Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 208


Lâm Phong nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này điện thoại lại reo lên.  

 

 

Vừa bắt máy.  

 

 

Giọng nói có vẻ hơi trầm trọng của Đàm Thiên Hồng đã truyền tới.  

 

 

"Ngài Lâm, có chuyện không hay rồi, người phụ nữ mà cậu thích hôm nay sẽ đính hôn với Giang Quân Lâm đó! Nhà họ Giang đã gửi thiệp mời, bây giờ cả thành phố Kim Lăng đều đang sôi sùng sục. Tôi cũng nhận được thiệp mời."  

 

 

"Sao?"  

 

Adv

 

Lâm Phong có hơi ngạc nhiên.  

 

 

Sau khi nghe Đàm Thiên Hồng giải thích xong, anh mới hiểu rõ nguyên nhân.  

 


 

Xem ra là người nhà họ Giang vẫn chưa biết rằng Giang Quân Lâm đã chết rồi!  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  

 

Adv

 

"Được, tôi biết rồi! Ông cứ qua nhà họ Giang trước chờ tôi đi, bây giờ tôi qua."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì do dự một lát, rồi nói:  

 

 

"Ngài Lâm, hay là ngài nhẫn nhịn lần này nhé? Đi đối đầu với nhà họ Giang vào ngày hôm nay không phải lựa chọn sáng suốt đâu, đoán chừng sẽ có không ít thế lực lớn tới đó! Tôi nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Cảnh giống ngài nữa đó."  

 

 

"Không cần!"  

 

 

Lâm Phong cúp máy luôn.  

 

 

Trần Y Nặc tò mò hỏi: "Ai gọi vậy?"  

 

 

"Một cấp dưới của anh!"  

 

 

Lâm Phong cười nói lại những gì Đàm Thiên Hồng đã nói cho Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì cắn môi, vẻ mặt có hơi bứt rứt bất an.  

 

 

"Nếu như vậy thì Tiểu Luyến Luyến cũng bị người nhà họ Giang tới bệnh viện đón đi?"  

 

 

"Hẳn là vậy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì thở hắt ra, cô ấy nghiêm túc nói:  

 

 

"Lâm Phong, hay là anh đừng đi vội ! Chờ tới khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi nói."  

 

 

"Em không tin anh sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Vấn đề không phải là có tin hay không, tôi sẽ không lấy con gái ra đánh cược! Hơn nữa..."  

 

 

Trần Y Nặc đột nhiên dừng lại.  

 

 

"Hơn nữa gì?"  

 

 

"Hơn nữa, Tiểu Luyến Luyến, Tiểu Luyến Luyến, con bé cũng là..."  

 

 

Trần Y Nặc nghiến răng, rõ ràng là nội tâm cô ấy đang giãy dụa kịch liệt.  

 

 

Cô ấy hít thở sâu một hơi, rồi nói:  

 

 

"Lâm Phong, anh hãy nghe lời tôi một lần thôi được không? Chờ tới khi chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến, anh muốn thế nào thì làm thế đó! Trước khi đó, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy tư một lát, đáp:  

 

 

"Anh có thể tạm thời không ra tay, nhưng anh nhất định phải qua đó cùng em. Huống hồ em cũng biết y thuật của anh rồi, có anh ở đây, có lẽ cũng có thể phát hiện ra có gì không ổn."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 674


 

Mặt Chu Côn trắng bệch.  

 

“Phụt!”  

 

 

Hắn hộc ra một búng máu lớn vì sốc quá độ, sau đó ngửa mặt lên trời căm uất nói:  

 

 

“Chu Côn tôi không còn mặt mũi đâu mà đối diện với tổ quốc nữa!”  

 

 

“Anh Côn!”  

 

 

Adv

“Anh Chu!”  

 

 

Đám người Tiền Minh, Đường Tam Thái lần lượt lên tiếng với giọng điệu bi phẫn, trông ai cũng cô đơn và não nề.  

 

 


Thua rồi!  

 

 

Thua thật rồi!  

 

 

Adv

Thua một cách triệt để!  

 

 

Thua mà không còn cơ hội nào để lội ngược dòng!  

 

 

“Thôi được rồi! Mau xử hết lũ châu chấu này đi rồi tiếp tục bữa tiệc của chúng ta!”  

 

 

Ngô Thiên Long hờ hững phất tay.  

 

 

Đám người Chu Côn chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa thôi, việc quan trọng nhất đêm nay là chiêu đãi cô Maria!  

 

 

“Rõ!”  

 

 

Đám cao thủ Đảo Long tính cả Trịnh Đại Hải và Chu Lỵ đằng đằng sát khí bao vây Chu Côn và Tiền Minh.  

 

 

Khi thấy hai người sắp phải bỏ mạng lại tại đây, lúc này cửa đại sảnh diễn ra tiệc đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.  

 

 

Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ xông vào với sắc mặt trắng bệch, hắn ta cứ như đang rất sợ hãi, nói cũng không được mạch lạc:  

 

 

“Không ổn, không ổn rồi!”  

 

 

“Không ổn cái gì? Một bữa tiệc quan trọng thế này mà cậu đang làm gì thế hả?”  

 

 

Lão gia chủ nhà họ Lư đứng dậy, lạnh lùng quát.  

 

 

Nghe vậy bảo vệ định trả lời, nhưng đúng lúc này có một tiếng “bùm” vang lên, sau đó hắn ta đã nổ thành một đống sương máu…  


 

 

“Rào rào rào!”  

 

 

Máu tươi bắn tung toé ra xung quanh rồi hắt lên đầu mấy người đứng gần đó, trông họ vô cùng nhếch nhác!  

 

 

Tiếp đến.  

 

 

Một thanh niên mặc áo trắng, vóc dáng cao ráo ung dung bước vào.  

 

 

Thanh niên vừa đi vừa thản nhiên nói:  

 

 

“Nhân viên bảo vệ cũng nhiều đấy nhỉ, cho tôi giết từng người một đến giờ luôn…”  

 

 

Cảnh tượng đột ngột này khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.  

 

 

Là cậu ấy!  

 

 

Là cậu Lâm!  

 

 

Vẻ kích động hiện lên trên mặt Đường Tam Thái.  

 

 

Ông ta biết Lâm Phong có thực lực rất mạnh, có lẽ chuyện này sẽ có bước ngoặt!  

 

 

Đám người Chu Côn và Tiền Minh nhìn qua Lâm Phong, nét mặt vừa áy náy lại vừa phức tạp…  

 

 

Ban đầu họ còn tưởng là Lâm Phong phản bội họ, vậy nên đã ác ý phỏng đoán về anh…  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 300


 Thay vì ngồi đây lo sợ vớ vẩn thì chẳng bằng bỏ qua luôn đi!  

 

Bởi vì có câu, thuyền tới đầu cầu tự nhiên có bến đỗ!  

 

 

Bây giờ chỉ cần chờ tấm lệnh bài thứ ba xuất hiện, mở cái thứ gọi là mộ ẩn của tiên nhân ra là có thể sẽ biết được tất cả!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lấy nội đan của yêu thú kia ra, anh do dự một lúc, rồi nuốt chửng nó luôn.  

 

 

Ngay lập tức.  

 

Adv

 

Nội đan yêu thú hóa thành nguồn linh khí vô tận, dung nhập vào đan điền của Lâm Phong.  

 

 

Hình như Nguyên Anh trong đan điền cảm nhận được gì đó nên há miệng nhỏ hút hết toàn bộ nguồn linh khí tinh khiết đậm đặc đó vào trong cơ thể như thể cá voi nuốt chửng.  

 

 


Nguyên Anh lúc đầu còn hơi mơ hồ không rõ ràng lập tức trở nên cứng rắn hơn nhiều, trông giống như một đứa bé không mặc quần áo vậy.  

 

 

"Tốt quá... Lại tiến gần thêm một bước tới Nguyên Anh kỳ rồi!"  

 

Adv

 

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng.  

 

 

Trong thời đại Mạt Pháp, tu tiên đã khó càng khó hơn.  

 

 

Mà sau khi anh xuống núi.  

 

 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá từ đỉnh phong Kim Đan lên Nguyên Anh, đồng thời tiến vào tiến bước mạnh mẽ vào Nguyên Anh kỳ!  

 

 

Tốc độ này thật đúng là quá cường điệu!  

 

 

"Quả nhiên! Trên con đường tu tiên mà gặp phải trở ngại thì không thể ngồi yên ngậm trái đắng được, mà phải đi chu du khắp thiên hạ nhiều hơn, để còn cầu cơ duyên!"  

 

 

"Từ khi mình xuống núi đến nay, đầu tiên là gặp được đá âm dương cực, sau đó lại vô tình gặp được yêu thú Kim Đan, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là không phải không thể có cơ hội gặp được ánh sáng cơ duyên cỡ này!"  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Thiên Tiên Diễn Quyết, bắt đầu hít vào thở ra.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Vương Nhạc Hiên ngồi trên máy bay tư nhân, cũng bay từ Vân Xuyên về thành phố Kim Lăng.  

 

 

Vừa quay về, ông ta tới trụ sở của Vân Trung Thiên, kể lại từng chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở dãy núi Hoành Đoạn tại Vân Xuyên.  


 

 

"Ông nói là Lâm Phong tiêu diệt một con dị thú Tiên Thiên cảnh chỉ trong một đòn sao?"  

 

 

Con ngươi Vân Trung Thiên hơi co lại.  

 

 

"Đúng thế! Chắc chắn con dị thú kia là Tiên Thiên cảnh, nếu không thì nó không thể nào mạnh như thế! Nhưng ngay cả thế, cậu Lâm vẫn dễ dàng xử lý nó, như thể đang giết một con gà con vậy."  

 

 

Vương Nhạc Hiên nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghĩ đến thôi đã sợ.  

 

 

Cho dù bây giờ nhớ lại, cơ thể ông ta vẫn không khỏi run lên nhè nhẹ.  

 

 

Rốt cuộc, sức mạnh của cậu Lâm là gì chứ?  

 

 

Lần nào cũng vậy, khi ông ta cho rằng mình đã biết rõ câu Lâm mạnh đến mức nào rồi, thì cậu Lâm lại mạnh hơn!  

 

 

"Tình hình thế này cũng có chút phiền phức!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu nhíu mày.  

 

 

"Lão Vân, ý ông là sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên ngẩn người.  

 

 

"Trước đây Lâm Phong quá hống hách! Còn tuyên bố rằng sẽ tàn sát tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, đây là điều mà tôi không thể nào nhịn được! Cho nên tôi đã xin giúp đỡ từ cấp trên!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 209


Một tia sáng loé lên nơi chân trời.  

 

 

Lâm Phong dẫn theo Trần Y Nặc tới trước cửa trang viên nhà họ Giang.  

 

 

Lúc này đây, trước cửa nhà họ Giang đang giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, bãi đỗ xe ở trước cửa có đủ mọi loại xe sang màu sắc kiểu dáng khác nhau đang đỗ.  

 

 

Hai người đi vào trong trang viên.  

 

 

Bãi cỏ trong trang viên đã đầy ắp người.  

 

 

Những người này đều là những nhân vật quyền quý trong thành phố Kim Lăng, nhà họ Lý, nhà họ Tần, liên minh võ đạo, tứ đại bang phái, nhiều vô số kể.  

 

Adv

 

Mà lúc này đây, gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân đang đứng trên sân khấu có diện tích khoảng chừng năm mươi sáu mươi mét vuông, tay cầm microphone, dõng dạc nói vài lời.  

 

 

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.  

 

 

Thậm chí đến mức mà hai người họ đến cũng chẳng có mấy người chú ý tới!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn toàn bộ hiện trường, cuối cùng nhìn về phía một cô bé đang đứng ở bên phải sân khấu.  

 

 

Adv

Cô bé mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn long lanh, tựa như những vì sao lộng lẫy nhất trên bầu trời vậy!  

 

 

Quả đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!  

 

 

Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, như một con búp bê sứ vậy!  

 

 

Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như thế, lại mang một dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy cô bé ngốc nghếch, không thông minh cho lắm.  

 

 

Nói đúng hơn, thì là trông vô cùng đần độn.  

 

 

Cô bé đang ngồi trên chiếc ghế công chúa màu trắng.  

 

 

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy tấm da ghế, có vẻ như cô bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ nên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, miệng lẩm bẩm trong vô thức: "Mẹ, mẹ."  

 

 

Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Lâm Phong run lên.  

 

 

Thần thức của anh quét qua người cô bé.  

 

 

Quả nhiên, anh phát hiện ra hơi thở huyết mạch trong cơ thể cô bé giống anh y như đúc!  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con bé đúng là con gái của mình! Thì ra con gái mình lại xinh đẹp đến vậy."  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, cuối cùng khoé mắt cũng hơi ẩm ướt.  

 

 

Chín tuổi!  

 

 

Con gái đã chín tuổi rồi!  

 


 

Mà người làm cha như anh đến giờ mới biết!  

 

 

Con gái còn bị bệnh, chắc hẳn mấy năm nay con bé đã đau đớn khổ sở vô cùng!  

 

 

Trong lòng Lâm Phong rất tự trách, áy náy, còn có một nỗi uất ức cực lớn bao phủ lấy trái tim, rất khó tiêu tan đi!  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến cũng nhìn thấy Trần Y Nặc.  

 

 

Trên gương mặt ngây ngô của cô bé lại xuất hiện một chút vui mừng, cô bé vội vàng đứng dậy chạy về phía dưới sân khấu.  

 

 

Cô bé vừa chạy vừa quơ bàn tay nhỏ, miệng hô to:  

 

 

"Mẹ... Mẹ, mẹ!"  

 

 

Giọng nói dễ nghe, nhưng lại không nói rõ được từng chữ.  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con gái mẹ!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy con gái chạy về phía mình thì cũng vội vã chạy tới đón lấy cô bé.  

 

 

Hai mẹ con nhanh chóng ôm chặt lấy nhau.  

 

 

"Mẹ... Mẹ mau dẫn con rời khỏi đây đi, ở đây nhiều người quá, con sợ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến gấp gáp nói.  

 

 

Trần Y Nặc nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khẽ an ủi cô bé.  

 

 

...  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 206


 Tần Khôn trầm giọng nói.  

 

 

"Chú ba, sao mà cháu không biết đây là một buổi Hồng Môn yến được, nhưng nhà họ Tần chúng ta hiện giờ có thể làm gì được? Nếu không tới, chắc chắn nhà họ Giang sẽ trở mặt!"  

 

 

"Nếu như đi, ít nhất còn có một khoảng thời gian đệm!"  

 

 

Tần Thiên Trụ cười khổ.  

 

 

Một cuộc đối thoại ngắn gọn, sau đó hiện trường lại yên tĩnh.  

 

 

Adv

Rất nhiều người nhà họ Tần đều mang vẻ mặt phẫn nộ và tuyệt vọng!  

 

 

Lẽ nào, kể từ nay, nhà họ Tần đã sụp đổ rồi sao?  

 

 


Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên giữa phòng.  

 

 

"Nếu nhà họ Giang đã thành tâm mời chúng ta, thì sao chúng ta có thể từ chối được?"  

 

 

Adv

Mọi người nhìn về phía âm thanh cất lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên áo đen sải bước đi tới.  

 

 

Khí thế người đàn ông trung niên áp đảo, vẻ mặt không giận mà vẫn uy nghiêm, đem đến cho người ta một cảm giác áp bức cực lớn!

 

"Gia chủ!"  

 

"Gia chủ!"  

 

 

"Gia chủ!"  

 

 

Trên gương mặt mọi thành viên nhà họ Tần đều tỏ ra vui mừng bất ngờ.  

 

 

"Anh cả! Anh... Anh đột phá rồi sao?"  

 

 

Tần Thiên Trụ cũng tiến tới đón tiếp, run rẩy hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Anh đã đột phá Thiên Cảnh, anh còn muốn xem xem nhà họ Giang muốn làm gì đây!"  

 

 

Tần Vô Đạo cười khẩy một tiếng, một khí thế uy nghiêm đáng sợ thuộc về bậc Hậu Thiên Cảnh toả ra.  

 

 

Khiến cho những người có mặt đều kích động đến nỗi muốn khóc!  

 

 

Bọn họ không thể nào ngờ rằng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, trưởng tộc lại đột phá xuất quan thành công!  

 

 

Thiên Cảnh!  

 

 

Chính là Thiên Cảnh đó!  

 

 

Cả Kim Lăng này, ngoài minh chủ Vương Nhạc Hiên của võ đạo liên minh và thương hội Bách Vân vốn luôn không màng thế sự ra, thì đã bao giờ có vị cao thủ Thiên Cảnh thứ hai chứ?  

 

 

Tên Lâm Phong lúc trước có vẻ rất lợi hại, nhưng cũng chỉ được đồn đoán là Thiên Cảnh mà thôi, chẳng có tí uy nghi của Thiên Cảnh gì cả!  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Bịch!"  

 

 

Tần Thiên Trụ quỳ xuống.  

 

 

"Em trai, em làm gì đấy!"  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo vô cùng nghi hoặc.  

 

 

Tần Thiên Trụ run rẩy nói:  

 

 

"Anh cả, em có lỗi với anh! Tiểu... Tiểu Phong chết rồi!"  

 

 

...  

 

 

Một đêm nay.  

 

 

Tin tức nhà họ Giang sắp thành thông gia với nhà họ Trần, thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, đã được lan truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Hầu như tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng đều được mời!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 675


 

 “Ông biết tôi?”  

 

Lâm Phong rất hứng thú hỏi.  

 

 

“Đâu chỉ là biết thôi đâu! Giờ cậu cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài, mạnh tới mức có thể đối đầu với mười vạn quân được trang bị đầy đủ súng đạn, giết vô số cao thủ của nhóm Bát Kỳ từ nước Oa, ngay cả Thần Huyễn Sư – Thiên Huyễn Anh Tử còn chết trong tay cậu nữa cơ mà!”  

 

 

“Bây giờ trên web đen toàn lệnh giết cậu không kìa!”  

 

 

Ngô Thiên Long chậm rãi kể ra những chiến tích trước đây của Lâm Phong.  

 

 

Adv

Nghe thấy những điều này, tất cả mọi người trở nên xôn xao.  

 

 

Những việc này lấy một cái ra để nói thôi cũng đủ khoe cả đời, vậy mà thanh niên trước mặt này đã từng làm hết!  

 

 

Đám người Chu Côn và Tiền Minh đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Phong đã lợi hại đến mức này!  

 

 

Đúng lúc này, cô Maria im lặng nãy giờ cũng lạnh lùng lên tiếng:  

 

Adv

 

“Tên Lâm Phong này còn giết năm người cấp dưới của tôi, một chiến sĩ giáp đỏ và bốn chiến sĩ giáp trắng!”  

 

 

“Ồ?”  

 

 

Nghe vậy, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Ngô Thiên Long, đúng thật là ông ta không hề biết chuyện này.  

 

 

Ông ta nhìn sang Lâm Phong, nói một cách đầy hứng thú:  

 

 

“Cậu cũng giỏi sinh sự đó, đắc tội nước Oa, đắc tội Đảo Long của tôi, thậm chí ngay cả gia tộc Adam cũng đắc tội…”  

 

 

Lúc Ngô Thiên Long đang nói thì đã có một đám võ giả mạnh bao vây Lâm Phong.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, mắt Chu Côn đỏ ngầu.  

 

 

Không được!  

 

 

Không thể để thiên tài như Lâm Phong chết ở đây được!  

 

 

Như vậy sẽ là tổn thất rất lớn đối với quốc gia!  

 

 

Hắn lập tức hét lên:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu có thể tới cứu chúng tôi, Chu Côn tôi đây xin khắc ghi trong lòng! Nhưng mà cậu chạy nhanh lên đi, không cần lo cho chúng tôi đâu!”  

 

 

“Anh câm miệng dùm được không?”  

 

 

Lâm Phong liếc xéo Chu Côn.  

 

 

Chu Côn sửng sốt, sao chẳng giống với dự liệu của hắn chút nào hết vậy?  

 

 

Trong tình huống bình thường, đáng lẽ Lâm Phong phải nói với đôi mắt ngấn lệ rằng “Tôi sẽ không đi, tôi nhất định sẽ cứu các anh” mới đúng chứ?  

 

 

Nhưng tại sao lại biến thành nói mỉa hắn rồi?  

 

 

“Lâm Phong, cho cậu một cơ hội phục tùng tôi! Với thực lực của cậu, tôi có thể cho cậu làm phó đảo chủ, chúng ta sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp! Cậu thấy sao?”  

 

 

Lúc này, Ngô Thiên Long đột nhiên chào mời.  

 

 

Mọi người ở đây nghe vậy đều tỏ ra hâm mộ.  

 

 

Có thể nói ra lời này, đủ để thấy Ngô đảo chủ coi trọng Lâm Phong cỡ nào!  

 

 

Nhưng ai dè Lâm Phong lại phớt lờ Ngô Thiên Long, thay vào đó là nhìn lướt qua bốn phía, bình thản nói:  

 

 

“Từ xưa đến nay Đảo Long thuộc lãnh thổ của Đại Hạ, tông chủ của Long Linh Tông, người đã khai hoang Đảo Long còn là người tu tiên truyền thống của Đại Hạ!”  

 

 

“Nên là đừng bảo sao tôi không cho các đồng bào cơ hội sống!”  

 

 

“Ai nghĩ mình là người Đại Hạ thì bây giờ bước ra ngoài cho tôi…”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 301


“Muộn rồi.”  

 

Vân Trung Thiên lắc đầu, còn nói thêm:  

 

 

“Bên trên phái xuống rất nhiều người, đầu tiên là vì Lâm Phong mà đến, thứ hai là vì chuyện Will trước kia…”  

 

 

“Một thương pháo sư đứng thứ chín trong danh sách lặng yên xuất hiện ở thành phố Kim Lăng ta, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm được nguyên nhân!”  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên nghe thế, cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói:  

 

 

“Ừm, vậy kẻ đứng sau thuê Will đi ám sát cậu Lâm, đã tìm thấy chưa?”  

 

 

“Tìm thấy rồi! Là Bang chủ Thành Phong của Phong Vân Bang, âm thầm treo thưởng vài tỷ đô la, để Will nhận nhiệm vụ này!”  

 

 

“Thành Phong? Ông ta muốn giết cậu Lâm làm gì?”  

 

Adv

 

“Trước kia ở hội đấu giá của thương hội Bách Vân, Lâm Phong giết chết con trai và em trai ông ta, đương nhiên là muốn báo thù!”  

 

 

Nghe vậy, Vương Nhạc Hiên thầm thở dài một hơi.  

 

 

Cậu Lâm chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu hiện tại đã tìm được kẻ chủ mưu, tất cả đều dễ nói!  

 

 

…  

 

 

Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong bị tiếng gõ cửa đánh thức.  

 

 

Anh mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài là Trần Y Nặc và anh vợ Trần Thiên Hủ.  

 

 

Ba người vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Trần Thiên Hủ đã lập tức nghiêm túc nói:  

 

 

“Lâm Phong, tối hôm qua tôi và em gái đã nói chuyện rất lâu, mọi hiểu lầm về cậu được giải thich rõ ràng, hiện tại có chuyện muốn nói với cậu.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Trần Y Nặc, phát hiện vẻ mặt cô ấy rất phức tạp, bèn hỏi:  

 

 

“Chuyện gì?”  

 

 


“Tôi chuẩn bị đưa em gái và cháu ngoại về Vân Xuyên một chuyến!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

Lâm Phong hơi sửng sốt nhưng cũng không hỏi vì sao, mà nói:  

 

 

“Cần tôi đi cùng không?”  

 

 

“Tạm thời cậu chưa thể đi! Đợi chúng tôi về nhà họ Trần, sắp xếp công việc xong cậu mới qua được! Đến lúc đó nếu như tất cả thuận lợi, cậu và em gái tôi nhanh chóng làm đám cưới đi! Dù sao Tiểu Luyến Luyến cũng lớn như thế rồi!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

“Cái gì mà nếu như mọi việc thuận lợi?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, nói:  

 

 

“Lâm Phong, nếu cậu muốn ở chung với em gái tôi, nhất định phải qua được cửa ải cha mẹ tôi! Không dám giấu diếm, ấn tượng về cậu của cha mẹ tôi cũng không tốt, hơn nữa em trai tôi Thiên Hành, em gái Y Thủy cũng rất ghét anh rể là cậu.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, im lặng chốc lát rồi đưa mắt nhìn Trần Y Nặc, hỏi:  

 

 

“Y Nặc, ý em sao?”  

 

 

“Nhất định là về phía anh! Nhưng anh trai em nói cũng đúng, bây giờ anh đã có năng lực để nhà em coi trọng rồi. Cho nên em mong chuyện của hai chúng ta có thể được cha mẹ chúc phúc…”  

 

 

Nói tới đây, Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 207


 Lần này nhà họ Giang nhân cơ hội mời nhiều người như thế, có thể nói là ai cũng biết dã tâm của nhà họ Giang, đến cả người qua đường cũng biết!  

 

Chắc chắn là muốn bọn họ xếp thành hàng quỳ gối khuất phục, nhưng nếu chọn không đi thì đoán chừng hậu quả còn nghiêm trọng hơn, bọn họ chỉ đành chọn cách đi qua xem tình hình.  

 

 

...  

 

 

Thoáng cái đã trôi qua một đêm.  

 

 

Nắng sớm hắt vào mặt Lâm Phong.  

 

 

Adv

Lâm Phong không khỏi bẻ cổ, vươn người một cái, xương cốt cả người đều kêu răng rắc.  

 

 

"Học tập đúng là khiến người ta vui vẻ thật!"  

 

 

Lâm Phong cảm thán một tiếng.  


 

 

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã học suốt cả một đêm.  

 

 

Adv

Anh phát hiện ra khôi lỗi thuật này vô cùng thú vị.  

 

 

Trong thuật đó có sự dung hợp giữa kiến thức về trận đạo, phù đạo và luyện khí.  

 

 

Có thể nói là cực kỳ huyền diệu.  

 

 

"Cứ làm từ từ! Một thuật kỳ diệu thế này không thể làm một lần là thành công được."  

 

 

Lâm Phong đứng dậy đi xuống về phía nhà mái bằng.  

 

 

Bên trong căn nhà mái bằng, có vẻ như Trần Y Nặc vừa mới tỉnh dậy, cô ấy đang đứng trước gương rửa mặt.  

 

 

Mái tóc dài xoã tung rối bời, gương mặt mộc lại toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ.  

 

 

Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy, như có thể nhìn thấy cả những cọng lông tơ rất nhỏ trên da.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lâm Phong có hơi thất thần.  

 

 

Anh cũng không phải kẻ háo sắc!  

 

 

Nếu anh mà là kẻ háo sắc, thì khi Vương Xung sắp xếp cho anh ba cô người mẫu trẻ mười tám tuổi kia, anh đã không để yên rồi.  

 

 

Anh chỉ có một thứ tình cảm đặc biệt với Trần Y Nặc mà thôi!  

 

 

Thứ tình cảm ấy có thể là tình yêu, nhưng nhiều hơn thế chính là tình thân!  


 

 

Ở bên nhau bảy năm, đó cũng không phải một khoảng thời gian ngắn.  

 

 

"Y Nặc, sao em dậy sớm thế."  

 

 

Lâm Phong lên tiếng hỏi.  

 

 

Trần Y Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong thì cảm thấy gương mặt có hơi nóng lên.  

 

 

Cô ấy nhẹ nhàng đáp:  

 

 

"Hừm, hôm nay tôi muốn đi giúp Tiểu Luyến Luyến chữa bệnh! Tôi phải đến bệnh viện sớm, đưa bông sen tuyết hôm qua tôi mua tới."  

 

 

"Có anh ở đây, không cần phải dùng thứ này."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì lắc đầu không nói gì.  

 

 

Cô ấy buộc mái tóc đen thành kiểu tóc đuôi ngựa, rồi đi thẳng về phía căn phòng cách vách.  

 

 

Lâm Phong đi qua theo.  

 

 

"Khi nào thì anh trai tôi có thể tỉnh lại?"  

 

 

"Chuyện này thì còn phải xem khả năng khôi phục của anh ta nữa, nhanh thì đến xế chiều hôm nay, còn chậm thì ngày mai."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 210


 "Chậc chậc... Tôi còn tưởng rằng Giang Quân Lâm hi sinh vì sự phát triển của gia tộc nên mới cưới một người phụ nữ già! Thế mà không ngờ rằng cháu ruột nhà họ Trần lại đẹp thế này."  

 

 

"Con bé kia cũng rất đáng yêu xinh đẹp, tiếc là lại mắc bệnh nan y!"  

 

 

"Mọi người biết không? Tôi nghe nói cũng là vì nhà họ Giang tìm đến thầy thuốc ở Dược Vương cốc có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé này nên Trần Y Nặc mới bằng lòng gả đó!"  

 

 

"Chậc chậc... Từ khi Giang Tịch Vũ bái nhập Huyền Linh Môn, nhà họ Giang vẫn luôn muốn xưng bá ở Kim Lăng, chỉ là không tài nào ngờ rằng họ lại dùng thứ thủ đoạn này để làm thông gia với nhà họ Trần!"  

 

 

...  

 

 

Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.  

 

Adv

 

Giang Phi Vân gia chủ nhà họ Giang nhíu mày, trong mắt loé lên vẻ bất mãn.  

 

 

Dù gì thì trên danh nghĩa, hôm nay cũng là ngày đính hôn giữa hai nhà thông gia nhà họ Giang và nhà họ Trần.  

 


 

Trần Y Nặc ôm một đứa con hoang ngay trước mặt nhiều người thế này, vậy chẳng phải là cố tình khiến nhà họ Giang bọn họ bị chế nhạo sao?  

 

 

Ông ta đang định lên tiếng cho mấy người giúp việc lôi Tiểu Luyến Luyến xuống trước.  

 

Adv

 

Nhưng vào lúc ấy, Lâm Phong lại nhanh chân vọt tới.  

 

 

Anh coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh mà ngồi xổm xuống ngay cạnh hai mẹ con.  

 

 

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, con ngươi sâu thẳm của Lâm Phong ửng đỏ, trong lòng kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm gì.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Dường như trong mắt anh chỉ còn lại một cô bé nhỏ nhắn ấy.  

 

 

Cho dù trời có sập thì cũng không liên quan gì tới anh!  

 

 

Anh vươn tay ra muốn chạm vào mặt con gái, nhưng lại bị cô bé né đi.  

 

 

"Hu hu... Mẹ ơi, cái chú kỳ lạ này là ai vậy! Chú ấy dọa con sợ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đột nhiên gào khóc.  

 

 

Lâm Phong chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp tan chảy luôn rồi.  

 

 

Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày mà mình thấy căng thẳng, thấy sợ hãi, tâm trạng này cực kỳ phức tạp.  

 

 

"Đừng... Đừng khóc! Chú... Không chạm, chú không chạm vào đâu."  

 

 

Lâm Phong cố gắng hết sức tỏ ra bản thân hoà nhã dễ gần.  

 

 

Nhưng lại không ngờ rằng dáng vẻ thận trọng này của anh lại càng khiến Tiểu Luyến Luyến khóc lóc dữ dội hơn.  


 

 

Cô bé trốn sau lưng mẹ, khóc lóc:  

 

 

"Hu hu... Mẹ, mẹ bảo chú ấy tránh xa ra, tránh xa ra đi..."  

 

 

"Hay là anh tránh ra xa chút đi, anh dọa Tiểu Luyến Luyến rồi, con bé nhát gan lắm."  

 

 

Trần Y Nặc ôm con gái, nhẹ nhàng nói với Lâm Phong.  

 

 

"Được, được, được! Anh cách xa một chút, anh đi ra xa ngay đây, em mau bảo con gái đừng khóc nữa."  

 

 

Lâm Phong hốt hoảng.  

 

 

...  

 

 

Nhìn thấy thế.  

 

 

Đông đảo khách khứa xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên.  

 

 

Chuyện gì đây?  

 

 

Chàng trai trẻ kia cứ như là ba của cô bé vậy!  

 

 

Đây chẳng phải chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của Trần Y Nặc sao?  

 

 

Thú vị!  

 

 

Trong ánh mắt của một vài vị gia chủ của các gia tộc loé lên tia sáng, khoé miệng nhếch lên tỏ ra đăm chiêu.  

 

 

Bọn họ còn đang lo lắng phải đốt nhà họ Giang kiểu gì, để cho Giang Phi Vân đừng có quá trớn!  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 676


 

 “Người Đại Hạ gì chứ! Ở đây chỉ toàn người của Đảo Long thôi!”  

 

“Lâm Phong, cậu đừng có mà không biết điều. Ngô đảo chủ cho cậu cơ hội thì cậu phải biết nắm bắt! Nếu không lát nữa cậu sẽ chẳng biết mình chết như thế nào đâu!”  

 

 

Chu Lỵ cười khẩy.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Lâm Phong đánh Chu Lỵ thành sương máu, sau đó thản nhiên nói:  

 

 

Adv

“Thật đáng tiếc, các người đã mất đi cơ hội sống cuối cùng!”  

 

 

“Tất cả những kẻ phản quốc đều đáng bị chém!”

 

Khi Lâm Phong vừa dứt lời, xung quanh bỗng có một cơn gió mạnh lướt qua.  

 

Gió thổi tung quần áo và tóc của Lâm Phong, kết hợp với khí tức linh vận nhẹ nhàng khiến anh trông như thần tiên giáng thế!  

 

 

Adv

Anh cứ ngạo nghễ đứng đấy, lưng thẳng tắp, một tia kiếm khí vô hình chui ra khỏi cơ thể anh rồi lan rộng ra xung quanh.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

“Bùm!”  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đám võ giả Đảo Long đang bao vây Lâm Phong không hề phản ứng kịp, lần lượt nổ thành từng đống sương máu.  

 

 

Hơn nữa sau khi giết đám võ giả này, kiếm khí vẫn tiếp tục lan rộng ra xung quanh…  

 

 

Những nơi nó đi qua không còn một cây cỏ!  

 

 

Không chỉ con người, ngay cả bàn ghế cũng biến thành bột phấn…  

 

 

Lúc này, không biết là ai sợ hãi hét to lên:  

 

 

“Kiếm Thánh! Cậu ta là Kiếm Thánh!”  

 

 

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, mặt mũi tái nhợt, liên tục lùi về sau…  

 

 

Kiếm Thánh là gì?  

 

 

Thánh giả về kiếm, đạt tới giới hạn cao nhất trong lĩnh vực kiếm đạo!  

 

 

Chỉ với một động tác là có thể phóng thích kiếm khí để giết người!  

 

 

Trong thế giới hiện nay, người có thể được gọi là Kiếm Thánh cũng chỉ có Vô Cực Kiếm Thánh ở núi Thục thôi!  

 

 

Nhưng giờ lại xuất hiện Kiếm Thánh thứ hai!  

 

 

“Kiếm… Kiếm Thánh! Hoá ra cậu ấy… cậu ấy lợi hại như vậy, thảo nào có thể quen biết với nhà họ Khương ở Côn Luân…”  

 

 

Đám người Chu Côn và Tiền Minh ngơ ngác nhìn Lâm Phong.  

 

 

Họ cứ tưởng rằng kiếm khí sẽ công kích tất cả mọi người và giết luôn cả bọn họ!  

 

 

Nhưng không ngờ tia kiếm khí vô hình càn quét tất cả mọi thứ kia lại vòng qua họ.  

 

 

Hoá ra kiếm khí cũng có thể đổi hướng…  

 

 

Trong đầu đám người Chu Côn chợt nảy lên ý nghĩ này…  

 

 

Mà lúc này.  

 

 

“Toe toe toe!”  

 

 

Một tiếng kèn phát lệnh du dương vang rõ đột nhiên vang lên, từng làn sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường dập dờn bay tới chặn kiếm khí ngập trời của Lâm Phong.  

 

 

“Tuýt tuýt tuýt!”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 302


 “Được rồi! Em cứ yên tâm về nhà đi, bên phía cha mẹ em có dị nghị gì, hay có điều kiện gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Hu hu… Lâm Phong!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cảm thấy mũi mình cay cay, lập tức bật khóc.  

 

 

Cô ấy nhào vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy anh, nước mắt làm ướt cả mảng áo trước ngực Lâm Phong. Nhưng trong lòng lại có sự yên bình và hạnh phúc trước nay chưa từng có, cảm giác mười mấy năm qua mình chịu khổ cũng đáng!  

 

 

Adv

Thực ra cô ấy là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần Lâm Phong tốt với cô ấy, cô ấy sẽ chẳng cần gì nữa cả…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Thiên Hủ lặng lẽ ra khỏi phòng, còn biết ý đóng cửa lại.  

 

 


“Lâm Phong, trước kia em cực kì ghét anh, em vẫn luôn nghĩ nếu em không gặp anh thì tốt biết bao! Em vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… Em mới phát hiện gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em! Để cho em biết cái gì gọi là yêu, anh cũng cho em biết thì ra có người còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!”  

 

 

Trần Y Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Phong, nghẹn ngào nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhìn thế giới trong vòng tay, thầm cảm thấy cảm động.  

 

 

Một cô gái không ngại cắt đứt với cả dòng họ, vì mình mà sinh con gái.  

 

 

Mười năm qua, không có vinh hoa phú quý, chỉ ở hồng trần đợi mình trở về…  

 

 

“Ba đời mới may mắn gặp được em, dù bi thương cũng là tình!”  

 

 

Lâm Phong vuốt ve mái tóc Trần Y Nặc, nhẹ nhàng nói.  

 

 

“Không, em không cho anh nói thế, sau này nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ sinh được rất nhiều Lâm Phong nhỏ…” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

Tay phải của Lâm Phong nhẹ nhàng vung lên, rèm cửa trong phòng đóng lại.  

 

 

Căn phòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên tối tăm.  

 

 

Ánh sáng màu hồng nhạt từ cái đèn trên tủ đầu giường tỏa ra, tăng thêm vẻ kiều diễm.  

 

 

“Lâm Phong, anh… anh định làm gì?” Trần Y Nặc thấy vậy, lập tức cảm thấy lo lắng, đôi tay trắng như ngọc nắm chặt sofa, đỏ mặt không biết làm sao.  

 

 


“Không phải em nói muốn sinh nhiều Lâm Phong nhỏ sao?” Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

“Em… em… không phải...”  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, rất thẹn thùng.  

 

 

Tuy rằng hai người đã ở chung bảy năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Hai lần đó là Lâm Phong nói chỉ ôm cô ngủ nhưng lại đi thuê phòng…  

 

 

Nhưng đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế bổng cô ấy lên, đặt lên giường.  

 

 

Cô ấy hô lên một tiếng.  

 

 

Sau đó…  

 

 

Lại sau đó…  

 

 

Chỗ này tóm tắt cả một vạn chữ.  

 

 

Cuối cùng cởi áo tháo thắt lưng mà không tiếc nuối, vì người mà tiều tụy.

 

Lúc ba giờ, cuộc chiến kết thúc.  

 

Gương mặt Trần Y Nặc đỏ bừng kiều diễm, giống như con mèo con, nửa nằm trong lòng Lâm Phong, dùng ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc của anh.  

 

 

“Em định khi nào về Vân Xuyên?”  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 211


"Lại là cái thằng chó này!"  

 

 

Tần Thiên Trụ siết chặt nắm đấm, gầm lên một tiếng.  

 

 

"Em trai, em biết tên này sao?"  

 

 

Tần Vô Đạo thản nhiên hỏi.  

 

 

"Anh cả, tên này chính là Lâm Phong, chính là kẻ đã ép em giết chết Tiểu Phong! Anh nhất định phải trả thù cho Tiểu Phong đó!"  

 

 

Adv

Tần Thiên Trụ nói.  

 

 

Tần Vô Đạo nghe vậy, trong mắt xẹt qua chút sát ý, chỉ là sát ý  ấy bị hắn ta che giấu đi rất nhanh.  

 

 

"Khoan hẵng vội! Chỉ là một tên kiến hôi thôi!"  

 

 

"Cậu ta làm trò mờ ám với con gái nhà họ Trần một cách trắng trợn như thế, chắc chắn là tới đây vì nhà họ Giang, cứ để nhà họ Giang chơi đùa với cậu ta trước đã."  

 

 

Adv

Tần Vô Đạo từ tốn nói.

 

Phía bên kia.  

 

Liên minh võ đạo đã ngồi vào bàn tiệc.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên hưng phấn nói:  

 

 

"Minh chủ, cậu ta chính là Lâm Phong!"  

 

 

Tối hôm qua Lâm Phong đạp ông ta mấy phát, khiến ông ta ôm hận!  

 

 

Ông ta đang rầu rĩ không biết khi nào mới có thể báo thù, không ngờ hôm nay lại gặp được Lâm Phong ở đây, điều này khiến ông ta phấn khích không thôi.  

 

 

"Ồ? Cậu ta chính là Lâm Phong sao? Ngoài trông có vẻ đẹp trai ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên hờ hững nói.  

 

 

"Minh chủ, ông cũng đừng coi thường cậu ta, tên này cũng là một cao thủ đó!"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên hạ thấp giọng.  

 

 

"Cao thủ sao? Đúng là nực cười, ở khắp Kim Lăng này ngoài Vương Nhạc Hiên tôi ra thì còn ai dám xưng vô địch chứ?"  

 

 

"Chỉ là một thằng nhóc thôi, tôi giơ tay ra là đàn áp được! Chỉ là theo như tình hình hiện tại thì có lẽ cũng không cần tôi phải ra tay!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên khinh thường.  

 

 

Tam Khẩu Đường ngồi vào bàn.  

 

 

Sắc mặt Đàm Thiên Hồng hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù Lâm Phong đã nói là hôm nay sẽ tới, nhưng ông ta không thể nào ngờ rằng cô bé này lại là con gái của Lâm Phong!  

 

 

Thế này quả đúng là như đè bánh xe ô tô lên bộ mặt nhà họ Giang gia mà cọ xát tới lui!  

 

 

Có thể tưởng tượng được, hiện giờ trong lòng người nhà họ Giang đang phẫn nộ đến cỡ nào!  

 

 

Nếu như là bình thường, với thực lực của ngài Lâm thì có lẽ cũng không thành vấn đề.  

 

 

Nhưng mà hôm nay ở đây có nhiều cao thủ thế này, thầy thuốc Dược Vân của Dược Vương cốc lại còn đang ngồi phía trên quan sát, một khi những người này nhúng tay vào thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.  

 

 

Mặc dù ngài Lâm là võ giả Thiên Cảnh, nhưng sao có thể địch lại nổi cả một đống võ giả được?  

 

 

"Ha ha... Đại ca, không ngờ rằng tên Lâm Phong này lại ngu ngốc như thế, còn dám khiêu khích nhà họ Giang vào lúc này, chỉ cần Lâm Phong chết đi là chúng ta sẽ không bị cậu ta điều khiển nữa!"  

 

 

Tam đường chủ Chu Vân Mai kích động nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn liếc qua Chu Vân Mai rồi không nói gì!  

 

 

Thật ra ông ta cũng căm hận Lâm Phong vô cùng, giống như Chu Vân Mai vậy!  

 

 

Nhưng mà sau chuyện ở cuộc đấu giá, suy nghĩ của ông ta đã thay đổi.  

 

 

Mặc dù Lâm Phong cay nghiệt tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng lại rất tốt với người nhà.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 208


Lâm Phong nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này điện thoại lại reo lên.  

 

 

Vừa bắt máy.  

 

 

Giọng nói có vẻ hơi trầm trọng của Đàm Thiên Hồng đã truyền tới.  

 

 

"Ngài Lâm, có chuyện không hay rồi, người phụ nữ mà cậu thích hôm nay sẽ đính hôn với Giang Quân Lâm đó! Nhà họ Giang đã gửi thiệp mời, bây giờ cả thành phố Kim Lăng đều đang sôi sùng sục. Tôi cũng nhận được thiệp mời."  

 

 

"Sao?"  

 

Adv

 

Lâm Phong có hơi ngạc nhiên.  

 

 

Sau khi nghe Đàm Thiên Hồng giải thích xong, anh mới hiểu rõ nguyên nhân.  

 


 

Xem ra là người nhà họ Giang vẫn chưa biết rằng Giang Quân Lâm đã chết rồi!  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  

 

Adv

 

"Được, tôi biết rồi! Ông cứ qua nhà họ Giang trước chờ tôi đi, bây giờ tôi qua."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì do dự một lát, rồi nói:  

 

 

"Ngài Lâm, hay là ngài nhẫn nhịn lần này nhé? Đi đối đầu với nhà họ Giang vào ngày hôm nay không phải lựa chọn sáng suốt đâu, đoán chừng sẽ có không ít thế lực lớn tới đó! Tôi nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Cảnh giống ngài nữa đó."  

 

 

"Không cần!"  

 

 

Lâm Phong cúp máy luôn.  

 

 

Trần Y Nặc tò mò hỏi: "Ai gọi vậy?"  

 

 

"Một cấp dưới của anh!"  

 

 

Lâm Phong cười nói lại những gì Đàm Thiên Hồng đã nói cho Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì cắn môi, vẻ mặt có hơi bứt rứt bất an.  

 

 

"Nếu như vậy thì Tiểu Luyến Luyến cũng bị người nhà họ Giang tới bệnh viện đón đi?"  

 

 

"Hẳn là vậy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì thở hắt ra, cô ấy nghiêm túc nói:  

 

 

"Lâm Phong, hay là anh đừng đi vội ! Chờ tới khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi nói."  

 

 

"Em không tin anh sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Vấn đề không phải là có tin hay không, tôi sẽ không lấy con gái ra đánh cược! Hơn nữa..."  

 

 

Trần Y Nặc đột nhiên dừng lại.  

 

 

"Hơn nữa gì?"  

 

 

"Hơn nữa, Tiểu Luyến Luyến, Tiểu Luyến Luyến, con bé cũng là..."  

 

 

Trần Y Nặc nghiến răng, rõ ràng là nội tâm cô ấy đang giãy dụa kịch liệt.  

 

 

Cô ấy hít thở sâu một hơi, rồi nói:  

 

 

"Lâm Phong, anh hãy nghe lời tôi một lần thôi được không? Chờ tới khi chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến, anh muốn thế nào thì làm thế đó! Trước khi đó, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy tư một lát, đáp:  

 

 

"Anh có thể tạm thời không ra tay, nhưng anh nhất định phải qua đó cùng em. Huống hồ em cũng biết y thuật của anh rồi, có anh ở đây, có lẽ cũng có thể phát hiện ra có gì không ổn."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 677


 “Ha ha, có ba món chí bảo trong tay thì Kiếm Thánh có là gì? Muốn càn rỡ trên Đảo Long chúng ta cũng chỉ có kết cục chết mà thôi!”  

 

Rất nhiều võ giả ở đây lập tức bình tĩnh lại, không kìm được kích động cười phá lên.  

 

 

Đúng lúc này, Fujii Ichiro đột nhiên lớn tiếng nói:  

 

 

“Nhân lúc này lấy mạng cậu ta đi!”  

 

 

“Mọi người, Ngô đảo chủ đã áp chế được Lâm Phong rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết Lâm Phong, mọi người cùng nhau xông lên đi nào!”  

 

 

Adv

“Đúng! Thêm mấy cao thủ Võ Hồn đỉnh phong bao vây tấn công Lâm Phong đi!”  

 

 

“Xông lên! Đánh giết Kiếm Thánh, nổi danh muôn đời!”  

 

 

Chủ nhân của các thế lực lớn trên Đảo Long lần lượt phấn khích lên tiếng, đồng loạt tấn công về phía Lâm Phong.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Adv

Đám người Chu Côn, Tiền Minh và Đường Tam Thái khẽ biến sắc, dù đang bị thương vẫn bất chấp bò dậy.  

 

 

Cả đám giận dữ hét lên:  

 

 

“Ngăn bọn họ lại! Phải ngăn bọn họ lại cho bằng được!”  

 

 

“Lấy máu Viêm Hoàng của chúng ta để mở một con đường máu cho cậu Lâm!”  

 

 

“Giết!”  

 

 

…  

 

 

Lúc này.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Lâm Phong phà ra một luồng linh khí về phía đám võ giả đang xông tới.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Mấy người đi đầu lập tức nổ thành đống sương máu.  

 

 

Sau đó anh tiếp tục phà ra thêm vài hơi.  

 

 

“Bùm, bùm, bùm!”  

 

 


Trong phút chốc, máu bắn tung toé lên đến tận trời cao…  

 

 

Rất nhiều võ giả bao gồm cả Fujii Ichiro đều biến thành sương máu, thậm chí còn chẳng có cơ hội phản kháng.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, những người còn sống còn lại đều há hốc mồm, chỉ cảm thấy lòng bàn chân mình phát lạnh.  

 

 

Cái quái gì thế này?  

 

 

Chỉ với vài hơi thở đã giết được một đám cao thủ Võ Hồn ư?  

 

 

“Mọi người cẩn thận, trừ kiếm thuật ra thì thuật khẩu kỹ của tên Lâm Phong này cũng cực kỳ ghê gớm. Lúc trước cậu ta từng giết rất nhiều người ở Vân Xuyên bằng thuật này, do đó cậu ta mới được gọi là Khẩu Kỹ Vương!”  

 

 

Lúc này, Ngô Thiên Long chợt lên tiếng:  

 

 

“Khẩu Kỹ Vương?”  

 

 

“Mẹ nó, cách đánh quần què gì thế này! Chưa nghe thấy bao giờ!”  

 

 

Chủ nhân của các thế lực lớn trên Đảo Long đều không nhịn được nuốt nước bọt.  

 

 

Họ cảm thấy cực kỳ uất ức!  

 

 

Đúng là thế giới rộng lớn chuyện quái gì cũng có thể xảy ra mà!  

 

 

“Ha ha, ngay cả thuật khẩu kỹ cũng không biết! Vô dụng thật!”  

 

 

“Giáo viên ở trường trên Đảo Long các ông không dạy tác phẩm văn cổ ‘Khẩu Kỹ’ hả?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 303


 

 “Anh trai em nói mua vé máy bay tối nay rồi.” Trần Y Nặc đáp.  

 

“Nếu không anh đưa mọi người bay qua đó?”  

 

 

“Còn chưa phải lúc! Chuyện anh tu tiên em chưa nói với anh trai đâu, để anh ấy không nói lung tung, lại gây rắc rối cho anh.” Trần Y Nặc lắc đầu, nói thêm: “Lâm Phong, nếu không lát nữa chúng ta đưa Tiểu Luyến Luyến tới vườn bách thú đi! Con bé trước kia vẫn muốn đi xem hổ nhưng bệnh mãi không khỏi, em không dám đưa đi.”  

 

 

“Được, một nhà ba người chúng ta đi chơi.” Lâm Phong gật đầu đồng ý.  

 

 

Đối với con gái, anh nợ con rất nhiều, nên chỉ cần con gái thích làm gì anh sẽ ủng hộ vô điều kiện!  

 

Adv

 

…  

 

 

Một tiếng sau, Lâm Phong dẫn Tiểu Luyến Luyến và Trần Y Nặc đến vườn bách thú Hồng Sam ở Kim Lăng.  

 

 

Vốn dĩ là năm người nhưng anh vợ Trần Thiên Hủ bảo mình có việc cần xử lý nên không đến.  

 

 

Còn em gái Tiểu Dao lại chạy về trường đi học, dù sao bây giờ cô ấy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể thường xuyên trốn học được.  

 

Adv

 

Cổng vườn bách thú Hồng Sam.  

 

 

Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con gái.  

 

 

“Con gái ngoan muốn xem con gì?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem con hổ to, tinh tinh to nữa…”  

 

 

“Không hổ là con gái cha, có sở thích giống cha.” Lâm Phong vui tới mức thơm một cái lên má của con gái.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vốn đang vui vẻ, bị cha hôn một cái như thế, khuôn mặt nhỏ lập tức rất buồn bã.  

 

 

Cô bé dùng tay lau gò má, quay qua mẹ, tủi thân nói:  

 

 

“Mẹ, Tiểu Luyến Luyến hết sạch rồi, toàn là nước bọt của cha thôi, cha thúi lắm.”  

 

 

“Cha rất thương con, con không được ghét bỏ cha!” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…” Tiểu Luyến Luyến gật đầu.  

 

 

Cô bé suy nghĩ một chút, chủ động kiễng chân thơm một cái lên mặt Lâm Phong, dịu dàng nói:  

 

 

“Cha, Tiểu Luyến Luyến biết sai rồi, đừng giận con.”  

 


 

“Không đâu! Sao cha lại giận con được!” Lâm Phong vội vàng nói, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.  

 

 

Con gái quá hiểu chuyện, đến mức đau lòng.  

 

 

…  

 

 

Lúc lấy vé vào cửa xong, ba người cùng vào vườn bách thú.  

 

 

Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên ở trong không có nhiều người.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vừa vào vườn thú đã bộc lộ thiên tính của trẻ con, suốt đường đi cứ ríu rít.  

 

 

Mỗi lần tới khu vực của động vật nào đó bọn họ sẽ ghé gần rào chắn ngắm một chút, đôi mắt Tiểu Luyến Luyến sáng rực chớp chớp, rất đáng yêu.  

 

 

Sau khi xem gấu trúc, khỉ, tinh tinh lớn và hươu cao cổ, cả nhà tới trước chuồng của hổ.  

 

 

Rõ ràng chuồng của hổ náo nhiệt hơn nhiều.  

 

 

Rất nhiều du khách tụ tập lại đây.  

 

 

Bọn họ nhìn qua lớp thủy tinh dày, nhìn mấy con hổ oai phong lẫm liệt, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng.  

 

 

“Oa! Con hổ này lớn quá, không hổ danh là vua vườn bách thú!”  

 

 

“Đương nhiên rồi, đây là hổ ở Đông Bắc! Là con mèo lớn nhất họ nhà mèo đấy!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 209


Một tia sáng loé lên nơi chân trời.  

 

 

Lâm Phong dẫn theo Trần Y Nặc tới trước cửa trang viên nhà họ Giang.  

 

 

Lúc này đây, trước cửa nhà họ Giang đang giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, bãi đỗ xe ở trước cửa có đủ mọi loại xe sang màu sắc kiểu dáng khác nhau đang đỗ.  

 

 

Hai người đi vào trong trang viên.  

 

 

Bãi cỏ trong trang viên đã đầy ắp người.  

 

 

Những người này đều là những nhân vật quyền quý trong thành phố Kim Lăng, nhà họ Lý, nhà họ Tần, liên minh võ đạo, tứ đại bang phái, nhiều vô số kể.  

 

Adv

 

Mà lúc này đây, gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân đang đứng trên sân khấu có diện tích khoảng chừng năm mươi sáu mươi mét vuông, tay cầm microphone, dõng dạc nói vài lời.  

 

 

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.  

 

 

Thậm chí đến mức mà hai người họ đến cũng chẳng có mấy người chú ý tới!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn toàn bộ hiện trường, cuối cùng nhìn về phía một cô bé đang đứng ở bên phải sân khấu.  

 

 

Adv

Cô bé mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn long lanh, tựa như những vì sao lộng lẫy nhất trên bầu trời vậy!  

 

 

Quả đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!  

 

 

Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, như một con búp bê sứ vậy!  

 

 

Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như thế, lại mang một dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy cô bé ngốc nghếch, không thông minh cho lắm.  

 

 

Nói đúng hơn, thì là trông vô cùng đần độn.  

 

 

Cô bé đang ngồi trên chiếc ghế công chúa màu trắng.  

 

 

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy tấm da ghế, có vẻ như cô bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ nên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, miệng lẩm bẩm trong vô thức: "Mẹ, mẹ."  

 

 

Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Lâm Phong run lên.  

 

 

Thần thức của anh quét qua người cô bé.  

 

 

Quả nhiên, anh phát hiện ra hơi thở huyết mạch trong cơ thể cô bé giống anh y như đúc!  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con bé đúng là con gái của mình! Thì ra con gái mình lại xinh đẹp đến vậy."  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, cuối cùng khoé mắt cũng hơi ẩm ướt.  

 

 

Chín tuổi!  

 

 

Con gái đã chín tuổi rồi!  

 


 

Mà người làm cha như anh đến giờ mới biết!  

 

 

Con gái còn bị bệnh, chắc hẳn mấy năm nay con bé đã đau đớn khổ sở vô cùng!  

 

 

Trong lòng Lâm Phong rất tự trách, áy náy, còn có một nỗi uất ức cực lớn bao phủ lấy trái tim, rất khó tiêu tan đi!  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến cũng nhìn thấy Trần Y Nặc.  

 

 

Trên gương mặt ngây ngô của cô bé lại xuất hiện một chút vui mừng, cô bé vội vàng đứng dậy chạy về phía dưới sân khấu.  

 

 

Cô bé vừa chạy vừa quơ bàn tay nhỏ, miệng hô to:  

 

 

"Mẹ... Mẹ, mẹ!"  

 

 

Giọng nói dễ nghe, nhưng lại không nói rõ được từng chữ.  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con gái mẹ!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy con gái chạy về phía mình thì cũng vội vã chạy tới đón lấy cô bé.  

 

 

Hai mẹ con nhanh chóng ôm chặt lấy nhau.  

 

 

"Mẹ... Mẹ mau dẫn con rời khỏi đây đi, ở đây nhiều người quá, con sợ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến gấp gáp nói.  

 

 

Trần Y Nặc nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khẽ an ủi cô bé.  

 

 

...  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 212


 Lão già có mái tóc bạc trắng, thanh cao thoát tục, lúc này ông ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không quan tâm tới chuyện ở đây một chút nào vậy!  

 

Cho dù Lâm Phong có tới thì cũng không thể thu hút được chút mảy may sự chú ý của ông ấy!  

 

 

Người này chính là thầy thuốc của Dược Vương cốc, Dược Vân!  

 

 

Không những có y thuật cao siêu, mà nghe nói cảnh giới võ đạo cũng đã đạt tới trình độ khủng khiếp!  

 

 

Còn cụ thể khủng khiếp đến mức nào thì ông ta cũng không biết, nhưng chắc chắn là đã trên Địa Cảnh!  

 

 

Adv

Mà Dược Vân được nhà họ Giang mời tới, nên rất có thể sẽ nhúng tay vào.  

 

 

...  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, sắc mặt của rất nhiều võ giả nhà họ Giang đều vô cùng khó coi.  

 

 

Vô lý!  

 

 

Adv

Thật sự vô lý!  

 

 

Trong suy tính của bọn họ, hôm nay nhà họ Giang phải toả sáng chói lọi, trăm tộc quỳ gối mới đúng, chứ không phải bị một tên đàn ông lỗ mãng tới tận cửa sỉ nhục như thế này!  

 

 

"Trần Y Nặc, tên kia là ai? Quân Lâm đâu? Chẳng phải thằng bé đi với cháu sao? Sao cháu lại quay về một mình?"  

 

 

Giang Phi Vân lạnh lùng hỏi.  

 

 

Không đợi Trần Y Nặc kịp trả lời, Lâm Phong đã đứng dậy từ tốn đáp:  

 

 

"Không cần đoán, Giang Quân Lâm đã bị tôi xử lý rồi!"  

 

 

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường náo động.  

 

 

Giang Quân Lâm, cậu cả nhà họ Giang, chết rồi sao?  

 

 

"Thằng nhãi con, ăn cơm thì ăn bừa được, nhưng lời nói thì không thể nói bừa! Chỉ có mình cậu mà cũng có thể giết chết con tôi sao?"  

 

 

Giang Phi Vân lạnh lùng nói.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hề tin!  

 

 

Với thực lực hiện tại của Giang Quân Lâm thể có thể xưng vô địch trong thế hệ thanh niên ở Kim Lăng!  

 

 

Tên Lâm Phong trước mặt đây tuổi tác cũng không lớn, sao có thể là đối thủ của Quân Lâm được!  

 

 


"Haiz! Nói chuyện với mấy người não tàn thế này mệt mỏi thật đấy! Ông cảm thấy tôi có nhất thiết phải nói láo chuyện này không?"  

 

 

Lâm Phong đột nhiên thở dài một hơi.  

 

 

Giang Phi Vân nghe vậy thì hơi nheo mắt lại.  

 

 

Vốn dĩ ông ta cho rằng con trai mình đi thuê phòng với Trần Y Nặc, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không phải vậy rồi.  

 

 

Ông ta lại nhớ đến chuyện điện thoại con trai vẫn luôn không liên lạc được suốt từ tối qua đến giờ, trong lòng ông ta chợt cảm thấy không ổn.  

 

 

"Tạm thời chưa biết con trai của tôi đã chết hay chưa, nhưng sợ là hôm nay cậu không sống nổi rồi."  

 

 

Giang Phi Vân không thay đổi sắc mặt, ông ta vung tay một cái.  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Hơn mười võ giả nhà họ Giang vọt lên từ tứ phía, bao vây lấy Lâm Phong.  

 

 

Thấp nhất trong số đó thì cũng trung kỳ Hoàng Cảnh, có tới hai mươi võ giả Huyền Cảnh, võ giả Địa Cảnh thì còn tận mười người!  

 

 

Nhìn thấy vậy.  

 

 

Sắc mặt của rất nhiều khách mời xung quanh đều hơi thay đổi!  

 

 

Nhà họ Giang lại âm thầm bồi dưỡng nhiều võ giả thế này!  

 

 

Thực lực cỡ này, so ra thì bất cứ thế lực nào ở thành phố Kim Lăng cũng đều thua rất rất xa!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 678


 Có người còn lấy điện thoại ra vội vàng tra Baidu, sau đó phát hiện quả nhiên có tác phẩm văn cổ tên là “Khẩu Kỹ”!  

 

Nội dung rằng khẩu kỹ xuất hiện, tất cả im lặng, không dám hó hé…  

 

 

Chết tiệt thật!  

 

 

nước Đại Hạ có võ kỹ lợi hại như vậy mà sao họ chẳng biết gì thế!  

 

 

…  

 

Adv

 

Lúc này, nét mặt của Ngô Thiên Long cực kỳ nghiêm túc.  

 

 

Thực lực của Lâm Phong mạnh đến mức nằm ngoài dự liệu của gã ta, khiến gã ta trở tay không kịp!  

 

 

Hơn nữa sau cuộc đối đầu vừa rồi, gã ta phát hiện sáo Long Giác trong tay mình loáng thoáng vết nứt, điều này làm cho gã ta thầm hoảng sợ.  

 

 

Sáo Long Giác là linh khí thượng cổ đó!  

 

Adv

 

Mỗi món linh khí thượng cổ đều cực kỳ quý giá, không còn tìm thấy trên thị trường nữa!  

 

 

Nhưng tia kiếm khí ban nãy của Lâm Phong lại suýt làm hỏng sáo Long Giác…  

 

 

“Lâm Phong, thực lực của cậu quả thật rất mạnh! Nhưng tôi chỉ mới dùng tám phần thực lực thôi…”  

 

 

Ngô Thiên Long lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Cây sáo này của ông rất đặc biệt!”  

 

 

Lâm Phong nhìn cây sáo xương trong tay Ngô Thiên Long một cách rất hứng thú.  

 

 

Ngô Thiên Long có thể ngăn cản một phần trăm thực lực của anh bằng sáo Long Giác, điều này đã khiến anh kinh ngạc.  

 

 

Đương nhiên cây sáo này không thể nào được làm từ long giác, có lẽ chỉ là giác của một số loài yêu thú hình rồng thôi…  

 

 

Theo như lời của lão già trước kia, trái đất có thể chia thành ba giai đoạn:  

 

 

Một là thời đại mạt pháp từ tiền Tần cho đến nay.  

 

 

Hai là thời đại tu chân thượng cổ cho đến trước thời tiền Tần.  

 

 

Ba là thời đại viễn cổ thần bí nhất.  

 

 

Ghi chép về thời đại viễn cổ quá ít, có thể nói là gần như không có.  

 

 

Bởi vì con người ở thời đại ấy rất yếu, họ chỉ là đồ ăn của những con yêu thú và hung thú kia thôi…  

 

 

Sau này mãi đến khi nền văn minh tu tiên phát triển, Nhân tộc mới từ từ quật khởi!  

 

 

Mà rồng chính là thần thú của thời đại viễn cổ!  

 

 

Nó có thể sánh ngang với tiên nhân, chỉ với Long Linh Tông làm sao có thể diệt rồng?  

 

 

Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ, Ngô Thiên Long dời mắt nhìn về phía Lư Gia Lâm và Dương Đông, nói:  

 

 

“Lão gia chủ nhà họ Lư, lão gia chủ nhà họ Dương! Tên này có thực lực không tầm thường, xin các ông giúp một tay nhé!”  

 

 

Hai lão gia chủ gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Ngô Thiên Long, sau đó lấy linh khí trấn tộc của gia tộc mình từ trong túi trữ vật ra.  

 

 

Trống Long Bì, nghe đâu được chế tạo từ da rồng, dùng linh khí đánh sẽ có thể phóng thích công kích bằng sóng âm đáng sợ.  

 

 

Kiếm Long Cốt, nghe đâu được chế tạo từ xương rồng, không gì không cắt được, không gì không đâm thủng được…  

 

 

Khi ba món linh khí tập hợp với nhau, một luồng khí tức cuồn cuộn lập tức bao trùm bốn phía khiến cho rất nhiều võ giả ở đây sắp thở không nổi.  

 

 

“Không ngờ tôi lại được nhìn thấy ba món linh khí tập hợp khi còn sống! Dù hôm nay có chết thì cũng rất xứng đáng!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 304


 Cô bé nhìn hai con hổ Đông Bắc đi tới đi lui bên trong, ánh mắt chấn động.  

 

Lúc xem những con vật khác, cô bé còn có thể nói mấy câu cho không khí sôi nổi, nhưng giờ nhìn thấy hổ, cô bé kinh ngạc thất thần, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Không hiểu sao con gái từ bé đã thích hổ!”  

 

 

“Trước em mang con tới bệnh viện, con bé thường thích khóc thích phá, sợ tiêm. Vì thế em sẽ mua cho con bé vài đồ chơi nhồi bông và tranh con hổ dán tường, con bé sẽ không khóc nữa!” Trần Y Nặc nói xong thì đưa mắt nhìn Lâm Phong: “Anh nói xem có lạ không? Một cô bé lại đi thích mãnh thú như vậy.”  

 

 

“Đúng là hơi kì lạ.” Lâm Phong trầm tư.  

 

Adv

 

Lẽ nào thể chất của con gái liên quan đến hổ ư?  

 

 

Cũng không phải không thể!  

 

 

Trong sách cổ có ghi chép, trong thời cổ đại có loại thể chất đặc thù, là Ngự Thú thể.  

 

 

Adv

Người có thể chất như vậy trời sinh nghe hiểu lời động vật nói, gần gũi được với thú, lợi hại nhất là yêu thú cũng rất có thiện ý với những người có thể chất này.  

 

 

Khi thể chất hoàn toàn được kích hoạt, có người nói có thể dùng máu tươi của mình ra dẫn, gọi thú chiến đấu vì mình.  

 

 

Thể chất này tuy rằng không bằng linh thể của mình, nhưng cũng là rất lợi hại.  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang tự hỏi thì một thanh niên áo đen từ xa đi tới.  

 

 

Thanh niên chừng ba mươi tuổi, cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng, khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ.  

 

 

“Đây là hổ Đông Bắc à? Nhìn cũng bình thường… một xẻng của mình đủ giải quyết một con.”  

 

 

Du khách xung quanh nghe vậy cười giễu cợt.  

 

 

“Nhóc con, cậu to mồm thì cũng đừng nói ngay trước mặt mọi người như thế chứ? Chỉ bằng cậu cũng muốn một xẻng giải quyết một con hổ Đông Bắc? Nằm mơ à?”  

 

 

“Cậu cho rằng mình là Võ Tòng à? Nếu hổ bị thả ra rồi có khi cậu là người sợ tè ra quần đầu tiên ấy!”  

 

 

“Ha ha… đúng là buồn cười.”  

 

 

Nghe mọi người nói, thanh niên áo đen không thèm để ý nhún vai, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đám phàm phu tục tử sống dưới đáy giếng sao biết người ở trên cao như tôi? Tôi đã nói mình có thể giải quyết một con hổ Đông Bắc bằng một xẻng mà các người không tin thì thôi.”  

 

 

Mọi người nghe thế rất tức giận nhưng nhìn vẻ thô tráng của thanh niên áo đen, không dám nói thêm gì quá đáng hơn.  

 

 

Lúc này Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía anh ta, hỏi:  

 

 

“Chú, chú nói một xẻng của mình có thể giải quyết vấn đề ấm no của con hổ sao?”  

 

 

Thanh niên áo đen nhíu mày, nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức cho một cái tát. Nhưng thấy đối phương là một cô bé, anh ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đứa trẻ thì biết gì.”  

 

 

“Chú đừng giải thích nhiều, giải thích chính là che giấu, che giấu là sự thật. Chẳng qua cháu nghĩ chú mập như thế, một xẻng mới giải quyết được vấn đề ấm no của hai con hổ Đông Bắc.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nói rất đương nhiên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Thanh niên áo đen cứng họng, không vui nói:  

 

 

“Một con nhóc xấu tính như mày, tạo lười tranh cãi với mày. Cha mày là ai? Gọi ra đây nói chuyện với tao! Tao xem cha mày có dám nói thế với tao không?”  

 

 

“Cha ơi có người tìm!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 213


 Nhưng không ngờ rằng Lâm Phong lại chẳng sợ hãi chút nào, còn lên tiếng nói:  

 

"Còn người nào nữa không? Gọi ra đây xông lên cả đi, tôi nghĩ cả nhà lên luôn cùng lúc cho xong, chứ nếu cứ từng người một nhảy ra thì phiền quá."  

 

 

"Ha ha, nói thật nhé, tôi thật sự không thể không bái phục khả năng khoác lác của cậu! Chỉ mình cậu cũng xứng để nhiều cường giả nhà họ Giang chúng tôi xông lên cùng lúc như vậy sao?"  

 

 

Giang Phi Vân giận đến phì cười.  

 

 

"Gia chủ, để cháu tới thử xem thực lực của thằng nhóc này có cứng như miệng nó không!"  

 

 

Adv

Lúc này, một võ giả nhà họ Giang bước ra, cười khẩy một tiếng.  

 

 

"Được lắm! Giang Bình, tôi không hy vọng sau một phút nữa cậu ta vẫn có thể đứng đây nói chuyện với tôi."  

 

 

Giang Phi Vân nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Võ giả bước ra tên là Giang Bình, là võ giả sơ kỳ Địa Cảnh của nhà họ Giang, gã ta thấy gã ta đủ để đối phó với một tên vai vế dưới tuổi còn trẻ như Lâm Phong!  

 

 

Adv

"Ha ha, một phút đồng hồ sao? Trong vòng mười giây, cháu có thể khiến cậu ta quỳ gối xin lỗi nhà họ Giang chúng ta!"  

 

 

Giang Bình cười khinh thường.  

 

 

Chân phải gã ta đột nhiên đạp xuống đất, bắn mình về phía Lâm Phong.  

 

 

Lúc đầu Lâm Phong định tiện tay bẻ gãy cổ tên này, nhưng mà đột nhiên nhớ đến khôi lỗi thuật mình mới học tối qua.  

 

 

Thế là anh chỉ dùng chút sức lực nhỏ, tay phải nhẹ nhàng tung lên, bắn ra một ấn ký khôi lỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó chui vào trong ấn đường Giang Bình.  

 

 

Giang Bình đang lao tới nhanh chóng lại đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.  

 

 

"Giang Bình! Cháu làm gì thế? Còn không mau lên đi?"  

 

 

Giang Phi Vân nhíu mày nói.  

 

 

"Lên đâu? Lên vợ ông à?"  

 

 

Giang Bình cứng ngắc quay đầu lại nói một câu, sắc mặt không thay đổi.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sốc!  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Lẽ nào tên này với vợ của Giang Phi Vân có gì gian díu sao?  

 


 

"Giang Bình, cháu..."  

 

 

Giang Bình đang định nói gì đó thì lại phát hiện ra Giang Bình đang tấn công về phía mình.  

 

 

Ông ta nghiêng người tránh thoát đòn tấn công của Giang Bình, sau đó nắm chặt lấy cổ tay Giang Bình, lạnh lùng nói:  

 

 

"Giang Bình, cháu điên rồi sao?"  

 

 

"Ha ha... Vợ ông, bà ta mềm lắm đó!"  

 

 

Giang Bình cười quái dị.  

 

 

"Chết đi!"  

 

 

Giang Phi Vân nghe vậy thì lập tức sôi máu, đánh mạnh một đòn không chút do dự.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Trong nháy mắt, Giang bình bay ra xa mười mấy mét, đập mạnh xuống đất, hộc mấy ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Sau đó dường như gã ta tỉnh táo lại trong chớp mắt, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì, rồi cứ như vậy mà chết đi.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt mọi người trong hiện trường đột nhiên có vẻ cổ quái.  

 

Giang Bình thân là võ giả Địa Cảnh, cũng được coi là một nhân vật cốt cán của Giang gia, vậy mà lại qua lại với vợ của gia chủ!  

 

 

Còn rất hời?  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom