Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1201: Thư mời của tôn giả áo xám (6)


Editor: Tường An

"Mộ Như Nguyệt, ngươi thật sự không muốn rời khỏi Phong Bắc bình nguyên?"

Người nói là gia chủ Phương gia, Phương Bình Minh, sắc mặt hắn lãnh trầm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi không rời đi, nhất định sẽ hối hận! Đến lúc đó, học viện cũng không thể che chở được cho ngươi, cho dù ngươi thu phục được Phong Bắc bình nguyên thì nó cũng không thuộc về ngươi mà sẽ bị học viện đoạt đi, ngươi cần gì phải uổng mạng vì học viện chứ?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: "Thứ ta không muốn đưa, không ai có thể cướp được từ tay ta! Cho dù là học viện Thần! Cho nên, Phong Bắc bình nguyên này, Mộ Như Nguyệt ta muốn!"

Mọi người chấn động, không ai ngờ Mộ Như Nguyệt lại nói ra những lời kiêu ngạo như vậy...

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay.

"Là Tôn giả áo xám!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía thân ảnh áo xám dưới ánh trăng, trong lòng vui sướng, bọn họ đều cho rằng, nữ nhân này xong đời rồi.

Tôn giả áo xám tuyệt đối sẽ không để nàng đoạt đi Phong Bắc bình nguyên.

Mộ Như Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn nam nhân áo xám đang đi đến...

Nàng vốn cho rằng Tôn giả áo xám là một lão nhân, nhưng hôm nay xem ra, hắn thật sự quá trẻ tuổi.

Ngoài mái tóc trắng tố cáo tuổi tác của hắn giống như Hoa phu nhân, xa xa nhìn lại hắn giống như một nam tử hơn hai mươi tuổi.

"Tốt, rất tốt!"

Thanh âm nam nhân trầm thấp khàn khàn lộ ra cảm giác tang thương, thân thể hơi gầy yếu, gương mặt tái nhợt mang ý cười nhạt nhẽo.

Từ lúc xuất hiện, ánh mắt nam nhân kia liền chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, không biết có phải ảo giác của Mộ Như Nguyệt hay không, ánh mắt kia có chút ý vị không rõ...

"Tôn giả áo xám, ngươi phải làm chủ cho ta a!"

Trần Nghị vội vàng đứng lên, hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt: "Trước khi yến hội bắt đầu, nữ nhân này đã phái người đánh chất nhi ta, nàng đã phá hỏng quy củ, thỉnh tôn giả làm chủ cho ta!"

"Đánh người của ngươi?" Dạ Vô Trần cười lạnh, "Chứng cứ đâu?"

"Ngươi..." Trần Nghị á khẩu.

Ngay cả bản thân Trần Húc cũng không biết là ai động thủ, chứng cứ ở đâu ra? Nhưng mà bất luận thế nào, hắn nhất định phải hắt nước bẩn lên đầu bọn họ...

"Tôn giả, ngươi phải tin ta, ta căn bản khinh thường nói dối!" Trần Nghị quay sang nhìn Tôn giả áo xám, ánh mắt ủy khuất.

Tôn giả áo xám trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của  Mộ Như Nguyệt, khàn khàn nói: "Ngươi đi theo ta, chỉ một mình ngươi."

"Lão đại!" hai huynh đệ họ Vương nôn nóng hô lên: "Không thể đi a!"

"Yên tâm, sẽ không có việc gì." Mộ Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn Tôn giả áo xám, "Được, ta đi theo ngươi."

"Lão đại!!!"

Hai huynh đệ họ Vương nóng nảy, nếu lão đại đi theo hắn, tuyệt đối dữ nhiều lành ít.

Dạ Vô Trần nhíu mày, mắt tím quét về phía Tôn giả áo xám.

Cùng lúc này, ánh mắt Tôn giả áo xám cũng nhìn về phía hắn, thời điểm đối diện với đôi mắt tím kia, tim hắn đột nhiên đập mạnh, đáy mắt xẹt qua một tia chấn động.

"Mắt tím? Này... không thể nào."

Hắn vội vàng lắc đầu, phủ định ý nghĩ trong lòng, có điều trước khi rời đi, hắn vẫn nhịn không được nhìn Dạ Vô Trần lần nữa....
 
Chương 1202: Thư mời của tôn giả áo xám (7)


Editor: Tường An

"Cẩn thận." Dạ Vô Trần nhỏ giọng nói vào tai Mộ Như Nguyệt: "Đừng quên ta vẫn luôn ở cạnh nàng, nếu nàng có bất kì nguy hiểm gì, ta đều có thể đuổi qua trong nháy mắt."

"Vô Trần, ta sẽ không sao, chàng ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh trở về." Mộ Như Nguyệt tự tin nói.

Với thực lực của Tôn giả áo xám, nếu muốn động thủ với nàng thì không cần phải rời khỏi nơi này. Mà Dạ Vô Trần cũng phát hiện điểm này cho nên mới yên tâm để nàng đi theo hắn...

Quan trọng nhất là trong tay nàng còn giữ một con át chủ bài.

"Trở về?" Trần Nghị đắc ý cười nói: "Lần này nàng sẽ không trở về được, ha ha!"

Trần Nghị cho rằng Tôn giả áo xám tin lời hắn nói, muốn động thủ đối phó Mộ Như Nguyệt, vậy làm sao nàng còn có cơ hội trở về?

------------------

"Ngồi đi."

Trong phòng, Tôn giả áo xám chỉ vào vị trí trước mặt mình, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi có chuyện muốn nói với ta, đúng không?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"

"Ánh mắt ngươi đã bán đứng ngươi!" Tôn giả áo xám cười nói.

Hắn sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm nhìn người phong phú, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn liền biết nữ nhân này có việc tìm hắn.

Cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này...

"Không sai, ta quả thật có việc tìm ngươi", Mộ Như Nguyệt giơ tay phải ra, một quyển sách đã ố vàng xuất hiện trong tay nàng, "Đây là do một người nhờ ta giao cho ngươi."

"Đây là..."

Tôn giả áo xám sửng sốt, cẩn thận tiếp nhận nhật kí, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, hắn lập tức trở nên kích động.

"Quyển nhật kí này ngươi từ đâu có được?"

"Là một người giao cho ta, nhờ ta giao nó cho Tôn giả áo xám, kèm theo một tiếng xin lỗi..."

Thân thể Tôn giả áo xám run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, cười khổ nói: "Người nên nói xin lỗi hẳn là ta, nếu không phải năm đó ta làm nàng hiểu lầm, nàng cũng sẽ không bỏ ta mà đi, ngàn năm qua ta tìm nàng khắp nơi đều không tìm được, không ngờ bây giờ nhật kí của nàng có thể xuất hiện trước mặt ta, nha đầu, ngươi có thể cho ta biết nàng hiện đang ở đâu hay không?"

Thấy vẻ mặt Tôn giả áo xám thống khổ, Mộ Như Nguyệt có chút không đành lòng, trầm ngâm một lúc, nàng chậm rãi nói: "Nàng... đi đến một nơi rất xa, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại."

Đây là câu cuối cùng Hoa phu nhân đã nói với nàng.

Nếu có duyên thì sẽ có một ngày bọn họ gặp lại, chỉ cần không hồn phi phách tán, trên cái thế giới này không có gì không thể xảy ra...

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tôn giả áo xám lau nước mắt ở khóe mắt, cầm chặt quyển nhật kí trong tay giống như trân bảo sợ bị người cướp đi.

"Đúng rồi, nha đầu, ngươi và nàng... là quan hệ gì?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nhấp môi, đáy mắt có chút phức tạp: "Nàng là sư phụ ta."

"Ha ha", Tôn giả áo xám tươi cười đầy mặt, không còn bộ dáng lạnh lùng lúc trước, "Không ngờ cuối cùng nàng cũng thu được một đồ đệ, hơn nữa còn là một đồ đệ không tồi... Nha đầu, ta và nàng là phu thê, cho nên ta cũng là sư công của ngươi, hiện tại ngươi gọi một tiếng sư công cho ta nghe một chút?"

Bộ dáng Tôn giả áo xám lúc này cẩn thận, ánh mắt tràn ngập mong chờ.
 
Chương 1203: Thư mời của tôn giả áo xám (8)


Editor: Tường An

Trên trán Mộ Như Nguyệt xuất hiện ba hàng hắc tuyến, ho khan hai tiếng nói: "Chuyện của ta đã nói xong, kê tiếp nói chuyện của ngươi đi!"

"Chuyện của ta?" Tôn giả áo xám sửng sốt, khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt gật đầu, "Nếu ta đoán không sai, thân thể ngươi đã sắp sửa dầu hết đèn tắt, có thể duy trì đến hôm nay đúng là không dễ."

Nghe vậy, Tôn giả áo xám cười khổ nói: "Mấy năm gần đây ta hao tổn tinh thần vì nàng, thân thể cũng suy sụp theo, nếu thật sự không thể đột phá tiếp, sợ là sinh mệnh cũng không thể kéo dài được nữa..."

Chỉ cần không tới một bước cuối cùng, sinh mệnh liền không thể kéo dài vô hạn.

Thực lực của Tôn giả áo xám rất cường hãn, đã sống rất nhiều năm, nhưng sinh mệnh của hắn vẫn hữu hạn, nếu không tiếp tục đột phá thì không thể kéo dài...

"Ba năm, ta còn thời gian ba năm, nhưng muốn đột phá trong vòng ba năm này rõ ràng không có khả năng." Tôn giả áo xám lắc đầu thở dài: "Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc là không thể gặp lại nàng một lần..."

"Ba năm sao?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, rồi chợt giãn ra, "Trong vòng ba năm này, ta sẽ luyện chế ra đan dược có thể giúp ngươi đột phá."

"Ngươi nói cái gì?" Tôn giả áo xám trợn to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Mộ Như Nguyệt: "Ngươi nói, trong vòng ba năm ngươi có thể giúp ta đột phá?"

"Ta không thể cam đoan nhất định thành công, nhưng ta sẽ dốc toàn lực!"

Đối với võ giả tu luyện, thời gian ba năm là quá ngắn, chớp mắt đã trôi qua, nhưng nàng chỉ có thời gian ba năm, cho nên việc trọng yếu và khẩn cấp lúc này là nâng cao thực lực.

--------------------

Trong sảnh yến hội, mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt bình yên vô sự trở về, trong lòng vô cùng chấn động...

Nàng... nàng còn sống trở về?

Tôn giả áo xám thế nhưng tha cho nàng?

Làm sao có thể?

Trước những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân ảnh áo xám xuất hiện...

"Tôn giả áo xám, này... đây là thế nào?" Trần Nghị áp chế sự không cảm lòng, hỏi, "Nàng làm trái quy củ, vì sao tôn giả bao che nàng?"

"Quy củ?" Tôn giả áo xám cười lạnh, "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng đả thương người Trần gia ngươi? Huống chi, đây là quy củ lão phu đặt ra, lão phu muốn làm thế nào còn cần phải hỏi ý kiến các ngươi hay sao? Mặt khác, nhân dịp tụ hội hôm nay, lão phu có chuyện muốn tuyên bố!"

Hắn hơi ngừng một chút, nói tiếp: "Phong Bắc bình nguyên này, lão phu sẽ dùng làm quà gặp mặt cho Nguyệt nha đầu, bất cứ kẻ nào cũng không được có ý kiến."

Hắn nói là đưa cho Mộ Như Nguyệt mà không phải là trả lại cho học viện.

Cũng có nghĩa là học viện Thần không có tư cách thu hồi Phong Bắc bình nguyên từ tay nàng!

"Nha đầu, ngươi có hài lòng với quyết định của sư công hay không?" Tôn giả áo xám quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tươi cười lấy lòng, "Nếu như hài lòng, vậy... gọi một tiếng sư công ta nghe một chút."

Oanh!

Một tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người.

Nhất thời bọn họ đều cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tôn giả áo xám...

Bọn họ không nghe lầm chứ?

Tôn giả áo xám muốn đưa Phong Bắc bình nguyên cho Mộ Như Nguyệt? Hơn nữa, còn tự xưng là sư công?

Sắc mặt Trần Nghị tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã...
 
Chương 1204: Thư mời của tôn giả áo xám (9)


Editor: Tường An

Hai huynh đệ họ Vương cũng trợn tròn mắt.

Khó trách lão đại thoải mái đi theo Tôn giả áo xám, mà Vô Trần công tử cũng không lo lắng chút nào, thì ra bọn họ còn có quan hệ này?

Trời ạ, có Tôn giả áo xám làm hậu thuẫn, sau này còn ai dám động vào bọn họ?

Giờ khắc này, trong lòng hai huynh đệ họ Vương cảm thấy may mắn chưa từng có.

Nếu không phải ngày đó bọn hắn bắt trói Mộ Như Nguyệt thì sẽ không bị nàng thu phục, nói không chừng lúc này bọn họ vẫn chỉ là một đám cường đạo trên núi...

"Tôn giả áo xám, ta còn bận chút chuyện, cáo từ trước."

Phương Bình Minh nhịn không được đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười ôm quyền với Mộ Như Nguyệt, nói: "Chúc mừng quận chủ đại nhân, về sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Phương gia."

"Tôn giả áo xám, quận chủ đại nhân, chúng ta cũng cáo từ trước..."

Tất cả mọi người đều đứng lên, muốn cáo từ rời đi, đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc kéo bước chân bọn họ lại...

"Nguyện trung thành với ta, ta cho các ngươi lợi ích lớn nhất."

Phương Bình Minh sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Mộ Như Nguyệt: "Không biết quận chủ đại nhân có thể cho chúng ta cái gì?"

"Một trăm Vương linh đan, một ngàn Vương cấp đan, hai ngàn Thượng linh đan, năm ngàn Phá linh đan...."

Không đợi những người khác kịp phản ứng, Phương Bình Minh đã dùng tốc độ nhanh nhất quay lại chỗ ngồi.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không thể chống cự được dụ hoặc, cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong các thế lực không phải không có đan dược sư, nhưng có thể cung cấp một trăm Vương linh đan cũng chỉ có một mình quận chủ đại nhân mà thôi...

Một trăm Vương linh đan tương đương với bồi dưỡng một trăm cường giả đỉnh thần vương, đối với tứ đại gia tộc mà nói, cũng coi như một thế lực không nhỏ.

"Quận chủ đại nhân, từ nay về sau, Phương gia chúng ta lấy ngươi làm đầu."

"Đổng gia chúng ta cũng vậy."

"Còn có Lâm gia..."

Mọi người sôi nổi tỏ rõ mình trung tâm, nghiễm nhiên quên mất tinh toán lúc đầu, càng vứt luôn chuyện vừa rồi nhục nhã Mộ Như Nguyệt ra sau đầu.

Chưa nói đến Tôn giả áo xám là sư công của nàng, số đan dược này đã đủ thu mua nhân tâm...

Sắc mặt Trần Nghị đỏ lên, nhìn tam đại thế lực nháy mắt biến thành phản đồ, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, xấu hổ nói: "Quận... quận chủ đại nhân, thật xin lỗi, lúc đầu bởi vì ngươi là thế lực ngoại lai cho nên ta mới tập hợp những người khác muốn đuổi ngươi đi, bây giờ ta biết mình phạm sai lầm nghiêm trọng rồi, cho nên... có thể cũng cho ta gia nhập hay không?"

Tục ngữ nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Chỉ có thằng ngốc mới vì tự tôn mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Trơ mắt nhìn tam đại thế lực nâng cao thực lực mà Trần gia không hề làm gì, vậy không phải đồng nghĩa với đẩy Trần gia vào đường chết sao?

"Tốt", Mộ Như Nguyệt gật đầu, quay đầu nhìn Tôn giả áo xám, "Sư công, sau này phiền ngươi thu hồi lệnh bài linh hồn của bọn họ, đối với bọn họ, ta không quá yên tâm."

Người của tứ đại gia tộc này đều âm hiểm ngoan độc, nàng không thể không có phòng bị.

Lòng Tôn giả áo xám đã sớm bị một tiếng "sư công" làm mềm nhũn, vội vàng gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giao lệnh bài linh hồn của bọn họ cho ngươi, cho dù bọn họ không muốn cũng phải giao ra!"

Lệnh bài linh hồn là lệnh bài dùng một mảnh nhỏ linh hồn của bản thân chế tạo thành. Sau khi bọn họ giao lệnh bài linh hồn ra, Mộ Như Nguyệt có thể lấy máu nhận chủ.
 
Chương 1205: Thư mời của tôn giả áo xám (10)


Editor: Tường An

Từ đó về sau nàng sẽ là chủ nhân của bọn họ, bất kì ai sinh lòng phản bội, lệnh bài linh hồn có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán.

Cho nên, rất nhiều thế lực đều có loại lệnh bài này.

Mà lệnh bài linh hồn cũng có thể nắm giữ sự sống chết của con người.

Tỷ như nói, nếu lệnh bài linh hồn của Trần Nghị nằm trong tay Mộ Như Nguyệt, khi Trần Nghị xảy ra chuyện gì, lệnh bài linh hồn sẽ tối lại, Mộ Như Nguyệt có thể thông qua lệnh bài biết được hắn đã chết...

"Vô Trần, chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khẽ cười nói...

Hai người sóng vai đi dưới ánh trăng, thật lâu sau, Dạ Vô Trần dừng chân, ánh mắt thâm tình nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, nàng ngày càng cường đại rồi, trong vòng nửa năm đã hoàn toàn nắm giữ Phong Bắc bình nguyên..."

Mộ Như Nguyệt dừng chân, xoay người nhìn nam nhân bên cạnh, cười nói: "Nếu là chàng, phỏng chừng còn làm tốt hơn ta, nhưng mỗi lần đều là chàng đứng bên cạnh ta, tự ẩn giấu hào quang của mình đi, nhường hết cho ta..."

Nam nhân này thực lực cường đại, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện che dấu bản thân, chỉ cần nàng không gặp phải khó khăn không thể giải quyết, hắn nhất định sẽ nhường hết hào quang cho nàng...

"Có điều..." Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, hỏi: "Tại sao chàng lại nói chỉ cần ta gặp nguy hiểm, chàng có thể nháy mắt đến bên cạnh ta? Cho dù tốc độ chàng nhanh cỡ nào cũng cần có thời gian."

Ngón tay Dạ Vô Trần run lên, rất nhanh liền khôi phục lại, hắn cười tà mị, ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười nói: "Bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chúng ta tâm ý tương liên, chỉ cần nàng có nguy hiểm ta đều sẽ cảm nhận được, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh nàng."

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Gia hỏa này nhất định có chuyện gạt nàng.

"Nguyệt Nhi, đừng nghĩ nhiều." Dạ Vô Trần ôm chặt nữ nhân mình yêu, nhu hòa nói: "Thật sự không có chuyện gì."

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Mộ Như Nguyệt cũng không hỏi nữa, nàng khẽ cau mày nói: "Vô Trần, ta không hi vọng chàng có chuyện gạt ta, càng không muốn chàng vì ta mà gặp nguy hiểm, nếu không cả đời ta sẽ không tha thứ cho chàng...."

Dạ Vô Trần rũ mắt, trong lòng cười khổ.

Nàng lúc nào cũng nhạy cảm, cường hãn như thế, chỉ là một câu nói đã khiến nàng hoài nghi...

"Chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người đi tiếp...

Dạ Vô Trần nhìn theo thân ảnh nữ tử đi xa, ánh mắt trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Bạch Trạch, xuất hiện đi."

Dưới ánh trăng, nam nhân như thiên thần chậm rãi đi đến, tóc trắng như tuyết bay múa trong đêm, mỹ đến kinh người.

"Tại sao không nói cho nàng biết?" Bạch Trạch nhìn nam nhân trước mắt, nhàn nhạt hỏi.

"Nếu nói, nàng nhất định sẽ không đồng ý, mà ta không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa! Trong lăng mộ, nếu không có lực lượng Tiểu Hoàng Nhi lưu lại, có lẽ ta đã không thể gặp lại nàng, cho nên ta mới quyết định lưu huyết loại vào trong thân thể nàng, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, ta có thể thông qua huyết loại đến bên cạnh nàng..."

"Nhưng cái giá phải trả khi dùng bí thuật này chính là dùng thân thể chính mình để hoàn trả! Thay huyết loại đi vào địa ngục, thay thế nó đối mặt tất cả, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?" Bạch Trạch lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt.
 
Chương 1206: Thư mời của tôn giả áo xám (11)


Editor: Tường An

Lúc này, nam nhân kia rốt cuộc hoàn hồn, dung nhan tuấn mỹ tà khí, đôi mắt tím tràn đầy ý cười.

"Nàng ở Thần giới làm đế, ta đi địa ngục làm vương, cũng chẳng có gì không tốt, huống chi, một ngày đó chưa chắc sẽ xảy ra..."

Trong lòng Bạch Trạch khẽ run lên.

Từ kiếp trước hắn đã biết hai người đều yêu đối phương như mạng, Dạ Vô Trần vì nàng mà dấn thân vào hiểm cảnh, dùng sinh mạng bảo hộ, còn nàng vì cứu người nhà của Dạ Vô Trần mà thừa nhận thiên kiếp, tan thành mây khói.

Cũng chính vì sự si tình của Dạ Vô Trần cho nên Bạch Trạch mới có thể buông tay, dùng thân phận bằng hữu ở bên cạnh bảo hộ nàng...

"Vô Trần, Bạch Trạch, các ngươi ở đó nói gì vậy?"

Đúng lúc này, phía trước truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử.

Dạ Vô Trần cười cười, chạy về phía nữ tử đứng dưới ánh trăng...

Bạch Trạch nhìn theo bóng dáng nam nhân chạy đi, đáy lòng có chút phức tạp.

Hắn không ngờ Dạ Vô Trần có thể vô tình lấy được huyết loại, nhưng thứ này quá mức nguy hiểm, hắn (DVT) và huyết loại đã đạt thành khế ước, huyết loại thay hắn làm một chuyện, còn hắn phải trả giá cả cuộc đời mình...

Chuyện xảy ra trong yến hội ở Nam Bình trấn rất nhanh được truyền ra ngoài.

Hai tổ tôn Lăng gia đã là phế nhân khi nghe được tin tức này, sợ tới mức suýt ngất. Lúc này bọn họ mới biết, có thể giữ được mạng là may mắn cỡ nào, càng miễn bàn đến chuyện trả thù.

Hiện tại, bọn họ không chỉ không có năng lực mà còn không có lá gan đó.

Phải biết rằng, Tôn giả áo xám là sư công của nàng, tứ đại thế lực cũng bị nàng thu phục, nếu bọn họ muốn tìm nàng báo thù thì có khác gì tìm chết?

Đặc biệt là Lăng Thiên, hiện tại hối hận muốn chết, sớm biết gia hỏa kia có địa vị lớn như vậy, hắn cần gì đắc tội nàng?

Tuyệt đối sẽ chạy rất xa, hận không thể cả đời không nhìn thấy nàng mới tốt...

Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi về Mộ Như Nguyệt, nàng lại bế quan tu luyện, quăng nhiệm vụ luyện chế đan dược chờ Hải Uy vừa từ Thần Môn trở về...

Thời gian trôi qua rất nhanh, từ khi Mộ Như Nguyệt đến Nam Dương quận đến nay đã một năm rồi...

Lúc này, trên sơn cốc truyền ra hơi thở cường đại, một tiếng rồng gầm chấn vang chân trời, sau đó trên bầu trời xuất hiện một con cự long màu trắng bay lượn...

Bạch long biến thành một luồng bạch quang từ trên trời hạ xuống trước mặt nữ tử đứng trong sơn cốc, dung nhan tuấn mỹ gợi lên một nụ cười.

"Mẫu thân, ta rốt cuộc đột phá, có năng lực trợ giúp ngươi rồi."

So với bộ dáng non nớt lúc trước, Tiểu Bạch hiện tại trở nên cường đại uy vũ, thân thể cũng cao lớn hơn, không còn là thiếu niên ngây ngô nữa.

Cùng lúc này, Viêm Tẫn và Khiếu Nguyệt cũng từ trong lăng mộ đi ra.

Hiển nhiên, trong vòng nửa năm này, thực lực của bọn họ đã tiến bộ vượt bậc, Viêm Tẫn đã là thần vương cao cấp, còn Khiếu Nguyệt cũng là thần vương trung cấp...

"Đều ra rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi, khảo hạch cuối kì của học viện cũng sắp bắt đầu, chúng ta phải trở lại học viện trước khảo hạch..." Mộ Như Nguyệt cười nói, ánh mắt hiện lên tia hoảng hốt.

Từ biệt một năm, không biết Lisa các nàng thế nào...

Học viện Thần.

Trong kí túc xá, Lisa chống cằm, chớp chớp mắt nhìn hai người bạn cùng phòng, nói: "Đã một năm trôi qua, khảo hạch của học viện cũng sắp bắt đầu rồi, các ngươi nói tại sao Nguyệt Nhi còn chưa trở về a?"
 
Chương 1207: Thư mời của tôn giả áo xám (12)


Editor: Tường An

Thiên Diệp nhíu chặt mày, ngữ khí hơi lo lắng sốt ruột: "Phong Bắc bình nguyên quá nguy hiểm, nàng lại chỉ là một thần tướng, cho dù trong tay có một đằng xà thượng cổ có thể hạ gục thần vương trong nháy mắt thì cũng rất khí có thể đứng vững gót chân ở đó, chắc sẽ không phải đã gặp nguy hiểm gì chứ?"

Y Liên không nói gì nhưng trong mắt cũng lộ vẻ lo lắng, thật lâu sau nàng mới nói: "Nguyệt Nhi cát nhân có tự có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"A!"

Đột nhiên có tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền vào, ba người vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn.

Ánh mắt Thiên Diệp trầm xuống: "Ngươi lại tới đây làm gì?"

"Ta tới báo cho các ngươi biết, ngày mai sẽ tiến hành khảo hạch, nếu có người vắng mặt sẽ bị xử lý thôi học." Tiêu Vũ cười lạnh nói: "Có điều, ta nghĩ nàng còn sống hay không cũng chưa biết được..."

"Ngươi..." Thiên Diệp đứng dậy, muốn xông lên.

Y Liên cả kinh, vội vàng bắt được cánh tay Thiên Diệp, nói: "Thiên Diệp, ngươi đừng xúc động! Ngươi mà xúc động sẽ trúng bẫy của nàng."

Nghe Y Liên nói vậy, Thiên Diệp tận lực đè nén lửa giận trong lòng, hung hăng trừng mắt nữ tử đáng giận này.

Tiêu Vũ khẽ cau mày, lạnh lùng liếc Y Liên một cái.

Trong ba người này, Y Liên xem như bình tĩnh nhất, nếu không có nàng ta ngăn cản, chỉ sợ Thiên Diệp đã động thủ trước rất nhiều lần rồi.

Như vậy, mình cũng có đủ lý do giết nàng ta...

"Vướng bận!" Tiêu Vũ mắng một câu, cười lạnh nhìn ba người: "Ta cũng hi vọng ngày mai bốn người trong kí túc xá các ngươi đều sẽ xuất hiện, đáng tiếc, nói không chừng không có cơ hội, ha ha ha!"

Phong Bắc bình nguyên là nơi nào chứ?

Mộ Như Nguyệt đến đó, tuyệt đối không có khả năng còn sống!

Hai ngày trước sư phụ đã phái người đến Phong Bắc bình nguyên tìm hiểu tin tức, nói vậy, hẳn là mấy ngày nữa sẽ có tin vui truyền đến...

Dứt lời, Tiêu Vũ liền xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt ba người...

"Thôi." Y Liên lắc đầu nói: "Tất cả chờ Nguyệt Nhi về rồi nói sau."

"Oa!"

Chịu áp lực suốt một năm trời, Thiên Diệp rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Y Liên khóc rống lên.

"Y Liên, nàng sẽ trở về sao? Đều tại ta hại nàng, nếu không phải vì ta, thầy trò Tiêu Vũ cũng sẽ không đối phó nàng, đến một nơi như Phong Bắc bình nguyên, khả năng nàng còn sống là rất nhỏ."

Trong lòng Y Liên có chút phức tạp nhìn Thiên Diệp khóc rống, tâm đột nhiên trầm xuống, ngữ khí kiên định: "Nàng nhất định sẽ trở về!"

Mộ Như Nguyệt không ở đây, nàng chính là chỗ dựa của mọi người, nếu ngay cả nàng cũng tin Mộ Như Nguyệt đã chết, vậy hai người kia phải làm sao bây giờ?

Cho nên, bất luận thế nào nàng nhất định phải tiếp tục kiên trì...

"Ách, ở đây xảy ra chuyện gì sao?"

Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm quen thuộc kia làm ba người toàn thân cứng đờ, vẻ mặt không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử ngoài cửa.

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt thấy vẻ mặt các nàng như vậy, bất giác sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt ta có gì à? Sao các ngươi nhìn ta như vậy?"

Loại ánh mắt này làm nàng sởn tóc gáy...

Thiên Diệp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, trên mặt còn vương nước mắt chưa lau, thậm chí mắt cũng không dám chớp một cái.
 
Chương 1208: Thư mời của tôn giả áo xám (13)


Editor: Tường An

Sợ chỉ cần chớp mắt là Mộ Như Nguyệt sẽ biến mất không thấy...

"Ngươi... ngươi còn sống?"

Nữ nhân này thật sự còn sống?

"Ta cũng không phải đi chịu chết, các ngươi đều nhìn ta như vậy làm gì?"

Vừa dứt lời, ba người thế nhưng đồng thời nhào về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt như lang như hổ của các nàng làm Mộ Như Nguyệt sợ tới mức lui lại vài bước.

"Nguyệt Nhi."

Lisa ôm chặt Mộ Như Nguyệt, hận không thể hung hăng cắn nàng một cái, chẳng qua đây cũng chỉ là tưởng tượng thôi...

"Thật tốt quá, ngươi trở về rồi, chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết."

"Đó là các ngươi nghĩ như vậy!" Y Liên trợn trắng mắt, "Ta vẫn luôn tin tưởng nàng còn sống, là các ngươi không nhìn thấy thi thể nàng, cũng không nghe được lời đồn đãi nàng đã chết thì đã vội vàng tin lời Tiêu Vũ nói..."

Lisa ngượng ngùng lè lưỡi, nói: "Còn không phải là vì ta nghe nói các đệ tử bị phái đến Phong Bắc bình nguyên đều có đi mà không có về sao? Nguyệt Nhi đã đi một năm trời còn chưa trở về, ta mới tưởng rằng mấy người đó thật sự giết Nguyệt Nhi, có điều, Nguyệt Nhi, ngươi ở đó rốt cuộc làm gì vậy? Sao ta có cảm giác thực lực của ngươi hình như mạnh hơn rồi?"

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt nhún vai, nói: "Chuyện này không thể nói rõ trong chốc lát được, nhưng mà, ta có quà tặng cho các ngươi."

"Cái gì?" Lisa tròn mắt, nghiêng đầu hỏi.

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, lấy ra ba viên linh thạch cao cấp đưa cho ba người.

"Đây là ba linh thạch cao cấp, có thể giúp các ngươi đột phá tới thần vương sơ cấp, ngày mai chính là khảo hạch rồi, các ngươi phải nâng cao thực lực lên mới có thể thông qua khảo hạch lần này."

"Linh... linh thạch cao cấp?" Thiên Diệp trợn tròn mắt, giật mình nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mặc dù nàng là công chúa của đế quốc cũng chưa từng nhìn thấy đồ vật trân quý như thế, vậy mà Mộ Như Nguyệt mắt cũng không nháy liền tặng linh thạch cao cấp cho bọn họ?

Nhất thời, trong lòng Thiên Diệp ngũ vị tạp trần, đối với Mộ Như Nguyệt, nàng thật sự không biết phải báo đáp thế nào...

Lisa không hề khách khí nhận lấy, cho Mộ Như Nguyệt một cái ôm thật chặt.

"Nguyệt Nhi, ngươi đối với ta thật sự quá tốt, về sau ta liền bán mình cho ngươi, làm nha hoàn của ngươi cả đời."

Tuy Y Liên không biểu lộ trực tiếp như Lisa nhưng vẫn ưu nhã cười nói: "Nguyệt Nhi, ta nợ ngươi quá nhiều ân tình, cả đời này không thể trả hết, nhưng sau này chỉ cần ngươi nói một câu, Y Liên ta núi đao biển lửa quyết không chối từ!"

"Có lời này là đủ rồi." Mộ Như Nguyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Y Liên, nói: "Sau này có yêu cầu, ta tuyệt đối sẽ không khách khí với các ngươi, hiện tại các ngươi đi hấp thu năng lượng linh thạch tiến hành đột phá trước đi."

"Được."

Lisa và Y Liên nhìn nhau, sau đó cùng đi về phòng mình.

Nhưng từ đầu đến cuối, Thiên Diệp lại không có bất cứ động tác gì...

"Ngươi không đi sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn Thiên Diệp, "Ngày mai là trận đầu tiên, khảo hạch cấp bậc học viên, xem trong một năm nay các ngươi đã tiến bộ bao nhiêu, nếu như không có tiến triển gì sẽ bị học viện khai trừ."

Thiên Diệp nắm chặt linh thạch trong tay, đáy mắt hiện lên một tia sáng, cười lạnh nói: "Thời điểm ta mới vào học viện là thần tướng trung cấp, hiện tại đột phá đến thần tướng cao cấp đã đủ ứng phó trận đầu khảo hạch, cho nên, chờ trận đấu ngày mai kết thúc, ta mới hấp thu linh thạch."
 
Chương 1209: Thư mời của tôn giả áo xám (14)


Editor: Tường An

Thiên Diệp làm như vậy cũng có dự tính riêng của nàng.

Nàng muốn khiến Tiêu Vũ là thần vương sơ cấp cho rằng nàng mới chỉ là một thần tướng trung cấp, sau đó trong trận khảo hạch kế tiếp Tiêu Vũ mới tự đến khiêu chiến với nàng.

Mà nàng, muốn nhân trận chiến đó rửa mối nhục năm xưa!

Làm Tiêu Vũ hiểu rõ nàng không phải chỉ biết dựa vào thân phận công chúa hoàng gia!

Mộ Như Nguyệt nhìn ra ý nghĩ trong lòng Thiên Diệp, cười nhạt nói: "Ta ủng hộ hành động của ngươi, cho nên ta sẽ không giúp ngươi đối phó Tiêu Vũ, kẻ thù của ngươi nên để chính ngươi động thủ."

Thiên Diệp khẽ nhấp môi, không nói lời nào.

Nếu chỉ là vì Tề Mặc, nàng sẽ không động thủ với Tiêu Vũ, bởi vì nàng đã bỏ qua nam nhân kia.

Nhưng Tiêu Vũ ngàn không nên vạn không nên gây phiền toái cho nàng, còn đối phó với bạn cùng phòng của nàng, trong suốt một năm này, ba người đã không ít lần bị Tiêu Vũ hãm hại, chỉ vì kỹ không bằng người mà phải nhịn xuống...

"Ngươi nói cái gì?" trong phòng, Chu Mẫn đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt rét lạnh, "Mộ Như Nguyệt đã trở lại? Đám người ở Phong Bắc bình nguyên không giết nàng?"

Chẳng lẽ nàng không hoàn thành nhiệm vụ mà tùy tiện tìm một chỗ nào đó để trốn?

Chu Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Một thần tướng bị phái đến Phong Bắc bình nguyên, các thế lực ở đó nhất định sẽ không buông tha cho nàng....

"Sư phụ, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"

Tiêu Vũ nhíu mày, cực kì không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.

"Yên tâm đi, sắp tới còn có khảo hạch, nhất định sẽ phải thi đấu, đến lúc đó ta có thể tìm người lấy mạng nàng!"

Đáy mắt Chu Mẫn xẹt qua một tia âm lãnh, lúc nhìn Tiêu Vũ lại lộ vẻ từ ái giống như đang nhìn nữ nhi của mình...

Nhưng Tiêu Vũ không phát hiện điều này, nàng còn đang mãi suy nghĩ cách giải quyết bốn nữ nhân đáng ghét kia.

Phải biết rằng, thời gian này Tề Mặc thường xuyên theo đuổi Thiên Diệp, nhìn bạn trai mình theo đuổi nữ tử khác làm nàng cực kì khó chịu, hận không thể giết Thiên Diệp!

Tiêu Vũ cắn chặt môi, bất luận thế nào nàng cũng để nữ nhân kia có được Tề Mặc.

---------------------

Sáng sớm hôm sau, trên quảng trường học viện có rất đông người tụ tập.

Tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai bàn luận, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Mộ Như Nguyệt cách đó không xa...

"Nàng chính là Mộ Như Nguyệt ở chung kí túc xá với Thiên Diệp?"

"Đúng vậy, ta đã gặp nàng trong khảo thí nhập học một năm trước, nhưng không phải nàng đã bị Chu Mẫn trưởng lão phái đến Phong Bắc bình nguyên sao? Chẳng lẽ cũng vì mấy thế lực ở đó quá cường đại nên bị bọn họ đuổi về?"

"Ha ha, ta nghe được một vài tin tức, nghe nói sau khi Chu Mẫn trưởng lão giao nhiệm vụ cho nàng, nàng cũng không đến Nam Dương quận mà tùy tiện tìm chỗ trốn, chờ đến khảo hạch cuối kì mới trở về!"

"Thật hay giả? Vậy không phải là lừa gạt Chu Mẫn trưởng lão sao? Không sợ Chu Mẫn trưởng lão tính sổ?"

"Đương nhiên là thật, tin này là người trong phủ Chu Mẫn trưởng lão truyền ra, nếu Chu Mẫn trưởng lão đã phái nàng đi làm nhiệm vụ, tất nhiên sẽ cho người giám sát nàng, cho nên tin này hẳn không phải là giả."

Thực tế, Chu Mẫn không hề phái người giám sát Mộ Như Nguyệt.

Bởi vì Chu Mẫn cho rằng Mộ Như Nguyệt đến đó sẽ không thể sống tốt, cho dù không chết cũng sẽ bị bọn họ khi dễ thê thảm, cần gì phải lãng phí nhân lực giám sát nàng?
 
Chương 1210: Thư mời của tôn giả áo xám (15)


Editor: Tường An

Cho nên chờ đến trước kì khảo hạch Chu Mẫn mới phái người đến Phong Bắc bình nguyên tìm hiểu tin tức của Mộ Như Nguyệt, đáng tiếc bây giờ còn chưa trở về.

Nhưng dựa theo tưởng tượng của Chu Mẫn chính là những lời nghị luận trong học viện...

Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một thân ảnh cao lớn từ phía dưới đi lên đài, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lãnh trầm nói: "Ta là Lục Chấn, người khảo hạch các ngươi lần này, kế tiếp ta sẽ bắt đầu tiến hành trận đầu khảo hạch, ai được ta gọi tên sẽ tiến lên làm thí nghiệm cấp bậc, để ta xem các ngươi có tiến bộ hay không, những người không có tiến bộ thì không cần tham gia trận đấu kế tiếp."

Nói tới đây, hắn ngừng một chút: "Bởi vì suốt một năm mà không tiên bộ được chút nào chứng tỏ thiên phú của ngươi quá kém, hoặc không đủ nỗ lực, đệ tử như vậy học viện chúng ta không cần!"

Nhất thời tâm tình mọi người đều trở nên khẩn trương.

Nếu bị học viện khai trừ nhất định gia tộc sẽ mất hết thể diện, bọn họ không chịu đựng nổi thất bại như vậy....

"Được rồi, học viên thứ nhất, Trương Chính lên thí nghiệm." Lục Chấn lấy ra một thanh ngọc giản*, nhìn họ tên ghi trên đó, nghiêm túc nói.

*Ngọc giản là cái hình ở trên nha:)

Một đám đệ tử được hắn gọi tên lần lượt tiến lên thì nghiệm, có người không giấu được hưng phấn, cũng có người mất mát cúi đầu, yên lặng đứng trong đám người...

Chẳng mấy chốc gần một nửa đệ tử đã thông qua thí nghiệm, thời điểm Lục Chấn đọc cái tên kế tiếp, ánh mắt mọi người bất giác nhìn qua.

"Thiên Diệp!" 

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thiên Diệp thong thả tiến lên, cung kính nói: "Lục Chấn đại nhân..."

"Bắt đầu đi."

"Vâng."

Thiên Diệp dồn hết toàn lực vào nắm tay, dùng sức đấm vào khối thạch thí nghiệm, oanh một tiếng, sau đó thu hồi nắm tay.

"Thần tướng cao cấp, đột phá một bậc, thông qua!"

Trong vòng một năm có thể từ thần tướng trung cấp đột phá tới thần tướng cao cấp, không phải thiên tài thì không thể làm được. Nhưng dù vậy, Tiêu Vũ vẫn không thèm để nàng vào mắt.

Đối với Tiêu Vũ, thực lực thần tướng cao cấp vẫn quá yếu...

"Tiếp theo, Lisa."

Trước ánh mắt của mọi người, Lisa bước lên đài thí nghiệm, nắm đấm nhỏ vừa đấm vào khối thạch liền hiện lên một tia sáng, làm mọi người sửng sốt.

"Thần vương?"

Cmn! Nàng thế nhưng đột phá đến thần vương! Phải biết rằng lúc mới vào học viện, Lisa chỉ là một thần tướng trung cấp thôi, chỉ mới một năm đã đạt tới cảnh giới thần vương?

Sau Lisa là Y Liên, cấp bậc cũng giống Lisa, dừng lại ở cảnh giới thần vương.

Mọi người đều chết lặng, ngây ngốc nhìn nữ tử ưu nhã bước xuống đài, thật lâu không hồi phục tinh thần...

"Cuối cùng, Mộ Như Nguyệt!"

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì khi mới vào học viện, thực lực của nàng chỉ là một thần tướng sơ cấp, không biết qua một năm sẽ tiến bộ thế nào...

Bất quá, dù có tiến bộ thì cũng chỉ đạt tới đỉnh thần tướng là cùng, không thể nào đột phá đến thần vương được, nếu không, thiên phú bực này thật sự quá biến thái...

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi lên giữa đài, đạm mạc nhìn Lục Chấn ngồi bên cạnh khối thạch thí nghiệm, hỏi: "Có thể bắt đầu hay chưa?"
 
Chương 1211: Giết sạch tất cả (1)


Editor: Tường An

Lục Chấn khẽ gật đầu với Mộ Như Nguyệt, nói: "Có thể."

Dứt lời, nắm đấm của Mộ Như Nguyệt bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, hung hăng đánh về phía thạch thí nghiệm, khối thạch lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra bốn phía...

"Này... đây là... thần vương trung cấp?"

Cmn! Nàng thế nhưng đột phá tới thần vương trung cấp?

Phải biết rằng thời điểm mới vào học viện, Mộ Như Nguyệt chẳng qua chỉ là thần tướng sơ cấp mà thôi, trong ngắn ngủi một năm đã đột phá đến cấp bậc này, nữ nhân này biến thái sao?

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, căn bản không dám tin vào cảnh tượng vừa thấy...

"Nguyệt Nhi." Lisa thấy Mộ Như Nguyệt đi xuống, vội vàng chạy qua, hưng phấn nói: "Ngươi đột phá thần vương trung cấp rồi!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn ba người bên cạnh, nhướng mày nói: "Chúng ta đi thôi."

Sau đó, trước ánh mắt ghen ghét cùng khiếp sợ của mọi người, đi thẳng ra khỏi quảng trường...

Tiêu Vũ siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu mới đè nén được lửa giận trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bất luận thế nào, ta nhất định phải khiến bọn họ bị trục xuất khỏi học viện!"

Hận!

Làm sao có thể không hận?

Nếu không phải vì Mộ Như Nguyệt, nàng đã sớm giết chết Y Liên và Thiên Diệp trong bí cảnh rồi, nhưng cuối cùng lại bị nữ nhân này phá hỏng...

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Tiêu Vũ, thân thể nàng chấn động, quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, mím môi nói: "Sư phụ..."

"Tiêu Vũ, sư phụ nhất định sẽ giúp ngươi, những người ngươi không muốn nhìn thấy, ta... nhất định sẽ làm các nàng biến mất khỏi thế giới này." Đáy mắt Chu Mẫn xẹt qua một tia âm lãnh, gằn từng chữ một.

Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Chu Mẫn, trong lòng cảm thấy ấm áp, từ sau khi vào học viện, sư phụ vẫn luôn giúp đỡ nàng, nếu không nàng cũng không trưởng thành được như bây giờ...

Sáng sớm hôm sau, trên quảng trường lại tụ tập một mảnh đông nghịt.

Lục Chấn đứng trên đài cao, thanh giọng nói: "Trải qua trận thí nghiệm hôm qua, trong học viện đã có thêm mấy vị thiên tài, kế tiếp chính là trận thứ hai của kì khảo hạch, nội dung trận này là tru sát ma thú! Chỉ cần giết được một số lượng ma thú nhất định thì có thể thông qua."

Lục Chấn nhàn nhạt nói tiếp: "Nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt, ta sẽ quyết định ai là người đầu tiên bằng phương pháp rút thăm! Trong trận này có tổng cộng 1000 ma thú, trong đó có 100 ma thú thần vương sơ cấp, 10 ma thú thần vương trung cấp, sau khi vào gặp được ma thú loại nào hoàn toàn dựa vào vận khí của các ngươi..."

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

Trong trận này có 10 ma thú thần vương trung cấp? Nếu vận khí không tốt, ngay cả mạng cũng không còn...

Mọi người lập tức châu đầu ghé tai nghị luận.

"Tốt, nếu các ngươi đều không có ý kiến gì, vậy ta bắt đầu rút thăm."

Lục Chấn đảo mắt qua đám đệ tử phía dưới, đưa tay vào trong hộp thăm, rất nhanh đã cầm ra một mảnh giấy trắng.

Hắn cẩn thận mở mảnh giấy ra, nhìn nội dung bên trong, nói: "Người đầu tiên, Mộ Như Nguyệt!"

"Nguyệt Nhi!"

Đám Lisa biến sắc, vội vàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...

Tuy thực lực Mộ Như Nguyệt là thần vương trung cấp nhưng trong đó lại có 10 ma thú thần vương trung cấp a.
 
Chương 1212: Giết sạch tất cả (2)


Editor: Tường An

Nếu vận khí không tốt gặp phải mấy con ma thú đó, phỏng chừng sẽ không có khả năng chiến đấu...

Mộ Như Nguyệt không nói gì, tiến lên hai bước, nhìn Lục Chấn nói: "Có thể bắt đầu chưa?"

"Tốt", Lục Chấn tán thưởng nhìn Mộ Như Nguyệt, những người khác khi nghe nói đến 10 ma thú thần vương trung cấp đều biến sắc, duy chỉ có nàng trước sau vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như chuyện này đối với nàng rất bình thường, "Bên kia cánh cửa đó chính là trận ma thú, có gặp được ma thú cấp thấp hay không thì phải xem vận khí của ngươi, chỉ cần giết được hai mươi ma thú là có thể thông qua."

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, hơi nao nao: "Trận pháp?"

Trận ma thú này chính là một trận pháp?

Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức đi về phía trận pháp kia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...

--------------

Hiện tại Mộ Như Nguyệt đang ở giữa một khu rừng rậm, bóng đêm ảm đạm, xung quanh nàng là vô số ma thú thần sắc dữ tợn...

"Hai mươi ma thú?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Ta thấy nơi này hẳn là có hai ngàn ma thú!"

"Chủ nhân."

Một ánh lửa xẹt qua, Hỏa phượng đã đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt, đồng thời đằng xà thượng cổ cũng nâng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn đám ma thú vây quanh bọn họ...

"Hỏa phượng, đằng xà, giết sạch chúng nó!"

"Vâng, chủ nhân."

Hỏa phượng rống to một tiếng, nhanh chóng lao vào đán ma thú....

Cùng lúc này, trên quảng trường, Chu Mẫn nở nụ cười âm hiểm.

"Sư phụ?" Tiêu Vũ quay đầu nhìn Chu Mẫn, nói: "Ngươi có động tay động chân trong đó sao?"

"Đúng vậy, Tiêu Vũ, ngươi xem đi, sư phụ sẽ mau báo thù cho ngươi...."

Nàng cười lạnh, thần sắc càng thêm âm trầm, khủng bố.

Đúng lúc này, một thanh âm hoảng sợ truyền đến: "Lục Chấn đại nhân, đại sự không tốt!"

Lục Chấn cau mày, liếc mắt về phía người lảo đảo chạy đến, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đại... đại nhân, trận pháp xảy ra vấn đề."

"Cái gì?"

Tim mọi người run lên, đồng loạt nhìn về phía người tới.

"Là Thiên trận đại sư phái ta tới nói với Lục Chấn đại nhân, trận pháp bị người khác động tay động chân, trừ phi giết sạch ma thú trong đó, nếu không sẽ không thể ra ngoài."

Oanh!

Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, làm đám người Thiên Diệp tái mặt.

Ngay cả Y Liên trước nay đầu óc vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt...

Phải giết toàn bộ ma thú mới ra ngoài được, nói cách khác, Mộ Như Nguyệt chỉ có hai kết cục, một là chết trong tay ma thú, hai là bị nhốt trong trận pháp cho đến khi giết hết ma thú mới có thể đi ra...

Nhưng hiển nhiên để sống sót giữa hàng ngàn ma thú như vậy cực kì khó khăn, kết cục cuối cùng có khả năng sẽ là...

Lục Chấn toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Còn không mau mời Thiên trận đại sư tới sửa lại trận pháp?"

"Thiên trận đại sư đang sửa chữa, nhưng ít nhất cũng phải một tháng..."

Một tháng?

Lục Chấn lảo đảo vài bước, bất giác lắc đầu cười khổ.

Một tháng? Làm sao nàng có thể chống đỡ một tháng? Không ngờ trong lúc khảo hạch lại xảy ra chuyện như thế, nếu đổi lại là đệ tử khác thì không nói, cố tình lại là một thiên tài như nàng...

Nếu nàng chết, tất nhiên sẽ là tổn thất của học viện...
 
Chương 1213: Giết sạch tất cả (3)


Editor: Tường An

"Là các ngươi!

Thiên Diệp dường như nhớ tới điều gì, điên cuồng quát về phía thầy trò Tiêu Vũ: "Người có thể bóp méo trận pháp, còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, không ai khác ngoài các ngươi! Người các ngươi muốn đối phó là ta, có liên quan gì tới nàng? Tại sao lần nào cũng muốn hại chết người vô tội!"

Sắc mặt Chu Mẫn trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đó là tân học viên năm nay sao? Đúng là không có tố chất hàm dưỡng, ngươi như vậy là tôn sư trọng đạo?"

"Ngươi..." Thiên Diệp còn muốn nói gì đó lại bị Chu Mẫn cướp lời.

"Thật không biết loại người này làm thế nào lẫn vào học viện chúng ta! Cho dù sau này rời khỏi học viện thì cũng là phế vật! Chẳng những câu dẫn nam nhân của người khác mà còn trăm phương ngàn kế muốn hãm hại đồ nhi ta, ngươi cho rằng ai cũng âm hiểm xảo trá như ngươi sao? Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn? Nếu ta muốn hại bằng hữu của ngươi, cần gì phải dùng cách này? Chỉ cần ta nói một câu, nàng lập tức cuốn gói ra khỏi học viện!"

Chẳng qua, cái nàng muốn không phải là đuổi, mà là mạng nàng ta...

"Thiên Diệp." Y Liên hồi phục tinh thần, đè chặt tay Thiên Diệp xuống, lạnh lùng nhìn Chu Mẫn, "Hi vọng các ngươi không làm loại chuyện này, nếu không ta sẽ khiến các ngươi hối hận!"

Lisa biết, Y Liên nói được làm được.

Bởi vì, tuy gia thế của Y Liên không thể so với học viện Thần, nhưng muốn đối phó Chu Mẫn vẫn cực kì dễ dàng, nếu chuyện này thật sự do các nàng làm, nàng nhất định sẽ khiến các nàng hối hận vạn phần...

Chu Mẫn cười lạnh, không cho là đúng nói: "Ta là trưởng lão của học viện, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này! Nói không chừng là các ngươi muốn vu oan đồ nhi ta nên tự bày ra?"

Lisa trợn tròn mắt, nàng gặp nhiều người vô sỉ rồi, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến mức này.

Chuyện trận pháp nhất định liên quan đến Chu Mẫn, vậy mà nàng ta còn không quên hắt nước bẩn lên đầu bọn họ...

Y Liên không nói thêm gì nữa, lo lắng sốt ruột nhìn về phía cánh cửa...

Hiện tại trong lòng nàng chỉ hi vọng Mộ Như Nguyệt có thể kiên trì một tháng, sau một tháng là có thể thành công cứu nàng ấy ra....

Trong rừng rậm, cuồng phong thổi qua phát ra tiếng vang sàn sạt.

Gió mang theo mùi máu tươi khuếch tán khắp khu rừng...

Mộ Như Nguyệt lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn ma thú xông tới ngày càng nhiều, khẽ cau mày: "Không phải hắn đã nói chỉ cần giết hai mươi ma thú là có thể rời đi sao? Hiện tại đã giết chừng năm ngàn ma thú rồi mà vẫn bị nhốt trong trận pháp, chẳng lẽ..."

Trận pháp này xảy ra vấn đề?

Mộ Như Nguyệt khẽ nhắm mắt cảm thụ lực lượng dao động chung quanh, đột nhiên, nàng mở mắt, khóe môi hơi cong lên.

"Thì ra là thế!"

Không sai, làn trận pháp xảy ra vấn đề.

Trừ phi giết sạch toàn bộ ma thú, nếu không nàng sẽ bị nhốt trong trận pháp cả đời.

"Nếu hiện tại muốn sửa chữa trận pháp cũng không có đủ vật liệu, cho nên chỉ có thể chiến đấu, bất quá cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cần phải dẫn dụ tất cả ma thú đến đây, diệt hết một lần!"

Dứt lời, trên tay nàng xuất hiện một cái bình sứ.

Mộ Như Nguyệt vừa vung thuốc bột trong  bình sứ ra ngoài, xa xa phía ngọn núi lập tức có vô số ma thú hùng hổ chạy đến...

"Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt, Viêm Tẫn, các ngươi đều ra chiến đấu! Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn chúng!"
 
Chương 1214: Giết sạch tất cả (4)


Editor: Tường An

Vừa dứt lời liền có mấy luồng sáng bắn ra, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Nàng rút Cửu thiên long viêm kiếm ra, oanh một tiếng, nhất kiếm phá thiên xé không trảm xuống, mặt đất đều bị xốc lên, những ma thú chạy phía trước bị chém thành hai nửa, ngã trong vũng máu...

Mọi người đồng loạt lao vào đám ma thú, sát khí lan tràn...

Trên quảng trường, trận biến cố này đã khiến kì khảo hạch bị hoãn lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa...

"Đã sắp một tháng." Y Liên thầm sốt ruột, "Một tháng không hề có tin tức của nàng, cũng không biết nàng còn sống hay đã chết...."

Trong lúc mọi người ở đây đang lo lắng, một thân ảnh già nua vội vã đi tới.

Vừa trông thấy người nọ, hai mắt Lục Chấn sáng lên, vội nói: "Thiên trận đại sư, thế nào?"

"Còn thiếu một bước cuối cùng, ta chỉ cần thay đổi tâm trận là có thể khôi phục trận pháp..."

Thiên trận đại sư giải thích một câu xong liền bước nhanh về phía trận pháp.

Giờ khắc này, khóe môi Chu Mẫn gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.

Đã qua một tháng, cho dù khôi phục trận pháp, nàng cũng không có khả năng còn sống trở về...

Oanh!

Thời điểm Thiên trận đại sư đang bước về phía trận pháp, một tiếng nổ vang lên, mặt đất rung chuyển vài cái, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thân ảnh bạch y nhiễm máu từ trong trận pháp đi ra...

Nụ cười trên mặt Chu Mẫn cứng đờ, nhìn Mộ Như Nguyệt chằm chằm như gặp quỷ, toàn thân run rẩy.

"Này... chuyện này không thể nào!"

Nàng còn sống!

Nữ nhân này thế nhưng còn có thể sống sót dưới sự vây công của nhiều ma thú như vậy!

"Xảy ra chuyện gì?" Thiên trận đại sư ngây ngẩn, "Ta còn chưa kịp thay đổi tâm trận, làm sao nàng đi ra được? Chẳng lẽ..."

Đột nhiên, Thiên trận dường như nghĩ tới điều gì, khiếp sợ trợn tròn mắt: "Ngươi... ngươi đã tru sát hết tất cả ma thú?"

Lời này giống như một tiếng sấm rơi vào tai mọi người.

"Thiên trận đại sư vừa nói cái gì? Mộ Như Nguyệt thế nhưng giết hết tất cả ma thú!"

"Chuyện này sao có thể xảy ra? Ta đã sớm nghe nói trong đó có hơn vạn đầu ma thú! Còn có 10 ma thú thần vương trung cấp, kết quả nàng giết sạch tất cả chỉ trong một tháng?"

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

Y Liên cười khổ, trong lòng cũng bình ổn lại.

"Người này, đúng là biến thái..."

Gặp một thiên tài biến thái như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ bị nàng hù chết...

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày nhìn Thiên trận đại sư trước mặt, nói: "Ngươi là người chế tạo trận pháp này?"

"Đúng vậy", Thiên trận đại sư gật đầu, "Này, nha đầu, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm thấy trận pháp của ngươi có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề?" sắc mặt Thiên trận có chút khó coi, "Ta là đệ nhất luyện trận sư của học viện, trận pháp của ta sẽ có vấn đề gì?"

"Vấn đề của ngươi là chỗ phương diện luyện chế, luyện trận pháp khác với luyện đan dược, đan dược sư dùng dược liệu làm nguồn năng lượng, luyện trận sư lại dùng ma thú và linh thạch là năng lượng, ngươi không cảm thấy trận pháp này không đủ độ khó sao? Nếu có thể thêm ma thú hệ hắc ám, cộng thêm địa hình khó khăn hiểm trở, có lẽ sẽ gia tăng độ khó, hơn nữa, cách ngươi bày biện vị trí trận cũng không quá chính xác cho nên mới dễ khiến trận pháp xảy ra vấn đề..."
 
Chương 1215: Viện trưởng đại nhân (1)


Editor: Tường An

Sắc mặt Thiên trận đại sư từ khinh thường biến thành khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Nha đầu, ngươi biết thuật luyện trận?"

So với luyện đan, thuật luyện trận ít được chú ý hơn, ở Thần giới có rất ít người lựa chọn thuật luyện trận, cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên Thiên trận không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ biết thuật luyện trận...

"Có học sơ sơ." Mộ Như Nguyệt cười nhạt.

Nàng quả thật chỉ học được một chút thôi, nhưng chỉ một chút đó cũng đủ được lợi không ít...

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn nam nhân đứng trong đám người, ánh mắt đạm mạc trở nên nhu hòa.

Trong một tháng này, đại khái chỉ có Dạ Vô Trần biết rõ nàng sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì.

Nhưng dù vậy, nàng cũng biết vướng bận trong lòng hắn...

Ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, đám người ồn ào náo nhiệt xung quanh đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ...

Ánh mắt Dạ Vô Trần dịu dàng như nàng, toàn thân tản ra tia sáng nhu hòa.

"Khụ khụ!" Lục Chấn hồi phục tinh thần, ho khan hai tiếng, nói: "Bởi vì xảy ra chút biến cố cho nên khảo hạch sẽ tạm hoãn lại, chờ ngay mai tiếp tục, bây giờ các vị có thể giải tán rồi..."

Lúc nói chuyện, tầm mắt hắn quét về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia sáng.

Nha đầu này quả thật là nhân tài! Nếu có thể tiến cử cho viện trưởng đại nhân, nói không chừng học viện sẽ có thêm một thiên tài tuyệt thế...

"Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy?"

Trong kí túc xá, hai mắt Lisa sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, vui sướng hỏi, "Ngươi có nhìn thấy không, hôm nay hai thầy trò Chu Mẫn đều bị ngươi dọa thảm! Các nàng đại khái không ngờ ngươi có thể tự phá vỡ trận pháp! Hừ! Xem lần sau bọn hắn còn dám giở trò hay không!"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ đổi đề tài: "Sắp đến trận cuối cùng của kì khảo hạch rồi, các ngươi đều chuẩn bị tốt chưa?"

"Hì hì", Lisa cười duyên, nói: "Nguyệt Nhi, Thiên Diệp, Y Liên, ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho các ngươi! Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau lưu lại học viện."

Đây là lời thề của nàng, bất luận thế nào, trận đấu cuối cùng này không thể thua...

"Mộ Như Nguyệt."

Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Chấn từ ngoài cửa đi vào, tầm mắt đảo qua một lượt rồi dừng trên người Mộ Như Nguyệt.

"Viện trưởng đại nhân cho mời."

Viện trưởng?

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt.

Nàng đột nhiên nhớ tới Hỏa phượng đã từng nói, viện trưởng học viện Thần là người quen của Vô Vong, trước nay hành tung của viện trưởng rất thần bí cho nên nàng chưa từng nghe thấy tin tức gì.

Hiện tại, viện trưởng thế nhưng muốn gặp nàng?

"Được." Mộ Như Nguyệt nhíu mày, gật đầu nói: "Ngươi đi trước dẫn đường, hiện tại ta lập tức đi gặp viện trưởng đại nhân thần bí kia."

Dứt lời, trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng.

Không biết viện trưởng này rốt cuộc là người thế nào...

"Viện trưởng đại nhân đang chờ ở sau núi, Mộ cô nương, mời đi bên này."

Lục Chấn ôm quyền, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng toát ra vẻ tán thưởng...
 
Chương 1216: Viện trưởng đại nhân (2)


Editor: Tường An

Sau núi.

Thời điểm Mộ Như Nguyệt theo Lục Chấn đi vào sân thì nhìn thấy một thôn phụ cầm chổi quét tước.

Phụ nhân kia cũng không phải rất đẹp, dáng người thon thả, toàn thân phủ một tầng bụi đất che đi bộ dáng vốn có...

"Lục Chấn, đã dẫn người đến?"

Thôn phụ lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng đánh giá Mộ Như Nguyệt một lượt, ánh mắt sắc bén, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì...

Đứng trước ánh mắt sắc bén kia, Mộ Như Nguyệt cảm thấy có chút áp bách, nhưng cảm giác đó rất nhanh đã biến mất.

Thôn phụ thu hồi ánh mắt sắc bén, cười nói: "Không tệ! Không tệ! Quả thật là một hạt giống tốt, Lục Chấn, ngươi đi xuống, ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Vâng, viện trưởng đại nhân."

Viện trưởng?

Mộ Như Nguyệt sửng sốt.

Nữ nhân dung mạo xấu xí này chính là người sáng lập học viện, vị viện trưởng đại nhân thần bí kia?

"Ha ha, rất thất vọng phải không?" nữ nhân kia cười nói, "Có phải ngươi đang nghĩ, thân là viện trưởng học viện mà còn tự mình quét sân hay không?"

"Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Tự mình làm mọi việc chẳng qua là vì tu thân dưỡng tính, đột phá thêm một bước thôi."

Nữ nhân kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, bất giác cười khẽ: "Ngươi đúng là trầm ổn khác những người trẻ tuổi cùng trang lứa, nếu đổi lại là các đệ tử khác nhìn thấy bộ dáng này của ta, phỏng chừng... chỉ cảm thấy nghi ngờ, chỉ có ngươi mới có thể nói ra lời như vậy..."

Mộ Như Nguyệt không nói gì, tiến lên cầm cái chổi trong tay nàng, nhẹ nhàng quét tro bụi trước mặt....

"Tu luyện vốn buồn tẻ! Càng yêu cầu tĩnh tâm chậm rãi tu luyện! Có đôi khi những chuyện người khác không để vào mắt này lại có thể làm ngươi tĩnh tâm."

Ánh mắt nữ nhân nhu hòa, ngữ khí mềm nhẹ như gió: "Ngươi là một người trẻ tuổi không tồi, bị mai một ở học viện Thần thật đáng tiếc."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi là viện trưởng học viện, lại đi hạ thấp học viện của mình?"

"Ha ha", nữ nhân cười khẽ nói, "Không phải ta hạ thấp học viện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, học viện đương nhiên cường đại vô cùng nhưng đối với ngươi mà nói, xác thật là mai một, nha đầu, làm một người tu luyện, phẩm tính là quan trọng nhất, năng lực của ngươi không tệ, tính tình trầm ổn bình tĩnh, cho nên ta tin sẽ có một ngày ngươi vang danh ở Thần giới... Nhưng mà, không biết tại sao, ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân..."

Ngón tay Mộ Như Nguyệt run lên, dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn nữ nhân phía sau: "Cố nhân mà ngươi nói là..."

"Là người ta yêu", viện trưởng cười khẽ, nụ cười không hề có cảm giác thương cảm, chỉ nhẹ nhàng như gió, "Nhưng hắn lại yêu một nữ nhân khác, tuy nữ nhân kia đã chết, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình nàng ấy. Có điều, đối với ta mà nói, có thể lấy thân phận bằng hữu tri kỉ đứng phía sau hắn là đủ rồi, nhiều năm như vậy ta chưa từng hi vọng xa vời hắn có thể nhìn ta nhiều một chút, bởi vì nam nhân như hắn cũng chỉ có giai nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng ấy mới xứng đôi..."

"Nam nhân kia đâu, sau đó hắn thế nào?"

"Nam nhân kia..." nàng cười khổ, "Mất tích, ta đã tìm kiếm rất nhiều năm cũng không tìm được tung tích của hắn, có lẽ hắn đã cùng nàng gặp lại ở một thế giới khác, như thế, ta cũng chỉ có thể chúc phúc bọn họ hạnh phúc bên nhau cả đời..."
 
Chương 1217: Viện trưởng đại nhân (3)


Editor: Tường An

Có lẽ là phát hiện Mộ Như Nguyệt có chút không thích hợp, viện trưởng quay đầu nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, đôi mắt đen phức tạp nhìn nữ nhân trước mắt.

"Ta có thể biết nam nhân kia là ai hay không?"

Nữ nhân hơi sửng sốt, cười nói: "Trong cảm nhận của mọi người, hắn là ma quỷ, nhưng trong lòng ta hắn là anh hùng! Là một nam nhân nguyện ý trả giá tất cả vì thê tử của mình, thậm chí phải phạm vào huyết tinh giết chóc! Cái gọi là giận dữ vì hồng nhan đại khái là như thế đi, mà tên của hắn người người đều biết, nam nhân kia chính là tuyệt thế cường giả ngàn năm trước, Vô Vong!"

Tim Mộ Như Nguyệt đột nhiên run lên.

Thì ra, hắn và viện trưởng có quan hệ như vậy...

Có điều, đối với nữ nhân trước mắt, trong lòng Mộ Như Nguyệt tràn đầy khâm phục.

Cho dù nam nhân mình yêu cười nữ tử khác, nàng vẫn lựa chọn yên lặng trả giá, yên lặng đứng phía sau, những người khác thống hận hành vi của hắn, chỉ có nàng vẫn coi hắn là anh hùng.

Nữ nhân chí tình chí nghĩa như vậy, sao có thể không làm nàng bội phục?

Nhất thời, Mộ Như Nguyệt không biết có nên nói ra thân phận của mình hay không...

"Viện trưởng, nhiều năm trả giá như vậy, ngươi... hối hận không?"

"Hối hận?" nữ nhân cười cười, lắc đầu nói, "Yêu một người, mặc kệ trả giá nhiều hay ít cũng sẽ không hối hận, bởi vì yêu hắn chính là lựa chọn của bản thân ta! Dù cô tịch như thế cả đời cũng sẽ không hối hận... tiểu gia hỏa, chờ sau khi ngươi gặp được nam nhân ngươi yêu thì sẽ hiểu được cảm giác của ta hiện tại, ta đã tìm hắn ngàn năm, trước khi tìm được hắn, ta tuyệt đối không từ bỏ..."

Nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng Mộ Như Nguyệt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì cho phải...

Cũng may, ít nhất, nam nhân nàng yêu cũng yêu nàng...

"Viện trưởng..."

Mộ Như Nguyệt vừa định nói gì đó, lại bị thanh âm mềm nhẹ của nữ nhân cắt ngang.

"Sỡ dĩ ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì ngươi thật sự quá giống hắn, bất luận là tính cách đạm mạc bình tĩnh hay khí chất đều rất giống, cho nên chúng ta cũng rất hợp ý nhau, ngươi đừng gọi ta là viện trưởng, nếu không ngại thì cứ gọi ta là Ngữ di đi." Lâm Nhược Ngữ cười nói.

Không biết vì sao, nàng nói vậy làm Mộ Như Nguyệt có cảm giác thân thiết, khóe môi cong lên, cười gọi: "Ngữ di."

Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ càng thêm nhu hòa, mỉm cười nói: "Ta không có nữ nhi, cũng không có đồ đệ, cô độc nhiều năm như vậy thật vất vả mới gặp được tiểu gia hỏa ngươi, về sau tới bồi ta nhiều một chút, hiện tại về cơ bản ta đều ở đây tĩnh tâm tu luyện."

"Được." Mộ Như Nguyệt cười đáp.

Bất luận là vì Lâm Nhược Ngữ có quan hệ với Vô Vong hay vì là viện trưởng học viện, nàng đều sẽ đến đây tìm nàng ấy...

"Đúng rồi."

Có lẽ nhớ tới điều gì, Lâm Nhược Ngữ nhíu mày hỏi: "Lục Chấn nói cho ta biết, trận pháp mà ngươi tham gia khảo hạch xảy ra vấn đề? Khiến ngươi bị nhốt bên trong một tháng? Cuối cùng phải tru sát tất cả ma thú mới ra được."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy..."

"Đang êm đẹp, sao trận pháp lại xảy ra vấn đề?" Lâm Nhược Ngữ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén: "Lão gia hỏa Thiên trận kia cũng quá vô dụng, lần sau phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút! Nha đầu, ngươi yên tâm, chuyện này Ngữ di nhất định sẽ cho ngươi một công đạo!"
 
Chương 1218: Thần vương cao cấp (1)


Editor: Tường An

Lúc nói lời này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kiên định, trong mắt ẩn chứa hàn ý lạnh thấu xương.

Mộ Như Nguyệt khẽ nhấp môi, cũng không nói thêm gì, nàng vẫn rất có hảo cảm với nữ nhân này.

Có điều, trước khi điều tra rõ chuyện gì xảy ra, nàng không muốn cho bất kì ai biết quan hệ giữa nàng và Vô Vong...

"Nha đầu", Lâm Nhược Ngữ vỗ vỗ vai Mộ Như Nguyệt, thần sắc nhu hòa, "Ta đánh giá cao tiền đồ của ngươi, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi giống nam nhân kia, trưởng thành đến mức làm ta phải ngước nhìn..."

Mà nàng, cũng rất chờ mong ngày đó...

"Ngữ di, ta đi xuống nghỉ ngơi trước."

"Được." Lâm Nhược Ngữ cười nói, "Có chuyện gì nhớ đến tìm Ngữ di, trong học viện này có ta chống lưng cho ngươi, sẽ không ai dám can đảm động đến ngươi."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, thần sắc không lạnh lùng như lúc đầu nữa, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nhìn Lâm Nhược Ngữ lần cuối, xoay người rời đi...

Sau khi Mộ Như Nguyệt rời đi, ý cười trên mặt Lâm Nhược Ngữ dần biến mất, nàng khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn thân ảnh đi xa.

"Viện trưởng."

Bỗng nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.

Lão giả từ trên không trung hạ xuống, nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn bồi dưỡng nàng?"

"Bồi dưỡng?" Lâm Nhược Ngữ mỉm cười lắc đầu, "Vinh lão, ngươi không cảm thấy, lấy thực lực của ta không đủ bồi dưỡng nàng sao? Nàng quá giống người kia, giống đến mức khiến ta dường như lại lần nữa nhìn thấy nam nhân kia..."

Nam nhân cả đời nàng không thể quên!

Lâm Nhược Ngữ cười khổ, ánh mắt có chút bi ai, đáng tiếc, nàng yêu say đắm, cuối cùng không có kết quả gì...

"Có lẽ vì nàng quá giống hắn mới có thể khiến ta lau mắt mà nhìn." Lâm Nhược Ngữ chậm rãi xoay người nhìn lão giả, nhàn nhạt hỏi: "Vinh lão, có tin tức của hắn không?"

Nhìn nét mặt mệt mỏi của Lâm Nhược Ngữ, Vinh lão đau lòng thở dài.

"Viện trưởng, ta đã phái rất nhiều người tìm hiểu tin tức Vô Vong khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được hắn."

Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ trầm xuống, trên mặt lộ ra vô tận tang thương.

"Đã trôi qua hơn ngàn năm rồi, Vô Vong, ngươi rốt cuộc ở đâu chứ..."

Vinh lão lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Ngữ, bất giác cảm thấy đau lòng thay nàng.

Nàng đã từng tỏa sáng rực rỡ, phong tư trác tuyệt, cuối cùng, vì nam nhân kia mà biến mình thành bộ dáng như vậy...

Viện trưởng hiện tại còn đâu phong thái năm đó? Nghiễm nhiên trở thành một thôn phụ bình thường...

"Vinh lão." Lâm Nhược Ngữ cười nhạt, nói: "Ta muốn rời khỏi sau núi."

"Viện trưởng."

Vinh lão ngây ngẩn.

Kể từ ngàn năm trước, sau khi Vô Vong đại nhân mất tích, viện trưởng không ra ngoài tìm kiếm tung tích của hắn thì nhốt mình ở sau núi tĩnh tâm tu luyện, đã ngàn năm không xuất hiện trước mắt người đời.

Toàn bộ học viện, ngoại trừ hắn đi theo bên cạnh nàng, cũng chỉ có một người biết viện trưởng đang ở nơi này...

Cho dù là trưởng lão của học viện cũng không biết mặt mũi viện trưởng trông thế nào.

"Viện trưởng, ngươi rốt cuộc muốn rời núi rồi."

Sau khoảnh khắc kinh ngạc, trong lòng Vinh lão mừng như điên.

Trời biết, thời gian viện trưởng không lộ diện, hắn vẫn luôn thay nàng xử lý công việc của học viện, mà hắn đã sớm phiền chán cuộc sống như vậy rồi...
 
Chương 1219: Thần vương cao cấp (2)


Editor: Tường An

"Ân", ánh mắt Lâm Nhược Ngữ lóe lên, nói: "Chẳng qua, ta không hi vọng người khác biết thân phận của ta, cho nên ngươi không cần đi theo ta, lập tức bảo Lục Chấn dẫn ta đến chỗ kí túc xá của Mộ Như Nguyệt..."

Lấy tính cách của Mộ Như Nguyệt phỏng chừng rất khó đến sau núi thăm mình, vậy không bằng mình xuống núi gặp nàng...

"Được." Vinh lão vui sướng gật đầu.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần viện trưởng nguyện ý rời núi, cũng có nghĩa là sẽ có một ngày hắn có thể ném hết mọi chuyện cho nàng...

-----------------

Tuy có Lục Chấn dẫn đường nhưng học viên của học viện vẫn khinh thường phụ nhân dung mạo xấu xí mặc áo vải thô này, nhìn cách ăn mặc của nàng chính là người nhà quê chưa hiểu sự đời.

"Này, các ngươi nói nông phụ này là ai? Tới học viện chúng ta làm gì?"

"Chắc là tới tìm người nhà đang học ở học viện đi, cũng không sợ làm người nhà mất mặt."

"Các ngươi mau nhìn, nông phụ kia đi về hướng kí túc xá mấy người Mộ Như Nguyệt..."

Trong lòng mọi người cực kì kinh ngạc.

Trong kí túc xá kia, Thiên Diệp là công chúa của đế quốc, Y Liên và Lisa cũng xuất thân đại gia tộc, chỉ có Mộ Như Nguyệt là bọn họ không biết thân phận của nàng.

Chẳng lẽ nông phụ kia là người thân của nàng?

Trong lòng mọi người thổn thức, ánh mặt lại lộ vẻ khinh miệt.

Dù nàng thiên phú cường đại thì thế nào? Cường giả ở Thần giới nhiều không đếm xuể, nếu không hậu thuẫn cường đại, mặc kệ nàng thiên tài cỡ nào cũng vẫn bị người khác áp bách.

Kết cục tốt nhất chính là gia nhận vào một thế lực lớn nào đó, bị nô lệ cả đời...

Lục Chấn đi phía trước xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Các nàng dám nói viện trưởng học viện là nông phụ? Còn ghét bỏ nàng làm mất mặt? Nếu không phải vì viện trưởng không cho hắn tiết lộ thân phận nàng, Lục Chấn nhất định sẽ hù chết đám con cháu thế gia này.

Chẳng qua, khác với Lục Chấn phẫn nộ, Lâm Nhược Ngữ lại không có biểu tình gì, khóe môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt...

Thời điểm nhìn thấy Lâm Nhược Ngữ đẩy cửa phòng kí túc xá của Mộ Như Nguyệt, trong lòng mọi người càng tin vào suy đoán của mình, nữ nhân thiên tài như vậy lại đến từ nông thôn, nếu không sao lại có một thôn phụ tìm đến cửa?

"Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?"

Đột nhiên, một thanh âm không kiên nhẫn từ phía sau truyền đến.

Mọi người thấy Tiêu Vũ đến, lập tức im lặng, chỉ nhỏ giọng nghị luận hai câu...

Đi bên cạnh Tiêu Vũ còn có một nữ tử, nếu Mộ Như Nguyệt ở đây nhất định có thể nhận ra nàng chính là Hoàng Ngọc, nữ nhân tranh đoạt trứng đằng xà thượng cổ lúc Mộ Như Nguyệt mới đến Thần giới.

Lúc trước, bọn họ rời khỏi Thần sơn, Hoàng Ngọc và sư huynh Vân Cẩn của nàng ta cũng trở về học viện, sau đó cũng không gặp lại nữa...

"Tiêu Vũ, ta thấy bộ dáng này của bọn họ, khẳng định là có chuyện gì đó." Hoàng Ngọc cười lạnh, mỉa mai nói: "Không bằng tra hỏi một chút."

"Tiêu Vũ sư tỷ, Hoàng Ngọc sư tỷ."

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng nói: "Là thế này, vừa rồi có một nông phụ đến tìm Mộ Như Nguyệt, chúng ta chỉ trùng hợp nhìn thấy mà thôi, cho nên..."

"Nông phụ?" Tiêu Vũ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia sáng, cười lạnh nói: "Hoàng Ngọc, chúng ta đi xem đi, ta muốn biết rốt cuộc ai tới tìm nàng!"

"Được." Hoàng Ngọc lập tức đáp ứng, sau đó đi theo Tiêu Vũ về hướng kí túc xá.
 
Chương 1220: Thần vương cao cấp (3)


Editor: Tường An

Lúc này trong kí túc xá, mấy người Thiên Diệp đang hỏi Mộ Như Nguyệt về lý do viện trưởng tìm nàng, đúng lúc này, một thanh âm mềm mại từ bên ngoài truyền vào.

"Nguyệt nha đầu, đây là kí túc xá của các ngươi sao?"

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Nhược Ngữ từ ngoài cửa đi vào.

"Nguyệt Nhi." Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Người quen của ngươi sao?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt gật đầu, "Nàng chính là viện trưởng."

"Cái gì?"

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn nữ nhân dung mạo xấu xí kia, tựa như không thể tin nữ nhân trước mắt là viện trưởng thân phận tôn quý...

"Nàng chính là viện trưởng đại nhân?" Lisa kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Nhược Ngữ, sắc mặt cứng ngắc nói, "Ta không ngờ viện trưởng đại nhân sẽ có bộ dáng như thế, hoàn toàn khác với cao nhân đắc đạo trong tưởng tượng của ta."

"Lisa!" Y Liên biến sắc, vội vàng kéo tay Lisa.

Lisa cũng biết mình lỡ lời, xấu hổ cúi đầu.

Trông mặt mà bắt hình dong vốn là không nên, vậy mà nàng còn làm trò nói ra trước mặt người khác...

"Viện trưởng đại nhân, bằng hữu của ta không hiểu chuyện, thỉnh viện trưởng đại nhân tha thứ." Y Liên quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Ngữ, tươi cười ưu nhã, ánh mắt tôn kính.

"Không ngại." Lâm Nhược Ngữ phất tay, rất không cho là đúng, cười nói: "Bất cứ ai gặp ta đều không nghĩ ta là viện trưởng học viện Thần, cho nên phản ứng của nàng cũng hợp tình hợp lý, ta không phải người không hiểu lý lẽ, các ngươi có thể kết giao với Nguyệt nha đầu, tất nhiên cũng có chỗ hơn người."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Nha đầu này, có thời gian nhất định chỉ lo tu luyện, muốn ngươi đến thăm ta khẳng định rất khó cho nên sau này ta cũng chỉ có thể tới đây tìm ngươi..."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, bật cười: "Ngữ di, ngươi yên tâm, đến lúc gặp vấn đề gì trong lúc tu luyện, ta nhất định sẽ đến thỉnh giáo ngươi."

Nghe nàng nói đùa như thế, Lâm Nhược Ngữ nhịn không được lại cười lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Mộ Như Nguyệt...

Ba người khác đều trợn tròn mắt.

Hôm nay Nguyệt Nhi mới được viện trường bí mật mời đến gặp, từ khi nào hai người các nàng lại quen thuộc như thế? Giống như lão bằng hữu lâu ngày không gặp...

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đám Thiên Diệp đều nhíu mày, dời mắt nhìn ra ngoài kí túc xá...

Rất nhanh, đoàn người liền xuất hiện trước mắt các nàng.

Dẫn đầu là Tiêu Vũ và Hoàng Ngọc, có điều, thời điểm Hoàng Ngọc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh Thiên Diệp liền trợn tròn mắt, lửa giận xộc lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ngươi!"

Thế nhưng là nữ nhân này!

Nàng lại chính là nữ tử thiên tài mà gần đây mọi người hay nghị luận?

Nghĩ đến đây, Hoàng Ngọc rất không cam lòng, theo nàng, nhất định là Mộ Như Nguyệt có được thứ gì đó ở Thần sơn nên mới có kỳ ngộ như thế.

Nếu không có Mộ Như Nguyệt, tất cả vinh quang đó đều thuộc về nàng...

"Hoàng Ngọc, ngươi quen nàng?"

Tiêu Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Hoàng Ngọc đã sớm biết nữ nhân này? Tại sao nàng không biết chuyện đó?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom