Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 383


Mà bây giờ Vương Thước đã chết!  

 

Có thể đoán được lúc Vương Hữu Chí nghe thấy tin này sẽ phản ứng thế nào?  

 

 

Là một võ đạo tông sư, lửa giận của ông ta ai mà chịu nổi?  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nhìn vậy, ánh mắt hơi động đậy nhưng không nói gì thêm!  

 

 

Thực ra từ lúc Lâm Phong ra tay là lão ta đã tỉ mỉ quan sát!  

 

Adv

 

Sau đó phát hiện mình không nhìn thấu thanh niên áo trắng trước mặt này?  

 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Phong rất có thể cũng mạnh ngang lão ta.  

 

 

Mặc dù quan hệ giữa lão ta và nhà họ Vương không tệ, nhưng không đến mức đi đắc tội cường giả bậc này!  

 

 

Quan trọng là, Lâm Phong còn rất trẻ tuổi.  

 

Adv

 

Cường giả trẻ tuổi thế này, đằng sau chắc chắn có thế lực đáng sợ làm chỗ dựa, điều này càng khiến lão ta kiêng dè!  

 

 

Lúc này, một võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương bước lên!  

 

 

Ông ta nhìn vết máu Vương Thước, sau đó lại nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Đúng là cậu rất mạnh, bọn tôi đã nhận thức được! Chỉ là nếu gia chủ biết chuyện này, đến lúc đó vẫn mong cậu có thể phách lối như trước…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong lại tát đối phương nát bấy, thản nhiên nói: “Người nhà họ Vương đều ngu vậy à? Thế mà gia tộc cũng có thể tồn tại được, đúng là trời đất khó dung!”  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong đưa mắt nhìn một người cuối cùng, đây là bát trưởng lão của nhà họ Vương, tên Vương Bá!  

 

 

Vương Bá thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.  

 

 

Sau khi mấy người đều chết, ông ta biết Lâm Phong nhất định sẽ giết mình, đồng thời còn không thèm nói lý.  

 

 

Ông ta thông minh, biết ở đây chỉ có Nam Cung Thần Thoại cứu được mình, vội vàng lớn tiếng nói: “Nam Cung tiền bối, cứu tôi!”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nghe thấy thế nhíu mày, lão ta muốn giữ im lặng nhưng Vương Bá cũng đã cầu cứu rồi, không nói gì đó thì mặt mũi để đâu?  

 

 

Nghĩ vậy, Nam Cung Thần Thoại nở nụ cười, nói:  

 

 

“Anh bạn trẻ này, tôi là…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đập chết Vương Bá, sau đó nhìn Nam Cung Thần Thoại hỏi:  

 

 

“Ông định nói gì?”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn người, trong mắt có chút lạnh lẽo!  

 

 

Mình đã lên tiếng mà Lâm Phong vẫn dám giết người, đây không phải là không để mình vào mắt sao?  

 

 

“Ông nghe không hiểu à, tôi hỏi ông định nói gì?”  

 

 

Đôi mắt hờ hững của Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần Thoại, lạnh lùng nói.  

 

 

Mọi người vây xem đều cảm thấy da đầu mình tê dại.  

 

 

Trong lòng không ngừng chửi thề!  

 

 

Cậu Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mạnh tới mức này!  

 

 

Lạnh lùng tiêu diệt cả đội ngũ nhà họ Vương xong, đảo mắt đã nhắm tới Nam Cung Thần Thoại!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 475


Sau khi chứng kiến cảnh Lâm Phong xử gọn Lý Phúc chỉ bằng một cái tát, họ đã hoàn toàn thần phục Lâm Phong!  

 

Có một bang chủ như thế, bang Khẩu Kỹ bọn họ sao phải lo không vùng dậy nổi?  

 

 

Còn thương hội Bách Vân gì kia ấy hả?  

 

 

Sau khi được Diệp Thiên Tâm tẩy não rằng Khẩu Kỹ Vương vô địch, trong lòng họ đã coi thương hội Bách Vân chẳng là cái đách quần gì!  

 

 

“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”  

 

 

“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”  

 

Adv

 

Mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh đồng loạt cúi người, kính nể nói.  

 

 

“…”  

 

 

Lâm Phong siết chặt hai tay, gân xanh nhô rõ trên trán.  

 

 

Anh biến thành bang chủ bang Khẩu Kỹ từ khi nào vậy?  

 

Adv

 

Bà nội cha nó, rốt cuộc là đứa nào đặt cái biệt danh trẻ trâu là Khẩu Kỹ Vương cho anh thế?  

 

 

Bên cạnh đó, Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc lộ ra vẻ mặt kì quặc, nhưng họ không nói gì cả.  

 

 

Ngược lại Tiểu Luyến Luyến rất tò mò hỏi:  

 

 

“Ba ơi, Khẩu Kỹ Vương có nghĩa là gì vậy ạ? Nghĩa là mồm miệng lanh lợi phải không ạ?”  

 

 

Nhìn dáng vẻ tò mò của con gái, Lâm Phong đột nhiên thấy hơi nhức nhức đầu.  

 

 

Mấy thứ này là sao đây?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Cửa nhà họ Trần đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài.  

 

 

Ngay sau đó, một hơi thở đáng sợ ập vào từ ngoài cửa khiến mưa gió bão bùng, gió to gào thét, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực!  

 

 

“Đến rồi!”  

 

 

Trần Bắc Huyền đứng phắt dậy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.  

 

 

Nhóm người Trần Sơn cũng nắm chặt vũ khí trong tay, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.  

 

 

Tiếp theo!  

 

 

Một giọng nói lạnh thấu xương lọt vào tai mọi người.  

 

 

“Nhà họ Trần các người bảo tôi đến cơ mà? Bây giờ Hoàng Phủ Hằng tôi đã đến rồi đây… Các người định làm gì nào?”  

 

 

Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Hằng dẫn mười ba tông sư võ đạo bước từng bước vào.  

 

 

Họ bước qua nơi nào, sàn nhà lát đá cẩm thạch cũng đều vỡ toang toác!  

 

 

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ!  

 

 

Khi đám người Hoàng Phủ Hằng tới gần, luồng hơi thở kia càng thêm đáng sợ, khiến tất cả thành viên nhà họ Trần có mặt ở đây đều sắp thở không nổi!  

 

 

Một số người thực lực hơi yếu, ví dụ như võ giả Địa Cảnh toát cả mồ hôi lạnh, người cứ như mềm nhũn ra!  

 

 

Thật… Thật đáng sợ!  

 

 

Cứ như đang đối mặt với một nhóm thần linh vậy!  

 

 

Liệu có thật rằng họ có thể đánh lại đối thủ cấp bậc này không?  

 

 

Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người nhà họ Trần nảy sinh cảm giác bất lực!  

 

 

Thậm chí họ còn định đầu hàng luôn cho xong, muốn hỏi xem nếu đầu hàng thì có thể giết một nửa còn chừa lại vài người cho huyết mạch Tràn gia hay không!

 

Chẳng mấy chốc.  

 

Hoàng Phủ Hằng đã dẫn mười ba cao thủ tông sư võ đạo bước tới trước mặt người nhà họ Trần.  

 

 

Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên thi thể nằm dưới đất!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 382


 Mọi người đều đã hóa đá!  

 

Mười mấy giây ngắn ngủi, nhà họ Vương mất ba vị võ giả Tiên Thiên Cảnh, trong đó còn có một siêu cấp cường giả tầng năm!  

 

 

Thanh niên áo trắng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

 

 

Tàn sát cường giả Tiên Thiên Cảnh như giết con kiến hôi!  

 

 

Trước kia họ thấy Lâm Phong chỉ có một mình còn cười nhạo, nghĩ thằng nhãi này chắc bị ngu. Nhưng bây giờ nhìn thấy điều này, bọn họ mới phát hiện thì ra họ mới là diễn viên hài!  

 

Adv

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải tái nhợt.  

 

 

Rốt cuộc ông ta cũng hiểu vì sao Ngưu Bôn liều mạng ngăn cản mình không để mình và Lâm Phong xung đột!  

 

 

Phải biết rằng ông ta cũng là Tiên Thiên Cảnh tầng năm mà thôi!  

 

 

Adv

Lâm Phong có thể thoải mái đánh chết một Tiên Thiên Cảnh tầng năm, cũng có nghĩa có thể thoải mái giết ông ta.  

 

 

“Kim Hoa bà bà, bà cảm thấy mình là đối thủ của Lâm Phong không?”  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, nhìn Kim Hoa bà bà, nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Từ đây có thể thấy nếu tôi đánh nhau với Lâm Phong, phần thắng chưa được năm phần!” Kim Hoa bà bà lắc đầu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy thì  thấy nặng nề.  

 

 

Kim Hoa bà bà là cao thủ tầng bảy, cũng nhận mình đánh không lại Lâm Phong?  

 

 

Điều này chứng tỏ Lâm Phong và Nam Cung Thần Thoại có thể cùng cấp bậc!  

 

 

Trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy cực kì hối hận!  

 

 

Nếu như hôm qua ông ta và Lâm Phong không xích mích thì tốt biết bao?  

 

 

Như vậy bây giờ ông ta cũng không cần sợ, Nam Cung Thần Thoại khiêu khích cũng có thể to gan tỏ thái độ!  

 

 

Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận!  

 

 

“Đẹp trai quá đi!”  

 

 

Trong mắt Doãn Tử Nguyệt lấp lánh ánh sáng lạ, phát hiện mình càng lúc càng hứng thú với Lâm Phong.  

 

 

Cô ấy là một người kiêu ngạo, cho rằng không có người đàn ông nào xứng với mình, mãi tới khi gặp Lâm Phong…  

 

 

Người đàn ông này không hề thấy hứng thú với cô ấy, chửi cô ấy ngu, thực lực còn mạnh như thế…  

 

 

Sau một hồi khiếp sợ ngắn ngủi, Vương Thước cũng tỉnh táo lại.  

 

 

Hắn ta nhìn về phía Lâm Phong, gằn giọng nói:  

 

 

“Người anh em này, hình như cậu làm thế hơi quá đáng?”  

 

 

“Hả? Giờ lại xưng anh gọi em rồi à? Không phải các người vừa bảo tôi quỳ xuống xin tha sao?” Vẻ mặt Lâm Phong đầy kinh ngạc, hỏi.  

 

 

“Bỏ qua chuyện bọn tôi bắt cậu quỳ xuống nói chuyện, lẽ nào cậu không…”  

 

 

Vương Thước còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Phong vỗ mình một cái.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Cả người Vương Thước nát bét!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía hai võ giả Tiên Thiên Cảnh còn lại của nhà họ Vương, lạnh nhạt nói: “Tìm một người hiểu chuyện chút ra nói chuyện với tôi, tôi không nói chuyện với bọn ngu!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 848


Mọi người ngây ra, chết rồi ư?  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa nãy còn khí thế, nói chuyện kiêu ngạo, dường như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay lại chết như thế?  

 

 

Mà từ khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến xuất hiện, đến lúc Nguyễn Hồng Minh chết cũng chỉ có hơn mười giây!  

 

 

Có phải hơi nhanh không?  

 

 

“Là cậu ta…”  

 

 

Sau mấy giây khiếp sợ ngắn ngủi, Vệ Tử Húc nhận ra Lâm Phong!  

 

Adv

 

Trên thực tế, những người ở Vân Xuyên có ai không biết Khẩu Kỹ Vương tiếng tăm lừng lẫy, Lâm đại ma vương đâu?  

 

 

Vệ Tử Húc kích động đỏ cả mặt!  

 

 

Quả nhiên là ánh sáng cuối đường hầm!  

 

 

Thật sự không ngờ lúc tuyệt vọng nhất, Lâm đại ma vương lại xuất hiện!  

 

Adv

 

Khác với ông ấy, Vệ Cẩm Luân lại hơi bất an!  

 

 

Chết tiệt, tên độc ác này sao lại xuất hiện ở đây?  

 

 

Đúng lúc này, mấy võ giả còn lại của nước Thạch đều vọt lên, bao vây Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến!  

 

 

Bà lão tóc bạc đi cùng vẫn luôn nhắm mắt lại cũng chậm rãi mở mắt ra, để lộ đôi mắt trắng dã.  

 

 

Không có con ngươi, không có tiêu cự, giống như đôi mắt của địa ngục, kinh khủng cực kì!  

 

 

“Ba, ba xem ánh mắt của bà ta…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kêu lên một tiếng.  

 

 

Lâm Phong nhìn qua bà già âm u kia, chuẩn bị an ủi tâm hồn non nớt của con gái mình.  

 

 

Trẻ con mà, sợ mấy thứ kinh khủng cũng bình thường!  

 

 

Nhưng lúc này Tiểu Luyến Luyến lại nói tiếp:  

 

 

“Ba xem đôi mắt của bà ta có giống hai viên kẹo mềm màu trắng không…”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong im lặng.  

 

 

Cũng được, con gái của mình hơi bất thường cũng là chuyện bình thường!  

 

 

“Cậu là Lâm Phong?”  

 

 

Bà lão đột nhiên hỏi.  

 

 

Nhìn từ bề ngoài, bà ta là một người mù, nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

 

“Bà biết tôi à?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Lần này tới Đại Hạ, ngoại trừ trợ giúp Nguyễn Hồng Minh thì còn một mục đích khác là giết cậu! Không ngờ cậu đã tự mình dâng tới cửa…”  

 

 

Bà lão tóc bạc từ từ nói.  

 

 

“Hả? Vì sao?”  

 

 

Lâm Phong hơi hứng thú!  

 

 

Anh dùng thần thức lướt qua bà lão.  

 

 

Bà lão này không phải võ giả, nhưng trong cơ thể có năng lượng kì lạ, thứ đó cũng không phải nội lực, không phải linh khí, hư vô mờ mịt, rất kì quặc!  

 

 

“Có nhớ trước kia cậu đắc tội với ai không?”  

 

 

“Nhiều lắm, mà trên cơ bản cũng chết sạch rồi.”  

 

 

“Vậy ư? Còn nhóm Bát Kỳ thì sao?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 384


Đến đây, Nam Cung Thần Thoại mỉm cười nói:  

 

 

“Ha ha, chàng trai trẻ, chúng ta không thù không oán, không cần giương cung bạt kiếm như thế.”  

 

 

“Phải không? Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm có phải người nhà Nam cung không?” Lâm Phong bình tĩnh nói.  

 

 

Vừa dứt lời, không chỉ Nam Cung Thần Thoại mà mấy người đằng sau lưng ông ta đều co rụt con ngươi!  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm đã biến mất mấy ngày liền, bọn họ dang tìm nhưng không ngờ lại nghe thấy hai cái tên này từ chỗ Lâm Phong!  

 

Adv

 

“Chàng trai, cậu nói vậy là có ý gì?” Nam Cung Thần Thoại hỏi.  

 

 

“Không có gì, chỉ muốn nói cho ông biết hai người họ là do tôi giết.” Lâm Phong đáp.  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn ra, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cười nói:  

 

 

Adv

“Không sao, hai người họ bị mù, đắc tội cậu, bị giết cũng là do họ tự tìm, không trách được ai! Tôi còn phải cảm ơn cậu Lâm đã diệt trừ tai họa này cho nhà Nam Cung!”  

 

 

Tài thật!  

 

 

Lâm Phong thầm nghĩ như thế!  

 

 

Lão rùa già này đỉnh đấy!  

 

 

Chắc chắn là người có sức chịu đựng nhất mà anh từng gặp từ khi xuống núi tới nay.  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.” Vẻ mặt Nam Cung Thần Thoại cực kì thành khẩn!  

 

 

“Không cần cảm ơn.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Nam Cung Thần Thoại, xoay người về chỗ, khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Anh tiêu diệt cả đội nhà họ Vương chủ yếu là vì Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Nhà họ Vương giết cả nhà Diệp Thiên Tâm, giở trò với vợ con lão ta, để Diệp Thiên Tâm sống không bằng chết!  

 

 

Là lão đại của Diệp Thiên Tâm, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Vương.  

 

 

Nhưng nhà Nam Cung thì khác, anh và nhà Nam Cung đúng là không có thù oán gì!  

 

 

Nếu có thù oán thì cũng do anh giết người nhà họ trước.  

 

 

Nếu Nam Cung Thần Thoại đã nhịn như thế rồi thì cứ bỏ qua một bên trước đã.  

 

 

Chuyện này kết thúc, đám võ giả có mặt ở đó cũng bình tĩnh lại.  

 

 

Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong đều kính sợ hơn nhiều.  

 

 

Lâm Phong quá mạnh!  

 

 

Đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng không muốn đắc tội!  

 

 

Ngưu Bôn âm thầm tiếc hận vô cùng, hận không thể cho mình hai cái tát!  

 

 

Rõ ràng đã ôm được cái đùi Lâm Phong này rồi, nhưng vì mình ngu xuẩn mà Lâm Phong rời khỏi đội.  

 

 

Ông ta do dự một lát rồi đi tới trước mặt Lâm Phong, nặn ra một nụ cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm…”  

 

 

“Cút!”  

 

 

Lâm Phong phun ra một chữ.  

 

 

Ngưu Bôn chán nản, không dám nói tiếp cái gì, quay về lại bên cạnh Lâm Phi Hải.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 476


 Khi nhìn thấy cảnh này, mười ba cao thủ tông sư võ đạo đi theo ông ta cũng cực kì bi phẫn, vẻ mặt của họ cũng trở nên lạnh lẽo.  

 

Lũ sâu bọ nhà họ Trần lại dám giết thiếu chủ của thương hội Bách Vân bọn họ?  

 

 

“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”  

 

 

“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo đồng thanh nói, giọng vang vọng đến tận mây xanh, nghe đinh tai nhức óc.  

 

 

So sánh cả hai với nhau, đám người nhà họ Trần lại có vẻ nản lòng, sắc mặt nhợt nhạt, có cảm giác như đang tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Phải làm sao đây?  

 

 

Bây giờ… nên làm gì đây?  

 

 

Mẹ nó nhìn đáng sợ quá đi mất!  

 

 

“Vù!”  

 

Adv

 

Lúc này, Hoàng Phủ Hằng dời ánh mắt lạnh như băng về phía Trần Bắc Huyền, nói gằn từng chữ một:  

 

 

“Trần Bắc Huyền, ông dám giết con tôi ư?”  

 

 

Lời này vừa được nói ra, một luồng hơi thở đáng sợ của cao thủ Võ Hồn Cảnh lập tức lan rộng khắp mọi nơi khiến tim mọi người đập nhanh hơn, cảm giác như linh hồn sắp rách ra luôn vậy!  

 

 

Cao thủ Võ Hồn đã vượt ra khỏi tầm võ đạo, cô đọng nguyên thần, tinh thần lực cực kỳ mạnh, uy thế không phải người bình thường có thể chịu đựng được!  

 

 

“Keng!”  

 

 

Lúc này, một tiếng kiếm reo giòn giã đột nhiên vang lên. Thanh Phong Kiếm trong tay Trần Bắc Huyền ra khỏi vỏ, kiếm khí rít gào bay đi!  

 

 

“Vù!”  

 

 

Một tia sáng bay tới trước, sau đó trường kiếm theo sau tựa một con rồng.  

 

 

Tia kiếm khí sắc bén kia cứ như cắt rách không gian, tấn công về phía Hoàng Phủ Hằng!  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng vung tay lên đánh tan kiếm khí dễ như ăn cháo.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng, nhiều lời vô ích thôi! Hôm nay Trần Bắc Huyền tôi cũng muốn được thử tuyệt chiêu của cậu.”  

 

 

Trần Bắc Huyền chĩa kiếm vào Hoàng Phủ Hằng, bình tĩnh đáp lời.  

 

 

Nghe vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hằng có sát ý vụt qua, ông ta lập tức cười khẩy:  

 

 

“Chẳng qua chỉ là một tông sư võ đạo sơ kỳ, ông chưa xứng so chiêu với tôi đâu! Giải quyết đàn em của tôi trước rồi hẵng nói!”  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

“Vù vù vù!”  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo đồng loạt xông lên.  

 

 

Mười ba luồng hơi thở đáng sợ phóng thẳng lên trời, tựa như vòm cầu vồng mang lại cảm giác áp lực cực lớn cho mọi người ở đây!  

 

 

Thấy thế, Trần Bắc Huyền hơi nhắm mắt lại.  

 

 

Đây đâu phải con mèo hay con chó!  

 

 

Mà là mười ba tông sư võ đạo, trong đó có khoảng bốn Tông Sư hậu kỳ…  

 

 

Mười ba người hợp lực với nhau gần như có thể càn quét tất cả!  

 

 

Người nhà họ Trần đều nuốt một ngụm nước bọt, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt…  

 

 

Liệu Bắc Huyền vương có thể ngăn cản được không?  

 

 

Họ muốn xông lên hỗ trợ, nhưng với tu vi Tiên Thiên Cảnh của họ, dù có xông lên cũng chỉ chịu chết uổng mà thôi!  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong vứt vỏ hạt dưa trong tay đi, chậm rãi đứng dậy:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 383


Mà bây giờ Vương Thước đã chết!  

 

Có thể đoán được lúc Vương Hữu Chí nghe thấy tin này sẽ phản ứng thế nào?  

 

 

Là một võ đạo tông sư, lửa giận của ông ta ai mà chịu nổi?  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nhìn vậy, ánh mắt hơi động đậy nhưng không nói gì thêm!  

 

 

Thực ra từ lúc Lâm Phong ra tay là lão ta đã tỉ mỉ quan sát!  

 

Adv

 

Sau đó phát hiện mình không nhìn thấu thanh niên áo trắng trước mặt này?  

 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Phong rất có thể cũng mạnh ngang lão ta.  

 

 

Mặc dù quan hệ giữa lão ta và nhà họ Vương không tệ, nhưng không đến mức đi đắc tội cường giả bậc này!  

 

 

Quan trọng là, Lâm Phong còn rất trẻ tuổi.  

 

Adv

 

Cường giả trẻ tuổi thế này, đằng sau chắc chắn có thế lực đáng sợ làm chỗ dựa, điều này càng khiến lão ta kiêng dè!  

 

 

Lúc này, một võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương bước lên!  

 

 

Ông ta nhìn vết máu Vương Thước, sau đó lại nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Đúng là cậu rất mạnh, bọn tôi đã nhận thức được! Chỉ là nếu gia chủ biết chuyện này, đến lúc đó vẫn mong cậu có thể phách lối như trước…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong lại tát đối phương nát bấy, thản nhiên nói: “Người nhà họ Vương đều ngu vậy à? Thế mà gia tộc cũng có thể tồn tại được, đúng là trời đất khó dung!”  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong đưa mắt nhìn một người cuối cùng, đây là bát trưởng lão của nhà họ Vương, tên Vương Bá!  

 

 

Vương Bá thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.  

 

 

Sau khi mấy người đều chết, ông ta biết Lâm Phong nhất định sẽ giết mình, đồng thời còn không thèm nói lý.  

 

 

Ông ta thông minh, biết ở đây chỉ có Nam Cung Thần Thoại cứu được mình, vội vàng lớn tiếng nói: “Nam Cung tiền bối, cứu tôi!”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nghe thấy thế nhíu mày, lão ta muốn giữ im lặng nhưng Vương Bá cũng đã cầu cứu rồi, không nói gì đó thì mặt mũi để đâu?  

 

 

Nghĩ vậy, Nam Cung Thần Thoại nở nụ cười, nói:  

 

 

“Anh bạn trẻ này, tôi là…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đập chết Vương Bá, sau đó nhìn Nam Cung Thần Thoại hỏi:  

 

 

“Ông định nói gì?”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn người, trong mắt có chút lạnh lẽo!  

 

 

Mình đã lên tiếng mà Lâm Phong vẫn dám giết người, đây không phải là không để mình vào mắt sao?  

 

 

“Ông nghe không hiểu à, tôi hỏi ông định nói gì?”  

 

 

Đôi mắt hờ hững của Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần Thoại, lạnh lùng nói.  

 

 

Mọi người vây xem đều cảm thấy da đầu mình tê dại.  

 

 

Trong lòng không ngừng chửi thề!  

 

 

Cậu Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mạnh tới mức này!  

 

 

Lạnh lùng tiêu diệt cả đội ngũ nhà họ Vương xong, đảo mắt đã nhắm tới Nam Cung Thần Thoại!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 849


 Trước kia nhón Bát Kỳ của nước Oa phái tới không ít sát thủ muốn ám sát Hoa Vân Phi nhưng đều bị anh giải quyết hết!  

 

 

Hai bên cũng vì thế mà kết thù!  

 

 

Chỉ là trong khoảng thời gian này nhóm Bát Kỳ không có động tĩnh gì cả. Nếu bà lão này không nói thì anh đã sắp quên tổ chức sát thủ hàng đầu nước Oa này rồi…  

 

 

“Chẳng lẽ bà là Chú Ngôn Sư của nước Oa?”  

 

 

Khóe miệng Lâm Phong cong lên.  

 

Adv

 

Nước Oa có ba nghề nghiệp rất kì dị.  

 

 

Chính là Ninja, Huyễn Thuật Sư và Chú Ngôn Sư!  


 

 

Anh từng giết Ninja, cũng từng tiêu diệt một Huyễn Thuật Sư – Thiên Huyễn Anh Tử ở Dược Vương cốc, hiện giờ chỉ thiếu một Chú Ngôn Sư nữa thôi là đủ bộ!  

 

 

Adv

Không đợi bà lão kia kịp nói gì, Vệ Tử Húc cách đó không xa đột nhiên lớn tiếng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, bà lão này là Hàng Đầu Sư của nước Nam Dương! Đòn tấn công của bà ta kì dị khó lường, tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài, cậu nhất định phải chú ý!”  

 

 

“Hàng Đầu Sư?” Lâm Phong hơi nheo mắt.  

 

 

Nói đúng ra, Hàu Đầu Thuật cũng được coi như một loại vu thuật đặc biệt của Nam Dương.  

 

 

Tương truyền từ thời viễn cổ, thủy tổ Vu thần từng du lịch ở nước Nam Dương, lúc đó thiên hạ đại loạn, mãnh thú làm hại nhân gian, Vu thần thương bách tính ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, vì thế nên đã truyền thụ vu thuật.  

 

 

Sau đó, tu giả của nước Nam Dương cải biến vu thuật, đổi tên thành Hàng Đầu Thuật.  

 

 

Cũng vì chuyện này mà Vu tộc bình thường trong nước có xung đột với tu giả của Nam Dương, hai bên đại chiến nhiều lần, bất phân thắng bại!  

 

 

Lúc này, bà lão tóc bạc quay đầu nhìn Vệ Tử Húc, hờ hững nói:  

 

 

“Chết!”  

 

 

“A!”  

 

 

Vệ Tử Húc hét thảm, hai tay ôm đầu, tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cơ thể co quắp, gương mặt đau khổ…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Vệ Cẩm Luân đứng cạnh đổi sắc mặt, lập tức vọt ra xa như nhìn thấy rắn độc…  

 

 

Những người khác cũng kinh hãi!  

 

 

Không hổ là Hàng Đầu Thuật thần bí nhất Nam Dương!  

 

 

Chỉ cần phun ra một chữ chết, là có thể biến một cường giả Võ Hồn trung kỳ biến thành như thế…  

 

 

“Cậu Lâm, cứu… cứu tôi!”  

 

 

Vệ Tử Húc gian nan cầu cứu, giọng nói run rẩy, cực kì tuyệt vọng…  

 

 

Vù!  

 

 

Lâm Phong xuất hiện trước mặt Vệ Tử Húc, đưa bàn tay to đặt lên trán ông ấy, kiểm tra thử.  

 

 

Giờ khắc này, có một luồng lực quái dị đang cắn nuốt bộ óc Vệ Tử Húc!  

 

 

Lâm Phong thử tinh lọc luồng lực đó, nhưng vừa động vào thì Vệ Tử Húc bắt đầu thất khiếu chảy máu, đau khổ khôn cùng, dường như sẽ chết được bất cứ lúc nào!  

 

 

“Vô dụng, trúng Hàng Đầu Thuật của tôi, cả thiên hạ này không ai cứu được!”  

 

 

Bà lão hờ hững nói.  

 

 

“Thế ư? Giết bà không phải là được rồi sao?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 385


 “Chậc, không phải là tôi hối hận nên muốn cứu vãn sao? Thực ra cũng chỉ là chuyện một đóa hoa thôi, chúng ta không nên ngu ngốc đắc tội cậu Lâm.”  

 

 

Tâm trạng của Ngưu Bôn cực kì phức tạp.  

 

 

“Điều này chưa chắc!”  

 

 

Lâm Phi Hải cười quái dị.  

 

 

Nghe vậy, không chỉ Ngưu Bôn mà Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà đứng cạnh cũng tò mò.  

 

Adv

 

“Anh Lâm nói thế là có ý gì?”  

 

 

Ngưu Bôn hỏi.  


 

 

“Các người biết Vương Thước là ai chứ? Là con trai của Vương Hữu Chí! Lão già Vương Hữu Chí đó cực kì yêu thương Vương Thước, tôi đã thấy có người truyền tin ở đây ra ngoài, Vương Hữu Chí biết được nhất định sẽ tới tìm Lâm Phong để báo thù!”  

 

 

Adv

“Quan trọng là, Vương Hữu Chí đã là Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn một chút nữa là võ đạo tông sư rồi!”  

 

 

“Ông nói xem Lâm Phong còn sống nổi không?”  

 

 

Lâm Phi Hải chế giễu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy, trong lòng lo sợ, oán giận nói:  

 

 

“Ông không nói sớm một chút, nếu như ban nãy Lâm Phong tha thứ cho tôi thì không phải tôi đã tìm về một quả bom hẹn giờ sao?”  

 

 

“Tôi mới nghĩ tới thôi mà.”  

 

 

Lâm Phi Hải mỉm cười.  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong cách đó không xa, cũng nở một nụ cười hài hước, lòng thầm nghĩ:  

 

 

“Lâm Phong ơi Lâm Phong, ông đây tìm cậu mà cậu dám đuổi, để tôi xem xem cậu sẽ chết thế nào!”

 

Đương nhiên đoạn đối thoại của đám người Lâm Phi Hải đều lọt hết vào tai Lâm Phong, nhưng anh không quan tâm lắm!  

 

Chẳng qua chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng chín thôi, nếu dám tới thì chỉ cần tát một cái chết tươi là được, có khi đến lúc đó còn có thể thu được vài món chiến lợi phẩm.  

 

 

Đúng lúc này, Lưu Năng đi qua, mắt ngấn lệ, nói với vẻ mặt biết ơn.  

 

 


“Cậu Lâm, cảm… cảm ơn cậu!”  

 

 

“Không cần cảm ơn đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Thật ra Lưu Năng là một người rất tốt, đáng tiếc lão ta quá thành thật!  

 

 

Trong xã hội này người thành thật chắc chắn sẽ chịu thiệt!  

 

 

Lưu Năng lấy một túi vải màu đen từ trong vạt áo trước ngực ra, nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi biết cậu đang thu thập đạn linh bạo, nhưng tôi không có cái đó, chỉ có mấy viên linh thạch thôi!”  

 

 

“Linh thạch?”  

 

 

Lâm Phong nhận lấy túi vải đen, nhìn thoáng qua, bên trong đựng mười hai viên linh thạch.  

 

 

Nếu là thứ khác chắc chắn anh sẽ không nhận, nhưng linh thạch thì ngược lại.  

 

 

Lâm Phong cất linh thạch nhận được vào túi càn khôn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:  

 

 

“Con người tôi rất thực tế, không để ông chịu thiệt đâu! Ông nhìn những người đang có mặt ở đây đi, xem ai từng đắc tội ông, tôi sẽ xử giúp ông!”  

 

 

Khi nói những lời này Lâm Phong không hề che giấu, vậy nên có rất nhiều võ giả ở xung quanh nghe thấy.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 477


 Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng liếc xéo Lâm Phong, sau đó dời mắt sang nói với Trần Bắc Huyền:  

 

“Ông tưởng lôi một thằng bất tài ra chịu trận, tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Trần các ông hả?”  

 

 

Trần Bắc Huyền nhíu mày, vừa chuẩn bị trả lời.  

 

 

Thì lúc này.  

 

 

Lâm Phong búng tay một cái, đốt luôn thi thể của Hoàng Phủ Vân nằm trên đất thành tro tàn.  

 

 

Luồng khí toả ra làm cho tro cốt bay ập vào mặt Hoàng Phủ Hằng…  

 

Adv

 

…  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Xung quanh trở nên yên ắng.  


 

 

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!  

 

 

Adv

Người nhà họ Trần nuốt một ngụm nước bọt, không còn biết phải đánh giá Lâm Phong như thế nào nữa.  

 

 

Cậu ta đang muốn đâm đầu vào chỗ chết cho bằng được đây mà!  

 

 

“…”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng quệt tro cốt trên mặt, rồi lại nhìn bàn tay dính đầy tro cốt của mình, nhất thời không thể phản ứng gì được.  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo cũng nghệch mặt ra, ngay sau đó thầm run rẩy trong lòng.  

 

 

Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn thật rồi!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong mỉm cười nói:  

 

 

“Tôi chỉ làm người tốt đến cùng thôi, tôi giết con trai ông, tiện thể hoả táng giúp anh ta luôn, đây chỉ là dây chuyền phục vụ thôi, không cần cảm ơn tôi đâu!”  

 

 

“Mày… muốn chết hả!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thở hắt ra một hơi, dời ánh mắt lạnh giá về phía Lâm Phong, câu từ không mạch lạc vì quá phẫn nộ.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Lâm Phong đập tay một cái, ngẫu nhiên trúng một tông sư võ đạo của thương hội Bách Vân, biến người nọ thành một đống sương máu!  

 

 

Sau đó anh làm bộ ngạc nhiên hỏi:  

 

 

“Ông vừa mới… bảo ai muốn chết?”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức im lặng.  


 

 

Người nhà họ Trần sững sờ.  

 

 

Đám người bang Khẩu Kỹ choáng váng.  

 

 

Ngay cả Hoàng Phủ Hằng cũng có vẻ kinh ngạc.  

 

 

Lúc này Lâm Phong lại vung tay lên.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Thêm một tông sư võ đạo khác bị đánh thành sương máu…  

 

 

Những cao thủ Tông Sư này không hề có một chút năng lực chống cự nào ở trước mặt Lâm Phong!  

 

 

Thậm chí họ còn chẳng biết Lâm Phong ra tay bằng cách nào…  

 

 

Anh chỉ vung tay lên thôi, “bùm”, sau đó người đã chết…  

 

 

“Tôi đang hỏi ông đó? Ông bảo ai muốn chết vậy hả?”  

 

 

Lâm Phong bước từng bước đến gần Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng định thần lại, kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, lạnh giọng nói:  

 

 

“Thằng nhóc này hơi lạ, cậu ta biết bí pháp gì đó, mọi người xông lên cùng lúc luôn đi.”  

 

 

“Vâng, thưa hội chủ!”  

 

 

Mười một tông sư võ đạo còn lại đồng loạt gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, chuẩn bị bao vây tấn công cùng lúc.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 384


Đến đây, Nam Cung Thần Thoại mỉm cười nói:  

 

 

“Ha ha, chàng trai trẻ, chúng ta không thù không oán, không cần giương cung bạt kiếm như thế.”  

 

 

“Phải không? Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm có phải người nhà Nam cung không?” Lâm Phong bình tĩnh nói.  

 

 

Vừa dứt lời, không chỉ Nam Cung Thần Thoại mà mấy người đằng sau lưng ông ta đều co rụt con ngươi!  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm đã biến mất mấy ngày liền, bọn họ dang tìm nhưng không ngờ lại nghe thấy hai cái tên này từ chỗ Lâm Phong!  

 

Adv

 

“Chàng trai, cậu nói vậy là có ý gì?” Nam Cung Thần Thoại hỏi.  

 

 

“Không có gì, chỉ muốn nói cho ông biết hai người họ là do tôi giết.” Lâm Phong đáp.  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn ra, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cười nói:  

 

 

Adv

“Không sao, hai người họ bị mù, đắc tội cậu, bị giết cũng là do họ tự tìm, không trách được ai! Tôi còn phải cảm ơn cậu Lâm đã diệt trừ tai họa này cho nhà Nam Cung!”  

 

 

Tài thật!  

 

 

Lâm Phong thầm nghĩ như thế!  

 

 

Lão rùa già này đỉnh đấy!  

 

 

Chắc chắn là người có sức chịu đựng nhất mà anh từng gặp từ khi xuống núi tới nay.  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.” Vẻ mặt Nam Cung Thần Thoại cực kì thành khẩn!  

 

 

“Không cần cảm ơn.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Nam Cung Thần Thoại, xoay người về chỗ, khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Anh tiêu diệt cả đội nhà họ Vương chủ yếu là vì Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Nhà họ Vương giết cả nhà Diệp Thiên Tâm, giở trò với vợ con lão ta, để Diệp Thiên Tâm sống không bằng chết!  

 

 

Là lão đại của Diệp Thiên Tâm, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Vương.  

 

 

Nhưng nhà Nam Cung thì khác, anh và nhà Nam Cung đúng là không có thù oán gì!  

 

 

Nếu có thù oán thì cũng do anh giết người nhà họ trước.  

 

 

Nếu Nam Cung Thần Thoại đã nhịn như thế rồi thì cứ bỏ qua một bên trước đã.  

 

 

Chuyện này kết thúc, đám võ giả có mặt ở đó cũng bình tĩnh lại.  

 

 

Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong đều kính sợ hơn nhiều.  

 

 

Lâm Phong quá mạnh!  

 

 

Đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng không muốn đắc tội!  

 

 

Ngưu Bôn âm thầm tiếc hận vô cùng, hận không thể cho mình hai cái tát!  

 

 

Rõ ràng đã ôm được cái đùi Lâm Phong này rồi, nhưng vì mình ngu xuẩn mà Lâm Phong rời khỏi đội.  

 

 

Ông ta do dự một lát rồi đi tới trước mặt Lâm Phong, nặn ra một nụ cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm…”  

 

 

“Cút!”  

 

 

Lâm Phong phun ra một chữ.  

 

 

Ngưu Bôn chán nản, không dám nói tiếp cái gì, quay về lại bên cạnh Lâm Phi Hải.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 850


 

 Lâm Phong cảm giác được rõ ràng có một lực lượng kì dị nhỏ yếu đến đáng thương muốn xâm nhập vào não mình…  

 

“Phù du bám đại thụ?”  

 

 

“Dùng tăm quấy hố sâu?”  

 

 

Khóe miệng Lâm Phong cong lên, thần thức khổng lồ hơi động đậy!  

 

 

Trong nháy mắt, gió nổi mây phun, ùn ùn kéo tới, dễ dàng đánh tan lực lượng kì dị kia…  

 

 

Adv

“Phụt!”  

 

 

Vì bị phản phệ, bà lão đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ khó tin.  

 

 


Lâm Phong cười giễu: “Bà đang diễn hề à?”  

 

 

“Hừ.”  

 

 

Adv

Bà lão tóc bạc không hề nao núng, hừ lạnh một tiếng.  

 

 

Bà ta vung tay lên, trong tay áo đột nhiên có một đám sâu bọ lúc nhúc bay ra.  

 

 

Những con sâu bọ đó nhanh chóng bọc Lâm Phong lại, hàm răng sắc bén găm vào cơ thể cứng răn của anh, phát ra âm thanh xèo xèo!  

 

 

Bà lão thấy thế, cười quái dị:  

 

 

“Khặc khặc, Lâm Phong, Ngũ Độc Thôn Kim của tôi được tôi nuôi dưỡng bằng nhiều độc vật khác nhau, tiêu tốn hàng vạn tấn huyền thiết mới tạo ra được, dù cơ thể cậu có làm bằng sắt thép thì cũng bị gặm sạch không còn gì!”  

 

 

“Vậy ư? Đám sâu này của bà dùng để xoa bóp cũng không tệ.”  

 

 

Lâm Phong vốn định vận dụng năng lượng trong cơ thể đánh bật đám sâu bọ này ra, nhưng phát hiện được chúng gặm rất thoải mái…  

 

 

“Tôi cho cậu thoải mái thêm một chút, đảm bảo sướng tới tận mây xanh!”  

 

 

Vẻ mặt bà lão thay đổi, tay tạo pháp ấn của Hàng Thuật.  

 

 

“Phụ Hàng Thuật – Hưng Phấn!”  

 

 

“Xèo xèo…”  

 

 

Vô số Ngũ Độc Thôn Kim càng hưng phấn hơn, mắt cũng đỏ lên.  

 

 

Trong miệng chúng đột nhiên phun ra axit, dính vào người Lâm Phong, phát ra âm thanh xèo xèo.  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều cảm thấy kinh khủng.  

 

 

Trước kia từng nghe nói về Hàng Đầu Thuật, chia thành hai nhanh Hàng Thuật và Cổ Độc, không ngờ cổ thuật này kinh khủng như vậy, có thể dùng thuật pháp để điều khiển cổ trùng…  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng côn trùng kêu.  

 

 

Mọi người đưa mắt nhìn qua, phát hiện từ trong túi Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ào ra một đám tiểu trùng màu xanh.  

 

 

Đám tiểu trùng như làn sương xanh biếc lượn lờ, loáng thoáng có thể thấy được hàm răng sắc bén, thoạt nhìn hung tàn cực kì!  

 

 

Đây là Phệ Linh Trùng!  

 

 

Trong chớp mắt, đám Phệ Linh Trùng vọt tới trước mặt Lâm Phong, công kích đám Ngũ Độc Thôn Kim đang gặm nhấm cơ thể anh!  

 

 

Ngũ Độc Thôn Kim hình như gặp phải thiên địch, hoảng sợ tránh né…  

 

 

Nhưng vô dụng!  

 

 

“Hắt xì!”  

 

 

Vài âm thanh lảnh lót vang lên, trong vài giây ngắn ngủi, Phệ Linh Trùng đã ăn sạch đám Ngũ Độc Thôn Kim…  

 

 

Quả thực là quá ngon!  

 

 

Mà sau khi ăn xong Ngũ Độc Thôn Kim, cơ thể Phệ Linh Trùng càng xanh hơn, tròn vo, đôi mắt lục bích sáng bóng, thoạt nhìn rất quái dị…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 386


Lưu Năng cười gượng.  

 

 

“Vậy thì đáng tiếc thật!”  

 

 

Lâm Phong tiếc nuối lắc đầu, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Nếu vậy thì ông gia nhập đội của tôi đi, từ giờ trở đi sẽ không còn ai dám bắt nạt ông nữa.”  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.”  

 

 

Adv

Lưu Năng gật đầu.  

 

 

Bây giờ lão ta cũng không thể tiếp tục chung đội với Ngưu Bôn, cậu Lâm chịu cho lão ta vào đội thì không còn gì tốt hơn!  

 

 


…  

 

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lần lượt có thêm mấy đội ngũ nhỏ trình diện, hầu hết đều do cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng bảy dẫn đầu.  

 

 

Adv

Sau khi nghe kể lại chuyện xảy ra ban nãy, thành viên của những đội này đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, cảm thấy khó có thể tin được!  

 

 

Một hậu bối còn trẻ tuổi thế kia mà lại mạnh đến vậy ư?  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

Ở phía trước có một thanh niên áo đen ung dung đi tới!  

 

 

Khi nhìn thấy thanh niên áo đen này, rất nhiều võ giả đang có mặt ở đây đứng dậy, đồng loạt đi qua cung kính chào hỏi:  

 

 

“Tiền bối Gia Cát!”  

 

 

Ngay cả Nam Cung Thần Thoại cũng đi tới một bước, chủ động cười bảo:  

 

 

“Anh Gia Cát, lâu rồi không gặp!”  

 

 

…  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Thanh niên áo đen này là ai?  

 

 

Vừa đến đã được rất nhiều võ giả ở đây cung kính chào hỏi, hơn nữa sự cung kính này còn xuất phát từ tận đáy lòng, không phải kiểu dối trá.  

 

 

“Cậu Lâm, người này tên là Gia Cát Mặc Trần, đừng thấy ông ta còn trẻ mà hiểu lầm, thực chất ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi! Tu vi võ đạo của ông ta lại càng sâu không lường được, nghe nói đã đặt nửa bước chân vào Tông Sư Cảnh rồi!”  

 

 

Lưu Năng ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong dùng thần thức quét qua thanh niên áo đen, nhưng lại phát hiện cốt linh của ông ta rõ ràng là hai mươi tuổi!  

 

 

“Ông chắc là ông ta hơn một trăm tuổi chứ?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Có thể chắc chắn, chuyện này không phải bí mật gì cả, rất nhiều người biết! Gia Cát Mặc Trần lại còn là một người cao thượng, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu nhờ tu vi, nên tất cả mọi người đều rất tôn trọng ông ta!”  

 

 

Lưu Năng trả lời.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại rơi vào trầm tư sau khi nghe vậy.  

 

 

Có rất nhiều cách để có thể giữ cho mình vẻ bề ngoài trẻ trung, ví dụ như là uống một viên trú nhan đan, hoặc nâng tu vi của mình lên tới một cảnh giới nhất định nào đó!  

 

 

Nhưng bất kể là cách nào, cốt linh cũng không thể nào thay đổi được!  

 

 

Nếu Gia Cát Mặc Trần đã hơn một trăm tuổi, tại sao cốt linh chỉ mới hai mươi tuổi?  

 

 

Rốt cuộc ông ta có bí mật gì?  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Gia Cát Mặc Trần, đôi mắt khẽ chớp.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 478


 Trần Bắc Huyền đi tới, trầm giọng bảo.  

 

“Con nói rồi… Cứ thoải mái đi, không cần tới mọi người đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, anh giơ bàn tay phải mảnh khảnh của mình lên, trên tay phải trào ra một nguồn năng lượng kinh khủng.  

 

 

Năng lượng cuồn cuộn tạo thành một bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng giữa không trung, sau đó đè thật mạnh về phía mười một tông sư võ đạo.  

 

 

Giờ phút này.  

 

Adv

 

Thời gian như thể ngưng đọng!  

 

 

Từ đôi mắt thường của những người ở đây, họ thậm chí có thể nhìn thấy không gian xuất hiện vết rách nhỏ…  

 

 

Mười một tông sư võ đạo đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn bàn tay khổng lồ phát sáng bên trên với vẻ mặt đờ đẫn, quên cả phản kháng.  

 

 

Uy áp đáng sợ ập tới khiến họ chảy máu thất khiếu, bề mặt da nứt răng rắc, trông họ y như huyết nhân vậy!  

 

Adv

 

Đây… là chiêu thức gì thế?   

 

 

Võ Hồn?  

 

 

Hay là trên Võ Hồn?  

 

 

Suy nghĩ tuyệt vọng này đồng thời hiện ra trong đầu mười một tông sư võ đạo.  

 

 

Sau đó.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Một tiếng nổ nặng nề vang lên!  

 

 

Cơ thể của mười một tông sư võ đạo nổ tung cùng một lúc, biến thành một đống sương máu ngay trước mắt bao người.

 

Tĩnh!  

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Một chưởng giết chết mười một vị võ đạo tông sư, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì làm gì có ai dám tin?  

 

 

Mấy người nhà họ Trần chết lặng!  

 

 

"Con rể, con rể tôi lại mạnh đến vậy! Tôi cứ nghĩ cậu ta là gà, hoá ra tôi mới là gà sao?"  

 

 

Trần Sơn tự lẩm bẩm.  

 

 

"Võ Hồn Cảnh ba mươi tuổi? Hay là. . ."  

 


 

Trần Bắc Huyền nhíu mày, thực sự không nhìn thấu được thực lực của Lâm Phong.  

 

 

"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"  

 

 

"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm và đám nhóc bên cạnh hét lớn tạo uy danh!  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật, tức giận mắng đám Diệp Thiên Tâm:  

 

 

"Câm miệng cho tôi! Tôi không phải khẩu kỹ vương gì hết! Còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi sẽ đánh chết hết mấy người."  

 

 

Đám Diệp Thiên tâm bỗng im bặt.  

 

 

Mà đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng lan khắp bốn phía, làm cho mọi người nổi cả da gà mà vẫn chưa hết run!  

 

 

Là Hoàng Phủ Hằng!  

 

 

Vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, chẳng hay trong tay đã xuất hiện một đại ấn màu vàng từ lúc nào  

 

 

Đại ấn màu vàng lóe ra ánh sáng vàng nhạt, trên đó xuất hiện các tia linh vận, nhìn vô cùng thần kỳ, luồng khí tức mênh mông tràn ra từ đại ấn!  

 

 

"Hử? Một món linh khí?"  

 

 

Lâm Phong dừng bước, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng là một võ giả, tại sao trong tay lại có linh khí?  

 

 

Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc sau lưng Hoàng Phủ Hằng vẫn còn sự tồn tại của tu tiên giả?  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 385


 “Chậc, không phải là tôi hối hận nên muốn cứu vãn sao? Thực ra cũng chỉ là chuyện một đóa hoa thôi, chúng ta không nên ngu ngốc đắc tội cậu Lâm.”  

 

 

Tâm trạng của Ngưu Bôn cực kì phức tạp.  

 

 

“Điều này chưa chắc!”  

 

 

Lâm Phi Hải cười quái dị.  

 

 

Nghe vậy, không chỉ Ngưu Bôn mà Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà đứng cạnh cũng tò mò.  

 

Adv

 

“Anh Lâm nói thế là có ý gì?”  

 

 

Ngưu Bôn hỏi.  


 

 

“Các người biết Vương Thước là ai chứ? Là con trai của Vương Hữu Chí! Lão già Vương Hữu Chí đó cực kì yêu thương Vương Thước, tôi đã thấy có người truyền tin ở đây ra ngoài, Vương Hữu Chí biết được nhất định sẽ tới tìm Lâm Phong để báo thù!”  

 

 

Adv

“Quan trọng là, Vương Hữu Chí đã là Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn một chút nữa là võ đạo tông sư rồi!”  

 

 

“Ông nói xem Lâm Phong còn sống nổi không?”  

 

 

Lâm Phi Hải chế giễu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy, trong lòng lo sợ, oán giận nói:  

 

 

“Ông không nói sớm một chút, nếu như ban nãy Lâm Phong tha thứ cho tôi thì không phải tôi đã tìm về một quả bom hẹn giờ sao?”  

 

 

“Tôi mới nghĩ tới thôi mà.”  

 

 

Lâm Phi Hải mỉm cười.  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong cách đó không xa, cũng nở một nụ cười hài hước, lòng thầm nghĩ:  

 

 

“Lâm Phong ơi Lâm Phong, ông đây tìm cậu mà cậu dám đuổi, để tôi xem xem cậu sẽ chết thế nào!”

 

Đương nhiên đoạn đối thoại của đám người Lâm Phi Hải đều lọt hết vào tai Lâm Phong, nhưng anh không quan tâm lắm!  

 

Chẳng qua chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng chín thôi, nếu dám tới thì chỉ cần tát một cái chết tươi là được, có khi đến lúc đó còn có thể thu được vài món chiến lợi phẩm.  

 

 

Đúng lúc này, Lưu Năng đi qua, mắt ngấn lệ, nói với vẻ mặt biết ơn.  

 

 


“Cậu Lâm, cảm… cảm ơn cậu!”  

 

 

“Không cần cảm ơn đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Thật ra Lưu Năng là một người rất tốt, đáng tiếc lão ta quá thành thật!  

 

 

Trong xã hội này người thành thật chắc chắn sẽ chịu thiệt!  

 

 

Lưu Năng lấy một túi vải màu đen từ trong vạt áo trước ngực ra, nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi biết cậu đang thu thập đạn linh bạo, nhưng tôi không có cái đó, chỉ có mấy viên linh thạch thôi!”  

 

 

“Linh thạch?”  

 

 

Lâm Phong nhận lấy túi vải đen, nhìn thoáng qua, bên trong đựng mười hai viên linh thạch.  

 

 

Nếu là thứ khác chắc chắn anh sẽ không nhận, nhưng linh thạch thì ngược lại.  

 

 

Lâm Phong cất linh thạch nhận được vào túi càn khôn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:  

 

 

“Con người tôi rất thực tế, không để ông chịu thiệt đâu! Ông nhìn những người đang có mặt ở đây đi, xem ai từng đắc tội ông, tôi sẽ xử giúp ông!”  

 

 

Khi nói những lời này Lâm Phong không hề che giấu, vậy nên có rất nhiều võ giả ở xung quanh nghe thấy.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 851


 Không hổ danh là thần trùng thượng cổ!  

 

 

Một tia sáng xẹt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Kiến Ngũ Độc Thôn Kim do bà lão luyện chế thoạt nhìn có vẻ không tầm thường, cắn vào còn khiến cả anh cảm thấy hơi ngứa ngáy…  

 

 

Nhưng con kiến độc này lại chẳng có sức chống trả khi đối mặt với sâu Phệ Linh!  

 

 

“Bà còn chiêu nào chưa dùng tới không?”  

 

Adv

 

Lâm Phong nhìn bà lão tóc trắng, cảm thấy rất hứng thú với thủ thuật tên là Hàng Thuật này.  

 

 

Nghe vậy, sắc mặt bà lão tóc trắng thay đổi liên tục, sau cùng bà ta đột nhiên quỳ xuống đất, cắn đứt tay rồi vẽ Lục Mang Tinh Trận kì dị ra đất.  

 

 

“Dùng máu của tôi, triệu hồi thánh thú!”  

 

 

Adv

“Địa linh vĩ đại, xin hãy đến với thế giới này!”  

 

 

Ngay sau đó mặt đất rung chuyển, Lục Mang Tinh Trận phát ra ánh sáng chói loá khiến người ta không mở mắt ra được.   

 

 

“Đây là… trận hoán linh của Vu tộc?”  

 

 

Lâm Phong nheo mắt lại.  

 

 

Trận hoán linh là một trong những thuật pháp đỉnh cao của Vu tộc, được dùng để triệu hồi sinh vật địa linh.  

 

 

Lúc trước anh từng gặp một lần trên núi Phổ Đà, lão già nửa người nửa vu Gia Cát Mặc Trần đã không ngần ngại dụ rất nhiều võ giả ở thành phố Kinh Hàng tới làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của yêu thú nhằm mục đích học Hoán Linh thuật.  

 

 

Mà lúc đó Gia Cát Mặc Trần cũng sử dụng Hoán Linh thuật!  

 

 

Đáng tiếc thực lực của Gia Cát Mặc Trần có hạn, sinh vật địa linh mà ông ta triệu hồi cũng rất rác rưởi, bị anh giết dễ như trở bàn tay…  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang suy nghĩ, Lục Mang Tinh Trận đột nhiên rung lên.  

 

 

Và rồi có một loài sinh vật đáng sợ chậm rãi trồi lên.  

 

 

Sinh vật này có vẻ bề ngoài giống con người, cao khoảng năm mét, thân hình cường tráng hệt như một ngọn núi nhỏ!  

 

 

Da nó có màu xanh đen, mặt xanh nanh vàng, miệng bốc mùi hôi tanh, trông vô cùng dữ tợn…  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đứng đực ra.  

 

 

Đã thời nào rồi?  

 

 

Năm 2022 rồi đấy!  

 

 

Trên thế giới vẫn còn loài sinh vật đến từ địa ngục này ư?  

 

 

“Khà khà khà, Lâm Phong, bây giờ cậu còn muốn nói gì nữa không?”  

 

 

Nụ cười đầy dữ tợn và điên rồ xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của bà lão tóc trắng, khác hẳn với dáng vẻ dửng dưng ban nãy.  

 

 

Bà ta không thể giữ bình tĩnh được nữa.  

 

 

Một người có tiếng tăm ở nước Nam Dương như bà ta mà lại liên tục yếu thế trước mặt Lâm Phong. Nếu không giết Lâm Phong, bà ta sẽ tức chết mất!  

 

 

“Xem ra Hàng Thuật của Nam Dương có nguồn gốc từ Vu tộc thật rồi!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Im mồm! Bọn Vu tộc lén học Hàng Thuật của tộc tôi rồi cải tiến nó! Vậy mà vẫn còn dám dõng dạc như thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 387


 “Ồ? Một thứ tốt như mỏ linh thạch ông ta độc chiếm một mình không được hả, tại sao lại nói cho mọi người biết?”  

 

Vẻ khác thường thoáng hiện trong mắt Lâm Phong.  

 

 

“Việc này tôi cũng không rõ lắm.”  

 

 

Lưu Năng lắc đầu.  

 

 

…  

 

 

Adv

Khi hai người nói chuyện với nhau.  

 

 

Cách đó không xa Gia Cát Mặc Trần cũng đang trò chuyện với các võ giả.  

 

 


Ông ta có gương mặt điển trai, khí chất nho nhã, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân vậy!  

 

 

Người như vậy rất khó để khiến người ta có ác cảm!  

 

Adv

 

“À tôi thấy mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi người của nhà họ Vương, có chuyện gì vậy?”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần chợt hỏi.  

 

 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không hề do dự kể lại chuyện xảy ra ban nãy.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần dời mắt về phía Lâm Phong, vẻ nghi hoặc không muốn ai khác biết xẹt qua nơi sâu trong mắt ông ta.  

 

 

“Lâm Phong, cậu gặp tiền bối Gia Cát mà sao không mau lại đây chào hỏi đi?”  

 

 

“Đúng đó, chẳng lễ phép chút nào cả!”  

 

 

Có lẽ vì Gia Cát Mặc Trần đã đến nên các võ giả không còn e dè Lâm Phong nữa, họ bắt đầu ồn ào, bắt Lâm Phong đi qua chào hỏi để chèn ép khí thế kiêu ngạo của Lâm Phong.  

 

 

Không biết Lâm Phi Hải nghĩ gì mà khoé miệng hơi nhếch lên, ông ta cũng lớn tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, gặp tiền bối không chào hỏi, bản tính của cậu là đây sao? Cậu như vậy sau này khó nên việc lớn lắm đấy!”  

 

 

“Lâm Phi Hải, tôi chưa đánh ông nên ông thấy ngứa da đúng không?”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Lâm Phong, tiền bối Gia Cát đang ở đây đó, cậu đừng có mà hỗn xược!”  

 


 

Lâm Phi Hải khinh thường.  

 

 

“Ồn quá!”  

 

 

Lâm Phong giơ tay tát về phía Lâm Phi Hải.  

 

 

Lâm Phi Hải hoàn toàn không kịp phản ứng, văng ra xa mười mấy mét rồi ngã nặng nề xuống đất.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!  

 

 

Không ngờ Lâm Phong đã ngang ngược đến mức này.  

 

 

“Tiền bối Gia Cát, xin ngài hãy đòi lại công bằng cho tôi!”  

 

 

Lâm Phi Hải giãy giụa bò dậy, lau máu trên khoé miệng rồi nói với vẻ mặt căm phẫn.  

 

 

Sao Gia Cát Mặc Trần có thể không biết ý đồ của Lâm Phi Hải? Rõ ràng ông ta muốn mượn tay ông để đối phó Lâm Phong!  

 

 

Gia Cát Mặc Trần hờ hững lên tiếng:  

 

 

“Gia chủ Lâm à, không phải tôi không đòi công bằng cho ông, mà đúng thật là ông sỉ nhục người khác hơi quá rồi đấy!”  

 

 

“Tôi…”  

 

 

Sắc mặt của Lâm Phi Hải biến đổi thất thường.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 479


 

Ông ấy không hề do dự, nắm lấy Thanh Phong Kiếm rồi nhảy lên đứng cạnh Lâm Phong, muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng Lâm Phong!  

 

 

"Ông biết đại ấn này sao ?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đâu chỉ biết. . . Đại ấn màu vàng này là một món pháp bảo rất mạnh!"  

 

 

"Nghe nói đây là thứ mà một vị cao nhân tặng cho thương hội Bách Vân để làm báu vật trấn hội! Chuyện thương hội Bách Vân có thể làm ăn phát đạt có liên quan rất lớn đến cái ấn này."  

 

Adv

 

"Ấn này không chỉ có thể điều động linh khí thiên địa xung quanh cho bản thân sở dụng, mà còn có thể tự động tìm địch, không gì không phá được, có thể dễ dàng đập nát một ngọn núi!"  

 

 

"Cậu cũng mạnh thật đấy, có thể khiến Hoàng Phủ Hằng phải dùng đến thứ này!"  

 

 

Trần Bắc Huyền nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trong lòng dấy lên sự hứng thú.  

 

Adv

 

Nói như vậy thì chắc chắn vị cao nhân đó là một tu tiên giả!  

 

 

Hấp Tinh đại pháp của anh chỉ có tác dụng với tu tiên giả, nếu như tu tiên giả này có thể tự tìm đến cửa thì hay rồi!  

 

 

Những người khác nghe thấy Trần Bắc Huyền giới thiệu, chợt cảm thấy hoảng loạn!  

 

 

Bọn họ vừa mới nhìn thấy Lâm Phong tàn sát xung quanh, trong lòng sôi trào nhiệt huyết, cảm thấy được tiếp thêm động lực!  

 

 

Trần Sơn reo lên con rể tốt, con rể tốt liên tục!  

 

 

Không ngờ chỉ trong giây lát, tình thế đã xoay chuyển!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng là cường giả Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Một vị cường giả Võ Hồn Cảnh còn nắm giữ món pháp bảo đáng sợ như vậy thì sức chiến đấu phải khủng bố cỡ nào chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

Bởi vì chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi, bọn họ đã cảm thấy khó thở!  

 

 

"Lâm Phong! Tao thật sự không ngờ, ở một nơi hẻo lánh như Vân Xuyên lại có người như mày!"  

 

 

Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ông ta nói tiếp:  

 

 

"Ồ? Bây giờ ông mới biết hả?"  


 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

"Sắp chết đến nơi mà mày còn giả vờ giả vịt với tao?"  

 

 

Hoàng Phủ Hằng cười lạnh, khắp khuôn mặt toát lên sát ý!  

 

 

Lần này ông ta không chỉ có mất đi con trai, mà còn mất mười ba vị võ đạo tông sư, có thể nói là tổn thất nặng nề!  

 

 

Ông ta nhất định phải xử lý Lâm Phong, tiêu diệt nhà họ Trần, lúc đó mới có thể xoá bỏ nỗi uất hận trong lòng, lấy lại thể diện!  

 

 

Cho nên vì để chắc chắn, ông ta đã dùng bảo vật trấn hội!  

 

 

"Kim Cang Ấn, lên!"  

 

 

Hoàng Phủ Hằng ném đại ấn trong tay lên trời, trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết vừa thần bí vừa kỳ dị.  

 

 

“Ong ong."  

 

 

Kim Cang Ấn toả sáng rạng rỡ, hút hết tất linh khí trời đất xung quanh vào trong như đang cắn nuốt.  

 

 

Mà theo từng luồng linh khí thiên địa hút vào, Kim Cang Ấn vốn chỉ dài khoảng một bàn tay đã biến lớn trong nháy mắt!  

 

 

Khí tức đáng sợ tràn ra đã hất tung ngói trên trần nhà, để lộ một khoảng trời âm u!  

 

 

"Trấn!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 386


Lưu Năng cười gượng.  

 

 

“Vậy thì đáng tiếc thật!”  

 

 

Lâm Phong tiếc nuối lắc đầu, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Nếu vậy thì ông gia nhập đội của tôi đi, từ giờ trở đi sẽ không còn ai dám bắt nạt ông nữa.”  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.”  

 

 

Adv

Lưu Năng gật đầu.  

 

 

Bây giờ lão ta cũng không thể tiếp tục chung đội với Ngưu Bôn, cậu Lâm chịu cho lão ta vào đội thì không còn gì tốt hơn!  

 

 


…  

 

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lần lượt có thêm mấy đội ngũ nhỏ trình diện, hầu hết đều do cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng bảy dẫn đầu.  

 

 

Adv

Sau khi nghe kể lại chuyện xảy ra ban nãy, thành viên của những đội này đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, cảm thấy khó có thể tin được!  

 

 

Một hậu bối còn trẻ tuổi thế kia mà lại mạnh đến vậy ư?  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

Ở phía trước có một thanh niên áo đen ung dung đi tới!  

 

 

Khi nhìn thấy thanh niên áo đen này, rất nhiều võ giả đang có mặt ở đây đứng dậy, đồng loạt đi qua cung kính chào hỏi:  

 

 

“Tiền bối Gia Cát!”  

 

 

Ngay cả Nam Cung Thần Thoại cũng đi tới một bước, chủ động cười bảo:  

 

 

“Anh Gia Cát, lâu rồi không gặp!”  

 

 

…  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Thanh niên áo đen này là ai?  

 

 

Vừa đến đã được rất nhiều võ giả ở đây cung kính chào hỏi, hơn nữa sự cung kính này còn xuất phát từ tận đáy lòng, không phải kiểu dối trá.  

 

 

“Cậu Lâm, người này tên là Gia Cát Mặc Trần, đừng thấy ông ta còn trẻ mà hiểu lầm, thực chất ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi! Tu vi võ đạo của ông ta lại càng sâu không lường được, nghe nói đã đặt nửa bước chân vào Tông Sư Cảnh rồi!”  

 

 

Lưu Năng ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong dùng thần thức quét qua thanh niên áo đen, nhưng lại phát hiện cốt linh của ông ta rõ ràng là hai mươi tuổi!  

 

 

“Ông chắc là ông ta hơn một trăm tuổi chứ?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Có thể chắc chắn, chuyện này không phải bí mật gì cả, rất nhiều người biết! Gia Cát Mặc Trần lại còn là một người cao thượng, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu nhờ tu vi, nên tất cả mọi người đều rất tôn trọng ông ta!”  

 

 

Lưu Năng trả lời.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại rơi vào trầm tư sau khi nghe vậy.  

 

 

Có rất nhiều cách để có thể giữ cho mình vẻ bề ngoài trẻ trung, ví dụ như là uống một viên trú nhan đan, hoặc nâng tu vi của mình lên tới một cảnh giới nhất định nào đó!  

 

 

Nhưng bất kể là cách nào, cốt linh cũng không thể nào thay đổi được!  

 

 

Nếu Gia Cát Mặc Trần đã hơn một trăm tuổi, tại sao cốt linh chỉ mới hai mươi tuổi?  

 

 

Rốt cuộc ông ta có bí mật gì?  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Gia Cát Mặc Trần, đôi mắt khẽ chớp.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 852


 Sinh vật địa linh khổng lồ gầm gừ, sau đó vung cánh tay to như thùng nước về phía Lâm Phong, cánh tay chuyển động cuốn theo luồng khí mạnh mẽ, một số võ giả đứng gần đó bị thổi văng ra xa mấy chục mét!  

 

Nhưng đối diện với đòn đánh này, Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đứng tại chỗ, duỗi tay phải ra ngay một phần nghìn giây trước khi cánh tay to đánh trúng.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Một tiếng động nặng nề vang lên.  

 

 

Adv

Núi rừng cũng rung chuyển theo, mặt đất đá nham thạch nơi Lâm Phong đang đứng hạ thấp xuống khoảng mấy chục centimet.  

 

 

“Đỡ… Đỡ được ư?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân khiếp sợ.  


 

 

Một loài sinh vật mạnh thế kia mà Lâm Phong lại đỡ bằng thể lực cơ á?  

 

Adv

 

Những người khác cũng sững sờ.  

 

 

“Sinh vật địa linh này của bà mạnh hơn những con tôi gặp trước đó rất nhiều! Nhưng cũng chỉ có thế thôi…”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Anh giữ chặt con sinh vật địa linh bằng một tay, bất kể nó gào thét thế nào cũng không thoát ra được.  

 

 

Cơ thể cao năm mét khổng lồ trái ngược hẳn với Lâm Phong cao một mét tám mươi lăm!  

 

 

“Cậu đã từng gặp những con khác ư?”  

 

 

Bà lão tóc trắng kinh hãi thốt lên.  

 

 

“Đúng vậy! Con sinh vật địa linh đó bị tôi giết dễ như ăn cháo, con này của bà cũng không ngoại lệ!”  

 

 

Dứt lời.  

 

 

Lâm Phong dùng lực mạnh hơn.  

 

 

“Răng rắc!”  


 

 

Sinh vật địa linh bị anh bẻ gãy một cánh tay, sau đó anh đập một phát, sinh vật địa linh hét lên thảm thiết rồi lập tức biến thành vô số điểm sáng lờ mờ tiêu tán giữa đất trời.  

 

 

Lâm Phong cũng không bất ngờ gì về điều này.  

 

 

Những sinh vật địa linh này chỉ là do linh thể biến hình ra thôi, nói đúng ra thì chúng không được coi là một sinh mệnh…  

 

 

“Không… Không thể nào!”  

 

 

Thấy thế, bà lão tóc trắng liên tục lùi về sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.  

 

 

“Không có gì là không thể cả!”  

 

 

“Ở nước Đại Hạ tôi chưa đến lượt Hàng Thuật Sư chẳng ra gì như bà tới dương oai đâu!”  

 

 

Lâm Phong giơ tay ra túm lấy bà lão tóc trắng.  

 

 

“Vớ vẩn! Hàng Thuật của bọn tôi mới chính thống, các cậu mới là bàng môn tà đạo!”  

 

 

Bà lão tóc trắng hét lên thảm thiết.  

 

 

“Thật đáng thương, chỉ biết sống trong thế giới của mình, tôi thấy buồn hộ bà luôn đó…”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom