Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 684


 Một vòng tròn lá chắn lấp lánh ánh kim xuất hiện.  

 

“Đùng!”  

 

 

Bàn tay to của Lâm Phong và lá chắn đụng vào nhau, lá chắn rung lên một chút, sau đó bình thường lại.  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Chu Côn đều lo lắng.  

 

 

Thiên sứ này mạnh quá, có thể ngăn được đòn tấn công của Lâm Phong.  

 

 

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người chặn lại được một chiêu của Lâm Phong!  

 

Adv

 

“Lâm Phong, tôi hiện chân thân ra thì nghĩa là ngày tàn của cậu tới rồi!”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt nhìn phu nhân Maria, không nói gì!  

 

 

Nói thật, người chim này thực lực không tệ, có lẽ chỉ yếu hơn nhị sư tỷ một chút. Cho nên anh cũng không muốn dây dưa, định tốc chiến tốc thắng!  

 

 

“Kiếm ra!”  

 

Adv

 

Lâm Phong quát lên một tiếng, tay làm kiếm quyết.  

 

 

Trong giây lát, kiếm khí vô tận tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành vạn nghìn kiếm ảnh quanh anh.  

 

 

Vạn luồng kiếm ảnh đồng loạt bắn về phía phu nhân Maria.  

 

 

Cơ thể tuyệt đẹp của phu nhân Maria đột nhiên bay lên, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, hai cánh tay ngọc chắp lại một chỗ trước ngực.  

 

 

“Thần nói thế giới này cần ánh sáng, nên phải có ánh sáng!”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Một khí tức thần thánh nháy mắt bao phủ khắp nơi, nó tuôn ra mang theo ánh sáng lấp lánh hoa mỹ!  

 

 

Lúc này, thiên địa dường như mất đi màu sắc vốn có!  

 

 

Ánh sáng màu vàng và vạn luồng kiếm ảnh đụng mạnh vào nhau, va chạm, cắn nuốt…  

 

 

Giằng co chừng ba giây đồng hồ, kiếm ảnh hơn một bậc, xuyên thẳng qua ánh sáng vàng, đâm xuyên cơ thể phu nhân Maria.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Phu nhân Maria đang lơ lửng giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi màu vàng nhạt, cơ thể tuyệt đẹp cũng bay ra ngoài, nện mạnh lên vách tường xanh vàng rực rỡ, khiến nó ầm ầm sụp đổ!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong không chần chừ, bàn tay to giơ ra túm một cái, nắm phu nhân Maria trọng thương, cẩn thận quan sát.  

 

 

Không thể không nói, sau khi phu nhân Maria biến thân mọc ra hai cánh thiên sứ, đã đẹp không giống người.  

 

 

Nhất là khi hai chiêu va chạm, quần áo của cô ta tả tơi, mấy chỗ bí ẩn nửa kín nửa hở, trắng nõn nà, càng quyến rũ hơn!  

 

 

“Cô thật sự rất lợi hại, tiếc là gặp phải tôi.” Lâm Phong nói.  

 

 

Đôi con ngươi vàng nhạt của Maria bình tĩnh nhìn Lâm Phong.  

 

 

Cô ta không nghĩ ra, sao mình lại thất bại trước người này!  

 

 

Kiếm khí khủng khiếp dễ dàng phá nát Dương Quang Phổ Chiếu của cô ta!  

 

 

Nếu cô ta không phải thiên sứ, có lẽ dưới công kích của kiếm khí đã biến thành thịt vụn rồi!  

 

 

“Thả tôi đi! Từ nay về sau tôi không đặt chân vào Đại Hạ nữa. Đồng thời gia tộc Adam của tôi cũng không đối địch với Đại Hạ các cậu nữa!”  

 

 

Phu nhân Maria đột nhiên nói.  

 

 

“Nhưng tôi lại rất hứng thú với cơ thể của cô thì làm sao đây?” Lâm Phong nở nụ cười trêu cợt.  

 

 

Phu nhân Maria nghe vậy thì ngẩn ra, trên gương mặt tuyệt trần thoáng đỏ ửng, cô ta cúi đầu như đang do dự cái gì.  

 

 

Lúc này, đám người Chu Côn mới lấy lại tinh thần, trong mắt đều thoáng qua sự hâm mộ.  

 

 

Đây là một con thiên sứ đấy!  

 

 

Nếu như có thể ngủ chung với nó, sau này cũng có cái để khoe khoang!  

 

 

“Nếu cậu đồng ý thả tôi, tôi có thể đáp ứng bất kì yêu cầu gì!” Phu nhân Maria nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 215


 Giang Phi Vân vẻ mặt cứng đờ, thân thể lảo đảo, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.  

 

 

Thiên Cảnh! Tên này sao có thể là cao thủ Thiên cảnh chứ?  

 

 

Giang Phi Vân như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.  

 

 

Giang gia tuy mạnh, nhưng trước mắt vẫn không ai có thể ngăn cản nổi cao thủ Thiên Cảnh!!!  

 

 

“Không có gì là không thể cả.”  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển tức thời tới trước mặt Giang Phi Vân.  

 

Adv

 

Giang Phi Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn ra tay phản kháng nhưng căn bản vô dụng, Lâm Phong đã rất dễ dàng bóp cổ ông ta.  

 

 

Ông ta muốn nói chuyện, nhưng bị Lâm Phong bóp quá chặt khiến ông ta căn bản không nói được lời nào.  

 


 

“Gia chủ Giang, nếu như có kiếp sau, sinh con nhất định phải dạy dỗ nó cảnh giác cao độ, đừng có đắc tội với người không nên đắc tội.”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói một câu, chuẩn bị nghiền nát cổ của Giang Phi Vân.  

 

Adv

 

Chính vào lúc này, một thân hình xinh đẹp lao ra, quỳ phịch xuống mặt đất, khóc lóc nói:  

 

 

“Anh trai ơi, cầu xin anh đừng giết cha của tôi!”  

 

 

Lâm Phong nhìn xuống Giang Tịch Ninh, không khỏi cau mày.  

 

 

Trước đây anh đã từng cứu Giang Tịch Ninh ở trong một sơn động trên núi Thái Hồ, cho nên vẫn còn chút ấn tượng với cô này.  

 

 

“Anh trai ơi, cầu xin anh, đừng giết cha tôi có được không?”  

 

 

Giọng nói của Giang Tịch Ninh run rẩy.  

 

 

Cô ta đã chứng kiến hết mọi thứ vừa xảy ra.  

 

 

Nhìn thấy các chú các bác trong nhà, từng người một bị Lâm Phong giết chết, trong lòng rất sợ hãi, rất hoảng loạn.  

 

 

Chỉ đến khi nhìn thấy Lâm Phong muốn giết chết cha mình thì mời hoàn hồn trở lại, vội vàng xông ra ngăn cản.  

 

 

“Rắc!”  

 

 

Lâm Phong trực tiếp nghiền nát cổ của Giang Phi Vân, sau đó nhàn nhạt nói:  

 

 

“Tôi cảm thấy cô hiểu sai rồi! Tôi không chỉ muốn giết chết cha cô, mà toàn bộ Giang gia nhà cô, ai cũng đừng hòng thoát được, cô cũng không ngoại lệ.”  

 

 

“Cha!!!”  

 

 


Giang Tịch Ninh nhìn thấy cha chết trước mặt mình, cô ta hét lên thảm thiết, suýt chút nữa ngất đi.  

 

 

Mẹ cô ta qua đời trong một vụ tai nạn máy bay từ khi cô ta còn rất nhỏ.  

 

 

Cô ta, anh trai cùng với chị gái đều do một tay cha cô ta nuôi dưỡng!  

 

 

Trong mắt cô, cha chính là ngọn núi mà cô có thể dựa vào, là niềm tin sống của cô ta.  

 

 

Thế nhưng bây giờ, ngọn núi của cô ngã xuống rồi, niềm tin cũng tan vỡ theo!  

 

 

“Lâm Phong, anh dám giết cha tôi, tôi liều mạng với anh!”  

 

 

Gióng nói của Giang Tịch Ninh cực kỳ thống khổ, rút ra một con dao găm đâm vào tim Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong đánh bật con dao găm của cô ta, sau đó nắm lấy cổ cô ta và nâng lên.  

 

 

“Một người con gái như cô, lại có thể có lòng thù hận lớn như vậy, còn muốn liều mạng với tôi! Cô nói nếu tôi mà tha cho cha cô, thì cha cô sẽ làm thế nào?  

 

 

“Cha cô chắc chắn sẽ tìm tôi báo thù, ông ta đánh không lại tôi, thì có thể tìm những người bên cạnh tôi báo thù, kể cả những người khác trong Giang gia nhà cô cũng đều sẽ làm như vậy, cho nên cô bảo sao tôi có thể tha cho các người được?”  

 

 

“Giang Tịch Ninh, thực ra cô không sai, chuyện này cũng không liên quan gì tới cô cả, nhưng tiếc rằng đây là số mệnh!!”  

 

 

“Có người đi ngược lại số phận, nhưng cũng có người chỉ có thể lựa chọn nhận thua!!! Thật bất hạnh, Giang gia nhà cô lại thuộc vế sau, chấp nhận số phận đi.”  

 

 

Lời nói lạnh lùng này của Lâm Phong, khiến những người ở hiện trường sởn cả da gà.  

 

 

Người thanh niên này không chỉ có thực lực mạnh, mà cả độ tàn nhẫn cũng khiến cho những lão cáo già bọn họ cảm thấy có chút không thích ứng được.  

 

 

Có câu, họa không sánh được người nhà, vậy mà anh lại hạ quyết tâm tiêu diệt toàn bộ gia đình người ta, không lưu lại một chút mầm họa nào cho mình cả.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 310


 “Ầm!”  

 

 

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.  

 

 

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!  

 

 

“Húuuu~”  

 

 

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!  

 

Adv

 

“Khụ khụ khụ~”  

 

 

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.  


 

 

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?  

 

 

Chỉ cần có thể giết được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách giết hết tám con còn lại!  

 

Adv

 

Nhưng giây tiếp theo.  

 

 

“Gàoooo~”  

 

 

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!  

 

 

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc hơn.  

 

 

“Sao…sao có thể chứ!”  

 

 

Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!  

 

 

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!  

 

 

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể giết được!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.  

 

 

“Ầm~”  

 

 

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

“Anh đẹp trai…”  

 

 

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.  

 

 

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.  

 

 

“Anh…anh không sao chứ.”  

 

 

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”  

 

 

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.  

 

 

“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”  

 

 

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.  

 

 

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.  

 

 

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….  

 

 

“Tránh ra!”  

 

 

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.  

 

 

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 219


Chỉ có thể khéo léo hơn một chút, đi tìm em gái Lâm Phong, dù sao trước kia Tiểu Phong cũng đắc tội với em gái Lâm Phong là Lâm Vân Dao.  

 

…  

 

 

“Em gái, em cũng thấy đấy, sau này anh đã cam tâm làm chó săn cho cậu Lâm, không nghĩ tới chuyện phản kháng!” Đàm Thiên Hồng nhìn Chu Vân Mai dặn dò.  

 

 

Ông ta biết tính cách của Chu Vân Mai, cho nên cố tình dặn dò một chút, để tránh cho việc em gái ông ta lại làm ra chuyện mất trí!  

 

 

Chu Vân Mai gật đầu không đáp.  

 

 

Đàm Thiên Hồng thấy vậy, trong lòng thở dài một hơi, lắc đầu rời đi.  

 

Adv

 

Chu Vân Mai thì một mình đi tới một cái hẻm nhỏ, lấy điện thoại di động gọi điện đi.  

 

 

Không lâu sau đám khách mời đã chạy hết!  

 

 


Lâm Phong cũng dẫn theo Y Nặc và con gái bay thẳng về nhà mình.  

 

 

Nhà họ Giang bị giết sạch, hiện tại việc quan trọng là phải về nhà xem con gái bị bệnh gì.  

 

Adv

 

Sau khi mọi người đều rời đi không lâu, một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng chạy tới.  

 

 

Phùng Hải và hai nghi trượng của thương hội Bách Vân bước xuống khỏi xe.  

 

 

Sau khi nhìn thấy tình trạng của trang viên nhà họ Giang, ông ta nheo mắt lại.  

 

 

“Không ngoài dự đoán của tôi, lão quái vật kia sau khi giết chết Giang Quân Lâm đã lập tức chạy tới tiêu diệt nhà họ Giang! Tác phong rất nhất quán! Chỉ là không ngờ hành động lại độc ác như thế, san hết cả trang viên thành bình địa!” Phùng Hải lẩm bẩm.  

 

 

“Trưởng lão, chúng ta lại đi một chuyến không công sao?” Một nghi trượng nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Có phải cậu bị ngu không? Cậu thật sự cho rằng tôi đã tới tham gia lễ đính hôn à? Mặc dù nhà họ Giang không tệ nhưng tôi cũng chưa coi trọng lắm đâu! Đầu tiên là tôi tới để chứng minh suy đoán của mình! Thứ hai…”  

 

 

Phùng Hải nghĩ tới bệnh của mình, lập tức nói:  

 

 

“Đi! Bây giờ chúng ta đi tìm cậu Lâm!”  

 

 

Với năng lực tình báo hiện tại của thương hội Bách Vân, đương nhiên tra ra địa chỉ nhà Lâm Phong cũng không khó.  

 

 

Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, chuyện nhà họ Giang bị diệt đã truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Trong lúc nhất thời, người của các gia tộc lớn ở đây đều thấy bất an.  

 

 

Ai mà ngờ được hôm qua vẫn còn đang thịnh vượng, chuẩn bị thống nhất cả thành phố Kim Lăng, chỉ vì đắc tội một người mà nhà họ Giang bị diệt môn chứ?  

 

 

Điều này khiến cho các gia tộc đều có cảm giác nguy hiểm cực kì lớn, đều căn dặn các con cháu trong nhà sắp tới phải khiêm tốn một chút, không nên gây chuyện.  

 

 

…  


 

 

Phía bắc, bên trong một biệt thự ven sông.  

 

 

Bang chủ Phong Vân Bang trở tay một cái, tức giận gạt hết đống đồ trên bàn xuống đất!  

 

 

“Chết tiệt! Sao Lâm Phong này lại mạnh tới vậy chứ!” Vẻ mặt Thành Phong vừa lo lắng vừa phẫn nộ.  

 

 

Khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, ông ta cũng có mặt ở đó, tận mắt thấy tất cả!  

 

 

Nếu là người khác tiêu diệt nhà họ Giang, ông ta chắc chắn sẽ vui mừng không ngớt, nhưng chỉ duy nhất Lâm Phong là không được!  

 

 

Bởi vì hôm qua ở hội đấu giá, Lâm Phong đã giết con trai Thành Khôn và em trai Thành Vân của ông ta!  

 

 

Huyết hải thâm thù như thế, sao ông ta lại bỏ qua được?  

 

 

“Bang chủ nén bi thương, nên buông xuôi đi thôi, Lâm Phong này chúng ta không đắc tội nổi! Thù của nhị bang chủ và thiếu chủ, trước tiên cứ để xuống đã!”  

 

 

Một thành viên nòng cốt của Phong Vân Bang vội vàng nhỏ giọng khuyên bảo.  

 

 

“Nói thì dễ lắm! Cũng không phải con trai cậu bị giết! Người đâu, kéo con trai của Vương hộ pháp ra ngoài, chém chết!”  

 

 

Thành Phong lập tức quay ra nhìn đám đàn em, lạnh lùng nói.  

 

 

“Vâng, bang chủ!”  

 

 

Mấy tên đàn em lập tức gật đầu, vọt ra ngoài.  

 

 

“Bang chủ, ông không thể làm như vậy được! Vương Hạo tôi trung thành tận tụy với Phong Vân Bang, những lời tôi vừa nói đều từ tận đáy lòng!” Vẻ mặt Vương hộ pháp thay đổi, lập tức cầu xin tha thư.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 685


 Không thể nào…  

 

Ở đây?  

 

 

Chậc chậc…  

 

 

Cậu Lâm đúng là cậu Lâm, có thể phóng khoáng thoải mái tới như thế.  

 

 

Nhưng một giây sau…  

 

 

Bàn tay to của Lâm Phong cắm thẳng vào ngực Maria, lấy từ trong đó ra một quả tim đẫm máu, phát ra ánh sáng vàng nhạt…  

 

Adv

 

“Cậu…”  

 

 

Phu nhân Maria nhìn lỗ máu trên ngực mình, lại nhìn Lâm Phong, hoàn toàn ngơ ngác.  

 


 

Tiếp theo, cặp mắt màu vàng nhạt dần ảm đạm, cơ thể nhanh chóng già nua, khôi phục lại dáng vẻ già yếu trước đó, ngã xuống đất tắt thở.  

 

 

Lâm Phong bắn ra một ngọn linh hỏa đốt phu nhân Maria thành tro bụi.  

 

Adv

 

Sau đó anh hứng thú quan sát trái tim màu vàng.  

 

 

“Đây là trái tim của thiên sứ ư? Trên cánh chứa đựng khí tức của ánh sáng nồng như thế… Nếu có thể dùng Hấp Tinh Đại Pháp để hấp thu thì rất có lợi cho cơ thể mình rồi.”  

 

 

Suy nghĩ trong chốc lát, Lâm Phong bỏ trái tim của thiên sứ vào túi càn khôn, định về nhà cho cả nhà cùng hấp thu.

 

Sau đó, Lâm Phong nhìn về phía Ngô Thiên Long.  

 

Ngô Thiên Long sợ tới mức mặt trắng bệch, trên trán không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.  

 

 

Gã ta thấy Lâm Phong nhìn mình, lập tức quỳ bò tới dưới chân Lâm Phong, đau khổ cầu xin Lâm Phong buông tha cho mình.  

 

 

“Quốc gia cho ông bao nhiêu cơ hội? Lần nào ông cũng từ chối, lần nào cũng làm như thế! Bây giờ biết hối hận ư?”  

 

 

Lâm Phong bóp cổ Ngô Thiên Long, lạnh nhạt nói.  

 

 

“Tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi!” Ngô Thiên Long run rẩy nói.  

 

 

Đúng lúc này, một tiếng hét lạnh như băng vang lên.  

 

 

“Mày là ai, dám đụng vào người của nhà họ Ngô!”  

 

 

Mọi người nhìn qua, phát hiện có ba lão già khí thế hung hăng vừa vọt vào!  

 

 

Nhìn thấy họ, đám người Chu Côn đều sợ hãi, trái tim đập bình bịch!  

 

 

Võ Thánh!  


 

 

Hơn nữa còn là ba vị Võ Thánh!  

 

 

Dù sao thiên sứ cũng là sinh linh phía tây nên bọn họ cũng không cảm nhận được Maria mạnh tới mức nào!  

 

 

Nhưng Võ Thánh lợi hại thế nào, bọn họ biết rõ!  

 

 

Ở Đại Hạ, Võ Thánh là tồn tại đẳng cấp nhất giới võ đạo!  

 

 

Chưởng môn Đạo giáo, Phật Đà, Kiếm Thánh của Thục Sơn… tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ là Võ Thánh mà thôi!  

 

 

Hiện tại có ba Võ Thánh tới không khỏi khiến da đầu mọi người tê rần!  

 

 

“Ông cố, cứu cháu!”  

 

 

Ngô Thiên Long nhìn thấy ba vị lão tổ đến, trong mắt lóe lên sự kích động, vội vàng lên tiếng cầu cứu.  

 

 

Ba lão tổ liếc nhìn hiện trường đầy máu tanh, vẻ mặt khó coi vô cùng!  

 

 

Đêm nay, bữa tiệc tối ở khách sạn Long Lân quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cũng là mấu chốt quyết định Đảo Long có thể hướng ra thế giới được không!  

 

 

Mà bây giờ đã bị hủy hoại hết!  

 

 

Bọn họ không hiểu được sao lại có người một mình chống lại toàn bộ giới võ đạo ở Đảo Long bọn họ được!  

 

 

Hơn nữa còn rất dễ, gần như không có động tĩnh gì quá lớn!  

 

 

Nếu không nhờ thần thánh lực thì bọn họ còn không biết chuyện!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 216


 “Người thanh niên, dừng lại đúng lúc đi!”  

 

 

Thầy thuốc Dược Vân đứng dậy, dáng vẻ trông khá thương cảm.  

 

 

“Ông muốn ra mặt giúp đỡ Giang gia?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

Anh vừa liếc mắt là có thể nhìn ra Dược Vân chỉ là bậc một Hậu Thiên mà thôi, cũng chỉ tương đương với một tu giả luyện khí bậc một nhỏ nhoi.  

 

 

Đây cũng là bình thường, thầy thuốc chuyện tâm nghiên cứu y học, võ lực đương nhiên sẽ không quá cao.  

 

Adv

 

Dù gì cũng không phải ai cũng có được linh thể trời sinh như anh, một khi bộc phát, rất nhiều thứ đều có thể tự thông thạo mà không cần thầy.  

 

 

“Tôi không phải muốn ra mặt giúp đỡ Giang gia! Trên thực tế, Dược Vương Cốc bọn tôi vẫn luôn là môn phái trung lập, sẽ không nhúng tay vào bất cứ cuộc chiến nào!”  

 


 

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút! Có những chuyện không nên quá tuyệt tình, sẽ không có lợi ích gì cho anh cả.”  

 

 

Thầy thuốc Dược Vân nói.  

 

Adv

 

“Rắc!”  

 

 

Lâm Phong bẻ gãy cổ Giang Tịch Ninh, hỏi:  

 

 

“Rồi sao?”

 

Mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.  

 

Khách mời đông đảo nhìn thi thể trên đất, kinh ngạc sững sờ.  

 

 

Sao… Cuối cùng vẫn dám làm thế?  

 

 

Lão y sư của Dược Vương cốc đã tự lên tiếng rồi mà anh vẫn không hề do dự bóp nát cổ tiểu thư nhà họ Giang?  

 

 

Kiêu ngạo tới mức nào đây?  

 

 

Cho dù Minh chủ liên minh võ dạo là Vương Nhạc Hiên cũng nhíu mày, cảm thấy hơi kinh ngạc.  

 

 

Lâm Phong này sao lại hãm thế?  

 

 

Phải biết rằng cho dù là ông ta, ở trước mặt Dược Vân lão y sư cũng phải lễ phép ba phần!  

 

 

Dược Vân nhìn thoáng qua thi thể Giang Tịch Nịnh, gương mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt có vẻ khó coi.  

 

 

“Nếu đến cả đạo lý như vậy mà cậu cũng không hiểu thì lão phu không còn gì để nói, chỉ mong rằng sau này cậu sẽ không hối hận!”  

 

 

Dược Vân nhìn về phía Tiểu Luyến Luyến, nặng nề nói:  

 


 

“Bao gồm cả bệnh của cô bé này, tôi cũng sẽ không chữa!”  

 

 

“Buồn cười, con gái của Lâm Phong tôi làm gì cần người khác phải cứu?” Lâm Phong cười lạnh nói.  

 

 

Trong mắt người khác, Dược Vân rất lợi hại, nhưng trong mắt anh cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một tẹo mà thôi.  

 

 

Huống chi theo đạo tu tiên, suy nghĩ vẫn luôn là muốn gì làm đấy.  

 

 

Nếu như bị giới hạn trong những khuôn sáo của thế tục này thì tu tiên làm gì còn ý nghĩa?  

 

 

Anh sống trên núi khổ ải như vậy là vì cái gì chứ?  

 

 

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu!”  

 

 

Dược Vân kìm nén lửa giận trong lòng, phẩy tay rời đi.  

 

 

Lâm Phong nhìn Dược Vân rời đi cũng không ngăn cản.  

 

 

Dược Vân coi như thức thời, tuy rằng ông ấy tôn sùng đạo đức, luôn nói một đống lời nói vô ích nhưng mục đích không phải là đối địch với anh!  

 

 

“Cho các người mười phút, nhanh chóng rời khỏi trang viên này, mười phút còn lại chưa đi hết thì ở lại chôn cùng nhà họ Giang đi.” Lâm Phong nhìn về phía đám khách mời bên dưới, lạnh lùng nói.  

 

 

Khách mời nghe thế đều nhíu mày, hơi bất mãn. Lâm Phong này hình như hơi kiêu ngạo quá đáng thì phải?  

 

 

Ở nơi này có tất cả mấy trăm thế lực lớn nhỏ của thành phố Kim Lăng đang tụ hội! Lâm Phong thật sự cho rằng một võ giả Thiên Cảnh là có thể không để ý đám võ giả bọn họ à?  

 

 

“Bốp bốp bốp!”  

 

 

“Đặc sắc! Thực sự rất đặc sắc!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 311


 Vừa rồi anh ta đã quá tự đại, cho rằng mình có thể xử lý được, kết quả không nghĩ tới rằng chín con sói biến dị này lại lợi hại như vậy, căn bản không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để thở!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chín con thi lang tựa hồ cũng nhìn ra được Diệp Phàm đã tới bước đường cùng rồi, cho nên chúng không vội vàng mà đi về phía Diệp Phàm và Vương Vũ Tình, chuẩn bị triệt để giết chết hai người!  

 

 

“Có…có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

Giọng nói của Vương Vũ Tình run lên vì sợ hãi.  

 

 

“Vừa rồi bảo cô chạy đi, thì cô không chạy! Cô đúng là ngốc mà!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tuyệt vọng….  

 

 

Bời vì anh ta thực sự cũng hết cách! Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ chết!  


 

 

“Anh có tin tiếng sét ái tình không?”  

 

 

Vương Vũ Tình đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Vũ Tình.  

 

 

Phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ!  

 

 

Đã đến lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ tới chuyện này được??  

 

 

Nhìn thấy chín con thi lang đang càng ngày càng tới gần.  

 

 

Chính vào lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa phóng tới, đứng trước mặt hai người.  

 

 

“Là anh…”  

 

 

Diệp Phàm lập tức nhận ra Lâm Phong, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.  

 

 

Kinh ngạc là vì tốc độ của Lâm Phong sao lại nhanh như thế?  

 

 

Sợ là vì, lúc này Lâm Phong chạy tới đây làm gì? Đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?  

 

 

“Xem như anh may mắn…con gái tôi nói phải giữ anh lại biểu diễn trượt bóng cho con bé xem, nên tôi miễn cưỡng cứu anh một lần vậy!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Anh…anh điên rồi sao? Mau chạy đi! Chín con thi lang này không phải là thứ anh có thể đối phó được đâu!”  

 

 


Diệp Phàm vội vàng nói.  

 

 

Trong suy nghĩ của anh ta, chín con thi lang này quá mạnh!  

 

 

Cho dù là cường giả Hậu Thiên Cảnh bình thường tới đây cũng sẽ bị bỏ mạng!  

 

 

Bây giờ cả thành phố Kim Lăng, ngoại trừ người chấp pháp Vân Trung Thiên và cha của anh ta Diệp Thiên Long, tuyệt đối không ai có thể ngăn chặn được chín con thi lang này.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Gào~”  

 

 

Một trong những con thi lang dẫn đầu phát động tấn công, hung hãn lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Chúng muốn cho những người lo chuyện bao đồng trước mắt này chết thảm tại trận!  

 

 

“Thôi xong!”  

 

 

Diệp Phàm tim đập thình thịch.  

 

 

Vương Vũ Tình lại càng sợ hãi lấy tay che mắt, sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.  

 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.  

 

 

Vào lúc thi lang lao tới gần, Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải của mình ra, ấn vào đỉnh đầu của thi lang, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đầu đồng được mệnh danh là cứng nhất trên người con sói kia, lại bị Lâm Phong nghiền nát ngay lập tức, biến thành vô số bọt máu bay ra ngoài.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 686


 

 Chuyện đột nhiên xảy ra khiến ba lão tổ hơi thất thần, nhưng giây sau họ đã lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy sát ý!  

 

Lão tổ nhà họ Ngô lạnh lẽo nói:  

 

 

“Láo xược! Trước mặt tao mà vẫn dám giết ntl, mày…”  

 

 

Không để lão ta nói xong, Lâm Phong đã vỗ một bàn tay, biến lão ta thành làn sương máu.  

 

 

Lão tổ này mới bước vào Võ Thánh mà thôi, không mạnh như Võ Thánh của Vu tộc, lại càng không thể bằng thiên sứ hai cánh vừa rồi, nên anh lười lãng phí lời nói.  

 

 

“Hai người là người Đại Hạ sao?” Lâm Phong nhìn về phía hai lão tổ cách đó không xa.  

 

 

Adv

Dương lão tổ và Lư lão tổ tê rần cả người, không dám nói lời nào!  

 

 

Một phát tát chết Võ Thánh, thanh niên này còn là người không?  

 

 

“Xem ra không phải!” Lâm Phong vỗ ra một chưởng nữa.  

 

 

Hai lão tổ nhăn mặt, sử dụng vũ kỹ muốn chống lại, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tất cả phòng ngự đều bị chưởng phong của Lâm Phong đập nát!  

 

 

Hai lão tổ sắp chết ngay tại chỗ thì đúng lúc này, có một tiếng thở dài vang lên.  

 

Adv

 

Một lão già mặc đồ trắng, cả người già nua toát lên vẻ lụn bại đột nhiên xuất hiện, ngăn cản công kích của Lâm Phong!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều ngây ra!  

 

 

Dương lão tổ và Lư lão tổ nhìn lão già áo trắng, vừa ngạc nhiên vừa không chắc chắn, đều run rẩy hỏi: “Sư… sư phụ, là người sao?”  

 

 

Khi bọn hắn còn thiếu niên, đã có một cao nhân chỉ điểm cho bọn họ.  

 

 

Chính nhờ người đó mà bọn họ mới đột phá Thánh Cảnh, trong trí nhớ, người đó và lão già trước mặt này cực kì giống nhau…  

 

 

Lão già áo trắng lắc đầu không đáp.  

 

 

Ông ta nhìn Lâm Phong, nói:  

 

 

“Chàng trai, cậu giết nhiều quá rồi! Bây giờ bỏ qua đi, thế nào?”  

 

 

“Tôi còn tưởng ông sẽ không ra đâu.”  

 

 

Lâm Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc.  

 

 

Trước đó nhìn thấy một phòng có bày trận pháp trong khách sạn Long Lân, anh đoán được có người tu luyện đang tồn tại.  

 

 

Hiện tại quả nhiên là thế!  

 

 

Lão già áo trắng này tuy có vẻ tàn tật, nhưng là một người tu luyện Nguyên Anh trung kỳ!  

 

 

“Ông là đệ tử Long Linh tông?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Trên đảo Long chỉ từng xuất hiện một môn phái tu tiên, đó là Long Linh tông!  

 

 

Cho nên lão già này chắc chắn là truyền nhân của Long Linh tông.  

 

 

“Đúng vậy, tôi là đệ tử thứ 198 của Long Linh tông, cũng là đời đệ tử cuối cùng!” Lão già áo trắng trả lời.  

 

 

Dường như nghĩ lại những năm tháng huy hoàng kia, trong mắt lão ta thoáng qua chút bi thương.  

 

 

“Ông đã là đệ tử Long Linh tông mà còn dung túng cho người trên đảo cấu kết với bên ngoài!” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

Lão già áo trắng im lặng một lát, nói:  

 

 

“Tôi không rõ. Trước đó bày trận pháp, vì để kéo dài thọ mệnh nên bất đắc dĩ ngủ say, nếu không phải vừa nãy cậu đánh nhau với thiên sứ hai cánh thì tôi cũng không tỉnh lại!”  

 

 

Lâm Phong nghe xong nhíu mày:  

 

 

“Năm nay ông bao nhiêu tuổi?”  

 

 

“Một nghìn tám trăm tuổi.” Lão già trả lời.  

 

 

Mọi người nghe xong đều nổi da gà.  

 

 

Một nghìn tám trăm tuổi?  

 

 

Đây là số năm con người có thể sống ư?  

 

 

Cho dù là cường giả Võ Thánh cũng chỉ sống được ba bốn trăm năm thôi.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại nói:  

 

 

“Với thực lực của ông, thọ mệnh phải khoảng ba nghìn mới đúng!”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 220


Một nơi trong núi sâu, núi non trùng trùng điệp điệp.  

 

Ở đó có một tòa cung điện nằm cheo leo trên vách núi, gạch xanh ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây trắng, giống như thánh địa của thần tiên.  

 

 

Mà trong tòa cung điện đó có một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân đón ánh mặt trời, hít vào thở ra.  

 

 

Cô gái có chân mày lá liễu, mặt xếch, khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở khi hít vào thở ra còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn cực kì phi phàm.  

 

 

Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào màu tro bay vọt tới, một bước nhảy là vài trăm thước, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô gái mặc đồ trắng.  

 

Adv

 

Cô gái đó dường như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn lão già mặc áo bào màu tro, cung kính nói:  

 

 

“Sư phụ, sao người lại tới đây.”  

 

 

“Tịch Vũ, vừa nãy dưới chân núi truyền tới tin tức, nhà họ Giang con…”  

 

 

Adv

Lão già mặc áo bào màu tro nói tới đây thì hơi khựng lại.  

 

 

“Nhà họ Giang làm sao ạ? Chẳng lẽ lại muốn con xuống núi? Đúng là phiền phức!” Giang Tịch Vũ cau mày nói.  

 

 

“Không phải, nhà con bị một tên Lâm Phong nào đó tàn sát cả rồi, hiện tại không còn một mống!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

Giang Tịch Vũ nghe thế thì ngẩn ra.  

 

 

“Thực ra như vậy cũng tốt! Vấn đạo quan trọng nhất là cắt đứt tình cảm trần tục, con có thể một lòng một dạ tu luyện võ đạo tới cảnh giới cao nhất, với thiên phú của con, muốn trở thành Tông Sư Cảnh của võ đạo cũng không thành vấn đề!” Lão già mặc áo màu tro nói.  

 

 

“Sư phụ, tuy là nói như thế nhưng nhà họ Giang có công nuôi dưỡng con, hiện tại toàn bộ bị diệt, con cũng cần quan tâm!” Giang Tịch Vũ lắc đầu.  

 

 

Ở trên núi tu võ mấy năm, suy nghĩ của cô ấy đã vô tình thay đổi.  

 

 

Nói dễ nghe một chút thì nhà họ Giang là người thân của cô ấy.  

 

 

Nói khó nghe thì nhà họ Giang chính là vật cản trong cuộc sống của cô ấy, cho nên khi nhà họ Giang bị diệt, trong lòng cô ấy không chỉ không đau buồn mà còn thấy thả lorg hơn một chút.  

 

 

Hôm nay chỉ cần đánh chết Lâm Phong này, cô ấy sẽ chẳng còn vương vấn phàm tục nữa!  

 

 

“Con cứ yên tâm tu luyện đi, ta đã phái Tiểu Vũ xuống núi giúp con báo thù rồi! Tiểu Vũ đang là Hậu Thiên Cảnh tầng năm, có thể quét sạch tất cả!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

“Vậy thì cảm ơn sư phụ!” Giang Tịch Vũ gật đầu.  

 

 

…  

 

 

Ở nơi khác, Lâm Phong đã mang Trần Y Nặc và con gái về nhà.  

 

 

Bình thường em gái Tiểu Dao trọ lại trường, một mình anh thì không có vấn đề gì, hoàn cảnh thế nào cũng được.  

 

 

Nhưng bây giờ có Y Nặc và con gái, anh bỗng thấy cái nhà rách rưới này không ổn lắm.  

 

 

Xem ra phải đổi chỗ ở mới thôi!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái thì phát hiện có lẽ con gái vừa khóc mệt rồi nên giờ đang nằm trong lòng Trần Y Nặc ngủ say sưa.  

 

 

“Y Nặc, đặt Tiểu Luyến Luyến lên giường đi, để anh xem rốt cuộc con bé bị bệnh gì!” Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc gật đầu, đặt con gái lên giường, vẻ mặt đầy hi vọng:  

 

 

“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến giao lại cho anh đấy, nhất định phải chữa khỏi cho con bé.”  

 

 

“Yên tâm đi!”  

 

 

Lâm Phong thả thần thức ra quét một lượt cơ thể của con gái, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, vì vậy anh lại đặt tay lên trán cô bé, thả ra một tia linh khí đi theo kinh mạch, kiểm tra từng chỗ một.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 217


 Vương minh chủ được xưng là đệ nhất cường giả của thành phố Kim Lăng, là võ giả Thiên Cảnh uy tín, thực lực đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng ba, có thể nói là vô địch!  

 

 

Cho dù là trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân cũng chưa chắc đã là đối thủ của Vương minh chủ!  

 

 

Một nhân vật lớn như vậy ra tay, Lâm Phong có mạnh hơn nữa thì sao?  

 

 

“Tốt quá, có Vương minh chủ ra tay, có thể báo thù lớn này rồi!”  

 

 

Tần Thiên Trụ vốn đã tuyệt vọng nhưng không ngờ lại thấy được cảnh này, trong lòng vô cùng kích động.  

 

Adv

 

“Em nhầm rồi, đúng là thực lực của Vương Nhạc Hiên rất mạnh, là tồn tại vô địch ở thành phố Kim Lăng, nhưng ông ta không có khả năng giết Lâm Phong, nếu như ông ta tình nguyện chõ mõm vào thì cũng đã không ngồi yên xem nhà họ Giang bị diệt!”  

 

 

Tần Vô Đạo lắc đầu, còn nói thêm:  

 


 

“Vương Nhạc Hiên xuất hiện lúc này, chắc chắn là có mục đích! Còn nữa, chúng ta cũng không nên chọc vào Lâm Phong này, Tiểu Phong đã cqua đời, không thể vì nó mà đẩy cả nhà họ Tần vào biển lửa được!”  

 

 

“Anh trai, lẽ nào anh cảm thấy mình cũng không phải đối thủ của Lâm Phong?” Tần Thiên Trụ run rẩy hỏi.  

 

Adv

 

Tần Vô Đạo lắc đầu không nói gì.  

 

 

Trên thực tế, khi thấy Lâm Phong ra tay giết hết cả võ giả mà nhà họ Giang nuôi trong nháy mắt kia, ông ta đã biết mình không phải đối thủ của Lâm Phong, nói là ngang ngửa nhau cũng là cho ông ta thể diện mà thôi!  

 

 

Nhưng Lâm Phong dù có mạnh cũng không thể mạnh hơn Vương Nhạc Hiên!  

 

 

…  

 

 

“Lâm Phong, biểu hiện của cậu trong ngày hôm nay quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi! Ngay cả tôi cũng phải bội phục!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Vương Nhạc Hiên, nhíu mày hỏi: “Ông là ai?”  

 

 

“Ngay cả họ Vương tôi mà cậu cũng không nhận ra à?” Nụ cười trên mặt Vương Nhạc Hiên cứng ngắc.  

 

 

Nếu là người dân bình thường, không biết cũng chẳng sao, dù gì cũng chưa có cấp bậc gì.  

 

 

Nhưng võ giả bậc này như Lâm Phong mà lại không biết ông ta? Điều này khiến ông ta có cảm giác bị sỉ nhục!  

 

 

Lâm Phong im lặng chốc lát, hỏi:  

 

 


“Tôi hẳn phải biết ông ư?”  

 

 

“Tôi là minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên! Toàn bộ giới võ đạo của thành phố Kim Lăng này do tôi quản! Cả tôi mà cậu cũng không nhận ra? Cậu còn không biết xấu hổ mà lăn lộn ở Kim Lăng này ư?” Vương Nhạc Hiên nhục nhã nói.  

 

 

Lâm Phong nghe thế, không nhịn được cười, thản nhiên nói:  

 

 

“Thì ra là Vương minh chủ à! Ngưỡng mộ đã lâu, không biết bây giờ Vương minh chủ đứng ra là có gì muốn chỉ dạy?”  

 

 

“Tuy rằng cậu không mạnh bằng tôi, nhưng dù sao còn trẻ cũng đã là võ giả Thiên Cảnh, chưa dám nhắc tới hai chữ chỉ dạy!” Vương Nhạc Hiên nghe thế, vẻ mặt cũng hoàn hoãn hơn.  

 

 

Cái ông ta cần là thể diện!  

 

 

Nếu như Lâm Phong đã chịu cho ông ta thể diện thì chính là anh em tốt!  

 

 

“Lâm Phong, ân oán giữa cậu và nhà họ Giang, tôi không quan tâm mà cũng không muốn quan tâm! Cho dù cậu vừa tiêu diệt nhà họ Giang, tôi cũng không nói một câu!” Vương Nhạc Hiên nói đến đây thì quay sang vẫy tay với Dương Đỉnh Thiên cách đó không xa.  

 

 

“Đỉnh Thiên, tới đây!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, quay qua nhìn Lâm Phong một cái.  

 

 

“Hôm qua tôi để phụ tá của mình tới nhà cậu mời gặp mặt một lần, nhưng cậu chẳng những không đồng ý mà còn đánh phụ tá của tôi một trận, có đúng không?” Vương Nhạc Hiên hỏi.  

 

 

“Không sai!” Lâm Phong gật đầu.  

 

 

“Cậu đã thừa nhận vậy thì tốt! Tôi không làm khó cậu. Bây giờ cậu xin lỗi phụ tá của tôi, chúng ta bỏ qua chuyện này! Sau này mọi người ra ngoài thấy nhau vẫn là anh em!” Vương Nhạc Hiên nói tiếp.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 312


Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.  

 

 

Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?  

 

 

Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!  

 

 

"Người anh em, anh là..."  

 

 

Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Adv

Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.  

 

 

Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!  

 

 


"Cẩn thận!"  

 

 

Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Adv

Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.  

 

 

"Chết!"  

 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!"  

 

 

Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!  

 

 

Kết quả vậy mà lại là thật!  

 

 

Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?  

 

 

Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.  

 

 

Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!  

 

 

Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?  

 

 

Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?  

 

 

"Hít hàaa..."  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.  

 

 

Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:  

 

 

"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"  

 

 

Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:  

 

 

"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"  

 

 

"Còn có người khác nữa sao?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.  

 

 

Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.  

 

 

Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!  

 

 

Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:  

 

 

"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"  

 

 

*Ải Nhân Vương: Vua người lùn  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 687


Lâm Phong giật mình, hỏi tiếp:  

 

“Phương Tây cũng có người tu luyện?”  

 

 

“Đương nhiên là có, thiên sứ hai cánh cậu vừa đánh chết đấy, hoặc phải nói chúng là chủng tộc ngoại lai mới đúng! Ngoại trừ thiên sứ hai cánh còn có bốn cánh, sáu cánh, tám cánh, mười cánh và mười hai cánh!”  

 

 

“Trận chiến năm đó chúng ta vốn nắm chắc thắng lợi! Nhưng đột nhiên có một con thiên sứ mười hai cánh xuất hiện, cô ta quá mạnh, quét sạch người bên ta! May mà lúc mấu chốt có một vị cao nhân Độ Kiếp ra tay, kêu gọi Thiên Đạo lực mới đẩy lui được thiên sứ kia! Cũng từ trận chiến đó, con đường tu tiên chẳng còn mấy ai, đạo hữu của ta chết sạch, đáng thương…”  

 

 

Nghe lời lão già áo trắng kể xong, trong lòng Lâm Phong dậy sóng.  

 

Adv

 

Thì ra năm trăm năm trước, giữa phương Đông phương Tây từng có một trận chiến tiên đạo!  

 

 

Cao nhân Độ Kiếp là ai? Chẳng lẽ là sư phụ?  

 

 

Hơn nữa từ miệng lão già áo trắng có thể đoán được thiên sứ kia chỉ bị đẩy lùi chứ chưa chết…  

 

 

Adv

Nếu sau này nó quay trở lại…  

 

 

Với thực lực võ đạo của Đại Hạ, sợ là khó mà ngăn được!  

 

 

Đúng lúc này, lão già áo trắng đột nhiên thở dài một hơi, nói:  

 

 

“Mà thôi, lần này do hậu duệ đảo Long của tôi làm sai, dám cấu kết với kẻ bên ngoài, để tôi thanh trừng đi.”  

 

 

Lão già áo trắng làm pháp ấn, bắn ra thuật pháp nhắm thẳng hai vị lão tổ!  

 

 

Hai lão tổ không kịp tránh né, bị đánh bay ra ngoài hơn ba mươi mét, cuối cùng đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng vỡ nát.  

 

 

“Sư… sư phụ!”  

 

 

Hai người họ kinh ngạc ôm ngực, vẻ mặt bi thương nhìn lão già áo trắng.  

 

 

“Trước kia thấy hai đứa có thiên phú không tệ, kìm lòng không đậu nên chỉ điểm một chút. Đáng tiếc chỉ dạy võ đạo cho các người, lại quên dạy cách làm người!” Trên mặt lão già áo trắng đầy vẻ phức tạp.  

 

 

“Chúng… chúng con…”  

 

 

Hai vị lão tổ định nói gì đó nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt sáng ngời dần dần ảm đạm, ngã xuống đất hoàn toàn tắt thở!  

 

 


Nhìn thấy vậy, tâm trạng của đám người Chu Côn rất phức tạp, có cảm giác không thể tả được, không vui vẻ như tưởng tượng!  

 

 

Lúc này lão già áo trắng nhìn Lâm Phong nói:  

 

 

“Chuyện đã xong, cậu để người bên thủ đô đến tiếp quản đảo Long đi! Lão già này chỉ có một thỉnh cầu là bỏ qua những người khác trên đảo. Tuy rằng bọn họ đã thay lòng nhưng cũng là huyết mạch của Viêm Hoàng, cần phải uốn nắn lại, vẫn có thể cứu được.”  

 

 

“Không thành vấn đề.” Lâm Phong gật đầu.  

 

 

Cuối cùng lão già áo trắng mới hơi mỉm cười.  

 

 

Ông ta nhìn Lâm Phong chăm chú, nói:  

 

 

“Lâm Phong, thời đại mạt pháp, thiếu vắng thiên đạo, linh khí khô kiệt, cậu có thể đạt được Nguyên Anh ở cái tuổi này đủ để chứng minh cậu là người cực kì may mắn! Mong rằng có một ngày cậu có thể phá bỏ xiềng xích của thiên địa này, dẫn dắt tộc nhân Viêm Hoàng của tôi được thịnh thế!”  

 

 

Lâm Phong nghe xong nhíu mày, không trả lời.  

 

 

Lão già áo trắng cũng không thèm để ý, lắc đầu, quay người rời đi.  

 

 

“Ông đi đâu?”  

 

 

“Tôi ngủ tiếp, kiên trì thêm vài năm! Có lẽ bộ xương già này trong tương lai còn để lại được một phần cống hiến! Lâm Phong, nhớ kĩ, dị tộc phương Tây chắc chắn sẽ không yên. Nếu như hòa bình bị phá vỡ, đại nạn sẽ tới…”  

 

 

“Ông tên gì?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 221


“Bác sĩ nói là hội chứng Kabuki, triệu chứng của căn bệnh này giống hệt những gì Tiểu Luyến Luyến mắc phải, đều chậm phát triển, trí tuệ thấp, đường vân da lạ thường…” Trần Y Nặc vội vàng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cầm tay của Tiểu Luyến Luyến lên cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện cô bé không có vân tay, trơn bóng trắng nõn như bánh kem vậy.  

 

 

“Sai rồi! Con gái không bị hội chứng kabuki, vân da kì lạ không có nghĩa là không có!” Lâm Phong lắc đầu, lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy rất kì lạ.  

 

 

Anh vừa thả ra một tia linh khí đi thăm dò trong cơ thể con gái, kết quả không lâu sau linh khí đã bị cơ thể con gái cắn nuốt hết.  

 

 

Hơn nữa anh cũng đã thăm dò đầu não của con gái. Theo lý mà nói, những người chậm phát triển trí tuệ đều có bộ não bị thiếu hụt chỗ nào đó, nhưng bộ não của con gái không chỉ nguyên vẹn mà còn trong suốt.  

 

Adv

 

Tình hình như thế thì hẳn là con gái anh phải là thiên tài mới đúng!  

 

 

“Nhưng Dược Vân y sư chẩn bệnh xong cũng nói là bị hội chứng Kabuki!” Trần Y Nặc hơi lo lắng.  

 

 

“Vậy chỉ có thể nói là ông ta quá ngốc chứ không chứng minh được gì cả!” Lâm Phong lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:  

 

 

Adv

“Y Nặc, anh nghĩ con gái không bị bệnh!”  

 

 

“Không phải bị bệnh?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Đúng vậy! Anh trời sinh là linh thể, con gái mang dòng máu của anh nên cũng có thể có thể chất đặc thù! Hơn nữa thể chất này có liên quan đến linh khí!”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên rất nhớ lão nhân.  

 

 

Nếu như có lão nhân ở đây là có thể nhìn ra được tình hình của con gái anh.  

 

 

Trần Y Nặc không hiểu ý của Lâm Phong, nhưng cô ấy cảm giác được đây có thể là chuyện tốt nên hơi kích động nói:  

 

 

“Vậy giờ phải làm gì?”  

 

 

“Đừng lo, để anh thử một chút.”  

 

 

Lâm Phong lấy một khối linh thạch trong túi càn khôn ra, để dưới mũi con gái.  

 

 

Kết quả cũng khiến anh giật mình!  

 

 

Khi con gái hô hấp, linh khí trong linh thạch lại được con gái hít hết vào trong cơ thể!  

 


 

Theo lý mà nói, một cô bé hấp thu nhiều linh khí như thế, cơ thể sẽ xảy ra dị biến, chí ít sẽ đẩy hết tạp chất trong người ra ngoài, khiến cơ thể rất bẩn mới đúng!  

 

 

Nhưng Tiểu Luyến Luyến không có phản ứng gì, linh khí nhiều như thế lại như đá rơi xuống biển, không làm dậy nổi một gơn sóng!  

 

 

“Anh có thể khẳng định, con gái nhất định có thể chất đặc thù cực kì lợi hại! Hiện tại con bé cứ ngốc nghếch chưa trưởng thành là vì cơ thể còn chưa được thức tỉnh!” Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

 

Ban đầu nếu không phải có lão nhân dùng các loại linh dược để nuôi dưỡng anh thì linh thể của anh cũng sẽ không thức tỉnh, mà linh thể không thức tỉnh thì anh cũng chỉ là người bình thường.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không hề do dự mà lấy hết linh thạch trên người ra để con gái hấp thu.  

 

 

Hơn mười viên linh thạch này anh vất vả tích góp từng chút một nhưng để con gái dùng thì anh không hề tiếc.  

 

 

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, linh khí trong hơn mười viên linh thạch bị Tiểu Luyến Luyến hấp thu sạch sẽ.  

 

 

Sau khi hấp thu nhiều linh khí như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng hồng hào hơn, hô hấp vững vàng, thoạt nhìn như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy vậy không khỏi che miệng, nước mắt lưng tròng đầy vui sướng.  

 

 

Đã nhiều năm rồi, con gái tuy rằng đẹp nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác yếu ớt, ngốc nghếch.  

 

 

Mà bây giờ rõ ràng khí chất của cô bé đã thay đổi, cho dù đang ngủ cũng mang lại cảm giác linh hoạt đáng yêu, giống một viên minh châu xinh đẹp sáng loáng.  

 

 

“Không ngoài dự đoán của anh, thể chất của nữ nhi cần một lượng lớn linh thạch mới kích hoạt được! Ngày nào thức tỉnh thành công nhất định khiến mọi người chấn động!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 218


“Vương minh chủ, cách xin lỗi như thế có khiến ông thỏa mãn không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Vương Nhạc Hiên thấy vậy, gương mặt lập tức trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói:  

 

 

“Lâm Phong, nếu tôi đã ra tay thì chắc chắn cậu không tiếp chiêu nổi! Cậu làm như thế đúng là khó làm bạn với tôi!”  

 

 

“Khó à? Tôi cũng đâu cần làm bạn với ông!” Lâm Phong đạp một phát.  

 

 

“Hừ!” Vương Nhạc Hiên hừ một tiếng, lập tức tiếp chiêu.  

 

 

Adv

Nhưng không ngờ tốc độ ra chân của Lâm Phong đã vượt xa khỏi phản ứng của ông ta.  

 

 

Ông ta vừa giơ tay lên đã phát hiện cơ thể mình đang bay trên không.  

 

 

“Rầm!”  


 

 

Tiếng vang trầm đục phát ra.  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên bị Lâm Phong đá bay ra hơn mười mét, cuối cùng đập thẳng lên cổng sắt lớn của trang viên, làm cánh cổng sắt bị đập gãy xuống.

 

“A…”  

 

Nhìn thấy vậy, đám khách mời đông đảo ở đây đều hít sâu một hơi, da đầu tê dại!  

 

 

Vương minh chủ là cường giả siêu cấp, Hậu Thiên cảnh tầng ba rồi!  

 

 

Đến cả tồn tại như vậy cũng không phải là kẻ đỡ nổi một chiêu của Lâm Phong ư?  

 

 

Bọn họ cho rằng mình đã coi trọng Lâm Phong lắm rồi, nhưng không nghĩ tới rằng cứ hết lần này tới lần khác là Lâm Phong lại khiến hiểu biết của bọn họ được bổ sung thêm!  

 

 

Lúc này, Lâm Phong lạnh lùng nói chuyện đánh thức bọn họ:  

 

 

“Các người còn năm phút để rời khỏi đây!”  

 

 

Vừa nói xong, vẻ mặt các khách mời cũng thay đổi.  

 

 

Tuy rằng không biết vì sao Lâm Phong lại đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng bọn họ lập tức vắt chân lên cổ mà chạy đi.  

 

 

Cho dù là người nhà họ Lý hay họ Tần, người của bốn bang phái lớn cũng không ngoại lệ.  

 

 

Lâm Phong này quá mạnh, sâu không lường được, khiến mọi người không đoán ra nổi anh đang nghĩ gì.  

 

 

Vnh chính là một ví dụ!  

 

 

Một giây trước, Lâm Phong có thể thân thiện giao lưu với bạn, giây sau bạn đã bị đánh bay hơn mười mét.  

 


 

Đối mặt với người như thế có ai không sợ?  

 

 

Sau khi đám khách mời đông nghẹt đã rời đi, Lâm Phong đi tới trước mặt Trần Y Nặc, giơ tay phải về phía trang viên, nhẹ nhàng đè xuống một cái.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Toàn bộ trang viên trong nháy mắt đã đổ nát, biến thành một đống phế tích, ầm ầm đổ sụp xuống, giống đang có động đất.  

 

 

Đám khách mời vừa chạy ra ngoài nghe thấy tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, họ phát hiện trang viên huy hoàng đã biến thành một đống phế tích, ai nấy hít một hơi lạnh, cảm thấy cả người tê rần.  

 

 

Làm gì thế?  

 

 

Dùng bom để nổ hay là…  

 

 

Đám khách mời không dám nghĩ nhiều nữa, hiện tại trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, mau rời khỏi nơi này, cách xa Lâm Phong ra!  

 

 

“Không ngờ Giang Phi Vân đấu đá với mình hơn nửa đời người, cuối cùng lại biến mất như thế!” Ánh mắt Tần Vô Đạo đầy phức tạp.  

 

 

Theo lý mà nói, nhà họ Giang bị diệt, hẳn là ông ta phải vui vẻ mới đúng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát.  

 

 

Ở thế gian này dù sống tốt thì sao? Tất cả cũng chỉ là nhất thời.  

 

 

Trong mắt những cường giả kia, chỉ là con kiến tiện tay giết được luôn thôi.  

 

 

“Em trai, các em đi chuẩn bị quà trước đi, chúng ta đi gặp em gái Lâm Phong, nói lời xin lỗi với cô ấy.” Tần Vô Đạo nói.  

 

 

Tần Thiên Trụ nghe thế, yên lặng gật đầu.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 313


 Quỷ Anh là khống hồn sư* xếp thứ mười trên web đen!  

 

*khống hồn sư: người điều khiển linh hồn.  

 

 

Khống hồn sư là gì á?  

 

 

Không phải người tu luyện thân thể, không phải người tu võ, mà là người tu luyện tinh thần lực!  

 

 

Khống hồn sư có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình khống chế tinh thần của tất cả vật sống để chiến đấu cho mình!  

 

 

Adv

Thế nên, mỗi một khống hồn sư đều là sát thủ cao cấp nhất, bọn họ thường không cần để lộ bản thân mà vẫn có thể giết người một cách vô hình!  

 

 

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu tại sao mấy con soi Bắc Mỹ hôi hám này lại biến dị, hóa ra là do Quỷ Anh đã khống chế!  

 

 

"Xong rồi!"  


 

 

Ánh mắt Diệp Phàm lộ vẻ tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Anh ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ tấn công khủng bố bình thường, không ngờ vậy mà lại xuất hiện dạng sát thủ hàng đầu như Quỷ Anh này!  

 

 

Phải biết rằng, cho dù là người chấp pháp thực thụ cũng đều không phải là đối thủ của Quỷ Anh!  

 

 

"Người anh em, lần này là tôi làm liên lụy đến anh! Nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"  

 

 

Diệp Phàm nói xong cũng chuẩn bị đập đầu tự sát, thế nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản.  

 

 

"Anh bị bệnh à?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

"Anh đẹp trai, anh làm gì vậy chứ!"  

 

 

Vẻ mặt Vương Vũ Tình cũng cực kỳ khẩn trương, cô ta bị hành động tự sát của Diệp Phàm dọa cho sợ hãi.  

 

 

"Các người không biết Ải Nhân Vương Quỷ Anh khủng bố đến mức nào đâu!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run run.  

 

 

"Quỷ Anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hơn nữa vì trời sinh đã thiếu sót nên tính tình cực kỳ biến thái!"  

 

 

"Gã ta thích nhất là đùa bỡn với thân thể của con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào trong tay của Quỷ Anh thì đề sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

 

 

"Thế nên, so với việc rơi vào trong tay gã ta thì chi bằng chúng ta tự sát luôn đi, tránh phải chịu nhiều tra tấn."  


 

 

Vương Vũ Tình nghe thế thì khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhất thời thái nhợt, khẩn tưởng hỏi:  

 

 

"Biến thái đến mức nào?"  

 

 

"Có người nói gã ta thích nhất là nối nhiều người lại với nhau, tạo thành con rết người. Chính là kiểu khâu miệng người này vào khe đít người kia, để cho người đó ăn shit mà sống, nhìn xem xem người đó có thể sống được bao lâu."  

 

 

"Bình thường sẽ là mười người nối liền với nhau, thế nên người cuối cùng phải ăn hết sạch những gì mà chín người đầu đã tiêu hóa..."  

 

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"  

 

 

Vương Vũ Tình ngắt lời Diệp Phàm, cô ta nhanh chóng sờ lên mông của mình.  

 

 

Lâm Phong cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

 

Sao gần đây càng ngày càng nhiều biến thái thế nhỉ!  

 

 

...  

 

 

Đúng lúc này, Quỷ Anh đi đến gần bọn họ còn khoảng mười mét thì dừng lại.  

 

 

Đôi mắt lồi ra của gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói quái dị:  

 

 

"Không ngờ trong thành phố Kim Lăng vẫn còn có cao thủ như mày, đúng là nằm ngoài dự đoán của tao! Sao mày phát hiện ra tao ở sau núi giả?"  

 

 

"Mày quá biến thái! Không xứng nói chuyện với tao."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 688


 

Rất nhiều cường giả ẩn núp trong tối, không xuất thế mà thôi…  

 

“Thiên sứ mười hai cánh? Cũng thú vị…”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng!  

 

 

Sư phụ mất tích có liên quan đến thiên sứ này không?  

 

 

Nhị sư tỷ có biết những chuyện này không…  

 

Adv

 

Lúc này, đám người Chu Côn căng da đầu đi lên, cung kính nói:  

 

 

“Cậu… cậu Lâm, bây giờ chúng ta làm gì?”  

 


 

“Không nghe Lục tiền bối nói ban nãy à? Gọi người bên trên xuống tiếp quản đảo Long…”  

 

 

Lâm Phong xoay người rời đi!  

 

Adv

 

Chuyện cần làm đã làm, phần kết thúc mà bọn Chu Côn không xử lý được nữa thì đúng là phế vật!  

 

 

…  

 

 

Sáng sớm hôm sau, trên Đảo Long phát sinh một đống chuyện, nhanh chóng lan truyền khắp thế giới…  

 

 

Trong lúc nhất thời mọi người đều ồ lên!  

 

 

Những người nắm giữ thế lực lớn khắp thế giới đều khiếp sợ vạn phần, thấy không thể tin nổi!  

 

 

Rất nhiều người biết thân phận thật của phu nhân Maria, nhưng một thiên sứ hai cánh cường đại như thế mà lại bỏ mạng ở Đại Hạ?  

 

 

Đây là lần đầu tiên có thiên sứ ngã xuống kể từ trận chiến năm trăm năm trước!  

 

 

Rất nhiều cường giả của các thế lực lớn khắp thế giới đều nghiêm túc hơn hẳn, cảm thấy những năm tháng tiếp theo khó mà yên ổn được!  

 

 

Phu nhân Maria là người nắm quyền mà gia tộc Adam của nước Mỹ phái ra, bây giờ cô ta chết, sao bọn họ bỏ qua được?  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó, ở thủ đô Đại Hạ.  

 

 

Trong một gian mật thất.  


 

 

Một đám lão già ngồi quây lại một chỗ, giống như mấy đứa trẻ, kích động vui sướng khoa chân múa tay!  

 

 

Bộ trưởng bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, tổ trưởng tổ thủ vệ Hạ Vân Đỉnh cũng trong số đó!  

 

 

“Lâm Phong này đúng là không tệ, cuối cùng đã lập công lớn!”  

 

 

“Gia tộc Adam luôn đối nghịch với chúng ta, lần này Lâm Phong bào sạch nhuệ khí của bọn họ, để xem bọn họ vực dậy kiểu gì!”  

 

 

“Cũng không nên vui mừng quá sớm! Gia tộc Adam rất mạnh, gần như nắm hết toàn bộ nước Mỹ trong tay, lần này bị thiệt nhiều như vậy chắc chắn họ sẽ báo thù!”  

 

 

“Đúng thế, chúng ta vẫn cần cẩn thận đối phó! Tư Đồ Vân Tiêu, bộ chấp pháp các người phụ trách liên lạc với Lâm Phong, một nhân tài như thế, nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng!  

 

 

…  

 

 

Sau cuộc họp, Tư Đồ Vân Tiêu cười tít mắt chuẩn bị về phòng sắp xếp công việc tiếp theo, rồi ngủ cho ngon.  

 

 

Đúng lúc này ông ấy thấy Hạ Vân Đỉnh u ám lướt qua bên người mình, khiến ông ấy không khỏi nheo mắt lại, gọi người kia về nói:  

 

 

“Tổ trưởng Hạ, hình như ông không vui cho lắm?”  

 

 

“Ông thấy tôi không vui chỗ nào?”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh giữ nguyên ắc mặt.  

 

 

“Hừ, tôi biết ông không thích Lâm Phong, nhưng lúc quan trọng tôi mong ông thức thời một chút!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 222


 Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến chậm rãi mở hai mắt ra, một gương mặt góc cạnh đập vào mắt cô bé.  

 

 

“Con gái ngoan tỉnh rồi à!”  

 

 

Lâm Phong nở một nụ cười hiền lành.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩn ra, đôi mắt to lập tức chảy nước mắt.  

 

 

“Hu hu… Chú cách xa tôi ra một chút.”  

 

 

Adv

Lâm Phong: …

 

Nhìn con gái sợ mình, Lâm Phong thấy hơi bất đắc dĩ.  

 

Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Y Nặc nhưng phát hiện cô ấy đang cười trộm, nụ cười con mang theo nước mắt dàn giụa.  

 

 

“Hu hu… Mẹ ơi! Cái chú kì lạ này là ai thế? Sao cứ đi theo chúng ta?” Tiểu Luyến Luyến bật dậy trốn sau lưng mẹ, sợ hãi nói.  

 

 

Adv

“Tiểu Luyến Luyến, chú ấy không phải người xấu, đó là cha của con!” Trần Y Nặc lau hai mắt đẫm lệ.  

 

 

Cứ như thế một lúc, cô ấy phát hiện tình hình của con gái đã tốt hơn nhiều.  

 

 

Hiện tại cô bé nói chuyện rõ ràng, không bị tối nghĩa khó hiểu nữa, thoạt nhìn cũng không có vẻ khờ khạo.  

 

 

Từ trước tới nay, hình ảnh như thế vĩnh viễn chỉ còn xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy.  

 

 

Chuyện xảy ra trong hôm nay là hiện thực khiến cho cô ấy cực kì vui sướng, là một loại cảm giác khó nói được thành lời.  

 

 

Mười năm đau khổ hình như cũng chẳng còn là gì nữa.  

 

 

“Cha?” Tiểu Luyến Luyến ló đầu ra từ đằng sau lưng Trần Y Nặc, cũng ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Phong, có vẻ cực kì nghi hoặc.  

 

 

Trong trí nhớ của cô bé, cái từ cha này quá xa lạ.  

 

 

Hôm nay nó được nhắc tới khiến cô bé hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Đúng, cha là cha của con!” Lâm Phong hơi cảm thấy đau lòng.  

 

 

“Cha là cha của con, vậy cha sẽ đưa con đi mua đồ ăn ngon sao?” Tiểu Luyến Luyến đột nhiên hỏi.  

 

 

“Đương nhiên! Con muốn ăn gì cha cũng sẽ đưa con đi ăn.” Lâm Phong vội vàng nói.  

 

 

“Vậy cha có mang con đến khu vui chơi không? Trước kia mẹ rất khổ, phải đi làm, còn phải đưa Tiểu Luyến Luyến đi khám bệnh. Con nghe chị y tá trong bệnh viện nói có rất nhiều bạn nhỏ sẽ tới khu vui chơi! Nhưng con chưa từng đi.” Tiểu Luyến Luyến nói nhỏ.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, phòng tuyến trong lòng cũng vỡ vụn.  

 

 

Anh không nhịn nổi nữa, tiến lên ôm chặt con gái vào lòng, hơi nức nở nói:  

 

 

“Sẽ đi! Con muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, dù là sao trên trời, chỉ cần con muốn, cha cũng nghĩ cách hái xuống cho con.”  

 

 

“Cha làm sao vậy? Mẹ nói người lớn sẽ không khóc, nhìn cha như sắp khóc ấy.” Tiểu Luyến Luyến nghiêng đầu nhỏ, nói.  

 

 

Cô bé được Lâm Phong ôm vào lòng, không giãy dụa cũng không khóc lóc, đôi mắt to có thần sáng như ngọc, giống như đang phát sáng.  

 

 

“Không khóc, sao cha lại khóc chứ, chỉ là có hạt cát rơi vào mắt mà thôi.”  

 

 

“Vậy cha mở to mắt ra con giúp cha thổi đi.” Tiểu Luyến Luyến chu cái miệng nhỏ, định thổi thổi.  

 

 

Lâm Phong đưa mặt lại gần.  

 

 

“Phù phù.” Tiểu Luyến Luyến nhẹ nhàng thổi.  

 

 

Lâm Phong cười rất vui vẻ.  

 

 

Ở trên núi khổ luyện mười năm, trái tim anh đã lạnh lắm rồi, còn cứng hơn cả sắt.  

 

 

Nhưng bây giờ vì con gái, nó đang dần hòa tan.  

 

 

Con gái ngây thơ đáng yêu như thế này.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 219


Chỉ có thể khéo léo hơn một chút, đi tìm em gái Lâm Phong, dù sao trước kia Tiểu Phong cũng đắc tội với em gái Lâm Phong là Lâm Vân Dao.  

 

…  

 

 

“Em gái, em cũng thấy đấy, sau này anh đã cam tâm làm chó săn cho cậu Lâm, không nghĩ tới chuyện phản kháng!” Đàm Thiên Hồng nhìn Chu Vân Mai dặn dò.  

 

 

Ông ta biết tính cách của Chu Vân Mai, cho nên cố tình dặn dò một chút, để tránh cho việc em gái ông ta lại làm ra chuyện mất trí!  

 

 

Chu Vân Mai gật đầu không đáp.  

 

 

Đàm Thiên Hồng thấy vậy, trong lòng thở dài một hơi, lắc đầu rời đi.  

 

Adv

 

Chu Vân Mai thì một mình đi tới một cái hẻm nhỏ, lấy điện thoại di động gọi điện đi.  

 

 

Không lâu sau đám khách mời đã chạy hết!  

 

 


Lâm Phong cũng dẫn theo Y Nặc và con gái bay thẳng về nhà mình.  

 

 

Nhà họ Giang bị giết sạch, hiện tại việc quan trọng là phải về nhà xem con gái bị bệnh gì.  

 

Adv

 

Sau khi mọi người đều rời đi không lâu, một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng chạy tới.  

 

 

Phùng Hải và hai nghi trượng của thương hội Bách Vân bước xuống khỏi xe.  

 

 

Sau khi nhìn thấy tình trạng của trang viên nhà họ Giang, ông ta nheo mắt lại.  

 

 

“Không ngoài dự đoán của tôi, lão quái vật kia sau khi giết chết Giang Quân Lâm đã lập tức chạy tới tiêu diệt nhà họ Giang! Tác phong rất nhất quán! Chỉ là không ngờ hành động lại độc ác như thế, san hết cả trang viên thành bình địa!” Phùng Hải lẩm bẩm.  

 

 

“Trưởng lão, chúng ta lại đi một chuyến không công sao?” Một nghi trượng nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Có phải cậu bị ngu không? Cậu thật sự cho rằng tôi đã tới tham gia lễ đính hôn à? Mặc dù nhà họ Giang không tệ nhưng tôi cũng chưa coi trọng lắm đâu! Đầu tiên là tôi tới để chứng minh suy đoán của mình! Thứ hai…”  

 

 

Phùng Hải nghĩ tới bệnh của mình, lập tức nói:  

 

 

“Đi! Bây giờ chúng ta đi tìm cậu Lâm!”  

 

 

Với năng lực tình báo hiện tại của thương hội Bách Vân, đương nhiên tra ra địa chỉ nhà Lâm Phong cũng không khó.  

 

 

Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, chuyện nhà họ Giang bị diệt đã truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Trong lúc nhất thời, người của các gia tộc lớn ở đây đều thấy bất an.  

 

 

Ai mà ngờ được hôm qua vẫn còn đang thịnh vượng, chuẩn bị thống nhất cả thành phố Kim Lăng, chỉ vì đắc tội một người mà nhà họ Giang bị diệt môn chứ?  

 

 

Điều này khiến cho các gia tộc đều có cảm giác nguy hiểm cực kì lớn, đều căn dặn các con cháu trong nhà sắp tới phải khiêm tốn một chút, không nên gây chuyện.  

 

 

…  


 

 

Phía bắc, bên trong một biệt thự ven sông.  

 

 

Bang chủ Phong Vân Bang trở tay một cái, tức giận gạt hết đống đồ trên bàn xuống đất!  

 

 

“Chết tiệt! Sao Lâm Phong này lại mạnh tới vậy chứ!” Vẻ mặt Thành Phong vừa lo lắng vừa phẫn nộ.  

 

 

Khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, ông ta cũng có mặt ở đó, tận mắt thấy tất cả!  

 

 

Nếu là người khác tiêu diệt nhà họ Giang, ông ta chắc chắn sẽ vui mừng không ngớt, nhưng chỉ duy nhất Lâm Phong là không được!  

 

 

Bởi vì hôm qua ở hội đấu giá, Lâm Phong đã giết con trai Thành Khôn và em trai Thành Vân của ông ta!  

 

 

Huyết hải thâm thù như thế, sao ông ta lại bỏ qua được?  

 

 

“Bang chủ nén bi thương, nên buông xuôi đi thôi, Lâm Phong này chúng ta không đắc tội nổi! Thù của nhị bang chủ và thiếu chủ, trước tiên cứ để xuống đã!”  

 

 

Một thành viên nòng cốt của Phong Vân Bang vội vàng nhỏ giọng khuyên bảo.  

 

 

“Nói thì dễ lắm! Cũng không phải con trai cậu bị giết! Người đâu, kéo con trai của Vương hộ pháp ra ngoài, chém chết!”  

 

 

Thành Phong lập tức quay ra nhìn đám đàn em, lạnh lùng nói.  

 

 

“Vâng, bang chủ!”  

 

 

Mấy tên đàn em lập tức gật đầu, vọt ra ngoài.  

 

 

“Bang chủ, ông không thể làm như vậy được! Vương Hạo tôi trung thành tận tụy với Phong Vân Bang, những lời tôi vừa nói đều từ tận đáy lòng!” Vẻ mặt Vương hộ pháp thay đổi, lập tức cầu xin tha thư.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 314


 "Dm, nói những chuyện biến thái như vậy, thực sự quá là ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi rồi."  

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng xoay người rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm và Vương Vũ Tình đều ngây dại.  

 

 

Vừa rồi sau khi cô ta nghe lời Diệp Phàm nói xong, đã chuẩn bị tinh thần tự sát cùng với Diệp Phàm để tránh phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo như thế!  

 

 

Kết quả... Chỉ như vậy thôi sao?  

 

 

Adv

"Anh đẹp trai này, anh chắc chắn tên Quỷ Anh này rất mạnh, rất biến thái à?"  

 

 

Vương Vũ Tình hỏi.  

 

 

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đáp lời:  

 


 

"Căn cứ theo tư liệu thì hẳn là rất khủng bố, rất biến thái mới đúng!"  

 

 

Adv

"Vậy tại sao gã ta vừa lên sân khấu được ba giây thì đã chết rồi?"  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì im lặng, trong chốc lát không biết nên đáp như thế nào!  

 

 

Anh ta có thể chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, người lùn trước mắt anh ta chính là Quỷ Anh khét tiếng trên web đen, đã từng giết chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhưng vì sao một kẻ mạnh như vậy lại dễ dàng bị giết thế này?  

 

 

"Anh... Rốt cuộc là ai?"  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Phong, tinh thần bất định.  

 

 

Anh ta quyết định đợi lát nữa quay về, nhất định phải điều tra thân phận của thanh niên mặc áo trắng này!  

 

 

...

 

Bên kia.  

 

Lâm Phong quay về với Trần Y Nặc và con gái.  

 

 

Trần Y Nặc thấy anh quay lại thì cũng không hỏi vì sao.  

 

 

Nhưng con gái lại rất hưng phấn nhào vào lòng Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái nói:  

 

 

"Ba ba, ba thật sự quá đỉnh!"  

 

 

Lâm Phong ôm lấy con gái, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trần Y Nặc.  

 

 


Trần Y Nặc bất đắc dĩ nói:  

 

 

"Anh quá coi thường con gái mình rồi, em vốn muốn che mắt con bé nhưng con bé không muốn, mà ngược lại còn cực kỳ thích thú xem! Nhất là khi nhìn thấy cảnh anh giết người, con bé càng kích động quơ quơ tay nhỏ nói, anh thật đỉnh!"  

 

 

"Ặc..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn.  

 

 

Dưới tình huống bình thường thì khi trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vừa rồi đều sẽ khóc mới đúng, nhưng con gái anh không những không sợ mà ngược lại còn rất hứng thú!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía con gái trong lòng, hỏi:  

 

 

"Con gái ngoan, con không sợ sao?"  

 

 

"Tại sao lại sợ ạ? Con thấy như thế rất vui mà."  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Luyến Luyến lộ vẻ kỳ quái.  

 

 

"Đúng đúng đúng, xem rất vui!"  

 

 

Lâm Phong nhéo gò má nhỏ nhắn của con gái, trên mặt nở một nụ cười.  

 

 

Sinh con gái phải giống như Tiểu Luyến Luyến này!  

 

 

Nhìn các biểu hiện trên, tương lai  chắc chắn là con gái sẽ phát triển không có giới hạn, thậm chí có thể còn ưu tú hơn cả người làm ba là anh đây!  

 

 

Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh không có nhiều linh thạch để giúp con gái thức tỉnh được thể chất đặc biệt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 223


 Lâm Phong nhíu mày, thần thức quét qua, phát hiện ngoài cửa có ba người đang đứng, một trong số đó là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.  

 

 

Lâm Phong đi tới mở cửa.  

 

 

“Cậu Lâm, đã lâu không gặp.” Phùng Hải cười nói.  

 

 

Lâm Phong biết mục đích Phùng Hải tới đây, đúng lúc mình cũng cần dùng ông ta, vì thế anh nói:  

 

 

“Một mình ông vào đây, hai người họ canh chừng bên ngoài đi!”  

 

 

“Không thành vấn đề.”  

 

Adv

 

…  

 

 

Hai người đi vào phòng khách.  


 

 

Phùng Hải liếc nhìn thấy Trần Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến cùng với Trần Thiên Hủ đang hôn mê nằm ở phòng bên cạnh.  

 

 

Ông ta nheo mắt lại.  

 

Adv

 

Căn cứ vào phán đoán của của ông ta, Trần Y Nặc hẳn là đã bị lão quái vật kia đem đi abcxyz rồi, còn Trẩn Thiên Hủ đã chết mới đúng!  

 

 

Chẳng lẽ ông ta nhầm?  

 

 

Trong lòng rất nghi hoặc nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, mấy vị này là?”  

 

 

“Đây là vợ tôi, con gái, còn nằm trong kia là anh vợ! Tối hôm qua anh ta bị người khác đánh thê thảm quá, bây giờ còn chưa tỉnh lại.” Lâm Phong bình thản đáp lời.  

 

 

“Anh nói gì đấy.”  

 

 

Trần Y Nặc tức giận nhéo hông Lâm Phong một cái.  

 

 

Lâm Phong vội vàng thu hơi thở của mình lại, nếu không linh khí của anh sẽ tự bảo vệ cơ thể, có thể khiến tay Trần Y Nặc vỡ nát.  

 

 

Ánh mắt Phùng Hải hơi thay đổi, cười nói:  

 

 

“Ai dám đánh anh vợ của cậu Lâm chứ!”  

 

 

“Chính là lão quái vật mà ông bảo hôm qua, chỉ là ông ta bị tôi giết chết rồi.” Lâm Phong thản nhiên đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu biết nói đùa quá.”  

 

 

“Ông nghĩ tôi sẽ đùa giỡn với ông à?” Lâm Phong giương mắt nhìn qua.  

 

 

Phùng Hải nhìn vẻ mặt cực kì thành thật của Lâm Phong, không khỏi cau mày lại.  

 

 

Tuy rằng ông ta không biết lão quái vật kia mạnh tới thế nào, nhưng theo giọng điệu của người phụ trách bên tổng bộ thì ít nhất lão quái vật cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Võ giả Tiên Thiên Cảnh là khái niệm gì?  

 

 

Võ giả bước chân vào Tiên Thiên Cảnh, nội lực trong cơ thể không chỉ hoàn toàn chuyển hóa thành thiên địa lực, mà thiên địa lực này còn có thể tụ lại một chỗ, hình thành võ cơ trong đan điền.  

 

 

Nội lực của võ giả Tiên Thiên Cảnh có sự biến hóa, một chưởng nhẹ nhàng thôi đã đủ để đánh nát một ngọn núi nhỏ, uy lực không thua một quả bom hạng nặng!  

 

 

Nhân vật như thế đã vượt quá phạm vi võ giả, gần như thành thần tiên!  

 

 

Cho nên khi Lâm Phong nói mình đã giết chết lão quái vật, trong lòng ông ta tuyệt đối không thấy tin tưởng gì cả. Không ngờ Lâm Phong cũng là một người thích nói khoác!  

 

 

Trong lòng Phùng Hải không khỏi cảm thấy hơi khinh thường, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Nhưng cậu Lâm, theo tôi được biết, sáng nay lão quái vật kia mới tiêu diệt nhà họ Giang!”  

 

 

“Nhà họ Giang là do tôi diệt.” Lâm Phong bình tĩnh đáp.  

 

 

Phùng Hải nghe thế thì không biết nói gì.  

 

 

Không khác nhau mấy nhỉ!  

 

 

Lão quái vật là do cậu giết, nhà họ Giang cũng là cậu diệt.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom