Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 306


 Dứt lời, anh ta vọt lên như tia chớp.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn bóng dáng Diệp Phàm rời đi, không khỏi nhỏ giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có định giúp chút không? Bốn cô gái sắp bị cắn chết rồi.”  

 

 

“Không cần, người đó là một võ giả Địa Cảnh, đủ giải quyết chín con sói Bắc Mỹ rồi!” Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Thì ra là một võ giả Địa Cảnh, khó trách ban nãy còn dám nói dùng một xẻng là xử lý xong con hổ!” Trần Y Nặc hơi ngạc nhiên.  

 

Adv

 

Lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nói:  

 

 

“Cha, con cảm thấy chín con sói đáng thương lắm.”  

 


 

“Con có chắc là chín con sói đáng thương chứ không phải bốn cô gái kia không?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Con cảm thấy chín con sói rất đau khổ, như bị ai khống chế ấy.” Tiểu Luyến Luyến buồn buồn nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, lẽ nào con gái có thể chất ngự thú sao?  

 

 

Hiện tại thể chất còn chưa thức tỉnh đã cảm nhận được tâm tình của dã thú!  

 

 

…  

 

 

Bên kia, hình ảnh cực kì tanh tưởi.  

 

 

Chín con sói Bắc Mỹ mắt đỏ như máu đã đuổi kịp bốn cô gái.  

 

 

Ba trong số đó bị mấy con sói Bắc Mỹ dùng móng vuốt đè xuống đất không dám nhúc nhích, còn cô gái áo trắng bị sáu con sói Bắc Mỹ vây lại, cắn xé.  

 

 

Nếu như không phải cô gái liều mạng bảo vệ đầu và cổ của mình thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi!  

 

 

Vì thế nên sáu con sói Bắc Mỹ đang cắn xé nửa người dưới của cô ấy.  

 

 

“Ai đó cứu với…”  

 

 

Hạ thân Vương Vũ Tình chảy máu thành sông, nhịn cơn đau kinh khủng này, yếu ớt cầu cứu người xung quanh.  

 

 

Mà rõ ràng có nhiều người đang đứng nhìn như thế nhưng không ai dám hỗ trợ, khiến cô ấy tuyệt vọng!  

 

 

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?  


 

 

Cô ấy mới hai mươi tuổi, chưa kết hôn, còn là con gái…  

 

 

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mình và bạn thân tới vườn bách thú chơi mà lại gặp phải chuyện như này?  

 

 

Lúc cô ấy định từ bỏ giãy dụa thì Diệp Phàm vọt tới.  

 

 

“Súc sinh! Chết đi!”  

 

 

Diệp Phàm quát to một tiếng, như chiến thần dùng một đấm dễ dàng đánh bay con sói Bắc Mỹ khổng lồ, một đạp đá bay con sói khác.  

 

 

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chín con sói Bắc Mỹ kêu rên bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống nền xi măng, tắt thở.  

 

 

“Hay! Quá mạnh!”  

 

 

“Nhóc con, lợi hại!”  

 

 

Mọi người vây xem kích động cực kì, vỗ tay khen hay.  

 

 

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, không nói gì thêm.  

 

 

Vừa nãy dù đám người kia không ra tay cứu nguy, nhìn như vô tình nhưng lại là lựa chọn chính xác nhất!  

 

 

Nếu không một khi chín con sói Bắc Mỹ này phát điên lên, đám người đó xông lên chắc chắn sẽ bị thương nặng!  

 

 

Chỉ là nhắc tới lại thấy chuyện này hơi kì lạ!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 773


Nhìn ánh mắt kỳ lạ của đám người Vân Trung Thiên, cô ấy chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, chỉ ước gì có thể độn thổ luôn cho xong.  

 

“Vậy anh tiếp tục nhé? Nếu đau thì em cứ nói cho anh biết.”  

 

 

Lâm Phong dặn.  

 

 

“Anh… Anh mạnh tay hơn một chút đi! Tại em hơi ngứa.”  

 

 

Lý Tiểu Khả nói.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, tay đặt trên bụng Lý Tiểu Khả dùng sức mạnh hơn…  

 

 

Adv

Đúng lúc này.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Cửa phòng bệnh bị đạp mở toang hoác từ bên ngoài.  

 


 

Ngay sau đó Hoàng Hổ xụ mặt bước nhanh vào rồi nhìn khắp phòng bệnh, khi thấy con trai mình không có ở đây, ông ta lạnh lùng hỏi:  

 

 

“Con trai Hoàng Tuấn của tôi bị các người đưa đi đâu rồi hả?”  

 

Adv

 

“Hoàng Hổ, ông thật ngông cuồng!”  

 

 

Đám người Vân Trung Thiên lập tức bao vây Hoàng Hổ, lạnh giọng quát lớn.  

 

 

“Tôi cứ ngông cuồng đấy, các ông có thể làm gì được tôi?”  

 

 

Hoàng Hổ lạnh lùng đáp lời.  

 

 

Đồng thời có một luồng khí tức thuộc về Tông Sư Cảnh toát ra từ trong cơ thể ông ta, khiến cho đám người Vân Trung Thiên khẽ biến sắc mặt, lập tức lùi về sau vài bước.  

 

 

Giới võ đạo ở Kim Lăng còn yếu.  

 

 

Vân Trung Thiên mạnh nhất ở đây cũng chỉ mới Tiên Thiên tầng bốn, còn cách Tông Sư quá xa.  

 

 

Vào lúc này, Lâm Phong đứng lên hỏi Hoàng Hổ:  

 

 

“Chỉ có một mình ông thôi à? Lý Như Hải đâu?”  

 

 

“Thằng vô dụng Lý Như Hải này có đến hay không đều như nhau cả!”  

 

 

Hoàng Hổ thản nhiên đáp.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, mục tiêu chính của anh vẫn là Lý Như Hải, kết quả Lý Như Hải lại không đến?  

 

 

Chẳng lẽ ông ta đoán được anh đã về?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong hơi híp mắt lại.  

 

 

Lúc này Hoàng Hổ lạnh giọng nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí:  


 

 

“Tôi hỏi lại một lần nữa, con trai tôi đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ giết cả đám luôn đấy!”  

 

 

“Con trai ông đã bị tôi giết rồi.”  

 

 

Lâm Phong đáp.  

 

 

“Gì cơ? Cậu dám giết con trai tôi?”  

 

 

Hoàng Hổ chợt nổi giận, lập tức vung tay đấm về phía Lâm Phong.  

 

 

Giờ Lâm Phong không có tâm trạng ra tay với một võ giả Tông Sư Cảnh, bèn nhẹ nhàng phun ra một luồng linh khí.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Hoàng Hổ còn chưa kịp phản ứng đã nổ thành một đống sương máu.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều sững sờ.  

 

 

Lâu rồi không gặp, thực lực của cậu Lâm đã đạt tới trình độ này rồi sao?  

 

 

“Các ông ở đây coi chừng nhé, tôi đi tìm Lý Như Hải!”  

 

 

Lâm Phong nói một câu rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.  

 

 

…  

 

 

Chỉ vài giây sau.  

 

 

Lâm Phong đã đến nhà họ Lý.  

 

 

Anh dùng thần thức rà quét, kết quả phát hiện Lý Như Hải cũng không có ở trang viên.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 400


 Lâm Phong thuấn di tới trước mặt Gia Cát Mặc Trần, sử dụng Sưu Hồn thuật!  

 

Lát sau, hai mắt Gia Cát Mặc Trần đã trắng dã, nằm trên đất hôn mê.  

 

 

“Đáng tiếc là luyện thể, nếu không còn hút được một ít!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, đánh chết hẳn Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Sau đó anh bắt đầu đọc ký ức Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Thì ra Gia Cát Mặc Trần chỉ là con rơi của Vu tộc mà thôi.  

 

Adv

 

Cha ông ta là người Vu tộc, mẹ là người Hán, một người lai hai dòng máu như ông ta, vì huyết mạch không tinh khiết nên bị Vu tộc vô tình từ bỏ.  

 

 

Khi ông ta tám tuổi, mẹ ông ta vì là một người Hán, làm ảnh hưởng chồng và con trai nên uất ức quá mà chết!  

 

 


Cha ông ta không chịu nổi cú sốc này nên tự tử!  

 

 

Cũng may trong Vu tộc có một lão nhân nhận nuôi ông ta, dạy ông ta luyện thể thuật của Vu tộc!  

 

Adv

 

Mà lão già này chính là sư phụ của Gia Cát Mặc Trần, Nam Minh lão nhân.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần chỉ một lòng muốn báo thù, không nghe lọt lời dạy bảo của sư phụ, lại vì sư phụ không truyền dạy Hoán Linh thuật cho mình mà ghi hận!  

 

 

Cuối cùng khi sư phụ tọa hóa, ông ta đánh chết sư huynh, từ chỗ sư huynh ông ta biết được sơn động này khắc toàn bộ ký hiệu về Hoán Linh thuật!  

 

 

“Người đáng thương có chỗ đáng trách!”  

 

 

Lâm Phong không hề thông cảm cho Gia Cát Mặc Trần!  

 

 

Một người có thể hận nhưng không được đẻ thù hận làm che mắt!  

 

 

Sư huynh kia rõ ràng rất mạnh, lại hiểu Hoán Linh thuật nhưng không dùng, chứng tỏ rất yêu thương sư đệ này!  

 

 

Đáng tiếc sư đệ lại phát điên!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong nhìn vào Hoán Linh thuật.  

 

 

Thuật pháp này đúng là không tầm thường, nhưng cũng chỉ huyết mạch của Vu tộc mới có thể sử dụng, anh không làm được gì!  

 

 

“Cậu… cậu Lâm, cậu không hút ông ta thành thây khô à?”  

 

 

Lưu Năng cẩn thận hỏi.  

 

 

“Hút con khỉ mẹ em gái nhà ông!”  

 

 

Nhìn Lưu Năng như thế, không hiểu sao anh lại nổi giận.  

 


 

Lưu Năng im lặng chốc lát, nói:  

 

 

“Em gái tôi cũng chết từ ba mươi năm trước rồi!”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, kinh ngạc nhìn Lưu Năng, thầm nghĩ hóa ra Lưu Năng cũng là người có chuyện cũ!  

 

 

Chỉ là anh không hỏi nhiều mà đi ra khỏi sơn động.  

 

 

Không lâu sau hai người đã về tới chân núi Phổ Đà.  

 

 

Lúc này, ở nơi bọn họ tập hợp trước đó có một đám người bu lại.  

 

 

Một lão nhân mặc đồ đen, khí thế mười phần đứng giữa đám đông, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Trước mặt ông ta, Ngưu Bôn và Kim Hoa bà bà đang quỳ dưới đất, gương mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi và sưng tấy, nhìn là biết đã bị đánh không nhẹ!  

 

 

“Vương lão gia chủ, người nhà họ Vương các người chết không liên quan gì tới chúng tôi! Đều là Lâm Phong làm!”  

 

 

Ngưu Bôn giải thích, trong lòng mắng Lâm Phong gần chết!  

 

 

Ông ta không ngờ mãi mình mới chạy trốn được khỏi núi thì lại gặp phải Vương lão gia chủ Vương Hữu Chí, đồng thời còn phải đội một cái nồi lớn như thế thay Lâm Phong!  

 

 

“Lâm Phong kia đang ở đâu?”  

 

 

Một trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Không dám giấu diếm, trên núi xuất hiện một con yêu thú cường đại, trừ Kim Hoa bà bà và tôi thì hẳn là những người khác đã chết hết rồi!”  

 

 

Ngưu Bôn cười khan một tiếng.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 309


 Thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lên mấy con sói.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Sói bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất, khiến nền xi măng cũng nứt ra mấy cái rãnh.  

 

 

Nhưng nó lại như không bị thương, lại đứng dậy.  

 

 

Nhìn thấy vậy, trái tim Diệp Phàm nặng trĩu!  

 

Adv

 

Một chưởng vừa rồi anh ta đã muốn đánh chết nó, dùng tới tám phần lực, coi như là mãnh hổ cũng bị vỗ nát! Nhưng con sói này lại không sứt mẻ gì?  

 

 

“Grào!”  

 

 

Có lẽ là vì Diệp Phàm ra tay nên chín con sói nổi giận gầm lên, lập tức quay đầu vọt tới chỗ Diệp Phàm.  

 

 

Adv

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, khó mà giữ được bình tĩnh nữa!  

 

 

“Không muốn chết thì mau rời khỏi đây!” Anh ta quát lên một tiếng, chủ động nghênh chiến, đánh nhau với chín con sói.  

 

 

Một cuộc đại chiến xảy ra!  

 

 

Đám người vây xem thấy vậy cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.  

 

 

Cả nhân viên bảo vệ cũng chạy!  

 

 

Bọn họ cầm tiền lương, không thể liều mạng với đám thú biến dị này được, không đáng!  

 

 

“Vũ Tình, chúng ta cũng mau rời khỏi đây đi!”  

 

 

Ba cô bạn thân run rẩy nói.  

 

 

Vương Vũ Tình do dự chốc lát, lắc đầu nói:  

 

 

“Tớ ở lại chỗ này chờ anh ấy… Anh ấy đã cứu tớ, sao tớ bỏ mặc anh ấy mà chạy một mình được!”  

 

 

“Vũ Tình, cậu điên rồi à? Rõ ràng chín con sói đã biến dị! Bây giờ chúng ta cần rút lui, sau đó báo cảnh sát!”  

 

 

Một cô bạn thân kích động nói.  

 


 

“Á Thanh, tớ mãi mới động lòng với một người đàn ông, tớ sẽ không đi đâu! Các cậu mau đi đi.” Vẻ mặt Vương Vũ Tình rất kiên quyết!  

 

 

Ba cô bạn thân nghe vậy, cắn răng không khuyên nữa, đều rời khỏi hiện trường, chạy khỏi vườn bách thú.

 

Rất nhanh, những người ở hiện trường chỉ còn lại Diệp Phàm và Vương Vũ Tình cùng với chín con thi lang biến dị!  

 

Diệp Phàm biết Vương Vũ Tình không đi, nhưng lúc này anh ta cũng không lo nổi cho người phụ nữ ngốc nghếch này.  

 

 

Bởi vì anh ta đã rơi vào một trận chiến cam go, dường như nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi!  

 

 

Chín con thi lang kia giống như thép tinh luyện, quyền thuật của anh ta đánh lên người chúng, phát ra tiếng vang ầm ầm, không chỉ khó gây ra được chút tổn hại gì cho chúng, thậm chí tay chân của bản thân đều bị phản ngược lại đau âm ỉ!  

 

 

“Thiên Cảnh!!!”  

 

 

“Chí ít cũng phải võ giả Hậu Thiên Cảnh dùng tới sức mạnh trời đất mới có thể giải quyết được chín con sói biến dị này!”  

 

 

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng.  

 

 

Anh ta không ngờ rằng mình sẽ gặp phải mối nguy lớn như vậy ở một nơi như thành phố Kim Lăng!  

 

 

Xem ra phải dùng chiêu đó thôi!  

 

 

“Bát Cực Quyền!!”  

 

 

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên một tiếng, cả người nhảy vọt lên, hung hãn săn đuổi một trong số những con thi lang.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 307


Thấy không có kết quả, Diệp Phàm đi tới bên cạnh cô gái áo trắng bị cắn, nói:  

 

 

“Cô có ổn không?”  

 

 

Nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, ánh mắt Vương Vũ Tình hơi thất thần.  

 

 

Cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không quên được hình ảnh này!  

 

 

Một anh hùng xuất hiện lúc mình tuyệt vọng, từ trên trời rơi xuống, cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng!  

 

 

Adv

“Cảm… cảm ơn anh.”  

 

 

Vương Vũ Tình nói, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ.  

 

 

“Nửa người dưới của cô chảy rất nhiều máu.”  

 

 

Diệp Phàm nhìn xuống nửa người dưới của Vương Vũ Tình, nói: “Để tôi băng bó vết thương cho cô.”  

 

 

Adv

“Này… không ổn lắm đâu.” Vương Vũ Tình hơi do dự.  

 

 

Hiện tại quần áo nửa dưới của cô ấy bị xé nát, động một cái sẽ lộ hết…  

 

 

“Có gì mà không ổn! Tình hình hiện tại của cô nếu không băng bó thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Đến lúc đó mới nguy hiểm tới tính mạng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…”  

 

 

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Phàm, Vương Vũ Tình đỏ mặt gật đầu.  

 

 

Nhưng lúc này ba người bạn thân của Vương Vũ Tình chạy tới, hô hấp dồn dập nói:  

 

 

“Vũ Tình, để bọn tớ băng bó cho…”  

 

 

“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân…”  

 

 

Ba con sói Bắc Mỹ chỉ đè bọn họ xuống thôi, nên chỉ bị trầy xước một chút.  

 

 

“Thế này không ổn lắm đâu, các cậu không biết làm chuyện này, để anh trai này làm đi…”  

 

 

Vương Vũ Tình vội vàng nói.  

 

 

Ba cô bạn sửng sốt, không phản ứng kịp.  

 

 

“Mấy người quyết định xong chưa?”  

 


 

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.  

 

 

“Ba cô bạn của tôi không biết băng bó, anh đẹp trai, anh băng giúp tôi đi… nhẹ tay chút nhé.” Vương Vũ Tình ngượng ngùng cúi đầu.  

 

 

“Yên tâm đi, kĩ thuật cầm máu của tôi rất tốt.”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, lại gần giúp Vương Vũ Tình cầm máu.  

 

 

Tay anh ta vừa đụng vào vết thương trên đùi, Vương Vũ Tình lại kêu đau một tiếng, kẹp chặt lấy tay Diệp Phàm.  

 

 

Ba cô bạn thân nhìn thấy vậy, như bị sét đánh.  

 

 

Thợ săn chân chính thường xuất hiện như con mồi đây sao?  

 

 

Những người đàn ông khác đứng nhìn thì đố kị, hận mình không biết cầm máu, nếu không cũng sẽ đi lên giúp rồi!  

 

 

“Cô thả lỏng chút đi, cô kẹp tay tôi như thế thì sao mà cầm máu được.” Diệp Phàm không vui nói.  

 

 

Anh ta không để ý tới có gì bất thường, còn tưởng Vương Vũ Tình thật sự rất đau.  

 

 

“Vậy anh nhẹ chút nhé, thực sự rất đau.” Vương Vũ Tình đỏ mặt nói.  

 

 

“Cô có thể bớt nói linh tinh được không, nói nữa tự mình băng bó đi!” Diệp Phàm không nhịn được nói.  

 

 

Con gái đúng là phiền phức!  

 

 

Vết thương nhỏ thôi mà cứ kêu đau mãi!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 401


Khoảnh khắc này.  

 

 

Trái tim Ngưu Bôn như rơi xuống hầm băng, lạnh toát.  

 

 

Khi trốn thoát, ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đứng cách con mãng xà đen không xa, mà với sức mạnh và tốc độ đáng sợ của con mãng xà đen, Lâm Phong chắc chắn sẽ chết!  

 

 

Vì vậy.  

 

 

Việc Vương Hữu Chí yêu cầu ông ta tìm Lâm Phong hoàn toàn không thực tế!  

 

 

Chẳng lẽ phải đợi con yêu thú tiêu hóa hết thịt Lâm Phong, thải ra phân rồi mới mang đi dâng cho Vương Hữu Chí sao?  

 

Adv

 

Trong lúc tuyệt vọng.  

 

 

Ngưu Bôn lén lút nhìn xung quanh, tìm kiếm một con đường sống!  

 

 

Ông ta không phải là người cam chịu chờ chết, chỉ cần còn một tia hy vọng, ông ta sẽ không bỏ qua!  

 

 

Ngay lúc này.  

 

 

Adv

Ông ta nhìn thấy hai người đang thong thả đi từ dưới chân núi lên!  

 

 

Chính là Lâm Phong và Lưu Năng!  

 

 

Sắc mặt Ngưu Bôn sững sờ, sau đó hai mắt rưng rưng vì xúc động…  

 

 

Trước đây, ông ta hận không thể cho Lâm Phong chết sớm đầu thai sớm, nhưng giờ đây ông lại mong muốn Lâm Phong sống hơn bao giờ hết…  

 

 

“Vương lão gia chủ, là hắn! Chính là hắn! Hắn là Lâm Phong!”  

 

 

Ngưu Bôn bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Lâm Phong đang từ xa đi tới hét lên đầy kích động!  

 

 

Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Vương đều dời ánh mắt sang.  

 

 

Khi nhìn thấy Lâm Phong và Lưu Năng, họ đều nheo mắt lại, sát khí toát ra từ người họ vô cùng khủng bố.  

 

 

“Cậu Lâm, bọn họ là người của nhà họ Vương! Có lẽ là đến tìm cậu để trả thù!”  

 

 

Lưu Năng nhìn thấy mọi người, liền nói nhỏ.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, đi thẳng đến trước mặt họ, thản nhiên nói:  

 

 

“Mấy người đến đây để tìm tôi sao?”  

 

 

“Xoạt xoạt xoạt~”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, các cường giả của nhà họ Vương nhanh chóng di chuyển, bao vây Lâm Phong, ngăn chặn anh chạy thoát!  

 


 

Còn Lưu Năng?  

 

 

Chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn, bọn họ trực tiếp bỏ qua hắn!  

 

 

“Vương lão gia chủ! Cái tên đó chính là kẻ đã giết chết con trai của ngài, còn giết cả vài vị trưởng lão của nhà họ Vương!”  

 

 

“Kẻ này vô cùng ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ với một cái tát đã khiến người ta nổ tung thành máu, hoàn toàn không coi nhà họ Vương ra gì!”  

 

 

Ngưu Bôn nhìn Lâm Phong, cười lạnh liên tục.  

 

 

Lúc này, ông ta hận Lâm Phong đến tận xương tủy!  

 

 

Nếu không phải vì Lâm Phong, ông ta cũng không thể bị sỉ nhục đến vậy, mất hết mặt mũi!  

 

 

Bây giờ, ông ta chỉ muốn người của nhà họ Vương nhanh chóng giết chết Lâm Phong để giải tỏa mối hận trong lòng!  

 

 

Không đợi Vương Hữu Chí lên tiếng, Lâm Phong đã nhàn nhạt nói:  

 

 

“Trưởng lão Ngưu, dù sao chúng ta cũng coi như có quen biết! Người ta có cái gọi là ‘Mua bán không thành cũng còn tình nghĩa’, sao ông lại bán đứng tôi như vậy?”  

 

 

Lời vừa nói xong.  

 

 

Ngưu Bôn suýt chút nữa tè ra quần!  

 

 

Tên chó má Lâm Phong này, sao lại nham hiểm đến vậy!  

 

 

Đến nước này rồi còn muốn kéo ông ta xuống nước?  

 

 

“Vương lão gia chủ, ngài đừng nghe thằng đó nói! Tôi không hề liên quan gì đến thằng đó hết!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 774


 

 “Vù!”  

 

Lâm Phong lại tiếp tục mở rộng thần thức.  

 

 

Một lát sau.  

 

 

Anh nhìn thấy Lý Như Hải đang chạy như điên trên một dãy núi nằm ở phía Bắc thành phố Kim Lăng, thế là người anh khẽ động đậy, lại lần nữa biến mất ngay tại chỗ.  

 

 

…  

 

 

Adv

Ở nơi khác.  

 

 

Lý Như Hải đã chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng ông ta không dám dừng lại.  

 

 

Lúc trước ông ta bất chấp tất cả đưa con gái Tiểu Khả của mình đi hiến tế để được gia nhập Quỷ Ẩn Tông.  

 

 

Nhưng đâu có ngờ Quỷ Ẩn Tông lại bị một mình Lâm Phong tiêu diệt!  

 

 

Adv

Thực lực của Lâm Phong nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta,  

 

 

Có khi bây giờ cậu ta đã giết Hoàng Hổ và đang đi tìm ông ta!  

 

 

Do đó, ông ta mà nghỉ ngơi một phút, tỷ lệ tử vong sẽ tăng cao thêm một phần!  

 

 

“Sắp tới rồi! Chỉ cần tới được hang động kia, dù Lâm Phong có tìm được mình thì cũng chẳng sao cả!”  

 

 

Lý Như Hải quệt mồ hôi trên trán rồi tăng tốc độ chạy.  

 

 

Ông ta cũng chỉ tình cờ phát hiện ra hang động nằm sâu trong dãy núi ở phía Bắc thành phố kia thôi.  

 

 

Trong hang động có một người rất đáng sợ!  

 

 

Chính người ấy đã nói cho ông ta biết về chuyện của Quỷ Ẩn Tông, cũng như hướng dẫn ông ta gia nhập Quỷ Ẩn Tông, hiến tế đứa con gái có thể chất thuần âm của mình…  

 

 

Có điều hình như người đáng sợ ấy đang bị cầm tù, không thể ra khỏi hang động, nên ông ta phải đến đó.  

 

 

Chẳng mấy chốc.  

 

 

Sau khi dốc hết sức chạy thật nhanh, Lý Như Hải đã đến trước hang động, kiệt sức ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Một luồng sáng bay từ phía chân trời hạ xuống trước mặt Lý Như Hải.  

 


 

“Lâm… Lâm Phong! Quả nhiên cậu đã về!”  

 

 

Nhìn thấy người đến, Lý Như Hải sởn gai ốc, lập tức rùng mình.  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Lý Như Hải, nói:  

 

 

“Lý Như Hải, nể tình ông là ba ruột của Tiểu Khả, tôi đã cho ông rất nhiều cơ hội, nhưng ông hết lần này tới lần khác cứ thách thức giới hạn của tôi!”  

 

 

“Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao một người ba lại có thể hại con gái của mình như vậy được nhỉ?”  

 

 

“Hại là sao chứ hả? Tôi tìm nhà chồng tốt cho con gái tôi thôi, liên quan gì đến cậu? Là cậu, là cậu cứ liên tục xen vào việc của người khác! Nếu không nhà họ Lý tôi đã phất lên từ lâu rồi!”  

 

 

Lý Như Hải điên cuồng quát.  

 

 

“Thế còn Quỷ Ẩn Tông? Cũng là tìm nhà chồng hả?”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi.  

 

 

Nghe vậy, Lý Như Hải ngẩn ra, sau đó tiếp tục gằn giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, cậu bớt ra vẻ với tôi lại đi! Hôm nay cậu muốn giết tôi, mà tôi cũng muốn giết cậu lắm đây này! Cậu đuổi theo tôi là sai lầm lớn nhất trong đời cậu đấy!”  

 

 

Nói xong.  

 

 

Lý Như Hải điên cuồng hét với thật to vào hang động.  

 

 

“Tiền bối, tôi đã dụ kẻ giết Quỷ Ẩn Tông tới đây giúp ngài rồi!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 310


 “Ầm!”  

 

 

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.  

 

 

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!  

 

 

“Húuuu~”  

 

 

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!  

 

Adv

 

“Khụ khụ khụ~”  

 

 

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.  


 

 

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?  

 

 

Chỉ cần có thể giết được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách giết hết tám con còn lại!  

 

Adv

 

Nhưng giây tiếp theo.  

 

 

“Gàoooo~”  

 

 

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!  

 

 

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc hơn.  

 

 

“Sao…sao có thể chứ!”  

 

 

Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!  

 

 

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!  

 

 

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể giết được!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.  

 

 

“Ầm~”  

 

 

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

“Anh đẹp trai…”  

 

 

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.  

 

 

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.  

 

 

“Anh…anh không sao chứ.”  

 

 

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”  

 

 

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.  

 

 

“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”  

 

 

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.  

 

 

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.  

 

 

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….  

 

 

“Tránh ra!”  

 

 

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.  

 

 

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 308


Vương Vũ Tình nhắm hai mắt lại, nhìn như mặc kệ.  

 

 

Diệp Phàm hài lòng gật đầu, đưa tay ra chuẩn bị băng bó tiếp.  

 

 

Nhưng đúng lúc này đám người xung quanh đột nhiên kêu lên.  

 

 

“Sói… sói không chết!”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện chín con sói Bắc Mỹ lại đứng lên. Đồng thời mắt của một con sói càng đỏ hơn, mũi thở phì phì.  

 

 

Adv

“A! Sợ quá…” Vương Vũ Tình ôm chặt Diệp Phàm.  

 

 

“Có tôi ở đây, sợ gì?”  

 

 

Diệp Phàm kéo Vương Vũ Tình xuống, sau đó nhìn chín con sói, mắt nheo lại.  

 

 

Quả nhiên là kì lạ! Rõ ràng vừa nãy mình đã đánh vỡ nội tạng của chín con sói, là vật sống thì đều phải chết mới đúng!  

 

Adv

 

Hay là chín con sói này thực ra đã chết nhưng được người khác dùng bí thuật hồi sinh?  

 

 

Dị năng từ bên ngoài ư?  

 

 

…  

 

 

Ở chuồng hổ, Lâm Phong cũng luôn để ý đến tình hình bên kia, khi thấy chín con sói sống lại, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

“Chín con sói đã chết!” Tiểu Luyến Luyến hơi buồn bã nói.  

 

 

“Con gái ngoan, sao con biết chúng chết rồi? Rõ ràng là vừa đứng dậy đấy thôi.” Lâm Phong nói.  

 

 

“Đúng vậy, sói vừa đứng lên mà, sao con lại cảm thấy chúng đã chết chứ?” Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mê mang.  

 

 

Lâm Phong xoa đầu con gái, không hỏi nữa.  

 

 

Anh có thể khẳng định chắc chắn thể chất của con gái có liên quan đến Ngự Thú, tương lai nói không chừng có thể là một Ngự Thú Tiên sư.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong lẩm bẩm: “Chín con sói này bây giờ không không khác gì cương thi, đao chém không bị thương, có lẽ thanh niên kia cũng không phải đối thủ của chúng.”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chín xác sói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.  

 


 

Mà hình như chín cái xác sói cũng nhận ra Diệp Phàm rất mạnh, không vội vàng tấn công.  

 

 

Bầu không khí yên tĩnh, cực kì áp lực!  

 

 

Đúng lúc này, đám nhân viên bảo vệ của vườn thú Hồng Sam cầm đĩa đồ ăn, súng thuốc mê chạy tới.  

 

 

“Mọi người mau lùi ra sau!”  

 

 

Một đội trưởng đội bảo vệ vừa chỉ huy mọi người sơ tán vừa bảo cấp dưới bắn thuốc mê cho chín con sói.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Kim gây mê bắn ra, cắm vào một con sói.  

 

 

“Cạch!”  

 

 

Nhưng khi đụng tới làn da của con sói, một tiếng vang lảnh lót phát ra, sau đó kim gây mê gãy đôi.  

 

 

Chuyện gì đây? Đám bảo vệ sợ hãi.  

 

 

“Grào!”  

 

 

Con sói bị đánh lén tức giận, vọt lên quá mười mét, phóng tới chỗ bảo vệ vừa bắn kim gây mê.  

 

 

“Đầu To, mau tránh ra! Cậu làm gì thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 775


Cảm nhận được uy áp thần hồn mạnh mẽ này, Lâm Phong hơi nheo mắt lại.  

 

 

Thảo nào lão già Lý Như Hải này lại liều mạng chạy tới đây.  

 

 

Hoá ra trong hang động này có cao thủ!  

 

 

Lâm Phong thi triển thần thức, kết quả phát hiện cả hang động bị một khí tức kỳ lạ bao phủ, luồng khí tức này ngăn cản không cho thần thức của anh vào trong.  

 

 

“Vụt!”  

 

 

Adv

Đôi mắt của Lâm Phong phát ra ánh sáng màu vàng tím, ánh sáng chiếu thẳng vào sâu bên trong hang động.  

 

 

Tử Kim Nhãn Thuật!  

 

 


Nó có thể nhìn xuyên thấu mọi ảo ảnh trên thế giới!  

 

 

Từ khi xuống núi đến nay, đây là lần thứ hai anh sử dụng thuật đồng tử, còn lần đầu tiên là trong Đoạn Hồn Cốc ở Thập Vạn Đại Sơn, anh từng dùng thuật này để theo dõi sâu Phệ Linh.  

 

 

Adv

Một lát sau, Lâm Phong đã biết được tình hình đại khái.  

 

 

Trong hang động được thiết lập một loại trận pháp phong ấn nào đó, uy áp thần hồn này được toả ra từ trong trận pháp đó!  

 

 

Lúc này.  

 

 

“Vù vù!”  

 

 

Trong hang động tối đen như mực bỗng có tiếng luồng khí chuyển động dồn dập vang lên, nghe như tiếng gió lạnh mùa đông thổi tới từ phía đối diện vậy…  

 

 

Ngay sau đó có một người đàn ông mặc áo đen bay ra.  

 

 

Cơ thể của người đàn ông áo đen này hư ảo, linh vận nhàn nhạt trôi lững lờ xung quanh ông ta.  

 

 

Ngay cả khi đang là ban ngày, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không rét mà run.  

 

 

“Linh thể?”  

 

 

Lâm Phong tỏ ra kinh ngạc.  

 

 

Khi anh đang quan sát, Lý Như Hải kích động hét to lên:  

 

 

“Tiền bối, tốt quá! Cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi!”  

 

 

Người đàn ông áo đen không trả lời Lý Như Hải.  

 

 

Trên thực tế.  

 

 

Kể từ giây phút vừa xuất hiện, đôi mắt sâu thẳm có vẻ hơi trống rỗng của ông ta đã nhìn chòng chọc vào Lâm Phong.  

 

 

Ông ta có thể cảm nhận được sự không tầm thường của Lâm Phong, đặc biệt là luồng sáng màu vàng tím vừa rồi càng khiến ông ta khó bề tưởng tượng nổi.  

 

 

Trong thời hậu hiện đại ngày nay mà vẫn có người có thể tu luyện được thuật đồng tử cao thâm như vậy, có thể xuyên qua cả trận phong ấn!  

 

 

“Cậu đã tiêu diệt Quỷ Ẩn Tông của tôi phải không?”  

 

 

Người đàn ông áo đen hỏi.  

 

 

“Phải!”  

 

 

“Vì sao?”  

 

 

“Quỷ Ẩn Tông đắc tội tôi thì tôi tiêu diệt là chuyện đương nhiên thôi mà! Làm gì có lý do vì sao nào?”  

 

 

Lâm Phong cười khẽ một tiếng, sau đó lấy một bức tranh từ trong túi càn khôn ra.  

 

 

Anh tìm được bức tranh này lúc tiêu diệt Quỷ Ẩn Tông, trên đó vẽ chân dung của tổ sư Quỷ Lệ, người sáng lập nên Quỷ Ẩn Tông…  

 

 

Bây giờ cầm tranh so sánh, người đàn ông áo đen trước mặt này rõ ràng là Quỷ Lệ!  

 

 

Theo như anh được biết, Quỷ Lệ là siêu cao thủ của nước Đại Hạ từ một nghìn năm trước.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 402


 

 Lâm Phong không thèm để ý Ngưu Bôn, mà nhìn về phía đám người nhà họ Vương, nhàn nhạt hỏi:  

 

“Ai là lão gia chủ nhà họ Vương đấy?”  

 

 

“Chính là mày đã giết con trai tao, Vương Thước?”  

 

 

Vương Hữu Chí bước ra, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong mắt tràn đầy sát khí!  

 

 

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Phong e rằng đã chết hàng vạn lần!  

 

 

Lâm Phong đánh giá Vương Hữu Chí, nhận thấy thực lực của đối phương quả thật không tệ, đã bước được nửa bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, chỉ yếu hơn Long Ngạo Thiên một chút!  

 

Adv

 

“Ông là lão gia chủ nhà họ Vương mà Ngưu Bân nhắc đến?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Đúng vậy, tao chính là lão gia chủ nhà họ Vương, Vương Hữu Chí. Mày đã giết con trai tao, hôm nay tao….”  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Adv

Lâm Phong vung tay tát bay Vương Hữu Chí thành sương máu.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ!!!  

 

 

Nụ cười giễu cợt trên mặt Ngưu Bôn trở nên cứng ngắc.  

 

 

Sắc mặt các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương trở nên tái nhợt, không thể chấp nhận sự thật trước mắt!  

 

 

Ngay cả Ngưu Bôn cũng chấn động!  

 

 

Mặc dù ông ta đã biết sức mạnh khủng khiếp của Lâm Phong, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.  

 

 

Vương Hữu Chí chính là cường giả sắp bước vào cảnh giới Tông Sư!  

 

 

Vậy mà lại Lâm Phong chỉ cần vung tay một cái đã chết!  

 

 

So sánh với Lâm Phong mạnh mẽ…  

 

 

Ông ta cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến…  

 

 

“Lão… lão gia chủ!”  

 

 

“Lão gia chủ!!! Ông chết thảm quá!”  

 

 

Rất nhanh, các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương mới sực tỉnh.  

 

 

Sắc mặt họ đau khổ, nước mắt tuôn rơi!  

 

 

Lão gia chủ chính là trụ cột tinh thần của nhà họ Vương, là niềm tin của tất cả mọi người trong gia tộc!  

 

 

Chỉ mới đây thôi!  

 

 

Họ còn đang mơ tưởng đến tương lai nhà họ Vương sẽ phát triển huy hoàng như thế nào khi lão gia chủ chính thức trở thành Võ Đạo Tông Sư!  

 

 

Nhưng giờ đây…  

 

 

Mơ ước đã tan vỡ, mọi thứ đều kết thúc!  

 

 

Lão gia chủ vừa chết, trong vòng gần trăm năm tới, nhà họ Vương không thể nào hồi phục được  

 

 

“Báo thù cho lão gia chủ!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng tám, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, dường như vì quá đau buồn mà mất đi lý trí, mũi phì phò phun ra hơi thở trắng như trâu chọi!  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

Các võ giả khác của nhà họ Vương cũng gào thét, liều mạng tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy, không khỏi kinh ngạc.  

 

 

Nhóm người này dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của anh nhưng vẫn liều chết xông lên muốn báo thù sao?  

 

 

Xem ra không tồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 311


 Vừa rồi anh ta đã quá tự đại, cho rằng mình có thể xử lý được, kết quả không nghĩ tới rằng chín con sói biến dị này lại lợi hại như vậy, căn bản không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để thở!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chín con thi lang tựa hồ cũng nhìn ra được Diệp Phàm đã tới bước đường cùng rồi, cho nên chúng không vội vàng mà đi về phía Diệp Phàm và Vương Vũ Tình, chuẩn bị triệt để giết chết hai người!  

 

 

“Có…có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

Giọng nói của Vương Vũ Tình run lên vì sợ hãi.  

 

 

“Vừa rồi bảo cô chạy đi, thì cô không chạy! Cô đúng là ngốc mà!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tuyệt vọng….  

 

 

Bời vì anh ta thực sự cũng hết cách! Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ chết!  


 

 

“Anh có tin tiếng sét ái tình không?”  

 

 

Vương Vũ Tình đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Vũ Tình.  

 

 

Phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ!  

 

 

Đã đến lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ tới chuyện này được??  

 

 

Nhìn thấy chín con thi lang đang càng ngày càng tới gần.  

 

 

Chính vào lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa phóng tới, đứng trước mặt hai người.  

 

 

“Là anh…”  

 

 

Diệp Phàm lập tức nhận ra Lâm Phong, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.  

 

 

Kinh ngạc là vì tốc độ của Lâm Phong sao lại nhanh như thế?  

 

 

Sợ là vì, lúc này Lâm Phong chạy tới đây làm gì? Đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?  

 

 

“Xem như anh may mắn…con gái tôi nói phải giữ anh lại biểu diễn trượt bóng cho con bé xem, nên tôi miễn cưỡng cứu anh một lần vậy!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Anh…anh điên rồi sao? Mau chạy đi! Chín con thi lang này không phải là thứ anh có thể đối phó được đâu!”  

 

 


Diệp Phàm vội vàng nói.  

 

 

Trong suy nghĩ của anh ta, chín con thi lang này quá mạnh!  

 

 

Cho dù là cường giả Hậu Thiên Cảnh bình thường tới đây cũng sẽ bị bỏ mạng!  

 

 

Bây giờ cả thành phố Kim Lăng, ngoại trừ người chấp pháp Vân Trung Thiên và cha của anh ta Diệp Thiên Long, tuyệt đối không ai có thể ngăn chặn được chín con thi lang này.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Gào~”  

 

 

Một trong những con thi lang dẫn đầu phát động tấn công, hung hãn lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Chúng muốn cho những người lo chuyện bao đồng trước mắt này chết thảm tại trận!  

 

 

“Thôi xong!”  

 

 

Diệp Phàm tim đập thình thịch.  

 

 

Vương Vũ Tình lại càng sợ hãi lấy tay che mắt, sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.  

 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.  

 

 

Vào lúc thi lang lao tới gần, Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải của mình ra, ấn vào đỉnh đầu của thi lang, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đầu đồng được mệnh danh là cứng nhất trên người con sói kia, lại bị Lâm Phong nghiền nát ngay lập tức, biến thành vô số bọt máu bay ra ngoài.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 309


 Thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lên mấy con sói.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Sói bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất, khiến nền xi măng cũng nứt ra mấy cái rãnh.  

 

 

Nhưng nó lại như không bị thương, lại đứng dậy.  

 

 

Nhìn thấy vậy, trái tim Diệp Phàm nặng trĩu!  

 

Adv

 

Một chưởng vừa rồi anh ta đã muốn đánh chết nó, dùng tới tám phần lực, coi như là mãnh hổ cũng bị vỗ nát! Nhưng con sói này lại không sứt mẻ gì?  

 

 

“Grào!”  

 

 

Có lẽ là vì Diệp Phàm ra tay nên chín con sói nổi giận gầm lên, lập tức quay đầu vọt tới chỗ Diệp Phàm.  

 

 

Adv

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, khó mà giữ được bình tĩnh nữa!  

 

 

“Không muốn chết thì mau rời khỏi đây!” Anh ta quát lên một tiếng, chủ động nghênh chiến, đánh nhau với chín con sói.  

 

 

Một cuộc đại chiến xảy ra!  

 

 

Đám người vây xem thấy vậy cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.  

 

 

Cả nhân viên bảo vệ cũng chạy!  

 

 

Bọn họ cầm tiền lương, không thể liều mạng với đám thú biến dị này được, không đáng!  

 

 

“Vũ Tình, chúng ta cũng mau rời khỏi đây đi!”  

 

 

Ba cô bạn thân run rẩy nói.  

 

 

Vương Vũ Tình do dự chốc lát, lắc đầu nói:  

 

 

“Tớ ở lại chỗ này chờ anh ấy… Anh ấy đã cứu tớ, sao tớ bỏ mặc anh ấy mà chạy một mình được!”  

 

 

“Vũ Tình, cậu điên rồi à? Rõ ràng chín con sói đã biến dị! Bây giờ chúng ta cần rút lui, sau đó báo cảnh sát!”  

 

 

Một cô bạn thân kích động nói.  

 


 

“Á Thanh, tớ mãi mới động lòng với một người đàn ông, tớ sẽ không đi đâu! Các cậu mau đi đi.” Vẻ mặt Vương Vũ Tình rất kiên quyết!  

 

 

Ba cô bạn thân nghe vậy, cắn răng không khuyên nữa, đều rời khỏi hiện trường, chạy khỏi vườn bách thú.

 

Rất nhanh, những người ở hiện trường chỉ còn lại Diệp Phàm và Vương Vũ Tình cùng với chín con thi lang biến dị!  

 

Diệp Phàm biết Vương Vũ Tình không đi, nhưng lúc này anh ta cũng không lo nổi cho người phụ nữ ngốc nghếch này.  

 

 

Bởi vì anh ta đã rơi vào một trận chiến cam go, dường như nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi!  

 

 

Chín con thi lang kia giống như thép tinh luyện, quyền thuật của anh ta đánh lên người chúng, phát ra tiếng vang ầm ầm, không chỉ khó gây ra được chút tổn hại gì cho chúng, thậm chí tay chân của bản thân đều bị phản ngược lại đau âm ỉ!  

 

 

“Thiên Cảnh!!!”  

 

 

“Chí ít cũng phải võ giả Hậu Thiên Cảnh dùng tới sức mạnh trời đất mới có thể giải quyết được chín con sói biến dị này!”  

 

 

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng.  

 

 

Anh ta không ngờ rằng mình sẽ gặp phải mối nguy lớn như vậy ở một nơi như thành phố Kim Lăng!  

 

 

Xem ra phải dùng chiêu đó thôi!  

 

 

“Bát Cực Quyền!!”  

 

 

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên một tiếng, cả người nhảy vọt lên, hung hãn săn đuổi một trong số những con thi lang.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 403


Theo lẽ thường, nếu Vương Hữu Chí bước vào Võ Đạo Tông Sư, có lẽ nhà họ Vương thực sự có thể phát triển thành gia tộc hàng đầu!  

 

Nhưng tiếc là họ gặp trúng Lâm Phong!  

 

 

“Từng người một, đừng vội! Khi xuống dưới đó, mấy người có thể tụ tập lại, cố gắng phát huy nhà họ Vương!”  

 

 

Lâm Phong vừa an ủi, vừa đưa tay ra.  

 

 

Tinh thần liều mạng của đám người này khiến Lâm Phong cảm động, vì vậy anh sẽ đặc biệt cho họ một cái chết toàn thây.  

 

Adv

 

“Rắc rắc rắc~”  

 

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn mười cao thủ Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương ập đến tấn công đã bị Lâm Phong dễ dàng bẻ gãy cổ, ngã gục xuống đất, chết thảm ngay tại chỗ!  

 

 


Sau khi giết chết nhiều võ giả của nhà họ Vương, Lâm Phong mới chuyển ánh mắt nhàn nhạt sang Ngưu Bôn.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn thấy Lâm Phong nhìn mình, đầu óc ong lên, chỉ cảm thấy cơ thể không thể kiểm soát, trực tiếp quỳ xuống đất.  

 

Adv

 

“Sao vậy? Vừa nãy ông rất tự tin mà, nói tôi chỉ là một con chó chết đó? Sao ông lại quỳ trước mặt con chó chết như tôi vậy, có phải hơi không ổn không?”  

 

 

Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.  

 

 

“Bùm bùm bùm~”  

 

 

Ngưu Bôn liên tục dập đầu, trên trán bị ông ta đập đến mức máu me bê bết nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn.  

 

 

Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.  

 

 

Có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên Cảnh đến đây chứ!  

 

 

Bốn vị Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, ba vị Tiên Thiên Cảnh tầng tám, một vị Tiên Thiên Cảnh tầng chín!  

 

 

Có cả Vương Hữu Chí thậm chí đã bước được nửa bước vào cảnh giới Tông Sư!  

 

 

Nhiều cao thủ như vậy, tuỳ tiện đặt ở bất kỳ thành phố nào của tỉnh Giang Nam cũng có thể dễ dàng xưng hùng xưng bá một phương, nhưng lại bị Lâm Phong đánh chết hết chỉ trong vòng có mấy chục giây!  

 

 

Ông ta đột nhiên lại nghĩ đến Lâm Phong vốn dĩ đã bị mãnh thú ăn thịt, tại sao lại có thể sống sót trở về?  

 

 

Chẳng lẽ…  

 

 

Chẳng lẽ… con mãng xà kia bị Lâm Phong giết chết rồi?

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn dập đầu nhanh hơn, vừa dập đầu vừa run rẩy nói:  

 

“Cậu Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!”  

 

 

“Tôi mới chẳng là cái thá gì hết! Cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà!”  

 

 

“Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông à?”  

 

 

Lâm Phong trả lời một cách đầy hứng thú.  

 

 

Ngưu Bôn cũng tàn nhẫn lắm, dập đầu sắp bể đầu luôn rồi mà vẫn còn tiếp tục.  

 

 

“Cậu Lâm, tôi có linh thạch này! Tôi có linh thạch này…”  

 

 

Ngưu Bôn sực nhớ ra gì đó, sau đó như thể nổi điên lấy một túi linh thạch từ vạt áo trước ngực ra.  

 

 

“Nực cười, đây rõ ràng là linh thạch của tôi, sao lại biến thành của ông rồi nhỉ?”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng đưa tay phải ra cầm túi, nhìn sơ qua thì thấy trong túi chỉ có tám viên linh thạch.  

 

 

“Cậu Lâm, cậu tha cho tôi đi! Làm ơn… Nhà tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể chết được!”  

 

 

Ngưu Bôn khổ sở cầu xin.  

 

 

Lâm Phong chợt bóp cổ Ngưu Bôn nhấc ông ta lên, thản nhiên nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 776


 

Nói rồi, trong mắt Lâm Phong có một tia sáng lướt qua.  

 

Hấp Tinh đại pháp của anh chỉ có thể dùng với người tu tiên, còn nếu Quỷ Lệ là tu giả thì lần này đúng là gặp được cơ duyên lớn rồi!  

 

 

Không chỉ có thể thoả mãn khao khát được đánh nhau với cao thủ của anh, mà anh còn có thể hấp thu linh khí của đối phương, thử đột phá cảnh giới đỉnh cao Nguyên Anh!  

 

 

“Xem ra cậu cũng là người tu tiên, biết cả Xuất Khiếu Cảnh cơ! Nhưng tại sao tôi không nhìn thấu được cậu?”  

 

 

Vẻ nghi hoặc lộ ra trong mắt Quỷ Lệ.  

 

Adv

 

Lâm Phong không trả lời.  

 

 

Anh là linh thể trời sinh nên có thể hoàn toàn khống chế linh khí, che giấu linh khí trong cơ thể.  

 


 

Khi linh khí bị che giấu, nhìn từ bên ngoài tất nhiên sẽ giống một người bình thường.  

 

 

“Ông là gì của ông ta?”  

 

Adv

 

Lâm Phong đột nhiên nhìn về phía Lý Như Hải, hỏi.  

 

 

“Ông ta?”  

 

 

Quỷ Lệ cũng nhìn sang Lý Như Hải.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

“Vù!”  

 

 

Một uy áp kinh khủng đổ dồn về phía Lý Như Hải.  

 

 

Lý Như Hải còn chưa kịp phản ứng, chỉ hét thảm lên một tiếng rồi biến thành một đống tro tàn.  

 

 

“Người này chỉ là một con cờ mà tôi vô tình sắp đặt trước đó thôi! Tôi vốn định nhờ ông ta liên lạc với Quỷ Ẩn Tông để giúp tôi thoát ra ngoài! Ai ngờ lại đắc tội cậu, dẫn đến việc Quỷ Ẩn Tông bị tiêu diệt toàn bộ!”  

 

 

Nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Quỷ Lệ.  

 

 

“Đúng đó! Đắc tội tôi là nỗi bi ai lớn nhất của các ông!”  

 

 

Nói xong.  

 

 


Lâm Phong biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một cái bóng mờ ở chỗ anh vừa đứng.  

 

 

Một giây sau.  

 

 

Anh đã tới trước mặt Quỷ Lệ, giơ bàn tay phát ra ánh sáng vàng tóm lấy Quỷ Lệ.  

 

 

“Một Tay Che Trời!”  

 

 

“Vù!”  

 

 

Cơ thể hư ảo của Quỷ Lệ đột nhiên vặn vẹo, né tránh đòn đánh của Lâm Phong, bình tĩnh nói:  

 

 

“Tốc độ của cậu rất nhanh, lực cũng rất mạnh, nhưng chẳng có ích gì với tôi cả! Dù bản thể của tôi đã bị phong ấn và chỉ còn một mảnh nguyên thần, Quỷ Lệ tôi đây vẫn vô địch thiên hạ!”  

 

 

“Vậy ư? Nếu ông vô địch thật thì sao có thể bị người khác phong ấn ở đây được?”  

 

 

Lâm Phong cười mỉa mai.  

 

 

Lần này anh không đánh giáp lá cà nữa mà chắp tay trước ngực, mười ngón tay chuyển động tạo thành đạo ấn.  

 

 

“Chiến, binh, ra, trận, xung, phong, dẫn, đầu, hàng!”  

 

 

Trong tích tắc.  

 

 

Linh khí thiên địa cuồn cuộn dâng trào, gió lớn lay động những hàng cây chọc trời ở xung quanh làm phát ra tiếng vù vù.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 312


Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.  

 

 

Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?  

 

 

Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!  

 

 

"Người anh em, anh là..."  

 

 

Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Adv

Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.  

 

 

Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!  

 

 


"Cẩn thận!"  

 

 

Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Adv

Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.  

 

 

"Chết!"  

 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!"  

 

 

Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!  

 

 

Kết quả vậy mà lại là thật!  

 

 

Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?  

 

 

Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.  

 

 

Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!  

 

 

Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?  

 

 

Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?  

 

 

"Hít hàaa..."  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.  

 

 

Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:  

 

 

"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"  

 

 

Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:  

 

 

"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"  

 

 

"Còn có người khác nữa sao?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.  

 

 

Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.  

 

 

Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!  

 

 

Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:  

 

 

"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"  

 

 

*Ải Nhân Vương: Vua người lùn  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 310


 “Ầm!”  

 

 

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.  

 

 

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!  

 

 

“Húuuu~”  

 

 

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!  

 

Adv

 

“Khụ khụ khụ~”  

 

 

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.  


 

 

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?  

 

 

Chỉ cần có thể giết được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách giết hết tám con còn lại!  

 

Adv

 

Nhưng giây tiếp theo.  

 

 

“Gàoooo~”  

 

 

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!  

 

 

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc hơn.  

 

 

“Sao…sao có thể chứ!”  

 

 

Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!  

 

 

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!  

 

 

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể giết được!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.  

 

 

“Ầm~”  

 

 

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

“Anh đẹp trai…”  

 

 

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.  

 

 

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.  

 

 

“Anh…anh không sao chứ.”  

 

 

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”  

 

 

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.  

 

 

“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”  

 

 

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.  

 

 

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.  

 

 

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….  

 

 

“Tránh ra!”  

 

 

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.  

 

 

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 404


Nhưng vào lúc này.  

 

Cách đó không xa có mấy bóng người đang chạy nhanh tới!  

 

 

Những người này chính là võ giả của liên minh võ đạo thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Họ nhận được tin tức rằng có rất nhiều võ giả tụ tập ở núi Phổ Đà, không biết đang làm gì, thế là bèn xuất phát tới đây ngay.  

 

 

Sau khi đến hiện trường và nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang trên đất, con ngươi của họ đều co lại, trong lòng cứ như sông dời biển lấp!  

 

 

Rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra ở đây?  

 

Adv

 

Mà lại có nhiều cao thủ Tiên Thiên Cảnh chết như vậy!  

 

 

“Dừng tay, thả ông ta ra!”  

 


 

Người đàn ông mặc áo xanh đi đầu lạnh giọng nói với Lâm Phong.  

 

 

Người đàn ông này tên là Chương Ngự Hải!  

 

Adv

 

Sau khi người chấp pháp thành phố Kinh Hàng là Mã Đông Phong bị xử tử vì tội phản quốc, hắn ta đã lập tức thay thế vị trí của Mã Đông Phong ngay thời khắc nguy nan!  

 

 

Bởi vì có câu quan mới nhậm chức cần phải ra oai phủ đầu, hắn ta không muốn thành phố Kinh Hàng xảy ra hỗn loạn trong thời gian mình nhậm chức!  

 

 

Nhưng ai ngờ vẫn xảy ra một chuyện trọng đại như vậy!  

 

 

“Anh là ai?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Tôi là người chấp pháp thành phố Kinh Hàng, Chương Ngự Hải! Cậu mau buông ông ta ra, có việc gì để từ từ trao đổi!”  

 

 

Giọng điệu của Chương Ngự Hải nhẹ hơn chút.  

 

 

Trước khi biết được nguyên do cụ thể và lai lịch của thanh niên áo trắng này, hắn ta phải thật bình tĩnh mới được!  

 

 

Nhưng ai dè ngay trong giây tiếp theo, Lâm Phong bẻ gãy cổ Ngưu Bôn không chút do dự.  

 

 

“Cậu, càn rỡ!”  

 

 

Nhìn thi thể của Ngưu Bôn, nét mặt của Chương Ngự Hải trở nên cực kỳ khó coi.  

 

 

Đám võ giả hắn ta dẫn tới lập tức xông lên bao vây Lâm Phong, dáng vẻ cứ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.  

 

 

Lâm Phong ung dung nhìn lướt qua các võ giả ở xung quanh, hoàn toàn không thèm để ý.  

 


 

Anh thản nhiên lên tiếng:  

 

 

“Nếu là người chấp pháp mới nhậm chức của thành phố Kinh Hàng, tại sao anh lại không nhận ra tôi nhỉ?”  

 

 

“Bất kể cậu là ai, một khi đã giết nhiều võ giả thành phố Kinh Hàng như vậy thì phải trả giá thật đắt! Trong nước Đại Hạ không bao giờ cho phép loại người như cậu xằng bậy!”  

 

 

Chương Ngự Hải lạnh lùng nói.  

 

 

“Tôi tên là Lâm Phong!”  

 

 

Lâm Phong thong thả tự giới thiệu.  

 

 

Anh vừa dứt lời.  

 

 

Chương Ngự Hải nghệch mặt ra, sau đó con ngươi lập tức co lại!  

 

 

Cách đây không lâu, tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam là Long Ngạo Thiên đã bị một thanh niên tên là Lâm Phong giết chết!  

 

 

Mặc dù chuyện này thì cấp trên ém nhẹm rất nhanh, không lan truyền rộng, nhưng hắn ta là chấp pháp nên vẫn biết được!  

 

 

Theo như tin tức lan truyền, hắn ta biết được Lâm Phong không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn tàn nhẫn, giết người như ngoé, bất kể ai trêu chọc anh cũng đều chỉ có một con đường chết!  

 

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Chương Ngự Hải lập tức trở nên căng thẳng.  

 

 

Nếu thật sự là cậu Lâm Phong đó, hắn ta không thể đắc tội được, nếu không hắn ta nhất định sẽ chết!  

 

 

Ngay cả tổng chấp pháp còn bị giết dễ như trở bàn tay thì khỏi phải nói tới hắn ta!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 777


 Khi đối diện với nguyên thần của Quỷ Lệ, hiển nhiên dùng phép thuật là cách tấn công đơn giản và nhanh gọn nhất!  

 

“Bí thuật Cửu Ngôn! Cậu là người trong Đạo giáo à?”  

 

 

Quỷ Lệ ngạc nhiên.  

 

 

Nhưng lúc này ông ta không có thời gian để suy ngẫm những điều này.  

 

 

Một lực lượng thần hồn mênh mông trào ra từ trong cơ thể ông ta, đánh úp về phía Lâm Phong.  

 

Adv

 

“Ầm!”  

 

 

Chân ngôn cửu tự biến hoá thành một tấm võng lớn màu vàng va chạm mạnh với năng lượng thần hồn của Quỷ Lệ, toả ra ánh sáng chói loá.  

 

 


Giờ phút này.  

 

 

Cả khu vực quanh đây cứ như biến thành biển ánh sáng…  

 

Adv

 

Sau đó có một tia sáng đen xẹt qua giữa biển ánh sáng.  

 

 

Linh khí dâng trào!  

 

 

Hồn lực bùng cháy!  

 

 

“Vù vù vù!”  

 

 

Ánh sáng và bóng tối đan xen nhau hệt như đang diễn tấu một bản nhạc huyền thoại!  

 

 

Cục diện này kéo dài khoảng ba giây, cuối cùng Quỷ Lệ không chịu được nữa, ông ta run lên rồi lảo đảo lùi lại mấy bước.  

 

 

linh thể vốn đã hư ảo của ông ta lại càng trở nên trong suốt, cứ như có thể tan biến bất cứ lúc nào!  

 

 

“Vèo!”  

 

 

Lâm Phong lập tức tới trước mặt ông ta, giơ tay ra tóm lấy linh thể của ông ta:  

 

 

“Ông quá yếu! May mà tôi dừng tay kịp thời, nếu không đã đánh cho ông hồn phi phách tán rồi!”  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Quỷ Lệ sa sầm nét mặt, chỉ cảm thấy như mình vừa mới phải chịu nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời!  


 

 

Ông ta là ai cơ chứ?  

 

 

Lão tổ của Quỷ Ẩn Tông!  

 

 

Đại ma đầu siêu cấp của hơn một nghìn năm trước!  

 

 

Ông ta đã bao giờ bị chê với giọng điệu khinh miệt thế đâu?  

 

 

Kể cả hai kẻ đã phong ấn ông ta năm đó cũng chưa từng nói như vậy!  

 

 

“Nếu không phải do bản thể của tôi bị phong ấn, giờ chỉ còn một mảnh nguyên thần, thì sao có thể đến lượt một thằng oắt như cậu kiêu ngạo chứ?”  

 

 

Quỷ Lệ không phục.  

 

 

“Vậy để tôi phá giải phong ấn cho ông nhé!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Quỷ Lệ nghe vậy thì sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Phong sẽ nói như vậy.  

 

 

Sau đó ông ta mừng rỡ.  

 

 

Trận phong ấn đã yếu hơn rất nhiều sau hàng nghìn năm dài đằng đẵng.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 313


 Quỷ Anh là khống hồn sư* xếp thứ mười trên web đen!  

 

*khống hồn sư: người điều khiển linh hồn.  

 

 

Khống hồn sư là gì á?  

 

 

Không phải người tu luyện thân thể, không phải người tu võ, mà là người tu luyện tinh thần lực!  

 

 

Khống hồn sư có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình khống chế tinh thần của tất cả vật sống để chiến đấu cho mình!  

 

 

Adv

Thế nên, mỗi một khống hồn sư đều là sát thủ cao cấp nhất, bọn họ thường không cần để lộ bản thân mà vẫn có thể giết người một cách vô hình!  

 

 

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu tại sao mấy con soi Bắc Mỹ hôi hám này lại biến dị, hóa ra là do Quỷ Anh đã khống chế!  

 

 

"Xong rồi!"  


 

 

Ánh mắt Diệp Phàm lộ vẻ tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Anh ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ tấn công khủng bố bình thường, không ngờ vậy mà lại xuất hiện dạng sát thủ hàng đầu như Quỷ Anh này!  

 

 

Phải biết rằng, cho dù là người chấp pháp thực thụ cũng đều không phải là đối thủ của Quỷ Anh!  

 

 

"Người anh em, lần này là tôi làm liên lụy đến anh! Nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"  

 

 

Diệp Phàm nói xong cũng chuẩn bị đập đầu tự sát, thế nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản.  

 

 

"Anh bị bệnh à?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

"Anh đẹp trai, anh làm gì vậy chứ!"  

 

 

Vẻ mặt Vương Vũ Tình cũng cực kỳ khẩn trương, cô ta bị hành động tự sát của Diệp Phàm dọa cho sợ hãi.  

 

 

"Các người không biết Ải Nhân Vương Quỷ Anh khủng bố đến mức nào đâu!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run run.  

 

 

"Quỷ Anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hơn nữa vì trời sinh đã thiếu sót nên tính tình cực kỳ biến thái!"  

 

 

"Gã ta thích nhất là đùa bỡn với thân thể của con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào trong tay của Quỷ Anh thì đề sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

 

 

"Thế nên, so với việc rơi vào trong tay gã ta thì chi bằng chúng ta tự sát luôn đi, tránh phải chịu nhiều tra tấn."  


 

 

Vương Vũ Tình nghe thế thì khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhất thời thái nhợt, khẩn tưởng hỏi:  

 

 

"Biến thái đến mức nào?"  

 

 

"Có người nói gã ta thích nhất là nối nhiều người lại với nhau, tạo thành con rết người. Chính là kiểu khâu miệng người này vào khe đít người kia, để cho người đó ăn shit mà sống, nhìn xem xem người đó có thể sống được bao lâu."  

 

 

"Bình thường sẽ là mười người nối liền với nhau, thế nên người cuối cùng phải ăn hết sạch những gì mà chín người đầu đã tiêu hóa..."  

 

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"  

 

 

Vương Vũ Tình ngắt lời Diệp Phàm, cô ta nhanh chóng sờ lên mông của mình.  

 

 

Lâm Phong cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

 

Sao gần đây càng ngày càng nhiều biến thái thế nhỉ!  

 

 

...  

 

 

Đúng lúc này, Quỷ Anh đi đến gần bọn họ còn khoảng mười mét thì dừng lại.  

 

 

Đôi mắt lồi ra của gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói quái dị:  

 

 

"Không ngờ trong thành phố Kim Lăng vẫn còn có cao thủ như mày, đúng là nằm ngoài dự đoán của tao! Sao mày phát hiện ra tao ở sau núi giả?"  

 

 

"Mày quá biến thái! Không xứng nói chuyện với tao."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom