Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 838


 

 Lâm Phong thở hắt ra một hơi, hóa thành một luồng sáng biến mất ngoài trời đêm.  

 

Đám người Vân Trung Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa, ánh mắt phức tạp.  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhịn được, hỏi.  

 

 

“Lão Vân, lần tạm biệt này, ông nói xem bao giờ cậu Lâm mới đến thành phố Kim Lăng này tiếp?”  

 

 

“Hoặc là mai sẽ tới, hoặc là…”  

 

 

Adv

Vân Trung Thiên dừng một lát, không nói tiếp, nhưng Vương Nhạc Hiên, Đàm Thiên Hồng đều đoán được nửa câu sau.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 


“Hì hì, mấy ông già này sao cứ phải lo được lo mất thế.”  

 

 

Trương Thiến tiến lên một bước, cười khanh khách.  

 

Adv

 

Cô ta vốn muốn chinh phục Lâm Phong, nhưng chuyện vừa rồi khiến cô ta sợ hãi. Thầm nghĩ nếu mình quyến rũ Lâm Phong, chắc chắn sẽ chết!  

 

 

Ó với Lâm Phong, đám người Vương Nhạc Hiên dễ đối phó hơn.  

 

 

Trong mắt cô ta, chỉ cần có được mấy lão già này cũng chẳng khác nào được Lâm Phong bảo vệ!  

 

 

…  

 

 

Đêm khuya, trong đại điện của Thất Tinh Môn.  

 

 

Đám đệ tử cúi đầu quỳ trên đất, không dám thở mạnh.  

 

 

Bọn họ vừa trở lại, cũng kể lại những chuyện xảy ra trong khách sạn cho Môn chủ.  

 

 

Môn chủ đầu tiên là giận dữ, nhưng khi thấy trên khăn trải bàn có chữ “Kiếm” thì tỉnh táo lại, cứ nhìn khăn trải bàn chừng một tiếng không nói chuyện.  

 

 

“Môn… Môn chủ, chúng ta làm gì bây giờ?”  

 

 

Một đệ tử hỏi.  

 

 

“Sáng mai xuống núi đến Kim Lăng.”  

 

 

“Đi báo thù ư?”  

 

 


“Báo thù cái quần, đến xin lỗi!”  

 

 

Nói nửa câu sau, giọng của ông ta đã run run.  

 

 

Thật là đáng sợ!  

 

 

Rốt cuộc là ai có thể viết ra kiếm khí kinh khủng như thế, dù là Võ Thần cũng còn lâu mới đạt được trình độ này đi?  

 

 

…  

 

 

Đêm dài, trăng sáng sao thưa.  

 

 

Thành phố Vân Xuyên.  

 

 

Lâm Phong yên lặng quay về nhà họ Trần, chui vào chăn của Trần Y Nặc, ôm cô ấy từ phía sau.  

 

 

“Ai?”  

 

 

Trần Y Nặc giật mình tỉnh giấc, sợ hãi kêu lên.  

 

 

“Anh!”  

 

 

Trong bóng tối vang lên giọng nói của Lâm Phong.  

 

 

Trần Y Nặc nghe xong cười vui vẻ, lập tức xoay người lại, sờ sờ mặt Lâm Phong, nhỏ giọng hỏi:  

 

 

“Hơn nửa đêm sao đột nhiên anh lại quay về.”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 747


Đương nhiên là anh hiểu ý của Long soái.  

 

 

Cống hiến một chút cho quốc gia cũng không thành vấn đề, nhưng toàn tâm toàn ý thì không thể nào!  

 

 

Tự cổ chí kim, tu tiên luôn đứng trên cả hoàng quyền!  

 

 

Anh theo đuổi việc tu tiên, trường sinh bất tử, không hề hứng thú với quyền lực của thế tục.  

 

 

Adv

Chỉ là trong trường hợp như thế này, anh sẽ không nói thẳng ra, mà chỉ im lặng là tốt nhất!  

 

 

Cũng may hình như Long soái biết suy nghĩ của Lâm Phong, nên không nói tiếp.  

 


 

Ánh mắt sáng như đuốc của ông ấy quét xuống bên dưới, lấy micro lên nói:  

 

 

Adv

“Được rồi, nhân vật của tối nay đều đã đến cả, còn những người chưa tới thì chúng ta không cần đợi nữa!”

 

Vừa dứt lời, khoảng sân bỗng chốc yên ắng, vô số nhân vật quyền quý tại Kinh Thành đồng loạt đổ dồn ánh nhìn vào Long Soái và Lâm Phong trên bục nghi lễ!  

 

“Tôi tin rằng có rất nhiều người đã quen biết vị bên cạnh tôi, tuy nhiên vẫn cần giới thiệu qua cho phải phép!”  

 

 

“Vị bên cạnh tôi đây chính là Lâm Phong. Ngài ấy là con cưng của trời, đồng thời là trụ cột nước nhà!”  

 

 

Long Soái giới thiệu sơ qua.  

 

 

Thấy ánh nhìn ngờ vực của hàng loạt người, ông ấy lại từ tốn nói tiếp: “Tôi biết chắc rằng mọi người đang thầm thắc mắc, dẫu sao chuyện phát sinh hôm qua cũng quá ầm ĩ! Tuy nhiên tiếp theo đây, mời mọi người xem một đoạn video, xong thì ắt sẽ hiểu rõ!”  

 

 

Nói xong, Long Soái nhẹ nhàng vỗ tay.  

 

 

Nhiều thiết bị trình chiếu trong phòng tiệc được mở ra. Phông nền trên bục nghi lễ lập tức biến thành một chiếc màn hình TV cực lớn, trên màn hình chiếu vô số cảnh liên quan tới việc Hạ Vân Đỉnh bán đứng quốc gia, cấu kết với gia tộc Adam! Thậm chí Hạ Vân Đỉnh còn có liên quan tới cả nhóm Bát Kỳ nước Oa!  

 

 

Trước đây, nguyên nhân khiến rất nhiều nhà khoa học trong nước bất ngờ phải chịu khổ về cơ bản đều có dính dáng tới Hạ Vân Đỉnh. Hồi còn sống, Hạ Vân Đỉnh đánh yểm trợ, thành thử không ai tra được những chứng cứ này. Tuy nhiên, ông ta vừa chết, những tay sai kia của ông ta đã trở nên hoảng loạn, không chống đỡ nổi. Sau một đợt bị ép hỏi cung, chúng đồng loạt khai rành rành toàn bộ, cầu xin được khoan hồng giữ tính mạng!  

 

 

Theo những hình ảnh lần lượt lướt qua, khán đài lập tức dậy sóng. Người thuộc các thế lực lớn trong Kinh Thành đều ngạc nhiên ra mặt.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh là tổ trưởng tổ thủ vệ, cũng là đứa con rồng thuộc thế hệ trước, địa vị cao quý khỏi phải bàn. Người như vậy thế mà lại cấu kết với thế lực bên ngoài? Khỏi phải bàn việc ấy khiến người ta sởn tóc gáy biết bao.  

 


 

Lần này, nếu Lâm Phong không ra tay thì e rằng họ sẽ mãi mãi không biết Hạ Vân Đỉnh là kẻ phản quốc!  

 

 

Nhất thời, người dưới khán đài đồng loạt phẫn nộ lên án, chửi mắng Hạ Vân Đỉnh thậm tệ, lôi cả mười tám đời tổ tiên nhà ông ta ra một lượt!  

 

 

Dĩ nhiên, trong đó cũng có không ít người ca ngợi Lâm Phong.  

 

 

Chứng kiến phản ứng của người dưới khán đài, Long Soái rất hài lòng, cười nói: “Bây giờ mọi người đã hiểu lý do tôi đặc biệt tổ chức yến hội tối nay rồi chứ? Nhân vật như thế đủ xứng với hai chữ ‘Quốc sĩ’ sao?! Vì thế, tôi tuyên bố, kể từ tối nay, Lâm Phong sẽ trở thành vị Quốc sĩ thứ bảy của Đại Hạ chúng ta…”  

 

 

Vừa dứt lời, người thuộc các thế lực dưới khán đài đồng loạt gật đầu ủng hộ. Lâm Phong nhìn cảnh này mà nhíu mày, bỗng có cảm giác không trâu bắt chó đi cày!  

 

 

“Lâm Phong, cậu còn lời nào muốn nói với mọi người không?” Lúc này, Long Soái mỉm cười hỏi.  

 

 

“Không!” Lâm Phong khẽ lắc đầu.  

 

 

“Một khi đã vậy, tôi xin tuyên bố, yến hội bắt đầu! Tối nay cũng là dịp hiếm có mọi người tụ hội với nhau, nhất định phải uống cho đã đời!” Long Soái cất cao giọng.  

 

 

...  

 

 

Sau một tràng diễn thuyết.  

 

 

Lâm Phong và Long Soái cùng nhau ngồi xuống bàn của Tư Đồ Vân Tiêu, lục sư huynh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 748


 “Chào Lâm Phong, tôi là gia chủ nhà Thượng Quan, Thượng Quan Phi Dương!”  

 

Hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác bưng ly rượu tới mời rượu Lâm Phong rất đỗi nhiệt tình!  

 

 

Nói thật thì Lâm Phong không hề thích cảnh này, nhưng chuyện đã tới nước vậy thì không dễ rời khỏi, đành phải lần lượt đối đáp một cách bình tĩnh.  

 

 

Bấy giờ, gia chủ nhà họ Trương cũng dẫn theo Trương Lương và Trương Lỵ tới.  

 

 

“Chào Lâm Phong! Tôi là gia chủ nhà họ Trương, Trương Đống! Mời cậu một ly!”  

 

Adv

 

“Chào chú Trương!”  

 

 

Lâm Phong đứng dậy, nở nụ cười tươi. Trương Đống thấy thế thì hơi ngạc nhiên.  


 

 

Trước đó, khi các gia chủ khác mời rượu, Lâm Phong chỉ lịch sự nhấp một hớp, thái độ rất qua loa.  

 

Adv

 

Thế nhưng bây giờ gặp mình, cậu ấy lại đứng dậy. Điều đó khiến ông vui trong lo sợ, vội nói: “Lâm Phong, chúng ta có thể giao lưu ngang hàng, tôi không dám nhận tiếng ‘chú’ này!”  

 

 

“Không sao đâu! Cháu là bạn thân của con gái chú! Trước đây con gái chú còn từng giúp cháu việc lớn!”  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Trương Lỵ, mỉm cười nói.  

 

 

Trương Lỵ phát hiện ánh nhìn của Lâm Phong, mặt đẹp ửng hồng, coi bộ rất ngại ngùng.  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt Trương Đống lập tức như bừng tỉnh. Ông ấy biết Lâm Phong quen con gái mình, song không ngờ mối quan hệ lại tốt đến vậy! Điều ấy khiến cho ông ấy hết sức mừng rỡ trong lòng!  

 

 

Nếu con gái ở bên Lâm Phong thì chuyện này sẽ đem đến lợi lộc cực lớn cho nhà họ Trương họ!  

 

 

“Ha ha, thì ra là thế! y dà, chúng tôi già lụ khụ rồi! Cậu và Lỵ Lỵ còn trẻ, sau này có thể giao lưu sâu sắc thêm!”  

 

 

Trương Đống không khỏi cười sang sảng.  

 

 

“Giao lưu sâu sắc là điều chắc chắn rồi! Về sau chú Trương có việc gì cần cũng có thể tới tìm cháu!” Lâm Phong mỉm cười, khẽ gật đầu.  

 

 

Trước đó, do anh hấp thụ trái tim thiên sứ nên âm dương mất cân bằng, nếu không nhờ Trương Lỵ thì hiện giờ không biết anh sẽ ra sao!  

 

 

Anh luôn khắc ghi công ơn của những người đã giúp đỡ mình.  

 

 

Chứng kiến cảnh này, gia chủ các thế lực khác trong sân đều thể hiện vẻ mặt vô cùng hâm mộ. Ông già Trương Đống này sinh được đứa con gái tốt quá! Tối nay chắc sướng bay lên tận trời rồi!  

 

 

Có thể mường tượng được, vì câu này của Lâm Phong, sợ rằng trong tương lai, sẽ không một ai ở Kinh Thành dám trêu chọc nhà họ Trương!  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, tại một bàn tiệc cách không xa, mặt mày đám người Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến nặng nề như sắp vắt ra nước!  

 

 

Nhà họ Trương và nhà họ Chu ở hai chiến tuyến đối lập!  

 

 

Bây giờ nhà họ Trương được nâng bật lên không phải chuyện tốt lành gì với nhà họ Chu bọn họ.  

 

 

Bọn họ đã cảm nhận được rõ biểu hiện hơi xa cách của gia chủ một số nhà, đó là bởi nhà họ Trương đã đứng được về phe Lâm Phong!  

 

 

“Chiến Nhi, ngài Lận tới đâu rồi?” Chu Bỉnh Quyền hỏi khẽ.  

 

 

Giờ ông ta phải đợi Lận Vô Song tới lấy lại thể diện cho mình!  

 

 

“Sắp rồi ạ, ngài Lận vừa gửi tin cho con, nói ngài ấy tới bãi đỗ xe của khách sạn rồi ạ!” Chu Chiến đáp.  

 

 

Nghe vậy, Chu Bỉnh Quyền khẽ gật đầu, vẻ lạnh lùng nhoáng lên trong mắt, thầm nghĩ: Trương Đống, ông đừng tưởng về được phe của Lâm Phong là sẽ chèn ép được nhà họ Chu bọn tôi! Lát nữa Lận Vô Song tới, tôi muốn ông tận mắt chứng kiến Lâm Phong ông lấy làm tự hào phải xin lỗi tôi ra sao!

 

Mọi người dời mắt nhìn lại. Khi thấy được người mới tới là ai, ánh mắt họ đều khẽ động đậy, cất giọng bàn tán sôi nổi: “Lạ thật! Sao tối nay Lận Vô Song lại tới? bữa tiệc này liên quan gì tới ngài ấy đâu?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 839


 

Ba giờ, Lâm Phong tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc lên hút, cảm thấy mệt mỏi bị quét sạch, cực kì thoải mái!  

 

Trần Y Nặc tựa đầu trước ngực anh, trên gương mặt tươi cười còn chút mồ hôi…  

 

 

Hai người lâu ngày gặp lại, tình cảm nồng nàn, ôm chặt lấy nhau, nói mấy chuyện hai vợ chồng thường nói.  

 

 

Từ miệng Trần Y Nặc, Lâm Phong cũng biết sau khi mình rời khỏi, nhà họ Trần xảy ra một đống chuyện…  

 

 

Adv

Trong đó có ba chuyện khiến Lâm Phong chú ý.  

 

 

Thứ nhất, Trần Bắc Huyền nhờ có Thối Thể Đan, bế quan giác ngộ, đột phát Võ Hồn Cảnh…  

 

 


Chuyện thứ hai là về Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Từ sau khi lão ta biết chịu đòn sẽ mạnh hơn thì ngày nào cũng gây chuyện thị phi, xin được ngược đãi!  

 

Adv

 

Đáng tiếc, lão ta càng ngày càng mạnh, bây giờ không ai dám động tới nữa.  

 

 

Cho nên mấy ngày trước, Diệp Thiên Tâm và ba vợ Trần Sơn kề vai sát cánh, rời khỏi Vân Xuyên, nói cho hay thì là ra ngoài trải nghiệm…  

 

 

Nhưng Trần Y Nặc luôn cảm thấy ba mình và Diệp Thiên Tâm dính lấy nhau, có gì đó sai sai…  

 

 

Nhưng Lâm Phong không để ý!  

 

 

Dù sao hai người cũng là người độc thân, coi như là có gì đó với nhau…  

 

 

…  

 

 

Còn chuyện thứ ba là con gái Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Gần đây Tiểu Luyến Luyến cực kì thích ngủ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì đã có hai mươi tiếng nằm ngủ rồi…  

 

 

Còn bốn tiếng còn lại dùng để ăn, đồng thời ăn cực nhiều, gần như gấp trăm lần người thường.  

 

 

Đơn giản là: Ăn nhanh, tiêu hóa nhanh, ị nhiều hơn!  

 

 

“Con gái trừ ngủ và ăn nhiều ra còn gì khác lạ không?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cái này à…”  

 

 

Trần Y Nặc suy nghĩ một lúc, mới nói:  

 

 

“Lớn nhanh nữa có tính không? Trong khoảng thời gian này con gái đã cao lên chừng 20cm, hiện tại đã 1m3 rồi!”  

 

 

Nghe đến đây, Lâm Phong giật mình!  

 

 

Đúng là Tiểu Luyến Luyến đã chín tuổi, nhưng vì nguyên nhân thể chất nên cô bé chỉ như một đứa trẻ năm tuổi…  

 

 

Mà từ lúc mình rời Vân Xuyên rồi về lại đây, cũng không tới nửa tháng!  

 

 

Nói cách khác, chỉ mười ngày con gái đã cao hơn 20cm, cơ thể nhanh chóng dậy thì!  

 

 

Quá khó tin!  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang ngủ với ai?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 748


 “Chào Lâm Phong, tôi là gia chủ nhà Thượng Quan, Thượng Quan Phi Dương!”  

 

Hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác bưng ly rượu tới mời rượu Lâm Phong rất đỗi nhiệt tình!  

 

 

Nói thật thì Lâm Phong không hề thích cảnh này, nhưng chuyện đã tới nước vậy thì không dễ rời khỏi, đành phải lần lượt đối đáp một cách bình tĩnh.  

 

 

Bấy giờ, gia chủ nhà họ Trương cũng dẫn theo Trương Lương và Trương Lỵ tới.  

 

 

“Chào Lâm Phong! Tôi là gia chủ nhà họ Trương, Trương Đống! Mời cậu một ly!”  

 

Adv

 

“Chào chú Trương!”  

 

 

Lâm Phong đứng dậy, nở nụ cười tươi. Trương Đống thấy thế thì hơi ngạc nhiên.  


 

 

Trước đó, khi các gia chủ khác mời rượu, Lâm Phong chỉ lịch sự nhấp một hớp, thái độ rất qua loa.  

 

Adv

 

Thế nhưng bây giờ gặp mình, cậu ấy lại đứng dậy. Điều đó khiến ông vui trong lo sợ, vội nói: “Lâm Phong, chúng ta có thể giao lưu ngang hàng, tôi không dám nhận tiếng ‘chú’ này!”  

 

 

“Không sao đâu! Cháu là bạn thân của con gái chú! Trước đây con gái chú còn từng giúp cháu việc lớn!”  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Trương Lỵ, mỉm cười nói.  

 

 

Trương Lỵ phát hiện ánh nhìn của Lâm Phong, mặt đẹp ửng hồng, coi bộ rất ngại ngùng.  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt Trương Đống lập tức như bừng tỉnh. Ông ấy biết Lâm Phong quen con gái mình, song không ngờ mối quan hệ lại tốt đến vậy! Điều ấy khiến cho ông ấy hết sức mừng rỡ trong lòng!  

 

 

Nếu con gái ở bên Lâm Phong thì chuyện này sẽ đem đến lợi lộc cực lớn cho nhà họ Trương họ!  

 

 

“Ha ha, thì ra là thế! y dà, chúng tôi già lụ khụ rồi! Cậu và Lỵ Lỵ còn trẻ, sau này có thể giao lưu sâu sắc thêm!”  

 

 

Trương Đống không khỏi cười sang sảng.  

 

 

“Giao lưu sâu sắc là điều chắc chắn rồi! Về sau chú Trương có việc gì cần cũng có thể tới tìm cháu!” Lâm Phong mỉm cười, khẽ gật đầu.  

 

 

Trước đó, do anh hấp thụ trái tim thiên sứ nên âm dương mất cân bằng, nếu không nhờ Trương Lỵ thì hiện giờ không biết anh sẽ ra sao!  

 

 

Anh luôn khắc ghi công ơn của những người đã giúp đỡ mình.  

 

 

Chứng kiến cảnh này, gia chủ các thế lực khác trong sân đều thể hiện vẻ mặt vô cùng hâm mộ. Ông già Trương Đống này sinh được đứa con gái tốt quá! Tối nay chắc sướng bay lên tận trời rồi!  

 

 

Có thể mường tượng được, vì câu này của Lâm Phong, sợ rằng trong tương lai, sẽ không một ai ở Kinh Thành dám trêu chọc nhà họ Trương!  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, tại một bàn tiệc cách không xa, mặt mày đám người Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến nặng nề như sắp vắt ra nước!  

 

 

Nhà họ Trương và nhà họ Chu ở hai chiến tuyến đối lập!  

 

 

Bây giờ nhà họ Trương được nâng bật lên không phải chuyện tốt lành gì với nhà họ Chu bọn họ.  

 

 

Bọn họ đã cảm nhận được rõ biểu hiện hơi xa cách của gia chủ một số nhà, đó là bởi nhà họ Trương đã đứng được về phe Lâm Phong!  

 

 

“Chiến Nhi, ngài Lận tới đâu rồi?” Chu Bỉnh Quyền hỏi khẽ.  

 

 

Giờ ông ta phải đợi Lận Vô Song tới lấy lại thể diện cho mình!  

 

 

“Sắp rồi ạ, ngài Lận vừa gửi tin cho con, nói ngài ấy tới bãi đỗ xe của khách sạn rồi ạ!” Chu Chiến đáp.  

 

 

Nghe vậy, Chu Bỉnh Quyền khẽ gật đầu, vẻ lạnh lùng nhoáng lên trong mắt, thầm nghĩ: Trương Đống, ông đừng tưởng về được phe của Lâm Phong là sẽ chèn ép được nhà họ Chu bọn tôi! Lát nữa Lận Vô Song tới, tôi muốn ông tận mắt chứng kiến Lâm Phong ông lấy làm tự hào phải xin lỗi tôi ra sao!

 

Mọi người dời mắt nhìn lại. Khi thấy được người mới tới là ai, ánh mắt họ đều khẽ động đậy, cất giọng bàn tán sôi nổi: “Lạ thật! Sao tối nay Lận Vô Song lại tới? bữa tiệc này liên quan gì tới ngài ấy đâu?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 749


 Cùng với âm thanh bàn tán của mọi người, Lâm Phong cảm nhận rõ ràng cơ thể Doãn Diệu ngồi cạnh khẽ run lên. Cô  siết chặt nắm tay, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp giờ đây thế mà hơi méo xẹo!  

 

 

“Diệu Diệu, bình tĩnh!”  

 

 

Lục sư huynh Phùng Mục Trần khẽ trấn an.  

 

 

Nghe vậy, Doãn Diệu thở hắt ra một hơi, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại.  

 

 

Cô ta biết bây giờ mình phẫn nộ đến mấy cũng vô ích, thậm chí nếu gây sự chú ý của Lận Vô Song thì không chừng tối nay cô  còn phải chết tại nơi đây!  

 

Adv

 

Lúc này, Long Soái bên cạnh cười lớn một tiếng, đi qua đón tiếp!  

 

 

“Ha ha, cuối cùng cậu cũng tới rồi à Vô Song!”  


 

 

Khi Long Soái tiến lên, chủ các thế lực lớn trong sân cũng lần lượt vây quanh, cười chào hỏi.  

 

 

Adv

Nhìn cảnh này là đủ biết thân phận của Lận Vô Song cao quý đến nhường nào!  

 

 

Ít nhất trong mắt chủ các thế lực lớn, vị thế của Lận Vô Song chắc chắn chỉ có hơn Lâm Phong chứ chẳng kém.  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh quan sát Lận Vô Song đang được bao vây săn đón!  

 

 

Tuy người này không phải dân tu tiên nhưng lại tu luyện võ đạo tới trình độ vô cùng cao sâu!  

 

 

Gốc rễ võ đạo trong cơ thể này hùng hậu hơn hẳn người thường, linh khí cuồn cuộn bao vây võ hạch lộng lẫy, tụ lại bên nhau như sông sâu biển lớn!  

 

 

Có thể nói, chiến lực của Lận Vô Song ở Võ Thánh trung kỳ sợ rằng còn mạnh hơn cả gia chủ mười dòng họ lớn!  

 

 

Điều này khiến Lâm Phong hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu anh gặp một người có thể tu võ đạo tới trình độ này. Võ Thánh trung kỳ đã có thể địch nổi Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí là Nguyên Anh trung kỳ. Nó đã kéo gần vô hạn khoảng cách giữa võ đạo và tiên đạo.  

 

 

Chẳng qua…  

 

 

Chỉ đến thế mà thôi!  

 

 

Trong mắt Lâm Phong, Lận Vô Song cũng mới là con kiến to hơn chút xíu…  

 

 

Đừng nói hiện tại, dẫu Lận Vô Song bước vào hàng Võ Thánh đỉnh thì cũng không có cửa thành đối thủ của anh!  

 

 

“Lục sư huynh, anh thuật lại qua cho tôi về tình hình Côn Luân đi… Vị thế của nhà họ Lận ra sao? Nghe nói nhị sư tỷ cũng đến từ Côn Luân?” Lâm Phong mỉm cười hỏi.  

 

 

Nghe vậy, Phùng Mục Trần suy tư một lát, mới nói: “Chắc hẳn sư phụ cũng kể với cậu về chuyện lớn từ thời thượng cổ rồi?”  

 

 

Lâm Phong khẽ gật đầu.  

 

 

“Một khi đã vậy, tôi cũng tiện giải thích! Sau kiếp nạn lớn thời thượng cổ, thực ra vẫn còn một số thế gia tiên đạo trụ lại được. Những thế gia tiên đạo này tập trung lần lượt ở Côn Luân, Thái Sơn, Hoàng Sơn và Đảo Bồng Lai!”  

 

 

“Vậy nên thời hiện đại về sau mới có câu này: Côn Luân lên trời, Thái Sơn cúng bái, Hoàng Sơn giữ lăng, Bồng Lai thành tiên!”  

 

 

“Người từ bốn nơi này tương đương với người bảo vệ Đại Hạ chúng ta! Qua năm tháng vĩnh cửu, từ tiền Tần đến nay, triều đại thay đổi liên miên, chỉ riêng bọn họ là vĩnh hằng!!!”  

 

 

Phùng Mục Trần khẽ nói nhanh.  

 

 

Khi nói những điều này, vẻ mặt Phùng Mục Trần hết sức nặng nề, rõ ràng là vô cùng kiêng kị.  

 

 

Dừng một lát, anh ta lại nói: “500 năm trước, triều nhà Minh có một vị đại tướng võ đạo qua Tây Dương, không hiểu sao gây sự với vô số Thần Tộc ở phương Tây, dẫn ra một cuộc chiến rung chuyển đất trời! Thời ấy, người thuộc bốn nơi này chính là lực lượng chính! Nếu không có sự ra mặt của bốn thế gia tiên đạo thì e rằng Đại Hạ đã gặp nguy rồi!”  

 

 

“Ồ? Anh nghe nói, không phải có một đại năng Độ Kiếp ra tay mới dẹp yên được chiến loạn sao?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Vị đại năng Độ Kiếp kia về sau thấy tình hình không ổn nên mới xuất hiện…” Phùng Mục Trần khẽ lắc đầu.  

 

 

“Người đó là ông cụ sao?” Lâm Phong tiếp tục truy hỏi.  

 

 

“Anh đã từng hỏi sư phụ về việc này! Tuy nhiên sư phụ đã phủ nhận, thành thử anh cũng không rõ tình huống cụ thể cho lắm!” Phùng Mục Trần trả lời.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 840


 Không lâu sau trời đã sáng!  

 

 

Lâm Phong và Trần Y Nặc thay quần áo xong, tới trước cửa phòng Trần Y Thủy.  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng mỏng như cánh ve, mái tóc đen rối tung, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện.  

 

 

Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ấy xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa phòng.  

 

 

Khi thấy Lâm Phong, cô ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nói:  

 

Adv

 

“Anh rể, anh về rồi à.”  

 

 

“Ừ, anh đến gặp Tiểu Luyến Luyến.”  


 

 

Lâm Phong vừa cười vừa nói.  

 

 

Adv

…  

 

 

Sau khi nói chuyện một lát, mấy người cùng đi vào phòng.  

 

 

Chóp mũi thoang thoảng hương thơm, cùng với đống quần áo lót màu hồng đập vào mắt khiến Lâm Phong hơi không thích ứng.  

 

 

Chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới cạnh giường nhìn con gái!  

 

 

Nhưng vừa nhìn, vẻ mặt Lâm Phong đã trở nên nghiêm trọng!  

 

 

Hiện tại Tiểu Luyến Luyến trông như một cô bé mười hai tuổi.  

 

 

Cô bé khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mang lại cảm giác cao quý hơn người.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến…”  

 

 

Lâm Phong thử gọi con gái dậy, nhưng gọi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng!  

 

 

“Gọi mãi không tỉnh, bây giờ con bé ngủ sâu lắm…”  

 

 

Trần Y Nặc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cái trán trắng nõn của con gái, thả linh khí ra nhắm mắt kiểm tra.  


 

 

Vừa kiểm tra thì con ngươi đột nhiên co lại.  

 

 

Anh phát hiện cốt cách của con gái đang to lên kinh khủng, huyết quản thô to, tốc độ máu chảy cực nhanh…  

 

 

Tim đập gần như đã gấp mấy lần người bình thường!  

 

 

Anh túm áo ngủ của con gái, nhẹ nhàng kéo một cái.  

 

 

Anh phát hiện, cơ thể xinh đẹp của con gái cũng rất nặng, ít cũng phải hơn năm mươi cân!  

 

 

May mà cái giường này làm bằng gỗ thật, chất lượng tốt, nếu không đã bị sập từ lâu rồi!  

 

 

“Lâm Phong… con gái không sao chứ?”  

 

 

Trần Y Nặc để ý đến vẻ mặt của Lâm Phong, không khỏi hơi lo lắng!  

 

 

Trần Y Thủy đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến khác thường mấy ngày liên tục, bọn họ cũng đi tìm dược sư của Dược Vương cốc đến xem nhưng không tìm ra manh mối.  

 

 

Lâm Phong không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng!  

 

 

Thể chất của con gái quá kì lạ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 749


 Cùng với âm thanh bàn tán của mọi người, Lâm Phong cảm nhận rõ ràng cơ thể Doãn Diệu ngồi cạnh khẽ run lên. Cô  siết chặt nắm tay, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp giờ đây thế mà hơi méo xẹo!  

 

 

“Diệu Diệu, bình tĩnh!”  

 

 

Lục sư huynh Phùng Mục Trần khẽ trấn an.  

 

 

Nghe vậy, Doãn Diệu thở hắt ra một hơi, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại.  

 

 

Cô ta biết bây giờ mình phẫn nộ đến mấy cũng vô ích, thậm chí nếu gây sự chú ý của Lận Vô Song thì không chừng tối nay cô  còn phải chết tại nơi đây!  

 

Adv

 

Lúc này, Long Soái bên cạnh cười lớn một tiếng, đi qua đón tiếp!  

 

 

“Ha ha, cuối cùng cậu cũng tới rồi à Vô Song!”  


 

 

Khi Long Soái tiến lên, chủ các thế lực lớn trong sân cũng lần lượt vây quanh, cười chào hỏi.  

 

 

Adv

Nhìn cảnh này là đủ biết thân phận của Lận Vô Song cao quý đến nhường nào!  

 

 

Ít nhất trong mắt chủ các thế lực lớn, vị thế của Lận Vô Song chắc chắn chỉ có hơn Lâm Phong chứ chẳng kém.  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh quan sát Lận Vô Song đang được bao vây săn đón!  

 

 

Tuy người này không phải dân tu tiên nhưng lại tu luyện võ đạo tới trình độ vô cùng cao sâu!  

 

 

Gốc rễ võ đạo trong cơ thể này hùng hậu hơn hẳn người thường, linh khí cuồn cuộn bao vây võ hạch lộng lẫy, tụ lại bên nhau như sông sâu biển lớn!  

 

 

Có thể nói, chiến lực của Lận Vô Song ở Võ Thánh trung kỳ sợ rằng còn mạnh hơn cả gia chủ mười dòng họ lớn!  

 

 

Điều này khiến Lâm Phong hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu anh gặp một người có thể tu võ đạo tới trình độ này. Võ Thánh trung kỳ đã có thể địch nổi Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí là Nguyên Anh trung kỳ. Nó đã kéo gần vô hạn khoảng cách giữa võ đạo và tiên đạo.  

 

 

Chẳng qua…  

 

 

Chỉ đến thế mà thôi!  

 

 

Trong mắt Lâm Phong, Lận Vô Song cũng mới là con kiến to hơn chút xíu…  

 

 

Đừng nói hiện tại, dẫu Lận Vô Song bước vào hàng Võ Thánh đỉnh thì cũng không có cửa thành đối thủ của anh!  

 

 

“Lục sư huynh, anh thuật lại qua cho tôi về tình hình Côn Luân đi… Vị thế của nhà họ Lận ra sao? Nghe nói nhị sư tỷ cũng đến từ Côn Luân?” Lâm Phong mỉm cười hỏi.  

 

 

Nghe vậy, Phùng Mục Trần suy tư một lát, mới nói: “Chắc hẳn sư phụ cũng kể với cậu về chuyện lớn từ thời thượng cổ rồi?”  

 

 

Lâm Phong khẽ gật đầu.  

 

 

“Một khi đã vậy, tôi cũng tiện giải thích! Sau kiếp nạn lớn thời thượng cổ, thực ra vẫn còn một số thế gia tiên đạo trụ lại được. Những thế gia tiên đạo này tập trung lần lượt ở Côn Luân, Thái Sơn, Hoàng Sơn và Đảo Bồng Lai!”  

 

 

“Vậy nên thời hiện đại về sau mới có câu này: Côn Luân lên trời, Thái Sơn cúng bái, Hoàng Sơn giữ lăng, Bồng Lai thành tiên!”  

 

 

“Người từ bốn nơi này tương đương với người bảo vệ Đại Hạ chúng ta! Qua năm tháng vĩnh cửu, từ tiền Tần đến nay, triều đại thay đổi liên miên, chỉ riêng bọn họ là vĩnh hằng!!!”  

 

 

Phùng Mục Trần khẽ nói nhanh.  

 

 

Khi nói những điều này, vẻ mặt Phùng Mục Trần hết sức nặng nề, rõ ràng là vô cùng kiêng kị.  

 

 

Dừng một lát, anh ta lại nói: “500 năm trước, triều nhà Minh có một vị đại tướng võ đạo qua Tây Dương, không hiểu sao gây sự với vô số Thần Tộc ở phương Tây, dẫn ra một cuộc chiến rung chuyển đất trời! Thời ấy, người thuộc bốn nơi này chính là lực lượng chính! Nếu không có sự ra mặt của bốn thế gia tiên đạo thì e rằng Đại Hạ đã gặp nguy rồi!”  

 

 

“Ồ? Anh nghe nói, không phải có một đại năng Độ Kiếp ra tay mới dẹp yên được chiến loạn sao?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Vị đại năng Độ Kiếp kia về sau thấy tình hình không ổn nên mới xuất hiện…” Phùng Mục Trần khẽ lắc đầu.  

 

 

“Người đó là ông cụ sao?” Lâm Phong tiếp tục truy hỏi.  

 

 

“Anh đã từng hỏi sư phụ về việc này! Tuy nhiên sư phụ đã phủ nhận, thành thử anh cũng không rõ tình huống cụ thể cho lắm!” Phùng Mục Trần trả lời.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 750


 “Thế nhà họ Lận này là thế lực nào? Bọn họ kế thừa thế gia tiên đạo thời thượng cổ, vì sao không tu tiên?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Thực ra ở Côn Luân có rất nhiều, nhưng cầm đầu là bốn thế gia tiên đạo lớn, lần lượt là nhà họ Khương, nhà họ Hoàng, nhà họ Triệu và nhà họ Lận! Chênh lệch sức mạnh giữa bốn gia tộc này không nhiều! Nhị sư tỷ là người nhà họ Khương, Lận Vô Song thì lại thuộc nhà họ Lận!”  

 

 

Ngừng một lát, Phùng Mục Trần lại nói: “Về phần câu hỏi của cậu, rằng tại sao không tu tiên. Hiển nhiên là do không có linh căn… thời đại mạt pháp, linh khí khô cạn, khó sinh linh căn! Vậy nên võ đạo mới ra đời vào đúng dịp này! Dĩ nhiên, trong bốn dòng họ lớn này, chắc chắn vẫn có sự tồn tại của người tu tiên, nhưng rất hiếm!”  

 

 

……  

 

 

Nghe xong, Lâm Phong đã hiểu tình hình cơ bản!  

 

 

Adv

Nói như vậy, quả thực vị thế của Lận Vô Song không nhỏ!  

 

 

Trương Lương, Chu Chiến được ca ngợi là cậu ấm số một tại Kinh Thành cũng thấp hơn một bậc lớn khi đứng trước Lận Vô Song.  

 

 


Lúc này, Doãn Diệu bỗng nhiên nói: “Hờ hờ, khó trách anh cứ trì trệ mãi không muốn giúp em, thì ra anh sợ nhà họ Lận đến vậy!”  

 

 

“Không phải anh sợ! Mà do anh không nắm chắc phần thắng!” Phùng Mục Trần khẽ lắc đầu.  

 

Adv

 

Doãn Diệu nghe vậy cười lạnh một tiếng, không có đáp lời!  

 

 

Đúng lúc này, nhóm người đằng xa đã chuyện trò xong, Long Soái dẫn theo Lận Vô Song đi tới chỗ Lâm Phong.  

 

 

Sau lưng Lận Vô Song còn có chủ một số thế lực đi theo, trong đó bất ngờ bao gồm Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến!  

 

 

Giờ phút này, hai cha con nhếch mép cười đầy hả hê, so với thái độ nặng trĩu lúc vừa rồi, bây giờ nom có vẻ rất đỗi khí phách oai phong!  

 

 

Chẳng mấy chốc, đám người đã tới trước bàn Lâm Phong.  

 

 

Nhóm người bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, Lý Đại Long thấy thế vội vàng đứng dậy, đồng loạt cười nói: “Cậu chủ Vô Song! Đã lâu không gặp!!”  

 

 

“Đúng là hơi lâu ngày chưa gặp, chủ yếu do dạo gần đây tôi ở nước ngoài suốt, không về nước!” Lận Vô Song trả lời.  

 

 

Đối diện với hai lão làng bộ chấp pháp, vẻ mặt hắn rất thản nhiên, chẳng có chút cung kính sợ sệt nào, cứ như nói chuyện với hai người bạn bình thường!  

 

 

Lúc này, Lận Vô Song dời mắt về phía Lâm Phong, thế mà lại nở nụ cười, chủ động vươn tay: “Cậu chính là Lâm Phong đúng không?”  

 

 

“Ừm!” Lâm Phong lạnh nhạt gật đầu, chẳng hề có ý bắt tay với đối phương.  

 

 

Lận Vô Song nhíu mày, cánh tay vươn ra cứng đờ giữa không trung!  

 

 

Chứng kiến cảnh ấy, cõi lòng chủ các thế lực vây xem giữa sân đều bị đánh động.  

 

 


Bọn họ biết tính tình Lâm Phong kiêu ngạo khó khuất phục, song không ngờ đến Lận Vô Song cũng không được đối phương nể mặt!  

 

 

Ánh mắt Long Soái đứng cạnh khẽ động đậy, tuy nhiên ông ấy không nói gì thêm.  

 

 

Trên thực tế, ông ấy cũng rất muốn biết Lâm Phong hay Lận Vô Song mạnh hơn?  

 

 

Nếu tối nay hai người có thể đánh một trận tăng phần hứng thú cho mọi người thì cũng tốt.  

 

 

Hai cha con Chu Bỉnh Quyền lại thầm mừng quýnh lên. Chu Chiến còn lớn tiếng nói: “Lâm Phong! Ý cậu là sao? Không thấy ngài Lận muốn bắt tay với cậu à?”  

 

 

Lâm Phong nhìn Chu Chiến, không nói gì.  

 

 

Chu Chiến chú ý tới ánh mắt của Lâm Phong, vẻ mặt khẽ thay đổi, thế mà trong chốc lát cũng không dám nói gì thêm!  

 

 

Đúng lúc này, Lận Vô Song thu tay lại. Hắn liếc nhìn kỹ Lâm Phong, còn nói thêm: “Lâm Phong! Tôi nghe nói cậu mới đánh hai cha con nhà họ Chu ở bên ngoài? Còn giết kha khá người?”  

 

 

Lâm Phong lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, hờ hững hỏi: “Sao nào? Chẳng lẽ không được?”  

 

 

“Cậu đánh ai tôi mặc kệ, nhưng Chu Chiến dẫu sao cũng là bạn chí cốt của tôi. Cậu ấy bị đánh, tôi ắt phải hỏi!”  

 

 

“Nể mặt tôi, xin lỗi hai cha con nhà họ Chu thì chuyện này sẽ xong xuôi, thế nào?” Lận Vô Song thốt ra từng câu từng chữ.  

 

 

Vừa dứt lời, Chu Chiến lập tức nhếch mép cười đắc chí. Anh ta nhìn thoáng qua đám người nhà họ Trương mặt mũi khó coi gần đó, sau đấy nói với Lâm Phong: “Nghe ngài Lận nói gì chưa, còn không xin lỗi đi?”  

 

 

“Uỳnh!”  

 

 

Lâm Phong dùng một cái tát đập Chu Chiến thành bãi máu.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 841


 Mà chắc chắn là có nguyên nhân gì đó nên mới có sự thay đổi này.  

 

 

Lẽ nào con gái ăn linh vật gì đó nên khiến thể chất bị kích thích?  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Cô bé nhìn thấy Lâm Phong trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, vội nhào qua, giống như lúc trước, hai tay ôm lấy cổ Lâm Phong!  

 

 

Adv

“Ấy!”  

 

 

Lâm Phong không kịp đề phòng, suýt nữa cái lưng thoái hóa đã bị bẻ gãy.  

 

 


Cô bé hơn năm chục cân treo trên cổ, người bình thường nào chịu nổi!  

 

 

“Ba ơi ba về rồi, con nhớ ba muốn chết!”  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phong.  

 

 

Có thể thấy được, cơ thể lớn lên, giọng nói của Tiểu Luyến Luyến cũng thanh thúy hơn một chút.  

 

 

Không còn vẻ non nớt khi trước, mà êm tai nhẹ nhàng giống như chim hoàng yến hót…  

 

 

“Ba cũng nhớ con!”  

 

 

Lâm Phong xoa cái đầu nhỏ của con gái.  

 

 

Hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện một chốc…  

 

 

“Con gái ngoan, có phải gần đây con ăn nhầm cái gì lạ không?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một chút, trả lời:  

 

 

“Ăn rất nhiều gà, nhiều vịt, nhiều thỏ, còn ăn thêm mấy con bò…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, khóe miệng giật giật, Trần Y Nặc và Trần Y Thủy đứng cạnh cũng rất bất đắc dĩ.  

 

 

“Ý ba là, ngoại trừ những thứ này, con còn ăn cái gì đặc biệt nữa không? Ví dụ như linh thạch, mấy thứ tỏa ra linh khí ấy?”  

 

 

Lâm Phong lấy một viên linh thạch ra.  

 

 

“Ba nói cái này á? Con ăn nhiều lắm. Mấy con trùng đưa con đi, gặp rất nhiều linh thạch, con ăn hết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.  

 

 

Cô bé duỗi tay ra, đám Phệ Linh trùng được nuôi đến xanh mượt bay ra từ túi áo quần của cô bé, bay bay xung quanh.  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy vậy, đôi mắt hơi nhúc nhích.  

 

 

Phệ Linh trùng được anh tình cờ phát hiện ra trong Đoạn Hồn cốc, lúc đó bọn chúng đang bám trên cây Quả Hồn, bị anh bắt hết về…  

 

 

Vì con gái có thể giao lưu với Phệ Linh trùng nên anh để chúng lại cho con gái, để chúng bảo vệ sự an toàn của con…  

 

 

Nhưng thật sự không ngờ mấy con tiểu trùng này còn biết tìm báu vật!  

 

 

Mà con gái thay đổi đến tận mức này, không biết đã hấp thu hết bao nhiêu linh thạch?  

 

 

Không biết có phải mạch linh thạch không?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 751


 

 Nụ cười tươi trên mặt Long Soái cũng dần tan. Ông ấy nhíu mày!  

 

Tối nay là gì chứ? Là bữa tiệc bổ nhiệm Lâm Phong làm Quốc sĩ!  

 

 

Quy tụ gần 90% thế gia khắp Kinh Thành.  

 

 

Thế nhưng lúc này đây, Lâm Phong lại đập chết cậu chủ nhà họ Chu ngay trước mặt bao người!  

 

 

Lận Vô Song lau máu trên mặt, nhìn Lâm Phong với gương mặt vô cảm: “Cách xin lỗi của cậu thật độc đáo, nằm ngoài dự kiến của tôi.”  

 

 

Adv

“Vậy à, cũng coi như cho anh mở mang tầm mắt, khỏi cần cảm ơn tôi!”  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, trên mặt đong đầy nét cười rạng rỡ.  

 

 


Mà đúng lúc này, Chu Bỉnh Quyền hoàn hồn, mặt mũi dữ tợn, giận sôi máu lên hét: “Lâm Phong, mày lại dám giết con trai tao!!!”  

 

 

“Xoẹt...”  

 

 

Adv

Bóng dáng Lâm Phong biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Chu Bỉnh Quyền. Anh vươn tay bóp chặt cổ ông ta, nhấc ông ta lên!  

 

 

“Giết con trai ông thì đã sao?”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Mặt Chu Bỉnh Quyền đỏ lựng, giãy giụa không ngừng, song chẳng làm nên trò trống gì!  

 

 

Đường đường là chủ một trong mười dòng họ lớn tại Kinh Thành, thế mà chẳng có tẹo sức chống cự nào trong tay Lâm Phong!  

 

 

Chứng kiến cảnh này, Phùng Mục Trần khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.  

 

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Diệu hiếm khi xuất hiện vẻ mừng vui.  

 

 

Cô ta không khỏi dời mắt về phía Lận Vô Song, thầm hò reo: Lên! Mau lên đi! Lâm Phong đã tát vào mặt anh rồi mà anh còn không lên?  

 

 

Nào ngờ, Lận Vô Song trước đó luôn rất kiêu ngạo, giờ lại rơi vào lặng thinh, không hề ngỏ ý muốn ra tay.  

 

 

Trên thực tế, cõi lòng Lận Vô Song đã cuồn cuộn sóng trào.  

 

 

Chu Bỉnh Quyền đang ở đỉnh phong Võ Thánh, có đưa cho hắn xử lý thì cũng rất khó khăn!  

 

 

Một kẻ mạnh như vậy lại chẳng chống trả nổi dẫu chỉ một chiêu của Lâm Phong!  

 

 

Võ Thần! Chắc chắn người này đang ở Võ Thần cảnh!  

 

 

Ánh mắt Lận Vô Song thay đổi nhoang nhoáng, quả thực khó mà bình tĩnh nổi.  

 

 

Đúng lúc này, chủ các thế lực trong sân ngồi không yên nữa, đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Lâm Phong! Cậu đang làm gì vậy? Mau thả gia chủ nhà họ Chu ra!”  

 

 

“Ý cậu là sao? Đất nước bổ nhiệm cậu làm Quốc sĩ, cậu lại làm ra chuyện như vậy?”  

 

 

“Lâm Phong! Cậu ngông cuồng quá rồi! Dù cậu có mạnh cũng không có nghĩa là cậu được tự tiện làm xằng làm bậy!”  

 

 

…..  

 

 

Long Soái cũng trầm giọng nói: “Lâm Phong, hành động này của cậu quả thực hơi khó chấp nhận! Tối nay tôi đã đích thân mời mọi người tới, cậu đặt thể diện của tôi đi đâu hả?”  

 

 

“Long Soái, không phải tôi không cho ông thể diện!” Lâm Phong nhìn thoáng qua Long Soái, tiếp tục nói: “Mà tính tình Lâm Phong tôi xưa giờ đã vậy, ghét nhất tụi ưa giả vờ giả vịt trước mặt người ta! Mất mặt là sao? Nếu ngứa mắt tôi thì hoàn toàn có thể giết tôi! Nếu đã không đủ năng lực thì ngoan ngoãn cho tôi!  

 

 

Chu Chiến kia tưởng tìm được con chó rách từ đâu tới là kìm kẹp được Lâm Phong tôi thật à? Đừng nói một Lận Vô Song nho nhỏ, dẫu có gọi cả nhà họ Lận tới tôi cũng chẳng sợ. Trong mắt tôi, toàn bộ đều là lũ rác rưởi thôi!”  

 

 

Dứt lời, mọi người đồng loạt thấy sởn tóc gáy.  

 

 

Lời này quá ngỗ ngược!  

 

 

Thực sự muốn lật trời luôn mà!  

 

 

Trái lại, vẻ mặt Lận Vô Song lại âm u tới tột độ.  

 

 

Hắn là người từ đâu tới chứ?  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 750


 “Thế nhà họ Lận này là thế lực nào? Bọn họ kế thừa thế gia tiên đạo thời thượng cổ, vì sao không tu tiên?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Thực ra ở Côn Luân có rất nhiều, nhưng cầm đầu là bốn thế gia tiên đạo lớn, lần lượt là nhà họ Khương, nhà họ Hoàng, nhà họ Triệu và nhà họ Lận! Chênh lệch sức mạnh giữa bốn gia tộc này không nhiều! Nhị sư tỷ là người nhà họ Khương, Lận Vô Song thì lại thuộc nhà họ Lận!”  

 

 

Ngừng một lát, Phùng Mục Trần lại nói: “Về phần câu hỏi của cậu, rằng tại sao không tu tiên. Hiển nhiên là do không có linh căn… thời đại mạt pháp, linh khí khô cạn, khó sinh linh căn! Vậy nên võ đạo mới ra đời vào đúng dịp này! Dĩ nhiên, trong bốn dòng họ lớn này, chắc chắn vẫn có sự tồn tại của người tu tiên, nhưng rất hiếm!”  

 

 

……  

 

 

Nghe xong, Lâm Phong đã hiểu tình hình cơ bản!  

 

 

Adv

Nói như vậy, quả thực vị thế của Lận Vô Song không nhỏ!  

 

 

Trương Lương, Chu Chiến được ca ngợi là cậu ấm số một tại Kinh Thành cũng thấp hơn một bậc lớn khi đứng trước Lận Vô Song.  

 

 


Lúc này, Doãn Diệu bỗng nhiên nói: “Hờ hờ, khó trách anh cứ trì trệ mãi không muốn giúp em, thì ra anh sợ nhà họ Lận đến vậy!”  

 

 

“Không phải anh sợ! Mà do anh không nắm chắc phần thắng!” Phùng Mục Trần khẽ lắc đầu.  

 

Adv

 

Doãn Diệu nghe vậy cười lạnh một tiếng, không có đáp lời!  

 

 

Đúng lúc này, nhóm người đằng xa đã chuyện trò xong, Long Soái dẫn theo Lận Vô Song đi tới chỗ Lâm Phong.  

 

 

Sau lưng Lận Vô Song còn có chủ một số thế lực đi theo, trong đó bất ngờ bao gồm Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến!  

 

 

Giờ phút này, hai cha con nhếch mép cười đầy hả hê, so với thái độ nặng trĩu lúc vừa rồi, bây giờ nom có vẻ rất đỗi khí phách oai phong!  

 

 

Chẳng mấy chốc, đám người đã tới trước bàn Lâm Phong.  

 

 

Nhóm người bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, Lý Đại Long thấy thế vội vàng đứng dậy, đồng loạt cười nói: “Cậu chủ Vô Song! Đã lâu không gặp!!”  

 

 

“Đúng là hơi lâu ngày chưa gặp, chủ yếu do dạo gần đây tôi ở nước ngoài suốt, không về nước!” Lận Vô Song trả lời.  

 

 

Đối diện với hai lão làng bộ chấp pháp, vẻ mặt hắn rất thản nhiên, chẳng có chút cung kính sợ sệt nào, cứ như nói chuyện với hai người bạn bình thường!  

 

 

Lúc này, Lận Vô Song dời mắt về phía Lâm Phong, thế mà lại nở nụ cười, chủ động vươn tay: “Cậu chính là Lâm Phong đúng không?”  

 

 

“Ừm!” Lâm Phong lạnh nhạt gật đầu, chẳng hề có ý bắt tay với đối phương.  

 

 

Lận Vô Song nhíu mày, cánh tay vươn ra cứng đờ giữa không trung!  

 

 

Chứng kiến cảnh ấy, cõi lòng chủ các thế lực vây xem giữa sân đều bị đánh động.  

 

 


Bọn họ biết tính tình Lâm Phong kiêu ngạo khó khuất phục, song không ngờ đến Lận Vô Song cũng không được đối phương nể mặt!  

 

 

Ánh mắt Long Soái đứng cạnh khẽ động đậy, tuy nhiên ông ấy không nói gì thêm.  

 

 

Trên thực tế, ông ấy cũng rất muốn biết Lâm Phong hay Lận Vô Song mạnh hơn?  

 

 

Nếu tối nay hai người có thể đánh một trận tăng phần hứng thú cho mọi người thì cũng tốt.  

 

 

Hai cha con Chu Bỉnh Quyền lại thầm mừng quýnh lên. Chu Chiến còn lớn tiếng nói: “Lâm Phong! Ý cậu là sao? Không thấy ngài Lận muốn bắt tay với cậu à?”  

 

 

Lâm Phong nhìn Chu Chiến, không nói gì.  

 

 

Chu Chiến chú ý tới ánh mắt của Lâm Phong, vẻ mặt khẽ thay đổi, thế mà trong chốc lát cũng không dám nói gì thêm!  

 

 

Đúng lúc này, Lận Vô Song thu tay lại. Hắn liếc nhìn kỹ Lâm Phong, còn nói thêm: “Lâm Phong! Tôi nghe nói cậu mới đánh hai cha con nhà họ Chu ở bên ngoài? Còn giết kha khá người?”  

 

 

Lâm Phong lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, hờ hững hỏi: “Sao nào? Chẳng lẽ không được?”  

 

 

“Cậu đánh ai tôi mặc kệ, nhưng Chu Chiến dẫu sao cũng là bạn chí cốt của tôi. Cậu ấy bị đánh, tôi ắt phải hỏi!”  

 

 

“Nể mặt tôi, xin lỗi hai cha con nhà họ Chu thì chuyện này sẽ xong xuôi, thế nào?” Lận Vô Song thốt ra từng câu từng chữ.  

 

 

Vừa dứt lời, Chu Chiến lập tức nhếch mép cười đắc chí. Anh ta nhìn thoáng qua đám người nhà họ Trương mặt mũi khó coi gần đó, sau đấy nói với Lâm Phong: “Nghe ngài Lận nói gì chưa, còn không xin lỗi đi?”  

 

 

“Uỳnh!”  

 

 

Lâm Phong dùng một cái tát đập Chu Chiến thành bãi máu.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 842


Cùng lúc đó.  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn có một nhóm võ giả đang tuần tự đi tới trước.  

 

 

Dẫn đầu là một ông lão mặc trang phục nhà Đường, tuy lớn tuổi nhưng mặt vẫn hồng hào, nhịp thở đều đặn, ông ấy đang cầm một tấm bản đồ cổ.  

 

 

Trên bản đồ đánh dấu rất nhiều thứ…  

 

 

Adv

Ký hiệu nổi bật nhất trong đó là một ngọn núi thấp…  

 

 

“Chú ơi, còn khoảng bao xa nữa mới đến nơi vậy ạ?”  

 

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Sắp đến rồi! Theo các ký hiệu trên bản đồ, hình như leo qua ngọn núi này là sẽ đến!”  

 

Adv

 

Nói xong, trong mắt ông lão thoáng hiện vẻ sốt ruột.  

 

 

Ông ấy tên là Vệ Tử Húc.  

 

 

Là chủ tịch của Thương hội Ngọc Thạch ở Đại Hạ.  

 

 

Hoạt động kinh doanh chính của Thương hội Ngọc Thạch là bán các loại đá quý, vật liệu đá kể cả đổ thạch…  

 

 

Ban đầu phạm vi kinh doanh của Thương hội Ngọc Thạch chỉ ở Vân Xuyên, nhưng sau khi việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, họ đã mở rộng thị trường ra nước ngoài và giữu quan hệ rất chặt chẽ với các nước như nước Nam Dương, nước Thạch và nước Sa La.  

 

 

Hầu hết vật liệu đá mà Thương hội Ngọc Thạch dùng trong đổ thạch đều nhập từ những nước này.  

 

 

Tấm bản đồ trong tay ông ấy cũng mua được từ tay một thương nhân buôn vật liệu đá tên là Nguyễn Hồng Minh ở nước Thạch…  

 

 

“Ha ha! Chắc lão Nguyễn Hồng Minh đó tưởng mình kiếm lời chứ gì!”  

 

 

Người đàn ông trung niên Vệ Cẩm Luân đột nhiên cười nói.  

 

 

“Cũng không thể nói như vậy! Tấm bản đồ này mô tả địa hình của Thập Vạn Đại Sơn mấy trăm năm trước, ai không biết về phong thuỷ hay thuật tìm long mạch thì không thể tìm được đâu!”  

 


 

“Nói cách khác, tấm bản đồ này ở trong tay Nguyễn Hồng Minh cùng lắm chỉ là một tờ giấy vàng bình thường thôi! Lão ta bán được một trăm vạn là lời rồi đấy!”  

 

 

Vệ Tử Húc hãnh diện nói.  

 

 

“Nhờ chú có bản lĩnh hết đấy ạ!”  

 

 

“Chú à, chú có thể quảng bá tên tuổi của Thương hội Ngọc Thạch chúng ta ra tận nước ngoài đã có thể gọi là người đứng đầu giới ngọc thạch trong nước rồi đó!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười tít mắt nịnh bợ.  

 

 

Hắn vừa dứt lời, các võ giả của Thương hội Ngọc Thạch ở xung quanh đều tươi cười lên tiếng:  

 

 

“Chủ tịch đại nhân không chỉ biết thuật tìm long mạch mà trình đổ thạch cũng vô cùng xuất sắc, chúng tôi phục sát đất!”  

 

 

“Trên thế giới này không ai có thể qua được đôi kim nhãn nhìn xuyên thấu của chủ tịch đại nhân cả!”  

 

 

“Có chủ tịch đại nhân dẫn dắt, sớm muộn gì Thương hội Ngọc Thạch chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những thế lực lớn mạnh nhất cả nước!”  

 

 

…  

 

 

Nghe thấy những lời này, Vệ Tử Húc nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ ra đắc ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 751


 

 Nụ cười tươi trên mặt Long Soái cũng dần tan. Ông ấy nhíu mày!  

 

Tối nay là gì chứ? Là bữa tiệc bổ nhiệm Lâm Phong làm Quốc sĩ!  

 

 

Quy tụ gần 90% thế gia khắp Kinh Thành.  

 

 

Thế nhưng lúc này đây, Lâm Phong lại đập chết cậu chủ nhà họ Chu ngay trước mặt bao người!  

 

 

Lận Vô Song lau máu trên mặt, nhìn Lâm Phong với gương mặt vô cảm: “Cách xin lỗi của cậu thật độc đáo, nằm ngoài dự kiến của tôi.”  

 

 

Adv

“Vậy à, cũng coi như cho anh mở mang tầm mắt, khỏi cần cảm ơn tôi!”  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, trên mặt đong đầy nét cười rạng rỡ.  

 

 


Mà đúng lúc này, Chu Bỉnh Quyền hoàn hồn, mặt mũi dữ tợn, giận sôi máu lên hét: “Lâm Phong, mày lại dám giết con trai tao!!!”  

 

 

“Xoẹt...”  

 

 

Adv

Bóng dáng Lâm Phong biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Chu Bỉnh Quyền. Anh vươn tay bóp chặt cổ ông ta, nhấc ông ta lên!  

 

 

“Giết con trai ông thì đã sao?”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Mặt Chu Bỉnh Quyền đỏ lựng, giãy giụa không ngừng, song chẳng làm nên trò trống gì!  

 

 

Đường đường là chủ một trong mười dòng họ lớn tại Kinh Thành, thế mà chẳng có tẹo sức chống cự nào trong tay Lâm Phong!  

 

 

Chứng kiến cảnh này, Phùng Mục Trần khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.  

 

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Diệu hiếm khi xuất hiện vẻ mừng vui.  

 

 

Cô ta không khỏi dời mắt về phía Lận Vô Song, thầm hò reo: Lên! Mau lên đi! Lâm Phong đã tát vào mặt anh rồi mà anh còn không lên?  

 

 

Nào ngờ, Lận Vô Song trước đó luôn rất kiêu ngạo, giờ lại rơi vào lặng thinh, không hề ngỏ ý muốn ra tay.  

 

 

Trên thực tế, cõi lòng Lận Vô Song đã cuồn cuộn sóng trào.  

 

 

Chu Bỉnh Quyền đang ở đỉnh phong Võ Thánh, có đưa cho hắn xử lý thì cũng rất khó khăn!  

 

 

Một kẻ mạnh như vậy lại chẳng chống trả nổi dẫu chỉ một chiêu của Lâm Phong!  

 

 

Võ Thần! Chắc chắn người này đang ở Võ Thần cảnh!  

 

 

Ánh mắt Lận Vô Song thay đổi nhoang nhoáng, quả thực khó mà bình tĩnh nổi.  

 

 

Đúng lúc này, chủ các thế lực trong sân ngồi không yên nữa, đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Lâm Phong! Cậu đang làm gì vậy? Mau thả gia chủ nhà họ Chu ra!”  

 

 

“Ý cậu là sao? Đất nước bổ nhiệm cậu làm Quốc sĩ, cậu lại làm ra chuyện như vậy?”  

 

 

“Lâm Phong! Cậu ngông cuồng quá rồi! Dù cậu có mạnh cũng không có nghĩa là cậu được tự tiện làm xằng làm bậy!”  

 

 

…..  

 

 

Long Soái cũng trầm giọng nói: “Lâm Phong, hành động này của cậu quả thực hơi khó chấp nhận! Tối nay tôi đã đích thân mời mọi người tới, cậu đặt thể diện của tôi đi đâu hả?”  

 

 

“Long Soái, không phải tôi không cho ông thể diện!” Lâm Phong nhìn thoáng qua Long Soái, tiếp tục nói: “Mà tính tình Lâm Phong tôi xưa giờ đã vậy, ghét nhất tụi ưa giả vờ giả vịt trước mặt người ta! Mất mặt là sao? Nếu ngứa mắt tôi thì hoàn toàn có thể giết tôi! Nếu đã không đủ năng lực thì ngoan ngoãn cho tôi!  

 

 

Chu Chiến kia tưởng tìm được con chó rách từ đâu tới là kìm kẹp được Lâm Phong tôi thật à? Đừng nói một Lận Vô Song nho nhỏ, dẫu có gọi cả nhà họ Lận tới tôi cũng chẳng sợ. Trong mắt tôi, toàn bộ đều là lũ rác rưởi thôi!”  

 

 

Dứt lời, mọi người đồng loạt thấy sởn tóc gáy.  

 

 

Lời này quá ngỗ ngược!  

 

 

Thực sự muốn lật trời luôn mà!  

 

 

Trái lại, vẻ mặt Lận Vô Song lại âm u tới tột độ.  

 

 

Hắn là người từ đâu tới chứ?  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 752


 Vừa dứt lời, đám người Tư Đồ Vân Tiêu đều biến sắc, đồng loạt khuyên nhủ: “Không thể đâu, Long Soái!”  

 

“Không cần phải khuyên!” Long Soái cắt ngang lời bọn họ, còn nói thêm: “Tính cách Lâm Phong quá máu lạnh vô tình, quả thực không hợp làm Quốc sĩ của nước ta! Tối nay lỗi là do tôi… tôi không nên tổ chức buổi bữa tiệc này!”  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Lâm Phong bỗng nhiên bóp nát cổ Chu Bỉnh Quyền!  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt Long Soái đột ngột thay đổi, lạnh lùng nói: “Lâm Phong, rốt cuộc ý cậu là sao?”  

 

 

“Không có gì! Cha con nhà họ Chu không chỉ gây thù với bạn tôi mà còn gây sự với tôi! Cần chết thì cứ giết thôi, đơn giản! Nếu ông thấy tôi nên tha cho người sinh sự với tôi thì tôi nghĩ ông có thể suy tính về việc đến Nhạc Sơn làm Đại Phật, giao cho ông nhiệm vụ phổ độ chúng sanh nhé!”  

 

Adv

 

Nói xong, Lâm Phong chào hỏi lục sư huynh rồi quay gót đi luôn!  

 

 

Anh vốn không hợp với môi trường này, giờ có cơ hội rời đi, ắt sẽ không do dự!  

 

 

Về phần gây thù với Long Soái và người các thế lực lớn ở Kinh Thành? Trong mắt anh, ấy chỉ là chuyện râu ria.  

 

 

Long Soái, Lận Vô Song và chủ các thế lực lớn nhìn theo bóng dáng Lâm Phong rời khỏi, tức đến mặt đỏ tai hồng. Song không một ai dám ra tay. Năng lực của Lâm Phong rõ như ban ngày, bọn họ bắt tay với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.  

 

Adv

 

Trừ khi mời được Võ Thần! Thế nhưng sự tồn tại kiểu Võ Thần đã ở ngưỡng siêu phàm thoát tục, không hỏi sự đời, sao có thể cất công chạy tới xử lý Lâm Phong!  

 

 

Mà đúng lúc này…  

 

 

“Cộp, cộp, cộp…”  

 

 

Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề chợt vang ngoài sảnh bữa tiệc.  

 

 

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc tai bù xù, toàn thân chi chít lỗ kim từ từ đi đến. Khuôn mặt người này hung tàn, mắt lập lòe ánh sáng đỏ. Tay phải người này cầm một chiếc đùi người máu me đầm đìa, vừa gặm ăn vừa quét đôi mắt đỏ tươi nhìn người trong sân, miệng thở ồ ồ, khiến người ta sởn tóc gáy.  

 

 

Chứng kiến cảnh này, mọi người đồng loạt rúng động.  

 

 

Lâm Phong cũng dừng bước, rất chi là thích thú quan sát quái nhân trước mắt…  

 

 

Thần thức lướt qua.  

 

 

Anh phát hiện cơ thể quái nhân cứng tựa sắt thép, phần ngực còn có một năng lượng khổng lồ đang tích tụ. Luồng năng lượng này rất bấp bênh, cứ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào!  

 

 

“Các hạ là ai?”  

 

 

Lúc này, một võ giả Tông Sư Cảnh trong sân tiến lên, trầm giọng hỏi.  

 

 

“Gràooo…”  

 

 

Quái nhân quăng chiếc đùi người trong tay xuống, tới trước mặt võ giả nhanh như chớp, ngoạm thẳng vào cổ y.  

 

 


“Áaaaaaaaa!!”  

 

 

Võ giả Tông Sư Cảnh rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó rơi vào lặng thinh!  

 

 

Quái nhân thì lại tham lam hút máu tươi ở cổ võ giả, nuốt từng ngụm, tiếng ‘ừng ực’ vang lên.  

 

 

“Mọi người cẩn thận, người này không bình thường!” Thấy vậy, Long Soái lập tức trầm giọng nói.  

 

 

Trên thực tế, không cần Long Soái nói, võ giả thuộc các thế lực lớn trong sân cũng đã nhận ra sự lạ. Người bình thường ai lại đi gặm thịt, hút máu người?  

 

 

Đây rõ ràng là một quái vật!  

 

 

“Xoạt xoạt xoạt…”  

 

 

Một đoàn võ giả lập tức bao vây quái nhân, sau đó tấn công chẳng chút do dự.  

 

 

Trước sự tấn công của mọi người, quái nhân thế mà chẳng mảy may định né tránh, vẫn lo uống máu người…  

 

 

Những đòn tấn công ấy đáp xuống người quái nhân, chỉ làm vang tiếng ‘rầm rầm rầm’ chứ không hề tổn thương được đến đối phương!  

 

 

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là xác chết biết bay”  

 

 

“Quái lạ, sao tự dưng trồi ra thứ này…”  

 

 

Các võ giả ngờ vực ra mặt!  

 

 

“Mọi người tránh ra, để tôi lên!”  

 

 

Lúc này, một cường giả đỉnh phong Võ Hồn lạnh lùng quát một tiếng, tung một đấm oanh tạc tới!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 843


 Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.  

 

 

…  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.  

 

 

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.  

 

Adv

 

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.  

 

 

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.  

 


 

“Chú ơi, sao rồi ạ?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.  

 

Adv

 

Những người khác cũng tò mò.  

 

 

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:  

 

 

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”  

 

 

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.  

 

 

Mỏ linh thạch?  

 

 

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!  

 

 

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!  

 

 

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?  

 

 

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!  

 

 


“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”  

 

 

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”  

 

 

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”  

 

 

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.  

 

 

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:  

 

 

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”  

 

 

“Vâng ạ!”  

 

 

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.  

 

 

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…  

 

 

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.  

 

 

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 752


 Vừa dứt lời, đám người Tư Đồ Vân Tiêu đều biến sắc, đồng loạt khuyên nhủ: “Không thể đâu, Long Soái!”  

 

“Không cần phải khuyên!” Long Soái cắt ngang lời bọn họ, còn nói thêm: “Tính cách Lâm Phong quá máu lạnh vô tình, quả thực không hợp làm Quốc sĩ của nước ta! Tối nay lỗi là do tôi… tôi không nên tổ chức buổi bữa tiệc này!”  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Lâm Phong bỗng nhiên bóp nát cổ Chu Bỉnh Quyền!  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt Long Soái đột ngột thay đổi, lạnh lùng nói: “Lâm Phong, rốt cuộc ý cậu là sao?”  

 

 

“Không có gì! Cha con nhà họ Chu không chỉ gây thù với bạn tôi mà còn gây sự với tôi! Cần chết thì cứ giết thôi, đơn giản! Nếu ông thấy tôi nên tha cho người sinh sự với tôi thì tôi nghĩ ông có thể suy tính về việc đến Nhạc Sơn làm Đại Phật, giao cho ông nhiệm vụ phổ độ chúng sanh nhé!”  

 

Adv

 

Nói xong, Lâm Phong chào hỏi lục sư huynh rồi quay gót đi luôn!  

 

 

Anh vốn không hợp với môi trường này, giờ có cơ hội rời đi, ắt sẽ không do dự!  

 

 

Về phần gây thù với Long Soái và người các thế lực lớn ở Kinh Thành? Trong mắt anh, ấy chỉ là chuyện râu ria.  

 

 

Long Soái, Lận Vô Song và chủ các thế lực lớn nhìn theo bóng dáng Lâm Phong rời khỏi, tức đến mặt đỏ tai hồng. Song không một ai dám ra tay. Năng lực của Lâm Phong rõ như ban ngày, bọn họ bắt tay với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.  

 

Adv

 

Trừ khi mời được Võ Thần! Thế nhưng sự tồn tại kiểu Võ Thần đã ở ngưỡng siêu phàm thoát tục, không hỏi sự đời, sao có thể cất công chạy tới xử lý Lâm Phong!  

 

 

Mà đúng lúc này…  

 

 

“Cộp, cộp, cộp…”  

 

 

Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề chợt vang ngoài sảnh bữa tiệc.  

 

 

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc tai bù xù, toàn thân chi chít lỗ kim từ từ đi đến. Khuôn mặt người này hung tàn, mắt lập lòe ánh sáng đỏ. Tay phải người này cầm một chiếc đùi người máu me đầm đìa, vừa gặm ăn vừa quét đôi mắt đỏ tươi nhìn người trong sân, miệng thở ồ ồ, khiến người ta sởn tóc gáy.  

 

 

Chứng kiến cảnh này, mọi người đồng loạt rúng động.  

 

 

Lâm Phong cũng dừng bước, rất chi là thích thú quan sát quái nhân trước mắt…  

 

 

Thần thức lướt qua.  

 

 

Anh phát hiện cơ thể quái nhân cứng tựa sắt thép, phần ngực còn có một năng lượng khổng lồ đang tích tụ. Luồng năng lượng này rất bấp bênh, cứ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào!  

 

 

“Các hạ là ai?”  

 

 

Lúc này, một võ giả Tông Sư Cảnh trong sân tiến lên, trầm giọng hỏi.  

 

 

“Gràooo…”  

 

 

Quái nhân quăng chiếc đùi người trong tay xuống, tới trước mặt võ giả nhanh như chớp, ngoạm thẳng vào cổ y.  

 

 


“Áaaaaaaaa!!”  

 

 

Võ giả Tông Sư Cảnh rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó rơi vào lặng thinh!  

 

 

Quái nhân thì lại tham lam hút máu tươi ở cổ võ giả, nuốt từng ngụm, tiếng ‘ừng ực’ vang lên.  

 

 

“Mọi người cẩn thận, người này không bình thường!” Thấy vậy, Long Soái lập tức trầm giọng nói.  

 

 

Trên thực tế, không cần Long Soái nói, võ giả thuộc các thế lực lớn trong sân cũng đã nhận ra sự lạ. Người bình thường ai lại đi gặm thịt, hút máu người?  

 

 

Đây rõ ràng là một quái vật!  

 

 

“Xoạt xoạt xoạt…”  

 

 

Một đoàn võ giả lập tức bao vây quái nhân, sau đó tấn công chẳng chút do dự.  

 

 

Trước sự tấn công của mọi người, quái nhân thế mà chẳng mảy may định né tránh, vẫn lo uống máu người…  

 

 

Những đòn tấn công ấy đáp xuống người quái nhân, chỉ làm vang tiếng ‘rầm rầm rầm’ chứ không hề tổn thương được đến đối phương!  

 

 

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là xác chết biết bay”  

 

 

“Quái lạ, sao tự dưng trồi ra thứ này…”  

 

 

Các võ giả ngờ vực ra mặt!  

 

 

“Mọi người tránh ra, để tôi lên!”  

 

 

Lúc này, một cường giả đỉnh phong Võ Hồn lạnh lùng quát một tiếng, tung một đấm oanh tạc tới!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 753


"Gràoooo...”  

 

 

Quái nhân gầm khẽ một tiếng, dừng hành động hút máu, thình lình xoay người, vươn bàn tay to phủ kín gân xanh vồ vào nắm đấm của cường giả đỉnh phong Võ Hồn.  

 

 

“Xoẹt xoẹt...”  

 

 

Nguyên cánh tay phải của cường giả đỉnh phong Võ Hồn cứ thế bị xé xuống. Y thét lên một tiếng thảm thương!  

 

 

Ngay sau đó, quái nhân nhoáng cái lại tới trước mặt y, cắn cổ y rồi hút mạnh vào!  

 

 

Adv

Chứng kiến cảnh này, đông đảo võ giả trong sân lập tức nổi da gà. Người vừa chết chính là gia chủ của một thế gia nhánh thứ ba, vốn định làm người đầu tiên ra tay để nổi bật, nào ngờ nhoáng cái đã bị hạ gục!  

 

 

Nói cách khác, quái nhân này tối thiểu cũng phải ở bậc Võ Thánh!  

 

 


“Mọi người lui về sau, đừng hy sinh vô ích nữa!”  

 

 

Lúc này, Lận Vô Song lên tiếng.  

 

 

Adv

Vốn dĩ hắn đã ôm bụng căm tức vì Lâm Phong, giờ mượn cơ hội trút cơn giận, tiện thể lấy lại chút thể diện!  

 

 

“Vậy làm phiền cậu rồi Vô Song!” Long Soái nói.  

 

 

“Tất nhiên! Đâu giống ai đó, ỷ mình có chút sức mạnh đã không thèm đặt quốc gia vào mắt!” Lận Vô Song nói mỉa một câu.  

 

 

Sau đó, hắn khẽ nhún chân phải, bay thẳng tới sau quái nhân, vươn tay đập mạnh vào quái nhân một cách dứt khoát.  

 

 

“Gràoooo...”  

 

 

Quái nhân ném cái xác xuống, gầm khẽ một tiếng, lập tức đánh trả.  

 

 

“Rầm!” Khoảnh khắc bàn tay to của hai người chạm nhau, không gian bữa tiệc đong đưa!  

 

 

Kế đó, quái nhân bị Lận Vô Song đập bay ra xa hơn mười mét, cuối cùng đập mạnh vào tường, tạo ra một cái hố lớn trên mặt tường.  

 

 

“Không chịu nổi một đòn!” Lận Vô Song đứng chắp tay ra sau tại chỗ, khinh thường nói.  

 

 

Hắn đã phán đoán được năng lực của quái nhân, nhìn chung ở ngưỡng Võ Thánh sơ hoặc trung kỳ, hoàn toàn không đáng nhắc tới.  

 

 

Nhìn cảnh này, đông đảo võ giả trong sân đều kích động trầm trồ ngợi khen, tuôn ra đủ lời lẽ tâng bốc.  

 

 

Ngay cả Long Soái củng mỉm cười, nói: “Vô Song quả đúng là nòng cốt của Đại Hạ chúng ta!”  

 

 

……  

 

 

“Gràoooo...”  

 

 

Lúc này, quái nhân kia thình lình bò dậy từ dưới đất, thét giận xông thẳng tới chỗ Lận Vô Song.  

 

 

“Cậu đây chẳng hứng chơi với mày, chết đi!”  

 

 

Lận Vô Song cười khẩy một tiếng, chuẩn bị tung một đấm đánh chết quái nhân.  

 

 

Chẳng qua, đúng lúc này.  

 

 

“Xoẹt...”  

 

 

Bóng dáng Lâm Phong chợt ngăn giữa hai người. Anh đập bay Lận Vô Song ra, sau đó bóp chặt cổ quái nhân, quan sát kỹ càng.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ dọa sợ mọi người ở đây.  

 

 

Không ai ngờ rằng Lâm Phong lại ra tay tấn công Lận Vô Song vào lúc này!  

 

 

“Lâm Phong! Ý cậu là sao?”  

 

 

Lận Vô Song bò dậy từ dưới đất, bụm mặt, vẻ mặt âm u tới tột độ!  

 

 

“Người này không thể chết được!” Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

“Không thể chết được?” Lận Vô Song ngẩn ra, sau đó không biết nghĩ tới gì, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu chính là người đưa quái nhân này đến?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 844


Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”  

 

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”  

 

 

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.  

 

 

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.  

 

 

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!  

 

 

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!  

 

 

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!  


 

 

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”  

 

Adv

 

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.  

 

 

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.  

 

 

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.  

 

 

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.  

 

 

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.  

 

 

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.  

 

 

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.  

 

 

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.  


 

 

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”  

 

 

Vệ Tử Húc chau mày.  

 

 

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.  

 

 

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!  

 

 

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!  

 

 

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.  

 

 

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”  

 

 

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.  

 

 

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 753


"Gràoooo...”  

 

 

Quái nhân gầm khẽ một tiếng, dừng hành động hút máu, thình lình xoay người, vươn bàn tay to phủ kín gân xanh vồ vào nắm đấm của cường giả đỉnh phong Võ Hồn.  

 

 

“Xoẹt xoẹt...”  

 

 

Nguyên cánh tay phải của cường giả đỉnh phong Võ Hồn cứ thế bị xé xuống. Y thét lên một tiếng thảm thương!  

 

 

Ngay sau đó, quái nhân nhoáng cái lại tới trước mặt y, cắn cổ y rồi hút mạnh vào!  

 

 

Adv

Chứng kiến cảnh này, đông đảo võ giả trong sân lập tức nổi da gà. Người vừa chết chính là gia chủ của một thế gia nhánh thứ ba, vốn định làm người đầu tiên ra tay để nổi bật, nào ngờ nhoáng cái đã bị hạ gục!  

 

 

Nói cách khác, quái nhân này tối thiểu cũng phải ở bậc Võ Thánh!  

 

 


“Mọi người lui về sau, đừng hy sinh vô ích nữa!”  

 

 

Lúc này, Lận Vô Song lên tiếng.  

 

 

Adv

Vốn dĩ hắn đã ôm bụng căm tức vì Lâm Phong, giờ mượn cơ hội trút cơn giận, tiện thể lấy lại chút thể diện!  

 

 

“Vậy làm phiền cậu rồi Vô Song!” Long Soái nói.  

 

 

“Tất nhiên! Đâu giống ai đó, ỷ mình có chút sức mạnh đã không thèm đặt quốc gia vào mắt!” Lận Vô Song nói mỉa một câu.  

 

 

Sau đó, hắn khẽ nhún chân phải, bay thẳng tới sau quái nhân, vươn tay đập mạnh vào quái nhân một cách dứt khoát.  

 

 

“Gràoooo...”  

 

 

Quái nhân ném cái xác xuống, gầm khẽ một tiếng, lập tức đánh trả.  

 

 

“Rầm!” Khoảnh khắc bàn tay to của hai người chạm nhau, không gian bữa tiệc đong đưa!  

 

 

Kế đó, quái nhân bị Lận Vô Song đập bay ra xa hơn mười mét, cuối cùng đập mạnh vào tường, tạo ra một cái hố lớn trên mặt tường.  

 

 

“Không chịu nổi một đòn!” Lận Vô Song đứng chắp tay ra sau tại chỗ, khinh thường nói.  

 

 

Hắn đã phán đoán được năng lực của quái nhân, nhìn chung ở ngưỡng Võ Thánh sơ hoặc trung kỳ, hoàn toàn không đáng nhắc tới.  

 

 

Nhìn cảnh này, đông đảo võ giả trong sân đều kích động trầm trồ ngợi khen, tuôn ra đủ lời lẽ tâng bốc.  

 

 

Ngay cả Long Soái củng mỉm cười, nói: “Vô Song quả đúng là nòng cốt của Đại Hạ chúng ta!”  

 

 

……  

 

 

“Gràoooo...”  

 

 

Lúc này, quái nhân kia thình lình bò dậy từ dưới đất, thét giận xông thẳng tới chỗ Lận Vô Song.  

 

 

“Cậu đây chẳng hứng chơi với mày, chết đi!”  

 

 

Lận Vô Song cười khẩy một tiếng, chuẩn bị tung một đấm đánh chết quái nhân.  

 

 

Chẳng qua, đúng lúc này.  

 

 

“Xoẹt...”  

 

 

Bóng dáng Lâm Phong chợt ngăn giữa hai người. Anh đập bay Lận Vô Song ra, sau đó bóp chặt cổ quái nhân, quan sát kỹ càng.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ dọa sợ mọi người ở đây.  

 

 

Không ai ngờ rằng Lâm Phong lại ra tay tấn công Lận Vô Song vào lúc này!  

 

 

“Lâm Phong! Ý cậu là sao?”  

 

 

Lận Vô Song bò dậy từ dưới đất, bụm mặt, vẻ mặt âm u tới tột độ!  

 

 

“Người này không thể chết được!” Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

“Không thể chết được?” Lận Vô Song ngẩn ra, sau đó không biết nghĩ tới gì, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu chính là người đưa quái nhân này đến?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom