Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 60: Giang Nguyên đáng tin


- Chủ thể đã tiến vào trạng thái hôn mê, hấp thu phân tích năng lượng tỉnh thần bắt đầu. Bộ châm cứu, mát xa khởi động.

Bắt đầu từ lúc Giang Nguyên thiếp đi, thanh âm kia một lần nữa vang lên. Đồng chí tổ sư gia xuất hiện trước mặt đồng chí Giang Nguyên.

Lần này, vẫn bên trong phòng khám bệnh cũ, chỉ là đồng chí tổ sư gia không ca nữa, chỉ hờ hững chỉ tay vào một người đồng. Người đồng cao ba thước, trên thân chấm đầy những lỗ nhỏ. Giữa những lỗ nhỏ có mạch nối lại với nhau.

Mỗi lần chỉ vào một chỗ liền nói:

- Bách Hội, Bách" có nghĩa là một trăm, ý nói nhiều về số lượng, "hội" có nghĩa là nơi tụ hội của tất cả các kinh dương, của ngũ tạng, lục phủ... dùng để chữa các chứng bệnh như đau đầu, ngạt mũi, sa trực tràng, sa tử cung, trúng phong, điên cuồng, hay quên, ù tai, hoa mắt, mất ngủ, tim đập hồi hộp

~ Ngọc Chẩm: Huyệt ở ngang với xương chẩm vì vậy gọi là Ngọc Chẩm, một trong nhóm huyệt “Đầu Thượng

Ngũ Hàng.

~ Thái Dương...

Hai mắt Giang Nguyên chậm rãi chuyển động đến từng vị trí và công dụng của từng huyệt vị, cùng với những gì mà Giang Nguyên đã học trước kia hòa làm một thể. 

Ngay sau đó, từng loại kinh mạch theo hướng chỉ của tổ sư gia chậm rãi chuyển động trong đầu Tiêu Dương.

Không biết qua bao lâu, đến 6h, khi Giang Nguyên tỉnh lại đã thấy Tiểu Vũ thức dậy trước đó, ngồi ôm mền trên ghế salon tò mò nhìn hắn.

Thấy Giang Nguyên mở mắt, gương mặt xinh đẹp có chút đỏ ửng.

- Tỉnh rồi à? Cảm thấy đỡ nhiều chưa?

Nhìn Tiểu Vũ tinh thần sáng láng, không còn bộ dạng mơ mơ màng màng như ngày hôm qua, Giang Nguyên thoáng cái thả lỏng tinh thần, mỉm cười hỏi.

~ Cảm ơn Nguyên ca ca. Bây giờ đã không còn việc gì nữa, thoải mái hơn nhiều, chỉ là còn hơi mệt một chút thôi.

Tiểu Vũ xốc cái chăn lên, mang lại giày bước xuống đất, sau đó ngượng ngùng nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Bắt Nguyên ca ca vất vả suốt một đêm, thật ngại quá.

Giang Nguyên cũng xốc chăn lên, vừa mang lại giày vừa cười hỏi:

- Cô bé ngốc, sao lại khách sáo với tôi như vậy?

Nói đến đây, Giang Nguyên đột nhiên hỏi: 

- Tại sao em lại không cẩn thận như thế? Sốt cao cũng không đến khám sớm hơn? Cũng chẳng gọi người đi cùng. Em vừa mới vào, thiếu chút nữa đã ngất đi đấy.

Thấy Giang Nguyên hỏi mình, Tiểu Vũ xấu hổ nói:

- Ban ngày bị cảm, em có uống chút thuốc, sau đó ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì thấy không ổn. Em cũng muốn tìm người đi cùng nhưng chị em trong phòng đã ra ngoài hết. Em đành phải đi một mình.

Giang Nguyên không biết nói gì, đành phải nói:

- Lần sau có việc thì nhớ gọi phòng khám. Tôi lúc nào cũng ở đây mà.

- Vâng.

Tiểu Vũ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Giang Nguyên:

- Nguyên ca ca, số điện thoại di động của anh là số mấy?

- Hả? À, tôi không có điện thoại di động. Giang Nguyên cười khổ, đưa tay gãi đầu, sau đó nói:

- Để tôi cho em số phòng khám. Có việc gì thì em cứ gọi đến đây là được.

- Không có điện thoại di động? 

Tiểu Vũ mở to mắt. Trong thôn không có tín hiệu, không cần điện thoại di động cũng là chuyện bình thường. Nhưng ở đây là Vân Giang, một thanh niên hai mươi tuổi không có điện thoại di động đúng là chuyện lạ.

Giang Nguyên kiểm tra lại cho Tiểu Vũ thêm một lần nữa, xác định Tiểu Vũ chỉ hơi mệt, mới thở phào nhẹ nhõm. Sốt đến bốn mươi độ đúng là dọa người.

Hắn sang bên phòng thuốc lấy thêm thuốc cho Tiểu Vũ uống, dặn dò cô vài câu rồi để Tiểu Vũ trở lại trường học.

Khi Tiểu Vũ về trường cũng đã là 7h30, Giang Nguyên đành ngưng luyện tập Ngũ Cầm Hí một bữa.

Hôm nay Hồ lão đến sớm một chút. Sau khi vào. trong, ánh mắt nhìn Giang Nguyên hiện lên sự tán thưởng:

~ Giang Nguyên làm tốt lắm. Vất vả cho cậu rồi.

Giang Nguyên hiểu ra Hồ lão đã biết chuyện hôm qua, lập tức cười nói:

- Đây là chuyện cháu phải làm mà.

Trương Nhạc cũng đến sớm, ít nhất là sớm hơn so. với những người khác, chỉ là trên gương mặt vẫn đỏ như. cũ. Sau khi nhìn thấy Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự phức tạp, gật đầu một cái rồi tiến vào phòng làm việc của Hồ lão. 

 Sau khi tiến vào, mãi một lúc lâu cũng không thấy Hồ lão và Trương Nhạc đi ra. Đợi tất cả mọi người đi làm, bệnh nhân cũng đã đến rất nhiều, Giang Nguyên bước vào phòng Hồ lão hỏi vài câu rồi bước ra bàn xem bệnh, bắt đầu buổi khám ngày hôm nay.

Những bệnh nhân này có không ít người là đến tái khám, đối với Giang Nguyên cũng xem như quen thuộc. Biết đây là đệ tử mới của Hồ lão, kỹ thuật cũng không tệ, hơn nữa Hồ lão còn phải xem qua một lần, cho nên mọi người cũng không nôn nóng, từng bước bước đến bàn khám bệnh của Giang Nguyên.

Trong phòng làm việc của Hồ lão, Trương Nhạc cúi đầu, xấu hổ không nói.

Hồ lão lẳng lặng nhìn hai vết đỏ bầm trên mặt Trương Nhạc, sau đó nhẹ nhàng thở dài.

Nghe tiếng thở dài này, cơ thể Trương Nhạc cứng đờ, trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Hồ lão, nói:

- Sư phụ, con biết con sai gắng.

Bi. Con nhất định sẽ cố

Nhìn bộ dạng của Trương Nhạc, Hồ lão lại thở dài thêm một cái, nói:

~ Trương Nhạc, cậu theo tôi cũng một năm rồi. Trước kia tính tình của cậu kiên định lắm mà, tại sao lại trở nên nóng nảy như vậy?

Vẻ mặt Trương Nhạc hiện lên sự xấu hổ, chậm rãi cúi đầu, chỉ là trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Hồ lão không có ý định đuổi việc y.

- Ta biết từ khi Giang Nguyên đến, toàn bộ tâm tư của ta đều đặt hết lên người Giang Nguyên, khiến cho. cậu có chút suy nghĩ khác.

Hồ lão nhìn Trương Nhạc, nói:

- Nhưng cậu không rõ, bởi vì ta cảm giác cậu đã có thể tự mình đảm đương một phía. Còn Giang Nguyên, mặc dù thiên phú của nó rất tốt, nhưng còn thiếu kinh nghiệm. Cho nên ta mới đặc biệt dẫn dắt nó tiếp xúc với người bệnh nhiều hơn. Vì thế, cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.

- Sư phụ, con biết rồi. Gần đây tâm trạng của con đúng là không tốt. Con nhất định sẽ điều chỉnh lại.

Trương Nhạc vội vàng đáp.

Hồ lão nhìn hai vết bầm trên hai má Trương Nhạc, bất đắc dĩ thở dài:

- Được rồi, cậu hãy nghỉ ban ngày. Xế chiều quay lại làm việc.

~ Vâng, cảm ơn sư phụ.

Nghe thấy Hồ lão bảo mình xế chiều đi làm, gánh nặng trong lòng Trương Nhạc như rớt xuống.

Nhìn theo bóng lưng của Trương Nhạc, khóe miệng  Hồ lão hiện lên nụ cười khổ. Ông làm sao mà không hiểu †âm trạng của đệ tử mình. Nếu không phải tính tình của Trương Nhạc đã dịu lại, hơn nữa nhìn bộ dạng xem ra đã bị Giang Nguyên giáo huấn thê thảm, vả lại phòng khám †ạm thời cũng không thể thiếu y. Nếu không, với tính tình nghiêm khắc của Hồ lão, nào có chuyện dễ dàng cho. qua như vậy.

- Vân là Giang Nguyên đáng tin cậy hơn.
 
Chương 61: không thể khinh thường


Bước vào phòng bệnh, nhìn người bệnh đầy cả phòng, trong lòng Hồ lão vừa cao hứng vừa buồn bực. Cao hứng chính là người bệnh nhiều thì kinh doanh tốt, nhưng buồn bực chính là quá bận.

Nhưng khi ông bắt đầu xem bệnh, khi xem qua những đơn thuốc mà Giang Nguyên đã kê, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì Giang Nguyên khám cho bốn người, bốn đơn thuốc đều cực kỳ hợp tâm ý của ông, trên cơ bản không cần đổi gì cả.

Tuy nói bốn người này thì có ba người đến tái khám, nhưng tình huống như vậy vẫn khiến cho Hồ lão phải giật mình.

Tuy nhiên Hồ lão vẫn không biểu hiện gì, vừa khám bệnh vừa nhìn Giang Nguyên.

Càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc. Bây giờ ông mới chú ý đến tốc độ xem bệnh của Giang Nguyên. Điều khiến ông kinh hãi chính là thời gian Giang Nguyên bắt mạch, không hề vượt quá hai mươi giây.

Điều này khiến cho Hồ lão vừa kinh ngạc lẫn chờ mong. Trước đó Giang Nguyên bắt mạch còn chưa quen, tại sao bây giờ lại...

Đợi Giang Nguyên mang theo đơn thuốc và người bệnh đến chỗ của mình, Hồ lão không thể chờ đợi được mà muốn xem tình huống người bệnh.

Đây là một người bệnh mới. Hơn nữa tình huống còn có chút nghiêm trọng. Cho nên, Hồ lão biết đáp án của mình sẽ được giải trên người người này.

Thông qua người bệnh, Hồ có thể biết được rốt cuộc. tốc độ Giang Nguyên tăng lên là do hẳn tiến bộ hay là do. chủ quan.

Vì thế, Hồ lão hỏi rất kỹ chỉ tiết tình huống của người bệnh, đồng thời cẩn thận bắt mạch. Mặc dù trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đang có hàng vạn con sóng. dâng lên.

Triệu chứng của người bệnh là huyết hư không thường thấy, mạch tượng cũng thuộc loại khó nắm bắt, nhưng cách biện chứng và dùng thuốc của Giang Nguyên lại khá chuẩn. Mặc dù đơn thuốc chưa hoàn toàn phù hợp với tâm ý của ông nhưng cũng chỉ gia giảm thêm một loại thuốc là được.

Tình huống này nói rõ, Giang Nguyên biện chứng mạch tượng hết sức rõ ràng. Nếu như nói hắn còn khuyết điểm, chỉ có thể là kinh nghiệm chưa đủ mà thôi.

Đương nhiên, đối với Hồ lão mà nói, khả năng của Giang Nguyên đã ngang ngửa với một bác sĩ trung y hai mươi năm hành nghề y rồi.

- Chẳng lẽ Giang Nguyên lại nhanh chóng nắm giữ được mạch quyết như vậy sao? Cũng chỉ mới được vài ngày thôi mà?

Mặc dù Hồ lão kinh hãi trong lòng, nhưng nhìn thoáng qua Giang Nguyên đang khám cho người bệnh tiếp theo, ông cũng không nói gì. 

Sau khi xem hết bệnh nhân, Hồ lão cũng không hỏi Giang Nguyên tình huống này. Bởi vì đây không phải là lời giải thích bình thường có thể giải thích được.

Bởi vì tốc độ Giang Nguyên ngang bằng với Hồ lão, cho nên đến giờ trưa đã khám xong hết tất cả các bệnh nhân.

Ăn cơm trưa xong, Trương Nhạc đã đến làm việc. Vết bầm trên gương mặt cũng đã tan đi rất nhiều. Chỉ là khi chạm mặt đồng nghiệp, nét mặt vẫn hiện lên sự xấu hổ.

Tuy Giang Nguyên không nói gì, nhưng các đồng nghiệp trong phòng khám đều biết chuyện hôm qua, chỉ là nể mặt Trương Nhạc, cũng coi như không biết. Tuy nhiên trong lòng lại âm thầm bội phục Giang Nguyên. 'Tên tiểu tử này quả thật là phúc tinh của phòng khám, chuyện gì cũng có thể đỡ được.

Sau lần này, ánh mắt các bác sĩ và y tá khác nhìn Giang Nguyên cũng tôn trọng hơn. Vốn tưởng rằng Giang. Nguyên chỉ giỏi trung y và ngoại khoa, nhưng bởi vì Giang Nguyên không có giấy phép hành nghề bác sĩ, người xem trọng Giang Nguyên không có mấy ai. Nhưng thật không ngờ Giang Nguyên lại ưu tú hết trên mọi phương diện.

Đối với người như vậy, bằng cấp hành nghề trong mắt mọi người đã không còn quan trọng. Một người giỏi như vậy, còn sợ rằng sau này không kiếm nổi tờ giấy phép hành nghề sao? 

Lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt của mấy cô y tá nhìn Trương Nhạc cũng có sự thay đổi. Vốn trong mắt các cô, Trương Nhạc vừa đẹp trai lại tốt nghiệp đại học Đông Nguyên, lại còn có giấy phép hành nghề bác sĩ, đối với Trương Nhạc cũng có hảo cảm hơn.

Mà Giang Nguyên đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng lại học trung y, hơn nữa cũng chưa từng học đại học, trước kia thật chẳng mấy ai để ý đến hắn.

Nhưng sau khi Tiểu Lệ nhìn thấy hành động của Trương Nhạc, trong lúc chị em tâm sự với nhau, các cô y. tá tất nhiên là giảm hảo cảm với Trương Nhạc, tăng hảo. cảm với Giang Nguyên. Lần trước Giang Nguyên bảo vệ Tiểu Lệ, xả giận giùm Tiểu Lệ, khiến cho các cô bắt đầu thích Giang Nguyên. Lúc này, các cô nhìn Giang Nguyên như thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.

Giang Nguyên tất nhiên là không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của các chị em y tá. Bởi vì chiêu nay hẳn phải theo Hồ lão đến trường dạy học.

Vẫn là năm hai như cũ. Chỉ là lần lên lớp thứ hai này, Giang Nguyên cảm thấy Hồ lão sẽ không đơn giản buông tha cho hắn.

“Giảng bài”! Nhớ đến hai chữ này, Giang Nguyên chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng. Đã hơn ba năm không đi học, một người chỉ mới tốt nghiệp trung học như hắn, làm sao có thể dạy cho sinh viên đại học chứ? Đúng là đủ hãm hại mà.

Nhưng Hồ lão lại không nghĩ nhiều như vậy. Ông mang Giang Nguyên theo chính là muốn nhanh chóng bồi dưỡng Giang Nguyên, để hắn có thể thay ông đi dạy, để ông có nhiều thời gian ở phòng khám hơn.

Đương nhiên, Hồ lão cũng không phải là loại người qua loa cho xong việc. Đối với việc dạy học, ông vẫn rất cẩn thận. Chỉ là ông tin tưởng Giang Nguyên, cảm giác hắn đủ năng lực để dạy đám sinh viên này.

Không phải là ông sẽ để cho Giang Nguyên dạy học hoàn toàn, mà chỉ để Giang Nguyên giúp ông khoảng nửa tiết, hoặc là khi ông không thể thoát thân được thì đến dạy giùm ông một buổi.

Lần này, Giang Nguyên cũng đeo cặp mắt kính, mang theo quyển sách, rất ra dáng sư phạm theo sát Hồ lão bước vào phòng học.

Sau khi vào phòng học, Giang Nguyên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn hắn có chút đặc biệt.

Tùy ý nhìn thoáng qua, trong lòng liền cả kinh. Người mà đang nhìn hắn chính là cô gái mặc bộ quần áo màu vàng lúc trước. Cô gái này dường như rất hứng thú đối với hắn. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt dường như hiểu ra.

Giang Nguyên biết lần đó cô gái đã sớm nhận ra hắn, chỉ là không dám khẳng định mà thôi. Nhưng lần này thì có thể rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên không khỏi cười khổ đẩy mắt kính lên, giống như muốn che giấu mình kỹ hơn. 
 
Chương 62: cậu giảng bài còn tốt hơn ta


Ngũ Tạng Biệt Luận” sách Tố Vấn chép:“ Ngũ tạng giả, tàng tinh khí nhỉ bất tả dã, cố mãn nhi bất năng thực”(ngũ tạng tàng tỉnh khí không cho ra ngoài, nên “đủ” mà không “đầy").

- Mãn chỉ về trạng thái tinh khí đầy đủ; Thực, chỉ về thuỷ cốc đầy đủ, sung thực. Mãn nhi bất năng thực ý nói ngũ tạng chỉ tàng chứa tỉnh khí mà không tàng chứa ngũ cốc và các chất cặn bã khác.

Hồ lão sư chậm rãi nói, Giang Nguyên ngồi bên dưới mơ màng buồn ngủ.

Những lý thuyết này đối với đám sinh viên có lẽ còn có chút thú vị, nhưng đối với Giang Nguyên thì thật sự chán chết.

~ Tiểu tử này...

Đứng trên bục giảng nhìn xuống thấy Giang Nguyên đang ngủ gật, ánh mắt Hồ lão hiện lên ý cười.

Lại nói thêm một đoạn, Hồ lão đột nhiên lên tiếng:

- Giang lão sư...

Giang Nguyên đang ngủ gật, thiếu chút nữa chảy nước miếng xuống, đột nhiên nghe Hồ lão gọi, cơ thể cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hồ lão. Vừa rồi người gọi con?

Nhìn bộ dạng mơ màng của Giang Nguyên, Hồ lão muốn phì cười. 

Nhưng nhớ đến mình đang giảng bài, nếu cười to lên, thật sự là mất thể thống, tổn hại đến uy nghiêm, lập tức ho khan một tiếng, trầm giọng nói:

- Giang lão sư, lão già tôi phải đứng trên này nói lâu như vậy, cậu là thanh niên ngồi bên dưới không biết xấu hổ mà ngủ gật? Nào, lên đây giảng cho các bạn sinh viên hai đoạn, để các bạn ấy thay đổi khẩu vị.

- Hả? Dạ vâng.

Giang Nguyên mở to mắt, thoáng một cái đã tỉnh táo lại.

Khi hắn bước lên đài, nhìn lướt qua các bạn sinh viên bên dưới, nghi hoặc nhìn Hồ lão đã bước xuống, hỏi:

- Sư phụ, người vừa mới nói đến đoạn nào rồi?

-Ặc.

Hồ lão vuốt mặt, đột nhiên cảm thấy hôm nay ông mất thể diện quá. Tại sao lại dạy ra một đệ tử mơ hồ như vậy?

Đám sinh viên xung quanh nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Giang Nguyên, cũng không nhịn được mà che miệng bật cười. Vị lão sư này đúng là rất mơ hồ.

Nhưng khi các nữ sinh nhìn thấy Giang Nguyên gãi đầu, biểu hiện mơ hồ, chỉ cảm thấy sao mà tiểu lão sư đeo mắt kính đen này lại giống anh trai bên nhà hơn. 

Nhìn đồ đệ như vậy, Hồ lão sư bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Vừa mới nói xong Tàng Tượng, bây giờ cậu giảng tiếp Ngũ Tạng đi.

Dạ, mới đến Ngũ Tạng ạ?

Nhìn đám sinh viên đang há to miệng nhìn mình bên dưới, Giang Nguyên lắc đầu thật mạnh, giở quyển sách trong tay ra, nhìn qua tiêu đề của bài, lúc này mới thật sự tỉnh táo lại.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Giang Nguyên cũng không còn bối rối nữa, nhìn xung quanh một cái,

hắng giọng một tiếng rồi đẩy mắt kính lên, nói:

~ Được rồi, các bạn sinh viên, tiết này tôi sẽ giảng cho các bạn nghe về Ngũ Tạng.

- Mọi người hẳn cũng biết Ngũ Tạng chính là Tâm Can Tỳ Phế Thận, cộng thêm Tâm Bào, nên được gọi là Lục Tạng.

- Bây giờ tôi xin nói đến tạng thứ nhất. Tâm.

Nói đến đây, Giang Nguyên nhìn sách, không khỏi sờ mũi rồi cười nói:

- Haha.

Mọi người bên dưới khẽ cười, nhìn vị lão sư trên bục giảng, đột nhiên cảm thấy rối rắm. Lão sư đẹp trai thì có đẹp đấy, nhưng thoạt nhìn tuổi còn quá trẻ, rốt cuộc có thể giảng bài được hay không?

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó nói:

- Tất cả mọi người đều đang học năm thứ hai, hẳn là đã học về giải phẫu học. Cho nên, vị trí của trái tim chắc tất cả mọi người đều biết, chúng ta không tốn nhiều thời gian để nói cái này.

- Mọi người nên biết Trung y và Tây y có sự khác nhau. Học thuyết Tàng Tượng của Trung y phân tâm thành hai loại, có nhục huyết chỉ tâm và thần minh chỉ †âm. Nhục huyết chỉ tâm thực chất chính là tâm bào, còn thần minh chi tâm chỉ chính là công năng hoạt động của não bộ chúng ta.

Những lý luận này trên cơ bản Giang Nguyên đã học từ nhỏ. Tuy nói là học không có hệ thống, nhưng mấy ngày qua hắn đã xem qua quyển sách Trung y cơ bản một lần. Với năng lực trí nhớ của hắn bây giờ, chỉ cần Tìm được cảm giác mở đầu, sau đó sẽ là thuận miệng nói đến.

Kết hợp với một vài tư liệu khác trong trí nhớ cùng kinh nghiệm của hắn, tiết dạy này của Giang Nguyên hoàn toàn không thua kém Hồ lão. Hơn nữa, tuổi của hắn cũng tương tự với đám sinh viên, khi giảng bài cũng sinh động hơn Hồ lão vài phần.

Đám sinh viên dường như cũng hưng phấn hơn, chỉ cảm thấy mặc dù vị lão sư này không viết một chữ trên bảng, nhưng giảng giải lại khiến người ta dễ hiểu hơn. 

Hơn nữa, lão sư đẹp trai như vậy, nhìn cũng vui mắt hơn. Khi giơ tay nhấc chân cũng có chút hấp dẫn người khác, ít nhất cũng giúp người ta tập trung hơn.

Nói được nửa tiết, lúc này Giang Nguyên mới cảm giác được giảng bài cũng không phải là chuyện khó. Ít nhất hắn cảm thấy có những thứ giảng chưa được hết, nhưng lại không còn cách nào khác. Giờ học có hạn, năng lực giải thích của các sinh viên học Tây y cũng có hạn, không thể nào nói quá sâu được. Cho nên Giang Nguyên chỉ có thể lướt qua những kiến thức trong sách, mở rộng thêm một chút chứ không đi sâu.

Xong chương thứ nhất, nhìn thấy thời gian đã hơn phân nửa, Giang Nguyên cho mọi người nghỉ giải lao một chút.

- Thế nào? Ta đã bảo cậu có thể mà. Ta thấy cậu giảng bài còn tốt hơn ta nữa đấy.

Hồ lão đắc ý nhìn Giang Nguyên, cười nói. - Nào có ạ. Sư phụ giảng hay hơn con nhiều. Nói không chừng các bạn sinh viên đang nói con giảng không tốt đấy.

Biết không thể thoát khỏi, Giang Nguyên cũng không khỏi buồn bực mà giải thích.

Hồ lão mỉm cười:

- Thế cậu bảo đám sinh viên này thích nghe một lão. già mặt mày nghiêm khắc như ta giảng bài hay là thích  nghe cậu giảng bài?

Trong lúc hai thầy trò đang thổi phồng nhau, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói ngượng ngùng:

~ Giang lão sư, vừa rồi có một vấn đề em nghe không hiểu, có thể hỏi lại thây không? Hai thầy trò sửng sốt một chút, sau đó Hồ lão đắc ý cười, đẩy đẩy Giang Nguyên:

- Nào, đối với những bạn sinh viên chăm chỉ như vậy, cậu nhất định phải giảng cho tốt đấy.
 
Chương 63: quyền kê đơn


Giang Nguyên rất kiên nhẫn mà giảng giải cho bạn nữ sinh viên một lần. Sau khi bạn nữ hiểu ra được vấn đề, liền vui vẻ trở về. Nhưng Giang Nguyên không nghĩ đến bạn nữ sinh viên này đến không phải là hỏi bài học thật.

- Đúng thật rồi Trương Viện.

Bạn nữ này trở về chỗ ngồi, hưng phấn nói với bạn nữ mặc áo vàng ngồi bên cạnh:

- Cậu nói không sai, mình nhìn kỹ rồi. Nếu Giang lão sư lấy mắt kính ra, nhất định sẽ rất tuấn tú. Lông mi rất dài, mũi lại thắng, khuôn miệng lại đẹp. Hơn nữa, làn da đặc biệt tốt, cũng không ngửi thấy mùi dung dịch dưỡng da hay gì cả.

~ Nhưng anh ấy đeo mắt kính cũng rất đẹp.

Cô gái mặc áo vàng tên Trương Viện cũng rất hưng phấn:

- Sáng hôm qua mình gặp anh ấy ở cổng sau của trường, chỉ là anh ấy không đeo mắt kính. Mình cảm thấy tư thế chạy bộ của anh ấy rất đẹp. Cho nên nhìn rất lâu, sau đó liền cảm thấy quen mặt.

- Hôm nay gặp lại, quả nhiên là Giang lão sư. Khi Giang lão sư không mang mắt kính, có vẻ tuổi còn khá trẻ, chắc cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu.

Trương Viện thấp giọng cười: 

- Không nghĩ ra Giang lão sư giảng bài lại lợi hại như vậy, không cần nhìn sách. Đúng là nhìn không ra.

- Đúng vậy, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.

Bạn nữ đi hỏi nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên, hai mắt lóng lánh:

- Nếu mình có được làn da giống anh ấy thì tốt rồi.

Giang Nguyên không biết có người lại đố ky làn da của hắn như vậy. Lúc trước, hắn luôn kiêu ngạo vì làn da màu đồng của mình. Nhưng sau khi trở về, toàn thân trên dưới đều trắng trẻo, thậm chí các vết sẹo đều biến mất, ngay cả da tay cũng thay đổi. Nếu hắn nghe được câu chuyện của hai nữ sinh, chắc chắn sẽ buồn bực: không thể tả.

Chỉ sợ sau này mỗi ngày không có việc gì đêu chạy ra ngoài phơi nắng cho đen.

Sau khi tiết dạy kết thúc, Giang Nguyên và Hồ lão sư quay lại phòng khám.

Trong phòng khám có người bệnh đang chờ, Giang Nguyên và Hồ lão sư vội vã bắt đầu công việc.

Tốc độ của Giang Nguyên vẫn nhanh như trước. Sau khi xem qua phương thuốc mà Giang Nguyên kê, xác nhận không có vấn đề gì, Hồ lão cũng dần dần quen với tốc độ của hắn, xem như tiếp nhận chuyện Giang Nguyên giống như quái thai. 

Trương Nhạc phía đối diện cũng im lặng hơn nhiều, vùi đầu vào công việc của mình, không dám có bất kỳ biểu hiện gì với Giang Nguyên.

Buổi tối, Hồ lão và Giang Nguyên trực. Hơn 7h, một cô gái xuất hiện trong phòng khám.

Nhìn Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Tiểu Vũ đến rồi à? Mau ngồi đi. Hôm nay sao rồi? ~ Nguyên ca ca, cảm giác tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Tiểu Vũ xấu hổ nhìn Hồ lão sư, sau đó gật đầu ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyên.

~ Vậy là tốt rồi. Nào, đưa tay ra tôi bắt mạch cho.

Hồ lão sư nhìn hai người, có chút mỉm cười, nhưng đồng thời cũng tò mò với cô gái xinh đẹp, thầm nghĩ đồ đệ nhà mình thật đúng là có bản lãnh, ngay cả một cô gái xinh đẹp như vậy cũng có thể hốt được, lại còn gọi

Nguyên ca ca thân mật như thế.

Giang Nguyên hiển nhiên là nhìn thấy nụ cười quái lạ của sư phụ nhà mình, lập tức giới thiệu:

- Tiểu Vũ, đây là sư phụ của tôi, Hồ giáo sư. ~ Xin chào Hồ giáo sư.

Nghe Giang Nguyên giới thiệu, Tiểu Vũ có chút xấu  hổ gật đầu với Hồ giáo sư. - Tiểu Vũ phải không? Chào cháu.

Nhìn bộ dạng nhu thuận của Tiểu Vũ, Hồ lão mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ:

~ Tiểu tử Giang Nguyên này xem như có nhãn lực. Đứa nhỏ này nhìn qua là biết loại con gái nhu thuận hiểu chuyện.

- Sư phụ, Tiểu Vũ là hàng xóm cạnh nhà con. Tối hôm qua bị sốt cao, đến đây thì cũng đã hết giờ làm. Mấy chị y tá đều ra về hết, con không biết làm sao nên mới tiêm thuốc, truyền dịch giúp cô ấy hạ sốt.

Vừa nói, Giang Nguyên vừa giao hai đơn thuốc cho Hồ lão:

- Sư phụ, người ký tên vào giùm con, để con mang qua chỗ chị Ngô. Với lại tính tiền thuốc tối hôm qua cho. con luôn.

-Ừm.

Nghe Giang Nguyên nói, lúc này Hồ lão mới hiểu ra, thì ra Tiểu Vũ là người quen của Giang Nguyên:

- Sang bên phòng thuốc nói với mấy y tá, vạn nhất có việc cần, lại không ai ký tên thì cứ lấy thuốc trước. Ta ký sau cũng được.

- Dạ vâng, cảm ơn sư phụ. 

Giang Nguyên nghe Hồ lão nói như vậy, trong lòng vừa vui vừa ngạc nhiên. Hắn không có giấy phép hành nghề, căn bản không có quyền kê đơn. Hồ lão cho phép làm như vậy, chẳng khác nào thừa nhận quyền và năng lực của Giang Nguyên trong vấn đề này, tất nhiên là làm cho Giang Nguyên mừng rỡ không thôi.

Nhưng nếu để Giang Nguyên làm như vậy, chẳng phải Hồ lão và phòng khám của ông sẽ phải gánh chịu mạo hiểm sao. Một khi xảy ra vấn đề, hoặc Sở Y tế phát hiện ra chuyện như vậy, phòng khám sẽ bị xử phạt. Cho nên, sau khi Giang Nguyên do dự một chút liền cung kính cảm ơn Hồ lão.

Đương nhiên, Giang Nguyên cũng thầm quyết định, không đến vạn bất đắc dĩ thì không vận dụng quyền hạn này.

Tiểu Vũ nghe hai người nói chuyện với nhau, đương nhiên là không biết hàm nghĩa trong đó. Cô chỉ biết y thuật của Nguyên ca ca rất cao siêu. Tình trạng của cô hôm nay so với hôm qua khác nhau rất nhiều.

- Ừm, không còn nóng nữa.

Giang Nguyên cẩn thận hỏi lại tình huống của Tiểu Vũ, sau đó kiểm tra lại một lần, đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới dẫn Tiểu Vũ ra ngoài lấy thuốc.

Tiểu Vũ đi theo đằng sau Giang Nguyên, nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, gương mặt chợt đỏ lên. 

Hôm nay khi cô trở về, cũng không đi học, ở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Chỉ là khi tắm rửa mới phát hiện trên mông có vết bâm nhỏ, hơi đau, nhìn kỹ mới xác định được đó là vết kim tiêm.

Đầu tiên cô cũng không để ý đến, nhưng vừa rồi nghe Giang Nguyên nói hôm qua phòng khám cũng chỉ có một mình hắn, cô liền mơ hồ nhớ lại, khi cô đến phòng khám, bên trong phòng khám đã tắt đèn gần hết, dường như cũng chỉ còn một mình Nguyên ca ca.
 
Chương 64: Xem ra lần này phiền toái rồi


 

Tiểu Vũ đã khỏe, cho nên Giang Nguyên cho Tiểu Vũ thêm hai ngày thuốc nữa, còn dặn cô nếu có gì không ổn thì phải trở lại ngay.

Tiểu Vũ vốn muốn trả tiền nhưng lại bị Giang Nguyên trả lại.

Nhìn gương mặt của Giang Nguyên, Tiểu Vũ rốt cuộc. cũng từ bỏ việc trả tiền thuốc. Lý gia cô nợ Giang Nguyên không ít, chút tiền này có là gì chứ.

Nhìn Tiểu Vũ đi xa, Giang Nguyên mới thở phào một hơi. Nghĩ đến tình huống hôm qua, hắn thật sự sợ. Tiểu Vũ sốt đến mức sắp ngất đi. Cũng may mà đến phòng khám mới ngất. Nếu ngất giữa đường thì không biết sẽ như thế nào.

Cho nên Giang Nguyên cảm thấy, khi nào có tiền hắn sẽ đi mua một cái điện thoại. Dù sao bây giờ có điện thoại cũng tiện. Mua một cái mấy trăm đồng, nghe gọi nhắn tin là đủ.

Lại bị tổ sư gia hành thêm một đêm, sáng sớm Giang Nguyên choáng váng tỉnh lại. Bởi vì chuyện của Tiểu Vũ hôm qua nên đã nghỉ luyện Ngũ Cầm Hí một ngày. Hôm nay không thể nghỉ nữa. Cho nên sau khi rửa mặt xong, Giang Nguyên liền chạy về phía trường đại học Đông Nguyên.

~ Xin chào Giang lão sư.

~ Xin chào Giang lão sư. 

- Hả, chào buổi sáng, chào buổi sáng.

Trong lòng Giang Nguyên phát khổ, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười với hai bạn nữ sinh, sau đó chạy vào đường rẽ nhỏ, để lại hai bạn nữ đang cúi đầu thảo luận với nhau:

- Quả nhiên không đeo mắt kính đẹp trai hơn nhiều. Thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn chúng ta bao nhiêu.

Trong rừng, Giang Nguyên tập luyện Ngũ Cầm Hí gần một tiếng rồi trở lại phòng khám mở cửa.

Mọi người lục tục đi làm. Hồ lão cố ý đến phòng thuốc dặn dò các y tá, bảo về sau phòng khám có chuyện khẩn cấp thì Giang Nguyên tạm thời có quyền được kê đơn và lấy thuốc.

Đối với chuyện này, mọi người tất nhiên là không có dị nghị. Dù sao chuyện ngày hôm qua đã nói rõ một số Tình huống. Nếu y tá Tiểu Lệ chỉ vì Giang Nguyên không có bằng cấp hành nghề mà không chấp hành yêu câu của Giang Nguyên, như vậy người bị ngộ độc thuốc trừ sâu sẽ không cứu được.

Bây giờ Giang Nguyên đã có cái quyền này, sau này làm việc cũng tiện hơn, ít nhất cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện như lần trước.

Khi Trương Nhạc nghe được tin tức này, ánh mắt hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn cúi đầu nhãn nhịn, không dám có dũng khí biểu lộ. 

Giang Nguyên phối hợp với Hồ lão càng lúc càng thuần thục, Trương Nhạc cảm thấy mình giống như người ngoài. Về phương diện Trung y, trên cơ bản không cần y ra tay. Bởi vì y khám cho một người bằng Giang Nguyên khám cho ít nhất hai ba người.

Cho nên, Trương Nhạc dần dần bắt đầu phụ trách chuyên môn của mình. Y am hiểu nhất là Tây y, còn về phần Trung y, chỉ khi nào Hồ lão và Giang Nguyên bận quá thì mới giúp.

Mục đích chính của y đến đây chỉ là muốn mượn danh tiếng và nhân mạch của Hồ lão tạo con đường sự nghiệp cho mình. Về phần Trung y chỉ là học thêm mà thôi. Dù sao, trải qua hơn một năm, y cũng đã có được cơ sở nhất định, chỉ còn thiếu mỗi kinh nghiệm, mà cái này thì sẽ từ từ bổ sung.

Cho nên, Trương Nhạc tự an ủi mình. Bây giờ cần phải hạ thấp mình, ngàn vạn lần phải nhãn nại.

Khám xong cho hai ba chục bệnh nhân đến trưa. Buổi chiều, Giang Nguyên và Hồ lão lại phải đi dạy. Tiết dạy này không phải là Trung y cơ sở dành cho năm hai nữa mà là tiết tăng thêm của sinh viên năm tư.

Đối với tiết tăng thêm này, Hồ lão thật sự có chút rối rắm. Mỗi tuần cũng chỉ có một tiết, muốn giảng giải Trung y cơ sở thì được, nhưng muốn đi sâu vào Trung y thì thật không đủ.

Phải biết rằng, sinh viên Trung y chuyên nghiệp phải mất ba bốn năm mới có thể xem như là hiểu biết. Nhưng những sinh viên này chỉ học mới một năm, thậm chí chỉ là một học kỳ, hơn nữa một tuần một buổi thì phải làm thế nào cho tốt?

Là một giáo sư nghiêm cẩn và chuyên nghiệp, Hồ lão vô cùng rối rắm về chuyện này. Ông chậm rãi đi bên trong khuôn viên trường đại học, nghiêm túc nhìn Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, cậu nói buổi học này phải làm như thế nào? Ta đã suy nghĩ mấy ngày nhưng cũng không đưa ra được một chương trình phù hợp.

- Chắc chỉ là nội dung sâu sắc và dễ hiểu thôi.

Giang Nguyên gãi đầu, cau mày nói:

- Một buổi học thì không thể nào nói quá nhiều, trên cơ bản cũng chỉ học qua lý luận cơ bản của Trung y, sau đó nhắc đến các chứng bệnh và thuốc phục dụng, để bọn họ còn có cái để hiểu, không đến mức nhìn đơn thuốc cũng không biết tác dụng của nó. Con nghĩ như vậy cũng là tốt lắm rồi.

- Ừm, có lý.

Hồ lão liên tục gật đầu, cho rằng Giang Nguyên đã nói đúng. Ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tiết học Trung y này là dành cho các bạn sinh viên năm tư, và là một tiết học bắt buộc.

Cho nên, khi Giang Nguyên và Hồ lão bước vào. phòng học, cả phòng đã đông nghịt người. Người nào cũng không muốn để lại ấn tượng quá xấu cho giáo sư.

Giang Nguyên đi theo đằng sau Hồ lão, sau đó trực tiếp ngồi xuống một góc bên cạnh cánh cửa, cách xa sự chú ý của mọi người. Tất cả ánh mắt sinh viên đều tập trung trên người Hồ lão.

- Là Hồ giáo sư.

Không ít người nhận ra ông. Dù sao là sinh viên năm †ư, ngây ngốc trong trường cũng bốn năm, trên cơ bản cũng có chút quen thuộc với phòng khám đối diện cổng sau của trường. Hơn nữa, năm thứ hai của bọn họ, Hồ lão cũng đã dạy qua tiết Trung y cơ bản. Những bạn có trí nhớ tốt đều nhớ kỹ vị Hồ lão sư nghiêm cẩn này.

 là Hồ giáo sư sao? Xem ra lần này chúng ta phiền toái rồi.

Một nam sinh mặc tây trang ngồi bên cạnh một cô gái tóc dài xinh đẹp, thấp giọng nói:

~ Thanh Linh, để anh thông báo hoãn hoạt động chiều nay lại.

Ánh mắt nữ sinh kia hiện lên sự bất đắc dĩ, sau đó gật đầu:

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Tiếng chuông reo vào học vang lên, Hồ lão sư đứng trên bục giảng, hắng giọng một tiếng, sau đó dựa theo trình tự mà tự giới thiệu:
 
Chương 65: Giang lão sư?


- Giang lão sư?

Không ít bạn học có chút ngạc nhiên, sau đó mới nhớ đến, dường như khi Hồ giáo sư vào lớp, phía sau có đi theo một người. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chăm chäm Hồ giáo sư, thật ra không chú ý đến hắn. Xem ra có thể là nghiên cứu sinh mà Hồ lão mang theo để hỗ trợ cho ông.

Lập tức mọi người cũng không chú ý nữa, cẩn thận nhìn Hồ lão sư, sợ bỏ lỡ một cái gì đó.

Nói qua một lần về những gì đã nói với năm hai, Hồ lão bắt đầu giảng bài.

- Các vị bạn học, mọi người đã tiếp xúc qua trung y cơ sở vào năm hai, tôi nghĩ tất cả mọi người cũng đã quên hết. Cho nên bây giờ tôi xin nói lại những kiến thức về Trung y cơ sở, để mọi người củng cố lại một chút. Bây giờ mọi người nghe tôi giảng, cố gắng ghi nhớ. Nên biết rằng, cơ bản nhất của Trung y chính là những lý luận này. Nếu ngay cả những thứ này cũng không hiểu, ra ngoài nói đã học Trung y thì quả thật quá chê cười.

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.

Giang Nguyên ngồi im trong góc, nhìn Hồ lão. sư thao thao bất tuyệt nhắc đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.

Chỉ là hắn lắng nghe xong, dần dần hiện lên nụ cười khổ. Đồng chí Hồ giáo sư giảng bài lại mắc bệnh nói dông dài như cũ rồi.

Haiz! Giang Nguyên khế thở dài, sau đó bắt đầu ngủ.

~ Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi mười phút.

Không biết qua bao lâu, nghe tiếng nói của Hồ lão trên bục giảng, Giang Nguyên mới mơ màng tỉnh lại, sau đó nhìn Hồ lão sư đang uống nước bên cạnh mình, chần chừ cả nửa ngày, muốn nói rồi lại thôi.

Hồ lão uống nước xong, trừng mắt nhìn hắn, nói:

~ Cậu muốn nói cái gì?

- Vâng.

Giang Nguyên mỉm cười, nói:

- Sư phụ, người nói đến chỗ nào rồi?

- Mới vừa nói xong thuyết Âm Dương, như thế nào?

Hồ lão cau mày hỏi.

Giang Nguyên cười hắc hắc:

- Sư phụ, với tốc độ của người, chỉ sợ chúng ta học xong học kỳ này, người cũng chỉ mới giảng xong phần trung y cơ sở.

Hồ lão sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ, thở dài nói:

- Cái này đã thành thói quen rồi, cũng không còn cách nào khác. Xem ra không dễ dàng thay đổi.

- Cứ mỗi lần như vậy là ta lại quên mất.

Nói đến đây, Hồ lão thở dài:

- Kỳ thật bọn chúng trên cơ bản cũng không học mấy thứ như vậy.

Giang Nguyên nhún vai, cười nói:

~ Có thể cho bọn họ biết một chút về Trung y cũng tốt, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.

~ Ừm, đúng vậy, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
 
Chương 66: Là anh ấy


Giang Nguyên ngây người, mở to mắt nhìn Hồ lão, ngạc nhiên nói:

- Sư phụ, không phải chứ? Người đâu phải là người qua loa. Người bảo một đứa ngay cả năm nhất còn chưa học như con, không băng không cấp đi giảng bài cho sinh viên năm tư?

Nói đến đây, nhìn Hồ lão sư không chút biểu tình, cắn răng uy hiếp:

- Người ta biết sẽ nói người dạy hư học sinh.

Hồ lão sư khế hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó nhìn lên trên bục giảng, nói:

- Đừng tìm cớ nữa, mau thay ta đi. Giang Nguyên không biết nói cái gì.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không thể thương lượng của Hồ lão, Giang Nguyên đành phải hé miệng, nói:

~ Vậy thì tới thôi. Ai sợ ai chứ? Nói xong liền đứng dậy bước lên đài

Giang Nguyên bước lên bục giảng, ban đầu mọi người còn chưa chú ý, đang bận rộn nói chuyện với nhau, Giang Nguyên đành phải hắng giọng một tiếng.

Nghe tiếng hằng giọng của Giang Nguyên, đám sinh viên xung quanh mới chú ý đến.

Thấy các sinh viên đã nhìn mình, Giang Nguyên mỉm cười nói:

~ Các vị bạn học, mời các bạn yên lặng, tôi là Giang lão sư. Sau đây tôi sẽ thay Hồ giáo sư tiếp tục giảng bài cho mọi người.

Giang Nguyên đứng trên bục giảng, các sinh viên đều sửng sốt. Thì ra đây là Giang lão sư, tuổi còn rất trẻ, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Đại đa số sinh viên đều sửng sốt. Nhưng nếu Giang lão sư đã lên tiếng, tất cả đều trật tự lắng nghe. Chỉ có vị nữ sinh ngồi chính giữa, hai mắt nhìn thẳng Giang Nguyên, bàn tay run lên, bên tai không ngừng vang lên câu nói kia:

- Tôi là Giang lão sư.

Nhìn cặp mắt có chút quen thuộc đắng sau: cặp mắt kính, cùng với giọng nói và hàng lông mày kiên nghị, trái tim của Từ Thanh Linh run lên.

- Là anh ấy? Là anh ấy sao? Anh ấy vẫn còn sống?

Mặc dù ba năm không gặp, người nọ đã cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng thay đổi, thậm chí còn đeo thêm cặp mắt kính, khí chất thành thục mê người, hoàn toàn như hai người khác nhau với người lúc trước, nhưng sau khi Từ Thanh Linh nghe được giọng nói của hẳn, cô vẫn có thể phân biệt được người trước mắt và người kia là một.

'Từ Thanh Linh nhìn người trước mắt, có chút không tin vào hai mắt của mình. Hắn mất tích lâu như vậy, tại sao lại còn sống? Mấy năm qua hắn đi đâu?

~ Mọi người hẳn còn nhớ rõ thuyết Ngũ Hành, chính là Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy. Trình tự mà tôi nói chính là trình tự Ngũ Hành tương sinh.

Giang Nguyên đứng trên bục giảng, nhìn các bạn sinh viên chung quanh, mỉm cười nói:

- Về phần Ngũ Hành, mọi người phải nhớ kỹ vài điều.

Nói đến đây, Giang Nguyên đột nhiên dừng lại. Các sinh viên và Hồ lão đang lắng nghe đều ngạc nhiên.

Hồ lão có chút nghi hoặc. Giang Nguyên đã hai lần giảng bài đều rất thuận miệng, chưa từng xuất hiện tình huống nói được nửa câu liền ngưng lại. Tình huống như vậy chỉ xảy ra với những giáo viên mới vào nghề. Với năng lực của Giang Nguyên thì không thể nào.

Mà đám sinh viên kinh ngạc chính là vị lão sư còn trẻ như vậy, khi giảng không hề nhìn vào sách. Vừa mới lên trận đã bị đánh bại rồi sao?

Mọi người tò mò nhìn Giang Nguyên, mới phát hiện vị Giang lão sư này nhìn vào chỗ nào. đó đến ngẩn cả người, liền theo ánh mắt của hẳn nhìn lại, muốn tìm hiểu xem cái gì đã làm cho Giang lão sư đẹp trai khí chất ngời ngời như vậy phải thất thố.

- Cô ấy...là cô ấy.

Nhưng Giang Nguyên bây giờ không phải là Giang Nguyên trước kia, chỉ sửng sốt vài giây, bị ánh mắt tò mò của mọi người nhìn lại, liền ý thức được mình đã thất thố, tùy ý dời ánh mắt của mình đi, mỉm cười nói:

~ Mọi người phải nhớ kỹ vài điểm.
 
Chương 67: Không có việc gì


Các sinh viên nhìn chung quanh vài lần cũng không phát hiện ra được thứ làm cho Giang lão sư thất thố, nhưng Trương Du Chánh ngồi bên cạnh Từ Thanh Linh lại chú ý đến sự khác thường. của cô. Hơn nữa, tầm mắt của vị Giang lão sư. vừa rồi hình như cũng nhìn sang bên này.

Trương Du Chánh hoài nghi nhìn Giang Nguyên rồi cẩn thận hỏi Từ Thanh Linh:

~ Thanh Linh, làm sao vậy? ~ Không có việc gì, không có việc gì.

Nghe Trương Du Chánh hỏi, Từ Thanh Linh giật mình, sau đó định thần lại, läc đầu nói.

-Ừm.

Trương Du Chánh cũng gật đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Giang Nguyên, thu lại sự tò mò của mình. Y tin rằng, nếu có chuyện gì, y rất nhanh sẽ phát hiện ra.

- Tại sao mình lại quên cô ấy học y năm thứ: tư nhỉ?

Giang Nguyên vừa giảng bài vừa cười khổ trong lòng. Sớm biết sẽ gặp chuyện lúc này, đánh chết hắn cũng không đến giảng bài cho sinh viên năm tư.

Nhưng nếu đã bị cô ấy nhận ra, Giang Nguyên cũng không còn cách nào khác. Cảm thấy ánh mắt của Từ Thanh Linh không ngừng nhìn mình, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Giang Nguyên cố gắng trấn định, loại bỏ tạp niệm trong lòng, bät đầu tập trung nói về bài học.

~- Mọi người phải ghi nhớ bốn loại quan hệ tương sinh tương khắc tương thừa tương vũ của Ngũ Hành cho kỹ. Điều này rất quan trọng cho. việc học nâng cao sau này. Được rồi, chúng ta bắt đầu ôn tập Tàng Tượng. Mọi người cũng biết Tàng Tượng chính là tạng phủ, là tâm can tỳ phế thận và tâm bào...

Từ Thanh Linh chỉ cảm thấy người đang nói trên bục giảng và người năm đó hoàn toàn khác. nhau. Hắn chỉ thất thố trong một giây ngắn ngủi, lập tức khôi phục lại bình thường, không hề bị ảnh hưởng, miệng lưỡi lưu loát, thần thái bay lên, trong lòng cảm thấy quặn đau nhưng rồi lại thả lỏng.

- Đúng vậy, qua lâu rồi, có gặp lại cũng chẳng còn ý nghĩa. Nhưng nhìn thấy anh bình an, em thật cao hứng.

Khóe miệng Từ Thanh Linh nhếch lên, chăm chú nghe Giang Nguyên giảng bài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc:

- Nhưng ba năm qua anh ấy đã làm gì? Tại sao lại trở thành lão sư? Dường như anh ấy cùng tuổi với mình mà?

Tiếng chuông thông báo kết thúc giờ học. vang lên. Lần này Giang Nguyên không có chừa thời gian trả lời câu hỏi. Hắn chị n tập lại những kiến thức Trung y cơ bản, không cần mọi người đặt câu hỏi, tổ lãng phí thời gian.

Nghe được tiếng chuông tan học vang lên, Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Mọi người trở về, cố gắng ôn tập lại những gì đã học. Những gì mà tôi nói đều là cơ sở của Trung y, trong các kỳ thi sau này đều chiếm tỷ lệ có mặt không nhỏ. Bây giờ các bạn có thể tan học.

Nghe Giang Nguyên nói tan học, phòng học thoáng cái ồn ào hẳn lên. Tất cả sinh viên đều thu dọn sách vở, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Giang Nguyên cũng chậm rãi bước xuống, hoàn toàn không nhìn Từ Thanh Linh. Bên cạnh cô ấy đang có một nam sinh viên rất đẹp trai, quan hệ lại khá thân mật. Cho nên hẳn không muốn

mang lại bất cứ ảnh hưởng xấu nào cho cô.

- Không sai. So với sư phụ nói thì tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, phỏng chừng chúng ta có thể qua được học kỳ này.

Hồ lão đứng lên, gật đầu với Giang Nguyên, mỉm cười nói, nhưng cũng mang theo sự tiếc nuối và bất đắc dĩ.

Giang Nguyên hiển nhiên là hiểu ý của Hồ lão, mỉm cười gật đầu:

- Chúng ta sẽ tận lực tập trung vào những điều cơ bản nhất.

Sau đó cùng với Hồ lão bước ra khỏi phòng học.

Nhìn dáng người cao ngất bước ra khỏi phòng, ánh mắt của Từ Thanh Linh hiện lên chút hụt hãng.

~ Đi Thanh Linh, những người khác đang đợi chúng ta.

Giọng nói của Trương Du Chánh nhẹ nhàng vang lên.

- Ừm, đi thôi. Từ Thanh Linh mỉm cười gật đầu.

Giang Nguyên lắng lặng năm trên giường, trước mặt hiện lên gương mặt thanh tú, sau đó cười khổ. Hăn như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp nhau trong tình huống như thế này.

Ba năm là thời gian không ngắn, đặc biệt hẳn không còn là hắn của trước kia. Giang Nguyên không muốn gặp cô trong tình huống này.

Nhưng thật không ngờ, vận mệnh lại kỳ diệu, hẳn dùng thân phận giáo viên xuất hiện trong lớp của cô.

Mơ màng, bên tai Giang Nguyên vang lên thanh âm:

- Chủ thể tiến vào trạng thái hôn mê, hấp thu phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Tiếp tục. bộ châm cứu, mát xa.

- Kinh thủ thái âm Phế, một trong mười hai kinh, chủ trị tức ngực, ho, suyễn, khó thở, khát, đái rắt, đái vàng, ngực bồn chồn, gan tay nóng, nếu cảm phong hàn có sốt, gai rét, có hoặc không có mồ hôi...

- Huyệt thứ nhất, Trung Phủ: ở dưới huyệt Vân môn 1,6 tấc, từ giữa ngực đi ra hai bên đều 6 tấc, trong chỗ lõm sờ thấy mạch đập. Chủ trì: Ho suyễn, đầy tức ngực, đau ngực, đau bả vai. Cách châm cứu: Châm thẳng sâu 0,3-0,5 tấc. Cứu 10-20 phút. Không được châm sâu và lệch vào. trong quá, để tránh châm vào phổi có thể gây. tràn khí phế mạc

'Tổ sư gia không nhanh không chậm chỉ tay vào người đồng từ trên xuống dưới, chỉ điểm từng vị trí kinh mạch, huyệt vị, chủ trị, công hiệu và cách châm.

Dưới sự nhồi nhét như nhét vịt của tổ sư gia, các huyệt vị trên người cứ quanh quẩn trong đầu Giang Nguyên, khiến Giang Nguyên choáng váng cả đầu óc.

Hơn nữa, nhờ tổ sư gia chỉ điểm, hình xăm trên vai trái của tổ sư gia rất nhanh lóe lên.

Quanh thân Giang Nguyên, từng kinh mạch, từng huyệt vị giống như thức tỉnh. Khí tức xuất hiện từ trên các huyệt vị, sau đó dùng tốc độ không thể nhận ra chậm rãi lưu động theo các kinh mạch, do dự thăm dò bốn phía.

~ Chủ thể sắp thức tỉnh. Hấp thu phân tích năng lượng tinh thần tạm dừng. Đã hấp thu được tin tức của bốn kinh mạch, sáu mươi tám huyệt vị. Số còn thừa lại sẽ tiếp tục cho lần hôn mê sau.
 
Chương 68: Rất nhanh mấy ngày trôi qua


Phù phù phù! Nơi lồng ngực Giang Nguyên phát ra từng tiếng nặng nề.

Sau đó, hắn giống như một con mãnh hổ chạy nhanh trong khu rừng.

Giang Nguyên vừa luyện tập vừa cảm thấy kinh ngạc. Cảm giác luyện tập hôm nay và ngày xưa có chút không giống nhau. Tứ chi càng lúc càng linh hoạt, hữu lực. Chỉ là cảm giác này rất không rõ ràng.

Thoáng chút nghi hoặc, nhưng Giang Nguyên cũng không để ý quá mức. Gần đây tình huống quỷ dị xuất hiện nhiều lắm. Chút dị thường này cũng không đáng chú ý.

Rất nhanh mấy ngày trôi qua. Mấy ngày nay, cuộc sống Giang Nguyên rất bình lặng. Khi còn đang trong phòng khám thì nhận được điện thoại của lão gia tử, nói là trong nhà hết thảy khỏe mạnh, bảo hẳn cứ yên tâm ở lại phòng khám học tập

Nghe được giọng nói sang sảng của lão gia tử, Giang Nguyên cũng yên tâm hơn rất nhiều. Trên đời này hắn chỉ còn một mình lão gia tử là người thân. Chỉ cần lão gia tử khỏe mạnh, hẳn sẽ không còn lo lắng gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại, thấy cũng đến ngày. gần phát lương, tâm trạng của Giang Nguyên cũng tốt hơn nhiều. Khi nào nhận lương, hắn sẽ mua một cái điện thoại di động, đến lúc đó lão gia tử có nhớ hắn thì có thể gọi cho hắn bất cứ lúc nào, không cần phải gọi đến phòng khám nhờ. chị Ngô gọi hắn đến nghe.

Tốt nhất là sắm trong nhà một chiếc điện thoại, như vậy hắn cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại về nhà, cũng có thể yên tâm hơn. nhiều.

Giang Nguyên biết lão gia tử mấy năm qua sống cũng không dư dả. Tuy nói có tích cóp chút tiền, nhưng ông đều lấy ra để khám bệnh miễn phí cho bà con trong thôn. Nếu không, lão gia tử ngay cả điện thoại cũng không lắp. Cho nên, Giang Nguyên cảm thấy mình nên có nhiệm vụ làm ra tiền mới được.

~ Chỉ là không biết mình sẽ được phát bao. nhiêu tiền lương? Mình cống hiến cho phòng. khám không ít, một ngàn đồng chắc phải có.

Giang Nguyên bấm ngón tay tính toán, đột nhiên trong lòng cảm thấy thê lương, hai mắt bắt đầu đỏ lên.

Hai năm trước, khi tất cả mọi người vẫn còn sống, mặc dù khổ cực nhưng chưa hề lo lắng đến vấn đề tiền bạc. Mặc dù không có cấp trên trợ cấp, cũng chẳng có tiếp tế, nhưng dưới sự chỉ huy của Đại đội trưởng, toàn bộ đội ngũ vừa truy. lùng mục tiêu vừa làm nhiệm vụ lính đánh thuê. Dựa vào thực lực không tâm thường, còn có vận khí, bọn họ chẳng những giải quyết được vấn đề tiền nong mà còn để dành được một số tiền rất lớn.

Đặc biệt, khi Đại đội trưởng giao vấn đề tài chính cho một nhân viên quản lý, tất cả đội viên mỗi tháng đều được trợ cấp một số tiền khá lớn để chỉ tiêu. Khi đội ngũ không có việc gì để làm, tất cả đều đi hưởng thụ những dịch vụ tốt nhất trên thế giới.

Khi đó, Cô Lang có tiếng là tiểu đội có đãi ngộ tốt nhất trong giới lính đánh thuê, khiến cho không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt

Nhưng bây giờ, đám người Đại đội trưởng đã chết, còn hắn thì đang ngồi tính toán chỉ tiêu trong số tiền hai ba ngàn đồng.

~ Đội trưởng, xin lỗi, tôi thật sự làm mất thể diện của mọi người quá.

Không biết là đang khinh thường mình hay là nhớ đến đám người Đại đội trưởng, hai mắt Giang Nguyên có chút đỏ lên, thấp giọng lẩm bẩm:

~ Johnny, hy vọng anh không thâm hụt tiền của chúng tôi quá nhiều. Tôi sẽ tìm anh, bởi vì tôi còn phải nuôi gia đình của mình mà còn phải nuôi rất nhiều gia đình khác nữa.

Giang Nguyên mang theo tách trà, chậm rãi đi theo bên cạnh Hồ lão. Nhìn tóc bạc hai bên của Hồ lão, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Nhân sinh thoáng cái trôi qua trăm năm, cũng giống như Hồ lão, được coi là có danh tiếng ở tỉnh, nhưng theo thời gian dần tt ng cũng bắt đầu già đi, bắt đầu tìm người nối nghiệp cho mình, lưu lại cho đời một chút gì đó của mình.
 
Chương 69: Hạ tiêu chủ về


Mấy giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Giang Nguyên. Nhìn mấy bạn nữ sinh viên xinh đẹp mỉm cười chào hắn, Giang Nguyên cũng

mỉm cười lại:

- Chào mọi người, mọi người đi nhanh lên nhé, sắp đến giờ học rồi.

- Vâng.

Mấy cô gái vui mừng đáp lại, sau đó chạy vào trong phòng học của mình.

Hồ lão mỉm cười nhìn thoáng qua mấy cô sinh viên:

~ Xem ra là tôi già thật rồi. ~ Không có đâu. Sư phụ nào có chỗ nào già chứ? Người càng già càng dẻo dai, đám thanh

niên tụi con còn kém xa người.

Giang Nguyên đứng đăng sau vuốt mông ngựa.

- Haha, đồ nịnh bợ.

Nhìn vẻ nịnh nọt của người nào đó bên cạnh, Hồ lão đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, phá lên cười thật to.

Hồ lão giảng bài một hồi, nghỉ ngơi một lát thì đến phiên Giang Nguyên. Đối với kiến thức cơ sở Trung y dành cho năm hai, Hồ lão một chút cũng không lo lắng cho Giang Nguyên. Ít nhất ông tin răng hiệu quả giảng bài của Giang Nguyên sẽ không thua kém ông. Chỉ là lớp mới học được có hai buổi, ông không tiện buông tay. Ông dự định thêm hai buổi nữa sẽ trực tiếp giao hăn cho Giang Nguyên, còn ông thì ở nhà.

Nhưng Hồ lão ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại reo. Hồ lão liền gật đầu với Giang Nguyên một cái rồi bước ra ngoài.

Khi Hồ giáo sư nghiêm khắc đã đi, không khí trong lớp học rõ ràng dễ thở hơn rất nhiều. Sinh viên năm hai cũng biết được tính cách của vị Hồ lão sư. Tính tình của Hồ lão rất nghiêm khäc, một chút cũng không được phép xăng bậy.

Nhưng Giang lão sư thì dễ chịu hơn nữa. Chẳng những đẹp trai khí chất, hơn nữa giảng bài còn rất khôi hài, dễ hiểu. Ngẫu nhiên chen vào. vài câu nói đùa khiến người ta giảm bớt áp lực. không ít. Nhưng bởi vì có Hồ lão ngồi bên, cho. nên không khí cũng không được sôi nổi. Vì thế, khi chỉ còn một mình Giang Nguyên, không khí trong lớp liền sôi trào lên

~ Thượng tiêu như vụ, trung tiêu như ẩu, hạ tiêu như độc. Ba định nghĩa này, mọi người không nhất định phải nhớ kỹ, nhưng nhất định phải hiểu ý nghĩa của nó cho rõ ràng.

(Thượng tiêu chủ về "khí", ví như mây mù bao phủ ở trên.

*Trung tiêu chủ về "ẩm thực" ví như vũng. nước nấu chín ở giữa.

“Hạ tiêu chủ về "đại tiểu tiện" ví như ngòi rạch chảy ra)

Dứt lời, Giang Nguyên nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:

- Được rồi, buổi học hôm nay nói đến đây thôi. Thời gian còn lại, nếu mọi người có cái gì không hiểu thì có thể đặt câu hỏi.

Nghe Giang Nguyên nói xong, có ba bốn cánh tay giơ lên, toàn bộ đều là bạn nữ.

Nhìn cảnh tượng này, Giang Nguyên cười khổ, sau đó gật đầu nói:
 
Chương 70: Giang Nguyên gật đầu


"Trong ánh mắt phức tạp của các bạn nam sinh, Giang Nguyên trả lời mấy câu hỏi của những bạn nữ sinh, cuối cùng bất đắc dĩ cười hỏi:

- Sao toàn là các bạn nữ vậy, lần này có bạn nam nào không? Chẳng lẽ các bạn nam không có vấn đề gì cả sao?

Giờ thì các học sinh đều đã hiểu rất rõ, hình như giáo sư Hồ rất yên tâm về thầy Giang này, sau này e là hầu hết đều do thầy Giang này đến giảng bài, và sau này chấm điểm gì đó, rất có khả năng là ý kiến của thầy Giang này tương đối quan trọng, cho nên không ai muốn để lại ấn tượng xấu với thầy Giang này. Giờ nhìn thấy bộ dạng chẳng có gì lo lắng này của thầy Giang, lập. tức có hai ba nam sinh giơ tay lên.

'Thấy cuối cùng cũng có nam sinh giơ tay lên, lúc này Giang Nguyên mới thỏa mãn gật đầu. Hắn không muốn tiết học của mình trở thành mặt trận riêng của nữ sinh. Như vậy không những ảnh hưởng đến không khí của lớp học, mà e là còn khiến các sinh viên khác cho rằng nhân phẩm của mình có vấn đề, chỉ quan tâm đến nữ sinh, như vậy cũng chẳng có gì tốt.

Cho nên, hẳn phải xoay chuyển không khí này, tránh đem đến phiền phức cho việc dạy học Sau này.

Sau khi giải đáp cẩn thận câu hỏi của những nam sinh thì tiếng chuông hết giờ cũng vang lên.

Giang Nguyên gật đầu, nói:

~- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học...

Có điều Giang Nguyên đã xuống lớp, nhưng vẫn có hai nữ sinh vây lại, lôi kéo Giang Nguyên, nói vẫn còn hai câu muốn hỏi.

Giang Nguyên bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn đứng lại, trả lời câu hỏi của hai người.

- Cách trở lên là thượng tiêu, hoành cách trở xuống cho tới mô là trung tiêu, tề trở xuống đến nhị âm là hạ tiêu... Còn chuyện bao gồm tạng phủ nào, các bạn đã từng học trong giải phẫu học rồi. Tôi sẽ không nhắc lại nữa!

Giang Nguyên kiên nhãn giải thích xong, sau đó cười nói:

~ Còn có chuyện gì không?

Hai nữ sinh này nhìn nhau, sau đó một trong. hai nữ sinh cuối cùng mới ngượng ngùng nhìn Giang Nguyên cười cười, nói:

- Thầy Giang... chúng em vẫn còn một câu muốn... muốn thỉnh giáo ạ!

Thấy vẻ mặt hai nữ sinh hơi lạ, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy e là đây chẳng phải vấn đề gì hay ho, lập tức bất đắc dĩ nói:

- Còn có vấn đề gì không? - Thầy Giang... sao da của thầy đẹp vậy, bọn em muốn hỏi bình thường thầy dùng sản phẩm dưỡng da gì, có bí quyết gì không ạ?

Vẻ mặt của hai nữ sinh tràn đầy mong chờ: nhìn Giang Nguyên, tò mò thỉnh giáo.

'Trán Giang Nguyên đầy vạch đen, da hẳn đẹp, hän cũng muốn biết vì sao, lúc đầu người ta cũng có màu da màu đồng, lúa mạch đấy...

- Cái đó... da ấy à... khụ... cái này là trời sinh...

Đối diện với ánh mắt mong chờ của hai nữ sinh kia, Giang Nguyên ho khan nói rồi bỏ đi như trốn.

Vất vả läăm mới chạy về đến phòng khám, Giang Nguyên đau đầu xoa trán mình, màu da này rốt cuộc đến khi nào mới khôi phục lại, chẳng lẽ thật sự phải ngày ngày chạy dưới mặt trời để phơi nắng sao? Nhưng làm gì có thời gian chứ...

Ngày hôm sau, lại là tiết Trung y chuyên sâu năm tư...
 
Chương 71: Không hài lòng


Giang Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát sau lưng Hồ lão uy, vô cùng khí thế...

- Con làm cái gì đấy? Có phải bắt con ra chiến trường đâu...

Nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh mình quá nặng nề, cuối cùng Hồ lão y sư không nhịn được nữa, quay đầu lại, mặt mũi cổ quái nhìn Giang Nguyên. Thắng đệ tử này của mình trước nay Thái Sơn có sập ngay trước mắt mặt cũng không biến sắc, sao lần này lại kỳ lạ thế?

Mặt Giang Nguyên đỏ bừng, vội cười khan nói:

- Không có gì... không có gì... trưa nay ăn hơn nhiều, hơi tức bụng... hì hì... hơi tức bụng ạ...

Đi sau Hồ lão y sư, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, trái tim đang căng cứng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nói thật thì hắn cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao.. cũng đã hơn ba năm rồi. Năm đó vốn cũng không có gì, giờ càng không có gì nữa rồi, sao mình phải căng thẳng chứ?

Giang Nguyên âm thầm cười khổ lấy lại bình tĩnh, sau đó theo Hồ lão y sư đi vào phòng học.

Lần này không ít người chú ý đến hăn, dù sao thì thầy Giang trẻ tuổi này vẫn hấp dẫn nhiều người hơn lão đồng chí đi trước hắn.

Sau khi bước vào phòng học, Giang Nguyên không nhìn lung tung, chỉ tự ngồi vào góc kia, thấy vậy vẻ mặt Hồ lão y sư rất bất đắc dĩ, thằng nhóc này...

- Các bạn sinh viên... hôm nay chúng ta tiếp tục học về... nước bọt, khí huyết, căn bản trong Trung y...

'Từ Thanh Linh vẫn ngồi ở vị trí cũ, rất chăm chú nghe giảng, đầu thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép, chỉ trong phút ngẫu nhiên lơ đãng, tầm mắt cô mới không kìm được liếc một cái, nhìn bóng dáng ở trong góc kia.

Có câu tò mò chính là tội lớn nhất của con người...

Cũng có câu, sự tò mò hại chết con mèo...

Sự tò mò của phụ nữ càng như vậy... Đặc biệt là đối với đàn ông, sự tò mò của phụ nữ

càng lớn.

Vốn giống như Giang Nguyên nghĩ, chẳng có ạn học cũ gặp mặt, tuy rằng

Từ Thanh Linh này cũng nghĩ vậy, nhưng sao ba năm mà Giang Nguyên thay đổi lớn đến vậy, năm đó ở Nepal, rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Sao lại có thay đổi lớn đến vậy? sao trong ba năm ngủi, lại khiến một nam sinh gầy yếu năm đó, biến thành như bây giờ... bây giờ hình như... hình như thành thục... thậm chí là có mị lực khác thường...

Lòng hiếu kỳ nguồn gốc của tội lỗi này thỉnh thoảng lại quấy nhiễu trái tim cô...

Lúc này đã Giang Nguyên rất bình tĩnh, cảm xúc đã ổn định lại, ngồi xuống bên này, ngồi thẳng tắp, như đang rất chăm chú lắng nghe Hồ lão y sư giảng bài, nhưng Hồ lão y sư đứng trên bục giảng ở đối diện thì nhìn rất rõ... thăng nhãi này lại ngủ thiếp đi rồi...

Cánh tay vô thức đưa ra sờ một viên phấn, định ném đi, nhưng đột nhiên nhớ ra, thắng nhóc này đâu phải sinh viên, là mình kéo nó đến để giảng bài, hơn nữa chút nữa còn muốn kéo hắn lên bục giảng giảng bài nữa kìa.

Lúc này ông mới bực bội vứt viên phấn xuống, tiếp tục nói:

~ Khí được chia làm nguyên khí, tông khí, doanh khí, vệ khi...

Sau khi giảng xong tiết này, Hồ lão y sư nhìn đồng hồ. Ông cảm thấy giảng bài cho sinh viên năm tư đúng là một sự khiêu chiến đối với ông. Vốn theo kế hoạch thì một tiếng đồng hồ này phải giảng xong ba tiết về nước bọt và khí huyết, nhưng vừa giảng vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ giảng về khí mà mình đã tiêu tốn cả một giờ đồng hồ.

Mỗi lần ông giảng này giảng kia, giảng quá sướng miệng thì sẽ tiếp tục đi sâu vào mớ lý luận này, giảng trôi chảy lưu loát, nhưng luôn quên mất, vì liên quan đến thời lượng tiết học, những thứ này cần phải giảng sơ đi một chút...

Hồ lão y sư thật sự rối rắm, đành phải nói:

~ Được rồi, các em nghỉ ngơi một chút đi...

Xuống bục giảng, Hồ lão y sư đưa tay lay tỉnh Giang Nguyên, vẻ mặt thất bại nói:

- Dậy đi. nước bọt đi... lát nữa con giảng tiếp máu và

Giang Nguyên mơ mơ màng màng nhìn lại giờ, đột nhiên bừng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Hồ. lão y sư một đổi, vẻ mặt đau khổ nói:
 
Chương 72: Ông ấy giảng một nửa


Mặt mày Giang Nguyên mếu máo, thở dài, sau đó chậm rãi đi lên bục giảng.

Nhìn thấy Giang Nguyên bước lên bục giảng, các sinh viên đang ngồi đây đều không thấy bất ngờ. Lần trước Giang Nguyên đã giảng nửa giờ học, cho nên hôm nay Giang Nguyên lên bục giảng bài là chuyện rất bình thường. Thậm chí trong lòng vài sinh viên còn thấy vui mừng, ít nhất thầy Giang này vẫn khiến người ta thích hơn giáo sư Hồ nghiêm túc kia.

Từ Thanh Linh nhìn bóng dáng cao ngất đang chậm rãi bước lên bục giảng kia, đôi mắt trong suốt hơi sáng lên, nếu như giọng nói của người trước mặt này không có gì thay đổi lắm, nếu không phải cặp lông mày tuấn tú kia, còn cả đôi mắt quen thuộc kia, Từ Thanh Linh thật sự không dám chắc mình có thể nhận ra hẳn không.

"Thật sự là thay đổi quá lớn. Hắn năm đó hơi gầy yếu, vậy mà trong ba năm ngắn ngủi, đã cao. thêm nửa cái đầu, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn thay đổi.

~ Giáo sư Hồ muốn bồi dưỡng học sinh, cũng. không thể như thế này chứ... Ông ấy giảng một nửa, học sinh giảng một nửa...

Trương Du Chính thấp giọng nói: - Thầy Giang này giảng bài nhanh quá, rất nhiều nội dung đều lướt qua, so với giáo sư Hồ kém xa quá, đúng là...

"Từ Thanh Linh trừng mắt, chậm rãi nói:

- Cậu thấy có bao nhiêu giáo sư chịu đến dạy sinh viên chúng ta? Giáo sư Hồ băng lòng đến giảng đã hiếm thấy rồi, để học sinh của ông ấy giảng bài cũng là chuyện rất bình thường... Hơn nữa đây chỉ là những bài lặp lại của năm hai, không thể nào giảng quá chỉ tiết, nếu không chúng ta đã không chỉ có ba mươi tiết như vậy... Với tốc độ của giáo sư Hồ, sợ là đợi hết tiết học rồi, chúng ta mới chỉ học lại được căn bản của Trung y...

"Trương Du Chính trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.

Ánh mắt Giang Nguyên nhẹ nhàng lướt qua, sau đó mỉm cười nói:

- Được rồi, các bạn, xin yên lặng... giờ chúng †a chuẩn bị vào tiết học...

Giọng Giang Nguyên vang lên, lớp học cũng. dần yên tĩnh lại.

- Vừa rồi giáo sư Hồ đã giảng xong tiết đầu tiên, khí... Giờ chúng ta sẽ học lại hai bài máu và nước bọt...

Giang Nguyên nhẹ nhàng đưa tay đẩy mắt kính, nhìn các sinh viên ngồi đầy giảng đường, luôn cảm thấy chính giữa đó có đôi mắt rất sáng.

Sau khi nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn mỉm cười, lãnh đạm nói:

~ Máu là chất lỏng màu đỏ có chứ nhiều dinh dưỡng vận hành trong mạch quản, là một trong những vật chất cơ bản cấu thành cơ thể người và duy trì sự sống của con người... có hai cách để sản sinh ra nó...

Giang Nguyên ở trên chậm rãi nói, sau khi Hồ lão y sư ngồi một lát thì đứng dậy rời đi.

Giang Nguyên liếc mắt nhìn sư phụ vô lương. tâm lại bỏ của chạy lấy người, khóe miệng hơi nhếch lên...

Có điều hẳn vừa lơ đãng làm động tác này liền nghe thấy một tiếng cười “khì khì” vang lên giữa chỗ ngồi yên lặng kia.
 
Chương 73: Không có di động?


Thấy người đối diện đang nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn tú kia dường như rất bực bội lộ ra nụ cười như có như không, mặt Từ Thanh Linh càng đỏ hơn. Nhưng cô lại không chú ý thấy xung quanh có ít nhất mười cặp mắt cũng đang nhìn cô...

Trương Du Chính khó hiểu nhìn Từ Thanh Linh bên cạnh, không hiểu rốt cuộc cô ấy nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà lại bật cười trong giờ học như vậy.

Nhìn thấy hai má ửng hồng của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên về phía mình, sau đó hơi mỉm cười nói tiếp:

- Nước bọt có bốn tác dụng... thứ nhất là tác dụng tưới nhuần và thấm ướt...

Tiếng chuông hết giờ nhanh chóng vang lên, Giang Nguyên bưng ly trà chậm rãi đi xuống bục giảng, sau đó bước ra khỏi phòng học.

Nhưng, vẫn có một sinh viên nhanh chóng theo sau, dịu dàng nói:

- Thầy Giang.

Nghe thấy tiếng “thầy Giang” này, trong lòng Giang Nguyên giật mình, giờ hắn sợ nhất là sau khi hết giờ các nữ sinh còn gọi thầy Giang. Câu hỏi của hai nữ sinh năm hai hôm qua đã khiến hẳn bực bội nửa ngày rồi.

Nhưng hẳn vẫn mỉm cười dừng chân.

- Thầy Giang... em muốn thỉnh giáo thầy một vấn đề...

Nữ sinh này hơi thấp bé, nhưng khuôn mặt vẫn có thể coi là xinh xän, khuôn mặt tươi cười.

- Ờ... vấn đề gì?

Tim Giang Nguyên treo lơ lửng, thâm nghĩ: “Cô bé này trông xương cốt mảnh mai... Ờ... không đúng, da trắng như tuyết, hai má hồng hào, theo lý sẽ không hỏi những vấn đề lung tung mới đúng”

- Thầy Giang... theo mối quan hệ giữa máu và nước bọt mà em biết, có... đoạt huyết giả vô hãn... em muốn hỏi nghĩa là gì ạ?

Nữ sinh khuôn mặt đầy ngưỡng mộ hỏi. ~- Đoạt huyết giả vô hãn?

Giang Nguyên khế thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rồi lại hơi nhíu mày. Hắn không ngờ nữ sinh này lại hỏi hẳn vấn đề này, vấn đề này chẳng phải là vấn đề y học lâm sàng mà họ buộc phải nằm chắc rồi sao, nhưng hẳn vẫn cười đáp:

- Câu này xuất phát từ “Linh Xu: Doanh vệ sinh hội.

~ Nghĩa là đoạt, là bị mất. Máu và mồ hôi có cùng một nguồn, cùng thuộc âm tân, nếu máu âm đã bị tổn hao, không thể để ra mồ hôi; đã ra mồ hôi, thì không thể để mất máu. Vừa toát mồ hôi lại mất máu, mất máu lại toát mồ hôi, máu. và mồ hôi đều tổn thương, âm tân suy kiệt, bệnh sẽ càng thêm trầm trọng. Đây chính là phương pháp điều trị sai lầm, là đại ky trong trị liệu...

Nói tới đây, Giang Nguyên mỉm cười nói: - Thế nào, hiểu chưa? ~ Cảm ơn thầy Giang... em hiểu rồi ạ...

Mặt nữ sinh ửng đỏ, nụ cười trên mặt dường như càng thêm ngọt ngào, nói:

- Thầy Giang... em rất có hứng thú với Trung y, nhưng có nhiều chỗ không tự hiểu được, không biết thây có thể cho em xin cách liên lạc với thầy không?

- Hả...

Giang Nguyên sửng sốt, thật sự không ngờ. gan của nữ sinh bây giờ lớn vậy, trực tiếp hỏi số điện thoại của thầy, lập tức cười khổ läc đầu nói:

- Bạn học à, ngại quá, tôi không có di động...

~ Không có di động?

Nữ sinh biến sắc, nhìn bộ dạng hơi bất lực của Giang Nguyên, hai mắt lập tức lưng tròng.

Nhìn đôi mắt lưng tròng này, Giang Nguyên lập tức nhận ra ý tứ trong mắt cô... Anh không muốn cho số cũng đừng dùng cái cớ đả kích người khác như vậy chứ...

Giang Nguyên cười khổ, xòe hai tay, nói:

- Em xem... túi nào của tôi để di động không? Tôi không có thật mà...
 
Chương 74: Tuyên Tử Nguyệt


 

Nghe thấy giọng nói này, Giang Nguyên quay lại liền nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp mặc quần dài màu trắng, trên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt tò mò nhìn mình.

Nhìn thấy người này Giang Nguyên sửng sốt, sau đó cười, nói:

- Tuyên Tử Nguyệt, chào cô!

Lúc này nữ sinh kia cũng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt cũng sửng sốt, sau đó hơi hoảng sợ gật đầu hỏi thăm:

- Hội phó Tuyên, chào chị!

- Chào cô...

Tuyên Tử Nguyệt lãnh đạm cười với nữ sinh kia, nữ sinh kia lại cười cười, vội vàng xoay người rời đi.

- Hội phó Tuyên? Cô là Hội phó à?

Giang Nguyên nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói.

~ Khì khi...

Cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không kìm được nữa, khuôn mặt mang chút lạnh lùng ban đầu lập tức tan thành mây khói.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười, Giang Nguyên cũng cười, hắn cảm thấy tuy Tuyên Tử Nguyệt trước mặt có lúc rất khách khí, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra chút lạnh nhạt không dễ tiếp cận. Giờ cô mỉm cười, mới khiến người ta cảm thấy thoải mái.

- Tôi cứ nghĩ anh chỉ là bác sĩ, không ngờ anh còn là thầy giáo...

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, cười nói:

- Sao tôi không biết trong trường còn có thầy giáo như anh?

- Chuyện này có gì kỳ lạ đâu... Giang Nguyên mỉm cười nói: ~ Tôi theo giáo sư Hồ đến...

Nghe thấy câu này của Giang Nguyên, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ ra vẻ đã hiểu, sau đó nở nụ cười:

- Chả trách... lâu lắm rồi không thấy giáo sư Hồ lên lớp, nhờ anh giúp tôi hỏi thăm giáo sư Hồ!

- Được...

Lúc này Từ Thanh Linh và Trương Du Chính đi ra từ cửa sau, dường như lơ đãng nhìn về phía cửa trước, cô đã nhìn thấy cô nàng Vương Ngọc Linh trong khoa đuổi theo tên nhãi kia ra ngoài, không biết tên nhãi kia có bị †iểu hồ ly tinh quyến rũ không?

- 0a... là Tuyên Tử Nguyệt... 

Nghe thấy tiếng cười dễ nghe truyền đến, Trương Du Chính hiếu kỳ nhìn sang, trên mặt lộ tia kinh ngạc, vị chủ tịch Tuyên này rất ít khi có biểu cảm gì với người khác, sao lại có thể cười vui vẻ như vậy.

~ Tuyên Tử Nguyệt?

'Từ Thanh Linh yên lặng nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp đang nhiệt tình nói chuyện với ai kia, hơi nhíu mày nói.

- Đúng... Thanh Linh, cậu từng gặp rồi, Hội phó Hội sinh viên...

Đôi mắt Trương Du Chính lóe lên tia nóng bỏng, vị Hội phó Tuyên ít khi lộ mặt này cũng chính là hoa khôi của khoa sân khấu điện ảnh, truyền hình... Trương Du Chính và vị Hội phó Tuyên này cũng có nói chuyện vài câu, ấn tượng tương đối sâu sắc.

Vị Hội phó Tuyên này ngoại trừ người quen và lãnh đạo, luôn lạnh như băng với người ngoài, sao... lại có vẻ thân thiết với thầy Giang này.

- Ờ... chính là cái người trước giờ chẳng bao giờ. tham gia các hoạt động nhưng vẫn được treo cái chức Hội phó ấy...

Từ Thanh Linh hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Giang Nguyên, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, tên này rốt cuộc đã đến trường này mới được bao lâu chứ? Sao mà quen thuộc đến thế? Ngay cả Tuyên Tử Nguyệt cũng quen luôn! 

- Đúng... chúng ta có cần đến chào hỏi một tiếng không?

Trương Du Chính hơi hưng phấn nói. Tuy cậu ta là Hội trưởng Hội sinh viên khoa y học lâm sàng kiêm Hội phó hội sinh viên Học viện y, nhưng tính ra thì vẫn kém Hội phó Hội học sinh trường hai cấp, hơn nữa vị Hội phó này còn là một người đẹp vô cùng xuất chúng.

Đôi mắt Từ Thanh Linh lóe lên, sau đó lắc đầu, nói:

~ Thôi đi... Họ còn đợi chúng ta đến tập, hay là cậu qua đó đi!
 
Chương 75: đánh người


- Đi thôi, đừng để bọn họ đợi lâu!

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, lãnh đạm cười nói:

- Lần trước anh nói không có di động, tôi còn tưởng anh nói dối...

Giang Nguyên cười cười, nhún vai nói:

- Không còn cách nào khác... Tôi vừa từ Vân Giang lần trước cô cũng thấy đấy. Hơn nữa, ở bên chỗ giáo sư Hồ cũng chỉ coi là vừa học vừa làm, cho nên trong †ay chẳng có tiền, không mua nổi di động... 

Nhìn Giang Nguyên mỉm cười nói mình không có tiền mua điện thoại di động, trong mắt chứa đầy vẻ tự nhiên, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt đã hơi động lòng. Lần đầu tiên cô thấy có một người đàn ông đứng trước mặt cô nói không có tiền mà lại tự nhiên đến như vậy.

Những người đàn ông khác đứng trước mặt cô. không khoa trương rằng mình có rất nhiều tiền thì cũng kín đáo thể hiện sự giàu có. Trước nay chưa từng có ai chủ động nói mình không có tiền.

Bác sĩ Giang trước mặt này thật sự hơi đặc biệt...

- Bây giờ di động cũng đâu có mắc... lẽ nào anh không cảm thấy không có di động rất bất tiện à?

Nhìn đôi mắt thuần khiết của Giang Nguyên, Tuyên 'Tử Nguyệt mỉm cười hỏi.

Giang Nguyên lãnh đạm cười, sau đó gật đầu nói:

- Đương nhiên... Cho nên tôi định tháng này chờ phát lương, việc đầu tiên là mua di động... haha...

Dứt lời, Giang Nguyên nhìn trời, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười nói:

- Được rồi... Tôi phải trở về phòng khám rồi, có thời gian lại nói chuyện tiếp nhé!

- Được... Tạm biệt...

Tuyên Tử Nguyệt cũng cười gật đầu, cảm thấy hơi bất ngờ. Trước nay toàn mình nói tạm biệt với người khác trước, không ngờ giờ Giang Nguyên lại là người nói Trước.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, có điều vừa đi được hai bước, hắn quay đầu lại, cười nói:

- Đúng rồi, váy của cô đẹp lắm. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái mặc kiểu váy này đẹp đến thế... Thật sự rất đẹp!

Nghe Giang Nguyên nói vậy, Tuyên Tử Nguyệt cười thản nhiên, gật đầu nói:

- Cám ơn!

Giang Nguyên chậm rãi quay về phòng khám. Có điều, hẳn vừa đến cửa phòng khám đã nhìn thấy trong phòng khám vây đầy người, vô cùng ồn ào.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Nguyên căng thẳng. Chẳng lẽ phòng khám xảy ra chuyện rồi sao? Hắn lập tức bước nhanh vào trong phòng khám.

- Chuyện gì vậy? Phòng khám này của các người... Hôm qua ba tôi còn đang yên đang lành, vừa mới châm cứu một hôm ở chỗ các người, hôm nay miệng đã méo xệch, nói chuyện cũng thầu thào... Nói cho các người biết, nếu ba tôi mà bị trúng gió, tôi sẽ không để yên cho. các người đâu!

Giang Nguyên vừa vào phòng khám đã nghe thấy âm thanh thô bạo đang tức giận hỏi này. 

Sau đó là giọng nói an ùi của Hồ lão y sư:

Anh cứ ngồi xuống, uống miếng nước cái đã. Để tôi kiểm tra cho ông cụ một chút, xem thử vì nguyên nhân gì...

- Đồng chí này... đừng nóng đừng nón:

- Hừ... còn kiểm tra cái gì, các người chữa cho người †a thành thế này, chắc chắn là đã dùng sai thuốc. Ban nấy tôi đã đưa ba tôi đến bệnh viện kiểm tra, nói là phải nằm viện quan sát. Chúng tôi đã phải nộp trước hai vạn tệ tiền viện phí rồi. đợi ba tôi ở viện quan sát xem tình hình như thế nào, tôi lại tính sổ với các người!

Lúc này người nọ rõ ràng là không nhịn được nữa, tức giận mắng:

~ Mọi người thử nói xem, hôm qua ba tôi còn ở đây châm cứu ở đây yên lành, hôm nay đã thành ra thế này. Miệng của ông ấy cũng méo xệch, họ còn trốn tránh trách nhiệm, đúng là một lũ lang băm!

- Haizz, haizz... Miệng lão Trương sao lại lệch thật rồi, hôm qua vẫn còn bình thường mà...

Lúc này bên cạnh có người ngạc nhiên nói.

Giang Nguyên nhíu mày, vội vàng đi vào trong phòng khám. Sau đó, hắn lại nghe thấy Hồ lão y sư nhẫn nại giải thích:

- Đồng chí này, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, cậu sao có thể nói là do chúng tôi dùng sai thuốc được... Chuyện này chúng ta phải làm rõ trước rồi mới... a... 

Hồ lão y sư còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng kinh hãi. Sau đó Giang Nguyên mơ hồ nghe thấy những tiếng kêu hoảng sợ bên trong. Còn có cả giọng nói sợ hãi của Trương Nhạc:
 
Chương 76: đừng động thủ


Giang Nguyên xông nhanh vào phòng khám. Hắn thấy Hồ lão y sư một tay che mặt, tay kia chỉ vào người đối diện, tức giận đến mức run rẩy.

Giang Nguyên nhìn giữa những kẻ tay của sư phụ, thấy trên mặt ông có lờ mờ vết dấu tay. Hai mắt Giang Nguyên đỏ lên.

- Lão già kia... nếu hôm nay ông không có một câu trả lời... ông đây chắc chắn sẽ gọi...

Người nọ vẫn chưa chịu dừng lại, đưa tay tức giận chỉ vào Hồ lão y sư, mặt mũi hung năng, nước bọt phun vèo vèo, đe dọa.

Có điều gã còn chưa nói hết câu đã cảm thấy trước mắt hoa lên.

- Bốp!

Một tiếng giòn giã vang lên, người này đã bị Giang Nguyên hung hăng tát cho một bạt tay, khiến khuôn mặt lệch sang một bên.

Người này vừa hoàn hồn lại, mơ hồ nhìn Giang Nguyên đang đứng trước mặt. Hai mắt gã mở to, đang định mắng lớn, không hề phòng bị trước ngực, lại một tiếng “bộp” vang lên, lại một cước hung hăng đá ra, sau đó gã ngã lăn xuống đất với tư thế chó gặm bùn.

~ Ai yo... ai yo... bác sĩ Giang... bác sĩ Giang, đừng động thủ, đừng động thủ... coi chừng đánh ra chuyện bây giờ... 

Lúc này có vài bệnh nhân đứng bên đã phản ứng lại, nhìn thấy con trai lão Trương bị đánh như thế, vội vàng. quỳ xuống đỡ đầu gã lên. Họ thấy mặt mũi gã chảy đây máu, vội vàng chạy lên ngăn cản.

Người nói, người ôm thắt lưng, người kéo tay, sợ bác: sĩ Giang nhất thời nóng nảy, đánh chết con trai lão Trương.

Hồ lão y sư đứng sau thấy không ổn, cũng vội vàng kéo tay Giang Nguyên từ phía sau, không để hắn tiến lên trước nữa, vội vàng nói.

- Giang Nguyên... Giang Nguyên đừng động thủ, đừng động thủ... vi sư không sao, vẫn ổn... đừng động thủ...

Ba bốn người ôm eo, kéo chân, còn Giang Nguyên lại tức giận xông về phía trước hai bước, sau khi hắn hung hăng đá người kia thêm một đá mọi người coi như mới kéo được Giang Nguyên lại.

Lúc này người nọ quỳ rạp trên mặt đất, tay vốn đang kinh hãi vuốt máu mũi thì lại bị Giang Nguyên đang được ba bốn người kéo lại kia xông lên hung hăng đá thêm một đá. Gã sợ đến mức vừa té lộn nhào vừa bò trốn vào trong góc tường, toàn thân run rẩy, không dám lên tiếng.
 
Chương 77: chịu trách nhiệm


Có điều lúc này cơn tức của Giang Nguyên vẫn chưa tiêu tan hết. Hắn vừa quay đầu nhìn thấy dấu tay trên mặt Hồ lão y sư, mắt lại đỏ lên, quay đầu tức giận nhìn Trương Nhạc đang đứng bên cạnh. Nghiến răng mắng lớn:

- Trương Nhạc... cái tên chết tiệt này. Anh đứng ở đây làm quái gì, người ta đánh thầy, anh không cản được. mà cũng chẳng biết đường cản lại... cần anh ở đây làm thá gì nữa!

Bị Giang Nguyên mắng cho một trận, khuôn mặt tuấn tú của Trương Nhạc đỏ bừng. Anh ta chỉ cúi đầu, chẳng dám hó hé một tiếng.

Nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú của Giang Nguyên tức giận đến mức đỏ bừng, ngực như muốn nổ tung vì giận, Hồ lão y sư đứng sau vừa cảm động vừa đau lòng. Ông vội an ủi nói:

- Giang Nguyên, được rồi, được rồi... chúng ta từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện... chút ủy khuất này của thầy đã là gì chứ...

Giang Nguyên được Hồ lão y sư trấn an một lúc, thấy thầy không có vấn đề gì, lại nhìn người nọ đang rụt cổ bò dậy từ góc tường, lúc này hắn mới bình tĩnh lại một chút.

Người nọ thấy Giang Nguyên có vẻ không định động thủ nữa, lúc này gã mới run rẩy quơ bàn tay dính đây máu mũi, kinh hãi nói:

- Mày... mày là bác sĩ mà đánh ngưò †ao phải kiện mày...

.. tao phải...

 - Mày... tên súc sinh này... đã nói là không liên quan gì đến Hồ y sư... mày làm loạn cái gì hả... Đi... chúng ta về...

Lúc này một giọng nói hàm hồ không rõ ràng từ một phía vang lên.

Giang Nguyên thuận mắt nhìn sang liền thấy một ông lão miệng méo xệc, vừa lắp bắp nói vừa bước đến, cuống quít chắp tay với Hồ lão y sư:

- Hồ... Hồ y sư... Xin l Dạy... dạy con không nghiêm... Thằng súc sinh này đúng là không dạy được {_ mà. Ngày... đừng... đừng trách...

Hồ lão y sư vội vàng đưa tay ra đỡ, nói:

- Lão Trương... Lão Trương đừng vội, đừng vội... Để tôi kiểm tra lại cho ông. Ít nhất chúng ta cũng phải làm rõ ràng xem có chuyện gì đúng không nào... Nếu thật sự là vấn đề của phòng khám chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm... 

Nhìn thấy cha mình cũng đến, con trai lão Trương vội vàng vẩy máu trên tay, kéo cha mình nói:

- Ba... sao ba có thể đi như vậy được, đã làm ba thành ra như thế này rồi, dù sao cũng phải nói cho ra lẽ chứ. Hơn nữa họ... bọn họ còn đánh con thành ra thế này, dù thế nào cũng phải trả lại công bằng chứ!

Có điều gã vừa nói vừa nhìn Giang Nguyên, sợ sát thần này lại động thủ.

Dứt lời, người này nhìn Giang Nguyên, trong mắt gã mang theo khiếp sợ. Nhưng, gã thấy xung quanh có nhiều người, nghĩ là Giang Nguyên không dám đánh mình nữa, liền ngang ngạnh hơn, mạnh miệng nói:

- Thằng ranh... tao nói cho mày biết, đồn công an này tao có người quan, mày đừng có lộn xộn... Hôm nay mày đánh tao, đợi lát nữa tao đi kiểm tra thương tích... không làm ra ngô ra khoai chuyện này không được...

Gã càng nói càng tức giận, vừa nhìn những người đang vây xem kia, vừa nói:

~ Mọi người nói thử xem, phòng khám của họ chữa cho ba tôi thành ra thế này, tôi tìm họ đòi công bằng, kết quả còn đánh tôi thế này... Làm gì có chuyện vô lý thế này được, đây còn là nơi chữa bệnh cứu người đấy à?

Người này nói xong, liền vuốt máu mũi đây mặt mũi nhìn mọi người, muốn tranh thủ chút đồng tình.

Có điều lần này chẳng có ai ủng hộ gã. Những người đứng bên đều nhìn rõ, là do thằng nhãi này đánh Hồ lão y sư trước. Hồ lão y sư người ta lớn tuổi như vệ Ỉ đánh, đồ đệ của ông ấy ra mặt cũng là chuyện dĩ nhiên. Tuy hắn ra tay hơi hung dữ một chút, nhưng đồ đệ này tính tình thật thà, hiếu thuận, nhìn thấy thầy bị đánh liền đỏ mắt ra tay hơi tàn nhẫn. Điều đó cũng chẳng có gì lạ...

Người này thấy chẳng ai ủng hộ gã, khí t đi nhiều, chỉ chỉ vào Hồ lão y sư nói:

- Ông... bất kể thế nào các ông cũng phải có một câu trả lời, nếu không chúng ta gặp nhau ở Sở y tế...

Hồ lão y sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Anh vội cái gì. Nếu thật sự là trách nhiệm của phòng khám chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ không trốn tránh. Để tôi kiểm tra cho cha anh trước rồi sẽ cho. anh câu trả lời!
 
Chương 78: có lẽ sẽ khá hơn thôi


Giang Nguyên lạnh lùng liếc nhìn người nọ, không lên tiếng, chỉ đứng bên Hồ lão y sư, nhìn Hồ lão y sư kiểm tra cho ông lão kia.

Nói thật trong lòng hắn cũng hơi lo lắng. Chiều hôm qua hắn và Hồ lão y sư đều có tiết ở đại học Đông Nguyên. Nếu đây là bệnh nhân Trương Nhạc khám, Giang Nguyên thật sự không dám đảm bảo.

Nghĩ tới đây, Giang Nguyên không khỏi liếc mắt nhìn Trương Nhạc đang đứng bên cạnh. Trương Nhạc bị Giang Nguyên liếc lập tức không dám ngẩng đầu lên. 'Thấy vậy, Giang Nguyên giật thót, thầm nghĩ không ổn. E đây thật sự là bệnh nhân Trương Nhạc khám. Hắn lập †ức âm thầm thở hắt ra, nhìn Hồ lão y sư, xem ông kiểm tra tình hình. Hắn chỉ hy vọng thật sự không phải do dùng thuốc sai sót.

Hồ lão y sư cẩn thận kiểm tra một lúc, lại hỏi tình hình của ông lão này, sắc mặt không được dễ coi cho lắm. Giang Nguyên đứng bên nghe, vẻ mặt cũng hơi khó coi.

Hôm qua ông lão này cảm thấy phần mặt hơi tê nên đến khám. Lúc đó Trương Nhạc đã kê mấy đơn thuốc uống và thuốc truyền dịch, bảo ông lão mỗi ngày đến truyền dịch một lần.

Hôm qua sau khi ông lão truyền dịch xong về nhà, lại uống chút thuốc, ăn tối xong thì đi ngủ sớm. Ai ngờ sáng sớm vừa tỉnh dậy phát hiện miệng mình bị lệch, không những nói năng lọt gió, ngay cả uống canh cũng chảy nước. 

Ông lão lập tức gọi điện thoại cho con trai sống ở Hà Đông. Sau khi cậu con trai này chạy đến, liền đưa ông lão đến bệnh viện kiểm tra trước. sau khi kiểm tra xong, bệnh viện lo “liệt mặt”, yêu cầu nộp hai vạn tệ tiền viện phí để ở lại viện quan sát trước.

Nghe nói phải nộp hai vạn tệ, người con trai này lập tức đưa ông lão chạy đến phòng khám, không nói hai lời, khí thế hung hăng tìm đến cửa, muốn phòng khám chịu hoàn toàn trách nhiệm, bồi thường hai vạn tệ trước, rồi sau này lại đến thương thảo chuyện bồi thường.

Hồ lão y sư này chưa hiểu rõ tình hình, dĩ nhiên là không thể đồng ý, nên đã yêu cầu để ông kiểm tra, rồi xem tài liệu của bệnh viện, làm rõ tình hình trước đã. Người này lại không chịu, khí thế hung hăng muốn phòng khám lập tức bồi thường tiền, sau đó mới tạo ra cục diện như thế này.

Hồ lão y sư hỏi xong tình hình, trong đáy lòng đã nắm được đại khái. Người bệnh này thực sự bị liệt mặt. Hơn nữa, hôm qua lúc mới đến khám có lẽ đã bắt đầu ở thời kỳ tiến triển rồi. Trong tình huống bình thường, cho dù dùng thuốc cũng rất khó khống chế được sự phát triển của loại bệnh này. Cái này chỉ có thể nói là xui xẻo thôi.

Hồ lão y sư nhìn đơn thuốc Trương Nhạc kê. Thuốc. này không có vấn đề, nhưng vấn đề là hôm qua Trương Nhạc không nói rõ với bệnh nhân là loại bệnh này rất có thể sẽ phát triển rất nhanh, dù dùng thuốc cũng chưa chắc có thể khống chế được hoàn toàn. Cho nên, điều này trong mắt người ngoài nghề là, hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay đã bị méo miệng. Điều này chứng tỏ phòng khám đã dùng sai thuốc.

Có điều cũng không thể trách được Trương Nhạc. Thông thường chẳng ai nghĩ xui xẻo như vậy sẽ rơi phải vào mình, nên nói không chừng cũng chẳng chú ý đến điều này.

Cho nên lúc này Hồ lão y sư thật sự thầm thở dài. Mặc dù chuyện này có kiện lên Sở y tế, tòa án xem xét gì đó, thì phòng khám cũng chẳng sợ gì. Nhưng trong quá trình dùng thuốc bệnh của người bệnh này đã trầm trọng rõ hơn, điều này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng.

Người khác sẽ nói là phòng khám Khánh Nguyên chữa sai bệnh cho bệnh nhân. Hơn nữa nếu thật sự phân định rồi, nói không có liên quan gì đến phòng khám, đảm bảo người trước mặt cũng chẳng chịu để yên. Hơn nữa e là gã sẽ dám lớn tiếng tuyên bố là Sở y tế cấu kết với phòng khám, bao che cho nhau gì đó.
 
Chương 79: có thể chữa được sao


Ông còn chưa nói hết, tên con trai kia đã khinh thường lạnh giọng cười nói:

- Tôi nói các người chỉ tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm mà. Rốt cuộc dùng sai thuốc hay không phải chỉ do các người tự nói sao... Các người còn không biết, còn còn muốn để ba t: m chỗ các người, như thế chẳng phải để các người chữa cho chết luôn sao!

- Cậu...

Nhìn thấy bộ dạng châm chọc của người nọ, Hồ lão y sư không nén được cơn giận.

Nhìn thấy vẻ không có từ gì để bao biện được của Hồ lão y sư, người này đắc ý lạnh giọng cười nói:

- Hừ... Tôi nói các người mau bồi thường tiền đi, để ba tôi đi bệnh viện chữa bệnh sớm một chút, đừng kéo dài thời gian nữa. Bệnh này chữa sớm chút nào, nói không chừng các người đỡ tốn tiên chừng ấy đấy...

Giang Nguyên đứng cạnh, nhìn vẻ tức giận của Hồ lão y sư, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ. Trong lòng hắn cũng vô cùng căm tức. Dĩ nhiên hắn hiểu được chỗ khó của Hồ lão y sư hiện nay. Bồi thường tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng mấy chục năm nay của thầy e là bị mất sạch.

Hồ lão y sư hành nghề y mấy chục năm, coi trọng nhất là danh tiếng. Lần này bắt ông bồi thường tiền oan ức để dàn xếp sự việc, còn mất sạch danh tiếng, thật đúng là không bằng bắt ông cùng đi hầu tòa với người 1a. 

Giang Nguyên nhíu chặt mày, cuối cùng hắn cắn răng, trừng mắt nhìn người nọ, lạnh giọng nói:

- Lần này anh quyết tâm muốn bịp tiền đúng không?

Bị Giang Nguyên trừng như vậy, người này bất giác rụt đầu. Nhưng hẳn nghĩ bác sĩ Giang này không thể lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy, lá gan liền lớn thêm một chút. Gã nhìn Giang Nguyên cười lạnh nói:

- Mày nói chuyện đừng khó nghe vậy chứ. Tao chỉ nghĩ cho ba tao thôi. Ông ấy bị bọn mày chữa thành thế này, lẽo nào mày còn muốn tao để ông ấy ở đây cho bọn mày chữa trị nữa sao? Ai biết lần này bọn mày có chữa ba tao thành bán thân bất toại hay không?

- Cậu...

Hồ lão y sư nghe thấy lời này, sắc mặt xanh mét. Ông hành nghề y mấy chục năm, đúng là chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy.

Giang Nguyên vẫn không phát cáu, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói.

- Nếu như anh không có ý định bịp tiền. Vậy thì thế này. Anh để ba anh ở chỗ chúng tôi chữa trị ba ngày. Nếu chữa không được, chúng tôi sẽ đưa ba anh đến bệnh viện. Tất cả chỉ phí thuốc thang chúng tôi sẽ chịu hết...

Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói vậy cũng sững sốt. Nhưng ông nhanh chóng nghĩ lại, cảm thấy trước mắt đây là biện pháp duy nhất. Ông lập tức lên tiếng nói.

- Đúng... Chữa trị ba ngày. Nếu thất không tốt, tất cả chỉ phí thuốc thang của ông cụ sẽ do chúng tôi chịu!

Thấy vẻ kiên trì của hai thầy trò, người này liền tính toán trong lòng, sau đó lạnh giọng cười nói:

- Không được... Ba ngày, ai biết qua ba ngày này bệnh của ba tôi có nặng hơn không? Nếu như lại bị các người dùng sai thuốc thì sao? Tôi không dám đem tính mạng của ba mình ra cược được!

Thấy người này quả nhiên không đồng ý, trong lòng Hồ lão y sư buồn bã. Nếu như có được ba ngày, làm thế. nào cũng sẽ nghĩ được cách để bệnh tình của lão Trương khá hơn phân nửa. Như thế thì dễ nói chuyện. Nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác. Lễ nào. danh tiếng cả đời của mình lại bị hủy hoại vì chuyện này?

Ai ngờ Giang Nguyên bên cạnh, lúc này hình như vẫn không chịu từ bỏ. Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó nhìn chăm chằm người này, lạnh giọng nói:

- Được... Một ngày. Nếu trong một ngày ông cụ vẫn chưa có chuyển biến tốt, phòng khám chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn chỉ phí thuốc men!

Giang Nguyên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sờ. Bộ dạng của lão Trương thế này một ngày có thể chữa được sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom