Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 340: Tiểu tử này rốt cuộc muốn cái gì vậy?


- Tiểu tử này rốt cuộc muốn cái gì vậy?

Giáo sư Lý Ngọc Tường kéo cặp mắt kính lão của mình, nhìn tên tiểu tử ngồi chính giữa đang quay đầu nhìn chung quanh, cau mày nói với giáo sư Tân Dương Hiên bên cạnh:

- Lão Tần, tên tiểu tử này không phải muốn làm loạn chứ? Đầu tiên hết nhìn đông rồi nhìn tây, bây giờ lại tiếp tục.

- Cũng có thể. Anh xem, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mới hai hai hai ba tuổi, chỉ sợ ngay cả bằng cấp cũng không có, làm sao có thể làm ra được cái gì chứ? Lão đồng chí bốn năm chục tuổi cũng chưa chắc đã làm được nửa đề thi huống chỉ là cậu ta.

Giáo sư Tân cười ha hả:

- Không biết là đồ đệ của ai. Nhìn qua có chút tuấn tú, hoạt bát, sợ là được yêu quý quá nên mới mang đến đây thôi.

Nghe giáo sư Tân nói, giáo sư Lý liên tiếp gật đầu:

- Lão Tần nói mới để ý, đa phần sợ là đến để tiếp cận thôi. Anh xem, cậu ta cứ ngồi không yên, e rắng muốn nộp bài rồi đấy.

Quả nhiên, khi giáo sư Lý vừa dứt lời, Giang Nguyên đã đứng lên cầm bài thi bước đến.

Giáo sư Lý tùy ý tiếp nhận bài làm của Giang Nguyên, có chút gật đầu, ý bảo Giang Nguyên có thể ra ngoài.

Ngoại trừ hai vị giáo sư là còn giữ được bình tĩnh, việc Giang Nguyên là người đầu tiên nộp bài đã khiến cho rất nhiều người chú ý.

Ít nhất là người đàn ông tên Trương Dương, vốn đang cau mày suy nghĩ, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Giang Nguyên, sắc mặt liền biến đổi. Đợi đến khi Giang Nguyên nộp bài, nhìn gương mặt tùy ý và lạnh nhạt của hẳn, Trương Dương có chút giật mình, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.

Những người khác, sau khi liếc mắt nhìn Giang Nguyên, phần lớn đều nhận ra hẳn. Những người biết Giang Nguyên thì đều cảm thấy chẳng có gì kỳ quái, còn người không biết, khi nhìn thấy Giang Nguyên còn quá trẻ, cũng không có gì đặc biệt, sảc mặt có chút biến đổi.

Mọi người đều biết, đề thi lần này rất khó. Nếu người khác. là người đầu tiên nộp bài, có lẽ bọn họ không lấy gì làm lạ. Nhưng nếu là Giang Nguyên, chẳng lẽ hän còn trẻ như vậy mà lợi hại hơn cả bọn họ sao?

Nghĩ đến đây, mọi người không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng tiếp tục làm bài.

Thấy Giang Nguyên thảnh thơi bước ra ngoài, giáo sư Lý nhìn thời gian, thấy còn cách giờ nộp bài đến bốn mươi phút, lập tức mỉm cười lắc đầu. Ông không phải lần đầu tiên làm giám khảo. Những người nộp bài trước ba bốn chục phút trong các cuộc thi, trên cơ bản đều biết mình không thể thông qua.

Nhưng giáo sư Tần đang nhàn rỗi, tùy ý cầm bài thi của Giang Nguyên lên xem, muốn xem thành tích của tên tiểu tử này rốt cuộc như thế nào. Có thể đến được đây, hẳn là không quá kém.

Tuy nhiên, khi ông liếc nhìn qua vài lần, sắc mặt liền thay. đổi. Bởi vì ông phát hiện, tất cả các câu hỏi của đề thi đều đã được làm hết. Nói cách khác, không có câu hỏi nào là không làm.

Lập tức, giáo sư Tân liền cẩn thận đọc lại.

Giáo sư Lý cũng nhìn thấy biểu hiện của giáo sư Tân, nhưng cũng không quá để ý.

Nhưng ông dần dần phát hiện, vẻ kỳ quái trên gương mặt giáo sư Tân càng lúc càng nhiều.

- Lão Tần, làm sao vậy? Giáo sư Lý tò mò hỏi. Nghe giáo sư Lý hỏi, giáo sư Tân ngẩng đầu, vẻ mặt cảm

thán nhìn giáo sư Lý, sau đó đưa bài thi của Giang Nguyên qua, nói:

- Anh xem đi.

-ồ?

Nhìn vẻ mặt cảm thán của giáo sư Tân, giáo sư Lý cũng có chút sửng sốt, sau đó tiếp nhận bài thi, bắt đầu xem qua. Sau khi xem, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng.

Xem đi xem lại vài lần, lúc này mới kinh nghỉ nhìn giáo sư Tân ở bên cạnh, do dự một chút rồi nói:

- Lão Tần, anh xác định đây là bài làm của cậu ta? Giáo sư Tần cười khổ, gật đầu nói:

- Không sai.

Giáo sư Lý im lặng một hồi, sau đó lắc đầu nói:

- Lão Tần, mấy năm qua anh đã từng gặp một tên yêu nghiệt như thế này chưa?

- Chưa.

Giáo sư Tần nhìn lại tên thí sinh ghi trên bài thi, thở dài một hơi rồi lắc đầu.

Giang Nguyên bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Lúc này các lão y sư đang trò chuyện rất hứng khởi, thấy có người bước vào, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn.

Nhìn thấy là Giang Nguyên, ai nấy đều sững sờ, sau đó quay sang nhìn đồng hồ.

- Còn những bốn mươi phút nữa mà.

Tất cả đều biến sắc. Mặc dù bọn họ không rõ ràng lắm đề thi là gì, nhưng bên ngoài rất im äng, khi chỉ có một mình Giang Nguyên bước vào, bọn họ có thể nhận thấy độ khó của đề thi.

- Giang Nguyên, làm xong hết rồi sao? Thế nào, có khó không?

Hồ lão vốn đang có chút lo lắng cho Giang Nguyên, nhưng thấy Giang Nguyên là người đầu tiên đi ra, ngược lại lại thở phào một hơi. Giang Nguyên làm việc luôn có chừng mực. Nếu hắn không làm được, tuyệt đối không ra ngoài sớm như Vậy.

Hắn có thể ra sớm, chứng tỏ hắn đã có nắm chắc về bài làm của mình.

Nhìn Hồ lão cười tươi như hoa, những người bên cạnh lại căng thẳng. Chẳng lẽ thực lực của Giang Nguyên mạnh như

vậy sao? Chuyện lần trước không phải là do vận khí?

Nghĩ đến đây, tất cả đều nhìn Trương Nguyệt Chánh đang ngồi một góc.

Thấy mọi người nhìn mình, sảc mặt Trương Nguyệt Chánh vốn đang âm trầm, lúc này có thể chọc ra nước được rồi.

Nhìn sắc mặt của Trương Nguyệt Chánh, mọi người cũng không hoài nghỉ nữa, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hồ lão.

- Hơi khó. Giang Nguyên thành thật nói.

- Con đã làm hết bài, nhưng đúng được bao nhiêu cũng không biết chắc.

Nghe Giang Nguyên nói xong, vẻ mặt không giống như giả bộ, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng đúng, còn không thì hắn quá yêu nghiệt đi.

Nhưng vẫn có người tò mò hỏi:

- Tiểu Giang, cậu cảm thấy câu hỏi nào là khó nhất?
 
Chương 341: Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn?


Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn?

Tý Ngọ Lưu Chú châm pháp?

Một số lão y sư nghe được hai câu hỏi này, nhất thời kinh hô lên.

Những người ngồi đây đều là những lão y sư hành nghề mấy chục năm, đối với hai đề mục này, hiển nhiên là biết rõ. Nhưng nội dung cụ thể thì ngay cả bọn họ cũng chưa chắc rõ ràng.

Nhưng đề mục này được lấy ra làm câu hỏi, độ khó của cuộc thi là có thể nghĩ. Nhưng Giang Nguyên chỉ nói là hơi khó, vả lại cũng đã làm hết bài.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Giang Nguyên lại kinh ngạc hơn vài phần.

Chỉ có Hồ lão là vui vẻ ra mặt, dùng tay vuốt râu, gật đầu tự đắc:

- Ừm, không tệ lắm.

Nhìn biểu hiện của Hồ lão, những lão y sư bên cạnh đều. đố ky không thôi. Lão gia hỏa này ngày thường đã chiếm tiện nghỉ ở tỉnh, quan hệ với các lãnh đạo cũng rất tốt. Khác thì không tính, nhưng ngay cả đệ tử cũng ông cũng xuất sắc đến như vậy.

Rất nhanh, người thứ hai liền bước vào. Sau khi nhìn thấy người vào là ai, sắc mặt đang âm trầm của Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc cũng thả lỏng ra vài phần. Nhưng bởi vì Giang Nguyên vào trước, ông tất nhiên là không thể lên tiếng hỏi đệ tử của mình.

Tuy nhiên, vẫn có người quen lên tiếng hỏi: - Tiểu Trương, cậu cảm thấy đề thi có khó không? Nghe có người lên tiếng hỏi, những lão y sư còn lại cũng †ò mò nhìn sang, muốn Tiểu Trương nói như thế nào, có phải là rất khó hay không.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, còn có vẻ mặt khẩn trương của sư phụ, Trương Dương mấp máy môi, sau đó nhìn sang Giang Nguyên đang lạnh nhạt bên cạnh, chần chừ một chút rồi mỉm cười nói:

- Không khó lắm. - Không khó lắm?

Mọi người sửng sốt nhìn Trương Dương rồi lại nhìn Giang Nguyên. Chẳng lẽ Trương Dương lợi hại như vậy sao?

Thấy ánh mắt quái lạ của mọi người, Trương Dương cũng lấy làm lạ. Bọn họ có ý gì vậy? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia chỉ là tùy ý nộp bài?

Trương Dương đến bên cạnh Trương Nguyệt Chánh, Trương Nguyệt Chánh liền cẩn thận hỏi vài câu. Nghe Trương. Dương nói trên cơ bản cũng đã làm xong bài, tâm lý mới thoáng kiên định được một chút. Giang Nguyên ra sớm, nhưng đệ tử của ông cũng không thua kém.

Càng lúc càng có nhiều người ra ngoài. Có người ủ rũ, có. người hớn hở. Nhưng tóm lại, ủ rũ nhiều hơn hớn hở.

Sau khi thi viết xong, ngày thi thứ nhất xem như chấm dứt. Buổi tối, các giáo sư của đại học Y Dược sẽ chấm bài. Sáng mai sẽ có danh sách kết quả.

Vốn định ăn xong bữa tối rồi mới ra vể, nhưng Hồ lão và Giang Nguyên đã đi cả ngày, tất nhiên là không thể ở lại, liền trực tiếp quay lại phòng khám.

Đối với ngày thi thứ hai, Giang Nguyên một chút cũng không lo lắng. Chỉ là hắn nhớ đến cái gì là Thông mãn chỉ tâm của huyết mạch thiên phú.

Lần trước hắn đạt được thiên phú thứ nhất, Mê hoặc cũng là khi Cửu Vĩ tầng một viên mãn, tại sao hản lại có được một Huyết mạch thiên phú thông mẫn chỉ tâm này? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ tầng hai của hän đã viên mãn? Không thể nào.

Hản nhớ rất rõ, sau khi hắn luyện Ngũ Cầm Hí vào sáng nay xong, năng lượng cũng chỉ mới đạt được 83%, làm sao có thể viên mãn được?

- Thiên phú mê hoặc, Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm. Thiên phú Mê hoặc, thiên phú Huyết mạch.

Giang Nguyên ghi nhớ trong lòng, đột nhiên sửng sốt. Đúng rồi, có cái gì khác khác trong đó.

- Huyết mạch... Thiên phú huyết mạch.

Lẩm bẩm vài chữ, Giang Nguyên dường như nhớ đến điều gì đó. Khi Cửu Vĩ tầng một viên mãn, hắn đã đạt được một thiên phú, có thể là Thiên phú huyết mạch. Nói cách khác, thiên phú này vẫn tồn tại nhưng chưa từng sử dụng qua. Chỉ khi nào não bộ hoạt động quá mức thì mới xông ra ngoài.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy buồn bực. Thiên phú này rất hữu dụng, nhưng lại hao mất năng lượng. Hắn nghe được năng lượng chỉ còn 54%, hơn nữa còn là một kỹ năng bị động. Không đến thời điểm mấu chốt thì sẽ không xuất hiện.
 
Chương 342: .Điều này sao có thể?


Cũng may mà hắn được tặng. Nếu dùng tiền mua, chắc phải đau lòng đến cỡ nào.

Nhưng bây giờ hắn cũng đã rất đau lòng. Mới trải qua thời gian bao lâu, hắn đã ăn hết mấy vạn đồng rồi.

Đương nhiên, mặc dù rất đau lòng, nhưng Giang Nguyên vẫn tiếp tục ăn. Chờ thêm vài ngày nữa, thế nào cũng phải xin phép sư phụ nghỉ phép về quê một chuyến, thế nào cũng đào được vài củ. Nếu không có Sơn Tham lâu năm hiệp trợ, tốc độ †u luyện sợ rằng còn lâu lắm mới đạt được viên mãn.

Vừa nhai Sơn Tham, Giang Nguyên vừa nằm lên giường, chậm rãi nhằm mắt lại. Hän thậm chí cảm nhận được một mùi thơm tràn ngập trong miệng, chảy xuống bụng, sau đó chậm rãi chuyển thành một dòng nước ấm chảy tràn toàn thân.

Mặc dù lúc này cách thời gian trước không lâu lắm, nhưng Giang Nguyên biết rõ hắn tiến bộ được bao nhiêu. Khi hẳn đối mặt với Tê Nhạc Minh, cơ hội công kích hoặc hoàn thủ đều không có. Thậm chí muốn ngăn cản công kích của đối phương cũng hết sức khó khăn.

Nhưng bây giờ, Giang Nguyên tin răng, một khi đối mặt với Tê Nhạc Minh, hẳn có thể ngăn cản được đối phương đến ba phút trở lên.

Đương nhiên, sau ba phút, vẫn sẽ bị đối phương đánh ngược lại.

Nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến cho Giang Nguyên tin tưởng, chỉ cần tiếp tục, nội khí tăng cao, muốn đuổi kịp đối phương cũng không phải chuyện khó.

Một đêm trôi qua, cảm giác toàn thân thoải mái, Giang Nguyên rời khỏi giường, rửa mặt rồi chạy sang trường Đông Nguyên.

Cảm thấy động tác giơ chân nhấc tay lưu loát và sức mạnh tràn đầy, ý cười trên gương mặt Giang Nguyên càng nhiều hơn.

- Cô đến rồi sao?

Giang Nguyên chậm rãi thu hai cánh tay đang giang ra như con chim đại bàng, thở phù một hơi, sau đó cúi người cầm lấy chiếc áo thun và chiếc áo khoác trên ghế đá bên

cạnh, rồi mỉm cười nói với Tuyên Tử Nguyệt.

- Chậc chậc, dáng người không tệ, làn da lại rất trắng.

Thấy Giang Nguyên lộ ra thắt lưng, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên, khế cười nói.

Giang Nguyên nhún vai, khóe miệng vểnh lên, nhìn Tuyên Tử Nguyệt một thân áo khoác quần jean, cười nói:

- Dáng người của cô cũng không tệ mà. - Lưu manh.

Nhìn vẻ mặt mê gái của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt nhịn không được mà che miệng, khẽ gắt một câu.

Tiểu tử này, khi nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh đến đáng sợ. Nhưng khi miệng lưỡi trơn tru thì cũng giống như được bôi mỡ.

- Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?

Giang Nguyên khoác áo khoác, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt, tò mò hỏi.

- Cố ý đến xem anh tiến bộ như thế nào.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, chỉ là nhìn thấy ánh mắt Giang Nguyên lợi hại hơn, liền hỏi:

- Gần đây anh tiến bộ rất nhanh?

Giang Nguyên cúi thấp đầu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:

-Ừm. - Rốt cuộc là tiến bộ bao nhiêu?

Thấy Giang Nguyên gật đầu, Tuyên Tử Nguyệt cắn môi, tiếp tục nói:

- Tôi có thể cảm nhận được động tác của anh khác biệt so với lúc trước một trời một vực.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên chần chừ một chút, sau đó cười nói:

- Nếu muốn biết chính xác, chúng ta có thể thử xem.

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu:

- Được.

Sau năm phút, nhìn Giang Nguyên bị mình đẩy lui bốn năm bước, sự kinh ngạc trong ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt càng lúc càng đậm.

- Anh...Điều này sao có thể?

Mặc dù cô nhớ rất kỹ lần trước Giang Nguyên giết chết Tiền Lập Nguyên như thế nào, nhưng cô cũng biết khi đó Tiền Lập Nguyên đã bị thương không nhẹ, mà Giang Nguyên cũng không ngăn cản được bao nhiêu công kích của Tiền Lập Nguyên. Đến cuối cùng, Giang Nguyên lợi dụng sự khinh thường của đối phương mới có thể giết chết được y.

Còn bây giờ, Giang Nguyên có thể chống đỡ được đến năm phút. Mặc dù cô còn chưa dốc hết toàn lực, nhưng điều này cũng khá đáng sợ. Hiện tại chỉ mới qua bao lâu? Chỉ chưa được hai tháng. Một người bình thường như Giang Nguyên, có thể tiến bộ như vậy là không thể tin nổi.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Cô bảo tôi ăn Sơn Tham lâu năm, bây giờ ăn gần hết rồi.

- Nhưng cũng không có khả năng...

Tuyên Tử Nguyệt kinh nghỉ nhìn Giang Nguyên.
 
Chương 343: Tôi hy vọng chỉ có một mình cô biết chuyện này


- Tôi hy vọng chỉ có một mình cô biết chuyện này.

Giang Nguyên nói.

Nhìn ánh mắt của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài. Cô tất nhiên hiểu được tại sao Giang Nguyên lại nói như vậy, liền gật đầu:

- Ngoại trừ tôi thì sẽ không có ai biết.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, Giang Nguyên mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi nói:

- Được, để cảm ơn cô, tôi mời cô ăn sáng. - Keo kiệt.

Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng nhưng vẫn đi theo Giang Nguyên đến căng tin.

Không lần nào Giang Nguyên thấy Tuyên Tử Nguyệt đi giày cao gót, lần này, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không mang giày

cao gót đi bên cạnh hăn, thế mà chỉ thấp hơn hẳn có bốn, năm cm.

- Hôm nay mới phát hiện thật ra cô khá cao đấy.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng đến tai của mình, nếu cô mang giày cao gót, hẳn còn cao hơn cả hắn.

Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn gương mặt tràn đầy cảm thán của Giang Nguyên, khẽ cười một tiếng:

- Cho nên tôi ít khi đi giày cao gót, tránh cho người nào đó tự tí.

-Ơ?

Nhìn gương mặt trêu chọc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên không khỏi mỉm cười lắc đầu nói: - Đàn ông chưa bao giờ chỉ vì chiều cao mà cảm thấy tự ti.

Hừ! Tuyên Tử Nguyệt khế hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Tuy nói đã là 7h30 sáng, nhưng quả thật vẫn còn chút sớm. Tuy nhiên, vì đã gần đến cuối học kỳ, cho nên người thức. dậy sớm cũng không ít.

Ở cửa căng tin, Giang Nguyên rửa tay, còn Tuyên Tử Nguyệt thì đứng bên cạnh.

Mặc kệ Phó hội trưởng Tuyên đứng ở đâu thì đều là tiêu điểm ở đó. Hơn nữa, đại đa số thời gian cô đều đi một mình,

rất ít khi xảy ra tình huống đi cùng với ai.

Rất nhiều người theo ánh mắt lơ đãng của cô mà nhìn về phía người thanh niên đang rửa tay.

- Là nam?

Tất cả mọi người đều cả kinh. Tuyên Tử Nguyệt đang chờ một người nam?

Sau khi vốc nước rửa mặt xong, Giang Nguyên lắc đầu cho nước khô bớt, lúc này mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Đi thôi.

Sau khi hắn nói xong, mới phát hiện mình vì người nào đó mà trở thành tiêu điểm của rất nhiều người.

Lập tức cười nói:

- Khí chất của Hội trưởng Tuyên quả thật không đùa được. Người bình thường đi cùng với cô, quả thật áp lực rất

lớn.

Nghe được câu nói có tính châm biếm này, Tuyên Tử Nguyệt lại không tức giận, khóe miệng có chút vểnh lên:

- Anh là người bình thường?

- Không phải.

Giang Nguyên im lặng một chút rồi läc đầu. Đúng vậy, Tuyên Tử Nguyệt không phải người bình thường, mà hắn cũng không tính là người bình thường.

Bữa sáng của căng tin cũng khá phong phú. Nhưng Hội trưởng Tuyên ăn không nhiều lắm, chỉ có một phần đậu tương.

Còn Giang Nguyên chính là điển hình của một tên tham

Hắn ăn bốn cái bánh bao hấp, bốn cục xíu mại, một chén cháo và một phần đậu tương.

Thấy Giang Nguyên ăn, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Người luyện võ bình thường ăn rất nhiều. Mặc dù Giang Nguyên ăn nhiều lắm,

nhưng dường như cũng chưa là gì.

Lúc này, có hai người vừa cười vừa nói bước vào, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

- Kìa, ở đó còn chỗ.

Ánh mắt Tiểu Linh sáng lên, thấy phía trước có một cái bàn trống, lập tức kéo tay Lý Tiểu Vũ bước nhanh đi.

Giang Nguyên cầm đũa lua vài cọng bún cuối cùng trong bát bún gạo vào miệng, sau đó ngẩng đầu định lấy xíu mại, đột nhiên nhìn thấy hai người đang vui vẻ bước về phía này, vừa lúc chạm phải ánh mắt của hai người này, liền sửng sốt

một chút.

Tiểu Linh thật ra không quan tâm, đặt dĩa thức ăn lên bàn, sau đó kéo Lý Tiểu Vũ ngồi xuống.
 
Chương 344: Rốt cuộc thì thế nào?


- Xin chào Hội trưởng Tuyên.

- Ồ, là Tiểu Vũ à? Đã lâu không gặp.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Tiểu Linh bên cạnh cũng sững người. Bây giờ cô mới hiểu được tại sao nhiều người như vậy, nhưng cái bàn này vẫn để không. Người bình thường, ai dám ngồi chung bàn với Hội trưởng Tuyên chứ?

Lý Tiểu Vũ nhìn Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, ánh mắt hiện lên sự ảm đạm, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với Tiểu Linh, nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Hội trưởng Tuyên, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, còn có chút ảm đạm chợt lóe lên trong ánh mắt rồi biến mất, sau đó nhìn Giang Nguyên vẫn không có biểu hiện gì, Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu cười nói:

- Không sao đâu. Tôi cũng vừa mới gặp Giang Nguyên, chỉ cùng nhau ăn một bữa sáng mà thôi, em không nên hiểu lầm.

- Vậy à?

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, nụ cười trên gương mặt Lý Tiểu Vũ cũng tươi hơn vài phần, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt không khỏi mỉm cười, sau đó quay sang nhìn gương mặt đẹp. trai phía đối n, liền mỉm cười cầm nửa cái bánh bao lên căn nhẹ, rồi nhìn lại nhìn Lý Tiểu Vũ bên cạnh, không thèm quan tâm đến người nào đó.

Giang Nguyên ngồi đối diện với Tuyên Tử Nguyệt, lúc này có chút không được tự nhiên, đột nhiên đưa dĩa xíu mại của mình cho Tiểu Linh đang mải ăn bún gạo:

- Tiểu Linh, có muốn ăn xíu mại hay không?

- Hả, không cần, không cần. Em ăn một tô bún gạo như: vầy là đủ rồi.

Tiểu Linh sửng sốt, vội vàng nói. Nhưng nhìn ánh mắt ôn nhuận của Giang Nguyên, gương mặt cũng tự nhiên hơn vài phần.

- Tiểu Vũ, ở đây vẫn còn bánh bao này.

- Không cần đâu, Nguyên ca ca, anh ăn đi. Em cũng ăn một bát bún gạo là được.

Nhìn bữa sáng phong phú trước mặt Giang Nguyên, Lý Tiểu Vũ cũng có chút giật mình, vội vàng lắc đầu.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, bên cạnh có không ít người len lén nhìn sang, thấp giọng nghị luận.

- Giang Nguyên này thật đúng là có bản lĩnh. Không những Hội trưởng Tuyên bị anh ta thu hút, ngay cả quan hệ với bạn gái cũ cũng vẫn có thể duy trì tốt.

- Đúng vậy, thật hâm mộ quá đi. Tại sao người ta lại có bản lãnh như vậy? Phải biết rằng Tuyên Tử Nguyệt chưa bao giờ nể mặt ai cả. Tại sao ông trời lại bất công như thế?

Ăn xong bữa sáng, nhìn thời gian, thấy chỉ còn mười phút nữa là đến 8h, Giang Nguyên liền nói lời tạm biệt mọi người

rồi trở về phòng khám.

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng đã ăn xong, trực tiếp chào. tạm biệt Lý Tiểu Vũ và Tiểu Linh rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Tiểu Linh mới nhỏ giọng nói:

- Tiểu Vũ, anh Giang Nguyên dường như rất thân với Tuyên Tử Nguyệt đấy.

-Ừm. Lý Tiểu Vũ gật đầu, cặp mày xinh đẹp cau lại, sau đó nói:

- Tiểu Linh, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy. Bọn họ chỉ là bạn bình thường.

-Ừ.

Tiểu Linh gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng:

- Nhưng chung quy tớ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Trước giờ Tuyên Tử Nguyệt chưa từng để ý người nào, chứ đừng nói chỉ đến nam sinh. Nhưng tại sao lại đi theo anh

Giang Nguyên?

-Hơ?

Bị Tiểu Linh hỏi như vậy, säc mặt Lý Tiểu Vũ cũng tối sầm lại một chút.

Giang Nguyên tắm rửa, sau đó lại cùng với Hồ lão đến trường đại học Y Dược.

Nhìn vẻ mặt tùy ý của Giang Nguyên, Hồ lão cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn hỏi:

- Như thế nào? Xem ra rất tự tin với bài làm hôm qua nhỉ? Giang Nguyên nhún vai, sau đó nói:

- Có gì phải sợ đâu sư phụ. Dù sao tiến vào top 10 là không thành vấn đề. Hơn nữa, vị trí thứ nhất cũng không phải chỉ dựa vào cuộc thi ngày hôm qua, chủ yếu là dựa vào cuộc thi ngày hôm nay.

- Cái gì?

Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão cũng có chút kinh ngạc. Hắn đang nói gì vậy? Chẳng lẽ hôm qua hẳn ghi bừa? Lập tức hỏi:

- Không phải chứ? Mặc dù cuộc thi viết không quyết định tất cả, nhưng khi đưa ra kết quả cuối cùng, nó cũng góp một phần quan trọng. Nếu thành tích thi viết của con kém, con sẽ không lấy được vị trí thứ nhất.

- Không phải chứ?

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Giang Nguyên giật mình, không nghĩ đến bài thi viết lại quan trọng như vậy.

- Đương nhiên. Mặc dù thông qua thi lý thuyết này chỉ để xét tư cách vào vòng trong. Nhưng nếu thành tích thi viết

không cao, cho dù thành tích hôm nay của con đứng nhất, tổng hợp lại cũng không được.

Hồ lão nhìn chằm chằm Giang Nguyên. - Dạ.

Lúc này Giang Nguyên mới bừng tỉnh gật đầu, nhưng một chút cũng không để ý.

- Rốt cuộc thì thế nào?

Hồ lão lại không được bình tĩnh như Giang Nguyên. Danh tiếng của đồ đệ ông không nhỏ. Nếu hôm nay Giang Nguyên không lấy được thành tích đứng đầu, vậy mặt mũi của ông để đâu chứ?

Giang Nguyên gãi đầu, nói thật mặc dù hẳn không có bao. nhiêu chắc chắn về hai câu hỏi kia, nhưng cho dù không được mười thì cũng được bảy tám.

Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Hồ lão cũng cảm thấy rối bời. Cho đến khi thi đấu, gương mặt mới miễn cưỡng nở nụ cười.

- Haha, lão Hồ, xem ra hôm nay Tiểu Giang nhất định phải lấy vị trí thứ nhất rồi.

- Đúng vậy, lão Hồ, nghĩ không ra ông lại nhận được một đồ đệ giỏi như vậy.

- Haha, nào có, nào có. Chỉ cần có thể lọt vào top 3 là không mất mặt rồi.

Nghe mọi người nói, Hồ lão mỉm cười đáp lời. Mặc dù có thể Giang Nguyên không lọt vào top 5 cuộc thi viết, nhưng nếu hôm nay đạt được giải nhất, tổng hợp lại, lọt vào top 3 hẳn là không thành vấn đề.

- Haha, lão Hồ, ông khiêm tốn quá rồi đấy.
 
Chương 345: Top 10


Giám đốc sở Y tế Bạch đứng trên đài đọc bài phát biểu, sau đó đến lượt hiệu trưởng Đào của trường đại học Y Dược công bố danh sách phần thi lý thuyết ngày hôm qua.

- Vị trí thứ mười: Dương Nhất Nhạc; vị trí thứ chí: Từ Ngang; thứ tám.....

Mỗi khi hiệu trưởng Đào đọc đến tên người nào, bên dưới liền phát ra những tiếng xôn xao nho nhỏ. Dù sao. cuộc thi này đều tập trung những nhân tài trung y ưu tú nhất trong toàn bộ tỉnh. Trong cái vòng tròn này, anh không phục tôi, tôi cũng không phục anh. Ngoài ra, năm mươi người trẻ tuổi này đều đại diện cho mặt mũi của các lão đồng chí.

Nhiều người tham gia như vậy, muốn lọt vào mười vị trí đầu tiên cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, đệ tử của mình có thể lọt vào top 10, các lão y sư cũng cảm thấy yên tâm hơn. Mặc kệ cuối cùng có được lọt vào ba vị trí đầu tiên hay không, nhưng ít ra vẫn còn có thể diện.

Có một số lão đồng chí quan hệ với nhau cũng không tệ. Cho nên, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn chúc mừng cho nhau.

Hiệu trưởng Đào bắt đầu đọc đến những cái tên đầu tiên.

Lúc này, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên mà nghe. Mặc dù đây không phải là kết quả thi đấu cuối cùng, nhưng nếu đạt được những thứ hạng cao trong phần thi lý thuyết, phần thưởng cũng khá cao. Các lão đồng chí đến cái tuổi này rồi, nếu đệ tử có thể có được vị trí trong top 10, xem như cũng được vẻ vang.

Đặc biệt là những lão y sư còn chưa nghe thấy tên đệ tử mình được đọc lên, lại càng có chút khẩn trương.

- Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.

Nghe được cái tên này, một lão y sư vốn đang cau chặt mày ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong nháy mắt thả lỏng xuống, gương mặt hiện lên nụ cười, tay vỗ lên vai người đệ tử cũng đang căng thẳng bên cạnh.

Một lão y sư hâm mộ, chúc mừng: - Lão Hà, chúc mừng anh, chúc mừng anh.

- Haha, lão Khổng, lúc này chỉ là trải qua phần thi lý thuyết thôi mà, cũng chưa được tính là gì.

Lão Hà đắc ý cười. Mặc dù đã cố khiêm tốn, nhưng vì cao hứng quá nên không khống chế được.

Hồ lão ngồi bên cạnh, mặc dù gương mặt mỉm cười, nhưng ai cũng thấy được nụ cười của ông vô cùng khẩn trương.

Trương Nguyệt Chánh được xếp ngồi ở hàng trước ông cũng như vậy. Nụ cười so với Hồ lão còn muốn cứng hơn vài phần. 

Tuy nói hai người này đều tin tưởng đồ đệ của mình sẽ nằm trong top 10, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng. Còn lại hai vị trí đầu, vạn nhất không lấy được, vậy thì mặt mũi chẳng biết để đâu.

Đương nhiên, trong lòng hai người đang lẩm bẩm nhẩm tên hai vị đệ tử của mình. Ai thứ nhất, ai thứ nhì, thật khiến người ta phải lo lắng mà.

- Vị trí thứ hai: Trương Dương.

Hiệu trưởng Đào vừa thốt lên, Trương Nguyệt Chánh thở phào một hơi, nhưng rồi lại căng thẳng. Đệ tử của ông đứng thứ hai, vậy thứ nhất chẳng lẽ là tên tiểu tử kia?

Gương mặt Hồ lão lại càng thêm cứng ngắc. Kết quả kế tiếp, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục. Tuy nói tám phần là thiên đường, nhưng với tâm lý suy tính hơn thiệt, vẫn phải tính đến chuyện không may.

- Sư phụ, đừng khẩn trương. Mọi người nhìn vào kìa.

Giang Nguyên lại không để ý đến, nhẹ nhàng đẩy đẩy sư phụ, thấp giọng nói.

- Khẩn trương? Ai khẩn trương? Hồ lão nổi giận mắng đồ đệ của mình. Lúc này, bởi vì đang tức giận nên không nghe rõ cái tên cuối cùng. Chờ ông lấy lại tinh thần, Hiệu trưởng Đào. đã mỉm cười nói:  

- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, chúc. mừng cho những thanh niên ưu tú nhất.

- Là ai? Là con sao? Hồ lão kinh nghỉ nhìn Giang Nguyên.

Vẻ mặt Giang Nguyên cũng đang mơ hồ. Hắn đang nói chuyện với Hồ lão, cũng không chú ý đến.

Hai thầy trò nghi hoặc nhìn nhau.

Cũng may có mấy vị bên cạnh bước đến, vừa vỗ tay vừa hâm mộ nói:

- Lão Hồ, chúc mừng, chúc mừng. Tiểu Giang quả nhiên danh bất hư truyền.

- Haha, Tiểu Giang đúng là không tệ, không tệ.

Nghe xong, hai thầy trò đang mơ hồ liền chuyển sang kinh hỉ, tảng đá treo trong lòng đột nhiên rớt xuống.

Sắc mặt Trương Nguyệt Chánh và Trương Dương không tốt lắm. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng người của Hồ lão chiếm vị trí thứ nhất, quả thật khiến cho. Trương Nguyệt Chánh cảm thấy nghẹn khuất.

Đọc xong hết thảy, Hiệu trưởng Đào liền tuyên bố bắt đầu vòng thi thứ hai.

Trường đại học Y Dược chuẩn bị rất đầy đủ. Khi danh sách được công bố, rất nhanh trên đài đã có người khiêng bàn khám bệnh ra.

Bình phong, dụng cụ cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Mấy người mặc quần áo bệnh nhân được người bên ngoài dìu đến ngồi trước bàn khám bệnh.

Giang Nguyên nhìn thoáng qua, thấy có bốn cái bàn được dùng bình phong tách ra. Xem ra là đã bắt đầu chuẩn bị cuộc thi.
 
Chương 346: Có cần kê đơn thuốc không?


Giang Nguyên nhìn bốn người bệnh, rất nhanh đoán ra được đại khái tình huống. Hai trong bốn người, sắc mặt hơi vàng, hẳn là bệnh nội khoa. Hai người kia, vẻ mặt tái nhợt và đau đớn, hơn nữa cánh tay của một người có chút dị dạng, người còn lại thì được nâng lên, dứt khoát là bị bệnh về xương cốt.

Đối với cách an bài như vậy, Giang Nguyên thật ra một chút cũng không ngoài ý muốn. Trung y không chỉ bao gồm nội khoa mà chỉnh hình cũng nằm trong những danh mục rất có tiền đồ của trung y. Bác sĩ Trung y am hiểu nội khoa hoặc cốt khoa cũng là chuyện bình thường.

Nội khoa và Cốt khoa của Trung y cũng chính là hai môn có thể thể hiện được sự công bằng.

Nhưng rút thăm không phải là để xem người bệnh nào như Giang Nguyên đã nghĩ mà là rút thăm thứ tự thi đấu trước sau.

Mười người thi đấu chia thành bốn tổ. Mỗi tổ khám cho bốn bệnh nhân, viết ra tên căn bệnh, chẩn đoán và những loại thuốc có liên quan.

Mọi người xếp hàng rút thăm. Giang Nguyên thi lượt thứ hai. Nhưng khi nhìn thấy con số trong tờ giấy, không khỏi choáng váng. 2B?

Giang Nguyên mở to mắt nhìn, vẫn là 2B, không khỏi mắng thầm:

- Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã sắp xếp mã số. Tại sao. lại có mã số này? Muốn đùa người ta à?

Từ Ngang, đồ đệ của La y sư cũng lọt vào top 10, đang đứng bên cạnh Giang Nguyên, cầm tờ giấy của mình, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay Giang Nguyên, hỏi:

- Cậu số mấy?

Sau khi nhìn thấy số 2B trong tờ giấy trong tay Giang Nguyên, y sửng sốt một hồi mới hiểu được tại sao vẻ mặt của Giang Nguyên lại tối tăm như thế, vội vàng che miệng đi sang một bên.

Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái, che miệng đi sang một bên của Từ Ngang, Giang Nguyên cúi đầu nhìn tờ giấy của mình, thở dài bất đắc dĩ. 

Sau khi rút thăm bốc số xong, mọi người đứng chờ người chủ trì an bài.

- 1A: bàn số 1.

Người chủ trì kêu lên, một bác sĩ bước nhanh đến bàn số 1.

Những bác sĩ nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt Giang Nguyên càng lúc càng tối.

- 2B, bàn bốn.

Nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt mọi người cứng đờ, sau đó nhìn lên đài, xem ai là người có vận khí tốt như vậy.

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt tăm tối của Giang Nguyên bước đến, một số bác sĩ trẻ rốt cuộc nhịn không được liền che miệng cười trộm.

Ai cũng không ngờ người cầm số này lại là Giang Nguyên, ai cũng không nhịn được cười.

Nghe tiếng cười dưới đài, Giang Nguyên tỏ ra bình tĩnh, coi như không nghe thấy, bước đến bàn khám bệnh.

Một bác sĩ trung niên đứng bên cạnh bàn khám số 4 nhìn Giang Nguyên bước lại, nghe thấy tiếng cười dưới đài, có chút dật đầu, thầm nghĩ:

- Chàng thanh niên này xem như không tệ.

- Cậu có mười phút kiểm tra và chẩn bệnh. Sau đó có năm phút viết lại chứng bệnh của người đó cùng với phương pháp trị liệu có liên quan. Tổng cộng là mười lăm phút. Đã chuẩn bị xong chưa?

Người đàn ông trung niên nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật đầu, cười nói:

- Tôi có thể bắt đầu rồi.

- Được, vậy thì bắt đầu thôi.

Người đàn ông trung niên bấm đồng hồ tính giờ. Giang Nguyên đã sớm chú ý đến tình huống của người này. Tay phải người bệnh mềm nhữn, buông thỏng

bên cạnh người, không hề có sức.

Sau khi tùy ý hỏi vài câu, lại nhìn tình huống cánh tay phải của người bệnh, trong lòng liền có chủ ý, sau đó quay sang nhìn người đàn ông trung niên:

- Có cần kê đơn thuốc không?
 
Chương 347: Địch ý


Ngoại khoa chính là sở trường của Giang Nguyên, ngay cả Hồ lão cũng không biết rõ.

Hồ lão nhìn bệnh nhân của Giang Nguyên, dường như là bị vấn đề về xương cốt, nhưng cũng không lo lắng lắm. Dù sao ông cũng đã từng nhìn thấy Giang Nguyên xử lý vết thương cho người bệnh, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì nhiều. Ít nhất ông cho rằng sẽ không xui xẻo

hơn so với người khác.

Vị y sư trung niên nhịn không được tiến đến gần để nhìn:

- Sai khớp tái phát, cần cố định lại vị trí cũ.

Chữ viết không nhiều, cũng không giống một đáp án, nhưng là một bác sĩ xương khớp lâu năm, vị y sư trung niên nhìn qua là hiểu ngay.

Lập tức quay sang nhìn Giang Nguyên, mỉm cười:

- Được rồi, cậu tạm thời tránh sang một bên, chuẩn bị lượt tiếp theo.

Nghe xong, Giang Nguyên gật đầu rồi bước đến khu chờ bên cạnh.

Còn vị y sư trung niên cũng bắt đầu gọi: - Tiếp theo, 3A.

Thấy vị y sư trung niên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã gọi người tiếp theo, mọi người liền tập trung ánh mắt 

- Lúc này mới được mấy phút thôi mà? Chẳng lẽ đã khám xong cho một người?

Nhìn Giang Nguyên bước đến khu vực nghỉ ngơi, người dưới đài khiếp sợ không thôi.

Trương Dương vốn lạnh như băng, ánh mắt toát lên sự kiêu ngạo, lúc này nhìn Giang Nguyên đi sang một bên, trong lòng đang tự tin rốt cuộc xuất hiện một chút bất an.

- Giang Nguyên, tại sao cậu lại khám nhanh như vậy? Còn chưa đến năm phút đồng hồ.

Từ Ngang kinh nghỉ hỏi. Tuy y tin tưởng thực lực của Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên cũng không thể nhanh như vậy chứ?

Nghe Từ Ngang hỏi, những người bên cạnh cũng cảm thấy tò mò. Ngay cả Trương Dương cũng dựng lỗ tai lên mà nghe.

Giang Nguyên cười nói:

- Không có gì, chỉ là đã khám xong mà thôi.

- Chỉ là khám xong mà thôi?

Mọi người nhìn nhau. Có thật đơn giản như vậy không? 

Mang theo nghỉ hoặc, tất cả đều bắt đầu không yên.

Qua vài phút, rốt cuộc ba bàn kia cũng đã thay đổi người.

Nghe tiếng kêu, Trương Dương hít một hơi thật sâu, liếc sang nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên lãnh ý, sau đó chậm rãi bước đến bàn khám bệnh, thầm nghĩ:

- Mình từ nhỏ đã học y, kiến thức uyên bác, kinh nghiệm lâm sàng cũng cực kỳ phong phú, nhất định sẽ không bị đánh bại bởi Giang Nguyên.

Với cảm giác nhạy cảm của mình, mặc dù không nhìn sang, nhưng Giang Nguyên vẫn cảm nhận được địch ý trong mắt đối phương.

Nhìn lưng Trương Nhạc, Giang Nguyên cau mày hỏi Từ Ngang:

- Người kia là ai?

'Từ Ngang theo ánh mắt của Giang Nguyên nhìn lại, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Là Trương Dương, là người rất kiêu ngạo, ai cũng không để vào mắt.

- Trương Dương?

Giang Nguyên cau mày suy nghĩ, nhớ xem mình đã kết oán với y từ lúc nào.

'Thấy Giang Nguyên cau mày nghi hoặc, Từ Ngang cười nói:

- Có biết sư phụ anh ta là ai không? - Là ai?
 
Chương 348: Có tự tin không?


Khi nhóm thứ hai bắt đầu được mấy phút, bên dưới lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Một lần nữa đã có người khám xong, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Giang Nguyên ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Trương Dương đang bước đến.

Thấy Giang Nguyên nhìn mình, Trương Dương cười lạnh, đầu lại càng ngẩng cao vài phần.

- Người này cũng thật bưu hãn.

Giang Nguyên cười thầm. Hai thầy trò này quả nhiên rất giống nhau. Người nào cũng kiêu ngạo. Xem ra là muốn rửa mối nhục lần trước.

Nhưng Giang Nguyên không thèm để ý, chỉ mỉm cười, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Gương mặt Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc cũng đã sáng hơn. Đồ đệ của ông ta chỉ tốn vài phút đã khám xong, so với Giang Nguyên không thua kém bao nhiêu.

- Lão Trương, đồ đệ của ông không tệ. Xem ra có thể cạnh tranh với Giang Nguyên rồi.

Có lão y sư nhìn gương mặt sáng láng của Trương Nguyệt Chánh, liền nói.

- Haha, lão Dương, quá khen, quá khen.

Trương Nguyệt Chánh vui vẻ nói. 

Đợi thêm vài phút nữa, nhóm thứ hai cũng đã thi xong. Giang Nguyên bắt đầu vòng thi thứ hai.

Vòng thi thứ hai, Giang Nguyên ngồi bàn đầu tiên, bệnh nhân bị nội khoa, khó thở mãn tính.

Vị y sư bên cạnh đưa cho Giang Nguyên tờ giấy ghi câu hỏi. Giang Nguyên nhìn một chút, thấy trên đề bài yêu cầu đưa ra chẩn đoán về trung y lẫn tây y, còn có loại thuốc có liên quan.

- Chẩn đoán và dùng thuốc tây y?

Giang Nguyên sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy điều gì ngoài ý muốn. Dù sao bác sĩ Trung y cũng phải học Tây y. Chỉ cần không gặp phải bệnh quá phức tạp là được.

Nội khoa đối với Giang Nguyên cũng không phải là môn khó. Có tổ sư gia chỉ dạy lâu như vậy, hơn nữa đi theo Hồ lão mấy tháng, một chút vấn đề cũng không có.

Hắn hỏi người bệnh vài câu, sau đó dùng tay bắt mạch, cảm giác mạch đập rồi ngưng, rất nhanh trong đầu xuất hiện một tin tức:

- Mạch Kết.

Giang Nguyên mỉm cười, nhìn sắc mặt tái xanh của người bệnh, sau đó đã có phán đoán đại khái về tình huống của người bệnh.

Tiếp theo, hắn cầm ống nghe nghe nhịp tim và phổi của bệnh nhân, rồi dùng máy đo huyết áp, cuối cùng cầm bút bắt đầu viết.

- Chẩn đoán Trung y: tức ngực do huyết khí ứ trệ. Chẩn đoán Tây y: đau thắt ngực do thiếu máu cơ tim. Có thể dùng ba thang Huyết Phủ Trục Ứ thang để chữa.

Lần này Giang Nguyên theo đúng quy củ mà viết rất rõ ràng, chỉ tiết. Tuy là hơi phức tạp một chút, nhưng với tốc độ bình thường của hắn, bất quá cũng chỉ tốn có bảy tám phút là đã nộp bài.

Mặc dù đã sớm biết năng lực của Giang Nguyên không kém, nhưng vị y sư phụ trách bàn khám bệnh này cũng không khỏi kinh ngạc nhìn tờ giấy đáp án của Giang Nguyên.

Đọc qua một lần, ánh mắt lại càng ngạc nhiên hơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên:

- Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

'Thấy Giang Nguyên lại tiếp tục xong sớm, Hồ lão. mỉm cười, còn sắc mặt Trương Nguyệt Chánh thì âm trầm.

Trương Dương đang nghỉ ngơi trên đài cũng nhìn thấy Giang Nguyên bước về khu chờ, nét mặt cũng có chút biến đổi, nghiến chặt hàm răng.

Thời gian từng phút một trôi qua. Sau hai tiếng, mười người tham gia thi đấu đã thi xong. 

Tất cả mọi người quay trở lại hàng ghế dưới đài, chuẩn bị nghe tuyên bố thành tích cuối cùng.

Nhưng tình hình lần này tương đối rõ ràng. Mọi người đều biết ai là người nộp bài sớm nhất, và cũng chỉ có hai người. Hơn nữa còn là người chiếm hai vị trí đầu tiên trong phần thi lý thuyết.

Rất nhanh, tất cả đáp án đều được chuyển cho các giáo sư của bệnh viện Y Dược số 1 trực thuộc đại học Y Dược chấm.

Nhìn các vị lão giáo sư trên đài, vẻ mặt Trương Dương vô cùng tự đắc. Y đối với cuộc thi vừa rồi tự tin mười phần. Y tin vào đáp án của mình, cho dù không chính xác 100%, nhưng tám chín chục phần trăm là phải có.

- Haha, Tiểu Trương, thế nào? Có tự tin không?

Những lão y sư ngồi bên cạnh Trương Nguyệt Chánh nhìn Trương Dương, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
 
Chương 349: Tôi không phục


Trương Dương mỉm cười, cũng không đáp lại. 

Nhìn biểu hiện tự tin của đồ đệ, Trương Nguyệt Chánh cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt bắt đầu hưng phấn hơn. Ông vô cùng tin tưởng đồ đệ này của mình. Nếu y đã có biểu hiện như vậy, hẳn là sẽ không sai.

- Haha, lão Trương, chúc mừng, chúc mừng.

Một số lão y sư bên cạnh đều đứng dậy chúc mừng Trương Nguyệt Chánh.

- Haha, khách khí rồi, khách khí rồi. Kết quả cuối cùng còn chưa có mà.

Trương Nguyệt Chánh vội vàng lắc đầu cười, nhưng sự đắc ý thì ai cũng nhìn thấy được.

Hồ lão đằng sau thì khẩn trương nhìn Giang Nguyên:

- Thế nào? Có tự tin không?

Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:

- Hẳn là không tệ lắm.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ lão nghe xong, cũng thở phào một hơi.

Chấm bài cũng không phải là chuyện hao tốn sức lực nhiều. Hơn mười phút sau, các lão giáo sư đều ký tên lên đáp án, xác định sáu vị trí đầu tiên, đồng thời cũng xác định ba vị trí tóp đầu.  

Rất nhanh, Hiệu trưởng Đào cầm kết quả, dưới ánh mắt của mọi người, bước lên trên đài.

Hiệu trưởng Đào nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó cười nói:

- Được rồi, bây giờ thì kết quả cuối cùng cũng đã có. Nhìn thành tích của các bác sĩ trẻ, tôi cảm thấy rất vui. Đặc biệt có hai vị trong đó, thành tích tương đối ưu tú, thậm chí có thể nói là hoàn hảo.

- Bây giờ tôi xin tuyên bố sáu người nằm trong sáu vị trí đầu tiên của đại hội thi đấu Trung y truyền thừa.

- Vị trí thứ sáu: Từ Ngang. Nghe tên của mình, Từ Ngang ngồi cách Giang Nguyên không xa liền cảm thấy vui mừng. Còn La lão sư cũng hài lòng không kém.

Những lão y sư ngồi bên cạnh đều mỉm cười chúc mừng La y sư.

- Vị trí thứ năm:... - Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.

Sau khi đọc xong vị trí thứ ba, Hiệu trưởng Đào ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Về vị trí thứ nhất và thứ hai, kỳ thật thì thành tích của hai người này có thể nói là khó phân cao thấp. Cuối cùng, trải qua thảo luận, chúng tôi cũng đã đưa ra được kết quả cho hai vị trí này.

- Nhưng cho dù là thế nào, bất luận ai nhất ai nhì, tất cả cũng đều là nhân tài về trung y của Sở Nam chúng ta.

Nghe Hiệu trưởng Đào nói xong, ánh mắt của mọi người đều hiện lên sự hưng phấn. Tất cả mọi người đều nhìn ra được biểu hiện của Trương Dương và Giang Nguyên vừa rồi, có thể nói là rất kịch liệt.

Giang Nguyên chỉ mất vài phút đã xem xong cho một người bệnh, nhưng Trương Dương cũng không thua. kém.

- Bây giờ tôi tuyên bố, vị trí thứ hai là Trương Dương. Còn vị trí đầu tiên, chính là Giang Nguyên.

Nghe Hiệu trưởng Đào tuyên bố, Giang Nguyên và Hồ lão thở phào một hơi, còn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh thì sắc mặt xanh mét.

Những lão y sư khác nhìn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh bằng ánh mắt cổ quái. Ánh mắt này khiến cho sắc mặt Trương Nguyệt Chánh trở nên đỏ bừng, sau đó chuyển sang tái xanh, rốt cuộc nhịn không được mà trừng mắt nhìn Trương Dương.

- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô bọn họ.

Hiệu trưởng Đào tất nhiên là không chú ý đến cảnh tượng này, đang muốn vỗ tay, nhưng một người từ dưới đài bất ngờ xông lên, tức giận nói: 

~ Tôi không phục.

Mọi người đang chuẩn bị vỗ tay, đột nhiên bị tiếng kêu này thu hút.

- Tôi không phục. Rõ ràng tôi làm tốt hơn Giang Nguyên, tại sao cậu ta lại được giải nhất?

Trương Dương đứng dưới đài, không cam lòng mà nói lên trên đài.

-Ơ.

Không chỉ Hiệu trưởng Dương trên đài cứng đờ mà ngay cả những người bên dưới cùng với những lão y sư chấm bài cũng biến sắc.

- Trương Dương, ngồi xuống, không được xăng bậy.
 
Chương 350: Hoàn toàn không có vấn đề


Nghĩ như vậy, Trương Nguyệt Chánh vốn đang muốn kéo tay Trương Dương đột nhiên rụt trở về.

Trương Nguyệt Chánh ông lần trước đã mất mặt rất nhiều, lần này lại thua nữa, đúng là không còn mặt mũi gặp người.

Trương Dương cũng đã đứng dậy, như vậy cứ để nó làm loạn, có khi lấy lại được thể diện.

- Trương Dương, ngồi xuống đi.

Trương Nguyệt Chánh làm bộ quát mắng Trương Dương.

Nhưng Trương Dương đang giận dữ, Trương Nguyệt Chánh có gọi cũng chỉ gọi cho có, hoàn toàn không lôi kéo y trở về. Trương Dương tất nhiên là hiểu được dụng ý của sư phụ, lại càng ngẩng đầu cao hơn.

Sắc mặt Hiệu trưởng Đào trên đài cũng có chút khó coi, nhìn xuống Trương Nguyệt Chánh. Ông thấy Trương Nguyệt Chánh có gọi đồ đệ của mình, nhưng không hề có động tác kéo y trở về, trong lòng thầm hận, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu Trương Dương trước mặt bao nhiêu người nói y không phục, như vậy không thể không để ý đến, đành miễn cưỡng cười:

- Bác sĩ Trương Dương, đây là kết quả do các bác sĩ ban đầu chấm qua, rồi lại được các lão giáo sư chấm lại, hoàn toàn không có vấn đề. 

- Hiệu trưởng Đào, vừa nấy ngài cũng có nói, thành tích của tôi và Giang Nguyên khó phân cao thấp. Vậy dựa vào cái gì mà quyết Giang Nguyên hạng nhất mà không phải là tôi? Rốt cuộc tôi thua kém Giang Nguyên chỗ nào? Trong lòng tôi không phục, nhất định phải hỏi cho rõ.

Nếu Trương Dương đã đứng ra, sư phụ cũng không ngăn cản, vậy thì phải hỏi cho rõ ràng. Y tin rằng cuộc thi vừa rồi của mình hoàn toàn không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Vì thế không có khả năng thua bởi Giang Nguyên.

Y đã nhìn ra được Giang Nguyên có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc sở Bạch. Hơn nữa y cũng đã mạnh miệng nói ra ngoài. Nếu không đánh thắng, y và sư phụ sẽ không còn cơ hội lấy lại thể diện. Sự sỉ nhục lần trước của sư phụ cũng không rửa được.

Nhìn Trương Dương ngẩng cao đầu, bộ dạng chất vấn, Hiệu trưởng Đào cũng tức giận, nhìn các lão y sư dưới đài. Xem ra, nếu không nói cho rõ ràng, sau này sẽ rất khó mà ăn nói.

Lập tức quay sang nhìn các lão giáo sư sắc mặt cũng có chút khó coi:

- Các vị giáo sư, nếu bác sĩ Trương đã đưa ra câu hỏi, như vậy cũng đành làm phiền các vị đưa ra hai đáp án, một lần nữa tiến hành đối chiếu.

Các vị lão giáo sư đều là nhân vật đức cao vọng trọng ngày xưa, nào có chuyện bị người ta nghi ngờ, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu. Một giáo sư tóc hoa râm lên tiếng:

- Được, đã có người không phục quyết định của chúng tôi, vậy thì, vì danh dự của những lão già này, cũng chỉ có thể lấy ra đối chiếu lần nữa.

Sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với Trương Dương bên dưới:

- Thành tích của hai người quả thật không tệ, đặc biệt trong cuộc thi thực tế như thế này lại càng khó phân cao thấp. Nhưng vì Giang Nguyên đã thắng trong cuộc thi lý luận, cho nên chúng tôi mới chọn cậu ấy cho vị trí thứ nhất lần này.

- Thưa giáo sư, tôi cho rằng thành tích thực tế của tôi cao hơn Giang Nguyên rất nhiều. Tôi yêu cầu tiến hành đối chiếu. Nếu thành tích của cậu ấy cao hơn tôi, tôi xin phục.

Trương Dương vẫn tự tin như cũ, ngẩng cao đầu yêu cầu vị lão giáo sư tiến hành so sánh lại.

Thấy Trương Dương vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt vị lão giáo sư trầm xuống, sau đó nhìn Hiệu trưởng Đào, gật đầu.

- Được. Thấy vị lão giáo sư đã đồng ý, sắc mặt Hiệu trưởng

Đào hơi chút hòa hoãn, quay đầu nhìn một nhân viên kỹ thuật, nói: 

- Mau mang đáp án của hai người ra đây. Sau đó dùng máy chiếu chiếu lên, để mọi người tiến hành so sánh.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật tiến lên lấy hai đáp án của hai người, đặt vào máy chiếu. Lúc này Trương Dương cũng đã ngồi xuống.
 
Chương 351: Anh có thể làm được không


Nhưng nếu thua...

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng cho hai thầy trò Trương lão. Nếu thua, thể diện chẳng những không còn mà còn đắc tội với Hiệu trưởng Đào và những lão giáo sư.

Không nhịn được mà quay sang nhìn hai thầy trò Hồ lão.

Bọn họ thấy, biểu hiện của hai thầy trò Hồ lão thoải mái hơn hai thầy trò Trương lão rất nhiều.

Đặc biệt là Giang Nguyên, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, khóe miệng vểnh lên, nụ cười như có như không, hoàn toàn không thèm để ý. 

Lão Hồ bên cạnh hắn, mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Trương lão.

So sánh với nhau, mọi người không khỏi thở dài. So khí thế, hai thầy trò lão Trương đã thua vài phần.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật đã chiếu hai đáp án lên màn hình lớn trên đài.

Lúc này, vị lão giáo sư cũng đứng dậy lần nữa, tiếp nhận bút laser trong tay nhân viên kỹ thuật, bắt đầu giảng giải sự đối lập giữa hai đáp án.

Càng nghe, mọi người lại càng cảm thán. Tuy nói cách sử dụng thuốc của hai người có chút khác nhau, nhưng đều có điểm đặc biệt trong đó. Quả thật rất tương xứng.

Khi đến chứng bệnh cuối cùng, hai đáp án mới có chút khác biệt.

Khác biệt chính là, một tờ thì viết rất ít, còn tờ kia thì đến mấy trăm chữ.

- Mặc dù đáp án câu hỏi này của Giang Nguyên đơn giản, nhưng lại chỉ đúng hướng, thủ pháp trị liệu cũng chân thực. Còn đáp án của Trương Dương, viết rất chỉ tiết. Cho nên, chúng tôi cũng cho rằng cả hai không sai biệt lắm.

Khi vị lão giáo sư nói đến đây, những lão y sư dưới đài đều hoài nghi. Giang Nguyên chỉ viết ra phương pháp trị liệu rất đơn giản, chí ít thì không sai trong điều trị nội khoa Trung y, nhưng cụ thể trị liệu như thế nào thì lại không rõ ràng.

Còn đáp án của Trương Dương lại cực kỳ chỉ tiết, khiến cho người ta vừa đọc là hiểu ngay. Sự chênh lệch này, khi Trương Nguyệt Chánh nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên.

Trương Dương đứng dậy, trầm giọng nói:

- Đối với chứng bệnh này, rõ ràng thì đáp án của tôi chỉ tiết hơn Giang Nguyên. Giang Nguyên chỉ nói đến thủ pháp đơn giản, nhưng ai biết được có thể áp dụng vào. thực tế hay không. Như vậy, thành tích của tôi là cao. hơn cậu ta.

Nghe Trương Dương nói, các lão y sư nội khoa Trung y đều âm thầm gật đầu. Lúc này, hai mắt của Trương Nguyệt Chánh lại càng sáng hơn. Đồ đệ của ông nói không sai. Chính vì điểm này, ai cũng sẽ cho rằng đối phương đã thiên vị cho người nào đó.

Quả nhiên, vị lão giáo sư trên đài liền sững người, sau đó lên tiếng:

- Đáp án của bác sĩ Giang Nguyên, mặc dù hơi đơn giản, nhưng đối với các bác sĩ khoa xương cốt, người nào cũng có thể hiểu được ý tứ và thủ pháp biểu đạt của cậu ấy.

- Có thể đạt đến tình trạng đó đều là những bác sĩ đã tương đối quen thuộc với xương cốt. Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân chúng tôi chọn cậu ấy. 

- Nhưng ấy rõ ràng không có viết ra, mà chỉ viết đơn giản, ai biết được cậu ấy có thể hay không muốn lừa gạt mà qua được bài kiểm tra. Còn tôi thì lại viết rất rõ ràng, như vậy thành tích của tôi tốt hơn cậu ta. Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đạt được giải nhất?

Trương Dương bắt được điểm này, một chút cũng không buông.

Nghe Trương Dương nói năng hùng hồn, không ít lão y sư dưới đài đều gật đầu liên tục. Trương Dương nói thật ra không sai.

Nhìn Trương Dương không phục, còn nói năng rất hợp lý, sắc mặt vị lão giáo sư rốt cuộc cũng cứng lại. Những bác sĩ khoa xương cốt đều có thể nhìn ra trong đó không có gì khác biệt quá lớn, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta lấy ra làm đề tài bắt bẻ.

Nhìn bác sĩ Trương trẻ tuổi dưới đài, vẻ mặt tự đắc, lúc này vị lão giáo sư thiếu điều muốn giận sôi lên. Nếu để cho tên này chiếm lý, danh dự mấy chục năm của mấy lão già này thật sự đã bị y làm hỏng.

Nhưng ông lại không thể phản bác lại đối phương. Nhìn vẻ mặt ngày càng đắc ý của Trương Dương, vị lão. giáo sư trên đài thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Trong lúc ông đang tức giận đến mắt mở to, bên dưới vang lên một giọng nói.
 
Chương 352: Cậu cũng chuyên về Nội khoa


Quay đầu nhìn tên tiểu tử vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tràn ngập trào phúng khiến người ta phải oán hận kia, 'Trương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghe hắn xảo ngôn, Trương Dương hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, do dự một chút rồi nói:

- Người nào cũng biết sư phụ tôi chuyên về Nội khoa, tôi không thể hiểu biết nhiều về Cốt khoa, chẳng lẽ cậu có thể?

- Đúng, chẳng lẽ cậu có thể?

Nhìn biểu hiện ghê tởm đến cực kỳ của tên tiểu tử đó, Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc nhịn không được quát to lên. Ông kiên quyết sẽ không để Giang Nguyên có đường lui. Ông không tin Hồ Khánh Nguyên cả đời không học qua Cốt khoa, đồ đệ của ông ta có thể vô sự tự thông.

Thấy Trương Nguyệt Chánh cũng đứng lên, tất cả đều biết lúc này Trương Nguyệt Chánh đã không nhịn được nữa. Nhưng mọi người cũng biết, nếu đổi lại là mình đứng ở vị trí của Trương Nguyệt Chánh, sợ rằng cũng không nhịn được. Nếu lúc này không lấy lại được thể diện, sau này chỉ sợ không còn mặt mũi gặp người ta.

Thấy mọi người nhìn mình, gương mặt già nua của Trương Nguyệt Chánh có chút nóng lên. Đồ đệ của mình đối kháng với người cùng thế hệ, là sư phụ mà lại nhảy ra, đúng thật là có chút cảm giác lớn ăn hiếp nhỏ. 

Nhưng Trương lão cũng bất chấp. Hai thầy trò cùng đánh, nếu đánh không lại, sau này không cần lăn lộn nữa, lập tức nhìn chằm chằm Giang Nguyên, muốn dùng khí thế áp đảo hắn.

Cảm nhận được khí thế của hai thầy trò, Giang Nguyên vẫn mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Nguyệt Chánh rồi lại nhìn Trương Dương, thở dài:

- Trương Dương, tôi nói nếu anh có thể làm cho các đốt xương trở lại vị trí cũ, tôi sẽ không giành vị trí thứ nhất với anh nữa, như thế nào?

- Tôi chỉ có thể nói một câu, nếu anh làm được, anh thắng.

Giang Nguyên bước đến trước đài, nhìn hai thầy trò đang trừng mắt với hắn, lãnh đạm nói.

- Cậu...cậu đang làm bộ.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, trong lòng trầm xuống, sau đó nói.

- Anh không thể làm được, đúng không? Giang Nguyên bước lên đài, vừa đi vừa nói:

- Mặc dù anh viết thủ pháp rất rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể áp dụng nó vào thực tế.

- Là một bác sĩ, anh chỉ có thể nói mà không thể làm, cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi. 

Nói đến đây, Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn Trương Dương đang nổi giận, sau đó nhìn tất cả những người còn lại:

- Bác sĩ kiêng ky nhất chính là cái gì? Bác sĩ chỉ biết lý thuyết suông chỉ sợ còn đáng sợ hơn một số lang băm rất nhiều.

- Cậu...

Trương Dương đỏ mặt, còn chưa nói hết câu thì đã bị Giang Nguyên cắt ngang:

- Nếu lang băm không trị hết bệnh, không người nào dám tin tưởng họ. Ít nhất người mà họ làm hại cũng không nhiều. Nhưng anh chỉ biết nói, hơn nữa nói rất hay, khiến cho người bệnh cực kỳ tin tưởng anh. Tuy nhiên anh lại không có năng lực trị liệu thật sự, ngược lại càng khiến cho người bệnh phải chịu thương tổn hơn nữa.

- Cậu...cậu cũng chuyên về Nội khoa, chẳng lẽ cậu có thể?

Bị Giang Nguyên đả kích, Trương Dương phẫn nộ kêu lên.

Nghe xong, Giang Nguyên liền quay sang nhìn người bệnh, rồi lại quay đầu nhìn Trương Dương đang đỏ mặt dưới đài, còn có vẻ mặt âm trầm của Trương Nguyệt Chánh, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn người bệnh. 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay Giang Nguyên nâng cánh tay vẫn buông thỏng của người bệnh lên.

Nhìn thấy động tác của Giang Nguyên, vị y sư bên cạnh biết Giang Nguyên định làm gì, ánh mắt hiện lên sự lo lắng:

- Bác sĩ Giang, chỉnh hình cho người bệnh này khá phức tạp.

Giang Nguyên mỉm cười, ra hiệu vị y sư cứ yên tâm, sau đó tay trái của hắn khẽ nắm lấy bàn tay phải của người bệnh, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy cái đốt ngón tay, nhẹ nhàng đẩy, sau đó lại kéo.

Vị y sư bên cạnh chỉ nghe cạch cạch hai tiếng, gương mặt cực kỳ kinh hãi, thất thanh:

- Điều này sao có thể?

- Tiểu La, như thế nào?

Cách đó không xa, vị lão giáo sư nghe được giọng nói kinh ngạc của vị y sư kia, không khỏi nhướng mày, bước đến trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Giáo sư Phùng, cậu ấy chỉ dùng sức một chút đã

khiến cho hai vị trí trật xương của người này trở lại như cũ. 

La y sư kinh hãi nói với giáo sư Phùng.
 
Chương 353: Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy


- Thành công? Chỉ dùng một chút sức?

Tất cả mọi người dưới đài đều nghe được tiếng kêu của giáo sư Phùng, không khỏi sửng sốt, đặc biệt là các. lão y sư Cốt khoa.

Bọn họ đều biết được tình huống của người bệnh như thế nào, chính là bị trật khớp vai kéo xuống dưới, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay. Khi tiến hành chỉnh hình, vừa phải tiến hành chỉnh các đốt ngón tay, lại phải chỉnh lại khớp vai. Ngoại trừ Dương lão gia ở Đông Bắc và Lạt Ma ở Tây Nam thì chưa từng nghe qua có người nào có được thủ pháp kỳ diệu như vậy.

Nhưng vừa rồi mọi người đều đã được chứng kiến.

Lập tức có một lão y sư đức cao vọng trọng run rẩy kêu lên:

- Lão Phùng, thật hay giả vậy? Hai loại trật khớp đó đều đã được chỉnh hình lại?

- Đúng vậy, lão Phùng, không thể nào? Anh xem xem, làm sao có thể? 

Một vị lão y sư cao giọng kinh nghĩ.

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào? Làm sao. có thể chỉnh hình được hai loại trật khớp đó chứ? Tiểu La, cậu nhất định nhìn lầm rồi. Cậu bảo người bệnh nhấc tay lên đi.

Có người không tin, nói.

Những lão y sư thuộc Cốt khoa đều cùng nghỉ vấn, còn lão y sư thuộc Nội khoa thì vẻ mặt mơ hồ. Cái gì mà trật khớp vai đi xuống, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay? Bọn họ chỉ biết là, dường như không chuyện gì có thể làm khó được bác sĩ Tiểu Giang trên đài.

Hồ lão đã đứng lên, hai mắt sáng bừng nhìn lên đài. Ông tin tưởng Giang Nguyên, nhưng sự việc trước mặt tựa hồ có chút vượt qua sự tưởng tượng của ông.

Về phần thầy trò Trương Nguyệt Chánh, lúc này không ai chú ý đến, chỉ thấy sắc mặt Trương Dương trăng bệch, đứng tại chỗ lung lay như sắp ngã. Còn Trương Nguyệt Chánh thì mặt xám như tro.

Vừa rồi bọn họ còn có chút tự tin, nhưng lần này, niềm tin của bọn họ đã hoàn toàn tiêu tan, hơn nữa còn bị đả kích hoàn toàn.

Tình huống bây giờ không phải Giang Nguyên đã chỉnh hình lại được khớp xương cho người bệnh mà là tiểu tử này đã làm ra chuyện khiến cho tất cả các bác sĩ phải giật mình. Bây giờ hai thầy trò bọn họ lấy cái gì để tranh vị trí đầu tiên? Còn mặt mũi nữa chứ? Mất hết rồi.

- Nào, anh giơ tay lên, giơ tay lên đi.

Lúc này giáo sư Phùng cũng có chút kích động. Ông rất coi trọng La y sư, biết Tiểu La bình thường làm việc rất cẩn thận, không phải là người kêu loạn. Nhưng việc này vẫn khiến cho ông khó có thể tin.

Nghe giáo sư Phùng nói, người bệnh vội vàng giơ cánh tay phải của mình lên, sau đó khom người, động tác vô cùng lưu loát.

Theo động tác của người bệnh, không khí đột nhiên yên tĩnh. Mấy vị lão y sư Cốt khoa tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt khó tin. Còn các lão y sư Nội khoa cũng tương tự.

- Ai cha, lão Ngô, tại sao anh lại đánh tôi vậy?

- Hồ Khánh Nguyên, lão gia hỏa này, ông học Cốt khoa từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ anh định đoạt chén cơm của chúng tôi sao?

Ngô lão y sư vểnh râu, trừng mắt đấm vào Hồ lão một cái.

- Khốn kiếp, lão già kia, ông dám đánh tôi? Tôi cũng đâu dạy nó môn này đâu. Nó là cháu của Thanh Nguyên huynh huyện Lưu Hà, Cốt khoa là chẳng liên quan đến tôi.

Hồ lão bị đánh một quyền, mặc dù trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng nhìn ông bạn già mấy chục năm đang trừng râu mép với mình, vội vàng đứng tấn, biểu hiện muốn chống lại.

- Lão già này, mặc kệ thế nào, bây giờ thì ông đắc ý rồi. Một người chuyên về Nội khoa như ông lại dạy được một đệ tử Cốt khoa, tôi đánh ông còn chưa hả giận, ông còn muốn phản kháng?

Ngô lão y sư trừng mắt, kêu lên một tiếng, chuẩn bị đánh nữa.

Nhưng Ngô lão còn chưa ra tay, mấy lão y sư bên cạnh đã huy quyền, vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Một lão y sư dáng người cao lớn kêu to:

- Đúng vậy, họ Hồ ông còn muốn phản kháng? Nếu không, ông đem đồ đệ của mình tặng cho tôi đi, ông đánh tôi, tôi tuyệt đối không hoàn thủ.

Bạn học Giang Nguyên đứng trên đài trợn mắt há mồm nhìn mọi người quần ẩu sư phụ bên dưới, miệng mở to không khép lại được, trong lòng có một nghỉ vấn. Những lão y sư này người nào cũng già, đi còn run rẩy, tại sao lại còn có tinh thần đánh nhau như thế?

Nhìn sư phụ miễn cưỡng đánh lại được vài cái rồi ôm đầu trốn như chuột, Giang Nguyên bó tay, không biết hắn có nên lao xuống hỗ trợ hay không?

Giáo sư Phùng nhìn Giang Nguyên đang trợn mắt há mồm, liền nắm lấy tay của hắn, cười nói:

- Đừng quan tâm nữa. Lúc này nếu lão Hồ không bị đánh một trận, sợ là không qua được đâu. Bây giờ mà cậu xuống, sẽ bị ăn vạ ngay. - Vâng. Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, thầm nghĩ:

- Gia sợ sao? Sợ những lão già này sao? Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy.
 
 
Chương 354: Hai vị Tỉnh trưởng đến


Hỗn loạn tưng bừng, không biết khi nào thì kết thúc.

Một đám lão già đánh nhau mặt mũi bầm dập, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên ngửa đầu phá lên cười.

- Lão Hồ, mời khách.

- Được, bữa cơm tối nay, Ngọc Lâu Đông, sáu bàn. - Không được, chúng tôi muốn ăn bào ngư vi cá.

- Được, bào ngư vi cá, sáu bàn.

- Lão Hồ, không nên ăn vi cá. Tôi thấy trên tivi nói vi cá đều bị làm giả. Mỗi người một phần bào ngư là được.

~ Người nào cũng phải có phần.

Hồ lão nhìn đám lão đầu đang nghiến răng nghiến lợi xung quanh, mỉm cười thỏa mãn. Dù sao thì cũng là ganh ty, dùng thức ăn lấp đầy là được.

Sau việc này, đừng nói là sáu bàn, cho dù bao hết tiệc rượu bằng vi cá cũng đáng giá. Con đường phía †rước sẽ rộng mở. Trong lịch sử Sở Nam, có ai đã từng thấy cảnh sư phụ bị người ta đánh chỉ vì đố ky với đệ tử không?

Nhìn hai mắt bốc hỏa của đám lão già trước mặt, Hồ lão biết, nếu hôm nay không chuẩn bị vài bàn rượu để hả giận cho họ, kết cục sẽ không tốt.

Chậc chậc, nhìn bọn họ râu mép vểnh lên, mặt mũi bị đánh thành mắt gấu mèo, đáy lòng đám lão già này chính là vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Hiệu trưởng Đào thấy tình huống rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại, vội vàng nói:

- Được rồi, các vị đồng nghiệp, cuộc thi đấu hôm nay xem như kết thúc trọn vẹn. Xin các vị đến khách sạn dùng cơm. 2h chiều sẽ tiến hành tổng kết cuộc thi đấu và nghi thức tặng thưởng.

Ăn cơm trưa xong, Giang Nguyên không hề nói đạo. nghĩa mà bỏ sư phụ của mình chạy trốn. Bởi vì các lão. đồng chí thật sự quá nhiệt tình, cứ kéo hắn hỏi đông hỏi tây, từ ngày sinh tháng đẻ đến học vấn, tình trạng hôn nhân. Chỉ thiếu điều còn chưa lôi tổ tổng nhà bạn gái của hắn ra hỏi mà thôi.

Đương nhiên, cũng có một số lão giáo sư đại học Y. Dược, ví dụ như giáo sư Phùng, ngoại trừ hỏi đông hỏi †ây thì yêu cầu Giang Nguyên đến khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện số 1 làm việc.

- Đùa gì thế? Muốn dò xét mình à? Không có cửa đâu.

Cho nên, Giang Nguyên phủi mông chạy trốn, cho. đến 2h chiều mới có mặt lần nữa.

Giám đốc sở Bạch tất nhiên là cũng đến tham gia, nhưng nhìn hai người đi đằng trước ông, hai mắt mọi người đều sáng ngời. 

~ Tỉnh trưởng Bạch, Tỉnh trưởng La.

Một tràng pháo tay kịch liệt vang lên. Mọi người không tự chủ được mà đứng dậy, hưng phấn võ tay.

Bao nhiêu năm rồi, chưa hề có một lãnh đạo tỉnh nào tham gia hội nghị trung y, ngoại trừ thời gian hoàng kim mười năm trước. Mười năm sau đó, đừng nói là hội nghị trung y, cho dù là hội nghị trong hệ thống Y tế cũng không có mặt người nào.

Nhưng lần này, Tỉnh trưởng Bạch đích thân đến tham gia hội nghị bế mạc đại hội thi đấu trung y truyền thừa, thật sự là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Mọi người đều không nghĩ ra lý do. Đối với Tỉnh trưởng Bạch mà nói, hoạt động cần ông tham gia rất nhiều. Mặc dù hệ thống Y tế cũng được xem là khá mạnh, nhưng trong †oàn bộ tỉnh mà nói, một hội nghị bế mạc của một giải thi đấu ngay cả cọng lông cũng không bằng, làm sao có thể khiến Tỉnh trưởng Bạch bận trăm công nghìn việc tranh thủ thời gian đến tham dự được chứ?

Điều này, không chỉ các lão y sư mà ngay cả Giám đốc sở Y tế Bạch đi đằng sau cũng cảm thấy nghỉ hoặc. Ông đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Tỉnh trưởng Bạch, hỏi có phải đang diễn ra cuộc thi trung y truyền thừa hay không. Sau khi nhận được câu trả lời, liền hỏi tình huống của cuộc thi như thế nào.

Khi các tình huống có liên quan được xác nhận, hơn nữa biết được người đoạt được giải thưởng, không bao lâu sau, đối phương liền gọi điện thoại đến, nói Tỉnh trưởng Bạch sẽ đích thân đến tham gia hội nghị. 

Vừa mới từ Bắc Kinh trở về, Tỉnh trưởng La hiển nhiên cũng vội đến tham gia. Điều này càng khiến cho Giám đốc sở Bạch tràn đầy kinh nghi.

Nên biết rằng, trong mấy năm qua, Tỉnh trưởng Bạch cũng có tham gia hội nghị của hệ thống Y tế một lần. Lần đó là thời kỳ nhạy cảm trong việc phòng chống căn bệnh truyền nhiễm lây lan cả nước. Còn lại tham gia nhiều nhất chính là Tỉnh trưởng La chủ quản Giáo dục Y †ế.

'Về phần các lãnh đạo bệnh viện và các lão giáo sư của trường đại học, nhìn thấy hai lãnh đạo này, tròng mắt mở to, thiếu chút nữa té xuống.

Đợi các lãnh đạo lên hết trên đài, các lão y sư bên dưới đài thấp giọng bàn tán, không biết lần này Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia hội nghị là có chuyện gì?

Chỉ có Giang Nguyên và Hồ lão là rõ được tình hình một chút. Hai người bình tĩnh ngồi tại chỗ. Bởi vì bọn họ nghĩ không ra lý do khác khiến Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia đại hội.

Nhưng trong mắt các lão y sư khác thì tình huống phức tạp hơn nhiều.

Có phải là sau này tỉnh sẽ tập trung chú ý đến trung y nhiều hơn hay không?
 
Chương 355: Tiền đồ vô lượng


Sau đó chính là tặng thưởng, do Phó tỉnh trưởng La và Tỉnh trưởng Bạch đích thân trao thưởng. Điều này làm cho các bác sĩ trẻ được lên đài nhận thưởng cảm thấy hưng phấn. Ngay cả sư phụ của từng người cũng cảm thấy hãnh diện lây.

Nhưng khi gọi tên Trương Dương, vẫn không thấy có ai lên đài nhận thưởng. Lúc này mọi người mới nhớ đến trong bữa cơm trưa đã không thấy hai thầy trò lão Trương. Xem ra là đã quá mất mặt, không thể ở lại chỗ này. Ngay cả phần thưởng cũng không thèm lấy mà đã bỏ đi.

Giám đốc Sở Bạch thấy người dành được vị trí thứ hai không có mặt, ánh mắt liền lạnh lại, sau đó vội vàng chuyển chủ đề:

- Nếu người đoạt giải nhì không có ở đây, vậy chúng †a hãy nhiệt liệt võ tay hoan nghênh quán quân lần này của chúng ta, bác sĩ ưu tú nhất, bác sĩ Giang Nguyên.

Ưu tú nhất.

Đối với cụm từ này, không ai có thể phản đối. Sau sự kiện Trương Dương làm náo, biểu hiện năng lực của Giang Nguyên khiến cho các lão y sư không còn nghi ngờ gì. 

Nếu có người nhảy ra nghi ngờ, chỉ sợ các lão y sư Cốt khoa sẽ nhảy ra đánh cho một trận cha mẹ nhận không ra.

Nhìn hai vị lãnh đạo đang mỉm cười trên đài, đặc biệt là ánh mắt chờ mong của Phó tỉnh trưởng La, trong lòng Giang Nguyên có chút động, sau đó chậm rãi bước. lên đài.

Nhìn gương mặt anh tuấn, bình tĩnh và tự tin kia, Tỉnh trưởng Bạch vui mừng võ vai Giang Nguyên, sau đó tiếp nhận giấy chứng nhận và phong bì tiền thưởng đưa qua cho Giang Nguyên, bắt tay theo lệ, cười nói:

- Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.

~ Cảm ơn Tỉnh trưởng.

Giang Nguyên cũng không tự đắc, gật đầu cảm ơn.

- Hai ngày không thấy cậu, lão thái thái nhắc cậu mấy lần. Tối nay, nếu không có việc gì, nhất định phải đến gặp bà đấy nhé.

Tỉnh trưởng Bạch cũng không kiêng ky, cười nói.

- Vâng, tối nay tôi nhất định sẽ đến.

Giang Nguyên gật đầu đồng ý, lúc này mới xuống đài.

Mặc dù hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủi với nhau, nhưng Giám đốc sở Bạch ở bên cạnh nghe thấy liền mở to mắt. Ông vẫn cho rằng Giang Nguyên có quan hệ với Phó tỉnh trưởng La, nhưng lại không biết Giang Nguyên cũng có quan hệ mật thiết với Tỉnh trưởng Bạch như vậy.

Trong lòng liền hiểu ra, khó trách Tỉnh trưởng Bạch lại đích thân đến tham gia một nghi thức bế mạc không tính là quan trọng này.

Các lão y sư dưới đài, mặc dù không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thân cận của Tỉnh trưởng Bạch, còn có động tác tùy ý của Giang Nguyên, dường như quan hệ giữa vị bác sĩ Tiểu Giang và lão đại của Sở Nam không tính là cạn.

Nghĩ đến đây, mọi người đều nhất tề cảm thán:

~ Tiền đồ vô lượng. Năng lực của bác sĩ Tiểu Giang đã mạnh như vậy, quan hệ với lãnh đạo lại rất mật thiết, sau này tiền đồ tuyệt đối là một mảnh quang minh.

- Giang Nguyên thật là lợi hại. 'Từ Ngang hâm mộ nhìn Giang Nguyên trên đài.

- Sau này không có việc gì thì qua lại với cậu ta nhiều hơn chút.

Sư phụ ở bên cạnh thấp giọng nói. Lần này, Từ Ngang không lọt vào top 3, không có tư cách đến làm việc tại bệnh viện tỉnh, nhưng nếu có quan hệ với Giang Nguyên, với mối quan hệ giữa hắn và lãnh đạo, sau này nói không chừng sẽ giúp đỡ được Từ Ngang vào làm việc tại bệnh viện tỉnh. 

~ Con biết rồi, sư phụ.

Đối với lời dặn dò của sư phụ, Từ Ngang một chút cũng không từ chối. Ấn tượng của y đối với Giang Nguyên không tệ. Mặc dù đối phương lợi hại hơn y rất nhiều, nhưng Giang Nguyên lại không hề làm giá, có thể ở chung được.

Sau khi nghi thức chấm dứt, vốn sẽ do Tỉnh trưởng La đọc lời tổng kết chúc mừng, hiện tại đổi lại là Tỉnh trưởng Bạch.

Tỉnh trưởng Bạch tất nhiên là chúc mừng và khẳng định sự tiến bộ của sự nghiệp trung y, đồng thời yêu cầu các lão y sư đang ngồi ở đây tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp này, bồi dưỡng càng nhiều hơn nữa những. nhân tài về Trung y, làm ra những cống hiến to lớn cho nên y học nước nhà. Đồng thời tỏ thái độ sẽ đưa ra một loạt những kế hoạch trợ giúp trung y của tỉnh Sở Nam tiến thêm một bước phát triển.

Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, những lão y sư dưới đài vô cùng hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm tỉnh tỏ thái độ ủng hộ Trung y phát triển. Như vậy, những năm sau này, sự nghiệp Trung y tỉnh sẽ càng tiến thêm một bước phát triển mới.

Sau khi hội nghị chấm dứt, các đồng chí lãnh đạo. đều hộ tống hai lãnh đạo tỉnh rời đi, nhưng Phó tỉnh trưởng La lại đến trước mặt Giang Nguyên, cười nói:

- Giang Nguyên, tôi hy vọng hai ngày tới cậu sẽ tranh thủ thời gian cùng tôi đến Bắc Kinh một chuyến. 

- Rốt cuộc cũng đến rồi.

Giang Nguyên thầm nghĩ, sau đó gật đầu:

- Vâng.
 
 
Chương 356: Rượu ngon


Tỉnh trưởng Bạch đột nhiên tham gia một hội nghị của hệ thống Y tế, nói thật là rất kỳ lạ, khiến cho không ít người chú ý. Nhưng tuyệt đại đa số đều không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó. Chỉ có một hai người là hiểu được ẩn ý bên trong.

- Bạch Nghi Tân đúng là hạ đủ vốn cho tên tiểu tử này.

Sau khi nghe được tin tức, Phó tỉnh trưởng Dương không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng. cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu lần trước ông xử lý Giang Nguyên, Bạch Nghỉ Tân đích thật sẽ không nể mặt ông.

Giang Nguyên cầm phong bì ba vạn tiên thưởng, ngồi xe hơi vui vẻ chạy đến ngân hàng bên cạnh phòng khám. Nhìn tài khoản đã lên đến mấy vạn, hai mắt của hắn cũng hiện lên ý cười. Sau khi rời khỏi nhà, đến bây giờ hắn đã có tiền dư. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn làm cho người ta yên tâm hơn. Cuộc sống mà không có tiền đúng là cực khổ đến dường nào.

Nhưng hắn nhìn tài khoản có năm chữ số, trong lòng lại có chút rối rắm. Có mấy vạn này, trong lòng có thể nói là yên tâm chút. Nhưng đến khi dùng tiền, chút tiền ấy lại không đủ dùng.

Số tiền này cũng chỉ đủ ăn vài bữa cơm. Nghĩ lại mình trước kia, trong lòng Giang Nguyên lại càng rầu rĩ. Số tiền này đích thật chỉ đủ cho hắn ăn vài bữa cơm. Bây giờ, ăn bữa cơm cũng phải tốn mấy trăm đồng. Nếu bữa nào cũng mời thì chắc hắn chết mất. 

Sau khi gửi tiền vào tài khoản xong, Giang Nguyên cẩn thận cất thẻ vào túi. Vỗ vỗ túi quần một cái, hắn mới yên tâm rời khỏi ngân hàng. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại. Chỉ cần hắn không dùng tiền loạn, chung quy vẫn có thể để dành được nhiều.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Nguyên bắt đầu tốt hơn. Bây giờ chỗ ăn chỗ ở của hắn đều không phải tốn tiền. Tốn nhiều nhất cũng chỉ là tiền mua quần áo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, để dành được mười vạn cũng không thành vấn đề.

Vì thế, Giang Nguyên vui vẻ trở lại phòng khám. Sau khi ăn tối xong, 8h hắn còn phải đến bệnh viện một chuyến. Một ngày hôm nay xem như đã qua.

Cuộc sống đúng là tốt đẹp đến nhường nào.

Reng reng. Giang Nguyên vừa mới bước vào cửa phòng khám, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

-Ơ?

Giang Nguyên vừa móc điện thoại vừa cau mày, chỉ sợ Là Tỉnh trưởng La gọi đến. Chẳng lẽ ông ấy đã quá nôn nóng? Không phải hắn đã đồng ý hai ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh với ông sao? Tại sao lại gọi điện thoại đến gấp như vậy?

Giang Nguyên nhìn thấy tên trên điện thoại, có chút sửng sốt.

~ Alo, không biết Tuyên đại tiểu thư tìm tôi có việc gì không?

Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Giang Nguyên, nghe nói là anh phát tài rồi phải không?

Tuyên Tử Nguyệt nói.

Giang Nguyên nuốt nước miếng, cười khổ:

- Làm gì có chuyện phát tài? Cô nghĩ sai rồi.

- Hắc, hắc, ba vạn đồng lận đấy. Hơn nữa còn được thừa nhận là đệ nhất nhân trong giới trung y trẻ tuổi tỉnh Sở Nam, còn thêm một danh ngạch trong bệnh viện tỉnh. Chẳng lẽ không phải là phát tài?

Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không cho là đúng.

- Ba vạn đồng cũng không tính là phát tài.

Giang Nguyên cũng không biết tại sao Tuyên Tử Nguyệt lại biết nhanh như vậy.

Tuyên Tử Nguyệt cười, lời nói tiếp theo khiến cho †âm trạng của Giang Nguyên lạnh lại, bất giác tay nắm chặt túi quần.

- Lại bắt tôi tốn tiền nữa à?

Giang Nguyên ôm chặt ngực, bên tai vang lên giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt: 

~ Thức ăn ở Angela không tệ.

Nhìn chiếc xe Maserati của Tuyên Tử Nguyệt đang chậm rãi chạy đến, Giang Nguyên cảm thấy đau lòng vô cùng, đột nhiên hít một hơi thật sâu, âm thầm an ủi mình:

- Astate đã từng nói sẽ giảm 20%. Một bữa ăn một ngàn đồng có thể giảm được 20%, cũng có thể tiết kiệm

được nhiều.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng của người nào đó đã trở nên tốt hơn

- Bác sĩ Giang, hoan nghênh, hoan nghênh.

Người nào đó đang không yên, thấy Astate nhận ra mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem như có thể tiết kiệm được tiền rồi.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của người nào đó, trong lòng cực kỳ nghỉ hoặc. Cô nghĩ không ra tại sao tên tiểu tử này biết được bữa ăn sẽ được giảm 20% thì tâm trạng lại tốt đẹp lên như thế.

- Astate, cô muốn đích thân xuống bếp?

Gọi thức ăn xong, Giang Nguyên hỏi.

Astate mỉm cười đáp:
 
Chương 357: Phong vân nổi lên


Astate đột nhiên hưng phấn nói với Giang Nguyên. - Rượu ngon?

Ánh mắt Giang Nguyên sáng lên. Astate nói là rượu ngon thì tất nhiên sẽ là rượu ngon, liên tục gật đầu:

- Được.

Nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, sắc mặt cứng đờ, ngực lại đau.

- Rượu ngon bình thường sẽ không rẻ.

Astate nói giảm 20% thì giảm 20%. Khi Giang Nguyên tính tiền, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài phần. Lần này hắn tiết kiệm được hai ngàn

Hai ngàn.

Đúng vậy, hai ngàn.

Học sinh trung học cũng tính được bữa cơm này người nào đó ít nhất cũng phải trả tám ngàn.

- Hôm nay rượu thật sự rất ngon. 

Tuyên Tử Nguyệt dường như rất hoài niệm bình rượu vừa rồi. 

Nghe được lời này, người nào đó lại ôm ngực, chỉ cảm thấy tim của mình không ngừng co rút, thầm nghĩ:

- Sáu ngàn năm trăm một bình rượu đấy.

Nhớ đến bàn tay run run khi quẹt thẻ, ký tên của mình, Giang Nguyên cảm thấy hôm nay chẳng những hắn phải tốn tiền mà còn mất hết mặt mũi.

Trước kia, có bữa tiệc nào mà hắn ăn ít hơn hôm nay đâu?

Một mình hắn đối mặt với nhiều rắn hổ mang cũng không run rẩy, như thế nào lại run lên trước mấy con số?

Giang Nguyên oán hận đánh vào mặt của mình. Tiền thì mất, mặt mũi cũng mất.

Sau khi Tuyên Tử Nguyệt đưa hắn đến bệnh viện số 1, khi xuống xe, Giang Nguyên cười một cách miễn cưỡng.

~ Tiền, tôi muốn kiếm tiền.

Giang Nguyên thở dài, hung hăng vuốt mặt một cái, nụ cười cứng ngắc thoáng trở nên dễ coi hơn nhiều. Mặc. dù bây giờ không phải là lúc kiếm được tiền, nhưng Giang Nguyên cảm thấy, hắn phải nên mỉm cười. Đối mặt với lão nhân gia mà không cười là đắc tội.

Trò chuyện với lão thái thái cả một buổi tối, sau khi thức dậy vào hôm sau, cảm giác đau lòng đã không còn, tinh thần sảng khoái mặc quần áo, rồi chạy vào trường Đông Nguyên.

Nhìn khu rừng quen thuộc, tâm trạng của hắn đột nhiên trầm xuống, bởi vì hắn nhìn thấy một người không muốn thấy.

Bước chân thoáng dừng lại, Giang Nguyên cau mày, sau đó chậm rãi bước lên phía trước.

~ Nhìn thấy tôi có cảm giác ngoài ý muốn phải không?

Tê Nhạc Minh dường như cũng không được tốt cho. lắm, nhìn thấy Giang Nguyên, sắc lạnh trong mắt dường như có thể khiến cho mặt hồ đóng băng.

Giang Nguyên chậm rãi bước đi, dường như không nghe Tê Nhạc Minh nói gì, càng không cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của hắn. Khi Tê Nhạc Minh tức đến sắp bốc hỏa, lúc này mới liếc mắt nhìn Tê Nhạc Minh một cái.

~ Anh tìm tôi có việc? Nghe xong, nhìn ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của đối phương, Tê Nhạc Minh rốt cuộc nổi giận lên, chỉ vào

Giang Nguyên, nói:

- Lần đầu tiên tôi phát hiện có người giả bộ giỏi như vậy?

Giang Nguyên nhìn Tê Nhạc Minh, giống như người trước mặt không hề có sự uy hiếp. 

Phát hiện mình trong mắt đối phương không bằng một con kiến, lại không thèm sợ hãi, rốt cuộc gương mặt Tê Nhạc Minh cũng đỏ lên.

- Tôi đã nói với cậu, sau này không được đến gần Tuyên Tử Nguyệt, cậu không nhớ rõ sao?

Giọng nói Tê Nhạc Minh lạnh lại, sát khí bắt đầu tản ra.

Nhìn Tê Nhạc Minh đang dọa mình, Giang Nguyên rốt cuộc cũng có phản ứng.

Nhìn biểu hiện của Tề Nhạc Minh như vậy, Giang Nguyên vươn ngón trỏ gãi gãi mũi.

~ Cậu...cậu..

Nhìn động tác của Giang Nguyên, Tê Nhạc Minh ngay cả nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

- Mày muốn chết? Lão tử sẽ thành toàn cho mày.

Nói mãi mới được một câu, Tê Nhạc Minh tức giận đến đỏ bừng cặp mắt, vọt mạnh đến chỗ Giang Nguyên, sau đó như tia chớp đá ra một cước. Một cước này, y hoàn toàn không giữ lại bất cứ khí lực nào. Y thề nhất định sẽ đập chết tên tiểu tử trước mắt, xả cơn giận trong lòng.

Nhưng một cước này của y lại thất bại. Tê Nhạc Minh ngẩn cả người, nhìn đối phương quỷ ránh một cước của y, liên đá ra một cước thứ hai, quét đến Giang Nguyên.

Nhưng lần này y lại thất vọng nữa rồi.

- Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mang theo sự thất vọng lẫn khó tin, nhiều hơn nữa là phân nộ, Tê Nhạc Minh quát lên một tiếng, cuồng phong vô tận vọt đến Giang Nguyên.

'Thoáng chốc, phong vân nổi lên.
 
 
Chương 358: Vừa đau vừa chua


Bịch.

Nhìn con kiến hôi vẫn bất động trước mặt mình, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi, Tê Nhạc Minh ngẩn cả người, lúc này mới cảm nhận được bàn tay của mình truyền đến cơn đau.

Sắc mặt Tê Nhạc Minh trở nên cứng ngắc, sau đó kinh hãi, rồi lại tiếp tục đá mạnh về phía Giang Nguyên. Y. hy vọng những gì vừa nấy chỉ là ảo giác.

Nhưng cảm giác đau nhức truyền đến vẫn như cũ, còn đối phương thì đứng im bất động, sắc mặt Tê Nhạc. Minh lại càng cứng đờ.

Giang Nguyên chậm rãi thu hồi bàn chân, sau đó nhìn đối phương giống như nhìn con gián, thần sắc rốt cuộc có chút thay đổi:

~- Lần trước anh đá tôi một cái, lần này tôi cũng không định trả lại. Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh biết, tôi và Tuyên Tử Nguyệt chỉ là bạn bình thường, anh không cần phải suy nghĩ nhiều.

Khi nói đến ba chữ bạn bình thường, trong lòng Giang Nguyên có chút hơi do dự, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi. Ít ra thì trấn định hơn nhiều so với khi quẹt thẻ, ký tên.

Nhưng Tề Nhạc Minh thì không hiểu, cứ như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất, chỉ thẳng vào Giang Nguyên, nói: 

~ Mày cho rằng mày là ai?

- Chỉ là một tên tiểu tử thế tục mà cũng dám giở công phu mèo quào trước mặt tao? Cái thứ không biết sống chết như vậy, tao bóp chết cũng không phải một hai người.

-AI

'Tê Nhạc Minh còn chưa nói hết, liền thấy một cước của Giang Nguyên đá tới. Không kịp né tránh, liền bị Giang Nguyên đá thẳng vào ngực. Chỉ cảm thấy một luông sức mạnh đập tới, cả người bay lên trời, sau hai ba thước mới ngã xuống đất.

Giang Nguyên vừa xoa tay vừa xoa đùi:

- Nể mặt anh nhiều lắm rồi đấy nhé. Anh tưởng rằng tôi sợ anh hay sao?

Tê Nhạc Minh ngẩn ra nhìn Giang Nguyên, sau đó vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng. Nhìn máu màu đỏ tươi, hai mắt rốt cuộc đỏ lên.

- Mày dám...mày dám đả thương tao?

Vù vù.

Trong thoáng chốc, phong độ của Tề Nhạc Minh biến mất hoàn toàn, giống như một con chó điên vọt đến

chỗ Giang Nguyên.

- Chậc chậc, đúng là không chịu nổi đả kích mà. 

Nhìn Tê Nhạc Minh lao đến như con chó điên, Giang Nguyên sờ mũi, thở dài:

- Một cước này xem như huề vốn, nhưng muốn nhận được tiền lãi, chỉ sợ không dễ đâu.

Nửa tiếng sau, Giang Nguyên ôm cặp mắt bị đánh thành gấu mèo của mình, rồi lại nhìn quần áo. ánh rách bên dưới, đột nhiên cảm giác khóc. không r ra nước mắt. Hôm qua tốn mất tám ngàn, hôm nay vất vả lắm mới không nghĩ đến chuyện hôm qua, nhưng lại mất tiền mua quần áo nữa rồi.

Mặc dù chỉ mua ở cửa hàng nhỏ, nhưng cũng phải tốn tiền, cũng phải mất đến mấy trăm. Nghĩ đến tài khoản của mình lại ít đi thêm mấy con số, Giang Nguyên cảm thấy ruột đau vô cùng. Rốt cuộc là hắn đã tạo nghiệt gì vậy? Tại sao hôm qua bắt hắn tốn tám ngàn còn chưa đủ, hôm nay ông xã tương lai của cô lại đến gây họa cho hắn nữa.

- Ông xã tương lai?

Nghĩ đến từ này, Giang Nguyên cảm giác tim của hắn có chút nhói lên, còn có chút chua.

- Đây là cảm giác gì vây?

Giang Nguyên xoa cằm, sau đó nhớ đến Tề Nhạc Minh cũng một thân rách rưới như mình, đột nhiên quên mất chuyện kia luôn. Quần áo của tên khốn kiếp đó đến mấy chục vạn lận đấy. 

- Không còn cách nào? Ông đường đường là một Phó tỉnh trưởng thường vụ, ngay cả một bác sĩ nhỏ nhoi cũng không làm gì được?

'Tê Nhạc Minh nhìn gương mặt sưng đỏ của mình, nổi giận nói:

- Tê gia chúng tôi ủng hộ ông nhiều như thế, ngay cả chút việc nhỏ này ông cũng không làm được?

Sắc mặt của Phó tỉnh trưởng Dương cũng khá hổ thẹn, nhìn cái tên tiểu tử kiêu ngạo trước mặt mình, hận không thể tát cho y hai tát. Nhưng ông đành phải nén giận. Mặc dù tên tiểu tử họ Tề kia khiến người ta giận đến sôi gan tím ruột, nhưng đẳng sau đối phương lại là thế lực kia, không thể không làm cho ông phải kiêng ky.

Hơn nữa, lần này có thể chuyển đến tỉnh Vân làm chính, thế lực phía sau đối phương cũng xuất lực không nhỏ, lập tức nén giận, trầm giọng giải thích:

- Tề thiếu, gần đây Giang Nguyên rất được Bạch Nghi Tân coi trọng. Hơn nữa Tỉnh trưởng La phụ trách Giáo dục Y tế cũng có quan hệ rất tốt với hắn. Tôi không có. biện pháp bắt hắn lại.

Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Phó tỉnh trưởng Dương, Tề Nhạc Minh sửng sốt. Y như thế nào cũng không nghĩ đến một tên tiểu tử thoạt nhìn chẳng có nền tảng lại khó đối phó đến như vậy.

Nhưng thấy Phó tỉnh trưởng Dương nói không có biện pháp, sắc mặt Tê Nhạc Minh lạnh lại, đứng dậy phất tay bỏ đi, để lại Phó tỉnh trưởng Dương đứng lo lắng.

Tê Nhạc Minh trầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Phó tỉnh trưởng Dương, trong lòng tràn đầy oán độc. Đây là lần đầu tiên y chịu thiệt trong tay người ta như vậy. Y đã dốc hết toàn lực cũng không thắng được đối phương.

- Tại sao có thể như vậy? Một tháng trước, tên tiểu tử đó còn không ngăn được hai cước của mình. Tại sao chỉ mới một tháng, thực lực tăng nhanh như vậy? Mặc dù vẫn còn chênh lệch, nhưng điều này sao có thể?

Lúc này, Tê Nhạc Minh như bừng tỉnh, phát hiện dường như mình đã bỏ qua một thứ gì đó.

- Mặc dù thực lực quả thật còn yếu hơn so với mình, chỉ là dựa vào quỷ kế mà thủ thắng. Nhưng có thể ngăn cản được tấn công của y, tuyệt đối không phải dựa vào. quỷ kế và kỹ xảo mà có thể làm được.

Nghĩ đến đây, mày đang cau lại của Tê Nhạc Minh đột nhiên giãn ra, ánh mắt sáng lên. Đúng rồi, chuyện quái dị như vậy, nhất định phải báo lại cho cha biết mới được. Ở nhà khẳng định sẽ rất hứng thú đối với những chuyện như thế. Mặc dù y không thể vận dụng thực lực trong gia đình, nhưng chỉ cần trong nhà có hứng thú với Giang Nguyên, Giang Nguyên có thể tránh được y, nhưng có thể tránh được Tê gia hay không?

Đối với điều này, Giang Nguyên tất nhiên là không biết. Hai ngày qua, hắn thật sự có rất nhiều việc để làm. Ngày hôm qua là thi đấu và nhận thưởng. Sáng nay đánh nhau xong, bây giờ lại tiếp khách.

Đương nhiên, vị khách được tiếp rất quan trọng. Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám Khánh Nguyên, Giang Nguyên hiển nhiên là phải cùng với Hồ lão đứng ngoài cửa nghênh đón.

Sau khi Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, nhìn con mắt bầm tím của Giang Nguyên, ánh mắt có chút cổ quái.

Rõ ràng là bị người ta đánh. Còn có người có thể đánh được tên tiểu tử này sao? Đúng thật là hiếm thấy.
 
 
Chương 359: Có phải con nghĩ sai rồi không


Nhìn thân säc cố quái của Phó tỉnh trưởng La, Giang Nguyên cảm thấy hai con mắt gấu mèo của mình có chút mờ dần.

Cũng may, mặc dù trong lòng Phó tỉnh trưởng La có sự nghỉ hoặc, nhưng ít ra sẽ không cố ý bỏ đá xuống giếng, làm cho người nào đó thoáng yên tâm vài phần.

Mục đích của Phó tỉnh trưởng La đến đây không gì khác, chính là muốn Giang Nguyên lên thủ đô với ông. Đến nhờ đồ đệ người ta làm việc, ít nhất cũng phải nói với sư phụ của người ta một tiếng. Đương nhiên ông sẽ không nói rõ, chỉ nói với Hồ lão muốn Giang Nguyên đi với ông ra ngoài mà thôi.

Lần đến này cũng là tỏ lòng tôn trọng Hồ lão. Nếu là bác sĩ bình thường, trực tiếp bảo thư ký gọi điện thoại là được.

Mặc kệ thế nào, Hồ lão vẫn rất cảm động. Đường đường là Phó tỉnh trưởng, ngày thường cho dù có quen biết thế nào, có thể đích thân đến phòng khám, thật sự là đủ ý nghĩa lắm rồi.

Đương nhiên, kích động nhất vẫn là Trương Nhạc. Y vẫn muốn tạo quan hệ với Phó tỉnh trưởng La từ rất lâu rồi.

Lần này Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám, cơ hội tốt như vậy, Trương Nhạc tất nhiên là muốn biểu hiện trước mặt lãnh đạo rồi.

Hồ lão hiển nhiên cũng cố ý chiếu cố đại đồ đệ của mình. Tiểu đồ đệ thì không cần lo lắng nữa, chỉ còn lại đại đồ đệ mà thôi. Sau này, có thể sẽ nhờ Phó tỉnh trưởng La hỗ trợ, lập tức giới thiệu:

~ Tỉnh trưởng, đây là Trương Nhạc, đại đồ đệ của tôi.

- Ö, xin chào bác sĩ Trương.

Phó tỉnh trưởng La tất nhiên là nể mặt Hồ lão, mỉm cười bắt tay thân mật Trương Nhạc, khiến cho Trương Nhạc kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.

Phó tỉnh trưởng La cũng không ngồi lâu, uống xong tách trà, liền xin Hồ lão cho Giang Nguyên nghỉ phép mấy ngày.

Hồ lão tất nhiên là không có ý kiến. Mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng miệng đã đáp ứng rồi, còn có ý kiến gì nữa.

Cho nên, sau khi xác nhận xong, sáng hôm sau, Giang Nguyên sẽ xuất phát cùng với Phó tỉnh trưởng La đến thủ đô.

Tiễn Phó tỉnh trưởng La ra về, mấy thầy trò quay lại phòng khám. Hồ lão nhìn Giang Nguyên, sau đó vỗ vỗ vai của hăn, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:

- Cẩn thận chút.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó gật đầu.

- Cái gì? Điều này sao có thể? Nhạc Minh, có phải con nghĩ sai rồi không?

'Trong một thư phòng rộng lớn, một người đàn ông †rung niên cao gầy ngồi trước bàn, hai hàng lông mày. cau lại, nói vào điện thoại.

- Ba, con chắc chắn. Một tháng trước, hắn không đỡ được mấy chiêu của con. Nhưng sau một tháng, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Con đánh với hắn hơn hai chục phút cũng không thắng được. Không ai có thể dưới công kích toàn lực của con mà không bại lộ thực lực chân chính của mình.

Tê Nhạc Minh khẳng định:

- Hắn tên Giang Nguyên. Mặc dù thực lực của hắn không bằng con, nhưng tốc độ tăng trong vòng một tháng như vậy của hắn thật sự rất kinh khủng. Con nghĩ bên trong chắc chắn có nguyên nhân nào đó, đáng để chúng ta coi trọng.

~ Nếu thật sự như vậy, tất nhiên là đáng để chúng ta coi trọng rồi.

Nghe Tề Nhạc Minh khẳng định, sắc mặt của Tề Năng trở nên ngưng trọng, ánh mắt thậm chí còn hiện lên chút chờ mong, trầm giọng nói:

- Được, ngày mai cha sẽ an bài A Lang dẫn người đến, hỗ trợ con điều tra việc này. Nhất định phải thận trọng, với lại, nhớ giữ bí mật.

- Vâng. 

Nghe cha đồng ý, Tê Nhạc Minh hưng phấn lên tiếng.

Sáng hôm sau, thư ký Lý đến đón Giang Nguyên. Bây giờ, thư ký Lý càng lúc càng cung kính Giang Nguyên. Sau khi gọi điện thoại xong, xe đã sớm có mặt bên ngoài. Thấy Giang Nguyên đeo balo từ bên trong phòng khám bước ra, liền vội vàng thay hẳn mở cửa xe.

- Cảm ơn anh Lý.

Giang Nguyên nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.

Chiếc xe vòng đến đại viện của tỉnh đón Phó tỉnh trưởng La, sau đó chạy ra phi trường.

~ Giang Nguyên, lần này xin dốc sức nhiều hơn. Trước khi đi Bắc Kinh, gương mặt Phó tỉnh trưởng La lộ ra vẻ ngưng trọng, quay sang nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:

- Lần trước tôi còn chưa nói rõ tình huống, nhưng người này đối với tôi rât quan trọng. Cho nên....

Phó tỉnh trưởng La cũng không nói rõ, nhưng ông tin rằng Giang Nguyên hiểu ý của ông.

~ Vâng, xin tỉnh trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức. Giang Nguyên gật đầu.

Nhìn thần sắc bình tĩnh của Giang Nguyên, Phó tỉnh trưởng La cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Nguyên quả nhiên đã sớm đoán được điều gì, lập tức gật đầu, tay vỗ vai Giang Nguyên:

- Tốt, cậu có được nhận thức như vậy, nếu có thể giúp được người đó, sẽ rất tốt.

Mặc dù lời nói còn chưa hết ý, nhưng Giang Nguyên như thế nào lại không rõ chứ. Và hắn cần nhất chính là điều này.

Trong đời Giang Nguyên ngồi máy bay cũng rất nhiều lần, nhưng được hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách VỊP thì đúng là lần đầu tiên.

Sau khi đến phi trường, liền có người cung kính tiếp nhận hành lý, rồi một người dẫn vào phòng dành cho khách VIP.

~ Tỉnh trưởng La, ngài có muốn dùng món bánh ngọt Tây Hồ mà ngài thích nhất không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom