Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 220: Nhất Định Phải Lấy Cô Ấy Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tống Thanh Hào, Thẩm Viên Quân và một người bạn cùng phòng khác mà cô không nhớ rõ tên đã ở chung ký túc xá với Lệ Đình Tuấn, lúc này Kiều Phương Hạ đang ngồi ăn cơm cùng bọn họ, vì đây là lần đầu tiên Thẩm Viên Quân và người bạn cùng phòng kia gặp Kiều Phương Hạ, vì vậy Lệ Đình Tuấn vuốt ve mái tóc của cô rồi giới thiệu: “Đây là em gái tôi, Kiều Phương Hạ”
“Sao em gái cậu lại không cùng họ với cậu vậy?” Thẩm Viên Quân tò mò hỏi.

“Đó là chuyện nhận nuôi của nhà cậu ấy, làm sao tới lượt cậu quyết định chứ” Tống Thanh Hào mở miệng pha trò.

Các sinh viên đại học không biết rõ gia cảnh của nhau cũng là chuyện thường tình, trừ Tống Thanh Hào và Lệ Đình Tuấn từ lúc mới sinh bọn họ đã là bạn của nhau.

Lúc này Thẩm Viên Quân biết điều nên không hỏi nữa, anh ta muốn để lại một chút danh dự cho Kiều Phương Hạ, nên cô nhớ rõ anh ta nhất.

Bắt đầu có nhiều người đến hơn nên Kiều Phương Hạ chỉ lặng lẽ ăn sáng mà không nói gì, ăn xong nửa bát cháo và hai lòng trắng trứng thì cô nói với Lệ Đình Tuấn: “Em đi dọn đồ trang điểm đây, một lát nữa còn phải quay về đoàn quay phim nữa.


“Em đợi một lái Kiều Phương Hạ.

“?” Kiều Phương Hạ cảm thấy khó hiểu.

“Anh là giảng viên của đại học Quốc Hồ, chốc nữa thuận đường nên anh đưa em về luôn, Lệ Đình Tuấn chưa nói với em sao?” Thẩm Viên Quân nhướng mày hỏi ngược lại.

“Ngày em và Lục Nhất Minh quay phim, các giảng viên nam đều phát cuồng cả lên, họ nói rằng chưa từng thấy diễn viên nào xinh đẹp như vậy về cùng với anh này” Thẩm Viên Quân nói với Anh nhìn thì mới nhận ra đây không phải là cô bạn gái nhỏ của Lệ Đình Tuấn sao?”
Thẩm Viên Quân cười cười nói.

Thẩm Viên Quân lúc nào cũng nghĩ gì nói đó, Kiều Phương Hạ bị anh ta nói đến mức nóng cả mặt.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn không vui, anh tiện tay cầm lấy cái bánh bao ném qua rồi nhíu mày nói: “Không nói thì cậu sẽ chết hả?”
Thẩm Viên Quân sợ nếu mình nhìn Kiều Phương Hạ thêm mấy lần nữa, nói không chừng anh ta sẽ bị Lệ Đình Tuấn móc mắt ra mất.

*Vậy em đi thu dọn đồ đạc đây” Kiều Phương Hạ đứng lên nói “Anh đi cùng em” Lệ Đình Tuấn nói.

“Không cần, đoạn đường này cũng ngắn mà” Kiều Phương Hạ cầm điện thoại rồi rời đi.


Lệ Đình Tuấn nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ biến mất tại góc rẽ, lúc thu lại tâm mắt thì chợt thấy Thẩm Viên Quân đang nhìn anh chẳm chẩm.

Những người có mối quan hệ tốt với anh đều không rõ Đình Trung là con của ai, ai cũng nghĩ cậu bé là họ hàng của Lệ Đình Tuấn, nhưng chỉ có Thẩm Viên Quân là biết được.

“Thật hả? Cậu nhất định phải lấy cô ấy sao?”
“Nếu không thì là giả chắc?” Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt hỏi lại.

Thẩm Viên Quân trầm ngâm rồi anh ta gật đầu nói: “Hôm qua tâm trạng của Tô Minh Nguyệt không được tốt đó “
Vì muốn phá vỡ suy nghĩ trong đầu Tô Minh Nguyệt mà anh đã dẫn Kiều Phương Hạ đến đây.

Rốt cuộc trong lòng cô ta có tính toán gì, anh cũng không có ý định đào sâu vào đâu.


Anh không vạch trần lời nói dối rắng Kiều Phương Hạ bắt cóc Đình Trung của Tô Minh Nguyệt là đã giữ mặt mũi cho cô ta lắm rồi Trách nhiệm và sự yêu thích vốn dĩ là hai thứ khác nhau.

Lần này Đình Trung ngã từ cầu thang xuống, mà phản ứng của Tô Minh Nguyệt đã làm lòng Lệ Đình Tuấn lạnh lẽo đi rất nhiều, anh sẽ không mềm lòng với cô ta nữa…
Cuối cùng Kiều Phương Hạ cũng dọn xong đồ đạc, lúc bước ra cửa vừa lúc cô chạm mặt với Tô Minh Nguyệt.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

bên phải thì là đường đất “Cô không cảm thấy mất mặt khi ở đây sao? Thân phận của cô.

không đáng xấu hổ hả?” Tô Minh Nguyệt nhìn Kiều Phương Hạ chằm chằm rồi nhẹ giọng nói: “Cô lấy thân phận là tình nhân đế đến đây đúng không?”.

 
Chương 221: Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sau khi Kiều Phương Hạ nghe thấy những lời chanh chua của Tô Minh Nguyệt, cô không nhịn được mà nhíu mày.

“Rốt cuộc giữa cô và Lệ Đình Tuấn có quan hệ gì, chẳng lẽ còn cần tôi phải nhắc cho cô sao?” Tô Minh Nguyệt tiếp tục mỉa mai nói.

Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới những lời Kiều Diệp Ngọc đã nói lúc ở nước Thanh Sơn, cô ta nói chính Tô Minh Nguyệt đã thuê người đánh cô nên cô mới phải sinh non.

Thật ra Kiều Phương Hạ cảm thấy, đúng là rất có thể là cô ta.

Tô Minh Nguyệt thấy cô không lên tiếng thì tiến lại gần nói: “Tôi là mẹ ruột của Đình Trung, chỉ có tôi mới có thể ở cùng Lệ Đình Tuấn thôi, cô hiểu chưa? Tôi khuyên cô nên ngoan ngoấn một chút, đừng nên suy nghĩ đến mấy thứ lệch lạc không thực tế đó nữa, Đình Tuấn chỉ ám ảnh cô mà thôi, còn anh ấy đối với tôi mới là thật”
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta rồi đột nhiên cô bật cười: “Dù chị có là mẹ ruột của Đình Trung, nhưng vậy thì sao?”
“Chị không biết Lệ Đình Tuấn đã dự định sẽ chuyển bất động sản của số một hoàng gia sang tên tôi à?”
Tô Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cô ta trâm giọng hỏi lại: “Cô nói cái gia”

“Chỉ còn thiếu chữ ký của tôi nữa thôi” Kiều Phương Hạ nhướng mày nói: *Vốn dĩ tôi không muốn ký, nhưng vì chị nên tôi sẽ quyết định ký nó.

Sau đó với tư cách là chủ nhân, tôi sẽ ra lệnh cho chị phải rời đi”
*Cô..” Tô Minh Nguyệt vừa sợ hãi vừa tức giận, cô ta lập tức giơ tay lên định tát vào mặt Kiều Phương Hạ.

Còn chưa kịp chạm vào mặt Kiều Phương Hạ thì cố tay cô ta đã bị Kiều Phương Hạ mạnh mẽ nắm chặt.

“Buông ra!” Tô Minh Nguyệt đau đớn hét lên.

Khóe miệng Kiều Phương Hạ nhếch lên rồi thấp giọng nói: “Tôi thấy chị ăn một bạt tay vẫn chưa đủ đâu!”
Mặt Tô Minh Nguyệt đỏ bừng, cô ta đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía hồ nước, cô ta cố gắng thoát khỏi sự kiềm cặp của Kiều Phương Hạ nên đã lao thẳng xuống hồ!
Kiều Phương Hạ không muốn kéo cô ta lại, tim cô bỗng chùng xuống dữ dội.


Quả nhiên, có tiếng bước chân vội vã chạy tới đẩy Kiều Phương Hạ ra rồi hét lớn: “Sao cô lại đẩy người ta xuống hồ! Tô Minh Nguyệt không biết bơi!”
“Người đâu! Minh Nguyệt rơi xuống hồ rồi!”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Tô Minh Nguyệt đang không ngừng kêu cứu dưới hồ, những người ở nhà ăn cách đó không xa nghe thấy động tĩnh thì cũng lập tức chạy tới.

Chiêu này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà, độc ác thật!
Kiều Phương Hạ trầm tư vài giây, sau đó cô vứt đồ trong tay rồi cởi giày nhảy xuống theo, cô nhanh chóng bơi đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt thực sự không biết bơi, lúc Kiều Phương Hạ tóm được cô ta, cô ta lập tức túm lấy tóc Kiều Phương Hạ rồi xem Kiêu Phương Hạ như bàn đạp cứu mạng để bản thân cố gắng ngoi lên hít từng ngụm từng ngụm không khí.

Khi Lệ Đình Tuấn đến, Tô Minh Nguyệt đã được kéo lên nhưng khi quay đầu nhìn, anh lại thấy Kiều Phương Hạ vẫn còn dưới hồ, lúc này sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cứ như chẳng còn sức lực để bơi vào bờ nữa.

‘Vết thương trên lưng cô vẫn chưa lành, lúc cứu Tô Minh Nguyệt có thể lại bị thương nữa rồi.

Lệ Đình Tuấn không hề nghĩ ngợi, anh trực tiếp nhảy xuống hồ rồi vươn tay kéo Kiều Phương Hạ, sau đó lo lắng hỏi cô: “Sao vậy? Em bị thương rồi phải không?”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Lệ Đình Tuấn nên cô ta bỗng khựng lại “Đình Tuấn, do Kiều Phương Hạ ra tay trước mà” Vài người bên cạnh bị lừa nên đã giải thích cho cô ta..

 
Chương 222: Anh Đừng Hối Hận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




*Nói tôi biết lý do khiến cô ấy làm thế đi!” Lệ Đình Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Minh Nguyệt.

“Em… có thể là do chuyện lần trước của Thanh Hào, anh ở lại chỗ em nên cô ấy mới hiểu lầm…” Tô Minh Nguyệt đơ ra một lúc mới hoàn hồn mở miệng ngập ngừng nói Ánh mắt Lệ Đình Tuấn trở nên u ám, anh nhìn Tô Minh Nguyệt chăm chảm trong vài giây.

“Khụ..” Nhân viên phục vụ vỗ nhẹ mấy cái vào lưng Kiều Phương Hạ, lúc này cô ho ra vài lần thì mới cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo trở lại Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng ho của cô thì vội xoay người quấn khăn tắm rồi bế cô về phòng.

Anh cẩn thận, nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi lo lắng hỏi: “Đau lắm đúng không? Anh gọi Phó Nhiên đến ngay đây!”
Kiều Phương Hạ nắm trên giường, vài phút qua đi, cơn đau cũng đã dịu lại.

Cô đưa tay nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn rồi lắc đầu khẽ nói: “Không cần đâu, cũng đâu phải vấn đề gì to tát, em chỉ bị cô ta đá hai phát vào lưng thôi mà”
Lệ Đình Tuấn vén áo cô lên, anh thấy sau lưng cô xuất hiện hai vết tím bầm gần chỗ vết thương cũ.

“Anh đưa em đến bệnh viện” Anh nhíu mày đầy lo lắng.

Kiều Phương Hạ nghe động tĩnh ở bên ngoài rồi cô níu chặt lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn: “Em không đẩy cô ấy”

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn đôi lông mày ngang bướng của Kiều Phương Hạ.

Kể cả, Kiều Phương Hạ có thật sự đẩy Tô Minh Nguyệt đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, theo lời Tô Minh Nguyệt nói thì cô làm vậy là vì ghen mà.

Anh thích nhìn cô ghen.

“Miệng của bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói nhỏ với cô.

Trong lòng Kiều Phương Hạ biết rõ anh không để ý đến những điều đấy.

Phó Nhiên nhận điện thoại của Lệ Đình Tuấn, sau đó anh ta nói những điều cần làm cho anh biết rồi bảo anh ấn thử vào vùng gần cột sống của Kiều Phương Hạ.

Nếu Kiều Phương Hạ không thấy đau thì chứng tỏ cô không bị tổn thương đến xương.

Lệ Đình Tuấn thử ấn vài phát, quả nhiên Kiều Phương Hạ không thấy đau gì cả, lúc này anh mới yên tâm được phần nào.


Anh bế Kiều Phương Hạ vào phòng tắm rồi để cô ngồi lên ghế sofa trong đó, anh giúp cô cởi bộ quần áo đã ngấm nước ra, Kiều Phương Hạ lạnh đến run cả người.

Anh ngước nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh của cô, sau đó anh nhíu mày đầy xót thương rồi dìu cô ngồi vào bồn tắm Anh chỉnh nhiệt độ vừa đủ rồi giúp cô gội sạch cỏ và đất cát dính trên tóc, lúc được nửa chừng thì anh chợt cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ nói: “Là lỗi của anh, anh không nên để cô ta đến đây”
Anh hối hận vì chỉ tát cho Tô Minh Nguyệt một cái! Không ai được phép làm tốn thương đến người của anh!
Kiều Phương Hạ ngồi không vững, cô khế tựa đầu vào người anh, mấy giây sau mới cất tiếng nói: “Chỉ cần em trở thành chủ nhân của số một hoàng gia thì em sẽ có quyền đuổi Tô Minh Nguyệt đi, anh không cần phải can thiệp vào, đúng không?”
“Ừ” Lệ Đình Tuấn chỉ đáp lại một cách ngắn gọn.

“Anh đừng hối hận đó” Kiều Phương Hạ khẽ nói trong cơn run rẩy, Những gì anh dành cho cô, anh không bao giờ nói ra hai chữ hối hận.

Chỉ cần cô không hối hận là được.

Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

nhưng lại không hoàn toàn chỉ để trả thù.

Mười mấy năm nay, cô hiểu hơn bao giờ hết tình cảm của mình dành cho Lệ Đình Tuấn sâu đậm đến nhường nào.

Cô yêu anh, yêu đến từng hơi thở..

 
Chương 223: Tại Sao Lại Đối Xử Với Cô Ta Như Vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Vốn đĩ, cô đã không muốn suy tính cho tương lai thì buông thả một lân cũng có vấn đề gì đâu?
Mắt Lệ Đình Tuấn hăn đỏ, anh cởi phăng chiếc áo sơ mi rồi ném sang một bên, những nụ hôn gần gũi không ngừng in lên cơ thể của Kiều Phương Hạ.

Trên người Kiều Phương Hạ có vết thương nhưng cô vẫn cố gắng phối hợp cùng anh.

Anh ôm trọn cô vào lòng đầy nâng niu và chiều chuộng, anh lấy nước ấm xoa đều lên làn da và làm sạch giúp cô.

Kiều Phương Hạ cũng không biết, cơ thể mình đang dần nóng lên là vì anh, hay là vì nước.

Lệ Đình Tuấn với lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người cô và dìu cô ra khỏi bồn tắm, cả hai người đều rạo rực không nguôi, sau đó bọn họ ngồi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy anh đang ôm eo cô rất chặt, anh hôn tới mức cô không thể thở được, cô khẽ gọi tên anh: “Lệ Đình Tuấn…

Anh cần vào vành tai nhỏ nhản của cô, thì thầm nói: “Gọi là anh Tuấn”
Kiều Phương Hạ nhăm chặt mắt rồi cô cần cắn môi dưới.

Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt rồi khẽ nói: “Anh Tuấn…
Giọng nói ngọt ngào pha chút ngại ngùng, e thẹn chưa kịp cất lên thì eo của ệ Đình Tuấn đã chùng xuống, Kiều Phương Hạ bất ngờ kêu lên một tiếng trong vô thức.

Bên ngoài, Tô Minh Nguyệt đang gõ cửa.

Cô ta biết, lần này Lệ Đình Tuấn thật sự rất tức giận, bởi từ trước.

đến nay anh chưa từng đánh phụ nữ.

Dù năm đó Kiều Phương Hạ đã chuốc thuốc anh và cấu kết với Phương Diệp hãm hại nhà họ Lệ, khiến nhà họ Lệ phải rơi vào tình cảnh thê thảm, nhưng anh cũng chưa từng đánh cô một lần nào, thế mà hôm nay anh lại ra tay tát cô ta.

Cô ta định đến xin lỗi trước.

Nếu cô ta hạ thấp mình trước mặt anh thì có lẽ anh sẽ nể tình Tống Thanh Hào mà tha thứ.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Bàn tay đưa lên gõ cửa còn chưa hạ xuống thì Tô Minh Nguyệt đã nghe thấy những âm thanh vọng ra từ trong phòng.

Cô ta sững người, mấy người đứng cạnh cũng nghe thấy âm thanh rõ mồm một.


Rèm cửa sổ chưa kéo vào, cửa nhà vệ sinh cũng chưa đóng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ đỏ bừng.

Cô cản chặt môi và không dám phát ra âm thanh nào nữa.

Hơn nữa, Phó Nhiên cũng nói là sẽ qua đây ngay, bị người khác nghe thấy thì không tốt chút nào.

Ngồi trên ghế sofa không thoải mái lắm nên Lệ Đình Tuấn đã bế cô trong tư thế mặt đối mặt, anh vừa bước vào phòng ngủ vừa thì thầm với hơi thở đứt quãng: “Anh thích em gọi như thế”
Anh đặt cô xuống giường.

Cô nhìn anh đứng ở mép giường với ánh mắt đang nhìn cô chăm chẳm, sau đó cô vội nhíu mày nói: “Bên ngoài…”
Mới nói hai từ thì cơ thể mạnh mẽ của Lệ Đình Tuấn đã đè lên người cô.

Kiều Phương Hạ lại không kìm được mà kêu lên một tiếng.

Nếu là tiếng đầu tiên thì còn có thể nghĩ là nghe nhầm, nhưng đến tiếng thứ: hai rồi thì ai cũng biết rõ.


Rốt cuộc trong phòng đang xảy ra chuyện gì.

Tô Minh Nguyệt đứng ngoài cửa tái mét mặt, lúc này ai cũng ngầm hiểu Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đang làm chuyện gì, Lệ Đình Tuấn sẽ không tin lời cô ta nói một lần nào nữa đâu.

Những âm thanh trong phòng cứ vọng ra không ngừng, làm mọi người đứng đó đều cảm thấy ngại ngùng.

“Minh Nguyệt, thay đồ trước đi rồi chúng ta đi ăn chút gì đó..” Một người đứng cạnh Tô Minh Nguyệt đỏ mặt và khẽ lên tiếng khuyên cô ta Tô Minh Nguyệt đứng trước phòng một lúc lâu, cô ta chắc chẩn Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ cố ý làm thế, nhục cô ta.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Năm thứ hai, Lệ Đình Tuấn nói anh có việc không thể đi được và bảo cô ta đi thay, nhưng vào giây phút cuối cùng của ngày hôm đó, Lệ Đình Tuấn vẫn xuất hiện và không để cô ta đơn độc một mình.

Hơn nữa năm ngoái, hai người họ còn ở bên nhau như vậy mà..

 
Chương 224: Như Con Sói Đói


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bữa tiệc ngày hôm qua, cô ta như một người đứng đầu, giúp anh sắp xếp mọi thứ.

Trước khi anh xuất hiện cùng Kiều Phương Hạ, cô ta vinh dự, tự hào bao nhiêu thì sau đó cô ta đáng thương, ê chề bấy nhiêu.

Tại sao anh cho cô ta hi vọng rồi lại chà đạp lên lòng tự trọng của côta?
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn cách rời khỏi đây, ít ra thì cũng đi thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn” Một giọng nói bình thản vang lên sau lưng cô ta.

Tô Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn, là Phó Nhiên.

“Chứ không phải đứng đây, tự chuốc lấy nhục nhã.

Giữ lại chút thế diện cho chính mình không tốt à?” Phó Nhiên nhướn mày nhìn cô ta, tiếp tục nói “Phong cảnh nơi đây đẹp như vậy, ra ngoài đi dạo tốt hơn việc ở lì trong phòng đấy”
Tô Minh Nguyệt hậm hực nhìn Phó Nhiên, quay người đi về phòng Phó Nhiên nhìn theo bóng cô ta, khế nhếch miệng cười.

Lệ Đình Tuấn này thật quá đáng sợ, như con sói đói vậ Khoảng nửa giờ sau, Lệ Đình Tuấn thấy biếu cảm của Kiều Phương Hạ như đang khóc, anh cúi đầu hôn lên môi cô, từ từ dừng lại.

Anh ôm lấy lưng cô, một hai phút sau mới khẽ hỏi: “Đau lưng lắm à”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, Kiều Phương Hạ cần cần môi, lắc đầu.

Lần này đỡ hơn lần trước nhiều, nhưng vẫn đau.

Lệ Đình Tuấn ôm cô vào lòng, lấy chăn phủ lên người cô, võ về: “Anh sẽ nghĩ cách”
Đây là di chứng để lại khi cô sinh con cho anh, anh phải chịu một phần trách nhiệm, cô đau, anh cũng thấy đau lòng.

Buổi tối hôm qua, lúc ngồi ngâm mình trong suối nước nóng nghe cô nói cô đau đến mức nào, Lệ Đình Tuấn đã tha thứ cho cô ngay lập tức, tha thứ cho.

việc cô ăn cây táo, rào cây sung, tha thứ cho việc cô hãm hại người khác, tha thứ cho việc cô bỏ rơi đứa con trai của mình.

Tất cả chỉ còn lại sự đau lòng.

Kiều Phương Hạ mơ màng, lại được anh võ về nên ngủ thiếp đi trong lòng anh lúc nào không biết.

Lệ Đình Tuấn quan sát cô, chăm chú dõi theo từng nhịp thở đều đặn của cô.


Lúc này anh mới yên tâm buông cô ra.

Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người, tắm rửa cho sạch sẽ, tỉnh táo.

Vừa đẩy cửa phòng bước ra ngoài đã thấy Phó Nhiên ngồi uống trà dưới hành lang cách đó không xa.

Hai người nhìn nhau.

“Cô ấy đau lưng” Lệ Đình Tuấn nhíu mày, khoác chiếc áo khoác ngoài rồi đi đến chỗ Phó Nhiên.

“Cậu cũng thật là..” Phó Nhiên cười cười đáp lại.

Đương nhiên Lệ Đình Tuấn có lý do của riêng mình.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

nhỏ đến lớn bảo được Lệ Đình Tuấn gọi anh ta một tiếng “chú” còn khó hơn lên trời.

Lệ Đình Tuấn quay sang, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Được rồi, tôi lại vạ miệng rồi” Phó Nhiên sờ sờ chóp mũi một cách gượng gạo.

Như thể Lệ Đình Tuấn mới là chú của anh ta, còn anh ta là cháu của Lệ Đình Tuấn vậy..

 
Chương 225: Ai Cũng Không Quan Tâm Như Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chẳng qua ở bên viện lớn bộ đội, tuổi tác không hơn nhau là mấy, hoặc là nói còn lớn hơn Lệ Đình Tuấn mấy tuổi, nhưng không có một ai là không sợ Lệ Đình Tuấn, anh ta hèn nhát ở trước mặt Lệ Đình Tuấn thì cũng là chuyện bình thường.

“Tôi liên hệ giúp cậu rồi đấy, khi nào Phương Hạ rảnh thì cậu có thể đưa cô ấy đến bất cứ lúc nào” Anh ta đẳn đo rồi trả lời: “Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, cậu cố ép buộc thì sẽ chỉ làm cô ấy chịu nhiều tổn thương hơn mà thô “Phải kiềm chế”
“Hơn nữa cái tính khí nóng nảy này của cậu, thêm cả cái tính bướng bỉnh kia của cô ấy, cậu càng mạnh mẽ thì cô ấy sẽ càng không nghe theo.

Người yêu chung sống với nhau, không nên như hai người” Phó Nhiên tiếp tục nói.

Lệ Đình Tuấn cũng không biết dịu dàng như thế nào, có lẽ đối với Kiều Phương Hạ vẫn tốt, nhưng theo như Phó Nhiên thấy thì cái tính xấu này của anh vẫn là đủ để Kiều Phương Hạ chịu được.

Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ cũng coi như là kiềm chế, những ngày qua, cô không muốn thì anh cũng sẽ không đụng vào cô.


Hôm nay là Kiều Phương Hạ chủ động nên anh mới không thể nhịn được.

Anh nhìn về hướng Phó Nhiên rồi nhỏ giọng nói: “Không phải người yêu”
“2” Phó Nhiên cho rằng lời biểu đạt của bản thân có sai sót.

Lệ Đình Tuấn hơi ngừng lại, nói: “Là bà Lệ”
Phó Nhiên nghe vậy, bỗng nhiên ngồi thẳng lên rồi kinh ngạc mà nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, chuyện này phải chăng là do cậu tự chủ trương?
Cậu có nghĩ đến hậu quả không hả? Cậu phải biết bên nhà họ Lệ cho dù như: thế nào thì cũng…”
“Biết thì đã làm sao” Lệ Đình Tuấn không chờ cho anh ta nói hết, hơi bĩu môi: “Không lo được nhiều như vậy”
Chỉ có Kiều Phương Hạ mới có thể chữa khỏi tâm bệnh của hẳn, chỉ có Kiều Phương Hạ ở bên cạnh anh thì anh mới có thể ngủ ngon được.

Thứ khác thì tạm thời anh không muốn đi suy nghĩ.


Phó Nhiên ấn mấy chỗ ở phía sau lưng cho Kiều Phương Hạ, mặc dù đang cách một lớp quần áo thế nhưng lại thấy ánh mắt sáng rực của Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh như muốn nhìn xuyên qua tay của anh ta vậy.

Phó Nhiên và Kiều Phương Hạ cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, trong lòng anh ta chỉ coi cô là trẻ con để đối xử, chưa từng có ý nghĩ xấu gì, cháu ngoại này của anh ta đúng là ghen tuông mù quáng.

Anh ta mang theo một áp lực tư tưởng cực kỳ lớn, nhanh chóng giúp Kiều Phương Hạ kiểm tra xong, suy nghĩ một lát rồi móc ra một lọ dâu thuốc trong
hòm thuốc đưa cho Kiều Phương Hạ: “Mỗi ngày bôi sáng tối, dầu thuốc phải chà xát cho nóng lên ở trong lòng bàn tay rồi hãng xoa bóp, không có vấn đề gì lớn đâu, nhưng phải tránh mệt mỏi”
“Không có gì khác nữa hả?” Lệ Đình Tuấn cau mày thấp giọng hỏi.

“Nếu như cậu không yên tâm thì đưa cô ấy đi bệnh viện chụp CT, bệnh nhân tôi từng chữa không có một nghìn cũng có tám trăm, chút bản lĩnh này chung quy cũng có đấy” Phó Nhiên thờ ơ trả lời “Thế thì đi bệnh viện?” Lệ Đình Tuấn lập tức nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

*.,* Phó Nhiên có một loại xúc động muốn đánh chết Lệ Đình Tuấn.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Lệ Đình Tuấn nhìn đôi chân nõn nà không đi bít tất của cô, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, vươn tay ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi nghiêng người ở trên đùi anh rồi giúp cô mang tất vào..

 
Chương 226: Em Muốn Anh Đi Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không động đậy, nhìn anh thành thạo mang vớ cho cô, khẽ hỏi: “Không phải anh đi công tác sao?”
“Hoãn lại rồi” Lệ Đình Tuấn điềm đạm nói Kiều Phương Hạ nhìn anh, ánh mắt khẽ động đậy.

Anh không đi, cô cũng không tiện làm được gì cả.

“Em muốn anh đi sao?” Lệ Đình Tuấn giúp cô kéo đôi vớ, nhìn vào ánh mắt cô hỏi.

Nói nghiêm túc thì Kiều Phương Hạ không muốn anh đi.

Lúc này đây, không ai làm phiền thực ra cũng khá tốt.

“Không muốn” Cô nhẹ giọng nói.

Trái tim của Lệ Đình Tuấn khẽ run lên, anh cúi đầu hôn vào cánh môi dưới đang sưng đỏ của cô, cần nhẹ vài cái, rồi nói: “Còn dính nước ép đào, vừa nãy ăn đồ không lau miệng sao?”

Cô muốn anh ở lại với cô thì anh sẽ ở lại, dù làm trì hoãn việc kinh doanh cả trăm tỷ thì anh cũng không quan tâm.

Kiều Phương Hạ lắc lắc đầu.

Lúc Lệ Đình Tuấn lại lần nữa cúi đầu xuống hôn lấy cô, cô lạnh lùng mở miệng hỏi: “Lúc anh hôn Kiều Diệp Ngọc, cũng dùng cái cớ này sao?”
Giọng điệu vô cùng bình thường Lệ Đình Tuấn không nhịn được chau mày, nói: “Em nghe ai nói anh và Kiều Diệp Ngọc có quan hệ vậy?”
“Không có sao?” Kiều Phương Hạ mím cánh môi dưới: “Anh chắc không?”
Ngay cả video Kiều Diệp Ngọc cũng đã gửi đến, vậy mà Lệ Đình Tuấn lại phủ nhận mối quan hệ giữa bọn họ, ai tin được chứ? Cô đâu phải là đứa trẻ ba tuổi.

Lệ Đình Tuấn trải qua đêm đầu tiên là lúc hai mươi sáu tuổi, chính là đêm cùng Kiều Phương Hạ.

Anh luôn nhẫn nhịn đợi đến khi Kiều Phương Hạ lớn lên, đợi cô thành niên, đợi cô hiểu được thế nào gọi là yêu, anh cẩn thận dè dặt che giấu, không dám thổ lộ vì sợ làm báu vật mà anh giữ gìn sợ hãi.

Nếu như An Phương Diệp không xảy ra chuyện thì anh vốn định nói với người trong nhà, nhưng sau lễ thành niên của Kiều Phương Hạ, công ty xảy ra chút vấn đề, mọi người trong nhà đều lo lắng, An Phương Diệp lại có tâm tư khác.


Vốn dĩ của anh cũng sẽ là của Kiều Phương Hạ, nhưng vì An Phương Diệp quá nóng lòng, đã phá hỏng tất cả kế hoạch của anh.

Kiều Phương Hạ rời đi bao lâu thì Lệ Đình Tuấn không đụng vào người phụ nữ bấy lâu, vậy mà cô lại nghỉ ngờ anh có quan hệ với người phụ nữ khác?
Anh nhìn chằm vào ánh mắt Kiều Phương Hạ, rồi từ từ nheo mắt lại, sâu dưới đáy mắt hiện lên sự giận dữ.

“Em nghĩ anh thích Kiều Diệp Ngọc sao?” Anh trầm giọng hỏi.

“Lẽ nào không phải sao?” Kiều Phương Hạ bình tĩnh hỏi lại.

Phải thích đến mức nào mới tặng cho Kiều Diệp Ngọc những món quà quý giá như vậy?
“Kiều Phương Hạ, em nghe rõ cho anh!” Lệ Đình Tuấn hung hăng, ôm lấy cả người cô, để cô ngồi trong lòng mặt đối mặt với anh, thấp giọng nói: “Anh chỉ nói một lần!”
“Anh đối tốt với Kiều Diệp Ngọc chỉ vì cô ấy là người thay thế em!
Những thứ tặng cho cô ấy đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Em nghĩ anh quan tâm sao?
Chỉ là khi cô ấy cười lên trông rất giống em! Em không biết làm nũng nhưng lết,, lúc cô ấy làm nũng anh cứ nghĩ là em, cho nên cô ấy muốn cái gì anh đều cho!”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn anh, nghe từng câu nói của anh, dáng vẻ giống như đang giận dữ nhưng lại mang theo vài phần bất lực..

 
Chương 227: Không Thể Ghét Cô Mãi Được





Cô không biết.

Bởi vì lúc nào anh cũng mang theo bộ mặt lạnh như núi băng, cô thừa nhận đúng là anh đối xử với cô có chút khác biệt, nhưng cô tưởng rằng anh coi cô là người thay thế cho người em gái đã mất sáu tháng, càng không ngờ Lệ Đình Tuấn lại thích cô.

Người mà cô thích thì ra cũng thích cô, vậy mà lại có được cảm giác như vậy.

“Nghe hiểu chưa?” Lê Đình Tuấn bóp cổ tay cô, chau mày hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc rồi gật đầu, nước mắt không thể kìm lại được tuôn ra ngoài.

“Khóc cái gì vậy?” Lê Đình Tuấn ngây ra, nói với giọng xấu xa.

Anh nhất thời có chút luống cuống khi nhìn thấy cô khóc, chau mày nhăn nhó, giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn rồi giúp cô lau nước mắt.


Tuy nhiên càng lau nước mắt ra càng nhiều, anh thở dài, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.

Kiều Phương Hạ mím môi khóc một hồi, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là vì tình cảm nhiều năm đối với anh cuối cùng cũng có câu trả lời.

Cô luôn nghĩ chỉ cần dựa vào tình cảm của mình dành cho anh, nhưng không ngờ anh cũng đang âm thầm hy sinh cho cô, rất nhiều chuyện có thể là do cô đã hiểu lầm anh.

Được nửa ngày cô mới chịu dừng lại, khóc đến nỗi mắt đau, cô đẩy nhẹ tay anh ra, chau mày hỏi: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?” 
Lệ Đình Tuấn bị câu hỏi này của Kiều Phương Hạ làm cho nghẹn họng.

Từ khi nào, bản thân anh cũng không còn nhớ rõ nữa, hoặc là bản thân anh đã không còn nhớ rõ từ khi nào đã có tình cảm khác biệt đối với cô.

Lần đầu hôn cô, sớm đã không còn đơn giản là thích nữa, mà là yêu đến tận xương tủy, cho nên mới có chuyện sau đó không kìm lòng nổi.

“Có quan trọng không?” Anh ngây ra, nhẹ giọng hỏi ngược lại cô.

“Đương nhiên là quan trọng!” Kiều Phương Hạ không suy nghĩ mà trả lời.

Cô muốn biết, rốt cuộc ngay từ lúc bắt đầu là do cô cam lòng tình nguyện, hay là vì anh cho có câu trả lời nên mới khiến cô chìm đắm vào.

“Từ rất rất sớm” Lê Đình Tuấn đắn đo rồi bất lực trả lời.

“Trước hay sau khi em ở ký túc xá?” Kiều Phương Hạ không chịu buông tha.


Lệ Đình Tuấn thở dài, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng: “Trước đó” 
Kiều Phương Hạ ngây ra.

.

truyện xuyên nhanh
Là còn sớm hơn điều mà cô đang nghĩ, trước đó cô vẫn còn quá nhỏ, cô mơ hồ hiểu nên cứ nghĩ đó là đang phụ thuộc vào anh.

“Có lẽ là bắt đầu từ lúc em bị bệnh chỉ cần có anh” Lê Đình Tuấn ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói thêm.

Anh nhớ lúc đầu Kiều Phương Hạ bị bệnh, chỉ cần có An Phương Diệp, nhưng không phải lúc nào An Phương Diệp cũng ở bên cạnh cô, nên dần dần cô bắt đầu cần anh.

Có một lần An Phương Diệp và anh cùng lúc ở nhà, Kiều Phương Hạ bỗng bị bệnh, miệng không ngừng gọi “anh trai”, lúc An Phương Diệp bước lên thì không thể kiểm soátđược cô vỗ về cô, Lệ Đình Tuấn bỗng nhận thức được, 
Kiều Phương Hạ cần anh cũng giống như anh cần Kiều Phương Hạ.

Có lẽ đây là sự cố ý sắp đặt của An Phương Diệp, cố ý để hai người họ phụ thuộc vào nhau, để anh có thể chấp nhận hai mẹ con họ sớm hơn, ngày hôm đó, Lê Đình Tuấn không còn cảm thấy ghét Kiều Phương Hạ nữa.

Anh ghét An Phương Diệp, nhưng không thể ghét Kiều Phương Hạ mãi được.


Anh ghét sự phản bội của Kiều Phương Hạ, nhưng cũng bởi vì Đình Trung nên anh không thể ghét cô mãi.

Kiều Phương Hạ sớm đã không còn nhớ rõ lúc nhỏ bản thân bị bệnh có dáng vẻ như thế nào, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt mang theo vài phần bất lực và chiều chuộng của anh nhìn chằm vào mình, cô bỗng nhận thức được, có lẽ Lệ 
Đình Tuấn đã hy sinh cho cô rất nhiều.

“Anh đã đợi mười mấy năm, sao có thể cam lòng nhường em cho người khác chứ?” Lê Đình Tuấn cúi đầu, lại nhẹ nhàng gõ vào mặt mày cô rồi nói.

Anh chứng kiến cô từ vị trí ngang hông mình từ từ lớn lên ngang vai của anh, bông hoa mà anh cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ từ lúc là mầm nhỏ đến lúc nở rộ, sao anh có thể cam lòng để người khác cướp đi được chứ? 
Cô là của anh, dù thế nào thì cũng chỉ là của anh.

.

 
Chương 228: Chờ Em Nuôi Anh!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Gần tối, Lam Minh Hạc mang tài liệu tới, đưa cho Kiều Phương Hạ ký tên.

Khi Kiều Phương Hạ đặt bút, Lệ Đình Tuấn đang ở bên cạnh cắt ớt xanh và cà chua.

Cô nghe mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn, nhìn thấy một câu cuối cùng trong tài liệu, chính là ở trong số một Hoàng Gia, tất cả tài sản khác do Lệ 
Đình Tuấn đứng tên đều muốn cô đứng tên.

Cô ký một chữ, suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Lê Đình Tuấn: “Anh ở nhà nào?” 
Khóe miệng Lê Đình Tuấn mỉm cười, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi xào chín.

Anh sợ làm cô sợ.

Kiều Phương Hạ kiên trì nhìn anh, chờ anh trả lời câu hỏi của mình.

“Về sau em nuôi anh” Khóe mắt Lệ Đình Tuấn nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

Trước khi anh nhận chứng chỉ, ngoài cổ phần nhà họ Lệ, tài sản của mình đều giao cho cô, chính là để cô có thể an tâm ở bên cạnh anh.


“?” Kiều Phương Hạ càng tò mò hơn.

“Cũng không nhiều, trong nước ba năm bộ, ngoài nước mấy bộ” Lệ Đình Tuấn xào cà chua lấy nước, nêm gia vị, tắt bếp, nói.

Lam Minh Hạc bên cạnh liền bất động liếc mắt nhìn Lê Đình Tuấn, bất động sản bao nhiêu ngàn tỷ, cậu hai nhà anh lại nói nhẹ nhàng.

Lệ Đình Tuấn cũng là muốn cho Kiều Phương Hạ một chút bất ngờ ngoài dự đoán, ví như trước khi người con trai chào đời, thực ra anh đã vì con mà mua một hòn đảo làm quà cho con khi chào đời, nhưng mà đó là bất ngờ, không cho cô ấy biết rõ mà thôi.

Hòn đảo này được khai phá một nửa, anh liên tục đầu tư vốn, hiện tại giá trị đại khái đã hơn ba mươi ngàn tỷ.

Chờ Kiều Phương Hạ ký xong, cũng được tính dưới tên của cô.

Đợi đến sau này, bọn họ sẽ từ từ hiểu rõ.

Trong lòng Kiều Phương Hạ âm thầm tính toán, tính giá mỗi một bộ trong số một Hoàng Gia, nhất định là hơn mười mẫu ba trăm tỷ.

Bất động sản không bằng cổ phần của anh ta, không đủ khoa trương như vậy.

“Ký tên và chuẩn bị ăn cơm” Lệ Đình Tuấn nhìn tài liệu, thản nhiên nói.


Trước đây Kiều Phương Hạ cũng đã đồng ý anh ta rồi, phải ký hợp đồng, bị anh thúc dục vài lần, lúc này mới đặt bút ký tên mình xuống.

Lệ Đình Tuấn liền cầm lấy văn kiện đưa cho Lam Minh Hạc, sợ cô đổi ý, lại nhìn Kiều Phương Hạ nói: “Không phải nói muốn tự tay áp chảo bít tết với rượu vang đỏ sao?” 
Bởi vì Ninh Nguyệt thích ăn bò bít tết, Kiều Phương Hạ làm không dưới trăm lần, cô chỉ giỏi duy nhất món bít tết này.

Kiều Phương Hạ thấy Lê Đình Tuấn có chút xem thường kỹ năng nấu nướng của cô, trước tiên cô đứng dậy đi đến phòng bếp, lấy tảng thịt bò đã ướp vỗ vỗ lần nữa, lẩm bẩm: “Ừ, không sai”.

Lê Đình Tuấn khóe miệng mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn dáng điệu không thuần thục của cô.

Kiều Phương Hạ rửa tay, bỏ bơ vào chảo, bỏ miếng thịt bò vào sau.

Ước chừng khoảng hơn mười giây, Kiều Phương Hạ lấy nước trên tay, nhỏ hai giọt vào trong chảo, bùng bổ hai lần “Đêm đốp”.

“A!” Kiều Phương Hạ theo bản năng rụt tay mình lại.

Còn không kịp nhìn trên tay có phòng không, Lệ Tuấn Đình bên cạnh đã cau mày nắm cổ tay cô, nhìn kỹ vài lần.

“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ liền nói không sao cả.

“Dại dột ghê” Ấn đường Lê Đình Tuấn nhăn lại khó chịu, liền cầm tay cô xả vào trong nước một lúc.

Một
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 229: Anh Nuôi Em Suốt Đời Hả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tự kỉ ở trẻ em chính là như vậy, có khả năng về trí lực và hiểu biết về một cái gì đó vượt trội như nhau, nhưng ở phương diện khác chính là vô cùng tệ.

Lệ Đình Tuấn năm đó cũng thật sự là nhẫn tâm, để cô học ở ký túc tự lo liệu, để cô lại trong trường học mặc kệ cô sống chết.

Lệ Đình Tuấn ép buộc cô đi, những người khác liền càng thờ ơ với cô, để cô đi.

Cô ấy nghĩ chuyện trước đây, trong lòng không nhịn được có chút oán giận.

Lệ Đình Tuấn tắt vòi nước, thấy cô có chút không vui.

Hai người nhìn nhau, anh lại nghiêm mặt kéo cô lại trước chảo, anh đứng sau cô, nắm tay phải cô cầm sạn, bao bọc trong lòng bàn tay cô, lần nữa mở bếp, cầm lấy tay cô trở mặt miếng thịt bò.

Trong nồi kêu lách tách, trên tay Kiều Phương Hạ không có chút dầu bẳn nào.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Lê Đình Tuấn liếc một cái.

+

Anh nhíu chặt màu, tay vô thức cho trước người cô, tay kia trở mặt miếng thịt trong chảo, vẻ mặt có chút đáng ghét.

Thấy Kiều Phương Hạ nhìn mình chằm chằm, anh nhìn xuống, nhìn mắt cô.

“Muốn ăn chín mấy phần?” Anh hạ giọng hỏi cô.

“Giống anh” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.

Lệ Đình Tuấn tắt bếp, dùng dao nhịn bên cạnh cắt một miếng, đưa vào miệng Kiều Phương Hạ, nói: “Nếm thử xem”.

Kiều Phương Hạ thổi nhẹ miếng thịt bò còn hơi nóng, cẩn thận cắn miếng thịt, vẫn còn vô cùng nóng.

Lệ Đình Tuấn bỏ dao xuống, hai tay giữ hông cô, nhìn thấy bộ dạng không thể ăn của cô, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu lại gần Kiều Phương Hạ.

“Nếm đồ ăn cũng không được, còn không nhận mình ngốc”
Đệm thêm cho lời vừa nói là hơi lạnh từ môi anh.

Kiều Phương Hạ hơi rụt người lại, Lê Đình Tuấn lại ôm chặt cô phía sau lưng, không để cô đụng chảo nóng, bể cô ngồi ở trên quầy bar sạch sẽ bên cạnh.


“Hôm nay phải phạt em một chút” Lê Đình Tuấn chắn cô ở trên quầy bar, một bên từ từ tháo gỡ tạp dề đen trên người, nhai miếng thịt trong miệng và thấp giọng nói.

+
“Phạt mới biết được cách xa phòng bếp một chút.”
Kiều Phương Hạ cũng không biết miệng mình bị anh ta hôn đỏ, không ngờ bị nóng đỏ, suy nghĩ một chút, hơi hơi cong môi nói: “Em cái gì cũng không phải làm, anh nuôi em cả đời hả?”
“Cũng nuôi vài chục năm” Lê Đình Tuấn cười.

Muốn nuôi cô nữa, cái gì cũng không biết, bị anh nắm trong lòng bàn tay, trốn không thoát được.

Kiều Phương Hạ ngồi ở quầy bar cao hơn một mét, còn không cao qua tại của Lệ Đình Tuấn, Lê Đình Tuấn ăn xong gì đó trong miệng, hơi hơi cúi đầu, hôn.

môi cô.

Kiều Phương Hạ nhìn anh, trên mặt từ từ ửng đỏ một chút, vừa muốn nói cái gì, Lê Đình Tuấn cúi đầu xuống, ngăn môi của nàng.

Anh nói hôm nay phải phạt cô, nhất định phải phạt.

Trong cơ thể Kiều Phương Hạ không hiểu sao cảm giác có chút nóng, chuyển động, có chút quen thuộc, lại có chút không quen.

Lệ
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 230: Công Bố Chủ Quyền


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Cốc cốc cốc” Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được cau mày.

Lam Minh Hạc ngoài cửa, anh cần phải biết hiện tại anh ta không muốn bị người khác quấy rầy.

Nhưng mà tiếng đập cửa không có chiều hướng dừng lại, dừng, lại tiếp tục vang lên.

Vài phút sau, Lệ Đình Tuấn đóng sâm cửa lại, nhìn Phó Nhiên đứng ở cửa.

Phó Nhiên nhìn từ trên xuống dưới quần áo Lệ Đình Tuấn mà đánh giá, ánh mắt dừng lại một điểm nào đó có chút thâm ý.

“Nếu chú không có việc gì gập, cháu bẻ gãy đầu chú!” Lệ Đình Tuấn cần răng hạ thấp giọng nói.

Phó Nhiên theo bản năng rùng mình một cái, anh tin Lệ Đình Tuấn có bản lĩnh làm như vậy, đừng nói bẻ một đầu người, bẻ nhiều hơn anh ta cũng không quan trọng.

“Tôi mời thầy thuốc đã tới rồi” Anh bất lực nói chuyện, Phó Nhiên nhìn Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi ra”

Lệ Đình Tuấn chỉnh đốn rồi đi ra, gặp thầy thuốc Phó Nhiên mời tới là một cụ già, vẻ mặt liền có chút lúng túng.

“Nhà thầy tôi mấy đời làm thầy thuốc, có y đức” Phó Nhiên thấy vẻ mặt khó chịu của anh ta, liền thấp giọng nói.

Cháu trai của anh ta quả nhiên là sẽ ghen, phụ nữ của anh ta, có lẽ người khác: không thể liếc mắt nhìn vào, rõ ràng mỗi ngày đều nhốt cô ở nhà là được rồi.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra ý nghĩ trong mắt Phó Nhiên, hy vọng mang Kiều Phương Hạ nhốt ở bên cạnh, nhưng Kiều Phương Hạ không đồng ý.

Kiều Phương Hạ vội mặc quần áo, chải lại mái tóc, đi ra thì không khỏi có chút xấu hổ.

Phó Nhiên thản nhiên nhìn những vết đỏ được che dưới lớp áo của cô,Lệ Đình Tuấn hiển nhiên là cố tình, đây là im lặng đánh dấu chủ quyền, nói cho mọi người biết cô đã có người con trai bên cạnh.

“Đây là lúc thầy tôi lúc trước tôi học ở viện y khoa, thầy Tôn” Anh ta nhìn Kiều Phương Hạ giới thiệu, nói: “Trước tiên ngồi xuống đi”
Kiều Phương Hạ và thầy thuốc chào hỏi, ngồi ở ghế trước mặt thầy Tôn, Lệ Đình Tuấn ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng rực, liền bình tĩnh lấy chìa tay hướng thầy Tôn nhìn Kiều Phương Hạ.

Thầy Tôn bị ánh nhìn chòng chọc phía sau lưng khiến mồ hôi túa ra, đắn đo, rút tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho Kiều Phương Hạ, tỏ ý đặt ở cổ tay cô.

*..* Kiều Phương Hạ nhịn không được quay đầu liếc Lệ Đình Tuấn.


Đây là thời đại nào, cũng không phải phụ nữ thời xưa.

“Đệm lên” Lệ Đình Tuấn thản nhiên nói.

Kiều Phương Hạ không muốn để khăn tay lên cố tay, duỗi tay nhìn thầy Tôn.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

“Đúng” Kiều Phương Hạ liền gật đầu.

“Bụng dưới từ trong ra ngoài thường xuyên rất đau? Đau bụng kinh cũng đau, sẽ đau cả phía sau lưng?”
“Đúng”
“Cũng không phải là nghiêm trọng, nhưng phải trải qua vài lần đợt trị liệu”
Thầy Tôn đản đo, tiếp tục nói.

Kiều Phương Hạ sửng sốt.

“Cụ thể là bệnh gì?” Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày hỏi.

“Chính là di chứng khó sinh để lại, hơn nữa dây chẳng cơ thể tổn hại vô cùng nghiêm trọng, mà sau khi tổn hại cũng không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, lại tiếp tục vận động cao độ, phải không?” Thầy Tôn trực tiếp hỏi Kiều Phương Hạ.

Chính xác, Kiều Phương Hạ mới ở cử vài ngày liền không tiếp tục..

 
Chương 231: Di Chứng Khó Sinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bên người cô không có một người phụ nữ lớn tuổi đáng tin cậy nói cho cô biết phải làm như thế nào ở cữ, hơn nữa chuyện này, cô dù thế nào cũng không thể mở lời được, cũng chưa từng có điều trị ở bệnh viện.

Hơn nữa, nước ngoài cũng không ở cữ như vậy.

Kiều Phương Hạ thầm suy nghĩ vài giây, gật đầu trả lời: “Đúng, tôi đã luyện tập sau đó.”
Thầy Tôn lắc đầu, nói: “Làm bậy! May mắn là cô còn trẻ, nếu như: cố hơn ba mươi tuổi mới đến khám, sẽ không có biện pháp chữa trị”
Lệ Đình Tuấn bên cạnh im lặng, nhưng mà con mặt buông xuống tập trung nhìn Kiều Phương Hạ.

“Uống thuốc phối hợp châm cứu, uống thuốc trên cơ bản không thể gián đoạn, có thể trực tiếp làm thành viên, mỗi ngày đều mang theo bên người uống, nếu châm cứu, một tuần một lần, có thể chứ?” Thầy Tôn tiếp tục hỏi.

Kiều Phương Hạ gật đầu: “Có thể”
“Còn có..” Thầy Tôn đang nói chuyện, nhìn thấy cổ Kiều Phương Hạ, có chút xấu hổ mà hướng anh mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

“Gần đây sẽ không chung phòng, chờ sau khi đợt trị liệu bệnh trạng giảm bớt mới được, bằng không thì tổn thương trên trở thể cô không thể khỏi.


Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.

Đợi đến khi thây Tôn mở đơn thuốc, cùng Phó Nhiên cùng nhau đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn với vẻ mặt phức tạp mà ngồi đối diện Kiều Phương Hạ.

Là lỗi của anh ta, nếu không đưa cô đến nước ngoài, sẽ không xảy ra chuyện này.

Cô vì để sinh Đình Trung, chịu nhiều đau khổ như vậy, mấy năm nay cũng đều là một mình chịu dựng hậu quả.

Lệ Đình Tuấn không đợi cô mở lời nói cái gì, tay ôm cô vào trong lòng, sau một hồi lâu, thấp giọng nói: “Về sau sẽ không”
Anh sẽ không cưỡng ép cô chung phòng nữa, sẽ không lại khiến cô chịu đựng đau khổ như vậy.

Đúng như Kiều Phương Hạ mắng anh ta, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn là tên khốn nạn.

Lệ Đình Tuấn nhận được một thông báo hội nghị khẩn cấp, buổi tối liền mang Kiều Phương Hạ về đoàn phim.


Kiều Phương Hạ xuống xe, nhìn thấy biển số xe màu trắng chói lọi, suy nghĩ một chút, lại quay đầu đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, qua ô cửa số xe nhẹ giọng nói với anh: “Về sau không cần dùng chiếc xe như vậy đến đón em”
“Thật sự quá chú ý” Suy nghĩ chút, lại nói thêm câu nữa.

Cô không muốn luôn bị bao vây như lần trước.

Lệ Đình Tuấn hiểu cô là muốn khiêm tốn chút, không ở đoàn phim gây chuyện.

Anh cũng hy vọng cô có thể an phận chút, diễn chút vai nhỏ mà thôi, không có cảnh hôn và cảnh thân mật.

Suy nghĩ chút, nói: “Được”
Kiều Phương Hạ ở trên cửa số xe, anh ta nói xong, cúi đầu họp tiếp, trề môi, nói: “Đi đi, lần sau dùng Mercedes đến đón em”
Kiều Phương Hạ nghe anh chịu nhượng bộ, lúc này mới an tâm, quay người đi đến khách sạn đoàn phim.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm mấy câu nói đó một hồi lâu.

Sau một lúc, khóa màn hình, ngước mắt, nhìn phía cửa sổ phòng Kiều Phương Hạ đã sáng đèn..

 
Chương 232: Tôi Đã Quá Mệt Mỏi Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, nhìn xe Lệ Đình Tuấn ở dưới lầu đang rời đi.

“Tôi muốn so sánh bài hát của Tô Minh Nguyệt với bản thu âm của tôi, cô giúp tôi chuẩn bị bài hát của Tô Minh Nguyệt càng sớm càng tốt”
Cô nhẹ nhàng nói qua điện thoại.

Dám đánh hai cú đánh sau lưng cô, cô sẽ không bỏ qua đâu.

Nếu Lệ Đình Tuấn có thái độ như vậy với Tô Minh Nguyệt, chắc hẳn anh đã hoàn toàn thất vọng về Tô Minh Nguyệt, anh sẽ không ra tay quản việc của Tô Minh Nguyệt nữa, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi Cô tiện tay lên Facebook tìm “An Dương”, sau khi cân nhắc mấy giây thì gửi một bản thảo.

Bản thảo vừa gửi được đi, một bài hát gốc của cô nhanh chóng được mở lên.

Đây là giai điệu được cô viết bằng tay cách đây nửa năm, khi tập bài hát, giai điệu này chợt lóe lên trong đầu cô nên cô đã viết nó ra, biên soạn giai điệu trong khoảng một phút, rồi tự tay thu âm bản demo và đăng lên Internet, rõ ràng là hành vi vi phạm phải được điều tra.

Không hiểu sao bài hát mới của Tô Minh Nguyệt ra mắt vào tháng trước lại nghe rất quen tai Cô suy nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra, nó rất giống với bài hát của cô.


Cô đã hoàn thành xong bài hát này, bên kia bạn của Tô Minh Nguyệt cũng gửi bài hát tới, cô lấy hai bài hát âm nhạc hợp lại với nhau, nghe lại lần nữa và điều chỉnh vị trí Lúc nghe lại, cô không khỏi cong khóe miệng.

Bài hát của Tô Minh Nguyệt trùng với đoạn điệp khúc của cô, hoàn toàn trùng khớp.

Trên Facebook, cô vừa gửi bản thảo đi, chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, đã có gần mười nghìn bình luận, tiếng thông báo không ngừng vang lên.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Minh Nguyệt nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.

Cô ta bật người ngồi dậy, đẩy chai rượu trên người sang một bên rồi loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm.

“Minh Nguyệt! Chị có trong đó không? Mau mở cửa ra!” Ngoài cửa là giọng nói của người đại diện Vương Giai của cô ta.


Tô Minh Nguyệt cố nén cơn đau đầu, đá đồ đạc trên mặt đất, đi đến bên cửa Lệ Đình Tuấn kêu người đưa cô ta trở về căn hộ cô ta thuê, là một căn hộ nhỏ hơn một trăm mét vuông, nơi này cô ta đế giày cũng không đủ, thế mà anh cũng làm được.

Vương Giai gõ cửa mười phút, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kéo cửa ra, vội vàng nói: “Sao chị không bật nguồn điện thoại?”
Tô Minh Nguyệt cười cười với Vương Giai, nói: “Bật nguồn làm gì?
Gần đây không có thông báo gì cả”
Vương Giai thấy cô ta như đang mơ màng chưa tỉnh táo, nắm lấy tay cô ta đi vào trong: “Chị rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi! Có chuyện xảy ra rồi”
Tô Minh Nguyệt nhếch khóe miệng: “Có thể xảy ra chuyện gì?”
Lệ Đình Tuấn vì Kiều Phương Hạ mà tát cô ta một cái, giống như trời sụp đổ, đối với cô ta mà nói, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng hơn.

Vương Giai trực tiếp kéo Tô Minh Nguyệt vào phòng vệ sinh, cầm vòi hoa sen có thể kéo đi được, mở vòi nước phun thẳng vào mặt cô ta.

“Cô đang làm gì vậy!” Tô Minh Nguyệt thét lên, cô ta đã bị dòng nước lạnh làm cho tỉnh táo hơn.

“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì nói chuyện công việc!” Vương Giai lớn tiếng nói với cô ta.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Thời gian mười hai giờ ba mươi phút sáng nay, An Dương: “Tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi xin lỗi tất cả mọi người”
Hình ảnh đính kèm là khung cảnh chụp từ bên cạnh cửa số, dường như An Dương đang ngồi trên bệ cửa số, phía dưới lầu có một vực thẳm đen kịt, không khỏi khiến người ta rùng mình..

 
Chương 233: An Dương Nhảy Lầu Rồi





“An Dương nhảy lầu rồi?” Tô Minh Nguyệt xem xong cảm thấy vô cùng sợ hãi, nắm lấy tay Vương Giai hỏi ngược lại.

“Không có, nếu nhảy thì nhất định sẽ có tin tức tuồn ra.

Chị xem hai bài đăng trên Facebook này hot đến cỡ nào!” Vương Giai chỉ vào bài đăng thứ hai trên Facebook với hơn một trăm tám mươi triệu lượt thích.

Hiện tại hiếm có các thần tượng hàng đầu trong nước trong nước nào có số lượt thích cao như vậy trên Facebookl Fan hâm mộ của An Dương và Tô Minh Nguyệt từ tháng trước nữa đã bắt đầu ồn ào châm biếm nhau không ngớt.

Đương nhiên fan hâm mộ Tô.

Minh Nguyệt đông hơn so với một ca sĩ tự do chuyên cover các bài hát.


Ngoài ra, Tô Minh Nguyệt và Vương Giai một mực âm thầm chỉ đạo bạo lực mạng, vì vậy mà cho đến nay fan hâm mộ của Tô Minh Nguyệt vẫn luôn chiếm ưu thế, vẫn luôn nói An Dương cọ nhiệt cọ fan hâm mộ.

Cho tới bây giờ chuyện này vẫn chưa dừng lại, nửa tháng trước Tô Minh Nguyệt vẫn nhân việc này mà mua lại một vị trí hot search khác ở phía sau, trước và sau khi ca khúc mới của cô ta được phát hành.

Tô Minh Nguyệt không biết An Dương có cọ nhiệt độ của cô ta hay không, nhưng Tô Minh Nguyệt thực sự dùng chuyện này để duy trì hình tượng của mình.

“Còn nữa! Một người bạn của An Dương đã lấy nhạc nền trong ca khúc mới phát hành tháng trước của chị với ca khúc cũ nửa năm trước của An Dương để So sánh!”
‘Vương Giai tiếp tục chuyến sang một tài khoản Facebook khác, bấm vào đó rồi cho Tô Minh Nguyệt xem đoạn video bằng chứng mà bọn họ đưa ra.

“Hiện tại cư dân mạng đã nghiêng về một bên rồi!” Lòng Vương Giai nóng như lửa đốt.

Hôm qua nửa đêm cô ta phát hiện có chuyện không ổn nên đã gọi điện cho Tô Minh Nguyệt, nhưng Tô Minh Nguyệt không trả lời.

Lúc đầu khi chưa có bằng chứng đạo nhạc, cô ta cũng không quá lo lắng, ngay khi đoạn video bằng chứng được tung ra vào sáng nay, toàn bộ internet đều bùng nốt!
Trước giờ mọi người đều cho rằng An Dương cọ nhiệt độ của Tô Minh Nguyệt, nhưng bây giờ phát hiện ra Tô Minh Nguyệt đã đạo bài hát của An Dương.

Trước tối hôm qua, đã hai tháng An Dương không bình luận gì trên Facebook.

Mọi người đều nói An Dương bị fan hâm mộ não tàn của Tô Minh Nguyệt ép đến phát điên, mọi người ai cũng đau lòng cho An Dương.

Tô Minh Nguyệt hiện là nhân vật đại diện cho nữ ca sĩ tân binh của nước Anh Phương, không một ca sĩ tân binh nào có thể vượt qua được vị trí hiện tại của cô ta.

Lưu lượng của cô ta kinh khủng thế nào thì hiện tại tình thế nghiêng về một bên kinh khủng thế nấy!

“Chị xem nè, cư dân mạng chửi chị thành ra cái gì rồi này!” Vương Giai chỉ vào khu bình luận phía dưới, mọi lời thoá mạ đều nghiêng về Tô.

Minh Nguyệt: “Với cả sáng nay hai câu lạc bộ fan lớn nhất đã tuyên bố đóng cửa, tất cả thành viên đều không làm fan nữa!”
Đầu óc Tô Minh Nguyệt trở nên mù mịt, dõi theo Vương Giai lướt qua từng trang một.

Một lúc lâu sau cô ta mới nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Chúng ta lại làm loạn bản phối, sao có thể đối xứng được?”
“Người biên khúc lười rồi!” Vương Giai gấp đến độ nhảy dựng lên: “Tám nhịp lặp lại ở đây gần như giống hệt nhau!”
“Lặp lại tám nhịp thì nói là đạo nhạc?” Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô ta không có chứng cứ rõ ràng, đây là vu khống rồi”.

Đam Mỹ H Văn
“Vậy chúng ta phải giải thích thế nào với fan hâm mộ đây? Chị bảo phòng làm việc phải nói thế nào? Nói An Dương cố tình tự sát để tạo nhiệt hả?”
Vương Giai lắc đầu trả bỏ qua cơ hội tốt nhất để phản bác lại, không kịp nữa rồi!”
Tô Minh Nguyệt chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào tay một ca sĩ hát cover như vậy.

Hai chân cô ta nhũn ra, lùi về sau hai bước rồi ngồi thụp xuống sô pha.


“Bây giờ chỉ có một cách mà thôi” Vương Giai nhìn thẳng về phía Tô Minh Nguyệt, trầm giọng nói.

“Cách gì?” Tô Minh Nguyệt dừng lại vài giây, hỏi cô ta.

Vương Giai điều chỉnh hơi thở, nói nhỏ với cô ta: “Lén tìm An Dương rồi giải quyết trong hòa bình, cho cô ta tiền, bất kể cô ta muốn bao nhiêu cũng được, bảo cô ta giải thích với cư dân mạng rằng đây chỉ là một sự hiểu lâm!”
‘Tô Minh Nguyệt im lặng.

Nhưng mà, khi mọi chuyện đã đến nước này, dường như cũng chỉ còn lại cách Vương Giai nói.

Một lúc lâu sau, cô ta nhẹ giọng đáp lại: “Được… cô liên lạc với cô ta đi.”
“Chị Minh Nguyệt, tối qua chúng ta đã ‘Vương Giai tìm thấy thông tin liên lạc mà An Dương đã viết trước đó trên Facebook, hít một hơi thật sâu rồi bấm nút gọi điện..

 
Chương 234: Tất Cả Những Gì Cô Ấy Cần Chỉ Là Sự Công Bằng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nửa phút sau, An Dương nhận điện thoại.

“Alo?” Vương Giai cố gắng làm giọng điệu của mình nghe khí thế một chút: “Có phải An Dương không?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, có giọng nói một người đàn ông truyền đến: “Xin lỗi, tôi là luật sư của An Dương, không phải An Dương”
“Nhưng đây không phải là số điện thoại của An Dương sao..”
Vương Giai giật mình.

Người đàn ông bình tĩnh giải thích: “Là như thế này, số điện thoại này là của tôi.

Lúc đầu tôi được xem như người đại diện của An Dương, nhưng sau đó đã chuyển nghề, hiện tại đã mở văn phòng luật sư”
“Vừa rồi An Dương có liên hệ với tôi, nói rằng từ hôm nay vấn đề đạo nhạc sẽ do tôi thay mặt cô ấy toàn quyền xử lý”
Sao An Dương lại mời luật sư rồi!
‘Vương Giai bật loa ngoài, Tô Minh Nguyệt cũng nghe thấy.


Cô ta đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha, hiển nhiên chuyện này đã được tính toán từ trước! An Dương cố ý muốn gây chuyện với cô ta!
“Tôi đang phân loại vụ án này, chậm nhất ngày mai sẽ án” Luật sư của An Dương bình tĩnh tiếp tục nói.

“Nhưng bên chúng tôi đều..” Vương Giai luống cuống nói.

“Thật ngại quá” Đầu bên kia không đợi Vương Giai nói xong, lễ phép cười đáp: “An Dương bị fan hâm mộ của cô Tô Minh Nguyệt bạo lực hai tháng, đối với những lời vũ nhục thoái mạ hay bêu xấu tính tới giờ vẫn chưa nói gì, thế nhưng tính chất của sự việc lần này đã khác”
“Cho dù trong hai tháng qua cô Tô Minh Nguyệt có lên tiếng muốn bảo vệ An Dương một lần, An Dương cũng sẽ không đến mức bất chợt bộc phát trong hai ngày nay, các cô thật sự quá đáng lắm”
“Chờ lệnh triệu tập của tòa án đi”
“Chẳng lẽ không thể lén lút xử lý hay sao? Khi đầu bên kia chuẩn bị cúp máy, Vương Giai lớn tiếng hỏi lập tức: “Chúng tôi có thế đưa tiền!”
Luật sư của An Dương cười cười, trả lời với giọng điệu có lỗi: “Các cô có thể cho bao nhiêu vậy? Xin lỗi, An Dương không cần tiền, tất cả những gì cô ấy cần chỉ là sự công bằng”
Dứt lời, luật sư đã cúp máy.


‘Vương Giai và Tô Minh Nguyệt nhìn nhau một lúc, hồi sau Vương Giai mới trầm giọng hỏi: “Chị có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để phòng thân? Em sẽ bàn bạc với công ty bên kia thương lượng, cố gắng lấy về cho chị thêm chút!”
“Chín… chín mươi tỷ?” Tô Minh Nguyệt lắp bắp kinh hãi.

Cô ta không có nhiều tiền, nhà họ Tô đã bỏ mặc cô ta từ lâu rồi, số tiền bây giờ có được là do cô ta tích góp mấy năm nay.

Vương Giai im lặng một lúc, bước sang một bên xin chỉ thị của giám đốc điều hành công ty.

Mười phút sau cô ta quay lại với gương mặt đờ đẫn.

Cô ta lắc đầu nhìn Tô Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nhiều nhất là ba mươi tý “Mấy năm nay tôi mang lại lợi ích đáng kể cho công ty đúng không?” Tay chân Tô Minh Nguyệt bắt đầu tê dại, toàn thân máu chảy không thông, trước mắt từng đợt trắng bệch.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Để tạo hot search cho nghệ sĩ, công ty thường đập ra hàng trăm hàng trăm tỷ, tới lượt cô chỉ có ba mươi tỷ đã là nhân từ rồi sao?
“Là tổng giám đốc trả lời” Vương Giai thở dài: “Cho nên không thể cứu vấn được hơn nữa”
Tô Minh Nguyệt nghe đến đây thì không thể hít thở được nữa.

Trước mắt cô ta đột nhiên trở nên tối sầm lại, cô ta trực tiếp ngã trên sô pha, đần dần mất đi ý thức..

 
Chương 235: Cầu Xin Anh Ta Sẽ Được Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ lựa chọn dùng tên “An Dương” thông báo thời điểm phát hành bài hát, Đường Minh Kỷ cũng đã biết chuyện này.

Thật ra anh ta rất muốn Kiều Phương Hạ ký hợp đồng làm nghệ sĩ của anh ta, hơn nữa Kiều Phương Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, lại tuổi trẻ, ngay cả năng lực của cô hoàn toàn có thể tùy tiện tham gia một chương trình vượt trội hơn, sau khi nổi tiếng cũng có thể diễn kịch, làm một nghệ sĩ đa năng, cô nhất định có thể làm được.

Nhưng mà không biết Kiều Phương Hạ suy nghĩ việc này thế nào, cô không thích xuất hiện quá mức.

Đường Minh Kỷ cũng chỉ có thể từ bỏ, để cô tự làm theo ý cô.

Buổi sáng Đường Nguyên Khiết Đan đến đây, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, nói là Kiều Phương Hạ đưa để anh ta tìm một luật sư, Đường Minh Kỷ đã hiểu ra ngay.

Kiều Phương Hạ muốn chỉnh đốn Tô Minh Nguyệt.

Mặc dù Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc công ty anh ta, nhưng ca sĩ có nhan sắc và ca hát như Tô Minh Nguyệt đâu chỉ có một người?
Đường Minh Kỷ không hề nghĩ ngợi, quyết định từ bỏ Tô Minh Nguyệt.


Lúc này Tô Minh Nguyệt đang nằm ở bệnh viện, anh ta cũng chỉ thể hiện ngoài mặt, đặt một bó hoa rồi gửi tới bệnh viện nơi Tô Minh Nguyệt đang nằm.

Tô Minh Nguyệt đã thức dậy, nhìn thấy anh ta đến thì vội giãy dụa từ trên giường bệnh xuống, gọi anh ta một tiếng: “Sếp Đường”
Đường Minh Kỷ liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhản tái nhợt tội nghiệp của cô ta, thản nhiên nói: “Ù!
“Sếp Đường, chuyện đạo nhạc không phải là lỗi của một mình em, thầy biên đạo cũng sai mà, sao bây giờ lại đổ hết lên đầu em như thế?” Tô.

Minh Nguyệt khẽ nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói.

“Đúng, thầy biên đạo đã sai, tôi đã sa thải ông ta rồi” Đường Minh Kỷ thản nhiên trả lời.

Tô Minh Nguyệt không muốn thầy Biên Khúc bị sa thải, mà chỉ muốn Đường Minh Ký nói chuyện về cô ta.

“Sếp Đường…” Tô Minh Nguyệt luôn kiêu ngạo, ngay cả Đường Minh Kỷ cũng không để vào mắt, nhưng hôm nay cô ta đã thật sự hoảng sợ rồi.


Giọng nói của cô ta có ý cầu xin, trên mặt cũng đầy nước mắt.

“Nếu như ba mươi tỷ không đủ, An Dương cũng lừa gạt thì chúng ta có thể lựa chọn khởi kiện cô ta” Đường Minh Kỷ dừng lại, trả lời.

“Sếp Đường, nhưng mà em…” Tô Minh Nguyệt khóc không ra hơi.

“Được rồi, chuyện này Vương Giai sẽ giúp cô xử lý, trước tiên cô nên ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày đi” Đường Minh Kỷ đứng dậy, nhìn Tô Minh Nguyệt trả lời.

Tô Minh Nguyệt ngẩn người nhìn Đường Minh Kỷ bước nhanh ra ngoài, trong lòng hỗn độn, cô ta cho rằng Đường Minh Kỷ tự mình lại đây thăm cô ta thì có thể cứu vãn mọi chuyện, không ngờ anh ta chỉ đến đây nhìn cô ta một cái mà thôi!
Cô ta đã hạ mình xuống cầu xin Đường Minh Kỷ như vậy, nếu như công ty không giúp cô ta, thế thì còn ai giúp cô ta nữa đây?
‘Vương Giai lại điện thoại cho luật sư của An Dương, tỏ vẻ nếu có một trăm năm mươi tỷ có thể giải quyết riêng chuyện này không.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Cô ta không có cách nào, chỉ đành lấy điện thoại, tìm số Lệ Đình Tuấn rồi bấm số gọi.

Vài giây sau, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Kiều Phương Hạ truyền đến: “Anh ấy đang họp rồi”.

 
Chương 236: Đình Trung Là Con Của Anh Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lúc này Tô Minh Nguyệt đã rơi vào đường cùng, cô ta suy nghĩ một lúc rồi bất chấp đến cùng nói với Kiều Phương Hạ: “Vậy cô bảo anh ấy họp xong thì gọi lại cho tôi được không?”
Kiều Phương Hạ không tỏ rõ thái độ gì, chỉ cười nhẹ.

Tô Minh Nguyệt ngồi trên giường bệnh run rẩy, móng tay đã cắt gọn cảm chặt vào lòng bàn tay.

Cô ta ngừng lại một lúc rồi thấp giọng nói: “Chuyện lần trước là lỗi của tôi, nhưng nếu cô thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như cô là mẹ của Đình Trung, cô có thể cam tâm để người phụ nữ khác cướp chồng của cô sao?”
Kiều Phương Hạ nghe chữ “chồng” này, chân mày không nhịn được mà nhíu chặt lại.

“Tôi biết rồi” Cô nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc vứt điện thoại xuống, Kiều Phương Hạ vẫn có cảm giác như ăn phải phân, cảm giác đó nghẹn lại trong ngực đầy khó chịu.

Cô đứng dậy, đi xuống lầu lấy miếng thuốc cao Đông y ngâm vào nước nóng, mùi đảng chát của thuốc Đông y lập tức tỏa ra khắp phòng bếp.

Đang lơ đãng khuấy thuốc, bỗng nhiên có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô từ phía sau.

Lệ Đình Tuấn ôm cô từ sau lưng, nhẹ nhàng đặt cảm lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Có đắng không?”

“Không đảng lắm, anh có muốn nếm thử một ngụm không?” Kiều Phương Hạ hỏi ngược lại.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được cười lên: “Nếu như anh giúp em uống mà có thể có tác dụng, anh uống hết cũng được.”
“Miệng lưỡi đàn ông chỉ là lừa gạt” Kiều Phương Hạ quệt khóe miệng nói: “Lời ngon ngọt có ai mà không nói được đâu?”
“Nếu không thì anh đút cho em cũng được” Đầu ngón tay ấm áp của Lệ Đình Tuấn chầm chậm lướt qua làn tóc mềm mại của cô.

Kiều Phương Hạ nghĩ đến cách anh đút cho cô, lập tức lắc đầu lên tiếng kháng cự: “Không cần”
Lệ Đình Tuấn khẽ cười, quay đầu hôn lên hàng lông mày của cô: “Vì em, dù đảng đến đâu, anh cũng cam lòng”
“Em không cam lòng” Kiều Phương Hạ cầm cốc lên, sau đó xoay người rời khỏi vòng tay anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô đi đến phòng khách, gần như là dùng một hơi uống cạn nửa cốc mà không sợ nóng, anh không kìm được nhếch khóe miệng lên.

Hôm nay Lục Nhất Minh cảm thấy không khỏe, Tống Thịnh cho đoàn làm phim nghỉ một ngày, vừa đúng lúc Lệ Đình Tuấn trở về, anh cũng dẫn cô về Hoàng Gia luôn.

Cô cầm kịch bản mang về lên xem một chút, Lệ Đình Tuấn vừa bóc cho cô một túi mứt hoa quả nhỏ, vừa hỏi: “Điện thoại di động trên lâu của anh đâu?
Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của Tô Minh Nguyệt thì trong lòng lại có chút buồn bực, cô không lên tiếng.


Lệ Đình Tuấn đi đến ngồi xuống bên cô, nhìn cô uống hết thuốc.

Đông y xong, lấy một miếng mứt hoa quả đút cho Kiều Phương Hạ, hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết Tô Minh Nguyệt xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc Hoàng Cầu, cô ta xảy ra chuyện, đương nhiên Lệ Đình Tuấn sẽ biết.

Nhưng tạm thời anh không muốn quan tâm đến.

Những năm gần đây, anh giúp Tô Minh Nguyệt thuận lợi đi lên, tất cả những gì Tô Minh Nguyệt có được hôm nay đều là anh cho.

Vì anh cảm thấy nếu Tống Thanh Hào còn sống, nhất định anh ta cũng sẽ chiều chuộng Tô Minh Nguyệt như vậy, thậm chí còn khoa trương hơn.

Anh chỉ đang thay Tống Thanh Hào chăm sóc cho Tô Minh Nguyệt.

Tống Thanh Hào từng nói, chỉ cần có thể khiến Tô Minh Nguyệt vui vẻ, dù có mất đi tất cả, anh ta cũng cam lòng.

Lệ Đình Tuấn làm tất cả chính là vì câu nói này của Tống Thanh Hào.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Tuấn cảm thấy mình có thể nghẹn muốn chết rồi.

Kiều Phương Hạ đẩy anh ra khi anh đang đè lên người cô, nhìn anh chằm chằm rồi thấp giọng hỏi: “Đình Trung thực sự là con của anh sao?”.

 
Chương 237: Ghen Tuông!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn nhịn không được cau mày đối với câu hỏi bất ngờ của Kiều Phương Hạ.

“Vô lý!” Anh thấp giọng nói.

Có thể nào là Kiều Phương Hạ cho rằng anh ngoại tình, ôm ấp con trai của người khác?
Kiều Phương Hạ sẽ không biết vì sao thái độ Lệ Đình Tuấn với Tô Minh Nguyệt lại khác với Đình Trung như vậy?
Có phải Đình Trung là con Tống Thiên Hào, Tống Thiên Hào mất tích cho nên anh coi Đình Trung làm con trai mình, cũng nói với người khác cậu bé là con của mình, đúng không?
Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vừa nói với cô là vô lý, vậy thì chưa chắc giả thiết kia đã đúng.

Hai người nhìn nhau vài lần, trong mắt Kiều Phương Hạ càng hoang mang không biết làm thế nào.

Dù sao, Tô Minh Nguyệt sinh một đứa con đáng yêu Đình Trung cho anh như: vậy, anh cũng yêu Đình Trung như vậy, làm sao anh lại đối xử với Tô Minh Nguyệt như thế?
Cô nghĩ mãi mà không hiếu nối chuyện này.

Những năm gần đây, đây là người đầu tiên làm cho cô phải suy nghĩ nhiều như vậy.


“Em nói cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ là lạ, anh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi cô.

“Không có gì, em chỉ bảo anh gọi lại cho cô ta thôi” Kiều Phương Hạ rầu r đáp.

Nói xong, cô cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đứng dậy đọc.

Lệ Đình Tuấn nhìn, cô lại ghen rồi.

Sau một lúc lâu, anh đứng dậy rồi chạy lên lầu.

Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng đáng anh vài lần, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô thấp thoáng nghe được tiếng anh trên lầu gọi điện thoại, cả tiếng ngắt quãng: “Tôi biết rồi… chính là nó”
Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, anh xuống lầu thì thấy Kiều Phương Hạ ngồi trên sô pha, khuôn mặt cô bị kịch bản che hết, anh đi đến ngồi cạnh cô, nhìn chăm chăm điện thoại một lát, không lên tiếng.

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại, anh đang xem Facebook.


Cô không nghĩ tới người như Lệ Đình Tuấn cũng có Facebook, trước kia cô chưa từng thấy anh dùng nó.

Anh đang nhìn về tin tức An Dương và Tô Minh Nguyệt.

Nhìn một lúc, anh chuyến ánh mắt, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị anh bắt được, cô dứt khoát buông kịch bản xuống, hỏi: “Anh muốn giúp cô ấy?”
“Đúng vậy” Lệ Đình Tuấn gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cau mày.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Trên thực tế, Lệ Đình Tuấn không có khả năng nghe ra giọng hát của Kiều Phương Hạ ngay lần đầu tiên được.

Kiều Phương Hạ thích ca hát, trước kia Lệ Đình Tuấn vẫn thường nghe cô ngâm nga hát bên tai anh.

Anh mở bài hát An Dương nghe xong, thì biết ngay An Dương chính là Kiều Phương Hạ.

Nhưng anh không muốn nói ra, anh muốn xem cô sẽ giả bộ đến khi nào..

 
Chương 238: Vậy Anh Giúp Cô Ta Đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Vừa mới đọc xong bình luận của cư dân mạng về chuyện của An Dương, Lệ Đình Tuấn phát hiện ra Kiều Phương Hạ rất giỏi trong việc dư luận.

Mặc dù chuyện này là do Tô Minh Nguyệt tự chuốc lấy, nhưng nếu cô ta không sao chép Kiều Phương Hạ thì không nắm được nhược điểm này của cô ta mà trả thù.

Người phụ nữ của Tống Thanh Hào đấu với người phụ nữ của anh, không hề nghi ngờ, anh sẽ chọn đứng về phía của Kiều Phương Hạ.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không nên nghe lời phân phó của ông cụ sao?”
Lệ Đình Tuấn thấy bộ dáng Kiều Phương Hạ có hơi tức giận, tiếp tục kiềm chế trêu cô một câu.

“Vậy anh giúp cô ta đi” Vẻ mặt Kiều Phương Hạ lạnh lùng, nói xong cô xoay dẫn dắt lêu Phương Hạ cũng sẽ người rời khỏi lòng ngực của Lệ Đình Tuấn.

Đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang vài phần ý cười, nhìn Kiều Phương Hạ tức giận đi lên lầu, một lúc lâu sau, anh mới mở danh bạ trong điện thoại di động ra, bấm số của quản gia nhà họ Lệ.

“Ông cụ đồng ý đưa tiền cho Tô Minh Nguyệt không liên quan đến tôi” Anh thấp giọng nói: “Tùy ý các người”
Anh biết, ông cụ dọn dẹp đống lộn xộn cho Tô Minh Nguyệt là vì muốn làm cho Kiều Phương Hạ tức giận, khiến cho bọn họ xích mích, chỉ có duy nhất nguyên nhân này thôi.

Nói xong, anh chầm chậm đứng dậy đi lên lầu, gõ cửa phòng đang đóng chặt của Kiều Phương Hạ.


Kiều Phương Hạ đang trao đổi với luật sư, luật sư nói Tô Minh Nguyệt đồng ý trả chín trăm tỷ để giải quyết chuyện này, không yêu cầu cô phải làm gì cả, bảo bạn cô xóa video bằng chứng kia là được.

Kiều Phương Hạ lại không muốn tha cho Tô Minh Nguyệt như vậy.

Cô nghe thấy Lệ Đình Tuấn ở bên ngoài gõ cửa thì nhanh chóng thoát khỏi hệ thống trò chuyện.

“Anh vào được không?” Lệ Đình Tuấn ở cửa đợi hai phút rồi nói với Kiều Phương Hạ.

Một lúc lâu sau, không chờ Kiều Phương Hạ trả lời, anh trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào.

Kiều Phương Hạ ngồi ở trước bàn trang điểm bấm điện thoại di động chơi trò chơi.

Lệ Đình Tuấn ngồi xuống cuối giường, nhìn chảm chằm tay đang dùng sức đánh quái thú của Kiều Phương Hạ một lúc.

Dùng sức quá mạnh nên chết rồi.

“Lại đây” Anh đưa tay về phía Kiều Phượng Hạ, nói.


Kiều Phương Hạ phớt lờ anh, lại bắt đầu một ván mới.

Khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Lệ Đình Tuấn bấm vài cái vào điện thoại di động, hình như đã bấm vào trong chương trình nào đó.

Vài giây sau, bỗng nhiên từ trong điện thoại di động truyền ra đoạn dạo đầu của một bài cô hát.

Động tác tay của Kiều Phương Hạ dừng lại, phản ứng chần chờ: một giây nên cô bị quái thú giết chết.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô rồi mỉm cười hỏi cô: “Thật ra An Dương hát rất hay đúng không?”
“Em cảm thấy bình thường, cũng không hay đến mức như vậy” Vẻ mặt Kiều Phương Hạ không thay đổi, lên tiếng trả lời.

“Vậy sao?” Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.

“Vậy em nói xem, một người nổi tiếng nhỏ bé không có tên tuổi trên mạng như cô ta cũng chưa từng lộ mặt trên mạng, chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu, cho cô ta mấy tỷ có đủ để cho cô ta nguôi ngoai cơn giận không?”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

nhận khoản tiền này thì chắc chắn có vấn đề.

Kiều Phương Hạ đản đo một lúc, lời của Lệ Đình Tuấn thật ra cũng có lý, có tiền thì làm cái gì cũng được.

“Anh định đưa tiền để giúp cô ta à?” Cô trầm mặc vài giây rồi hỏi lại anh..

 
Chương 239: Có Tiền Mà Không Biết Kiếm Ra Tiền Là Đồ Ngốc!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Tại sao anh phải cho cô ấy tiền chứ?” Lệ Đình Tuấn nhếch miệng, hỏi ngược lại.

Từ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến một câu là phải giúp đỡ Tô Minh Nguyệt.

Anh giải thích chuyện này vô cùng chỉ tiết với Kiều Phương Hạ, là vì để nhắc nhở cô, đề phòng trường hợp thái độ của cô quá ngông cuồng, bị người khác phát hiện ra cô.

Anh dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Ông cụ sẽ tự có quyết định về chuyện này, anh sẽ không can thiệp vào “
Kiều Phương Hạ trầm ngâm suy nghĩ nhìn anh, không nói lời nào.

Cô nghi ngờ là Lệ Đình Tuấn đã đoán ra An Dương chính là cô.


Ngày hôm sau, độ hot của sự việc liên quan đến Tô Minh Nguyệt đạo nhạc trên mạng đã giảm xuống được vài phần.

Kiều Phương Hạ bảo bạn bè lặng lế xóa các bài đăng trên facebook.

Sau khi xóa bài đăng được một lúc, sáu trăm tỷ của lần thanh toán cuối cùng đã được gửi vào tài khoản của cô, cô nhanh chóng kiểm tra lại số tài khoản đã chuyển tiền, quả nhiên là từ tài khoản cá nhân của Lệ Kiến Đình gửi đến, Lệ Đình Tuấn không hề can thiệp vào chuyện này.

Có tiền mà không kiếm tiền thì đúng là tên ngốc rồi.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào số tiền dư trong tài khoản, từ từ cau mày lại.

Dễ dàng lấy được chín trăm tỷ như vậy, cô cũng không còn lý do gì để không nhận nó nữa.

Hơn nữa, những sự việc náo loạn hai ngày nay, độ nổi tiếng đều có cả, rất nhiều cư dân mạng đã tự mình so sánh đoạn âm thanh, việc bạn bè của cô đã xóa những bằng chứng đó cũng không ảnh hưởng đến độ nổi lên của sự việc này.

Sự nghiệp của Tô Minh Nguyệt đang trên đà phát triển, lại xảy ra chuyện này, vị trí trong giới âm nhạc của cô ta cũng bị ảnh hưởng không hề nhỏ.

“Chị đã xem tin tức mà giới âm nhạc Trung Quốc vừa đưa tin chưa? Đường Nguyên Khiết Đan đột nhiên đi đến bên cạnh, thì thầm với Kiểu Phương Hạ.

Trong lúc nói chuyện, cô ấy đưa điện thoại của mình ra, trên màn hình là danh sách những ca sĩ trong nước được mời tham dự sự kiện ở nước ngoài lần này.

Mời khoảng chừng mười người, không có tên của Tô Minh Nguyệt.


Vốn dĩ Tô Minh Nguyệt sẽ là người cuối cùng được đến đó.

Trong lòng của Đường Nguyên Khiết Đan đã lờ mờ hiểu được mối quan hệ của Kiều Phương Hạ và An Dương, nếu không cô cũng sẽ không bảo cô đưa danh thiếp cho Đường Minh Kỷ mời luật sư.

Cô ấy liếc nhìn Kiều Phương Hạ, lại tiếp tục nói: “Em nghe nói trước đây Victorias Secret muốn mời Tô Minh Nguyệt đến hát, nhưng bây giờ nó đã biến mất rồi, tên của cô ta đã bị gạch khỏi danh sách dự bị”
“Một vài mối quan hệ hợp tác tốt đẹp trước đây của Tô Minh Nguyệt đều đã bị hủy rồi, dường như khoảng thời gian này cũng không có nhà quảng cáo nào dám mời cô ta đại diện thương hiệu, cô ta đã chịu không ít ảnh hưởng rì Kiều Phương Hạ híp mắt cười nhìn Đường Nguyên Khiết Đan một lúc, không nói lời nào, đợi cô ấy nói xong, mới hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì? Chờ một lúc nữa quay phim xong rồi chúng ta cùng nhau đi ăn”
Cô dự định từ nay về sau sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh chịu với Đường Nguyên Khiết Đan.

Người bạn Đường Nguyên Khiết Đan này, cô rất hiểu, một là cô ấy là em gái của Đường Minh Kỷ, là người đại diện, hai là, Đường Nguyên Khiết Đan không giống với các người đại diện khác, suy nghĩ không nhiều, đối xử với mọi người rất chân thành, là một đối tượng vô cùng phù hợp.

Những cảnh họ quay là trong những cảnh cuối cùng của đại học Quốc Hồ, bọn họ khá rảnh, hoàn toàn có thể hoàn thành công việc trong hôm nay và ngày mai.

“Hôm nay cửa hàng kem bên cạnh siêu thị tổ chức giảm giá ngày thứ sáu.


Mua cây kem thứ hai giảm nửa giá, chị có muốn ăn không?” Sau khi quay xong một cảnh, Đường Nguyên Đan Khiết đến bên cạnh nói chuyện với cô.

Giữa buổi trưa, Kiều Phương Hạ mặc nhiều quần áo dày nên cảm thấy hơi nóng.

“Chị sẽ đi với em” Kiều Phương Hạ nói rằng hôm nay sẽ mời Đường Nguyên Khiết Đan ăn gì đó, cô đứng lên nói với cô ấy.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

cô sẽ không muốn ăn bữa tối nữa, cô sẽ đói vào nửa đêm mất.

“Làm cho cô ấy hai phần đi” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau quầy bán hàng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom