Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 128: Cùng lúc đó


Huyết Thủ Nhân Đồ kích động đáp.

Phía bên kia. Trên một chiếc ô tô đang phóng nhanh.

"Phó minh chủ Dương! Tại sao khi nấy chúng ta lại phải đi! Mặc dù thăng nhóc đó lợi hại, nhưng chúng ta nhiều người thế này sao phải sợ nó!"

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh sa sầm hỏi.

"Tôi nghi ngờ nó là cao thủ Thiên Cảnh!"

Nét mặt Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc.

"Thiên Cảnh?"

Con ngươi những người ngồi trên xe đều co lại.

"Hẳn là không phải vậy chứ? Trong thành phố Kim Lăng ngoài minh chủ của chúng ta và lão vô dụng của tam đại gia tộc thì sao có thể có Thiên Cảnh khác được chứ? Hơn nữa nó còn trẻ như thế?"

"Phó minh chủ Dương có phải ông nhìn nhầm rồi không?"

"Mấy người nghĩ trước đó vì sao tôi lại tự dưng bị bay ra ngoài? Nếu không phải nội kình của cao thủ Thiên Cảnh phóng ra thì chắc chắn không thể nào!"

Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:

"Dù sao thì tên này không đơn giản, chúng ta tạm thời đừng để ý tới! Chỉ cần báo cáo lại sự việc là được! Còn cụ thể thế nào thì để cấp trên quyết!"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh lại từ trong giấc mơ. Anh đi ra ngoài cửa, duỗi thẳng cái lưng mỏi nhừ đón ánh nắng mặt trời.

Đã lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon như thế, chỉ cảm thấy trong người rất sảng khoái.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy Huyết Thủ Nhân Đồ đang ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hạnh.


Tối hôm qua sau khi Huyết Thủ Nhân Đồ ngâm trong nước thuốc ra thì trông cả người có vẻ trẻ lại nhiều.

Một ông cụ bảy mươi tám tuổi biến thành một ông già năm mươi mấy tuổi.

Hơn nữa, cảnh giới võ đạo của lão ta thoáng cái cũng đã đột phá hai cấp bậc nhỏ.

Rõ ràng bây giờ đã thành một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh.

Về chuyện này thì Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ mấy.

Vốn dĩ Huyết Thủ Nhân Đồ đã có nền tảng vững mạnh, chỉ là khổ nỗi bị ảnh hưởng bởi di chứng của công pháp.

Với lại, toa thuốc mà lão ta kê thật ra cũng chỉ là một phiên bản đơn giản hơn để luyện chế thống khiêu đan mà thôi, có thể giúp người ta tăng cường cơ bắp và giảm đau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 125: Không phải!


Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vụt tắt, cả người căng thẳng, ngay cả trái tim cũng rơi thẳng xuống đáy cốc!

Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.

Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"

Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.

"Là tiền bối ấy!"

Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.

Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!


Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.

Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.

Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.

Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:

"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"

"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.

Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.

Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.

Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Cách đó không xa.

Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?

"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."

Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.

"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.


“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn

giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."

Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.

Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.

Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!

Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:

"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"

"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"

"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"

“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.

Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 595


 Nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào Lý Thanh Sương thì phát hiện có một luồng lực lượng kinh khủng truyền tới, nhắm thẳng vào ông ta, hai người cùng nhau rơi xuống đất, đập nứt cả nền đá xanh.  

 

“Phụt!”  

 

 

Lý Thanh Sương và Khổng Trần đều phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy cả người không bị đã chặt mất mấy cây xương!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người nhà họ Trần đều tê rần người!  

 

 

Tuy rằng bọn họ đã hiểu tính Lâm Phong, nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng hốt vì đệ tử Thục Sơn kiếm phái bị đánh thành như thế  

 

 

Adv

“Không phải Thục Sơn kiếm phái các người có người rất lợi hại sao? Lâm Phong tôi thích giao tiếp với người lợi hại. Nào tôi cho các người cơ hội. Hiện tại, ngay lập tức gọi người cho tôi! Tôi xem thử Thục Sơn kiếm phái có thật sự mạnh như lời đồn không!”  

 

 

Lâm Phong bình thản nói.  

 

 

Khổng Trần và Lý Thanh Sương nhịn cơn đau, cố gắng bò dậy, gương mặt tái nhợt không chút máu nào!  


 

 

Rốt cuộc thanh niên này là ai?  

 

 

Adv

Sao lại mạnh như thế?  

 

 

Nhất là Khổng Trần, ông ta vốn có cảm giác mình là Võ Hồn Cảnh đủ để đánh được mấy chiêu với Lâm Phong, nhưng không ngờ Lâm Phong lại dễ dàng đánh bại ông ta như thế!  

 

 

Người xuất sắc như thế, trên đời hiếm thấy!  

 

 

“Rốt cuộc cậu là ai?” Khổng Trần gian nan hỏi.  

 

 

“Đừng nói lời vô ích! Gọi người cho tôi, không gọi được người thì hôm nay các người ở lại đây đi!”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Khổng Trần nghe vậy, vẻ mặt không chắc chắn, trong lòng đã cực kì kiêng dè Lâm Phong!  

 

 

Biết rõ họ là người của Thục Sơn nhưng vẫn dám phách lối như thế?  

 

 

Bảo đối phương không có thân phận đủ để đối đầu với Thục Sơn thì ông ta không tin!  

 

 

Lúc này, Lý Thanh Sương cũng tức giận nói:  

 

 

“Đó là anh nói! Đừng hối hận!”  

 

 

Dứt lời, cô ta lấy ra một tấm bùa nhỏ hình thanh kiếm màu vàng, ném ra ngoài, nháy mắt nó đã biến thành một luồng sáng biến mất!  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Bắc Huyền không nhịn được mà nói:  

 

 

“Đây là Kiếm phù, là bảo mệnh phù mà trưởng bối trong Thục Sơn kiếm phái đưa cho vãn bối để vào lúc quan trọng có thể gọi một trưởng bối tới giúp!”  

 

 

Trong lòng Trần Bắc Huyền rét run, không ngờ mọi chuyện đã tới mức này!  

 

 

Thực ra Lâm Phong cứ đánh Lý Thanh Sương và Khổng Trần thì không sao, dù sao họ cũng không đại diện được cho Thục Sơn, mấy lão kiếm tu của Thục Sơn cũng không phải kiểu ỷ lớn hiếp nhỏ!  

 

 

Nhưng bây giờ thì khác!  

 

 

Lâm Phong phách lối bảo đối phương gọi người… Thế này là liền quan đến mặt mũi của Thục Sơn rồi!  

 

 

“Như anh mong muốn, tôi gọi người! Mong rằng khi họ tới anh vẫn còn phách lối được như thế!”  

 

 

Lý Thanh Sương bình tĩnh lại.  

 

 

“Cô cũng nghe lời đấy nhỉ. Chỉ là trước khi trưởng bối của cô tới thì chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị đấy…” Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên.  

 

 

Lý Thanh Sương đổi vẻ mặt, nói: “Anh có ý gì?”  

 

 

Lâm Phong không trả lời mà đưa mắt nhìn Trần Thiên Hành cách đó không xa, nói:  

 

 

“Thiên Hành, qua đây.”  

 

 

“Anh… Anh rể!”  

 

 

Trần Thiên Hành đi tới trước mặt Lâm Phong, vẻ mặt rụt rè.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 129: Tiền bối


“Tiền bối...”

Huyết Thủ Nhân Đồ đứng lên, cười chào hỏi.

“Không tồi nhỉ! Thoáng cái đã đột phá tới Địa Cảnh đỉnh phong, bây giờ chắc ông đang thấy mình rất mạnh nhỉ?”

Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên thành một nụ cười như có như không. Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn thấy nụ cười này thì âm thầm rùng mình.

Lão ta không nhìn thấu được cảnh giưới của Lâm Phong, mà Lâm Phong chỉ liếc mắt đã thấy thực lực của lão ta!

Điều này khiến cảm giác hưng phấn của ông ta nháy mắt đã xẹp xuống! “Không dám, so với tiền bối thì tôi còn lâu mới bằng!” Huyết Thủ Nhân Đồ nói.

“Ông biết đạo lý này là được rồi! Bất kể ông mạnh bao nhiêu, thì trước mặt tôi cũng chỉ là con kiến hôi.”


Lâm Phong thản nhiên nói.

“Chỉ là... Tiền bối, tôi không biết trình độ bản thân mình hiện tại thế nào, có thể mong tiền bối giúp tôi mài giữa một chút không?”

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, trong mắt xuất hiện chút khác thường.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tát một cái đánh bay Huyết Thủ Nhân Đồ ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ lau máu tươi bên khóe miệng, bò dậy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Quá nhanh! Lão ta thậm chí còn không biết đối phương ra tay thế nào!

Vốn cho rằng bản thân đột phá Địa Cảnh đỉnh phong rồi, có thể đánh tay đôi với đối phương!

Không ngờ răng chênh lệch lại nhiều đến thết

Đây là thực lực của cường giả Thiên Cảnh sao?

“Còn cần thử không?”

Lâm Phong hỏi.

“Tiền bối, tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính, hoàn toàn chịu phục!

“Diệp Thiên Tâm, ông là một người thông minh! Con người tôi thích giao tiếp với người thông minh thôi!”

“Ông ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi không bạc đãi ông, bao gồm cả mối thù lớn ông đang mang! Nếu như tôi vui vẻ, cũng có thể tiện tay giải quyết giúp luôn.”

Lâm Phong bình thản nói. Thực ra anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện trong rừng cây nhỏ.

Hai mươi năm trước, toàn bộ nhà Diệp Thiên Tâm bị giết, nhất định là đã đắc. tội ai đó!

Hơn nữa quyền thế của người này cũng không nhỏ, nếu không thì tới bây giờ liên minh võ đạo cũng không còn đuổi giết Diệp Thiên Tâm!

Dtt nghe thấy thế, ánh mắt phức tạp, không ngờ Lâm Phong sẽ nói như thế. Đúng là lão ta có thù oán! Món nợ máu!

Nằm mơ lão ta cũng mơ mình ăn thịt kẻ thù, gặm xương kẻ thù, uống máu kẻ thù!

Nhưng lão ta biết rõ bản thân không tự trả thù được! Cho dù đột phá tới Thiên Cảnh cũng không thể!

Lai lịch của đối phương kinh khủng tới mức lão ta không sinh ra lòng phản kháng nổi.

Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy, lão ta lại hơi lung lay.

Lão ta không cho rằng Lâm Phong có thể giúp mình báo thù, nhưng Lâm Phong còn trẻ mà đã là võ giả Thiên Cảnh, phía sau nhất định là có chỗ dựa mạnh mẽ...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 220


Một nơi trong núi sâu, núi non trùng trùng điệp điệp.  

 

Ở đó có một tòa cung điện nằm cheo leo trên vách núi, gạch xanh ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây trắng, giống như thánh địa của thần tiên.  

 

 

Mà trong tòa cung điện đó có một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân đón ánh mặt trời, hít vào thở ra.  

 

 

Cô gái có chân mày lá liễu, mặt xếch, khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở khi hít vào thở ra còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn cực kì phi phàm.  

 

 

Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào màu tro bay vọt tới, một bước nhảy là vài trăm thước, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô gái mặc đồ trắng.  

 

Adv

 

Cô gái đó dường như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn lão già mặc áo bào màu tro, cung kính nói:  

 

 

“Sư phụ, sao người lại tới đây.”  

 

 

“Tịch Vũ, vừa nãy dưới chân núi truyền tới tin tức, nhà họ Giang con…”  

 

 

Adv

Lão già mặc áo bào màu tro nói tới đây thì hơi khựng lại.  

 

 

“Nhà họ Giang làm sao ạ? Chẳng lẽ lại muốn con xuống núi? Đúng là phiền phức!” Giang Tịch Vũ cau mày nói.  

 

 

“Không phải, nhà con bị một tên Lâm Phong nào đó tàn sát cả rồi, hiện tại không còn một mống!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

Giang Tịch Vũ nghe thế thì ngẩn ra.  

 

 

“Thực ra như vậy cũng tốt! Vấn đạo quan trọng nhất là cắt đứt tình cảm trần tục, con có thể một lòng một dạ tu luyện võ đạo tới cảnh giới cao nhất, với thiên phú của con, muốn trở thành Tông Sư Cảnh của võ đạo cũng không thành vấn đề!” Lão già mặc áo màu tro nói.  

 

 

“Sư phụ, tuy là nói như thế nhưng nhà họ Giang có công nuôi dưỡng con, hiện tại toàn bộ bị diệt, con cũng cần quan tâm!” Giang Tịch Vũ lắc đầu.  

 

 

Ở trên núi tu võ mấy năm, suy nghĩ của cô ấy đã vô tình thay đổi.  

 

 

Nói dễ nghe một chút thì nhà họ Giang là người thân của cô ấy.  

 

 

Nói khó nghe thì nhà họ Giang chính là vật cản trong cuộc sống của cô ấy, cho nên khi nhà họ Giang bị diệt, trong lòng cô ấy không chỉ không đau buồn mà còn thấy thả lorg hơn một chút.  

 

 

Hôm nay chỉ cần đánh chết Lâm Phong này, cô ấy sẽ chẳng còn vương vấn phàm tục nữa!  

 

 

“Con cứ yên tâm tu luyện đi, ta đã phái Tiểu Vũ xuống núi giúp con báo thù rồi! Tiểu Vũ đang là Hậu Thiên Cảnh tầng năm, có thể quét sạch tất cả!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

“Vậy thì cảm ơn sư phụ!” Giang Tịch Vũ gật đầu.  

 

 

…  

 

 

Ở nơi khác, Lâm Phong đã mang Trần Y Nặc và con gái về nhà.  

 

 

Bình thường em gái Tiểu Dao trọ lại trường, một mình anh thì không có vấn đề gì, hoàn cảnh thế nào cũng được.  

 

 

Nhưng bây giờ có Y Nặc và con gái, anh bỗng thấy cái nhà rách rưới này không ổn lắm.  

 

 

Xem ra phải đổi chỗ ở mới thôi!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái thì phát hiện có lẽ con gái vừa khóc mệt rồi nên giờ đang nằm trong lòng Trần Y Nặc ngủ say sưa.  

 

 

“Y Nặc, đặt Tiểu Luyến Luyến lên giường đi, để anh xem rốt cuộc con bé bị bệnh gì!” Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc gật đầu, đặt con gái lên giường, vẻ mặt đầy hi vọng:  

 

 

“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến giao lại cho anh đấy, nhất định phải chữa khỏi cho con bé.”  

 

 

“Yên tâm đi!”  

 

 

Lâm Phong thả thần thức ra quét một lượt cơ thể của con gái, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, vì vậy anh lại đặt tay lên trán cô bé, thả ra một tia linh khí đi theo kinh mạch, kiểm tra từng chỗ một.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 126: Nhưng mà không đúng!


Sau cuộc trò chuyện qua loa, Dương Đỉnh Thiên không nhịn nổi cười nữa. Thăng ngốc này từ đâu ra vậy?

Ông ta nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: "Cậu cũng chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Tôi là võ đạo..."

"Ầm!" Dương Đỉnh Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bất ngờ bị bay ra ngoài.

Sau đó đập mạnh vào một thân cây bạch dương thô to, khiến cây bạch dương bị gãy làm đôi.

Nhìn thấy cảnh đó, đồng tử của bốn vị cao thủ khác của liên minh võ đạo hơi co rụt lại.

Chuyện gì đây? Sao tự dưng, phó minh chủ lại bị bay ra ngoài? "Uỳnh!"

Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.

Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!

"Là cậu?”

Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.

Nhưng mà không đúng!

Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!

Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.

Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?

Tuyệt đối không thể nào!

"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"

Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.

Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.

Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 596


 Lâm Phong vỗ vai anh ta, nói:  

 

 

“Không cần sợ, anh rể chống lưng cho cậu, nói đi.”

 

Trần Thiên Hành nghe anh rể nói xong, lập tức trở nên kích động.  

 

Anh ta cảm thấy hình như anh rể đang ám chỉ cái gì…  

 

 

Nhưng nghĩ lại thì lại tự cho rằng mình thật xấu xa!  

 

 

Anh rể không phải người như thế! Ở đây còn có rất nhiều người, ba của mình, anh trai, chị em gái đều ở đây…  

 

Adv

 

Cho nên chắc anh rể chỉ bảo mình lên nói mấy câu thôi.  

 

 

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Hành hít sâu một hơi, sau đó cất bước đi về phía Lý Thanh Sương.  

 

 

Lý Thanh Sương thấy Trần Thiên Hành đi tới, vẻ mặt lo lắng, lớn tiếng nói:  

 

 

Adv

“Anh… anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết tốt nhất là đừng làm loạn, một tiền bối của Thục Sơn kiếm phái sắp tới rồi!”  

 

 

“Nhóc con, đừng rước họa thêm cho gia tộc của mình nữa!” Khổng Trần ở bên cạnh cũng uy hiếp.  

 

 

“Bốp!” Lâm Phong tát Khổng Trần bay ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Dám nói lời vô ích nữa, chết!”  

 

 

Khổng Trần lau máu bên môi, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy sợ hãi, không dám nói tiếp nữa!  

 

 

Nhìn thấy vậy, gương mặt Lý Thanh Sương cũng tái nhợt!  

 

 

Cô ta tự xưng là thiên tài, kiêu căng ngạo mạn, hiếm khi để thế hệ cùng tuổi mình vào mắt.  

 

 

Nhưng bây giờ Lâm Phong xuất hiện, hung hăng giẫm nát cô ta dưới chân, chà đạp tới mức thương tích đầy mình.  

 

 

Người này thật sự quá đáng sợ!  

 

 

Không chỉ đùa bỡn cô ta mà coi như Khổng Trần sư thúc cũng chỉ là con kiến hôi!  

 

 

“Lý Thanh Sương!”  

 

 

Lúc này, Trần Thiên Hành đột nhiên gọi tên cô ta.  

 

 

Lý Thanh Sương lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hành, không trả lời. Nếu như không có Lâm Phong thì Trần Thiên Hành là cái thá gì?  

 

 

Lau giày cho cô ta còn không xứng!  

 

 

“Thực ra cô có làm thế nào tôi cũng không quan tâm, người nhà tôi cũng không nói gì. Nhưng đáng lẽ cô không nên sỉ nhục nhà họ Trần! Sau lưng cô có Thục Sơn làm chỗ dựa, nhưng nhà tôi cũng không dễ nắn như thế!”  

 

 

Trần Thiên Hành nói xong, tát một cái lên mặt Lý Thanh Sương, lạnh lùng nói:  

 

 

“Một cái tát này là vì ban nãy cô sỉ nhục nhà tôi! Bắt đầu từ hôm nay, cô và nhà họ Trần tôi không còn quan hệ gì nữa, Trần Thiên Hành tôi cũng sẽ không cưới cô!”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Lý Thanh Sương ôm má, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Trần Thiên Hành, phẫn nộ cực kì!  

 

 

Bị Lâm Phong đánh trả thì thôi, dù sao Lâm Phong cũng mạnh hơn cô ta nhiều!  

 

 

Nhưng bị Trần Thiên Hành đánh là sao?  

 

 

Một con kiến Huyền Cảnh mà thôi, cô ta giơ tay lên đập cũng chết, mà dám đánh cô ta?  

 

 

“Cô đừng dùng ánh mắt này để nhìn tôi, anh rể tôi đang nhìn cô đấy! Anh ấy thích nhất là đập người khác thành thịt vụn, đến lúc đó cô đừng trách tôi!”  

 

 

Trần Thiên Hành cười lạnh nói.  

 

 

Lý Thanh Sương nghe xong, không thể làm gì khác hơn là kìm chế lửa giận trong lòng, đôi tay nhỏ xinh nắm thật chặt, móng tay găm vào da thịt cũng không biết!  

 

 

Lúc này Lâm Phong đột nhiên nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 221


“Bác sĩ nói là hội chứng Kabuki, triệu chứng của căn bệnh này giống hệt những gì Tiểu Luyến Luyến mắc phải, đều chậm phát triển, trí tuệ thấp, đường vân da lạ thường…” Trần Y Nặc vội vàng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cầm tay của Tiểu Luyến Luyến lên cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện cô bé không có vân tay, trơn bóng trắng nõn như bánh kem vậy.  

 

 

“Sai rồi! Con gái không bị hội chứng kabuki, vân da kì lạ không có nghĩa là không có!” Lâm Phong lắc đầu, lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy rất kì lạ.  

 

 

Anh vừa thả ra một tia linh khí đi thăm dò trong cơ thể con gái, kết quả không lâu sau linh khí đã bị cơ thể con gái cắn nuốt hết.  

 

 

Hơn nữa anh cũng đã thăm dò đầu não của con gái. Theo lý mà nói, những người chậm phát triển trí tuệ đều có bộ não bị thiếu hụt chỗ nào đó, nhưng bộ não của con gái không chỉ nguyên vẹn mà còn trong suốt.  

 

Adv

 

Tình hình như thế thì hẳn là con gái anh phải là thiên tài mới đúng!  

 

 

“Nhưng Dược Vân y sư chẩn bệnh xong cũng nói là bị hội chứng Kabuki!” Trần Y Nặc hơi lo lắng.  

 

 

“Vậy chỉ có thể nói là ông ta quá ngốc chứ không chứng minh được gì cả!” Lâm Phong lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:  

 

 

Adv

“Y Nặc, anh nghĩ con gái không bị bệnh!”  

 

 

“Không phải bị bệnh?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Đúng vậy! Anh trời sinh là linh thể, con gái mang dòng máu của anh nên cũng có thể có thể chất đặc thù! Hơn nữa thể chất này có liên quan đến linh khí!”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên rất nhớ lão nhân.  

 

 

Nếu như có lão nhân ở đây là có thể nhìn ra được tình hình của con gái anh.  

 

 

Trần Y Nặc không hiểu ý của Lâm Phong, nhưng cô ấy cảm giác được đây có thể là chuyện tốt nên hơi kích động nói:  

 

 

“Vậy giờ phải làm gì?”  

 

 

“Đừng lo, để anh thử một chút.”  

 

 

Lâm Phong lấy một khối linh thạch trong túi càn khôn ra, để dưới mũi con gái.  

 

 

Kết quả cũng khiến anh giật mình!  

 

 

Khi con gái hô hấp, linh khí trong linh thạch lại được con gái hít hết vào trong cơ thể!  

 


 

Theo lý mà nói, một cô bé hấp thu nhiều linh khí như thế, cơ thể sẽ xảy ra dị biến, chí ít sẽ đẩy hết tạp chất trong người ra ngoài, khiến cơ thể rất bẩn mới đúng!  

 

 

Nhưng Tiểu Luyến Luyến không có phản ứng gì, linh khí nhiều như thế lại như đá rơi xuống biển, không làm dậy nổi một gơn sóng!  

 

 

“Anh có thể khẳng định, con gái nhất định có thể chất đặc thù cực kì lợi hại! Hiện tại con bé cứ ngốc nghếch chưa trưởng thành là vì cơ thể còn chưa được thức tỉnh!” Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

 

Ban đầu nếu không phải có lão nhân dùng các loại linh dược để nuôi dưỡng anh thì linh thể của anh cũng sẽ không thức tỉnh, mà linh thể không thức tỉnh thì anh cũng chỉ là người bình thường.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không hề do dự mà lấy hết linh thạch trên người ra để con gái hấp thu.  

 

 

Hơn mười viên linh thạch này anh vất vả tích góp từng chút một nhưng để con gái dùng thì anh không hề tiếc.  

 

 

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, linh khí trong hơn mười viên linh thạch bị Tiểu Luyến Luyến hấp thu sạch sẽ.  

 

 

Sau khi hấp thu nhiều linh khí như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng hồng hào hơn, hô hấp vững vàng, thoạt nhìn như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy vậy không khỏi che miệng, nước mắt lưng tròng đầy vui sướng.  

 

 

Đã nhiều năm rồi, con gái tuy rằng đẹp nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác yếu ớt, ngốc nghếch.  

 

 

Mà bây giờ rõ ràng khí chất của cô bé đã thay đổi, cho dù đang ngủ cũng mang lại cảm giác linh hoạt đáng yêu, giống một viên minh châu xinh đẹp sáng loáng.  

 

 

“Không ngoài dự đoán của anh, thể chất của nữ nhi cần một lượng lớn linh thạch mới kích hoạt được! Ngày nào thức tỉnh thành công nhất định khiến mọi người chấn động!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 130: Vậy ý của em thế nào?


Diệp Thiên Tâm không hỏi vì sao mà đồng ý ngay, lập tức xoay người rời đi!

Nhìn bóng dáng Diệp Thiên Tâm rời đi, Lâm Phong do dự trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Y Nặc.

Hôm nay tuy rằng anh đã gửi tin nhắn cho Trần Y Nặc rồi nhưng đối phương chưa trả lời, nên anh định thử lại lần nữa.

Mà lần này điện thoại thật sự có người nghe!

“Y Nặc, cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh!”

Lâm Phong hơi vui vẻ.

“Tin nhắn hôm qua anh gửi là có ý gì?”

Trần Y Nặc hỏi.

Cô ấy vốn không định nghe máy, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua Lâm Phong nói có thể trị được bệnh của con gái, cô ấy vẫn không nhịn được mà nhấn nút nghe.

Con gái là điểm yếu của cô ấy, vì con gái, cô ấy có thể buông hết những thành kiến xuống.


“Anh có thể chữa trị bệnh của con gái em! Anh đảm bảo! Tuyệt đối không lừa em.

Lâm Phong nghiêm túc nói.

“Nếu như em tin tưởng anh thì chúng ta hẹn gặp ở chỗ nào đó đi, giờ anh có thể đi gặp em luôn!”

“Đừng! Tôi không dám gặp anh một mình! Tối hôm qua có anh trai tôi ở đó mà anh còn dám động chạm tôi! Nếu gặp riêng mình anh thì ai biết anh định làm gì nữa!”

Lâm Phong nghe thế thì lúng túng sờ sờ mũi, không biết nên nói gì.

Lúc đó tình hình nguy cấp, nếu anh không làm thế, không chừng còn xảy ra hiểu lầm động trời nào nữa kìa!

“Vậy ý của em thế nào? Chuyện giữa hai người lớn cũng không nên để ảnh hưởng tới bệnh tình của trẻ con đúng không?”

Lâm Phong hỏi.

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng trong chốc lát rồi nói:

“Ngày mai, ngày mai anh tới bệnh viện Nhân Dân số một một chuyến, đến lúc đó không chỉ có mình anh mà còn có các danh y khác nữa! Mọi người cũng có thể bàn bạc với nhau!”

“Lâm Phong, nếu như anh có thể trị hết bệnh của Tiểu Luyến Luyến thì tôi có thể nghĩ tới việc tha thứ cho anh.”

“Không thành vấn đề, anh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Lâm Phong kích động nói.

“Đừng khoác lác, nhắc anh một cậu, Giang Quân Lâm để ý tới anh rồi đấy! Anh chú ý chút đi.”

“Y Nặc, em đang quan tâm anh ư?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. T

ruyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Không, tôi chỉ sợ anh không sống được tới ngày mai.” Trần Y Nặc cười lạnh một tiếng, cúp luôn điện thoại.

Lâm Phong nghe thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ là trong lòng lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Rõ ràng thái độ của Y Nặc đối với anh đã tốt hơn rất nhiều, không chỉ có nhận điện thoại của anh mà còn nhắc anh chú ý an toàn, đây chắc chắn là dấu hiệu tốt!

Hai người ở chung nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính cách của Y Nặc!

Y Nặc là người phụ nữ chỉ ăn mềm không ăn cứng, điển hình của người mạnh miệng mềm lòng.

“Giang Quân Lâm, chờ ngày mai chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi, cũng sẽ là ngày chết của mày!”

Trong mắt Lâm Phong xuất hiện sát ý thoáng qua.

Tối hôm qua khi tìm tòi trong ký ức của Tư Đồ Hạo, đương nhiên anh cũng biết chuyện ám sát có liên quan đến Giang Quân Lâm!

Chỉ là thời gian có hạn, chưa kịp tính sổ mà thôi!

Hiện tại nếu Y Nặc cũng đã nói như thế thì anh không ngại chờ thêm một ngày nữa.

Đúng lúc này, Lâm Phong phát hiện điện thoại di động của anh reo lên, bên trên là một đầu số của thành phố Kim Lăng xa lạ!

Hiện tại ở thành phố Kim Lăng này không có nhiều bạn bè của anh, cho nên là ai gọi tới?

Lâm Phong suy nghĩ chốc lát rồi nghe máy.

“Anh là Lâm Phong đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

“Lừa đảo à?”

Lâm Phong trả lời.

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, rồi tức giận đáp trả:

“Lừa cái gì mà lừa, tôi là giáo viên dạy kèm cho Lâm Vân Dao!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 127: Nhóc con


Dương Đỉnh Thiên vội vàng gọi ông ta lại.

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Dương Đỉnh Thiên một cách khó hiểu.

Dương Đỉnh Thiên không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn Lâm Phong thật sâu, nói:

"Nhóc con, cậu cũng che giấu kỹ thật đấy!"

"Có điều tối nay cậu lại ra sức bảo vệ kẻ ác như Huyết Thủ Nhân Đồ, chắc chắn sẽ tự mang lại phiền phức rất lớn cho chính cậu! Tự lo lấy thân mình đi!"


"Chúng ta đi thôi!" Dương Đỉnh Thiên nói một câu, sắc mặt tệ hại, rồi quay người rời khỏi đó luôn.

Mấy vị cao thủ liên minh võ đạo khác thấy vậy nhíu mày, nhưng phó minh chủ đã hạ lệnh rồi thì bọn họ cũng không nói gì nữa, vội vàng đuổi theo.

Chỉ trong nháy mắt. Rất nhiều cường giả võ đạo khác đã biến mất trong bóng tối mênh mông.

Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ thở phào nhẹ nhõm, lão ta bước lên trước, trên gương mặt già nua nở một nụ cười, nói:

"Tiền bối, đa tạ..." "Uỳnh!" Lâm Phong dùng một tay đập lão ta bay ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ dưới đất, lão ta che mặt, vẻ mặt có hơi hoảng. SỢ.

"Tôi thu nhận ông là để ông làm việc cho tôi, không phải để ông gây rắc rối cho tôi! Hiểu chưa?"

Lâm Phong nói.

Lời nói nhẹ như bay, không chứa bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến mặt mày Huyết Thủ Nhân Đồ trắng bệch, lão ta bị dọa sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đát.

"Tiền bối, tôi cũng không muốn đâu! Thật sự là do liên minh võ đạo khinh người quá đáng, qua hai mươi năm rồi mà vẫn còn truy sát tôi!"

"Được rồi! Tôi sẽ giải quyết việc của liên minh võ đạo giúp ông! Nhưng chỉ một lần này thôi, nếu còn dám gây phiền phức cho tôi thêm nữa thì tôi xử lý ông đầu tiên!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn xua tay.

"Tôi biết rồi!"

Huyết Thủ Nhân Đồ vội vàng gật đầu, bây giờ lão ta đã sợ Lâm Phong đến tận xương tủy, thanh niên trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác vui buồn thất thường, hoàn toàn không đoán ra được trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Có mang theo thuốc không?"

Lâm Phong hỏi. "Có mang, có mang ạ!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 597


Mọi người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy từ đằng xa, một lão già đồ trắng đang ngự kiếm phi hành.  

 

 

Lát sau lão ta đã tới trước mặt mọi người.  

 

 

Lão ta quét mắt nhìn một lượt, thấy Lý Thanh Sương buồn thiu cùng với vết thương trên người cô ta và Khổng Trần, ánh mắt lão ta lạnh lẽo, hỏi:  

 

 

“Thanh Sương, có chuyện gì?”  

 

 

“Thất sư tổ! Nhà họ Trần khinh người quá đáng! Con chỉ không muốn gả về nhà họ thôi, bọn họ lại…”  

 

 

Lý Thanh Sương kích động kể lại hết mọi chuyện, nhưng không nhắc tới chuyện mình sỉ nhục nhà người ta!  

 

Adv

 

Lão già áo trắng nghe xong cau mày, nhìn Khổng Trần hỏi:  

 

 

“Là vậy ư?”  

 

 

“Đúng là như thế.” Khổng Trần do dự một lát rồi gật đầu.  

 

 

Lúc ba người họ nói chuyện với nhau, Lâm Phong đang hứng thú đánh giá lão già.  

 

Adv

 

Lão già áo trắng này là Võ Hồn hậu kỳ, dựa theo bảng đề danh để tính thì cũng phải vào top 100!  

 

 

Lão ta còn là kiếm tu, hiểu Ngự Kiếm thuật, có lẽ chiến lực thực sự còn cao hơn một chút!  

 

 

“Bắc Huyền, tuy bây giờ con không còn là đệ tử Thục Sơn, nhưng vẫn phải có quy củ! Sao con lại làm ra việc hồ đồ như thế?”  

 

 

Kiếm Thất đột nhiên nhìn về phía Trần Bắc Huyền.  

 

 

Hiển nhiên Trần Bắc Huyền và lão già có quen biết, ánh mắt ông ấy phức tạp, không trả lời được.  

 

 

Một lúc lâu sau mới mở miệng:  

 

 

“Thất sư thúc, chuyện này chúng con có sai, nhung là Lý Thanh Sương sỉ nhục…”  

 

 

“Được rồi khỏi giải thích! Dù thế nào đi nữa, đệ tử của Thục Sơn cũng không thể tùy tiện bị bắt nạt được!”  

 

 

Kiếm Thất cắt ngang lời Trần Bắc Huyền nói, sau đó quay lại hỏi Lý Thanh Sương:  

 

 

“Thanh Sương, con muốn thế nào? Nói đi, hôm nay Thất sư tổ có thể ra mặt vì con!”  

 

 

Lão ta nói xong, không khí lập tức trở nên áp lực.  

 

 

Người nhà họ Trần không khỏi siết chặt tay, hai mắt đỏ lừ!  

 

 

Còn tưởng đây là một người biết nói lý lẽ, không ngờ đối phương cũng không phân biệt tốt xấu, dù ai đúng ai sai thì cuối cùng vẫn là Thục Sơn thắng, không ai được bắt nạt!  

 

 

“Thất sư tổ, con muốn tất cả bọn họ quỳ xuống xin lỗi cho con!”  

 

 

Lý Thanh Sương oán hận chỉ vào Lâm Phong, lớn tiếng nói:  

 

 

“Ngoài ra, con muốn người này chết nữa!”  

 

 

“Cô muốn tôi chết á?”  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy tất cả, nở nụ cười nhạt.  

 

 

“Không sai, hôm nay anh phải chết ở đây, tôi nói, ai cũng…"  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong tát một cái, biến Lý Thanh Sương thành thịt vụn.  

 

 

Dù cô ta có xinh đẹp quyến rũ cỡ nào, trong mắt anh cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi.  

 

 

Nhìn thấy thế này, mọi người đều im lặng, ai nấy lộ vẻ choáng váng.  

 

 

Khuôn mặt Khổng Trần thì dại ra.  

 

 

Còn Kiếm Thất thì khó mà tin nổi.  

 

 

“Thực ra vừa rồi em vợ tôi nói rất đúng, giữa chúng ta không có thù hận gì, tôi chỉ tiện tay dạy dỗ hai người này, xả giận mà thôi, không có gì khác.”  

 

 

“Đáng tiếc, các người không nên tìm đường chết như thế, ép Thục Sơn các người bị hủy hoại!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói xong, không hề do dự mà giơ tay lên, chộp tới Kiếm Thất!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 131: Chơi vui thôi mà!


Cùng lúc này, trước cổng trường đại học Kim Lăng, một đám người đang tụ tập, sôi nổi bàn luận.

“Một chiếc xe thể thao Ferrari đang ngon lành lại bị phá hủy như vây, thật là đáng tiếc!”

“Nghe nói là hơn ba trăm vạn đấy! Đây là cố ý làm tổn hại tài sản của người khác, số tiền rất lớn, phải bị phạt!”

“Sinh viên nữ bây giờ đều ngu ngốc như thế sao? Người khác bắt chuyện với cậu, cậu không đồng ý thì cũng thôi đi! Việc gì phải lấy thuốc nổ làm nổ tung xe của người khác chứ?”

“Lấy thuốc nổ? Tôi còn tưởng là phóng hỏa cơ đấy! Nước chúng ta đâu cho. phép mang theo thuốc nổ, cái này là tội thêm nặng hơn đấy!”

Nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, trong lòng Lâm Vân Dao bắt đầu lo sợ. Cô ấy căng thẳng nắm lấy tay của Lý Tiểu Khả, có chút lúng ta lúng túng. Vốn dĩ, cô và Tiểu Khả chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, kết quả vừa ra tới cổng trường thì có một cậu thanh niên có vẻ không đứng đắn bước xuống chiếc xe thể thao Ferrari đang đậu bên đường, sau đó tiến tới quấy rối cô ấy và Tiểu Khả. “Tránh xa bọn tôi ra chút!”

Lâm Vân Dao đanh thép từ chối,

“Chơi vui thôi mà! Bò húc, sprite, nước sâm Wanglaoji trên nóc xe anh tùy ý em chọn, giá cả không thành vấn đề.”

Đối phương không chịu buông tha, không chỉ liên tục nói những lời dung tục, thậm chí còn động tay động chân, muốn ôm ấp Lý Tiểu Khả.

Trong lúc tức giận, cô ấy đã lấy lá bùa mà anh cô đưa ném thẳng vào chiếc xe

thể thao Ferrari khiến nó nổ tung thành từng mảnh.

Nhưng khi vụ nổ kết thúc, trong lòng cô lập tức hối hận, cảm thấy bản thân không nên xốc nổi như vậy.

Nhưng rõ ràng đã quá muộn!

“Tiểu Dao, lần này cậu quả thực có chút vấn đề rồi đó! Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể mang theo thuốc nổ chứ!”

Vẻ mặt Lý Tiểu Khả phức tạp. Nhưng cũng không trách Lâm Vân Dao được!

Quan trọng là bây giờ sự việc thực sự quá nghiêm trọng, khiến cô ấy có chút lo sợ.

Hơn nữa, bây giờ người ta lại báo cảnh sát, rõ ràng chuyện này đã không còn là vấn đề bồi thường nữa, mà là phạm tội!

“Tớ cũng không biết vì sao, lúc đó chưa kịp nghĩ gì thì....thì đã làm như thế rồi

Lâm Vân Dao lo lắng tới mức chảy cả nước mắt.

Thực ra, tính cách của cô ấy vốn nhát gan, chỉ là hai ngày gần đây có thể bị ảnh hưởng bởi anh trai nên cô ấy có chút buông thả.

Hơn nữa anh cô cũng đã từng nói với cô rằng ai gây sự với mình thì cứ tùy ý cho nổ....

“Được rồi! Chuyện tới nước này, cậu đừng vội khóc, chúng ta cùng đối mặt! Không sao đâu.”

Lý Tiểu Khả an ủi Lâm Vân Dao.

Sau đó, cô ấy đưa mắt nhìn qua người phụ nữ bên cạnh, cầu cứu nói:

“Chị Lộ, bây giờ bọn tôi phải làm như thế nào?”

Người phụ nữ ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, người mặc một chiếc váy dài màu đen, thân hình mập mạp, đeo kính, mặt đầy tàn nhang, về tướng mạo chỉ có thể nói là dưới mức trung bình.

Cô ta tên Trần Lộ, chính là giáo viên phụ đạo của hai người.

“Còn làm sao nữa? Nếu như là chuyện nhỏ thì tôi còn có thể nghĩ cách giải quyết giúp hai em! Nhưng bây giờ chuyện này là chuyện nhỏ sao?”

“Đem theo thuốc nổ làm nổ tung chiếc xe hơn ba trăm vạn của người ta, chuyện này đã vi phạm pháp luật rồi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 222


 Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến chậm rãi mở hai mắt ra, một gương mặt góc cạnh đập vào mắt cô bé.  

 

 

“Con gái ngoan tỉnh rồi à!”  

 

 

Lâm Phong nở một nụ cười hiền lành.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩn ra, đôi mắt to lập tức chảy nước mắt.  

 

 

“Hu hu… Chú cách xa tôi ra một chút.”  

 

 

Adv

Lâm Phong: …

 

Nhìn con gái sợ mình, Lâm Phong thấy hơi bất đắc dĩ.  

 

Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Y Nặc nhưng phát hiện cô ấy đang cười trộm, nụ cười con mang theo nước mắt dàn giụa.  

 

 

“Hu hu… Mẹ ơi! Cái chú kì lạ này là ai thế? Sao cứ đi theo chúng ta?” Tiểu Luyến Luyến bật dậy trốn sau lưng mẹ, sợ hãi nói.  

 

 

Adv

“Tiểu Luyến Luyến, chú ấy không phải người xấu, đó là cha của con!” Trần Y Nặc lau hai mắt đẫm lệ.  

 

 

Cứ như thế một lúc, cô ấy phát hiện tình hình của con gái đã tốt hơn nhiều.  

 

 

Hiện tại cô bé nói chuyện rõ ràng, không bị tối nghĩa khó hiểu nữa, thoạt nhìn cũng không có vẻ khờ khạo.  

 

 

Từ trước tới nay, hình ảnh như thế vĩnh viễn chỉ còn xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy.  

 

 

Chuyện xảy ra trong hôm nay là hiện thực khiến cho cô ấy cực kì vui sướng, là một loại cảm giác khó nói được thành lời.  

 

 

Mười năm đau khổ hình như cũng chẳng còn là gì nữa.  

 

 

“Cha?” Tiểu Luyến Luyến ló đầu ra từ đằng sau lưng Trần Y Nặc, cũng ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Phong, có vẻ cực kì nghi hoặc.  

 

 

Trong trí nhớ của cô bé, cái từ cha này quá xa lạ.  

 

 

Hôm nay nó được nhắc tới khiến cô bé hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Đúng, cha là cha của con!” Lâm Phong hơi cảm thấy đau lòng.  

 

 

“Cha là cha của con, vậy cha sẽ đưa con đi mua đồ ăn ngon sao?” Tiểu Luyến Luyến đột nhiên hỏi.  

 

 

“Đương nhiên! Con muốn ăn gì cha cũng sẽ đưa con đi ăn.” Lâm Phong vội vàng nói.  

 

 

“Vậy cha có mang con đến khu vui chơi không? Trước kia mẹ rất khổ, phải đi làm, còn phải đưa Tiểu Luyến Luyến đi khám bệnh. Con nghe chị y tá trong bệnh viện nói có rất nhiều bạn nhỏ sẽ tới khu vui chơi! Nhưng con chưa từng đi.” Tiểu Luyến Luyến nói nhỏ.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, phòng tuyến trong lòng cũng vỡ vụn.  

 

 

Anh không nhịn nổi nữa, tiến lên ôm chặt con gái vào lòng, hơi nức nở nói:  

 

 

“Sẽ đi! Con muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, dù là sao trên trời, chỉ cần con muốn, cha cũng nghĩ cách hái xuống cho con.”  

 

 

“Cha làm sao vậy? Mẹ nói người lớn sẽ không khóc, nhìn cha như sắp khóc ấy.” Tiểu Luyến Luyến nghiêng đầu nhỏ, nói.  

 

 

Cô bé được Lâm Phong ôm vào lòng, không giãy dụa cũng không khóc lóc, đôi mắt to có thần sáng như ngọc, giống như đang phát sáng.  

 

 

“Không khóc, sao cha lại khóc chứ, chỉ là có hạt cát rơi vào mắt mà thôi.”  

 

 

“Vậy cha mở to mắt ra con giúp cha thổi đi.” Tiểu Luyến Luyến chu cái miệng nhỏ, định thổi thổi.  

 

 

Lâm Phong đưa mặt lại gần.  

 

 

“Phù phù.” Tiểu Luyến Luyến nhẹ nhàng thổi.  

 

 

Lâm Phong cười rất vui vẻ.  

 

 

Ở trên núi khổ luyện mười năm, trái tim anh đã lạnh lắm rồi, còn cứng hơn cả sắt.  

 

 

Nhưng bây giờ vì con gái, nó đang dần hòa tan.  

 

 

Con gái ngây thơ đáng yêu như thế này.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 128: Cùng lúc đó


Huyết Thủ Nhân Đồ kích động đáp.

Phía bên kia. Trên một chiếc ô tô đang phóng nhanh.

"Phó minh chủ Dương! Tại sao khi nấy chúng ta lại phải đi! Mặc dù thăng nhóc đó lợi hại, nhưng chúng ta nhiều người thế này sao phải sợ nó!"

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh sa sầm hỏi.

"Tôi nghi ngờ nó là cao thủ Thiên Cảnh!"

Nét mặt Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc.

"Thiên Cảnh?"

Con ngươi những người ngồi trên xe đều co lại.

"Hẳn là không phải vậy chứ? Trong thành phố Kim Lăng ngoài minh chủ của chúng ta và lão vô dụng của tam đại gia tộc thì sao có thể có Thiên Cảnh khác được chứ? Hơn nữa nó còn trẻ như thế?"

"Phó minh chủ Dương có phải ông nhìn nhầm rồi không?"

"Mấy người nghĩ trước đó vì sao tôi lại tự dưng bị bay ra ngoài? Nếu không phải nội kình của cao thủ Thiên Cảnh phóng ra thì chắc chắn không thể nào!"

Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:

"Dù sao thì tên này không đơn giản, chúng ta tạm thời đừng để ý tới! Chỉ cần báo cáo lại sự việc là được! Còn cụ thể thế nào thì để cấp trên quyết!"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh lại từ trong giấc mơ. Anh đi ra ngoài cửa, duỗi thẳng cái lưng mỏi nhừ đón ánh nắng mặt trời.

Đã lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon như thế, chỉ cảm thấy trong người rất sảng khoái.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy Huyết Thủ Nhân Đồ đang ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hạnh.


Tối hôm qua sau khi Huyết Thủ Nhân Đồ ngâm trong nước thuốc ra thì trông cả người có vẻ trẻ lại nhiều.

Một ông cụ bảy mươi tám tuổi biến thành một ông già năm mươi mấy tuổi.

Hơn nữa, cảnh giới võ đạo của lão ta thoáng cái cũng đã đột phá hai cấp bậc nhỏ.

Rõ ràng bây giờ đã thành một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh.

Về chuyện này thì Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ mấy.

Vốn dĩ Huyết Thủ Nhân Đồ đã có nền tảng vững mạnh, chỉ là khổ nỗi bị ảnh hưởng bởi di chứng của công pháp.

Với lại, toa thuốc mà lão ta kê thật ra cũng chỉ là một phiên bản đơn giản hơn để luyện chế thống khiêu đan mà thôi, có thể giúp người ta tăng cường cơ bắp và giảm đau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 598


“Keng!”  

 

 

Trường kiếm sau lưng Kiếm Thất ra khỏi vỏ, lơ lửng trên đỉnh đầu, hóa ra vô số kiếm ảnh!  

 

 

Chuôi kiếm đằng sau, mũi kiếm phía trước!  

 

 

Hàng vạn kiếm ảnh đồng loạt đâm về phía bàn tay to của Lâm Phong, làm người vây xem cũng cảm thấy đau đớn dùm!  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Adv

Mọi người nhìn thấy vậy không khỏi hoảng sợ!  

 

 

So với bàn tay khổng lồ bình thường của Lâm Phong, rõ ràng kiếm quyết của Kiếm Thất hoa lệ hơn, mang lại cảm giác mênh mông cuồn cuộn, không thể địch lại!  

 

 

Nhưng một giây sau, lúc mọi người còn đang hoảng sợ thì bàn tay to của Lâm Phong đã dễ dàng đánh nát cả nghìn kiếm ảnh, đến trường kiếm thật cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ!  

 

 

Khi trường kiếm vỡ vụn ra, Kiếm Thất tâm linh tương thông với trường kiếm cũng phun ra một búng máu tươi!  

 

 

Adv

Cuối cùng cơ thể lảo đảo, nếu không phải Kiếm Thất nhanh tay đỡ lão ta, có lẽ lão đã ngã lăn ra đất rồi!  

 

 

“Thực lực không tệ, đáng tiếc lại gặp phải tôi! Cho nên, hai người có thể chết luôn được rồi.”  

 

 

Lâm Phong không cho đối phương cơ hội nói chuyện, một chưởng vỗ ra, muốn biến họ thành làn sương máu!  

 

 

Kiếm Thất và Khổng Trần hoảng sơ nhìn bàn tay to của Lâm Phong đánh mình, cảm thấy đầu óc trống rỗng!  

 

 

Phải chết ư?  

 

 

Hai người thậm chí còn chưa hiểu nổi tình hình!  

 

 

Trong chớp mắt chuẩn bị lìa đời, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:  

 

 

“Sư đệ, dừng tay!”  

 

 

Một cô gái duyên dáng bỗng xuất hiện trước mặt Kiếm Thất và Khổng Trần, bàn tay giơ ra, linh khí khởi động, biến ra một lá chắn sáng rực trước mặt họ!  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong thay đổi, không ngờ nhị sư tỷ lại xuất hiện vào lúc này. Anh muốn thu hồi chiêu thức nhưng đã muộn!  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Bàn tay to của Lâm Phong vỗ mạnh lên lá chắn sáng vàng!  

 

 

Gần như trong khoảnh khắc, lá chắn vỡ vụn ra, uy lực của bàn tay kia vẫn còn, đang bổ về phía trước!  

 


 

Khương Ngôn Khê hơi biến sắc!  

 

 

Thế này là sao?  

 

 

Thuật pháp bảo vệ của mình lại bị phá vỡ như thế?  

 

 

Rõ ràng tối hôm qua mình vẫn còn đại chiến một hồi với sư đệ…  

 

 

Sư đệ không cầm kiếm, không phải là đối thủ của mình mới đúng!  

 

 

Nhưng lúc này hiển nhiên không còn là thời điểm nghĩ tới chuyện này nữa!  

 

 

Tình hình nguy cấp, Khương Ngôn Khê bèn giơ đôi bàn tay ngọc ngà ra, linh khí bắt đầu khởi động, kim quang bắn ra bốn phía, hung hăng đối đầu với bàn tay to của Lâm Phong!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Âm thanh nổ tung, dư âm kinh khủng bắn ra bốn phía, quét ngang tất cả! Nếu như không phải Lâm Phong ra tay ngăn cản, toàn bộ nhà họ Trần đã thành bình địa rồi.  

 

 

“Ầm ầm!”  

 

 

Cơ thể Khương Ngôn Khê liên tiếp lùi về sau.  

 

 

Mỗi lần lùi lại là một lần để lại dấu chân thật sâu, cứ như vậy mấy chục lần cô ta mới ổn định được thân mình, khóe môi cũng có vết máu chảy ra.  

 

 

Về phần hai người Kiếm Thất và Khổng Trần, dù có Khương Ngôn Khê đỡ cho nhưng cũng bị đánh bay ra hơn mấy chục mét, nặng nề đập xuống đất, cả người gãy vụn!  

 

 

“Hít…”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 223


 Lâm Phong nhíu mày, thần thức quét qua, phát hiện ngoài cửa có ba người đang đứng, một trong số đó là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.  

 

 

Lâm Phong đi tới mở cửa.  

 

 

“Cậu Lâm, đã lâu không gặp.” Phùng Hải cười nói.  

 

 

Lâm Phong biết mục đích Phùng Hải tới đây, đúng lúc mình cũng cần dùng ông ta, vì thế anh nói:  

 

 

“Một mình ông vào đây, hai người họ canh chừng bên ngoài đi!”  

 

 

“Không thành vấn đề.”  

 

Adv

 

…  

 

 

Hai người đi vào phòng khách.  


 

 

Phùng Hải liếc nhìn thấy Trần Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến cùng với Trần Thiên Hủ đang hôn mê nằm ở phòng bên cạnh.  

 

 

Ông ta nheo mắt lại.  

 

Adv

 

Căn cứ vào phán đoán của của ông ta, Trần Y Nặc hẳn là đã bị lão quái vật kia đem đi abcxyz rồi, còn Trẩn Thiên Hủ đã chết mới đúng!  

 

 

Chẳng lẽ ông ta nhầm?  

 

 

Trong lòng rất nghi hoặc nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, mấy vị này là?”  

 

 

“Đây là vợ tôi, con gái, còn nằm trong kia là anh vợ! Tối hôm qua anh ta bị người khác đánh thê thảm quá, bây giờ còn chưa tỉnh lại.” Lâm Phong bình thản đáp lời.  

 

 

“Anh nói gì đấy.”  

 

 

Trần Y Nặc tức giận nhéo hông Lâm Phong một cái.  

 

 

Lâm Phong vội vàng thu hơi thở của mình lại, nếu không linh khí của anh sẽ tự bảo vệ cơ thể, có thể khiến tay Trần Y Nặc vỡ nát.  

 

 

Ánh mắt Phùng Hải hơi thay đổi, cười nói:  

 

 

“Ai dám đánh anh vợ của cậu Lâm chứ!”  

 

 

“Chính là lão quái vật mà ông bảo hôm qua, chỉ là ông ta bị tôi giết chết rồi.” Lâm Phong thản nhiên đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu biết nói đùa quá.”  

 

 

“Ông nghĩ tôi sẽ đùa giỡn với ông à?” Lâm Phong giương mắt nhìn qua.  

 

 

Phùng Hải nhìn vẻ mặt cực kì thành thật của Lâm Phong, không khỏi cau mày lại.  

 

 

Tuy rằng ông ta không biết lão quái vật kia mạnh tới thế nào, nhưng theo giọng điệu của người phụ trách bên tổng bộ thì ít nhất lão quái vật cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Võ giả Tiên Thiên Cảnh là khái niệm gì?  

 

 

Võ giả bước chân vào Tiên Thiên Cảnh, nội lực trong cơ thể không chỉ hoàn toàn chuyển hóa thành thiên địa lực, mà thiên địa lực này còn có thể tụ lại một chỗ, hình thành võ cơ trong đan điền.  

 

 

Nội lực của võ giả Tiên Thiên Cảnh có sự biến hóa, một chưởng nhẹ nhàng thôi đã đủ để đánh nát một ngọn núi nhỏ, uy lực không thua một quả bom hạng nặng!  

 

 

Nhân vật như thế đã vượt quá phạm vi võ giả, gần như thành thần tiên!  

 

 

Cho nên khi Lâm Phong nói mình đã giết chết lão quái vật, trong lòng ông ta tuyệt đối không thấy tin tưởng gì cả. Không ngờ Lâm Phong cũng là một người thích nói khoác!  

 

 

Trong lòng Phùng Hải không khỏi cảm thấy hơi khinh thường, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Nhưng cậu Lâm, theo tôi được biết, sáng nay lão quái vật kia mới tiêu diệt nhà họ Giang!”  

 

 

“Nhà họ Giang là do tôi diệt.” Lâm Phong bình tĩnh đáp.  

 

 

Phùng Hải nghe thế thì không biết nói gì.  

 

 

Không khác nhau mấy nhỉ!  

 

 

Lão quái vật là do cậu giết, nhà họ Giang cũng là cậu diệt.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 132: Xảy ra chuyện gì vậy?


Tim Lâm Vân Dao như chìm xuống đáy vực! Không ngờ sự việc đã nghiêm trọng tới mức độ này! Chính vào lúc này, chủ nhân của chiếc Ferrari kia cũng đi tới.

Anh ta là một cậu thanh niên mặc một bộ đồng phục bóng chày màu trắng, khoảng chừng hai mươi tuổi, đeo khuyên tai.

Anh ta nói với Lâm Vân Dao với vẻ mặt đùa cợt:

“Tôi không quan tâm chuyện các người có bị thôi học hay không! Bây giờ cô làm nổ xe của tôi, lúc tôi mua con xe này tổng cộng tốn hết 374 vạn, cô đền tiền cho tôi trước đi!”

“Tôi...tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Lâm Vân Dao hoảng sợ nói.

Mặc dù anh cô đã chuyển cho cô một khoản tiền, nhưng cũng chỉ hơn một trăm vạn mà thôi, căn bản còn lâu mới đủ.

“Không có tiền? Không có tiền mà cô còn dám làm nổ xe của tôi? Có phải cô chán sống rồi sao?”


Cậu thanh niên cười khẩy nói:

“Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không đền tiền cho tôi, tôi sẽ không thể ký giấy hòa giải cho cô đâu. Tới lúc đó cô cứ đợi mà ngồi tù đi!”

“Anh hung hăng cái gì! Cùng lắm thì bọn tôi về gom tiền, đền cho anh không phải được sao!”

Lý Tiểu Khả chặn trước mặt Lâm Vân Dao, lớn tiếng nói.

“Com mẹ mày này?”

Cậu thanh niên tiến tới cho Lý Tiểu Khả một tát.

Cái tát này rất mạnh, tới nỗi gò má Lý Tiểu Khả lập tức sưng lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi.

“Anh dám đánh tôi!”

Lý Tiểu Khả vẻ mặt phẫn nộ nhìn cậu thanh niên, định tiến tới đánh nhau nhưng lại bị Trần Lộ ngăn lại.

“Chị Lộ chị đừng ngăn tôi! Tôi liều mạng với hắn! Cha tôi còn chưa bao giờ đánh tôi! Hắn dựa vào cái gì mà đánh tôi!”

“Chuyện này thực sự là bọn em không đúng, người ta đánh em cũng chẳng ích gì! Em có quyền gì mà đánh trả?”

Trần Lộ lạnh lùng nói.

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lý Tiểu Khả sững sờ, nhìn Trần Lộ với vẻ không thể tin được, gần như không ngờ tới rằng giáo viên phụ đạo của mình lại có thể nói ra những lời như vậy.


“Haha, vẫn là trình độ của giáo viên cao! Không giống như hai cô sinh viên đại học ngu ngốc này, không có chút đầu óc nào!”

Cậu thanh niên không nhịn được cười, sau đó nhổ nước bọt xuống đất:

“Tao khinh! Thực sự tưởng mình đẹp lắm sao? Phụ nữ mà ông đây chơi ai cũng không ai kém hơn hai người? Thật không biết xấu hổi”

“Anh...” Lý Tiểu Khả nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu thanh niên.

Lâm Vân Dao cũng tỏ vẻ phẫn nỗ, hận không thể xé một lá bùa làm nổ tung đối phương!

“Tôi nói, hai em đang làm gì vậy? Trưng bộ mặt đó cho ai xem vậy?” Trần Lộ lạnh lùng nói:

“Vốn đây là lỗi của hai em, bây giờ hai em phải đi lấy lòng người ta, cầu xin người ta bỏ qua cho, biết chưa?”

“Chị Lộ, sao chị có thể nói như thế được! Chị khiến tôi thất vọng quá!” Lý Tiểu Khả lớn tiếng nói. Nói xong thì nước mắt cô ấy cũng chảy ra.

Nói cho cùng, mặc dù tính cách của cô ấy mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi mà thôi!

Lúc này bị người ta tát, còn giáo phiên phụ đạo của mình lại đi nói giúp cho người ta, điều này khiến cô ấy tức giận những lại cũng có chút sợ hãi và hụt hãng.

“Bản thân làm sai mà lại còn trách tôi? Người như cô mà có thể vào được Đại Học Kim Lăng không phải là do gian lận đấy chứ?”

Trần Lộ cười khẩy.

“Chắc chắn là gian lận rồi! Tôi kiến nghị các người nên kiểm tra cẩn thận, Đại Học Kim Lăng là cơ sở giáo dục đại học ở nước Đại Hạ, tuyệt đối đừng để mấy thứ cứt chuột này làm hỏng!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 129: Tiền bối


“Tiền bối...”

Huyết Thủ Nhân Đồ đứng lên, cười chào hỏi.

“Không tồi nhỉ! Thoáng cái đã đột phá tới Địa Cảnh đỉnh phong, bây giờ chắc ông đang thấy mình rất mạnh nhỉ?”

Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên thành một nụ cười như có như không. Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn thấy nụ cười này thì âm thầm rùng mình.

Lão ta không nhìn thấu được cảnh giưới của Lâm Phong, mà Lâm Phong chỉ liếc mắt đã thấy thực lực của lão ta!

Điều này khiến cảm giác hưng phấn của ông ta nháy mắt đã xẹp xuống! “Không dám, so với tiền bối thì tôi còn lâu mới bằng!” Huyết Thủ Nhân Đồ nói.

“Ông biết đạo lý này là được rồi! Bất kể ông mạnh bao nhiêu, thì trước mặt tôi cũng chỉ là con kiến hôi.”


Lâm Phong thản nhiên nói.

“Chỉ là... Tiền bối, tôi không biết trình độ bản thân mình hiện tại thế nào, có thể mong tiền bối giúp tôi mài giữa một chút không?”

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, trong mắt xuất hiện chút khác thường.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tát một cái đánh bay Huyết Thủ Nhân Đồ ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ lau máu tươi bên khóe miệng, bò dậy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Quá nhanh! Lão ta thậm chí còn không biết đối phương ra tay thế nào!

Vốn cho rằng bản thân đột phá Địa Cảnh đỉnh phong rồi, có thể đánh tay đôi với đối phương!

Không ngờ răng chênh lệch lại nhiều đến thết

Đây là thực lực của cường giả Thiên Cảnh sao?

“Còn cần thử không?”

Lâm Phong hỏi.

“Tiền bối, tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính, hoàn toàn chịu phục!

“Diệp Thiên Tâm, ông là một người thông minh! Con người tôi thích giao tiếp với người thông minh thôi!”

“Ông ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi không bạc đãi ông, bao gồm cả mối thù lớn ông đang mang! Nếu như tôi vui vẻ, cũng có thể tiện tay giải quyết giúp luôn.”

Lâm Phong bình thản nói. Thực ra anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện trong rừng cây nhỏ.

Hai mươi năm trước, toàn bộ nhà Diệp Thiên Tâm bị giết, nhất định là đã đắc. tội ai đó!

Hơn nữa quyền thế của người này cũng không nhỏ, nếu không thì tới bây giờ liên minh võ đạo cũng không còn đuổi giết Diệp Thiên Tâm!

Dtt nghe thấy thế, ánh mắt phức tạp, không ngờ Lâm Phong sẽ nói như thế. Đúng là lão ta có thù oán! Món nợ máu!

Nằm mơ lão ta cũng mơ mình ăn thịt kẻ thù, gặm xương kẻ thù, uống máu kẻ thù!

Nhưng lão ta biết rõ bản thân không tự trả thù được! Cho dù đột phá tới Thiên Cảnh cũng không thể!

Lai lịch của đối phương kinh khủng tới mức lão ta không sinh ra lòng phản kháng nổi.

Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy, lão ta lại hơi lung lay.

Lão ta không cho rằng Lâm Phong có thể giúp mình báo thù, nhưng Lâm Phong còn trẻ mà đã là võ giả Thiên Cảnh, phía sau nhất định là có chỗ dựa mạnh mẽ...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 599


 Khương Ngôn Khê lau máu bên môi, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi:  

 

“Cậu là tên lửa à? Mới một đêm thôi đã mạnh như vậy rồi?”  

 

 

“May mắn đột phá lên mà thôi.” Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe vậy bèn nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Bây giờ Lâm Phong không che giấu khí tức, cho nên cô ta lập tức phát hiện Lâm Phong đã là Nguyên Anh hậu kỳ!  

 

 

Adv

Điều này càng khiến cô ta sợ hơn!  

 

 

Trước đó Lâm Phong Nguyên Anh trung kỳ phải dùng kiếm mới đánh bại được cô ta, mà bây giờ đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới ngang bằng nhau mà đã đè ép được cô ta rồi!  

 

 

Đúng là quá biến thái!  

 

 

Quan trọng nhất là Lâm Phong mới hơn ba mươi tuổi!  

 

 

Adv

Thời đại mạt pháp, ba mươi hai tuổi đã là Nguyên Anh hậu kỳ?  

 

 

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô ta tuyệt đối không tin!  

 

 

Dù là đại sư huynh năm đó rất mạnh, được sư phụ dùng linh dược nuôi dưỡng, cũng phải trên trăm tuổi mới đột phá tới cảnh giới này!  

 

 

“Khó trách sư phụ vì cậu mà không tiếc để sáu người bọn tôi lăn xuống khỏi núi! Cậu còn yêu nghiệt hơn tôi tưởng! Theo thời gian, đại sư huynh cũng không còn là đối thủ của cậu nữa rồi!”  

 

 

Vẻ mặt Khương Ngôn Khê rất phức tạp.  

 

 

“Đại sư huynh lợi hại lắm sao?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Rất mạnh! Tôi đi khắp nơi trên thế gian này, ngoại trừ sư phụ, còn chưa gặp ai mạnh hơn đại sư huynh! Dù có là mấy chưởng giáo Đạo môn, Phật môn, Thục Sơn… cũng chỉ tầm như đại sư huynh thôi.” Khương Ngôn Khê chậm rãi nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong gật đầu, không nói gì thêm.  

 

 

Những người đó anh chưa thấy bao giờ, không tiện đi so sánh!  

 

 

Lâm Phong đột nhiên đưa mắt nhìn Kiếm Thất và Khổng Trần cách đó không xa, hỏi:  

 

 

“Chị biết hai người đó sao?”  

 

 

“Chẳng trách cậu không biết, tam sư huynh Vân Trung Thiên của cậu là anh em kết nghĩa với chưởng giáo Thục Sơn, bọn họ là người một nhà!”  

 

 

Khương Ngôn Khê nói xong, lập tức nhìn Kiếm Thất và Khổng Trần, nhíu mày: “Còn không mau xin lỗi!”  

 

 


Hai người nhìn ra Khương Ngôn Khê, nghe cô ta nói như vậy, trong lòng dậy sóng!  

 

 

Khó trách thực lực của Lâm Phong cường đại như vậy, thì ra là sư đệ của tiền bối Vân Trung Thiên!  

 

 

“Vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối thứ tội!”  

 

 

Kiếm Thất và Khổng Trần quỳ xuống, cung kính vô cùng!  

 

 

Giới võ đạo không luận tên tuổi, chỉ xét thực lực!  

 

 

Hơn nữa Lâm Phong là sư đệ của tiền bối Vân Trung Thiên, luận bối phận hoàn toàn có thể coi là trưởng bối của bọn họ!  

 

 

Nhìn thấy vậy, toàn bộ người nhà họ Trần đều mờ mịt khó hiểu.  

 

 

Lâm Phong cũng không biết nói gì nữa.  

 

 

Mấy sư huynh, sư tỷ đồng môn, người này còn mạnh hơn người kia!  

 

 

Đại sư huynh đã đi vào cõi thần tiên, có thể coi là vô địch!  

 

 

Nhị sư tỷ không chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, yêu nghiệt, hơn nữa từ phản ứng của chiến khu phía Đông, sợ là người ta còn có thân phận kinh khủng gì đó mà mình không biết!  

 

 

Tam sư huynh là anh em kết nghĩa với chưởng giáo Thục Sơn…  

 

 

Lục sư huynh là người kế nhiệm của Thần Võ Môn, lúc sinh ra có ba nghìn dặm mây đỏ giáng xuống, bây giờ còn là Chân Long Chi Tử đời sau…  

 

 

Hiện tại chỉ còn tứ sư huynh và ngũ sư huynh không biết như thế nào…  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 224


 Nhưng lát sau, nghe được lời nhân viên tình báo của thương hội Bách Vân báo cáo, ông ta lập tức ngẩn ra.  

 

 

Nhà họ Giang thật sự là do Lâm Phong tiêu diệt!  

 

 

Nói như thế, cái lão quái vật kia cũng thực sự bị Lâm Phong giết chết ư?  

 

 

Nghĩ tới đây, Phùng Hải nổi hết cả da gà, chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch thế nào? Sao lại mạnh tới mức này!  

 

 

Adv

Lâm Phong không định lãng phí thời gian thêm, nói thẳng luôn:  

 

 

“Tôi biết vì sao ông tới tìm tôi! Chuyện kia cũng không phải vấn đề gì lớn, kiêng khem ba tháng, mỗi ngày xoa bóp nửa tiếng là có thể giải quyết xong!”  

 

 


“Trừ việc đó ra, tôi còn có một yêu cầu cần ông giúp!”

 

“Ngài Lâm nói đùa rồi! Ngài cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp ngài đi làm!”  

 

Phùng Hải xao động trong lòng, vẻ mặt rất cung kính.  

 

Adv

 

Có thể giết chết vò giả Tiên Thiên Cảnh, thực lực của Lâm Phong đã vượt khỏi tưởng tượng của ông ta rồi, đối diện với nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải tận lực kết giao!  

 

 

“Tôi cần lượng lớn đạn linh bạo, hoặc là đá thô để chế tạo đạn linh bạo, càng nhiều càng tốt! Ông có thể lấy giúp tôi được không?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Phùng Hải nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Phong một cách kỳ quái.  

 

 

Mặc dù bên trong đá thô chế tạo đạn linh bạo có chứa đựng sức mạnh của trời đất, nhưng loại sức mạnh của trời đất này vô cùng mịt mờ khó hiểu, võ giả không thể nào hấp thụ được.  

 

 

Có điều ông ta cũng không hỏi gì nhiều mà nói:  

 

 

“Ngài Lâm, mặc dù đạn linh bạo không phải là thứ quá hiếm, nhưng cũng không nhiều!  

 

 

Dựa vào quyền hạn của tôi, tôi có thể giúp ngài lấy về nhiều nhất 100 viên. “  

 

 

“100 viên?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong có chút kinh ngạc vui mừng.  

 

 

Con số này đã vượt ngoài sự mong đợi của anh rồi, vốn dĩ anh cho rằng Phùng Hải cùng lắm chỉ có thể lấy được bảy tám viên  thôi, không thể ngờ lại nhiều tới như vậy.  

 

 

Hơn nữa có được 100 viên linh thạch này, thể chất của con gái có lẽ sẽ thức tỉnh!  

 

 


“Những viên đạn linh bạo này bao nhiêu tiền? Ông nói trước cho tôi để tôi gom tiền.”  

 

 

“Theo giá thị trường thì khoảng hơn 10 tỷ, nhưng mà ngài Lâm đã giúp tôi chữa bệnh, nên số tiền này khỏi đi vậy.”  

 

 

Phùng Hải khẽ mỉm cười.  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Phùng Hải.  

 

 

Anh biết ý tứ của Phùng Hải, nhưng lại không thấy ác cảm.  

 

 

Mối quan hệ giữa người với người chính là kiểu lợi ích như vậy.  

 

 

Chỉ khi bạn thể hiện ra được giá trị của bản thân, thì người khác mới sẵn lòng tiếp cận bạn, lấy lòng bạn!  

 

 

Nếu bạn chả là gì cả, thì ai mà thèm để ý đến bạn chứ?  

 

 

Đây là chuyện rất thực tế!  

 

 

“Nếu đã như thế, vậy thì cảm ơn nhiều nhé!”  

 

 

Lâm Phong không từ chối ý tốt của Phùng Hải, chủ yếu là cũng lười đi gom nhiều tiền như vậy.  

 

 

Phùng Hải nghe vậy thì trong lòng có chút kích động.  

 

 

Ông ta biết lời nói này của Lâm Phong có ý gì, đó là sau này nếu mình gặp phải chuyện gì, tới tìm Lâm Phong giúp đỡ, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không từ chối!  

 

 

Ông ta hiểu rõ hơn ai hết việc có được nhân tình của một võ giả có thể giết chết Tiên Thiên Cảnh như vậy, là chuyện hiếm có nhường nào!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom