Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1289


Chương 1289


Anh không dám nói, cũng không biết phải nói gì, anh chỉ muốn đợi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.


Anh thật sự lo lắng tất cả những điều này lại như một giấc mơ.


Bác sĩ tới rất nhanh, thấy Tô Lam đã mở mắt thì lập tức tiến hành kiểm tra.


Tô Lam liên tục chớp mắt nhìn các bác sĩ tập trung lại đây, mặc cho họ kiểm tra.


Bác sĩ giơ ngón tay lên, bảo cô trả lời là số mấy.


“Sếp Quan, lần này mợ chủ thật sự tỉnh rồi!”


Bác sĩ chủ trị cũng rất mừng rỡ, vội vàng báo cáo với Quan Triều Viễn.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, khi cô vừa định mỉm cười với anh…


Quan Triều Viễn chạy nhanh vào phòng tắm.


Nụ cười vừa mới nâng lên của Tô Lam cứng đờ trên khuôn mặt, anh làm sao vậy?


Quan Triều Viễn đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân đang khóc trước gương rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.


Cô tỉnh rồi, cô thật sự tỉnh rồi!


Anh vặn vòi nước để rửa mặt, đưa tay lên lau qua loa rồi lại chạy ra ngoài.


Các bác sĩ rất biết ý đi ra ngoài, đồng thời dặn dò Quan Triều Viễn đừng nói quá nhiều.


Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, không ai nói gì.


Hai hơn tháng qua, Quan Triều Viễn đã nói hết những điều muốn nói.


“Anh là ai?” Cuối cùng Tô Lam cũng lên tiếng.


Nhưng câu mở đầu này lại là một đòn chí mạng đối với Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn trợn to mắt nhìn Tô Lam: “Tô Lam, em không nhớ anh sao? Anh là người đàn ông của em! Là chồng em đây!”


Quan Triều Viễn có dự cảm không lành, bác sĩ liên tục nhấn mạnh Tô Lam bị chấn thương nặng nhất là ở vùng đầu.


Không phải vì bị thương ở đầu nên cô không nhớ ra anh đó chứ?


“Chồng em đâu có xấu như anh? Anh nhìn anh đi, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm mắt đen xì, còn có râu nữa, tóc cũng dài. Chồng em không như thế.”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ vô cùng đau lòng.


Kể từ khi Tô Lam nhập viện, Quan Triều Viễn làm gì còn quan tâm đến hình tượng nữa, anh còn không nhớ lần cuối cùng mình cạo râu là khi nào, tóc lại càng không để ý tới.


“Anh thế này nên em không nhận ra anh nữa à? Anh lập tức thay đổi trở lại!”


“Ông xã, bé cưng đâu?”


“Bé cưng vẫn ổn, bác sĩ Chung đang chăm sóc con, nhưng con quá nhỏ nên bây giờ chỉ có thể ở trong lồng ấp.”


“Là con trai hay con gái?” Tô Lam sinh xong thì kiệt sức, còn chưa biết là con trai hay con gái đã ngất đi.


“Là con trai, là con trai mà chúng ta đều mong muốn.”


Quan Triều Viễn ghé sát vào tai Tô Lam, như đang nói điều bí mật.


Khoé môi Tô Lam nhẹ nhàng cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.


“Tô Lam, đừng nói nữa, bác sĩ bảo em vừa tỉnh lại không được nói nhiều, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
 
Chương 1290


Chương 1290


“Em còn một câu hỏi cuối cùng, vừa nãy khi em tỉnh sao anh lại không để ý đến em mà chạy vào phòng tắm thế?”


Tô Lam vẫn không hiểu.


“Anh uống nhiều nước quá nên buồn đi vệ sinh, hì hì!”


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng lại nở nụ cười nghịch ngợm đặc trưng của mình, lộ ra hàm răng trắng tinh.


“Em mệt rồi, em ngủ một lát đây.”


Nghe Tô Lam nói muốn ngủ, Quan Triều Viễn lại lo lắng.


“Yên tâm đi, em sẽ tỉnh lại.”


“Ngủ đi, khi nào em tỉnh lại, ông chồng đẹp trai của em sẽ về.”


Chẳng bao lâu sau Tô Lam đã chìm vào giấc ngủ.


Quan Triều Viễn vội vàng dùng thời gian này để tút tát lại nhan sắc, anh còn đi cắt tóc nữa.


Vẫn đẹp trai như xưa.


Anh chạy đến phòng sơ sinh một chuyến, Chung Vũ Lăng và các y tá nhìn thấy anh cũng giật mình.


Thời gian qua mọi người đã quen với Quan Triều Viễn lôi thôi lếch thếch, đột nhiên anh trở lại làm Quan Triều Viễn đẹp trai trước kia khiến mọi người chưa quen.


“Sếp Quan vẫn đẹp trai như trước!”


“Gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái mà!”


Quan Triều Viễn đến trước lồng ấp của con trai, cậu bé đang ngủ rất say.


Cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng còn mấp máy.


“Tình hình thế nào?”


“Bây giờ mọi thứ đã bình thường, chỉ là cậu bé còn rất yếu, cơ thể lại quá gầy nên vẫn phải nằm trong lồng ấp một thời gian nữa, nhưng bé ăn được, ngủ được, chắc không lâu nữa sẽ được ra thôi.”


Chung Vũ Lăng rất vui vì kết quả này.


Quan Triều Viễn lấy điện thoại ra chụp vài tấm, thật khó tưởng tượng cậu nhóc đỏ hỏn này lại có quan hệ huyết thống với mình.


Cậu bé là con trai anh, là con trai của anh và Tô Lam.


“Sếp Quan, anh hãy nói với mợ chủ là không cần lo lắng cho cậu chủ nhỏ bên này. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt, bây giờ sức khoẻ mợ chủ đang rất yếu, cũng không vội cho con bú.”


“Bà vất vả rồi.”


Vì nhóc con vẫn nằm trong lồng ấp không thể bế ra, Quan Triều Viễn chỉ đành chụp vài tấm rồi về.


Khi anh về thì Tô Lam đã tỉnh, y tá đang cho cô ăn.


“Em thấy mình đã khoẻ hơn nhiều rồi, anh đưa em đi thăm bé cưng đi, từ lúc sinh con ra đến giờ em vẫn chưa được thấy con.”


“Không vội, bây giờ em đang rất yếu, lại đang ốm, không sợ lây cho con à? Anh có ảnh đây, em muốn xem không?”


Quan Triều Viễn vội ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra.


“Mau cho em xem đi!”
 
Chương 1291


Chương 1291


Quan Triều Viễn giấu điện thoại ra sau lưng: “Hôn một cái đi rồi cho em xem!”


“Sao anh vẫn còn trẻ con như vậy?” Tô Lam hôn lên má Quan Triều Viễn rồi giật lấy điện thoại anh.


“Bé cưng thật giống anh, mắt mũi đều giống anh.” Tô Lam nhìn bé cưng của mình, nước mắt sắp tuôn rơi.


“Giống ở đâu? Sao anh không thấy? Nhăn nhúm xấu chết đi được, đâu có đẹp trai như anh!”


Tô Lam không nhịn được lườm Quan Triều Viễn.


“Làm gì có ai nói con trai mình xấu như anh chứ?”


“Không xấu, không xấu.” Quan Triều Viễn vội nói lại, dù sao Tô Lam nói gì thì là thế đó.


Vì vừa sinh con xong, lại mới tỉnh lại nên sức khoẻ Tô Lam thật sự rất yếu.


Vừa hay đang trong thời gian ở cữ, dưới sự chăm sóc tận tình của Chung Vũ Lăng, một tháng này sức khoẻ Tô Lam đã tốt lên rất nhiều so với trước.


Cuối cùng em bé cũng được ra khỏi lồng ấp, trở về với vòng tay Tô Lam.


Lại nửa tháng nữa trôi qua, Tô Lam phải tiến hành một loạt các loại kiểm tra sức khoẻ, sau khi mọi thứ bình thường, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam và bé cưng về nhà.


Chỉ là lần này họ không về khu Rainbow mà là về hoa viên Crystal, dì Phương và Lê Hoa cũng về đó cùng.


Chỉ thêm một đứa bé thôi nhưng Quan Triều Viễn lại cảm thấy trong nhà ồn ào hơn rõ ràng, cũng vì để chăm sóc sức khoẻ Tô Lam cho tốt nên họ mới về bên này.


Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã thấy Tô Lam bế bé cưng trong lòng, đang cho con bú!


“Em đang làm gì đấy?”


“Em đang cho con bú! Bác sĩ Chung nói sau khi về nhà, em có thể thử cho bé cưng uống sữa mẹ. Mặc dù khi ở bệnh viện em đã uống rất nhiều thuốc, nhưng lâu như vậy cơ thể cũng đã chuyển hoá hết, bác sĩ Chung nói em có thể cho con bú được rồi, trẻ nhỏ uống sữa mẹ vẫn tốt hơn.”


Tô Lam vừa nói vừa nhìn bé cưng trong ngực, cực kỳ hạnh phúc.


“Mợ chủ cho con bú các cô ở đây làm gì? Ra ngoài hết cho tôi!”


Người giúp việc vội vàng ra khỏi phòng.


Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không sửa được tật xấu!


Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, áo cô vén lên lộ ra bầu ngực trắng nõn, sinh con xong nơi đó lớn hơn trước rất nhiều.


Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, không kìm được nuốt nước bọt.


Anh đã không còn nhớ lần trước mình thân mật với Tô Lam là khi nào, quá lâu rồi.


Tô Lam thấy Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm ngực mình thì lập tức xoay người đi.


“Lưu manh!”


“Nhìn vợ mình mà cũng gọi là lưu manh sao?” Quan Triều Viễn cực kỳ không phục, ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.


“Anh còn không được hưởng đãi ngộ này, tu hú chiếm tổ chim khách!” Quan Triều Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm.


Tu hú chiếm tổ chim khách?


Mặt Tô Lam đỏ lên, ẩn dụ của anh lúc nào cũng kỳ quái như vậy!


“Anh đã làm bố rồi, có thể đừng so đo với con trai không?”


“Nếu anh so đo với con thì em nghĩ thằng nhóc còn có thể ở đây?” Quan Triều Viễn không khỏi khịt mũi.
 
Chương 1292


Chương 1292


Khi bé cưng vẫn ở trong lồng ấp, anh còn có thể nói chuyện với Tô Lam vài câu.


Kể từ khi bé cưng ra khỏi lồng ấp, về với vòng tay Tô Lam, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi bé cưng, đương nhiên cũng không nhìn anh được mấy lần.


Trong lòng anh đương nhiên thấy khó chịu, bây giờ cô còn bắt đầu cho con bú nữa, chắc sau này mọi tâm tư của cô đều dành cho bé cưng, anh càng không còn địa vị!


Tô Lam thấy bé cưng ăn no xong đã ngủ thì nhẹ nhàng đặt con xuống, đắp chăn cho con.


“Em có chuyện muốn nói với anh.”


“Chuyện gì vậy?” Quan Triều Viễn lập tức tươi tỉnh trở lại, lâu lắm rồi anh mới được vợ chú ý.


“Khi ở bệnh viện, em nghe nói anh vẫn luôn ở bên chăm sóc em, em sinh cũng được hơn một tháng rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, anh về công ty đi.”


Sắc mặt Quan Triều Viễn tối đi từng chút từng chút khi nghe những lời Tô Lam nói.


“Em đang xua đuổi anh?”


“Không phải em đang quan tâm anh sao? Anh đã lâu không để ý tới công ty, đến lúc quay lại rồi.”


“Tô Lam, ba tháng liền em không mở mắt nhìn anh, bây giờ mới ở bên nhau được bao lâu mà em đã chán anh, còn đuổi anh đến công ty!”


“Anh nói nhỏ thôi, bé cưng còn đang ngủ!” Tô Lam lập tức ngăn Quan Triều Viễn lại.


“Anh không nói nữa!” Quan Triều Viễn nói xong thì phẫn nộ ra khỏi phòng ngủ.


Nhìn bóng lưng bỏ đi của Quan Triều Viễn, Tô Lam cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này làm sao vậy?


Bảo anh về công ty thôi mà sao lại nóng nảy như thế, còn nổi giận đùng đùng nữa chứ?


Xem ra trong ba tháng cô ngủ say, tính tình người này đã trở nên nóng nảy hơn! Thật không biết các bác sĩ và y tá làm sao tránh được tính gắt gỏng của anh?


Quan Triều Viễn đầy bụng lửa giận, giận dỗi mãi không xuất hiện trước mặt Tô Lam.


Nhưng tối đến anh vẫn phải ngủ, vì thế đành phải quay về phòng ngủ.


Người giúp việc đang dọn giường trong phòng ngủ, nhóc con đang nằm chơi trên giường.


Chắc Tô Lam đi tắm rồi.


“Gối của tôi đâu? Các cô thật to gan, dám ném gối của tôi ra ngoài!” Quan Triều Viễn thấy trên giường không có gối của mình thì phát cáu!


“Không phải đâu cậu chủ, đây là lệnh của mợ chủ đó ạ.”


“Lệnh của mợ chủ? Không thể nào! Buổi tối cô ấy không có tôi làm sao ngủ được! Chắc chắn là các cô!”


Đúng lúc anh đang đầy bụng lửa giận không có chỗ trút!


Anh đang nói thì Tô Lam bước ra từ phòng tắm, cô quấn áo choàng tắm thật dày trên người.


Mấy người giúp việc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu chủ không tin thì có thể hỏi mợ chủ ạ!”


Quan Triều Viễn lập tức quay người về phía Tô Lam: “Họ nói là em bảo họ mang gối của anh ra ngoài có phải không?”


“Đúng thế.” Tô Lam trả lời gọn gàng dứt khoát.


Quan Triều Viễn đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, vừa nãy anh còn nói Tô Lam không có anh bên cạnh thì không ngủ được.
 
Chương 1293


Chương 1293


“Tại sao?”


“Đêm bé cưng ngủ sẽ thức giấc, em trông con ngủ sẽ quấy rầy đến anh, anh sang phòng khác ngủ tạm đi.”


Quan Triều Viễn hung dữ nhìn chằm chằm Tô Lam, chỉ muốn chọc thủng vài lỗ trên người cô, không ngờ cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra ngoài!


Anh vốn đã cảm thấy địa vị của mình ở nhà không giữ được nữa, không ngờ bây giờ còn không được vào phòng ngủ!


“Tô Lam, coi như em nhẫn tâm!” Quan Triều Viễn bỏ lại câu này rồi xoay người bỏ đi.


Tô Lam khó hiểu, còn không phải vì cô muốn tốt cho anh sao? Thời gian này anh chăm sóc cô chắc cũng không được ngủ ngon, trẻ con lại hay khóc đêm, cô muốn anh được ngủ thêm một lúc, sao lại thành nhẫn tâm?


“Kỳ cục!” Tô Lam mặc kệ, lên giường chuẩn bị ngủ.


Đã mấy ngày trôi qua, Quan Triều Viễn không ngủ cùng phòng với Tô Lam, ban ngày cũng không đến công ty, cũng rất ít đến phòng cô.


Tô Lam chỉ quan tâm con, không để ý tới Quan Triều Viễn.


Bé con đã về nên cũng nhiều người tới thăm, bà Hoắc đến thăm vài lần, người nhà họ Mục cũng lần lượt thay phiên nhau đến.


Hoa viên Crystal náo nhiệt hơn trước nhiều.


Hôm nay, Tô Lam đang dỗ con ngủ trong phòng bỗng cảm thấy ngoài cửa có người.


Cô ngẩng đầu lên nhìn mấy lần nhưng không thấy ai.


“Bé cưng, rốt cuộc con có ngủ không?”


Anh bạn nhỏ tròn mắt nhìn Tô Lam rồi bật cười, chẳng buồn ngủ chút nào.


Cậu nhóc này cũng thích hành hạ người khác lắm.


Tô Lam đặt bé cưng lên giường rồi lặng lẽ rời đi.


Bóng người ở cửa vẫn đang đung đưa.


Cô thầm nghĩ chắc mấy ngày nay Quan Triều Viễn bức bối lắm.


Tô Lam nhẹ nhàng bước ra mở cửa.


Nhưng khi nhìn thấy người ở cửa thì cô lại sửng sốt.


“Sao lại là anh? Lén lén lút lút ở cửa phòng tôi làm gì?”


Mục Nhiễm Tranh gãi đầu, cười ngượng nghịu.


“Được rồi, vào đi.” Tô Lam về phòng: “Bé cưng, anh trai tới thăm con nè!”


Nghe thấy từ “anh trai”, Mục Nhiễm Tranh thật sự rất buồn bực.


Anh chưa bao giờ nghĩ rằng con của Tô Lam sẽ gọi mình là anh.


Từ khi Tô Lam sinh con, Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa tới thăm cô.


Không phải anh không muốn đến, mà là không dám đến.


Còn nhớ khi Tô Lam hôn mê, anh đã nói tất cả những tâm tư lòng mình cho Quan Triều Viễn.


Anh thật sự lo những lời ấy sẽ bị Tô Lam biết, lo mình và cô không thể làm bạn được nữa.


Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn chưa biết.
 
Chương 1294


Chương 1294


“Xem con trai tôi có đẹp trai không?”


Cậu nhóc lúc trước da nhăn nheo giờ đây đã trắng trẻo mềm mịn, cực kỳ dễ thương.


Tô Lam nói với Mục Nhiễm Tranh như đang khoe khoang.


“Cô nhìn con trai mình đương nhiên càng nhìn càng thấy đẹp trai, có ai lại thấy con mình xấu chứ?”


“Có đấy, chú của anh đó! Bé cưng vừa sinh ra chú anh đã nói sao lại xấu vậy.”


“Chú tôi…” Mục Nhiễm Tranh bật cười.


“Chán anh ghê, mãi chẳng thấy anh tới thăm tôi. Công việc bận vậy à?”


“Chủ yếu là do tôi không dám.”


“Tôi có thể ăn thịt người hay là bé cưng có thể ăn thịt người? Ồ, tôi quên mất, chú của anh có thể ăn thịt người.”


Tô Lam tự trả lời, coi như giải vây cho Mục Nhiễm Tranh.


Mục Nhiễm Tranh nhìn đứa bé trong tã lót, hồng hào đáng yêu rất được người thích.


“Tôi có thể chạm vào thằng bé không?”


“Đương nhiên rồi!”


Mục Nhiễm Tranh đưa một ngón tay ra chạm vào mặt bé con: “Thật mềm…”


Tô Lam nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Nhiễm Tranh rồi hỏi: “Thích không?”


Mục Nhiễm Tranh cười ngây ngô: “Thích.”


“Vậy anh cũng kiếm một đứa đi.”


“Tôi tìm ai để sinh?” Mục Nhiễm Tranh lườm Tô Lam.


“Tìm bạn gái chứ sao! Lần trước chị dâu tới còn nói với tôi chuyện này, chị ấy không muốn anh giống như những người nổi tiếng khác, ba mươi bốn mươi tuổi vẫn không kết hôn.”


“Ai da, được rồi, cô đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bề trên nữa, tôi chán lắm rồi!”


“Tôi không nói anh nữa, có bạn gái sớm một chút cũng tốt, có ai vừa ý thì cứ nói chuyện trước đi.”


Mục Nhiễm Tranh vừa nghe tới chủ đề này là da đầu lại tê dại.


“Sao không thấy chú tôi đâu thế?”


Nhắc tới Quan Triều Viễn, Tô Lam không khỏi thở dài.


“Đừng nhắc đến anh ấy nữa, mấy ngày nay anh ấy đang giận dỗi tôi, không biết bị thần kinh cái gì. Tôi bảo anh ấy đến công ty thì anh ấy nổi giận, tôi không muốn cãi nhau nên bảo anh ấy sang phòng khác ngủ, anh ấy cũng giận, thật không biết anh ấy bị làm sao.”


“Tôi biết.”


Tô Lam lập tức quay đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh biết?”


“Trong khoảng thời gian cô hôn mê, tôi đã thấy chú tôi khóc.”


“Khóc? Sao có thể?”


Trong mắt Tô Lam, Quan Triều Viễn là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, cô không tưởng tượng được anh sẽ rơi nước mắt!


“Thật đấy, thực ra áp lực của chú ấy rất lớn.”


Mục Nhiễm Tranh nói hết cho Tô Lam những chuyện mình biết.
 
Chương 1295


Chương 1295


Biểu cảm trên mặt Tô Lam từ từ thay đổi.


“Chú tôi hối hận lắm. Chú ấy hối hận về mọi quyết định của mình, hối hận lúc đầu vì công ty mà không ở nhà với cô, hối hận vì bác sĩ bảo lấy đứa bé ra trước nhưng chú ấy không đồng ý. Thật ra chú ấy vô cùng tự trách, may là cô tỉnh rồi.”


“Thì ra là vậy, xem ra tôi đã thật sự trách nhầm anh ấy rồi.”


“Hai người nói chuyện với nhau đi nhé.”


“Ừm.”


“Vậy tôi về trước, hôm khác lại tới thăm cô.”


“Đi thong thả.”


Mục Nhiễm Tranh lại nhìn đứa em trai nhỏ của mình: “À đúng rồi, bé cưng tên gì thế?”


“Hả? Tên? Hình như chúng tôi vẫn chưa đặt tên!”


Lúc này Tô Lam mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện quan trọng này!


“Đến giờ vẫn chưa đặt tên, mau nghĩ đi nhé.” Mục Nhiễm Tranh mỉm cười đi tới cửa, nhưng đột nhiên anh dừng lại.


Tô Lam thấy Mục Nhiễm Tranh dừng bước thì hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”


“Tôi thấy… Thôi quên đi, không có gì, cô chú ý giữ gìn sức khoẻ.”


Mục Nhiễm Tranh vẫn không nói ra.


Anh định nói với Tô Lam tình hình gần đây nhất của Quốc tế Tinh Hoàng, nhưng thấy Tô Lam hạnh phúc như vậy, anh thật sự không muốn làm phiền cô nữa.


Có lẽ Tô Lam sẽ vì bé cưng mà hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí.


Mục Nhiễm Tranh đi tới phòng khách, Quan Triều Viễn đang ngồi ở đó.


“Nói xong rồi?”


“Nói xong rồi. Chú à, cảm ơn chú không nói những lời cháu nói lần trước cho Tô Lam.”


Đương nhiên Quan Triều Viễn sẽ không nói, còn lâu anh mới nói cho vợ mình rằng có một người đàn ông đang nhớ nhung cô.


“Bây giờ chú không nói không có nghĩa là về sau cũng không nói, sau này cháu ngoan ngoãn chút đi.”


Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, lần này Quan Triều Viễn đã hoàn toàn nắm được thóp của anh rồi.


Buổi tối, Quan Triều Viễn chuẩn bị về phòng dành cho khách để ngủ như thường lệ.


Người giúp việc vội gọi anh lại: “Cậu chủ, mợ chủ gọi cậu vào phòng ạ.”


Quan Triều Viễn lập tức vui mừng khôn xiết, xem ra Tô Lam nhớ anh rồi.


Anh hắng giọng giả vờ bình tĩnh: “Nói với mợ chủ là tôi đang bận, lát nữa sẽ qua sau.”


Để cô nhớ thêm chút nữa đi! Gọi là đến, đuổi là đi, quá mất mặt đàn ông!


Nhưng sau tất cả, anh vẫn không chống lại được nỗi nhớ nhung Tô Lam, chẳng bao lâu đã chạy sang phòng cô.


“Em tìm anh có chuyện gì không?” Anh còn cố ý nghiêm túc một chút.


“Không phải anh nói đang bận à?”


“Xong việc rồi.”


“Anh lại gần em chút được không?”
 
Chương 1296


Chương 1296


Tô Lam thấy anh cứ đứng ở cửa mãi thì rất không hài lòng.


Quan Triều Viễn chỉ đành đi tới đầu giường, nhưng lại không thấy bé con đâu.


“Con trai đâu?”


“Anh vẫn biết mình có con trai à? Thế mà mấy ngày rồi anh không đến xem con thế nào!” Tô Lam không nhịn được oán trách.


Sao Quan Triều Viễn có thể mấy ngày không thăm con được, khi người giúp việc bế con ra ngoài anh đều lén bế con.


Tô Lam đột nhiên cầm lấy tay Quan Triều Viễn: “Ông xã, em xin lỗi.”


“Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”


“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”


Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng.


“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”


Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.


“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”


“Anh làm sao?”


“Sao anh mãi không đến công ty?”


“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Quan Triều Viễn rất đắc ý.


“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”


“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”


Quan Triều Viễn quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!


Tô Lam cầm hai tay Quan Triều Viễn đặt vào lòng bàn tay mình.


“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”


Vẻ mặt Quan Triều Viễn có chút mất tự nhiên: “Tự nhiên em nói những lời cảm động này làm gì?”


“Ngày mai anh về công ty làm việc đi. Ở đây có người giúp việc chăm sóc em rồi, không sao đâu.”


“Về làm gì? Kinh doanh được thì kinh doanh, không kinh doanh được nữa thì nghỉ, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu.”


“Chúng ta đủ tiêu nhưng người khác thì sao?”


“Người khác? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”


“Đương nhiên có liên quan rồi, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, nếu công ty thật sự phá sản, chúng ta có thể không lo cơm ăn áo mặc nhưng những nhân viên đó thì sao? Có người cũng vừa mới sinh em bé như chúng ta, hoặc có người có con lên đại học, rất nhiều chi phí. Anh bảo họ phải sống thế nào?”


“Anh không nợ họ!” Quan Triều Viễn nghe những lời này, trong lòng đương nhiên không vui.


“Tất nhiên là chúng ta không nợ họ, nhưng nếu đã thành lập công ty thì chúng ta phải gánh vác trách nhiệm này. Người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, không phải sao?”
 
Chương 1297


Chương 1297


Tô Lam nhỏ nhẹ nói chuyện phải trái với Quan Triều Viễn: “Có lẽ lúc anh mới thành lập Tập đoàn Dark Reign chỉ vì muốn chơi thôi, nhưng bây giờ đó không chỉ là công ty của anh, mà còn là công ty của mọi người.”


“Được rồi, được rồi, nghe lời em, ngày mai anh đi làm!” Quan Triều Viễn có chút mất kiên nhẫn.


Tô Lam tới trước mặt Quan Triều Viễn, hôn nhẹ lên môi anh.


“Em biết em không nhìn nhầm người mà, thật ra chồng em là một người đàn ông giữ trong lòng cả thiên hạ.”


“Linh tinh, rõ ràng trong lòng anh chỉ có em.”


“Một lời không hợp là tỏ tình.” Dù nói vậy nhưng trong lòng Tô Lam vẫn rất vui: “Đúng rồi, hôm nay Hắc Thổ đến, anh ta nhắc nhở em rằng bé cưng của chúng ta vẫn chưa có tên, chúng ta cứ gọi bé cưng mãi mà không đặt tên. Anh làm bố, anh đặt tên cho con đi.”


“Em thật sự để anh đặt tên?”


“Chuyện này có gì ngạc nhiên? Anh là bố, bảo anh đặt tên cho con là chuyện rất bình thường mà!”


“Vậy để anh suy nghĩ!”


“Còn một chuyện nữa em muốn trao đổi với anh. Em với bé cưng ở bệnh viện suốt, khi bé cưng đầy tháng cũng ở bệnh viện. Con nhà người ta đều tổ chức tiệc đầy tháng, nhưng con chúng ta đã hơn một tháng tuổi rồi, hay là chúng ta đổi thành tiệc trăm ngày nhé? Không cần quá hoành tráng, chỉ cần mời họ hàng, bạn bè đến chung vui là được rồi.”


“Nghe em hết!”


Quan Triều Viễn vẫn nói với vẻ cưng chiều.


Tô Lam dựa sát vào ngực Quan Triều Viễn: “Ông xã, thật may là em đã tỉnh lại, nếu không để anh lại trên đời này một mình cũng buồn lắm…”


Quan Triều Viễn nghe mà thấy chua xót. Đúng thế, may mà Tô Lam tỉnh lại, nếu không anh thật sự không biết ngày tháng sau này phải sống thế nào.


“Được rồi, mau ngủ đi. Bé cưng không ở đây, đêm nay em không cần phải dậy năm sáu lần nữa.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.


“Sao anh biết em phải dậy năm sáu lần một đêm?”


“Anh có thuận phong nhĩ và thiên lý nhãn đấy! Mau ngủ đi!”


Quan Triều Viễn nằm lên giường ôm chặt Tô Lam, trong lòng Tô Lam cảm thấy ấm áp, chắc chắn đêm đến người đàn ông này không ngủ được, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh đây mà.


Hôm sau, Quan Triều Viễn đến Tập đoàn Dark Reign.


Tô Lam vẫn ở nhà chăm con, những ngày qua cô cũng học được rất nhiều điều, dưới sự chăm sóc của chuyên gia dinh dưỡng, sức khoẻ cô ngày càng tốt hơn.


Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt bé con đã tròn một trăm ngày tuổi.


Hôm nay là ngày hoa viên Crystal náo nhiệt nhất.


Ông bà Hoắc và người nhà họ Mục đều đến, ngay cả Giản Ngọc cũng đến, thậm chí Mục Nhiễm Tranh còn tạm gác công việc lại để chạy tới đây.


Giản Ngọc bế bé cưng trong lòng, dường như biết đây là bác mình nên cu cậu cứ cười với Giản Ngọc suốt, không hề lạ lẫm.


“Bé cưng rất thích bác nó, không giống người bố nào đấy, cứ đến gần là con lại khóc.”


Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn có ý ám chỉ.


“Đó là bởi vì anh đẹp trai hơn nó, nó ngưỡng mộ và ghen tỵ với anh, vì thế anh đến gần nó mới khóc!”
 
Chương 1298


Chương 1298


Quan Triều Viễn cũng thấy rất kỳ lạ, khi còn nằm trong lồng ấp, bé cưng không thể hiện rõ như vậy! Từ sau khi ra khỏi lồng ấp, cứ khi nào anh đến gần là bé cưng lại khóc không ngừng.


“Thằng bé còn nhỏ thế kia biết thế nào là đẹp trai chứ, rõ ràng là trông anh hung dữ quá nên con mới sợ!” Tô Lam vạch trần Quan Triều Viễn không chút nể nang.


“Hai đứa vẫn thích cãi nhau nhỉ?” Giản Ngọc bế đứa bé trên tay, đưa mắt nhìn hai người.


“Anh, hay là anh đặt tên cho con em đi, đến giờ thằng bé vẫn chưa có tên.”


“Tô Lam, không phải em bảo anh đặt tên cho con sao?”


Quan Triều Viễn đột nhiên nổi giận.


“Em bảo anh đặt tên cho con, nhưng hơn hai tháng rồi anh đã nghĩ ra chưa? Em thấy hay là thôi đi.”


“Con trai anh đương nhiên phải để anh đặt tên!” Quan Triều Viễn lập tức giật lấy đứa bé khỏi vòng tay Giản Ngọc.


“Oa”, bé cưng bắt đầu gào khóc.


“Khóc cái gì mà khóc? Bố có phải bố ruột con không? Cười với người khác rồi khóc với bố, bố chọc con giận hả?”


Tô Lam vội bế con lại: “Có người bố nào như anh không? Bé cưng ngoan, đừng khóc nữa, hôm nay bố con lên cơn đấy.”


“Ai lên cơn?”


“Nói anh đó!”


Hai người lại cãi nhau, Giản Ngọc thật sự hết cách với hai người họ.


Tối đến mọi người đều ra về, lúc này Mục Chỉ Huyên, Quan Hạo và Tô Kiêm Mặc mới tới.


Họ cũng không ở lại quá lâu, thăm đứa bé một lúc rồi đi luôn.


Qua tiệc một trăm ngày, cuộc sống của bé cưng lại yên tĩnh trở lại, bây giờ cũng đã sắp đến Tết Nguyên Đán.


Mọi người trong nhà đang chuẩn bị đón Tết, bé cưng đang ngủ, Tô Lam gọi người trông giúp để cô ra ngoài.


Không khí trong nhà rất vui, ai cũng bận rộn.


Người giúp việc bưng một ly trà sữa đến cho Tô Lam, cô cầm ly trà sữa ấm ngồi trên sofa, cực kỳ thoải mái.


Cô cầm điện thoại lên đọc báo.


Nói thật là lâu rồi cô không đọc báo giải trí, vì mọi tâm tư của cô đều dồn hết vào bé cưng, cho dù cầm điện thoại thì đa phần cũng chỉ vào trang web nuôi dạy con.


“Quốc tế Tinh Hoàng đối mặt với nguy cơ phá sản lần nữa.”


Nhìn thấy tiêu đề này, Tô Lam giật nảy mình.


Quốc tế Tinh Hoàng sắp phá sản?


Sao có thể như thế được? Cho dù mấy tháng rồi Quan Triều Viễn không đi làm, nhưng chẳng phải còn có Dạ Bân lo liệu sao?


Hơn nữa rất nhiều nghệ sĩ có tên tuổi dưới trướng Quốc tế Tinh Hoàng, sao có thể phá sản được?


Tô Lam đã đọc rất nhiều tin tức thế này, bao gồm cả tin tức giải trí hiện tại.


Vì trên tầng có người gọi cô nên cô không thể không lên xem em bé.


Cô nhận ra cô đã rời khỏi showbiz hơn nửa năm rồi, dường như cô quên mất mình vẫn là một diễn viên.
 
Chương 1299


Chương 1299


Cô có giấc mơ vẫn chưa hoàn thành.


Tối nay Tô Lam gọi cho Từ Tinh Như, mời cô ta ngày mai đến nhà một chuyến.


Hôm sau Từ Tinh Như đến, lúc cô ta biết chồng của Tô Lam chính là Quan Triều Viễn hô mưa gọi gió thì cũng giật mình.


Từ Tinh Như vẫn đặc biệt mua quà đến cho em bé.


Tô Lam giao con cho người giúp việc, cô và Từ Tinh Như đến phòng khách phụ.


Phòng khách phụ khá nhỏ, tiện để hai người nói chuyện, cũng sẽ không có người giúp việc đến đây.


“Chị Tinh Như, hôm qua em xem tin tức, thấy có tin bảo Quốc tế Tinh Hoàng đang đứng trước nguy cơ phá sản lần nữa, đây là thật à?”


Từ Tinh Như uống một ngụm trà rồi thở hắt ra: “Một lời khó nói hết được, mặc dù hơi phô trương nhưng cũng là sự thật.”


“Sao lại vậy? Lúc em rời đi, Quốc tế Tinh Hoàng lên như diều gặp gió, giờ mới hơn nửa năm thôi mà!”


“Trong showbiz, tháng trước có người nổi tiếng thì có thể tháng sau sẽ chẳng ai hỏi han người đó nữa, công ty giải trí là đơn vị dựa vào nghệ sĩ, tất nhiên cũng có đặc tính như vậy. Sau khi cô đi, không biết có chuyện gì mà sếp Dạ ra nước ngoài, phó tổng giám đốc được đề bạt lên. Vị phó tổng giám đốc này hoàn toàn không rành nghề, đầu tư hay nhìn người đều rất kém.”


Tô Lam sờ cằm mình: “Sao lại thành ra như vậy chứ?”


“Rất nhiều nhân viên rời đi, vị phó tổng giám đốc này cậy vào thân phận của mình rồi có quan hệ với vài nghệ sĩ, ai ngủ với anh ta thì anh ta sẽ cất nhắc người đó, những nghệ sĩ dựa vào cơ thể, tôi nghĩ chắc cô cũng biết trình độ thế nào rồi. Công ty như vậy sẽ mất đi rất nhiều nhân tài, còn có một vài nghệ sĩ cũ của công ty vì không lấy được tài nguyên nên cũng lần lượt ký hợp đồng với công ty khác.


Tiêu Mạch Nhiên tự ra ngoài thành lập studio rồi, mặc dù vẫn giữ quan hệ hợp tác với công ty, nhưng đã không mang lại bao nhiêu lợi ích cho công ty nữa, bây giờ trong công ty cũng chỉ có Mục Nhiễm Tranh chống đỡ thôi.”


Đây là điều Tô Lam hoàn toàn không ngờ tới.


“Tô Lam, vẫn còn một chuyện, trước đó tôi đã muốn nói với cô nhưng mãi không liên lạc được với cô.”


“Chuyện gì vậy chị Tinh Như?” Đột nhiên Tô Lam cảm thấy chuyện này có vẻ rất quan trọng.


“Tô Nhược Vân đã hoàn toàn thay thế vị trí của cô rồi, cô ta đi nước ngoài bồi dưỡng một tháng. Sau khi về nước, kỹ năng diễn xuất bị chỉ trích của cô ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, phim điện ảnh mới quay vừa công chiếu ba ngày mà doanh thu phòng vé hơn năm trăm triệu, đồng thời cô ta cũng giành được một cúp Ảnh hậu.”


Sự thay đổi của Tô Nhược Vân khiến Tô Lam vô cùng bất ngờ.


“Không chỉ vậy, cô ta gần như đã cướp tất cả tài nguyên của cô. Tất cả những hợp đồng quảng cáo chúng ta hợp tác đến kỳ hạn đều bị cô ta thu về tay, tôi nghe nói ‘Girl Thời gian cập nhật’ cũng muốn ký hợp đồng với cô ta, đúng lúc tháng này hợp đồng của chúng ta với ‘Thời Thiếu Nữ’ đến hạn.


“Trước đó có một đạo diễn muốn đợi cô quay lại quay phim, nhưng không biết Tô Nhược Vân dùng cách gì mà lại thuyết phục được đạo diễn này.”


Từ Tinh Như cũng rất bất lực, vì không chắc thời gian Tô Lam quay lại nên cô ta cũng không thể hứa hẹn với người ta điều gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những thứ này bị cướp đi.


“Tô Lam, tôi luôn có cảm giác, dường như Tô Nhược Vân đang đối đầu với cô. Rõ ràng cô ta có thể có lựa chọn tốt hơn nhưng lại cứ muốn đi cướp hợp đồng quảng cáo của cô, ví dụ như mấy quảng cáo trong tay cô, rõ ràng có vài quảng cáo không tốt nhưng cô ta cũng giành lấy.”


Từ Tinh Như vẫn luôn nghĩ không ra.


“Cô ta muốn chặn kín đường của em.”
 
Chương 1300


Chương 1300


Sao Tô Lam có thể không hiểu ý đồ của Tô Nhược Vân được chứ?


“Cái này cũng hết cách rồi, tôi từng muốn để vài người mới trong tay tôi cướp lại, nhưng địa vị của họ trong giới quá thấp, thực sự không đủ sức để cạnh tranh.”


“Chị Tinh Như, khoảng thời gian không có em, chị đã vất vả rồi. Em cũng rất xin lỗi vì chuyện em rời đi mang đến cho chị khó khăn lớn như vậy.”


“Không sao, mỗi người đều có lựa chọn của mình, tôi nghe nói Sếp Quan muốn từ bỏ Quốc tế Tinh Hoàng về tính chiến lược. Tô Lam, nếu Sếp Quan thật sự từ bỏ thì cô nói trước với tôi một tiếng, tôi thì không sao nhưng tôi phải tìm lối thoát cho mấy người mới trong tay tôi, xem như tôi đi cửa sau vậy.”


“Chị Tinh Như, chị yên tâm đi, anh ấy sẽ không từ bỏ đâu, anh ấy không có tư cách này.”


“Hả?”


“À không có gì,” Tô Lam cười ngượng ngùng, vẫn nên giữ thể diện cho Quan Triều Viễn.


Thực ra bây giờ tất cả quyền sinh sát đều nằm trong tay cô, chỉ xem cô có dùng hay không mà thôi.


Chỉ nửa năm mà Quốc tế Tinh Hoàng lại đối mặt với phá sản, đó là nhà mẹ đẻ của cô đấy!


Là công ty đầu tiên cô ký hợp đồng.


Sao cô có thể cho chép chuyện này xảy ra được chứ.


Đột nhiên Tô Lam giật mình, dường như nghĩ ra gì đó.


“Chị Tinh Như, Tô Nhược Vân ra nước ngoài bồi dưỡng lúc nào?”


Từ Tinh Như nghĩ kỹ lại: “Có lẽ là sau khi cô tuyên bố rời khỏi showbiz hơn hai tháng.”


Cũng có nghĩa là lúc Tô Lam xảy ra chuyện thì Tô Nhược Vân đang ở nước ngoài.


Sau khi Tô Lam tỉnh lại, cô cũng từng hỏi Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nói tất cả đều do Lục Uy Nhiên làm, thậm chí Lục Uy Nhiên còn muốn đổ tội cho Tô Nhược Vân.


Lục Uy Nhiên thật sự muốn đổ tội nên mới nói là Tô Nhược Vân làm sao?


Sao Tô Lam cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tô Nhược Vân nhỉ?


“Tô Lam, cô sao thế?”


“Không sao, em nghĩ đến vài chuyện thôi.”


“Tô Lam, vậy tôi không quấy rầy cô nữa, thấy cô hạnh phúc thế này, tôi thật sự vui cho cô.”


Tô Lam cúi đầu cười ngọt ngào, quả thực bây giờ cô rất hạnh phúc.


Từ Tinh Như rời đi, cô ta không nhắc đến chuyện quay trở lại làm việc với Tô Lam.


Vì lúc cô ta biết Quan Triều Viễn là chồng của Tô Lam, có lẽ đã đoán được Tô Lam sẽ không quay lại nữa.


Kết hôn với một nhân vật quan trọng như vậy, ai sẽ quay lại chứ? Huống hồ cô còn sinh một cậu con trai.


Chỉ là, nếu Tô Lam không quay lại thì có thể cuộc sống của cô ta càng khó khăn hơn.


Sau khi tiễn Từ Tinh Như đi, Tô Lam tìm Vương Vĩ.


“Quản gia Vương, tôi nghe nói Triều Viễn giam Lục Uy Nhiên ở đây, có thể đưa tôi đi gặp cô ta không?”


“Cái này… mợ chủ, mợ gặp cô ta làm gì? Đúng là cô ta bị nhốt ở đây, lúc đầu là nhốt ở tầng hầm nhưng sau đó cậu chủ sợ làm ồn đến mợ nên đưa cô ta đến căn nhà bên ngoài rồi, mợ vẫn đừng nên đi thì hơn.”
 
Chương 1301


Chương 1301


“Quản gia Vương, ông sợ Triều Viễn trách tội à? Không sao đâu, vệ sĩ nhiều như vậy, tôi cách cô ta xa một chút là được rồi.”


“Vậy… được rồi.” Vương Vĩ vẫn đồng ý.


Lúc Tô Lam thấy Lục Uy Nhiên thì cô sắp nhận không ra cô ta rồi.


Vẻ mặt Lục Uy Nhiên hờ hững, bị nhốt ở nơi tối tăm, trên người đầy vết sẹo, thậm chí tinh thần cô ta còn hơi ngẩn ngơ.


“Mợ chủ, mợ lui lại đi, dừng để cô ta làm mợ bị thương!”


“Ông cảm thấy cô ta thế này có thể làm tôi bị thương được sao?”


Mái tóc rối bù của Lục Uy Nhiên xõa xuống, gần như che đi cả khuôn mặt, Tô Lam khó mà liên tưởng được người phụ nữ trước mắt này chính là người phụ nữ giỏi giang buộc tóc đuôi ngựa trước đó.


Nhớ lúc đó cô ta dẫn cô lên núi uy phong biết bao.


“Mợ chủ? Tô Lam?” Lục Uy Nhiên như cảm nhận được gì đó, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, gạt tóc trên mặt mình ra.


“Thật sự là mợ, cuối cùng mợ cũng đến rồi!” Lục Uy Nhiên bò đến trước mặt Tô Lam, mấy vệ sĩ nhấc chân đá cô ta ra.


“Cô đang đợi tôi?”


Lục Uy Nhiên ôm ngực ho dữ dội.


“Mợ chủ, cầu xin mợ tha cho tôi, tôi thật sự bị người ta sai khiến!”


Lục Uy Nhiên lập tức dập đầu, cô ta đập mạnh đầu xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.


“Được rồi, đừng dập đầu nữa, có gì thì nói đi.”


Vệ sĩ lập tức mang ghế cho Tô Lam, Tô Lam ngồi xuống.


Lục Uy Nhiên quỳ trên đất: “Tôi thật sự bị người ta sai khiến, xin mợ hãy tin tôi được không?”


Cô ta chưa bao giờ cung kính với Tô Lam thế này, cô ta đã chịu tra tấn ở đây sắp nửa năm rồi, cô ta thật sự không chịu được nữa.


Cô ta từng nghĩ đến tự tử, nhưng Quan Triều Viễn đã ra lệnh, tuyệt đối không cho phép cô ta chết.


Cho nên cô ta luôn trải qua những ngày sống không bằng chết.


“Cô bị ai sai khiến? Nói rõ đầu đuôi cho tôi.”


“Là Tô Nhược Vân, cô ta nhìn thấy tôi xé poster của mợ nên muốn lợi dụng tôi. Tôi biết cô ta muốn lợi dụng tôi, nhưng lúc đó tôi cũng muốn mợ chết nên đã phối hợp với cô ta. Lúc đó tôi nghĩ, chuyện này thành công thì tôi có thể đổ hết tội lên đầu Tô Nhược Vân, ai ngờ…”


“Cô ta với cô nghĩ giống nhau đúng không?”


“Đúng vậy! Hóa ra cô ta đã nghĩ xong kế thoát thân từ sớm rồi, cố ý chạy ra nước ngoài để tránh khỏi liên quan, thậm chí còn bàn xong trước với người hành động! Người phụ nữ này thật đáng khinh.”


Nghĩ đến Tô Nhược Vân, Lục Uy Nhiên hận đến ngứa răng, thậm chí cô ta còn âm thầm thề, nếu có một ngày cô ta ra khỏi đây, chắc chắn cô ta sẽ không tha cho Tô Nhược Vân.


“Cô nói cô ta đáng khinh, lẽ nào cô khác với cô ta sao? Hai người đều muốn mượn tay người khác để giết người mà thôi, chẳng qua cô ta thành công còn cô thất bại.”


“Không, tôi chưa từng muốn giết cô! Kế hoạch của tôi là làm đứa con của cô biến mất, người muốn giết cô là Tô Nhược Vân!”


Lục Uy Nhiên cắn răng nói ra cái tên đó.


Tô Lam nghĩ kỹ lại tình hình hôm đó, quả thực Lục Uy Nhiên luôn nhắm vào bụng của mình.
 
Chương 1302


Chương 1302


“Tôi thật sự chỉ muốn nhắm vào con của cô, tôi không tiền không thế thì sao dám giết người chứ? Nếu không phải có Tô Nhược Vân thì tôi thậm chí còn không dám thực hiện kế hoạch này, nhưng tôi phát hiện những người đi cùng với tôi luôn muốn mạng của cô, có lẽ bọn họ nhận được lệnh của Tô Nhược Vân.”


Tô Lam chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ, thì ra em gái của cô luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết.


Không ngờ lòng dạ lại nham hiểm như vậy!


“Còn nữa, lúc tôi lên kế hoạch với cô ta đã tiếp xúc với cô ta vài lần, tôi phát hiện cô ta không chỉ một lần muốn hại cô, có phải cô từng bị người ta dẫn đi lạc đường ở trong núi, với cả bị đánh ở sân bay?”


Tô Lam hoảng sợ nhìn Lục Uy Nhiên, lần đầu tiên gặp tai nạn trong núi cô còn tưởng là ngoài ý muốn, lần thứ hai ở sân bay, ngay cả Quan Triều Viễn cũng không điều tra được là ai làm.


“Ý cô là những lần đó đều do cô ta làm?”


“Đều là cô ta làm, tôi sẽ không lừa cô đâu. Còn cả scandal của cô nữa, đều do cô ta làm, tất cả là tôi phát hiện được lúc tiếp xúc với cô ta.”


Tô Lam có thể hiểu Tô Nhược Vân năm lần bảy lượt muốn bôi nhọ mình, nhưng cô không thể nào hiểu được tại sao cô ta muốn đẩy cô vào chỗ chết?


Cô thầm siết chặt nắm đấm, cô nên nghĩ ra sớm mới phải.


Nếu cô biết sớm mục đích của Tô Nhược Vân là muốn cô chết thì có lẽ Tô Kiêm Mặc sẽ không chết!


Tô Lam tức giận rời khỏi đây: “Đừng đánh cô ta nữa, nếu cậu chủ hỏi thì nói là lệnh của tôi.”


Lục Uy Nhiên vội dập đầu với Tô Lam: “Cảm ơn mợ chủ.”


Một lúc lâu sau Tô Lam vẫn chưa hoàn hồn, không ngờ Tô Nhược Vân lại nham hiểm như vậy.


Nói thế nào đi nữa thì cũng là chị em cùng cha khác mẹ, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn đến thế.


Quan Triều Viễn đẩy cửa ra thì thấy Tô Lam ngồi im bất động trên giường.


Vừa về anh đã nghe nói Tô Lam đi gặp Lục Uy Nhiên.


“Em muốn quay phim.” Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn.


Vốn dĩ Quan Triều Viễn cho rằng Tô Lam sẽ thảo luận với anh chuyện của Lục Uy Nhiên.


Không ngờ vừa lên tiếng lại là muốn đi quay phim.


“Sao lại muốn đi quay phim?”


Tô Lam khẽ cười: “Đừng quên, em từng nói em phải giành được thắng lớn, vẫn còn một cúp chưa hoàn thành, em phải tiếp tục hoàn thành chứ.”


Nhắc đến đề tài này, Quan Triều Viễn hơi chột dạ.


“Tô Lam, anh có chuyện muốn nói với em, nhưng em có thể hứa với anh không đuổi anh ra ngoài không?”


“Anh lại lén lút em làm chuyện gì trái lương tâm à?”


“Em hứa với anh trước đã, nếu không anh không nói đâu.” Quan Triều Viễn kiêu ngạo.


“Em hứa với anh sẽ không đuổi anh ra ngoài. Nói đi, bây giờ chuyện gì trái tim em cũng chịu được hết.”


“Thực ra em đã giành được thắng lớn rồi, là anh đã gian lận. Lúc đó em nói giành được thắng lớn thì chúng ta sẽ kết hôn, nhưng khi đó anh phải quay về Love Valley. Không phải là không muốn tổ chức hôn lễ với em đâu, nếu tổ chức hôn lễ xong rồi anh đi thì em sẽ là góa phụ, đồn ra ngoài thì khó nghe quá, cho nên anh… hì hì…”
 
Chương 1303


Chương 1303


Quan Triều Viễn vội giải thích đầu đuôi mọi chuyện lúc đó cho Tô Lam.


“Anh động tay động chân?”


“Dù sao vẫn là vì em mà.”


Tô Lam vội thở hắt ra: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”


“Vậy có phải là em không đi quay phim nữa không? Dù sao thì em cũng giành thắng lớn rồi mà, chúng ta có thể tổ chức lễ cưới bất cứ lúc nào.”


Quan Triều Viễn một tay ôm Tô Lam vào lòng.


“Chưa có được cúp kia thì chưa giành được thắng lớn, mặc dù là anh động tay động chân nhưng cũng không tính, em quay trở lại còn có mục đích khác.”


“Em muốn làm gì?” Quan Triều Viễn bắt đầu lo lắng thấp thỏm.


“Quốc tế Tinh Hoàng là nhà mẹ đẻ của em, em không thể nhìn nó sụp đổ như vậy được, hơn nữa em muốn lấy lại thứ thuộc về em!”


Ánh mắt Tô Lam tối lại.


“Tô Lam, có phải liên quan đến Lục Uy Nhiên không, anh nghe nói em đi gặp cô ta?” Quan Triều Viễn lờ mờ cảm thấy có liên quan đến Lục Uy Nhiên.


“Lục Uy Nhiên chỉ là một khẩu súng, cô ta bị người khác lợi dụng, hung thủ thật sự là Tô Nhược Vân! Cô ta năm lần bảy lượt muốn giết em, trước đây em từng nói sẽ xé đi từng lá bài trong tay cô ta. Nếu không phải xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cũng sẽ không để cô ta lợi dụng sơ hở.”


Chắc chắn lần này Tô Lam sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa!


“Tô Lam, em làm gì anh cũng ủng hộ em hết, nhưng chuyện này giao cho anh xử lý được không?”


Anh thật sự không muốn để cô chịu thêm bất cứ nguy hiểm nào nữa.


Anh thật sự sợ rồi.


“Em biết anh lo lắng điều gì, nhưng chuyện này phải do đích thân em làm, nếu anh không yên tâm thì cử thêm vài người âm thầm bảo vệ em. Anh yên tâm đi, em sẽ không hành động tùy tiện đâu, em đã chịu thiệt một lần rồi, sẽ không chịu thiệt lần thứ hai.”


Quan Triều Viễn biết, anh có khuyên thế nào cũng không khuyên được Tô Lam.


Anh cũng chỉ đành thuận theo cô.


Lúc Từ Tinh Như nhận được thông báo Tô Lam muốn quay trở lại, cô ta thật sự giật mình.


Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phù hợp với tính cách của Tô Lam.


Từ Tinh Như bắt đầu chuẩn bị một vài chuyện trước khi Tô Lam quay trở lại.


Tô Lam cũng bắt đầu chuẩn bị, cô ở bệnh viện tròn ba tháng, sinh con xong lại luôn nghỉ ngơi điều dưỡng, hơn nửa năm sống cuộc sống an nhàn, thể lực của cô đã xuống dốc trầm trọng.


May mà trong hoa viên Crystal có phòng tập, Tô Lam thuê một huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, bắt đầu luyện tập phục hồi thể lực.


Khoảng thời gian không có Tô Lam, cuộc sống của Tô Nhược Vân thuận buồm xuôi gió.


Không biết nhận được cúp Ảnh hậu gì từ đâu ra, đoàn đội đi tuyên truyền thổi phồng lên là cúp Ảnh hậu quốc tế, thực ra chỉ là một giải thưởng hạng hai.


Quảng cáo trong tay Tô Nhược Vân cũng là thương hiệu quốc tế hàng đầu, kịch bản thì nhiều không đếm xuể.


Nếu bây giờ hỏi, trong showbiz ai là người nổi tiếng nhất thì người đó chắc chắn là Tô Nhược Vân.


Người duy nhất có thể cạnh tranh với cô ta chính là Tiêu Mạch Nhiên, nhưng dù sao thì Tiêu Mạch Nhiên cũng lớn hơn cô ta vài tuổi, nhờ có Quốc tế Tinh Hoàng lăng xê nên độ nổi tiếng mới tăng trở lại.
 
Chương 1304


Chương 1304


Nhưng bây giờ Tiêu Mạch Nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Tô Nhược Vân.


Phim trường.


Tất cả nhân viên công tác đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi sự xuất hiện của nữ chính Tô Nhược Vân.


Nhưng hiện tại đã một tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy nữ chính đâu!


Điều này khiến đạo diễn vô cùng lo lắng, thường thì Tô Nhược Vân đến muộn nửa tiếng một tiếng cũng không sao, nhưng cảnh hôm nay thì không được, đây là cảnh quay lớn, tất cả mọi người đều đang đợi một mình cô ta, chỉ riêng bối cảnh thôi đã bỏ ra không ít tiền rồi.


Hoàng Xán thong thả đi tới: “Đạo diễn, nói với ông một tiếng, hôm nay chị Nhược Vân cảm thấy không khỏe nên không đến quay.”


“Nói không đến là không đến à? Bối cảnh hôm nay, một cảnh là ba trăm nghìn đấy, mọi người đều đang đợi một mình cô ta, phiền cô ta có tinh thần kính nghiệp một chút có được không?”


Đạo diễn nổi tiếng là người tốt tính nhưng hôm nay thực sự không nhịn được nữa.


“Chẳng phải chỉ ba trăm nghìn thôi à? Cùng lắm thì chị Nhược Vân bồi thường cho ông, tinh thần kính nghiệp sao, chị Nhược Vân đã bệnh mấy ngày rồi nhưng mấy hôm nay đều đến quay đấy, quả thực hôm nay không chống đỡ nổi nữa mà thôi.”


Đạo diễn tức giận không nói gì, hai ngày trước còn thấy Tô Nhược Vân vui vẻ thoải mái, sao giờ lại thành bị bệnh nhưng vẫn quay phim mấy ngày chứ?


“Đây là cô nói đấy, tổn thất về bối cảnh này sẽ do Tô Nhược Vân chịu!” Lần này đạo diễn cũng quyết tâm không bỏ qua cho Tô Nhược Vân nữa.


Hoàng Xán phớt lờ đạo diễn, dứt khoát quay lại khách sạn.


Tô Nhược Vân đang ở khách sạn ăn lẩu, hơi nóng khiến cả phòng ấm lên.


Quả thực hôm nay lạnh quá, buổi sáng cô ta thực sự không muốn ra ngoài cho nên dứt khoát bảo Hoàng Xán đến đoàn phim xin nghỉ.


“Chị Nhược Vân, vị đạo diễn này đúng là không biết điều, ông ta nói bối cảnh hôm nay tốn hết ba trăm nghìn, bắt chị bồi thường.” Hoàng Xán bĩu môi nói.


“Để chị chống mắt xem ông ta có cái bản lĩnh bảo chị bồi thường hay không.”


Tô Nhược Vân sẽ không nể mặt đạo diễn, bộ phim này hoàn toàn do Quốc tế Nghệ Tân đầu tư, cô ta nói một câu thôi là đổi luôn đạo diễn ấy chứ.


Tô Nhược Vân bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa, cô ta đã ngồi vững ở vị trí nhất tỷ rồi, không ai dám đối đầu với cô ta cả.


Bởi vì độ nổi tiếng không ngừng tăng vọt, sản phẩm chăm sóc da của cô ta bán chạy hơn trước, vì trước đó thương hiệu thời trang LOVE liên quan đến đạo nhái nên toàn bộ đều phải ngừng kinh doanh để chấn chỉnh, cô ta chỉ đành từ bỏ, tập trung toàn bộ vào Colour.


Bây giờ cô ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.


Ngay cả mẹ chồng của cô ta cũng phải nhường cô ta vài phần.


“Chị Nhược Vân, mấy hôm nay em phát hiện, hình như weibo của Từ Tinh Như có động tĩnh, liên quan đến Tô Lam.” Hoàng Xán cũng ngồi vào bàn.


“Nói những gì?”


“Đều là vài lời nói bóng gió, có người đoán, hình như Tô Lam sắp quay lại rồi, nhưng cũng chẳng lên nổi hot search.”


Tô Nhược Vân lạnh lùng cười: “Cho dù cô ta thật sự quay lại thì cũng không làm nên sóng gió gì, huống hồ, cô ta đi đâu để quay lại?”
 
Chương 1305


Chương 1305


Tô Nhược Vân lợi dụng Lục Uy Nhiên, chiêu này quá đẹp, nghe nói Tô Lam máu me cả người, cho dù không chết thì cũng tàn.


Mặc dù không nhận được tin gì về cái chết của Tô Lam, nhưng nửa năm nay Tô Lam không hề xuất hiện, có thể thấy, cho dù không chết thì cũng bị thương rất nặng.


Cho nên cô ta không hề lo lắng Tô Lam sẽ quay trở lại.


“Nói cũng phải, cho dù cô ta quay lại thì bây giờ tất cả tài nguyên đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta rồi, cô ta chả có gì cả! Ngay cả Quốc tế Tinh Hoàng cũng sắp đóng cửa rồi.”


“Chủ tịch đang thương lượng, đàm phán giá với Tinh Hoàng, chuẩn bị thu mua.”


Hoàng Xán nghe thấy tin này cũng vô cùng phấn khởi.


“Nếu Tinh Hoàng bị chúng ta thu mua, vậy thì hợp đồng của Tô Lam sẽ vào tay chúng ta, đến lúc đó chẳng phải chúng ta nói cái gì thì là cái đó sao.”


Tô Nhược Vân cong môi, Tô Lam, ai bảo cô tranh giành với tôi!


Phòng làm việc của chủ tịch Quốc tế Tinh Hoàng.


“Sếp Mạc, anh xem em có thể hot không?” Giọng nũng nịu của một người phụ nữ vang lên.


“Vậy phải xem em giỏi cỡ nào, em giỏi cỡ nào thì sẽ hot cỡ đó!” Giọng đàn ông truyền đến.


“Ai da, sếp Mạc, anh đúng là hư quá đi!”


“Nếu em cứ xấu hổ như vậy thì anh không chắc là em có thể hot đâu! Thế này mới đúng chứ, cởi tiếp!”


“…”


“Sếp Mạc, anh đừng gấp gáp thế, nhẹ một chút.”


“Tiểu yêu tinh, bản lĩnh không nhỏ nhỉ.”


“Sếp Mạc, bản lĩnh của anh cũng không nhỏ mà, nhanh lên, nhanh lên một chút.”


“Đừng vội, giờ đút em no, đảm bảo ngày mai em không xuống giường được!”


Tiếng thở dốc không ngừng truyền ra từ trong phòng làm việc, người đi ngang qua đều bịt tai, xấu hổ đỏ mặt rời đi ngay lập tức.


Đây đã là chuyện thường thấy ở trong phòng làm việc này.


Tô Lam đeo kính râm đi tới, phía sau có Từ Tinh Như và vài vệ sĩ.


Một cô gái trông như thư ký va vào người Tô Lam.


“Không có mắt à?” Bảo vệ lập tức chắn trước mặt Tô Lam.


“Thật xin lỗi!” Nữ thư ký vội xin lỗi.


“Bỏ đi, cô ấy cũng không cố ý.”


Nữ thư ký nghe giọng nói này có hơi quen, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đeo kính râm ở trước mắt nhưng không nhớ ra là ai.


“Tôi thấy cô vừa từ phòng làm việc chủ tịch tới, sao lại luống cuống như vậy?”


“À thì… Cô tới đó thì biết, bên trong… bên trong đang…” Nữ thư ký quả thực không nói ra lời được, lật đật chạy đi.


Lúc Tô Lam nghe thấy tiếng bên trong truyền tới, cô cũng đỏ mặt tía tai.


Vẻ mặt mọi người đều mất tự nhiên.


“Mợ chủ, giờ vào hay đợi bọn họ…”


“Ở trong công ty mà trắng trợn làm chuyện này, đập cửa!”


Tô Lam ra lệnh.
 
Chương 1306


Chương 1306


Các vệ sĩ nhận được lệnh thì cùng nhau đạp cửa ra.


Một tiếng ‘rầm’ vang lên.


Rõ ràng người bên trong bị giật mình.


Tô Lam có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong đó thế nào nên cô không vào ngay.


“Các người là ai? Ở đây là phòng làm việc của chủ tịch, là nơi các người muốn là có thể xông vào sao, mau cút ra ngoài cho tôi!”


Người phụ nữ nhỏ nhắn vội nép vào lòng người đàn ông.


“Mặc quần áo vào ngay! Cô Quan muốn gặp anh!”


“Cô Quan, cô Quan nào?”


“Cô Quan anh nói ở đâu tới?”


Người đàn ông bỗng hoảng sợ, lẽ nào là vợ Quan Triều Viễn của tập đoàn Dark Reign?


Nghe nói Quan Triều Viễn đã kết hôn rồi nhưng chưa ai từng gặp vợ của anh.


Người đàn ông không dám sơ suất, vội mặc quần áo lại.


“Sếp Mạc, vậy việc chúng ta vừa nói thì sao?” Người phụ nữ bám riết lấy, khó khăn lắm cô ta mới trèo được lên giường sếp Mạc, sao có thể chịu để yên như thế được?


“Đi qua một bên đi, không thấy tôi đang có việc à? Lát rồi nói sau!” Người đàn ông đẩy người phụ nữ ra.


Người phụ nữ chỉ đành mặc quần áo rời khỏi phòng làm việc trước.


Lúc này Tô Lam với Từ Tinh Như mới đi vào.


“Anh là Mạc Văn?”


“Phải phải phải…” Mạc Văn lập tức khom lưng cúi người, Tô Lam không tháo kính xuống, anh ta cũng không biết người trước mắt là Tô Lam.


“Hình người mà cư xử như con chó, không ngờ là mặt người dạ thú, không biết bao nhiêu cô gái bị anh chà đạp rồi, cái ghế chủ tịch này anh không cần làm nữa.”


“Cô Quan, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”


“Tôi tận mắt nghe thấy mà anh còn nói là hiểu lầm sao? Cả cái Quốc tế Tinh Hoàng bị anh làm rối tung lên, lẽ nào đây cũng là hiểu lầm? Tôi không kiện anh là tốt lắm rồi, lập tức dọn đồ của anh rồi cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”


“Anh không nghe rõ lời mợ chủ nói sao? Cút ngay!” Một vệ sĩ lập tức quát: “Nếu không chúng tôi không khách sáo đâu!”


Mạc Văn thấy thế vì vội bỏ chạy.


“Không ngờ cấp cao của Quốc tế Tinh Hoàng lại thối nát đến thế này.” Tô Lam thở dài.


“Tô Lam, cô muốn nhậm chức chủ tịch sao?” Từ Tinh Như hỏi: “Nếu cô không đảm nhiệm chức chủ tịch thì bảo Sếp Quan lập tức điều một người từ tập đoàn sang, rồng thì không thể thiếu đầu được.”


“Em cũng biết thế, nhưng hiện tại tập đoàn Dark Reign cũng đang trong giai đoạn đặc biệt, thực sự không điều động ai đi được.”


Tô Lam ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tinh Như.


“Chị Tinh Như, chi bằng chị đảm nhiệm chức chủ tịch đi?”
 
Chương 1307


Chương 1307


“Tôi? Cô đùa à, tôi chỉ là một quản lý, cô bảo tôi dẫn dắt nghệ sĩ thì còn ổn chứ vị trí chủ tịch thì tôi không làm được.”


“Chị Tinh Như, chắc chắn chị không thành vấn đề, em biết chị là một người rất có tài, ánh mắt của chị cũng vô cùng độc đáo! Chị cứ thử đi, xem như là giúp em.”


“Thật sự không được đâu, tôi chưa từng làm bao giờ!”


“Một lần lạ hai lần quen, bây giờ em thật sự không tìm được ai cả, Quốc tế Tinh Hoàng nhất định không thể sụp đổ! Chị Tinh Như, xem như em xin chị, chị giúp em việc này nhé?”


“Vậy được rồi, nhưng nếu cô chọn được người thích hợp thì nhất định phải thay thế cho tôi, tôi thật sự chưa từng làm, sợ hỏng việc của cô.” Từ Tinh Như cũng rất khó xử.


“Còn có thể hỏng thế nào nữa? Lẽ nào bây giờ không phải là tệ nhất rồi sao?”


Đúng nhỉ, Tinh Hoàng bây giờ đang đối mặt với nguy cơ phá sản mới, nghe nói có vài công ty đã bắt đầu muốn thương lượng giá cả của Tinh Hoàng rồi.


Không còn thời khắc nào tệ hơn được nữa.


“Tô Lam, cảm ơn cô tin tưởng tôi như vậy, tôi sẽ dốc hết sức có thể.”


Từ Tinh Như gật đầu một cách vô cùng trịnh trọng.


“Cuối tuần này là đến hạn hợp đồng giữa chúng ta với ‘Girl Thời gian cập nhật’, tôi đã nghe ngóng rồi, hết hợp đồng với chúng ta họ sẽ ký hợp đồng với Tô Nhược Vân.”


“Vậy chúng ta bắt đầu từ bước giành lại hợp đồng quảng cáo của em.”


Tô Lam đã đưa ra quyết định.


Hôm nay là thứ hai, cũng là ngày Tô Nhược Vân ký hợp đồng với ‘Girl Thời gian cập nhật’.


Ai cũng biết ‘Girl Thời gian cập nhật’ là hợp đồng quảng cáo quan trọng nhất trong tay Tô Lam.


Ngay cả quảng cáo Tô Lam quay cũng khiến người ta hứng thú bàn tàn không ngừng.


Nếu mất hợp đồng quảng cáo này thì sự trở lại của Tô Lam chắc chắn sẽ vô vọng, các fan mong chờ sự trở lại của Tô Lam cũng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.


Hôm nay, Tô Nhược Vân mặc một chiếc váy liền màu hồng, tóc búi cao, có cảm giác trẻ trung, rất hợp với thương hiệu ‘Girl Thời gian cập nhật’.


Thương hiệu ‘Girl Thời gian cập nhật’ chưa bao giờ tiết kiệm trong buổi họp báo, cả hiện trường đều nhuộm trong sắc hồng, nghe nói màu hồng cũng là màu mà Tô Nhược Vân thích, có thể thấy ‘Girl Thời gian cập nhật’ rất coi trọng Tô Nhược Vân.


Sếp Trương – giám đốc cấp cao của ‘Girl Thời gian cập nhật’ cũng đến từ sớm, anh ta với Tô Nhược Vân thân thiết bắt tay nhau, tất cả các cảnh đều nằm trong ống kính của phóng viên.


Cuối cùng buổi họp báo cũng bắt đầu.


“Sếp Trương, chúng ta đều biết trước đó ‘Girl Thời gian cập nhật’ luôn hợp tác với Tô Lam, hơn nữa hợp đồng cũng vừa đến hạn vào hôm qua, vậy là không định tiếp tục ký với Tô Lam nữa sao?”


Câu hỏi đầu tiên của phóng viên vô cùng hại não.


Nhắc đến Tô Lam ngay trước mặt Tô Nhược Vân, phóng viên này đúng là can đảm.


“À, là thế này, chúng tôi vẫn luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tô Lam, nhưng mọi người cũng biết là từ sau khi Tô Lam tuyên bố ra nước ngoài để tích lũy kinh nghiệm thì không hề xuất hiện công khai. Suy xét đến sự phát triển của thương hiệu, cho nên chúng tôi chỉ có thể tìm một đối tác mới.”


“Cũng có nghĩ là vì Tô Lam vắng mặt cho nên mới lựa chọn Tô Nhược Vân sao?”


Lại một câu hỏi của phóng viên được đưa ra, Tô Nhược Vân lập tức biến sắc.
 
Chương 1308


Chương 1308


Sếp Trương cũng cảm thấy phóng viên này lớn gan quá, cứ hỏi anh ta những câu khó.


“Cô Tô Nhược Vân là một diễn viên vô cùng xuất sắc, khí chất của cô ấy cũng rất phù hợp với đặc trưng thương hiệu của chúng tôi, vì vậy chúng tôi mới lựa chọn cô Tô Nhược Vân.”


Lúc này, tất nhiên sếp Trương không muốn đắc tội với Tô Nhược Vân.


“Sếp Trương, nhưng nếu Tô Lam quay lại thì anh vẫn sẽ tiếp tục chọn hợp tác với Tô Lam chứ?”


Sắc mặt Tô Nhược Vân vô cùng khó coi, nhưng lúc này cô ta không tiện nói gì.


Cô ta đã âm thầm nhớ mặt phóng viên này, xem ra phóng viên này không thể sống trong showbiz được nữa.


“Tất nhiên chúng tôi sẵn lòng hợp tác với Tô Lam, ngay tại đây tôi cũng xin hứa, nếu Tô Lam quay trở lại, chúng tôi sẽ có một sự hợp tác mới với cô ấy.”


Sếp Trương cũng rất thích Tô Lam, dù sao thì trong thời gian hợp tác với Tô Lam, cô rất phối hợp, hơn nữa lượng tiêu thụ cũng luôn duy trì ở mức cao.


“Vậy tôi cảm ơn sự cất nhắc của sếp Trương.” Đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.


Mọi người đều giật mình, đồng loạt tìm nơi phát ra giọng nói này.


Lúc mọi người nhìn thấy Tô Lam, ai ai cũng sửng sốt.


Đặc biệt là Tô Nhược Vân!


Tô Lam? Thật sự là Tô Lam sao?


Lúc đầu mọi người đều hơi ngờ vực, không biết người phụ nữ trước mắt có thật sự là Tô Lam hay không.


“Thật sự là Tô Lam!” Đột nhiên có người hô lên, vô số ánh đèn đều nhắm chuẩn vào Tô Lam.


Tô Lam mặc một chiếc quần jean rách màu xanh nhạt phối với áo sơ mi rộng cùng màu, tóc buộc cao đuôi ngựa.


Trông cô thoải mái tự nhiên, cũng rất trẻ trung.


Giống với cảm giác bình thường Tô Lam mang lại cho mọi người.


Như cô gái nhà bên chân thật tự nhiên chứ không giả tạo.


Dường như cô xinh đẹp hơn trước đây, cô của trước đây gầy quá, cằm nhọn mặt hóp, luôn cho người ta cảm giác như thiếu dinh dưỡng. Cô của hiện tại có cảm giác hơi bụ bẫm, trông rất đầy đặn, nhan sắc lên tầm!


Có lẽ Tô Lam thuộc tuýp sao nữ béo lên mới đẹp.


Sếp Trương thấy Tô Lam cũng vô cùng ngạc nhiên.


“Tô Lam, thật sự là cô sao? Ôi trời ơi, làm tôi bất ngờ quá.”


Tô Lam ung dung đi tới, thân thiết bắt tay với sếp Trương.


“Sếp Trương, lâu rồi không gặp.”


“Đúng vậy, lâu lắm rồi không gặp đấy. Tôi còn cho người đến công ty nghe ngóng tình hình của cô, kết quả mọi người đều không biết, cho nên mới…”


Cảnh tượng lúc này hơi gượng gạo.


Câu này của sếp Trương khiến sắc mặt của Tô Nhược Vân hơi không nén được giận.


Nói cách khác là vì không liên lạc được với Tô Lam cho nên mới giao hợp đồng quảng cáo này cho Tô Nhược Vân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom