Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2189


Ngay lúc này, từ phía cầu thang truyền đến tiếng nói non nớt của một cô bé: “Dì Hân Vy, cháu rất thích chiếc vương miện mà dì tặng cho cháu!”

 

Chỉ nhìn thấy, một cô gái mặc chiếc váy jean dắt tay một cô bé xinh xắn đi xuống lầu. Tắt cả mọi người trên sô pha đều nhìn sang, Bạch Hạ không khỏi tò mò quan sát cô gái đang dắt tay cô bé nhỏ. Gien nhà họ Tưởng thật tốt, không phải tuần nam thì cũng là mỹ nữ!

 

Chỉ nhìn thấy cô gái đang dắt tay đứa bé, tuổi trạc đôi mươi, khuôn mặt xinh xắn hình trái xoan, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt cong cong đẹp như trăng lưỡi liềm, môi cong lên đầy ý cười, cảm giác có chút nghịch ngợm bướng bỉnh.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi cảm thán: “Nhớ lần trước gặp, con bé cũng chỉ mới lớn chút xíu này! Sao chớp mắt đã nhận không ra nữa rồi?”

 

“Không phải lúc đó con cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi sao?” Tưởng Lam cười đáp.

 

Tưởng Hân Vy cười mỉm bước đến, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Hình Nhất Phàm: “Đây là anh Nhất Phàm ạ?”

 

“Đúng vậy, đây là anh Nhất Phàm của con đấy, không nhận ra à?”

 

Tưởng Hân Vy không nhịn được che miệng cười: “Trong trí nhớ của con, con chỉ nhớ anh Nhất Phàm dẫn con đi hái đào ở trước cổng nhà, lúc đó anh ấy mới chỉ mười mắy tuổi thôi!”

 

“Đúng rồi đấy! Cây đào đó được trồng trước cửa nhà bà ngoại. Vì hái cho em máy trái đào, dỗ em vui mà anh bị ong chích mấy nhát.” Hình Nhất Phàm lập tức nhớ lại chuyện vui thời thơ ấu.

 

Bạch Hạ không khỏi tưởng tượng ra cảnh Hình Nhất Phàm bị ong chích, thầm nghĩ, chích ở chỗ nào của anh?

 

Chắc không phải là khuôn mặt đẹp trai của anh đầy chứ?

 

Lần đó con doạ mẹ hét hồn.” Tưởng Lam cười nói.

 

“Đó là vì cô nhóc này khóc nháo một hai đòi con phải leo lên cây hái. Dù cho thân thủ con có tốt đến mấy, cũng không ngờ rằng trên cây lại có một tổ ong, đám ong vây lại chích con.” Hình Nhất Phàm nhắc đến chuyện xấu lúc nhỏ, quanh đi quần lại cũng chỉ có vài chuyện, bởi vì từ lúc nhỏ anh đã có khí chất của nam thần, chưa bao giờ làm chuyện không hợp với khí chất của mình, nhưng máy ngày đó là ngày giỗ năm thứ hai của bà ngoại, anh và Hình Nhất Nặc theo ba mẹ đi sang đó, Hình Nhất Nặc theo mẹ lên núi, còn anh ở lại chăm sóc cho Tưởng Hân Vy lúc đó chỉ mới tám tuổi, vậy nên mới xảy ra loại chuyện này.

 

“Đây hẳn là chị dâu của em nhỉ?” Tưởng Hân Vy thân thiết nhìn về phía Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ cười với cô: “Chào em.”

 

Tưởng Lam nói: “Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.”

 

*Để chị phụ em.” Tưởng phu nhân lập tức đứng dậy, Tưởng Thiên Thăng nói: “Tôi đi nghỉ trước một chút, tôi hơi mệt.”

 

“Nhất Phàm, con và Bạch Hạ chăm sóc Hân Vy với Vũ Điềm nha!”

 

“Cô ơi, cháu nhớ cô lắm ấy!” Tiểu Vũ Điềm nắm lấy tay Bạch Hạ: “Khi nào cháu có thể qua ở với cô và chú vậy dị: chương 1183: tiện:Lễt9ủs kep,Ƒhiện thần, Đấn Bồl4o Bạch Hạ mỉm cười: “Lúc nào cháu muốn sang chơi đều được cải!”

 

“Vậy thì khi nào chú với cô sinh cho cháu một em trai em gái vậy ạ?” Không biêt cô nhóc nghe ai nói, nghiêm túc thúc dục.

 

Tưởng Lam sững sờ, người mẹ chồng là bà đây còn chưa dục bọn họ sinh con, đứa nhỏ này lại đi trước bà một bước hỏi về việc này rồi.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ không khỏi bị đứa nhỏ đáng yêu này chọc cười.

 

“Được, chú và cô sẽ bàn bạc, xem khi nào thì sinh em gái cho cháu chơi cùng nha.” Hình Nhất Phàm án nhẹ lên mũi cô bé.

 

“Cháu muốn em trai cơ.” Cô nhóc bĩu môi nói.

 

Câu nói này chọc cho mọi người cười phá cả lên, Hình Nhất Phàm chỉ đành nói: “Cái này chú với cô không tự quyết định được. Đến lúc đó, cháu sẽ biết ngay là em trai hay em gái mà.”

 

Tưởng Hân Vy dắt tay cô nhóc đi ra bãi cỏ bên ngoài chơi, Bạch Hạ đứng dậy muốn đi phụ Tưởng Lam làm bữa trưa nhưng lại bị Tưởng Lam cản lại, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

 

Hình Nhất Phàm đưa cô về phòng nghỉ một lúc.

 

Vừa vào phòng, Bạch Hạ không khỏi tò mò hỏi: “Lúc nhỏ anh từng bị ong đốt à? Đốt ở đâu vậy anh?”

 

Hình Nhất Phàm vòng tay ôm lấy eo cô, nhìn thấy vẻ mặt chương 1988: #ệs£ 02 tpoiiôa ĐồnĐấnBBtáo rõ ràng là đang nhịn cười của cô, anh xấu tính véo eo cô một cái: “Em cười anh đấy à?”

 

“Có đâu! Em chỉ muốn biết trên mặt anh có thêm vài cái nốt sưng thì như thế nào thôi.” Bạch Hạ vừa nói, vừa thích thú cười khúc khích.

 

Hình Nhất Phàm biết ngay là cô muốn xem trò cười của anh mà, anh lập tức ân cô vào trong lòng trêu chọc.
 
Chương 2190


Mười hai giờ trưa, vợ chồng Hình Liệt Hàn cũng về, cả nhà quây quần vui vẻ ăn trưa.

 

Sau khi sự việc của tập đoàn Bùi Thị và Lam Thiên Thần lắng xuống, tin đồn trong công ty cũng không còn nữa, mọi người càng thêm tin tưởng tình cảm của họ. Mà Lam Thiên Thần cũng bắt đầu có kế hoạch thu mua tập đoàn Triệu thị, tuy rằng Triệu Đống đã vào tù, nhưng quy luật cá lớn ăn cá bé trong kinh doanh sẽ không thay đồi.

 

Đây cũng là dự án đầu tiên của Lam Thiên Thần sau khi gia nhập tập đoàn Bùi thị. Ba ngày trước đám cưới của họ, dự án này kết thúc thắng lợi.

 

Từng ngày từng ngày trôi qua, khi được mong đợi thì dường như mọi thứ đều trở nên vô cùng ý nghĩa. Những ngày qua, Bùi Nguyệt Hoàng thư giãn đầu óc, ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục, chỉ vì để biến mình thành cô dâu xinh đẹp nhất trong đám cưới ngày hôm ấy.

 

Ngày cưới, ngày 6 tháng 5 đã đến như đã định.

 

Sáng tinh mơ, mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ, mang theo chút mát mẻ của mùa xuân và chút nồng nàn của mùa hè, đây là một ngày rất tốt lành.

 

Bậc trưởng của nhà họ Bùi và nhà họ Lam đều đã chuyển đến trang viên nơi tổ chức hôn lễ từ trước, đội trang điểm cũng đã đến nơi. Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đã đến từ sáng sớm, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm chính là phù rễ và phù dâu của bọn họ!

 

Bùi Nguyệt Hoàng bước vào trong một căn phòng đặt sẵn váy cưới, trước mắt cô hiện ra một chiếc váy cưới vừa thanh lịch lại quyến rũ trên người một con ma-nơ- canh trước gương. Đây là mẫu váy cô yêu thích, cũng chỉ được đặt may chỉ riêng cho cô thôi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đưa tay ra vuốt nhẹ, cảm nhận sự mềm mại trơn mượt của chiếc váy, các yếu tố thiết kế trên váy cưới cũng được làm theo sở thích của cô. Lam Thiên Thần đi vào từ cửa phòng sau lưng cô, nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ngắm nhìn chiếc váy cưới, trong lòng anh không khỏi xúc động, anh đi đến phía sau cô, ôm lấy ©O CÔ, thấp giọng nói: “Một lát nữa em sẽ được mặc nó lên rồi, có mong đợi không?”

 

Bủi Nguyệt Hoàng gật gật đầu, nụ cười đầy mong đợi và ngọt ngào của cô được phản chiếu trong gương: “Em đã luôn tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào trong bộ váy cưới, bây giờ, em sắp được mặc nó lên rồi.”

 

“Nhất định là sẽ rất đẹp.” Lam Thiên Thần hôn lên tóc cô: “Chuyên viên trang điểm đang đợi em đấy.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, cùng anh đi đến phòng trang điểm ở bên cạnh. Đội ngũ chuyên gia trang điểm hàng đầu đang đợi cô. Bùi Nguyệt Hoàng ngồi xuống, gần đây cô nghỉ ngơi rất tốt, tình trạng da cũng vô cùng tốt, vẫn giữ chương 183: ¿\ậrtl;êÿ2 kep›Phiện, thần; Đến Bồt áo được độ đàn hồi và làn da mềm mượt như một người thiếu nữ, gương mặt thanh tú như hoa, đôi mắt sáng đầy phong tình và tự tin. Sau khi trao đổi với cô, chuyên viên trang điểm liền bắt đầu trang điểm theo mong muốn của Bùi Nguyệt Hoàng. Kỹ thuật của chuyên viên trang điểm rất tốt, thêm vào gương mặt của Bùi Nguyệt Hoàng đẹp tự nhiên, cô nhất định sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, lúc này vẫn còn sớm, khách khứa vẫn chưa đến, Lam Thiên Thần cũng bắt đầu chỉnh sửa kiểu tóc ở một nơi khác. Tuy rằng khuôn mặt của anh không cần dùng mỹ phẩm gì cũng đã đẹp trai vô cùng, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, chú rẻ vẫn là phải chăm chút một chút.

 

Cảm nhận được bầu không khí của buổi đám cưới hôm nay, Bạch Hạ không khỏi mong đợi về đám cưới của mình, còn năm ngày nữa là sẽ đến đám cưới của cô.

 

Hình Nhất Phàm thấy tối hôm qua cô hưng phần đến sáng sớm mới ngủ, sáu giờ sáng đã tỉnh dậy, anh vươn tay ấn cô vào lòng: “Em nghỉ chút đi, hôm nay em sẽ rất mệt đáy.

 

Bạch Hạ nép vào lòng anh, thoải mái nheo mắt, gật đầu.

 

Ở bên Hình Nhất Phàm, cô luôn cảm thấy anh chăm sóc cho cô từng li từng tí một, như thể anh xem cô là một đứa trẻ vậy.

 

Hình Nhất Phàm vươn tay nghịch tóc cô, mái tóc dài của cô mềm mượt, anh đưa tay nắm lấy nó, mượt như tơ, anh dường như cũng dần thích việc chơi đùa với mái tóc dài của cô.

 

Tay của Hình Nhất Phàm như thể đang thôi miên Bạch Hạ, cô thật sự nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

 

Khoảng 8 giờ 30 phút, Bạch Hạ đi sang trang điểm, cô trang điểm rất trang nhã, trang phục phù dâu của cô cũng do Bùi Nguyệt Hoàng chuẩn bị. Một chiếc váy dài màu hồng nude, cảm giác rất có tiên khí, rất hợp với khí chất của Bạch Hạ.

 

Từ chín giờ, khách khứa lần lượt kéo đến, rất nhiều khách của nhà họ Bùi và nhà họ Lam đều là người trong giới doanh nhân. Vì vậy, có thể nói hầu hết các ông lớn trong giới kinh doanh ở thành phố A đều đã đến tham dự đám cưới hôm nay.

 

Lam Thiên Hạo dẫn theo Lam Sơ Niệm cùng nhau đến, mang thai gần 8 tháng khiến cô đi lại hơi bất tiện nên Lam Thiên Hạo hầu như không rời xa cô nửa bước, chăm sóc cho cô vô cùng chu đáo.

 

Với sự giúp đỡ của Bạch Hạ, Bùi Nguyệt Hoàng đã khoác chiếc váy cưới của mình lên, nhà thiết kế cũng ở đó, giúp cô chỉnh lại làn váy dài. Vẫn chưa đội veil cưới lên, nhưng dưới ánh nắng sáng tỏ, toàn thân cô đã tỏa ra vẻ tao nhã, đoan trang, dịu dàng của cô dâu.

 

Hứa Mẫn ở bên cạnh cũng không khỏi phấn khích khen ngợi: “Bùi tổng, chị đẹp quá đi, đẹp đến mức em muốn khóc luôn ấy.”

 

“Cô dâu nào trong ngày kết hôn của mình cũng là xinh đẹp nhất, em cũng sẽ như vậy, Bạch Hạ cũng vậy.” Dút lời, Bùi Nguyệt Hoàng và Bạch Hạ nhìn nhau mỉm cười.

 

Thời tiết tháng 5, cuối xuân đầu hạ, mát mẻ lại trong lành, là thời điểm thích hợp để tổ chức đám cưới.
 
Chương 2191


Bùi Nguyệt Hoàng đã trang điểm xong, đi đến phòng nghỉ, Bà Bùi dẫn một vài người thân và bạn bè nữ đến đó để trò chuyện với cô. Lam Thiên Thần cùng ba mẹ ra chào hỏi khách khứa ở bên ngoài. Bạch Hạ cũng trang điểm rất tao nhã, mái tóc xoăn lơi của cô buông thả, vài sợi tóc được vén lên, bối thành một cái bối nhỏ sau đầu, phối với khuôn mặt bầu bĩnh trắng nón của cô, vậy mà lại làm cho cô vừa có khí chất non nớt như trẻ nhỏ, vừa toát lên một chút phong tình. Bạch Hạ trang điểm lên, thật là đẹp đến nỗi làm người khác thở không nồi.

 

Hình Nhất Phàm mặc một bộ vest sẫm màu. Chú rễ Lam Thiên Thần của ngày hôm nay mặc lên một bộ vest trắng, khí chất của anh dịu dàng, tao nhã, hoàn toàn khống chế được bộ vest trắng, anh hệt như một chàng bạch mã hoàng tử vô cùng phong độ quyền rũ.

 

Hình Nhất Phàm đã mời hai người đại diện đến đây để dự tiệc cưới, đó là vợ chồng Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ, sự có mặt của họ cũng khiến trưởng bối nhà họ Lam cảm thấy rất vinh dự.

 

Chín giờ, bọn họ đến nơi, điện thoại của Hình Nhất Phàm reng lên, là điện thoại của anh cả, anh nhắn nghe máy.

 

Một giọng nói ngây ngô từ đầu dây bên kia lập tức vang lên: “Chú ơi, chúng cháu đến rồi, chú đang ở đâu vậy?”

 

Vừa nghe thấy giọng nói dễ thương của cháu gái, Hình Nhất Phàm lập tức mỉm cười: “Được, chú sẽ ra ngoài đón cháu.”

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ bước ra, đi về phía khách khứa, đúng lúc trên một bãi cỏ để dùng tiệc buffet, nhìn thấy cô nhóc đang chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ như một thiên thần nhỏ. Tối nay có vài bạn nhỏ cũng đến đây, đều là những đứa bé có xuất thân giàu có, mặc lễ phục vô cùng xinh đẹp, đứa nhỏ nào cũng trông rất hồn nhiên đáng yêu. Một cậu bé mặc bộ vest nhỏ, chủ động đến gần Hình Vũ Điềm, trên tay cậu bé cầm theo một cái máy bắn bong bóng.

 

Lúc này, trên bãi cỏ toàn là những bong bóng nhỏ tròn tròn do cậu bé tạo thành, cô bé ngạc nhiên, thích thú quay Vòng xung quanh cậu.

 

Cậu bé nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu của Hình Vũ Điềm, liền rất hào phóng tặng khẩu súng bắn bong bóng cho cô bé.

 

Trên lan can bên cạnh, hai mắt Hình Liệt Hàn nheo lại, cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nhưng lúc này, anh căn bản quên mắt việc uống rượu, mà chỉ nhìn chằm chằm về phía con gái mình, như thể sợ cô công chúa nhỏ dễ thương của anh bị bắt cóc đi mắt vậy. Đường Tư Vũ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chồng, cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh, khi ánh mắt của Hình Liệt Hàn chuyển sang lập tức , thấy vợ mình đang nhìn mình cười, anh lập tức có chút xấu hổ, ôm cô vào lòng: “Em nhìn anh làm gì chứ?”

 

“Em đang nghĩ, sau này đến lúc Vũ Điềm của chúng ta phải gả cho người khác, có phải anh sẽ trốn ở đâu đó mà khóc thầm không?” Đường Tư Vũ chọc anh.

 

Hình Liệt Hàn lập tức cong môi cười, cúi đâu áp sát vào trán cô: “Chỉ có anh khóc à? Em sẽ không khóc sao?”

 

Đường Tư Vũ thở dài, nhìn về dáng vẻ đáng yêu của con gái, cô cảm thán một câu: “Đợi sau này Vũ Điềm lớn lên rồi, con bé sẽ có lựa chọn của riêng mình, nhưng em hy vọng sau khi con bé trưởng thành, có thể tìm được một người đàn ông tốt như ba con bé. “

 

Hình Liệt Hàn nghe xong, trái tim như mềm nhũn, môi mỏng khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Cảm ơn lời khen của vợ.”

 

Đường Tư Vũ vòng tay ôm lấy eo anh, rúc vào lòng anh, hai người cùng nhìn về bóng dáng ngây thơ của con gái bên kia.

 

Trong mắt hai người lúc này, chỉ còn lại bóng dáng chạy nhảy tung tăng của con gái, tràn đầy cưng chiều.

 

Cách đó không xa, Bạch Hạ và Hình Nhát Phàm tay trong tay đi tới, cô nhóc rất nhanh nhạy nhìn thấy họ ngay, lập tức vui vẻ chạy về phía họ: “Chú, cô.”

 

Bạch Hạ buông tay Hình Nhất Phàm ra, tươi cười bước đến đón lấy, bé cô nhóc lên: “Oa! Vũ Điềm của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp!”

 

Cô nhóc lập tức vui vẻ, cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa của mình: “Mami mua cho con đó.”

 

Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ bước đến, người nhà tươi cười chào nhau.

 

“Anh hai, chị dâu.” Bạch Hạ thân thiết gọi.

 

Đường Tư Vũ cười đi tới: “Cô nhóc này nặng hơn rồi, em bồng một lát sẽ mệt đấy, để con bé xuống để nó chạy đi chơi đi!”

 

Bạch Hạ mỉm cười đặt cô nhóc trên tay xuống, hôm nay cũng có mấy bạn nhỏ khác đến, Hình Vũ Điềm lập tức chạy sang cùng tụ lại chơi đùa.

 

Hình Nhất Phàm nói với Bạch Hạ: “Ở đây có tiệc buffet, em ăn chút gì đó trước đi.”

 

Bốn người cùng ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng, bãi cỏ to bên cạnh đã đủ cho Hình Vũ Điềm và một vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa. Một lúc sau, cô nhóc mồ hôi nhễ nhại chạy đến, chui vào lòng của Hình Liệt Hàn đòi uống nước.

 

Hình Liệt Hàn lấy khăn giấy, dịu dàng lau mồ hôi cho cô bé, một tay cầm cốc nước cho cô bé uống, rõ là dáng vẻ của một ông bố bỉm sữa chuẩn. Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngược lại chỉ chống cằm, mỉm cười nhìn gò má đỏ ửng của con gái, dặn dò: “Con đừng chạy nữa, con xem cả người toàn là mồ hôi rồi kìa.”

 

Sau khi đút nước cho con gái xong, Hình Liệt Hàn hôn lên đầu con gái: “Con đi chơi đi!”

 

Cô nhóc lại lập tức chạy đi chơi.
 
Chương 2192


Đường Tư Vũ nhìn về phía Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm: “Hai em dự định khi nào có con?”

 

Sự quan tâm của chị dâu tự nhiên khiến Hình Nhất Phàm có chút nghiêm túc hơn. Anh và Bạch Hạ nhìn nhau, Bạch Hạ mỉm cười nói: “Có lẽ kết hôn nửa năm thì tụi em sẽ bắt đầu có kế hoạch. Chúng em đều rất thích trẻ con.”

 

“Ừm, trẻ con rất đáng yêu, néu tụi em muốn có thì có thể chuẩn bị sớm một chút.” Đường Tư Vũ là người đã từng trải, con trai của cô bây giờ cũng đã là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng ai biết rằng người mẹ như cô vẫn trông trẻ mơn mởn như vậy chứ?

 

Nói chuyện một lúc, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đi trước, hẹn gặp lại bọn họ trong sảnh tiệc một lát nữa, bọn họ đều được xếp chung một bàn.

 

Trong phòng nghỉ, những người thân và bạn bè khác của nhà họ Bùi đã rời đi trước, chỉ còn lại mẹ Bùi ở lại, ban nãy vẻ mặt của bà vẫn vô cùng vui mừng, nhưng lúc này mắt bà chợt đỏ hoe, bà đưa tay ra che miệng, như thể bà vừa vui mừng, lại không nỡ gả con gái đi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng luôn là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, được mẹ nhìn chăm chú như vậy, mũi cô cũng khẽ tê lên, cô vươn tay ôm lầy mẹ mình: “Mẹ, con cũng không rời xa mẹ mà, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ mà.”

 

Bà Bùi vui mừng, kích động, rưng rưng nước mắt, cho dù không nỡ nhưng bà vẫn mong con gái có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, bà kìm cảm xúc của mình xuống, vừa cười vừa lau nước mắt nói: “Là do mẹ mừng quá. “

 

“Thiên Thần và con sẽ ở bên mẹ, mãi mãi sẽ ở bên mẹ.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng an ủi mẹ. Cô và Lam Thiên Thần sẽ không phụ lòng ba mẹ hai bên. Ngay cả khi họ đã kết hôn, cô vẫn sẽ hiều thảo với ba mẹ, hiều thuận với ông nội như cũ.

 

Bà Bùi gật gù: “Chúng ta biết các con đều là những đứa nhỏ hiếu thảo, đặc biệt là Thiên Thần, thằng bé là một người con rễ rất tốt. Chúng ta tin rằng các con sẽ hạnh phúc một đời này.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghe những lời này mà nước mắt lưng tròng, lúc này đây cô cảm thầy bản thân thật may mắn và hạnh phúc, có thể tìm được người mình yêu nhất trên cõi đời trôi nỗi này.

 

Bà Bùi lấy khăn giấy, lau khóe mắt cho con gái, “Được rồi, con không được khóc, khóc thì lớp trang điểm sẽ không được đẹp nữa đâu”.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức hít mũi, cười lắc đầu: “Dạ, vậy chúng ta cùng vui vẻ ạ.”

 

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Nguyệt Hoàng vội vàng nói: “Mời vào.”

 

Cửa mỏ ra, Lam Thiên Thần bước vào, anh tuần tú khôi ngô trong bộ vest trắng thắt nơ đen lịch lãm, mang khí chất của chàng bạch mã hoàng tử. Bà Bùi thấy anh ấy đến, lập tức mỉm cười đứng dậy nói: “Thiên Thần, con nói chuyện với Nguyệt Hoàng đi, mẹ ra ngoài chào khách khứa trước.”

 

Lam Thiên Thần gật đầu, vươn tay chủ động mở cửa cho bà, đợi Bà Bùi đi ra ngoài rồi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô dâu của mình.

 

Trên chiếc ghế sô pha mềm mại, Bùi Nguyệt Hoàng mặc.

 

một chiếc váy cưới màu trắng với chiếc khăn che mặt dài trên quét đất, cô giống như một nàng tiên cá tao nhã, xinh đẹp đến từ biển sâu. Có bao nhiêu người đàn ông mơ ước khuôn mặt xinh đẹp và gợi cảm đó cơ chứ?

 

Lam Thiên Thần ngồi xuống bên cạnh cô, dường như cảm nhận được cảm xúc ban nãy của cô, anh trầm giọng nói: “Em đang nói chuyện gì với mẹ vậy?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ôm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu dựa vào anh: “Mẹ em không nỡ gả em đi.”

 

Trái tim Lam Thiên Thần khẽ thắt, anh dịu dàng nói: “Em nói với mẹ, cho dù chúng ta kết hôn rồi thì chúng ta đều là con của mẹ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên về nhà thăm họ.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lên, nhoẻn miệng cười: “Mẹ em biết, nhưng loại không nỡ này là do tâm lý thôi. Người mẹ nào khi gả con gái mình đi cũng sẽ có cảm xúc này.”

 

Lam Thiên Thần vẫn cảm thấy có chút đau lòng cho cô, anh khẽ thở dài, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ không để em phải chịu bắt cứ tủi thân nào cả.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong mắt, cười đầy hạnh phúc.

 

Trên bãi cỏ bên ngoài trang viên, khách mời lũ lượt đi vào trong sảnh tiệc, bởi vì giờ lành sắp đến rồi, hôn lễ của cô dâu và chú rễ sắp bắt đầu rồi.

 

Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngồi trên chiếc bàn trắng, trò chuyện về việc học tập sau này của con trai họ. Sau khi Đường Vũ Điềm tách khỏi những bạn nhỏ khác liền chạy về phía ba mẹ mình.

 

Đang chạy thì hai đôi chân nhỏ thoăn thoắt của cô bé bất ngờ vấp vào nhau, trong tích tắc, cô nhóc ngã nhào xuống bãi cỏ mềm.

 

Hình Liệt Hàn đang nhìn con gái chạy về phía mình, lúc này tim anh lập tức co rút lại, nhanh chóng đứng dậy sải bước dài về phía cô nhóc vừa mới bị ngã.

 

Đường Vũ Điềm lập tức ngẳng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to long lanh ngắn nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nhìn daddy.
 
Chương 2193


Chương 2193:

 

*Có đau không con?” Hình Liệt Hàn bước đến, ngay lập tức ôm con gái vào lòng, vừa phủi cỏ khỏi váy con gái vừa ôm cô bé đi về phía vợ mình.

 

Cô nhóc nằm trong vòng tay của bố, nước mắt chỉ lưng tròng nơi vành mắt nhưng lại kiên cường không khóc.

 

“Có ngã đau chỗ nào không con?” Hình Liệt Hàn quan tâm nhìn con gái.

 

Đường Vũ Điềm lau đi mồ hôi trên trán, tóc mái xinh đẹp bên hai mai của cô bé đều đã ướt đấm mồ hôi.

 

Nhưng kiểu tóc cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô nhóc, khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp tinh tế như búp bê, đôi mắt to tròn, xinh đẹp, như thể chứa đựng cả một biển sao trời giống mẹ.

 

Đây có lẽ là điểm mà Hình Liệt Hàn thích nhất trên người cô bé, vì giống vợ của anh.

 

Đường Tư Vũ lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, sau đó lấy ra một chiếc lược tinh xảo: “Vũ Điêm, con sang đây với mami, mami chải tóc lại cho con.”

 

Cô nhóc ngoan ngoãn đi đến trước mặt mami, tựa người vào cô. Đường Tư Vũ dùng đôi tay khéo léo của mình làm lại cho con gái một kiểu tóc xinh xắn, tết hai bím tóc nhỏ và buộc tóc đuôi ngựa cao sau đầu, trông vô cùng tinh nghịch đáng yêu.

 

Hình Liệt Hàn ở một bên âu yếm nhìn con gái, như thể cô bé chính là báu vật trong tim anh, rõ ràng là một tên cuồng con gái.

 

Lúc này, những người khách bên ngoài đều đã tiến vào trong đại sảnh, Đường Tư Vũ buộc tóc xong cho con gái, một nhà ba người dắt tay nhau đi về phía đại sảnh.

 

Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài người quen làm ăn đến chào hỏi. Có thể nói, trong nhóm khách khứa ngày hôm nay, Hình Liệt Hàn là một trong những người giỏi nhát của giới kinh doanh. Vì vậy, rất nhiều người muốn đến chào hỏi anh thì phải cân nhắc thân phận của họ trước thì mới có thể tiến tới.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đến phòng nghỉ ngơi của Bùi Nguyệt Hoàng, Bùi Nguyệt Hoàng đã đội một tắm sa cưới mỏng, trong suốt, dài, buông thõng xuống đất, trông vô cùng xinh đẹp.

 

Lúc này đây, chỉ còn mười phút là đến giờ lành, Lam Thiên Thần nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, chúng ta sang đó trước đi.”

 

Nói xong, anh dịu dàng nhìn Bùi Nguyệt Hoàng: “Anh chờ em trên sân khấu.”

 

“Ừm! Anh đi đi!” Bùi Nguyệt Hoàng nhoẻn miệng cười. Hai người đàn ông với khí chất bất phàm rời đi, chỉ còn lại nhân viên chuyên nghiệp đang chỉnh trang lại váy cưới cho Bùi Nguyệt Hoàng, chuyên viên trang điểm đang nghiêm túc kiểm tra lại lớp trang điểm của cô, tô lại một chút son cho cô. Bùi Nguyệt Hoàng hít một hơi thật sâu.

 

Hứa Mẫn ở bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười: “Bùi tổng, chị mà cũng có lúc khẩn trương à?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bị cô ấy chọc cười, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều, Bạch Hạ ở bên cạnh bước tới chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ của cô. Hôm nay, Bùi Nguyệt Hoàng xinh đẹp tuyệt trần.

 

“Được rồi, cô dâu bắt đầu chuẩn bị đi. Chúng ta đi từ hành lang này vào sảnh tiệc” Một quản lý chuyên nghiệp có kinh nghiệm bước tới nói.

 

Trên sân khấu của đại sảnh, Lam Thiên Thần đi ở phía trước, Hình Nhất Phàm theo sau, hai dáng người cao gây, một trắng một đen khiến mọi người có mặt đều không khỏi kinh ngạc cảm thán. Chú rễ và phù rẻ hôm nay đều đẹp trai quát Trong số hơn hai trăm khách mời cũng có không ít các cô gái trẻ cũng đến, ánh mắt bọn họ lướt qua chú rẻ, rơi vào người đàn ông trẻ tuổi trong mắt ngầm chứa ý cười nhưng toàn thân lại lộ ra khí tức cám dục ở đẳng sau.

 

Mọi người đều nghĩ, liệu anh có độc thân không? Nhưng nghĩ đến việc anh đang làm phù rể, vậy nhất định là anh vẫn còn độc thân! Nếu có cơ hội, hôm nay phải lấy cho bằng được thông tin liên lạc của người phù rễ này, lỡ như có thể làm quen được với anh thì sao?

 

Đương nhiên Lam Thiên Thần cũng rất đẹp trai, nhưng hôm nay ai dám có ý với chú rễ cơ chứ? Cô dâu của anh hôm nay cũng là người đẹp có một không hai trên thế giới này đấy!

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm tình cờ nhìn sang cô cháu gái nhỏ ở bên cạnh, cô bé lập tức đầy phấn khích vẫy tay với anh, Hình Nhất Phàm nháy mắt với cô bé, anh không biết cái nheo mắt của mình lại cướp đi trái tim của biết bao cô gái đang có mặt.

 

Lam Thiên Thần đầy mong đợi nhìn chăm chú vào cánh cửa vẫn đang đóng, chờ cô dâu của mình xuắt hiện.

 

Chỉ còn hai phút trước giờ tốt lành, trên hành lang, bước chân uyên chuyển của cô dâu, từng tầng áo cưới tung ra duyên dáng, tựa như những cánh hoa nhảy múa trên mặt đất, trắng trong không chút tạp trần, đẹp đẽ, chói mắt.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm trên tay một bó hoa đẹp thơm ngát, bước về phía trước với ánh mắt kiên định.

 

Bạch Hạ ở phía sau, trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào. Trước cổng lớn có hai hàng nhân viên phục vụ, bọn họ chào cô dâu một cách kính cẩn, cũng vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô. Lúc này, Bạch Hạ bước tới, cô đưa tay kéo khăn che mặt của Bùi Nguyệt Hoàng xuống, che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến toàn bộ vẻ đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay nắm chặt lấy tay Bạch Hạ, hai người nhìn nhau cười, tình cảm chị em của bọn họ được thể hiện ngay lúc này.

 

Bạch Hạ gật đầu với cô, mỉm cười chúc phúc cho cô.

 

Lúc này đây, một người nào đó ở bên cạnh lên tiếng : “Bùi tiểu thư, còn một phút nữa là đến giờ lành, xin hãy chuẩn bị.” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu với người đang nói. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô muốn kết hôn với người đàn ông cô yêu nhất trước sự chúc phúc và làm chứng của tất cả các vị quan khách.
 
Chương 2194


Hôm nay Bạch Hạ không cảm thấy khẩn trương chút nào, cô cùng Bùi Nguyệt Hoàng đợi một phút trước giờ lành kết thúc. Cuối cùng, hai người phục vụ đồng thời kéo mở cánh cửa lớn ra, một tắm thảm đỏ kéo dài từ cửa đến sân khấu cưới lãng mạn được trải trên mặt đất, hai bên là những trụ hoa xinh đẹp, vòm hoa được thiết kế, những tằng sa mỏng phấp phới, tất cả dường như đang dẫn cô bước vào con đường hạnh phúc.

 

Bên tai là khúc diễu hành hôn lễ thiêng liêng vang đến từng ngóc ngách, Bùi Nguyệt Hoàng khẽ thở ra, xuyên qua lớp vải sa mỏng ánh mắt cô chạm phải đôi mắt sâu thẳm trên sân khấu, cho dù cô không thể nhìn rõ, nhưng cô biết rằng có một đôi mắt đang mong đợi nhìn về phía cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng một tay cầm hoa, tay kia nhắc váy cưới, duyên dáng mà kiên định bước lên thảm đỏ. Lúc này, ánh nắng ngoài cửa bao trùm lên khiến cô toát lên vẻ lung linh như pha lê, xinh đẹp tuyệt trần.

 

Giờ khắc này, đối với Lam Thiên Thần trên sân khấu, người phụ nữ đang bước về phía anh chính là thiên thần do ông trời phái đến tặng cho anh.

 

Các khách mời yên tĩnh hẳn, không khỏi nín thở khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp và trang nhã của cô dâu này, thân ảnh của cô chậm rãi mà kiên định bước đến, dưới lớp sa che mặt, gương mặt thanh tú hiện lên, còn có nụ cười hạnh phúc ngọt ngào trên môi cô.

 

Bạch Hạ theo sau Bùi Nguyệt Hoàng, nhìn thấy bóng người màu đen trên sân khấu, ánh mắt của Hình Nhất Phàm từ xa nhìn về phía cô, gẩy nhẹ vào trái tim cô, khiến cô khẽ nâng khoé môi cười xấu hổ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng từng bước tiến dần đến vị trí chính giữa. Ba Bùi trong bộ vest chỉnh tè đang đợi cô, ông ấy đưa tay ra, Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười khoác vào cánh tay của cha mình. Dưới sự dẫn dắt của ông, từ từ bước về phía Lam Thiên Thần .

 

Mẹ Bùi ở bên dưới khán đài lại len lén lau nước mắt, ngay cả hốc mắt ba Bùi cũng có dấu vết ẩm ướt, việc trọng đại nhất trong lòng bọn họ cuối củng cũng có thể yên tâm rồi.

 

Lam Thiên Thần đứng ở bậc thềm, khi Bùi Nguyệt Hoàng bước lên bậc hai thì anh vươn tay ra đón, một tay của Bùi Nguyệt Hoàng nắm lấy tay anh, một bên là cha cô, một bên là người bầu bạn cùng cô phần đời còn lại.

 

Hai người đàn ông yêu cô nhất, lúc này đều đang ở bên c6.

 

Bạch Hạ bước lên sân kháu, đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Lúc này, những cô gái vốn còn đang mơ tưởng về Hình Nhất Phàm lập tức cảm thấy mắt mát.

 

Hóa ra hai vị phù dâu xinh đẹp và phù rẻ điển trai này vốn là một cặp!

 

Ba Bùi đặt bàn tay còn lại của Bùi Nguyệt Hoàng vào tay Lam Thiên Thần, ông thở dài một hơi, nói: “Thiên Thần, ba giao đứa con gái yêu quý nhát của cha cho con.”

 

“Ba, ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Nguyệt Hoàng.”

 

Lam Thiên Thần thắp giọng hứa với ông.

 

Ánh mắt cha Bùi cũng tràn đầy sự tán thành , ông gật đầu nói với chú rể: “Ba chúc các con hạnh phúc.” Dứt lời, ông quay người trở về vị trí của mình, trong lòng có chút không nỡ, nhưng mà, tình yêu của cha là thứ tình cảm âm thầm mà sâu sắc, vậy nên, ông cũng không bộc lộ thêm nhiều.

 

Ca khúc thiêng liêng của hôn lễ vẫn đang vang lên trên sân khấu, Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần đan chặt mười ngón tay vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, từ họ toả ra một tình yêu mãnh liệt.

 

Người dẫn chương trình vào thời điểm thích hợp bước lên sân khấu, những lời chúc phúc nồng nhiệt, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu, mục sư cũng đã đợi sẵn để tuyên bố cho họ.

 

Hai tiếng “tôi đồng ý” không chút do dư vang lên, khiến khán giả bên dưới vỗ tay nhiệt liệt.

 

Ngồi ở bàn gần sát sân khấu, Hình Liệt Hàn nhìn về phía cặp vợ chồng mới cưới trên sân kháu, rồi lại dịu dàng nhìn người vợ bên cạnh mình, thấy ánh mắt cô lấp loé ý cười, anh bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô ở dưới bàn, đặt lên đầu gối, nắm chặt lấy.

 

Đường Tư Vũ ngẳắng đầu nhìn anh, nụ cười trên môi đỏ mọng rạng rỡ hơn một chút, thân thể cũng tự nhiên dựa vào vai chồng, cảm nhận hơi ám của đối phương.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đang người đang ngồi ở phía khác, ánh mắt cũng đầy vui mừng chúc phúc cho cặp đôi mới cưới trên sân khấu.

 

Trên một chiếc bàn khác, Lam Thiên Hạo và vợ anh Lam Sơ Niệm đang ngồi cạnh nhau. Mà bên cạnh Lam Sơ Niệm là một cô gái có làn da trắng ngần, xinh đẹp, cô vừa mới sinh em bé, vóc người có chút tròn, trong sáng mà không mắt đi nét quyến rũ, cô chính là Trang Noãn Noãn.

 

Bên cạnh cô là Kiều Mộ Trạch trong bộ vest xám đen, khuôn mặt đẹp trai của anh bây giờ đã bớt đi vài phần lạnh lùng, thêm vào vài phần điềm tĩnh và dịu dàng của một người ba.

 

Cả hai hôm nay không đưa con đến cùng, nhưng sau khi dự hôn lễ xong, có lẽ bọn họ sẽ rời đi trở về nhà.

 

Những người có mặt ở đây hôm nay đều là những người có tiếng tăm trong giới doanh nghiệp, đặc biệt là những người ngồi ở hàng ghế đầu, đều là những người chỉ cần giậm chân cũng có thể làm chắn động cả thương trường.

 

Trên sân khấu, người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Được, bây giờ chú rễ của chúng ta có thể hôn cô dâu xinh đẹp của chúng ta rồi.”
 
Chương 2195


Bùi Nguyệt Hoàng ngày thường không biết ngại ngùng là gì, nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn có chút xấu hồ, đôi mắt cô cong lên ý cười, cánh tay mảnh khảnh vòng tay qua cổ Lam Thiên Thần.

 

Đôi mắt của Lam Thiên Thần tràn đầy hạnh phúc, anh không thể chờ đợi được, vội vàng hôn cô dâu của mình.

 

Bên dưới khán đài, có một người ba nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt con gái vào lòng, đưa tay che kín đôi mắt to tròn ngắn nước của cô bé. Người này chính là Hình Liệt Hàn.

 

Đường Tư Vũ thấy chồng như vậy cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc này chồng cô bảo vệ con gái rất tốt, điều này cô cũng rất hài lòng.

 

Bạch Hạ cũng vùi đầu vào trong vòng tay của Hình Nhất Phàm, có chút xấu hồ, lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ, nhát định phải hôn trên sân khấu sao? Có thể không hôn không? Ngại lắm ấy.

 

Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần chỉ hôn nhẹ một cái. Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy micro, giọng nói trong trẻo và quyến rũ của cô vang lên, gửi lời cảm ơn đến tắt cả các khách mời có mặt. Vẻ ngoài điềm tĩnh và phong thái tự tin của cô được mọi người đánh giá rất cao.

 

Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng cảm ơn quan khách xong, Lam Thiên Thần cũng cầm micro và cảm ơn họ hàng của họ.

 

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sắm, họ kết thúc lễ cưới và đi về phía bàn tiệc.

 

Hình Nhất Phàm cũng vui thay cho người anh em tốt của mình, đồng thời cũng rất mong chờ đám cưới của chính mình.

 

Khi Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng đi quanh kính rượu thì ba mẹ hai bên cũng theo sau, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ngồi vào bàn ăn, trong một đám cưới như vậy thì không cần phải đi tiếp rượu.

 

Đường Vũ Điềm là một đứa trẻ rát thích ăn uống, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đều chăm cho cô bé ăn, bữa trưa thịnh soạn nhanh chóng kết thúc.

 

Khoảng hai giờ, hầu hết khách khứa đều là rút ra chút thời gian để đến dự, nên đến chiều họ liền rời đi. Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ tranh thủ đi dạo quanh một cái hồ gần đó, nhân tiện đưa cô bé nhỏ đi dạo thư giãn.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở lại với hai người Lam Thiên Thần. Tối nay còn có một buổi tiệc, một số khách sẽ ở lại tham dự tiệc tối rồi mới rời đi.

 

Buổi sáng dậy quá sớm, Bùi Nguyệt Hoàng lúc này đã có chút mệt mỏi, cô ngồi trên sô pha trong phòng, chóng cằm nghiêng mặt, nhíu mày, có chút buồn ngủ. Lam Thiên Thần cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, bước đến ôm cô vào lòng.

 

“Nếu em mệt thì anh cùng em đi nghỉ một chút nhé?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười, cô không tính tốt ngày, lúc này bà dì của cô vừa vặn sắp đến, vậy nên, mỗi lần trước khi tới cô đều cảm thấy rất mệt.

 

Có điều, hôn lễ của cô hôm nay thực sự rất vui vẻ, cô hạnh phúc đến nỗi như muốn nói với cả thế giới rằng cô có một người chồng vô cùng hoàn hảo.

 

“Em chợp mắt chút là được rồi. Tiệc tối nay có lẽ sẽ kết thúc rất muộn.” Dút lời, Bùi Nguyệt Hoàng thay quần áo ra, tẩy đi lớp trang điểm, để lộ ra gương mặt thanh thoát và đôi lông mày sạch sẽ. Lam Thiên Thần cúi xuống, hôn lên trán cô, đau lòng vén đi những sợi tóc thưa trên trán cô: “Em ngủ đi! Anh ở đây với em.”

 

“Anh không cần phải đi chào hỏi khách sao?”

 

“Còn có anh cả, và ba mẹ anh ngoài đó mà!” Lam Thiên Thần thấp giọng an ủi, không có gì quan trọng hơn chăm sóc cho cô.

 

Ở một biệt thự khác, Hình Nhát Phàm cũng cởi bỏ áo vest bên ngoài, bên trong là áo sơ mi đen, kết hợp với quần tây, khiến cho dáng người cao 1m85 như anh, thể hiện trọn vẹn vóc dáng cường tráng của một người đàn ông, lịch lãm, vô hình chung sinh ra một loại năng lượng mạnh mẽ.

 

Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm cả ngày hôm nay, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, cảm giác không thể tách mình ra khỏi anh.

 

Thấy anh đang rót nước, cô bước đến vòng tay ôm lấy eo anh từ sau lưng, cô chỉ muốn ôm chặt anh, cảm nhận thân hình mê người của anh.

 

Hình Nhất Phàm xoay người lại, dựa lưng vào tủ, vươn tay ôm lấy cô gái dính người, anh uống một ngụm nước rồi hỏi: “Em khát không?”

 

Bạch Hạ ngẳng đầu gật gật: “Ừm, khát! Anh cho em uống một Ít với!”

 

“Không cho!” Hình Nhất Phàm nâng cốc lên cao, với độ dài của cánh tay của anh, Bạch Hạ dù có nhảy lên cũng không thể lấy được.

 

Mặc dù bên cạnh vẫn còn cốc, nhưng Bạch Hạ muốn cái cốc trong tay anh.

 

“Keo kiệt, mau cho em uống với!” Bạch Hạ cười vươn tay kéo lấy tay anh.

 

Trong mắt Hình Nhất Phàm loé lên ý cười xấu xa, dưới vẻ đầy khát vọng của Bạch Hạ, anh lại vẫn có thể thong dong uống thêm một ngụm nữa.

 

“Hình Nhát Phàm!” Bạch Hạ cảnh cáo, gọi tên anh.
 
Chương 2196


Hình Nhất Phàm cuối cùng cũng sợ rồi, anh trầm giọng hỏi: “Em thực sự muốn uống nước của anh sao?”

 

“Muốn!” Bạch Hạ gật gật đầu.

 

Hình Nhất Phàm cầm cốc lên uống thêm một ngụm, chỉ thấy anh uống hết nước trong cốc.

 

Bạch Hạ không khỏi trố mắt nhìn, tên này vậy mà lại không cho cô uống. Chết tiệt!

 

Có điều, ngay khi Bạch Hạ bực bội lui lại, định tự mình đi rót nước, thì người đàn ông lại dùng một tay ôm lấy mặt cô, tay kia ôm lấy sau đầu cô, khuôn mặt tuấn tú lập tức kè sát lại gần cô.

 

Bạch Hạ nhận ra anh định làm gì, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, muốn trốn nhưng không trốn được, đành bắt lực chấp nhận cách đút nước khác của người đàn ông này.

 

Bạch Hạ: “…”

 

Bạch Hạ sắp xỉu tới nơi rồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng trừng anh, nhưng người đàn ông lại cười một cách rất đáng ghét.

 

“Là do em nói muốn uống mà!”

 

Bạch Hạ rất muốn đánh cho anh một cái! Cô tự mình rót một ly nước ở bên cạnh, đứng dậy đi lên lầu hai nói: “Em muốn ngủ một lát.”

 

Đôi mắt của Hình Nhất Phàm sáng lên, anh bám theo vợ, cười xấu xa nói: “Anh cũng buồn ngủ.”

 

Bạch Hạ lập tức quay đầu lại nhìn anh: “Em thật sự là muốn đi ngủ.”

 

“Em ngủ phần em đi, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.”

 

Hôm nay Hình Nhất Phàm uống vài ly rượu, khuôn mặt tuần tú không biết vì sao toát lên vài phần nam tính quyến rũ.

 

Bạch Hạ biết, có anh ở bên cạnh thì cô còn có thể ngủ kiểu gì nữa chứ?

 

Trong sảnh tiệc tối bên này, ba Bùi bước tới, nói với Khúc Hạo và Hứa Mẫn vẫn luôn giúp chào hỏi các vị khách: “Tiểu Khúc, Tiểu Hứa, các cháu đi nghỉ ngơi đi! Ở đây không cần giúp nữa rồi. “

 

Khúc Hạo gật đầu: “Dạ được, bác trai, vậy chúng cháu về nghỉ ngơi trước đã ạ.”

 

*Ừ, đi đi!” Ba Bùi mỉm cười nhìn cặp trợ lý tốt bên cạnh cặp con gái.

 

Hứa Mẫn thực sự mệt chết rồi, hôm nay từ lúc 6h sáng cô đã dậy, chạy vội từ nhà đến đây, lại bận rộn chào hỏi khách khứa, không dám nghỉ ngơi một chút nào.

 

“Ái…” Hứa Mẫn đang đi, đột nhiên ở nơi ít người, vươn tay đỡ lấy lan can bên cạnh, ngồi xổm xuống.

 

Khúc Hạo đau lòng nhìn cô, duỗi tay đỡ lấy cô: “Sao vậy em?”

 

“Đau chân! Tối hôm qua em vừa mới tiêu một đống tiền mua một đôi giày hàng hiệu, ai ngờ chúng lại khó mang như vậy chứ.” Hứa Mẫn có chút khóc không ra nước mắt.

 

Khúc Hạo ngồi xổm xuống, thấy gót chân cô đã trầy ra có vết máu, lập tức nói với cô: “Em cởi giày ra đi! Lát nữa anh sẽ tìm cho em một đôi giày khác.”

 

“Vậy em đi chân trần sao?” Hứa Mẫn xấu hỗ nói.

 

“Anh bế em về.” Khúc Hạo nói xong thì cúi người xuống định bề cô lên.

 

“Không được, trở về phòng đã!” Từ Min xấu hồ nói, “Em có thể cố thêm chút nữa.”

 

Khúc Hạo không thèm để ý đến cô, anh vẫn cúi xuống, bề ngang cô lên, Hứa Mẫn lập tức hô nhỏ một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh: “Khúc Hạo, anh đừng làm thế này, để em xuống đi.”

 

“Anh ôm vợ của anh, sợ gì chứ?” Khúc Hạo cười. Anh đeo kính vàng, ngày thường nhìn rất sắc xảo, thảo vát, rất có khí chất của văn nhân, lúc này đây, anh ngược lại hóa thân thành một người đàn ông mạnh mẽ, Hứa Mẫn bị nụ cười này của anh làm cho mê mệt.

 

Cô không khỏi nghĩ, tại sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ?

 

“Khúc Hạo, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?” Hứa Mẫn tò mò hỏi, hai người rõ ràng cũng đã quen nhau bốn năm rồi!

 

Khúc Hạo ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Từ lúc em mới vào công ty.”

 

Hứa Mẫn không khỏi ngây người ra vài giây, đó không phải là lúc cô mới tốt nghiệp ra trường sao? Lúc đó cô vừa quê vừa ngốc, làm sao anh có thể thích cô được?

 

Nhưng dù hạnh phúc đến muộn một chút, may là cô lại chưa bỏ lỡ nó, thật tốt! Cô lập tức bỏ qua ánh nhìn của người xung quanh, đưa tay ra ôm lấy cổ anh, ngọt ngào dựa vào lòng Khúc Hạo, tận hưởng cái ôm của anh.

 

Phong cảnh bên hồ rất đẹp, cô nhóc Hình Vũ Điềm nhảy nhót rất vui vẻ, đuôi tóc lúc lắc qua lại, cô nhóc một lúc nhìn cái này, một hồi lại ngó cái kia.
 
Chương 2197


Cặp đôi nam nữ nắm tay nhau thong thả đi theo phía sau, Hình Liệt Hàn vòng tay ôm lấy em người phụ nữ: “Tối nay gửi con bé cho mẹ đi!”

 

Đường Tư Vũ lập tức hiểu được ý của anh, cô cong môi cười nói: “Anh tự thương lượng với con bé đi!”

 

Dạo này cô nhóc rất thích ngủ với bọn họ nên ngày nào cũng thích chen vào giữa nằm, đêm nào cũng phải được sờ mặt mới ngủ được.

 

“Không thể để con bé quen thói được, đã đến lúc tập cho con bé ngủ riêng rồi.” Hình Liệt Hàn cảm thấy vấn đề này nên nghiêm túc thảo luận với con gái.

 

Đường Tư Vũ lại thấy không sao cả, lúc mệt quá cô liền trực tiếp dùng con gái làm lá chắn để từ chối anh, thường xuyên làm người đàn ông bên cạnh cô ảo não, sau đó, anh sẽ nhân thời gian bù đắp trở lại.

 

Danh tiếng của Đường Tư Vũ hiện tại cũng đã trở nên nỗi tiếng trong giới piano, cô thích ngành này, đời này cũng không có ý định từ bỏ sự nghiệp này, hơn nữa công việc này còn rèn luyện tính cách của cô, rèn luyện cho cô một trái tim không màng danh lợi.

 

Vì vậy, những người quen biết cô đều sẽ cảm nhận được một loại khí tức rất bình yên.

 

Trong giới kinh doanh Hình Liệt Hàn chém giết rất quả quyết, thủ đoạn rất độc đoán, nhưng anh cố gắng không trở thành một người doanh nhân toàn mùi tiền, anh cũng muốn theo kịp vợ của mình.

 

Không hay không biết đã đến bốn giờ chiều, Hình Liệt Hàn đưa vợ con về trước, bọn họ không dự tiệc tối nữa. Sau khi sinh con gái, Hình Liệt Hàn nào có thời gian riêng tư chứ? Ngay cả vòng kết giao xã hội của anh cũng vô cùng khép kín.

 

Chập choạng tối, tắt cả các vị khách sau khi nghỉ ngơi đều ra ngoài đi dạo, cảm nhận vẻ đẹp yên tĩnh cách xa thành phó, trên bãi cỏ bày ra những chiếc bàn trà nhỏ, tiệc buffet cũng được dọn ra, khúc nhạc nhẹ nhàng cũng êm đềm “Không thể để con bé quen thói được, đã đến lúc tập cho con bé ngủ riêng rồi.” Hình Liệt Hàn cảm thấy vấn đề này.

 

nên nghiêm túc thảo luận với con gái.

 

Đường Tư Vũ lại thấy không sao cả, lúc mệt quá cô liền trực tiếp dùng con gái làm lá chắn để từ chối anh, thường xuyên làm người đàn ông bên cạnh cô ảo não, sau đó, anh sẽ nhân thời gian bù đắp trở lại.

 

Danh tiếng của Đường Tư Vũ hiện tại cũng đã trở nên nồi tiếng trong giới piano, cô thích ngành này, đời này cũng không có ý định từ bỏ sự nghiệp này, hơn nữa công việc này còn rèn luyện tính cách của cô, rèn luyện cho cô một trái tim không màng danh lợi.

 

Vì vậy, những người quen biết cô đều sẽ cảm nhận được một loại khí tức rất bình yên.

 

Trong giới kinh doanh Hình Liệt Hàn chém giết rất quả quyết, thủ đoạn rất độc đoán, nhưng anh cố gắng không trở thành một người doanh nhân toàn mùi tiền, anh cũng muốn theo kịp vợ của mình.

 

Không hay không biết đã đến bốn giờ chiều, Hình Liệt Hàn đưa vợ con về trước, bọn họ không dự tiệc tối nữa. Sau khi sinh con gái, Hình Liệt Hàn nào có thời gian riêng tư chứ? Ngay cả vòng kết giao xã hội của anh cũng vô cùng khép kín.

 

Chập choạng tối, tất cả các vị khách sau khi nghỉ ngơi đều ra ngoài đi dạo, cảm nhận vẻ đẹp yên tĩnh cách xa thành phó, trên bãi cỏ bày ra những chiếc bàn trà nhỏ, tiệc buffet cũng được dọn ra, khúc nhạc nhẹ nhàng cũng êm đềm vang lên.

 

Gặp gỡ bạn bè cùng nhau uống rượu hoặc thưởng thức bữa tối ngon miệng, ngắm cảnh hoàng hôn ở phía xa, cũng là một loại hưởng thụ đặc sắc. Bữa tối tối nay là bữa tiệc buffet thịnh soạn được chuẩn bị trên bãi cỏ, kéo dài đến 7 giờ 30 tối. Cảnh đêm nay rất đẹp, cả trang viên vẫn sáng rực như ban ngày, tiếng ly rượu va chạm vào nhau, hương thơm của quần áo, vẻ đẹp của con người, còn có tiếng nói chuyện cười nói theo gió lan đến khắp mọi nơi.

 

Bạch Hạ tỉnh lại cũng đã gần sáu giờ rưỡi, vốn dĩ cô đang ngủ trưa ngon lành, lại bị Hình Nhất Phàm dày vò một trận, lúc này chân cô vẫn có chút mềm nhũn.

 

Cô rất ghen tị với năng lượng tràn trề của Hình Nhất Phàm, người đàn ông này chỉ cần ngủ vài tiếng mỗi ngày là có thể có tinh thần tung bay cả ngày. Mặc dù khung cảnh bên ngoài rất vui, nhưng Hình Nhất Phàm vẫn đang ngồi trên ban công đợi vợ tỉnh dậy, Bạch Hạ mặc một bộ váy dài mát mẻ bước ra ban công, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng mặt trời dần dần xuống núi ở đẳng xa.

 

Cô vươn mình một cái, Hình Nhất Phàm vươn tay ôm cô vào lòng: “Nghỉ ngơi một chút rồi chúng mình đi xuống ăn chút gì đấy.”

 

Bạch Hạ gật đầu, những khoảnh khắc như vậy hình như chính là dùng để thư giãn như vậy, tự do thoải mái làm điều mình muốn với người mình yêu.

 

Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng cùng người nhà đi ra, trò chuyện với khách, một lúc sau Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cùng đi xuopngs.

 

Bọn họ cùng nhau ngồi trên bàn trên bãi cỏ, nhâm nhỉ rượu ngon, thưởng thức buổi tối, không khí trò chuyện như vậy vô cùng thư thái và dễ chịu.

 

Sảnh tiệc cũng dần trở nên sôi động, khách mời chơi vô cùng vui vẻ, tận hứng.

 

Khi Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng đến, các vị khách trong sảnh nhảy rộng rãi đều tự động dừng lại, mời cặp đôi của đêm nay cùng khiêu vũ một khúc.

 

Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần bước vào, tao nhã cùng nhau bắt đầu khiêu vũ. Sau đó, các khách mời mới nối tiếp mà nhảy theo điệu nhạc.
 
Chương 2198


Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bước vào sảnh tiệc, Hình Nhất Phàm vươn tay ra mời cô, Bạch Hạ vốn không biết khiêu vũ, cô ngượng ngùng từ chối một lần nhưng Hình Nhất Phàm vẫn kéo tay cô cùng tiền vào.

 

Bạch Hạ giẫm phải chân anh rất nhiều lần nhưng Hình Nhất Phàm không hề cảm tháy tức giận, ngược lại sau khi được anh dẫn dắt chỉ dạy, Bạch Hạ cũng có thể theo kịp bước chân của anh, cùng anh cảm nhận niềm vui khi được khiêu vũ.

 

Ngày hôm nay, ở đây, chỉ cần các vị khách không rời đi, nhạc không ngừng, thì niềm vui cũng sẽ bắt tận không dứt. Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng khoảng mười giờ liền giải tán bữa tiệc, họ đều quá mệt, cần phải quay về nghỉ ngơi.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng rời đi ngay sau đó, nhưng họ đến một địa điểm khác, bọn họ lái xe từ đây lên một ngọn núi, Hình Nhất Phàm đưa cô đi ngắm sao.

 

Bạch Hạ mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, cô chuẩn bị một ít trái cây, đồ ăn vặt và đồ uống, ngồi lên xe địa hình của Hình Nhất Phàm, mở cửa số trời ra, cả bầu trời đêm hiện ra trước mắt.

 

Những bóng cây trùng trùng lùi lại phía sau, mặt trăng to tròn, dải ngân hà cũng hiện rất rõ, như thể bọn họ đang cách rất gần với vũ trụ..

 

“Đẹp quá!” Bạch Hạ không khỏi thầm cảm thán.

 

Sau nửa tiếng, xe của Hình Nhát Phàm cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, con đường núi quanh co khúc khuỷu giống như một con rắn khổng lồ đang lượn vòng. Trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu rọi xuống, khung cảnh đỉnh núi nhấp nhô thật sự khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

 

Bạch Hạ đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm, ngắm nhìn khung cảnh đằng xa, cô buông tay ra, dưới làn gió đêm, tâm trạng của cô cũng trở nên bay bổng.

 

Hình Nhất Phàm cùng cô ngắm núi non sông nước, từ nay ước mơ của anh chĩnh là đưa cô đi khắp nơi, bọn họ sẽ cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới, không đẻ lại bát cứ hồi tiếc nào trong cuộc đời này.

 

“Đom đóm kìa anh!” Bạch Hạ ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy vài con đom đóm phát ra ánh sáng vàng bay qua bên cạnh, cô kinh ngạc vươn tay ra.

 

Con đom đóm vô tình đậu lại trên mu bàn tay cô, Bạch Hạ tò mò nhìn chú đom đóm, những đứa trẻ lớn lên trong thành phố thật sự chưa từng có được niềm vui như vậy.

 

Hình Nhất Phàm dắt tay cô, cùng nhau tìm kiếm xung quanh, và bọn họ tìm thấy một bầu trời đầy đom đóm đang tỏa sáng trên một bãi cỏ gần đó, Bạch Hạ dừng lại chiêm ngưỡng không nỡ rời đi.

 

Là một hoạ sĩ vẽ truyện tranh, ước mơ của cô là được ngắm nhìn những điều tươi đẹp trên thế giới này nhiều hơn.

 

Trở lại bên cạnh xe, Hình Nhất Phàm đưa tay ra mở cửa xe, Bạch Hạ đột nhiên như ăn phải gan hùm, vươn tay đẩy người đàn ông đè anh vào cửa xe, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ý cười: “Đừng đi nhanh như vậy chứ. “

 

Đôi mắt của Hình Nhất Phàm lập tức hiện lên ý cười, anh cúi người xuống cười hỏi: “Thế còn phải làm gì nữa?”

 

“Anh lại gần đây, em nói cho anh biết.” Bạch Hạ cong môi cười, cô vẫn còn rất vụng về trong việc trêu ghẹo người khác này.

 

May mắn thay, người đàn ông của cô rất phối hợp với cô.

 

Anh lập tức cúi xuống, môi mỏng mang theo chút dục vọng hôn xuống, Bạch Hạ cười đáp trả lại anh, dùng hành động nói cho anh biết cô muốn làm gì.

 

Trong những khoảnh khắc như vậy, phải làm điều gì đó lãng mạn để không phải hồi tiếc.

 

Mà lúc này trong trang viên, khách khứa cũng đã tản đi, ánh trăng lặng lẽ bao phủ mọi thứ.Trong một căn phòng mới được chuẩn bị dành cho cặp đôi mới, Bối Nguyệt Hoàng nép vào lòng Lam Thiên Thần, chìm vào giấc ngủ.

 

Lúc Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ xuống núi trở về biệt thự cũng đã hai giờ sáng, Bạch Hạ đã ngủ say trên ghế phụ, Hình Nhất Phàm dừng xe lại, đưa tay ra bế cô vào bên trong.

 

Bạch Hạ mơ mơ màng màng biết mình đã về đến nơi, cô nằm trên giường êm ái, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh sắp rời đi, cô đưa tay ra kéo lấy anh: “Nhất Phàm, ngủ với em.”

 

“Anh đi tắm xong sẽ quay lại.” Hình Nhất Phàm tháp giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.

 

Bạch Hạ thả tay để anh đi, và Hình Nhất Phàm cũng nhanh chóng tắm xong rồi chống khuỷu tay, ôm cô vào lòng. Ngày hôm nay thật là trọn vẹn và tuyệt vời.

 

Sáng sớm.

 

Trang viên được đánh thức trong ánh nắng ban mai. Các vị khách dùng xong bữa sáng liền rời đi. Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng rời đi cùng gia đình của họ.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ rất khuya mới nghỉ ngơi nên giờ vẫn chưa tỉnh, Lam Thiên Thần gửi cho họ một tin nhắn bảo họ nghỉ ngơi tốt rồi hắn quay về thành phố.

 

Buổi hôn lễ này cũng được giới truyền thông chúc phúc, trong số khách mời có người đăng lên vài tắm ảnh, giới truyền thông lập tức ngửi được mùi và bắt đầu thay phiên nhau truyền lời chúc phúc.
 
Chương 2200


“Đây là họa tiết hoa sen, nhưng nó không giống hoa sen nước thông thường, giống như hoa sen tuyết trên dãy núi Thiên Sơn. Màu trắng tinh khiết, kiêu hãnh, cảm giác rất linh thiêng.” Tưởng Hân Vy nói lên ý kiến của mình.

 

Tưởng San ở bên lập tức vui mừng nói: “Cháu thật là có con mắt tinh tường, nhìn ra được đây không phải là hoa sen tuyết bình thường. Đúng vậy, đây là linh cảm cô tìm được từ hoa sen tuyết Thiên Sơn.”

 

Tưởng San không khỏi đầy yêu thích nhìn cô: “Nếu ba mẹ cháu đã giao cháu cho cô huấn luyện thì từ nay về sau cháu cứ theo bên cạnh cô đi! Những gì có thể dạy cô đều sẽ dạy cho cháu.”

 

*Cảm ơn cô, cháu nhát định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô.” Tưởng Hân Vy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng cô thật lòng hy vọng rằng mình có thể học được thêm bản lĩnh ở đây, hiện thực hóa ước muốn của mình.

 

Sau đó, Tưởng San đưa cô đi tham quan cửa hàng quần áo, váy cưới và lễ phục của bà. Ở đây, chỉ cần là loại quần áo mà bạn có thể nghĩ đến, Tưởng San đều có, hơn nữa chúng còn có chất lượng cao hơn nhiều so với những bộ quần áo trên thị trường.

 

Tưởng San không muốn tạo thêm áp lực cho cô, cũng không muốn đè ép thiết kế và cản trở ý tưởng của cô.

 

Thiết kế là một thứ có hồn, chỉ cần biết rõ linh hồn của thiết kế ở đâu thì sẽ có thể tạo ra giá trị tốt hơn.

 

Tưởng Hân Vy có văn phòng riêng, nơi cô có thể tự do thiết kế các tác phẩm của riêng mình. Tưởng San sẽ đưa ra những ý kiến xác đáng để giúp cô cải thiện hơn.

 

Trên đảo, hai ngày trước đám cưới, cả nhà họ Tưởng đều đã đến. Vào lúc này, trên bãi biển của hòn đảo, một gia đình bốn người đang đi dạo trên bãi biển. Đường Tư Vũ đang đội một chiếc mũ che nắng, trên người mặc một chiếc váy dài hai dây, bên ngoài là áo cardigan mỏng nhẹ, cảm giác rất thoải mái.

 

Hình Liệt Hàn mặc quần dài mỏng, phối với áo phông sẫm màu, vì chăm chỉ tập thể thao, nên dáng người của anh rất rắn chắc, đường nét cơ thể rất quyến rũ, mang đầy khí tức của một người đàn ông trưởng thành.

 

Mà trước mặt cặp đôi đang đang thong thả bước đi là một cặp anh em đang nắm tay nhau bơi đùa vui vẻ ở vùng nước nông. Hình Dĩ Hi trông nom em gái mình chơi đùa, còn Hình Vũ Điềm thì dậm chân trong nước, một lúc sau nước bắn ra làm ướt luôn quần của anh cả.

 

“Anh ơi, chơi vui lắm!” Hình Vũ Điềm cười híp cả mắt, thử bước vào vùng nước sâu hơn.

 

Lúc này, một cơn sóng nhẹ ập đến, Hình Dĩ Hi lúc này đã gần một mét tám, ngay lập tức nhắc bổng em gái mình lên một cách dễ dàng. Sau khi tránh được làn sóng, cậu lại đặt cô bé xuống.

 

“Anh ơi, có vỏ sò, ở đằng đó, anh nhặt giúp em được không?” Cô nhóc nhìn thấy một chiếc vỏ sò sáng bóng dưới nước liền phần khích kêu lên.

 

Hình Dĩ Hi lập tức vươn chân dài bước sang, vươn tay nhặt lên, bèn nhìn thầy là một vỏ sò màu trắng rát đẹp.

 

Cô nhóc cầm nó trong tay, vui vẻ xoay vòng vòng, rồi chạy đến bên daddy với mami, đắc ý nói: “Daddy, mami, con nhặt được vỏ sò rồi này.”

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười, cúi người xuống, khen con gái: “Tiểu Vũ Điềm giỏi ghê ta.”

 

“Con muốn nhặt tiếp.” Cô nhóc lại vui vẻ nhảy nhót chạy về phía trước.

 

Lúc này, vừa đúng là thời khắc hoàng hôn, trên bãi biển cát trắng mịn màng và yên tĩnh này, khung cảnh một gia đình bốn người hạnh phúc hoà thuận vô cùng ấm áp.

 

Nơi tổ chức tiệc cưới đã được bồ trí đầy đủ, các chỉ tiết vẫn đang được hoàn thiện. Trong ngày cưới, toàn bộ hiện trường sẽ được trang trí bằng hoa tươi, đây sẽ là một lễ cưới thơm ngát và hoàn hảo.

 

Khi ngày cưới sắp đến, Bạch Hạ không khỏi bát đầu cảm thấy có chút lo lắng. Mặc dù cô đã có một số kinh nghiệm sau đám cưới của Bùi Nguyệt Hoàng, nhưng đến lượt mình cô mới phát hiện, phải đối mặt với nhiều khách khứa như vậy, cô rất khẩn trương!

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đã chụp một bộ ảnh cưới lãng mạn trong những ngày vừa qua, vào ngày cưới, bộ ảnh cưới của họ sẽ được bày ở hiện trường và chiếu trên màn hình.

 

Ảnh của họ gần như là ảnh chân thật, không hề qua chỉnh sửa. Hình Nhất Phàm không thích phải tạo dựng mắt công sức nên những bức ảnh này chính là ghi lại cảnh ân ái của họ trên đảo ngày nay. Hình Nhất Phàm đã nhờ người chụp theo ý họ nên những bức hình rất thật, ghi lại những hình ảnh tình tứ thường ngày của họ.

 

Chớp mắt, chỉ còn một ngày là đến hôn lễ, khách đến sớm đều đã được sắp xếp nơi ở trong khách sạn, ví dụ như gia tộc nhà họ Ôn, Hình Nhất Nặc cũng dẫn con gái đến từ sớm, còn có vài người là đối tác kinh doanh của Hình Liệt Hàn trong giới kinh doanh, bạn bè cả đời của cụ Hình, Tưởng San, Tưởng Hân Vy và ba mẹ của cô ấy, Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng đều đến từ sớm.

 

Đêm trước ngày cưới, bên trong khách sạn ở đây vô cùng náo nhiệt.

 

Những người anh em thân thiết của Ôn Lệ Sâm và Hình Liệt Hàn, những người chị em tốt của Đường Tư Vũ và Tô Hi đã để bọn trẻ lại cho người lớn chăm sóc, bọn họ có lẽ cũng đã rát lâu rồi không tụ họp một bữa đàng hoàng.

 

Lúc này, bọn họ chọn ban công tầng thượng trên một biệt thự, dọn một bàn đồ ăn đêm, mở hai chai rượu đỏ, vừa nói về cuộc sống tương lai, vừa nói về con cái gia đình nội trợ, rất thú vị và độc đáo.

 

Thời khắc vui vẻ, thoải mái, tiếng cười không ngớt vang lên, thỉnh thoảng có vang lên tiếng cười trầm thấp của đàn ông.
 
Chương 2204


Tưởng Hân Vy ở bên cạnh, được thừa hưởng gen người đẹp của nhà họ Tưởng, trang điểm phù dâu nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyền rũ.

 

Điều Tưởng Hân Vy đang lo lắng bây giờ chính là phù rẻ, cô không khỏi tự hỏi sẽ là người như thế nào.

 

Nhưng bây giờ vị phù rễ kia vẫn chưa xuất hiện!

 

Hình Nhất Nặc nhìn Bạch Hạ với ánh mắt đầy ý cười, cuối cùng cũng có một cô chị dâu xinh đẹp về dạy dỗ anh ba của mình rồi, cô đang thầm hả hê đây này!

 

Hơn nữa, Hình Nhất Phàm rõ ràng rất nghe lời của Bạch Hạ, đó là vì yêu một người nên sẵn sàng để người đó kiểm soát mình.

 

“Hạ Hạ, em rất xinh đẹp.” Đường Tư Vũ khen ngợi.

 

Bạch Hạ nghe vậy có chút ngại ngùng, lúc này điện thoại di động bỗng vang lên, cô càm máy lên, là ba cô gọi đến, cũng đã rất lâu cô không gặp ba mình rồi, cô mỉm cười nói: “Ba em gọi, em đi nghe máy chút đã.”

 

Bạch Hạ đi sang một bên bắt máy: Alo, ba, ba đến rồi ạ?”

 

*Ba vừa xuống thuyền.” Giọng của Bạch Thế Trạch từ đầu bên kia truyền đến, sau khi đi nghỉ dưỡng thả lỏng tâm tình thì rõ ràng ông đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

“Vậy để con bảo Nhất Phàm kêu người đi đón ba.” Bạch Hạ vội vàng nói.

 

“Không cần đâu, người bên nhà thông gia đã sắp xếp người đón ba rồi, bây giò ba đang sang đó đây!”

 

Trong lòng Bạch Hạ cảm thấy rất ấm áp, hóa ra ba mẹ chồng sớm đã cho người đi đón ba rồi, cô cười nói: “Dạ, vậy ba sang đây ăn chút gì đó đi nhé!”

 

Ở bên phía sân bay, từ một chiếc máy bay tư nhân siêu to, một bóng người cao gầy kéo theo hành lý bước xuống, trên tay anh vắt một chiếc áo vest, tay còn lại càm một cốc cà phê, áo sơ mi xám và quần tây đen.

 

Cánh tay anh cong lại, trên cánh tay rắn chắc của anh còn có hai chiếc vòng màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu vừa bước ra từ sàn diễn chữ T.

 

Không chỉ có thân hình chuẩn mà còn đi kèm cả với gương mặt điển trai, quyền rũ.

 

Vậy nên, người đàn ông này hiển nhiên giống hệt như thân phận của anh ta, là con cưng của trời. Khung cảnh làm nền hoành tráng sau lưng anh khiến các nhân viên phục vụ xung quanh không khỏi nhìn sang, kinh ngạc cảm thán trước danh tính và lai lịch của vị khách này. Một chiếc phi cơ riêng to như vậy mà chỉ chở một mình anh, hơn nữa bên cạnh anh ta còn không có một người vệ sĩ nào.

 

Anh giống như một vị khách du lịch bình thường hơn, vừa kéo theo một chiếc vali đen đơn giãn, vừa tao nhã nhấp một ngụm cà phê. Nhìn thấy hai anh em nồi bật đang đi về phía mình, anh lập tức mỉm cười đi tới.

 

Hình Liệt Hàn và Hình Nhất Phàm đón người đang bước đến, Hình Nhất Phàm nhìn người trước mặt, quả thực cảm thấy nhan sắc của mình bị đe dọa, nhưng may mắn thay, hôm nay anh là chú rể, đừng ai hòng chiếm spotlight của anh.

 

“Hình đại ca, đã lâu không gặp.” Tiếng phổ thông của anh rất chuẩn, từ tính lại sâu sắc.

 

“Đã lâu không gặp, Kình Hạo!” Hình Liệt Hàn nói xong, hai người thân thiết trao nhau một cái ôm. Sau khi ôm xong, Hình Liệt Hàn giới thiệu Hình Nhất Phàm với anh ta: “Đây.

 

là em trai anh, Nhất Phàm, chú rể của ngày hôm nay.”

 

Hạng Kình Hạo híp mắt cười nhìn Hình Nhất Phàm: “Nghe Hình đại ca một mực nhắc tới em trai thiên tài, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp, vinh hạnh.”

 

Hình Nhất Phàm thấy rõ người này rõ ràng ra vẻ khiêm tốn, nhưng đến hơi thở cũng lộ ra hơi thở phách lồi.

 

“Chào cậu, Hình Nhất Phàm.” Hạng Kình Hạo đưa tay ra bắt tay anh.

 

Trợ lý của Hạng Kình Hạo ở phía sau đi tới đưa cho anh valy, khi chuẩn bi nhận ly cà phê của anh, anh lập tức cười: “Để tôi uống thêm một ngụm, hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay không thể ngủ quên ở hôn lễ.”

 

Hình Liệt Hàn lập tức quan tâm hỏi: “Sao thế?”

 

“Nhận được điện thoại của anh là em chạy đến luôn, còn ở trên máy bay viết tài liệu.”

 

“Cậu vất vả rồi, có muốn nghỉ ngơi không?” Hình Nhất Phàm cũng lo lắng cho anh.

 

“Không cần, lần đầu tiên được làm phù rể nên vô cùng kích động, tôi cũng không thấy phiền, chỉ ngồi nghỉ chút thôi là được.” Hạng Kình Hạo nói xong, uống hết cà phê, cầm theo ly đã cạn ném vào thùng rác. Có những người có tố chất, chỉ cần anh ta giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể nhận ra. Ở trên đường, Hình Liệt Hàn lại giới thiệu cặn kẽ lại, Hình Nhất Phàm và Hạng Kình Hạo ngồi hàn huyên với nhau, không nói chuyện không quen, thậm chí hai người còn từng học cùng một trường ở nước M, đến cả giáo sư cũng học cùng.

 

Hình Liệt Hàn ngồi xuống ghế phụ lái, nhìn hai người trò chuyện hăng say, anh cũng không chen lời, có chút không biết phải làm gì.
 
Chương 2199


Về vấn đề này, Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần không có ý kiến gì, nhưng họ vẫn không muốn cuộc sống sau này của họ bị thế giới bên ngoài biết đến, họ chỉ muốn khiêm tốn sống cuộc sống của mình mà thôi.

 

Sau khi uống rượu mừng của Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần, đám cưới của Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng đang đến gần như dự kiến, người nhà họ Hình đã rất mong chờ sự kiện hạnh phúc này của họ.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đã lên đảo từ sớm và bắt đầu chuẩn bị, họ trai qua thế giới hai người trên hòn đảo lãng mạn này và tận hưởng cuộc sống không bị xáo trộn hai ngày trước đám cưới.

 

Trong cửa hàng may đo trang phục dạ hội cao cấp của Tưởng San, hôm nay có một người mới đến báo danh.

 

Tưởng San đã đến tuổi này cũng không còn sức để nhận đồ đệ nữa. Bên dưới tay bà đã có hai người học việc xuất sắc, nhưng lần này bà lại ngoại lệ nhận thêm một người vào.

 

Hơn nữa cô gái này còn là cháu họ của bà, Tưởng San đương nhiên rất yêu thích cô, cô chính là Tưởng Hân Vy, năm nay mới 23 tuổi.

 

Cô vừa tốt nghiệp trường thiết kế ở nước ngoài, tuy có tài nhưng thiếu kinh nghiệm, hiện nay có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp trường thiết kế, nhưng những nhà thiết kế thực sự có thể đặt chân ra thế giới và nổi tiếng trên thế giới thì cần được đào tạo nhiều hơn thế.

 

Trong cuộc họp mỗi buổi sáng của Tưởng San, có 16 nhà thiết kế bà đã đào tạo, cộng với hơn 300 nhân viên dưới thương hiệu của bà. Bà cũng thành lập chi nhánh ở một số thành phố nước ngoài, doanh thu hàng năm vượt qua rất nhiều công ty khác trên thương trường.

 

Tưởng San cũng thành lập thương hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng của riêng mình nhưng bà không lắn sân ra thị trường mà chỉ lặng lẽ tập trung tạo dựng phong cách riêng.

 

Tưởng Hân Vy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với quân tây và quần short giản dị, phong cách trong sáng của một sinh viên đại học khiến cô vừa mới bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.

 

“Tưởng tiểu thư, bà chủ của chúng tôi đang đợi cô.” Người phục vụ lập tức bước tới, nhiệt tình chào hỏi.

 

“Mọi người gọi em là Hân Vy là được.” Tưởng Hân Vy là một cô gái rất khiêm tốn, cô có đam mê mãnh liệt với thiết kế, ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang cao cấp.

 

Thế nhưng, sinh viên thiết ké tốt nghiệp từ các trường viện đào tạo nhà thiết kế rất nhiều, mà chỉ một số ít có thể thực sự thực hiện được ước mơ này.

 

Tưởng Hân Vy được dẫn đến một văn phòng trên tầng 3.

 

Nữ nhân viên gõ cửa và đẩy cửa ra, chỉ thấy một người phụ nữ trang nhã đeo kính vàng đang cúi xuống ngắm nhìn tắm vải có hoa văn tinh xảo trên mặt bàn.

 

Đây là lần đầu tiên Tưởng Hân Vy gặp người cô họ này, vì sau khi sinh ra ở nước ngoài cô rất hiếm khi về nước. Mà khi còn rất nhỏ, cô nghe người ta nói rằng người cô họ này rất có năng lực, luôn hoạt động trong lĩnh vực thời trang ở nước ngoài, thế nên, trong nhiều năm bà ấy cũng không về nước mà đi khắp nơi, vì vậy kể từ khi cô sinh ra Tưởng Hân Vy chưa từng gặp mặt người cô họ này, nhưng thành tựu của bà trong giới thời trang lại vang dội như sắm bên tai.

 

Tưởng San thấy cô gái ngoài cửa đang ngượng ngùng quan sát mình, bà lập tức mỉm cười đi tới, gọi cô: “Cháu là Hân Vy đúng không? Mau vào đây, cô đang đợi cháu đây!”

 

“Cô họ!” Tưởng Hân Vy ngay lập tức bước vào, lịch sự gọi bà. Bởi vì Tưởng San không có con cái nên đối với con cháu trong nhà rất tốt, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn bà vẫn chưa gặp qua, điều này làm cho bà có chút tiếc nuối, đây là cháu gái của cậu bà, xét về bối phận thì cũng là họ hàng gần rồi.

 

“Cháu cứ gọi là cô đi! Không cần xem cô là người ngoài, ba của cháu và cô còn là anh em cùng nhau lớn lên từ bé ấy chứ!” Tưởng San nhìn đứa cháu gái nhỏ này, cô quả nhiên thừa hưởng khuôn mặt hình trứng ngỗng đặc biệt của nhà họ Tưởng, đôi mắt long lanh ngắn nước, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích.

 

“Cô.” Trước khi Tưởng Hân Vy đến, cô đã nghe ba mẹ cô nói rằng người cô này rất tốt bụng, bây giờ xem ra, dường như sự căng thẳng trước khi đến của cô đã dần biến mát.

 

“Nào! Để cô xem nào, đúng là con gái qua 18 tuổi thay đổi lớn thật đấy ! Cô đã nhìn thấy cháu trong bức ảnh lần trước! Trông cháu cỡ sáu bảy tuổi, được bố cháu ôm trong lòng chụp một ảnh chân dung gia đình. Cháu lúc đó với bây giờ vẫn xinh đẹp như vậy.”

 

Ánh mắt Tưởng San đây trìu mến.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi mỉm cười, đỏ mặt xấu hồ.

 

Người nhân viên bên cạnh không khỏi nhìn cô đầy ghen tị, xem ra đây lại sẽ là một ngôi sao mới trong ngành thời trang trong tương lai đây! Có bà chủ dẫn dắt, tiền đồ trong tương lai của cô gái này không thể lường trước.

 

“Nào, cô mới nhập được loại vải này, cháu xem xem có đẹp không?” Tưởng San nắm tay cô đi tới bên cạnh tấm vải bà vừa lấy tới, hoa văn và màu sắc đều là mẫu thiết kế mới nhất của bà, độc nhất vô nhị,.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi trầm trồ khen ngợi: “Thật đẹp, nếu dùng vải này để may sườn xám, nhất định sẽ rất đẹp.”

 

Tưởng San nghe cô nói vậy cũng rất vui, bà là một bậc thầy về thiết kế sườn xám, đây là sản phẩm mới mà bà đã chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, nó chắc chắn sẽ khiến mọi người trong ngành thời trang trong tương lai sáng mắt.
 
Chương 2202


Anh ngửi mùi rượu trên người mình, lập tức đi về phía phòng tắm, anh không muốn để mùi rượu trên người anh dính lên cô.

 

Sau khi tắm xong, đêm mùa hè mát mẻ, Hình Nhất Phàm cũng thay đổi cách đi ngủ của mình, anh đi ngủ mà không mặc đồ ngủ, nhưng anh không đánh thức cô gái bên cạnh mình mà chỉ ôm cô vào lòng, cùng cô chìm vào giấc ngủ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đang lên kế hoạch cho chuyến du lịch lần này của họ, bởi vì cô đã làm việc rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên đi du lịch một cách thư thái như vậy, cô muốn chơi thật vui. Vì vậy, cô cũng rất quan tâm chuyến đi này.

 

Lúc Lam Thiên Thần trở về, nhìn thấy người phụ nữ mặc váy ngủ dưới ánh đèn, mái tóc dài buông xoả, cầm ipad nghiêm túc xem, anh ngồi xuống đầu giường, ôm lấy sau đầu của cô, cùng cô trán cụng trán.

 

“Em còn chưa ngủ à? Có phải đang đợi ông xã của em không?” Đôi mắt đầy sao mờ ảo của Lam Thiên Thần ánh lên vài tia quyền rũ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng đang đợi anh, cô gật đầu, cất ipad nói: “Anh đi tắm đi! Em đợi anh ngủ cùng.”

 

Trong mắt Lam Thiên Thần là tình yêu không gì ngăn cản được, anh trầm giọng nói: “Được, đợi anh.”

 

Khoảng năm giờ sáng, một chiếc tàu chất đầy những khóm hoa tươi mới hái cập bến, nhân viên công ty tổ chức tiệc cưới ngay lập tức vận chuyển hoa xuống, tranh thủ thời gian ban đêm, vận chuyển những bông hoa còn nhiều sương đến quầy hoa, bắt tay vào trang trí hiện trường đám cưới.

 

Đội ngũ nhân viên với đầy đủ nhân lực, được phân công rõ ràng, chỉ mắt chưa đầy một giờ đồng hồ đã cắm xong các loại hoa khác nhau vào bàn tiệc cưới, làn hoa, trên bàn và tất cả những nơi cần cắm hoa.

 

Có hoa hồng lộng lẫy, hoa bách hợp thuần khiết, lần này có rất nhiều loại hoa, đây là một đám cưới lãng mạn với chủ đạo là hoa.

 

Sáu giờ sáng, Bạch Hạ, người đã ngủ sớm đêm qua nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, cô vội vàng vươn tay ấn tắt, tối qua cô đã ngủ rất ngon, nhưng người đàn ông bên cạnh lại không. Đêm qua không biết khi nào anh mới lên giường đi ngủ, vì vậy cô không muốn đánh thức anh dậy sớm như vậy.

 

Như thể biết vẫn còn sớm, một cánh tay ôm lấy eo thon của cô, người đàn ông trầm tháp lẫm bẩm nói: “Ngủ thêm chút nữa đi em.”

 

Bạch Hạ không khỏi cong môi quay người lại, đối diện với khuôn mặt vô cùng tuấn tú này, trong mắt cô tràn đầy vẻ háo hức, hôm nay, cô sắp trở thành cô dâu của anh rồi.

 

Bạch Hạ dựa vào lòng tiếp tục ngủ bù, hôm nay nhất định phải giữ gìn đủ tinh thần để đối mặt với hôn lễ của mình trong trạng thái tốt nhất.

 

Lúc này, hai vị người lớn nhà họ Hình đã thức dậy rồi.

 

Hôm nay có gần hai trăm khách mời, vậy nên bọn họ cũng đã triệu tập nhân viên của tập đoàn Hình thị tới, lúc này bọn họ đều đã lên đến trên đảo, có Hàn Dương đứng đầu, bảo vệ hơn 100 vị khách dự tiệc, bảo vệ đám cưới này được toàn vẹn. Nhân lực hùng hậu chia ra xung quanh hòn đảo một cách trật tự.

 

Khách dự đám cưới ngày hôm nay không chỉ là doanh nhân mà còn là những người cao quý nhất của quốc gia cũng sẽ đến đây. Đám cưới của nhà họ Hình, số lượng khách khứa không phải là con số nhỏ.

 

Đến khoảng 7 giờ 30 phút, Bạch Hạ thật sự không ngủ tiếp được nữa, Hình Nhất Phàm cũng dậy củng cô. Bạch Hạ rửa mặt xong, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn, cô mặc một chiếc váy thoải mái đơn giản, dù sao lát nữa cũng phải mặc váy cưới.

 

Nghĩ đến chiếc váy cưới, cô không khỏi thấy háo hức, không thể chờ đợi được nữa. Hình Nhất Phàm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đang cúi người sắp xếp túi xách, anh không kìm được mà ôm lấy eo cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Bạch Hạ bị anh chọc cười khúc khích đẩy anh: “Hình Nhất Phàm, anh đừng quậy nữa được không?”

 

Hình Nhất Phàm ngửi ngửi: “Ừm, vợ anh thơm ghê.”

 

Trong lòng Bạch Hạ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô quay đầu nói với anh: “Em sang đó trang điểm trước, lát nữa anh cũng qua đấy nhé.”

 

“Em nghĩ chồng em cần trang điểm sao?” Hình Nhát Phàm ngay lập tức trưng khuôn mặt điển trai của mình ra.

 

Bạch Hạ bị anh chọc cười ha hả, ngắm khuôn mặt tuần tú đầy nam tính của anh, cô đột nhiên tiến lên, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Chồng em đẹp trai nhất.”

 

Dứt lời, trong khi Hình Nhất Phàm vẫn đang đứng sững tại chỗ, Bạch Hạ đã tươi cười đi khỏi.

 

Hình Nhất Phàm cắn nhẹ đôi môi mỏng, mỉm cười đầy hài lòng.

 

Sau khi Bạch Hạ đến nơi, chuyên viên trang điểm đã đợi cô ở đó, Bùi Nguyệt Hoàng cũng sang trang điểm cùng cô.

 

Phù dâu của Bạch Hạ lần này vốn là Bùi Nguyệt Hoàng, nhưng bây giờ cô đã có một ứng cử viên phù hợp hơn, đó chính là Tưởng Hân Vy. Chuyện này cũng là do Tưởng San tối hôm qua trên bàn ăn nhắc đến, Tưởng Hân Vy được nhận một nhiệm vụ cao cả mà không khỏi lo sợ. Mặc dù chiếc váy phù dâu đã được chuẩn bị trước cho Bùi Nguyệt Hoàng nhưng có Tưởng San ở đây, bà thậm chí có thể chuẩn bị ngay một bộ váy phù dâu khác, tốc độ làm việc vô cùng nhanh chóng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng rát sẵn lòng nhường lại, dù sao vị trí phù dâu phù hợp với những cô gái chưa lấy chồng hơn.
 
Chương 2201


Có lẽ chủ đề con cái là điều mọi người quan tâm nhất lúc này! Bởi trong cuộc đời họ, ý nghĩa sống quý giá nhất chính là những đứa con.

 

Một nhóm người khác cũng đang có buỏi tụ họp của họ, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ, Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng cũng đang ở trong một quán bar trên bãi biển. Lúc này, trong quán bar lộ thiên dưới bầu trời đầy sao, chỉ có bôn người họ đang nói chuyện cười đùa với nhau.

 

Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần đang thảo luận về tuần trăng mật, vì tham dự lễ cưới của Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm nên chuyến đi hưởng tuần trăng mật của họ đã bị hoãn lại, họ sẽ bắt đầu lại sau khi lễ cưới kết thúc.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng đã lên kế hoạch xong xuôi sau lễ cưới, tuần trăng mật sẽ đi những đâu. Thảo luận về vấn đề này, bầu không khí vô cùng thoải mái, bọn họ đều rất chờ mong về chuyến trăng mật sắp tới.

 

“Tiểu Hạ, bây giờ em có căng thẳng không?” Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm cười hỏi, cô là người từng trải, hình như sau khi trải qua một lần, cô càng yên tâm hơn lao vào cuộc sống hôn nhân.

 

Bạch Hạ gật đầu, thành thật nói: “Em thật sự có chút lo lắng!”

 

“Có anh ở đây, em lo lắng gì chứ?” Hình Nhất Phàm lúc này đang cầm một chai rượu whisky nhỏ trên tay uống, mang đầy khí tức hoang dã, ngầu của đàn ông.

 

Lam Thiên Thần ở bên cạnh cũng đang uống như: vậy, chắc là vì đêm nay qua vui, nên mọi người đếu muốn buông thả một chút.

 

Bạch Hạ nhìn anh, cô cũng đã uống vài ly rượu vang đỏ, cũng đã chuếnh choáng say, cô sát lại nhìn anh chăm chú, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Ừm, bắt cứ lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em, nếu không em sẽ căng thẳng.”

 

Hình Nhất Phàm vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Có chồng em ở đây rồi, em đừng lo.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi, nhìn thấy hai người đàn ông hình như vẫn chưa uống đủ, cô nói với Bạch Hạ: “Tiểu Hạ, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, để cho bọn họ uống tiếp đi!”

 

Bạch Hạ cũng nghĩ như vậy, cười nói: “Được! Vậy chúng ta về nghe nhạc đi.”

 

Hai người đàn ông lập tức đứng dậy đưa mắt nhìn theo bọn họ đi về hướng biệt thự, sau đó hai người đàn ông lại tiếp tục nâng ly, cụng ly.

 

Thời gian của Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc chủ yếu là dành thời gian cho con gái, vì bọn họ không thể rời cô bé hơn một tuổi này dù chỉ một bước, đứa nhỏ cũng rất bám người. Lúc này, cô bé đã ngủ rồi, Hình Nhất Nặc nhìn cô bé mặc tã và bộ đồ ngủ bó sát nghiêng người nằm ngủ say trên chiếc giường lớn, cô không nhịn được mỉm cười cúi xuống hôn lên gò má nhỏ của con bé!

 

Lúc này, đứa nhỏ đã rất mệt rồi, ngủ say như một chú lợn nhỏ.

 

Hình Nhất Nặc đã đi tắm rồi, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, khiến cho cô toát ra vẻ phong tình ngời ngợi. Cô đã không còn như thời thiếu nữ nữa, cô đã rèn luyện được khí chất như một nữ thần.

 

Với mái tóc dài hơi xoăn buông xoả ngang lưng, khiến cho mỗi cử động của cô đều vô cùng quyến rũ, mê người. Ôn Lương Diệu mặc đồ ngủ từ bên ngoài cửa bước vào, anh vừa đi đến phòng khách bên cạnh tắm một giác.

 

Hình Nhất Nặc quay đầu lại nhìn thấy chồng, cô lập tức “suyt” một tiếng, không cho anh vào đánh thức đứa con gái, khó khăn lắm cô mới dỗ được con bé ngủ.

 

Ôn Lương Diệu đứng ở trước giường, ngắm nhìn con gái đang ngủ say, anh rất muốn tiền đến hôn con bé một cái.

 

Hình Nhát Nặc cúi người xuống, xác nhận lại rằng con gái đã ngủ say, sau đó cô nhìn Ôn Lương Diệu nở một nụ cười với hàm ý rất rõ ràng.

 

Ánh mắt của Ôn Lương Nghiêu tối sầm lại, Hình Nhất Nặc lặng lẽ đi đến bên anh, choàng tay qua cổ anh, ngắng đầu lên cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Chồng à, tiếp theo đây là thời gian của chúng ta rồi.”

 

Ôn Lương Diệu cười đầy cưng chiều, anh nắm tay kéo cô ra ngoài, hai người đi vào phòng khách bên cạnh, đây có lẽ là chuyện mà những người sau khi kết hôn đều hiểu rõ nhỉ?

 

Đêm đã khuya, bữa tiệc trên tầng thượng cũng tan, hai cặp vợ chồng đều trở về phòng của mình. Hình Liệt Hàn về đến phòng, phát hiện con gái hôm nay chơi đùa mệt quá nên đang ngủ say trong phòng của mẹ. Điều này có nghĩa là đêm nay là thời gian thuộc về anh và vợ.

 

“Con bé đang ngủ bên phòng mẹ rồi.” Khi Hình Nhất Hàn nói câu này ra, anh không giấu được sự vui mừng. Đường Tư Vũ nghe xong không khỏi bật cười: “Nhìn anh đắc ý chưa kìa.”

 

“Tất nhiên.” Hình Liệt Hàn vừa nói vừa nở một nụ cười khó hiểu, nhìn cô chớp mắt một cái, ý nói: “Em hiểu mà!”

 

Trong một đêm lãng mạn như vậy Bạch Hạ lại đã say giác nồng. Hôn lễ càng đến gần, áp lực của cô càng lớn hơn, áp lực càng lớn, cô lại càng ngủ ngon hơn, đầu vừa chạm vào gói đã cảm thấy buồn ngủ.

 

Khi Hình Nhất Phàm quay lại thì chỉ nhìn thấy một bóng dáng ngọt ngào đang say giấc nồng dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo.

 

Mặc dù Hình Nhất Phàm ở bên biển cùng Lam Thiên Thần nói chuyện, uống mấy chai rượu mạnh, nhưng lúc này anh vẫn rất tỉnh táo.
 
Chương 2203


Một lúc sau, Tưởng Hân Vy đến, cô được cử làm phù dâu, vậy thì phù rễ đương nhiên cũng phải đổi người, không thể để Lam Thiên Thần làm phù rẻ được.

 

Có điều, tối qua Hình Liệt Hàn đã nói chuyện phù rổ cứ giao cho anh, hơn nữa đây còn là một vị khách bí ẩn, vị khách này sau khi nhận được cuộc gọi của Hình Liệt Hàn đã rất sảng khoái đồng ý, nói rằng sẽ có mặt ở đây trước.

 

8h30 tối nay.

 

Là bạn của anh hai nên Hình Nhất Phàm đương nhiên rất sẵn lòng mời anh ấy làm phù rể của mình.

 

Váy phù dâu của Tưởng Hân Vy đã được một trong những trợ lý của Tưởng San gửi đến. Đây là lần đầu tiên cô làm phù dâu, còn lo lắng hơn cả người phải làm cô dâu như Bạch Hạ.

 

*Chị dâu, em có chút căng thẳng.” Tưởng Hân Vy nhỏ hơn Bạch Hạ một tuổi, hơn nữa cô chỉ vừa mới rời ghế nhà trường, vẫn chưa có kinh nghiệm gì.

 

“Không sao đâu, lát nữa em cứ đứng ở bên cạnh chị, Tiểu Vũ Điềm cũng ở đó, em dắt tay con bé cùng chị đi lên sân khấu là được.” Bạch Hạ an ủi cô ấy, có một người phù dâu còn căng thẳng hơn cả cô như vậy, khiến cho người làm cô dâu như cô bình tĩnh hơn nhiề, bởi vì cô phải chăm sóc cho cô ấy.

 

“À đúng rồi! Phù rể là ai vậy ạ? Anh hai họ cũng không nói.” Tưởng Hân Vy cũng hơi tò mò.

 

*Chị cũng không biết nữa. Tối hôm qua anh hai gọi điện xong là đi tụ họp với mọi người rồi.” Bạch Hạ lắc đầu, nhưng mà, người được anh cả lựa chọn hẳn là rất thích hợp nhỉ?

 

Bùi Nguyệt Hoàng đi ăn sáng với Lam Thiên Thần rồi, mà cô dâu và phù dâu cũng bắt đầu trang điểm.

 

Hình Nhất Phàm lúc này đã tìm thấy anh hai của mình, anh đang đợi phù rể của mình rồi cùng sang đó. Hai anh em đi dạo dưới bóng dừa trong nắng, Hình Liệt Hàn cũng bắt đầu cảm khái, nghĩ đến lúc anh kết hôn, hai đứa em của anh cũng chỉ mới mười lăm, sáu tuổi, bây giờ ngay cả đứa em trai của anh cũng sắp lấy vợ rồi, thời gian trôi qua nhanh thật!

 

“Anh hai, anh đừng úp úp mở mở nữa, mau nói cho em biết phù rễ của em là ai vậy?” Hình Nhất Phàm nhìn anh cả của mình với ánh mắt đầy mong đợi.

 

Nếu đã là bạn của anh hai thì thân phận của người đó hẳn là không tệ.

 

“Sẽ không chiếm hết spotlight của em chứ?” Hình Nhất Phàm hỏi đùa.

 

Hình Liệt Hàn bị anh chọc cười: “Em yên tâm! Cậu ấy không thể cướp spotlight của em đâu, bởi vì ở đây không ai có thể nhận ra danh tính của cậu ấy cả.”

 

“ÒI Vậy rốt cuộc thì danh tính của anh ấy là gì?” Hình Nhất Phàm tò mò hỏi.

 

“Danh tính của cậu ấy có chút phức tạp. Gia tộc của cậu ấy đã di cư ra nước ngoài từ 100 năm trước, là truyền nhân bí mật của gia tộc nổi tiếng là đế chế y học. Trong tay cậu ấy có đội ngũ y tế và kiến thức y tế tiên tiến nhát.

 

Đây là điểm mà anh rất hứng thú, hơn nữa anh cũng có hợp tác với cậu ấy rất nhiều hạng mục, vậy nên anh với cậu ấy đã quen biết khoảng bảy tám năm rồi, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết với nhau.”

 

Hình Nhất Phàm nghe anh nói xong, cũng biết rằng mặc dù việc kinh doanh của gia tộc đã rất lớn rồi, nhưng anh hai của anh thích lao vào các lĩnh vực mới, có vẻ như anh đã bắt đầu ra tay với lĩnh vực y học rồi.

 

“Anh hai, theo anh nói thì có lẽ tuổi tác của anh ấy cũng đã lớn lắm rồi nhỉ? Anh có chắc anh áy có thể làm phù rẻ của em không?” Hình Nhất Phàm vòng tay cười hỏi.

 

Hình Liệt Hàn bật cười, nhướng mày nói: “Chắc cũng tầm tuổi của em thôi! Là một người tài giỏi đấy, em phải cẩn thận kẻo bị cướp spotlight thật đáy.”

 

Hình Nhất Phàm cười ha hả: “Em không sợ điều này.

 

Nghe anh nói vậy, bây giờ em thực sự rât muôn làm quen với anh ấy.”

 

Vừa nói xong, điện thoại di động của Hình Liệt Hàn đổ chuông, anh nhắc máy lên nhìn, nói với em trai: “Đi thôi!

 

Máy bay tư nhân của cậu ấy đến rồi.”

 

Trên hòn đảo này có một sân bay, ở đây hôm nay có một buổi triển lãm máy bay tư nhân sang trọng.

 

Trên bến tàu bên cạnh tự nhiên cũng có buổi trình diễn đủ loại du thuyền sang trọng.

 

Hình Nhất Phàm theo anh cả đến chiếc ATV(*) bên cạnh, hai anh em cùng nhau đi gặp vị phù rẻ bí ản.

 

(*) Xe ATV: xe đẩy đụn cát hay còn gọi là xe buggy bãi biển – là một phương tiện cơ giới giải trí có bánh xe lớn và lốp rộng, được thiết kế để sử dụng trên cồn cát, bãi biển, đường sá hoặc giải trí trên sa mạc.

 

Trong phòng thay đồ, cả Đường Tư Vũ và Hình Nhát Nặc đều đưa con gái của họ đến, hôm nay Hình Vũ Điềm cũng sẽ được làm kiểu tóc xinh xắn và mặc chiếc váy cổ tích xinh đẹp của mình lên.

 

Bạch Hạ đã trang điểm xong, khuôn mặt của cô vốn đã rất xinh đẹp thanh tú, thợ trang điểm cũng không dám xuống tay mạnh với cô, chỉ giúp cô thêm rạng rỡ chứ không dám hủy hoại vẻ đẹp tự nhiên của cô.

 
 
Chương 2206


Bạch Hạ lập tức vươn tay chặn lại: “Không được, em mới uống rượu.”

 

Hình Nhất Phàm: “…”

 

Hình Nhất Phàm đành phải giải nghiền bằng cách hôn lên trán cô: ‘Dám từ chói chồng em, gan lớn lắm.”

 

Bạch Hạ híp mắt cười noid: “Không dám.”

 

*Đi, anh cùng em tới mặc váy vưới.” Hình Nhất Phàm vui vẻ vội vàng.

 

Bạch Hạ không khỏi xấu hỏ: “Không cần đâu!”

 

“Cần mài” Hình Nhất Phàm đưa tay dắt cô đi về phía phòng thay đồ.

 

Dưới lầu, Tưởng Hân Vy lúc này không có việc gì làm, cô thực sự muốn biết phù rễ nhìn như thế nào.

 

Nhóm nhân viên make đang tụ tập thu dọn đồ, lúc này Tưởng San đi vào, bà nhìn Tưởng Hân Vy hỏi: “Hân Vy, cháu có thấy lễ phục dạ hội của cô không?”

 

“Trông như thế nào ạ?”

 

“Sườn xám màu đỏ, chị của cô không cẩn thận làm bản đồ, vừa hay cô cũng mang theo, cô nhớ rõ là mang đến rồi mà.”

 

*Để cháu tìm xem.”

 

“Được, vậy cháu tìm giúp cô nhé, cô đi tiếp khác.” Tưởng San đang rất vội.

 

“DạiI Cháu tìm được sẽ đưa qua.” Tưởng Hân Vy đồng ý.

 

Sau khi Tưởng San rời khỏi, Tưởng Hân Vy bắt đầu tìm trong đại sảnh phòng hóa trang, lúc này có một nhân viên trang điểm đi tới, hỏi cô: “Tưởng tiểu thư, khi này tôi có thấy bà ấy để trong một gian phòng nghỉ, hay là cô qua đó xem?”

 

Tưởng Hân Vy vui vẻ nói: “Thế à? Được, chỗ nào trong phòng nghỉ?”

 

“Tôi không nhớ rõ, cô vào xem thử xem!” Nhân viên hóa trang chỉ nhớ được một chuyện như vậy, Tưởng Hân Vy gật đầu, đi qua hành lang, nơi này chỉ có một phòng nghỉ, cô nghĩ thầm bên trong chắc là không có ai, cô mở cửa đẩy gian đầu tiên ra, tới trước sofa, cô thấy có một người đàn ông đang nằm. Tưởng Hân Vy ngắn ra, sao ở đây lại có người nằm nghỉ? Mà đúng lúc này, cô thấy dưới đầu người đàn ông có một cái túi, bên trong hình như là quần áo, chẳng lẽ là sườn xám của cô cô?

 

Tưởng Hân Vy nhẹ nhàng đi tới, khi cô nhìn thấy gương mặt người đàn ông, cô không khỏi ngần ra, đầu óc trống rỗng trong vài giây, chẳng lẽ anh là phù rễ thần bí?

 

Nhưng bây giờ anh đang ngủ trên cái túi, lại còn gối đầu, cô phải làm sao?

 

Cũng không thể cứ thế rút đi chứ? Nói là nói thế, chứ đánh thức anh dậy thì phải làm sao? Rõ ràng là anh rất mệt, ngủ cũng vô cùng say.

 

Nếu đánh thức, anh có tức giận không?

 

Tưởng Hân Vy rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, quần áo của cô cả bị ướt, cô còn phải tiếp khách, quần áo dính nước thì rất vô lễ.

 

Cho nên bây giờ chuyện lấy được cái túi là vô cùng khẩn cấp. Tưởng Hân Vy nhìn trái liếc phái, thấy bên ghế có một cái gối vô cùng thích hợp để gói đầu, vừa hay thích hợp làm cái gối ngủ hơn túi. Có nên đổi cho anh không?

 

Tưởng Hân Vy nghĩ, còn không đánh thức anh dậy… Mà lại muốn đổi gói cho anh. Tưởng Hân Vy cầm gối đi tới, cúi người nhìn người đàn ông đang ngủ, hô hấp không khỏi rối loạn vài phần.

 

Tưởng Hân Vy nắm chặt gối trong tay, có chút khẩn trương cắn đôi môi đỏ mọng, đối diện với gương mặt của người đàn ông đang ngủ, hàng mày đen như vảy mực, bao trùm lên hàng lông mi cong cong, một đường cong xinh đẹp dưới mí mắt, sống mũi cao ngất, môi mỏng tự nhiên, cằm vòng một đường cong hoàn mỹ, đường cong kéo dài đến xương quai xanh như ẩn như hiển.

 

Soái ca có gương mặt góc cạnh rõ ràng kiên cường lại tinh xảo, da thịt nhãn nhụi, bạc môi mềm mại hồng nhuận, Tưởng Hân Vy không phải chưa thấy qua.

 

Giống như hai anh họ nhà cô, ai cũng như thiên thần, nên đối với soái ca, cô cũng chẳng có suy nghĩ gì mấy.

 

Chỉ là mỹ nam đang ngủ trước mắt cô này, vấn khiến cô không nhịn được muốn nhìn nhiều thêm một chút, thậm chí còn có chút thát thần.

 

Tưởng Hân Vy vội vàng lắc đầu, cô đang nghĩ gì thế này, bây giờ phải rút chỗ áo đang bị anh gối đầu lên mới phải chứ.

 

Tưởng Hân Vy đưa tay, nhìn người đàn ông này xem đã thực sự say ngủ hay chưa, sau đó nhẹ nhàng nâng gáy anh lên, đổi gói đầu để anh không tỉnh.

 

Bàn tay nhỏ bé tinh tế của Tưởng Hân Vy lặng lẽ đặt dưới gáy anh, thay vào một chiếc gói.
 
Chương 2205


Trong lòng anh, Hạng Kình Hạo giống như một người em trai, nên anh cũng hi vọng cậu ấy và Hình Nhát Phàm có thể trở thành bạn tốt, tương lai cũng có thể cùng nhau phát triển trên phương diện học thuật.

 

Chiếc xe đen nhỏ đỗ lại bên thảm cỏ bên ngoài phòng hóa trang, ba người xuống xe, Hình Nhất Phàm nhìn đồng hồ, 8h40, anh nói với Hạng Kình Hạo: “Kình Hạo, chúng ta vào thôi!”

 

“Được, đi thôi!” Hạng Kình Hạo gật đầu.

 

Hình Liệt Hàn nói với Hạng Kình Hạo: “Anh đi giúp ba mẹ chào hỏi khách, Kình Hạo giao cho em đấy.”

 

“Hình đại ca, yên tâm, em không cần ai để ý.” Hạng Kình Hạo nhếch mi cười, Hình Nhất Phàm mang Hạng Kình Hạo đi vào phòng hóa trang, giờ phút này, nhóm Bạch Hạ hóa trang xong đang ngồi ăn điểm tâm, thợ trang điểm nhìn hai đại soái ca, không khỏi oa lên một tiếng, hôm nay.

 

chú rễ và phù rễ đều là những nhân vật xuất sắc.

 

*Vợ tôi đâu?” Hình Nhất Phàm trầm thấp hỏi.

 

“Bạch tiểu thư đang trên lầu nghỉ ngơi, mọi người đã make up xong rồi.”

 

“Được, thế thì chúng ta bắt đầu thôi! Cứ làm đơn giản cho tôi là được.” Hình Nhất Phàm nói với bên cạnh Hạng Kình Hạo: “Bộ quân áo này của cậu không tệ, có cân thêm áo ngoài không?”

 

Hạng Kình Hạo cúi đầu nhìn: “Tôi mặc bộ này đi!”

 

“Được!” Hình Nhất Phàm cũng không có cách nào để thay bộ mới cho anh ta.

 

Thợ trang điểm bắt đầu make up cho chú rễ và phụ rẻ của anh. Thật ra cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần sửa lại kiểu tóc và tóc mai chỉnh lại một chút là được.

 

Một nhân viên bưng trà nước lên lầu, khi cô ấy đặt trà xuống liền nói với Bạch Hạ: “Bạch tiểu thư, nhóm Hình tiên sinh đã tới rồi.”

 

Vừa nghe đến chữ này, Bạch Hạ tò mò hỏi: “Phù rẻ cũng tới rồi chứ?”

 

“Đều đã tới.”

 

Tưởng Hân Vy đang đứng bưng chén nước lập tức nhìn qua, cô nhìn nhân viên viên phục vụ: “Trông phủ rẻ như: thế nào?”

 

“Đẹp trai như chú rẻ!” Nhân viên cười nói.

 

Tưởng Hân Vy lắc lắc đầu: “Thế chút nữa gặp đi.”

 

Cô cũng không phải không biết xấu hổ mà đi ngó xem anh thế nào, hẳn là một người trẻ tuổi đẹp trai đi!

 

Dưới lầu, Hình Nhất Phàm và Hạng Kình Hạo đã xong xuôi, Hạng Kình Hạo còn thừa dịp trang điểm mà chợp mắt một lúc.

 

Khi nhóm nhân viên hóa trang thu thập lại đồ đạc, mọi người đỏ mặt, bọn họ còn chưa bao giờ gặp cùng lúc hai người đẹp trai như thế này đâu.

 

“Kình Hạo, bên cạnh có phòng nghỉ, cậu sang đấy nghỉ đi, nửa giờ nữa tôi cho người tới gọi.” Hình Nhất Phàm nói với anh.

 

Đôi mắt Hạng Kình Hạo lóe sáng, chằng chịt tơ máu, anh gật đầu: “Được, tôi đi ngủ một chút, nhớ nhắc tôi đấy, tôi không muốn bỏ lỡ hôn lễ của cậu.”

 

“Được!” Hình Nhất Phàm cười gật đầu. Hạng Kình Hạo liền vào phòng nghỉ ngơi, Hình Nhất Phàm lên lầu, lúc này nhân viên cũng đã mặc xong váy cho Bạch Hạ, Tưởng Hân Vy thấy chỉ có mình anh lên, cô không khỏi liếc nhìn phía sau anh, vị phù rể kia thật là thần bí.

 

Đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi anh thế nào.

 

Bạch Hạ thấy chỉ có mình Hình Nhất Phàm, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Phù rễ hôm nay không đến sao?”

 

“Cậu ấy đang nghỉ ngơi, một chốc nữa rồi gọi.” Hình Nhất Phàm nói xong, mỉm cười đi đến bên cạnh: “Còn chưa thay váy cưới à?”

 

“Sắp rồi đây.” Bạch Hạ mím môi cười.

 

Lúc này chỉ còn Tưởng Hân Vy và Bạch Hạ, cô thấy Hình Nhất Phàm đến, tự nhiên mình lại thành cái bóng đèn, cô cười nói: “Anh Nhất Phàm, chị dâu, em xuống trước chờ hai người.”

 

“Được, em vắt vả rồi.” Hình Nhất Phàm cười với cô.

 

“Em vui còn không hết này!” Tưởng Hân Vy nói xong, đẩy cửa ra ngoài.

 

Bạch Hạ nắm lấy cánh tay anh, nghiêng mặt nói: “Thế nào, em trang điểm đẹp không?”

 

Hình Nhất Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, má hồng môi đỏ, khiến anh hô hấp hơi gấp, ngón tay đưa đến môi cô.
 
Chương 2208


Bạch Hạ nghe ra ý tứ của anh, cô không khỏi bật cười: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, Hân Vy chỉ đơn giản là tò mò thôi.”

 

Hình Nhất Phàm cần thận nắm lấy bàn tay cô, áo cưới của Bạch Hạ xòe trên bậc thang, vô cùng xinh đẹp tao nhã, tựa như một nàng công chúa.

 

Tưởng San sắp xếp vài người ở lại làm việc, bà vội vàng đứng lên, thay cô cầm váy.

 

Lúc này Tưởng Hân Vy cũng rảo bước đi tới, Hình Nhất Phàm nhìn thời gian, đã 9h20, xem ra anh nên gọi Hạng Kình Hạo rồi.

 

Lúc này Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng cũng xuất hiện ở cửa lớn, Lam Thiên Thần cười hỏi: “Thiên Thần, có cần mình hỗ trợ không?”

 

“Không cần, đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, chờ giờ lành thôi.” Hình Nhất Phàm cười trả lời.

 

*Phù rể còn chưa tới à?” Lam Thiên Thần tò mò hỏi.

 

“Đến rồi, đang ở phòng nghỉ, một lúc sẽ giới thiệu hai người với nhau, một người anh em tốt của anh mình.”

 

Hình Nhất Phàm nói xong liền nghe có tiếng đẩy cửa ở phòng nghỉ.

 

Tưởng Hân Vy vừa nghe, người kia quả thực là phù rẻ, lại nghe tiếng mở cửa, lòng cô không khỏi căng thẳng, yên lặng đỏ mặt.

 

Ngoại trừ cô còn đang lảng tránh, ánh mắt mọi người đều tò mò nhìn về phía phòng nghỉ.

 

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người thon dài mê hoặc xuất hiện, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, đang sửa sang lại vạt áo.

 

Khi thấy mọi người trong sảnh đều đang nhìn mình, anh ta lập tức mở một nụ cười sáng lạn: “Chào mọi người, để mọi người chờ lâu rồi.”

 

Hình Nhất Phàm cất bước đi tới, đưa tay nắm vai anh đi tới: “Long trọng giới thiệu với mọi người, đây là thiếu gia của một thế gia ngành y, Hạng Kình Hạo tiên sinh.”

 

Ánh mắt Hạng Kình Hạo cười cười đánh giá những người ở đây, phút chốc, anh cảm nhận được một bóng hình quen thuộc, có điều, ánh mắt cô gái đó không nhìn anh.

 

“Đây là vợ tôi, Bạch Hạ.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn thấy Bạch Hạ, không khỏi nở nụ cười: *Tôi nhỏ hơn Nhất Phàm mắy tháng, sau này sẽ gọi cô là chị dâu vậy, cô cũng được coi như là anh em kết nghĩa của Nhất Phàm.”

 

“Chào hai vị.” Hạng Kình Hạo gật đầu chào hỏi vợ chồng Lam Thiên Thàn.

 

Ngay sau đó, ánh mắt anh dừng lại ở cô gái vẫn luôn cúi đầu, chờ cô giới thiêu.

 

Hình Nhất Phàm cũng nghĩ đến Tưởng Hân Vy, anh không khỏi nghiêm mặt nhìn em họ nói: “Hân Vy, để anh giới thiệu với em, đây là phù rể của anh hôm nay, hai người làm quen một chút đi.”

 

Ánh mắt Tưởng Hân Vy xấu hổ ngước lên, nhưng vẫn không nhìn vào mắt người đàn ông nọ, ngữ khí túng quẫn: “Chào anhl”

 

“Vị này là?” Hạng Kình Hạo híp mắt hỏi.

 

“Đây là em họ tôi, Tưởng Hân Vy, cũng là phù dâu.” Hình Nhất Phàm cao giọng nói.

 

Hạng Kình Hạo không khỏi nhếch môi, hóa ra cô gái sàm sỡ anh lại là phù dâu của hôm nay, đúng là thú vị.

 

“Oa! Kình Hạo, có diễm phúc quá đấy.” Hình Nhất Phàm đột nhiên cười ra tiếng.

 

Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn anh: “Tôi nào có diễm phúc.

 

gì”

 

Hình Nhất Phàm lại nhịn không được cười rộ lên: “Nếu tôi không nhìn nhằm, trên mặt trái cậu có cái dấu đỏ kìa! Hẳn phải là một người hâm mộ để lại đúng không?”

 

Những lời này khiến Tưởng Hân Vy đứng bên cạnh hoảng sợ, cô hốt hoảng ngảng đầu, quả nhiên thấy bên sườn mặt anh một cái dấu son môi đỏ mọng.

 

Bình thường cô không đánh son, nhưng hôm nay khi makeup có đánh son, vì thế tự nhiên cũng để lại dấu vết trên mặt người nọ.

 

Bạch Hạ đứng bên cạnh Lam Thiên Thần cũng không nhịn được cười, xem ra vị phù rễ này đúng là may mắn, còn có người hâm mộ.

 

Hạng Kình Hạo cũng hào phóng, anh nở một nụ cười nói: “Thế à? Có lẽ có ai đó nhân lúc tôi ngủ len lén hôn tôi cũng nên.”

 

Nói xong, ánh mắt anh không dấu vét nhìn về phía một người, Tưởng Hân Vy cứng người, thấy trên mặt đỏ bừng, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
 
Chương 2207


Khi tay cô chạm đến mái tóc đen mềm mại, tim cô vô cùng khẩn trương, cần thận nhìn người đàn ông, sợ anh tỉnh lại.

 

Càng lo lắng, làm việc càng dễ sai, vốn dĩ cô đang ngồi mới có thể nâng được gáy anh lên, trong phút chốc, cô thấy đôi mắt người đàn ông hơi động đậy. Tưởng Hân Vy lập tức hoảng sợ, từ ngồi thành quỳ xuống, phía sau không có gì chống đỡ, trên sofa chỉ là đôi chân thon dài của người đàn ông, cô chỉ có thể nắm lấy một điểm cạnh sofa, dải lụa mềm mỏng trượt qua bàn tay đầy mỏ hôi của cô.

 

ÁI Tưởng Hân Vy sợ hãi kêu một tiếng, vốn dĩ gương mặt người đàn ông còn cách cô một khoảng, lần này, đôi môi đỏ mọng của cô đụng phải sườn mặt của người đàn ông.

 

“Bịch” một tiếng, phiến môi đỏ mọng của cô dán trên má người đàn ông. Tưởng Hân Vy bị dọa sợ ngây người, cô mở đôi mắt to, vừa muốn rời khỏi, người đàn ông đã mở mắt, cảm nhận được xúc cảm trên mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, Tưởng Hân Vy vội vàng rời khỏi mặt anh, che miệng kinh hoàng nhìn người đàn ông vừa tình.

 

Người đàn ông cũng vội ngồi dậy, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm cô gái lợi dụng người khác đang ngủ kia, ánh mắt đầy sự phức tạp cùng kinh ngạc.

 

*Xin… xin… xin lỗi, không giống như anh nghĩ đâu… tôi không có hôn trộm anh, tôi… tôi muốn lấy cái túi…” Đây là khoảnh khắc Tưởng Hân Vy xấu hỗ nhất trong cuộc đời, cô vội xua tay, hận không thể mọc thêm 8 cái miệng nữa để giải thích.

 

Người đàn ông kia đưa bàn tay xoa lên một bên mặt vừa bị hôn, nơi ướt át đó rõ ràng là vừa bị hôn qua.

 

Nhìn cô gái đang bối rối giải thích, Hạng Kình Hạo không quá tin tưởng lời cô nói, chỉ là anh không tin được còn có THÔ TW Si SEN HỆ cô gái gan to như vậy, thừa dịp anh ngủ đề sàm sỡ anh.

 

“Nếu cô muốn lấy cái túi, cứ gọi tôi dậy là được mà.”

 

Người đàn ông nói xong, đưa túi cho cô. Trong ánh mắt anh còn có tia nghiền ngẫm, Tưởng Hân Vy đỏ bừng mặt rồi lan đến tai, cô hít sâu một hơi, lần nữa giiar thích: “Tiên sinh, mong anh đừng hiểu lầm, thức sự tôi chỉ muốn lấy túi quần áo, tôi muốn đổi cho anh cái gối khác… Ai biết lại có chuyện ngoài ý muốn.”

 

Tưởng Hân Vy cảm giác được thứ cảm xúc gọi là túng quẫn, cô biết, dù cô có giải thích thế nào, người đàn ông này cũng sẽ nghĩ là cô cố tình hôn anh.

 

Hạng Kình Hạo híp mi, nhìn cô gái đã đỏ cả gương mặt, môi mỏng lóe lên ý cười: “Bỏ đi, trông cô cũng không tệ, tôi tha thứ cho cô đấy.”

 

Hô hấp Tưởng Hân Vy gấp lại, anh vẫn không tin cô?

 

“Tôi thực sự không có…” Tưởng Hân Vy vẫn còn ý muốn chứng minh trong sạch Nhưng người đàn ông đã đưa túi cho cô, trải lại sofa. Sau đó gối đầu lên cánh tay nằm xuống, còn liếc mắt nhìn cô gái.

 

“Đừng vào quáy rầy tôi nữa.”

 

Nói xong, khi người đàn ông chuẩn bị nhắm mắt lại, đôi môi mỏng lại mở ra, nhẹ nhàng cảnh báo: “Cũng không được hôn tôi nữa.”

 

Tưởng Hân Vy nhướng mi, có chút dở khóc dở cười, cô còn bị người ta nhằm thành dâm tặc.

 

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.” Nói xong, Tưởng Hân Vy ôm theo túi đồ đi ra ngoài.

 

Nghe thấy tiếng đóng cửa, người đàn ông tức khắc mở mắt, lâm vào trâm tư một hồi mới nhắm mắt lại.

 

Khi Tưởng Hân Vy đi ra ngoài, bên trong đích xác là sườn xám. Cô chạy vội về hướng đại sảnh, dọc theo đường đi, cô cứ nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra, ráng đỏ trên mặt vẫn không biến mắt.

 

Nếu người đàn ông kia chính là phù rễ trong lời đồn, cô sẽ xấu hỗ chết mát.

 

Cô thực sự hỉ vọng không phải anh.

 

Tưởng San thấy cô đem sườn xám tới, lập tức đưa cho Tưởng Lam, Tưởng Hân Vy nói chuyện với mẹ, Tưởng phu nhân dặn dò cô vài câu, rồi lại ra gặp gỡ nói chuyện với họ hàng từ xa tới của Tưởng gia.

 

Tưởng Hân Vy nhìn đồng hồ cũng sắp 9h, vội chạy về phía phòng trang điểm. Nội tâm cô vô cùng buồn bực, một buổi sáng đang yên đang lành, tự nhiên lại diễn ra câu chuyện kia.

 

Cái danh dâm tặc này thực sự làm một cô gái như cô cảm thấy e lệ. Trong phòng thử đồ ở tầng hai, Bạch Hạ đã mặc xong váy cưới, nhìn cô như tiên nữ, băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp động lòng người.

 

Hình Nhất Phàm ngồi một bên mặc bộ vest đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc nơ đen, cổ tay áo có những chiếc khuy màu xanh, đày vẻ thành thục ổn trọng.

 

Chiếc quần tây vô cùng tôn dáng, thể hiện rõ đôi chân dài của anh, hôm nay anh vừa cao quý tao nhã, lại vô cùng nghiêm nghị.

 

“Chúng ta đi xuống đi! Anh dẫn em tới gặp phù rẻ.” Hình Nhất Phàm nói với Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ gật đầu, cười nói: “Em cũng muốn cho Hân Vy đi gặp, con bé cũng tò mò lắm.”

 

Hình Nhất Phàm nhướng mi cười nói: “Thế hả? Con bé có hứng thú với người ta?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom