Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 100: Thích


Miêu Miêu bấm vào thì thấy một bức ảnh gây sốc kèm dòng chữ, thì ra bé gái bị phát hiện trong thùng rác, khắp người đều là vết thương….

Miêu Miêu nhìn bé gái gầy gò với gò má nhô cao trong hình thì cực kỳ đau lòng, đến như vậy mà chỉ bị kết án có ba năm?

Sau khi đọc từ đầu đến cuối cô mới biết chuyện gì đã xảy ra, hai người bố mẹ đó đều là sinh viên, nhưng mà sau khi tốt nghiệp thì hai người ra ở chung, không bao lâu sau đã có con nên đã quyết định sinh ra, nhưng mà cả hai đều nóng tính, mới bắt đầu làm việc đã gặp rất nhiều vấn đề, tiền lương lại thấp nên hai người bỏ đứa bé này trong nhà, kết quả phát hiện đứa bé lại thích bò lanh quanh, mà sân thượng không có gió vì vậy liền mua một cái lồ ng sắt đặt trong nhà vệ sinh kín, sau đó thì cho đứa bé ở đó.

Lúc đầu đứa nhỏ vẫn thích khóc, đói bụng thì sẽ khóc, hai người làm việc cả ngày vừa về nhà đã rất mệt mỏi, vừa nghe thấy tiếng khóc của trẻ con thì càng khó chịu hơn nên nhịn không được đánh đứa bé.

Kết quả sau khi đánh đứa bé nó lại ngừng khóc, mà bọn họ cũng giải tỏa được áp lực.

Cứ như vậy đứa bé từ từ lớn lên thêm một chút, dần dần bọn họ đã xem chuyện này thành một chuyện rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn đăng video.

Về sau càng đánh càng ngoan, hơn nữa đứa bé cũng không thân với bọn họ vì vậy bọn họ càng đánh ác hơn, về sau lỡ sẩy tay đánh ác quá bọn họ cho rằng không thở nên ném đi, sau đó bọn họ phát hiện mọi chuyện đã phát triển đến mức độ này nên nhanh chóng chạy về quê.

Miêu Miêu đọc xong thì lệ rơi đầy mặt, nhưng mà chỉ nói đứa bé này được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt thôi chứ không nói đến sau này đứa bé đó có được cứu hay không….

Miêu Miêu thở dài một hơi, không đọc được nửa, trong lòng đã tràn ngập năng lượng tiêu cực.

Lúc này mẹ Hoa ló đầu từ trong phòng bếp, “Miêu Miêu, ra ăn cơm nào.”

Miêu Miêu đứng dậy đi tới, “Dạ vâng.”

Lúc chiều Miêu Miêu lại nhận được điện thoại của Chu Viên lần nữa, chỉ có điều lần này là điện thoại xin giúp đỡ.

“Hả?” Miêu Miêu nghe đối phương nói xong thì có hơi kinh ngạc.

“Lớp trưởng, hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Mình sắp chết rồi.”

Lần đầu tiên Miêu Miêu nghe Chu Viên sắp chết, đây chính là một chuyện rất lớn.

“Tớ rảnh, cậu ở đâu? Tớ lập tức tới tìm cậu.”

“Bọn mình ở cửa tiểu khu.”

Miêu Miêu thay một cái áo khoác rồi vội vàng nói tạm biệt với mẹ Hoa, sau đó rời khỏi chung cư.

Vừa rời khỏi chung cư đã thấy Chu Viên đang bị một đứa bé trai xô đẩy trước cửa tiểu khu.

“Đưa ipad cho em!”

“Đưa ipad cho em, em muốn chơi game, em muốn chơi game….”

Bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt vẫn còn trẻ con, có chút giống Chu Viên.

Chu Viên thấy Miêu Miêu tới thì đẩy đứa bé ra.

Sau đó nói với Miêu Miêu, “Đây là em trai của mình Chu Đôn.”

“Em muốn tự mình giới thiệu!” Chu Đôn nhìn Miêu Miêu, sau đó vỗ vỗ ngực mình, “Em tên Chu Đôn, em đã chơi game Tiêu Tiêu Nhạc* lên được tới level 550, lúc rảnh rỗi em có thể chỉ chị chơi.”

(*Game này giống như Candy Crush Saga vậy.)

Miêu Miêu thấy bạn nhỏ này thật thú vị, hoàn toàn khác với Chu Viên.

Lúc này Chu Viên mới lặng lẽ giải thích cho Miêu Miêu, “Ba mẹ mình có việc ra ngoài nên đưa nó đến chỗ mình ở vài ngày, mình không biết cách giao tiếp với trẻ con lắm nên mới xin cậu giúp đỡ.”

“Cái này tớ biết.” Miêu Miêu có thể hiểu được, dù sao Chu Viên chưa từng học xong tiểu học thì làm sao biết được cách giao tiếp với trẻ nhỏ?

Nhóc Chu Đôn lén lút nhìn Chu Viên rồi lại lén lút nhìn Miêu Miêu, lúc thấy Miêu Miêu còn lắc đầu, bây giờ không phải là mẫu người nhóc thích.

Chu Đôn nhớ lại lịch sử đen tối của mình, hôm qua lúc nhóc lục lọi đồ trong nhà anh trai thì tìm thấy một tấm hình, trên đó có một bé gái rất đáng yêu, cười toe toét vô cùng ngọt ngào, Chu Đôn chạy đi tìm anh trai nói nhóc muốn kết hôn với bé gái này.

Sau đó thì giấc mộng tan vỡ, bé gái đó đã trưởng thành hơn nữa gương mặt cũng không tròn trịa như nhóc.

Miêu Miêu khó hiểu, “Tại sao em trai cậu cứ nhìn tớ hoài vậy?”

Chu Viên nói, “Trẻ con đều như thế này, nó muốn chơi game nên mình định dẫn nó đi chơi trước, nếu không nó sẽ buồn hết cả một buổi chiều.”

Miêu Miêu gật đầu, sau đó như nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái, “Chu Viên, sao cậu ngốc thế, em trai của cậu ở đây thì cậu sẽ không cần chăm sóc em ấy nữa, đây không phải là một cái cớ rất tốt để ra ngoài chơi cùng cô gái cậu thích sao?”

Miêu Miêu vẫn tưởng rằng cô gái mà Chu Viên thích là người cô không biết.

Chu Viên sửng sốt, thiếu niên dù sao vẫn là thiếu niên, nhất là khi đụng trúng chuyện tình cảm thì làm sao tâm có thể lặng như nước được.

Chu Viên nhịn không được nói, “Mình không ngốc.”

Miêu Miêu ồ một tiếng, lấy lệ nói, “Dạ dạ dạ, cậu thông minh nhất, IQ của cậu rất cao.”

Chu Viên: “….” Nói đến mức này rồi, rốt cuộc là ai ngốc đây?

Có điều thấy phản ứng này của Miêu Miêu, anh cũng thật sự không có can đảm tỏ tình, đúng vậy không có can đảm, không ngờ từ ngữ này vậy mà lại dùng trên người anh.

Chu Đôn: “….” Không phải nói dẫn em đi chơi sao? Tại sao em lại phải trốn?

Buổi chiều dẫn Chu Đôn đi chơi trò chơi xong thì ba người cùng đi xem phim Doraemon.

Miêu Miêu về đến nhà, lúc nằm trên giường thì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến câu nói không ngốc kia của Chu Viên….

Lúc đó cô không dám tiếp tục hỏi Chu Viên nói như vậy là có ý gì?

Miêu Miêu trằn trọc nằm thế nào cũng không ngủ được, lúc thì suy nghĩ tới người mà Chu Viên nói thích lúc thì lại nghĩ tới bình thường hai người ở chung thế nào.

Chu Viên là người khiến người khác thấy thoải mái khi ở cùng.

Miêu Miêu nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được gửi tin nhắn cho Đặng Phong, dù sao…. Hầu hết vấn đề tình cảm của cậu trước đây đều do cô giải quyết, bây giờ là lúc đòi nợ.

Đặng Phong rất nhanh đã trả lời tin nhắn, [Mấy lời này còn có ý nghĩa gì sâu xa hơn sao?]

Miêu Miêu: “….”

[Miêu Miêu, có phải cậu thích cái người nói câu này rồi không? Vậy tại sao cậu lại kêu người đó tìm người anh ta thích? Anh ta đã nói với cậu anh ta có người mình thích rồi sao?]

Miêu Miêu trả lời, [Từng nói không chỉ một lần.]

[Người anh em, cần mình truyền thụ một chút kinh nghiệm cho cậu không?]

Đặng Phong vừa nhắn lại Miêu Miêu liền biết đối phương đang nói cái gì, bởi vì bình thường Tinh Tinh cũng hay nói thích người này người kia.

Miêu Miêu: “….”

[Không thì truyền thụ một ít đi?]

[Nếu mình có kinh nghiệm rồi thì mình sẽ gặp khó khăn như vậy sao?]

Miêu Miêu: “….” Lúc trước giúp đỡ là vô ích rồi, người này hoàn toàn đang cười trên nỗi đau của người khác.

Không đúng, Miêu Miêu sửng sốt, tại sao cô lại đánh đồng tình huống của bản thân và tình huống của Đặng Phong vậy.

Cô…. Cô không có thích Chu Viên.
 
Chương 101: Chói Mắt


Có một vài vấn đề thuộc phạm trù không thể nghĩ đến, bởi vì vừa nghĩ tới thì sẽ mọc lên như măng mùa xuân, bắt đầu vượt khỏi tầm tay.

Sáng hôm sau Miêu Miêu thức dậy đã thấy Chu Viên gửi tin nhắn, [Thức dậy chưa?]

[Mới vừa dậy.] Miêu Miêu nhanh chóng trả lời, [Em trai của cậu đã quen sống với cậu hơn chưa?]

[Không quen được.]

Hoa Miêu Miêu vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhắn lại khá tốt hay gì đó, kết quả không ngờ lại trực tiếp nhắn là không quen được.

Cô cầm điện thoại nằm trên giường, bản thân cũng không chú ý đến nụ cười của mình trìu mến mức nào, [Vậy tại sao lại không quen được? Em trai của cậu làm phiền cậu sao?]

[Chắc nó thuộc giống chó Husky, sáng nay mới 4 giờ đã dậy kêu mình đi làm bữa sáng, nó còn đòi ba món một canh nữa.]

[Vậy cậu có dậy không?] Miêu Miêu nghĩ đến hình ảnh đó, cảm thấy rất đáng yêu.

[Không dậy không được, nó cứ nhảy trên giường, mới vừa nấu xong rồi nó đang ăn.]

Miêu Miêu rất tự nhiên trả lời, [Vậy cậu có muốn ngủ một lát nữa không? Để tớ qua giúp cậu chăm em một lát được không?]

Bây giờ Miêu Miêu muốn đi qua nhà Chu Viên cũng không còn mất nhiều thời gian nữa.

Chu Viên nhanh chóng gửi tin nhắn.

[Được.]

Miêu Miêu thay xong quần áo, đang định đi ra ngoài thì đúng lúc đụng trúng mẹ quay về.

“Con đi tìm Tinh Tinh sao?” Mẹ Hoa hỏi.

Miêu Miêu dạ một tiếng, “Buổi trưa con sẽ về.”

Lúc ra ngoài mặt cô đỏ bừng, sao cô không nói thẳng với mẹ là cô đến nhà Chu Viên giúp anh chăm sóc em trai mình chứ.

Tới nhà Chu Viên đã thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, mà dáng vẻ của Chu Đôn lại rất có sức sống.

Miêu Miêu rất ít khi thấy trạng thái này của Chu Viên, nói với anh, “Cậu đi ngủ một lát đi, tớ và Chu Đôn vào phòng khách xem tivi.”

“Làm phiền cậu rồi.” Chu Viên nói.

Lúc Chu Viên vào phòng ngủ, Chu Đôn nói, “Chúng ta thật sự xem tivi sao? Xem cái gì đây?”

Miêu Miêu nhìn người em trai này của Chu Viên, cảm thấy lúc trước Chu Viên hoàn toàn kém xa thằng nhóc này, cô nhớ rõ hình như Chu Viên không thích nói chuyện.

Miêu Miêu bế Chu Đôn lên, ôm đến phòng khách, “Em muốn xem cái gì? Chị xem chung với em.”

Miêu Miêu vừa nói vừa bật TV lên, sau đó trên màn hình lại hiện lên nội dung không thích hợp cho trẻ nhỏ xem.

Bởi vì tất cả đều là nội dung liên quan đến tin tức tài chính và kinh tế.

Miêu Miêu còn đặc biệt điều chỉnh lại âm thanh để không ảnh hưởng đến người đang ngủ.

Chu Đôn nhanh chóng chọn một bộ phim hoạt hình, vừa xem vừa giả bộ lơ đãng hỏi Miêu Miêu, “Chị là bạn của anh ấy sao, anh ấy có đúng là rất thông minh không? Lúc đi học anh ấy không phạm một lỗi sai nào sao?”

Miêu Miêu nhớ lại, “Không có, cậu ấy rất thông minh, làm sao vậy?”

“Không có gì. Một lỗi sai cũng không có, chắc chắn không phải là người bình thường.”

“Nói như vậy cũng không sai, cậu ấy là thiên tài.” Miêu Miêu khen ngợi, Chu Viên mới đi học được vài hôm mà đã có thể thi được điểm tối đa môn vật lý và hóa học.

Dù cô có ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp khả năng học tập này của anh, nằm mơ cũng muốn có năng lực như vậy.

Chu Đôn chu miệng, rất bất mãn, “Vậy thì có gì đặc biệt đâu, anh ấy chơi Tiêu Tiêu Nhạc còn không cao bằng em.”

Bây giờ Miêu Miêu đã hiểu được vì sao lúc nãy đứa bé này lại hỏi câu đó rồi, ngẫm lại xem, có anh trai là một thiên tài thì hẳn là mọi người xung quanh đều biết hết, vậy thì từ khi đứa bé này sinh ra chắc là không thể tránh khỏi việc bị so sánh với người anh trai thiên tài.

Miêu Miêu nói, “Đúng vậy, chẳng có gì ghê gớm cả, có một thứ mà cậu ấy không bằng được em.”

Chu Đôn bật người quay đầu lại, không thèm xem ti vi, “Cái gì? Anh ấy có cái gì không bằng em?”

“Em có anh trai, cậu ấy không có anh trai.”

Chu Đôn: “…. Hoa Miêu Miêu, chị đang giỡn với trẻ em sao?”

Miêu Miêu nhìn bạn nhỏ to như hạt đậu này, không dám gật đầu, sợ thật sự làm đối phương tức giận.

Chu Đôn thở dài, giống như gặp phải một nan đề thế kỷ, “Người anh trai này không xứng chức chút nào, anh ấy chưa bao giờ chơi với em.”

“Có lẽ chỉ là do lúc đó tới thời gian con người muốn ngủ thôi.” Miêu Miêu nói.

“Nhưng mà anh ấy ghét em.”

Miêu Miêu kinh ngạc, ngày hôm qua còn dẫn nhau đi chơi còn có cùng đi xem phim, cô vậy mà không phát hiện ra.

“Làm gì có, anh trai em làm sao có thể ghét em được, em là em trai duy nhất của cậu ấy.”

Chu Đôn không nói, Miêu Miêu nhìn nhóc bĩu môi thì biết là nhóc vẫn còn đang tức giận.

Chẳng trách sáng sớm hôm nay đã quấy rầy Chu Viên, chắc là bởi vì tức giận rồi.

Miêu Miêu đứng lên cầm quả kiwi, trên bàn không có dụng cụ lột vỏ nên Miêu Miêu cầm kiwi đi tìm dao gọt trái cây.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh thì nghe được Chu Viên vẫn đang nghe điện thoại bên trong.

Cô nghe được cậu nói một câu, “Cô ấy tất nhiên cái gì cũng tốt.”

Miêu Miêu: “….” Cô chưa từng nghe anh dùng giọng điệu như vậy.

Không biết người đó là ai cũng không biết cô ấy trong câu đó là ai? Chẳng qua là cô cảm thấy trong lòng là lạ.

Miêu Miêu vội vàng gọt vỏ kiwi sau đó quay lại trong phòng khách, Chu Đôn thấy có đồ thì lại bắt đầu ăn, không còn tức giận nữa.

Lúc này đến Miêu Miêu lơ đãng hỏi, “Chu Đôn, anh trai em ở nhà có thường xuyên gọi điện thoại không.”

“Chị Miêu Miêu, có phải chị muốn hỏi anh trai em có bạn gái chưa đúng không?”

Miêu Miêu: “….” Đúng là em trai ruột.

“Mẹ của em nói nhà của em phải dựa hết vào em, đời này chắc chắn anh trai sẽ không kết hôn.”

Miêu Miêu: “….”

Chu Đôn tiếp tục nói, “Có điều anh của em nói anh ấy có thích một nữ sinh, ba của em còn nói đã hứa hôn từ lâu rồi.”

Miêu Miêu sửng sốt, sau đó ừ một tiếng, “Vậy thì tốt.”

Miêu Miêu thở dài, cũng may, cũng may, bản thân chưa nói với bất kỳ người nào, chuyện này giữ trong lòng là được vạn lần không thể bị người khác biết, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Với chỉ số thông minh đáng thương kia của Đặng Phong hẳn là không đoán ra được đâu.

Miêu Miêu nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lúc này đang là nắng sớm nên ánh mặt trời thật là chói mắt.
 
Chương 102: Cái Gọi Là Tình Yêu


Chu Viên còn có hứa hôn, đây coi như rất tiên tiến rồi.

Miêu Miêu nhìn em trai Chu ngồi bên cạnh, không hiểu sao trong lòng như có ngọn núi đè nặng.

Trước đây Đặng Phong suốt ngày có tâm trạng không tốt, lúc đó cô vẫn cảm thấy không hiểu được, hôm nay thì đến lượt cô cảm thấy buồn buồn trong lòng.

Khác biệt duy nhất chính là bây giờ quan hệ của cô và Chu Viên vẫn rất tốt, không giống Đặng Phong ba ngày lại cáu kỉnh một lần làm cho mối quan hệ với Tinh Tinh càng lúc càng xa.

Bởi vì một số nguyên nhân không thể nói nên Miêu Miêu không còn tinh thần chơi đùa cùng Chu Đôn nữa, nhưng mà may là Chu Đôn cũng bắt đầu ngồi yên xem ti vi.

Miêu Miêu ngồi bên cạnh, nhưng lại không thể nói ra sự buồn bã mà chỉ có thể khó chịu trong lòng.

Đợi đến khi Chu Viên đi ra khỏi phòng thì phát hiện Miêu Miêu cũng không nhìn anh mà đang xem ti vi cùng em trai.

“Trưa nay hai người muốn ăn gì?” Chu Viên hỏi.

Chu Đôn vẫn xem ti vi.

Miêu Miêu nói, “Buổi trưa tớ về nhà ăn.”

“Cậu tới đây giúp mình một ân tình lớn như vậy mình đương nhiên phải mời cậu ăn cơm. Đừng khách sáo với mình.” Chu Viên rất tự nhiên ngồi bên cạnh Miêu Miêu, hai người cách nhau rất gần.

Lúc đi học bọn họ ngồi cùng bàn với nhau nên tất nhiên cũng cách rất gần, nhưng mà lúc đó bọn họ mỗi người một ghế chứ không giống như bây giờ, ngồi cùng trên một chiếc ghế sa lon.

Miêu Miêu mắt nhìn ti vi không chớp, tự hỏi trong phòng có thứ gì thú vị không.

Chu Viên khó hiểu, chương trình này hấp dẫn hai người họ như thế sao?

Lúc này Chu Đôn cầm một miếng hoa quả, thấy anh trai đi ra thì nói, “Anh trai, anh trai, anh kể về cái người anh hứa hôn cùng đi!”

Chu Viên bị tên nhóc nghịch ngợm này chọc cười, “Em nói nhảm gì vậy?”

Chu Đôn từ trước đến nay đều là nếu không cho em nói thì em càng nói, nhóc bắt chước theo giọng điệu của ba, “Mẹ mấy nhỏ, em lo lắng nhiều rồi, bây giờ thấy nó thay đổi như thế chắc chắn sau này vẫn sẽ ở chung với cô nhóc cùng bàn được hứa hôn đó thôi.”

Chu Viên hiếm khi đỏ mặt, anh tưởng rằng lúc nãy Miêu Miêu tránh mặt mình là vì nguyên nhân này nên mới giải thích với cô, “Ba mình vốn là người không đáng tin, khi còn bé quan hệ của bọn mình rất tốt nên ông ấy mới nói đùa như vậy, cậu không cần để trong lòng.”

Lúc này tâm trạng Miêu Miêu vô cùng phức tạp, không biết nên nói cái gì, thì ra đối tượng hứa hôn chính là cô sao?

Nhưng mà Miêu Miêu vẫn không ở lại chỗ này ăn cơm mà lại quay về nhà, bởi vì mẹ Hoa gọi điện thoại hỏi cô khi nào thì về ăn cơm.

Sau khi Miêu Miêu quay về thì thấy Tinh Tinh đang ngồi trên ghế sa lon ăn dưa chuột muối mẹ cô bưng lên.

Tinh Tinh rất thích ăn dưa chuột muối, mỗi lần tới đây đều xem dưa chuột muối như đồ ăn vặt.

Nhưng mà vấn đề là lúc nãy cô ra ngoài có nói đi tìm Tinh Tinh chơi, chuyện này cứ vậy mà bại lộ.

Mẹ Hoa căn bản không nói gì, Tinh Tinh gọi Miêu Miêu, “Qua đây ăn dưa chuột muối đi!”

Miêu Miêu đi qua ngồi xuống, Tinh Tinh hỏi, “Sáng nay cậu đi đâu chơi vậy?”

“Ra ngoài đi dạo thôi.” Chuyện này tốt nhất không nên nói cho Tinh Tinh, Tinh Tinh chính là điển hình của kiểu người vừa nghĩ là sẽ hành động ngay, nếu như cậu ấy biết được thì không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì.

Miêu Miêu tự biên câu trả lời hoàn hảo, “Vốn dĩ định đi tìm cậu kết quả đi được nửa đường lại thấy có một hoạt động nên mới đi đến coi, còn cậu sao hôm nay lại một mình đến đây?”

Trước đây Tinh Tinh luôn đi cùng Đặng Phong đến.

“Đặng Phong đi tham gia cuộc thi thử giọng gì đó, mình thấy Đặng Phong thật sự thay đổi rồi, mình nói cậu nghe lúc cậu ấy đi tham gia cuộc thi đó căn bản không hề nói với mình, mình biết được chuyện này thông qua một nữ sinh trong lớp bọn họ, cậu có biết chuyện này không?”

Miêu Miêu không biết chuyện này.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Miêu Miêu, Tinh Tinh đã rút ra được kết luận, bây giờ lại càng tức giận hơn, “Ba người bọn mình cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tới bây giờ cũng không có bí mật nào, ngay cả giáo viên tiểu học mình thích nhất mình cũng kể cho mấy cậu. Đặng Phong thật sự thay đổi rồi!”

Miêu Miêu suy nghĩ rồi nói, “Cậu ấy là con trai, sau này sẽ có bạn gái, nhất định có chuyện gì cũng sẽ nói với bạn gái của mình trước, mặc dù bọn mình là bạn thân nhưng mà không có khả năng vĩnh viễn thân thiết như vậy được, Tinh Tinh, đến khi Đặng Phong kết hôn thì người thân thiết nhất với cậu ấy cũng chỉ có thể là vợ của cậu ấy thôi.”

Tinh Tinh nhíu mày, sau đó nằm trên vai Miêu Miêu, “Nếu bọn mình mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết mấy, mãi mãi học tiểu học, bọn mình sẽ cùng đi học chung rồi cùng nhau tan học, cùng đi chơi, cùng nhau làm bài tập….”

Miêu Miêu xoa đầu cô, “Ai rồi cũng phải trưởng thành.”

“Sau này bọn mình đều làm bạn tốt của nhau, làm người thân thiết nhất của nhau ngoài ba mẹ ra có được không?” Tinh Tinh nói.

Miêu Miêu gật đầu, nhưng sự chú ý của cô lại nằm chỗ khác, “Đặng Phong tham gia cuộc thi gì vậy?”

Đặng Phong là học sinh thể dục, cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là có liên quan đến thể thao.

Tinh Tinh nói, “Cuộc thi tuyển chọn giọng hát hay nhất Trung Quốc, nghe nói người đứng nhất còn có thể phát hành đ ĩa đơn và ký với công ty quản lý.”

Ngoài lúc còn bé ra thì Miêu Miêu chưa từng nghe Đặng Phong hát bao giờ, cho nên cũng không biết cậu ấy có phù hợp không.

Buổi tối Miêu Miêu lại hỏi Đặng Phong chuyện này, đương nhiên quan trọng nhất là vì sao lại không nói cho cô và Tinh Tinh.

Tình yêu thật sự quá hại người, vốn dĩ quan hệ giữa ba người tốt như vậy.

Đặng Phong nhanh chóng nhắn tin trả lời.

[Bởi vì mình nói lắp nên đến lúc đứng trên sân khấu tự giới thiệu bản thân nhất định sẽ có rất nhiều người chê cười mình. Mình không muốn để cô ấy thấy dáng vẻ đó.”

Miêu Miêu: “….” Không hiểu sao thấy hơi chua.

Cô thử đổi vị trí suy nghĩ, nếu như là cô thì chắc chắn cô cũng không muốn để Chu Viên nhìn thấy dáng vẻ bị người khác chê cười của mình.

“Miêu Miêu, đến lúc đó cậu có thể tới giúp mình được không? Có một buổi bỏ phiếu tại chỗ, mình sợ mình sẽ không có phiếu nào….” Đặng Phong không được tự tin nói.

Miêu Miêu đương nhiên đồng ý.

Cũng không biết đến lúc đó Tinh Tinh có đi hay không, bởi vì Tinh Tinh đã biết chuyện này rồi.

Miêu Miêu bỗng nhiên phát hiện cô bị kẹp ở giữa, Đặng Phong không biết Tinh Tinh đã biết rồi mà cô cũng không thể nói được, nếu như Tinh Tinh muốn đi Đặng Phong lại không muốn để Tinh Tinh đi, mà cô cũng không thể thuyết phục Tinh Tinh được….
 
Chương 103: Thi Đấu


Thật ra Đặng Phong chưa bao giờ hát trước mặt người khác, lý do rất đơn giản cậu chỉ không muốn bị người khác cho là kẻ lập dị, dùng giọng điệu tò mò nói, “A, cậu nói lắp nhưng lúc hát lại có thể không bị lắp, vậy khi cậu nói chuyện với người khác cứ trực tiếp hát là được.”

Vậy nên cậu mới không hát trước mặt người khác bao giờ, có điều không may là chuyện Đặng Phong tham gia thi hát lại bị một nam sinh trong lớp bọn họ biết được, nam sinh kia là một người nói nhiều nên đã nói với người khác, vì vậy ngày hôm sau đã có rất nhiều người biết chuyện Đặng Phong tham gia cuộc thi hát vì nữ sinh mình thích.

Đợi đến khi truyền tới tai Chu Viên thì lời đồn đã biến thành Hoa Miêu Miêu đi tham gia thi đấu rồi.

Sau khi Chu Viên nghe được hai nam sinh ngồi hàng sau nói chuyện này thì vẻ mặt có hơi hoảng hốt.

Bởi vì có kinh nghiệm sống nên từ trước đến nay Chu Viên luôn thích chuẩn bị từ trước, không hoảng hốt không vội vàng.

Vậy nên ngoài lúc mới bắt đầu anh có hơi hoảng loạn ra thì về sau mọi thứ đều ổn, mà bây giờ Chu Viên lại lần nữa quay về trạng thái hoảng loạn lúc đầu.

Theo góc nhìn của Chu Viên thì trước đây Miêu Miêu đã thích Đặng Phong, bây giờ có lẽ đã không còn, nhưng mà đừng nên quên ảnh hưởng của mối tình đầu với một người.

Nếu như Đặng Phong thật sự làm được, Miêu Miêu nhất định sẽ động lòng.

Chu Viên càng nghĩ càng thấy rất khó chịu, cho nên lúc Miêu Miêu đi vào đã thấy lông mày anh nhíu chặt, cô nghiêm túc hỏi, “Cậu không sao chứ?”

Chu Viên quay đầu nhìn về phía Miêu Miêu, “Cậu sẽ đến xem Đặng Phong tham gia thi đấu sao?”

Miêu Miêu kinh ngạc, “Sao cậu cũng biết chuyện này?”

Chu Viên thu hồi ánh mắt, nhìn mặt bàn nói, “Bởi vì mình cũng muốn tham gia thi đấu.”

Miêu Miêu rất kinh ngạc, “A, sao cậu cũng muốn tham gia trận đấu?”

Thành thật mà nói Miêu Miêu đã từng nghe Chu Viên hát, thật sự cho dù Miêu Miêu có chứa kính lọc với Chu Viên thì trình độ ca hát của anh cũng chỉ bằng người bình thường, vì sao phải tham gia trận đấu?

Miêu Miêu đương nhiên không thể nói cậu hát quá bình thường, tại sao phải tham gia trận đấu, cô hỏi rất uyển chuyển.

Chu Viên nhìn cô, sau đó nói, “Mình định thử đi một lần xem sao.” Anh chỉ là nhất thời xúc động.

Nếu như bây giờ anh không cố gắng phấn đấu cái gì thì sau này chắc chắn anh sẽ hối hận.

Ít nhất phải cố gắng một lần giống như thiếu niên vậy.

Miêu Miêu nói, “Cũng khá vui đấy, cố gắng lên!”

Miêu Miêu nghĩ có thể nào đừng kêu cô đưa phiếu bầu từ khán giả cho anh được không….

Nhưng mà càng sợ cái gì thì cái đó càng đến, Chu Viên nhìn vào mắt cô, “Đến lúc đó cậu có thể bỏ phiếu cho mình không? Có lẽ mình sẽ không nhận được phiếu nào đâu.”

Lời này của Chu Viên quá khiêm tốn, với ngoại hình, khí chất và dáng người này của anh, chỉ cần không mở miệng nói giọng vịt đực thì không có khả năng khán giả không bỏ phiếu cho anh.

Chu Viên cố chấp nhìn Miêu Miêu….

Miêu Miêu: “…. À thì, sẽ không đâu, nhất định sẽ có rất nhiều người bỏ phiếu cho cậu.”

Cuộc thi đó có cả giám khảo chuyên nghiệp lẫn giám khảo là khán giả và người hâm mộ, cho nên dù giám khảo chuyên nghiệp không thích Chu Viên nhưng chắc chắn vẫn sẽ có không ít cô gái trẻ trong số khán giả đó phớt lờ đi lương tâm.

Chu Viên nghe nói thế thì trái tim như đóng băng, nói cách khác đến lúc đó Miêu Miêu vẫn sẽ bỏ phiếu cho Đặng Phong….

Miêu Miêu cũng rất bất đắc dĩ, Đặng Phong đã nói chuyện này với cô trước Chu Viên, cô đã đồng ý rồi.

Cô cũng không thể thấy sắc quên bạn được….

Cho nên khi thấy ánh mắt Chu Viên, Miêu Miêu chỉ có thể chịu đựng, không nên nhìn, không nên nhìn, không nên bị ánh mắt của đối phương lay động được, thấy sắc quên bạn là không đúng, mình đã đồng ý với Đặng Phong trước rồi….

Miêu Miêu nói với Chu Viên, “À thì…. Hay là cậu kêu cô gái mà cậu thích bỏ phiếu cho cậu đi?”

Chu Viên ấm ức nói, “Cô ấy đi cũng vô dụng, cô ấy đi thì cũng chỉ bỏ phiếu cho người khác thôi.”

Lúc nói lời này ánh mắt Chu Viên vẫn còn nhìn chằm chằm cô, Miêu Miêu cảm giác lời này hẳn là đang nói mình….

Miêu Miêu vội vàng né tránh, “Thì ra là vậy, thì ra là vậy….”

Cứu mạng đi, cô không nói được nữa….

Chu Viên cũng không muốn ép buộc cô, đưa cho cô một hộp sữa chua, “Ừm.”

Miêu Miêu xấu hổ cầm uống, trong lòng thấy rất áy náy.

Nhưng mà bây giờ không uống thì có vẻ kỳ lạ quá, có điều hình như quan hệ của bọn họ không thể tốt như trước đây nữa rồi.

Trong những ngày tiếp theo, hai người vẫn ngồi cùng bàn như cũ, tuy nhiên lại có cảm giác giữa bọn họ cách nhau rất nhiều chuyện.

Quan hệ của hai người trở nên vi diệu, có điều tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện này.

Loại vi diệu này người ngoài sẽ không nhìn ra được, hơn nữa mọi người đang tập trung vào một chuyện khác.

Đó chính là Đặng Phong đi tham gia cuộc thi ca hát, mọi người đều biết Đặng Phong nói lắp nhưng hầu hết mọi người cũng không biết khi hát cậu sẽ không nói lắp, cho nên mọi người rất tò mò lúc cậu hát có nói lắp hay không.

Thời điểm thi đấu là vào mùa hè, vì vậy có không ít bạn học cùng nhau đến xem cuộc thi này.

Sau khi bọn họ tới mới phát hiện Chu Viên cũng tham gia thi đấu.

Chu Viên tham gia thi đấu….

Thành thật mà nói thì ấn tượng của mọi người với Chu Viên rất tốt, dù sao vẻ ngoài đẹp trai, khí chất tốt, đáng sợ hơn còn là học thần*, vậy nên tiềm thức đã cảm thấy anh tham gia thi đấu nhất định hát cũng rất hay.

(*Không học, nhưng vẫn đạt điểm cao.)

Trong buổi tuyển chọn, Miêu Miêu không nhìn thấy bọn họ nên tất nhiên những bạn học khác cũng không thấy.

Có điều may mắn là Đặng Phong cùng Chu Viên đều vượt qua buổi tuyển chọn.

Vòng thi thứ hai mọi người có thể đi vào.

Miêu Miêu đi theo Tinh Tinh, cả trường đều biết chuyện này nên tổ chức thành một nhóm đến xem, Tinh Tinh làm sao có thể không đến.

Đặng Phong cũng không dám nói gì.

Thứ tự của Chu Viên đứng trước Đặng Phong, nhìn khí thế của anh thật sự không giống như đến tham gia thi đấu mà lại giống như đến làm giám khảo hơn.

Lúc Miêu Miêu thấy anh thì rất hâm mộ, anh thật sự không lo lắng chút nào, nếu như là cô thì cô nhất định sẽ rất căng thẳng…. Dù sao sự căng thẳng cũng bắt nguồn từ thực lực.

Sau khi Chu Viên lên sân khấu, Miêu Miêu lại nghe thấy một cô gái không quen biết ngồi phía trước nói, “Nam sinh này đẹp trai quá! Lát nữa bầu cho cậu ấy!”

Nhìn đi cô đã nói rồi mà, chắc chắn không cần lo lắng không ai bỏ phiếu.
 
Chương 104: Tỏ Tình


Thật ra không phải Miêu Miêu không tin Chu Viên mà là Miêu Miêu đã từng nghe Chu Viên hát nên biết rõ trình độ của anh.

Vậy nên lúc Chu Viên mở miệng Miêu Miêu cảm thấy rất kinh ngạc, giọng nói anh trầm thấp, hát bài của Trần Dịch.

Bài hát này rất buồn bã.

Miêu Miêu nhìn người trên sân khấu, vốn dĩ cô đang suy nghĩ nếu như anh muốn hát thì bài hát lần trước có lẽ sẽ phù hợp với anh hơn.

Cho nên thấy anh chọn bài hát như vậy cô rất bất ngờ.

Đúng lúc đó, Miêu Miêu bị Tinh Tinh kéo lại.

“Làm sao vậy?” Miêu Miêu nhỏ giọng nói.

Tinh Tinh có hơi sợ, “Làm sao bây giờ, mình mới vừa biết một chuyện….”

Miêu Miêu thấy trạng thái cô không tốt lắm lại có hơi tiếc nuối nhìn sân khấu, cô nghĩ nói ở chỗ này không tốt lắm, chương trình này cũng được ghi hình lại phát sau, đến lúc đó nghe lại là được.

Vì vậy cô kéo Tinh Tinh ra ngoài, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cậu từ từ nói, đừng gấp gáp.”

Tinh Tinh nói, “Mình mới vừa nghe được, nghe được…. Đặng Phong muốn hát cho mình nghe trên sân khấu để tỏ tình….”

Miêu Miêu: “….” Xem ra cậu biết rồi.

Bởi vì Đặng Phong không cho cô nói với Tinh Tinh chuyện cậu ấy thích cô, mà Đặng Phong cũng vì chuyện này mà tâm trạng không tốt cho nên dẫn đến bầu không khí giữa ba người rất khó xử trong thời gian dài.

“Biết rồi cũng là chuyện tốt, bây giờ cậu có hai lựa chọn, nếu như cậu cũng thích cậu ấy thì có thể nói với cậu ấy, nếu như cậu không thích cậu ấy thì cũng nên nói. Đương nhiên đừng nói vào hôm nay.” Miêu Miêu nói.

Tinh Tinh có hơi khó xử, “Nhưng mà mấu chốt là mình cũng không biết mình có thích cậu ấy hay không, hơn nữa mình vẫn luôn xem cậu ấy là em trai….”

“Vậy như này đi, nếu như một ngày nào đó cậu ấy thích cô gái khác rồi tỏ tình với cô gái đó thì cậu có hối hận vì ngày hôm nay cậu ấy tỏ tình với cậu nhưng không đồng ý hay không?”

“Mình không biết….” Tinh Tinh đè huyệt Thái Dương, “Miêu Miêu, cậu thử đổi vị trí suy nghĩ xem, nếu như Chu Viên tỏ tình với cậu thì cậu có đồng ý không?”

“Đương nhiên….” Miêu Miêu chợt nhận ra mình đã nói lời trong lòng, nhưng mà nghĩ đến Chu Viên có người mình thích, Tinh Tinh lại là người hay gây chuyện, nếu như cậu ấy biết được không chừng sẽ đi chia rẽ người ta, “Đương nhiên là không.”

“Nhìn đi, cậu có thể hiểu được cảm giác này của mình rồi.”

Miêu Miêu: “….” Vẫn không thể hiểu được.

Tinh Tinh nóng nảy vòng vo hai vòng, sau đó nói, “Quên đi, cứ đi từng bước rồi tính tiếp, mình đi về trước đây.”

Vừa nói cô vừa đi sang một hướng khác.

Miêu Miêu giữ cô lại, “Tinh Tinh, cậu không tò mò cậu ấy hát bài gì sao?”

Tinh Tinh khó hiểu nói, “Cũng không có gì đáng tò mò.”

Miêu Miêu thấy thái độ này của cô, nghĩ Đặng Phong vẫn còn cơ hội nên kéo người quay lại.

Lúc đi vào thì thấy tất cả mọi người đều rất hưng phấn, có điều ca sĩ trên sân khấu đã đổi thành người khác.

Miêu Miêu nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy Chu Viên.

Tiếp theo chính là Đặng Phong.

Sau khi Đặng Phong lên sân khấu giới thiệu bản thân thì nói có hơi lắp, nhưng mà khi bắt đầu hát lại làm người khác rất bất bất ngờ. Cậu tự mình viết lời và sáng tác nhạc.

Rất nhanh cô gái ngồi bên cạnh Miêu Miêu dường như ngửi được mùi gì đó, “Không phải chứ, vất vả lắm mới có một người đẹp trai mà lại đến tỏ tình sao?”

Miêu Miêu thắc mắc, “Trước đó cũng có người tỏ tình sao?”

“Đúng vậy, là một người rất đẹp trai.” Cô gái bên cạnh nghiêng người qua, nhỏ giọng nói, “Lúc cậu ấy hát rất thâm tình, thậm chí còn thay đổi rất nhiều ca từ trong bài , mấy câu cuối cùng cậu ấy hát rất ngọt ngào, mãi đến khi gặp em anh mới nhận ra rằng nếu nước mắt của anh không rơi vì em, cũng sẽ không rơi vì người khác.”

Cô gái đó vẫn đang nhớ lại lời tỏ tình của chàng trai.

Miêu Miêu thấy có hơi khó chịu.

Sau đó lại nghe cô gái lầm bầm một câu, “Có điều, hình như cô gái tên Hoa Miêu Miêu kia không chấp nhận cậu ấy.”

Miêu Miêu run tay, “Cậu ấy tỏ tình với ai.”

“Hoa Miêu Miêu.” Cô gái cảm thán, “Cô gái đó đúng là ác độc.”

Cô gái không ác độc đó bây giờ nhịp tim lại đập nhanh đến mức cô không thể ngồi yên được nữa.

Miêu Miêu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Viên, [Cậu ở đâu?]

Nhưng mà không nhận được hồi âm.

Mà lúc này Đặng Phong đã hát đến câu cuối, Miêu Miêu thấy Tinh Tinh đang không ngừng lau nước mắt….

Miêu Miêu: “….”

Cuối cùng Tinh Tinh còn lên sân khấu ôm Đặng Phong.

Miêu Miêu: “….”

Miêu Miêu gọi điện thoại cho Chu Viên lần nữa, sau một hồi lâu mới có người nhận.

Giữa tiếng hoan hô Miêu Miêu hỏi Chu Viên, “Cậu ở đâu? Tớ muốn gặp cậu, tớ có lời muốn nói với cậu.”

Bên kia Chu Viên đợi một lúc lâu mới lên tiếng, “Mình ở bên ngoài cầu thang.”

Miêu Miêu mặc kệ hai người kia, cô không kìm được nụ cười trên môi chạy nhanh ra ngoài.

Lập tức thấy Chu Viên ngồi trên cầu thang, cười nhìn cô.

Tâm trạng Miêu Miêu kích động, cô dừng chạy bước từng bước, ngượng ngùng nói, “À thì, lúc nãy cậu….”

“Ừm, đó chỉ là một phần của bản thảo thôi sau này sẽ cải tiến hơn, cậu đừng để trong lòng.” Chu Viên bình tĩnh nói, anh vừa mới biết Đặng Phong đã tỏ tình thành công, anh không muốn nghe cô an ủi.

Miêu Miêu mơ hồ, cảm giác như trực tiếp bị dội một gáo nước lạnh, “Hả?”

Chuyện này thay đổi quá nhanh làm cô có hơi không chấp nhận được, nhưng mà trong lòng vẫn muốn thử tranh đấu, cô buồn bã nói, “Hôm nay tớ định sẽ bầu phiếu của tớ cho cậu tuy rằng cậu không phải thật sự tỏ tình với tớ, nhưng mà Đặng Phong cũng đã tỏ tình thành công với Tinh Tinh nên không cần tớ bỏ phiếu cho cậu ấy, hơn nữa do Tinh Tinh kéo tớ ra ngoài tâm sự chuyện tình cảm của bọn họ làm hại tớ bỏ lỡ…. Không đúng, phải nói cũng may có cậu ấy kéo tớ ra ngoài nếu không bọn mình sẽ ngượng ngùng lắm.”

Sau khi Miêu Miêu nói xong thì xoay người rời đi, để lại Chu Viên vẫn đang mơ hồ, rốt cuộc Đặng Phong tỏ tình với ai vậy?

Chu Viên đứng dậy đuổi theo, “Vừa rồi cậu…. Có ý gì? Không phải Đặng Phong tỏ tình với cậu sao? Cậu định tiếp nhận lời tỏ tình của mình?”

Miêu Miêu hoảng hốt, “Tại sao Đặng Phong phải tỏ tình với tớ? Từ đầu tới cuối cậu ấy vẫn luôn thích Tinh Tinh!”
 
Chương 105: Thành Đôi


Miêu Miêu nói tiếp, “Lẽ nào cậu tưởng là Đặng Phong tỏ tình với tớ?”

Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn*.

(*Trích từ bài Du Sơn Tây thôn của Lục Du.)

Đây có lẽ là cảm giác khắc sâu nhất của Chu Viên bây giờ.

Đúng lúc đó Miêu Miêu lại mở miệng nói, “Vẫn phải cảm ơn hai người bọn họ, nếu không tớ sẽ nhận lời tỏ tình của cậu chỉ vì mới mẻ thì sẽ gây hiểu lầm lớn mất.”

Lúc này Miêu Miêu đã xác định Chu Viên hiểu lầm, cũng có thể đoán được lời anh nói khi nãy tám chín phần mười là giả, nhưng mà cô vẫn không nhịn được chọt một câu, ai kêu anh làm cảm xúc của cô lên xuống thất thường như vậy chứ.

Chu Viên gấp gáp, “Lúc nãy mình….”

Miêu Miêu nói, “Cậu không cần giải thích, tớ hiểu rồi, bây giờ mấy cuộc thi tài năng đều như thế cả, làm vậy thì mới có chủ đề để đi tiếp được, có điều lúc bỏ phiếu có lẽ tớ sẽ không bầu cho cậu được bởi vì tớ đã đồng ý với Đặng Phong trước rồi.” Thật ra bây giờ cách tốt nhất để làm đối phương tức giận là xoay người bỏ đi, nhưng mà làm sao cô có thể bỏ được.

Mà lúc này Chu Viên vẫn cố chấp nhìn cô, cô càng nói anh càng cảm thấy khó chịu.

Chu Viên trực tiếp cúi đầu, càng lúc càng tới gần gương mặt của Miêu Miêu.

Anh không làm gì cả mà chỉ nhìn ở khoảng cách gần.

Miêu Miêu bị nhìn như thế, rốt cuộc cũng không nói được nữa, “Cậu làm gì vậy?”

“Mình đang nhìn bạn gái tương lai của mình.” Chu Viên nói như chuyện đương nhiên.

“Đừng nói nhảm, cậu có người trong lòng rồi đó, mà cậu vẫn chưa nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra với người trong lòng của cậu.”

“Ngốc thật, là cậu đấy.” Chu Viên có hơi tức giận, “Không phải mình đã hát sao, nếu nước mắt của anh không thể rơi vì em thì cũng sẽ không rơi vì người khác.”

Khóe miệng Miêu Miêu càng lúc càng nhếch cao, nhưng ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác, lẩm bẩm nói, “Vậy cậu hát lại lần nữa cho tớ nghe đi.”

“Không hát, mình đứng trước nhiều người tỏ tình như thế kết quả nhân vật nữ chính lại không chịu bước ra, mình quá mất mặt mũi nên không muốn hát bài này nữa.” Trọng miệng anh nói mất mặt nên không muốn hát bài này, nhưng mà ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết, thậm chí giọng điệu còn nhẹ nhàng như sắp bay lên.

Miêu Miêu không còn cảm thấy kinh ngạc chuyện Chu Viên thỉnh thoảng lại bộc lộ khí chất nam tính trước mặt mình, cô nói, “Hát đi, hát đi! Tớ chưa được nghe bài hát này! Lúc đó tớ cũng rất khó chịu, tớ còn tưởng rằng trong lúc làm việc cậu đã thích cô gái lợi hại nào rồi.”

“Vậy nên mình năm lần bảy lượt ám chỉ là cậu, cậu đều không có cảm giác sao?” Chu Viên nói.

“Bọn họ đều nói lúc thích một người thì sẽ nảy sinh ảo giác chính là đối phương cũng thích mình….” Miêu Miêu nói, “Tớ tưởng rằng mình cảm giác sai….”

Chu Viên tất nhiên nghe được ý tứ sâu xa trong lời này, lỗ tai ửng đỏ bước đi bên cạnh Miêu Miêu, hai người không quan tâm đ ến cuộc thi phía sau nữa, trong lòng giờ chỉ còn như thế, bầu không khí giữa bọn họ trở nên rất ngọt ngào.

“Vậy, bây giờ bọn mình thành một cặp rồi sao?” Chu Viên hỏi.

Miêu Miêu không nói chuyện, nhưng mà bàn tay hai người đã nắm lấy nhau.

Đúng lúc đó lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Tinh Tinh, “Miêu Miêu! Đợi mình một chút!”

Miêu Miêu giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, thoáng cái đã buông tay Chu Viên ra lùi lại, để lại mình Chu Viên vẫn ngây người.

Tinh Tinh kéo Đặng Phong chạy tới, “Mấy cậu đi về sao không chờ mình một chút? Được rồi, mình muốn thông báo với mấy cậu mình và Đặng Phong đang hẹn hò!”

Miêu Miêu: “….”

Chu Viên bên cạnh dùng giọng điệu không tốt nói, “Chúc mừng.”

Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Miêu Miêu đang cảm thấy chột dạ, [Tốc độ nôn sau khi ăn* này của cậu có phải nhanh quá rồi không?]

(*Ý tứ đại khái là: khẳng định trước sau lại phủ nhận, ăn xong cảm thấy không ngon thì sẽ nhổ ra.)

Miêu Miêu nhanh chóng trả lời, “Chu Chu, đại ca Chu, lúc nãy ở ngoài Tinh Tinh hỏi tớ nếu như cậu tỏ tình với tớ thì tớ có đồng ý không, lúc đó tớ trả lời đương nhiên là không rồi, nên không thể để bị bẽ mặt nhanh như vậy được.”

Chu Viên ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Miêu, sau đó nở một nụ cười lạnh rồi cúi đầu gửi một tin nhắn.

“Vậy nên lúc nãy cậu nói cậu định đồng ý lời tỏ tình của mình thực tế là đang dỗ mình? Tình yêu plastic!”

[Chuyện này còn chưa trách cậu đâu, cậu nói cậu có người mình thích, nếu tớ nói với Tinh Tinh tớ thích cậu thì dựa theo tính cách của cậu ấy…. Không dám nghĩ đến. Vậy nên chuyện của bọn mình phải từ từ, không nên quá phô trương, hơn nữa tớ còn là lớp trưởng, không thể dẫn đầu được….]

Chu Viên; […. Mình hiểu rồi, cậu không muốn cho mình danh phận….]

Miêu Miêu: [Ngoan, không nên cố tình gây sự, bây giờ không phải cơ hội tốt. Cậu thử nghĩ xem, tớ là lớp trưởng, nếu như tớ cũng yêu sớm…. Hơn nữa tớ còn nhấn mạnh nhiều lần tớ sẽ không thích ai, với lại bây giờ bọn mình sắp lên lớp mười hai….]

Chu Viên: [Nhưng mà hôm nay lúc tỏ tình mình đã nói tên cậu, các bạn trong lớp hẳn đều đã biết chuyện này.]

Miêu Miêu: [Sao tớ có thể quên chuyện này được, cũng may cũng may, lúc đó Tinh Tinh kéo tớ ra ngoài.]

“Miêu Miêu, Chu Viên, sao hai cậu vẫn chơi điện thoại thế?” Tinh Tinh bỗng nhiên nói.

Đặng Phong kéo cô lại, sau đó nói gì đó bên tai cô.

Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn bầu không khí kỳ dị giữa hai người, cô tưởng Chu Viên tỏ tình thất bại nên không khí mới kỳ lạ như vậy.

Miêu Miêu bỏ điện thoại vào túi áo rồi nói, “Không có gì, không có gì.”

“Được rồi, lần này hai cậu quá phô trương rồi, không nên đắc tội người khác, nếu như bị báo cáo lên trường học thì nhất định sẽ bị mời phụ huynh.” Miêu Miêu nói.

Tinh Tinh không sợ chút nào, “Mời phụ huynh thì mời phụ huynh, dù sao quan hệ của mẹ Đặng Phong với mẹ của mình rất tốt.”

Miêu Miêu: “….” Bị show cơm chó vào mặt.

Cô lén lút nhìn Chu Viên đang đứng cách đó không xa, sau đó thì thấy Chu Viên cũng đang nhìn cô.

Mặt Miêu Miêu thoáng cái đỏ bừng, thu hồi tầm mắt.

Mặc dù là buổi tối nhưng mà chỗ này vẫn còn chuyến tàu, vì vậy bốn người định ngồi tàu điện về nhà.

Trong lúc đứng đợi tàu, Miêu Miêu cùng Chu Viên tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ một hồi.

Sau đó đợi được tàu đến nơi, bốn người đều lên hết thì bỗng nhiên Chu Viên nói, “Mình để quên đồ nên quay lại một chuyến lấy, lớp trưởng, cậu có thể đi chung với mình được không?”

Sau đó kéo Miêu Miêu bước ra.
 
Chương 106: Tấm Gương


Miêu Miêu cứ vậy mà bị kéo đi, bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy vẫn còn đang trò chuyện rất vui vẻ qua tin nhắn thậm chí còn đùa giỡn với nhau.

Lúc ở một mình lại trở nên ngượng ngùng.

Chu Viên mở miệng nói, “Cậu có muốn uống nước không? Bên kia có máy bán hàng tự động, mình mua một chai cho cậu.”

Miêu Miêu: “….” Xem ra không chỉ có mình cô là người duy nhất không có kinh nghiệm yêu đương, không biết ở một mình nên làm gì.

Miêu Miêu đi bên cạnh Chu Viên, “À thì, lúc nãy bọn mình đã quyết định xong rồi đúng không?”

“Chuyện bạn trai ngầm?” Chu Viên quay đầu lại nhìn cô.

Miêu Miêu khuyên anh, “Bây giờ bọn mình là học sinh cấp 3 nên phải tập trung vào việc học, hơn nữa…. Tớ là lớp trưởng, nếu tớ dẫn đầu yêu đương chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh, ảnh hưởng không tốt.”

Chu Viên nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, Miêu Miêu bị anh nhìn thì không nói được nữa mà quay mặt đi, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy.”

Chu Viên nói, “Lúc cậu nói chuyện mình không nhìn cậu thì nhìn cái gì?”

Miêu Miêu: “Bọn mình vừa đi vừa nói chuyện, cậu nhìn đường đi.”

Bọn họ đi trong đám đông, người tới người lui đi đến những nơi khác nhau, mười ngón tay hai người rất nhanh đã đan xen vào nhau.

Ai cũng không nói gì, nhưng mà nụ cười trên mặt đều giống nhau.

Thật ra Chu Viên cản bản không để quên thứ gì, anh nói như vậy chỉ để tìm một lý do ở cùng mà thôi.

Đương nhiên là muốn ở cùng rồi, hai người mới vừa xác định quan hệ, cho dù tâm lý Chu Viên có trưởng thành đến đâu thì đứng trước tình yêu vẫn chỉ là một thằng nhóc.

Thậm chí anh còn không biết tiếp theo phải làm gì, trước đây anh chưa từng có trải nghiệm như thế, cho dù là trong thời gian khó khăn nhất anh cũng biết bước tiếp theo phải làm gì.

Mà cảm xúc dâng trào trong lòng anh ngay giây phút này đã khiến anh hiểu được vì sao từ trước đến giờ tình yêu lại được ca tụng như thế, bởi vì cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Cũng thật sự làm cho người khác không thể nào chống đỡ được.

Miêu Miêu không suy nghĩ nhiều như anh, lúc nắm tay Chu Viên trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là lúc quay về phải nghe được bài hát tỏ tình đó, không biết bây giờ cô có thể tìm được trên mạng không.

Miêu Miêu vốn tưởng rằng muốn tìm ra sẽ hơi khó, nhưng mà…. Người đẹp trai đúng thật là tài nguyên quý hiếm, mà nam sinh đẹp trai thì càng quý hiếm hơn.

Vậy nên video Chu Viên ca hát lập tức bị đưa lên hot search, lúc Miêu Miêu bấm vào tay còn hơi run.

Tuy đã bỏ lỡ bản trực tiếp tại hiện trường nhưng khi xem lại bản online cô vẫn cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Tạp âm ở hiện trường rất lớn, vì vậy video này hẳn không phải do ban tổ chức đăng lên mà là do có khán giả quay lại.

Miêu Miêu nhìn phút cuối anh buồn bã rời đi thì mới hiểu được khi đó bản thân không có mặt chính là đả kích vô cùng lớn đối với anh, trong nội tâm cô tràn ngập áy náy.

Miêu Miêu nằm trên giường, nhịn không được gửi tin nhắn cho Chu Viên.

[Cậu ngủ chưa?]

[Vẫn chưa, ngủ không được.]

Miêu Miêu thấy anh còn chưa ngủ thì gọi điện thoại cho anh.

Chỉ nghe được một tiếng bíp người bên kia lập tức kết nối, sau đó nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh, “Hửm.”

Rõ ràng chỉ là một chữ nhưng trong giọng điệu lại hơi nhấc cao.

Mặt Miêu Miêu thoáng cái đỏ bừng, “À thì, lúc nãy tớ đã nghe cậu hát.”

“Êm tai không?”

“Tớ chỉ muốn nói tớ cũng thích cậu, sau này tớ sẽ không để cho cậu phải khóc đâu.” Miêu Miêu cẩn thận nói.

Bởi vì cuối bài hát có câu, “Phải đến khi anh gặp em anh mới hiểu được nước mắt của anh không rơi vì em và cũng sẽ không rơi vì người khác.”

Miêu Miêu nghĩ cô mới là người dễ rơi nước mắt.

Nước mắt của cô dễ rơi đến mức tức giận, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, khi còn bé thỉnh thoảng cô chỉ nghe một câu nói đã có thể muốn khóc ngay.

Giống như bây giờ, cô đang có cảm giác muốn khóc.

Mười năm trước bọn họ quen biết nhau, lúc đó không ai có thể nghĩ tới mười năm sau họ sẽ ở cùng nhau.

Thậm chí hai chữ Chu Viên đã biến mất một khoảng thời gian rất dài trong cuộc sống của cô.

Miêu Miêu nghe thấy giọng nói Chu Viên ở đầu bên kia, nghe giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh lại nhớ tới anh không thông báo chút nào đã một mình chuyển trường….

Lúc đó nước mắt Miêu Miêu đã rơi không ngừng được, mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ Chu Viên đã hoàn toàn biến mất một khoảng thời gian rất dài trong cuộc sống của cô.

Nhưng đúng giờ phút này cô bỗng nhận ra không có chuyện đó.

Bình thường mẹ toàn cười cô suốt ngày bận rộn ở trường, hoàn toàn không giống lúc còn nhỏ.

Lúc nãy Miêu Miêu bỗng nhiên nhận ra, tất cả trải nghiệm từ tiểu học đến cấp hai đều bị Chu Viên ảnh hưởng….

Cô cảm giác bản thân đã quên người bạn cùng bàn này rồi, nhưng trong tiềm thức vẫn coi cậu ấy là tấm gương của mình, vẫn luôn học tập theo cậu ấy.

Chu Viên ở đầu kia cảm thấy giọng nói của cô không đúng, “Cậu khóc sao?”

Mặc dù là giọng điệu nghi vấn nhưng thực tế là đã xác định được, anh gấp gáp, “Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là nhớ lại chuyện lúc trước thôi. Tớ nhớ ra một chuyện khi còn bé nên chợt phát hiện dáng vẻ cố gắng của mình chính là dáng vẻ của cậu, cậu là tấm gương lúc nhỏ của tớ.” Miêu Miêu lau nước mắt, không phải thương tâm, không phải buồn bã mà là một cảm giác bóp nghẹt không thể diễn tả được.

“….” Không hiểu.

Có điều Chu Viên hiểu không phải do cô buồn bã thì đã yên tâm hơn rồi.

“Tấm gương trở thành bạn trai của cậu mà ngay cả một danh phận cậu cũng không cho, cậu xác định đây là tấm gương sao?” Chu Viên vừa cười vừa nói.

Bầu không khí giữa hai người xem như khôi phục được một chút.

Sáng hôm sau, lúc thức dậy cô nhận được một đống tin nhắn, tất cả đều hỏi chuyện Chu Viên, dù sao Chu Viên cũng nói thẳng tên cô để tỏ tình.

Miêu Miêu: “….” Lúc đó Chu Viên không nghĩ tới việc chừa một đường lui sao?

Chu Viên: “Không nghĩ đến.”
 
Chương 107: Giải Quyết Phiền Phức


Chu Viên thật sự không nghĩ tới vấn đề này, chỉ là anh đã dứt khoát nói nếu như Miêu Miêu không ở bên anh thì sau này anh thích người khác đối phương nhất định sẽ không vui, có điều lúc đó anh căn bản không nghĩ đến nếu không ở bên Miêu Miêu thì cô vẫn có thể ở bên người khác.

Đến tận hôm sau Miêu Miêu vẫn còn chóng mặt vì lời giải thích này.

Nhưng mà khi nhìn thấy thời gian sau khi thức giận bỗng nhiên cô lại thấy chán nản, chắc là mẹ đã nhìn thấy rồi.

Tối qua về nhà hơi trễ, lúc đó chắc chắn ba mẹ vẫn chưa lên mạng, nhưng mà sau đó nhất định sẽ xem mà không chừng còn thấy được tin tức này.

Miêu Miêu không biết ba mẹ sẽ có thái độ gì, dù sao cô cũng sắp lên lớp mười hai….

Ba đang xem điện thoại nên không để ý đến cô đã thức dậy, nhưng mà sắc mặt cũng không dễ nhìn, Miêu Miêu chưa bao giờ thấy sắc mặt ông khó coi như vậy, cô nuốt ngụm nước bọt, xong rồi, không phải là đang đọc chuyện của cô với Chu Viên chứ?

Mà lúc này mẹ đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Miêu Miêu lén lút chạy vào phòng bếp, “Mẹ, con giúp mẹ.”

Miêu Miêu vừa nói vừa rửa rau, bởi vì chột dạ nên đã biết rõ còn cố hỏi, “Sáng nay chúng ta ăn gì vậy?”

“Cháo, rau xào, sao hôm nay con dậy sớm thế? Kết quả cuộc thi hôm qua thế nào rồi?” Vốn dĩ hôm qua mẹ Hoa cũng định đi xem bọn nhỏ thi đấu ca hát, kết quả lát sau có chút việc nên không đi được.

Lúc mẹ Hoa nói lời này vẫn luôn đưa lưng về phía Miêu Miêu, cô cảm giác có gì đó là lạ.

“Mẹ, có phải mẹ bị cảm không? Tại sao giọng nói lại khàn như vậy?” Miêu Miêu hỏi.

“Mẹ hơi cảm lạnh, lát nữa uống thuốc thì sẽ ổn thôi.”

“Con đi lấy cho mẹ.” Miêu Miêu nói rồi đi lấy thuốc cảm, trong nhà cô có.

Mẹ Hoa vừa uống thuốc vừa nhìn cô con gái đã cao gần bằng mình, bà cảm giác cô bé rụt rè luôn đi sau mình mới ngày nào chớp mắt đã biến thành một cô gái ưu tú và có chủ kiến, nếu như cô đã biết chuyện kia thì cô sẽ thấy thế nào….

Mẹ Hoa nghĩ tới đây thì lắc đầu, bà sẽ không để Miêu Miêu biết chuyện này.

Lúc ăn cơm chung, Miêu Miêu đang chột dạ nên không nhận ra hôm nay trên bàn cơm ba mẹ đều hơi lạ.

Buổi sáng Miêu Miêu ở nhà học tập, ba mẹ đều có việc ra ngoài, hai người không nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua thoạt nhìn hẳn là vẫn chưa nhìn thấy video.

Lúc Miêu Miêu vùi đầu vào làm bài tập thì nhận được tin nhắn của Tinh Tinh, [Miêu Miêu, Miêu Miêu, hôm qua quên hỏi cậu rồi, Chu Viên tỏ tình với cậu đấy cậu có biết không?]

Miêu Miêu: “….” Đồ không có lương tâm, bởi vì tình cảm của hai vị này mà làm cho bản thân bỏ lỡ bản tỏ tình tại hiện trường.

[Có biết.]

Tinh Tinh: [May mắn mình kéo cậu ra ngoài, nếu không cậu có mặt ở hiện trường sẽ rất xấu hổ, bởi vì cậu có nói cậu chắc chắn sẽ không thích cậu ấy, chắc chắn sẽ không đồng ý lời tỏ tình.]

Miêu Miêu nhịn không được, [Cậu còn nói cậu xem Đặng Phong như em trai đấy.]

Tinh Tinh: [Miêu Miêu, trong lời của cậu có rất nhiều nội dung, để mình suy nghĩ thử, vậy nên hai người các cậu hẹn hò rồi sao, cậu đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy?]

Miêu Miêu: “….” Quên đi, giấu Tinh Tinh cũng không tốt lắm.

Bên kia Tinh Tinh lại gửi tin nhắn tới, [Thật ra…. Bây giờ mình có hơi hối hận…. Cảm giác không biết nên ở chung thế nào….]

[Lúc trước cậu thích nhiều người như vậy mà không có chút kinh nghiệm nào sao?] Cô vốn định hỏi Tinh Tinh một chút.

[Tất cả đều không đi đến bước này.] Tinh Tinh cũng rất bất đắc dĩ.

Thật ra Miêu Miêu cũng không biết phải ở chung thế nào, chỉ là rất muốn nhắn tin cho đối phương, rất muốn nghe đối phương nói, tùy tiện nói gì cũng được nhưng cô không hề hối hận.

Nói chuyện phiếm với Tinh Tinh một lát, cô cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Chu Viên, nhưng mà Miêu Miêu lại cảm thấy Chu Viên sẽ không thích con gái dính người, anh rất độc lập, bản thân nên cho anh ấy nhiều không gian hơn.

Vậy nên Miêu Miêu dứt khoát xem video để phân tán sự chú ý.

Cô xem một vài video khá hài hước thì bỗng điện thoại tự động chuyển sang video tiếp theo, thì ra là một chương trình giấc mơ của trẻ em, Miêu Miêu cũng rất thích những tiết mục này, bởi vì những đứa trẻ trong đó đều đến từ nhiều nơi khác nhau, có gia đình khác nhau, mặc dù điều kiện kinh tế không giống nhau nhưng giấc mơ của bọn chúng đều rất đáng yêu.

Cô nhanh chóng nhìn thấy một thiếu niên có vẻ ngoài ưa nhìn ngượng ngùng nói, “Giấc mơ của em là hy vọng có thể tìm được chị gái của em.”

Giọng nói của thiếu niên rất dễ nghe, đôi mắt cậu sáng ngời, chỉ nói là chị gái cậu đã đi lạc lúc cậu còn chưa ra đời, bây giờ ba mẹ đều rất nhớ chị gái nên muốn tìm được cô, vậy thì người một nhà có thể đoàn tụ rồi.

Miêu Miêu thấy đứa bé này rất đáng yêu, nhịn không được định để lại tin nhắn dưới phần bình luận, kết quả lại thấy bình ở đầu tiên, “Tôi vốn tưởng rằng chị gái của thằng nhóc thật sự đi lạc các kiểu, ha ha, kết quả căn bản không phải, ba mẹ nó chính là cái loại đã ngược đãi con gái đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng chỉ bị kết án ba năm.”

Bình luận ở phía dưới càng ồn ào hơn.

“Thành thật mà nói tôi cũng đã xem vụ án kia rồi, tôi không tin có ba mẹ nào sẽ ngược đãi con cái như vậy, không chừng còn có nội tình gì đó.”

“Tôi cũng không cảm thấy có ba mẹ nào sẽ làm như vậy, hơn nữa tôi đã xem bản án rồi, trên đó tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ.”

“Bây giờ trên mạng toàn là người kiểu gì vậy? Vụ án năm đó rất chấn động, lúc đó tôi đang học cấp ba giáo viên của tôi còn nói về vụ án này, sau vụ án đó thì liên tục lòi ra những vụ hành hạ trẻ em, thậm chí tôi còn không dám lên mạng trong khoảng thời gian đó.”

“Nếu thật sự có điểm đáng ngờ thì có thể đi xem thử, vốn dĩ trước đây chấn động lớn như thế một mặt là đứa bé quá đáng thương, còn mặt khác chính là cảm thấy bản án quá nhẹ.”

Miêu Miêu nhìn sơ qua, thì ra bọn họ đang nói về vụ án cô từng nhìn thấy lúc trước, trong nháy mắt cô không muốn để lại lời nhắn nữa nhưng vẫn nghiêm túc quay lại xem video, xác định đứa nhỏ này có lẽ chưa từng bị ngược đãi thì bấm thoát khỏi video.

Vốn tưởng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, kết quả không lâu sau lại nổ ra một tin tức nói là thủ tục nhận nuôi năm đó không hợp pháp, bởi vì lúc đó ba mẹ của đứa bé vào tù nên quyền giám hộ hẳn phải thuộc về bà ngoại, nhưng bọn họ lại biểu thị lúc đó bởi vì mới vừa đi làm, áp lực quá lớn mà đứa nhỏ lại thích khóc cho nên mới nhịn không được ra tay, bây giờ đã hối hận, hy vọng có thể bồi thường cho đứa bé.

Lúc Miêu Miêu nhìn thấy tin tức thì cảm thấy chắc cảnh sát, công tố viên và quan tòa đều bị xem như kẻ ngốc rồi….

Miêu Miêu suy nghĩ, rốt cuộc người nhà này muốn làm gì, bảy tám trước cũng đã ra tù nhưng vì sao bây giờ mới ồn ào?

Mà lúc này điện thoại lại vang lên, là Chu Viên gọi tới.

Sau khi bấm nhận Miêu Miêu lập tức nghe được giọng nói từ bên kia, “Cậu đang làm gì thế?”

“Đang đọc tin tức thôi.” Miêu Miêu nói, “Còn cậu đang làm gì thế?”

Chu Viên cũng đang xem, anh không xác định được Miêu Miêu có còn nhớ được chuyện lúc nhỏ hay không nhưng anh hy vọng cô sẽ không nhớ.

Miêu Miêu nói, “Cái này kỳ lạ quá, nói là đang tìm con gái….”

Trái tim Chu Viên như sắp nhảy ra ngoài, sợ cái gì là sẽ gặp cái gì, Miêu Miêu đúng là đang xem cùng một tin tức giống với anh.

Cũng may lúc Miêu Miêu nói thêm mấy câu là Chu Viên biết cô vẫn còn chưa biết chuyện gì, xem như thở phào một hơi.

Lúc Miêu Miêu nghe Chu Viên nói thì tiếp tục kéo xuống xem, cô lập tức nhìn thấy có người tiết lộ lúc đó đứa bé đã được bác sĩ điều trị nhận nuôi rồi bởi vì hai vợ chồng bác sĩ không có con, sau này hình như bác sĩ đó đã từ chức đến trường học của con gái làm việc rồi, về sau nữa thì không biết đã đi đâu.

Tay Miêu Miêu mềm nhũn, điện thoại rơi trên mặt đất.

Khi còn bé cô bị người xấu bắt cóc, chịu rất nhiều vết thương….

Không đâu, lúc đó cô bị người xấu bắt cóc, bình tĩnh, bình tĩnh, cô rất chắc chắn mẹ chính là mẹ của cô….

Nhất định là trùng hợp.

Trong lòng Miêu Miêu có hơi loạn, hình như cô nhớ là bản thân…. Khi còn bé đã gọi mẹ là dì.

Miêu Miêu nhớ tới buổi sáng hôm nay ba mẹ hơi kỳ lạ, hơn nữa bọn họ rất vội vàng.

Hít sâu, hít sâu, đừng hoảng hốt, trùng hợp trùng hợp, chắc chắn đều là trùng hợp.

Cô nằm trên giường một lúc, càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.

Chu Viên lại gọi điện thoại tới hai lần, nhưng mà trong lòng cô đang loạn thành đống, thậm chí…. Có hơi sợ.

Cô cảm thấy rất lo sợ, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy sợ như thế.

Miêu Miêu nằm trên giường, cố gắng tìm ra sự thật trong ký ức của mình.

Lúc còn bé, mẹ đứng giữa ánh sáng ấm áp là ký ức sớm nhất mà cô nhớ được…. Mẹ rất cao, bà ngồi xổm xuống lau tay cho cô, ánh mắt của bà rất dịu dàng, ấm áp….

“Hôm nay Miêu Miêu thơm quá….”

Ba ở bên cạnh nói, “Nhanh lên một chút, sắp trễ giờ rồi.”

Mẹ nấu cơm, mẹ dẫn cô đến trường học, mẹ đón cô vào mỗi buổi chiều, lúc tốt nghiệp tiểu học mẹ còn là người vui hơn cô….

Sau khi cô và Tinh Tinh cùng phạm lỗi, mẹ vừa khóc vừa giáo dục cô, ba luôn luôn an ủi cô….

Lúc cô làm phẫu thuật mẹ cả đêm vẫn không ngủ yên mà nhìn cô, sợ cô đụng phải băng gạc.

Hình như ký ức từ nhỏ đến lớn đều đắm chìm trong ánh mắt như vậy.

Miêu Miêu rơi nước mắt, cô không còn hoảng sợ nữa mà cảm giác như đang ngâm mình trong đại dương ấm áp….

Cảm giác này quá quen thuộc, giống như ký ức đã vượt qua thời không quay lại trong đầu cô.

Cô chắc chắn đã…. Lạc đường, vốn dĩ lúc đầu thai tìm lộn mẹ, là mẹ tìm được cô về.

Có một bé trai nghiêm túc nói với cô như vậy.

Miêu Miêu lau nước mắt gọi điện thoại cho Chu Viên.

Chu Viên vốn đang lo lắng, bây giờ nhận được điện thoại của cô thì mới thở phào một hơi, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, tớ đã quên những chuyện đó rồi, vết thương trên người cũng biến mất, đương nhiên không có việc gì.”

Vấn đề không phải cô có sao không mà là hai người kia muốn làm gì.

Chu Viên nghe cô nói như vậy thì hiểu ngay, cô đã nhớ ra, “Cậu đang ở nhà sao? Mình đã đến tiểu khu của cậu rồi đây.”

“Ừm, tớ xuống tìm cậu.” Miêu Miêu lau nước mắt, mặc áo khoác rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Hôm nay ba mẹ đều ra ngoài nhất định là vì chuyện này.

Miêu Miêu biết chắc chắn ba mẹ không muốn để cho cô biết, nhưng mà cô không muốn ba mẹ phải buồn.

Lúc xuống lầu thì thấy Chu Viên, anh chạy tới, “Cậu….”

“Tớ không sao, thật sự không có việc gì, chuyện này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.” Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được tình thân đầy đủ, mẹ, ba, bà ngoại còn có bà cố ngoại….

Bọn họ cũng biết chuyện này nhưng mà bọn họ chưa từng để tâm mà vẫn xem cô như con gái, xem như cháu ngoại, xem như cháu chắt….

Chu Viên thấy đôi mắt cô đỏ ngầu, hẳn là vừa mới khóc xong, tuy nhiên thật sự không có uể oải.

Miêu Miêu nói tiếp, “Bây giờ tớ muốn biết gia đình kia muốn làm gì hơn….”

Miêu Miêu nghĩ tới rất nhiều khả năng trong đầu, ví dụ như có ai bị bệnh nên cần được hiến nội tạng gì đó, hoặc là muốn đòi tiền….

Không thể trách cô quá tiêu cực được, bọn họ chưa bao giờ tìm cô nhưng bây giờ không hiểu sao lại xuất hiện, còn gây chuyện lớn như thế, đương nhiên cô phải suy nghĩ nhiều hơn.

Vậy nên phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Chu Viên nhỏ giọng nói, “Bây giờ cậu tính thế nào? Cho dù cậu làm gì thì mình cũng luôn ủng hộ cậu.”

Miêu Miêu kéo tay Chu Viên, “Tớ cũng đang suy nghĩ.”

Hơn nữa bây giờ cô không muốn để ba mẹ biết được cô đã biết chuyện này rồi….

Vì vậy hai người ngồi ngoài băng ghế dài, Chu Viên cầm điện thoại tìm kiếm trong chốc lát.

Miêu Miêu chống cằm, đau đầu.

“Mình tìm được địa chỉ của bọn họ rồi.”

Miêu Miêu thoáng cái ngẩng đầu, “Tìm được rồi?”

“Ừm.” Nhưng mà Chu Viên vẫn có hơi lo lắng, “Cậu….”

“Chuyện này tớ giải quyết được.” Buổi sáng nay mắt mẹ đỏ hoe, chắc chắn mẹ rất khó chịu.

“Mình đi cùng cậu.” Chu Viên nói.

Miêu Miêu gật đầu, cô vẫn đang suy nghĩ trong lòng, nếu như đối phương thật sự bị bệnh gì đó, cô vẫn sẽ đồng ý chịu chút thiệt thòi để giải quyết vấn đề này với tiền đề không làm tổn hại đến sức khỏe của mình, còn nếu như là đòi tiền, vậy thì nhức đầu….

Sau khi tới rồi mới phát hiện, thì ra bọn họ mở một siêu thị.

Miêu Miêu đi tới, kết quả nhân viên cửa hàng nói với bọn họ hôm nay ông chủ ra ngoài có việc.

Miêu Miêu muốn hỏi là chuyện gì nhưng nhân viên cửa hàng nói rằng, “Không biết.”

Đối phương không ở đây nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về nhà.

Nhưng mà lúc về đến tiểu khu của bọn họ thì đúng lúc thấy ba mẹ đứng trước cổng đang nói gì đó với một người phụ nữ.

Miêu Miêu đứng tại chỗ nhìn qua bên kia, mẹ có vẻ rất khó chịu, hẳn là đang đè nén cơn tức, hầu hết thời gian đều là ba nói chuyện cùng đối phương.

Miêu Miêu vốn không muốn ba mẹ biết cô đã biết chuyện, sợ bọn họ lo lắng, nhưng bây giờ cô không quản được nữa, nới với Chu Viên bên cạnh, “Không thì…. Cậu về trước đi, tớ muốn qua một chuyến….”

Ba mẹ đều đang ở đó, Chu Viên…. Không tiện đi qua lắm.

Chu Viên tạm thời không thể lộ ngoài ánh sáng: “….”

Miêu Miêu bước qua, “Mẹ, ba, hai người đã về rồi.”

Sau khi Miêu Miêu đến gần thì nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe, mẹ thấy cô đến gần thì như phản xạ có điều kiện hoảng loạn nhìn thoáng qua người phụ nữ kia.

Miêu Miêu đi tới, tự nhiên nói, “Mẹ, con đói rồi….”

Lúc này, người phụ nữ kia nói, “Con…. Con đã lớn như vậy….”

Ở trong tù ba năm, cuộc sống của bà rất không tốt, sau khi hoàn toàn thoát khỏi hoàn cảnh ban đầu thì bà mới bình tĩnh lại, từ từ nhận ra việc mình đã làm, sau khi bà nội nói đứa trẻ đã chết bà đã nằm mơ rất nhiều.

Miêu Miêu thấy dáng vẻ hai mắt người phụ nữ đẫm lệ mông lung thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì….

Miêu Miêu căng thẳng nắm chặt tay mẹ, lúc đầu cô không có cảm giác gì hết, thậm chí còn không nhận ra, nhưng bây giờ cô lại nhớ một vài mảnh vỡ ngắn ngủi, người phụ nữ này vừa khóc vừa nhét cơm vào trong miệng cô….

Miêu Miêu: “….”

Người phụ kia dường như cũng cảm thấy Miêu Miêu đang sợ, bà mở miệng nói, “Con đừng sợ, mẹ sẽ không làm gì con đâu, Tiểu Quyên con còn nhớ mẹ không?”

“Im miệng!” Mẹ Hoa lớn tiếng quát.

Miêu Miêu cẩn thận nhìn gương mặt bà, sau đó trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, “Tôi nhớ ra rồi, dì chính là người đã nhốt tôi vào lồ ng còn không cho tôi ăn cơm, rồi còn ấn tôi vào trong nước, không cho tôi đứng dậy, dì đến xin lỗi tôi sao?” Thật ra cô không nhớ hết nên đã lên mạng tìm một số chi tiết về vụ án kia.

Người phụ nữ kia bật khóc, cho dù bà muốn xóa sạch ký ức đó đến mức nào thì bây giờ bị nói như vậy, bà cũng không có cách nào phủ nhận.

Mẹ Hoa và ba Hoa cũng không ngờ Miêu Miêu lại lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy.

Miêu Miêu xấu hổ cười cười, tiếp tục nói, “Dì đừng khóc, cảm giác giống như tôi đang bắt nạt dì vậy, lẽ nào không phải dì đến đây để nói xin lỗi sao?”

Người phụ nữ kia sụp đổ, “Mẹ mới là mẹ con….”

Miêu Miêu nắm chặt tay mẹ, nói với người phụ nữ đó, “Thật kỳ lạ, sao dì lại nghĩ như vậy?”

“Con thật sự là do mẹ sinh ra.” Người phụ nữ nói, “Mẹ chỉ là muốn nhìn con một chút, lúc đó là mẹ hồ đồ, sau này bà nội con nói con không cứu được nên mẹ mới không tìm con nữa….”

“Nhưng mà nếu như không có mẹ tôi chăm sóc tôi mỗi ngày thì tôi thật sự đã chết rồi, vậy nên mạng của tôi là do mẹ cho tôi, còn mạng sống của con gái dì đã bị dì lấy lại.” Miêu Miêu vô cùng tỉnh táo, chính bản thân cô cũng không ngờ rằng mình có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này như thế.

Miêu Miêu nhìn thấy dáng vẻ của bà thì nói, “Dì ơi, dì đừng khóc, tôi thấy cuộc sống bây giờ của dì hẳn là rất tốt, dì hãy trân trọng cuộc sống bây giờ đi, tôi không có cảm giác gì với dì hết, giống như những gì tôi đã nói, dì sinh ra con gái của dì nhưng sau này dì lại hại chết cô bé ấy, đây chính là những gì xảy ra giữa hai người, nói thật tôi cũng giống như những đứa trẻ khác, điểm khởi đầu cuộc sống của bọn họ là nhìn thấy mẹ của mình, điểm khởi đầu cuộc sống của tôi cũng là từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ của tôi, là dì làm tổn thương con gái của mình nên dì phải trả giá, mà tôi cũng đang sống cuộc sống của mình, không cần nghĩ đến việc lợi dụng tôi, tôi đang nói chuyện rất nhẹ nhàng, nếu như muốn lên tòa thì bọn tôi sẽ phụng bồi, chỉ là dì nên suy xét đến tình hình con trai của dì.”

Miêu Miêu làm một lớp trưởng nên đã từng xử lý rất nhiều vấn đề, tình huống giống như này nhất định sẽ được cả lớp thảo luận.

Sau khi Miêu Miêu nói xong thì nắm tay ba mẹ đi vào tiểu khu.

Lúc đi về, Miêu Miêu nhịn không được nói, “Sau này gặp chuyện như thế thì cứ để con lên cho, hai người quá dễ bị bắt nạt.” Thật ra Miêu Miêu hiểu không phải hai bọn dễ bị bắt nạt mà là vì chuyện này liên quan tới cô cho nên bọn họ mới ngại giải quyết.

Mẹ Hoa ngây người, nước mắt thoáng cái chảy xuống, “Miêu Miêu….”

“Mẹ, mẹ đừng khóc.” Miêu Miêu ôm mẹ, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, là con quá ngốc, lúc trước đã đầu thai sai rồi.”

Mẹ Hoa càng khóc dữ hơn, vành mắt ba Hoa cũng ướt.

“Chúng ta về nhà rồi nói tiếp.” Dù sao trong tiểu khu cũng có người.

Một nhà ba người về tới nơi, Miêu Miêu lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, “Đừng khóc, đừng khóc.”

Mẹ Hoa có rất nhiều lời muốn nói, lúc còn nhỏ không phải mẹ cố ý muốn gạt con, bà muốn hỏi xem cô có thấy khó chịu không….

Nhưng nhìn thấy Miêu Miêu nghiêm túc lau nước cho mình, nghiêm túc dỗ mình giống như dỗ trẻ con, “Xoa đầu xoa đầu, không sợ nữa, đừng khóc đừng khóc.”

Mẹ Hoa không nói được câu nào nữa, bà đã hiểu con gái mình vẫn là con gái mình, không có chỗ nào thay đổi, cũng không bị chuyện này ảnh hưởng.

Buổi tối, Miêu Miêu ngủ chung với mẹ Hoa, cô có hơi lo lắng kéo tay mẹ mình, sau đó nhỏ giọng nói, “Con lén nói cho mẹ một chuyện, mẹ không được nói cho ba biết.”

Mẹ Hoa xoa đầu cô, “Chuyện gì thế?”

Miêu Miêu lấy điện thoại để bên cạnh, sau đó mở một video mà cô đã lưu và xem đi xem lại rất nhiều lần ra. Cô kéo chăn lên, trốn trong chăn xem cùng mẹ.

Mẹ Hoa vốn tưởng cô đang theo đuổi thần tượng nào, kết quả nhìn lại thì lập tức nghe được tỏ tình….

Mẹ Hoa quay đầu, “Miêu Miêu? Ai vậy? Con đã đồng ý chưa?”

“Đây là Chu Viên, là bạn hồi tiểu học của con…. À thì, con nói nhưng mẹ không được tức giận nha, bởi vì cậu ấy hát quá hay, hơn nữa ánh trăng ngày hôm đó cũng rất tốt, hơn nữa…. Hơn nữa….”

Mẹ Hoa: “Là thằng nhóc Chu Viên hồi trước sao…. Con đồng ý cũng không sao.”

Miêu Miêu: “?????”

“Chỉ cần thằng nhóc đó không lăng nhăng là được, dù sao nó cũng là một đứa bé ngoan.”

Miêu Miêu: “Không có lăng nhăng, là một người rất tốt.”

Miêu Miêu ôm tay mẹ, “Mẹ, mẹ đồng ý rồi nha, bởi vì kì sau có thể phải mời phụ huynh….”

Mẹ Hoa cảm thấy con gái mình vừa buồn cười vừa đáng yêu, bà dịu dàng vuốt tóc cô, “Có thể yêu đương nhưng mà phải biết bảo vệ bản thân biết không?”

Mặt Miêu Miêu đỏ bừng, “Đã biết….”

~~~~

Còn 1 chương nữa là end rồi, tui sẽ ráng edit xong trong tuần này để đón năm mới nha.
 
Chương 108: Chuyện Hằng Ngày (Hoàn)


Người phụ nữ kia không còn xuất hiện nữa, không biết là câu nói nào đã có tác dụng hoặc có thể là đúng như bà ấy nói bản thân không có ác ý, nhưng mà Miêu Miêu không quan tâm.

Về phần video, không có ai duy trì nên độ hot tất nhiên không giữ được lâu.

Cuộc sống ở nhà của Miêu Miêu cũng không thay đổi lớn gì, vẫn giống như trước đây.

Chuyện này cũng không khiến bọn họ nảy sinh ngăn cách mà ngược lại quan hệ người một nhà càng thêm thân mật.

Rất nhanh đã đến ngày tựu trường, lúc Miêu Miêu quay lại trường học thì đại khái cũng đoán được bản thân sẽ đối mặt với cuộc sống như thế nào.

Quả nhiên lúc quay lại đã nghênh đón ánh mắt rửa tội của mọi người.

Có một bạn cùng lớp nói, “Lớp trưởng, tối nay bọn mình xem phim tình cảm được không?”

Một bạn học khác bắt chước giọng điệu của Miêu Miêu, “Không được xem phim tình cảm, tránh cho đám người trẻ tuổi mấy cậu bị tẩy não muốn yêu đương, mấy cậu phải học tập thật giỏi, thanh xuân trong phim ảnh có tình yêu nhưng thanh xuân của chúng ta chỉ có học tập.”

Miêu Miêu: “….” Chu Viên ở đây thì tốt rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu tại sao mình không thể công khai.

“Lớp trưởng quá lợi hại, vô thanh vô tức có tình yêu rồi lại có được học tập, may mắn một đời.”

“Mấy cậu không nên nhanh chóng kết luận như vậy, không phải lớp trưởng vẫn chưa đồng ý với Chu Viên sao? Đúng không, lớp trưởng, cậu chắc chắn vẫn là trung đoàn trưởng của trung đoàn F bọn mình đúng không?”

Miêu Miêu nói, “Tất nhiên rồi, tớ vĩnh viễn là trung đoàn trưởng của trung đoàn F.”

Đúng lúc đó Chu Viên bước vào, “Trung đoàn F là cái gì?”

Bên cạnh có người nhanh chóng giải thích, “Đội quân chó độc thân, đốt chết người có bồ.” Tục ngữ nói xem chuyện vui thì không ngại chuyện này lớn.

Chu Viên nhìn thoáng qua Miêu Miêu, “Lợi hại nha, thật vinh dự được ngồi cạnh trung đoàn trưởng.”

Các bạn bè tốt của Miêu Miêu vỗ vai anh, “Cậu có muốn vào không?”

“Vào thì có được tặng bạn gái không? Tặng bạn gái thì mình vào.” Lúc anh nói lời này vẫn luôn nhìn về phía Miêu Miêu.

Tất cả mọi người trong lớp đều la lên ~

Mặt Miêu Miêu không đổi sắc, dù gì cũng là người làm trưởng lâu rồi, “Bây giờ không còn thịnh hành tình yêu sắp đặt nữa.”

Hai người tương tác nói chuyện rất tự nhiên đến mức khiến người khác nhìn đến ngây người, hiện tại quan hệ giữa hai người này là thế nào rồi?

Theo lý thuyết Chu Viên tỏ tình thất bại, thật ra việc mất mặt trước nhiều người như thế có thể xuất hiện hai loại kết quả, một cái là Chu Viên thật sự thích lớp trưởng, dù đã tỏ tình thất bại nhưng vẫn muốn theo đuổi cô, nhưng mà dù vậy thì cũng không thể có thái độ như này, một khả năng khác chính là Chu Viên thẹn quá thành giận, hai người trở mặt thành thù. Nhưng mà hai người này lại giống như không có chuyện gì xảy ra.

Lẽ nào chuyện bọn họ biết đã xảy ra ở thế giới song song sao?

Thật ra hai người kia còn lâu mới được tự nhiên như bọn họ thấy, ít nhất lúc quay lại chỗ ngồi Miêu Miêu đã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Viên, [Bọn mình biểu hiện không tệ, có lẽ chỉ cần cậu mời phụ huynh còn tớ chắc không bị đâu.]

Trường học nghiêm cấm yêu sớm, mà Chu Viên còn thông báo chuyện này cho mọi người biết, vậy nên về cơ bản chuyện Chu Viên bị mời phụ huynh là đã xác định rồi, nhưng mà Miêu Miêu thì không chắc chắn, dù sao trước mặt mọi người cô cũng không có đồng ý, vậy nên có mời phụ huynh hay không thì còn phải xem hiệu quả sau này.

Chu Viên: [Đã nói là làm người yêu nhưng cậu lại lén lút trở thành đoàn trưởng trung đoàn F.]

Miêu Miêu: [Cái này gọi là đánh vào trong lòng quân địch.]

Thực ra Chu Viên cũng không bị mời phụ huynh, dù sao có bằng cấp của anh ở đó ai cũng không tiện nói gì.

Có điều các học sinh đều không chết tâm nhiều chuyện, muốn tìm ra chút manh mối về mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng mà hai người kia vẫn tự nhiên thoải mái giống như một đôi bạn thân, không có chút cảm giác hẹn hò nào.

Mọi người: “….”

Miêu Miêu mặc kệ bọn họ có cảm nhận gì, bây giờ cô có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ hơn.

Bên kia, một cặp đôi quen nhau đang gióng trống khua chiêng trong trường học, chính là Đặng Phong và Tinh Tinh.

Hai người khai giảng chưa được hai ngày đã bị mời phụ huynh.

Ồn ào lớn như vậy làm sao có thể không bị mời phụ huynh, hơn nữa hai người ở trường học cũng không biết khiêm tốn, mỗi ngày đều tay trong tay cùng đi ăn cơm.

Miêu Miêu cảm giác nếu hai người bọn họ không bị mời phụ huynh thì mới là kỳ lạ.

Có điều, sau khi mời phụ huynh chắc chắn người cần được quan tâm hơn chính là trường học.

Sự thật chính là như vậy, ba mẹ Tinh Tinh và Đặng Phong quen biết nhau, hơn nữa hai người nghĩ mấy đứa nhỏ lớn lên cùng nhau, biết được gốc gác thì quen nhau cũng tốt.

Về phần ảnh hưởng đến học tập, Đặng Phong là học sinh thể dục còn Tinh Tinh là học sinh nghệ thuật, hai tên học sinh dốt này….

Miêu Miêu nghe Tinh Tinh đắc ý nói, nhịn không được xoa đầu cô, “Tinh Tinh, hai người các cậu đúng là…. Mấy năm trước mấy cậu làm gì vậy?” Sau khi hẹn hò lại càng dính chặt hơn.

Tinh Tinh nhìn Chu Viên yên tĩnh ngồi bên cạnh, “Hai cậu có chuyện gì vậy? Sao lại khiêm tốn như thế, lớp bọn mình có nữ sinh muốn theo đuổi Chu Viên đó.”

Chu Viên ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Miêu, “Cái này không có liên quan đến mình, mình không quen nữ sinh lớp bọn họ.”

Tinh Tinh: “…. Cách hai người các cậu ở chung rất tuyệt.”

Miêu Miêu: “….” Vẫn kém hơn hai cậu.

Lúc quay về Miêu Miêu nắm tay Chu Viên, “Không thì nói với mọi người bọn mình đang hẹn hò đi? Cùng lắm thì mời phụ huynh chung, mẹ của tớ không có ý kiến gì với cậu mà cũng không có ý kiến gì với việc tớ yêu sớm, nhưng mà tớ vẫn phải cố gắng học tập vậy nên không sao đâu. Ba mẹ cậu thì sao? Cậu đã nói với bọn họ chưa?”

Chu Viên ngây người, sau đó nói, “Mình vẫn chưa nói chuyện này cho bọn họ biết.”

Miêu Miêu ồ một tiếng, dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn nhỏ, không nói cho ba mẹ cũng rất bình thường.

Chu Viên giải thích, “Bởi vì bọn họ có hơi bận rộn, vậy nên mình ít liên lạc với bọn họ, hơn nữa phần lớn thời gian mình cảm thấy mình có thể tự xử lý được mọi việc và ra quyết định.”

Miêu Miêu nắm tay Chu Viên, “Trời phù hộ, mong sau này con của tớ không giống cậu.”

Chu Viên nghe được lời này vẫn thấy vui vẻ, “Cậu đã nghĩ đến bọn mình có con rồi thì có suy nghĩ ra nên đặt tên là gì chưa?”

Miêu Miêu nhìn anh, “Vấn đề này để dành cho cậu. Nói thật, cậu có muốn gọi điện thoại cho ba mẹ không. Không nhất thiết phải nói chuyện của hai chúng ta, chỉ là tâm sự thôi.”

Chu Viên: “Không biết nên trò chuyện cái gì, có điều để mình thử xem.”

Lúc quay về, Chu Viên thật sự gọi điện thoại cho ba anh.

“Con có muốn quay về ăn cơm không?”

Chu Viên suy nghĩ, quyết định vẫn quay về ăn cơm.

Ngày hôm sau, lúc Miêu Miêu đến phòng học thì phát hiện Chu Viên vẫn chưa tới trường.

Miêu Miêu khó hiểu, tại sao vẫn chưa đến trường?

Vì vậy lúc hết tiết đầu tiên cô đã gọi điện thoại cho Chu Viên, người bên kia nhấn tắt máy rồi gửi một tin nhắn cho cô, [Hôm nay có thể không tới trường được nhưng mà mình không sao, không cần lo lắng.]

Lại không nói ra nguyên nhân không thể tới trường học, Miêu Miêu làm sao có thể không lo lắng?

Kết quả lúc gọi điện thoại lần nữa cho Chu Viên, người nghe lại là ba anh, “Nó bị dị ứng xoài nên ở nhà tĩnh dưỡng.”

Miêu Miêu…. Dị ứng xoài…. Hình ảnh này rất quen thuộc.

Buổi chiều tan học, Miêu Miêu quyết định đi tìm Chu Viên, không nhìn thấy anh làm cô có hơi lo lắng.

Cô có chìa khóa nhà Chu Viên, hai người quen nhau chưa được mấy ngày anh đã đưa chìa khóa cho cô.

Miêu Miêu không hiểu tại sao phải đưa chìa khóa cho cô, Chu Viên lại nói đây là vấn đề về hình thức.

Vì vậy Miêu Miêu cũng nhận.

Miêu Miêu không trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, lỡ như ba mẹ Chu Viên đang bên cạnh, đến lúc đó thấy cô dùng chìa khóa mở cửa thì sẽ rất ngại ngùng.

Cho nên cô nhấn chuông cửa trước, kết quả không có ai ra mở cửa.

Miêu Miêu không xác định được là Chu Viên không ở nhà, ở nhà ba mẹ anh hay là bởi vì Chu Viên đang ngủ trong phòng nên không nghe được tiếng chuông cửa của cô.

Lúc này Miêu Miêu mới cầm chìa khóa mở cửa, đi vào thì phát hiện bên trong rất yên tĩnh.

Miêu Miêu đi vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Chu Viên đang ngủ, mặt anh…. Sưng phồng lên….

Trong lúc mơ hồ Miêu Miêu vẫn có thể phân biệt rõ nhưng cô cũng hiểu được một sự thật chính là béo sẽ phá hủy tất cả.

Lúc này Chu Viên mở mắt, nhìn thấy Miêu Miêu, giọng anh rất khàn, “Sao cậu lại tới đây?”

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Miêu Miêu đau lòng, “Đã uống thuốc chưa? Không phải cậu biết cậu bị dị ứng xoài sao?”

Chu Viên gật đầu, hôm nay lúc anh ăn kẹo chung với em trai không có để ý đến chuyện này.

Đợi đến khi anh nếm được mùi vị quen thuộc, anh mới cảm thấy mùi này rất quen nhưng lại ăn rất ngon.

Nuốt xuống rồi mới nhớ ra đây là cái gì.

Vậy nên mới biến thành dáng vẻ như này.

Miêu Miêu vừa đau lòng vừa buồn cười, chẳng qua đau lòng vẫn chiếm nhiều hơn, cô không nhịn được lại gần hôn lên trán anh, “Được rồi, tớ phải nhớ kỹ chuyện này, sau này nếu như ăn xoài tuyệt đối không thể hôn cậu.”

Chu Viên ngồi dậy chen kín chăn, trong chăn truyền ra một giọng nói, “Vậy ngày mai cậu đừng ăn xoài.”

“Hôm nay tớ không ăn xoài.” Miêu Miêu nói.

Người trong chăn hơi dừng nhưng mà cũng không có vén chăn lên, anh…. Nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, vẫn không muốn.

Nhưng mà hôm sau tới trường học, Miêu Miêu vẫn có hơi xấu hổ, nhưng mà nghĩ tới những lời mình đã nói ở trường, tất nhiên cô cũng không để trong lòng mấy lời của ngày hôm qua.

Đương nhiên cô cũng không ăn xoài, nói chính xác thì từ nhỏ đến lớn cô đều không thích ăn xoài.

Lúc Miêu Miêu đến phòng học, trong lớp ngoài Chu Viên ra thì vẫn còn vài nữ sinh khác, dù sao đã là lớp mười hai rồi nên mọi người đều rất cố gắng.

Miêu Miêu ngồi xuống chỗ mình, mới vừa ngồi đã bị kéo tay.

Miêu Miêu: “….”

“Lớp trưởng, đề hôm qua cậu hỏi mình giải được rồi, cậu có muốn nghe không?” Chu Viên nói.

Lúc ở trường học, Chu Viên rất thích gọi cô là lớp trưởng theo mọi người.

Miêu Miêu: “…. Nghe.”

Chu Viên như không có chuyện gì xảy ra buông tay cô, sau đó cầm một quyển vở bắt đầu giảng đề cho cô.

Thật ra hôm qua Miêu Miêu không có hỏi anh đề nào, bởi vì anh căn bản không tới trường học, nhưng mà đề Chu Viên nói cũng đúng là cái cô không hiểu.

Chắc là anh đã xem bài tập của cô.

Miêu Miêu vẫn chưa hiểu rõ bài này rốt cuộc làm như thế nào, Chu Viên giải thích rất cặn kẽ, Miêu Miêu nghiêm túc xem.

Bởi vì chữ phía sau có hơi nhỏ nên Miêu Miêu phải xích lại gần, sau đó lúc ngẩng đầu lên lại cảm giác được thứ gì chạm trên trán mình….

Lúc nãy…. Chu Viên đã hôn trán của cô….

Mặt Miêu Miêu thoáng cái đỏ bừng.

Chu Viên còn nghiêm túc hỏi, “Đã hiểu đề này chưa?”

Miêu Miêu gật đầu lung tung, sau đó hơi không yên tâm nhìn hai bạn học khác, phát hiện bọn họ đều đang nghiêm túc đọc sách căn bản không phát hiện ra chuyện này.

Miêu Miêu thở phào một hơi, trong lòng ngọt nào.

Sau khi lên lớp mười hai mọi người trở nên bận rộn hơn, trước đây mỗi tuần còn có thể xem phim, nghe tin tức một chút, mà bây giờ…. Cũng vẫn có thể xem một bộ phim….

Về điểm này không có gì khác biệt lắm, có điều bây giờ Miêu Miêu phải nghiêm khắc hơn, xem phim là để thư giãn một tí, vậy nên phim mọi người xem đều có xu hướng là phim thiếu nhi nhiều hơn.

Phim kinh dị, máu me, tình cảm cũng không cho xem.

Nói tóm lại coi như là chính thức bước vào cuộc sống cuối cấp.

Miêu Miêu cũng càng bận rộn hơn, cô cần phải điền các mẫu thông tin học sinh khác nhau rồi còn phải tổ chức mọi người đi chụp ảnh.

Nhưng lớp mười hai cũng không có tiết học tập nào bởi vì bọn họ đã học xong tất cả kiến thức vào năm lớp mười và lớp mười một, thời gian lớp mười hai chủ yếu là ôn tập.

Thế nhưng Miêu Miêu vẫn rất bận, Chu Viên sắp xếp những việc này rất nhanh vậy nên anh đã chủ động hỗ trợ hoàn thành việc này.

“Cậu có cực quá không?” Dù sao cũng là việc bản thân cần phải làm mà lại bị Chu Viên làm giúp rồi, cô có hơi ngượng ngùng.

“Cậu tưởng là bạn trai tới đây làm gì? Cậu tưởng là ánh sáng dùng để cất giấu sao?” Chu Viên nhướn mày.

“Vậy trong lòng cậu bạn gái dùng để làm gì?” Miêu Miêu chống cằm, nhìn về phía người bên cạnh.

“Kết hôn.” Chu Viên nói.

Miêu Miêu: “….” Câu trả lời này hình như cũng không tệ.

Ngày tháng lớp mười hai trôi qua rất nhanh, Miêu Miêu thu hoạch được không chỉ có tri thức mà còn có Chu Viên.

Sau khi hai người ở bên nhau Miêu Miêu mới phát hiện Chu Viên không giống như trong tưởng tượng của mình lắm.

Anh chính là một người thỉnh thoảng sẽ rất trẻ con, nhất là một người không có tuổi thơ thì khi trở nên trẻ con đúng là rất đáng sợ.

Miêu Miêu đi cùng anh đến khu trò chơi, cùng nhau chơi trò chơi rồi còn đưa anh đi chơi bóng rổ cùng mình.

Không gì có thể ngăn cản tốc độ của kỳ thi đại học, nhưng Miêu Miêu cũng không hoảng sợ, Chu Viên vốn dĩ không cần tham gia thi đại học bởi vì bản thân anh đã là nghiên cứu sinh rồi, vốn dĩ quay lại cấp ba là ý của ba mẹ anh, mục đích chỉ là quay lại trải nghiệm cuộc sống một chút tiện giải tỏa tâm trạng xấu của anh.

Thật ra ba mẹ anh cũng có ý là học một hay hai học kỳ là do anh quyết định.

Kể từ lúc không kiểm soát được anh để anh đi học đại học, về cơ bản mọi chuyện đều do bản thân anh tự quyết định.

Vật nên vốn dĩ ba mẹ Chu Viên tưởng rằng anh sẽ chỉ học xong một kỳ qua loa cho xong, sau đó sẽ lại dấn thân vào sự nghiệp vĩ đại của mình.

Kết quả không ngờ lần này anh lại có thể tập trung toàn bộ sự kiên trì chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Ba Chu vui vẻ, “Đại ca, con có từng nghe một câu là bạn bè như tay chân, tình yêu như quần áo chưa.”

Vòng vo như vậy, ngay cả Chu Viên cũng không đoán được ông muốn nói cái gì.

Ba Chu nói tiếp, “Bạn bè như tay chân con rết, tình yêu như quần áo mùa đông. Có đúng không?”

Nghe đến đây Chu Viên đã hiểu, đây là đang chê cười anh, trước đây học tiểu học tình bạn của Miêu Miêu không giữ được anh nhưng bây giờ tình yêu của Miêu Miêu lại giữ được anh….

Chu Viên: “…. Ba đừng trẻ con như vậy, ba chính là ba con.”

Ba Chu: “Dù có trẻ con thì vẫn là ba của con.”

Chu Viên: “….”

Lúc Chu Viên đi thi, anh nhanh chóng làm xong bài thi, ngồi trong phòng khi không có gì làm lại nhớ tới lời ba mình nói.

Thật ra cũng không chính xác hoàn toàn, bởi vì nếu như cho anh cơ hội chọn lại lần nữa thì có lẽ anh của lúc nhỏ vẫn sẽ chọn như thế.

Mà bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy.

Khi còn bé, với anh mà nói thì điều quan trọng nhất chính là muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, muốn đi học tập kiến thức mới.

Mà bây giờ, anh đã nhìn thấy được thế giới bên ngoài rồi, cũng đã học được kiến thức mới, anh chỉ muốn ở cạnh Miêu Miêu, muốn đi cùng cô.

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, mọi người không lên mạng tra đáp án mà là liên lạc với các giáo viên xong thì cùng nhau đi liên hoan.

Miêu Miêu với tư cách là lớp trưởng, liên hoan tất nhiên do cô tổ chức, mọi người cùng nhau ăn buffet.

Mọi người ngồi hết sáu bàn, Miêu Miêu vốn không uống rượu nhưng nhiều bạn học trong lớp tới đây mời rượu, tâm trạng chia xa cứ lây sang từng người.

Đúng như những gì giáo viên đã nói trong tiết học cuối cùng, “Có lẽ lần tạm biệt này sẽ có ít người sẽ không còn gặp lại nhau trong cuộc sống nữa. Đây là những người bạn học cấp ba, là một phần quan trọng nhất của cuộc đời, nhưng có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Miêu Miêu uống một ly, còn dư lại đều là Chu Viên uống, dù sao tửu lượng của Chu Viên cũng rất tốt.

Những bạn học khác ồn ào nửa ngày, “Hai người các cậu đang quen nhau đúng không?”

Bây giờ đã tốt nghiệp rồi, Miêu Miêu cũng không sợ nói bọn họ biết, “Đúng vậy, bọn tớ đang quen nhau.”

Vì vậy người tới đây mời rượu càng tăng thêm.

Miêu Miêu không cho nữ sinh uống rượu bởi vì cô không yên tâm.

Lúc thật sự chia tay mọi người đều khóc lớn, Miêu Miêu cùng Chu Viên ngồi trên xe quay lại nhà Chu Viên, anh vô cùng yên tĩnh ngồi trên ghế trước.

Lúc này Miêu Miêu mới nhận ra, hẳn là anh uống say rồi.

Miêu Miêu lại gần đùa anh, “Cậu say rồi đúng không?”

“Say rồi….”

Miêu Miêu: “….” Nghiêm túc nói mình say rồi, quá đáng yêu.

Ngay sau đó Chu Viên nằm sấp xuống ôm eo cô, “Miêu Miêu, mình rất vui.”

“Hả?” Miêu Miêu nhịn không được sờ đầu anh, cảm thấy giờ phút này anh mềm mại nghe lời giống như một đứa bé.

“Cuối cùng cũng không cần yêu thầm rồi….”

Miêu Miêu không khỏi thấy thiếu nợ anh, Chu Viên thật sự là chuyện gì cũng làm theo ý cô, cô nhịn không được hôn lên trán anh, “Sau này không cần phải yêu thầm nữa, lúc rảnh rỗi tớ sẽ dẫn cậu đến nhà tớ.”

Chu Viên ngoan ngoãn nằm, nói, “Bọn mình cũng phải có một căn nhà.”

“Được, sau này bọn mình cũng sẽ có một căn nhà.” Cô biết mình còn nhỏ, cô cũng biết thế giới này luôn luôn thay đổi thất thường nhưng mà giờ phút này, cô thật sự muốn nói cho anh biết.

“Nhưng mà sau này có thể ở chung với ba mẹ của tớ được không?” Từ nhỏ, Miêu Miêu đã ở chung với bà ngoại và bà cố ngoại.

“Sau này con của bọn mình cũng có thể ở chung với bà ngoại và ông ngoại.”

Chu Viên ừ một tiếng, “Tất cả đều nghe theo cậu.”

Miêu Miêu: “….” Đây có phải là say thật không? Hay là trạng thái lúc say của mấy người IQ cao sẽ khác nhau?

Ngày hôm sau lúc Chu Viên tỉnh dậy thì thấy đầu hơi choáng váng, rồi lại thấy Miêu Miêu đi từ bên ngoài vào, ngay sau đó Chu Viên lập tức phát hiện…. Bản thân không mặc quần áo….

Miêu Miêu bị vẻ mặt của anh chọc cười, “Cậu đang xấu hổ sao?”

“Tối qua mình không làm gì chứ?”

Miêu Miêu không nhịn được cười, “Tối qua cậu bị tớ lừa rồi.” Tối qua sau khi quay về, tên này tự c ởi quần áo sau đó nhất định phải tự mình mặc vào, nhưng sống chết gì cũng không mặc được đồ ngủ, cuối cùng bị Miêu Miêu dỗ đi ngủ….

Miêu Miêu cố ý chọc anh, “Không chỉ có như vậy, đêm qua cậu còn nói không phải tớ không kết hôn, khóc lóc muốn ở chung với tớ….”

Chu Viên: “…. Cậu đúng là đứa nhóc lừa đảo.”

Miêu Miêu lại gần, “Không lừa cậu.”

Sau khi nói xong, cô nhìn môi Chu Viên rồi nhắm tới hôn lên.

~~~~

End rồi nha mọi người. 

Cảm ơn các bạn đã đi cùng mình từ đầu truyện tới bây giờ, mặc dù cái kết vẫn chưa thỏa mãn được tui cho lắm nhưng mà dù sao hai bạn nhỏ cũng ở bên nhau rồi. Nói thật thì tui muốn có 7749 cái ngoại truyện về cuộc sống đại học hơn mà tác giả lại say no😔.

Nhưng mà thôi bỏ qua chuyện đó, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom