Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 280


“Ồ~”  

 

Bỗng nhiên vách đá tản phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất gần đó trăm mét.  

 

Vết nứt trên vách đá lại xuất hiện, giống như một cánh cửa sắp được mở ra.  

 

Nhưng vết nứt vừa mới xuất hiện khoảng bốn năm centimet thì dừng lại, sau đó từ từ khép lại.  

 

Lâm Phong cau mày.  

 

Tình huống này chứng tỏ rằng lệnh bài màu đen chắc chắn là chìa khóa, còn về lý do tại sao mở không ra, chắc là vì không chỉ có một chìa.  

Adv

 

“Chỉ là, chiếc chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?”  

 


Lâm Phong nghĩ tới Tăng Tam Thủy mà Diệp Thiên Tâm có nhắc đến lúc trước.  

 

Tăng Tam Thủy này chính là mấu chốt. chuyện mộ tiên nhân chính là do người này truyền ra.  

 

Điều này chứng tỏ trong tay Tăng Tam Thủy rất có thể cũng có một chiếc lệnh bài?  

Adv

 

Xem ra phải đi vào thành phố một chuyến!  

 

Nhưng chính vào lúc này.  

 

“Ầm”!  

 

Xa xa phía trong núi rừng lại truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, cho dù cách đó mấy kilomet, nhưng Lâm Phong cũng có thể cảm thấy đất dưới chân không ngừng chấn động, giống như xảy ra động đất vậy!  

 

Ngoài chuyện này ra, bên trong núi rừng rậm rạp còn mơ hồ truyền tới tiếng thét của một sinh vật không tên cùng với tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều võ giả.  

 

“Âm khí nặng quá! Không….phải sát khí! Không lẽ nơi này thực sự còn có sinh vật tà uế sao?”  

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

Bên trong khu rừng. 

Ở một khu vực có địa thế khá bằng phẳng. 

Võ giả từ các thế lực lớn ở giới võ đạo Vân Xuyên đang đứng thành vòng, nhìn chiến trường ở giữa với vẻ mặt nghiêm túc, 

Ở chính giữa vùng chiến trường. 

Đang có hai cường giả Hậu Thiên cảnh bậc một dẫn theo mười võ giả đỉnh phong Địa Cảnh đang vây đánh một con dị thú không biết tên. 

Toàn thân dị thú màu đen nhanh, như hổ như báo, thân dài chừng bốn năm mét, mà toàn thân lại tỏa ra luồng hắc khí mờ nhạt, có vẻ vô cùng hung ác! 

"Ầm!" 

“Uỳnh!" 


Người thú đối đầu nhau kịch liệt, phát ra tiếng nổ rung trời. 

Chỉ trong nháy mắt. 

Cây cổ thụ bị bẻ gãy, đất đai đổ sụp! 

Tạo ra gợn sóng đáng sợ san bằng cả mấy trăm mét đất xung quanh. 

Nói đúng ra, thì là cuộc tấn công từ một phía! 

Mười võ giả kia hoàn toàn không phải đối thủ của dị thú màu đen! 

Chỉ trong vòng mấy hiệp đấu mà thương vong đã hơn phân nửa. 

Ngay cả một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc một cũng kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi vào trong miệng dị thú màu đen, bị con dị thú màu đen ngậm trong miệng mà nhai! 

"Rầm rộp rồm rộp" 

Hàm răng sắc bén của dị thú màu đen gặm nhấm xương cốt của võ giả, phát ra những tiếng mài ra khủng khiếp, bên khóe miệng nó còn chạy máu tươi ào ào, rất nhiều võ giả thấy vậy thì đều rùng mình. 

"Rốt cuộc nó là con quái vật gì vậy? Lợi hại đến thế!" 

"Mẹ ơi! Thế này thì đánh kiểu gì, đến cả một cao thủ Hậu Thiên bậc một mà đứng trước nó cũng chỉ như con gà." 

"Con quái vật này không mang sức mạnh Tiên Thiên cảnh đó chứ!" 

Một đám võ giả vây xem, giọng nói họ run rẩy, trong lòng sợ hãi muôn phần. 

Nghe thấy thế. 

Vẻ mặt Lâm Tiểu Hồng cũng tái nhợt, một người phụ nữ ngày nào cũng chỉ biết hưởng thụ như bà ta có từng gặp cảnh tượng tàn bạo như thế bao giờ? 

Sắc mặt Lâm Tiểu Hồng tái mét, bà ta nói với Nam Cung Tầm ở bên cạnh 

"Anh Tầm, đây là con quái vật gì thế?" 

"Em hỏi anh thì sao mà anh biết được?" 

Vẻ mặt Nam Cung Tầm rất khó coi. 

Vì trong đám người vây đánh hồi nãy cũng có hai thuộc hạ của hắn ta, nhưng hai thuộc hạ đó đã thiệt hại trong miệng dị thú, bị dị thú ăn, đến xương cốt còn chẳng còn! 

Mộ ẩn của tiên nhân còn chưa tìm thấy mà đã mất đi hai vị tướng tài, điều này khiến hắn ta có hơi không thể chấp nhận được. 

"Anh Đỗ! Anh cảm thấy con thú này là thứ gì?" 

Nam Cung Tầm nhìn về phía một người đàn ông mặc áo vàng ở cách đó không xa. 

Người đàn ông mặc áo vàng này tên là Đỗ Tử Đằng, là một vị trưởng lão của nhà họ Đỗ ở Vân Xuyên, cũng có tu vi Hậu Thiên bậc sáu, là người cùng lứa với hắn ta! 

Trong toàn bộ giới võ đạo ở Vân Xuyên, nhà họ Đỗ cũng là một thế lực không thể khinh thường, được coi là gia tộc hạng nhất! 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 281


"Nếu chúng ta cùng kết hợp lại thì liệu có thể giết chết được con thú này không? Bên trong cơ thể mấy con dị thú cấp độ này chắc chắn chứa đầy nội đan! Nếu có thể lấy được nội đan trong người dị thú thì cũng không uổng công, đây sẽ là một vụ thu hoạch lớn đó!" 

Cao thủ tán tu đột nhiên nói. 

Ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng do dự. 

Chưa biết thực lực của con dị thú này thế nào, xuống tay tùy tiện với nó thì e rằng rủi ro sẽ rất lớn! 

 

Không cẩn thận thì có thể sẽ có kết cục mất mạng mất đạo. 

Mà đúng lúc này. 

"Xoẹt xoẹt xoẹt... 

Mười mấy võ giả xông lên đợt đầu tiên đã bị diệt sạch. 

Adv

Con dị thú màu đen đăng cắn một đứa trẻ, đúng là trông như đang ăn món tráng miệng vậy. 

Sau khi ăn hết mười võ giả, nó bắt đầu hướng đôi mắt màu đỏ tươi về phía những người khác ở hiện trường, nó liếm đầu lưỡi, trên mặt hiện lên vẻ tham lam của con người. 

Mấy trăm năm! 

Ta đã bị nhốt mấy trăm năm, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội ăn một bữa no nê rồi! 

Chỉ cần ăn tất cả mọi người ở đây, hấp thụ tinh khí trong người bọn họ thì ta có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trở thành một con yêu thú Kim Đan kỳ một lần nữa! 

Thậm chí là đạt đến Nguyên Anh kỳ, hóa thành hình người cũng không phải là điều không thể. 

Adv

Lão già, lão đã nhốt ta ở đây suốt mấy trăm năm! 

Ha ha... Không ngờ rằng có một ngày Hắc Hoàng ta lại vùng dậy chứ gì? 

"Grào..." 

Con dị thú màu đen gầm lên giận dữ, nhảy vọt về phía cao thủ tán tu gần nó nhất. 

"Nghiệt súc, muốn chết à!" 

Cao thủ tán tu lạnh lùng "hừ" một tiếng, thân làm cao thủ Hậu Thiên bậc sáu như hắn ta có đủ tự tin có thể ngăn cản con dị thú màu đen này! 

Đây là niềm tin của một kẻ mạnh! 

"Mãnh hổ quyền!" 

Cao thủ tán tu tập trung chân nguyên trong cơ thể, đánh mạnh một đòn về phía con dị thú màu đen. 

"Ầm!" 

Nắm đấm của hắn ta giải phóng chân nguyên ra ngoài, tạo thành một đầu hổ lớn, đầu hồ mở cái miệng đẫm máu ra nuốt trọn lấy con dị thú màu đen. 

Trong mắt con dị thú màu đen đầy vẻ khinh miệt, không thèm để ý tới đòn tấn công của đầu hổ. 

Một đòn tấn công mạnh mẽ, đủ để dễ dàng giết chết một vị Hậu Thiên cảnh bậc năm, nhưng khi đánh vào người con dị thú màu đen thì lại không gây ra bất cứ tổn thương nào cho nó cá. 

Sau đó, con dị thú màu đen phi lên, vừa nhanh vừa mạnh, dễ dàng ngậm cao thủ tán tu trong miệng, cắn vài nhát rồi nuốt chửng. 

Nhìn thấy cảnh đó. 

Những người có mặt không thể không tỏ ra sợ hãi. 

Ngay cả Vương Hạc Nhiên đang trốn trong bóng tối chờ cơ hội hành động cũng không khỏi hít sâu một hơi. 

Một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc sáu mà lại bị giết chết chỉ trong một đòn như vậy! 

Tiên Thiên cảnh! 

Con dị thú này chắc chắn có sức mạnh Tiên Thiên cảnh! 

Cả ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng cùng với Thượng Quan Phi Hồng đều nuốt một ngụm nước bọt, chợt cảm thấy rùng mình! 

Đối mặt với sự tồn tại ở cấp bậc này, cho dù bọn họ có cùng xông lên thì cũng chỉ thành dâng món ăn lên cho nó thôi! 

 

Làm sao bây giờ? 

Nên làm gì đây? 

Trong đầu ba người nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm đường lui! 

Nhưng kết quả đều là chỉ có đường chết! 

Thậm chí cả ba người họ còn không dám quay đầu chạy trốn, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của mình đã bị con dị thú khóa chặt lại, một khi quay đầu chạy trốn, là chỉ có đường chết! 

"Ợ... 

Lúc nào, có lẽ là dị thú màu đen kia đã ăn quá nhiều nên nó ợ một cái, trông có vẻ thoải mái. 

Nhìn thấy thế. 

Trong lòng ba người họ hơi thở phào. 

"Anh Đỗ, anh Thượng Quan! Hứng ăn uống của con dị thú này có hạn! Nếu để nó ăn no thì chúng ta sẽ không sao chứ?" 

Nam Cung Tầm đột nhiên nói. 

"Đây cũng là một cách!" 

Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng cùng nhẹ nhàng gật đâu. 

Sau khi thấy cao thủ tán tu bị giết chết chỉ trong nháy mắt, ba người họ đã hoàn toàn mất đi ý định chống cự, mà chủ động cho con dị thú ăn no, có thể coi như là mở ra một con đường kiếm sống khác. 

Những võ giả khác ở đây nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người họ thì đều thay đổi sắc mặt, có một suy nghĩ không hay ho lắm! 

Đừng nói là... 

Lúc này. 

"Ầm!" 

Nam Cung Tầm ra tay trước, hắn ta nhấc một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh lên ném về phía dị thú màu đen. 

"Không..." 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 282


Trong lòng Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều vui mừng! 

Quả nhiên là có tác dụng! 

Súc sinh cũng chỉ là súc sinh thôi, chỉ cần cho ăn no là ngoan ngoãn ngay! 

Nghĩ đến đây, ba người ra tay không chút do dự, tóm lấy đám võ giả đang vây xem giữa chiến trận. 

"Các... Các người không thể làm vậy được!" 

"Các người là cao thủ, sao có thể vô liêm sỉ như thế!" 

"Không... Tôi không muốn chết!" 

Một đám võ giả muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát được. 

Từng người một bị ba vị siêu cao thủ ném qua một cách tàn nhẫn. 

Lúc đầu dị thú màu đen còn nhai mấy lần, sau đó thì nuốt chửng xuống luôn! 

Adv

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó đã ăn hơn bốn mươi vĩ giá. 

Sau khi ăn xong nhiều võ giả như thế, hắc khí xung quanh cơ thể nó càng nồng nặc hơn, bộ lông màu đen bóng bên ngoài cơ thể sáng bóng loáng, bốn móng vuốt lại càng sắc như dao, tỏa ra ánh sáng sắc bén trong bóng đêm! 

"Khà khà... Máu thịt con người quả đúng là món ăn tuyệt vời nhất thế gian mà! Ta đã khôi phục hơn phân nửa rồi!" 

Trong lòng dị thủ màu đen vô cùng kích động, không nhịn được lại ợ thêm một cái nữa. 


Sắp rồi! 

Sắp ăn no rồi! 

Nam Cung Tâm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng càng ra sức! 

Nhưng mấy đến khi đã vứt hơn chín mươi phần trăm số võ giả ở đây rồi, con dị thú màu đen vẫn mang dáng vẻ chờ được ǎn no. 

Adv

"Không hổ là dị thú! Chức năng tiêu hóa tốt thật đấy, ăn nhiều người như vậy mà vẫn chưa no!" 

Ánh mắt Thượng Quan Phi Hồng hơi lay động, trong lòng lão ta có hơi mất bình tĩnh. 

Giờ phút này, về cơ bản thì những võ giả khác ở đây đều đã bị ăn hết rồi, chỉ còn lại mỗi thuộc hạ của ba người họ. 

Chẳng lẽ phải hy sinh cả thuộc hạ luôn sao? 

Những thuộc hạ này cũng không phải người bình thường, thấp nhất cũng là võ giả Địa Cảnh, là lực lượng trung thành của gia tộc, tuyệt đối không thể hy sinh! 

Đúng lúc này. 

Nam Cung Tầm nhìn về phía hai người đứng cách đó không xa. 

Là một chàng thanh niên cùng một cô bé nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa buộc cao, đi tất trắng, mặc váy hồng. 

Tu vi của hai người họ đều không cao, chàng thanh niên là trung kỳ Địa Cảnh, còn cô bé nhỏ mới chỉ là đỉnh phong Huyền Cảnh, có thể nói là kẻ yếu trong đám người yếu! 

"Nam Cung Tầm, ông nhìn tôi làm gì?" 

Vẻ mặt Trần Thiên Hành hơi thay đổi, vội vàng kéo em gái mình ra sau, nhìn Nam Cung Tầm với vẻ mặt cảnh giác. 

Cô bé Trần thì nắm chặt lấy góc áo của anh trai, sợ đến nỗi sắp khóc! 

Cô bé nghe nói chuyện mộ ẩn của tiên nhân nên giấu gia đình, ban đêm lén kéo anh trai chạy vào đây tìm, không ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng nguy hiểm thế này! 

"Anh Nam Cung, hai người này là người nhà họ Trần, không thể động vào được!" 

Lúc này Đỗ Tử Đằng nhíu mày nói. 

Nam Cung Tầm nghe vậy thì cười một tiếng: 

"Tôi cũng chỉ nhìn đại một cái thôi, ngày nào Bắc Huyền vương còn ở đây, sao mà tôi dám động vào người nhà họ Trần được!" 

Dừng lại một lúc, hắn ta còn nói thêm: 

"Chỉ là rõ ràng con dị thú này vẫn chưa ăn no, đang chờ chúng ta cho ăn thêm, chúng ta cũng không thể cho nó ăn thuộc hạ của mình chứ?" 

"Trông bộ dạng của nó, đoán chừng đã ăn no chín mươi chín phần trăm rồi, cùng lắm cũng chỉ cần thêm ba bốn người nữa là có thể giải quyết xong!" 

Thượng Quan Phi Hồng nói. 

Đỗ Tử Đằng nhìn Lâm Tiểu Hồng bên cạnh Nam Cung Tầm, đột nhiên nói: 

"Người phụ nữ này không phải người của nhà họ Nam Cung các anh nhỉ?" 

"Ai bảo! Tôi là người phụ nữ của anh Tầm đó!" 

Mặt Lâm Tiểu Hồng trắng bệch như tuyết, bà ta nắm chặt lấy áo Nam Cung Tầm. 


Nam Cung Tầm do dự một lát, chà đạp Lâm Tiểu Hồng mấy lần rồi mới tóm lấy bà ta ném về phía dị thú màu đen. 

"Nam Cung Tầm, mày không chết tử tế được!" 

Lâm Tiểu Hồng hét lên tuyệt vọng rồi bị dị thú màu đen nuốt vào trong bụng. 

Nhưng ngay cả như thế, dị thú màu đen vẫn chưa ăn nó, đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người họ, tham lam liếm đầu lưỡi. 

"Suy nghĩ lúc đầu của các người lầm rồi, con dị thú màu đen này không thể nào ăn no được! Các người không phát hiện ra nó ăn nhiều người như vậy rồi mà bụng nó vẫn chẳng to lên chút nào sao?" 

Lúc này, Trần Y Thủy không kìm được nữa mà lên tiếng. 

Nghe thấy thế. 

Ánh mắt của Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều hơi chuyển động. 

Thật ra bọn họ đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng từ lâu rồi, nhưng lại không muốn tin vào sự thật! 

Hoặc nói cách khác, ngoài cho nó ăn ra thì bọn họ còn có cách nào khác nữa chứ? 

"Grào..." 

Dường như con dị thú màu đen bị lời nói của Trần Y Thủy chọc giận, nó mở cái mồm đẫm máu ra đớp lấy cô bé. 

Hơi thở tanh tưởi hôi thối ập tới khiến Trần Y Thủy sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cơ thể như nhũn ra, không thể động đẩy nổi. 

Mà đúng lúc này. 

"Cẩn thận!" 

Trần Thiên Hành đột nhiên giơ một tay ra kéo em gái về phía sau, liều mình bảo vệ em gái. 

"Anh trai... Đừng!" 

Nhìn thấy vậy. 

Nhìn thấy vậy. 

Trần Y Thủy hét lên thảm thiết, gương mặt trắng nõn hồng hào ngập tràn nước mắt. 

Giờ phút này. 

Trong lòng cô bé vô cùng hối hận! 

Nếu không phải vì mình nghịch ngợm, không lén lút kéo anh trai ra đây giữa đêm hôm khuya khoắt thì đã không gặp phải nguy hiểm thế này! 

Nếu không phải lúc nãy mình lắm mồm, thì cũng không bị dị thú tấn công! 

Mà bây giờ không chỉ có chính cô bé phải chết, mà đến cả anh trai cũng bị mình làm liên lụy, phải trả giá bằng mạng sống! 

"Anh trai... Em xin lỗi! Em sai rồi! Sau này em không nghịch ngợm nữa." 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 283


Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!  

 

 

Trong lòng ba người Thượng Quan Phi Hồng, Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng đều chao đảo.  

 

 

Con dị thú Tiên Thiên cảnh hành hạ bọn họ đến chết đi sống lại này sau tự dưng lại bị đánh bay ra ngoài?  

 

 

"Tôi biết rồi, chắc chắn là trên người hai đứa trẻ nhà họ Trần này có bảo vật hộ thân! Vào thời khắc mấu chốt, bảo vật được kích hoạt đánh bay dị thú!"  

 

 

Nam Cung Tầm thấp giọng nói.  

 

 

Adv

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra ngay.  

 

 

Trần Thiên Hành và Trần Y Thủy đều là dòng chính của nhà họ Trần.  

 

 

Mà nhà họ Trần cũng là một trong những nhà võ đạo mạnh mẽ nhất giới võ đạo Vân Xuyên, cho hai đứa trẻ thuộc dòng chính nhà mình hai vật hộ thân cũng là điều bình thường thôi!  

 

 

Nghĩ đến đây, ba người họ đều thở phào nhẹ nhõm!  

 

 

Adv

Cho dù thế nào, nguy hiểm qua rồi là được!  

 

 

"Anh trai... Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh trộm được bảo bối của ông nội Bắc Huyền sao?"  

 

 

Suy nghĩ của Trần Y Thủy cũng giống như bọn họ, cô bé hỏi nhỏ.  

 

 

"Sao mà anh dám trộm bảo bối của ông nội Bắc Huyền được! Nếu mà để ông biết thì ông ấy không đánh chết anh mới lạ!"  

 

 

Trần Thiên Hành lắc đầu.  

 

 

Anh ta có thể khẳng định lúc nãy đã có người ra đòn tấn công với dị thú màu đen.  

 

 

Chỉ là, người đó là ai?  

 

 

Người nào lại có sức mạnh to lớn như thế, có thể đánh một con dị thú Tiên Thiên cảnh đến nỗi bị trọng thương bằng một đòn tấn công từ xa chứ?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lộp cộp..."  

 

 

Lâm Phong từ tốn đi tới giữa chiến trường.  

 

 

Đương nhiên, đòn tấn công khi nãy là do anh tấn công từ xa!  

 

 

Vốn dĩ anh cũng không có ý định cứu người, nhưng hành động anh dũng cứu em gái của Trần Thiên Hành khiến anh rất thích thú, cho nên tiện tay cứu hai anh em họ.  

 

 

Cũng là một người cuồng em gái, anh ghét nhất là thấy em gái bị bắt nạt.  

 

 

Thấy Lâm Phong đi qua, mọi người giữa sân đều nhíu mày.  

 

 

Thằng nhóc này là ai chứ?  

 

 

Nghênh ngang đi qua, tưởng đây là đường đi dạo à?  

 

 

"Là cậu!"  

 

 

Đôi mắt Nam Cung Tầm lập tức híp lại.  

 

 

"Anh Nam Cung, anh biết người này sao?"  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng cùng nhìn về phía Nam Cung Tầm bằng ánh mắt nghi hoặc.  

 

 

"Cũng không gọi là quen biết, chỉ là trước đây từng gặp mặt người này ở dưới núi mà thôi, không ngờ rằng cậu ta lại tới đây vào lúc này, đúng là gặp may đó! Nếu mà đến sớm thì có khi cũng bị chúng ta ném cho dị thú ăn luôn rồi!"  

 

 

Nam Cung Tầm nhẹ nhàng trả lời.  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.  

 

 

Chỉ là một thằng nhóc trông có vẻ tầm thường mà thôi, không nhất thiết phải để ý nhiều làm gì.  

 

 

Lâm Phong coi như không thấy ánh mắt của bọn họ, anh ddi thẳng tới bên mép hố, nhìn con dị thú màu đen ở dưới đáy hố, ánh mắt anh hơi kinh ngạc.  

 

 

Là báo Hắc Vân!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 284


 

Có điều rõ ràng con báo Hắc Vân trước mắt đây đã trưởng thành rồi, sao nó chỉ mới ở Trúc Cơ?  

 

Điều này không hề giống với những gì được ghi trong sách cổ!  

 

 

Lâm Phong có hơi khó hiểu.  

 

 

Dưới hố.  

 

 

Báo Hắc Vân bị thương nặng.  

 

 

Mà Lâm Phong cũng không che giấu hơi thở của mình, cho nên báo Hắc Vân liếc mắt cái là nhận ra sức mạnh của Lâm Phong, khiến trong lòng nó vô cùng hoảng sợ.  

 

 

Adv

Sao có thể như thế!  

 

 

Làm sao trên đời này vẫn còn có tu giả Nguyên Anh kỳ được?  

 

 

Cho dù là mấy trăm năm trước thì cũng chẳng gặp được nhiều tu giả Nguyên Anh kỳ mà!  


 

 

Lẽ nào Hắc Hoàng ta vừa mới xuất thế đã phải chết đi trong hận thù sao?  

 

 

Không...  

 

Adv

 

"Đùng!"  

 

 

Lâm Phong dùng một tay bắt con báo Hắc Vân dưới hố lên.  

 

 

"Meo meo meo..."  

 

 

Báo Hắc Vân cực kỳ sợ hãi, nó phát ra tiếng mèo kêu, duỗi đầu lưỡi toàn gai ngược ra liếm láp tay Lâm Phong, tỏ vẻ lấy lòng.  

 

 

"Cũng thông minh tài trí lắm đấy, tiếc là mày lớn quá rồi! Một ngày ăn không biết bao nhiêu thứ, tao không thể nào giữ mày lại được."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Meo meo meo..."  

 

 

Cơ thể báo Hắc Vân lập tức thủ nhỏ lại mấy trăm lần, biến thành kích cỡ một con mèo nhỏ, cọ đầu qua lại trên tay Lâm Phong.  

 

 

"Tao cũng chỉ nói bừa một câu thôi, nội đan của mày thơm quá, sao tao có thể không lấy được?"  

 

 

Lâm Phong nói xong thì bẽ gãy cổ báo Hắc Vân không chút do dự, rồi móc một viên nội đan tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt trong ngực nó ra.  

 

 

Viên nội đan này có kích cỡ khoảng chừng quả trứng gà, bên trong ẩn chứa linh khí nồng nặc, khiến người ta hít một hơi là ngây ngất!  

 

 

"Quả nhiên là nội đan của yêu thú Kim Đan kỳ!"  

 

 

"Có khi miếng nội đan này phải sánh ngang với hàng chục viên linh thạch cực phẩm! Lần này đúng là kiếm được món hời lớn rồi!"  

 

 

Trong lòng Lâm Phong rất vui vẻ.  

 

 


Không ngờ rằng hôm nay đến đây lại bất ngờ thu hoạch được nhiều thế này!  

 

 

Sau khi Lâm Phong cất nội đan đi, anh tùy ý liếc nhìn hiện trường một cái rồi chuẩn bị rời đi.  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Nam Cung Tầm dẫn theo mấy tên thuộc hạ tới, vẻ mặt giễu cợt:  

 

 

"Được đấy! Cũng gan dạ lắm! Còn dám đùa bỡn một con dị thú Tiên Thiên cảnh."  

 

 

"Có chuyện gì à?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Tầm.  

 

 

"Đương nhiên là có chuyện! Cậu mau giao nội đan ra đây!"  

 

 

Nam Cung Tầm từ tốn nói.  

 

 

"Cho tôi một lý do phải giao nó ra đi."  

 

 

Lâm Phong hờ hững trả lời.  

 

 

"Nực cười! Nếu không phải vì bọn tôi liều sống liều chết đánh cho con dị thú này bị thương nặng thì cậu có thể lấy được nội đan dễ dàng như vậy chắc?"  

 

 

Nam Cung Tầm cười nhạo một tiếng.  

 

 

"Ông chắc là mấy ông đánh nó bị thương nặng chứ?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Nhảm nhí! Nếu không phải bọn tôi thì chẳng lẽ là cậu đánh nó bị trọng thương à?"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 285


Sao lại ngu thế này, cứ như nghe không hiểu tiếng người vậy!  

 

"Chàng trai, tốt nhất là cậu hãy ngoan ngoãn giao nội đan ra đi, sao lại phải làm trò hề ở đây chọc cười người khác chứ?"  

 

 

Đỗ Tử Đằng ở bên cạnh bình tĩnh nói.  

 

 

"Đúng đó! Tuy thứ đó tốt, nhưng cũng phải có số thì mới hưởng được. Hành động này của cậu có hơi ngu ngốc đó!"  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng cũng cười tủm tỉm.  

 

 

Adv

Nhưng mà ngay lúc này.  

 

 

"Răng rắc!"  

 

 

Lâm Phong bỗng nhiên đưa tay phải ra, dễ dàng bóp nát cổ Nam Cung Tầm bằng tốc độ nhanh như chớp.  

 

 

"Ô..."  

 

Adv

 

Nụ cười trên mặt Nam Cung Tầm lập tức cứng đờ lại.  

 

 

Hai tay hắn ta ôm lấy cổ, dùng chút sức lực cuối cùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.  

 

 

Trong mắt có phẫn nộ, có nghi hoặc, và có cả sự mờ mịt...  

 

 

Có chuyện gì thế này?  

 

 

Sao tự dưng cổ mình lại nát?  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Tầm mắt Nam Cung Tầm dần tối lại, cuối cùng ngã phịch xuống đất, tắt thở.  

 

 

"..."  

 

 

Tiếng cười vui ở hiện trường lập tức im bặt lại.  

 

 

Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng nhìn thi thể của Nam Cung Tầm trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.  

 

 

Chết rồi sao?  

 

 

Nam Cung Tầm Hậu Thiên bậc sáu mà lại bị thằng nhóc trước mắt đây bóp nát cổ một cách dễ dàng như thế?  

 

 

Tốc độ nhanh chóng đến nỗi cả hai người họ cũng không kịp phản ứng!  

 

 

Những người khác ở đây cũng choáng váng.  

 

 

Chỉ vừa mới lúc nãy...  

 

 

Bọn họ còn đang cười ha ha, chế giễu thằng nhóc trước mặt này không biết tự lượng sức mình!  

 

 

Thế nhưng ngay sau đó.  

 

 

Cái thằng nhóc bị bọn họ xem như kiến hôi này đã dễ dàng giết chết Nam Cung Tầm!  

 

 

Sự đảo ngược này quá lớn, khiến bọn họ đều không thể kịp phản ứng.  

 

 

"Anh trai, anh này lợi hại quá!"  

 

 

Trần Y Thủy che miệng, gương mặt bé nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên, có hơi phấn khích.  

 

 

Cô bé đã khó chịu Nam Cung Tầm từ lâu lắm rồi, lúc nãy còn muốn ném cô bé cho dị thú ăn nữa, hắn ta chết đi thì tốt!  

 

 

Ánh mắt Trần Thiên Hành cũng hơi nhúc nhích, trong lòng nghĩ đến một sự thật đáng sợ!  

 

 

Đừng nói là, con dị thú lúc nãy bị người này đánh bay đó nhé?  

 

 

"Xin lỗi... Lúc nãy hai người vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không?"  

 

 

Lúc này, Lâm Phong nhìn về phía Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 286


“Người anh em, chúng tôi đường đột quá! Tôi là Đỗ Tử Đằng của nhà họ Đỗ ở Vân Xuyên, tôi xin lỗi cậu trước.”  

 

Đỗ Tử Đằng mỉm cười, lời nói cũng rất có thâm ý.  

 

 

Đầu tiên là chỉ ra lai lịch của mình, cảnh cáo Lâm Phong, tôi không phải người cậu có thể trêu vào! Sau đó lại nói một câu xin lỗi hời hợt, ý rằng tôi đã cho cậu mặt mũi, cậu cũng nên nể mặt tôi, mọi người cứ vậy cho qua thôi!  

 

 

Hắn ta tin rằng Lâm Phong nhất định có thể nghe hiểu ý mình.  

 

 

Adv

“Đau bụng?”  

 

 

Lâm Phong giương mắt nhìn, đá thẳng một cái vào bụng Đỗ Tử Đằng.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Đỗ Tử Đằng không phản ứng kịp, bị đá bay ra ngoài, cơ thể cong như con tôm, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.  

 

Adv

 

“Phụt!”  

 

 

Đỗ Tử Đằng ôm lấy bụng, trong miệng phun ra máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã thay đổi cả vị trí, một lúc lâu sau không đứng lên nổi!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người có mặt đều tê rần cả da đầu.  

 

 

Thanh niên này to gan quá nhỉ?  

 

 

Giết Nam Cung Tầm thì thôi, ngay cả Đỗ Tử Đằng cũng dám đánh? Chẳng lẽ cậu ta không biết đây là Vân Xuyên sao? Đánh người của nhà họ Đỗ trên đất Vân Xuyên, chẳng khác nào đánh nhau trên đầu Thái Tuế, không biết chữ chết viết thế nào!  

 

 

“Một lời không hợp là đánh! Con mẹ nó quá hung tàn, còn ác hơn cả anh Thiên Hủ!” Trần Thiên Hành không nhịn được mà nói.  

 

 

“Thật lợi hại! Anh trai này rất bạo lực! Em thích!” Trần Y Thủy nắm chặt nắm đấm nhỏ, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, kích động nói.  

 

 

“Cậu Lâm ơi cậu Lâm! Bất kể là ở Kim Lăng hay Vân Xuyên đều kiêu ngạo như một!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cảm khái không thôi, trong lòng bỗng nhiên được an ủi không ít.  

 

 

So sánh với Nam Cung Tầm và Đỗ Tử Đằng thì cậu Lâm đã đối xử với mình nhẹ nhàng lắm rồi!  

 

 

Ông ta âm thầm đi ra ngoài, nhưng cũng không khiến mọi người chú ý vì hiện tại ánh mắt mọi người đều đang dồn vào Lâm Phong rồi.  

 

 


Đúng lúc này, Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Phi Hồng, lão ta căng thẳng, vội vàng tự giới thiệu mình:  

 

 

“Chàng trai, tôi là…”  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Lâm Phong lại tát bay Thượng Quan Phi Hồng ra ngoài.  

 

 

Nhìn thấy thế, những người khác trong sân tỏ vẻ rất bình tĩnh, nói đúng hơn là đã chết lặng.  

 

 

Đỗ Tử Đằng đã bị đánh, Thượng Quan Phi Hồng cũng bị đánh là chuyện bình thường. Lâm Phong nhìn hai người bọn họ, suy nghĩ chốc lát rồi lạnh nhạt nói:  

 

 

“Hai người các người, mỗi người chuẩn bị cho tôi một trăm viên đạn linh bạo, chuyện này coi như bỏ qua!”  

 

 

“Một trăm viên đạn linh bạo?” Vẻ mặt Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng thay đổi.  

 

 

Một viên đạn linh bạo có giá hơn một tỷ, một trăm viên là một trăm tỷ! Hơn nữa đạn linh bạo có tiền cũng khó mua, trong khoảng thời gian ngắn muốn mua được một trăm viên, ba trăm tỷ chưa chắc đã mua nổi!  

 

 

Lâm Phong đúng là dám dùng công phu sư tử ngoạm!  

 

 

“Có phải cậu hơi quá đáng không, trưởng lão nhà chúng tôi chỉ giễu cợt cậu mấy câu mà thôi, cậu lại vơ vét tới mức ấy? Một trăm viên đạn linh bạo là gì cậu biết không?”  

 

 

“Trào phúng vài câu thôi à?” Lâm Phong nhìn võ giả của nhà họ Đỗ.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 287


 “Bốp!”  

 

 

Lâm Phong tiện tay tát một cái biến gã thành sương máu, sau đó nhìn quanh một lượt, nói:  

 

 

“Còn ai nghĩ tôi quá đáng không?”  

 

 

Nghe anh hỏi vậy, mọi người trong sân đều câm như hến, không dám thở mạnh. Ngay cả Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng định nói gì đó cũng giữ im lặng. Quá áp lực! Người thanh niên này, thủ đoạn rất độc ác. Nói giết là giết luôn, không cho người ta cơ hội mở miệng.  

 

 

“Một đám người như kiến hôi! Trong lòng các người nghĩ gì tôi biết rõ, mà vẫn đứng đây nói nhăng nói cuội.” Lâm Phong cười lạnh.  

 

Adv

 

Anh biết rõ Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng chế nhạo mình là vì thấy với thực lực của mình sẽ không dám ra tay làm gì. Nếu như đổi thành người khác ở đây, sợ là đã bị họ tiêu diệt luôn rồi!  

 

 

Như vậy còn giả vờ trước mặt mình làm gì?  


 

 

Thực sự là buồn cười!  

 

 

Adv

“Lời tôi nói hai người nghe thấy không?” Lâm Phong lạnh lẽo hỏi.  

 

 

Đỗ Tử Đằng run lên, cố nặn ra một nụ cười nói:  

 

 

“Đã nghe rồi! Tối nay tôi sẽ về chuẩn bị đạn linh bạo cho cậu!”  

 

 

“Tôi cũng vậy.” Thượng Quan Phi Hồng nói theo.  

 

 

“Vậy thì tốt!” Lâm Phong cười lạnh một tiếng, lại nói:  

 

 

“Cho các người ba ngày, ba ngày nữa tôi đích thân tới cửa thăm hỏi. Nếu như không có, đừng trách tôi vô tình!”  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy đều thầm cười lạnh, thằng nhãi này phách lối quên đường về luôn rồi!  

 

 

Còn dám tự mình tới cửa luôn à? Thật sự cho rằng mình là võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám, chín gì đó đã là vô địch thiên hạ rồi sao? Đến lúc đó nếu như mày thật sự dám làm loạn lên, mày sẽ chỉ có đi mà không có về! Mặc dù trong lòng hai người nghĩ như thế nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói:  

 

 

“Được! Ba ngày sau chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong đạn linh bạo, đợi ngài đến thăm.”  

 

 

“Mong các người có đầu óc một chút.” Lâm Phong nói.  

 

 

Đúng lúc này, Trần Y Thủy cầm điện thoại di động, cẩn thận đi tới, vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Phong:  

 

 

“Anh ơi!”  


 

 

Đúng là càng nhìn càng thích! Cô bé nhìn anh trai này vừa đẹp trai, thực lực cũng mạnh, hơn nữa hành động dứt khoát, thực sự hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của mình! Thực ra cô bé thích đàn ông như vậy là vì bị chị gái mình ảnh hưởng!  

 

 

Chị gái cô bé là Trần Y Nặc, vì một người đàn ông nhu nhược, không chịu trách nhiệm mà phải chịu khổ mươi năm. Điều này khiến tâm hồn nhỏ bé của cô bé bị tổn thương nghiêm trọng, sợ rằng sau này mình cũng thê thảm như chị gái!  

 

 

Cho nên từ đó trở đi, cô bé âm thầm thề trong lòng, sau này mình nhất định phải tìm đối tượng là một cường giả dứt khoát!  

 

 

Mà Lâm Phong trong mắt cô bé chính là cường giả như thế!  

 

 

“Anh trai, em rất thích anh! Có thể kết bạn QQ không?”  

 

 

Trần Y Thủy to gan thể hiện tấm lòng mình.  

 

 

Lâm Phong liếc cô bé một cái.  

 

 

Buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy công chúa, đi tất chân trắng tới đầu gối, gương mặt tròn xoe trắng như cục bột. Còn có… Cặp chân ngắn ngủn.  

 

 

“Chừng nào em phát triển hoàn toàn rồi hẵng đi thổ lộ với người ta!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời lắc đầu, sau đó vọt lên một cái, biến mất trong đêm tối mênh mông.  

 

 

Trần Y Thủy giơ điện thoại di động, ngơ ngác nhìn Lâm Phong rời đi, một lúc lâu không lấy lại tinh thần.  

 

 

Trần Thiên Hành thầm thở dài một hơi, nghĩ may mà Lâm Phong từ chối em gái, nếu không là xảy ra chuyện lớn rồi.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 288


“Ai nói em đau lòng!”  

 

 

Trần Y Thủy quay lại lườm một cái, rồi ngưỡng mộ nói:  

 

 

“Anh trai này thật sự quá đỉnh!”

 

Vân Xuyên, nhà họ Tăng.  

 

Sau khi tin tức về mộ tiên nhân truyền ra, nhà họ Tăng bị người của các thế lực lớn vây chật kín.  

 

 

Adv

Cho dù bây giờ là buổi tối nhưng vẫn có rất nhiều võ giả đang âm thầm quan sát, chăm chú theo dõi bất cứ người nào ra vào nơi này, rất sợ sẽ bỏ qua cái gì.  

 

 

Trên thực tế, trước kia đã có nhiều cường giả vào nhà họ Tăng hỏi thăm, nhưng Tăng Tam Thủy rất cứng, không chịu nói gì.  

 

 

Có mấy võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám định bức ép Tăng Tam thủy, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt lại có một siêu cấp cường giả lao tới, đơn giản vỗ chết đám người đó!  

 

 

“Các người biết rốt cuộc tên đó là ai không? Ba cường giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám bị hắn ta tát một cái là nát bấy luôn!”  

 

Adv

 

“Chắc chắn là nhân vật lớn trên núi! Lúc hắn ra tay, tôi có mặt ở đó! Tôi còn thấy lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng vàng, là một chữ giết!”  

 

 

“Chữ giết? Chẳng lẽ là Thất Sát chưởng trong truyền thuyết?”  

 

 

“Aiz, không thể nào!”  

 

 

…  

 

 

Phòng hội nghị nhà họ Tăng.  

 

 

Một đám nhân vật quan trọng vây lại quanh Diệp Thiên Tâm, kính nể nói:  

 

 

“Không ngờ mấy ngày không gặp, Diệp tiền bối đã lợi hại như vậy!”  

 

 

“Diệp tiền bối thật đáng nể! Một cái tát đập chết ba võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám, bây giờ chắc ông đang là Tiên Thiên Cảnh đại năng rồi hả?”  

 

 

“Chậc, khi nào tôi mới được như Diệp tiền bối chứ!”  

 

 

Nhìn thấy vậy, Diệp Thiên Tâm cười không nói, nhưng trong lòng có cảm giác thoải mái lạ thường! Đây chính là cảm giác của cường giả sao?  

 

 

Lúc này Tăng Tam Thủy nghiêm nghị nói:  

 

 

“Được rồi! Diệp lão đệ chính là khách quý của nhà chúng ta, là bạn tốt tri kỷ với tôi! Các người đừng đứng đây nói linh tinh vớ vẩn nữa, còn ra thể thống gì!”  


 

 

Vừa nói xong, đám người lập tức yên tĩnh lại.  

 

 

Rất hiển nhiên, Tăng Tam Thủy làm gia chủ nhà họ Tăng vẫn có uy thế nhất định!  

 

 

“Diệp lão đệ, ngại quá, để cậu chê cười rồi.”  

 

 

Tăng Tam Thủy đưa mắt nhìn Diệp Thiên Tâm, cười nói.  

 

 

“Anh Tăng, anh nói thế thì khách khí quá! Trước kia nếu không có anh thu lưu, chắc tôi đã chết sớm rồi!  n đức của anh dành cho tôi, cả đời này Diệp Thiên Tâm không bao giờ quên!” Diệp Thiên Tâm cười trả lời.  

 

 

Người đời đều nói lão ta thủ đoạn độc ác, lấy mạng người tu luyện tà công, nhưng không biết lão ta là một người có ơn tất báo!  

 

 

Những người từng có ân vơi lõ ta, chỉ cần có năng lực, lão ta sẽ giúp lại mười lần!  

 

 

Đừng nói chi Tăng Tam Thủy còn có ơn cứu mạng với lão ta!  

 

 

Cho nên khi Lâm Phong để lại cho lão ta một pháp chỉ, lão ta lập tức muốn đến nhà họ Tăng giải quyết, cường thế đập chết luôn ba võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám, uy hiếp mọi người!  

 

 

Tăng Tam Thủy vỗ nhẹ lên tay Diệp Thiên Tâm, không nói thêm gì nữa, có mấy câu chỉ cần dùng một lời là đủ, nói thêm nữa thì lại có vẻ hơi kiêu!  

 

 

“Diệp lão đệ, sao bỗng dưng cậu lại trở nên lợi hại như thế?” Tăng Tam Thủy do dự chốc lát, hỏi.  

 

 

“Không phải là tôi không muốn nói với anh, mà là chuyện này liên quan đến một nhân vật lớn, tôi không thể nói!” Diệp Thiên Tâm lắc đầu.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 289


 Mà đằng sau ông ta còn có một đám võ giả nhân cơ hội chạy vào xem trò hay.  

 

 

Không bao lâu sau, trong phòng họp đã chật kín người!  

 

 

Một đám võ giả nhỏ giọng bàn tán sôi nổi:  

 

 

”Chậc chậc, không ngừ Tôn lão cũng sẽ chạy tới đây! Nhà họ Tăng thảm rồi!”  

 

 

”Vừa nãy trong số ba võ giả bị đánh chết có đồ đệ quý của Tôn lão, đương nhiên là Tôn lão muốn báo thù.  

 

Adv

 

“Tôn lão cũng là võ giả Tiên Thiên Cảnh, cho dù thế nào cũng hơn hẳn võ giả Hậu Thiên Cảnh! Không biết vị võ giả kiêu ngạo ban nãy có trụ nổi không.”  

 

 

Nghe đến đây, đám người nhà họ Tăng trắng cả mặt.  


 

 

Lão già này là Tiên Thiên Cảnh ư?  

 

 

Adv

Sắc mặt Tăng Tam Thuỷ cũng rất khó coi.  

 

 

Bởi vì ở giới võ đạo, bình thường cường giả Tiên Thiên Cảnh rất hiếm khi xuất hiện, xuất hiện tương đương với vô địch!  

 

 

“Là ai giết chết con trai tao? Mau bước ra!”  

 

 

Tôn lão không hề che giấu sát khí của mình, uy áp thuộc về cường giả Tiên Thiên Cảnh trấn áp toàn bộ, khiến võ giả ở đây sắp hít thở không thông!  

 

 

Thật đáng sợ, đây là thực lực của võ giả Tiên Thiên Cảnh ư?  

 

 

Võ giả Tiên Thiên Cảnh đã bắt đầu xây dựng căn cơ trong đan điền của mình, hấp thụ thiên địa lực không ngừng, gần như đã tương đương với thần tiên rồi?  

 

 

Tăng Tam Thuỷ định nói chuyện lại bị Diệp Thiên Tâm ngăn lại.  

 

 

“Thứ chó má gì lại chạy tới đây sủa loạn thế? Có tin tao dùng một chưởng giết chết luôn không?”  

 

 

Diệp Thiên Tâm chấp tay sau lưng, sáng vẻ cao nhân thoát tục.  

 

 

Tôn lão nghe vậy, ánh mắt nghiêm túc lại, đánh giá Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Nhưng dù lão ta nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong mà thôi!  

 

 

“Một võ giả Địa Cảnh như mày cũng dám lên mặt với tao?” Tôn lão lạnh lùng nói.  

 

 

“Ha ha, võ giả Địa Cảnh? Mày nhìn thấy tao như vậy chẳng qua là vì tao chỉ cho mày thấy tu vi tới mức đó mà thôi! Tu vi thật sự của tao là mày có thể nhìn thấy được sao?”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhịn không được mà cười lớn, lại nói:  

 

 

“Một con kiến như mày há có thể biết thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào?”  

 

 

Vừa nói xong, đám đông võ giả đứng xem điều âm thầm run lên. Đến cả Tôn lão cũng không nhận ra tu vi thật sự của lão ta?  

 

 

Trong lời nói còn coi võ giả Tiên Thiên Cảnh như con kiến hôi! Đây là khí phách của cường giả đẳng cấp sao?  

 

 

“…”  

 

 

Tôn lão nghe vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi. Chẳng lẽ bản thân lão ta nhìn lầm rồi ư? Người trước mặt này thực tế là một cường giả siêu cấp ư?  

 

 

Trong bóng tối có hai người đang yên lặng xem biến. Một người trung niên áo xanh,người còn lại là một lão già tóc hoa râm.  

 

 

Hai người này cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng một, chẳng qua vì cẩn thận nên họ không hiện thân.  

 

 

“ m lão quái, người này nói thật không?” Lý Vực không nhịn được hỏi.  

 

 

“Không nhìn ra, trong mắt tôi thì người này chính là một võ giả Địa Cảnh!”  m lão quái lắc đầu, nghiêm túc nói:  

 

 

“Nếu là thật thì người này cũng hơi đáng sợ, có thể tùy tiện khống chế khí tức võ đạo của mình, chỉ võ đạo tông sư mới có thể làm được!”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 290


 

Diệp Thiên Tâm hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người.  

 

Đã nhiều năm rồi, vì bị liên minh võ đạo truy sát, lão ta luôn sống trong bóng tối, giống như con chuột chui trong cống thoát nước, người người đòi đánh! Mà bây giờ, cuối cùng lão ta cũng có thể quang minh chính đại vùng lên rồi!  

 

 

Trong lòng lão ta rất cảm kích Lâm Phong. Nếu như không có Lâm Phong, nào có lão ta ngày hôm nay?  

 

 

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm nhìn về phía Tôn lão, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nếu không muốn chết thì mau cút cho tao!”  

 

Adv

 

Tôn lão nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo. Với thân phận của ông ta, đi tới đâu cũng được mọi người chú ý, chưa từng bị sỉ nhục như vậy!  

 

 

“Mày quá kiêu ngạo! Tao rất muốn xem thử mi có bản lĩnh cao như vậy thật hay không!” Tôn lão hừ lạnh.  

 


 

Một luồng khí tức thuộc về cường giả Tiên Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta gào thét mà ra.  

 

 

Trong giây lát, không khí trong phòng cuồng khởi động, thổi đám võ giả lùi về phía sau. Ngay cả Diệp Thiên Tâm cũng lay động mấy cái. Dù sao thực lực của lão ta cũng chỉ là Địa Cảnh đỉnh phong, cách Tiên Thiên Cảnh quá xa!  

 

Adv

 

“Ha ha… ngay cả uy áp của tao mà cũng không đỡ được! Con kiến hôi như mày cũng dám làm càn trước mặt tao? Chết đi!”  

 

 

Tôn lão ra quyết định, một phát đập lên người Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Chưởng lực sắc bén, sức mạnh kinh người, thậm chí còn phát ra từng âm thanh xé gió, nhìn kĩ sẽ thấy trên tay ông ta còn có ánh sáng nhạt lóe ra.  

 

 

Đây là thực lực đáng sợ của Tiên Thiên Cảnh ư?  

 

 

Đông đảo võ giả ở đây đều lộ vẻ kinh hãi.  

 

 

Cho dù là người của nhà họ Tăng cũng rét run, tuyệt vọng.  

 

 

Một chưởng này, ai mà đỡ được?  

 

 

“Hừ, không biết lượng sức mình!” Diệp Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên, cách không vỗ xuống Tôn lão một cái, trong lòng bàn tay, chữ giết lóe ra sáng lóa, tản ra năng lượng kinh người!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Tôn lão Tiên Thiên Cảnh tầng một chưa phản ứng kịp đã bị vỗ thành một làn sương máu!  

 

 

Nhìn thấy thế, đám người vây xem lập tức yên lặng.  

 

 

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, cảm thấy cả người tê rần!  

 

 

Một chưởng đập chết cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng một? Đây là chuyện mà người có thể làm được sao? Rõ ràng, ánh mắt của đám võ giả nhìn về phía Diệp Thiên Tâm đã thay đổi, trở nên kính nể, sợ hãi, giống như đang nhìn thấy một vị thánh sống trên đời!  

 

 

Bề ngoài Diệp Thiên Tâm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng kích động! Lhông hổ là pháp chỉ mà cậu chủ Lâm ban cho! Quá mạnh!  

 

 

Đáng tiếc chỉ có thể dùng ba lần, mình đã dùng hai lần rồi, lần cuối phải dùng để báo thù mới được! Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Tâm liếc nhìn tất cả, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Một con kiến hôi Tiên Thiên Cảnh mà thôi, cũng dám làm loạn trước mặt tôi! Các người còn ai không phục nữa?”  

 

 

Đám võ giả nghe vậy đều thay đổi vẻ mặt, sợ đến lui về sau vài bước!  

 

 

Đến cả Tôn lão là Tiên Thiên Cảnh cũng bị một chưởng đập chết, bọn họ còn ai dám không phục?  

 

 

Lúc này, Tăng Tam Thủy ổn định tinh thần, nói:  

 

 

“Diệp lão đệ, hôm nay cậu đúng là để tôi phải mở rộng tầm mắt!”  

 

 

“Đâu, chuyện này với tôi mà nói rất bình thường, đừng nói là Tiên Thiên Cảnh tầng một, cho dù là tầng tám chín cũng chỉ có kết cục như thế!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói.  

 

 

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.  

 

 

“Đặc sắc! Thực sự rất đặc sắc! Ông giả vờ đúng là rất giống!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 291


 Trừ cái đó ra, Lý Vực còn có thân phận đáng sợ khác, người của nhà họ Lý ở Vân Xuyên! Ở nơi này, nhà họ Lý là gia tộc lâu đời cực hùng mạnh, dù nhà họ Trần cũng kém hơn chút!  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn Lý Vực, hai mắt nheo lại, đang định nói gì đó. Nhưng ngay lúc ấy:  

 

 

“Ha ha… Đúng là biết dọa người! Suýt nữa là dọa được cả tôi rồi!”  

 

 

Âm lão quái cũng đi ra, trên mặt đây vẻ trêu chọc.  

 

 

Thấy Âm lão quái, đám người vây xem đều hít một hơi lạnh.  

 

Adv

 

Không ngờ lại là Âm Vô Mệnh, Âm lão quái! Đây cũng là một kẻ Tiên Thiên Cảnh độc ác!  

 

 

“Hai vị có ý gì?” Diệp Thiên Tâm bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng lại có cảm giác xấu.  

 

 

“Ý của chúng tôi, lẽ nào ông không biết sao?” Âm lão quái lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

“Ông cũng chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong mà thôi, dám ở Vân Xuyên này ra vẻ? Ai cho ông lá gan đó?”  

 

 

Lời nói khiến mọi người ồ lên. Tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Địa cảnh đỉnh phong? Ông đã từng gặp người nào như thế mà đập một phát chết luôn Tiên Thiên Cảnh chưa?” Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm không thay đổi.  

 

 

“Cái này có liên quan đến chữ trong lòng bàn tay ông! Nếu tôi đoán không sai, chắc nó là một dạng ký hiệu, mà ký hiệu này có phải do Tăng Tam Thủy đưa hay không? Quả nhiên là Tăng Tam Thủy đã vào trong mộ tiên nhân! Nếu không thì sao lại có đồ tốt thế này!” Trong mắt Âm lão quái xẹt qua ánh sáng nóng bỏng.  

 

 

Vừa nãy lão ta và Lý Vực âm thầm quan sát từng cử động của Diệp Thiên Tâm, bao gồm động tác lúc Diệp Thiên Tâm ra tay, tất cả chứng minh Diệp Thiên Tâm tuyệt đối không phải võ đạo tông sư!  

 

 

Diệp Thiên Tâm có thể đập chết Tôn lão cũng là vì chữ giết trong lòng bàn tay!  

 

 

Bọn họ còn cảm nhận được, lúc Diệp Thiên Tâm đập chết Tôn lão, sức mạnh của chữ giết rõ ràng đã yếu đi nhiều…  

 

 

Nói cách khác, ký hiệu này có hạn sử dụng!  

 

 

Những người xung quanh nghe Âm lão quái nói xong, đều lạnh lùng Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Thì ra là như vậy!  

 

 

Người này thì ra vốn chỉ là một võ giả Địa Cảnh lại dám giả vờ trước mặt đám võ giả Hậu Thiên Cảnh bọn họ, quá buồn cười!  

 


 

“Diệp lão đệ, cậu…”  

 

 

Tăng Tam Thủy định nói gì đó nhưng Diệp Thiên Tâm lại lắc đầu ngăn lại.  

 

 

“Cao thủ đúng là cao thủ! Lời ông nói có một nửa đúng, chữ trong lòng bàn tay tôi đúng là một ký hiêu! Nhưng thế thì sao, tôi có thể đập phát chết luôn Tôn lão, cũng có thể làm vậy với ông!” Diệp Thiên Tâm bình thản nói.  

 

 

“Đúng không? Ký hiệu của ông có thể sử dụng vô hạn à?” Âm lão quái phì cười một tiếng, nắm một võ giả Hậu Thiên Cảnh đứng cạnh ném ra. Người đó trắng bệch cả mặt, còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ Diệp Thiên Tâm chỉ nghiêng người tránh đi.  

 

 

“Sao vậy? Không phải vừa nãy bảo sinh mạng con người chỉ như kiến hôi sao? Sao giờ không đập chết người ta?” Âm lão quái cười hỏi.  

 

 

Nhìn hành động của Diệp Thiên Tâm, lão ta càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình!  

 

 

Ký hiệu cũng có hạn sử dụng! Đồng thời chỉ có thể dùng được một lần, nếu không Diệp Thiên Tâm vừa rồi còn rất kiêu ngạo sao giờ chỉ biết né tránh?  

 

 

“Tôi muốn giết ai thì giết, ông nói nhảm gì vậy?” Diệp Thiên Tâm mạnh miệng nói.  

 

 

Pháp chỉ cậu Lâm ban cho chỉ còn một lần dùng cuối cùng, lão ta dùng để báo thù, không thể sử dụng!  

 

 

“Phải không? Tôi thấy ông không dám dùng mới đúng!”  

 

 

Âm lão quái phì cười một tiếng, lập tức nhìn võ giả Hậu Thiên Cảnh kia, hỏi:  

 

 

“Cậu tên gì?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 292


 Âm lão quái bảo mình đi thử ư!  

 

“Cậu không đi, tôi làm thịt cậu!”  

 

Âm lão quái lạnh lùng nói.  

 

Trương Tam nghe vậy cắn răng, biết mình không còn lựa chọn nào khác, lập tức đập một phát về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm thay đổi, đối mặt với công kích của một võ giả Hậu Thiên Cảnh, lão ta không thể né tránh được, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường.  

 

Mọi người xôn xao.  

Adv

 

Thì ra người này đang ra vẻ, dựa vào một ký hiệu để hù dọa họ!  


 

“Ha ha… Quả nhiên chỉ là một võ giả Địa Cảnh! Thứ rác rưởi dám làm loạn ở Vân Xuyên này, không biết võ đạo trải rộng khắp Vân Xuyên này sao?”  

 

Trương Tam không nhịn được cười lớn, dấn thân lên, đá ra một phát.  

 

Adv

“Muốn chết…”  

 

Diệp Thiên Tâm gầm lên một tiếng, giơ tay lên. Nhưng nghĩ tới món nợ máu của mình lại để xuống.  

 

Trương Tam hung hăng đá một cái lên người Diệp Thiên Tâm.  

 

“Phụt!” Diệp Thiên Tâm phun ra một búng máu tươi, lăn hơn mười cái trên đất mới tạm dừng lại!

“Đi chết đi!”  

 

Trương Tam cười lạnh một tiếng, chuẩn bị giết luôn Diệp Thiên Tâm.  

 

Đúng lúc này…  

 

“Dừng tay!”  

 

Tăng Tam Thủy vọt tới, ngăn cản công kích của Trương Tam, sau đó lại vọt tới chỗ Diệp Thiên Tâm, đỡ Diệp Thiên Tâm lên, lo lắng nói:  

 

“Diệp lão đệ, không sao chứ?”  

 

“Không… không có vấn đề!”  

 

Diệp Thiên Tâm cố gắng đứng dậy, nhìn xung quanh, trong lòng rét run.  


 

Lão ta vốn tưởng rằng mình chỉ cần giết chết Tôn lão Tiên Thiên Cảnh là có thể khiến mọi người kinh sợ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thành ra thế này!  

 

“Tăng Tam Thủy, ông có ý gì?” Trương Tam lạnh lùng nói.  

 

Tăng Tam Thủy cũng chỉ là Hậu Thiên Cảnh tầng một, gã không e ngại.  

 

“Nơi này là nhà họ Tăng, không phải chỗ cho cậu làm loạn!” Tăng Tam Thủy trả lời.  

 

Diệp Thiên Tâm vì nhà họ Tăng mới rơi vào kết cục này, ông ta đương nhiên không thể mặc kệ.  

 

“Chỉ bằng ông?” Trương Tam nheo mắt lại.  

 

Đúng lúc này, Lý Vực đột nhiên mỉm cười nói:  

 

“Gia chủ Tăng, lẽ nào ông còn muốn bảo vệ người này?”  

 

“Trưởng lão Lý, Diệp lão đệ là tri kỷ của tôi, còn xin ông nể mặt tôi, bỏ qua được chứ?”  

 

“Mặt mũi của ông? Tuy rằng ông dựa vào linh đan diệu dược để thăng lên Hậu Thiên Cảnh, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi! Có mặt mũi gì đáng nể?” Lý Vực cười khẽ một tiếng.  

 

Tăng Tam Thủy nghe vậy, sắc mặt thay đổi, không ngờ Lý Vực không cho mình thể diện như vậy, điều này khiến ông ta tức giận đồng thời cũng có cảm giác bất lực cực kì.  

 

Hiện tại ở đây có hai võ giả Tiên Thiên Cảnh, hơn mười Hậu Thiên Cảnh, hơn mười Địa Cảnh! Nhiều cường giả như thế một khi đã làm loạn lên, đủ để tiêu diệt nhà họ Tăng!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 293


 Lão ta hơi hối hận vì vừa nãy hành động quá lỗ mãng, nếu như có thể khiêm tốn một chút thì đã không gây ra chuyện này!  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ bên ngoài vọng vào.  

 

 

“Tối rồi, cả đám không ngủ được đứng ở đây làm gì vậy?”  

 

 

Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua, phát hiện một thanh niên áo trắng, không khỏi giật mình.  

 

 

“Người này là ai thế?”  

 

 

“Không biết, chỉ là trên người không có khí tức, hẳn không phải là nhân vật gì lớn!”  

 

Adv

 

“Buồn cười, không thấy ở đây có nhiều cường giả như vậy ư? Một con tép riu cũng dám đứng đây nói vớ vẩn!”  

 

 

…  

 

 


Âm lão quái nhìn thoáng qua Lâm Phong rồi lập tức thu hồi tầm mắt, một con gà không đáng để lão ta coi trọng.  

 

 

Lý Vực lại hứng thú nhìn Lâm Phong mấy lần.  

 

 

Adv

Dám nói ra một câu kinh người như thế ở chỗ này, một là kẻ ngu, hai là sẽ có hậu thuẫn và thực lực nhất định!  

 

 

Thanh niên áo trắng trước mặt là loại nào đây?  

 

 

Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm cực kì kích động, mũi lão ta đau xót, suýt nữa đã rơi nước mắt.  

 

 

Cậu chủ Lâm! Không ngờ!  

 

 

Mỗi khi mình rơi vào tuyệt vọng, cậu Lâm lại giống như ánh sáng chiếu rọi!  

 

 

“Cậu chủ Lâm, cậu lại tới rồi!” Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào nói.  

 

 

Lâm Phong tiến lên trước, cau mày nói:  

 

 

“Ông làm sao đấy? Sao lần nào cũng thấy bị người đánh thế?”  

 

 

“Tôi…”  

 

 

Diệp Thiên Tâm chuẩn bị giải thích thì đúng lúc này, Trương Tam cắt ngang lời lão ta.  

 

 

“Còn tưởng ai tới, hóa ra là một phe với ông à!”  

 

 

Trương Tam nhìn chằm chằm Lâm Phong, hài hước nói:  

 

 

“Nhãi ranh, tôi khuyên cậu một câu, từ đâu tới đây thì lăn về đó, đừng làm vướng chân vướng tay ở chỗ này, nếu không lát nữa cũng biết được chữ chết viết thế nào đấy!”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy quay đầu nhìn Trương Tam một cái:  

 

 


“Đang nói chuyện với tôi à?”  

 

 

“Không thì với ai?” Trương Tam cười lạnh.  

 

 

Lâm Phong nhổ nước bọt về phía Trương Tam.  

 

 

“Bụp!”  

 

 

Trương Tam lập tức nổ thành làn sương máu.  

 

 

Máu tươi ào ào đổ xuống, như trời đang mưa vậy.  

 

 

Nhìn thấy thế, tiếng cười xung quanh khựng lại.  

 

 

Yên lặng! Kinh khủng!  

 

 

Tất cả mọi người đều mờ mịt, có người còn dụi mắt cho rằng mình nhìn nhầm.  

 

 

Một bãi nước bọt cho nổ luôn võ giả Hậu Thiên Cảnh?  

 

 

Trong miệng có bom à?  

 

 

“Thú vị!” Khóe miệng Lý Vực nhếch lên.  

 

 

Xem ra thanh niên trước mặt là loại thứ hai! Cũng có chút thực lực nhưng không nhiều lắm…  

 

 

“Thứ tà thuật gì đây? Hay là…” Âm lão quái nheo mắt lại.  

 

 

Lão ta khẳng định được thanh niên này không phải võ giả, nếu không sẽ không thể không có một chút khí tức võ đạo nào! Xem ra nhất định đã cao nhân bàng môn tà đạo nào rồi!  

 

 

“Được rồi, nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 294


Lâm Phong nghe xong thì cười lạnh:  

 

“Diệp Thiên Tâm ơi Diệp Thiên Tâm, ông đúng là giỏi thật đấy! Tôi cho ông đi báo thù mà ông lại chạy tới đây giương oai?”  

 

“Cậu Lâm… Tôi cũng chỉ muốn giúp anh em một chút thôi! Không ngờ lại thành như thế.  

 

Diệp Thiên Tâm cười khan nói.  

 

Lâm Phong nghe vậy nhìn về phía Tăng Tam Thủy, đang chuẩn bị nói thì bị cắt ngang:  

 

“Họ Lâm? Ở giới võ đạo Vân Xuyên không có nhà họ Lâm nào! Cậu từ đâu đến? Pháp thuật nhổ nước bọt ban nãy là gì?” Âm lão quái bước lên, lạnh nhạt hỏi.  

Adv

 

Nhìn thấy vậy, người vây xem thở dài một hơi.  


 

Dù người thanh niên này có quái dị thế nào, nhưng dù sao cũng còn tuổi tác ở đó, trước mặt một võ giả Tiên Thiên Cảnh, không đáng nhắc tới!  

 

Đồng thời bọn họ đều vểnh tai, nghe kĩ, tò mò bãi nước bọt bang nãy là sao.  

 

Adv

“Ông là ai?” Lâm Phong hỏi.  

 

“Ta là Âm Vô Mệnh, từng nghe tên chưa?” Vẻ mặt Âm lão quái ngạo nghễ nói  

 

Ở giới võ đạo Vân Xuyên, tên của lão ta cũng rất rực rỡ, nói ra chín mươi phần trăm võ giả đều biết!  

 

“Chưa từng nghe thấy! Chỉ là tên của ông không được may mắn cho lắm, tôi đề nghị ông nên đổi tên.” Lâm Phong nói.  

 

Âm lão quái nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức lạnh lẽo:  

 

“Có phải cậu cho rằng mình giết được một võ giả Hậu Thiên Cảnh đã là vô địch rồi không? Cũng dám pha trò đùa tôi?”  

 

“Không hề nói đùa, tôi thật sự thấy tên của ông không may mắn.” Lâm Phong nhìn Âm lão quái, lại nói: “Ông không tin à?”

Âm Vô Mệnh không nhịn được cười.  

 

Từ khi lão ta bước vào Tiên Thiên Cảnh, đã lâu rồi không bị người ta chế nhạo thế này! Điều này khiến lão ta thấy thú vị.  

 

“Nhãi con, có lẽ cậu đã hiểu nhầm về tôi rồi!” Khóe miệng Âm Vô Mệnh hơi nhếch lên.  

 

“Hả? Xin lắng nghe giải thích.” Lâm Phong nói.  

 

“Âm Vô Mệnh tôi có thiên phú đáng kinh ngạc, mười sáu tuổi đã là Địa Cảnh, mười bảy tuổi là Hậu Thiên Cảnh tầng một! Bốn mươi tám tuổi đột phá Tiên Thiên Cảnh, chấn động giới võ đạo khắp Vân Xuyên! Trong lúc tôi còn đang tung hoành võ đạo, ba chữ Âm Vô Mệnh vừa xuất hiện, đám trẻ con cũng phải khóc!”  


 

Âm Vô Mệnh nói đến đây, dùng đôi mắt khinh thường nhìn Lâm Phong, nói:  

 

“Vô Mệnh không có nghĩa là bỏ mạng! Mà là sinh mạng vô địch, hiểu chưa?”  

 

Lời lão ta nói khiến đám người ngầm đồng ý.  

 

Lý lịch cuộc sống của Âm lão quái quá huy hoàng!  

 

Bốn mươi tám tuổi đột phá được Tiên Thiên Cảnh, có lẽ toàn bộ giới võ đạo ở Vân Xuyên cũng không có mấy người.  

 

“Thì ra nghĩa là sinh mệnh vô địch! Âm lão quái rất có khí phách!”  

 

“Ông ta dùng tên để khắc chế bản thân, cũng là để nhắc nhở mình phải luôn đi trên con đường vô địch!”  

 

“Lợi hại, đây chính là chênh lệch giữa các cường giả đấy! Không chỉ ở thực lực mà còn những mặt khác nữa!”  

 

“Mẹ nó, từ nay đừng gọi tôi là Vương Đại Mao nữa, xin hãy gọi là Vương Vô Địch!”  

 

…  

 

Âm Vô Mệnh nghe tiếng thảo luận xung quanh, vẻ mặt càng ngạo nghễ hơn.  

 

Đúng lúc lão ta định nói gì đó thì Lâm Phong ho khan một tiếng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 295


 Âm Vô Mệnh phản ứng lại, lập tức lạnh lùng nói.  

 

Vừa nãy Lâm Phong phun một bãi nước bọt đã giết võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng một, đương nhiên trong lòng lão ta có đề phòng Lâm Phong phun lên mình. Nhưng không ngờ Lâm Phong lại âm hiểm như thế, cố tình trêu chọc mình, làm mình mất mặt trước mặt bao người.  

 

 

“Sao thế? Giờ ho khan cũng bị cấm à?” Lâm Phong bình thản hỏi.  

 

 

“Hừ, bớt làm ra vẻ đi! Tôi muốn xem nước bọt của cậu lợi hại, hay Vô Mệnh thần quyền của tôi lợi hại!” Âm Vô Mệnh hừ lạnh.  

 

 

Đám võ giả xung quanh cười giễu cợt, cho rằng lão ta sẽ nhanh chóng đánh chết Lâm Phong, lấy lại mặt mũi! Nếu không sau này còn lăn lộn ở Vân Xuyên kiểu gì được nữa?  

 

Adv

 

Đường đường là một cao thủ Tiên Thiên Cảnh, bị một bãi nước bọt dọa chạy hơn mười mét, chuyện này dù đến lão ta cũng thấy thái quá!  

 

 

“Hừ!”  

 


 

Âm Vô Mệnh quát lạnh một tiếng, khua hai tay, tạo thành vô số quyền ảnh trên không trung.  

 

 

Adv

Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của lão ta, Vô Mệnh thần quyền! Là quyền pháp lão ta lĩnh ngộ ra khi đi du lịch năm bốn mươi ba tuổi, nhìn nước biển cuộn trào mãnh liệt.  

 

 

Quyền pháp này chỉ dùng một chữ “Nhanh”!  

 

 

Quyền sau nhanh hơn cái trước, mạnh hơn cái trước!  

 

 

Trong vòng một giây đã khua ra hơn năm quyền, giống như sóng biển, sức mạnh chồng chồng lên nhau, cuối cùng có được uy lực kinh người!  

 

 

Từ nơi này cũng có thể thấy được lão ta rất cẩn thận, biết Lâm Phong này không đơn giản, cho nên vừa ra đã dùng hết sức, định đánh chết luôn Lâm Phong!  

 

 

Thấy vậy, nụ cười trên mặt đám võ giả cũng tắt đi, vẻ mặt nghiêm trọng!  

 

 

Đây chính là Vô Mệnh thần quyền trong truyền thuyết?  

 

 

Đúng là đáng sợ.  

 

 

Tốc độ cực nhanh, sức mạnh cũng kinh người, dù bọn họ cách xa như thế cũng cảm nhận được áp lực.  

 

 

Quyền phong gào thét như lưỡi dao sắc bén, cạo đau mặt họ!  

 

 

“Vô Mệnh thần quyền này của Âm lão quái đúng là càng ngày càng kinh người! Ông ta mà dùng quyền pháp này đánh với mình một trận thì tỷ lệ thắng cũng chưa được nổi tám phần!”  

 

 

Ánh mắt Lý Vực hơi nhúc nhích.  

 

 

Rất lợi hại!  

 

 

Ông ta là người của nhà họ Lý! Nhà họ Lý thâm sâu, đủ loại kỹ năng cho ông ta chọn, Âm Vô Mệnh lại tự mình nghĩ ra được kỹ năng đấu tay đôi được với ông ta, đúng là kinh người!  

 

 

“Diệp lão đệ, đây là Vô Mệnh thần quyền, kĩ năng miệng của cậu Lâm này đỡ nổi không?” Tăng Tam Thủy lo lắng.  

 

 

Trong vòng ba giây, Âm Vô Mệnh đã huy động ra ba bốn trăm quyền!  

 

 

Lúc này, hai nắm tay của lão ta quả thực như mặt trời tỏa ra ánh sáng chói chang, làm không khí nóng rực và dao động!  

 

 

Khó mà tưởng tượng, một khi đánh ra thì đáng sợ tới mức nào!  

 

 

“Yên tâm đi, cậu Lâm không chỉ giỏi mỗi cái đó!” Diệp Thiên Tâm cực kì tin tưởng.  

 

 

Trong mắt lão ta, cậu Lâm là một võ đạo tông sư, đang xem một Tiên Thiên Cảnh nhảy nhót diễn kịch mà thôi, cũng không tệ!  

 

 

“Vô Mệnh thần quyền!”  

 

 

Đúng lúc này, khí thế của Âm Vô Mệnh đã đạt đỉnh cao, đôi nắm tay hung hăng đánh về phía Lâm Phong!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Trong giây lát, lực lượng mênh mông như hồng thủy cuồn cuộn tuôn ra, khiến không gian cũng hơi vặn vẹo!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 296


 

 Sau đó, nước bọt đánh tan đòn tấn công xong còn không giảm tốc độ, đánh mạnh lên người Âm Vô Mệnh.  

 

Âm Vô Mệnh không kịp phản ứng, lồng ngực nổ tung, lộ ra một lỗ thủng lớn toàn máu.  

 

 

“Cậu… cậu…”  

 

 

Âm Vô Mệnh cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực mình rồi lại nhìn Lâm Phong, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Trước khi chết, trong mắt lão ta tràn đầy nghi hoặc không thể giải thích!  

 

 

Rốt cuộc đây là chiêu thức quái gì vậy?  

 

 

Adv

“Rầm!”  

 

 

Cơ thể Âm Vô Mệnh nặng nề ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy, chết hoàn toàn!  

 

 


Nhìn thấy vậy, mọi người lập tức yên tĩnh lại, tất cả đều rét run, tóc gáy dựng đứng!  

 

 

Hay… Khẩu kỹ mạnh thật đấy!

 

Thực ra thì sắc mặt Lý Vực cũng có chút thay đổi, nhìn Lâm Phong với vẻ khó tin.  

Adv

 

Thật là kỳ diệu!  

 

 

Quả thực là vô cùng kỳ diệu!  

 

 

Loại thuật khẩu kỹ này, vậy mà có thể khiến một người bình thường giết được cao thủ Tiên Thiên Cảnh!?  

 

 

Nếu có được pháp thuật này, giúp cho những người phụ nữ tay trói gà không chặt trong gia tộc đều học được!  

 

 

Lý gia bọn họ há chẳng phải chim lớn gặp gió một ngày bay chín vạn dặm hay sao?  

 

 

“Rất tốt, thuật khẩu kỹ này, Lý gia ta muốn có!”  

 

 

Trong lòng Lý Vực có chút kích động!  

 

 

Có điều ông ta không hề hành động hấp tấp!  

 

 

Nếu như Âm Vô Mệnh đã không phải là đối thủ của Lâm Phong, vậy thì chắc là bản thân ông ta cũng thế, còn phải trở về trong gia tộc, bàn bạc kỹ lưỡng với các trưởng lão trong gia tộc để lên kế hoạch chi tiết mới được!  

 

 

“Tên tuổi không biết thì cũng thôi đi, đến cả quyền pháp cũng không biết! Sao hắn ta có thể không chết được chứ?”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Sau đó, anh đưa ánh mắt hướng vào trong hội trường, nhàn nhạt nói:  

 

 


“Quy tắc cũ, cho mấy người ba phút, cút khỏi Tăng gia! Sau ba phút, ai còn dám ở lại đây, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Sắc mặt của mọi người tại hiện trường hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù lời nói của Lâm Phong có tính công kích không lớn nhưng tính xúc phạm lại cực mạnh, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  

 

 

Tuy vậy bọn họ cũng không dám cãi lại mà cùng nhau chuyển ánh mắt về phía Lý Vực!  

 

 

Theo bọn họ thấy, bây giờ ở đây cũng chỉ có Lý Vực có thể đối đầu với Lâm Phong mà thôi.  

 

 

“Khẩu kỹ của ngài Lâm vô song! Lý mỗ thực sự bái phục, không biết ngày mai ngài Lâm có rảnh không? Lý gia tôi với tư cách là chủ Vân Xuyên, cũng nên làm tròn bổn phận của chủ nhà!”  

 

 

Lý Vực tiến lên phía trước, mỉm cười nói.  

 

 

Ông ta định ổn định Lâm Phong trước, rồi sau đó từ từ đối phó.  

 

 

“Các người vẫn còn hai phút nữa.”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

Lý Vực vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó lại nhẹ nhàng cười nói:  

 

 

“Ngài Lâm, ngài chắc là chưa biết Lý gia tôi….”  

 

 

“Đếm ngược, 30 giây!”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 297


 Một khi tới thời điểm, anh sẽ thực sự ra tay giết người!  

 

Đối mặt với thuật khẩu kỹ quỷ dị đó, ông ta không nắm chắc phần thắng, nên không muốn mạo hiểm.  

 

 

Thấy Lý Vực đã rút lui, những người khác ở hiện trường cũng không giữ được bình tĩnh, lần lượt lao ra ngoài, chỉ hận không có thêm đôi chân nữa mà chạy.  

 

 

Trong nháy mắt, Tăng gia vốn đông đúc nay lại trở nên vắng vẻ.  

 

 

……  

 

 

Adv

Sau khi đám người đều rời đi hết, Tăng Tam Thủy mới đè nén sự kinh sợ trong lòng tiến lên phía trước, chắp tay cung kính nói:  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm đã giải vây giúp Tăng gia tôi!”  

 

 

“Không cần cảm ơn, tôi tới tìm ông là có việc muốn hỏi ông.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Adv

Tăng Tam Thủy nghe vậy vẻ mặt hơi sững lại, sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà có vẻ trầm mặc.  

 

 

“Ngài Lâm, anh Tăng là tri kỷ duy nhất của tôi.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ở bên cạnh sốt ruột cười nói.  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Thiên Tâm, không nói gì.  

 

 

Diệp Thiên Tâm trong lòng run rẩy, biết là mình đã nhiều lời, lập tức khôn ngoan cúi đầu xuống, không dám phí lời thêm nữa!  

 

 

“Tôi hỏi ông, ông biết được chuyện mộ của tiên nhân từ đâu? Người ngoài đồn rằng ông có được một viên linh đan thần dược từ trong mộ của tiên nhân, một bước từ Địa Cảnh bước vào Hậu Thiên Cảnh! Là thật hay sao?”  

 

 

Lâm Phong hỏi thẳng.  

 

 

Tăng Tam Thủy do dự trong chốc lát rồi mới nói:  

 

 

“Thực ra chuyện này cũng không phải bí mật gì, tin tức về phần mộ tiên nhân quả thực là tôi truyền ra ngoài, nhưng trên thực tế chuyện tôi đột phá Hậu Thiên Cảnh vốn không phải nhờ vào linh đan thần dược gì cả.”  

 

 

“Ồ?”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Tăng Tam Thủy.  

 

 

“Cậu Lâm, chuyện này không phải một câu hai câu là có thể nói rõ được, chúng ta ngồi xuống trước đi đã.”  

 

 

Tăng Tam Thủy mời Lâm Phong ngồi xuống, sau đó lại gọi người hầu tới rót cho Lâm Phong một ấm trả Phổ Nhĩ hảo hạng.  

 

 


Trong chốc lát, hương thơm của trà tràn ngập trong gian phòng hội nghị rộng lớn, khiến tinh thần sảng khoái.  

 

 

“Nói tiếp đi.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa nhấp một ngụm trà.  

 

 

Tăng Tam Thủy thở dài một hơi rồi mới nói.  

 

 

“Thật ra chuyện là như thế này…”  

 

 

Theo lời giải thích của Tăng Tam Thủy, cuối cùng Lâm Phong cũng biết được đại khái những chuyện đã xảy ra.  

 

 

Vào một đêm khuya khoảng nửa tháng trước, Tăng Tam Thủy đang thảo luận với vợ về ý tưởng chủ nghĩa xã hội mới, thì đột nhiên có một người thần bí tìm tới lão ta.  

 

 

Người thần bí này nói ra chuyện phần mộ của tiên nhân và muốn Tăng Tam Thủy thay mình truyền ra ngoài.  

 

 

Tăng Tam Thủy biết chuyện này hệ trọng, một khi không cẩn thận sẽ khiến cả Tăng gia đều bị hủy diệt cho nên thẳng thừng từ chối.  

 

 

Nhưng người thần bị lại cười nhẹ một tiếng nói rằng, nếu Tăng Tam Thủy nói chuyện này ra, thì sẽ giúp Tăng Tam Thủy đột phá Hậu Thiên Cảnh….  

 

 

“Tôi vốn đã từ chối rồi, nhưng thứ mà hắn đưa ra thực sự quá nhiều!”  

 

 

“Không giấu gì cậu Lâm, thiên phú võ đạo của tôi tầm thường, cả đời này nếu không có cơ duyên nào đó thì sẽ không thể bước vào Thiên Cảnh được!”  

 

 

Tăng Tam Thủy cười khổ.  

 

 

“Vậy thì, hắn ta giúp ông bước vào Hậu Thiên Cảnh như thế nào?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 298


 Diệp Thiên Tâm bên cạnh nghe được lời này không khỏi hít một hơi lạnh, thất thanh nói:  

 

 

“10 giây? Giúp ông tiến vào Hậu Thiên Cảnh? Này ông anh, không phải anh đang nói đùa với tôi đấy chứ!”  

 

 

“Tôi biết nói ra hai người sẽ không tin, kỳ thực nếu như không phải chính bản thân tôi trải qua, tôi tuyệt đối cũng không tin! Nhưng mà đó là sự thật…”  

 

 

Tăng Tam Thủy cứ nói, trong ánh mắt lộ ra một tia kính sợ, lại nói:  

 

 

“Cho tới bây giờ, tôi nghĩ lại cái người thần bí đó mà vẫn cảm thấy hoảng sợ! Người thần bí kia quá đáng sợ, chỉ đứng ở đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy ngạt thở.”  

 

 

Adv

“Ông có còn nhớ tướng mạo của người thần bí đó không?”  

 

 

Lâm Phong hơi nheo mắt lại.  

 

 

Người thần bí này không phải là lão già đã chết chứ?  


 

 

“Không biết… tôi căn bản không biết mặt mũi hắn ta! Lúc đó cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắn ta là một người đàn ông!”  

 

 

Adv

Dừng lại một chút, Tăng Tam Thủy nói tiếp:  

 

 

“Sau đó…hình như chân của hắn không được linh hoạt cho lắm??”  

 

 

“Ý ông hắn là người què?”  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Trước đó em gái từng nói, người đem tro cốt cha mẹ tới cũng là một người què!  

 

 

Chẳng lẽ hai người này là một?  

 

 

Nếu như thật sự là thế, vậy thì có thể chắc chắn chuyện cha mẹ mất tích có liên quan đến lão già!  

 

 

Bằng không sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?  

 

 

“Haha….Có lẽ tôi nhìn nhầm cũng nên, nhân vật như vậy sao chân lại có vấn đề được chứ?”  

 

 

Tăng Tam Thủy không chắc chắn nói.  

 

 

“Còn gì nữa? Người thần bí còn nói gì với ông không?  

 

 

Lâm Phong tiếp tục hỏi.  

 

 

“Hắn chỉ muốn tối truyền ra tin tức phần mộ tiên nhân, sau đó thì đưa cho tôi một tấm lệnh bài màu đen, nói lệnh bài này chính là chìa khóa của mộ tiên nhân!”  

 

 


Tăng Tam Thủy vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài màu đen từ trong người ra.  

 

 

Lâm Phong cầm lấy lệnh bại trong tay nhìn thử.  

 

 

Quả nhiên!  

 

 

Giống hệt lệnh bài mà lão già để lại!  

 

 

“Người thần bí nói lệnh bài màu đen tổng cộng có ba chiếc, chỉ cần tôi truyền ra tin tức về mộ của tiên nhân, thì người sở hữu hai chiếc lệnh bài màu đen còn lại sẽ tới tìm tôi! Tới lúc đó ba người chúng tôi có thể cùng nhau mở ra phần mộ tiên nhân, có được truyền thừa vô thượng bên trong đó!”  

 

 

Tăng Tam Thủy tiếp tục nói:  

 

 

“Nhưng mà cả nửa tháng trôi qua rồi, tôi vẫn chưa thấy tấm lệnh bài thứ hai xuất hiện.”  

 

 

“Tấm lệnh bài thứ hai ở chỗ tôi!”  

 

 

Lâm Phong lấy ra lệnh bài của mình.  

 

 

Trong lòng anh rất khó hiểu.  

 

 

Bên trong cấm chế kia rốt cuộc có thứ gì mà làm rắc rối tới vậy!  

 

 

Lão già làm vậy lại là có ý gì?  

 

 

……….

 

Tăng Tam Thủy nhìn thấy lệnh bài trong tay Lâm Phong, không khỏi kinh ngạc kêu lên:  

 

"Cậu Lâm, lẽ nào lệnh bào của cậu cũng là do người thần bí kia đưa cho sao?"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 299


 "Cậu Lâm, cậu lấy lệnh bài này đi! Đưa cho tôi cũng chẳng có tác dụng gì!"  

 

Tăng Tam Thủy vội vàng từ chối.  

 

 

"Không cần! Nếu người thần bí kia đã cố tình đưa lệnh bài này cho ông thì chắc chắn là người đó có ý đồ riêng! Tôi cầm cũng không tốt!"  

 

 

Lâm Phong đứng dậy, suy nghĩ một lúc rồi nói:  

 

 

"Nếu như đã xuất hiện hai lệnh bài rồi, hẳn là lệnh bài thứ ba cũng sẽ xuất hiện sớm thôi, đến khi đó ông nhớ báo cho tôi biết, chúng ta cùng đi mở mộ ẩn của tiên nhân!"  

 

Adv

 

Tăng Tam Thủy nghe vậy thì cười khổ một tiếng, nói:  

 

 

"Bây giờ nhà họ Tăng chúng tôi đã trở thành mục tiêu tấn công rồi, có lẽ là không chống cự được cho đến khi lệnh bài thứ ba xuất hiện!"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày hỏi:  

 

 

Adv

"Lúc trước người thần bí kia bảo ông làm những chuyện này, chẳng lẽ người đó không cho ông cách tự vệ nào sao?"  

 

 

"Không có, sau khi người đó giúp tôi đột phá đến Hậu Thiên cảnh thì rời đi..."  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi viết một pháp chỉ cho Tăng Tam Thủy, nói:  

 

 

"Nhớ lấy, pháp này chỉ có thể dùng được ba lần thôi, mục đích là để dọa người khác! Nhớ là không được dùng linh tinh ngu ngốc như Diệp Thiên Tâm! Kẻ đến lúc đó lại rước lấy họa sát thân."  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

Vẻ mặt Tăng Tam Thủy cung kính.  

 

 

Lúc này trong mắt lão ta, Lâm Phong đã là một cường giả siêu cấp cao thâm khó lường rồi.  

 

 

Đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm ở bên cạnh lại cười nịnh nọt, vẻ mặt hưng phấn:  

 

 

"Cậu Lâm, viết lại cho tôi một cái đi, pháp chỉ kia của tôi chỉ còn một lần nữa thôi."  

 

 

"Cút!"  

 

 

...  

 

 

Đêm nay, chắc chắn cả giới võ đạo Vân Xuyên sẽ hoàn toàn mất ngủ!  

 

 


Tin tức về một thanh niên bí ẩn xuất hiện trong nhà họ Tăng đã lan truyền khắp tất cả khu vực Vân Xuyên chỉ trong khoảng thời gian ngắn.  

 

 

Nhà họ Trần, nhà họ Lý, nhà họ Thượng Quan, nhà họ Đỗ...  

 

 

Đông đảo võ giả đều đang tranh nhau bàn luận.  

 

 

Nghiên cứu thảo luận xem rốt cuộc cái thuật sử dụng miệng kia là của bàng môn tả đạo nào?  

 

 

Dùng một bãi nước bọt xử lý một võ giả Tiên Thiên cảnh bậc một, thế này thật đúng là quá nằm ngoài sức tưởng tượng.  

 

 

Mà trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi về chuyện này, nhân vật chính Lâm Phong đã đi từ Vân Xuyên quay về Kim Lăng.  

 

 

...  

 

 

Khách sạn Kim Lăng.  

 

 

Sau khi Lâm Phong quay về thì đã là khoảng ba giờ sáng.  

 

 

Anh dùng thần thức quét qua căn phòng tổng thống mà Trần Y Nặc và những người khác đang ở, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang ngủ, nên anh cũng tìm đại một căn phòng rồi đi vào.  

 

 

"Không ngờ rằng đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như thế!"  

 

 

Lâm Phong khoanh chân ngồi trên giường, nói một mình.  

 

 

Vốn dĩ anh đến Vân Xuyên vào ban đêm là để cứu Diệp Thiên Tâm, cuối cùng không những phát hiện ra lão già đó không chết, mà sau đó còn tìm ra được một ngôi mộ ẩn của tiên nhân!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom