Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 952: C952: Lúc đó


Đúng lúc này, bầu trời trở nên tối tăm, một con dã thú chín đầu hình kỳ lân kéo theo một chiếc xe rực rỡ, xuyên qua mây mù và bay tới. Con dã thú xé nát bầu trời, phát ra âm thanh rung chuyển như sấm sét, khiến mọi người há hốc miệng.

Mọi người trong Cung Nhạc Nguyệt Linh và nhà họ Quý đều cau mày.

Tất cả bọn họ đều nhận ra con dã thú chín đầu trông giống như một con kỳ lân này. Đây là một con kỳ lân mắt đen, không phải kỳ lân thuần túy mà là một loại dã thú pha tạp với kỳ lân, nhưng dù vậy, nó cũng rất đáng sợ.

Nhưng vào lúc này, nó lại coi như một con thú kéo xe, đúng là cực kỳ xa xỉ. Người duy nhất có thể có khả năng làm vậy chính là Vũ Hóa Thần Môn.

Trong chiếc xe, mơ hồ có bóng dáng của một người đàn ông trung niên, hắn †a đang ngồi sau tấm màn hạt. Tuy bóng dáng đó không xuất hiện, mọi người cũng không biết được danh tính của hắn ta, nhưng họ cũng có thể cảm thấy rằng hắn ta ít nhất cũng phải là cường giả Hoàng Cảnh.

Sáu đại thế lực, ba cường giả Hoàng Cảnh đã đến, hơi thở của mọi người không khỏi trở nên rạo rực.

Ánh nắng như thiêu đốt chiếu rọi trên cao. Đã là giữa trưa, mấy chục tia sáng lại lao vút qua bầu trời. Tuy những luồng sáng này không gây chấn động như con kỳ lân mắt đen nhưng lại cho người ta cảm giác có tác động thị giác rất lớn, uy lực không hề kém những thế lực khác. Với tiếng gầm vang như sấm, họ lao thẳng từ trên trời xuống.

Ba thế lực lớn này là Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Bạch và nhà họ Đỗ.

Hiện giờ, sáu thế lực lớn đã tụ tập lại, cùng nhau đứng vững trên bầu trời, linh lực hùng vĩ giống như đại dương bao la, uy lực khủng khiếp khiến mọi người trong trấn khiếp sợ. Những người này đều là những người có quyền lực hàng đầu, chỉ cần một bước chân cũng có thể khiến toàn bộ lục địa Thiên Vũ rung chuyển.


"Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta tiến vào núi thôi." Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông trung niên từ trong chiếc kỳ lân lạnh lùng truyền ra.

Ngay lập tức, người của Vũ Hóa Thần Môn biến thành một luồng sáng rực rỡ, dẫn đầu một đội hình khổng lồ, tiến về phía tàn tích của thánh mộ.

"Chúng ta cũng đi theo thôi!" Trưởng lão của Cửu Nguyệt Linh Cung nói. Sau đó, nàng ta dẫn theo rất các đệ tử bay về phía núi hoang.

Thấy vậy, bốn thế lực lớn khác cũng theo sát phía sau.

Giờ đây, quái vật trong thánh mộ đã sớm khiếp sợ trước động tĩnh trước đó trong thánh mộ và bỏ chạy khắp nơi. Dù có con còn ở lại thì sau khi nhìn thấy đội hình khổng lồ của sáu thế lực lớn, chúng cũng đều ẩn náu trong lãnh thổ của mình, không dám lộ mặt ra.

Lần này tiến vào thánh mộ, kết giới hạn chế tuổi xương đã không còn là vấn đề nữa. Dưới sự ra tay của đại trưởng lão Cửu Nguyệt Linh Cung, một vết nứt cực lớn đã dễ dàng bị xé ra.

Vô số cường giả tụ tập với số lượng áp đảo, ánh mắt rực lửa và tham lam.

Một số tu sĩ biết mình yếu kém, không có tư cách thèm muốn bảo vật trong thánh mộ. Tuy nhiên, trong dãy núi của thánh mộ có rất nhiều bảo vật và linh dược. Đây cũng thu hoạch rất lớn nên họ cũng vội vàng lao vào trong, nhằm săn lùng những linh dược này, đem về tu luyện.


Sáu thế lực được ăn thịt thì họ cũng phải đi theo lấy chút xương thừa canh cặn chứ!

Về việc này, sáu đại thế lực đều không để ý tới, mục tiêu của bọn họ đều hướng về phía sâu trong thánh mộ.

Trần Mộc và Phương Thanh Điệp đi theo những người của Cửu Nguyệt Linh Cung, đến được chính điện của thánh mộ một cách suôn sẻ, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trong miệng núi lửa, lửa vẫn không ngừng phun ra, chính điện đứng sừng sững trong dung nham, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Những dao động bí ẩn gợn sóng trong đó đã thu hút vô số cường giả.

So với lúc trước, giờ đây chính điện đã có thêm một cái vạc cổ bằng ngọc.

Vạc ngọc có kích thước ước chừng mười trượng, lơ lửng phía trên miệng núi lửa. Cái vạc ngọc này dường như được tạc từ ngọc trắng thuần khiết, bên trên chằng chịt những văn tự của yêu tộc, rực rỡ và thần bí.

Loại văn tự này không giống như chữ viết thông thường mà giống như một loại kinh sách của yêu tộc, mỗi chữ đều khắc sâu ý cảnh về chân lý đại đạo. Yêu lực hùng vĩ như biển cả không ngừng phóng ra từ trong vạc ngọc, giống như một làn khói dày đặc, nhuộm bầu trời thành màu xám đen, ảm đạm và đáng sợ.

"Yêu lực mạnh quá! Đây là thứ gì vậy? Một linh khí hoàng đạo sao?"


Trước yêu lực như đại dương này, tất cả các cường giả đều dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Họ cảm thấy nếu họ dám tiến thêm nửa bước nữa, toàn bộ yêu lực sẽ giáng xuống và biến họ thành bột ngay lập tức.

Trước vạc ngọc có một thiếu nữ yêu tộc có đôi mắt vàng và một đôi cánh đang đứng trên bầu trời. Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sáu thế lực lớn, sát khí nổi lên, khiến mọi người rùng mình.

“Tránh ra!” Người đàn ông ngồi trên xe ngựa lửa của nhà họ Quý lạnh lùng nói.

Thiếu nữ mắt vàng nhìn sáu thế lực lớn này, ngọn lửa vàng quanh người cũng bốc cháy dữ dội, vẻ mặt hung dữ và vô cùng tức giận, nàng ta hét lên: “Loài người các ngươi đừng đi quá xa, các ngươi biết rõ đây là lăng mộ đại thánh yêu tộc chúng ta mà còn dám đến đây. Các ngươi thực sự cho rằng trong khi tất cả chủng tộc đang ngủ say, loài người của ngươi sẽ có thể lộng hành ngang ngược sao?”

"Mộ của đại thánh yêu tộc?" Người đàn ông nhà họ Quý cười nhạo: "Chúng †a chưa từng đi vào, làm sao biết được là mộ của đại thánh yêu tộc? Ngươi cứ để cho chúng ta vào xem, nếu thật sự là mộ của đại thánh yêu tộc, chúng ta tự nhiên sẽ rút lui."

"Các ngươi đúng là không biết xấu hổ." Thiếu nữ mắt vàng tức giận đến mức cơ thể mảnh dẻ cũng run lên. Trước khi thánh chủng của yêu tộc hiện thế, mọi người đều đã biết rõ đây là lăng mộ của đại thánh yêu tộc, nhưng những người này vẫn giả điên giả ngốc, tới đây tấn công.

Rõ ràng họ đang thèm muốn vô số những bảo vật trong thánh mộ.

"Thời thượng cổ, loài người suy tàn, các người dựa vào sức mạnh huyết mạch, hoành hành ngang ngược, đè bẹp vạn vật, coi chúng ta như súc vật, tàn sát bừa bãi!"


"Lúc đó, các ngươi không vô liêm sỉ, không quá đáng hay sao?" Cường giả nhà họ Quý chế nhạo.

“Nếu không phải là trăm ngàn năm trước, các thế hệ Thánh Hiền Giả loài người nối tiếp nhau ra đời, không sợ sống chết, không sợ huyết mạch, xông pha khắp nơi, tạo ra một nền tảng vững chắc cho chủng tộc bọn ta, liệu các người có tha cho loài người bọn ta không?”

“Lúc đó, tại sao các ngươi không có chút từ bi nào?”

Cường giả nhà họ Quý nắm chặt tay, vẻ mặt hung dữ, sát khí lạnh lếo, hắn ta hét lên: "Các vị Thánh Hiền Giả loài người đã bỏ ra biết bao bao nhiêu xương máu mới tạo ra được một nền móng vững chắc cho loài người bọn ta. Bây giờ, họ đã yên nghỉ, với tư cách là con cháu của họ, thấy mộ của kẻ thù, nếu bọn ta không san phẳng thì sẽ khó mà ăn nói với các tiền bối Thánh Hiền Giả trên trời."

"Hôm nay, các ngươi không nhượng bộ thì phải nhượng bộ." Khí tức khủng khiếp tỏa ra, áp chế toàn bộ không gian xung quanh.

Dù có linh khí hoàng đạo lơ lửng trên đầu nhưng cường giả nhà họ Quý vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Dung nham sôi sục từ miệng núi trào ra, yêu thú hộ vệ bò quanh miệng núi lửa lần lượt đứng dậy. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, lửa giận dâng trào, cực kỳ hung dữ, gào thét về phía sáu thế lực lớn.

Tiếng gầm làm rung chuyển cả thế giới, đại điện lấp lánh như cũng rung chuyển theo.

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ mắt vàng dần trở nên hung dữ và lạnh lùng: “Xem ra, hôm nay, các ngươi đã chuẩn bị đánh một trận lớn với tộc yêu tộc chúng ta."

"Nếu vậy thì chúng ta sẽ ở chơi với các ngươi tới cùng!"
 
Chương 953: C953: Cường giả nhà họ quý


Đôi cánh của thiếu nữ mắt vàng rung lên, chiếc vạc ngọc trên đầu bắt đầu chậm rãi quay tròn, linh khí hoàng đạo được kích hoạt hoàn toàn.

Những âm thanh cổ xưa vang vọng, sóng âm làm màng nhĩ của mọi người có mặt rung lên.

Ngay lập tức, yêu lực cuồng bạo vô song cũng điên cuồng ngưng tụ, hàng ngàn chiếc lông vũ màu vàng kim tụ tập lại như một dòng sông dài, quét ngang bầu trời, lao về phía sáu thế lực.

Cùng một chiêu thức, bây giờ được linh khí hoàng đạo hỗ trợ đã biến thành một cấp độ khác.

Đường tiến công kéo dài đã nghiền nát hư không, trong nháy mắt lao về phía sáu đại thế lực.

"Hừ!" Cường giả nhà họ Quý khinh thường hừ một tiếng. Đối mặt với đòn tấn công này, hắn ta không có ý định tránh né, nắm chặt nắm tay, đấm ra vài cú đấm.

Thần quyền màu xanh rung chuyển hư không, giống như một cơn sóng biển giận dữ dâng cao, cuốn hết hết những chiếc lông kia vào.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng chói lọi, vô cùng đẹp đế, nhưng cũng tràn đầy sát khí đáng sợ.


Đòn tấn công của một cường giả Hoàng Cảnh chắc chắn là hơn hẳn cường giả Bất Diệt Cảnh.

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của thiếu nữ mắt vàng lóe lên, lộ ra một một tỉa sát khí lạnh lùng: “Giết, nhất định phải chặn bọn chúng ở bên ngoài cho ta. Mộ của Thánh Hiền Giả yêu tộc, sao có thể cho loài người dẫm đạp được?”

"Gào!" Trong miệng núi lửa, những hung thú cũng phát ra tiếng gầm chấn động trời đất. Thân thể to lớn của chúng lập tức lao ra ngoài, yêu lực phóng thẳng lên trời.

Ánh sáng đen vô tận phun ra, che phủ bầu trời, giống như yêu thần giáng thế.

Khí tức tà ác chấn động không gian, tấn công tầm nhìn của mọi người.

Về phía sáu thế lực lớn, mọi người đều siết chặt linh khí trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, đồng thời cũng tỏa sát ý lạnh lùng.

Đại chiến nổ ra. Vút

Cuối cùng, các thành viên của Vũ Hóa Thần Môn, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Quý và mọi người thuộc sáu thế lực lớn đều bộc phát linh lực và lao ra ngoài.


"Xông lên, tiêu diệt đám quái vật này!"

"Thánh mộ ở ngay trước mặt chúng ta rồi!"

"Đập nát thánh mộ này sẽ có thể lấy được bảo vật bên trong!"

Những tiếng gầm nối tiếp nhau, mang theo sự cám dỗ khiến tất cả võ giả không thể cưỡng lại được, vang vọng trong phế tích của ngọn núi.

Những lưồng ánh sáng hùng mạnh lao đi, một biển linh lực rộng lớn quét qua bầu trời.

Bầu trời trở nên tối tăm, gió gào thét, sát khí ngưng tụ thành năng lượng đỏ sậm, bao phủ khắp nơi.

Nhân tộc và yêu tộc lại bắt đầu một cuộc chiến toàn diện.

Rầm, rầm!

Phía trên bầu trời, hư không không ngừng sụp đổ, linh lực và yêu lực trộn lẫn, tạo ra những trận cuồng phong cao mấy vạn trượng.

Mỗi đợt dư chấn quét qua đều san bằng những đỉnh núi căn cỗi bên dưới.
 
Chương 953: C953: Cường giả nhà họ quý


Đôi cánh của thiếu nữ mắt vàng rung lên, chiếc vạc ngọc trên đầu bắt đầu chậm rãi quay tròn, linh khí hoàng đạo được kích hoạt hoàn toàn.

Những âm thanh cổ xưa vang vọng, sóng âm làm màng nhĩ của mọi người có mặt rung lên.

Ngay lập tức, yêu lực cuồng bạo vô song cũng điên cuồng ngưng tụ, hàng ngàn chiếc lông vũ màu vàng kim tụ tập lại như một dòng sông dài, quét ngang bầu trời, lao về phía sáu thế lực.

Cùng một chiêu thức, bây giờ được linh khí hoàng đạo hỗ trợ đã biến thành một cấp độ khác.

Đường tiến công kéo dài đã nghiền nát hư không, trong nháy mắt lao về phía sáu đại thế lực.

"Hừ!" Cường giả nhà họ Quý khinh thường hừ một tiếng. Đối mặt với đòn tấn công này, hắn ta không có ý định tránh né, nắm chặt nắm tay, đấm ra vài cú đấm.

Thần quyền màu xanh rung chuyển hư không, giống như một cơn sóng biển giận dữ dâng cao, cuốn hết hết những chiếc lông kia vào.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng chói lọi, vô cùng đẹp đế, nhưng cũng tràn đầy sát khí đáng sợ.


Đòn tấn công của một cường giả Hoàng Cảnh chắc chắn là hơn hẳn cường giả Bất Diệt Cảnh.

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của thiếu nữ mắt vàng lóe lên, lộ ra một một tỉa sát khí lạnh lùng: “Giết, nhất định phải chặn bọn chúng ở bên ngoài cho ta. Mộ của Thánh Hiền Giả yêu tộc, sao có thể cho loài người dẫm đạp được?”

"Gào!" Trong miệng núi lửa, những hung thú cũng phát ra tiếng gầm chấn động trời đất. Thân thể to lớn của chúng lập tức lao ra ngoài, yêu lực phóng thẳng lên trời.

Ánh sáng đen vô tận phun ra, che phủ bầu trời, giống như yêu thần giáng thế.

Khí tức tà ác chấn động không gian, tấn công tầm nhìn của mọi người.

Về phía sáu thế lực lớn, mọi người đều siết chặt linh khí trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, đồng thời cũng tỏa sát ý lạnh lùng.

Đại chiến nổ ra. Vút

Cuối cùng, các thành viên của Vũ Hóa Thần Môn, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Quý và mọi người thuộc sáu thế lực lớn đều bộc phát linh lực và lao ra ngoài.


"Xông lên, tiêu diệt đám quái vật này!"

"Thánh mộ ở ngay trước mặt chúng ta rồi!"

"Đập nát thánh mộ này sẽ có thể lấy được bảo vật bên trong!"

Những tiếng gầm nối tiếp nhau, mang theo sự cám dỗ khiến tất cả võ giả không thể cưỡng lại được, vang vọng trong phế tích của ngọn núi.

Những lưồng ánh sáng hùng mạnh lao đi, một biển linh lực rộng lớn quét qua bầu trời.

Bầu trời trở nên tối tăm, gió gào thét, sát khí ngưng tụ thành năng lượng đỏ sậm, bao phủ khắp nơi.

Nhân tộc và yêu tộc lại bắt đầu một cuộc chiến toàn diện.

Rầm, rầm!

Phía trên bầu trời, hư không không ngừng sụp đổ, linh lực và yêu lực trộn lẫn, tạo ra những trận cuồng phong cao mấy vạn trượng.

Mỗi đợt dư chấn quét qua đều san bằng những đỉnh núi căn cỗi bên dưới.
 
Chương 953: C953: Cường giả nhà họ quý


Đôi cánh của thiếu nữ mắt vàng rung lên, chiếc vạc ngọc trên đầu bắt đầu chậm rãi quay tròn, linh khí hoàng đạo được kích hoạt hoàn toàn.

Những âm thanh cổ xưa vang vọng, sóng âm làm màng nhĩ của mọi người có mặt rung lên.

Ngay lập tức, yêu lực cuồng bạo vô song cũng điên cuồng ngưng tụ, hàng ngàn chiếc lông vũ màu vàng kim tụ tập lại như một dòng sông dài, quét ngang bầu trời, lao về phía sáu thế lực.

Cùng một chiêu thức, bây giờ được linh khí hoàng đạo hỗ trợ đã biến thành một cấp độ khác.

Đường tiến công kéo dài đã nghiền nát hư không, trong nháy mắt lao về phía sáu đại thế lực.

"Hừ!" Cường giả nhà họ Quý khinh thường hừ một tiếng. Đối mặt với đòn tấn công này, hắn ta không có ý định tránh né, nắm chặt nắm tay, đấm ra vài cú đấm.

Thần quyền màu xanh rung chuyển hư không, giống như một cơn sóng biển giận dữ dâng cao, cuốn hết hết những chiếc lông kia vào.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng chói lọi, vô cùng đẹp đế, nhưng cũng tràn đầy sát khí đáng sợ.


Đòn tấn công của một cường giả Hoàng Cảnh chắc chắn là hơn hẳn cường giả Bất Diệt Cảnh.

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của thiếu nữ mắt vàng lóe lên, lộ ra một một tỉa sát khí lạnh lùng: “Giết, nhất định phải chặn bọn chúng ở bên ngoài cho ta. Mộ của Thánh Hiền Giả yêu tộc, sao có thể cho loài người dẫm đạp được?”

"Gào!" Trong miệng núi lửa, những hung thú cũng phát ra tiếng gầm chấn động trời đất. Thân thể to lớn của chúng lập tức lao ra ngoài, yêu lực phóng thẳng lên trời.

Ánh sáng đen vô tận phun ra, che phủ bầu trời, giống như yêu thần giáng thế.

Khí tức tà ác chấn động không gian, tấn công tầm nhìn của mọi người.

Về phía sáu thế lực lớn, mọi người đều siết chặt linh khí trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, đồng thời cũng tỏa sát ý lạnh lùng.

Đại chiến nổ ra. Vút

Cuối cùng, các thành viên của Vũ Hóa Thần Môn, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Quý và mọi người thuộc sáu thế lực lớn đều bộc phát linh lực và lao ra ngoài.


"Xông lên, tiêu diệt đám quái vật này!"

"Thánh mộ ở ngay trước mặt chúng ta rồi!"

"Đập nát thánh mộ này sẽ có thể lấy được bảo vật bên trong!"

Những tiếng gầm nối tiếp nhau, mang theo sự cám dỗ khiến tất cả võ giả không thể cưỡng lại được, vang vọng trong phế tích của ngọn núi.

Những lưồng ánh sáng hùng mạnh lao đi, một biển linh lực rộng lớn quét qua bầu trời.

Bầu trời trở nên tối tăm, gió gào thét, sát khí ngưng tụ thành năng lượng đỏ sậm, bao phủ khắp nơi.

Nhân tộc và yêu tộc lại bắt đầu một cuộc chiến toàn diện.

Rầm, rầm!

Phía trên bầu trời, hư không không ngừng sụp đổ, linh lực và yêu lực trộn lẫn, tạo ra những trận cuồng phong cao mấy vạn trượng.

Mỗi đợt dư chấn quét qua đều san bằng những đỉnh núi căn cỗi bên dưới.
 
Chương 954: C954: Tinh hà thương mộc ấn


Sức tàn phá khủng khiếp như vậy khiến mọi người không khỏi chết lặng.

Trên xe ngựa của Cung Nhạc Nguyệt Linh, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cảnh tượng này.

Hàn Linh Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không cần ra tay, cứ giao cho các trưởng lão là được.”

"Gào!" Những đại yêu quái, thân hình hùng vĩ như những ngọn núi khổng lồ, điên cuồng gầm lên, khơi dậy yêu lực vạn trượng, điên cuồng chiến đấu với những cường giả đỉnh cao kia.

Trong số đó, một con Thôn Thiên Hỏa Hổ đã phá vỡ bức tường linh lực rộng lớn, lao thẳng về phía chiến xa của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Nó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tạo thành một quả đạn pháo năng lượng khủng khiếp, nhắm vào cỗ xe của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Tất cả nữ đệ tử của Cung Nhạc Nguyệt Linh đều tái mặt.

Tuy nhiên, trước khi viên đạn năng lượng chứa đựng sự dao động cực độ này rơi xuống, một bóng người kiêu ngạo đã lao ra, tay áo trắng khẽ lay động.


Linh lực hùng vĩ hóa thành dòng sông cuồn cuộn, quét ra và va chạm với quả đạn pháo năng lượng kia.

Bùm!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ chấn động vang vọng khắp bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng bầu trời vốn tối tăm.

Các vết nứt không gian như thủy tinh không ngừng vỡ vụn, khí thế vô cùng đáng sợ.

"Gào!" Thôn Thiên Hỏa Hổ gầm lên, tinh hoa nhật nguyệt lại tụ tập, hóa thành một quả cầu lừa rực cháy như mặt trời, khiến cho bầu trời rung chuyển dữ dội.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu các vị không có ý định sử dụng toàn lực thì chuyến đi thánh mộ này chỉ là một trò cười mà thôi!"

Trong khi ngăn chặn đòn tấn công của Thôn Thiên Hỏa Hổ, trưởng lão áo trắng của Cửu Nguyệt Linh Cung khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nhanh chóng truyền ra.

Trong chiếc xe của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả thần bí ngồi sau tấm màn khẽ cau mày, nói: “Ra tay đi!”

"Vâng." Đứng trước xe, một ông lão mặc áo bào đen mạnh mẽ đáp lại, sau đó lao vào khoảng không: “Nếu Hàn Âm trưởng lão đã lên tiếng, bọn ta cũng sẽ góp sức, nhanh chóng mở thánh mộ ra, cùng nhau đoạt lấy kho báu!"

Ông ta giơ một bàn tay về phía hư không, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc đèn màu xanh, bên trên khắc vô số văn tự thượng cổ.

Mọi người đã không còn xa lạ gì vơi chiếc đèn màu xanh này nữa. Đây chính là đèn Cửu Phượng Triều Dương của Vũ Hóa Thần Môn.


Bùm!

Linh lực khắp cơ thể của ông già mặc áo choàng đen hoàn toàn bùng nổ. Ánh sáng rực rỡ chói lóa như mặt trời, không ngừng rót vào chiếc đèn lồng màu xanh.

Ngay lập tức, ánh sáng lóe lên, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Từ chao đèn, hình con chim phượng hoàng lửa chín đầu cổ xưa vốn được khắc bên trên đột nhiên sống dậy và lao ra ngoài, tắm trong thánh hỏa vô tận bao quanh chao đèn.

Một bà lão của Nam Lĩnh Thần Cung cũng bước ra khỏi xe, cười nói: “Nếu Vũ Hóa Thần Môn đã mang linh khí hoàng đạo ra thì Nam Lĩnh Thần Cung chúng ta cũng không còn gì để giấu nữa.”

Lòng bàn tay nhăn nheo của bà ta nhẹ nhàng mở ra.

Trong đó có một chiếc ấn màu xanh với vô số hoa văn ánh sáng và phù văn cổ xưa.

Chiếc ấn chưa đầy. lòng bàn tay, trên đó lấp lánh ánh sáng của thiên hà, như chứa dựng cả bầu trời đầy sao, tỏa ra dao động thần bí và đáng sợ.

"Tinh Hà Thương Mộc Ấn?"


Nhìn thấy con ấn này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu.

Tinh Hà Thương Mộc Ấn này cũng là linh khí cấp hoàng, dù là phù văn khắc. bên trên hay sức mạnh thần bí ẩn chứa trong đó thì chắc chắn cũng ngang ngửa với đèn Cửu Phượng Triều Dương.

Bà lão đến từ Nam Lĩnh Thần Cung vận động linh lực toàn thân, đồng thời cũng không ngừng rót linh lực vào con ấn màu xanh.

Một lúc sau, những ngôi sao khắc trên đó tự động bay ra ngoài.

Chúng lao thẳng lên trời, hóa thành một dải ngân hà, hòa vào bầu trời, tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

Hai linh khí cấp hoàng đồng thời được thi triển.

Trong phút chốc, bầu trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ, kích thích ánh mắt của mọi người.
 
Chương 954: C954: Tinh hà thương mộc ấn


Sức tàn phá khủng khiếp như vậy khiến mọi người không khỏi chết lặng.

Trên xe ngựa của Cung Nhạc Nguyệt Linh, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cảnh tượng này.

Hàn Linh Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không cần ra tay, cứ giao cho các trưởng lão là được.”

"Gào!" Những đại yêu quái, thân hình hùng vĩ như những ngọn núi khổng lồ, điên cuồng gầm lên, khơi dậy yêu lực vạn trượng, điên cuồng chiến đấu với những cường giả đỉnh cao kia.

Trong số đó, một con Thôn Thiên Hỏa Hổ đã phá vỡ bức tường linh lực rộng lớn, lao thẳng về phía chiến xa của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Nó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tạo thành một quả đạn pháo năng lượng khủng khiếp, nhắm vào cỗ xe của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Tất cả nữ đệ tử của Cung Nhạc Nguyệt Linh đều tái mặt.

Tuy nhiên, trước khi viên đạn năng lượng chứa đựng sự dao động cực độ này rơi xuống, một bóng người kiêu ngạo đã lao ra, tay áo trắng khẽ lay động.


Linh lực hùng vĩ hóa thành dòng sông cuồn cuộn, quét ra và va chạm với quả đạn pháo năng lượng kia.

Bùm!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ chấn động vang vọng khắp bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng bầu trời vốn tối tăm.

Các vết nứt không gian như thủy tinh không ngừng vỡ vụn, khí thế vô cùng đáng sợ.

"Gào!" Thôn Thiên Hỏa Hổ gầm lên, tinh hoa nhật nguyệt lại tụ tập, hóa thành một quả cầu lừa rực cháy như mặt trời, khiến cho bầu trời rung chuyển dữ dội.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu các vị không có ý định sử dụng toàn lực thì chuyến đi thánh mộ này chỉ là một trò cười mà thôi!"

Trong khi ngăn chặn đòn tấn công của Thôn Thiên Hỏa Hổ, trưởng lão áo trắng của Cửu Nguyệt Linh Cung khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nhanh chóng truyền ra.

Trong chiếc xe của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả thần bí ngồi sau tấm màn khẽ cau mày, nói: “Ra tay đi!”

"Vâng." Đứng trước xe, một ông lão mặc áo bào đen mạnh mẽ đáp lại, sau đó lao vào khoảng không: “Nếu Hàn Âm trưởng lão đã lên tiếng, bọn ta cũng sẽ góp sức, nhanh chóng mở thánh mộ ra, cùng nhau đoạt lấy kho báu!"

Ông ta giơ một bàn tay về phía hư không, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc đèn màu xanh, bên trên khắc vô số văn tự thượng cổ.

Mọi người đã không còn xa lạ gì vơi chiếc đèn màu xanh này nữa. Đây chính là đèn Cửu Phượng Triều Dương của Vũ Hóa Thần Môn.


Bùm!

Linh lực khắp cơ thể của ông già mặc áo choàng đen hoàn toàn bùng nổ. Ánh sáng rực rỡ chói lóa như mặt trời, không ngừng rót vào chiếc đèn lồng màu xanh.

Ngay lập tức, ánh sáng lóe lên, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Từ chao đèn, hình con chim phượng hoàng lửa chín đầu cổ xưa vốn được khắc bên trên đột nhiên sống dậy và lao ra ngoài, tắm trong thánh hỏa vô tận bao quanh chao đèn.

Một bà lão của Nam Lĩnh Thần Cung cũng bước ra khỏi xe, cười nói: “Nếu Vũ Hóa Thần Môn đã mang linh khí hoàng đạo ra thì Nam Lĩnh Thần Cung chúng ta cũng không còn gì để giấu nữa.”

Lòng bàn tay nhăn nheo của bà ta nhẹ nhàng mở ra.

Trong đó có một chiếc ấn màu xanh với vô số hoa văn ánh sáng và phù văn cổ xưa.

Chiếc ấn chưa đầy. lòng bàn tay, trên đó lấp lánh ánh sáng của thiên hà, như chứa dựng cả bầu trời đầy sao, tỏa ra dao động thần bí và đáng sợ.

"Tinh Hà Thương Mộc Ấn?"


Nhìn thấy con ấn này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu.

Tinh Hà Thương Mộc Ấn này cũng là linh khí cấp hoàng, dù là phù văn khắc. bên trên hay sức mạnh thần bí ẩn chứa trong đó thì chắc chắn cũng ngang ngửa với đèn Cửu Phượng Triều Dương.

Bà lão đến từ Nam Lĩnh Thần Cung vận động linh lực toàn thân, đồng thời cũng không ngừng rót linh lực vào con ấn màu xanh.

Một lúc sau, những ngôi sao khắc trên đó tự động bay ra ngoài.

Chúng lao thẳng lên trời, hóa thành một dải ngân hà, hòa vào bầu trời, tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

Hai linh khí cấp hoàng đồng thời được thi triển.

Trong phút chốc, bầu trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ, kích thích ánh mắt của mọi người.
 
Chương 954: C954: Tinh hà thương mộc ấn


Sức tàn phá khủng khiếp như vậy khiến mọi người không khỏi chết lặng.

Trên xe ngựa của Cung Nhạc Nguyệt Linh, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cảnh tượng này.

Hàn Linh Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không cần ra tay, cứ giao cho các trưởng lão là được.”

"Gào!" Những đại yêu quái, thân hình hùng vĩ như những ngọn núi khổng lồ, điên cuồng gầm lên, khơi dậy yêu lực vạn trượng, điên cuồng chiến đấu với những cường giả đỉnh cao kia.

Trong số đó, một con Thôn Thiên Hỏa Hổ đã phá vỡ bức tường linh lực rộng lớn, lao thẳng về phía chiến xa của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Nó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tạo thành một quả đạn pháo năng lượng khủng khiếp, nhắm vào cỗ xe của Cửu Nguyệt Linh Cung.

Tất cả nữ đệ tử của Cung Nhạc Nguyệt Linh đều tái mặt.

Tuy nhiên, trước khi viên đạn năng lượng chứa đựng sự dao động cực độ này rơi xuống, một bóng người kiêu ngạo đã lao ra, tay áo trắng khẽ lay động.


Linh lực hùng vĩ hóa thành dòng sông cuồn cuộn, quét ra và va chạm với quả đạn pháo năng lượng kia.

Bùm!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ chấn động vang vọng khắp bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng bầu trời vốn tối tăm.

Các vết nứt không gian như thủy tinh không ngừng vỡ vụn, khí thế vô cùng đáng sợ.

"Gào!" Thôn Thiên Hỏa Hổ gầm lên, tinh hoa nhật nguyệt lại tụ tập, hóa thành một quả cầu lừa rực cháy như mặt trời, khiến cho bầu trời rung chuyển dữ dội.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu các vị không có ý định sử dụng toàn lực thì chuyến đi thánh mộ này chỉ là một trò cười mà thôi!"

Trong khi ngăn chặn đòn tấn công của Thôn Thiên Hỏa Hổ, trưởng lão áo trắng của Cửu Nguyệt Linh Cung khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nhanh chóng truyền ra.

Trong chiếc xe của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả thần bí ngồi sau tấm màn khẽ cau mày, nói: “Ra tay đi!”

"Vâng." Đứng trước xe, một ông lão mặc áo bào đen mạnh mẽ đáp lại, sau đó lao vào khoảng không: “Nếu Hàn Âm trưởng lão đã lên tiếng, bọn ta cũng sẽ góp sức, nhanh chóng mở thánh mộ ra, cùng nhau đoạt lấy kho báu!"

Ông ta giơ một bàn tay về phía hư không, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc đèn màu xanh, bên trên khắc vô số văn tự thượng cổ.

Mọi người đã không còn xa lạ gì vơi chiếc đèn màu xanh này nữa. Đây chính là đèn Cửu Phượng Triều Dương của Vũ Hóa Thần Môn.


Bùm!

Linh lực khắp cơ thể của ông già mặc áo choàng đen hoàn toàn bùng nổ. Ánh sáng rực rỡ chói lóa như mặt trời, không ngừng rót vào chiếc đèn lồng màu xanh.

Ngay lập tức, ánh sáng lóe lên, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Từ chao đèn, hình con chim phượng hoàng lửa chín đầu cổ xưa vốn được khắc bên trên đột nhiên sống dậy và lao ra ngoài, tắm trong thánh hỏa vô tận bao quanh chao đèn.

Một bà lão của Nam Lĩnh Thần Cung cũng bước ra khỏi xe, cười nói: “Nếu Vũ Hóa Thần Môn đã mang linh khí hoàng đạo ra thì Nam Lĩnh Thần Cung chúng ta cũng không còn gì để giấu nữa.”

Lòng bàn tay nhăn nheo của bà ta nhẹ nhàng mở ra.

Trong đó có một chiếc ấn màu xanh với vô số hoa văn ánh sáng và phù văn cổ xưa.

Chiếc ấn chưa đầy. lòng bàn tay, trên đó lấp lánh ánh sáng của thiên hà, như chứa dựng cả bầu trời đầy sao, tỏa ra dao động thần bí và đáng sợ.

"Tinh Hà Thương Mộc Ấn?"


Nhìn thấy con ấn này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu.

Tinh Hà Thương Mộc Ấn này cũng là linh khí cấp hoàng, dù là phù văn khắc. bên trên hay sức mạnh thần bí ẩn chứa trong đó thì chắc chắn cũng ngang ngửa với đèn Cửu Phượng Triều Dương.

Bà lão đến từ Nam Lĩnh Thần Cung vận động linh lực toàn thân, đồng thời cũng không ngừng rót linh lực vào con ấn màu xanh.

Một lúc sau, những ngôi sao khắc trên đó tự động bay ra ngoài.

Chúng lao thẳng lên trời, hóa thành một dải ngân hà, hòa vào bầu trời, tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

Hai linh khí cấp hoàng đồng thời được thi triển.

Trong phút chốc, bầu trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ, kích thích ánh mắt của mọi người.
 
Chương 955: C955: Có lẽ


Ánh mắt của các cường giả trong Cửu Nguyệt Linh Cung và Nam Lĩnh Thần Cung trở nên nghiêm nghị, không ai ngờ rằng Vũ Hóa Thần Môn lại dũng cảm đến vậy, dám phục kích thánh chủng này. Nhưng đáng tiếc trong yêu tộc cũng cao thủ hàng đầu, cho nên lần phục kích này coi như không thành công.

Hơn nữa, theo lời cảnh báo cuối cùng của cường giả yêu tộc kia, nếu những để thế hệ trẻ ra chiến đấu thì ai có thể ngăn chặn đòn tấn công của thánh chủng có huyết mạch cấp thánh cơ chứ?

Mọi người không khỏi nhìn về phía những người trẻ như Quý Minh Hiên, Hàn Linh Nguyệt rồi lắc đầu, thầm thở dài.

Có lẽ, thế hệ trẻ của loài người sẽ gặp rắc rối lớn rồi đây.

"Tấn công, đập nát kết giới của thánh mộ, tăng cường sức mạnh cho loài người của chúng ta." Cường giả đến từ nhà họ Quý tiến lên một bước, khí thế hừng hực, tiếng gầm lớn vang vọng khắp ngọn núi.

Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Đỗ và các thế lực khác cũng đồng loạt bộc phát linh lực, truyền vào vào linh khí vương đạo mà bọn họ điều khiển.

Ngay lập tức, thần quang sáng ngời bắn ra, những đợt sóng năng lượng đáng sợ bùng lên, tạo thành một cơn bão linh lực tụ lại trên bầu trời.

Bây giờ, sáu linh khí vương đạo đã xuất hiện, đừng nói là kết giới thánh mộ, cho dù muốn san bằng hoàn toàn dấy núi rộng lớn này cũng có thể làm được.

"Chúng ta sắp mở thánh mộ yêu tộc rồi, để tránh liên lụy đến người vô tội, tốt nhất các ngươi nên lùi lại một bước, nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu." Cường giả nhà họ Quý lại gầm lên, âm thanh lạnh lẽo giống như tiếng chuông vang, khiến bầu trời rung chuyển dữ dội, ẩn chứa áp lực vô song.


"Lùi lại!" Hàn Âm, trưởng lão của Vũ Hóa Thần Môn cũng nói với các đệ tử phía sau.

Ngay lập tức, tất cả cường giả tụ tập trước miệng núi lửa đều biến sắc, điên cuồng rút về phía sau. Linh lực bao phủ toàn thân, bọn họ cảnh giác nhìn về phía nguồn linh lực khổng lồ tụ lại trên bầu trời. Bọn họ có thể cảm nhận được, chỉ cần một tia sáng phát ra tử khối linh lực này cũng đủ nghiền nát tất cả thành bột vụn.

Nếu thật sự có bị kéo vào đó thì thực sự sế bị giết một cách oan uổng.

Sáu linh khí vương đạo tụ tập trên bầu trời, thần quang tỏa sáng chói lóa. Vô số thành trì cách xa hàng ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được dao động hủy diệt thế giới này. Ngay cả Trần Mộc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, hắn dẫn theo Phương Thanh Điệp, nhanh chóng theo mọi người rời khỏi khu vực này.

Các hung thú bảo vệ của yêu tộc đều đã rút lui. Trong núi non vô tận, rất nhiều yêu thú dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, chúng lần lượt gào thét gầm rú, trốn vào trong hang động không dám xuất hiện.

Người đàn ông trung niên đến từ Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi trong chiến xa phất tay áo. Một luồng linh lực thanh khiết trộn lẫn với những dao động chết chóc của Tử Hoàng Cảnh cùng nhau bắn ra, biến thành một ngọn sóng cao vạn trượng, tạo thành một bức màn ánh sáng, bảo vệ mọi người.

Cuối cùng, cường giả đứng đầu của sáu thế lực lớn đồng thời ra tay, kích hoạt linh khí vương đạo. Lốc xoáy linh lực trên bầu trời giống như sóng biển, ngưng tụ thành một cột thần sáng chói, nhanh chóng bắn ra, đập vào kết giới cổ văn ở miệng núi lửa.

“Bùm!". Truyện Nữ Phụ

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, sóng âm lớn đến mức xuyên vào. sâu trong tâm hồn mọi người, khiến người ta run rẩy.

Sau đó, một luồng sáng bản ra từ phía trên kết giới, xuyên thủng bầu trời. Một dòng năng lượng vô tận dâng lên giống như núi lửa phun trào, càn quét khắp nơi.

Ánh sáng rực rỡ này giống như một cơn sóng thần, hết đợt này đến đợt khác, lên xuống không ngừng. Chẳng bao lâu sau, nó đã quét về bốn phía.

Ngay cả kết giới do cường giả Tử Hoàng Cảnh dựng lên cũng không thể trụ được quá quá ba giây đã nổ tung ảnh. Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức rất nhiều cường giả cứng đờ tại chỗ, đồng tử mở lớn.

Năng lượng điên cuồng quét qua, những võ giả đã rút ra xa cũng bị ảnh hưởng, có người bị thổi bay ra ngoài, nôn ra máu, bị thương nặng.

Về phần những người ẩn nấp sau lưng sáu đại thế lực, nhờ cường giả Hoàng Cảnh ra tay chống đỡ dư chấn của vụ nổ nên may mắn thoát nạn.

Dư chấn điên cuồng trước mặt bùng lên gần một nén hương mới lắng xuống.


Rất nhiều cường giả ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh. Phía sau lưng sáu đại thế lực lớn, những ngọn núi vô tận đã biến thành đống đổ nát, bao phủ trong khói bụi, bị ngọn lửa thiêu rụi, rừng núi bị phá hủy, không chừa lại một thứ gì.

Nhưng miệng núi lửa phía sau lại bình yên vô sự. Trên kết giới văn tự ở miệng núi lửa, những tia thánh lực mạnh mẽ phóng ra. Cho dù trải qua bao nhiêu năm, nhưng thánh uy này vẫn có thể bảo vệ miệng núi lửa khỏi bị hủy diệt.

Cảnh tượng này khiến mọi người không thể bình tĩnh được.

Cảnh giới của Thánh Hiền Giả đã đạt tới mức không thể tưởng tượng như này ư?

"Đại thánh yêu tộc không hổ danh là cường giả cấp cao đời đầu. Cho dù đã ra đi nhiều năm như vậy, kết giới năng lượng mà ông ta tạo ra vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Không biết thời hoàng kim còn mạnh đến mức nào!”

Ngay cả cường giả Tử Hoàng Cảnh của Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi ở chiến xa cũng phải cảm thán.

Phải biết rằng, yêu lực còn sót lại của thánh mộ này có lẽ còn chưa bằng 10% so với thời hoàng kim. Tuy nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Điều này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Xong rồi sao?" Phương Thanh Điệp quan sát bên ngoài, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Xong rồi!" Trần Mộc trả lời với ánh mắt nghiêm túc.

“Rắc!” Trần Mộc vừa nói xong không lâu, một âm thanh giòn vang từ vách ngăn phía trước miệng núi lửa vang lên.

Một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang xuất hiện trên kết giới văn tự kia. Sau đó, vết nứt dần dần lớn hơn, biến thành một vết nứt màu đen dài khoảng trăm trượng. Yêu khí bị phong ấn nhiều năm từ từ tỏa ra, tràn ngập khắp. không gian.


Bầu trời lại trở nên u ám, yêu khí lan rộng khắp nơi, vùng đất vốn đã cằn cỗi lại càng thêm khô héo và nứt nẻ, như thể toàn bộ linh khí đã bị rút cạn.

“Két, két, két."

Lúc này, từ trong vết nứt đen hàng trăm trượng lóe lên những ánh sáng chói lóa, những ánh sáng này đều ẩn chứa dao động cổ xưa, dường như có sức sống, phát ra âm thanh chói tai.

"Đây là...

Phương Thanh Điệp sợ hãi: “Tất cả đều đều là linh khí thượng cổ, hơn nữa còn có chứa linh tính nhất định.”

Trước mặt họ xuất hiện hàng vạn ánh sáng rực rỡ, đây quả là một kho tàng đáng ngạc nhiên.

Ngay cả những siêu môn phái như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung cũng chưa chắc có nhiều linh khí như vậy.

Nhìn thấy những vệt sáng nhấp nháy, trong mắt của rất nhiều cường giả đi theo phía sau đều ánh lên vẻ tham lam, sắp bắn ra rồi!

Linh khí thượng cổ, đây là một cơn mưa linh khí từ trên trời rơi xuống.
 
Chương 955: C955: Có lẽ


Ánh mắt của các cường giả trong Cửu Nguyệt Linh Cung và Nam Lĩnh Thần Cung trở nên nghiêm nghị, không ai ngờ rằng Vũ Hóa Thần Môn lại dũng cảm đến vậy, dám phục kích thánh chủng này. Nhưng đáng tiếc trong yêu tộc cũng cao thủ hàng đầu, cho nên lần phục kích này coi như không thành công.

Hơn nữa, theo lời cảnh báo cuối cùng của cường giả yêu tộc kia, nếu những để thế hệ trẻ ra chiến đấu thì ai có thể ngăn chặn đòn tấn công của thánh chủng có huyết mạch cấp thánh cơ chứ?

Mọi người không khỏi nhìn về phía những người trẻ như Quý Minh Hiên, Hàn Linh Nguyệt rồi lắc đầu, thầm thở dài.

Có lẽ, thế hệ trẻ của loài người sẽ gặp rắc rối lớn rồi đây.

"Tấn công, đập nát kết giới của thánh mộ, tăng cường sức mạnh cho loài người của chúng ta." Cường giả đến từ nhà họ Quý tiến lên một bước, khí thế hừng hực, tiếng gầm lớn vang vọng khắp ngọn núi.

Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Đỗ và các thế lực khác cũng đồng loạt bộc phát linh lực, truyền vào vào linh khí vương đạo mà bọn họ điều khiển.

Ngay lập tức, thần quang sáng ngời bắn ra, những đợt sóng năng lượng đáng sợ bùng lên, tạo thành một cơn bão linh lực tụ lại trên bầu trời.

Bây giờ, sáu linh khí vương đạo đã xuất hiện, đừng nói là kết giới thánh mộ, cho dù muốn san bằng hoàn toàn dấy núi rộng lớn này cũng có thể làm được.

"Chúng ta sắp mở thánh mộ yêu tộc rồi, để tránh liên lụy đến người vô tội, tốt nhất các ngươi nên lùi lại một bước, nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu." Cường giả nhà họ Quý lại gầm lên, âm thanh lạnh lẽo giống như tiếng chuông vang, khiến bầu trời rung chuyển dữ dội, ẩn chứa áp lực vô song.


"Lùi lại!" Hàn Âm, trưởng lão của Vũ Hóa Thần Môn cũng nói với các đệ tử phía sau.

Ngay lập tức, tất cả cường giả tụ tập trước miệng núi lửa đều biến sắc, điên cuồng rút về phía sau. Linh lực bao phủ toàn thân, bọn họ cảnh giác nhìn về phía nguồn linh lực khổng lồ tụ lại trên bầu trời. Bọn họ có thể cảm nhận được, chỉ cần một tia sáng phát ra tử khối linh lực này cũng đủ nghiền nát tất cả thành bột vụn.

Nếu thật sự có bị kéo vào đó thì thực sự sế bị giết một cách oan uổng.

Sáu linh khí vương đạo tụ tập trên bầu trời, thần quang tỏa sáng chói lóa. Vô số thành trì cách xa hàng ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được dao động hủy diệt thế giới này. Ngay cả Trần Mộc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, hắn dẫn theo Phương Thanh Điệp, nhanh chóng theo mọi người rời khỏi khu vực này.

Các hung thú bảo vệ của yêu tộc đều đã rút lui. Trong núi non vô tận, rất nhiều yêu thú dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, chúng lần lượt gào thét gầm rú, trốn vào trong hang động không dám xuất hiện.

Người đàn ông trung niên đến từ Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi trong chiến xa phất tay áo. Một luồng linh lực thanh khiết trộn lẫn với những dao động chết chóc của Tử Hoàng Cảnh cùng nhau bắn ra, biến thành một ngọn sóng cao vạn trượng, tạo thành một bức màn ánh sáng, bảo vệ mọi người.

Cuối cùng, cường giả đứng đầu của sáu thế lực lớn đồng thời ra tay, kích hoạt linh khí vương đạo. Lốc xoáy linh lực trên bầu trời giống như sóng biển, ngưng tụ thành một cột thần sáng chói, nhanh chóng bắn ra, đập vào kết giới cổ văn ở miệng núi lửa.

“Bùm!". Truyện Nữ Phụ

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, sóng âm lớn đến mức xuyên vào. sâu trong tâm hồn mọi người, khiến người ta run rẩy.

Sau đó, một luồng sáng bản ra từ phía trên kết giới, xuyên thủng bầu trời. Một dòng năng lượng vô tận dâng lên giống như núi lửa phun trào, càn quét khắp nơi.

Ánh sáng rực rỡ này giống như một cơn sóng thần, hết đợt này đến đợt khác, lên xuống không ngừng. Chẳng bao lâu sau, nó đã quét về bốn phía.

Ngay cả kết giới do cường giả Tử Hoàng Cảnh dựng lên cũng không thể trụ được quá quá ba giây đã nổ tung ảnh. Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức rất nhiều cường giả cứng đờ tại chỗ, đồng tử mở lớn.

Năng lượng điên cuồng quét qua, những võ giả đã rút ra xa cũng bị ảnh hưởng, có người bị thổi bay ra ngoài, nôn ra máu, bị thương nặng.

Về phần những người ẩn nấp sau lưng sáu đại thế lực, nhờ cường giả Hoàng Cảnh ra tay chống đỡ dư chấn của vụ nổ nên may mắn thoát nạn.

Dư chấn điên cuồng trước mặt bùng lên gần một nén hương mới lắng xuống.


Rất nhiều cường giả ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh. Phía sau lưng sáu đại thế lực lớn, những ngọn núi vô tận đã biến thành đống đổ nát, bao phủ trong khói bụi, bị ngọn lửa thiêu rụi, rừng núi bị phá hủy, không chừa lại một thứ gì.

Nhưng miệng núi lửa phía sau lại bình yên vô sự. Trên kết giới văn tự ở miệng núi lửa, những tia thánh lực mạnh mẽ phóng ra. Cho dù trải qua bao nhiêu năm, nhưng thánh uy này vẫn có thể bảo vệ miệng núi lửa khỏi bị hủy diệt.

Cảnh tượng này khiến mọi người không thể bình tĩnh được.

Cảnh giới của Thánh Hiền Giả đã đạt tới mức không thể tưởng tượng như này ư?

"Đại thánh yêu tộc không hổ danh là cường giả cấp cao đời đầu. Cho dù đã ra đi nhiều năm như vậy, kết giới năng lượng mà ông ta tạo ra vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Không biết thời hoàng kim còn mạnh đến mức nào!”

Ngay cả cường giả Tử Hoàng Cảnh của Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi ở chiến xa cũng phải cảm thán.

Phải biết rằng, yêu lực còn sót lại của thánh mộ này có lẽ còn chưa bằng 10% so với thời hoàng kim. Tuy nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Điều này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Xong rồi sao?" Phương Thanh Điệp quan sát bên ngoài, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Xong rồi!" Trần Mộc trả lời với ánh mắt nghiêm túc.

“Rắc!” Trần Mộc vừa nói xong không lâu, một âm thanh giòn vang từ vách ngăn phía trước miệng núi lửa vang lên.

Một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang xuất hiện trên kết giới văn tự kia. Sau đó, vết nứt dần dần lớn hơn, biến thành một vết nứt màu đen dài khoảng trăm trượng. Yêu khí bị phong ấn nhiều năm từ từ tỏa ra, tràn ngập khắp. không gian.


Bầu trời lại trở nên u ám, yêu khí lan rộng khắp nơi, vùng đất vốn đã cằn cỗi lại càng thêm khô héo và nứt nẻ, như thể toàn bộ linh khí đã bị rút cạn.

“Két, két, két."

Lúc này, từ trong vết nứt đen hàng trăm trượng lóe lên những ánh sáng chói lóa, những ánh sáng này đều ẩn chứa dao động cổ xưa, dường như có sức sống, phát ra âm thanh chói tai.

"Đây là...

Phương Thanh Điệp sợ hãi: “Tất cả đều đều là linh khí thượng cổ, hơn nữa còn có chứa linh tính nhất định.”

Trước mặt họ xuất hiện hàng vạn ánh sáng rực rỡ, đây quả là một kho tàng đáng ngạc nhiên.

Ngay cả những siêu môn phái như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung cũng chưa chắc có nhiều linh khí như vậy.

Nhìn thấy những vệt sáng nhấp nháy, trong mắt của rất nhiều cường giả đi theo phía sau đều ánh lên vẻ tham lam, sắp bắn ra rồi!

Linh khí thượng cổ, đây là một cơn mưa linh khí từ trên trời rơi xuống.
 
Chương 955: C955: Có lẽ


Ánh mắt của các cường giả trong Cửu Nguyệt Linh Cung và Nam Lĩnh Thần Cung trở nên nghiêm nghị, không ai ngờ rằng Vũ Hóa Thần Môn lại dũng cảm đến vậy, dám phục kích thánh chủng này. Nhưng đáng tiếc trong yêu tộc cũng cao thủ hàng đầu, cho nên lần phục kích này coi như không thành công.

Hơn nữa, theo lời cảnh báo cuối cùng của cường giả yêu tộc kia, nếu những để thế hệ trẻ ra chiến đấu thì ai có thể ngăn chặn đòn tấn công của thánh chủng có huyết mạch cấp thánh cơ chứ?

Mọi người không khỏi nhìn về phía những người trẻ như Quý Minh Hiên, Hàn Linh Nguyệt rồi lắc đầu, thầm thở dài.

Có lẽ, thế hệ trẻ của loài người sẽ gặp rắc rối lớn rồi đây.

"Tấn công, đập nát kết giới của thánh mộ, tăng cường sức mạnh cho loài người của chúng ta." Cường giả đến từ nhà họ Quý tiến lên một bước, khí thế hừng hực, tiếng gầm lớn vang vọng khắp ngọn núi.

Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Đỗ và các thế lực khác cũng đồng loạt bộc phát linh lực, truyền vào vào linh khí vương đạo mà bọn họ điều khiển.

Ngay lập tức, thần quang sáng ngời bắn ra, những đợt sóng năng lượng đáng sợ bùng lên, tạo thành một cơn bão linh lực tụ lại trên bầu trời.

Bây giờ, sáu linh khí vương đạo đã xuất hiện, đừng nói là kết giới thánh mộ, cho dù muốn san bằng hoàn toàn dấy núi rộng lớn này cũng có thể làm được.

"Chúng ta sắp mở thánh mộ yêu tộc rồi, để tránh liên lụy đến người vô tội, tốt nhất các ngươi nên lùi lại một bước, nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu." Cường giả nhà họ Quý lại gầm lên, âm thanh lạnh lẽo giống như tiếng chuông vang, khiến bầu trời rung chuyển dữ dội, ẩn chứa áp lực vô song.


"Lùi lại!" Hàn Âm, trưởng lão của Vũ Hóa Thần Môn cũng nói với các đệ tử phía sau.

Ngay lập tức, tất cả cường giả tụ tập trước miệng núi lửa đều biến sắc, điên cuồng rút về phía sau. Linh lực bao phủ toàn thân, bọn họ cảnh giác nhìn về phía nguồn linh lực khổng lồ tụ lại trên bầu trời. Bọn họ có thể cảm nhận được, chỉ cần một tia sáng phát ra tử khối linh lực này cũng đủ nghiền nát tất cả thành bột vụn.

Nếu thật sự có bị kéo vào đó thì thực sự sế bị giết một cách oan uổng.

Sáu linh khí vương đạo tụ tập trên bầu trời, thần quang tỏa sáng chói lóa. Vô số thành trì cách xa hàng ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được dao động hủy diệt thế giới này. Ngay cả Trần Mộc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, hắn dẫn theo Phương Thanh Điệp, nhanh chóng theo mọi người rời khỏi khu vực này.

Các hung thú bảo vệ của yêu tộc đều đã rút lui. Trong núi non vô tận, rất nhiều yêu thú dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, chúng lần lượt gào thét gầm rú, trốn vào trong hang động không dám xuất hiện.

Người đàn ông trung niên đến từ Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi trong chiến xa phất tay áo. Một luồng linh lực thanh khiết trộn lẫn với những dao động chết chóc của Tử Hoàng Cảnh cùng nhau bắn ra, biến thành một ngọn sóng cao vạn trượng, tạo thành một bức màn ánh sáng, bảo vệ mọi người.

Cuối cùng, cường giả đứng đầu của sáu thế lực lớn đồng thời ra tay, kích hoạt linh khí vương đạo. Lốc xoáy linh lực trên bầu trời giống như sóng biển, ngưng tụ thành một cột thần sáng chói, nhanh chóng bắn ra, đập vào kết giới cổ văn ở miệng núi lửa.

“Bùm!". Truyện Nữ Phụ

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, sóng âm lớn đến mức xuyên vào. sâu trong tâm hồn mọi người, khiến người ta run rẩy.

Sau đó, một luồng sáng bản ra từ phía trên kết giới, xuyên thủng bầu trời. Một dòng năng lượng vô tận dâng lên giống như núi lửa phun trào, càn quét khắp nơi.

Ánh sáng rực rỡ này giống như một cơn sóng thần, hết đợt này đến đợt khác, lên xuống không ngừng. Chẳng bao lâu sau, nó đã quét về bốn phía.

Ngay cả kết giới do cường giả Tử Hoàng Cảnh dựng lên cũng không thể trụ được quá quá ba giây đã nổ tung ảnh. Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức rất nhiều cường giả cứng đờ tại chỗ, đồng tử mở lớn.

Năng lượng điên cuồng quét qua, những võ giả đã rút ra xa cũng bị ảnh hưởng, có người bị thổi bay ra ngoài, nôn ra máu, bị thương nặng.

Về phần những người ẩn nấp sau lưng sáu đại thế lực, nhờ cường giả Hoàng Cảnh ra tay chống đỡ dư chấn của vụ nổ nên may mắn thoát nạn.

Dư chấn điên cuồng trước mặt bùng lên gần một nén hương mới lắng xuống.


Rất nhiều cường giả ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh. Phía sau lưng sáu đại thế lực lớn, những ngọn núi vô tận đã biến thành đống đổ nát, bao phủ trong khói bụi, bị ngọn lửa thiêu rụi, rừng núi bị phá hủy, không chừa lại một thứ gì.

Nhưng miệng núi lửa phía sau lại bình yên vô sự. Trên kết giới văn tự ở miệng núi lửa, những tia thánh lực mạnh mẽ phóng ra. Cho dù trải qua bao nhiêu năm, nhưng thánh uy này vẫn có thể bảo vệ miệng núi lửa khỏi bị hủy diệt.

Cảnh tượng này khiến mọi người không thể bình tĩnh được.

Cảnh giới của Thánh Hiền Giả đã đạt tới mức không thể tưởng tượng như này ư?

"Đại thánh yêu tộc không hổ danh là cường giả cấp cao đời đầu. Cho dù đã ra đi nhiều năm như vậy, kết giới năng lượng mà ông ta tạo ra vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Không biết thời hoàng kim còn mạnh đến mức nào!”

Ngay cả cường giả Tử Hoàng Cảnh của Vũ Hóa Thần Môn đang ngồi ở chiến xa cũng phải cảm thán.

Phải biết rằng, yêu lực còn sót lại của thánh mộ này có lẽ còn chưa bằng 10% so với thời hoàng kim. Tuy nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn có uy lực khủng khiếp như vậy. Điều này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Xong rồi sao?" Phương Thanh Điệp quan sát bên ngoài, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Xong rồi!" Trần Mộc trả lời với ánh mắt nghiêm túc.

“Rắc!” Trần Mộc vừa nói xong không lâu, một âm thanh giòn vang từ vách ngăn phía trước miệng núi lửa vang lên.

Một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang xuất hiện trên kết giới văn tự kia. Sau đó, vết nứt dần dần lớn hơn, biến thành một vết nứt màu đen dài khoảng trăm trượng. Yêu khí bị phong ấn nhiều năm từ từ tỏa ra, tràn ngập khắp. không gian.


Bầu trời lại trở nên u ám, yêu khí lan rộng khắp nơi, vùng đất vốn đã cằn cỗi lại càng thêm khô héo và nứt nẻ, như thể toàn bộ linh khí đã bị rút cạn.

“Két, két, két."

Lúc này, từ trong vết nứt đen hàng trăm trượng lóe lên những ánh sáng chói lóa, những ánh sáng này đều ẩn chứa dao động cổ xưa, dường như có sức sống, phát ra âm thanh chói tai.

"Đây là...

Phương Thanh Điệp sợ hãi: “Tất cả đều đều là linh khí thượng cổ, hơn nữa còn có chứa linh tính nhất định.”

Trước mặt họ xuất hiện hàng vạn ánh sáng rực rỡ, đây quả là một kho tàng đáng ngạc nhiên.

Ngay cả những siêu môn phái như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung cũng chưa chắc có nhiều linh khí như vậy.

Nhìn thấy những vệt sáng nhấp nháy, trong mắt của rất nhiều cường giả đi theo phía sau đều ánh lên vẻ tham lam, sắp bắn ra rồi!

Linh khí thượng cổ, đây là một cơn mưa linh khí từ trên trời rơi xuống.
 
Chương 956: C956: Đồ khốn nạn


Mỗi một loại linh khí thượng cổ đều vô cùng quý giá, ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, một số giáo phái và thế lực nhỏ cũng có thể coi đó là bảo vật trấn giữ tông môn rồi.

Tuy nhiên, trước mặt có hàng vạn món linh khí thượng cổ, mỗi món đều chứa đựng linh tính. Khi thánh mộ vừa mới được mở ra, sự khổng lồ của chúng đã khiến người ta cảm thấy điên cưồng rồi.

“Rắc!"

Sau khi vết nứt dần dần mở rộng, ánh sáng rực rỡ biến thành một luồng ánh sáng chói lọi, băn ra từ vết nứt đen, lan rộng đến mức khiến người ta há hốc mồm.

Những nhân vật đứng đầu của sáu thế lực lớn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi luồng ánh sáng bản ra, họ đồng loạt giơ tay ra. Linh lực bùng nổ, biến thành những tấm lưới khổng lồ và tóm lấy chúng. Cho dù tông môn của họ có nền tàng vững chãi, nhưng họ cũng không dám lãng phí những thứ đồ tốt như linh khí thượng cổ!

Tuy nhiên, dù họ ra tay ngay lập tức nhưng số lượng vẫn quá nhiều, vẫn còn vô số tia sáng xuyên qua lưới, bắn ra tứ phía và biến mất trong dãy núi đổ nát.

Hiện trường bỗng chốc trở nên náo loạn.

Những võ giả đều đang trong tư thế sẵn sàng tranh giành, đôi mắt đỏ ngầu, hành động nhanh chóng, đuổi theo về mọi hướng.

Có người đi vào khu rừng hoang tàn, có người bay lên trời, thậm chí có người còn lao vào vùng dung nham, tiếng hô vang hỗn loạn đồng thời vang lên.


Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung bắt được gần như nhiều luồng ánh sáng nhất. Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cũng không nhàn rỗi, cả hai lao lên trời, cũng bắt được vài luồng ánh sáng.

Những luồng ánh sáng này đều là linh khí thượng cổ giàu tính linh tính. Tuy Trần Mộc không thích nhưng cũng không muốn lãng phí, tạm thời cất chúng vào. nhẫn không gian, để giữ lại cho Tôn Béo và những người khác sử dụng.

Cơn mưa ánh sáng này kéo dài khoảng một nén hương. Khi những luồng sáng tản ra, số cường giả tại hiện trường đã bị giảm đi một nửa, nửa còn lại đang nhăm nhe bên trong thánh mộ.

Những linh khí thượng cổ phía trước này chỉ là một cơn mưa phùn, so với những bảo bối khổng lồ ẩn giấu trong thánh mộ thì những thứ này không đáng nhắc tới. Bọn họ đều cho rằng mình có đủ khả năng để có thể tiến vào thánh mộ, tìm kiếm những cơ hội lớn hơn.

Sau khi những luồng sáng tản đi hết, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc chiến xa cũng nói: "Vào mộ!"

"Rầm rầm!" Ngay lập tức, chiếc chiến xa do kỳ lân đen chín đầu điều khiển đã lao về phía khe nứt thánh mộ, vết nứt này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ chứa mấy vạn người.

Ngay khi Vũ Hóa Thần Môn di chuyển, người của Nam Lĩnh Thần Cung và Cửu Nguyệt Linh Cung không lãng phí thời gian, lao về phía thánh mộ. Bọn họ đều đến vì đồ vật trong thánh mộ, bởi bất kỳ linh khí thượng cổ nào cũng không thể so sánh được với phương pháp trường sinh bất tử!

"Chúng ta cũng đi thôi!" Nói xong, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cùng với những người của Cửu Nguyệt Linh Cung cũng lao ra ngoài.

Khi tiến vào khe hở trong kết giới vạn thước, Trần Mộc lập tức có thể cảm nhận được một luồng yêu khí đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm đang tràn ra. Yêu khí này chảy vào hư không, có thể xuyên thủng phòng ngự linh khí, đánh thẳng vào cơ thể của mọi người.


Tuy nhiên, đối với các cường giả Bất Diệt Cảnh mà nói, yêu khí này cũng cũng chỉ có thể cầm chân họ trong một thời gian ngắn mà thôi.

Bên trong thánh mộ là một không gian rộng lớn và hoàn toàn độc lập.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng màu đỏ giống như dung nham vậy. Những đợt nhiệt cưồn cuộn quét qua, chứa đựng hỏa độc mạnh mẽ. Hỏa độc ở đây còn mạnh hơn bên ngoài gần trăm lần.

Nhìn xung quanh, đây thực sự là một chiến trường hoang vu, không có bất kì màu xanh nào!

Chỉ có vô số xác động vật có kích thước khổng lồ đã bị phong hóa thành những bộ xương và bị chôn vùi dưới cát bụi.

Ở đây không thể nghe thấy tiếng kêu của bất kỳ loài động vật nào, thậm chí cả côn trùng cũng không có. Ngoại trừ những cơn gió dữ dội trên bầu trời, nơi đây yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung đều dừng lại, nhìn không gian trong thánh mộ với vẻ mặt e dè.

Đột nhiên, một cường giả nhà họ Quý ngẫu nhiên đưa tay ra tóm lấy một võ giả trẻ tuổi không biết từ đâu đến.


Võ giả trẻ tuổi thoạt đầu có hơi bối rối, ngơ ngác nhìn cường giả nhà họ Quý. Nhưng một giây sau, khi nhìn thấy không gian thánh mộ yên tĩnh đến đáng sợ, như thể nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi. Tuy nhiên, không cho hắn ta cơ hội vùng vẫy, cường giả nhà họ Quý đã ném hắn ta ra ngoài.

“Quý Bằng Thiên, mẹ kiếp, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu...” Võ giả trẻ tuổi vẫn đang gào thét dữ dội.

Khoảnh khắc tiếp theo, còn chưa dứt lời, cơ thể hẳn ta đã ở trong khoảng không, bị cắt thành từng mảnh, biến thành máu và rơi xuống dưới.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rùng mình, không tự chủ được mà lùi lại, nhìn Quý Bằng Thiên với vẻ sợ hãi.

"Nơi này quả nhiên có điều kỳ quái!" Khóe miệng Quý Bằng Thiên nhếch lên một nụ cười. Nơi càng yên tĩnh thì càng kỳ quái, đặc biệt là trong thánh mộ này. Nếu nói nơi này không hề nguy hiểm thì đánh chết Quý Bằng Thiên cũng không tin.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta khế di chuyển, rơi vào trên người những võ giả vô danh. Trong phút chốc, những võ giả đó lộ rõ vẻ sợ hãi và lùi lại.

Ánh mắt Quý Bằng Thiên mang theo ý cười, những kẻ ngu ngốc này thật sự cho rằng phía bọn họ vất vả dọn đường thì chúng có thể yên tâm đi theo trục lợi sao? Sở dĩ bọn họ phớt lờ những kẻ này là vì bọn họ đang chờ thời khắc quan trọng nhất để dùng chúng làm bia đỡ đạn mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn ta lại giơ tay ra, linh lực mãnh liệt dâng trào, biến thành một tấm lưới khổng lồ, tóm lấy một số võ giả chưa kịp trốn thoát, tiếp tục ném họ về phía khu vực hoang văng phía trước.

"Quý Bằng Thiên, đ**m* nhà ngươi!"

"Đồ khốn nạn!"


Những tiếng kêu gào vẫn còn vang vọng ở nơi xa, nghe những lời chửi rủa này, Quý Bằng Thiên chỉ bình tĩnh gãi tai và nhếch miệng cười.

Về phần các môn phái lớn như Vũ Hóa Thần Môn, Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, họ đều đã quen với việc này đến thản nhiên. Giới tu sĩ vốn luôn tàn khốc như vậy, đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này hết sức bình thường.

Những cường giả hàng đầu đó cũng không bỏ lỡ cơ hội này, ánh mắt lóe lên, cẩn thận chú ý đến khoảng không trước mặt.

Cảnh tượng tương tự lại xảy ra, khi những võ giả xui xẻo này bay ra ngoài, trước khi đáp xuống một ngọn núi căn cỗi, cơ thể họ đã bị xé toạc, hóa thành máu thịt rải rác trên mặt đất.

Cái chết của những võ giả xui xẻo này giống hệt như cái chết của võ giả trước đó. Điều quan trọng nhất là không ai có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, đến một chút dao động linh lực cũng không có một chút dao động!

“Thật kì lạ!" Sắc mặt của không ít cường giả chợt trở nên tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã bắt đầu hối hận, có lẽ họ đã đánh giá quá cao thực lực của mình rồi.

"Không hổ danh là mộ của thánh nhân, quả nhiên là khác biệt!" Ánh mắt sắc bén của Quý Băng Thiên nhìn ra xung quanh.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ dưới lòng đất này có siêu linh trận bị chôn vùi sao?" Phương Thanh Điệp ở bên cạnh Trần Mộc nhẹ nhàng hỏi.

Trần Mộc lắc đầu, liếc nhìn vị trí thi thể của những người kia, nói: "Nếu là linh trận thì không thể không có một chút dao động linh lực nào được!"

"Ta cảm thấy đây không phải là linh trận, mà là một loại trận pháp phong thủy thì đúng hơn!"
 
Chương 956: C956: Đồ khốn nạn


Mỗi một loại linh khí thượng cổ đều vô cùng quý giá, ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, một số giáo phái và thế lực nhỏ cũng có thể coi đó là bảo vật trấn giữ tông môn rồi.

Tuy nhiên, trước mặt có hàng vạn món linh khí thượng cổ, mỗi món đều chứa đựng linh tính. Khi thánh mộ vừa mới được mở ra, sự khổng lồ của chúng đã khiến người ta cảm thấy điên cưồng rồi.

“Rắc!"

Sau khi vết nứt dần dần mở rộng, ánh sáng rực rỡ biến thành một luồng ánh sáng chói lọi, băn ra từ vết nứt đen, lan rộng đến mức khiến người ta há hốc mồm.

Những nhân vật đứng đầu của sáu thế lực lớn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi luồng ánh sáng bản ra, họ đồng loạt giơ tay ra. Linh lực bùng nổ, biến thành những tấm lưới khổng lồ và tóm lấy chúng. Cho dù tông môn của họ có nền tàng vững chãi, nhưng họ cũng không dám lãng phí những thứ đồ tốt như linh khí thượng cổ!

Tuy nhiên, dù họ ra tay ngay lập tức nhưng số lượng vẫn quá nhiều, vẫn còn vô số tia sáng xuyên qua lưới, bắn ra tứ phía và biến mất trong dãy núi đổ nát.

Hiện trường bỗng chốc trở nên náo loạn.

Những võ giả đều đang trong tư thế sẵn sàng tranh giành, đôi mắt đỏ ngầu, hành động nhanh chóng, đuổi theo về mọi hướng.

Có người đi vào khu rừng hoang tàn, có người bay lên trời, thậm chí có người còn lao vào vùng dung nham, tiếng hô vang hỗn loạn đồng thời vang lên.


Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung bắt được gần như nhiều luồng ánh sáng nhất. Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cũng không nhàn rỗi, cả hai lao lên trời, cũng bắt được vài luồng ánh sáng.

Những luồng ánh sáng này đều là linh khí thượng cổ giàu tính linh tính. Tuy Trần Mộc không thích nhưng cũng không muốn lãng phí, tạm thời cất chúng vào. nhẫn không gian, để giữ lại cho Tôn Béo và những người khác sử dụng.

Cơn mưa ánh sáng này kéo dài khoảng một nén hương. Khi những luồng sáng tản ra, số cường giả tại hiện trường đã bị giảm đi một nửa, nửa còn lại đang nhăm nhe bên trong thánh mộ.

Những linh khí thượng cổ phía trước này chỉ là một cơn mưa phùn, so với những bảo bối khổng lồ ẩn giấu trong thánh mộ thì những thứ này không đáng nhắc tới. Bọn họ đều cho rằng mình có đủ khả năng để có thể tiến vào thánh mộ, tìm kiếm những cơ hội lớn hơn.

Sau khi những luồng sáng tản đi hết, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc chiến xa cũng nói: "Vào mộ!"

"Rầm rầm!" Ngay lập tức, chiếc chiến xa do kỳ lân đen chín đầu điều khiển đã lao về phía khe nứt thánh mộ, vết nứt này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ chứa mấy vạn người.

Ngay khi Vũ Hóa Thần Môn di chuyển, người của Nam Lĩnh Thần Cung và Cửu Nguyệt Linh Cung không lãng phí thời gian, lao về phía thánh mộ. Bọn họ đều đến vì đồ vật trong thánh mộ, bởi bất kỳ linh khí thượng cổ nào cũng không thể so sánh được với phương pháp trường sinh bất tử!

"Chúng ta cũng đi thôi!" Nói xong, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cùng với những người của Cửu Nguyệt Linh Cung cũng lao ra ngoài.

Khi tiến vào khe hở trong kết giới vạn thước, Trần Mộc lập tức có thể cảm nhận được một luồng yêu khí đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm đang tràn ra. Yêu khí này chảy vào hư không, có thể xuyên thủng phòng ngự linh khí, đánh thẳng vào cơ thể của mọi người.


Tuy nhiên, đối với các cường giả Bất Diệt Cảnh mà nói, yêu khí này cũng cũng chỉ có thể cầm chân họ trong một thời gian ngắn mà thôi.

Bên trong thánh mộ là một không gian rộng lớn và hoàn toàn độc lập.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng màu đỏ giống như dung nham vậy. Những đợt nhiệt cưồn cuộn quét qua, chứa đựng hỏa độc mạnh mẽ. Hỏa độc ở đây còn mạnh hơn bên ngoài gần trăm lần.

Nhìn xung quanh, đây thực sự là một chiến trường hoang vu, không có bất kì màu xanh nào!

Chỉ có vô số xác động vật có kích thước khổng lồ đã bị phong hóa thành những bộ xương và bị chôn vùi dưới cát bụi.

Ở đây không thể nghe thấy tiếng kêu của bất kỳ loài động vật nào, thậm chí cả côn trùng cũng không có. Ngoại trừ những cơn gió dữ dội trên bầu trời, nơi đây yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung đều dừng lại, nhìn không gian trong thánh mộ với vẻ mặt e dè.

Đột nhiên, một cường giả nhà họ Quý ngẫu nhiên đưa tay ra tóm lấy một võ giả trẻ tuổi không biết từ đâu đến.


Võ giả trẻ tuổi thoạt đầu có hơi bối rối, ngơ ngác nhìn cường giả nhà họ Quý. Nhưng một giây sau, khi nhìn thấy không gian thánh mộ yên tĩnh đến đáng sợ, như thể nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi. Tuy nhiên, không cho hắn ta cơ hội vùng vẫy, cường giả nhà họ Quý đã ném hắn ta ra ngoài.

“Quý Bằng Thiên, mẹ kiếp, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu...” Võ giả trẻ tuổi vẫn đang gào thét dữ dội.

Khoảnh khắc tiếp theo, còn chưa dứt lời, cơ thể hẳn ta đã ở trong khoảng không, bị cắt thành từng mảnh, biến thành máu và rơi xuống dưới.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rùng mình, không tự chủ được mà lùi lại, nhìn Quý Bằng Thiên với vẻ sợ hãi.

"Nơi này quả nhiên có điều kỳ quái!" Khóe miệng Quý Bằng Thiên nhếch lên một nụ cười. Nơi càng yên tĩnh thì càng kỳ quái, đặc biệt là trong thánh mộ này. Nếu nói nơi này không hề nguy hiểm thì đánh chết Quý Bằng Thiên cũng không tin.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta khế di chuyển, rơi vào trên người những võ giả vô danh. Trong phút chốc, những võ giả đó lộ rõ vẻ sợ hãi và lùi lại.

Ánh mắt Quý Bằng Thiên mang theo ý cười, những kẻ ngu ngốc này thật sự cho rằng phía bọn họ vất vả dọn đường thì chúng có thể yên tâm đi theo trục lợi sao? Sở dĩ bọn họ phớt lờ những kẻ này là vì bọn họ đang chờ thời khắc quan trọng nhất để dùng chúng làm bia đỡ đạn mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn ta lại giơ tay ra, linh lực mãnh liệt dâng trào, biến thành một tấm lưới khổng lồ, tóm lấy một số võ giả chưa kịp trốn thoát, tiếp tục ném họ về phía khu vực hoang văng phía trước.

"Quý Bằng Thiên, đ**m* nhà ngươi!"

"Đồ khốn nạn!"


Những tiếng kêu gào vẫn còn vang vọng ở nơi xa, nghe những lời chửi rủa này, Quý Bằng Thiên chỉ bình tĩnh gãi tai và nhếch miệng cười.

Về phần các môn phái lớn như Vũ Hóa Thần Môn, Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, họ đều đã quen với việc này đến thản nhiên. Giới tu sĩ vốn luôn tàn khốc như vậy, đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này hết sức bình thường.

Những cường giả hàng đầu đó cũng không bỏ lỡ cơ hội này, ánh mắt lóe lên, cẩn thận chú ý đến khoảng không trước mặt.

Cảnh tượng tương tự lại xảy ra, khi những võ giả xui xẻo này bay ra ngoài, trước khi đáp xuống một ngọn núi căn cỗi, cơ thể họ đã bị xé toạc, hóa thành máu thịt rải rác trên mặt đất.

Cái chết của những võ giả xui xẻo này giống hệt như cái chết của võ giả trước đó. Điều quan trọng nhất là không ai có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, đến một chút dao động linh lực cũng không có một chút dao động!

“Thật kì lạ!" Sắc mặt của không ít cường giả chợt trở nên tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã bắt đầu hối hận, có lẽ họ đã đánh giá quá cao thực lực của mình rồi.

"Không hổ danh là mộ của thánh nhân, quả nhiên là khác biệt!" Ánh mắt sắc bén của Quý Băng Thiên nhìn ra xung quanh.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ dưới lòng đất này có siêu linh trận bị chôn vùi sao?" Phương Thanh Điệp ở bên cạnh Trần Mộc nhẹ nhàng hỏi.

Trần Mộc lắc đầu, liếc nhìn vị trí thi thể của những người kia, nói: "Nếu là linh trận thì không thể không có một chút dao động linh lực nào được!"

"Ta cảm thấy đây không phải là linh trận, mà là một loại trận pháp phong thủy thì đúng hơn!"
 
Chương 956: C956: Đồ khốn nạn


Mỗi một loại linh khí thượng cổ đều vô cùng quý giá, ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, một số giáo phái và thế lực nhỏ cũng có thể coi đó là bảo vật trấn giữ tông môn rồi.

Tuy nhiên, trước mặt có hàng vạn món linh khí thượng cổ, mỗi món đều chứa đựng linh tính. Khi thánh mộ vừa mới được mở ra, sự khổng lồ của chúng đã khiến người ta cảm thấy điên cưồng rồi.

“Rắc!"

Sau khi vết nứt dần dần mở rộng, ánh sáng rực rỡ biến thành một luồng ánh sáng chói lọi, băn ra từ vết nứt đen, lan rộng đến mức khiến người ta há hốc mồm.

Những nhân vật đứng đầu của sáu thế lực lớn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi luồng ánh sáng bản ra, họ đồng loạt giơ tay ra. Linh lực bùng nổ, biến thành những tấm lưới khổng lồ và tóm lấy chúng. Cho dù tông môn của họ có nền tàng vững chãi, nhưng họ cũng không dám lãng phí những thứ đồ tốt như linh khí thượng cổ!

Tuy nhiên, dù họ ra tay ngay lập tức nhưng số lượng vẫn quá nhiều, vẫn còn vô số tia sáng xuyên qua lưới, bắn ra tứ phía và biến mất trong dãy núi đổ nát.

Hiện trường bỗng chốc trở nên náo loạn.

Những võ giả đều đang trong tư thế sẵn sàng tranh giành, đôi mắt đỏ ngầu, hành động nhanh chóng, đuổi theo về mọi hướng.

Có người đi vào khu rừng hoang tàn, có người bay lên trời, thậm chí có người còn lao vào vùng dung nham, tiếng hô vang hỗn loạn đồng thời vang lên.


Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung bắt được gần như nhiều luồng ánh sáng nhất. Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cũng không nhàn rỗi, cả hai lao lên trời, cũng bắt được vài luồng ánh sáng.

Những luồng ánh sáng này đều là linh khí thượng cổ giàu tính linh tính. Tuy Trần Mộc không thích nhưng cũng không muốn lãng phí, tạm thời cất chúng vào. nhẫn không gian, để giữ lại cho Tôn Béo và những người khác sử dụng.

Cơn mưa ánh sáng này kéo dài khoảng một nén hương. Khi những luồng sáng tản ra, số cường giả tại hiện trường đã bị giảm đi một nửa, nửa còn lại đang nhăm nhe bên trong thánh mộ.

Những linh khí thượng cổ phía trước này chỉ là một cơn mưa phùn, so với những bảo bối khổng lồ ẩn giấu trong thánh mộ thì những thứ này không đáng nhắc tới. Bọn họ đều cho rằng mình có đủ khả năng để có thể tiến vào thánh mộ, tìm kiếm những cơ hội lớn hơn.

Sau khi những luồng sáng tản đi hết, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc chiến xa cũng nói: "Vào mộ!"

"Rầm rầm!" Ngay lập tức, chiếc chiến xa do kỳ lân đen chín đầu điều khiển đã lao về phía khe nứt thánh mộ, vết nứt này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ chứa mấy vạn người.

Ngay khi Vũ Hóa Thần Môn di chuyển, người của Nam Lĩnh Thần Cung và Cửu Nguyệt Linh Cung không lãng phí thời gian, lao về phía thánh mộ. Bọn họ đều đến vì đồ vật trong thánh mộ, bởi bất kỳ linh khí thượng cổ nào cũng không thể so sánh được với phương pháp trường sinh bất tử!

"Chúng ta cũng đi thôi!" Nói xong, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cùng với những người của Cửu Nguyệt Linh Cung cũng lao ra ngoài.

Khi tiến vào khe hở trong kết giới vạn thước, Trần Mộc lập tức có thể cảm nhận được một luồng yêu khí đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm đang tràn ra. Yêu khí này chảy vào hư không, có thể xuyên thủng phòng ngự linh khí, đánh thẳng vào cơ thể của mọi người.


Tuy nhiên, đối với các cường giả Bất Diệt Cảnh mà nói, yêu khí này cũng cũng chỉ có thể cầm chân họ trong một thời gian ngắn mà thôi.

Bên trong thánh mộ là một không gian rộng lớn và hoàn toàn độc lập.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng màu đỏ giống như dung nham vậy. Những đợt nhiệt cưồn cuộn quét qua, chứa đựng hỏa độc mạnh mẽ. Hỏa độc ở đây còn mạnh hơn bên ngoài gần trăm lần.

Nhìn xung quanh, đây thực sự là một chiến trường hoang vu, không có bất kì màu xanh nào!

Chỉ có vô số xác động vật có kích thước khổng lồ đã bị phong hóa thành những bộ xương và bị chôn vùi dưới cát bụi.

Ở đây không thể nghe thấy tiếng kêu của bất kỳ loài động vật nào, thậm chí cả côn trùng cũng không có. Ngoại trừ những cơn gió dữ dội trên bầu trời, nơi đây yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung đều dừng lại, nhìn không gian trong thánh mộ với vẻ mặt e dè.

Đột nhiên, một cường giả nhà họ Quý ngẫu nhiên đưa tay ra tóm lấy một võ giả trẻ tuổi không biết từ đâu đến.


Võ giả trẻ tuổi thoạt đầu có hơi bối rối, ngơ ngác nhìn cường giả nhà họ Quý. Nhưng một giây sau, khi nhìn thấy không gian thánh mộ yên tĩnh đến đáng sợ, như thể nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi. Tuy nhiên, không cho hắn ta cơ hội vùng vẫy, cường giả nhà họ Quý đã ném hắn ta ra ngoài.

“Quý Bằng Thiên, mẹ kiếp, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu...” Võ giả trẻ tuổi vẫn đang gào thét dữ dội.

Khoảnh khắc tiếp theo, còn chưa dứt lời, cơ thể hẳn ta đã ở trong khoảng không, bị cắt thành từng mảnh, biến thành máu và rơi xuống dưới.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rùng mình, không tự chủ được mà lùi lại, nhìn Quý Bằng Thiên với vẻ sợ hãi.

"Nơi này quả nhiên có điều kỳ quái!" Khóe miệng Quý Bằng Thiên nhếch lên một nụ cười. Nơi càng yên tĩnh thì càng kỳ quái, đặc biệt là trong thánh mộ này. Nếu nói nơi này không hề nguy hiểm thì đánh chết Quý Bằng Thiên cũng không tin.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta khế di chuyển, rơi vào trên người những võ giả vô danh. Trong phút chốc, những võ giả đó lộ rõ vẻ sợ hãi và lùi lại.

Ánh mắt Quý Bằng Thiên mang theo ý cười, những kẻ ngu ngốc này thật sự cho rằng phía bọn họ vất vả dọn đường thì chúng có thể yên tâm đi theo trục lợi sao? Sở dĩ bọn họ phớt lờ những kẻ này là vì bọn họ đang chờ thời khắc quan trọng nhất để dùng chúng làm bia đỡ đạn mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn ta lại giơ tay ra, linh lực mãnh liệt dâng trào, biến thành một tấm lưới khổng lồ, tóm lấy một số võ giả chưa kịp trốn thoát, tiếp tục ném họ về phía khu vực hoang văng phía trước.

"Quý Bằng Thiên, đ**m* nhà ngươi!"

"Đồ khốn nạn!"


Những tiếng kêu gào vẫn còn vang vọng ở nơi xa, nghe những lời chửi rủa này, Quý Bằng Thiên chỉ bình tĩnh gãi tai và nhếch miệng cười.

Về phần các môn phái lớn như Vũ Hóa Thần Môn, Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, họ đều đã quen với việc này đến thản nhiên. Giới tu sĩ vốn luôn tàn khốc như vậy, đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này hết sức bình thường.

Những cường giả hàng đầu đó cũng không bỏ lỡ cơ hội này, ánh mắt lóe lên, cẩn thận chú ý đến khoảng không trước mặt.

Cảnh tượng tương tự lại xảy ra, khi những võ giả xui xẻo này bay ra ngoài, trước khi đáp xuống một ngọn núi căn cỗi, cơ thể họ đã bị xé toạc, hóa thành máu thịt rải rác trên mặt đất.

Cái chết của những võ giả xui xẻo này giống hệt như cái chết của võ giả trước đó. Điều quan trọng nhất là không ai có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, đến một chút dao động linh lực cũng không có một chút dao động!

“Thật kì lạ!" Sắc mặt của không ít cường giả chợt trở nên tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã bắt đầu hối hận, có lẽ họ đã đánh giá quá cao thực lực của mình rồi.

"Không hổ danh là mộ của thánh nhân, quả nhiên là khác biệt!" Ánh mắt sắc bén của Quý Băng Thiên nhìn ra xung quanh.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ dưới lòng đất này có siêu linh trận bị chôn vùi sao?" Phương Thanh Điệp ở bên cạnh Trần Mộc nhẹ nhàng hỏi.

Trần Mộc lắc đầu, liếc nhìn vị trí thi thể của những người kia, nói: "Nếu là linh trận thì không thể không có một chút dao động linh lực nào được!"

"Ta cảm thấy đây không phải là linh trận, mà là một loại trận pháp phong thủy thì đúng hơn!"
 
Chương 957: C957: Loại trận pháp


Tận dụng địa hình sông núi để hình thành nên một trận pháp phong thủy độc đáo, chứa đựng sức mạnh khí vận. Loại trận pháp phong thủy này thời thượng cổ không hề hiếm gặp, thậm chí đến ngày nay, các trận pháp phong thủy địa hình cũng thường xuyên xuất hiện.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung cũng nhận thấy điều đó, đồng loạt cau mày.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đợi Được Tình Yêu
2. Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
3. Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
4. Trò Chơi Con Ma
=====================================

Không gian thánh mộ trước mặt được chia thành chín ngọn núi, giống như một con rồng chín đầu.

Nếu họ không nhầm thì mỗi dãy núi đều có trận pháp phong thủy riêng.

Loại trận pháp phong thủy này không thể dùng vũ lực phá vỡ như kết giới văn tự ở bên ngoài mà phải phải tìm ra suối nguồn phong thủy của nó mới được.

Đáng tiếc những người có mặt ở đây hầu hết đều không biết gì về phong thủy địa hình, cho dù có thì cũng chỉ là hiểu biết hời hợt, làm sao có thể so với năng lực của chủ nhân thánh mộ được!

"Xem ra, trước khi chết, đại thánh yêu tộc đã sớm đoán được sau này sẽ có người tới xâm lăng mộ phần của mình nên mới bày ra loại trận pháp phong thủy. này!"


"Khó trách lúc chúng ta ở bên ngoài, cường giả yêu tộc lại hào phóng trao cho thánh mộ cho chúng ta. Chắc hẳn bọn họ đã biết ở đây có một trận pháp phong thủy!"

Nữ trưởng lão xinh đẹp của Cửu Nguyệt Linh Cung lên tiếng.

Ông lão nhà họ Đỗ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cùng nhau tiến vào. thôi, cố tránh khỏi trận pháp phong thủy, này có lẽ vẫn còn chút hy vọng! Nếu muốn tìm ra suối nguồn của phòng phong thủy ở đây, không biết phải đợi đến năm nào nữa!”

Thế nhưng, Quý Bằng Thiên lại khinh thường nói: "Hừ, nhà họ Đỗ các ông thì giỏi rồi!"

“Ngươi nói cái gì?” Trưởng lão họ Đỗ lạnh lùng ngước mắt lên.

Tuy nhiên, Quý Bằng Thiên không hề sợ hãi, chỉ cười khẩy: “Đừng gộp chung nhà họ Quý chúng tôi với nhà họ Đỗ các ông. Nếu nhà họ Đỗ không thể vượt qua thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn muốn mượn sức của chúng ta, đột phá trận pháo phong thủy này, quả thực là một kế hoạch hay!”

Ông lão nhà họ Đỗ đỏ mặt tía tai: "Quý Bằng Thiên, chúng ta đều là gia tộc võ đạo ở Trung Thổ Thần Châu, tốt nhất là ngươi nên nói năng tử tết"

Cường giả nhà họ Quý vẫn khinh thường cười nói: "Lão già sắp vào quan tài như ông thì ta cần gì phải kính trọng!”

Ông lão nhà họ Đỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay.

Ở Trung Thổ Thần Châu có rất nhiều gia tộc võ đạo, nhà họ Quý là một trong những gia độc đứng đầu. So với nhà họ Quý thì Đỗ gia thua kém rất nhiều, những năm gần đây đều bị nhà họ Quý chèn ép.

Quý Bằng Thiên cũng lười đối phó với lão già đã đặt nửa chân trong quan tài, chắp tay về phía Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung:

“Các vị, nếu chúng ta đã đột phá kết giới của thánh mộ và tiến vào nơi này, bây giờ chúng ta phải dựa vào năng lực của chính mình! Sáu đại thế lực chúng †a, mỗi người chọn một ngọn núi để thăm dò. Về phần ba ngọn núi còn lại, nếu bên nào có năng lực cũng có thể chia thành hai đội!"

Trong chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả Tử Hoàng Cảnh vẫn im lặng, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị này!

Với bối cảnh của Vũ Hóa Thần Môn bọn họ, mặc dù trận pháp phong thủy trước mắt có hơi phiền toái, nhưng cũng không phải là điều đáng sợ.

Quý Bằng Thiên vung tay áo, linh khí vương đạo phóng ra hào quang sáng ngời, lơ lửng phía trên đầu hắn ta. Sau đó, hắn ta dẫn theo người nhà họ Quý hùng hổ đi về phía một trong chín ngọn núi.

Ở phía sau, rất nhiều cường giả trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rằm, nhưng cuối cùng cũng không dám đi theo. Sự tàn nhẫn vừa rồi của Quý Băng Thiên ai cũng thấy rõ, không ai muốn bị hắn ta bắt làm kẻ dò đường, mất mạng một cách vô ích cả!


Ông già trên chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn cũng vẫy tay áo, đèn Cửu Phượng Triều Dương phóng ra thánh hỏa, dẫn con kỳ lân mắt đen chín đầu lao vào dãy núi ở giữa.

Sau đó, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Bạch, nhà họ Đỗ cũng lần lượt lên đường.

Khi người của Cửu Nguyệt Linh Cung chuẩn bị rời đi, Trần Mộc nhìn về Hàn Lăng Nguyệt, chắp tay nói: "Hàn cô nương, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên nói lời tạm biệt rồi. Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu sau này có gì cần thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đố!

"Hai người không đi cùng bọn ta sao?" Hàn Lăng Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Trần Mộc lắc đầu: "Không, theo tới đây là đủ rồi, còn lại bọn ta sẽ tự đi tiếp!" Hắn vẫn có một mức độ tự nhận thức nhất định!

Đi theo người của Cửu Nguyệt Linh Cung có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, nhưng một khi trên đường gặp được cơ hội nào đó, Cửu Nguyệt Linh Cung chắc chắn sẽ ra tay trước, đến lúc đó hắn làm sao có thể tranh đấu với bọn họ được.

Trần Mộc không muốn vì những lợi ích đó mà phá hủy tình bạn hiếm có này.

“Được!” Hàn Lăng Nguyệt gật đầu, không giữ họ lại nữa, chắp tay nói: “Các ngươi hãy bảo trọng!”

Trần Mộc nắm lấy tay Phương Thanh Điệp, nhanh chóng xuống xe.

Người của Cửu Nguyệt Linh Cung lái xe hướng về dãy núi bên phải, phía sau còn có một số cường giả đi theo. So với tên cầm thú Quý Bằng Thiên họ muốn đi theo Cửu Nguyệt Linh Cung có phần ôn hòa hơn.

Chín ngọn núi bất tận hùng vĩ, trườn dài như những con rồng khổng lồ, không có màu xanh, chỉ có sự hoang tàn vô tận.

Đứng trước chín ngọn núi này, Phương Thanh Điệp có hơi bất an, khẽ cau mày nhìn Trần Mộc: “Chúng ta nên chọn ngọn nào đây?”

Trần Mộc trâm tư một lát, liếc nhìn chín dãy núi. Địa hình của chín dãy núi này vô cùng phức tạp, các ngọn núi đan chéo nhau, kéo dài về mọi hướng. Tuy nhiên, không phải con đường nào cũng là đường sống, đi sai đường chắc chắn sẽ rơi gặp vô số tai họa!


Trần Mộc không vội, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận biến động của địa hình xung quanh. Sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía dãy núi cuối cùng bên trái.

Trần Mộc hướng về dãy núi cuối cùng, rất nhiều cường giả cũng chọn con đường giống như Trần Mộc.

Sáu trong chín dãy núi đều bị sáu đại thế lực chiếm đóng, các võ giả khác chỉ có ba dãy núi này để lựa chọn mà thôi.

Dãy núi được Trần Mộc lựa chọn có địa hình kỳ lạ, đường núi hiểm trở, ở nơi nối giữa các ngọn núi có một chút ánh sáng, trông giống gỗ mà không phải gỗ, giống ngọc mà không phải ngọc. Nơi này đơn giản mà ảm đạm, không có bất kỳ làn sóng linh lực nào, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

“Ahl” Ngay sau khi Trần Mộc bước vào không lâu.

Thân thể của những cường giả theo sau đột nhiên nổ tung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi.

Gần một ngàn cường giả tiến vào dãy núi này đều bị giết!

Mà những trạng thái tử vong của người này gần như giống nhau, thậm chí ngay cả cơ hội vận dụng linh lực để phản kháng cũng không có đã bị chém thành thịt vụn, trông vô cùng ghê rợn!

Cảnh tượng này khiến các võ giả lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Chương 957: C957: Loại trận pháp


Tận dụng địa hình sông núi để hình thành nên một trận pháp phong thủy độc đáo, chứa đựng sức mạnh khí vận. Loại trận pháp phong thủy này thời thượng cổ không hề hiếm gặp, thậm chí đến ngày nay, các trận pháp phong thủy địa hình cũng thường xuyên xuất hiện.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung cũng nhận thấy điều đó, đồng loạt cau mày.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đợi Được Tình Yêu
2. Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
3. Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
4. Trò Chơi Con Ma
=====================================

Không gian thánh mộ trước mặt được chia thành chín ngọn núi, giống như một con rồng chín đầu.

Nếu họ không nhầm thì mỗi dãy núi đều có trận pháp phong thủy riêng.

Loại trận pháp phong thủy này không thể dùng vũ lực phá vỡ như kết giới văn tự ở bên ngoài mà phải phải tìm ra suối nguồn phong thủy của nó mới được.

Đáng tiếc những người có mặt ở đây hầu hết đều không biết gì về phong thủy địa hình, cho dù có thì cũng chỉ là hiểu biết hời hợt, làm sao có thể so với năng lực của chủ nhân thánh mộ được!

"Xem ra, trước khi chết, đại thánh yêu tộc đã sớm đoán được sau này sẽ có người tới xâm lăng mộ phần của mình nên mới bày ra loại trận pháp phong thủy. này!"


"Khó trách lúc chúng ta ở bên ngoài, cường giả yêu tộc lại hào phóng trao cho thánh mộ cho chúng ta. Chắc hẳn bọn họ đã biết ở đây có một trận pháp phong thủy!"

Nữ trưởng lão xinh đẹp của Cửu Nguyệt Linh Cung lên tiếng.

Ông lão nhà họ Đỗ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cùng nhau tiến vào. thôi, cố tránh khỏi trận pháp phong thủy, này có lẽ vẫn còn chút hy vọng! Nếu muốn tìm ra suối nguồn của phòng phong thủy ở đây, không biết phải đợi đến năm nào nữa!”

Thế nhưng, Quý Bằng Thiên lại khinh thường nói: "Hừ, nhà họ Đỗ các ông thì giỏi rồi!"

“Ngươi nói cái gì?” Trưởng lão họ Đỗ lạnh lùng ngước mắt lên.

Tuy nhiên, Quý Bằng Thiên không hề sợ hãi, chỉ cười khẩy: “Đừng gộp chung nhà họ Quý chúng tôi với nhà họ Đỗ các ông. Nếu nhà họ Đỗ không thể vượt qua thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn muốn mượn sức của chúng ta, đột phá trận pháo phong thủy này, quả thực là một kế hoạch hay!”

Ông lão nhà họ Đỗ đỏ mặt tía tai: "Quý Bằng Thiên, chúng ta đều là gia tộc võ đạo ở Trung Thổ Thần Châu, tốt nhất là ngươi nên nói năng tử tết"

Cường giả nhà họ Quý vẫn khinh thường cười nói: "Lão già sắp vào quan tài như ông thì ta cần gì phải kính trọng!”

Ông lão nhà họ Đỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay.

Ở Trung Thổ Thần Châu có rất nhiều gia tộc võ đạo, nhà họ Quý là một trong những gia độc đứng đầu. So với nhà họ Quý thì Đỗ gia thua kém rất nhiều, những năm gần đây đều bị nhà họ Quý chèn ép.

Quý Bằng Thiên cũng lười đối phó với lão già đã đặt nửa chân trong quan tài, chắp tay về phía Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung:

“Các vị, nếu chúng ta đã đột phá kết giới của thánh mộ và tiến vào nơi này, bây giờ chúng ta phải dựa vào năng lực của chính mình! Sáu đại thế lực chúng †a, mỗi người chọn một ngọn núi để thăm dò. Về phần ba ngọn núi còn lại, nếu bên nào có năng lực cũng có thể chia thành hai đội!"

Trong chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả Tử Hoàng Cảnh vẫn im lặng, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị này!

Với bối cảnh của Vũ Hóa Thần Môn bọn họ, mặc dù trận pháp phong thủy trước mắt có hơi phiền toái, nhưng cũng không phải là điều đáng sợ.

Quý Bằng Thiên vung tay áo, linh khí vương đạo phóng ra hào quang sáng ngời, lơ lửng phía trên đầu hắn ta. Sau đó, hắn ta dẫn theo người nhà họ Quý hùng hổ đi về phía một trong chín ngọn núi.

Ở phía sau, rất nhiều cường giả trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rằm, nhưng cuối cùng cũng không dám đi theo. Sự tàn nhẫn vừa rồi của Quý Băng Thiên ai cũng thấy rõ, không ai muốn bị hắn ta bắt làm kẻ dò đường, mất mạng một cách vô ích cả!


Ông già trên chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn cũng vẫy tay áo, đèn Cửu Phượng Triều Dương phóng ra thánh hỏa, dẫn con kỳ lân mắt đen chín đầu lao vào dãy núi ở giữa.

Sau đó, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Bạch, nhà họ Đỗ cũng lần lượt lên đường.

Khi người của Cửu Nguyệt Linh Cung chuẩn bị rời đi, Trần Mộc nhìn về Hàn Lăng Nguyệt, chắp tay nói: "Hàn cô nương, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên nói lời tạm biệt rồi. Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu sau này có gì cần thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đố!

"Hai người không đi cùng bọn ta sao?" Hàn Lăng Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Trần Mộc lắc đầu: "Không, theo tới đây là đủ rồi, còn lại bọn ta sẽ tự đi tiếp!" Hắn vẫn có một mức độ tự nhận thức nhất định!

Đi theo người của Cửu Nguyệt Linh Cung có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, nhưng một khi trên đường gặp được cơ hội nào đó, Cửu Nguyệt Linh Cung chắc chắn sẽ ra tay trước, đến lúc đó hắn làm sao có thể tranh đấu với bọn họ được.

Trần Mộc không muốn vì những lợi ích đó mà phá hủy tình bạn hiếm có này.

“Được!” Hàn Lăng Nguyệt gật đầu, không giữ họ lại nữa, chắp tay nói: “Các ngươi hãy bảo trọng!”

Trần Mộc nắm lấy tay Phương Thanh Điệp, nhanh chóng xuống xe.

Người của Cửu Nguyệt Linh Cung lái xe hướng về dãy núi bên phải, phía sau còn có một số cường giả đi theo. So với tên cầm thú Quý Bằng Thiên họ muốn đi theo Cửu Nguyệt Linh Cung có phần ôn hòa hơn.

Chín ngọn núi bất tận hùng vĩ, trườn dài như những con rồng khổng lồ, không có màu xanh, chỉ có sự hoang tàn vô tận.

Đứng trước chín ngọn núi này, Phương Thanh Điệp có hơi bất an, khẽ cau mày nhìn Trần Mộc: “Chúng ta nên chọn ngọn nào đây?”

Trần Mộc trâm tư một lát, liếc nhìn chín dãy núi. Địa hình của chín dãy núi này vô cùng phức tạp, các ngọn núi đan chéo nhau, kéo dài về mọi hướng. Tuy nhiên, không phải con đường nào cũng là đường sống, đi sai đường chắc chắn sẽ rơi gặp vô số tai họa!


Trần Mộc không vội, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận biến động của địa hình xung quanh. Sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía dãy núi cuối cùng bên trái.

Trần Mộc hướng về dãy núi cuối cùng, rất nhiều cường giả cũng chọn con đường giống như Trần Mộc.

Sáu trong chín dãy núi đều bị sáu đại thế lực chiếm đóng, các võ giả khác chỉ có ba dãy núi này để lựa chọn mà thôi.

Dãy núi được Trần Mộc lựa chọn có địa hình kỳ lạ, đường núi hiểm trở, ở nơi nối giữa các ngọn núi có một chút ánh sáng, trông giống gỗ mà không phải gỗ, giống ngọc mà không phải ngọc. Nơi này đơn giản mà ảm đạm, không có bất kỳ làn sóng linh lực nào, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

“Ahl” Ngay sau khi Trần Mộc bước vào không lâu.

Thân thể của những cường giả theo sau đột nhiên nổ tung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi.

Gần một ngàn cường giả tiến vào dãy núi này đều bị giết!

Mà những trạng thái tử vong của người này gần như giống nhau, thậm chí ngay cả cơ hội vận dụng linh lực để phản kháng cũng không có đã bị chém thành thịt vụn, trông vô cùng ghê rợn!

Cảnh tượng này khiến các võ giả lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Chương 957: C957: Loại trận pháp


Tận dụng địa hình sông núi để hình thành nên một trận pháp phong thủy độc đáo, chứa đựng sức mạnh khí vận. Loại trận pháp phong thủy này thời thượng cổ không hề hiếm gặp, thậm chí đến ngày nay, các trận pháp phong thủy địa hình cũng thường xuyên xuất hiện.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung cũng nhận thấy điều đó, đồng loạt cau mày.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đợi Được Tình Yêu
2. Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
3. Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
4. Trò Chơi Con Ma
=====================================

Không gian thánh mộ trước mặt được chia thành chín ngọn núi, giống như một con rồng chín đầu.

Nếu họ không nhầm thì mỗi dãy núi đều có trận pháp phong thủy riêng.

Loại trận pháp phong thủy này không thể dùng vũ lực phá vỡ như kết giới văn tự ở bên ngoài mà phải phải tìm ra suối nguồn phong thủy của nó mới được.

Đáng tiếc những người có mặt ở đây hầu hết đều không biết gì về phong thủy địa hình, cho dù có thì cũng chỉ là hiểu biết hời hợt, làm sao có thể so với năng lực của chủ nhân thánh mộ được!

"Xem ra, trước khi chết, đại thánh yêu tộc đã sớm đoán được sau này sẽ có người tới xâm lăng mộ phần của mình nên mới bày ra loại trận pháp phong thủy. này!"


"Khó trách lúc chúng ta ở bên ngoài, cường giả yêu tộc lại hào phóng trao cho thánh mộ cho chúng ta. Chắc hẳn bọn họ đã biết ở đây có một trận pháp phong thủy!"

Nữ trưởng lão xinh đẹp của Cửu Nguyệt Linh Cung lên tiếng.

Ông lão nhà họ Đỗ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cùng nhau tiến vào. thôi, cố tránh khỏi trận pháp phong thủy, này có lẽ vẫn còn chút hy vọng! Nếu muốn tìm ra suối nguồn của phòng phong thủy ở đây, không biết phải đợi đến năm nào nữa!”

Thế nhưng, Quý Bằng Thiên lại khinh thường nói: "Hừ, nhà họ Đỗ các ông thì giỏi rồi!"

“Ngươi nói cái gì?” Trưởng lão họ Đỗ lạnh lùng ngước mắt lên.

Tuy nhiên, Quý Bằng Thiên không hề sợ hãi, chỉ cười khẩy: “Đừng gộp chung nhà họ Quý chúng tôi với nhà họ Đỗ các ông. Nếu nhà họ Đỗ không thể vượt qua thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn muốn mượn sức của chúng ta, đột phá trận pháo phong thủy này, quả thực là một kế hoạch hay!”

Ông lão nhà họ Đỗ đỏ mặt tía tai: "Quý Bằng Thiên, chúng ta đều là gia tộc võ đạo ở Trung Thổ Thần Châu, tốt nhất là ngươi nên nói năng tử tết"

Cường giả nhà họ Quý vẫn khinh thường cười nói: "Lão già sắp vào quan tài như ông thì ta cần gì phải kính trọng!”

Ông lão nhà họ Đỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay.

Ở Trung Thổ Thần Châu có rất nhiều gia tộc võ đạo, nhà họ Quý là một trong những gia độc đứng đầu. So với nhà họ Quý thì Đỗ gia thua kém rất nhiều, những năm gần đây đều bị nhà họ Quý chèn ép.

Quý Bằng Thiên cũng lười đối phó với lão già đã đặt nửa chân trong quan tài, chắp tay về phía Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung:

“Các vị, nếu chúng ta đã đột phá kết giới của thánh mộ và tiến vào nơi này, bây giờ chúng ta phải dựa vào năng lực của chính mình! Sáu đại thế lực chúng †a, mỗi người chọn một ngọn núi để thăm dò. Về phần ba ngọn núi còn lại, nếu bên nào có năng lực cũng có thể chia thành hai đội!"

Trong chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả Tử Hoàng Cảnh vẫn im lặng, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị này!

Với bối cảnh của Vũ Hóa Thần Môn bọn họ, mặc dù trận pháp phong thủy trước mắt có hơi phiền toái, nhưng cũng không phải là điều đáng sợ.

Quý Bằng Thiên vung tay áo, linh khí vương đạo phóng ra hào quang sáng ngời, lơ lửng phía trên đầu hắn ta. Sau đó, hắn ta dẫn theo người nhà họ Quý hùng hổ đi về phía một trong chín ngọn núi.

Ở phía sau, rất nhiều cường giả trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rằm, nhưng cuối cùng cũng không dám đi theo. Sự tàn nhẫn vừa rồi của Quý Băng Thiên ai cũng thấy rõ, không ai muốn bị hắn ta bắt làm kẻ dò đường, mất mạng một cách vô ích cả!


Ông già trên chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn cũng vẫy tay áo, đèn Cửu Phượng Triều Dương phóng ra thánh hỏa, dẫn con kỳ lân mắt đen chín đầu lao vào dãy núi ở giữa.

Sau đó, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Bạch, nhà họ Đỗ cũng lần lượt lên đường.

Khi người của Cửu Nguyệt Linh Cung chuẩn bị rời đi, Trần Mộc nhìn về Hàn Lăng Nguyệt, chắp tay nói: "Hàn cô nương, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên nói lời tạm biệt rồi. Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu sau này có gì cần thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đố!

"Hai người không đi cùng bọn ta sao?" Hàn Lăng Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Trần Mộc lắc đầu: "Không, theo tới đây là đủ rồi, còn lại bọn ta sẽ tự đi tiếp!" Hắn vẫn có một mức độ tự nhận thức nhất định!

Đi theo người của Cửu Nguyệt Linh Cung có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, nhưng một khi trên đường gặp được cơ hội nào đó, Cửu Nguyệt Linh Cung chắc chắn sẽ ra tay trước, đến lúc đó hắn làm sao có thể tranh đấu với bọn họ được.

Trần Mộc không muốn vì những lợi ích đó mà phá hủy tình bạn hiếm có này.

“Được!” Hàn Lăng Nguyệt gật đầu, không giữ họ lại nữa, chắp tay nói: “Các ngươi hãy bảo trọng!”

Trần Mộc nắm lấy tay Phương Thanh Điệp, nhanh chóng xuống xe.

Người của Cửu Nguyệt Linh Cung lái xe hướng về dãy núi bên phải, phía sau còn có một số cường giả đi theo. So với tên cầm thú Quý Bằng Thiên họ muốn đi theo Cửu Nguyệt Linh Cung có phần ôn hòa hơn.

Chín ngọn núi bất tận hùng vĩ, trườn dài như những con rồng khổng lồ, không có màu xanh, chỉ có sự hoang tàn vô tận.

Đứng trước chín ngọn núi này, Phương Thanh Điệp có hơi bất an, khẽ cau mày nhìn Trần Mộc: “Chúng ta nên chọn ngọn nào đây?”

Trần Mộc trâm tư một lát, liếc nhìn chín dãy núi. Địa hình của chín dãy núi này vô cùng phức tạp, các ngọn núi đan chéo nhau, kéo dài về mọi hướng. Tuy nhiên, không phải con đường nào cũng là đường sống, đi sai đường chắc chắn sẽ rơi gặp vô số tai họa!


Trần Mộc không vội, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận biến động của địa hình xung quanh. Sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía dãy núi cuối cùng bên trái.

Trần Mộc hướng về dãy núi cuối cùng, rất nhiều cường giả cũng chọn con đường giống như Trần Mộc.

Sáu trong chín dãy núi đều bị sáu đại thế lực chiếm đóng, các võ giả khác chỉ có ba dãy núi này để lựa chọn mà thôi.

Dãy núi được Trần Mộc lựa chọn có địa hình kỳ lạ, đường núi hiểm trở, ở nơi nối giữa các ngọn núi có một chút ánh sáng, trông giống gỗ mà không phải gỗ, giống ngọc mà không phải ngọc. Nơi này đơn giản mà ảm đạm, không có bất kỳ làn sóng linh lực nào, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

“Ahl” Ngay sau khi Trần Mộc bước vào không lâu.

Thân thể của những cường giả theo sau đột nhiên nổ tung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi.

Gần một ngàn cường giả tiến vào dãy núi này đều bị giết!

Mà những trạng thái tử vong của người này gần như giống nhau, thậm chí ngay cả cơ hội vận dụng linh lực để phản kháng cũng không có đã bị chém thành thịt vụn, trông vô cùng ghê rợn!

Cảnh tượng này khiến các võ giả lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Chương 958: C958: Thuật tìm long dò hang


Khi linh trận tấn công sế có một số dấu hiệu, ít nhất linh lực sẽ được phóng ra, cho dù gặp phải cũng vẫn có cơ hội sử dụng linh lực để chống lại.

Nhưng trận pháp phong thủy này lại lợi dụng sức mạnh của vận khí để âm thầm giết người.

Điều làm Phương Thanh Điệp ngạc nhiên là mình và Trần Mộc lại bình an vô. sự, không có chuyện gì xảy ra.

Dãy núi này rất rộng lớn, những đỉnh núi cao chót vót trùng trùng điệp điệp, vô cùng hùng vĩ.

Cùng với mỗi bước đi của Trần Mộc, những vòng năng lượng kỳ lạ cũng được truyền vào lòng đất và lan rộng ra. Nếu nhìn kỹ, những năng lượng này dường như. có linh tính. Chúng di chuyển dưới lòng đất giống như những con rắn, tiến sâu vào đỉnh núi.

Thuật tìm long dò hang!

Đây là một trong những kỹ thuật trận pháp phong thủy mà Trần Mộc đã học: được ở kiếp trước.

Mặc dù trận pháp phong thủy ẩn giấu trong ngọn núi thánh này rất đáng sợ, nhưng chỉ cần tránh cái bãy tử mà nó chôn vùi, thì những đòn tấn công mang theo

sức mạnh khí vận sẽ không xảy ra!


Chỉ trong hai ngày, trong dãy núi đã tràn ngập xác chết, nhưng Trần Mộc và Phương Thanh Điệp vẫn thuận lợi đi sâu vào dãy núi mà không hề bị thương.

Lúc này đã là buổi tối.

Trong lúc đang lao vào sâu trong ngọn núi, Trần Mộc nhìn lên và phát hiện ra rằng tinh hoa nhật nguyệt đang không ngừng rơi xuống một ngọn núi ở phía sau.

“Nơi đó có người đang tu luyện sao?” Phương Thanh Điệp nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là không!" Trần Mộc lắc đầu.

Hắn vẫn không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực mạnh mẽ nào.

Sau đó, hắn băng qua con đường núi hiểm trở phía trước, nhìn thấy một biển dung nham rộng khoảng ngàn trượng giữa những ngọn núi đứng sừng sững. Trên đó có một bông sen đỏ rực nổi lên, và trong bông sen đó, những ngọn lửa đang ngưng tụ thành một cục long tinh.

Tất cả tinh hoa nhật nguyệt của đất trời đều bị long tinh này hấp thu.

Cục long tinh này lớn chưa đầy lòng bàn tay, toàn thân trong suốt như ngọc lục bảo, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến nó mang thêm vài phần thần bí.

"Long tinh ngàn năm!" Mí mắt Trần Mộc không khỏi giật giật khi nhìn thấy cục long tinh này!

Long tinh là bảo vật quý hiếm của trời đất, sinh ra bằng cách hấp thụ tinh hoa đất trời. Xét theo ánh sáng tỏa ra trên bề mặt của long tinh này đã hơn một nghìn năm tuổi.

Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp mở to, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng ta cũng không ngờ rằng họ có thể may mắn tìm thấy long tinh ngàn năm ở đây.

"Ông trời cũng đang giúp ta đây mà!"

Trần Mộc liếm môi.

Long tinh ngàn năm quý giá hơn nhiều so với bất kỳ linh khí thượng cổ nào, đây là nguyên liệu tốt để luyện chế đan dược.


Hắn đã ở tầng thứ nhất của Vạn Pháp Cảnh được một thời gian, vừa hay có thể dùng nó để luyện chế đan dược và thăng cấp lên cảnh giới cao hơn.

Nghĩ vậy, Trần Mộc lập tức bay tới trên biển dung nham, nhìn thấy tinh hoa nhật nguyệt vô tận đang không ngừng rơi xuống. Trần Mộc cũng không vội đi lấy long tỉnh ngàn năm tuổi, mà bình tĩnh chờ đợi.

Đối với một báu vật như thế này, chắc chắn phải có quái vật bảo vệ xung quanh.

Quả nhiên, một con mãng xà khổng lồ, toàn thân có vảy đỏ rực đột nhiên lao. ra khỏi biển dung nham, há cái miệng khát máu, lao về phía Trần Mộc.

Trần Mộc co ngón tay lại, một tia kiếm quang cắt ngang đầu con mãng xà.

Chỉ với một nhát chém!

Con mãng xà rơi xuống biển dung nham và trở nên im lặng.

Đây là một con Thôn Viêm Mãng, một sinh vật tiến hóa từ dung nham. Mặc dù sức mạnh của nó đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, nhưng đối với Trần Mộc mà nói, cũng chỉ cần một chiêu mà thôi!

Sau khi đối phó với quái vật bảo vệ xong, Trần Mộc đưa tay ra, nhưng đúng lúc này, một số cường giả từ phía sau đột nhiên lao tới, ánh mắt cũng rơi vào long

tỉnh nghìn năm phía trên dung nham.


"Long tinh nghìn năm? Lần này gặp may rồi, không ngờ có thể gặp được bảo. vật như vậy!"

"Đại nạn không chết, chắc chắn sẽ có phúc!"

Âm thanh hưng phấn vang lên, trong mắt những cường giả này đều lộ ra vẻ tham lam.

Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, vẻ mặt lập tức trở nên sắc lạnh.

"Tiểu tử, long tinh ngàn năm này là của bọn ta, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, một thanh ma kiếm mang theo khí tức hung hãn đã lao tới, để lại một vòng cung ánh sáng chói mắt trong khoảng không, xuyên thẳng qua cổ họng bọn họ.

Trong chốc lát, mấy cái đầu đầy máu rơi xuống.

Trần Mộc không thèm để ý đến họ, lập tức tới lấy long tinh ngàn năm.

Long tinh vừa được lấy ra, một lưồng năng lượng ấm áp nhanh chóng bao phủ trong lòng bàn tay Trần Mộc, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Năng lượng thuần khiết ẩn chứa trong đó thậm chí không cần hấp thu, cứ thế tiến vào trong cánh tay của Trần Mộc.
 
Chương 958: C958: Thuật tìm long dò hang


Khi linh trận tấn công sế có một số dấu hiệu, ít nhất linh lực sẽ được phóng ra, cho dù gặp phải cũng vẫn có cơ hội sử dụng linh lực để chống lại.

Nhưng trận pháp phong thủy này lại lợi dụng sức mạnh của vận khí để âm thầm giết người.

Điều làm Phương Thanh Điệp ngạc nhiên là mình và Trần Mộc lại bình an vô. sự, không có chuyện gì xảy ra.

Dãy núi này rất rộng lớn, những đỉnh núi cao chót vót trùng trùng điệp điệp, vô cùng hùng vĩ.

Cùng với mỗi bước đi của Trần Mộc, những vòng năng lượng kỳ lạ cũng được truyền vào lòng đất và lan rộng ra. Nếu nhìn kỹ, những năng lượng này dường như. có linh tính. Chúng di chuyển dưới lòng đất giống như những con rắn, tiến sâu vào đỉnh núi.

Thuật tìm long dò hang!

Đây là một trong những kỹ thuật trận pháp phong thủy mà Trần Mộc đã học: được ở kiếp trước.

Mặc dù trận pháp phong thủy ẩn giấu trong ngọn núi thánh này rất đáng sợ, nhưng chỉ cần tránh cái bãy tử mà nó chôn vùi, thì những đòn tấn công mang theo

sức mạnh khí vận sẽ không xảy ra!


Chỉ trong hai ngày, trong dãy núi đã tràn ngập xác chết, nhưng Trần Mộc và Phương Thanh Điệp vẫn thuận lợi đi sâu vào dãy núi mà không hề bị thương.

Lúc này đã là buổi tối.

Trong lúc đang lao vào sâu trong ngọn núi, Trần Mộc nhìn lên và phát hiện ra rằng tinh hoa nhật nguyệt đang không ngừng rơi xuống một ngọn núi ở phía sau.

“Nơi đó có người đang tu luyện sao?” Phương Thanh Điệp nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là không!" Trần Mộc lắc đầu.

Hắn vẫn không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực mạnh mẽ nào.

Sau đó, hắn băng qua con đường núi hiểm trở phía trước, nhìn thấy một biển dung nham rộng khoảng ngàn trượng giữa những ngọn núi đứng sừng sững. Trên đó có một bông sen đỏ rực nổi lên, và trong bông sen đó, những ngọn lửa đang ngưng tụ thành một cục long tinh.

Tất cả tinh hoa nhật nguyệt của đất trời đều bị long tinh này hấp thu.

Cục long tinh này lớn chưa đầy lòng bàn tay, toàn thân trong suốt như ngọc lục bảo, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến nó mang thêm vài phần thần bí.

"Long tinh ngàn năm!" Mí mắt Trần Mộc không khỏi giật giật khi nhìn thấy cục long tinh này!

Long tinh là bảo vật quý hiếm của trời đất, sinh ra bằng cách hấp thụ tinh hoa đất trời. Xét theo ánh sáng tỏa ra trên bề mặt của long tinh này đã hơn một nghìn năm tuổi.

Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp mở to, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng ta cũng không ngờ rằng họ có thể may mắn tìm thấy long tinh ngàn năm ở đây.

"Ông trời cũng đang giúp ta đây mà!"

Trần Mộc liếm môi.

Long tinh ngàn năm quý giá hơn nhiều so với bất kỳ linh khí thượng cổ nào, đây là nguyên liệu tốt để luyện chế đan dược.


Hắn đã ở tầng thứ nhất của Vạn Pháp Cảnh được một thời gian, vừa hay có thể dùng nó để luyện chế đan dược và thăng cấp lên cảnh giới cao hơn.

Nghĩ vậy, Trần Mộc lập tức bay tới trên biển dung nham, nhìn thấy tinh hoa nhật nguyệt vô tận đang không ngừng rơi xuống. Trần Mộc cũng không vội đi lấy long tỉnh ngàn năm tuổi, mà bình tĩnh chờ đợi.

Đối với một báu vật như thế này, chắc chắn phải có quái vật bảo vệ xung quanh.

Quả nhiên, một con mãng xà khổng lồ, toàn thân có vảy đỏ rực đột nhiên lao. ra khỏi biển dung nham, há cái miệng khát máu, lao về phía Trần Mộc.

Trần Mộc co ngón tay lại, một tia kiếm quang cắt ngang đầu con mãng xà.

Chỉ với một nhát chém!

Con mãng xà rơi xuống biển dung nham và trở nên im lặng.

Đây là một con Thôn Viêm Mãng, một sinh vật tiến hóa từ dung nham. Mặc dù sức mạnh của nó đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, nhưng đối với Trần Mộc mà nói, cũng chỉ cần một chiêu mà thôi!

Sau khi đối phó với quái vật bảo vệ xong, Trần Mộc đưa tay ra, nhưng đúng lúc này, một số cường giả từ phía sau đột nhiên lao tới, ánh mắt cũng rơi vào long

tỉnh nghìn năm phía trên dung nham.


"Long tinh nghìn năm? Lần này gặp may rồi, không ngờ có thể gặp được bảo. vật như vậy!"

"Đại nạn không chết, chắc chắn sẽ có phúc!"

Âm thanh hưng phấn vang lên, trong mắt những cường giả này đều lộ ra vẻ tham lam.

Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, vẻ mặt lập tức trở nên sắc lạnh.

"Tiểu tử, long tinh ngàn năm này là của bọn ta, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, một thanh ma kiếm mang theo khí tức hung hãn đã lao tới, để lại một vòng cung ánh sáng chói mắt trong khoảng không, xuyên thẳng qua cổ họng bọn họ.

Trong chốc lát, mấy cái đầu đầy máu rơi xuống.

Trần Mộc không thèm để ý đến họ, lập tức tới lấy long tinh ngàn năm.

Long tinh vừa được lấy ra, một lưồng năng lượng ấm áp nhanh chóng bao phủ trong lòng bàn tay Trần Mộc, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Năng lượng thuần khiết ẩn chứa trong đó thậm chí không cần hấp thu, cứ thế tiến vào trong cánh tay của Trần Mộc.
 
Chương 958: C958: Thuật tìm long dò hang


Khi linh trận tấn công sế có một số dấu hiệu, ít nhất linh lực sẽ được phóng ra, cho dù gặp phải cũng vẫn có cơ hội sử dụng linh lực để chống lại.

Nhưng trận pháp phong thủy này lại lợi dụng sức mạnh của vận khí để âm thầm giết người.

Điều làm Phương Thanh Điệp ngạc nhiên là mình và Trần Mộc lại bình an vô. sự, không có chuyện gì xảy ra.

Dãy núi này rất rộng lớn, những đỉnh núi cao chót vót trùng trùng điệp điệp, vô cùng hùng vĩ.

Cùng với mỗi bước đi của Trần Mộc, những vòng năng lượng kỳ lạ cũng được truyền vào lòng đất và lan rộng ra. Nếu nhìn kỹ, những năng lượng này dường như. có linh tính. Chúng di chuyển dưới lòng đất giống như những con rắn, tiến sâu vào đỉnh núi.

Thuật tìm long dò hang!

Đây là một trong những kỹ thuật trận pháp phong thủy mà Trần Mộc đã học: được ở kiếp trước.

Mặc dù trận pháp phong thủy ẩn giấu trong ngọn núi thánh này rất đáng sợ, nhưng chỉ cần tránh cái bãy tử mà nó chôn vùi, thì những đòn tấn công mang theo

sức mạnh khí vận sẽ không xảy ra!


Chỉ trong hai ngày, trong dãy núi đã tràn ngập xác chết, nhưng Trần Mộc và Phương Thanh Điệp vẫn thuận lợi đi sâu vào dãy núi mà không hề bị thương.

Lúc này đã là buổi tối.

Trong lúc đang lao vào sâu trong ngọn núi, Trần Mộc nhìn lên và phát hiện ra rằng tinh hoa nhật nguyệt đang không ngừng rơi xuống một ngọn núi ở phía sau.

“Nơi đó có người đang tu luyện sao?” Phương Thanh Điệp nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là không!" Trần Mộc lắc đầu.

Hắn vẫn không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực mạnh mẽ nào.

Sau đó, hắn băng qua con đường núi hiểm trở phía trước, nhìn thấy một biển dung nham rộng khoảng ngàn trượng giữa những ngọn núi đứng sừng sững. Trên đó có một bông sen đỏ rực nổi lên, và trong bông sen đó, những ngọn lửa đang ngưng tụ thành một cục long tinh.

Tất cả tinh hoa nhật nguyệt của đất trời đều bị long tinh này hấp thu.

Cục long tinh này lớn chưa đầy lòng bàn tay, toàn thân trong suốt như ngọc lục bảo, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến nó mang thêm vài phần thần bí.

"Long tinh ngàn năm!" Mí mắt Trần Mộc không khỏi giật giật khi nhìn thấy cục long tinh này!

Long tinh là bảo vật quý hiếm của trời đất, sinh ra bằng cách hấp thụ tinh hoa đất trời. Xét theo ánh sáng tỏa ra trên bề mặt của long tinh này đã hơn một nghìn năm tuổi.

Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp mở to, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng ta cũng không ngờ rằng họ có thể may mắn tìm thấy long tinh ngàn năm ở đây.

"Ông trời cũng đang giúp ta đây mà!"

Trần Mộc liếm môi.

Long tinh ngàn năm quý giá hơn nhiều so với bất kỳ linh khí thượng cổ nào, đây là nguyên liệu tốt để luyện chế đan dược.


Hắn đã ở tầng thứ nhất của Vạn Pháp Cảnh được một thời gian, vừa hay có thể dùng nó để luyện chế đan dược và thăng cấp lên cảnh giới cao hơn.

Nghĩ vậy, Trần Mộc lập tức bay tới trên biển dung nham, nhìn thấy tinh hoa nhật nguyệt vô tận đang không ngừng rơi xuống. Trần Mộc cũng không vội đi lấy long tỉnh ngàn năm tuổi, mà bình tĩnh chờ đợi.

Đối với một báu vật như thế này, chắc chắn phải có quái vật bảo vệ xung quanh.

Quả nhiên, một con mãng xà khổng lồ, toàn thân có vảy đỏ rực đột nhiên lao. ra khỏi biển dung nham, há cái miệng khát máu, lao về phía Trần Mộc.

Trần Mộc co ngón tay lại, một tia kiếm quang cắt ngang đầu con mãng xà.

Chỉ với một nhát chém!

Con mãng xà rơi xuống biển dung nham và trở nên im lặng.

Đây là một con Thôn Viêm Mãng, một sinh vật tiến hóa từ dung nham. Mặc dù sức mạnh của nó đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, nhưng đối với Trần Mộc mà nói, cũng chỉ cần một chiêu mà thôi!

Sau khi đối phó với quái vật bảo vệ xong, Trần Mộc đưa tay ra, nhưng đúng lúc này, một số cường giả từ phía sau đột nhiên lao tới, ánh mắt cũng rơi vào long

tỉnh nghìn năm phía trên dung nham.


"Long tinh nghìn năm? Lần này gặp may rồi, không ngờ có thể gặp được bảo. vật như vậy!"

"Đại nạn không chết, chắc chắn sẽ có phúc!"

Âm thanh hưng phấn vang lên, trong mắt những cường giả này đều lộ ra vẻ tham lam.

Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, vẻ mặt lập tức trở nên sắc lạnh.

"Tiểu tử, long tinh ngàn năm này là của bọn ta, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, một thanh ma kiếm mang theo khí tức hung hãn đã lao tới, để lại một vòng cung ánh sáng chói mắt trong khoảng không, xuyên thẳng qua cổ họng bọn họ.

Trong chốc lát, mấy cái đầu đầy máu rơi xuống.

Trần Mộc không thèm để ý đến họ, lập tức tới lấy long tinh ngàn năm.

Long tinh vừa được lấy ra, một lưồng năng lượng ấm áp nhanh chóng bao phủ trong lòng bàn tay Trần Mộc, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Năng lượng thuần khiết ẩn chứa trong đó thậm chí không cần hấp thu, cứ thế tiến vào trong cánh tay của Trần Mộc.
 
Chương 959: C959: Trần mộc giao đồ bên trong ra đây


"Quả nhiên là dược liệu ngàn năm!" Trần Mộc kêu lên.

Nhưng vào lúc này, xung quanh biển dung nham, lại lần nữa vang lên một tiếng xé gió sắc bén, một ngọn giáo xé nát hư không, giải phóng dao động bất diệt chỉ có thể tìm thấy ở Bất Diệt Cảnh, đánh thẳng về phía cổ họng của Trần Mộc.

Trần Mộc nhướng mày, đành phải rút lui để tránh ngọn giáo.

"Vút!" Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen lao về phía này, có vẻ như hắn ta cũng cảm nhận được sự chuyển động của tinh hoa nhật nguyệt nên mới tìm đến đây.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía trên dung nham, sắc mặt hắn ta hơi sững lại, có vẻ ngạc nhiên.

"Trần Mộc? Tại sao lại là ngươi?"

"Tại sao ngươi lại đến đây?"

Trần Mộc nhìn đối phương, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao ngươi cũng ở đây?"


Chàng trai trẻ kia không ai khác chính là đại thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Chung, người mà Trần Mộc đã gặp trên núi khi hắn tham dự đại hội Bách Hoa trong chuyến đi đến Trung Thổ Thần Châu.

Hai người họ thậm chí còn có một cuộc đấu kiếm với nhau!

Tuy nhiên, khi gặp lại Quý Chung ở đây, Trần Mộc lại cảm thấy có chút bất ngờ. Bởi vì cho dù Quý Chung có đến thánh mộ thì lẽ ra hắn ta cũng phải theo nhà họ Quý đến một dãy núi khác mới phải?

Quý Chung nhìn long tinh trong tay Trần Mộc, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nóng rực. Là đại thiếu gia của nhà họ Quý, tài nguyên tu luyện dồi dào, nhưng long tinh ngàn năm này chắc chắn là hiếm gặp.

"Không ngờ, thứ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt lại không phải đại yêu, mà là long tinh ngàn năm!"

"Đáng tiếc là chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nếu là người khác, ta đã giết hắn ta ngay tại chỗ rồi, nhưng nếu là ngươi..."

Quý Chung gãi đầu, có chút bối rối.

Hắn ta rất coi trọng Trân Mộc, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, hắn ta thực sự không muốn trở thành kẻ thù của Trần Mộc. Ngược lại, hắn ta muốn làm bạn với Trần Mộc hơn.

Tuy nhiên, Quý Chung chưa kịp nói chuyện thì lại có thêm vài âm thanh xé gió lao tới. Trần Mộc nhanh tay bỏ long tỉnh nghìn năm tuổi vào trong nhẫn không gian. Nhưng đáng tiếc, năng lượng của long tinh còn sót lại trên cánh tay hắn vẫn chưa tiêu tán.

Trần Mộc nhìn quanh, phát hiện có vài bóng người từ phía sau núi lao về phía mình, quan trọng nhất là hắn không xa lạ gì với những bóng người này.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, ta đi đâu các ngươi cũng theo ta, các ngươi tuổi chó à?" Trần Mộc nói.

Nhóm người này không ai khác chính là các đệ tử của Linh Khư Điện, Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền vừa mới đánh nhau cùng họ trước đó.

Khi Trần Mộc phát hiện ra Tiêu Tuyền, hắn ta cũng nhìn thấy hắn, đặc biệt chú ý đến tinh hoa nhật nguyệt còn sót lại giữa hai cánh tay hắn, mí mắt co giật dữ dội, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Hắn ta biết rằng mình đã đến muộn.

"Trần Mộc, giao đồ bên trong ra đây!" Phượng Giai Giai tiến lên một bước, hô lớn.


Quý Chung nhìn Trần Mộc với ánh mắt kỳ quái, cười nói: "Ngươi vừa mới tới Trung Thổ Thần Châu chưa bao lâu mà đã có nhiều kẻ thù như vậy sao?"

Trần Mộc lắc đầu cười nói: "Trong giang hồ chỗ nào mà không có đao kiếm? Có dăm ba kẻ thù là chuyện bình thường, đâu có gì phải ngạc nhiên!"

Hai người bình tĩnh nói đùa với nhau, tựa như hoàn toàn không để ý đến đệ tử của Linh Khư Điện.

Tiêu Tuyền thấy vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó liếc nhìn Quý Chung bên cạnh. Thân là thiên tài hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, hắn ta hiển nhiên không còn xa lạ gì với Quý Chung.

Trong một gia tộc võ đạo như nhà họ Quý có vô số thiên tài. Tuy nhiên, ngay cả những nhân vật mạnh như Quý Minh Hiên đều bị Quý Chung trước mặt áp chế đến không thể ngẩng đầu lên, vì vậy Tiêu Tuyền rất sợ Quý Chung.

"Quý đại thiếu gia, đây là chuyện riêng giữa Linh Khư Điện bọn ta và tên nhóc. này, hy vọng đại thiếu gia không can thiệp!" Tiêu Tuyền chắp tay nói.

Quý Chung cười nhạo: "Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám bảo ta phải thế này thế kia, cho dù sư phụ có ở đây thì cũng sẽ phải khách khí với ta đấy!"

Sắc mặt Tiêu Tuyền có chút khó coi, bị Quý Chung giễu cợt nhưng cũng không dám phản bác.

Bởi vì tên tuổi của nhà họ Quý rất nổi tiếng, là một gia tộc võ đạo đã có ngưồn gốc từ Trung Thổ Thần Châu hàng nghìn năm, cho dù Linh Khư Điện có hùng mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với họ được.

ừ, đồ nhát gan!" Thấy Tiêu Tuyền bị mình chỉ mặt mà mắng, ngay cả đánh rắm cũng không dám, Quý Chung chỉ cười nhạo một tiếng.

Cũng không thèm để ý đến những kẻ tầm thường như vậy.


Hắn ta quay sang nhìn Trần Mộc rồi nói: "Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"

Nói rồi, hắn ta lùi về phía bờ của biển dung nham, khoanh tay lại, như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Phương Thanh Điệp hơi giật mình, sau đó đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc, khế bước về phía trước, hiển nhiên là muốn tham gia trận chiến. Tuy nhiên, Trần

Mộc lại giơ tay lên để ngăn nàng ta lại.

Trần Mộc nhìn về phía người của Linh Khư Điện, sau khi phát hiện Phùng Tiên Khâu không có ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ của các ngươi không tới sao?"

"Hừ, ngươi muốn cầu xin sư phụ bọn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay ngươi sẽ phải chết!" Tiêu Tuyền lạnh lùng mỉm cười.

Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ bình thản.

"Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!"

"Ý của ta là, không có sư phụ ở đây, sao các ngươi lại có can đảm tới đánh nhau với ta?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom