Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4270


Chương 4270

Bây giờ nói đến tương lai của Bảo Anh, Mộ Mãn Loan cũng đồng ý thể hiện ra một mặt thiện lương.

“Chỉ cần Vi Vi nguyện ý nhận chị gái này thì em sẽ không có ý kiến gì khác.”

Mộ Mãn Loan hết sức bình tính nói ra suy nghĩ chân chính của mình.

Cô ta cũng không phải là Bạch Liên Hoa, khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cô ta cũng đều đặt con gái và Tô Duy Nam lên hàng đầu.

“Được.”

Xe nhanh chóng trở về biệt thự.

Mộ Mãẫn Loan đang chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi xách bỗng nhiên vang lên.

Cô ta sững người một lúc, khi lấy điện thoại ra, cô ta mới nhận ra màn hình điện thoại đã bị rơi nứt thành từng mảnh.

Trên màn hình điện thoại, tên của Asius nhấp nháy.

Đang định trả lời điện thoại, tay bỗng trống rồng.

Điện thoại đã bị Tô Duy Nam lấy mất.

XØIIC1O 110 Mộ Mãn Loan chưa kịp định thần lại thì Tô Duy Nam đã nhấn nút trả lời.

Trên mặt anh ấy không có biểu tình gì, nhưng sự rét lạnh tỏa ra khắp người và sự bất mãn sâu thẳm trong đôi mắt cho thấy tâm trạng anh ấy đang rất tệ.

Mộ Mãn Loan có chút không nói nên lời, chẳng lẽ tên này đang ghen sao?

“A lô, Mộ Mãn Loan, là cô phải không?”

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói vội vàng của Asius vang lên.

“Tối qua cô đi đâu vậy? Thoáng cái đã không thấy cô đâu, tôi còn lo lắng không biết có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tô Duy ấn mở loa ngoài.

Mỗi một lời nói của Asius, Mộ Mẫn Loan, người đang ngồi ở ghế phụ cái đều nghe rõ từng chữ.

Sau khi nghe Asius quan tâm, Mộ Mân Loan có thể cảm nhận rõ ràng áp suất không khí xung quanh Tô Duy Nam càng ngày càng thấp.

“Mộ Mãn Loan, nói đi, tối qua cô có sao không? Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, buổi sáng thức dậy mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô… A lô?”

Bên kia điện thoại Asius chưa kịp nói xong đã phát hiện điện thoại bị cúp.

Lúc này, anh ta đang đứng trước bồn rửa mặt của khách sạn với đầu tóc rối loạn.

Không biết vì sao, nhưng chỉ qua một đêm, anh ta đã sinh ra một loại cảm giác quan tâm không rõ lý do đối với Mộ Mẫn Loan.

Điện thoại mới kết nối không bao lâu, lại đột nhiên bị cắt đứt.

Asius ngày càng lo lắng không biết Mộ Mãn Loan có gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Anh ta không bỏ cuộc tiếp tục gọi lại, chỉ phát hiện rằng điện thoại của Mộ Mãn Loan đã tắt nguồn từ lúc nào đó.

“Chết tiệt, nhất định đã xảy ra chuyện!”

Asius đập chiếc điện thoại lên bồn rửa mặt.

Anh ta đang định xoay người bước ra thì đột nhiên một đôi tay mềm yếu như không xương quấn lấy eo anh ta.

“Good morningl”

Âm thanh của một người phụ nữ vang lên sau lưng anh ta.
 
Chương 4271


Chương 4271

Asius ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ đang ôm mình là một người hoàn toàn xa lạ.

“Gô là ai?”

Giọng nói của Asius đột nhiên lạnh như băng.

Người phụ nữ sững sờ một lúc, đưa tay ra vuốt mái tóc dài của mình một cách đầy quyến rũ: ‘Asius, anh thật đáng ghét! Định kéo quần lên xong không nhận người à?”

Mãi một lúc sau, Asius mới mơ hồn nhớ ra tối hôm qua dường như anh ta uống say.

Cậu chủ Tiết cho mọi người ở đó chọn một người phụ nữ, cùng nhau trải qua một đêm xuân trong khách sạn phía trên quán bar.

Asius nâng cằm người phụ nữ lên, nhìn một cách cẩn thận.

Anh ta phát hiện dáng vẻ người phụ nữ này giống Mộ Mãn Loan đến hai phần.

Trong sâu thắm tâm trí, Asius đột nhiên nhớ lại giấc mơ nồng nhiệt mà anh ta đã trải qua trong đêm hôm qua.

Trong mộng, người phụ nữ sung sướng cầu hoan dưới thân anh ta không ai khác chính là Mộ Mãn Loanl Trong lúc mơ mơ màng màng, Asius còn suy nghĩ, Mộ Mãn Loan khi nào lại đột nhiên phúng túng như vậy?

Không ngờ rằng chính mình lại nhận nhầm người!

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Asius đột nhiên có chút thẹn quá thành giận.

Đầu tiên là bởi vì không ngờ anh ta lại có những suy nghĩ không nên có đối với Mộ Mãn Loanl Phải biết rằng, trước đêm qua bọn họ vẫn là đối thủ không đội trời chung, là kẻ địch đối chọi gay gắt với nhau.

Nguyên nhân thứ hai là vì anh ta thế mà lại xem một người bồi rượu trở thành Mộ Mãn Loan?

Còn điên cuồng với cô ta một đêm, quả thực là hết sức mất mặt!

Thẹn quá thành giận, anh ta một tay đẩy người phụ nữ ra.

Sau đó, anh ta nhanh chóng bước đến đầu giường, lấy hết số tiền trong ví ra đập lên người cô ta: “Cầm lấy số tiền này, lập tức cút đi!”

“Anh!”

Người phụ nữ kia có chút nhan sắc, trong một thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô ta bị khách sỉ nhục như vậy.

Cô ta cảm thấy bực bội trong chốc lát.

Nhưng khi nhìn thấy số tiền mà Asius đã ném ra, cô ta cắn chặt môi dưới.

Nhanh chóng nhặt hết số tiền kia, mặc xong quần áo thì rời đi.

Tuy nói tôn nghiêm rất quan trọng, nhưng đối với những người làm trong ngành này thì tiền còn quan trọng hơn.

Bởi vì căn bản, không có tiền, tôn nghiêm cũng không đáng được nói đến.

Sau khi người phụ nữ mặc xong quần áo rời đi, Asius cũng đã rửa mặt chải đầu xong.

Anh ta vừa mở cửa thì đụng mặt cậu chủ Tiết bước ra từ phòng đối diện.

Cậu chủ Tiết này vấn còn ôm cô gái đêm qua trong lòng, vẻ mặt kiêu hãnh.

Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Asius.

Chỉ là so với vẻ mặt kiêu hãnh của gã ta, Asius trông có vẻ chua xót, tâm trạng vô cùng buồn bực.

“Làm sao vậy? Asius, cậu không hài lòng sao?”

Cậu chủ Tiết ôm cô gái bên cạnh, nhìn Asius với vẻ mặt chế giêu: “Trời ạ, không phải cậu vẫn đang suy nghĩ về cô gái đến gần bị cậu từ chối đêm qua chứ?”

Khuôn mặt Asius tối sâm xuống, không nói lời nào.

Anh ta xoay người bước ra ngoài.
 
Chương 4272


Chương 4272

Cậu chủ Tiết cười đắc ý sau lưng anh ta: ‘Không nghĩ đến, tôi nghe người pha chế ở đây nói rằng tối hôm qua A Long muốn một cô gái khác, cô gái kia rất xinh đẹp!”

“Tôi đoán chính là cô gái ngày hôm qua! Dù sao mọi người đều biết rõ thủ đoạn của A Long!”

Cậu chủ Tiết chưa kịp nói xong thì đã thấy Asius đột nhiên xoay người chạy tới.

Gã ta sửng sốt, giây tiếp theo, áo sơ mi của gã ta đã bị Asius túm lấy.

Vẻ mặt Asius rất u ám: ‘A Long đâu? Anh ta đang ở đâu?”

“Này, mày điên rồi hả? Định trở mặt với tao vì một con đàn bà có phải không?”

“Tao mẹ nó đang hỏi mày, A Long đang ở đâu?”

Cậu chủ Tiết dường như bị dọa trước trạng thái cuồng loạn của Asius: “Tôi… Tôi không biết, cậu có thể đi hỏi người pha chế ở đây, có lẽ anh ta biết rõ hơn.”

Asius đẩy cậu chủ Tiết ra, xoay người chạy nhanh xuống lầu.

Dưới sự tra hỏi của anh ta, người pha chế đã kể lại những gì anh đã nhìn thấy và nghe thấy ngày hôm qua.

Khi Asius chạy đến phòng 602, anh †a chỉ nhìn thấy một đống hồn độn trên mặt đất, hoàn không thấy Mộ Mãn Loan.

“Asius, A Long thường trở về phòng trọ mà anh ta thuê, tôi có địa chỉ đây.”

Sau khi người phục vụ chép lại địa chỉ của A Long cho Asius, anh ta nghỉ ngờ hỏi một câu: ‘Asius, cô gái đó là người của anh à?”

Asius hung dữ trừng mắt nhìn người pha chế, rút tờ giấy, quay người chạy đi.

Người pha chế nhìn vẻ hung thần sát ác của Asius, biết rằng suy đoán của mình cũng không khác gì mấy.

“Xem ra tên A Long này sẽ gặp xui xẻo! Động ai không động, thế nhưng lại động vào người phụ nữ của Asiusl”

Khi Asius tìm đến địa chỉ mà người pha chế chưa cho, tìm thấy một căn phòng cho thuê phía sau quán bar.

Lại phát hiện ra căn phòng A Long thuê không đóng cửa.

Bởi vì tài chính eo hẹp, gã ta đã chia sẻ một căn phòng có năm phòng ngủ với một vài người khác.

Khi Asius xuất hiện trước ngôi nhà cho thuê giá rẻ đông đúc này, những người đàn ông trong các căn phòng khác đều nhô đầu ra, đánh giá từ trên xuống dưới người đàn ông anh tuấn mới xuất hiện này.

“Phòng của A Long ở đâu?”

Asius vừa mở miệng, một người phụ nữ thường làm buổi tối sống ở phòng cuối cùng, còn chưa tỉnh ngủ liền thò đầu ra khỏi phòng.

Cô ta chỉ về phí căn phòng thứ hai †rong cùng.

Asius lao vào với vẻ mặt u ám.

Dùng một chân đạp mạnh vào cửa phòng, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rầm”

lớn, cửa phòng bị đá lập tức bung ra.

Asius hùng hổ xông vào.

Mọi người đều biết ngày thường A Long là dạng người gì, có người tìm tới cửa trả thù là điều hết sức bình thường.

Cũng không biết lần này tên khốn kiếp kia lại đụng vào bạn gái của ai.

Những người trong phòng khác bị tiếng ồn lớn làm cho kinh ngạc, đều lần lượt bước ra ngoài.
 
Chương 4273


Chương 4273

Chẳng qua còn chưa đi đến cửa phòng A Long đã nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Xong rồi, lần này chỉ sợ là phải thấy máu…

Tuy răng mọi người đều biết chuyện này chỉ nên đứng nhìn, nhưng vân không thể nén được lòng hiếu kỳ, đều chen nhau đến cửa xem.

“A a a, giết người!”

Những người cùng chia tiền thuê nhà chỉ thấy Asius đang đứng trên đầu giường với vẻ mặt đờ đân, tay vấn còn cầm chiếc chăn bông giơ lên.

Còn A Long cả người bê bết máu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh như đã chết.

Bên kia, Mộ Mãn Loan nhìn thấy Tô Duy Nam ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ mà không nhìn lại.

Cô ta đột nhiên có cảm giác bất lực không nói nên lời.

Tô Duy Nam thấy cô ta không nói lời nào, trên mặt cũng không có cảm xúc gì thì không khỏi nhíu mày: “Không định nói với anh chuyện gì sao?”

Mộ Mãn Loan vô tội chớp mắt: “Em chỉ nghĩ rằng bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì phỏng chừng mọi chuyện càng ngày càng tệ, thà im lặng còn tốt hơn”

Nói xong lời này, Mộ Mãn Loan lại nói thêm một câu: “Nhiều năm như vậy, trong lòng em chưa bao giờ có vị trí cho người đàn ông khác, điều này anh biết Am ma.

Ánh mắt Tô Duy Nam chuyển động, thật ra đây không phải lần đầu tiên Mộ Mãn Loan nói thẳng ra tâm tư của mình.

Chỉ là sau khi trải qua bao lần thất bại, Tô Duy Nam mới nghe lại được những lời này, nhưng lại không có cảm giác giống như xưa.

Trong lòng anh ta dâng lên cảm giác xót xa.

Sâu trong tâm trí anh ta có một giọng nói bảo rằng phải đối xứ với cô gái này ngày càng tốt hơn.

“Em có biết không? Em như thế này rất ngốc.”

Tô Duy Nam đưa tay xoa đầu cô ta, động tác vô cùng thân mật.

Mộ Mãn Loan chớp mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta: “Vậy thì anh có biết không? Dáng vẻ anh ném điện thoại vừa rồi thực sự rất ngây thơ.”

Nói xong, Mộ Mãn Loan như sợ Tô Duy Nam tức giận, nhanh chóng cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Phía sau, Tô Duy Nam đẩy cửa đi ra, hai người xuất hiện gần như cùng lúc.

Cùng lúc đó, bên trong khu vườn của biệt thự trên núi Ngự Cảnh.

Mộ Nhất Vi đang ngồi chôm hổm trước một của một chú chim nhỏ.

Cô bé đặt hai đoá hoa nhỏ vừa hái trước gò đất, miệng lẩm bẩm: ‘Xin lỗi chim nhỏ, nếu như phản ứng của tớ nhanh hơn chút nữa thì cậu sẽ không phải chết thảm như vậy…”

Bởi vì lúc đó Bảo Anh dùng sức quá lớn nên chú chim bị thương gần như đã bị bóp nát.

Mộ Nhất Vi rất nhát gan, gò đất này là Quan Tử Việt giúp cô bé hoàn thành.

Cô bé đứng gần đó vừa lầm bầm lầu bầu, vừa dùng tay nhỏ của mình võ nhẹ lên gò đất: ‘Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ không thấy đau nữa…”

“Chim nhỏ, tớ nói cho cậu nghe một chuyện vui vẻ, bây giờ tớ đã có cha rồi!”

“Mẹ nói với tớ rằng cha chỉ đi công tác rất xa, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Mẹ thật sự không nói dối tới”

“Cha tớ đặc biệt đẹp trai, cũng rất ôn nhu, tớ thích ông ấy nhất!”

Khi Mộ Nhất Vi nói những lời này, cô bé vô cùng nghiêm túc.

Cô bé thậm chí còn không để ý đến sau lưng mình có một bóng người nho nhỏ đang bước đến.

Bóng người đó không ai khác mà chính là Bảo Anh.
 
Chương 4274


Chương 4274

Lúc này, con bé đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết, đứng ở vị trí không xa Mộ Nhất Vi.

Lúc Mộ Nhất Vi nói những lời đó, con bé toàn bộ đều nghe được không lọt một chữ nào.

Trong đôi mắt nâu sãm dường như lóe lên một sự lo lắng.

Bảo Anh dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết làm cách nào để che giấu cảm xúc.

Ví dụ như lúc này, ánh mắt cô bé †oát ra sự hung ác.

Tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn bởi Mộ Nhất Vi.

Thứ cô bé cầm trong tay là điện thoại của chú Thomas.

Màn hiện hiển thị rằng cô bé đã có cuộc gọi với Tô Duy Nam, hơn nữa chỉ mới cúp máy vài phút trước.

Đôi mắt cô bé lúc này đã rưng rưng.

Vừa nấy, khi cô bé dùng điện thoại của chú Thomas gọi cho Tô Duy Nam, cuộc gọi đã được kết nối.

Nhưng cô bé chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cuộc đối thoại của Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam.

Tuy rằng cô bé vấn còn nhỏ tuổi, không có nhiều ký ức về những chuyện đã xảy ra trước hai tuổi.

Nhưng điều này không có nghĩa là trẻ nhỏ không biết gì.

Bảo Anh rất nhạy cảm, hơn nữa suy nghĩ của cô bé cũng chín chắn hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.

Từ trước đến nay, cô bé luôn coi Tô Duy Nam như cha ruột của mình.

Gần như chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Duy Nam sẽ bởi vì một cô bé khác mà làm cô bé phải bỏ đi ý nghĩ này.

Từng lời nói vừa rồi của Tô Duy Nam đều khắc sâu vào trong trái tim nhỏ bé của cô bé.

Cha cô bé đã nói rằng chỉ cần Mộ Mãn Loan không đồng ý thì sẽ đưa cô bé đi.

Khi Bảo Anh nghe thấy những lời đó chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ.

Rõ ràng Tô Duy Nam chỉ là cha của riêng một mình cô bé, nhưng kể từ khi Mộ Nhất Vi xuất hiện thì cô bé đã trở thành người bị vứt bỏ?

Bảo Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mộ Nhất Vi đang ngồi xổm trên đất, sau đó quay đầu.

Ánh mắt cô bé rơi vào những viên sỏi nhỏ dùng để trang trí ở bên cạnh đài phun nước.

Nếu Mộ Nhất Vi không xuất hiện thì thật tốt biết baol Suy nghĩ này chậm rãi nảy sinh trong lòng cô bé, sau đó bắt đầu lan ra khắp nơi.

Cô bé giống như bị ma nhập, xoay người bước nhanh đến bên cạnh đài phun nước, nhặt một viên sỏi to bằng nắm tay, gắt gao năm chặt trong lòng bàn tay.

Cô bé nhẹ nhàng bước nhanh tới sau lưng Mộ Nhất Vi.

Mặc dù bình thường Bảo Anh rất ngang ngược, nhưng loại chuyện làm hại người khác này quả thực chỉ là lần đầu tiên.

Cô bé nhìn viên sỏi trong lòng bàn tay, đột nhiên có chút sợ hãi.

Cô bé cũng là con gái, cũng sợ khi nhìn thấy máu.

Nhưng khi nghĩ đến những lời mà Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan nói, lòng căm thù của Bảo Anh đối với Mộ Nhất Vi càng thêm sâu.

Cô bé tuyệt đối không thể không có chai Không thể chia sẻ cha mình với bất kỳ ai khác!

Cô bé không thể bị đưa tới cô nhi viện!

Nghĩ đến đây, Bảo Anh nghiến răng, nắm lấy viên sỏi trong tay, dùng sức đập mạnh vào đầu Mộ Nhất Vi.
 
Chương 4275


Chương 4275

Khi Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mở cửa bước vào phòng khách, họ nhìn thấy Tô Lam hai tay chống nạnh thở hổn hển giữa phòng khách.

“Anh, anh đã về rồi.”

Còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Mộ Mãn Loan ở phía sau Tô Duy Nam.

Cô nhìn lướt qua vẻ mặt của hai người, nhìn thoáng qua, cô phát hiện Mộ Mãn Loan có vẻ rất thoải mái.

Chắc là hai người đã làm hòa.

“Mãn Loan, cô cũng về rồi?”

Tô Lam ném cây chổi lông gà xuống đất, sau đó xoay người chạy như bay đến trước mặt Mộ Mãn Loan.

Cô quay đầu là nhìn Tô Duy Nam: “Anh, hai người không sao chứ?”

Tô Duy Nam tao nhã cởi áo khoác, sau đó xoay người lại ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này, anh ấy mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Tô Lam: “Sao, chẳng lẽ em hy vọng anh xảy ra chuyện gì?”

Tô Lam xua tay một cách nhàm chán.

Nếu Tô Duy Nam có thể dỗ dành Mộ Mãn Loan trở về, vậy chứng tỏ mọi hiểu lầm đã được giải quyết.

Dù sao sớm muộn bí mật gì cô cũng có thể hỏi ra, bây giờ cũng không vội.

Tô Duy Nam liếc nhìn cây chổi lông gà bị cô ném xuống đất, tò mò hỏi: “Đây là thế nào?”

Tô Lam tỏ vẻ hối lõi, quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Duy Nam: “Anh, chuyện này em phải xin lỗi trước.”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Xin lôi?”

Tô Lam gật đầu: “Tử Việt quá nghịch ngợm, nó lấy một con rắn đồ chơi dọa Bảo Anh, con bé sợ tới mức đã vào đài phun nước, không chỉ bị cảm lạnh mà còn phát sốt.”

Sau khi Tô Lam nói xong điều này, cô cũng cảm thấy rất lạ.

Theo lý mà nói thì Quan Tử Việt hoàn toàn không phải là một đứa không biết chừng mực.

Nhưng không biết tại sao mà thằng bé dường như có một loại thù địch bẩm sinh với Bảo Anh.

Chỉ cần cô đề cập đến chuyện muốn cậu xin lỗi Bảo Anh, thằng bé sẽ đột nhiên trở nên tức giận.

Nhưng môi lần hỏi thằng bé vì sao làm như vậy, thằng bé đều từ chối trả lời.

Hôm nay Tô Lam hỏi Quan Tử Việt về vấn đề này nhiều hơn hai câu, ai biết được răng thăng bé này sẽ trực tiếp ném đôi đũa.

Cũng uy hiếp chính mình về sau tuyệt đối không được đề cập đến Bảo Anh trước mặt thằng bé.

Tô Lam liền bị chọc tức, cô không biết từ khi nào mà con trai mình lại cứng đầu như vậy.

Có điều gì không thể giải thích rõ ràng với mình? Không nên giấu như vậy.

Vì thế cô cầm chổi lông gà chạy theo dạy dỗ thằng bé.

Ai ngờ Quan Tử Việt chạy trốn rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Lúc này Tô Lam đang chuẩn bị đuổi theo thì nhìn thấy Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan trở về.

“Bây giờ Bảo Anh sao rồi?”

Tô Duy Nam đứng dậy, chuẩn bị lên lâu xem.

Tô Lam vội vàng nói: “Tối hôm qua em đã mời bác sĩ tới khám, cũng tiêm thuốc hạ sốt và uống một ít thuốc hạ nhiệt, hôm nay chắc đã khỏe hơn rồi.”

“Chỉ là một đám nhóc gây chuyện, chỉ cân không xảy ra chuyện lớn là được.”

Mặc dù Tô Duy Nam nói những lời này một cách bình tĩnh, anh ấy đã đứng dậy và đi lên tầng hai.
 
Chương 4276


Chương 4276

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mộ Mãn Loan dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô ta biết hai năm không phải là khoảng thời gian ngắn, trong hai năm đó bên cạnh Tô Duy Nam đã xuất hiện một cô gái nhỏ tên là Bảo Anh.

Trong lòng cô ta có chút phức tạp, nhất thời không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Nếu sau này cô bé tên Bảo Anh bị bỏ lại, Tô Duy Nam sẽ chỉ còn một nửa yêu thương.

Là mẹ của Mộ Nhất Vi, Mộ Mẫn Loan luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Bởi vì suy cho cùng, Mộ Nhất Vi mới là người thực sự có quan hệ huyết thống với anh ấy!

Khi Mộ Mãn Loan có chút thất thần, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài phòng khách.

Cẩn thận lắng nghe âm thanh đang vang lên, cô ta nghe thấy tiếng nức nở của con gái.

Vài người quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy chiếc váy trắng như tuyết của Bảo Anh dính đầy bùn đất.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ vết thương trên đầu gối của cô bé.

Có lẽ là da bị rách khi cô bé ngã xuống, máu trên đầu gối dính vào váy.

Cô bé trông có vẻ xấu hổ.

“Bảo Anh?”

Bảo Anh đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Duy Nam. Vẻ mặt cô bé lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng một giây sau, cô bé bắt đầu khóc thảm thiết. Cả người dường như sợ hãi vô cùng.

“Cha ơi!”

Trong khi khóc, Bảo Anh gục đầu vào vòng tay Tô Duy Nam.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Duy Nam bế cô bé lên và khẽ hỏi.

Lúc này, Bảo Anh đã khóc không ra hơi, cô bé năm yên trong vòng tay của Tô Duy Nam và không ngừng khóc thút thít.

Vừa khóc vừa nhìn về phía cửa với vẻ mặt rất sợ hãi.

Trước khi Tô Duy Nam mở lời thì dường như Tô Mạt Mạt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng bước tới rồi nói: ‘Bảo Anh, nói với dì, vừa rồi con có thấy ai ở vườn sau không?”

“Tử… Tử Việt…

Bảo Anh run rẩy nói tên Quan Tử Việt rồi gục đầu vào vòng tay của Tô Duy Nam và bắt đầu khóc.

Ngay sau đó, dù họ có hỏi thế nào, cô bé cũng nhất quyết không hé răng nửa lời.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Mạt Mạt vô cùng tức giận: ‘Bảo Anh, con đừng lo, nếu Quan Tử Việt mà dám bắt nạt con, dì nhất định sẽ dạy cho nó một bài học!”

s0 Khi nghe thấy tên của Quan Tử Việt, Bảo Anh càng khóc to hơn.

Mộ Mãn Loan bước đến và nói với Tô Duy Nam: “Trước tiên phải đưa đứa nhỏ lên lầu rửa sạch vết thương cái đã.”

Tô Duy Nam gật đầu, cùng Mộ Mẫn Loan lên tầng hai.

Trong suốt quá trình rửa vết thương, Bảo Anh liên tục la lên và khóc thút thít.

Và hết lần này đến lần khác, cô bé mượn chút ánh sáng để lén nhìn Mộ Mãn Loan.

Dì thích cha cháu phải không?

Chắc chắn là như vậy, cha rất đẹp trai mà.

Bảo Anh lúc này đang thổn thức †rong vòng tay của Tô Duy Nam, nhưng đôi mắt cô bé lại một mực hướng về Mộ Mãn Loan.

Mộ Mãn Loan đi theo sau Tô Duy Nam, khi cô bé quay sang nhìn Mộ Mẫn Loan thì thấy nụ cười vô cùng dịu dàng của cô bé.

Cô ta vốn đã ưa nhìn và nụ cười của cô ta dường như còn rực rỡ hơn, toàn thân cô ta tỏa ra vẻ dịu dàng của một người mẹ.

Bảo Anh chợt nghĩ rằng mình là một đứa trẻ không có bố mẹ, nếu Tô Duy Nam là cha của cô bé và người dì xinh đẹp này là mẹ của cô thì thật tuyệt vời biết bao! Nghĩ đến đây, Bảo Anh mỉm cười mãn nguyện.

Cô rụt rè nhìn Mộ Mãn Loan rồi nói: “Di à, dì đẹp thật đấy!”

Mộ Mãn Loan sững người, rồi mỉm cười đáp lại: ‘Cảm ơn con, con cũng rất xinh đẹp.”
 
Chương 4277


Chương 4277

Sau khi nghe Mộ Mãn Loan nói vậy, Bảo Anh có chút ngượng ngùng nên vùi đầu vào cổ Tô Duy Nam rồi im lặng.

Tô Duy Nam đặt Bảo Anh lên sô pha, quỳ một bên lau vết thương trên đầu gối cho cô bé.

Bảo Anh lúc này đang căn chặt môi dưới, không để cho mình bật khóc.

Trong quá trình làm sạch vết thương, Tô Duy Nam phát hiện đầu gối của cô bé chỉ bị trầy một chút da, không chảy máu.

Và khi kiểm tra cơ thể của Bảo Anh, anh ấy thấy không có vết thương nào khác.

Thật kỳ lạ, vậy máu trên váy của cô bé từ đâu ra?

Tô Duy Nam không khỏi cau mày, vươn tay nắm lấy tay của Bảo Anh: “Bảo Anh, con nói với cha, máu trên váy con là của ai vậy?”

“Con không biết.”

Bảo Anh tái mặt vì sợ hãi, cô bé cúi đầu không dám nói gì.

Vừa rồi cô bé thực sự rất hoảng sợ nên khi chạy cô bé đã vô tình vấp phải một hòn đá và tự mình ngã xuống.

Trước đó khi cô bé đang định hất tung những viên đá đi thì đột nhiên từ bên cạnh có một bóng người lao ra.

Bảo Anh sửng sốt, viên đá trong tay bị văng ra ngoài.

Mặc dù hòn đá không rơi trúng đầu Mộ Nhất Vi nhưng nó lại rơi trúng đầu của một người khác.

Người đó là Quan Tử Việt.

Khi đó, cô chạy đến chỗ Tử Việt và phát hiện cậu bé đã bị thương bởi hòn đá và máu của cậu bé vô tình dính vào Váy cô.

Bảo Anh lúc này cũng là một đứa trẻ, cô bé sợ đến mức bỏ chạy khi nhìn thấy cảnh đó.

Lúc nấy Bảo Anh chạy vào phòng khách, không phải vì cô bé bị thương, mà là vì cô bé đã ném đá vào trán của Quan Tử Việt đến chảy máu.

Tô Duy Nam rất thông minh, anh ấy và Bảo Anh đã bên nhau được hai năm nên khi nhìn thấy phản ứng này, trong lòng anh ấy nảy sinh nghi ngờ: “Nói cho cha biết, máu trên người con từ đâu mà ra?”

Khi Tô Duy Nam nói những lời này, giọng điệu của anh ấy đã có chút nghiêm khắc hơn trước.

Anh ấy không thích những đứa trẻ nói dối, dù đứa trẻ đó có phải là con mình hay không.

Nếu ai đó nói dối anh ấy thì ở trong lòng anh ấy, hình ảnh của người đó sẽ giảm đi rất nhiều.

“Là: as> Mặc dù Bảo Anh biết rằng Tô Duy Nam rất chiều chuộng cô bé, nhưng nếu cô bé mắc lỗi gì đó thì anh ấy sẽ không bao giờ mềm lòng.

Hiện tại khi nhìn thấy sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt anh ấy, Bảo Anh đã bị dọa sợ.

Cô bé đưa mắt về phía Mộ Mẫn Loan cầu xin sự giúp đỡ: “Dì à, con thật sự không biết.”

Bảo Anh nói rồi nhào vào vòng tay của Mộ Mẫn Loan.

Mọi người đều biết rằng tính khí của Mộ Mãn Lan khá lạnh lùng, ngoài việc gần gũi với Mộ Nhất Vi, cô ta hiếm khi có bất kỳ tiếp xúc nào với những đứa trẻ khác trong cuộc sống của mình.

Sau khi Bảo Anh đã chủ động ôm lấy, cô ta nhất thời đứng yên.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Bảo Anh chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp không cha không mẹ.

Nếu tính tuổi, cô bé chỉ hơn Mộ Nhất Vi có một tuổi thôi.

Mộ Mãn Loan thở dài, vươn tay võ lưng Bảo Anh.

Cô ta quay lại nhìn Tô Duy Nam nói: “Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng làm nó sợ.”

Tô Duy Nam liếc nhìn Mộ Mãn Loan rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Bảo Anh: “Bảo Anh, con ở đây, còn Mãn Loan, em xuống đây với anh.”

Bảo Anh thả tay Mộ Mãn Loan một cách miễn cưỡng, sau đó vô cùng đáng thương nhìn hai người họ rời khỏi phòng của mình.

Sau khi cửa đóng lại, Bảo Anh im lặng leo lên giường.

Cô bé liếc nhìn chiếc váy nhỏ màu trăng đã được thay, rồi ném nó vào thùng rác mà không hề do dự.

Vừa rồi khi nhìn thấy Quan Tử Việt chảy máu, cô bé vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi bình tĩnh lại cô mới nghĩ: “Hừ, cha rất yêu mình, nhất định sẽ không đuổi mình đi đâu!”

Khi Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đi đến khu vườn nhỏ của biệt thự, họ nghe thấy tiếng cãi cọ từ phía bên kia.

Hai người nhìn nhau rồi bước nhanh tới.
 
Chương 4278


Chương 4278

“Quan Tử Việt, con ra đây cho mẹ!”

“Con càng ngày càng giỏi hơn rồi đấy! Có phải không coi lời nói của mẹ ra gì không?”

“Bây giờ mẹ cho con cơ hội khác giải thích, mau xuống xe ngay lập tức!”

Tô Lam liên tục đập vào cửa kính xe với vẻ mặt nghiêm khắc.

Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan bước tới: ‘Chuyện gì thế?”

Khi Tô Duy Nam nhìn thấy Tô Lam, vẻ mặt áy náy hiện rõ trên mặt cô.

Cô không trả lời câu hỏi của anh trai mình ngay lập tức, thay vào đó cô vội hỏi mang theo chút lo lắng: “Bảo Anh không sao chứ? Em thấy hình như con bé chảy rất nhiều máu.”

Đối với người lớn máu không đáng sợ nhưng nếu là một đứa trẻ thì có vẻ hơi sốc.

Tô Lam vẫn chưa biết chuyện của Bảo Anh, cô vấn luôn coi Bảo Anh là con gái ruột của Tô Duy Nam.

Vì vậy, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Tô Duy Nam và Bảo Anh.

“Không sao đâu, con bé chỉ sơ ý bị ngã và trầy đầu gối thôi.”

Sau khi Tô Duy Nam nói xong, anh ấy quay đầu lại và nhìn vào cửa sổ xe.

Chiếc xe đó chính là chiếc Rolls Royce màu đen còn Quan Tử Việt đang ngồi trong gara.

Tô Lam không biết Quan Tử Việt lấy chìa khóa dự phòng ở đâu, lên xe ngồi.

Dù có quát măng thế nào, thằng bé cũng không chịu mở cửa.

Cô không biết con mình trở nên bướng bỉnh như thế từ bao giờ.

“Quan Tử Việt…”

Tô Lam định nói gì đó nghiêm túc thì đột nhiên bị Tô Duy Nam kéo cổ tay lại: ‘Đừng vội kết luận, hãy nghĩ cách mở cửa xe đã.”

Kính hai bên của chiếc Rolls-Royce được phủ một lớp phim, nhìn từ bên ngoài không được rõ lắm.

Tô Duy Nam cùng những người khác đi tới trước xe, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người nhỏ bé ngồi ở băng ghế sau xe.

Nếu người lớn đứng bên ngoài nói †o hơn một chút, người trong xe vẫn có thể nghe thấy.

“Em sẽ thử xem sao.”

Mộ Mãn Loan đi đến ghế sau và nói với bên trong qua cửa xe: “Vi Vi, con không sao chứ? Con mở cửa trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ngồi ở ghế sau xe, Nhất Vi mỉm cười, nghe thấy giọng nói của mẹ, trong tiềm thức gần như muốn đứng lên.

Nhưng cô bé vừa di chuyển thì Quan Tử Việt đã năm lấy cánh tay cô nói: “Chúng ta vừa thảo luận rồi, em phải nghe anhl”

Giọng Quan Tử Việt rất không vui.

Mộ Nhất Vi nhìn thằng bé, rưng rưng nước mắt: “Nhưng mà anh Tiểu Việt, anh bị thương…”

“Bị thương một chút sẽ không sao, em cho rằng anh giống như em sao?”

Giọng nói khó chịu của Quan Tử Việt khiến Mộ Nhất Vi phải rụt cổ lại.

Dù muốn gặp mẹ đến mấy, cô bé cũng không có gan mở cửa xe vào lúc này. Cuối cùng thì lân này Quan Tử Việt bị thương là vì muốn bảo vệ bản thân mình thôi.

Mộ Mẫn Loan đứng ngoài cửa xe một lúc, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, nhất thời cô ta nhíu mày lại.

Chuyện gì đã xảy ra?

Làm thế nào mà bây giờ Nhất Vi thậm chí không đáp lại lời gọi của cô ta?

“Hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Không khí trong khoang kín không được tốt khiến Mộ Mẫn Loan có chút lo lắng.

Ngay sau khi cô ta nói điều này, sắc mặt Tô Lam đứng bên cạnh đã thay đổi: ‘Không được, vừa rồi đuổi theo ra ngoài đã thấy hai bọn nhỏ như vậy, tính đến lúc hai người lại đây không quá mười phút!”

Trong khi hai người phụ nữ còn đang lo lắng, Tô Duy Nam chợt nhận ra có điều gì đó không ổn với khứu giác nhạy bén của mình.
 
Chương 4279


Chương 4279

Anh ấy cúi đầu, đưa mắt nhìn khắp cửa xe.

Ngay sau đó, một vài giọt máu chưa khô được tìm thấy trên thành xe.

“Cái này là cái gì?”

Nhìn thấy Tô Duy Nam đang ngồi xổm ở ghế sau Rolls-Royce, Mộ Mẫn Loan và Tô Lam cũng nhìn theo.

Tô Duy Nam đã từng nhập ngũ nên cũng khá nhạy cảm với mùi máu.

Anh ấy đưa tay sờ nhẹ vào vết máu chảy trên bàn đạp rồi đưa lên mũi ngửi, sắc mặt anh ấy chợt biến sắc: “Đây là vết máu?”

Sắc mặt của Tô Lam và Mộ Mãn Loan thay đổi đột ngột.

Trong chiếc xe này chỉ có hai người, chẳng lẽ một người trong số họ đã bị thương?

Tô Duy Nam đứng dậy quay lại nhìn Tô Lam: “Vừa rồi khi kiểm tra vết thương của Bảo Anh, anh phát hiện cô bé chỉ bị trây đầu gối và không chảy máu, trên người cũng không có vết thương nào khác.”

Tô Lam sững sờ một lúc, mặt tái mét nhìn Tô Duy Nam: “Anh trai, ý của anh là vết máu trên người Bảo Anh có thể là của Quan Tử Việt hoặc là của Vi Viư?”

“Vi Vi, Vi Vi! Trong lòng Mộ Mẫn Loan mạng sống của Mộ Nhất Vi còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô ta.

Lúc này, Tô Lam không kịp nói bất cứ điều gì.

Thì Mộ Mãn Loan bên cạnh đã bắt đầu lo lăng đập vào kính cửa sổ xe: “Vi Vĩ, Vi Vi, mau nói cho mẹ biết, hai con có bị thương ở đâu không?”

Lúc này, Mộ Mãn Loan vẫn còn lo lắng khi biết được răng hai đứa nhỏ trên xe có lẽ đã bị thương.

Cô ta cứ đứng bên cửa kính ô tô, đập mạnh vào cửa: “Nhất Vi, con ra đây cho mẹ xem! Có bị thương không? Mau lên!”

Dù tính tình của Quan Tử Việt bướng bỉnh đến đâu, nhưng thằng bé luôn được Tô Lam và những người khác nâng nỉu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến giờ.

Chưa kể đến việc bị thương và chảy máu, ngay cả một cơn cảm lạnh nhỏ lúc bình thường cũng có thể khiến Tô Lam lo lắng.

Mà vừa rồi trên người Bảo Anh đổ nhiều máu như vậy, e rằng không phải là một vết thương nhỏ bình thường.

Càng nghĩ về điều đó, Tô Lam càng lo lắng, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.

Cô bắt đầu khóc lóc và van xin, đập cửa xe với vẻ vô cùng lo lăng: “Tử Việt, con nghe mẹ đi, ngoan ngoãấn xuống xe nhé? Mẹ sai rồi, mẹ không nên hung dữ với con, mẹ nên nghe lời giải thích của conl”

Ở ghế sau của Rolls-Royce, Mộ Nhất Vi nghe thấy giọng nói của Tô Lam và Mộ Mãn Loan thì suýt chút nữa đã vội vàng muốn đi ra ngoài.

“Tử Việt, hay là chúng ta đi ra đi?”

Mộ Nhất Vi quay đầu lại, nhìn vào Quan Tử Việt: “Em biết anh tức giận, cũng trách mẹ mắng sai. Nhưng mà vừa rồi mẹ anh đã xin lỗi rồi, hay là chúng ta ra ngoài trước đi?”

Mộ Nhất Vi nói rất lâu, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Quan Tử Việt.

Cô bé nghĩ Quan Tử Việt vẫn còn tức giận nên thận trọng nghiêng người về phía anh: “Anh à, anh đừng tức giận, được không?”

Cô bé vươn tay kéo tay áo Quan Tử Việt, nhẹ nhàng lắc lư, bắt đầu làm nũng. Nếu là bình thường, Quan Tử Việt đã sớm rút tay ra. Nhưng lần này thằng bé thậm chí còn không phản ứng.

Nhất Vi sửng sốt rồi nửa quỳ trên ghế, sau đó cẩn thận bò về phía Quan Tử Việt: “Anh ơi, anh à!”

Mộ Nhất Vi phát hiện Quan Tử Việt đã ngủ đi lúc nào không biết. Hai lông mày của thằng bé đang nhíu chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhăn đẹp trai của thằng bé trăng bệch như tờ giấy, đầy vẻ khó chịu.

“Anh Tử Việt, có phải anh rất đau đúng không?”

Mộ Nhất Vi còn nhỏ, thậm chí cô bé không phát hiện lúc này Quan Tử Việt đã bất tỉnh.

Cho đến khi cô bé lẩm bẩm một mình một lúc nhưng không thấy bất cứ phản ứng nào từ Quan Tử Việt, cô bé mới bật khóc hoảng loạn: “Anh, anh ơi, anh tỉnh lại đi!”

Bên ngoài xe, Tô Duy Nam là người đầu tiên nghe thấy tiếng khóc của Mộ Nhất Vi.

Nếu không phải vì quá sợ hãi, cô bé sẽ không bao giờ khóc lớn vậy.

“Chuyện gì thế? Bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vi Vi, Vị Vị”

“Tử Việt, Tử Việt.”
 
Chương 4280


Chương 4280

Mộ Mãn Loan và Tô Lam lo lắng đến mức sắp khóc luôn rồi.

Tô Duy Nam nhìn quanh, anh ấy tìm thấy một cái búa từ gara và bước tới: “Hai người tránh ral”

Tô Lam và Mộ Mân Loan vội vàng lùi lại.

Họ vừa quay lại thì cửa kính trên của chiếc Rolls-Royce bị Tô Duy Nam dùng búa đập vỡ.

TR,C 2 Tiếng kêu xé lòng của Mộ Nhất Vi ở ghế sau xe càng ngày càng rõ ràng.

Tô Duy Nam nhanh chóng thò tay vào ghế phụ, rồi mở cửa xe.

Anh ấy mở cửa băng ghế sau, cảnh tượng trước mắt khiến anh ấy không khỏi giật mình.

Chỉ thấy cả người Quan Tử Việt lắc lư rồi ngã xuống ghế sau, trên trán thằng bé còn có một vết thương.

Máu đỏ tươi ướt đẫm nửa mặt thăng bé, ngay cả phần áo phía sau vai cũng bị dính một ít máu.

Mộ Nhất Vi ngồi bên cạnh năm chặt lấy cổ tay của Quan Tử Việt, cô bé sợ hãi khóc lóc.

“Tử Việt!”

Tô Lam bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, cô chạy vội đến muốn ôm Quan Tử Việt ra ngoài.

Nhưng bởi vì quá sợ hãi nên hai tay cô vấn cứ run rẩy, không có chút sức lực nào để bế thằng bé lên.

“Tử Việt, Tử Việt, tỉnh lại đi con! Con đừng dọa mẹ, đừng làm mẹ sợ được không con? Mẹ xin lỗi…”

Cả người Tô Lam run rẩy, mặt cô trăng bệch, sợ hãi đến nỗi ngay cả việc nói chuyện cũng khiến cô cũng run lên.

Tô Duy Nam thấy vậy thì khuôn mặt của anh ấy trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sau đó anh ấy xoay người bế Quan Tử Việt ra phía sau xe.

Anh ấy vừa đi nhanh vào biệt thự vừa quay đầu nhìn Tô Lam đang lảo đảo bước đi theo mình: “Lập tức gọi điện cho Tần Tấn Tài, bảo anh ta đến đây trong vòng năm phút!”

Bây giờ Tô Lam đang hoảng sợ nên nghe Tô Duy Nam nói thế thì chỉ có thể vội vàng gật đầu.

Tô Duy Nam nhanh chóng bế Quan Tử Việt lên phòng khách ở tầng hai. Anh ấy bắt đầu làm sạch miệng vết thương rồi tiến hành băng bó vết thương cho thăng bé.

Sau khi Tô Lam gọi điện thoại cho Tần Tấn Tài xong thì cô mới run rẩy gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn.

Vừa đúng lúc Quan Triều Viễn xử lý xong việc ở công ty, đang chuẩn bị về nhà. Lúc sắp cho xe chạy thì anh chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

Là Tô Lam gọi đến.

Anh thắt dây an toàn rồi ấn tiếp nhận cuộc gọi: “Làm sao vậy?”

““Hu hu hu…”

Quan Triều Viễn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Lam vang lên từ đầu dây bên kia.

Sắc mặt anh trầm xuống, giọng cũng trở nên dịu dàng: ‘Ngoan nào, em đừng khóc, mau nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra rồi?”

Nghe thấy tiếng khóc của Tô Lam, Quan Triều Viễn sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt. Anh dâm vào chân ga rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi ga ra.

“Chồng ơi… Nhiều máu lắm, Tử Việt đã hôn mê rồi, em xin lỗi…”

Thông qua những lời giải thích đứt quấng của Tô Lam, Quan Triều Viễn lập tức hiểu ra: “Đừng lo lắng, anh lập tức về ngay.”

“Chồng, em sợ lắm…” Tô Lam sợ đến mức run rẩy ngồi xuống đất.

Có lẽ là mấy năm nay sống quá yên bình khiến cô đã quên mất lúc Quan Tử Việt mới sinh ra, bọn họ đã phải trải qua nguy hiểm như thế nào.

“Xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ hung dữ với con nữa, em sai rồi!”

“Em đừng cúp máy, mười phút nữa anh về tới nơi rồi.”

Quan Tử Việt đột nhiên hôn mê, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.

Sau khi tiếp nhận hai tin tức này thì Quan Triều Viễn vô cùng sốt ruột. Chiếc xe của anh lao nhanh như tên bắn lẫn vào giữa dòng xe cộ. Trên đường trở về, anh cũng không hỏi nhiều vê thương tích của Quan Tử Việt mà vẫn luôn an ủi Tô Lam, giúp cô ổn định lại cảm xúc.
 
Chương 4281


 

Chương 4281

Sau khi được Quan Triều Viễn an ủi thì Tô Lam cũng dần bình tĩnh hơn một chút.

Hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen tiến vào biệt thự, Tô Lam theo bản năng đứng lên. Quan Triều Viễn nhanh bước xuống xe rồi chạy vào nhà.

Tô Lam vừa thấy anh thì không quan tâm gì nữa mà lao đến vùi đầu vào ngực của anh.

“Chồng!”

Nhìn thấy Tô Lam lo lắng đến mức khóe mắt đỏ lên, Quan Triều Viễn vô cùng đau lòng.

Anh duõi tay nhẹ nhàng võ về lưng cô rồi an ủi: ‘Đừng gấp, trước hết để anh lên xem Tử Việt đã, được chứ?”

Tô Lam gật đầu, rưng rưng nước mắt, sau đó cô dẫn Quan Triều Viễn lên lầu hai.

Khi họ vừa vào phòng Quan Tử Việt thì thấy Tân Tấn Tài đang sát trùng và khâu lại vết thương cho thằng bé.

Hai mắt Quan Tử Việt nhắm nghiền, sắc mặt thằng bé tái nhợt, nằm trên giường không hề nhúc nhích.

Tô Lam thấy hình ảnh này chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn không thôi, suýt thì cô đã không chịu nổi mà ngất đi rồi.

Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam, sau đó bước nhanh đến cạnh giường: “Thế nào rồi?”

“Anh hai, anh chờ một lát rồi em sẽ giải thích cho anh. Bây giờ em cần tập trung khâu vết thương, nếu không sẽ để lại sẹo mất.”

Nghe Tần Tấn Tài nói thế thì Quan Triều Viễn cũng không nói thêm gì nữa.

Anh đỡ Tô Lam đang nức nở đến đứng bên cạnh cửa.

Miệng vết thương trên đầu của Quan Tử Việt dài khoảng hai, ba cm. Nhưng lại chảy rất nhiều máu nên nhìn rất đáng SỢ.

Lúc Tần Tấn Tài khâu vết thương thì Tô Lam đẩy cánh tay của Quan Triều Viễn ra rồi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài. Quan Triều Viễn lo lắng đuổi theo cô.

Hai người vừa ra tới cửa thì thấy Mộ Mân Loan đang ngồi trước mặt Mộ Nhất Vi hỏi chuyện: “Vi Vi, con nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tử Việt lại bị thương đến chảy máu như thế?”

Mộ Nhất Vi bị dọa sợ, cô bé không ngừng khóc nức nở, đôi mắt vì khóc mà sưng tấy lên.

Đối mặt với những câu hỏi của Mộ Mãn Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trăng bệch ra, không ngừng lắc đầu.

Cô bé nghẹn ngào một hồi lâu mà vân chưa thể nói được một câu hoàn chỉnh. Mộ Mãn Loan cũng bị sự việc vừa nãy làm cho hốt hoảng.

Cô ta nắm lấy cánh tay của Mộ Nhất Vi, rồi bất ngờ lớn tiếng: “Nhất Vi, con mau nói đi chứ!”

Lần đầu tiên Mộ Nhất Vi thấy Mộ Mãn Loan lớn tiếng như thế thì ngây người ra. Cô bé càng khóc lớn hơn chứ không hề nói ra chút thông tin có giá trị nào.

Mộ Mẫn Loan thấy thế thì vô cùng sốt ruột. Cô ta biết rõ tính tình của Quan Triều Viễn, cũng hiểu rằng Quan Tử Việt quan trọng như thế nào đối với hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn. Bây giờ Quan Tử Việt xảy ra chuyện lớn như thế, nếu không hiểu rõ tình huống thì cô †a không thể giải thích rõ ràng được.

Tô Duy Nam đứng một bên thấy vậy liền nhanh chân bước đến.

Anh bế Mộ Nhất Vi đang khóc ôm vào lòng, quay sang nhìn Mộ Mãn Loan, âm thầm lắc đầu với cô ta. Ý bảo cô ta rằng sốt ruột như vậy chỉ dọa cô bé sợ hơn thôi.

Mộ Mãn Loan cũng không muốn làm cô bé sợ nhưng thấy từ lúc Mộ Nhất Vi rời khỏi chiếc xe đó thì không ngừng khóc lóc và chẳng chịu nói lời nào, cô ta mới nóng vội mà lỡ lớn tiếng với cô bé.

“Giao cho anh, anh thử xem thế nào đã.’ Tô Duy Nam năm lấy tay Mộ Nhất Vi, rồi bế cô bé xuống tầng.

Mộ Mãn Loan cũng không còn cách nào nên chỉ có thể đợi Tô Duy Nam.

Cô ta thở dài một hơi, đôi mày nhíu chặt lại rồi quay người định rời đi.

Nhưng vừa quay lại cô ta đã thấy hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam từ †rong phòng bước ra. Trên mặt cô ta hiện lên vẻ hơi khó xử và áy náy: “Tô Lam, anh Quan, tôi xin lỗi.”

Tô Lam lắc đầu. Bởi vì quá hoảng sợ nên bây giờ cô vẫn chưa thể nói chuyện được bình thường.

Mà bên kia, Tô Duy Nam bế Mộ Nhất Vi đi đến vườn hoa dưới lầu.

Anh ấy không hề giống Mộ Mãn Loan sốt ruột hỏi chuyện gì đã xảy ra với Quan Tử Việt mà chỉ nhỏ giọng nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Con ngoan nào, đừng khóc nữa! Không sợ, không sợ, cha đây rồi, không phải sợ nữa.”

Cảnh tượng này khiến cho đám người Thomas hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy. Nên nhớ thủ đoạn của đại ca bọn họ trước giờ luôn vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán. Thomas vần nghĩ rằng người có thể thấy được vẻ mặt dịu dàng của đại ca mình còn chưa được sinh ra đâu!
 
Chương 4282


Chương 4282

Có vẻ giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Duy Nam đã có tác dụng khiến cảm xúc của Mộ Nhất Vi dần bình ổn lại, nằm yên trong lòng anh ấy.

Tiếng khóc dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào nức nở rất nhỏ.

“Cha biết con không phải cố tình muốn khóc mà là do quá sợ đúng không?”

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của Tô Duy Nam vang lên.

Hai mắt Mộ Nhất Vị đấm lệ ngẩng đầu nhìn cha mình. Cô bé không hiểu lắm nhưng vấn gật đầu nói: ‘Làm sao cha biết được?”

Tô Duy Nam khẽ lau nước mắt cho cô bé rồi nói: “Vì cha là cha của con nên đương nhiên sẽ biết rồi.”

“Vậy cha có biết tại sao anh Tử Việt còn chưa tỉnh dậy không?” Mộ Nhất Vi nói đến đây thì lại muốn khóc lên.

Cô bé giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc vậy.

“Cho nên bởi vì anh Tử Việt vẫn chưa tỉnh lại nên con mới khóc không ngừng sao?” Mộ Nhất Vi gật đầu.

Tô Duy Nam rất kiên nhãn tìm hiểu, cuối cùng mới khuyên Mộ Nhất Vi kể lại những việc đã xảy ra.

Mộ Nhất Vi nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt: “Bởi vì bảo vệ con nên anh Tử Việt mới bị thương đó.”

“Bảo vệ con hả?”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Vậy con nói cha nghe, có ai muốn hại con sao?”

Mộ Nhất Vi sửng sốt, cô bé nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Tô Duy Nam, hơi sợ hãi mà mở miệng: “Cha, con có thể nói sao?”

Trong chốc lát, biểu cảm của Tô Duy Nam trở nên kì lạ. Anh ấy không hiểu tại sao Mộ Nhất Vi sẽ hỏi vấn đề này: “Đương nhiên rồi! Ở trước mặt của cha, con chỉ cần nói thật thôi, không cần phải sợ”

“Nhưng cha phải trả lời một câu hỏi của con trước đã.”

“Được, con hỏi đi.”

“Cha, cha thích chị Bảo Anh hơn đúng không?”

“Bảo Anh và con đều là con gái của cha, cha thích cả hai đứa như nhau, hiểu không?”

Từ khi Tô Duy Nam đưa Bảo Anh vào phòng, anh ấy đã thấy biểu hiện của cô bé hơi bất thường, trong lòng đã sớm nghỉ ngờ.

Mà bây giờ khi nghe câu hỏi của Mộ Nhất Vi, anh ấy càng nghi ngờ hơn.

“Không cần phải quan tâm đến việc khác, con chỉ cần nói thật cho cha là được.”

Mộ Nhất Vi thấy Tô Duy Nam nghiêm túc bảo đảm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lớn: “Cha, đầu của anh Tử Việt bị chảy máu là do chị Bảo Anh làm!”

“Con nói là Bảo Anh sao? “

Mộ Nhất Vi gật đầu thật mạnh.

Cô bé giấy dụa tuột xuống khỏi người của Tô Duy Nam, sau đó dắt tay anh ấy đến vườn hoa phía sau biệt thự.

Họ dừng chân trước phần mộ của một con chim nhỏ.

“Ban nãy con đang ngôi ở chỗ này, khi con quay đầu lại thì thấy anh Tử Việt đứng ở sau lưng của con, trong tay chị Bảo Anh cầm một viên đá rồi ném vào trán anh ấy.”

Nói xong những lời này, cô bé vẫn còn sợ Tô Duy Nam không tin: “Cha, con đảm bảo với cha, những điều con nói đều là sự thật, con không nói dối. Lúc đầu, anh Tử Việt không cho con nói ra bởi vì anh ấy có nói cũng sẽ không có ai †in tưởng…” Càng nói giọng của Mộ Nhất Vi càng nhỏ.

Cô bé khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tô Duy Nam, mở miệng thăm dò: “Cha, cha không tin lời nói của con sao?”

Vẻ mặt của Tô Duy Nam hơi cứng lại. Anh ấy khom lưng, một tay bế Mộ Nhất Vi lên: “Cha tin con.”

Sau khi Mộ Nhất Vi nghe được những lời này, trong nháy mắt khuôn mặt lộ ra sự vui vẻ: “Con biết nhất định cha sẽ tin con mài”

Cô bé vui vẻ hôn lên mặt Tô Duy Nam một cái.

Nên biết, cảm giác được người lớn tôn trọng và tin tưởng thật sự rất tốt.

Đặc biệt đây lại chính là người mình thích nhất, cha.

Chẳng qua…
 
Chương 4283


Chương 4283

Đột nhiên, Mộ Nhất Vi giống như là nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp ngay lập tức: “Cha, con thấy anh Tử Việt rất đáng thương.”

“Vì sao?”

Mộ Nhất Vi ngẩng đầu, đôi mắt của cô bé to và sáng long lanh: “Lúc nãy khi anh Tử Việt bị thương thì đưa con đi trốn ngay, con hỏi anh vì sao không đi tìm bác sĩ thì anh nói nếu như mẹ thấy bộ dạng này của anh ấy, nhất định anh ấy sẽ bị mắng. Cho nên bọn con mới không đi tìm bác sĩ. Cha, vì sao cha sẽ tin lời của con nhưng dì lại không tin anh Tử Việt vậy?”

Tô Duy Nam nhẹ nhàng nhéo mũi Mộ Nhất Vi, cưng chiều nói: “Đó là bởi vì người lớn luôn nghĩ con nít không hiểu chuyện, cho nên đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên người trẻ con. Nhưng mà con yên tâm, sau chuyện này, dì con sẽ hiểu ra thôi.”

“Dạ”

“Như vậy đi, chúng ta lên xem Tử Việt tỉnh chưa nhé?”

“Vâng ạ.”

Trong phòng ngủ ở lầu hai, lúc Tần Tấn Tài khâu vết thương trên trán xong, Quan Tử Việt cũng tỉnh lại. Thằng bé bình tĩnh ngồi trên mép giường, hình như tình hình không tốt lắm.

“Thế nào rồi?” Tô Lam vừa nhìn thấy Tần Tấn Tài đi ra, nước mắt chưa kịp lau đã vội vã hỏi.

“Chị dâu đừng lo lắng, Tử Việt còn nhỏ, va chạm là chuyện khó tránh khỏi.”

“Nhưng cũng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên khả năng khôi phục rất nhanh. Qua một thời gian nữa, vết sẹo ngắn trên trán sẽ từ từ lành lại, không để lại dấu vết quá rõ ràng đâu.”

Sau khi nghe xong những lời này, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Trên cơ thể còn chỗ nào bị thương không?”

Tần Tấn Tài lắc đầu: “Tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho thằng bé rồi, không có phát hiện những vết thương khác. Chỉ là chảy máu quá nhiều, mấy ngày này chị nhất định phải chú ý tẩm bổ một chút.”

“Được.” Tô Lam gật đầu, xoay người đi vào phòng.

“Tử Việt.” Tô Lam đang định nói chuyện cùng Quan Tử Việt lại thấy thằng quay đầu sang bên cạnh.

“Con đang giận mẹ sao?”

Tô Lam thấy trên trán Quan Tử Việt dán một miếng băng gạc màu trắng, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Quan Tử Việt vấn không nói gì.

Sau khi Quan Triều Viễn vào thấy một màn như vậy, sắc mặt anh trở nên khó coi.

Dù sao Tô Lam cũng là vợ của anh, anh còn không dám nhăn mặt với cô nữa là.

“Quan Tử Việt, mẹ đang nói chuyện với con, tại sao con không trả lời?”

Bình thường ở nhà Quan Tử Việt rất nghe lời Quan Triều Viễn nên Quan Triều Viễn vừa nói, Quan Tử Việt không cam lòng quay đầu lại.

Thằng bé mở miệng nói chuyện nhưng lời nói ra lại làm cho Tô Lam cảm thấy đau lòng: “Cha, con có chuyện muốn nói với cha, cha có thể để mẹ ra ngoài không?”

Quan Triều Viễn: “…”

“Ồ, được, mẹ ra ngoài, hai người nói chuyện đi…”

Tô Lam thấy Quan Tử Việt cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện nên vội vàng gật đầu. Cô và Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời đi.

Quan Triều Viễn ngồi đầu giường, thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai mình trở nên tái nhọt, trong lòng anh vô cùng lo lăng.

Chẳng qua vì làm cha tác phong uy nghiêm nên anh không thể biểu hiện hốt hoảng như Tô Lam được: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Quan Triều Viễn đưa tay vén tóc mái trên trán thằng bé rồi nhìn thoáng qua.

Kỹ thuật của Tần Tấn Tài rất tốt, xử lý vết thương khá sạch sẽ. Sau này chỉ cần không dính nước, chăm sóc tốt thì không có vấn đề gì.

Từ trước đến nay, Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm khắc với Quan Tử Việt, ở †rước mặt thằng bé, bình thường anh cũng ít khi nói cười.

Hôm nay anh nhẹ giọng an ủi, dĩ nhiên Quan Tử Việt cảm thấy vô cùng tủi thân. Thằng bé bướng bỉnh căn môi, hốc mắt đỏ đỏ nhưng nhất quyết không chịu rơi nước mắt.

“Vẫn còn giận mẹ sao?” Quan Triều Viễn im lặng thở dài.

Anh đưa tay ôm đứa thằng nhỏ vào lòng.

Mặc dù bình thường anh nghiêm khắc với Quan Tử Việt nhưng sẽ không làm giảm đi tình thương anh dành cho con.
 
Chương 4284


Chương 4284

Dù sao Quan Tử Việt vấn là đứa trẻ, tuy rằng bình thường biểu hiện bướng bỉnh lạnh lùng thế nào đi nữa, hôm nay bị thương như vậy, nói không sợ hoàn toàn là không thể nào. Đặc biệt là khi Quan Triều Viễn dùng lời nhỏ nhẹ an ủi, thăng càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Cuối cùng thằng bé cũng khóc nức nở. “Cha, vì sao mẹ không tin lời của con?”

Quan Tử Việt ở trong lòng Quan Triều Viễn nức nở tố cáo: “Con sẽ nói cho cha biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã.”

Trước mặt sư tử đực, sư tử con không thể không khuất phục.

Cuối cùng thì thằng bé cũng ngoan ngoấn như một đứa trẻ bình thường.

Từ lúc thăng bé ra mặt thay Mộ Nhất Vi hù dọa Bảo Anh, Tô Lam ép thằng bé phải xin lỗi.

Đấn lúc này Tô Lam lao ra từ †rong phòng khách, không phân tốt xấu mà dữ với thằng bé. Thậm chí còn không hỏi về chuyện đã xảy ra.

“Mẹ chính là đồ ngốc!”

Quan Tử Việt càng nói càng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nếu không phải lần này Tô Lam mắng thăng bé, Quan Tử Việt cũng không giận tới mức trốn trong xe không muốn ra ngoài.

Cũng sẽ không tới mức ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.

Quan Triều Viễn không nói gì, anh để Quan Tử Việt nằm trong lòng mình.

Thấy thằng bé khóc đủ rồi, khóc tới mệt rồi dừng lại, anh mới nói: “Nói xong rồi sao?”

Quan Tử Việt nức nở gật đầu.

“Vậy giờ tới cha nói được không?”

“Dạ”

Quan Triều Viễn trực tiếp bế thằng bé đi tới cửa.

Anh dùng chân kéo cửa ra một khe hở, từ đó có thể nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Lam từ bên ngoài.

Quan Tử Việt nhìn qua lại thấy Tô Lam đang gục trên vai Mộ Mãn Loan khóc vô cùng đau lòng.

Cô vô cùng tự trách bản thân: “Đều là tại em không tốt, không nên vội vàng mắng nó, em không phải là một người mẹ tốt.”

“Con nhìn thấy không?”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Quan Tử Việt, thấy con trai không chớp mắt nhìn mẹ khóc nức nở, mũi hồng hồng.

Anh gật đầu.

Quan Triều Viễn đóng cửa sau đó bế Quan Tử Việt ngồi lại bên giường.

“Mẹ con cũng như cha vậy, cha mẹ và chị gái anh trai con đều rất yêu con.”

Quan Tử Việt im lặng không nói gì.

“Trẻ con mắc lỗi, người lớn cũng vậy.

“Mẹ con cũng là người bình thường, mẹ con cũng sẽ mắc lỗi.”

“Cha hỏi con một câu, thầy cô sẽ làm gì nếu có một bạn nhỏ mắc lỗi trong lớp?”

Quan Tử Việt im lặng một hồi mới mở miệng nói: “Thầy cô sẽ yêu cầu bạn đó xin lỗi sau đó hai người sẽ làm hòa.”

“Vậy mẹ đã mắc lỗi, chỉ cần mẹ con nói xin lỗi hơn nữa lần sau sẽ không tái phạm, con có tha thứ cho mẹ con không?”

Quan Tử Việt nhớ tới dáng vẻ nức nở của mẹ liền gật đầu.

“Tốt lắm!”

Vẻ mặt Quan Tử Việt trở nên dịu dàng: “Mẹ đã làm sai thì con nên cho mẹ con cơ hội giải thích và sửa sai. Nếu con không quan tâm tới mẹ cũng không nói chuyện với mẹ thì mẹ sẽ không biết mình đã sai ở chỗ nào, con hiểu chưa?”

“Dạ”

Từ lúc Quan Triều Viễn vào phòng Quan Tử Việt, Tô Lam vẫn luôn đứng ở cửa.
 
Chương 4285


Chương 4285

Cô dựa sát khe cửa nghe trộm xem hai cha con rốt cuộc đang nói gì.

Chỉ là vì khoảng cách thật sự quá xa, hơn nữa hiệu quả cách âm của căn phòng cũng quá tốt nên cô không thể nghe được gì ngoại trừ hai giọng nói thì thầm.

Ngay lúc lòng cô lo lắng như lửa đốt đến mức muốn đẩy cửa bước vào thì đột nhiên giọng Lâm Mộc vang lên từ phía sau: “Cô chủ, hiện tại cô có rảnh không?”

Tô Lam vội vàng đứng thẳng vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn lại: “Ừm… Giờ tôi đang rảnh, sao vậy?”

Vẻ mặt Lâm Mộc hơi kỳ quái, bà ấy gật đầu với Mộ Mãn Loan rồi sau đó đi tới trước mặt Tô Lam: “Tôi muốn dân cô tới phòng khách bên cạnh xem một chút.”

“Phòng khách bên cạnh sao?”

“Vâng, chính là căn phòng hôm qua cô bé Bảo Anh ở.”

Giờ Tô Lam mới phát hiện vẻ mặt Lâm Mộc có gì đó không đúng.

Vì vậy, cô quay qua chào Mộ Mãn Loan xong mới đi theo Lâm Mộc tới căn phòng bên cạnh.

Căn phòng khách này vốn chuẩn bị cho Bảo Anh. Chỉ là lúc này, họ lại không thấy cô bé đâu cũng không biết cô bé đã đi đâu.

“Lâm Mộc, bà muốn cho tôi xem thứ gì?

Tô Lam đi vào tò mò hỏi.

Nhưng lại phát hiện trong phòng không có ai.

“Cô chủ, cô đến phòng vệ sinh bên này xem.”

Nói xong, Lâm Mộc trực tiếp đi đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Tô Lam lập tức bị dọa sợ tới ngây người: “Này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cả phòng vệ sinh vô cùng bừa bộn, các sản phẩm chăm sóc da và trang điểm mà cô chuẩn bị cho khách đều bị đổ xuống bồn rửa tay.

Các sản phẩm đủ loại màu sắc trộn lấn vào nhau, trông vô cùng buồn nôn.

Không chỉ vậy còn dùng son vẽ đầy hình người lên gương trên bồn rửa tay.

Mỗi hình người trên gương đều có một cây thánh giá xiên qua.

“Đây là sao?”

Tô Lam thực sự không thể tin vào đôi mắt của mình.

Cô đi tới tủ quân áo bên cạnh bồn rửa tay, mở cửa tủ.

Cô càng sợ hãi hơn khi có thứ gì đó bất ngờ xuất hiện trước mắt.

Thường ngày, Tô Lam sẽ kêu Lâm Mộc mua một ít quần áo đặt bên trong tủ phòng khách.

Nhưng quần áo treo trong tủ giờ vô cùng thê thảm.

Áo sơ mi và áo thun mỏng cho mùa xuân và mùa hè bị cắt thành nhiều mảnh.

Áo khoác bông cho mùa đông bởi vì không cắt được mà bị đổ đầy kem dưỡng da và sơn móng tay lên.

Ngay cả mấy đôi giày cao gót ở †ầng dưới cũng không thoát vận xui, đều bị cắt nát.

Dao cạo lông mày dính đủ loại mỹ phẩm bị vứt vào trong góc.

Cả phòng vệ sinh cứ như hiện †rường tai nạn.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng vô cùng sợ hãi, thực sự không thể tin nổi vào mắt mình: ‘Căn phòng này chỉ có Bảo Anh ở nên không ai được phép vào, tôi vào dọn dẹp mới phát hiện phòng vệ sinh thành như vậy.”

“Vậy Bảo Anh đâu?”

Lâm Mộc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc tôi vào phòng đã không có ai.”

Tô Lam nhìn căn phòng hỗn loạn trước mắt, dù muốn cứu lại mấy bộ quần áo nhưng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc đó, phía sau hai người vang lên giọng nói trâm thấp không vui: “Bảo Anh đâu?”

Tô Lam quay đầu nhìn thì thấy Tô Duy Nam bế Mộ Nhất Vị đi tới.

Sau khi anh ấy thấy phòng vệ sinh, gương mặt tuấn tú lập tức ảm đạm.

Tô Lam đột nhiên thấy đau đầu: “Lúc tụi em tới thì đã không thấy Bảo Anh.”

Lúc này, sắc mặt Tô Duy Nam đã vô cùng khó coi, anh ấy đưa Mộ Nhất Vi cho Tô Lam: “Anh sẽ đi tìm.”
 
Chương 4286


Chương 4286

“Anh!”

Tô Lam còn muốn nói gì đó nhưng đã thấy Tô Duy Nam nhanh chóng xoay người rời đi.

Mộ Nhất Vi ôm cổ Tô Lam vờ đáng thương nói: “Dì, dì đừng giận anh Tiểu Việt nữa có được không?”

Tô Lam thở một hơi thật dài: “Giờ không phải là dì giận mà là anh tiểu Việt của con giận dì, con biết không?”

“Dì, thực ra lần trước anh Tiểu Việt cầm rắn giả đi dọa Bảo Anh là vì chị ấy giãm chết con chim nhỏ của con, còn nói cha chỉ có một cục cưng là chị ấy.”

“Con nói gì cơ?”

Tô Lam quả thực không tin vào †ai của mình, cô ngẩn người.

“Còn có lần này anh Tiểu Việt thấy chị Bảo Anh ném đá vào người con, vì anh ấy ra đỡ cho con nên mới bị thương như thế, anh ấy không cố ý làm hại Bảo Anh, nên dì đừng mắng anh ấy nữa được không? Anh ấy chảy rất nhiều máu, rất đáng thương…”

“Gái gì?”

Tới lúc này Tô Lam mới biết sự thật toàn bộ câu chuyện.

Cô quay qua nhìn phòng vệ sinh bừa bộn. Đột nhiên, ý thức được ngay từ đầu họ đã hiểu lầm Tiểu Việt.

Thậm chí còn không phân rõ trăng đen gì đã bắt thằng bé đi xin lỗi.

Vừa nghĩ đến gương mặt của tiểu Việt khi nấy, lòng Tô Lam đau như cắt.

“Dì đừng giận nữa được không, anh tiểu Việt sẽ rất buồn nếu dì tức giận.”

Tô Lam vô cùng xấu hổ, cô thấy mình còn không bằng một đứa bé.

Cô cố kìm nước mắt lại, gật đầu cười với Mộ Nhất Vi: “Dì đồng ý với con, sau này dì sẽ không giận anh Tiểu Việt nữa, được không?”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Tô Lam bế Mộ Nhất Vi đi gặp Quan Tử Việt thì thấy Quan Triều Viễn đi ra từ phòng thằng bé.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quan Triều Viễn lắc đầu ý bảo Quan Tử Việt đã ngủ: “Nó chảy máu rất nhiều, cần phải chú ý nhiều hơn. Nó chỉ vừa ngủ thiếp đi thôi.”

Lúc đầu Tô Lam dự định tự mình đi qua để nói lời xin lỗi.

Bây giờ nghe nói Quan Tử Việt đã ngủ, cũng tạm thời bỏ ý định này, chuẩn bị chờ Tử Việt tỉnh lại thì mới nói.

Lúc Quan Triều Viễn và Tô Lam dẫn Mộ Nhất Vi đi đến phòng khách ở t†âng một, lại thấy vẻ mặt của hai người Tô Duy Nam và Thomas hình như có chút không đúng.

“Có chuyện gì thế?”

Khuôn mặt của Thomas tràn đầy vẻ áy náy.

“Không thấy cô chủ Bảo Ngọc đâu ca.

Sau khi Tô Lam nghe thấy câu này thì vô thức nhíu mày.

“Cái gì? Không thấy Bảo Ngọc sao?”

Thomas dùng sức gãi gãi đầu của mình: “Tôi đã tìm hết từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài tất cả mọi nơi, đáng tiếc ngay cả cái bóng của cô Bảo Anh cũng không tìm được.”

Lúc này, Quan Triều Viễn giống như là nghĩ tới điều gì.

Anh lấy điện thoại kết nối với TV, ấn mở camera ở trước biệt thự.

Mười mấy phút sau, mọi người đã thấy cảnh tượng lúc ấy.

Khi Tô Duy Nam ôm Quan Tử Việt cả người toàn là máu trở vê phòng, toàn bộ quá trình đều bị Bảo Anh trốn ở cuối hành lang nhìn thấy.

Ánh mắt của cô bé nhìn về phía người Quan Tử Việt, trên mặt lộ ra chút quỷ dị.

Nhưng rất rõ ràng đó là cảm xúc sợ hãi.

Cô bé dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, nhìn thấy nhiều máu như vậy, không thể nào nói là không sợ hãi.

Cho nên cũng không lâu lắm, cô bé thừa dịp lúc mọi người không chú ý, len lén chạy trốn từ cửa sau bên kia.

“Cô Bảo Ngọc thật sự là muốn rời nhà trốn đi à?”
 
Chương 4287


Chương 4287

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đeo cặp sách trong màn hình kia, Thomas không kìm được mà kêu lên.

Mặc dù nói bình thường Bảo Anh được Tô Duy Nam cưng chiều thành thói ngang bướng nhưng hai năm này Thomas vấn luôn dân theo cô bé ở bên người, nhiều ít cũng có chút tình cảm.

Anh ta vừa nói xong, Tô Duy Nam lập tức phân phó nói: “Lập tức phái mấy người ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được người!”

“Vâng, đại ca.”

Thomas quay người rồi lấy điện thoại ra, lập tức gọi người.

Trong phòng khách gần như khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.

Nguyên nhân mà Quan Tử Việt bị thương, sự thật trong nháy mắt cũng rõ ràng.

Hai người Tô Lam và Mộ Mân Loan dù thế nào cũng không ngờ rằng Bảo Anh cũng chỉ một đứa trẻ bốn tuổi thế mà lại chuyện ác liệt như vậy chứ?

“Thật ra tôi cũng luôn không rõ lắm, vì sao Bảo Anh đột nhiên lại muốn đánh úp Nhất Vi.”

Mộ Mãn Loan giang tay ôm Mộ Nhất Vi vào lòng, trên mặt hiện rõ vẻ khẩn trương.

Bởi vì ngay nửa giờ trước, cô ta còn cảm thấy cô bé Bảo Anh này rất đơn thuần, thiện lương, hoạt bát đáng yêu.

Chỉ là một cô bé đơn thuần lại dễ thương như thế, sao lại lấy tảng đá đập vào gáy của con gái mình?

Chuyện này quá đáng sợi Vừa nghĩ đến việc cô ở trên xe nói những lời kia với Tô Duy Nam thì Mộ Mãn Loan đã cảm thấy rùng mình.

Cô ta nhất định là điên rồi nên mới có thể nghĩ đến chuyện để Bảo Anh ở cạnh mình.

Nếu như lần này Quan Tử Việt không có bị thương, bộ mặt thật của Bảo Anh cũng sẽ không bại lộ.

Bọn họ để Bảo Anh bên cạnh mình, xem như con gái ruột mà nuôi dưỡng.

Đây chẳng phải là chôn xuống một quả bom hẹn giờ không biết khi nào phát nỏ ở bên cạnh Mộ Nhất Vi à?

Mộ Mân Loan và Tô Duy Nam cũng không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên con gái để bảo vệ cô bé.

Vừa nghĩ đến việc vừa rồi nếu không phải Quan Tử Việt đỡ tảng đá kia thay cho Nhất Vi, chỉ sợ hiện tại người nằm trong bệnh viện sẽ là Mộ Nhất Vi.

Hơn nữa Bảo Anh là sau khi bị hoảng sợ mới không cẩn thận làm Quan Tử Việt bị thương, vậy mà còn chảy nhiều máu như vậy.

Nếu như việc cô bé cố ý đánh lén Mộ Nhất Vi thành công, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi!

“Tôi nghĩ có thể là vì cuộc trò chuyện của chúng ta trên xe đã bị con bé nghe thấy rồi!”

Tô Duy Nam vừa nói xong, khiến cho toàn bộ những người lớn ở đây đều tức khắc ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là Mộ Mẫn Loan, trên mặt cô ta tỏ ra rất kinh ngạc: “Sao Bảo Anh lại nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta trên xe chứ?”

“Bởi vì thường xuyên phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên tôi theo thói quen để điện thoại yên lặng.”

Tô Duy Nam lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Mộ Mẫn Loan: “Vừa rồi khi chúng ta nói chuyện ở †rong xe, có lẽ là tôi không cẩn thận đã nhấn nhận điện thoại của Thomas, Bảo Anh bình thường đều dùng điện thoại của Thomas gọi điện cho tôi.”

Mộ Mãn Loan một tay cầm lấy điện thoại.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Quả nhiên cô ta nhìn thấy có một đoạn ghi chép cuộc gọi trong phần thông tin ghi chép.

Thời gian cũng không quá dài, khoảng năm sáu phút.

Vừa lúc là đoạn thời gian cô ta và Tô Duy Nam ở trên xe.

Ánh mắt của Mộ Mẫn Loan có chút đờ đân mà nhìn cái ghi chép cuộc gọi này, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác rợn tóc gáy từ sau sống lưng kéo lên.

Cô ta thở ra một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại: “Duy Nam, những vấn đề lúc nấy anh hỏi tôi ở trên xe, tôi đã nghĩ kỹ đáp án rồi.”

Tô Duy Nam nhìn Mộ Mãn Loan một chút, hình như là đoán được cái gì.

Nhưng anh ấy không nói, chỉ im lặng chờ đợi câu nói kết tiếp của Mộ Mẫn Loan.

“Ý kiến của tôi là tuyệt đối không thể để con bé ở bên cạnh chúng ta.”

“Coi như anh nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi tham lam cũng được, đây là biện pháp duy nhất để tôi có thể bảo vệ Nhất Vi rồi.”
 
Chương 4288


Chương 4288

“Tôi thực sự không thể để một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh con bé, tôi không kham nổi mối nguy hiểm này!”

Sau khi nói xong, một tay Mộ Mẫn Loan bế Mộ Nhất Vi lên, sau đó mau chóng đi ra ngoài.

Cô ta vừa đi vừa bấm điện thoại cho quản gia: “Alo, chú Phúc à? Năm phút nữa lập tức đến biệt thự núi Mikage bên này đón chúng tôi nhé, đúng, lập tức! Ngay lập tức!”

“Mãn Loan…”

Tô Lam còn dự định nói cái gì, nhưng lại bị Tô Duy Nam ngăn lại.

“Chuyện bên này giao cho anh đi, Quan Tử Việt bên kia thì sớm hay muộn anh cũng sẽ cho các em một lời giải thích.”

Sau khi nói xong câu này, Tô Duy Nam nhìn Quan Triều Viễn một chút, quay người nhanh chóng rời đi.

Anh ấy chắc là đuổi theo Mộ Mẫn Loan.

Nhìn thấy bóng lưng của hai người Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan nhanh chóng rời đi, Tô Lam không khỏi thở dài một cái: “Trời ạ, mọi chuyện sao lại biến thành như này chứ?”

Cô thật sự không có cách nào có thể tưởng tượng ra được cô bé xinh đẹp như Bảo Anh, mới vẻn vẹn bốn tuổi thôi, thế mà lại có tâm tư ác độc như vậy.

Chẳng lẽ loại gen ác độc này cũng sẽ di truyên à?

Quan Triều Viễn nhìn bộ dạng ảo não của Tô Lam, lập tức kéo cô đến bên cạnh sô pha ngồi xuống: “Thật ra bọn trẻ con từ lúc nhỏ đã có đầy đủ năng lực phân biệt thị phi rồi.”

“Tục ngữ nói ba tuổi quyết định cả đời, nếu như lúc này không dạy cho bọn nó quan niệm đạo đức chính xác thì về sau muốn uốn nắn cũng sẽ rất khó.”

Tô Lam biết những câu này của Quan Triều Viễn rất có đạo lý.

Dù sao thì chỉ từ việc trên người con trai của mình thì cũng có thể nhìn ra, bình thường những đứa trẻ có suy nghĩ trưởng thành sẽ dùng phương thức gì để xử lý mọi chuyện.

Thậm chí có đôi khi bọn nó còn tỉnh táo hơn người lớn.

“Chồng à, anh nói xem lần này Tử Việt có phải sẽ không tha thứ cho em không?”

Chỉ cần Tô Lam nghĩ đến dáng vẻ vỡ đầu chảy máu của con trai cục cưng của mình thì đã đau lòng như sắp không thở nổi.

Cô không muốn lưu lại một vết nhơ lớn như vậy của mình trong ký ức tuổi thơ của Quan Tử Việt.

Cô cũng không muốn để lại bóng ma không thể xóa bỏ cho con trẻ, dù sao thì bóng ma của rất nhiều bạn nhỏ đều do hai bên cha mẹ mang đến.’Chờ sau khi Tử Việt tỉnh lại, tự em đi nói với nó, người lớn cũng sẽ có lúc phạm sai lâm, biết sai thì có thể sửa đổi, không gì tốt hơn.”

“Ý của anh là chỉ cần em thành khẩn xin lỗi, Tử Việt Sẽ tha thứ em à?”

Quan Triều Viễn híp mắt lại, khuôn mặt anh lộ ra vẻ nhu hòa: “Vậy phải xem thái độ của em thành khẩn đến mức nào, dù sao con trai cũng là em sinh ra, em chắc chắn biết rõ tính cách của nó như nào hơn tôi…”

“Ai, đều là em không tốt…”

“Được rồi, đừng ủ rũ nữa, hai ngày nữa là thời gian Lệ Thiên ký kết với MQ, em đừng có quên chuyện này.”

“Ai dai”

Tô Lam thấp giọng hô một tiếng, cô trực tiếp nhảy lên từ trên ghế salon: “Anh mà không nhắc thì em còn suýt quên mất chuyện này! Gần đây quá nhiều chuyện linh tỉnh, đầu của em như sắp nổ luôn rồi!”

“Không được rồi, chút nữa chờ sau khi cục cưng tỉnh lại, em phải nhanh chóng dõ dành nó, không thì sẽ hỏng việc mất!”

“Mẹ à, mẹ muốn xin lỗi với con như này hả? Một chút thành ý cũng không cói”

Một giọng nói dịu dàng non nớt †truyên đến từ trên hành lang tầng hai bên kia.

Tô Lam ngạc nhiên một chút, theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy Quan Tử Việt mặc đồ ngủ, không biết từ khi nào đã đứng ở bên trên hành lang tầng hai.

Thằng bé vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ, hẳn là vừa mới tỉnh lại.

Nhưng cho dù mới tỉnh dậy, thế nhưng lại có bản lĩnh đi diss mẹ của mình, thằng bé cũng không có vẻ muốn uống.
 
Chương 4289


Chương 4289

“Ai da, cục cưng nhỏ, trái tim nhỏ của mẹt! Sao con tỉnh dậy nhanh như Vậy, còn tự mình bò xuống giường chứ?”

Tô Lam hô lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hành lang †âng hai, một tay bế Quan Tử Việt bế lên.

Cô liên tiếp gọi một loạt xưng hô khiến người ta nổi da gà, khiến khuôn mặt của Quan Tử Việt đều tái.

“Cục cưng, đầu còn choáng không?

Có chỗ nào không thoải mái không?

Hay mẹ gọi điện thoại cho chú Tân đến khám cho con một chút nhé?”

Tô Lam nhiệt tình quan sát thăng bé từ trên xuống dưới một phen.

Phát hiện trên mặt thằng bé cũng không tỏ ra vẻ rất khó chịu, lúc này mới mới thở ra một hơi.

“Mẹ, con không thoải mái.”

Vừa nghe đến nhà mình bảo bối nói không thoải mái, Tô Lam mới vừa vặn lỏng ra tới thần kinh đột nhiên thật chặt kéo căng.

Cô khẩn trương đến mức sắc mặt đều thay đổi: “Cục cưng, mau nói cho mẹ chỗ nào không thoải mái?”

Quan Tử Việt còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt của Quan Triều Viễn ở một bên: “Em ôm thằng bé chặt như thế, nó dù dễ chịu cũng sẽ biến thành khó chịu.”

“Gái gì cơ?”

Tô Lam ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống đã thấy Quan Tử Việt một mặt ghét bỏ nhìn về phía mình mà gật gật đầu: “Mẹ à, nếu như mẹ muốn nói xin lỗi thì con có thể chấp nhận. Nhưng mẹ có thể đừng dùng loại cách thức bạo lực này để uy hiếp con không?”

“n Trong lúc nhất thời Tô Lam im lặng không nói nên lời, cô vội buông lỏng tay của mình ra.

Nhưng cô vẫn không yên lòng, lại ôm Quan Tử Việt trở vê phòng lần nữa.

Lần này Quan Tử Việt ngược lại là rất nghe lời, cũng không có giấy dụa.

Tô Lam cẩn thận giúp thằng bé sửa lại chăn mền, hốc mắt đỏ rực: “Cục cưng, lần này là mẹ hiểu lầm con, là mẹ tự cho là mình nghĩ đúng, cũng không nói chuyện rõ ràng với con, con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Quan Tử Việt ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp Quan Triều Viễn từ cửa đi đến.

Cha nhà thằng bé không nói lời nào, trực tiếp đi tới đầu giường.

Sau đó võ nhẹ lên bờ vai của Tô Lam, giống như đang an ủi cô.

Quan Tử Việt mím môi, thăng bé dắt ống tay áo của mình, động tác có chút vụng về bắt đầu giúp Tô Lam lau nước mắt: “Mẹ đúng là đồ ngốc!”

“Đúng, mẹ là đồ ngốc, đồ ngốc nhất trên đòi! Nếu như mẹ không phải đồ ngốc, con sẽ không bị thương!”

“Mẹ, mẹ là người trưởng thành rồi, cũng không thể tùy tiện rơi nước mắt, con không sao, vết thương không có đau chút nào.”

Mặc dù lời nói của con trai có chút cứng nhắc nhưng lại vô cùng ấm lòng.

Tô Lam cảm động đến mức nước mắt lại rơi lần nữa: “Cám ơn con đã tha lỗi cho mẹ.”

Chuyện của Quan Tử Việt cuối cùng đã có một kết thúc.

Sau khi dõ dành cục cưng nhà mình, Tô Lam bắt đầu chú tâm vào dự án M.

q Mặc kệ cuối cùng cô có thể hợp tác với công ty phim điện ảnh Mq hay không nhưng ít nhất cô cũng không thể để cho âm mưu của Tô Bích Xuân được thực hiện!

Trong đoạn thời gian này, Nguyễn Bảo Lan đã xuất viện.

Tô Lam dành thời gian đi đến bệnh viện thăm cô ta một chuyến cùng với Phương Trí Thành.

Việc khiến cho họ cảm thấy rất ngạc nhiên là Thẩm Tư Huy cũng đi cùng.

Lúc đầu Nguyễn Bảo Lan không đồng ý cho Thẩm Tư Huy đến đón cô ta, nhưng sau khi Thẩm Tư Huy nói bà nội muốn gặp cô ta, cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cũng trở nên lặng im không nói gì nữa.

Cuối cùng cô ta vẫn được Thẩm Tư Huy đón đi.

Mặc dù không biết hai người bọn họ rốt cuộc có thể phát triển đến mức nào nhưng giờ phút này Tô Lam cũng không còn sức lực gì để đi quan tâm chuyện khác.

Bởi vì cô còn có việc càng quan trọng hơn phải xử lý.

Buổi tối tám, chín giờ trước một ngày Lệ Thiên và công ty phim điện ảnh Mq ký kết hợp tác, ánh đèn trong phòng làm việc vẫn sáng trưng như cũ.

“Tô Lam, rốt cuộc cô có mấy phần chắc chăn về chuyện của ngày mai?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom