Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 195


Lúc này, mọi người chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, dường như có thứ gì vừa xẹt qua vậy!  

 

 

Chớp mắt sau, giữa sân đột nhiên xuất hiện thêm một người.  

 

 

…  

 

 

Thời khắc chỉ mành treo chuông thì Lâm Phong xuất hiện!  

 

 

Anh không nhìn lão già mặc đồ đen và Giang Quân Lâm, đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Y Nặc với gương mặt toàn máu và nước mắt, thấy người thương đang ôm anh trai đau lòng gần chết, anh cảm thấy trái tim mình như rỉ máu.  

 

 

Adv

Khi nghe Phùng Hải nói chuyện, anh chỉ biết chuyện này không hay ồi, lập tức lao tới dùng thần thức quét qua khu vực phụ cận, kết quả anh thấy lão già mặc đồ đen đang chặn Y Nặc và Trần Thiên Hủ lại mà đánh giết.  

 

 

Anh biết chân thân của mình không chạy tới kịp nên không hề do dự mà triệu hồi kiếm bổn mạng của mình ra…  

 

 


Đây cũng là lần đầu tiên từ khi anh xuống núi tới nay, thật sự sử dụng kiếm thuật!  

 

 

Ngự chi cực, kiếm như quang!  

 

 

Adv

Đây là kiếm thuật tuyệt thế mà người kia đã dạy anh!  

 

 

Là con bài tẩy mà anh khổ luyện mười năm, đôi tay đầy vết chai sần chính là bằng chứng!  

 

 

Trường kiếm ba thước lấy tốc độ gần như ánh sáng, bay tới trong nháy mắt, đúng lúc đánh tan ảo ảnh bạch long để cứu Y Nặc và Trần Thiên Hủ.  

 

 

Lúc này, đám người đứng trong sân cũng phản ứng lại!  

 

 

Tuy rằng Giang Quân Lâm đang không hiểu sau Lâm Phong có thể thoáng cái đã ở đây, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để thắc mắc!  

 

 

Là Lâm Phong!  

 

 

Không ngờ chính là Lâm Phong!  

 

 

Ha ha ha…  

 

 

Giang Quân Lâm kích động suýt nhảy cẫng lên.  

 

 

Anh ta nghển cổ, ưỡn ngực, lỗ mũi hướng lên trời, chỉ vào Lâm Phong hưng phấn gào to:  

 

 

“Tiền bối, nó chính là Lâm Phong! Nó chính là Lâm Phong! Chắc chắn nó biết cuộn sách cũ là gì.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Giang Quân Lâm, một giây sau…  

 

 


“Đùng!”  

 

 

Giang Quân Lâm nổ tung tại chỗ, nổ thành một đống máu thịt.  

 

 

Mọi người xôn xao.  

 

 

Máu tươi bắn lên mặt lão già đồ đen bên cạnh, nhưng lão ta không thèm để ý.  

 

 

Lão ta đưa tay xoa xoa máu tươi trên mặt, đôi con ngươi đầy tang thương nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Hóa ra là ngự kiếm thuật! Mày là người của Kiếm Môn hay đệ tử Thục Sơn?”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong không để ý đến lời lão già đồ đen nói. Anh ngồi xổm xuống, nhìn Trần Y Nặc bị thương đang buồn rầu, vẻ mặt áy náy nói:  

 

 

“Xin lỗi Y Nặc, anh tới muộn!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cơ thể run lên. Cô ấy lấy lại tinh thần, khóc lóc cầu xin:  

 

 

“Lâm Phong, anh mau cứu anh trai tôi đi, mau lên, tôi không muốn anh trai tôi chết.”  

 

 

“Đừng khóc, anh nhất định sẽ không để anh vợ chết!”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trần Y Nặc, vội vàng an ủi.  

 

 

Trong số mệnh của anh có ba người phụ nữ quan trọng nhất, thứ nhất là mẹ anh, thứ hai là em gái anh, người thứ ba là Trần Y Nặc!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 664


 Ông ta biết rất rõ về thực lực và tính cách của Lâm Phong, cho nên cũng không dám quát tháo gì, chỉ có thể dùng giọng điệu rất uyển chuyển để nói:  

 

 

“Chuyện này rất quan trọng, Cậu Lâm… Chúng ta vẫn nên ngồi xuống thương lượng tử tế đi!”  

 

 

“Đường lão! Tôi hiểu ý của ông, ông yên tâm đi, tối nay tôi sẽ đúng giờ đến đó, giúp các ông giết chết Maria kia!”  

 

 

“Còn những chuyện khác, ông cứ thương lượng với bọn họ cho thật tốt, tôi có ở đây hay không cũng như nhau, dù sao thì ý kiến của tôi, các ông cũng sẽ không nghe!”  

 

 

Lâm Phong nhẫn nại giải thích một câu!  

 

 

Adv

Đây cũng là nể mặt nhị sư tỷ, bằng không anh lười phí lời với đám người này.  

 

 

Dưới thực lực tuyệt đối, bày ra kế hoạch ám sát gì gì đó hoàn toàn là lãng phí thời gian!  

 

 


“Cái này…”  

 

 

Đường Tam Thái nghe xong lời Lâm Phong nói, nhất thời không biết nên nói gì!  

 

 

Adv

Lâm Phong vỗ vai Đường Tam Thái, định rời đi.  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Cường giả Võ Hồn đỉnh phong Trịnh Đại Hải híp mắt lại, tiến lên một bước, lạnh giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, cậu không thể đi!”  

 

 

Lâm Phong dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Trịnh Đại Hải, nhướng mày hỏi:  

 

 

“Ý gì?”  

 

 

“Không có ý gì cả! Vừa rồi kế hoạch của bọn tôi đều đã bị cậu nghe hết rồi, cậu lại không chịu cùng bọn tôi hành động! Bây giờ muốn rời đi, ai biết được cậu có tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không?”  

 

 

Trịnh Đại Hải lạnh lùng nói.  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Cả sảnh trong nháy mắt im lặng.  

 

 

Chu Côn, Tiền Minh và những người khác đều biến sắc.  

 

 

Bởi vì Lâm Phong là người được tổ chức đặc biệt phái tới, cho nên vừa rồi bọn họ thật sự không hề nghĩ đến phương diện này!  

 

 

Lúc này nghe Trịnh Đại Hải nhắc nhở.  

 

 

Một đám người lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh, từng trận sợ hãi!  

 

 

Đúng vậy!  

 

 

Lâm Phong đã biết toàn bộ kế hoạch của bọn họ!  

 

 

Nếu bây giờ anh rời đi, tiết lộ kế hoạch ra ngoài, thì tối nay đám người bọn họ sẽ trở thành rùa trong chum, tất cả mọi người đều phải chết không có chỗ chôn!  

 

 

“Cậu Lâm, Trịnh Đại Hải nói đúng, bây giờ cậu thật sự không thể rời đi, hoặc là cùng bọn tôi hành động, hoặc là cậu cứ ở lại đây chờ!”  

 

 

Chu Côn trầm giọng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì bật cười.  

 

 

Chỉ cảm thấy mạch não của đám người này thật sự quá kỳ quái, thế mà lại nghi ngờ anh!  

 

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được!  

 

 

“Thôi bỏ đi, lười đôi co với mấy người!”  

 

 

Lâm Phong trực tiếp quay người rời đi!  

 

 

Tính cách anh vốn lạnh nhạt, đương nhiên không muốn cố gắng giải thích với Chu Côn và những người khác…  

 

 

“Lâm Phong, cậu không thể…”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 290


 

Diệp Thiên Tâm hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người.  

 

Đã nhiều năm rồi, vì bị liên minh võ đạo truy sát, lão ta luôn sống trong bóng tối, giống như con chuột chui trong cống thoát nước, người người đòi đánh! Mà bây giờ, cuối cùng lão ta cũng có thể quang minh chính đại vùng lên rồi!  

 

 

Trong lòng lão ta rất cảm kích Lâm Phong. Nếu như không có Lâm Phong, nào có lão ta ngày hôm nay?  

 

 

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm nhìn về phía Tôn lão, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nếu không muốn chết thì mau cút cho tao!”  

 

Adv

 

Tôn lão nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo. Với thân phận của ông ta, đi tới đâu cũng được mọi người chú ý, chưa từng bị sỉ nhục như vậy!  

 

 

“Mày quá kiêu ngạo! Tao rất muốn xem thử mi có bản lĩnh cao như vậy thật hay không!” Tôn lão hừ lạnh.  

 


 

Một luồng khí tức thuộc về cường giả Tiên Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta gào thét mà ra.  

 

 

Trong giây lát, không khí trong phòng cuồng khởi động, thổi đám võ giả lùi về phía sau. Ngay cả Diệp Thiên Tâm cũng lay động mấy cái. Dù sao thực lực của lão ta cũng chỉ là Địa Cảnh đỉnh phong, cách Tiên Thiên Cảnh quá xa!  

 

Adv

 

“Ha ha… ngay cả uy áp của tao mà cũng không đỡ được! Con kiến hôi như mày cũng dám làm càn trước mặt tao? Chết đi!”  

 

 

Tôn lão ra quyết định, một phát đập lên người Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Chưởng lực sắc bén, sức mạnh kinh người, thậm chí còn phát ra từng âm thanh xé gió, nhìn kĩ sẽ thấy trên tay ông ta còn có ánh sáng nhạt lóe ra.  

 

 

Đây là thực lực đáng sợ của Tiên Thiên Cảnh ư?  

 

 

Đông đảo võ giả ở đây đều lộ vẻ kinh hãi.  

 

 

Cho dù là người của nhà họ Tăng cũng rét run, tuyệt vọng.  

 

 

Một chưởng này, ai mà đỡ được?  

 

 

“Hừ, không biết lượng sức mình!” Diệp Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên, cách không vỗ xuống Tôn lão một cái, trong lòng bàn tay, chữ giết lóe ra sáng lóa, tản ra năng lượng kinh người!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Tôn lão Tiên Thiên Cảnh tầng một chưa phản ứng kịp đã bị vỗ thành một làn sương máu!  

 

 

Nhìn thấy thế, đám người vây xem lập tức yên lặng.  

 

 

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, cảm thấy cả người tê rần!  

 

 

Một chưởng đập chết cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng một? Đây là chuyện mà người có thể làm được sao? Rõ ràng, ánh mắt của đám võ giả nhìn về phía Diệp Thiên Tâm đã thay đổi, trở nên kính nể, sợ hãi, giống như đang nhìn thấy một vị thánh sống trên đời!  

 

 

Bề ngoài Diệp Thiên Tâm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng kích động! Lhông hổ là pháp chỉ mà cậu chủ Lâm ban cho! Quá mạnh!  

 

 

Đáng tiếc chỉ có thể dùng ba lần, mình đã dùng hai lần rồi, lần cuối phải dùng để báo thù mới được! Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Tâm liếc nhìn tất cả, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Một con kiến hôi Tiên Thiên Cảnh mà thôi, cũng dám làm loạn trước mặt tôi! Các người còn ai không phục nữa?”  

 

 

Đám võ giả nghe vậy đều thay đổi vẻ mặt, sợ đến lui về sau vài bước!  

 

 

Đến cả Tôn lão là Tiên Thiên Cảnh cũng bị một chưởng đập chết, bọn họ còn ai dám không phục?  

 

 

Lúc này, Tăng Tam Thủy ổn định tinh thần, nói:  

 

 

“Diệp lão đệ, hôm nay cậu đúng là để tôi phải mở rộng tầm mắt!”  

 

 

“Đâu, chuyện này với tôi mà nói rất bình thường, đừng nói là Tiên Thiên Cảnh tầng một, cho dù là tầng tám chín cũng chỉ có kết cục như thế!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói.  

 

 

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.  

 

 

“Đặc sắc! Thực sự rất đặc sắc! Ông giả vờ đúng là rất giống!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 196


Từ đầu tới chân Trần Thiên Hủ không còn một đầu khớp xương nào lành lặn, vỡ vụn hoặc có vết nứt, ngay cả lục phủ ngũ tạng dường như cũng đã nằm chồng chéo lên nhau.  

 

Thậm chí, Lâm Phong còn thấy được mấy cây xương sườn đã cắm vào thận và trái tim Trần Thiên Hủ, dẫn đến nội tạng bị xuất huyết trên diện rộng…  

 

 

Đã vậy rồi vẫn còn giữ được một hơi thở, quả thực khiến Lâm Phong cực kì khiếp sợ.  

 

 

Tuy rằng Trần Thiên Hủ đã là võ giả Địa Cảnh đỉnh phon, nhưng tính ra cũng chỉ là con người mà thôi.  

 

 

Chỉ có cơ thể người phàm!  

 

Adv

 

Thể chất của anh ta còn lâu mới bằng tu giả từng được ngâm mình trong linh khí!  

 

 

“Lâm Phong, có… có phải anh trai tôi đã chết không.”  

 

 

Trần Y Nặc thật thà hỏi.  

 

 

Hình như cô ấy đã cảm nhận được điều gì, cảm nhận được tính mạng của anh trai đang trượt đi rất nhanh trong vòng tay mình, cơ thể khôi ngô này cũng dần lạnh đi.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.  

 

 

Trên thực tế, đối mặt với tình trạng của Trần Thiên Hủ, anh cũng chợt không biết thế nào.  

 

 

Bình thường, đúng là lúc này Trần Thiên Hủ phải chết rồi! Điều này hơi bất bình thường.  

 

 

“Em đừng sốt ruột, để anh ổn định lại bảy hồn sáu phách của anh vợ đã, sau đó từ từ chữa trị.” Lâm Phong an ủi Trần Y Nặc.  

 

 

Sau đó anh lấy kim châm bạc từ trong túi ra, đầu tiên là chặn thất khiếu của Trần Thiên Hủ lại, che đi bảy hồn sáu phách, tiếp theo là chặn 36 mệnh huyệt của Trần Thiên Hủ, đảm bảo tinh khí trong cơ thể không tiêu tan!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong mới tiếp tục xử lý vết thương bên trong của Trần Thiên Hủ.  

 

 

Bây giờ việc chữa trị đã khác hoàn toàn so với chữa cho Thái Văn lần trước!  

 

 

Rõ ràng Lâm Phong cẩn thận hơn rất nhiều. Từng luồng linh khí từ trong ngón tay anh chảy ra, hòa tan châm bạc, đưa vào trong cơ thể của Trần Thiên Hủ, có vài cái châm cắm vào rất sâu, gần như toàn bộ kim châm đã chui vào dưới lớp da thịt.  

 

 

Khi những châm bạc này đâm vào trong, gương mặt xám như tro của Trần Thiên Hủ lại từ từ hồng hào trở lại.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Y Nặc mừng rơi nước mắt, nhưng cô ấy lại không dám lên tiếng, chỉ có thể che miệng để mặc cho nước mắt lăn xuống hai gò má.  

 

 

“Tao mặc kệ mày là đệ tử chân truyền của môn phái nào! Dám kiêu ngạo ngay trước mặt tao, mày còn chưa đủ tư cách đâu!”  

 

 

Lúc này, lão già mặc đồ đen đột nhiên lạnh lùng cất lời.  

 

 

Trong lòng lão ta vốn còn hơi kiêng dè, vì dù sao thì kiếm của Lâm Phong cũng quá nhanh, nhanh tới mức lão ta gần như không phản ứng kịp.  

 

 

Nhưng khi thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình như thế, trong lòng lão ta hơi tức giận, định thử xem năng lực của Lâm Phong đến đâu.  

 

 

“Bạch Long chưởng!” Lão già mặc đồ đen lạnh lùng quát.  

 

 

Trong lòng bàn tay của lão ta lại phun ra một luồng khí khổng lồ, luồng khí đó tạo thành một con rồng trắng ngay giữa không trung.  

 

 

Nói đúng hơn là một con rồng bạc!  

 

 

Bởi vì nó đã hiển hiện rõ ràng hơn nhiều!  

 

 

Không chỉ có thể nhìn rõ được màu sắc mà thậm chí còn thấy được cả vảy rồng lấp lánh ánh sáng bạc ở bên ngoài!  

 

 

Hiển nhiên, trước đó lão già áo đen chỉ coi như đang chơi đùa một chút mà thôi, lúc này mới dốc hết toàn lực!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Ngân Long bay lượn trên không trung, một đòn năng lượng kinh người giống như muốn phá huỷ thế giới đập thẳng về phía Lâm Phong.  

 

 

“Lâm Phong, cẩn thận!”  

 

 

Trần Y Nặc hoảng sợ kêu lên.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 665


 Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Đường Tam Thái ngăn đám người lại, thở dài nói:  

 

 

“Mọi người bình tĩnh một chút, cậu Lâm là người do Khương tiểu thư tìm tới. Về phương diện bối cảnh thì chắc chắn không có vấn đề gì, nếu cậu ấy đã có dự định riêng, thì chúng ta đừng quản cậu ấy nữa”  

 

 

“Khương tiểu thư? Khương tiểu thư nào?”  

 

 

Chu Côn hỏi.  

 

 

Adv

“Nước Đại Hạ chúng ta, còn có thể có Khương tiểu thư nào nữa, đương nhiên là vị tiểu thư của nhà họ Khương ở Côn Luân..”  

 

 

Đường Tam Thái đáp.  

 


 

Lời vừa dứt.  

 

 

Mọi người không biết nghĩ đến cái gì, đều im lặng.  

 

Adv

 

Chỉ có Trịnh Đại Hải vẫn trầm tư, đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia khác thường, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

Mãi đến khi Lâm Phong rời đi.  

 

 

Chu Côn mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt cứng đờ nặn ra một nụ cười nói:  

 

 

“Đã là người của Khương tiểu thư, vậy thì kệ đi!”  

 

 

“Cái đó chưa chắc, nhà họ Khương thì thế nào? Lâm Phong này không phải họ Khương cơ mà! Tóm lại tối nay chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.”  

 

 

Trịnh Đại Hải cười lạnh một tiếng.  

 

 

Mọi người nghe vậy đều gật đầu, sau đó ngồi xuống, tiếp tục thương lượng một số chi tiết trong kế hoạch.  

 

 

Còn Đường Tam Thái thì đi đến một góc, lấy ra thiết bị liên lạc đặc biệt gọi điện cho Khương Ngôn Khê, kể lại chuyện vừa rồi.  

 

 

“Sư đệ của tôi tính tình quái gở kiêu ngạo, mọi người đừng trái ý cậu ấy! Cậu ấy muốn làm gì thì cứ tùy cậu ấy đi! Tôi chỉ coi trọng kết quả, quá trình không quan trọng!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Đường Tam Thái nghe xong lời này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

……  


 

 

Tối đúng bảy giờ, tin tức chủ Đảo Long là Ngô Thiên Long mở tiệc chiêu đãi Maria đã truyền khắp thế giới!  

 

 

Đây nhất định sẽ là một bữa tiệc được vạn người chú ý!  

 

 

Ảnh hưởng của bữa tiệc rất lớn.  

 

 

Các thế lực lớn trên thế giới đều rất quan tâm đến chuyện này!  

 

 

Trong đó các thế lực võ đạo trên Đảo Long là kích động nhất!  

 

 

Theo bọn họ thấy.  

 

 

Chỉ cần lấy lòng được Maria, sau này đối với sự phát triển của Đảo Long sẽ có lợi rất lớn!  

 

 

…..  

 

 

Sáu giờ chiều.  

 

 

Mấy chiếc xe sang nối tiếp nhau đang phóng tới từ con đường không xa, sau đó trật tự đỗ lại trong bãi đậu xe của khách sạn Long Lân.  

 

 

Cửa mở, liên tục có rất nhiều người xuống xe!  

 

 

Đều là những nhân vật quyền quý trên Đảo Long.  

 

 

Có võ giả mạnh mẽ, có thanh niên kiệt xuất trong các ngành nghề, cũng có những người không nhìn ra thân phận, nhưng lại khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác kính sợ…  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 291


 Trừ cái đó ra, Lý Vực còn có thân phận đáng sợ khác, người của nhà họ Lý ở Vân Xuyên! Ở nơi này, nhà họ Lý là gia tộc lâu đời cực hùng mạnh, dù nhà họ Trần cũng kém hơn chút!  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn Lý Vực, hai mắt nheo lại, đang định nói gì đó. Nhưng ngay lúc ấy:  

 

 

“Ha ha… Đúng là biết dọa người! Suýt nữa là dọa được cả tôi rồi!”  

 

 

Âm lão quái cũng đi ra, trên mặt đây vẻ trêu chọc.  

 

 

Thấy Âm lão quái, đám người vây xem đều hít một hơi lạnh.  

 

Adv

 

Không ngờ lại là Âm Vô Mệnh, Âm lão quái! Đây cũng là một kẻ Tiên Thiên Cảnh độc ác!  

 

 

“Hai vị có ý gì?” Diệp Thiên Tâm bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng lại có cảm giác xấu.  

 

 

“Ý của chúng tôi, lẽ nào ông không biết sao?” Âm lão quái lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

“Ông cũng chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong mà thôi, dám ở Vân Xuyên này ra vẻ? Ai cho ông lá gan đó?”  

 

 

Lời nói khiến mọi người ồ lên. Tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Địa cảnh đỉnh phong? Ông đã từng gặp người nào như thế mà đập một phát chết luôn Tiên Thiên Cảnh chưa?” Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm không thay đổi.  

 

 

“Cái này có liên quan đến chữ trong lòng bàn tay ông! Nếu tôi đoán không sai, chắc nó là một dạng ký hiệu, mà ký hiệu này có phải do Tăng Tam Thủy đưa hay không? Quả nhiên là Tăng Tam Thủy đã vào trong mộ tiên nhân! Nếu không thì sao lại có đồ tốt thế này!” Trong mắt Âm lão quái xẹt qua ánh sáng nóng bỏng.  

 

 

Vừa nãy lão ta và Lý Vực âm thầm quan sát từng cử động của Diệp Thiên Tâm, bao gồm động tác lúc Diệp Thiên Tâm ra tay, tất cả chứng minh Diệp Thiên Tâm tuyệt đối không phải võ đạo tông sư!  

 

 

Diệp Thiên Tâm có thể đập chết Tôn lão cũng là vì chữ giết trong lòng bàn tay!  

 

 

Bọn họ còn cảm nhận được, lúc Diệp Thiên Tâm đập chết Tôn lão, sức mạnh của chữ giết rõ ràng đã yếu đi nhiều…  

 

 

Nói cách khác, ký hiệu này có hạn sử dụng!  

 

 

Những người xung quanh nghe Âm lão quái nói xong, đều lạnh lùng Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Thì ra là như vậy!  

 

 

Người này thì ra vốn chỉ là một võ giả Địa Cảnh lại dám giả vờ trước mặt đám võ giả Hậu Thiên Cảnh bọn họ, quá buồn cười!  

 


 

“Diệp lão đệ, cậu…”  

 

 

Tăng Tam Thủy định nói gì đó nhưng Diệp Thiên Tâm lại lắc đầu ngăn lại.  

 

 

“Cao thủ đúng là cao thủ! Lời ông nói có một nửa đúng, chữ trong lòng bàn tay tôi đúng là một ký hiêu! Nhưng thế thì sao, tôi có thể đập phát chết luôn Tôn lão, cũng có thể làm vậy với ông!” Diệp Thiên Tâm bình thản nói.  

 

 

“Đúng không? Ký hiệu của ông có thể sử dụng vô hạn à?” Âm lão quái phì cười một tiếng, nắm một võ giả Hậu Thiên Cảnh đứng cạnh ném ra. Người đó trắng bệch cả mặt, còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ Diệp Thiên Tâm chỉ nghiêng người tránh đi.  

 

 

“Sao vậy? Không phải vừa nãy bảo sinh mạng con người chỉ như kiến hôi sao? Sao giờ không đập chết người ta?” Âm lão quái cười hỏi.  

 

 

Nhìn hành động của Diệp Thiên Tâm, lão ta càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình!  

 

 

Ký hiệu cũng có hạn sử dụng! Đồng thời chỉ có thể dùng được một lần, nếu không Diệp Thiên Tâm vừa rồi còn rất kiêu ngạo sao giờ chỉ biết né tránh?  

 

 

“Tôi muốn giết ai thì giết, ông nói nhảm gì vậy?” Diệp Thiên Tâm mạnh miệng nói.  

 

 

Pháp chỉ cậu Lâm ban cho chỉ còn một lần dùng cuối cùng, lão ta dùng để báo thù, không thể sử dụng!  

 

 

“Phải không? Tôi thấy ông không dám dùng mới đúng!”  

 

 

Âm lão quái phì cười một tiếng, lập tức nhìn võ giả Hậu Thiên Cảnh kia, hỏi:  

 

 

“Cậu tên gì?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 200


Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?  

 

 

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.  

 

 

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!  

 

 

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!  

 

 

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!  

 

 


Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!  

 

 

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!  

 

 

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.  

 

 

Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:  

 

 

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.  

 

 

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.  

 

 

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!  

 

 

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.  

 

 

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…  

 

 

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!  

 

 

“Y Nặc, em làm sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.  

 

 


“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, đây là đâu?”  

 

 

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.  

 

 

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”  

 

 

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”  

 

 

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:  

 

 

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”  

 

 

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.  

 

 

“Có phải em bị lừa rồi không?”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy không đúng.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì.  

 

 

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 197


 Mọi người xôn xao!  

 

 

Kiếm khí bén nhọn đâm thẳng lên, xuyên qua trăng qua mây, tràn ra khắp trời cao!  

 

 

Sát khí kinh khủng bùng nổ, khiến mấy trăm mét vuông xung quanh bị san phẳng!  

 

 

Đây là kết quả mà Lâm Phong đã kiểm soát bớt!  

 

 

Nếu không, với thực lực hiện tại của anh, dù là mười dặm ngoại ô thành phố Kim Lăng cũng phải chịu liên lụy!  

 

 

“Đùng!”  

 

Adv

 

Ngân Long do linh khí tạo ra bị đánh tan dễ dàng.  

 

 

Trường kiếm gào thét xông thẳng tới mặt lão già mặc đồ đen.  


 

 

Vẻ mặt lão ta thay đổi, trong lòng sợ hãi, không còn cười điên cuồng như ban nãy mà lảo đảo ngã ngồi xuống đất.  

 

 

Thanh kiếm kia dừng lại cách mi tâm của lão ta đúng một xen-ti- mét.  

 

Adv

 

“Nếu không muốn chết thì ngồi yên đó đừng nhúc nhích!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng về phía lão ta, nhưng giọng nói bình thản lại như âm thanh của quỷ truyền vào tai, khiến lão ta chảy mồ hôi lạnh!  

 

 

Sao… sao lại thế được!  

 

 

Sao anh lại mạnh như thế chứ!  

 

 

Coi như là Chưởng giáo Thục Sơn ở trên núi cũng không hơn gì thế này đi?  

 

 

Lão già mặc đồ đen hoảng sợ.  

 

 

Một kiếm này quả thực khiến lão ta mở mang tầm mắt!  

 

 

Cho dù là tông sư võ đạo cũng không thể đạt được tới trình độ này!  

 

 

Trần Y Nặc cũng ngạc nhiên thất thần, nhìn xung quanh bị san thành bình địa, vô số thực vật bị kiếm khí chém nát vụn, trong lòng cô ấy khó mà bình tĩnh lại được!  

 

 

Mười năm không gặp, Lâm Phong đã trở thành tiên rồi sao?  

 

 

Lâm Phong thì lại rất lạnh nhạt, sau khi hù dọa lão già áo đen, anh quay lại tiếp tục ghim châm lên người Trần Thiên Hủ.  

 

 

Cứ như thế qua khoảng mười phút, anh mới thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Trần Y Nặc rồi nở nụ cười:  

 

 

“Y Nặc, may mắn không làm nhục sứ mệnh. Anh đã ổn định lại vết thương của anh vợ rồi, chờ khôi phục dần dần thôi.”  

 

 

“Thật… thật vậy ư?”  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía anh trai, phát hiện quả nhiên hơi thở đã chắc chắn hơn không ít, sắc mặt cũng hồng hào!  

 

 

“Cám ơn anh… Lâm Phong, cảm ơn anh!”  

 

 

“Y Nặc, em không nhớ ư? Trước kia em nói giữa hai người chúng ta không cần một câu cảm ơn như thế.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói.  

 

 

Nói xong, anh đưa tay vuốt nhẹ trán Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc cảm thấy hơi ngứa, rất thoải mái.  

 

 

Sau đó, vết thương trên trán cô ấy nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

 

Ngắn ngủi mấy giây, cô ấy đã trở lại dáng vẻ hoàn mỹ lúc trước.  

 

 

“Đây… đây là?” Trần Y Nặc sờ sờ cái trán, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Lâm Phong cười cười.  

 

 

Thực ra với năng lực của anh có thể khiến Trần Thiên Hủ khôi phục nhanh hơn nhiều, chỉ là sẽ phải lãng phí rất nhiều linh khí, khiến anh ta bị ảnh hưởng, cho nên không cần thiết!  

 

 

Để Trần Thiên Hủ này nằm một thời gian đi, tiết kiệm được nhiều việc.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đứng lên chậm rãi đi về phía lão già mặc đồ đen.  

 

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai?” Lão già mặc đồ đen rất sợ hãi, động cũng không dám động.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 666


 Trước khách sạn Long Lân hầu như đã bị vây kín.  

 

Từng nhân vật lớn lần lượt ngẩng cao đầu bước vào khách sạn Long Lân.  

 

 

Còn những người có cấp bậc thấp hơn thì không được phép vào phòng tiệc, chỉ có thể đứng xa xa ở bên ngoài quan sát.  

 

 

Có mấy võ giả Địa Cảnh muốn lén lút đi vào, lập tức bị nhân viên an ninh hùng mạnh phát hiện, không cho giải thích, trực tiếp giết chết tại chỗ!  

 

 

“Không có thư mời, muốn lén lút đi vào thì chết!”  

 

 

Một nhân viên an ninh cảnh giới Võ Hồn lạnh lùng nói với đám người đông đúc.  

 

Adv

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Tất cả mọi người ai nấy đều im lặng ngay.  

 


 

Trán của một đám võ giả cấp thấp không tự chủ được toát ra mồ hôi lạnh, im như ve sầu mùa đông.  

 

 

Còn trong đám người.  

 

Adv

 

Sắc mặt của Chu Côn, Tiền Minh, Trịnh Đại Hải ba người rất nghiêm trọng.  

 

 

Tình hình tối nay, nguy hiểm hơn nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng…  

 

 

Chỉ riêng bảo vệ bên ngoài, vậy mà đã sử dụng đến cường giả Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Vậy thì bên trong phòng tiệc, sẽ là tình cảnh như thế nào?  

 

 

“Đường lão đã đến nơi chưa?”  

 

 

Chu Côn không yên tâm hỏi nhỏ Trịnh Đại Hải bên cạnh.  

 

 

“Ừ! Bây giờ bọn họ đang ẩn núp xung quanh khách sạn, chỉ cần chúng ta ám sát thành công rút lui, bọn họ sẽ lập tức tấn công khách sạn, tiếp ứng cho chúng ta!”  

 

 

Trịnh Đại Hải nhỏ giọng đáp.  

 

 

“Được!”  

 

 

Chu Côn vừa lòng gật đầu.  

 

 

Trịnh Đại Hải là phó thủ hạ của hắn, hai người ở bên nhau mấy chục năm, phối hợp luôn rất ăn ý, cho nên hắn vẫn tương đối yên tâm với Trịnh Đại Hải!  

 

 

“Sắp bảy giờ rồi, chúng ta cũng vào thôi!”  

 

 

Chu Côn nói một câu, liền hướng về phía cửa khách sạn đi đến.  

 

 

Tiền Minh và Trịnh Đại Hải hai người đi theo sát phía sau!  

 

 

Trải qua mấy chục năm ở Đảo Long.  

 

 

Bề ngoài, ba người cũng có thân phận nhân vật cấp cao, đương nhiên nhận được thư mời, cho nên dễ như trở bàn tay đã đi vào phòng tiệc của khách sạn!  

 

 

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng tiệc, lòng Chu Côn lại giật mình một cái!  

 

 

Phòng tiệc vàng son lộng lẫy, hầu như không còn chỗ trống.  

 

 

Hầu hết những khuôn mặt ở đây hắn đều quen, là các chủ nhân của các thế lực lớn trên Đảo Long, riêng cường giả Võ Hồn đỉnh phong, hắn đã nhìn thấy không dưới mười người!  

 

 

Trong đó.  

 

 

Còn có một số khuôn mặt người phương Tây!  

 

 

Những người phương Tây này vì không tu luyện võ đạo, cho nên nhìn cũng không phán đoán được sâu cạn ra sao, nhưng đã được phái đến đây, thì thực lực tuyệt đối không thể coi thường.  

 

 

“Anh Chu, tình hình không ổn rồi! Tình hình này cho dù chúng ta ám sát thành công, nhưng có nhiều cường giả như vậy ở đây, chúng ta cũng không thể chạy thoát được!”  

 

 

Sắc mặt Tiền Minh có chút tái nhợt.  

 

 

Chu Côn nhỏ giọng nói:  

 

 

“Đã đến nước này, chỉ có thể đi từng bước một! Thực sự không được, chúng ta chỉ còn cách hiến dâng tính mạng vì đất nước!”  

 

 

“Ừ!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 292


 Âm lão quái bảo mình đi thử ư!  

 

“Cậu không đi, tôi làm thịt cậu!”  

 

Âm lão quái lạnh lùng nói.  

 

Trương Tam nghe vậy cắn răng, biết mình không còn lựa chọn nào khác, lập tức đập một phát về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm thay đổi, đối mặt với công kích của một võ giả Hậu Thiên Cảnh, lão ta không thể né tránh được, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường.  

 

Mọi người xôn xao.  

Adv

 

Thì ra người này đang ra vẻ, dựa vào một ký hiệu để hù dọa họ!  


 

“Ha ha… Quả nhiên chỉ là một võ giả Địa Cảnh! Thứ rác rưởi dám làm loạn ở Vân Xuyên này, không biết võ đạo trải rộng khắp Vân Xuyên này sao?”  

 

Trương Tam không nhịn được cười lớn, dấn thân lên, đá ra một phát.  

 

Adv

“Muốn chết…”  

 

Diệp Thiên Tâm gầm lên một tiếng, giơ tay lên. Nhưng nghĩ tới món nợ máu của mình lại để xuống.  

 

Trương Tam hung hăng đá một cái lên người Diệp Thiên Tâm.  

 

“Phụt!” Diệp Thiên Tâm phun ra một búng máu tươi, lăn hơn mười cái trên đất mới tạm dừng lại!

“Đi chết đi!”  

 

Trương Tam cười lạnh một tiếng, chuẩn bị giết luôn Diệp Thiên Tâm.  

 

Đúng lúc này…  

 

“Dừng tay!”  

 

Tăng Tam Thủy vọt tới, ngăn cản công kích của Trương Tam, sau đó lại vọt tới chỗ Diệp Thiên Tâm, đỡ Diệp Thiên Tâm lên, lo lắng nói:  

 

“Diệp lão đệ, không sao chứ?”  

 

“Không… không có vấn đề!”  

 

Diệp Thiên Tâm cố gắng đứng dậy, nhìn xung quanh, trong lòng rét run.  


 

Lão ta vốn tưởng rằng mình chỉ cần giết chết Tôn lão Tiên Thiên Cảnh là có thể khiến mọi người kinh sợ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thành ra thế này!  

 

“Tăng Tam Thủy, ông có ý gì?” Trương Tam lạnh lùng nói.  

 

Tăng Tam Thủy cũng chỉ là Hậu Thiên Cảnh tầng một, gã không e ngại.  

 

“Nơi này là nhà họ Tăng, không phải chỗ cho cậu làm loạn!” Tăng Tam Thủy trả lời.  

 

Diệp Thiên Tâm vì nhà họ Tăng mới rơi vào kết cục này, ông ta đương nhiên không thể mặc kệ.  

 

“Chỉ bằng ông?” Trương Tam nheo mắt lại.  

 

Đúng lúc này, Lý Vực đột nhiên mỉm cười nói:  

 

“Gia chủ Tăng, lẽ nào ông còn muốn bảo vệ người này?”  

 

“Trưởng lão Lý, Diệp lão đệ là tri kỷ của tôi, còn xin ông nể mặt tôi, bỏ qua được chứ?”  

 

“Mặt mũi của ông? Tuy rằng ông dựa vào linh đan diệu dược để thăng lên Hậu Thiên Cảnh, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi! Có mặt mũi gì đáng nể?” Lý Vực cười khẽ một tiếng.  

 

Tăng Tam Thủy nghe vậy, sắc mặt thay đổi, không ngờ Lý Vực không cho mình thể diện như vậy, điều này khiến ông ta tức giận đồng thời cũng có cảm giác bất lực cực kì.  

 

Hiện tại ở đây có hai võ giả Tiên Thiên Cảnh, hơn mười Hậu Thiên Cảnh, hơn mười Địa Cảnh! Nhiều cường giả như thế một khi đã làm loạn lên, đủ để tiêu diệt nhà họ Tăng!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 201


 Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”  

 

“Hả?”  

 

 

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.  

 

 

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.  

 

 

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.  

 

Adv

 

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!  

 

 

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.  

 

 

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”  

 

 

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”  

 

 

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo  Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 

“Rầm rầm!”  

 

 

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói:  

 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”  

 

 

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.  

 

 

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?  

 

 

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo  Dương Đỉnh Thiên!

 

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”  

 

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.  

 

 

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.  

 

 

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!  

 

 

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!  

 


 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Người này có phải bị bệnh không?  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”  

 

 

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.  

 

 

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.  

 

 

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”  

 

 

“Phù~”  

 

 

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 198


 

 Lâm Phong không nói nhiều, đưa tay đặt lên đầu lão ta.  

 

Sưu Hồn Thuật!  

 

 

Sau một hồi kháng cự, đôi mắt của lão già đó trắng dã ra, cuối cùng miệng sùi bọt mép.  

 

 

Cứ như thế hơn một phút, Lâm Phong mới thu tay về.  

 

 

Adv

“Bây giờ thần thức của mình vẫn hơi yếu, sử dụng Sưu Hồn Thuật với mấy kẻ khá mạnh cũng không được thuận lợi cho lắm. Khi nào những kẻ đó chảy máu mới tốt hơn một chút! Dưới Nguyên Anh, tu luyện cơ thể, trên Nguyên Anh, tu luyện Nguyên Thần! Hồn thể hợp nhất mới thực sự viên mãn! Lão già này ban đầu đã đại viên mãn rồi! Đáng tiếc thiên đạo bị tổn hại, không giáng thiên kiếp, nên không vượt qua được bước cuối cùng!” Lâm Phong tự lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên thương cảm cho lão già kia.  

 

 

Đối với anh mà nói, lão già quá lạnh lẽo, không có tình cảm. Còn đối với lão ta mà nói, mình chính là điều duy nhất lão ta nghĩ đến trước khi chết?  

 

 

Lão ta cũng chỉ muốn có người lên tiên, đánh vỡ trật tự của trời đất này thôi!  

 

 

Lão ta làm sai cái gì?  

 

Adv

 

Có lẽ phải nói, trong cuộc sống này có gì hoàn toàn đúng, hoàn toàn sai không?  

 

 

Chỉ có sự tương đối mà thôi.  

 

 

Gạt đi mớ bong bong trong đầu, Lâm Phong bắt đầu kiểm tra ký ức của lão già này.  

 

 

Lão già mặc đồ đen này tên Khô Tâm lão nhân, là một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông. Tu vi võ đạo đang ở Tiên Thiên Cảnh tầng thứ chín.  

 

 

Nếu đổi qua cấp bậc tu tiên thì tương đương với Trúc Cơ đại viên mãn!  

 

 

Một thế kỷ trước, Khô Tâm lão nhân còn rất bình thường không có gì lạ.  

 

 

Nhưng sau đó tình cờ gặp được truyền thừa của một vị tu giả Kim Đan kỳ ở trong sơn động, từ đó về sau bắt đầu cuộc đời yêu nghiệt của lão ta, trở thành một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo.  

 

 

Cái quyển tập rách nát này là lão ta nhặt được trong sơn động!  

 

 

Khô Tâm lão nhân biết quyển sổ rách đó chắc chắn là đồ tốt, nhưng lão ta tìm đủ mọi cách cũng không biết thứ đó dùng như thế nào.  

 

 

Bất đắc dĩ, lão ta đành đem nó đi bán, kết quả lại gặp nhân vật chính Lâm Phong, sau đó bị kết liễu.  

 

 

“Thôn Linh Quyết.” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 


 

Đây chính là công pháp mà Khô Tâm lão nhân tu luyện, giờ đã được Lâm Phong ghi tạc trong đầu.  

 

 

“Một cái công pháp rác rưởi không thể so được với Cửu Thiên Tiên Diễn pháp của mình! Chỉ có điều khi tu luyện không có điều kiện hạn chế gì, giai đoạn đầu có thể chuyển giao được một chút. Để cho đám Tiểu Dao tu luyện đi.”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lục lọi trên người Khô Tâm lão nhân một chút, không ngờ lại lấy ra được cái túi càn khôn.  

 

 

Túi càn khôn là một pháp khí dùng để đựng đồ của Tu Chân Giới, lão nhân cũng có một cái, nhưng diện tích trữ đồ chừng mấy trăm mét vuông, còn cái này của Khô Tâm lão nhân chỉ có chừng một mét vuông.  

 

 

Đáng tiếc, xuất phát từ sự oán hận với lão nhân nên khi xuống núi, anh đã chôn hết đống đồ của lão nhân theo luôn rồi!  

 

 

Hiện tại nghĩ lại Lâm Phong cảm thấy mình hơi ngu.  

 

 

Truyền thừa của lão nhân vạn năm cũng không có nổi một, đối với bất kì người tu tiên nào cũng được coi là một cơ duyên khổng lồ, bản thân anh vì chấp niệm mà không cần?  

 

 

Mẹ nó chứ! Sao lúc đó anh lại ngu vậy?  

 

 

Nếu không thì để một thời gian nữa rồi quay lại xem có gì.  

 

 

Lâm Phong mở túi càn khôn ra nhìn một cái. Bên trong ngoại trừ mấy viên linh thạch, quyển ghi chép cũ nát ra còn có những ghi chép tâm đắc của Khô Tâm lão nhân.  

 

 

Những thứ này đối với võ giả rất đáng quý, nhưng với Lâm Phong thì quá vô bổ.  

 

 

“Sao tự dưng lại thấy khá thoải mái? Giống như khi còn học đại học, chơi game đánh quái nhặt trang bị ấy!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 667


Ngay lúc này.  

 

 

Những nhân vật lớn trong phòng tiệc đột nhiên lần lượt đứng dậy, dời mắt về phía cửa ra vào.  

 

 

Ba người Chu Côn cũng dời mắt nhìn theo.  

 

 

Chỉ thấy một lão già mặc đồ đen được vài tên thuộc hạ vây quanh bảo vệ, nhanh chân đi vào.  

 

 

"Trời ơi, vậy mà lại là lão gia chủ nhà họ Lư!"  

 

 

Adv

"Lão gia chủ nhà họ Lư không phải đã bế quan nhiều năm, cố gắng đột phá cảnh giới Võ Thánh sao? Vậy mà hôm nay lại xuất quan đến dự tiệc!"  

 

 

"Nói nhảm! Cô Maria đến Đảo Long của chúng ta, một người có thân phận cao như lão gia chủ nhà họ Lư sao có thể bế quan không ra gặp được?"  

 

 

Một đám khách khứa bàn tán xôn xao, vẻ mặt kính sợ.  

 

 

Lúc này.  

 

 

Adv

Lại có một lão già mặc đồ xám được một đám người vây quanh, cười cười đi vào!  

 

 

Lão gia chủ nhà họ Dương đến!  

 

 

Dương Đông cũng là một cường giả Võ Hồn đỉnh phong, đã bước một chân vào cảnh giới Võ Thánh!  

 

 

Lão ta liếc nhìn mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Lư Gia Lâm, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười khéo léo:  

 

 

"Ha ha, Lão Lư đến sớm thật đấy!"  

 

 

"Sao có thể không sớm được? Hôm nay đối với Đảo Long chúng ta mà nói là một sự kiện trọng đại, tôi kích động đến nỗi cả đêm không ngủ!"  

 

 

Lư Gia Lâm cười đáp.  

 

 

"Đúng vậy! Bắt đầu từ tối nay, Đảo Long của chúng ta sẽ thực sự như rồng bay lên trời! Nghĩ đến cũng thấy phấn khích thật!"  

 

 

Dương Đông gật đầu.  

 

 

Hai người như những người bạn già nhiều năm không gặp, cười nói vui vẻ, rất hòa hợp.  

 

 

Cuối cùng, lại cùng nhau ngồi xuống vị trí ngồi gần sân khấu nhất…  

 

 

Ngay lập tức gia chủ của mấy gia tộc khác bu quanh hai lão già nịnh nọt, muốn tạo mối quan hệ!  

 

 

Thấy cảnh này.  

 


 

Sắc mặt Chu Côn vô cùng nghiêm trọng.  

 

 

Trên Đảo Long có ba gia tộc hàng đầu!  

 

 

Lần lượt là nhà họ Ngô, nhà họ Lư và nhà họ Dương.  

 

 

Trong đó nhà họ Ngô mạnh nhất, bởi vì chủ đảo Ngô Thiên Long chính là người nhà họ Ngô, nhà họ Lư và nhà họ Dương hơi kém hơn một chút, nhưng thực lực cũng không yếu!  

 

 

Ba gia tộc lớn này mặc dù cùng ở trên Đảo Long nhưng lại rất đoàn kết, không xảy ra xung đột.  

 

 

Quan trọng nhất là.  

 

 

Trong ba gia tộc lớn đều có cường giả cấp Võ Thánh…  

 

 

Trong thời đại ngày nay, Võ Thánh đã đại diện cho sự bất khả chiến bại, nếu tối nay có cường giả Võ Thánh xuất hiện, thì ba người bọn họ chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

 

……  

 

 

Theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ năm mươi mấy phút.  

 

 

"Ầm ầm ầm!"  

 

 

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân nặng nề!  

 

 

Chỉ thấy một người phụ nữ yêu kiều mặc váy ngắn màu đỏ, đi giày cao gót bước vào!  

 

 

Người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh biếc đảo quanh, trên mặt không hề có chút gợn sóng nào, dường như những nhân vật lớn của các thế lực khủng bố có mặt ở đây, trong mắt cô ta, đều chỉ là sâu kiến mà thôi.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 293


 Lão ta hơi hối hận vì vừa nãy hành động quá lỗ mãng, nếu như có thể khiêm tốn một chút thì đã không gây ra chuyện này!  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ bên ngoài vọng vào.  

 

 

“Tối rồi, cả đám không ngủ được đứng ở đây làm gì vậy?”  

 

 

Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua, phát hiện một thanh niên áo trắng, không khỏi giật mình.  

 

 

“Người này là ai thế?”  

 

 

“Không biết, chỉ là trên người không có khí tức, hẳn không phải là nhân vật gì lớn!”  

 

Adv

 

“Buồn cười, không thấy ở đây có nhiều cường giả như vậy ư? Một con tép riu cũng dám đứng đây nói vớ vẩn!”  

 

 

…  

 

 


Âm lão quái nhìn thoáng qua Lâm Phong rồi lập tức thu hồi tầm mắt, một con gà không đáng để lão ta coi trọng.  

 

 

Lý Vực lại hứng thú nhìn Lâm Phong mấy lần.  

 

 

Adv

Dám nói ra một câu kinh người như thế ở chỗ này, một là kẻ ngu, hai là sẽ có hậu thuẫn và thực lực nhất định!  

 

 

Thanh niên áo trắng trước mặt là loại nào đây?  

 

 

Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm cực kì kích động, mũi lão ta đau xót, suýt nữa đã rơi nước mắt.  

 

 

Cậu chủ Lâm! Không ngờ!  

 

 

Mỗi khi mình rơi vào tuyệt vọng, cậu Lâm lại giống như ánh sáng chiếu rọi!  

 

 

“Cậu chủ Lâm, cậu lại tới rồi!” Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào nói.  

 

 

Lâm Phong tiến lên trước, cau mày nói:  

 

 

“Ông làm sao đấy? Sao lần nào cũng thấy bị người đánh thế?”  

 

 

“Tôi…”  

 

 

Diệp Thiên Tâm chuẩn bị giải thích thì đúng lúc này, Trương Tam cắt ngang lời lão ta.  

 

 

“Còn tưởng ai tới, hóa ra là một phe với ông à!”  

 

 

Trương Tam nhìn chằm chằm Lâm Phong, hài hước nói:  

 

 

“Nhãi ranh, tôi khuyên cậu một câu, từ đâu tới đây thì lăn về đó, đừng làm vướng chân vướng tay ở chỗ này, nếu không lát nữa cũng biết được chữ chết viết thế nào đấy!”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy quay đầu nhìn Trương Tam một cái:  

 

 


“Đang nói chuyện với tôi à?”  

 

 

“Không thì với ai?” Trương Tam cười lạnh.  

 

 

Lâm Phong nhổ nước bọt về phía Trương Tam.  

 

 

“Bụp!”  

 

 

Trương Tam lập tức nổ thành làn sương máu.  

 

 

Máu tươi ào ào đổ xuống, như trời đang mưa vậy.  

 

 

Nhìn thấy thế, tiếng cười xung quanh khựng lại.  

 

 

Yên lặng! Kinh khủng!  

 

 

Tất cả mọi người đều mờ mịt, có người còn dụi mắt cho rằng mình nhìn nhầm.  

 

 

Một bãi nước bọt cho nổ luôn võ giả Hậu Thiên Cảnh?  

 

 

Trong miệng có bom à?  

 

 

“Thú vị!” Khóe miệng Lý Vực nhếch lên.  

 

 

Xem ra thanh niên trước mặt là loại thứ hai! Cũng có chút thực lực nhưng không nhiều lắm…  

 

 

“Thứ tà thuật gì đây? Hay là…” Âm lão quái nheo mắt lại.  

 

 

Lão ta khẳng định được thanh niên này không phải võ giả, nếu không sẽ không thể không có một chút khí tức võ đạo nào! Xem ra nhất định đã cao nhân bàng môn tà đạo nào rồi!  

 

 

“Được rồi, nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 202


 Một đá này của Lâm Phong trực tiếp khiến Dương Đỉnh Thiên bay ra ngoài mười mấy mét.  

 

“Đồ thần kinh!”  

 

 

“Cút xa một chút, còn dám gõ cửa lần nữa, tôi giết ông luôn!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đóng cửa lớn lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu.  

 

 

Adv

Ông nhìn về phía cửa lớn, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức!”  

 

 

Không hề nghĩ rằng mình chỉ là gõ cửa vài tiếng, nói vài câu, đã bị đánh thành thế này!  

 

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

 

Đúng là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Adv

Lâm Phong, cậu dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu nhất định sẽ hối hận!!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lau vết máu trên khóe miệng, bước tới chiếc xe bên đường, mau chóng rời đi.  

 

 

……  

 

 

Lâm Phong trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục việc mình vừa làm.  

 

 

Kết quả lại phát hiện Trần Y Nặc đã đi vào phòng của tiểu Dao và khóa cửa lại.  

 

 

“Y Nặc, mở cửa cho anh vào!”  

 

 

Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Không, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, anh đi qua chen chúc với anh tôi đi.”  

 

 

Trần Y Nặc trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ.  

 

 

Tưởng mình sắp tấn công được rồi, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên phá đám!  

 

 

Đúng là tạo nghiệp!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Trần Thiên Húc vẫn đang còn hôn mê ở phòng bên cạnh, dứt khoát đi ra bên ngoài tìm một nơi bằng phẳng ngồi khoanh chân.  

 

 

Sau đó, lấy cuộn vải cũ nát kia từ trong túi Càn Khôn ra!  

 

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy da Ảo Mạc, cho nên cũng không dám khẳng định cuộn vải này có phải là da Ảo Mạc hay không.  

 

 

“Lão già nói, da Ảo Mạc nhất định phải dùng máu của tu giả mới có thể khiến những văn tự trên đó hiện ra, mình có thể thử xem!”  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi xuống cuộn vải cũ nát.  

 

 

Quả như mong đợi.  

 

 

Theo đó, giọt máu dung hòa vào trong cuộn vải.  

 

 

Cuộn vải vốn không có chữ nào vậy mà lại bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Từng dòng chữ vàng xuất hiện trên đó.  

 

 

Những kiểu chữ này tương tự như chữ khắc trên xương thú, chi chít chi chít hàng nghìn chữ.  

 

 

Những thứ trên đó ghi chép lại không phải phép thần thông, cũng không phải phương pháp hít thở, mà là một loại thuật bàng môn tà đạo.  

 

 

Nói chính xác thì gọi là thuật con rối!  

 

 

Chính là dùng các thiên tài địa bảo để luyện ra con rối, và dùng thần thức để khống chế con rối chiến đấu vì mình!!!  

 

 

Không nghi ngờ đây là môt môn pháp thuật rất lợi hại, lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bạn triệu hồi một con rối ra, vậy chẳng phải là lấy nhiều đánh ít hay sao?  

 

 

Hơn nữa dựa theo những gì trên đó nói, chỉ thần thức của bạn đủ mạnh, thì có thể không chế nhiều con rối.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 668


 Còn phía sau hai người.  

 

 

Là một đám vệ sĩ đi theo!  

 

 

Trong đó bốn gã đàn ông lực lưỡng tóc vàng mắt xanh đặc biệt thu hút ánh nhìn.  

 

 

Bốn gã đàn ông lực lưỡng này cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, như một ngọn núi nhỏ!  

 

 

Tiếng bước chân của họ trên mặt đất rất nặng nề, tiếng bước chân ầm ầm lúc nãy chính là do bốn người này tạo ra!  

 

 

Adv

"Người cải tạo!"  

 

 

Sắc mặt mọi người trong sảnh đều trở nên nghiêm trọng.  

 

 


Người phương Tây vì lý do thể chất, bẩm sinh không thể tu luyện võ công, cho nên thông qua công nghệ khoa học để cải tạo cơ thể, đạt đến trình độ mạnh mẽ như võ giả!  

 

 

Bốn gã đàn ông lực lưỡng này hơi thở không lộ ra ngoài, nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy một áp lực rất lớn, rõ ràng là người cải tạo!  

 

 

Adv

Hơn nữa những người được phái đến để bảo vệ Maria.  

 

 

Thì chắc chắn là những kẻ xuất sắc nhất trong số những người cải tạo!!!  

 

 

"Mục tiêu đã xuất hiện, chuẩn bị hành động!"  

 

 

Chu Côn nhìn thấy Maria xuất hiện, lập tức nhỏ giọng nói với Tiền Minh và Trịnh Đại Hải bên cạnh.  

 

 

Việc ám sát, phải nhanh thì nhanh, tuyệt đối không thể chậm trễ, chậm trễ càng lâu thì càng dễ xảy ra biến cố!  

 

 

…….  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Bên ngoài khách sạn Long Lân.  

 

 

Lâm Phong đang đứng trước một bức tượng cổ kính, chăm chú quan sát.  

 

 

Bức tượng này cao khoảng hai mét, mặc dù các đường vân trên đó đã bị ăn mòn không ít, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một bức tượng phụ nữ xinh đẹp!  

 

 

Người phụ nữ có thân hình đầy đặn, ngực nở nang…  

 

 

Tất nhiên, đó không phải là vấn đề chính!  

 

 


Vấn đề chính là.  

 

 

Lâm Phong cảm nhận được từ bức tượng này một hơi thở rất kỳ lạ, thậm chí có chút giống với hơi thở của pháp trận.  

 

 

"Chẳng lẽ bức tượng này là một mắt trận?"  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lúc.  

 

 

Dứt khoát thả thần thức ra, bao phủ toàn bộ khách sạn Long Lân rộng lớn.  

 

 

Quả nhiên!  

 

 

Lấy khách sạn Long Lân làm trung tâm, bao gồm phạm vi gần nghìn mét xung quanh đã được bố trí một trận pháp, mắt trận của trận pháp chính là bức tượng phụ nữ không mấy bắt mắt trước khách sạn Long Lân này!  

 

 

Trận pháp này rất tinh diệu!  

 

 

Phù hợp với âm dương ngũ hành, vừa xung khắc lại vừa tương sinh, rõ ràng là một loại trận pháp vừa có thể công vừa có thể thủ!  

 

 

"Lạ thật, sao ở đây lại có trận pháp phòng thủ! Chẳng lẽ là do Long Linh Tông để lại?"  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ cẩn thận.  

 

 

Anh biết rằng loại trận pháp này tuyệt đối không phải là thứ mà võ giả có thể bố trí được, chỉ có tu tiên giả mới có thể làm được!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại động tâm, lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút thông tin về khách sạn Long Lân.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 294


Lâm Phong nghe xong thì cười lạnh:  

 

“Diệp Thiên Tâm ơi Diệp Thiên Tâm, ông đúng là giỏi thật đấy! Tôi cho ông đi báo thù mà ông lại chạy tới đây giương oai?”  

 

“Cậu Lâm… Tôi cũng chỉ muốn giúp anh em một chút thôi! Không ngờ lại thành như thế.  

 

Diệp Thiên Tâm cười khan nói.  

 

Lâm Phong nghe vậy nhìn về phía Tăng Tam Thủy, đang chuẩn bị nói thì bị cắt ngang:  

 

“Họ Lâm? Ở giới võ đạo Vân Xuyên không có nhà họ Lâm nào! Cậu từ đâu đến? Pháp thuật nhổ nước bọt ban nãy là gì?” Âm lão quái bước lên, lạnh nhạt hỏi.  

Adv

 

Nhìn thấy vậy, người vây xem thở dài một hơi.  


 

Dù người thanh niên này có quái dị thế nào, nhưng dù sao cũng còn tuổi tác ở đó, trước mặt một võ giả Tiên Thiên Cảnh, không đáng nhắc tới!  

 

Đồng thời bọn họ đều vểnh tai, nghe kĩ, tò mò bãi nước bọt bang nãy là sao.  

 

Adv

“Ông là ai?” Lâm Phong hỏi.  

 

“Ta là Âm Vô Mệnh, từng nghe tên chưa?” Vẻ mặt Âm lão quái ngạo nghễ nói  

 

Ở giới võ đạo Vân Xuyên, tên của lão ta cũng rất rực rỡ, nói ra chín mươi phần trăm võ giả đều biết!  

 

“Chưa từng nghe thấy! Chỉ là tên của ông không được may mắn cho lắm, tôi đề nghị ông nên đổi tên.” Lâm Phong nói.  

 

Âm lão quái nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức lạnh lẽo:  

 

“Có phải cậu cho rằng mình giết được một võ giả Hậu Thiên Cảnh đã là vô địch rồi không? Cũng dám pha trò đùa tôi?”  

 

“Không hề nói đùa, tôi thật sự thấy tên của ông không may mắn.” Lâm Phong nhìn Âm lão quái, lại nói: “Ông không tin à?”

Âm Vô Mệnh không nhịn được cười.  

 

Từ khi lão ta bước vào Tiên Thiên Cảnh, đã lâu rồi không bị người ta chế nhạo thế này! Điều này khiến lão ta thấy thú vị.  

 

“Nhãi con, có lẽ cậu đã hiểu nhầm về tôi rồi!” Khóe miệng Âm Vô Mệnh hơi nhếch lên.  

 

“Hả? Xin lắng nghe giải thích.” Lâm Phong nói.  

 

“Âm Vô Mệnh tôi có thiên phú đáng kinh ngạc, mười sáu tuổi đã là Địa Cảnh, mười bảy tuổi là Hậu Thiên Cảnh tầng một! Bốn mươi tám tuổi đột phá Tiên Thiên Cảnh, chấn động giới võ đạo khắp Vân Xuyên! Trong lúc tôi còn đang tung hoành võ đạo, ba chữ Âm Vô Mệnh vừa xuất hiện, đám trẻ con cũng phải khóc!”  


 

Âm Vô Mệnh nói đến đây, dùng đôi mắt khinh thường nhìn Lâm Phong, nói:  

 

“Vô Mệnh không có nghĩa là bỏ mạng! Mà là sinh mạng vô địch, hiểu chưa?”  

 

Lời lão ta nói khiến đám người ngầm đồng ý.  

 

Lý lịch cuộc sống của Âm lão quái quá huy hoàng!  

 

Bốn mươi tám tuổi đột phá được Tiên Thiên Cảnh, có lẽ toàn bộ giới võ đạo ở Vân Xuyên cũng không có mấy người.  

 

“Thì ra nghĩa là sinh mệnh vô địch! Âm lão quái rất có khí phách!”  

 

“Ông ta dùng tên để khắc chế bản thân, cũng là để nhắc nhở mình phải luôn đi trên con đường vô địch!”  

 

“Lợi hại, đây chính là chênh lệch giữa các cường giả đấy! Không chỉ ở thực lực mà còn những mặt khác nữa!”  

 

“Mẹ nó, từ nay đừng gọi tôi là Vương Đại Mao nữa, xin hãy gọi là Vương Vô Địch!”  

 

…  

 

Âm Vô Mệnh nghe tiếng thảo luận xung quanh, vẻ mặt càng ngạo nghễ hơn.  

 

Đúng lúc lão ta định nói gì đó thì Lâm Phong ho khan một tiếng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 203


Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!  

 

 

“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”  

 

 

Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.  

 

 

Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!  

 

 

Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!  

 

 

Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!  

 

Adv

 

Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.  

 

 

Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.  

 


 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Adv

 

Căn cứ của liên minh võ đạo.  

 

 

Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.  

 

 

Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.  

 

 

Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!  

 

 

Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!  

 

 

Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!  

 

 

“Minh chủ!!!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.  

 

 

“Tạm thời đừng nói!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.  

 

 

“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”  

 

 

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”  

 

 

“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”  

 

 

“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”  

 

 

Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!  

 

 

Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:  

 

 

“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.  

 

 

Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?  

 

 

Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.  

 

 

Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:  

 

 

“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”  

 

 

“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”  

 

 

……

 

"Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!"  

 

Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:  

 

 

"Chuyện thế nào?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom