Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 839


 

Ba giờ, Lâm Phong tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc lên hút, cảm thấy mệt mỏi bị quét sạch, cực kì thoải mái!  

 

Trần Y Nặc tựa đầu trước ngực anh, trên gương mặt tươi cười còn chút mồ hôi…  

 

 

Hai người lâu ngày gặp lại, tình cảm nồng nàn, ôm chặt lấy nhau, nói mấy chuyện hai vợ chồng thường nói.  

 

 

Từ miệng Trần Y Nặc, Lâm Phong cũng biết sau khi mình rời khỏi, nhà họ Trần xảy ra một đống chuyện…  

 

 

Adv

Trong đó có ba chuyện khiến Lâm Phong chú ý.  

 

 

Thứ nhất, Trần Bắc Huyền nhờ có Thối Thể Đan, bế quan giác ngộ, đột phát Võ Hồn Cảnh…  

 

 


Chuyện thứ hai là về Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Từ sau khi lão ta biết chịu đòn sẽ mạnh hơn thì ngày nào cũng gây chuyện thị phi, xin được ngược đãi!  

 

Adv

 

Đáng tiếc, lão ta càng ngày càng mạnh, bây giờ không ai dám động tới nữa.  

 

 

Cho nên mấy ngày trước, Diệp Thiên Tâm và ba vợ Trần Sơn kề vai sát cánh, rời khỏi Vân Xuyên, nói cho hay thì là ra ngoài trải nghiệm…  

 

 

Nhưng Trần Y Nặc luôn cảm thấy ba mình và Diệp Thiên Tâm dính lấy nhau, có gì đó sai sai…  

 

 

Nhưng Lâm Phong không để ý!  

 

 

Dù sao hai người cũng là người độc thân, coi như là có gì đó với nhau…  

 

 

…  

 

 

Còn chuyện thứ ba là con gái Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Gần đây Tiểu Luyến Luyến cực kì thích ngủ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì đã có hai mươi tiếng nằm ngủ rồi…  

 

 

Còn bốn tiếng còn lại dùng để ăn, đồng thời ăn cực nhiều, gần như gấp trăm lần người thường.  

 

 

Đơn giản là: Ăn nhanh, tiêu hóa nhanh, ị nhiều hơn!  

 

 

“Con gái trừ ngủ và ăn nhiều ra còn gì khác lạ không?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cái này à…”  

 

 

Trần Y Nặc suy nghĩ một lúc, mới nói:  

 

 

“Lớn nhanh nữa có tính không? Trong khoảng thời gian này con gái đã cao lên chừng 20cm, hiện tại đã 1m3 rồi!”  

 

 

Nghe đến đây, Lâm Phong giật mình!  

 

 

Đúng là Tiểu Luyến Luyến đã chín tuổi, nhưng vì nguyên nhân thể chất nên cô bé chỉ như một đứa trẻ năm tuổi…  

 

 

Mà từ lúc mình rời Vân Xuyên rồi về lại đây, cũng không tới nửa tháng!  

 

 

Nói cách khác, chỉ mười ngày con gái đã cao hơn 20cm, cơ thể nhanh chóng dậy thì!  

 

 

Quá khó tin!  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang ngủ với ai?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 839


 

Ba giờ, Lâm Phong tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc lên hút, cảm thấy mệt mỏi bị quét sạch, cực kì thoải mái!  

 

Trần Y Nặc tựa đầu trước ngực anh, trên gương mặt tươi cười còn chút mồ hôi…  

 

 

Hai người lâu ngày gặp lại, tình cảm nồng nàn, ôm chặt lấy nhau, nói mấy chuyện hai vợ chồng thường nói.  

 

 

Từ miệng Trần Y Nặc, Lâm Phong cũng biết sau khi mình rời khỏi, nhà họ Trần xảy ra một đống chuyện…  

 

 

Adv

Trong đó có ba chuyện khiến Lâm Phong chú ý.  

 

 

Thứ nhất, Trần Bắc Huyền nhờ có Thối Thể Đan, bế quan giác ngộ, đột phát Võ Hồn Cảnh…  

 

 


Chuyện thứ hai là về Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Từ sau khi lão ta biết chịu đòn sẽ mạnh hơn thì ngày nào cũng gây chuyện thị phi, xin được ngược đãi!  

 

Adv

 

Đáng tiếc, lão ta càng ngày càng mạnh, bây giờ không ai dám động tới nữa.  

 

 

Cho nên mấy ngày trước, Diệp Thiên Tâm và ba vợ Trần Sơn kề vai sát cánh, rời khỏi Vân Xuyên, nói cho hay thì là ra ngoài trải nghiệm…  

 

 

Nhưng Trần Y Nặc luôn cảm thấy ba mình và Diệp Thiên Tâm dính lấy nhau, có gì đó sai sai…  

 

 

Nhưng Lâm Phong không để ý!  

 

 

Dù sao hai người cũng là người độc thân, coi như là có gì đó với nhau…  

 

 

…  

 

 

Còn chuyện thứ ba là con gái Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Gần đây Tiểu Luyến Luyến cực kì thích ngủ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì đã có hai mươi tiếng nằm ngủ rồi…  

 

 

Còn bốn tiếng còn lại dùng để ăn, đồng thời ăn cực nhiều, gần như gấp trăm lần người thường.  

 

 

Đơn giản là: Ăn nhanh, tiêu hóa nhanh, ị nhiều hơn!  

 

 

“Con gái trừ ngủ và ăn nhiều ra còn gì khác lạ không?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cái này à…”  

 

 

Trần Y Nặc suy nghĩ một lúc, mới nói:  

 

 

“Lớn nhanh nữa có tính không? Trong khoảng thời gian này con gái đã cao lên chừng 20cm, hiện tại đã 1m3 rồi!”  

 

 

Nghe đến đây, Lâm Phong giật mình!  

 

 

Đúng là Tiểu Luyến Luyến đã chín tuổi, nhưng vì nguyên nhân thể chất nên cô bé chỉ như một đứa trẻ năm tuổi…  

 

 

Mà từ lúc mình rời Vân Xuyên rồi về lại đây, cũng không tới nửa tháng!  

 

 

Nói cách khác, chỉ mười ngày con gái đã cao hơn 20cm, cơ thể nhanh chóng dậy thì!  

 

 

Quá khó tin!  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang ngủ với ai?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 840


 Không lâu sau trời đã sáng!  

 

 

Lâm Phong và Trần Y Nặc thay quần áo xong, tới trước cửa phòng Trần Y Thủy.  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng mỏng như cánh ve, mái tóc đen rối tung, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện.  

 

 

Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ấy xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa phòng.  

 

 

Khi thấy Lâm Phong, cô ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nói:  

 

Adv

 

“Anh rể, anh về rồi à.”  

 

 

“Ừ, anh đến gặp Tiểu Luyến Luyến.”  


 

 

Lâm Phong vừa cười vừa nói.  

 

 

Adv

…  

 

 

Sau khi nói chuyện một lát, mấy người cùng đi vào phòng.  

 

 

Chóp mũi thoang thoảng hương thơm, cùng với đống quần áo lót màu hồng đập vào mắt khiến Lâm Phong hơi không thích ứng.  

 

 

Chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới cạnh giường nhìn con gái!  

 

 

Nhưng vừa nhìn, vẻ mặt Lâm Phong đã trở nên nghiêm trọng!  

 

 

Hiện tại Tiểu Luyến Luyến trông như một cô bé mười hai tuổi.  

 

 

Cô bé khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mang lại cảm giác cao quý hơn người.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến…”  

 

 

Lâm Phong thử gọi con gái dậy, nhưng gọi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng!  

 

 

“Gọi mãi không tỉnh, bây giờ con bé ngủ sâu lắm…”  

 

 

Trần Y Nặc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cái trán trắng nõn của con gái, thả linh khí ra nhắm mắt kiểm tra.  


 

 

Vừa kiểm tra thì con ngươi đột nhiên co lại.  

 

 

Anh phát hiện cốt cách của con gái đang to lên kinh khủng, huyết quản thô to, tốc độ máu chảy cực nhanh…  

 

 

Tim đập gần như đã gấp mấy lần người bình thường!  

 

 

Anh túm áo ngủ của con gái, nhẹ nhàng kéo một cái.  

 

 

Anh phát hiện, cơ thể xinh đẹp của con gái cũng rất nặng, ít cũng phải hơn năm mươi cân!  

 

 

May mà cái giường này làm bằng gỗ thật, chất lượng tốt, nếu không đã bị sập từ lâu rồi!  

 

 

“Lâm Phong… con gái không sao chứ?”  

 

 

Trần Y Nặc để ý đến vẻ mặt của Lâm Phong, không khỏi hơi lo lắng!  

 

 

Trần Y Thủy đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến khác thường mấy ngày liên tục, bọn họ cũng đi tìm dược sư của Dược Vương cốc đến xem nhưng không tìm ra manh mối.  

 

 

Lâm Phong không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng!  

 

 

Thể chất của con gái quá kì lạ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 840


 Không lâu sau trời đã sáng!  

 

 

Lâm Phong và Trần Y Nặc thay quần áo xong, tới trước cửa phòng Trần Y Thủy.  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng mỏng như cánh ve, mái tóc đen rối tung, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện.  

 

 

Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ấy xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa phòng.  

 

 

Khi thấy Lâm Phong, cô ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nói:  

 

Adv

 

“Anh rể, anh về rồi à.”  

 

 

“Ừ, anh đến gặp Tiểu Luyến Luyến.”  


 

 

Lâm Phong vừa cười vừa nói.  

 

 

Adv

…  

 

 

Sau khi nói chuyện một lát, mấy người cùng đi vào phòng.  

 

 

Chóp mũi thoang thoảng hương thơm, cùng với đống quần áo lót màu hồng đập vào mắt khiến Lâm Phong hơi không thích ứng.  

 

 

Chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới cạnh giường nhìn con gái!  

 

 

Nhưng vừa nhìn, vẻ mặt Lâm Phong đã trở nên nghiêm trọng!  

 

 

Hiện tại Tiểu Luyến Luyến trông như một cô bé mười hai tuổi.  

 

 

Cô bé khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mang lại cảm giác cao quý hơn người.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến…”  

 

 

Lâm Phong thử gọi con gái dậy, nhưng gọi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng!  

 

 

“Gọi mãi không tỉnh, bây giờ con bé ngủ sâu lắm…”  

 

 

Trần Y Nặc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cái trán trắng nõn của con gái, thả linh khí ra nhắm mắt kiểm tra.  


 

 

Vừa kiểm tra thì con ngươi đột nhiên co lại.  

 

 

Anh phát hiện cốt cách của con gái đang to lên kinh khủng, huyết quản thô to, tốc độ máu chảy cực nhanh…  

 

 

Tim đập gần như đã gấp mấy lần người bình thường!  

 

 

Anh túm áo ngủ của con gái, nhẹ nhàng kéo một cái.  

 

 

Anh phát hiện, cơ thể xinh đẹp của con gái cũng rất nặng, ít cũng phải hơn năm mươi cân!  

 

 

May mà cái giường này làm bằng gỗ thật, chất lượng tốt, nếu không đã bị sập từ lâu rồi!  

 

 

“Lâm Phong… con gái không sao chứ?”  

 

 

Trần Y Nặc để ý đến vẻ mặt của Lâm Phong, không khỏi hơi lo lắng!  

 

 

Trần Y Thủy đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến khác thường mấy ngày liên tục, bọn họ cũng đi tìm dược sư của Dược Vương cốc đến xem nhưng không tìm ra manh mối.  

 

 

Lâm Phong không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng!  

 

 

Thể chất của con gái quá kì lạ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 841


 Mà chắc chắn là có nguyên nhân gì đó nên mới có sự thay đổi này.  

 

 

Lẽ nào con gái ăn linh vật gì đó nên khiến thể chất bị kích thích?  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Cô bé nhìn thấy Lâm Phong trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, vội nhào qua, giống như lúc trước, hai tay ôm lấy cổ Lâm Phong!  

 

 

Adv

“Ấy!”  

 

 

Lâm Phong không kịp đề phòng, suýt nữa cái lưng thoái hóa đã bị bẻ gãy.  

 

 


Cô bé hơn năm chục cân treo trên cổ, người bình thường nào chịu nổi!  

 

 

“Ba ơi ba về rồi, con nhớ ba muốn chết!”  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phong.  

 

 

Có thể thấy được, cơ thể lớn lên, giọng nói của Tiểu Luyến Luyến cũng thanh thúy hơn một chút.  

 

 

Không còn vẻ non nớt khi trước, mà êm tai nhẹ nhàng giống như chim hoàng yến hót…  

 

 

“Ba cũng nhớ con!”  

 

 

Lâm Phong xoa cái đầu nhỏ của con gái.  

 

 

Hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện một chốc…  

 

 

“Con gái ngoan, có phải gần đây con ăn nhầm cái gì lạ không?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một chút, trả lời:  

 

 

“Ăn rất nhiều gà, nhiều vịt, nhiều thỏ, còn ăn thêm mấy con bò…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, khóe miệng giật giật, Trần Y Nặc và Trần Y Thủy đứng cạnh cũng rất bất đắc dĩ.  

 

 

“Ý ba là, ngoại trừ những thứ này, con còn ăn cái gì đặc biệt nữa không? Ví dụ như linh thạch, mấy thứ tỏa ra linh khí ấy?”  

 

 

Lâm Phong lấy một viên linh thạch ra.  

 

 

“Ba nói cái này á? Con ăn nhiều lắm. Mấy con trùng đưa con đi, gặp rất nhiều linh thạch, con ăn hết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.  

 

 

Cô bé duỗi tay ra, đám Phệ Linh trùng được nuôi đến xanh mượt bay ra từ túi áo quần của cô bé, bay bay xung quanh.  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy vậy, đôi mắt hơi nhúc nhích.  

 

 

Phệ Linh trùng được anh tình cờ phát hiện ra trong Đoạn Hồn cốc, lúc đó bọn chúng đang bám trên cây Quả Hồn, bị anh bắt hết về…  

 

 

Vì con gái có thể giao lưu với Phệ Linh trùng nên anh để chúng lại cho con gái, để chúng bảo vệ sự an toàn của con…  

 

 

Nhưng thật sự không ngờ mấy con tiểu trùng này còn biết tìm báu vật!  

 

 

Mà con gái thay đổi đến tận mức này, không biết đã hấp thu hết bao nhiêu linh thạch?  

 

 

Không biết có phải mạch linh thạch không?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 841


 Mà chắc chắn là có nguyên nhân gì đó nên mới có sự thay đổi này.  

 

 

Lẽ nào con gái ăn linh vật gì đó nên khiến thể chất bị kích thích?  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Cô bé nhìn thấy Lâm Phong trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, vội nhào qua, giống như lúc trước, hai tay ôm lấy cổ Lâm Phong!  

 

 

Adv

“Ấy!”  

 

 

Lâm Phong không kịp đề phòng, suýt nữa cái lưng thoái hóa đã bị bẻ gãy.  

 

 


Cô bé hơn năm chục cân treo trên cổ, người bình thường nào chịu nổi!  

 

 

“Ba ơi ba về rồi, con nhớ ba muốn chết!”  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phong.  

 

 

Có thể thấy được, cơ thể lớn lên, giọng nói của Tiểu Luyến Luyến cũng thanh thúy hơn một chút.  

 

 

Không còn vẻ non nớt khi trước, mà êm tai nhẹ nhàng giống như chim hoàng yến hót…  

 

 

“Ba cũng nhớ con!”  

 

 

Lâm Phong xoa cái đầu nhỏ của con gái.  

 

 

Hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện một chốc…  

 

 

“Con gái ngoan, có phải gần đây con ăn nhầm cái gì lạ không?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một chút, trả lời:  

 

 

“Ăn rất nhiều gà, nhiều vịt, nhiều thỏ, còn ăn thêm mấy con bò…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, khóe miệng giật giật, Trần Y Nặc và Trần Y Thủy đứng cạnh cũng rất bất đắc dĩ.  

 

 

“Ý ba là, ngoại trừ những thứ này, con còn ăn cái gì đặc biệt nữa không? Ví dụ như linh thạch, mấy thứ tỏa ra linh khí ấy?”  

 

 

Lâm Phong lấy một viên linh thạch ra.  

 

 

“Ba nói cái này á? Con ăn nhiều lắm. Mấy con trùng đưa con đi, gặp rất nhiều linh thạch, con ăn hết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.  

 

 

Cô bé duỗi tay ra, đám Phệ Linh trùng được nuôi đến xanh mượt bay ra từ túi áo quần của cô bé, bay bay xung quanh.  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy vậy, đôi mắt hơi nhúc nhích.  

 

 

Phệ Linh trùng được anh tình cờ phát hiện ra trong Đoạn Hồn cốc, lúc đó bọn chúng đang bám trên cây Quả Hồn, bị anh bắt hết về…  

 

 

Vì con gái có thể giao lưu với Phệ Linh trùng nên anh để chúng lại cho con gái, để chúng bảo vệ sự an toàn của con…  

 

 

Nhưng thật sự không ngờ mấy con tiểu trùng này còn biết tìm báu vật!  

 

 

Mà con gái thay đổi đến tận mức này, không biết đã hấp thu hết bao nhiêu linh thạch?  

 

 

Không biết có phải mạch linh thạch không?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 842


Cùng lúc đó.  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn có một nhóm võ giả đang tuần tự đi tới trước.  

 

 

Dẫn đầu là một ông lão mặc trang phục nhà Đường, tuy lớn tuổi nhưng mặt vẫn hồng hào, nhịp thở đều đặn, ông ấy đang cầm một tấm bản đồ cổ.  

 

 

Trên bản đồ đánh dấu rất nhiều thứ…  

 

 

Adv

Ký hiệu nổi bật nhất trong đó là một ngọn núi thấp…  

 

 

“Chú ơi, còn khoảng bao xa nữa mới đến nơi vậy ạ?”  

 

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Sắp đến rồi! Theo các ký hiệu trên bản đồ, hình như leo qua ngọn núi này là sẽ đến!”  

 

Adv

 

Nói xong, trong mắt ông lão thoáng hiện vẻ sốt ruột.  

 

 

Ông ấy tên là Vệ Tử Húc.  

 

 

Là chủ tịch của Thương hội Ngọc Thạch ở Đại Hạ.  

 

 

Hoạt động kinh doanh chính của Thương hội Ngọc Thạch là bán các loại đá quý, vật liệu đá kể cả đổ thạch…  

 

 

Ban đầu phạm vi kinh doanh của Thương hội Ngọc Thạch chỉ ở Vân Xuyên, nhưng sau khi việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, họ đã mở rộng thị trường ra nước ngoài và giữu quan hệ rất chặt chẽ với các nước như nước Nam Dương, nước Thạch và nước Sa La.  

 

 

Hầu hết vật liệu đá mà Thương hội Ngọc Thạch dùng trong đổ thạch đều nhập từ những nước này.  

 

 

Tấm bản đồ trong tay ông ấy cũng mua được từ tay một thương nhân buôn vật liệu đá tên là Nguyễn Hồng Minh ở nước Thạch…  

 

 

“Ha ha! Chắc lão Nguyễn Hồng Minh đó tưởng mình kiếm lời chứ gì!”  

 

 

Người đàn ông trung niên Vệ Cẩm Luân đột nhiên cười nói.  

 

 

“Cũng không thể nói như vậy! Tấm bản đồ này mô tả địa hình của Thập Vạn Đại Sơn mấy trăm năm trước, ai không biết về phong thuỷ hay thuật tìm long mạch thì không thể tìm được đâu!”  

 


 

“Nói cách khác, tấm bản đồ này ở trong tay Nguyễn Hồng Minh cùng lắm chỉ là một tờ giấy vàng bình thường thôi! Lão ta bán được một trăm vạn là lời rồi đấy!”  

 

 

Vệ Tử Húc hãnh diện nói.  

 

 

“Nhờ chú có bản lĩnh hết đấy ạ!”  

 

 

“Chú à, chú có thể quảng bá tên tuổi của Thương hội Ngọc Thạch chúng ta ra tận nước ngoài đã có thể gọi là người đứng đầu giới ngọc thạch trong nước rồi đó!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười tít mắt nịnh bợ.  

 

 

Hắn vừa dứt lời, các võ giả của Thương hội Ngọc Thạch ở xung quanh đều tươi cười lên tiếng:  

 

 

“Chủ tịch đại nhân không chỉ biết thuật tìm long mạch mà trình đổ thạch cũng vô cùng xuất sắc, chúng tôi phục sát đất!”  

 

 

“Trên thế giới này không ai có thể qua được đôi kim nhãn nhìn xuyên thấu của chủ tịch đại nhân cả!”  

 

 

“Có chủ tịch đại nhân dẫn dắt, sớm muộn gì Thương hội Ngọc Thạch chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những thế lực lớn mạnh nhất cả nước!”  

 

 

…  

 

 

Nghe thấy những lời này, Vệ Tử Húc nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ ra đắc ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 842


Cùng lúc đó.  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn có một nhóm võ giả đang tuần tự đi tới trước.  

 

 

Dẫn đầu là một ông lão mặc trang phục nhà Đường, tuy lớn tuổi nhưng mặt vẫn hồng hào, nhịp thở đều đặn, ông ấy đang cầm một tấm bản đồ cổ.  

 

 

Trên bản đồ đánh dấu rất nhiều thứ…  

 

 

Adv

Ký hiệu nổi bật nhất trong đó là một ngọn núi thấp…  

 

 

“Chú ơi, còn khoảng bao xa nữa mới đến nơi vậy ạ?”  

 

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Sắp đến rồi! Theo các ký hiệu trên bản đồ, hình như leo qua ngọn núi này là sẽ đến!”  

 

Adv

 

Nói xong, trong mắt ông lão thoáng hiện vẻ sốt ruột.  

 

 

Ông ấy tên là Vệ Tử Húc.  

 

 

Là chủ tịch của Thương hội Ngọc Thạch ở Đại Hạ.  

 

 

Hoạt động kinh doanh chính của Thương hội Ngọc Thạch là bán các loại đá quý, vật liệu đá kể cả đổ thạch…  

 

 

Ban đầu phạm vi kinh doanh của Thương hội Ngọc Thạch chỉ ở Vân Xuyên, nhưng sau khi việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, họ đã mở rộng thị trường ra nước ngoài và giữu quan hệ rất chặt chẽ với các nước như nước Nam Dương, nước Thạch và nước Sa La.  

 

 

Hầu hết vật liệu đá mà Thương hội Ngọc Thạch dùng trong đổ thạch đều nhập từ những nước này.  

 

 

Tấm bản đồ trong tay ông ấy cũng mua được từ tay một thương nhân buôn vật liệu đá tên là Nguyễn Hồng Minh ở nước Thạch…  

 

 

“Ha ha! Chắc lão Nguyễn Hồng Minh đó tưởng mình kiếm lời chứ gì!”  

 

 

Người đàn ông trung niên Vệ Cẩm Luân đột nhiên cười nói.  

 

 

“Cũng không thể nói như vậy! Tấm bản đồ này mô tả địa hình của Thập Vạn Đại Sơn mấy trăm năm trước, ai không biết về phong thuỷ hay thuật tìm long mạch thì không thể tìm được đâu!”  

 


 

“Nói cách khác, tấm bản đồ này ở trong tay Nguyễn Hồng Minh cùng lắm chỉ là một tờ giấy vàng bình thường thôi! Lão ta bán được một trăm vạn là lời rồi đấy!”  

 

 

Vệ Tử Húc hãnh diện nói.  

 

 

“Nhờ chú có bản lĩnh hết đấy ạ!”  

 

 

“Chú à, chú có thể quảng bá tên tuổi của Thương hội Ngọc Thạch chúng ta ra tận nước ngoài đã có thể gọi là người đứng đầu giới ngọc thạch trong nước rồi đó!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười tít mắt nịnh bợ.  

 

 

Hắn vừa dứt lời, các võ giả của Thương hội Ngọc Thạch ở xung quanh đều tươi cười lên tiếng:  

 

 

“Chủ tịch đại nhân không chỉ biết thuật tìm long mạch mà trình đổ thạch cũng vô cùng xuất sắc, chúng tôi phục sát đất!”  

 

 

“Trên thế giới này không ai có thể qua được đôi kim nhãn nhìn xuyên thấu của chủ tịch đại nhân cả!”  

 

 

“Có chủ tịch đại nhân dẫn dắt, sớm muộn gì Thương hội Ngọc Thạch chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những thế lực lớn mạnh nhất cả nước!”  

 

 

…  

 

 

Nghe thấy những lời này, Vệ Tử Húc nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ ra đắc ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 843


 Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.  

 

 

…  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.  

 

 

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.  

 

Adv

 

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.  

 

 

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.  

 


 

“Chú ơi, sao rồi ạ?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.  

 

Adv

 

Những người khác cũng tò mò.  

 

 

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:  

 

 

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”  

 

 

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.  

 

 

Mỏ linh thạch?  

 

 

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!  

 

 

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!  

 

 

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?  

 

 

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!  

 

 


“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”  

 

 

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”  

 

 

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”  

 

 

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.  

 

 

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:  

 

 

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”  

 

 

“Vâng ạ!”  

 

 

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.  

 

 

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…  

 

 

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.  

 

 

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 843


 Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.  

 

 

…  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.  

 

 

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.  

 

Adv

 

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.  

 

 

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.  

 


 

“Chú ơi, sao rồi ạ?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.  

 

Adv

 

Những người khác cũng tò mò.  

 

 

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:  

 

 

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”  

 

 

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.  

 

 

Mỏ linh thạch?  

 

 

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!  

 

 

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!  

 

 

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?  

 

 

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!  

 

 


“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”  

 

 

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”  

 

 

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”  

 

 

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.  

 

 

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:  

 

 

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”  

 

 

“Vâng ạ!”  

 

 

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.  

 

 

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…  

 

 

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.  

 

 

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 844


Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”  

 

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”  

 

 

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.  

 

 

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.  

 

 

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!  

 

 

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!  

 

 

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!  


 

 

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”  

 

Adv

 

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.  

 

 

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.  

 

 

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.  

 

 

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.  

 

 

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.  

 

 

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.  

 

 

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.  

 

 

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.  


 

 

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”  

 

 

Vệ Tử Húc chau mày.  

 

 

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.  

 

 

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!  

 

 

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!  

 

 

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.  

 

 

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”  

 

 

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.  

 

 

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 844


Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”  

 

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”  

 

 

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.  

 

 

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.  

 

 

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!  

 

 

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!  

 

 

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!  


 

 

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”  

 

Adv

 

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.  

 

 

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.  

 

 

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.  

 

 

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.  

 

 

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.  

 

 

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.  

 

 

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.  

 

 

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.  


 

 

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”  

 

 

Vệ Tử Húc chau mày.  

 

 

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.  

 

 

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!  

 

 

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!  

 

 

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.  

 

 

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”  

 

 

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.  

 

 

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 845


“Hội chủ Vệ, chúng ta đều là người thoải mái, nói thẳng đi, ông theo tôi, chúng ta cùng khai thác mỏ linh thạch này, thế nào?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh thương lượng.  

 

 

“Võ giả nước Thạch các người muốn chia sẻ mỏ linh thạch của Đại Hạ chúng tôi, có phải hơi buồn cười không?”   

 

 

Vệ Tử Húc lạnh lùng hỏi.  

 

 

Adv

“Ha ha… nhường cho một tấc lại muốn tiến một thước à? Ông có phục hay không cũng không khác gì cả! Lên cho tôi, không chừa lại một mống!” Nguyễn Hồng Minh cười lạnh, phẩy tay.  

 

 

Vù vù!  

 

 


Một đám mặc đồ đen sau lưng lão ta lập tức tấn công võ giả của thương hội Ngọc Thạch!  

 

 

Tốc độ của đám người này cực nhanh, am hiểu đột kích, võ giả của thương hội Ngọc Thạch không đỡ nổi!  

 

Adv

 

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, các võ giả của thương hội bị thương vong nặng nề, kêu rên khắp nơi, máu tươi đầy đất!  

 

 

Nhìn thấy thế, gương mặt Vệ Tử Húc khó coi cực kì.  

 

 

Ông ấy biết người của mình không phải đối thủ của người ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến thế!  

 

 

“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể bắt Nguyễn Hồng Minh! Cẩm Luân, con tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vào lúc mấu chốt lên giúp chú một tay!”  

 

 

Vệ Tử Húc quay sang chỗ cháu trai, nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên vọt lên, tấn công Nguyễn Hồng Minh!  

 

 

Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.  

 

 

Người ra tay chính là Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Rầm!  

 

 

Vệ Tử Húc không hề đề phòng, bị cháu trai đánh úp, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập lên một bụi cây rậm rạp.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám võ giả thương hội Ngọc Thạch đang khổ cực xoay sở đều phẫn nộ quát to:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, cậu làm vậy là sao?”  

 

 

“Một đám ngu xuẩn, sống lãng phí không khí.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, tiến lên chém giết mấy người đó, sau đó mới đi tới cạnh Nguyễn Hồng Minh, cười nói:  

 

 

“Anh Nguyễn!”  

 

 

“Làm tốt lắm.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cong môi cười.  

 

 

Lúc này, Vệ Tử Húc bò ra từ trong bụi cây.  

 

 

Bây giờ trên người ông ấy chằng chịt vết thương, khóe miệng rỉ máu, nhìn cực kì thê thảm!  

 

 

So với đau đớn trên người thì trái tim ông ấy càng đau hơn.  

 

 

Quả thực như đang rỉ máu!  

 

 

Ông ấy nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Luân, khó khăn hỏi:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, vì sao?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 845


“Hội chủ Vệ, chúng ta đều là người thoải mái, nói thẳng đi, ông theo tôi, chúng ta cùng khai thác mỏ linh thạch này, thế nào?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh thương lượng.  

 

 

“Võ giả nước Thạch các người muốn chia sẻ mỏ linh thạch của Đại Hạ chúng tôi, có phải hơi buồn cười không?”   

 

 

Vệ Tử Húc lạnh lùng hỏi.  

 

 

Adv

“Ha ha… nhường cho một tấc lại muốn tiến một thước à? Ông có phục hay không cũng không khác gì cả! Lên cho tôi, không chừa lại một mống!” Nguyễn Hồng Minh cười lạnh, phẩy tay.  

 

 

Vù vù!  

 

 


Một đám mặc đồ đen sau lưng lão ta lập tức tấn công võ giả của thương hội Ngọc Thạch!  

 

 

Tốc độ của đám người này cực nhanh, am hiểu đột kích, võ giả của thương hội Ngọc Thạch không đỡ nổi!  

 

Adv

 

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, các võ giả của thương hội bị thương vong nặng nề, kêu rên khắp nơi, máu tươi đầy đất!  

 

 

Nhìn thấy thế, gương mặt Vệ Tử Húc khó coi cực kì.  

 

 

Ông ấy biết người của mình không phải đối thủ của người ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến thế!  

 

 

“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể bắt Nguyễn Hồng Minh! Cẩm Luân, con tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vào lúc mấu chốt lên giúp chú một tay!”  

 

 

Vệ Tử Húc quay sang chỗ cháu trai, nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên vọt lên, tấn công Nguyễn Hồng Minh!  

 

 

Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.  

 

 

Người ra tay chính là Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Rầm!  

 

 

Vệ Tử Húc không hề đề phòng, bị cháu trai đánh úp, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập lên một bụi cây rậm rạp.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám võ giả thương hội Ngọc Thạch đang khổ cực xoay sở đều phẫn nộ quát to:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, cậu làm vậy là sao?”  

 

 

“Một đám ngu xuẩn, sống lãng phí không khí.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, tiến lên chém giết mấy người đó, sau đó mới đi tới cạnh Nguyễn Hồng Minh, cười nói:  

 

 

“Anh Nguyễn!”  

 

 

“Làm tốt lắm.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cong môi cười.  

 

 

Lúc này, Vệ Tử Húc bò ra từ trong bụi cây.  

 

 

Bây giờ trên người ông ấy chằng chịt vết thương, khóe miệng rỉ máu, nhìn cực kì thê thảm!  

 

 

So với đau đớn trên người thì trái tim ông ấy càng đau hơn.  

 

 

Quả thực như đang rỉ máu!  

 

 

Ông ấy nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Luân, khó khăn hỏi:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, vì sao?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 846


 “À, đúng, cùng một dòng máu, ông không nói tôi cũng quên mất!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:  

 

 

“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”  

 

 

“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”  

 

 

Adv

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.  

 

 

Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!  

 

 


Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!  

 

 

Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:  

 

Adv

 

“Hội chủ, mau chạy đi!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Phụt!  

 

 

Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”  

 

 

Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!  

 

 

Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…  

 

 

Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”  

 

 


Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.  

 

 

Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Vệ Tử Húc giật mình.  

 

 

Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!  

 

 

“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.  

 

 

Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:  

 

 

“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”  

 

 

“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 846


 “À, đúng, cùng một dòng máu, ông không nói tôi cũng quên mất!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:  

 

 

“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”  

 

 

“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”  

 

 

Adv

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.  

 

 

Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!  

 

 


Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!  

 

 

Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:  

 

Adv

 

“Hội chủ, mau chạy đi!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Phụt!  

 

 

Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”  

 

 

Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!  

 

 

Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…  

 

 

Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”  

 

 


Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.  

 

 

Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Vệ Tử Húc giật mình.  

 

 

Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!  

 

 

“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.  

 

 

Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:  

 

 

“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”  

 

 

“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 847


 Tiểu Luyến Luyến hình như rất buồn ngủ, trong tay cầm đùi gà vừa gặm vừa ngủ, được Lâm Phong bế đi…  

 

Khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến đến, ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn qua.  

 

 

Đây là đâu?  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đi qua bên kia thêm một chút nữa chính là nước Nam Dương!  

 

 

Đột nhiên có một thanh niên bế theo một cô bé đang buồn ngủ, khó tránh khỏi việc mọi người có suy nghĩ…  

 

Adv

 

“Người anh em này, cậu từ đâu tới?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh tươi cười hỏi.  

 

 


Hiển nhiên đã coi Lâm Phong như một tay buôn lậu!  

 

 

Lâm Phong không đáp lời, mà lay con gái đang ngủ, nói:  

 

Adv

 

“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, ở đây sao?”  

 

 

“A… Hình như là vậy.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến dụi con mắt, gặm đùi gà theo bản năng, mơ màng nói.  

 

 

“Chẳng đáng tin cậy chút nào, cái câu hình như là vậy này con nói với ba hơn mười lần rồi! Tự dưng bắt ba đào rỗng hơn mười ngọn núi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

“Lần này đúng!”  

 

 

“Nhưng câu này con cũng nói hơn mười lần rồi!”  

 

 

“À.”  

 

 

…  

 

 

“Dám không nhìn tôi?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh lạnh mặt, lập tức quay sang ra hiệu cho đám đàn em.  

 

 

Vù vù!  

 


 

Đám người mặc đồ đen lập tức hiểu ý, tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.  

 

 

Đùng đùng!  

 

 

Một làn sương máu đột nhiên xuất hiện, nhuộm đỏ cả núi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức tỉnh táo lại, hô lên một câu:  

 

 

“Ui! Cha đẹp trai quá đi!”  

 

 

“Nói linh tinh gì đấy!”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu con gái một cái, sau đó nhìn Nguyễn Hồng Minh nói:  

 

 

“Được rồi, vừa nãy ông hỏi cái gì thế, có thể hỏi lại lần nữa không? Tôi không nghe rõ!”  

 

 

“Rốt cuộc là cậu…”  

 

 

Cạch!  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Phong cách không túm về.  

 

 

“Ông có phải người Đại Hạ không?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 847


 Tiểu Luyến Luyến hình như rất buồn ngủ, trong tay cầm đùi gà vừa gặm vừa ngủ, được Lâm Phong bế đi…  

 

Khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến đến, ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn qua.  

 

 

Đây là đâu?  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đi qua bên kia thêm một chút nữa chính là nước Nam Dương!  

 

 

Đột nhiên có một thanh niên bế theo một cô bé đang buồn ngủ, khó tránh khỏi việc mọi người có suy nghĩ…  

 

Adv

 

“Người anh em này, cậu từ đâu tới?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh tươi cười hỏi.  

 

 


Hiển nhiên đã coi Lâm Phong như một tay buôn lậu!  

 

 

Lâm Phong không đáp lời, mà lay con gái đang ngủ, nói:  

 

Adv

 

“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, ở đây sao?”  

 

 

“A… Hình như là vậy.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến dụi con mắt, gặm đùi gà theo bản năng, mơ màng nói.  

 

 

“Chẳng đáng tin cậy chút nào, cái câu hình như là vậy này con nói với ba hơn mười lần rồi! Tự dưng bắt ba đào rỗng hơn mười ngọn núi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

“Lần này đúng!”  

 

 

“Nhưng câu này con cũng nói hơn mười lần rồi!”  

 

 

“À.”  

 

 

…  

 

 

“Dám không nhìn tôi?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh lạnh mặt, lập tức quay sang ra hiệu cho đám đàn em.  

 

 

Vù vù!  

 


 

Đám người mặc đồ đen lập tức hiểu ý, tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.  

 

 

Đùng đùng!  

 

 

Một làn sương máu đột nhiên xuất hiện, nhuộm đỏ cả núi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức tỉnh táo lại, hô lên một câu:  

 

 

“Ui! Cha đẹp trai quá đi!”  

 

 

“Nói linh tinh gì đấy!”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu con gái một cái, sau đó nhìn Nguyễn Hồng Minh nói:  

 

 

“Được rồi, vừa nãy ông hỏi cái gì thế, có thể hỏi lại lần nữa không? Tôi không nghe rõ!”  

 

 

“Rốt cuộc là cậu…”  

 

 

Cạch!  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Phong cách không túm về.  

 

 

“Ông có phải người Đại Hạ không?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 848


Mọi người ngây ra, chết rồi ư?  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa nãy còn khí thế, nói chuyện kiêu ngạo, dường như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay lại chết như thế?  

 

 

Mà từ khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến xuất hiện, đến lúc Nguyễn Hồng Minh chết cũng chỉ có hơn mười giây!  

 

 

Có phải hơi nhanh không?  

 

 

“Là cậu ta…”  

 

 

Sau mấy giây khiếp sợ ngắn ngủi, Vệ Tử Húc nhận ra Lâm Phong!  

 

Adv

 

Trên thực tế, những người ở Vân Xuyên có ai không biết Khẩu Kỹ Vương tiếng tăm lừng lẫy, Lâm đại ma vương đâu?  

 

 

Vệ Tử Húc kích động đỏ cả mặt!  

 

 

Quả nhiên là ánh sáng cuối đường hầm!  

 

 

Thật sự không ngờ lúc tuyệt vọng nhất, Lâm đại ma vương lại xuất hiện!  

 

Adv

 

Khác với ông ấy, Vệ Cẩm Luân lại hơi bất an!  

 

 

Chết tiệt, tên độc ác này sao lại xuất hiện ở đây?  

 

 

Đúng lúc này, mấy võ giả còn lại của nước Thạch đều vọt lên, bao vây Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến!  

 

 

Bà lão tóc bạc đi cùng vẫn luôn nhắm mắt lại cũng chậm rãi mở mắt ra, để lộ đôi mắt trắng dã.  

 

 

Không có con ngươi, không có tiêu cự, giống như đôi mắt của địa ngục, kinh khủng cực kì!  

 

 

“Ba, ba xem ánh mắt của bà ta…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kêu lên một tiếng.  

 

 

Lâm Phong nhìn qua bà già âm u kia, chuẩn bị an ủi tâm hồn non nớt của con gái mình.  

 

 

Trẻ con mà, sợ mấy thứ kinh khủng cũng bình thường!  

 

 

Nhưng lúc này Tiểu Luyến Luyến lại nói tiếp:  

 

 

“Ba xem đôi mắt của bà ta có giống hai viên kẹo mềm màu trắng không…”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong im lặng.  

 

 

Cũng được, con gái của mình hơi bất thường cũng là chuyện bình thường!  

 

 

“Cậu là Lâm Phong?”  

 

 

Bà lão đột nhiên hỏi.  

 

 

Nhìn từ bề ngoài, bà ta là một người mù, nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

 

“Bà biết tôi à?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Lần này tới Đại Hạ, ngoại trừ trợ giúp Nguyễn Hồng Minh thì còn một mục đích khác là giết cậu! Không ngờ cậu đã tự mình dâng tới cửa…”  

 

 

Bà lão tóc bạc từ từ nói.  

 

 

“Hả? Vì sao?”  

 

 

Lâm Phong hơi hứng thú!  

 

 

Anh dùng thần thức lướt qua bà lão.  

 

 

Bà lão này không phải võ giả, nhưng trong cơ thể có năng lượng kì lạ, thứ đó cũng không phải nội lực, không phải linh khí, hư vô mờ mịt, rất kì quặc!  

 

 

“Có nhớ trước kia cậu đắc tội với ai không?”  

 

 

“Nhiều lắm, mà trên cơ bản cũng chết sạch rồi.”  

 

 

“Vậy ư? Còn nhóm Bát Kỳ thì sao?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 848


Mọi người ngây ra, chết rồi ư?  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa nãy còn khí thế, nói chuyện kiêu ngạo, dường như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay lại chết như thế?  

 

 

Mà từ khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến xuất hiện, đến lúc Nguyễn Hồng Minh chết cũng chỉ có hơn mười giây!  

 

 

Có phải hơi nhanh không?  

 

 

“Là cậu ta…”  

 

 

Sau mấy giây khiếp sợ ngắn ngủi, Vệ Tử Húc nhận ra Lâm Phong!  

 

Adv

 

Trên thực tế, những người ở Vân Xuyên có ai không biết Khẩu Kỹ Vương tiếng tăm lừng lẫy, Lâm đại ma vương đâu?  

 

 

Vệ Tử Húc kích động đỏ cả mặt!  

 

 

Quả nhiên là ánh sáng cuối đường hầm!  

 

 

Thật sự không ngờ lúc tuyệt vọng nhất, Lâm đại ma vương lại xuất hiện!  

 

Adv

 

Khác với ông ấy, Vệ Cẩm Luân lại hơi bất an!  

 

 

Chết tiệt, tên độc ác này sao lại xuất hiện ở đây?  

 

 

Đúng lúc này, mấy võ giả còn lại của nước Thạch đều vọt lên, bao vây Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến!  

 

 

Bà lão tóc bạc đi cùng vẫn luôn nhắm mắt lại cũng chậm rãi mở mắt ra, để lộ đôi mắt trắng dã.  

 

 

Không có con ngươi, không có tiêu cự, giống như đôi mắt của địa ngục, kinh khủng cực kì!  

 

 

“Ba, ba xem ánh mắt của bà ta…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kêu lên một tiếng.  

 

 

Lâm Phong nhìn qua bà già âm u kia, chuẩn bị an ủi tâm hồn non nớt của con gái mình.  

 

 

Trẻ con mà, sợ mấy thứ kinh khủng cũng bình thường!  

 

 

Nhưng lúc này Tiểu Luyến Luyến lại nói tiếp:  

 

 

“Ba xem đôi mắt của bà ta có giống hai viên kẹo mềm màu trắng không…”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong im lặng.  

 

 

Cũng được, con gái của mình hơi bất thường cũng là chuyện bình thường!  

 

 

“Cậu là Lâm Phong?”  

 

 

Bà lão đột nhiên hỏi.  

 

 

Nhìn từ bề ngoài, bà ta là một người mù, nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

 

“Bà biết tôi à?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Lần này tới Đại Hạ, ngoại trừ trợ giúp Nguyễn Hồng Minh thì còn một mục đích khác là giết cậu! Không ngờ cậu đã tự mình dâng tới cửa…”  

 

 

Bà lão tóc bạc từ từ nói.  

 

 

“Hả? Vì sao?”  

 

 

Lâm Phong hơi hứng thú!  

 

 

Anh dùng thần thức lướt qua bà lão.  

 

 

Bà lão này không phải võ giả, nhưng trong cơ thể có năng lượng kì lạ, thứ đó cũng không phải nội lực, không phải linh khí, hư vô mờ mịt, rất kì quặc!  

 

 

“Có nhớ trước kia cậu đắc tội với ai không?”  

 

 

“Nhiều lắm, mà trên cơ bản cũng chết sạch rồi.”  

 

 

“Vậy ư? Còn nhóm Bát Kỳ thì sao?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom