Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

Chương 20: Ly hôn, nhất định phải ly hôn


Vì một nam nhân mà giảm béo đến té xỉu, có phải hay không quá mất mặt?

Mạnh Dao há to miệng, có ý muốn giải thích, "Chị lúc ấy chỉ là muốn giảm béo, không liên quan đến anh của em."

Tiếng cười nhạo của Kỳ Văn Diệp vang lên, cậu thật sự không nhịn xuống được.

"Chị lúc đó chỉ cần nhìn thấy anh hai là muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống, còn nói cùng anh hai không có quan hệ, chị khi dễ lúc đó tôi còn là thằng bé sao?"

"Em vốn dĩ là một thằng bé mà!"

Mạnh Dạo vẫy vẫy Kỳ Văn Diệp, uy hiếp cậu, "Con nít con nôi thì biết gì, đừng có nói bậy! Lại nói bậy, xem chị đây đánh em!"

Còn muốn ăn anh, cô là quỷ à!

Bất quá cũng có điểm kỳ quái, trong trí nhớ của Mạnh Dao có rất nhiều ký ức về Kỳ Bác Ngạn, nhưng với diện mạo của Kỳ Bác Ngạn thì có chút mơ hồ.

Kỳ Văn Diệp nghe được thì phồng miệng lên.

Mới nãy còn thì bà béo này thay đổi, xem ra là vẫn như cũ, vẫn rất đáng ghét, còn muốn đánh cậu.

Bất quá, cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân, không so đo với cô.

Mạnh Dao đem tiền bồi thường lúc nãy đưa cho Kỳ Văn Diệp.

Kỳ Văn Diệp nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên, nhưng thực mau lại cảnh giác, "Không phải nói là bồi thường sao, còn trả lại cái gì?"

"Cũng không phải em ăn, chị lấy tiền em làm gì?"

Kỳ Văn Diệp ngẩn ra.

Đạo lý này cũng không sai đi, nhưng mà cậu đem cơm của cô cho người khác ăn, như thế nào cậu cũng có một phần trách nhiệm đi?

Kỳ Văn Diệp nghĩ lại thấy mình cũng có điểm sai.

"Cầm a!"

Mạnh Dao nhét tiền cho Kỳ Văn Diệp, xua tay đuổi cậu đi, "Đi đi đi, không cần em nhóm lửa, chuẩn bị đồ đi học đi, đừng để học không tốt, lúc kiểm tra bị xếp cuối cùng rồi đổ thừa lên người chị!"

Nghĩ nghĩ vài giây, nghe Mạnh Dao nói, Kỳ Văn Diệp trực tiếp lấy tiền, còn phỉ nhổ, không phục mà lẩm bẩm: "Chị mới xếp từ dưới lên!"

Đừng nhìn trong sách nói Kỳ Văn Diệp đánh nhau trộm tiền, giống như học sinh hư, thật ra cậu có một cái đầu rất thông minh.

Chỉ cần cậu muốn, không ai có thể cướp hạng nhất của cậu.

Trong sách cũng nói, Kỳ Văn Diệp học tập tốt như vậy là vì noi theo gương của anh hai Kỳ Bác Ngạn.

Đáng tiếc tuy là đứa trẻ thông minh, nhưng cuối cùng lại chọn con đường bất chính.

Kỳ Văn Diệp vừa đi, Mạnh Dao ngồi nhóm lửa, chống cằm tự hỏi.

Kỳ thực nói Mạnh Dao gả cho Kỳ Bác Ngạn không bằng nói bán cho anh.

Mẹ Mạnh Dao vì khó sinh mà chết, nhà thì nghèo, nên cha cô không cưới thêm vợ, chỉ ở vậy nuôi một mình cô.

Cho nên có lẽ Mạnh Dao cũng được nuông chiều từ bé, bằng không cũng sẽ không béo đến vậy.

Nhưng bất hạnh là, năm 16 tuổi, cha Mạnh Dao bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, sau này, Mạnh Dao được chú thím nhận nuôi.

Nói là nhận nuôi, kỳ thực là xem Mạnh Dao là cô gái lớn, đem cô gả đi để lấy sính lễ cầu hôn.

Mạnh Dao khi đó còn nhỏ, lẻ loi một mình, cái gì cũng không hiểu, của hồi môn cùng sính lễ cầu hôn đều bị chú thím gạt mất.

Mà người bỏ tiền ra cưới cô không ai khác chính là mẹ chồng Lưu Thúy Hoa.

Kỳ Bác Ngạn lớn tuổi nhưng vẫn không có đối tượng kết hôn, giới thiệu ai cho anh, anh đều từ chối.

Thấy Kỳ Bác Ngạn tuổi càng lớn, Lưu Thúy Hoa cảm thấy sốt ruột, chỉ sợ nhi từ đánh quang côn (*), liền tự ý làm chủ, lấy tiền mua cho con trai một người vợ.

(*) Đánh quan côn: Người đàn ông đã lớn tuổi nhưng không lấy được vợ.

Mạnh Dao nghĩ tới đây không nhịn được thở dài một hơi.

Trong lòng, nhân vật phản diện này chỉ có bạch nguyệt quang, cũng chính là nữ chính Kiều Tịch Ngôn, luôn vì cô ấy mà giữ mình trong sạch, không muốn cưới vợ, càng không quan tâm nữ chính đã cưới chồng rồi mà cùng nam chính tranh đoạt.

Lưu Thúy Hoa tự chủ trương cưới Mạnh Dao về, không phải là đem đẩy con trai mình ra xa sao?

Còn liên lụy đến một cô gái tốt như Mạnh Dao, gả lại đây như một quá phụ.

Ách?

Mạnh Dao hậu tri hậu giác phát hiện mình tự nói mình là quá phụ, muốn cho chính mình một tát.

Giữ đạo hạnh cái gì?

Không được, ly hôn!

Nhất định phải ly hôn!
 
Chương 21: Sống như tiểu thư


Mạnh Dao nắm chặt tay, hạ quyết tâm.

Đầu tiên cô sẽ cùng trùm cuối ly hôn, tiếp theo đó là rời xa hào quang của nữ chính Kiều Tịch Ngôn, cuối cùng là.....

Cuối cùng, là tìm một nơi yên bình sống hết đời.

Cô ở nơi này không có người thân, người chú thím bán cô, cô không tìm họ tính sổ đã là may mắn cho họ rồi, sau khi ly hôn khẳng định không thể quay về nhà họ, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.

Được rồi!

Cô sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để mua nhà.

Như vậy sau khi ly hôn, cô vẫn sẽ tự mình sống được.

Mạnh Dao đã xác định được mục tiêu, quét sạch mọi phiền não, tràng đầy sinh lực đứng dậy.

Ăn cơm!

Ăn cơm mới có sức để làm việc.

Lúc Ngô Ái Trân chở về thì Mạnh Dao đang ăn súp.

Mạnh Dao nghe được động tĩnh, bưng chén ra cửa, thấy Ngô Ái Trân thì ngọt ngào kêu một tiếng "Chị dâu"

Đáng tiếc, Ngô Ái Trân không để ý đến cô, hình như là không nghe tiếng cô gọi.

Lúc này Mạnh Dao mới nhớ, hôm nay thời điểm cô đi đưa cơm, Ngô Ái Trân ngoại trừ hứng thú với đồ ăn, đối với cô một câu trào phúng, thì từ đầu đến cuối đều hững hờ.

Không để ý đến cô, lại ăn cơm cô nấu, này....

Mạnh Dao dùng đũa khuấy chén súp, mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Ngô Ái Trân.

Thấy chị nhìn nhìn chuồng heo, tựa hồ không phát hiện heo đã được cho ăn, chuẩn bị lấy thùng đi trộn cám, tính toán cho heo ăn lần nữa.

Thấy Ngô Ái Trân lấy chén cám đầy, Mạnh Dao mở miệng: "Chị dâu, heo đã cho ăn rồi!"

Tay Ngô Ái Trân cứng lại, giây tiếp theo, liền quăng chén cám heo lại vào túi.

Vỗ vỗ tay sau đó nói mấy câu âm dương quái khí.

"Nha, nhìn không ra nha, em dâu nay cũng biết cho heo ăn!"

Mang theo tia nghi ngờ tiếp tục chất vấn, "Thật là cho ăn rồi? Chị nói cho cô biết, nếu heo có xảy ra chuyện, mẹ sẽ lột da cô đó!"

Mạnh Dao sờ sờ mũi, "Chị dâu yên tâm, em đã cho ăn rồi, Văn Diệp làm chứng!"

Ngô Ái Trân vừa nghe, liền hừ lạnh một tiếng, "Tôi biết rồi, cô là thân phận người hầu mà sống như tiểu thư, một chút việc cũng không làm được, cô nha, ngàn vạn lần đừng làm cái gì, làm ra chuyện gì mắc công gia đình này lại mang tiếng!"

"Chị dâu, em có làm cơm trưa...." Mạnh Dao yếu ớt nhắc nhở.

Mạnh Dao trước đây thế nào, cô mặc kệ, nhưng cô hôm nay là bận rộn thật sự.

"Ai nha, nấu cơm á, thật là việc lớn! Cô chỉ cần ngồi chờ ăn thôi không tốt sao? Làm món gì? Có bị thương không? Có mệt không? Không được, phải mau đến bệnh viện nhìn một chút, lỡ đâu có chuyện gì, gia đình này chỉ sợ phải tán gia bại sản!"

Khóe miệng Mạnh Dao không khỏi giật giật.

Này quả nhiên là cãi đông cãi tây, cái miệng này đúng là rất biết cách mắng chửi người khác.

Cô chân thành xin lỗi, "Chị dâu, trước kia là em không đúng, em khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Chị yên tâm, về sau việc trong nhà, em sẽ phụ giúp làm!"

Ngô Ái Trân trề môi, châm chọc những lời Mạnh Dao nói, biểu tình kia rõ ràng là không tin.

Bất quá cũng không thèm nói với Mạnh Dao, lắc mông liền đi.

Mạnh Dao nghĩ đến trong bếp có chèn mì, vội gọi người lại, "Chị dâu, từ từ, trong bếp có chén mì, nếu chị chưa no, thì ăn thêm mì đi!"

Ngô Ái Trân lập tức thay đổi phương hướng, không chút do dự mà quay đầu vào bếp.

Vừa đi vừa hỏi: "Mì sợi? Sao lại có mì sợi, không phải cô nấu cháo ư, sao còn nấu mì?"
 
Chương 22: Lo chuyện bao đồng


"Không phải em nấu!"

Mạnh Dao lắc đầu giải thích, "Là Thạch Tử cách vách không đợi được bà Triệu về, qua nhà mình ăn cháo, bà Triệu liền đưa qua chén mì để cảm ơn!"

Ngô Ái Trân lúc này mới không hỏi nữa, lắc mông vào bếp ăn mì sợi.

Ngửi được hương thơm của mì sợi, rõ ràng có mùi dầu mè, chị không ngăn được "Chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Bà già cách vách kia sao có thể nấu thơm như vậy?"

Nhìn chén mì sợi vậy mà còn có trứng gà, chị thiếu chút nữa lấy tay bốc thẳng vào chén.

"Ai nha, tôi thấy cái gì nè, bà già cách vách kia sao lại tốt thế, mặt trời mọc ngược à? Mì này không có độc đấy chứ?"

Mạnh Dao nghe thế, khóe miệng run rẩy.

"Bà Triệu tự mình đem qua, cố ý tới cảm ơn!"

Cảm ơn nên mới cho đồ ngon.

Ngô Ái Trân vẫn bĩu môi, vẫn hùng hồn nói bậy, "Ai biết bà già kia có ý xấu gì, (*)vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo

(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Miệng thì nói xấu, nhưng tay vẫn cầm đũa nhắm thẳng quả trứng gà, gắp bỏ vô miệng.

Vị của quả trứng gà làm nước miếng Ngô Ái Trân chảy ròng ròng, chị hút vào cái, trong miệng phát ra âm thanh chụt chụt.

Mạnh Dao: "......."

Người chị dâu này, cũng thật là nhân vật không dễ chọc a, khó trách trong sách có mấy lần nguyên chủ ăn mệt với chị.

Ngô Ái Trân gắp hai đũa, liền buông chén xuống.

Lấy nồi đất lại, đem mì đổ vào.

Xong việc, liền đem nồi đi.

Mạnh Dao ngơ ngác nhìn nồi mì, muốn hỏi chị dâu của mình không ăn mà đem đi đâu?

Lời còn chưa ra hỏi miệng, Ngô Ái Trân liền đem nồi bảo vệ chặt chẽ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy à? Tôi không để phần cho cô đâu!"

Mạnh Dao: "....." Nếu cô muốn ăn, còn lại phần cho chị sao?

Mạnh Dao cười cười, "Chị dâu, chị có thể lấy đũa với chén, bằng không, lát nữa chị muốn ăn, sẽ không có đồ để gắp a!"

Ngô Ái Trân híp mắt lại, lời nói khắc nghiệt liền tuân ra, "Tôi cần cô nói? Lo chuyện bao đồng!"

Tuy nói khó nghe, nhưng vẫn quay lại lấy thêm chén đũa.

Lúc quay lại, Mạnh Dao còn đứng ở của bếp, chị phát hỏa, mắng: "Chó ngoan không cản đường!"

Mạnh Dao: ".........."

Cô muốn mình cao to vạm vỡ đứng chắn cửa lắm sao, là lỗi của cô à.

Mạnh Dao im lặng, dịch qua cái cột bên cạnh.

Mới vừa có lỗ trống, Ngô Ái Trân chui qua, rồi chạy như điên.

Mạnh Dao: "............"

Mạnh Dao cơm nước xong cũng không nhàn rỗi, quét quét dọn dọn, bất tri bất giác qua một buổi trưa.

Thấy sắc trời không còn sớm, cô lập tức chuẩn bị cơm chiều.

Đương nhiên là ăn khoai lang đỏ, cô định luộc mớ khoai, nhưng Mạnh Dao sợ mọi người đi làm đói bụng, liền nấu thêm một nồi cháo.

Lưu Thúy Hoa chuẩn bị rất nhiều lương thực, Mạnh Dao ở trong bếp tìm tìm kiếm kiếm.

Cô tìm được đậu que phơi khô, phơi rất tốt.

Bánh bao nhân đậu ăn rất ngon.

Mạnh Dao lập tức quyết định, tối nay sẽ làm bánh bao.

Đem đậu ngâm nước, lại ngâm thêm ít miến.

Sợi miến làm từ khoai lang, hoàn toàn không có phụ gia, hoàn toàn tự nhiên.

Mạnh Dao kiểm tra một hồi, cười đến tận mang tai.

Khoai lang có thể làm khoai lang sợi, khoai lang nướng, khoai lang chiên, khoai lang hấp fomat, còn có bún huyết vịt, mì chua cay, nghĩ đến nhiều món ngon như vậy liền chảy nước miếng.

Không vội, từ từ rồi tính.

Mạnh Dao bận rộn với công việc của mình.

Bận rộn đến tận buổi chiều, Kỳ Văn Diệp đeo cặp chạy như điên trở về.

Còn chưa thấy người, nhưng đã nghe được tiếng của cậu.

"Mẹ, mẹ, anh hai gửi thư về!"
 
Chương 23: Thư này cũng không biết cho chị


Mạnh Dao đang nấu cơm, nghe được í ới ngoài sân, mới vừa đứng dậy, Kỳ Văn Diệp đã cao hứng vọt vào sân, khoa tay múa chân với lá thư.

"Mẹ, anh hai gửi thư, con đã nói anh hai khẳng định nhớ mẹ mà, mấy ngày này không có tin, mẹ xem đây không phải là....."

"Tôi gọi mẹ có gọi chị đâu, chị ra đây làm gì? Thư này cũng không viết cho chị!"

Mạnh Dao cuối cùng cũng phát hiện, người nhà này toàn nói những câu khó nghe, cũng khó trách trong sách nói, là gia đình cực phẩm.

Cô kiên nhẫn nói: "Chị ra nói em biết, mẹ cùng anh chị cả chưa về!"

Kỳ Văn Diệp thất vọng "Nga" một tiếng.

Cậu là vì quá cao hứng, vội vàng nên quên, trời tối mẹ mới về.

Cậu liếc mắt nhìn Mạnh Dao, thấy cô không chú ý, Kỳ Văn Diệp nhét thư vào túi áo, cẩn thận cất đi.

Sau đó, khụ khụ, nói cho cô biết, "Anh hai là gửi thư cho mẹ, không có phần của chị, chị cũng biết thái độ anh hai đối với chị, anh hai lười phản ứng đến chị, càng miễn nói bây giờ anh hai còn ở bên ngoài, chị mau chết tâm đi!"

Khóe miệng Mạnh Dao giật giật, thằng nhóc này, quả thật muốn bị ăn đòn.

Cô vẫy vẫy tay, biểu hiện hờ hững, "Thư mà em nói, chị không có hứng thú, nếu em nhàn rỗi không có việc gì, thì lại đây giúp chị nhóm lửa, chờ mọi người đi ruộng về rồi tính!"

Nhờ đến đồ ăn lúc trưa, Kỳ Văn Diệp theo bản năng ngửi ngửi, ngửi xem hôm nay Mạnh Dao có làm món gì ngon.

Đáng tiếc mũi không đủ thính, không ngửi được mùi gì.

Cậu xoa xoa cái mũi, "Tôi không nhóm lửa, tôi đi tìm mẹ đây!"

"Giúp chị nhóm lửa trước đi, chị phải xào đồ ăn!"

"Không được từ chối, nếu không, chị sẽ nói mẹ hồi sáng em trốn học!"

Mạnh Dao xem như đã biết, không uy hiếp cậu, cậu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Kỳ Văn Diệp trừng lớn mắt, rống giận: "Chị nói không giữ lời, tôi đã đem tiền đưa cho chị còn gì!"

Mạnh Dao bất đắc dĩ ôm vai, "Em ồn ào cái gì, ngại chưa nhiều người biết đúng không? Ồn ào cho cả thôn đều biết, lúc đó đừng có vu khống cho chị!"

"Còn có, chị chưa đáp ứng em cái gì, hơn nữa chị cũng không lấy việc em trộm tiền ra uy hiếp, nhưng đây là chuyện em trốn học, hai việc này khác nhau, em đừng gộp là một!"

"Chị...."

Kỳ Văn Diệp trên mặt lộ ra tức giận.

Tuy rằng cậu cảm thấy Mạnh Dao nói cũng có lý, nhưng không ngăn được cậu tức giận a.

"Em đi học lâu như vậy, mấy chuyện này còn nhọc nhằn không rõ ràng, thật tốn tiền học!"

Kỳ Văn Diệp quả thật bị Mạnh Dao chọc tức đến hộc máu.

Lúc cậu ở trường, thầy đều khen cậu thông minh, học một biết mười, trời sinh là để đi học.

Kết quả chị dâu cậu thì khen ngược, không những nói cậu xếp cuối, còn nói cậu đi học tốn tiền.

Kỳ Văn Diệp tràn ngập tức giận, muốn áp xuống cũng không được.

"Chị một chữ cũng chưa học qua thì biết cái gì? Tôi ở trường luôn đứng đầu đó!"

"Phải không? Nhìn không ra nha!"

Mạnh Dao quyết định đả kích thằng nhóc này một phen, để cậu bớt cao ngạo lại, " n, vậy theo em nói, em hẳn là biết không ít đi, vậy em nói cho chị làm cách nào để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền?"

Kỳ Văn Diệp há miệng nhưng không nói được.

Làm sao cậu biết được, cậu cũng không học cái này!

Lại nói, nếu cậu biết cách nào có thật nhiều tiền thì cậu cần trộm tiền của cô à!

"Như thế nào? Không biết hả?"

Mạnh Dao ra vẻ khinh thường, bĩu môi, "Chị còn tưởng em mỗi ngày đều đi học, có thể học được nhiều thư, không nghĩ tới, cũng không học được gì!"
 
Chương 24: Chị nằm mơ à


Mạnh Dao cố ý nói Kỳ Văn Diệp biết tiền bạc là gì.

Kỳ Văn Diệp ở trong sách bị truy nã do cướp bóc, cuối cùng bạc vô âm tính.

Cướp có thể lấy bao nhiêu tiền, lại còn nguy hiểm, cũng không biết do cậu thiếu tiền hay không mà lại làm loại việc ngu ngốc này!

Kiếm tiền rất khó sao?

"A, vậy chị nói làm cách nào để kiếm được nhiều tiền? Nói giống như chị có nhiều lắm, còn không phải sống dựa vào nhà tôi!"

Kỳ Văn Diệp tức giận xắn tay áo.

Mạnh Dao nghĩ đến nguyên chủ, mỗi ngày đều ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, có tiền thì đi mua quần áo đẹp, còn chỗ ở thì giống chuồng heo, không khỏi xoa xoa mũi.

"Đó là trước kia, chị lười kiếm, không tin thì em và chị đánh cuộc đi, trong vòng 10 ngày, chị có thể kiếm được 100 tệ, em tin không?

Kỳ Văn Diệp liền há mồm mắng: "Chị nằm mơ à!"

Còn 10 ngày 100 tệ, anh hai cậu 10 ngày cũng không kiếm được bao nhiêu đó đâu.

"Sao nói sớm như vậy, em có đánh cuộc không?"

Mạnh Dao móc tiền hồi sáng Kỳ Văn Diệp trộm ra, nói với cậu, "Nếu chị thua, tiền này đều là của em!"

"Còn nếu chị thắng thì sao?"

Kỳ Văn Diệp tiếp lời, "Như vậy về sau chị muốn gì em đều làm, tuyệt đối không nói hai lời!"

Mạnh Dao muốn cậu nói những câu này, "Đây là chính em nói, nhớ giữ lời, đừng chơi xấu!"

Kỳ Văn Diệp còn chưa lo cô chơi xấu đâu, "Tôi nói chuyện từ trước đến này đều giữ lời! Hơn nữa, chị còn bắt được nhược điểm của tôi, chỉ sợ đến lúc đó chị lại lấy ra uy hiếp tôi!"

Mạnh Dao mỉm cười, "Em biết thì tốt rồi, lại đây nhóm lửa giúp chị.

Kỳ Văn Diệp cũng không rối rắm nữa, nhấc chân đi vào nhà bếp, một bên chạy một bên nói: "Phải nói rõ ràng, 100 tệ này là do chị kiếm được, không thể là tiền mẹ hay anh hai cho chị!"

Mạnh Dao nghiêng đầu, có chút khen ngợi, "Nhìn không ra em còn rất thông minh nha, còn biết nói điều kiện."

Kỳ Văn Diệp lúc này mới yên tâm.

Bất quá, nghĩ tới nghĩ lui, cậu không nghĩ ra được, Mạnh Dao định kiếm tiền thế nào, cô ở đâu ra tự tin mà nói như thế?

Kỳ Văn Diệp vào bếp mới phát hiện Mạnh Dao đang hấp bánh bao, dùng sức ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì, liền cho rằng Mạnh Dao hấp bánh bao không.

Cậu không khỏi tò mò: "Xào thêm đồ ăn?"

Mạnh Dao trước đó đã tìm một vòng, không có gì để mà nấu, liền đánh chủ ý lên mấy cọng rau dại mà Lưu Thúy Hoa đào về.

"Xào rau dại ăn!"

"Chị nói là xào cái này? Vẫn là ăn cái khác đi!"

"Nhưng không còn món nào khác!"

Kỳ Văn Diệp ra sức ghét bỏ, dùng sức lắc đầu, "Chúng ta đừng ăn cái này, rau này rất khó ăn, trong nhà chẳng lẽ không còn gì khác ăn à?

"Không có, chỉ có rau này!"

Mạnh Dao nhàn nhã mà lặt rau dại, "Em thật không biết nhìn hàng, đây là thứ tốt."

Kỳ Văn Diệp bĩu môi.

Có thể là thứ gì tốt, sao cậu chưa ăn qua a?

Thôi, muốn nấu gì thì nấu, cùng lắm tối nay cậu không ăn món xào, ăn nhiều thêm một chút bánh bao không.

Trời dần dần tối, đoàn người làm việc ngoài ruộng cũng đã trở về.

Kỳ Minh An kéo xe, trên xe chứa đầy những thành quả một ngày lao động.

Lúc Kỳ Minh An kéo xe về thì Ngô Ái Trân đang ngồi trên xe.

Chị cầm mũ rơm liên tục quạt.

Làm cả một ngày, đã nóng lại còn mệt, chị một chút cũng không muốn động đậy.

Lưu Thúy Hoa theo sát phía sau xe, sợ vạn nhất có đồ rơi xuống mà Ngô Ái Trân không phát hiện được.

Bà một đường đều đi chậm, chờ đến cửa nhà, mới dừng lại, eo của bà đau đến không đứng thẳng được.

Lưu Thúy Hoa đỡ khung cửa, gian nan bước vào nhà, cẩn thận ngồi xuống thềm nhà, thở hồng hộc.
 
Chương 25: Đau eo


"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về, con cho mẹ một bất ngờ, mẹ mau đoán xem là cái gì? Mẹ đoán không được con sẽ không nói! Mẹ....."

Kỳ Văn Diệp vui sướng chạy từ trong bếp ra, cùng Lưu Thúy Hoa chơi trò thần thần bí bí.

Vừa đi ra liền thấy Lưu Thúy Hoa mặt mày trắng bệch, méo mó đang ngồi thống khổ trên thềm nhà.

Cậu biến đổi sắc mặt, lập tức kêu lên, "Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"

Vợ chồng Kỳ Minh An vẫn luôn đẩy xe bò về nhà không chú ý tới Lưu Thúy Hoa, nghe Kỳ Văn Diệp la lên, liền mau chóng chạy tới.

"Mẹ bị sao vậy?"

"Có phải chỗ nào không thoải mái không?"

"Kêu la cái gì? Mẹ còn... chưa chết đâu!"

Lưu Thúy Hoa đã đau đến lợi hại, nói còn không nổi, cố tình cả một đám bu lại, ồn ào đến mức phiền lòng.

"Mẹ, con kéo mẹ dậy!"

Ngô Ái Trân hấp tấp chạy tới, không nói hai lời liền dùng sức kéo Lưu Thúy Hoa, bị Lưu Thúy Hoa hung hăng đẩy ra, "Muốn chết à!"

Vốn dĩ bà đã đâu, cái đứa con dâu ngốc này còn muốn dùng sức kéo bà dậy, đây là ngại bà sống đủ lâu sao?

"Mẹ, con tưởng là...."

"Tưởng cái rắm! Đừng nhúc nhích, động cái gì mà động? Đứng yên không được à?

Ngô Ái Trân lập tức không dám động đậy.

Mồ hôi trên trán Kỳ Văn Diệp ứa ra, lại không thể giúp gì, chỉ có thể hỏi han: "Mẹ, mẹ bị làm sao? Chúng ta đi bệnh viện đi!"

"Đúng, đúng, đúng, đi bệnh viện! Mẹ, tụi con đưa mẹ đi!"

Kỳ Minh An liên tục gật đầu.

Lưu Thúy Hoa hận không thể cho bọn họ mỗi người một gậy.

"Đi bệnh viện làm gì? Đi bệnh viện không tốn tiền à? Một đám không biết quý tiền bạc, bệnh viện là chỗ muốn đi là đi sao? Mẹ chỉ đau eo, không phải bị bệnh nan y, đi bệnh viện là cầu cho mẹ chết sớm đúng không?"

Lưu Thúy Hoa miễn cưỡng mắng xong, đau đến mồ hôi ứa ra, "Ai da ai da" lại tiếp tục kêu đau.

Nay cũng quá đâu rồi, thật là muốn mạng bà mà!

Mạnh Dao cách khá xa, đi tới muộn, nghe thấy Kỳ Minh An và Kỳ Văn Diệp vì muốn đưa mẹ chồng đi bệnh viện nên bị mắng, càng cảm thấy mẹ chồng thiên vị mình.

Cùng một vấn đề, con trai đề cập đều bị mắng, nhưng lại không mắng cô.

Mạnh Dao đi qua, thấy ba người vây kín, bất đắc dĩ mở miệng: "Mẹ là bị đau eo không đứng nổi, trước giúp mẹ đấm eo một chút, coi có tốt hơn không?"

Kỳ Văn Diệp lúc này đặc biệt nghe lời, lập tức dùng tay ra sức đấm eo cho Lưu Thúy Hoa.

Một đấm nện xuống, Lưu Thúy Hoa hét một tiếng thảm thiết, đau đến thở hổn hển.

"Người cái tên... tiểu tử thối, con muốn đấm chết mẹ đúng không, đau chết a!"

"Chị dâu hai kêu đấm vào eo, không phải, hay đấm vào lưng, rốt cuộc là đấm chỗ nào?"

Kỳ Văn Diệp trong lòng sốt ruột, vội vàng đấm chỗ khác, bị Mạnh Dao nắm tay kéo lên.

"Đừng dùng nhiều sức, được rồi, đừng gây náo nhiệt nữa, để chị đấm cho!"

Vừa nói, tay Mạnh Dao đã dừng lại bên hông Lưu Thúy Hoa, đấm đấm, xoa bóp, nơi ban đầu vốn đau nhức cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Eo không còn quá đau, cũng không thở dốc nữa, cả người như được sống lại.

"Vẫn là tay nghề vợ Bác Ngạn tốt, đấm đến thoải mái!"

Vừa nói vừa đấm vào hông mình thêm hai cái, nhịn không được thở dài.

"Bộ xương già này không còn dùng được, cả ngày không đau chỗ này thì là đau chỗ kia, ai da, cũng không biết còn sống được mấy ngày?"

"Mẹ, không cho mẹ nói gở!"

Kỳ Văn Diệp bị Lưu Thúy Hoa nói đến nóng nảy, cắn môi nói: "Chúng ta đi bệnh viện đi, khẳng định có thể chữa hết bệnh cho mẹ, chúng ta mau đi thôi!"

"Đi bệnh viện làm gì? Đi bệnh viện không tốn tiền chắc? Mấy đứa nói thật nhẹ nhàng, mấy đứa có tiền cho mẹ chữa bệnh sao?"

Kỳ Văn Diệp định nói có tiền, nhưng nhớ lại tiền đã trả cho Mạnh Dao, hiện tại mình không còn tiền, ánh mắt liền ảm đạm, đem tầm mắt nhìn Kỳ Minh An.

Kỳ Minh An chỗ nào có tiền a!

+

Kỳ Minh An cả ngày trồng trọt mà tiền trồng ấy ở đâu thì nó nằm trong tay Lưu Thúy Hoa.

Lưu Thúy Hoa luôn sống tiết kiệm, ngày thường tuyệt đối không lãng phí 1 đồng, kêu bà lấy tiền đi khám bệnh, không thua gì cắt miếng thịt của bà.
 
Chương 26: Quân Tử Ái Tài, Thủ Chi Hữu Đạo


(*) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo là câu nói nổi tiếng của Khổng Tử, câu này có nghĩa là người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.(Nguồn: trithucvn.org.)

Kỳ Văn Diệp càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, mắt đã ươn ướt, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Mạnh Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Kỳ Văn Diệp vội nghiêng đầu lau nước mắt đi.

Thật là một đứa trẻ, chỉ đau eo thôi mà, cũng có thể rơi nước mắt?

Nói cậu trộm tiền, có phải hay không vì tích cóp tiền đưa mẹ đi chữa bệnh?

Ý nghĩ này lóe lên, tâm Mạnh Dao lập tức mềm đi.

Cũng thật là, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, vẫn có thể thông cảm, sau này lớn lên dạy bảo tốt là có thể hướng cậu theo con đường quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.

Mạnh Dao giúp Lưu Thúy Hoa xoa bóp một hồi, bà liền xua tay bảo cô không cần nữa, đỡ cánh cửa, mới miễn cưỡng đứng lên, Mạnh Dao vội vàng đỡ bà.

"Mẹ chậm một chút, con đỡ mẹ lên giường nằm một lát."

"Nằm cái gì mà nằm, xoa bóp lâu như vậy đã không sao rồi!"

"Minh An, còn không mau đưa đồ vào kho, không thấy trời sắp tối? Ái Trân, mấy con gà kia sao rồi, chạy ra xem còn đủ không, heo còn chưa cho ăn đâu, một đứa hai đứa, không có đứa nào biết lo nghĩ!"

"Mẹ..."

Kỳ Văn Diệp vừa định mở miệng, đã bị Lưu Thúy Hoa mở miệng mắng trước, "Con con nữa, mẹ chưa nói đến con, làm bài xong chưa? Định để đến tối mới làm sao? Không biết tiết kiệm điện à?"

Lúc này trong thôn đã có điện, chỉ là do mới có điện không lâu nên mọi người trong thôn tương đối tiết kiệm tiền điện, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.

Kỳ Văn Diệp có chút chột dạ, thực mau lấy từ trong túi lá thư, nhanh chóng chuyển đề tài, "Mẹ, còn còn chưa nói cho mẹ đâu, anh hai gửi thư về, mẹ xem, con đã nói mấy ngày nữa anh hai khẳng định sẽ gửi thư về, con nói không sai đúng không?"

Mặt Lưu Thúy Hoa không tự chủ được mà lộ ra tia kinh hỉ, bất quá lại mạnh miệng, "Rảnh rỗi quá, gửi thư về làm gì? Lãng phí tiền!"

Ngoài miệng thì ghét bỏ, tay lại lưu loát đem lá thư bỏ vào túi áo mình.

Kỳ Văn Diệp tưởng đã qua chuyện, đáng tiệc Lưu Thúy Hoa không phải đèn đã cạn dầu, mặc dù vui vẻ nhưng vẫn không quên nhéo tai Kỳ Văn Diệp.

"Không đi làm bài tập đúng không? Mẹ mấy nay không quản con, con xem lời mẹ như gió thoảng bên tai?"

Lưu Thúy Hoa mặc dù không thể hoạt động quá mạnh, nhưng vẫn cong eo dùng sức nhéo lỗ tai của Kỳ Văn Diệp.

Kỳ Văn Diệp lo lắng mẹ mình bị ngã, không những không phản kháng, còn cố ý nhón chân lên, làm cho mẹ dễ dàng nắm hơn.

"Mẹ, con sai rồi, con hiện tại đi làm bài ngay đây! Con hôm nay về giúp bà... giúp nhóm lửa, không phải cố ý không làm bài tập, mẹ tha cho con lần này đi!"

"Con cả ngày cứ viện lý do, mau đi đi, nhanh làm xong trước khi trời tối, nếu tối vẫn chưa xong, xem mẹ xử con thế nào!"

"Con đi ngay, đi ngay!"

Lưu Thúy Hoa lại quét mắt nhìn vợ chồng Kỳ Minh An, hai vợ chồng bình thường đều bị bà giáo huấn qua, thấy bà nhìn, lập tức đi làm việc.

"Mẹ, con đi cất khoai lang đỏ!"

"Con, con đi cho gà ăn!"

Mạnh Dao nghe Lưu Thúy Hoa mắng, nghĩ mình có nên trốn vào nhà bếp, không ngờ chưa kịp xoay người, lửa giận liền đốt qua người cô.

"Vợ Bác Ngạn!"

Gương mặt tròn trịa Mạnh Dao lập tức tràn đầy ý cười, cũng tìm việc cho mình làm, "Mẹ, con đi xem lửa!"

Lưu Thúy Hoa nhíu mi, nhưng mau chóng giãn ra, vẫy vẫy tay, "Đi đi!"

Mà chính bà, cũng đấm eo, bước theo.

Xem tư thế này, chắc là cùng cô đi vào nhà bếp.

Mạnh Dao vội vàng đỡ eo Lưu Thúy Hoa, "Mẹ, mẹ đi chậm một chút!"

"Đừng xem mẹ như bà già, mẹ có thể tự đi!"

Lưu Thúy Hoa đẩy tay Mạnh Dao ra, một hai phải chính mình tự đi.

Mạnh Dao bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoan đi theo.

Lúc này Mạnh Dao mới chú ý, Kỳ Văn Diệp ngồi trên bàn vuông ở giữa nhà, đang lén lén nhìn Lưu Thúy Hoa, e sợ bà xảy ra chuyện gì.

+

Bắt gặp tầm mắt của Mạnh Dao, cậu rất nhanh cụp mắt xuống, giả bộ như không có chuyện xảy ra.
 
Chương 27: Có khả năng trong lòng nó có người khác


"Tên tiểu tử thối này!"

Lưu Thúy Hoa hiển nhiên cũng thấy ánh mắt của Kỳ Văn Diệp, mắng một tiếng, "Làm bài không lo làm bài, cả ngày lo nghĩ không đâu, nếu con học không giỏi, xem mẹ đánh con kiểu gì!"

Mạnh Dao nói đỡ cho cậu, "Mẹ, Văn Diệp là lo lắng cho mẹ!"

"Mẹ cần nó lo!"

Lưu Thúy Hoa tuy mắng, nhưng khóe miệng lại có ý cười.

Hiển nhiên, bà biết tấm lòng hiếu thảo của Kỳ Văn Diệp.

Nếu trước đây là Mạnh Dao suy đoán, thì bây giờ cô đã khẳng định 90%.

"Kỳ thực trong mấy đứa nó, Bác Ngạn là đứa có hiếu nhất! Tuy nó không nói nhiều, nhưng lại hành động, trong nhà có chuyện gì, không cần đến phiên mẹ phiền lòng, nó đều tự mình giải quyết."

Lưu Thúy Hoa vừa nói vừa thở dài, đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng đấm đấm.

Mạnh Dao nghe xong có chút mờ mịt.

Trong sách nói, Kỳ Bác Ngạn là người tuyệt tình, bởi vì người nhà làm nữ chính tổn thương, nên anh đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà, đến anh trai đi tù anh cũng không biết, em trai bạc vô âm tính anh cũng không quan tâm, hoàn toàn là một người máu lạnh vô tình.

Dựa theo những lời mẹ chồng cô nói, lẽ nào có ẩn tình gì đó chăng?

Mạnh Dao đang xuất thần, Lưu Thúy Hoa cầm tay cô, vỗ vỗ.

"Bác Ngạn tuy hắn mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, một ngày nào đó, nó sẽ biết con tốt thôi!"

Mạnh Dao: "......."

Gương mặt cô cứng lại, giả bộ cười cũng không được.

Cái này thì không cần đi, trong lòng anh chỉ có bạch nguyệt quang nữ chính, cô né còn không kịp.

"Như thế nào? Không tin lời mẹ nói?"

Lưu Thúy Hoa cho rằng Mạnh Dao khác thường là vì không tin mình, cường ngạnh mà nói: "Lần này thằng hai trở về, mẹ tự nói với nó, con là con dâu cưới hỏi đàng hoàng, là người bên nó cả đời, nó nhất định phải đối tốt với con!"

Khóe miệng Mạnh Dao giật giật.

Nếu anh mà nghe lời lọt lời này của Lưu Thúy Hoa, thì đã không cưới Mạnh Dao rồi bỏ đó cả năm trời.

Mạnh Dao đã quyết định ly hôn, yếu ớt mà nói: "Mẹ, kỳ thực mẹ có từng nghĩ tới hay không, Bác Ngạn thật ra, anh ấy đã có người trong lòng, chúng con kết hôn...."

"Nó dám?!"

Lông mày Lưu Thúy Hoa nhướng lên, cả người đều sinh khí, "Đã có vợ còn trêu người khác, con xem nó trở về, mẹ có đánh gãy chân của nó không!"

"Mẹ, không phải, ý con là trước khi kết hôn, Bác Ngạn có phải hay không....."

"Dao Dao, con nghe mấy người trong thôn nói bậy bạ đúng không?"

Lưu Thúy Hoa đánh gãy lời Mạnh Dao, "Mấy thứ ba hoa đó, nghe liền biết nói xàm, con mẹ đẻ ra mẹ còn không biết nó, nếu trong lòng nó có người thì đã sớm cưới người ta!"

Miệng Mạnh Dao càng giật lợi hại.

Cô còn định nói cho mẹ chồng rằng, thật ra anh cũng muốn cưới người ta về, đáng tiếc người ta đã gã chồng!

"Mẹ không cầu Bác Ngạn kiếm được nhiều tiền, chỉ cần nó thành gia lập nghiệp, hai đứa mau đẻ cho mẹ một thằng cháu trai mập mạp!"

Mạnh Dao vừa nghe "cháu trai mập mạp", bước chân liền chậm lại.

Trong sách có ghi, mẹ chồng Lưu Thúy Hoa vẫn luôn mong hai người con dâu có thể sinh đứa cháu trai, vì thế, chỉ cần nghe chỗ nào có phương thuốc cổ truyền sẽ làm theo thuốc đó, còn cả ngày mắng hai người con dâu là "Gà mái không biết đẻ"

Sự thật là như thế này ư?

Mạnh Dao nhìn bà mẹ chồng miệng dao găm tâm đậu hủ, môi nhấp nháy, nhưng lại không nói cái gì.

Đến hiện tại bây giờ, Lưu Thúy Hoa đối với hai người con dâu đều khá tốt, đối với cô thiên vị khoan dung, đối với Ngô Ái Trân, tuy nói vừa đánh vừa mắng, nhưng cũng âm thầm che chở.

Thôi, đi một bước tính một bước.
 
Chương 28: Con A, Cũng Không Thành Thật Lắm


Mạnh Dao lấy bánh bao ra khỏi nồi.

Lưu Thúy Hoa còn đau eo, vào nhà bếp thì ngồi trên ghế, Mạnh Dao tắt lửa, đem bưng nồi xuống rồi mở nắp ra.

Một luồng khói nóng hầm hập ập vào mặt, ngoài ra còn có mùi thơm ngào ngạt của bánh bao.

"Dao Dao, con làm bánh bao a!"

Trong mắt Lưu Thúy Hoa càng thêm kinh ngạc.

Bà vẫn luôn cho rằng đứa con dâu thứ hai là đứa chân tay vụng về, chỉ có thể nấu cơm bình thường, không thể trông cậy gì vào cô, không nghĩ tới tay nghề tốt như vậy.

Xem mấy cái bánh này xem, trắng trắng, mềm mềm, có nếp uốn rõ ràng, vừa nhìn là biết bánh bao này làm rất chuẩn.

Mạnh Dao cười thẹn thùng, "Một lát nữa mẹ nếm xem mùi vị nó thế nào?"

"Xem bộ dạng này, hương vị chắc là ngon, sẽ không sai đi! Không giống chị dâu con, mỗi lần làm bánh bao đều như cục đá, dạy bao nhiêu lần vẫn không biết làm, vẫn là Dao Dao chúng ta lợi hại!"

Mạnh Dao đem bánh bao trong nồi lấy ra, dùng một chiếc đũa lót ở dưới để bánh bao đỡ dính, chỉnh tề ngăn nắp đâu ra đó.

Bánh b.ao tr.ắng nõn mềm xốp, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Mạnh Dao chờ một chút cho bánh nguội rồi đưa Lưu Thúy Hoa thử, không biết bà có ăn hết một cái nổi không.

Mạnh Dao vội nói: "Mẹ, mẹ ăn một chút đi!"

Lưu Thúy Hoa cầm bánh bao trong tay ngắm nghía. Bà hàng năm đều làm việc, trên tay thô cứng, sợ không thể làm ra cái bánh bao thơm mềm thế này.

Bẻ bánh làm đôi, bên trong lộ ra nhân đậu que khô và miến, Lưu Thúy Hoa không nhịn được mà cười.

"Thứ tốt này cũng bị con tìm được!"

Lưu Thúy Hoa thích ăn đậu que, trong nhà lại có nhiều, ăn không hết thì hái đem phơi, có thể tích trữ được lâu.

Mùa đông nhà bọn họ, ngoài trừ ăn củ cải trắng còn có đậu que.

Nếu ăn ngán cải trắng có thể ăn đậu que khô cho đỡ ngán.

"Lúc trước đậu que quá nhiều, ăn không hết, trừ bỏ phơi còn làm một ít đậu ngâm, Văn Diệp nó cũng thích ăn món này, nếu không phải mẹ cản thì chỉ sợ là đã ăn hết sạch!"

"Mẹ vốn định chờ Bác Ngạn về, làm cho nó mang đi, ai biết....."

Ai biết anh đi suốt ba tháng cũng không về nhà.

"Mẹ, anh ấy có khả năng..."

Mạnh Dao định tìm một lý do để an ủi Lưu Thúy Hoa, ai ngờ bị ba xua tay đánh gãy lời chưa nói.

"Cái thằng đó có đức hạnh gì mẹ quá rõ, nó không muốn trở lại, khẳng định là trong lòng còn nghẹn, chờ nó thông suốt rồi sẽ về, không cần an ủi mẹ!"

Mạnh Dao cười hắc hắc hai tiếng, liền không nói tiếp.

Lưu Thúy Hoa quả thật đang đói.

Bà cằm bánh bao cắn một ngụm, liên tục gật đầu, " Ân, thơm, so với bánh bao mẹ làm còn ngon hơn, Bác Ngạn thật có phúc!"

Mạnh Dao rất thích câu khích lệ phía trước, nhưng câu "Bác Ngạn thật có phúc" làm cô xấu hổ.

"Bên trong bánh bao có thả ít mỡ như vậy thật thơm!"

Lưu Thúy Hoa nhai nhai nuốt nuốt, mới nếm rõ ra vị.

Mạnh Dao lập tức dựng ngón cái với bà, "Mẹ, mẹ thật lợi hại, con chỉ bỏ một chút, vậy mà mẹ cũng nếm ra!"

Sự thật là Mạnh Dao thấy trong nhà có mỡ heo, liền nghĩ đến lấy một ít ra lọc dầu rồi làm bánh, bánh bao sẽ bỏ mỡ sẽ thơm hơn.

Mạnh Dao cười ngây ngô, giả ngu, sợ Lưu Thúy Hoa nói cô dùng phí.

Lưu Thúy Hoa duỗi tay chọc vào trán Mạnh Dao, "Con a, cũng không thành thật lắm! Được rồi, mỡ heo vốn là để ăn mà!".
 
Chương 29: Gửi Tiền Về Nuôi Vợ


"Mẹ thật tốt!"

Mạnh Dao từ tận đáy lòng rất thích bà mẹ chồng này.

Nhất thời kích động, cô dang tay ôm lấy bà còn hôn bà một cái.

Đối với phản ứng quá khích của mình, cô lập tức lấy tay che miệng, chỉ còn đôi mắt tròn xoe lộ ra bên ngoài.

Xong rồi, hành vi khác người này của cô không biết có dọa đến mẹ chồng không nữa?

Lưu Thúy Hoa không phòng bị đột nhiên bị hôn một cái, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó là có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.

Bà lắc đầu cười cười, điểm điểm Mạnh Dao đang ngượng ngùng như một đứa bé.

"Con nha, trước đây lúc nào cũng buồn rầu, làm mẹ còn tưởng là đứa an tĩnh, không nghĩ tới con lại hoạt bát như vậy a!"

Đôi mắt linh động của Mạnh Dao chuyển động, nhanh chóng thả tay xuống, cái miệng nhỏ chu lên, "Mẹ nói không đúng, con lúc nào chả an tĩnh, chỉ có ở trước mặt mẹ mới như vậy thôi!"

"Con a!"

Lưu Thúy Hoa vốn định chọc trán cô, thấy tóc mai của cô rơi xuống, liễn duỗi tay giúp cô vén ra sau, mặt mày ôn nhu.

"Cái con khỉ này!"

"An tĩnh cũng được, hoạt bát cũng tốt, chỉ cần vui vẻ là được!"

"Đây là nhà của con, con muốn thế nào, thì như thế đó, nếu ai dám nói con, con nói cho mẹ, mẹ liền đi thu thập bọn họ!"

Lưu Thúy Hoa đối với Mạnh Dao còn hơn cả con dâu, thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột.

Mạnh Dao lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, ngoan ngoãn đáp ứng: "Cảm ơn mẹ!"

Có Lưu Thúy Hoa làm chỗ dựa, chuyện kiếm tiền của cô có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đi?

Chỉ là cô còn chưa mở miệng, Lưu Thúy Hoa lấy từ trong túi lá thư mà Kỳ Văn Diệp đưa lúc nãy, ở trước mặt cô run run.

"Nhìn thử xem, mỏng như tờ giấy, mẹ dám cá với con, chồng con khẳng định là chỉ gửi tiền!"

Nói rồi không chờ cô đáp lại, trực tiếp mở lá thư ra.

Quả nhiên bên trong chỉ có mấy tờ tiền lớn bé, đến một chữ cũng không có.

Lưu Thúy Hoa tức giận, liền mắng to, "Có cốt khí, không hổ là con trai tôi, có bản lĩnh thì con đừng có về nhà!"

Nhưng nói vừa xong, thì nước mắt bà liền rơi lách tách, làm Mạnh Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Mẹ, mẹ đừng khóc a, đều là Kỳ Bác Ngạn sai, chờ anh ấy về, mẹ đánh anh ấy cũng được, mắng anh ấy cũng được, chúng con không cản mẹ, hiện tại mẹ khóc, anh ấy cũng không biết, không phải phí nước mắt sao?"

Nhất thời cảm xúc của Lưu Thúy Hoa: "....."

Nước mắt bà vẫn rơi, nhưng miệng lại mắng, "Con cái đứa nghịch ngợm này, chỉ biết chọc mẹ vui vẻ! Còn không để cho mẹ khóc một chút?"

Lưu Thúy Hoa luôn kiên cường, lúc chồng bà qua đời bà cũng không rơi nước mắt, nhưng giờ phút này vì con trai không về mà nước mắt rơi lã chã.

Cảm xúc tốt hơn, mới cảm thấy mất mặt, bà lấy tay hung hăng lau nước mặt.

Cuối cùng, bà lấy tay che mắt lại không chịu thả ra.

"Bà già này sống cả đời, số lần khóc cũng không quá một bàn tay, tất cả đều liên quan đến thằng hai, chờ nó về, con xem mẹ có lấy cây đánh nó!"

Mạnh Dao an tĩnh ngồi bên mẹ chồng, nghe bà nói, mỗi câu mỗi chữ đều tràn ngập yêu thương đối với Kỳ Bác Ngạn, mà đau lòng cho bà.

"Mẹ, mặc kệ Bác Ngạn vì cái gì không chịu quay về, nhưng trong lòng anh ấy nhất định cũng nhớ mẹ, mẹ cần phải sống tốt!"

Nghe Lưu Thúy Hoa khóc, Kỳ Văn Diệp chạy vào trong bếp, chẳng qua thời điểm tới cửa, Lưu Thúy Hoa đã được Mạnh Dao an ủi, cho nên cậu không tiến vào.

Cậu đứng ở cửa vặn vặn đầu ngón tay, mấp máy môi, một bộ tâm sự nặng nề.

Lưu Thúy Hoa lau khô nước mắt, dứt khoát đem tiền đưa cho Mạnh Dao.

"Cầm đi, nó tuy rằng không quay về, nhưng vẫn gửi tiền về nuôi vợ, coi như còn chút lương tâm!"

+

Mạnh Dao: "......." Trùm cuối có thể nhớ đến vợ ở nhà? Đừng nói giỡn!

Đây là gửi tiền về cho mẹ chồng Lưu Thúy Hoa mà!
 
Chương 30: Đừng Có Dỗ Ngọt Mẹ


Trên thực tế, trước đây, tiền mà Kỳ Bác Ngạn trở về, đều vào túi Mạnh Dao, bằng không một người ở nhà như cô, không làm thì sao có tiền mua váy đẹp để bận?

Nghĩ đến những cái váy mốc meo ở đáy hòm, toàn váy là váy, Mạnh Dao lập tức đem tiền đưa cho Lưu Thúy Hoa.

"Mẹ, mẹ cầm đi, anh ấy gửi về, nhất định là gửi cho mẹ!"

"Cho con thì con giữ đi, còn nói nhiều lời?"

Lưu Thúy Hoa hiếm khi nói chuyện dễ nghe, làm cho Mạnh Dao cảm động đến rối tinh rối mù.

Nhưng Mạnh Dao vẫn không cầm tiền này được a!

Trước đây, mỗi lần trùm cuối gửi tiền về đều bị Mạnh Dao lấy đi mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp, mẹ chồng vẫn luôn biết, như thế nào còn thản nhiên đưa tiền cho cô?

"Mẹ, tiền này...."

"Chẳng lẽ là tiền giả?"

Mạnh Dao vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa thì cổ cũng văng ra, "Sao có thể a, chỉ là con còn nhỏ, nhiều tiền như vậy, con giữ không yên tâm!"

"Sao trước kia không thấy con không yên tâm, hiện tại sao dong dài như vậy/"

Lưu Thúy Hoa không nhìn được nữa, mặt nhăn lại, "Hay ít tiền nên con chướng mắt?"

Mạnh Dao vội ngây ngô lắc đầu cười cười, "Sao có thể, vậy chỗ tiền này con giữ!"

Cùng lúc thì sau này ly hôn, cô trả lại là được.

Lưu Thúy Hoa lúc này mới vừa lòng, cầm bánh bao lúc nãy đặt lên bàn ăn tiếp.

Một bên ăn, một bên khen, "Bánh bao này thật thơm, vỏ mỏng nhân đầy, so với bánh bao thịt chỉ có hơn chứ không kém!"

Còn không ngon hơn bánh bao thịt sao, cô bỏ không ít mỡ heo đâu!

Mạnh Dao thừa dịp này, thử hỏi: "Mẹ cảm thấy, tay nghề của con đi bán thức ăn thì thế nào?"

Tay Lưu Thúy Hoa cứng lại, "Như thế nào đột nhiên muốn bán thức ăn?"

Thấy Lưu Thúy Hoa không phản đối, trong lòng Mạnh Dao liền vui vẻ.

"Con ở nhà cũng ăn không ngồi rồi, liền thử xem có cách nào kiếm chút tiền, giúp đỡ gia đình!"

Lưu Thúy Hoa mặt mày vặn vẹo, biểu đạt mình không tán thành, "Nhà mình tuy nghèo, nhưng vẫn nuôi nổi con, không cần con giúp đỡ cái gì!"

Mạnh Dao nhanh chóng suy sụp tinh thần.

"Bất quá....."

Có chuyển biến, Mạnh Dao thấy tinh thần mình phấn chấn trở lại, ngẩng đầu lên nói tiếp, "Bất quá cái gì hả mẹ?"

Lưu Thúy Hoa có chút buồn cười, nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài, "Bất quá con muốn lăn lộn, mẹ cũng không quản con được!"

"Quản, khẳng định quản được, không có mẹ là chỗ dựa, sao đứa nhỏ như con có thể tự bán?"

Mạnh Dao đầy mong chờ mà nhìn Lưu Thúy Hoa, gương mặt tròn như mặt trăng, cơ thể to lớn, với chữ "đứa nhỏ" mà cô nói không chút nào liên quan đến nhau.

"Đừng có dỗ ngọt mẹ!"

Lưu Thúy Hoa giả vờ hù dọa, "Buôn bán cũng không phải dễ, liên lụy rất nhiều thứ, tuy rằng hiện tại không cấm, nhưng không biết chừng, đầu rơi xuống đất như chơi!"

"Sẽ không đâu mẹ!"

Mạnh Dao vội nói, "Mẹ xem hiện mọi người buôn bán cũng không ít, không phải ở thôn mình có nhà chú Kiều cũng buôn bán sao? Mẹ xem giờ gia đình chú ấy rất khấm khá!"

Mạnh Dao nói chú Kiều, chính là cha của Kiều Tịch Ngôn, nữ chính gả cho nhà phú quý, cũng không quên giúp đỡ nhà mẹ đẻ, vẫn luôn ủng hộ người trong nhà gây dựng sự nghiệp, trong thời kỳ đổi mới, nhà họ Kiều nhờ đó mà thành công xoay mình trở thành gia đình giàu có.

Mà hiện tại, nhà họ Kiều vừa mới bắt đầu buôn bán, bất quá không lâu liền nếm được quả ngọt, hiện tại tuy không giàu, nhưng cũng không thiếu thức ăn mặn trong bữa ăn hằng ngày.
 
Chương 31: Miệng Chó Không Phun Được Ngà Voi


"Nhà họ Kiều?"

Lưu Thúy Hoa mặt mày nhăn lại, trong thôn truyền ra những tin đồn nhảm nhí, chính là Kỳ Bác Ngạn cùng với Kiều Tịch Ngôn.

Bác Ngạn cùng Kiều Tịch Ngôn có thể nói là cùng nhau lớn lên, may hai nhà không qua lại nhiều lắm, bằng không, tin đồn cũng không biết sẽ ồn ào đến đâu.

Mạnh Dao hiện tại nhắc đến nhà họ Kiều, không phải vì nghe mấy cái lời đồn vớ vẩn đó nên mới nảy sinh ý định mua bán đó chứ?

Lưu Thúy Hoa cảm thấy mình nghĩ đúng, vốn dĩ trong lòng có chút thả lỏng, nhưng càng lúc càng thấy không ổn: "Không được!"

Mạnh Dao ngây người, ngây ngốc nhìn Lưu Thúy Hoa, cho rằng chính mình nghe lầm.

"Mẹ cũng nói, Bác Ngạn trong lòng không có ai, con gái nhà họ Kiều thì sao, cho dù Bác Ngạn có thật sự thích cô ấy, anh ấy đã sớm hành động, còn chờ đến khi cô ấy lấy chồng sao?"

Khuôn mặt Mạnh Dao nhăn lại một đoàn.

Cô không nhắc đến ai lại nhắc đến Kiều Tịch Ngôn, điều này làm mẹ chồng cô lại nghĩ đến việc đồn trong thôn!

Bất quá, nếu cô nói Kỳ Bác Ngạn không có cảm giác với Kiều Tịch Ngôn, chắc chắn bà ấy sẽ không tin!

Hai người cùng nhau lớn lên, có thể gọi là thành mai trúc mã, sao có thể không có cảm giác?

Huống hồ trong sách cũng đã nói, Kiều Tịch Ngôn là bạch nguyệt quang trong lòng Kỳ Bác Ngạn.

Tuy trong sách không đúng lắm, giống như chuyện Kỳ Văn Diệp trộm tiền, chưa chắc là đúng.

Nhưng đối với chuyện này, Mạnh Dao tin tưởng, đây là sự thật.

"Cho nên a, đừng quan tâm mấy người đó thế nào, chúng ta chỉ cần sống tốt là được."

Thấy Mạnh Dao trông mong nhìn bà, rõ ràng là chưa từ bỏ ý định, Lưu Thúy Hoa không khỏi ân cần khuyên bảo một phen, "Đâu phải muốn buôn bán là buôn bán, phải nghĩ xem bán cái gì, có thiên phú hay không. Con đừng thấy người ta làm được thì cho rằng mình cũng làm được, kiếm tiền cũng không dễ dàng."

Mạnh Dao không nghĩ sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của mình chưa gì đã bị chết non, vẻ mặt khẩn cầu, "Mẹ, mẹ cho con thử một chút, nếu không được, con nhất định không làm nữa, được không mẹ?"

Lưu Thúy Hoa thấy mình nói nhiều như vậy nhưng vẫn không cản được Mạnh Dao, còn bị cô lôi kéo trở lại, "Con muốn làm gì thì làm, mẹ lười quản con!"

"Mẹ....."

Mạnh Dao làm nũng.

Đừng nhìn cô lớn lên béo ú, thật ra giọng nói cô rất mềm mại, đặc biệt là mỗi khi muốn làm nũng, âm thanh kia đều khiến người nghe đều tan chảy.

Lưu Thúy Hoa thấy tim mình mềm nhũn, "Như thế nào? Mặc kệ con rồi còn không muốn?"

Mạnh Dao thấy Lưu Thúy Hoa không tức giận, lúc này mới an tâm, toét miệng cười giống như một đứa ngốc.

"Con mới không muốn mẹ mặc kệ con, mẹ lúc nào cũng phải quản con, con ở chuyện buôn bán còn chưa có kinh nghiệm, còn muốn mẹ chỉ điểm vài chỗ đó!"

"Lười quản con!"

"Mẹ! mẹ, mẹ....."

Lưu Thúy Hoa bị Mạnh Dao làm nũng đến chút tức giận cũng không còn, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.

Bà bên này vừa gật đầu đồng ý, bên kia giọng của Ngô Ái Trân liền vang lên.

"Mẹ, mẹ không thể hồ đồ, cái gì mà buôn bán? Con thấy là cô ta đang muốn gạt tiền nhà chúng ta, nói không chừng cô ta lấy được tiền nhà mình, quay lưng liền chạy! Mẹ, mẹ không được mắc mưu....A!"

Lưu Thúy Hoa cởi giày ném Ngô Ái Trân, nghiến răng nghiến lợi.

"Miệng chó không phun được ngà voi, chị còn nói Dao Dao?"

Ngô Ái Trân đứng ngoài bếp dậm chân, "Mẹ, sao mẹ không nghe con? Con đều nói sự thật, mẹ ngẫm lại đi, cô ta vào nhà mình lâu như vậy, mẹ thấy cô ta làm việc gì chưa? Hiện tại nghĩ ra lý do này, không phải là muốn gạt tiền nhà mình sao?"

Hiện tại, eo của Lưu Thúy Hoa vẫn đau, chủ yếu là do ngồi xổm cả một ngày, vừa mệt lại vừa đau, bà liền ngồi trên ghế không động.

Bà không muốn đứng dậy để dạy dỗ Ngô Ái Trân, liền gân cổ kêu Kỳ Minh An.

"Minh An, Minh An, chết ở nào rồi? Lại đây dạy dỗ lại vợ mình, con xem vợ con hỗn với mẹ này!"

"Ai, ai, mẹ, con ở đây!"

m thanh của Kỳ Minh An cách đó không xa truyền tới, cũng không biết là giả ngu hay không nghe được, hỏi lại: "Đây là sao?"
 
Chương 32: Ném Tiền


"Minh An, anh mau khuyên nhủ mẹ, em đã nói không duyên không cớ sao cô ta nấu cơm, còn tốt bụng đem ra ruộng cho chúng ta, em đã nói mà, anh nhìn xem, nhìn xem, nếu không phải lúc nãy em đi qua, mẹ sẽ đáp ứng cho cô ta buôn bán!"

Ngô Ái Trân càng nói càng kích động, nước miếng cũng phun lung tung.

Kỳ Văn Diệp cũng ở cửa bếp, nghe vậy cậu hơi hé miệng, theo bản năng muốn nói tốt cho Mạnh Dao.

Cậu chưa phản ứng lại, Ngô Ái Trân bên này vẫn mắng đến nước miếng phun như mưa, hùng hùng hổ hổ.

"Cô ta làm ăn cái chó má! Đây không phải là cầm tiền trong nhà ném đi sao! Ai đồng ý cho cô ta buôn bán chứ, xem chúng ta là đồ ngốc sao?"

"Ngô Ái Trân, chị nói ai là đứa ngốc?"

Lưu Thúy Hoa lạnh lùng lên tiếng, Ngô Ái Trân lập tức run run.

"Mẹ, con cũng không nói mẹ a, con là nói người nào đó quá giảo hoạt, ỷ vào việc mẹ dễ mềm lòng, liền nghĩ có thể lừa được mẹ, mẹ, mẹ vạn lần không thể mắc mưu a!"

"Chị câm miệng cho tôi!"

Lưu Thúy Hoa rốt cuộc cũng đứng lên, cong eo chậm rì rì đi tới cửa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, "Chị đây là đang dạy mẹ chồng sao? Chị cho rằng chị có bao nhiêu thông minh?"

"Mẹ, con không có ý như vậy, con tuy rằng không thông minh, nhưng chuyện này con biết rõ a, mẹ vạn lần không được để cô ta lừa, mặc kệ thế nào, chuyện này con tuyệt đối không đồng ý!"

Khóe miệng Mạnh Dao run rẩy đi ra, khẽ thở dài một tiếng, "Chị dâu, chị yên tâm, em không dùng tiền trong nhà, hơn nữa em bán đồ ăn, chi phí rất thấp!"

"Thức ăn thì không cần tiền sao? Đồ ở đâu ra mà nấu, không dùng tiền sao mua được nguyên liệu nấu?"

Ngô Ái Trân vừa thấy Mạnh Dao đến, liền đứng chống nạnh, giống như đang cùng cô so ai lợi hại hơn.

"Cô đừng nghĩ cô nói dễ nghe, tôi sẽ tin cô giống như mẹ!"

Lưu Thúy Hoa tức giận cởi chiếc giày còn lại, ném Ngô Ái Trân, chiếc giày ném hồi nãy khẳng định không ném trúng, mà hiện tại, Lưu Thúy Hoa vừa mới cởi giày, Ngô Ái Trân liền nhanh chân bỏ chạy.

Vừa chạy vừa kêu, "Mẹ, kể cả mẹ đánh con mắng con, con vẫn nói! Nhà chúng ta không phân gia, tiền là dùng chung, mẹ không thể hồ đồ mà đưa cho cô ta, ít nhất con cũng có quyền phản đối."

"Dù sao con cũng không đồng ý, con nhất định không đồng ý!"

"Ý của chị là, tôi không được quyền quyết định trong cái nhà này đúng không?"

Lưu Thúy Hoa tức điên lên.

Tuy biết Ngô Ái Trân lo lắng không sai, nhưng chị em dâu mà không tin nhau, đến mẹ chồng cũng nghi ngờ, quả thật làm người khác tức giận.

"Mẹ, con không có ý đó, con chỉ là không tin tưởng cô ta, dù sao chính là con không tin, mẹ nói thế nào con cũng không tin!"

Ngô Ái Trân bằng bất cứ giá nào, cho dù có bị Lưu Thúy Hoa mắng cũng gân cổ lên nói ra ý của mình.

Kỳ Minh An bên cạnh ngượng ngùng, chốc lát nhìn mẹ, chốc lát lại nhìn vợ, có lẽ là không biết giúp ai, đứng bất động ở đó, không mở miệng.

Nhưng Mạnh Dao phát hiện ra điểm khác thường.

Vừa rồi lúc Ngô Ái Trân bởi vì sợ Lưu Thúy Hoa mà rụt cổ, Kỳ Minh An dùng khuỷu tay thọc cô một cái.

Mẹ chồng Lưu Thúy Hoa muốn cởi giày ném chị dâu Ngô Ái Trân, Kỳ Minh An đi lên trước một bước, xem ra là muốn chặn lại.

Có lẽ, người đưa kháng nghị không phải là Ngô Ái Trân, mà là vị đại ca này.
 
Chương 33: Một Cây Gai


"Anh cả, chị dâu, buôn bán là do em tự nghĩ ra, cùng mẹ không có quan hệ, em vừa rồi là xin ý kiến của mẹ, bất quá hai người yên tâm, em không nghĩ đến xin tiền mẹ buôn bán, em muốn tự mình thử một chút!"

Mạnh Dao cong môi giải thích, cặp mắt linh động kia xoay chuyển.

Lưu Thúy Hoa vốn muốn dạy dỗ Ngô Ái Trân một chút, bà định mở miệng, nhưng nghe Mạnh Dao nói thì im lặng nuốt lời định nói vào bụng, an tĩnh nghe Mạnh Dao nói.

"Đương nhiên, em cũng có khả năng dùng một ít đồ ở trong nhà, đến lúc đó, cũng sẽ nói rõ ràng."

"Em dùng đồ trong nhà, mấy thứ này giống như chị dâu nói, đều là dùng tiền mua, mấy món này là của cả nhà, em không thể tùy tiện xài lung tung, đến lúc đó em sẽ trích tiền ra đưa cho mẹ, anh hai, cùng chị dâu, mọi người cảm thấy thế nào?"

Mắt Kỳ Minh An giật giật, có chút kinh ngạc, em dâu luôn chất phác, thậm chí có chút ngu ngốc sao có thể nói năng rõ ràng như vậy.

Bất quá có một số việc, nói rõ ràng cũng tốt.

Mạnh Dao nói thế nào, chỉ cần lúc đó nhớ thực hiện. Kỳ Minh An không quan tâm cô lăn lộn ra sao, dù sao cũng không liên quan đến mình, vợ mình với mẹ là được.

Quan tâm làm gì, đến em trai mình còn chẳng quan tâm đến người vợ này.

Kỳ Minh An trong lòng đồng ý, nhưng Ngô Ái Trân vẫn không chịu.

Chị vẫn như cũ, chị không tin Mạnh Dao.

Xem ra, để ngăn việc xấu phát sinh, cho dù Mạnh Dao có nói cái gì chị cũng liều mạng ngăn cản.

Đây là một cây gai.

Mạnh Dao bất đắc dĩ, hỏi lại Ngô Ái Trân, "Kia chị dâu muốn làm sao bây giờ?"

"Không thể dùng món gì ở trong nhà?"

Ngô Ái Trân là trực tiếp phán tử hình cho Mạnh Dao.

Không dùng đồ trong nhà, cô lấy gì để nấu, rồi không nấu thì sao bán?

Nụ cười trên mặt Mạnh Dao rốt cuộc cũng biến mất, cô không tiếp tục cùng Ngô Ái Trân thương lượng, dứt khoát nói: "Thật ngại quá, em không thể đáp ứng, đồ trong nhà em cũng có một phần, theo lý mà nói, em dùng cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa mẹ cũng đồng ý rồi, em căn bản không cần cùng chị thương lượng!"

Mạnh Dao nói xong, trực tiếp quay người nhìn Kỳ Minh An, lộ ra nụ cười xã giao, hỏi: "Anh cả, em nói đúng không?"

"Đúng, em dâu nói đúng!"

Trên mặt Kỳ Minh An mang theo nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn là người thành thật đôn hậu.

"Em không đồng ý, Minh An, cô ta dùng đồ trong nhà, cô ta có phần, chúng ta cũng có phần, dựa vào cái gì cho cô ta dùng?"

Ngô Ái Trân không tin đạo lý, chỉ tin tưởng những gì mình nhận định. Chính vì vậy, Lưu Thúy Hoa không bao giờ nói đạo lý với chị, chỉ trực tiếp mắng, chỉ cần mắng chị sẽ nghe lời.

Mạnh Dao bất đắc dĩ, yếu ớt nhìn Lưu Thúy Hoa mong bà giúp đỡ.

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"

Đương gia đã lên tiếng, mọi chuyện đến đây là chấm dứt.

"Dao Dao buôn bán, có thể dùng đồ trong nhà, bao gồm củi lửa, nồi chảo gì đó. Củi không cần tính, còn lương thực nếu dùng thì không cần trả tiền nhưng phải bổ sung vào lại."

"Ngô Ái Trân, chị nói thêm câu nào, tôi cắt lưỡi chị!"

Lưu Thúy Hoa nói một câu, rốt cuộc làm Ngô Ái Trân sợ hãi, chị che miệng mình lại, cũng không dám nhiều lời.

Việc này, cứ như vậy liền quyết định.
 
Chương 34: Căng Trướng


Cơm tối Mạnh Dao làm, cả nhà đều ăn bằng hết, mặc kệ là Ngô Ái Trân lúc nãy vẫn luôn phản đối, hay Kỳ Văn Diệp luôn miệng chê rau dại đắng, đều ăn rất ngon lành.

Có hai người này ở đây sức chiến đấu phải bằng cả hạm đội, cháo, đồ xào, bánh bao đều được ăn sạch sẽ.

Mạnh Dao mất 2 giờ để làm gần 20 cái bánh bao, mỗi cái đều làm rất công phu, đều được bốn người ăn sạch sành sanh.

Mọi người đều nói mấy tên nhóc choai choai ăn đến phát nghèo quả không sai, một mình Kỳ Văn Diệp ăn năm cái bánh bao còn chưa tính, cậu còn ăn thêm rau dại xào, uống thêm cháo.

Đến khi bữa cơm kết thúc, Kỳ Văn Diệp phơi bụng trên ghế, no căng đến mức kêu "Ai da ai da"

"Ngu ngốc!"

Lưu Thúy Hoa vỗ vào lưng Kỳ Văn Diệp một phát, bà thật sự nhìn không nổi bộ dạng không có tiền đồ này của con trai mình.

Tuy rằng bà ăn cũng không ít, hiện tại bụng cũng căng trư.ớng, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.

"Mẹ vẫn luôn cho con ăn cho con uống đầy đủ, vừa có đồ ăn ngon liền không có tiền đồ như vậy, tối nay con ăn nhiều như vậy có đau bụng cũng tự mình chịu!"

Kỳ Văn Diệp tay ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn.

Thời điểm ăn, rõ ràng cậu không cảm thấy gì, đương nhiên luyến tiếc đồ ăn ngon, ăn nhiều thêm một chút không ngờ bây giờ bụng lại trướng như thế, có chút đau.

Tuy bụng khó chịu, nhưng miệng vẫn rất lợi hại: "Con chỉ ăn nhiều hơn một xíu, không ăn nhiều lắm, mẹ không cần lo lắng, lát nữa con sẽ bớt no thôi!"

"Mẹ lười quản con! Mẹ đi vòng vòng để tiêu cơm đây, chính con cũng đi mấy vòng đi, hoạt động một chút để tiêu cơm!"

"Mẹ, eo mẹ?"

"Không có việc gì?"

Lưu Thúy Hoa xua xua tay, chống eo đi ra cửa.

Chỉ cần không quá đau, Lưu Thúy Hoa xem như không có việc gì.

Kỳ Văn Diệp ăn không ít, Ngô Ái Trân càng không phải nói.

Chị nhìn mấy món này liền kiềm lòng được, Kỳ Văn Diệp ăn năm cái, chị ăn được những sáu cái, bụng muốn nứt ra, nhưng vẫn trong miệng vẫn còn ăn, cuối cùng Kỳ Minh An đoạt lại, chị mới thôi ăn nữa.

Kỳ Minh An lôi kéo chị đi dạo tiêu cơm, bất quá chị không đứng lên nổi vì quá no.

Kỳ Văn Diệp no đến nỗi không muốn động đậy, còn Ngô Ái Trân bên này là bụng trướng mà lăn lộn trên mặt đất.

Bụng trướng đau là do ăn quá no, nhưng Ngô Ái Trân làm gì quan tâm, chị không chịu nổi, oa oa kêu to.

"Minh An, Minh An, em đau, em đau quá, chắc chắn cô ta bỏ độc vào thức ăn, Minh An, anh mau bắt cô ta lại!"

Thời điểm ăn cơm Mạnh Dao khuyên Ngô Ái Trân không biết bao nhiêu lần: "........."

Người chị dâu này, thật là gợi đòn.

"Chúng ta đi bác sĩ!"

Kỳ Minh An đau lòng không thôi, khom lưng ôm Ngô Ái Trân, muốn mang chị đi đến phòng khám của thôn.

Ngô Ái Trân ăn quá no, Kỳ Minh An phải cố hết sức mới bế lên được, Mạnh Dao thấy như vậy vội ngăn cản: "Anh cả vẫn nên thả chị dâu xuống, giúp chị dâu từ từ đi, để dễ tiêu hóa."

Kỳ Minh An do dự, vừa định đem Ngô Ái Trân thả xuống, Ngô Ái Trân lập tức gân cổ oa oa kêu lên.

"Đừng nghe cô ta, cô ta muốn hại em, cô ta là muốn em chết a!"

Mạnh Dao: "........" Được, mặc kệ chị.

Cô cảm thấy chị dâu Ngô Ái Trân này thậm chí còn không dễ thương bằng em chồng trộm tiền Kỳ Văn Diệp.

Cô quay đầu lại, thấy Kỳ Văn Diệp tuy đau đến lợi hại, miệng vẫn luôn hừ hừ, nhưng không đổ trách nhiệm lên đầu cô, Mạnh Dao mở miệng nói với cậu: "Đứng lên chậm rãi đi mấy vòng, hoạt động một tí, trong nhà còn một ít sơn trà, để chị nấu một ít cho em uống!"

"Tôi không uống!"

Vừa nghe đến ăn uống, bụng Kỳ Văn Diệp nhanh chóng kháng nghị, nhanh miệng đáp.

Tốc độ nói chuyện kiểu này, Mạnh Dao có chút dở khóc dở cười.

"Chờ em bớt no rồi uống, hơn nữa chị nấu nước sơn trà rất ngon, em xác định...không uống?"

Uống rất ngon?

Kỳ Văn Diệp theo bản năng liếm liếm môi, rõ ràng bụng còn căng trư.ớng khó chịu, nhưng vẫn hỏi lại: "Uống ngon lắm sao?."
 
Chương 35: Không Bớt Lo


Mạnh Dao không nghĩ tới Kỳ Văn Diệp thế nhưng lại có tính ham ăn, cong cong môi, "Tin hay không tùy em!"

"Chị đi nấu đây, đến lúc đó cho dù em có muốn uống đến no cũng không có mà uống!"

Mạnh Dao nói xong, liền không quản cậu, vào bếp nấu sơn trà.

Sơn trà này là do Kỳ Văn Diệp trên đường đi học hái về, còn lại không nhiều lắm, sơn trà này có chút chua, nên chỉ ăn một ít rồi vứt vào góc bếp.

Số sơn trà này, nếu không phải vì quá ít, Mạnh Dao đã sớm lấy ra ngào đường.

Ngô Ái Trân không nghe Mạnh Dao khuyên, một hai phải để Kỳ Minh An ôm cô đi bác sĩ.

Lúc đầu, chị cho là Mạnh Dao hạ độc mình, bụng càng lúc càng đau, thì đối với suy nghĩ của mình càng thêm khẳng định, cứ luôn miệng kêu than.

Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân đau đến lợi hại, trong lòng ngập tràn lo lắng, ôm Ngô Ái Trân đặt lên xe đẩy, rồi đẩy đi.

Mạnh Dao nghe động tĩnh, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu rửa sạch sơn trà.

Bọn họ đối cô không tốt, cô có bị ngốc mới quan tâm bọn họ.

Kỳ Văn Diệp bụng trướng đến khó chịu, nghe Mạnh Dao nói mới cố gắng ngồi dậy chậm rãi đi bộ.

Cậu lắc lư mấy vòng sân, đi qua đi lại nhà bếp, trộm nhìn một cái, phỏng đoán xem sơn trà Mạnh Dao nấu có uống được không.

Lực chú ý bị phân tán, hơn nữa lại hoạt động tay chân, bụng Kỳ Văn Diệp không còn căng nữa, còn nhàn hạ mà hỏi Mạnh Dao: "Khi nào có thể uống được?"

Đáp lại cậu chỉ một chữ "Chờ".

Kỳ Văn Diệp chỉ có thể đi thêm mấy vòng sân.

Bên này, Mạnh Dao và Kỳ Văn Diệp đang ở chung hòa hợp, thì Ngô Ái Trân bên kia đã trở lại, vẫn là Kỳ Minh An đẩy xe chở Ngô Ái Trân.

Giờ phút này, Ngô Ái Trân không phải nằm mà đang ngồi trên xe đẩy.

Ở phía sau là Lưu Thúy Hoa đang hùng hùng hổ hổ, "Một đám không khiến người khác bớt lo, còn muốn đi phòng khám, đi phòng khám không tốn tiền a?"

"Mấy đứa không mất mặt hay sao mà ăn no còn đi khám bệnh? Cũng không sợ người trong thôn cười đến rụng răng!"

"Mặt của mẹ bị mấy đứa quăng hết rồi! Cả hai cũng đã hai mươi mấy, còn ăn no đến như thế, mẹ đây nuôi phải hai đứa ngu ngốc gì không biết!?"

"Ngô Ái Trân! Vừa rồi không phải rất lợi hại sao, còn nói Dao Dao hạ độc chị, thế mà cũng nói được? Tất cả đều cùng nhau ăn cơm, sao có mình chị trúng độc?"

"Bị câm hết rồi đúng không? Không nói đúng không?"

Ngô Ái Trân bị mắng quá thảm, thật ủy khuất a, chị đã đau bụng mà mẹ chồng còn mắng, muốn khóc quá đi, "Mẹ, vừa rồi là do con bị đau quá, nên mới hoài nghi, hơn nữa con nghi ngờ cũng không sai, chỉ ăn một chút đồ ăn thôi sao có thể đau như vậy? Mẹ, có khi nào con bị trúng độc sắp chết rồi không? Mẹ, hay là mẹ tìm bác sĩ đến khám cho con đi!"

"Câm miệng cho mẹ!"

Lưu Thúy Hoa hận không thể lấy giày quăng chị, "Lúc ăn cơm đã nói bao nhiêu lần, đã bảo ăn ít một chút, chị thì hay rồi, ăn như tám kiếp mới được ăn một lần, hiện tại bụng no căng còn trách Dao Dao, Dao Dao nấu cơm là sai sao, hả?"

"Ngô Ái Trân, tôi thấy chị là không phân rõ thị phi!"

Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân bị mắng, lập tức thấy vợ nhận sai, "Mẹ, là con sai, lúc ăn cơm con nên cản vợ mình lại, việc này không liên quan đến em dâu, là Ái Trân nhất thời hồ đồ!"

"Con cũng đừng nói vợ mình hồ đồ để qua chuyện!"

Lưu Thúy Hoa tuy không quá khôn khéo, nhưng bà cũng đã làm mẹ của ba đứa con trai, cũng không phải là đứa bé không biết điều.

"Bình thường con yêu thương vợ mình thế nào mẹ đều không nói, hiện tại con xem vợ mình thành dạng gì rồi? Tối nay nó ăn nhiều hơn một ít? So với mấy thanh niên lao động nó ăn còn khỏe hơn! Lúc nãy, Mạnh Dao khuyên, mẹ khuyên, nó còn nói thế nào?"

Lưu Thúy Hoa thẳng thừng nói tiếp.

"Ba cái này không đủ nhét kẽ răng đâu! Hiện tại ăn no thành dạng này, có thấy ngọn gió nào lọt qua kẽ răng không?"
 
Chương 36: Gió Thoảng Bên Tai


Ngô Ái Trân không dám hé răng, đôi mắt Kỳ Minh An tối đi, theo đó cũng trầm mặc.

Thật sự là không biết nói gì cho đúng.

Kỳ Minh An biết vợ mình ăn quá no mới bị như vậy, khẳng định không phải là do trúng độc, rốt cuộc giống như mẹ nói, mình cũng ăn, sao chỉ có thể một mình vợ mình trúng độc.

Nhưng do vợ quá khó chịu, anh đau lòng không chịu nổi, sao có thể nhẫn tâm nói vợ mình ăn nói hồ đồ?

Vợ mình nói tầm bậy cũng tốt, ít nhất dời đi sự chú ý của cô ấy, như vậy sẽ đỡ khó chịu hơn một ít!

Đi khám bệnh vì ăn no, anh cũng không cảm thấy có cái gì, có đôi khi ăn no cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Vợ mình luôn miệng nói Mạnh Dao hạ độc, Kỳ Minh An căn bản không để ý, chỉ là lời nói mà thôi.

Chỉ cần vợ có thể tốt, anh liền mặc kệ, muốn nói thế nào thì nói thế ấy.

Lưu Thúy Hoa nhìn hai vợ chồng con cả, bà hoàn toàn thất vọng.

"Ngô Ái Trân, con ngẫm lại đi, con cảm thấy mình nói gì cũng đúng, làm gì cũng đúng, chỉ có người khác là sai thôi phải không? Con để tay lên ngực mà xem, việc hôm nay là ai sai, con ăn uống nó say, ăn đến trướng bụng thì đổ thừa Dao Dao hạ độc con. Vẫn câu nói kia, cùng một nồi cơm, sao con bé có thể hạ độc?"

(Mình thay đổi cách xưng hô chị-tôi thành mẹ-con là do mình cảm thấy thật ra bà Lưu Thúy Hoa cũng thương con dâu cả Ngô Ái Trân, chẳng qua mấy chương trước Ngô Ái Trân cứ không nghe lời khuyên của bà, mà hành động theo ý mình, nên bà Lưu Thúy Hoa xưng hô như vậy để Ngô Ái Trân nghe lời, ít gây chuyện hơn một xíu. Còn bây giờ, thì bà Lưu Thúy Hoa cảm thấy thất vọng rồi, không muốn nói gì Ngô Ái Trân nữa, nên sẽ xưng hô mẹ-con.)

"Còn con nữa Kỳ Minh An, có phải con chỉ quan tâm đến vợ mình, mấy người còn lại đối với con đều là râu ria không? Vợ con cứ luôn miệng nói Dao Dao hạ độc, con cũng không thấy bất ổn, đúng không?"

Mắt Kỳ Minh An lần nữa tối lại, anh không cãi cọ, chỉ há miệng nói: "Mẹ, con biết sai rồi, Ái Trân cũng biết sai, mẹ xem việc này...."

Cho tới bây giờ, Kỳ Minh An vẫn không thấy có gì sai, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không.

"Ha, tốt, thật tốt, tôi dạy ra đứa con thật tốt!"

Lưu Thúy Hoa thật sự nổi giận, cười lạnh, rồi gầm lên một tiếng: "Quỳ xuống!"

Kỳ Minh An ngẩn người, ngay sau đó, buông xe ra, trước ánh mắt nghiêm trọng của Lưu Thúy Hoa, "thình thịch" quỳ xuống.

Mẹ bắt con quỳ, con đương nhiên phải quỳ.

Ngô Ái Trân vốn dĩ đang cà lơ phất phơ, cúi đầu không nói lời nào, chờ việc này qua đi.

Bình thường là như vậy, chỉ cần chị giả vờ câm điếc, mẹ chồng sẽ không so đo, cứ vậy mà bỏ qua.

Nhưng hôm nay mẹ chồng cư nhiên bắt chồng mình quỳ xuống, chị thật sự luống cuống, hoảng đến lắp ba lắp bắp.

"Mẹ, mẹ, việc này con, Minh An..."

"Con câm miệng!"

Lưu Thúy Hoa quát Ngô Ái Trân.

Bà hiện tại không nghĩ đến việc dạy dỗ Ngô Ái Trân, chỉ nghĩ đến dạy dỗ lại con trai lớn nhà mình.

"Kỳ Minh An, con tối nay cứ quỳ ở đây, tỉnh táo lại cho mẹ, khi nào con đã tỉnh táo, thì đứng lên!"

Kỳ Minh An là đứa con hiếu thuận, lời của Lưu Thúy Hoa trừ bỏ những thứ có quan hệ với Ngô Ái Trân, anh sẽ giả bộ ngớ ngẩn để cho qua, thời điểm còn lại, anh đều rất nghe lời.

Anh thật sự có khả năng quỳ ở đây cả đêm.

Ngô Ái Trân thấy chồng mình quỳ ở đó, không nhúc nhích, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng xin tha.

"Mẹ, con sai rồi, việc này là con sai, con không nên đổ oan cho em dâu, đều do con không lựa lời, mẹ tha cho Minh An đi!"

Phải biết rằng, trong nhà này, người kiên cường nhất là Lưu Thúy Hoa, mà người da mặt dày nhất là Ngô Ái Trân.

Bình thường mặc kệ ai nói cái gì, chị đều xem như gió thoảng bên tai, quên đi không còn một mảnh.

Khóc nức nở nhận sai như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Mạnh Dao lúc ba người trở về, đã từ nhà bếp đi ra.

Không chỉ có cô, ở ngoài sân còn có Kỳ Văn Diệp.

Lưu Thúy Hoa dạy dỗ con trai, con dâu, bọn họ là người nhỏ mới đầu không biết nên nói cái gì, đến lúc sau thì không thể mở miệng được.

Cho đến lúc Ngô Ái Trân khóc nức nở xin tha, Mạnh Dao yếu ớt cầu tình.

"Mẹ, con thấy chị dâu cũng biết mình sai rồi, mẹ tạm tha cho chị ấy lần này đi, bụng chị dâu còn khó chịu, coi như là đã nhận được một bài học rồi!"

Mạnh Dao mở miệng cầu tình, Kỳ Minh An liền ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Việc Mạnh Dao mở miệng, nếu như trước đây Ngô Ái Trân sẽ hùng hùng hổ hổ một hồi, hôm nay cũng không phản bác một câu, giống như chính mình bị ép uổng, thật sự bị ủy khuất rất lớn.

Sao tốt như vậy?

Muốn làm người tốt, sao lúc nãy không hé răng, chờ bây giờ mẹ dạy dỗ bọn họ xong mới há mồm cầu tình?

Đây là muốn bọn họ nhớ kỹ ân tình của cô a!

Mạnh Dao không nghĩ tới Kỳ Minh An nghĩ nhiều như vậy.

Mình vô duyên vô cớ bị mắng, chính mình không thể cãi, mẹ giúp cô ta hết giận, còn cô ta ở bên cạnh vui vẻ xem kịch.

Rõ ràng là tức giận, nhưng lại giả vờ không để ý, há mồm cầu tình giúp bọn họ.

Thật ra, Mạnh Dao chỉ nghĩ, nếu hôm nay Kỳ Minh An quỳ cả đêm, ngày mai ai sẽ đi làm? Vạn nhất quỳ đến đổ bệnh đi bệnh viện, còn tốn tiền, không có lợi!

Cho nên, vẫn mau mau về ngủ đi!
 
Chương 37: Có Tiếng Không Đàng Hoàng


"Không cần con xen vào, làm người mà không phân biệt tốt xấu, đáng chịu tội!"

Lưu Thúy Hoa lạnh mặt, còn quay lại nhìn Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp, "Ai cũng không được xin giúp nó!"

"Mẹ, con thật sự biết sai rồi, mẹ cho Minh An đứng lên đi!"

Ngô Ái Trân nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng đáng thương.

Lưu Thúy Hoa vẫn không dao động, "Con cũng đừng xin giúp nó! Về sau mẹ có nói cái gì cũng đừng nghe! Vợ chồng hai đứa lớn rồi, tự có chủ kiến của mình, không cần ép uổng mình nghe lời mẹ, không cần chịu đựng bà già này!"

Ý tứ của mẹ.....Muốn cùng bọn họ phân gia?

Kỳ Minh An nghe được, mày liền nhíu lại, vừa định mở miệng, Lưu Thúy Hoa quét mắt nhìn anh một cái, trong mắt mang theo cảnh cáo.

Kỳ Minh An hiểu được, mẹ không muốn phân ra, chỉ muốn mượn việc này dạy dỗ vợ mình.

Trong mắt Kỳ Minh An hiện lên một tia không đành lòng, nhưng cuối cùng anh nhịn xuống không nói gì.

"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con với, Minh An không sai, người sai là con, mẹ muốn phạt thì phạt con đi..."

Ngô Ái Trân nhảy từ trên xe xuống, cong lưng, nhìn dáng vẻ muốn quỳ cùng Kỳ Minh An.

Lưu Thúy Hoa đỡ tay, "Con còn dám quỳ?"

"Mẹ bảo nó quỳ, nó quỳ đó là đạo lý. Nó là chồng của con, nhưng nó cũng là con trai của mẹ. Mẹ có nhiệm vụ dạy nó nên người, còn con mẹ vẫn sẽ nói cho con biết đạo lý làm người nhưng nghe hay không đó là quyền ở con!"

"Mẹ, con nghe, con nghe, về sau con đều nghe lời mẹ, con thề, mẹ tha cho Minh An lần này đi!"

Ngô Ái Trân khóc đến mắt mũi tèm lem, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của mình.

Mạnh Dao đến bên cạnh Lưu Thúy Hoa, thấp giọng cầu tình, "Mẹ, chị dâu chỉ là không khéo ăn nói, chị ấy không có ý xấu đâu, mẹ tha thứ cho chị ấy mau để anh cả đứng lên đi mà mẹ!"

Mạnh Dao nói rất nhỏ, nhưng Lưu Thúy Hoa lại dùng giọng nói so với thường ngày còn lớn hơn để hỏi lại.

"Con xác định muốn tha thứ cho chị dâu con? Vừa rồi miệng nó ồn ào cái gì con cũng nghe rồi, ở trong thôn này thế nào con cũng biết rồi, con cảm thấy đó là giỡn, nhưng mấy người kia không nghĩ vậy, con hiện tại ra ngoài mà xem, không biết bao nhiêu người đang bàn tán về con, chị dâu con hất nồi nước bẩn này, con phải chịu bao nhiêu tiếng xấu!"

Mạnh Dao sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm: "Loại sự tình này, kỳ thật không quá hai ngày mọi người sẽ không bàn tán nữa, hơn nữa...."

Mạnh Dao cẩn thận nhìn Ngô Ái Trân mà nói nhỏ, chỉ đủ mình Lưu Thúy Hoa nghe.

"Hơn nữa, mọi người ở trong thôn đều không để lời chị dâu nói để trong lòng, hẳn là sẽ không tin lời..."

Lưu Thúy Hoa nghe tới đây có trút cứng đờ khóe miệng.

"Không ai tin? Con có biết, tuy thôn này toàn mấy người không đàng hoàng, nhưng con nói xem trong thôn này ai sẽ cưới một người vợ như vậy vào cửa?"

Ngô Ái Trân trước đây nghe mẹ chồng dạy dỗ đều là tai trái qua tai phải, hiện tại không biết tại sao, chỉ cảm thấy tâm có chút đau.

Chị vừa khóc đến rối tinh rối mù, vừa nói: "Mẹ, con về sau không bao giờ nói bừa, mẹ tha thứ cho con lần này đi!"

Lưu Thúy Hoa thấy Ngô Ái Trân như vậy, quả thật có chút không nỡ, mà nói; "Người con nên xin lỗi không phải là mẹ!"

Ngô Ái Trân lúc này mới chuyển mắt nhìn Mạnh Dao, tầm mắt chị đều mờ hồ, không thấy rõ người lắm, chỉ cúi đầu xin lỗi.

"Em dâu, chị thật xin lỗi em, em nấu cơm cho cả nhà ăn, chị còn oan uổng em, chị, chị đáng chết, em tha thứ cho chị đi!"

"Chị đừng nói vậy, em biết chị thích nói giỡn, không coi là thật, em không trách chị dâu!"

Ngô Ái Trân thúc tha thúc thít, ánh mắt có chút dại ra, không thể tin Mạnh Dao dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.

Chị trước kia đặc biệt chán ghét Mạnh Dao.

Mạnh Dao gả vào cái nhà này, mẹ chồng cũng không bắt em ấy làm việc gì, còn có thường xuyên cho em ấy tiền mua quần áo đẹp, ăn ngon, mọi thứ so với chị đều hạnh phúc hơn.

Chị kỳ thật không phải là người mang thù, nhưng đối với Mạnh Dao, đó là cảm thấy khó chịu, mỗi lần nhìn thấy em ấy, chị sẽ châm chọc vài câu.

Hiện tại chị cảm thấy, trước đây mình có chút hơi quá phận.

Mạnh Dao tuy rằng lười, trong nhà không làm gì nhưng trước đây em ấy chưa nói gì khiến người khác khó chịu, không giống như chị, mở miệng ra liền làm người khác nghẹn đến mức hoảng.
 
Chương 38: Nước Sơn Trà


Mạnh Dao khuyên bảo một hồi, Lưu Thúy Hoa rốt cuộc cũng cho Kỳ Minh An đứng lên, còn không quên gõ hai người một phen.

"Lần này là Mạnh Dao rộng lượng, tạm tha thứ cho hai đứa, về sau nói năng cẩn thận cho mẹ, muốn nói gì thì nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, còn có lần sau, hai người các con đều dọn ra phân gia!"

"Dao Dao, Văn Diệp, chúng ta vào nhà!"

"Nga!"

Kỳ Văn Diệp mau chóng đuổi kịp Lưu Thúy Hoa, Mạnh Dao động tác chậm một chút liền ăn một miệng cẩu lương.

Kỳ Minh An chuyện đầu tiền là giúp Ngô Ái Trân lau mặt sạch sẽ. Cũng không chê Ngô Ái Trân nước mắt nước mũi tèm lem, cả quá trình đều ôn nhu giúp đỡ.

"Minh An!"

Ngô Ái Trân khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức thở không nổi, "Ô ô ô, đều là do em không tốt, làm anh chịu khổ!"

Kỳ Minh An buồn cười mà lắc đầu, trong mắt tràn ngập ôn nhu, "Anh mới quỳ có bao lâu, chịu khổ cái gì? Là em mới đúng, có sợ không? Mẹ chỉ hù dọa em thôi, sao mẹ không để ý đến anh được, lo bụng em trước đi!"

Ngô Ái Trân nức nở ôm lấy Kỳ Minh An.

Mạnh Dao thấy cặp vợ chồng này diễn tình cảm mà nổi hết cả da gà, mau chóng chui vô nhà bếp.

Cô tốt nhất là đi nấu nước sơn trà, phải đợi một lát nữa mới có thể uống.

Chờ nấu xong, cô có thể đem cho chị dâu Ngô Ái Trân một chén, nhìn chị ấy như vậy, bụng chắc vẫn còn khó chịu.

Nấu mất một giờ, Mạnh Dao đã cho ra lò một nồi nước sơn trà ngọt ngào.

Nấu được ba chén, hai chén đưa cho phòng mẹ chồng, một chén đưa qua phòng chị dâu.

Ngô Ái Trân ngày thường ăn cái gì cũng nôn nóng, Mạnh Dao tính toán chờ nước nguội, rồi mới đưa, trước tiên đưa hai chén qua kia trước.

Trong nhà không đủ phòng, do Kỳ Văn Diệp còn nhỏ nên ở chung phòng với Lưu Thúy Hoa.

Thời buổi này, buổi tới chưa có nhiều hoạt động giải trí, hơn nữa buổi tối nếu bật đèn thì lãng phí, nên mọi người trong thôn ăn cơm xong liền đi ngủ.

Thời điểm Mạnh Dao bưng hai chén sơn trà qua, Lưu Thúy Hoa đang dựa lưng vào giường, còn Kỳ Văn Diệp đang giúp bà đấm eo.

Kỳ Văn Diệp ngủ cùng Lưu Thúy Hoa, bình thường bà có động tĩnh gì thì cậu đều rõ ràng, cũng khó trách cậu vì lo lắng cho mẹ mà đi trộm tiền.

"Mẹ, con nấu nước sơn trà, mẹ nếm thử xem!"

Lưu Thúy Hoa không đứng dậy, chỉ quay đầu lại, thấy Mạnh Dao bưng hai chén nước, liền nhăn mày.

"Đã tối rồi, chuẩn bị đi ngủ, còn uống nước sơn trà cái gì?"

Kỳ Văn Diệp ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt, không khống chế được mà nuốt nước miếng, "Bẹp" một âm thanh vang lên, rõ ràng đến mức ai cũng có thể nghe được, là Lưu Thúy Hoa giơ tay lên đánh mông Kỳ Văn Diệp một cái.

"Bụng không còn khó chịu?"

"Mẹ, nước này giúp tiêu hóa tốt, buổi tối mẹ cũng ăn không ít, uống một chút nước sơn trà để mau tiêu thực."

Cô đem một chén để lên bàn, một chén khác đưa cho Kỳ Văn Diệp, "Chén của em nè, quỷ tham ăn."

Tay Kỳ Văn Diệp còn để bên eo Lưu Thúy Hoa, nhìn chén nước chớp chớp mắt, không đưa tay nhận lấy, mà đem ánh mắt chuyển về bên hông Lưu Thúy Hoa.

Mạnh Dao liền minh bạch ý tứ của Kỳ Văn Diệp, tức giận trợn trắng mắt.

"Em uống đi, để mẹ cho chị!"

Kỳ Văn Diệp nghe xong mới vui vẻ nhận lấy chén nước, còn sợ mình vướng víu mà ngồi ra rất xa.

Mạnh Dao ngồi bên mép giường, đưa tay giúp Lưu Thúy Hoa mát xa.

Nước sơn trà vừa mới nấu, vẫn còn nóng, chờ một chút rồi lại uống.

Lưu Thúy Hoa không nghĩ Mạnh Dao giúp bà xoa eo, cô gái nhỏ, bàn tay ngọc ngà, mềm yếu xoa bóp một chút chỉ sợ sẽ đau tay.

Nhưng mà Mạnh Dao nhấn trên eo bà một cái, xương khớp như đang được nối lại, thoải mái mà hừ hừ mấy tiếng.
 
Chương 39: Điều Kiện Trao Đổi


Lưu Thúy Hoa không khỏi có chút nghi hoặc, ghé bên giường nghiêng đầu hỏi: "Vợ Bác Ngạn, con từng học qua?"

Mạnh Dao biết Lưu Thúy Hoa đang hỏi về thủ pháp mát xa, cô lúc trước cảm thấy thú vị nên cũng học qua, bất quá đây là nghề nghiệp của người ta nên họ không bày cô nhiều lắm.

Nhưng Mạnh Dao tự nhiên sẽ không nói như vậy.

Cô cong môi cười, trả lời hàm hồ: "Con thấy người ta xoa bóp qua, liên học theo!"

Kỳ Văn Diệp đang dựng lỗ tai nghe, đôi mắt liền sáng ngời, ánh mắt nóng rực nhìn Mạnh Dao, rõ ràng là đánh chủ ý lên người cô.

Lưu Thúy Hoa cũng không truy hỏi, xua xua tay, "Được rồi, xoa một chút là được, đừng để mình mệt mỏi."

"Mẹ, con không mệt, con giúp mẹ xoa bóp thêm một chút, mẹ thả lòng như vậy eo liền không đau nữa! Mẹ nha, suốt ngày làm nhiều việc, đem chính mình mệt mỏi thành dạng gì rồi, bình thường mẹ nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Lưu Thúy Hoa sao có thể nghỉ ngơi, đang là vụ thu hoạch, công việc đầy ngoài đồng kìa.

Bà không trả lời, khép mắt lại, mơ màng sắp ngủ.

Mạnh Dao theo bản năng liền thả nhẹ động tác.

Bên kia động tác uống nước của Kỳ Văn Diệp cũng nhỏ lại, chớp chớp mắt, cẩn thận dịch lại gần Mạnh Dao, hướng mắt ra hiệu, thấy cô vẫn luôn cúi đầu thì có chút gấp gáp.

Mạnh Dao nghiêng đầu trừng Kỳ Văn Diệp một cái, cậu mới hậm hực dừng lại.

Mạnh Dao xoa bóp một hồi, thấy Lưu Thúy Hoa đã ngủ mới dừng tay lại, giúp bà đắp chăn đàng hoàng, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Không nghĩ đến Kỳ Văn Diệp cũng theo ra, còn nắm lấy quần áo của cô.

Mạnh Dao quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu, ra hiệu cho cậu mau về ngủ.

Kỳ Văn Diệp đã uống được nửa chén nước sơn trà, vô tội mà nhìn Mạnh Dao, giống như cậu không hiểu cô đang nói gì.

Mạnh Dao lại đi ra ngoài, cậu cũng đi theo. Không biết muốn cậu muốn nói gì với Mạnh Dao.

Mạnh Dao mặc kệ cậu, tiếp tục đi ra ngoài.

Cô cho rằng Lưu Thúy Hoa đã ngủ, vốn định khép cửa lại cho bà, đột nhiên giọng Lưu Thúy Hoa lại vang lên.

"Vợ Bác Ngạn, chờ một thời gian nữa, con đi xem Bác Ngạn đi!"

Mạnh Dao: "......." Mẹ giả bộ ngủ?

Nói xong câu này, Lưu Thúy Hoa không động tĩnh, an an ổn ổn mà ngủ, tựa hồ như đang nói mớ.

Mạnh Dao thấp giọng nói được, mới nhẹ nhàng rời đi.

Kỳ Văn Diệp cũng nhắm mắt đi theo, như cái đuôi nhỏ mà theo Mạnh Dao vào bếp.

Bất đắc dĩ, Mạnh Dao quay đầu hạ giọng hỏi: "Em theo chị làm gì?"

Kỳ Văn Diệp vốn đang không biết mở miệng như thế nào, Mạnh Dao vừa hỏi, cậu lập tức há mồm nói: "Chị dạy tôi cách xoa bóp cho mẹ đi!"

Đôi mắt Mạnh Dao đảo một vòng, kiêu ngạo hỏi lại: "Vì sao phải bày cho em?"

"Chị có điều kiện gì?"

Là một đứa trẻ rất thông minh.

Mạnh Dao ngoắc tay bảo Kỳ Văn Diệp tới gần, Kỳ Văn Diệp cảnh giác nhìn cô, mới đem lỗ tai lại gần.

"Ngày mai chị muốn lên trấn nhìn, ngày mai em muốn đi học, thì dẫn chị theo!"

"Chị lại muốn mua mấy bộ quần áo vô dụng sao? Chị cũng đừng có mơ, tôi sẽ không mang chị theo! Chị mà còn tiêu tiền tào lao, tôi sẽ còn trộm tiền của chị!"

"Chị...."

Mạnh Dao bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Mua nhiều quần áo vô dụng là nguyên chủ, không phải cô.

Bất quá hiện tại, Mạnh Dao khẳng định, Kỳ Văn Diệp một phần là do mẹ chồng bị đau eo, phần khác là do thấy Mạnh Dao tiêu tiền lung tung nên mới trộm tiền.

Mạnh Dao cảnh cáo Kỳ Văn Diệp, "Mặc kệ chị có xài tiền lung tung hay không, nhưng đây không phải là lý do để em trộm tiền, chị chỉ tha thứ cho em lần này, còn có lần sau, chị nhất định sẽ méc mẹ!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom