Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 466


 Hoàng Phủ Vân nói xong, dẫn Lý Phúc rời khỏi nhà họ Trần.  

 

 

Mọi người vây xem đều thầm thở dài một hơi!  

 

 

Tuy rằng vừa nãy bọn họ bị Hoàng Phủ Vân sỉ nhục, nhưng cũng không dám mơ tưởng báo thù…  

 

 

Dù sao sau lưng Hoàng Phủ Vân cũng là một quái vật lớn như thương hội Bách Vân!  

 

 

Bây giờ mãi mới có thể đuổi được Hoàng Phủ Vân đi, coi như là tốt nhất rồi!  

 

 

Đúng lúc này, đám người Lâm Phong và Trần Y Nặc đi tới.  

 

Adv

 

“Cậu Lâm!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn thấy Lâm Phong, kích động hô lên một tiếng.  

 


 

Người nhà họ Trần đều nhướng mày.  

 

 

Bọn họ đều biết hôm nay tiểu thư muốn dẫn người đàn ông của mình về nhà họ Trần, không ngờ lại kịp lúc như thế này.  

 

Adv

 

“Là anh ta!”  

 

 

“Anh đẹp trai sao lại tới đây!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành hơi ngẩn ra, không thể tin nổi.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người ở đây, anh chỉ để ý vết máu trên khóe miệng Diệp Thiên Tâm, nhíu mày hỏi:  

 

 

“Rốt cuộc là ông làm sao đấy? Sao lần nào gặp ông đều thấy ông bị người ta đánh?”  

 

 

“Cậu Lâm, hu hu… Tôi đáng thương quá!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm với vẻ mặt bi phẫn kể lại chuyện ban nãy.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thì ra đây là đàn em của anh à! Nhưng đàn em phải ra dáng đàn em, tôi giúp anh dạy dỗ một phen, không cần cảm ơn!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nhởn nhơ nói.  

 

 

Nhưng một giây sau, cái tát của Lâm Phong đã đáp lên mặt Hoàng Phủ Vân, khiến Hoàng Phủ Vân bị đánh văng ra hơn ba mươi mét, cuối cùng nặng đập lên trên tường, miệng không ngừng phun ra máu tươi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Người của tôi mà anh cũng dám dạy à?”

 

Nhìn thấy thế, mọi người có mặt đều hóa đá!  

 

Đây là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!  

 

 

Là con ông cháu cha!  

 

 

Sao anh dám làm thế? Không sợ thương hội Bách Vân trả thù sao?  

 

 

Cho dù là Trần Bắc Huyền cũng phải nhíu mày, đôi mắt quan sát tỉ mỉ Lâm Phong, phát hiện mình không nhìn thấu được anh.  

 

 

Thằng nhóc này không đơn giản!  

 

 

Tuy rằng không có khí tức võ đạo nhưng thực ra là ẩn giấu vào trong, là một cao thủ!  

 

 

Trong mắt Trần Bắc Huyền xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Cho dù ban nãy đối mặt với Lý Phúc, ông ấy cũng không hề sợ hãi!  

 

 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Phong, ông ấy rất cảnh giác, có cảm tưởng rằng ngay cả mình cũng chưa chắc đã thắng Lâm Phong!  

 

 

Nhưng lát sau ông ấy lại lắc đầu, cảm thấy mình quá lo lắng!  

 

 

Một thanh niên chừng ba mươi tuổi, mạnh tới mức nào được?  

 

 

“Thiếu chủ, cậu không sao chứ!”  

 

 

Lý Phúc phản ứng rất nhanh, chạy tới đỡ Hoàng Phủ Vân dậy.  

 

 

Hoàng Phủ Vân đẩy Lý Phúc ra, cảm thấy cả người mình đau nhức!  

 

 

Thân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, gã chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ!  

 

 

Nhất là ánh mắt khác thường của người xung quanh khiến gã như bị gai đâm, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào…  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 468


 Hoàng Phủ Vân lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, giãy dụa kịch liệt.  

 

“Bốp!   

 

 

Lâm Phong tát một phát lên mặt Hoàng Phủ Vân, thản nhiên nói:  

 

 

“Vừa nãy vào đây hống hách trông đẹp trai lắm, nhưng bây giờ dáng vẻ kêu gào của anh lại rất thê thảm đấy!”  

 

 

“Lâm Phong! Mau buông ra! Cha tôi mà biết việc này, toàn bộ nước Đại Hạ không còn chỗ dung thân cho anh đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân uy hiếp.  

 

 

Adv

“Thế à? Chuyện đó tôi nghĩ chắc sau này anh không thấy được đâu!”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

Không ổn!  


 

 

Lâm Phong muốn giết Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Adv

Mọi người nhà họ Trần đều sợ hãi, Hoàng Phủ Vân có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chết ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được!  

 

 

“Không được, không thể giết cậu ta!”  

 

 

“Lâm Phong dừng tay, cậu ta không thể chết được!”  

 

 

Một đám người sốt ruột.  

 

 

Dù Trần Bắc Huyền cũng lắc đầu, chậm rãi nói:  

 

 

“Nhóc con, một vừa hai phải, tốt quá hóa hỏng! Đây là con trai của Hoàng Phủ Hằng, thả cậu ta ra đi.”  

 

 

Nghe mọi người nói, Hoàng Phủ Vân đang hốt hoảng định xin tha đột nhiên bình tĩnh lại.  

 

 

Gã nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nghe rồi chứ? Còn không mau buông ra?”  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Lâm Phong bẻ gãy luôn cổ của Hoàng Phủ Vân, sau đó bắt đầu lục lọi trên người Hoàng Phủ Vân như không có chuyện gì xảy ra.  

 

 

Anh nhớ rõ trên người Hoàng Phủ Vân có mấy trăm viên linh thạch.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong tìm thấy túi trữ vật trên người Hoàng Phủ Vân, bên trong ngoại trừ vài tấm thẻ, một cái điện thoại di động, còn có hai trăm viên linh thạch!  

 

 

“Cũng được.”  

 

 

Lâm Phong hài lòng gật đầu, cất linh thạch ào túi càn khôn của mình.  

 


 

Mà người nhà họ Trần, ai nấy đều mang sắc mặc khó coi cực kì.  

 

 

Lâm Phong đứng tại nhà họ Trần bọn họ giết Hoàng Phủ Vân, chẳng  

 

 

khác nào mang họa tới cho nhà họ, dù chuyện này chẳng liên quan gì đến họ nhưng thương hội Bạch Vân chắc chắn sẽ xử lý cả bọn họ luôn!  

 

 

“Vừa nãy tôi bảo cậu thả cậu ta đi, vì sao không tha?”  

 

 

Trần Sơn xông lên, tức giận nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Trần Sơn, đôi mắt hơi nheo lại.  

 

 

Nếu như người khác nói chuyện với anh như thế thì anh đã cho thành thịt vụn luôn rồi, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Trần, có thể du di đi một chút.  

 

 

“Chú là?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Lâm Phong, đây là cha em.”  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc bước lên nói.  

 

 

Đối với việc Lâm Phong giết chết Hoàng Phủ Vân, cô ấy không bất ngờ, cũng chẳng quan tâm.  

 

 

Sau đó, Trần Y Nặc nắm tay Lâm Phong, quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo nói:  

 

 

“Các chú các bác, các anh em, đây là người con đợi mười năm, Lâm Phong!”  

 

 

“Trước kia mọi người sống chết không cho con đi tìm Lâm Phong, nói Lâm Phong là một kẻ vô dụng hèn kém, bây giờ mọi người đã nghĩ lại chưa?”

 

Người nhà họ Trần nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 559


 “Xoẹt xoẹt xoẹt~”  

 

Trong nháy mắt, vô số đòn tấn công như những vì sao băng lướt qua không gian, gào thét lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích!  

 

 

Mãi đến khi những đòn tấn công đó đến gần.  

 

 

Anh mới vung tay một cái, vẽ ra một vòng tròn màu vàng trước mặt mình.  

 

 

Adv

Vòng tròn được tạo thành từ vô số linh lực, giống như một chiếc gương hình tròn, giữa gương tràn đầy năng lượng mênh mông, lấp lánh những ký tự thần thánh…  

 

 

Pháp thuật phòng ngự: Kính Diện Thuật!  

 

 

“Ầm!”  

 


 

“Bùm!”  

 

 

Adv

“Ầm!”  

 

 

Tất cả những đòn tấn công mà các võ giả thi triển đều nện vào tấm gương màu vàng, phát ra những tiếng nổ vang dội, khiến cho tấm gương màu vàng rung lên từng gợn sóng.  

 

 

Nhưng rất nhanh.  

 

 

Những gợn sóng này đã bình lặng trở lại.  

 

 

“Hít~”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, những kẻ mạnh đang bao vây đều không khỏi hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng!  

 

 

Vô số đòn tấn công đủ để nghiền nát một ngọn núi lớn, vậy mà lại bị dễ dàng chặn lại như vậy?  

 

 

Hơn nữa, Lâm Phong vừa rồi vung tay phải, vẽ ra một tấm gương màu vàng, đây là chiêu thức gì?  

 

 

Thật sự chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy!  

 

 

"Đây chính là thực lực của giới võ đạo Vân Xuyên sao? Quá tầm thường!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bước ra một bước thật mạnh.  

 

 

“Rắc rắc rắc!!!”  

 

 

Cả mặt đất nứt toác ra.  

 

 

Một khe nứt rộng một mét nhanh chóng lan rộng về phía đám đông, khiến cho mọi người hoảng sợ, ngã ngửa ra sau.  

 

 

Thậm chí, có người còn rơi vào khe nứt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Đừng nói đến những võ giả đang bao vây, mà ngay cả Triệu Vô Cực, Diệp Thiên Tâm, người nhà họ Tăng cũng không khỏi nuốt nước bọt!  

 

 

“Tôi nhục mạ giới võ đạo Vân Xuyên mấy người đấy, thì sao nào?”  

 

 

“Mấy người không muốn dùng linh thạch để chuộc mạng, vậy thì tất cả đều đi chết đi!”  

 

 

Lâm Phong từng bước tiến về phía đám đông, lời nói đến cuối cùng đã tràn đầy sát khí!  

 

 

Mỗi bước anh đi.  

 

 

Khe nứt sẽ mở rộng thêm một phần!  

 

 

Mỗi bước anh đi, sẽ có mấy người không tiếng động nổ tung thành một màn sương máu!  

 

 

Chỉ trong mười mấy bước.  

 

 

Hơn một nghìn võ giả đã tan tác, thương vong vô cùng khủng bố!  

 

 

Chỉ có những người ở cảnh giới Tông Sư và cảnh giới Võ Hồn mới có thể tạm thời lơ lửng trong không trung, để né tránh đòn tấn công dao động mặt đất này!  

 

 

Nhưng ngay cả những người này, bây giờ ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi!  

 

 

Quá đáng sợ!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 467


Bọn họ tình nguyện nhìn thấy Hoàng Phủ Vân nổi trận lôi đình, chứ không muốn gã tỉnh táo như thế…  

 

“Nhưng anh không nên ra tay với tôi! Anh đang tự đẩy mình vào vực sâu đấy…”  

 

 

Dứt lời, gã quay sang nhìn Lý Phúc, gằn từng chữ:  

 

 

“Đại trưởng lão! Tôi muốn ông không tiếc bất cứ giá nào để bắt Lâm Phong! Có kẻ nào ngăn cản, giết không cần nói! Nếu không được, tôi sẽ gọi người của tổng bộ tới! Hôm nay, tôi muốn Lâm Phong phải quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi! Tôi muốn mọi người biết, kết cục của việc chọc giận Hoàng Phủ Vân này chỉ có một!”  

 

 

“Đó chính là chết!”  

 

 

Adv

Mấy câu ngắn gọn làm không khí trong sân nặng nề kinh khủng.  

 

 

Tất cả mọi người biết Hoàng Phủ Vân tức giận thật rồi!  

 

 

Có thể nói ra những lời đáng sợ như thế, có thể thấy lúc này lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Vân kinh khủng tới mức nào!  

 

 

Hoàng Phủ Vân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!  

 

 

Adv

Cha của gã là Hội chủ…  

 

 

Một lời nói, hành động của gã hoàn toàn có thể đại diện cho ý của thương hội!  

 

 

Nói cách khác, cái tát vừa rồi của Lâm Phong đã đắc tội toàn bộ thương hội Bách Vân!  

 

 

Nghĩ vậy, người của nhà họ Trần đều nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.  

 

 

Xong rồi!  

 

 

Lâm Phong này chọc vào họa lớn rồi!  

 

 

Cho dù là Diệp Thiên Tâm cũng thấy tự trách, có phải ban nãy lão ta không nên kể khổ với cậu Lâm không?  

 

 

Nếu không phải vì ra mặt cho mình thì cậu Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như thế.  

 

 

“Lâm Phong, cậu nghĩ rồi đúng không? Giờ để tôi động tay, hay tự cậu quỳ xuống xin lỗi? Nếu như cậu tự quỳ xuống xin lỗi, có khi thiếu chủ nhà tôi còn để cho cậu được toàn thây!”  

 

 

Lý Phúc đưa mắt nhìn Lâm Phong đầy lạnh lẽo, trong mắt đằng đằng sát khí.  

 

 

Cái tát vừa nãy của Lâm Phong cũng khiến ông ta tức giận!  

 

 

Lúc này, ông ta là người bảo vệ, ra ngoài trải nghiệm với Hoàng Phủ Vân, phụ trách an toàn cho gã.  

 

 

Mà bây giờ, mặt của Hoàng Phủ Vân đã bị đánh sưng lên!  

 

 


Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Hội chủ sẽ trách móc ông ta!  

 

 

“Vì sao luôn cảm thấy sự ngu dốt đầy rẫy ra trước mặt mình thế này? Đúng là khiến người khác khó ở!”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Sau đó, anh nâng tay phải lên, vỗ cho Lý Phúc một cái.  

 

 

“Hừ! Muốn chết!”  

 

 

Lý Phúc hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ, sử dụng kỹ năng Thất Tinh Quyền của mình, định đánh lại!  

 

 

Nhưng vô dụng!  

 

 

Bàn tay to của Lâm Phong cực kì bễ nghễ, áp đảo mọi thứ, nháy mắt đã đánh tan khí thế của Lý Phúc, sau đó hung hăng vỗ lên người ông ta.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Tiếng động nặng nề vang lên, Lý Phúc bị đánh thành thịt vụn.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám người vây xem đều tê dại cả người.  

 

 

Dù là Trần Bắc Huyền cũng phải khiếp sợ.  

 

 

Một cái tát đập chết võ đạo Tông Sư đỉnh phong?  

 

 

Hình ảnh này quả thực là nằm mơ giữa ban ngày, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ chẳng ai tin được!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 469


 

“Anh ấy… sao lại là anh rể chứ!”  

 

Trần Y Thủy đứng trong góc lẩm bẩm, một giọt nước mắt rơi ra.  

 

 

Đêm hôm đó, ở Thập Vạn Đại Sơn, cô bé lén kéo anh trai, đi theo rất nhiều người cùng tìm nơi giấu mộ tiên nhân!  

 

 

Kết quả gặp phải yêu thú báo đen rất cường đại, mắt  thấy sắp chết tới nơi rồi, là Lâm Phong ra tay cứu bọn họ!  

 

 

Từ đó trở đi, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong đã khắc sâu vào đầu cô bé!  

 

 

Adv

Mỗi khi đêm khuya vắng người, cô bé lại nhớ tới Lâm Phong, nghĩ nếu có cơ hội gặp lại lần nữa, nhất định phải can đảm hơn chút, cho dù phải giao bản thân ra cũng không sao!  

 

 

Nhưng bây giờ…  

 

 

Nhìn thấy hình ảnh này, cô bé chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ nát!  

 

 

Cô bé biết mình và Lâm Phong mãi mãi không thể ở bên cạnh Lâm Phong, vì Lâm Phong là người đàn ông của chị!  

 

 

Adv

Trần Thiên Hành để ý thấy em gái khác lạ, trong lòng thở dài một hơi.  

 

 

Anh ta cũng không ngờ thanh niên áo trắng đêm đó lại là anh rể của mình, máu chó quá!   

 

 

…  

 

 

Đúng lúc này, Trần Sơn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh nói:  

 

 

“Y Nặc, từ nay trở đi, con không còn là con gái của cha nữa!  

 

 

Đưa Lâm Phong này về nơi sản xuất đi! Giết Hoàng Phủ Vân rồi, cha không còn khả năng nhận làm con rể nữa đâu! Nếu thương hội Bách Vân tra ra bên này, cha cũng sẽ nói thật! Cha sẽ không vì các con mà khiến cả nhà họ Trần rơi vào hiểm cảnh đâu!”  

 

 

Nghe đến đây, Trần Y Nặc ngẩn người ra.  

 

 

Trần Thiên Hủ ngẩn người ra, nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào, nói:  

 

 

“Cha, cha nói gì vậy?”   

 

 

“Không cần khuyên!”  

 

 

Trần Sơn phất tay cắt ngang lời Trần Thiên Hủ, sau đó nhìn Lâm Phong nói tiếp:  

 

 

“Lâm Phong, tôi nói thật, đúng là cậu cũng có thực lực, tôi rất tán thưởng cậu, nhưng cậu không thể ở lại nhà họ Trần! Bây giờ cậu mau chóng đưa con gái của tôi đi đi, không nên ở lại đây!”  

 

 

“Cũng… không đến mức đấy chứ?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong rất bất đắc dĩ.  

 

 

Trần Sơn nghe vậy thì cười lạnh, nói:  

 

 

“Không đến mức? Cậu cũng là người trưởng thành rồi, chuyện gì cũng cần nghĩ tới hậu quả! Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà giết Hoàng Phủ Vân? Cho rằng mình rất mạnh, vô địch thế giới rồi đúng không?”  

 

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên trả lời thế nào!  

 

 

Anh thật sự rất ghét cảm giác phải đi giải thích thế này!  

 

 

Nhưng đối phương là cha của Trần Y Nặc, anh không thể phủi áo bỏ đi, anh nể mặt cô ấy một chút.  

 

 

“Chú yên tâm, khi nào thương hội Bách Vân tới tìm, con tự giải quyết được!”  

 

 

Lâm Phong chỉ có thể nói như thế.  

 

 

“Chậc, cậu nghe không hiểu tôi nói gì à? Cậu không giải quyết được đâu, thương hội Bách Vân cường đại hơn cậu tưởng nhiều!”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi.  

 

 

Chuyện tới nước này rồi, ông ấy không muốn trách mắng thêm nữa.  

 

 

Dù sao Trần Y Nặc cũng là con gái ruột của mình, làm người cha, ông ấy nói ra những lời vô tình như thế, trong lòng cũng không chịu nổi!  

 

 

Bảo Lâm Phong và Trần Y Nặc đi là cách tốt nhất!  

 

 

“Lâm Phong, cậu mang theo cháu gái lớn của tôi đi đi! Không phải Tiểu Sơn làm khó dễ cậu, nó làm gia chủ của nhà họ Trần, cần phải suy tính rất nhiều chuyện!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 560


 

 “Giết! Toàn lực chiến đấu! Tôi không tin một thanh niên ba mươi tuổi, còn có thể nghịch thiên được hay sao!!”  

 

Hơn mười cường giả Võ Hồn Cảnh của các tông môn ẩn thế đều lên tiếng.  

 

 

Và ngay lúc này.  

 

 

Một bàn tay to lớn che trời đập xuống!  

 

 

“Ầm!”  

 

 

“Ầm!”  

 

Adv

 

“Ầm!”  

 

 

Hơn mười cường giả võ hồn Cảnh thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị vỗ thành từng đám sương máu!  

 


 

"Mấy người thật sự cho rằng bay lơ lửng giữa không trung là có thể bình an vô sự sao?"  

 

 

Lâm Phong sắc mặt lạnh tanh.  

 

Adv

 

Ngay khi lời nói vừa dứt, anh lại lao lên, một đôi tay tỏa ra ánh sáng vàng kim, đấm về phía hàng trăm cường giả Tông Sư Cảnh!  

 

 

Những cường giả Tông Sư Cảnh này gầm thét, dốc toàn lực chống trả, nhưng vô ích!  

 

 

Lâm Phong chỉ cần nhẹ nhàng đấm một quyền, là có thể tạo ra một màn sương máu lớn, đi đến đâu cũng không ai cản được, chỉ trong vài hơi thở, đã tàn sát hơn một trăm cường giả Tông Sư Cảnh!  

 

 

Yên tĩnh!  

 

 

Cực kỳ yên tĩnh!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy ớn lạnh, tóc tai dựng đứng  

 

 

Trong thời gian ngắn ngủi, dễ dàng tàn sát hơn mười vị Võ Hồn Cảnh và gần trăm vị Tông Sư...  

 

 

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin?  

 

 

Ngày này.  

 

 

Có thể được coi là ngày tận thế của Vân Xuyên!  

 

 

Hơn một nửa lực lượng cao cấp của giới võ đạo Vân Xuyên đã bị tiêu diệt!  

 

 

Bọn họ…  

 

 

Rốt cuộc đã chọc phải nhân vật nào vậy!!!  

 

 

“Lâm Phong thực sự là cường giả trên Võ Hồn Cảnh sao?!”  

 

 

Ngay cả Triệu Vô Cực cũng sững sờ, trong lòng cuồn cuộn sóng gió!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

“Ầm ầm ầm~”  

 

 

Bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm ầm dữ dội từ trên trời.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu ồ ạt lao đến với tốc độ chóng mặt!  

 

 

Dưới đôi cánh dài, lơ lửng vài quả tên lửa cỡ lớn, đang ở trạng thái sẵn sàng phóng, khiến những người có mặt tại đây không khỏi rùng mình!  

 

 

Ngoài ra.  

 

 

“Ầm ầm ầm~”  

 

 

Mặt đất dưới chân mọi người cũng đột nhiên rung chuyển, như thể xảy ra động đất!

 

Giữa sân, mọi người chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lần lượt nhìn về phía phát ra âm thanh.  

 

Bọn họ thấy không xa có một hàng xe bọc thép đang chạy tới với tốc độ cao, phía sau xe bọc thép là vô số xe vận chuyển đạn dược, phía sau nữa là một dãy binh lính san sát nhau!  

 

 

Mỗi người đều cầm súng đạn, họng súng đen ngòm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.  

 

 

Ai nấy đều mặt mày lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 468


 Hoàng Phủ Vân lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, giãy dụa kịch liệt.  

 

“Bốp!   

 

 

Lâm Phong tát một phát lên mặt Hoàng Phủ Vân, thản nhiên nói:  

 

 

“Vừa nãy vào đây hống hách trông đẹp trai lắm, nhưng bây giờ dáng vẻ kêu gào của anh lại rất thê thảm đấy!”  

 

 

“Lâm Phong! Mau buông ra! Cha tôi mà biết việc này, toàn bộ nước Đại Hạ không còn chỗ dung thân cho anh đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân uy hiếp.  

 

 

Adv

“Thế à? Chuyện đó tôi nghĩ chắc sau này anh không thấy được đâu!”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

Không ổn!  


 

 

Lâm Phong muốn giết Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Adv

Mọi người nhà họ Trần đều sợ hãi, Hoàng Phủ Vân có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chết ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được!  

 

 

“Không được, không thể giết cậu ta!”  

 

 

“Lâm Phong dừng tay, cậu ta không thể chết được!”  

 

 

Một đám người sốt ruột.  

 

 

Dù Trần Bắc Huyền cũng lắc đầu, chậm rãi nói:  

 

 

“Nhóc con, một vừa hai phải, tốt quá hóa hỏng! Đây là con trai của Hoàng Phủ Hằng, thả cậu ta ra đi.”  

 

 

Nghe mọi người nói, Hoàng Phủ Vân đang hốt hoảng định xin tha đột nhiên bình tĩnh lại.  

 

 

Gã nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nghe rồi chứ? Còn không mau buông ra?”  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Lâm Phong bẻ gãy luôn cổ của Hoàng Phủ Vân, sau đó bắt đầu lục lọi trên người Hoàng Phủ Vân như không có chuyện gì xảy ra.  

 

 

Anh nhớ rõ trên người Hoàng Phủ Vân có mấy trăm viên linh thạch.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong tìm thấy túi trữ vật trên người Hoàng Phủ Vân, bên trong ngoại trừ vài tấm thẻ, một cái điện thoại di động, còn có hai trăm viên linh thạch!  

 

 

“Cũng được.”  

 

 

Lâm Phong hài lòng gật đầu, cất linh thạch ào túi càn khôn của mình.  

 


 

Mà người nhà họ Trần, ai nấy đều mang sắc mặc khó coi cực kì.  

 

 

Lâm Phong đứng tại nhà họ Trần bọn họ giết Hoàng Phủ Vân, chẳng  

 

 

khác nào mang họa tới cho nhà họ, dù chuyện này chẳng liên quan gì đến họ nhưng thương hội Bạch Vân chắc chắn sẽ xử lý cả bọn họ luôn!  

 

 

“Vừa nãy tôi bảo cậu thả cậu ta đi, vì sao không tha?”  

 

 

Trần Sơn xông lên, tức giận nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Trần Sơn, đôi mắt hơi nheo lại.  

 

 

Nếu như người khác nói chuyện với anh như thế thì anh đã cho thành thịt vụn luôn rồi, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Trần, có thể du di đi một chút.  

 

 

“Chú là?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Lâm Phong, đây là cha em.”  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc bước lên nói.  

 

 

Đối với việc Lâm Phong giết chết Hoàng Phủ Vân, cô ấy không bất ngờ, cũng chẳng quan tâm.  

 

 

Sau đó, Trần Y Nặc nắm tay Lâm Phong, quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo nói:  

 

 

“Các chú các bác, các anh em, đây là người con đợi mười năm, Lâm Phong!”  

 

 

“Trước kia mọi người sống chết không cho con đi tìm Lâm Phong, nói Lâm Phong là một kẻ vô dụng hèn kém, bây giờ mọi người đã nghĩ lại chưa?”

 

Người nhà họ Trần nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 561


 Người ta đều nói võ giả hơn hẳn người thường, giơ tay là có thể nứt trời, nhưng đứng trước tình huống này, võ giả nào có thể ngăn cản được?  

 

Chỉ cần bắn ra vài quả đạn pháo có lượng nổ lớn, cũng đủ để san phẳng khu vực này của họ thành trăm lần, dù là thứ thô ráp hay cứng rắn đến mấy cũng sẽ hóa thành tro bụi!  

 

 

Miễn là sinh vật gốc cacbon, thì chắc chắn không thể chống đỡ nổi!  

 

 

Huống chi ở phía trước của đội quân đó.  

 

 

Còn có ba bóng người đáng sợ!  

 

 

Mỗi bóng người đều mặc quân phục, dáng người ai nấy đều thẳng tắp thon dài, chỉ cần nhảy nhẹ một cái là đã phi lên được hàng trăm, hàng nghìn mét, bộc phát ra sức mạnh khó có thể diễn tả thành lời!  

 

Adv

 

Ba người này chính là Chiến Thần của quân đội!  

 

 

Là những người xuất sắc nhất trong mỗi doanh trại, được chọn ra trong số hàng triệu người, là sự tồn tại như kim chỉ nam của nước Đại Hạ!  

 

 


"Quả... Quả nhiên là tới rồi!"  

 

 

Triệu Vô Cực thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt!  

 

Adv

 

Mười vạn binh lính với súng đạn đầy đủ!  

 

 

Mười ba máy bay chiến đấu diệt-25, hơn hai mươi xe bọc thép hạng nặng tn735z, còn có bảy xe vận chuyển đạn pháo công binh khổng lồ...  

 

 

Ba người đứng đầu.  

 

 

Chính là Chiến Thần trong quân khu phía Đông!!!  

 

 

Mà trong quân khu có thể được đánh giá là Chiến Thần thì chắc chắn là người kiệt xuất, là người đứng đầu trong số hàng vạn người!  

 

 

Hạ Vân Đinh, gã ta muốn làm gì?  

 

 

Gã ta điên rồi sao?  

 

 

Thật sự lại sắp xếp một đội hình lớn như vậy ở trong nước sao?  

 

 

Một đội hình đáng sợ như vậy có thể dễ dàng tiêu diệt một quốc gia nhỏ ở nước ngoài rồi đấy?!  

 

 

Mà điều này.  

 

 

Chỉ để đối phó với một mình Lâm Phong thôi sao!  

 

 

"Rắc rắc rắc~"  

 

 

Diệp Thiên Tâm đứng sau lưng Lâm Phong, Hai tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đều trắng bệch!  

 

 

Mặc dù lão ta đã coi nhẹ sự sống chết. Nhưng khi cảnh tượng này thực sự xảy ra, trong lòng lão ta vẫn không nhịn được sự kinh hãi!  


 

 

Đây là phản ứng bản năng của một con người!  

 

 

Lúc này cả sân.  

 

 

Chỉ có sắc mặt Lâm Phong là không hề thay đổi!  

 

 

Anh liếc nhìn máy bay trên bầu trời, lại liếc nhìn đội quân sắp tới. Đôi mắt sâu thẳm như một vũng nước chết, không nhìn ra một chút gợn sóng nào.  

 

 

"Ong ong ong~"  

 

 

Không lâu sau.  

 

 

Cả đại quân đã bao vây toàn bộ nhà họ Tăng.  

 

 

Máy bay trên bầu trời liên tục lượn vòng khiến cho mọi người có áp lực rất lớn!  

 

 

Ngay khi mọi người kinh ngạc.  

 

 

Ba vị chiến thần của chiến khu phía Đông chậm rãi bước vào.  

 

 

Là ba người đàn ông trung niên!  

 

 

Tên lần lượt là Triệu Thanh Long, Trương Bách Nhẫn và Vương Hợi!  

 

 

Ba người khí thế như cầu vồng, ánh mắt tỏa ra ánh sáng lạnh, mỗi lần ra tay thì lực lượng mạnh mẽ phun trào, thậm chí khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo!  

 

 

Con mẹ nó... thật mạnh!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 470


 

 “Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”  

 

Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.  

 

 

Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!  

 

 

Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?  

 

 

“Cô bé là?”  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.  

 

Adv

 

“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”  

 

 

Trần Thiên Hủ đáp.  

 

 

“Cháu ngoại?”  

 

 

Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.  

 

Adv

 

“Haiz.”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:  

 

 

“Các con mau đi đi, đừng do dự!”  

 

 

“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”  

 

 

Người xung quanh đều nói vậy.  

 

 

“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”  

 

 

Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.  

 

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:  

 

 

“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”  

 

 

“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”  

 

 

Lâm Phong nói nhanh.  

 

 

Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:  

 

 

“Đang đùa đấy à?”  

 

 

“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”  

 

 

Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.  

 

 

Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.  

 

 

Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!  

 

 

Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.  

 

 

Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!  

 

 

Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?

 

Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!  

 

Thế này là sao?  

 

 

Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?  

 

 

Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?  

 

 

“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”  

 

 

Trần Sơn hắng giọng.  

 

 

“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.  

 

 

Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 469


 

“Anh ấy… sao lại là anh rể chứ!”  

 

Trần Y Thủy đứng trong góc lẩm bẩm, một giọt nước mắt rơi ra.  

 

 

Đêm hôm đó, ở Thập Vạn Đại Sơn, cô bé lén kéo anh trai, đi theo rất nhiều người cùng tìm nơi giấu mộ tiên nhân!  

 

 

Kết quả gặp phải yêu thú báo đen rất cường đại, mắt  thấy sắp chết tới nơi rồi, là Lâm Phong ra tay cứu bọn họ!  

 

 

Từ đó trở đi, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong đã khắc sâu vào đầu cô bé!  

 

 

Adv

Mỗi khi đêm khuya vắng người, cô bé lại nhớ tới Lâm Phong, nghĩ nếu có cơ hội gặp lại lần nữa, nhất định phải can đảm hơn chút, cho dù phải giao bản thân ra cũng không sao!  

 

 

Nhưng bây giờ…  

 

 

Nhìn thấy hình ảnh này, cô bé chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ nát!  

 

 

Cô bé biết mình và Lâm Phong mãi mãi không thể ở bên cạnh Lâm Phong, vì Lâm Phong là người đàn ông của chị!  

 

 

Adv

Trần Thiên Hành để ý thấy em gái khác lạ, trong lòng thở dài một hơi.  

 

 

Anh ta cũng không ngờ thanh niên áo trắng đêm đó lại là anh rể của mình, máu chó quá!   

 

 

…  

 

 

Đúng lúc này, Trần Sơn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh nói:  

 

 

“Y Nặc, từ nay trở đi, con không còn là con gái của cha nữa!  

 

 

Đưa Lâm Phong này về nơi sản xuất đi! Giết Hoàng Phủ Vân rồi, cha không còn khả năng nhận làm con rể nữa đâu! Nếu thương hội Bách Vân tra ra bên này, cha cũng sẽ nói thật! Cha sẽ không vì các con mà khiến cả nhà họ Trần rơi vào hiểm cảnh đâu!”  

 

 

Nghe đến đây, Trần Y Nặc ngẩn người ra.  

 

 

Trần Thiên Hủ ngẩn người ra, nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào, nói:  

 

 

“Cha, cha nói gì vậy?”   

 

 

“Không cần khuyên!”  

 

 

Trần Sơn phất tay cắt ngang lời Trần Thiên Hủ, sau đó nhìn Lâm Phong nói tiếp:  

 

 

“Lâm Phong, tôi nói thật, đúng là cậu cũng có thực lực, tôi rất tán thưởng cậu, nhưng cậu không thể ở lại nhà họ Trần! Bây giờ cậu mau chóng đưa con gái của tôi đi đi, không nên ở lại đây!”  

 

 

“Cũng… không đến mức đấy chứ?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong rất bất đắc dĩ.  

 

 

Trần Sơn nghe vậy thì cười lạnh, nói:  

 

 

“Không đến mức? Cậu cũng là người trưởng thành rồi, chuyện gì cũng cần nghĩ tới hậu quả! Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà giết Hoàng Phủ Vân? Cho rằng mình rất mạnh, vô địch thế giới rồi đúng không?”  

 

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên trả lời thế nào!  

 

 

Anh thật sự rất ghét cảm giác phải đi giải thích thế này!  

 

 

Nhưng đối phương là cha của Trần Y Nặc, anh không thể phủi áo bỏ đi, anh nể mặt cô ấy một chút.  

 

 

“Chú yên tâm, khi nào thương hội Bách Vân tới tìm, con tự giải quyết được!”  

 

 

Lâm Phong chỉ có thể nói như thế.  

 

 

“Chậc, cậu nghe không hiểu tôi nói gì à? Cậu không giải quyết được đâu, thương hội Bách Vân cường đại hơn cậu tưởng nhiều!”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi.  

 

 

Chuyện tới nước này rồi, ông ấy không muốn trách mắng thêm nữa.  

 

 

Dù sao Trần Y Nặc cũng là con gái ruột của mình, làm người cha, ông ấy nói ra những lời vô tình như thế, trong lòng cũng không chịu nổi!  

 

 

Bảo Lâm Phong và Trần Y Nặc đi là cách tốt nhất!  

 

 

“Lâm Phong, cậu mang theo cháu gái lớn của tôi đi đi! Không phải Tiểu Sơn làm khó dễ cậu, nó làm gia chủ của nhà họ Trần, cần phải suy tính rất nhiều chuyện!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 471


 Trần Sơn nghe xong, trong lòng giật mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hận không thể ngất luôn tại chỗ!  

 

Xong!  

 

 

Xong cả rồi!  

 

 

Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?  

 

 

Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.  

 

Adv

 

“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.  

 

 

Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.  


 

 

Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…  

 

 

Adv

Mãnh nam này ngáo quá!  

 

 

thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.  

 

 

Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.  

 

 

Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!  

 

 

“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”  

 

 

Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.  

 

 

Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.  

 

 

Đúng vậy!  

 

 

Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!  

 

 

“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”  

 

 

Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.  

 

 

Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!  

 

 

Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thực lực của con, phải nói sao đây…”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  


 

 

“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”  

 

 

“…”  

 

 

Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.  

 

 

Nói khoác tới mức này luôn ư?  

 

 

Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.  

 

 

Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.  

 

 

Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…  

 

 

Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!  

 

 

Đương nhiên chỉ là trước kia.  

 

 

“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”  

 

 

Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.  

 

 

“Chú Bắc Huyền…”  

 

 

Trần Sơn giật mình!  

 

 

Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.  

 

 

Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 562


Ba người liếc nhìn mặt đất hỗn loạn, máu chảy thành sông, sắc mặt đều lạnh lùng!  

 

Lâm Phong này gan to thật!  

 

 

Thật sự dám ở trong nước gây họa lớn, trách không được ngài Hạ Vân Đinh chỉ đích danh bọn họ, muốn bắt giữ Lâm Phong!  

 

 

Kẻ ngông cuồng như vậy, quả thực là tội không thể tha!  

 

 

Đáng giết!  

 

 

"Cậu chính là Lâm Phong?"  

 

 

Triệu Thanh Long nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

"Anh là ai?"  

 

 

Lâm Phong mặt không biểu cảm đáp lại.  

 

 

"Tôi là một trong mười vị chiến thần của chiến khu phía Đông, Chiến thần Thanh Long! Nhận lệnh của tổ trưởng Hạ Vân Đinh đến bắt cậu! Chuyện đã đến nước này, hôm nay trời cao đất rộng cậu cũng không còn đường chạy trốn! Cậu ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!”  


 

 

Triệu Thanh Long lạnh lùng lên tiếng.  

 

 

"Bắt tôi?"  

 

Adv

 

Lâm Phong cười ha hả, lại bình tĩnh nói:  

 

 

"Thiên hạ này ngoại trừ lão già biến thái kia, còn có ai bắt được Lâm Phong tôi?"  

 

 

“Thật cuồng vọng! Đáng tiếc chỉ dựa vào sự cuồng vọng thì vô dụng!”  

 

 

Trong mắt Triệu Thanh Long lóe lên một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng vẫy tay.  

 

 

“Xoát xoát xoát~”  

 

 

Một nhóm binh lính với súng đạn đầy đủ liền xông vào, hàng chục quả pháo cối đồng loạt nhắm vào Lâm Phong!  

 

 

Mà khi nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Một số võ giả không biết chuyện trong sân đột nhiên vô cùng mừng rỡ.  

 

 

Hóa ra là bắt Lâm Phong! Điều này chẳng phải tương đương với việc đến giúp họ sao?  

 

 

Lâm Phong, Lâm Phong!  

 

 

Dù mày có mạnh đến đâu thì thế nào?  

 

 

Còn có thể lớn hơn cả quốc gia sao?  

 

 

Ngay lập tức có một nhóm võ giả vô cùng phấn khích, lớn tiếng tố cáo:  

 

 

“Lâm Phong này vừa mới giết người hàng loạt, không biết đã giết bao nhiêu người!”  

 

 

“Thằng đó chính là kẻ cực kỳ hung ác, thế mà còn muốn hủy diệt giới võ thuật Vân Xuyên của chúng tôi!”  

 

 

“Trong phạm vi nước Đại Hạ, tuyệt đối không được để cho loại người tâm địa độc ác như vậy sống sót!”  

 

 

…  

 

 

“Tôi đã biết rõ mọi chuyện, bây giờ những người không liên quan đến chuyện này, hoặc có thù với Lâm Phong! Đều có thể đến bên này với tôi! Để tránh đến lúc đó súng ống vô tình!”  

 

 

Triệu Thanh Long nói.  

 

 

Một nhóm võ giả của giới võ thuật Vân Xuyên nghe vậy thì sắc mặt vô cùng mừng rỡ, lần lượt chạy về phía Triệu Thanh Long!  

 

 

Rất nhanh.  

 

 

Một nhóm võ giả của giới võ thuật Vân Xuyên lần lượt trốn sau lưng Triệu Thanh Long, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.  

 

 

“Mấy người là đồng bọn với Lâm Phong sao?”  

 

 

Lúc này, Triệu Thanh Long chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Tăng Tam Thủy và những người khác.  

 

 

Tăng Tam Thủy và những người khác đồng tử co rụt lại!!!  

 

 

Bọn họ tự nhiên hiểu ý của Triệu Thanh Long,  

 

 

Ý hắn ta là muốn tiêu diệt luôn cả bọn họ!  

 

 

Nói cách khác, hôm nay tất cả những người có quan hệ với Lâm Phong đều không thể chạy thoát!  

 

 

“Đại nhân, bọn tôi không liên quan đến Lâm Phong!”  

 

 

Một nhóm người của bang Khẩu Kỹ lên tiếng trước, vội vàng chạy qua.  

 

 

“Mấy người… mấy người! Vậy mà tôi còn xưng huynh gọi đệ với mấy người!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy vậy lập tức giận dữ nói.  

 

 

“Xưng huynh gọi đệ? Lúc trước ông đã nói với bọn tôi như thế nào? Nói theo Khẩu Kỹ Vương sẽ được ăn ngon uống cay, bây giờ thì sao?”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 470


 

 “Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”  

 

Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.  

 

 

Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!  

 

 

Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?  

 

 

“Cô bé là?”  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.  

 

Adv

 

“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”  

 

 

Trần Thiên Hủ đáp.  

 

 

“Cháu ngoại?”  

 

 

Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.  

 

Adv

 

“Haiz.”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:  

 

 

“Các con mau đi đi, đừng do dự!”  

 

 

“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”  

 

 

Người xung quanh đều nói vậy.  

 

 

“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”  

 

 

Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.  

 

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:  

 

 

“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”  

 

 

“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”  

 

 

Lâm Phong nói nhanh.  

 

 

Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:  

 

 

“Đang đùa đấy à?”  

 

 

“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”  

 

 

Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.  

 

 

Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.  

 

 

Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!  

 

 

Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.  

 

 

Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!  

 

 

Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?

 

Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!  

 

Thế này là sao?  

 

 

Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?  

 

 

Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?  

 

 

“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”  

 

 

Trần Sơn hắng giọng.  

 

 

“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.  

 

 

Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 563


Lúc này, Tăng Tam Thủy cũng thở hắt ra một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy, đi tới bên cạnh Lâm Phong, chậm rãi nói:  

 

 

“Cậu Lâm, xin lỗi! Tôi không phải chỉ có một mình, tôi còn phải lo nghĩ cho gia tộc của mình…”  

 

 

“Tôi thực sự không thể nào để cả gia tộc tôi chôn thây cùng cậu được!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Tăng Tam Thủy, nói: “Không sao, tôi vốn cũng chẳng thân thiết gì với ông! Tùy ý ông!”  

 

 

Tăng Tam Thủy nghe vậy định mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn để mọi lời trong bụng không nói ra!  

 

 

“Này anh Tăng, hôm nay nếu anh qua đó thì từ nay Diệp Thiên Tâm tôi với anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”  

 

Adv

 

Lúc này, Diệp Thiên Tâm lớn tiếng nói!  

 

 

Tăng Tam Thủy không giống với đám người của bang Khẩu Kỹ, đó là người bạn mà lão ta đã quen biết mấy chục năm! Giờ đây lựa chọn phản bội Lâm Phong, khiến lão a rất đau lòng!  

 


 

“Chú Diệp, xin lỗi! Tôi phải lo nghĩ cho gia tộc tôi!”  

 

 

Tăng Tam Thủy vẻ mặt phức tạp nói một câu, cuối cùng vẫn đưa nhóm võ giả của Tăng gia đi tới phía sau Triệu Thanh Long.  

 

Adv

 

Mọi người của Tăng gia đều rời đi theo! Bên cạnh Lâm Phong chỉ còn lại hai người.  

 

 

Một người là Diệp Thiên Tâm, người còn lại chính là Triệu Vô Cực!  

 

 

Sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi thất thường, Lâm Phong cứu ông ta tận mấy lần, lúc này mà để ông ta rời đi, ông ta khó lòng mà vượt qua nổi rào cản trong lòng, nhưng nếu mà không đi thì thập tử nhất sinh!  

 

 

Chuyện này khiến ông ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!  

 

 

“Lâm Phong! Không phải tôi nói chứ, nhân phẩm của cậu quá tệ rồi! Cậu xem còn có mấy người chịu giúp cậu?”  

 

 

Triệu Thanh Long vẻ mặt thản nhiên nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Mãnh thú thường đi một mình, chỉ có súc vật mới kết đàn kết lũ!”  

 

 

“Cho dù hội tụ bao nhiêu súc vật thì cũng có ích gì?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Tốt! Tốt! Tốt lắm!!”  

 

 

Triệu Thanh Long tức giận cười lớn, liên tiếp nói ra ba ba từ “tốt”!  

 

 

Có thể thấy trong lòng hắn ta lúc này phẫn nộ tới cỡ nào!  

 

 

“Nếu đã như vậy! Tôi lại muốn xem thử con mãnh thú này của cậu, có thể nuốt nổi đám súc vật này hay không!”  

 

 


Triệu Thanh Long vẻ mặt lãnh đạm nói một câu, sau đó lại xua tay, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ở trong nước Đại Hạ thì nên tuân theo quy tắc của nước Đại Hạ, dám trái lời Triệu Thanh Long tôi, dám không xem chiến khu phía đông của tôi ra gì, thì chỉ có đường chết!! Nổ pháo cho tôi, triệt để bắn chết ba người này!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Rất nhiều pháo binh đạn đã lên nòng lần lượt lớn tiếng hét, chuẩn bị phóng pháo cối!  

 

 

Nhưng đúng ngay lúc này.  

 

 

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”  

 

 

Đột nhiên có tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến bên tai mọi người.  

 

 

Âm thanh rất nhỏ, nhưng lại có thể nghe rất rõ ràng như thể có một loại ma lực nào đó vậy.  

 

 

Đám người Triệu Thanh Long, Trương Bách Nhẫn, Vương Hợi, Tăng Tam Thủy cùng dời ánh mắt nhìn theo.  

 

 

Chỉ nhìn thấy bên trong đống đổ nát không xa, lại có một người phụ nữ chầm chậm bước tới!  

 

 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo nịt ngực màu xám, làm nổi bật lên vóc dáng yêu kiều của cô ta!  

 

 

Mặt trái xoan, mày lá liễu, da trắng như tuyết, ngũ quan hài hòa!  

 

 

Một mái tóc dài đen tuyền tuyệt đẹp buộc thành đuôi ngựa cao, đem tới cho người khác một loại cảm giác cực kỳ có thực lực!  

 

 

Cô ấy phớt lờ ánh nhìn của mọi người mà cứ chậm rãi đi về phía hiện trường, trên khuôn mặt tuyệt đẹp không có lấy một chút biểu cảm!  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Thanh Long, Trương Bách Nhẫn, Vương Hợi khẽ cau mày,  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 472


 Trần Sơn phấn khởi, lập tức chạy ra sân sau lấy kiếm!  

 

 

Những người khác có mặt nghe thấy Trần Bắc Huyền nói vậy, trong lòng cũng cực kì kích động!  

 

 

So với Lâm Phong, bọn họ vẫn thấy lão tổ nhà mình lợi hại hơn!  

 

 

Lời nói bình tĩnh, không giả vờ, không hổ với danh hiệu của ông ấy!  

 

 

“Cũng thú vị.”  

 

 

Lâm Phong vẫn khoanh tay, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Trần Bắc Huyền là một kiếm tu, anh cũng thế, chỉ là bây giờ còn chưa ai có thể khiến anh phải lấy kiếm ra mà thôi!  

 

 

…  

 

 

Adv

Cùng lúc đó, ở tổng bộ của thương hội Bách Vân tại thủ đô.  

 

 

Trong một căn phòng làm việc xa xỉ.  

 

 

Hội chủ Hoàng Phủ Hằng ngồi trên ghế gỗ đỏ, cầm điện thoại di động trên tay, ngơ ngác nhìn ảnh chụp.  

 

 

Trong hình, là thi thể của con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Vết máu loang lổ, bi thương cực kì!  

 

 

“Vân… Vân Nhi!”  

 

 

Adv

Trong miệng Hoàng Phủ Hằng phát ra âm thanh khàn khàn, đôi con ngươi sâu không thấy đáy dần ướt át.  

 

 

Ông ta không tin được, con trai hôm trước còn đang bình thường, bây giờ đã là một thi thể!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nửa đời trước si mê võ đạo, mãi bảy mươi tuổi mới phá thân, cưới một người vợ, sinh ra một đứa con trai!  

 

 

Để đào tạo đứa con trai này, ông ta dùng rất nhiều công sức, coi nó như Hội chủ tiếp theo của thương hội để bồi dưỡng.  

 

 

Mà bây giờ, mọi công sức đều uổng phí!  

 

 

Con trai ông ta đã chết, hung thủ còn ngang nhiên gọi điện thoại tới mắng ông ta, khiêu khích rồi cảm ơn  

 

 

Cảm ơn cái gì?  

 

 

Cảm ơn tao sinh ra một đứa con trai cho mày giết ư?  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

“Nhà họ Trần, Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nắm chặt điện thoại di động, ép cái điện thoại  

 

 

thành từng mảnh nhỏ, miệng gầm lên như dã thú.  

 

 

“Người đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng hét lớn ra bên  

 

 

ngoài.  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

Hai võ giả tinh anh của thương hội Bách Vân lập tức tiến vào.  

 

 

“Tới thương hội, tập hợp tất cả các võ giả Tông Sư Cảnh lại cho tôi, theo tôi đến Vân Xuyên! Tôi muốn san bằng nhà họ Trần, đánh cho bọn họ không còn manh giáp”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nói.  

 


 

Hai người của thương hội nghe vậy đều chấn động!  

 

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến Hội chủ tức giận như thế?  

 

 

Chỉ là hai người họ cũng không dám hỏi, gật đầu, lập tức  

 

 

xoay người ra ngoài, tập hợp mọi người…  

 

 

Không lâu sau, mười ba vị võ đạo Tông Sư đứng chỉnh tề trước  

 

 

mặt Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Mười ba vị này, khí tức thâm hậu, căn cơ vững vàng!  

 

 

Người nào người đấy đều mạnh mẽ đáng sợ!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nhìn qua mười ba người, bình tĩnh nói:  

 

 

“Vừa nãy con trai tôi đã chết! Bị nhà họ Trần ở Vân Xuyên hại chết, đối phương còn phách lối gửi ảnh cho tôi, nói cảm ơn tôi, bảo tôi dẫn người tới báo thù!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Mười ba vị Tông Sư nghe vậy đều đổi sắc mặt, cảm thấy khiếp sợ.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng tôi đời này chưa từng thấy ai yêu cầu như thế! Nếu đối phương đã nói vậy, tôi sẽ thỏa mãn người ta luôn!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nói một câu lạnh như băng, sau đó xoay người:  

 

 

“Mọi người theo tôi đến Vân Xuyên, diệt nhà họ Trần!”  

 

 

Bên ngoài thương hội Bách Vân.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thống lĩnh mười ba võ đạo Tông Sư đi thẳng tới Vân Xuyên, chuyện này lập tức khiến một vài thế lực ngầm có quyền lực để ý tới!  

 

 

Trong lúc nhất thời, các thế lực lớn ở thủ đô đều bàn tán xôn xao.  

 

 

“Tình huống gì đây? Lão già Hoàng Phủ Hằng mang nhiều người tới Vân Xuyên như thế để làm gì?”  

 

 

“Căn cứ theo mật thám của tôi ở bên đó, hình như là đến nhà  

 

 

họ Trần! Có người ở đó giết con trai bảo bối của ông ta.”  

 

 

“Nhà họ Trần? Chẳng lẽ là bên Trần Bắc Huyền ở Vân Xuyên kia?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 471


 Trần Sơn nghe xong, trong lòng giật mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hận không thể ngất luôn tại chỗ!  

 

Xong!  

 

 

Xong cả rồi!  

 

 

Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?  

 

 

Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.  

 

Adv

 

“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.  

 

 

Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.  


 

 

Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…  

 

 

Adv

Mãnh nam này ngáo quá!  

 

 

thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.  

 

 

Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.  

 

 

Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!  

 

 

“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”  

 

 

Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.  

 

 

Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.  

 

 

Đúng vậy!  

 

 

Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!  

 

 

“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”  

 

 

Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.  

 

 

Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!  

 

 

Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thực lực của con, phải nói sao đây…”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  


 

 

“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”  

 

 

“…”  

 

 

Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.  

 

 

Nói khoác tới mức này luôn ư?  

 

 

Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.  

 

 

Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.  

 

 

Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…  

 

 

Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!  

 

 

Đương nhiên chỉ là trước kia.  

 

 

“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”  

 

 

Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.  

 

 

“Chú Bắc Huyền…”  

 

 

Trần Sơn giật mình!  

 

 

Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.  

 

 

Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 564


Diệp Thiên Tâm, Triệu Vô Cực nhịn không được lên tiếng nói.  

 

 

Ở hiện trường cũng chỉ có mình Lâm Phong là hơi nheo mắt lại!  

 

 

Thần thức của anh vẫn luôn bao phủ xung quanh, nhưng không hề phát hiện thấy người phụ nữ áo xám này tới từ lúc nào!  

 

 

Nói cách khác, người phụ nữ áo xám này lại tránh được sự thăm dò thần thức của anh!  

 

 

Nghĩ lại tới cuộc điện thoại của lục sư huynh không lâu trước đó, trong lòng anh không khỏi dao động!  

 

 

Được đấy! Người phụ nữ mạnh mẽ này, không phải là nhị sư tỷ đấy chứ?  

 

Adv

 

Rất nhanh, người phụ nữ áo xám đã tới trước mặt Lâm Phong, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Lâm Phong có chút không chịu được ánh mắt của người phụ nữ, đang định mở miệng nói gì đó thì lại nghe thấy người phụ nữ áo xám này nói:  

 


 

“Cậu tránh ra xa chút!”  

 

 

“Hử?”  

 

Adv

 

Lâm Phong sửng sốt.  

 

 

Những người khác ở hiện trường cũng sửng sốt!!  

 

 

“Cô là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của chiến khu phía đông chúng tôi? Muốn chết hả?”  

 

 

Lúc này, một tướng lĩnh của chiến khu phía đông lạnh lùng quát lớn.  

 

 

Người phụ nữ áo xám duỗi bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh ra, trực tiếp từ xa đánh cho tướng lĩnh vừa nói trở thành một đám sương máu.  

 

 

“Chiến khu phía đông rất lợi hại sao?”  

 

 

“Bà đây ở hồng y đại giáo chủ của Vatican, ở nước La Tư sống mái với một đám người sói, ở nước Oa đối đầu với tam đại thần nhẫn! cũng không thấy bọn họ ho hé tiếng nào?”  

 

 

“Bà đây liều sống liều chết ở nước ngoài, còn các người ở trong nước lại ra tay với người của tôi? Có phải chơi vui lắm không?”  

 

 

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ áo xám quét qua mọi người, lại nhàn nhạt nói:  

 

 

“Nào! Cứ việc nã pháo vào tôi! Tôi xem thử các pháo của chiến khu phía đông các người lợi hại cỡ nào!”  

 

 

Nghe được lời này, tất cả những người ở hiện trường đều chết lặng!  

 

 

Hồng y đại giáo chủ, người sói, thần nhẫn?  

 

 

Những người sống trong nước như bọn họ, những từ này cũng chỉ có thỉnh thoảng mới có thể nghe được trên phim!  

 

 


Triệu Thanh Long khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tuổi tác còn trẻ, nhưng khẩu khí không nhỏ nhỉ!! Cô tưởng rằng tôi sẽ tin những lời cô vừa nói sao?”  

 

 

Người phụ nữ áo xám không trả lời, trực tiếp tát Triệu Thanh Long một cái.  

 

 

Trong nháy mắt, linh khí xung quanh dường như đều bị cái tát này hút cạn, không gian từ từ rung chuyển, giữa luồng khí đang dâng trào hình thành cơn gió mạnh đáng sợ thổi nhanh về phía Triệu Thanh Long!  

 

 

Sắc mặt Triệu Thanh Long hơi thay đổi, cơn gió mạnh này khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!  

 

 

Rõ ràng còn cách xa như vậy, nhưng lại khiến da của hắn ta dường như muốn rách ra!  

 

 

Xẹt~  

 

 

Người phụ nữ áo xám này không ngờ lại khủng khiếp tới vậy!!  

 

 

Triệu Thanh Long cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, hai tay nhanh chóng vung lên, cuối cùng lại xuất hiện hai ảo ảnh rồng xanh nhàn nhạt trên hai cánh tay!  

 

 

“Song Long Đằng Thiên!”  

 

 

Triệu Thanh Long giận dữ hét lên, hai con rồng xanh trên hai cánh tay được bao bọc bởi nguồn năng lượng đáng sợ, lập tức lao về phía cơn gió đáng sợ kia!  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người quan sát xung quanh đều gần như hóa đá!  

 

 

Đặc biệt là hai đại chiến thần Trương Bách Nhẫn và Vương Hợi, sắc mặt càng ngưng trọng tới cực điểm!  

 

 

Song Long Đằng Thiên là con át chủ bài của Triệu Thanh Long!  

 

 

Hiện giờ, Triệu Thanh Long vừa ra sân đã buộc phải dùng tới con át chủ bài này, điều này đủ thấy được một tát tùy ý kia của người phụ nữ áo xám khủng bố cỡ nào!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 473


Thủ đô, trong một căn tứ hợp viện được lát gạch màu xanh dương, mái ngói xanh lục.  

 

 

Một ông lão tóc bạc đang nằm trên ghế thư giãn, khép hờ hai mắt, nhàn nhã lắng nghe điệu hát nhân gian.  

 

 

Ông lão này chính là Lý Đại Long, Phó bộ trưởng Tổng Bộ chấp pháp, một cái tên rất đơn giản và tự nhiên…  

 

 

Lúc này có một người trung niên bước nhanh tới, hơi thở của người này rất mạnh, rõ ràng là một cao thủ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Người trung niên này tên là Tôn Trọng, tổ trưởng tổ ba của Tổng Bộ chấp pháp.  

 

 

Nếu xét về thực lực và địa vị, ông ta còn cao hơn Triệu Vô Cực một bậc, ông ta cũng là một trong những cao thủ có tiếng dưới tay vua, trọng thần của nước Đại Hạ!  

 

Adv

 

Tôn Trọng vừa đi vào đã trầm giọng nói: “Ông Lý, có chuyện rồi!”  

 

 

Lý Đại Long mở mắt ra, hỏi: “Chẳng lẽ đám người nước ngoài không an phận hả?”  

 

 

“Không phải! Là chuyện trong nước!”  

 

 

Tôn Trọng kể rõ về vụ việc của thương hội Bách Vân và nhà họ Trần.  

 

 

Adv

Ông ta tạm dừng một chốc rồi lại tiếp tục nói:  

 

 

“Tuy Trần Bắc Huyền rất ngang ngược, nhưng ông ta sẽ không làm ra chuyện không lý trí như giết Hoàng Phủ Vân!”  

 

 

“Ý ông là?”  

 

 

Lý Đại Long nhíu mày.  

 

 

“Ông Lý, theo tình báo trước đó, hình như cái cậu Lâm Phong đó đang ở nhà họ Trần…”  

 

 

“Vậy nên người đã giết Hoàng Phủ Vân, lớn lối bảo Hoàng Phủ Hằng đích thân tới báo thù chắc chắn là Lâm Phong!”  

 

 

“Trong nước chúng ta cũng chỉ có Lâm Phong có thể làm ra chuyện kiêu ngạo như vậy thôi!”  

 

 

Tôn Trọng cười miễn cưỡng.  

 

 

Nghe vậy, ánh mắt Lý Đại Long khẽ chớp.  

 

 

Ông ta cũng nhức đầu với cái cậu Lâm Phong này lắm!  

 

 

Ông ta sống cũng lâu rồi, cũng gặp rất nhiều loại người khác nhau, chỉ kkhông hiểu mỗi một mình Lâm Phong!  

 

 

Tính cách vênh váo thì cũng đành, quan trọng còn mềm không được cứng không xong, chỉ khăng khăng với kiểu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.  

 

 

Điều mấu chốt là đến giờ họ vẫn chưa biết Lâm Phong đã đi đâu, sau lưng có thế lực gì trong mười năm mất tích!  

 

 

Sau một lúc trầm tư, Lý Đại Long hỏi:  

 


 

“Thương hội Bách Vân có bao nhiêu người đi?”“Hoàng Phủ Hằng dẫn đội, cộng thêm ba tông sư võ đạo… Có thể nói là cao thủ đồng loạt xuất hiện!”  

 

 

Tôn Trọng nặng nề đáp.  

 

 

“Ông nghĩ Lâm Phong có thể thắng được không?”  

 

 

Lý Đại Long lại hỏi.  

 

 

“Phải công nhận Lâm Phong có thực lực rất mạnh, thiên phú cực cao, nhưng nếu nói cậu ta có thể một thân một mình đấu lại cao thủ của thương hội Bách Vân thì tuyệt đối không thể nào!”  

 

 

Tôn Trọng khựng lại, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Tất nhiên rồi, không loại trừ khả năng cậu ta có người hộ đạo bảo vệ… Lâm Phong kỳ quái như thế, nếu nói sau lưng cậu ta không có ai thì tôi không tin đâu!”  

 

 

“Nếu vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi! Người đứng sau lưng thương hội Bách Vân ấy hả, chúng ta cũng không tiện can thiệp nhiều.”  

 

 

“Mà chắc bây giờ Vũ Tình cũng tới Vân Xuyên rồi… Có vẻ cô ta rất có hứng thú với Lâm Phong.”  

 

 

Lý Đại Long nói.  

 

 

Nghe vậy, trong đầu Tôn Trọng lập tức hiện lên gương mặt quyến rũ của Tô Vũ Tình, ông ta chợt cảm thấy người mình lạnh run.  

 

 

Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh!  

 

 

“À nhỉ, Vân Phi sao rồi?”  

 

 

Lý Đại Long đột nhiên hỏi.  

 

 

“Họ đã đến Dược Vương cốc, cụ thể điều trị thế nào còn phải đợi trao đổi thêm!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 472


 Trần Sơn phấn khởi, lập tức chạy ra sân sau lấy kiếm!  

 

 

Những người khác có mặt nghe thấy Trần Bắc Huyền nói vậy, trong lòng cũng cực kì kích động!  

 

 

So với Lâm Phong, bọn họ vẫn thấy lão tổ nhà mình lợi hại hơn!  

 

 

Lời nói bình tĩnh, không giả vờ, không hổ với danh hiệu của ông ấy!  

 

 

“Cũng thú vị.”  

 

 

Lâm Phong vẫn khoanh tay, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Trần Bắc Huyền là một kiếm tu, anh cũng thế, chỉ là bây giờ còn chưa ai có thể khiến anh phải lấy kiếm ra mà thôi!  

 

 

…  

 

 

Adv

Cùng lúc đó, ở tổng bộ của thương hội Bách Vân tại thủ đô.  

 

 

Trong một căn phòng làm việc xa xỉ.  

 

 

Hội chủ Hoàng Phủ Hằng ngồi trên ghế gỗ đỏ, cầm điện thoại di động trên tay, ngơ ngác nhìn ảnh chụp.  

 

 

Trong hình, là thi thể của con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Vết máu loang lổ, bi thương cực kì!  

 

 

“Vân… Vân Nhi!”  

 

 

Adv

Trong miệng Hoàng Phủ Hằng phát ra âm thanh khàn khàn, đôi con ngươi sâu không thấy đáy dần ướt át.  

 

 

Ông ta không tin được, con trai hôm trước còn đang bình thường, bây giờ đã là một thi thể!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nửa đời trước si mê võ đạo, mãi bảy mươi tuổi mới phá thân, cưới một người vợ, sinh ra một đứa con trai!  

 

 

Để đào tạo đứa con trai này, ông ta dùng rất nhiều công sức, coi nó như Hội chủ tiếp theo của thương hội để bồi dưỡng.  

 

 

Mà bây giờ, mọi công sức đều uổng phí!  

 

 

Con trai ông ta đã chết, hung thủ còn ngang nhiên gọi điện thoại tới mắng ông ta, khiêu khích rồi cảm ơn  

 

 

Cảm ơn cái gì?  

 

 

Cảm ơn tao sinh ra một đứa con trai cho mày giết ư?  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

“Nhà họ Trần, Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nắm chặt điện thoại di động, ép cái điện thoại  

 

 

thành từng mảnh nhỏ, miệng gầm lên như dã thú.  

 

 

“Người đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng hét lớn ra bên  

 

 

ngoài.  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

Hai võ giả tinh anh của thương hội Bách Vân lập tức tiến vào.  

 

 

“Tới thương hội, tập hợp tất cả các võ giả Tông Sư Cảnh lại cho tôi, theo tôi đến Vân Xuyên! Tôi muốn san bằng nhà họ Trần, đánh cho bọn họ không còn manh giáp”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nói.  

 


 

Hai người của thương hội nghe vậy đều chấn động!  

 

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến Hội chủ tức giận như thế?  

 

 

Chỉ là hai người họ cũng không dám hỏi, gật đầu, lập tức  

 

 

xoay người ra ngoài, tập hợp mọi người…  

 

 

Không lâu sau, mười ba vị võ đạo Tông Sư đứng chỉnh tề trước  

 

 

mặt Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Mười ba vị này, khí tức thâm hậu, căn cơ vững vàng!  

 

 

Người nào người đấy đều mạnh mẽ đáng sợ!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nhìn qua mười ba người, bình tĩnh nói:  

 

 

“Vừa nãy con trai tôi đã chết! Bị nhà họ Trần ở Vân Xuyên hại chết, đối phương còn phách lối gửi ảnh cho tôi, nói cảm ơn tôi, bảo tôi dẫn người tới báo thù!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Mười ba vị Tông Sư nghe vậy đều đổi sắc mặt, cảm thấy khiếp sợ.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng tôi đời này chưa từng thấy ai yêu cầu như thế! Nếu đối phương đã nói vậy, tôi sẽ thỏa mãn người ta luôn!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nói một câu lạnh như băng, sau đó xoay người:  

 

 

“Mọi người theo tôi đến Vân Xuyên, diệt nhà họ Trần!”  

 

 

Bên ngoài thương hội Bách Vân.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thống lĩnh mười ba võ đạo Tông Sư đi thẳng tới Vân Xuyên, chuyện này lập tức khiến một vài thế lực ngầm có quyền lực để ý tới!  

 

 

Trong lúc nhất thời, các thế lực lớn ở thủ đô đều bàn tán xôn xao.  

 

 

“Tình huống gì đây? Lão già Hoàng Phủ Hằng mang nhiều người tới Vân Xuyên như thế để làm gì?”  

 

 

“Căn cứ theo mật thám của tôi ở bên đó, hình như là đến nhà  

 

 

họ Trần! Có người ở đó giết con trai bảo bối của ông ta.”  

 

 

“Nhà họ Trần? Chẳng lẽ là bên Trần Bắc Huyền ở Vân Xuyên kia?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 565


 Triệu Thanh Long căn bản chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh thành một đám sương máu, biến mất giữa trời đất!

Chết... chết rồi sao?  

 

Chỉ một cái tát đã đánh chiến thần Thanh Long thành sương máu?  

 

 

Hầu như tất cả mọi người có mặt đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!  

 

 

Sắc mặt Lâm Phong ngưng trọng!  

 

 

Người phụ nữ áo xám này tuyệt đối là người mạnh nhất mà anh từng thấy, thậm chí còn mạnh hơn cả Lục sư huynh Phùng Mục Trần rất nhiều!  

 

 

Adv

Cho đến tận bây giờ, anh thậm chí còn không nhìn ra được cảnh giới của người phụ nữ áo xám, nhưng có thể khẳng định rằng người phụ nữ áo xám là một tu tiên giả!  

 

 

"Thế nào? Nhị sư tỷ của cậu lợi hại chứ?"  

 

 

Lúc này, người phụ nữ áo xám đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó xoa mũi, nói:  

 

 

"Khá lợi hại!"  

 

Adv

 

"Biết nhị sư tỷ lợi hại, vậy sau này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời nha!"  

 

 

Người phụ nữ áo xám đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.  

 

 

"Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ đại chiến một trận, nếu như cậu có thể chế ngự được chị! Chị sẽ nghe lời cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm!"  

 

 

"Trước đây tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh của cậu đều đã từng nói như vậy với chị!"  

 

 

"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi! Không có người phụ nữ nào có thể chế ngự được Lâm Phong tôi! Ta mới là người chế ngự các cô ấy!"  

 

 

Sắc mặt Lâm Phong thản nhiên.  

 

 

Người phụ nữ áo xám nghe vậy thì sửng sốt một chút.  

 

 

Cô ta nhìn Lâm Phong một cách thích thú, nhưng không nói gì thêm, mà chuyển ánh mắt về phía đối diện, nói:  

 

 

"Gọi người mạnh nhất của mấy người ra đây, nếu như có thể chịu được một cái tát của tôi, coi như Khương Ngôn Khê tôi thua!"  

 

 

Mọi người nghe vậy đồng tử đều co rụt lại!  

 

 

Người mạnh nhất trong số bọn họ chính là Triệu Thanh Long!  

 

 

Hiện tại đã bị cô ta một tát đánh chết, còn ai dám lên?  

 

 

"Rốt cuộc cô là ai? Dám đối địch với chiến khu phía Đông bọn tôi? Cô có hiểu rõ hậu quả không!?"  

 

 

Vương Hợi lạnh lùng nói.  

 

 

"Chát!"  

 

 

Khương Ngôn Khê một tát đánh Vương Hợi thành sương máu, lại nhàn nhạt nói:  

 

 

"Còn có người mạnh hơn không? Nếu không có, mấy người mau chóng lấy pháo bắn tôi đi! Tôi đã rất lâu không bị người ta dùng pháo bắn rồi!"  

 

 

Lúc này.  

 

 

Ba Chiến Thần của chiến khu phía Đông, chỉ còn lại Trương Bách Nhẫn!  

 

 

Trương Bách Nhẫn sắc mặt ngưng trọng, âm thầm đem tên Khương Ngôn Khê phát ra ngoài.  

 

 

Người phụ nữ áo xám này quá mức khủng bố!  

 

 

Cả đời hắn ta cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như vậy, thực lực hoàn toàn nghiền ép bọn họ!  

 

 

Hắn ta thậm chí còn hoài nghi, cho dù mình ra lệnh bắn pháo, cũng không thể khiến người phụ nữ này bị thương, bằng không đối phương sao có thể vênh váo như vậy?  

 

 

"Sao không ai nói chuyện? Không nói thì tôi bắt đầu giết người nhé!"  

 

 

Khương Ngôn Khê lại nói.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

Đội quân đông nghịt tách ra một con đường nhỏ.  

 

 

Tiếp theo một ông lão tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt sáng quắc từng bước đi tới.  

 

 

"Nơi này dù sao cũng là nước Đại Hạ, thực lực cá nhân của cô cho dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không đại biểu được cái gì, cô..."  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom