Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 378


 Hy vọng ngày mai có thể gặp anh ở núi Phổ Đà, tới lúc đó nhất định sẽ cho anh biết kết cục của việc đắc tội với lão tổ Quỷ Minh tôi đây!  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 

 

…….

 

Núi Phổ Đà là một địa danh nổi tiếng ở Kinh Hàng, trên núi có chùa Phổ Đà, có người nói nơi đó rất linh. Vì thế có nhiều du khách nghe danh mà đến, tới chùa Phổ Đà thắp hương bái Phật cầu bình an.  

 

Lâm Phong bảy giờ sáng đã tới chân núi Phổ Đà.  

 

Adv

 

Lúc này, ở đây đã có hơn hai mươi võ giả đang tụ tập.  

 

 

Hai mươi mấy võ giả này chia làm các đội ngũ bốn người.  


 

 

Từng đội ngũ đều có ít nhất một vị Tiên Thiên Cảnh tầng sáu, bảy làm đội trưởng!  

 

Adv

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Doãn Tử Nguyệt cũng có mặt, đồng thời còn ở cùng một đội, cho nên đội của bọn họ là mạnh nhất!  

 

 

Nhìn thấy Lâm Phong đến một mình, rất nhiều võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

 

 

Thằng nhóc này tới đây một mình?  

 

 

Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải nhìn Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, hai bên đã trở mặt, không cần phải trao đổi nữa!  

 

 

Nhưng ánh mắt Doãn Tử Nguyệt lại sáng lên, muốn vẫy tay chào hỏi nhưng nhớ lại tình cảnh tối qua, cô ấy lại hơi tức giận bỏ tay xuống.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Bởi vì linh mạch thường ẩn trong núi, là mạch ngầm, chỉ dựa vào thần thức thì khó mà tìm thấy, cho nên anh định đi theo cả đại đội xem tình hình thế nảo rồi tính tiếp!  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa có một đội ngũ đi nhanh tới, cầm đầu là một lão giả đã có tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân sâu không lường được, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng tám!  

 

 

Thấy lão giả đến, vẻ mặt nhiều võ giả trong sân đều thay đổi, do dự một lúc đều tiến lên cười chào hỏi, nhưng thái độ của lão giả rất bình thản, hoàn toàn không phản ứng với các võ giả này.  

 


 

“Nam Cung Thần Thoại, sao lão già này cũng tới nữa!”  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không ổn.  

 

 

Trong đội ngũ của họ, Kim Hoa bà bà mạnh nhất cũng mới Tiên Thiên Cảng tầng bảy, còn Nam Cung Thần Thoại đã là tầng tám!  

 

 

Lúc nữa vì chuyện mỏ linh thạch mà xảy ra xung đột, đội nào thực lực yếu hơn rất dễ bị động!  

 

 

“Tin tức mỏ linh thạch đang được lan truyền rất rộng ở Kinh Hàng, nhà Nam Cung là võ đạo thế gia hàng đầu Kinh Hàng đương nhiên sẽ đến rồi! Chỉ là tôi không ngờ Nam Cung Thần Thoại sẽ đích thân tới!”  

 

 

Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói một câu, rồi tiếp:  

 

 

“Dù sao chúng ta cũng cố gắng tránh xung đột với ông ta, lão già này có thù tất báo, không dễ chọc!” Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Thần Thoại nhìn về phía Ngưu Bôn, giả vờ kinh ngạc nói:  

 

 

“Ngưu Bôn? Không phải ông đang làm trưởng lão của thương hội Bách Vân sao? Không ngờ cũng ở đây.”  

 

 

Không đợi Ngưu Bôn đáp lời, lão ta đã cười quái dị:  

 

 

“À, hiểu rồi! Thì ra là bắt tay với Lâm Phi Hải kia à! Hai người các người đúng là nhiều tình cảm! Vài chục năm trước cũng thấy hai người suốt ngày lông bông với nhau, ha ha…”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 470


 

 “Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”  

 

Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.  

 

 

Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!  

 

 

Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?  

 

 

“Cô bé là?”  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.  

 

Adv

 

“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”  

 

 

Trần Thiên Hủ đáp.  

 

 

“Cháu ngoại?”  

 

 

Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.  

 

Adv

 

“Haiz.”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:  

 

 

“Các con mau đi đi, đừng do dự!”  

 

 

“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”  

 

 

Người xung quanh đều nói vậy.  

 

 

“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”  

 

 

Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.  

 

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:  

 

 

“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”  

 

 

“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”  

 

 

Lâm Phong nói nhanh.  

 

 

Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:  

 

 

“Đang đùa đấy à?”  

 

 

“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”  

 

 

Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.  

 

 

Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.  

 

 

Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!  

 

 

Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.  

 

 

Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!  

 

 

Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?

 

Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!  

 

Thế này là sao?  

 

 

Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?  

 

 

Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?  

 

 

“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”  

 

 

Trần Sơn hắng giọng.  

 

 

“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.  

 

 

Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 843


 Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.  

 

 

…  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.  

 

 

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.  

 

Adv

 

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.  

 

 

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.  

 


 

“Chú ơi, sao rồi ạ?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.  

 

Adv

 

Những người khác cũng tò mò.  

 

 

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:  

 

 

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”  

 

 

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.  

 

 

Mỏ linh thạch?  

 

 

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!  

 

 

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!  

 

 

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?  

 

 

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!  

 

 


“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”  

 

 

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”  

 

 

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”  

 

 

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.  

 

 

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:  

 

 

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”  

 

 

“Vâng ạ!”  

 

 

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.  

 

 

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…  

 

 

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.  

 

 

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 377


 Khóe miệng Doãn Tử Nguyệt hiện lên một nụ cười.  

 

 

Cô ấy rất tự tin, cho rằng chắc chắn không có người đàn ông nào có thể bỏ qua được vẻ đẹp của mình.  

 

 

Lâm Phong trầm mặc một lát rồi hỏi:  

 

 

“Có phải cô cảm thấy mình rất đẹp không?”  

 

 

“Chẳng lẽ không sao?”  

 

 

Adv

Doãn Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.  

 

 

“Ngu ngốc! Cút xa một chút.”  

 

 

Lâm Phong đẩy Doãn Tử Nguyệt ra, quả quyết đóng cửa phòng lại.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhất thời chưa thể hoàn hồn trở lại!  

 

 

Adv

Sao có thể chứ!  

 

 

Mình đã để lộ dung mạo thực sự rồi, mà Lâm Phong vẫn cái dáng vẻ đó?  

 

 

Không lẽ anh thích đàn ông sao?  

 

 

Anh ta còn mắng mình ngu ngốc?  

 

 

“Lâm Phong chết tiệt!!!”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt tức giận giậm chân, nhỏ giọng chửi bới mấy câu, bực mình xoay người rời đi.  

 

 

……..  

 

 

Đêm khuya, trong trang viên Lâm gia.  

 

 

Lâm Thư Hàn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ!  

 

 

Trận chiến ban ngày, Lâm Phong đã đánh cho gã trở tay không kịp, cướp đi hoa Độ Linh, khiến gã mất hết thể diện!  

 

 

Thù này, gã tuyệt đối phải báo!  

 

 

“Thực sự cho rằng tôi chỉ là võ giả Hậu Thiên Cảnh thôi sao? Nếu không phải tôi không muốn bại lộ thân phận, một tay thôi tôi cũng có thể bóp chết anh!”  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 


 

Mặc dù hoa Độ Linh bị cướp rồi, nhưng gã cũng không vội!  

 

 

Bởi vì theo như suy đoán của gã thì hoa Độ Linh cũng phải ít nhất ba tháng nữa mới có thể nở!  

 

 

Thời gian hai ba tháng đủ để gã tìm tới Lâm Phong cướp lại hoa Độ Linh!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phi Hải đi vào, vẻ mặt hổ thẹn nói:  

 

 

“Thư Hàn, ông có lỗi với cháu, không thể giúp cháu đoạt lại linh hoa!”  

 

 

“Không sao, cháu tài không bằng người, không có gì để nói cả!”  

 

 

Lâm Thư Hàn bình tĩnh nói.  

 

 

Lâm gia chỉ là bàn đạp để gã trở nên mạnh hơn, gã căn bản không có tình cảm gì với Lâm Phi Hải, hơn nữa sau sự việc ban ngày, cũng giúp gã hiểu được Lâm gia còn quá yếu!  

 

 

Gã không thể ở đây quá lâu được, như vậy sẽ phát triển quá chậm!  

 

 

“Cháu có thể nghĩ như vậy, ông rất vui mừng! Lai lịch của Lâm Phong này không đơn giản, Lâm gia chúng ta thực sự không thể đắc tội.”  

 

 

Lâm Phi Hải khẽ vỗ vai Lâm Thư Hàn, lại nói tiếp:  

 

 

“Ngày mai, cháu hãy ở nhà dưỡng thương đi, không cần đi nữa!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Lâm Thư Hàn gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 379


 “Không có ý gì, lẽ nào không đúng?” Nam Cung Thần Thoại lạnh nhạt hỏi.  

 

“Ông…”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải xấu xí, định nói thêm gì đó nhưng bị Ngưu Bôn cản lại.  

 

 

“Vô dụng!” Nam Cung Thần Thoại phì cười.  

 

Adv

 

Mấy võ giả đi theo Nam Cung Thần Thoại cũng cười rộ lên, trong lời nói đều có vẻ chế giễu nhà họ Lâm.  

 

 

Nghe thấy những từ ngữ nhục nhã đó, Lâm Phi Hải nắm chặt hai tay, vẻ mặt cực kì khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn vì bản thân hấp tấp mà cả nhà bị phiền phức!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả có mặt đều có vẻ sợ hãi.  

 

Adv

 

Bọn họ nghe nói, nhà Nam Cung và nhà họ Lâm bất hòa, xem ra là đúng như thế!  

 

 

Trước đây nhà họ Lâm còn cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng chính là Lâm Phi Dương còn sống, cũng không sợ gì nhà Nam Cung! Đáng tiếc Lâm Phi Dương cố tình đột phá võ đạo tông sư, tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình, từ đó trở đi nhà họ Lâm dần xuống dốc!  

 

 

Nhà Nam Cung? Lâm Phong âm thầm suy nghĩ, nhớ rõ trước kia mình có giết hai người nhà họ, một là Nam Cung Tầm, một là Nam Cung Vấn Thiên, không phải đều là hậu bối của lão già kia sao?  

 

 

…  

 

 

Lúc này có hai đội ngũ khác bước nhanh tới, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh dẫn đầu một đội. Tuy rằng thực lực không đỉnh nhất nhưng cũng đã ở Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!  

 

 

Lâm Phong đứng đó, từ tiếng bàn tán của đám võ giả mới biết được người đàn ông đó tên Trương Tuyền, là người của nhà họ Trươn ở Kinh Hàng, nhà họ Trương cũng là một thế lực không nhỏ ở đây!  

 

 

Người cầm đầu đội còn lại là một thanh niên áo đen chừng ba mươi tuổi, thanh niên này tên Vương Thước, mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, nhưng đám võ giả sau lưng thì có Tiên Thiên Cảnh, thực lực cũng coi như mạnh!  

 

 

“Đây không phải là ông Thần Thoại sao? Không nghĩ ông tới sớm thế.”  

 

 

Vương Thước đưa mắt nhìn hiện trường, lúc nhìn thấy Nam Cung Thần Thoại, hai mắt sáng lên, tiến tới chào hỏi.  

 

 


“Thước Nhi hả? Sao cha cháu không tới, mà để cháu tới?” Nam Cung Thần Thoại mỉm cười hỏi.  

 

 

Thái độ của lão ta với Vương Thước rất tốt, khác biệt hẳn so với những người khác!  

 

 

“Chú của cháu bị người giết chết ở Vân Xuyên, cha cháu đang đến đó điều tra!” Vương Thước đáp.  

 

 

“Vương Minh bị giết?” Nam Cung Thần Thoại nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy, trước kia Vân Xuyên có tin đồn có mộ tiên nhân. Chú của cháu và mấy ngời bạn cùng đi, kết quả không trở lại nữa, khi tìm thấy được thì đã là thi thể lạnh như băng! Chú của cháu chết rất thảm, bị người ta chọc hơn trăm đao! Đao không chọc vào chỗ hiểm, cuối cùng đến cậu nhỏ cũng bị cắt.”  

 

 

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Thước cực kì tối tăm!  

 

 

Đây là khiêu khích lớn nhất với nhà bọn họ, nhất định phải tìm được hung thủ, lăng trì xử tử mới được!  

 

 

Những người khác nghe thấy việc này đều nhỏ giọng xì xào.  

 

 

“Khó trách gần đây ở các chỗ ăn chơi của Kinh Hàng không còn thấy Vương Minh nữa, ra là đã chết!”  

 

 

“Bị thọc hơn trăm đao, chết thảm quá!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 471


 Trần Sơn nghe xong, trong lòng giật mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hận không thể ngất luôn tại chỗ!  

 

Xong!  

 

 

Xong cả rồi!  

 

 

Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?  

 

 

Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.  

 

Adv

 

“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.  

 

 

Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.  


 

 

Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…  

 

 

Adv

Mãnh nam này ngáo quá!  

 

 

thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.  

 

 

Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.  

 

 

Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!  

 

 

“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”  

 

 

Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.  

 

 

Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.  

 

 

Đúng vậy!  

 

 

Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!  

 

 

“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”  

 

 

Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.  

 

 

Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!  

 

 

Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thực lực của con, phải nói sao đây…”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  


 

 

“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”  

 

 

“…”  

 

 

Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.  

 

 

Nói khoác tới mức này luôn ư?  

 

 

Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.  

 

 

Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.  

 

 

Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…  

 

 

Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!  

 

 

Đương nhiên chỉ là trước kia.  

 

 

“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”  

 

 

Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.  

 

 

“Chú Bắc Huyền…”  

 

 

Trần Sơn giật mình!  

 

 

Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.  

 

 

Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 378


 Hy vọng ngày mai có thể gặp anh ở núi Phổ Đà, tới lúc đó nhất định sẽ cho anh biết kết cục của việc đắc tội với lão tổ Quỷ Minh tôi đây!  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 

 

…….

 

Núi Phổ Đà là một địa danh nổi tiếng ở Kinh Hàng, trên núi có chùa Phổ Đà, có người nói nơi đó rất linh. Vì thế có nhiều du khách nghe danh mà đến, tới chùa Phổ Đà thắp hương bái Phật cầu bình an.  

 

Lâm Phong bảy giờ sáng đã tới chân núi Phổ Đà.  

 

Adv

 

Lúc này, ở đây đã có hơn hai mươi võ giả đang tụ tập.  

 

 

Hai mươi mấy võ giả này chia làm các đội ngũ bốn người.  


 

 

Từng đội ngũ đều có ít nhất một vị Tiên Thiên Cảnh tầng sáu, bảy làm đội trưởng!  

 

Adv

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Doãn Tử Nguyệt cũng có mặt, đồng thời còn ở cùng một đội, cho nên đội của bọn họ là mạnh nhất!  

 

 

Nhìn thấy Lâm Phong đến một mình, rất nhiều võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

 

 

Thằng nhóc này tới đây một mình?  

 

 

Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải nhìn Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, hai bên đã trở mặt, không cần phải trao đổi nữa!  

 

 

Nhưng ánh mắt Doãn Tử Nguyệt lại sáng lên, muốn vẫy tay chào hỏi nhưng nhớ lại tình cảnh tối qua, cô ấy lại hơi tức giận bỏ tay xuống.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Bởi vì linh mạch thường ẩn trong núi, là mạch ngầm, chỉ dựa vào thần thức thì khó mà tìm thấy, cho nên anh định đi theo cả đại đội xem tình hình thế nảo rồi tính tiếp!  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa có một đội ngũ đi nhanh tới, cầm đầu là một lão giả đã có tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân sâu không lường được, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng tám!  

 

 

Thấy lão giả đến, vẻ mặt nhiều võ giả trong sân đều thay đổi, do dự một lúc đều tiến lên cười chào hỏi, nhưng thái độ của lão giả rất bình thản, hoàn toàn không phản ứng với các võ giả này.  

 


 

“Nam Cung Thần Thoại, sao lão già này cũng tới nữa!”  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không ổn.  

 

 

Trong đội ngũ của họ, Kim Hoa bà bà mạnh nhất cũng mới Tiên Thiên Cảng tầng bảy, còn Nam Cung Thần Thoại đã là tầng tám!  

 

 

Lúc nữa vì chuyện mỏ linh thạch mà xảy ra xung đột, đội nào thực lực yếu hơn rất dễ bị động!  

 

 

“Tin tức mỏ linh thạch đang được lan truyền rất rộng ở Kinh Hàng, nhà Nam Cung là võ đạo thế gia hàng đầu Kinh Hàng đương nhiên sẽ đến rồi! Chỉ là tôi không ngờ Nam Cung Thần Thoại sẽ đích thân tới!”  

 

 

Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói một câu, rồi tiếp:  

 

 

“Dù sao chúng ta cũng cố gắng tránh xung đột với ông ta, lão già này có thù tất báo, không dễ chọc!” Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Thần Thoại nhìn về phía Ngưu Bôn, giả vờ kinh ngạc nói:  

 

 

“Ngưu Bôn? Không phải ông đang làm trưởng lão của thương hội Bách Vân sao? Không ngờ cũng ở đây.”  

 

 

Không đợi Ngưu Bôn đáp lời, lão ta đã cười quái dị:  

 

 

“À, hiểu rồi! Thì ra là bắt tay với Lâm Phi Hải kia à! Hai người các người đúng là nhiều tình cảm! Vài chục năm trước cũng thấy hai người suốt ngày lông bông với nhau, ha ha…”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 844


Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”  

 

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”  

 

 

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.  

 

 

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.  

 

 

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!  

 

 

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!  

 

 

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!  


 

 

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”  

 

Adv

 

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.  

 

 

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.  

 

 

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.  

 

 

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.  

 

 

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.  

 

 

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.  

 

 

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.  

 

 

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.  


 

 

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”  

 

 

Vệ Tử Húc chau mày.  

 

 

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.  

 

 

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!  

 

 

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!  

 

 

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.  

 

 

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”  

 

 

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.  

 

 

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 380


Ngũ trưởng lão nhà họ Vương, Vương Đông Lai lập tức đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Lưu Năng!  

 

Vẻ mặt Lưu Năng thay đổi, rõ ràng vừa nãy ông ta nói rất nhỏ, đối phương nghe thấy kiểu gì?  

 

 

“Người anh em này, hiểu lầm rồi, tôi không nói gì cả!” Lưu Năng muốn biện minh.  

 

 

“Nhầm? Tao nghe rất rõ, coi như một tiếng động như muỗi kêu cách hơn trăm mét tao cũng nghe thấy! Dám sỉ nhục người nhà tao ngay trước mặt tao, chán sống à?” Vẻ mặt Vương Đông Lai toàn sát ý.  

 

 

Lưu Năng nghe vậy lập tức tái mặt.  

 

Adv

 

Thính thuật?  

 

 

Nhà này còn có người tu luyện mấy cái này ư?  

 

 

“Lăn ra đây, quỳ xuống, tự chặt một tay thì tao tha chết! Nếu không hôm nay mày không rời khỏi Kinh Hàng được đâu!” Vương Đông Lai lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

Gương mặt Lưu Năng trắng bệch, không khỏi cầu xin nhìn Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải.  

 

 

Trong lòng Ngưu Bôn đã mắng Lưu Năng gần chết, đang bình thường còn không biết giữ cái mồm!  

 

 

Chỉ là ông ta vẫn vừa cười vừa nói:  

 

 

“Lưu Năng chỉ mồm nhanh hơn não mà thôi, không nhất thiết đến mức đấy chứ? Tôi thay mặt ông ta xin lỗi được chứ?”  

 

 

“Xin lỗi? Mày kể chuyện cười đấy à? Hôm nay hắn ta nhất định phải trả cái giả thật lớn cho lời mình nói!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Đông Lai vẫn rất lạnh lẽo.  

 

 

Lúc này, Vương Thước cũng lạnh nhạt nói:  

 

 

“Mau quỳ xuống chặt một tay đi, kiên nhẫn của tao có hạn, người của nhà họ Lâm không bao che nổi cho mày!”  

 

 

Nghe tới đây, Lưu Năng sợ tới mức mềm nhũn, lão ta đưa mắt nhìn Lâm Phi Hải và Ngưu Bôn, để hai người nói giúp mình mấy câu, nhưng cả hai đều im lặng!  

 

 

Rõ ràng nhà họ Vương và nhà Nam Cung đã kết minh, hôm nay vì Lưu Năng mà chống lại Nam Cung Thần Thoại, bọn họ chưa có khả năng làm thế!  

 

 

Hơn nữa, Lưu Năng chỉ là một Tiên Thiên Cảnh tầng ba, bỏ cũng không sao.  

 

 

“Các người…”  

 

 


Lưu Năng lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ bạn bè mình lại quả quyết từ bỏ mình như thế.  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay mình chỉ có thể chặt tay để được sống ư?  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lưu Năng qua đây, tôi xem ai dám động vào ông.”

 

Nghe Lâm Phong nói, đám võ giả có mặt ở đó đều bất ngờ!  

 

Đại đa số bọn họ không biết Lâm Phong, ở trong mắt họ, Lâm Phong không có khí tức võ đạo, thoạt nhìn như một con kiến tay trói gà không chặt!  

 

 

Thế mà bây giờ một con gà yếu nhớt lại dám nói như thế?  

 

 

“Giả vờ!” Lâm Phi Hải cười lạnh một tiếng.  

 

 

Bây giờ ông ta cứ nhìn Lâm Phong là thấy khó chịu.  

 

 

“May mà hôm qua tôi và cậu ta không còn hợp tác nữa, nếu không với tính cách này thì quá chết người!”  

 

 

Ngưu Bôn cảm thấy may mắn.  

 

 

Tuy rằng Lâm Phong rất mạnh nhưng ông ta đoán cũng chỉ tầm Kim Hoa bà bà mà thôi.  

 

 

Bây giờ Lâm Phong vì Lưu Năng mà đi đắc tội nhà họ Vương? Nói thật chẳng khác gì trò cười, nói khó nghe chút là ngu!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 472


 Trần Sơn phấn khởi, lập tức chạy ra sân sau lấy kiếm!  

 

 

Những người khác có mặt nghe thấy Trần Bắc Huyền nói vậy, trong lòng cũng cực kì kích động!  

 

 

So với Lâm Phong, bọn họ vẫn thấy lão tổ nhà mình lợi hại hơn!  

 

 

Lời nói bình tĩnh, không giả vờ, không hổ với danh hiệu của ông ấy!  

 

 

“Cũng thú vị.”  

 

 

Lâm Phong vẫn khoanh tay, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Trần Bắc Huyền là một kiếm tu, anh cũng thế, chỉ là bây giờ còn chưa ai có thể khiến anh phải lấy kiếm ra mà thôi!  

 

 

…  

 

 

Adv

Cùng lúc đó, ở tổng bộ của thương hội Bách Vân tại thủ đô.  

 

 

Trong một căn phòng làm việc xa xỉ.  

 

 

Hội chủ Hoàng Phủ Hằng ngồi trên ghế gỗ đỏ, cầm điện thoại di động trên tay, ngơ ngác nhìn ảnh chụp.  

 

 

Trong hình, là thi thể của con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Vết máu loang lổ, bi thương cực kì!  

 

 

“Vân… Vân Nhi!”  

 

 

Adv

Trong miệng Hoàng Phủ Hằng phát ra âm thanh khàn khàn, đôi con ngươi sâu không thấy đáy dần ướt át.  

 

 

Ông ta không tin được, con trai hôm trước còn đang bình thường, bây giờ đã là một thi thể!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nửa đời trước si mê võ đạo, mãi bảy mươi tuổi mới phá thân, cưới một người vợ, sinh ra một đứa con trai!  

 

 

Để đào tạo đứa con trai này, ông ta dùng rất nhiều công sức, coi nó như Hội chủ tiếp theo của thương hội để bồi dưỡng.  

 

 

Mà bây giờ, mọi công sức đều uổng phí!  

 

 

Con trai ông ta đã chết, hung thủ còn ngang nhiên gọi điện thoại tới mắng ông ta, khiêu khích rồi cảm ơn  

 

 

Cảm ơn cái gì?  

 

 

Cảm ơn tao sinh ra một đứa con trai cho mày giết ư?  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

“Nhà họ Trần, Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nắm chặt điện thoại di động, ép cái điện thoại  

 

 

thành từng mảnh nhỏ, miệng gầm lên như dã thú.  

 

 

“Người đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng hét lớn ra bên  

 

 

ngoài.  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

Hai võ giả tinh anh của thương hội Bách Vân lập tức tiến vào.  

 

 

“Tới thương hội, tập hợp tất cả các võ giả Tông Sư Cảnh lại cho tôi, theo tôi đến Vân Xuyên! Tôi muốn san bằng nhà họ Trần, đánh cho bọn họ không còn manh giáp”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nói.  

 


 

Hai người của thương hội nghe vậy đều chấn động!  

 

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến Hội chủ tức giận như thế?  

 

 

Chỉ là hai người họ cũng không dám hỏi, gật đầu, lập tức  

 

 

xoay người ra ngoài, tập hợp mọi người…  

 

 

Không lâu sau, mười ba vị võ đạo Tông Sư đứng chỉnh tề trước  

 

 

mặt Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Mười ba vị này, khí tức thâm hậu, căn cơ vững vàng!  

 

 

Người nào người đấy đều mạnh mẽ đáng sợ!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nhìn qua mười ba người, bình tĩnh nói:  

 

 

“Vừa nãy con trai tôi đã chết! Bị nhà họ Trần ở Vân Xuyên hại chết, đối phương còn phách lối gửi ảnh cho tôi, nói cảm ơn tôi, bảo tôi dẫn người tới báo thù!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Mười ba vị Tông Sư nghe vậy đều đổi sắc mặt, cảm thấy khiếp sợ.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng tôi đời này chưa từng thấy ai yêu cầu như thế! Nếu đối phương đã nói vậy, tôi sẽ thỏa mãn người ta luôn!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nói một câu lạnh như băng, sau đó xoay người:  

 

 

“Mọi người theo tôi đến Vân Xuyên, diệt nhà họ Trần!”  

 

 

Bên ngoài thương hội Bách Vân.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thống lĩnh mười ba võ đạo Tông Sư đi thẳng tới Vân Xuyên, chuyện này lập tức khiến một vài thế lực ngầm có quyền lực để ý tới!  

 

 

Trong lúc nhất thời, các thế lực lớn ở thủ đô đều bàn tán xôn xao.  

 

 

“Tình huống gì đây? Lão già Hoàng Phủ Hằng mang nhiều người tới Vân Xuyên như thế để làm gì?”  

 

 

“Căn cứ theo mật thám của tôi ở bên đó, hình như là đến nhà  

 

 

họ Trần! Có người ở đó giết con trai bảo bối của ông ta.”  

 

 

“Nhà họ Trần? Chẳng lẽ là bên Trần Bắc Huyền ở Vân Xuyên kia?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 379


 “Không có ý gì, lẽ nào không đúng?” Nam Cung Thần Thoại lạnh nhạt hỏi.  

 

“Ông…”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải xấu xí, định nói thêm gì đó nhưng bị Ngưu Bôn cản lại.  

 

 

“Vô dụng!” Nam Cung Thần Thoại phì cười.  

 

Adv

 

Mấy võ giả đi theo Nam Cung Thần Thoại cũng cười rộ lên, trong lời nói đều có vẻ chế giễu nhà họ Lâm.  

 

 

Nghe thấy những từ ngữ nhục nhã đó, Lâm Phi Hải nắm chặt hai tay, vẻ mặt cực kì khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn vì bản thân hấp tấp mà cả nhà bị phiền phức!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả có mặt đều có vẻ sợ hãi.  

 

Adv

 

Bọn họ nghe nói, nhà Nam Cung và nhà họ Lâm bất hòa, xem ra là đúng như thế!  

 

 

Trước đây nhà họ Lâm còn cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng chính là Lâm Phi Dương còn sống, cũng không sợ gì nhà Nam Cung! Đáng tiếc Lâm Phi Dương cố tình đột phá võ đạo tông sư, tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình, từ đó trở đi nhà họ Lâm dần xuống dốc!  

 

 

Nhà Nam Cung? Lâm Phong âm thầm suy nghĩ, nhớ rõ trước kia mình có giết hai người nhà họ, một là Nam Cung Tầm, một là Nam Cung Vấn Thiên, không phải đều là hậu bối của lão già kia sao?  

 

 

…  

 

 

Lúc này có hai đội ngũ khác bước nhanh tới, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh dẫn đầu một đội. Tuy rằng thực lực không đỉnh nhất nhưng cũng đã ở Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!  

 

 

Lâm Phong đứng đó, từ tiếng bàn tán của đám võ giả mới biết được người đàn ông đó tên Trương Tuyền, là người của nhà họ Trươn ở Kinh Hàng, nhà họ Trương cũng là một thế lực không nhỏ ở đây!  

 

 

Người cầm đầu đội còn lại là một thanh niên áo đen chừng ba mươi tuổi, thanh niên này tên Vương Thước, mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, nhưng đám võ giả sau lưng thì có Tiên Thiên Cảnh, thực lực cũng coi như mạnh!  

 

 

“Đây không phải là ông Thần Thoại sao? Không nghĩ ông tới sớm thế.”  

 

 

Vương Thước đưa mắt nhìn hiện trường, lúc nhìn thấy Nam Cung Thần Thoại, hai mắt sáng lên, tiến tới chào hỏi.  

 

 


“Thước Nhi hả? Sao cha cháu không tới, mà để cháu tới?” Nam Cung Thần Thoại mỉm cười hỏi.  

 

 

Thái độ của lão ta với Vương Thước rất tốt, khác biệt hẳn so với những người khác!  

 

 

“Chú của cháu bị người giết chết ở Vân Xuyên, cha cháu đang đến đó điều tra!” Vương Thước đáp.  

 

 

“Vương Minh bị giết?” Nam Cung Thần Thoại nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy, trước kia Vân Xuyên có tin đồn có mộ tiên nhân. Chú của cháu và mấy ngời bạn cùng đi, kết quả không trở lại nữa, khi tìm thấy được thì đã là thi thể lạnh như băng! Chú của cháu chết rất thảm, bị người ta chọc hơn trăm đao! Đao không chọc vào chỗ hiểm, cuối cùng đến cậu nhỏ cũng bị cắt.”  

 

 

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Thước cực kì tối tăm!  

 

 

Đây là khiêu khích lớn nhất với nhà bọn họ, nhất định phải tìm được hung thủ, lăng trì xử tử mới được!  

 

 

Những người khác nghe thấy việc này đều nhỏ giọng xì xào.  

 

 

“Khó trách gần đây ở các chỗ ăn chơi của Kinh Hàng không còn thấy Vương Minh nữa, ra là đã chết!”  

 

 

“Bị thọc hơn trăm đao, chết thảm quá!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 845


“Hội chủ Vệ, chúng ta đều là người thoải mái, nói thẳng đi, ông theo tôi, chúng ta cùng khai thác mỏ linh thạch này, thế nào?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh thương lượng.  

 

 

“Võ giả nước Thạch các người muốn chia sẻ mỏ linh thạch của Đại Hạ chúng tôi, có phải hơi buồn cười không?”   

 

 

Vệ Tử Húc lạnh lùng hỏi.  

 

 

Adv

“Ha ha… nhường cho một tấc lại muốn tiến một thước à? Ông có phục hay không cũng không khác gì cả! Lên cho tôi, không chừa lại một mống!” Nguyễn Hồng Minh cười lạnh, phẩy tay.  

 

 

Vù vù!  

 

 


Một đám mặc đồ đen sau lưng lão ta lập tức tấn công võ giả của thương hội Ngọc Thạch!  

 

 

Tốc độ của đám người này cực nhanh, am hiểu đột kích, võ giả của thương hội Ngọc Thạch không đỡ nổi!  

 

Adv

 

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, các võ giả của thương hội bị thương vong nặng nề, kêu rên khắp nơi, máu tươi đầy đất!  

 

 

Nhìn thấy thế, gương mặt Vệ Tử Húc khó coi cực kì.  

 

 

Ông ấy biết người của mình không phải đối thủ của người ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến thế!  

 

 

“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể bắt Nguyễn Hồng Minh! Cẩm Luân, con tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vào lúc mấu chốt lên giúp chú một tay!”  

 

 

Vệ Tử Húc quay sang chỗ cháu trai, nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên vọt lên, tấn công Nguyễn Hồng Minh!  

 

 

Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.  

 

 

Người ra tay chính là Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Rầm!  

 

 

Vệ Tử Húc không hề đề phòng, bị cháu trai đánh úp, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập lên một bụi cây rậm rạp.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám võ giả thương hội Ngọc Thạch đang khổ cực xoay sở đều phẫn nộ quát to:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, cậu làm vậy là sao?”  

 

 

“Một đám ngu xuẩn, sống lãng phí không khí.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, tiến lên chém giết mấy người đó, sau đó mới đi tới cạnh Nguyễn Hồng Minh, cười nói:  

 

 

“Anh Nguyễn!”  

 

 

“Làm tốt lắm.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cong môi cười.  

 

 

Lúc này, Vệ Tử Húc bò ra từ trong bụi cây.  

 

 

Bây giờ trên người ông ấy chằng chịt vết thương, khóe miệng rỉ máu, nhìn cực kì thê thảm!  

 

 

So với đau đớn trên người thì trái tim ông ấy càng đau hơn.  

 

 

Quả thực như đang rỉ máu!  

 

 

Ông ấy nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Luân, khó khăn hỏi:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, vì sao?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 381


 Tuy rằng Lâm Phong mạnh nhưng cũng chỉ có một người.  

 

Còn bên nhà họ Vương có mấy cường giả Tiên Thiên Cảnh, thậm chí còn có người của nhà Nam Cung đang nhìn!  

 

 

Lão ta không muốn mình liên lụy tới Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nghe Lưu Năng nói, vẻ mặt hơi kinh ngạc.  

 

 

Lưu Năng này cũng ra gì đấy chứ! Nếu là người khác có lẽ đã lập tức núp sau lưng mình rồi!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Vương Đông Lai cười lạnh một tiếng, nói:  

 

 

“Tao nói chứ hai đứa mày đang hát tuồng ở đây à? Nếu dám ra hỗ trợ thì cũng đừng nghĩ mình được bỏ qua!”  

 

 

Nói xong Vương Đông Lai chỉ Lâm Phong, lạnh lùng nói:  


 

 

“Mày cũng đi ra đây!”  

 

 

Adv

Không để Lâm Phong đáp lời, Lưu Năng đã vội vàng nói:  

 

 

“Vương trưởng lão, chuyện này không liên quan đến cậu ấy, không phải ông muốn cánh tay của tôi sao? Tôi tự chặt đứt tay mình!”  

 

 

“Muộn rồi!”  

 

 

Vương Đông Lai cắt lời lão ta, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói lạnh như băng:  

 

 

“Ông bảo mày ra đây quỳ xuống, mày điếc à?”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người vây xem đều không nhịn được mà cười chế giễu.  

 

 

Thằng nhóc này hay nhỉ? Không có chuyện gì tự dưng xen vào, giả vờ anh hùng làm gì?  

 

 

Nhưng một giây sau!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đã quay ra đánh Vương Đông Lai một đòn.  

 

 

Vương Đông Lai không phản ứng kịp, cả người đã nổ tung ra, hóa thành một làn sương máu ào ào rụng xuống đất!  

 

 

“Hít…”  

 

 

Đám võ giả thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Phong nghiêm túc hơn không ít!  


 

 

Đây là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn đấy? Chết dễ dàng như vậy ư?  

 

 

Lúc này Lâm Phong đứng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn mấy người còn lại của nhà họ Vương, bình tĩnh nói:  

 

 

“Nhà họ Vương to mồm, nhưng thực lực cũng chẳng có gì!”  

 

 

“Rốt cuộc mày là ai? Dám đối đầu với nhà tao? Mày biết làm vậy có kết cục gì không?  

 

 

Một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng năm lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Một chưởng của Lâm Phong đánh nát tên này, tiếp tục nói:  

 

 

“Tôi cũng muốn biết kết cục của mình đấy.”  

 

 

Dứt lời, vẻ mặt Lâm Phong đột nhiên lạnh lẽo, lại đánh ra một cái tát.  

 

 

“Kim Cương Tráo!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, thôi thúc linh khí trong cơ thể, tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bên ngoài mình.  

 

 

Đây là một vũ kỹ phòng ngự!  

 

 

Bền, nước lửa bất xâm!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 473


Thủ đô, trong một căn tứ hợp viện được lát gạch màu xanh dương, mái ngói xanh lục.  

 

 

Một ông lão tóc bạc đang nằm trên ghế thư giãn, khép hờ hai mắt, nhàn nhã lắng nghe điệu hát nhân gian.  

 

 

Ông lão này chính là Lý Đại Long, Phó bộ trưởng Tổng Bộ chấp pháp, một cái tên rất đơn giản và tự nhiên…  

 

 

Lúc này có một người trung niên bước nhanh tới, hơi thở của người này rất mạnh, rõ ràng là một cao thủ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Người trung niên này tên là Tôn Trọng, tổ trưởng tổ ba của Tổng Bộ chấp pháp.  

 

 

Nếu xét về thực lực và địa vị, ông ta còn cao hơn Triệu Vô Cực một bậc, ông ta cũng là một trong những cao thủ có tiếng dưới tay vua, trọng thần của nước Đại Hạ!  

 

Adv

 

Tôn Trọng vừa đi vào đã trầm giọng nói: “Ông Lý, có chuyện rồi!”  

 

 

Lý Đại Long mở mắt ra, hỏi: “Chẳng lẽ đám người nước ngoài không an phận hả?”  

 

 

“Không phải! Là chuyện trong nước!”  

 

 

Tôn Trọng kể rõ về vụ việc của thương hội Bách Vân và nhà họ Trần.  

 

 

Adv

Ông ta tạm dừng một chốc rồi lại tiếp tục nói:  

 

 

“Tuy Trần Bắc Huyền rất ngang ngược, nhưng ông ta sẽ không làm ra chuyện không lý trí như giết Hoàng Phủ Vân!”  

 

 

“Ý ông là?”  

 

 

Lý Đại Long nhíu mày.  

 

 

“Ông Lý, theo tình báo trước đó, hình như cái cậu Lâm Phong đó đang ở nhà họ Trần…”  

 

 

“Vậy nên người đã giết Hoàng Phủ Vân, lớn lối bảo Hoàng Phủ Hằng đích thân tới báo thù chắc chắn là Lâm Phong!”  

 

 

“Trong nước chúng ta cũng chỉ có Lâm Phong có thể làm ra chuyện kiêu ngạo như vậy thôi!”  

 

 

Tôn Trọng cười miễn cưỡng.  

 

 

Nghe vậy, ánh mắt Lý Đại Long khẽ chớp.  

 

 

Ông ta cũng nhức đầu với cái cậu Lâm Phong này lắm!  

 

 

Ông ta sống cũng lâu rồi, cũng gặp rất nhiều loại người khác nhau, chỉ kkhông hiểu mỗi một mình Lâm Phong!  

 

 

Tính cách vênh váo thì cũng đành, quan trọng còn mềm không được cứng không xong, chỉ khăng khăng với kiểu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.  

 

 

Điều mấu chốt là đến giờ họ vẫn chưa biết Lâm Phong đã đi đâu, sau lưng có thế lực gì trong mười năm mất tích!  

 

 

Sau một lúc trầm tư, Lý Đại Long hỏi:  

 


 

“Thương hội Bách Vân có bao nhiêu người đi?”“Hoàng Phủ Hằng dẫn đội, cộng thêm ba tông sư võ đạo… Có thể nói là cao thủ đồng loạt xuất hiện!”  

 

 

Tôn Trọng nặng nề đáp.  

 

 

“Ông nghĩ Lâm Phong có thể thắng được không?”  

 

 

Lý Đại Long lại hỏi.  

 

 

“Phải công nhận Lâm Phong có thực lực rất mạnh, thiên phú cực cao, nhưng nếu nói cậu ta có thể một thân một mình đấu lại cao thủ của thương hội Bách Vân thì tuyệt đối không thể nào!”  

 

 

Tôn Trọng khựng lại, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Tất nhiên rồi, không loại trừ khả năng cậu ta có người hộ đạo bảo vệ… Lâm Phong kỳ quái như thế, nếu nói sau lưng cậu ta không có ai thì tôi không tin đâu!”  

 

 

“Nếu vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi! Người đứng sau lưng thương hội Bách Vân ấy hả, chúng ta cũng không tiện can thiệp nhiều.”  

 

 

“Mà chắc bây giờ Vũ Tình cũng tới Vân Xuyên rồi… Có vẻ cô ta rất có hứng thú với Lâm Phong.”  

 

 

Lý Đại Long nói.  

 

 

Nghe vậy, trong đầu Tôn Trọng lập tức hiện lên gương mặt quyến rũ của Tô Vũ Tình, ông ta chợt cảm thấy người mình lạnh run.  

 

 

Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh!  

 

 

“À nhỉ, Vân Phi sao rồi?”  

 

 

Lý Đại Long đột nhiên hỏi.  

 

 

“Họ đã đến Dược Vương cốc, cụ thể điều trị thế nào còn phải đợi trao đổi thêm!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 380


Ngũ trưởng lão nhà họ Vương, Vương Đông Lai lập tức đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Lưu Năng!  

 

Vẻ mặt Lưu Năng thay đổi, rõ ràng vừa nãy ông ta nói rất nhỏ, đối phương nghe thấy kiểu gì?  

 

 

“Người anh em này, hiểu lầm rồi, tôi không nói gì cả!” Lưu Năng muốn biện minh.  

 

 

“Nhầm? Tao nghe rất rõ, coi như một tiếng động như muỗi kêu cách hơn trăm mét tao cũng nghe thấy! Dám sỉ nhục người nhà tao ngay trước mặt tao, chán sống à?” Vẻ mặt Vương Đông Lai toàn sát ý.  

 

 

Lưu Năng nghe vậy lập tức tái mặt.  

 

Adv

 

Thính thuật?  

 

 

Nhà này còn có người tu luyện mấy cái này ư?  

 

 

“Lăn ra đây, quỳ xuống, tự chặt một tay thì tao tha chết! Nếu không hôm nay mày không rời khỏi Kinh Hàng được đâu!” Vương Đông Lai lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

Gương mặt Lưu Năng trắng bệch, không khỏi cầu xin nhìn Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải.  

 

 

Trong lòng Ngưu Bôn đã mắng Lưu Năng gần chết, đang bình thường còn không biết giữ cái mồm!  

 

 

Chỉ là ông ta vẫn vừa cười vừa nói:  

 

 

“Lưu Năng chỉ mồm nhanh hơn não mà thôi, không nhất thiết đến mức đấy chứ? Tôi thay mặt ông ta xin lỗi được chứ?”  

 

 

“Xin lỗi? Mày kể chuyện cười đấy à? Hôm nay hắn ta nhất định phải trả cái giả thật lớn cho lời mình nói!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Đông Lai vẫn rất lạnh lẽo.  

 

 

Lúc này, Vương Thước cũng lạnh nhạt nói:  

 

 

“Mau quỳ xuống chặt một tay đi, kiên nhẫn của tao có hạn, người của nhà họ Lâm không bao che nổi cho mày!”  

 

 

Nghe tới đây, Lưu Năng sợ tới mức mềm nhũn, lão ta đưa mắt nhìn Lâm Phi Hải và Ngưu Bôn, để hai người nói giúp mình mấy câu, nhưng cả hai đều im lặng!  

 

 

Rõ ràng nhà họ Vương và nhà Nam Cung đã kết minh, hôm nay vì Lưu Năng mà chống lại Nam Cung Thần Thoại, bọn họ chưa có khả năng làm thế!  

 

 

Hơn nữa, Lưu Năng chỉ là một Tiên Thiên Cảnh tầng ba, bỏ cũng không sao.  

 

 

“Các người…”  

 

 


Lưu Năng lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ bạn bè mình lại quả quyết từ bỏ mình như thế.  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay mình chỉ có thể chặt tay để được sống ư?  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lưu Năng qua đây, tôi xem ai dám động vào ông.”

 

Nghe Lâm Phong nói, đám võ giả có mặt ở đó đều bất ngờ!  

 

Đại đa số bọn họ không biết Lâm Phong, ở trong mắt họ, Lâm Phong không có khí tức võ đạo, thoạt nhìn như một con kiến tay trói gà không chặt!  

 

 

Thế mà bây giờ một con gà yếu nhớt lại dám nói như thế?  

 

 

“Giả vờ!” Lâm Phi Hải cười lạnh một tiếng.  

 

 

Bây giờ ông ta cứ nhìn Lâm Phong là thấy khó chịu.  

 

 

“May mà hôm qua tôi và cậu ta không còn hợp tác nữa, nếu không với tính cách này thì quá chết người!”  

 

 

Ngưu Bôn cảm thấy may mắn.  

 

 

Tuy rằng Lâm Phong rất mạnh nhưng ông ta đoán cũng chỉ tầm Kim Hoa bà bà mà thôi.  

 

 

Bây giờ Lâm Phong vì Lưu Năng mà đi đắc tội nhà họ Vương? Nói thật chẳng khác gì trò cười, nói khó nghe chút là ngu!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 846


 “À, đúng, cùng một dòng máu, ông không nói tôi cũng quên mất!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:  

 

 

“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”  

 

 

“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”  

 

 

Adv

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.  

 

 

Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!  

 

 


Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!  

 

 

Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:  

 

Adv

 

“Hội chủ, mau chạy đi!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Phụt!  

 

 

Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”  

 

 

Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!  

 

 

Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…  

 

 

Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”  

 

 


Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.  

 

 

Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Vệ Tử Húc giật mình.  

 

 

Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!  

 

 

“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.  

 

 

Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:  

 

 

“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”  

 

 

“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 382


 Mọi người đều đã hóa đá!  

 

Mười mấy giây ngắn ngủi, nhà họ Vương mất ba vị võ giả Tiên Thiên Cảnh, trong đó còn có một siêu cấp cường giả tầng năm!  

 

 

Thanh niên áo trắng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

 

 

Tàn sát cường giả Tiên Thiên Cảnh như giết con kiến hôi!  

 

 

Trước kia họ thấy Lâm Phong chỉ có một mình còn cười nhạo, nghĩ thằng nhãi này chắc bị ngu. Nhưng bây giờ nhìn thấy điều này, bọn họ mới phát hiện thì ra họ mới là diễn viên hài!  

 

Adv

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải tái nhợt.  

 

 

Rốt cuộc ông ta cũng hiểu vì sao Ngưu Bôn liều mạng ngăn cản mình không để mình và Lâm Phong xung đột!  

 

 

Phải biết rằng ông ta cũng là Tiên Thiên Cảnh tầng năm mà thôi!  

 

 

Adv

Lâm Phong có thể thoải mái đánh chết một Tiên Thiên Cảnh tầng năm, cũng có nghĩa có thể thoải mái giết ông ta.  

 

 

“Kim Hoa bà bà, bà cảm thấy mình là đối thủ của Lâm Phong không?”  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, nhìn Kim Hoa bà bà, nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Từ đây có thể thấy nếu tôi đánh nhau với Lâm Phong, phần thắng chưa được năm phần!” Kim Hoa bà bà lắc đầu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy thì  thấy nặng nề.  

 

 

Kim Hoa bà bà là cao thủ tầng bảy, cũng nhận mình đánh không lại Lâm Phong?  

 

 

Điều này chứng tỏ Lâm Phong và Nam Cung Thần Thoại có thể cùng cấp bậc!  

 

 

Trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy cực kì hối hận!  

 

 

Nếu như hôm qua ông ta và Lâm Phong không xích mích thì tốt biết bao?  

 

 

Như vậy bây giờ ông ta cũng không cần sợ, Nam Cung Thần Thoại khiêu khích cũng có thể to gan tỏ thái độ!  

 

 

Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận!  

 

 

“Đẹp trai quá đi!”  

 

 

Trong mắt Doãn Tử Nguyệt lấp lánh ánh sáng lạ, phát hiện mình càng lúc càng hứng thú với Lâm Phong.  

 

 

Cô ấy là một người kiêu ngạo, cho rằng không có người đàn ông nào xứng với mình, mãi tới khi gặp Lâm Phong…  

 

 

Người đàn ông này không hề thấy hứng thú với cô ấy, chửi cô ấy ngu, thực lực còn mạnh như thế…  

 

 

Sau một hồi khiếp sợ ngắn ngủi, Vương Thước cũng tỉnh táo lại.  

 

 

Hắn ta nhìn về phía Lâm Phong, gằn giọng nói:  

 

 

“Người anh em này, hình như cậu làm thế hơi quá đáng?”  

 

 

“Hả? Giờ lại xưng anh gọi em rồi à? Không phải các người vừa bảo tôi quỳ xuống xin tha sao?” Vẻ mặt Lâm Phong đầy kinh ngạc, hỏi.  

 

 

“Bỏ qua chuyện bọn tôi bắt cậu quỳ xuống nói chuyện, lẽ nào cậu không…”  

 

 

Vương Thước còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Phong vỗ mình một cái.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Cả người Vương Thước nát bét!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía hai võ giả Tiên Thiên Cảnh còn lại của nhà họ Vương, lạnh nhạt nói: “Tìm một người hiểu chuyện chút ra nói chuyện với tôi, tôi không nói chuyện với bọn ngu!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 474


Ở nơi khác.  

 

Vân Xuyên, nhà họ Trần.  

 

 

Một nhóm võ giả nhà họ Trần đang cầm vũ khí nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau, tập trung lại một chỗ, bày thế trận chờ quân địch.  

 

 

Trần Bắc Huyền ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn chính giữa đại sảnh, ông ấy đặt tay trái trên chân, tay phải cầm một thanh kiếm còn trong vỏ, đầu kiếm chạm đất, chuôi kiếm chĩa lên trời, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.  

 

 

Theo như tin tức từ thủ đô, người của thương hội Bách Vân đã lên đường đi đến Vân Xuyên!  

 

 

Với tốc độ một ngày đi mấy nghìn dặm của tông sư võ đạo, họ chỉ mất một tiếng là sẽ đến nơi!  

 

Adv

 

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận ác chiến!  

 

 

Do đó lúc này tất cả các thành viên nhà họ Trần đều đang cố gắng hít thở để điều chỉnh trạng thái của mình lên đến mức cao độ!  

 

 


“Chú Bắc Huyền, liệu chúng ta có thể thắng không ạ?”  

 

 

Trần Sơn không chắc chắn lắm, bèn hỏi.  

 

Adv

 

“Chú có thể ngăn cản Hoàng Phủ Hằng, còn mười ba tông sư võ đạo kia… phải dựa vào mấy đứa!”  

 

 

Trần Bắc Huyền lắc đầu đáp.  

 

 

Trần Sơn nghe vậy hết sức kinh ngạc.  

 

 

Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh và Địa Cảnh, muốn cản được mười ba tông sư võ đạo thì chẳng khác nào nói chuyện viển vông cả.  

 

 

Nghĩ tới đây, Trần Sơn dời mắt nhìn về phía Lâm Phong ở cách đó không xa nhưng lại trông thấy anh đang vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với đám người Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Mẹ nó!  

 

 

Bọn ông đang căng thẳng muốn chết!  

 

 

Cậu ta là đầu sỏ của tai vạ này mà vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa á?  

 

 

Trong lòng Trần Sơn tức gần chết.  

 

 

Nhưng ông ấy cũng không nói gì, chỉ dời mắt sang chỗ khác, ôm chặt tư tưởng mắt không thấy tâm không phiền để giữ cho mình bình tĩnh!  

 

 

Bởi vì ông ấy biết, dù có lại hỏi cũng sẽ chỉ nhận được một câu hời hợt của Lâm Phong:  

 

 

“Mấy chú cứ thoải mái đi, con chẳng cần tới mấy chú đâu.”  

 

 

…  

 

 

Cách đó không xa.  


 

 

Diệp Thiên Tâm đứng trước mặt Lâm Phong, đắc ý giới thiệu mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh bên cạnh mình.  

 

 

“Cậu Lâm, đây đều là thành viên cốt cán của bang Khẩu Kỹ chúng tôi. Sao, cũng ổn mà đúng không?”  

 

 

“Bang Khẩu Kỹ?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, không hiểu lão ta có ý gì.  

 

 

“Đúng vậy! Cậu Lâm, cậu quên vụ cậu bùng nổ sức mạnh thần kỳ, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật chỉ bằng một bãi nước bọt ở nhà họ Tăng rồi sao?”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhắc một câu.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm, hỏi:  

 

 

“Rồi sao nữa?”  

 

 

“Sau đó giới võ đạo ở Vân Xuyên đã lan truyền biệt danh Khẩu Kỹ Vương này!”  

 

 

“Sau khi bàn bạc với nhau, tôi và Tăng Tam Thủy quyết định nắm bắt cơ hội này để giương buồm ra khơi, thành lập bang Khẩu Kỹ, chiêu mộ nhân sĩ trên khắp cả nước! Hiện giờ bang Khẩu Kỹ chúng ta cũng được coi là một thế lực có tên tuổi đấy!”  

 

 

“Đương nhiên rồi! Chức bang chủ bang Khẩu Kỹ chắc chắn là của cậu đấy cậu Lâm! Tôi và Tăng Tam Thủy cùng lắm chỉ là phó bang chủ thôi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm cười nịnh nọt.  

 

 

“Ha ha…”  

 

 

Lâm Phong cười.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 381


 Tuy rằng Lâm Phong mạnh nhưng cũng chỉ có một người.  

 

Còn bên nhà họ Vương có mấy cường giả Tiên Thiên Cảnh, thậm chí còn có người của nhà Nam Cung đang nhìn!  

 

 

Lão ta không muốn mình liên lụy tới Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nghe Lưu Năng nói, vẻ mặt hơi kinh ngạc.  

 

 

Lưu Năng này cũng ra gì đấy chứ! Nếu là người khác có lẽ đã lập tức núp sau lưng mình rồi!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Vương Đông Lai cười lạnh một tiếng, nói:  

 

 

“Tao nói chứ hai đứa mày đang hát tuồng ở đây à? Nếu dám ra hỗ trợ thì cũng đừng nghĩ mình được bỏ qua!”  

 

 

Nói xong Vương Đông Lai chỉ Lâm Phong, lạnh lùng nói:  


 

 

“Mày cũng đi ra đây!”  

 

 

Adv

Không để Lâm Phong đáp lời, Lưu Năng đã vội vàng nói:  

 

 

“Vương trưởng lão, chuyện này không liên quan đến cậu ấy, không phải ông muốn cánh tay của tôi sao? Tôi tự chặt đứt tay mình!”  

 

 

“Muộn rồi!”  

 

 

Vương Đông Lai cắt lời lão ta, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói lạnh như băng:  

 

 

“Ông bảo mày ra đây quỳ xuống, mày điếc à?”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người vây xem đều không nhịn được mà cười chế giễu.  

 

 

Thằng nhóc này hay nhỉ? Không có chuyện gì tự dưng xen vào, giả vờ anh hùng làm gì?  

 

 

Nhưng một giây sau!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đã quay ra đánh Vương Đông Lai một đòn.  

 

 

Vương Đông Lai không phản ứng kịp, cả người đã nổ tung ra, hóa thành một làn sương máu ào ào rụng xuống đất!  

 

 

“Hít…”  

 

 

Đám võ giả thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Phong nghiêm túc hơn không ít!  


 

 

Đây là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn đấy? Chết dễ dàng như vậy ư?  

 

 

Lúc này Lâm Phong đứng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn mấy người còn lại của nhà họ Vương, bình tĩnh nói:  

 

 

“Nhà họ Vương to mồm, nhưng thực lực cũng chẳng có gì!”  

 

 

“Rốt cuộc mày là ai? Dám đối đầu với nhà tao? Mày biết làm vậy có kết cục gì không?  

 

 

Một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng năm lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Một chưởng của Lâm Phong đánh nát tên này, tiếp tục nói:  

 

 

“Tôi cũng muốn biết kết cục của mình đấy.”  

 

 

Dứt lời, vẻ mặt Lâm Phong đột nhiên lạnh lẽo, lại đánh ra một cái tát.  

 

 

“Kim Cương Tráo!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, thôi thúc linh khí trong cơ thể, tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bên ngoài mình.  

 

 

Đây là một vũ kỹ phòng ngự!  

 

 

Bền, nước lửa bất xâm!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 847


 Tiểu Luyến Luyến hình như rất buồn ngủ, trong tay cầm đùi gà vừa gặm vừa ngủ, được Lâm Phong bế đi…  

 

Khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến đến, ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn qua.  

 

 

Đây là đâu?  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đi qua bên kia thêm một chút nữa chính là nước Nam Dương!  

 

 

Đột nhiên có một thanh niên bế theo một cô bé đang buồn ngủ, khó tránh khỏi việc mọi người có suy nghĩ…  

 

Adv

 

“Người anh em này, cậu từ đâu tới?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh tươi cười hỏi.  

 

 


Hiển nhiên đã coi Lâm Phong như một tay buôn lậu!  

 

 

Lâm Phong không đáp lời, mà lay con gái đang ngủ, nói:  

 

Adv

 

“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, ở đây sao?”  

 

 

“A… Hình như là vậy.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến dụi con mắt, gặm đùi gà theo bản năng, mơ màng nói.  

 

 

“Chẳng đáng tin cậy chút nào, cái câu hình như là vậy này con nói với ba hơn mười lần rồi! Tự dưng bắt ba đào rỗng hơn mười ngọn núi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

“Lần này đúng!”  

 

 

“Nhưng câu này con cũng nói hơn mười lần rồi!”  

 

 

“À.”  

 

 

…  

 

 

“Dám không nhìn tôi?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh lạnh mặt, lập tức quay sang ra hiệu cho đám đàn em.  

 

 

Vù vù!  

 


 

Đám người mặc đồ đen lập tức hiểu ý, tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.  

 

 

Đùng đùng!  

 

 

Một làn sương máu đột nhiên xuất hiện, nhuộm đỏ cả núi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức tỉnh táo lại, hô lên một câu:  

 

 

“Ui! Cha đẹp trai quá đi!”  

 

 

“Nói linh tinh gì đấy!”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu con gái một cái, sau đó nhìn Nguyễn Hồng Minh nói:  

 

 

“Được rồi, vừa nãy ông hỏi cái gì thế, có thể hỏi lại lần nữa không? Tôi không nghe rõ!”  

 

 

“Rốt cuộc là cậu…”  

 

 

Cạch!  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Phong cách không túm về.  

 

 

“Ông có phải người Đại Hạ không?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom