Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch U Minh

Chương 40: Động tác


- Quốc thiếu gia, hiện tại ngoài người của tập đoàn Thiên Hoa chúng ta ra, còn có rất nhiều người chơi cùng tập đoàn khác cũng theo truyền thông tiến hành đối với người của tập đoàn Posco trong trò chơi tiến hành đả kích. Đặc biệt là chỗ Hải Anh thiếu gia hiện tại rất được Phong Lĩnh các coi trọng, nghe Hải Anh thiếu gia nói thì Phong Lĩnh các thánh tử cũng rất coi trọng chuyện này. Nếu như lấy năng lượng của thánh tử cùng Phong Lĩnh các thì U Minh giáo tại nhân gian triệt để một bước khó đi. Thiếu gia chiêu này quả nhiên rất tuyệt, lần này xem bọn họ còn có thể như nào.

Trong một gian phòng bí mật, một người đàn ông tầm ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi đang tươi cười hướng về một người thanh niên nói. Người thanh niên được gọi là Quốc thiếu gia nghe xong người đàn ông nói chuyện gương mặt vẫn là âm trầm, không có vì nội dung trong đó mà biến sắc, rồi tiếp tục trầm giọng nói:

- Không có dễ dàng như vậy, bọn họ nếu dễ dàng đối phó như vậy thì cũng sẽ không có thể tồn tại đến bây giờ. Những người chơi độc lập thì không nói, bọn họ hoàn toàn là một nhóm người ghen ghét người khác, gió chiều nào xoay chiều đấy. Còn những công ty cùng tập đoàn khác hoàn toàn là một nhóm đặt lợi ích lên hàng đầu, hiện tại bọn họ ra sức như vậy là muốn nhờ đó chèn ép lấy Lê Hoài Nam mà thôi, một khi hắn nhường ra một chút lợi ích thì nhóm tập đoàn cùng công ty này còn không phải quay đầu lại quỳ liếm hắn.

Người đàn ông kia nghe như vậy sắc mặt cũng là khá khó coi, bởi vì chuyện này bọn họ cầm đầu khởi xướng, đây hoàn toàn hướng về nhóm Lê Hoài Nam tuyên chiến. Hai tập đoàn đều là bằng mặt không bằng lòng, bình thường đều là từ trong bóng tối tiến hành buồn nôn lẫn nhau. Nhưng lần này không giống, lần này là bên mình thế tấn công mãnh liệt như vậy, làm sao có thể không đạt được kết quả gì liền từ bỏ được. Bởi vậy người đàn ông kia nhìn về Quốc thiếu gia có chút lo lắng nói:

- Chiếu theo lời thiếu gia nói thì chẳng phải là lần này chúng ta tốn công vô ích sao?

Quốc thiếu gia nghe người thanh niên nói vậy, không khỏi cười nhẹ một tiếng rồi nói:

- Vô Ngân à Vô Ngân, ngươi đi theo ta cũng thời gian cũng là không ngắn, làm sao có thể suy nghĩ nông cạn như vậy đây? Làm sao chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Chúng ta không phải có một nhóm người cài vào trong U Minh sao? Hiện tại là lúc cần đến nhóm bọn hắn rồi.

Quốc thiếu gia nghỉ một chút rồi nói tiếp:

- Đầu tiên nhường nhóm bọn họ tiếp xúc với những người chơi trong U Minh tiến hành một lần kích động cùng lợi dụ. Có thể khiến bọn hắn quay lại mưu phản U Minh giáo là tốt nhất, không có mấy người đứng trước lợi ích to lớn mà có thể bảo trì được bình tĩnh đâu. Sau đó để nhóm người của mình cùng bọn họ tại nhân gian giới tiến hành một đồ sát nhiều người bình thường cùng các đệ tử của những môn phái khác, để cho bọn hắn cùng nhóm NPC này triệt để trở mặt thành thù mới tốt. Cùng với ngươi đi liên hệ thoáng với những người của tập đoàn kia, bảo họ tham dự một chút. Đối với cơ hội chèn ép tốt như vậy, ta nghĩ là nhóm thấy lợi quên nghĩa gia hỏa kia sẽ không bỏ qua đâu.

Nghe đến Quốc thiếu gia nói như vây, người đàn ông tên Vô Ngôn vẻ mặt là tràn đầy tỉnh ngộ, sau đó hướng về cười to một tiếng rồi hướng về Quốc thiếu gia nói:

- Quốc thiếu gia quả nhiên là thần cơ diệu toán, không phải người bình thường có thể sánh kịp. Nhóm bọn họ bên kia lần này triệt để chết chắc rồi. Vậy hiện tại ta xin phép rời đi trước để đem chuyện này làm càng ngày càng lớn lên. Hahaha…

Vô Ngân nói xong câu đó liền cười lớn rồi hướng về cửa ra ngoài đi đến. Nhìn cánh cửa dần dần được khép lại, Quốc thiếu gia nét mặt vốn đang tươi cười một lần nữa trở về âm trầm:

- Hừ đúng là đồ ngu dốt, nếu không phải ngươi còn giá trị lợi dụng thì ta đã một cước đá ngươi đi rồi. Lê Hoài Nam a Lê Hoài Nam, ta ngược lại là muốn nhìn ngươi đối với chuyện này xử lý ra sao đây.

*****************************************

U Hồn lĩnh, Lê Hoài Nam một lần nữa tiến vào trong Vận Mệnh. Triệu Thanh Tuyết nhìn đến giao diện hảo hữu sáng lên liền phát đến tin nhắn:

- Anh Nam, có chuyện gì à?

Lê Hoài Nam thấy vậy liền trả lời lại:

- Đúng rồi tiểu Tuyết, có việc lớn xảy ra rồi. Hiện tại chúng ta cần mau chóng trở về Minh Đô để đem việc này sử lý thật tốt, nếu không thì hậu quả là không thể đo lường.

Triệu Thanh Tuyết thấy Lê Hoài Nam truyền đến tin nhắn như vậy không khỏi hiện lên một chút lo lắng, sau đó trả lời lại:

- Được rồi anh Nam, hiện tại em sẽ dùng phù trở lại giáo phái ngay lập tức.

Hồi môn phù tại U Minh giáo cũng còn lại không nhiều, không phải ai cũng có thể được phân phát, nhưng bằng vào thân phận của Lê Hoài Nam có thể tùy ý phân phối, nên để phòng trường hợp đột xuất xảy ra, Lê Hoài Nam liền cũng đưa cho Triệu Thanh Tuyết một chút.

- Trong vòng ba mươi phút tới, yêu cầu tất cả môn nhân của U Minh quay trở về tổng bộ, không được chậm trễ nếu không sẽ bị khi là phản đồ, tiếp đó theo môn quy sử lý.

Triệu Thanh Tuyết nhìn đến thông báo trong giao diện tin nhắn môn phái không khỏi sững sờ, trong lòng càng như là có lửa đốt, bởi vì tin nhắn này là từ Lê Hoài Nam phát ra đủ để thấy tầm quan trọng của chuyện này, xem ra thật sự là phát sinh đại sự rồi.

******************************************

Triệu Thanh Tuyết trở lại tổng bộ U Minh giáo, đầu tiên là chạy khắp một lượt U Minh điện nhưng không tìm thấy Lê Hoài Nam. Sau đó nghĩ tới điều gì, Triệu Thanh Tuyết liền hướng về nghị sự điện chạy tới. Đi tới trước cửa nghị sự điện, nhìn thấy sáu vị điện chủ từ trong đó đi ra. Triệu Thanh Tuyết liền lễ phép cúi chào sáu người rồi nhanh chóng tiến vào nghị sự điện. Quả nhiên không ngoài ý nghĩ của nàng, đi vào trong nghị sự điện nhìn đến Lê Hoài Nam đang ngồi ở chủ vị trên cao, trái tim của nang đang đập rất mạnh mới thoáng điều hòa một chút. Triệu Thanh Tuyết không khỏi nhanh nhẹn bước tới gần Lê Hoài Nam, sắc mặt nàng có chút lo lắng hỏi:

- Giáo chủ, giáo phái phải chăng đã xảy ra chuyện lớn gì?

Ở bên ngoài, Triệu Thanh Tuyết liền một tiếng anh Nam, hai tiếng anh Nam ngọt sớt, nhưng trong giáo phái nàng luôn là tuân thủ lấy lễ nghi, mặc kệ là Lê Hoài Nam có lên tiếng nhưng cũng không thể khiến cho nàng thay đổi. Lê Hoài Nam cũng nhìn thấy Triệu Thanh Tuyết đến liền mở lời:

- Đúng vậy tiểu Tuyết, có chuyện lớn xảy ra rồi.

Sau đó, Lê Hoài Nam liền đem tất cả sự việc nói cho nàng một lần. Triệu Thanh Tuyết nghe xong càng là tức giận xém chút chửi ầm lên, nhưng vẫn kiềm chế lại được, tránh cho nàng trước Lê Hoài Nam liền xấu mặt. Sau đó Triệu Thanh Tuyết nét mặt ngưng trọng hướng Lê Hoài Nam nói:

- Giáo chủ, vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Cũng không thể để mặc cho bọn họ làm xằng làm bậy được.

Lê Hoài Nam nhìn nàng như vậy liền mỉm cười:

- Tiểu Tuyết yên tâm, việc này cao tầng đã có đối sách.

Nhìn đến gương mặt của Triệu Thanh Tuyết có chút giãn ra, Lê Hoài Nam liền tiếp tục nói:

- Vừa rồi ta đã ra lệnh triệu tập tất cả môn nhân trong giáo phái lại rồi, đây là bước đầu tiên nhằm chấn an lại các môn nhân, cũng là để tránh cho những kẻ gián điệp được cài vào bên trong chúng ta tại nhân gian làm xằng làm bậy.

Triệu Thanh Tuyết nghe vậy hoàn toàn là đồng ý, bởi vì điều này có thể làm cho xung đột hai bên hoàn toàn xuống đến mức thấp nhất. Sau đó lại nghe đến tiếng của Lê Hoài Nam truyền lại:

- Tiểu Tuyết, tôi muốn em đi đến chỗ của Vô Gián lão, sau đó tiếp nhận từ trong tay của Vô Gián lão những U Minh chiến sĩ đang trông coi những chủ điện. Khi đệ tử trong những chủ điện đó có điều gì khác thường, thì em truyền âm lại cho tôi. Rồi tôi sẽ nhờ các vị điện chủ chú ý giám sát bọn hắn, tất cả mọi chuyện trong điện đều không thể giấu giếm các vị điện chủ, còn ở ngoài điện thì không cần lo lắng, không ai có thể thoát khỏi sự giám sát của Giám Thiên kính cả.

Nghỉ ngơi một chút Lê Hoài Nam tiếp tục nói:

- Nếu như phát hiện tình huống dị thường, em cũng không cần thiết làm gì tránh cho việc đánh rắn động cỏ. Đây hoàn toàn là quá trình đãi cát tìm vàng, những môn nào tâm chí kiên định thì sẽ được trọng dụng, còn không sẽ bị đào thải. Anh tin rằng chuyện này sử lý thích đáng qua đi, con đường phát triển của U Minh giáo sẽ càng là rộng lớn hơn.

Triệu Thanh Tuyết nghe vậy kinh ngạc không nói thành lời rồi, bởi vì cao tầng đã có kế hoạch rất là chặt chẽ, nàng hiện tại chỉ cần đúng chỗ thi hành là được rồi. Ánh mắt nàng nhìn qua Lê Hoài Nam rất là kính nể cùng ngưỡng mộ. Sau đó nàng liền xin phép cáo từ để bắt đầu công việc của mình rồi.
 
Chương 41: Vung tay chưởng quỹ


Nghị sự điện, Lê Hoài Nam ngồi trước Giám Thiên kính, đang quan sát lấy thông đạo tới nhân gian. U Minh giáo là một nơi đặc thù, chỉ có người tu luyện công pháp của U Minh mới có thể tiến vào, người bên ngoài là không thể vào được, trừ khi có đại năng tinh thông không gian thuật mà phải biết được tọa độ của U Minh mới có thể đi vào, ngoài ra không còn cách nào khác. Hiện tại U Minh giáo nhân số cũng khá nhiều, cộng lại cũng đến khoảng bốn vạn người chơi, mặc dù nhiều số lượng là không nhỏ nhưng thần thể cùng, thánh thể cũng không có một người. Lúc này, rất nhiều người nhận được thông báo đang trên đường trở về, mỗi người sắc mặt là không giống nhau, lo lắng, phẫn nộ, bình tĩnh… nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng.

- Lộp bộp, lộp bộp…

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, bên trong đại điện bốn bề tĩnh lặng, tiếng bước chân hiện lên rất là dễ thấy. Một người thanh niên trẻ tuổi, dáng người gầy gò mà đơn bạc, mặc lấy một thân ngoại trang của đệ tử U Minh, gương mặt của người thanh niên tràn đầy bình tĩnh, nhưng bên trong đôi mắt đen láy kia ẩn dấu lấy tràn đầy sự tự tin. Người thanh niên đi đến chậm chậm bước đến, chỉ thấy trên ghế chủ vị, một người đang ngồi trên ghế tập trung nhìn vào một mặt kính. Biết đây là người mình cần gặp, người thanh niên liền có chút khom người chào rồi nói:

- Giáo chủ, là người cho gọi thuộc hạ?

Lê Hoài Nam ngồi trên ghế, từ lúc người thanh niên này tiến vào thì hắn đã phát hiện rồi. Nhưng muốn thử một chút xem phản ứng của người thanh niên này nên giả bộ thần bí vậy. Từ trong Giám Thiên kính, Lê Hoài Nam nhìn rõ mồm một phản ứng của người thanh niên từ lúc vào. Bước đi chầm chậm đều đặn, gương mặt từ đầu tới cuối luôn là bình tĩnh lấy, mặc dù đối mặt với vị giáo chủ này trong đôi mắt kia vẫn tràn đầy tự tin, hoàn toàn là không sợ hãi, không nịnh nọt, từ đầu tới cuối đều rất quy củ, không có bất kỳ sự thất lễ nào. Thấy vậy, Lê Hoài Nam liền đặt chiếc kính lên một chiếc bàn đằng sau, rồi từ từ quay lại mỉm cười nói:

- Đã có một quãng thời gian không thấy, Cơ Thiên huynh, chúng ta lại gặp mặt.

Người thanh niên này đúng là Cơ Thiên. Khi còn tại U Hồn lĩnh, Lê Hoài Nam cùng Triệu Thanh Tuyết còn ngồi cùng nhóm bọn họ cùng uống rượu đây. Cơ Thiên cũng theo đó nhìn đến Lê Hoài Nam, gương mặt vốn tràn đầy bình tĩnh bỗng nhiên hiện lên vẻ giật mình, sau đó Cơ Thiên có chút cười khổ nói:

- Thật sự là không nghĩ đến, Vô Dạ ngươi lại là vị giáo chủ thần bí này. Ngày đó ta nhìn thấy ngươi khí độ bất phàm, không giống người bình thường, chỉ suy đoán trong hiện thực là một vị quyền cao chức trọng hoặc là vị công tử của nhà hào môn nào đó. Chỉ có Vô Dạ ngươi là giáo chủ là điều ta không thể nào nghĩ tới. Hahaha… người anh em Vô Dạ, ngươi dấu cũng đủ sâu nha.

Nhìn đến Cơ Thiên giọng đầy thâm trường nói như vậy, Lê Hoài Nam cũng cảm giác có chút thật không tiện. Bởi vì lúc đó nhóm người Cơ Thiên là hoàn toàn nhiệt tình cùng mình kết giao, mà mình cũng không nói ra thân phận, điều này đúng là có chút không thể nói nổi. Nghĩ như vậy, Lê Hoài Nam liền cười khổ một tiếng nói:

- Không phải là lúc đó mọi người đều vui vẻ uống rượu sao. Nếu như ta nói ra thân phận, không phải là quấy rầy tới nhã hứng của mọi người mà. Đúng rồi Cơ Thiên huynh, về bản kế hoạch của huynh thì ta đã tổ chức cuộc họp thảo luận rồi, mọi người đều rất là đồng ý cùng bội phục tài năng của huynh. Cho nên hiện tại ta mạo muội mời huynh tới chủ trì công tác lần này. Vì toàn bộ U Minh mong Cơ Thiên huynh không nên chối từ.

Nhìn đến Lê Hoài Nam không biết xấu hổ lấy lý do che lấp lỗi lầm của mình cùng với nhanh chóng đổi đề tài câu chuyện, Cơ Thiên cũng là không biết làm sao. Bởi dù sao thân phận của người ta vẫn còn ở đấy, mà từ hôm đó qua đi Cơ Thiên đối với hắn cũng là rất hài lòng, cảm giác đáng giá kết giao. Biết lúc này không phải là thời điểm tính toán sổ sách, tạm thời cho hắn ghi nợ lấy, chuyện này qua đi rồi tính lãi cả thể, nghĩ như vậy Cơ Thiên liền trào phúng nói:

- “Giáo chủ” có lời, thì kẻ hèn này làm môn nhân cũng chỉ biết tiếp nhận mệnh lệnh thôi.

Cơ Thiên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ giáo chủ. Nghe đến giọng âm dương quái khí của Cơ Thiên, Lê Hoài Nam có chút buồn cười, người này trưởng thành rồi làm sao tính khí vẫn còn như vậy đây? Bảo sao gương mặt trông trẻ như vậy cũng đáng đời cho kiếp độc thân của hắn. Nhưng dù sao Cơ Thiên cũng xem như đã đồng ý, bởi bản kế hoạch này hoàn toàn xuất phát từ trong tay người này, bản kế hoạch hôm nay được gửi đến tập đoàn cũng xuất phát từ tay Cơ Thiên. Từ sự tỉ mỉ trong đó có thể thấy được là Cơ Thiên đã tính được sẵn chuyện này sẽ xảy ra, rồi từ trước đó đã lập kế hoạch ứng đối, từ đó có thể thấy được bản lĩnh to lớn của người này.

Tiếp đó một thời gian, Lê Hoài Nam liền nói cho Cơ Thiên biết những việc mà hắn đã an bài người đi làm, sau đó liền bàn giao lại cho Cơ Thiên, cũng giao cho hắn quyền tự do ra vào nghị sự điện cùng cách sử dụng Giám Thiên kính. Theo Lê Hoài Nam bàn giao, Cơ Thiên cũng kinh ngạc về nội tình của U Minh, nhưng hắn không biết đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi. Sau đó Lê Hoài Nam an bài cho hắn một phòng ở đằng bên trái nghị sự điện làm nơi nghỉ ngơi cùng tu luyện. Cơ Thiên đối với điều này rất là hài lòng, bởi thực chất hắn cũng không muốn chém giết quá nhiều, mà mục tiêu của hắn là bày mưu tính kế, quyết thắng tại ngoài vạn dặm nhưng thực lực cũng không thể bỏ qua. Hiện tại Lê Hoài Nam an bài cho hắn một chỗ có thể đề thăng tốc độ tu luyện rất nhiều, thậm chí còn vượt qua cả thời gian hắn đi đánh du hồn nữa, cho nên Cơ Thiên liền rất yêu thích công việc này rồi.

Lê Hoài Nam rời đi nghị sự điện, nhìn Cơ Thiên tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống bắt đầu tập trung vào Giám Thiên kính, làm cho Lê Hoài Nam rất xung sướng. Một lần nữa cảm nhận được niềm vui của một vị vung tay chưởng quỹ, Lê Hoài Nam suýt chút nữa bật cười ra tiếng. Rồi sau đó hắn đi ra ngoài, tìm đến một U Minh chiến sĩ sau đó phân phó cho hắn đi thông báo cho sáu vị điện chủ phối hợp với Cơ Thiên, Lê Hoài Nam lại bắt đầu hướng về U Hồn lĩnh chuẩn bị tiếp tục hành trình diệt sát du hồn của mình. Nhưng bỗng nhiên lúc này giao diện hảo hữu hiện lên tin nhắn của Triệu Thanh Tuyết:

- Anh Nam, anh giao toàn quyền sử lý việc lần này cho anh Cơ Thiên à?

Lê Hoài Nam liền nhắn lại:

- Đúng rồi, từ giờ trở đi Cơ Thiên có quyền điều hành mọi kế hoạch lần này.

Sau đó Lê Hoài Nam liền đem chuyện kế hoạch của Cơ Thiên cùng một chỗ nói ra tránh cho cô nàng này hỏi.

- Vậy bây giờ anh làm gì?

Nhìn đến Triệu Thanh Tuyết đặt câu hỏi, Lê Hoài Nam cũng có chút sững sờ. Đúng vậy, hiện tại cả giáo phái từ trên xuống dưới đều bận rộn cùng nhốn nháo, bất an không ngừng, mình đường đường là giáo chủ không lại buông tay việc gì đều không làm, nếu lộ ra thì quả thật là không được hay lắm, nên Lê Hoài Nam liền nhắn lại:

- Tất nhiên là anh phải tiếp nhận trọng trách giám sát mọi việc rồi, không thể để cho có điều gì sơ suất được. Đúng rồi, hiện tại anh có việc bận rồi, tiểu Tuyết cố gắng phối hợp cùng với Cơ Thiên nhé. Hiện tại anh phải đi sử lý đây.

- Được rồi, anh Nam có việc thì mau đi sử lý đi. Nhưng chú ý đừng quá lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe đó.

Nhìn đến tin nhắn đầy quan tâm của Triệu Thanh Tuyết, trong lòng Lê Hoài Nam bỗng nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi lừa gạt thiếu nữ thuần khiết. Nhưng thực lực của mình mạnh lên thì đồng nghĩa với việc giáo phái cũng mạnh lên mà. Tìm đến cho mình lý do để xua đi bớt cảm giác áy láy, Lê Hoài Nam liền nhắn lại cho Triệu Thanh Tuyết một tin nhắn an tâm, rồi chính mình liền hướng về phương bắc Minh Đô, thẳng hướng U Hồn lĩnh thẳng tiến.
 
Chương 42: U Minh đại loạn


Bàn giao lại công việc lại cho Cơ Thiên, Lê Hoài Nam hoàn toàn là rất yên tâm, bởi vì năng lực của người này mạnh không hề hợp với thói thường. Nếu như sinh tại cổ đại hoàn toàn có thể làm đến quan thừa tướng, dưới một người trên vạn người. Hiện nay thế đạo khó liệu, quan trọng nhất là cần phải nắm thực lực ở trong tay, như vậy mới có thể có quyền nói chuyện. Vậy là Lê Hoài Nam liền hướng về U Hồn lĩnh tiếp tục đi đến.

*********************************

Tại trong một căn phòng ký túc tại U Minh, lúc này đang có một nhóm tầm bốn người đang xúm lại thì thầm to nhỏ với nhau:

- Người Qua Đường huynh, lời ngươi vừa nói là thật? Chỉ cần chúng ta có thể làm theo lời ngươi là có thể gia nhập vào tam phẩm tông môn?

Một người trong số đó không nhịn liền không nhịn được hướng về người chơi Người Qua Đường kinh ngạc hỏi.

- Đương nhiên rồi, chúng ta là huynh đệ, đã bao giờ ta lừa các ngươi chưa? Còn nữa tổng giám đốc Lâm nói sau khi sự việc hoàn thành thì có thêm rất nhiều phần thưởng cho chúng ta. Hơn nữa tình hình U Minh hiện nay không phải chúng ta không biết, nơi này khá nghèo nàn không gian phát triển nhỏ hẹp, mà hiện tại các còn bị người của các tập đoàn chèn ép, trên nhân gian càng là nửa bước khó đi. Ta nghe nói hiện tại rất nhiều môn phái đã bắt đầu liên hợp tẩy chay chúng ta, mà hiện tại cao tầng còn không có quyết sách, cho nên bây giờ không đưa ra sự lựa chọn thì đến bao giờ? U Minh bị chết chẳng nhẽ chúng ta cũng theo nó đi vào chỗ chết? Các ngươi là suy nghĩ nhanh lên không đến lúc là không còn kịp, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.

Người Qua Đường càng là vừa đưa ra chỗ tốt, vừa đe dọa nói. Mấy ngườ xung quanh nghe như vậy gương mặt cũng là rất khó coi. Sau đó, một người gương mặt quyết tuyệt nói:

- Được rồi, ta nghe theo huynh.

Hai người còn lại nghe vậy cũng liền tranh thủ hướng về người chơi Người Qua Đường tranh thủ đồng ý nói. Người Qua Đường nghe vậy liền rất cao hứng cười một tiếng nói:

- Thế mới là những người anh em tốt chứ, các người yên chí, ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu. Xong xuôi chuyện này, các ngươi nhớ là phải mời ta uống rượu đó.

- Đồng ý.

- Nhất định rồi Người Qua Đường huynh, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống đủ.

Ba người còn lại cũng liền cao hứng đồng ý nói, sau đó bốn người này lại bắt đầu thì thầm to nhỏ bắt đầu đặt lên kế hoạch là phải làm gì. Tại chủ điện, Bạt Triệt lão ngồi trong phòng tu luyện mà đôi mày nhíu lại, sau đó gọi lên tiếng gọi một U Minh chiến sĩ vào, rồi phân phó người này thứ gì. Rất nhanh, người này liền rời đi, Bạt Triệt lão nhân cũng là nhắm lại đôi mắt của mình tiếp tục tu luyện, chỉ thấy quanh thân Bạt Triệt từng đạo từng đạo ánh sáng hiện lên rất là kỳ ảo.

*************************************

Tình huống như vậy tại U Minh khắp nơi đều có, nhưng cũng là không giống nhau, một chỗ khác, bên ngoài tổng bộ một trăm mét:

- Mặc dù ta rất yêu thích nơi này, nhưng mục đích tham gia Vận Mệnh của ta cũng chỉ là kiếm tiền mà thôi. Kim Qua Thiết Mã, hướng tổng giám đốc Lâm nói giúp ta là ta đã đáp ứng lời của hắn rồi.

Một người chơi tầm ba mươi tuổi, gương mặt kiên quyết nhìn về người chơi Kim Qua Thiết Mã nói.

- Haha, Bố Trẻ Con huynh, chim khôn lựa cành cao mà đầu. Huynh nhất định sẽ cảm ơn ta về việc lần này.

Người chơi Bố Trẻ Con nghe vậy, gương mặt tràn đầy phức tạp nói:

- Chỉ mong là như vậy.

Sau đó chỉ thấy trong không gian vang lên tiếng cười của Kim Qua Thiết Mã.

**************************************

- Không Hề Biết Giận, đây là lần cuối cùng ta coi ngươi là người anh em. Thật không nghĩ tới, Một Thân Chính Khí ta lại quen biết ngươi cái dạng này kẻ tham lam vong ân phụ nghĩa.

Một người thanh niên gương mặt tràn đầy tức giận nhìn về phía một người chơi khác tức giận mắng to.

- Một Thân Chính Khí, ta biết ngươi là một người nghĩa khí, đang giá kết giao cho nên ta mới đem cơ hội này trao cho ngươi. Hiện tại tình huống ngươi cũng đã biết, có rất nhiều người giống như ngươi cũng đã đổi chuyển hướng. Ngươi hoàn toàn không cần đem tiền đồ của ngươi đặt cùng đặt vào nơi này, bởi hiện tại nó đã không còn có tương lai. Mặc dù cao tầng đưa ra rất nhiều chính sách, nhưng đây là đại thế, đại thế ngươi hiểu không. U Minh bị tất cả thế lực nhằm vào, ngươi không nên vì đó mà đánh mất tương lai của mình, dù sao bọn họ cho chúng ta lợi ích là rất lớn.

Người chơi Không Hề Biết Giận gương mặt mặc dù có chút khó coi nhưng cũng không ngừng khuyên giải lấy.

- Hahaha, ta đây mặc dù không học nhiều bằng ngươi, nhưng là hai chữ liêm sỉ ta còn là biết đến. Ngươi thay đổi rồi, còn nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau luyện cấp, cùng nhau gia nhập U Minh. Rồi từ khai môn điển lễ, cùng một chỗ mà lỗ lực vì sự phục hưng của U Minh. Còn nhớ lần đầu tiên tiến vào Atula điện, được Huyết Trì lão nhân gia truyền thụ công pháp… rồi tại U Hồn lĩnh lạnh lẽo, từng cốc rượu nóng chảy vào trong ngực hâm nóng lên một bầu nhiệt huyết… Không Hề Biết Giận ngươi không cần nói nữa, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Niệm tình đã từng là huynh đệ ta không đi báo cáo ngươi, cáo từ.

Một Thân Chính Khí nghe vậy liền cười lớn, sau đó gương mặt tức giận mắng ầm lên, cuối cùng quả quyết dứt khoát phất tay cáo từ. Không Hề Biết Giận đằng sau nhìn đến thân ảnh tràn đầy kiên định của Một Thân Chính Khí, gương mặt bỗng nhiên hiện lên một tia hối hận. Một Thân Chính Khí vẫn như vậy, sơ tâm không hề thay đổi, còn mình thì sao? Mà Một Thân Chính Khí đi đằng trước, gương mặt tức giận cũng đã biến mất, có chăng cũng chỉ còn là thổn thức.

- Đã từng là người anh em, chúc ngươi may mắn.

Một tiếng thở dài vang lên trong không gian, mà không ai biết được.

************************************

- Hừ các ngươi những thứ đồ phản bội này, ta muốn hướng về điện chủ báo cáo.

Một người thanh niên, gương mặt tức giận nhìn về nhóm bạn trong ký túc xá mắng mỏ lấy chuẩn bị đi ra ngoài. Thấy vậy, một người thanh niên khác gương mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi cứ thử xem, chuyện này quan hệ trọng đại như vậy, ngươi nếu hướng bên trên báo cáo làm hỏng việc, thì ngươi thử nghĩ xem tổng giám đốc Lâm bọn họ có bỏ qua cho ngươi, thậm chí còn liên lụy đến người nhà. Ta khuyên ngươi nếu như không tham gia thì tốt nhất cũng đừng có hành động gì, nếu không đến lúc đó có chuyện thì đứng trách bọn ta không nhắc nhở trước.

Người thanh niên nghe vậy vừa tức lại vừa sợ, cuối cùng đành thỏa hiệp tiến về chỗ ngồi không tham gia nói chuyện cùng nhóm người còn lại nữa.

************************************

Nghị sự điện, Cơ Thiên chăm chú nhìn về trong tay báo cáo. Sau đó thoáng một chút thở dài, mặc dù đã lường trước nhưng con số thực tế báo về là nhiều hơn quá nhiều. Tường đổ mọi người đẩy, trước lợi ích to lớn, liệu còn bao nhiêu người có thể giữ được bản tâm? Sau đó Cơ Thiên mở ra giao diện hảo hữu, hướng về Lê Hoài Nam phát ra tin nhắn:

- Giáo chủ, sự việc có vẻ như nghiêm trọng hơn nhiều so với chúng ta dự tính.

- Làm sao? Có việc gì xảy ra đột xuất à.

Rất nhanh nhìn đến Lê Hoài Nam phản hồi.

- Không phải giáo chủ, nếu như cứ chiếu theo tình hình bây giờ, thì sau đợt thanh tẩy này, số lượng môn nhân sợ là mười không còn một.

Một lúc sau mới truyền lại tin nhắn của Lê Hoài Nam:

- Không sao, cứ theo kế hoạch mà làm. Không nghĩ tới số lượng này lại lớn như vậy, là do ta phát triển quá bồng bột rồi.

Cơ Thiên muốn an ủi một chút, tin nhắn của Lê Hoài Nam lại xuất hiện:

- Cơ Thiên, cứ theo như kế hoạch tiến hành, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh vác. Ta tin tưởng qua lần này, U Minh mới thực sự trưởng thành được.

Cơ Thiên thấy vậy không khỏi nở một nụ cười sau đó phản hồi:

- Đúng vậy giáo chủ, xin hãy cứ tin tưởng ở ta. Qua lần này, ta nhất định sẽ đem đến cho U Minh một bầu trời quang đãng.

Thấy Icon ngón tay cái hiện lên, Cơ Thiên không khỏi có chút cảm động. Bởi vì Lê Hoài Nam hoàn toàn tin tưởng giao cho một người mới như hắn quyền lớn, chắc chắn phải nhận áp lực từ cao tầng là không nhỏ. Cho nên mình cần phải xuất toàn lực báo đáp mới được. Nghĩ như vậy, Cơ Thiên tinh thần tràn đầy phấn khởi bắt đầu trù tính kế sách. Ơn tri ngộ, to lớn hơn trời.
 
Chương 43: Hồ Điệp Lam


Trong một gian phòng bí mật tại Hà Nội, Quốc thiếu gia nhìn đến một trang dài báo cáo, khóe miệng không khỏi giương lên một chút, tiếng ngón tay cộc cộc đều đặn vang lên, thể hiện chủ nhân của nó hiện tại đang rất cao hứng:

- Vô Ngân cùng lão Lâm, mọi người làm tốt lắm.

Phía dưới bàn làm việc, hai người đàn ông đang nghiêm cẩn đứng trước đó, nghe đến lời công nhận của Quốc công tử, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười rồi nịnh nọt nói:

- Lấy đâu ra à, tất cả đều do kế hoạch của Quốc công tử cao tay. Hiện tại toàn bộ U Minh đã hoàn toàn nhốn nháo rồi. Phía bên kia cũng nhận được tin tức nói là mấy vị thủ trưởng cũng đã đem vấn đề hợp tác với U Minh bàn lại.

Quốc công tử nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, sau đó tiếp nói:

- Được rồi, các mọi người cứ như dựa theo kế hoạch mà làm. Chờ thêm hai ngày nữa thời cơ chín muồi, chúng ta đem bước thứ hai kế hoạch thực hiện. Được rồi, hiện tại lui ra ngoài đi.

Tiếng cửa phòng được đóng lại, bên tròng phòng chỉ còn lại Quốc công tử, lúc này hắn khá cao hứng, liên tục hát lấy tiểu khúc.

*******************************

Buổi tối mùa thu Hà Nội, từng cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo nồng nặc mùi hoa sữa. Tại cửa một tòa nhà sang trọng, một chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa, Lê Hoài Nam liền từ trên xe bước xuống. Nhìn đến địa chỉ thấy hoàn toàn chính xác, Lê Hoài Nam liền nhấc chân tiến vào rồi. Theo Lê Hoài Nam bước xuống, bên trong nhà hàng đi ra hai nữ nhân viên lễ tân nhanh chân đến tiếp đón, sau đó liền dẫn Lê Hoài Nam đi vào trong nhà.

Tòa nhà được trang trí rất hiện đại cùng xa hoa, lại nói đến nơi đây danh tiếng rất lớn, chỉ có những người có thẻ hội viên mới có thể tiến vào. Mà có thể đạt được thẻ hội viên nơi này thì ngoài việc chi tiêu rất lớn thì cũng phải có một chút thân phận mới được. Tòa nhà này chia ra năm, mỗi một tầng đều bao gồm phòng ăn, phòng nhạc, phòng trà, cùng quầy bar… nhưng quy cách lại là không giống nhau. Tầng một, tầng hai là dành cho hội viên thanh đồng cấp (thẻ hội viên màu thanh đồng), tầng ba cùng tầng bốn là dành cho thẻ hội viên cấp bạch ngân (thẻ hội viên màu bạc), cuối cùng tầng năm là dành cho những hội viên cao quý nhất, những người này không phải con cháu của lãnh đạo cấp cao thì cũng là chủ tịch của những tập đoàn lớn… Cho nên nói thẻ hội viên nơi này cũng có thẻ coi như là một thứ chứng minh thân phận của mình.

Lê Hoài Nam theo nhân viên lễ tân bước vào trong nhà, bên trong không khí điều hòa rất mát mẻ kèm theo một chút thoang thoảng hương thơm, trong đại sảnh lúc này số người cũng không phải rất nhiều, chỉ có hơn hai mươi người đang ngồi uống trà, nói chuyện phiếm… thỉnh thoảng còn có thể thấy được những cô gái trang điểm xinh đẹp ăn mặc hở hang đến bắt chuyện cùng những vị nam tính một mình.

Thấy Lê Hoài Nam một mình đi vào, một cô gái xinh đẹp đang chuẩn bị tiến lên bắt chuyện. Nhưng bỗng nhiên lúc này, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, phong vận thành thục gương mặt quyến rũ rất nhanh đi đến. Thấy vậy cô gái xinh đẹp kia có chút kinh ngạc nhìn lấy người thanh niên có chút đẹp trai này. Bởi người đến là Thẩm tỷ, là quản lý lấy tầng năm, có thể được vị này đón tiếp thì thân phận cũng là rất đáng sợ, không phải nàng có thể nhúng chàm được.

- Chủ tịch Nam, hiếm khi thấy ngài đại giá quang lâm. Lần này phải để Thẩm tỷ chiêu đãi ngươi thật tốt một phen mới được.

Người phụ nữ Thẩm tỷ nhẹ nhàng uốn éo đi tới, dáng người cao gầy thon thả, phong vận thành thục khiến cho rất nhiều người đàn ông trong này thầm nuốt nước miếng. Những người phụ nữ thì là vừa tức giận vừa ghen ghét trong lòng thầm mắng lấy ba chữ “hồ ly tinh”. Lúc này nàng liền hướng về Lê Hoài Nam nói. Lê Hoài Nam cũng là khách quen của nơi này, mặc dù nhìn đến vị Thẩm tỷ này, trong lòng cũng thoáng chút động lòng. Nhưng nghĩ đến vị chủ nhân nơi này, Lê Hoài Nam liền bỏ đi ý nghĩ trong lòng đối với vị Thẩm tỷ này.

- Thịnh tình của Thẩm tỷ tất nhiên ta không thể chối từ rồi, thật ra ta cũng không ngại hướng chúng ta phát sinh một thoáng quan hệ thân mật. Nhưng điều kiện tiên quyết không phải ở nơi này mới được.

Lê Hoài Nam cúi đầu thì thầm nho nhỏ vào trong tai Thẩm tỷ, sau cùng còn thoảng thổi lấy một luồng hơi nóng vào tai người đẹp, ánh mắt lại càng là tỏ ra rất ái muội. Thẩm tỷ bị hắn một phen trêu chọc gương mặt có chút nóng lên, nhìn đến xung quanh ánh mắt mọi người khác lạ, không khỏi thầm hận hận mắng một tiếng chết tiệt, bàn tay nhỏ nhắn không khỏi hướng bộ phận thịt mềm dưới eo xoắn một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi nói:

- Hiếm khi thấy chủ tịch Nam có hứng thú như vậy, nhưng bây giờ tiểu thư đang chờ sẵn rồi, cũng không thể để nàng chờ đợi lâu được. Chủ tịch Nam, ngài nói đúng không?

Nói đến câu cuối cùng, Thẩm tỷ có chút gằn giọng. Lê Hoài Nam cảm giác thấy vùng eo rất đau liền thầm hút một ngụm khí lạnh, cũng không dám lên tiếng. Thầm cảm thán một tiếng, nữ nhân quả nhiên là không dễ chọc. Sau đó hắn gượng cười nói:

- Vậy làm phiền Thẩm tỷ dẫn đường.

Nghe Lê Hoài Nam như vậy, Thẩm tỷ cũng nguýt lấy một tiếng sau đó uốn éo lấy bờ mông đi trước dẫn đường. Tiến vào trong cầu thang, hai người bọn họ đi một mạch đến tầng năm, sau đó Thẩm tỷ dẫn hắn đến trước cửa một căn phòng, gõ gõ cửa ba tiếng rồi nói gì đó vào trong bộ đàm. Rất nhanh cửa căn phòng được mở ra, một cô gái tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đứng ở trước cửa, gương mặt xinh xắn, quyến rũ, nàng có một mái tóc dài đến eo rất dày cùng mượt mà, một thân chiều cao 1m75 chỉ so với hắn thấp tầm 5 phân, trong nữ giới hoàn toàn là rất cao. Dáng người nàng cao nhưng rất cân đối khỏe mạnh, không hề có nửa điểm gầy, dưới bộ váy màu lam là một đôi chân dài rất đẹp, mặc dù không đi tất chân nhưng cũng không thể từ chân nàng nửa điểm tỳ vết. Lúc này nàng đứng trước cửa, gương mặt xinh đẹp tự nhiên, mặc dù có chút ít trang điểm nhưng cũng chỉ tôn thêm một chút vẻ đẹp của nàng. Nhìn đến Lê Hoài Nam, cô gái liền nở một nụ cười rất tươi, sau đó gương mặt có chút e ấp nói:

- Hoài Nam, rất lâu rồi không gặp anh, mau vào phòng thôi.

Nhìn đến dáng vẻ nhu nhược e ấp của nàng, Lê Hoài Nam không khỏi nổi lên từng đợt da gà. Người khác có thể bị dáng vẻ của nàng cho lừa, nhưng hắn làm có thể, bởi hai người bọn họ cũng không phải người xa lạ gì. Nếu như ngươi có thể che chở cho một trong tứ công tử Hà thành, thì hắn cũng không còn gì để nói rồi. Thẩm tỷ một bên thấy vậy khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ một chút vào lưng của Lê Hoài Nam ra hiệu hắn bình tĩnh, sau đó nàng liền rời đi rồi.

Lê Hoài Nam cũng rất phóng khoáng đi vào trong phòng, nhìn đến bên trong đã có đầy đủ mọi thứ, rượu, nước, đồ ăn… hắn liền tìm một chỗ ngồi xuống. Mở ra chai rượu tự rót cho mình một chén, sau đó uống ực một hơi hết, từ đầu tới cuối cô gái kia cũng không có phản ứng gì, nàng cũng tìm cho mình một chỗ ngồi đối gần hắn. Khà một hơi, Lê Hoài Nam thầm hô một tiếng sảng khoái, sau đó liền nói:

- Hồ Điệp Lam, thiếu đi cho ta dạng này. Chúng ta cũng không phải là lần đầu gặp gỡ. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Hồ Điệp Lam nghe vậy liền thầm hận hận mắng một tiếng đúng là đồ không hiểu phong tình, sau đó nàng liền tức giận nói một tiếng:

- Hừ còn nói là không phải lần đầu quen biết, lại còn gọi ta là Hồ Điệp Lam. Không phải ta để ngươi gọi tên của ta rồi hả, còn nữa không có việc gì thì không được tìm ngươi đúng không?

Lê Hoài Nam thấy vậy liền cười khổ một tiếng, đối với cô gái này hắn đúng là không có cách nào. Hồ Điệp Nam cũng không phải tên là họ tên của nàng, chỉ là danh hiệu của nàng thôi, bởi vì trời sinh quyến rũ sinh đẹp cùng với nàng có một sự yêu thích đặc biệt với màu Lam lên có một vị thanh niên văn nghệ theo đuổi nàng đặc biệt gọi như vậy. Sau đó được rất nhiều fan của nàng tán đồng cho nên danh hiệu này dần dần trở thành cách người ta gọi thay cho tên của nàng.

Nói về gia thế của Hồ Điệp Lam cũng không phải đơn giản, họ tên chính xác của nàng là Nguyễn Bảo Điệp là cháu gái của gia chủ nhà họ Nguyễn tại Hà Thành. Lại nói về nhà họ Nguyễn thì hoàn toàn là một gia tộc truyền thống trong quân đội, người kế nhiệm ông nội của Lê Hoài Nam hiện nay là một người bác của nàng, còn lại người nhà họ cũng đều lắm giữ nhiều cương vị khác nhau trong quân đội.

Mà trong nhà họ Nguyễn, thì Nguyễn Bảo Điệp lại là một sự tồn tại khác biệt, ngay từ nhỏ nàng đã thể hiện ra thiên phú kinh doanh không thầm thường, đến hiện tại dựa vào năng lực cùng với tài nguyên gia tộc khiến nàng nắm giữ chuỗi cửa hàng giải trí lớn nhất đất nước hiện nay, khắp nơi đều có chi nhánh. Hoàn toàn là một đại phú bà, bởi vậy tại Hà thành các vị công tử, con ông cháu cha đều muốn giành được trái tim của nàng nhưng chưa ai có thể thành công cả. Bởi vậy danh khí của nàng càng lớn hơn, khiến cho chính bản thân nàng cũng có một nhóm lớn fan hâm mộ.

- Tất nhiên là không có gì không được rồi? Chỉ cần Bảo Điệp hô một tiếng, ta tin tưởng không có chàng tài tử, tài tuấn nào có thể cưỡng lại được.

Lê Hoài Nam không khỏi nịnh hót nói, bởi vì dù sao người ta cũng là phụ nữ, nam khôn không cùng nữ đấu, Lê Hoài Nam rất hiểu điều này. Thấy vậy Nguyễn Bảo Điệp liền bật cười một tiếng, sau đó có chút u oán nói:

- Vậy mà có người cũng không đưa ta để vào trong mắt đó. Hẹn bao nhiêu lần rồi mới may mắn nể mặt đến được một lần.

Lê Hoài Nam thấy nàng lại bắt đầu liền không khỏi cười khổ một tiếng rồi chầm chậm thăm dò:

- Thật sự hôm nay chỉ nói chuyện phiếm, không bàn công việc?

Nghe vậy Nguyễn Bảo Điệp liền hứ hắn một tiếng, đúng là một tên đầu gỗ, rồi nàng liền giận giữ nói:

- Thời gian của chủ tịch Nam đáng giá ngàn vàng, tiểu nữ làm sao có thể phí phạm như vậy. Đúng là hôm nay có công việc tiểu nữ mới dám mời chủ tịch Nam đại giá quang lâm, chứ không thì tiểu nữ quả là tội đáng muôn chết.

Nhìn nàng hoàn toàn trở mặt, Lê Hoài Nam trên trán bốc lên từng chút mồ hôi hột. Biết tính khí của Nguyễn Bảo Điệp, xem ra bị nàng ghi hận rồi. Mà bị một cô gái, đặc biệt cô gái rất xinh đẹp ghi hận là một việc rất là đáng sợ.

Ps: Viết đến chương 43 rồi, mà không có một chút nào đánh giá làm ta có một sự lo lắng không hề nhẹ. Mọi người theo dõi cho chút nhận xét để ta còn mạnh dạn tiếp tục làm chứ không sợ hoàn thành xong toàn bị chửi quá:v
 
Chương 44: Hợp tác


Trong phòng thoảng lên từng cơn gió điều hòa mang theo mùi thơm thoang thoảng của thiếu nữ. Chỉ thấy lúc này Nguyễn Bảo Điệp gương mặt nghiêm túc nhìn về Lê Hoài Nam nói:

- Nghe nói U Minh tình hình gần đây có vẻ không được tốt lắm?

Lê Hoài Nam nghe nàng hỏi như vậy, có chút cười trừ, nâng ly rượu lên nhấm nháp một ngụm sau đó cười nói:

- Đúng vậy, dạo gần đây U Minh đúng là có chút sự tình, nhưng cũng không như ngoại giới đồn đãi như vậy.

Nguyễn Bảo Điệp nghe vậy gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười, cũng đồng dạng nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó cũng không nói gì. Lê Hoài Nam cũng nâng lên một miếng táo chầm chậm nhai lấy, bởi hắn biết động đến vấn đề mẫn cảm này ai nói trước thì người đó bị động. Về phần mục đích của Nguyễn Bảo Điệp, hắn cũng lờ mờ đoán được một chút, cho nên lúc này không cần thiết phải vội vàng. Một lúc sau, quả nhiên là Nguyễn Bảo Điệp cũng có chút chịu không được bầu không khí trầm mặc này, chỉ thấy nàng nghiêm túc nói:

- Thật là chỉ có một chút sự tình sao? Hiện tại các đại tập đoàn đang liên hợp lại chèn ép, số lượng người chơi rút khỏi U Minh ngày một nhiều, cho đến kế hoạch đầu tư vào U Minh của chính phủ cũng đang tạm ngừng bỏ đó… Không biết còn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm lấy, đây là một chút chuyện nhỏ trong lời ngươi nói?

Đến cuối cùng Nguyễn Bảo Điệp giọng nói càng là trầm trọng hướng về Lê Hoài Nam nói, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghiêm nghị nhìn hắn. Lê Hoài Nam thấy vậy cũng cười cười lắc lắc đầu, uống thêm một ngụm rượu từ từ nói:

- Đây cũng chỉ là do truyền thông đồn thổi lên mà thôi, thực ra chuyện này cũng không có gì to tát, cho nên Bảo Điệp không cần coi sự việc nghiêm trọng như vậy. Bảo Điệp tiểu thư cho gọi ta đến cũng không phải chỉ vì những việc này chứ?

Nguyễn Bảo Điệp thấy phản ứng của Lê Hoài Nam như vậy không khỏi hận hận cắn cắn răng, nàng lúc này thật muốn cắn cho tên đáng ghét nào đó một cái. Nhưng hiển nhiên lúc này không thể được, bởi mục đích của nàng còn chưa đạt được. Nguyễn Bảo Điệp cười duyên một tiếng, có chút làm nũng hướng về Lê Hoài Nam nói:

- Hì hì, quả nhiên không chuyện gì có thể làm khó được anh Nam. Đúng là ta có chút chuyện cần nói với ngươi, yên tâm đây là chuyện tốt. Bảo Điệp là muốn cùng U Minh tiến hành hợp tác, nhóm người kia tham lam vô độ hoàn toàn là không nhận thức được giá trị của U Minh. Bảo Điệp tin tưởng qua lần này con đường phát triển của U Minh sẽ ngày một rộng lớn, mà quý tập đoàn cũng đang cân nhắc vấn đề tiếp nhận đầu tư từ bên ngoài. Cho nên Bảo Điệp công hội muốn đầu tư vào U Minh. Vì để tránh cho kế hoạch của mọi người không có chuyện gì sai sót, nên Bảo Điệp mạo muội mời anh Nam đến nói chuyện trước để bàn về vấn đề hợp tác sau chuyện này.

Nghe Nguyễn Bảo Điệp nói một tràng dài, Lê Hoài Nam không khỏi có chút khâm phục dũng khí cùng quyết đoán của cô nàng này. Đầu tiên không cần phải nói, tình hình của U Minh hiện tại hoàn toàn là rất khó khắn - thù trong giặc ngoài, nếu xử lý không cẩn thận hoàn toàn tất cả công sức bỏ sông bỏ biển, mà U Minh tại nhân gian quãng thời gian sau đó càng là một bước khó đi, tất cả các thế lực khác sẽ không để cho nó phát triển.

Có thể nói U Minh hiện tại là cái gai trong mắt của rất nhiều người, hầu như tất cả mọi người đều biết Lê Hoài Nam càng sẽ không dễ dàng hướng những con người kia thỏa hiệp, cho nên tương lai hoàn toàn là mù mịt. Mà hiện tại ngay cả quốc gia cũng vì vấn đề này mà cân nhắc lại, Nguyễn Bảo Điệp lại có dũng khí hướng mình nói chuyện đầu tư cùng hợp tác? Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí cùng quyết đoán này?

- Bảo Điệp, cô cũng biết tình trạng hiện tại của U Minh. Thật không biết cô lấy căn cứ gì mà hiện tại đưa ra quyết định này. Tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, hiện tại tình hình là không ai có thể đoán trước được, đến tôi cũng không biết là mình có thể kiên trì được bao lâu, tương lai càng là không ai có thể lắm bắt. Cho nên tôi cảm thấy là cô tốt nhất là nên suy nghĩ lại việc này, coi như hôm nay chúng ta gặp mặt ôn chuyện, thế nào?

Lê Hoài Nam gương mặt nghiêm túc nói. Chuyện này sau khi qua đi, Nguyễn Bảo Điệp nếu có thể đầu tư vào đó khiến cho hắn hết sức động tâm. Mặc dù Nguyễn Bảo Điệp chỉ nói là do cá nhân nàng sáng tạo Bảo Điệp công hội đầu tư, nhưng quyết định của Bảo Điệp hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến một bộ phận nhỏ của nhà họ Nguyễn cùng thái độ của một nhóm người, sau đó có thể đem đến cho hắn sự trợ giúp là rất lớn. Nhưng Lê Hoài Nam là một người có nguyên tắc, cũng không tùy tiện mà nhận đến ân huệ của người khác, đồng thời hắn cũng tin tưởng đến mình cùng tập đoàn hoàn toàn có thể chèo lái con thuyền U Minh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.

- Anh Nam, Bảo Điệp là nghiêm túc. Đầu tư lần này hoàn toàn do cá nhân Bảo Điệp chủ đạo, không liên quan đến bất kỳ ai khác. Đây cũng không phải là một quyết định đường đột mà đã trải qua suy nghĩ rất kỹ càng. Bảo Điệp hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh Nam có thể đưa con thuyền U Minh đang bấp bênh này trở lại quỹ đạo của nó. Mà lần đầu tư này Bảo Điệp cũng không phải không có tư tâm, nếu như anh Nam thất bại thì cùng lắm Bảo Điệp thua lỗ một chút, cũng không tính là nhiều. Còn nếu anh Nam thành công thì Bảo Điệp tin chắc rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hơn rất nhiều so với dệt hoa trên gấm, đến lúc đó hồi báo đáp lại cũng là hơn rất nhiều. Dựa vào quan hệ của chúng ta, hy vọng anh Nam không nên từ chối lần hợp tác này.

Nguyễn Bảo Điệp nhìn thẳng vào mắt Lê Hoài Nam nghiêm túc nói. Nhìn đến đôi mắt to, đen láy tràn đầy kiên định của Nguyễn Bảo Điệp, Lê Hoài Nam rất là cảm động. Mặc dù Nguyễn Bảo Điệp nói đến là dễ dàng, cũng như nàng nói đây hoàn toàn là một sự đầu tư mà cả hai bên đều được lợi, nhưng điều quan trọng hơn đó là niềm tin của nàng vào Lê Hoài Nam, điều này có thể khiến cho hắn càng tăng thêm động lực hướng về phía trước tiến đến. Lê Hoài Nam cũng không già mồm cãi láo nữa liền nói:

- Nếu Bảo Điệp đã nói như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Việc họp bàn chi tiết sẽ giao cho người bên dưới phụ trách. Vì sự hợp tác lần này, cạn ly.

- Cạn ly.

Nguyễn Bảo Điệp cũng vui vẻ nói, hai người giơ ly lên cạch một tiếng, sau đó đều uống một hơi hết. Sau đó một quãng thời gian, Lê Hoài Nam cùng Nguyễn Bảo Điệp liền ôn lại một chút chuyện cũ cùng với nói qua về việc hợp tác sơ bộ, không khí trò chuyện vẫn luôn rất ấm áp cùng vui vẻ. Đến tầm gần mười giờ đêm, Lê Hoài Nam cảm giác có chút muộn liền đứng dậy hướng Nguyễn Bảo Điệp nói lời từ biệt.

- Cạch…

Tiếng cửa phòng được đóng lại, gương mặt xinh đẹp bởi vì uống rượu mà có chút đỏ của Nguyễn Bảo Điệp trông càng là kiều diễm, nàng không khỏi nhớ đến hình ảnh một người thiếu niên tự tin đứng trước hội trường của đại học Harvard, trước toàn thể học sinh cùng giáo sư của nhà trường mà tràn đầy nhiệt huyết phát biểu, phía dưới tràn đầy những sinh viên của rất nhiều quốc gia kích động mà reo hò ủng hộ lấy.

- Thật muốn một lần nữa có thể lại được nhìn thấy phong thái đó.

Nguyễn Bảo Điệp có chút thì thào nói, căn phòng sang trọng lúc này theo Lê Hoài Nam bước ra dường như cũng mất đi sinh khí của nó. Nguyễn Bảo Điệp có chút men đứng lên, gương mặt có chút cô đơn cùng tưởng niệm lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.

********************************************

Một con đường tại Hà Nội, Lê Hoài Nam đang mở ra chiếc mui xe của mình, cảm nhận đến từng luồng gió mùa thu mát mẻ truyền vào cảm thấy rất là sảng khoái. Cuộc gặp mặt vừa rồi với Nguyễn Bảo Điệp một lần nữa đem đến cho hắn thêm niềm tin rất nhiều, mặc dù không cố tỏ ra vẻ nhưng những ngày vừa qua hắn là người chịu áp lực lớn nhất, làm người đứng đầu hắn không được trước mặt thuộc hạ tỏ ra bi quan cùng áp lực. Bởi nếu hắn còn như vậy thì người khác làm sao có thể yên tâm làm việc? Cho nên vừa rồi tại chỗ của Nguyễn Bảo Điệp có thể giải tỏa bớt phần nào áp lực của mình. Con đường phía trước còn rất dài cùng gian nan thử thách, cho nên Lê Hoài Nam càng cảm thấy phải cố gắng rất nhiều.

- Critttt…

Tiếng ma sát bánh xe vang lên, một chiếc xe thể thao sang trọng bỗng nhiên tốc độ tăng mạnh tiến về phía trước, tiếng động cơ oanh minh vang lên, những chiếc xe chạy phía trước không khỏi vội vã nhường đường cùng chửi rủa vang lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom