Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 608


 Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Vô Cực đều lộ vẻ ngạc nhiên.  

 

Không ngờ ở lối vào Đoạn Hồn Cốc này vẫn có người ẩn náu trong bóng tối.  

 

 

Dược Trần lặng lẽ dán mắt vào người đàn ông trung niên, chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời ông ta lại không thể nhớ ra!  

 

 

"Không ngờ áo khoác hoa văn màu vàng này lại là pháp bảo linh khí cấp thấp!"  

 

 

Adv

Lâm Phong liếc nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, ánh mắt hơi dao động.  

 

 

Những đồ như pháp bảo là cực kỳ trân quý!  

 

 

Ngay cả trong giới tu chân thời viễn cổ cũng hiếm thấy!  


 

 

Đừng nhìn pháp bảo mà người đàn ông khoác trên người chỉ là linh khí cấp thấp, nhưng cho dù là tu giả ở đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc có thể phá hủy được khả năng phòng ngự của nó!  

 

Adv

 

Mà theo như những gì Lâm Phong biết, tu tiên mạnh hơn tu võ, luận về sức mạnh chiến đấu thựctế thì đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ đã có thể sánh ngang với hậu kỳ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Nói cách khác, miễn là mặc pháp bảo này, trong thế giới hiện tại, về cơ bản không cần phải lo lắng về vấn đề tính mạng!!!  

 

 

"Chiếc áo khoác này đã xỉn màu, những hàng hoa văn phòng ngự trên đó cũng đã bị ăn mòn gần hết, người này chắc chắn trước đó đã bị sinh linh đáng sợ nào đó tấn công!"  

 

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

 

Chính vào lúc này, Dược Trần bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, người này không phải là thất trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Húc sao? Sao hắn lại ở đây nhỉ!"  

 

 

"Trưởng lão của Thần Võ Môn?"  

 

 

Lâm Phong khẽ cau mày.  

 

 

"Đúng thế! Vừa rồi tôi cảm thấy người đàn ông này trông mặt rất quen. Sau khi nghĩ kỹ, phát hiện ra trước đây người này từng đại diện cho Thần Võ Môn tới Dược Vương cốc chúng tôi hỏi thuốc!"  

 

 

Dược Trần chắc chắn nói.  

 

 

Nghe những lời của Dược Trần nói, đám người Triệu Vô Cực đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

 

 

Dù gì thì Thần Võ Môn cũng là môn phái đứng đầu trong Thập Vạn Đại Sơn, thất trưởng lão trong môn phái này bị thương nặng ở đây, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn!  

 


 

Chẳng lẽ những người của Thần Võ Môn đã vào Đoạn Hồn Cốc trước bọn họ?  

 

 

Đám người Triệu Vô Cực nói tới đây thì trong lòng chấn động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng!  

 

 

Lâm Phong đều nghe hết lời mọi người nói, trực tiếp đẩy ra một tia linh khí muốn cứu Thái Húc tỉnh dậy.  

 

 

Thần Võ Môn là môn phái của lục sư huynh Phùng Mục Trần!  

 

 

Phùng Mục Trần đối với anh cũng xem như khá tốt, trước đó vẫn luôn nói nếu gặp chuyện gì có thể tìm anh ta giúp đỡ, cho nên về tình về lý anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn!!!  

 

 

…..  

 

 

Bởi vì có pháp bảo bảo vệ nên Thái Húc bị thương không nặng, chỉ là kiệt sức mà ngất đi thôi!  

 

 

Vì vậy sau khi Lâm Phong truyền vào một tia linh khí, Thái Húc đã nhanh chóng từ từ mở mắt.  

 

 

Lúc đầu ông ta có vẻ giật mình, nhưng sau khi nhìn xung quanh và thấy đám người Lâm Phong, ông ta lại nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

"Các người là ai?"  

 

 

"Thái trưởng lão, tôi là Dược Trần của Dược Vương cốc, ông không nhận ra tôi sao?"  

 

 

Dược Trần nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 607


 

 “Bốp!”  

 

Chỉ với một cái tát, Lâm Phong cứ thế đập cho Độc lão lục thành sương máu. Hai nhát vỗ tiếp theo cũng đập nốt hai đệ tử khác của Ngũ Độc Giáo thành sương máu!  

 

 

Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới nỗi ba người Ngũ Độc Giáo còn chưa kịp thả độc!  

 

 

“Trên thế giới sao lại có người ngu thế nhỉ? Cái kiểu đánh đố trực tiếp ngu xuẩn cỡ này mà cũng nói được!”  

 

 

Lâm Phong không khỏi cười lạnh một tiếng.  

 

Adv

 

Chứng kiến cảnh này, đám đông đệ tử Dược Vương cốc đồng loạt trợn tròn mắt!  

 

 


Thế… thế là chết luôn rồi sao?  

 

 

Đến giờ họ vẫn chưa hồi hồn!  

 

Adv

 

Kể cả Dược Tư Mạc, Dược Trần và Dược Viêm cũng khiếp sợ ra mặt. Ba người nhìn vết máu dưới đất… rồi lại nhìn sang Lâm Phong, trong lòng không khỏi hơi sởn gai ốc!  

 

 

Trên thực tế, Độc lão lục đã đến Dược Vương cốc của họ khiêu khích vô số lần. Tuy họ bực nhưng cũng không muốn gây thù với Ngũ Độc Giáo, chủ yếu do người Ngũ Độc Giáo quá xảo trá khó chơi!  

 

 

Chẳng qua bây giờ…  

 

 

Lâm Phong vừa đi lên đã tát một phát chết cả đám!  

 

 

“Cậu Lâm không thay đổi gì nhỉ! Vẫn nguyên nước nguyên vị như xưa!”  

 

 

Triệu Vô Cực cười gượng một tiếng, phá vỡ bầu không khí áp lực trong sân.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, Hoa Vân Phi sắp đăng xuất tới nơi mà các người còn lãng phí thời gian với loại ngu đần này làm gì, mau mau lo việc chính đi!”  

 

 

“Đúng đúng đúng đúng vậy! Cứu Hoa viện sĩ vẫn là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta tới Đoạn Hồn Cốc thôi!” Triệu Vô Cực vội vàng trả lời.  

 

 

…  

 

 

Ngay lập tức, một đội nhóm bảy người chạy như bay tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn!  

 

 

Bảy người trong nhóm lần lượt là Lâm Phong, Triệu Vô Cực, Dược Trần, ngoài ra còn có bốn vị trưởng lão của Dược Vương cốc!  


 

 

Về phần Dược Tư Mạc, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân… Do họ khá mạnh mẽ nên được Lâm Phong khuyên ở lại gác Dược Vương cốc, bảo vệ tốt Hoa Vân Phi…  

 

 

Không chỉ dừng ở đó, để đảm bảo không sơ suất gì, Lâm Phong còn gửi tin cho Hàn Phi ở Thanh Thành Kiếm Phái, để Hàn Phi dẫn người tới Dược Vương cốc trông coi chút!  

 

 

Mặc dù Hoa Vân Phi đã gần chết nhưng không ai dám chắc sẽ không có sát thủ rình rập bên ngoài!  

 

 

Lâm Phong đã quyết định cứu Hoa Vân Phi thì tuyệt đối sẽ không để Hoa Vân Phi gặp chuyện bất ngờ!  

 

 

Không lâu sau, đoàn người đi tới trước một thung lũng!  

 

 

Thung lũng này hình thành bởi hai ngọn núi cao ngất trong mây, tạo ra một dải đường dài như dẫn lên tận trời!  

 

 

Từ xa nhìn lại, sâu trong cửa hang đen kịt không thấy được gì, đem đến cho người ta cảm giác chật hẹp ngột ngạt, vô thức thấy hơi sởn gai ốc.  

 

 

“Cậu Lâm, chúng ta tới rồi! Chỉ cần băng qua cửa vào hẹp này là sẽ tới Đoạn Hồn Cốc!” Dược Trần nói.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu, đang định nói gì đó.  

 

 

Bỗng, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, bàn tay vồ về phía gần đó.  

 

 

“Ai? Lăn ra đây cho tôi

 

Sau đó Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 698


 Nhìn thấy vậy, Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên đều tái mặt!  

 

 

Xong!  

 

 

Thế này thì bọn họ phải ăn nói với Lâm Phong kiểu gì đây!  

 

 

Đúng lúc này, một khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi, khiến độ ấm rơi xuống dưới không độ, đám người Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên đều cảm thấy nổi da gà, run rẩy.  

 

 

Một giây sau, Lâm Phong xuất hiện trước mặt mọi người.  

 

 

Adv

Anh đẩy y tá ra, nhìn người đã được đắp vải trắng trên đất, vẻ mặt khó coi cực kì.  

 

 

Trên đường tới đây anh đã dùng thần thức quét một lượt, biết người nằm dưới đất không phải em gái mà là Lý Tiểu Khả.  

 

 


Chỉ là trong lòng anh, cô ấy cũng như em gái…  

 

 

“Cậu Lâm!”  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên thấy Lâm Phong tới nhanh như vậy, không khỏi run lên, lo lắng chào một tiếng!  

 

 

Lâm Phong không đáp lại, ngồi xổm xuống vén vải trắng trên mặt Lý Tiểu Khả lên.  

 

 

“Dừng tay, cô bé đã chết, cậu làm thế là bất kính với người chết!”  

 

 

Viện trưởng Trương ngăn lại.  

 

 

Từ phản ứng của Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên, ông ta đoán được lai lịch của Lâm Phong không tầm thường, nhưng dù thế nào cũng không được làm vậy với người đã khuất!  

 

 

“Người đã khuất? Có tin tôi đập chết ông luôn không?” Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Viện trưởng Trương giật mình, định nói thêm gì đó nhưng đã bị Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên kéo lại.  

 

 

Anh không nói đùa!  

 

 

Nếu viện trưởng Trương còn nói nữa, với tính cách của cậu Lâm, ông ta sẽ biến thành một vũng máu mất!  

 

 

Lâm Phong hít sâu một hơi, chậm rãi xốc vải trắng lên.  

 

 

Khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Khả, con ngươi sâu hút kia mới hơi ướt.  

 

 


Trong đầu anh hiện ra hình ảnh khi mình vừa về lại Kim Lăng…  

 

 

Lý Tiểu Khả là bạn tốt của em gái, tính cách hoạt bát hào phóng, thích quấn lấy anh, miệng cũng rất ngọt, cứ luôn miệng gọi chú!  

 

 

Một nữ sinh xinh đẹp rực rỡ như thế, bây giờ bị mình liên lụy, nằm im trên đất không còn hô hấp…  

 

 

Lâm Phong kìm nén kích động trong lòng, kiểm tra qua một lượt.  

 

 

Nội tạng của Lý Tiểu Khả đã bị nghiên nát, đối với người bình thường mà nói như vậy coi như chết hẳn rồi!  

 

 

Chỉ là với Lâm Phong thì vẫn còn cứu được!  

 

 

Lâm Phong lập tức rót linh khí vào người Lý Tiểu Khả, bảo vệ tâm mạch cuối cùng, sau đó quay lại phía sau lạnh lùng nói:  

 

 

“Mọi người đi ra ngoài hết.”  

 

 

Viện trưởng Trương tức giận vô cùng!  

 

 

Ông ta thấy Lâm Phong cứ sờ tới sờ lui thi thể chẳng khác nào đang sỉ nhục người đã mất!  

 

 

“Viện trưởng, ra ngoài đi.”  

 

 

Vương Nhạc Hiên kéo luôn ông ta ra ngoài.  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong một cái, vẻ mặt sầu lo, cũng dẫn những người khác rời khỏi ký túc xá!  

 

 

Lát sau, bên trong chỉ còn lại Lâm Phong và Lý Tiểu Khả.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 609


 

Vừa dứt lời, Thái Húc tìm đúng phương hướng sau đó liền chạy như bay.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong ngăn ông ta lại, hỏi:  

 

 

"Ông đừng gấp gáp, hãy nói cho tôi biết chuyện ông vừa gặp phải."  

 

 

"Hiện giờ tôi không có thời gian nói với các người những chuyện này! Môn chủ bọn họ đang gặp nguy hiểm, còn đang đợi tôi dẫn người tới cứu!!"  

 

 

Thái Húc vội vàng nói.  

 

Adv

 

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Triệu Vô Cực, Dược Trần ngưng trọng tới cực điểm.  

 

 

Môn chủ của Thần Võ Môn là một cao thủ đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi đã đạt đến cấp đỉnh phong Võ Hồn!  

 


 

Cường giả như vậy mà còn có thể gặp nguy hiểm?  

 

 

Adv

"Chẳng lẽ hiện giờ Phùng môn chủ bọn họ đang ở trong Đoạn Hồn Cốc sao?"  

 

 

Dược Trần nhịn không được hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Thần Võ Môn chúng tôi đã bị kẻ gian của Ngũ Độc Giáo hãm hại. Môn chủ bọn họ đang bị mắc kẹt trong Đoạn Hồn Cốc, bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm!"  

 

 

"Dược phó cốc chủ, tôi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian nữa! Tôi phải quay về tìm thiếu môn chủ! Hiện tại cũng chỉ có thiếu môn chủ mới có thể cứu người!"  

 

 

Thái Húc vẻ mặt sốt ruột.  

 

 

Dược Trần nghe xong muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ngăn lại.  

 

 

"Ông đi đi!"  

 

 

"Cảm ơn!"  

 

 

Thái Húc gật đầu, dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía rừng rậm, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người!  

 

 

Nhìn Thái Húc rời đi, đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực vẻ mặt càng thêm ngưng trọng!  

 

 

Lại là Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Lần này, Ngũ Độc Giáo không chỉ có chủ ý đánh Dược Vương cốc bọn họ mà còn vươn tay đụng tới Thần Võ Môn!  

 

 


Chỉ là tại sao những người của Thần Võ Môn lại chạy tới Đoạn Hồn Cốc?  

 

 

Chẳng lẽ bị Ngũ Độc Giáo dụ tới?  

 

 

"Lâm Phong, hiện tại e rằng ở Đoạn Hồn Cốc rất nhiều nguy hiểm, chúng ta..."  

 

 

Dược Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Phong cắt ngang.  

 

 

"Các ông cứ đợi ở đây, tôi có thể đi vào một mình! Hãy nhớ rằng, trước khi tôi bước ra ngoài thì đừng có vào bên trong!"  

 

 

Vừa nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Lâm Phong liền sải bước đi vào cửa hang tối tăm và sâu thẳm.  

 

 

Đám người Dược Trần và Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong rời đi, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng!  

 

 

Nhưng nếu Lâm Phong đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ khoanh chân ngồi thiền, yên lặng chờ đợi.  

 

 

……..  

 

 

Đường vào Đoạn Hồn Cốc rất hẹp!  

 

 

Những bức tường núi ở hai bên đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến xung quanh trở nên u ám đáng sợ!  

 

 

Các loại trùng độc, rắn độc đáng sợ phát ra tiếng “rít”, những âm thanh này giống như ma quỷ, người bình thường đi trên con đường này chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp!  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy rất thú vị, anh vừa đi, vừa dùng linh hỏa đốt cháy dây leo, trùng độc và rắn độc trên vách đá, phát ra tiếng nổ tách tách!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 608


 Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Vô Cực đều lộ vẻ ngạc nhiên.  

 

Không ngờ ở lối vào Đoạn Hồn Cốc này vẫn có người ẩn náu trong bóng tối.  

 

 

Dược Trần lặng lẽ dán mắt vào người đàn ông trung niên, chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời ông ta lại không thể nhớ ra!  

 

 

"Không ngờ áo khoác hoa văn màu vàng này lại là pháp bảo linh khí cấp thấp!"  

 

 

Adv

Lâm Phong liếc nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, ánh mắt hơi dao động.  

 

 

Những đồ như pháp bảo là cực kỳ trân quý!  

 

 

Ngay cả trong giới tu chân thời viễn cổ cũng hiếm thấy!  


 

 

Đừng nhìn pháp bảo mà người đàn ông khoác trên người chỉ là linh khí cấp thấp, nhưng cho dù là tu giả ở đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc có thể phá hủy được khả năng phòng ngự của nó!  

 

Adv

 

Mà theo như những gì Lâm Phong biết, tu tiên mạnh hơn tu võ, luận về sức mạnh chiến đấu thựctế thì đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ đã có thể sánh ngang với hậu kỳ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Nói cách khác, miễn là mặc pháp bảo này, trong thế giới hiện tại, về cơ bản không cần phải lo lắng về vấn đề tính mạng!!!  

 

 

"Chiếc áo khoác này đã xỉn màu, những hàng hoa văn phòng ngự trên đó cũng đã bị ăn mòn gần hết, người này chắc chắn trước đó đã bị sinh linh đáng sợ nào đó tấn công!"  

 

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

 

Chính vào lúc này, Dược Trần bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, người này không phải là thất trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Húc sao? Sao hắn lại ở đây nhỉ!"  

 

 

"Trưởng lão của Thần Võ Môn?"  

 

 

Lâm Phong khẽ cau mày.  

 

 

"Đúng thế! Vừa rồi tôi cảm thấy người đàn ông này trông mặt rất quen. Sau khi nghĩ kỹ, phát hiện ra trước đây người này từng đại diện cho Thần Võ Môn tới Dược Vương cốc chúng tôi hỏi thuốc!"  

 

 

Dược Trần chắc chắn nói.  

 

 

Nghe những lời của Dược Trần nói, đám người Triệu Vô Cực đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

 

 

Dù gì thì Thần Võ Môn cũng là môn phái đứng đầu trong Thập Vạn Đại Sơn, thất trưởng lão trong môn phái này bị thương nặng ở đây, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn!  

 


 

Chẳng lẽ những người của Thần Võ Môn đã vào Đoạn Hồn Cốc trước bọn họ?  

 

 

Đám người Triệu Vô Cực nói tới đây thì trong lòng chấn động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng!  

 

 

Lâm Phong đều nghe hết lời mọi người nói, trực tiếp đẩy ra một tia linh khí muốn cứu Thái Húc tỉnh dậy.  

 

 

Thần Võ Môn là môn phái của lục sư huynh Phùng Mục Trần!  

 

 

Phùng Mục Trần đối với anh cũng xem như khá tốt, trước đó vẫn luôn nói nếu gặp chuyện gì có thể tìm anh ta giúp đỡ, cho nên về tình về lý anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn!!!  

 

 

…..  

 

 

Bởi vì có pháp bảo bảo vệ nên Thái Húc bị thương không nặng, chỉ là kiệt sức mà ngất đi thôi!  

 

 

Vì vậy sau khi Lâm Phong truyền vào một tia linh khí, Thái Húc đã nhanh chóng từ từ mở mắt.  

 

 

Lúc đầu ông ta có vẻ giật mình, nhưng sau khi nhìn xung quanh và thấy đám người Lâm Phong, ông ta lại nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

"Các người là ai?"  

 

 

"Thái trưởng lão, tôi là Dược Trần của Dược Vương cốc, ông không nhận ra tôi sao?"  

 

 

Dược Trần nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 699


 

 Anh lấy ngân châm ra, bắt đầu thao tác trên người Lý Tiểu Khả.  

 

Trong thời gian ngắn, cả người Lý Tiểu Khả đã găm đầy ngân châm!  

 

 

Phong tỏa thất khiếu để tránh cho tam hồn lục phách rời đi.  

 

 

Che mệnh huyệt lại để bảo vệ tinh khí trong cơ thể không tan biến!  

 

 

Làm xong mọi việc, mí mắt Lý Tiểu Khả giật một cái, sau đó từ từ mở ra.  

 

 

Hai mắt cô ấy đầy sợ hãi.  

 

Adv

 

Khi thấy mình đang nằm trong lòng Lâm Phong, mới đỡ hơn một chút, cô ấy ngập ngừng, yếu ớt nói:  

 

 

“Anh… em lạnh quá… có phải em sắp chết không.”  

 

 

“Không! Anh sẽ không để em chết! Dù cái giá phải trả thế nào anh cũng sẽ cứu sống em.”  

 

 

Lâm Phong nắm chặt hi tay, khớp xương kêu răng rắc…  

 

Adv

 

Lý Tiểu Khả là cơ thể thuần âm!  

 

 

Thể chất này vốn rất yếu, dễ thu hút ma quỷ, lúc này bị thương nặng cũng nghiêm trọng hơn người thường!  

 

 

“Em vô dụng… Tiểu… Tiểu Dao bị bắt đi, anh mau đi cứu…”  

 

 

Lý Tiểu Khả nói xong, gương mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười, dường như muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho Lâm Phong.  

 

 

Nhưng nụ cười này trong mắt Lâm Phong cực kì bi thương!  

 

 

“Anh… em lạnh quá… Anh ôm chặt em… nhé!”  

 

 

“Được, anh ôm chặt em!”  

 

 

Lâm Phong ôm lấy Lý Tiểu Khả.  

 

 

Lý Tiểu Khả buồn cười nhưng lát sau, nụ cười trên mặt cô ấy đã cứng ngắc, đôi tay nặng nề rơi xuống…  

 

 

Một làn khói mờ mờ từ trong cơ thể cô ấy thoát ra…  

 

 

Không. Không thể nào!  

 

 

Rõ ràng anh đã che lại thất khiếu, đã che ba mươi bảy huyện vị, còn dùng linh khí che tâm mạch của Lý Tiểu Khả, nhưng hồn phách vẫn thoát ra ngoài!

 

“Không! Tiểu Khả, anh sẽ không để em chết! Anh sẽ nghịch chuyển âm dương, mượn thọ cho em!”  

 

Gương mặt Lâm Phong dữ tợn!  

 

 

Trong đầu xuất hiện Chiêu Hồn trận dùng máu để dẫn mà trước đó sư phụ đã dạy!  

 

 

Trận này nghịch thiên, trời đất không dung…  

 

 

Nhưng bây giờ anh không nghĩ được nhiều!  

 

 

Lâm Phong hung hăng nện xuống ngực mình một cái, miệng phun máu tươi, tay tạo pháp ấn!  

 

 

“Lấy máu của ta vì dẫn, đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa, nghịch chuyển âm dương!”  

 

 

“Hồn Lý Tiểu Khả, quay về!”  

 

 

Trong một giây, vài giọt máu bắn ra, rải xuống nền ký túc xá…  

 

 

Một luồng linh khí màu vàng hòa lẫn với máu tươi tạo ra một dấu vết kỳ quái!  

 

 

“Vù!”  

 

 

Ký hiệu đột nhiên đỏ bừng lên, khiến cả phòng đỏ như máu, giống như dưới địa ngục!  

 

 

Một luồng khí màu trong suốt xuất hiện giữa ánh sáng đỏ, chậm rãi quay về cơ thể Lý Tiểu Khả…  

 

 

Cùng lúc đó, bên ngoài mây đen kín trời, sấm chớp rền vang!  

 

 

Từng luồng sấm sét xẹt qua, khiến toàn bộ Kim Lăng bị bao phủ bởi uy áp của thiên địa!  

 

 

Trong lúc nhất thời, người dân ở Kim Lăng đều cực kì kinh ngạc!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 609


 

Vừa dứt lời, Thái Húc tìm đúng phương hướng sau đó liền chạy như bay.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong ngăn ông ta lại, hỏi:  

 

 

"Ông đừng gấp gáp, hãy nói cho tôi biết chuyện ông vừa gặp phải."  

 

 

"Hiện giờ tôi không có thời gian nói với các người những chuyện này! Môn chủ bọn họ đang gặp nguy hiểm, còn đang đợi tôi dẫn người tới cứu!!"  

 

 

Thái Húc vội vàng nói.  

 

Adv

 

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Triệu Vô Cực, Dược Trần ngưng trọng tới cực điểm.  

 

 

Môn chủ của Thần Võ Môn là một cao thủ đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi đã đạt đến cấp đỉnh phong Võ Hồn!  

 


 

Cường giả như vậy mà còn có thể gặp nguy hiểm?  

 

 

Adv

"Chẳng lẽ hiện giờ Phùng môn chủ bọn họ đang ở trong Đoạn Hồn Cốc sao?"  

 

 

Dược Trần nhịn không được hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Thần Võ Môn chúng tôi đã bị kẻ gian của Ngũ Độc Giáo hãm hại. Môn chủ bọn họ đang bị mắc kẹt trong Đoạn Hồn Cốc, bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm!"  

 

 

"Dược phó cốc chủ, tôi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian nữa! Tôi phải quay về tìm thiếu môn chủ! Hiện tại cũng chỉ có thiếu môn chủ mới có thể cứu người!"  

 

 

Thái Húc vẻ mặt sốt ruột.  

 

 

Dược Trần nghe xong muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ngăn lại.  

 

 

"Ông đi đi!"  

 

 

"Cảm ơn!"  

 

 

Thái Húc gật đầu, dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía rừng rậm, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người!  

 

 

Nhìn Thái Húc rời đi, đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực vẻ mặt càng thêm ngưng trọng!  

 

 

Lại là Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Lần này, Ngũ Độc Giáo không chỉ có chủ ý đánh Dược Vương cốc bọn họ mà còn vươn tay đụng tới Thần Võ Môn!  

 

 


Chỉ là tại sao những người của Thần Võ Môn lại chạy tới Đoạn Hồn Cốc?  

 

 

Chẳng lẽ bị Ngũ Độc Giáo dụ tới?  

 

 

"Lâm Phong, hiện tại e rằng ở Đoạn Hồn Cốc rất nhiều nguy hiểm, chúng ta..."  

 

 

Dược Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Phong cắt ngang.  

 

 

"Các ông cứ đợi ở đây, tôi có thể đi vào một mình! Hãy nhớ rằng, trước khi tôi bước ra ngoài thì đừng có vào bên trong!"  

 

 

Vừa nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Lâm Phong liền sải bước đi vào cửa hang tối tăm và sâu thẳm.  

 

 

Đám người Dược Trần và Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong rời đi, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng!  

 

 

Nhưng nếu Lâm Phong đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ khoanh chân ngồi thiền, yên lặng chờ đợi.  

 

 

……..  

 

 

Đường vào Đoạn Hồn Cốc rất hẹp!  

 

 

Những bức tường núi ở hai bên đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến xung quanh trở nên u ám đáng sợ!  

 

 

Các loại trùng độc, rắn độc đáng sợ phát ra tiếng “rít”, những âm thanh này giống như ma quỷ, người bình thường đi trên con đường này chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp!  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy rất thú vị, anh vừa đi, vừa dùng linh hỏa đốt cháy dây leo, trùng độc và rắn độc trên vách đá, phát ra tiếng nổ tách tách!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 610


 Cứ dọc theo con đường hẹp này, đốt trong một phút, Lâm Phong mới đi đến cuối đường!  

 

Cuối đường rộng mở thông thoáng!  

 

 

Khu rừng chướng khí rộng lớn xuất hiện trong mắt Lâm Phong!  

 

 

Chướng khí này có màu xanh nhạt, che khuất ánh nắng trên bầu trời, không có gió hay âm thanh, khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên rất yên tĩnh...  

 

 

Những nơi nhìn thấy, ngoài chướng khí và những cây cối rõ ràng đã bị đột biến ra thì còn có rất nhiều xương cốt trên mặt đất!  

 

Adv

 

Có xương cốt từ rất nhiều năm trước, cũng có một vài xương cốt còn mới, trên đó còn dính chút thịt vụn, một đám trùng độc đang bò trên đó...  

 

 

"Vù~"  

 

 

Đầu tiên Lâm Phong đẩy ra một luồng linh hỏa tiêu diệt hết thảy độc trùng, sau đó mới dùng thần thức kiểm tra tình hình xung quanh!  

 

 

Adv

Rất nhanh anh đã sớm nắm được mọi chuyện!  

 

 

Đúng như Dược Tư Mạc đã nói, quả nhiên nơi đây đã được bố trí trận pháp!  

 

 

Có điều không phải là mê hồn trận, mà là Tụ Âm trận!  

 

 

Trận pháp này thường được bố trí trong tràng vực âm u dùng để thu thập âm khí, tu luyện tà công, nuôi dưỡng tà vật, nuôi xác, v.v.  

 

 

Một khi âm khí nặng lên sẽ thu hút các loại độc vật, nếu độc vật nhiều lên càng sẽ sinh ra chướng khí...  

 

 

Lâu dần, cũng hình thành tình trạng như Đoạn Hồn Cộc hiện tại!  

 

 

"Nhìn âm khí dày đặc đến tới mức này, trận pháp này ước chừng cũng đã hơn nghìn năm rồi! Rốt cuộc là ai bố trí?"  

 

 

Lâm Phong hơi nheo mắt lại.  

 

 

Nhưng khẳng định là võ giả không thể nào bố trí được trận pháp như vậy!  

 

 

Có chút thú vị!  

 

 

Bất kể là ai, nếu đã gặp phải Lâm Phong tôi, thì cũng chỉ có thể tự trách mình gặp xui xẻo mà thôi!  

 

 

"Chỉ cần có cơ duyên, tất cả đều thuộc về Lâm Phong tôi!!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp đi vào trong khu rừng chướng khí, nhếch mép cười lạnh!  

 

 

Thể chất của anh vô song, bách độc bất xâm, những khí độc này căn bản không thể làm hại được anh, còn về phần những độc vật kia, anh gặp con nào đốt con đó!  

 

 

Đồng thời, dưới thần thức của Lâm Phong cũng phát hiện ở trung tâm khu rừng chướng khí có một đám người tụ tập trước một phần mộ!  

 

 

Đại khái có thể nhìn thấy đám người này chia làm hai phái!  

 

 

Một phái bao gồm rất nhiều võ giả người mắc đồ trắng của Thần Võ Môn, những võ giả này này rõ ràng đã bị chướng khí làm hại, ái nấy đều trắng bệch xanh xao, nằm tê liệt trên mặt đất thoi thóp!  

 

 

Phái còn lại gồm các võ giả của Ngũ Độc Giáo chủ yếu mặc đồ đen, những người của Ngũ Độc Giáo này quỳ trước phần mộ với động tác cực kỳ cường điệu, dường như đang thực hiện một loại nghi lễ hiến tế nào đó!  

 

 

….

 

Lúc này, môn chủ Thần Võ Môn, Phùng Thiên Luân vô cùng hối hận!  

 

Mặc dù Ngũ Độc Giáo không phải là thế lực của Thập Vạn Đại Sơn nhưng trong giới võ đạo rộng lớn, chúng cũng là một thế lực tà ma ngoại đạo nổi tiếng!  

 

 

Ông ta không nên nghe lời của người Ngũ Độc Giáo, dẫn theo một nhóm đệ tử chạy đến Đoạt Hồn Cốc để bây giờ rơi vào cảnh tuyệt vọng!  

 

 

Hôm qua vào lúc chạng vạng tối.  

 

 

Giáo chủ Ngũ Độc Giáo, Độc Vương Độc Tam Kinh dẫn theo một nhóm người đến Thần Võ Môn của bọn họ!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 700


 

Đám người Vương Nhạc Hiên cũng nhìn trời đầy lo lắng.  

 

 

Hai người là cao thủ võ đạo, liếc mắt một cái là nhìn ra sấm sét này không bình thường, chúng tỏa ra uy áp từ thiên địa…  

 

 

“Lão Vân, không liên quan đến cậu Lâm đấy chứ?”  

 

 

“Khó nói, thực lực của cậu ta rất bí ẩn, hoặc là biết được bí pháp nghịch thiên gì đó, muốn dùng cứu Lý Tiểu Khả!”  

 

 

Adv

"Con người không nên tùy tiện can thiệp vào sự sống và cái chết, bởi vì đó là việc của trời định. Nếu cố tình làm như vậy, sẽ bị trời phạt."  

 

 

Ánh mắt Vân Trung Thiên phức tạp.  

 

 

Đúng lúc này, mây đen đột nhiên tản đi, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng khô gầy lóe lên rồi biến mất phía chân trời.  


 

 

Sau đó giữa trời đất vang lên tiếng thở dài, rất nhỏ, bị tiếng sấm che lấp, không ai để ý tới…  

 

 

Adv

Trong gian phòng, Lâm Phong không biết biến hóa bên ngoài thế nào, dù biết cũng không quan tâm!  

 

 

Lúc này, gương mặt anh tái nhợt, mà khi trận pháp khởi động, gương mặt Lý Tiểu Khả cũng hồng hào hơn!  

 

 

Hồn phách vừa rời đi của Lý Tiểu Khả bị Lâm Phong triệu hồi, phong ấn trong cơ thể, hiện tại coi như không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô ấy chưa thể tỉnh lại, phải chờ nội tạng phục hồi như cũ mới được!  

 

 

Khi tất cả bình thường trở lại, Lâm Phong chuẩn bị đón hình phạt từ thiên đạo, nhưng thần thức đảo qua lại phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì!  

 

 

“Ủa, không phải sư phụ nói trời đất không dung cho trận pháp này sao? Sao lại không có thiên kiếp? Lẽ nào ở thời đại này thật sự thiên kiếp không giáng xuống được cái nào sao?”  

 

 

Lâm Phong khó hiểu.  

 

 

Chỉ là anh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không có sở thích quái lạ là bị sét đánh, cho nên không phải chịu phạt thì tốt…  

 

 

Lâm Phong lau vết máu bên khóe môi, ôm Lý Tiểu Khả mặc lại quần áo, sau đó bế cô ấy lên đi ra ngoài.  

 

 

Đám người Vương Nhạc Hiên, Vân Trung Thiên và viện trưởng Trương thấy Lâm Phong đi ra đều giật mình, vội tiến lên đón.  

 

 

“Cậu Lâm, không sao chứ?”  

 

 

“Cậu Lâm, cứu được không?”  

 

 

“Cứu được? Đùa à! Cậu ta là đang sỉ nhục thi thể!”  

 

 

Viện trưởng Trương lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh nhìn ông ta, phóng ra một luồng uy áp đè ông ta quỳ xuống đất không dậy nổi.  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Vương Nhạc Hiên đều thay đổi sắc mặt, lập tức lo lắng nói:  

 

 

“Cậu Lâm nương tay, ông ta cũng là quan tâm quá nên mới vậy.”  

 

 

“Phù!”  

 

 

Lâm Phong thở hắt ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc anh mở mắt ra, ánh mắt đã tỉnh táo lại.  

 

 

Anh bình tĩnh hỏi:  

 

 

“Kiểm tra camera giám sát chưa?”  

 

 

“Đã tra, chỉ là không nhìn ra được gì, chỉ thấy mấy bóng người kì lạ chạy vào kí túc xá của em gái cậu! Những cái bóng đó khống chế em gái cậu rồi mang đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên vội vàng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của em gái trong điện thoại, ánh mắt lạnh như băng.  

 

 

Cái bóng?  

 

 

Đây hẳn là một loại thân pháp chuyên dùng để ám sát, trên toàn quốc những người hiểu loại thân pháp này chắc chắn không nhiều!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 611


“Nếu Phùng môn chủ không muốn thì bọn tôi cũng không miễn cưỡng, bọn tôi sẽ rời đi ngay, đến cầu cứu các môn phái khác!”  

 

 

 

Lúc đó, ngay trong đại điện của Thần Võ Môn, Độc Tam Kinh đã thành khẩn nói với ông ta những lời như vậy!  

 

 

Nếu là bình thường.  

 

 

Phùng Thiên Luân đương nhiên không muốn dây dưa với Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Adv

Nhưng bây giờ thì khác!  

 

 

Con trai ông ta, Phùng Mục Trần đang rất cần linh thạch để đột phá…  

 

 

Mà ba nghìn viên linh thạch, không nghi ngờ gì là một con số rất lớn!  

 

 

Cho nên sau khi do dự trong chốc lát, Phùng Thiên Luân vẫn đồng ý với yêu cầu của Độc Tam Kinh!  

 

 

Adv

Thứ nhất, ông ta là Võ Hồn đỉnh phong, còn Độc Tam Kinh chỉ là Võ Hồn trung kỳ,  

 

 

Hai là, ông ta dẫn theo không ít tinh anh của Thần Võ Môn, trong đó có bốn cường giả Võ Hồn cảnh, còn Ngũ Độc Giáo ngoài Độc Tam Kinh ra thì chỉ có hai cường giả Võ Hồn cảnh!  

 

 

Hai bên chênh lệch về lực lượng, cho dù xảy ra xung đột, họ cũng không hề sợ Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Sau khi đã hẹn ước xong.  

 

 

Mọi người cùng nhau lên đường đến Đoạt Hồn Cốc!  

 

 

Lúc đầu, mọi thứ đều thuận lợi!  

 

 

Đan dược tránh độc của Độc Tam Kinh đúng là có tác dụng, dọc đường đi, những con rắn rết độc kia đều tránh xa…  

 

 

Nhưng khi đến khu rừng đầy khí độc này.  

 

 

Tình hình có chút không ổn rồi!  

 

 

Mặc dù có đan dược tránh độc nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngó lơ những luồng khí độc kia…  

 

 

Đợi đến khi Phùng Thiên Luân và những người khác cảm thấy cơ thể không khỏe, chuẩn bị rút lui.  

 

 

Độc Tam Kinh lại dẫn người bất ngờ tấn công bọn họ!  

 

 

Còn bọn họ vì trúng độc khí, sức chiến đấu không bằng một nửa, cho nên dễ dàng bị người của Ngũ Độc Giáo chế ngự!  

 

 

Lúc này, linh khí trong cơ thể càng bị khí độc cắn nuốt, làm cho cả người suy yếu.  

 

 

Nhưng may mắn thay.  

 

 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.  

 

 

Phùng Thiên Luân đã đưa áo giáp Thần Vũ cho Thái Húc, mọi người hợp lực bảo vệ Thái Húc thoát vây!  

 

 

Chỉ cần Thái Húc ra ngoài gọi Phùng Mục Trần đến, bọn họ chưa chắc đã không có hy vọng sống!  

 

 

“Môn chủ, mấy người của Ngũ Độc Giáo đang làm gì vậy?”  

 

 

Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên bên tai Phùng Lăng Tiêu.  

 

 

Người nói là đại trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Khôn!  

 

 

“Tôi cũng không biết! Nhưng Ngũ Độc Giáo tâm địa thâm độc, lại lừa chúng ta đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt!”  

 

 

Phùng Thiên Luân vừa nói vừa chuyển ánh mắt đến một ngôi mộ không xa!  

 

 

Nói chính xác hơn.  

 

 

Là một gò đất!  

 

 

Trước gò đất cắm một tấm bia đá!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 610


 Cứ dọc theo con đường hẹp này, đốt trong một phút, Lâm Phong mới đi đến cuối đường!  

 

Cuối đường rộng mở thông thoáng!  

 

 

Khu rừng chướng khí rộng lớn xuất hiện trong mắt Lâm Phong!  

 

 

Chướng khí này có màu xanh nhạt, che khuất ánh nắng trên bầu trời, không có gió hay âm thanh, khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên rất yên tĩnh...  

 

 

Những nơi nhìn thấy, ngoài chướng khí và những cây cối rõ ràng đã bị đột biến ra thì còn có rất nhiều xương cốt trên mặt đất!  

 

Adv

 

Có xương cốt từ rất nhiều năm trước, cũng có một vài xương cốt còn mới, trên đó còn dính chút thịt vụn, một đám trùng độc đang bò trên đó...  

 

 

"Vù~"  

 

 

Đầu tiên Lâm Phong đẩy ra một luồng linh hỏa tiêu diệt hết thảy độc trùng, sau đó mới dùng thần thức kiểm tra tình hình xung quanh!  

 

 

Adv

Rất nhanh anh đã sớm nắm được mọi chuyện!  

 

 

Đúng như Dược Tư Mạc đã nói, quả nhiên nơi đây đã được bố trí trận pháp!  

 

 

Có điều không phải là mê hồn trận, mà là Tụ Âm trận!  

 

 

Trận pháp này thường được bố trí trong tràng vực âm u dùng để thu thập âm khí, tu luyện tà công, nuôi dưỡng tà vật, nuôi xác, v.v.  

 

 

Một khi âm khí nặng lên sẽ thu hút các loại độc vật, nếu độc vật nhiều lên càng sẽ sinh ra chướng khí...  

 

 

Lâu dần, cũng hình thành tình trạng như Đoạn Hồn Cộc hiện tại!  

 

 

"Nhìn âm khí dày đặc đến tới mức này, trận pháp này ước chừng cũng đã hơn nghìn năm rồi! Rốt cuộc là ai bố trí?"  

 

 

Lâm Phong hơi nheo mắt lại.  

 

 

Nhưng khẳng định là võ giả không thể nào bố trí được trận pháp như vậy!  

 

 

Có chút thú vị!  

 

 

Bất kể là ai, nếu đã gặp phải Lâm Phong tôi, thì cũng chỉ có thể tự trách mình gặp xui xẻo mà thôi!  

 

 

"Chỉ cần có cơ duyên, tất cả đều thuộc về Lâm Phong tôi!!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp đi vào trong khu rừng chướng khí, nhếch mép cười lạnh!  

 

 

Thể chất của anh vô song, bách độc bất xâm, những khí độc này căn bản không thể làm hại được anh, còn về phần những độc vật kia, anh gặp con nào đốt con đó!  

 

 

Đồng thời, dưới thần thức của Lâm Phong cũng phát hiện ở trung tâm khu rừng chướng khí có một đám người tụ tập trước một phần mộ!  

 

 

Đại khái có thể nhìn thấy đám người này chia làm hai phái!  

 

 

Một phái bao gồm rất nhiều võ giả người mắc đồ trắng của Thần Võ Môn, những võ giả này này rõ ràng đã bị chướng khí làm hại, ái nấy đều trắng bệch xanh xao, nằm tê liệt trên mặt đất thoi thóp!  

 

 

Phái còn lại gồm các võ giả của Ngũ Độc Giáo chủ yếu mặc đồ đen, những người của Ngũ Độc Giáo này quỳ trước phần mộ với động tác cực kỳ cường điệu, dường như đang thực hiện một loại nghi lễ hiến tế nào đó!  

 

 

….

 

Lúc này, môn chủ Thần Võ Môn, Phùng Thiên Luân vô cùng hối hận!  

 

Mặc dù Ngũ Độc Giáo không phải là thế lực của Thập Vạn Đại Sơn nhưng trong giới võ đạo rộng lớn, chúng cũng là một thế lực tà ma ngoại đạo nổi tiếng!  

 

 

Ông ta không nên nghe lời của người Ngũ Độc Giáo, dẫn theo một nhóm đệ tử chạy đến Đoạt Hồn Cốc để bây giờ rơi vào cảnh tuyệt vọng!  

 

 

Hôm qua vào lúc chạng vạng tối.  

 

 

Giáo chủ Ngũ Độc Giáo, Độc Vương Độc Tam Kinh dẫn theo một nhóm người đến Thần Võ Môn của bọn họ!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 701


 “Cái bóng?” Phùng Mục Trần nghe giọng điệu của Lâm Phong là lạ, nụ cười trên môi cũng nhạt đi.  

 

Anh ta cẩn thận suy nghĩ, nói:  

 

 

“Đúng là có một môn phái như thế, tên của nó là Ám Ảnh Môn, trăm năm trước là một tông môn sát thủ, làm rất nhiều chuyện khiến người thần phẫn nộ, chỉ là sau này bị tổ trưởng Hạ Vân Đỉnh dẫn người tiêu diệt hết rồi!”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh!  

 

 

Gương mặt Lâm Phong lạnh như băng, trong lòng tràn ngập sát khí!  

 

 

Adv

Từ lúc xuống núi tới nay, anh chưa từng tức giận như ngày hôm nay, chưa từng muốn giết người như bây giờ!  

 

 

Lúc này, Phùng Mục Trần hỏi:  

 

 

“Tiểu sư đệ, cậu hỏi cái này để làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra à?”  

 


 

“Em gái em bị Hạ Vân Đỉnh bắt cóc, em gái kết nghĩa thì suýt chết…”  

 

 

Adv

Lâm Phong nói tới đây, lạnh lùng tiếp lời:  

 

 

“Lục sư huynh, gửi vị trí của Hạ Vân Đỉnh cho em, em muốn đến thủ đô!”  

 

 

Phùng Mục Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi!  

 

 

Anh ta nói nhanh:  

 

 

“Tiểu sư đệ, cậu đừng xúc động quá! Hạ Vân Đỉnh là Chân Long Chi Tử đời trước, được coi là người mạnh nhất trong số mười người trong nước! Trong tay ông ta còn có vô số cấp dưới cường đại! Chúng ta cẩn thận lên kế hoạch đã…”  

 

 

“Không cần, anh không nói với em cũng không sao! Em đến thủ đô trước rồi sẽ biết!”  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh cúp điện thoại.  

 

 

Anh giao Lý Tiểu Khả vào tay Vân Trung Thiên, nói:  

 

 

“Tôi đi giết người, chăm sóc con bé giúp tôi…”  

 

 

“Cậu Lâm…”  

 

 

Vẻ mặt Vân Trung Thiên đầy sợ hãi.  

 

 

Lâm Phong cắt ngang lời ông ta: “Không cần hỏi nhiều, chăm sóc tốt cho con bé, coi như tôi nợ ông một ân tình!”  

 

 

Dứt lời, cơ thể Lâm Phong hơi nhúc nhích, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.  

 

 

Mục tiêu của đối phương là em gái anh, Tiểu Khả tự dưng bị liên lụy cho nên hiện tại để đám người Vân Trung Thiên chăm sóc cô ấy sẽ không có vấn đề gì.  

 


 

…  

 

 

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ xa hoa ở thủ đô.  

 

 

Phùng Mục Trần nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt thay đổi liên tục.  

 

 

Trương Lương nằm trên giường mát xa bên cạnh, hưởng thụ mỹ nữ xoa bóp cho mình, để ý thấy Phùng Mục Trần có vẻ lạ, bèn cười nói:  

 

 

“Anh Mục Trần, sao vậy?”  

 

 

“Không sao, anh cứ chơi đi, tôi có chuyện cần ra ngoài một chút!”  

 

 

Phùng Mục Trần nói xong, không đợi Trương Lương đáp lời đã mặc quần áo xông ra ngoài.  

 

 

Tiểu sư đệ lại muốn đến thủ đô tìm Hạ Vân Đỉnh gây phiền toái…  

 

 

Hạ Vân Đỉnh không dễ chơi.  

 

 

Chuyện này không cẩn thận sẽ loạn mất!  

 

 

Không được!  

 

 

Mình phải gọi các sư huynh đến hỗ trợ!  

 

 

Phùng Mục Trần vừa lấy điện thoại thông báo cho các sư huynh, vừa chạy như bay về Bộ chấp pháp.  

 

 



 

Ngoài biên giới phía Tây Nam là một vùng sa mạc mênh mông vô tận!  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 611


“Nếu Phùng môn chủ không muốn thì bọn tôi cũng không miễn cưỡng, bọn tôi sẽ rời đi ngay, đến cầu cứu các môn phái khác!”  

 

 

 

Lúc đó, ngay trong đại điện của Thần Võ Môn, Độc Tam Kinh đã thành khẩn nói với ông ta những lời như vậy!  

 

 

Nếu là bình thường.  

 

 

Phùng Thiên Luân đương nhiên không muốn dây dưa với Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Adv

Nhưng bây giờ thì khác!  

 

 

Con trai ông ta, Phùng Mục Trần đang rất cần linh thạch để đột phá…  

 

 

Mà ba nghìn viên linh thạch, không nghi ngờ gì là một con số rất lớn!  

 

 

Cho nên sau khi do dự trong chốc lát, Phùng Thiên Luân vẫn đồng ý với yêu cầu của Độc Tam Kinh!  

 

 

Adv

Thứ nhất, ông ta là Võ Hồn đỉnh phong, còn Độc Tam Kinh chỉ là Võ Hồn trung kỳ,  

 

 

Hai là, ông ta dẫn theo không ít tinh anh của Thần Võ Môn, trong đó có bốn cường giả Võ Hồn cảnh, còn Ngũ Độc Giáo ngoài Độc Tam Kinh ra thì chỉ có hai cường giả Võ Hồn cảnh!  

 

 

Hai bên chênh lệch về lực lượng, cho dù xảy ra xung đột, họ cũng không hề sợ Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Sau khi đã hẹn ước xong.  

 

 

Mọi người cùng nhau lên đường đến Đoạt Hồn Cốc!  

 

 

Lúc đầu, mọi thứ đều thuận lợi!  

 

 

Đan dược tránh độc của Độc Tam Kinh đúng là có tác dụng, dọc đường đi, những con rắn rết độc kia đều tránh xa…  

 

 

Nhưng khi đến khu rừng đầy khí độc này.  

 

 

Tình hình có chút không ổn rồi!  

 

 

Mặc dù có đan dược tránh độc nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngó lơ những luồng khí độc kia…  

 

 

Đợi đến khi Phùng Thiên Luân và những người khác cảm thấy cơ thể không khỏe, chuẩn bị rút lui.  

 

 

Độc Tam Kinh lại dẫn người bất ngờ tấn công bọn họ!  

 

 

Còn bọn họ vì trúng độc khí, sức chiến đấu không bằng một nửa, cho nên dễ dàng bị người của Ngũ Độc Giáo chế ngự!  

 

 

Lúc này, linh khí trong cơ thể càng bị khí độc cắn nuốt, làm cho cả người suy yếu.  

 

 

Nhưng may mắn thay.  

 

 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.  

 

 

Phùng Thiên Luân đã đưa áo giáp Thần Vũ cho Thái Húc, mọi người hợp lực bảo vệ Thái Húc thoát vây!  

 

 

Chỉ cần Thái Húc ra ngoài gọi Phùng Mục Trần đến, bọn họ chưa chắc đã không có hy vọng sống!  

 

 

“Môn chủ, mấy người của Ngũ Độc Giáo đang làm gì vậy?”  

 

 

Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên bên tai Phùng Lăng Tiêu.  

 

 

Người nói là đại trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Khôn!  

 

 

“Tôi cũng không biết! Nhưng Ngũ Độc Giáo tâm địa thâm độc, lại lừa chúng ta đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt!”  

 

 

Phùng Thiên Luân vừa nói vừa chuyển ánh mắt đến một ngôi mộ không xa!  

 

 

Nói chính xác hơn.  

 

 

Là một gò đất!  

 

 

Trước gò đất cắm một tấm bia đá!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 612


 “Mọi người bình tĩnh, Thái Húc đã trốn thoát! Chỉ cần thiếu chủ đến, chúng ta sẽ được cứu!”  

 

 

Phùng Thiên Luân đè nén sự chấn động trong lòng, nói nhỏ.  

 

 

Thái Khôn và những người khác nghe xong đều gật đầu, im lặng không nói.  

 

 

Đến nước này, bọn họ chỉ có thể đợi thiếu chủ đến!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Adv

Những người của Ngũ Độc Giáo đột nhiên dừng nghi lễ kỳ lạ lại, Độc Tam Kinh quay đầu nhìn về phía mọi người của Thần Võ Môn, cười lạnh nói:  

 

 

“Tưởng tôi không biết mấy người tính toán gì sao? Không phải là muốn đợi tên yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần đến cứu mấy người sao?”  

 

 


Mọi người của Thần Võ Môn nghe xong đều chấn động trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.  

 

 

“Độc Tam Kinh, tôi không hiểu ông đang nói gì!”  

 

 

Adv

Phùng Thiên Luân trầm giọng hỏi.  

 

 

“Ha ha, nói cho mấy người biết, tên Thái Húc kia là do tôi cố ý thả ra, mục đích chính là để hắn dẫn những người khác của Thần Võ Môn mấy ngươi đến!”  

 

 

Độc Tam Kinh cười lớn liên hồi.  

 

 

“Ông có ý gì?”  

 

 

Đồng tử Phùng Thiên Luân co lại!  

 

 

“Ý gì à? Từ từ mấy người sẽ biết thôi! Còn thằng con ông, Phùng Mục Trần, tôi cũng đã tính đến rồi! Nó có lợi hại đến đâu, đến đây cũng chỉ có nước chết!”  

 

 

Độc Tam Kinh nói.  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

Trái tim của Phùng Thiên Luân và những người khác đều chìm xuống đáy vực.  

 

 

Bọn họ còn đang chờ Phùng Mục Trần đến cứu viện, nào ngờ Độc Tam Kinh lại nói ra những lời như vậy!  

 

 

“Sau khi diệt Thần Võ Môn, lại thu phục Dược Vương cốc, sau này Thập Vạn Đại Sơn sẽ là thiên hạ của Ngũ Độc Giáo bọn tôi!”  

 

 

“Bọn tộc Vu trên dãy núi Hoành Đoạn ở Nam Lĩnh, cứ chờ đấy! Chờ Ngũ Độc Giáo bọn tôi quay lại đi!”  

 

 

Độc Tam Kinh càng nói sắc mặt càng lạnh lẽo.  

 

 

Từng luồng hơi lạnh từ trong cơ thể lão ta bốc ra, khiến nhiệt độ ở đây gần như hạ xuống dưới điểm đóng băng!  

 

 

“Tộc Vu? Hóa ra mấy người bị người tộc Vu đuổi ra ngoài?”  

 

 

“Nếu đã như vậy, chúng ta có thể thương lượng tử tế, để Thần Võ Môn làm chủ, giúp Ngũ Độc Giáo mấy người tìm một nơi phong thủy bảo địa ở Thập Vạn Đại Sơn, dùng để xây dựng tông môn có được không?”  

 

 

Phùng Thiên Luân nhanh chóng nói!  

 

 

“Ha ha ha… Phùng môn chủ, sao ông lại ngây thơ như vậy? Tôi không dễ dàng gì mới lừa mấy người vào đây, sao có thể tha cho mấy người được?”  

 

 

“Hơn nữa…”  

 

 

Độc Tam Kinh không biết nghĩ đến điều gì, lời nói đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.  

 

 

Những người khác của Ngũ Độc Giáo cũng cười một cách kỳ quái.  

 

 

Ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ khiến mọi người của Thần Võ Môn sởn cả gai ốc.  

 

 

Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết Độc Tam Kinh lừa nhiều người như vậy vào đây là muốn làm cái gì?  

 

 

Cái gì chưa biết mới là đáng sợ nhất!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

“Rắc.”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 702


 Vết đao, vết kiếm, vết cào…  

 

Khó mà tưởng tượng được ở đây đã có một cuộc chiến thảm khốc chừng nào.  

 

 

Mà lúc này, bên trong tường thành có một đám người đang quây thành một vòng tròn.  

 

 

Những người này hoặc là sát thủ hàng đầu trong thế giới ngầm, hoặc là lính đánh thuê hàng đầu khu vực miền Trung, thậm chí còn có một số người vẽ những ký tự kỳ lạ trên mặt, trông giống như những thầy cúng của một số bộ lạc cổ xưa...  

 

 

Đám cường giả này đang vây quanh một người đàn ông cường tráng.  

 

Adv

 

Hắn đang ở trần, cơ thể cao lớn tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.  

 

 

Hắn buộc một bím tóc nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, dường như vây quanh mình không phải một đám cường giả, mà là một bầy kiến hôi!  

 

 

“Võ Bá, giao đồ ra đây, nếu không hôm nay mày chắc chắn phải chết.”  

 

 

Adv

Một sát thủ lạnh lùng nói. Gã vừa dứt lời, những cường giả khác cũng cười nhạt:  

 

 

“Võ Bá, di sản của nước Ba Luân Cổ không phải thứ mày có thể hưởng một mình được, bây giờ lựa chọn duy nhất là giao ra đây!”  

 

 

“Võ Bá, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng đông người, cậu không phải là đối thủ.”  

 

 

…  

 

 

Nghe tới đây, Võ Bá nở nụ cười khinh thường, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, máy truyền tin đặc chế trong túi quần hắn reo lên!  

 

 

Lục sư đệ gọi tới?  

 

 

Võ Bá ngẩn người, lập tức nghe máy.  

 

 

Nghe Phùng Mục Trần nói chuyện xong, trong mắt hắn thoáng qua ánh sáng kì lạ.  

 

 

Tiểu sư đệ gặp phiền toái?  

 

 

Cũng được!  

 

 

Đã lâu rồi hắn chưa về nước, lần này phải nhân cơ hội về chơi một lần!  

 

 

“Giao di sản ra!”  

 

 


Đám cường giả vây quanh hắn đột nhiên tấn công, các loại chiêu thức ập tới, khí tức kinh người!  

 

 

“Vốn định chơi với các người một lúc, nhưng giờ không cần nữa rồi! Thân là tứ sư huynh, tôi không thể để cho bất kì kẻ nào bắt nạt tiểu sư đệ của mình!”  

 

 

Võ Bá đột nhiên quát to một tiếng, cơ thể to lớn bùng lên kim quang chói mắt, cả người bị nhuộm thành màu vàng kim sáng chói, giống như biến thành một người bằng vàng!  

 

 

Không có thuật pháp hoa mỹ, không có chiêu thức tiểu xảo!  

 

 

Võ Bá nhảy vào giữa đám người, nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt, máu chảy thành sông…  

 

 

Những cường giả ngoài biên giới tiếng tăm lừng lẫy không ai ngăn nổi một chiêu của hắn!  

 

 

Trong thời gian ngắn, đám người bị Võ Bá giết sạch!  

 

 

Lúc giết xong đám người đó, Võ Bá ngồi xổm xuống sau đó cả người bắn ra, bay thẳng về phía Đại Hạ.  

 

 

Còn ở Thục Sơn kiếm phái, một người đàn ông áo xanh đang đánh cờ vây với Kiếm Thánh.  

 

 

Người áo xanh chính là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo của Lâm Phong…  

 

 

“Anh Nguyên Hạo, tài đánh cờ của anh giống hệt tu vi của anh, càng ngày càng sâu không lường được! Sợ rằng bây giờ tôi cũng không đỡ nổi mười chiêu của anh đâu nhỉ?”  

 

 

Vô Cực Kiếm Thánh cảm thán.  

 

 

“Anh Vô Cực khiêm tốn quá, thuật pháp trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải! Vô Cực anh dùng kiếm thuật, ai địch lại được!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 613


 “Nó nghe thấy tiếng gọi của chúng ta rồi, nó sắp tỉnh lại rồi! Mau, mau đổ máu người đã chuẩn bị vào đó!”  

 

 

Độc Tam Kinh thấy cảnh này, kích động hét lớn!  

 

 

Những tu sĩ Ngũ Độc Giáo khác nghe vậy, vội vàng lấy từng thùng máu từ túi trữ vật của mình đổ vào vết nứt.  

 

 

Theo từng thùng máu đổ xuống.  

 

 

“Ọc ọc~”  

 

 

Adv

Trong không gian yên tĩnh.  

 

 

Có thể rõ ràng nghe thấy một tiếng nuốt từ dưới gò đất truyền ra.  

 

 


Tiếng này khiến cơ thể mấy người của Thần Võ Môn run lên!  

 

 

Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?

 

Cùng lúc đó.  

Adv

 

Lâm Phong đang nhanh chóng chạy về phía này.  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Một dao động nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh!  

 

 

Anh chuyển mắt nhìn sang, thấy một cây nhỏ cao khoảng hai mét, toàn thân cây có màu đen tuyền, nhưng trên cành cây lại treo những quả màu đỏ tươi!  

 

 

Những quả này tỏa ra linh khí nhàn nhạt, vô cùng kỳ lạ!  

 

 

Lấy cây nhỏ làm tâm điểm, xung quanh dường như đã hình thành một vùng chân không, thậm chí không có một chút khí độc nào!  

 

 

“Đây... Đây không phải là Quả Hồn chứ?”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong lướt qua một tia nóng bỏng!  

 

 

Quả Hồn là một loại linh dược vô cùng quý giá, ngay cả ở thời thượng cổ với linh khí nồng đậm cũng không nhiều!  

 

 

Trong trường hợp bình thường, chỉ cần có tin tức Quả Hồn xuất hiện, chắc chắn sẽ thu hút vô số lão quái vật Nguyên Anh ra tay cướp đoạt!  

 

 

Chỉ vì điều kiện sinh trưởng của Quả Hồn quá đặc biệt!  

 

 

Nó chỉ sinh trưởng ở môi trường được xem là vật cực tất phản*!  

 

 


*Vật cực tất phản: Sự vật khi phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển sang trạng thái đối lập.  

 

 

Quả Hồn vốn có thuộc tính cực dương, nhưng lại phải sinh trưởng trong môi trường cực âm, hơn nữa trong quá trình sinh trưởng, còn phải lấy đủ loại độc vật làm chất dinh dưỡng!!!  

 

 

Mà ngay cả khi đáp ứng được hai điều kiện trên, thì tỷ lệ có thể sinh ra Quả Hồn cũng rất nhỏ...  

 

 

Quan trọng nhất là.  

 

 

Quả Hồn là dược liệu chính để luyện chế Thần Hồn Đan!  

 

 

Thần Hồn Đan có thể tăng cường sức mạnh nguyên thần, tôi luyện thần hồn, giúp tu sĩ Nguyên Anh đột phá cảnh giới Xuất Khiếu!  

 

 

Thậm chí về sau.  

 

 

Thần Hồn Đan cũng có tác dụng nhất định đối với việc đột phá cảnh giới Hóa Thần!  

 

 

“Mẹ kiếp! Hời to rồi! Ngoài Đá Âm Dương Cực ra thì quả này đúng là cơ duyên lớn nhất của mình từ khi xuống núi!”  

 

 

“Mình hiện tại vừa vặn là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu có thể luyện chế Thần Hồn Đan, thời gian đột phá đến cảnh giới Xuất Khiếu sẽ rút ngắn rất nhiều!”  

 

 

Lâm Phong đè nén sự kích động trong lòng, nhanh chân tiến lên hái Quả Hồn!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

“Vù~”  

 

 

Một đoàn sương mù màu xanh lục đột nhiên từ dưới cây Quả Hồn bốc lên, lao về phía Lâm Phong!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 612


 “Mọi người bình tĩnh, Thái Húc đã trốn thoát! Chỉ cần thiếu chủ đến, chúng ta sẽ được cứu!”  

 

 

Phùng Thiên Luân đè nén sự chấn động trong lòng, nói nhỏ.  

 

 

Thái Khôn và những người khác nghe xong đều gật đầu, im lặng không nói.  

 

 

Đến nước này, bọn họ chỉ có thể đợi thiếu chủ đến!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Adv

Những người của Ngũ Độc Giáo đột nhiên dừng nghi lễ kỳ lạ lại, Độc Tam Kinh quay đầu nhìn về phía mọi người của Thần Võ Môn, cười lạnh nói:  

 

 

“Tưởng tôi không biết mấy người tính toán gì sao? Không phải là muốn đợi tên yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần đến cứu mấy người sao?”  

 

 


Mọi người của Thần Võ Môn nghe xong đều chấn động trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.  

 

 

“Độc Tam Kinh, tôi không hiểu ông đang nói gì!”  

 

 

Adv

Phùng Thiên Luân trầm giọng hỏi.  

 

 

“Ha ha, nói cho mấy người biết, tên Thái Húc kia là do tôi cố ý thả ra, mục đích chính là để hắn dẫn những người khác của Thần Võ Môn mấy ngươi đến!”  

 

 

Độc Tam Kinh cười lớn liên hồi.  

 

 

“Ông có ý gì?”  

 

 

Đồng tử Phùng Thiên Luân co lại!  

 

 

“Ý gì à? Từ từ mấy người sẽ biết thôi! Còn thằng con ông, Phùng Mục Trần, tôi cũng đã tính đến rồi! Nó có lợi hại đến đâu, đến đây cũng chỉ có nước chết!”  

 

 

Độc Tam Kinh nói.  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

Trái tim của Phùng Thiên Luân và những người khác đều chìm xuống đáy vực.  

 

 

Bọn họ còn đang chờ Phùng Mục Trần đến cứu viện, nào ngờ Độc Tam Kinh lại nói ra những lời như vậy!  

 

 

“Sau khi diệt Thần Võ Môn, lại thu phục Dược Vương cốc, sau này Thập Vạn Đại Sơn sẽ là thiên hạ của Ngũ Độc Giáo bọn tôi!”  

 

 

“Bọn tộc Vu trên dãy núi Hoành Đoạn ở Nam Lĩnh, cứ chờ đấy! Chờ Ngũ Độc Giáo bọn tôi quay lại đi!”  

 

 

Độc Tam Kinh càng nói sắc mặt càng lạnh lẽo.  

 

 

Từng luồng hơi lạnh từ trong cơ thể lão ta bốc ra, khiến nhiệt độ ở đây gần như hạ xuống dưới điểm đóng băng!  

 

 

“Tộc Vu? Hóa ra mấy người bị người tộc Vu đuổi ra ngoài?”  

 

 

“Nếu đã như vậy, chúng ta có thể thương lượng tử tế, để Thần Võ Môn làm chủ, giúp Ngũ Độc Giáo mấy người tìm một nơi phong thủy bảo địa ở Thập Vạn Đại Sơn, dùng để xây dựng tông môn có được không?”  

 

 

Phùng Thiên Luân nhanh chóng nói!  

 

 

“Ha ha ha… Phùng môn chủ, sao ông lại ngây thơ như vậy? Tôi không dễ dàng gì mới lừa mấy người vào đây, sao có thể tha cho mấy người được?”  

 

 

“Hơn nữa…”  

 

 

Độc Tam Kinh không biết nghĩ đến điều gì, lời nói đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.  

 

 

Những người khác của Ngũ Độc Giáo cũng cười một cách kỳ quái.  

 

 

Ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ khiến mọi người của Thần Võ Môn sởn cả gai ốc.  

 

 

Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết Độc Tam Kinh lừa nhiều người như vậy vào đây là muốn làm cái gì?  

 

 

Cái gì chưa biết mới là đáng sợ nhất!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

“Rắc.”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 703


 

Anh nhận cuộc gọi, nghe đầu dây bên kia nói xong, mày kiếm hơi nhíu lại.  

 

“Làm sao vậy?”  

 

 

Vô Cực Kiếm Thánh cười hỏi.  

 

 

“Anh Vô Cực, sợ là tôi không thể tiếp tục chơi cờ nữa rồi.”  

 

 

“Ồ? Anh muốn đi đâu?”  

 

 

“Đến thủ đô.”  

 

 

“Làm gì?”  

 

Adv

 

“Giết người!”  

 

 

Lý Nguyên Hạo cười khẽ, cả người hóa thành một luồng sáng xanh biến mất trên bầu trời.  

 

 


Vô Cực Kiếm Thánh nhìn Lý Nguyên Hạo rời đi, lắc đầu, trong lòng mặc niệm ba giây đồng hồ cho kẻ đắc tội Lý Nguyên Hạo.  

 

 

…  

 

 

Adv

Sâu trong rừng Amazon, có một pho tượng đá kì lạ sừng sững nơi đó.  

 

 

Ở giữa tượng đá có một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang khép hờ hai mắt, ngồi khoanh chân.  

 

 

Lúc này, anh ta hình như cảm nhận được cái gì, chậm rãi mở hai mắt ra, bấm tay một lúc.  

 

 

“Tiểu sư đệ ơi tiểu sư đệ, phàm là chuyện của người đó, đều luôn mờ mịt không thể tính toán được!” Người đàn ông tóc dài lắc đầu.  

 

 

Đó chính là ngũ sư huynh của Lâm Phong, tu luyện Thiên Cơ Mệnh Lý thuật, tục xưng Gia Cát Tiểu Minh tính toán như thần.  

 

 

“Thôi thôi, vẫn nên về một lần, để đám người kia bớt nói Gia Cát Tiểu Minh này không có nghĩa khí!”  

 

 

Gia Cát Tiểu Minh động đậy, cả người biến mất tại chỗ.  

 

 

…  

 

 

Đương nhiên Lâm Phong không biết vì chuyện của anh mà lục sư huynh thông báo hết cho các vị sư huynh khác một lượt.  

 

 

Lúc này, anh đang đứng ven đường cái tấp nập xe cộ, thả thần thức ra tìm kiếm cẩn thận từng ngõ ngách.  

 

 

Tổ thủ vệ là một bộ phận cấp cao của nước Đại Hạ, chắc chắn có phòng làm việc riêng!  

 

 

Cho nên chỉ cần dùng thần thức tìm được nó, rồi thông qua người của phòng làm việc đó để tìm Hạ Vân Đỉnh…  

 

 

Không phải ông ta muốn chơi sao? Không phải muốn bắt Tiểu Dao để uy hiếp anh sao?  

 

 

Vậy thì anh sẽ chơi với ông ta, chơi đến chết đi sống lại cho sảng khoái…  

 

 

Lát sau Lâm Phong đã phát hiện ra một cụm kiến trúc gạch xanh ngói đỏ kiểu cổ.  

 

 

Trước cửa có treo một bảng hiệu màu đỏ, trên đó viết: “Phòng làm việc tổ thủ vệ Đại Hạ” màu vàng!  

 

 


“Cuối cùng cũng thấy!”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong có sát ý thoáng qua, cơ thể hơi nhúc nhích, biến mất tại chỗ.  

 

 

Một giây sau anh đã tới trước cửa phòng làm việc của tổ thủ vệ, đi thẳng vào trong.  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh đứng canh ở ngoài thấy vậy lập tức giơ tay cản lại, nặng nề nói:  

 

 

“Nơi này là một vị trí quan trọng, không phận sự miễn vào!”  

 

 

Lâm Phong không nhiều lời vô ích, vẻ mặt lạnh lùng, túm cổ võ giả Tiên Thiên Cảnh, xách hắn vào cùng.  

 

 

Lâm Phong vừa vào trong lập tức bị mấy võ giả cường đại phát hiện ra.  

 

 

Vẻ mặt họ lạnh lẽo, đều tiến lên vây anh lại, lớn tiếng hỏi:  

 

 

“Ai? Dám làm loạn ở tổ thủ vệ!”  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh ném võ giả Tiên Thiên Cảnh trong tay vào một người đang chặn đường mình!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Chớp mắt, đối phương đã ngã như ngả rạ, vết thương chồng chất, miệng phun máu tươi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả còn lại đều đổi sắc mặt, thanh niên trước mắt nhìn rất bình thường nhưng lại lợi hại đến thế, cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường không đỡ nổi một chiêu của anh ta!  

 

 

Đúng lúc này, một lão già Tông Sư Cảnh đỉnh phong mặc trang phục thời Đường dẫn theo một đám người lao ra.  

 

 

Lão già quét mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lâm Phong, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai? Có biết hậu quả của việc gây sự ở đây là gì không?”  

 

 

“Kêu Hạ Vân Đỉnh ra đây, nói Lâm Phong tới.”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 614


 Lâm Phong cười khẽ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm lại biến thành màu vàng nhạt!  

 

 

Đây là bí kíp tu luyện nhãn thuật mà anh đã mất mười năm dưới chân núi mới luyện thành!  

 

 

Tên là Tử Kim Nhãn Thuật!  

 

 

Thuật pháp này được xưng là tiên pháp, có thể phá tan mọi ảo cảnh trên thế gian!  

 

 

Nhưng Lâm Phong từ khi xuống núi đến giờ chưa từng sử dụng, nói đúng ra là chưa có cơ hội dùng...  

 

 

Adv

Rất nhanh!  

 

 

Lâm Phong phát hiện ra rằng đây không phải sương mù, mà là một đàn sâu nhỏ màu xanh lục, nhỏ hơn kiến vô số lần!  

 

 

“Hễ là linh dược trên trời dưới đất đều sẽ có linh vật bảo vệ, đàn sâu nhỏ màu xanh lục này hẳn là linh vật bảo vệ Quả Hồn! Không biết sức tấn công ra sao?”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát, bỏ lớp linh khí hộ thể, mặc cho đàn sâu nhỏ cắn xé mình!  

 

Adv

 

Anh phát hiện đàn sâu nhỏ màu xanh lục này vậy mà lại có thể tấn công thần hồn, khiến thần hồn của anh đau nhói từng cơn!  

 

 

"Có thể tấn công thần hồn sao?"  

 

 

Đồng tử Lâm Phong co lại.  

 

 

Trên đời này còn có loại sâu như vậy sao?  

 

 

Anh suy nghĩ một lát, lấy một chiếc túi vải từ trong túi Càn Khôn ra, khắc một trận pháp phong ấn nhỏ trên túi vải, sau đó thu hết những con sâu nhỏ màu xanh lục này vào.  

 

 

Những con sâu xanh này chắc chắn không phải phàm vật!  

 

 

Nếu sau này tìm được lão già kia, có thể hỏi thử xem, biết đâu lại là thứ gì đó tốt!  

 

 

Sau khi bắt hết những con sâu nhỏ màu xanh lục, Lâm Phong vội vàng hái Quả Hồn!  

 

 

Cây Quả Hồn này có tổng cộng tám mươi tám quả, mỗi quả đều đỏ au và to, phát triển rất tốt!  

 

 

"Giàu rồi! Thật sự giàu rồi!"  

 

 

Lâm Phong cười toe toét.  

 

 

Anh lại nhìn về phía cây Quả Hồn, nếu có thể đào cả cây đi thì tốt biết mấy!  

 


 

"Thôi bỏ đi! Đào đi cũng không nuôi sống được, cứ để ở đây đi! Đến lúc ra quả rồi hẵng đến lấy!"  

 

 

Lâm Phong nghĩ vậy, lại dùng thần thức quét một lượt vị trí của đám người Thần Võ Môn.  

 

 

Chỉ một lát sau.  

 

 

Âm khí ở vị trí đó đã nồng đậm hơn rất nhiều!  

 

 

Đặc biệt là luồng âm khí lạnh lẽo phát ra từ dưới gò đất kia, khiến anh cũng cảm thấy hơi khó chịu!  

 

 

"Xác sống ngàn năm? Hay là..."  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, đi về phía vị trí của mọi người.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Phùng Thiên Luân và những người khác nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi!  

 

 

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.  

 

 

Những người của Ngũ Độc Giáo đã đổ xuống mấy trăm thùng máu!  

 

 

Phải giết bao nhiêu người vô tội đây?  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 613


 “Nó nghe thấy tiếng gọi của chúng ta rồi, nó sắp tỉnh lại rồi! Mau, mau đổ máu người đã chuẩn bị vào đó!”  

 

 

Độc Tam Kinh thấy cảnh này, kích động hét lớn!  

 

 

Những tu sĩ Ngũ Độc Giáo khác nghe vậy, vội vàng lấy từng thùng máu từ túi trữ vật của mình đổ vào vết nứt.  

 

 

Theo từng thùng máu đổ xuống.  

 

 

“Ọc ọc~”  

 

 

Adv

Trong không gian yên tĩnh.  

 

 

Có thể rõ ràng nghe thấy một tiếng nuốt từ dưới gò đất truyền ra.  

 

 


Tiếng này khiến cơ thể mấy người của Thần Võ Môn run lên!  

 

 

Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?

 

Cùng lúc đó.  

Adv

 

Lâm Phong đang nhanh chóng chạy về phía này.  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Một dao động nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh!  

 

 

Anh chuyển mắt nhìn sang, thấy một cây nhỏ cao khoảng hai mét, toàn thân cây có màu đen tuyền, nhưng trên cành cây lại treo những quả màu đỏ tươi!  

 

 

Những quả này tỏa ra linh khí nhàn nhạt, vô cùng kỳ lạ!  

 

 

Lấy cây nhỏ làm tâm điểm, xung quanh dường như đã hình thành một vùng chân không, thậm chí không có một chút khí độc nào!  

 

 

“Đây... Đây không phải là Quả Hồn chứ?”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong lướt qua một tia nóng bỏng!  

 

 

Quả Hồn là một loại linh dược vô cùng quý giá, ngay cả ở thời thượng cổ với linh khí nồng đậm cũng không nhiều!  

 

 

Trong trường hợp bình thường, chỉ cần có tin tức Quả Hồn xuất hiện, chắc chắn sẽ thu hút vô số lão quái vật Nguyên Anh ra tay cướp đoạt!  

 

 

Chỉ vì điều kiện sinh trưởng của Quả Hồn quá đặc biệt!  

 

 

Nó chỉ sinh trưởng ở môi trường được xem là vật cực tất phản*!  

 

 


*Vật cực tất phản: Sự vật khi phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển sang trạng thái đối lập.  

 

 

Quả Hồn vốn có thuộc tính cực dương, nhưng lại phải sinh trưởng trong môi trường cực âm, hơn nữa trong quá trình sinh trưởng, còn phải lấy đủ loại độc vật làm chất dinh dưỡng!!!  

 

 

Mà ngay cả khi đáp ứng được hai điều kiện trên, thì tỷ lệ có thể sinh ra Quả Hồn cũng rất nhỏ...  

 

 

Quan trọng nhất là.  

 

 

Quả Hồn là dược liệu chính để luyện chế Thần Hồn Đan!  

 

 

Thần Hồn Đan có thể tăng cường sức mạnh nguyên thần, tôi luyện thần hồn, giúp tu sĩ Nguyên Anh đột phá cảnh giới Xuất Khiếu!  

 

 

Thậm chí về sau.  

 

 

Thần Hồn Đan cũng có tác dụng nhất định đối với việc đột phá cảnh giới Hóa Thần!  

 

 

“Mẹ kiếp! Hời to rồi! Ngoài Đá Âm Dương Cực ra thì quả này đúng là cơ duyên lớn nhất của mình từ khi xuống núi!”  

 

 

“Mình hiện tại vừa vặn là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu có thể luyện chế Thần Hồn Đan, thời gian đột phá đến cảnh giới Xuất Khiếu sẽ rút ngắn rất nhiều!”  

 

 

Lâm Phong đè nén sự kích động trong lòng, nhanh chân tiến lên hái Quả Hồn!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

“Vù~”  

 

 

Một đoàn sương mù màu xanh lục đột nhiên từ dưới cây Quả Hồn bốc lên, lao về phía Lâm Phong!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom