Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 588


 Thầm nghĩ ngày mai phải mau chóng rời khỏi Vân Xuyên, cũng không muốn gặp tiểu sư đệ nữa!  

 

Xấu hổ chết đi được!

 

Bên kia, khi Lâm Phong rời khỏi khách sạn, vốn định tìm một nơi hoang vu để thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.  

 

Nhưng lúc này anh chợt nhớ ra đêm nay mình phải giúp Diệp Thiên Tâm kiểm tra thân thể, vì thế anh do dự chốc lát rồi chọn thay đổi phương hướng, chạy về nhà họ Trần.  

 

 

…  

 

 

Adv

Đêm khuya, nhà họ Trần.  

 

 

Diệp Thiên Tâm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, nửa nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.  

 

 

Trong đầu lão ta nghĩ tới chuyện sáng nay Lâm Phong nói với mình, cảm thấy trong lòng như có vạn con kiến đang bò!  

 

 

Vì sao Lâm Phong đột nhiên nói tối nay sẽ giúp mình kiểm tra cơ thể?  

 

Adv

 

Lẽ nào…  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đẩy cửa đi vào.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy Lâm Phong đến, vội vàng đứng dậy khỏi giường, hơi lo lắng nói:  

 

 

“Cậu… cậu Lâm! Cậu đến rồi à?”  

 

 

“Ông cứ nằm yên đấy là được.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa đi tới.  

 

 

“A?”  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm hơi thay đổi, không biết nghĩ tới cái gì, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.  

 

 

Chỉ là lát sau lão ta tỉnh táo lại, thấy mình thật xấu xa! Sao cậu Lâm có thể là người như thế được?  

 

 

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm gật đầu, nằm yên trên giường nhưng cơ thể vẫn hơi căng thẳng.  

 

 

“Ông lo lắng cái gì? Tôi chỉ xem cơ thể ông thế nào thôi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 


 

Không đợi Diệp Thiên Tâm trả lời, anh đã đưa tay đặt lên trên ngực lão ta, một tia linh khí mỏng manh được đưa vào, cẩn thận thăm dò cơ thể Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong phát hiện ra điều kì lạ!  

 

 

Bắp thịt của Diệp Thiên Tâm rõ ràng cứng chắc hơn người thường rất nhiều!  

 

 

Trừ điều đó ra, kinh mạch cũng vừa to vừa thô, không chỉ gấp hai lần so với đàn ông bình thường!  

 

 

Nhưng nhìn từ bên ngoài thì Diệp Thiên Tâm không khác người bình thường…  

 

 

“Kỳ lạ.” Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cậu Lâm, sao vậy?” Diệp Thiên Tâm hơi lo lắng hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hỏi:  

 

 

“Có phải bình thường khi bị đánh xong, bất kể là thê thảm đến mức nào thì ông cũng hồi phục lại rất nhanh không?”  

 

 

“Cái này…”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngẩn ra, trong lòng không khỏi nhớ lại những chuyện thê thảm của mình.  

 

 

Từ khi lão ta có nhận thức, ngày nào cũng bị các bạn bắt nạt, bình thường là bốn năm người vây đánh lão ta.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 587


 Trước đây, người giằng co với mười vạn quân của chiến khu phía Đông cũng tên Lâm Phong!  

 

Là cùng một người ư?  

 

 

Anh ta chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, vì sao lại mạnh như vậy?  

 

 

Suy nghĩ của Trương Lỵ trở nên rối bời!  

 

 

...  

 

 

Adv

Mà ở cách đó không xa, Tôn Bình thấy vậy, mặt mày dần u ám.  

 

 

Anh ta vẫn luôn thích Trương Lỵ!  

 

 

Vì theo đuổi Trương Lỵ mà không tiếc chạy tới làm phụ tá cho cô ta!  


 

 

Đồng thời, Trương Lỵ còn là người nhà họ Trương ở Kinh Thành, là chiếc cầu quan trọng dẫn đến con đường thành công mà anh ta phải đi!  

 

 

Adv

Cho nên bây giờ Trương Lỵ làm tỏ ra dè dặt trước mặt người đàn ông khác, anh ta cũng không kìm nén được, vội vàng đi tới nói:  

 

 

"Đội trưởng! Chúng ta vẫn nên bẩm báo chuyện này lên cấp trên!"  

 

 

Trương Lỵ không trả lời Tôn Bình mà nói với Lâm Phong:  

 

 

"Tiền bối, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"  

 

 

"Chuyện lần này chắc chắn phía trên sẽ có thưởng, đến lúc đó tôi giúp anh nhận công! Ngoài ra tôi muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!"  

 

 

"Tôi không thích ăn cơm với phụ nữ lạ."  

 

 

Lâm Phong thản nhiên trả lời, sau đó ôm Nhị sư tỷ nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời đêm mênh mông!  

 

 

Trương Lỵ đưa mắt nhìn Lâm Phong rời đi, ánh mắt phức tạp!  

 

 

Đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông từ chối!  

 

 

Theo lý mà nói cô ta nên tức giận mới đúng, nhưng trên thực tế cô ta không những không tức giận mà còn cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng. . .  

 

 

"Đội trưởng! Lâm Phong này ở đâu cũng ôm một cô gái, chắc chắn không phải loại tốt đẹp! Thực lực mạnh thì sao? Nhân phẩm mới là quan trọng!"  

 

 

Tôn Bình đứng bên cạnh nói.  

 

 

"Ác ý chửi mắng sau lưng người khác thì nhân phẩm có tốt không?"  


 

 

Trương Lỵ nói một câu như vậy, sau đó không còn quan tâm đến Tôn Bình nữa, mà ra hiệu các đồng đồng dọn dẹp sân bãi, đưa thi thể mấy người cải tạo quay về!  

 

 

Tôn Bình nhìn bóng dáng mọi người bận rộn, vẻ mặt bí xị như đeo chì!  

 

 

Anh ta đã sắp theo đuổi được Trương Lỵ, hôm qua còn suýt được nắm tay cô ta!  

 

 

Kết quả bởi vì chuyện đêm nay mà tất cả đã tan thành mây khói, rõ ràng Trương Lỵ có hảo cảm với Lâm Phong, anh ta đâm ra ghét Lâm Phong!  

 

 

...  

 

 

Một bên khác.  

 

 

Lâm Phong ôm Nhị sư tỷ về tới thành phố Vân Xuyên.  

 

 

Anh chưa về nhà họ Trần mà tìm một khách sạn năm sao, sắp xếp cho Nhị sư tỷ xong xuôi mới rời khỏi đó, chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ để đột phá!  

 

 

Mà không lâu sau khi Lâm Phong rời đi, Khương Ngôn Khuê khẽ hừ, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Sau một lát mờ mịt, cô ta đã lấy lại tinh thần, vội vàng vén chăn lên nhìn cơ thể mình, phát hiện trên người mình lại mặc quần áo rộng thùng thình của Lâm Phong, nhưng không mặc nội y.  

 

 

Chuyện này khiến cô ta hơi đỏ mặt, mặt mũi lộ vẻ đăm chiêu.  

 

 

"Không ngờ có ngày mình lại bị người khác vượt cấp đánh bại!"  

 

 

"Với thực lực của tiểu sư đệ, sợ là chỉ có Đại sư huynh mới có thể ngăn chặn cậu ta!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 678


 Có người còn lấy điện thoại ra vội vàng tra Baidu, sau đó phát hiện quả nhiên có tác phẩm văn cổ tên là “Khẩu Kỹ”!  

 

Nội dung rằng khẩu kỹ xuất hiện, tất cả im lặng, không dám hó hé…  

 

 

Chết tiệt thật!  

 

 

nước Đại Hạ có võ kỹ lợi hại như vậy mà sao họ chẳng biết gì thế!  

 

 

…  

 

Adv

 

Lúc này, nét mặt của Ngô Thiên Long cực kỳ nghiêm túc.  

 

 

Thực lực của Lâm Phong mạnh đến mức nằm ngoài dự liệu của gã ta, khiến gã ta trở tay không kịp!  

 

 

Hơn nữa sau cuộc đối đầu vừa rồi, gã ta phát hiện sáo Long Giác trong tay mình loáng thoáng vết nứt, điều này làm cho gã ta thầm hoảng sợ.  

 

 

Sáo Long Giác là linh khí thượng cổ đó!  

 

Adv

 

Mỗi món linh khí thượng cổ đều cực kỳ quý giá, không còn tìm thấy trên thị trường nữa!  

 

 

Nhưng tia kiếm khí ban nãy của Lâm Phong lại suýt làm hỏng sáo Long Giác…  

 

 

“Lâm Phong, thực lực của cậu quả thật rất mạnh! Nhưng tôi chỉ mới dùng tám phần thực lực thôi…”  

 

 

Ngô Thiên Long lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Cây sáo này của ông rất đặc biệt!”  

 

 

Lâm Phong nhìn cây sáo xương trong tay Ngô Thiên Long một cách rất hứng thú.  

 

 

Ngô Thiên Long có thể ngăn cản một phần trăm thực lực của anh bằng sáo Long Giác, điều này đã khiến anh kinh ngạc.  

 

 

Đương nhiên cây sáo này không thể nào được làm từ long giác, có lẽ chỉ là giác của một số loài yêu thú hình rồng thôi…  

 

 

Theo như lời của lão già trước kia, trái đất có thể chia thành ba giai đoạn:  

 

 

Một là thời đại mạt pháp từ tiền Tần cho đến nay.  

 

 

Hai là thời đại tu chân thượng cổ cho đến trước thời tiền Tần.  

 

 

Ba là thời đại viễn cổ thần bí nhất.  

 

 

Ghi chép về thời đại viễn cổ quá ít, có thể nói là gần như không có.  

 

 

Bởi vì con người ở thời đại ấy rất yếu, họ chỉ là đồ ăn của những con yêu thú và hung thú kia thôi…  

 

 

Sau này mãi đến khi nền văn minh tu tiên phát triển, Nhân tộc mới từ từ quật khởi!  

 

 

Mà rồng chính là thần thú của thời đại viễn cổ!  

 

 

Nó có thể sánh ngang với tiên nhân, chỉ với Long Linh Tông làm sao có thể diệt rồng?  

 

 

Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ, Ngô Thiên Long dời mắt nhìn về phía Lư Gia Lâm và Dương Đông, nói:  

 

 

“Lão gia chủ nhà họ Lư, lão gia chủ nhà họ Dương! Tên này có thực lực không tầm thường, xin các ông giúp một tay nhé!”  

 

 

Hai lão gia chủ gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Ngô Thiên Long, sau đó lấy linh khí trấn tộc của gia tộc mình từ trong túi trữ vật ra.  

 

 

Trống Long Bì, nghe đâu được chế tạo từ da rồng, dùng linh khí đánh sẽ có thể phóng thích công kích bằng sóng âm đáng sợ.  

 

 

Kiếm Long Cốt, nghe đâu được chế tạo từ xương rồng, không gì không cắt được, không gì không đâm thủng được…  

 

 

Khi ba món linh khí tập hợp với nhau, một luồng khí tức cuồn cuộn lập tức bao trùm bốn phía khiến cho rất nhiều võ giả ở đây sắp thở không nổi.  

 

 

“Không ngờ tôi lại được nhìn thấy ba món linh khí tập hợp khi còn sống! Dù hôm nay có chết thì cũng rất xứng đáng!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 589


Không phải bị đánh ở chỗ này thì cũng ở chỗ kia…  

 

 

Thậm chí vì tu luyện ma công nên hơi chút là lão ta sẽ thành bia ngắm của mọi người…  

 

 

Nhớ tới thời gian bi thảm đã qua, đôi con ngươi đầy bi phẫn của lão ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy bản thân mình quá thê thảm, sao lại sống như thế này!  

 

 

“Cậu Lâm, tôi thảm hại quá!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm khóc ròng, kể lại những chuyện mình đã gặp phải ra.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, hai mắt nheo lại.  

 

 

Adv

Vẫn là câu nói cũ, một lần là trùng hợp, lần hai là ngẫu nhiên, nhiều lần chắc chắn có vấn đề!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đột nhiên đánh một phát lên bụng Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Ọe!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngã vật ra giường, phun cả mật vàng ra ngoài!  

 

 

Lâm Phong không nói câu nào, đặt tay lên bụng Diệp Thiên Tâm kiểm tra một chút.  

 

 

Adv

Kết quả anh phát hiện, sau khi bị anh đánh trúng lên bụng, tốc độ chảy của máu trong cơ thể Diệp Thiên Tâm nhanh hơn rất nhiều, linh khí trong kinh mạch tự động vận chuyển…  

 

 

“Cậu Lâm, sao cậu lại đánh tôi?” Diệp Thiên Tâm hỏi.  

 

 

“Bởi vì ông thiếu đánh!” Lâm Phong đáp lời.  

 

 

Diệp Thiên Tâm khiếp sợ, đây là lời đại ca của mình có thể nói sao?  

 

 

“Không nên hiểu nhầm ý tôi. Tôi muốn nói thể chất ông đặc thù, trong quá trình bị đánh, thể chất này từ từ phát triển! Lẽ nào ông không phát hiện sau khi bị đánh, cơ thể ông ngày càng tốt lên sao? Năng lực chống đỡ cũng mạnh hơn sao?”  

 

 

“Bị đánh một lần thì ông là rác rưởi! Bị đánh một trăm lần thì là vô dụng! Nhưng bị đánh tới cả nghìn vạn lần mà không làm sao… Ông chính là thần!” Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thì giật mình, vội vàng hỏi:  

 

 

“Thể chất của tôi là gì?”  

 

 

“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng dù sao ông cũng chỉ cần nhớ kĩ, trời trao tặng sức mạnh cho ai, nhất định cũng phải khiến kẻ đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác…”  

 

 

Lâm Phong vỗ vai Diệp Thiên Tâm, khích lệ:  

 

 

“Cậu Lâm… cậu nói như thế xong tôi cũng hiểu rồi! Sau này tôi có bị người ta đánh cũng không sao!” Diệp Thiên Tâm kích động nói.  

 

 

Trao đổi với Diệp Thiên Tâm một lúc, Lâm Phong lặng lẽ rời khỏi đó, tới một nơi rừng núi vắng vẻ.  

 

 

Lúc này mới hơn mười hai giờ đêm. Bóng tối mênh mang, trăng sáng sao thưa!  

 

 

Lâm Phong lấy ra hơn năm nghìn khối linh thạch sáng nay lấy được, lần lượt bày ra, tạo thành một tụ linh trận nhỏ.  

 

 

Anh ngồi khoanh chân giữa tụ linh trận, bắt đầu vận chuyển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, hấp thụ linh khí!  

 

 

Trong giây lát, linh khí trong tụ linh trận cuộn lên, hình thành một dòng chảy, như một cái vòi rồng điên cuồng ập vào cơ thể Lâm Phong!  

 

 

Mà khi linh khí này ập vào, toàn thân Lâm Phong bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.  

 

 

Mái tóc đen của anh phấp phới, khuôn mặt sắc cạnh vừa thần thánh vừa hờ hững!  

 

 

Độc lập, có thể mọc cánh thành tiên!  

 

 

Đây là cảm giác mà Lâm Phong mang lại cho người khác!  

 

 

Thần thánh, bất phàm, như tiên giáng trần!  

 

 

Cứ như thế chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, năm nghìn viên linh thạch bố trí thành tụ linh trận vỡ vụn ra, cảnh tượng lấp lánh bốn phía trong nháy mắt mờ đi.  

 

 

Lâm Phong cũng từ từ mở mắt ra, thở hắt ra một hơi, tự lẩm bẩm:  

 

 

“Vẫn thiếu chút nữa! Trời sinh mình đã có linh thể, mỗi lần đột phá cảnh giới đều cần nhiều linh thạch hơn người cùng cấp! Chỉ là vừa có lợi vừa có hại, mình đã thử, khả năng của mình vô địch trong số những người cùng cảnh giới, có thể chiến đấu vượt cấp! Cho dù là thiên kiêu như nhị sư tỷ cũng không phải đối thủ của mình!”  

 

 

…  

 

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phong lấy ra quả cầu năng lượng!  

 

 

Quả cầu này nhìn giống như nội đan yêu thú, bên trong có năng lượng mênh mông!  

 

 

Lâm Phong rất muốn ăn một viên thử, nhưng quả cầu này quá nhiều năng lượng, anh không nuốt nổi!  

 

 

Mà vì bên ngoài nó là một lớp kim loại nên cũng không thể nhai được!  

 

 

“Được rồi, Hấp Tinh đại pháp có thể hấp thu được không đây?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong nảy ra một ý, lập tức sử dụng Hấp Tinh đại pháp, thử hấp thu năng lượng bên trong quả cầu.  

 

 

Hóa ra làm vậy mà lại được!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 588


 Thầm nghĩ ngày mai phải mau chóng rời khỏi Vân Xuyên, cũng không muốn gặp tiểu sư đệ nữa!  

 

Xấu hổ chết đi được!

 

Bên kia, khi Lâm Phong rời khỏi khách sạn, vốn định tìm một nơi hoang vu để thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.  

 

Nhưng lúc này anh chợt nhớ ra đêm nay mình phải giúp Diệp Thiên Tâm kiểm tra thân thể, vì thế anh do dự chốc lát rồi chọn thay đổi phương hướng, chạy về nhà họ Trần.  

 

 

…  

 

 

Adv

Đêm khuya, nhà họ Trần.  

 

 

Diệp Thiên Tâm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, nửa nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.  

 

 

Trong đầu lão ta nghĩ tới chuyện sáng nay Lâm Phong nói với mình, cảm thấy trong lòng như có vạn con kiến đang bò!  

 

 

Vì sao Lâm Phong đột nhiên nói tối nay sẽ giúp mình kiểm tra cơ thể?  

 

Adv

 

Lẽ nào…  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đẩy cửa đi vào.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy Lâm Phong đến, vội vàng đứng dậy khỏi giường, hơi lo lắng nói:  

 

 

“Cậu… cậu Lâm! Cậu đến rồi à?”  

 

 

“Ông cứ nằm yên đấy là được.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa đi tới.  

 

 

“A?”  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm hơi thay đổi, không biết nghĩ tới cái gì, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.  

 

 

Chỉ là lát sau lão ta tỉnh táo lại, thấy mình thật xấu xa! Sao cậu Lâm có thể là người như thế được?  

 

 

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm gật đầu, nằm yên trên giường nhưng cơ thể vẫn hơi căng thẳng.  

 

 

“Ông lo lắng cái gì? Tôi chỉ xem cơ thể ông thế nào thôi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 


 

Không đợi Diệp Thiên Tâm trả lời, anh đã đưa tay đặt lên trên ngực lão ta, một tia linh khí mỏng manh được đưa vào, cẩn thận thăm dò cơ thể Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong phát hiện ra điều kì lạ!  

 

 

Bắp thịt của Diệp Thiên Tâm rõ ràng cứng chắc hơn người thường rất nhiều!  

 

 

Trừ điều đó ra, kinh mạch cũng vừa to vừa thô, không chỉ gấp hai lần so với đàn ông bình thường!  

 

 

Nhưng nhìn từ bên ngoài thì Diệp Thiên Tâm không khác người bình thường…  

 

 

“Kỳ lạ.” Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cậu Lâm, sao vậy?” Diệp Thiên Tâm hơi lo lắng hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hỏi:  

 

 

“Có phải bình thường khi bị đánh xong, bất kể là thê thảm đến mức nào thì ông cũng hồi phục lại rất nhanh không?”  

 

 

“Cái này…”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngẩn ra, trong lòng không khỏi nhớ lại những chuyện thê thảm của mình.  

 

 

Từ khi lão ta có nhận thức, ngày nào cũng bị các bạn bắt nạt, bình thường là bốn năm người vây đánh lão ta.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 679


Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, đám người Chu Côn, Tiền Minh, Đường Tam Thái đám trở nên vô cùng nghiêm túc!  

 

 

Ba món chí bảo này thực sự rất kinh khủng!  

 

 

Chưa chính thức ra đòn tấn công, chỉ dựa vào khí tức phát ra đã khiến bọn họ phải rùng mình.  

 

 

Nhưng bọn họ không làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phong chắn trước mặt mình!  

 

 

"Lâm Phong! Cho dù cậu là Kiếm Thánh, hôm nay dám đến Đảo Long của tôi làm loạn thì chỉ có một con đường chết!"  

 

 

Ngô Thiên Long lạnh lùng nói.  

 

Adv

 

Hai vị lão gia chủ Lư Gia Lâm và Dương Đông đứng ở hai bên trái phải gã ta, ba người cầm ba món chí bảo trong tay, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong chứa đầy sát ý, dường như muốn chém Lâm Phong thành trăm mảnh!  

 

 

"Cho các ông một cơ hội ra tay trước, để cho tôi xem hợp thể ba Linh khí của các ông có phá được vô thượng linh thể của tôi hay không!"  

 

 

Lâm Phong từ tốn đáp lời.  

 

 

"Vô thượng linh thể? Sắp chết đến nơi mà vẫn còn ra vẻ!"  

 

Adv

 

Lư Gia Lâm cười lạnh, nói:  

 

 

"Hai vị ra tay đi! Giết chết kẻ này, lấy lại uy danh của giới võ đạo Đảo Long chúng ta!"  

 

 

Nói xong, Lư Gia Lâm giơ cánh tay già nua ra, đột nhiên lão ta gõ vào trống da rồng, phát ra tiếng "tùng tùng", sau đó da rồng trống kia rung lên, toả ra ánh sáng trắng chói mắt.  

 

 

Trong mơ hồ như có tiếng rồng gầm vang lên, như sét nổ giữa trời hạ, khiến tát cả mọi người phải che tai với vẻ mặt hãi hùng. . .  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Tu tu tu."  

 

 

Ngô Thiên Long thổi mạnh vào sừng rồng địch trong tay, Sừng rồng địch lập tức phát ra từng đợt âm thanh lúc trầm lúc bổng.  

 

 

Tiếng địch và tiếng trống cộng hưởng với nhau như đưa mọi người ở đây đến chiến trường thời Thượng Cổ.  

 

 

"Giết! Giết! Giết!"  

 

 

Kim qua thiết mã, vạn mã bôn đằng, bốn phương tám hướng đều tràn ngập tiếng hò giết!  

 

 

"Kiếm nổi phong vân, Chân Long lại xuất hiện!"  

 

 

Lúc này, Dương Đông cũng nghiêm nghị quát lớn, tế khởi xương rồng kiếm trong tay.  

 

 

"Vút"  

 

 

Cốt kiếm bay lên trời khẽ rung lên!  

 

 

Thân kiếm hấp thụ hết hỗn hợp sóng âm của trống và địch kia.  

 

 

Trong chốc lát, Cốt kiếm toả sáng xa vạn trượng, hệt như ánh sáng chói chang của mặt trời, khiến tất cả mọi người không mở nổi mắt!  

 

 

Loáng thoáng có thể thấy bóng một con hung thú hình rồng to lớn hình rồng hiện lên trên cốt kiếm, bóng hung thú giương nanh múa vuốt, phát ra tiếng gầm nhẹ.  

 

 

Ngay lúc này, tất cả mọi người rơi vào trạng thái đờ đẫn!  

 

 

Cho dù là cô Maria vẫn luôn hờ hững cũng phải bật dậy từ chỗ ngồi, khiếp sợ nhìn cốt kiếm giữa không trung.  

 

 

"Đây chính là sức mạnh tiên đạo của Đại Hạ thời Thượng Cổ sao? Nếu như có thể nghiên cứu ra được thì việc công phá Đại Hạ sẽ nằm trong tầm tay!"  

 

 

Cô Maria kích động nghĩ thầm trong lòng, cô ta lập tức lệnh cho bốn người cải tạo bên cạnh ghi chép lại cuộc chiến đấu này kỹ càng!  

 

 

Đây đều là những nghiên cứu tư liệu quan trọng, nhất định phải đưa về phòng thí nghiệm!  

 

 

Mà đúng lúc này. ba cường giả Ngô Thiên Long, Lư Gia Lâm, Dương Đông cùng hét lớn:  

 

 

"Ba khí hợp nhất, Chân Long hiển hóa, vô địch thiên hạ!"  

 

 

"Lâm Phong, hôm nay là ngày chết của cậu!"  

 

 

Ngay sau đó!  

 

 

"Vút."  

 

 

Cốt kiếm kia mang theo ánh sáng vô tận và ảo ảnh hung thú lao về phía Lâm Phong với tốc độ mắt thường không thấy được.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 589


Không phải bị đánh ở chỗ này thì cũng ở chỗ kia…  

 

 

Thậm chí vì tu luyện ma công nên hơi chút là lão ta sẽ thành bia ngắm của mọi người…  

 

 

Nhớ tới thời gian bi thảm đã qua, đôi con ngươi đầy bi phẫn của lão ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy bản thân mình quá thê thảm, sao lại sống như thế này!  

 

 

“Cậu Lâm, tôi thảm hại quá!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm khóc ròng, kể lại những chuyện mình đã gặp phải ra.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, hai mắt nheo lại.  

 

 

Adv

Vẫn là câu nói cũ, một lần là trùng hợp, lần hai là ngẫu nhiên, nhiều lần chắc chắn có vấn đề!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đột nhiên đánh một phát lên bụng Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Ọe!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngã vật ra giường, phun cả mật vàng ra ngoài!  

 

 

Lâm Phong không nói câu nào, đặt tay lên bụng Diệp Thiên Tâm kiểm tra một chút.  

 

 

Adv

Kết quả anh phát hiện, sau khi bị anh đánh trúng lên bụng, tốc độ chảy của máu trong cơ thể Diệp Thiên Tâm nhanh hơn rất nhiều, linh khí trong kinh mạch tự động vận chuyển…  

 

 

“Cậu Lâm, sao cậu lại đánh tôi?” Diệp Thiên Tâm hỏi.  

 

 

“Bởi vì ông thiếu đánh!” Lâm Phong đáp lời.  

 

 

Diệp Thiên Tâm khiếp sợ, đây là lời đại ca của mình có thể nói sao?  

 

 

“Không nên hiểu nhầm ý tôi. Tôi muốn nói thể chất ông đặc thù, trong quá trình bị đánh, thể chất này từ từ phát triển! Lẽ nào ông không phát hiện sau khi bị đánh, cơ thể ông ngày càng tốt lên sao? Năng lực chống đỡ cũng mạnh hơn sao?”  

 

 

“Bị đánh một lần thì ông là rác rưởi! Bị đánh một trăm lần thì là vô dụng! Nhưng bị đánh tới cả nghìn vạn lần mà không làm sao… Ông chính là thần!” Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thì giật mình, vội vàng hỏi:  

 

 

“Thể chất của tôi là gì?”  

 

 

“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng dù sao ông cũng chỉ cần nhớ kĩ, trời trao tặng sức mạnh cho ai, nhất định cũng phải khiến kẻ đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác…”  

 

 

Lâm Phong vỗ vai Diệp Thiên Tâm, khích lệ:  

 

 

“Cậu Lâm… cậu nói như thế xong tôi cũng hiểu rồi! Sau này tôi có bị người ta đánh cũng không sao!” Diệp Thiên Tâm kích động nói.  

 

 

Trao đổi với Diệp Thiên Tâm một lúc, Lâm Phong lặng lẽ rời khỏi đó, tới một nơi rừng núi vắng vẻ.  

 

 

Lúc này mới hơn mười hai giờ đêm. Bóng tối mênh mang, trăng sáng sao thưa!  

 

 

Lâm Phong lấy ra hơn năm nghìn khối linh thạch sáng nay lấy được, lần lượt bày ra, tạo thành một tụ linh trận nhỏ.  

 

 

Anh ngồi khoanh chân giữa tụ linh trận, bắt đầu vận chuyển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, hấp thụ linh khí!  

 

 

Trong giây lát, linh khí trong tụ linh trận cuộn lên, hình thành một dòng chảy, như một cái vòi rồng điên cuồng ập vào cơ thể Lâm Phong!  

 

 

Mà khi linh khí này ập vào, toàn thân Lâm Phong bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.  

 

 

Mái tóc đen của anh phấp phới, khuôn mặt sắc cạnh vừa thần thánh vừa hờ hững!  

 

 

Độc lập, có thể mọc cánh thành tiên!  

 

 

Đây là cảm giác mà Lâm Phong mang lại cho người khác!  

 

 

Thần thánh, bất phàm, như tiên giáng trần!  

 

 

Cứ như thế chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, năm nghìn viên linh thạch bố trí thành tụ linh trận vỡ vụn ra, cảnh tượng lấp lánh bốn phía trong nháy mắt mờ đi.  

 

 

Lâm Phong cũng từ từ mở mắt ra, thở hắt ra một hơi, tự lẩm bẩm:  

 

 

“Vẫn thiếu chút nữa! Trời sinh mình đã có linh thể, mỗi lần đột phá cảnh giới đều cần nhiều linh thạch hơn người cùng cấp! Chỉ là vừa có lợi vừa có hại, mình đã thử, khả năng của mình vô địch trong số những người cùng cảnh giới, có thể chiến đấu vượt cấp! Cho dù là thiên kiêu như nhị sư tỷ cũng không phải đối thủ của mình!”  

 

 

…  

 

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phong lấy ra quả cầu năng lượng!  

 

 

Quả cầu này nhìn giống như nội đan yêu thú, bên trong có năng lượng mênh mông!  

 

 

Lâm Phong rất muốn ăn một viên thử, nhưng quả cầu này quá nhiều năng lượng, anh không nuốt nổi!  

 

 

Mà vì bên ngoài nó là một lớp kim loại nên cũng không thể nhai được!  

 

 

“Được rồi, Hấp Tinh đại pháp có thể hấp thu được không đây?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong nảy ra một ý, lập tức sử dụng Hấp Tinh đại pháp, thử hấp thu năng lượng bên trong quả cầu.  

 

 

Hóa ra làm vậy mà lại được!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 590


Cùng lúc đó, trong một tứ hợp viện ở thủ đô, Hạ Vân Đỉnh đang nắm chặt cái máy truyền tin đặc biệt trong tay, thở hổn hển!  

 

 

Vừa nãy ông ta nhận được hai cuộc điện thoại!  

 

 

Một là đối tác bên kia đại dương gọi, nói giết Lâm Phong thất bại!  

 

 

Còn lại là từ bộ thủ vệ phía bắc gọi tới, nói đêm nay có năm người cải tạo từ nước Mỹ nhập cảnh, kết quả bị một thanh niên tên Lâm Phong giải quyết!  

 

 

Bộ trưởng bộ thủ vệ Trương Lỵ thậm chí còn muốn xin khen thưởng cho Lâm Phong, điều này khiến ông ta suýt hộc máu!  

 

 

“Lâm Phong ban ngày còn đang ở Vân Xuyên, sao buổi tối đã xuất hiện ở vịnh bắc bộ? Còn đúng lúc giết luôn mấy tên sát thủ mà mình thuê tới!”  

 

Adv

 

Vẻ mặt Hạ Vân Đỉnh lạnh như băng!  

 

 

Chắc chắn là có người để lộ bí mật! Có người đã nói lại kế hoạch của mình cho Lâm Phong biết!  

 

 

Về chuyện này, trừ ông ta thì chỉ còn thân vệ Trịnh Vĩ!  

 

 

Đúng lúc này, Trịnh Vĩ đẩy cửa đi vào, lo lắng nói:  

 

 

Adv

“Không ổn, vừa nãy bên kia…”  

 

 

“Không cần nói, tôi biết rồi.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh cắt lời Trịnh Vĩ.  

 

 

Trịnh Vĩ nghe thế thì ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Hạ Vân Đỉnh cũng có liên hệ với lãnh đạo phe đối tác, lập tức hiểu ra.  

 

 

Gã ta do dự chốc lát rồi nói:  

 

 

“Đội trưởng, chuyện này không thể tiếp tục như này nữa! Nếu cứ thế chúng ta sẽ bại lộ, bộ điều tra đã để ý đến chúng ta rồi!”  

 

 

“Đúng vậy, vài lần nhiệm vụ thất bại, muốn người ta không nghi ngờ tổ thủ vệ chúng ta có gian tế cũng khó.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh gật đầu.  

 

 

Trịnh Vĩ nghe vậy thầm thở dài một hơi.  

 

 

Khoảng thời gian này gã ta rất lo lắng, sợ một ngày nào đó những chuyện phản bội quốc gia, tàn sát đồng bào bị bại lộ, sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

 

Gã ta không muốn tiếp tục như thế nữa, vợ gã ta sắp sinh con rồi…  

 

 

Đã nhận được đủ lợi ích rồi, bây giờ gã ta chỉ muốn bình yên lùi lại, hưởng thụ quãng đời còn lại cùng vợ và con trai!  

 

 

“Trịnh Vĩ, cậu theo tôi bao năm rồi?” Hạ Vân Đỉnh đột nhiên hỏi.  

 

 

“Ba mươi mốt năm, ít hơn vài năm so với Thương Vương Trần Tử Ngang.” Trịnh Vĩ trả lời.  

 

 

“Đúng là lâu như vậy! Ngoại trừ Tử Ngang thì cậu là người tôi tin tưởng nhất! Có gì tốt cũng cho cậu, chuyện gì cũng nói với cậu…” Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nói.  

 


 

Trịnh Vĩ nghe xong thì hơi do dự, nói:  

 

 

“Cảm ơn đội trưởng giúp đỡ, tôi không thể báo đáp hết! Nhưng tôi cũng lớn tuổi rồi, mãi mà vợ mới sinh được một đứa bé, cho nên xin đội trưởng hãy cho tôi từ chức, để tôi có đủ thời gian làm bạn với người nhà, bù đắp những tháng ngày qua.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh lẳng lặng nhìn Trịnh Vĩ, không nói gì.  

 

 

Không khí chợt đông cứng lại!  

 

 

Khi Trịnh Vĩ không nhịn được muốn lên tiếng, Hạ Vân Đỉnh đột nhiên gật đầu, cười nói:  

 

 

“Cũng được, mấy năm nay cậu vất vả nhiều rồi, sau này rời khỏi đội thủ vệ rồi cậu hãy chu đáo với người nhà nhé.”  

 

 

“Cảm ơn đội trưởng!” Trịnh Vĩ kích động nói.  

 

 

“Ừm, cậu lui xuống chút đi, tôi còn có việc phải làm.”  

 

 

“Vâng đội trưởng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút!”  

 

 

Trịnh Vĩ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh nhìn Trịnh Vĩ rời đi, nụ cười dần biến mất…  

 

 

Một lúc lâu sau, ông ta mới lạnh lùng nói:  

 

 

“Đi, giết hết cả nhà Trịnh Vĩ!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Trong bóng tối truyền ra một âm thanh cung kính, sau đó một bóng đen thần bí lóe lên rồi biến mất!  

 

 

Thực ra, Trịnh Vĩ có tiết lộ tin tức hay không, không quan trọng!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 680


Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy!  

 

Sảnh yến hội lộn xộn vô cùng, ngay sau đó toàn bộ khách sạn Long Lân rung lắc liên hồi như có động đất.  

 

 

Vào thời khắc quan trọng, trong pho tượng ở cửa khách sạn truyền ra một nguồn sức mạnh vô danh, lúc này khách sạn mới ổn định lại!  

 

 

. . .  

 

 

Lúc nà, tất cả võ giả may mắn sống sót đều chui vào nơi hẻo lánh nhất của sảnh yến hội,  

 

 

Bọn họ nhìn khói mù lượn lờ nơi trung tâm vụ nổ, ánh mắt trở nên ngơ ngẩn.  

 

Adv

 

Đây là đòn tấn công do con người tạo ra ư?  

 

 

Chỉ một chút dư âm đã khiến bọn họ cảm thấy cơ thể mình như muốn nứt ra, sắp chết đến nơi.  

 


 

Một lát sau, chủ các thế lực lớn ở Đảo Long đều mừng rỡ nói:  

 

 

"Chết rồi, cuối cùng cũng chết!"  

 

Adv

 

"Ha ha, Kiếm Thánh thì sao nào? Cuối cùng cũng phải chết!"  

 

 

"Ba món chí bảo của Đảo Long chúng ta quá mạnh, có thể dung hợp đòn đánh, càn quét mọi kẻ địch!"  

 

 

Ngô Thiên Long, Dương Đông, Lư Gia Lâm cũng thở phào, khóe miệng mở nụ cười tươi.  

 

 

Nói thật, thực lực của Lâm Phong khủng bố đến mức khiến người ta sợ hãi!  

 

 

Nếu không có ba món chí bảo trong tay, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chết ngay trên địa bàn của mình!  

 

 

"Ngài Lâm!"  

 

 

Chu Côn, Tiền Minh và Đường Tam Thái tái mặt, khó có thể tưởng tượng được thiên tài mạnh đến vậy lại cứ thế chết đi!  

 

 

"Đừng kêu nữa! Lâm Phong chết rồi, tiếp theo sẽ đến lượt bọn mày!"  

 

 

"Lúc đầu, tao đã định dành trọn buổi tối tuyệt vời hôm nay bên cô Maria. Chỉ vì bọn tạp nham chúng mày mà tao đã mất đi tất cả sự lịch sự và tao nhã!"  

 

 

Ngô Thiên Long lạnh lùng nhìn về phía đám Chu Côn, đang chuẩn bị ra tay!  

 

 

Mà đúng lúc này. tiếng của Lâm Phong hờ hững vang lên tưg trong làn sương khói:  

 

 

"Ngại quá! Còn không phá được lớp phòng ngự của tôi, tôi đã đề cao các ông quá rồi!"  

 

 

Anh vừa dứt lời. tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh, đồng loạt nhìn về phía sương mù…  

 

 

Bắt gặp Lâm Phong bước ra chẳng nhuốm bụi trần.  

 

 

"Làm, làm sao có thể! Sao mày không hề hấn gì?"  

 

 

Lư Gia Lâm hét lớn theo bản năng.  

 

 

"Bởi vì các ông quá rác rưởi! Một đám phế vật, lại còn muốn độc lập! Chết đi cho tôi!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong đập Lư Gia Lâm thành sương máu chỉ bằng một đòn, sau đó anh liếc nhìn xung quanh, nói đầy hờ hững:  

 

 

"Chơi cũng chơi rồi, làm loạn cũng làm loạn rồi! Đã đến lúc kết thúc tất cả!"  

 

 

"Chờ đã, chờ một chút! Lâm Phong! Mày. . ."  

 

 

Dương Đông run rẩy trong lòng, đang muốn nói gì đó nhưng chưa dứt lời đã thấy Lâm Phong tung đòn về phía mình.  

 

 

Tuy lão ta là Võ Hồn cảnh đỉnh phong nhưng lại không hề kịp phản ứng!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Dương Đông cũng bị đập thành một đống sương máu!  

 

 

. . .  

 

 

Lúc này xung quanh lặng ngắt như tờ.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 591


Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì đôi mắt ông ta đã tỉnh táo hơn nhiều!  

 

 

Có một chuyện Trịnh Vĩ nói đúng, hiện tại ông ta không thể làm gì cả, trước tiên phải ngủ đông một thời gian, nếu không sẽ dễ gặp chuyện!  

 

 

“Thôi, để mày sống thêm một thời gian!”  

 

 

…  

 

 

Một đêm trôi nhanh! Sáng hôm sau, chừng chín giờ, Lâm Phong mở hai mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

Adv

 

“Không ngờ hấp thu nhiều quả cầu năng lượng lại giúp mình bước chân vào Nguyên Anh hậu kỳ! Cơ duyên đúng là chuyện khó tả được!”  

 

 

Lâm Phong tự kiểm tra bên trong cơ thể mình, phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể mình đã hoàn toàn hiện ra, một tiểu Lâm Phong!  

 

 

Trừ cái đó ra, cơ thể anh sau một đêm rèn luyện, không hiểu sao càng rắn chắc hơn, dường như có sức mạnh dùng không hết!  

 

 

Adv

“Với sức mạnh của mình bây giờ, không dùng tới Cực Kiếm Sát Trận cũng đủ để đánh với nhị sư tỷ! Chỉ là theo lời sư phụ thì Nguyên Anh Cảnh cách Xuất Khiếu Cảnh một khoảng rất lớn! Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần có thể rời khỏi cơ thể, giao du khắp nơi, mà thiên đạo sẽ không dễ dàng tha thứ, nên sẽ giáng xuống ba chín thiên kiếp! Mình nên chuẩn bị cho việc độ thiên kiếp từ bây giờ!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đứng dậy bay về phía Vân Xuyên.  

 

 

Đầu tiên là anh mua một bộ đồ lót ren đen và một chiếc váy đỏ, sau đó mới tới khách sạn năm sao hôm qua, xem nhị sư tỷ có tới không. Nhưng nhân viên khách sạn nói sáng nay nhị sư tỷ đã trả phòng rời đi rồi.  

 

 

“Làm quái gì thế, đi cũng không bảo.” Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Anh bỏ đồ lót ren và váy đỏ vào túi càn khôn, không hề suy nghĩ nhiều lập tức quay về nhà họ Trần.  

 

 

Cùng lúc đó, trong phòng họp nhà họ Trần.  

 

 

Trần Bắc Huyền, Trần Sơn, Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành, Trần Y Nặc và một đám người chủ chốt của nhà họ Trần đang cười nói chuyện với hai vị khách, cực kì náo nhiệt.  

 

 

Trong đó có một lão già sắc mặt rất hồng hào. Ông ta mặc đồ vải thô màu trắng, mày kiếm, vẻ mặt sắc bén, gương mặt uy nghiêm, rõ ràng là một cường giả Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Hiển nhiên ông ta và Trần Bắc Huyền có quen biết.  

 

 

Hai người nói vài chuyện lý thú, biểu hiện rất thân thiết.  

 

 

Mà bên cạnh lão già đó là một cô gái mặc váy trắng ôm sát người, mặt nhỏ như trứng, ngũ quan tinh xảo, vóc người cao gầy, chân ngọc thẳng tắp, da thịt mềm mịn như sữa.  

 

 

So với những người có mặt ở đây, cô ấy có vẻ trong sáng lạnh lùng hơn, chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện với nhau thôi cũng sinh ra cảm giác xa cách vạn dặm!  

 


 

“Khổng Trần sư huynh! Hôm nay đột nhiên tới nhà tôi, không biết có chuyện gì?” Lúc này, Trần Bắc Huyền đột nhiên cười hỏi.  

 

 

Nói xong, ông ấy còn cố tình liếc qua cô gái mặc váy trắng kia, dường như đang nghĩ tới cái gì, nụ cười càng sâu hơn!  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ! Lần này tôi tới đây, một là để thăm hỏi, thứ hai à…”  

 

 

Khổng Trần đột nhiên dừng lại, hình như hơi ngượng ngùng khi phải nói chuyện tiếp theo.  

 

 

Ông ấy suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn cô gái váy trắng bên cạnh, nói:  

 

 

“Thanh Sương, còn không bái kiến Bắc Huyền sư thúc của con đi!”  

 

 

Cô gái mặc váy trắng gật đầu, đứng lên nói:  

 

 

“Vãn bối Thanh Sương, bái kiến Bắc Huyền sư thúc!”

 

“Ha ha, tốt tốt, Thanh Sương, có lẽ con không có ấn tượng gì với ta! Trước kia ta còn ở Thục Sơn, con vừa bái nhập môn hạ, còn nhỏ tuổi! Chớp mắt đã lớn như thế này rồi!”  

 

Trần Bắc Huyền cười cười, rồi nói với Trần Thiên Hành trong đám người:  

 

 

“Thiên Hành, ra đây chào hỏi mọi người đi.”  

 

 

Trần Thiên Hành vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó lén liếc nhìn Lý Thanh Sương xinh đẹp động lòng người, gương mặt điển trai hơi hồng lên…  

 

 

Khi còn nhỏ anh ta có nghe nói ông nội Bắc Huyền có xác định một mối hôn sự cho mình!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 590


Cùng lúc đó, trong một tứ hợp viện ở thủ đô, Hạ Vân Đỉnh đang nắm chặt cái máy truyền tin đặc biệt trong tay, thở hổn hển!  

 

 

Vừa nãy ông ta nhận được hai cuộc điện thoại!  

 

 

Một là đối tác bên kia đại dương gọi, nói giết Lâm Phong thất bại!  

 

 

Còn lại là từ bộ thủ vệ phía bắc gọi tới, nói đêm nay có năm người cải tạo từ nước Mỹ nhập cảnh, kết quả bị một thanh niên tên Lâm Phong giải quyết!  

 

 

Bộ trưởng bộ thủ vệ Trương Lỵ thậm chí còn muốn xin khen thưởng cho Lâm Phong, điều này khiến ông ta suýt hộc máu!  

 

 

“Lâm Phong ban ngày còn đang ở Vân Xuyên, sao buổi tối đã xuất hiện ở vịnh bắc bộ? Còn đúng lúc giết luôn mấy tên sát thủ mà mình thuê tới!”  

 

Adv

 

Vẻ mặt Hạ Vân Đỉnh lạnh như băng!  

 

 

Chắc chắn là có người để lộ bí mật! Có người đã nói lại kế hoạch của mình cho Lâm Phong biết!  

 

 

Về chuyện này, trừ ông ta thì chỉ còn thân vệ Trịnh Vĩ!  

 

 

Đúng lúc này, Trịnh Vĩ đẩy cửa đi vào, lo lắng nói:  

 

 

Adv

“Không ổn, vừa nãy bên kia…”  

 

 

“Không cần nói, tôi biết rồi.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh cắt lời Trịnh Vĩ.  

 

 

Trịnh Vĩ nghe thế thì ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Hạ Vân Đỉnh cũng có liên hệ với lãnh đạo phe đối tác, lập tức hiểu ra.  

 

 

Gã ta do dự chốc lát rồi nói:  

 

 

“Đội trưởng, chuyện này không thể tiếp tục như này nữa! Nếu cứ thế chúng ta sẽ bại lộ, bộ điều tra đã để ý đến chúng ta rồi!”  

 

 

“Đúng vậy, vài lần nhiệm vụ thất bại, muốn người ta không nghi ngờ tổ thủ vệ chúng ta có gian tế cũng khó.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh gật đầu.  

 

 

Trịnh Vĩ nghe vậy thầm thở dài một hơi.  

 

 

Khoảng thời gian này gã ta rất lo lắng, sợ một ngày nào đó những chuyện phản bội quốc gia, tàn sát đồng bào bị bại lộ, sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

 

Gã ta không muốn tiếp tục như thế nữa, vợ gã ta sắp sinh con rồi…  

 

 

Đã nhận được đủ lợi ích rồi, bây giờ gã ta chỉ muốn bình yên lùi lại, hưởng thụ quãng đời còn lại cùng vợ và con trai!  

 

 

“Trịnh Vĩ, cậu theo tôi bao năm rồi?” Hạ Vân Đỉnh đột nhiên hỏi.  

 

 

“Ba mươi mốt năm, ít hơn vài năm so với Thương Vương Trần Tử Ngang.” Trịnh Vĩ trả lời.  

 

 

“Đúng là lâu như vậy! Ngoại trừ Tử Ngang thì cậu là người tôi tin tưởng nhất! Có gì tốt cũng cho cậu, chuyện gì cũng nói với cậu…” Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nói.  

 


 

Trịnh Vĩ nghe xong thì hơi do dự, nói:  

 

 

“Cảm ơn đội trưởng giúp đỡ, tôi không thể báo đáp hết! Nhưng tôi cũng lớn tuổi rồi, mãi mà vợ mới sinh được một đứa bé, cho nên xin đội trưởng hãy cho tôi từ chức, để tôi có đủ thời gian làm bạn với người nhà, bù đắp những tháng ngày qua.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh lẳng lặng nhìn Trịnh Vĩ, không nói gì.  

 

 

Không khí chợt đông cứng lại!  

 

 

Khi Trịnh Vĩ không nhịn được muốn lên tiếng, Hạ Vân Đỉnh đột nhiên gật đầu, cười nói:  

 

 

“Cũng được, mấy năm nay cậu vất vả nhiều rồi, sau này rời khỏi đội thủ vệ rồi cậu hãy chu đáo với người nhà nhé.”  

 

 

“Cảm ơn đội trưởng!” Trịnh Vĩ kích động nói.  

 

 

“Ừm, cậu lui xuống chút đi, tôi còn có việc phải làm.”  

 

 

“Vâng đội trưởng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút!”  

 

 

Trịnh Vĩ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh nhìn Trịnh Vĩ rời đi, nụ cười dần biến mất…  

 

 

Một lúc lâu sau, ông ta mới lạnh lùng nói:  

 

 

“Đi, giết hết cả nhà Trịnh Vĩ!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Trong bóng tối truyền ra một âm thanh cung kính, sau đó một bóng đen thần bí lóe lên rồi biến mất!  

 

 

Thực ra, Trịnh Vĩ có tiết lộ tin tức hay không, không quan trọng!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 681


 "Cậu ta không phải người! Mọi người mau trốn đi!"  

 

Chủ các thế lực lớn ở Đảo Long cũng tái mặt, cuối cùng không chịu được mà tháo chạy ra ngoài.  

 

 

"Trốn? Ở trước mặt tôi mà còn muốn trốn?"  

 

 

Lâm Phong giơ tay phải lên nhẹ nhàng ép về phía đám người đang ra khỏi cửa.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Ầm!"  

 

Adv

 

"Ầm!"  

 

 

Chỉ đòn này đã giết chết mười mấy nhân vật lớn!  

 

 

Những người này đều là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy trên Đảo Long, định đêm nay đến thể hiện lòng thành hòng lấy lòng nước Mỹ, cuối cùng tất cả đều chết thảm ngay ở đây!  

 

 

Đám người quyền quý còn sống sót chỉ cảm thấy cảm xúc như sắp tê liệt, thi nhau quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, đau khổ van xin:  

 

Adv

 

"Không! Hu hu. . . Tôi không muốn chết! Xin hãy tha cho chúng tôi…"  

 

 

"Ngài Lâm, tôi không phải người của Đảo Long, là người của Đại Hạ! Tôi là đồng bào của cậu mà!"  

 

 

"Hu hu, tôi là người Đại Hạ! Tôi cũng không muốn làm người Đảo Long nữa!"  

 

 

...

 

Lâm Phong thấy vậy bèn nhếch miệng cười mỉa mai, trong mắt tràn đầy vẻ nực cười, nhìn bọn họ như một đám hề!  

 

Còn Chu Côn, Tiền Minh, Đường Tam Thái bên cạnh lại đang run sợ!  

 

 

Đột nhiên tình thế xoay chuyển, khiến bọn họ vừa mừng vừa sợ!  

 

 

Nhiều cường giả như vậy mà!  

 

 

Có rất nhiều nhận vật lớn trên Đảo Long mà cả đời bọn họ cũng không sánh nổi, nắm giữ mạch kinh tế của Đảo Long. . .  

 

 

Kết quả đều bị Lâm Phong giết!  

 

 

Mà khi giết những người này, sắc mặt Lâm Phong lạnh lẽo tới tận xương tủy, không hề có một chút thương hại, chỉ như đang nhìn một bầy heo!  

 

 

"Ngài. . . Ngài Lâm, hay là chúng ta bắt những người này lại rồi mang về xử lý?"  

 

 

Chu Côn căng thẳng hỏi anh.  

 

 

Lâm Phong chỉ liếc nhìn Chu Côn, Chu Côn lập tức cảm thấy cả người tê dại, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời!  

 


 

"Vừa nãy tôi đã cho bọn họ ơ hội, đáng tiếc bọn bọn họ không biết quý trọng!"  

 

 

"Kết cục của việc coi thường chỉ có một, đó là chết!"  

 

 

"Sau đêm nay, rời khỏi Đảo Long! Ai dám ngăn cản, giết không tha!"  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt đánh thêm một đòn, lại thêm rất nhiều người chết!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong lạnh lùng nhìn về phía Ngô Thiên Long.  

 

 

Trong lòng Ngô Thiên Long run lên, nếu không có cảm giác chí tôn chống đỡ cho lão ta, có lẽ lão ta cũng đã quỳ xuống đây!  

 

 

Sau khi giết nhiều cường giả như vậy, lúc này Lâm Phong như Ma Thần hạ phàm, quanh người bừng bừng sát khí khiến người khác phải run sợ.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Cậu Lâm, cậu thật sự khiến tôi phải giật mình đó!"  

 

 

Cô Maria lên tiếng.  

 

 

Những người khác có chết hay không, cô ta không quan tâm!  

 

 

Nhưng Ngô Thiên Long là chó săn của cô ta, không có Ngô Thiên Long, sau này nếu muốn khống chế Đảo Long sẽ rất phiền phức, cho nên cô ta phải bảo vệ Ngô Thiên Long!  

 

 

"Cô Maria! Cứu tôi!"  

 

 

Ngô Thiên Long như vớ được phao cứu sinh, lập tức trốn sau lưng cô Maria.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 591


Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì đôi mắt ông ta đã tỉnh táo hơn nhiều!  

 

 

Có một chuyện Trịnh Vĩ nói đúng, hiện tại ông ta không thể làm gì cả, trước tiên phải ngủ đông một thời gian, nếu không sẽ dễ gặp chuyện!  

 

 

“Thôi, để mày sống thêm một thời gian!”  

 

 

…  

 

 

Một đêm trôi nhanh! Sáng hôm sau, chừng chín giờ, Lâm Phong mở hai mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

Adv

 

“Không ngờ hấp thu nhiều quả cầu năng lượng lại giúp mình bước chân vào Nguyên Anh hậu kỳ! Cơ duyên đúng là chuyện khó tả được!”  

 

 

Lâm Phong tự kiểm tra bên trong cơ thể mình, phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể mình đã hoàn toàn hiện ra, một tiểu Lâm Phong!  

 

 

Trừ cái đó ra, cơ thể anh sau một đêm rèn luyện, không hiểu sao càng rắn chắc hơn, dường như có sức mạnh dùng không hết!  

 

 

Adv

“Với sức mạnh của mình bây giờ, không dùng tới Cực Kiếm Sát Trận cũng đủ để đánh với nhị sư tỷ! Chỉ là theo lời sư phụ thì Nguyên Anh Cảnh cách Xuất Khiếu Cảnh một khoảng rất lớn! Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần có thể rời khỏi cơ thể, giao du khắp nơi, mà thiên đạo sẽ không dễ dàng tha thứ, nên sẽ giáng xuống ba chín thiên kiếp! Mình nên chuẩn bị cho việc độ thiên kiếp từ bây giờ!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đứng dậy bay về phía Vân Xuyên.  

 

 

Đầu tiên là anh mua một bộ đồ lót ren đen và một chiếc váy đỏ, sau đó mới tới khách sạn năm sao hôm qua, xem nhị sư tỷ có tới không. Nhưng nhân viên khách sạn nói sáng nay nhị sư tỷ đã trả phòng rời đi rồi.  

 

 

“Làm quái gì thế, đi cũng không bảo.” Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Anh bỏ đồ lót ren và váy đỏ vào túi càn khôn, không hề suy nghĩ nhiều lập tức quay về nhà họ Trần.  

 

 

Cùng lúc đó, trong phòng họp nhà họ Trần.  

 

 

Trần Bắc Huyền, Trần Sơn, Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành, Trần Y Nặc và một đám người chủ chốt của nhà họ Trần đang cười nói chuyện với hai vị khách, cực kì náo nhiệt.  

 

 

Trong đó có một lão già sắc mặt rất hồng hào. Ông ta mặc đồ vải thô màu trắng, mày kiếm, vẻ mặt sắc bén, gương mặt uy nghiêm, rõ ràng là một cường giả Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Hiển nhiên ông ta và Trần Bắc Huyền có quen biết.  

 

 

Hai người nói vài chuyện lý thú, biểu hiện rất thân thiết.  

 

 

Mà bên cạnh lão già đó là một cô gái mặc váy trắng ôm sát người, mặt nhỏ như trứng, ngũ quan tinh xảo, vóc người cao gầy, chân ngọc thẳng tắp, da thịt mềm mịn như sữa.  

 

 

So với những người có mặt ở đây, cô ấy có vẻ trong sáng lạnh lùng hơn, chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện với nhau thôi cũng sinh ra cảm giác xa cách vạn dặm!  

 


 

“Khổng Trần sư huynh! Hôm nay đột nhiên tới nhà tôi, không biết có chuyện gì?” Lúc này, Trần Bắc Huyền đột nhiên cười hỏi.  

 

 

Nói xong, ông ấy còn cố tình liếc qua cô gái mặc váy trắng kia, dường như đang nghĩ tới cái gì, nụ cười càng sâu hơn!  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ! Lần này tôi tới đây, một là để thăm hỏi, thứ hai à…”  

 

 

Khổng Trần đột nhiên dừng lại, hình như hơi ngượng ngùng khi phải nói chuyện tiếp theo.  

 

 

Ông ấy suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn cô gái váy trắng bên cạnh, nói:  

 

 

“Thanh Sương, còn không bái kiến Bắc Huyền sư thúc của con đi!”  

 

 

Cô gái mặc váy trắng gật đầu, đứng lên nói:  

 

 

“Vãn bối Thanh Sương, bái kiến Bắc Huyền sư thúc!”

 

“Ha ha, tốt tốt, Thanh Sương, có lẽ con không có ấn tượng gì với ta! Trước kia ta còn ở Thục Sơn, con vừa bái nhập môn hạ, còn nhỏ tuổi! Chớp mắt đã lớn như thế này rồi!”  

 

Trần Bắc Huyền cười cười, rồi nói với Trần Thiên Hành trong đám người:  

 

 

“Thiên Hành, ra đây chào hỏi mọi người đi.”  

 

 

Trần Thiên Hành vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó lén liếc nhìn Lý Thanh Sương xinh đẹp động lòng người, gương mặt điển trai hơi hồng lên…  

 

 

Khi còn nhỏ anh ta có nghe nói ông nội Bắc Huyền có xác định một mối hôn sự cho mình!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 592


 

 Nhưng hôm nay Lý Thanh Sương tới, khiến người chưa từng yêu đương bao giờ như anh ta luống cuống!  

 

Anh ta không ngờ đối tượng đính hôn của mình đẹp như thế, khí chất thoát tục, giống tiên nữ nhân gian…  

 

 

“Thiên Hành, ngây ra đấy làm gì? Không mau chào hỏi người ta đi? Con trai gì mà đáng xấu hổ!”  

 

 

Trần Y Nặc thấy em trai ngượng ngùng, không khỏi thúc giục.  

 

 

Trần Thiên Hành gật đầu, sau đó quay sang Lý Thanh Sương, cười nói:  

 

Adv

 

“Xin chào, tôi là Trần Thiên Hành…”  

 

 

Lý Thanh Sương lạnh nhạt liếc nhìn Trần Thiên Hành, không đáp lời.  


 

 

Thấy vậy, mọi người có mặt đều nhíu mày.  

 

 

Adv

Chỉ có điều không ai nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con gái lần đầu gặp mặt nên hơi xấu hổ.  

 

 

“Khổng Trần sư thúc, sao người không nói mau đi, hà tất phải lãng phí thời gian như vậy làm gì?”  

 

 

Lúc này Lý Thanh Sương đột nhiên lên tiếng.  

 

 

Khổng Trần do dự một lát, mới đứng dậy nói:  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ, là thế này, hôm nay ta đến đây để chuyển lời giúp Vân sư tỷ! Tỷ ấy nhờ ta nói với đệ, chuyện năm đó chỉ là một câu nói đùa, không phải thật.”  

 

 

“Có ý gì?”  

 

 

Trần Bắc Huyền ngẩn ra.  

 

 

Tần Vân là sư tỷ của ông ấy, còn Lý Thanh Sương là đệ tử của bà ấy!  

 

 

Quan hệ giữa hai người rất tốt, lúc còn trẻ còn từng xuống núi trải nghiệm, thậm chí còn cứu Tần Vân nhiều lần!  

 

 

Cũng vì thế nên mới có hôn sự này!  

 

 

“Ý tứ rõ ràng, lúc đó tôi còn nhỏ, lời sư phụ nói không được tính là thật. Hôm nay tôi và Khổng Trần sư thúc tới đây là để hủy hôn! Nếu không trong lòng cứ canh cánh việc này, rất khó chịu.” Lý Thanh Sương mỉm cười nói: “Bắc Huyền sư thúc, nói vậy đủ rõ ràng chưa?”  

 

 

Lời nói khiến bầu không khí yên tĩnh lại.  


 

 

Mọi người đều nhíu mày. Vốn tưởng đối phương tới là để thương lượng hôn sự, lằng nhằng một hồi hóa ra muốn từ hôn, khiến bọn họ thấy không thoải mái!  

 

 

Ánh mắt Trần Thiên Hành phức tạp nhưng không nói gì thêm, Lý Thanh Sương rất đẹp, nhưng không phải cứ cô ta mới được!  

 

 

“Như vậy không ổn lắm đâu? Trước kia người muốn đính hôn là Vân sư tỷ, hiện tại lại bảo ta là không được, coi Trần Bắc Huyền ta như con khỉ để đùa giỡn ư?” Trần Bắc Huyền lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ, đệ đừng tức giận…” Khổng Trần lập tức mỉm cười.  

 

 

Nhưng lúc này, Lý Thanh Sương cũng cắt ngang lời Khổng Trần, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Trước kia ông là thiên kiêu của Thục Sơn kiếm phái, đương nhiên sư phụ tôi sẽ đồng ý kết bạn với ông! Nhưng bây giờ thì sao? Ông không còn là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, hơn nữa nhiều năm rồi mà ông vẫn đang võ đạo Tông Sư… ông cảm thấy mình còn đứng ngang hàng được với sư phụ của tôi sao? Trừ việc đó ra, nói khó nghe thì cháu trai của ông cũng quá tầm thường! Hoàn toàn không xứng với Lý Thanh Sương tôi! Hủy bỏ hôn ước, tốt cho cả hai bên! Cóc sao cứ phải đòi ăn thịt thiên nga?”  

 

 

…  

 

 

Trần Bắc Huyền nghe Lý Thanh Sương nói xong, vẻ mặt khó coi cực kì!  

 

 

Những người khác cũng cực kì căm phẫn!  

 

 

Nhất là Trần Sơn, tức giận bật dậy! Trong khoảng thời gian này ông ấy vì chuyện cưới nhầm đàn ông mà ăn ngủ không yên! Lúc này thấy có người sỉ nhục con trai của mình, sao mà ông ấy nhịn được!  

 

 

“Thục Sơn kiếm phái của các người là như vậy sao? Thấy người ta lợi hại thì nịnh bợ, thấy không lợi dụng được thì đá đi luôn? Khác gì những kẻ tiểu nhân nịnh nọt đâu?”  

 

 

Trần Sơn lạnh lùng nói.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 682


 Nếu như một người bình thường đã gần trăm tuổi, có lẽ đi đường cũng phải run chân, nhưng ả yêu quái này lại càng già càng dẻo dai!  

 

 

"Cậu Lâm, cơ thể của cậu rất săn chắc, tôi rất thích!"  

 

 

Đôi mắt hạnh của cô Maria nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không nhịn được mà liếm môi, nói tiếp:  

 

 

"Nếu như cải tạo cơ thêt săn chắc của cậu, chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa!"  

 

 

"Cô rất bình tĩnh, xem ra cô vẫn còn thủ đoạn đối phó với tôi?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hứng thú hỏi.  

 

 

"Ha ha. . . Trước mặt người cải tạo gen vĩ đại, sức mạnh của cậu không đáng nhắc tới!"  

 

 

Cô Maria kiêu ngạo nở nụ cười.  

 

 

Mà cô ta vừa dứt lời, bốn người cải tạo kia bước ra, bước chân giẫm trên sàn nhà lát đá cẩm thạch vang kên tiếng răng rắc!  

 

Adv

 

"Giáp đỏ biến thân!"  

 

 

Bốn người cải tạo nhe răng cười một tiếng.  

 

 

"Lạch cạch."  

 

 

Bên ngoài cơ thể to lớn được bao trùm một lơps áo giáp đỏ rất dày, trên đó loé lên tia điện, toả ra hơi thở lạnh lẽo!  

 

 

"Thực lực của người cải tạo giáp đỏ không tệ, nhưng cho dù bốn người bọn họ cùng lên cũng không đủ giết tôi!"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

"Đương nhiên tôi biết ! Nhưng bốn người bọn họ cũng không phải lính giáp đỏ bình thường!"  

 

 

Cô Maria trả lời.  

 

 

Lúc này, khung năng lượng trước ngực bốn người cải tạo giáp đỏ bỗng nhiên phát ra một tia laze màu đỏ!  

 

 

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến người ta hãi hùng đã xảy ra!  

 

 

Bốn người cải tạo dung hợp từng đôi một, cuối cùng vậy mà biến thành một chiến sĩ cơ giáp cao bốn mét!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này. đám Chu Côn, Đường Tam Thái, Tiền Minh đều nghiêm mặt!  

 


 

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người cải tạo dung hợp một thể!  

 

 

Chuyện này đã chứng minh, kỹ thuật cải tạo cơ giáp của nước Mỹ đã đột phá lên một tầm cao mới!  

 

 

"Lâm Phong, mau nếm thử nắm đấm Gaia đi!"  

 

 

Chiến sĩ cơ giáp phát ra tiếng ong ong, sau đó đột nhiên giơ tay đánh về phía Lâm Phong, trên nắm tay to lớn có tia sét bao quanh, ẩn chứa năng lượng kinh khủng.  

 

 

Lâm Phong không nhúc nhích, trong khoảnh khắc nắm đấm sắp đến, anh mới giơ ngón út ra.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Sau một tiếng vang dữ dội, ánh lửa phát ra từ quyền Gaia mang tia điện kia dừng trước mặt Lâm Phong một mét, mặc cho chiến sĩ cơ giáp gầm thét thế nào, đến mức cơ thể bốc khói, cũng khó có thể tiến lên được dù dù một chút.  

 

 

"Đây chính là lá bài tẩy của cô? Tôi dùng một ngón út cũng chặn được!"  

 

 

Lâm Phong khẽ nói.  

 

 

"Tôi cảm thấy người Mỹ các cô đúng là ấm đầu, chiến sĩ cơ giáp này còn không bằng cả một đòn tấn công vừa rồi của ba món chí bảo, dựa vào đâu mà đắc ý?"  

 

 

Lâm Phong phun ra một luồng linh khí từ trong miệng.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Đầu chiến sĩ cơ giáp lậl tức tan thành mảnh vụn.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 593


 Thục Sơn kiếm phái là thế lực hàng đầu của nước Đại Hạ, tuyệt đối không phải là đối tượng mà họ có thể sỉ nhục được, dù là chú Bắc Huyền cũng chỉ là đệ tử của Thục Sơn mà thôi!  

 

 

“Hừ, cô chỉ là đệ tử của Tần Vân, không đại diện được cho Thục Sơn!”  

 

 

Lúc này Trần Bắc Huyền đột nhiên hừ lạnh một tiếng.  

 

 

“Đúng là tôi không thể đại diện cho Thục Sơn, nhưng vẫn đủ đè ép các người! Tôi nói người nhà họ Trần ông không xứng với tôi, ông làm gì được tôi?” Lý Thanh Sương thản nhiên hỏi lại.  

 

 

Từ đầu tới cuối, vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào!  

 

 

Adv

Trong mắt cô ta, nhà họ Trần chỉ là một thế gia võ đạo tầm thường!  

 

 

Hôm nay cô ta đồng ý tới đây đã cho nhà họ đủ thể diện rồi, nếu nhà họ Trần không đồng ý thì cũng đừng trách cô ta không khách khí!  

 

 


Nhà họ Trần nghe Lý Thanh Sương nói xong, gương mặt đã cực kì u ám!  

 

 

Thực ra hủy hôn với bọn họ cũng chẳng tính là gì, chỉ cần đối phương nói chuyện dễ nghe một chút, bọn họ cũng thông cảm được!  

 

 

Adv

Nhưng Lý Thanh Sương dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, coi thường bọn họ, thật sự khiến người ta sôi gan!  

 

 

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không dám ra tay, vì đối phương là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, bọn họ không đắc tội nổi!  

 

 

“Được rồi, nếu đã nói xong thì Bắc Huyền sư đệ, chúng ta không làm phiền nữa! Xin phép về trước!”  

 

 

Khổng Trần thấy bầu không khí là lạ, lập tức đứng lên cười nói.  

 

 

Thực ra trong lòng ông ta rất thương hại Trần Bắc Huyền! Năm xưa nếu không vì chuyện kia thì thiên kiêu Trần Bắc Huyền sẽ không bị ép phải rời Thục Sơn kiếm phái, đi tới kết cục như bây giờ!  

 

 

Nhưng hiện tại nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa  

 

 

Người yếu là người yếu, dù không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi đi vào.

 

Lâm Phong vốn vừa đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, đang vui vẻ. Nhưng vừa bước vào sân lại thấy mọi người dùng ánh mắt tủi thân nhìn mình!  

 

Nhất là vợ mình Trần Y Nặc, đôi mắt như đỏ lên, giống như sắp khóc!  

 

 

Vẻ mặt anh lập tức trở nên u ám, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hỏi:  

 

 

“Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em?”  

 

 

“Không phải em, mà là em trai em…”  

 

 


Trần Y Nặc nói một nửa thì ngừng!  

 

 

Cô ấy hiểu tính cách của Lâm Phong, chuyện vừa nãy, Khổng Trần và Lý Thanh Sương kia không chết cũng tàn phế!  

 

 

Hai người này là người của Thục Sơn kiếm phái!  

 

 

Mà Thục Sơn kiếm phái có thực lực kinh khủng ngang với Đạo môn, trong truyền thuyết, ở Thục Sơn kiếm phái có tồn tại một kiếm tiên…  

 

 

“Em trai em làm sao?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.  

 

 

Trần Y Nặc do dự, không biết mình có nên nói không. Những người khác cũng đầy phức tạp, cùng giữ im lặng!  

 

 

Dù Trần Bắc Huyền cũng không dám nói gì!  

 

 

Từng là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, ông ấy cũng coi như hiểu rõ người của Thục Sơn nhất…  

 

 

Trong giới võ đạo truyền tai nhau một câu thế này: Nếu như thế gian này có tiên, thì nhất định sẽ ở Thục Sơn…  

 

 

Đủ để chứng minh Thục Sơn kinh khủng cỡ nào!  

 

 

“Các người cứ từ từ nói chuyện, chúng ta đi trước!”  

 

 

Lúc này, Lý Thanh Sương bỗng nói một câu với Khổng Trần đứng bên cạnh mình, chuẩn bị rời đi.  

 

 

“Chuyện còn chưa rõ ràng, đừng mong rời đi!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 592


 

 Nhưng hôm nay Lý Thanh Sương tới, khiến người chưa từng yêu đương bao giờ như anh ta luống cuống!  

 

Anh ta không ngờ đối tượng đính hôn của mình đẹp như thế, khí chất thoát tục, giống tiên nữ nhân gian…  

 

 

“Thiên Hành, ngây ra đấy làm gì? Không mau chào hỏi người ta đi? Con trai gì mà đáng xấu hổ!”  

 

 

Trần Y Nặc thấy em trai ngượng ngùng, không khỏi thúc giục.  

 

 

Trần Thiên Hành gật đầu, sau đó quay sang Lý Thanh Sương, cười nói:  

 

Adv

 

“Xin chào, tôi là Trần Thiên Hành…”  

 

 

Lý Thanh Sương lạnh nhạt liếc nhìn Trần Thiên Hành, không đáp lời.  


 

 

Thấy vậy, mọi người có mặt đều nhíu mày.  

 

 

Adv

Chỉ có điều không ai nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con gái lần đầu gặp mặt nên hơi xấu hổ.  

 

 

“Khổng Trần sư thúc, sao người không nói mau đi, hà tất phải lãng phí thời gian như vậy làm gì?”  

 

 

Lúc này Lý Thanh Sương đột nhiên lên tiếng.  

 

 

Khổng Trần do dự một lát, mới đứng dậy nói:  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ, là thế này, hôm nay ta đến đây để chuyển lời giúp Vân sư tỷ! Tỷ ấy nhờ ta nói với đệ, chuyện năm đó chỉ là một câu nói đùa, không phải thật.”  

 

 

“Có ý gì?”  

 

 

Trần Bắc Huyền ngẩn ra.  

 

 

Tần Vân là sư tỷ của ông ấy, còn Lý Thanh Sương là đệ tử của bà ấy!  

 

 

Quan hệ giữa hai người rất tốt, lúc còn trẻ còn từng xuống núi trải nghiệm, thậm chí còn cứu Tần Vân nhiều lần!  

 

 

Cũng vì thế nên mới có hôn sự này!  

 

 

“Ý tứ rõ ràng, lúc đó tôi còn nhỏ, lời sư phụ nói không được tính là thật. Hôm nay tôi và Khổng Trần sư thúc tới đây là để hủy hôn! Nếu không trong lòng cứ canh cánh việc này, rất khó chịu.” Lý Thanh Sương mỉm cười nói: “Bắc Huyền sư thúc, nói vậy đủ rõ ràng chưa?”  

 

 

Lời nói khiến bầu không khí yên tĩnh lại.  


 

 

Mọi người đều nhíu mày. Vốn tưởng đối phương tới là để thương lượng hôn sự, lằng nhằng một hồi hóa ra muốn từ hôn, khiến bọn họ thấy không thoải mái!  

 

 

Ánh mắt Trần Thiên Hành phức tạp nhưng không nói gì thêm, Lý Thanh Sương rất đẹp, nhưng không phải cứ cô ta mới được!  

 

 

“Như vậy không ổn lắm đâu? Trước kia người muốn đính hôn là Vân sư tỷ, hiện tại lại bảo ta là không được, coi Trần Bắc Huyền ta như con khỉ để đùa giỡn ư?” Trần Bắc Huyền lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Bắc Huyền sư đệ, đệ đừng tức giận…” Khổng Trần lập tức mỉm cười.  

 

 

Nhưng lúc này, Lý Thanh Sương cũng cắt ngang lời Khổng Trần, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Trước kia ông là thiên kiêu của Thục Sơn kiếm phái, đương nhiên sư phụ tôi sẽ đồng ý kết bạn với ông! Nhưng bây giờ thì sao? Ông không còn là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, hơn nữa nhiều năm rồi mà ông vẫn đang võ đạo Tông Sư… ông cảm thấy mình còn đứng ngang hàng được với sư phụ của tôi sao? Trừ việc đó ra, nói khó nghe thì cháu trai của ông cũng quá tầm thường! Hoàn toàn không xứng với Lý Thanh Sương tôi! Hủy bỏ hôn ước, tốt cho cả hai bên! Cóc sao cứ phải đòi ăn thịt thiên nga?”  

 

 

…  

 

 

Trần Bắc Huyền nghe Lý Thanh Sương nói xong, vẻ mặt khó coi cực kì!  

 

 

Những người khác cũng cực kì căm phẫn!  

 

 

Nhất là Trần Sơn, tức giận bật dậy! Trong khoảng thời gian này ông ấy vì chuyện cưới nhầm đàn ông mà ăn ngủ không yên! Lúc này thấy có người sỉ nhục con trai của mình, sao mà ông ấy nhịn được!  

 

 

“Thục Sơn kiếm phái của các người là như vậy sao? Thấy người ta lợi hại thì nịnh bợ, thấy không lợi dụng được thì đá đi luôn? Khác gì những kẻ tiểu nhân nịnh nọt đâu?”  

 

 

Trần Sơn lạnh lùng nói.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 683


Lâm Phong cất quà cầu năng lượng vào túi càn khôn, sau đó lạnh nhạt nhìn về phía cô Maria:  

 

 

"Cho cô cơ hội kêu người gọi thêm mấy người cải tạo nữa đến, đỏ cam vàng xanh tím gì đó, gọi đến hết đi. . ."  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt cô Maria tắt ngấm.  

 

 

Ban đầu cô ta cho rằng dung hợp cơ giáp có thể ngăn cản được Lâm Phong là bởi vì lúc trước phòng thí nghiệm đã phân tích kỹ số liệu.  

 

 

Sức mạnh do bốn chiến sĩ giáp đỏ dung hợp lại tương đương với hai cường giả Võ Thánh sơ kỳ của Đại Hạ cộng lại!  

 

 

Nhưng ngay cả như vậy vẫn bị Lâm Phong dễ dàng giết chết!  

 

Adv

 

"Nước cổ xưa phương đông, sức mạnh phương đông thần bí, quả nhiên vẫn không thể khinh thường. . ."  

 

 

Cô Maria chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt xanh loé lên một tia sáng vàng.  

 

 

"Hử?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, anh có thể cảm nhận được rõ ràng có một luồng khí tức thần thánh đang được hồi phục, mà rõ ràng nó được truyền ra từ cơ thể cô Maria!  

 

 

Adv

"Cô ta không phải người cải tạo? Vậy thì là gì đây?"  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ đầy hứng thú.  

 

 

Cùng lúc đó, những người khác cũng chú ý tới sự thay đổi của cô Maria, đôi mắt xanh ban đầu đã hoá vàng, quanh người bắt đầu tản ra ánh sáng vàng nhạt, từng luồng khí tức kinh khủng tràn ra khiến đám Chu Côn nổi cả da gà!  

 

 

Ngô Thiên Long đứng sau lưng cô ta phát hiện da thịt của mình bị ánh sáng vàng chiếu xuống có một cảm giác nóng rực mãnh liệt, giống như bị lửa thiêu!  

 

 

"Chẳng. . . chẳng lẽ. . ."  

 

 

Chu Côn, Tiền Minh, Đường Tam Thái nghĩ đến gì đó, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, trên Đảo Long,  

 

 

Có ba lão giả có khuôn mặt già nua mở mắt ra, cùng nhau nhìn về phía khách sạn Long Lân.  

 

 

Ba người này chính là lão tổ tông của ba gia tộc lớn, siêu cường giả cấp Võ Thánh!  

 

 

"Sức mạnh thần thánh này. . ."  

 

 

"Truyền đến từ khách sạn Long Lân, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?"  

 

 

Ba cường giả Võ Thánh tỏ ra nghiêm trọng, một bước nhảy lên trời, hóa thành một chùm sáng chạy vội đến khách sạn Long Lân.  

 

 

. . .

 


Bữa tiệc tối trong khách sạn lớn Long Lân, phu nhân Maria đã dần biến dạng.  

 

Cơ thể của cô ta căng lên, không còn giãn nhão như trước nữa. Làn da trắng không bình thường, giống như tuyết mịn trên đỉnh núi…  

 

 

Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta biến từ một bà già thành một thiếu nữ đầy đặn trắng trẻo mười tám tuổi!  

 

 

Nói đúng ra là biến thành một thiên sứ!  

 

 

Một thiên sứ cánh trắng!  

 

 

Ánh sáng màu vàng bao phủ quanh người phu nhân Maria, khiến cô ta trông càng có vẻ thần thánh hơn!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Chu Côn đều ngây người ra!  

 

 

Còn Ngô Thiên Long thì choáng váng!  

 

 

Dù là Lâm Phong cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

Thì ra trên đời thật sự có thiên sứ!  

 

 

Chỉ là nếu nghĩ kĩ lại thì cũng không có gì lạ.  

 

 

Nếu như phương Đông có người tu tiên thì phương Tây có thiên sứ cũng là chuyện bình thường!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong dùng thần thức quét ngang phu nhân Maria, kết quả phát hiện khí tức của cô ta lúc này ước chừng ngang Nguyên Anh kỳ!  

 

 

Nói cách khác, hai cánh thiên sứ có lực chiến ngang tu giả Nguyên Anh kỳ!  

 

 

“Lâm Phong, bây giờ cậu còn gì muốn nói không?”  

 

 

Vẻ mặt phu nhân Maria bình tĩnh, giống như thượng đế từ trên cao nhìn xuống mọi người.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 593


 Thục Sơn kiếm phái là thế lực hàng đầu của nước Đại Hạ, tuyệt đối không phải là đối tượng mà họ có thể sỉ nhục được, dù là chú Bắc Huyền cũng chỉ là đệ tử của Thục Sơn mà thôi!  

 

 

“Hừ, cô chỉ là đệ tử của Tần Vân, không đại diện được cho Thục Sơn!”  

 

 

Lúc này Trần Bắc Huyền đột nhiên hừ lạnh một tiếng.  

 

 

“Đúng là tôi không thể đại diện cho Thục Sơn, nhưng vẫn đủ đè ép các người! Tôi nói người nhà họ Trần ông không xứng với tôi, ông làm gì được tôi?” Lý Thanh Sương thản nhiên hỏi lại.  

 

 

Từ đầu tới cuối, vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào!  

 

 

Adv

Trong mắt cô ta, nhà họ Trần chỉ là một thế gia võ đạo tầm thường!  

 

 

Hôm nay cô ta đồng ý tới đây đã cho nhà họ đủ thể diện rồi, nếu nhà họ Trần không đồng ý thì cũng đừng trách cô ta không khách khí!  

 

 


Nhà họ Trần nghe Lý Thanh Sương nói xong, gương mặt đã cực kì u ám!  

 

 

Thực ra hủy hôn với bọn họ cũng chẳng tính là gì, chỉ cần đối phương nói chuyện dễ nghe một chút, bọn họ cũng thông cảm được!  

 

 

Adv

Nhưng Lý Thanh Sương dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, coi thường bọn họ, thật sự khiến người ta sôi gan!  

 

 

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không dám ra tay, vì đối phương là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, bọn họ không đắc tội nổi!  

 

 

“Được rồi, nếu đã nói xong thì Bắc Huyền sư đệ, chúng ta không làm phiền nữa! Xin phép về trước!”  

 

 

Khổng Trần thấy bầu không khí là lạ, lập tức đứng lên cười nói.  

 

 

Thực ra trong lòng ông ta rất thương hại Trần Bắc Huyền! Năm xưa nếu không vì chuyện kia thì thiên kiêu Trần Bắc Huyền sẽ không bị ép phải rời Thục Sơn kiếm phái, đi tới kết cục như bây giờ!  

 

 

Nhưng hiện tại nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa  

 

 

Người yếu là người yếu, dù không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi đi vào.

 

Lâm Phong vốn vừa đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, đang vui vẻ. Nhưng vừa bước vào sân lại thấy mọi người dùng ánh mắt tủi thân nhìn mình!  

 

Nhất là vợ mình Trần Y Nặc, đôi mắt như đỏ lên, giống như sắp khóc!  

 

 

Vẻ mặt anh lập tức trở nên u ám, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hỏi:  

 

 

“Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em?”  

 

 

“Không phải em, mà là em trai em…”  

 

 


Trần Y Nặc nói một nửa thì ngừng!  

 

 

Cô ấy hiểu tính cách của Lâm Phong, chuyện vừa nãy, Khổng Trần và Lý Thanh Sương kia không chết cũng tàn phế!  

 

 

Hai người này là người của Thục Sơn kiếm phái!  

 

 

Mà Thục Sơn kiếm phái có thực lực kinh khủng ngang với Đạo môn, trong truyền thuyết, ở Thục Sơn kiếm phái có tồn tại một kiếm tiên…  

 

 

“Em trai em làm sao?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.  

 

 

Trần Y Nặc do dự, không biết mình có nên nói không. Những người khác cũng đầy phức tạp, cùng giữ im lặng!  

 

 

Dù Trần Bắc Huyền cũng không dám nói gì!  

 

 

Từng là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, ông ấy cũng coi như hiểu rõ người của Thục Sơn nhất…  

 

 

Trong giới võ đạo truyền tai nhau một câu thế này: Nếu như thế gian này có tiên, thì nhất định sẽ ở Thục Sơn…  

 

 

Đủ để chứng minh Thục Sơn kinh khủng cỡ nào!  

 

 

“Các người cứ từ từ nói chuyện, chúng ta đi trước!”  

 

 

Lúc này, Lý Thanh Sương bỗng nói một câu với Khổng Trần đứng bên cạnh mình, chuẩn bị rời đi.  

 

 

“Chuyện còn chưa rõ ràng, đừng mong rời đi!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 594


Nhìn thấy vậy, người nhà họ Trần đều dại ra.  

 

 

“Thanh Sương!”  

 

 

Khổng Trần giật mình, lập tức tiến lên kiểm tra vết thương của Lý Thanh Sương.  

 

 

Lâm Phong mặc kệ họ, quay lại hỏi Trần Y Thủy:  

 

 

“Y Thủy, rốt cuộc là sao? Nói cho anh rể biết.”  

 

 

Làm một người u mê Lâm Phong, Trần Y Thủy cực kì tin tưởng anh, cho nên nói hết chuyện ban nãy ra.  

 

Adv

 

“Anh rể, Lý Thanh Sương này ỷ mình là đệ tử của Thục Sơn, khinh thường nhà chúng ta, đến đây hủy hôn thì thôi đi, còn sỉ nhục chung ta nữa!” Trần Y Thủy tức giận nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên nặng nề.  

 

 

Lúc này, Lý Thanh Sương đã được Khổng Trần đỡ dậy. Cô ta lau máu tươi bên mép, xoa xoa cái mặt sưng, trong lòng đầy phẫn nộ!  

 

 

Thân là thiên kiêu ở Thục Sơn kiếm phái, lại bị một kẻ tầm thường trong thế tục tát một cái?  

 

Adv

 

Đồng thời, trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc vì sao con rể này của nhà họ Trần lại mạnh như thế?  

 

 

Lấy thực lực của một võ đạo Tông Sư trung kỳ ra so, có thể dễ dàng tát bay cô ta đi, tên này chắc chắn đã ở Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Ba mươi tuổi là Võ Hồn Cảnh?  

 

 

Ánh mắt Lý Thanh Sương nhúc nhích, nhìn Lâm Phong lạnh lùng hỏi:  

 

 

“Có biết tôi là đệ tử thế lực nào không? Anh còn dám đánh tôi?”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong không nói nhiều, tát thêm một cái qua.  

 

 

Lý Thanh Sương không thể đỡ nổi, bị tát bay ra thêm vài mét, cuối cùng nặng nề đập lên tường, trong miệng phun ra một búng máu to!  

 

 

“Đánh cô thì sao? Cô thì là cái gì? Tới đây cho tôi!  

 

 

Lâm Phong giơ bàn tay to lên túm lấy, cách không bắt Lý Thanh Sương vào tay, lạnh lùng nói:  

 

 

“Có phải cô cho rằng mình rất mạnh không?”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Sương nhìn Lâm Phong, không nói ra được một câu!  

 

 

Cô ta không hiểu được thực lực của Lâm Phong.  

 

 

Quá kinh khủng!  

 

 

Trước mặt thanh niên này cô ta không có sức chống lại, giống như một con rối để mặc cho đối phương đùa giỡn thôi.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong lại tát thêm một cái, lạnh lẽo hỏi:  

 

 

“Tôi hỏi, cô không nghe thấy à? Có phải cô cho rằng mình rất giỏi không?”  

 

 

Không đợi Lý Thanh Sương đáp lời, Khổng Trần đã lấy lại tinh thần trước, lập tức lạnh lùng nói:  

 

 

“Càn quấy! Đánh đệ tử Thục Sơn tôi nhiều lần như thế, khinh Thục Sơn không có cao thủ sao?”  

 

 

Ông ta cũng hơi kiêng dè lai lịch của Lâm Phong!  

 

 

Dù sao còn trẻ như vậy đã là Võ Hồn Cảnh, toàn bộ nước Đại Hạ không có bao nhiêu người, nhưng khi nhìn thấy thế này, ông ta lại cực kì phẫn nộ!  

 

 

“Ông không phục?”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Khổng Trần.  

 

 

Khổng Trần vốn đang phẫn nộ nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong, nhất thời căng thẳng quên đáp lời.  

 

 

Nhưng lát sau ông ta đã bình tĩnh lại, gằn giọng nói:  

 

 

“Nhóc con, bất kể sau lưng cậu có chỗ dựa hay không, đắc tội với Thục Sơn kiếm phái không phải là lựa chọn sáng suốt! Cậu không nên điên quá!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom