Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1769


Bạch Hạ “ừm”” một tiếng, sau đó, cô nhìn về phía Đoá Đoá rồi hỏi anh: “Tôi có thể đem Đoá Đoá về hai ngày không?

 

Tôi hứa hai ngày nữa sẽ trả lại cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm nghĩ lần trước mắt điện cô bị doạ sợ, có một con mèo ở cùng cô sẽ tốt hơn một chút, anh cũng không dài dòng nói: “Cô đem theo đi!”

 

Bạch Hạ nhoẻn miệng cười, lúc này vừa hay Đoá Đoá đang ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, cô bước tới, bé Đoá Đoá lên, cười rộ lên xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: “Con cùng mẹ về nhà chơi hai hôm nha, được không nào?”

 

“Meo meo…” Đoá Đoá dường như rất vui vẻ đáp lại cô.

 

Hình Nhất Phàm xách đồ của cô đi ra ngoài, Bạch Hạ cũng mở khóa vân tay trên cửa ra, Hình Nhất Phàm xách đồ lên lầu đặt trước cửa phòng cô, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ôm mèo chơi đùa: “Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

 

“Ừm, cảm ơn.” Bạch Hạ nhoẻn miệng cười, gật đầu.

 

Hình Nhất Phàm rất dứt khoát, xoay người chuẩn bị rời đi, Bạch Hạ thấy anh sắp rời đi, trong lòng không biết sao có chút không nỡ, nhanh chóng gọi anh lại: “Hình Nhất Phàm!”

 

Hình Nhát Phàm đứng ở đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn.

 

Bạch Hạ nhìn anh, tâm trạng nhất thời có chút kích động: bị le) è “Cô muốn nói gì ?” Hình Nhất Phàm nheo mắt, chờ lời nói của cô.

 

“Tôi… tôi chỉ muốn nói, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.” Bạch Hạ nói với vẻ chân thành cảm kích.

 

Hình Nhất Phàm nhàn nhạt trả lời: “Không cần.”

 

Nói xong anh liền quay người rời đi, đôi mắt sâu thẳm u ám của Hình Nhất Phàm hiện rõ một tia mất mát, anh còn tưởng người phụ nữ này sẽ cảm động mà tỏ tình với anh chứ?

 

Bạch Hạ đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng dáng anh đi xuống lầu, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ở đây một năm rồi, mỗi ngày đều nói chuyện một mình với một con mèo.

 

Lại không ngờ rằng, sau khi gặp được Hình Nhất Phàm, lại là chuyện thú vị nhất trong một năm này của cô, những ngày cô sống trong nhà anh cũng là một trong số ít có thể đếm được những khoảng thời gian ấm áp trong đời cô.

 

Bạch Hạ đang ngây người suy nghĩ gì đó, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chủ biên gọi điện thoại hối bản thảo sao?

 

Cô càm điện thoại lên, lại không khỏi hít sâu một hơi, là ba cô, người ba mà đã gần một năm cô không liên lạc.

 

Bạch Hạ hít sâu một hơi, bắt máy: “Ba.”

 

“Tiểu Hạ! Con làm sao vậy? Con về nước đã một năm rồi mà không liên lạc với ba. Bây giờ con sống ở đâu?” Giọng ba Bạch ở đầu bên kia lộ vẻ rất khó chịu và thất vọng.

 

“Ba, con rất tốt, ba không cần phải lo lắng cho con.” Bạch Hạ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.

 

“Tiểu Hạ, con về nhà một chuyến đi, để ba gặp cơn một chút, đã ba năm ba không gặp con rồi.” Ba Bạch muốn làm tròn trách nhiệm của một người ba với đứa con gái quanh năm ở nước ngoài này.

 

“Bây giờ sao?”

 

“Ừm, tối nay con về nhà ăn cơm đi.” ba Bạch vì áy náy mà rất muốn gặp cô.

 

“Ừm! Được, tối nay con sẽ về, các người không chuyển nhà chứ?” Bạch Hạ tò mò hỏi, thật ra là đang mỉa mai.

 

Đó không phải là nhà của cô, vì vậy cô cũng không chắc liệu nhà của ba cô có chuyển đi hay chưa?

 

“À, chuyển rồi, lát nữa ba sẽ gửi địa chỉ cho con. Hai năm nay, ba đã đổi sang một căn biệt thự lớn hơn.”

 

“Ừm! Được, gửi địa chỉ cho con!” Bạch Hạ đáp.

 

“Nháy mắt con đã hai mươi ba tuổi rồi, ba cũng rất nhớ con! Nhớ về sớm con nhé.”

 

“Được!” Bạch Hạ đáp lại, ba Bạch ở bên kia cúp điện thoại trước. Rõ ràng là hai ba con, nhưng Bạch Hạ không có gì để nói, tựa như người ba này trong lòng cô, từ lâu đã không còn nữa rồi.

 

Bạch Hạ nghĩ đến tối nay phải về nhà ăn cơm, cô còn phải một ít bản thảo gấp, liền bề Đoá Đoá vào phòng, cô chuẩn bị một chút liền bắt đầu làm việc.

 

Trước khi cô kịp nhận ra thì đã năm giờ, Bạch Hạ thu dọn một chút, chọn một chiếc váy hoa thời trang, trang điểm nhẹ nhàng. Cô nghĩ, vẫn là trả Đoá Đoá về vậy!

 

Cô sợ mình về muộn, Đoá Đoá một mình ở nhà sẽ cô đơn, cô lái xe ra ngoài đến trước cửa nhà của Hình Nhất Phàm, cô bế Đoá Đoá, bám chuông cửa nhà anh.

 

Ngay sau đó, từ trong vườn hoa, Hình Nhất Phàm bước ra trong bộ quần áo đen bước tới.
 
Chương 1770


Chương 1770:

 

“Hình thiếu gia, trả Đoá Đoá lại cho anh. Tối nay tôi phải ra ngoài, sợ không lo được cho nó.”

 

Ngăn cách bởi cánh cổng sắt, cô đưa Đoá Đoá vào.

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá lại vào lòng, nhướng mày.

 

hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

 

“Tôi về nhà gặp ba tôi, lát nữa có thể sẽ về rất muộn.” Cô nói xong liền cười nói: “Tôi đi trước đã.”

 

Nhìn thấy cô ngồi vào trong xe, Hình Nhất Phàm nghĩ đến chân của cô vừa mới lành, trầm giọng nhắc nhở cô: “Lái xe cần thận.”

 

*Tôi biết rồi, tôi cũng là một tài xé lão luyện đấy nhé.” Bạch Hạ cười hì hì, thứ cuối cùng để lại cho Hình Nhất Phàm là nụ cười rạng rỡ của cô ấy, mà chiếc xe màu trắng của cô đã lái đi mắt rồi.

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá, nhưng trong đầu lại hiện lên một điều gì đó, rốt cuộc thân thế của Bạch Hạ như thế nào? Không biết sao, anh lại có chút tò mò.

 

Cô đã sống ở đây một mình một năm trời, ngay cả bị thương cũng không có người nhà để chăm sóc, Hình Nhất Phàm nghĩ đến đây, sự tò mò càng trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Mà anh biết muốn điều tra chuyện này, anh có thể tìm đến một người, đó là một vị trợ lý rất có năng lực của anh hai, Hàn Dương.

 

Hình Nhất Phàm quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Hàn Dương.

 

“Alo! Nhị thiếu gia.” Hàn Dương ở đầu dây bên kia rất tôn kính với anh.

 

“Trợ lý Hàn, có thể làm phiền anh điều tra thông tin của một người giúp tôi không, đừng nói cho ai biết cả.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Được chứ! Xin hỏi cậu muốn điều tra thông tin của ai ạ2”

 

“Một cô gái tên là Bạch Hạ, năm nay 23 tuổi, sinh nhật của cô ấy là ngày 20 tháng 8.” Hình Nhất Phàm nói hết những gì anh biết về cô. Đây là do lần trước anh giúp Bạch Hạ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy một bản hợp đồng trên bàn làm việc của cô, trên đó có thông tin ra đời của cô.

 

“Nhị thiếu gia muốn điều tra tin tức về phương diện nào của vị tiểu thư ạ?”

 

“Điều tra về gia thế bối cảnh của cô ấy đi!”

 

“Dạ được! Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ gọi lại cho cậu ngay khi có tin tức.” Hàn Dương vô cùng tháo vát nói.

 

“Được, tôi đợi cuộc gọi của anh.” Hình Nhất Phàm nói xong liền cúp máy. Anh đột nhiên nhận ra mình rất để ý đến Bạch Hạ, vẻ mặt sững sờ vài giây.

 

Bạch Hạ lần theo địa chỉ ba gửi, chậm rãi tìm kiếm ở khu vực gần đó. Đây là khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nghe nói bất động sản ở đây đã là giá bất động sản cao nhất trung tâm thành phố rồi. Có thể mua được một căn nhà ở đây, hơn nữa còn là biệt thự thì gia thế không hề tầm thường, dù sao vị trí này cho dù có tiền cũng chưa chắc giành được.

 

Bạch Hạ biết công ty của ba cô những năm gần đây đã phát triển thêm, nhưng cô chưa bao giờ xin tiền của nhà vì bên cạnh ba cô có một người phụ nữ rất hung dữ, bà ta dắt theo một đứa con trai và một đứa con gái chiếm tất cả mọi thứ của ba cô.

 

Ba cô là một người vô cùng không an phận, những năm trước ông có rất nhiều phụ nữ, lúc đó Bạch Hạ rất đau lòng khó chịu, đến giờ thì cô đã sớm thờ ơ không để ý đến nữa.

 

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là người phụ nữ đã sinh một trai một gái bên cạnh ba kia, đến giờ vẫn ngồi vững ở vị trí Bạch phu nhân, bình yên vô sự.

 

Bà ta không hề yếu đuối bắt lực như mẹ của cô, mẹ cô vì không thể chấp nhận được cách sống ăn chơi trác táng của ba, sau khi viết một lá thư tuyệt mệnh thì liền sớm kết liễu cuộc đời mình, rời bỏ hết thảy chuyện trần tục thế sự, để lại mình cô đối mặt với gia đình phức tạp này.

 

Xe của Bạch Hạ đậu ở bãi đậu xe cạnh tiểu khu, cô xách túi đi vào, vừa bước vào, bảo vệ đã yêu cầu cô phải đăng ký: “Tiểu thư, xin cô hãy đăng ký thông tin chỉ tiết của mình, thêm nữa là ghi rõ tên của chủ hộ mà cô đến thăm. “

 

Bạch Hạ viết xong, bảo vệ vừa nhìn liền kinh ngạc hỏi: “Cô là người quen gì của Bạch tiên sinh sao?”

 

*Tôi là con gái đầu của ông ấy.” Bạch Hạ giễu cợt đáp.

 

“ÒI Tôi không biết Bạch tiên sinh lại còn có cô con gái lớn như vậy!” Vệ sĩ kinh ngạc thốt lên, ba năm nay anh ta thực sự chưa từng thấy cô.

 

Bạch Hạ cũng không thấy lạ, cô đi thằng vào trong tiểu khu, bảo vệ còn tốt bụng chỉ đường cho cô. Bạch Hạ đi dọc theo con đường rộng rải của tiểu khu, nhìn số nhà, cuối cùng, cô dừng trước một căn biệt thự cỡ trung.

 

Căn biệt thự to lớn đèn đuốc sáng rực trước mặt khiến Bạch Hạ sững sờ vài giây, cô lúc này ngược lại muốn bỏ trốn hơn là đi vào đó mà.

 
 
Chương 1771


Tuy nhiên, đến cũng đã đến rồi, vẫn là vào nhà chào một tiếng vậy! Mặc dù người ba này không còn xứng với chức vụ một người ba nữa, nhưng dù sao ông cũng là người đã đưa cô đến thế giới này.

 

Bạch Hạ vươn tay ấn chuông cửa, mắt bảy giây cửa mới được mở ra, Bạch Hạ đẩy cửa bước vào. Một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô không hề cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà.

 

Bạch Hạ vừa vào tới cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc trông rất có sức sống tiến ra đón, là ba của cô Bạch Thế Trạch, ông năm nay đã 46 tuổi nhưng không có chút già nua, nị ‘c lại càng ngày càng trẻ hơn.

 

Điều này cũng là nhờ có lối sống của ba Bạch, bởi vì ông luôn được bao quanh bởi những người phụ nữ khác nhau, khiến ông luôn duy trì một tâm lý trẻ trung, cùng với khí chất bất phàm và tướng mạo nỗi bật, Bạch Thế Trạch từ: thời còn trẻ cho đến nay, Bạch Thế Trạch vẫn luôn là một người không hề biết an phận.

 

Đây chính là ba của Bạch Hạ.

 

“Tiểu Hạ, con về rồi, vào đây đi! Đây là nhà mới của chúng ta.” Bạch Thế Trạch vẫn rất có tình cảm với cô con gái lớn này, dù sao ông đã dành hết sự yêu thương cho cô khi ông lần đầu được làm ba.

 

“Ba.” Bạch Hạ gọi ông một tiếng.

 

Sau lưng Bạch Thế Trạch, một cậu trai 19 tuổi và một cô gái 15 tuổi cũng bước ra, đây là hai đứa trẻ do người vợ hiện tại của Bạch Thế Trạch sinh ra.

 

“Vinh Vinh, Oánh Oánh, đến đây, gọi chị đi.” Bạch Thế Trạch nói với hai đứa con còn lại của mình.

 

“Chị.” Hai người nhìn Bạch Hạ, gọi không chút cảm xúc.

 

Bạch Hạ nhìn bọn họ cũng không có cảm tình, tuy cùng ba khác mẹ nhưng hai bên đều coi nhau như người ngoài.

 

“Yo! Tiểu Hạ về rồi đấy à? Hiếm thấy! Mau, vào nhà ngồi đi con!” Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp từ trong phòng khách tường vàng lộng lẫy bước ra, tuổi ngoài bốn mươi, bảo dưỡng rất tốt, nhưng đôi mắt đầy toan tính của bà ta, vẫn không thể che giấu được lúc bà ta cười lên.

 

Bà ta tên là Diệp Giai Mị, đúng như cái tên của mình, bà ta sinh ra đã có một gương mặt chuyên dụ dỗ người khác, đến bây giờ vẫn còn mang đến cho người ta một loại khí chất không an phận. Bạch Hạ quan sát người phụ nữ này, nhưng không chào hỏi bà ta. Bởi vì năm đó, chính bà ta là người ép mẹ cô phải nhường chỗ, làm cho mẹ của cô không nghĩ thoáng. Dù bà ta chưa bao giờ xuất hiện nhưng chuyện bà ta sinh con cho ba, bằng cách nào đó đã truyền đến tai của mẹ.

 

Dì cô đã từng tức giận nói với cô rằng năm đó chính là bà ta đã bí mật nói với mẹ cô chuyện bà ta đã sinh ra một đứa con trai. Cái chét của mẹ cô có thể là do chính mẹ cô lựa chọn, nhưng người khiến bà ấy phải kết thúc cuộc đời mình chính là người phụ nữ trước mặt và cả người ba lăng nhăng này nữa.

 

“Tiểu Hạ về là tốt rồi, làm một bàn thức ăn ngon chào mừng con gái lớn của tôi nào.” Bạch Thế Trạch cũng không biết nên nói gì với Bạch Hạ, bởi vì đẳng đãng đã ba năm rồi, ông cũng cảm giác đứa con gái này trở nên xa lạ hơn.

 

“Tiểu Hạ, gần đây con làm gì? Vẫn đang vẽ truyện tranh sao?” Bạch Thế Trạch quan tâm hỏi.

 

“Ừm! Vẫn vậy.” Bạch Hạ ngòi trên ghế sô pha đáp lại, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của Bạch Hạ khiến Bạch Thế Trạch nhận ra đứa con gái của ông và vợ cũ sinh ra thật sự rất xinh đẹp!

 

Diệp Giai Mị bưng trái cây đi tới, bà ta cũng đang lén lút đánh giá đứa con gái lớn của chồng mình, vừa nhìn, bà ta liền không khỏi thầm ghen tị. Tại sao đều là con do cùng một người đàn ông sinh ra mà đứa con gái của bà ta lại không thanh tú tinh xảo như vậy chứ?

 

“Tiểu Hạ, về nước thì phải đến tìm ba chứ? Tại sao không nói không rằng lại ở lại nhà dì của con? Cũng không phải ba không mua nồi nhà cho con, mấy ngày nữa ba sẽ mua cho con một căn hộ.” Bạch Thế Trạch có lẽ là vì trong lòng áy náy nên lập tức đập bàn muốn mua nhà cho Bạch Hạ.

 

Sắc mặt Diệp Giai Mị đứng bên cạnh hơi thay đổi.

 

“Con thích nhà ở đâu cứ nói với ba, ba sẽ bảo người đi mua cho con.” Bạch Thế Trạch nói tiếp.

 

Lúc trước Bạch Hạ rất muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng hôm nay khi trở lại đây, đột nhiên nghĩ đến cái chết của mẹ, trong lòng cô có chút đau buồn, cho dù cô không cần ba phải mua nhà cho cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Giai Mị âm trầm xuống thì trong đầu cô đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.

 

Trước đây cô vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ muốn thoát khỏi gia đình phức tạp này, nhưng mà bây giờ cô đã trưởng thành rồi, đã biết phải đấu tranh để giành lấy rồi.

 

Đều cùng là con gái của ba, dựa vào đâu mà người phụ nữ năm đó hại chết mẹ cô lại có thể cùng con trai và con gái của bà ta sống ở đây hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo chứ?

 

“Ba, thật vậy sao? Con muốn mua nhà ở đâu cũng được sao ạ?” Bạch Hạ giả bộ vui mừng hỏi.

 

“Đương nhiên, toàn bộ bắt động sản trong thành phố này, con chọn đi.” Bạch Thiển gật đầu ngay lập tức.

 

“Được! Vậy ngày mai con sẽ đi chọn! Khi nào chọn được rồi con sẽ nói cho ba biết.”

 

“Xe cũng rất cần thiết, con muốn xe gì cứ nói với ba.”

 

Bạch Thế Trạch tiếp tục nói.

 
 
Chương 1772


Vẻ mặt Diệp Giai Mị ở bên cạnh đã có chút khó coi rồi, bà ta biết ngay mà, Bạch Hạ về nước lại không chủ động về nhà chính là muốn khơi dậy cảm giác tội lỗi của chồng bà ta. Không phải như giờ sao, vừa về đến nhà cô không cần mở miệng, chồng bà ta đã thoả mãn cô ta tất cả mọi thứ.

 

“Con còn có thể chọn một chiếc xe nữa sao?” Bạch Hạ vui mừng hỏi.

 

*Đương nhiên, mấy năm nay ba nợ con rất nhiều, phải bù đắp lại cho con.” Bạch Thế Trạch cũng chơi chán rồi, có thể là do già quá không chơi được nữa nên muốn trở về với gia đình, muốn làm một người ba tốt, danh xứng với thực.

 

“Dạ! Con cảm ơn ba.” Bạch Hạ nhoẻn miệng cười.

 

“Tôi nói này Thế Trạch! Ông như vậy có phải là gấp quá rồi không, ông làm như vậy Tiểu Hạ sẽ khó quyết định đấy!”

 

Bạch Hạ thấy ba nghe vậy sợ rằng mình đúng là quá gấp đang định nói gì đó, thì Bạch Hạ cười nói: “Ba, con có nhà mình thích rồi, xe con cũng thích một chiêc.”

 

“Thật vậy sao? Mau nói cho ba biết, con thích nhà ở đâu?

 

Xe thì con thích loại xe nào?” Bạch Thế Trạch lập tức cưng chiều hỏi.

 

Diệp Giai Mị trừng mắt nhìn Bạch Hạ, bà ta cảm giác Bạch Hạ lần này trở về không hề dễ nói chuyện như lúc cô mười tám, mười chín tuổi nữa, lúc đó cô không biết gì cả, ngu ngơ như một đứa trẻ. Bây giờ, Bạch Hạ đã khác rồi.

 

Cô giống như đến đây đẻ trả thù vậy.

 

“Vậy ngày mai con sẽ nói cho ba biết, được không?” Bạch Hạ cũng phải suy nghĩ kĩ lại, xem chỗ nào giá nhà đắt nhất, xem cô thích chiếc xe nào.

 

“Được! Nghĩ kĩ rồi hẳn nói cho ba biết.” Bạch Thế Trạch hiện tại đã giàu có, muốn tiêu tiền cho cô con gái lớn này để bù đắp cho những gì ông thiếu cô.

 

Bạch Hạ bưng một chén trà uống cạn, Diệp Giai Mị cũng ngồi xuống bên cạnh, dùng một đôi mắt đầy không rõ là đang tính toán cái gì nhìn cô.

 

Một trong những chiếc điện thoại của Bạch Thế Trạch đổ chuông, ông cầm điện thoại lên ra ngoài để nghe máy.

 

Nhìn thấy chồng đã rời đi, Diệp Giải Mị không khỏi thở phào nói: “Tiểu Hạ, có phải con không biết máy năm gần đây ba con làm ăn thua lỗ không? Làm sao có tiền mua nhà, mua xe cho con được chứ? Ông ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực, con phải biết thông cảm cho ông ấy một chút chứ.”

 

Bạch Hạ nghe hiểu ý của bà ta. Cô nhìn bà ta một lúc, đột nhiên chỉ vào chiếc đồng hồ lộ ra trên cổ tay bà ta nói: “Chiếc đồng hồ này hình như hơn một trăm vạn tệ!”

 

Diệp Giai Mị lập tức duỗi tay che chiếc đồng hồ đi, sắc mặt có chút cứng ngắc nói: “Cái này là máy năm trước ba con tặng cho dì vào dịp sinh nhật.”

 

“Cái này là mẫu mới mà nhỉ? Tôi thấy nó không giống như sản phẩm của mấy năm trước đâu, là mẫu mới của năm nay nhỉ? Bà nghĩ tôi là con nít dễ lừa đấy à?” Bạch Hạ cũng chỉ đoán đại mà thôi.

 

Nhưng không ngờ cô lại thật sự đoán đúng. Sắc mặt Diệp Giai Mị trầm xuống, bà ta tức giận nhìn cô: “Bạch Hạ, cô nói vậy là ý gì?”

 

“Ban nãy bà vừa nói công việc kinh doanh của ba tôi đang thua lỗ, không kiếm ra tiền. Thế tại sao ba tôi lại mua cho bà một cái đồng hồ hơn một trăm vạn tệ mà bà vẫn yên tâm nhận lấy vậy?”

 

“Đây là do ba cô tự nguyện mua cho tôi.” Diệp Giai Mị tức giận đáp trả.

 

Bạch Hạ cười: “Vừa rồi ba tôi nói sẽ mua nhà mua xe cho tôi, cái này cũng là do ông ấy bằng lòng mua cho tôi vậy.”

 

Bây giò sắc mặt của Diệp Giai Mị khó coi đến cùng cực, bà ta đã biết rõ mục đích về nước lần này của Bạch Hạ chính là tuyệt đối không để bà ta sống yên ổn.

 

*Xem ra cô ở nước ngoài mấy năm nay cũng học được không ít bản lĩnh nhỉ?” Diệp Giai Mị cũng không thèm giả bộ nữa, nếu như Bạch Hạ đến đây đã không có thiện ý, bà ta cũng không cần diễn kịch nữa.

 

Bạch Hạ cũng khâm phục bà ta nói: “Xung quanh ba tôi có phụ nữ nhiều như áo quần vậy, thế mà bà vẫn chưa bị thay đi. Xem ra, bộ quần áo cũ là bà đây cũng rất có bản lĩnh nhỉ?”

 

“Cô… chua ngoa đanh đá!” Diệp Giai Mị tức giận đến mức xanh cả mặt, cô vậy mà dám bảo bà ta là quần áo cũ.

 

Lúc này, Bạch Thế Trạch cầm điện thoại di động đi vào, sắc mặt của Diệp Giai Mị lập tức biến đổi, cười mỉm nói với Bạch Hạ: “Tiểu Hạ! Con uống trà đi này! Ăn chút trái cây nữa!”

 

Bạch Hạ thầm làm một biểu tình nôn mửa. Diệp Giai Mị đứng dậy nói với chồng: “Chồng à, em xuống bếp nấu thêm vài món mà Tiểu Hạ thích ăn, anh ngồi chơi với con bé nha.” Bạch Thế Trạch không thấy được những gì vừa mới xảy ra, lúc này nhìn thây vợ và Bạch Hạ hoà thuận như vậy, ông rất hài lòng.

 

Sau đó, Bạch Thế Trạch cẩn thận hỏi về chuyện của Bạch Hạ ở nước ngoài mấy năm nay, Bạch Hạ cũng thành thật trò chuyện với ông, dù sao những gì ba cô nguyện ý cho cô đều sẽ nhận, cũng đều là con gái của ba, đồ của nhà họ Bạch cô không muốn thì ai muốn.

 

Hình Nhất Phàm vẫn đang đợi cuộc gọi của Hàn Dương, vào khoảng 7 giờ tối, anh rốt cuộc đợi được cuộc gọi của Hàn Dương.

 

“Alo! Trợ lý Hàn.” Hình Nhát Phàm nhanh chóng nhắc máy.

 

trả lời.
 
Chương 1773


“Nhị thiếu gia, tôi đã điều tra được tư liệu mà cậu muốn.

 

Tôi đã gửi qua mail cho cậu rồi. Có điều, tôi có nghe nói một số tin đồn về ba của cô Bạch Hạ trong giới kinh doanhl”

 

“Sao vậy? Ba cô ấy cũng là một doanh nhân sao?”

 

“Ba của Bạch tiểu thư tên là Bạch Thế Trạch. Cách đây vài năm ông ta làm ăn phát đạt lên, sau đó ông ta đã theo đúng người, đầu tư đúng đường. Những năm gần đây, ông ta đạt được thành tựu không nhỏ trong ngành y dược, có điều, ông ta tuy là tính tình lương thiện, có đầu óc làm ăn, nhưng còn về đời sống riêng tư thì… có chút loạn.”

 

Hàn Dương không khỏi nhắc nhở: “Nhị thiếu gia, người có gia thế như thế này, cậu vẫn nên chú ý một chút.”

 

“Loạn đến mức nào?” Hình Nhất Phàm nhíu mày nói.

 

“Nghe nói nữ minh tỉnh mà ông ta chơi qua không dưới chục người, có điều loại tin đồn này chắc chắn, không phải là giả. Người mà cậu nhờ tôi tìm hiểu, tiểu thư Bạch Hạ, là con gái lớn của ông ta, nhưng mà vợ cũ của ông ta đã nhảy xuống sông tự tử cách đây hơn mười năm rồi.”

 

Hàn Dương vẫn khá tin tưởng những tin tức này.

 

Hình Nhất Phàm thực sự có chút kinh ngạc, đây chính là lý do tại sao Bạch Hạ sống một mình? Một người ba có cuộc.

 

sống riêng tư hỗn loạn, một người mẹ mắt sớm?

 

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Hình Nhất Phàm biết ơn nói.

 

“Không có gì, Nhị thiếu gia có chuyện gì cần giúp cứ phân phó cho tôi.”

 

“Anh trước tiên đừng nói với ai về chuyện này, cũng đứng nhắc đến với anh hai tôi.” Hình Nhất Phàm nhắc nhở.

 

“Được! Tôi sẽ giữ kín chuyện này.”

 

Hình Nhất Phàm cúp điện thoại, cầm máy tính xách tay và mở hộp thư điện tử ra, trong đó có thông tin về tình trạng công ty của Bạch Thế Trạch, danh tính chỉ tiết và hoàn cảnh gia đình hiện tại của Bạch Thế Trạch.

 

Về sau ông cưới một người vợ khác, sinh một cặp trai gái, hiển nhiên, Bạch Hạ trông có vẻ như là người thừa trong gia đình này.

 

Hình Nhất Phàm cắn chặt môi mỏng, tâm trạng anh không thể giải thích được trở nên rất phức tạp.

 

Nhà họ Bạch.

 

Bạch Hạ ngồi vào bàn ăn tối, cặp trai gái ở đối diện cũng không quan tâm đến cô, Diệp Giai Mị trước mắt chồng thì thân mật hỏi han Bạch Hạ, sự đạo đức giả của bà ta khiến Bạch Hạ không còn cảm giác thèm ăn nữa.

 

Diệp Giai Mị cầm đũa gắp rau bỏ vào chén cô, Bạch Hạ lập tức gắp bỏ vào bát bên cạnh: “Tôi không thích món này.”

 

“Không thích sao? Vậy thì con ăn cái này đi.” Diệp Giai Mị muốn làm cho Bạch Hạ cảm thấy bực mình, nếu cô dám vô lễ với bà ta thì không phải chồng bà ta cũng sẽ bực mình sao?

 

Bạch Hạ lập tức vươn tay ngăn lại: “Dì Diệp, tôi có thể tự mình gắp, tôi không còn là trẻ con nữa.”

 

Bạch Thế Trạch cũng có chút ghét hành vi này của Diệp Giai Mị: “Để Tiểu Hạ tự gắp đi.”

 

Trong lòng Diệp Giai Mị lập tức cáu giận, sao chồng lại nói giúp cho cô rồi. Bà ta nói với con trai: “Vinh Vinh, vừa rồi thành tích thi của con không tệ, ba mẹ đang nghĩ không biết nên chọn trường đại học nào cho con đây!” Diệp Giai Mị muốn hướng sự chú ý của chồng đến con trai mình, nó là con nối dõi của nhà họ Bạch đấy!

 

Bạch Thế Trạch quả nhiên chuyển sự chú ý sang con trai, Bạch Hạ cũng lười tranh giành sủng ái, cúi đầu ăn cơm.

 

Thế nhưng, Bạch Thế Trạch biết con trai mình học hành rất tốt, vì vậy nói với cô con gái nhỏ ở bên cạnh: “Học tập anh trai con đi.”

 

Cô gái nhỏ cong môi nói: “Con mới không học anh đâu?”

 

“Thé thì học tập chị Hạ của con này.” Bạch Thế Trạch cũng hy vọng ba đứa trẻ có thể hòa thuận với nhau.

 

Diệp Giai Mị ở bên lập tức chen ngang vào: “Oánh Oánh có thích vẽ tranh đâu, sao mà học được chứ? Hơn nữa bây giờ vẽ tranh cũng không có tương lai gì cả!”

 

Bạch Hạ ăn cơm xong, ngắng đầu nói: “Những năm nay, tôi nhờ vẽ tranh mà kiếm tiền nuôi sống bản thân, dù sao vẫn tốt hơn là ngửa tay xin tiền!”

 

Bạch Thế Trạch vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy có lý: “Hạ Hạ, con giỏi lắm, nhưng ở nhà cũng không thiếu tiền.
 
Chương 1774


Sau này đừng làm việc nặng nhọc như vậy, lát nữa ba sẽ đưa cho con một tắm thẻ, tiền trong đó sẽ đủ để con dùng trong một thời gian dài. “

 

Khẩu vị của Diệp Giai Mị đã hoàn toàn biến mắt, bà ta cảm thấy Bạch Hạ vừa xuất hiện, đã đòi chồng bà muốn này muốn kia, rõ ràng là xem nữ chủ nhân của căn nhà này bà ta không hề tồn tại mà.

 

Nói sao đi nữa thì tiền của chồng bà ta cũng là tiền của bà ta, chồng bà ta tiêu cho cô như vậy, bà ta cực kỳ khó chịu.

 

“Thế Trạch à! Người trẻ tuổi mà! Phải phấn đấu vì ước mơ của mình. Ông đừng chiều hư Hạ Hạ. Sau này con bé mắt đi ý chí chiến đấu thì làm sao?”

 

Nghe thấy Diệp Giai Mị nói như vậy, Bạch Hạ cũng tuỳ tiện nói một câu: “Máy ngày trước nhà dì bị mắt điện.”

 

“AI Sao vậy?” Bạch Thế Trạch lập tức quan tâm hỏi.

 

“Vì con không có đủ tiền trả tiền điện nên bọn họ bất ngờ cắt điện”.

 

“Gần đây con thiếu tiền sao?” Bạch Thế Trạch lo lắng hỏi.

 

Bạch Hạ cười nhẹ nói: “Ba, con không sao.”

 

“Lát nữa con giữ lấy tắm thẻ đó, khi nào cần dùng gấp thì cứ lấy ra dùng. Ba không thể ở bên cạnh con, ba cũng rất lo cho con!” Bạch Thế Trạch quyết định phải đưa thẻ cho cô.

 

Diệp Giai Mị ở bên cạnh nghiền răng nghiền lợi, Bạch Hạ thật sự rất thông minh, biết giả vờ đáng thương nữa chứ.

 

Bạch Hạ đang ăn thì ngắng đầu nhìn thấy người em trai cùng ba khác mẹ ở đối diện cô đang ngồi bên cạnh ba, cô không khỏi thầm kinh ngạc. Tại sao Bạch Vinh này không giống với ba cô một chút nào vậy? Ngũ quan của ba cô rất chuẩn nhưng Bạch Vinh lại có một khuôn mặt vuông. Cô con gái bên cạnh cũng giống Diệp Giai Mị đến tám phần, thậm chí không thấy có chút bóng dáng nào của ba cả.

 

Bạch Hạ băn khoăn, chẳng lẽ hai đứa trẻ này không được thừa hưởng một chút nào từ gen của ba sao?

 

Bữa tối kết thúc lúc 8 giờ 30, Bạch Hạ chuẩn bị rời đi, Bạch Thế Trạch nói với hai đứa con trai con gái trên ghé sô pha: “Hai đứa đi tiễn chị đi đi.”

 

Bạch Hạ ngược lại lại không muốn, cô lắc đầu nói: “Ba, con tự mình đi được! Mọi người không cần tiễn con đâu.”

 

Bạch Thế Trạch đã đưa thẻ cho cô, hơn nữa còn bảo cô ngày mai phải nói cho ông biết nhà và xe mà cô thích, ông sẽ cử người đến xử lý cho cô.

 

Dù sao con gái của bản thân lại phải sống trong nhà của em gái vợ cũ, việc này cũng khiến ông rất mất mặt.

 

Ông không thể để mắt mặt với bên nhà vợ cũ như vậy được, ông muốn tạo điều kiện sống tốt cho con gái, để bọn họ hiểu rằng cho dù ông đã phụ vợ cũ nhưng ông sẽ không để con gái của bọn họ chịu uỷ khuất nữa.

 

Bạch Hạ ngồi lên xe, thật ra trong lòng cô vẫn có chút buồn, có lúc cô thật sự rất ghen tị với người khác, tại sao cô lại không có được một mái ắm yên ổn hạnh phúc chứ?

 

Bây giờ, ba cô dùng tiền để bù đắp cho cô, trong lòng cô từ chối, nhưng nghĩ đến làm vậy có thể khiến Diệp Giai Mị tức giận cô lại nhận lấy.

 

Người ta nói, con người ta còn sống, còn thở thì còn phải cố gắng, cô không thể đem mẹ mình từ cõi chết trở về, vậy thì, là một đứa con gái, điều cô có thể làm là khiến cho.

 

người phụ nữ đã phá hủy hạnh phúc của mẹ mình năm đó phải tức chết!

 

Từ bây giờ, cô sẽ không khách sáo nhận những gì ba mình cho nữa. Cô không thể quên đêm mà dì cùng cô nói chuyện, bà ấy đã khóc và nói rằng năm đó mẹ cô nhận được một tờ giấy báo xét nghiệm, đó là báo cáo xét nghiệm quan hệ ba con, mẹ giấu đi không nói với ai. Lúc đó chỉ có mẹ mới biết mẹ đau đớn nhường nào.

 

Trên đời này, những người có trái tim không mạnh mẽ một khi đã đi vào ngõ cụt thì không dễ thoát ra được.

 

Mẹ của cô không thoát ra, bà lao vào sâu trong ngõ cụt, sau đó không bao giờ quay lại nữa.

 

Mặc dù chính tay bà đã để lại di thư, bà không trách ai, chỉ bảo cô phải sống cho tốt, bà chỉ là không còn cách nào để sống trên thế giới đầy đau khổ này nữa.

 

Hốc mắt Bạch Hạ có chút ẩm ướt. Kiếp này cô sẽ không như mẹ mình, giao phó sai tình cảm của mình cho một người đàn ông nào đó, cô phải trừng to mắt lên, nhìn cho thật kỹ.

 

Trên ban công lầu hai biệt thự của Hình Nhất Phàm, anh vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ngày thường màu trắng, mái tóc đen như mực bị gió đêm thỏi khô, rũ lộn xộn trước anh lộ vẻ quyến rũ mê người, khiến anh trông giống như một cậu nhóc mới lớn. Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá trong tay, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Đoá Đoá, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về phía con đường dẫn vào trung tâm thành phố ở cách biệt thự không xa.

 

Anh không biết mình đang chờ cái gì, nhưng lúc này trong lòng anh có chút buồn bực, anh cũng không biết mình nên làm gì nữa.
 
Chương 1775


Hình Nhất Phàm không thể tự lừa dối bản thân, anh đang đợi Bạch Hạ trở về. Sau khi biết được tình cảnh của cô, không hiểu sao anh lại có chút để ý đến cô.

 

Đột nhiên, trên con đường thẳng lớn kia, một ánh đèn xe chiếu đến, là một chiếc xe đang từ trên đường chạy đến bên này, Hình Nhất Phàm không cần đoán cũng biết là Bạch Hạ đã về.

 

Đó quả thật là xe của Bạch Hạ, cô lái thẳng đến cửa biệt thự của mình, cửa sắt mở ra, cô lái xe đi vào trong vườn.

 

Bước xuống xe, ánh mắt cô cũng nhìn về phía căn biệt thự: ở đối diện.

 

Nhìn đèn đuốc trong biệt thự được bật sáng trưng, cô không khỏi nghĩ, không biết Hình Nhất Phàm đang làm gì nhỉ?

 

Bạch Hạ mở cửa bước vào biệt thự, cũng bật sáng đèn _ cảnh quan bên mình lên, hai ánh đèn của hai căn biệt thự chiều rọi lẫn nhau.

 

Hình Nhất Phàm cũng đang đứng trên ban công, nhìn thấy ngọn đèn kia vừa sáng lên, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt tuần tú, anh vuốt ve Đoá Đoá, cong môi cười nói: “Mẹ con về rồi kìa.”

 

“Meo meo.” Đoá Đoá đáp lại anh.

 

Hình Nhất Phàm khẽ ngắn người, anh dùng lòng bàn tay to vuốt ve chú mèo con trong lòng mình, lại nói thêm một câu: “Đi nào, ba đưa con đi ngủ.”

 

Bạch Hạ ngồi trong phòng, ôm mặt thở dài, cô sực nhớ ra gì đó, lấy ipad bắt đầu tìm kiếm những căn địa ốc tốt ở trung tâm thành phó, cô trực tiếp tìm kiếm bảng giá của những bắt căn địa ốc lớn ở trung tâm thành phó.

 

Trong đó có một căn biệt thự nằm ở tiểu khu Lung Cư Uyễn, giá nhà ở tiểu khu này lên tới năm mươi vạn tệ một mét vuông, Bạch Hạ cắn môi, ngày mai cô sẽ nói với ba cô thích căn này! Cô cũng muốn xem xem, rốt cuộc mình có còn chỗ đứng trong lòng ba không.

 

Còn về xe, Bạch Hạ rất thích ra ngoài đi dạo giải toả căng thẳng tìm tư liệu viết truyện, vậy nên cô muốn có một chiếc xe địa hình tốt một chút, cô đã chọn một chiếc Porsche Cayenne màu trắng.

 

Mặc dù đã có chút mệt, nhưng Bạch Hạ lại không ngủ được. Cô mở máy tính tiếp tục viết mấy câu đối thoại, cô nhìn lại từ những trang đầu, trái tim không khỏi cảm tháy .

 

ngọt lịm.

 

Bởi vì tắt cả các cuộc trò chuyện được ghi lại ở đây đều là những cuộc trò chuyện giữa cô và Hình Nhất Phàm.

 

Bạch Hạ nghĩ, không cần biết cuốn truyện tranh này kiếm tiền được hay không, cô vẫn muốn vẽ, ghi lại những câu chuyện thú vị giữa cô với Hình Nhất Phàm.

 

Đêm nay, Bạch Hạ lại làm việc đến hơn một giờ sáng mới đi ngủ.

 

Tuy nhiên, đêm nay lại có một người bị mất ngủ, đó là Diệp Giai Mị, vợ của Bạch Thế Trạch. Bà ta nằm trên giường, nhớ đến những việc năm đó mình đã làm nên trong lòng có chút áy náy, không ngủ được. Năm đó bà ta lấy một giấy xét nghiệm để ép buộc người phụ nữ kia, hơn nữa còn có giấy xét nghiệm đứa con trong bụng bà ta là nam. Bà ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt suy sụp của người phụ nữ kia sau khi đọc nó. Tuy nhiên, bà ấy vẫn để bà ta sinh con ra phải đợi thêm vài năm nữa thì bà ấy mới biết điều mà nhường chỗ.

 

Bà ấy dường như là bị dằn vặt đến điên rồi, nhảy xuống sông tự tử, tạo cơ hội cho bà ta dẫn theo con trai gả vào.

 

nhà họ Bạch. Hai năm sau, bà ta sinh được thêm một đứa con gái, càng được lòng chồng, mặc dù chồng giàu có, ở bên ngoài ăn chơi khoái hoạt, nhưng bà ta chỉ cần ngồi vững vị trí Bạch phu nhân, đợi con trai lớn lên thừa kế toàn bộ tài sản của chồng, vậy thì đời này bà ta chắc chắn sẽ được sống trong sung túc phú quý.

 

Thế nhưng, bà ta đã đánh giá thấp năng lực của Bạch Hạ, lúc còn nhỏ, Bạch Hạ giống như một đứa trẻ ăn mày đáng .

 

thương, bà ta chỉ cần cho cô chút thức ăn là đã có thể .

 

đuổi cô đi rồi. Sau đó, lên cấp hai, cấp ba cô đều ở lại trường, mỗi tuần trở về nhà một lần, bà ta cũng đỡ phải – nhìn thấy cô mà bực dọc.

 

Năm hai mươi tuổi, cô ra nước ngoài du học, bà ta gần như quên mắt sự tồn tại của đứa con gái này.

 

Cho đến tối hôm nay, sự xuất hiện của cô, thái độ của chồng và sự trả thù mà cô thể hiện ra khiến Diệp Giai Mị không thể ngủ được, giống như có một cái gai đâm vào ngực của bà ta, không nhỏ ra thì không thể nào vui được .

 

Bà ta phải xem ngày mai cô muốn mua nhà ở đâu, mua xe gì, xem cô có thể lấy được bao nhiêu tiền từ tay chồng bà ta.

 

Sáng sớm, chuông báo thức vừa vang lên thì Bạch Hạ cũng thức giấc, cô tắm rửa xong liền đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn, gặm máy cái bánh mì hấp rồi lại lên lầu.

 

Cô ngồi trên ban công, cầm điện thoại di động bám số của ba cô.

 

“Alo! Hạ Hạ, con ăn sáng chưa?” Giọng Bạch Thế Trạch từ đầu dây bên kia truyền đến.

 

“Ba, con đã chọn được một căn nhà. Con nhìn trúng căn hộ ở Lung Cư Uyễn, con rất thích chỗ đó.” Bạch Hạ cười nói.
 
Chương 1776


“Được, tốt lắm, đương nhiên là được. Ba sẽ bảo trợ lý tìm xem ở đó có căn hộ nào đang bán không, nếu có ba sẽ lập tức gửi tiền mua cho con. Thế còn xe con chọn xong chưa?”

 

“Con chọn được một chiếc xe địa hình.”

 

“Được! Khi nào đi mua xe, ba sẽ đích thân đi cùng con.”

 

“Dạ! Cảm ơn ba.” Bạch Hạ biết ơn nói.

 

“Đây là mà việc ba nên làm. Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Ba đi gặp khách hàng đã.”

 

“Dạ được! Tạm biệt ba.” Bạch Hạ cúp điện thoại, khẽ thở phào một hơi. Cô đòi những thứ này chỉ để làm cho Diệp Giai Mị thấy khó chịu, tốt nhất là để cho bà ta trả giá cho nỗi đau của mẹ cô, cho bà ta biết kết cục của việc chim cưu chiếm tổ chỉm khách.

 

Bạch Hạ đang ngắn người thì bổng nhìn thấy một bóng dáng tuần tú bước ra từ cửa biệt thự đối diện, Hình Nhất Phàm đang ôm Đoá Đoá, có lẽ là muốn ra ngoài phơi năng.

 

Bạch Hạ thấy vậy lập tức đứng dậy, cô cũng muốn sang chơi với Đoá Đoá.

 

Y như rằng, Bạch Hạ nhìn tháy Hình Nhất Phàm đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bãi cỏ, cầm sách đọc, trong khi Đoá Đoá đang chơi ở trên bãi cỏ bên cạnh anh.

 

“Đoá Đoá.” Bạch Hạ cười híp mắt đi tới, ngồi xỏổm xuống vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.

 

Cô vừa ngắng đầu lên liền chạm phải một đôi mắt sáng ngời sâu thẳm, cô cong mày cười nói: “Anh dẫn Đoá Đoá ra ngoài tắm nắng à?”

 

*Ừm!” Hình Nhất Phàm đáp.

 

“Hôm nay trời nắng đẹp quá.” Bạch Hạ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm chủ động tiến lại gần: “Anh đang đọc sách gì vậy?”

 

Hình Nhất Phàm để lộ tên cuốn sách ra, nhưng đó lại là một chuỗi văn tự tiếng Anh phức tạp lộn xộn, Bạch Hạ có thấy cũng như không, đọc chẳng hiểu gì.

 

“Ò, sách này nói về cái gì vậy?”

 

“Kiến thức y học.”

 

“Hả? Anh còn học y nữa á?” Bạch Hạ vô cùng khâm phục anh, trước đây anh còn nói anh học luật nữa đấy.

 

“Không phải, chỉ là học thêm một vài thứ cũng không phải là điều xấu.” Hình Nhát Phàm vừa nói vừa đặt cuốn sách xuống, quan sát cô gái bên cạnh mình.

 

Bạch Hạ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi thật đấy, không giống tôi, ngoại trừ vẽ ra tôi không biết làm gì nữa củn Hình Nhất Phàm nghĩ đến việc cô được sinh ra lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình phức tạp như vậy, không thể không đồng cảm với cô: “Miễn là có nghề để vào đó mà kiếm sống là tốt rồi.” Lời nói của Hình Nhất Phàm lộ ra một chút an ủi.

 

“Tôi giỏi lắm, có thể tự nuôi sống mình được.” Bạch Hạ cười hì hì, còn thật sự không khiêm tốn chút nào!

 

Hình Nhất Phàm nhìn chân cô: “Chân còn đau không?”

 

“Không còn đau nữa. À, tiền lần trước để tôi gửi trả lại cho anh, anh cho tôi số thẻ của anh đi, tôi tiền ăn ở cộng với tiền thuốc men cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm nhàn nhạt nói: “Không cần đâu.”

 

“Không được, anh bắt buộc phải nhận lấy, nếu không sau này tôi sẽ không để anh giúp tôi nữa đâu? Chuyện gì ra chuyện đó chứ?” Bạch Tiểu Thuần không muốn cứ luôn mắc nợ anh, đây cũng là nguyên tắc làm người cơ bản mà.

 

Thấy cô cố chấp như vậy, Hình Nhất Phàm đành phải lầy điện thoại di động ra, nhập một chuỗi số tài khoản của anh gửi cho cô.

 

Bạch Hạ nghiêm túc nhấc điện thoại di động chuyển tiền vào tài khoản của anh, cô bị cận, số tài khoản từ điện thoại di động của Hình Nhất Phàm khá nhỏ, mỗi lần Bạch Hạ nhìn đều suýt hôn lên vai anh.

 

Hình Nhất Phàm ngửi thấy mùi hương nữ tính thoang thoảng trên cơ thể cô, thoang thoảng, như một sợi chỉ không thể bắt lầy dần dần quán lấy trái tim anh.

 

Bạch Hạ cuối cùng cũng chuyển khoản xong, ngay sau đó, tin nhắn của Hình Nhất Phàm vang lên, Bạch Hạ không khỏi muốn chắc chắn lại: “Để tôi xem có phải là tôi đã chuyển sang rồi không?”

 

Hình Nhất Phàm đưa tin nhắn trên điện thoại cho cô xem, Bạch Hạ tháy cô đã gửi cho anh sáu nghìn, nhưng mà dãy số dài như số chứng minh nhân dân ở đằng sau là gì vậy?

 

Là tiền sao?

 

Bạch Hạ không khỏi bị doạ cho hét hồn, cô vẫn chưa kịp đếm xem số dư của anh có bao nhiêu số không thì Hình Nhất Phàm đã lây lại điện thoại.

 

Tim Bạch Hạ như thát lại vài giây. Trời ạ! Anh có nhiều tiền như vậy ạ?
 
Chương 1777


Hình Nhất Phàm cũng nhận ra cô đã phát hiện ra số dư tài khoản của mình, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, anh nhếch môi nói: “Có muốn trộm của tôi một ít không?”

 

Bạch Hạ phì cười, nhướng mày lên nói: “Muốn chứ? Đêm khuya nào đó, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ, đến nhà anh trộm!”

 

Khóe miệng Hình Nhất Phàm khẽ nhếch lên: “Rất hoan nghênh.”

 

Bạch Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bỗng lại trở nên nghiêm túc: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết anh rất giàu có, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.”

 

Tâm trạng Hình Nhất Phàm không tệ, người phụ nữ này nếu như đã biết anh rất giàu có, chẳng lẽ cô không có suy nghĩ gì sao?

 

*“Đoá Đoá đâu rồi?” Bạch Hạ đột nhiên phát hiện Đoá Đoá đang chơi trên bãi cỏ không thầy đâu nữa.

 

Hình Nhất Phàm cũng đứng bật dậy, lo lắng nhìn xung quanh, thấy Đoá Đoá đang đuổi theo một chiếc lá bị gió cuốn bay, chạy xa đến cả máy trăm mét.

 

“Ở đằng kia! Để tôi đi bồng nó về.” Bạch Hạ nói xong thì bóng dáng mảnh khảnh của cô đã liền chạy tới.

 

Hình Nhất Phàm đứng thưởng thức dáng vẻ chạy đi của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu sáng, lúc cô chạy đi chiếc váy dài phấp phới xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió, bóng lưng này của cô nếu được quay thêm hiệu ứng slow motion vậy thì nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.

 

Một lúc sau, Bạch Hạ đã ôm Đoá Đoá trở lại, cô đứng trước mặt Hình Nhất Phàm thở dốc, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ này của cô đứng trước một người đàn ông thì anh ta sẽ có phản ứng như: thế nào.

 

“Đứa nhỏ này, không được chạy đi mắt nữa đâu, con chạy đi mất nữa thì mẹ con sẽ đau lòng chết đấy.” Bạch Tiểu Thuần vỗ nhẹ lên đầu Đoá Đoá dạy dỗ.

 

Hình Nhất Phàm cũng đưa tay ra muốn sờ Đoá Đoá, lúc này lại đụng phải tay của Bạch Hạ, Bạch Hạ ngượng ngùng rụt tay lại, đưa Đoá Đoá vào lòng anh: “Tôi về làm việc đã, giao nó lại cho anh đấy.”

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá trở lại, nhưng anh có chút không nỡ để cô rời đi, anh thấp giọng gọi cô lại: “Buồi trưa có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

 

Bạch Hạ vừa đi vài bước, nghe thấy vậy liền vui vẻ quay đầu hỏi: “Được sao? Tôi có thể đến nhà anh ăn cơm sao?”

 

“Thế bình thường cô ở nhà thì giải quyết thế nào?” Hình Nhất Phàm khó hiểu hỏi.

 

“Tôi sẽ nấu một ít mì đơn giản! Tôi giỏi nấu mì gói nhất đấy.” Bạch Hạ cười lộ ra một hàng răng trắng, như thẻ rất đắc ý.

 

Hình Nhất Phàm không nói nên lời, cô bình thường ăn như vậy sao? Chẳng trách dáng vẻ như bị thiếu chất dinh dưỡng thế kia.

 

“Mười một giờ rưỡi sang nhà tôi.” Hình Nhất Phàm nhắc nhở, sau đó ôm Đoá Đoá, nhặt sách lên đi về phía nhà mình.

 

“Ừm! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.” Bạch Hạ sau lưng cười tươi đáp lại.

 

Bạch Hạ nhìn theo bóng lưng của Hình Nhất Phàm, ánh mắt đầy cảm kích, nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh vừa hung dữ lại vừa lạnh lùng, nhưng không ngờ anh lại rất tốt bụng.

 

Bạch Hạ trở về là do chuyện nộp bản thảo, tổng biên tập của cô quả nhiên rất thích cốt truyện mới của cô, khen ngợi cô một hồi lâu, bảo cô tiếp tục vẽ như thế này, rất có triển vọng. Bách Hạ cũng quyết định sẽ ghi chép lại, đợi một ngày nào đó, nhận được tiền nhuận bút cô còn phải mời Hình Nhất Phàm ăn một bữa thịnh soạn, bởi vì anh đã cung cấp cho cô một tư liệu về nam chính tốt như vậy.

 

Có điều, cô sẽ không nói cho anh biết cô đã bí mật vẽ truyện tranh về anh, còn ghi chép lại cuộc sống của họ.

 

Mười một rưỡi, Bạch Hạ chuẩn đi sang nhà Hình Nhất Phàm, vừa đi được nửa đường thì nhận được điện thoại từ ba mình. Trợ lý của Bạch Thế Trạch đã tìm được cho cô một ngôi nhà có ba phòng ngủ, hai phòng khách. Buỏi chiều trợ lý sẽ đến, đưa cô đi xem. Nếu cô quyết được thì sẽ lập tức mua luôn.

 

Bạch Hạ đồng ý, tuy rằng cô mua xong cũng sẽ không ở, nhưng nó vẫn đứng tên của cô, tốt nhất là có thể chọc cho.

 

Diệp Giai Mị tức giận.

 

Bạch Hạ ngồi trên ghế sofa của Hình Nhát Phàm, đôi mắt không kiềm được liếc nhìn người đàn ông đang nấu ăn trong bếp.

 

Đường sống lưng của anh có hình dáng hoàn hảo, đôi chân của anh dài một cách bắt hợp lý, làm thế nào mà anh có thể có tỷ lệ cơ thể cân đối như vậy chứ?

 

Bạch Hạ tắm tắc khen, đồng thời không khỏi nghĩ, người phụ nữ trở thành vợ của Hình Nhất Phàm trong tương lai thật may mắn!

 

Có một người đàn ông có thể vào bếp, không cần nói cũng biết là hạnh phúc biết bao!

 

Buổi trưa hôm nay Hình Nhất Phàm nấu món tây, bò bít tết, phối với mì ý thơm phức. Bạch Hạ trong phòng khách chỉ mới ngửi được mùi hương đó đã cảm giác thèm nhỏ dãi.

 

Không cần biết người vợ tương lai của anh là ai, nhưng hiện tại, cô chính là người phụ nữ được hưởng thụ phúc phần này!
 
Chương 1778


Hình Nhất Phàm mang bò bít tết ra, Bạch Hạ cũng đến giúp mang salad trái cây và một số món ăn phụ ra, cô khen ngợi nói: “Hình thiếu gia, tài nấu nướng của anh có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao rồi đấy!”

 

Hình Nhất Phàm cũng không có ý kiến gì nói: “Đương nhiên.”

 

Bạch Hạ bật cười, anh thật sự không cần phải khiêm tốn, bởi vì anh thật sự có trình độ như vậy.

 

Sau khi ăn trưa xong, khoảng hai giờ trưa, Bạch Hạ vẫn đang chơi cùng với Đoá Đoá trong vườn nhà Hình Nhất Phàm thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Bạch Thê Trạch, anh ta đã đến để đón Bạch Hạ rồi.

 

Bạch Hạ bước vào phòng khách, nói với người đàn ông đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, cảm ơn bữa trưa của anh.”

 

“Ừm!” Hình Nhát Phàm cũng không hỏi nhiều.

 

Bạch Hạ ra khỏi nhà của Hình Nhất Phàm liền nhanh chóng đi về phía biệt thự của mình, quả nhiên, cô nhìn thấy trợ lý đang đứng đợi cô ở đó.

 

“Xin chào Bạch tiểu thư, mời cô lên xe.” Vị trợ lý trung niên lịch sự nói với cô.

 

“Cảm ơn.” Bạch Hạ mở cửa xe ngồi vào. Đây là một trong những căn hộ tốt nhất, thiết kế của căn hộ đương nhiên cũng không có chỗ nào chê, hoàn toàn có thể trực tiếp dọn vào ở. Toàn bộ đều là kiểu mà Bạch Hạ thích, màu sắc chủ đạo là màu ấm, khiến cho ngôi nhà cảm giác rất ấm áp. Cô nói với trợ lý: “Tôi rất thích, chọn căn này đi!”

 

“Được! Bạch tiểu thư có mang theo chứng minh thư theo không? Chúng ta lập tức làm thủ tục mua luôn.”

 

“Tôi có mang.” Bạch Hạ gật đầu.

 

Vì là một lần mua đứt căn nhà nên đương nhiên làm thủ tục rất thuận lợi, chiều hôm đó Bạch Hạ đã hoàn thành thủ tục, mấy ngày nữa giấy chứng nhận quyền sở hữu sẽ được giao cho cô.

 

Bạch Hạ được trợ lý đưa về nhà vào khoảng năm giờ, cô thấy phòng của Hình Nhất Phàm vẫn chưa sáng đèn, vào giờ này nếu anh có ở nhà thì đèn cảnh quan sẽ được bật sáng.

 

Có vẻ như anh cũng ra ngoài rồi.

 

Bạch Hạ thở dài ấn mở cửa nhỏ đi vào, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô nghĩ thầm là ba cô gọi sao?

 

Cô cầm lên thì thấy, là dì nhỏ Lâm Như cô đã lâu không liên lạc.

 

“Alol Dì nhỏ!” Bạch Hạ nhấc máy.

 

“Hạ Hạ, có chuyện này dì muốn nói với con. Con xem xem rồi nhanh chóng chuyển ra khỏi căn biệt thự đó nha! Chú của con ở bên này xảy ra chút chuyện, bất động sản đứng tên chúng ta toàn bộ đều sẽ bị đóng băng.”

 

Đầu dây bên kia, giọng nói của của Lâm Như truyền đến tràn đầy lo lắng.

 

“Dì nhỏ, dì đừng lo lắng cho con, ba con mới mua cho con một căn nhà, để con dọn sang đó ở là được. Chú và dì không sao chứ? Có cần con giúp gì không?” Bạch Hạ lo lắng hỏi.

 

“Chú dì không sao, chỉ là dự án xảy ra chút vấn đề, phải cầm nhà để trang trải vốn. Con tốt nhất là nên thu dọn đồ đạc và chuyển đi trước chiều mai. Dì sợ bên phía toà án sẽ sang để phong toả, doạ con sợ đấy. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, dì cũng không còn cách nào khác.”

 

“Dạ được! Bây giờ con sẽ đi dọn đồ ngay, tối nay có thể dọn ra ngoài rồi.” Bạch Hạ đáp.

 

“Ừm, vậy con có bạn bè gì không? Gọi bọn họ đến giúp con đi!”

 

“Không sao, con cũng không có nhiều đồ, chỉ có hai rương hành lý thôi, dọn nhanh lắm.” Bạch Hạ nói.

 

Lâm Như ở đầu bên kia hình như còn phải giải quyết chuyện khác nên vội vàng cúp điện thoại.

 

Bạch Hạ cũng không ngờ mình mới mua nhà xong liền phải dọn sang rồi, cô đột nhiên ngẳng đầu lên nhìn về phía căn biệt thự ở đối diện, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nuối tiếc, không nỡ rời đi. Nếu cô rời khỏi đây thì cô và Hình Nhất Phàm sẽ không phải là hàng xóm của nhau nữa.

 

Thế thì về sau bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau!

 

Bạch Hạ không hiểu sao lại thấy có chút mắt mát.

 

Cho dù cô có số điện thoại của anh, cũng biết là anh sống ở đây, nhưng cô có thể lấy thân phận gì đến tìm anh chứ?

 

Bạch Hạ vừa nghĩ vừa trở về phòng thu dọn đồ đạc. Trong một năm nay, ngoại trừ phòng của mình và phòng khách, thì cả căn biệt thự to lớn này, cô không hề chiếm dụng một nơi nào khác.

 

Vậy nên cô thu dọn xong rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng chát đầy xe, cũng dọn hết sạch rác ở đây, lấy hết đồ trong tủ lạnh ra ngoài.

 

Lúc rời đi, cô cắt điện nước, cầm túi đứng trước cửa, Bạch Hạ thở dài.

 
 
Chương 1779


Ở đây cũng đã một năm, cô thật sự có chút không nỡ rời Xa nơi này.

 

Cô vẫn muốn chào Hình Nhất Phàm một tiếng trước khi rời đi, thế nhưng đã tám giờ tối mà biệt thự của anh vẫn còn tối thui, có vẻ như anh vẫn không có ở nhà.

 

“Tạm biệt.” Bạch Hạ nhìn về phía nhà Hình Nhất Phàm nói một câu tạm biệt rồi mở cửa xe ngồi vào. Xe của Bạch Hạ chậm rãi lái ra khỏi đây tiến vào trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn. Mặc dù trên đường chen chúc rất nhiều người nhưng lúc Bạch Hạ ngồi trong xe chờ đèn giao thông, lại bỗng cảm thấy rất cô đơn. Không hiểu sao, người cô nhớ đến không phải là ba cô mà là Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm đã chăm sóc cô, cho cô sự ấm áp trong suốt quãng thời gian này, đó là thứ mà cô khát vọng có được, vì vậy cô thực sự rất biết ơn anh!

 

Có điều, nếu như ngay cả hàng xóm cũng không phải nữa thì anh và cô sẽ chỉ như hai đường thẳng song song mà thôi!

 

Khi Bạch Hạ đang xuất thần, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi thúc giục, lúc này cô mới nhận ra mình xuất thần đến nỗi đèn đã chuyển xanh rồi mà cũng không thấy.

 

Cô vội vàng nhắn ga, đi về hướng tiểu khu mới mua.

 

Bạch Hạ vào nhà để xe dưới tầng hầm, chuyển đồ đạc đến căn hộ ở tầng mười tám, sau đó lại tiếp tục bận rộn đến siêu thị mua những đồ dùng cần thiết, cô một mình bận rộn đến tận 11 giờ tối.

 

Mà ngay lúc cô vừa làm xong mì ăn liền, chuẩn bị thưởng thức thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Cô cầm lên, vừa nhìn liền bị doạ giật nảy mình, Hình Nhất Phàm?

 

Nhìn ba chữ Hình Nhất Phàm trên màn hình điện thoại, tim Bạch Hạ bắt giác đập nhanh hẳn lên.

 

Cô cầm điện thoại di động lên, có chút nóng lòng đi đến ban công bắt máy: “Alol”

 

“Cô đang ở đâu? Sao giờ này vẫn chưa về nhà?” Giọng của Hình Nhất Phàm từ đầu dây bên kia vang lên.

 

Bạch Hạ nghĩ thầm, chắc là anh nhìn thấy đèn trong biệt thự của dì chưa bật mới tưởng là cô vẫn chưa về nhà!

 

Cô đành phải xin lỗi nói: “Xin lỗi! Tối nay tôi chuyển nhà đi rồi, chưa kịp nói với anh một lời nào.”

 

Hình Nhất Phàm có lẽ không hề ngờ đến việc cô sẽ chuyển nhà đi, anh im lặng vài giây, sau đó liền hỏi: “Cô chuyển đi đâu rồi?”

 

“Tôi chuyển đến trung tâm thành phó, ba tôi đã mua cho tôi một căn nhà ở đây, từ nay về sau tôi sẽ sống ở đây.”

 

Bạch Hạ nhìn về phía ánh đèn ở đằng xa. Không biết có phải là mùa đông sắp đến rồi không, cô cảm thấy hơi lạnh.

 

*Ở tiểu khu nào?” Hình Nhất Phàm hỏi.

 

“Tiểu khu Lung Cư Uyễn ở trung tâm thành phố.” Bạch Hạ thành thật trả lời.

 

“Cô chuyển hết đồ đạc sang đó rồi sao? Có cần tôi giúp gì không?” Giọng nói trầm thấp của Hình Nhất Phàm vang lên.

 

“Không cần đâu, tôi không có nhiều đồ, đều đã chuyền hết sang rồi. Về sau, tôi không ở đó nữa, anh phải chăm sóc tốt cho Đoá Đoá đấy, tuyệt đối đừng để nó lạc mất đấy nha!” Bạch Hạ cười nói: “Anh mà làm mắt, không chừng sẽ có người bắt đi luôn, thật sự không trả lại anh nữa đâu.

 

Bạch Hạ không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá âu sầu, nên pha trò đùa.

 

Thế nhưng người ở đầu dây bên kia lại không cười mà chỉ đáp: “Được.”

 

“Vậy… Hình Nhất Phàm, tôi vẫn muốn nói với anh một câu cảm ơn, tạm biệt, sau này anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.” Trong giọng nói của Bạch Hạ vẫn không tránh khỏi có chút không nỡ.

 

“Ừm, cô cũng vậy.” Hình Nhất Phàm thấp giọng đáp lại.

 

Bạch Hạ đột nhiên vẫn muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa, nhưng lại phát hiện giữa hai người bọn họ dường như không có nhiều chủ để để nói! Cô đành phải nói: “Vậy tôi cúp máy trước đây, tạm biệt.”

 

Cô thậm chí không dám nói với anh nếu rãnh thì hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, vì cô sợ rằng sẽ làm phiền đến anh.

 

“Được.” Hình Nhất Phàm đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp lại.

 

Bạch Hạ luyến tiếc nhìn màn hình điện thoại, nhắn án kết thúc cuộc gọi, nhìn cuộc hội thoại biến mắt. Cô ngắng đầu nhìn về phía biệt thự của Hình Nhất Phàm, nước mắt chợt trào ra.

 

Lúc này, Hình Nhất Phàm cũng đang đứng trên ban công, trên tay cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía căn biệt thự tối tăm bên cạnh, một vài cảm xúc đang trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

 

“Meo… meo…” Tiếng kêu của Đoá Đoá đột nhiên vang lên từ dưới chân.

 

Hình Nhất Phàm cúi xuống bề nó lên, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó hỏi: “Con kêu gì chứ? Chẳng lẽ cô ấy đi rồi, con cũng thấy không nỡ à?”
 
Chương 1780


“Meo meo…” Đoá Đoá dùng đôi mắt to tròn, sáng như bầu trời đầy sao nhìn chằm chằm anh, như thể muốn hỏi, có thể đi tìm mẹ được không?

 

“Con có muốn đi tìm cô ấy không?” Hình Nhất Phàm bỗng chợt hỏi cô nhóc, thực ra là anh đang hỏi chính mình.

 

Ngay lúc nãy, anh đột nhiên cảm thấy, không có người phụ nữ đó sống ở bên cạnh, trong lòng anh như thể mắt đi thứ gì đó, cho dù phong cảnh nơi đây có tốt đi nữa, quang cảnh ban đêm có đẹp đến máy, yên tĩnh đến đâu cũng không thể hấp dẫn anh được nữa rồi.

 

“Meo meo…” Đoá Đoá nhìn anh, lại tiếp tục kêu.

 

Hình Nhất Phàm giống như nhận được câu trả lời của nó, đột nhiên cong môi cười, nói: “Được, con nhớ cô ấy, vậy thì chúng ta đi tìm cô ấy đi!”

 

Anh vừa ôm Đóa Đoá vừa đi, Hình Nhất Phàm lại hỏi: “Con thấy chúng ta tiếp tục sống cạnh nhà cô ấy thì sao nhỉ?”

 

“Chúng ta phải giấu cô ấy, đợi đến khi chuyển đến đó rồi thì tạo bất ngờ cho cô ấy, con thấy vậy được không?” Hình Nhất Phàm nói nói sau đó đặt Đoá Đoá xuống ghế sofa rồi bắt đầu tìm kiếm điều tra xem Bạch Hạ đang sống ở đâu.

 

Chẳng mấy chốc, anh đã có được địa chỉ, số nhà cụ thể của Bạch Hạ, đồng thời, anh cũng đã tìm hiểu chỉ tiết về chủ của hai tòa nhà bên cạnh, xem ra đều đã có người ở, muốn sống bên cạnh cô thật không dễ dàng!

 

Bạch Hạ một mình dọn dẹp xong nhà mới, cô ngồi trong phòng làm việc rộng rãi, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì tiếp tục làm việc thôi! Có vẻ như tình tiết tiếp theo của truyện tranh cô phải tự chế tiếp rồi, bởi vì mối quan hệ của cô với Hình Nhất Phàm kể từ hôm nay cũng đã kết thúc rồi.

 

Bạch Hạ pha một tách cà phê. Lúc này đã là hai giờ sáng, ở đây cũng không được yên tĩnh vắng vẻ như biệt thự bên kia, nơi đây ánh đèn rực rỡ, ngay cả đã giờ này rồi đường phố vẫn sáng trưng, ánh đèn của những tòa nhà cao tầng sáng rực như ánh sáng ban ngày.

 

Bạch Hạ khoác áo ngồi trên chiếc ghế êm ái, như một khán giả cô đơn, ngắm nhìn sự thay đổi của bầu trời, chờ: đợi bình minh ló dạng. Mà trong biệt thự của Hình Nhất Phàm, anh cũng không ngủ. Lúc này, anh đang cần thận tìm hiểu về chủ của hai căn nhà bên cạnh nhà Bạch Hạ.

 

Bởi vì những căn nhà ở đây là những ngôi nhà mà những người trẻ tuổi mới thích, vậy nên chủ của hai căn nhà này.

 

đều là người trẻ tuổi, còn đều là đàn ông.

 

Hình Nhất Phàm đang tìm kiếm thông tin của họ, cũng đang lên kế hoạch làm cách nào để họ bán nhà cho anh.

 

Những người có thể sống ở đây đều không phải là người thiếu tiền, vậy nên việc đưa ra giá cao cũng chưa chắc có thể mua được, trừ khi anh có thể tìm được những điều kiện khiến cho chủ nhà không thể không đồng ý.

 

Hình Nhát Phàm một khi muốn làm gì thì nhất định sẽ không từ bỏ.

 

Chỉ có hai vị nhà xui xẻo này không biết sẽ chọc phải nhân vật như anh. Đang ở đây sống yên ổn thì lại bị người khác tính toán, thật sự là ai chọc vào ai vậy?

 

Chỉ có thể trách cô gái xinh đẹp khiến người ta nhớ mong đang sống bên cạnh họ.

 

Sáng sớm, mặt trời cũng dần ló dạng, Bạch Hạ nằm trên sô pha ngủ được một giấc, cô lạnh quá mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ để ngủ, cô lạnh đến mức vội vàng trở về phòng, lên giường chui vào chăn ngủ tiếp tục ngủ Bạch Hạ vùi trong chăn bông ngáp một cái, cô làm ấm chăn một lúc rồi mới tiếp tục ngủ say.

 

Khoảng mười giờ, Hình Nhất Phàm bị cuộc gọi của Lam Thiên Thàn đánh thức.

 

“Alo!” Hình Nhất Phàm đỡ trán bắt máy.

 

“Này! Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao cậu vẫn còn ngủ?

 

Sao? Tối qua cậu đi đâu chơi à? Không dẫn mình theo với.” Lam Thiên Thần hỏi đùa.

 

“Tra tư liệu.” Hình Nhất Phàm trả lời.

 

“Đi, mời cậu ăn trưa.”

 

Hình Nhất Phàm ngồi dậy, mặc dù chỉ mới ngủ được vài tiếng nhưng anh đã xoá tan hết mệt mỏi, lấy lại toàn bộ năng lượng, anh đáp: “Không rãnh, mình có việc phải làm.”

 

“Gần đây cậu làm gì mà cứ thần thần bí bí vậy?” Lam Thiên Thần có chút buồn bực, hình như gần đây rất khó hẹn được Hình Nhát Phàm.

 

“Không có gì, hai ngày nữa mình sẽ mời lại cậu.” Hình Nhất Phàm không muốn làm tổn thương trái tim của anh em.

 

“Được! Cậu hứa rồi đấy nhá? Mình đợi cậu gọi cho mình.”

 

Lam Thiên Thần nhớ kĩ rồi.

 
 
Chương 1781


Hình Nhất Phàm liếc nhìn thời gian, đã mười giò trưa rồi, anh tung chăn bước xuống giường. Mà Đoá Đoá đã thức dậy từ sớm lập tức lủi thủi chạy theo anh.

 

Sau khi đánh răng và rửa mặt xong, Hình Nhất Phàm bước vào phòng thay đồ, kéo mở một dãy quần áo khác trong tủ, trong đó có hơn mười bộ quần áo được đặt ngay ngắn, anh từ trong đó lấy ra một bộ tây trang sẫm màu.

 

Áo sơ mi và cà vạt cũng lần lượt được lấy ra, Hình Nhất Phàm bình thường đều mặc quần áo bình thường ở nhà, nhưng chỉ cần anh diện đồ lên thì khí chất tinh anh của nước nhà thật sự rất mạnh mẽ.

 

Hình Nhất Phàm đeo một chiếc đồng hồ thời trang, dáng người cao gầy ưu nhã bước ra khỏi phòng thay đồ.

 

Anh một bên vừa đi xuồng lầu vừa gài lại khuy áo, mái tóc đen được vuốt tạo kiểu, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt thâm thúy cho người ta một cảm giác người này vô cùng lạnh lùng, không dễ khiêu khích.

 

Tối qua sau khi điều tra thông tin của hai chủ nhà xong, Hình Nhất Phàm cuối cùng cũng tìm được lý do để tìm đến một vị chủ nhà, vị chủ nhà hiện đang có một vụ kiện khó, mặc dù anh ta đã tìm được luật sư nhưng Hình Nhất Phàm vẫn quyết định tìm vị chủ nhà này nói chuyện.

 

Anh sẵn lòng miễn phí giải quyết vụ kiện này cho anh ta, miễn là anh ta bán nhà cho anh. Siêu xe của Hình Nhất Phàm dừng trước một công ty tài chính, lúc này ở cổng ra vào công ty, rất nhiều nhân viên đều chú ý đến anh và cũng chú ý đến chiếc siêu xe bắt mắt của anh, thầm nghĩ, thiếu gia nhà giàu nào đến vậy?

 

Thế nhưng khí chất áp bức người khác của anh, khiến nhóm người này không dám nhìn anh nhiều, vài người trong số họ vô tình chạm phải ánh mắt của Hình Nhất Phàm, lập tức như đang bị con thú hung dữ nào đó nhìn chằm chằm, vội vàng cúi người xuống tránh đi.

 

Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, một số nhân viên nữ trẻ tuổi đều kích động đến mức ngây ra, đẹp trai quá đi, man quá đi.

 

Hình Nhất Phàm đứng ở quây lễ tân hỏi văn phòng của vị chủ nhà này ở đâu, lễ tân lập tức nói cho anh biết.

 

Hình Nhât Phàm câm cặp bước vào trong thang máy, bâm lên tầng mười ba.

 

Cuối cùng, lúc anh đứng trước mặt người chủ nhà, anh ta nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên.

 

“Tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì không?”

 

Hình Nhất Phàm cười mỉm ngồi đối diện với anh ta, anh dẫn đầu lấy ra thẻ nghề luật sư của mình ra: “Tôi là luật sư, tôi muốn miễn phí đấu một vụ kiện cho anh.”

 

“Cái gì? Làm thế nào mà anh biết được tôi đang cần luật sư?” Chủ nhà vô cùng cảnh giác hỏi.

 

“Anh đừng lo, tôi ở đây là để giúp anh, tôi hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội này để giúp anh giành phần thắng trong vụ kiện lần này.” Hình Nhất Phàm trông vô cùng tự tin, ánh mắt đầy quyết tâm, như thể chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ thắng rồi.

 

Chủ nhà gần đây thật sự có một vụ kiện khiến anh ta rất phiền lòng, nhưng bên kia rất khó giải quyết, anh mời tận mấy người luật sư rồi mà vẫn khó mà thắng được.

 

“Anh thật sự có thể giúp tôi sao? Anh thu phí như thế nào?”

 

“Tôi có thể giúp anh không cần phí, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

 

“Điều kiện gì?”

 

“Tôi hy vọng anh có thể bán căn nhà của anh ở Lung Cư: Uyễn cho tôi, tôi có thể mua đứt một lần với giá thị trường hiện tại, sẽ không thiếu anh một xu nào.”

 

Người chủ nhà nghe xong điều kiện này, kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao anh lại muốn mua nhà của tôi?”

 

“Vì lý do cá nhân, không tiện nói.”

 

Nếu giờ đã có luật sư miễn phí tới cửa, có có thể một lần mua đứt nhà của anh ta, còn không để anh ta phải bị thiệt, người chủ nhà nhiên sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy.

 

“Được! Tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh thắng vụ kiện này.

 

cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức bán nhà cho anh.” Chủ nhà cũng đồng ý.

 

Hình Nhất Phàm khẽ nhếch miệng cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

 

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh làm một việc ngu ngốc mà không nghĩ kĩ trước như vậy, hơn nữa còn là vì một người phụ nữ.

 

Người chủ nhà lập tức nói với anh: “Đến phòng họp ở bên cạnh đi, tôi sẽ nói rõ chuyện này hơn với anh.” Hình Nhất Phàm gật đầu và đứng dậy. Đây là vụ kiện đầu tiên của anh ta sau khi trở về Trung Quốc, vậy mà lại vì lý do như này.

 

Bạch Hạ ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện đã hơn hai giờ chiều rồi, cô ngủ đến mức đầu choáng cả. Cô bưng một ly nước ấm đến bên ban công, nhìn về con đường không xa bên dưới, một khung cảnh ngựa xe tấp nập. Ánh mắt cô vô tình nhìn về một hướng khác, đáy mắt cô dâng lên một chút mất mát. Kể từ khi trở về Trung Quốc, cô chưa hề liên lạc với bạn học và bạn bè cũ, vì vậy cô cảm thấy có chút cô đơn. Một năm qua có Đoá Đoá bầu bạn nhưng mà bây giờ chỉ còn lại một mình cô.
 
Chương 1782


Bụng Bạch Hạ vang lên tiếng rột rột, cô nhận ra bụng mình đang biểu tình, cô vẫn cưa ăn gì cả. Bạch Hạ đi xuống lầu, bên cạnh có một khu mua sắm rất lớn, bên trong có một khu phố ăn uống đầy ắp đồ ăn ngon. Bạch Hạ ngửi được mùi thịt nướng thì lập tức tiền vào một nhà hàng.

 

Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra lướt xem bình luận về truyện tranh mà cô đăng nhiều kỳ trên mạng, thấy tác phẩm của mình được mọi người yêu thích trái tim của cô được an ủi rất nhiều. Đây là tá phẩm do chính cô tạo ra, giống như đứa con tinh thần do cô sinh ra vậy.

 

Bạch Hạ một mình ăn xong, lại đi dạo một vòng trung tâm mua sắm. Trở về nhà, cô mở nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa tìm cảm hứng, trong đầu cô lúc này toàn bộ đều là bóng hình của Hình Nhất Phàm. Lúc cô hạ bút vẽ, một bóng người cao gây, ưu nhã, lạnh lùng xuất hiện dưới ngòi bút vẽ của cô, một cảnh bếp được vẽ xung quanh anh, đây là hình ảnh lúc Hình Nhất Phàm đang nấu ăn, mà lúc này, nữ chính giống như dáng vẻ của cô lúc đó, nắp bên cạnh cửa len lén ngắm nhìn tắm lưng đẹp trai và quyến rũ của người đàn ông.

 

Bạch Hạ vẽ rồi lại vẽ, đôi mắt không thể giải thích được trở nên có chút ươn ướt, cô thở dài, lắc đầu, tại sao cô cứ nhớ đến anh mãi vậy?

 

Ngoài việc biết tên của anh là Hình Nhất Phàm, cô hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về anh, vì vậy đừng mong đợi sau này có thể có liên hệ gì với anh nữa.

 

Nhưng cô lại không biết rằng, lúc này, Hình Nhất Phàm đang ngồi ở nhà, nghiêm túc nghiên cứu một vụ án tài chính, Đoá Đoá lặng lẽ nằm trong lòng anh, không làm ồn cũng không quậy phá, như thể nó biết là chủ nhân của đó đang nghiêm túc làm việc.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tuần đã trôi qua. Chiều thứ hai, ở một phiên tòa nào đó, một vụ kiện gay gắt đang trong quá trình tranh luận, một luật sư trẻ vô cùng hiên ngang, lập luận vô cùng sắc sảo, có lý. Tuổi tác của anh khiến luật sư của bên đối phương lúc mới ra toà đã đánh giá thấp anh, vô cùng xem thường anh, xem anh như thể một tên nhóc chưa đủ lông đủ lá vừa ra trường.

 

Tuy nhiên, trong một giờ đấu lý tiếp theo, vị luật sư trẻ tuổi dường như chỉ một mình đã tạo ra thế trận thiên binh vạn mã, khiến vị luật sư trung niên vốn coi thường anh đến cuối cùng không thốt nên lời nữa, cộng thêm tài liệu do Hình Nhất Phàm chuẩn bị cũng vô cùng phong phú.

 

Theo tình tình, vốn thân chủ của ông ta là bên được lợi, mà Hình Nhất Phàm lại càng nhẫn tâm hơn, khiến đối phương chột dạ nhận thua.

 

Sau khi phiên toà kết thúc, người chủ nhà vô cùng cảm kích, vụ án tài chính khiến anh ta đau đầu bấy lâu nay cuối cùng cũng được cứu vãn.

 

“Hình tiên sinh, anh thật sự quá lợi hại. Anh là luật sư trẻ nhát, tài năng nhất mà tôi từng thấy đấy?” Người chủ nhà không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa nữa.

 

“Lưu tiên sinh quá khách khí rồi, tôi chỉ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ lợi ích của anh và xứng đáng với sự giao phó của anh thôi.”

 

“Hình tiên sinh, tôi sẽ dọn nhà ngay lập tức. Sớm nhất là ba ngày nữa tôi sẽ bán nó cho anh, giảm giá 10% cho anh.”

 

“Cảm ơn.” Một nụ cười thoáng qua trong mắt Hình Nhất Phàm, trong nụ cười ẳn chứa một vài ý tứ sâu xa mà người khác không thẻ hiểu được.

 

“Khi nào ngài có thời gian, chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển nhượng!” Hình Nhất Phàm nói.

 

Ra khỏi tòa án, xe của Hình Nhất Phàm tình cờ đi ngang qua cổng tiểu khu Lung Cư Uyễn ở trung tâm thành phó, anh ngắng đầu ngắm nhìn tiểu khu bốn phía đều có ánh sáng, có tầm nhìn cao độc quyền, cũng vừa hay hợp ý của anh.

 

Còn ba ngày nữa thôi là anh có thể cải tạo lại một chút và chính thức dọn đến ở.

 

Bạch Hạ lúc này cầm ly trà sữa cô vừa mới mua về, bắt đầu công việc của mình. Gần đây chủ biên hối cô rất gắt, nói rằng bộ truyện tranh nhiều kỳ cô vừa đăng rất nổi tiếng, bảo cô phải mau chóng cập nhật nó.

 

Đây là công việc của Bạch Hạ, tác phẩm của cô đạt được sự khẳng định, đương nhiên cô cũng rất có động lực. Tuy nhiên, cô cũng sắp vẽ hét câu chuyện đã xảy ra trước đó giữa cô với Hình Nhất Phàm rồi, câu chuyện tiếp theo cô nên chế như thế nào đây?

 

Cô thực sự rất đau đầu! Hơn nữa, cô cũng đã đọc bình luận của độc giả, họ đều bị nhân vật nam chính của cô mê hoặc, nói răng nam chính của cô rât gân gũi.

 

Bạch Hạ cười cười, dĩ nhiên là gần gũi rồi, vì trên đời thực sự có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà.

 

Bạch Hạ đang định đi ra ngoài mua bản vẽ, vừa mở cửa ra đã thấy cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, người của công ty chuyển nhà đang ra vào đây.

 

Cô nhìn một người phụ nữ đang chỉ huy chuyển đồ, tò mò hỏi: “Mọi người chuyển nhà sao?”

 

Người phụ nữ thấy cô là hàng xóm, liền ân cần trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi mới bán căn nhà, sắp dọn ra ngoài ngay đây.”

 

“Nhà ở đây rất tốt mà! Sao lại bán chứ?” Bạch Hạ sống ở đây rất thoải mái, cho dù là độ phủ xanh của tiểu khu hay là hoàn cảnh bồn phía đều rất thích hợp để ở.

 

Người phụ nữ thở dài: “Thực ra, tôi cũng không muốn bán nó, nhưng mà chồng tôi nói có một cậu thanh niên đòi mua nhà ở đây, còn thay chồng tôi miễn phí đấu kiện. Cô nói xem, anh ta làm chuyện tốt như vậy, chúng tôi cũng không thể không bán cho anh ta.”

 

Nghe xong lời này, Bạch Hạ không khỏi có chút kinh ngạc.

 

Nói cách khác, người về sau sẽ sống trong căn phòng này là một luật sư trẻ tuổi! Bạch Hạ rất khâm phục những người làm nghề luật sư, bởi vì để thi được chứng chỉ luật sư thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi.
 
Chương 1783


“Này, cần thận một chút, đừng đụng hư đồ.” Người phụ nữ đang bận rộn.

 

Bạch Hạ cũng đi về hướng thang máy bên kia, không nói chuyện cùng bọn họ nữa.

 

Bạch Hạ xuống lầu đi dạo gần đó, cô cũng đã nói với ba mình rằng cô sống ở đây, Bạch Thế Trạch gần đây đi công tác ở các thành phố khác để bàn chuyện làm ăn, đợi ông bàn xong chuyện sẽ về thăm cô.

 

Ngày hôm sau, khi Bạch Hạ đi ra ăn sáng, phòng bên cạnh dường như đã dọn đi hoàn toàn, không có động tĩnh gì.

 

Bạch Hạ ăn xong không khỏi lại đi loanh quanh dạo, vì ngày nào cũng ở lì trong nhà cũng chán, không có cảm hứng.

 

Vào buổi trưa, một chiếc xe địa hình cao lớn lái vào bãi đỗ xe dưới hầm, từ chiếc xe địa hình, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước xuống, trên tay còn ôm theo một chú mèo.

 

Không phải Hình Nhất Phàm thì là ai chứ? Hôm nay anh được giao chìa khóa, muốn đến đây xem nhà ở như thế nào. Thật ra thì cho dù căn nhà có lớn bé như thế nào, cách bài trí ra sao thì anh cũng không quan tâm. Anh lên đến tầng mười tám, ở đây một tầng bốn nhà, hai thang máy, hành lang rất rộng rãi, bên cạnh còn có ban công để ngắm phong cảnh.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở cùng trên một hành lang, ở’ đây chỉ có hai nhà bọn họ, hai nhà còn lại ở đầu kia của hành lang.

 

Hình Nhất Phàm nhếch miệng cười thỏa mãn, thứ anh muốn chính là căn phòng này.

 

Anh liếc nhìn cửa phòng của Bạch Hạ, tưởng tượng xem cô có ở nhà hay không, có điều Hình Nhất Phàm không có ý định tìm cô lúc này.

 

Nếu đã sống ở bên cạnh thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.

 

Hình Nhất Phàm mở cửa ra, bên trong đã được dọn rất trống trãi sạch sẽ, vì Hình Nhất Phàm đã yêu cầu chủ nhà chuyển hết đồ đạc đi, anh muốn thiết kế lại căn nhà theo thẩm mỹ của anh.

 

Diện tích sử dụng của ngôi nhà chỉ khoảng 120 mét vuông nhưng Hình Nhất Phàm không hề kén chọn.

 

Chiều nay anh sẽ đến gặp công ty trang trí nội thất, tốt nhất là trong một tuần có thể hoàn thành căn phòng theo phong cách mà anh muốn.

 

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Hạ đi ra ngoài, lại nhìn thấy bên cạnh có người tới, có điều không phải chủ nhà mới mà là người của công ty trang trí, hẳn là đang trang trí lại.

 

Bạch Hạ chỉ hy vọng bọn họ nhẹ nhàng một chút, bởi vì gân đây cô phải chạy bản thảo nên có chút mệt mỏi, ban ngày cần phải ngủ.

 

Những người này chính là những người từ công ty trang trí mà Hình Nhất Phàm mời đến, họ hứa sẽ trong một tuần sẽ hoàn thành căn phòng theo phong cách mà anh muốn.

 

Cả tuần nay Bạch Hạ trái lại không nghe thấy nhiều tiếng ồn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiếng máy khoan điện, lúc đó cô sẽ mở nhạc lên, đeo tai nghe vào nghe nhạc.

 

Bạch Hạ chuyển đến đây cũng đã được nửa tháng, cô cũng đã bước ra khỏi những ngày gặp gỡ Hình Nhất Phàm.

 

Bởi vì cô đã xác định được một sự thật rằng cô và Hình Nhất Phàm thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù cô có may mắn gặp được anh thì đó cũng là nhờ có biệt thự của dì nhỏ.

 

Nếu cô không thể sống ở đó thì làm sao cô có thể gặp anh chứ? Cô là người miễn cưỡng mới vào được khu biệt thự.

 

đó, còn anh là người vừa sinh ra đã nên sống ở nơi đó rồi.

 

Bạch Hạ cũng đã thoải mái hơn nhiều, hiện tại cô phải theo đuổi thành tựu do chính mình sáng tạo ra, hiện tại mỗi ngày cô đều tự mình xem lại truyện tranh của mình không biết bao nhiêu lần, bởi vì bản thân cô cũng đã thành người hâm mộ của bộ truyện tranh này.

 

Lật ra những hình ảnh kia, tất cả đều là hình ảnh cô và Hình Nhất Phàm gặp nhau, hình ảnh lại sinh động, làm cô muốn quên cũng không quên được đoạn thời gian kia.

 

Trong phòng kiếm thuật, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần đại chiến một hồi, hai người tắm một cái rồi thay quần áo xong đi ra, bên cạnh có quán cà phê, hai người quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc.

 

“Này, mình nói cậu gần đây đang lén làm gì vậy?” Lam Thiên Thần có chút oán não hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nhướng mày nói: “Gần đây nhận 1 vụ tố tụng, bận chuyện của tòa án.”

 

“Bắt đầu tiếp nhận công việc rồi à? Thế nào? Trở lại chiến trường của cậu, cảm giác không tệ chứ!” Lam Thiên Thần cười hỏi.

 

“Tạm được, bảo vệ danh tiếng độc cô bất bại của mình.”

 

Hình Nhất Phàm cong môi cười, bưng cà phê lên, tinh thần thoải mái.

 

“Nhìn cậu đắc ý như vậy, vụ án nhỏ không thể thử thách cậu, cậu nên nhận vụ án lớn mới có tỉnh thần chứ!”
 
Chương 1784


Hình Nhất Phàm gật đầu không có ý kiến, hỏi anh: “Còn cậu thì sao?”

 

“Trước khi ba mẹ và anh cả của mình trở về từ chuyến du lịch vòng quanh thế giới, mình ngoại trừ ở trong công ty, cũng là không đi được.” Lam Thiên Thần có chút buồn bực nói.

 

“Vậy cậu tốt nhất ở lại đi! Chuyện của Lam gia, cũng đủ khiến cậu đau đầu rồi.”

 

Lam Thiên Thần lại ứng phó có được, chính là mỗi lần mỗi lần đến cửa hàng kiểm tra, thân phận Nhị thiếu gia độc thân chưa lập gia đình của anh, khiến rất nhiều nhân viên viên trẻ tuổi nhìn chằm chằm, nhiệt tình hơi quá.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Hình Nhất Phàm vang lên, anh cầm lấy vừa nhìn, lập tức nghe: “Alo!”

 

“Alo, Hình tiên sinh, nhà của anh chúng tôi đã cho người làm xong toàn bộ, anh khi nào đi nhận phòng một lát?”

 

“Được! Buổi chiều tôi qua.” Hình Nhất Phàm trả lời một câu.

 

“Vâng, có chỗ nào không hài lòng xin cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ anh.”

 

Hình Nhất Phàm cúp điện thoại, nói Lam Thiên Thần đối diện: “Mình phải đi đây, điện thoại liên lạc.”

 

“Đi để làm gì?” Lam Thiên Thần không muốn bị bỏ lại.

 

“Mình gần đây đặt mua một bắt động sản, để cho mình đi qua nghiệm thu một lát.”

 

*Cậu không phải ở biệt thự sao? Lại mua nhiều phòng như vậy làm cái gì?” Lam Thiên Thần khó hiểu hỏi.

 

“Nguyên nhân đặc biệt, về sau nói cho cậu biết.” Hình Nhất Phàm nói xong, thật đúng là không khách khí bỏ lại anh rời đi.

 

Lam Thiên Thần không có lựa chọn nào khác ngoài việc tận hưởng buổi chiều một mình.

 

Xe thể thao Hình Nhất Phàm tựa như một con ngựa hoang chạy thẳng đến hướng trung tâm thành phố của chủ hồ sơ tòa nhà kia.

 

Hình Nhất Phàm đứng trong thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, anh còn hy vọng vô tình gặp được người cô gái ấy ở trên, khi anh đi ngang qua cửa phòng của cô, anh dừng chân lại vài giây, đồng thời, anh nhắn mở khóa bằng dấu vân tay đẩy cửa đi vào.

 

Cả căn phòng được sửa sang phong cách rực rỡ hẳn lên, mang gam màu ấm ở giữa điều chỉnh, đổi thành gam màu lạnh, thể hiện một phong cách nam tính rất đơn giản và khí chất.

 

Sau đó Hình Nhất Phàm kiểm tra tỉ mỉ một lát, cảm thấy.

 

thoả mãn, liền gọi điện thoại cho người của công ty sửa chữa, không cần tới nữa.

 

Kế tiếp, chỉ phải chuẩn bị một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, anh có thể định cư ở chỗ này rồi.

 

Hình Nhất Phàm đẩy cửa đi ra, cửa phòng Bạch Hạ vẫn đóng chặc, anh biết tính chát công việc của cô, còn có bản chất trạch nữ của cô, cho nên, khả năng gặp cô trong hành lang thật đúng là không lớn.

 

Hình Nhất Phàm xuống lầu đi trung tâm thương mại, sau khi đi một vòng, xách những thứ cần mua đã mua đủ mang lên lầu.

 

Hình Nhất Phàm thu dọn một chút, quyết định buổi tối đêm Đóa Đóa tới, đêm nay có thể nghỉ ngơi ở chỗ này. Ban đêm, Hình Nhát Phàm mang theo toàn bộ đồ của Đóa Đóa qua đây, cô nhóc kia vừa đến nhà mới, liền nhảy cẵng bón phía kêu lên, Hình Nhất Phàm đứng ở trên ban công, anh chống vào lan can, quan sát ban công bên cạnh kia, một tia sáng vàng của ngọn đèn từ bên trong hắt ra.

 

Anh thật có một sự thúc đẩy đi gõ cửa của cô, nói cho cô biết, anh vào ở đây rồi.

 

Nhưng mà, Hình Nhất Phàm cũng là kiêu ngạo, lòng tự trọng cũng mạnh, nếu như anh nói cho cô biết, anh là vì cô mà đến, vậy không khác nào anh trực tiếp thổ lộ với cô sao?

 

Tuy là anh làm tất cả điều này, là vì cô mà đến, nhưng anh không thể để cho cô biết, bởi vì đây là bí mật một mình anh.

 

Đúng lúc này, trên ban công bên cạnh, truyền đến một tiếng nói chuyện, là Bạch Hạ.

 

Hình Nhất Phàm lập tức nghiêng người đứng ở dưới bóng vách tường ban công.

 

Cô mới vừa nhận được điện thoại của dì nhỏ, cô thích đứng ở trên ban công mắt ngắm lấy ngọn đèn xa xa nghe.

 

*Dì nhỏ, con sống rất tốt, đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc thật tốt bản thân.” Bạch Hạ trước tới giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

 

*Ông ta như thế nào cũng là cha của con, con có oan ức gì có thể nói cho ông ta biết, ông ta nếu không thể làm chủ, liền nói cho dì biết.”

 

“Dạ! Con biết rồi.” Bạch Hạ cảm động, lúc này, ánh mắt của cô mới phát hiện trên ban công nhà bên cạnh đèn lại sáng, người hàng xóm mới kia đã dọn vào rồi sao?

 

“Hạ Hạ, dì tạm thời không thể trở về nước được, chờ ngày nào trở về, dì nhất định đi gặp con.”
 
Chương 1785


“Được! Dì nhỏ, dì giải quyết hết chuyện của dì đi rồi hãy nói, thật sự không cần lo lắng cho con đâu.”

 

“Được rồi! Vậy nhớ chăm sóc bản thân, ăn tối chưa?”

 

“Con lập tức đi ăn đây.” Bạch Hạ cười nói: *Quanh đây có rất nhiều nhà hàng, con không thể đói được.”

 

“Ừ! Một mình cũng phải cẩn thận một chút.”

 

Bạch Hạ đáp lại, đầu giây bên kia liền cúp máy, Bạch Hạ lúc này cũng là định xuống phía dưới ăn cái gì đó, cô cầm điện thoại di động quay lại chuẩn bị ra ngoài.

 

Mà trong bóng tối, đáy mắt Hình Nhất Phàm hiện lên một chút tính toán, anh cũng trở về phòng khách, nhìn Đóa Đóa đã trong ổ nói: “Ba đi ra ngoài một chuyền, rất nhanh sẽ về, ngoan ngoãn ở nhà đấy.”

 

Hình Nhất Phàm cầm điện thoại di động cùng chìa khóa xe lên đẩy cửa đi ra trước tiên, anh đứng ở cửa, đang chờ: cửa phòng bên cạnh mở ra.

 

Anh dỏng tai nghe thấy được từ bên trong có tiếng kéo mở.

 

cửa rồi, Hình Nhất Phàm lập tức làm bộ bình tĩnh từ trước cửa Bạch Hạ đi qua.

 

Bạch Hạ đẩy cửa ra, khi nhìn thấy đứng ở trước cửa thang máy, có một màn thân ảnh cao lớn đang đợi thang máy.

 

Cô lập tức đã nghĩ có phải người hàng xóm mới tới kia hay không? Bạch Hạ từ hành lang đi về phía thang máy, ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm hình dáng người chơi điện thoại di động chờ thang máy.

 

Sao lại có cảm giác nhìn quen mắt chứ?

 

Chẳng những nhìn quen mắt, bóng lưng của người đàn ông này cực kỳ giống một người, hô háp Bạch Hạ cứng lại, thế nào cũng không tin được ở cửa nhà đụng phải Hình Nhất Phàm.

 

Là anh sao? Thật sự là anh sao? Bạch Hạ chỉ cảm thấy hít thở một chút liền bình tĩnh lại, cái bóng lưng này sống sờ.

 

sờ đứng trước tầm mắt của cô.

 

Cô đang mong đợi là anh, cũng không thể tin được sẽ là anh, ngay khi những mâu thuẫn nội tâm của cô đang xoắn vào nhau, lúc vừa sợ vừa lại kích động.

 

Cửa thang máy keng được một tiếng mở ra, nhìn người đàn ông đi vào bên trong, Bạch Hạ rất sợ anh sẽ giống như biến mắt.

 

“Chờ một chút.” Nói xong, cô gấp gáp tiến lên.

 

Hình Nhât Phàm quay lưng cong môi mỏng lên, đây chính là âm mưu vô tình gặp được rất lâu của anh.

 

Anh làm bộ lơ đãng xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng khế gọi: “A…”

 

Thì ra Bạch Hạ chạy quá nhanh, thời điểm đi vào cửa thang máy, cũng không biết là bị đất kéo, trơn trượt làm thân thể cô mắt thăng bằng nhào vào trong thang máy.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm mới vừa mới quay người, cũng cảm giác một mùi thơm nữ tính xộc vào trong ngực, thân thể rắn chắc của anh bị người phụ nữ nhào tới, thắt lưng, là cánh tay thanh mảnh của cô gái gắt gao ôm lấy.

 

Bạch Hạ vừa sợ vừa hoảng ngẳng đầu, ánh mắt của cô mở to, nằm mơ sao? Ảo giác sao? Tại sao là anh? Thật sự là anh sao?

 

“Hình… Hình Nhất Phàm, sao… sao lại là anh?” Cô ấp úng kêu thành tiếng.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm thầm thở dài một hơi, là oan gia sao? Vì sao vừa thấy mặt, cô luôn là tự động nhào vào trong lòng?

 

“Cô bình thường đều thích làm như vậy sao?” Hình Nhất Phàm cảm thấy không thể giải thích được, anh cũng chỉnh lại vạt áo, nếu như cô gái này suốt ngày hấp tấp đặc biệt đụng vào trong ngực đàn ông, đó cũng không phải là chuyện tốt.

 

Khuôn mặt Bạch Hạ đỏ lên, vội vàng từ trong ngực của anh đứng lên, không biết anh muốn biểu đạt cái gì: “A…

 

Tôi làm cái gì chứ?”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, không khách khí miêu tả lại hành động vừa rồi của cô: “Chủ động nhào ôm lấy đàn ông.”

 

Bạch Hạ lúc này mặt đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi sàn nhà quá tron, tôi bị trượt chân.”

 

Hình Nhất Phàm lập tức nhướn mày, dùng giọng nói vô tình gặp được: “Thì ra cô ở đây à?”

 

Bạch Hạ lập tức nhạc nhiên lại kích động hỏi: “Chẳng lẽ anh ở sát bên cạnh tôi sao?”

 

“Cô như vậy là thích tôi ở sát bên cạnh cô sao?” Hình Nhất Phàm suy nghĩ hỏi ngược lại cô.
 
Chương 1786


Bạch Hạ lập tức nghĩ tới, ở bên cạnh là một vị luật sư tuổi còn trẻ, nói không chừng không phải anh, là bạn của anh?

 

Vẻ hưng phấn trong mắt Bạch Hạ tối lại một chút, cô cắn môi đỏ mọng nói: “Vậy… đó là bạn của anh sống cạnh tôi sao? Chính là số cửa phòng 1808.”

 

Hình Nhất Phàm thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, không rõ một cảm giác hài lòng, nghe nói không phải anh, cô cứ như vậy bỏ qua sao?

 

“Là tôi! Mới vừa dọn vào.” Hình Nhất Phàm trực. tiếp đáp lại cô.

 

Cặp mắt Bạch Hạ trong suốt, trong nháy mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên kích động: “Thật là anh ư? Làm sao trùng hợp như vậy chứ? Vậy mà anh ở sát bên cạnh tôi?”

 

Cái sự trùng hợp này, là do Hình Nhất Phàm tự mình tạo ra, có điều là, vẻ mặt anh tuần của anh bình tĩnh nói: “Ù!”

 

Nhưng Bạch Hạ khó có thể bình tĩnh! Cô quả thực muốn mừng như điên, có môt kích thích kích động muốn ôm anh một cái, vẫn may, vẫn giữ vẻ dè dặt.

 

“Vậy Đóa Đóa đâu? Cũng cùng với anh chuyển tới sao?”

 

Bạch Hạ quan tâm hỏi.

 

“Ừ! Đang ở nhà.” Hình Nhất Phàm liếc nhìn cô một cái.

 

“Vậy thì tốt quá, về sau tôi còn có thể chơi với Đóa Đóa, anh ăn cơm chưa? Tôi mời anh ăn cơm!” Bạch Hạ cong môi, cười rực rỡ như bông hoa. Nhìn thấy nụ cười của cô, Hình Nhất Phàm hơi nhíu mày, dường như mọi thứ làm mắy ngày này đều đáng giá!

 

Hình Nhất Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, làm bộ cũng muốn đi ra ngoài, Bạch Hạ nhìn thấy bộ dáng này của anh, lập tức có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”

 

Hình Nhất Phàm cũng không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh suy nghĩ vài giây, nói với cô: “Được rồi, cùng cô ăn cơm đi”

 

Những lời đang nói này dường như, mặc kệ anh muốn đi đâu, đều lựa chọn theo cô đi ăn.

 

Đáy mắt Bạch Hạ hiện lên vẻ mừng rỡ: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng rất ngon.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Ù!”

 

“Sao mà anh cũng chuyển tới chỗ này ở vậy?” Bạch Hạ một bên tò mò hỏi, sau đó, lập tức nhớ tới lời nói của vị thân chủ lần trước, cô không khỏi bưng miệng cười: “Thì ra chính anh miễn phí hầu tòa cho một gia đình, sau đó đến ở nhà của anh ấy!”

 

Khuôn mặt đẹp trai của Hình Nhất Phàm trong nháy mắt đông cứng lại, thậm chí có chút bối rối, làm sao mà cô biết được?

 

“Cô… cô nghe ai nói?” Hình Nhất Phàm chỉ cảm thấy hai má không rõ có chút nóng lên.

 

“Chính là ngày đó lúc chuyển nhà, vợ của vị tiên sinh kia nói, tôi còn không ngờ sẽ là anh!” Bạch Hạ cười nói, hoàn toàn không có nhìn thấu ý đồ của anh cố ý vì cô mà đến.

 

Hình Nhất Phàm âm thầm thở ra: “À! Tôi chỉ là bởi vì công việc gần đây sẽ ở trung tâm thành phố bên này, cho nên muốn mua một căn hộ ở đây làm việc, cách gần đó một chút.”

 

Hình Nhất Phàm nhàn nhạt giải thích một câu.

 

Bạch Hạ không khỏi che miệng cười: “Vậy đại khái chính là duyên phận rồi! Anh nói có đúng hay không?”

 

Hình Nhát Phàm liếc nhìn cô một cái: “Cô còn tin cái này sao?”

 

Lúc này, thang máy vang lên một tiếng mở ra, Bạch Hạ một bên bước ra ngoài, một bên quay đầu cười nhìn anh.

 

“Tin chứ! Anh không cảm thấy chúng ta vẫn rất có duyên với nhau hay sao? Nói ví dụ như tôi lúc một năm trước nhặt được Đóa Đóa, một năm sau đó, anh trở về, đụng phải Đóa Đóa, chúng ta quen biết, sau đó bây giờ anh lại ở sát bên cạnh tôi, đây chính là duyên phận rồi!”

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấy trên mặt cô không nhịn được hưng phấn, anh nheo mắt và hơi nhếch môi mỏng: “Xem ra là rất có duyên phận.”

 

“Thật tốt quá, anh ở cạnh tôi, chúng ta về sau còn có thể qua lại cửa nhà nhau, tôi cảm thấy một mình ở chỗ này rất cô đơn.” Bạch Hạ không biết vì sao, tình cờ gặp anh, cũng cảm giác trong lòng có nhiều chuyện dường như muốn nói với anh.

 

*Tôi thấy cô là muốn ăn ké ăn cơm nhà tôi!” Hình Nhất Phàm nhướng mày nói.

 

Bạch Hạ vừa nghe, lập tức nghiêng đầu nhìn anh, cười có chút lấy lòng: *Vậy anh có cho tôi ăn ké hay không?”

 

Hình Nhất Phàm xỏ tay vào túi, chân dài bước tự nhiên thong dong, đi về phía đường vườn hoa của tòa nhà phong cảnh me người, trả lời một câu: “Cô muốn tới thì tới.”
 
Chương 1787


Bạch Hạ lập tức bước nhanh chóng đuổi theo anh, cười trả lời: “Tôi đây nhất định sẽ tới, anh yên tâm, tôi đóng tiền ăn uống cho anh.”

 

Khúc quanh đằng trước, một người đàn ông đạp xe đạp với tốc độ cực nhanh vụt ra, mắt nhìn thấy chạy tới hướng Bạch Hạ, Hình Nhất Phàm lập tức xoay người, cánh tay mạnh mẽ đem cánh tay Bạch Hạ kéo lại, Bạch Hạ liền đụng vào trong ngực của anh, mà xe đạp kia cũng vượt qua.

 

Bạch Hạ cũng sợ đén sắc mặt trắng nhợt, nguy hiểm thật, suýt chút nữa đụng trúng rồi.

 

“Cảm ơn.” Bạch Hạ nhanh chóng nói với người đàn ông bên cạnh, Hình Nhất Phàm kéo cô đến bên cạnh đường hoa viên: “Đi bên này.”

 

Mà anh đi ở bên cạnh cô, nguy hiểm gì, đều bị anh ngăn cản.

 

Bạch Hạ lập tức có một cảm giác được bảo vệ, cô ngẳng đầu, mắt nhìn Hình Nhất Phàm, sinh ra mấy phần cảm kích.

 

Bạch Hạ dẫn Hình Nhất Phàm đi vào nhà hàng, cũng không phải là rất xa, nhưng không cao cấp lắm, là người bình thường thích góp náo nhiệt, nhưng thức ăn bên trong hương vị rất ngon.

 

Ở vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi một bàn yên tĩnh hơn, Bạch Hạ gọi đồ ăn xong, liền nói với người đàn ông đối diện: “Hẳn là anh rất ít tới chỗ như thế này nhĩ?”

 

Hình Nhất Phàm chính xác rất ít đi loại nhà hàng này, mặc dù anh chỉ là ngồi ở chỗ này, liền cùng khách nhân bốn phía có vẻ hơi không hợp nhau.

 

Ở trước mặt của anh, dường như khách nam nơi này, đều bị biến thành dáng vẻ tho kệch cao lớn, bộ dạng anh ngồi an tĩnh, ngón tay thon dài ngay cả cầm ly uống trà, đều hiện ra một loại khí chất cao quý bất phàm.

 

Ánh mắt Bạch Hạ cũng giống đang thưởng thức một bức tranh, mắt thỉnh thoảng nhìn anh chằm chằm.

 

“Nhìn cái gì?” Hình Nhất Phàm phát hiện cô luôn nhìn anh chằm chằm, không khỏi có chút ngạc nhiên.

 

Bạch Hạ chống cằm, cũng nói không nói là tại sao muốn nhìn anh, chỉ là bản năng muốn theo đuổi những thứ xinh đẹp, mà người đàn ông này cho dù làm cái gì, dường như đều đẹp mắt.

 

“Bởi vì anh đẹp!” Bạch Hạ cũng không biết vì sao ở trước mặt Hình Nhất Phàm, cô biểu hiện giống như một người háo sắc, chắc có lẽ là những ngày xa cách, khiến cô ý thức được, mắt đi liên hệ với anh, là một chuyện cực kì đáng tiếc.

 

Hiện tại, lại ở sát cạnh với anh rôi, cô cảm thây trước đây không dám nói, hiện tại cũng đánh bạo nói.

 

Cô sợ nói không chừng một tháng sau, anh lại muốn chuyển về biệt thự của anh ở!

 

Hình Nhất Phàm ngược lại gặp qua rất nhiều cô gái trực tiếp bày tỏ với anh, thế nhưng những cô gái khen anh trực tiếp như vậy, anh hoàn toàn không muốn để ý tới, nhưng những lời này của Bạch Hạ, anh nghe lại có chút hưởng thụ.

 

Bạch Hạ cũng ý thức được bản thân cũng có chút mê trai, cô cũng lo lắng đàn ông sẽ chán ghét những cô gái nói lời như vậy, lập tức che miệng lại, nói với người đàn ông đối diện: “Có phải tôi nói quá nhiều rồi hay không?”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt: “Cô có thể nói cái gì mà cô muốn!”

 

Bạch Hạ vẫn căng thẳng, nở nụ cười, quay đầu nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, chống cằm suy nghĩ chuyện, cô vui vẻ nhất không ai bằng, sáng tác tranh của cô không cần chen mạnh kịch tính, bởi vì Hình Nhất Phàm xuất hiện, lập tức khiến cảm hứng của cô như suối trào.

 

Nam thần đẹp trai ở sát vách rồi! Còn gì có thể phấn khích hơn tình tiết này này? Lúc này, món ăn lên, Bạch Hạ gọi đồ ăn đều tương đối cay, bởi vì cô thích ăn cay, vừa rồi Hình Nhất Phàm lại khách khí, để cho cô gọi, cho nên, lúc này bốn món ăn lần lượt đưa lên, ngoại trừ rau xanh, đều bị ớt xanh và đỏ chiếm hết.

 

Bạch Hạ nhìn thấy đồ ăn bưng lên, cô ngượng ngùng cười: “Cái kia… anh ăn cay được không?”

 

Mặc dù Hình Nhất Phàm không thể ăn cay, nhưng lúc này đồ ăn cũng gọi rồi, anh có thể nói không ăn sao?

 

“Ăn.” Hình Nhất Phàm trả lời một câu, trực tiếp hạ đũa xuống.

 

Chỉ là vừa mới ăn một hồi, Hình Nhất Phàm liền cay đến toát hết mồ hôi trên trán, anh cởi áo khoác đen mỏng bên ngoài, lộ ra áo thun đen ôm sát người bên trong, làm cho thân thể thon dài mê người lộ ra.

 

Bạch Hạ lại không sao, cô thỉnh thoảng nhìn người đàn ông đối diện cay tới toát mồ hồ, chỉ thấy hai gò má của anh hiện lên một tia đỏ ửng, làm khuôn mặt lạnh lùng của anh đều giống như nhuộm thêm vẻ nam tính. Hình Nhất Phàm đã uống bình nước đá thứ hai rồi, thế nhưng không thể không nói, món ăn ở đây mùi vị vô cùng tốt, khiến anh còn ăn hai chén đem cơm, có một loại cay đến mức cảm giác thỏa mãn.

 

Cuối cùng, hai người đều ăn xong, Bạch Hạ thừa dịp lúc đi vệ sinh, len lén tính tiền.

 

Khi đứng dậy rời bàn, Hình Nhất Phàm liền đi cầm ví của anh, chuẩn bị chủ động tính tiền, lúc này, Bạch Hạ có chút cười đắc ý nói: “Tôi đã thanh toán rồi! Nói rồi tôi mời mà.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô một cái: “Lần sau tôi mời.”

 

“Được! Vậy lần sau nhé!” Bạch Hạ cũng trả lời một câu, ý này bọn họ còn có gặp mặt lần sau.

 

“Ăn rất ngon, anh có vội trở về không? Có muốn đi tản bộ gần đây một chút hay không?” Bạch Hạ đề nghị hỏi.

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Được! Đi thôi!”
 
Chương 1788


Bạch Hạ dẫn anh đi về phía một tòa công viên quảng trường, hai người cũng không có trò chuyện gì, chỉ là dọc theo quảng trường náo nhiệt bước chậm.

 

Mới vừa ăn cơm xong đi ra, Bạch Hạ cũng không có cảm thấy lạnh, chẳng qua là khi bước vào một con đường trong quảng trường gió thổi tứ phía, đầu mùa đông hơi rét, khiến Bạch Hạ lập tức ôm lấy áo hở cổ dù đẹp cũng không thể giữ đủ ấm.

 

Hình Nhất Phàm bên cạnh áo khoác còn vắt ở trong khuỷu tay của anh, lập tức anh nhạy bén phát hiện đến động tác vòng tay của cô, anh đưa tay lấy áo khoác của mình hành động, khoác lên trên người của cô.

 

Bạch Hạ ngần ra, thân thể hơi lạnh lập tức được áo khoác ấm áp phủ lên, tình cảm ấm áp kéo tới, cô ngẳng đầu lên nói: “Anh không mặc sao?”

 

“Tôi không lạnh.” Hình Nhất Phàm trầm giọng đáp lại, nhìn cô nói: “Đừng đi về phía trước nữa, trở về thôi!” Bạch Hạ gật đầu, cũng đi một đoạn đường rồi, cô và Hình Nhất Phàm trở về, vì có nhiều đường gần hơn, cũng không có đi lượn quanh hướng quảng trường kia, mà đến gần đường nhỏ vườn cảnh công viên cực kì an tĩnh, bốn phía đèn đường lờ mờ, còn có một chút Nghê Hồng quấn quanh ở trên nhánh cây, tạo nên một không khí lãng mạn phong tình.

 

Còn bên cạnh chiếc ghế gỗ cách nhau vài mét bụi cây, có một đôi tình nhân chiếm cứ, nói chuyện tán gẫu, trêu chọc đùa giỡn, ôm ấp, lộ vẻ ám muội đến mức dị thường. Khi Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm rảo bước tiến lên đây, hai người đều cảm giác được cái gì, Bạch Hạ rũ mắt xuống, không dám nhìn loạn bồn phía, lặng lẽ đỏ mặt.

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm hơi híp lại, bên cạnh có máy đôi tình nhân, âm thằm ôm ấp lâu lâu, dường như đang phá bỏ ranh giới cuối cùng, người phụ nữ ngồi trên đùi đàn ông, làm cho người khác suy nghĩ kì quái.

 

“Đáng ghét… Đừng hôn nữa!” Có một cô gái ỏn a ỏn ẻn nói: “Có người đáy! Chét tiệt, anh sờ chỗ nào đấy!”

 

Bạch Hạ lập tức cúi đầu xuống, cô căn bản không nhìn đường, mà phía trước có một đôi tình nhân ôm nhau đi, mắt thấy cô sắp đụng phải người đàn ông kia. Hình Nhất Phàm lập tức đưa tay kéo, đem Bạch Hạ xấu hổ ôm vào trong ngực, từ bên cạnh bước nhanh lướt qua cặp tình nhân đang ôm nhau.

 

Cuối cùng, bước ra khỏi con đường mòn đầy đôi tình nhân hẹn hò vụng trộm này, Bạch Hạ cắn môi đỏ mọng, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên, đều không dám nhìn tới biểu cảm của Hình Nhất Phàm.

 

Thật khó xử, về sau đánh chết cũng không đi đường này nữa, trong nội tâm Bạch Hạ nghĩ.

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô hỏi: “Muốn đi mua cái gì không?

 

Hay là trực tiếp về nhà?”

 

“Trực tiếp về nhà đi!” Bạch Hạ không muốn đi dạo nữa.

 

Lúc này, công viên cách đối diện tòa nhà, còn cách một đường dòng xe cộ vô cùng lớn, cần đi qua hai lần đèn xanh đèn đỏ.

 

Lúc này, đèn xanh người đi đường sáng lên, Bạch Hạ mới vừa bước trên đường dành cho người đi bộ, cảm giác trên cánh tay có một bàn tay dắt cô qua.

 

Hơi thở Bạch Hạ ngưng lại, cô ngẳng đầu, ánh mắt Hình Nhất Phàm cảnh giác bốn phía, giống như chỉ là một hành động bản năng dắt cô qua.

 

Trong lòng Bạch Hạ ám áp, một đường đi theo anh an toàn vượt qua đường cái, lúc ở đối diện, tay Hình Nhất Phàm liền buông cô ra.

 

Bạch Hạ khoác áo khoác của anh, đi theo anh đi thẳng vào trong tòa nhà, đồng thời bước vào thang máy, lúc này cũng không có ai, Bạch Hạ cởi áo khoác ra đưa cho anh: “Trả lại cho anh!”

 

Hình Nhất Phàm nhận lấy vát lên cánh tay, Bạch Hạ vẫn còn có chút kích động, không dám tin rằng người đàn ông này sẽ ở sát bên cạnh nhà cô nữa.

 

Cái này so với trước kia ở biệt thự đều gần hơn!

 

Hai người xuống thang máy, cửa Bạch Hạ phía trước, cô đứng ở cửa, nói với người đàn ông đang đi về phía cửa sau: “Tôi có thể đi xem Đóa Đóa không?”

 

Lúc này Hình Nhất Phàm nhắn mở khóa bằng dấu vân tay, đẩy cửa ra xoay người nhìn cô: “Vào đi!”

 

Bạch Hạ lập tức mừng rỡ đi tới, cất bước vào cửa phòng của anh, vừa tiến đến, cô không khỏi cảm thán một câu, sửa sang thật có phong cách!

 

“Nhà anh thật đẹp.” Bạch Hạ khen một câu, sau đó, thì thấy trên ghé sa lon Đóa Đóa nhảy lên, cô vui vẻ nói: “Đóa Đóa.”

 

Đóa Đóa thấy nữ chủ nhân, cũng lập tức phấn khởi kêu meo meo, lúc Bạch Hạ cúi người ôm nó, nó đã nhảy vào trong lòng của cô, vui mừng kêu meo meo, dường như: bày tỏ nỗi nhớ đối với cô.

 

“Mẹ cũng nhớ con.” Bạch Hạ ôm lấy cái đầu nhỏ của nó, nhìn thấy cô nhóc kia lại nặng thêm, xem ra nam chủ nhân của nó không có bỏ đói nó rồi!

 

Hình Nhát Phàm nhìn cô hỏi: “Có muốn uống chút gì hay không?”

 

“Không cần, tôi chơi với Đóa Đóa sẽ không quấy rày anh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom