Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 311


 Vừa rồi anh ta đã quá tự đại, cho rằng mình có thể xử lý được, kết quả không nghĩ tới rằng chín con sói biến dị này lại lợi hại như vậy, căn bản không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để thở!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chín con thi lang tựa hồ cũng nhìn ra được Diệp Phàm đã tới bước đường cùng rồi, cho nên chúng không vội vàng mà đi về phía Diệp Phàm và Vương Vũ Tình, chuẩn bị triệt để giết chết hai người!  

 

 

“Có…có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

Giọng nói của Vương Vũ Tình run lên vì sợ hãi.  

 

 

“Vừa rồi bảo cô chạy đi, thì cô không chạy! Cô đúng là ngốc mà!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tuyệt vọng….  

 

 

Bời vì anh ta thực sự cũng hết cách! Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ chết!  


 

 

“Anh có tin tiếng sét ái tình không?”  

 

 

Vương Vũ Tình đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Vũ Tình.  

 

 

Phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ!  

 

 

Đã đến lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ tới chuyện này được??  

 

 

Nhìn thấy chín con thi lang đang càng ngày càng tới gần.  

 

 

Chính vào lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa phóng tới, đứng trước mặt hai người.  

 

 

“Là anh…”  

 

 

Diệp Phàm lập tức nhận ra Lâm Phong, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.  

 

 

Kinh ngạc là vì tốc độ của Lâm Phong sao lại nhanh như thế?  

 

 

Sợ là vì, lúc này Lâm Phong chạy tới đây làm gì? Đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?  

 

 

“Xem như anh may mắn…con gái tôi nói phải giữ anh lại biểu diễn trượt bóng cho con bé xem, nên tôi miễn cưỡng cứu anh một lần vậy!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Anh…anh điên rồi sao? Mau chạy đi! Chín con thi lang này không phải là thứ anh có thể đối phó được đâu!”  

 

 


Diệp Phàm vội vàng nói.  

 

 

Trong suy nghĩ của anh ta, chín con thi lang này quá mạnh!  

 

 

Cho dù là cường giả Hậu Thiên Cảnh bình thường tới đây cũng sẽ bị bỏ mạng!  

 

 

Bây giờ cả thành phố Kim Lăng, ngoại trừ người chấp pháp Vân Trung Thiên và cha của anh ta Diệp Thiên Long, tuyệt đối không ai có thể ngăn chặn được chín con thi lang này.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Gào~”  

 

 

Một trong những con thi lang dẫn đầu phát động tấn công, hung hãn lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Chúng muốn cho những người lo chuyện bao đồng trước mắt này chết thảm tại trận!  

 

 

“Thôi xong!”  

 

 

Diệp Phàm tim đập thình thịch.  

 

 

Vương Vũ Tình lại càng sợ hãi lấy tay che mắt, sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.  

 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.  

 

 

Vào lúc thi lang lao tới gần, Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải của mình ra, ấn vào đỉnh đầu của thi lang, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đầu đồng được mệnh danh là cứng nhất trên người con sói kia, lại bị Lâm Phong nghiền nát ngay lập tức, biến thành vô số bọt máu bay ra ngoài.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 405


Chương Ngự Hải dứt khoát quỳ một gối xuống, kính cẩn nói:  

 

“Tôi không biết cậu Lâm từ xa đến thành phố Kinh Hàng, xin cậu tha tội cho!”  

 

 

“Shh!”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều võ giả của liên minh võ đạo đều hít vào một hơi thật sâu.  

 

 

Ở trong góc, Kim Hoa bà bà giả chết nãy giờ cũng cực kỳ kinh hãi.  

 

 

Chương Ngự Hải là người chấp pháp có địa vị cao cả đấy!  

 

Adv

 

Ở một khía cạnh khác thì hắn ta đại diện cho ý chí của quốc gia!  

 

 

Có thể nói ngay cả Vương Hữu Chí gặp Chương Ngự Hải cũng phải khúm núm, cung kính lấy lòng!  

 


 

Nhưng một người như vậy lại quỳ gối trước mặt Lâm Phong!  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong là ai?  

 

Adv

 

“Không cần quỳ đâu, cứ làm tốt việc của anh là được, đừng tới chọc tôi!”  

 

 

Lâm Phong đánh mắt với Lưu Năng, sau đó chạy như bay về phía xa.  

 

 

Thấy thế Lưu Năng cũng yên tâm hơn, bèn vội vàng đuổi theo!  

 

 

Sau khi hai người đi.  

 

 

Tất cả mọi người mới hoàn hồn lại.  

 

 

“Chấp pháp Chương, cậu ta đi rồi, anh mau đứng dậy đi!”  

 

 

Một võ giả Hậu Thiên Cảnh thuộc liên minh võ đạo nhỏ giọng nhắc nhở.  

 

 

“Cậu đỡ tôi dậy với.”  

 

 

Chương Ngự Hải bảo.  

 

 

Võ giả Hậu Thiên Cảnh ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ Chương Ngự Hải đứng dậy.  

 

 

Chương Ngự Hải ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát mới định thần lại từ trong nỗi sợ hãi.  

 

 

Tất cả mọi người ở đây không biết thực lực của Lâm Phong, chỉ có mỗi hắn ta biết thôi!  

 

 

Cảm giác ban nãy cứ như vừa đi qua con đường tử vong một chuyến vậy, hễ có sai sót nào là có khi hắn ta sẽ bị đánh thành sương máu ngay!  

 

 

Nhưng trông Lâm Phong có vẻ hiền mà nhỉ!  

 

 

Tại sao tin tức lại nói rằng là một kẻ sát nhân hở tí là sẽ giết cả nhà người khác chứ?  

 

 

Chương Ngự Hải dời mắt về phía Kim Hoa bà bà, trầm giọng hỏi:  

 

 

“Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao Lâm Phong lại muốn giết người của nhà họ Vương?”  

 

 

“Là thế này!”  

 

 

Kim Hoa bà bà không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn!  

 

 

“Quả nhiên là cậu ta! Vương Hữu Chí là Tông Sư bán bộ mà lại bị giết bằng một chiêu!”  

 

 

“Sao Lâm Phong có thể mạnh đến vậy, cứ như một con súc vật ấy!”  

 

 

Chương Ngự Hải nuốt nước bọt.  

 

 

Hắn ta nghĩ ngợi, nhanh chóng gọi điện cho bên trụ sở chính, bẩm báo những gì xảy ra ở thành phố Kinh Hàng cho cấp trên.  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Tại trụ sở chính của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.  

 

 

Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang cung kính đứng trước mặt một người đàn ông trung niên.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 778


 Hai người đưa mắt nhìn qua thì thấy người đến là một hoà thượng già mặc áo cà sa màu đỏ.  

 

 

Vị hoà thượng già có gương mặt tang thương, da dẻ nhăn nheo, hai hàng lông mày trường thọ trắng như tuyết bồng bềnh theo gió, mặt mày hiền hậu…  

 

 



 

Lão hòa thượng bước một bước dài trăm mét, chớp mắt đã đi vào sân, chắp tay trước ngực nói với Lâm Phong:  

 

"Thí chủ! Người này là đại ma đầu ngàn năm trước, năm đó khó khăn lắm hai nhà Phật Đạo mới phong ấn được… Cậu không thể làm bừa!"  

 

 

Adv

"Lão hòa thượng, ông nói linh tinh gì thế?"  

 

 

Quỷ Lệ phẫn nộ gào thét.  

 

 

Khi thấy mình sắp trốn thoát đến nơi mà lại có một hòa thượng từ đâu chạy đến như vậy, ông ta cảm thấy không thể chịu nổi!  

 

 

"Ngậm miệng!"  

 

Adv

 

Lâm Phong khẽ bóp, Quỷ Lệ đau như chết đi sống lại, gào thét thảm thiết.  

 

 

Sau đó, Lâm Phong nhìn về phía lão hòa thượng, cảm thấy hứng thú bèn hỏi:  

 

 

"Ông là?"  

 

 

"Tôi là thầy pháp của Phật môn Tung Sơn, Ngộ Xa!"  

 

 

Thầy pháp Ngộ Xa trả lời.  

 

 

Phật môn Tung Sơn?  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên sự khác thường.  

 

 

Trước đây anh thường nghe người ta nói Đạo giáo và Phật môn rất mạnh, bây giờ lần đầu tiếp xúc với người trong Phật môn!  

 

 

Đồng thời, thực lực của lão hòa thượng này cũng rất mạnh!  

 

 

Mạnh hơn gấp nhiều lần trưởng lão nhà họ Lận mà anh từng kết liễu trong một đòn, có lẽ ông ấy là một vị Võ Thần!  

 

 

"Hai nhà Phật, Đạo thay phiên trấn giữ nơi đây!"  

 

 

"Trước đây không lâu người bạn Đạo môn có việc phải đi, tôi cũng bận công việc nên đã bỏ không chốn này!"  


 

 

"Không thể thả ma đầu này ra được, nếu không e rằng dân chúng sẽ gặp hoạ lớn! A Di Đà Phật!"  

 

 

Lão hoà thượng Ngộ Xa nói đầy từ bi.  

 

 

"Quỷ Lệ này mạnh như vậy sao? Hai nhà các ông liên minh cũng chỉ phong ấn được ông ta?"  

 

 

"Cũng không hẳn! Mà là Đạo Phật của tôi từ bi, hi vọng dùng tình cảm để cảm hóa ông ta! Bởi lẽ đồ tể buông đao, lập tức thành Phật! Mỗi người đều có quyền được sống."  

 

 

Lâm Phong im lặng,  

 

 

Hay cho một hoà thượng của Phật môn!  

 

 

So sánh Đại Phật Nhạc Sơn - Long Soái với Ngộ Xa này không khác gì bốn chín gặp năm mươi!  

 

 

Lúc này, Quỷ Lệ đã hoàn toàn tuyệt vọng,  

 

 

Từ khi lão hòa thượng xuất hiện, ông ta đã từ bỏ việc giãy dụa, biết hi vọng tẩu thoát của mình đã mất!  

 

 

"Hai nhà Phật Đạo phong ấn tôi ngàn năm! Nếu có một ngày tôi chạy thoát thành công, chắc chắn sẽ hủy diệt hai phái các ông!"  

 

 

Quỷ Lệ lạnh lùng thề.  

 

 

Sau đó, một sợi nguyên thần bỗng hơi vặn vẹo, sau đó hóa thành vô số điểm sáng biến mất giữa trời đất!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 314


 "Dm, nói những chuyện biến thái như vậy, thực sự quá là ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi rồi."  

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng xoay người rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm và Vương Vũ Tình đều ngây dại.  

 

 

Vừa rồi sau khi cô ta nghe lời Diệp Phàm nói xong, đã chuẩn bị tinh thần tự sát cùng với Diệp Phàm để tránh phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo như thế!  

 

 

Kết quả... Chỉ như vậy thôi sao?  

 

 

Adv

"Anh đẹp trai này, anh chắc chắn tên Quỷ Anh này rất mạnh, rất biến thái à?"  

 

 

Vương Vũ Tình hỏi.  

 

 

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đáp lời:  

 


 

"Căn cứ theo tư liệu thì hẳn là rất khủng bố, rất biến thái mới đúng!"  

 

 

Adv

"Vậy tại sao gã ta vừa lên sân khấu được ba giây thì đã chết rồi?"  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì im lặng, trong chốc lát không biết nên đáp như thế nào!  

 

 

Anh ta có thể chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, người lùn trước mắt anh ta chính là Quỷ Anh khét tiếng trên web đen, đã từng giết chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhưng vì sao một kẻ mạnh như vậy lại dễ dàng bị giết thế này?  

 

 

"Anh... Rốt cuộc là ai?"  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Phong, tinh thần bất định.  

 

 

Anh ta quyết định đợi lát nữa quay về, nhất định phải điều tra thân phận của thanh niên mặc áo trắng này!  

 

 

...

 

Bên kia.  

 

Lâm Phong quay về với Trần Y Nặc và con gái.  

 

 

Trần Y Nặc thấy anh quay lại thì cũng không hỏi vì sao.  

 

 

Nhưng con gái lại rất hưng phấn nhào vào lòng Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái nói:  

 

 

"Ba ba, ba thật sự quá đỉnh!"  

 

 

Lâm Phong ôm lấy con gái, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trần Y Nặc.  

 

 


Trần Y Nặc bất đắc dĩ nói:  

 

 

"Anh quá coi thường con gái mình rồi, em vốn muốn che mắt con bé nhưng con bé không muốn, mà ngược lại còn cực kỳ thích thú xem! Nhất là khi nhìn thấy cảnh anh giết người, con bé càng kích động quơ quơ tay nhỏ nói, anh thật đỉnh!"  

 

 

"Ặc..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn.  

 

 

Dưới tình huống bình thường thì khi trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vừa rồi đều sẽ khóc mới đúng, nhưng con gái anh không những không sợ mà ngược lại còn rất hứng thú!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía con gái trong lòng, hỏi:  

 

 

"Con gái ngoan, con không sợ sao?"  

 

 

"Tại sao lại sợ ạ? Con thấy như thế rất vui mà."  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Luyến Luyến lộ vẻ kỳ quái.  

 

 

"Đúng đúng đúng, xem rất vui!"  

 

 

Lâm Phong nhéo gò má nhỏ nhắn của con gái, trên mặt nở một nụ cười.  

 

 

Sinh con gái phải giống như Tiểu Luyến Luyến này!  

 

 

Nhìn các biểu hiện trên, tương lai  chắc chắn là con gái sẽ phát triển không có giới hạn, thậm chí có thể còn ưu tú hơn cả người làm ba là anh đây!  

 

 

Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh không có nhiều linh thạch để giúp con gái thức tỉnh được thể chất đặc biệt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 312


Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.  

 

 

Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?  

 

 

Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!  

 

 

"Người anh em, anh là..."  

 

 

Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Adv

Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.  

 

 

Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!  

 

 


"Cẩn thận!"  

 

 

Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Adv

Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.  

 

 

"Chết!"  

 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!"  

 

 

Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!  

 

 

Kết quả vậy mà lại là thật!  

 

 

Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?  

 

 

Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.  

 

 

Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!  

 

 

Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?  

 

 

Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?  

 

 

"Hít hàaa..."  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.  

 

 

Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:  

 

 

"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"  

 

 

Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:  

 

 

"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"  

 

 

"Còn có người khác nữa sao?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.  

 

 

Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.  

 

 

Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!  

 

 

Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:  

 

 

"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"  

 

 

*Ải Nhân Vương: Vua người lùn  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 406


“Ngay cả trưởng lão Ngưu Bôn của thương hội Bách Vân cũng bị cậu ta giết!”  

 

“Đúng là giết người riết thành ra nghiện luôn rồi!”  

 

 

Nghe thấy lời này, hai người Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đều hơi đổi sắc mặt.  

 

 

Thảo nào từ hôm qua đến nay không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu, hoá ra cậu ta tới thành phố Kinh Hàng!  

 

 

“Ngài Triệu, có hiểu lầm gì trong chuyện này không?”  

 

 

Adv

Vân Trung Thiên hạ giọng hỏi.  

 

 

“Đúng đó! Thật ra những người Lâm Phong giết đều đã từng đắc tội cậu ấy, không tính là lạm sát người vô tội được!”  

 

 

Diệp Thiên Long cũng kính cẩn nói giúp.  

 

 

Về chuyện Long Ngạo Thiên bị giết, cả hai người họ đều chọn đứng về phía Lâm Phong!  

 

Adv

 

Sau khi trụ sở chính phái cao thủ đến, họ cũng kể rõ chuyện xảy ra lúc đó, cho rằng Long Ngạo Thiên đã mắc sai lầm lớn, muốn đánh lén để giết Lâm Phong trong khi Lâm Phong đã bỏ qua cho ông ta, việc này rõ ràng không thể trách Lâm Phong được!  

 

 

Hơn nữa Lâm Phong còn giết tông sư võ đạo Đao Ma thuộc nhóm Bát Kỳ, giành vinh quang cho tổ quốc, đây là lập công lớn mới phải chứ!  

 

 

Dưới sự cố gắng giải thích của hai người, vị cấp trên đến từ trụ sở chính cũng bớt giận, quyết định đi tìm Lâm Phong nói chuyện rõ ràng, nhưng ai ngờ lúc này lại có tin tức từ thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Điều này khiến hai người hơi bất đắc dĩ!  

 

 

Cậu Lâm ơi cậu Lâm, cậu không thể nào yên phận một chút sao?  

 

 

Đi tới đâu cũng có người chết là sao vậy hả!  

 

 

“Thôi được rồi! Hai ông đừng giải thích cho cậu ta nữa!”  

 

 

“Bất kể là ai, trắng trợn giết người trong khu vực nước Đại Hạ, giết cả gia đình người ta như thế! Đây là điều nghiêm cấm tuyệt đối!”  

 

 

“Tôi phải bắt được cậu ta, cho cậu ta biết trong nước không phải là nơi mà cậu ta có thể càn rỡ!”  

 

 

Triệu Vô Cực lạnh lùng tuyên bố.

 

Huyền Linh Môn.  

 

Trên một ngọn núi cao vút như chạm đến tầng mây.  

 

 

Có một cô gái áo trắng có gương mặt đẹp tuyệt trần đang khép hờ hai mắt, khoanh chân ngồi tĩnh toạ.  

 


 

Nhìn kỹ hơn sẽ thấy bề mặt làn da trắng như tuyết của cô gái áo trắng có linh khí nhẹ nhàng lượn lờ.  

 

 

Gió nhẹ trên núi thổi qua lay động vạt áo cô ta, linh khí lượn lờ tô điểm thêm làm cho cô ta trông như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần!  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Một luồng hơi thở đáng sợ phóng ra từ trong cơ thể của cô gái áo trắng, cô ta từ từ mở mắt ra, tia sáng rực rỡ xẹt qua trong đôi mắt trong veo của cô ta.  

 

 

“Tiên Thiên Cảnh! Cuối cùng mình cũng đạt tới Tiên Thiên Cảnh rồi!”  

 

 

Giang Tịch Vũ lẩm bẩm.  

 

 

Cô ta đã đợi ngày này quá lâu rồi!  

 

 

Từ nhỏ lên núi bái vào tông môn của sư phụ, cô ta cố gắng tu luyện như thế là vì ngày này đây!  

 

 

Năm nay cô ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi, có thể đạt Tiên Thiên Cảnh ở độ tuổi này, dù ở Huyền Linh Môn cũng chắc chắn là người xuất sắc!  

 

 

Thậm chí chỉ cần có thể đạt tới tông sư võ đạo trước bốn mươi tuổi, trong tương lai cô ta sẽ có thể tranh giành vị trí môn chủ Huyền Linh Môn!  

 

 

“Mình đã đột phá Tiên Thiên Cảnh, có lẽ đã đến lúc xuống núi báo thù cho gia tộc đáng thương của mình rồi!”  

 

 

“Lâm Phong… Để anh sống lâu như vậy cũng coi như hời cho anh rồi đấy!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 779


 Lão hoà thượng Ngộ Xa vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chắp tay trước ngực đọc Phật pháp. . .  

 

Nhưng vào lúc này. Lâm Phong lại đập một đòn về phía cửa sơn động!  

 

 

Đừng nói là phong ấn trận đã suy yếu, mà cho dù vào lúc nó mạnh nhất, anh cũng có thể dễ dàng tìm ra mắt trận, phá hủy chỉ trong một đòn!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Adv

Sau một tiếng vang lớn, sơn động bắt đầu sụp đổ, trong lúc cát đá bay tứ tung, trong sơn động vang lên tiếng cười to đầy điên cuồng!  

 

 

"Ha ha ha!"  

 

 

"Ha ha ha ha, tên nhóc nhà cậu cũng ghê đấy, thật sự giúp tôi thoát được cảnh vây khốn!"  


 

 

...  

 

Adv

 

Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, mặt lão hoà thượng Ngộ Xa biến sắc, đột ngột nhìn về phía Lâm Phong, nói:  

 

 

"Cậu. . . đúng là hồ đồ mà!"  

 

 

Lâm Phong nhún vai, không trả lời!  

 

 

Anh vẫn phải trông cậy vào việc hấp thụ Quỷ Lệ để bước lên cảnh giới cao nhất Nguyên Anh nên chắc chắn không thể bỏ đi dễ dàng như vậy!  

 

 

Lão hoà thượng Ngộ Xa thấy vậy cũng không còn hơi sức đâu để ý đến Lâm Phong, ông ấy chợt nhảy lên cao, khoanh chân ngồi lơ lửng giữa không trung phía trên sơn động, nghiêm nghị nói:  

 

 

"Ma đầu! Có tôi ở đây, ông đừng hòng trốn thoát!"  

 

 

"Tinh la mật bố, Kim Thân mau hiện!"  

 

 

"Ong!"  

 

 

Trong giây lát, cơ thể lão hoà thượng Ngộ Xa tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, ông ấy ném thiền trượng trong tay lên trời, chắp tay trước ngực, miệng tụng Vô Thượng Trấn Ma Pháp!  

 

 

Một ảo ảnh Đại Phật màu vàng chợt xuất hiện sau lưng ông ấy!  

 

 

Đại Phật màu vàng sừng sững như núi Thái Sơn, ngồi giữa trung ương, xung quanh chằng chịt văn tự của Phật môn, từng đóa hoa sen được sinh ra lăm le trấn áp Quỷ Lệ trở lại dưới núi!  

 

 

"Lão hòa thượng! Không có sự trợ giúp của Thiên La Phong Ma Trận, chỉ dựa vào ông mà cũng đòi trấn áp tôi?"  

 

 

Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng!  

 

 

Một luồng khí tức kinh khủng quét ra từ trong đống đá vụn, trong nháy mắt đã quét ngang phạm vi hơn mười dặm, khiến cho vô số dân chúng ở thành phố Kim Lăng phía xa cảm thấy bồn chồn trong lòng, thi nhau ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Ngay sau đó, đá vụn bay lên trời bắn về phía lão hoà thượng Ngộ Xa!  

 

 

"Rắc rắc."  

 

 

Nhưng chỉ trong chốc lát, Đại Phật sau lưng lão hoà thượng xuất hiện vết nứt.  

 

 

Cuối cùng, một tiếng động vang lên, Đại Phật biến thành vô số điểm sáng rồi biến mất giữa không trung!  

 

 

"Phụt!"  

 

 

Lão hoà thượng cũng bởi vậy mà bị phản phệ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống từ trên cao!  

 

 

Lâm Phong đưa tay đón lấy lão hoà thượng, lắc đầu nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 315


 Sau khi rời khỏi sở thú, ba người đi đến trung tâm thương mại Ức Đạt gần đó để ăn lẩu Hải Trung Lao.  

 

 

Sau đó Lâm Phong lại đưa hai mẹ con đến hội Phu Tử đi dạo, mua cho con gái rất nhiều váy đẹp, cũng mua cho Y Nặc một chút đồ sang sức tinh xảo.  

 

 

Một ngày tốt đẹp cứ như thế trôi qua ở những nơi thế này.  

 

 

Mà vì buổi tối hai mẹ con phải bay đến Vân Xuyên cùng với anh vợ Trần Thiên Hủ, nên Lâm Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa con gái và Y Nặc đến sân bay Kim Lăng Lộc.  

 

 

Sảnh sân bay.  

 

 

Trần Thiên Hủ kéo theo một vali đã đợi ở đó từ lâu, vừa nhìn thấy ba người Lâm Phong tới thì vội vàng đi qua đón.  

 

Adv

 

"Thế nào? Đi chơi có vui không?"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

"Bác, bọn con đi chơi vui lắm luôn! Ba ba đưa con với mẹ đến sở thú ngắm hổ lớn, ăn lẩu Hải Trung Lao, xong rồi còn đi dạo mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa đó."  

 

 

Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến cười đến mức sắp cong thành vầng trăng khuyết luôn rồi.  

 

Adv

 

Hiển nhiên ngày hôm nay là ngày khiến cho cô bé vô cùng mãn nguyện, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô bé.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong nói:  

 

 

"Ba ba... Ba mau ngồi xổm xuống đi."  

 

 

Lâm Phong không biết con gái muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kiễng chân, hôn lên má Lâm Phong một cái rồi vui vẻ nói:  

 

 

"Đây là phần thưởng của ba, có ba ba thực sự là quá tuyệt!"  

 

 

"Ba ba cảm ơn Tiểu Luyến Luyến đã thưởng nhé."  

 

 

Lâm Phong véo cái má nhỏ của con gái, trong lòng thầm thề, sau này nhất định phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.  

 

 

Để con gái mãi mãi vui vẻ như thế này, không phải chịu chút thiệt thòi hay ấm ức gì nữa!  

 

 

Trần Y Nặc thấy cảnh tượng này, chóp mũi cũng chua xót, hơi xúc động muốn khóc.  

 

 

Cô nghĩ tới mười năm qua vất vả, cuối cùng bây giờ cũng coi như là dễ chịu hơn rồi!  

 

 

"Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay thôi! Tương lai còn dài mà!"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì có chút không nỡ quay qua nói với Lâm Phong:  

 

 

"Ba ba... Con phải về nhà bà ngoại rồi, khi nào ba rảnh thì tới Vân Xuyên đón con với mẹ nha!"  

 

 

"Sớm thôi! Ba sẽ sớm đến đón hai mẹ con!"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc trả lời.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì lập tức vui mừng hớn hở, hài lòng gật đầu.  

 

 

"Lâm Phong, vậy bọn em đi trước đây."  

 

 

Trần Y Nặc dắt tay con gái, quay về phía Lâm Phong nói.  

 

 

"Đi đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh. Chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em!"  

 

 

"Còn nữa, trở về nhớ giải thích nhẹ nhàng với ba mẹ vợ giúp anh một chút là được, người một nhà không cần phải làm căng quá, có chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh giải quyết."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng cũng biết có một số việc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phong, đôi mắt ửng đỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 313


 Quỷ Anh là khống hồn sư* xếp thứ mười trên web đen!  

 

*khống hồn sư: người điều khiển linh hồn.  

 

 

Khống hồn sư là gì á?  

 

 

Không phải người tu luyện thân thể, không phải người tu võ, mà là người tu luyện tinh thần lực!  

 

 

Khống hồn sư có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình khống chế tinh thần của tất cả vật sống để chiến đấu cho mình!  

 

 

Adv

Thế nên, mỗi một khống hồn sư đều là sát thủ cao cấp nhất, bọn họ thường không cần để lộ bản thân mà vẫn có thể giết người một cách vô hình!  

 

 

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu tại sao mấy con soi Bắc Mỹ hôi hám này lại biến dị, hóa ra là do Quỷ Anh đã khống chế!  

 

 

"Xong rồi!"  


 

 

Ánh mắt Diệp Phàm lộ vẻ tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Anh ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ tấn công khủng bố bình thường, không ngờ vậy mà lại xuất hiện dạng sát thủ hàng đầu như Quỷ Anh này!  

 

 

Phải biết rằng, cho dù là người chấp pháp thực thụ cũng đều không phải là đối thủ của Quỷ Anh!  

 

 

"Người anh em, lần này là tôi làm liên lụy đến anh! Nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"  

 

 

Diệp Phàm nói xong cũng chuẩn bị đập đầu tự sát, thế nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản.  

 

 

"Anh bị bệnh à?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

"Anh đẹp trai, anh làm gì vậy chứ!"  

 

 

Vẻ mặt Vương Vũ Tình cũng cực kỳ khẩn trương, cô ta bị hành động tự sát của Diệp Phàm dọa cho sợ hãi.  

 

 

"Các người không biết Ải Nhân Vương Quỷ Anh khủng bố đến mức nào đâu!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run run.  

 

 

"Quỷ Anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hơn nữa vì trời sinh đã thiếu sót nên tính tình cực kỳ biến thái!"  

 

 

"Gã ta thích nhất là đùa bỡn với thân thể của con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào trong tay của Quỷ Anh thì đề sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

 

 

"Thế nên, so với việc rơi vào trong tay gã ta thì chi bằng chúng ta tự sát luôn đi, tránh phải chịu nhiều tra tấn."  


 

 

Vương Vũ Tình nghe thế thì khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhất thời thái nhợt, khẩn tưởng hỏi:  

 

 

"Biến thái đến mức nào?"  

 

 

"Có người nói gã ta thích nhất là nối nhiều người lại với nhau, tạo thành con rết người. Chính là kiểu khâu miệng người này vào khe đít người kia, để cho người đó ăn shit mà sống, nhìn xem xem người đó có thể sống được bao lâu."  

 

 

"Bình thường sẽ là mười người nối liền với nhau, thế nên người cuối cùng phải ăn hết sạch những gì mà chín người đầu đã tiêu hóa..."  

 

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"  

 

 

Vương Vũ Tình ngắt lời Diệp Phàm, cô ta nhanh chóng sờ lên mông của mình.  

 

 

Lâm Phong cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

 

Sao gần đây càng ngày càng nhiều biến thái thế nhỉ!  

 

 

...  

 

 

Đúng lúc này, Quỷ Anh đi đến gần bọn họ còn khoảng mười mét thì dừng lại.  

 

 

Đôi mắt lồi ra của gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói quái dị:  

 

 

"Không ngờ trong thành phố Kim Lăng vẫn còn có cao thủ như mày, đúng là nằm ngoài dự đoán của tao! Sao mày phát hiện ra tao ở sau núi giả?"  

 

 

"Mày quá biến thái! Không xứng nói chuyện với tao."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 407


 Một lão già áo xám với mái tóc bạc phơ bay từ trên trời phía xa xa đến, hạ xuống trước mặt Giang Tịch Vũ.  

 

 

Lão già áo xám này chính là sư phụ của Giang Tịch Vũ, cũng như là Tam trưởng lão của Huyền Linh Môn, Huyền Đức thượng nhân.  

 

 

“Học trò ngoan, cuối cùng con cũng đột phá rồi!”  

 

 

Vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt Huyền Đức thượng nhân.  

 

 

Khi thấy sư phụ đến, trên gương mặt đẹp tuyệt trần của Giang Tịch Vũ hiện lên vẻ mất tự nhiên.  

 

 

Adv

“Học trò ngoan, sư phụ giúp con đạt tới Tiên Thiên Cảnh, cũng đến lúc con nên cống hiến khí nguyên âm của mình cho sư phụ rồi, chắc con sẽ không đổi ý đâu nhỉ?”  

 

 

Huyền Đức thượng nhân mỉm cười.  

 

 

“Sư phụ nghĩ nhiều quá rồi ạ!”  

 

 

Nghe vậy, Giang Tịch Ninh lưỡng lự một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý.  

 

 

Adv

Cô ta biết tuy mình đã Tiên Thiên Cảnh nhưng vẫn chỉ là con kiến hôi khi đứng trước mặt lão già này.  

 

 

Với lại lúc trước lên núi, lão ta cũng đã nói rõ ràng với cô ta chuyện này. Để có thể mạnh lên, cô ta không coi trọng sự trong sạch của bản thân cho lắm!  

 

 

“Học trò ngoan! Nào lại đây… Sư  sẽ nhẹ nhàng thôi.”  

 

 

Huyền Đức thượng nhân mỉm cười, tay phải ôm Giang Tịch Vũ vào lòng, sau đó tay trái vung lên biến ra một tấm màn sáng che chắn cơ thể hai người lại.  

 

 

Và thế là…  

 

 

Khoảng nửa tiếng sau.  

 

 

Màn sáng mới dần dần tiêu tán.  

 

 

Giang Tịch Vũ vừa mặc quần áo vào vừa đứng dậy, gương mặt đẹp tuyệt trần hồng hào, đồng thời cảm thấy hơi đau.  

 

 

Còn Huyền Đức thượng nhân lại cởi trần ngồi khoanh chân, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến toàn thân lão ta nóng rực.  

 

 

Tiên Thiên Cảnh đã tương đương với tu giả Trúc Cơ kỳ!  

 

 

Khí nguyên âm của một tu giả Trúc Cơ kỳ hiển nhiên là đồ bổ đối với lão ta, có thể giúp lão ta tiến bộ một bậc ở Tông Sư Cảnh võ đạo!  

 

 

“Phù!”  

 

 

Huyền Đức thượng nhân chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi dài, nhìn về phía Giang Tịch Vũ, mỉm cười nói:  

 


 

“Đúng là học trò ngoan của sư phụ, không có sự trợ giúp của con thì không biết khi nào sư phụ mới có thể đạt tới Tông Sư Cảnh võ đạo trung kỳ!”  

 

 

Giang Tịch Vũ gật đầu, đáp:  

 

 

“Con muốn xuống núi để báo thù cho người nhà của mình!”  

 

 

“Đi đi! Con xuống núi rồi có thể liên lạc với người phụ nữ tên là Chu Vân Mai này! Người này là Tam đường chủ của Tam Khẩu Đường, cô ta sẽ giúp con tìm Lâm Phong!”  

 

 

Huyền Đức thượng nhân đưa cho Giang Tịch Vũ phương thức liên lạc.  

 

 

“Cảm ơn sư phụ!”  

 

 

Giang Tịch Vũ khẽ gật đầu, sau đó chạy như bay xuống núi.  

 

 

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Giang Tịch Vũ, Huyền Đức thượng nhân nhớ lại cảm giác vừa rồi, bèn liếm đầu lưỡi, lầm bầm:  

 

 

“Khí nguyên âm không thể lấy hết trong một lần, còn phải thêm mấy lần nữa mới được!”  

 

 

…  

 

 

Lúc chạng vạng tối.  

 

 

Lâm Phong và Lưu Năng quay lại thành phố Kim Lăng.  

 

 

Chuyến đi núi Phổ Đà ở thành phố Kinh Hàng lần này có thể nói là thu hoạch được khá nhiều!  

 

 

Không chỉ học được Hấp Tinh đại pháp, mà còn nâng tu vi lên đến Nguyên Anh trung kỳ, điều này giúp cho tâm trạng Lâm Phong trở nên rất tốt.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 780


 Mà đúng lúc này,  

 

"Bùm."  

 

 

Một người đàn ông áo đen đi ra từ trong đống đá vụn bắn tung tóe, cuối cùng đứng sừng sững ở nơi cách hai người không xa!  

 

 

Quỷ Lệ nhìn về phía Lâm Phong, hỏi đầy khiêu khích:  

 

 

"Tên nhóc kia! Tôi có nên nói cậu ngốc không? Hay nên nói cậu tự tin quá nhỉ?"  

 

 

Adv

Lâm Phong đánh giá Quỷ Lệ!  

 

 

Mặc dù Quỷ Lệ bị phong ấn ngàn năm nhưng trạng thái cơ thể vẫn rất tốt, ngoài việc trông có vẻ hơi uể oải, các chỗ khác không có gì bất thường!  

 

 

"Bây giờ ông đang ở trạng thái đỉnh phong hẩ?"  

 


 

"Ha ha. . . Tên nhóc kia! Cậu nói khiến tôi tức cười quá! Cơ thể của tôi đã được ra ngoài, có phải trạng thái đỉnh phong hay không có gì khác nhau?"  

 

 

Adv

Quỷ Lệ cười không ra hơi.  

 

 

"Thí chủ! Để tôi ở lại cản ông ta, cậu mau rời đi, truyền tin tức ở đây đến Phật môn của tôi, nói bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng!"  

 

 

Lão hoà thượng Ngộ Xa lau vết máu nơi khóe miệng, nghiêm túc nói.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Vụt."  

 

 

Lâm Phong đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.  

 

 

Một giây sau, anh đã đến trước mặt Quỷ Lệ, ra một đòn rất mạnh!  

 

 

"Hạng giun dế, cậu nghĩ rằng vẫn giống vừa nãy hay sao?"  

 

 

Quỷ Lệ tỏ ra khinh thường,  

 

 

Ông ta tùy ý xua tay, dường như muốn đánh bay Lâm Phong!  

 

 

Nhưng ngay lập tức.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Ông ta lại bị một đòn của Lâm Phong đánh bay ra ngoài, cuối cùng ngẫ mạnh trong lòng núi. . .  

 

 

Thấy vậy, lão hoà thượng Ngộ Xa chợt đơt người ra!  


 

 

"Không có gì khác biệt, ông vẫn đồng như vậy. . ."  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, sau đó duỗi bàn tay, lôi Quỷ Lệ ra từ trong lòng núi, đập mạnh xuống đất.  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Phảng phất là phát sinh chấn, đại địa một trận lắc lư, xuất hiện một đạo rộng chừng mười centimet khe hở!  

 

 

"Bùm."  

 

 

Lúc này, Quỷ Lệ lao ra từ bên trong kẽ đất.  

 

 

Lúc này khóe miệng ông ta đã chảy máu, đầu tóc rối bời, cả người nhìn chật vật không chịu nổi. . .  

 

 

Hai đòn tấn công mạnh liên tiếp đã khiến ông ta thăm dò rõ được thực lực Lâm Phong!  

 

 

"Đúng là tôi đã xem thường cậu, nhưng mà cuộc chiến có thể dừng lại ở đây rồi!"  

 

 

Quỷ Lệ lạnh lùng tuyên bố.  

 

 

Ông ta giơ hai tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện hai ngọn lửa màu đen.  

 

 

Đến rồi!  

 

 

Đòn tấn công kinh khủng đến từ cường giả Xuất Khiếu Cảnh!  

 

 

Lâm Phong nghiêm mặt, cũng vận lực đánh ra một đòn!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 316


 Nhìn bóng lưng ba người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, Lâm Phong mới chậm rãi thở ra một hơi.  

 

 

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Phùng Hải ở thương hội Bách Vân.  

 

 

"Alo... Cậu Lâm!"  

 

 

Giọng nói cung kính của Phùng Hải lập tức truyền tới.  

 

 

"Đã chuẩn bị xong 100 viên đá linh bạo chưa?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đã được vận chuyển rồi! Hẳn là tối mai sẽ đến nơi!"  

 


 

"Được! Cảm ơn ông!"  

 

 

"Cậu Lâm khách sáo rồi, cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Chỉ 100 viên đá linh bạo thôi mà, có nhằm nhò gì đâu!"  

 

Adv

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong quay trở về khách sạn.  

 

 

Sáng ngủ dậy có hơi mệt mỏi, hao tổn quá nhiều nguyên khí, anh dự định quay về nghỉ ngơi một lát, yên lặng chờ ngày mai đến.  

 

 

Trước đó anh cho Vân Trung Thiên ba ngày để điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!  

 

 

Ngày mai chính là ngày thứ ba!  

 

 

Nếu Vân Trung Thiên và đám người trong liên minh võ đạo vẫn không thể cho anh một lời giải thích thì chắc chắn anh sẽ phải xử lí một vài gia tộc lớn có hiềm nghi ở trong thành phố Kim Lăng!  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trong phòng họp của liên minh võ đạo.  

 

 

Đám người Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Nhiên và Diệp Phàm đang thảo luận về chuyện đã xảy ra ở trong sở thú!  

 

 

"Tiểu Phàm, con nói có một thanh niên, dùng một cái tát cách hư không đập chết Ải Nhân Vương Quỷ Anh?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Long nặng nề hỏi.  

 

 

"Con tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn có thể nói dối được sao? Lúc đó con đã chuẩn bị tự sát luôn rồi, kết quả thanh niên áo trắng kia chỉ thuận tay quơ một cái là Quỷ Anh kia đã nổ tung tại chỗ!"  


 

 

"Thậm chí Quỷ Anh còn chưa xuất hiện được quá ba giây!"  

 

 

Trong lòng Diệp Phàm vẫn còn đầy sợ hãi nói.  

 

 

Nhớ tới gương mặt đó của Lâm Phong thì lại càng sợ hãi hơn!  

 

 

Quá mạnh mẽ!  

 

 

Thực sự là quá mạnh mẽ!  

 

 

Nếu không phải thấy tuổi của Lâm Phong không hơn mình là mấy thì thậm chí anh ta còn hoài nghi đối phương là bậc thầy võ đạo!  

 

 

Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng, đôi mắt sắc bén không ngừng chớp động.  

 

 

Kỹ năng điều khiển linh hồn của Quỷ Anh xảo quyệt bí hiểm, cho dù là ông ta thì đoán chừng cũng phải phí chút sức lực mới có thể khống chế được.  

 

 

Nhưng bây giờ lại có một thanh niên tiện tay một cái đã tát chết Quỷ Anh!  

 

 

Cái này có phải nghĩa là đối phương cũng có thể tát chết mình không?  

 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên Long cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi!  

 

 

Lúc này Vương Nhạc Hiên không nhịn được hỏi:  

 

 

"Cậu Diệp, cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của thanh niên mặc áo trắng kia không?"  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 314


 "Dm, nói những chuyện biến thái như vậy, thực sự quá là ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi rồi."  

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng xoay người rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm và Vương Vũ Tình đều ngây dại.  

 

 

Vừa rồi sau khi cô ta nghe lời Diệp Phàm nói xong, đã chuẩn bị tinh thần tự sát cùng với Diệp Phàm để tránh phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo như thế!  

 

 

Kết quả... Chỉ như vậy thôi sao?  

 

 

Adv

"Anh đẹp trai này, anh chắc chắn tên Quỷ Anh này rất mạnh, rất biến thái à?"  

 

 

Vương Vũ Tình hỏi.  

 

 

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đáp lời:  

 


 

"Căn cứ theo tư liệu thì hẳn là rất khủng bố, rất biến thái mới đúng!"  

 

 

Adv

"Vậy tại sao gã ta vừa lên sân khấu được ba giây thì đã chết rồi?"  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì im lặng, trong chốc lát không biết nên đáp như thế nào!  

 

 

Anh ta có thể chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, người lùn trước mắt anh ta chính là Quỷ Anh khét tiếng trên web đen, đã từng giết chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhưng vì sao một kẻ mạnh như vậy lại dễ dàng bị giết thế này?  

 

 

"Anh... Rốt cuộc là ai?"  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Phong, tinh thần bất định.  

 

 

Anh ta quyết định đợi lát nữa quay về, nhất định phải điều tra thân phận của thanh niên mặc áo trắng này!  

 

 

...

 

Bên kia.  

 

Lâm Phong quay về với Trần Y Nặc và con gái.  

 

 

Trần Y Nặc thấy anh quay lại thì cũng không hỏi vì sao.  

 

 

Nhưng con gái lại rất hưng phấn nhào vào lòng Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái nói:  

 

 

"Ba ba, ba thật sự quá đỉnh!"  

 

 

Lâm Phong ôm lấy con gái, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trần Y Nặc.  

 

 


Trần Y Nặc bất đắc dĩ nói:  

 

 

"Anh quá coi thường con gái mình rồi, em vốn muốn che mắt con bé nhưng con bé không muốn, mà ngược lại còn cực kỳ thích thú xem! Nhất là khi nhìn thấy cảnh anh giết người, con bé càng kích động quơ quơ tay nhỏ nói, anh thật đỉnh!"  

 

 

"Ặc..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn.  

 

 

Dưới tình huống bình thường thì khi trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vừa rồi đều sẽ khóc mới đúng, nhưng con gái anh không những không sợ mà ngược lại còn rất hứng thú!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía con gái trong lòng, hỏi:  

 

 

"Con gái ngoan, con không sợ sao?"  

 

 

"Tại sao lại sợ ạ? Con thấy như thế rất vui mà."  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Luyến Luyến lộ vẻ kỳ quái.  

 

 

"Đúng đúng đúng, xem rất vui!"  

 

 

Lâm Phong nhéo gò má nhỏ nhắn của con gái, trên mặt nở một nụ cười.  

 

 

Sinh con gái phải giống như Tiểu Luyến Luyến này!  

 

 

Nhìn các biểu hiện trên, tương lai  chắc chắn là con gái sẽ phát triển không có giới hạn, thậm chí có thể còn ưu tú hơn cả người làm ba là anh đây!  

 

 

Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh không có nhiều linh thạch để giúp con gái thức tỉnh được thể chất đặc biệt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 408


Diệp Thiên Tâm được tính là một, Lưu Năng cũng là một trong số đó, còn về Đàm Thiên Hồng của Tam Khẩu Đường chỉ có thể tạm tính là một nửa thôi.  

 

 

Nghe vậy, trông Lưu Năng có vẻ lưu luyến như thể không muốn rời xa Lâm Phong.  

 

 

Lão ta do dự rồi bảo:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không.”  

 

 

“Ông cứ nói đi!”  

 

 

Adv

Lâm Phong trả lời.  

 

 

“Cái thuật pháp biến to biến nhỏ của cậu ấy, cậu có thể dạy nó cho tôi không?”  

 

 

Lưu Năng cười gượng gạo.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy bèn nhướng mày, nhìn lướt qua thân dưới của Lưu Năng.  

 

Adv

 

Thấy ánh mắt của Lâm Phong, mặt già của Lưu Năng lập tức đỏ bừng, nhưng lão ta không nói năng gì nữa.  

 

 

“Không phải tôi không dạy ông, mà vì Pháp Thiên Tượng Địa không đạt cảnh giới nhất định sẽ không thi triển được! Với lại cách sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa cũng không như ông nghĩ đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Nghe vậy Lưu Năng tỏ ra hơi tiếc nuối.  

 

 

“Đừng nản chí, tôi kê một đơn thuốc cho ông, có thể giúp ông dài thêm 5cm!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Thật sao? Có cả đơn thuốc này ư? Cậu Lâm, cậu đừng lừa tôi đấy nhé!”  

 

 

Lưu Năng kinh ngạc.  

 

 

Lâm Phong không đáp mà lấy giấy bút trong túi càn khôn ra, viết mười mấy dòng chữ trên đó rồi đưa cho Lưu Năng.  

 

 

Lưu Năng đọc lướt qua đơn thuốc, phát hiện trên đó có rất nhiều loại thảo dược mà lão ta không biết.  

 

 

Tên của các loại thảo dược đều rất biến thái, ví dụ như dâm dương hoắc và nhục thung dung, khiến lão ta rất ngại đọc ra miệng.

 

"Đi đi! Chỉ cần tìm thuốc uống dựa theo đơn thuốc này thì nhiều nhất là bảy bảy bốn mươi chín ngày, ông sẽ lấy lại được ý chí mạnh mẽ của đấng nam nhi! Giúp ông tìm lại danh dự vốn có của mình!"  

 

Lâm Phong nói đầy chân thành.  

 

 

Lưu Năng nhìn thấy vẻ tôi sẽ không lừa ông của Lâm Phong, trong lòng đã dần tin tưởng, lão ta kìm nén sự kích động trong lòng, đáp lời anh:  

 

 

"Ngài Lâm, tôi rất biết ơn cậu! Tôi là người nhà họ Lưu ở thành phố Tô Châu, khi nào cậu có thời gian đến Tô Châu chơi, tôi và vợ sẽ chiêu đãi cậu một bữa ra trò!"  

 

 

"Nếu có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ đến Tô Châu chơi!"  

 

 

Lâm Phong mỉm cười gật đầu.  

 

 

Lưu Năng cầm đơn thuốc rời đi với tâm trạng kích động.  

 

 

Còn Lâm Phong đi về phía khách sạn thành phố Kim Lăng.  

 

 

Lần này anh đi thành phố Kinh Hàng một ngày một đêm, nhìn có vẻ không lâu, nhưng chẳng khác nào trôi qua một thế kỷ, trong lòng anh rất nhớ Y Nặc và con gái.  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn thành phố Kim Lăng.  

 

 

Trần Y Nặc đang ngồi ở trên ghế sô pha xem hoạt hình cùng con gái.  

 

 

Nhưng thi thoảng, tầm mắt của cô ấy lại đảo qua chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, rõ ràng cô ấy đang bị mất tập trung.  

 

 

"Sao? Vẫn chưa gọi được cho Lâm Phong hả?"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 781


 Lâm Phong nhíu mày nói.  

 

Vô cùng bất mãn!  

 

 

Làm trò gì vậy?  

 

 

Mình vẫn chưa đánh thật đâu đấy!  

 

 

"Ông mau đánh hết sức cho tôi, nếu không tôi sẽ hấp thụ ông!"  

 

 

Adv

Lâm Phong lạnh giọng nói.  

 

 

...

 

Trong núi vang lên tiếng gầm giận dữ của Quỷ Lệ!  

 


Khí tức mênh mông tràn ra khiến trời đất tối tăm không ánh sáng!  

 

 

Vù!  

 

Adv

 

Quỷ Lệ từ trong núi bay ra.  

 

 

Hiện tại cơ thể ông ta đã nứt, máu me be bét, thoạt nhìn thê thảm không chịu nổi!  

 

 

Đôi mắt đáng sợ của ông ta nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi!  

 

 

Rốt cuộc là thế nào?  

 

 

Thời đại này sao vẫn có thể có một thanh niên đáng sợ như thế?  

 

 

Điều này không bình thường!  

 

 

“Rốt cuộc cậu là ai? Có lai lịch thế nào?”  

 

 

Quỷ Lệ lạnh lùng hỏi.  

 

 

Lâm Phong hơi động đậy, biến mất tại chỗ, nháy mắt sau đã ở trước mặt Quỷ Lệ.  

 

 

Vẻ mặt Quỷ Lệ thay đổi, muốn phản kháng nhưng không có tác dụng, bị Lâm Phong dễ dàng túm cổ giơ lên.  

 

 

Hiện tại thực lực của ông ta và người thanh niên trước mặt chênh lệch quá lớn.  

 

 

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông sẽ chết!” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

Quỷ Lệ nghe vậy, con ngươi hơi co lại, lập tức nói:  


 

 

“Bây giờ tôi còn chưa đạt đỉnh, cậu có dám đợi tôi khôi phục hoàn toàn rồi đánh không?”  

 

 

“Ông tự coi trọng mình thế?” Lâm Phong phì cười, sử dụng Hấp Tinh đại pháp hút khô tinh khí của Quỷ Lệ!  

 

 

Anh rất khát vọng có thể đánh một trận cùng cường giả, nhưng tiếc rằng Quỷ Lệ không phải!  

 

 

Dù khôi phục trạng thái đỉnh cao nhất thì ông ta mạnh được tới mức nào?  

 

 

Thay vì lãng phí thời gian, chẳng bằng kết thúc luôn.  

 

 

Dù sao thì tiếp theo vẫn còn đám người nhà họ Lận đang chờ anh.  

 

 

Nhà họ Lận là thế gia tiên đạo của Côn Luân, vậy thực lực cũng không yếu, nếu có thể có vài người tu tiên thì càng tốt.  

 

 

Hấp Tinh đại pháp được sử dụng, Quỷ Lệ còn đang giãy dụa cũng từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Phong đầy sợ hãi.  

 

 

Ông ta cảm nhận được tinh khí trong cơ thể đang tràn ra ngoài, bị hút đi…  

 

 

Cả người dường như bị móc sạch, kiệt sức, không nhúc nhích nổi…  

 

 

Ma quỷ!  

 

 

Đây nhất định là ma quỷ!  

 

 

Lúc hấp hối, Quỷ Lệ vô cùng hối hận!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 317


Ngay cả Vân Trung Thiên luôn ngồi im không nói gì bên cạnh cũng chau mày!  

 

"Quả nhiên là cậu ấy! Quả nhiên là cậu ấy! Tôi biết ngay mà, ở trong thành phố Kim Lăng này, người có thể có thực lực mạnh như vậy, ngoài cậu Lâm ra thì còn có thể là ai được chứ?"  

 

 

Giọng nói kinh ngạc của Vương Nhạc Hiên không ngừng vang lên, rồi lại nói với vẻ mặt sùng bái:  

 

 

"Tôi vốn cho rằng mình là vô địch ở thành phố Kim Lăng, mãi cho đến ngày nọ cậu Lâm xuất hiện, đã để cho tôi biết, thực ra tôi chỉ là một cái đinh han mà thôi!"

 

“Cậu Lâm?”  

Adv

 

Diệp Thiên Long nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy! Chính là Lâm Phong, cậu Lâm! Ông Diệp, hay là ngày mai chúng ta dừng lại đi! Cậu Lâm quá mạnh, hai chúng ta cộng lại cũng không tát nổi cậu ta một cái đâu!”  

 

 


Vương Nhạc Hiên nói.  

 

 

Adv

“Minh chủ Vương, đừng ăn nói hồ đồ trước mặt chấp pháp Diệp!”  

 

 

Vân Trung Thiên bên cạnh trầm giọng mắng.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy cười khan một tiếng nhưng cũng không nói gì.  

 

 

Dù sao thì ông ta đã quyết định ngày mai một khi gặp được Lâm Phong sẽ nịnh nọt anh, tuyết đối không thể trở thành kẻ địch với cậu Lâm được!  

 

 

Còn về Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long muốn tìm đường chết, ông ta cũng quản không nổi.  

 

 

“Lâm Phong này, anh ta thực sự mạnh như vậy sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long nghi ngờ hỏi.  

 

 

Lần này tới thành phố Kim Lăng, ngoại trừ việc phải điều tra chuyện sát thủ nước ngoài ra, còn một chuyện tiện thể phải làm đó chính là giải quyết Lâm Phong này.  

 

 

“Đúng là rất lợi hại! Nếu không tôi cũng sẽ không báo cáo lên cấp trên!”  

 

 

Vân Trung Thiên cười khổ.  

 

 

Lúc này Diệp Phàm cũng mới phản ứng lại, chẳng trách người thanh niên mặc đồ trắng mà mình thấy trước đó có chút quen mắt, thì ra người này chính là Lâm Phong!  

 

 


Trước khi anh ta tới, đã thấy tấm hình của Lâm Phong giết người ở Giang gia, nhưng lại không để ý lắm!  

 

 

“Cha, nếu như người này chính là Lâm Phong! Con cảm thấy là vẫn không nên đắc tội thì hơn!”  

 

 

Diệp Phàm cũng khuyên nhủ thêm.  

 

 

Diệp Thiên Long gật đầu, nói:  

 

 

“Ngày mai gặp Lâm Phong này, phải xem tình hình cụ thể mới tính được.”  

 

 

Chính vào lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Long reo lên.  

 

 

Ông ta nhìn thấy người gọi điện tới, lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nghe máy, cười nói:  

 

 

“Ngài tổng chấp pháp, gọi cho tôi lúc này có phải muốn hỏi về sự việc ở sở thú Hồng Sam phải không? Đã được giải quyết rồi ạ! Quỷ Anh của tổ chức Thiên Sát đã bị chúng tôi giết chết!”  

 

 

“Bị các ông giết ư? Diệp Thiên Long, tôi nói ông đi Kim Lăng giải quyết vấn đề, ông lại giải quyết như vậy đó sao?”  

 

 

Đầu đây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của ngài tổng chấp pháp.  

 

 

Bởi vì thời điểm này xung quanh rất yên tĩnh, cho nên câu nói này ngay lập tức bị những người trong phòng nghe thấy hết.  

 

 

Vẻ mặt ba người Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm đều có chút thay đổi, họ câm như hến, không biết tại sao ngài tổng chấp pháp lại nổi giận như vậy!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 315


 Sau khi rời khỏi sở thú, ba người đi đến trung tâm thương mại Ức Đạt gần đó để ăn lẩu Hải Trung Lao.  

 

 

Sau đó Lâm Phong lại đưa hai mẹ con đến hội Phu Tử đi dạo, mua cho con gái rất nhiều váy đẹp, cũng mua cho Y Nặc một chút đồ sang sức tinh xảo.  

 

 

Một ngày tốt đẹp cứ như thế trôi qua ở những nơi thế này.  

 

 

Mà vì buổi tối hai mẹ con phải bay đến Vân Xuyên cùng với anh vợ Trần Thiên Hủ, nên Lâm Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa con gái và Y Nặc đến sân bay Kim Lăng Lộc.  

 

 

Sảnh sân bay.  

 

 

Trần Thiên Hủ kéo theo một vali đã đợi ở đó từ lâu, vừa nhìn thấy ba người Lâm Phong tới thì vội vàng đi qua đón.  

 

Adv

 

"Thế nào? Đi chơi có vui không?"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

"Bác, bọn con đi chơi vui lắm luôn! Ba ba đưa con với mẹ đến sở thú ngắm hổ lớn, ăn lẩu Hải Trung Lao, xong rồi còn đi dạo mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa đó."  

 

 

Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến cười đến mức sắp cong thành vầng trăng khuyết luôn rồi.  

 

Adv

 

Hiển nhiên ngày hôm nay là ngày khiến cho cô bé vô cùng mãn nguyện, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô bé.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong nói:  

 

 

"Ba ba... Ba mau ngồi xổm xuống đi."  

 

 

Lâm Phong không biết con gái muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kiễng chân, hôn lên má Lâm Phong một cái rồi vui vẻ nói:  

 

 

"Đây là phần thưởng của ba, có ba ba thực sự là quá tuyệt!"  

 

 

"Ba ba cảm ơn Tiểu Luyến Luyến đã thưởng nhé."  

 

 

Lâm Phong véo cái má nhỏ của con gái, trong lòng thầm thề, sau này nhất định phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.  

 

 

Để con gái mãi mãi vui vẻ như thế này, không phải chịu chút thiệt thòi hay ấm ức gì nữa!  

 

 

Trần Y Nặc thấy cảnh tượng này, chóp mũi cũng chua xót, hơi xúc động muốn khóc.  

 

 

Cô nghĩ tới mười năm qua vất vả, cuối cùng bây giờ cũng coi như là dễ chịu hơn rồi!  

 

 

"Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay thôi! Tương lai còn dài mà!"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì có chút không nỡ quay qua nói với Lâm Phong:  

 

 

"Ba ba... Con phải về nhà bà ngoại rồi, khi nào ba rảnh thì tới Vân Xuyên đón con với mẹ nha!"  

 

 

"Sớm thôi! Ba sẽ sớm đến đón hai mẹ con!"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc trả lời.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì lập tức vui mừng hớn hở, hài lòng gật đầu.  

 

 

"Lâm Phong, vậy bọn em đi trước đây."  

 

 

Trần Y Nặc dắt tay con gái, quay về phía Lâm Phong nói.  

 

 

"Đi đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh. Chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em!"  

 

 

"Còn nữa, trở về nhớ giải thích nhẹ nhàng với ba mẹ vợ giúp anh một chút là được, người một nhà không cần phải làm căng quá, có chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh giải quyết."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng cũng biết có một số việc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phong, đôi mắt ửng đỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 409


 "Hết pin? Cậu ta đi thành phố Kinh Hàng từ hôm qua, bây giờ cũng đã là tối ngày hôm sau rồi! Cuối cùng đến giờ vẫn chưa về thì thôi đi, cả điện thoại cũng tắt máy!"  

 

"Anh. . . anh đừng hơi một tí là oán trách Lâm Phong."  

 

 

Trần Y Nặc khẽ trách.  

 

 

"Ôi em gái ơi! Không phải anh trách cậu ta, mà là đôi lúc cậu ta hành xử thật sự quá kém.”  

 

 

"Cậu ta biết rất rõ hai ngày tới chúng ta sẽ về Vân Xuyên! Nhưng lại không hề để ý đến chuyện này, chạy đông chạy tây suốt cả ngày. Bây giờ còn không liên lạc được…"  

 

 

Adv

"Em nói xem làm sao mà anh yên tâm gửi gắm em cho người đàn ông như vậy hả?"  

 

 

Trần Thiên Hủ hạ giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy bèn cắn mô, yên lặng không đáp.  


 

 

"Mẹ, bác! Hai người đừng cãi nhau nữa, chắc ba đang trên đường trở về rồi!"  

 

 

Adv

Tiểu Luyến Luyến khuyên giải.  

 

 

Trần Thiên Hủ nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Luyến Luyến, không nén nổi mà thở dài một hơi, nhưng anh ta cũng không nói gì!  

 

 

Thực ra, anh ta phát hiện bây giờ tâm lý của mình hơi có vấn đề.  

 

 

Trước đây khi Lâm Phong không có gì, anh ta không ưa Lâm Phong,  

 

 

Nhưng bây giờ khi Lâm Phong đã rất mạnh, trong lòng anh ta vẫn hơi khó chịu, luôn cảm thấy Lâm Phong sẽ vứt bỏ em gái mình  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Đinh đoong."  

 

 

Chuông cửa ngoài phòng khách bị ai đó nhấn vang.  

 

 

"Ba, chắc chắn là ba đã về!"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến mừng rỡ nhảy xuống từ trên ghế sô pha, đôi chân nhỏ nhắn chạy đến mở cửa.  

 

 

Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ liếc nhau một cái, cũng nghĩ rằng Lâm Phong đã về.  

 

 

Dù sao, bọn họ cũng không quen ai ở thành Kim Lăng. Ngoài Lâm Phong ra thì còn ai được nữa?  

 

 

"Ba. . ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vừa mở cửa ra đã gọi ba.  

 

 

Nhưng ngay giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngẩn ra!  

 

 

Bởi vì người đứng trước mặt không phải là ba, mà là một ông chú tuổi trung niên.  

 

 

Phía sau chú trung niên còn có một ông lão nhễ nhại mồ hôi.  

 

 

Cô bé vẫn nhớ ông lão này, người này từng vào nhà cùng với ba, hình như là Phùng Hải gì đó. . .  

 

 

"Các. . . Các chú tìm ai vậy ạ?"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen láy, đặt câu hỏi rất hồn nhiên.  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến, ba cháu. . ."  

 

 

Phùng Hải lau mồ hôi trên trán, đang định nói gì đó đã phát hiện gã đàn ông trung niên trước mặt bất chợt bóp cổ Tiểu Luyến Luyến, giơ cô bé lên cao!  

 

 

"Chú. . . chú thả cháu ra!"  

 

 

Mặt Tiểu Luyến Luyến lập tức đỏ bừng lên, chân tay cô bé giãy dụa kịch liệt nhưng chẳng có tác dụng gì.  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Trần Thiên Hủ và trần Y Nặc đang ở trong phòng cũng thảng thốt.  

 

 

"Thả con gái tôi ra!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 782


 Đạo quả của ông ta đã bị Lâm Phong hút sạch!  

 

 

“Sảng khoái!”  

 

 

Lâm Phong không nhịn được mà nói.  

 

 

Tuy rằng thực lực của Quỷ Lệ chẳng đáng là bao nhưng dù sao cũng là một tu giả Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ, hiện tại bị anh hút sạch, linh khí mênh mông tràn ngập trong kinh mạch, khiến kinh mạch anh trở nên vừa lớn vừa thô!  

 

 

Nhất là trong đan điền càng khó có thể tưởng tượng…  

 

 

Adv

Lâm Phong cảm thấy mình như vừa hấp thu cả linh mạch, cả người được lấp đầy, phồng lên, vừa thoải mái vừa khó chịu.  

 

 

Nhưng anh không dám lơ là, những thứ này đều là tinh hoa, rất có lợi với anh…  

 

 

“Không được! Phải mau tìm một chỗ để luyện hóa mới được!”  

 

 

Nghĩ xong, Lâm Phong tát Quỷ Lệ sắp chết thành mảnh vụn.  

 

 

Adv

Sau đó anh nhìn lão hòa thượng Ngộ Xa ngồi đờ đẫn cách đó không xa, nói:  

 

 

“Lão hòa thượng, tôi đi trước, sau này có duyên gặp lại!”  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong hóa thành một luồng sáng biến mất giữa không trung.  

 

 

…  

 

 

Nhìn Lâm Phong rời đi, Ngộ Xa vốn đang chấn động mới dần bình tĩnh lại.  

 

 

Ông ấy niệm phật hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này…  

 

 

“Thực lực của vị thí chủ này thật kinh người, chẳng lẽ đã đứng trên Võ Thần?”  

 

 

Lão hòa thượng Ngộ Xa thầm nhủ, nắm thiền trượng trong tay, cuối cùng liếc mắt nhìn đống thịt vụn trên mặt đất rồi mới quay về Phật môn Tung Sơn.  

 

 

Với thực lực Võ Thần sơ kỳ của ông ấy, chẳng bao lâu sau đã về tới Phật môn!  

 

 

Bên trong căn phòng ở sân sau Phật môn.  

 

 

Một pho tượng Phật khoanh chân khá lớn được đặt bên trên, phía dưới là một đám hòa thượng đang ngồi.  

 

 

Có già có trẻ, toàn bộ đều cực kì nghiêm túc và trang trọng.  

 

 

“Ngộ Xa, sao chú đã về rồi?”  

 

 

Một lão hòa thượng ngồi ở trên cao nhất chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt sáng  

 

 

“Ngộ Tịnh sư huynh, hôm nay em xuống núi gặp một thanh niên rất kì lạ!”  

 

 

Ngộ Xa kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.  

 

 

Mỗi lời ông ấy kể đều khiến vài lão hòa thượng biết chuyện đều phải kinh ngạc trợn tròn hai mắt.  

 

 

Bên cạnh mấy lão hòa thượng đó là một hòa thượng trẻ khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú.  

 

 

Hòa thượng trẻ đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ lim, quanh thân được Phật quang nhàn nhạt bao phủ, như Phật Thánh chuyển thế!  

 

 

“A di đà phật, Quỷ Lệ kia ngàn năm trước cũng lừng lẫy một thời, Phật môn chúng ta và Đạo giáo phải cùng nhau phong ấn, Đạo giáo muốn diệt hắn để trừ hậu hoạn, nhưng Phật ta lại từ bi, muốn độ hắn thành Phật! Không ngờ lại thất bại trong gang tấc, xem ra mọi thứ đều đã được quyết định từ trước.”  

 

 

Ngộ Tịnh cảm thán một câu.  

 

 

Dừng lại một chút, ông ấy nói:  

 

 

“Thế gian có yêu nghiệt như thế xuất hiện, xem ra thịnh thế sắp tới, thế giới chìm nổi, Phật sẽ cứu độ.”  

 

 

“Hội Tâm!”  

 

 

“Sư thúc!”  

 

 

“Hội Tâm chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp lại.  

 

 

“Phật pháp của con cũng đã có chút thành tựu, nên xuống núi trải nghiệm một chút, tôi luyện Phật tâm, không còn gì hơn thế.”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 318


Ngài tổng chấp pháp nói với vẻ mặt u ám.  

 

 

“Chuyện này…”  

 

 

Diệp Thiên Long hơi sững người.  

 

 

Vốn dĩ ông ta cũng không thấy có chuyện gì, nhưng được ngài tổng chấp pháp nhắc nhở như vậy, đột nhiên lại cảm thất chuyện này kỳ lạ!  

 

 

Adv

Đúng rồi nhỉ!  

 

 

Với sát thủ đẳng cấp như Quỷ Anh, sao lại có thể thấy vô vị mà đi giết mấy bé gái được chứ?  

 

 


“Các người đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn của tổ chức Thiên Sát rồi! Tôi vừa nhận được tin tức, Quỷ Anh chỉ là mồi nhử mà thôi! Sát thủ thực sự là Phong Hành Giả!”  

 

 

“Diệp Thiên Long, lần này tôi thực sự bị ông hại chết rồi! Uổng công tôi tín nhiệm ông như vậy!”  

 

Adv

 

Ngài tổng chấp pháp nói đến cuối câu thì đã có chút uể oải, tinh thần mệt mỏi.  

 

 

“Phong Hành Giả?”  

 

 

Sắc mặt Diệp Thiên Long có chút thay đổi.  

 

 

Phong Hành Giả này là nhân vật còn mạnh hơn cả Quỷ Anh, lực chiến đấu khoảng bậc 4 Tiên Thiên Cảnh, nghe nói hắn biết Ngự Phong Thuật, có thể bay trên không trung trong thời gian ngắn!  

 

 

“Phong Hành Giả đóng giả làm du khách, uy hiếp một chiếc máy bay đi vân Xuyên! Hơn nữa đã giết chết hai cơ trưởng trên máy bay!”  

 

 

“Sau đó, hắn lợi dụng điện thoại vệ tinh đặc chế gọi điện thoại cho tổng bộ, thách thức mấy ngài trong tổng bộ! Khiến họ tức đến suýt chết!”  

 

 

Tổng chấp pháp trầm giọng nói.  

 

 

“Nhưng mà Phong Hành Giả uy hiếp máy bay để làm gì? Chỉ là để giết mấy người bình thường thôi sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long vẻ mặt khó hiểu.  

 

 

“Bởi vì trên máy bay có một nhà khoa học vô cùng quan trọng với nước Đại Hạ chúng ta! Nhà khoa học này không chỉ là người phụ trách dự án Tăng Entropy mà còn là người đặt nền móng cho “kế hoạch tu luyện võ thuật sao cho khoa học”!”  

 

 


“Một khi ông ấy xảy ra chuyện, đối với nước Đại hạ chúng ta mà nói….chính là tổn thất không thể gánh nổi…”  

 

 

“Thực ra vì để bảo vệ nhà khoa học này mà toàn bộ tin tức về ông ấy đều bị phong tỏa, cho dù là tôi cũng vừa mới biết được…nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp thở dài một hơi rồi nói:  

 

 

“Trước khi Phong Hành Giả nhảy xuống máy bay, đã cài đặt máy bay ở chế độ lái tự động, sau hai mươi phút nữa máy bay sẽ va chạm vào núi Thái Sơn, đến lúc đó không chỉ vị trưởng lão kia, mà tất cả mọi người trên máy bay đều sẽ chết!”  

 

 

Nghe hết một loạt lời này, Diệp Thiên Long lập tức trắng bệch, giọng run rẩy nói:  

 

 

“Chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn sao?”  

 

 

“Cách cứu vãn? Trừ phi tìm được mấy chục vị tông sư võ đạo, sau đó bay tới đó trong vòng 20 phút, chặn máy bay lại! Nhưng chuyện này không thực tế chút nào!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp bình tĩnh nói hết, rồi lại nói tiếp:  

 

 

“Diệp Thiên Long, chuyện đã như vậy, tôi cũng không nghĩ gì nữa! Tôi gọi điện cho ông là để báo cho ông chuyện này, để ông chuẩn bị tâm lý sẵn!”  

 

 

“Cấp trên đã nổi trận lôi đỉnh, không chỉ ông đâu, đến tôi có khi cũng bị mất chức, ông tự lo liệu đi nhé!”  

 

 

Nói xong, điện thoại cúp máy!  

 

 

Diệp Thiên Long nắm chặt điện thoại, đột nhiên ngã khuỵu xuống đất.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom