Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Vũ Nghịch Càn Khôn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
772,212
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vũ Nghịch Càn Khôn

Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Giới thiệu Truyện

Vũ Nghịch Càn Khôn - Câu chuyện kể về Sở Nam, một thiếu niên bởi vì kinh mạch đứt đoạn mà không thể luyện võ, bị người khác cho rằng lúc 8 tuổi sẽ chết, thế nhưng hắn vẫn sống, mang trên mình cái danh phế vật bất tài suốt 16 năm.

- Một thiếu niên kiên cường đầy nghị lực, không cam lòng bị người khác xem thường, không cam lòng bị lão Thiên định đoạt, vượt qua mọi đau đớn, gian khổ, bằng ý chí kinh người bước trên con đường nghịch thiên.

- Thiên Vũ Đại Lục, 1 kỳ nhân xuất hiện, 1 tên phế vật trở thành tuyệt thế cường giả trong truyền thuyết, từng bước từng bước đột phá Võ Sĩ, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Tướng, Võ Quân, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Thần...

- Tags: vu nghich can khon, truyen huyen ao
 
Chương 1: Nam phế vật


- Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà?

Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói.

- Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này….

Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói:

- Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà!

- Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ?

Bạch Nhược Tuyết ánh mắt có chút ngầng ngậng nước, âm thanh nức nở nói:

- Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ?

Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung cấp Võ Sĩ, so với hắn mà nói quả là một trời một vực.

Lúc hai người đang nói thì một âm thanh cuồng tiếu tràn đầy mùi vị châm chọc vang lên:

- Nam phế vật, ngươi tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ? Ta còn tưởng ba năm không gặp thì ngươi sẽ có chút tiến bộ chứ? Nhược Tuyết, gọi ca ca một tiếng rồi ta sẽ giúp ngươi bắt tiểu mãng xà, ta bây giờ đã là cao cấp Võ Sư rồi!

- Không cần, ta chỉ muốn Sở Nam ca ca bắt thôi.

Bạch Nhược Tuyết nắm tay Sở Nam, khẽ nói:

- Sở Nam ca ca, chúng ta về nhà thôi.

- Tiểu Nhược Tuyết, chúng ta đi.

Sở Nam nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết, đi về phía trước, nhưng người vừa lên tiếng lại đứng chắn trước mặt Sở Nam, Sở Nam đi qua trái thì hắn cũng đi qua trái, Sở Nam đi sang phải thì hắn cũng đi sang phải.

- Ngươi muốn gì?

Sở Nam lạnh lùng hỏi.

Kẻ chắn trước mặt Sở Nam tên là Bạch Trạch Vũ, năm nay mười bảy tuổi, cha của hắn là Bạch Thành Phong, cũng là trưởng thôn của Bạch gia thôn, tại một tiểu sơn thôn vắng vẻ như vậy, lại có một cha là một trưởng thôn giống như vua một cõi, Bạch Trạch Vũ cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa hắn lại rất có thiên phú, 13 tuổi đã là cao cấp Võ Sĩ, cũng ở đây được một năm thì ngẫu nhiên được một trung niên nhân đem đi khỏi Bạch gia thôn, nghe nói người đó là thành viên trọng yếu của Thánh Hỏa Môn, cũng là một trong ba môn phái lớn của Đại Khánh Quốc, mà Bạch Trạch Vũ cũng nhờ vậy mà trở thành nội thất đệ tử của Thánh Hỏa Môn.

Bạch Trạch Vũ quả thực không phụ thiên phú của hắn, lúc đi chỉ mới là cao cấp Võ Sĩ, mà bốn năm sau, không ngờ lại có thể bước qua cánh cửa Võ Sĩ đạt đến Võ Sư, lại còn là cảnh giới cao cấp Võ Sư nữa.

Trước kia, Sở Nam luôn trốn tránh Bạch Trạch Vũ, nhưng không ngờ Bạch Trạch Vũ rời nhà đã ba năm, vậy mà khi trở về liền tìm hắn gây phiền toái.

- Muốn làm gì?

Bạch Trạch Vũ khinh miệt hừ một tiếng, nhìn con đường dưới chân, khẽ chớp mắt một cái, ngạo nghễ nói:

- Con đường này dành cho cường giả, về phần một vài tên phế vật, ví dụ như 16 tuổi vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, nói không chừng ngay cả phế vật sơ cấp Võ Sĩ cũng không bằng thì không xứng đi đường này!

Bạch Trạch Vũ thấy Sở Nam không dám nói gì, cho là hắn sợ, lại càng kiêu ngạo hơn, cuồng tiếu nói:

- Ngươi muốn đi cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ba tiếng gia gia, ta tạm tha cho ngươi. Ngươi muốn đánh một trận sao? Tốt nhất vẫn nên quỳ xuống khấu đầu ba cái đi.

Sở Nam trầm mặc, nhưng bề ngoài trầm mặc lại thai nghén phẫn nộ vô tận, Bạch Nhược Tuyết ở bên cạnh có chút bối rối, mặc dù tuổi của nàng còn rất nhỏ, nhưng nàng cũng hiểu rõ giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư chênh lệch như thế nào, thật không khác gì một trời một vực, Sở Nam ca ca làm sao đánh được? Hơn nữa, thân thể của Sở Nam ca ca còn không tốt, luôn sinh bệnh….

- Tiểu Nhược Tuyết, ngươi về trước đi, buổi tối ca ca sẽ cùng ngươi đi bắt đom đóm!

Sở Nam thấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết run rẩy, cố gắng dùng thanh âm nhu hòa nói, nhưng Bạch Nhược Tuyết lại quay đầu lại, kiên quyết nói:

- Không, Sở Nam ca ca, ta và người đi cùng nhau!

Nói xong, Bạch Nhược Tuyết lại quay sang Bạch Trạch Vũ, dùng âm thanh non nớt nói:

- Có phải ta gọi ngươi một tiếng ca ca thì ngươi sẽ để chúng ta đi qua?

Bạch Trạch Vũ sững sờ, sau đó cười ha hả nói:

- Sở Nam, ta nhìn nhầm ngươi rồi, ngươi không dám đánh với ta, lại gọi tiểu nha đầu này tới xin tha cho ngươi, xem ra ngươi không phải chỉ là một tên phế vật mà còn là một tên nhu nhược chính cống… Tên nhu nhược!

Nghe thấy nời nói hết sức vũ nhục của Bạch Trạch Vũ, Sở Nam xiết chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc giòn tan, bởi vì từ nhỏ toàn bộ kinh mạch đã bị đứt cho nên thể chất của Sở Nam rất yếu, căn bản không thích hợp luyện võ, bất luận hắn khắc khổ luyện võ như thế nào, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi thì thực lực vẫn khó có thể tiến thêm, cho nên vẫn luôn bị người khác gọi là phế vật….

Thế nhưng, cho tới bây giờ còn chưa có ai gọi hắn là tên nhu nhược….

Lấy võ vi tôn, đại lục Thiên Vũ luôn dùng võ vi tôn rất khinh bỉ những người nhu nhược không dám đối mặt với khiêu chiến. Bị người khác gọi là nhu nhược chính là vũ nhục lớn nhất trong lòng Sở Nam. Lửa giận trong lòng Sở Nam bùng lên, trên mặt lại không chút thay đổi, chậm rãi nói:

- Tiểu Nhược Tuyết, đứng qua một bên xem ca ca giáo huấn tên hỗn đãn này thế nào!

Bạch Nhược Tuyết nghe lời lùi sang một bên, trong đầu suy nghĩ xem có nên chạy về thôn gọi người đến hay không, thế nhưng nàng lại sợ Sở Nam ca ca ở bên này….

- Giáo huấn ta? Quả là trò đùa, ngươi chỉ là một tên phế vật sơ cấp Võ Sĩ, muốn giáo huấn một cao cấp Võ Sư như ta?

Bạch Trạch Vũ ngửa đầu cuồng tiếu, phảng phất như nghe được câu chuyện nực cười nhất đại lục Thiên Vũ, ngay lúc hắn cười đến cong gập người thì nắm đấm của Sở Nam đã hóa phẫn nộ thành lực lượng mang theo Viêm Hỏa màu vàng nhạt nhằm về phía thân hình đang cong gập của Bạch Trạch Vũ nện tới.

Nắm đấm bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, mang theo tiếng gió vù vù, Bạch Trạch Vũ vẫn còn cuồng tiếu, nhưng khi hắn nhìn thấy hành động của Sở Nam thì nắm đấm của Sở Nam chỉ còn cách hắn chừng một ngón tay.

Bạch Trạch Vũ gấp gáp lách qua một bên, không ngờ vẫn không thể né được, một quyền của Sở Nam tràn ngập tức giận cứ như vậy nện lên ngực Bạch Trạch Vũ, khiến Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước.

- Ta bị đánh trúng? Một cao cấp Võ Sư như ta lại bị một tên phế vật đánh trúng?

Mặc dù công kích của Sở Nam không thể tạo thành chút thương tổn gì đối với Bạch Trạch Vũ, thế nhưng hắn đường đường là một đệ tử của Thánh Hỏa Môn, một cao cấp Võ Sư, không ngờ lại bị một tên sơ cấp Võ Sĩ, bị một tên phế vật trong miệng hắn đánh trúng một quyền khiến cho phải lùi một bước, tin tức này nếu như truyền đi thì Bạch Trạch Vũ hắn làm sao có thể đứng tại Bạch gia thôn này được, làm sao còn mặt mũi lặn lộn tại đại lục Thiên Vũ nữa?

- Sở Nam ca ca thật lợi hại….

Bạch Nhược Tuyết thấy Sở Nam đánh trúng Bạch Trạch Vũ một quyền, cho rằng chiếm thượng phong, ở bên cạnh không ngừng vỗ tay hoan hô.

Trong lòng Sở Nam cảm thấy cay đắng, một quyền vừa rồi xuất ra hầu như đã khiến hắn tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, là một quyền đầy đủ uy lực nhất mà hắn bây giờ có thể đánh ra, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ khiến cho Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước, không tạo thành chút thương tổn mang tính thực chất đối với gã, chênh lệch giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư quả là rất lớn.

Bạch Trạch Vũ tức giận vô cùng, phát ra một tiếng rống giận dữ:

- Phế vật, dám đánh ta, lão tử phải đánh ngươi một trăm quyền, một nghìn quyền! Lão tử phải dùng quyền pháp đơn giản nhất khiến cho ngươi hiểu cao cấp Võ Sư và sơ cấp Võ Sĩ khác biệt như thế nào! Khiến ngươi biết được thiên tài và phế vật khác nhau như thế nào!

- Hỏa Liệt Quyền!

Hữu quyền của Bạch Trạch Vũ cũng bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, thế nhưng hỏa cầu này so với hỏa cầu vừa rồi của Sở Nam thì lại lớn hơn gấp ba, hơn nữa màu sắc của hỏa diễm cũng hoàn toàn khác nhau, hỏa diễm của Sở Nam là màu vàng nhạt, còn hỏa cầu này của Bạch Trạch Vũ lại hiện màu hoàng kim, thậm chí còn một chút tia màu đỏ.

Hỏa diễm mà Sở Nam phong xuất ra chẳng qua chỉ là hỏa diễm bình thường.

Mà hỏa diễm của Bạch Trạch Vũ thì lại là Chân Dương chi hỏa!

Sở Nam giờ khắc này giống như vì một quyền vừa rồi mà tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, nắm quyền bây giờ ngay cả một tiểu hỏa cầu màu vàng nhạt cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là nhục quyền mà thôi.

Mặc dù chỉ có nhục quyền, thế nhưng trong mắt Sở Nam vẫn không có chút sợ hãi nào, một loại cố chấp, một loại điên cuồng dâng lên, cứ như vậy nện về phía hỏa cầu màu hoàng kim….
 
Chương 2: Không đứng thẳng thì hãy hủy hoại


Một chiêu Hỏa Liệt Quyền xuất ra, quyền còn chưa đến người Sở Nam thì nhiệt độ đã khiến Sở Nam đổ ra từng giọt mồ hôi lớn, Sở Nam cảm thấy rất đau, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tiếp tục vung nhục quyền về phía trước.

- Phế vật, có phải đau lắm không, có phải ngươi rất sợ không?

Nụ cười trên mặt Bạch Trạch Vũ trở nên dữ tợn, có chút sướng khoái.

- Sợ? Sợ ngươi phải gọi ta ba tiếng gia gia!

Lời nói cứng rắn của Sở Nam nhanh chóng vang lên, lập tức nghe phịch một tiếng, nhục quyền và hỏa quyền va vào nhau, âm thanh răng rắc từ trên nắm quyền của Sở Nam lan đến cánh tay, thân thể của Sở Nam lập tức bay ra ngoài khoảng chừng mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất, từng trận bụi mù bốc lên.

Lúc ngã trên mặt đất, Sở Nam cảm thấy cánh tay phải giống như đã không còn là của chính hắn nữa vậy.

- Sở Nam ca ca….

Nhược Tuyết chạy về phía Sở Nam, mà Bạch Trạch Vũ thì vẫn chắp tay đứng tại chỗ, bộ dạng giống như cao nhân, cười khinh miệt nói:

- Phế vật, cảm giác như thế nào? Rất thoái mái phải không? Ồ, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Có phải là muốn đánh ta không? Muốn thì tới đi….

- Tiểu Nhược Tuyết, đứng sang một bên đi!

Sở Nam ca ca cự tuyệt Nhược Tuyết dìu mình, dùng tay trái chống đỡ đứng dậy, sau khi chùi vết máu nơi khóe miệng thì liền xiết chặt nắm đấm, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục phóng về phía Bạch Trạch Vũ.

Mắt thấy Sở Nam điên cuồng xông tới, Bạch Trạch Vũ cười lạnh đứng yên một chỗ, nắm tay tràn ngập hỏa diễm màu hoàng kim, lạnh giọng nói:

- Một quyền vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, chỉ bằng tên phế vật ngươi cũng dám đấu cùng ta, một quyền vừa rồi đã phế đi cánh tay phải của ngươi, một quyền này sẽ phế cánh tay trái của ngươi!

Bạch Trạch Vũ dùng đủ mọi cách vũ nhục Sở Nam, nhằm báo thù lúc vừa rồi bị một quyền của Sở Nam đẩy lui, hắn căn bản không hề để Sở Nam vào mắt, đối với cao cấp Võ Sư như Bạch Trạch Vũ mà nói thì sơ cấp Võ Sĩ giống như Sở Nam chẳng khác gì côn trùng.

- Phịch….

Nhục quyền cùng hỏa quyền màu hoàng kim lần nữa va vào nhau, thân thể của Sở Nam lại bay ra ngoài, lúc này bay càng xa hơn, khoảng chừng hơn hai mươi mét, Bạch Trạch Vũ lại càng cuồng tiếu:

- Phế vật, thế nào, ngươi còn có thể nâng cánh tay trái của ngươi lên không?

Sở Nam không chỉ không cử động được cánh tay trái mà ngay cả cánh tay phải cũng không cử động được, xương cốt của hai cánh tay đã sai vị trí, thậm chí còn vỡ vụn ra khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như huyết dịch muốn thấm vào trong xương, truyền khắp thân thể, máu tươi nơi khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra như suối.

Thế nhưng hắn vẫn không ngã gục, Sở Nam mượn lực lượng của hai chân liều mạng đứng dậy, mặc dù động tác cực kỳ chật vật, thế nhưng cuối cùng Sở Nam vẫn đứng lên được, sau khi đứng lên, xương sống vẫn thẳng tắp như cũ.

- Ồ?

Bạch Trạch Vũ đối với việc Sở Nam lại có thể lần nữa đứng lên thì có chút kinh ngạc, ngược lại cười nhạo nói:

- Không tệ, không ngờ lại đứng lên được, vậy ngươi hãy…. Ngã xuống lần nữa cho ta!

Sở Nam bùng lên nhiệt huyết bất khuất, hướng về phía Bạch Trạch Vũ phát động công kích, Bạch Trạch Vũ lần này không đợi Sở Nam tấn công tới, tốc độ bỗng nhanh hơn, phóng về phía Sở Nam, miệng vẫn kiêu ngạo nói:

- Phế vật, bây giờ ta phải đánh gãy hai chân của ngươi!

Lại một cái Hỏa Liệt Quyền, Bạch Trạch Vũ xuất ra toàn bộ nội lực trong cơ thể, bụi mù trên mặt đất này cũng bị quyền phong cuốn theo, Chân Dương chi hỏa sáng lên kim quang, cứ như vậy đánh về phía chân của Sở Nam, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, Sở Nam đã ngã xuống đất.

- Phế vật, hai chân của ngươi cũng đã gãy, ngươi còn có thể bò dậy được không? Ha ha ha….

Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời cười dài, nói tiếp:

- Ta chỉ mới dùng ba quyền đã đánh cho ngươi nửa sống nửa chết, thật đúng là phế vật mà, ta đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không, với thực lực cao cấp Võ Sư của ta, một quyền cũng đã đánh chết ngươi rồi! Phế vật, cam chịu số phận đi, gọi ta ba tiếng gia gia, sau đó dập đầu ba cái nữa ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?

- Con mẹ ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi! Lão tử thà chết cũng không cam chịu số phận, nhất là loại kiến hôi như ngươi!

Sở Nam rống lên, không chút để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt đang kháng nghị, cắn răng một cái, dùng cái chân đã gãy nát và cánh tay cũng đã gãy lìa chống dậy, sau đó mượn phản lực của mặt đất bật mạnh dậy, Sở Nam lại lần nữa đứng lên.

- Ồ? Không nghĩ rằng tên phế vật nhà ngươi vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như thế.

Bạch Trạch Vũ kinh ngạc, lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhìn khuôn mặt toát đầy mồ hôi của Sở Nam, lại nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, Bạch Trạch Vũ cảm giác hô hấp của mình có chút nặng nề, sắc mặt trở nên âm trầm, dữ tợn nói:

- Ngươi đã có thể đứng lên thì tưởng rằng mình giỏi lắm sao? Ta phải khiến ngươi hiểu rõ, ngươi ngay cả con kiến cũng không bằng!

Vẫn là Hỏa Liệt Quyền, hỏa cầu màu hoàng kim cực lớn bao phủ lấy nắm đấm của Bạch Trạch Vũ, hung hăng đập lên ngực Sở Nam, lập tức, thân thể Sở Nam giống như một tảng đá bị một lực lượng to lớn ném ra ngoài, cứ như vậy đập xuống đất, lực va đập mạnh khiến thân thể Sở Nam giống như muốn tan nát.

- Phế vật, còn có thể đứng lên không?

Ngữ khí của Bạch Trạch Vũ vẫn khinh miệt như cũ, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng, lo lắng tên phế vật kia lại đứng lên, ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.

Nhược Tuyết lúc này đã chạy về phía Sở Nam, nhưng khi nàng chạy đến cách Sở Nam khoảng ba bước thì dừng lại, không đến đỡ Sở Nam, bởi vì Nhược Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó, đó là loại ánh mắt cố chấp, ương ngạnh và cứng cỏi….

Đúng vậy, xương tay nát, chân đã gay, thân thể như muốn vỡ vụn, ngay cả tim đập dường như cũng không rõ, thế nhưng Sở Nam vẫn còn ý chí vĩnh viễn không khuất phục, còn có tinh thần bất khuất, nếu như không thể đứng thẳng vậy thì cứ điên cuồng hủy hoại một phen đi.

Ý chí như vậy cùng với tinh thần điên cuồng bất khuất dung hợp lại một chỗ sẽ trở thành một thứ, thứ này gọi là: lực lượng.

Gãy xương, thì đã sao?

Xương cốt sai chỗ, có thể nói lên điều gì?

Thân thể vỡ nát, có nghĩa là không đứng lên nổi sao?

Không! Không! Không!

Gãy xương? Càng tốt, mũi xương đứt gãy sắc nhọn sẽ có thể cắm vào mặt đất, khiến thân thể của hắn càng vững chắc hơn.

Xương cốt sai chỗ? Cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng là dùng xương cốt để chống đỡ, bất luận là xương lớn hay xương nhỏ, dùng cái nào cũng giống nhau.

Thân thể vỡ vụn? Vậy lại càng đơn giản hơn, như vậy chỉ cần đứng lên thì sẽ không bởi vì đau nhức mà khom người nữa, sẽ càng đứng thẳng hơn….

Trong đau đớn thống khổ vô tận này, thân thể Sở Nam vẫn đứng thẳng giữa thiên địa, trên đầu đội trời, phía dưới chân đạp đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Trạch Vũ, mỗi một bước chân bước đi đều để lại một vết máu, cứ như vậy đi về phía Bạch Trạch Vũ, không, là đánh tới.

- Ta là một võ giả, cho dù chết cũng phải chết trên chiến trường!

Nhược Tuyết nhìn thấy hình ảnh bi tráng này, nhìn thấy thân ảnh bất khuất này thì nước mắt không kìm được chảy ra ngoài.

Bạch Trạch Vũ nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi….
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom