Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 450


Chương 450

Nam Mẫn nghe xong, cũng chẳng đồng cảm với anh tư của cô, hừ lạnh lùng một tiếng.

“Đáng đời. Chẳng trách anh Trình giận anh, người yêu cũ nên phải như đã chết, đừng quấy rầy cuộc sống của đôi bên. Âm hồn bất tán làm gì, lúc còn ở bên nhau không biết trân trọng, chia tay rồi thì bắt đầu làm mọi việc để gây chú ý, không biết là cơ hội đã bỏ qua thì sẽ không còn nữa sao? Đúng là hèn, đầu óc có vấn đề, rảnh rỗi quá đáng!”

Cái miệng cô bằng bằng bằng mắng liên hồi như súng được bật chốt, mắng cho Lý Vân thộn người: “Không phải, em nhầm rồi, không phải anh đeo bám người ta, là người ta đeo bám anh…”

“Được rồi, anh đừng lắm lời nữa, tự mình hối lỗi đi”.

Nam Mẫn tắt cuộc gọi video, bình tĩnh lại, gọi điện cho Trình Hiến: “Anh Trình, em là Tiểu Mẫn…”

Cô làm người hòa giải, chủ yếu là cảm thấy hai người này đến được ngày hôm nay cũng không dễ dàng, tuyệt đối đừng vì một số hiểu lầm mà giận nhau, không đáng.

Trình Hiến yên lặng nghe xong lời của cô, cất giọng trầm ổn: “Ừm, anh biết, chỉ là muốn cho tên nhóc đó một bài học, đừng động một cái thì làm người tốt, ban phát lòng đồng cảm”.

Nghe Trình Hiến nói chốc nữa anh ta sẽ về nhà xem sao, Nam Mẫn mới yên tâm, tắt máy rồi gửi tin nhắn cho anh tư của cô, Lý Vân vui mừng, chuyển hồng bao cho cô, Nam Mẫn ấn nhận không hề khách sáo.

Nhưng trong lòng vẫn bực bội.

Người yêu cũ phải như đã chết, đi ra khỏi cuộc sống của đôi bên, không liên lạc, ít nhất cô cũng cảm thấy phải như vậy.

Lúc yêu thì yêu hết mình vui vẻ, không yêu nữa thì dứt khoát quay người bỏ đi, vương vấn không dứt, dây dưa đeo bám, đều không phải là phong cách của cô, cũng không phải là kiểu cô thích.

Đạo lý đơn giản như vậy, sao Dụ Lâm Hải lại không hiểu chứ?

Nam Mẫn từ văn phòng viện trưởng đi ra thì thấy Tư Triết đeo balo từ phòng bệnh đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, hai má hơi phồng lên, thở ra nhẹ nhõm như thoát khỏi kiếp nạn, giống như vừa trải qua hoạn nạn đời người gì vậy.

Nhìn dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng của cậu ta, chân mày Nam Mẫn giãn ra mấy phần, đi đến khẽ gọi cậu ta một tiếng: “Tiểu Triết”.

Tư Triết nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Nam Mẫn cũng nở nụ cười xinh đẹp, vừa rạng rỡ vừa tỏa sáng: “Chị, chị họp xong rồi à?”

“Ừm”.

Nam Mẫn ngước mắt quan sát vẻ mặt của cậu ta: “Cậu sao thế?”

Tư Triết hơi ngẩn người, không khỏi khâm phục sự sâu sắc quan sát tỉ mỉ của Nam Mẫn, giơ tay chỉ về hướng phòng bệnh, làm thế tay “chúng ta đi trước đi”.

Hai người cùng sánh vai đi ra ngoài.

Cho đến khi đến hành lang, vào thang máy, Tư Triết mới thẳng thắn: “Anh trai em phát hiện ra chuyện em làm thêm rồi, giáo huấn em một trận”.

Chạm phải ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua, cậu ta lại vội bổ sung một câu: “Ồ, em không nói cho anh ấy biết chuyện chị là thái sư thúc của em, chưa được sự cho phép của chị, làm sao em dám tiết lộ thân phận của chị chứ”.

Dù sao chuyện Nam Mẫn biết y thuật đã khiến hai anh em họ kinh ngạc rớt cả cắm rồi, nếu nói thân phận đầu bếp hàng đầu của cô cho anh trai, Tư Triết cũng sợ Tư Đạc không chịu nổi.

 
 
Chương 451


Chương 451

Nam Mẫn hơi ngước mắt: “Tư Đạc không cho cậu ra ngoài làm thêm à?”

Tư Triết khẽ “ừ” một tiếng: “Anh trai em sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của em, nói khi còn đi học, thì phải học hành chăm chỉ, đừng phân tâm làm nhiều việc, thiếu tiền thì anh ấy có thể cho em, không cần tự đi kiếm tiền”.

Nam Mẫn gật đầu: “Anh ta nói rất đúng”.

Cô lại quay đầu nói với Tư Triết: “Anh trai cậu muốn tốt cho cậu”.

“Em biết anh ấy muốn tốt cho em, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, có thể giúp anh ấy san sẽ một phần món nợ, không thể cứ để một mình anh trai gánh vác gánh nặng của nhà, em cũng có phần”.

Tư Triết nói rất nghiêm túc, có vẻ non nớt của thiếu niên, nhưng tâm trí lại vô cùng trưởng thành, cuộc sống vất vả luôn thúc đẩy người ta trưởng thành.

Nam Mẫn thản nhiên hỏi: “Chẳng phải nợ bạc của bố cậu đã được trả hết rồi à? Còn có món nợ gì?”

Tư Triết mím môi, đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn cô không rời mắt, cất giọng nhẹ: “Món nợ của bố là do chị trả giúp bọn em, bây giờ chị là chủ nợ của bọn họ, em và anh trai vay số tiền này, sớm muộn cũng phải trả cho chị”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Năm mươi triệu thôi, không cần để trong lòng”, sau đó bổ sung một câu: “Trả dần là được”.

Tư Triết tỏ thái độ rất kiên quyết: “Em biết chị không thiếu tiền, nhưng vay thì phải trả là việc tất nhiên, hết nợ sẽ nhẹ người, trả được sớm, thì trong lòng hai anh em bọn em cũng được nhẹ nhõm”.

Thiếu niên có chí khí của thiếu niên, Nam Mẫn cũng không muốn đả kích cậu ta.

Chỉ nhẹ giọng nói: “Trả tiền cũng không vội trong một lúc, anh trai cậu nói đúng, bây giờ cậu còn là sinh viên, việc quan trọng nhất là học, bóng rổ, huấn luyện mới là nhiệm vụ hàng đầu của cậu, còn nhà hàng, mỗi tháng dành thời gian đến một hai lần là được, khi về tôi sẽ nói chuyện này với sư phụ cậu”.

“Đừng…”, cửa thang máy mở, Nam Mẫn bước ra ngoài, Tư Triết đi theo phía sau cô, dè dặt giải thích: “Chị à, em không trễ nải việc huấn luyện, đến nhà hàng theo sư phụ học nghề đầu bếp, với em, đó là việc để giải tỏa áp lực và được thư giãn, không mệt, thật đấy”.

Nam Mẫn nhìn cậu ta một cái: “Mệt hay không, cậu nói không tính, tôi hỏi sư phụ cậu là biết”.

“Em…”, Tư Triết còn định nói gì, điện thoại của Nam Mẫn bỗng đổ chuông, cô ra ý bảo Cố Hoành đưa Tư Triết lên xe trước.

Cố Hoành vỗ Tư Triết, cậu thanh niên quá cao, anh ta vốn định vỗ vai cậu ta, không ngờ vừa giơ tay chỉ vỗ đến cánh tay cậu ta, bầu không khí đầy vẻ lúng túng.

Tư Triết không phát hiện thấy vẻ lúng túng của Cố Hoành: “Anh Hoành…”

Cậu ta muốn nhờ Cố Hoành xin giúp, Cố Hoành lại tỏ vẻ muốn mà chẳng giúp nổi: “Thái sư thúc của cậu đầy tình thương, nhưng tổng giám đốc Nam của tôi rất mạnh mẽ, tất cả những chuyện cô ấy quyết định, tám con ngựa thêm chín con bò cũng không thay đổi được, cậu ngoan ngoan nghe lời, đừng phí sức nữa”.

Tư Triết: “…”

Là Nam Nhã gọi điện đến.

Nam Mẫn không muốn nhận điện, lại sợ cậu ta bám theo cầu xin, cô mà nhìn thấy cậu ta mở đôi mắt vô tội nhìn cô, thì cô sẽ mềm lòng, dứt khoát không cho cậu ta cơ hội này, bèn nhận điện.

“Có chuyện gì?”
 
Chương 452


Chương 452

Điện thoại vừa được kết nối, Nam Nhã ở đầu bên kia điện thoại đã cất giọng không vui: “Ngày kia là hôn lễ của tôi, chị chạy đi đâu thế?”

Nghe lời lên án vô lý này, Nam Mẫn vừa tức vừa buồn cười: “Tôi ở đâu liên quan gì đến cô, hôn lễ của cô chứ không phải hôn lễ của tôi”.

“Đương nhiên là hôn lễ của tôi!”

Nam Nhã khẳng định thân phận và địa vị của nhân vật chính là mình, lại nói: “Nhưng chị cũng phải đến! Chị là người nhà mẹ của tôi, sao chị có thể vắng mặt được? Nhưng chị đừng vọng tưởng anh Nguyên lưu luyến không quên được chị, bây giờ anh ấy là chồng tôi, chị có thể từ bỏ rồi”.

“Ừm, tôi chưa từng có lòng với Tần Giang Nguyên”.

Nam Mẫn hiếm khi rảnh rỗi đôi co với Nam Nhã: “Rốt cuộc cô muốn tôi đến hay không muốn cho tôi đến. Tôi mà đến, e là sẽ phá hỏng hôn lễ của cô”.

Nam Nhã lập tức cảnh giác: “Chị muốn làm gì?”

“Tôi không muốn làm gì hết”.

Ánh mắt trời gay gắt, Nam Mẫn bị chiếu đến khô người, lười biếng nói: “Tôi sợ tôi vừa xuất hiện, thì không ai chú ý đến cô dâu, dù sao cũng là hôn lễ của cô, tôi không muốn giọng khách lấn át giọng chủ”.

“…”

Nam Nhã như bị đâm vào tim.

Đúng là như vậy, từ nhỏ Nam Mẫn đã là người xinh đẹp nhất trong ba chị em họ, chỉ cần cô xuất hiện thì sẽ trở thành tiêu điểm, đây cũng là điều khiến cô ta ghen ghét nhất, luôn sống dưới cái bóng của cô.

Cô ta nghẹn họng, tức giận hét một tiếng: “Chị không thể trang điểm xấu đi chút hả!”

Nam Mẫn phì một tiếng: “Việc này hơi khó với tôi”.

“…”

“Hơn nữa, tại sao tôi phải trang điểm xấu đi vì cô? Vì mặt cô to, vì trông cô xấu hơn, hay là vì cô tìm được mỏ vàng làm chồng?”

“…”

Nam Nhã con định gào thét, Nam Mẫn thản nhiên nói: “Được rồi, tôi rất bận, nếu có thời gian thì tôi sẽ đến, tắt máy đây”.



Trêu chọc Nam Nhã, Nam Mẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Lên xe đi về hướng đến sân bay.

Phía sau xe của cô, cách không xa có một chiếc xe sang trọng màu đen đi theo, cũng đi về hướng sân bay.

Trên đường, Nam Mẫn xử lý công việc, Tư Triết yên lặng ngồi một bên, không làm phiền, trong lòng cảm thán: Chị bận thật đấy.

Một mình cô phải quản lý cả một công ty lớn như vậy, chắc chắn rất vất vả.

Con đường ghồ ghề, chiếc xe rung lắc mà nhìn vào màn hình máy tính rất dễ chóng mặt hoa mắt, Nam Mẫn dụi mắt, Tư Triết lên tiếng đúng lúc: “Chị à, ngồi trong xe thì đừng làm việc, dễ bị say xe”.

“Ừm”, Nam Mẫn đáp một tiếng, gập máy tính lại.

 
 
Chương 453


Chương 453

Chuyện “Tư Đạc bị thương, đoàn làm phim đổi diễn viên” đã thành hot search, toàn bộ khu bình luận đều là lời lên án trách móc nhà sản xuất, cũng chính là cô.

Nam Mẫn thản nhiên lướt nhìn một cái, cô đã từng trải qua không ít lần sự điên cuồng của các fan hâm mộ và anh hùng bàn phím, vào thời đại internet, những chuyện mông to đều sẽ nhanh chóng lên men, bây giờ người đau đầu nhất có lẽ vẫn là lão Đổng và Triệu Tĩnh.

Tư Triết vặn mở một chai nước khoáng đưa cho cô, thấy cô nhận lấy uống một ngụm, động môi muốn nói gì, tài xế lại đột nhiên phanh gấp, cả xe bỗng lắc mạnh.

“Cẩn thận”, Tư Triết ôm lấy Nam Mẫn theo bản năng, bả vai đập mạnh lên ghế ngồi.

Nam Mẫn được bảo vệ, cả người hơi đổ về phía trước, trán đập lên cánh tay của cậu ta, nước trong chai văng ra hơn một nửa, gần như văng hết lên người Tư Triết.

Cậu ta cũng không để ý, quan tâm nhìn cô: “Chị à, chị có sao không?”

Nam Mẫn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn và cau mày.

Cố Hoành ngồi trên ghế lái phụ, bị rung lắc đến đầu đập lên tấm kính chắn gió, đau đến trước mắt tối sầm, ôm đầu đang định mắng tài xế lái xe kiểu gì vậy thì phát hiện xe của bọn họ bị bao vây, còn bị ném không ít trứng gà và lá rau.

Bên ngoài là một đám đàn bà con gái nam nữ thiếu niên, kéo băng biểu ngữ tức giận la mắng bọn họ: Nhà tư bản độc ác, trả lại vai diễn của Tư Đạc cho chúng tôi!

Chiếc xe đi chưa được bao xa, có lẽ nhóm fan hâm mộ này canh ở bệnh viện từ lâu, đi theo muốn cho cô một bài học.

Nhìn trứng gà và cà chua bị đập trên tấm kính, Nam Mẫn hơi đau đầu, cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là đám fan điên cuồng, mắng chửi trên thế giới mạng còn chưa đủ, còn hành động trong thế giới hiện thực, cũng không sợ bị bắt vào đồn.

Bọn họ không thể đợi thêm hai ngày, sự việc sẽ được giải quyết xong xuôi rồi.

Rất rõ ràng, bọn họ không đợi được, muốn lấy lại công bằng cho Tư Đạc.

Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, chính Nam Mẫn cho người tung tin ra, Cố Hoành mím môi, chỉ cảm thấy cục sưng u trên đầu vẫn đau âm ỉ: “Tổng giám đốc Nam, sao tôi cảm thấy chúng ta giống như bê đá đập chân mình thế?”

Nam Mẫn động môi: “Câm miệng!”

Cô lại hỏi tài xế: “Có thể lái thoát ra không?”

Vừa nãy đám fan hâm mộ đột nhiên xông ra, tài xế suýt nữa đâm vào người ta, bây giờ vừa mới hết kinh hãi: “Bọn họ vây chặt quá, cố lái ra thì quá nguy hiểm, nếu đâm vào người ta thì phiền lắm”.

Tài xế ấn còi mấy tiếng, đám người hoàn toàn không tránh ra, tiếng ầm ĩ huyên náo vẫn rất lớn, bên ngoài đúng là đám người nhốn nháo phẫn nộ.

Trong đám người thị uy còn có bà lão tóc hoa râm, còn lớn tuổi hơn cả tài xế, tài xế giật khóe miệng, làm gì thế này, thật đúng là!

Vệ sĩ của Nam Mẫn ở trên chiếc xe phía sau, thấy vậy đều chen vào đám đông, bảo vệ Nam Mẫn, muốn đuổi đám người đi, các fan hâm mộ chống cự càng lợi hại hơn: “Cút đi, nhà tư bản độc ác!”

“Có tiền thì lợi hại lắm hả, có tiền thì có thể tùy ý thao túng số phận người khác hả? Dựa vào cái gì mà cô nói đổi là đổi vai diễn của Tiểu Tư!”

Một người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa ném trứng gà, không hề đau lòng chút nào.
 
Chương 454


Chương 454

Cố Hoành không nhịn được kéo cửa kính xe xuống: “Tôi nói bà chị này, bà xách trứng gà về làm trứng tráng hành cho trẻ con trong nhà thì tốt biết bao, việc gì phải lãng phí như vậy. Thực sự không được thì làm cơm rang trứng cũng được”.

Bà chị đó trợn trừng mắt, lại ném một quả trứng gà đến.

“Tôi thích ném đấy, cậu quản được hả!”

Cố Hoành suýt nữa bị đập trúng, vội vàng kéo cửa kính xe lên.

Tài xế sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp tình huống này, run run nói: “Tổng giám đốc Nam, hay là… chúng ta báo cảnh sát đi?”

Cố Hoành bóp điện thoại do dự: “Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, báo cảnh sát liệu có gây ảnh hưởng không tốt đến anh ta không?”

“Chị, báo cảnh sát đi”.

Không đợi Nam Mẫn lên tiếng, Tư Triết nói một câu.

Vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, giọng cũng toát ra vẻ lạnh nhạt chưa từng có: “Theo đu idol không phải theo đuổi như vậy, bọn họ là fans hâm mộ của anh trai em, nhưng cũng không có quyền làm hại chị. Nếu anh trai em biết chắc chắn sẽ không vui, hơn nữa sẽ vô cùng áy náy, tự trách”.

Nam Mẫn khẽ gật đầu, bảo Cố Hoành gọi báo cảnh sát.

Hành vi của fan hâm mộ càng lúc càng dữ dội, cũng càng lúc càng nhiều người vây quanh chụp ảnh, nhìn thấy từng hòn đá đập lên tấm kính, cứ tiếp tục như vậy thực sự sẽ bị thương, Tư Triết mím môi, mở cửa xuống xe.

“Tiểu Triết!”

Nam Mẫn nhanh tay kéo cậu ta lại, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”

“Không sao đâu chị”.

Tư Triết quay đầu cười an ủi cô: “Nói thế nào thì em cũng là em trai của Tư Đạc, fan hâm mộ sẽ nể mặt em”.

Nói xong, cậu ta giằng khỏi tay của Nam Mẫn, nhanh chóng đóng cửa xe.

Lúc Tư Triết xuống xe đã bị đập không ít lên trứng gà và cà chua lên người, chất nhầy mát lạnh, màu vàng nhạt đập lên đầu của cậu ta, thuận theo trán chảy xuống bên má, chảy vào trong cổ áo.

Cậu ta lại không cau mày, cất cao giọng nói: “Các vị, tôi là em trai của Tư Đạc, xin mọi người nghe tôi nói”.

Vừa nghe là em trai của Tư Đạc, đám đông liền bình tĩnh lại.

Giọng sáng trong của Tư Triết vang lên: “Tôi hiểu tâm trạng theo đuổi idol của mọi người, nhưng xin mọi người lý trí một chút, đừng đưa ra phán đoán trước khi sự việc chưa rõ ràng, càng không thể làm chuyện vi phạm phát luật và gây mất trật tự, nếu không chỉ sẽ gây áp lực và ảnh hưởng không tốt cho anh trai tôi. Các vị phải tin tưởng tổng giám đốc Nam, cô ấy sẽ không đối tử tệ với Tư Đạc”.

Đám fan hâm mộ đang giận ngút trời vốn không nghe lọt lời của cậu ta: “Cậu là em trai ruột của Tư Đạc sao? Sao còn nói giúp cho nhà tư bản, con già đó đã cho cậu bao nhiêu lợi ích? Cút! Tư Đạc không có em trai như cậu, cậu không xứng!”

Nói xong, một quả trứng thối lại đập về phía Tư Triết.

“Đúng thế, trẻ ranh còn dám dạy bảo chúng ta, đừng tưởng cậu đẹp trai thì chúng tôi không dám đánh cậu, mau bảo cô ta ra đây!”
 
Chương 455


Chương 455

Lại một quả cả chua ném về phía Tư Triết, khi sắp đập lên mặt cậu ta, thì được một cánh tay đón được.

Sau đó quay trở lại con đường cũ.

“A!”

Một tiếng kêu thảm vang lên trong đám đông, người phụ nữ ném cà chua ôm mặt, khuôn mặt nhếch nhác, thì nghe thấy giọng lạnh lùng đâm xuyên ánh mắt trời, như ma âm xuyên tai: “Là tôi già hay bà già?”

Mọi người dừng hành động, đồng loạt nhìn qua cô gái bên cạnh Tư Triết, không khỏi trừng mở to mắt.

Dưới ánh mặt trời, cô gái mặc vest màu xám nhạt, phía dưới kết hợp một chiếc váy xếp ly trắng, trong vẻ phóng khoáng lão luyện không mất đi vẻ nho nhã đầy nữ tính, khuôn mặt tinh tế, duyên dáng, dường như mỗi một sợi tóc đều phát sáng, đứng ở đó bừng sáng cả hiện trường.

Tiếng huyên náo liền im bặt.

Mọi người đều thì thầm bàn tán: “Đây là bà chủ mới của Tư Đạc à? Trẻ thế? Sao tôi cảm thấy không lớn hơn Tiểu Tư bao nhiêu…”

Tiếng bàn tán mồm năm miệng mười như ma âm xuyên tai, Nam Mẫn nhìn Tư Triết bị đập trứng gà và cà chua đầy người, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Vốn dĩ cô nóng tính năm phần, bây giờ thành công tăng lên tám chín phần.

Cô lấy điện thoại ra, lướt quét đám đông một vòng, quay lại khuôn mặt của đám người, đám fan hâm mộ ngăn lại: “Cô làm gì thế hả?”

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Các người động vào người của tôi, làm hỏng xe của tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì? Đương nhiên là báo cảnh sát bắt các người rồi.

Học luật chưa, biết quấy rối trật tự trị an xã hội, tụ tập đánh người bị thương sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Biết nếu làm lớn chuyện, con đường sự nghiệp của Tư Đạc sẽ phải chịu tổn hại lớn thế nào vì các người không?

Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng các người là fan hâm mộ giả của anh ta, muốn hại anh ta”.

Đám fan hâm mộ bị nói cho đến thộn người, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Cô mới là fan giả! Chúng tôi đều là fan yêu quý cậu ấy và ngưỡng mộ tài năng đích thực, chúng tôi chỉ đánh vào bà chủ xấu xa chỉ cầu lợi ích như cô thôi!”

Đám fan hâm mộ ném trứng gà và cà chua về phía bọn họ, Cố Hoành và tài xế đều xuống xe ngăn chặn, Nam Mẫn đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, Cố Hoành mở cửa xe đẩy Tư Triết vào trong, lại giục Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, bọn họ đã mất lý trí rồi, mau lên xe đi”.

Nam Mẫn quay người định lên xe, một hòn đá cuội bay về phía sau ót của cô: “Cô đi chết đi!”

Hành động nhanh hơn lời nói, cô chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, như thái sơn đè lên vậy, lồng ngực rộng ấm áp áp lên cô, sau đó, cô nghe thấy một tiếng hừ bực mình rất rõ ràng.

Dụ Lâm Hải chịu cú ném đá này, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng như nổ tung, cơn đau dữ dội ập đến, sau đó chìm vào bóng tối.

Anh áp chặt lên người Nam Mẫn, không tỉnh táo.

Cố Hoành ở ngay bên cạnh Dụ Lâm Hải, trơ mắt nhìn hòn đá cuội đó bị ném trúng vào sau ót của anh, suýt nữa đập lõm đầu, chỉ cảm thấy kinh hãi, lập tức nổi giận quát một tiếng: “Các người thực sư muốn xảy ra án mạng hả? Đều muốn nửa đời sau vào tù, phải không!”

Tất cả đều không chịu dừng lại.
 
Chương 456


Chương 456

Anh ta vừa dứt lời, trong lúc mọi người thất thần ngẩn người, tiếng còi cảnh sát tút tút tút vang lên, trong đám đông có người hét một tiếng: “Mau chạy đi, cảnh sát đến rồi”.

Vừa nãy đám người còn đang ăn to nói lớn lập tức như chim muông bỏ chạy tứ phía, bị vệ sĩ và phía cảnh sát liên thủ vây chặn và còng tay.

Cả hiện trường hỗn loạn.

Nam Mẫn bị Dụ Lâm Hải ôm, cảm thấy rất không tự nhiên, nhẹ nhàng né khỏi anh, vừa quay đầu thì đối thẳng vào đôi mắt sâu thẳm có chút mơ màng của Dụ Lâm Hải, dường như còn đang lắc cái đầu cố giảm cơn đau.

“Anh…”, khóe miệng Nam Mẫn khẽ ép xuống: “Không sao chứ?”

Dụ Lâm Hải mới tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao”.

Sau đó lại hỏi: “Còn cô? Có bị thương không?”

Nam Mẫn rất không quen với sự quan tâm và ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu, nhìn qua chỗ khác, cúi mắt nhìn hòn đá rơi dưới đất, đồng tử tối sầm.

Đám fan hâm mộ này, đầu óc có vấn đề à, hay là trí lực chưa phát triển!

Đúng là muốn bị xử lý đây mà.

Đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, Nam Mẫn không cho làm lớn, tạm thời nén chuyện này xuống, dù sao những người này lấy danh nghĩa fan hâm mộ của Tư Đạc, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt cho Tư Đạc, phải trả giá vì hành vi của fan hâm mộ.

Phía cảnh sát, phê bình giáo dục họ một trận.

Trên người Tư Triết toàn là trứng gà và nước cà chua, vào nhà vệ sinh của đồn cảnh sát rửa qua, lấy ra một bộ quần áo từ trong balo và thay mới, sạch sẽ khoan khái đi ra từ nhà vệ sinh: “Chị”.

Dụ Lâm Hải đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ờ nghe Hà Chiếu nói, hơi quay đầu thì nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng trước mặt Nam Mẫn, cười rất tươi với cô.

Khuôn mặt Nam Mãn toát ra vẻ dịu dàng không tả xiết, còn giơ tay lau trán cho cậu ta, hành động thân thiết này khiến đôi mắt anh trầm lạnh: Cậu em này lại mọc từ đâu ra?

Nam Mẫn giơ tay giúp Tư Triết lau vết đỏ bên góc trán, nhìn trông như máu, vừa lau mới phát hiện là nước cà chua, cô mới thở nhẹ nhõm.

“Sau này không được liều lĩnh như vậy, dám xuống xe trong tình huống nguy hiểm, bọn họ ném đá vào cậu thật thì làm thế nào?”

Thấy Nam Mẫn nghiêm mặt, có ý tức giận, Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu không dám cãi lại: “Em biết rồi mà chị”.

Cậu ta không sợ bị thương, nhưng suýt nữa vì cậu ta mà khiến Nam Mẫn bị thương, đây mới là việc cậu ta không thể chấp nhận.

Khi nhìn thấy hòn đá cuội đó suýt đập trúng vào Nam Mẫn, cậu ta lại ngồi trong xe không thể làm gì, cảm giác đó quá hoảng loạn, cảm thấy tim như ngừng đập mấy giây.

Cũng may có người chặn giúp cô.

Tư Triết vừa quay đầu, liếc thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, sải bước lớn đi về phía anh, đứng trước mặt anh và khom lưng.

“Cảm ơn anh đã che giúp chị của tôi”.
 
Chương 457


Chương 457

Ánh mắt Dụ Lâm Hải trầm tĩnh nhìn thiếu niên khom lưng trước mặt mình, đôi mắt sâu thẳm nổi lên tia sắc tối, ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, miệng thở ra sương khói màu trắng, giọng thanh lạnh.

“Chị? Cậu là em trai môn đệ nào của vợ cũ tôi?”

Tư Triết đang khom lưng thì cứng đờ người, chậm rãi đứng thẳng lên.

Đôi mắt sáng trong của cậu ta nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải.

Vợ cũ.

Ánh mắt Tư Triết vụt lóe, chẳng trách nhìn người này quen thế.

Chắc hẳn anh chính là ông chồng cũ đáng ghét đã cướp quần áo của sư phụ anh, trà trộn vào nhà hàng, tặng quà sinh nhật cho Nam Mẫn vào buổi tiệc sinh nhật.

“Ồ”.

Tư Triết không đáp, nhả ra một câu: “Anh chính là anh rể cũ”.

Dụ Lâm Hải: “…”

“Ai gọi là anh thế hả?”

Nam Mẫn đi ra đúng lúc, vỗ nhẹ sau lưng Tư Triết: “Tôi không thân với anh ta như vậy”.

Cô lại nói với Dụ Lâm Hải: “Xin lỗi, trẻ con nhà tôi khá là thân thiện, không sợ người lạ”.

Ánh mắt cô thản nhiên: “Vừa nãy anh Dụ che cho tôi, có cần đến bệnh viện khám không, đừng để lại chấn thương gì”.

Trẻ con nhà tôi?

Lớn thế này rồi, lại còn trẻ con?

Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Nam Mẫn, lại so sánh thái độ thân thiết của cô với cậu thiếu niên không biết mọc ở đâu ra này, chỉ cảm thấy tức ngực, cúi mắt: “Không cần, vết thương nhỏ thôi”.

Bầu không khí yên lặng một hồi.

Hà Chiếu đi đến, phá tan bầu không khí ngượng ngập: “Tổng giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ muộn mất”.

Cố Hoành cũng nhắc nhở đúng lúc: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta cũng nên đi thôi”.

Dụ Lâm Hải hút hơi thuốc, ho nhẹ một tiếng.

Hà Chiếu lập tức hiểu ý, tươi cười với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, xe của cô được cửa hàng 4S kéo đi rồi, có lẽ phải sửa một lúc lâu, hay là lên xe của chúng tôi đi, vừa hay tiện đường”.

Nam Mẫn không lên tiếng.

Cố Hoành hiểu ý, nở nụ cười thương mại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đóc Dụ và trợ lý Hà, nhưng xe của chúng tôi đến rồi”.

Hà Chiếu nhìn theo hướng Cố Hoành chỉ, thấy một chiếc xe việt dã bọc thép chống đạn đỗ trước cửa đồn cảnh sát, khóe miệng giật giật: Có phải hơi quá đáng rồi không?

Dụ Lâm Hải nhìn chiếc xe đó, ánh mắt lóe lên, không nhìn ra có cảm xúc gì.

Cố Hoành thấy không quá đáng chút nào, ngược lại rất hối hận không sớm mượn một chiếc xe như vậy, nếu không đừng nói trứng gà cà chua đá cuội, cho dù thứ cứng rắn hơn cũng không đập hỏng được.

“Xe không tệ”, Dụ Lâm Hải khen một câu, sau đó nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Nam rồi”.

Nam Mẫn: “?”
 
Chương 458


Chương 458

Giữa ban ngày ban mặt, Dụ Lâm Hải ném mẩu thuốc lá vào thùng rác, hiên ngang, đường đường chính chính, trơ mặt lên xe.

“…”

Kể cả Hà Chiếu cũng bị thộn người bởi hành động này của tổng giám đốc Dụ.

Nam Mẫn cau mày, giọng thanh lạnh: “Ai cho anh ta lên xe?”

Thấy Nam Mẫn sắp nổi nóng, Hà Chiếu vội nói: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ nhà chúng tôi bị đập vào đầu, không được tỉnh táo, cô đừng so đo với anh ấy… Dù sao, chúng ta đều đến sân bay, tiện đường, đưa chúng tôi một đoạn đi”.

Dù là da mặt anh ta dày thế nào cũng không nói tiếp được.

Vừa nãy còn mời người ta lên xe, quay đầu đã xin người ta đưa đi một đoạn, vả mặt cũng không nhanh như vậy.

Ầy, ông chủ tùy hứng, người làm trợ lý có thể làm thế nào?

Cứ như vậy, Dụ Lâm Hải cố sống cố chết lên xe của Nam Mẫn, đuổi thế nào cũng không chịu xuống, da mặt dày như tường thành.

Xe bọc thép chống đạn đi về hướng sân bay với khí thế bá đạo.

Không gian trong xe rất rộng, Cố Hoành và Hà Chiếu ngồi ở ghế sau, ba người Dụ Lâm Hải, Tư Triết và Nam Mẫn ngồi hàng ghế trước.

Tư Triết bị kẹp giữa Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, cảm thấy rất vi diệu.

Cả xe yên tĩnh, hồi lâu Dụ Lâm Hải lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Anh hỏi Tư Triết: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Dụ Lâm Hải đột nhiên lên tiếng, giống như sét đánh xuống mặt đất, mọi người đều ngẩn người, Nam Mẫn lại cau mày.

Tư Triết quay đầu qua nhìn anh rể cũ.

“Năm nay tôi hai mươi tuổi”.

Mới hai mươi.

“Nhỏ vậy à”, Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, Nam Mẫn nhìn thẳng ánh mắt của anh, không biết tại sao lại có cảm giác chế giễu “bò gặm cỏ non” từ trong ánh nhìn đó.

Nam Mẫn chỉ cảm thấy khí huyết sôi sục, đang định nổi khùng với anh, thì nghe thấy Tư Triết rất bình tĩnh nói: “Cũng tạm, có lẽ là chú hơi già”.

“…”

Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, chẳng phải thế à, một người đàn ông già ba mươi tuổi rồi.

Dụ Lâm Hải không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: “Cậu gọi tôi là chú, thì cậu không thể gọi người bên cạnh cậu là chị, phải đổi thành thím. Nếu không, chẳng phải tôi vô tình lợi dụng cô ấy à?”

Nam Mẫn hình như không có lo lắng và suy nghĩ này, quay đầu không hề phòng bị gọi: “Chú”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Anh không dám tin nhìn Nam Mẫn, cảm thấy đúng là hoang đường, tức cười nói: “Em gọi tôi là gì.”
 
Chương 459


Chương 459

“Chú”.

Cả đời này Nam Mẫn gọi chú cũng chưa từng chân thành như vậy, nhìn Dụ Lâm Hải với đôi mắt vô tội, nói từ tận đáy lòng: “Anh già quá rồi”.

“…”, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy tim như bị đâm, hình như anh cũng chỉ lớn hơn cô sáu tuổi.

Có già đến thế không?

Tư Triết nhìn Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Người nào xấu xí mới gọi là thím hoặc dì, chị trông xinh đẹp thế này, mãi mãi là thiếu nữ”.

Nghe đi, đây mới là lời con người nói!

Nam Mẫn vỗ nhẹ đầu của Tư Triết, cười nói: “Ngoan”.

Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa không tên nơi lồng ngực vút lên tận đầu, ánh mắt như lưỡi dao lướt nhìn Nam Mẫn vỗ đầu cậu ta, hận không thể cạo hết tóc của cậu ta, đưa cậu ta đến Thiếu Lâm Tự, làm tiểu hòa thượng!

Cố Hoành và Hà Chiếu run sợ ngồi phía sau, cúi đầu cầm di động giả bộ đang làm việc, không dám ngẩng đầu.

Chiến trường thảm khốc gì thế này?

Muốn xuống xe…

Trong xe yên tĩnh một lát.

Dụ Lâm Hải mím đôi môi mỏng, tiếp tục hỏi Tư Triết: “Còn đi học à?”

“Ừm, đại học năm thứ hai”.

“Ở thành phố Nam à?”

“Đúng”.

“Trường đại học nào?”

“Đại học S”.

“Ồ”.

Dụ Lâm Hải không hỏi nữa, trong xe lại yên tĩnh mấy phút.

Sau đó, anh lại hỏi, thái độ hơi lơ đãng: “Cậu tên là gì?”

Tư Triết cũng hơi ngập ngừng, đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh băng nhìn sang Dụ Lâm Hải, âm sắc hơi lạnh: “Tư Triết, triết trong triết học”.

Dụ Lâm Hải suy nghĩ cái tên này một lúc, suy đoán cậu ta có quan hệ với Tư Đạc.

“Trong nhà có những ai?”

Lần này không đợi Tư Triết trả lời, Nam mẫn không nhịn được nữa, lạnh lùng liếc anh một cái: “Anh xong chưa hả? Điều tra hộ khẩu à?”

Ánh mắt thâm sâu đen xì của Dụ Lâm Hải xuyên qua Tư Triết nhìn khuôn mặt của Nam Mẫn, đôi mắt thanh lạnh thêm chút dịu dàng, giật khóe miệng: “Chẳng phải đang nói chuyện với trẻ con à”.

“Trẻ con nhà tôi không có hứng nói chuyện với anh”.

Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, không vui: “Hoặc là im miệng, hoặc là xuống xe”.

Vậy là Dụ Lâm Hải im miệng.

Rất nhanh đã đến sân bay, hai chiếc máy bay cá nhân đậu ở bãi đất trống rộng lớn, Dụ Lâm Hải vốn muốn ngồi máy bay của Nam Mẫn, nhưng lần này Nam Mẫn không cho anh cơ hội, kéo Tư Triết nhanh chóng lên máy bay, đóng cửa khoang.
 
Chương 460


Chương 460

Nhìn cửa khoang đóng chặt, Dụ Lâm Hải đứng tại chỗ, hứng gió lạnh của sân bay, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.

Hà Chiếu ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình, cảm thấy anh vô cùng giống như vợ bé chịu ấm ức thời phong kiến.

“Tổng giám đốc Dụ, có một câu, tôi không biết có nên nói không”.

Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy thì đừng nói”.

Lời không nên nói, dùng mũi nghĩ cũng biết không phải là lời tốt đẹp gì.

Hà Chiếu sờ mũi, vừa nãy anh ta hơi hấp tấp, lúc này chỉ cảm thấy may mắn, anh ta mà nói ra lời này thì có thể không được lên máy bay, trực tiếp bị gửi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt rồi.

Bởi vì anh ta định nói là: Chó liếm, thông thường sẽ không có kết quả tốt.

Chó liếm: Hết mực lấy lòng/ dỗ ngọt người khác (kiểu có thể bỏ đi giới hạn của bản thân.)

Máy bay cất cánh thuận lợi, dường như có cảm giác bỏ hết tất cả mọi ồn ào xô bồ phía sau, Nam Mẫn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô điều chỉnh ghế ngồi, mệt mỏi ngả lưng.

Nhiệt độ trong khoang máy bay hơi thấp, cô đang định xin nhân viên phục vụ một cái chăn, Tư Triết vừa đi từ phòng vệ sinh ra đã xách về một cái chăn: “Chị đắp đi, đừng để bị cảm”.

“Cảm ơn”, Nam Mẫn ngồi dậy định cầm lấy, Tư Triết nói: “Để em”.

Cậu ta cúi lưng đắp chăn cho cô, cất giọng thanh thanh hỏi: “Chị à, chị muốn ngủ một giấc không?”

“Hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ lắm”.

Tư Triết hơi chớp mắt: “Có muốn xem phim không?”

Nam Mẫn khẽ cười: “Được”.

Tư Triết tìm một bộ phim mang sắc thái huyền bí hồi hộp, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ trong balo của mình bày trước mặt Nam Mẫn, đều là đặc sản mua ở thành phố Thanh.

Nam Mẫn chọn một gói mực xé sợi, nhìn nó thích thú.

Bộ phim vừa bắt đầu, đã có cảm giác huyền bí ẩm ướt, đen tối, Tư Triết nói với Nam Mẫn: “Chị, nếu chị sợ thì tóm cánh tay của em, không sao đâu, em không sợ đau”.

Nam Mẫn nghi hoặc nhìn cậu ta một cái: “Ừm?”

Tư Triết mím môi, nói các bạn cùng phòng của cậu ta đưa bạn gái đi xem phim huyền bị hay phim kinh dị, khi về trên cánh tay toàn là vết cào vết cấu xanh tím, đều bị bạn gái tóm hay bóp cào vì quá sợ.

Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy vui, khóe miệng hơi giật: “Ồ, chắc tôi không thế đâu”.

Dù sao hồi nhỏ bị anh trai kéo đi giả ma giả quỷ hù họa các anh em khác, cô từng giả dạng tất cả các hung thần ác ma, những cảnh tượng trong phim, còn không kích thích bằng trò chơi hồi nhỏ của họ.

Nhưng cô cũng xem rất thích thú, một là rất lâu đã không tập trung tinh thần xem phim, hai là cô có thể nhớ lại rất nhiều cảnh tượng thời niên thiếu.

Vừa nghĩ đến anh tư và anh nhỏ bị họ giả ma dọa sợ chạy khắp sân viện, cô không nhịn được buồn cười ra tiếng.

Vừa hay nữ chính trong phim trúng độc hắc hóa, cười lớn điên cuồng vào ống kính, Tư Triết căng thẳng bóp một túi bim bim khoai tây, bỗng nghe thấy một tràng cười bên tai, cậu ta kích động, “Phập” một tiếng, bim bim bị bóp nổ, bắn ra văng xuống đất.
 
Chương 461


Chương 461

“…”

Trong không khí hình như vang lên tiếng dê kêu.

Có lẽ là vẻ mặt thất thần của Tư Triết quá đáng yêu, xuống máy bay, Nam Mẫn vẫn còn đang cười, khóe miệng vẫn đang cong lên.

Vừa vào sân bay, thì đụng ngay đoàn người Dụ Lâm Hải, đang đợi ở hướng lối ra.

Dụ Lâm Hải nhìn thấy Nam Mẫn và Tư Triết sánh vai đi, cười nói vui vẻ, chỉ cảm thấy tim nóng bừng, sau đó là chua sót vô tận, giống như đổ giấm vậy.

Lúc nhìn thấy Dụ Lâm Hải, nụ cười trên khuôn mặt Nam Mẫn tắt dần, muốn lướt qua coi anh như không khí.

Lúc sắp đi qua sát vai, Dụ Lâm Hải lên tiếng trước, giọng hơi trầm: “Bên ngoài sân bay bị fan hâm mộ của Tư Đạc và nhà báo bao vây, không thể cứ đi ra như vậy”.

Anh cúi đầu nhìn trang phục và khuôn mặt trang điểm của Nam Mẫn, khẽ mấp môi: “Có thể em phải chịu ấm ức rồi”.

Sân bay thành phố Nam được phóng viên và fan hâm mộ vây quanh đông đến mức nước chảy không lọt.

Người đi đường nhìn theo mặt đầy ngơ ngác: “Là đại minh tinh nào mà xếp hàng lớn như vậy? Không phải quay phim ở sân bay đó chứ? Nhưng làm gì thấy đoàn làm phim đâu”.

Hỏi rồi mới biết những fan hâm mộ này đến để chặn lão tổng của truyền thông Nam Tinh, bởi vì cô đã đổi vai diễn của Tư Đạc, ức hiếp idol của bọn họ!

“…”

Người qua đường im lặng lắc đầu, nhàn nhạt phun ra một câu: “Rảnh rỗi”.

Đám fan hâm mộ hùng mạnh đã tra ra hành trình của Nam Mẫn, biết được máy bay tư nhân của cô chiều nay sẽ hạ cánh xuống sân bay ở thành phố Nam, vì vậy bọn họ đã chạy đến đây ngồi canh chừng từ sớm, bày ra dáng vẻ cương quyết không nhìn thấy cô thề không bỏ qua.

Trên tay các cô cầm biểu ngữ, không ngừng nhìn thời gian, bọn họ rất nóng nảy: “Tính toán thời gian thì lúc này phải đi ra rồi chứ, sao không nhìn thấy bóng dáng của cô ta đâu? Chẳng lẽ chạy rồi?”

“Không thể nào! Mỗi một cửa ra đều bị người của chúng ta chặn lại, cô ta có thêm cánh cũng khó mà bay được, chỉ cần đoàn của cô ta vừa ra, chúng ta lập tức sẽ nhìn thấy!”

Đột nhiên có một người đưa ra nghi vấn: “Nếu như bọn họ phân tán ra thì làm sao? Các cô có ai quen cô tổng giám đốc Nam kia không?”

“…”

Đám người yên lặng như tờ.

Các cô đột nhiên phát hiện, không một ai từng gặp cô tổng giám đốc Nam kia, thậm chí ngay cả một bức ảnh của cô cũng không có, vậy nhận ra thế nào đây?

“Nghe nói cô ta phô trương cực kỳ lớn, đằng sau có mấy trợ lý và vệ sĩ đi theo, hơn nữa trông trẻ trung lại xinh đẹp, tôi không tin mình không thể nhận ra! Thà giết lầm một ngàn người chứ tuyệt đối không buông tha một người!”

Tinh thần các fan hâm mộ lại bị trêu chọc.

Đột nhiên, trong đám người có ai đó hét lên: “Ôi mẹ ơi, đó không phải là Hạ Thâm và Thư Anh sao? Ảnh đế ảnh hậu lại cùng nhau xuất hiện, cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp đó, cầm giúp tôi, tôi phải qua đó chụp ảnh!”
 
Chương 462


Chương 462

Cô gái đang cầm biểu ngữ đột nhiên chạy ra xa, cô ta vừa hô lên, rất nhiều người đã phát hiện ra Hạ Thâm và Thư Anh, cũng gào rú chạy qua, đám phóng viên nghe tin tức cũng chạy qua hơn nửa.

Không còn cách nào khác, bây giờ mặc dù Tư Đạc đang rất hot, nhưng lượng truy cập của anh ta có mạnh cũng không so được với tin hot Hạ Thâm và Thư Anh ở cùng nhau, nếu có thể chụp được họ cũng đủ đứng đầu trên bảng hotsearch rồi, tốt hơn rất nhiều so với quỳ trước nhà sản xuất nào.

Đội ngũ vốn hùng mạnh, bởi vì Hạ Thâm và Thư Anh đột ngột xuất hiện, lập tức phân tách còn hơn nửa, fan hâm mộ và đám phóng viên còn lại đứng nhìn từ xa, có phần lung lay chưa chắc chắn, bọn họ cũng đang do dự có nên qua đó không.

Không có ai chú ý đến một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang đi sóng vai cùng một người phụ nữ gầy nhỏ cũng đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, giống như một cặp tình nhân.

Chỉ là hai người đều như bị liệt mặt, cũng không giao tiếp, giống như tỏ ra không được tự nhiên.

Các cặp tình nhân ở sân bay quá nhiều, fan hâm mộ và đám phóng viên cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, cảm thấy hai người kia cũng khá xứng đôi rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy một đám người đồng loạt đi ra cách đó không xa.

“Ra rồi! Đó có phải tổng giám đốc Nam không?”

Fan hâm mộ và phóng viên chen chúc, lập tức bao vây đi lên.

Nhưng nhìn gần hơn, người đứng đầu là một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, dáng người cao ráo, phía sau cũng có một vài trợ lý và vệ sĩ đi theo, nhưng trong đoàn này không hề có phụ nữ, nhìn kỹ hơn vẫn là không có.

???

Chẳng lẽ bọn họ nhận được tin tức giả?

Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn quang minh chính đại đi ra ngoài, vừa ra khỏi sân bay, họ liền lên một chiếc xe nhỏ màu xám bạc.

Xe nhanh chóng lái vào dòng xe chạy.

Lúc này Nam Mẫn mới cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, khí hậu thành phố Nam oi bức khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.

“Bác tài, phiền bác mở điều hòa lớn hơn một chút”.

Tài xế đang vững vàng ngồi lái xe liền lười biếng đáp lại: “Em cầu xin tôi đi”.

“…”

Giọng nói gợi đòn này, Nam Mẫn liền ngẩng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt hoa đào đang cong đuôi mắt, cô nhíu mày: “Sao lại là anh?”

“Tới làm anh hùng cứu mỹ nhân”.

Giọng điệu của Phó Vực lộ ra điệu cười trên sự đau khổ của người khác: “Nghe nói xem bị fan hâm mộ ném cà chua và trứng gà thối ở thành phố Thanh à? Em đã làm chuyện ác tày trời gì thế, suy đồi đến mức bị đối xử giống như Dung ma ma hả?”

Nói xong còn bộc phát ra trận cười như quạ đen, cực kỳ ngông cuồng, lộ dáng vẻ thèm đòn.

Nam Mẫn đang thở không xuôi, nghe thấy lời Phó Vực nói lại càng giận không có chỗ phát tiết, cô lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì ngậm cái miệng vào cho tôi!”

 
 
Chương 463


Chương 463

Phó Vực nhìn thấy cô thật sự nổi giận rồi, anh ta vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Chỉ đùa một chút, đừng nóng giận nha”.

Nam Mẫn lười để ý anh ta, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Sao anh lại gọi anh ta đến?”

“Không phải anh gọi”.

Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Cậu ta sống chết đòi tới”.

“…”

Phó Vực không chút xấu hổ liền gật đầu: “Đúng vậy, hiếm thấy có lúc em cũng chật vật yếu ớt như vậy, cơ hội tốt thế tôi không thể chắp tay nhường cho người khác được, cho nên tôi tới rồi, cảm động chưa?”

Nam Mẫn cắn răng: “Cảm động, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tôi muốn đánh anh”.

Chờ lúc đèn đỏ, Nam Mẫn siết cổ Phó Vực từ phía sau, siết đến mức trong phút chốc anh ta không thở nổi liền kêu cứu: “Lão Dụ, cậu cứ nhìn như vậy? Cậu phải quản cô ấy chứ!”

Dụ Lâm Hải: “Không dám quản”.

Phó Vực: “…”

Anh ta liếc mắt nhìn anh: Cậu, sao, lại, có thể, sợ hãi, như vậy!

Khí khái của nam tử hán đi đâu rồi?

Quả thật không muốn thanh niên trai tráng như mình mất sớm, Phó Vực kịp thời cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi sai rồi, cô cả Nam đại nhân đại lượng, đừng quan tâm tôi nói gì cả”.

Mắt thấy đèn xanh đã sáng, Nam Mẫn liền buông tha Phó Vực.

Lúc này Phó Vực mới được giải thoát, một tay cầm lái, một tay giơ ngón giữa về phía Dụ Lâm Hải: Không trượng nghĩa.

Dụ Lâm Hải lười để ý, anh quay đầu thấy Nam Mẫn đang mở điện thoại di động, liếc mắt nhìn, anh mím môi: “Anh bảo người ta xóa hotsearch, em muốn tạo thanh thế cho Tư Đạc cũng không cần đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió. Fan hâm mộ bây giờ cũng không có lý trí gì đâu”.

Nam Mẫn cũng vừa nhìn thấy hotsearch đã bị xóa, hotsearch Hạ Thâm và Thư Anh cùng xuất hiện ở sân bay đã leo lên top một.

Cô không nói gì, vốn dĩ cảm thấy bị người ta mắng mấy câu cũng không sao, nhưng cô quả thật đã đánh giá thấp uy lực của đám fan não tàn, xóa cũng xoá rồi, bên phía đoàn làm phim chắc cũng có chút động tĩnh.

Không chỉ Nam Mẫn bị mắng lên hotsearch, Triệu Tĩnh và nhà chế tác phim lão Đổng bị mắng cũng lên hotsearch, các fan hâm mộ đều không chấp nhận nổi một nghệ sĩ nhỏ tuyến ba gần như không tra nổi là ai tại sao lại có uy lực thông thiên đá Tư Đạc xuống, tiếp nhận vai diễn của anh ta.

Đây nhất định là kết quả của việc làm mờ ám! Sức mạnh của đồng tiền! Thật quá đáng!

Đặc biệt là khi truyền thông lén công bố các video reuter được quay lén lên mạng, cho dù Triệu Tĩnh từ vai diễn, đài từ hay về mặt diễn xuất đều kém cỏi không bằng một nửa Tư Đạc, hoàn toàn là kiểu người bị Tư Đạc đàn áp.

“Nhìn vẻ tiểu nhân của hắn kìa, vai diễn này có thể đối chọi với nam hai không, đặt trong diễn viên quần chúng cũng chưa chắc có thể nhận ra ý đúng không?”

“Vừa nhìn liền biết là có quan hệ, nghe nói do nhà chế tác phim nhét vào, không phải nhà sản xuất, fan hâm mộ nhầm rồi”.

 
 
Chương 464


Chương 464

“Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, Tư Đạc mới là nghệ sĩ của truyền thông Nam Tinh, có sếp nào không ưu ái nghệ sĩ của mình mà lại đi nâng đỡ người khác, trong này nhất định có vấn đề, không hề đơn giản”.

“Mọi người hóng hớt có lý trí nhé, đừng để dư luận mê hoặc dắt mũi…”

Trên mạng vô cùng sôi nổi, nhưng trong xe lại rất yên tĩnh, chỉ có một mình Phó Vực vừa lái vừa ba hoa quang quác tự độc thoại.

Đầu Dụ Lâm Hải có hơi đau, bị Phó Vực làm ồn lại càng đau hơn: “Tôi nói này, cậu có thể ngừng một chút, câm miệng vào không”.

Phó Vực liếc nhìn anh: “Không thể”.

Nam Mẫn: “Câm miệng”.

Phó Vực: “Ờ”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Hiếm khi được làm tài xế một lần, Phó Vực muốn “giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đến tận Tây Thiên”, nhưng Nam Mẫn không cho anh ta cơ hội này.

Vừa rời khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, người của Nam Mẫn đã chờ bên đường.

Nam Mẫn xuống xe, cũng không quay đầu lại.

Phó Vực ở sau lưng gọi cô: “Ê, cứ đi như vậy?”

Nam Mẫn cầm chặt điện thoại di động, có chút mất kiên nhẫn quay đầu nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, giúp em như vậy, mời chúng tôi ăn một bữa được chứ, phải không lão Dụ?”, Phó Vực liền tìm đồng minh.

Dụ Lâm Hải hiếm thấy phối hợp: “Cũng không phải không được”.

Hai người, người này chó hơn người kia.

Nam Mẫn lười biếng nâng mí mắt, châm biếm từng chữ: “Ban ơn báo đáp không phải việc quân tử làm”.

Phó Vực bị cô làm cho mắc nghẹn, lập tức đánh trả: “Biết ơn không báo, chính là hành vi của tiểu… cô nương!”

Liếc nhìn sắc mặt của Nam Mẫn, anh ta vô cùng thức thời đổi “tiểu nhân” thành “tiểu cô nương”.

Nam Mẫn không đùa giỡn ba hoa với anh ta nữa: “Vậy bảy giờ ba mươi tối nay ở nhà hàng Thực Vị, tôi làm chủ”.

Phó Vực đạt được ý nguyện, anh ta quở trách cười: “Cái này còn được”.

Nam Mẫn lên xe của mình, trước sau có tổng cộng ba chiếc xe, đều là vệ sĩ áo đen, khoa trương này không phải lớn bình thường đâu.

Phó Vực tặc lưỡi, anh ta nói với Dụ Lâm Hải đang ngồi ở ghế sau: “Lên ghế lái phụ đi, tôi là tài xế của cậu sao?”

Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi thấy cậu làm tài xế cũng vui đấy”.

“Đó là đãi ngộ cho Nam Mẫn, không phải cho cậu”.

“…”

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cái tên tiêu chuẩn kéo này.

 
 
Chương 465


Chương 465

Nghĩ đến buổi tối có thể thưởng thức tài nghệ của Nam Mẫn, tâm tình Phó Vực liền rất sung sướng, vừa lái xe vừa ngâm nga hát, giống như nhàn nhã thăm dò tình hình: “Lần này đi thành phố Thanh, tiến triển sao rồi?”

Dụ Lâm Hải tựa lưng vào ghế ngồi, hút thuốc, tâm tình uể oải giống như người máy bị rò điện: “Vẫn vậy”.

“Xem ra tiến triển rất chậm chạp”.

Phó Vực nhếch môi, không một chút gánh nặng tâm lý nói cho Dụ Lâm Hải kế sách của mình.

“Tiểu gia của tôi ơi, vốn định đi một chuyến đến thành phố Thanh, sau đó nghe nói cậu đi rồi, trong đầu tôi nghĩ thôi vậy, mỗi lần cậu xuất hiện, tâm tình của Nam Mẫn không tốt, tôi cần gì phải tiếp xúc với cô ấy cho xui xẻo, tránh cho mình tự chuốc lấy hậu quả, vậy thì mất nhiều hơn được”.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Dụ Lâm Hải rồi nói: “Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, tình địch ngày càng nhiều, ngoại trừ tôi, bên cạnh Nam Mẫn còn có thêm một con chó nhỏ, tên nhãi đó còn trẻ hơn chúng ta”.

Dụ Lâm Hải: “…”

“Thông minh hơn nhiều”.

“…”

Dụ Lâm Hải vốn dĩ muốn coi lời anh ta như thả rắm, nhưng tên nhãi này quả thật quá om sòm, anh phun ra một một vòng khói: “Cậu cũng thật thiếu thông minh”.

Phó Vực: “…”

Tình bạn này chắc có bền lâu!



Vừa lên xe, Nam Mẫn liền nhận được cuộc gọi của Hạ Thâm.

Nam Mẫn lập tức nghe máy: “Anh ba”.

“Em gái, rời khỏi sân bay chưa?”

Giọng nói của Hạ Thâm dịu dàng ôn hòa nói không nên lời.

“Ừm”.

Nam Mẫn nhìn thấy hotsearch liền biết chắc chắn là anh ba đã cố ý “thu hút”, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, cô chần chừ nói: “Anh và Thư Anh…”

Hạ Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng bên đầu dây điện thoại: “Lần sau gặp mặt phải gọi là chị dâu”.

Nghe đến đây, lông mày đang nhíu chặt của Nam Mẫn liền giãn ra, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Chúc mừng nha, kiên trì chờ đợi cuối cùng mây rẽ đã thấy mặt trời rồi”.

“Cùng vui”.

Hạ Thâm cười một tiếng, sau đó nói: “Vốn dĩ không định công khai sớm như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, mặc dù anh biết chuyện của Tư Đạc em tự có sắp xếp, nhưng anh không chịu nổi có người mắng mỏ em gái mình như vậy”.

Nam Mẫn nghe xong, trong lòng ấm áp, lập tức áy náy.

“Gây thêm phiền phức cho hai người rồi”.

Nói xong, giọng Thư Anh từ bên kia truyền đến: “Không phiền, trạng thái trong giới fan là như vậy, tối tăm rối loạn, nhưng sẽ qua nhanh thôi, cô đừng quá để trong lòng”.

Nam Mẫn “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn chị dâu ba”.

“…”
 
Chương 466


Chương 466

Ngay sau đó tiếng cười khẽ của Hạ Thâm truyền tới: “Được rồi, một tiếng ‘chị dâu ba’ của em làm cho bạn gái anh đỏ mặt rồi”.

Nói đùa thêm mấy câu rồi cúp máy.

Fan hâm mộ và phóng viên lũ lượt chạy đến sân bay, kết quả bắt hụt, đang hậm hực thì phát hiện ra Tư Đạc đăng Weibo.

Đầu tiên anh ta kể một chút tình hình vết thương ở chân của mình, bảo mọi người và các bạn fan hâm mộ không cần lo lắng, sau đó nói rõ tỉ mỉ chuyện vai diễn, nói anh ta không hề nhận được thông báo đổi vai diễn của đoàn làm phim, nhà sản xuất và đạo diễn phim “Thương Hải Nguyệt Minh” cũng không có ý định đổi anh ta.

Đoàn làm phim cũng cân nhắc đến tình hình vết thương ở chân anh ta, vì vậy mới sử dụng phương án dự phòng, mọi người cạnh tranh công bằng, còn cuối cùng sẽ chọn ai, tất cả đều theo sự sắp xếp của đạo diễn và đoàn làm phim.

Cuối cùng, anh ta thay mặt fan hâm mộ trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến sếp vì chuyện này mà bị tổn hại, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhưng không mất đi vẻ thân thiện khuyên nhủ fan hãy hâm mộ thần tượng một cách có lý trí, đừng tùy ý chửi rủa ở trên internet, cũng đừng làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm kỷ cương pháp luật.

“Đừng vì yêu mến của các bạn đối với tôi trở thành vũ khí sắc bén công kích người khác, love&peace, hy vọng chúng ta đều có thể giữ vững”.

Vốn dĩ cách diễn đạt của anh ta rất sắc bén, vừa nhận được điện thoại của em trai gọi tới, nghe nói fan của anh ta công kích Nam Mẫn trên đường và sân bay, theo đuôi chặn đường cô, hơn nữa còn chửi rủa, Tư Đạc vừa tức vừa gấp gáp, toàn thân đều run rẩy, anh ta lách cách gõ một đống chữ, cuối cùng bị chị Hoa quản lý hết xóa lại giảm bớt mới miễn cưỡng không chế lại được chút cảm xúc.

Nam Mẫn nhận được điện thoại của Tư Đạc: “Tổng giám đốc Nam, xin lỗi, tôi biết rồi, đều là vì tôi…”

Anh ta tràn đầy áy náy nói xin lỗi Nam Mẫn, cô hết lòng hết sức vì anh ta, không chỉ giúp anh phẫu thuật, điều trị vết thương ở chân, lại còn bị fan công kích vì chuyện của anh ta, thiếu chút nữa bị thương, đây đều là chuyện Tư Đạc không thể nào chấp nhận.

“Được rồi”.

Nam Mẫn cắt đứt lời xin lỗi luôn miệng của anh ta: “Chuyện này là quyết định của tôi, không liên quan đến anh, trước mắt đều đang không chế trong lòng bàn tay, tôi cũng không bị thương tích gì, anh cũng không cần quá để ý. Bây giờ điều quan trọng nhất là dưỡng thương cho tốt, sớm quay lại đóng phim”.

Bài đăng của Tư Đạc được không ít người có sức ảnh hưởng chia sẻ và nhấn like, sau đó các phương tiện truyền thông chính thống cũng chú ý đến chuyện này, bày tỏ ủng hộ, nghệ sĩ có nghĩa vụ và trách nhiệm ràng buộc hành vi của fan hâm mộ, phải có dẫn dắt đúng đắn, cũng kêu gọi mọi người theo đuổi idol có lý trí, đừng nên dò xét bên bờ pháp luật.

Phía Triệu Tĩnh chịu ảnh hưởng sâu sắc của dư luận, hoàn toàn không thể đóng tiếp phim được nữa, chiều tối hôm đó cũng công bố muốn rút lui khỏi đoàn làm phim, nhưng ngấm ngầm đâm chọt nói đây là âm mưu, tự chế giễu mình không được người ta coi trọng, cái giá cho tất cả sự nỗ lực đến cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.

Chữ viết vô cùng bay bổng, cũng khiến không ít cư dân mạng chia sẻ và thả like, anti fan của Tư Đạc lại càng tuyên bố chuyện này từ đầu đến cuối chính là hành vi lăng xê bản thân của anh ta, Triệu Tĩnh chỉ là người đội nồi oan ức nhất.

Trên mạng đang bàn tán sôi nổi, mãi đến sẩm tối, chuyện này mới được chuyển ngoặt sang hướng khác. Một đoạn ghi âm được công bố trên mạng, là cuộc đối thoại giữa hai người, giọng người phụ nữ bị biến đổi, không phân biệt được là ai, nhưng giọng của người đàn ông thì vô cùng rõ ràng.
 
Chương 467


Chương 467

‘Tư Đạc là anh đẩy xuống?’

‘Phải’.

Đoạn ghi âm vừa đăng lên, lại một lần nữa nổi lên sóng lớn.

‘Tư Đạc rơi xuống vách đã không phải bất ngờ, mà là do người ta hại!”

Sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cảnh sát vào cuộc, khiến tin tức giải trí ban đầu trở thành vụ án hình sự, tối hôm đó Triệu Tĩnh bị triệu tập, tiếp nhận điều tra.

Cùng lúc đó, Nam Mẫn đã sắp xếp xong mọi thứ, cô bước ra từ phòng tắm, sau khi ngâm mình xong đã giải tỏa không ít mệt mỏi khi đi tàu xe, thư thái hơn rất nhiều.

Vừa vào phòng thay đồ mặc quần áo, liên hoàn các cuộc gọi như muốn đoạt mạng của Phó Vực vang lên: “Bọn tôi đã đến cửa nhà em rồi, mau ra đi! Nếu không bọn tôi vào đó!”

Nam Mẫn lạnh lùng: “Chờ”.

Phó Vực và Dụ Lâm Hải đứng chờ ở cửa không bao lâu, Nam Mẫn liền đi ra.

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo ngắn màu đen lộ ra eo nhỏ, phối với quần sooc bò màu đen, chân đi một đôi giày vải cổ điển đơn giản, cũng không đẹp lắm, gót giày giẫm xuống, giống như đi dép lê, lộ ra vẻ lười biếng tùy ý.

Mái tóc đen hơi dài tùy ý buông xõa, còn dính chút hơi nước, mặt cũng không trang điểm, để nguyên mặt mộc, làn da trắng sáng, đôi chân trắng thon thả thẳng tắp dưới ánh đèn cực kỳ thu hút, cả người đơn giản lại thoải mái, phả vào mặt một luồng hơi thở mát rượi.

Phó Vực nhìn chằm chằm vào Nam Mẫn, cặp mắt hoa đào khẽ cong lên.

Anh ta chưa từng thấy cô trong dáng vẻ này, cả người nhìn thẳng, yết hầu ở cổ họng lăn lên xuống liên tục.

Đây là em gái tiên nữ từ đâu bay xuống vậy, sao mà quyến rũ thế!

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn một lúc, mày kiếm khẽ nhăn lại, sao bây giờ cô lại gầy vậy?

Trên người không có hai lạng thịt, sắp thành da bọc xương rồi.

Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn họ, hai người đàn ông này không biết muốn đùa giỡn hay thế nào, không ở trong xe đợi, đều dựa ở cửa xe, cũng không nói gì, làm bộ lãnh khốc.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực hôm nay cũng ăn mặc bình thường, một người áo đen, một người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn từ xa thật môn đăng hộ đối.

Khóe môi Nam Mẫn hơi nhếch lên, giơ tay chỉ: “Hai người các anh mặc đồ tình nhân?”

“…”

“…”

Dụ Lâm Hải và Phó Vực mắt nhìn đối phương, rồi lại nhìn mình, cả hai lùi về sau một bước lớn, trong mắt đều là vẻ chán ghét.

Lúc này, suy nghĩ trong lòng hai người đều giống nhau: Đừng đến gần ông đây!

Phó Vực nhìn Dụ Lâm Hải toàn thân đồ đen, lại nhìn sang Nam Mẫn cũng đồ đen, cảm thấy hình như đây mới là dáng vẻ của trang phục tình nhân…

Nhưng đương nhiên anh ta không thể nói như vậy!

Phó Vực đột nhiên tiến tới ôm cổ Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Chúng tôi là hắc bạch song hiệp, chuẩn bị lập đội đi chọn mỹ nhân!”
 
Chương 468


Chương 468

Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”

Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.

“…”

Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.

Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.

Phó Vực: “???”

Tay cũng run run theo.

Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.

Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”

Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.

Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”

“Tôi thấy được”.

Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.

Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.

Đúng, không được như ý đâu.

Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”

Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”

Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.

Mẹ ơi!

Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.

“… Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”

Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.

Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.

Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.

“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”

Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.

Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.
 
Chương 469


Chương 469

Lúc Phó Vực xuống xe, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, nữ tài xế thật sự thật sự quá đáng sợ! Đây là điều khiển xe khác gì hỏa tiễn đâu…

Nam Mẫn phóng xe mặt không đỏ tim không đập mạnh, tiện tay ném chìa khóa thành đường parabol rơi vào tay Phó Vực: “Xin mời hai vị”.

Phó Vực đỡ Dụ Lâm Hải, làm ‘người khuyết tật nhưng ý chí kiên cường’ đi theo sau lưng Nam Mẫn đi vào nhà hàng, anh ta chậm rãi cảm khái bên tai anh: “Có cảm thấy gì không, từ sau khi Nam Mẫn ly hôn với cậu, cô ấy giống như ngựa hoang nhỏ thoát khỏi dây cương, kéo cũng không kéo nổi, không có chút bản lĩnh thì thật sự không đè nổi cô ấy đâu”.

Dụ Lâm Hải liếc xéo anh ta: “Cậu muốn nói gì?”

“Theo kinh nghiệm chăn ngựa nhiều năm của tôi, ngựa hoang nhỏ bình thường sẽ không ăn lại cỏ ban đầu, vì vậy cỏ trước mặt là tôi đây đến để khuyên cỏ ban đầu là cậu hay là thôi đi, chân trời nào không có cỏ thơm chứ?”

Phó Vực cười đầy đê tiện.

Dụ Lâm Hải coi lời anh ta như đang đánh rắm, vai anh nhún một cái, Phó Vực đang bám trên người anh thiếu chút nữa ngã nhào.

Nhìn bóng lưng Dụ Lâm Hải lạnh nhạt, anh ta đứng thẳng người, sờ lỗ mũi, cười đểu: “Khao khát thắng bại đáng chết của tôi ơi!”

Nhà hàng lúc này đang vào giờ cơm, có không ít người, Dụ Lâm Hải và Phó Vực vừa đi vào liền lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Cậu nhìn hai người đàn ông kia đi, đẹp trai quá!”

“Oa đúng thật, nhan sắc nghịch thiên! Nhìn đôi chân dài kia xem, là người mẫu sao?”

Phó Vực ra vẻ xung quanh không người, anh lại khoác vai Dụ Lâm Hải: “Nói trước, hôm nay đến là để ăn cơm, cậu đừng nhắc lại chuyện cũ chọc cho Nam Mẫn không thoải mái, hại ông đây không được ăn, ông đây sẽ ăn cậu đấy!”

Dụ Lâm Hải: “Cút!”

Bởi vì khoảng cách có hơi xa, âm thanh đứt quãng, mấy cô gái đang si mê chỉ bắt được mấy chữ vào tai, lúc nghe thấy “sẽ ăn cậu”, ai nấy đều hóa đá tại chỗ, tan nát cõi lòng.

“Quả nhiên đẹp trai cũng đều làm gay, hai người này vậy mà lại là một đôi!”

“Gay đều đẹp trai như vậy sao, có thể bẻ cong thành thẳng được không? Tôi muốn để bọn họ làm bạn trai của mình, tùy tiện chọn một người, cả hai tôi cũng không ngại!”

“Lại bị mẻ đầu rồi ha ha ha, trái tim gái hư của tôi được thỏa mãn!”

Dụ Lâm Hải và Phó Vực hoàn toàn không biết hai người gây ra xôn xao, họ được giám đốc dẫn vào phòng tình nhã.

Nam Mẫn thì đi thẳng vào phòng bếp, vốn định dặn dò Đinh Danh Dương mấy câu, không ngờ vừa vén rèm lên lại nhìn thấy Tư Triết, mi tâm cô khẽ nhíu lại.

“Tiểu Triết? Không phải bảo cậu quay về huấn luyện hả, sao lại tới?”

Tư Triết ngẩn người, cũng không ngờ Nam Mẫn tối nay sẽ đến, cậu ta vội vàng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Chị… buổi tối không có huấn luyện, cổ tay sư phụ bị trẹo, phòng ăn không đủ người làm, em đến hỗ trợ một chút”.

Lúc này Nam Mẫn mới nhìn sang cổ tảy Đinh Danh Dương đang đắp thuốc cao: “Sao cổ tay lại bị trẹo?”

“Không sao, bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi chút là được”, Đinh Danh Dương phớt lờ nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom