Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vô Hạn Phong Lưu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,928
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vô Hạn Phong Lưu

Vô Hạn Phong Lưu
Tác giả: Cô Phong
Tình trạng: Đang cập nhật




Truyện kể về Trần Thịnh, trong một lần tình cờ  thân thể được một chủ thần nhập vào, từ đó sở hữu năng lực xuyên qua các thế giới khác nhau. Cùng dõi theo hành trình phiêu lưu đầy thú vị này nhé!
 
Chương 1: Chủ thần nhập thân


Đó là một ngày âm u đầy mây, khi mà Trần Thịnh đang từ trường trở về nhà, hắn nhặt được một chiếc đồng hồ không biết của ai làm rơi ở bên vệ đường. Định nhặt lên đưa cho đồn cảnh sát thì một tia sáng lóe lên, cái đồng hồ biến mất, mà hắn có cảm giác như nó đã nhập vào thân thể của mình. Chưa kịp nghi hoặc xem chuyện gì vừa xảy ra thì một tiếng kêu máy móc vang lên trong đầu hắn:

-Xác nhận chủ nhân. Đã xác nhận xong. Bắt đầu chuẩn bị truyền tống đến thế giới đầu tiên, trong vòng năm giây bắt đầu truyền tống.

Âm thanh làm Trần Thịnh sợ hết hồn, cái quỷ gì trong đầu mình a, chưa kể truyền tống đến thế giới khác gì nữa đây? Hắn vội vàng la lên:

-Ê vụ gì vậy? Cái gì mà truyền tống đến thế giới khác? Làm sao lại có tiếng nói trong đầu tôi?

Nhưng không có tiếng trả lời, năm giây đã đến, hắn chỉ kịp cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đi đường nhìn mình thì hai mắt đã tối đen.

Cảm giác thật là lạnh, đó là cảm giác hiện tại mà Trần Thịnh cảm nhận. Hắn chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm dài trên một bãi cỏ. Hắn phát hiện bầu trời đầy mây u ám, mưa lất phất làm cho hắn có một cảm giác thật khó chịu.

-Rốt cuộc đây là đâu a?

Lồm cồm bò dậy, Trần Thịnh có chút ngán ngẩm nhìn xung quanh, không hề có một khái niệm gì về vị trí hiện tại của mình, tầm nhìn hiện tại cũng là cực kì có hạn, hoàn toàn không thể nhìn xa được trong cái kiểu thời tiết mưa phùn và sương mù này.

Chưa kịp hoàn hồn lại thì hắn phát hiện một bóng người lai lắt tới gần hắn. Vui mừng quá đỗi, hắn chạy về hướng người đang đi tới, tuy nhiên chưa kịp mở miệng kêu lên thành tiếng thì hắn đã suýt kêu lên kinh hoàng. Đây rõ ràng không phải là một người rồi, ít nhất không phải là vật sống nữa. Trần Thịnh khẳng định chắc chắn rằng không bất kỳ một người nào mà não lộ ra ngoài, con mắt cũng sắp rơi ra mà còn sống được.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, vọt lẹ! Hoàn hồn lại Trần Thịnh liền lấy hết sức bình sinh mà chạy. Đết cần biết phương hướng, bỏ xa con quỷ ghớm ghiếc này là được. Cũng chẳng biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc Trần Thịnh phát hiện một ngôi nhà hiện ra trước mắt, hắn cũng chẳng màn có thất lễ hay không, lao thẳng vào trong đóng cửa lại cái rầm.

Vào trong mới phát hiện ra là nhà không có ai cả. Hắn cũng mặc kệ, đẩy cái bàn che lại cửa xong mới thở phào nhẹ nhõm. Hú hồn tưởng chết.

Có điều căn phòng này sao thấy quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi thì phải. Trần Thịnh suy nghĩ nhìn xung quanh, một cái giường, một kệ sách, một bếp lửa cháy bập bùng như chẳng bao giờ tắt.

-Làm sao mà giống y như trong Diablo 2 vầy nè? Chẳng lẽ xuyên không tới thế giới Diablo rồi?

Trần Thịnh không cần phải thắc mắc lâu vì khi hắn thử chạm vào giá sách thì bất ngờ một cây gậy văng ra cùng với vài đồng tiền vàng.

Cầm lên tay, thử suy nghĩ thuộc tính, lập tức hiện lên trước mắt hắn một vài thông tin: “Đũa phép Triệu hồi Golem đất +1” một cái cực kỳ đơn giản thuộc tính.

-Ồ sao lại quá đơn giản vầy nè? Công kích, độ bền đâu?

Xem ra ở thế giới này hiện thực hơn nhiều so với trong trò chơi. Cũng phải thôi, đũa phép mà, dùng đi đánh người như trong game thì cũng phải gọi là quá vô lý. Đũa phép món đồ này, trong Diablo thế giới là rất thô to, không như trong Harry Potter chỉ nhỏ gọn có thể cất vào túi áo loại này.

Có này cái mở đầu, Trần Thịnh liền theo thói quen nói thầm trong lòng bảng thuộc tính, một bóng mờ hiện lên trước mắt hắn.

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 1 0/500.

Sức mạnh: 1.

Nhanh nhẹn: 1.

Thể chất: 1. Máu: 1. Thể lực: 1.

Tinh thần: 1. Ma lực: 1.

Tự do điểm thuộc tính: 50.

“Này cũng là cặn bã đến cùng cực thể chất a, người ta khỏi đầu đều là ít nhất 5 hay 10 điểm thuộc tính, mình chỉ có đáng thương 1 điểm. Còn cái nghề nghiệp vô hạn giả là cái gì nữa? Rồi sao lại có tới 50 tự do điểm thuộc tính đây?”

Trần Thịnh có thật nhiều thắc mắc, nhưng mà hắn chưa kịp tự hỏi nhiều thì bên ngoài truyền đến tiếng vang, báo hiệu cho hắn bên ngoài có “người” đến. Tất nhiên là không phải người, mà là zombie.

“Lũ này có lỗ mũi chó ah!”

Trần Thịnh vô lực chửi rủa, cũng may mắn hắn vừa nhặt được cây đũa phép này, không thì tiêu rồi. Có điều golem đất cấp 1 cũng mất 20 mana để triệu hồi, may mắn hắn vẫn còn điểm thuộc tính tự do, vậy nên không hề do dự đem tinh thần lực tăng lên 30, hắn liền triệu hồi ra golem đất.

Cấp 1 golem đất: máu 50, công kích 8-10. Thân cao chừng 1m, xem ra như cái người lùn, có điều Trần Thịnh hiện tại đặt cược hết vào nó.

Golem cũng không có làm Trần Thịnh thất vọng, 1m thân người đem zombie nện bay, vài cú nện xong liền dứt điểm, phải nói nhanh gọn lẹ.

Hắn nhìn lại thấy điểm kinh nghiệm tăng them 50, biến thành 50/500. Số từ: 1023
 
Chương 2: Về tới Trại Rogue


Có được golem hộ vệ, Trần Thịnh cũng to gan lớn mật mà ra khỏi căn phòng, nhìn nằm một đống zombie thi thể, hắn cũng thật ghớm ghiếc, không thể tưởng tượng nổi chuyện từ bên trong cái đống lầy nhầy thịt thối đầy ruồi bọ đó đi nhặt lấy kim tệ hoặc là trang bị nước thuốc gì đó. Vừa nghĩ tới đã thấy mắc ói.

Sương mù cùng kiểu thời tiết mưa lâm râm như thế này thực sự làm khó một tên chưa từng một mình đi dã ngoại như Trần Thịnh, hắn hoàn toàn không xác định được phương hướng, chỉ biết nhắm mắt chọn đại một phương hướng mà đi tới. Có nguy hiểm thì golem đất sẽ trước tiên phản ứng đánh chết, còn gặp một đàn quái vật đông, hắn chưa gặp được, xem như vận khí cũng khá tốt.

Rốt cuộc sau không biết bao lâu mò mẫm, Trần Thịnh cũng gặp được trong truyền thuyết đường đất, có điều lúc này hắn lại bó tay.

“Đi hướng nào mới về tới trại Rogue đây?”

Nghĩ nghĩ một lúc, thôi kệ, cứ chọn đại một hướng, nếu không đi đến trại Rogue thì cũng sẽ gặp Flavie, như vậy cũng chẳng sao cả, ít nhất còn trên đường, thì vẫn còn hy vọng gặp được người khác trước khi chết đói ngoài hoang dã đi.

Chọn một phương hướng, Trần Thịnh liền không nhanh không chậm đi bộ, này cũng kỳ lạ, khí trời như vậy mà cái đường đất này cũng không đến mức quá lầy lội, chỉ là ướt ướt thôi, không thể không nói, cái thế giới này, đến con đường cũng không bình thường.

Cũng không biết Trần Thịnh đã đi bao lâu, chắc là ít nhất cũng phải ba bốn tiếng, rốt cuộc golem đất giết đủ số lượng quái, hắn quang vinh thăng cấp, mặc dù chẳng phải làm cái quái gì.

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 2 0/2500.

Sức mạnh: 12.

Nhanh nhẹn: 12.

Thể chất: 27. Máu: 27. Thể lực: 27.

Tinh thần: 57. Ma lực: 57.

Tự do điểm thuộc tính: 0.

Lần này để cho có sức mà trường kì đi bộ, hắn thêm điểm cho thể chất khá nhiều, rốt cuộc cũng coi như có một cái có thể xem ra hình ra dáng thuộc tính.

“Xem ra mỗi tăng một cấp sẽ tăng thêm những 50 điểm tự do thuộc tính, cái này quá tốt rồi, chỉ có điều kỹ năng thì thế nào đây nhỉ?”

Trần Thịnh ngẫm nghĩ, mở ra bảng kỹ năng, phát hiện bảng kỹ năng của hắn cũng không phải như bình thường nhân vật trong game Diablo 2 mà có chút khác biệt. Mỗi tăng một cấp, hắn có thể học tập một cái kỹ năng mới, còn kỹ năng tự mình thăng cấp dựa vào độ thuần thục đối với kỹ năng đó. Chẳng hạn hiện tại hắn tăng lên cấp 2, chọn học triệu hồi khô lâu kỹ năng, cụ thể là như vầy:

Triệu hồi khô lâu lv 1 thuần thục 0/10: triệu hồi một khô lâu chiến sĩ giúp bản thân chiến đấu. Khô lâu số lượng 1 máu 10 công kích 1-2 cần mana 5.

Xem ra là phải triệu hồi khô lâu mười lần mới thăng cấp được. Này xem ra cũng không khó, cứ nhìn khô lâu chỉ có 10 máu giòn thế kia, đánh đánh vài cái là chết mất, lúc đó lại triệu hồi cái khác.

Không biết hậu kỳ có thêm kỹ năng khô lâu tinh thông rồi độ thuần thục tăng cao, khô lâu cấp độ tăng cao thì tình thế như thế nào, chứ hiện tại khô lâu đúng là chỉ có thể đi theo kiểu pháo hôi, giết mãi không hết loại này chiến thuật.

Trần Thịnh thử theo những gì vừa xuất hiện trong đầu sau khi học được kỹ năng, vận lên ma lực, mặc niệm một tiếng “triệu hồi khô lâu”. Trước mắt không gian vặn vẹo lên, từ trong lỗ hổng không gian bò ra một bộ xương trắng, tay trái thuẫn tròn, trên còn cắm mấy mũi tên đã gãy, tay phải cầm một thanh kiếm rỉ sét loang lổ.

“Là trực tiếp triệu hồi đến, không phải là dùng xác chết và linh hồn quái vật vừa chết triệu hồi, cái này càng thêm thuận tiện hơn so với trong game, không cần phải sợ đánh boss dùng hết xác quái mà không triệu hồi thêm được khô lâu nữa” – Trần Thịnh khoái trá nghĩ đến.

Có thêm tay chân, tốc độ giết quái cũng tăng nhanh hơn, có điều Trần Thịnh cũng không vui nổi, thăng cấp giúp hắn toàn bộ trạng thái đầy lại, kể cả đói khát cũng không còn, nhưng mà bây giờ đã cách hắn lên cấp 2 một ngày rồi, đói cồn cào, nếu như không nhanh chóng tìm được nhân loại, tìm được đồ ăn, có vẻ như hắn sẽ thành một cái chết đói người xuyên việt…xấu hổ ah.

“Không ngờ cái bản đồ này lớn như vậy, thậm chí đi cả hai ngày rồi vẫn chưa về tới đâu cả, thậm chí một bóng người cũng không gặp được. Phải cố gắng, kiên trì, nói không chắc chút nữa liền đến được Rogue Camp” – Trần Thịnh tự bơm hơi cho mình, tiếp tục lê bước nặng nhọc.

Ngày thứ 3 kể từ khi Trần Thịnh xuyên việt đến đây, đói lả, mệt đến cảm giác như mỗi bước chân là một nỗ lực không tưởng, rốt cuộc Trần Thịnh cũng có thể nhìn thấy xa xa một cái to lớn kiến trúc quần thể.

“Đến! Đến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi!” – Vui mừng, kinh ngạc, khó có từ ngữ diễn tả được cảm xúc lúc này của hắn, khi mà hắn tìm thấy sự sống trong cái chết này.

Xa xa, một đội bốn người nữ chiến binh rogue đã phát hiện ra hắn, đang đến gần xem xét, trong tay cung tiễn nhắm ngay hắn cảnh giác.

“Ngươi là ai? Khai báo tên họ ngay!”

Có điều lúc này Trần Thịnh cũng đã quá đói và kiệt sức rồi, hắn cũng không kịp trả lời nữa, liền tại chỗ té xỉu. Số từ: 1069
 
Chương 3: Nhiệm vụ đầu tiên


Trần Thịnh mơ màng tỉnh lại, đặp vào mắt là một căn lều nhỏ, mà hắn, thì đang nằm ngửa trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng.

“Xem ra là được các rogue cứu rồi, nếu không thì hiện tại cũng không phải ở trong lều nằm, mà là đang được luộc trong nồi canh của tụi quái vật.” – Trần Thịnh nghĩ thầm trong đầu. Cảm nhận được cơ thể thực sự rất yếu, gần như không còn tí năng lượng nào, trâu bò cỡ nào đi nữa, chưa tới mức độ không cần ăn uống thì vẫn chết đói như cũ ah.

Đúng lúc này, một người chui vào trong lều, một rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp nữ tính. Nàng bước vào lều, phát hiện Trần Thịnh đã tỉnh lại, lập tức trên mặt tràn đầy vui vẻ, mở miệng hỏi thăm hắn:

“Cậu đã tỉnh rồi à? Thế nào? Đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Cũng quá nhiệt tình quá tốt bụng rồi nha, có vẻ mình đụng phải một vừa xinh đẹp vừa tốt bụng thiếu nữ rồi.” – Trần Thịnh mở cờ trong bụng. Hắn cũng rất nhanh trả lời:

“Thật sự cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Tôi cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi, còn khó chịu, chắc chỉ là đang đói bụng thôi. Ha ha. Tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Thịnh – một người mạo hiểm, cô có thể gọi tôi là Thịnh.”

“Chào anh Thịnh! Tên anh có vẻ lạ nhỉ, tôi là Alice, là một hỏa cung tiễn thủ. Anh là một người mạo hiểm hả? Như vậy quá tốt, chúng tôi đang rất cần giúp đỡ chống lại bọn quái vật từ địa ngục kia. À suýt thì quên! Tu sĩ trưởng Akara bảo tôi nhắn lại với anh là ngày mai thân thể khôi phục lại thì đến gặp bà ấy.”

Cái này chắc là chuẩn bị giao cho mình nhiệm vụ đầu tiên để thử nghiệm mình đây mà. Cho mình một ngày nghỉ ngơi là đủ rồi, thân thể này chẳng qua là đói thôi chứ không phải là bị thương gì, được rồi, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống mới bắt đầu có khả năng sẽ không lười nhát nằm một chỗ như thế này được nữa.

Quyết định chủ ý xong, Trần Thịnh còn là cám ơn Alice, sau đó Alice đem đến cho hắn một bàn thức ăn, hắn lập tức không để ý hình tượng bắt đầu ngấu nghiến. Đói khát mấy ngày, thực sự là khiến hắn nào giờ không chịu khổ thanh niên bức cho gần chết.

Ngày hôm sau, đã ăn uống no đủ nghỉ ngơi một ngày, Trần Thịnh khôi phục lại khỏe mạnh, lập tức theo Alice đến lều của Akara.

Đây là một cái lều tản ra một luồng năng lượng mạnh mẽ, cùng với mùi thuốc nồng nặc, Trần Thịnh bước vào trong lều, phát hiện ra căn lều này là được làm không gian ma pháp, bên ngoài nhìn nhỏ nhắn, bên trong lại rất rộng rãi. Làm hắn lúc đầu còn kỳ lạ, trong game nhỏ không nói, ngoài đời cũng nhỏ như vậy sao đủ chỗ cho Akara sinh hoạt rồi còn chế thuốc chế sách nữa? Hóa ra là bên trong lại rộng rãi như vậy, ma pháp thật thần kỳ nha.

“Người mạo hiểm! Chào mừng ngươi tới với trại Rogue! Ta là lãnh tụ tinh thần tại đây, hội nữ tu sĩ mù Akara.”

Mặc một cái màu tím trường bào, mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt, Akara hiện ra với một vẻ thần bí và khắc khổ của một nữ tu sĩ, Trần Thịnh còn cảm nhận thấy một sự tiều tụy trên người nàng. Cũng dễ hiểu, lãnh đạo mọi người chiến đấu với quái vật từ địa ngục, chẳng thể nào mà vui vẻ thoải mái nổi, như vậy hao tâm tổn trí tất nhiên phải tiều tụy rồi.

“Xin chào! Tôi là Trần Thịnh – một người mạo hiểm. Cảm ơn đã cứu giúp tôi trong lúc hoạn nạn!” – Trần Thịnh hoàn toàn là cái thứ không giỏi giao tiếp, vậy nên cũng chẳng biết nói cái gì quá hoa lệ từ ngữ.

“Chúng ta cũng có việc cần nhờ cậu giúp! Như đội cảnh vệ báo cáo, cậu là một Necromancer. Như vậy không biết cậu có thể giúp ta đi quét sạch bọn quái vật đang tụ tập tại Den of Evil không? Theo như đội trinh sát báo lại, có vẻ như bọn chúng chuẩn bị tấn công trại Rogue. Vậy nên ta hy vọng cậu sẽ giúp chúng ta tiên phát chế nhân, đem bọn chúng tiêu diệt?”

“Rất sẵn lòng, như vậy, tôi hiện tại liền đi chuẩn bị, tranh thủ ngày mai sẽ xuất phát. Chuyện này làm càng sớm càng tốt!” – Trần Thịnh đáp lời, sau đó lùi ra lều vải.

Lần này phải chuẩn bị thật tốt, thức ăn nước uống lều vải nhất thiết phải đầy đủ mang theo, không thể lại bị đói xỉu như mấy hôm trước nữa. Mấy hôm trước hắn đánh quái, được ngoài kinh nghiệm còn có 10 kim tệ, 2 bình máu và 1 bình mana, trang bị thì một cọng lông cũng không có. Vậy nên Trần Thịnh lập tức chạy ra chợ, mua đồ chuẩn bị cho chuyến hành trình này, ban đầu còn sợ không đủ tiền, ai ngờ 10 kim tệ hắn mua được dư sức, bỏ vào không gian kèm theo thức ăn nước uống đủ cho 3 tháng, hắn mới về lều. Số từ: 984
 
Chương 4: Giết quái luyện cấp


Trại Rogue này hoàn toàn không phải như trong game chỉ nhỏ bằng cái lỗ mũi như vậy, mà là một cái cứ điểm quân sự thật sự, tường gỗ cao cũng ít nhất là 10 mét, bên trong cư dân ít nhất cũng phải vài vạn người đi, Trần Thịnh bảo thủ suy đoán, ít nhất là 10 vạn người, cùng với người mạo hiểm khoảng chừng ngàn người, các nữ chiến binh rogue lại chừng năm ngàn. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ ngay, lực lượng như vậy, đã làm gỏi quái vật từ lâu rồi, nhưng sự thực là đây chỉ là thế giới thứ nhất, còn hai cái thế giới lận.

Chính xác là như vầy, có ba thế giới song song, kết nối nhau bằng hòn đó thế giới, chia ra làm thế giới này là hình chiếu quái vật (cấp độ normal trong game), thế giới thứ 2 là phân thân của quái vật (cấp độ nightmare) và cái thế giới cuối cùng mới là quái vật thật sự đến từ địa ngục (cấp độ hell). Tất cả người mạo hiểm đều từ trại Rogue của thế giới thứ nhất này bắt đầu một đường rèn luyện, mãi cho đến khi đủ mạnh để đến thế giới thứ ba, đi trực diện đến từ địa ngục quái vật, nơi mà mỗi con quái đều có kháng tính và kỹ năng riêng như boss vậy!

Nói đến ngày đó còn quá là xa xôi. Hiện tại Trần Thịnh còn là vừa bước chân ra khỏi trại Rogue, bắt đầu cuộc lữ hành của mình.

Tươi cười gật đầu chào lại đội cảnh vệ rogue ngoài cửa khi họ cúi người chào hắn, Trần Thịnh bước ra Cánh đồng đẫm máu (Blood Moor), nghe nói là lúc địa ngục quái vật tấn công, nơi đây đã xảy ra một cuộc chiến đẫm máu tại thế giới thứ 3, vô số dũng sĩ và quái vật đã ngã xuống cánh đồng bát ngát này, khiến cho đất đai đẫm máu, biến thành màu đỏ sẫm. Sau đó do lực ảnh hưởng của ba thế giới với nhau, cả ba thế giới vùng đất đều đỏ sẫm lại, thế là người ta gọi nó là Blood Moor luôn.

Tại đây chủ yếu nhất quái vật là chuột gai, zombie, fallen (kẻ sa đọa), khô lâu và mấy con khỉ đột. Hiện tại Trần Thịnh đang có một golem đất cùng với một khô lâu, cũng coi như tạm thời khá an toàn tại đây, chỉ cần không đi chọc mấy cái khu vực quái tập trung đông. Hắn mà mò mẫm tới mấy chỗ đó, đúng là chết không có chỗ chôn.

Thực sự ra hắn cũng rất nhàn nhã, chiến đấu toàn bộ là golem đất với khô lâu lo, còn hắn chỉ việc chạy long nhong phía sau, nhặt kim tệ, nhặt thuốc, nhặt trang bị nếu may mắn rớt ra. Hoàn toàn chính là như đi dạo như vậy nhẹ nhàng. Chỉ có điều…

“Ui da! #$@%&#! Đứa nào bắn lén tao!” – Trần Thịnh nhảy dựng lên, nhổ ra đâm vào tay một cái gai nhỏ, chạy trốn ra phía sau golem đất, để cho nó với khô lâu đi lên, từ trong một bụi cây gần đó lôi ra một con chuột gai, đem nó đập chết.

“Lũ này chuyên gia đánh lén! Ức chế thiệt! Luyện triệu hồi khô lâu lên cấp cao rồi, tao cho tụi khô lâu càng quét kỹ lưỡng trước mới đi tới, không thể để lũ đánh lén này có cơ hội được. Bắn trúng tay còn đỡ, bắn trúng củ chuối thì có mà khóc không ra nước mắt!” – Trần Thịnh nhìn xác con chuột gai này tức giận lầm bầm. Cứ tưởng tượng tới cảnh bị bắn trúng cái chân giữa, hắn lại cảm thấy cả người sởn hết cả gai ốc, rùng mình một cái, Trần Thịnh lại tiếp tục đi tới, lần này cẩn thận hơn nhiều, có điều nhìn bộ dạn hơi che che của hắn, xem ra là bị ám ảnh gai bắn trúng chỗ hiểm rồi.

Đánh đấm cả ngày, à không, phải nói là đi cả ngày mới đúng. Xế chiều, khi khô lâu của hắn đâm chết một con zombie cuối cùng, Trần Thịnh thuận lợi lên cấp 3.

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 3 0/5000.

Sức mạnh: 17.

Nhanh nhẹn: 17.

Thể chất: 37. Máu: 37. Thể lực: 37.

Tinh thần: 87. Ma lực: 87.

Lần này hắn học tập kỹ năng khô lâu tinh thông, tăng cường hơn sức mạnh của khô lâu.

Khô lâu tinh thông lv1 0/10 cường hóa các loại khô lâu được triệu hoán. Máu +10% tấn công +1.

Cảm nhận được khô lâu binh xương cốt có vẻ một chút xíu cứng cáp hơn, thanh kiếm cầm cũng có vẻ bớt rỉ sét hơn. Mong chờ lên cấp cao, có thể khô lâu của hắn còn có được khôi giáp không chừng ha ha…

“Tối rồi, dựng lều ngủ thôi, không lại để tối quá không thấy đường mà dựng trại thì chỉ có nước ngủ ngoài trời!” – Trần Thịnh suy nghĩ, ngừng ý định tiếp tục tiến tới, bắt tay vào dựng lều, cái món đồ chơi này hắn không có kinh nghiệm, nhưng mà cũng từng thấy người khác dựng lều rồi, nên tốn chừng cả tiếng, hắn rốt cuộc dựng lên một cái lều, mặc dù xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà coi như cũng tạm được, có thể chui vào ngủ.

Từ trong không gian lấy ra củi khô đôt lửa trại, lại lấy nồi nấu nước ấm, lấy thêm lương khô ra. Một cái bữa tối xong liền đi ngủ, để khô lâu với golem gác đêm đi. Số từ: 989
 
Chương 5: Lên đến cấp 4


Một đêm không có gì đặc sắc, sáng hôm sau, Trần Thịnh thức dậy, ăn sáng xong rồi thu dọn “căn lều” của hắn, sau đó xuất phát.

Quái vật trong thế giới hiện thực không dày đặc như trong game, ít nhất là cái loại đơn lẻ này, còn nếu nói một cứ điểm của quái vật thì thôi, bình thường một người là không thể tiêu diệt được, phải tổ đội lại cùng nhau, nhiều người mạo hiểm mới dám tấn công một cái cứ điểm của quái vật. Lý do rất đơn giản, có thể bọn quái vật không đủ mạnh để lập tức giết chết bạn, nhưng chúng bao vây bạn rồi, thì sẽ mệt chết bạn luôn, sau đó, xương cứng quá không ăn được, còn thịt thì tất nhiên vào bụng bọn nó rồi.

Bởi vậy nên chuyện luyện cấp trong thực tế cũng không đơn giản như trong game, vì vừa phải né tránh quái vật quá đông, vừa phải tìm những con lạc đàn hoặc là nhóm nhỏ. Như Trần Thịnh hiện tại chỉ dám tấn công nhóm quái vật từ năm con trở xuống, còn nhiều hơn chỉ có thể đi vòng qua, có khi còn bị rượt chạy vác chân lên cổ.

Cuộc sống này có chút đơn điệu, suốt ngày chỉ chém giết, nhưng cũng rất thú vị, cả ngày hồi hộp, căng thẳng, ít nhất so với cuộc sống của du học sinh lúc trước cả ngày cắm mặt vừa học vừa làm lúc nào cũng không đủ thời gian thì cuộc sống bây giờ hoàn toàn ăn đứt.

“Phập!” – một tiếng kiếm nhập thân thể vang lên. Khô lâu binh không chút nào ngừng lại, rút ra thanh kiếm của mình, một lần nữa bổ về phía zombie trước mặt. Zombie cũng không ngu ngốc đứng im đó cho khô lâu binh đánh, hai tay mạnh mẽ vồ tới khô lâu binh trước mắt, nhưng bị khô lâu binh dùng tấm khiên chặn lại. Bên cạnh một cái khô lâu binh cũng tham gia náo nhiệt, từ sau lưng cho zombie một cái đâm lén.

Có lẽ bị đánh lén làm tức giận, zombie quay lại định tấn công khô lâu binh phía sau mình, đáng tiếc là còn một tên không phải khô lâu binh nhưng cũng rất đáng khinh nhảy vào đánh lén nó. Sau mấy ngày lăn lộn, rốt cuộc Trần Thịnh cũng đủ dũng cảm nhảy vào lăn xả chiến đấu, hắn dùng kỹ năng sơ cấp của necromancer – răng độc tấn công zombie. Đây là một cái kỹ năng tấn công tầm xa, đáng tiếc Trần Thịnh chưa thành thạo nên phải chạy lại gần mới có thể đánh trúng được, vậy nên mới có một màn Trần Thịnh chạy đến sau lưng zombie đánh lén này.

Bị Trần Thịnh đánh lén, zombie rốt cuộc là hết máu, không rên một tiếng ngã vật ra đất, trên người rơi ra một cái kim tệ lấp lánh dưới ánh nắng. Tuy nhiên Trần Thịnh không rảnh nhặt nó lên, mà quay sang tiếp tục chiến đấu với mấy con zombie còn lại. Đây là một lần Trần Thịnh nếm thử tấm công một đàn mười con zombie, mặc dù chỉ toàn là bình thường zombie thôi, nhưng là một lần thử nghiệm của hắn. Dù sao cũng là thế giới thật, chết là không có phục sinh lại, hắn không muốn đem mạng mình ra đùa giỡn, vậy nên làm gì cũng rất cẩn thận, sợ trước sợ sau.

Nghe như một tiếng ờ dài, con zombie cuối cùng ngã xuống, kết thúc lần chiến đấu này, Trần Thịnh có hai khô lâu binh bị diệt, khiến hắn không thể không lần nữa triệu hồi hai con khác thế chỗ. Hiện tại chỉ số của hắn là:

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 4 2550/7500.

Sức mạnh: 22.

Nhanh nhẹn: 22.

Thể chất: 47. Máu: 47. Thể lực: 47.

Tinh thần: 117. Ma lực: 117.

Kỹ năng cũng khá hơn nhiều: Triệu hồi khô lâu cấp 3 22/100 máu 15 công kích 2-4 tốn mana 8; Khô lâu tinh thông cấp 2 10/50 máu +15% công kích +2; Răng độc cấp 2 20/100 số răng độc 3 công kích 2-3 độc tố công kích 2 tốn mana 3.

Không thể không nói, trong thế giới thực sự này, trong chiến đấu tiêu hao mana cực nhiều, nào là liên tục triệu hồi khô lâu bổ sung, rồi phóng răng độc… thỉnh thoảng còn phải triệu hồi golem tên người lùn này nữa. Vậy nên Trần Thịnh dành rất nhiều điểm thuộc tính cho tinh thần để tăng cao mana, phòng trường hợp đang oánh nhau thì hết mana.

Có thể bạn sẽ thắc mắc, vậy mấy bình mana đâu? Câu trả lời là có, tuy nhiên hiện tại bình mana loại nhỏ này khôi phục ma lực, ý nói là mana ấy, rất là chậm, trong chiến đấu chờ nó khôi phục thì coi chừng quái vật nó gọt đầu mình xuống làm banh chơi đá bóng.

Chưa kể hiện tại Trần Thịnh đang nhức hết cả trứng với cái tỉ lệ rơi đồ thấp kinh khủng này, nếu như trong trò chơi, hiện tại bây giờ ít gì cũng phải có đủ bộ đồ trắng, hoặc là hên thì thêm một hai trang bị xanh dương đi, đằng này hắn hiện tại trên tay chỉ có cây đũa phép lúc đầu nhặt được với một đôi giày trắng. Mấy bình máu với mana cũng hiếm như lá mùa thu luôn, phải tiết kiệm mà dùng, ít nhất hiện tại là vậy.

“Cứ thế này thì có mà tới tết Ma rốc cũng chưa đủ mạnh đi giết Baal, như vậy thì biết chừng nào mới xong được cái thế giới này đây? Mình còn muốn đi dạo chơi những thế giới khác nữa mà!” – Trần Thịnh trước khi ngủ phàn nàn. Số từ: 1007
 
Chương 6: Tiến vào Den of Evil


Thực lực hiện tại cũng đã tạm ổn, Trần Thịnh quyết định đi về Den of Evil hoàn thành nhiệm vụ này, với lại bên trong hang động này quái vật tập trung rất là đông, luyện cấp cũng rất tốt. Với lực lượng ba khô lâu binh, một golem đất cùng với hắn làm viễn trình tấn công, đội hình này tạm thời theo hắn là khó mà bị vây chết được.

Từ vị trí hiện tại của hắn đi đến Den of Evil cũng mất hai ngày, một đường vừa đi vừa đánh quái luyện cấp, quái vật tụ tập cũng nhiều hơn, từ 5-6 con một bầy, giờ thành chục con một bầy là ít nhất rồi. Có chút nguy hiểm, nhưng mà Trần Thịnh đều lần lượt tiêu diệt hết, cũng giúp kinh nghiệm hắn tăng lên đến gần đến cấp 5.

Rốt cuộc cũng đến trước cái cửa hang này, Trần Thịnh cảm nhận được từng trận mùi hôi thối bốc ra từ bên trong. Kèm theo như có như không tiếng gầm rú của bọn quái vật.

“Thối quá! Bọn quái vật này thật là ăn ở mất vệ sinh quá đi! Thối như vầy mà phải chui vô bên trong nữa, không cần quái vật giết, mình trước hết chết ngạt rồi.” – Trần Thịnh đứng bên ngoài bịt mũi lại mắng to, trong bụng mặc dù ngàn lần không muốn, nhưng mà vẫn cắn răng bước vào bên trong hang.

“Chơi game không cảm nhận được, giờ mới cảm giác được cái âm u lạnh lẽo bên trong hang động này. Nếu mình không có năng lực hiện tại, còn là một người bình thường, có cho tiền cũng không dám vô đây. Má ơi sởn hết cả ga dà rồi!” – Trần Thịnh vừa cẩn thận quan sát xung quanh, vừa phàn nàn, cái này đúng là thử thách tinh thần thật.

Hang động tầm mắt rất thấp, hoàn toàn chính là lờ mờ sáng, Trần Thịnh căng mắt lên cũng chỉ nhìn thấy tối đa là 5 mét. Hiện tại hoàn toàn là dựa vào mấy con khô lâu binh của mình, vì chúng nhìn bằng lửa linh hồn trong hốc mắt, nên hoàn toàn không bị ánh sáng không tốt ảnh hưởng như Trần Thịnh.

Thật ra, Necromancer nói riêng và người mạo hiểm nói chung, chỉ cần đẳng cấp đủ cao, tinh thần đủ mạnh, hoàn toàn có thể sử dụng tinh thần lực cảm nhận xung quanh mà không cần phụ thuộc vào ánh sáng nữa. Tuy nhiên đáng tiếc hiện tại Trần Thịnh vẫn chưa đạt được cái đẳng cấp đó.

Trong tay Trần Thịnh cầm một tấm bản đồ, không giống với trong game phải tự lần mò mở hết bản đồ, tại thế giới hiện thực này, các người mạo hiểm tiền bối đã vẽ lại hết địa đồ cho những người đi sau như hắn có thể dựa vào đó mà hành động rồi. Rất tiện lợi, vậy nên hiện tại Trần Thịnh hoàn toàn là đang lần mò theo tấm bản đồ trên tay mà từng bước từng bước thanh lý quái vật bên trong hang động này.

“Bên kia có cái gì?” – Trần Thịnh chú ý tới một cục đen thui nằm ở rìa tầm mắt của hắn. Tò mò, Trần Thịnh bước đến gần, suýt chút nữa không la lên một tiếng.

Trước mắt hắn là một bộ nữ thi, chính xác là một thi thể của một nữ rogue, chính xác là phần còn lại của một nữ rogue. Khuôn mặt đã không thể nhận ra được vẻ xinh đẹp lúc trước (tất cả các rogue đều khá xinh xắn), trên người thịt chỗ bị ăn mất, chỗ bị cào nát. Có vẻ như là trước khi chết, nàng còn bị bọn quái vật này xâm phạm qua, nơi thần thánh của người con gái giờ chỉ mơ hồ một mảnh. Nàng nằm đó, cô độc, lạnh lẽo. Trần Thịnh bên cạnh nàng phát hiện một bức thư, có thể là di ngôn của nàng chăng? Hắn không biết, nhưng cẩn thận bỏ nó vào trong túi áo, Trần Thịnh lại đào một cái huyệt, đem nàng an táng vào trong đó.

“Nếu như không cố gắng, thì cô gái đó chính là kết cục của mình.” – Trần Thịnh im lặng nhìn nấm mồ vừa mọc nói. Chết vào tay của quái vật, đến một cái toàn thây, một cái nấm mồ cũng là một chuyện xa xỉ đối với người mạo hiểm của thế giới này. Họ huấn luyện, thức tỉnh năng lực, bước lên con đường chiến đấu chống lại ác ma, rồi ngã xuống trên chính con đường đó. Thế giới này đã bao nhiêu năm như vậy Trần Thịnh không biết, nhưng người mạo hiểm đã ngã xuống bao nhiêu người, không có một người là không phải chết trong lúc chiến đấu với ác ma.

Trần Thịnh bỗng cảm thấy thật đồng cảm với người của thế giới này, thiên sứ họ tín ngưỡng không giúp gì nhiều, thậm chí còn muốn tiêu diệt họ. Chỉ có họ người mạo hiểm và lính đánh thuê tự chiến đấu, chèo chống cho cả nhân loại chống lại địa ngục ác ma. Cuộc chiến mới vô vọng làm sao.

“Mình sẽ kết thúc nó!” – Trần Thịnh kiên định quyết tâm trong lòng. Xoay người rời đi, phía sau, một nấm mồ đơn độc nằm đó, chứng kiến giây phút này của Trần Thịnh.

Trần Thịnh tiếp tục công cuộc luyện cấp của mình, sau một ngày mò mẫm trong hang động hôi thối này, rốt cuộc hắn cũng lên cấp 5, học thêm kỹ năng cốt thuẫn, có thêm kỹ năng phòng ngự này, hắn càng thêm to gan lớn mật mà chiến đấu, tốc độ luyện cấp cũng tăng nhanh không ít. Số từ: 1007
 
Chương 7: Xong nhiệm vụ đầu


Bên trong hang động không phân biệt ngày đêm, Trần Thịnh cứ đánh đấm đến mệt mỏi lại ngừng lại cắm trại nghỉ ngơi. Hiện tại có được 3 khô lâu binh Trần Thịnh cũng càng thêm an tâm mà ngủ, không còn quá lo lắng hãi hung như trước.

Lại nói Trần Thịnh luôn luôn giữ một tia liên hệ với lại các triệu hoán vật của mình, chỉ cần một con khô lâu binh hy sinh là hắn sẽ cảm giác được ngay, cho dù là đang ngủ cũng sẽ bừng tỉnh, vậy nên cũng không sợ bị gọt đầu trong khi đang ngủ.

Cũng chỉ biết là Trần Thịnh đã mắc lều ngủ bốn lần rồi, rốt cuộc hắn cũng dọn dẹp cái hang này chỉ còn một góc cuối cùng. Nếu như hắn đoán không lầm, trùm cuối của cái hang này, tên gì nhỉ, thi thể bốc lửa, một con zombie, sẽ ở ngay cái góc đó.

Cấp 6 Trần Thịnh trên người rốt cuộc cũng có vài món trang bị, để xem nào, một cái nón vải, một đôi bao tay, một đôi giày vải, một cái giáp da. Đáng tiếc toàn bộ là đồ trắng, không hề có gì đặc sắc để mà khoe ra cả. Triệu hoán thì có được bốn khô lâu binh máu 18 tấn công 3-5, golem cấp 2 máu 60 tấn công 10-14. Mấy con khô lâu binh hiện tại vẫn là quá giòn, zombie hay chuột thì không sao, đụng mấy con khỉ đột thì ôi thôi, Trần Thịnh chỉ có thể không ngừng mà triệu hoán khô lâu binh mới bổ sung.

Nói là góc cuối, nhưng chính xác chỗ đó mà một khu vực rất rộng, nhìn trên bản đồ cứ như là một cái quảng trường nhỏ vậy. Chỉ có một lối vào duy nhất, Trần Thịnh đến bên cạnh rồi nhìn vào trong. Quá tốt là chỗ đó lại cực kỳ sáng, Trần Thịnh hoàn toàn có thể từ chỗ lối vào nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Nói thế nào nhỉ, dọa hắn sợ hết hồn! Bên trong là hơn hai trăm con quái vật cùng tụ tập lại một chỗ, trung tâm là một con quái vật khác hẳn với những con còn lại, cùng với chừng năm con zombie khác cũng khác hẳn. Xem ra là boss cùng với năm con tiểu đệ tinh anh của nó.

Với cái lực lượng này, chỉ có thể lợi dụng địa hình một lối vào ở đây mà chặn đánh bọn chúng thôi, chứ không thì thực lực của Trần Thịnh hiện tại hoàn toàn không đủ để bầy quái vật này nhét kẻ răng.

Bởi vậy nên Trần Thịnh bắt đầu chiến thuật dụ quái, dụ từng tốp một quái vật ra cửa rồi bắt đầu chặn giết, giết đến vui quên cả trời đất. Nhìn kinh nghiệm không ngừng tăng lên, Trần Thịnh thỏa mãn cười, trong tay không ngừng phóng thích kỹ năng.

Không thể không nói, hiện tại Trần Thịnh đã có nhiều kỹ năng hơn trước nhiều, hỗ trợ khô lâu binh chiến đấu cũng rất tốt. Hiện tại Trần Thịnh đứng an toàn ở phía sau, vừa phóng thích kỹ năng nguyền rủa cấp năm đã học được “tăng thương tổn”, vừa phóng thích răng độc, thỉnh thoảng lại triệu hoán khô lâu binh bổ sung. Vừa bận rộn, vừa nhàn nhã.

Bỏ ra cả giờ, rốt cuộc Trần Thịnh cũng giết chết con quái vật cuối cùng, hiện tại bên trong hang động chỉ còn lại năm con quái vật tinh anh và một con boss thôi. Đã đến lúc xử lý bọn chúng.

Lại nói lúc nãy quái vật bình thường bị giết hết mà bọn chúng vẫn hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới, xem ra là lại phân biệt đẳng cấp rồi đây. Hoặc là chúng nghĩ bọn lâu la đó có thể xử lý gọn được Trần Thịnh? Ai biết được, tuy nhiên hiện tại chỉ còn lại bọn chúng, chúng sẽ trả giá cho sự khinh địch lúc nãy.

Trần Thịnh dẫn theo đội quân của mình, bước qua từng lớp từng lớp xác chết của bọn quái vật, tiến vào bên trong hang động lớn này. Lúc này năm con quái tinh anh bước tới phía hắn, trận chiến bắt đầu.

Trần Thịnh đầu tiên cho bọn nó đều trúng một cái “Tăng thương tổn” nguyền rủa, sau đó là không gián đoạn răng độc. Còn các triệu hoán vật của hắn đã việc đáng làm thì làm mỗi con đều đấu với một con tinh anh quái vật. Trần Thịnh đặc biết tấn công con quái đang đấu với golem, quyết định giải quyết từ con này.

Khong ra mấy phút, con zombie tinh anh bị Trần Thịnh và golem cùng nhau đánh chết, sau đó chiến đấu càng không có chút nào bất ngờ, năm con tinh anh quái vật lần lượt bị giết chết. Mà đối thủ hiện tại của Trần Thịnh, chỉ là con boss cuối cùng còn sót lại thôi.

Một lần nữa Trần Thịnh lại chơi đánh hội đồng nữa, golem làm bao cát, bốn khô lâu và Trần Thịnh thì xoay quanh tấn công, máu của boss cũng một đường an ổn mà hạ xuống.

Rốt cuộc chừng mười lăm phút sau, boss rên lên ngã xuống, thi thể phát nổ một tiếng vang lớn, đem bốn khô lâu đang vây quanh nó cùng đã tàn máu golem nổ chết tại chỗ. Còn Trần Thịnh cũng may trốn xa hơn nên không chết, chỉ là bị mảnh vỡ đánh trúng mất chút máu. Số từ: 974
 
Chương 8: Lần đầu tổ đội


Xong việc thì tất nhiên là mò về rồi, còn nhận thưởng nữa, nếu hắn nhớ không lầm là được một điểm kỹ năng, nhưng mà thế giới hiện thực này chuyển thành độ thuần thục rồi, vậy nên có thể là được học thêm một kỹ năng mới.

Tuy nhiên trước tiên hết phải nhặt trang bị đã, để xem nào, rơi ra một chiếc nhẫn, cùng với một cái bình bên trong có chứa một cái đầu. Má ơi vũ khí của Necromancer đúng là kinh dị thật. Chiếc nhẫn là cộng thêm 10% kim tệ rơi ra và +5% kháng lửa, tạm ổn đi. Cái bình này là dùng bên tay trái, Necromancer một tay đũa phép, một tay là cái bình, nghĩ thôi đã thấy là lạ. Cái bình này +1 cho khô lâu tinh thông. Kể cũng lạ, khi Trần Thịnh cầm cái bình lên thì hắn cảm giác được mình càng thêm thông hiểu về khô lâu hơn chút, có thể triệu hồi càng mạnh khô lâu binh, buông ra thì cái cảm giác đó như mộng nam kha, biến mất không tung tích.

Cầm lên hơn trăm kim tệ, Trần Thịnh mỹ mãn rời khỏi Den of Evil. Bước ra bên ngoài rồi, hắn hung hăng hít lấy khí trời, cảm giác đúng thật là sảng khoái không gì bằng.

Trần Thịnh cũng không quá gấp trở về, vậy nên hắn cũng rất từ từ mà vừa đi vừa cày cấp. Giết boss giúp kinh nghiệm của hắn tăng lên đến gần cấp 7 rồi, vậy nên hắn mong trước khi về đến trại Rogue, có thể lên đến cấp 7.

Một đường không nói chuyện, chỉ có khi về gần đến trại Rogue, thì có chuyện phát sinh.

Số là Trần Thịnh đang nhàn nhã như tản bộ, vừa đi vừa nghiên cứu mấy con khô lâu binh của hắn các khớp xương làm sao mà liên kết lại thì hắn bỗng nghe tiếng kêu cứu. Trần Thịnh không tự nhận là người tốt, nhưng mà thấy chết không cứu không phải bản tính của hắn, vậy nên hắn lặp tức mang theo “đội” của mình chạy về hướng phát ra tiếng kêu.

“Không ngờ cũng có ngày làm anh hùng cứu mỹ nhân!” – Trần Thịnh nhìn thấy cảnh trước mắt liền nói. Hai nữ rogue (hơi thừa, Rogue toàn nữ!) đang bị một bầy fallen tấn công. Bọn fallen – trầm luân ma này, là ỷ đông hiếp yếu điển hình. Kẻ thù mạnh lập tức bỏ chạy, từ quái nhỏ cho tới trầm luân vu sư – fallen shaman cũng cà nhắc cà nhắc mà chạy. Tuy nhiên gặp đối thủ ít người, yếu thế hơn là bọn nó lập tức bao vây tấn công, quyết tâm phải biến đối phương thành thịt trong nồi canh bọn chúng vẫn nấu hàng ngày.

Bầy fallen ba mươi con này, có 4 shaman bên trong, tuy đối với hai rogue này là nguy hiểm cấp bậc tử thần, nhưng mà đối với level 6 Trần Thịnh, vừa đúng lúc gom đủ kinh nghiệm để hắn lên cấp 7 luôn. Không chút do dự, Trần Thịnh lập tức xông tới, gia nhập chiến đấu, cũng không quên quăng ra một cái quyền rủa, đối với hai nữ rogue hô lớn:

“Vòng ra phía sau yểm trợ! Nhanh!”. Hai nữ rogue xem ra cũng bị sợ không nhẹ, tuy nhiên bao nhiêu mồ hôi nước mắt huấn luyện cũng không phải làm không, lập tức làm theo lời Trần Thịnh, chạy ra phía sau đứng cạnh hắn, cùng hắn đồng thời đóng vai trò viễn trình công kích.

Lúc này có thêm Trần Thịnh gia nhập thì cuộc chiến trở nên dễ bàn hơn nhiều. Sau khi Trần Thịnh và hai nữ Rogue ưu tiên đánh chết mấy ku shaman, không còn ai phục sinh, bọn trầm luân ma rất nhanh giải tán.

Tất nhiên là sau khi dọn dẹp chiến trường, Trần Thịnh cùng hai vị xinh đẹp rogue cùng nhau tổ đội trở về rồi. Hắn còn là gặp phải người quen, Alice là nữ Rogue đã mang thức ăn đến cho hắn khi hắn bị đói xỉu. Đi cùng với nàng là Susan, một chị em tốt của nàng, cả hai cùng nhau ra ngoài tuần tra xem có quái vật bạo loạn hay không thì bị rơi vào vòng vây của một bầy fallen đang đói ăn.

“Hình chiếu của quái vật cũng cần ăn uống sao ta? Chưa kể trong hang động mình nhìn thấy nữ thi kia, có vẻ còn có nhu cầu sinh lí nữa, quái đản thật!” – Trần Thịnh nghĩ thầm trong bụng, tất nhiên hắn không dám nói ra, chỉ sợ vừa hỏi đi ra liền bị người ta mắng như xối máu chó đi, dù sao có ăn đi chăng nữa bọn chúng vẫn là đang ăn người sống đấy.

Một đường trở về cũng không có gì hung hiểm lắm, hai ngày sau, một nhóm ba người cuối cùng cũng về đến trại Rogue. Chia tay hai vị rogue nữ chiến sĩ, Trần Thịnh về thẳng lều của mình, cũng thảm, hắn thậm chí còn chưa đủ tiền mua nhà cho mình, mặc dù là người mạo hiểm, cũng phải học cách chịu khổ, mặc dù có nhiều ưu tiên, nhưng không thể để họ ngủ quên trong nhung lụa được.

Về đến lều Trần Thịnh đơn giản tắm một cái, chạy ra quán cơm ăn một bữa no nê, xong rồi là vùi đầu ngủ. Gần nửa tháng rong ruổi bên ngoài, mặc dù không chiến đấu kịch liệt như những nghề nghiệp cận chiến, Trần Thịnh cũng mệt xanh mặt, hắn vốn không quen rong ruổi bên ngoài. Còn chuyện đến Akara lĩnh thưởng, rồi nhận nhiệm vụ kế, chuyện đó để sau, ngủ dậy rồi tính. Số từ: 1002
 
Chương 9: Nhiệm vụ thứ hai


Hôm sau Trần Thịnh ăn sáng xong liền đi đến lều của Akara lĩnh thưởng, hắn đang mong chờ một điểm kỹ năng mới để có thể học thêm một kỹ năng nữa đây.

Akara có vẻ đã đoán được sáng hôm nay hắn sẽ đến, Trần Thịnh vừa bước đến lều của nàng đã nghe nàng nói: “Là Trần Thịnh sao? Vào đi thôi!”. Trần Thịnh cũng nghĩ thầm, đúng là lãnh tụ của Rogue Camp có khác, đoán được mình sẽ đến luôn.

Hàn huyên vài câu, Trần Thịnh như ý nguyện nhận được một điểm kỹ năng, hắn không chút do dự lập tức học thêm một kỹ năng cấp sáu mới là thi bạo: kích nổ thi thể quái vật như một quả bom cấp 1 0/10 phạm vi 1 mét thương tổn bằng 60-100% máu của thi thể hao mana 15.

Này là một kỹ năng dùng trong quần công rất tốn, có điều khá tiêu hao mana. Tuy nhiên Trần Thịnh lại không ngán vụ tiêu hao mana này, hắn điểm thuộc tính mỗi lần thăng cấp thì có gấp 10 lần người khác. Vậy nên hiện tại điểm thuộc tính tinh thần của hắn hoàn toàn là hơn hẳn những người cùng cấp.

Chào tạm biệt Akara, đồng thời nghe theo lời của nàng nhắn, đi đến thủ lĩnh quân sự của trại Rogue – Kashya. Là một chiến binh mạnh mẽ, lãnh đạo lực lượng nữ chiến binh rogue chiến đấu chống lại quân đoàn địa ngục cũng như bảo vệ trại rogue. Muốn lấy được sự tính nhiệm của cô ta, không hề dễ dàng chút nào.

“Chào mừng đến với trại Rogue người lạ! Hãy tin ta, Akara là lãnh tụ tinh thần của chúng ta, nhưng nếu muốn có được sự tín nhiệm của ta và các rogue, sẽ cần nhiều hơn là giết vài con quái vật ngoài kia đấy, người mạo hiểm ạ!” – Kashya lạnh lùng nói.

“Cái này hoàn toàn là một bộ hoài nghi người khác ah!” – Trần Thịnh khó chịu nghĩ, hắn ghét nhất chính là thể loại không tin tưởng hắn như thế này. Này là tính cách tạo nên, hắn thường tính nhiệm người khác, nên hắn cũng muốn người ta tính nhiệm mình. Có tính nhiệm nhau mới có thể làm việc cùng nhau được chứ, đó là cách suy nghĩ của Trần Thịnh, kiểu như Tào Tháo từng nói: “dùng thì tin, không tin thì không dùng” ấy mà.

Người ta một bộ mặt lạnh nên Trần Thịnh cũng không có gì để nói nhiều, hắn đơn giản là nhận nhiệm vụ đi giết Blood Raven rồi rời khỏi doanh trại quân sự của Kashya, hoàn toàn là không muốn ở lâu nhìn cái mặt như hắn thiếu tiền của nàng ta vậy.

Ngựa quen đường cũ, chạy ra chợ, mua sắm đầy đủ vật dụng cần thiết, lần này nhiều tiền rồi nên Trần Thịnh thủ sẵn thực phẩm đủ cho sáu tháng luôn, nước cũng mang đủ tắm và dùng sinh hoạt luôn. Nói chung là nhân vật chính của chúng ta bị một lần đói khát lúc đầu làm cho bị tâm lý ám ảnh rồi. Hoàn toàn chính là “bị phỏng canh nóng rồi thổi rau nguội” luôn. Tuy nhiên hắn hoàn toàn không chuẩn bị thừa, từ đây đi đến nghĩa trang nơi BloodRaven ở là mất hết ba tuần rồi, rồi còn luyện cấp, trên đường chiến đấu nữa. Hắn còn chưa đủ tự tin đi thẳng một mạch tìm BloodRaven đâu, boss này chơi bắn cung, không đủ mạnh nàng ta hoàn toàn là vừa chạy vừa bắn tên ngược đãi chết hắn.

Vì nhiệm vụ này không hề đơn giản tí nào nên Trần Thịnh quyết định là đi đến quán rượu xem có người mạo hiểm nào chịu cùng hắn tổ đội đi giải quyết cái nhiệm vụ khó nhằn này không.

Nói là quán rượu, kỳ thật là cung cấp đủ thứ dịch vụ, từ nước trái cây cho các nữ pháp sư, đến rượu cho mấy tên người man rợ, thậm chí có cả trà cho necromancer hay druid nữa.

Trần Thịnh gọi một bình trà, sau đó ngồi yên lặng nhìn mọi người xung quanh đang rất nhiệt tình chém gió về những gì họ vừa trải qua trong lần mạo hiểm vừa rồi. Có tên người man rợ đang nước miếng tung tóe khoe hắn vừa dùng cây rìu của gã chém bay đầu một con boss nào đó. Trong khi bên kia một amazon vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn tên người man rợ nọ, có vẻ như muốn dùng cây giáo đang đặt bên cạnh mình một giáo xuyên qua cái miệng ba hoa của tên người man rợ kia.

Quan sát một hồi lâu, rốt cuộc Trần Thịnh nhìn thấy một nữ pháp sư đang ngồi một mình trong góc. Hắn quyết định bước đến làm quen.

“Xin chào nữ pháp sư xinh đẹp! Tôi là Trần Thịnh, một cấp 7 Necromancer, hiện tại đang cần tổ đội đi tiêu diệt Blood Raven, không biết cô có hứng thú hay không?” – Trần Thịnh nở một nụ cười tươi rói cùng nữ pháp sư bắt chuyện.

“Xin chào! Tôi là Celena, cấp 6 pháp sư! Tôi cũng đang muốn đi làm nhiệm vụ đó, xem ra chúng ta có thể cùng nhau hợp tác đó! Tuy nhiên tôi không muốn làm nhiệm vụ đó ngay mà muốn chờ lên cấp 8 hoặc hơn. Không biết anh có đồng ý cùng luyện cấp trước không?” – nữ phù thủy xinh đẹp hỏi. Tất nhiên, Trần Thịnh sắc lang là hoàn toàn đồng ý! Số từ: 974
 
Chương 10: Cùng mỹ nữ luyện cấp


Cùng một người khác đi chiến đấu là một chuyện rất vui vẻ, nhất là khi còn đi cùng với người đẹp nữa. Hẹn với Celena hai hôm sau sáng sớm sẽ gặp tại cổng trại Rogue, Trần Thịnh trở về nhà chuẩn bị cho một chuyến mạo hiểm đầy mong đợi.

Sau khi đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết cho 6 tháng tiếp theo bên ngoài mạo hiểm, Trần Thịnh kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa rồi đi đến chỗ hẹn với Celena. Hôm nay khí trời không tệ lắm, có vẻ là một khởi đầu tốt.

Trần Thịnh đợi chừng 10 phút thì Celena đến, hôm nay cô nàng nữ pháp sư này trông thật xinh xắn lanh lợi. Một cái giáp da, một cái hai tay pháp trượng, một đầu tóc dài xõa tung trên lưng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Trần Thịnh. Hắn mỉm cười chào đón Celena.

“Chào buổi sáng Celena! Mọi thứ đã sẵn sang chứ? Nếu ổn thì chúng ta xuất phát thôi!” – Trần Thịnh nhìn thấy Celena gật đầu liền xoay người, cả hai cùng nhau bắt đầu cuộc lữ hành của mình.

Ra khỏi phạm vi an toàn của trại Rogue, Trần Thịnh cũng lập tức triệu hồi ra tiểu đội chiến đấu của mình, cũng không quên vì bản thân thêm một cái cốt thuẫn. Celena cũng tự cho mình thêm một cái băng giáp hộ thể pháp thuật. Cả hai đều không phải vì đây là khu vực ít nguy hiểm mà mất đi cảnh giác. Đây cũng là kỹ năng cơ bản của một người mạo hiểm, vì những người không lúc nào cũng duy trì cảnh giác, đã bỏ mạng hết rồi.

Từ lúc đến thế giới này, Trần Thịnh toàn là một mình hành động, bầu bạn với hắn cũng chỉ có golem với khô lâu binh, đi mạo hiểm luyện cấp với hắn hoàn toàn là một chuyện cực kỳ khô khan. Tuy nhiên lần này có một mỹ nữ theo cùng lại hoàn toàn khác, hai người mặc dù mới quen, nhưng mà trò chuyện cũng tạm ổn. Celena kể cho Trần Thịnh nghe về ngày tháng huấn luyện lúc nhỏ của mình, trong khi Trần Thịnh lại luôn là một cái rất tốt người nghe.

Hai người hiệu suất giết quái rất nhanh, hầu như hoàn toàn không có ngừng lại chiến đấu quá lâu, lâu nhất là chừng 5 phút đã kết thúc. Nhưng cũng mất một tuần lễ, hai người họ mới đến được giao giới giữa cánh đồng đẫm máu Blood Moor và bình nguyên lạnh lẽo Cold Plain, nơi có một đội rogue tinh nhuệ đóng quân tại đây.

Chào đón hai người Trần Thịnh là nữ rogue nổi tiếng nhất trong game: Flavie, cô nàng rogue duy nhất có lời thoại trong game Diablo 2. Nếu như trong game, nàng ấy sẽ khuyên chúng ta cẩn thận hơn vì có nhiều nguy hiểm đang chờ đón phía trước, thì hiện tại Flavie lại khom người chào hai người Trần Thịnh, và mời họ vào nơi đóng quân nghỉ ngơi một lúc.

Nơi đóng quân thật ra là để bảo vệ truyền tống trận ở Cold Plain. Đây cũng là truyền tống trận đầu tiên trong game. Giờ đây trong thực tế, Trần Thịnh và Celena chỉ cần đến truyền chút ma lực vào truyền tống trận là có thể sử dụng nó để quay trở lại Rogue Camp mà không tốn quá nhiều thời gian di chuyển rồi.

Do sắc trời cũng không còn sớm nên hai người Trần Thịnh quyết định sẽ nghỉ lại tại đây. Họ cũng không phải là những người mạo hiểm duy nhất đang có mặt tại nơi đóng quân này, có hai người man rợ, một thích khách, một paladin và một druid cũng đang ở tại đây.

“Mọi người chuẩn bị trở về Rogue Camp à? Thu hoạch khá không?” – Trần Thịnh bắt chuyện với đội trưởng nhóm người mạo hiểm, một trẻ tuổi paladin.

“Vừa trở về từ Stony Field, thu hoạch cũng khá! Mọi người đều thăng cấp rồi! Bây giờ về Rogue Camp để mua thêm đồ cần thiết, với lại thử xem có mua được món trang bị nào không.” – Chàng thanh niên paladin vui vẻ trả lời. Cũng đúng, thu hoạch được khá, lại thêm thăng cấp, ai chẳng thích.

Rất tiếc là Trần Thịnh cùng Celena đều vừa mới ra khỏi Rogue Camp không lâu nên cũng không có gì để trao đổi với họ. Vậy nên cả bọn cũng không buôn bán gì, chỉ ngồi trao đổi kinh nghiệm với nhau về chiến đấu bên ngoài hoang dã thôi.

Có hai mươi rogue canh gác bên ngoài, Trần Thịnh cùng mọi người hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi, Trần Thịnh cũng khó được không cần phải lo việc thả triệu hoán thú ra canh gác nữa.

Sáng hôm sau mọi người chào tạm biệt nhau rồi đường ai nấy đi. Trần Thịnh tiếp tục cùng với mỹ nữ pháp sư Celena tiến về hướng nghĩa trang của tu viện. Tất nhiên không phải lập tức đi giết Blood Raven, mà là đi luyện cấp trước.

Cùng chiến đấu với nhau, cùng chịu chung hoạn nạn chắc là cách dễ nhất để tạo cảm tình với nhau, mấy ngày nay tình cảm của Trần Thịnh và Celena nhanh chóng ấm lên. Số từ: 937
 
Chương 11: Đi làm thịt Blood Raven thôi


Sau gần ba tháng cùng nhau chém giết, rốt cuộc Trần Thịnh và Celena đồng thời đều lên đến cấp 9.

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 9 exp 1025/250000.

Sức mạnh: 47.

Nhanh nhẹn: 47.

Thể chất: 97. Máu: 97. Thể lực: 97.

Tinh thần: 267. Ma lực: 267.

Kỹ năng:

Triệu hồi khô lâu cấp 6 125/800 máu 23 công kích 5-8 tốn mana 11 số khô lâu binh 6;

Khô lâu tinh thông cấp 4 110/500 máu +25% công kích +4;

Răng độc cấp 8 240/1500 số răng độc 9 công kích 8-15 độc tố công kích 8 tốn mana 9;

Golem cấp 4 35/100 máu 100 tấn công 14-20 tốn mana 40;

Gia tăng thương tổn cấp 5 44/400 tăng thương tổn nhận được 50% tốn mana 10;

Cốt thuẫn cấp 5 20/250 hấp thụ 300 thương tổn tốn mana 30.

Chỉ nói những kỹ năng chính thôi đã mệt ná thở, mà so với Diablo 3, Diablo 2 các chỉ số cũng khiêm tốn hơn nhiều. Diablo 3 chịu khó cày đến level max 70 là máu bắt đầu tính bằng hàng trăm ngàn rồi, đánh ra thương tổn cùng là toàn từ 700 ngàn đến triệu. Nói chung là Diablo 3 làm cho nhân vật chính càng giống với thần hơn là Diablo 2.

Cũng phải thôi, theo như truyền thuyết của thế giới Diablo, thì con người là kết tinh sau khi thiên sứ và ác quỷ kết hợp với nhau nên mạnh hơn cả thiên thần lẫn ác quỷ (cái này đúng là rất tuân theo kỹ thuật lai giống trong sinh học – gì mà con lai F1 gì đó, lâu quá quên mất rồi he he).

Truyền thuyết những đứa con đầu còn mạnh hơn cả cha mẹ chúng, vốn là thiên sứ trưởng và nữ hoàng mị ma, có thể tưởng tượng được họ trâu bò thế nào. Vậy nên Diablo 2 thiết kế những anh hùng hậu duệ của họ lại có chỉ số thấp lèo tèo thế này thì cũng không đẹp đẽ gì cho lắm.

À lạc đề rồi. Quay lại Trần Thịnh cùng Celena lên đến cấp 9, tự tin tràn đầy quyết định đi đánh Blood Raven trong khu mộ địa của tu viện. Họ gấp cũng phải, vì hoàn thành nhiệm vụ này, họ sẽ chính thức có tư cách thuê lính đánh thuê hỗ trợ chiến đấu. So với chiến đấu một mình, có các rogue hỗ trợ tất nhiên là tốt hơn. Trần Thịnh càng thêm mong đợi được chiến đấu cùng một bé rogue xinh xắn cho đỡ buồn đây.

Do là chuẩn bị đánh boss, nên hai người ngay từ khi bắt đầu đã tích trữ lại các bình máu và mana, hiện tại cả hai sở hữu cũng cả trăm bình. Tự tin tràn đầy, cả hai quyết định nghỉ ngơi thật tốt một ngày rồi hôm sau tấn công thẳng vào sào huyệt của Blood Raven.

À chú thích thêm là nghĩa trang của tu viện rất rộng lớn, Blood Raven chỉ ở ngay trung tâm thôi, còn hiện tại Trần Thịnh và Celena đang ở khu vực ngoại vi săn giết zombie để tí nữa chiến đấu với Blood Raven sẽ đỡ áp lực hơn. Mặc dù Blood Raven là một cung thủ, nhưng mà nó lại có chiêu gọi zombie từ mộ địa, vậy nên hiện tại giết bớt con nào hay con đó.

Hôm sau sáng sớm Trần Thịnh đã thức dậy chuẩn bị thức ăn cho cả hai. Trước khi đến thế giới này, hắn thường hay ngủ nướng, để người yêu hắn tự ăn sáng đi học, hiện tại điều đó khiến hắn rất buồn. Vậy nên Trần Thịnh cố gắng sửa, thành quả là mấy tháng cùng ăn uống cùng chiến đấu, Celena đối với hắn cảm giác rất là tốt, đến chính hắn cũng cảm thấy có khả năng là từ bạn chiến đấu thành bạn đời luôn.

Ăn sáng xong hai người tiến sâu dần vào nghĩa trang, 6 khô lâu binh cùng với golem đất đi trước mở đường, tạo thành một hình bán nguyệt bảo vệ Trần Thịnh và Celena bên trong. Tên Trần Thịnh này mặc dù đã có kỹ năng cốt thuẫn vẫn rất sợ chết, hoàn toàn là trốn phía sau cùng Celena phóng ma pháp. Trong khi hắn rõ ràng có một kỹ năng là lưỡi dao độc, nhiễm độc vũ khí cận chiến tấn công đối phương.

Cả đội đang tiến về phía trước thì một tiếng gào vang lên, đó là tiếng thét của zombie khi xung trận. Trần Thịnh nheo mắt lại, phát hiện phía trước lít nha lít nhít zombie, ít nhất cũng phải vài trăm gần ngàn con, đông nghịt một mảnh.

“Không được, phải tìm một chỗ hẹp để ngăn tụi nó lại, nếu không bị tụi nó bao vây chúng ta chết chắc!” – Trần Thịnh đổ mồ hôi lạnh nói lớn với Celena bên cạnh hắn. Cô nàng pháp sư cũng gật đầu đồng ý, cả hai liền vừa đánh vừa lùi, cố tìm một chỗ địa hình có lợi cho mình chiến đấu.

“Chết tiệt thật! Giết bao nhiêu ngày rồi mà vẫn còn nhiều như thế này đây, thật quá sức tưởng tượng! Bao nhiêu đó đứng im cho mình giết cũng không đủ mana mà giết hết bọn chúng!” – Trần Thịnh bực bội nói.

Số từ: 900
 
Chương 12: Nhân họa đắc phúc


Rất may là mấy ngày hôm nay hai người bọn họ đã đem địa hình khu vực này nhớ rõ, vậy nên cũng không tốn bao lâu Trần Thịnh cùng Celena đã lùi đến một vòng xoay bằng đá chỉ có một lối hẹp để ra vào. Chiến thuật cũ được áp dụng, Trần Thịnh cho khô lâu và golem chặn cứng lối vào, Celena liên tục phóng thích ma pháp, còn hắn lo triệu hồi bổ sung khô lâu binh bị giết cùng quăng nguyền rủa.

Zombie nhìn như vô cùng vô tận, cả hai người họ giết đến khi Celena hết mana ngồi nghỉ ngơi uống thuốc, Trần Thịnh thì cũng bị bức tường xác chết phía trước làm cho sợ hết hồn. Khung xương vỡ vụn của khô lâu binh, đất sét vỡ tan của golem đất, cùng hàng trăm cái xác zombie tạo thành một cái đồi nho nhỏ trước vòng xoay đá này.

Rốt cuộc sau gần một giờ chiến đấu, bọn zombie cũng đã bị tiêu diệt gần hết, số lượng này cũng đã không uy hiếp được Trần Thịnh và Celena nữa, vậy nên cả hai quyết định tiếp tục tiến về phía trước xem sao. Sẵn tiện cũng diệt sạch lũ zombie này.

Cũng chẳng tốn bao lâu hai người Trần Thịnh đã thấy được vòng hàng rào sắt bao lấy khu vực trung tâm của nghĩa trang này. Hắn liền nhắc nhở Celena đề cao cảnh giác. Blood Raven từng là bạn của Kashya và cũng là một rogue rất mạnh mẽ, bị nàng ta bắn tên trúng cũng không phải cảm giác gì dễ chịu.

Mọi chuyện vẫn có vẻ thuận lợi khi số lượng zombie không đến nỗi khiến cả hai chết ngộp, họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu mà không quá nguy hiểm. Đột nhiên…

“Celena cẩn thận!” – Trần Thịnh phóng tới xô ngã Celena, bản thân thì hứng trọn một mũi tên lửa lên người. Mặc dù có cốt thuẫn bảo vệ, tổn thương hệ lửa vẫn khiến anh mất tí máu.

“Chết tiệt Blood Raven! Lại đánh lén chúng ta!” – Trần Thịnh nghiến răng nói, lăn trên đất một vòng tránh một mũi tên lửa nữa vừa bắn tới. Hắn nói như hét lên với Celena:

“Celena! Yểm trợ tôi! Đừng tới gần nó!” – lúc này Trần Thịnh lại có dịp dùng chiêu mà anh luôn cho là cực vô dụng của Necromancer, chiêu tẩm độc vũ khí. Đổi lấy một cây kiếm và một cái khiên, tự gia cố cốt thuẫn lại lần nữa, Trần Thịnh hướng về Blood Raven xông tới.

“Thịnh! Cẩn thận!” – Celena chỉ kịp hét lên dặn dò anh ta. Trần Thịnh cũng không có thời gian mà trả lời lại Celena, trong mắt hắn giờ chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: Blood Raven.

Có vẻ như biến thành quái vật khiến cho chỉ số thông minh của Blood Raven bị giảm xuống không ít, thấy Trần Thịnh xông tới mà hoàn toàn không giống một cung thủ lùi lại, cứ đứng đó bắn tên.

Trần Thịnh cũng mừng thầm trong bụng, chịu đứng hai mũi tên do khoảng cách quá gần không thể né tránh được, thanh kiếm đã quấn lấy màu xanh lục của độc tố chết chóc đâm vào người Blood Raven.

Nghe như một tiếng kêu rên, Blood Raven thét lên một tiếng rồi bỏ chạy một khoảng cách ngắn, sau đó dừng lại tiếp tục bắn tên về phía Trần Thịnh. Tuy nhiên lượng máu của Blood Raven đã giảm một phần năm, lại đang không ngừng giảm tiếp do trúng độc.

“À há! Ngươi mặc dù là boss, nhưng mà lại là cung thủ ít máu. Đã vậy còn chờ bị đánh một cái mới bỏ chạy, nhà ngươi chết chắc rồi!” – Trần Thịnh vui vẻ nghĩ. Né một mũi tên của Blood Raven bắn ra, hắn lại phóng tới, rồi lại một kiếm.

Đánh Blood Raven chỉ còn chút máu cuối cùng, bỗng dung nó nổi điên không tấn công Trần Thịnh nữa mà bắn ra một mưa tên về phía Celena. Trúng hết cái mưa tên này thì Celena chết chắc. Cô nàng là pháp sư nên năm điểm thuộc tính đa số là tăng tinh thần, vậy nên máu ít tốc độ cũng chậm nữa.

“Celena! Không!” – Trần Thịnh la lớn. Celena đã chết sững trước mưa tên, Trần Thịnh bỗng dung như biến thân thành người hùng sịp đỏ của Mỹ, phóng thẳng tới Celena, đứng lại phía trước cô nàng, trong tay cái khiên tròn giơ cao lên che lấy hai người.

Đùng đùng đùng…hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ khô lâu binh lập tức bị diệt, golem đất cũng chỉ còn chút xíu máu. Nhưng quan trọng nhất là Celena không chết, cô nàng chỉ bị lửa vang trúng mất gần nửa máu thôi, không sao cả. Còn Trần Thịnh giờ đã không nhìn ra hình người, chỉ còn đúng mười điểm máu, cốt thuẫn cũng tan vỡ.

“Ah! Ta giết ngươi! Ủa? Chết rồi?” – Trần Thịnh chịu đau nốc một bình máu và mana, gia cố cốt thuẫn định đứng lên liều mạng thì thấy Blood Raven đã chết rồi. Số từ: 912
 
Chương 13: Lính đánh thuê


Nhìn cái xác Blood Raven phóng lên cao, từ bên trong, linh hồn một người nữ rogue phóng ra ngoài, có vẻ hướng về phía thiên đàng bay đi. Trần Thịnh cũng vỡ lẽ, là độc tố cuối cùng phát huy tác dụng rút đi chút máu cuối cùng của cô nàng, giúp Trần Thịnh giết chết Blood Raven.

“Hú hồn! Tưởng chết không!” – Trần Thịnh tên này không tim không phổi hướng Celena cười ha ha. Có điều Celena cũng không có cười lại với hắn. Nàng phóng người ôm lấy cổ Trần Thịnh, đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào giữa chiến trường đầy máu và lửa.

“Cám ơn anh! Anh đã cứu em!” – Celena ôm chặc lấy Trần Thịnh thỏ thẻ. Lúc nãy nếu không phải Trần Thịnh che lấy nàng, nhận lấy tám chín phần thương tổn, Celena đã chết trong đòn phản kích cuối cùng đó của Blood Raven rồi chứ không đơn giản chỉ mất có nửa máu như bây giờ.

“Này chính là nhân họa đắc phúc ah!” – Trần Thịnh cười ha ha nghĩ thầm. Anh hùng cứu mỹ nhân, mà còn là xả thân cứu nữa, có chút bài cũ ôn lại, nhưng trong thế giới đầy nguy hiểm này, luôn luôn hữu hiệu. Vợ chồng trong thế giới Diablo này, nhiều nhất chính là cùng nhau chiến đấu, tương trợ lúc nguy hiểm mà sinh ra cảm tình.

“Celena, làm người yêu anh nhé!” – Trần Thịnh nhìn Celena hỏi nhỏ. Cô nàng hạnh phúc khẽ gật đầu, hai má đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay vì hạnh phúc. Còn Trần Thịnh thì cười ha ha, có chút đắc ý quên mình.

Xung quang zombie tất cả đều đã chết ngay khi linh hồn Blood Raven thoát khỏi cái xác khốn khổ của nàng. Vậy nên hai người cũng không cần phải chiến đấu nữa, thu dọn chiến trường trở về trại Rogue lĩnh thưởng thôi.

Hành trình trở về là một tuần trăng mật thật sự đối với Trần Thịnh và Celena. Khi mà cả hai người đều là trong mắt chỉ có người kia, hoàn toàn chính là một bộ đi dạo chơi chứ không phải là đi luyện cấp nữa.

Cũng còn may họ vẫn nhớ được nhiệm vụ của từng người mạo hiểm, từng nhân loại tại thế giới này từ khi sinh ra đó chính là chiến đấu chống lại quái vật từ địa ngục, trực tiếp hoặc gián tiếp, vậy nên cả hai cũng không có dùng cách đi bộ về Rogue Camp để kéo dài thời gian mà trực tiếp dùng truyền tống trận đi từ Cold Plain về trực tiếp trại Rogue.

Hào quang màu xanh lam lóe lên, cả hai đã xuất hiện tại truyền tống trận trong trại Rogue. Chào đón họ là các rogue đang canh giữ tại truyền tống trận. Gần trăm mũi tên nhắm vào họ, nhưng khi nhận ra là người một nhà thì lập tức cung kính khom người:

“Chào mừng hai vị đã trở lại trại Rogue!” – Đội trưởng rogue tại truyền tống trận nói. Trần Thịnh cũng vui vẻ cười nói “Các vị đã vất vả rồi!” với các rogue sau đó mới rời khỏi truyền tống trận. “Thật là một người mạo hiểm thân thiện!” – các rogue đều nghĩ thầm như vậy.

Về đến lều của mình, cả hai quyết định sau chuyến mạo hiểm lần tới, cả hai sẽ cùng nhau mua một căn nhà nhỏ để ở. Khác với trong game thường chỉ ở lại chương một là trại Rogue cao nhất là vài giờ, trong thực tế cả hai người Trần Thịnh và Celena có vẻ phải ở lại đây ít nhất là cả năm nữa, và tốc độ luyện cấp của hai người đã thuộc loại nhanh nhất tại đây, khi mà có một tên Necromancer khác loại Trần Thịnh cùng nàng tổ đội.

Hiện tại Trần Thịnh đã biết được mình khác người thế nào, ngoài chuyện mỗi lần lên một cấp tăng thêm đến 50 điểm thuộc tính, gấp 10 lần người khác, kỹ năng của hắn cũng là tăng lên bằng độ thuần thục chứ không tăng lên bằng điểm skill như những người mạo hiểm thông thường.

Một ngày nghỉ ngơi không nói chuyện, sáng hôm sau Trần Thịnh cùng Celena cùng nhau đến gặp Kashya để báo cáo nhiệm vụ lần này.

“Các ngươi nhanh như vậy đã giết chết được Blood Raven rồi sao? Không thể không nói, ta rất bất ngờ và ấn tượng về chuyện này! Mặc dù đã bị biến thành quái vật nhưng nàng cũng từng là một trong như rogue mạnh nhất tại đây! Các vị đã nhận được sự tín nhiệm của ta, hiện tại các vị có thể chọn một rogue cùng các vị chiến đấu.” – Kashya mang theo bất ngờ vẻ mặt nói với Trần Thịnh và Celena.

Trần Thịnh nhớ ngay đến Alex, cô nàng lính đánh thuê đã cứu mình lúc hắn mới đến đây, cùng với chị em tốt Susan của nàng. Vậy nên hắn lập tức đề nghị được thuê hai cô nàng, Kashya tất nhiên là đồng ý ngay. Cũng thật may mắn là Alex là hỏa cung thủ trong khi Susan là băng cung thủ, hoàn toàn hợp với dự tính ban đầu của Trần Thịnh và Celena sẽ thuê mỗi người một băng một hỏa hai rogue. Số từ: 938
 
Chương 14: Chủ thần khởi động lại


Lính đánh thuê cùng người mạo hiểm là một loại khế ước, mỗi lúc chỉ có thể ký kết cùng một người, kinh nghiệm nhận được khi chiến đấu sẽ chia ra cho cả người mạo hiểm và lính đánh thuê. Nếu lính đánh thuê có level thấp hơn thì sẽ nhận kinh nghiệm nhiều hơn, còn khi đã ngang level rồi thì sẽ ưu tiên kinh nghiệm cho người mạo hiểm. Cơ bản là lính đánh thuê có cấp bậc không được vượt quá người mạo hiểm.

“Cũng tạm ổn, không đến nỗi quá bốc lột lính đánh thuê như trong mấy truyện về Diablo khác.” – Trần Thịnh nghĩ thầm khi xem xét thuộc tính của cái khế ước lính đánh thuê này. Sau khi ký kết xong, thì Alex sẽ đi theo Trần Thịnh như hình với bóng, thậm chí là ngủ cùng lều, điều này rất quan trọng. Bởi vì nếu người mạo hiểm chết, lính đánh thuê cũng sẽ chết theo luôn.

“Bíp! Năng lượng đã hồi phục, chủ thần bắt đầu khởi động lại!” – Trần Thịnh cùng Alex vừa về đến lều thì trong đầu Trần Thịnh vang lên một âm thanh mà hắn đã không được nghe gần mấy tháng.

“Bíp! Thế giới hiện tại: Diablo 2 bình thường, tiến độ/6. Hiện tại có được 2 thẻ nhiệm vụ cấp D và điểm thưởng 2000. Số lần có thể xuyên qua thế giới khác còn lại 1.”

Trần Thịnh bất ngờ vô cùng, bởi vì ngoài những thẻ nhiệm vụ và điểm thưởng ra còn có số lần xuyên qua thế giới khác nữa, như vậy có nghĩa là mình có thể chủ động xuyên qua thế giới khác để mạnh mẽ bản thân lên sau?

“Có thể!” – Trần Thịnh vừa nghi ngờ như vậy trong lòng thì chủ thần đã chủ động giải đáp cho hắn. Vậy nên Trần Thịnh lập tức hỏi làm sao để có được cơ hội xuyên qua thế giới khác, lần này chủ thần cũng lập tức trả lời cho hắn luôn: “Chỉ cần chủ thần tích đủ năng lượng để xuyên qua thì sẽ có được một lần xuyên qua. Tức là mỗi một lần xuyên qua thì phải ở lại thế giới đó ít nhất đến khi chủ thần nạp đủ năng lượng cho lần xuyên qua tiếp theo. Kể cả quay về thế giới đã đến cũng được tính là một lần xuyên qua”.

“Nếu như vậy tốc độ nạp năng lượng của chủ thần là bao nhiêu ah?” – Trần Thịnh như mười vạn câu hỏi vì sao, tiếp tục thắc mắc. “Tùy vào sức mạnh của bản thân ký chủ mà tốc độ nạp năng lượng của chủ thần sẽ tăng nhanh dần. Ngoài ra còn tùy thuộc vào thế giới mà ký chủ đang ở nữa.”.

Một câu hỏi nữa, vậy nếu muốn mang người từ thế giới nào đó theo thì thế nào, lần này chủ thần không trả lời Trần Thịnh mà rất trực tiếp mở ra bảng trao đổi vật phẩm, đập vào mắt Trần Thịnh là một tờ khế ước: người theo đuổi khế ước.

Người theo đuổi khế ước: ký kết có thể giúp một nhân vật trong thế giới ký chủ đang ở cùng ký chủ đi sang thế giới khác. Điều kiện sử dụng: Nhân vật đối với ký chủ độ hảo cảm từ 90 trở lên và hoàn toàn tự nguyện ký kết. Giá: 1 thẻ nhiệm vụ cấp D và 1000 điểm thưởng.

Cái người theo đuổi khế ước này không mắc, nhưng mà điều kiện để áp dụng nó thì hơi bị khó khăn, vì hảo cảm đạt đến 90 thì đã là người yêu hoặc là bạn chí cốt rồi, mà muốn đạt đến mức độ hảo cảm này cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì. Trần Thịnh kiểm tra hiện tại Celena độ hảo cảm với hắn chỉ có 89, Alex là 70, Susan còn mới có 60.

Cũng khó trách, Trần Thịnh bề ngoài không khó nhìn, cũng chẳng đẹp trai, thuộc loại bình thường, hiện tại cũng không mạnh đến mức bá, vậy tất nhiên không quá hấp dẫn các em gái rồi. Còn nam sao, Trần Thịnh hiện tại vẫn chưa tìm được một người anh em tri kỷ đến mức độ cùng nhau chiến đấu khắp các thế giới như vậy.

Bởi vậy nên hiện tại cho dù muốn Trần Thịnh cũng không có ai để mà ký kết cái khế ước người theo đuổi cả, nên tạm dẹp nó qua một bên, giờ cái Trần Thịnh muốn là đi đến một thế giới khác để có nhiều thời gian hơn mà luyện các kỹ năng của mình lên cấp cao để đi vào Tristram, chỗ đó bây giờ là một thành phố đầy quái vật, mà luyện kỹ năng tại Diablo thế giới thì không đủ thời gian, Trần Thịnh muốn mạnh mẽ hơn nữa.

“Chủ thần, hiện tại nếu chọn xuyên qua thì có thể đến thế giới nào?” – Trần Thịnh thắc mắc không biết có thể lựa chọn thế giới xuyên việt đến không. “Hiện tại có thể xuyên việt đến Harry Potter thế giới hoặc Thiên Long Bát Bộ thế giới!”.

“Có thể lựa chọn!” – Trần Thịnh mở cờ trong bụng. Đi đến Thiên Long Bát Bộ hiện tại với bộ kỹ năng của hắn không bị xem thành tà đạo truy sát mới lạ, Harry Potter thế giới lại có thể thông dong tăng lên thực lực của mình, những 7 năm ah, trước khi Voldermort sống lại cũng có gần 4 năm ròng. Nhất là cuộc sống học sinh, thật hoài niệm, cũng thật mong đợi một thế giới đầy phép thuật đó. Thật ra, lý do chính là có Hermione, Ginny, Cho Chang, Luna và Fleur các mỹ nữ nữa.

Số từ: 1000
 
Chương 15: Phấn đấu lên cấp 12


Tuy rằng rất muốn lập tức chạy đến thế giới Harry Potter, nhưng mà Trần Thịnh muốn chuẩn bị thêm một chút nữa trước khi đến đó, chẳng hạn như đạt đến cấp 12, để học thêm mấy kỹ năng quan trọng nữa, trong đó kỹ năng triệu hồi khô lâu pháp sư là thứ mà Trần Thịnh đang rất thèm muốn.

Phải nói Necromancer là một nghề nghiệp rất vẹn toàn, một mình Necromancer là có thể tự hình thành một đội, bao gồm cả cận chiến, khiên thịt, tấn công từ xa, bổ sung nguyền rủa… chỉ có điều không đủ điểm kỹ năng để mà tăng hết tất cả thôi. Cho nên coi Necromancer là một nghề nghiệp mạnh cũng đúng, là một nghề nghiệp ngốn điểm kỹ năng cũng đúng. Đến hiện tại Trần Thịnh vẫn chưa gặp một Necromancer nào có thể cùng lúc luyện tập hết cả ba hệ kỹ năng cả, trừ bản thân hắn.

Trần Thịnh cùng Celena quyết định nghỉ ngơi chừng ba ngày, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, sau đó cùng nhau đi luyện cấp, mục tiêu là cấp 12, dự tính sẽ tiêu tốn của cả hai chừng ba thánh hoặc bốn tháng.

Ba ngày sau, một nhóm bốn người tập trung lại tại trước truyền tống trận của Rogue Camp, chuẩn bị xuất phát. Cuộc sống của người mạo hiểm là một cuộc chạy đua với thời gian, có rất ít thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì nếu trước 30 tuổi mà không đạt đến cấp 30, họ sẽ tốn gấp đôi kinh nghiệm cho mỗi cấp tiếp theo sau cấp 30, đồng nghĩa với việc họ sẽ không kịp đạt đến cấp độ đủ cao để kéo dài thêm tuổi thọ.

Tại thế giới Diablo 2 này, một người mạo hiểm bình thường có 100 năm tuổi thọ, đạt đến cấp 30 sẽ trở thành 200 năm, cấp 60 là 400 năm và cấp 90 là một ngàn năm. Thậm chí nếu đột phá được cấp 90, tiến lên cấp 91, tuổi thọ sẽ tăng lên rất dữ dội, gần như là bất tử luôn, hai ba ngàn năm…cho nên tất cả mọi người đều liều mạng mà luyện cấp.

Lần này địa điểm luyện cấp của nhóm Trần Thịnh chọn là Stony Field, đường hầm xuyên núi và Dark Wood. Ba khu vực này nói liền với nhau, càng về sau quái vật càng mạnh mẽ, là một chỗ luyện cấp lý tưởng vì quái vật dày đặc, kinh nhiệm cũng cao.

Do đội hình có tới ba người tấn công từ xa: Celena, Alex và Susan vậy nên Trần Thịnh cũng rất nhẹ nhàng mà đảm nhiệm vai trò triệu hoán cộng thêm tung nguyển rủa. Do đội hình đã hình thành nên tốc độ giết quái cũng tăng nhanh lên rất nhiều so với Trần Thịnh tự một mình đi luyện cấp.

Đầu tiên bốn người truyến tống đến Cold Plain, sau đó đi bộ đến Stony Field. Rốt cuộc mất gần một tuần lễ họ mới đến được Stony Field. Sau đó là tháng ngày luyện cấp bắt đầu, hầu như mỗi ngày đều giống nhau, sáng, mọi người ăn bữa sáng do Alex làm, trưa thì của Susan làm, đến tối là do Celena làm. Trần Thịnh phụ trách canh gác, dọn dẹp và dựng lều trại, cũng như nhóm lửa chẳng hạn.

Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng như mong đợi, khi mà đẳng cấp mọi người cũng từ từ tăng lên. Do mọi người tinh thần đều ngẩng cao nên chuyến luyện cấp cũng kết thúc sớm hơn dự kiến, ba tháng thay vì bốn tháng như kế hoạch từ trước.

Vậy nên cả nhóm quyết định sẽ trở về trại Rogue sớm hơn dự kiến, và cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Người mạo hiểm cái nghề nghiệp này đúng là rất dễ bị căng thẳng. Cả ngày chém giết, lại còn gần như không có thời gian nghỉ ngơi nữa, lúc nào cũng bị áp lực về thời gian. Chưa kể việc đi luyện cấp cũng không phải lúc nào cũng an toàn, thỉnh thoảng cũng có người mất tích, mà kết quả tìm kiếm thường là đã chết.

Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 12 exp 10025/900000.

Sức mạnh: 62.

Nhanh nhẹn: 62.

Thể chất: 127. Máu: 127. Thể lực: 127.

Tinh thần: 357. Ma lực: 357.

Kỹ năng:

Triệu hồi khô lâu binh cấp 8 1025/2000 máu 25 công kích 7-10 tốn mana 12 số khô lâu binh 8;

Triệu hồi khô lâu pháp sư cấp 1 10/50 máu 25 công kích 10-20 tốn mana 15 số khô lâu pháp sư 1;

Khô lâu tinh thông cấp 5 210/750 máu +30% công kích +5;

Răng độc cấp 10 1400/5000 số răng độc 11 công kích 10-20 độc tố công kích 10 tốn mana 11;

Golem cấp 5 305/500 máu 150 tấn công 18-24 tốn mana 45;

Golem tinh thông cấp 1 2/10 máu +10% công kích +5 tốc độ tấn công +5%;

Gia tăng thương tổn cấp 7 440/1000 tăng thương tổn nhận được 70% tốn mana 15;

Cốt thuẫn cấp 8 200/1500 hấp thụ 600 thương tổn tốn mana 50.

Cùng với một số kỹ năng nữa không liệt kê do nhiều, cũng giống như trong Diablo thôi, Necromancer Skill Tree mà. Số từ: 878
 
Chương 16: Đến thế giới Harry Potter


Trở về trại Rogue, Trần Thịnh hỏi chủ thần về việc nếu hắn rời đi thế giới này đến thế giới Harry Potter thì thời gian tại đây sẽ thế nào? Dừng lại hay sẽ trôi chậm lại? Và câu trả lời hắn nhận được là chỉ trôi chậm lại, do hắn sẽ đến thế giới Harry Potter với bộ dạng một đứa trẻ 11 tuổi để bắt đầu năm học thứ nhất, nên hắn sẽ ở lại đó ít nhất là 7 năm nếu như đến năm thứ bảy hắn mới chiến thắng được Voldermort. Tương ứng với đó thời gian tại thế giới Diablo sẽ trôi qua chừng một tuần.

Cái này thì quá tốt, Trần Thịnh chỉ cần nói với Celena chờ hắn một tuần, hắn có chuyện cần làm, thế là có thể chạy thẳng đến thế giới Harry Potter rồi. Nghĩ là làm ngay, Trần Thịnh chia tay Celena tại trước lều của nàng, báo rằng mình có việc cần làm mất chừng một tuần lễ, bảo cô nàng đợi hắn một tuần sau hắn sẽ quay lại đến lúc đó cả hai có thể làm nhiệm vụ thứ ba là vây quét Tristram. Hắn cũng nhờ cô nàng chuẩn bị sẵn mọi thứ nhu yếu phẩm cần thiết để khi hắn trở lại thì có thể xuất phát ngay lập tức.

Chuẩn bị xong hết thảy, kể cả Alex hắn cũng gửi qua nhà của Celena luôn. Trở về lều của mình, Trần Thịnh câu thông với chủ thần, xác định xuyên qua thế giới Harry Potter.

“Bíp! Xác định thế giới thành công! Chuẩn bị truyền tống – Harry Potter!5…4…3…2…1… Bắt đầu!” – Cảnh vật trước mắt Trần Thịnh chợt tối, hắn rất quang vinh lần nữa ngất xỉu.

Anh Quốc, Luân Đôn, Cô nhi viện thánh George ngày 21/7/1991.

Trần Thịnh xuất hiện trong một căn phòng nhỏ cũ kĩ, trong hình hài một cậu bé 11 tuổi, mồ côi, có ma lực và vừa nhận được thư từ trường Hogwarts. Nội dung đúng y như trong truyện:

Gửi Thịnh Trần – Cô nhi viện thánh George, lầu 2 phòng 201.

Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore (Huân chuân Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gửi cậu Thịnh Trần,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng. McGonagall.

Trần Thịnh nhanh chóng lấy bút viết ra đề thư trả lời cho con cú đang đậu trên bậu cửa sổ chờ hắn. Đại ý là đồng ý nhập học và sẽ chuẩn bị đầy đủ vật liệu cần thiết.

Sau khi cho con cú nhận lấy bức thư và bay đi mất, Trần Thịnh mới liên lạc với chủ thần, yêu cầu đổi điểm thưởng lấy tiền, nếu không không có tiền hắn hoàn toàn không thể mua được bất kỳ thứ gì ah. Nghe nói Hogwarts có quỹ khuyến học dành cho học sinh mồ côi như hắn, nhưng ai biết được, cứ phòng hờ trước cho chắc ăn.

“Phúc lợi thế giới mới tiền tệ 10000 bảng anh!” – Theo trí nhớ của Trần Thịnh, 5 bảng anh đổi được 1 galleon vàng, 1 galleon vàng bằng 17 sickle bạc và 1 sickle bạc bằng 29 knut đồng. Như vậy nếu như chừa lại một ngàn bảng anh để dùng trong thế giới Muggle, thì còn lại 9000 bảng anh sẽ đổi được 1800 galleon vàng. Khá dư dả vì trung bình mỗi năm học chỉ tiêu tốn cao nhất là 200 galleon vàng.

Cũng không lâu lắm khi mà giáo sư của trường Hogwarts đến đón Trần Thịnh đến Hẻm Xéo, và ngạc nhiên thay, đó lại là giáo sư Snape!

Trần Thịnh trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy giáo sư Snape đến gặp vị sơ trưởng tại cô nhi viện này, tung một bùa lú lẫn lên cho vị sơ già, và đón Trần Thịnh đi. Hoàn toàn chính là một loại tác phong nhanh gọn lẹ của Snape.

Và cũng đừng mong mỏi giáo sư Snape quá ân cần với bất cứ học sinh nào, khi mà vị gián điệp gan dạ này mang hắn đến quán cái vạc lủng rồi đưa hắn vào Hẻm Xéo, sau đó đưa cho hắn danh sách những thứ cần mua, cùng với đến ngân hàng Gringotts rút lấy 50 galleon vàng tiền hỗ trợ từ quỹ khuyến học của trường cho hắn, sau đó độn thổ đi mất!

“Hờ hờ, mai mà mình đã sớm chuẩn bị đổi tiền, nếu không thì 50 galleon thì mình chỉ xài đồ cũ là cái chắc rồi. Quần áo cũ thì được, nhưng sách vở thì phải là đồ mới mới được.” – Này cũng là một cái bệnh của Trần Thịnh, hắn luôn thích sách giáo khoa của mình phải sạch sẽ, nếu như sau đó hắn dùng rồi dơ thì không sao, nhưng nếu mới mua đã dơ thì không được. Cho nên Trần Thịnh rất thẳng thắn quay lại Gringotts, đổi lấy 1800 galleon vàng để mà dùng. Số từ: 928
 
Chương 17: Mua đũa phép


Trần Thịnh mở tờ giấy mà giáo sư Snape vừa đưa cho hắn lúc nãy, là danh sách những thứ cần phải chuẩn bị cho năm học mới:

Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts

Đồng phục

Học sinh năm thứ nhất cần

1. Ba bộ áo chùng thực tập màu đen.

2. Một nón đỉnh nhọn đen đội bao ngày.

3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hoặc tương tự).

4. Một áo trùm mùa đông đen, thắt lưng bạc.

Lưu ý đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu trường và tên.

Sách giáo khoa

Tất cả các học sinh đều phải có các sách liệt kê sau đây:

- Sách thần chú căn bản lớp 1 của Miranda Goshawk.

- Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.

- Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.

- Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.

- Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.

- Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.

- Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.

- Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

Trang thiết bị khác

- 1 cây đũa phép.

- 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2).

- 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.

- 1 kính viễn vọng.

- 1 bộ cân bằng đồng.

Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

Lưu ý học sinh năm nhất không được phép có cán chổi riêng.

Dài thượt một trang giấy da danh sách, và giờ Trần Thịnh chuẩn bị phải mua hết mấy thứ này. Cảm giác mình chắc chắn không thể nào mua hết tất cả mọi thứ một lượt được, Trần Thịnh quyết định trước tiên đi đo quần áo, sau đó mua đũa phép, rồi mua sách. Mang chồng sách đó quay lại chỗ quán cái vạc lủng, thuê phòng trọ và quăng nó ở đó rồi mới đi mua tiếp những thứ khác.

Y theo kế hoạch làm việc, Trần Thịnh chạy đi đo quần áo tại tiệm quần áo của phu nhân Malkin và nhận được lời hẹn ba ngày nữa sẽ gửi đến chỗ hắn ở. Rồi chạy đến chỗ tiệm đũa phép của ông cụ Ollivanders.

Từ bên ngoài, Trần Thịnh có thể nhìn thấy dòng chữ đã bạc màu: Ollivanders nhà sản xuất những cây đũa phép chất lượng từ năm 382 trước công nguyên. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Khi Trần Thịnh bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên ở sâu dưới sàn nhà. Cả tiệm trống trơn chỉ có một cái ghế cho Trần Thịnh ngồi chờ. Hắn nhìn thấy hàng ngàn hộp nhỏ dài chất trên các kệ cao đến trần nhà.

“Chào cháu!” – Cụ Ollivanders xuất hiện một cách bất ngờ làm Trần Thịnh giật bắn người. “Chào cụ! Cháu đến để mua một cây đũa phép cho mình.” – Trần Thịnh chào lại ông cụ cũng như nói một câu có vẻ hơi thừa, chẳng lẽ cu cậu đến đây để uống cà phê hay sao?

Như trong nguyên tác, cụ Ollivanders lấy ra một cuộn thước dây, đo đạc tay phải của Trần Thịnh, từ vai đến ngón tay, từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn nhà, từ tay đến đầu gối và vòng quanh đầu cùng khoảng cách hai lỗ mũi.

Đo đạc xong xuôi, cụ Ollivanders lấy từ kệ ra một cây đũa phép đưa cho Trần Thịnh.

“Đây cậu Trần, thử cái này xem, gỗ sồi và lông đuôi bạch kỳ mã, hai tấc rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên và vẫy một cái!” – Cụ Ollivanders nói. Tuy nhiên Trần Thịnh vừa cầm lên thì cụ đã giật lại cây đũa phép và cho Trần Thịnh thử một cây khác.

Thử chừng chục cây đũa phép thì cụ Ollivanders bỗng nhiên ngừng lại, rồi cụ lẩm bẩm điều gì đó và đi vào sâu trong tiệm, một lát sau trở lại với một chiếc hộp màu đen tuyền trên tay. Khi cụ mở nó ra, bên trong nằm lẳng lặng một cây đũa phép màu đen tuyền, mang khí tức huyền bí.

“Đây là một kết hợp mạo hiểm của ta, khi ta dùng gỗ sồi, cây nhựa ruồi và gỗ mun làm thân, lông đuôi bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng và tim rồng để làm lõi. Độc nhất vô nhị, hoàn toàn huyền bí và không xác định, cậu hãy thử xem!” – Cụ Ollivanders nói. Và khi Trần Thịnh cầm lấy nó, một hơi ấm mãnh liệt trào dâng giữa các ngón tay. Số từ: 847
 
Chương 18: Nhập học


Trả cho cụ Ollivanders những 30 galleon vàng cho cây đũa phép đặc biệt của mình, Trần Thịnh thỏa mãn rời đi tiệm đũa phép để đi mua sách giáo khoa ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Nhìn thấy cả một rừng sách bên trong tiệm, phản ứng đầu tiên của Trần Thịnh là phải gom hết cho bằng được số sách này về để đọc dần. Vâng thuộc tính mọt sách của Trần Thịnh lại bộc phát.

Thế là Trần Thịnh bỏ cả ngày còn lại trong tiệm sách, tìm mua những cuốn sách giáo khoa cùng mua thêm cả chục cuốn sách khác trong mọi lĩnh vực để đọc dần. Hắn quyết định trong lúc chờ đợi đến ngày 1 tháng 9 để đi học thì hắn sẽ đóng đô tại đây, đọc sách.

Cho nên hôm sau trong buổi sáng Trần Thịnh tranh thủ mua đầy đủ mọi thứ cần thiết cho năm học, sau đó đến tiệm thú cưng mua một con cú. Do Trần Thịnh thích màu đen nên hắn cũng chọn một con cú màu đen tuyền có tên là Black (!). Mua sắm xong xuôi hết Trần Thịnh liền đóng đô luôn giữa hai điểm là tiệm sách và phòng trọ của mình, chỉ làm một việc khác là đi mua thức ăn thôi.

Rốt cuộc đến ngày 31/7, Trần Thịnh cũng thấy Hagrid mang theo Harry Potter đến Hẻm Xéo để mua đồ, hắn cũng không có ý định làm quen, hiện tại Trần Thịnh chỉ muốn nhanh chóng đến trường để có thể vào phòng cần thiết, như vậy hắn có thể thoải mái luyện tập các kỹ năng của mình rồi. Với lại so với nhân vật chính Harry, Trần Thịnh càng có hứng thú với Hermione hơn.

Rốt cuộc cũng đến ngày nhập học, Trần Thịnh rất sớm thì đã đến sân ga, do hắn chỉ có một mình mà lại lỉnh kỉnh đồ đạc, bác tài xế taxi thậm chí còn rất tốt bụng giúp hắn khuân hành lý lên xe đẩy để vào trong sân ga Ngã tư vua. Trần Thịnh cũng vui vẻ mà boa thêm ít tiền cho bác tài xế tốt bụng ấy.

Trần Thịnh đến sân ga lúc 10h30, vừa đúng lúc Harry Potter cũng đến, vậy nên Trần Thịnh cũng không hề trắc trở bắt chuyện với nó.

“Xin chào! Mình là Thịnh Trần, là tân sinh của Hogwarts, cậu cũng vậy à?” – Trần Thịnh đẩy chiếc xe đến gần Harry và hỏi. “Chào cậu mình là Harry, Harry Potter, cũng là tân sinh. Cậu có biết cách nào để đến sân ga 9 3/4 không vậy?” – Harry hỏi. Tất nhiên là Trần Thịnh biết. “Chỉ cần lao thẳng vào vách tường giữa sân ga số chín và số mười là được thôi! Tớ đi trước nhé! Làm theo tớ này.” – Nói rồi Trần Thịnh đẩy chiếc xe đẩy lao vụt tới bức tường và xuyên qua nó biến mất.

Có Trần Thịnh nên Harry cũng không cần phải nhờ đến gia đình Weasley để biết cách vào sân ga. Nhưng lúc này Trần Thịnh cũng không có để ý đến Harry, hắn hiện tại đang rất ấn tượng với chiếc xe lửa hơi nước tốc hành màu đỏ của Hogwarts, và hiện tại hắn đang tìm chỗ ngồi.

Dự định hoặc là đọc sách, hoặc là ngủ nên Trần Thịnh tìm đến một khoang cuối cùng của con tàu, chui vào đó và bắt đầu thay đồng phục trường, để tránh lát nữa lại phải thay. Rút một quyển sách ra, Trần Thịnh bắt đầu ngồi say mê đọc.

Khả năng Trần Thịnh không đọc sách được khủng như Hermione hay học tập chăm chỉ như cô nàng, nhưng Trần Thịnh lại rất thích đọc sách. Đó là thói quen từ nhỏ của hắn, các món quà mà cu cậu nhận được từ ba mẹ từ nhỏ vẫn luôn là các quyển sách, và cu cậu cũng không đòi hỏi gì hơn là những quyển sách.

Khi tàu gần chuyển bánh, cửa khoang đột ngột mở ra, Harry Potter đứng ở bên ngoài cười gượng gạo: “Xin lỗi nhưng mình có thể ngồi cùng được không? Ah là cậu à Thịnh?” – kêu lên ngạc nhiên, Harry mừng rỡ nói. “Tất nhiên là không thành vấn đề rồi Harry, có điều lần sau cậu nhớ gõ cửa nhé, làm mình hết hồn!” – Trần Thịnh cũng cười lại, ra hiệu cho Harry vào, cũng đồng thời nhắc nhở làm cậu nhóc xấu hổ đỏ mặt. “Xin lỗi!”.

Đang lúc Trần Thịnh và Harry nói chuyện về những gì họ sẽ học tại Hogwarts thì cánh cửa lại bật mở lần nữa, Trần Thịnh hết ý nhìn ra cửa thì thấy một cậu bé tóc đỏ đang đứng ở cửa: “Mình có thể ngồi ở đây không? Các khoang khác đã kín chỗ rồi.” – Ron nói. “Tất nhiên là được, nhưng lần sau cậu nhớ trước khi vào hãy gõ cửa nhé!” – Trần Thịnh buồn bực lập lại câu nhắc nhở của mình.

Tiếp theo là màn giới thiệu y chang trong truyện, Ron Weasley tên vô duyên này lại há hốc mồm khi biết bên cạnh nó là Harry Potter lừng danh, và cũng không quên kiểm tra cái sẹo hình tia chớp của cu cậu.

“Ầy, cho dù là ở Anh quốc, xứ sở nổi tiếng thân sĩ, thì lũ nhóc 11 tuổi vẫn còn chưa biết lễ phép là gì cả. Ron và Harry xuất thân bình dân cũng vậy, kể cả Malfoy xuất thân quý tộc cũng chẳng khá hơn. Mình có yêu cầu cao đâu, chỉ cần mức tối thiểu về phép lịch sự là được rồi mà.” – Trần Thịnh than thở trong lòng. Số từ: 984
 
Chương 19: Trên tàu điện


Tiếp theo mọi thứ lại giống như trong nguyên tác, khi mà nhà giàu mới nổi Harry Potter mua một đống đồ ăn vặt để Ron không cần phải gặm bánh mì thịt nguội mà bà Weasley đã chuẩn bị cho nó nữa.

Khi nhìn thấy một bàn toàn là đồ ăn vặt, mỗi thứ một ít: kẹo dẻo các vị hiệu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, chocolate ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lang, kẹo que cam thảo và nhiều thứ lạ lùng khác mà Trần Thịnh cũng bó tay không nhận ra được. Bao nhiêu đó mất 10 sicker và 7 knuts.

Harry chưa từng có thứ gì để mời người khác, vậy nên hiện tại nó cực kỳ nhiệt tình mời Ron và Trần Thịnh ăn bánh kẹo mà nó mới mua. Trần Thịnh cũng không còn cách nào khác ngoài việc vừa ăn một ít bánh kẹo vừa đọc sách tiếp. Chỉ chốc lát sau là cả bàn bánh kẹo đã biến mất và bụng của ba đứa.

Sau màn chocolate ếch nhái, cả ba lại bắt đầu nếm thử kẹo đủ vị. Phong cảnh nông thôn bên ngoài cửa sổ càng ngày càng trải rộng ra, từ những cánh đồng ngăn nắp giờ đã là những cánh rừng hoang vu, những dòng sông uốn khúc và những ngọn đồi núi xanh thẫm. Trần Thịnh luôn luôn thích thú với những khung cảnh thiên nhiên như thế này, hắn luôn cảm thấy yên bình và thanh thản đến lạ mỗi khi nhìn thấy những cánh rừng. Và đặc biệt luôn có một xung động chạy biến vào trong rừng, hòa mình vào thiên nhiên.

Cánh cửa bật mở, Neville với khuôn mặt tròn trĩnh thò đầu vào để hỏi thăm con cóc của mình nhưng mà không ai thấy cả. Khi cậu bé rời đi, Ron lại than vãn về con chuột Scabbers suốt ngày chỉ biết ngủ của mình. Lúc này cậu bé quyết định cho Harry và Trần Thịnh xem thử cậu ấy biến đổi lông chuột thành màu vàng. Cây đũa phép của Ron có dính cái gì phất phơ màu trắng ở đầu đũa.

“Lông bạch kỳ mã, gần bong ra rồi nhưng vẫn còn xài được.” – Cậu nhóc vẻ mặt tội nghiệp nói. Ron vừa vẫy đũa phép thì cửa toa tàu lại bật mở, Trần Thịnh sờ trán, đúng là không thể chờ mong một đứa nhóc biết lịch sự gõ cửa lúc 11 tuổi được.

Một cô bé cùng với cậu bé mất cóc Neville bước vào, tất nhiên là Hermione rồi, cô bé đang mặc một bộ đồng phục Hogwarts mới toanh cất tiếng hỏi:

“Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc.” – Giọng cô bé oai như giọng bà chủ, tóc nâu dày xù, cùng với hai cái răng cửa to cồ cộ. “Lúc nãy tụi này đã nói là không có rồi mà.” – Nhưng mà những lời Ron nói đã không vào được tai của Hermione rồi khi mà cô bé chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.

“Ah, đang làm phép hả? Coi nào!” – Cô bé ngồi xuống khiến Ron hơi bị chựng lại, nhưng mà sĩ diện rất cao nên Ron cũng cố gắng, tằng hắng đọc thần chú “Nắng trời, mật bơ, hoa cúc. Có con chuột ngu béo núc. Hãy biến nó ra màu vàng!” – Ron vẫy cây đũa phép nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Con chuột vẫn xám ngoét và ngủ li bì.

“Cậu có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?” – Hermione tuôn ra một tràng rồi ngừng lại chờ đợi, Trần Thịnh chỉ biết vỗ trán, không hổ là Hermione nha.

Sau đó là màn chào hỏi cùng với một lần nữa Harry lại làm Hermione kinh ngạc khi biết được nó chính là đứa bé sống sót. Rốt cuộc khi hỏi tới Trần Thịnh, cô bé nói một câu “Cậu là người châu Á hả?” Rốt cuộc khiến cho Trần Thịnh tìm được chút ít an ủi vì đến giờ cả Harry và Ron đều không có tí hứng thú nào với việc Trần Thịnh là người ở đâu cả.

“Neville, con cóc của cậu tên gì?” – Trần Thịnh hỏi. “Nó tên là Trevor” – Neville lí nhí trả lời. Vậy nên Trần Thịnh rút ra cây đũa phép đen thùi của mình, tưởng tượng ra một con cóc và hô lên “Accio Trevor!”. Lần đầu không linh nghiệm, Trần Thịnh lại tập trung hơn, và hô một lần nữa, lần này thành công, con cóc không biết từ chỗ nào bay vèo lại khoang của Trần Thịnh.

Đưa con cóc cho Neville, Trần Thịnh cười cười nói “Có vẻ cậu nên học câu thần chú này, vì cậu là người biết rõ nhất về Trevor nên khi dùng bùa chú này sẽ dễ dàng hơn mình nhiều, lúc nãy mình chỉ biết là một con cóc tên Trevor thôi nên triệu hoán nó rất khó” – Vừa như giải thích vừa như nói chuyện phiếm, Trần Thịnh quay lại nhìn thấy Hermione hai mắt sáng rỡ nhìn nó, kinh ngạc nói: “Đó là bùa triệu hồi năm 4 mới được dạy, cậu làm sao làm được vậy?” – không hổ là Hermione, chuyện muốn hỏi là làm cách nào làm được chứ không phải là những câu khen như cậu giỏi quá. Trần Thịnh có chút thất vọng vì không được khen, nhưng cũng rất vui vẻ ngồi chỉ cho cô nàng cách dùng bùa triệu hồi. Số từ: 1051
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom