Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 170: Xong luôn rồi!


Vẻ mặt mọi người vây xem đều ngơ ngác, dại cả ra. Cho dù là Giang Quân Lâm, Trần Thiên Hủ hay Trần Y Nặc cũng thất thần.

Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân càng không cần phải nói, cả người như nhữn ra, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Xong!

Xong luôn rồi!

Cậu chủ Lâm thật sự không biết sợ ư?

Giết người của Phong Vân Bang thì thôi đi.


Giờ đến cả nghỉ trượng của thương hội Bách Vân mà cũng dám giết? Hơn nữa giết cực kì nhanh, không cho đối phương cơ hội xin tha. Nói giết là giết...

Giờ phút này, cả sân yên tĩnh như chết!

Không ai có thể giữ được bình tĩnh, cũng không có ai dám nói gì vào lúc này, đều câm như hến, thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.

Âm thanh nhỏ tới mức khó nghe được, nhưng lại có tiết tấu cực kì đặc biệt, dường như đang gố từng cái vào lòng mọi người, khiến người ta không hít thở nổi!

Cao thủ! Đây chắc chắn là một cao thủ siêu cấp khó mà tưởng tượng được!

Mọi người thầm run rẩy, nhìn về phía tiếng bước chân, phát hiện một lão giả đang chậm rãi đi tới!

Không... Không phải chậm, thoạt nhìn có vẻ chậm mà thôi!

Thực tế, tốc độ của lão giả rất nhanh, một bước là mười mét, khiến người ta có cảm giác như mặt đất đang bị thu nhỏ!

Mọi người lại hít sâu một hơi! Thiên Cảnh! Chắc chắn là cường giả Thiên Cảnh!

Rất hiển nhiên, đây là một vị cường giả Thiên Cảnh của thương hội Bách Vân đã nhìn thấy cảnh Hoàng Phi Long nên mới xuống núi chạy ngay tới!

Lão giả tóc hoa râm, lưng hơi còng, thoạt nhìn già yếu! Nhưng đôi mắt kia lại sáng kinh người!

Dường như có ngọn lửa đang nhảy múa trong đôi mắt đó! Lâm Phong rất hứng thú nhìn lão giả này.

Khá thú vị!

Giữa Thiên Cảnh và Địa Cảnh có một ranh giới rất lớn.

Anh liếc mắt đã nhìn ra, nội kình trong người lão giả này đã bắt đầu chuyển hóa thành linh khí!

Tuy rằng chuyển hóa không nhiều, áng chừng được một phần ba nhưng đối với võ giả mà nói đã là rất giỏi rồi!

Nói cách khác, võ giả Thiên Cảnh sơ kỳ tương đương với tu giả Luyện Khí tầng một ư?

Lâm Phong thầm tự hỏi.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, cụ thể có phải hay không thì phải kiểm chứng trên nhiều phương diện!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 639


 Tiểu trùng này tuy nhỏ, nhưng khá ngoan, có lẽ nó đã cắn nuốt hết hồn phách của một vị võ giả Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh…  

 

 

Chỉ là Tiểu Luyến Luyến tương đối đặc biệt…  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong thả một con tiểu trùng màu xanh vào tay con gái, cơ thể căng thẳng, đề phòng bất ngờ!  

 

 

Tiểu Luyến Luyến tò mò nắm lấy tiểu trùng, nhẹ nhàng ném đi, nhưng tiểu trùng không bay mất mà vo ve quanh cô bé…  

 

 

“Oa! Tiểu trùng này kêu êm tai thật đấy!” Tiểu Luyến Luyến vui vẻ nói.  

 

 

Adv

Lâm Phong cũng phải giật mình!  

 

 

Thế này là sao?  

 

 

Tiểu trùng không chỉ không làm hại con gái, còn có vẻ rất gần gũi?  

 

 

Lâm Phong đảo mắt một cái, thả hết tiểu trùng màu xanh ra.  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến thấy có nhiều tiểu trùng như thế, vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, mà đám tiểu trùng đủ để tạo thành một làn xương màu xanh cũng bay theo cô bé…  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con có thể giao lưu với các tiểu trùng này ư?”  

 

 

Lâm Phong đè nén kích động, hỏi.  

 

 

“Không thể.” Tiểu Luyến Luyến lắc đầu, rồi nói: “Ba, ba lạ quá, sao người và tiểu trùng có thể giao lưu với nhau được…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, cười bất đắc dĩ, không ngờ có một ngày mình cũng bị con gái trêu đùa.  

 

 

Anh hỏi: “Vì sao chúng nó không cắn con?”  

 

 

“Chúng nó đáng yêu như thế, sao lại muốn cắn con?”  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì hơi dỗi!  

 

 

Anh không tin, bèn túm lấy một con tiểu trùng, không ngờ thần hồn lại nhận ảnh hưởng, con tiểu trùng còn hung hăng nhìn lại anh.  

 

 

Lâm Phong im lặng một lát, bảo Tiểu Luyến Luyến nằm trên giường.  

 

 

Tuy Tiểu Luyến Luyến không hiểu ba muốn làm gì nhưng vẫn làm theo. Đám tiểu trùng cũng bu lại đầy trên tay Tiểu Luyến Luyến, nhìn nổi da gà.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con nhớ Thôn Linh Quyết mà ba đã dạy con không? Hiện tại ba bày tụ linh trận cho con, con hấp thu nhé!”  

 


 

Lâm Phong nói xong, lấy bảy nghìn viên linh thạch ra xếp tụ linh trận!  

 

 

Trong chớp mắt, linh khí trong phòng đã dậm tới mức hóa thành dung dịch!  

 

 

Rõ ràng Tiểu Luyến Luyến cũng rất thích hấp thu linh khí, lập tức sử dụng Thôn Linh Quyết, hấp thu linh khí bốn phía!  

 

 

Không quá mấy phút ngắn ngủi, hơn bảy nghìn viên linh thạch đã bị Tiểu Luyến Luyến hấp thu sạch!  

 

 

Bụng Tiểu Luyến Luyến căng lên, cô bé ợ một cái, nó lại bình thường.  

 

 

“Sao rồi? Cảm thấy thế nào?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Vẫn như trước, bụng to lên, muốn xì hơi!”  

 

 

“Không được lãng phí! Ba thu hoạch chút linh thạch này không dễ đâu!”  

 

 

“À, con biết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu.  

 

 

Lâm Phong lại kiểm tra cơ thể Tiểu Luyến Luyến, phát hiện thoạt nhìn Tiểu Luyến Luyến mới lớn bằng chừng này, nhưng độ dày đã khó mà tưởng tượng nổi!  

 

 

Có thể nói, một đấm của cô bé đủ để đấm chết một Võ Tông, thậm chí là Võ Hồn Cảnh bình thường.  

 

 

Thế này là sao? Một cô bé dễ dàng đập chết được cao thủ võ đạo!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 265


Trong mắt Tây Môn Xuy Phong, Khỉ Ốm và Miêu Vô Song đều xẹt qua một tia sáng, rối rít nói:  

 

 

“Đã vậy thì ông cứ tiếp tục đi!”  

 

 

“Đúng vậy, anh Vương, nếu ông có thể hỏi được cái gì thì từ sau này ông là người cầm đầu đội ngũ của chúng ta!”  

 

 

“Cái này lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.” Vương Minh khiêm tốn trả lời một câu, miệng nở nụ cười.  

 

 

Adv

Đây là điều lão ta muốn!  

 

 

Chỉ khi nào lão ta cầm đầu mấy người này, họ nghe lời lão ta thì mới dễ hành động!  

 

 


Sau đó, Vương Minh rút một con dao găm ra, đâm mạnh lên đùi Diệp Thiên Tâm một cái.  

 

 

“Phụt.”  

 

Adv

 

Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.  

 

 

Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Thiên Tâm đã bất tỉnh phải hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại.  

 

 

Lão ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Minh, gằn từng chữ nói:  

 

 

“Vương Minh, có bản lĩnh thì cho tao chết luôn đi!”  

 

 

“Được chứ! Mày muốn chết, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện, chỉ là trước đó mày nên nghe lời, trả lời vấn đề của tao đã.”  

 

 

Vương Minh  cười khẽ.  

 

 

“Mày dẹp luôn ý định đó đi! Tao sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào!” Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói.  

 

 

Đối mặt với kẻ thù, lão ta khó giữ được tỉnh táo.  

 

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh người thân chết sạch, lão ta hận không thể nuốt gan uống máu, bầm thây vạn đoạn tên Vương Minh này.  

 

 

“Thật?”  

 

 


Vương Minh nhướn mày, chợt rút con dao găm trên người Diệp Thiên Tâm ra, sau đó đâm mạnh xuống  mu bàn tay của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Mũi dao lập tức chọc thủng mu bàn tay Diệp Thiên Tâm. Sau đó Vương Minh xoay mạnh con dao một cái.  

 

 

“A!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm kêu lên thê lương thảm thiết, trong miệng toàn là máu tươi, cơ thể run rẩy kịch liệt như bị bệnh kinh phong, sống không bằng chết.  

 

 

Lão ta hận không thể hôn mê luôn, nhưng cơn đau điếng người này luôn kích thích thần kinh lão ta, nên lão ta luôn trong trạng thái tỉnh táo.  

 

 

Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.  

 

 

Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!  

 

 

“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.  

 

 

“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡng hiếp con gái tao, giết cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.  

 

 

“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 174: Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?


Bọn họ đi qua gây ra động tĩnh lớn trong phòng khách. 

 

Phùng Hải đưa đám người Lâm Phong tới thẳng gian phòng đầu tiên trên tầng hai. 

 

Phòng riêng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bày trí đồ xa xỉ, đứng trong này có thể thu hết toàn bộ quang cảnh của phòng đấu giá bên dưới, góc nhìn rất đẹp! 

 

“Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?” 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn một lượt căn phòng sang trọng này, không nhịn được mà nói. 

 

Tuy rằng ông tat ham gia hội đấu giá nhiều lần rồi nhưng chỉ được ngồi phòng riêng bình thường thôi! 

 

Phòng riêng có tên như thế này, mơ cũng không dám! 

 

Ông ta biết nơi này chỉ có nhân vật siêu cấp lớn mới có tư cách vào. 

 

Ví dụ như cao nhân trên núi, hoặc ví dụ cường giả Thiên Cảnh dưới thế gian. 

 

“Đúng vậy, có ba phòng chữ Thiên, hai phòng khác đã được đặt trước, may còn lại một phòng, nếu không lại khó sắp xếp rồi.” 

 

Phùng Hải mỉm cười. 

 

Đàm Thiên Hồng gật đầu nhưng trong lòng đã dậy sóng. 

 

Ông ta biết tất cả là nhờ Lâm Phong! 

 

Nếu không với thân phận của Phùng Hải, sẽ không nói chuyện với mình, càng không giải thích! 

 

Trong lòng đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo! 

 

Hình như làm chó săn cho cậu chủ Lâm cũng tốt lắm? 

 

Phì! 

 


Đúng là quá hèn! 

 

Đàm Thiên Hồng lắc đầu, vội vàng bỏ suy nghĩ đó. 

 

“Cậu Lâm, hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ ăn vặt. Tôi còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa!” 

 

Phùng Hải cười nhìn Lâm Phong. 

 

“Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Lâm Phong cất lời. 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu: 

 

“Cậu cứ hỏi!” 

 

“Bây giờ ông đang ở Thiên Cảnh tầng mấy?” Lâm Phong hỏi. 

 

Đối với vấn đề này, Phùng Hải không nghĩ gì nhiều. Bởi vì ở giới võ đạo, nếu như bạn không chủ động thả khí tức của mình ra, dưới tình huống bình thường, người khác khó mà nhận ra được thực lực của bạn! 

 

“Lão phu bất tài, hiện tại đang Hậu Thiên Cảnh tầng ba!” Phùng Hải trả lời. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 171: Uy áp này khác gì trò hề đâu?


Đương nhiên không kém anh ta là bao!

Phải biết rằng anh ta là con trai trưởng của nhà họ Trần, đã là Địa Cảnh đỉnh phong!

Đưa mắt nhìn toàn bộ đồng niên ở khu vực Vân Xuyên, anh ta chắc chắn là người đứng đầu!

“Em... em cũng không biết!” Trần Y Nặc hơi mờ mịt, nhưng lại âm thầm mừng rỡ nhiều hơn.

Cô ấy nghĩ Lâm Phong đã từng mất tích hơn mười năm, chẳng lẽ thật sự được một thế lực mạnh nào đó thu nhận làm đệ tử sao?

“Em ở cạnh cậu ta bảy năm, không biết lai lịch người ta?”

“Thực sự không có, trong ấn tượng của em, anh ấy chỉ là một người rất bình thường.

Trần Thiên Hủ không nói gì nữa, nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh thì u ám. Tối hôm qua anh ta mới đột phá lên Địa Cảnh sơ kỳ, đang đắc ý!


Kết quả người ta nói cho anh ta biết, Lâm Phong đã là Địa Cảnh đỉnh phong, đồng thời còn có thân phận cực kì cường đại?

Hơn nữa, anh ta cũng đã chú ý đến ánh mắt dần dần thân thiện hơn của Trần Thiên Hủ.

Rõ ràng anh ta đã thay đổi cái nhìn với Lâm Phong!

Đây không phải chuyện tốt lành gì!

Bàn về thực lực thì nhà họ Giang kém xa nhà họ Trần!

Nhà họ Trần đồng ý gả Trần Y Nặc cho anh ta thứ nhất là vì Trần Y Nặc chưa kết hôn đã có con, thanh danh không tốt. Thứ hai là vì bản thân anh ta cũng ưu tú,

còn có một chị gái mạnh mẽ đã bái nhập vào tông môn trên núi.

Nếu như nhà họ Trần phát hiện Lâm Phong không thua mình, vì Tiểu Luyến Luyến, rõ ràng nhà họ Trần sẽ có khuynh hướng gả Trần Y Nặc cho Lâm Phong!

Anh ta biết rõ, giữa các gia tộc lớn rất chú trọng lợi ích! Tình cảm và hữu nghị cũng chẳng là cái thá gì!

Chỉ là lát sau vẻ mặt Giang Quân Lâm đã hòa hoãn lại, bởi vì bệnh của Tiểu Luyến Luyến, chỉ có thầy thuốc Dược Vân mới trị hết được!

Trần Y Nặc là một người yêu con gái như mạng, đương nhiên sẽ không bỏ mặc!

Cho nên, Trần Y Nặc vẫn phải gả cho anh ta!

Chỉ là theo tình hình hiện tại thì sau này nên tránh x aLâm Phong ra một chút, không nên chọc vào đối phương!

Cùng lúc đó, Lâm Phong suy nghĩ xong, bình thản nói:

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có một mình, không có chỗ dựa!”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Không có thế lực nào làm chỗ dựa, cậu cũng dám giết người của thương hội Bách Vân này? Nhóc con, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, đừng coi tôi như kẻ ngui”

Lão giả Thiên Cảnh nheo mắt lại.

Uy áp của cường giả Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta tràn ra, ập lên người Lâm Phong, muốn ra oai phủ đầu với Lâm Phong trước.

Lâm Phong không nhịn được cười.

Uy áp này khác gì trò hề đâu?

Anh đưa mắt nhìn qua, không làm gì cả, chỉ nhìn lão giả Thiên Cảnh một cái. “Ong!”

Lão giả Thiên Cảnh lập tức cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đánh mạnh vào.

Trong đầu ông ta ong lên một tiếng, lui về sau mấy bước! “Cậu... cậu là...”

Lão giả Thiên Cảnh hoảng sợ nhìn Lâm Phong!

Chỉ một ánh mắt mà thôi!

Không chỉ đánh tan uy áp của ông ta, hơn nữa còn suýt đánh nát luôn buồng tim của ông tai

Thực lực này quả thực trái với lẽ thường!

Giờ khắc này, ông ta thậm chí cũng nghi ngờ Lâm Phong có thực lực ở trên Thiên Cảnh!

Nhưng... điều này sao có thể?

Lão giả Thiên Cảnh lại không biết là, thực ra Lâm Phong mới chỉ sử dụng một phần vạn của uy áp mà thôi, bởi vì anh không muốn giết lão giả.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 640


 Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nghi ngờ hỏi:  

 

 

“Ba, hình như con có thể nói chuyện với đám tiểu trùng này.”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, cảm thấy chấn động.  

 

 

Anh còn chưa noi gì, Tiểu Luyến Luyến đã nói tiếp:  

 

 

“Thì ra mấy tiểu trùng đáng yêu này tên Phệ Linh trùng, mẹ chúng nó mới mất không lâu, chúng nó vẫn là trẻ con…”  

 

 

“Ba, chúng nó muốn nhận con làm chủ nhân, đồng ý không ạ?”  

 

Adv

 

“Đồng ý, lập tức đồng ý!” Lâm Phong vội vàng nói.

 

Tiểu Luyến Luyến nghe xong, môi hơi cong lên, vui vẻ nhảy dựng lên, nói với đám tiểu trùng: “Sau này ta chính là chủ nhân của chúng mày!”  

 

“Na na…”  


 

 

Đám tiểu trùng màu xanh phát ra âm thanh như kẹo bông, vui vẻ vây quanh Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Adv

Nhìn thấy vậy, Lâm Phong cảm thấy mình sắp cười lệch mồm luôn rồi!  

 

 

Có đám tiểu trùng này, cơ thể con gái sẽ mạnh hơn.  

 

 

Thực lực của con gái nháy mắt tăng lên một cách đáng sợ!  

 

 

Chỉ là có vài chuyện cần được thông báo.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con nhận đám tiểu trùng này xong, bình thường đừng thả chúng ra để tránh tổn thương người vô tội, biết chưa?” Lâm Phong dặn.  

 

 

“Vâng!” Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với đám tiểu trùng:  

 

 

“Các cục cưng mau vào túi quần áo ta đi!”  

 

 

“Na na…”  

 

 

Một đám Phệ Linh trùng bay thẳng vào túi Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Thấy đám tiểu trùng này nghe lời con gái nói, Lâm Phong hoàn toàn yên tâm!  

 

 

Chỉ là lát sau anh lại nhíu mày.  

 

 

Anh cảm thấy Phệ Linh trùng rất quen tai, hình như từng nghe từ miệng sư phụ rồi!  

 

 

“Hẳn là lão già chỉ thuận miệng nói thôi, không thì mình đã nhớ ra rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ.  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc vội vàng bước vào, khi thấy Lâm Phong, gương mặt vui vẻ lập tức trở nên do dự, hình như có gì khó nói.  

 


 

“Có chuyện thì nói, đừng ngại.”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy hơi phức tạp. Anh cảm thấy Trần Y Nặc hiện giờ luôn có vẻ khách sáo, không thoải mái như trước kia.  

 

 

Thực ra anh cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, chính là nghĩ vì hiện tại khoảng cách giữa hai người quá xa nên cô ấy tự ti.  

 

 

Chỉ là Trần Y Nặc không có linh căn, không thể tu tiên, kinh mạch thì chật hẹp, cũng không thể tu võ…  

 

 

Như thế dù có ăn Thối Thể Đan cũng chẳng làm gì được!  

 

 

Dù sao thì dược tính của Thối Thể Đan, một người bình thường khó mà chịu nổi…  

 

 

“À, giờ ba em đang chiêu đãi người của các thế lực lớn ở phòng họp, thực lực của họ đều rất mạnh, ba em không đè nổi, ông nội Bắc Huyền thì đang bế quan.”  

 

 

Nói tới đây, Trần Y Nặc do dự một lát mới tiếp lời: “Cho nên anh có thể qua hỗ trợ không.”  

 

 

“Chút chuyện nhỏ mà em còn do dự với anh.”  

 

 

Lâm Phong cười khẽ, tiến lên nắm tay Trần Y Nặc, nói: “Đi, chúng ta đi gặp họ.”  

 

 

“Ừ.”  

 

 

Trần Y Nặc cảm nhận ấm áp trong lòng bàn tay, hơi gật đầu một cái, cảm thấy an toàn cực kì.  

 

 

“Ba, mẹ, còn con?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đằng sau chu miệng hỏi.  

 

 

“Con tìm bạn chơi đi.”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 266


 Vương Minh nhìn Diệp Thiên Tâm bị tức hộc máu, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, lão ta mỉm cười nói:  

 

“Được rồi, tao hỏi mày một lần cuối, mày đến nhà họ Tằng để làm gì? Chỉ cần mày chịu nói ra, tao đảm bảo sẽ không hành hạ mày nữa, hơn nữa tao còn noi cho mày biết một bí mật nhỏ.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy từ từ nhắm hai mắt lại.  

 

 

Không gì buồn bằng lòng đã chết!  

 

 

Adv

Lão ta thực sự mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm gì, mặc cho Vương Minh hành hạ đi, dù lão ta bị lăng trì cũng không sao cả.  

 

 

Hiện tại lão ta chỉ hi vọng sau khi mình chết, Lâm Phong sẽ báo thù cho mình!  

 

 

Như vậy ở dưới địa ngục lão ta cũng không hận nữa.  


 

 

“Diệp Thiên Tâm, con gái của em gái Diệp Thiến của mày vẫn đang trong tay tao, mày nhất định phải như thế này ư?” Vương Minh đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy mở bừng hai mắt ra, nhìn chòng chọc vào Vương Minh, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Mày nói cái gì?”  

 

 

“Trước kia khi tao dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Diệp thì thấy một cô bé còn nằm trong tã lót… Tao nhân từ nương tay, đưa nó về nhà! Giờ con bé ấy đã được hai mươi mấy tuổi, trổ mã xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều động lòng người, quả thực giống hệt em gái Diệp Thiến của mày. Nó còn chưa biết thân phận của mình, vẫn coi tao như cha! Ngày nào cũng gọi cha ơi cha ơi. Tao vẫn luôn nghĩ lúc nào thì nên hái đóa hoa xinh đẹp ấy xuống, để con bé gọi cha trên giường, hương vị đó không biết có tuyệt vời hơn vợ mày trước kia không?” Vương Minh tấm tắc nói.  

 

 

Vừa dứt lời, Diệp Thiên Tâm cũng không nhịn được nữa, lão ta giãy dụa, âm thanh giống như ma quỷ dưới địa ngục, thê lương quát:  

 

 

“Vương Minh, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày là cái thứ không bằng súc sinh!”  

 

 

Cách đó không xa, ba người kia cũng cực kì khiếp sợ.  

 

 

“Vương Minh này quả thực quá biến thái, dù tôi biến thái cũng thấy lão ta biến thái!”  

 

 

“Diệp Thiên Tâm này cũng không may, chọc phải kẻ điên như Vương Minh!” Tây Môn Xuy Phong thở dài một hơi.  

 

 

“Được rồi, mày cảm thấy mày có thể giết được tao à?” Vương Minh không cho là đúng.  

 

 

Lão ta giống như một vị thần ở trên cao, nhìn xuống Diệp Thiên Tâm, nói:  

 

 

“Diệp Thiên Tâm, bây giờ không phải mày nên nói Tằng Tam Thủy và mày nói chuyện gì sao?”  


 

 

“Tao muốn gặp con bé.” Diệp Thiên Tâm đỏ mắt nói.  

 

 

“Có thể!”  

 

 

Vương Minh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi, lát sau trên màn hình xuất hiện một cô bé xinh đẹp động lòng người.  

 

 

Cô gái ngọt ngào hỏi:  

 

 

“Cha, muộn như vậy rồi cha gọi con làm gì?”  

 

 

“Không có việc gì, không phải là cha nhớ con thôi sao! Nào, để cha cho con thấy một người.”  

 

 

Vương Minh mỉm cười, sau đó để camera ngay mặt Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn cô gái trên điện thoại di động, lập tức gào khóc.  

 

 

Là con gái của em gái!  

 

 

Chắc chắn là vậy!  

 

 

Nơi mi tâm giống em gái như đúc…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 175


 “Thiên Cảnh chia ra làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên Cảnh có chín tầng, Tiên Thiên Cảnh cũng có chín tầng! Mỗi tầng cách nhau một khoảng lớn, là quá trình chuyển biến nội lực thành thiên địa lực! Cho nên mới nói, Thiên Cảnh và Địa Cảnh cách nhau cả một con sông lớn. Địa Cảnh là đả thông hai mạch nhâm đốc, tu luyện nội lực! Còn khi đã lên Thiên Cảnh, dung hòa thiên địa lực, bắt đầu chuyển hóa nội lực!”  

 

 

Phùng Hải giải thích cặn kẽ cho Lâm Phong hiểu.  

 

 

Sau khi nghe xong, Lâm Phong như có điều suy nghĩ.  

 

 

Nếu là thiên địa lực, chắc là linh khí!  

 

 

Phùng Hải này nếu đã là Hậu Thiên tầng ba, hẳn là tương đương với cảnh gưới Luyện Khí tầng ba!  

 

 

Adv

Chỉ có điều vì tiến hóa từ võ đạo nên thực lực thật sự thực tế sẽ yếu hơn tu giả Luyện Khí tầng ba một chút!  

 

 

“Không ngờ rằng đỉnh cao của võ đạo còn diễn biến theo hướng tu tiên nữa, cũng khá bất ngờ! Có lẽ là vì linh khí trời đất đã khô kiệt, tu tiên gian nan, cho nên tu giả trước kia đã ở ẩn cả rồi!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong bỗng không còn hứng thú với võ đạo.  

 

 

“Không biết cậu Lâm hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lúc này, Phùng Hải đột nhiên hỏi.  

 

 

Adv

Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vẻ mặt tò mò.  

 

 

Ông ta thấy, thực lực của Lâm Phong chắc chắn mạnh hơn mình! Có thể anh đã tới Hậu Thiên Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh không chừng!  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng đứng quanh cũng dựng lỗ tai nghe, vẻ tò mò.  

 

 

“Tôi không phải võ giả!” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Lâm Phong không muốn nói cho mình biết mà thôi, trong lòng không khỏi hơi bất đắc dĩ.  

 

 

“Đã vậy lão phu không quấy rầy nữa! Trái cây trên bàn, cậu Lâm cứ thoải mái tự nhiên!”  

 

 

Phùng Hải hơi gật đầu, sau đó rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Sau khi ông ta rời đi, Lâm Phong đi tới một cái ghế mát-xa, nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hội đấu giá bắt đầu.  

 

 

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.  

 

 

“Ai?”  

 

 

Đàm Thiên Hồng lập tức đứng lên hỏi.  

 

 

“Là tôi, Lý Như Hải của nhà họ Lý, nghe được tiếng tăm của cậu Lâm nên tới chào hỏi!”  

 

 

Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của Lý Như Hải.  

 

 

Lý Như Hải?  

 

 

Đây chính là nhà họ Lý đứng thứ hai trong số ba gia tộc lớn mà!  

 

 

Sao ông ta lại tới đây? Đàm Thiên Hồng hơi kinh ngạc.  

 

 

Chỉ là ông ta cũng không dám tự tiện mở cửa, mà đưa mắt dò hỏi nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Bảo cút!” Lâm Phong lạnh lùng đáp, trong đầu anh xuất hiện chuyện đã xảy ra không lâu trước đó ở cổng đại học Kim Lăng.  

 

 

Lý Như Hải này rất khoe khoang, còn đưa mình hai chục triệu để mình rời khỏi Lý Tiểu Khả?  

 

 

Như thằng ngu!  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe thế, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời nói:  

 

 

“Lý Như Hải, cậu chủ Lâm của chúng tôi bảo ông cút!”  

 

 

“Hả?” Lý Như Hải đứng ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.  

 

 

Tình hình gì đây?  

 

 

Mình có lòng tới chào hỏi, dù chướng mắt cũng không đến mức bảo cút chứ?  

 

 

Khó trách tất cả mọi người đều nói cậu Lâm này cực kì kiêu ngạo!  

 

 

Quả đúng vậy!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 172: Lão phu đã biết!


Nghe lời lão giả nói, Lâm Phong lãnh đạm đáp lời:

“Nếu biết mình đã vô lễ thì lần sau chú ý một chút, nếu không đôi khi chết cũng coi như xong rồi.”

Lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khổ. Không ngờ có một ngày mình lại bị một vấn bối dạy dỗ! Thanh niên này rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào đây? Kiêu ngạo thật đấy!

Nói như thế, chẳng dễ tính chút nào!

“Lão phu đã biết!”


Lão giả Thiên Cảnh hơi gật đầu, không hề tức giận!

Bởi vì đây là quy tắc của giới võ đạo!

Chỉ cần có thực lực là muốn làm gì thì làm.

“Lão phu là tam trưởng lão của chỉ nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng, Phùng Hải, chẳng hay tên họ của cậu là?”

Lão giả Thiên Cảnh mỉm cười hỏi. “Lâm Phong!” Lâm Phong thản nhiên đáp.

“Cậu Lâm, chuyện vừa nấy là do thương hội của chúng tôi vô lễ, để thể hiện lòng áy náy, tôi có thể tự sắp xếp cho mọi người gian phòng tốt nhất, được chứ?”

“Được!” “Vậy mời theo tôi!” Phùng Hải thầm thở phào một hơi, quay người đi lên núi.

Ông ta phát hiện lúc nói chuyện với Lâm Phong có cảm giác bị chèn ép kì lạ. Cảm giác này trước nay chưa từng có!

Lâm Phong đang định theo sau thì phát hiện ba người Đàm Thiên Hồng đang đờ đẫn mờ mịt, không khỏi cau mày hỏi:

“Ba người làm gì mà ngẩn ra thế? Không đi theo à?” “À... Được!”


Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân giật mình tỉnh táo lại, đè nén sự chấn động trong lòng, vội vàng gật đầu đi theo.

Khi mấy người vừa rời đi, khung cảnh vốn tĩnh lặng đột nhiên ầm ï nhốn nháo! Tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi!

“Mẹ nó chứ? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Lâm Phong này giết nghi trượng của thương hội Bách Vân, nhưng không bị xử lý?”

“Các người không phát hiện à? Trưởng lão của thương hội Bách Vân lúc tới rất khí thế nhưng đột nhiên đổi thái độ! Nhất định là nhận ra thân phận của Lâm Phong rồi!”

“Theo tôi thấy, thế lực đăng sau Lâm Phong này không thể khinh thường được! Rất có thể cậu ta đến từ đại tông môn nào đó trên núi! Tông môn này, dù là thương hội Bách Vân cũng phải kiêng dè mấy phần!”

“Chậc, khó trách lại phách lối thế”!

“Tôi chỉ biết cậu ta còn trẻ đã là cường giả Địa Cảnh đỉnh phong, sao có thể là người tầm thường? Đám ngu sỉ các người vừa nãy còn cười nhạo người ta không biết tự lượng sức mình!”

“Ôi hâm mộ Tam Khẩu Đường quá, quen được nhân vật khủng cỡ này, sau này chắc là tỏa sáng kinh người!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 641


Trần Sơn đang ngồi chỗ cao nhất, nhìn đám người phía dưới, lòng bàn tay đổ mồ hôi!  

 

Hiện tại ông ấy mới Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn chưa phải Tông Sư!  

 

 

Mà đám võ giả phía dưới, cơ bản đều là Tông Sư Cảnh, thậm chí có hai Võ Hồn Cảnh…  

 

 

Bọn họ tùy tiện thả ra một luồng khí tức cũng đủ để ông ấy thấy không yên!  

 

 

Adv

Thực ra những người này cũng không phải người của các thế lực lớn ở Vân Xuyên, mà đến từ Nam Lĩnh ở ngay cạnh.  

 

 

Vân Xuyên và Nam Lĩnh bảo vệ lẫn nhau.  

 

 

Thập Vạn Đại Sơn của Vân Xuyên dãy núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng liền kề nhau.  


 

 

Ở dãy Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng có rất nhiều tông môn lánh đời, chỉ là bọn họ rất đồng lòng, tự xây dựng lên cái gọi là liên minh Nam Lĩnh!  

 

Adv

 

Tương truyền minh chủ của liên minh này là một cao nhân của Vu tộc, thực lực khó lường!  

 

 

Trước kia, chuyện Lâm Phong và mười vạn đại quân ở chiến khu phía Đông giằng co với nhau tuy đã bị phía trên đè xuống không cho tin tức truyền đi nhưng người của thế lực lớn vẫn biết được!  

 

 

Nhất là giới võ đạo Nam Lĩnh, chỉ cần có chút thực lực thì đều biết rất rõ!  

 

 

“Gia chủ, ông cũng biết ý đồ chúng tôi đến đây ngày hôm nay là gặp cậu Lâm! Ông cứ kéo dài thời gian với bọn tôi thế này cũng không ổn lắm đâu?”  

 

 

Một người trung niên mặc đồ trắng nói.  

 

 

Người đó tên Chu Chí Tường, là trưởng lão của nhà họ Chu, là một võ giả Tông Sư Cảnh đỉnh phong!  

 

 

“Chu trưởng lão, không phải tôi không cho mọi người gặp, là mọi người tới không đúng lúc, nó đã đến Thập Vạn Đại Sơn từ trước rồi, chưa về.”  

 

 

Trần Sơn nở nụ cười, biểu hiện gần gũi.  

 

 

Nhưng Chu Chí Tường nghe xong cực kì bất mãn, nói:  

 

 

“Vậy chúng tôi cứ phải ở đây chờ? Chúng tôi đại diện cho liên minh Nam Lĩnh đến thăm hỏi cậu Lâm! Nếu chuyện này truyền ra thì có người còn tưởng nhà ông không để liên minh Nam Lĩnh vào mắt đấy!”  

 

 

“Đừng hiểu lầm!” Trần Sơn vội vàng trả lời. Trong lòng ông ấy cũng đau khổ cực kì.  


 

 

Vốn Nam Lĩnh và Vân Xuyên cũng ngang ngửa nhau, nhưng sau khi các thế lực của Nam Lĩnh liên minh lại, phân phối các loại tài nguyên võ đạo, hơn nữa còn có Vu tộc duy trì, nên giới võ đạo ở Nam Lĩnh phát triển cấp tốc, ngẳn ngủi mấy chục năm đã bỏ xa Vân Xuyên bọn họ!  

 

 

Chỉ là cái này chẳng trách được ai, các thế gia ở Vân Xuyên ngày nào cũng lục đục, nếu như nhà ai có người chuẩn bị đột phá Tông Sư, chưa biết thực hư thế nào cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí diệt môn!  

 

 

Các môn phái của Thập Vạn Đại Sơn cũng rời rạc không liên kết, âm thầm tranh đấu!  

 

 

So với Nam Lĩnh đồng tâm hiệp lực, bọn họ đúng là quá kém!  

 

 

“Chu trưởng lão, chúng ta đến đây làm khách, ông cũng đừng nói chuyện kiểu thế, đừng để mất mặt!”  

 

 

Lúc này, một người phụ nữ đồ đỏ lên tiếng.  

 

 

Người đó tên Nguyễn Hồng Nhan, chính là người nhà họ Nguyễn ở Nam Lĩnh.  

 

 

“Tôi làm gì mà mất mặt, chỉ là chờ ở đây quá lâu nên hơi nôn nóng mà thôi.”  

 

 

Chu Chí Tường cười tít mắt nói.  

 

 

Nguyễn Hồng Nhan không phản ứng lại, mà nhìn Trần Sơn mỉm cười nói:  

 

 

“Nếu cậu Lâm đã không có nhà, chúng tôi cũng không sốt ruột."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 267


Sau khi cúp máy, Vương Minh nhìn về phía Diệp Thiên Tâm bằng ánh mắt đùa cợt, lão ta từ tốn nói:  

 

 

"Sao hả? Tao cũng cho mày thấy rồi đó! Giờ mày có thể nói cho tao biết lúc trước mày đi tìm Tăng Tam Thủy làm gì không hả?"  

 

 

"Tao có thể kể mày nghe, nhưng mày bắt buộc phải thả cháu gái ruột tao ra."  

 

 

Giọng nói của Diệp Thiên Tâm khàn khàn.  

 

 

Trong lòng lão ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.  

 

 

Adv

Bây giờ thì lão ta làm gì được chứ?  

 

 

"Thả ra?"  

 

 


Vương Minh không nhịn được bật cười một tiếng.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày phải hiểu rõ một điều này! Bây giờ tao là ba của con bé, mày nói xem liệu con bé có rời xa tao không?"  

 

 

Adv

"Cùng lắm tao cũng chỉ có thể đảm bảo với mày là sau này sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như cục cưng áo bông nhỏ, cho con bé được ăn toàn thịt, không phải khổ sở!"  

 

 

"Vương! Minh!"  

 

 

Hơi thở Diệp Thiên Tâm dồn dập, đôi tay nắm chặt lại.  

 

 

Mu bàn tay lúc nãy bị dao đâm giờ lại bỗng nhiên rách ra, máu thịt be bét, nhưng lão ta lại như không cảm nhận được gì cả!  

 

 

Cơ thể có đau đớn đến nhường nào cũng vẫn thua xa nỗi đau trong lòng!  

 

 

Giờ phút này ông ta ước gì mình là một võ giả Tiên Thiên cảnh biết bao, nếu vậy ông ta có sẽ đè cái tên chó má Vương Minh này xuống đất mà mài thật mạnh!  

 

 

Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế!  

 

 

Trong lòng giằng co một hồi, sau đó Diệp Thiên Tâm bình tĩnh nói:  

 

 

"Tao tới nhà họ Tăng chỉ để nghe ngóng chuyện nhà họ Trần mà thôi, Tăng Tam Thủy cũng không nói gì với tao về chuyện mộ ẩn của tiên nhân cả."  

 

 

"Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?"  

 

 

Vương Minh hỏi.  

 

 

"Đương nhiên là nhà họ Trần nổi tiếng nhất vùng Vân Xuyên, nhà họ Trần của Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!"  

 

 


Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm đờ đẫn, lão ta đã chấp nhận số phận.  

 

 

Nghe Diệp Thiên Tâm nói vậy, Vương Minh nhíu mày.  

 

 

Nhóm ba người Tây Môn Xuy Phong, Miêu Vô Song, Khỉ Ốm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Nhà họ Trần chính là một con quái vật khổng lồ ở vùng Vân Xuyên!  

 

 

Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền còn là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù đã không lộ diện suốt vài chục năm nhưng trong giới võ đạo vẫn còn truyền thuyết về Bắc Huyền vương!  

 

 

Điều này đủ để chứng minh nhà họ Trần kinh khủng cỡ nào!  

 

 

"Mày nghe ngóng chuyện nhà họ Trần làm gì!"  

 

 

Vương Minh lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Mày không cần hỏi nhiều chuyện này làm gì! Dù sao thì cũng không hề liên quan gì tới hầm mộ tiên nhân cả."  

 

 

Diệp Thiên Tâm nói xong lại khàn giọng nói:  

 

 

"Vương Minh, chỉ hy vọng mày có thể nói lời giữ lời, đối xử tốt với đứa cháu gái nhỏ của tao tốt một chút, nếu không dù Diệp Thiên Tâm tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!"  

 

 

Vương Minh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng:  

 

 

"Mày yên tâm, sao tao có thể đối xử tệ với một người đẹp yêu kiều như con bé được? Tao không chỉ đối xử tốt với con bé, mà còn cho cả những người khác cũng đối xử tốt với con bé! Đảm bảo sẽ khiến nó thoải mái."  

 

 

"Mày, ý mày là gì?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 176


 Lúc này nhìn thấy vậy, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy chột dạ. Có tới nữa không đây?  

 

Đến cả chủ nhà họ Lý cũng chịu nhục như thế rồi, nếu giờ bọn họ tới gõ cửa có khi còn thảm hại hơn.  

 

 

“Lâm Phong này cũng có vẻ khá kiêu căng. Em gái, lát nữa trông cậy vào em cả đấy.” Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc, nhỏ giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, vẻ mặt hơi phức tạp, không biết nên nói cái gì.  

 

 

Thật sự không thể ngờ rằng,mười năm sau lại gặp phải chuyện thế này!  

 

 

Adv

Trước kia khi cô ấy và Lâm Phong còn ở bên nhau, Lâm Phong cũng chỉ là người bình thường mà thôi.  

 

 

Cô ấy lấy hết can đảm bước lên gõ cửa, vừa định nói gì đó thì bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong:  

 

 

“Tôi bảo cút, nghe không hiểu à?”  

 

 

“Ấy…”  

 

Adv

 

Trần Y Nặc ngẩn người, gương mặt tươi cười lập tức đỏ bừng, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

Lâm Phong khốn kiếp, thối tha…  

 

 

Dắm mắng tôi!

 

Chứng kiến cảnh này, những người vây xem đều để lộ vẻ mặt sung sướng khi ai đó gặp họa.  

 

Có ví dụ của Lý Như Hải trước đó rồi mà người phụ nữ này vẫn dám xáp tới, điển hình của việc tự rước đau khổ vào thân đây mà!  

 

 

Thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng riêng được mở ra.  

 

 

"Y Nặc! Sao em lại ở đây?"  

 

 

Lâm Phong đi ra, ngạc nhiên ra mặt.  

 

 

Anh vừa cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc nên tiện đà sử dụng thần thức rà quét qua.  

 

 

Kết quả phát hiện thế mà lại là Y Nặc đang đứng ngoài cửa.  

 

 

"Chuyện gì? Chẳng phải anh kêu tôi cút sao?" Trần Y Nặc hơi bực bội.  

 

 

"Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, ý anh không phải muốn em cút, anh nói Lý Như Hải cút!" Lâm Phong bó tay, đáp lời.  

 

 

Mẹ nó!  

 


 

Mặt mũi Lý Như Hải cách đó không xa hơi khó coi, thầm nghĩ: Lại đi sỉ nhục mình trước mặt bao người như thế! Lý Như Hải này không cần thể diện chắc?  

 

 

Tuy nhiên, khi thấy khuôn mặt Lâm Phong, cõi lòng ông ta lại rúng động!  

 

 

Người này chẳng phải thanh niên trước đó đã cứu Tiểu Khả ư?  

 

 

Sao lại là cậu ta?  

 

 

Vào khoảnh khắc Lý Như Hải rơi vào ngờ vực, Trần Thiên Hủ bước tới, mỉm cười nói: "Ngài Lâm, cậu còn nhớ tôi chứ?"  

 

 

"Vào trong đã rồi nói sau."  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó mạnh mẽ dắt tay Trần Y Nặc vào trong phòng riêng.  

 

 

...  

 

 

Trong phòng riêng.  

 

 

Đợi mọi người ngồi xuống hết rồi, Lâm Phong bắt đầu vui vẻ nói: “Sao em lại tới tìm anh vậy Y Nặc?”  

 

 

“Anh bỏ tay ra trước đã!”  

 

 

"Không bỏ!"  

 

 

"Anh...."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 173: Một khi đối phương đã thích


Cô ấy biết anh trai rất ghét Lâm Phong.

“Anh thu lại tất cả những gì mình nói lúc trước, Lâm Phong này không đơn giản, thậm chí có thể khiến trưởng lão của thương hội Bách Vân phải cung kính với cậu ta! Anh nghĩ chúng ta nên trao đổi với cậu ta vài chuyện, có lợi cho sự phát triển của nhà họ Trần.”

Ánh mắt Trần Thiên Hủ lập lòe.

“Vâng!”

Trần Y Nặc giả vờ lạnh lùng gật đầu, nhưng trong lòng lại hơi bối rối và lo lắng.

“Muốn đi thì các anh đi đi, em không đi!”

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh gắn giọng nói.

“Không phải chứ, anh cũng không có ý định mang cậu đi.”

Trần Thiên Hủ nhìn qua Giang Quân Lâm, nói.

Giang Quân Lâm nghe thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, không đáp lời.

Đúng lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một chiếc xe tăng địa hình 700 được sản xuất trong nước, là người của nhà họ Lý tới!

Lý Như Hải dẫn theo vài võ giả Huyền Cảnh bước xuống khỏi xe, kết quả thấy một đám người đang hăng hái bàn tán vụ gì đó, không khỏi ngẩn ra.

Tình huống gì đây? Tại sao mọi người lại tụ tập dưới chân núi nói chuyện khí thế thế này?

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Lý Như Hải tìm được một người bạn lâu năm, mỉm cười hỏi.

“Là thế này...”

Người bạn lâu năm kia kể lại hết chuyện vừa xảy ra.

Lý Như Hải nghe thấy thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh!

Một thiếu niên thần bí khiến thương hội Bách Vân cũng phải cúi đầu? Thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi đã có tu vi Địa Cảnh đỉnh phong?

Quá mạnh!

Lai lịch có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của ông ta!

Hiện tại nhà họ Lý đã như mặt trời sắp xuống núi, càng ngày càng thân cô thế

Nếu như có thể kết bạn với nhân vật lớn này, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích

Hơn nữa con gái cũng vừa tới tuổi, vẻ ngoài cũng đẹp, có thể nhân cơ hội tác hợp một chút.

Một khi đối phương đã thích...

Nghĩ tới đây, Lý Như Hải lập tức quyết định, đợi lát nữa sẽ đi gặp mặt thanh niên thần bí kia, để người ta quen mặt mình trước cũng tốt!

Trên thực tế, không chỉ có Lý Như Hải và Trần Thiên Hủ, mà người quản lý các thế lực khác đứng ở nơi đây đều co suy nghĩ này!

Thế lực lớn, gia tộc lớn muốn phát triển thì phải không ngừng kết bạn với người có thể trợ giúp mình. Nhất là làm bạn với những nhân vật cao cấp hơn bản thân!

Bình thường chỉ cần một câu nói của những nhân vật lớn như thế, thế lực của bọn họ ở chỗ bọn họ đã có thể coi như một bước lên mây!

Thực ra, có nhiều người tới đây tham gia hội đấu giá là vì mục đích này!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 642


Còn Trần Sơn thì cau mày!  

 

Ông ấy nhìn qua đám thanh niên đời sau của Nam Lĩnh, khí thế không tầm thường, Thiên Cảnh nhan nhản.  

 

 

Còn Trần Thiên Hủ mạnh nhất nhà bọn họ cũng mới chỉ Hậu Thiên Cảnh, sao mà so được?  

 

 

Chẳng phải là lên chịu đòn cho mất mặt sao?  

 

 

“Thế nào? Nhà họ Trần dù sao cũng được xưng là thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, hôm nay có cậu Lâm nữa, danh tiếng càng cao, sẽ không từ chối chứ?” Nguyễn Hồng Nhan mỉm cười hỏi.

 

Vẻ mặt Trần Sơn khó coi!  

Adv

 

Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra đám người này hôm nay tới đây cũng chẳng có ý tốt gì, dường như muốn đè bẹp oai phong của nhà họ!  

 

 

Chỉ là ông ấy không hiểu vì sao đối phương biết Lâm Phong mạnh, nhưng vẫn đến khiêu khích bọn họ?  

 

 

Lẽ nào mục đích thật sự của họ là đối phó với Lâm Phong?  

 

 

Adv

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Sơn chấn động.  

 

 

Nếu đúng như ông ấy đoán vậy chắc chắn liên minh Nam Lĩnh còn có cao thủ siêu cấp đang ngủ đông!  

 

 

“Trần gia chủ, sao ông không nói chuyện? Lẽ nào nhà ông toàn một đám vô dụng, không dám luận võ?”  

 

 

Nụ cười trên mặt Chu Chí Tường biến mất, lạnh lùng nói:  

 

 

“Chúng tôi tìm Lâm Phong, ông nói nó không có nhà! Chúng tôi muốn cùng luận võ ông cũng không đáp ứng! Nhà họ Trần các người thật kiêu ngạo, không để liên minh Nam Lĩnh vào mắt!”  

 

 

“Tôi…  

 

 

Trần Sơn chuẩn bị nói gì thì Trần Thiên Hủ không nhịn nổi, đứng dậy lạnh lùng nói:  

 

 

“Chẳng phải là muốn chèn ép nhà họ Trần này sao? Còn nói đường hoàng như thế! Con trưởng của nhà họ Trần, Trần Thiên Hủ, ai dám đứng ra đánh một trận với tôi?”  

 

 

Dứt lời, trong nhà yên tĩnh một lát, sau đó đám võ giả của liên minh đều bật cười.  

 

 

“Không hổ là con cả nhà họ Trần, có cốt khí!”  

 

 

Nguyễn Hồng Nhan mỉm cười, sau đó quay lại giơ tay với một thanh niên áo đen, nói:  

 

 

“Lư Ninh, lên.”  

 

 

“Vâng, trưởng lão.”  

 


 

Thanh niên Lư Ninh vâng lời bước ra.  

 

 

Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn Trần Thiên Hủ, giống như đang ra oai, hơi nghiêng cổ phát ra âm thanh rắc rắc.  

 

 

“Đến đi, cảnh giới của cậu thấp hơn tôi ba lần, tôi cho cậu đánh ba chiêu! Nhớ kĩ, chỉ có cơ hội ba lần, lúc tôi ra tay, cậu không ngăn được đâu!”  

 

 

Lư Ninh phách lối ngoắc tay với Trần Thiên Hủ.  

 

 

Trần Thiên Hủ tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng không nói gì thêm.  

 

 

Bởi vì đúng là Lư Ninh mạnh hơn anh ta nhiều, là một võ giả Hậu Thiên tầng bốn!  

 

 

Bây giờ đối phương chấp nhận nhường ba chiêu, vậy phải nắm chắc cơ hội này, đánh bại Lư Ninh, để đám võ giả Lĩnh Nam biết nhà họ Trần không dễ bắt nạt!  

 

 

“Anh, cố lên!”  

 

 

“Anh, đánh chết hắn!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành hò hét cổ vũ.  

 

 

Người nhà họ cũng vung nắm tay.  

 

 

Trần Thiên Hủ nhìn ánh mắt mong mỏi của người nhà, thở hắt ra một hơi, sau đó một chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía Lư Ninh.  

 

 

“Toái Thiết Quyền!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 268


 Lão ta có thể nhận thấy hẳn là Diệp Thiên Tâm không nói láo, lão ta không biết chuyện mộ ẩn của tiên nhân thật.  

 

 

Điều này khiến kế hoạch của lão ta rơi vào hư vô, tâm trạng cũng tệ đi hẳn.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày có thể chết đi rồi!"  

 

 

Vương Minh không còn chơi liều nữa, lão ta chuẩn bị xử lý Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng "tách tách tách" vang lên, cổng chính nhà xưởng bị người bên ngoài đẩy ra.  

 

 

Adv

Đám người nhao nhao nhìn về phía đó, thì thấy một thanh niên mặc áo trắng đường hoàng bước vào.  

 

 

"Đêm hôm khuya khoắt mà náo nhiệt thật đấy!"  

 


 

Lâm Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên chiếc ghế sắt.  

 

 

Điều này khiến anh hơi kinh ngạc!  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm vẫn chưa chết?  

 

 

Lúc đó trong điện thoại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, anh còn tưởng rằng Diệp Thiên Tâm chết rồi chứ!  

 

 

Chỉ là trông bộ dạng này của Diệp Thiên Tâm thì đoán chừng đã bị tra tấn không ít rồi!  

 

 

Đáng thương thật!  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Cùng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, trong lòng lão ta quả thật không thể tin nổi.  

 

 

Lúc nãy cậu Lâm vẫn đang ở Kim Lăng mà!  

 

 

Mà Kim Lăng cách Vân Xuyên tận hơn một nghìn cây số, cho dù có đi máy bay thì cũng phải mất hơn hai tiếng!  

 

 

Cậu Lâm chạy qua đây kiểu gì?  

 

 

Chỉ chốc lát, mũi lão ta đã chua xót, không kìm được mà rơi nước mắt.  

 

 

Vừa nãy lão ta đã chấp nhận số phận chờ chết rồi, không ngờ rằng lúc này cậu Lâm lại xuất hiện!  


 

 

Người đàn ông nào cũng có một ánh sáng tín ngưỡng trong lòng mình!  

 

 

Còn cậu Lâm chắc chắn là ánh sáng trong cuộc đời u ám của lão ta...  

 

 

"Cậu là ai?"  

 

 

Lúc này, Vương Minh lên tiếng.  

 

 

Đôi mắt của lão ta tùy ý quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Sau khi phát hiện ra Lâm Phong không có bất cứ khí tức võ đạo nào thì vẻ mặt lão ta lập tức bình tĩnh lại.  

 

 

Mặc dù không biết sao mà Lâm Phong có thể tìm đến nơi này, nhưng mà cũng không cần thiết phải quá để ý tới một người thậm chí còn chẳng phải một võ giả làm gì, sau khi hỏi rõ lai lịch thì tiện tay đập chết thôi.  

 

 

Có một người ở hiện trường vẻ mặt tái nhợt, toàn thân rét run.  

 

 

Người này chính là cô nàng xấu xí Miêu Vô Song!  

 

 

Vì ngay khi Lâm Phong vừa bước vào, cổ trùng chúa trong người cô ta lại xuất hiện phản ứng vô cùng khủng hoảng! Cảm giác này như thể gặp phải thiên địch mà mình không thể nào chiến thắng được vậy!  

 

 

Trong tộc Vu, mỗi một cổ sư đều nuôi nấng một cổ trùng chúa riêng của mình.  

 

 

Cổ trùng chúa này được sản sinh ra từ cuộc chém giết giữa muôn vạn cổ trùng, lấy máu tươi của cổ sư làm bí pháp nuôi dưỡng của tộc Vu.  

 

 

Bởi vậy giữa cổ trùng và cổ sư có thể nói là tâm mạch tương liên, cổ trùng có bất cứ tâm trạng gì thì cổ sư đều có thể cảm nhận được ngay!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 177


 "Ngài Lâm, cậu đối xử với em gái tôi như vậy ngay trước mặt tôi có vẻ không ổn lắm nhỉ?”  

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ hơi khó coi.  

 

 

"Vậy ư! Vậy thì anh cút đi đi, thế sẽ không tính là trước mặt anh nữa rồi!” Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe vậy, nét mặt Trần Thiên Hủ đơ ra, trong mắt có một tia sáng sắc lạnh sượt qua.  

 

 

Lâm Phong này liệu có hơi kiêu căng quá đà hay không? Cậu ta cho rằng nhà họ Trần mình giống đám rác rưởi vô tích sự của Phong Vân Bang đó ư?  

 

Adv

 

"Lâm Phong, anh ấy là anh trai tôi, anh chú ý một chút!"  

 

 

Trần Y Nặc bĩu môi.  

 


 

"Được thôi!"  

 

 

Adv

Lâm Phong gật đầu bất đắc dĩ.  

 

 

Lâm Phong anh không sợ trời không sợ đất, coi mạng người như cỏ rác, coi chúng sinh bằng con kiến, lại chỉ mềm lòng với duy nhất người phụ nữ trước mắt.  

 

 

Cũng chẳng phải mù quáng vì tình yêu! Mà do cõi lòng thấy áy náy, cảm giác bản thân đã để Y Nặc chịu rất rất nhiều thiệt thòi.  

 

 

"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phong nhìn về phía Trần Thiên Hủ.  

 

 

"Sao cậu biết tôi có chuyện tìm cậu?" Trần Thiên Hủ híp mắt lại.  

 

 

"Anh bị mất não à?"  

 

 

"Anh không có chuyện tìm tôi thì chẳng lẽ tới đây tán gẫu khoác lác với tôi?”  

 

 

“Nếu là vậy thật thì Y Nặc ở lại, anh đi được rồi! Tôi chẳng ham thích gì việc tám phét với anh.”  

 

 

Lâm Phong điềm nhiên nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì siết tay thành đấm.  

 

 

Không thể giao lưu như vậy tiếp được nữa! Bằng không e rằng mình sẽ không nhịn nổi, tung một đấm đánh chết Lâm Phong mất!  

 

 

“Rốt cuộc cậu là người thuộc phe phái nào?” Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

"Không phe không phái!"  

 

 

"Hờ hờ... Cậu nghĩ tôi mất não thật à? Cậu thấy nói vậy thì tôi tin chắc?" Trần Thiên Hủ cười một tiếng lạnh lùng.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó bình thản nói: “Được thôi, anh có não, anh thông minh lắm! Anh đoán đúng rồi, tôi đến từ một thế lực siêu to khổng lồ. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”  

 

 

"Cuối cùng cũng chịu nói thật rồi?"  

 

 

Khóe môi Trần Thiên Hủ nhếch lên, ngay sau đó, anh ta nói: "Tôi biết chuyện giữa cậu và em gái tôi. Nếu cậu muốn tiếp tục ở bên em gái tôi thì tôi có thể giúp cậu. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong chợt trở nên lạnh lùng, anh nói: “Anh không thấy mình khôi hài lắm sao?”  

 

 

“Không thì sao? Tôi nói cậu biết, bây giờ em gái tôi đã có hôn ước với nhà họ Giang, cha mẹ tôi cũng rất hài lòng về Giang Quân Lâm! Không có tôi thì cậu đừng hòng ở bên em gái tôi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ thích nhìn điệu bộ giận dữ này của Lâm Phong. Nó khiến anh ta có cảm giác như về lại được sân nhà!  

 

 

“Không sao hết! Dù gì nhà họ Giang cũng sắp bị xóa sổ rồi.”  

 

 

Thái độ Lâm Phong bình tĩnh trở lại.  

 

 

"Ý cậu là sao?" Trần Thiên Hủ khẽ nhíu mày.  

 

 

"Trước đây, Giang Quân Lâm muốn ám sát tôi, vì vậy ngày mai, khi tôi chữa khỏi cho Tiểu Luyến Luyến cũng chính là lúc nhà họ Giang bị hủy diệt. Toàn bộ cả nhà, không giữ lại một ai!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 174: Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?


Bọn họ đi qua gây ra động tĩnh lớn trong phòng khách. 

 

Phùng Hải đưa đám người Lâm Phong tới thẳng gian phòng đầu tiên trên tầng hai. 

 

Phòng riêng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bày trí đồ xa xỉ, đứng trong này có thể thu hết toàn bộ quang cảnh của phòng đấu giá bên dưới, góc nhìn rất đẹp! 

 

“Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?” 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn một lượt căn phòng sang trọng này, không nhịn được mà nói. 

 

Tuy rằng ông tat ham gia hội đấu giá nhiều lần rồi nhưng chỉ được ngồi phòng riêng bình thường thôi! 

 

Phòng riêng có tên như thế này, mơ cũng không dám! 

 

Ông ta biết nơi này chỉ có nhân vật siêu cấp lớn mới có tư cách vào. 

 

Ví dụ như cao nhân trên núi, hoặc ví dụ cường giả Thiên Cảnh dưới thế gian. 

 

“Đúng vậy, có ba phòng chữ Thiên, hai phòng khác đã được đặt trước, may còn lại một phòng, nếu không lại khó sắp xếp rồi.” 

 

Phùng Hải mỉm cười. 

 

Đàm Thiên Hồng gật đầu nhưng trong lòng đã dậy sóng. 

 

Ông ta biết tất cả là nhờ Lâm Phong! 

 

Nếu không với thân phận của Phùng Hải, sẽ không nói chuyện với mình, càng không giải thích! 

 

Trong lòng đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo! 

 

Hình như làm chó săn cho cậu chủ Lâm cũng tốt lắm? 

 

Phì! 

 


Đúng là quá hèn! 

 

Đàm Thiên Hồng lắc đầu, vội vàng bỏ suy nghĩ đó. 

 

“Cậu Lâm, hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ ăn vặt. Tôi còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa!” 

 

Phùng Hải cười nhìn Lâm Phong. 

 

“Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Lâm Phong cất lời. 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu: 

 

“Cậu cứ hỏi!” 

 

“Bây giờ ông đang ở Thiên Cảnh tầng mấy?” Lâm Phong hỏi. 

 

Đối với vấn đề này, Phùng Hải không nghĩ gì nhiều. Bởi vì ở giới võ đạo, nếu như bạn không chủ động thả khí tức của mình ra, dưới tình huống bình thường, người khác khó mà nhận ra được thực lực của bạn! 

 

“Lão phu bất tài, hiện tại đang Hậu Thiên Cảnh tầng ba!” Phùng Hải trả lời. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 643


Cho nên một đấm này mà trúng Lư Ninh thì chắc chắn sẽ khiến hắn thương nặng!  

 

 

Nhưng không ngờ đối mặt với một đấm này, Lư Ninh chỉ hơi nghiêng người đi là tránh được!  

 

 

“Lực tay không tệ, đáng tiếc tốc độ quá chậm! Công kích như thế không có tác dụng với tôi!”  

 

 

Lư Ninh thản nhiên nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe xong nheo mắt, cũng không nhụt chí, bay lên trời đạp thẳng về phía ngực Lư Ninh!  

 

 

Một đá này tốc độ cực nhanh, gần như đã tạo thành ảo ảnh trên không trung!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Adv

Trần Thiên Hủ đá mạnh vào ngực Lư Ninh, phát ra tiếng vang trầm đục, nhưng Lư Ninh chỉ lui một bước đã ổn định thân mình!  

 

 

“Tốc độ nhanh hơn nhưng lực quá yếu, đây là thực lực của cậu à?”  

 

 

Lư Ninh vỗ nhẹ bụi trên ngực, thản nhiên nói.  

 

 

Từ đầu tới giờ hắn đều có vẻ thản nhiên, khinh miệt.  

 

 

Điều này khiến người nhà họ Trần nghiến lợi!  

 

 

“Anh có gì mà kiêu ngạo!”  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ cười lạnh một tiếng, quyết định áp dụng tuyệt kĩ của mình.  

 

 

Lúc này, Lư Ninh đột nhiên động, một quyền đánh thẳng về phía Trần Thiên Hủ!  

 

 

Nhanh, chuẩn, độc!  

 

 

Con ngươi Trần Thiên Hủ hơi co lại, hai tay giao nhau muốn ngăn lại chiêu này!  

 

 

Nhưng giây sau mặt anh ta tái nhợt.  

 

 

Bởi vì anh ta phát hiện mình không thể cản nó, khí tức đáng sợ ập đến khiến anh ta run rẩy!  

 

 

Một giây sau, nắm đấm của Lư Ninh đập mạnh lên hai tay Trần Thiên Hủ!  

 

 

“Rắc rắc”, hai bên xương tay của Trần Thiên Hủ gãy ra, cả người bay xa hơn mười mét, cuối cùng nặng nề đập lên ghế, khiến cái ghế gãy vụn!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả Lĩnh Nam đều cười cợt!  

 

 

Trần Sơn, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đều có vẻ lo lắng, vội tiến lên đỡ Trần Thiên Hủ dậy. Họ phát hiện hai tay Trần Thiên Hủ đã gãy, miệng hộc máu, đã hôn mê!  

 

 

“Anh!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đỏ mắt.  

 

 

Khó mà tưởng được anh cả luôn vững chãi như thế lại đột nhiên thua thê thảm!  

 

 

Trần Sơn nhìn về phía Lư Ninh, nói:  

 

 

“Không phải cậu nói sẽ nhường con trai tôi ba chiêu sao? Đột nhiên đánh ra, quả nhiên là đê tiejen1”  

 

 

“Đúng là tôi nói nhường cậu ta ba chiêu, vì tôi nghĩ con trưởng nhà họ Trần cũng có thực lực nhất định, cũng ngang ngửa với tôi! Nhưng tôi thất vọng quá. Mới hai chiêu đã thấy rõ thực lực của cậu ta nên tôi thấy không cần tiếp tục nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi.” Lư Ninh lạnh nhạt đáp.  

 

 

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có vẻ đang dao động chút nào, nhưng cũng chính vì vẻ thản nhiên này khiến người nhà họ Trần hận không thể bóp chết hắn!  

 


 

Đối phương không hề để cậu cả vào mắt, chỉ coi anh ta như đồ chơi mà thôi!  

 

 

Lúc này, Nguyễn Hồng Nhan bỗng nhiên vừa cười vừa nói:  

 

 

“Ha ha, Trần gia chủ cũng đừng nóng giận! Lúc luận võ, bị thương tàn phế là điều khó tránh khỏi, không biết tiếp theo nhà ông sẽ phái ai ra?”  

 

 

Gương mặt Trần Sơn u ám vô cùng, không biết đáp lại thế nào.  

 

 

Trần Thiên Hành muốn báo thù cho anh cả, vì vậy nóng nảy hét lên:  

 

 

“Tôi lên!”  

 

 

“Không được!”  

 

 

“Thiên Hành, cậu mới Địa Cảnh, lên thì được gì!”  

 

 

Mọi người đều đổi sắc mặt, khuyên can.  

 

 

Trần Thiên Hành nắm chặt hai tay, mắt nhìn chòng chọc vào Lư Ninh nói:  

 

 

“Người nhà họ Trần ai cũng là hảo hán, không ai nhu nhược!”  

 

 

“Địa cảnh?”  

 

 

Lư Ninh phá lên cười, lắc đầu nói:  

 

 

“Xem ra nhà này không có người rồi. Thế gia võ đạo đệ nhất Vân Xuyên là giả ư?”  

 

 

Lúc này, Lâm Phong và Trần Y Nặc chậm rãi đi đến.  

 

 

Nhìn thấy mọi việc, Trần Y Nặc đột nhiên tái mặt. Cô ấy nhớ lúc mình rời đi còn bình thường, sao lại đột nhiên đánh nhau!  

 

 

“Anh, anh sao vậy?”  

 

 

Trần Y Nặc chạy tới cạnh Trần Thiên Hủ, vẻ mặt lo lắng hỏi.  

 

 

Trần Thiên Hủ cười một tiếng, không đáp.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 269


 Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!  

 

 

Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!  

 

 

"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"  

 

 

Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!  


 

 

Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!  

 

 

Adv

Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại phất tay với lão ta.  

 

 

Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.  

 

 

"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Thấy vậy.  

 

 

Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

Nội lực ngoại phóng!  

 

 

Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!  

 

 


Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!  

 

 

Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.  

 

 

Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!  

 

 

Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!  

 

 

Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...  

 

 

Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!

 

"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"  

 

Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.  

 

 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.  

 

 

Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.  

 

 

"Cậu Lâm, tôi..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 178


 Chứng kiến cảnh này, đồng tử Trần Thiên Hủ co rụt, hoảng sợ đến mất tiếng nói: "Nội lực hóa hình! Cậu… cậu là võ giả trời sinh sao?”  

 

 

"Anh sai rồi, tôi không phải võ giả trời sinh!" Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe được lời này, Trần Thiên Hủ cũng phản ứng lại.  

 

 

Anh ta không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình khi nãy hơi mất kiểm soát thật!  

 

 

Chuẩn!  

 

Adv

 

Lâm Phong còn trẻ như vậy, sao có thể là võ giả trời sinh?  

 

 

Đoán chừng chỉ hiểu một số trò mèo múa rìu qua mắt thợ thôi!  


 

 

Trần Thiên Hủ thở hắt ra, đứng lên, trầm giọng nói: "Lâm Phong, tôi không biết cậu đến từ tông môn cụ thể nào trên núi, nhưng tôi nói rồi, nhà họ Giang không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”  

 

 

Adv

“Nhà họ Giang có một người mà đến cậu cũng không thể gây sự! Tôi có thể nói chính xác với cậu rằng nhà họ Trần bọn tôi bằng lòng liên hôn với nhà họ Giang cũng chính vì người đó!”  

 

 

“Thế nên nếu cậu tiêu diệt được nhà họ Giang mà không chết thì dẫu thiếu đi sự trợ giúp của tôi, cha tôi cũng sẽ chủ động cho em gái tôi đính hôn với cậu!”  

 

 

Vừa dứt lời, Trần Thiên Hủ lại nói thêm: "Hơn nữa, còn chuyện này chắc chắn cậu không biết!"  

 

 

"Chuyện gì?" Đôi mắt Lâm Phong híp lại.  

 

 

"Một chuyện đủ khiến cậu điên cuồng!" Trần Thiên Hủ nói ra một câu rất sâu xa.  

 

 

Không đợi Lâm Phong đáp lời, anh ta đã trầm giọng nói: “Em gái, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thoáng qua Lâm Phong, yên lặng đứng lên, đi theo anh trai cùng nhau rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Lúc này đây, Lâm Phong không ngăn cản nữa.  

 

 

Dù sao nói thế nào thì Trần Thiên Hủ cũng là anh trai của Trần Y Nặc. Giống với quan hệ giữa anh và Tiểu Dao, không cần phải quá gay gắt!  

 

 

Chờ hai người rời khỏi, Đàm Thiên Hồng hơi thấp thỏm lo âu hỏi: “Ngài Lâm, cậu muốn tiêu diệt nhà họ Giang thật sao?”  

 

 

“Chứ sao nữa? Ngày mai nhà họ Giang chết chắc! Phải xử lý hết cả nhà đó! Ai đến cũng không cứu được!” Lâm Phong đáp bằng giọng lạnh buốt.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy, cõi lòng run lên, không nói gì nữa!  


 

 

Ông ta biết ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra thật rồi!  

 

 

"Đàm Thiên Hồng, ông nói xem câu Trần Thiên Hủ nói lúc sắp rời đi có nghĩa là gì?"  

 

 

Lâm Phong thắc mắc ra mặt, lại lẩm bẩm: “Tôi quả thực không đoán được chuyện gì sẽ đủ khiến tôi điên cuồng?”  

 

 

“Với tính cách ngài Lâm, tôi thấy chuyện này chắc chắn liên quan tới Trần Y Nặc!" Đàm Thiên Hồng đáp.  

 

 

“Thôi! Ngày mai tất cả rồi sẽ được công bố, nghĩ nhiều chi cho mệt.” Lâm Phong day ấn đường, lại nằm xuống lần nữa.

 

Phía bên kia.  

 

Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc vừa trở lại phòng riêng Địa Tự thuộc quyền sở hữu nhà họ Giang.  

 

 

Giang Quân Lâm lao vọt tới, vẻ mặt khó chịu hỏi:  

 

 

"Sao mà lâu thế? Hai người nói chuyện gì với tên Lâm Phong kia hả?"  

 

 

"Chỉ hàn huyên vớ vẩn một lúc thôi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ từ tốn nói.  

 

 

Thực ra xét về mặt cảm tình thì anh ta nghiêng về phía Lâm Phong hơn.  

 

 

Bởi vì anh ta biết em gái mình cực kỳ thích Lâm Phong, nếu không thì sẽ không sinh con cho Lâm Phong, rồi chờ đợi trong đau khổ suốt mười năm!  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom