Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 300


 Thay vì ngồi đây lo sợ vớ vẩn thì chẳng bằng bỏ qua luôn đi!  

 

Bởi vì có câu, thuyền tới đầu cầu tự nhiên có bến đỗ!  

 

 

Bây giờ chỉ cần chờ tấm lệnh bài thứ ba xuất hiện, mở cái thứ gọi là mộ ẩn của tiên nhân ra là có thể sẽ biết được tất cả!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lấy nội đan của yêu thú kia ra, anh do dự một lúc, rồi nuốt chửng nó luôn.  

 

 

Ngay lập tức.  

 

Adv

 

Nội đan yêu thú hóa thành nguồn linh khí vô tận, dung nhập vào đan điền của Lâm Phong.  

 

 

Hình như Nguyên Anh trong đan điền cảm nhận được gì đó nên há miệng nhỏ hút hết toàn bộ nguồn linh khí tinh khiết đậm đặc đó vào trong cơ thể như thể cá voi nuốt chửng.  

 

 


Nguyên Anh lúc đầu còn hơi mơ hồ không rõ ràng lập tức trở nên cứng rắn hơn nhiều, trông giống như một đứa bé không mặc quần áo vậy.  

 

 

"Tốt quá... Lại tiến gần thêm một bước tới Nguyên Anh kỳ rồi!"  

 

Adv

 

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng.  

 

 

Trong thời đại Mạt Pháp, tu tiên đã khó càng khó hơn.  

 

 

Mà sau khi anh xuống núi.  

 

 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá từ đỉnh phong Kim Đan lên Nguyên Anh, đồng thời tiến vào tiến bước mạnh mẽ vào Nguyên Anh kỳ!  

 

 

Tốc độ này thật đúng là quá cường điệu!  

 

 

"Quả nhiên! Trên con đường tu tiên mà gặp phải trở ngại thì không thể ngồi yên ngậm trái đắng được, mà phải đi chu du khắp thiên hạ nhiều hơn, để còn cầu cơ duyên!"  

 

 

"Từ khi mình xuống núi đến nay, đầu tiên là gặp được đá âm dương cực, sau đó lại vô tình gặp được yêu thú Kim Đan, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là không phải không thể có cơ hội gặp được ánh sáng cơ duyên cỡ này!"  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Thiên Tiên Diễn Quyết, bắt đầu hít vào thở ra.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Vương Nhạc Hiên ngồi trên máy bay tư nhân, cũng bay từ Vân Xuyên về thành phố Kim Lăng.  

 

 

Vừa quay về, ông ta tới trụ sở của Vân Trung Thiên, kể lại từng chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở dãy núi Hoành Đoạn tại Vân Xuyên.  


 

 

"Ông nói là Lâm Phong tiêu diệt một con dị thú Tiên Thiên cảnh chỉ trong một đòn sao?"  

 

 

Con ngươi Vân Trung Thiên hơi co lại.  

 

 

"Đúng thế! Chắc chắn con dị thú kia là Tiên Thiên cảnh, nếu không thì nó không thể nào mạnh như thế! Nhưng ngay cả thế, cậu Lâm vẫn dễ dàng xử lý nó, như thể đang giết một con gà con vậy."  

 

 

Vương Nhạc Hiên nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghĩ đến thôi đã sợ.  

 

 

Cho dù bây giờ nhớ lại, cơ thể ông ta vẫn không khỏi run lên nhè nhẹ.  

 

 

Rốt cuộc, sức mạnh của cậu Lâm là gì chứ?  

 

 

Lần nào cũng vậy, khi ông ta cho rằng mình đã biết rõ câu Lâm mạnh đến mức nào rồi, thì cậu Lâm lại mạnh hơn!  

 

 

"Tình hình thế này cũng có chút phiền phức!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu nhíu mày.  

 

 

"Lão Vân, ý ông là sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên ngẩn người.  

 

 

"Trước đây Lâm Phong quá hống hách! Còn tuyên bố rằng sẽ tàn sát tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, đây là điều mà tôi không thể nào nhịn được! Cho nên tôi đã xin giúp đỡ từ cấp trên!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 301


“Muộn rồi.”  

 

Vân Trung Thiên lắc đầu, còn nói thêm:  

 

 

“Bên trên phái xuống rất nhiều người, đầu tiên là vì Lâm Phong mà đến, thứ hai là vì chuyện Will trước kia…”  

 

 

“Một thương pháo sư đứng thứ chín trong danh sách lặng yên xuất hiện ở thành phố Kim Lăng ta, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm được nguyên nhân!”  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên nghe thế, cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói:  

 

 

“Ừm, vậy kẻ đứng sau thuê Will đi ám sát cậu Lâm, đã tìm thấy chưa?”  

 

 

“Tìm thấy rồi! Là Bang chủ Thành Phong của Phong Vân Bang, âm thầm treo thưởng vài tỷ đô la, để Will nhận nhiệm vụ này!”  

 

 

“Thành Phong? Ông ta muốn giết cậu Lâm làm gì?”  

 

Adv

 

“Trước kia ở hội đấu giá của thương hội Bách Vân, Lâm Phong giết chết con trai và em trai ông ta, đương nhiên là muốn báo thù!”  

 

 

Nghe vậy, Vương Nhạc Hiên thầm thở dài một hơi.  

 

 

Cậu Lâm chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu hiện tại đã tìm được kẻ chủ mưu, tất cả đều dễ nói!  

 

 

…  

 

 

Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong bị tiếng gõ cửa đánh thức.  

 

 

Anh mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài là Trần Y Nặc và anh vợ Trần Thiên Hủ.  

 

 

Ba người vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Trần Thiên Hủ đã lập tức nghiêm túc nói:  

 

 

“Lâm Phong, tối hôm qua tôi và em gái đã nói chuyện rất lâu, mọi hiểu lầm về cậu được giải thich rõ ràng, hiện tại có chuyện muốn nói với cậu.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Trần Y Nặc, phát hiện vẻ mặt cô ấy rất phức tạp, bèn hỏi:  

 

 

“Chuyện gì?”  

 

 


“Tôi chuẩn bị đưa em gái và cháu ngoại về Vân Xuyên một chuyến!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

Lâm Phong hơi sửng sốt nhưng cũng không hỏi vì sao, mà nói:  

 

 

“Cần tôi đi cùng không?”  

 

 

“Tạm thời cậu chưa thể đi! Đợi chúng tôi về nhà họ Trần, sắp xếp công việc xong cậu mới qua được! Đến lúc đó nếu như tất cả thuận lợi, cậu và em gái tôi nhanh chóng làm đám cưới đi! Dù sao Tiểu Luyến Luyến cũng lớn như thế rồi!” Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

“Cái gì mà nếu như mọi việc thuận lợi?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, nói:  

 

 

“Lâm Phong, nếu cậu muốn ở chung với em gái tôi, nhất định phải qua được cửa ải cha mẹ tôi! Không dám giấu diếm, ấn tượng về cậu của cha mẹ tôi cũng không tốt, hơn nữa em trai tôi Thiên Hành, em gái Y Thủy cũng rất ghét anh rể là cậu.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, im lặng chốc lát rồi đưa mắt nhìn Trần Y Nặc, hỏi:  

 

 

“Y Nặc, ý em sao?”  

 

 

“Nhất định là về phía anh! Nhưng anh trai em nói cũng đúng, bây giờ anh đã có năng lực để nhà em coi trọng rồi. Cho nên em mong chuyện của hai chúng ta có thể được cha mẹ chúc phúc…”  

 

 

Nói tới đây, Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 302


 “Được rồi! Em cứ yên tâm về nhà đi, bên phía cha mẹ em có dị nghị gì, hay có điều kiện gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Hu hu… Lâm Phong!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cảm thấy mũi mình cay cay, lập tức bật khóc.  

 

 

Cô ấy nhào vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy anh, nước mắt làm ướt cả mảng áo trước ngực Lâm Phong. Nhưng trong lòng lại có sự yên bình và hạnh phúc trước nay chưa từng có, cảm giác mười mấy năm qua mình chịu khổ cũng đáng!  

 

 

Adv

Thực ra cô ấy là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần Lâm Phong tốt với cô ấy, cô ấy sẽ chẳng cần gì nữa cả…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Thiên Hủ lặng lẽ ra khỏi phòng, còn biết ý đóng cửa lại.  

 

 


“Lâm Phong, trước kia em cực kì ghét anh, em vẫn luôn nghĩ nếu em không gặp anh thì tốt biết bao! Em vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… Em mới phát hiện gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em! Để cho em biết cái gì gọi là yêu, anh cũng cho em biết thì ra có người còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!”  

 

 

Trần Y Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Phong, nghẹn ngào nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhìn thế giới trong vòng tay, thầm cảm thấy cảm động.  

 

 

Một cô gái không ngại cắt đứt với cả dòng họ, vì mình mà sinh con gái.  

 

 

Mười năm qua, không có vinh hoa phú quý, chỉ ở hồng trần đợi mình trở về…  

 

 

“Ba đời mới may mắn gặp được em, dù bi thương cũng là tình!”  

 

 

Lâm Phong vuốt ve mái tóc Trần Y Nặc, nhẹ nhàng nói.  

 

 

“Không, em không cho anh nói thế, sau này nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ sinh được rất nhiều Lâm Phong nhỏ…” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

Tay phải của Lâm Phong nhẹ nhàng vung lên, rèm cửa trong phòng đóng lại.  

 

 

Căn phòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên tối tăm.  

 

 

Ánh sáng màu hồng nhạt từ cái đèn trên tủ đầu giường tỏa ra, tăng thêm vẻ kiều diễm.  

 

 

“Lâm Phong, anh… anh định làm gì?” Trần Y Nặc thấy vậy, lập tức cảm thấy lo lắng, đôi tay trắng như ngọc nắm chặt sofa, đỏ mặt không biết làm sao.  

 

 


“Không phải em nói muốn sinh nhiều Lâm Phong nhỏ sao?” Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

“Em… em… không phải...”  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, rất thẹn thùng.  

 

 

Tuy rằng hai người đã ở chung bảy năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Hai lần đó là Lâm Phong nói chỉ ôm cô ngủ nhưng lại đi thuê phòng…  

 

 

Nhưng đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế bổng cô ấy lên, đặt lên giường.  

 

 

Cô ấy hô lên một tiếng.  

 

 

Sau đó…  

 

 

Lại sau đó…  

 

 

Chỗ này tóm tắt cả một vạn chữ.  

 

 

Cuối cùng cởi áo tháo thắt lưng mà không tiếc nuối, vì người mà tiều tụy.

 

Lúc ba giờ, cuộc chiến kết thúc.  

 

Gương mặt Trần Y Nặc đỏ bừng kiều diễm, giống như con mèo con, nửa nằm trong lòng Lâm Phong, dùng ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc của anh.  

 

 

“Em định khi nào về Vân Xuyên?”  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 303


 

 “Anh trai em nói mua vé máy bay tối nay rồi.” Trần Y Nặc đáp.  

 

“Nếu không anh đưa mọi người bay qua đó?”  

 

 

“Còn chưa phải lúc! Chuyện anh tu tiên em chưa nói với anh trai đâu, để anh ấy không nói lung tung, lại gây rắc rối cho anh.” Trần Y Nặc lắc đầu, nói thêm: “Lâm Phong, nếu không lát nữa chúng ta đưa Tiểu Luyến Luyến tới vườn bách thú đi! Con bé trước kia vẫn muốn đi xem hổ nhưng bệnh mãi không khỏi, em không dám đưa đi.”  

 

 

“Được, một nhà ba người chúng ta đi chơi.” Lâm Phong gật đầu đồng ý.  

 

 

Đối với con gái, anh nợ con rất nhiều, nên chỉ cần con gái thích làm gì anh sẽ ủng hộ vô điều kiện!  

 

Adv

 

…  

 

 

Một tiếng sau, Lâm Phong dẫn Tiểu Luyến Luyến và Trần Y Nặc đến vườn bách thú Hồng Sam ở Kim Lăng.  

 

 

Vốn dĩ là năm người nhưng anh vợ Trần Thiên Hủ bảo mình có việc cần xử lý nên không đến.  

 

 

Còn em gái Tiểu Dao lại chạy về trường đi học, dù sao bây giờ cô ấy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể thường xuyên trốn học được.  

 

Adv

 

Cổng vườn bách thú Hồng Sam.  

 

 

Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con gái.  

 

 

“Con gái ngoan muốn xem con gì?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem con hổ to, tinh tinh to nữa…”  

 

 

“Không hổ là con gái cha, có sở thích giống cha.” Lâm Phong vui tới mức thơm một cái lên má của con gái.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vốn đang vui vẻ, bị cha hôn một cái như thế, khuôn mặt nhỏ lập tức rất buồn bã.  

 

 

Cô bé dùng tay lau gò má, quay qua mẹ, tủi thân nói:  

 

 

“Mẹ, Tiểu Luyến Luyến hết sạch rồi, toàn là nước bọt của cha thôi, cha thúi lắm.”  

 

 

“Cha rất thương con, con không được ghét bỏ cha!” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…” Tiểu Luyến Luyến gật đầu.  

 

 

Cô bé suy nghĩ một chút, chủ động kiễng chân thơm một cái lên mặt Lâm Phong, dịu dàng nói:  

 

 

“Cha, Tiểu Luyến Luyến biết sai rồi, đừng giận con.”  

 


 

“Không đâu! Sao cha lại giận con được!” Lâm Phong vội vàng nói, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.  

 

 

Con gái quá hiểu chuyện, đến mức đau lòng.  

 

 

…  

 

 

Lúc lấy vé vào cửa xong, ba người cùng vào vườn bách thú.  

 

 

Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên ở trong không có nhiều người.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vừa vào vườn thú đã bộc lộ thiên tính của trẻ con, suốt đường đi cứ ríu rít.  

 

 

Mỗi lần tới khu vực của động vật nào đó bọn họ sẽ ghé gần rào chắn ngắm một chút, đôi mắt Tiểu Luyến Luyến sáng rực chớp chớp, rất đáng yêu.  

 

 

Sau khi xem gấu trúc, khỉ, tinh tinh lớn và hươu cao cổ, cả nhà tới trước chuồng của hổ.  

 

 

Rõ ràng chuồng của hổ náo nhiệt hơn nhiều.  

 

 

Rất nhiều du khách tụ tập lại đây.  

 

 

Bọn họ nhìn qua lớp thủy tinh dày, nhìn mấy con hổ oai phong lẫm liệt, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng.  

 

 

“Oa! Con hổ này lớn quá, không hổ danh là vua vườn bách thú!”  

 

 

“Đương nhiên rồi, đây là hổ ở Đông Bắc! Là con mèo lớn nhất họ nhà mèo đấy!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 304


 Cô bé nhìn hai con hổ Đông Bắc đi tới đi lui bên trong, ánh mắt chấn động.  

 

Lúc xem những con vật khác, cô bé còn có thể nói mấy câu cho không khí sôi nổi, nhưng giờ nhìn thấy hổ, cô bé kinh ngạc thất thần, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Không hiểu sao con gái từ bé đã thích hổ!”  

 

 

“Trước em mang con tới bệnh viện, con bé thường thích khóc thích phá, sợ tiêm. Vì thế em sẽ mua cho con bé vài đồ chơi nhồi bông và tranh con hổ dán tường, con bé sẽ không khóc nữa!” Trần Y Nặc nói xong thì đưa mắt nhìn Lâm Phong: “Anh nói xem có lạ không? Một cô bé lại đi thích mãnh thú như vậy.”  

 

 

“Đúng là hơi kì lạ.” Lâm Phong trầm tư.  

 

Adv

 

Lẽ nào thể chất của con gái liên quan đến hổ ư?  

 

 

Cũng không phải không thể!  

 

 

Trong sách cổ có ghi chép, trong thời cổ đại có loại thể chất đặc thù, là Ngự Thú thể.  

 

 

Adv

Người có thể chất như vậy trời sinh nghe hiểu lời động vật nói, gần gũi được với thú, lợi hại nhất là yêu thú cũng rất có thiện ý với những người có thể chất này.  

 

 

Khi thể chất hoàn toàn được kích hoạt, có người nói có thể dùng máu tươi của mình ra dẫn, gọi thú chiến đấu vì mình.  

 

 

Thể chất này tuy rằng không bằng linh thể của mình, nhưng cũng là rất lợi hại.  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang tự hỏi thì một thanh niên áo đen từ xa đi tới.  

 

 

Thanh niên chừng ba mươi tuổi, cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng, khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ.  

 

 

“Đây là hổ Đông Bắc à? Nhìn cũng bình thường… một xẻng của mình đủ giải quyết một con.”  

 

 

Du khách xung quanh nghe vậy cười giễu cợt.  

 

 

“Nhóc con, cậu to mồm thì cũng đừng nói ngay trước mặt mọi người như thế chứ? Chỉ bằng cậu cũng muốn một xẻng giải quyết một con hổ Đông Bắc? Nằm mơ à?”  

 

 

“Cậu cho rằng mình là Võ Tòng à? Nếu hổ bị thả ra rồi có khi cậu là người sợ tè ra quần đầu tiên ấy!”  

 

 

“Ha ha… đúng là buồn cười.”  

 

 

Nghe mọi người nói, thanh niên áo đen không thèm để ý nhún vai, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đám phàm phu tục tử sống dưới đáy giếng sao biết người ở trên cao như tôi? Tôi đã nói mình có thể giải quyết một con hổ Đông Bắc bằng một xẻng mà các người không tin thì thôi.”  

 

 

Mọi người nghe thế rất tức giận nhưng nhìn vẻ thô tráng của thanh niên áo đen, không dám nói thêm gì quá đáng hơn.  

 

 

Lúc này Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía anh ta, hỏi:  

 

 

“Chú, chú nói một xẻng của mình có thể giải quyết vấn đề ấm no của con hổ sao?”  

 

 

Thanh niên áo đen nhíu mày, nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức cho một cái tát. Nhưng thấy đối phương là một cô bé, anh ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thản nhiên nói:  

 

 

“Một đứa trẻ thì biết gì.”  

 

 

“Chú đừng giải thích nhiều, giải thích chính là che giấu, che giấu là sự thật. Chẳng qua cháu nghĩ chú mập như thế, một xẻng mới giải quyết được vấn đề ấm no của hai con hổ Đông Bắc.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nói rất đương nhiên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Thanh niên áo đen cứng họng, không vui nói:  

 

 

“Một con nhóc xấu tính như mày, tạo lười tranh cãi với mày. Cha mày là ai? Gọi ra đây nói chuyện với tao! Tao xem cha mày có dám nói thế với tao không?”  

 

 

“Cha ơi có người tìm!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 305


“Tôi là cha con bé, tìm tôi có việc à?”  

 

Lâm Phong nhìn thanh niên áo đen, lạnh nhạt hỏi.

 

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy Lâm Phong trông khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.  

 

 

Nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi nên thôi không thèm nghĩ nữa.  

 

 

Adv

“Anh này, con gái anh sỉ nhục tôi, anh thấy hết rồi chứ?” Thanh niên áo đen bình tĩnh nói.  

 

 

“Thấy, rồi sao?” Lâm Phong mỉm cười trả lời.  

 

 


Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, nhíu mày nói:  

 

 

Adv

“Thái độ của anh nên tốt một chút! Làm cha của đứa bé, đứa bé làm sai, không phải anh nên xin lỗi tôi ư?”  

 

 

“Thái độ của tôi luôn như thế, không phục thì đánh đi. Còn xin lỗi à, quên đi, bởi vì trước giờ cách tôi xin lỗi tương đối đặc biệt, tôi sợ cơ thể nhỏ bé này không chịu nổi sự áy náy của tôi.” Lâm Phong có lòng tốt nhắc nhở.  

 

 

“Ha ha…” Thanh niên áo đen nghe thấy lời Lâm Phong nói, không nhịn được mà bật cười.  

 

 

Thú vị! Một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong như anh ta, người chấp pháp tương lai của Đại Hạ quốc mà lại bị một người phàm uy hiếp ư?  

 

 

Thực ra anh ta tên Diệp Phàm, cha là Diệp Thiên Long, người chấp pháp cấp hai của Đại Hạ quốc, là một siêu cấp cường giả Thiên Thiên Cảnh tầng bốn.  

 

 

Lần này Diệp Thiên Long vì lệnh của tổng bộ mà đến Kim Lăng xử lý chuyện sát thủ nước ngoài Will xuất hiện.  

 

 

Bởi vì muốn anh ta được mở mang tầm mắt nên cũng đưa anh ta theo.  

 

 

Còn anh ta hôm nay tới vườn bách thú Hồng Sam cũng không phải để chơi.  

 

 

Căn cứ theo tình báo, mấy ngày tới vườn thú Hồng Sam sẽ bị tấn công kinh khủng từ bên ngoài, nên anh ta tự chủ động xin đi điều tra, để tránh khỏi chuyện bất ngờ!  

 

 

Anh ta canh từ sáng đến trưa cũng chưa thấy có gì bất ngờ, nên đến chuồng hổ xem con hổ, không ngờ lại bị trẻ con cười nhạo.  

 

 

“Chậc, nói thật nhé, thực ra đánh nhau với đám người thường các người cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm sai thì phải trả giá mới được, anh nói đúng không?”  

 

 

Diệp Phàm thở dài một hơi, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhãi không biết trời cao đất rộng trước mặt. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai.  


 

 

Loáng thoáng thấy được bốn cô gái xinh đẹp cả người toàn máu đang chạy về phía này, mà đằng sau bọn họ là chín con sói Bắc Mỹ lớn!  

 

 

Kỳ lạ là, chín con sói Bắc Mỹ này không tấn công người xung quanh, mà chỉ đuổi theo bốn người họ.  

 

 

Một trong số đó, cô gái mặc quần áo trắng bị thương rất nặng, máu thịt lẫn lộn, mạng sắp mất.  

 

 

Nhìn thấy vậy, du khách bên chuồng hổ tái mặt, run giọng nói:  

 

 

“Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều sói chạy ra ngoài thế?”  

 

 

“Mẹ nó, bọn đàn ông xung quanh làm gì thế! Để mấy cô gái bị sói cắn cũng không hỗ trợ?”  

 

 

“Thánh mẫu chuyển thế à? Anh thì hơn gì? Đừng đứng đây nói chuyện không thôi, chín con sói đấy, kiểu gì cũng chết!”  

 

 

“Haiz… cô gái mặc đồ trắng kia sắp không chịu nổi nữa rồi.”  

 

 

…  

 

 

Diệp Phàm nheo mắt lại, căn cứ theo tư liệu, vườn bách thú Hồng Sam luôn cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo vệ khách tham quan!  

 

 

Nhưng bây giờ lại có chín con sói xám Bắc Mỹ lao ra ngoài, điều này rất kì lạ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 306


 Dứt lời, anh ta vọt lên như tia chớp.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn bóng dáng Diệp Phàm rời đi, không khỏi nhỏ giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có định giúp chút không? Bốn cô gái sắp bị cắn chết rồi.”  

 

 

“Không cần, người đó là một võ giả Địa Cảnh, đủ giải quyết chín con sói Bắc Mỹ rồi!” Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Thì ra là một võ giả Địa Cảnh, khó trách ban nãy còn dám nói dùng một xẻng là xử lý xong con hổ!” Trần Y Nặc hơi ngạc nhiên.  

 

Adv

 

Lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nói:  

 

 

“Cha, con cảm thấy chín con sói đáng thương lắm.”  

 


 

“Con có chắc là chín con sói đáng thương chứ không phải bốn cô gái kia không?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Con cảm thấy chín con sói rất đau khổ, như bị ai khống chế ấy.” Tiểu Luyến Luyến buồn buồn nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, lẽ nào con gái có thể chất ngự thú sao?  

 

 

Hiện tại thể chất còn chưa thức tỉnh đã cảm nhận được tâm tình của dã thú!  

 

 

…  

 

 

Bên kia, hình ảnh cực kì tanh tưởi.  

 

 

Chín con sói Bắc Mỹ mắt đỏ như máu đã đuổi kịp bốn cô gái.  

 

 

Ba trong số đó bị mấy con sói Bắc Mỹ dùng móng vuốt đè xuống đất không dám nhúc nhích, còn cô gái áo trắng bị sáu con sói Bắc Mỹ vây lại, cắn xé.  

 

 

Nếu như không phải cô gái liều mạng bảo vệ đầu và cổ của mình thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi!  

 

 

Vì thế nên sáu con sói Bắc Mỹ đang cắn xé nửa người dưới của cô ấy.  

 

 

“Ai đó cứu với…”  

 

 

Hạ thân Vương Vũ Tình chảy máu thành sông, nhịn cơn đau kinh khủng này, yếu ớt cầu cứu người xung quanh.  

 

 

Mà rõ ràng có nhiều người đang đứng nhìn như thế nhưng không ai dám hỗ trợ, khiến cô ấy tuyệt vọng!  

 

 

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?  


 

 

Cô ấy mới hai mươi tuổi, chưa kết hôn, còn là con gái…  

 

 

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mình và bạn thân tới vườn bách thú chơi mà lại gặp phải chuyện như này?  

 

 

Lúc cô ấy định từ bỏ giãy dụa thì Diệp Phàm vọt tới.  

 

 

“Súc sinh! Chết đi!”  

 

 

Diệp Phàm quát to một tiếng, như chiến thần dùng một đấm dễ dàng đánh bay con sói Bắc Mỹ khổng lồ, một đạp đá bay con sói khác.  

 

 

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chín con sói Bắc Mỹ kêu rên bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống nền xi măng, tắt thở.  

 

 

“Hay! Quá mạnh!”  

 

 

“Nhóc con, lợi hại!”  

 

 

Mọi người vây xem kích động cực kì, vỗ tay khen hay.  

 

 

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, không nói gì thêm.  

 

 

Vừa nãy dù đám người kia không ra tay cứu nguy, nhìn như vô tình nhưng lại là lựa chọn chính xác nhất!  

 

 

Nếu không một khi chín con sói Bắc Mỹ này phát điên lên, đám người đó xông lên chắc chắn sẽ bị thương nặng!  

 

 

Chỉ là nhắc tới lại thấy chuyện này hơi kì lạ!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 307


Thấy không có kết quả, Diệp Phàm đi tới bên cạnh cô gái áo trắng bị cắn, nói:  

 

 

“Cô có ổn không?”  

 

 

Nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, ánh mắt Vương Vũ Tình hơi thất thần.  

 

 

Cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không quên được hình ảnh này!  

 

 

Một anh hùng xuất hiện lúc mình tuyệt vọng, từ trên trời rơi xuống, cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng!  

 

 

Adv

“Cảm… cảm ơn anh.”  

 

 

Vương Vũ Tình nói, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ.  

 

 

“Nửa người dưới của cô chảy rất nhiều máu.”  

 

 

Diệp Phàm nhìn xuống nửa người dưới của Vương Vũ Tình, nói: “Để tôi băng bó vết thương cho cô.”  

 

 

Adv

“Này… không ổn lắm đâu.” Vương Vũ Tình hơi do dự.  

 

 

Hiện tại quần áo nửa dưới của cô ấy bị xé nát, động một cái sẽ lộ hết…  

 

 

“Có gì mà không ổn! Tình hình hiện tại của cô nếu không băng bó thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Đến lúc đó mới nguy hiểm tới tính mạng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…”  

 

 

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Phàm, Vương Vũ Tình đỏ mặt gật đầu.  

 

 

Nhưng lúc này ba người bạn thân của Vương Vũ Tình chạy tới, hô hấp dồn dập nói:  

 

 

“Vũ Tình, để bọn tớ băng bó cho…”  

 

 

“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân…”  

 

 

Ba con sói Bắc Mỹ chỉ đè bọn họ xuống thôi, nên chỉ bị trầy xước một chút.  

 

 

“Thế này không ổn lắm đâu, các cậu không biết làm chuyện này, để anh trai này làm đi…”  

 

 

Vương Vũ Tình vội vàng nói.  

 

 

Ba cô bạn sửng sốt, không phản ứng kịp.  

 

 

“Mấy người quyết định xong chưa?”  

 


 

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.  

 

 

“Ba cô bạn của tôi không biết băng bó, anh đẹp trai, anh băng giúp tôi đi… nhẹ tay chút nhé.” Vương Vũ Tình ngượng ngùng cúi đầu.  

 

 

“Yên tâm đi, kĩ thuật cầm máu của tôi rất tốt.”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, lại gần giúp Vương Vũ Tình cầm máu.  

 

 

Tay anh ta vừa đụng vào vết thương trên đùi, Vương Vũ Tình lại kêu đau một tiếng, kẹp chặt lấy tay Diệp Phàm.  

 

 

Ba cô bạn thân nhìn thấy vậy, như bị sét đánh.  

 

 

Thợ săn chân chính thường xuất hiện như con mồi đây sao?  

 

 

Những người đàn ông khác đứng nhìn thì đố kị, hận mình không biết cầm máu, nếu không cũng sẽ đi lên giúp rồi!  

 

 

“Cô thả lỏng chút đi, cô kẹp tay tôi như thế thì sao mà cầm máu được.” Diệp Phàm không vui nói.  

 

 

Anh ta không để ý tới có gì bất thường, còn tưởng Vương Vũ Tình thật sự rất đau.  

 

 

“Vậy anh nhẹ chút nhé, thực sự rất đau.” Vương Vũ Tình đỏ mặt nói.  

 

 

“Cô có thể bớt nói linh tinh được không, nói nữa tự mình băng bó đi!” Diệp Phàm không nhịn được nói.  

 

 

Con gái đúng là phiền phức!  

 

 

Vết thương nhỏ thôi mà cứ kêu đau mãi!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 308


Vương Vũ Tình nhắm hai mắt lại, nhìn như mặc kệ.  

 

 

Diệp Phàm hài lòng gật đầu, đưa tay ra chuẩn bị băng bó tiếp.  

 

 

Nhưng đúng lúc này đám người xung quanh đột nhiên kêu lên.  

 

 

“Sói… sói không chết!”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện chín con sói Bắc Mỹ lại đứng lên. Đồng thời mắt của một con sói càng đỏ hơn, mũi thở phì phì.  

 

 

Adv

“A! Sợ quá…” Vương Vũ Tình ôm chặt Diệp Phàm.  

 

 

“Có tôi ở đây, sợ gì?”  

 

 

Diệp Phàm kéo Vương Vũ Tình xuống, sau đó nhìn chín con sói, mắt nheo lại.  

 

 

Quả nhiên là kì lạ! Rõ ràng vừa nãy mình đã đánh vỡ nội tạng của chín con sói, là vật sống thì đều phải chết mới đúng!  

 

Adv

 

Hay là chín con sói này thực ra đã chết nhưng được người khác dùng bí thuật hồi sinh?  

 

 

Dị năng từ bên ngoài ư?  

 

 

…  

 

 

Ở chuồng hổ, Lâm Phong cũng luôn để ý đến tình hình bên kia, khi thấy chín con sói sống lại, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

“Chín con sói đã chết!” Tiểu Luyến Luyến hơi buồn bã nói.  

 

 

“Con gái ngoan, sao con biết chúng chết rồi? Rõ ràng là vừa đứng dậy đấy thôi.” Lâm Phong nói.  

 

 

“Đúng vậy, sói vừa đứng lên mà, sao con lại cảm thấy chúng đã chết chứ?” Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mê mang.  

 

 

Lâm Phong xoa đầu con gái, không hỏi nữa.  

 

 

Anh có thể khẳng định chắc chắn thể chất của con gái có liên quan đến Ngự Thú, tương lai nói không chừng có thể là một Ngự Thú Tiên sư.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong lẩm bẩm: “Chín con sói này bây giờ không không khác gì cương thi, đao chém không bị thương, có lẽ thanh niên kia cũng không phải đối thủ của chúng.”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chín xác sói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.  

 


 

Mà hình như chín cái xác sói cũng nhận ra Diệp Phàm rất mạnh, không vội vàng tấn công.  

 

 

Bầu không khí yên tĩnh, cực kì áp lực!  

 

 

Đúng lúc này, đám nhân viên bảo vệ của vườn thú Hồng Sam cầm đĩa đồ ăn, súng thuốc mê chạy tới.  

 

 

“Mọi người mau lùi ra sau!”  

 

 

Một đội trưởng đội bảo vệ vừa chỉ huy mọi người sơ tán vừa bảo cấp dưới bắn thuốc mê cho chín con sói.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Kim gây mê bắn ra, cắm vào một con sói.  

 

 

“Cạch!”  

 

 

Nhưng khi đụng tới làn da của con sói, một tiếng vang lảnh lót phát ra, sau đó kim gây mê gãy đôi.  

 

 

Chuyện gì đây? Đám bảo vệ sợ hãi.  

 

 

“Grào!”  

 

 

Con sói bị đánh lén tức giận, vọt lên quá mười mét, phóng tới chỗ bảo vệ vừa bắn kim gây mê.  

 

 

“Đầu To, mau tránh ra! Cậu làm gì thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 309


 Thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lên mấy con sói.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Sói bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất, khiến nền xi măng cũng nứt ra mấy cái rãnh.  

 

 

Nhưng nó lại như không bị thương, lại đứng dậy.  

 

 

Nhìn thấy vậy, trái tim Diệp Phàm nặng trĩu!  

 

Adv

 

Một chưởng vừa rồi anh ta đã muốn đánh chết nó, dùng tới tám phần lực, coi như là mãnh hổ cũng bị vỗ nát! Nhưng con sói này lại không sứt mẻ gì?  

 

 

“Grào!”  

 

 

Có lẽ là vì Diệp Phàm ra tay nên chín con sói nổi giận gầm lên, lập tức quay đầu vọt tới chỗ Diệp Phàm.  

 

 

Adv

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, khó mà giữ được bình tĩnh nữa!  

 

 

“Không muốn chết thì mau rời khỏi đây!” Anh ta quát lên một tiếng, chủ động nghênh chiến, đánh nhau với chín con sói.  

 

 

Một cuộc đại chiến xảy ra!  

 

 

Đám người vây xem thấy vậy cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.  

 

 

Cả nhân viên bảo vệ cũng chạy!  

 

 

Bọn họ cầm tiền lương, không thể liều mạng với đám thú biến dị này được, không đáng!  

 

 

“Vũ Tình, chúng ta cũng mau rời khỏi đây đi!”  

 

 

Ba cô bạn thân run rẩy nói.  

 

 

Vương Vũ Tình do dự chốc lát, lắc đầu nói:  

 

 

“Tớ ở lại chỗ này chờ anh ấy… Anh ấy đã cứu tớ, sao tớ bỏ mặc anh ấy mà chạy một mình được!”  

 

 

“Vũ Tình, cậu điên rồi à? Rõ ràng chín con sói đã biến dị! Bây giờ chúng ta cần rút lui, sau đó báo cảnh sát!”  

 

 

Một cô bạn thân kích động nói.  

 


 

“Á Thanh, tớ mãi mới động lòng với một người đàn ông, tớ sẽ không đi đâu! Các cậu mau đi đi.” Vẻ mặt Vương Vũ Tình rất kiên quyết!  

 

 

Ba cô bạn thân nghe vậy, cắn răng không khuyên nữa, đều rời khỏi hiện trường, chạy khỏi vườn bách thú.

 

Rất nhanh, những người ở hiện trường chỉ còn lại Diệp Phàm và Vương Vũ Tình cùng với chín con thi lang biến dị!  

 

Diệp Phàm biết Vương Vũ Tình không đi, nhưng lúc này anh ta cũng không lo nổi cho người phụ nữ ngốc nghếch này.  

 

 

Bởi vì anh ta đã rơi vào một trận chiến cam go, dường như nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi!  

 

 

Chín con thi lang kia giống như thép tinh luyện, quyền thuật của anh ta đánh lên người chúng, phát ra tiếng vang ầm ầm, không chỉ khó gây ra được chút tổn hại gì cho chúng, thậm chí tay chân của bản thân đều bị phản ngược lại đau âm ỉ!  

 

 

“Thiên Cảnh!!!”  

 

 

“Chí ít cũng phải võ giả Hậu Thiên Cảnh dùng tới sức mạnh trời đất mới có thể giải quyết được chín con sói biến dị này!”  

 

 

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng.  

 

 

Anh ta không ngờ rằng mình sẽ gặp phải mối nguy lớn như vậy ở một nơi như thành phố Kim Lăng!  

 

 

Xem ra phải dùng chiêu đó thôi!  

 

 

“Bát Cực Quyền!!”  

 

 

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên một tiếng, cả người nhảy vọt lên, hung hãn săn đuổi một trong số những con thi lang.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 310


 “Ầm!”  

 

 

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.  

 

 

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!  

 

 

“Húuuu~”  

 

 

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!  

 

Adv

 

“Khụ khụ khụ~”  

 

 

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.  


 

 

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?  

 

 

Chỉ cần có thể giết được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách giết hết tám con còn lại!  

 

Adv

 

Nhưng giây tiếp theo.  

 

 

“Gàoooo~”  

 

 

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!  

 

 

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc hơn.  

 

 

“Sao…sao có thể chứ!”  

 

 

Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!  

 

 

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!  

 

 

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể giết được!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.  

 

 

“Ầm~”  

 

 

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

“Anh đẹp trai…”  

 

 

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.  

 

 

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.  

 

 

“Anh…anh không sao chứ.”  

 

 

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”  

 

 

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.  

 

 

“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”  

 

 

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.  

 

 

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.  

 

 

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….  

 

 

“Tránh ra!”  

 

 

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.  

 

 

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 311


 Vừa rồi anh ta đã quá tự đại, cho rằng mình có thể xử lý được, kết quả không nghĩ tới rằng chín con sói biến dị này lại lợi hại như vậy, căn bản không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để thở!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chín con thi lang tựa hồ cũng nhìn ra được Diệp Phàm đã tới bước đường cùng rồi, cho nên chúng không vội vàng mà đi về phía Diệp Phàm và Vương Vũ Tình, chuẩn bị triệt để giết chết hai người!  

 

 

“Có…có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

Giọng nói của Vương Vũ Tình run lên vì sợ hãi.  

 

 

“Vừa rồi bảo cô chạy đi, thì cô không chạy! Cô đúng là ngốc mà!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tuyệt vọng….  

 

 

Bời vì anh ta thực sự cũng hết cách! Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ chết!  


 

 

“Anh có tin tiếng sét ái tình không?”  

 

 

Vương Vũ Tình đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Vũ Tình.  

 

 

Phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ!  

 

 

Đã đến lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ tới chuyện này được??  

 

 

Nhìn thấy chín con thi lang đang càng ngày càng tới gần.  

 

 

Chính vào lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa phóng tới, đứng trước mặt hai người.  

 

 

“Là anh…”  

 

 

Diệp Phàm lập tức nhận ra Lâm Phong, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.  

 

 

Kinh ngạc là vì tốc độ của Lâm Phong sao lại nhanh như thế?  

 

 

Sợ là vì, lúc này Lâm Phong chạy tới đây làm gì? Đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?  

 

 

“Xem như anh may mắn…con gái tôi nói phải giữ anh lại biểu diễn trượt bóng cho con bé xem, nên tôi miễn cưỡng cứu anh một lần vậy!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Anh…anh điên rồi sao? Mau chạy đi! Chín con thi lang này không phải là thứ anh có thể đối phó được đâu!”  

 

 


Diệp Phàm vội vàng nói.  

 

 

Trong suy nghĩ của anh ta, chín con thi lang này quá mạnh!  

 

 

Cho dù là cường giả Hậu Thiên Cảnh bình thường tới đây cũng sẽ bị bỏ mạng!  

 

 

Bây giờ cả thành phố Kim Lăng, ngoại trừ người chấp pháp Vân Trung Thiên và cha của anh ta Diệp Thiên Long, tuyệt đối không ai có thể ngăn chặn được chín con thi lang này.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Gào~”  

 

 

Một trong những con thi lang dẫn đầu phát động tấn công, hung hãn lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Chúng muốn cho những người lo chuyện bao đồng trước mắt này chết thảm tại trận!  

 

 

“Thôi xong!”  

 

 

Diệp Phàm tim đập thình thịch.  

 

 

Vương Vũ Tình lại càng sợ hãi lấy tay che mắt, sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.  

 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.  

 

 

Vào lúc thi lang lao tới gần, Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải của mình ra, ấn vào đỉnh đầu của thi lang, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đầu đồng được mệnh danh là cứng nhất trên người con sói kia, lại bị Lâm Phong nghiền nát ngay lập tức, biến thành vô số bọt máu bay ra ngoài.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 312


Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.  

 

 

Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?  

 

 

Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!  

 

 

"Người anh em, anh là..."  

 

 

Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Adv

Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.  

 

 

Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!  

 

 


"Cẩn thận!"  

 

 

Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Adv

Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.  

 

 

"Chết!"  

 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!"  

 

 

Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!  

 

 

Kết quả vậy mà lại là thật!  

 

 

Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?  

 

 

Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.  

 

 

Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!  

 

 

Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?  

 

 

Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?  

 

 

"Hít hàaa..."  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.  

 

 

Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:  

 

 

"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"  

 

 

Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:  

 

 

"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"  

 

 

"Còn có người khác nữa sao?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.  

 

 

Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.  

 

 

Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!  

 

 

Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:  

 

 

"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"  

 

 

*Ải Nhân Vương: Vua người lùn  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 313


 Quỷ Anh là khống hồn sư* xếp thứ mười trên web đen!  

 

*khống hồn sư: người điều khiển linh hồn.  

 

 

Khống hồn sư là gì á?  

 

 

Không phải người tu luyện thân thể, không phải người tu võ, mà là người tu luyện tinh thần lực!  

 

 

Khống hồn sư có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình khống chế tinh thần của tất cả vật sống để chiến đấu cho mình!  

 

 

Adv

Thế nên, mỗi một khống hồn sư đều là sát thủ cao cấp nhất, bọn họ thường không cần để lộ bản thân mà vẫn có thể giết người một cách vô hình!  

 

 

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu tại sao mấy con soi Bắc Mỹ hôi hám này lại biến dị, hóa ra là do Quỷ Anh đã khống chế!  

 

 

"Xong rồi!"  


 

 

Ánh mắt Diệp Phàm lộ vẻ tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Anh ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ tấn công khủng bố bình thường, không ngờ vậy mà lại xuất hiện dạng sát thủ hàng đầu như Quỷ Anh này!  

 

 

Phải biết rằng, cho dù là người chấp pháp thực thụ cũng đều không phải là đối thủ của Quỷ Anh!  

 

 

"Người anh em, lần này là tôi làm liên lụy đến anh! Nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"  

 

 

Diệp Phàm nói xong cũng chuẩn bị đập đầu tự sát, thế nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản.  

 

 

"Anh bị bệnh à?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

"Anh đẹp trai, anh làm gì vậy chứ!"  

 

 

Vẻ mặt Vương Vũ Tình cũng cực kỳ khẩn trương, cô ta bị hành động tự sát của Diệp Phàm dọa cho sợ hãi.  

 

 

"Các người không biết Ải Nhân Vương Quỷ Anh khủng bố đến mức nào đâu!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run run.  

 

 

"Quỷ Anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hơn nữa vì trời sinh đã thiếu sót nên tính tình cực kỳ biến thái!"  

 

 

"Gã ta thích nhất là đùa bỡn với thân thể của con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào trong tay của Quỷ Anh thì đề sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

 

 

"Thế nên, so với việc rơi vào trong tay gã ta thì chi bằng chúng ta tự sát luôn đi, tránh phải chịu nhiều tra tấn."  


 

 

Vương Vũ Tình nghe thế thì khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhất thời thái nhợt, khẩn tưởng hỏi:  

 

 

"Biến thái đến mức nào?"  

 

 

"Có người nói gã ta thích nhất là nối nhiều người lại với nhau, tạo thành con rết người. Chính là kiểu khâu miệng người này vào khe đít người kia, để cho người đó ăn shit mà sống, nhìn xem xem người đó có thể sống được bao lâu."  

 

 

"Bình thường sẽ là mười người nối liền với nhau, thế nên người cuối cùng phải ăn hết sạch những gì mà chín người đầu đã tiêu hóa..."  

 

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"  

 

 

Vương Vũ Tình ngắt lời Diệp Phàm, cô ta nhanh chóng sờ lên mông của mình.  

 

 

Lâm Phong cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

 

Sao gần đây càng ngày càng nhiều biến thái thế nhỉ!  

 

 

...  

 

 

Đúng lúc này, Quỷ Anh đi đến gần bọn họ còn khoảng mười mét thì dừng lại.  

 

 

Đôi mắt lồi ra của gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói quái dị:  

 

 

"Không ngờ trong thành phố Kim Lăng vẫn còn có cao thủ như mày, đúng là nằm ngoài dự đoán của tao! Sao mày phát hiện ra tao ở sau núi giả?"  

 

 

"Mày quá biến thái! Không xứng nói chuyện với tao."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 314


 "Dm, nói những chuyện biến thái như vậy, thực sự quá là ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi rồi."  

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng xoay người rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm và Vương Vũ Tình đều ngây dại.  

 

 

Vừa rồi sau khi cô ta nghe lời Diệp Phàm nói xong, đã chuẩn bị tinh thần tự sát cùng với Diệp Phàm để tránh phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo như thế!  

 

 

Kết quả... Chỉ như vậy thôi sao?  

 

 

Adv

"Anh đẹp trai này, anh chắc chắn tên Quỷ Anh này rất mạnh, rất biến thái à?"  

 

 

Vương Vũ Tình hỏi.  

 

 

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đáp lời:  

 


 

"Căn cứ theo tư liệu thì hẳn là rất khủng bố, rất biến thái mới đúng!"  

 

 

Adv

"Vậy tại sao gã ta vừa lên sân khấu được ba giây thì đã chết rồi?"  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì im lặng, trong chốc lát không biết nên đáp như thế nào!  

 

 

Anh ta có thể chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, người lùn trước mắt anh ta chính là Quỷ Anh khét tiếng trên web đen, đã từng giết chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhưng vì sao một kẻ mạnh như vậy lại dễ dàng bị giết thế này?  

 

 

"Anh... Rốt cuộc là ai?"  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Phong, tinh thần bất định.  

 

 

Anh ta quyết định đợi lát nữa quay về, nhất định phải điều tra thân phận của thanh niên mặc áo trắng này!  

 

 

...

 

Bên kia.  

 

Lâm Phong quay về với Trần Y Nặc và con gái.  

 

 

Trần Y Nặc thấy anh quay lại thì cũng không hỏi vì sao.  

 

 

Nhưng con gái lại rất hưng phấn nhào vào lòng Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái nói:  

 

 

"Ba ba, ba thật sự quá đỉnh!"  

 

 

Lâm Phong ôm lấy con gái, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trần Y Nặc.  

 

 


Trần Y Nặc bất đắc dĩ nói:  

 

 

"Anh quá coi thường con gái mình rồi, em vốn muốn che mắt con bé nhưng con bé không muốn, mà ngược lại còn cực kỳ thích thú xem! Nhất là khi nhìn thấy cảnh anh giết người, con bé càng kích động quơ quơ tay nhỏ nói, anh thật đỉnh!"  

 

 

"Ặc..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn.  

 

 

Dưới tình huống bình thường thì khi trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vừa rồi đều sẽ khóc mới đúng, nhưng con gái anh không những không sợ mà ngược lại còn rất hứng thú!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía con gái trong lòng, hỏi:  

 

 

"Con gái ngoan, con không sợ sao?"  

 

 

"Tại sao lại sợ ạ? Con thấy như thế rất vui mà."  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Luyến Luyến lộ vẻ kỳ quái.  

 

 

"Đúng đúng đúng, xem rất vui!"  

 

 

Lâm Phong nhéo gò má nhỏ nhắn của con gái, trên mặt nở một nụ cười.  

 

 

Sinh con gái phải giống như Tiểu Luyến Luyến này!  

 

 

Nhìn các biểu hiện trên, tương lai  chắc chắn là con gái sẽ phát triển không có giới hạn, thậm chí có thể còn ưu tú hơn cả người làm ba là anh đây!  

 

 

Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh không có nhiều linh thạch để giúp con gái thức tỉnh được thể chất đặc biệt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 315


 Sau khi rời khỏi sở thú, ba người đi đến trung tâm thương mại Ức Đạt gần đó để ăn lẩu Hải Trung Lao.  

 

 

Sau đó Lâm Phong lại đưa hai mẹ con đến hội Phu Tử đi dạo, mua cho con gái rất nhiều váy đẹp, cũng mua cho Y Nặc một chút đồ sang sức tinh xảo.  

 

 

Một ngày tốt đẹp cứ như thế trôi qua ở những nơi thế này.  

 

 

Mà vì buổi tối hai mẹ con phải bay đến Vân Xuyên cùng với anh vợ Trần Thiên Hủ, nên Lâm Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa con gái và Y Nặc đến sân bay Kim Lăng Lộc.  

 

 

Sảnh sân bay.  

 

 

Trần Thiên Hủ kéo theo một vali đã đợi ở đó từ lâu, vừa nhìn thấy ba người Lâm Phong tới thì vội vàng đi qua đón.  

 

Adv

 

"Thế nào? Đi chơi có vui không?"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

"Bác, bọn con đi chơi vui lắm luôn! Ba ba đưa con với mẹ đến sở thú ngắm hổ lớn, ăn lẩu Hải Trung Lao, xong rồi còn đi dạo mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa đó."  

 

 

Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến cười đến mức sắp cong thành vầng trăng khuyết luôn rồi.  

 

Adv

 

Hiển nhiên ngày hôm nay là ngày khiến cho cô bé vô cùng mãn nguyện, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô bé.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong nói:  

 

 

"Ba ba... Ba mau ngồi xổm xuống đi."  

 

 

Lâm Phong không biết con gái muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kiễng chân, hôn lên má Lâm Phong một cái rồi vui vẻ nói:  

 

 

"Đây là phần thưởng của ba, có ba ba thực sự là quá tuyệt!"  

 

 

"Ba ba cảm ơn Tiểu Luyến Luyến đã thưởng nhé."  

 

 

Lâm Phong véo cái má nhỏ của con gái, trong lòng thầm thề, sau này nhất định phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.  

 

 

Để con gái mãi mãi vui vẻ như thế này, không phải chịu chút thiệt thòi hay ấm ức gì nữa!  

 

 

Trần Y Nặc thấy cảnh tượng này, chóp mũi cũng chua xót, hơi xúc động muốn khóc.  

 

 

Cô nghĩ tới mười năm qua vất vả, cuối cùng bây giờ cũng coi như là dễ chịu hơn rồi!  

 

 

"Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay thôi! Tương lai còn dài mà!"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì có chút không nỡ quay qua nói với Lâm Phong:  

 

 

"Ba ba... Con phải về nhà bà ngoại rồi, khi nào ba rảnh thì tới Vân Xuyên đón con với mẹ nha!"  

 

 

"Sớm thôi! Ba sẽ sớm đến đón hai mẹ con!"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc trả lời.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì lập tức vui mừng hớn hở, hài lòng gật đầu.  

 

 

"Lâm Phong, vậy bọn em đi trước đây."  

 

 

Trần Y Nặc dắt tay con gái, quay về phía Lâm Phong nói.  

 

 

"Đi đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh. Chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em!"  

 

 

"Còn nữa, trở về nhớ giải thích nhẹ nhàng với ba mẹ vợ giúp anh một chút là được, người một nhà không cần phải làm căng quá, có chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh giải quyết."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng cũng biết có một số việc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phong, đôi mắt ửng đỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 316


 Nhìn bóng lưng ba người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, Lâm Phong mới chậm rãi thở ra một hơi.  

 

 

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Phùng Hải ở thương hội Bách Vân.  

 

 

"Alo... Cậu Lâm!"  

 

 

Giọng nói cung kính của Phùng Hải lập tức truyền tới.  

 

 

"Đã chuẩn bị xong 100 viên đá linh bạo chưa?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đã được vận chuyển rồi! Hẳn là tối mai sẽ đến nơi!"  

 


 

"Được! Cảm ơn ông!"  

 

 

"Cậu Lâm khách sáo rồi, cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Chỉ 100 viên đá linh bạo thôi mà, có nhằm nhò gì đâu!"  

 

Adv

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong quay trở về khách sạn.  

 

 

Sáng ngủ dậy có hơi mệt mỏi, hao tổn quá nhiều nguyên khí, anh dự định quay về nghỉ ngơi một lát, yên lặng chờ ngày mai đến.  

 

 

Trước đó anh cho Vân Trung Thiên ba ngày để điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!  

 

 

Ngày mai chính là ngày thứ ba!  

 

 

Nếu Vân Trung Thiên và đám người trong liên minh võ đạo vẫn không thể cho anh một lời giải thích thì chắc chắn anh sẽ phải xử lí một vài gia tộc lớn có hiềm nghi ở trong thành phố Kim Lăng!  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trong phòng họp của liên minh võ đạo.  

 

 

Đám người Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Nhiên và Diệp Phàm đang thảo luận về chuyện đã xảy ra ở trong sở thú!  

 

 

"Tiểu Phàm, con nói có một thanh niên, dùng một cái tát cách hư không đập chết Ải Nhân Vương Quỷ Anh?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Long nặng nề hỏi.  

 

 

"Con tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn có thể nói dối được sao? Lúc đó con đã chuẩn bị tự sát luôn rồi, kết quả thanh niên áo trắng kia chỉ thuận tay quơ một cái là Quỷ Anh kia đã nổ tung tại chỗ!"  


 

 

"Thậm chí Quỷ Anh còn chưa xuất hiện được quá ba giây!"  

 

 

Trong lòng Diệp Phàm vẫn còn đầy sợ hãi nói.  

 

 

Nhớ tới gương mặt đó của Lâm Phong thì lại càng sợ hãi hơn!  

 

 

Quá mạnh mẽ!  

 

 

Thực sự là quá mạnh mẽ!  

 

 

Nếu không phải thấy tuổi của Lâm Phong không hơn mình là mấy thì thậm chí anh ta còn hoài nghi đối phương là bậc thầy võ đạo!  

 

 

Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng, đôi mắt sắc bén không ngừng chớp động.  

 

 

Kỹ năng điều khiển linh hồn của Quỷ Anh xảo quyệt bí hiểm, cho dù là ông ta thì đoán chừng cũng phải phí chút sức lực mới có thể khống chế được.  

 

 

Nhưng bây giờ lại có một thanh niên tiện tay một cái đã tát chết Quỷ Anh!  

 

 

Cái này có phải nghĩa là đối phương cũng có thể tát chết mình không?  

 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên Long cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi!  

 

 

Lúc này Vương Nhạc Hiên không nhịn được hỏi:  

 

 

"Cậu Diệp, cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của thanh niên mặc áo trắng kia không?"  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 317


Ngay cả Vân Trung Thiên luôn ngồi im không nói gì bên cạnh cũng chau mày!  

 

"Quả nhiên là cậu ấy! Quả nhiên là cậu ấy! Tôi biết ngay mà, ở trong thành phố Kim Lăng này, người có thể có thực lực mạnh như vậy, ngoài cậu Lâm ra thì còn có thể là ai được chứ?"  

 

 

Giọng nói kinh ngạc của Vương Nhạc Hiên không ngừng vang lên, rồi lại nói với vẻ mặt sùng bái:  

 

 

"Tôi vốn cho rằng mình là vô địch ở thành phố Kim Lăng, mãi cho đến ngày nọ cậu Lâm xuất hiện, đã để cho tôi biết, thực ra tôi chỉ là một cái đinh han mà thôi!"

 

“Cậu Lâm?”  

Adv

 

Diệp Thiên Long nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy! Chính là Lâm Phong, cậu Lâm! Ông Diệp, hay là ngày mai chúng ta dừng lại đi! Cậu Lâm quá mạnh, hai chúng ta cộng lại cũng không tát nổi cậu ta một cái đâu!”  

 

 


Vương Nhạc Hiên nói.  

 

 

Adv

“Minh chủ Vương, đừng ăn nói hồ đồ trước mặt chấp pháp Diệp!”  

 

 

Vân Trung Thiên bên cạnh trầm giọng mắng.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy cười khan một tiếng nhưng cũng không nói gì.  

 

 

Dù sao thì ông ta đã quyết định ngày mai một khi gặp được Lâm Phong sẽ nịnh nọt anh, tuyết đối không thể trở thành kẻ địch với cậu Lâm được!  

 

 

Còn về Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long muốn tìm đường chết, ông ta cũng quản không nổi.  

 

 

“Lâm Phong này, anh ta thực sự mạnh như vậy sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long nghi ngờ hỏi.  

 

 

Lần này tới thành phố Kim Lăng, ngoại trừ việc phải điều tra chuyện sát thủ nước ngoài ra, còn một chuyện tiện thể phải làm đó chính là giải quyết Lâm Phong này.  

 

 

“Đúng là rất lợi hại! Nếu không tôi cũng sẽ không báo cáo lên cấp trên!”  

 

 

Vân Trung Thiên cười khổ.  

 

 

Lúc này Diệp Phàm cũng mới phản ứng lại, chẳng trách người thanh niên mặc đồ trắng mà mình thấy trước đó có chút quen mắt, thì ra người này chính là Lâm Phong!  

 

 


Trước khi anh ta tới, đã thấy tấm hình của Lâm Phong giết người ở Giang gia, nhưng lại không để ý lắm!  

 

 

“Cha, nếu như người này chính là Lâm Phong! Con cảm thấy là vẫn không nên đắc tội thì hơn!”  

 

 

Diệp Phàm cũng khuyên nhủ thêm.  

 

 

Diệp Thiên Long gật đầu, nói:  

 

 

“Ngày mai gặp Lâm Phong này, phải xem tình hình cụ thể mới tính được.”  

 

 

Chính vào lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Long reo lên.  

 

 

Ông ta nhìn thấy người gọi điện tới, lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nghe máy, cười nói:  

 

 

“Ngài tổng chấp pháp, gọi cho tôi lúc này có phải muốn hỏi về sự việc ở sở thú Hồng Sam phải không? Đã được giải quyết rồi ạ! Quỷ Anh của tổ chức Thiên Sát đã bị chúng tôi giết chết!”  

 

 

“Bị các ông giết ư? Diệp Thiên Long, tôi nói ông đi Kim Lăng giải quyết vấn đề, ông lại giải quyết như vậy đó sao?”  

 

 

Đầu đây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của ngài tổng chấp pháp.  

 

 

Bởi vì thời điểm này xung quanh rất yên tĩnh, cho nên câu nói này ngay lập tức bị những người trong phòng nghe thấy hết.  

 

 

Vẻ mặt ba người Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm đều có chút thay đổi, họ câm như hến, không biết tại sao ngài tổng chấp pháp lại nổi giận như vậy!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 318


Ngài tổng chấp pháp nói với vẻ mặt u ám.  

 

 

“Chuyện này…”  

 

 

Diệp Thiên Long hơi sững người.  

 

 

Vốn dĩ ông ta cũng không thấy có chuyện gì, nhưng được ngài tổng chấp pháp nhắc nhở như vậy, đột nhiên lại cảm thất chuyện này kỳ lạ!  

 

 

Adv

Đúng rồi nhỉ!  

 

 

Với sát thủ đẳng cấp như Quỷ Anh, sao lại có thể thấy vô vị mà đi giết mấy bé gái được chứ?  

 

 


“Các người đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn của tổ chức Thiên Sát rồi! Tôi vừa nhận được tin tức, Quỷ Anh chỉ là mồi nhử mà thôi! Sát thủ thực sự là Phong Hành Giả!”  

 

 

“Diệp Thiên Long, lần này tôi thực sự bị ông hại chết rồi! Uổng công tôi tín nhiệm ông như vậy!”  

 

Adv

 

Ngài tổng chấp pháp nói đến cuối câu thì đã có chút uể oải, tinh thần mệt mỏi.  

 

 

“Phong Hành Giả?”  

 

 

Sắc mặt Diệp Thiên Long có chút thay đổi.  

 

 

Phong Hành Giả này là nhân vật còn mạnh hơn cả Quỷ Anh, lực chiến đấu khoảng bậc 4 Tiên Thiên Cảnh, nghe nói hắn biết Ngự Phong Thuật, có thể bay trên không trung trong thời gian ngắn!  

 

 

“Phong Hành Giả đóng giả làm du khách, uy hiếp một chiếc máy bay đi vân Xuyên! Hơn nữa đã giết chết hai cơ trưởng trên máy bay!”  

 

 

“Sau đó, hắn lợi dụng điện thoại vệ tinh đặc chế gọi điện thoại cho tổng bộ, thách thức mấy ngài trong tổng bộ! Khiến họ tức đến suýt chết!”  

 

 

Tổng chấp pháp trầm giọng nói.  

 

 

“Nhưng mà Phong Hành Giả uy hiếp máy bay để làm gì? Chỉ là để giết mấy người bình thường thôi sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long vẻ mặt khó hiểu.  

 

 

“Bởi vì trên máy bay có một nhà khoa học vô cùng quan trọng với nước Đại Hạ chúng ta! Nhà khoa học này không chỉ là người phụ trách dự án Tăng Entropy mà còn là người đặt nền móng cho “kế hoạch tu luyện võ thuật sao cho khoa học”!”  

 

 


“Một khi ông ấy xảy ra chuyện, đối với nước Đại hạ chúng ta mà nói….chính là tổn thất không thể gánh nổi…”  

 

 

“Thực ra vì để bảo vệ nhà khoa học này mà toàn bộ tin tức về ông ấy đều bị phong tỏa, cho dù là tôi cũng vừa mới biết được…nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp thở dài một hơi rồi nói:  

 

 

“Trước khi Phong Hành Giả nhảy xuống máy bay, đã cài đặt máy bay ở chế độ lái tự động, sau hai mươi phút nữa máy bay sẽ va chạm vào núi Thái Sơn, đến lúc đó không chỉ vị trưởng lão kia, mà tất cả mọi người trên máy bay đều sẽ chết!”  

 

 

Nghe hết một loạt lời này, Diệp Thiên Long lập tức trắng bệch, giọng run rẩy nói:  

 

 

“Chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn sao?”  

 

 

“Cách cứu vãn? Trừ phi tìm được mấy chục vị tông sư võ đạo, sau đó bay tới đó trong vòng 20 phút, chặn máy bay lại! Nhưng chuyện này không thực tế chút nào!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp bình tĩnh nói hết, rồi lại nói tiếp:  

 

 

“Diệp Thiên Long, chuyện đã như vậy, tôi cũng không nghĩ gì nữa! Tôi gọi điện cho ông là để báo cho ông chuyện này, để ông chuẩn bị tâm lý sẵn!”  

 

 

“Cấp trên đã nổi trận lôi đỉnh, không chỉ ông đâu, đến tôi có khi cũng bị mất chức, ông tự lo liệu đi nhé!”  

 

 

Nói xong, điện thoại cúp máy!  

 

 

Diệp Thiên Long nắm chặt điện thoại, đột nhiên ngã khuỵu xuống đất.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 319


 Đúng lúc này, trong phòng hội nghị có một mẩu tin tức tự động cắt ngang phương tiện truyền thông mới trên màn hình lớn.  

 

 

“Sự việc khẩn cấp, chuyến bay D3445 xảy ra trục trặc, máy bay sắp đâm vào núi ở khu vực XXX, yêu cầu người dân gần đó sơ tán ngay lập tức, sơ tán ngay lập tức!”  

 

 

…….  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong vừa trở lại khách sạn, liền nhìn thấy một đám người vây quanh một màn hình lớn trong đại sảnh, không ngừng kinh ngạc kêu lên.  

 

 

“Thôi xong rồi! Xong rồi! Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, sao lại để chuyện như thế này xảy ra! Quá đáng sợ rồi!”  

 

Adv

 

“Theo như tôi biết, chuyến bay D3445 mới hoạt động được hai năm nay, sao lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế nhỉ?”  

 

 

“Ôi là trời! Chiếc máy bay đó đã ngồi đầy người! Lần này thương vong thực sự nặng nề rồi!”  


 

 

“Hức…cách đó không lâu, vợ tôi chính là ngồi trên chiếc máy bay này đến Vân Xuyên! Nếu sớm biết vậy tôi đã ngăn cô ấy lại!”  

 

 

Adv

…….  

 

 

Vốn dĩ Lâm Phong không chú ý, nhưng nghe thấy câu cuối cùng, vẻ mặt nhất thời thay đổi, lập tức dùng thần thức quét qua từ khóa trên màn hình.  

 

 

“Chuyến bay số hiệu D3445 xảy ra sự cố, sắp gặp tai nạn máy bay! Đây là máy bay chở khách hạng trung bay từ sân bay Lộc Khẩu ở Kim Lăng tới Vân Xuyên lúc 7 giờ 30 tối…”  

 

 

Không ổn!  

 

 

7 giờ 30 tối, Lộc Khẩu tới Vân Xuyên….  

 

 

Đây không phải là chiếc máy bay mà Y Nặc bọn họ đã đi sao?  

 

 

Nghĩ tới đây, tâm can của Lâm Phong trở nên run rẩy!  

 

 

“Không được! Mình tuyệt đối sẽ không để mọi người xảy ra chuyện được!”  

 

 

Lâm Phong nắm chặt nắm đấm.  

 

 

Sau đó lập tức di chuyển tức thời, hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên trời.  

 

 

…..

 

Trời đêm mênh mang, ánh sao lấp lánh.  


 

Ở độ cao chừng hai nghìn mét, có một máy bay chở khách đang lấy tốc độ nhanh nhất có thể để lao thẳng về phía ngọn núi ở phía xa.  

 

 

Đây chính là may bay số d3445 từ thành phố Kim Lăng đi tới Vân Xuyên!  

 

 

Lúc này, trên máy bay có gần hai trăm lữ khách đã loạn một đống.  

 

 

Bởi vì trước đó không lâu, có một người bí ẩn dễ dàng mở cửa khoang điều khiển ra tìm kiếm, đánh chết hai cơ trưởng bên trong. Sau khi giết xong hai người đó, hắn đi vào trong cabin, vỗ tay nói lớn:  

 

 

“Các vị! Tôi là Phong Hành giả tới từ bên kia Thái Bình Dương, các người có thể gọi tôi là Phong Thần vĩ đại! Từ giờ trở đi, cuộc sống của các người chỉ còn lại hai mươi phút! Hai mươi phút nữa, máy bay sẽ đụng vào Thái Sơn của Đại Hạ quốc các người! Thoải mái hưởng thụ cuộc vui cuối cùng này đi, phá vỡ quan niệm nhân tính luân lý, bộc phát cái ác sâu trong nội tâm, chơi đi, đừng để cuộc sống mình còn gì tiếc nuối!”  

 

 

“Khặc khặc khặc!”  

 

 

Phong hành giả nói xong, cười một tiếng đầy quái dị rồi mở cửa khoang nhảy thẳng xuống.  

 

 

nhìn thấy vậy, đám người bên trong cabin sợ ngây người!  

 

 

khi bọn họ phản ứng lại, thì trong cabin đã bị áp suất chèn ép, những luồng gió điên cuồng từ bên ngoài ập vào, thổi cho đám người trong máy bay ngã trái ngã phải, suýt nữa đã ngất đi luôn.  

 

 

May mà vào thời khắc mấu chốt, Trần Thiên Hủ Địa Cảnh đỉnh phong vọt tới, đóng cửa khoang lại, lúc này mới giúp mọi người thoát khỏi nguy hiểm!  

 

 

Nhưng điều tiếp theo còn kinh khủng hơn!  

 

 

Hai vị cơ trưởng đã chết, máy bay chở khách bị thiết lập lại quy trình bay thành tự lái, đâm thẳng về phía ngọn núi cách đó hai trăm ki-lô-mét.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom