Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 513


Ngô Cuồng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khí phách nói:  

 

 

“Hôm nay, nhà họ Trần tận diệt! Ai dám ngăn cản ta, chính là kẻ địch của Thanh Thành Kiếm Phái!”  

 

 

“Hả? Vậy phải xem Thanh Thành Kiếm Phái của ông có bản lĩnh này hay không đã!”  

 

 

Trần Bắc Huyền hừ lạnh một tiếng, tay bấm kiếm quyết, triệu hồi Long Vân kiếm.  

 

 

Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân, Triệu Vô Cực cũng cực kì tức giận, chuẩn bị ra tay giúp đỡ bất cứ lúc nào!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Lâm Phong đặt chén trà xuống, đứng dậy khỏi ghế, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Được rồi, mọi người lùi lại đi, đừng đứng đây như gà mổ nhau nữa.”  

 

 


“Lâm Phong, cậu…”  

 

 

“Lâm Phong, lúc này không phải lúc để nói đùa.”  

 

 

Adv

“Để bọn tôi chiến đấu cùng cậu! Tôi muốn xem Thanh Thành Kiếm Phái mạnh tới mức nào!”  

 

 

Đám người Trần Bắc Huyền đều nhao nhao nói.  

 

 

Lâm Phong không để ý, đưa mắt nhìn Ngô Cuồng, cùng với đám đệ tử đông đảo mà Ngô Cuồng dẫn tới, mở miệng đếm:  

 

 

“Một, hai, ba…”  

 

 

“Lâm Phong, mày làm gì vậy?”  

 

 

Một trưởng lão Võ Hồn Cảnh của Thanh Thành Kiếm Phái lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Tổng cộng hai mươi bốn người, mỗi người một trăm viên linh thạch, là hai nghìn bốn trăm viên.”  

 

 

“Nhầm, ba Võ Hồn Cảnh các người giá trị năm trăm viên, phải là ba nghìn sáu trăm viên!”  

 

 

Lâm Phong đưa mắt nhìn qua, thản nhiên nói:  

 

 

“Mau đưa tiền ra mua mạng đi! Tôi cho các người nửa tiếng đi lấy linh thạch!”  

 

 

Nghe tới đây, đám người Trần Bắc Huyền đều nhíu mày, không hiểu Lâm Phong đang giở trò gì!  

 

 

Lúc này đòi linh thạch làm gì?  

 

 


“Ha ha… Thái thượng trưởng lão, thằng nhóc này bị tôi dọa sợ rồi hả? Bắt đầu nói năng linh tinh rồi!”  

 

 

“Thằng này bị điên à? Mấy câu ngu xuẩn như thế cũng dám nói.”  

 

 

Các cường giả của Thanh Thành Kiếm Phái đều bật cười.  

 

 

Nhưng một giây sau, Lâm Phong cách không tát ra một cái.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Cường giả đang cười vui vẻ nhất trong đám Thanh Thành Kiếm Phái nổ tung thành sương máu, bắn lên mặt mấy người đứng cạnh.  

 

 

“Bây giờ còn ba nghìn năm trăm viên… Hơn nữa các người đã lãng phí một phút đồng hồ, còn hai chín phút.”  

 

 

Lâm Phong nói tiếp.  

 

 

Ngô Cuồng thấy vậy thì nheo mắt lại.  

 

 

Một cái tát kia, lão ta thật sự không ngờ tới, nhớ tới lời người phụ nữ áo đen thần bí nói tối hôm qua, lập tức nâng cao cảnh giác.  

 

 

Lẽ nào Lâm Phong thật sự rất mạnh?  

 

 

“Mọi người cùng lên, đừng cho nó cơ hội!”  

 

 

Ngô Cuồng hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị áp dụng chiến thuật vây công.  

 

 

Lão ta không tin Lâm Phong có thể địch lại nhiều người như thế này!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 605


 

 “Trước đây có rất nhiều cường giả muốn chinh phục Đoạn Hồn Cốc, thậm chí một thế gia võ đạo đã cửu người trong dòng tộc mình vào, kết quả chỉ có một người chạy ra được. Chính người ấy đã mang một cây Đoạn Hồn Thảo ra!”  

 

“Tiếc rằng mấy chỉ mấy ngày sau, do hấp thụ quá nhiều khí độc, người kia đã tự bỏ mạng!”  

 

 

Nghe xong lời Dược Tư Mạc nói, Lâm Phong lập tức thấy hứng thú!  

 

 

Ở Thập Vạn Đại Sơn thế mà còn có chỗ kiểu này ư?  

 

 

Anh sở hữu thể chất vô song, bách độc bất xâm, không sợ khí độc!  

 

Adv

 

Về phần Mê Hồn Trận?  

 

 

Anh thông thạo về trận đạo, Mê Hồn Trận nho nhỏ này đã là gì!  


 

 

Quan trọng nhất chính là anh cảm giác chỗ này phải 80-90% là có thứ tốt. Cơ duyên không ai biết thường tồn tại trong những nơi nguy hiểm!  

 

 

Adv

“Một khi đã vậy, chúng ta hãy tới Đoạn Hồn Cốc một chuyến đi. Một mình tôi vào là được, mọi người cứ đứng chờ tôi bên ngoài!” Lâm Phong bình thản nói.  

 

 

Dược Tư Mạc không ngờ mình đã nói đến vậy rồi mà Lâm Phong vẫn sẵn sàng dấn thân vào nơi nguy hiểm!  

 

 

Điều này khiến ông ấy rất kính nể, cảm giác mặc dù Lâm Phong xông xáo nổi loạn nhưng cũng khảng khái nghĩa hiệp, quả thực làm cho người ta khâm phục không thôi!  

 

 

“Mọi người vào đây hết đi!” Dược Tư Mạc không trả lời Lâm Phong, trái lại gọi toàn bộ những dược sư bên ngoài vào!  

 

 

“Tình hình sao rồi?” Đoàn người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân, Dược Trần, Dược Viêm vừa vào đã vội vàng hỏi.  

 

 

“Là thế này…” Dược Tư Mạc kể rành rọt dự định của Lâm Phong.  

 

 

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khiếp sợ, bị quyết định của Lâm Phong làm cho rúng động!  

 

 

Từ góc nhìn của họ, người vào Đoạn Hồn Cốc chết chắc khỏi nghi ngờ.  

 

 

Vậy mà Lâm Phong vẫn sẵn lòng lấy tính mạng của mình ra thử một lần!  

 

 

Một số dược sư của Dược Vương cốc nhớ lại mình vừa tỏ vẻ khó chịu thì càng áy náy khôn nguôi, đồng loạt lên tiếng:  

 

 

“Không ngờ cậu Lâm lại là người có tấm lòng nghĩa hiệp cao cả đến vậy! Chúng tôi dốt nát quá rồi!”  

 

 


“Không tệ! Hành động nhìn tuổi bắt hình dong của chúng tôi đúng là không nên!”  

 

 

“Thánh giả cao khiết, y giả lấy từ bi độ thiên hạ! Cậu Lâm đã sẵn sàng lấy thân mạo hiểm, tôi cũng sẵn sàng trả mọi giá để cùng cậu thăm dò Đoạn Hồn Cốc!”  

 

 

Ngay cả Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân cũng giàn giụa nước mắt, cảm động không thôi!  

 

 

Từ rất lâu rồi, họ đã đoán ra Lâm Phong là một nhân sĩ yêu nước ngoài lạnh trong nóng mà!  

 

 

Hiện giờ quả nhiên suy đoán này đã được chứng thực!  

 

 

“Cậu Lâm! Triệu Vô Cực tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu!”  

 

 

“Hoàng Mi Đạo Nhân tôi cũng sẵn sàng xông vào Đoạn Hồn Cốc một lần!”  

 

 

…  

 

 

Nghe mấy người này nói, Lâm Phong hơi cạn lời.  

 

 

Toàn thứ gì đâu không vậy!  

 

 

“Không cần đâu! Tôi vào một mình thôi, mọi người cứ chờ tôi bên ngoài.” Lâm Phong nói.  

 

 

Hiển nhiên, Triệu Vô Cực không đồng ý, muốn nói thêm gì đó.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 515


 Lúc này đã có ba cường giả mất mạng, trong đó còn có một người Võ Hồn Cảnh!  

 

Sương máu như mưa rơi xuống, ào ào đổ xuống đất, máu chảy thành sông…  

 

 

“Hai nghìn tám viên, hai mươi lăm phút.”  

 

 

Lâm Phong tiếp tục nói.  

 

 

Anh nhìn người của Thanh Thành Kiếm Phái, bình tĩnh cất lời:  

 

 

Adv

“Các người muốn hôm nay chết hết ở đây sao?”  

 

 

“Mày…”  

 

 


Trong lòng Ngô Cuồng sợ hãi, nói cũng không nói được.  

 

 

Thế này rồi còn đánh gì nữa?  

 

Adv

 

Lão ta cầm đầu, thi triển Thanh Thành Kiếm Trận nhưng bị Lâm Phong phá giải dễ dàng…  

 

 

Lão ta nhớ lời người phụ nữ áo đen nói hôm qua, chẳng lẽ phải là môn chủ tới mới đối phó được Lâm Phong sao?  

 

 

Trần Bắc Huyền đầy khao khát.  

 

 

Đây là thực lực của người tu tiên sao?  

 

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.  

 

 

Ngay sau đó, một lão già chống quải trượng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt lại cực kì sắc bén đi tới. Lão già bình tĩnh liếc nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

“Ai là Lâm Phong?”  

 

 

“Tôi, ông là ai?” Lâm Phong có hứng thú hỏi.  

 

 

“Lâm Phong sát hại hơn mười người của thương hội Bách Vân, Thương Vương Trần Tử Ngang, phụng mệnh đến giết Lâm Phong!”  

 

 

Dứt lời, lão già đột nhiên đứng thẳng lên, thương ý kinh khủng từ quải trượng trong tay ông ta bắn ra, khiến mấy cái bàn gần đó cũng phải rung lên.  

 

 

Một giây sau, quải trượng thoạt nhìn bình thường lại biến thành một cây ngân thương rực rỡ!  

 

 

Lão già đứng thẳng người lên, cầm ngân thương trong tay, tóc trắng như tuyết, không gió mà phấp phới, như chiến thần hạ phàm!  

 


 

“Ùng.”  

 

 

Trường thương trong tay ông ta phát ra từng tiếng rồng ngâm, dường như cái ông ta cầm trong tay không phải thương, mà là một con ngân long!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.  

 

 

“Hóa ra là Thương Vương Trần Tử Ngang xếp hạng 831 trên bảng vinh danh! Không phải ông ta ở ẩn lâu rồi sao? Sao lại đến báo thù cho thương hội Bách Vân?”  

 

 

“Ba mươi năm trước ông ta đã xếp thứ 831 rồi, thực lực bây giờ sợ là càng sâu không lường được!”  

 

 

“Không ổn! Sao Trần Tử Ngang này lại tới vào lúc này?”  

 

 

Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực đều thốt ra.  

 

 

Trần Bắc Huyền im lặng không nói, cũng chỉ âm thầm nắm chặt Long Vân Kiếm trong tay, định khi nào Lâm Phong không địch lại thì lập tức sử dụng Vạn Kiếm Quyết của mình!  

 

 

So với Trần Bắc Huyền thì đám người Ngô Cuồng và Trương Diệu lại kích động phát run!  

 

 

Không ngờ lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có viện quân lợi hại như thế tới cứu viện!  

 

 

Quả thực là trời cũng giúp mình!  

 

 

“Lâm Phong, coi như cậu cũng là một con người, quỳ xuống sám hối đi, tôi còn cho cậu được toàn thây!”  

 

 

Trần Tử Ngang chỉ thương vào Lâm Phong, lạnh lùng nói.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 514


 Các cường giả Thanh Thành Kiếm Phái lấy lại tinh thần, triệu hồi trường kiếm, sử dụng tam kiếm quyết…  

 

Trong nháy mắt, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, quấy nhiễu hư không…  

 

 

“Phù!”  

 

 

Lâm Phong phun ra một ngụm linh khí.  

 

 

Linh khí nháy mắt đã lan rộng, nuốt sạch kiếm khí không còn chút gì, cuối cùng bọc lại thành một quả cầu nhỏ sáng mờ mờ, bị Lâm Phong nắm lại trong tay, bóp vỡ!  

 

 

Adv

Thật… thật mạnh!  

 

 

Chẳng lẽ đây chính là khẩu kỹ trong truyền thuyết?  

 

 

Nhà họ Trần đều nhớ tới chuyện Dược Trầnt từng nói Lâm Phong chính là Khẩu Kỹ Vương, vẻ mặt khiếp sợ.  


 

 

Triệu Vô Cực, Dược Trần thì há to miệng, cảm thấy đầu đang ong ong.  

 

Adv

 

Đúng lúc này, Lâm Phong tiện tay vỗ thêm một cái.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lại một cường giả võ đạo Tông Sư của Thanh Thành Kiếm Phái bị đập thành thịt vụn!  

 

 

“Ba nghìn bốn trăm viên, còn hai mươi tám phút.”  

 

 

Lâm Phong rất thong dong nói.  

 

 

Các đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thấy vậy, trong mắt có chút sợ hãi, không còn sự hăng hái, ngông cuồng như vừa rồi.  

 

 

Thực lực của tên này đã vượt xa mọi người dự kiến!  

 

 

Bọn họ cảm giác mình chỉ như con kiến trong tay anh ta…  

 

 

Trương Diệu cũng siết chặt tay, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

Bà ta biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng chưa từng nghĩ Lâm Phong mạnh tới mức này!  

 

 

“Mọi người đừng hoảng hốt, một người dù mạnh tới đâu cũng có hạn, một mình nó đâu thể nghịch thiên được đúng không?”  

 

 

Trong mắt Ngô Cuồng xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo.  

 

 

Xem ra phải dùng con bài tẩy rồi!  

 

 

“Nghe lệnh của ta, kết Thanh Thành Kiếm Trận!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái quát to một tiếng, ném kiếm lên trời, tay bắt đầu tạo kiếm quyết, miệng niệm khẩu quyết!  

 

 

“Ong ong…”  

 

 

Trong nháy mắt, hai mươi tư trường kiếm lơ lửng xung quanh Lâm Phong, phát ra tiếng vang nhức óc.  

 

 

Ngay sau đó, xung quanh các đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái, xuất hiện thêm ba ảo ảnh trường kiếm nữa.  

 

 

Những ảo ảnh này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, gào thét lao tới, vây quanh Lâm Phong.  

 

 

“Lâm Phong, kiếm trận tấn công của Thanh Thành Kiếm Phái ta đã xuất hiện, hôm nay mày nhất định phải chết!”  

 

 

Ngô Cuồng lạnh lùng nói.  

 

 

Đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái nhìn Lâm Phong bị kiếm trận vây lại, trên mặt đều lộ vẻ dữ tợn.  

 

 

Mặc kệ Lâm Phong mạnh tới mức nào, cũng phải đền tội!

 

“Không vui. Kiếm không phải để mấy người chơi như thế!”  

 

Lâm Phong lắc đầu, chỉ một phát về phía kiếm trận quanh mình.  

 

 

Ảo ảnh lập tức tiêu tán, trường kiếm thì rơi xuống đất, âm thanh “lạch cạch” vang lên.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 606


Đôi dòng tâm sự của ad: Các đọc giả thân mến, hiện tại truyện lên mỗi ngày 20 chương thì sau khoảng một thời gian nữa sẽ chạy tới các chương mà tác giả đang viết, đến lúc ấy sẽ không còn chương để lên nhiều như thế này được nữa, lúc ấy một ngày tác giả lên bao nhiêu thì sẽ up bấy nhiêu, nên mong các đọc giả hiểu và thông cảm ạ.  

 

 

...........................  

 

 

Dược Tư Mạc thở hắt ra một hơi, nói với Lâm Phong: “Cậu Lâm, cậu chờ một lát, tôi đi xử lý chút chuyện vặt, xong rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về việc tiến vào Đoạn Hồn Cốc!”  

 

 

“Không cần đâu! Chúng ta cùng nhau qua đó đi!” Lâm Phong trả lời.  

 

 

Adv

Dược Tư Mạc do dự một lát mới gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, trước khi ra khỏi cửa, ông ấy vẫn không yên tâm dặn dò: “Cậu Lâm, tôi nghe phía Dược Trần nói rằng cậu rất mạnh, thế nhưng người của Ngũ Độc Giáo đều là hạng hiểm độc tàn ác, đặc biệt còn am hiểu hạ độc sâu, khiến người ta khó lòng đề phòng. Lát nữa cậu cứ xem ở một bên là được, tránh cho bị Dược Vương cốc của tôi làm liên lụy!”  

 

 

“Tôi hiểu rồi!” Lâm Phong gật đầu nghiêm túc.  

 


 

…  

 

 

Một biển người đi tới trước ngọn núi của Dược Vương cốc!  

 

Adv

 

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới trước một sân rèn luyện, nơi đây là chỗ đả tọa thường ngày của các đệ tử Dược Vương cốc.  

 

 

Lúc này, có ba người ăn mặc quái lạ đang đứng trên sân.  

 

 

Lâm Phong liếc mắt quan sát qua bọn họ.  

 

 

Ba người này không hẳn là mạnh. Một ở Võ Hồn Cảnh, hai ở Tông Sư Đỉnh, song lại đứng đó với tư thế hùng hổ đầy khí phách.  

 

 

Một dàn thủ vệ Dược Vương cốc bao vây quanh ba người, nét mặt còn thoáng vẻ căng thẳng!  

 

 

“Độc lão lục, ý ông là sao? Ba ngày hai bữa lại tới Dược Vương cốc bọn tôi gây sự, không chịu để yên đúng không?”  

 

 

Dược Trần mở lời trước, lạnh lùng quát.  

 

 

“Cái gì gọi là gây sự? Chúng tôi tới nơi này một cách công khai, muốn giao lưu y thuật với Dược Vương cốc các người! Sao các người lại không dám?”  

 

 

Ông lão Võ Hồn Cảnh dẫn đầu bình thản nói.  

 

 

Dược Tư Mạc ngăn cản Dược Trần muốn ra tay, nói: “Ngũ Độc Giáo các người cũng biết y thuật?”  


 

 

“Y và độc trong thiên hạ vốn chung một nhà! Chúng tôi am hiểu việc hạ độc thì ắt cũng hiểu về y thuật! Thế nào? Đừng nói là các người không dám nhé?”  

 

 

Độc lão lục mỉa mai một lượt.  

 

 

“Dược Vương Cốc chúng tôi là thánh địa y dược trong nước! Tất nhiên không sợ! Chẳng qua, ông không tới đây chỉ để đánh cược thôi đúng không?” Dược Tư Mạc híp mắt.  

 

 

“Quả nhiên, cốc chủ Dược thông minh hơn người!”  

 

 

“Chúng ta so một trận. Nếu chúng tôi thắng, tôi muốn Dược Vương cốc các người đầu quân cho Ngũ Độc Giáo chúng tôi, từ đây trở thành một phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo!” Độc lão lục cất giọng u ám.  

 

 

Vừa dứt lời, đông đảo các đệ tử Dược Vương cốc đều bực tức ra mặt, lòng đầy căm phẫn!  

 

 

Tiếng xấu của Ngũ Độc Giáo về tác phong hành xử luôn nổi lềnh bềnh trong giới võ đạo. Để họ thành phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo thì tổ tiên các đời của Dược Vương cốc cũng phải tức đến trèo ra khỏi quan tài mất!  

 

 

Dược Tư Mạc nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Độc lão lục, không nói một lời!  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng biết được xuất xứ của Ngũ Độc Giáo từ lời Triệu Vô Cực bên cạnh.  

 

 

Ngũ Độc Giáo là một thế lực đến từ núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh, xưa giờ luôn đối đầu với Dược Vương cốc, giống với Quỷ Ẩn Tông anh tiêu diệt trước đây, được xem như Ma Giáo!  

 

 

Lâm Phong đứng phắt dậy, nói với Độc lão lục: “Ông mới nói gì? Ông thắng thì Dược Vương cốc phải trở thành một phần trực thuộc của Ngũ Độc Giáo các người?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 516


 “Chút tài mọn, xem cây thương như rồng đây!”  

 

 

Trần Tử Ngang cười lạnh một tiếng, trường thương bắn ra, thương hóa thành một con ngân long, đâm thẳng lên bàn tay to của Lâm Phong.  

 

 

“Ầm ầm!”  

 

 

Trước mắt bao người, bàn tay to của Lâm Phong và ngân long đâm vào nhau, phát ra từng tiếng vang ầm trời.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Adv

Một giây sau, bàn tay to dễ dàng đập nát ngân long, không gì cản nổi, đánh luôn Trần Tử Ngang thành thịt vụn.  

 

 

Vô cùng yên tĩnh…  

 

 

Mọi người nhìn thấy đều đờ đẫn.  

 

 

Một cái tát! Vẫn chỉ là một cái tát đã đập chết Thương Vương Trần Tử Ngang, dường như không ai tiếp nổi một chiêu của Lâm Phong…  

 

 

Adv

“Còn mười phút.”  

 

 

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Phong phá vỡ không khí yên tĩnh.  

 

 

“Nhanh vậy ư, cậu vừa nói còn hai mươi lăm phút!” Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái lớn tiếng nói.  

 

 

“Bụp!”  

 

 

Một cái tát cả Lâm Phong biến người đó thành sương máu, anh thản nhiên nói:  

 

 

“Tôi nói còn bao nhiêu thì còn bấy nhiêu, ai tranh luận là chết.”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Cuồng tái mặt, cảm thấy trái tim mình lạnh như bị dội nguyên một chậu nước đá từ đầu tới chân ngay giữa mùa đông!  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này là ai!  

 

 

Hiện tại ở giới võ đạo sao lại có thanh niên nào mạnh tới mức này được!  

 

 

Cho dù là môn chủ của vài tông môn lánh đời cũng không phải đối thủ ư?  

 

 

“Thái… thái thượng trưởng lão, nếu… nếu không chúng ta đưa linh thạch đi?”  

 

 

Một cường giả Võ Hồn của Thanh Thành Kiếm Phái run rẩy nói.  

 


 

Ông ta thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình run tới mức này.  

 

 

Còn mọi người khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của ông ta, không ai chê cười, bởi vì giờ khắc này nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng không khá hơn ông ta là bao.  

 

 

“Lâm Phong, hai nghìn ba trăm viên linh thạch đúng không? Ta có thể cho mày.” Ngô Cuồng cũng hèn nhát.  

 

 

“Hiện tại không đủ nữa, thêm tiền, ba nghìn ba trăm viên.” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

“Ông muốn tranh luận với tôi à?” Lâm Phong cắt ngang lời Ngô Cuồng.  

 

 

“Đâu có, tôi chỉ nghĩ con số ba nghìn ba trăm này vừa tròn đẹp, cậu chu đáo quá.”  

 

 

“Vậy ư? Thế tôi nghĩ con số 6666 cũng đẹp đấy.” Lâm Phong tiếp lời.  

 

 

Ngô Cuồng nghe vậy, vẻ mặt thay đổi, hận không thể cho mình một cái tát.  

 

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, làm người nên khoan dung độ lượng, đúng không?”  

 

 

Lâm Phong nhìn người đó, mắt nheo lại, không nói gì.  

 

 

Còn đám người Ngô Cuồng thì mừng ra mặt, đều lớn tiếng nói:  

 

 

“Cung nghênh Môn chủ!”

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 515


 Lúc này đã có ba cường giả mất mạng, trong đó còn có một người Võ Hồn Cảnh!  

 

Sương máu như mưa rơi xuống, ào ào đổ xuống đất, máu chảy thành sông…  

 

 

“Hai nghìn tám viên, hai mươi lăm phút.”  

 

 

Lâm Phong tiếp tục nói.  

 

 

Anh nhìn người của Thanh Thành Kiếm Phái, bình tĩnh cất lời:  

 

 

Adv

“Các người muốn hôm nay chết hết ở đây sao?”  

 

 

“Mày…”  

 

 


Trong lòng Ngô Cuồng sợ hãi, nói cũng không nói được.  

 

 

Thế này rồi còn đánh gì nữa?  

 

Adv

 

Lão ta cầm đầu, thi triển Thanh Thành Kiếm Trận nhưng bị Lâm Phong phá giải dễ dàng…  

 

 

Lão ta nhớ lời người phụ nữ áo đen nói hôm qua, chẳng lẽ phải là môn chủ tới mới đối phó được Lâm Phong sao?  

 

 

Trần Bắc Huyền đầy khao khát.  

 

 

Đây là thực lực của người tu tiên sao?  

 

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.  

 

 

Ngay sau đó, một lão già chống quải trượng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt lại cực kì sắc bén đi tới. Lão già bình tĩnh liếc nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

“Ai là Lâm Phong?”  

 

 

“Tôi, ông là ai?” Lâm Phong có hứng thú hỏi.  

 

 

“Lâm Phong sát hại hơn mười người của thương hội Bách Vân, Thương Vương Trần Tử Ngang, phụng mệnh đến giết Lâm Phong!”  

 

 

Dứt lời, lão già đột nhiên đứng thẳng lên, thương ý kinh khủng từ quải trượng trong tay ông ta bắn ra, khiến mấy cái bàn gần đó cũng phải rung lên.  

 

 

Một giây sau, quải trượng thoạt nhìn bình thường lại biến thành một cây ngân thương rực rỡ!  

 

 

Lão già đứng thẳng người lên, cầm ngân thương trong tay, tóc trắng như tuyết, không gió mà phấp phới, như chiến thần hạ phàm!  

 


 

“Ùng.”  

 

 

Trường thương trong tay ông ta phát ra từng tiếng rồng ngâm, dường như cái ông ta cầm trong tay không phải thương, mà là một con ngân long!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.  

 

 

“Hóa ra là Thương Vương Trần Tử Ngang xếp hạng 831 trên bảng vinh danh! Không phải ông ta ở ẩn lâu rồi sao? Sao lại đến báo thù cho thương hội Bách Vân?”  

 

 

“Ba mươi năm trước ông ta đã xếp thứ 831 rồi, thực lực bây giờ sợ là càng sâu không lường được!”  

 

 

“Không ổn! Sao Trần Tử Ngang này lại tới vào lúc này?”  

 

 

Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực đều thốt ra.  

 

 

Trần Bắc Huyền im lặng không nói, cũng chỉ âm thầm nắm chặt Long Vân Kiếm trong tay, định khi nào Lâm Phong không địch lại thì lập tức sử dụng Vạn Kiếm Quyết của mình!  

 

 

So với Trần Bắc Huyền thì đám người Ngô Cuồng và Trương Diệu lại kích động phát run!  

 

 

Không ngờ lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có viện quân lợi hại như thế tới cứu viện!  

 

 

Quả thực là trời cũng giúp mình!  

 

 

“Lâm Phong, coi như cậu cũng là một con người, quỳ xuống sám hối đi, tôi còn cho cậu được toàn thây!”  

 

 

Trần Tử Ngang chỉ thương vào Lâm Phong, lạnh lùng nói.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 607


 

 “Bốp!”  

 

Chỉ với một cái tát, Lâm Phong cứ thế đập cho Độc lão lục thành sương máu. Hai nhát vỗ tiếp theo cũng đập nốt hai đệ tử khác của Ngũ Độc Giáo thành sương máu!  

 

 

Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới nỗi ba người Ngũ Độc Giáo còn chưa kịp thả độc!  

 

 

“Trên thế giới sao lại có người ngu thế nhỉ? Cái kiểu đánh đố trực tiếp ngu xuẩn cỡ này mà cũng nói được!”  

 

 

Lâm Phong không khỏi cười lạnh một tiếng.  

 

Adv

 

Chứng kiến cảnh này, đám đông đệ tử Dược Vương cốc đồng loạt trợn tròn mắt!  

 

 


Thế… thế là chết luôn rồi sao?  

 

 

Đến giờ họ vẫn chưa hồi hồn!  

 

Adv

 

Kể cả Dược Tư Mạc, Dược Trần và Dược Viêm cũng khiếp sợ ra mặt. Ba người nhìn vết máu dưới đất… rồi lại nhìn sang Lâm Phong, trong lòng không khỏi hơi sởn gai ốc!  

 

 

Trên thực tế, Độc lão lục đã đến Dược Vương cốc của họ khiêu khích vô số lần. Tuy họ bực nhưng cũng không muốn gây thù với Ngũ Độc Giáo, chủ yếu do người Ngũ Độc Giáo quá xảo trá khó chơi!  

 

 

Chẳng qua bây giờ…  

 

 

Lâm Phong vừa đi lên đã tát một phát chết cả đám!  

 

 

“Cậu Lâm không thay đổi gì nhỉ! Vẫn nguyên nước nguyên vị như xưa!”  

 

 

Triệu Vô Cực cười gượng một tiếng, phá vỡ bầu không khí áp lực trong sân.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, Hoa Vân Phi sắp đăng xuất tới nơi mà các người còn lãng phí thời gian với loại ngu đần này làm gì, mau mau lo việc chính đi!”  

 

 

“Đúng đúng đúng đúng vậy! Cứu Hoa viện sĩ vẫn là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta tới Đoạn Hồn Cốc thôi!” Triệu Vô Cực vội vàng trả lời.  

 

 

…  

 

 

Ngay lập tức, một đội nhóm bảy người chạy như bay tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn!  

 

 

Bảy người trong nhóm lần lượt là Lâm Phong, Triệu Vô Cực, Dược Trần, ngoài ra còn có bốn vị trưởng lão của Dược Vương cốc!  


 

 

Về phần Dược Tư Mạc, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân… Do họ khá mạnh mẽ nên được Lâm Phong khuyên ở lại gác Dược Vương cốc, bảo vệ tốt Hoa Vân Phi…  

 

 

Không chỉ dừng ở đó, để đảm bảo không sơ suất gì, Lâm Phong còn gửi tin cho Hàn Phi ở Thanh Thành Kiếm Phái, để Hàn Phi dẫn người tới Dược Vương cốc trông coi chút!  

 

 

Mặc dù Hoa Vân Phi đã gần chết nhưng không ai dám chắc sẽ không có sát thủ rình rập bên ngoài!  

 

 

Lâm Phong đã quyết định cứu Hoa Vân Phi thì tuyệt đối sẽ không để Hoa Vân Phi gặp chuyện bất ngờ!  

 

 

Không lâu sau, đoàn người đi tới trước một thung lũng!  

 

 

Thung lũng này hình thành bởi hai ngọn núi cao ngất trong mây, tạo ra một dải đường dài như dẫn lên tận trời!  

 

 

Từ xa nhìn lại, sâu trong cửa hang đen kịt không thấy được gì, đem đến cho người ta cảm giác chật hẹp ngột ngạt, vô thức thấy hơi sởn gai ốc.  

 

 

“Cậu Lâm, chúng ta tới rồi! Chỉ cần băng qua cửa vào hẹp này là sẽ tới Đoạn Hồn Cốc!” Dược Trần nói.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu, đang định nói gì đó.  

 

 

Bỗng, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, bàn tay vồ về phía gần đó.  

 

 

“Ai? Lăn ra đây cho tôi

 

Sau đó Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 517


 Tên thật của Hàn Nhất Kiếm là Hàn Thanh!  

 

 

Ba năm trước, Hàn Thanh tu luyện Tam Kiếm Quyết tới mức người kiếm hợp nhất đã đổi tên thành Hàn Nhất Kiếm.  

 

 

Ý của cái tên này là, bất kể đối thủ là ai, cũng không ngăn được một kiếm của ông ta!  

 

 

Đây là một cao thủ hàng đầu của kiếm đạo!  

 

 

Đưa mắt nhìn khắp Vân Xuyên này, bao gồm cả nhiều tông môn lánh đời của Thập Vạn Đại Sơn, cũng khó có ai vượt qua ông ta.  

 

 

Adv

Mà mười năm trước trên bảng vinh danh, Hàn Nhất Kiếm đã đứng trong top 100!  

 

 

Hiện tại người kiếm hợp nhất, thực lực đã mạnh tới mức nào đây?  

 

 


Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều lo lắng.  

 

 

…  

 

 

Adv

Đúng là Hàn Nhất Kiếm không tầm thường.  

 

 

Ánh mắt ông ta lạnh nhạt nhìn quanh một lượt, có cảm giác vương giả trời sinh, dường như chúng sinh trong mắt ông ta chỉ là con kiến hôi.  

 

 

Thấy Lâm Phong không trả lời, Hàn Nhất Kiếm cười khẽ nói:  

 

 

“Cậu Lâm, chuyện này chỉ đến đây thôi, được chứ?”  

 

 

“Tôi hỏi ông một câu, nếu hôm nay tôi không thể đánh bại đám người Ngô Cuồng, ông sẽ ra mặt bảo bọn họ buông tha cho tôi không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì nheo mắt, lắc đầu nói:  

 

 

“Rõ ràng chuyện này cậu sai trước! Nếu cậu không giết Ngô Tề thì Ngô trưởng lão cũng đâu trả thù cậu?”  

 

 

“Cái gì chứ!”  

 

 

Trần Y Thủy lấy hết dũng khí, đứng ra lớn tiếng nói:  

 

 

“Đó là vì Ngô Tề cưỡng ép tôi, cởi quần áo của tôi, nên anh rể mới giết hắn ta! Sao ông lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng tôi!”  

 

 

“Hả?”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì lạnh nhạt nhìn Trần Y Thủy.  

 

 


Trần Y Thủy chỉ là một võ giả cấp thấp, đối mặt với người tu vi cao hơn mình, hoàn toàn không chống lại được, cảm thấy cả người như nhũn ra.  

 

 

May mà Trần Y Nặc thấy tình hình không ổn bèn xông lên trước đỡ lấy em gái, để cô bé không ngã.  

 

 

“Một cô gái tầm thường của một thế gia võ đạo bình thường, mà đệ tử chân truyền của môn phái tôi cũng phải cưỡng ép ư? Lẽ nào hoàng đế còn đi thích một tên ăn mày được sao?”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nói xong, lại cười bảo:  

 

 

“Chứ không phải cô muốn lợi ích, không được Ngô Tề đồng ý nên thẹn quá hóa giận, tìm Lâm Phong để giết Ngô Tề?”  

 

 

“Tôi không có! Tôi cũng không hề thích Ngô Tề, sao tôi phải làm như thế.”  

 

 

Trần Y Thủy vội vàng giải thích.  

 

 

“Bây giờ Ngô Tề chết không đối chứng, cô nói gì chả được.”  

 

 

So với Trần Y Thủy đang lo lắng, Hàn Nhất Kiếm lại rất bình tĩnh.  

 

 

Với năng lực của ông ta, đối phó với một con nhãi con rất đơn giản, thuận miệng nói mấy câu là đủ để Trần Y Thủy luống cuống.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, gương mặt tái nhợt, còn định giải thích nhưng Lâm Phong đã giơ tay cắt ngang.  

 

 

“Y Thủy, nói nhiều như vậy làm gì? Giảm trí thông minh của mình!”  

 

 

Lâm Phong nhìn Hàn Nhất Kiếm, nói thẳng:  

 

 

“Đừng nói linh tinh nhiều thế, cái đầu của ông giá trị một nghìn viên linh thạch, cộng với con số tôi vừa nói, 7666 viên.”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 516


 “Chút tài mọn, xem cây thương như rồng đây!”  

 

 

Trần Tử Ngang cười lạnh một tiếng, trường thương bắn ra, thương hóa thành một con ngân long, đâm thẳng lên bàn tay to của Lâm Phong.  

 

 

“Ầm ầm!”  

 

 

Trước mắt bao người, bàn tay to của Lâm Phong và ngân long đâm vào nhau, phát ra từng tiếng vang ầm trời.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Adv

Một giây sau, bàn tay to dễ dàng đập nát ngân long, không gì cản nổi, đánh luôn Trần Tử Ngang thành thịt vụn.  

 

 

Vô cùng yên tĩnh…  

 

 

Mọi người nhìn thấy đều đờ đẫn.  

 

 

Một cái tát! Vẫn chỉ là một cái tát đã đập chết Thương Vương Trần Tử Ngang, dường như không ai tiếp nổi một chiêu của Lâm Phong…  

 

 

Adv

“Còn mười phút.”  

 

 

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Phong phá vỡ không khí yên tĩnh.  

 

 

“Nhanh vậy ư, cậu vừa nói còn hai mươi lăm phút!” Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái lớn tiếng nói.  

 

 

“Bụp!”  

 

 

Một cái tát cả Lâm Phong biến người đó thành sương máu, anh thản nhiên nói:  

 

 

“Tôi nói còn bao nhiêu thì còn bấy nhiêu, ai tranh luận là chết.”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Cuồng tái mặt, cảm thấy trái tim mình lạnh như bị dội nguyên một chậu nước đá từ đầu tới chân ngay giữa mùa đông!  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này là ai!  

 

 

Hiện tại ở giới võ đạo sao lại có thanh niên nào mạnh tới mức này được!  

 

 

Cho dù là môn chủ của vài tông môn lánh đời cũng không phải đối thủ ư?  

 

 

“Thái… thái thượng trưởng lão, nếu… nếu không chúng ta đưa linh thạch đi?”  

 

 

Một cường giả Võ Hồn của Thanh Thành Kiếm Phái run rẩy nói.  

 


 

Ông ta thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình run tới mức này.  

 

 

Còn mọi người khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của ông ta, không ai chê cười, bởi vì giờ khắc này nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng không khá hơn ông ta là bao.  

 

 

“Lâm Phong, hai nghìn ba trăm viên linh thạch đúng không? Ta có thể cho mày.” Ngô Cuồng cũng hèn nhát.  

 

 

“Hiện tại không đủ nữa, thêm tiền, ba nghìn ba trăm viên.” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

“Ông muốn tranh luận với tôi à?” Lâm Phong cắt ngang lời Ngô Cuồng.  

 

 

“Đâu có, tôi chỉ nghĩ con số ba nghìn ba trăm này vừa tròn đẹp, cậu chu đáo quá.”  

 

 

“Vậy ư? Thế tôi nghĩ con số 6666 cũng đẹp đấy.” Lâm Phong tiếp lời.  

 

 

Ngô Cuồng nghe vậy, vẻ mặt thay đổi, hận không thể cho mình một cái tát.  

 

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, làm người nên khoan dung độ lượng, đúng không?”  

 

 

Lâm Phong nhìn người đó, mắt nheo lại, không nói gì.  

 

 

Còn đám người Ngô Cuồng thì mừng ra mặt, đều lớn tiếng nói:  

 

 

“Cung nghênh Môn chủ!”

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 608


 Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Vô Cực đều lộ vẻ ngạc nhiên.  

 

Không ngờ ở lối vào Đoạn Hồn Cốc này vẫn có người ẩn náu trong bóng tối.  

 

 

Dược Trần lặng lẽ dán mắt vào người đàn ông trung niên, chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời ông ta lại không thể nhớ ra!  

 

 

"Không ngờ áo khoác hoa văn màu vàng này lại là pháp bảo linh khí cấp thấp!"  

 

 

Adv

Lâm Phong liếc nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, ánh mắt hơi dao động.  

 

 

Những đồ như pháp bảo là cực kỳ trân quý!  

 

 

Ngay cả trong giới tu chân thời viễn cổ cũng hiếm thấy!  


 

 

Đừng nhìn pháp bảo mà người đàn ông khoác trên người chỉ là linh khí cấp thấp, nhưng cho dù là tu giả ở đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc có thể phá hủy được khả năng phòng ngự của nó!  

 

Adv

 

Mà theo như những gì Lâm Phong biết, tu tiên mạnh hơn tu võ, luận về sức mạnh chiến đấu thựctế thì đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ đã có thể sánh ngang với hậu kỳ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Nói cách khác, miễn là mặc pháp bảo này, trong thế giới hiện tại, về cơ bản không cần phải lo lắng về vấn đề tính mạng!!!  

 

 

"Chiếc áo khoác này đã xỉn màu, những hàng hoa văn phòng ngự trên đó cũng đã bị ăn mòn gần hết, người này chắc chắn trước đó đã bị sinh linh đáng sợ nào đó tấn công!"  

 

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

 

Chính vào lúc này, Dược Trần bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, người này không phải là thất trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Húc sao? Sao hắn lại ở đây nhỉ!"  

 

 

"Trưởng lão của Thần Võ Môn?"  

 

 

Lâm Phong khẽ cau mày.  

 

 

"Đúng thế! Vừa rồi tôi cảm thấy người đàn ông này trông mặt rất quen. Sau khi nghĩ kỹ, phát hiện ra trước đây người này từng đại diện cho Thần Võ Môn tới Dược Vương cốc chúng tôi hỏi thuốc!"  

 

 

Dược Trần chắc chắn nói.  

 

 

Nghe những lời của Dược Trần nói, đám người Triệu Vô Cực đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

 

 

Dù gì thì Thần Võ Môn cũng là môn phái đứng đầu trong Thập Vạn Đại Sơn, thất trưởng lão trong môn phái này bị thương nặng ở đây, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn!  

 


 

Chẳng lẽ những người của Thần Võ Môn đã vào Đoạn Hồn Cốc trước bọn họ?  

 

 

Đám người Triệu Vô Cực nói tới đây thì trong lòng chấn động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng!  

 

 

Lâm Phong đều nghe hết lời mọi người nói, trực tiếp đẩy ra một tia linh khí muốn cứu Thái Húc tỉnh dậy.  

 

 

Thần Võ Môn là môn phái của lục sư huynh Phùng Mục Trần!  

 

 

Phùng Mục Trần đối với anh cũng xem như khá tốt, trước đó vẫn luôn nói nếu gặp chuyện gì có thể tìm anh ta giúp đỡ, cho nên về tình về lý anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn!!!  

 

 

…..  

 

 

Bởi vì có pháp bảo bảo vệ nên Thái Húc bị thương không nặng, chỉ là kiệt sức mà ngất đi thôi!  

 

 

Vì vậy sau khi Lâm Phong truyền vào một tia linh khí, Thái Húc đã nhanh chóng từ từ mở mắt.  

 

 

Lúc đầu ông ta có vẻ giật mình, nhưng sau khi nhìn xung quanh và thấy đám người Lâm Phong, ông ta lại nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

"Các người là ai?"  

 

 

"Thái trưởng lão, tôi là Dược Trần của Dược Vương cốc, ông không nhận ra tôi sao?"  

 

 

Dược Trần nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 518


 “Tôi cứ quá đáng thì ông làm gì được?”  

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, chợt chột lấy cổ Hàn Nhất Kiếm.  

 

 

“Hừ.”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm hừ lạnh, dưới chân nhúc nhích, người nhẹ như chim, uyển chuyển như du long, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của Lâm Phong.  

 

 

Lát sau, ông ta đã xuất hiện cách Lâm Phong chừng mười mét, dùng dáng vẻ bề trên để dạy dỗ:  

 

Adv

 

“Thanh niên mà nóng nảy như thế thì không hay, tốc độ quá chậm, lực lại quá yếu!”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Ngô Cuồng đều mừng như điên!  

 

 

Thầm nghĩ Môn chủ đúng là Môn chủ!  

 

 

Cuối cùng cũng phá được lời nguyền một chiêu của Lâm Phong rồi!  

 

Adv

 

Còn đám người Dược Trần thì lại cực kì nặng nề.  

 

 

Rõ ràng, đã nhiều năm rồi, thực lực của Hàn Nhất Kiếm đã được thăng lên rất nhiều, bây giờ sâu không lường được, khó mà nhìn ra!  

 

 

“Lâm Phong, ông ta vừa sử dụng Thất Tinh Kiếm Bộ của Thanh Thành Kiếm Phái, phương pháp này có tốc độ rất cao, còn ngưng tụ được kiếm thế! Trong vòng bảy bước có thể bộc phát ra chiến lực cực hạn.”  

 

 

Trần Bắc Huyền nhắc nhở.  

 

 

“Cũng có chút kiến thức đấy, năm đó ở Thục Sơn cũng học được không ít nhỉ, vẫn biết được tuyệt học Thất Tinh Kiếm Bộ của môn phái tôi!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm hứng thú nhìn Trần Bắc Huyền một cái rồi lại nhìn Lâm Phong, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lâm Phong, đúng là cậu rất mạnh, ngay cả tôi cũng không nhìn ra được. Nhưng… nếu thật sự muốn đánh nhau, tôi nắm chắc chín phần! Cậu chắc chắn mình còn muốn đánh sao?”  

 

 

“Tôi tiện tay túm một cái mà ông cũng khoe mẽ quá nhỉ.”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, cả người lập tức biến mất tại chỗ.  

 

 

Một giây sau, anh đã ở trước mặt Hàn Nhất Kiếm, vẫn đưa tay phải ra chộp lấy cổ ông ta.  

 

 

“Hết bản lĩnh rồi à? Chỉ biết túm cổ người ta, cũng không sợ người ta cười rụng răng!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, cả người lao thẳng về phía sau.  

 

 

“Vù!”  

 

 

Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng Lâm Phong còn nhanh hơn, giống như một tia sét vậy!  

 

 

Mắt thấy Lâm Phong thực sự sắp bắt được cổ mình, Hàn Nhất Kiếm mới nghiêm túc lại.  

 

 

Thực ra không phải ban nãy ông ta ngu nên mới nói mấy câu phách lối như thế, mà là cố tình nói!  

 

 

Mục đích là để chọc giận Lâm Phong.  

 

 

Nếu tâm trạng của một võ giả bất ổn thì sẽ để lộ khí tức của bản thân, một khi để lộ ra ông ta có thể biết được hiện tại tu vi của Lâm Phong đang ở đâu!  

 

 

Nếu thấp hơn ông ta, đương nhiên sẽ trở mặt, giết Lâm Phong ngay tại chỗ, dù sao Thanh Thành Kiếm Phái cũng không phải nơi con chó con mèo có thể nhờn mặt!  

 

 

Còn nếu Lâm Phong cũng ngang bằng mình, thậm chí còn mạnh hơn thì ông ta sẽ chọn nhịn, chịu nhận lỗi!  

 

 

Nhưng không ngờ tới bây giờ ông ta vẫn không nhìn ra tu vi của Lâm Phong!  

 

 

Tốc độ của Lâm Phong rõ ràng đã tới giới hạn, nhưng vì sao không lộ ra chút khí tức nào?  

 

 

Điều này mang lại cảm giác Lâm Phong chỉ dựa vào cơ thể đã đạt tới tốc độ này, nhưng hiển nhiên là không có khả năng!  

 

 

“Thất Tinh Kiếm Bộ!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 517


 Tên thật của Hàn Nhất Kiếm là Hàn Thanh!  

 

 

Ba năm trước, Hàn Thanh tu luyện Tam Kiếm Quyết tới mức người kiếm hợp nhất đã đổi tên thành Hàn Nhất Kiếm.  

 

 

Ý của cái tên này là, bất kể đối thủ là ai, cũng không ngăn được một kiếm của ông ta!  

 

 

Đây là một cao thủ hàng đầu của kiếm đạo!  

 

 

Đưa mắt nhìn khắp Vân Xuyên này, bao gồm cả nhiều tông môn lánh đời của Thập Vạn Đại Sơn, cũng khó có ai vượt qua ông ta.  

 

 

Adv

Mà mười năm trước trên bảng vinh danh, Hàn Nhất Kiếm đã đứng trong top 100!  

 

 

Hiện tại người kiếm hợp nhất, thực lực đã mạnh tới mức nào đây?  

 

 


Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều lo lắng.  

 

 

…  

 

 

Adv

Đúng là Hàn Nhất Kiếm không tầm thường.  

 

 

Ánh mắt ông ta lạnh nhạt nhìn quanh một lượt, có cảm giác vương giả trời sinh, dường như chúng sinh trong mắt ông ta chỉ là con kiến hôi.  

 

 

Thấy Lâm Phong không trả lời, Hàn Nhất Kiếm cười khẽ nói:  

 

 

“Cậu Lâm, chuyện này chỉ đến đây thôi, được chứ?”  

 

 

“Tôi hỏi ông một câu, nếu hôm nay tôi không thể đánh bại đám người Ngô Cuồng, ông sẽ ra mặt bảo bọn họ buông tha cho tôi không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì nheo mắt, lắc đầu nói:  

 

 

“Rõ ràng chuyện này cậu sai trước! Nếu cậu không giết Ngô Tề thì Ngô trưởng lão cũng đâu trả thù cậu?”  

 

 

“Cái gì chứ!”  

 

 

Trần Y Thủy lấy hết dũng khí, đứng ra lớn tiếng nói:  

 

 

“Đó là vì Ngô Tề cưỡng ép tôi, cởi quần áo của tôi, nên anh rể mới giết hắn ta! Sao ông lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng tôi!”  

 

 

“Hả?”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì lạnh nhạt nhìn Trần Y Thủy.  

 

 


Trần Y Thủy chỉ là một võ giả cấp thấp, đối mặt với người tu vi cao hơn mình, hoàn toàn không chống lại được, cảm thấy cả người như nhũn ra.  

 

 

May mà Trần Y Nặc thấy tình hình không ổn bèn xông lên trước đỡ lấy em gái, để cô bé không ngã.  

 

 

“Một cô gái tầm thường của một thế gia võ đạo bình thường, mà đệ tử chân truyền của môn phái tôi cũng phải cưỡng ép ư? Lẽ nào hoàng đế còn đi thích một tên ăn mày được sao?”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm nói xong, lại cười bảo:  

 

 

“Chứ không phải cô muốn lợi ích, không được Ngô Tề đồng ý nên thẹn quá hóa giận, tìm Lâm Phong để giết Ngô Tề?”  

 

 

“Tôi không có! Tôi cũng không hề thích Ngô Tề, sao tôi phải làm như thế.”  

 

 

Trần Y Thủy vội vàng giải thích.  

 

 

“Bây giờ Ngô Tề chết không đối chứng, cô nói gì chả được.”  

 

 

So với Trần Y Thủy đang lo lắng, Hàn Nhất Kiếm lại rất bình tĩnh.  

 

 

Với năng lực của ông ta, đối phó với một con nhãi con rất đơn giản, thuận miệng nói mấy câu là đủ để Trần Y Thủy luống cuống.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, gương mặt tái nhợt, còn định giải thích nhưng Lâm Phong đã giơ tay cắt ngang.  

 

 

“Y Thủy, nói nhiều như vậy làm gì? Giảm trí thông minh của mình!”  

 

 

Lâm Phong nhìn Hàn Nhất Kiếm, nói thẳng:  

 

 

“Đừng nói linh tinh nhiều thế, cái đầu của ông giá trị một nghìn viên linh thạch, cộng với con số tôi vừa nói, 7666 viên.”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 609


 

Vừa dứt lời, Thái Húc tìm đúng phương hướng sau đó liền chạy như bay.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong ngăn ông ta lại, hỏi:  

 

 

"Ông đừng gấp gáp, hãy nói cho tôi biết chuyện ông vừa gặp phải."  

 

 

"Hiện giờ tôi không có thời gian nói với các người những chuyện này! Môn chủ bọn họ đang gặp nguy hiểm, còn đang đợi tôi dẫn người tới cứu!!"  

 

 

Thái Húc vội vàng nói.  

 

Adv

 

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Triệu Vô Cực, Dược Trần ngưng trọng tới cực điểm.  

 

 

Môn chủ của Thần Võ Môn là một cao thủ đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi đã đạt đến cấp đỉnh phong Võ Hồn!  

 


 

Cường giả như vậy mà còn có thể gặp nguy hiểm?  

 

 

Adv

"Chẳng lẽ hiện giờ Phùng môn chủ bọn họ đang ở trong Đoạn Hồn Cốc sao?"  

 

 

Dược Trần nhịn không được hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Thần Võ Môn chúng tôi đã bị kẻ gian của Ngũ Độc Giáo hãm hại. Môn chủ bọn họ đang bị mắc kẹt trong Đoạn Hồn Cốc, bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm!"  

 

 

"Dược phó cốc chủ, tôi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian nữa! Tôi phải quay về tìm thiếu môn chủ! Hiện tại cũng chỉ có thiếu môn chủ mới có thể cứu người!"  

 

 

Thái Húc vẻ mặt sốt ruột.  

 

 

Dược Trần nghe xong muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ngăn lại.  

 

 

"Ông đi đi!"  

 

 

"Cảm ơn!"  

 

 

Thái Húc gật đầu, dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía rừng rậm, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người!  

 

 

Nhìn Thái Húc rời đi, đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực vẻ mặt càng thêm ngưng trọng!  

 

 

Lại là Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Lần này, Ngũ Độc Giáo không chỉ có chủ ý đánh Dược Vương cốc bọn họ mà còn vươn tay đụng tới Thần Võ Môn!  

 

 


Chỉ là tại sao những người của Thần Võ Môn lại chạy tới Đoạn Hồn Cốc?  

 

 

Chẳng lẽ bị Ngũ Độc Giáo dụ tới?  

 

 

"Lâm Phong, hiện tại e rằng ở Đoạn Hồn Cốc rất nhiều nguy hiểm, chúng ta..."  

 

 

Dược Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Phong cắt ngang.  

 

 

"Các ông cứ đợi ở đây, tôi có thể đi vào một mình! Hãy nhớ rằng, trước khi tôi bước ra ngoài thì đừng có vào bên trong!"  

 

 

Vừa nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Lâm Phong liền sải bước đi vào cửa hang tối tăm và sâu thẳm.  

 

 

Đám người Dược Trần và Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong rời đi, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng!  

 

 

Nhưng nếu Lâm Phong đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ khoanh chân ngồi thiền, yên lặng chờ đợi.  

 

 

……..  

 

 

Đường vào Đoạn Hồn Cốc rất hẹp!  

 

 

Những bức tường núi ở hai bên đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến xung quanh trở nên u ám đáng sợ!  

 

 

Các loại trùng độc, rắn độc đáng sợ phát ra tiếng “rít”, những âm thanh này giống như ma quỷ, người bình thường đi trên con đường này chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp!  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy rất thú vị, anh vừa đi, vừa dùng linh hỏa đốt cháy dây leo, trùng độc và rắn độc trên vách đá, phát ra tiếng nổ tách tách!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 519


 “Đây là môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái à? Đúng là quá phế!” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

Đám người Trần Bắc Huyền đều hít một hơi lạnh.  

 

 

Ngô Cuồng và đệ tử của Thanh Thành Kiếm Phái lại càng hoảng sợ, trong lòng dậy sóng, suýt nữa ngất đi!  

 

 

Sao lại thế được!  

 

 

Môn chủ mạnh như thế cũng bị Lâm Phong túm cổ?  

 

Adv

 

“Chết tiệt! Sao nó lại mạnh như thế! Dù là mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hàn Nhất Kiếm mà!”  

 

 

Vẻ mặt Trương Diệu thay đổi không yên.  

 

 

Thực ra bà ta đến nhà họ Trần chỉ vì phương pháp tu tiên của nhà họ!  

 

 

Adv

Vì thế bà ta chọn ngủ đông ở nhà họ Trần, không ngại ngủ không công với Trần Sơn vài chục năm. Nhưng bây giờ Lâm Phong đến khiến kế hoạch bị đảo lộn!  

 

 

“Nếu biết trước thì mình nên tiêu diệt luôn nhà họ Trần, ép hỏi cho xong!” Trương Diệu hối hận vô cùng.  

 

 

Thực ra trước kia khi tình cờ biết nhà họ Trần có phương pháp tu tiên, bà ta đã định đến nhà họ Trần để ép hỏi rồi!  

 

 

Nhưng sau khi biết Trần Bắc Huyền là đệ tử của Thục Sơn, bà ta lại kiêng dè, sợ tiêu diệt nhà họ Trần sẽ bị cả Thục Sơn truy sát!  

 

 

Dù sao Thục Sơn cũng là đệ nhất kiếm phái trong nước Đại Hạ.  

 

 

Nó có thể sánh vai với Đạo môn, Phật môn,… cách rất xa so với những tông môn hạng hai, ba như Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Vì vậy Trương Diệu quyết định khéo léo hơn một chút, giết chết vợ cũ của Trần Sơn, rồi gả cho ông ấy!  

 

 

Theo bà ta, Trần Sơn là gia chủ nhà họ Trần, tất nhiên sẽ biết phương pháp tu tiên!  

 

 

Chỉ cần mình sử dụng hết thủ đoạn, thổi chút gió bên gối, còn không lấy được phương pháp tu tiên chắc?  

 

 

Cũng không ngờ rằng Trần Sơn vô dụng như thế, là gia chủ nhà họ Trần nhưng không biết cái gì, ngày nào cũng ngủ với bà ta, sau khi vừa kết hôn xong thì coi bà ta như con bò, tối nào cũng giày vò chết đi sống lại!  

 

 

“Phục!”  

 

 

Trương Diệu càng nghĩ càng giận, không nhịn được mà phun ra một búng máu!  

 

 

…  

 

 

“Lâm Phong, tốc độ nhanh thì tính gì? Có bản lĩnh thì buông ra, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm khó khăn nói.  

 

 

Ông ta muốn thi triển kiếm thuật nhưng bàn tay to của Lâm Phong đã xiết chặt cổ ông ta, khiến ông ta khó thở, linh khí trong cơ thể như bị phong tỏa lại!  

 

 

Ông ta không cam lòng!  

 

 

Cảm giác mình rất sai!  

 

 

Nếu ngay từ đầu mình đã dùng Thất Tinh Kiếm Bộ, ngưng tụ kiếm thế cường đại, phối hợp với người kiếm hợp nhất thì cũng đã nắm chắc năm phần thắng được Lâm Phong rồi.  

 

 

Dù sao cũng sẽ không bị động như thế này!  

 

 

Lúc này, đám người Ngô Cuồng cũng lấy lại tinh thần, to tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có bản lĩnh thì thả Môn chủ ra, vừa nãy Môn chủ khinh địch mà thôi!”  

 

 

“Đúng vậy, Môn chủ bọn tao người kiếm hợp nhất, đẳng cấp nhất toàn thiên hạ, mày dám quang minh chính đại đánh một trận không?”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 518


 “Tôi cứ quá đáng thì ông làm gì được?”  

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, chợt chột lấy cổ Hàn Nhất Kiếm.  

 

 

“Hừ.”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm hừ lạnh, dưới chân nhúc nhích, người nhẹ như chim, uyển chuyển như du long, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của Lâm Phong.  

 

 

Lát sau, ông ta đã xuất hiện cách Lâm Phong chừng mười mét, dùng dáng vẻ bề trên để dạy dỗ:  

 

Adv

 

“Thanh niên mà nóng nảy như thế thì không hay, tốc độ quá chậm, lực lại quá yếu!”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Ngô Cuồng đều mừng như điên!  

 

 

Thầm nghĩ Môn chủ đúng là Môn chủ!  

 

 

Cuối cùng cũng phá được lời nguyền một chiêu của Lâm Phong rồi!  

 

Adv

 

Còn đám người Dược Trần thì lại cực kì nặng nề.  

 

 

Rõ ràng, đã nhiều năm rồi, thực lực của Hàn Nhất Kiếm đã được thăng lên rất nhiều, bây giờ sâu không lường được, khó mà nhìn ra!  

 

 

“Lâm Phong, ông ta vừa sử dụng Thất Tinh Kiếm Bộ của Thanh Thành Kiếm Phái, phương pháp này có tốc độ rất cao, còn ngưng tụ được kiếm thế! Trong vòng bảy bước có thể bộc phát ra chiến lực cực hạn.”  

 

 

Trần Bắc Huyền nhắc nhở.  

 

 

“Cũng có chút kiến thức đấy, năm đó ở Thục Sơn cũng học được không ít nhỉ, vẫn biết được tuyệt học Thất Tinh Kiếm Bộ của môn phái tôi!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm hứng thú nhìn Trần Bắc Huyền một cái rồi lại nhìn Lâm Phong, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lâm Phong, đúng là cậu rất mạnh, ngay cả tôi cũng không nhìn ra được. Nhưng… nếu thật sự muốn đánh nhau, tôi nắm chắc chín phần! Cậu chắc chắn mình còn muốn đánh sao?”  

 

 

“Tôi tiện tay túm một cái mà ông cũng khoe mẽ quá nhỉ.”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, cả người lập tức biến mất tại chỗ.  

 

 

Một giây sau, anh đã ở trước mặt Hàn Nhất Kiếm, vẫn đưa tay phải ra chộp lấy cổ ông ta.  

 

 

“Hết bản lĩnh rồi à? Chỉ biết túm cổ người ta, cũng không sợ người ta cười rụng răng!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, cả người lao thẳng về phía sau.  

 

 

“Vù!”  

 

 

Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng Lâm Phong còn nhanh hơn, giống như một tia sét vậy!  

 

 

Mắt thấy Lâm Phong thực sự sắp bắt được cổ mình, Hàn Nhất Kiếm mới nghiêm túc lại.  

 

 

Thực ra không phải ban nãy ông ta ngu nên mới nói mấy câu phách lối như thế, mà là cố tình nói!  

 

 

Mục đích là để chọc giận Lâm Phong.  

 

 

Nếu tâm trạng của một võ giả bất ổn thì sẽ để lộ khí tức của bản thân, một khi để lộ ra ông ta có thể biết được hiện tại tu vi của Lâm Phong đang ở đâu!  

 

 

Nếu thấp hơn ông ta, đương nhiên sẽ trở mặt, giết Lâm Phong ngay tại chỗ, dù sao Thanh Thành Kiếm Phái cũng không phải nơi con chó con mèo có thể nhờn mặt!  

 

 

Còn nếu Lâm Phong cũng ngang bằng mình, thậm chí còn mạnh hơn thì ông ta sẽ chọn nhịn, chịu nhận lỗi!  

 

 

Nhưng không ngờ tới bây giờ ông ta vẫn không nhìn ra tu vi của Lâm Phong!  

 

 

Tốc độ của Lâm Phong rõ ràng đã tới giới hạn, nhưng vì sao không lộ ra chút khí tức nào?  

 

 

Điều này mang lại cảm giác Lâm Phong chỉ dựa vào cơ thể đã đạt tới tốc độ này, nhưng hiển nhiên là không có khả năng!  

 

 

“Thất Tinh Kiếm Bộ!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 610


 Cứ dọc theo con đường hẹp này, đốt trong một phút, Lâm Phong mới đi đến cuối đường!  

 

Cuối đường rộng mở thông thoáng!  

 

 

Khu rừng chướng khí rộng lớn xuất hiện trong mắt Lâm Phong!  

 

 

Chướng khí này có màu xanh nhạt, che khuất ánh nắng trên bầu trời, không có gió hay âm thanh, khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên rất yên tĩnh...  

 

 

Những nơi nhìn thấy, ngoài chướng khí và những cây cối rõ ràng đã bị đột biến ra thì còn có rất nhiều xương cốt trên mặt đất!  

 

Adv

 

Có xương cốt từ rất nhiều năm trước, cũng có một vài xương cốt còn mới, trên đó còn dính chút thịt vụn, một đám trùng độc đang bò trên đó...  

 

 

"Vù~"  

 

 

Đầu tiên Lâm Phong đẩy ra một luồng linh hỏa tiêu diệt hết thảy độc trùng, sau đó mới dùng thần thức kiểm tra tình hình xung quanh!  

 

 

Adv

Rất nhanh anh đã sớm nắm được mọi chuyện!  

 

 

Đúng như Dược Tư Mạc đã nói, quả nhiên nơi đây đã được bố trí trận pháp!  

 

 

Có điều không phải là mê hồn trận, mà là Tụ Âm trận!  

 

 

Trận pháp này thường được bố trí trong tràng vực âm u dùng để thu thập âm khí, tu luyện tà công, nuôi dưỡng tà vật, nuôi xác, v.v.  

 

 

Một khi âm khí nặng lên sẽ thu hút các loại độc vật, nếu độc vật nhiều lên càng sẽ sinh ra chướng khí...  

 

 

Lâu dần, cũng hình thành tình trạng như Đoạn Hồn Cộc hiện tại!  

 

 

"Nhìn âm khí dày đặc đến tới mức này, trận pháp này ước chừng cũng đã hơn nghìn năm rồi! Rốt cuộc là ai bố trí?"  

 

 

Lâm Phong hơi nheo mắt lại.  

 

 

Nhưng khẳng định là võ giả không thể nào bố trí được trận pháp như vậy!  

 

 

Có chút thú vị!  

 

 

Bất kể là ai, nếu đã gặp phải Lâm Phong tôi, thì cũng chỉ có thể tự trách mình gặp xui xẻo mà thôi!  

 

 

"Chỉ cần có cơ duyên, tất cả đều thuộc về Lâm Phong tôi!!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp đi vào trong khu rừng chướng khí, nhếch mép cười lạnh!  

 

 

Thể chất của anh vô song, bách độc bất xâm, những khí độc này căn bản không thể làm hại được anh, còn về phần những độc vật kia, anh gặp con nào đốt con đó!  

 

 

Đồng thời, dưới thần thức của Lâm Phong cũng phát hiện ở trung tâm khu rừng chướng khí có một đám người tụ tập trước một phần mộ!  

 

 

Đại khái có thể nhìn thấy đám người này chia làm hai phái!  

 

 

Một phái bao gồm rất nhiều võ giả người mắc đồ trắng của Thần Võ Môn, những võ giả này này rõ ràng đã bị chướng khí làm hại, ái nấy đều trắng bệch xanh xao, nằm tê liệt trên mặt đất thoi thóp!  

 

 

Phái còn lại gồm các võ giả của Ngũ Độc Giáo chủ yếu mặc đồ đen, những người của Ngũ Độc Giáo này quỳ trước phần mộ với động tác cực kỳ cường điệu, dường như đang thực hiện một loại nghi lễ hiến tế nào đó!  

 

 

….

 

Lúc này, môn chủ Thần Võ Môn, Phùng Thiên Luân vô cùng hối hận!  

 

Mặc dù Ngũ Độc Giáo không phải là thế lực của Thập Vạn Đại Sơn nhưng trong giới võ đạo rộng lớn, chúng cũng là một thế lực tà ma ngoại đạo nổi tiếng!  

 

 

Ông ta không nên nghe lời của người Ngũ Độc Giáo, dẫn theo một nhóm đệ tử chạy đến Đoạt Hồn Cốc để bây giờ rơi vào cảnh tuyệt vọng!  

 

 

Hôm qua vào lúc chạng vạng tối.  

 

 

Giáo chủ Ngũ Độc Giáo, Độc Vương Độc Tam Kinh dẫn theo một nhóm người đến Thần Võ Môn của bọn họ!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 520


Chết… chết rồi ư?  

 

Thấy thi thể Hàn Nhất Kiếm nằm úp sấp trên đất, đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều tái mặt.  

 

 

Cho dù đám người Trần Bắc Huyền hay Dược Trần cũng khiếp sợ!  

 

 

Đây không phải con chó con mèo gì, mà là một Môn chủ của tông môn lánh đời!  

 

 

Giới võ đạo của nước Đại Hạ đã lâu không có chuyện một Môn chủ của tông môn tử vong rồi!  

 

 

Adv

“Cậu… Cậu dám giết Môn chủ của bọn tôi, cậu…”  

 

 

Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái chỉ vào Lâm Phong, định nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, hắn lập tức dừng lại.  

 

 

“Có ý kiến gì?”  

 

 

Lâm Phong nhìn hắn ta, hỏi:  

 

 

Adv

“Không có! Tôi vừa thấy cậu khá đẹp trai, nên muốn khen thôi.”  

 

 

Đệ tử nuốt nước bọt, trên mặt nặn ra nụ cười thảo mai:  

 

 

“Đúng, ý tôi là thế.”  

 

 

“Thế à? Sau này nói gì cũng phải rõ ràng một chút, nếu không con người tôi nhanh tay, một cái tát là đập chết anh, không phải anh đã chết vô ích rồi sao?”  

 

 

Lâm Phong nở nụ cười hòa nhã.  

 

 

Nhưng nụ cười này đối với đệ tử kia chẳng khác gì ma quỷ, nên hắn vội cúi đầu.  

 

 

Lúc này, Ngô Cuồng siết chặt nắm tay, kìm lại sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Lâm Phong, mày thì tính gì là cao thủ? Môn chủ của ta còn chưa dùng chiêu “Người kiếm hợp nhất”, vì sao mày không dám quang minh chính đại đánh một trận? Có phải mày sợ không?”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong tát một phát, biến Ngô Cuồng thành thịt vụn, ánh mắt liếc qua đám người Thanh Thành Kiếm Phái, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Mấy câu nói ngu như thế này, tôi không muốn nghe lại nữa, hiểu chưa?”  

 

 

“…”  

 

 

Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thấy thế, cả người run rẩy.  

 

 

Nếu không phải trong lòng còn chút tôn nghiêm thì họ đã xụi lơ trên đất từ lâu rồi.  

 

 


Thật là đáng sợ!  

 

 

Lâm Phong này đáng sợ quá!  

 

 

Là kẻ cuồng sát sao? Một lời không hợp là giết luôn người ta…  

 

 

“Lời tôi nói các người nghe chưa?”  

 

 

Giọng Lâm Phong lạnh hẳn đi.  

 

 

“Hiểu!”  

 

 

“Chúng tôi hiểu!”  

 

 

Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều hoảng sợ đáp.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy, hài lòng gật đầu.  

 

 

Vốn dĩ anh định vơ vét chút linh thạch cũng được, nhưng nếu Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái đã chết, thì anh không cần mỗi linh thạch đơn giản như thế nữa!  

 

 

“Anh tên gì?”  

 

 

Lâm Phong nhìn đám người còn lại, chỉ một cường giả Võ Hồn Cảnh còn sống, hỏi:  

 

 

“Thưa tiền bối, tôi là Hàn Phi!”  

 

 

Hàn Phi căng thẳng, vội trả lời.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 519


 “Đây là môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái à? Đúng là quá phế!” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

Đám người Trần Bắc Huyền đều hít một hơi lạnh.  

 

 

Ngô Cuồng và đệ tử của Thanh Thành Kiếm Phái lại càng hoảng sợ, trong lòng dậy sóng, suýt nữa ngất đi!  

 

 

Sao lại thế được!  

 

 

Môn chủ mạnh như thế cũng bị Lâm Phong túm cổ?  

 

Adv

 

“Chết tiệt! Sao nó lại mạnh như thế! Dù là mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hàn Nhất Kiếm mà!”  

 

 

Vẻ mặt Trương Diệu thay đổi không yên.  

 

 

Thực ra bà ta đến nhà họ Trần chỉ vì phương pháp tu tiên của nhà họ!  

 

 

Adv

Vì thế bà ta chọn ngủ đông ở nhà họ Trần, không ngại ngủ không công với Trần Sơn vài chục năm. Nhưng bây giờ Lâm Phong đến khiến kế hoạch bị đảo lộn!  

 

 

“Nếu biết trước thì mình nên tiêu diệt luôn nhà họ Trần, ép hỏi cho xong!” Trương Diệu hối hận vô cùng.  

 

 

Thực ra trước kia khi tình cờ biết nhà họ Trần có phương pháp tu tiên, bà ta đã định đến nhà họ Trần để ép hỏi rồi!  

 

 

Nhưng sau khi biết Trần Bắc Huyền là đệ tử của Thục Sơn, bà ta lại kiêng dè, sợ tiêu diệt nhà họ Trần sẽ bị cả Thục Sơn truy sát!  

 

 

Dù sao Thục Sơn cũng là đệ nhất kiếm phái trong nước Đại Hạ.  

 

 

Nó có thể sánh vai với Đạo môn, Phật môn,… cách rất xa so với những tông môn hạng hai, ba như Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Vì vậy Trương Diệu quyết định khéo léo hơn một chút, giết chết vợ cũ của Trần Sơn, rồi gả cho ông ấy!  

 

 

Theo bà ta, Trần Sơn là gia chủ nhà họ Trần, tất nhiên sẽ biết phương pháp tu tiên!  

 

 

Chỉ cần mình sử dụng hết thủ đoạn, thổi chút gió bên gối, còn không lấy được phương pháp tu tiên chắc?  

 

 

Cũng không ngờ rằng Trần Sơn vô dụng như thế, là gia chủ nhà họ Trần nhưng không biết cái gì, ngày nào cũng ngủ với bà ta, sau khi vừa kết hôn xong thì coi bà ta như con bò, tối nào cũng giày vò chết đi sống lại!  

 

 

“Phục!”  

 

 

Trương Diệu càng nghĩ càng giận, không nhịn được mà phun ra một búng máu!  

 

 

…  

 

 

“Lâm Phong, tốc độ nhanh thì tính gì? Có bản lĩnh thì buông ra, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận!”  

 

 

Hàn Nhất Kiếm khó khăn nói.  

 

 

Ông ta muốn thi triển kiếm thuật nhưng bàn tay to của Lâm Phong đã xiết chặt cổ ông ta, khiến ông ta khó thở, linh khí trong cơ thể như bị phong tỏa lại!  

 

 

Ông ta không cam lòng!  

 

 

Cảm giác mình rất sai!  

 

 

Nếu ngay từ đầu mình đã dùng Thất Tinh Kiếm Bộ, ngưng tụ kiếm thế cường đại, phối hợp với người kiếm hợp nhất thì cũng đã nắm chắc năm phần thắng được Lâm Phong rồi.  

 

 

Dù sao cũng sẽ không bị động như thế này!  

 

 

Lúc này, đám người Ngô Cuồng cũng lấy lại tinh thần, to tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có bản lĩnh thì thả Môn chủ ra, vừa nãy Môn chủ khinh địch mà thôi!”  

 

 

“Đúng vậy, Môn chủ bọn tao người kiếm hợp nhất, đẳng cấp nhất toàn thiên hạ, mày dám quang minh chính đại đánh một trận không?”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 611


“Nếu Phùng môn chủ không muốn thì bọn tôi cũng không miễn cưỡng, bọn tôi sẽ rời đi ngay, đến cầu cứu các môn phái khác!”  

 

 

 

Lúc đó, ngay trong đại điện của Thần Võ Môn, Độc Tam Kinh đã thành khẩn nói với ông ta những lời như vậy!  

 

 

Nếu là bình thường.  

 

 

Phùng Thiên Luân đương nhiên không muốn dây dưa với Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Adv

Nhưng bây giờ thì khác!  

 

 

Con trai ông ta, Phùng Mục Trần đang rất cần linh thạch để đột phá…  

 

 

Mà ba nghìn viên linh thạch, không nghi ngờ gì là một con số rất lớn!  

 

 

Cho nên sau khi do dự trong chốc lát, Phùng Thiên Luân vẫn đồng ý với yêu cầu của Độc Tam Kinh!  

 

 

Adv

Thứ nhất, ông ta là Võ Hồn đỉnh phong, còn Độc Tam Kinh chỉ là Võ Hồn trung kỳ,  

 

 

Hai là, ông ta dẫn theo không ít tinh anh của Thần Võ Môn, trong đó có bốn cường giả Võ Hồn cảnh, còn Ngũ Độc Giáo ngoài Độc Tam Kinh ra thì chỉ có hai cường giả Võ Hồn cảnh!  

 

 

Hai bên chênh lệch về lực lượng, cho dù xảy ra xung đột, họ cũng không hề sợ Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Sau khi đã hẹn ước xong.  

 

 

Mọi người cùng nhau lên đường đến Đoạt Hồn Cốc!  

 

 

Lúc đầu, mọi thứ đều thuận lợi!  

 

 

Đan dược tránh độc của Độc Tam Kinh đúng là có tác dụng, dọc đường đi, những con rắn rết độc kia đều tránh xa…  

 

 

Nhưng khi đến khu rừng đầy khí độc này.  

 

 

Tình hình có chút không ổn rồi!  

 

 

Mặc dù có đan dược tránh độc nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngó lơ những luồng khí độc kia…  

 

 

Đợi đến khi Phùng Thiên Luân và những người khác cảm thấy cơ thể không khỏe, chuẩn bị rút lui.  

 

 

Độc Tam Kinh lại dẫn người bất ngờ tấn công bọn họ!  

 

 

Còn bọn họ vì trúng độc khí, sức chiến đấu không bằng một nửa, cho nên dễ dàng bị người của Ngũ Độc Giáo chế ngự!  

 

 

Lúc này, linh khí trong cơ thể càng bị khí độc cắn nuốt, làm cho cả người suy yếu.  

 

 

Nhưng may mắn thay.  

 

 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.  

 

 

Phùng Thiên Luân đã đưa áo giáp Thần Vũ cho Thái Húc, mọi người hợp lực bảo vệ Thái Húc thoát vây!  

 

 

Chỉ cần Thái Húc ra ngoài gọi Phùng Mục Trần đến, bọn họ chưa chắc đã không có hy vọng sống!  

 

 

“Môn chủ, mấy người của Ngũ Độc Giáo đang làm gì vậy?”  

 

 

Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên bên tai Phùng Lăng Tiêu.  

 

 

Người nói là đại trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Khôn!  

 

 

“Tôi cũng không biết! Nhưng Ngũ Độc Giáo tâm địa thâm độc, lại lừa chúng ta đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt!”  

 

 

Phùng Thiên Luân vừa nói vừa chuyển ánh mắt đến một ngôi mộ không xa!  

 

 

Nói chính xác hơn.  

 

 

Là một gò đất!  

 

 

Trước gò đất cắm một tấm bia đá!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom