Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 301


“Muộn rồi.”  

 

Vân Trung Thiên lắc đầu, còn nói thêm:  

 

 

“Bên trên phái xuống rất nhiều người, đầu tiên là vì Lâm Phong mà đến, thứ hai là vì chuyện Will trước kia…”  

 

 

“Một thương pháo sư đứng thứ chín trong danh sách lặng yên xuất hiện ở thành phố Kim Lăng ta, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm được nguyên nhân!”  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên nghe thế, cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói:  

 

 

“Ừm, vậy kẻ đứng sau thuê Will đi ám sát cậu Lâm, đã tìm thấy chưa?”  

 

 

“Tìm thấy rồi! Là Bang chủ Thành Phong của Phong Vân Bang, âm thầm treo thưởng vài tỷ đô la, để Will nhận nhiệm vụ này!”  

 

 

“Thành Phong? Ông ta muốn giết cậu Lâm làm gì?”  

 

Adv

 

“Trước kia ở hội đấu giá của thương hội Bách Vân, Lâm Phong giết chết con trai và em trai ông ta, đương nhiên là muốn báo thù!”  

 

 

Nghe vậy, Vương Nhạc Hiên thầm thở dài một hơi.  

 

 

Cậu Lâm chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu hiện tại đã tìm được kẻ chủ mưu, tất cả đều dễ nói!  

 

 

…  

 

 

Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong bị tiếng gõ cửa đánh thức.  

 

 

Anh mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài là Trần Y Nặc và anh vợ Trần Thiên Hủ.  

 

 

Ba người vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Trần Thiên Hủ đã lập tức nghiêm túc nói:  

 

 

“Lâm Phong, tối hôm qua tôi và em gái đã nói chuyện rất lâu, mọi hiểu lầm về cậu được giải thich rõ ràng, hiện tại có chuyện muốn nói với cậu.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Trần Y Nặc, phát hiện vẻ mặt cô ấy rất phức tạp, bèn hỏi:  

 

 

“Chuyện gì?”  

 

 


“Tôi chuẩn bị đưa em gái và cháu ngoại về Vân Xuyên một chuyến!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

Lâm Phong hơi sửng sốt nhưng cũng không hỏi vì sao, mà nói:  

 

 

“Cần tôi đi cùng không?”  

 

 

“Tạm thời cậu chưa thể đi! Đợi chúng tôi về nhà họ Trần, sắp xếp công việc xong cậu mới qua được! Đến lúc đó nếu như tất cả thuận lợi, cậu và em gái tôi nhanh chóng làm đám cưới đi! Dù sao Tiểu Luyến Luyến cũng lớn như thế rồi!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

“Cái gì mà nếu như mọi việc thuận lợi?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, nói:  

 

 

“Lâm Phong, nếu cậu muốn ở chung với em gái tôi, nhất định phải qua được cửa ải cha mẹ tôi! Không dám giấu diếm, ấn tượng về cậu của cha mẹ tôi cũng không tốt, hơn nữa em trai tôi Thiên Hành, em gái Y Thủy cũng rất ghét anh rể là cậu.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, im lặng chốc lát rồi đưa mắt nhìn Trần Y Nặc, hỏi:  

 

 

“Y Nặc, ý em sao?”  

 

 

“Nhất định là về phía anh! Nhưng anh trai em nói cũng đúng, bây giờ anh đã có năng lực để nhà em coi trọng rồi. Cho nên em mong chuyện của hai chúng ta có thể được cha mẹ chúc phúc…”  

 

 

Nói tới đây, Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 768


Kinh Thành!  

 

 

Trong một quán nướng.  

 

 

Sau khi dùng bữa trưa cùng lục sư huynh và Doãn Diệu, Lâm Phong chuẩn bị quay về Kim Lăng một chuyến!  

 

 

Mặc dù mạng của Lý Tiểu Khả đã được cứu, nhưng vết thương vẫn rất nặng,  

 

 

Vì vậy anh nhất định phải quay về xem mới được!  

 

 

Nếu không, lỡ xảy ra chuyện gì thì anh sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân, dù sao Tiểu Khả cũng bị thương vì anh!  

 

Adv

 

"Lục sư huynh, chuyến đi Kim Lăng này, ít thì một ngày, nhiều thì ba ngày! Nếu bên phía nhà họ Lận có người đến, nhất định phải kịp thời thông báo cho em!"  

 

 

Trước khi chia tay, Lâm Phong lên tiếng dặn dò.  

 

 


"Haiz! Anh cũng không hiểu cậu, tại sao lại muốn dây dưa với nhà họ Lận chứ!"  

 

 

Phùng Mục Trần có chút bất lực.  

 

 

Adv

"Chúng ta là người tu hành, nhất định phải từng bước phá vỡ cực hạn của bản thân, như vậy mới có thể hoàn thiện nhân quả của chính mình!"  

 

 

Lâm Phong nghiêm mặt nói.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, sau đó thở dài nói:  

 

 

"Không trách được sư phụ lại vì cậu mà đuổi anh xuống núi! Anh quả thực không bằng cậu..."  

 

 

"Không cần thở dài! Dưới trời này có mấy người sánh được với em chứ? Thực ra thì anh đã rất xuất sắc rồi!"  

 

 

Lâm Phong vỗ vai lục sư huynh, an ủi nói.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy, khóe miệng giật giật, không nhịn được trợn mắt.  

 

 

"Đúng rồi! Còn chuyện nhị sư tỷ, anh nhanh chóng điều tra rõ giúp em, em nghi ngờ nhị sư tỷ đã xảy ra chuyện!"  

 

 

"Yên tâm đi! Anh sẽ về điều tra tình hình bên nước Oa!"  

 

 

"Ừm!"  

 

 

...  

 

 

Sau một hồi trò chuyện ngắn.  

 

 

Lâm Phong hóa thành một tia sáng, biến mất trên bầu trời!  

 

 

Mà sau khi Lâm Phong rời đi.  

 

 

Doãn Diệu bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói:  

 

 

"Mục Trần, anh nói xem Lâm Phong có khả năng tiêu diệt nhà họ Lận không?"  

 

 

"Diệu Diệu, anh biết em hận nhà họ Lận! Nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc!"  

 

 

"Nền tảng của thế gia tu tiên sâu hơn em tưởng tượng nhiều... Em muốn để tiểu sư đệ đi giúp em tiêu diệt nhà họ Lận là chuyện tuyệt đối không thể!"  

 

 

Phùng Mục Trần cau mày nói.  

 

 

"Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh nổi giận với em làm chi? Tối nay đừng vào phòng!"  

 

 

Doãn Diệu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi!  

 

 

Phùng Mục Trần nhìn bóng lưng yêu kiều của Doãn Diệu, không khỏi bất lực lắc đầu, vội vàng đuổi theo, nói:  

 

 

“Được rồi được rồi là anh sai, anh chỉ là cái thằng thô lỗ, em hãy rộng lượng bỏ qua cho anh!”  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Lâm Phong đã đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Kim Lăng!  

 

 

Trước cửa bệnh viện.  

 

 

Người chấp pháp Vân Trung Thiên, minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên và chủ các thế lực lớn của thành phố Kim Lăng là Tam Khẩu Đường Đàm Thiên Hồng, bang Tạc Thiên Đế Thích Thiên, Long Môn Đường Long Hạo và những người khác đã chờ đợi từ lâu!  

 

 

Thấy Lâm Phong đến.  

 

 

Một đám nhân vật lớn của thành phố Kim Lăng vội vàng nghênh đón, cung kính nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 395


 Đến lúc đó dù là Nguyên Anh cũng chưa chắc đã đánh bại được nó!  

 

 

Phải biết rằng, hiện tại là thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt, yêu thú có thể hình thành nội đan đã cực kì mạnh rồi, đừng nói là hóa thành giao long!  

 

 

“Vì mỏ linh thạch sao? Con rắn này lớn lên trong mỏ linh thạch nên mới biến hóa kinh khủng được như vậy?”  

 

 

Lâm Phong âm thầm suy nghĩ.  

 

 

“Ực ực…”  

 

Adv

 

Đúng lúc này, rắn đen lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt đang khóc sướt mướt xuống.  

 

 

“Chạy!”  

 

 

Kim Hoa bà bà và Ngưu Bôn thấy vậy, mặt trắng bệch, không dám đứng xem nữa, không dám quay đầu lại, bỏ chạy xuống chân núi, trong nháy mắt đã biến mất.  

 

 

“Cậu Lâm, Doãn tiên tử bị ăn rồi!”  

 

Adv

 

Lưu Năng thấy rắn lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt vào, trong lòng vừa sợ hãi vừa thấy tiếc!  

 

 

Một cô gái xinh đẹp như thế lại bị ăn mất.  

 

 

Nếu như để lại làm vợ lão ta thì tốt!  

 

 

“Cô ta bị ăn không phải là chuyện bình thường à? Yêu thú bên cạnh mà cô ta còn dám khóc lóc, hô to gọi nhỏ, nhân vật não tàn như thế này ở trong phim đã chết luôn từ tập đầu rồi! Hơn nữa yêu thú này mạnh như vậy, trong lòng cô ta nhất định đã cho rằng tôi không đánh lại nó! Mục đích cô ta khóc lóc cầu cứu chỉ để tôi đến kéo dài thời gian một chút cho cô ta chạy được mà thôi. Con gái như thế cũng may là bị yêu thú ăn sớm, không thì tôi cũng muốn đập chết cô ta.”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

“Là… như vậy sao?”  

 

 

Lưu Năng ngơ ngác.  

 

 

“Lưu Năng, ông ra ngoài làm việc mà thành thật quá… Trên đầu chữ sắc có một cây đao, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lợi dụng đàn ông. Ông phải nhớ kĩ đạo lý này, không thì chết lúc nào không biết!”  

 

 

Lâm Phong nói lời thấm thía.  

 

 

Lưu Năng nghe vậy thì im lặng, không biết nên nói gì!  

 

 

Tất cả mọi người đều nói lão ta quá thành thật, nhưng lão ta không cho là thế, vẫn cảm thấy mình thông minh, mọi người hiểu lầm thôi!  

 

 

“Phì phì!”  

 

 

Đúng lúc này, con rắn lớn màu đen kia đột nhiên dựng thẳng nửa người, cao chừng năm tầng nhà, đôi con ngươi đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, phát ra từng tiếng rít ghê người.  

 

 

Thấy vậy, mặt Lưu Năng tái đi!  

 

 

Không thể không nói, con vật khổng lồ như thế đứng lên mang lại cảm giác chèn ép quá lớn, khiến hô hấp người ta phải dừng lại.  

 

 

“Cậu Lâm, cứu mạng!”  

 

 

Lưu Năng sợ đến mức trốn sau lưng Lâm Phong.  

 

 

“Mày định làm gì? Ăn mười mấy con kiến hôi khiến tự tin của mày tăng lên à?”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên!  

 

 

Bàn tay thon thả của anh đột nhiên to lên giữa không trung, lớn chừng bằng một ngọn núi.  

 

 

Con rắn khổng lồ gần trăm mét lại như một con cá trạch trước bàn tay kia, bị bàn tay to dễ dàng túm được.  

 

 

“Phì phì!”  

 

 

Con rắn giãy dụa kịch liệt, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ kinh hãi của người!  

 

 

Trên thực tế, đến cảnh giới này của nó đã có linh trí không thua gì loài người!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 304


 Cô bé nhìn hai con hổ Đông Bắc đi tới đi lui bên trong, ánh mắt chấn động.  

 

Lúc xem những con vật khác, cô bé còn có thể nói mấy câu cho không khí sôi nổi, nhưng giờ nhìn thấy hổ, cô bé kinh ngạc thất thần, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Không hiểu sao con gái từ bé đã thích hổ!”  

 

 

“Trước em mang con tới bệnh viện, con bé thường thích khóc thích phá, sợ tiêm. Vì thế em sẽ mua cho con bé vài đồ chơi nhồi bông và tranh con hổ dán tường, con bé sẽ không khóc nữa!” Trần Y Nặc nói xong thì đưa mắt nhìn Lâm Phong: “Anh nói xem có lạ không? Một cô bé lại đi thích mãnh thú như vậy.”  

 

 

“Đúng là hơi kì lạ.” Lâm Phong trầm tư.  

 

Adv

 

Lẽ nào thể chất của con gái liên quan đến hổ ư?  

 

 

Cũng không phải không thể!  

 

 

Trong sách cổ có ghi chép, trong thời cổ đại có loại thể chất đặc thù, là Ngự Thú thể.  

 

 

Adv

Người có thể chất như vậy trời sinh nghe hiểu lời động vật nói, gần gũi được với thú, lợi hại nhất là yêu thú cũng rất có thiện ý với những người có thể chất này.  

 

 

Khi thể chất hoàn toàn được kích hoạt, có người nói có thể dùng máu tươi của mình ra dẫn, gọi thú chiến đấu vì mình.  

 

 

Thể chất này tuy rằng không bằng linh thể của mình, nhưng cũng là rất lợi hại.  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang tự hỏi thì một thanh niên áo đen từ xa đi tới.  

 

 

Thanh niên chừng ba mươi tuổi, cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng, khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ.  

 

 

“Đây là hổ Đông Bắc à? Nhìn cũng bình thường… một xẻng của mình đủ giải quyết một con.”  

 

 

Du khách xung quanh nghe vậy cười giễu cợt.  

 

 

“Nhóc con, cậu to mồm thì cũng đừng nói ngay trước mặt mọi người như thế chứ? Chỉ bằng cậu cũng muốn một xẻng giải quyết một con hổ Đông Bắc? Nằm mơ à?”  

 

 

“Cậu cho rằng mình là Võ Tòng à? Nếu hổ bị thả ra rồi có khi cậu là người sợ tè ra quần đầu tiên ấy!”  

 

 

“Ha ha… đúng là buồn cười.”  

 

 

Nghe mọi người nói, thanh niên áo đen không thèm để ý nhún vai, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đám phàm phu tục tử sống dưới đáy giếng sao biết người ở trên cao như tôi? Tôi đã nói mình có thể giải quyết một con hổ Đông Bắc bằng một xẻng mà các người không tin thì thôi.”  

 

 

Mọi người nghe thế rất tức giận nhưng nhìn vẻ thô tráng của thanh niên áo đen, không dám nói thêm gì quá đáng hơn.  

 

 

Lúc này Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía anh ta, hỏi:  

 

 

“Chú, chú nói một xẻng của mình có thể giải quyết vấn đề ấm no của con hổ sao?”  

 

 

Thanh niên áo đen nhíu mày, nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức cho một cái tát. Nhưng thấy đối phương là một cô bé, anh ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đứa trẻ thì biết gì.”  

 

 

“Chú đừng giải thích nhiều, giải thích chính là che giấu, che giấu là sự thật. Chẳng qua cháu nghĩ chú mập như thế, một xẻng mới giải quyết được vấn đề ấm no của hai con hổ Đông Bắc.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nói rất đương nhiên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Thanh niên áo đen cứng họng, không vui nói:  

 

 

“Một con nhóc xấu tính như mày, tạo lười tranh cãi với mày. Cha mày là ai? Gọi ra đây nói chuyện với tao! Tao xem cha mày có dám nói thế với tao không?”  

 

 

“Cha ơi có người tìm!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 302


 “Được rồi! Em cứ yên tâm về nhà đi, bên phía cha mẹ em có dị nghị gì, hay có điều kiện gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Hu hu… Lâm Phong!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cảm thấy mũi mình cay cay, lập tức bật khóc.  

 

 

Cô ấy nhào vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy anh, nước mắt làm ướt cả mảng áo trước ngực Lâm Phong. Nhưng trong lòng lại có sự yên bình và hạnh phúc trước nay chưa từng có, cảm giác mười mấy năm qua mình chịu khổ cũng đáng!  

 

 

Adv

Thực ra cô ấy là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần Lâm Phong tốt với cô ấy, cô ấy sẽ chẳng cần gì nữa cả…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Thiên Hủ lặng lẽ ra khỏi phòng, còn biết ý đóng cửa lại.  

 

 


“Lâm Phong, trước kia em cực kì ghét anh, em vẫn luôn nghĩ nếu em không gặp anh thì tốt biết bao! Em vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… Em mới phát hiện gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em! Để cho em biết cái gì gọi là yêu, anh cũng cho em biết thì ra có người còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!”  

 

 

Trần Y Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Phong, nghẹn ngào nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhìn thế giới trong vòng tay, thầm cảm thấy cảm động.  

 

 

Một cô gái không ngại cắt đứt với cả dòng họ, vì mình mà sinh con gái.  

 

 

Mười năm qua, không có vinh hoa phú quý, chỉ ở hồng trần đợi mình trở về…  

 

 

“Ba đời mới may mắn gặp được em, dù bi thương cũng là tình!”  

 

 

Lâm Phong vuốt ve mái tóc Trần Y Nặc, nhẹ nhàng nói.  

 

 

“Không, em không cho anh nói thế, sau này nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ sinh được rất nhiều Lâm Phong nhỏ…” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

Tay phải của Lâm Phong nhẹ nhàng vung lên, rèm cửa trong phòng đóng lại.  

 

 

Căn phòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên tối tăm.  

 

 

Ánh sáng màu hồng nhạt từ cái đèn trên tủ đầu giường tỏa ra, tăng thêm vẻ kiều diễm.  

 

 

“Lâm Phong, anh… anh định làm gì?” Trần Y Nặc thấy vậy, lập tức cảm thấy lo lắng, đôi tay trắng như ngọc nắm chặt sofa, đỏ mặt không biết làm sao.  

 

 


“Không phải em nói muốn sinh nhiều Lâm Phong nhỏ sao?” Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

“Em… em… không phải...”  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, rất thẹn thùng.  

 

 

Tuy rằng hai người đã ở chung bảy năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Hai lần đó là Lâm Phong nói chỉ ôm cô ngủ nhưng lại đi thuê phòng…  

 

 

Nhưng đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế bổng cô ấy lên, đặt lên giường.  

 

 

Cô ấy hô lên một tiếng.  

 

 

Sau đó…  

 

 

Lại sau đó…  

 

 

Chỗ này tóm tắt cả một vạn chữ.  

 

 

Cuối cùng cởi áo tháo thắt lưng mà không tiếc nuối, vì người mà tiều tụy.

 

Lúc ba giờ, cuộc chiến kết thúc.  

 

Gương mặt Trần Y Nặc đỏ bừng kiều diễm, giống như con mèo con, nửa nằm trong lòng Lâm Phong, dùng ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc của anh.  

 

 

“Em định khi nào về Vân Xuyên?”  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 769


Anh chỉ báo trước với Vân Trung Thiên là mình sẽ trở về, không ngờ Vân Trung Thiên lại gọi nhiều người đến đón mình như vậy!  

 

 

Nhưng anh cũng không để tâm, trực tiếp hỏi Vân Trung Thiên:  

 

 

"Tình hình của Tiểu Khả bây giờ thế nào rồi?"  

 

 

"Đã hồi phục khá tốt! Ngoài việc tạm thời vẫn chưa thể xuống giường, đã có thể ăn uống và nói chuyện rồi!"  

 

 

Vân Trung Thiên cung kính trả lời.  

 

 

Bây giờ ông ấy đối với Lâm Phong vô cùng bội phục!  

 

Adv

 

Lâm Phong không chỉ có thực lực rất mạnh, mà y thuật cũng cao siêu như vậy, đã cứu sống Lý Tiểu Khả đang trong cơn hấp hối.  

 

 

Sau đó.  

 


 

Một đám người đi đến cửa phòng bệnh.  

 

 

Lâm Phong để chủ các thế lực lớn canh giữ bên ngoài, còn mình thì đi vào phòng.  

 

 

Adv

Trong phòng.  

 

 

Ngoài Lý Tiểu Khả ra.  

 

 

Còn có một thanh niên mặc áo choàng trắng.  

 

 

Thanh niên này rõ ràng quen biết Lý Tiểu Khả, đang ân cần hỏi thăm Lý Tiểu Khả, nhiệt tình như lửa, chỉ là Lý Tiểu Khả dường như không muốn trả lời, tỏ ra rất lạnh nhạt.  

 

 

Mà lúc này.  

 

 

Thấy Lâm Phong đến.  

 

 

Trên khuôn mặt buồn chán của Lý Tiểu Khả bỗng lộ ra vẻ vui mừng, kích động nói:  

 

 

"Anh!"  

 

 

"Hồi phục thế nào rồi?"  

 

 

Lâm Phong đi đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Khả, mỉm cười hỏi.  

 

 

"Tốt lắm! Chỉ là thỉnh thoảng bụng sẽ ngứa!"  

 

 

Lý Tiểu Khả nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trực tiếp đưa tay đặt lên bụng Tiểu Khả để kiểm tra một chút.  

 

 

Trước đó, Tiểu Khả bị đánh trọng thương, lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nát.  


 

 

Mặc dù được anh dùng thuật pháp nghịch thiên cứu sống, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn vẫn cần một thời gian.  

 

 

Còn lý do Tiểu Khả cảm thấy bụng ngứa, chính là vì lục phủ ngũ tạng dưới sự nuôi dưỡng của linh khí, đang sinh trưởng và phục hồi!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Thanh niên mặc áo choàng trắng bên cạnh không thể chịu đựng được nữa!  

 

 

Lâm Phong vừa bước vào đã xoa đầu Tiểu Khả, còn sờ bụng Tiểu Khả, khiến cậu ta không thể chấp nhận được, lạnh lùng hỏi:  

 

 

"Anh là ai?"  

 

 

Lâm Phong nhìn thanh niên mặc áo choàng trắng, nói: "Tôi là anh trai của Tiểu Khả!"  

 

 

"Anh trai? Sao tôi chưa từng nghe nói Tiểu Khả có anh trai?"  

 

 

Giọng điệu của thanh niên rất hung hăng!  

 

 

"Liên quan gì đến cậu?"  

 

 

Lâm Phong nhướng mắt.  

 

 

Sắc mặt thanh niên trầm xuống, lạnh lùng nói:  

 

 

"Sao lại không liên quan? Tôi là chồng chưa cưới của Tiểu Khả!"  

 

 

"Hôn phu?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Lý Tiểu Khả.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 396


 Nhưng Hấp Tinh đại pháp hình như chỉ dùng được với người tu luyện có linh khí, không biết có dùng được với yêu thú không?  

 

Nghĩ vậy, Lâm Phong quyết định thử một lần.  

 

 

Anh dùng Hấp Tinh đại pháp với rắn lớn.  

 

 

Rắn lớn kịch liệt từ chối trong chốc lát, sau đó cơ thể khổng lồ dần uể oải, ngắn ngủi mười giây nó đã biến thành xác khô.  

 

 

Mắt thường có thể nhìn thấy một luồng khí trắng từ trong cơ thể nó chui ra, nhập vào mũi Lâm Phong.  

 

 

Adv

“Quả nhiên có thể dùng với cả yêu thú!”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia sáng!  

 

 

Sau khi hấp thu con rắn lớn đã có linh tinh, anh phát hiện sức mạnh của mình tăng lên một chút, linh khí trong đan điền gần như đã hóa lỏng, nguyên anh nho nhỏ cũng càng ngưng tụ ra thật hơn!  

 

 

Khó trách Quỷ Minh lão tổ có thể từ một đệ tử quét dọn trở thành Nguyên Anh lão quái trong một thời gian ngắn, có Hấp Tinh đại pháp này, dù là đầu heo cũng có thể trở thành heo yêu!  

 

Adv

 

Hấp Tinh đại pháp này quá mạnh, không biết là ai sáng tạo ra!  

 

 

Lâm Phong hơi kích động.  

 

 

Lần tới Kinh Hàng này đúng là thu hoạch được quá nhiều!  

 

 

Anh định sau khi trở về sẽ dạy Hấp Tinh đại pháp cho Y Nặc và em gái, để hai người nhanh học được, sau này có thể tìm mấy tên tu luyện tới cho hai người họ hút một cái là thăng cấp thực lực được rất nhanh!  

 

 

Về phần Tiểu Luyến Luyến, hiện tại thể chất của cô bé còn chưa thức tỉnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ!

 

Lưu Năng đứng cạnh cảm thấy cả người tê rần!  

 

Lão ta nhìn Lâm Phong, ánh mắt đầy sợ hãi.  

 

 

Cậu Lâm không phải ma quỷ chứ? Cái tay kia là thế nào?  

 

 

Vì sao con rắn lớn tự nhiên biến thành thây khô? Chẳng lẽ là vì bị cậu Lâm hút tinh khí?  

 

 

Trong đầu Lưu Năng hiện ra vô số hình ảnh yêu quái hút tinh khí của người, cơ thể nhũn ra.  

 

 

“Ông làm sao đấy?”  

 

 

Lâm Phong nhìn Lưu Năng, nhíu mày hỏi.  

 

 

“Cậu… cậu Lâm, cậu đừng hút tôi! Tôi sẽ không nói bí mật của cậu ra đâu!”  

 

 

Lưu Năng lo lắng nói.  

 

 

“Ông đang nghĩ gì thế?”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu Lưu Năng một cái!  

 

 

Có lẽ vì đang vui nên anh giải thích:  

 

 

“Hình ảnh một tay che trời của tôi là một thuật pháp tên Pháp Thiên Tượng Địa, thuật pháp này có thể biến to nhỏ một vật tùy ý!”  

 

 

“Pháp Thiên Tượng Địa?”  

 

 

Lưu Năng dường như nghĩ tới cái gì, giật mình nói:  

 

 

“Đây không phải thuật pháp biến lớn của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký sao? Cậu Lâm, cậu là Tôn Ngộ Không ư?”  

 

 

“Ha ha… Tôi là cha ông!”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó thần thức quét quanh bốn phía, tìm một phương hướng rồi xoay người rời đi!  

 

 

Cuối cùng anh cũng hiểu Lưu Năng không chỉ thành thật mà còn bị ngu!  

 

 

Giải thích với người như thế cũng chẳng để làm gì, chỉ rước bực vào người.  

 

 

Lưu Năng nhìn Lâm Phong rời đi, do dự một lát rồi cắn răng chạy theo, nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 305


“Tôi là cha con bé, tìm tôi có việc à?”  

 

Lâm Phong nhìn thanh niên áo đen, lạnh nhạt hỏi.

 

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy Lâm Phong trông khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.  

 

 

Nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi nên thôi không thèm nghĩ nữa.  

 

 

Adv

“Anh này, con gái anh sỉ nhục tôi, anh thấy hết rồi chứ?” Thanh niên áo đen bình tĩnh nói.  

 

 

“Thấy, rồi sao?” Lâm Phong mỉm cười trả lời.  

 

 


Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, nhíu mày nói:  

 

 

Adv

“Thái độ của anh nên tốt một chút! Làm cha của đứa bé, đứa bé làm sai, không phải anh nên xin lỗi tôi ư?”  

 

 

“Thái độ của tôi luôn như thế, không phục thì đánh đi. Còn xin lỗi à, quên đi, bởi vì trước giờ cách tôi xin lỗi tương đối đặc biệt, tôi sợ cơ thể nhỏ bé này không chịu nổi sự áy náy của tôi.” Lâm Phong có lòng tốt nhắc nhở.  

 

 

“Ha ha…” Thanh niên áo đen nghe thấy lời Lâm Phong nói, không nhịn được mà bật cười.  

 

 

Thú vị! Một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong như anh ta, người chấp pháp tương lai của Đại Hạ quốc mà lại bị một người phàm uy hiếp ư?  

 

 

Thực ra anh ta tên Diệp Phàm, cha là Diệp Thiên Long, người chấp pháp cấp hai của Đại Hạ quốc, là một siêu cấp cường giả Thiên Thiên Cảnh tầng bốn.  

 

 

Lần này Diệp Thiên Long vì lệnh của tổng bộ mà đến Kim Lăng xử lý chuyện sát thủ nước ngoài Will xuất hiện.  

 

 

Bởi vì muốn anh ta được mở mang tầm mắt nên cũng đưa anh ta theo.  

 

 

Còn anh ta hôm nay tới vườn bách thú Hồng Sam cũng không phải để chơi.  

 

 

Căn cứ theo tình báo, mấy ngày tới vườn thú Hồng Sam sẽ bị tấn công kinh khủng từ bên ngoài, nên anh ta tự chủ động xin đi điều tra, để tránh khỏi chuyện bất ngờ!  

 

 

Anh ta canh từ sáng đến trưa cũng chưa thấy có gì bất ngờ, nên đến chuồng hổ xem con hổ, không ngờ lại bị trẻ con cười nhạo.  

 

 

“Chậc, nói thật nhé, thực ra đánh nhau với đám người thường các người cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm sai thì phải trả giá mới được, anh nói đúng không?”  

 

 

Diệp Phàm thở dài một hơi, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhãi không biết trời cao đất rộng trước mặt. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai.  


 

 

Loáng thoáng thấy được bốn cô gái xinh đẹp cả người toàn máu đang chạy về phía này, mà đằng sau bọn họ là chín con sói Bắc Mỹ lớn!  

 

 

Kỳ lạ là, chín con sói Bắc Mỹ này không tấn công người xung quanh, mà chỉ đuổi theo bốn người họ.  

 

 

Một trong số đó, cô gái mặc quần áo trắng bị thương rất nặng, máu thịt lẫn lộn, mạng sắp mất.  

 

 

Nhìn thấy vậy, du khách bên chuồng hổ tái mặt, run giọng nói:  

 

 

“Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều sói chạy ra ngoài thế?”  

 

 

“Mẹ nó, bọn đàn ông xung quanh làm gì thế! Để mấy cô gái bị sói cắn cũng không hỗ trợ?”  

 

 

“Thánh mẫu chuyển thế à? Anh thì hơn gì? Đừng đứng đây nói chuyện không thôi, chín con sói đấy, kiểu gì cũng chết!”  

 

 

“Haiz… cô gái mặc đồ trắng kia sắp không chịu nổi nữa rồi.”  

 

 

…  

 

 

Diệp Phàm nheo mắt lại, căn cứ theo tư liệu, vườn bách thú Hồng Sam luôn cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo vệ khách tham quan!  

 

 

Nhưng bây giờ lại có chín con sói xám Bắc Mỹ lao ra ngoài, điều này rất kì lạ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 303


 

 “Anh trai em nói mua vé máy bay tối nay rồi.” Trần Y Nặc đáp.  

 

“Nếu không anh đưa mọi người bay qua đó?”  

 

 

“Còn chưa phải lúc! Chuyện anh tu tiên em chưa nói với anh trai đâu, để anh ấy không nói lung tung, lại gây rắc rối cho anh.” Trần Y Nặc lắc đầu, nói thêm: “Lâm Phong, nếu không lát nữa chúng ta đưa Tiểu Luyến Luyến tới vườn bách thú đi! Con bé trước kia vẫn muốn đi xem hổ nhưng bệnh mãi không khỏi, em không dám đưa đi.”  

 

 

“Được, một nhà ba người chúng ta đi chơi.” Lâm Phong gật đầu đồng ý.  

 

 

Đối với con gái, anh nợ con rất nhiều, nên chỉ cần con gái thích làm gì anh sẽ ủng hộ vô điều kiện!  

 

Adv

 

…  

 

 

Một tiếng sau, Lâm Phong dẫn Tiểu Luyến Luyến và Trần Y Nặc đến vườn bách thú Hồng Sam ở Kim Lăng.  

 

 

Vốn dĩ là năm người nhưng anh vợ Trần Thiên Hủ bảo mình có việc cần xử lý nên không đến.  

 

 

Còn em gái Tiểu Dao lại chạy về trường đi học, dù sao bây giờ cô ấy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể thường xuyên trốn học được.  

 

Adv

 

Cổng vườn bách thú Hồng Sam.  

 

 

Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con gái.  

 

 

“Con gái ngoan muốn xem con gì?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem con hổ to, tinh tinh to nữa…”  

 

 

“Không hổ là con gái cha, có sở thích giống cha.” Lâm Phong vui tới mức thơm một cái lên má của con gái.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vốn đang vui vẻ, bị cha hôn một cái như thế, khuôn mặt nhỏ lập tức rất buồn bã.  

 

 

Cô bé dùng tay lau gò má, quay qua mẹ, tủi thân nói:  

 

 

“Mẹ, Tiểu Luyến Luyến hết sạch rồi, toàn là nước bọt của cha thôi, cha thúi lắm.”  

 

 

“Cha rất thương con, con không được ghét bỏ cha!” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…” Tiểu Luyến Luyến gật đầu.  

 

 

Cô bé suy nghĩ một chút, chủ động kiễng chân thơm một cái lên mặt Lâm Phong, dịu dàng nói:  

 

 

“Cha, Tiểu Luyến Luyến biết sai rồi, đừng giận con.”  

 


 

“Không đâu! Sao cha lại giận con được!” Lâm Phong vội vàng nói, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.  

 

 

Con gái quá hiểu chuyện, đến mức đau lòng.  

 

 

…  

 

 

Lúc lấy vé vào cửa xong, ba người cùng vào vườn bách thú.  

 

 

Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên ở trong không có nhiều người.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vừa vào vườn thú đã bộc lộ thiên tính của trẻ con, suốt đường đi cứ ríu rít.  

 

 

Mỗi lần tới khu vực của động vật nào đó bọn họ sẽ ghé gần rào chắn ngắm một chút, đôi mắt Tiểu Luyến Luyến sáng rực chớp chớp, rất đáng yêu.  

 

 

Sau khi xem gấu trúc, khỉ, tinh tinh lớn và hươu cao cổ, cả nhà tới trước chuồng của hổ.  

 

 

Rõ ràng chuồng của hổ náo nhiệt hơn nhiều.  

 

 

Rất nhiều du khách tụ tập lại đây.  

 

 

Bọn họ nhìn qua lớp thủy tinh dày, nhìn mấy con hổ oai phong lẫm liệt, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng.  

 

 

“Oa! Con hổ này lớn quá, không hổ danh là vua vườn bách thú!”  

 

 

“Đương nhiên rồi, đây là hổ ở Đông Bắc! Là con mèo lớn nhất họ nhà mèo đấy!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 397


 Thần thức của Lâm Phong đảo qua, phát hiện Gia Cát Mặc Trần đang ở sâu trong đó, không biết đang làm gì!  

 

Trừ việc đó ra, linh khí trong đó rất loãng, hoàn toàn không có dấu hiệu linh mạch!  

 

 

Tên khốn này đang lừa người à!  

 

 

Ở đây thực ra không có linh mạch?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đang vui vẻ lập tức mất hứng!  

 

 

Adv

“Cậu Lâm, chúng ta tới đây làm gì?  

 

 

Lưu Năng hỏi.  

 

 

Sau khi thấy Lâm Phong cường đại, trong lòng lão ta hèn mọn, quyết định ôm chặt đùi này!  

 

 

Nhất là khi thấy cái thuật pháp kia, lão ta cũng muốn học!  

 

 

Adv

“Gia Cát Mặc Trần ở trong này.”  

 

 

Lâm Phong thuận miệng nói một câu, sau đó cất bước đi vào sơn động.  

 

 

Lưu Năng theo sát phía sau.  

 

 

…  

 

 

Sâu trong sơn động, lúc này Gia Cát Mặc Trần đang đứng trước một phiến đá, cầm bút nhanh chóng viết ký hiệu kì lạ lên đó.  

 

 

Mỗi ký hiệu được viết lên, vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn!  

 

 

Cho đến cuối cùng ông ta bật cười ha hả, vẻ mặt oán hận nói:  

 

 

“Sư phụ ơi sư phụ! Lão cho rằng để lại một yêu thú là ngăn cản được tôi à? Lão thật sự quá thiên vị! Để lại Hoán Linh thuật cho sư huynh vô dụng, không truyền cho tôi, thậm chí còn trục xuất khỏi sư môn! Từ lúc đó trở đi tôi đã thề sẽ khiến các người hối hận rồi! Lão đã tọa hóa, sư huynh cũng bị tôi giết chết! Ngay cả Hoán Linh thuật cũng bị tôi lấy được!”  

 

 

“Sau khi tôi học được Hoán Linh thuật sẽ trở về Vu tộc, tôi muốn dòng tộc của lão vì hành vi ngu xuẩn của lão mà trả giá thật lớn!”  

 

 

…  

 

 

“Hoán Linh thuật? Không phải thuật pháp triệu hoán linh hồn trong truyền thuyết của Vu tộc sao?”  

 

 

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng.  

 

 

Vẻ mặt Gia Cát Mặc Trần thay đổi, lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới là Lâm Phong và Lưu Năng thì thầm thở phào một hơi!  

 

 


“Cậu cũng có chút kiến thức đấy, biết được Hoán Linh thuật!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần giấu ký hiệu được sao chép xong vào lòng, lạnh lùng nói:  

 

 

“Sao cậu tới đây được? Những người kia đâu?”  

 

 

“Bị con rắn kia ăn gần hết rồi!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên đáp lời.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía cửa sơn động, thấy rắn lớn không quay về, tiếp tục hỏi:  

 

 

“Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, có thể tránh khỏi công kích của nó! Chỉ có điều bây giờ tôi không rảnh quan tâm đến cậu, cút nhanh cho tôi!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa động!  

 

 

Hoán Linh thuật đã tới tay, ông ta không thể ở lại đây nữa, nếu không lát nữa con rắn kia quay về, ông ta không phải đối thủ!  

 

 

Nó là yêu thú năm xưa sư phụ ông ta tự tay bồi dưỡng!  

 

 

Giờ đã nhiều năm qua rồi, sức mạnh ngập trời, cắn nuốt được cả tông sư bình thường!  

 

 

“Đừng vội!”  

 

 

Lâm Phong ngăn Gia Cát Mặc Trần lại.  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 770


 Sắc mặt thanh niên khó coi, lại nói:  

 

 

"Hơn nữa, Hoàng Tuấn tôi có thể để mắt đến em, là phúc khí của nhà họ Lý mấy người! Em ở trước mặt tôi lại lằng nhằng với đàn ông khác, rốt cuộc là có ý gì!"  

 

 

"Hoàng Tuấn, anh nói năng cẩn thận một chút! Cái gì mà lằng nhằng với đàn ông khác!"  

 

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Khả đỏ bừng.  

 

 

"Sao nào? Tôi nói sai sao? Trước đây, ngày nào em cũng quấn quýt bên Lâm Vân Dao! Tôi hẹn em ra ngoài, em lại không chịu đi! Hóa ra là có đàn ông khác rồi!"  

 

 

Hoàng Tuấn cười nhạo.  

 

Adv

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong tát một cái, đánh Hoàng Tuấn bay ra ngoài.  

 

 

Hoàng Tuấn đập mạnh xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.  

 

 

Cậu ta vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy oán độc, nói:  

 

 

Adv

"Anh dám đánh tôi!"  

 

 

Lâm Phong không để ý đến Hoàng Tuấn, mà lạnh lùng nói với bên ngoài:  

 

 

"Vân Trung Thiên, vào đây cho tôi!"  

 

 

.......

 

"Rắc!"  

 

Vân Trung Thiên và những người khác đã nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, vì vậy lập tức xông vào!  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.  

 

 

Trái tim của một nhóm người như thắt lại, cảm thấy có chuyện chẳng lành, đặc biệt là Vân Trung Thiên, toàn thân lạnh toát.  

 

 

"Người này là sao? Trước đó tôi đã nói với ông rồi, đừng để bất kỳ ai làm phiền Tiểu Khả!"  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh hỏi.  

 

 

"Cậu Lâm, người này tên là Hoàng Tuấn, là người nhà họ Hoàng ở Tô Châu! Cách đây không lâu, cha của Lý Tiểu Khả là Lý Như Hải đã kết thông gia với nhà họ Hoàng, định ra chuyện hôn sự của hai người! Cho nên..."  

 

 

Vân Trung Thiên vội vàng giải thích.  

 

 

"Cho nên ông nghĩ rằng hai người đã đính hôn rồi, nên không cần ngăn cản nữa đúng không?"  

 

 

Lâm Phong ngắt lời Vân Trung Thiên.  

 

 

Vân Trung Thiên im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.  

 

 

Đúng là ông ấy nghĩ như vậy!  

 

 

Ông ấy cũng biết Lý Như Hải và Lý Tiểu Khả không hợp nhau, nhưng dù sao hai người cũng là cha con...  

 

 

"Cậu Lâm, chuyện này quả thực là tôi không suy nghĩ thấu đáo!"  

 

 

"Đã biết sai thì phải chịu phạt!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong tát một cái, đánh Vân Trung Thiên bay ra ngoài.  

 

 

Vân Trung Thiên chỉ cảm thấy xương cốt khắp người như muốn vỡ tan, cổ họng cũng thấy tanh tanh, nhưng lại không dám nói một lời nào!  

 

 

Mà thấy cảnh này!  

 

 

Các thế lực lớn trong phòng đều im lặng như tờ, không dám hó hé một tiếng!  

 

 

Bọn họ biết tính cách của Lâm Phong, bây giờ ai dám lên tiếng giúp Vân Trung Thiên, thì chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân!  

 

 

"Vân Trung Thiên, ông phục không?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Có lỗi thì phải chịu phạt, sao dám không phục!"  

 

 

Vân Trung Thiên đứng dậy, cung kính trả lời.  

 

 

"Xoẹt!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 306


 Dứt lời, anh ta vọt lên như tia chớp.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn bóng dáng Diệp Phàm rời đi, không khỏi nhỏ giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có định giúp chút không? Bốn cô gái sắp bị cắn chết rồi.”  

 

 

“Không cần, người đó là một võ giả Địa Cảnh, đủ giải quyết chín con sói Bắc Mỹ rồi!” Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Thì ra là một võ giả Địa Cảnh, khó trách ban nãy còn dám nói dùng một xẻng là xử lý xong con hổ!” Trần Y Nặc hơi ngạc nhiên.  

 

Adv

 

Lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nói:  

 

 

“Cha, con cảm thấy chín con sói đáng thương lắm.”  

 


 

“Con có chắc là chín con sói đáng thương chứ không phải bốn cô gái kia không?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Con cảm thấy chín con sói rất đau khổ, như bị ai khống chế ấy.” Tiểu Luyến Luyến buồn buồn nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, lẽ nào con gái có thể chất ngự thú sao?  

 

 

Hiện tại thể chất còn chưa thức tỉnh đã cảm nhận được tâm tình của dã thú!  

 

 

…  

 

 

Bên kia, hình ảnh cực kì tanh tưởi.  

 

 

Chín con sói Bắc Mỹ mắt đỏ như máu đã đuổi kịp bốn cô gái.  

 

 

Ba trong số đó bị mấy con sói Bắc Mỹ dùng móng vuốt đè xuống đất không dám nhúc nhích, còn cô gái áo trắng bị sáu con sói Bắc Mỹ vây lại, cắn xé.  

 

 

Nếu như không phải cô gái liều mạng bảo vệ đầu và cổ của mình thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi!  

 

 

Vì thế nên sáu con sói Bắc Mỹ đang cắn xé nửa người dưới của cô ấy.  

 

 

“Ai đó cứu với…”  

 

 

Hạ thân Vương Vũ Tình chảy máu thành sông, nhịn cơn đau kinh khủng này, yếu ớt cầu cứu người xung quanh.  

 

 

Mà rõ ràng có nhiều người đang đứng nhìn như thế nhưng không ai dám hỗ trợ, khiến cô ấy tuyệt vọng!  

 

 

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?  


 

 

Cô ấy mới hai mươi tuổi, chưa kết hôn, còn là con gái…  

 

 

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mình và bạn thân tới vườn bách thú chơi mà lại gặp phải chuyện như này?  

 

 

Lúc cô ấy định từ bỏ giãy dụa thì Diệp Phàm vọt tới.  

 

 

“Súc sinh! Chết đi!”  

 

 

Diệp Phàm quát to một tiếng, như chiến thần dùng một đấm dễ dàng đánh bay con sói Bắc Mỹ khổng lồ, một đạp đá bay con sói khác.  

 

 

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chín con sói Bắc Mỹ kêu rên bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống nền xi măng, tắt thở.  

 

 

“Hay! Quá mạnh!”  

 

 

“Nhóc con, lợi hại!”  

 

 

Mọi người vây xem kích động cực kì, vỗ tay khen hay.  

 

 

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, không nói gì thêm.  

 

 

Vừa nãy dù đám người kia không ra tay cứu nguy, nhìn như vô tình nhưng lại là lựa chọn chính xác nhất!  

 

 

Nếu không một khi chín con sói Bắc Mỹ này phát điên lên, đám người đó xông lên chắc chắn sẽ bị thương nặng!  

 

 

Chỉ là nhắc tới lại thấy chuyện này hơi kì lạ!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 771


 

 "Đây là Thối Thể Đan! Mặc dù ông có lỗi, nhưng cũng có công! Thối Thể Đan này là phần thưởng cho ông!"  

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Nghe vậy.  

 

 

Đám đông đều đồng loạt trợn mắt!  

 

 

Thối Thể Đan trong giới võ đạo có thể nói là không ai không biết, không ai không hay!  

 

 

Nghe nói đó là đan dược được truyền thừa từ thời thượng cổ, có thể giúp võ giả rèn luyện thể chất, đột phá cảnh giới, loại đan dược này cực kỳ hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được!  

 

Adv

 

Nhưng cậu Lâm vừa tặng là hẳn một lọ!  

 

 

Đây quả thực là quá sộp luôn!  


 

 

Trong lúc nhất thời.  

 

 

Ánh mắt mọi người nhìn Vân Trung Thiên từ đồng tình chuyển sang ngưỡng mộ.  

 

Adv

 

Bị tát một cái mà đổi được một lọ Thối Thể Đan, bọn họ thà bị cậu Lâm tát chết luôn còn hơn!  

 

 

"Mấy người cũng có! Đàm Thiên Hồng, ông đến chia cho mọi người."  

 

 

Lâm Phong lại ném một lọ cho Đàm Thiên Hồng của Tam Khẩu Đường.  

 

 

Bây giờ các gia tộc lớn ở Kim Lăng đều trung thành với anh, xem anh là chủ, vì vậy anh cũng không keo kiệt gì.  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

Đàm Thiên Hồng và những người khác vô cùng phấn khích, liên tục cảm ơn!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Lâm Phong chuyển ánh mắt sang Hoàng Tuấn.  

 

 

Hoàng Tuấn nheo mắt lại, sau chuyện vừa rồi, cậu ta đã biết Lâm Phong có lai lịch khủng bố!  

 

 

Tuy nhiên, cậu ta không hề sợ hãi!  

 

 

Bởi vì thế lực của nhà họ Hoàng không phải là những người ở Kim Lăng này có thể so sánh được!  

 

 

"Tôi nói cho anh biết, tôi là người nhà họ Hoàng, ba tôi hiện đang ở nhà họ Lý! Chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, tất cả mọi người đều phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"  

 

 

"Vậy thì cậu gọi điện thoại đi, bảo ba cậu và Lý Như Hải cùng đến đây đi."  


 

 

Lâm Phong mặt không biểu cảm nói.  

 

 

"Là anh nói đấy!"  

 

 

Trên mặt Hoàng Tuấn thoáng hiện lên một tia sát ý.  

 

 

Lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ba mình là Hoàng Hổ.  

 

 

Trong lòng cậu ta đã hạ quyết tâm!  

 

 

Chờ lát nữa ba đến.  

 

 

Cậu ta không những sẽ giết chết Lâm Phong, mà còn phải cướp hết Thối Thể Đan trên người Lâm Phong, để giải tỏa mối hận trong lòng!  

 

 

Chỉ thấy Hoàng Tuấn nói vài câu vào điện thoại, sau đó cúp máy, nhìn Lâm Phong lạnh lùng nói:  

 

 

"Như anh mong muốn! Ba tôi lát nữa sẽ đến! Đợi lát nữa tôi sẽ cho anh biết thế nào là..."  

 

 

"Chát!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp tát một cái, đánh Hoàng Tuấn thành sương máu!  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Đám đông không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng thầm thương tiếc cho Hoàng Hổ và Lý Như Hải ba giây.  

 

 

Lúc này, Lý Tiểu Khả nằm trên giường bệnh đột nhiên nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 398


 “Cậu…”  

 

Gia Cát Mặc Trần giật mình khó tin.  

 

 

“Cơ thể không tệ, xem ra ông đúng là người của Vu tộc!”  

 

 

Lâm Phong chậm rãi nói.  

 

 

Trong truyền thuyết, toàn bộ Vu tộc đều thờ cúng Bàn Cổ đại thân, đi theo đường hướng của Bàn Cổ đại thần, vì vậy không sửa nguyên thần, chỉ luyện cơ thể!  

 

 

Adv

Gia Cát Mặc Trần này có thể chịu được một phần vạn lực đạo của anh, hiển nhiên thể chất không hề tầm thường!  

 

 

Chẳng lẽ đây chính là lý do dù họ đã hơn trăm tuổi nhưng bề ngoài chỉ như hai mươi tuổi chăng?  

 

 

Đồng thời Lâm Phong cũng nhớ lại trước kia mình ở Thập Vạn Đại Sơn gặp được Miêu Vô Song!  

 

 

Cô gái này am hiểu cổ thuật, cũng tới từ Vu tộc!  

 

 

Adv

Không biết có liên quan gì tới Gia Cát Mặc Trần không?  

 

 

“Rốt cuộc cậu là ai?  

 

 

Ánh mắt Gia Cát Mặc Trần không ngừng lập lòe, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi linh mạch mà ông nói đâu?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Linh mạch? Thế gian bây giờ làm gì còn linh mạch, chỉ có đám người ngu xuẩn như các người mới tin!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần phì cười.  

 

 

“Chậc, bày mưu lừa được rất nhiều người làm kẻ chết thay như thế, tôi cũng rất tán thưởng ông, thủ đoạn độc ác như vậy có thể làm nên chuyện lớn! Đáng tiếc ông lừa bọn họ thì thôi, sao lại muốn gạt tôi chứ?”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong để lộ một cánh tay, vỗ thẳng một chưởng về phía Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần hừ lạnh một tiếng, không biết là dùng thuật pháp gì, cơ thể cao gầy đột nhiên phình to, trong thời gian ngắn biến thành một kẻ cơ bắp cuồn cuộn!  

 

 

“Chết cho tao!”  

 

 

Ông ta hung hăng tấn công Lâm Phong!  

 

 

Ông ta là võ đạo tông sư, không tin Lâm Phong còn trẻ tuổi đã đánh thắng mình như thế!  

 

 

Nhưng giây sau, quả đấm của ông ta đã bị chưởng phong của Lâm Phong nổ nát bấy!  

 

 

Bắp thịt phình ra như quả bóng nhanh chóng xì hơi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất!  

 

 

Cơ thể cường đại xuất hiện vô số vết rách, bắt đầu trào máu.  

 

 

“A!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần đau khổ kêu gào thảm thiết, nhìn Lâm Phong với ánh mắt kinh hãi.  

 

 

“Tha mạng! Tiền bối tha mạng!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần giùng giằng quỳ trên đất, đau khổ cầu xin tha thứ.  

 

 

Nhưng ngón tay dính đầy máu tươi đang âm thầm vẽ gì đó trên đất.  

 

 

“Cậu Lâm, ông ta đang vẽ cái gì thế?”  

 

 

Lưu Năng quan sát trận chiến, thấy vậy thì cảm giác không ổn lắm, lập tức nhắc nhở!  

 

 

“Để ông ta vẽ đi!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 304


 Cô bé nhìn hai con hổ Đông Bắc đi tới đi lui bên trong, ánh mắt chấn động.  

 

Lúc xem những con vật khác, cô bé còn có thể nói mấy câu cho không khí sôi nổi, nhưng giờ nhìn thấy hổ, cô bé kinh ngạc thất thần, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Không hiểu sao con gái từ bé đã thích hổ!”  

 

 

“Trước em mang con tới bệnh viện, con bé thường thích khóc thích phá, sợ tiêm. Vì thế em sẽ mua cho con bé vài đồ chơi nhồi bông và tranh con hổ dán tường, con bé sẽ không khóc nữa!” Trần Y Nặc nói xong thì đưa mắt nhìn Lâm Phong: “Anh nói xem có lạ không? Một cô bé lại đi thích mãnh thú như vậy.”  

 

 

“Đúng là hơi kì lạ.” Lâm Phong trầm tư.  

 

Adv

 

Lẽ nào thể chất của con gái liên quan đến hổ ư?  

 

 

Cũng không phải không thể!  

 

 

Trong sách cổ có ghi chép, trong thời cổ đại có loại thể chất đặc thù, là Ngự Thú thể.  

 

 

Adv

Người có thể chất như vậy trời sinh nghe hiểu lời động vật nói, gần gũi được với thú, lợi hại nhất là yêu thú cũng rất có thiện ý với những người có thể chất này.  

 

 

Khi thể chất hoàn toàn được kích hoạt, có người nói có thể dùng máu tươi của mình ra dẫn, gọi thú chiến đấu vì mình.  

 

 

Thể chất này tuy rằng không bằng linh thể của mình, nhưng cũng là rất lợi hại.  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang tự hỏi thì một thanh niên áo đen từ xa đi tới.  

 

 

Thanh niên chừng ba mươi tuổi, cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng, khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ.  

 

 

“Đây là hổ Đông Bắc à? Nhìn cũng bình thường… một xẻng của mình đủ giải quyết một con.”  

 

 

Du khách xung quanh nghe vậy cười giễu cợt.  

 

 

“Nhóc con, cậu to mồm thì cũng đừng nói ngay trước mặt mọi người như thế chứ? Chỉ bằng cậu cũng muốn một xẻng giải quyết một con hổ Đông Bắc? Nằm mơ à?”  

 

 

“Cậu cho rằng mình là Võ Tòng à? Nếu hổ bị thả ra rồi có khi cậu là người sợ tè ra quần đầu tiên ấy!”  

 

 

“Ha ha… đúng là buồn cười.”  

 

 

Nghe mọi người nói, thanh niên áo đen không thèm để ý nhún vai, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đám phàm phu tục tử sống dưới đáy giếng sao biết người ở trên cao như tôi? Tôi đã nói mình có thể giải quyết một con hổ Đông Bắc bằng một xẻng mà các người không tin thì thôi.”  

 

 

Mọi người nghe thế rất tức giận nhưng nhìn vẻ thô tráng của thanh niên áo đen, không dám nói thêm gì quá đáng hơn.  

 

 

Lúc này Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía anh ta, hỏi:  

 

 

“Chú, chú nói một xẻng của mình có thể giải quyết vấn đề ấm no của con hổ sao?”  

 

 

Thanh niên áo đen nhíu mày, nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức cho một cái tát. Nhưng thấy đối phương là một cô bé, anh ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đứa trẻ thì biết gì.”  

 

 

“Chú đừng giải thích nhiều, giải thích chính là che giấu, che giấu là sự thật. Chẳng qua cháu nghĩ chú mập như thế, một xẻng mới giải quyết được vấn đề ấm no của hai con hổ Đông Bắc.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nói rất đương nhiên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Thanh niên áo đen cứng họng, không vui nói:  

 

 

“Một con nhóc xấu tính như mày, tạo lười tranh cãi với mày. Cha mày là ai? Gọi ra đây nói chuyện với tao! Tao xem cha mày có dám nói thế với tao không?”  

 

 

“Cha ơi có người tìm!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 307


Thấy không có kết quả, Diệp Phàm đi tới bên cạnh cô gái áo trắng bị cắn, nói:  

 

 

“Cô có ổn không?”  

 

 

Nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, ánh mắt Vương Vũ Tình hơi thất thần.  

 

 

Cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không quên được hình ảnh này!  

 

 

Một anh hùng xuất hiện lúc mình tuyệt vọng, từ trên trời rơi xuống, cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng!  

 

 

Adv

“Cảm… cảm ơn anh.”  

 

 

Vương Vũ Tình nói, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ.  

 

 

“Nửa người dưới của cô chảy rất nhiều máu.”  

 

 

Diệp Phàm nhìn xuống nửa người dưới của Vương Vũ Tình, nói: “Để tôi băng bó vết thương cho cô.”  

 

 

Adv

“Này… không ổn lắm đâu.” Vương Vũ Tình hơi do dự.  

 

 

Hiện tại quần áo nửa dưới của cô ấy bị xé nát, động một cái sẽ lộ hết…  

 

 

“Có gì mà không ổn! Tình hình hiện tại của cô nếu không băng bó thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Đến lúc đó mới nguy hiểm tới tính mạng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…”  

 

 

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Phàm, Vương Vũ Tình đỏ mặt gật đầu.  

 

 

Nhưng lúc này ba người bạn thân của Vương Vũ Tình chạy tới, hô hấp dồn dập nói:  

 

 

“Vũ Tình, để bọn tớ băng bó cho…”  

 

 

“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân…”  

 

 

Ba con sói Bắc Mỹ chỉ đè bọn họ xuống thôi, nên chỉ bị trầy xước một chút.  

 

 

“Thế này không ổn lắm đâu, các cậu không biết làm chuyện này, để anh trai này làm đi…”  

 

 

Vương Vũ Tình vội vàng nói.  

 

 

Ba cô bạn sửng sốt, không phản ứng kịp.  

 

 

“Mấy người quyết định xong chưa?”  

 


 

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.  

 

 

“Ba cô bạn của tôi không biết băng bó, anh đẹp trai, anh băng giúp tôi đi… nhẹ tay chút nhé.” Vương Vũ Tình ngượng ngùng cúi đầu.  

 

 

“Yên tâm đi, kĩ thuật cầm máu của tôi rất tốt.”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, lại gần giúp Vương Vũ Tình cầm máu.  

 

 

Tay anh ta vừa đụng vào vết thương trên đùi, Vương Vũ Tình lại kêu đau một tiếng, kẹp chặt lấy tay Diệp Phàm.  

 

 

Ba cô bạn thân nhìn thấy vậy, như bị sét đánh.  

 

 

Thợ săn chân chính thường xuất hiện như con mồi đây sao?  

 

 

Những người đàn ông khác đứng nhìn thì đố kị, hận mình không biết cầm máu, nếu không cũng sẽ đi lên giúp rồi!  

 

 

“Cô thả lỏng chút đi, cô kẹp tay tôi như thế thì sao mà cầm máu được.” Diệp Phàm không vui nói.  

 

 

Anh ta không để ý tới có gì bất thường, còn tưởng Vương Vũ Tình thật sự rất đau.  

 

 

“Vậy anh nhẹ chút nhé, thực sự rất đau.” Vương Vũ Tình đỏ mặt nói.  

 

 

“Cô có thể bớt nói linh tinh được không, nói nữa tự mình băng bó đi!” Diệp Phàm không nhịn được nói.  

 

 

Con gái đúng là phiền phức!  

 

 

Vết thương nhỏ thôi mà cứ kêu đau mãi!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 305


“Tôi là cha con bé, tìm tôi có việc à?”  

 

Lâm Phong nhìn thanh niên áo đen, lạnh nhạt hỏi.

 

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy Lâm Phong trông khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.  

 

 

Nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi nên thôi không thèm nghĩ nữa.  

 

 

Adv

“Anh này, con gái anh sỉ nhục tôi, anh thấy hết rồi chứ?” Thanh niên áo đen bình tĩnh nói.  

 

 

“Thấy, rồi sao?” Lâm Phong mỉm cười trả lời.  

 

 


Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, nhíu mày nói:  

 

 

Adv

“Thái độ của anh nên tốt một chút! Làm cha của đứa bé, đứa bé làm sai, không phải anh nên xin lỗi tôi ư?”  

 

 

“Thái độ của tôi luôn như thế, không phục thì đánh đi. Còn xin lỗi à, quên đi, bởi vì trước giờ cách tôi xin lỗi tương đối đặc biệt, tôi sợ cơ thể nhỏ bé này không chịu nổi sự áy náy của tôi.” Lâm Phong có lòng tốt nhắc nhở.  

 

 

“Ha ha…” Thanh niên áo đen nghe thấy lời Lâm Phong nói, không nhịn được mà bật cười.  

 

 

Thú vị! Một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong như anh ta, người chấp pháp tương lai của Đại Hạ quốc mà lại bị một người phàm uy hiếp ư?  

 

 

Thực ra anh ta tên Diệp Phàm, cha là Diệp Thiên Long, người chấp pháp cấp hai của Đại Hạ quốc, là một siêu cấp cường giả Thiên Thiên Cảnh tầng bốn.  

 

 

Lần này Diệp Thiên Long vì lệnh của tổng bộ mà đến Kim Lăng xử lý chuyện sát thủ nước ngoài Will xuất hiện.  

 

 

Bởi vì muốn anh ta được mở mang tầm mắt nên cũng đưa anh ta theo.  

 

 

Còn anh ta hôm nay tới vườn bách thú Hồng Sam cũng không phải để chơi.  

 

 

Căn cứ theo tình báo, mấy ngày tới vườn thú Hồng Sam sẽ bị tấn công kinh khủng từ bên ngoài, nên anh ta tự chủ động xin đi điều tra, để tránh khỏi chuyện bất ngờ!  

 

 

Anh ta canh từ sáng đến trưa cũng chưa thấy có gì bất ngờ, nên đến chuồng hổ xem con hổ, không ngờ lại bị trẻ con cười nhạo.  

 

 

“Chậc, nói thật nhé, thực ra đánh nhau với đám người thường các người cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm sai thì phải trả giá mới được, anh nói đúng không?”  

 

 

Diệp Phàm thở dài một hơi, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhãi không biết trời cao đất rộng trước mặt. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai.  


 

 

Loáng thoáng thấy được bốn cô gái xinh đẹp cả người toàn máu đang chạy về phía này, mà đằng sau bọn họ là chín con sói Bắc Mỹ lớn!  

 

 

Kỳ lạ là, chín con sói Bắc Mỹ này không tấn công người xung quanh, mà chỉ đuổi theo bốn người họ.  

 

 

Một trong số đó, cô gái mặc quần áo trắng bị thương rất nặng, máu thịt lẫn lộn, mạng sắp mất.  

 

 

Nhìn thấy vậy, du khách bên chuồng hổ tái mặt, run giọng nói:  

 

 

“Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều sói chạy ra ngoài thế?”  

 

 

“Mẹ nó, bọn đàn ông xung quanh làm gì thế! Để mấy cô gái bị sói cắn cũng không hỗ trợ?”  

 

 

“Thánh mẫu chuyển thế à? Anh thì hơn gì? Đừng đứng đây nói chuyện không thôi, chín con sói đấy, kiểu gì cũng chết!”  

 

 

“Haiz… cô gái mặc đồ trắng kia sắp không chịu nổi nữa rồi.”  

 

 

…  

 

 

Diệp Phàm nheo mắt lại, căn cứ theo tư liệu, vườn bách thú Hồng Sam luôn cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo vệ khách tham quan!  

 

 

Nhưng bây giờ lại có chín con sói xám Bắc Mỹ lao ra ngoài, điều này rất kì lạ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 772


 Lý Tiểu Khả nghe vậy, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng không nói gì.  

 

 

Cô ấy biết anh cũng vì muốn tốt cho cô ấy!  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Trong một căn biệt thự sang trọng.  

 

 

Lý Như Hải và Hoàng Hổ đang ngồi đối diện nhau.  

 

 

Adv

"Anh Hoàng, ai gọi đến vậy? Sao tôi thấy sắc mặt anh đột nhiên khó coi thế?"  

 

 

Lý Như Hải khá tò mò hỏi.  

 

 

"Là Hoàng Tuấn nhà tôi! Nó gặp rắc rối ở bệnh viện, nói là bị một thanh niên đánh, bảo chúng ta qua đó."  

 

 

Hoàng Hổ vừa nói vừa đứng lên!  

 

 

Sắc mặt ông ta lạnh như băng.  

 

Adv

 

Nhà họ Hoàng là gia tộc số một ở Tô Châu, sở hữu thực lực mạnh mẽ hàng đầu tỉnh Giang Nam, giờ con trai mình bị đánh, ông ta đã nổi sát ý!  

 

 

Lý Như Hải có một linh cảm chẳng lành.  

 

 

Ông ta nhớ là Hoàng Tuấn đi cùng Lý Tiểu Khả.  

 

 

Mà bên cạnh Lý Tiểu Khả có Vân Trung Thiên và những người khác bảo vệ...  

 

 

Người có thể đánh Hoàng Tuấn trước mặt những người này, chỉ có một người!  

 

 

Chẳng lẽ là cái thằng kia đã trở về?  

 

 

Trong đầu Lý Như Hải hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong, đồng tử đột nhiên co lại, rùng mình,  

 

 

Ông ta đứng phắt dậy, có chút căng thẳng nói:  

 

 

"Không ổn! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, chúng ta không thể đến bệnh viện!"  

 

 

"Ý anh là sao?"  

 

 

Hoàng Hổ cau mày hỏi.  

 

 

"Tôi thấy đây là một cái bẫy, chúng ta đến đó e rằng sẽ chết không toàn thây! Theo tôi thấy, chúng ta nên rời khỏi Kim Lăng trước, sau đó hẵng quay lại!"  

 

 

"Anh nói bậy! Con trai tôi còn đang ở bệnh viện, tôi không đi cứu nó sao?"  

 

 

"Muốn đi thì anh đi! Tôi tuyệt đối không đi!"  

 


 

Sắc mặt Lý Như Hải tái nhợt.  

 

 

Hoàng Hổ hơi nhíu mày.  

 

 

Không ngờ Lý Như Hải lại vô dụng như vậy, gặp chuyện nhỏ như thế này mà đã sợ đến phát run!  

 

 

"Hừ! Đã vậy thì anh cứ ở lại đây!"  

 

 

Hoàng Hổ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phóng về phía bệnh viện.  

 

 

Lý Như Hải tiễn Hoàng Hổ rời đi, sự bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.  

 

 

"Không được! Sao mình cứ cảm thấy mình sẽ chết!"  

 

 

Lý Như Hải lạnh cả người.  

 

 

Ông ta không chút do dự, chạy vào phòng thu dọn một số đồ đạc, không nói cho ai biết, trực tiếp một mình rời khỏi Kim Lăng, chạy về hướng bắc của thành phố!  

 

 

Ông ta biết chỉ có tìm được người đó, mình mới có hy vọng sống sót!  

 

 

...

 

 

Trong phòng bệnh ở bệnh viện.  

 

 

Lâm Phong đang dùng linh khí mát xa bụng cho Lý Tiểu Khả, như vậy có thể giúp cô ấy bình phục nhanh hơn.  

 

 

Khi được Lâm Phong mát xa, Lý Tiểu Khả cảm thấy rất xấu hổ, nhưng công nhận bụng thoải mái hơn rất nhiều, lại còn hơi ngứa.  

 

 

Sau một lúc chịu đựng, cô ấy không nhịn được nữa mà rên rỉ thành tiếng.  

 

 

“Sao vậy? Bị đau ở đâu hả?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 399


 Chừng hơn mười giây sau!  

 

Gia Cát Mặc Trần nện mạnh một phát lên ngực mình, hộc ra một bún máu, phun lên ký hiệu đã vẽ xong.  

 

 

“Địa linh vĩ đại mời xuất hiện!”  

 

 

Giọng nói của Gia Cát Mặc Trần rất mạnh mẽ.  

 

 

Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên đất phát ra ánh sáng xanh ngọc chói lóa, như thế giới bên kia đã bị mở ra, một con quái vật chậm rãi hiện lên giữa ánh sáng đó!  

 

 

Adv

Sinh vật giống người, cao chừng hơn hai thước, cơ thể khổng lồ, toàn thân đen ngòm, mặt xanh nanh vàng, trong miệng phả ra mùi hôi nồng, quả thực giống quỷ dạ xoa dưới địa ngục!  

 

 

“Đây là địa linh ư? Nhìn có vẻ mạnh nhưng lại rất yếu…”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Theo anh biết, Hoán Linh thuật là bí thuật đẳng cấp nhất Vu tộc!  

 

Adv

 

Trước kia sư phụ cũng nói ở cổ đại, có vài tồn tại của Vu tộc có thể dùng Hoán Linh thuật để triệu hoán địa linh, thậm chí khiến thiên kiếp giáng xuống, đến ông ấy cũng phải kiêng dè.  

 

 

Đây cũng liên quan đến thực lực của người dùng thuật!  

 

 

Gia Cát Mặc Trần quá yếu nên triệu hồi địa linh cũng chẳng ra gì!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong cạn lời, thấy hơi phí thời gian.  

 

 

Cùng lúc đó, Gia Cát Mặc Trần nhìn thấy địa linh trước mặt, kích động run rẩy!  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Thật sự quá mạnh!  

 

 

Thân là người thi triển, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ trong địa linh.  

 

 

Thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát nhưng hoàn toàn bị ông ta nắm trong tay, chỉ cần ông ta chỉ đạo, địa linh sẽ nghe mệnh lệnh, tấn công bất kì kẻ nào!  

 

 

Lưu Năng thấy vậy tái cả mặt, cơ thể nhũn ra!  

 

 

Quả thực là vượt xa nhận thức của ông ta!  

 

 

Biết mình đang ở thế giới võ đạo rồi, luyện võ vài chục năm, bạn lại bảo tôi thì ra đây là thế giới tu tiên?  

 

 


“Lâm Phong, giờ mày hối hận chưa? Lại để tao triệu hồi địa linh ra! Bây giờ là giờ chết của mày! Không cần biết mày có thân phận gì, chắc chắn mày sẽ phải chết!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần tinh thần phấn khởi, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lâm Phong. Có địa linh cường đại như thế ở đây, dù con rắn kia quay về, ông ta cũng không sợ nữa!  

 

 

“Đúng là tôi rất hối hận, còn tưởng ông có thể triệu hồi ra một con địa linh đủ để tôi phải dùng kiếm cơ đấy, không ngờ lại kém tới mức này!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Đừng nói khoác! Địa linh, giết nó cho ta!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần nổi giận gầm lên.  

 

 

Con địa linh vốn đang hơi đờ đẫn đột nhiên hành động, một chưởng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ hung hăng đánh về phía Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong không lãng phí thời gian, tát con địa linh một cái.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Nháy mắt, cơ thể nó tan vỡ, hóa thành một làn sương biến mất trong sơn động.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần khống chế nó cũng vì vậy mà phun ra một búng máu tươi, ngã thẳng xuống đất.  

 

 

“Sương đen?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày. Không ngờ địa linh này chưa được tính là thực thể, khó trách nhìn nó rất ngu đần!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 308


Vương Vũ Tình nhắm hai mắt lại, nhìn như mặc kệ.  

 

 

Diệp Phàm hài lòng gật đầu, đưa tay ra chuẩn bị băng bó tiếp.  

 

 

Nhưng đúng lúc này đám người xung quanh đột nhiên kêu lên.  

 

 

“Sói… sói không chết!”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện chín con sói Bắc Mỹ lại đứng lên. Đồng thời mắt của một con sói càng đỏ hơn, mũi thở phì phì.  

 

 

Adv

“A! Sợ quá…” Vương Vũ Tình ôm chặt Diệp Phàm.  

 

 

“Có tôi ở đây, sợ gì?”  

 

 

Diệp Phàm kéo Vương Vũ Tình xuống, sau đó nhìn chín con sói, mắt nheo lại.  

 

 

Quả nhiên là kì lạ! Rõ ràng vừa nãy mình đã đánh vỡ nội tạng của chín con sói, là vật sống thì đều phải chết mới đúng!  

 

Adv

 

Hay là chín con sói này thực ra đã chết nhưng được người khác dùng bí thuật hồi sinh?  

 

 

Dị năng từ bên ngoài ư?  

 

 

…  

 

 

Ở chuồng hổ, Lâm Phong cũng luôn để ý đến tình hình bên kia, khi thấy chín con sói sống lại, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

“Chín con sói đã chết!” Tiểu Luyến Luyến hơi buồn bã nói.  

 

 

“Con gái ngoan, sao con biết chúng chết rồi? Rõ ràng là vừa đứng dậy đấy thôi.” Lâm Phong nói.  

 

 

“Đúng vậy, sói vừa đứng lên mà, sao con lại cảm thấy chúng đã chết chứ?” Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mê mang.  

 

 

Lâm Phong xoa đầu con gái, không hỏi nữa.  

 

 

Anh có thể khẳng định chắc chắn thể chất của con gái có liên quan đến Ngự Thú, tương lai nói không chừng có thể là một Ngự Thú Tiên sư.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong lẩm bẩm: “Chín con sói này bây giờ không không khác gì cương thi, đao chém không bị thương, có lẽ thanh niên kia cũng không phải đối thủ của chúng.”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chín xác sói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.  

 


 

Mà hình như chín cái xác sói cũng nhận ra Diệp Phàm rất mạnh, không vội vàng tấn công.  

 

 

Bầu không khí yên tĩnh, cực kì áp lực!  

 

 

Đúng lúc này, đám nhân viên bảo vệ của vườn thú Hồng Sam cầm đĩa đồ ăn, súng thuốc mê chạy tới.  

 

 

“Mọi người mau lùi ra sau!”  

 

 

Một đội trưởng đội bảo vệ vừa chỉ huy mọi người sơ tán vừa bảo cấp dưới bắn thuốc mê cho chín con sói.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Kim gây mê bắn ra, cắm vào một con sói.  

 

 

“Cạch!”  

 

 

Nhưng khi đụng tới làn da của con sói, một tiếng vang lảnh lót phát ra, sau đó kim gây mê gãy đôi.  

 

 

Chuyện gì đây? Đám bảo vệ sợ hãi.  

 

 

“Grào!”  

 

 

Con sói bị đánh lén tức giận, vọt lên quá mười mét, phóng tới chỗ bảo vệ vừa bắn kim gây mê.  

 

 

“Đầu To, mau tránh ra! Cậu làm gì thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom