khi lấy một trăm đồng vàng từ nhà kho, Hàn Mộc lại một lần nữa nói với Sở Hàn Tâm việc đi quận thành. Thấy Hàn Mộc đã lành thương, ý định cũng rất kiên quyết, Sở Hàn Tâm liền không phản đối nữa. Nàng lấy ra hai tờ bùa chú từ trong tay áo đưa cho Hàn Mộc.

“Đây là một tờ bùa nhẹ nhàng và một tờ bùa sức mạnh. Đệ đi quận thành nhớ đừng có gây chuyện, nếu gặp nguy hiểm thì thông minh một chút, tránh được thì cứ tránh, đừng cậy mạnh, biết chưa?”

Nhìn hai tờ bùa chú mà Sở Hàn Tâm đưa cho mình, Hàn Mộc cảm thấy ấm lòng, cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm chưa từng có ở kiếp trước.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vẻ tiều tụy của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc nói: “Đại tỷ, tỷ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm lụng vất vả quá.”

Sở Hàn Tâm gật đầu, dẫn Băng Nhi và Trương quản gia đưa Hàn Mộc ra ngoài cửa.

Đứng từ xa nhìn ba người đưa tiễn mình, trong lòng Hàn Mộc dâng lên cái loại cảm giác người mang sứ mệnh, mình nhất định phải trở nên mạnh hơn, làm cái nhà này hưng thịnh lần nữa.

Hàn Mộc mang theo ánh mắt kiên định đi về phía đông, hướng quận thành quận Bạch Long…
 
Chương 27: C27: có điều


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Mặt trời chiều ngã về tây, trên sân cỏ trong hậu viện Hàn phủ, Hàn Mộc khuỵu gối, cả người trầm xuống, song quyền đặt bên eo, vẻ mặt nghiêm túc lại trang trọng.

“Hây!”

Theo tiếng quát từ trong miệng, Hàn Mộc đấm hết quyền này đến quyền khác, thỉnh thoảng thay đổi bước đi, thế quyền cũng thay đổi theo sau đó, dứt khoát lưu loát, lực quyền mờ ảo, rất có uy thế.

Hàn Mộc đánh ra bộ quyền trông cũng rất gì và này nọ, có vài phần khí thế của cao thủ.

Có điều, Hàn Mộc lau mồ hôi trên trán, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Hôm nay Hàn Mộc vừa mới luyện võ kỹ. Hắn luyện với một lòng nhiệt tình, còn tràn đầy khắc khổ, tốn đến mấy canh giờ, tập trung học thuộc Hám Sơn Quyền, mãi cho đến khi thành thạo, đánh ra đầy đủ bộ quyền pháp.

Hắn tưởng rằng mình có thể vì vậy mấy phát huy ra hết uy lực của Hám Sơn Quyền, nhưng sự thật không phải là như thế.

Hàn Mộc rất rõ ràng rằng bộ quyền pháp hắn vừa mới đánh ra trông có vẻ trôi chảy, nhưng lực lượng của mỗi một quyền lại tương đương với mỗi một quyền mà hắn tùy tay đánh ra lúc bình thường.

Nói cách khác, giờ phút này, Hàn Mộc ngay cả cảnh giới nhập môn “Tụ Lực Cảnh” của Hám Sơn Quyền cũng chưa đạt tới, các quyền mà hắn vừa đánh ra chỉ có tiếng chứ không có miếng.

Hàn Mộc mệt đến mức đổ mồ hôi đầy người. Hắn ngồi bệt xuống sân cỏ, nhìn quyển Hám Sơn Quyền bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.


“Cái quyền pháp gì thế này? Sao luyện cả ngày mà không có một chút uy lực nào hết vậy?”

Hàn Mộc nghĩ nghĩ, xoa cằm nói: “Chẳng lẽ tu luyện võ kỹ… cũng cần phải là thiên tài võ học mới được hả?”

“Ha ha…”

Lúc Hàn Mộc đang tự nói với mình, trong đầu chợt truyền đến tiếng cười nhạo.

Hàn Mộc biết là giọng cười của Tiên Nhi. Cô nàng này cứ thích xem trò cười của mình.

“Chủ nhân đừng trách ta, người ta thật sự là không nhịn nổi, người ta lần đầu tiên nhìn thấy có người tu luyện võ kỹ như thế đấy!”

Hàn Mộc sửng sốt: “Ý của cô là… cách tu luyện của ta không đúng hả?”

Tiên Nhi bật cười thành tiếng lần nữa: “Chủ nhân không phải đang tu luyện, chủ nhân chỉ đang nhìn hổ vẽ mèo, được cái vẻ bên ngoài thôi. Xem ra là chưa từng có ai dạy chủ nhân tu luyện võ kỹ rồi.”

Hàn Mộc nghe vậy cũng không tức giận. Đúng là không ai dạy hắn tu luyện võ kỹ. Hắn vốn có thể đi nhờ Sở Hàn Tâm dạy dỗ. Nhưng mà vì đối phương cho rằng trên người hắn vẫn còn bị thương, tất nhiên sẽ không cho phép mình tu luyện võ kỹ. Vậy nên mới có chuyện Hàn Mộc tự mò mẩm một mình ở đây.

Có điều, nghe giọng điệu của Tiên Nhi, Hàn Mộc liền biết mình được giúp rồi, hỏi: “Tiên Nhi, chẳng lẽ tu luyện võ kỹ cũng cần có bí quyết gì hả? Vì sao ta tu luyện cả một ngày mà vẫn không nhập môn được?”


Đối mặt với sự học hỏi của Hàn Mộc, giọng điệu của Tiên Nhi trở nên nghiêm nghị hơn, giải thích: “Chủ nhân, con đường võ kỹ sâu rộng, có thể phát huy lực lượng của linh võ giả đến mức tận cùng, khi tu luyện đến đỉnh, thậm chí có thể vượt cấp giết địch. Chuyện đâu có dễ như ngươi nghĩ, chỉ cần một hai ngày là có thể luyện xong.

Cho dù là vật phàm võ kỹ đơn giản nhất, cũng cần phải có kiến thức cơ bản, chú ý đến sự phối hợp của cơ bắp, khớp xương và kỹ xảo phát lực, thậm chí là con đường vận chuyển khí huyết trong cơ thể, tốn khoảng một hai năm mới nhập môn là chuyện bình thường.

Chủ nhân mới bước vào võ đạo, tuy rằng cơ thể đã trải qua rèn luyện, nhưng mà lại yếu về các kiến thức cơ bản, nên là sẽ khó để tu luyện võ kỹ hơn người tập võ từ nhỏ.

Nếu không có ai dạy dỗ, mà cứ tiếp tục luyện thì dù có luyện mười năm tám năm cũng chưa chắc nhập môn được.”

Nghe vậy, Hàn Mộc cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ mình đã là võ giả, mà còn phải chú ý đến nhiều thứ như vậy khi tu luyện võ kỹ. Mốc thời gian một hai năm mới nhập môn cũng khiến Hàn Mộc giật mình.

Rốt cuộc thì hắn từ không hề tu vi đến võ đồ ba sao chỉ tốn vài ngày, từng thể nghiệm cảm giác bay nhanh như tên lửa, rồi bây giờ chợt bảo hắn từ từ đi bộ, hắn thật sự có chút không thích ứng.

Lúc Hàn Mộc đang suy nghĩ đủ điều, Tiên Nhi lại nói: “Chủ nhân muốn nhanh chóng tu luyện võ kỹ cũng không phải là chuyện gì khó.”

“Hả?” Hàn Mộc ánh mắt sáng ngờ, bình tĩnh hỏi lại: “Tiên Nhi có cách gì không?”

Tiên Nhi cười duyên nói: “Cách không khó lắm. Hũ Luyện Yêu có thể luyện mọi thứ trong đất trời, cho dù là ý trong võ kỹ cũng có thể tinh luyện ra được.


Nếu chủ nhân tu luyện võ kỹ ở cảnh trong hũ, dùng Hũ Luyện Yêu phụ trợ, hấp thu ý trong võ đạo vào cơ thể, tất nhiên việc tu luyện sẽ chỉ tốn một nửa công sức, phối hợp với linh dịch sinh mệnh tăng thêm lực lượng khí huyết, thì sẽ như hổ thêm cánh.”

Ánh mắt Hàn Mộc lập tức sáng ngời hơn nữa. Không ngờ Hũ Luyện Yêu còn có tác dụng kỳ diệu như thế.

Nhưng mà, một câu tiếp theo của Tiên Nhi lại như hắt một chậu nước lạnh lên đầu Hàn Mộc.

“Chỉ cần chủ nhân có đủ linh thạch thì mọi thứ đều không phải là vấn đề. Rốt cuộc thì tất cả các công dụng của Hũ Luyện Yêu đều phải dựa vào năng lượng.”

Nghe vậy, Hàn Mộc lập tức như một quả bóng xì hơi. Quả nhiên là không thể nói tình cảm với Thần Khí, chỉ có linh thạch mới là vương đạo.

Nhưng mà Hàn Mộc vẫn còn nửa tin tưởng nửa nghi ngờ lời nói của Tiên Nhi. Hàn Mộc muốn đi hỏi thêm người khác nữa.

Màn đêm buông xuống, lúc nhìn Hàn Lôi đang nằm trên giường, Hàn Mộc thuận miệng hỏi đối phương tâm đắc khi tu luyện Hám Sơn Quyền, ví dụ như là phải tốn bao lâu mới có thể nhập môn.

Tuy rằng Hàn Lôi bị thương nặng, nhưng chủ yếu là bị thương ngoài da, lại thêm cậu vốn có thân thể khỏe mạnh, cộng thêm linh thạch phụ trợ khôi phục, vậy nên chỉ gần một ngày là tinh thần đã tốt lên nhiều, có thể giao lưu bình thường.

Đối với Hàn Mộc, Hàn Lôi đã hoàn toàn thay đổi thái độ, có thêm một phần thân thiết và tôn trọng, tất nhiên là sẽ nói hết những gì mà Hàn Mộc muốn biết.

Hàn Mộc còn nhớ rõ, lúc Hàn Lôi nói rằng cậu phải tốn bảy tháng mới đạt đến Tụ Lực Cảnh của Hám Sơn Quyền, trong mắt cậu toát lên vẻ tự hào sáng rọi.

Theo lời nói của Hàn Lôi thì trong toàn bộ nhà họ Hàn, có cực kì ít người trẻ tuổi có thể nhập môn Hám Sơn Quyền trong vòng một năm.


Nghe thấy tin tức từ đệ đệ mình, Hàn Mộc cảm thấy có chút đắng lòng. Xem ra là Tiên Nhi không lừa mình, tu luyện võ kỹ là một quá trình dài dòng.

Nghĩ đến sự uy hiếp đến từ chủ mạch nhà họ Hàn, và quy tắc thép dùng võ để nói chuyện của thế giới này, Hàn Mộc cảm thấy mình không có nhiều thời gian để nghiên cứu võ kỹ. Xem ra là mình phải dựa vào Hũ Luyện Yêu để nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân. Nếu không thì hắn tự bảo vệ mình còn không xong, làm sao đi bảo vệ chi nhánh được.

“Không được rồi, ta phải nhanh chóng đi kiếm tiền mới được!”

Trong lòng có cảm giác nguy cơ, Hàn Mộc rất nhanh thì bắt đầu làm việc. Sáng sớm của ba ngày sau, hắn quyết định đi quận thành quận Bạch Long.

Sau khi lấy một trăm đồng vàng từ nhà kho, Hàn Mộc lại một lần nữa nói với Sở Hàn Tâm việc đi quận thành. Thấy Hàn Mộc đã lành thương, ý định cũng rất kiên quyết, Sở Hàn Tâm liền không phản đối nữa. Nàng lấy ra hai tờ bùa chú từ trong tay áo đưa cho Hàn Mộc.

“Đây là một tờ bùa nhẹ nhàng và một tờ bùa sức mạnh. Đệ đi quận thành nhớ đừng có gây chuyện, nếu gặp nguy hiểm thì thông minh một chút, tránh được thì cứ tránh, đừng cậy mạnh, biết chưa?”

Nhìn hai tờ bùa chú mà Sở Hàn Tâm đưa cho mình, Hàn Mộc cảm thấy ấm lòng, cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm chưa từng có ở kiếp trước.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vẻ tiều tụy của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc nói: “Đại tỷ, tỷ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm lụng vất vả quá.”

Sở Hàn Tâm gật đầu, dẫn Băng Nhi và Trương quản gia đưa Hàn Mộc ra ngoài cửa.

Đứng từ xa nhìn ba người đưa tiễn mình, trong lòng Hàn Mộc dâng lên cái loại cảm giác người mang sứ mệnh, mình nhất định phải trở nên mạnh hơn, làm cái nhà này hưng thịnh lần nữa.

Hàn Mộc mang theo ánh mắt kiên định đi về phía đông, hướng quận thành quận Bạch Long…
 
Chương 28: 28: Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Âu Dương Tu nhíu mày.
“Chắc sau đó đã xảy ra chuyện gì mà em không biết
Lâm Phong lắc đầu, lại thở dài:
“Hầy...!Chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích thôi! Có một số việc và một số người một khi đã qua rồi sẽ thật sự trở thành quá khứ, đơn phương níu
kéo sẽ không tốt cho cả hai.”
Âu Dương Tu gật đầu.
Ông ấy là giáo viên của hai người, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Cũng như hiểu người ngoài không giúp ích được gì trong chuyện tình cảm.
Gởi dây phải tìm người buộc dây!
Thời gian dần trôi đi.

Trong phòng riêng lại lục tục có thêm vài người đến.

Họ đều là lãnh đạo nhà trường và một số người phụ trách việc xây dựng khuôn viên mới trong trường.
Những người này đến đây đều cúi đầu chào Vân Cảnh Sơ, biểu hiện rất nhiệt tình.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, giám đốc Vân đúng là một nhân tài!” “Ha ha...!Giám đốc Vân, việc lần này coi như làm phiền cậu nhé!”
“Giám đốc Vân, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn một bữa, lúc đó cậu phải nể mặt tôi đấy nhé.”
“Mọi người làm tôi tổn thọ mất! Có thể đóng góp cho trường cũ của mình là vinh dự của tôi mới đúng.”
Vân Cảnh Sơ hếch cằm ưỡn ngực, rất tận hưởng sự tâng bốc của những người này.
Đặc biệt khi những người này còn là lãnh đạo trường cũ của anh ta, điều này làm cho anh ta có cảm giác như công thành danh toại.
Đúng lúc này.

Vương Thiên nhìn về phía Lâm Phong, thản nhiên nói:
“Giám đốc Vân thật rộng lượng, không hẹp hòi giống như một số người nào đó, chẳng có bản lĩnh gì mà cứ hay tự cao tự đại.”
Ông ta vừa dứt lời.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt kỳ lạ.
Một số người đến sau không biết vì sao phó hiệu trưởng Vương lại nhằm vào.

Lâm Phong, sau khi được người ngồi cạnh giải thích mới hiểu.
Hiểu rồi!
Lại là một kẻ nghèo mà sĩ diện ấy mà.
Loại người này họ gặp nhiều rồi.
Vì vậy họ chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt sang chỗ khác.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..


Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hôm nay là dịp để họ làm thân với Vân Cảnh Sơ, không cần phải lãng phí thời gian cho một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình.
“Ông dựa vào đâu mà nói anh tôi kiểu đó hả?”
Lâm Vân Dao không chịu được khi nghe thấy có người nói anh mình như vậy, thế là bèn tức giận chất vấn.
“Tiểu Dao, cậu đừng nói lung tung.” Lý Tiểu Khả ở bên cạnh vội kéo Lâm Vân Dao lại.
Vương Thiên Cao là phó hiệu trưởng trường đại học Kim Lăng, còn họ là sinh viên của trường.
Tiểu Dao nói lời này chẳng khác nào tự đẩy mình vào tình huống xấu cả.
“Cô là học sinh trường chúng tôi à?”
Vương Thiên Cao nhìn sang Lâm Vân Dao với vẻ mặt âm u.
Không đợi Lâm Vân Dao trả lời, Lý Tiểu Khả đã vội vã đứng dậy, cười xoà đáp:
“Phó hiệu trưởng Vương, Tiểu Dao còn trẻ không hiểu chuyện, thầy đừng chấp nhặt với cậu ấy nhé ạ!”
“Hừ! Thanh niên thì phải ra dáng thanh niên, đừng tưởng mình nhiều nhiệt huyết là có thể không biết sợ! Nếu không thì cô không gánh nổi cái giá phải trả đâu!”
“Còn nhỏ mà không biết điều! Nếu cô không muốn đi học nữa thì tôi có thể giúp cô được như ý.”
Vương Thiên Cao khịt mũi một tiếng.

Nghe vậy, mặt mày Lâm Vân Dao trở nên trắng bệch.


Cô ấy không ngờ đối phương lại ngang ngược lấy cả học tịch của mình ra để uy hiếp.

Nhìn thấy cảnh này, Vân Cảnh Sơ ngồi khoanh tay bên cạnh như thể đang xem kịch.

Anh ta biết Vương Thiên Cao làm vậy là vì muốn lấy lòng mình, nhưng anh ta vẫn cứ mừng thầm trong lòng.

Ở bên cạnh, Triệu Song Nhi khẽ lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười.

Cô ta không ngờ không chỉ Lâm Phong vô tri, ngay cả em gái cậu ta cũng ngu không kém!
Quả nhiên là anh nào em nấy.

Cô chỉ là một sinh viên bình dân không quyền không thế, có tư cách gì chất vấn một lãnh đạo nhà trường?.

 
Chương 28: 28: Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Âu Dương Tu nhíu mày.
“Chắc sau đó đã xảy ra chuyện gì mà em không biết
Lâm Phong lắc đầu, lại thở dài:
“Hầy...!Chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích thôi! Có một số việc và một số người một khi đã qua rồi sẽ thật sự trở thành quá khứ, đơn phương níu
kéo sẽ không tốt cho cả hai.”
Âu Dương Tu gật đầu.
Ông ấy là giáo viên của hai người, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Cũng như hiểu người ngoài không giúp ích được gì trong chuyện tình cảm.
Gởi dây phải tìm người buộc dây!
Thời gian dần trôi đi.

Trong phòng riêng lại lục tục có thêm vài người đến.

Họ đều là lãnh đạo nhà trường và một số người phụ trách việc xây dựng khuôn viên mới trong trường.
Những người này đến đây đều cúi đầu chào Vân Cảnh Sơ, biểu hiện rất nhiệt tình.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, giám đốc Vân đúng là một nhân tài!” “Ha ha...!Giám đốc Vân, việc lần này coi như làm phiền cậu nhé!”
“Giám đốc Vân, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn một bữa, lúc đó cậu phải nể mặt tôi đấy nhé.”
“Mọi người làm tôi tổn thọ mất! Có thể đóng góp cho trường cũ của mình là vinh dự của tôi mới đúng.”
Vân Cảnh Sơ hếch cằm ưỡn ngực, rất tận hưởng sự tâng bốc của những người này.
Đặc biệt khi những người này còn là lãnh đạo trường cũ của anh ta, điều này làm cho anh ta có cảm giác như công thành danh toại.
Đúng lúc này.

Vương Thiên nhìn về phía Lâm Phong, thản nhiên nói:
“Giám đốc Vân thật rộng lượng, không hẹp hòi giống như một số người nào đó, chẳng có bản lĩnh gì mà cứ hay tự cao tự đại.”
Ông ta vừa dứt lời.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt kỳ lạ.
Một số người đến sau không biết vì sao phó hiệu trưởng Vương lại nhằm vào.

Lâm Phong, sau khi được người ngồi cạnh giải thích mới hiểu.
Hiểu rồi!
Lại là một kẻ nghèo mà sĩ diện ấy mà.
Loại người này họ gặp nhiều rồi.
Vì vậy họ chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt sang chỗ khác.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..


Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hôm nay là dịp để họ làm thân với Vân Cảnh Sơ, không cần phải lãng phí thời gian cho một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình.
“Ông dựa vào đâu mà nói anh tôi kiểu đó hả?”
Lâm Vân Dao không chịu được khi nghe thấy có người nói anh mình như vậy, thế là bèn tức giận chất vấn.
“Tiểu Dao, cậu đừng nói lung tung.” Lý Tiểu Khả ở bên cạnh vội kéo Lâm Vân Dao lại.
Vương Thiên Cao là phó hiệu trưởng trường đại học Kim Lăng, còn họ là sinh viên của trường.
Tiểu Dao nói lời này chẳng khác nào tự đẩy mình vào tình huống xấu cả.
“Cô là học sinh trường chúng tôi à?”
Vương Thiên Cao nhìn sang Lâm Vân Dao với vẻ mặt âm u.
Không đợi Lâm Vân Dao trả lời, Lý Tiểu Khả đã vội vã đứng dậy, cười xoà đáp:
“Phó hiệu trưởng Vương, Tiểu Dao còn trẻ không hiểu chuyện, thầy đừng chấp nhặt với cậu ấy nhé ạ!”
“Hừ! Thanh niên thì phải ra dáng thanh niên, đừng tưởng mình nhiều nhiệt huyết là có thể không biết sợ! Nếu không thì cô không gánh nổi cái giá phải trả đâu!”
“Còn nhỏ mà không biết điều! Nếu cô không muốn đi học nữa thì tôi có thể giúp cô được như ý.”
Vương Thiên Cao khịt mũi một tiếng.

Nghe vậy, mặt mày Lâm Vân Dao trở nên trắng bệch.


Cô ấy không ngờ đối phương lại ngang ngược lấy cả học tịch của mình ra để uy hiếp.

Nhìn thấy cảnh này, Vân Cảnh Sơ ngồi khoanh tay bên cạnh như thể đang xem kịch.

Anh ta biết Vương Thiên Cao làm vậy là vì muốn lấy lòng mình, nhưng anh ta vẫn cứ mừng thầm trong lòng.

Ở bên cạnh, Triệu Song Nhi khẽ lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười.

Cô ta không ngờ không chỉ Lâm Phong vô tri, ngay cả em gái cậu ta cũng ngu không kém!
Quả nhiên là anh nào em nấy.

Cô chỉ là một sinh viên bình dân không quyền không thế, có tư cách gì chất vấn một lãnh đạo nhà trường?.

 
Chương 29: 29: Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Phó hiệu trưởng Vương, lời này của thầy hơi nặng quá rồi, tối nay mọi người tụ tập chơi vui thôi mà, không cần phải làm to chuyện lên thế đâu.”
Lúc này, Âu Dương Tu thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng lên tiếng giải hoà.
“Thầy Âu Dương, chuyện này không liên quan tới thầy! Thầy đừng xen vào.” Vương Thiên Cao hoàn toàn không nể mặt Âu Dương Tu.
Mặc dù Âu Dương Tu là giáo viên của trường, nhưng ông ta là phó hiệu trưởng của trường đấy!
Bất kể địa vị hay quyền thế, Âu Dương Tu đều không bằng ông ta!
“Có một số người nếu không dạy cho một bài học, cậu ta sẽ không bao giờ biết trời cao đất dày là gì đâu!
“Giám đốc Vân nói năng tử tế là vì nể mặt cậu ta! Nhưng Vương Thiên Cao tôi đây không cần nể mặt...”
“Tôi coi thường loại người không có bản lĩnh mà còn thích ra vẻ kiểu này nhất! Chẳng qua cũng chỉ là một thằng ăn hại thôi!”
Vương Thiên Cao nhìn Lâm Phong, chỉ trích anh không chút khách sáo.
Thật ra ông ta đã không ưa Lâm Phong từ lúc ở ngoài đại sảnh rồi, bây giờ chỉ đang tìm cớ nổi cáu thôi.
“Ông nghĩ ông làm như vậy là ngầu lắm hả?”
Lâm Phong ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn Vương Thiên Cao.
Không hiểu sao khi nhìn vào mắt Lâm Phong, trái tim Vương Thiên Cao bỗng thắt lại, chỉ cảm thấy mình như bị một con quỷ để mắt tới!
Nhưng ngay sau đó ông ta hoàn hồn lại!
Ông ta đường đường là phó hiệu trưởng của một trường đại học trọng điểm, cần gì phải sợ một bình dân như cậu ta chứ?

“Chẳng lẽ tôi nói sai?”
Vương Thiên Cao cười khẩy.
“Ông nói đúng hay sai tạm thời không cần bàn! Nhưng lúc nãy ông mới quát em gái tôi.

Tôi đã từng thề rằng sau khi trở về, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào ăn hiếp em gái tôi nữa.”
Lâm Phong đứng dậy, nhìn Vương Thiên Cao với vẻ mặt không cảm xúc.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội chuộc lỗi, xin lỗi em gái tôi, tôi có thể cân nhắc việc tha cho ông.”
“Bắt tôi xin lỗi con nhóc này? Cậu nghĩ điều đó có thể xảy ra à?” Mặt Vương Thiên Cao tràn đầy mỉa mai.
“Nên...!đây là lựa chọn của ông sao?”
Nét mặt của Lâm Phong không có một chút cảm xúc nào.
Giờ phút này.
Khiến cho bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Một số người thầm run rẩy, cảm thấy hơi căng thẳng.
Lâm Phong muốn làm gì đây?
Lễ nào cậu ta định đánh phó hiệu trưởng Vương? Ở cạnh đó, Vân Cảnh Sơ hơi nhếch môi.


Anh ta biết đã đến lúc mình lên sân khấu rồi!
Anh ta chỉ cần nói một câu là có thể dễ dàng làm dịu bầu không khí ngột ngạt ngay lúc này!
Cách này không chỉ có thể ra vẻ ngầu lòi trước mặt mọi người mà còn có thể làm cho Lâm Phong biết ơn mình.
Nghĩ vậy, Vân Cảnh Sơ ho khẽ hai tiếng, rời khỏi chỗ ngồi sau đó đi tới cạnh Lâm Phong, vỗ vai anh, cười bảo:
“Được rồi, được rồi! Hôm nay tôi là chủ xị, mọi người bớt cãi nhau lại đi, đừng làm to chuyện lên nữa!”
Dứt lời.

Anh ta quay sang nói với Vương Thiên Cao:
“Phó trưởng Vương, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi! Lâm Phong là bạn cũ của tôi, em gái cậu ấy cũng là em gái tôi.”
“Nếu như giám đốc Vân đã lên tiếng thì đương nhiên tôi phải nể mặt rồi.” Vương Thiên Cao không để bụng nhún vai.

Mục đích của ông ta là làm thân với Vân Cảnh Sơ, nếu anh ta đã nói như vậy, tất nhiên ông ta phải nể mặt rồi.

Còn Lâm Phong và Lâm Vân Dao chỉ là hai bình dân trong mắt ông ta thôi, vui thì cho viên kẹo, không vui thì chèn ép, chỉ để chơi cho vui thôi.

Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều thầm gật đầu.

Quả thật cảm thấy Vân Cảnh Sơ rất có khí phách..

 
Chương 29: 29: Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Phó hiệu trưởng Vương, lời này của thầy hơi nặng quá rồi, tối nay mọi người tụ tập chơi vui thôi mà, không cần phải làm to chuyện lên thế đâu.”
Lúc này, Âu Dương Tu thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng lên tiếng giải hoà.
“Thầy Âu Dương, chuyện này không liên quan tới thầy! Thầy đừng xen vào.” Vương Thiên Cao hoàn toàn không nể mặt Âu Dương Tu.
Mặc dù Âu Dương Tu là giáo viên của trường, nhưng ông ta là phó hiệu trưởng của trường đấy!
Bất kể địa vị hay quyền thế, Âu Dương Tu đều không bằng ông ta!
“Có một số người nếu không dạy cho một bài học, cậu ta sẽ không bao giờ biết trời cao đất dày là gì đâu!
“Giám đốc Vân nói năng tử tế là vì nể mặt cậu ta! Nhưng Vương Thiên Cao tôi đây không cần nể mặt...”
“Tôi coi thường loại người không có bản lĩnh mà còn thích ra vẻ kiểu này nhất! Chẳng qua cũng chỉ là một thằng ăn hại thôi!”
Vương Thiên Cao nhìn Lâm Phong, chỉ trích anh không chút khách sáo.
Thật ra ông ta đã không ưa Lâm Phong từ lúc ở ngoài đại sảnh rồi, bây giờ chỉ đang tìm cớ nổi cáu thôi.
“Ông nghĩ ông làm như vậy là ngầu lắm hả?”
Lâm Phong ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn Vương Thiên Cao.
Không hiểu sao khi nhìn vào mắt Lâm Phong, trái tim Vương Thiên Cao bỗng thắt lại, chỉ cảm thấy mình như bị một con quỷ để mắt tới!
Nhưng ngay sau đó ông ta hoàn hồn lại!
Ông ta đường đường là phó hiệu trưởng của một trường đại học trọng điểm, cần gì phải sợ một bình dân như cậu ta chứ?

“Chẳng lẽ tôi nói sai?”
Vương Thiên Cao cười khẩy.
“Ông nói đúng hay sai tạm thời không cần bàn! Nhưng lúc nãy ông mới quát em gái tôi.

Tôi đã từng thề rằng sau khi trở về, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào ăn hiếp em gái tôi nữa.”
Lâm Phong đứng dậy, nhìn Vương Thiên Cao với vẻ mặt không cảm xúc.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội chuộc lỗi, xin lỗi em gái tôi, tôi có thể cân nhắc việc tha cho ông.”
“Bắt tôi xin lỗi con nhóc này? Cậu nghĩ điều đó có thể xảy ra à?” Mặt Vương Thiên Cao tràn đầy mỉa mai.
“Nên...!đây là lựa chọn của ông sao?”
Nét mặt của Lâm Phong không có một chút cảm xúc nào.
Giờ phút này.
Khiến cho bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Một số người thầm run rẩy, cảm thấy hơi căng thẳng.
Lâm Phong muốn làm gì đây?
Lễ nào cậu ta định đánh phó hiệu trưởng Vương? Ở cạnh đó, Vân Cảnh Sơ hơi nhếch môi.


Anh ta biết đã đến lúc mình lên sân khấu rồi!
Anh ta chỉ cần nói một câu là có thể dễ dàng làm dịu bầu không khí ngột ngạt ngay lúc này!
Cách này không chỉ có thể ra vẻ ngầu lòi trước mặt mọi người mà còn có thể làm cho Lâm Phong biết ơn mình.
Nghĩ vậy, Vân Cảnh Sơ ho khẽ hai tiếng, rời khỏi chỗ ngồi sau đó đi tới cạnh Lâm Phong, vỗ vai anh, cười bảo:
“Được rồi, được rồi! Hôm nay tôi là chủ xị, mọi người bớt cãi nhau lại đi, đừng làm to chuyện lên nữa!”
Dứt lời.

Anh ta quay sang nói với Vương Thiên Cao:
“Phó trưởng Vương, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi! Lâm Phong là bạn cũ của tôi, em gái cậu ấy cũng là em gái tôi.”
“Nếu như giám đốc Vân đã lên tiếng thì đương nhiên tôi phải nể mặt rồi.” Vương Thiên Cao không để bụng nhún vai.

Mục đích của ông ta là làm thân với Vân Cảnh Sơ, nếu anh ta đã nói như vậy, tất nhiên ông ta phải nể mặt rồi.

Còn Lâm Phong và Lâm Vân Dao chỉ là hai bình dân trong mắt ông ta thôi, vui thì cho viên kẹo, không vui thì chèn ép, chỉ để chơi cho vui thôi.

Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều thầm gật đầu.

Quả thật cảm thấy Vân Cảnh Sơ rất có khí phách..

 
Chương 30: 30: Vào Lúc Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dù trước đó Lâm Phong coi thường anh ta, anh ta vẫn cứ đối xử chân thành! Trong xã hội ngày nay, những người trẻ tuổi như vậy rất hiếm thấy!
Thảo nào anh ta được mệnh danh là một trong mười thanh niên ưu tú nhất thành phố Kim Lăng, phát triển sự nghiệp đến được cỡ này cũng có lý do.
“Lâm Phong, cậu mau cảm ơn Cảnh Sơ đi! Nếu hôm nay không nhờ có Cảnh Sơ giúp cậu thì cậu thảm rồi.”
Triệu Song Nhi ở cách đó không xa lớn tiếng nói.

“Không cần không cần, bạn cũ cả mài!” Vân Cảnh Sơ mỉm cười.
Nhưng mắt lại đang nhìn Lâm Phong, ai thông minh đều biết anh ta đang chờ anh cảm ơn.
Nhưng.
Vào lúc này.
“Rầm!”
Lâm Phong tát Vân Cảnh Sơ một phát văng ra thật xa, sau đó lạnh lùng nói với Vương Thiên Cao:
“Tôi cho ông mười giây cuối cùng để lựa chọn, nếu ông không xin lỗi em gái tôi, tôi bảo đảm ông sẽ không sống qua được đêm nay.”
“Nếu ông nghĩ tôi đang nói đùa thì có thể lấy mạng của mình ra để thử xem.”
Cảnh tượng bất ngờ khiến cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều há hốc mồm, trợn trừng mắt lên.

Ánh mắt Âu Dương Tu đờ ra.
Triệu Song Nhi sững sời
Vân Cảnh Sơ nằm dưới đất ôm gò má sưng đỏ, mặt mũi tràn đầy khó tin.

Cậu ta dám đánh mình?
Cậu ta dám đánh mình ư?
Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói:
“Lâm Phong, đờ mờ cậu có ý gì hả? Tôi nói giúp cho cậu mà cậu còn đánh tôi?”
Lâm Phong không thèm nhìn anh ta, vẫn lạnh lùng nhìn Vương Thiên Cao chăm chăm, bắt đầu đếm ngược.
“Bai”
“Hail”
“Xin...!Xin lỗi!”
Vương Thiên Cao vội vàng lên tiếng.
Trên trán ông ta đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Lâm Phong thực sự quá đáng sợ, cứ y như những sát thủ máu lạnh vô tình trên TV vậy, khiến ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi này khiến ông ta nổi da gà khắp cả người, như thể nếu không xin lỗi thì ông ta sẽ chết thật vậy!

Bỏ đi, bỏ đi!
 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

truyện azz chấm vn ạ.

Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Lâm Phong là một bình dân dưới đáy xã hội, còn ông ta là phó hiệu trưởng của trường đại học Kim Lăng, không cần thiết phải chấp nhặt với loại người này!
Vương Thiên Cao thầm an ủi mình như vậy.
Khi thấy Vương Thiên Cao chịu xin lỗi, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Có điều nghĩ lại thì thấy điều này cũng bình thường!
Vua cũng thua thằng liều mà thôi!
Có lẽ loại người như Lâm Phong đã có vấn đề về mặt tâm lý! Cũng không phải do sợi
Mà là lấy cứng đối cứng thẳng mặt với loại người này không cần thiết cho lắm.

Với thân phận của họ thì có thể có đến mười nghìn cách khiến cho Lâm Phong thân bại danh liệt!
“Nói xin lỗi với tôi có ích gì?” Lâm Phong lạnh lùng nói.

“Cô bé gì ơi, xin lỗi cô nhé! Hồi nấy do tôi đường đột quá!”
Vương Thiên Cao nhìn về phía Lâm Vân Dao, cố gượng cười..

 
Chương 30: 30: Vào Lúc Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dù trước đó Lâm Phong coi thường anh ta, anh ta vẫn cứ đối xử chân thành! Trong xã hội ngày nay, những người trẻ tuổi như vậy rất hiếm thấy!
Thảo nào anh ta được mệnh danh là một trong mười thanh niên ưu tú nhất thành phố Kim Lăng, phát triển sự nghiệp đến được cỡ này cũng có lý do.
“Lâm Phong, cậu mau cảm ơn Cảnh Sơ đi! Nếu hôm nay không nhờ có Cảnh Sơ giúp cậu thì cậu thảm rồi.”
Triệu Song Nhi ở cách đó không xa lớn tiếng nói.

“Không cần không cần, bạn cũ cả mài!” Vân Cảnh Sơ mỉm cười.
Nhưng mắt lại đang nhìn Lâm Phong, ai thông minh đều biết anh ta đang chờ anh cảm ơn.
Nhưng.
Vào lúc này.
“Rầm!”
Lâm Phong tát Vân Cảnh Sơ một phát văng ra thật xa, sau đó lạnh lùng nói với Vương Thiên Cao:
“Tôi cho ông mười giây cuối cùng để lựa chọn, nếu ông không xin lỗi em gái tôi, tôi bảo đảm ông sẽ không sống qua được đêm nay.”
“Nếu ông nghĩ tôi đang nói đùa thì có thể lấy mạng của mình ra để thử xem.”
Cảnh tượng bất ngờ khiến cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều há hốc mồm, trợn trừng mắt lên.

Ánh mắt Âu Dương Tu đờ ra.
Triệu Song Nhi sững sời
Vân Cảnh Sơ nằm dưới đất ôm gò má sưng đỏ, mặt mũi tràn đầy khó tin.

Cậu ta dám đánh mình?
Cậu ta dám đánh mình ư?
Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói:
“Lâm Phong, đờ mờ cậu có ý gì hả? Tôi nói giúp cho cậu mà cậu còn đánh tôi?”
Lâm Phong không thèm nhìn anh ta, vẫn lạnh lùng nhìn Vương Thiên Cao chăm chăm, bắt đầu đếm ngược.
“Bai”
“Hail”
“Xin...!Xin lỗi!”
Vương Thiên Cao vội vàng lên tiếng.
Trên trán ông ta đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Lâm Phong thực sự quá đáng sợ, cứ y như những sát thủ máu lạnh vô tình trên TV vậy, khiến ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi này khiến ông ta nổi da gà khắp cả người, như thể nếu không xin lỗi thì ông ta sẽ chết thật vậy!

Bỏ đi, bỏ đi!
 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

truyện azz chấm vn ạ.

Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Lâm Phong là một bình dân dưới đáy xã hội, còn ông ta là phó hiệu trưởng của trường đại học Kim Lăng, không cần thiết phải chấp nhặt với loại người này!
Vương Thiên Cao thầm an ủi mình như vậy.
Khi thấy Vương Thiên Cao chịu xin lỗi, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Có điều nghĩ lại thì thấy điều này cũng bình thường!
Vua cũng thua thằng liều mà thôi!
Có lẽ loại người như Lâm Phong đã có vấn đề về mặt tâm lý! Cũng không phải do sợi
Mà là lấy cứng đối cứng thẳng mặt với loại người này không cần thiết cho lắm.

Với thân phận của họ thì có thể có đến mười nghìn cách khiến cho Lâm Phong thân bại danh liệt!
“Nói xin lỗi với tôi có ích gì?” Lâm Phong lạnh lùng nói.

“Cô bé gì ơi, xin lỗi cô nhé! Hồi nấy do tôi đường đột quá!”
Vương Thiên Cao nhìn về phía Lâm Vân Dao, cố gượng cười..

 
Chương 31: 31: Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trong lòng rất ấm ức!
Biết thế hôm nay ông ta đã dẫn theo mấy tên vệ sĩ rồi!
Nhưng ai có thể ngờ được sẽ gặp phải tình huống này đâu chứ? “Không có gì.”
Trong lòng Lâm Vân Dao rất phức tạp.
Mặc dù bây giờ Vương Thiên Cao đã xin lỗi, nhưng còn sau này thì sao?
Cô đã có thể đoán trước được kết cục của mình sắp tới, về cơ bản thì bị đuổi học là cái chắc!
Có điều cô cũng không trách anh trai mình! Dù có ra sao đi chăng nữa, anh ấy cũng chỉ đứng ra để bảo vệ cô thôi!
Nếu ngay cả cô cũng trách anh trai làm như vậy là sai thì anh ấy sẽ đau lòng biết mấy!
“Nếu ông đã xin lỗi rồi thì chuyện hôm nay coi như xong! Tôi không hi vọng em gái tôi sẽ bị đuổi học gì đó vì chuyện này! Ông hiểu chưa hả?”
Lâm Phong tiếp tục cảnh cáo.
“Đương nhiên rồi!”
Ngoài mặt Vương Thiên Cao gật đầu, nhưng trong lòng lại cười khẩy.

Có thể ư?
Cậu sỉ nhục tôi như thế kia! Em gái cậu còn muốn tiếp tục đi học ở trường của tôi ư?

Cậu đi ăn phân cho rồi!
“Mong rằng ông có thể làm được, nếu không tôi bảo đảm ông sẽ hối hận.” Lâm Phong bình tĩnh nói.
Anh có thể đoán được đại khái Vương Thiên Cao đang nghĩ gì trong lòng.
Nhưng anh không quan tâm lắm, anh đã cho ông ta một cơ hội, nếu đối phương không biết quý trọng thì đừng trách anh vô tình.
“Thầy chủ nhiệm, chắc bữa cơm tối nay không ăn được rồi, để sau này có thời gian em mời thầy đi ăn riêng nhé!”
Lâm Phong áy náy nói với Âu Dương Tu.
“Hầy!”
Âu Dương Tu không trả lời, chỉ thở ra một hơi thật dài.
Cứng quá sẽ rất dễ gãy!
Tại sao Tiểu Phong lại không hiểu đạo lý này cơ chứ?
Điều này khiến ông ấy không thể làm gì được mà lại còn rất đau lòng.

“Tiểu Dao, chúng ta đi thôi!”
Lâm Phong nói với em gái.
“Vâng!”
Lâm Vân Dao gật đầu, rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh trai mình.

Lý Tiểu Khả lưỡng lự rồi cũng chọn đi theo.
Nhưng vào lúc này.
“Đứng lại đó cho tôi!”
Vân Cảnh Sơ lạnh lùng ngăn cản ba người.
Bị Lâm Phong tát một bạt tai ngay trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên anh ta không thể bỏ qua dễ dàng được.
Nếu Lâm Phong đã không biết điều như thế thì anh cũng chỉ có thể giúp cậu ta được toại nguyện!
“Lâm Phong, cậu tát tôi một bạt tai, muốn đi là đi luôn, cậu nghĩ có khả năng à”
Vân Cảnh Sơ lạnh lùng hỏi.
“Sao nào? Cậu cảm thấy một cái tát chưa đủ nên muốn thêm mấy cái nữa à?” Lâm Phong hỏi ngược lại.
Nghe vậy, khoé miệng Vân Cảnh Sơ khẽ giật.

Mẹ nó!
Anh ta đâu có ý này?
“Cút đi, nể tình chúng ta từng học chung trường, tôi không muốn làm cậu khó xử.

Tốt nhất là cậu đừng có mà không biết tự lượng sức mình.”
Lâm Phong bảo.
“Không biết tự lượng sức mình? Tôi thực sự không biết rốt cuộc cậu lấy đâu ra can đảm dám nói câu này với tôi đấy?”
Vân Cảnh Sơ giận quá thành cười.
Anh ta vỗ tay một cái, ngay tức khắc có bảy tám tên vệ sĩ áo đen xông vào từ bên ngoài.
Những vệ sĩ áo đen này đều cao từ một mét sáu trở lên, mặt mày hung tợn, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thôi cũng biết sức chiến đấu không tầm thường.
Nhìn thấy cảnh này.
Tất cả mọi người đều thầm kinh ngạc đã nói với thân phận của giám đốc Vân thì sao có thể không có vệ sĩ đi theo rồi mà? Hoá ra họ đều đang ẩn nấp trong tối.”
“Mọi người có nhìn thấy người đàn ông đi đầu kia không? Trước đây tôi thấy anh ta trên TV, tên là Triệu Hổ, không chỉ là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ mà còn đứng trong top một trăm của cuộc thi đấu võ cận chiến liên tám thành phố tỉnh Giang Nam đấy.”
“Shh, dữ vậy sao! Cuộc thi đấu võ cận chiến liên tám thành phố có tiếng lắm, trong đó có rất nhiều cao thủ cận chiến! Triệu Hổ có thể lọt vào top một trăm, lấy
một địch mười có lẽ cũng không thành vấn đề!”
“Giám đốc Vân giàu thật đấy, mời được cả vệ sĩ đẳng cấp này, một năm chắc.

ít nhất cũng phải sáu bảy mươi vạn.”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Triệu Hổ tỏ ra khinh thường.
Một đám thư sinh yếu ớt không có kiến thức!

Lấy một địch mười là sao chứ?
Với những người bình thường như các ông, bố mày đánh năm sáu mươi người cũng không hề hấn gì!
Đương nhiên gã cũng chỉ nghĩ bụng vậy thôi, ngoài mặt sẽ không nói thẳng ra.

Dù sao trong xã hội bây giờ giỏi võ cũng chẳng có tác dụng gì lớn! Tiền bạc mới là sức mạnh!
Dù gã có mạnh đến đâu thì cũng phải làm thuê cho người giàu để nuôi gia đình.

“Giám đốc Vân, có chuyện gì vậy?” Triệu Hổ cất cao giọng hỏi.

Gã nhìn lướt qua mọi người trong phòng bằng đôi mắt to như cái lư đồng, trong mắt như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Những người bị gã nhìn đều run rẩy, chỉ cảm thấy như mình đang bị một con thú dữ hình người để mắt tới, không rét mà cũng run.

Ngay cả Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao cũng hơi sợ hãi trốn sau lưng Lâm Phong..

 
Chương 31: 31: Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trong lòng rất ấm ức!
Biết thế hôm nay ông ta đã dẫn theo mấy tên vệ sĩ rồi!
Nhưng ai có thể ngờ được sẽ gặp phải tình huống này đâu chứ? “Không có gì.”
Trong lòng Lâm Vân Dao rất phức tạp.
Mặc dù bây giờ Vương Thiên Cao đã xin lỗi, nhưng còn sau này thì sao?
Cô đã có thể đoán trước được kết cục của mình sắp tới, về cơ bản thì bị đuổi học là cái chắc!
Có điều cô cũng không trách anh trai mình! Dù có ra sao đi chăng nữa, anh ấy cũng chỉ đứng ra để bảo vệ cô thôi!
Nếu ngay cả cô cũng trách anh trai làm như vậy là sai thì anh ấy sẽ đau lòng biết mấy!
“Nếu ông đã xin lỗi rồi thì chuyện hôm nay coi như xong! Tôi không hi vọng em gái tôi sẽ bị đuổi học gì đó vì chuyện này! Ông hiểu chưa hả?”
Lâm Phong tiếp tục cảnh cáo.
“Đương nhiên rồi!”
Ngoài mặt Vương Thiên Cao gật đầu, nhưng trong lòng lại cười khẩy.

Có thể ư?
Cậu sỉ nhục tôi như thế kia! Em gái cậu còn muốn tiếp tục đi học ở trường của tôi ư?

Cậu đi ăn phân cho rồi!
“Mong rằng ông có thể làm được, nếu không tôi bảo đảm ông sẽ hối hận.” Lâm Phong bình tĩnh nói.
Anh có thể đoán được đại khái Vương Thiên Cao đang nghĩ gì trong lòng.
Nhưng anh không quan tâm lắm, anh đã cho ông ta một cơ hội, nếu đối phương không biết quý trọng thì đừng trách anh vô tình.
“Thầy chủ nhiệm, chắc bữa cơm tối nay không ăn được rồi, để sau này có thời gian em mời thầy đi ăn riêng nhé!”
Lâm Phong áy náy nói với Âu Dương Tu.
“Hầy!”
Âu Dương Tu không trả lời, chỉ thở ra một hơi thật dài.
Cứng quá sẽ rất dễ gãy!
Tại sao Tiểu Phong lại không hiểu đạo lý này cơ chứ?
Điều này khiến ông ấy không thể làm gì được mà lại còn rất đau lòng.

“Tiểu Dao, chúng ta đi thôi!”
Lâm Phong nói với em gái.
“Vâng!”
Lâm Vân Dao gật đầu, rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh trai mình.

Lý Tiểu Khả lưỡng lự rồi cũng chọn đi theo.
Nhưng vào lúc này.
“Đứng lại đó cho tôi!”
Vân Cảnh Sơ lạnh lùng ngăn cản ba người.
Bị Lâm Phong tát một bạt tai ngay trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên anh ta không thể bỏ qua dễ dàng được.
Nếu Lâm Phong đã không biết điều như thế thì anh cũng chỉ có thể giúp cậu ta được toại nguyện!
“Lâm Phong, cậu tát tôi một bạt tai, muốn đi là đi luôn, cậu nghĩ có khả năng à”
Vân Cảnh Sơ lạnh lùng hỏi.
“Sao nào? Cậu cảm thấy một cái tát chưa đủ nên muốn thêm mấy cái nữa à?” Lâm Phong hỏi ngược lại.
Nghe vậy, khoé miệng Vân Cảnh Sơ khẽ giật.

Mẹ nó!
Anh ta đâu có ý này?
“Cút đi, nể tình chúng ta từng học chung trường, tôi không muốn làm cậu khó xử.

Tốt nhất là cậu đừng có mà không biết tự lượng sức mình.”
Lâm Phong bảo.
“Không biết tự lượng sức mình? Tôi thực sự không biết rốt cuộc cậu lấy đâu ra can đảm dám nói câu này với tôi đấy?”
Vân Cảnh Sơ giận quá thành cười.
Anh ta vỗ tay một cái, ngay tức khắc có bảy tám tên vệ sĩ áo đen xông vào từ bên ngoài.
Những vệ sĩ áo đen này đều cao từ một mét sáu trở lên, mặt mày hung tợn, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thôi cũng biết sức chiến đấu không tầm thường.
Nhìn thấy cảnh này.
Tất cả mọi người đều thầm kinh ngạc đã nói với thân phận của giám đốc Vân thì sao có thể không có vệ sĩ đi theo rồi mà? Hoá ra họ đều đang ẩn nấp trong tối.”
“Mọi người có nhìn thấy người đàn ông đi đầu kia không? Trước đây tôi thấy anh ta trên TV, tên là Triệu Hổ, không chỉ là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ mà còn đứng trong top một trăm của cuộc thi đấu võ cận chiến liên tám thành phố tỉnh Giang Nam đấy.”
“Shh, dữ vậy sao! Cuộc thi đấu võ cận chiến liên tám thành phố có tiếng lắm, trong đó có rất nhiều cao thủ cận chiến! Triệu Hổ có thể lọt vào top một trăm, lấy
một địch mười có lẽ cũng không thành vấn đề!”
“Giám đốc Vân giàu thật đấy, mời được cả vệ sĩ đẳng cấp này, một năm chắc.

ít nhất cũng phải sáu bảy mươi vạn.”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Triệu Hổ tỏ ra khinh thường.
Một đám thư sinh yếu ớt không có kiến thức!

Lấy một địch mười là sao chứ?
Với những người bình thường như các ông, bố mày đánh năm sáu mươi người cũng không hề hấn gì!
Đương nhiên gã cũng chỉ nghĩ bụng vậy thôi, ngoài mặt sẽ không nói thẳng ra.

Dù sao trong xã hội bây giờ giỏi võ cũng chẳng có tác dụng gì lớn! Tiền bạc mới là sức mạnh!
Dù gã có mạnh đến đâu thì cũng phải làm thuê cho người giàu để nuôi gia đình.

“Giám đốc Vân, có chuyện gì vậy?” Triệu Hổ cất cao giọng hỏi.

Gã nhìn lướt qua mọi người trong phòng bằng đôi mắt to như cái lư đồng, trong mắt như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Những người bị gã nhìn đều run rẩy, chỉ cảm thấy như mình đang bị một con thú dữ hình người để mắt tới, không rét mà cũng run.

Ngay cả Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao cũng hơi sợ hãi trốn sau lưng Lâm Phong..

 
Chương 32: 32: Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Khi Triệu Hổ dẫn người tới, khí thế của Vân Cảnh Sơ cũng thay đổi rõ rệt.

Anh ta khoanh hai tay trước ngực, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bằng ánh mắt giễu cợt như muốn nhìn ra vẻ hoảng sợ từ trên mặt anh.
Nhưng nào ngờ biểu cảm trên mặt Lâm Phong không có chút thay đổi nào, như thể không nhìn thấy mấy người Triệu Hổ vậy.
Chẳng lẽ cậu ta sợ hoảng hồn luôn rồi?
Suy cho cùng vẫn chỉ là một thằng vô dụng!
Trên mặt Vân Cảnh Sơ tràn đầy khinh thường.
“Cảnh Sơ, dù sao cũng là bạn học, anh vừa vừa thôi nhé.” Lúc này, Triệu Song Nhi ngồi ở bên cạnh khuyên nhủ.
Mặc dù cô ta không muốn tiếp xúc với Lâm Phong, nhưng vì nghĩ tới tình bạn cũ nên cũng không muốn làm lớn chuyện quá.
Dù sao tám vệ sĩ xông lên cùng lúc sẽ có thể đánh chết người thật đấy! Nghĩ tới đây, Triệu Song Nhi nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy thương hại.

Lâm Phong ơi là Lâm Phong!
Cậu vẫn còn nghĩ là mười năm trước ư?

Giờ cậu chỉ là một con kiến hôi ở trước mặt Vân Cảnh Sơ thôi!
Cậu mà ép anh ấy nổi điên, anh ấy chỉ cần bỏ ra một hai trăm vạn là có thể lấy mạng của cậu rồi, biết không hả?
“Song Nhi, em cũng thấy rồi đấy, có phải anh muốn gây sự đâu! Thực chất anh đã kiềm chế từ nấy giờ, cố không để phát sinh xung đột với cậu ta rồi đó!”
“Nhưng em xem cậu ta làm gì kìa?”
Vân Cảnh Sơ nhìn về phía Lâm Phong, lạnh lùng nói:
“Vậy mà cậu ta lại thẳng tay tát anh một bạt tai! Em nói đi, bây giờ anh cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng, nếu anh bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy thì sau này anh biết để mặt mũi ở đâu nữa đây?”
Anh ta vừa dứt lời, Triệu Hổ ở bên cạnh đã phẫn nộ lên tiếng.
“Gì cơ? Giám đốc Vân, thằng nhóc này mới đánh anh hả?”
“Đúng vậy! Lúc nãy không có các cậu, thằng này ngông cực!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên gật đầu.
“Mẹ nó! Ranh con, mày to gan thật đấy! Ngay cả giám đốc Vân của bọn tao.

mà cũng dám đánh, mày muốn chết rồi đúng không?”

Triệu Hổ lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, dùng sức bẻ ngón tay rôm rốp, mọi người nghe tiếng mà thấy sởn hết tóc gáy.
Đờ mờ thật đáng sợi Nếu cú đấm này trúng vào người thì ai có thể chịu nổi đây? “Tiểu Phong, cậu mau xin lỗi Cảnh Sơ đi!”
Âu Dương Tu sợ xảy ra chuyện, thế là lập tức đứng dậy ra hiệu cho Lâm Phong xin lỗi.

Nhưng ông ấy vừa dứt lời đã bị Vân Cảnh Sơ ngăn cản.

“Thầy Âu Dương, không phải em không nể mặt thầy! Chuyện hôm nay không thể chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được!”
“Vậy cậu muốn sao?” Âu Dương Tu nhíu mày.

“Rất đơn giản thôi, bắt Lâm Phong quỳ xuống xin lỗi em, sau đó cho em tát mười cái, chuyện này coi như xong!”
Vân Cảnh Sơ nhìn Lâm Phong, nói một cách rất khinh bỉ.

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Quỳ xuống xin lỗi thì cũng thôi đi, còn phải tát mười cái á?
Ngay cả đám lãnh đạo nhà trường không ưa Lâm Phong thì cũng cảm thấy yêu cầu của Vân Cảnh Sơ hơi quá đáng!
Có điều họ cũng sẽ không xen vào việc của người khác!.

 
Chương 32: 32: Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Khi Triệu Hổ dẫn người tới, khí thế của Vân Cảnh Sơ cũng thay đổi rõ rệt.

Anh ta khoanh hai tay trước ngực, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bằng ánh mắt giễu cợt như muốn nhìn ra vẻ hoảng sợ từ trên mặt anh.
Nhưng nào ngờ biểu cảm trên mặt Lâm Phong không có chút thay đổi nào, như thể không nhìn thấy mấy người Triệu Hổ vậy.
Chẳng lẽ cậu ta sợ hoảng hồn luôn rồi?
Suy cho cùng vẫn chỉ là một thằng vô dụng!
Trên mặt Vân Cảnh Sơ tràn đầy khinh thường.
“Cảnh Sơ, dù sao cũng là bạn học, anh vừa vừa thôi nhé.” Lúc này, Triệu Song Nhi ngồi ở bên cạnh khuyên nhủ.
Mặc dù cô ta không muốn tiếp xúc với Lâm Phong, nhưng vì nghĩ tới tình bạn cũ nên cũng không muốn làm lớn chuyện quá.
Dù sao tám vệ sĩ xông lên cùng lúc sẽ có thể đánh chết người thật đấy! Nghĩ tới đây, Triệu Song Nhi nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy thương hại.

Lâm Phong ơi là Lâm Phong!
Cậu vẫn còn nghĩ là mười năm trước ư?

Giờ cậu chỉ là một con kiến hôi ở trước mặt Vân Cảnh Sơ thôi!
Cậu mà ép anh ấy nổi điên, anh ấy chỉ cần bỏ ra một hai trăm vạn là có thể lấy mạng của cậu rồi, biết không hả?
“Song Nhi, em cũng thấy rồi đấy, có phải anh muốn gây sự đâu! Thực chất anh đã kiềm chế từ nấy giờ, cố không để phát sinh xung đột với cậu ta rồi đó!”
“Nhưng em xem cậu ta làm gì kìa?”
Vân Cảnh Sơ nhìn về phía Lâm Phong, lạnh lùng nói:
“Vậy mà cậu ta lại thẳng tay tát anh một bạt tai! Em nói đi, bây giờ anh cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng, nếu anh bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy thì sau này anh biết để mặt mũi ở đâu nữa đây?”
Anh ta vừa dứt lời, Triệu Hổ ở bên cạnh đã phẫn nộ lên tiếng.
“Gì cơ? Giám đốc Vân, thằng nhóc này mới đánh anh hả?”
“Đúng vậy! Lúc nãy không có các cậu, thằng này ngông cực!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên gật đầu.
“Mẹ nó! Ranh con, mày to gan thật đấy! Ngay cả giám đốc Vân của bọn tao.

mà cũng dám đánh, mày muốn chết rồi đúng không?”

Triệu Hổ lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, dùng sức bẻ ngón tay rôm rốp, mọi người nghe tiếng mà thấy sởn hết tóc gáy.
Đờ mờ thật đáng sợi Nếu cú đấm này trúng vào người thì ai có thể chịu nổi đây? “Tiểu Phong, cậu mau xin lỗi Cảnh Sơ đi!”
Âu Dương Tu sợ xảy ra chuyện, thế là lập tức đứng dậy ra hiệu cho Lâm Phong xin lỗi.

Nhưng ông ấy vừa dứt lời đã bị Vân Cảnh Sơ ngăn cản.

“Thầy Âu Dương, không phải em không nể mặt thầy! Chuyện hôm nay không thể chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được!”
“Vậy cậu muốn sao?” Âu Dương Tu nhíu mày.

“Rất đơn giản thôi, bắt Lâm Phong quỳ xuống xin lỗi em, sau đó cho em tát mười cái, chuyện này coi như xong!”
Vân Cảnh Sơ nhìn Lâm Phong, nói một cách rất khinh bỉ.

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Quỳ xuống xin lỗi thì cũng thôi đi, còn phải tát mười cái á?
Ngay cả đám lãnh đạo nhà trường không ưa Lâm Phong thì cũng cảm thấy yêu cầu của Vân Cảnh Sơ hơi quá đáng!
Có điều họ cũng sẽ không xen vào việc của người khác!.

 
Chương 33: 33: Đúng Vậy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Theo như họ nghĩ, Lâm Phong chỉ đang gieo gió gặt bão mà thôi! “Cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cậu?”
Lâm Phong rất hứng thú nhìn Vân Cảnh Sơ.

“Đúng vậy! Hôm nay cậu bắt buộc phải quỳ xuống, không thương lượng gì hết, nếu không! "
“Rầm!” Sau một âm thanh nặng nề.

Vân Cảnh Sơ bị Lâm Phong đạp văng ra xa rồi ngã mạnh lên trên bàn, khiến bát đ ĩa trên bàn vỡ tan tành, miệng còn hộc ra một búng máu.

“Ất” Vân Cảnh Sơ đau đớn r3n rỉ.

Anh ta giấy giụa muốn đứng dậy mấy lần nhưng đều không đứng lên được.

“Shhl”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.

Không ai ngờ được lúc này Lâm Phong vẫn còn dám ra tay, hơn nữa còn rất nặng tay, đánh cho Vân Cảnh Sơ thành ra thế này.


Cậu ta điên rồi sao?
Đúng là không biết từ “chết” viết như thế nào mà!
Chẳng mấy chốc.

Tám tên vệ sĩ định thần lại.

Bảy người xông lên bao vây Lâm Phong để phòng anh chạy trốn.

Còn Triệu Hổ thì chạy tới đỡ Vân Cảnh Sơ dậy.

“Giám đốc Vân, anh không sao chứ?”
Triệu Hổ lo lắng hỏi.

Vân Cảnh Sơ đẩy Triệu Hổ ra, lau máu trên khoé miệng, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong với vẻ mặt vô cùng tức tối.

“Lâm Phong! Mẹ nó, cậu muốn chết thật rồi đây mà! Hổ không gầm nên tưởng là Hello Kitty hả?”
“Đánh cho tao! Đánh mạnh tay vào!”

Anh ta vừa nói xong.

Bảy tên vệ sĩ đang bao vây Lâm Phong lập tức ra tay không do dự!
Có thể thấy bảy vệ sĩ này đều là người tập võ, họ đi đứng vững vàng, tốc độ ra đấm cực nhanh, tấn công từ cả bốn phía, chặn gần như tất cả các đường lui của
Lâm Phong.

Mà khi đối diện với vòng tấn công chặt chế như vậy, Lâm Phong chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích!
Mãi cho đến khi nắm đấm của bảy người đánh tới, anh mới bật nhảy lên, đá một cú giò lái ba trăm sáu mươi độ.

“Âm!” “Âm!” “Âm!” Cả bảy người đàn ông lập tức bị anh đá văng ra xa bảy, tám mét.

Cuối cùng họ va mạnh vào tường, để lại vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trên tường!
Nhìn thấy cảnh này.

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại!
Lấy một địch bảy, một cú đá văng bảy người!
Đây là điều mà con người có thể làm được ư?
“Không thể nào!”
Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm đấm, nét mặt vô cùng dữ tợn!
Trong ký ức, rõ ràng Lâm Phong chỉ là một anh chàng thư sinh yếu đuối, không hề biết đánh nhau!
Tại sao bây giờ lại lợi hại như vậy?
“Chú ngầu quá đi!”.

 
Chương 33: 33: Đúng Vậy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Theo như họ nghĩ, Lâm Phong chỉ đang gieo gió gặt bão mà thôi! “Cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cậu?”
Lâm Phong rất hứng thú nhìn Vân Cảnh Sơ.

“Đúng vậy! Hôm nay cậu bắt buộc phải quỳ xuống, không thương lượng gì hết, nếu không! "
“Rầm!” Sau một âm thanh nặng nề.

Vân Cảnh Sơ bị Lâm Phong đạp văng ra xa rồi ngã mạnh lên trên bàn, khiến bát đ ĩa trên bàn vỡ tan tành, miệng còn hộc ra một búng máu.

“Ất” Vân Cảnh Sơ đau đớn r3n rỉ.

Anh ta giấy giụa muốn đứng dậy mấy lần nhưng đều không đứng lên được.

“Shhl”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.

Không ai ngờ được lúc này Lâm Phong vẫn còn dám ra tay, hơn nữa còn rất nặng tay, đánh cho Vân Cảnh Sơ thành ra thế này.


Cậu ta điên rồi sao?
Đúng là không biết từ “chết” viết như thế nào mà!
Chẳng mấy chốc.

Tám tên vệ sĩ định thần lại.

Bảy người xông lên bao vây Lâm Phong để phòng anh chạy trốn.

Còn Triệu Hổ thì chạy tới đỡ Vân Cảnh Sơ dậy.

“Giám đốc Vân, anh không sao chứ?”
Triệu Hổ lo lắng hỏi.

Vân Cảnh Sơ đẩy Triệu Hổ ra, lau máu trên khoé miệng, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong với vẻ mặt vô cùng tức tối.

“Lâm Phong! Mẹ nó, cậu muốn chết thật rồi đây mà! Hổ không gầm nên tưởng là Hello Kitty hả?”
“Đánh cho tao! Đánh mạnh tay vào!”

Anh ta vừa nói xong.

Bảy tên vệ sĩ đang bao vây Lâm Phong lập tức ra tay không do dự!
Có thể thấy bảy vệ sĩ này đều là người tập võ, họ đi đứng vững vàng, tốc độ ra đấm cực nhanh, tấn công từ cả bốn phía, chặn gần như tất cả các đường lui của
Lâm Phong.

Mà khi đối diện với vòng tấn công chặt chế như vậy, Lâm Phong chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích!
Mãi cho đến khi nắm đấm của bảy người đánh tới, anh mới bật nhảy lên, đá một cú giò lái ba trăm sáu mươi độ.

“Âm!” “Âm!” “Âm!” Cả bảy người đàn ông lập tức bị anh đá văng ra xa bảy, tám mét.

Cuối cùng họ va mạnh vào tường, để lại vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trên tường!
Nhìn thấy cảnh này.

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại!
Lấy một địch bảy, một cú đá văng bảy người!
Đây là điều mà con người có thể làm được ư?
“Không thể nào!”
Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm đấm, nét mặt vô cùng dữ tợn!
Trong ký ức, rõ ràng Lâm Phong chỉ là một anh chàng thư sinh yếu đuối, không hề biết đánh nhau!
Tại sao bây giờ lại lợi hại như vậy?
“Chú ngầu quá đi!”.

 
Chương 34: 34: Giờ Phút Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lý Tiểu Khả vung nắm đấm nhỏ lên, đôi mắt như sắp toả ra ngôi sao!
Đây...!có chắc là không phải đang quay phim không?
Đá giò lái ba trăm sáu mươi đội!
Đây là cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình thôi!
Vẻ kinh ngạc liên tục thoáng qua trong mắt Lâm Vân Dao.
Mặc dù cô biết anh trai mình là người tu tiên, đây chỉ là một chiêu nhỏ thôi, nhưng khi nhìn thấy anh mình oai phong như vậy, trong lòng cô vẫn thấy rất kích động!
Đây là anh trai của cô đấy!
Người anh trai vô địch thiên hạt!
“Bảo sao mày dám kênh kiệu như vậy! Thì ra cũng có chút bản lĩnh! Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đối phó mày ấy hả, tao không cần tới mười chiêu đâu!”
Lúc này Triệu Hổ đột nhiên thốt lên một câu.
Gã vừa dứt lời.
Vân Cảnh Sơ lập tức hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật dài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hết sức tự tin.
Dù Lâm Phong có thể lấy một địch bảy thì sao?
Triệu Hổ bên cạnh anh ta đứng trong top một trăm cuộc thi đấu võ cận chiến tỉnh Giang Nam đấy, lấy một địch năm mươi cũng không thành vấn đề!
Đánh một mình Lâm Phong cậu thì đơn giản quá rồi còn gì?
Những người khác trong phòng cũng khế lắc đầu, ánh mắt khôi phục cảm xúc.


ban đầu.
Nói thật thì Lâm Phong đã khiến họ rất kinh ngạc!
Chẳng ai ngờ được một người trông có vẻ yếu ớt như Lâm Phong lại có thể bùng nổ sức mạnh đáng sợ như vậy!
Nhưng đáng tiếc là người mạnh còn có người mạnh hơn!
Có Triệu Hổ ở đây thì vẫn chưa đến lượt Lâm Phong ra oai đâu!
“Lâm Phong, mười năm này cậu đi học võ chứ gì? Chiêu lúc nãy quả thật cũng khá đấy, nhưng nếu cậu nghĩ như vậy đã đủ ăn hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên nói.
Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta đã rất tự tin nói tiếp:
“Triệu Hổ, tôi thuê cậu hai trăm vạn một năm, cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể phát huy tác dụng của mình rồi!”
Anh ta vừa nói xong.

'Tất cả mọi người đều giật mình!
Họ cứ tưởng chỉ cần năm sáu mươi vạn đã có thể thuê Triệu Hổ được rồi, không ngờ lại là hai trăm vạn!
Điều này đủ để chứng minh cho thực lực đáng sợ của Triệu Hổ!
Không có thực lực tương ứng thì sao có thể nhận được tiền lương cao như vậy?
“Giám đốc Vân, anh yên tâm! Giờ tôi sẽ cho anh biết hai trăm vạn này của anh có đáng giá hay không!”
Triệu Hổ nhe răng cười găn, nhanh chân đi tới gần Lâm Phong.

Gã thẳng tay vung nắm đấm về phía ngực Lâm Phong một cách hết sức kiêu ngạo.
Theo như gã nghĩ đó là chắc chăn Lâm Phong không né được cú đấm này của mình.
Sau một thời gian dài tập luyện, tốc độ ra tay của gã đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, người thường hoàn toàn không bắt kịp.
Nhưng ai ngờ Lâm Phong lại né được cú đấm của gã một cách rất dễ dàng.

Sau đó.
Anh nhẹ nhàng đá một phát.
“Rầm!”
Triệu Hổ nặng hơn một trăm cân bị đá văng ra xa.
Cuối cùng gã va vào vách tường, miệng hộc máu không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
“Đây là vệ sĩ hai trăm vạn đấy hả? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả!” Lâm Phong nhìn về phía Vân Cảnh Sơ, hờ hững nói.

Giờ phút này.

Cả phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Triệu Hổ nằm trên đất như một con chó chết, trong lòng như có mưa sa bão táp, hồi lâu sau vẫn chưa thể định thần lại!
Một cú đá! Vẫn chỉ với một cú đá!
Đã có thể KO tuyển thủ top một trăm của cuộc thi võ cận chiến tỉnh Giang Nam?
Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt thì có ai dám tin được đây? Lâm Phong!
Sao anh lại có thể mạnh đến vậy!.

 
Chương 34: 34: Giờ Phút Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lý Tiểu Khả vung nắm đấm nhỏ lên, đôi mắt như sắp toả ra ngôi sao!
Đây...!có chắc là không phải đang quay phim không?
Đá giò lái ba trăm sáu mươi đội!
Đây là cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình thôi!
Vẻ kinh ngạc liên tục thoáng qua trong mắt Lâm Vân Dao.
Mặc dù cô biết anh trai mình là người tu tiên, đây chỉ là một chiêu nhỏ thôi, nhưng khi nhìn thấy anh mình oai phong như vậy, trong lòng cô vẫn thấy rất kích động!
Đây là anh trai của cô đấy!
Người anh trai vô địch thiên hạt!
“Bảo sao mày dám kênh kiệu như vậy! Thì ra cũng có chút bản lĩnh! Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đối phó mày ấy hả, tao không cần tới mười chiêu đâu!”
Lúc này Triệu Hổ đột nhiên thốt lên một câu.
Gã vừa dứt lời.
Vân Cảnh Sơ lập tức hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật dài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hết sức tự tin.
Dù Lâm Phong có thể lấy một địch bảy thì sao?
Triệu Hổ bên cạnh anh ta đứng trong top một trăm cuộc thi đấu võ cận chiến tỉnh Giang Nam đấy, lấy một địch năm mươi cũng không thành vấn đề!
Đánh một mình Lâm Phong cậu thì đơn giản quá rồi còn gì?
Những người khác trong phòng cũng khế lắc đầu, ánh mắt khôi phục cảm xúc.


ban đầu.
Nói thật thì Lâm Phong đã khiến họ rất kinh ngạc!
Chẳng ai ngờ được một người trông có vẻ yếu ớt như Lâm Phong lại có thể bùng nổ sức mạnh đáng sợ như vậy!
Nhưng đáng tiếc là người mạnh còn có người mạnh hơn!
Có Triệu Hổ ở đây thì vẫn chưa đến lượt Lâm Phong ra oai đâu!
“Lâm Phong, mười năm này cậu đi học võ chứ gì? Chiêu lúc nãy quả thật cũng khá đấy, nhưng nếu cậu nghĩ như vậy đã đủ ăn hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên nói.
Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta đã rất tự tin nói tiếp:
“Triệu Hổ, tôi thuê cậu hai trăm vạn một năm, cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể phát huy tác dụng của mình rồi!”
Anh ta vừa nói xong.

'Tất cả mọi người đều giật mình!
Họ cứ tưởng chỉ cần năm sáu mươi vạn đã có thể thuê Triệu Hổ được rồi, không ngờ lại là hai trăm vạn!
Điều này đủ để chứng minh cho thực lực đáng sợ của Triệu Hổ!
Không có thực lực tương ứng thì sao có thể nhận được tiền lương cao như vậy?
“Giám đốc Vân, anh yên tâm! Giờ tôi sẽ cho anh biết hai trăm vạn này của anh có đáng giá hay không!”
Triệu Hổ nhe răng cười găn, nhanh chân đi tới gần Lâm Phong.

Gã thẳng tay vung nắm đấm về phía ngực Lâm Phong một cách hết sức kiêu ngạo.
Theo như gã nghĩ đó là chắc chăn Lâm Phong không né được cú đấm này của mình.
Sau một thời gian dài tập luyện, tốc độ ra tay của gã đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, người thường hoàn toàn không bắt kịp.
Nhưng ai ngờ Lâm Phong lại né được cú đấm của gã một cách rất dễ dàng.

Sau đó.
Anh nhẹ nhàng đá một phát.
“Rầm!”
Triệu Hổ nặng hơn một trăm cân bị đá văng ra xa.
Cuối cùng gã va vào vách tường, miệng hộc máu không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
“Đây là vệ sĩ hai trăm vạn đấy hả? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả!” Lâm Phong nhìn về phía Vân Cảnh Sơ, hờ hững nói.

Giờ phút này.

Cả phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Triệu Hổ nằm trên đất như một con chó chết, trong lòng như có mưa sa bão táp, hồi lâu sau vẫn chưa thể định thần lại!
Một cú đá! Vẫn chỉ với một cú đá!
Đã có thể KO tuyển thủ top một trăm của cuộc thi võ cận chiến tỉnh Giang Nam?
Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt thì có ai dám tin được đây? Lâm Phong!
Sao anh lại có thể mạnh đến vậy!.

 
Chương 35: 35: Anh Ta Nhìn Chòng Chọc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Không, không thể nào!”
Vân Cảnh Sơ tức giận hét lên.
Khuôn mặt điển trai nhăn nhúm lại trông vô cùng dữ tợn! Rõ ràng đây là sân nhà của anh ta!
Rõ ràng là anh ta muốn đạp lên mặt Lâm Phong cơ mà! Nhưng bây giờ cái quái gì đang diễn ra vậy?
Lúc này Vân Cảnh Sơ thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh.
Thậm chí ngay cả Triệu Song Nhi cũng nhìn anh ta với vẻ mặt cực kỳ nghỉ hoặc.
Như thể đang nói: Anh cùi bắp thế, ngay cả Lâm Phong mà cũng không giải quyết được? Triệu Song Nhi hiện đang là đối tượng mà anh ta theo đuổi!
Bị bế mặt ngay trước mặt người phụ nữ mình thích, tâm trí Vân Cảnh Sơ như sắp sụp đổi!
Anh ta nhìn chòng chọc vào Lâm Phong bằng đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn nghe hơi chói.
“Lâm Phong, cậu không thể thắng Triệu Hổ được! Chắc chắn cậu đã giở thủ đoạn hèn hạ nào đó chứ gì?”
“Vân Cảnh Sơ, cậu cảm thấy như vậy thú vị lắm hả?” Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

Đối với anh, Vân Cảnh Sơ chỉ là một con kiến hôi giữa chúng sinh thôi.
Nếu không phải nể tình đã từng là bạn cùng trường, anh nhất định sế không nói nhảm một câu với anh ta.

Suy cho cùng thì anh vẫn là một người nhớ tình bạn cũ!
Anh rất trân trọng tình bạn với những người bạn cũ, nhưng ngặt nỗi mọi thứ không bao giờ như mong muốn.
“Đương nhiên thú vị rồi! Tôi là giám đốc của một công ty niêm yết, tài sản hàng trăm triệu, còn cậu chỉ là một thằng ăn hại thôi!”
m Phong, hồi còn đi học lúc nào cậu cũng hơn tôi hết! Bây giờ muốn hơn tôi à? Trước khác nay khác, cậu lấy gì so với tôi, cậu dựa vào đâu mà kiêu ngạo với tôi chứ!”
“Dù cậu giỏi võ thì có sao? Trong xã hội ngày nay ấy, giỏi võ cũng chẳng có ích lợi gì đâu!”
Vân Cảnh Sơ nói liên tục một tràng, trút hết bực dọc trong lòng, như muốn lấy lại thể diện bị mất ban nãy bằng lời nói.
Lâm Phong yên lặng nhìn nét mặt dữ tợn của Vân Cảnh Sơ.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt nhàm chán.
Không còn thú vị nữa.
Hồng trần muôn màu muôn vẻ, sóng lớn cuốn trôi đi bờ cát.
Dòng sông thời gian cuồn cuộn chảy qua, những quá khứ khó quên ấy chung quy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, khó có thể dấy lên một chút sóng gió.
€ó lẽ chỉ có con đường đến với đạo mới là vĩnh hằng! “Thôi quên đi! Chuyện này bỏ qua vậy, sau này cậu và tôi đường ai nấy đi.”
Lâm Phong lắc đầu, bình thản nói một câu, sau đó dẫn em gái và Lý Tiểu Khả quay lưng rời đi.

Mọi người trong phòng nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Nhất là Triệu Song Nhị, trong mắt gợn sóng liên tục, trong lòng khó có thể bình tĩnh được.
Cô ta nghĩ mãi không thể hiểu được, rõ ràng Lâm Phong đã nghèo đến mức.

ấy rồi mà tại sao vẫn tự tin như vậy?
Sau mười năm làm việc cật lực ở thương trường, cô ta hết sức lý trí, biết mình nên làm gì và không nên làm gì.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phong vào lúc này, chẳng biết vì sao sự bình tĩnh trong lòng lại nổi gợn sóng.
Cảm giác này cứ như quay trở lại trận đấu bóng rổ mười năm trước, cô ta và Trần Y Nặc cùng nhau cổ vũ cho Lâm Phong, trái tim đập nhanh thình thịch.

Đáng tiếc, chung quy cũng đã qua rồi!
Như Vân Cảnh Sơ nói đấy, trong xã hội ngày nay giỏi võ chẳng có ích lợi gì cả, dù có giỏi võ đến đâu đi nữa thì liệu có thể thắng được súng đạn hay không?
Tiền bạc mới là sức mạnh! Mà Lâm Phong lại không có cả hai thứ này!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Triệu Song Nhi dần bình tĩnh trở lại, cô ta cảm thấy cảm xúc của mình vừa rồi không được đúng lắm.

Vào lúc này.

Vân Cảnh Sơ không cam lòng phẫn nộ hét lên:
biết, chuyện này chưa xong đâi sẽ không bỏ iết bây giờ chênh lệch giữa cậu và tôi lớn đến mức.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom