Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 223-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chính mình thực sự không nghĩ tới Hoa Lệ sẽ tự tiện đi tìm Sở Niệm, nghĩ đến tính cách của nha đầu không biết giữ mồm giữ miệng này, Thương Sùng liền nhíu chặt mày, bảo Cẩm Mặc gọi điện thoại kêu cô nàng trở về.

Nhưng mà ai biết điện thoại mới vừa nối máy, Hoa Lệ liền nói cô nàng đã trên đường về.

Giọng cô nàng tựa hồ có chút không tốt, chẳng lẽ là Sở Niệm nói gì sao?

Thương Sùng trước nay chưa từng cảm thấy thấp thỏm đến vậy. Chờ Hoa Lệ về mới hơn mười phút mà đã trở thành một thanh niên không có chút EQ.

Hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn bắt đầu biến nôn nóng bất an.

Cũng không đợi Hoa Lệ mở miệng khi về tới cửa, Thương Sùng tiến lên trực tiếp hỏi: “Hoa Lệ, ngươi vừa rồi đi gặp Sở Niệm sao?”

Hoa Lệ sửng sốt một chút, hiển nhiên bị chuyện Thương Sùng thình lình hỏi như vậy dọa. Nhưng nghĩ lại những lời ban nãy Sở Niệm nói, cô nàng vẫn là trầm khuôn mặt, nhìn qua chỗ khác. “Thưa vâng.”

“Mấy ngày nay cô ấy có khỏe không? Cảm xúc có tốt hơn không?” Thương Sùng nhăn chặt ấn đường. “Cô ấy còn giận ta sao?”

Hoa Lệ phá lệ không có trả lời những câu hỏi liên tiếp của chủ nhân mà ngước mắt nhìn trời.

“Chủ nhân, nếu ngài đã lo lắng cho Sở Niệm như vậy, tại sao không tự mình đi hỏi thăm cô ấy?”

Hoa Lệ nói làm Thương Sùng trầm mặc, Cẩm Mặc đứng ở một bên nhíu mày, thấp giọng quát lớn nói: “Hoa Lệ, ai cho em nói với chủ nhân như vậy!”

“Vì cái gì không cho?!” Hoa Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn mắt Cẩm Mặc, cô quay sang Thương Sùng nói: “Chủ nhân, người không nên trách Hoa Lệ dùng thái độ như vậy đối với người. Hoa Lệ cũng chỉ là đem những gì trong lòng nói ra với người thôi!”

“Hôm nay buổi tối Hoa Lệ thật là tìm Sở Niệm, dù nhìn cô ấy không có gì khác ngày thường. Chính là Hoa Lệ biết, cô ấy mấy ngày nay một chút đều không tốt!”

“Hoa Lệ trước nay đều chưa gặp qua một cô gái vốn thích cười như vậy lại biến thành một cô gái mang biểu tình trầm mặc không nói như vậy. Hoa Lệ cũng trước nay đều không có phát hiện, như thế Sở Niệm tốt tính như vậy thế nhưng sẽ nổi giận.”

“Cô ấy hỏi Hoa Lệ nhẫn của chủ nhân là ai đưa, cô ấy cũng hỏi rằng vì sao người không thành thật với cô ấy. Hoa Lệ biết tại sao chủ nhân làm vậy, nhưng mà… chủ nhân à, người cứ im lặng như vậy đối đãi với Sở Niệm, chẳng lẽ là cách tốt hay sao?”  

“Chủ nhân, Hoa Lệ có thể cảm giác được Sở Niệm thực sự yêu người. Nếu cô ấy đã đón nhận người, đặt người trong tâm rồi, vậy tại sao chúng ta không thể đem sự tình chân tướng nói cho cô ấy nghe?!”

Thương Sùng cười khổ, biểu tình trong mắt không chỉ làm Cẩm Mặc đau lòng, mà cũng làm Hoa Lệ đứng đối diện đau khổ.

“Chân tướng? Cái gì là chân tướng sự tình?”

Thương Sùng dùng tay đặt lên ngực.

“Hoa Lệ, chẳng lẽ ta nói với Sở Niệm rằng, người mà cô ấy luôn yêu thương, luôn muốn gả cho, kỳ thật một ngàn năm trước hắn đã chết vì bị một mũi tên bắn vào tim sao?”

“Ngươi muốn ta nói với cô ấy rằng, chiếc nhẫn trên tay ta cũng là do cô ấy tặng từ ngàn nam trước sao?”

“Hoa Lệ, ngươi nói cho ta, nếu là ngươi, ngươi sẽ nói cho cô ấy điều đó sao? Ngươi dám bỏ đi bao công lao tìm kiếm người mình yêu suốt ngàn năm sao?

Vô lực nằm liệt trên sô pha, khổ sở trong lòng Thương Sùng rốt cuộc che đậy không được.

“Hoa Lệ, Sở Niệm không phải người thường. Đời này cô là người trong diệt ma thế gia, cho dù cô có thể chấp nhận thế gian có quỷ hồn, nhưng không có nghĩa là cô để cho những thứ khác với con người … tồn tại trên thế giới này.” 

Lúc xử lý xong việc Lưu Di Na, hắn từng bóng gió hỏi qua Sở Niệm cách nhìn nhận với những thứ không phải con người.

Thương Sùng thừa nhận, ở lúc ấy, hắn đích xác ôm hy vọng rằng câu trả lời của cô giống như hắn kỳ vọng.

Nhưng ông trời trêu người, câu trả lời của cô cũng giống như thân phận không thể thoát khỏi trói buộc của cô, chắc chắn mà giam cầm trái tim hắn.

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
 
Chương 224-1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 224

Kẻ Chạy Người Tìm

Những việc đó, hắn không nghĩ sẽ nói với Sở Niệm. Nhưng sau khi hai người họ yêu nhau… hắn phải làm sao bây giờ?”

Nói dối, vốn dĩ chính là tự mình chuốc lấy khổ đau nhất trên thế giới này.

Dù mục đích ban đầu là tốt hay xấu, nhưng khi một lời nói dối đầu tiên đã nói ra, thì từ đó về sau phải dùng vô số lời nói dối khác để che dấu, bổ khuyết cho lời nói dối ban đầu đó.

Không có người tuyệt đối tốt, hay xấu, cũng tựa như trên thế giới này, vĩnh viễn đều không có cái gì là lời nói dối thiện ý hay là sự lừa gạt ác ý.

Thương Sùng nói: “Ngàn năm trước ta đã mất đi cô ấy một lần, hiện tại…… Ta không nghĩ tái phạm sai lầm đồng dạng. Chẳng sợ thời gian bên nhau ngắn dài, chẳng sợ đến cuối cùng… nàng sẽ tự tay giết ta.”

[Đoạn này Mèo dùng nàng…thay vì cô ấy, vì Sùng ca đang bộc bạch tâm sự của một con cương thi từ ngàn năm trước, chỉ có chàng – nàng – ta – ngươi]

“Nếu là nàng đến để kết thúc sinh mạng thống khổ này của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận.”

“…… Chủ nhân!” Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đồng thanh.

Cẩm Mặc nắm chặt nắm tay, đôi mắt màu hổ phách hai tràn đầy đau lòng. Hai vai hắn đều đang run rẩy, cả người có vẻ cô đơn mà lại lạnh lẽo. “Chủ nhân có bao nhiêu để ý Sở Niệm, Cẩm Mặc đều biết đến. Nhưng bảo Cẩm Mặc cứ như vậy mặc kệ chủ nhân ngài… Cẩm Mặc, cũng làm không được!”

“Mệnh của Cẩm Mặc là do người ban, nếu thật đến ngày đó, Cẩm Mặc cũng sẽ đi trước chủ nhân một bước! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ để cho chủ nhân cô đơn một mình!”

Thương Sùng thở dài, thống khổ nhắm lại hai mắt. “Cẩm Mặc……”

Hoa Lệ khóc, nửa quỳ đến cạnh chân Thương Sùng. “Chủ nhân, Hoa Lệ cũng vậy, Cẩm Mặc đối với Hoa Lệ quan trọng, chủ nhân ngài đối Hoa Lệ, cũng như thế. Người đừng khổ sở nữa được không? Coi như Hoa Lệ không lựa lời, nói sai được không?”

“Hoa Lệ cũng là vì chủ nhân mà sốt ruột, Hoa Lệ không nghĩ làm Sở Niệm rời bỏ người đâu…”

“Cái gì?” Thương Sùng thân mình ngẩn ra, một lần nữa mở to mắt, từng chút một xuất hiện vết rách.

Hắn nhìn Hoa Lệ quỳ trên mặt đất, thanh âm ngăn không được run rẩy. “Rời đi? Sở Niệm là cùng ngươi nói gì đó sao?”

Hoa Lệ gật gật đầu, quẹt nước mắt. Gần như nghẹn ngào đem việc cô và Sở Niệm nói chuyện ban nãy kể lại cho Thương Sùng.

Nói đến câu cuối cùng của Sở Niệm ‘ chị và anh của em nên kết thúc ’, Hoa Lệ mới nhịn lại trong lòng không nói nữa.

Nhưng mới chỉ như vậy, chủ nhân sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt.

Hoa Lệ không dám tưởng tượng, nếu mình lại đem những lời này nói cho hắn nghe, chủ nhân hắn…… Sẽ biến thành bộ dáng gì.

Chính mình có thể cảm giác được Sở Niệm vẫn yêu chủ nhân, cho nên, Hoa Lệ hít hít đỏ mũi. Ngẩng đầu nhìn đã nhìn thấy Thương Sùng tim như bị đao cắt. “Chủ nhân, lời của Sở Niệm nói cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Cô ấy chỉ giận người thôi, vì nhiều chuyện không nói cho cô ấy nghe. Giận người không đặt cô ấy trong lòng.”

“Kỳ thật vấn đề của hai người thật sự không nghiêm trọng, chỉ cần người cho cô ấy một lý do hợp lý một chút thì cô ấy sẽ không cùng chủ nhân so đo đâu.”

Thương Sùng cười khổ. “Sao có thể đơn giản như vậy, lại sao có thể nói không so đo liền thật sự không so đo.”

Hoa Lệ nói: “Dù Hoa Lệ làm người chưa lâu, nhưng là Hoa Lệ cũng thật là biết tâm tư con gái mà.”

“Giống như chủ nhân muốn tốt cho Sở NIệm, cho nên mới thận trọng từng bước. Còn điều mà Sở Niệm nàng muốn, cũng chỉ là một câu của chủ nhân mà thôi.”

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
[Mèo đi ăn trưa nhé cả nhà....chiều gặp lại]
 
Chương 224-2


Hắn nhìn Hoa Lệ quỳ trên mặt đất, thanh âm ngăn không được run rẩy. “Rời đi? Sở Niệm là cùng ngươi nói gì đó sao?”

Hoa Lệ gật gật đầu, quẹt nước mắt. Gần như nghẹn ngào đem việc cô và Sở Niệm nói chuyện ban nãy kể lại cho Thương Sùng.

Nói đến câu cuối cùng của Sở Niệm ‘ chị và anh của em nên kết thúc ’, Hoa Lệ mới nhịn lại trong lòng không nói nữa.

Nhưng mới chỉ như vậy, chủ nhân sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt.

Hoa Lệ không dám tưởng tượng, nếu mình lại đem những lời này nói cho hắn nghe, chủ nhân hắn…… Sẽ biến thành bộ dáng gì.

Chính mình có thể cảm giác được Sở Niệm vẫn yêu chủ nhân, cho nên, Hoa Lệ hít hít đỏ mũi. Ngẩng đầu nhìn đã nhìn thấy Thương Sùng tim như bị đao cắt. “Chủ nhân, lời của Sở Niệm nói cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Cô ấy chỉ giận người thôi, vì nhiều chuyện không nói cho cô ấy nghe. Giận người không đặt cô ấy trong lòng.”

“Kỳ thật vấn đề của hai người thật sự không nghiêm trọng, chỉ cần người cho cô ấy một lý do hợp lý một chút thì cô ấy sẽ không cùng chủ nhân so đo đâu.”

Thương Sùng cười khổ. “Sao có thể đơn giản như vậy, lại sao có thể nói không so đo liền thật sự không so đo.”

Hoa Lệ nói: “Dù Hoa Lệ làm người chưa lâu, nhưng là Hoa Lệ cũng thật là biết tâm tư con gái mà.”

“Giống như chủ nhân muốn tốt cho Sở Niệm, cho nên mới thận trọng từng bước. Còn điều mà Sở Niệm nàng muốn, cũng chỉ là một câu của chủ nhân mà thôi.”

“Trong tình yêu, dù là nam hay nữ thì cũng trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều. Họ sẽ vì lời nói vô tâm của đối phương mà cảm thấy khổ sở. Nhưng cũng chỉ vì một câu của đối phương mà tiêu trừ mọi ngăn cách.”

“Nếu Sở Niệm thật sự đã quyết định rời khỏi chủ nhân thì cô ấy căn bản là sẽ không lại cảm thấy chút nào khổ sở. Nhưng hiện tại cô ấy còn rất đau lòng tức là còn để ý đến cảm nhận của chủ nhân. Hoa Lệ cảm thấy chủ nhân nhất định phải mau đi tìm cô ấy, đem cô ấy quay trở lại.”

“Mặc kệ là dùng lý do gì hoặc là lấy cớ gì, chỉ cần là chủ nhân nói với Sở Niệm thì cô ấy nhất định sẽ tin.” 

Thương Sùng do dự, một lúc sau hỏi Hoa Lệ: “Làm như vậy…… Thật sự có thể chứ?”

“Chủ nhân, người là tướng quân không e ngại sinh tử, vì cái gì mà không chịu vì hạnh phúc của mình và Sở Niệm mà thử một lần xem sao?” 

“Người đã đợi Sở Niệm nhiều năm như vậy, tìm Sở Niệm nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ người cam tâm nhìn cô ấy rời đi sao?”

Thương Sùng trầm mặc, trong lòng loạn thành một đoàn.

Hắn không biết nên trả lời Hoa Lệ vấn đề này như thế nào, hắn cũng không thể nào nói với  Hoa Lệ, chính mình kỳ thật một chút đều không cam lòng.

Nhận mệnh là một loại bi ai, chính là biết rõ là tử lộ, mà vẫn còn muốn giãy giụa, đó chính là thê lương.

Phất tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài, Thương Sùng cảm thấy giờ phút này hắn thật sự cần yên tĩnh một mình.

Hắn có rất việc, nhiều quyết định phải làm.

Người chạy trốn, kẻ đi tìm

Nên tiếp tục

Hay là

Nên kêt thúc…

Hoa Lệ thật rất muốn biết đáp án của Thương Sùng là gì, nhưng ngay lúc này, nàng vẫn là cảm thấy để chủ nhân trước bình tĩnh một chút tương đối tốt.

Cô nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Cẩm Mặc, nắm tay hắn mà đi ra khỏi phòng.

……

Đêm tối vĩnh viễn đều là như thế này, sẽ giúp người ta cảm thấy trong lòng an tĩnh, đồng dạng cũng sẽ làm người cảm thấy trong lòng thê lương.

Thương Sùng cũng không biết chính mình là sao có thể đứng một mình từ lúc trời tối đen đến tận lúc hừng đông, hắn thậm chí cũng không biết điện thoại hắn đã nắm trong tay suốt…là nên buông xuống hay nên bấm số gọi đi.

Ánh nắng ấm áp, làm lòng người cũng cảm thấy nhẹ dần, ánh nắng xuyên qua cửa kính, kéo hình bóng của Thương Sùng đổ dài trên mặt đất sau lưng.

Như ra quyết định, hắn nhìn lên.

Một phút một giây…hắn chờ tới 11 giờ.

Nỗ lực nâng lên khóe môi đã cứng đờ, Thương Sùng bấm điện thoại.

Mười một tiếng bấm phím.

Âm thanh chuông điện thoại đổ như lấy đi máu trong tim hắn…từng tiếng…làm hắn thêm khẩn trương.

Rốt cuộc trong điện thoại có người nói chuyện, đáng tiếc, cũng không phải âm thanh mà hắn ngày nhớ đêm mong.   

Thương Sùng nhíu mày, khắc chế chính mình không cần nghĩ bậy.

Chờ đợi năm phút đồng hồ sau hắn gọi lại lần thứ hai, chỉ là… Lần này điện thoại kia không đổ chuông, chỉ có tiếng báo điện thoại đã tắt máy.

Không có khả năng, Sở Niệm trước nay đều sẽ không tắt máy.

Vì trong nhà cô không có ai sống nên nha đầu này cũng không có khả năng sẽ vì bất luận kẻ nào bao gồm hắn, tắt đi di động.

Chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện gì?!

Thương Sùng nóng nảy, kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại bên cửa sổ.

Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ tới một người, hắn cho rằng, có lẽ sẽ biết Sở Niệm hiện tại rốt cuộc ở nơi nào.

Nhanh chóng liên lạc với người đã hơn hai tháng không liên lạc, Thương Sùng nhấn phím.

Không phải chờ lâu, điện thoại vừa bắt, Thương Sùng liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Nhạc Du, mấy ngày nay em có gặp qua Sở Niệm không?”
 
Chương 225


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 225

Có Thể Hay Không, Không Làm Nàng Khổ Sở

Cuộc điện thoại này làm Nhạc Du sửng sốt một chút, cô cắn môi dưới, không có hé răng.

Thương Sùng sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

“Nhạc Du, nếu em có gặp qua Sở Niệm, thì cho anh biết với. Cô ấy tắt điện thoại làm anh sợ cô ấy có chuyện.” 

Nhạc Du nhíu mày, cũng không có trả lời Thương Sùng mà hỏi ngược lại.

“Thầy Thương, thầy cũng sợ Sở Niệm xảy ra chuyện sao?”

“Nhạc Du, tôi không hiểu em nói vậy là sao?”

“Ý em là muốn hỏi thầy, rốt cuộc thầy coi Sở Niệm là gì?” Nhạc Du nói. “Đích xác thầy là thầy của em, em dùng thái độ này nói chuyện cùng thầy là có chút thất lễ, nhưng Sở Niệm là bạn tốt nhất của em từ nhỏ đến lớn, nên cho dù là thầy cũng không thể tổn thương bạn ấy.”

Tuy rằng ngữ khí của Nhạc Du làm người ta nghe không cảm thấy thoải mái, nhưng nghe cô ấy nói vậy làm Thương Sùng nhẹ nhàng thở ra.

Nhạc Du có thể chất vấn chính mình như vậy, đây là chứng tỏ rằng cô ấy đã gặp qua hoặc có liên lạc với Sở Niệm rồi. 

Thương Sùng nhẹ bóp trán, nói: “Tôi không có thương tổn Sở Niệm, đối với tôi thì thà rằng tôi tổn thương bản thân, cũng sẽ không thương tổn cô ấy lấy nửa phần.”

“Vậy tại sao tự nhiên cô ấy muốn đi xuất ngoài?” 

“Xuất ngoại? Em nói là Sở Niệm xuất ngoại?”

“Ừm.” Nhạc Du thở dài. “Ngày hôm qua nửa đêm bạn ấy đột nhiên gọi điện thoại cho em, nói là sáng nay 8 giờ sẽ xuất ngoại.”

“Sở Niệm trước nay đều không phải là người sẽ đột nhiên lựa chọn rời đi, thầy Thương à, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nghe tiếng bạn ấy trong điện thoại lại đau khổ đến thế?” 

“Cô ấy có nói gì với em không? Cô ấy… Khóc sao?”

“Cô ấy chẳng nói gì hết, chỉ nói là trong thời gian này phải tự bảo trọng.” Nhạc Du lắc đầu, trán nhăn tít. “Bạn ấy cũng không có khóc, nhưng nói thật… em thà nghe thấy bạn ấy khóc còn hơn.”

“Thầy biết không? Sở Niệm hồi bé không giống như bây giờ. Lúc em bốn tuổi đã biết bạn ấy, lúc đó dù ai chê cười bạn ấy là sao chổi khắc chết ba mẹ, thì bạn ấy cũng chỉ đánh cho kẻ đó một trận tời bời, sau đó sẽ không có gì mà quay sang cười với em.”  

“Lúc đó em liền cảm thấy cô bạn này rất hay, dù lúc đó em chưa biết gì nhiều, nhưng mà em biết những lời ác độc đó nếu nói về em thì em sẽ khổ sở tới mức nào.”

“Lúc ấy em cảm thấy bạn ấy thực kiên cường, rồi sau này, em dần dà cảm thấy đau lòng thay bạn ấy. Em bắt đầu học cái lý giải bạn ấy, học cách thông cảm với bạn ấy, dù nhìn thì như cứng rắn lắm, nhưng nội tâm Sở Niệm lại vô cùng nhạy cảm.” 

“Cho dù bạn ấy hay có kiểu đột nhiên biến mất trong thời gian dài không thấy bóng người, nhưng em lớn lên cùng bạn ấy, dù bạn ấy bề ngoài vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Nhạc Du em mà nói, thì từ lúc mới bắt đầu biết bạn ấy đến giờ, bạn ấy vẫn y như ngày đầu em biết. Cũng như đối với em mà nói, bạn ấy chỉ đang ngụy trang bằng vẻ lạnh nhạt của  mình, nhưng chỉ cần bạn ấy không bị khổ sở là đã tốt rồi.”

“Nhưng mà… kể từ lúc cùng thầy yêu đương, mọi thứ đều thay đổi.” Nhạc Du cắn chặt răng để khỏi bật khóc. “Bạn ấy lại quay trở lại bộ dáng như hồi bé, trước giờ bạn ấy cũng không kể cho em nghe nhiều về chuyện hai người, nhưng em có thể nhận ra Sở Niệm đang hạnh phúc.”

“Thầy Thương, nếu thầy thật lòng yêu bạn ấy, đừng để bạn ấy bị đau khổ có được không? Nếu… thầy thật sự yêu Sở Niệm, đừng để bạn ấy lại quay lại những ngày tháng cô đơn nữa, được không?”

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
 
Chương 226


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 226

Bẫy Nhau!

Trước kia ở trong ấn tượng của hắn, Hoa Lệ luôn là cô gái không hiểu chuyện tùy ý làm bậy, to gan lớn mật.

Chính là trải qua việc đêm qua, hắn cảm thấy cảm nhận về Hoa Lệ hoàn toàn đổi khác.

Có lẽ là do mình vẫn luôn coi Hoa Lệ như trẻ con, có lẽ lại do chính mình luôn luôn thô tâm đại ý không có phát hiện cô đã thay đổi.

Vẫn là chủ nhân nói rất đúng, Hoa Lệ có được sự thẳng thắn cùng tùy ý mà mình không bao giờ có được.

Chính là bởi vì nàng tính cách tùy ý làm bậy, cho nên mới ngay lúc hắn không còn gì cả mà yên tĩnh đợi hắn suốt 500 năm.

Cũng đúng là bởi vì nàng tính cách to gan lớn mật, cho nên mới sẽ lần lượt ép được chủ nhân nói ra những lời yêu thương đó.

Một lần nữa nghiêm túc đánh giá Hoa Lệ trước mắt, Cẩm Mặc trong lòng đột nhiên sinh ra một tình cảm mới lạ.

Cũng không đợi Hoa Lệ mở miệng dò hỏi, hắn liền lần đầu tiên chủ động đem cô ôm vào lòng, hôn lên đôi môi cô.

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi


……

Sau khi vượt vô số đèn đỏ trên đường, nửa tiếng sau Thương Sùng đã tới sân bay.

Đem xe đậu yên vị, hắn chạy nhanh vào đại sản, đang muốn đến quầy vé thì điện thoại báo có tin nhắn.

Thương Sùng cúi đầu, đọc tin nhắn

Cẩm Mặc:

Chủ nhân, Sở Niệm sáng nay bay chuyến 9 giờ rưỡi bay đi Paris. Dù cô ấy mua hai vé, nhưng theo ghi hình tại sân bay thì cô ấy đi một mình. Cẩm Mặc đã đặt vé sớm nhất cho người đi Pháp, chuyến 12:45 cất cánh. Dự kiến 1h sáng tới nơi. Vé Cẩm Mặc đã gửi kèm. Tôi nên đặt khách sạn trước hay chờ lúc tìm ra khách sạn của Sở Niệm rồi mới giúp người đặt?

Thương Sùng hơi hơi mím môi dưới, nhanh chóng nhấn vài phím trên điện thoại.

Lập tức đi đến cửa lên máy bay, đổi phiếu, đăng ký, đi vào kiểm tra an ninh

Mười lăm phút sau, chuyến bay thứ hai trong ngày đi Paris cất cánh.

……

Mặc Vân Hiên đẩy cửa phòng Nhạc Du thấy cô đang thất hồn lạc phách ngồi ở mép giường, thật đúng là hoảng sợ.

Kiên nhẫn dò hỏi mới biết được đêm qua cô đã tâm sự với Sở Niệm, ban nãy còn nói chuyện với Thương Sùng.

Duỗi tay đem Nhạc Du ôm vào lòng, Mặc Vân Hiên nói: “Nhạc Du, em đã giúp Sở Niệm. Dư rồi, giờ cũng chỉ có thể dựa vào thầy Thương.”

Nhạc Du thở dài, đem đầu dựa vào ngực Mặc Vân Hiên. “Chính là Niệm Niệm không có cho em nói cho thầy Thương biết bạn ấy xuất ngoại. giờ em làm vậy…”

“Em yên tâm, Sở Niệm nhất định sẽ không giận em.”

Mặc Vân Hiên nghĩ tới việc mà Nhạc Du đang lo lắng trong lòng, hơi hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Giống như em và thầy Thương đã nói, Sở Niệm cho dù cáu kỉnh, cũng không phải thật sự sẽ muốn rời thầy ấy. Chỉ cần thầy Thương nói tốt với cô ấy thì cô ấy vui vẻ đều không kịp, làm sao giận em được.”

“Nhưng mà em sợ nhất là lỡ Niệm Niệm nổi tính bướng bỉnh, anh biết bạn ấy cố chấp cỡ nào không?” Nhạc Du nói: “Lỡ thầy Thương không tìm thấy bạn ấy? Hoặc lỡ em giúp bậy thì sao?”

“Sẽ không, thầy Thương nhất định có thể tìm được Sở Niệm.” Mặc Vân Hiên dấu đi cảm xúc trong mắt, giơ tay yêu chiều bóp mũi cô. “Em không cần nghĩ bậy bạ nhiều như vậy, phải tin tưởng tình cảm của Sở Niệm với thầy Thương.”

“Được, em nghe anh.”

“Vậy em ngoan ngoãn ở chỗ này ngồi xem TV, anh xuống dưới lầu lấy cho em chút trái cây.” Mặc Vân Hiên đứng dậy. “Em hôm nay buổi sáng khẳng định đều chưa có ăn gì, em đó, trước nay đều không biết tự lo.”

Nhạc Du sắc mặt cuối cùng có chút chuyển biến tốt đẹp, nghịch ngợm mà chun mũi với Mặc Vân Hiên, liền ngoan ngoãn bắt đầu xem TV.

Mặc Vân Hiên cười cười, xoay người đóng lại cửa phòng.

Xác định vị trí của mình nói chuyện người trong phòng không nghe được, hắn mới lấy điện thoại trong túi ra nhấn gọi.

“Anh, là em Vân Hiên đây, em gọi để nói anh một việc. Sở Niệm xuất ngoại, hẳn là cùng Thương Sùng cãi nhau. Nếu anh còn không bỏ xuống được thì mau gọi cho cô ấy đi.” 

……

Paris là thành phố biểu trưng cho sự lãng mạn, nơi này không chỉ có phong cảnh vô cùng đẹp mà kiến trúc cũng rất xuất sắc.

Dù lúc này đã gần mười giờ tối, nhưng phố lớn ngõ nhỏ vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Sở Niệm cũng đã từng nghĩ tới muốn tới Paris, cảm thụ một chút hơi thở lãng mạn nơi này. Nhưng khi thật sự tới đây cô mới phat hiện rằng thành thị náo nhiệt cùng lãng mạn không thể làm tiêu bớt sự hoang vắng trong lòng mình. 

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu là cô và Thương Sùng cùng nhau đi tới nơi này. Thì tâm tình cô lúc này, có thể hay không sẽ tốt hơn rất nhiều?

Quả nhiên, loại tâm tình ỷ lại, tình cảm này thật quá đáng sợ. Cho dù cô cố gắng kìm nén thế nào thì cũng nhịn không được mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ tới hắn.

Thương Sùng…… Anh hiện tại có khỏe không? Anh liệu có giống em… không lúc nào không nghĩ về anh…

….

Bởi vì thường xuyên trốn học nên tiếng Anh của Sở Niệm cũng không tốt.

Nhưng ít nhất vẫn còn ổn, dùng những câu chữ trong phim Mỹ hay xem, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn.

Cũng vì lý do tâm tình không tốt, nên phá lệ keo kiệt, cô đặt một phòng ở tầng cao.

Cửa sổ sát đất nhìn về quảng trường, chiếc giường tròn thật to thoải mái, nhìn tới sau cùng đã làm cho gương mặt xinh xắn của cô có chút tươi tắn hơn.  

Tắm rửa, thay quần áo…… Sau một ngày di chuyển Sở Niệm cuối cùng có chút buồn ngủ. Nghe TV chiếu gameshow như ông nói gà bà nói vịt, không đến mười phút, cô đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Chẳng qua Sở Niệm không biết, lúc cô cùng Chu Công thân mật hẹn hò thì một người nam nhân, đã vào ở phòng đối diện phòng cô.

Bởi vì lần này tới Paris, vốn dĩ là ý tưởng đột phát, nên nằm trên giường Sở Niệm còn chưa biết hôm nay muốn đi đâu. 

Trời xa đất lạ thì không sao, nhưng không nói chuyện được mới là việc lớn.

Nhớ tới lúc nãy gọi điện thoại cho tổng đài, Sở Niệm lại trầm mặt xấu hổ.

Cô rõ ràng nói là muốn sandwich cùng cà phê, người phục vụ ở khách sạn vừa rồi lại bưng tới cho cô bánh mì cùng sữa bò.

Tuy rằng nói cũng đều có thể ăn, nhưng là…… mình biểu đạt không tốt.

Cầm lấy cái bánh mì to như nắm tay cắn một miếng, Sở Niệm cảm thấy, không lẽ suốt thời gian ở Paris cô phải ăn cái này sao?

Ông nói gà bà nói vịt quả nhiên là bẫy nhau mà!

Nếu biết trước cô sẽ học tốt…biét trước thì sẽ không bao giờ rêu rao câu nói “Dân trung quôc không cần học tiếng nước ngoài!”

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
 
Chương 227


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 227

Cô Gái Ngốc

Sở Niệm cảm thấy may mắn, lúc này Thương Sùng không ở đây. Nếu để cho hắn biết lúc nãy mình làm gì thì chắc hắn phải cười tới rụng răng. 

“Sở Niệm, ngươi là điên rồi sao?! Là chính ngươi muốn chạy trốn, vậy mà quay qua quay lại lại nhớ tới hắn!” Nằm ở trên giường Sở Niệm bực bội gãi đầu, như là chưa hết giận, cô lại lên mặt mình.

Bang một tiếng dù không quá đau, nhưng vẫn làm cho người ở phòng đối diện ngẩn người. 

Nha đầu ngốc, đây là muốn chơi tự ngược sao?

Đưa tay cầm lấy điện thoại gọi cho tổng đài, lưu loát nói bằng tiếng Anh. Dường như không rõ ý, cô gái trực tổng đài hỏi lại:

“Tiên sinh, ngài là nói đem điểm tâm vào phòng 1605 ạ?”

“Ừ.”

Giọng trong điện thoại thật lạnh nhạt, như mang theo hơi thở lười biếng.

Cô gái trực tổng đài với mái tóc vàng mím môi, chuyên nghiệp cười và cúp điện thoại.

Cô cầm lấy sổ đăng ký phòng, quay sang nói với cô gái bên cạnh:

“Khải Lâm, bà nói coi người ở phòng 1605 và 1606 có quen biết nhau không?”

Cô gái được gọi là Khải Lâm liếc cô một cái: “Sao nói vậy?”  

Cô gái tóc vàng đem sổ đăng ký đưa tới trước mặt  Khải Lâm. “Vừa rồi khách phòng 1606 gọi đồ ăn, nhưng không phải đem vào phòng hắn, mà là phòng đối diện 1605. Tuy rằng bọn họ vào ở cách nhau ba tiếng nhưng từ hộ chiếu thì thấy hai người đó một nam một nữ đều đến từ một địa phương.” 

“Ta cảm thấy bọn họ hẳn là biết lẫn nhau, nhưng là nếu có biết nhau thì tại sao bọn họ lại không ở cùng nhau, còn dặn dò ta không cần nói cho khách phòng 1605 biết là ai gọi đồ ăn cho cô ta?”

“Có lẽ bọn họ thích như vậy thì sao? Lại có lẽ là bọn họ không phải là ngừoi yêu.” Khải Lâm đóng sổ lại, gõ trán cô gái tóc vàng.

“Ngươi đó, đừng có nhiều chuyện. Việc của khách chúng ta không nên nghị luận.” 

“Ta không có nghị luận a.” Tóc vàng cô nương chu môi. “Ta chỉ là cảm thấy khách ở phòng 1606 rất đẹp trai nha, Khải Lâm, trước giờ ta chưa từng gặp đàn ông Trung quốc đẹp trai tới vậy.”

Làm ở khách sạn công việc rất nhàm chán, cô gái tóc vàng còn trẻ nên lúc không có gì làm cũng hay tám chuyện. Nhưng đêm qua lúc gặp người đàn ông kia liền không tự chủ mà mê mệt.

Khải Lâm thấy bộ dạng mê trai không nhịn được mà cười. Cầm lấy cây bút trên bàn, cô gõ đầu cô gái tóc vàng.

“Đừng ở đó mà mê trai, mau bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Nếu là cho soái ca Trung Quốc kia phát hiện ngươi như vậy, chán không ở đây nữa thì ngươi còn làm sao bây giờ.”

“Ờ ha!” Cô gái tóc vàng cô nương nhỏ giọng kinh hô một tiếng, rất là khoa trương hôn lên mặt Khải Lâm, sau đó gọi cho nhà bếp.

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
……

Nhìn trên bàn bày biện bò bít tết cùng chai Lafite xa xỉ, Sở Niệm liền mơ hồ chớp chớp đôi mắt.

Cô thật là muốn hỏi phục vụ là sao đưa đồ ăn tới. Nhưng nghĩ lại việc gặp lúc trước, cô vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cho dù nghe không hiểu nhưng vẫn bập bẹ được vài câu. Cô lấy tiền lẻ từ trong ví ra đặt trong tay người phục vụ coi như cảm tạ.

Bo tới một trăm đô la đúng là hiếm, nên người phục vụ da đen cười tươi rói rồi quay người đi.

Không ngửi thấy mùi cơm thì không thấy đói. Nhưng khi đã ngửi thấy mùi thịt, Sở Niệm mới phát hiện bụng mình đã sớm đã đói bẹp.

Lúc đầu cô định lịch sự văn nhã mà ăn hết m iếng bò bít tết. Nhưng…khi cô phát hiện dùng dao nĩa quá phức tạp nên nha đầu này liền trực tiếp đem cả miếng thịt to nhét vào trong miệng.

Không hề hình tượng nhai miếng bò bít tết, Sở Niệm cho rằng, dù sao nơi này không có người khác dù cô ăn thành cái dạng gì, cũng sẽ không có người nhìn đến.

Nam nhân trong phòng đối diện cười, dùng tay sờ sờ cằm mình.

Chỉ là từ thanh âm ăn cơm kia, hắn đều có thể tưởng tượng đến người trong phòng đối diện lúc này là dùng tư thế gì ăn cơm.

Nguyên lai dáng vẻ trâu gặm mẫu đơn, chính là như vậy a? Lúc này đây, quả nhiên vẫn là làm hắn có thêm chút kiến thức.

Rũ mắt nhìn đĩa bít tết trước mặt, hắn cười khẽ, dùng tư thế ưu nhã cầm lấy dao nĩa.

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi


……

Ở nước ngoài có một chỗ tốt, chính là không ai biết mình, chính mình cũng không quen biết người khác.

Không cần lo lắng chính mình bị người ta dòm ngó, cũng không cần lo lắng chính mình không tắm rửa sẽ bị người khác ghét bỏ.

Ăn no rồi Sở Niệm ngã đầu liền ngủ, khóe miệng còn nước sốt làm cô thoạt nhìn tựa như một con mèo con mới ăn vụng xong.

Cũng không biết là rượu vang đỏ uống quá ngon, hay là chính mình thật sự quá mệt mỏi.

Sở Niệm luôn luôn cẩn thận thế nhưng không có nhận thấy được trong phòng lúc này còn đứng một người khác.

Gần như mê luyến nhìn nữ nhân nằm ở trên giường, hắn không tiếng động cười khẽ, mấy ngày tới nay trái tim đau đớn, cuối cùng giảm bớt một ít.

Nhẹ nhàng lấy một cái khăn lông mềm từ trong nhà tắm ra, hắn thật cẩn thận đi đến mép giường, giúp cô lau nước sốt trên mặt.

Nếu bọn họ không có cãi nhau, nếu cô không có bỗng nhiên rời đi, phải chăng hắn còn lâu lắm mới có thể lại lần nữa như vậy lẳng lặng nhìn cô?

Sở Niệm…… cô gái ngốc……

……

Cùng Hoa Lệ lăn lộn một ngày trên giường lúc này Cẩm Mặc thật là có chút mệt. Dù cho chính mình thể lực mạnh hơn rất nhiều so phàm nhân, nhưng là với kẻ đồng dạng là Yêu tộc Hoa Lệ, hắn thật đúng là chính là có điểm không chịu nổi.

Vừa mới chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ, móng vuốt nhỏ của Hoa Lệ lại bắt đầu nhào tới hắn.

Cẩm Mặc bất đắc dĩ, mí mắt không động nổi. “Hoa Lệ đừng nháo, ta thật sự có chút mệt mỏi.”

Hoa Lệ cười hắc hắc, hướng trên người Cẩm Mặc cọ cọ.

Mấy trăm năm, Cẩm Mặc trước nay đều không có nhiệt tình với mình như vậy. Nghĩ đến ngày hôm qua bọn họ ở trên giường ân ái quấn quýt si mê bộ dáng, Hoa Lệ trong lòng một trận thỏa mãn.

Năm ngón tay nhỏ đảo trên ngực rắn chắc của Cẩm Mặc, Hoa Lệ nói: “Hoa Lệ biết anh mệt mỏi, Hoa Lệ cũng chỉ là nghĩ cùng anh nói một chút lời nói mà thôi. Cẩm Mặc, có thể chứ?”

Trước kia Hoa Lệ thái độ chưa từng nhu thuận như vậy, nhắm mắt lại Cẩm Mặc câu môi cười, gật gật đầu. “Có thể, em muốn nói cái gì?”

“Hoa Lệ chỉ là suy nghĩ chủ nhân cùng Sở Niệm, anh nói coi…họ đã gặp nhau chưa?”

Hoa Lệ dẩu môi. “Nếu là chủ nhân lâm trận rút lui, thật là làm sao bây giờ a?”

- ---------Tối nay Mèo đi ăn beefsteak thôi...chắc sang D5 ăn thôi nè.------- chúc cả nhà buổi tối thật vui ---- mai Trung Thu rồi
 
Chương 228


Chương 228

Tips Đây, Đừng Làm Phiền Ta

Cẩm Mặc mí mắt giật giật, sau phút giây trầm luân làm hắn vừa vui thích vừa có chút mệt, càng làm giọng hắn vào giờ phút này trở nên đặc biệt mị hoặc. Không giống ngày thường lạnh lùng trong trẻo mà trở nên trầm ấm, có chút giống với Thương Sùng.

“Em yên tâm, chủ nhân nếu đã quyết định muốn đi tìm cô ấy thì khẳng định cũng sẽ không đánh trống lui quân.”

Xoay người từ sau ôm lấy eo Hoa Lệ, Cẩm Mặc nói: “Đừng nghĩ nữa, có lẽ ngày mai chủ nhân sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.”

……

Lệch múi giờ làm cho người ta thật khó chịu, đối với Sở Niệm thì điều khiến nhiều người phiền não lại thành chuyện tốt. 

Sở Niệm từ nhỏ đều thường xuyên ngày đêm điên đảo, bởi vì mây việc bắt ma trảo quỷ gì đó đều phải thực hiện sau 12h đêm.

Tróc quỷ xong thì lại quay lại quy luật bình thường, nha đầu này cũng không khỏi bị mất ngủ.

Tuy rằng tới Paris hai ngày rồi cũng có chút lãng phí, nhưng được ngủ đủ giấc làm cho Sở Niệm sắc khí tốt hơn trước rất nhiều..

Nằm trên giường thoải mái vươn người, quấn chặt chăn làm Sở Niệm bỗng cảm thấy cũng nên lên kế hoạch cho ngày mai một chút.

Phong cảnh trên tờ rơi giới thiệu của khách sạn nhìn không tồi, nhưng mà mấy câu giới thiệu thì một chữ cô xem cũng không hiểu.

Không lẽ cô phải đi tìm phiên dịch rồi mới ra cửa sao?

Sở Niệm chống tay lên cằm, khuôn mặt nhăn nhó thở ngắn than dài. 

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Sở Niệm xoay người, trùm chăn qua đầu rồi dùng tiếng Anh sứt sẹo mà nói lớn: “Tôi không gọi phục vụ, gõ lộn phòng rồi.”

Cũng không thể trách là cô quá lười không phải sao?

Cô đang ở nơi tha hương, đừng nói là cảnh vật không quen thuộc, mà là ở Paris nên cô cho rằng không có khả năng sẽ gặp được ai biết mình.

Dù sao mình cũng không gọi điện kêu phục vụ, nên Sở Niệm cho rằng người đang gõ cửa phòng chính là lộn số phòng.

Nha đầu này…

Người đàn ông đứng ngoài cửa khẽ lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn đã dùng hết dũng khí tới gõ cửa phòng đó. Chỉ là người trong phòng còn coi hắn là ngừoi phục vụ.

Người phục vụ ư?

Hắn giống sao?

Dù sao chính mình cũng đã đuổi tới nơi thì làm sao cũng không thể rút lui có trật tự. Nắm chặt tay, hắn thể hiện dáng vẻ ‘ hôm nay em mà không mở cửa thì anh đứng gõ cả đêm.’

Năm phút trôi qua, cô gái trong phòng dường như vẫn không có phản ứng. Hắn cũng không để ý khách phòng khác đã bị hắn kinh động mà tiếp tục gõ.

Sở Niệm bực bội, cuối cùng từ trên giường ngồi dậy. Rất là bực bội mà gãi tổ quạ trên đầu, cô đi dép lê vào, moi tiền mặt trong ví ra rồi đi tới cửa phòng.

Kéo chốt khóa, mở cửa, cũng không buồn nhìn tới ai đứng trước cửa phòng, Sở Niệm đem mớ tiền trong tay nhét vào túi áo của người đứng ngoài cửa.

Cô không kiên nhân, khẽ nhếch môi nói: “Tiền boa đây, đừng gõ cửa nữa.”

Nói xong, cũng không đợi người đứng ở đối diện phản ứng, Sở Niệm liền nhanh chóng xoay người đi vào phòng, nâng tay định đóng cửa.

Thật vất vả mới khiến cô nàng đi mở cửa, người đứng bên ngoài sao có thể như vậy mà để yên?

Nhanh chóng đưa tay đặt ở cửa phòng, hắn hướng tới cô nhẹ giọng gọi.

“Sở Niệm…”

Sở Niệm còn đang cầm lấy then cài cửa thì bàn tay chặn vào, cô nhanh chóng cau mày, thân hình cứng lại, cúi đầu xoay người sang chỗ khác.

Trước mắt cô là đôi chân thẳng tắp, quần tây may thủ công thẳng tắp như thông thường, ánh mắt đen như màn đêm, không nhiễm chút phong trần.

Trên người là áo gió đen, thắt lưng đen làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.

Áo sơ mi trắng với hàng khuy vàng xa hoa mở hai khuy, cổ áo rộng mở…y như lần đầu tiên gặp gỡ…tất cả đều làm tim cô đau đớn đến run rẩy.

Cằm hoàn mỹ, mũi cao thẳng, khuôn mặt đó làm người ta không thể quên đi được.

Trong  lòng Sở Niệm kinh hoàng, đôi mắt không dám chớp nhìn hắn.

Dường như cảnh tượng trước mắt làm cô cảm thấy không thể tin được. Cô nhìn thấy trong mắt hắn lúc này chỉ có hình dáng của mình.

Cô muốn hỏi hắn rằng tại sao hắn lại ở đây.

Cô muốn hỏi… năm ngày qua, hắn có khỏe không?

Người mà mình ngày đêm tơ tưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến bao nhiêu tức giận ai oán đều tan như bọt nước.

Không đúng!

Sở Niệm cố sức lắc đầu, cô cố gắng tự nói với mình rằng cô ra đi vì muốn rời xa hắn.

Có lẽ là hắn vì mình mà đi tới đây

Có lẽ, hắn không bỏ được mình nên mới có thể đến đây tìm mình.

Nhưng mà… rồi sẽ ra sao?

Nếu mình dễ dàng tha thứ cho hắn

Nếu hắn vẫn không chịu thành thật với mình.

Sự việc năm ngày trước rồi sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa!

Hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt cô, Sở Niệm nhíu mày, lạnh lùng:

“… anh, tại sao lại ở đây?”

Thương Sùng đứng đối diện cô mà lòng đau xót, dù đã nghĩ tới việc cô sẽ dùng thái độ này mà đối xử với mình vô số lần sau này, nhưng khi gặp phải hắn vẫn như bị người ta nhéo vào tim, làm hắn nghẹn thở trong giây lát.

Cố nén suy nghĩ muốn đem cô vào lòng, Thương Sùng nhìn Sở Niệm nói: “Anh nhớ em….nên đi tìm em.”

- ------------------

Hôm nay nhà mèo có việc nên up hơi trễ và ít:( nên mọi người chịu khó nha nha nha
 
Chương 229


Sở Niệm quay đầu đi, nhữngngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay run nhè nhẹ.

“Mấy ngày nay em có khoẻ không?”

Thương Sùng thấy Sở Niệm trầm mặc làm cho rối loạn trong lòng, nói lung tung.

“Còn tốt.” Sở Niệm nhẹ giọng thở dài, thấp giọng nói ra hai chữ. “Anh thì sao?”

“Cũng thế, chẳng qua sau khi không tìm thấy em thì không ổn lắm.”

Ránglàm cho giọng mình ôn nhu một ít, Thương Sùng tiếnvề phía trước một bước, bướctới cạnh bên Sở Niệm.

“Anh chỉ sợ không tìm thấy em…anh sợ.”

Sở Niệm cười khổ, ức chế nhữngý niệm cuồn cuộn trong lòng.

“Hiện tại không phải là anh tìm được rồi sao? Anh yên tâm, em chỉ muốn đi giải sầu thôi.”

“Anh đưa em đi chơi nhé?”

“Không cần.” Sở Niệm lắc đầu, nhìn Thuơng Sùng. “Nếu anh dùng thân phận bạn bè tới quan tâm thì em cảm ơn. Nhưng nếu không còn gì khác muốn nói với em thì em cũng không cần anh làm bạn.”

Thấy ánh mắt Thương Sùng ánh lên nỗi cô đơn, Sở Niệm lùi lại trong phòng, trước nhìn cánh tay hắn còn chống ở cửa phòng rồi mới cúi đầu, dùng tóc che đi ánh nhìn của mình.

Chương 229

Lì Lợm Mặt dày

“Cũng không còn sớm, em còn muốn nghỉ ngơi, anh cứ…tự nhiên.”

‘Rầm’ một tiếng đem đóng cửa, Sở Niệm như dùng hết sức lực ngồi sụp xuống đất. 

Cô thừa nhận lúc nhìn thấy Thương Sùng, trong nháy mắt cô chỉ muốn lao vào trong lòng ngực hắn.

Cô cũng thừa nhân, lúc Thương Sùng nói hắn nhớ mình, cô suýt nữa cũng nói với hắn rằng mình cũng vậy.

Thì ra trốn tránh thực sự vô dụng, không chỉ không giúp cô quên được người đàn ông kia mà thậm chí còn làm cho cô càng khảm thêm hình ảnh của hắn trong lòng.

Trong đầu óc Sở Niệm thật loạn, tựa như có hai bản thể không ngừng tranh cãi.

Một cái nói với cô rằng không nên như vậy với Thương Sùng, xa như vậy mà hắn vẫn đuổi theo, nam nhân chịu buông kiêu ngạo đi tìm mình như vậy vốn không có nhiều.

Còn cái kia thì lại nói rằng đừng quên lúc trước tranh cãi, nếu nam nhân kia trước giờ không thể thành thật với mình thì chẳng thà lúc này buông tay còn hơn sau này cang lún càng sâu.

Khổ sở nhắm lại hai mắt, Sở Niệm đem mặt vùi vào hai tay.

Cô nhớ hắn… nhưng mà… cô không thể coi như không có gì phát sinh được.



Thương Sùng đứng ngoài cửa buồn bã và mất mát, quanh quẩn bên tai hắn chỉ còn câu nói sau cùng của Sở Niệm. 

Tự nhiên? Nha đầu này, lúc này lại bảo hắn… tự nhiên?

Chẳng lẽ cô thật sự quyết định chia tay sao? Chẳng lẽ trong mắt cô…thật sự sẽ không bao giờ quan tâm đến mình nữa sao?

Cô lạnh nhạt, cô thờ ơ, cô nhẹ nhàng bâng quơ… Thương Sùng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cảm nhận được cảm giác của Tô Lực trong ngày kỷ niệm ngày thành lập trường đó.

Ngừoi ta nói phong thuỷ thay phiên chuyển, vì sao mỗi lần chuyển tới mình thì lại cứ sai sai như vậy?

Thương Sùng thở dài nhẹ nhàng một tiếng, cánh tay còn giơ ra giữa chừng nhẹ nhàng buông xuống. Dường như Sở Niệm còn tức giận với hắn, hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác, ít nhất phải làm sao cho cô chịu mở cửa cho mình.

Ánh sáng nhu hoà trong ánh mắt của Thương Sùng như sóng nước, hắn bỗng nhiên cong môi, xoay người quay trở về phòng mình.

Giống như nhớ ra có chuyện gì còn chưa làm, hắn buông tay nắm cửa, xoay người quay trở lại phòng Sở Niệm.

Lúc này hắn cũng gõ cửa, chỉ nhẹ giọng nói ‘ngủ ngon’ rồi mới quay người rời đi.



Sở Niệm vẫn ngồi dưới đất không cử động, nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng đóng cửa ở phòng đối diện truyền đến, cùng với…hai chữ mà Thương Sùng vừa nói vừa rồi.

Ngủ ngon? Ngủ ngon.



Paris cách Trung Quốc gần bảy tiếng đồng hồ nên ở Paris chưa tới nửa đêm thì Mộ THành cũng đã hừng đông.

Hoa Lệ thoải mái nằm trong lòng Cẩm Mặc, đuôi mèo đong đưa, tiếp tục ngủ say.

Đột nhiên điện thoại trên đầu giường reo vang phá vỡ mộng đẹp của Hoa Lệ và lôi Cẩm Mặc tỉnh dậy từ cơn mơ. 

Đưa mắt nhìn điện thoại còn đang reo vang, Cẩm Mặc hơi cau mày.

Hắn bật dậy, cầm lấy điện thoại, ôm Hoa Lệ trong lòng.

“Chủ nhân, người tìm được Sở Niệm rồi sao?”

Thuơng Sùng nhẹ nhấp ly rượu vang đỏ, đôi mắt đỏ câu hồn người ta. “Hoa Lệ đang ở cạnh ngươi sao?”

Cẩm Mặc đáp: “Dạ.”

“Kêu cô ấy nghe điện thoại.”

“… Dạ” Cẩm Mặc nhấp khóe môi, đẩy đẩy Hoa Lệ còn nửa tỉnh nửa mơ, để cô nàng thấy tên người gọi tới, Cẩm Mặc mới đem điện thoại áp lên tai.

Khác với hắn cung kính, cẩn thận, Hoa Lệ rúc trong lòng Cẩm Mặc ngáp một cái. Giọng nói mềm như bông làm cô có vẻ lừoi biếng, bên môi còn nở nụ cười có phần nghiền ngẫm.

“Chủ nhân, hai ngày qua ở Paris với Sở Niệm vui không?”

“Vui vẻ?” Thương Sùng lạnh lùng mà mím môi “Nếu nói việc Sở Niệm đối với ta lạnh nhạt cũng coi như vui vẻ thì, hai ngày qua ta thật sự rất là ‘vui vẻ’.”

Thương Sùng nói làm cho Hoa Lệ và Cẩm Mặc đồng thời sửng sốt. Hai người liếc măt nhìn nhau, Hoa Lệ nói: “Chủ nhân, người đã gặp Sở Niệm sao?”

“ừ”

“Vậy chị ấy còn giận người sao?”

Đôi mắt Thương Sùng trầm xuống, hừ lạnh đến không thể lạnh hơn “ừ”

Hắn nói: “Ta gọi điện thoại cho các người không phải muốn nghe các người nói lung tung, Hoa Lệ ngươi là con gái, nói cho ta biết, con gãi lúc tức giận thì phải dùng cách gì để làm cho hết giận nhanh nhất?”

“Chủ nhân, đó giờ đã từng chọc Sở Niệm tức giận bao giờ chưa?” Tựa như cảm thấy câu này diễn đạt chưa đúng, Hoa Lệ nói tiếp “Ý Hoa Lệ là ngàn năm trước ngài cùng Sở Niệm chưa từng cãi nhau sao?”

Thương Sùng rũ mắt, trầm mặc vài phút sau. Đáp: “Không có.”

Lúc ấy bản thân hắn lạnh nhạt giống như tảng băng ngàn năm, Sở Niệm tính cách tuy cứng cỏi nhưng bọn hắn thật đúng là không có vì bất luận cái gì mà tranh cãi đến một lần.

Hoa Lệ mím môi. “Chủ nhân, tuy rằng Hoa Lệ không biết mình nói đúng không, nhưng theo tính cách Hoa Lệ với những gì trình diễn trên TV thì con gái lúc giận thật ra đều là khẩu thị tâm phi.”

“Có ý gí?”

“Chính là lúc nàng nói không thì trong lòng thực ra là ‘có’. Nói không quan tâm tới mình tức là muốn mình nói với nàng nhiều hơn nữa.”

“Dù sao chính là đừng có nghe theo lời nàng nói lúc giận dỗi, chỉ cần nói chuyện với nàng là được.”

“Ý của ngươi là chính là kêu ta lì lợm mặt dày?” Thương Sùng xoa xoa ấn đường. “Ngươi xác định kêu ta làm chuyện như vậy?”

Đích xác, chỉ số EQ cũng không có tăng theo thời gian, nhưng sau bao năm tháng dài dằng dặc thì mình cũng chỉ biết đi tìm cô ấy.

Trải qua mấy ngàn năm sinh tồn trên thế giới này, mắt nhìn vô số triều đại thịnh thế, suy tàn, sau đó rực rỡ hẳn lên. Nhưng mà chính mình từ đầu tới đuôi, cũng chỉ từng yêu một cô gái như vậy.

Đã từng chinh chiến cả đời, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, giờ lại kêu hắn biến thành vô lại, lì lợm, mặt dày?

Đã từng ngựa chiến cả đời, ngạo thị thiên hạ. Hiện tại làm hắn biến thành vô lại, lì lợm mặt dày?

Liệu thay đổi có phải hay không…… quá lớn?

Lúc trước chính mình đích xác cũng từng có vài lần vì trêu chọc Sở Niệm, cũng hơi quá đáng chút.  Nhưng không giống như quan hệ giữa họ lúc này.

Không nói tới hắn có thể hay không thật sự buông bỏ kiêu ngạo mà lì lợm chai mặt, liệu nha đầu kiaa có có thể hay không có khả năng bởi vậy càng thêm chán ghét chính mình?

Hoa Lệ muốn cười cũng không dám cười. “Chủ nhân, ngài nếu thật sự muốn đem Sở Niệm theo đuổi lại thì không cần bận tâm nhiều như vậy. Nam nhân theo đuôie nữ nhân, vốn dĩ chính là da mặt dày.”

“Nói nữa, Sở Niệm vốn yêu người, người dùng mấy biện pháp theo đuổi đó kiên nhẫn một ít, khẳng định có thể dỗ cô ấy tốt.”

Thương Sùng nghe thấy không đáng tin cậy chút nào, hắn lắc lắc ly rượu vang, nhướng lông mày:

“Ngươi dám chắc biện pháp của mình có hiệu quả?”
 
Chương 230


Chương 230

Hành Động Kỳ Quái

“Chắc Chắn.” Hoa Lệ không buồn nhìn mặt nghi hoặc của Cẩm Mặc mà trả lời. “Chủ nhân, nếu ngài thành công đem Sở Niệm mang về tới. Hoa Lệ liệu có được người thưởng?”

“Sẽ.” Thương Sùng bắt chéo hai chân, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng mà Hoa Lệ này, nếu cách của ngươi làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn thì ngươi cứ yên tâm, ta cũng sẽ ‘tưởng thưởng’ cho ngươi đó.” 

Hoa Lệ chu môi, hừ hai tiếng xem như biểu đạt bất mãn.

Thương Sùng không tiếng động mà cong cong môi, định cúp điện thoại.

“Chủ nhân, từ từ.” Cẩm Mặc sốt ruột giựt lấy điện thoại, nghĩ sao mãi mới được nói chuyện với chủ nhân vậy mà chủ nhân còn không cùng hắn nói một câu.

Thương Sùng đặt điện thoại lên tai, chậm rì rì mà nói: “Còn có chuyện khác sao?”

“Chủ nhân, Hoành Thu kia dường như bắt đầu kế hoạch đối phó Tuyết Nhac.” Cẩm Mặc suy nghĩ cân nhắc nói tiếp. “Tuần trước, bọn họ đã đào mất hai nghệ sỹ loại Một của Tuyết Nhạc. Cẩm Mặc cảm thấy, bọn họ mục đích không chỉ có chỉ là như vậy.”

“Đương nhiên sẽ không chỉ là như vậy.” Thương Sùng cười lạnh, tạm dừng một giây, mở miệng nói: “Bất quá Cẩm Mặc, ngươi không cảm thấy như vậy sẽ làm cho trò chơi trở nên càng có ý tứ sao?”

Cẩm Mặc cau chặt mày, mắt nhìn thẳng phía trước. “Ý chủ nhân là…”

[Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

“Nếu hắn bắt đầu phát triển mảng giải trí, thì chúng ta liền hướng về bất động sản mà mở rộng.” Thương Sùng nói. “Ta nói rồi, chỉ cần là hành động của kẻ kia thì ngươi cứ việc ra giá gấp đôi mà áp đảo.”

“Lỡ hắn cố ý làm chúng ta tốn nhiều tiền thì sao?”

“Vậy cứ theo ý hắn thối.” Thương Sùng đứng dậy, nhìn về hướng ngoài cửa sổ. “Hắn hành động như vậy, kỳ thật cũng chỉ muốn thủ chúng ta thôi. Cẩm Mặc, ta nói ngươi cứ thoải mái mà làm thôi, ngươi rất có năng lực, nên cứ tuỳ hứng đi. Phải biết rằng, ta hiện tại không có tâm tư để ý những việc đó. Lúc sau những việc này, chính ngươi tự quyết định là được.”

“Cẩm Mặc…… Minh bạch.”

……

Bởi vì chính mình chưa từng có kinh nghiệm mắt daỳ này nọ, cho nên Thương Sùng xem phim ngôn tình hết một đêm để học hỏi.

Xem nhiều lúc sau mới phát hiện, mặc kệ là dù là phim ngôn tình tên gì đi nữa thì nội dung và biện pháp trong phim đều không có nhiều khác biệt.

Tặng hoa hồng, tặng nhẫn kim cương, sau đó ở tặng biệt thự cao cấp, xe xịn.

Tuy hoa không phải là đắt tiền nhưng mà làm hắn cảm thấy chính là quá mất mặt.

Con gái đều thích kim cương, nhưng không phải ai cũng chịu khom lưng vì kim cương.

Mặt dày chai mặt? Thương Sùng mím moi, cảm thấy hắn nên tự dùng cách của mình.

Một lần nữa định nghĩa lại cho bốn chữ này.

Nhận thấy được Sở Niệm trong phòng đối diện đã tỉnh, Thương Sùng lại gọi điện cho tổng đài khách sạn.

Không như hôm trước cố tình dấu diếm, lúc này, hắn dứt khoát yêu cầu phục vụ giao đồ ăn tới phòng mình.

Thay bộ đồ thoải mái, Thương Sùng đẩy xe đồ ăn đến gõ cửa phòng Sở Niệm.

Giơ tay gõ cửa, hắn treo trên mặt một nụ cười ôn nhu vô hạn. Sau đó, dưới sự ngạc nhiên của Sở Niệm mà đẩy xe đồ ăn, nhân tiện đi vào trong phòng luôn.

Tự mình dọn bàn, Thương Sùng đem đồ ăn đặt lên rồi mở miệng nói: “Ngủ một ngày, chắc em cũng đói bụng. Anh có gọi vài món em thích, không biết ở đây nấu thế nào.”

Sở Niệm còn đứng ngoài cửa mà choáng váng, cô có thể nói là cô không hiểu nổi Thương Sung làm vậy là ý gì sao?

Săn sóc bữa ăn của cô? Cứ thế lừa dối cho qua?

Hơi dùng sức nắm then cửa, sở Niệm mở toang cửa. “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng thật xấu hổ, tôi không thấy đói. Nếu anh không còn việc khác mời anh vui lòng ra khỏi phòng tôi được không?”

Thương Sùng liếc xéo nàng một cái, phá lệ dứt khoát gật gật đầu. “Được rồi, nhưng em nhớ phải đáp ứng anh, ăn đồ ăn này trong lúc còn nóng nhé.”

Sở Niệm phát hoả, lãnh đạm ỷ tại chỗ. “Chuyện đó nói sau.”

Thương Sùng nhún nhún vai, từ trong phòng đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lạ, Sở Niệm bắt đầu cân nhắc coi có nên chuyển chỗ ở không. [Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

Gia hỏa kia hôm nay rất kỳ quái, không chỉ lặng lẽ đưa đồ ăn tới mà còn không hề dây dưa nấn ná gì cả.

Sở Niệm cảm thấy không hiểu được hắn, thậm chí không rõ bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì.

Liếc mắt nhìn bốn món ăn một món canh trên bàn, Sở Niệm tiến lên, nhấp nhấp chính mình đôi môi.

Dù sao mình cũng đang tính chút nữa đi ăn, vậy giờ ăn đồ ăn hắn đưa tới cũng không có vấn đề gì nhỉ?

“Một bữa cơm mà thôi, dù cho mình ăn cũng đâu có nghĩa là tha thứ cho hắn đúng không nào.”

Ngồi ở trước bàn Sở Niệm cầm  đũa, bắt đầu thuận theo chính mình.

Do do dự dự mà gắp một miếng thịt bò, trong miệng ngập tràn mùi thơm và vị ngon làm cô cười thật tươi mãn nguyện

Không cố kỵ gì, Sở Niệm vừa ăn vừa xem bản đồ.

Ăn no rồi cô bắt đầu tắm rửa vệ sinh.

Vì lúc đi cô không mang gì ngoài thẻ ngân hàng nên ra khỏi cửa phòng khách sạn, Sở Niệm quyết định việc quan trọng nhất cần làm hôm nay là đi mua quần áo để thay đổi.

Mua quần áo loại chuyện này, kỳ thật đều rất đơn giản. Cũng căn bản là không cần cùng nhân viên cửa hàng giao lưu cái gì, Sở Niệm cũng đã lựa mấy bộ đi vào phòng thử.

Sau khi chọn được hai chiếc váy, Sở Niệm cầm ví đi hướng quầy thu ngân.

Lấy thẻ ra để tính tiền, lại nghe nhân viên ở quầy tính tiền dùng tiếng Anh nói gì đó với cô.

Dù không nghe được hết nhưng cô vẫn nghe được một câu ‘ đã có người giúp bạn thanh toán hết rồi.’

Sở Niệm nhíu mày, dùng tiếng Anh lắp bắp hỏi nhân viên cửa hàng có phải hay không có một tiên sinh thanh toán rồi?

Nhân viên cửa hàng gật đầu, cười rạng rỡ như hoa.

Theo bản năng cô định đem đồ trả lại, nhưng nghĩ lại xong Sở Niệm liền xoay người đi ra ngoài, đến chỗ Thương Sùng.

“Đưa tài khoản đây, tôi sẽ trả lại anh tiền quần áo.” [Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

Thương Sùng cong môi,  vân đạm phong khinh mà cười. “Không cần, dù sao tiền thanh toán cho mấy vụ làm ăn anh còn chưa thanh toán cho em.”

Lần đầu tiên Thương Sùng và Sở Niệm thương lượng làm cộng sự, Thương Sùng đã từng nói qua là sau mỗi một lần xử lý xong công việc, sẽ trả cho Sở Niệm một nửa tiền được thuê.

Tuy quan hệ của họ đã thay đổi nhưng Thương Sùng vẫn nhớ tới việc này.

Sở Niệm cắn môi, nhìn chằm chằm Thương Sùng nửa ngày rồi mới nói: “Vậy cũng được, hai bộ đồ này cảm ơn anh trước. Chỉ là……”
 
Chương 231:  


Chương 231 

Em Nói Sao Thì Là Vậy

Tuy có thể đoán được Sở Niệm nói sẽ không có tốt lành gì nhưng Thương Sùng vẫn cong khoé môi nhìn, ý bảo cô nói tiếp

Sở Niệm cắn môi, không biết vì sao nhìn dáng vẻ của Thương Sùng lúc này cô lại không nói nên lời.

Bản thân mình thực sự tức giân hắn, nhưng mà… nếu mình không cẩn thận làm hắn bị thương tâm thì sao?

Rời mắt khỏi gương mặt của Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày, thở dài một tiếng, phun ra mấy chữ “Không có gì.”

Thương Sùng nhướng mày, cô ấy vẩn để ý cảm thụ của mình.

Trong lòng đột nhiên len lỏi cảm giác hạnh phúc, Thương Sùng càng thêm nhu hoà. Hắn không nhịn được mà bước tới một bước, nhìn Sở Niệm nhẹ giọng hỏi. “Chút nữa em tính đi dạo hay là… tính quay trở về khách sạn?”

Sở Niệm nhấp môi, hơn nửa ngày sau nói: “Đi dạo.”[edit by Meo_mup]

“Vậyđi cùng nhau nhé?” Thương Sùng hơi hơi mỉm cười, dướiánh mắt nghi ngờ củaSở Niệm nói tiếp: “Dù sao hôm nay anhcũng không có kế hoạch gì, còn em thì không thông thạo ngoại ngữ gì cả mà chạy loạn ở bên ngoài, anh không thể nào không cảm thấy lo lắng hết.”

Tâm lý phòng ngự của Sở Niệm có chút tan rã, sau vài phút cân nhắc giãy dụa, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô gật đầu thoả hiệp.

Chỉ tiếc thoảhiệp này của cô chỉ duy trì được có hai tiếng, sau đó cô liền bắt đầu…hối hận.

Lầnđầu tới Paris, đi trên đường nhìn ngắm mọi thứ đều tràn ngập mới lại với Sơ Niệm.

Côvốn không tính toán đi xem tháp Eiffel hay là Nhà thờ Đức Bà, đối với một kẻ ham ăn thì những chỗ đó chỉ có thể nhìn ngắm không thể ăn vào bụng cũng không có gì hấp dẫn.

Nhưngmà kẻ đi cùng cô lại không cho là như vậy, Thương Sùng không chỉ chỉ trích đồ cô ăn không có dinh dưỡng mà còn dạy dỗ cô rằng tới Paris mà không thăm bảo tàng Louvre thật là lãng phí

[Mèocũng hoàn toàn đồng ý với Thương tiên sinh, cheng ơi, Mèo mà có xèng đi Paris thì phải thăm đủ hết, phải lăn lê ở đồi Mon Martre, thăm Khải Hoàn Môn…]

Nhìn hắn vô cùng quen thuộc với Paris, Sở Niệm nhăn nhăn mặt chất vấn:” Thương Sùng, trước đây anh từng tới đây à?”

Thương Sùng lau kẹo bông gòn còn dính trên miệng cô, điểm nhẹ ngón tay: “Anh tới vài lần rồi, nhưng không lần nào so được lần này.”

Tựa hồ là nhận thấy được mình trả lời vật cũng không có làm Sở Niệm vừa lòng, Thương Sùng câu môi, nói tiếp: “Hoa Lệ trước kia học đại học ở đây nên anh tới thăm nó, chắc không có vấn đề phải không?”

Sở Niệm mím môi, bỏ qua chuyện này cho hắn.

Hai người tiếp tục một trước một sau trên đường cái, không có nắm tay, ôm nhau nhưng vẫn làm cho Thương Sùng cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

Sợ Sở Niệm ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ khát nước, Thương Sùng vốn luôn kiêu ngạo nhẹ nhàng xuống nước hỏi cô đi mua nước cho cô uống.

Tuy rằng trưóc kia hắn vẫn như vận chăm sóc cho mình, nhưng lúc này trong lòng Sở Niệm cảm thấy ngọt ngào.

Hai người đi tới máy bán nước, vì hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ trong không khí giữa trưa cũng khá nóng. Đi dạo mấy tiếng làm Sở Niệm nhìn đồ uống lạnh có chút kích thích. Cô mím môi, vừa tính nhấn nút lấy chai Coca ướp lạnh thì giọng Thương Sừng chậm rì rì vang lên

“Hay thôi không uống lạnh, không tốt cho bụng em đâu.”

Sở Niệm bĩu môi, vẻ mặt không vui. “Em đâu có tới tháng mà cần cữ đồ lạnh.”

Thương Sùng nói: “đồ lạnh dù tới tháng hay không thì cũng đều không tốt cho con gái. Em uống gì cũng được, không lạnh là được rồi.” 

“Không cần.” Sở Niệm kháng nghị, nổi tính trẻ con, chống nạnh “Em muốn uống lạnh.”

“Không được, sẽ tiêu chảy.” Thương Sùng nhướng mày, một bước cũng không nhường.

Em mặc kệ, em chính là muốn uống lạnh!” Sở Niệm uy hiếp hắn. “Nếu anh dám cản em thì ngay bây giờ về khách sạn, em không quan tâm anh nữa.”

Thương Sùng bị cô làm cho tức cười, theo bản năng mà đem đầu tới gần bên tai Sở Niệm. Hắn dùng giọng điệu trước kia, không nhanh không chậm mà nói: “Ý của em là nói, nếu anh để em uống đồ lạnh thì em sẽ khong giận anh nữa?” [edit by Meo_mup]

“Đừng có mơ!” Sở Niệm liếc Thương Sùng một cái, ấn lên nút chọn chai Coca lạnh. “Thương Sùng, anh đừng có hy vọng em tha thứ cho anh.”

Thương Sùng nhún vai, ra vẻ đáng tiếc. “Rồi rồi rồi, em nói sao thì là vậy đi.”

Dù sao nha đầu này đã chịu nói chuyện với mình, còn dỗ được chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Thương Sùng không vội, rốt cuộc đối với hắn mà nói, trừ bỏ tiền nhiều, hắn có nhiều nhất là thời gian.

Hai người dạo xong phố, ăn xong cơm chiều trở lại khách sạn lúc trời đã tối.

Sở Niệm nhìn Thương Sùng vẫn đứng yên không nhúc nhích cạnh mình, xoay người dùng thân mình chặn cửa phòng.

Hôm nay cô cùng hắn trải qua một ngày, hạnh phúc sao? Hạnh phúc. Vui vẻ sao? Đương nhiên cũng là vui vẻ.

Chẳng qua muốn cô tha thứ hắn, kia cũng là tạm thời không có khả năng.

Giơ tay cửa phòng đối diện, Sở Niệm nói: “Cảm ơn anhhôm nay làm bạn, nhưng là, anh cần phải trở về.”

Thương Sùng nhướng mày, đây là dùng xong hắn, liền đuổi hắn đi sao?

Nha đầu, em đúng là không có lưong tâm..

Sở Niệm bị Thương Sùng đột nhiên cười khẽ làm cho bị doạ, cau mày, dùng bàn tay ở trước mặt hắn quơ quơ. “Thương Sùng, anh đây là mệt choáng váng sao?”

Lấy lại tinh thần Thương Sùng lắc đầu, sau đó không cho Sở Niệm một câu trả lời, xoay người đi đến cửa phòng đối diện, mở cửa đi vào.

“Không thể hiểu được!” Sở Niệm vò đầu nói thầm một tiếng.

Có lẽ là từ trước Thương Sùng trước nay đều không có như vậy đối đãi với mình, cho nên giờ phút này cô mới có thể cảm thấy trong lòng có một tí xíu mất mát.

Cuối cùng cô buông cửa, dùng sức đóng lại.

Ngoài cửa sổ cảnh đêm thật sự thật đẹp, trên trời trăng vàng và những ngôi sao như được đính lên trên bầu trời lam thẫm. Trên đường vẫn tấp nập người xe, đèn đuốc sáng loáng làm cả thành phố như một cái bẫy đang buông.

Tắm rửa xong Sở Niệm vẫn còn hờn dỗi, quấn áo choàng tắm, không để ý hình tượng mà nằm ở trên giường lớn.

Trong TV chiếu diễn viên tuơi cười nhưng trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của Thương Sùng.[edit by Meo_mup]

Cũng không biết hắn hiện tại đang làm cái gì, cũng không biết hắn có phải hay không cũng giống mình, nhớ lại cảnh bên nhau lúc ban ngày

Quả nhiên,  mình vẫn là cái đồ không có chút lập trường, đồ ngốc!

Một loại cảm xúc rối rắm tức giận nháy mắt lan tràn trong đầu Sở Niệm, cô ngồi dậy. Vớ lấy cái gối trắng trước mặt đánh bộp bộp, còn độc thoại.

“Anh đó Thương Sùng, không chịu thẳng thắn với em thì tới tìm em làm gì?!”

“Hơn nữa tới tìm em, vậy mà ban nãy tới một câu ‘ngủ ngon’ còn không nói với em!”
 
Chương 232-1


Hơi thu lại cảm xúc trong lòng, Thương Sùng nhìn sang cửa sổ phòng của SỞ Niệm, phía bên ngoài pháo hoa vẫn đang rực rỡ.

Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của Thương Sùng, dường như nghĩ ra điều gì, cô giật mình mở to hai mắt. Nghiêng người, cô chỉ tay về phía cửa sổ: “…pháo hoa, không  phải là…anh cho người đốt đó chứ?”

Giọng Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất tựa như đang nói bữa này cơm ăn ngon không. “Ừ, Lúc đầu anh còn tính dùng thêm khinh khí cầu, nhưng ai mà biết là muộn quá nên không có làm được.”

Cúi người nhìn Sở Niệm còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Thương Sùng hơi câu khóe môi, cười đến mê người mị hoặc. “Nha đầu, thích cách anh làm tối nay không?”

Sở Niệm nhấp khóe môi, hàng mi dài đều hiện rõ vẻ đã bị Thương Sùng làm cho động tâm, ngượng ngùng. [Edit by Meo_mup[

Ngay khi hắn cho rằng cô sẽ vui vẻ cười với mình thì nha đầu này liền duỗi tay ôm chặt bó hồng nặng trĩu trong ngực, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ hài hước như có như không.

Giả vờ ghét bỏ mà trề môi, Sở Niệm nói: “Thương Sùng, em cảm thấy anh xem nhiều phim truyền hình quá. Nào tặng hoa, nào đốt pháo hoa, kịch bản này đúng là cách theo đuổi con gái từ mười năm trước.” 

Thương Sùng sửng sốt, đây là cô đang biến tấu nói mình là đồ cổ lỗ sao? 

Nhìn Thương Sùng đứng ở đối diện, khóe môi cứng đờ. Sở Niệm đùa dai, trong vui vẻ muốn nở hoa. Cố nén không để mình tươi cười vì xúc động, cô quay đầu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá cổ lỗ thì cổ lỗ, trong lòng em rất thích. Cảm ơn anh tặng em nhiều hoa như vậy, tâm tư này, em…thật sự vui vẻ.”

Bất kể tặng quà bằng cách nào, chỉ  cần là tâm ý của đối phương, vậy thì cho dù cổ lỗ thì cũng trở nên độc nhất vô nhị.  

Chuyện muôn đời vẫn thế, như ba chữ ‘I Love You’, dù đối phương nói đến cả ngàn, cả vạn lần thì người nghe vẫn không thấy đủ, không thấy phiền.

Thương Sùng còn đang cảm thấy cô đơn, đến khi nghe đến câu cuối của Sở Niệm thì mới kịp phản ứng. [Edit by Meo_mup https://www.facebook.com/MeoMup153 ]

Hắn không nhịn nổi mà đem cô ôm vào trong lòng ngực, Thương Sùng cười bất đắc dĩ lại tràn đầy sủng nịch: “Em đó, hiện tại đều học hư. Vậy mà dám chọc anh, không sợ anh trừng phạt sao?”

“Không sợ, em biết anh không nỡ.” Trên người hắn vẫn như cũ mang theo khí vị khiến cô không thể chống cự. Trong giây phút hắn ôm vào lòng, Sở Niệm mới rõ hóa ra bản thân so với tưởng tượng còn nhớ ngừoi đàn ông này như vậy. 

Thật cẩn thận mà đem hoa hồng đặt trên mặt đất, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nói: “Thương Sùng, em…rất nhớ anh.”

Từ trước khi gặp lại, em đã biết, em rất nhớ anh.

Từ lúc anh nói anh nhớ em, em đã rất muốn  nói em cũng nhớ anh.

【 Lời tác giả: Trì Đường sẽ không vì ngược mà ngược, cho nên cả nhà thật sự không cần lo lắng quá nhiều…】

【 Lời của Mèo Múp: May quá, chứ bữa giờ cứ nơm nớp lo, không biết anh giai mưa Tô Lực có ra tay không?!?! 】
 
Chương 232-2


Chương 232

Cổ Lỗ Thì Cổ Lỗ, Nhưng Mà Ta Thích

“Thương Sùng, anh tưởng rằng tặng em hai cái váy thì đại gia đây tha thứ cho anh sao? Cho anh nằm mơ đi!”

Con gái là loại động vật phức tạp nhất trên thế giới này. Lúc yêu đương, có khi sẽ đơn thuần như trẻ con, cũng có lúc chỉ vì một chút không hài lòng mà xù lên như con nhím.

Sở Niệm thật sự không nghĩ sẽtha thứ dễ dàng như vậy choThương Sung.

Nhưngmà…lúc cô ở bên cạnh hắn thì quả thật tim vẫn đập liên hồi… mãnh liệt, đâỳ nhiệt huyết.

Một câu lại một câu mang theo oán trách rồi lại mang theo giọngđiệu làm nũng, truyền vào taiThương Sùng.

Hắn cảm thấy mỹ mãn mà nắmchặt tay, giống như kẻ vương giả, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

Ai nói lì lợm mặtdày thìnhất định phải lải nhải, khiến người chán ghét?

Hắn tựcó khả năng làm cho cô vừa cảm thấy ngọt ngào, lại có chút cảm thấy không đủ.

Nhớ tới dáng vẻ Sở Niệm khi nhìn mình xoay người rời đi, bên môiThương Sùng hiệnlên một vẻsủng nịch cực hạn tươi cười.

Khẩu thị tâm phi? Nguyên lai chính là dángvẻ như thế này..

Đột nhiên, hắn rất muốn biết Sở Niệm lúc này trên mặt biểu tình là thếnào.

Đột nhiên, hắn rất muốn đi tớicạnh bên cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Tình yêu vốn dĩđược thúc đẩy bởi rất nhiều loại cảm xúc, tựa như lúc trước Sở Niệm nhất thời xúc động nói cho hắn, nàng thích hắn. Tựa như lúc trước chính mình nhất thời xúc động, tham lam đem cô lưu lại bên người.

Hậu quả là cái dạng gì, hắn không nghĩsẽ quan tâm tới.

Sở Niệm yêu hắn, đómới là việcmàThương Sùng lúc này nhất.

Rũ mắt nhìnđòng hồ trên cổ tay, Thương Sùng khẽ mở môi mỏng, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Sở Niệm đừng nóng vội, còn mười lăm phút.”

[ Tính làm tiếp, mà sorry mọi người là có việc ko làm tiếp được rồi, chỉ spoil nhẹ là ngọt lắm, cẩn thận sâu răng!]
 
Chương 232-3


Paris, 11 giờ đêm. Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà vang lên, ánh sáng lóe lên trong màn đêm. Ban đầu chỉ là một tia sáng nhưng trong nháy mắt đã biến thành đóa hoa cúc rực rỡ, ánh sáng đủ màu lộng lẫy.

Nếu không phải bên ngoài ánh sáng lóa mắt thì Sở Niệm đang mở TV tiếng cực to cũng không lưu ý đến biến hóa của bầu trời ở bên ngoài.

Đẹp quá! Sở Niệm chớp hai mắt, hưng phấn y như trẻ con.

Chẳng có ai không thích xem pháo hoa, cũng không có ai không biết vẻ đẹp của pháo hoa chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Cũng giống như hoa quỳnh nở chỉ một lần. Những gì càng khó lưu lại càng quý giá, sự vật càng khó dừng thì càng khiến lòng người lay động.

“cốc cốc cốc’

Ba tiếng rất nhỏ nhưng lực đạo vừa vặn cắt ngang suy nghĩ của Sở Niệm, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng.

Theo bản năng muốn mở miệng hỏi ai bên ngoài, nhưng thoáng chốc cô thay đổi chủ ý, đi ra mở cửa.

Trước mắt là một bó hoa hồng thật lớn, những giọt nước long lanh điểm xuyết làm bó hoa càng thêm tươi đẹp. Nhìn mức độ choán chỗ của nó, Sở Niệm đoán bó hồng này có ít nhất 999 đóa.

Rất thơm cũng thật xinh đẹp, chẳng qua… Dùng tay đẩy hoa hồng ra, Sở Niệm thấy được Thương Sùng đứng phía sau.

Nàng không khỏi có chút buồn bực, nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Thương Sùng, anh là đang làm cái gì?”

Thương Sùng khẽ mỉm cười, đem hoa để vào trong lòng Sở Niệm. “Tặng cho em, có thích không?”

“Thích thì thích, nhưng mà… Thật là có chút buồn.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc yêu đương tới nay, Thương Sùng tặng hoa cho cô. Cho dù cách này có chút không tinh tế nhưng mà trong lòng Sở Niệm không nhịn được cảm giác ngọt ngào.

Thương Sùng khóe miệng trễ xuống, mười phút trước, hắn có suy nghĩ rất nhiều về biểu hiện của Sở Niệm.

Nghĩ cô sẽ kinh hỉ, hoặc là cảm động, nhưng câu trả lời như vậy thì hắn rõ ràng không nghĩ tới.

Buồn sao? Vậy mà mình còn cảm thấy tốt.
 
Chương 232-4


Hơi thu lại cảm xúc trong lòng, Thương Sùng nhìn sang cửa sổ phòng của SỞ Niệm, phía bên ngoài pháo hoa vẫn đang rực rỡ.

Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của Thương Sùng, dường như nghĩ ra điều gì, cô giật mình mở to hai mắt. Nghiêng người, cô chỉ tay về phía cửa sổ: “…pháo hoa, không  phải là…anh cho người đốt đó chứ?”

Giọng Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất tựa như đang nói bữa này cơm ăn ngon không. “Ừ, Lúc đầu anh còn tính dùng thêm khinh khí cầu, nhưng ai mà biết là muộn quá nên không có làm được.”

Cúi người nhìn Sở Niệm còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Thương Sùng hơi câu khóe môi, cười đến mê người mị hoặc. “Nha đầu, thích cách anh làm tối nay không?”

Sở Niệm nhấp khóe môi, hàng mi dài đều hiện rõ vẻ đã bị Thương Sùng làm cho động tâm, ngượng ngùng. [Edit by Meo_mup[

Ngay khi hắn cho rằng cô sẽ vui vẻ cười với mình thì nha đầu này liền duỗi tay ôm chặt bó hồng nặng trĩu trong ngực, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ hài hước như có như không.

Giả vờ ghét bỏ mà trề môi, Sở Niệm nói: “Thương Sùng, em cảm thấy anh xem nhiều phim truyền hình quá. Nào tặng hoa, nào đốt pháo hoa, kịch bản này đúng là cách theo đuổi con gái từ mười năm trước.” 

Thương Sùng sửng sốt, đây là cô đang biến tấu nói mình là đồ cổ lỗ sao? 

Nhìn Thương Sùng đứng ở đối diện, khóe môi cứng đờ. Sở Niệm đùa dai, trong vui vẻ muốn nở hoa. Cố nén không để mình tươi cười vì xúc động, cô quay đầu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá cổ lỗ thì cổ lỗ, trong lòng em rất thích. Cảm ơn anh tặng em nhiều hoa như vậy, tâm tư này, em…thật sự vui vẻ.”

Bất kể tặng quà bằng cách nào, chỉ  cần là tâm ý của đối phương, vậy thì cho dù cổ lỗ thì cũng trở nên độc nhất vô nhị.  

Chuyện muôn đời vẫn thế, như ba chữ ‘I Love You’, dù đối phương nói đến cả ngàn, cả vạn lần thì người nghe vẫn không thấy đủ, không thấy phiền.

Thương Sùng còn đang cảm thấy cô đơn, đến khi nghe đến câu cuối của Sở Niệm thì mới kịp phản ứng. [Edit by Meo_mup https://www.facebook.com/MeoMup153 ]

Hắn không nhịn nổi mà đem cô ôm vào trong lòng ngực, Thương Sùng cười bất đắc dĩ lại tràn đầy sủng nịch: “Em đó, hiện tại đều học hư. Vậy mà dám chọc anh, không sợ anh trừng phạt sao?”

“Không sợ, em biết anh không nỡ.” Trên người hắn vẫn như cũ mang theo khí vị khiến cô không thể chống cự. Trong giây phút hắn ôm vào lòng, Sở Niệm mới rõ hóa ra bản thân so với tưởng tượng còn nhớ ngừoi đàn ông này như vậy. 

Thật cẩn thận mà đem hoa hồng đặt trên mặt đất, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nói: “Thương Sùng, em…rất nhớ anh.”

Từ trước khi gặp lại, em đã biết, em rất nhớ anh.

Từ lúc anh nói anh nhớ em, em đã rất muốn  nói em cũng nhớ anh.

【 Lời tác giả: Trì Đường sẽ không vì ngược mà ngược, cho nên cả nhà thật sự không cần lo lắng quá nhiều…】

【 Lời của Mèo Múp: May quá, chứ bữa giờ cứ nơm nớp lo, không biết anh giai mưa Tô Lực có ra tay không?!?! 】
 
Chương 233


Chương 233

Không Oán Không Hối

“Thời điểm em quyết định rời khỏi Mộ Thành, thì em chỉ nghĩ chạy tới nơi không có người…cũng là nơi chỉ có bản thân mình biết. Ở thời khắc máy bay cất cánh đó, em mong mỏi có anh ở cạnh bên tới mức nào…”

Thì ra khi chân chính yêu một người thì dù cho đi đến nơi nào, hình bóng của đối phương vẫn luôn trong đầu mình.

Ở Mộ Thành cũng thế, ở Paris cách một biển Thái Bình Dương cũng thế.

Thương Sùng trong lòng như tan chảy, hắn siết chặt hai tay, hận không thể đem ôm cô chặt hơn vào trong tận xương tủy mình.

Tiểu biệt thắng tân hôn có lẽ chính là nói về loại cảm giác này, tốt đẹp, ngọt ngào, làm người ta động tâm hơn bất cứ thời điểm nào.

Hơi thở của Thương Sùng phả bên tai cô, hắn gần như điên cuồng lẩm bẩm tự nói “Anh yêu em…Niệm nhi… anh yêu em!”



Cẩn thận giúp cô chỉnh sửa lại áo quần, Thương Sùng đem chăn quấn lên người cô. Như suy tư gì mà nhìn lên trần nhà trắng bóng, giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. “Nha đầu, em còn muốn hỏi anh về hai vấn đề đó không?”

Sở Niệm sửng sốt, rồi gật đầu.

Dù mình và hắn thật sự làm hòa, nhưng cô vẫn cảm thấy có chuyện thì phải giải quyết cho rốt ráo.

Cô không muốn giữa mình và Thương Sùng có gì khác nhau, cô không muốn lại thêm một lần hoài nghi người mà mình yêu sâu đậm.

Coi như cô tùy hứng cũng được, sự việc đã xảy ra rồi thì cũng nên kết thúc.

Thương Sùng thở dài, thong thả ung dung mà mở miệng nói: “Gia đình anh kỳ thật trước đây cũng chỉ là làm về bất động sản ở Mộ Thành. Vì nhiều thế hệ kinh doanh, có quen biết với những người trên quan trường. Mặc dù hơn hai mươi năm trước cha mẹ anh đã di dân sang Anh, nhưng mà ở Mộ Thành vẫn còn chút danh tiếng và quan hệ.”

“Lúc anh đi học đại học thì cũng không nghĩ sẽ theo nghề kinh doanh. Nếu không phải vì việc của em thì anh cũng không nghĩ sẽ tìm những người đó hỗ trợ gì hết.”

Sở Niệm nép vào ngực Thương Sùng, hơi khẽ nhíu mày. Cô nhớ trước đây hắn có nói chuyện mình từng tham gia quân đội, trong lòng cô trở nên tự trách. 

Đúng rồi, nếu không phải mình cứ nhúng tay vào những chuyện đó hết lần này tới lần khác, Thương Sùng làm sao lại xuất hiện sơ hở như vậy trước mặt mình.

Sở Niệm cắn môi, lông mi thật dài run nhè nhẹ. “Còn… chiếc nhẫn trên tay anh thì sao?” {edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

Thương Sùng giơ tay, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái ra. “Chiếc nhẫn này trước đây do một bằng hữu tặng cho anh, nếu em thật sự để ý việc này thì anh sẽ tháo ra, không bao giờ đeo nữa.”

“Em không phải để ý cái này.” Sở Niệm thẹn thùng. “Chỉ là trước đây anh vì chiếc nhẫn này mà né tránh với em, nên em mới suy nghĩ lung tung…” 

“Không có gì là lung tung.” Thương Sùng nói: “Dù anh thực sự lớn tuổi, nhưng thực lòng anh chỉ từng yêu một người là em. Anh không có chuyện quá khứ không sạch sẽ, càng không có khả năng sẽ bởi vì người khác mà dấu diếm em bất cứ điều gì.”

Hiện tại chưa phải lúc nói chân tướng mọi việc cho Sở Niệm nghe, nên hắn chỉ có thể nói chut việc hơi đúng sự thật cho cô mà thôi.

Dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu Sở Niệm, Thương Sùng nói: “Về sau nếu em muốn biết cái gì anh sẽ đều nói cho em nghe. Nhưng mà nha đầu, không cho phép em không nói một lời mà bỏ anh đi. Em có biết ngày đó anh gọi mà em tắt máy, trong lòng anh sợ hãi biết bao nhiêu không.”

Sở Niệm ôm Thương Sùng, hờn dỗi mà lẩm bẩm nói: “Anh mà cũng biết sợ? Em tưởng Thương Sùng đại nhân nhà mình không sợ trời không sợ đất chứ.”

“Đối với mọi chuyện khác, anh đương nhiên là như vậy, nhưng đối với việc của em thì anh chỉ có thể hạ vũ khí đầu hàng.”

Thương Sùng nâng cằm Sở Niệm, khẽ nhướng lông mày làm hắn có vẻ vừa ôn nhu lại vừa đầy tà khí tiêu sái: “Em đó, vĩnh viễn đều gây uy hiếp cho anh. Làm tim anh đập mạnh, tác động đến mọi cảm xúc của anh. Lúc em vui, anh cũng vì em mà vui vẻ. Lúc em không vui, anh sẽ chỉ nghĩ tới làm sao để em vui lên.” 

Sở Niệm lúc này cả người đều cảm thấy ngọt lịm, đưa tay chỉ bó hồng bị bỏ quên trên mặt đất. “Cho nên anh mới nghĩ ra cách dỗ người này đó hả? Thầy Thương à, tối nay thầy tốn không ít tiền mua hoa nhỉ?”

Thương Sùng nghĩ nghĩ. “Cũng không nhiều lắm, dù sao cũng ít hơn lúc em nhất thời hứng khởi đi mua nguyên một quán ăn nhiều.”

Sở Niệm nhướng mày, từ trong lòng hắn ngồi dậy. “Em mua cái quán ăn kia chính là vì tính toán về sau, em giống cái loại sẽ lãng phí tiền của anh sao? Nói nữa, em mua quán ăn là đồ thật đó, ai như anh, mua hoa chắc tốn cả đống tiền luôn, được hôm nay chứ mai thành một bó hoa hồng héo mà thôi.”

“Cái này em nói sai rồi.” Thương Sùng câu môi cười khẽ. “Có một câu tục ngữ nói rất đúng, ngàn vàng khó mua được nụ cười của người trong lòng. Nếu có thể làm cho Sở Niệm của anh vui vẻ, mấy vạn đồng tiền tiêu ra anh cũng không oán không hối hận.”

“Nói năng ngọt xớt.” Sở Niệm hờn dỗi liếc Thương Sùng một cái. “Trước đây sao em không phát hiện ra anh có thể nói những lời ngon tiếng ngọt như vầy? Em còn nhớ rõ ràng trước đây có người nào đó đã từng nói qua, lời ngon tiếng ngọt là thứ chẳng có tác dụng gì nhất trên thế giới này.”
 
Chương 234-1


Chương 234

Tiết Tháo Là Cái Gi?!

“Ờ, nhưng mà chính là có người nào đó thích nghe, nên anh cũng đành phải làm như vậy.”

Thành công phản kích, Thương Sùng kéo Sở Niệm đang chu môi kéo về lại trên giường, bàn tay nhẹ vỗ có tiết tấu phía sau lưng cô, hắn hỏi: “Ngày mai em có tính làm gì không? Paris cũng hay, nhưng ở Mộ Thành còn có người lo lắng cho em đó.”

Ý tứ của Thương Sùng, Sở Niệm đương nhiên minh bạch. Lúc cô không nói một lời bỏ ra nước ngoài, không chỉ có Nhạc Du mà tới Hoa Lệ cũng sốt ruột.

Nhớ ra mình còn vài việc chưa kịp làm, Sở Niệm bĩu môi xinh, nhìn Thương Sùng nói: “Ngày mai em còn muốn đi mua sắm, Thương Sùng, ba ngày nữa chúng ta mới về Mộ Thành được không?”

Chỉ cần Sở Niệm nói ra, Thương Sùng sẽ luôn làm theo, nhưng hắn vẫn nhịn chưa  nói chữ ‘được’ mà nhẹ giọng hỏi: “Sao lại phải tới ba ngày sau?” [edit by Meo_mup]

Sở Niệm nhấp môi, đúng sự thật trả lời nói: “Lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông, chúng ta tính toán muốn đi du lịch. Nhưng cứ một việc này nối tiếp việc kia, nên kỳ nghỉ đông sắp hết rồi mà chúng ta chưa có đi chơi được tới một lần.”

“Anh không biết trên máy bay đi Paris em có bao nhiểu khổ sở, lúc đó em mới phát hiện ra chúng ta ngoài việc chưa từng đi chơi với nhau thì em với anh không có lấy một tấm ảnh chụp chung. Thuong Sùng à, dù sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau, nhưng em không muốn chúng ta chỉ có hồi ức mà thôi.”

Lời Sở Niệm nói làm Thương Sùng nghe đến đau lòng, không tiếng động thở dài, lúc sau hắn đem Sở Niệm ôm sát vào lòng. “Được, vậy ngày mai chúng ta liền đi dạo phố, chụp ảnh. Em muốn làm cái gì, anh đều theo hầu em.”

……

Thời gian vui vẻ luôn qua thật nhanh. Ba ngày sau Sở Niệm cùng Thương Sùng đã lên máy bay về Mộ Thành vào giữa trưa.

Mấy ngày nay bọn họ hai người không chỉ không có lúc nào không bên nhau, hơn nữa thỏa mãn tâm nguyện Sở Niệm, chụp một đống ảnh chỉ có hai người.

Nhìn ngừoi kế bên rạo rực ôm quyển album không rời, Thương Sùng hai mắt ngập tràn cưng chiều cùng thâm tình trêu chọc: “Nha đầu ngốc, em không tính ôm cuốn album suốt mười mấy tiếng đó chứ hả?”

Sở Niệm cười hắc hắc, hạnh phúc giống như chú hamster được ăn no. “Anh thật thông minh, em chính là nghĩ như vậy.”

Thương Sùng bất đắc dĩ, hắn nhưng không thể để Sở Niệm cứ như vậy ôm mười mấy tiếng. [edit by Meo_mup]

Lần đầu tiên không để ý đến việc cô oán trách, Thương Sùng duỗi tay đem album cất vào túi da, sủng nịch nhéo chóp mũi, Thương Sùng nói: “Em nghe lời này, anh không đành lòng làm cánh tay em khó chịu.”

Sở Niệm lẩm bẩm trong miệng nhỏ, vẻ mặt không cao hứng. “Tự em chưa thấy mỏi tay, anh mắc gì phải thế chớ.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ có ảnh chụp chung, cô thực quý trọng có được không!

“Album trước sau đều ở trong túi của em, chờ xuống máy bay về đến nhà, em  muốn ngắm bao lâu đều có thể. Nhưng mà……” Thương Sùng đem Sở Niệm ôm vào trong lòng ngực. “Giờ thì nghe lời anh nè, anh không muốn sau khi xuống máy bay còn phải xoa bóp cánh tay cho em đâu.”

“Anh không buồn để ý ảnh chụp chung!” Sở Niệm nhíu mày, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn. “Anh cũng căn bản là không biết ảnh chụp đối với em có ý nghĩa gì!”

“Anh biết, nhưng mà đối với ảnh chụp mà nói, anh càng thêm để ý chính là em.” Thương Sùng thở dài một hơi, nhìn Sở Niệm nói: “Chúng ta về sau ở bên nhau chụp ảnh chung sẽ càng nhiều, chẳng lẽ em còn định đem ảnh kết hôn của chúng ta ôm bên người suốt cả ngày?!”

Vốn dĩ Sở Niệm đang tính hồ nháo một phen, lúc này nghe thấy Thương Sùng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ vẫn là nhịn không được đỏ lên.

Hờn dỗi mà đẩy Thương Sùng một cái, Sở Niệm lè lưỡi với hắn. “Cái gì mà ảnh cưới? Em không nhớ đã đáp ứng cưới anh đâu.” 

“Thật sự không nhớ rõ sao?” Thương Sùng câu môi cười, đùa dai khẽ cắn vành tai Sở Niệm. [edit by Meo_mup]

Trong nháy mắt một cảm giác tê tê dại dại từ lỗ tai lan tràn mở ra, Sở Niệm cắn môi, dùng tay che mắt Thương Sùng lại.

Rất là thẹn thùng mà nhìn chung quanh, cô hạ giọng, mở miệng nói: “Anh đừng nháo, đây không phải ở khách sạn.”

“Thì sao nào, hôn thê của anh đào hôn, anh còn có thể lo lắng hơn được sao.” Thương Sùng nhún nhún vai, mặt không đỏ, hơi thở không rối loạn tiếp tục nói: “Vô phòng vệ sinh máy bay thì anh không nghĩ tới, cho nên…anh cũng không có biện pháp, cũng chỉ biết dày mặt mà thôi.”

Sở Niệm cười, nàng như thế nào trước kia liền không phát hiện Thương Sùng còn có một mặt vô lại như vậy a?

Nhớ tới bộ dạng lúc trở về từ thành phố H, cô nén cười, nghiêm trang nhìn Thương Sùng nói: “Thương Sùng, anh phải nhớ rõ thân phận giáo sư của mình đó. Da mặt dày thì không có gì quan hệ. Nhưng mà… Tiết tháo nát bấy thì sẽ làm người ta chê cười.”
 
Chương 234-2


“Tiết tháo? Đó là thứ gì, có thể ăn sao?” Thương Sùng ngả ngớn nhướng mày, nhìn chằm chằm Sở Niệm nói: “Nếu anh trước kia thật sự cũng là có tiết tháo này nọ, thì hiện tại phải thừa nhận, từ lúc biết em tới giờ, cho dù là tiết tháo hay trinh tiết này nọ cũng mất sạch.”

“Đi đi đi, càng ngày càng không đứng đắn.” Tuy rằng Sở Niệm trong miệng nói có chút ghét bỏ, nhưng nàng trong lòng vẫn là ngọt lịm tim.

Lần đầu thấy Thương Sùng, hắn cũng không phải cái dạng này. Ánh mắt lãnh đạm, liền phảng phất ý cự tuyệt người ngoài từ ngàn dạm.

Cho dù đôi khi đối với cô phúc hắc một chút, nhưng cũng không có nửa điểm giống như hiện tại.

Có lẽ là bởi vì chính mình có đôi khi vô cớ gây rối quá mức, cho nên hắn vì làm mình vui vẻ, nhân nhượng nên tính cách đều thay đổi.

Lẳng lặng cong môi, Sở Niệm kéo tay hắn đặt trong lòng bàn tay mình.

Quả nhiên, chỉ khi có hắn ở bên người, tâm cô mới có thể cảm thấy an toàn.

Thời gian bay vừa đơn điệu lại lâu, nhưng lần đầu tiên Sở Niệm phát hiện, cô vậy nhưng lại thích cảm giác này.

Không có quỷ quái, không có người khác. Trong mắt Thương Sùng chỉ có cô, trong mắt cô cũng chỉ có hắn.

……

Không thể nhớ đã hàn huyên cùng cô bao lâu, đến khi Sở Niệm hoàn toàn chìm vào mộng đẹp,Thương Sùng lúc này mới nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo nhỏ nhắn của cô, bên môi còn vương nụ cười hạnh phúc, tim Thương Sùng trong nháy mắt tan chảy thành một vũng nước trong, ấm áp và mềm mại.

【Lời tác giả: Trì Đường biết cách hành văn của mình còn kém so với nhiều tác giả khác, nhưng Trì Đường chính là nghiêm túc dụng tâm để viết cho cả nhà xem. Mỗi ngày mỗi đổi mới kỳ thật đều thực vất vả, vô số lần muốn từ bỏ nhưng vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì. Coi như là ta tùy hứng, cho nên không chịu nổi khi có người nhục mạ độc giả của ta. Không có mọi người, cũng liền không có ta hiện tại. Cảm ơn mọi người vẫn luôn duy trì ta, cùng ta. Nếu mọi người đưa ra quan điểm khi đọc, Trì Đường hoan nghênh. Nhưng mà nếu dùng từ nhục mạ thì Trì Đường cũng tuyệt đối sẽ không khách khí! 】
 
Chương 235


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 235

Hắn Không Dám

Sự thật chứng minh Hoa Lệ nói là đúng, Sở Niệm lúc trước đối hắn tức giận cũng chỉ vì hắn cố ý trốn tránh.

Nếu sớm biết rằng chỉ cần là mình nói ra nói thì nha đầu này sẽ tin tưởng thì hắn cũng không để việc cô không từ mà biệt bỏ đi như vậy.

Trong họa được phúc sao? Sở Niệm tựa hồ càng… không muốn rời xa mình.

Cho dù việc đánh cắp hạnh phúc này kết cục thế nào thì hắn cũng không có cách nào buông tay. Thương Sùng biết, hắn là thật sự không có cách nào, lại một lần buông tay để cô rời đi.

Nếu… chính mình thật sự có thể đem hết thảy mọi chuyện mà dấu diếm, như vậy… điều mình hằng mong ước…có thể nào mộng đẹp thành thật chăng?

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi


… [Edit by Meo_mup]

Về đến Mộ Thành đã là đêm khuya. 

Sở Niệm còn ngủ mơ màng, Thương Sùng dứt khoát bế cô xuống máy bay.

Dọc đường đi có rất nhiều người chăm chú nhìn bọn họ, nhưng người đàn ông đẹp trai cực điểm mặt vô cùng lạnh lùng này không buồn để ý tới.

Hắn dùng tư thế ôn nhu nhất, thoải mái nhất mà bao bọc lấy cô gái mình yêu thương. Yêu thương nhiều thế nào, người ngoài nhìn qua đều có thể thấy rõ. 

Thương Sùng tính cách thật sự đã thay đổi, có lẽ cũng chỉ có khi ở bên cạnh Sở trái tim giá lạnh ngàn năm của hắn mới có thể đập lại lần nữa.

Tình yêu không cần ngang ngược, không cần trầm mặc, Sở Niệm làm hắn hiểu được thể nào mới có thể che chở được người mình yêu, cùng lúc đó làm cho trái tim mình được sưởi ấm. 

Hắn vốn dĩ cũng chỉ là vì Sở Niệm mà sống, trước kia là thế, hiện tại là vậy, về sau… cũng thế.

Một tay ôm Sở Niệm, một tay mở cửa xe. Thương Sùng nhẹ nhàng đặt Sở Niệm dựa vào lưng ghế, sau đó giúp cô điều chỉnh ghế tới mức thoải mái nhất. Lúc hắn giúp cô cài dây an toàn thì mí mắt Sở Niệm rốt cuộc chớp chớp.

Mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt có vẻ giống Thương Sùng, giọng cô nhẹ nhàng làm cho tim Thương Sùng không thể nhịn được đập mạnh “Thương Sùng, chừng nào mới về tới nhà hả anh?”

Lúc Sở Niệm nói những lời này, kỳ thật chỉ là dùng từ ngữ và âm điệu bình thường nhất nhưng lại làm Thương Sùng đứng ở ngoài xe cong lên khóe môi.

Hắn tựa hồ đã nghĩ tới về sau cùng Sở Niệm kết hôn, cô vẫn là như vậy ỷ lại chính mình, mà hắn chắc chắn vẫn là như thế chiếu cố cô.

Về nhà? Không phải là nhà của cô, mà là nhà của hắn và Sở Niệm. [Edit by Meo_mup]

Hắn cúi người hôn lên khóe môi cô, hạ giọng ôn nhu. “Ngoan, em ngủ tiếp chút nữa đi, về tới nhà anh gọi em.”  

Sở Niệm nhắm mắt lại, cong khóe môi. Sau đó thay đổi cái tư thế, an tâm tiến vào mộng tưởng.

Dọc đường đi, Thương Sùng đều lái rất chậm. Một là muốn cho nha đầu này ngủ an ổn một ít, còn hai, cũng chính là thuận tiện này đó thời gian suy tính một chút sự tình.

Đầu mùa xuân ban đêm còn chút lạnh, nhưng là tâm tình sung sướng nên Thương Sùng lại lần đầu tiên phát hiện, ban đêm ở Mộ Thành cũng rất đẹp.

Ngựa quen đường cũ mà đem xe đỗ ở cửa nhà mình, hắn mới vừa đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống, trong nhà Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ liền vội vội vàng vàng chạy tới.

Vốn muốn kêu Thương Sùng ‘ chủ nhân ’, nhưng nhìn hắn ra dấu tay im lặng thì an tĩnh trở lại.

Giúp mở cửa xe ra, Hoa Lệ nhìn Sở Niệm còn đang ngủ vùi ở ghế phụ.  

Cô nàng thở phào nhẹ nhõm, không để ý lớn nhỏ mà chộp lấy bả vai Thương Sùng. Đắc ý dào dạt mà  nhướng mày, Hoa Lệ hạ giọng mở miệng nói: “Anh hai, vẫn là cách của em hữu dụng đi. Lần này anh cón thiếu em một cái đại nhân tình hen.”

Đang ở thùng xe sau lấy hành lý của Thương Sùng cùng Sở Niệm, Cẩm Mặc thấy màn này  suýt nữa làm rớt hết đồ vật trong tay rơi xuống đất.

Phải biết rằng thân phận Thương Sùng trước kia, chính là dưới một người mà trên vạn người. Dù sau này trở thành khác thường, thì mấy ngàn năm qua chưa từng có ai dám chụp vào vai hắn.

Trên trán ngăn không được trượt xuống ba đạo hắc tuyến, Cẩm Mặc vẫn là cảm thấy Hoa Lệ là sống không kiên nhẫn.

Cảm giác bàn tay nhỏ trên vai, Thương Sùng thói quen tính cau mày. Dù cho lúc này không tức giận với việc làm của Hoa Lệ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh nhạt, đứng nhìn Hoa Lệ. 

Hoa Lệ rốt cuộc ý thức được hành vi chính mình có chút không ổn, vội vàng thu tay cười làm lành. “Em, em cũng chỉ vì anh hai mà cao hứng thôi.”

Đôi mắt đen hiện lên một mạt như ẩn như hiện ý cười, Thương Sùng đem Sở Niệm ôm vào trong ngực. “Có mua quà cho ngươi và Cẩm Mặc để trong hành lý.”

“Đã biết.” Hoa Lệ che miệng vui vẻ nói.

Cẩm Mặc khuôn mặt cũng mang theo nhàn nhạt ý cười, hướng Thương Sùng gật đầu. “Cảm ơn đại ca.”

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi


Thương Sùng cười nhạt, xoay người tiến vào trong nhà.

Đem Sở Niệm đặt trên giường, giúp cô cởi giày, đắp chăn đàng hoàng. Hắn ngồi cạnh cô cả tiếng đồng hồ rồi Thương Sùng lúc này mới rời đi, tiến vào căn phòng đối diện.

Phất tay hạ kết giới, hắn nhận lấy chiếc côc chân dài Cẩm Mặc đưa qua, ngửa đầu uống cạn.

Bên tai vang lên tiếng Cẩm Mặc tiếp tục rót chất lỏng vào ly, Thương Sùng ngẩng đầu nhìn mắt trăng sáng ngoài cửa sổ. “Việc Hoành Thu tiến hành không thuận lợi?”

“Không phải.” Cẩm Mặc lắc lắc đầu, đưa cái ly tới trong tay Thương Sùng. “Mấy ngày nay Hoành Thu bên kia tựa hồ không có động tĩnh, ba ngày trước ta dùng giá cao gấp ba lần so với giá thị trường đoạt mất miếng đất mà bọn họ thích. Theo lý mà nói, bọn họ không nên như vậy.”

Đối với việc đối chọi của Tuyết Nhạc và Hoành Thu, tạp chí kinh tế tài chính mỗi ngày cùng TV đều có đưa tin. Tuyết Nhạc ngáng chân, chính diện ngăn cản sự phát triển của Hoành Thu đã trở thành đầu đề nóng hổi ở Mộ Thành. [Edit by Meo_mup]

Ông chủ Hoành Thu cũng không phải kẻ ăn chay. Không chỉ chống chọi trên lĩnh vực bất động sản mà còn bắt đầu phá hoại rù quến các minh tinh của Tuyết Nhạc.

Vốn dĩ hai công ty ở thế nước sôi lửa bỏng, nhưng ngay lúc này Hoành Thu lại ngưng các kế hoạch. Hành động này không chỉ làm người ngoài không đoán rõ, mà cũng làm Cẩm Mặc trong lòng nổi lên hoài nghi.

Hắn trầm tư trong chốc lát, nhìn về phía Thương Sùng: “Chủ nhân, ta lo lắng người kia sẽ……”

“Hắn không dám.” Thương Sùng lạnh lùng mà cong môi. “Danh tính của ngươi ở Tuyết Nhạc đã bị ta thao túng, khi ngươi ở trong Tuyết Nhạc thì mọi người đều biết ngươi, nhưng chỉ cần ngươi rời khỏi cửa Tuyết Nhạc thì ký ức mọi người sẽ không còn dấu vết.”

"Danh tính của người đứng sau thực sự là một bí ẩn, nhưng ta tin rằng hắn mất công như vậy tiến vào Mộ Thành thì cũng không bao giờ để lộ sơ hở."

Lắc nhẹ chất lỏng trong cốc, ánh mắt Thương Sùng hoàn toàn hóa đỏ. Như suy tư gì mà nheo mắt, nhìn về phía Cẩm Mặc đứng sau lưng.

“Trong khoảng thời gian này đã đoạt mất của Hoành Thu bao nhiêu đất, ngưoi có tính qua không?”
 
Chương 236-1


Chương 236

Chủ Đất Ở Đây Đều Họ Thương

Cẩm Mặc gật đầu, đáy mắt hổ phách ánh lên vẻ tự mãn. “Thực tế từ khi chủ nhân ra lệnh, Cẩm Mặc đã cướp được bốn lô đất với giá thị trường hơn một trăm triệu tệ từ Hoành Thu. Địa điểm này cũng nằm trong khu thương mại của Mộ Thành, trong thời gian khoảng năm năm tới chính phủ sẽ phát triển nơi này.”

“Theo tính tính toán thì bốn lô đất này sẽ tăng gấp ba giá trị so với giá đầu tư khi phát triển. Bọn họ đã cướp đi vài ngôi sao hàng đầu trong nước của chúng ta, nhưng trong thời gian ngắn nhất Cẩm Mặc cũng đã ký được năm hợp đồng với 5 ngôi sao lớn trụ cột của nước mình.”  

“So sánh lợi và hại thì tính ra hiện tại bọn họ vẫn thua.” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

“Làm không tồi.” Thương Sùng tán thưởng nâng chiếc cốc về phía Cẩm Mặc, năng lực thích ứng cùng học tập của hắn, quả nhiên không làm mình thất vọng.

Cẩm Mặc liếm môi mỉm cười, chủ nhân khen ngợi làm hắn tức khắc tràn ngập ý chí chiến đấu. Thẳng lưng tiến về phía trước một bước. Hắn nhìn vào mắt Thương Sùng, mở miệng hỏi: “Chủ nhân, nếu chúng ta hiện tại đã ngăn chặn Hoành Thu, bước tiếp theo có phải hay không nên thừa thắng xông lên, đem kẻ phía sau màn hoàn toàn bức ra?”

Đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu ngay từ đầu đã quyết định chặt đứt đường lui của đối phương, thì bọn họ nên thừa thắng xông lên, không cho chúng bất cứ cơ hội nào để trở mình.

Năng lực của kẻ giấu mặt đích xác làm hắn giật mình, nhưng có chủ nhân ở đây thì người nọ vẫn rõ ràng là kém một đoạn.

Thương Sùng nhướng mày, ý vị thâm trường mà cong môi. “Ngươi có ý thế nào?”

“Cẩm Mặc cảm thấy mặc kệ kẻ kia có tính toán gì không, hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất để đập tan gã.” Cẩm Mặc nhìn Thương Sùng nói: “Nếu chúng ta lúc này đây buông tay làm hắn có cơ hội xoay người, nếu muốn tìm được thời cơ tương tự sẽ không dễ dàng như vậy.”

Thương Sùng rũ mắt, kéo ghế ngồi xuống. Hắn nhàn nhã đặt tay lên lưng ghế, bắt chéo chân trông có vẻ không vui nói “Tiếp tục.”

Cẩm Mặc nhấp môi, đem ý tưởng trong lòng lớn mật nói ra. “Từ lúc ban đầu cùng hắn giao thủ đến bây giờ, Cẩm Mặc cảm thấy kẻ này không chỉ có năng lực không thể xem thường, hơn nữa đầu óc còn thực thông minh. Tổng tài sản của Tuyết Nhạc rõ ràng lớn hơn Hoành Thu rất nhiều, cho dù ở mặt giải trí hay bất động sản cũng vậy, ở xã hội hiện tại này cũng là hiện tượng cực kỳ phổ biến

“Sự việc của Tôn Quý Nhân đã ảnh hưởng rất lớn tới Hoành Thu ở mảng bất động sản, người nọ hiện tại thu mua Hoành Thu, đã là một sự việc vô cùng mạo hiểm. Đã vậy còn không đợi công ty đứng vững đã dùng mấy triệu tệ đi thu mua một mảnh đất hoang chỉ vì muốn đối chọi với chúng ta. Tuy rằng dùng giá cao để đào mất vài minh tinh của Tuyết Nhạc, nhưng mà hắn muốn hướng về giới giải trí mà chen chân, thì sự tình cũng không đơn giản như vậy.”

Trong nước có rất nhiều công ty giải trí vì sự nổi tiếng có thể hỗ trợ đánh bóng tên tuổi, nên nhiều năm gần đây nhiều ông chủ mỏ than đều chen chân tài trợ làm phim này nọ.  

Hầu hết những người không hiểu thị trường đều cho rằng họ muốn tham gia vào giới giải trí, nhưng chỉ có người làm trong ngành thật sự mới biết tài sản vài chục triệu căn bản không có khả năng giúp họ đứng vững.  [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

Một bộ phim điện ảnh tốt chưa bao gồm tiền nhân công, diễn viên và các loại thù lao khác cũng đã ngốn hết hơn chục triệu rồi. Chưa kể các thể loại chi phí giao tiếp này nọ, thì năm mươi triệu cũng không phải là con số nhỏ.

Có người tiêu hết cả gia tài có được để đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, nhưng tới khi doanh số bán vé ra thảm đạm, thu chi không có biện pháp nào cân đối được, trong nháy mắt bọn họ sẽ biến mất trong giới giải trí.

Giới giải trí vốn dĩ chính là động đen không đáy chỉ hút tiền vào mà không nhả ra. Nếu bạn không có khả năng, không có tiền đủ mạnh để tiếp tục hỗ trợ thì chỉ có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên. [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

“Ngươi nói không sai, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh người nọ không chỉ có tiền nhiều, hơn nữa lá gan còn rất lớn.” Thương Sùng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Mặc “Nếu ngươi muốn dùng cơ hội này để đánh sập hắn, như vậy ta chỉ có thể nói Cẩm Mặc, ngươi tính sai rồi.”
 
Chương 236-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có người tiêu hết cả gia tài có được để đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, nhưng tới khi doanh số bán vé ra thảm đạm, thu chi không có biện pháp nào cân đối được, trong nháy mắt bọn họ sẽ biến mất trong giới giải trí.

Giới giải trí vốn dĩ chính là động đen không đáy chỉ hút tiền vào mà không nhả ra. Nếu bạn không có khả năng, không có tiền đủ mạnh để tiếp tục hỗ trợ thì chỉ có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên.

“Ngươi nói không sai, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh người nọ không chỉ có tiền nhiều, hơn nữa lá gan còn rất lớn.” Thương Sùng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Mặc “Nếu ngươi muốn dùng cơ hội này để đánh sập hắn, như vậy ta chỉ có thể nói Cẩm Mặc, ngươi tính sai rồi.”

Cẩm Mặc sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thương Sùng.

Thương Sùng câu môi, không nhanh không chậm mà thấp giọng nói: “Hắn trước giờ đều chuẩn bị rất tốt mọi thứ. Xem ra, kế hoạch của hắn không chỉ đơn gian như vậy.” 

“Chống lại chúng ta, đào mất các nghệ sỹ dưới trướng Tuyết Nhạc, sau đó lại khoa trương mua một mảnh đất không có giá trị. Cẩm Mặc, ngươi thật nghĩ hắn làm như vậy, là bởi vì tức giận sao?”

“…… Chẳng lẽ, không phải sao?” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

“Đương nhiên không phải.” Thương Sùng nghiêng đầu, ngón tay thon dài cào tóc. “Hắn làm như vậy, kỳ thật đều chỉ là vì khiêu khích chúng ta.”

Cẩm Mặc ngạc nhiên, tựa hồ là không tin có bất cứ ai, sẽ dùng cách phí tiền lại ngu xuẩn như vậy.

Khiêu khích? Vung mấy trăm triệu chỉ vì cái này?

“Người có dã tâm sẽ luôn vì đạt tới mục đích của chính mình không từ thủ đoạn, Cẩm Mặc ngươi phải biết rằng, chúng ta là như thế này, hắn cũng như thế.”

“Vậy ý của  chủ nhân ngài là…”

“Trò chơi xuất sắc như vậy sao có thể đơn phương ngừng lại?”  Thương Sùng câu môi cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt đỏ như máu đong đưa theo chất lỏng trong ly. “Ngày mai ngươi kêu Giám đốc Tuyết Nhạc đem bán lô đất kia với giá thấp, nhớ kỹ, thấp được tới đâu thì tốt tới đó.” 

[Diendantruyen.Com] Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi


Thương Sùng đứng lên, đi về phía cửa sổ. Nhìn chằm chằm con quạ đen đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường mà nói tiếp: “Đáng tiếc, ta nhìn thấy được biểu tình của hắn. Miếng mỡ ngon như vậy mà bị chúng ta vứt đi như rác rưởi. Nhục nhã, đó mới là ngọn nguồn của hết thảy phẫn nộ.”

“…… Chủ nhân, vì hắn như vậy, chúng ta……” Cẩm Mặc hiển nhiên không nghĩ tới Thương Sùng sẽ có tính toán như vậy, nửa tháng qua, trước không nói hắn đã bỏ ra bao công sức, chỉ nói tới hơn 1 tỷ kia, chẳng lẽ… Nói không cần, liền từ bỏ sao?

Thương Sùng câu môi, ý bảo Cẩm Mặc đứng ở bên cạnh hắn. Đèn đường chiếu sáng quang cảnh bên ngoài, dù an tĩnh, nhưng cảnh tượng đặc biệt rõ ràng.

Giơ tay lên và vẽ một hình bán nguyệt trước mặt Cẩm Mặc, Thương Sùng cong môi, chỉ nói một câu.

“Mảnh đất kia, tất cả đều mang họ Thương.”

……

Một người sống quá lâu, và những người xung quanh họ thực sự sẽ ngày càng ít đi. Nhưng thứ họ có càng ngày càng nhiều.

[Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]

Hàng ngàn năm trước, Mộ Thành vẫn là một sa mạc hoang vắng. Không có đèn, không có nhà, và phương tiện giao thông thuận tiện nhất chỉ là một con ngựa lúc ấy coi như giá trị liên thành.

Khi hắn tỉnh dậy thì đất nước hưng thịnh trong quá khứ đã diệt vong.

Vương triều đã đổi, hoàng gia đã thay.

Từ hoảng sợ, đến sau lại suy sút… Thương Sùng hiểu rằng chỉ có thể chấp nhận mọi thứ.

Hắn không có tiếp tục lựa chọn cuộc sống như trước kia, ngược lại lợi dụng năng lực của chính mình, bắt đầu công việc kinh doanh trong thời gian tìm kiếm người mình yêu thương.

Cũng không biết có phải trời cao thương hại hắn không, chớp mắt lướt qua mười năm, hắn vậy mà trở thành thương nhân giàu có nhất trong kinh thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom