Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 920


Chương 920

“Nói nhảm” Triệu Mai Hoàng liếc mắt nhìn Phó Thành Đô: “Không có anh thì túi từ đầu tới? Tất nhiên anh quan trọng rồi.”

May mà sáng nay cô đã cố ý trang điểm ăn mặc cầm chiếc Hermes Himalaya, chỉ có quần áo cao cấp, giày cao cấp mới xứng với túi xách của cô, đây chính là nghi thức cảm giác.

Mặc quần áo cao cấp đi đăng kí chụp ảnh chắc cũng không tính là keo kiệt đi.

Mặc dù cô định mặc tinh xảo hơn chút nữa.

Phó Thành Đô còn tưởng trong lòng Triệu Mai Hoàng ngoài túi ra thì chỉ còn túi, cũng may đầu óc cô vẫn rõ ràng.

Anh so với túi quan trọng hơn là được rồi.

Buổi tối Kiều Phương Hạ cầm túi Hermes Himalaya của Triệu Mai Hoàng đi dự tiệc.

Đôi vợ chồng này đột nhiên nảy ra ý tưởng đi đăng ký kết hôn nên chỉ kịp mời mấy người thân cận đến ăn một bữa cơm đơn giản.

Lúc Kiều Phương Hạ đưa túi cho cô còn cười nói: “Nếu không phải Phó Thành Đô sớm đánh tiếng trước thì cái túi này của em tối nay chưa chắc đã ở đây đâu, lúc chị đến lấy nữ nhân viên đang xin lỗi hai vị khách VIP, ánh mắt hai người đó nhìn chị có thể ăn tươi nuốt sống được rồi đó.”

Triệu Mai Hoàng sờ sờ chiếc túi của mình, vẻ mặt cực kì thỏa mãn. Đây coi như quà tân hôn Phó Thành Đô tặng cô.

Đột nhiên cô cảm thấy lời của Kiều Phương Hạ có chút gì đó không đúng lắm.

Cô quay lại nhìn Phó Thành Đô, trong mắt mang theo sự nghi ngờ: “Tại sao anh lại quen biết với nữ nhân viên ở đó?”

Phó Thành Đô bình tĩnh nhìn cô.

Ba Triệu mẹ Triệu ngồi bên kia nhìn đứa con gái ngang ngược này của mình thì thầm bất đắc dĩ, ba Triệu nhìn Phó Thành Đô nói: “Về sau con đừng nuông chiều con bé như thế nữa, tính nó sẽ ngày càng xấu đi đấy”

Cái túi này không phải cứ có tiền là mua được, Phó Thành Đô còn bỏ ra tâm tư của mình với Triệu Mai Hoàng.

“Tính tình xấu một chút mới tốt” Phó Thành Đô cười cười trả lời.

Vậy thì ngoại trừ anh ra mới không còn người đàn ông nào chịu được tính xấu của cô, cũng làm anh đỡ phải nơm nớp lo sợ, sợ cô chạy theo người khác.

“Giấy đăng ký kết hôn đầu lấy ra chúng ta nhìn một cái” Vân Nguyệt ngồi bên cạnh cười ha ha nói với Phó Thành Đô.

Triệu Mai Hoàng lập tức lấy trong túi ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn, một cái đưa cho Vân Nguyệt, một cái đưa cho ba mẹ mình.

Kiều Phương Hạ đi đến chỗ Vân Nguyệt nhìn, trên ảnh Triệu Mai Hoàng cười ngọt ngào, trên mặt Phó Thành Đô cũng mang theo ý cười.

Thực ra tính cách của Triệu Mai Hoàng và Phó Thành Đô đều khá lạnh lùng, hình kết hôn ngược lại lại không giống vậy.

Em gái Triệu Mai Hoàng, Triệu Phương Linh tiến đến nhìn, nhíu mày nói: “Chị, chị cười trông thật ngốc”.
 
Chương 921


Chương 921

“Đồ đần mà nói người khác ngốc, đúng là chuyện lạ thế giới” Triệu Mai Hoàng không chút lưu tình nói lại.

Triệu Mai Hoàng nhíu mày nói: “Em nhìn em xem, hôm nay ngày đẹp như vậy, nhất định phải chọc tức chị em mới yên được.”

Triệu Phương Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại của Triệu Mai Hoàng, không để ý cô đang chế nhạo mà quay người ôm lấy cánh tay chồng mình nói: “Lúc em kết hôn chị nhường em, hôm nay chị kết hôn em cũng nhường chị.”

“Môn toán em thi lại có qua hay không còn là cả vấn đề đó, thêm một lần nữa thì năm nay đến bằng em cũng không lấy được đâu, đúng là làm hỏng mặt nhà họ Triệu mà! Ăn cơm xong nhanh về để em rể phụ đạo bài tập cho em đi” Triệu Mai Hoàng ghét bỏ trả lời.

Hai người đàn ông nhìn hai chị em đấu võ mồm, ai cũng không lên tiếng.

Ba Triệu mẹ Triệu đã sớm quen với việc hai chị em này cãi nhau, từ nhỏ đến lớn hai người họ đều cãi nhau như vậy.

Ba Triệu nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang ngồi cạnh Vân Nguyệt, lơ đãng hỏi một câu: “Phương Hạ, khi nào con với Đình Tuấn mới đi đăng ký kết hôn? Hai đứa thương lượng xong chưa?”

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, không lên tiếng.

Triệu Mai Hoàng cũng không nói với ba mẹ mình chuyện Kiều Phương Hạ bị sảy thai, đây cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào.

Cô lập tức họ nhẹ hòa giải nói: “Ba, ba nhìn ba đi! Con của người khác ba cũng muốn quản, ở công ty ba quản nhiều cấp dưới như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Ba Triệu lập tức ha ha nói: “Được được được, là ba xen vào chuyện của người khác, không hỏi nữa, người trẻ tuổi mấy đứa có ý nghĩ riêng của mấy đứa”

Người không nhiều nhưng cũng vừa đủ một bàn mười hai người, một bữa cơm vui vẻ náo nhiệt cũng ăn xong.

Lúc ăn cơm xong cũng không còn sớm, đã hơn chín giờ, Kiều Phương Hạ đi cùng Vân Nguyệt ra ngoài, vừa đi ra cửa chính khách sạn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bãi đậu xe cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm.

Cố Dương Hàn đột nhiên xuất hiện, lúc Kiều Phương Hạ thấy rõ anh ấy thì dừng bước.

Vân Nguyệt không biết Cổ Dương Hàn, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao vậy? Con quen người đó sao?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi nói với Vân Nguyệt: “Mợ, mợ về trước đi.”

“Nhưng một mình con.” Vân Nguyệt nhìn về phía Cố Dương Hàn cách đó không xa.

Kiều Phương Hạ lập tức nhẹ giọng dụ dỗ: “Không có chuyện gì, anh ấy là một người bạn rất thân của con, bọn con quen nhau từ nhỏ, lát nữa anh ấy sẽ đưa con về nhà.”

“Con chắc chắn?” Những người khác đã đi trước, Vân Nguyệt có chút không yên tâm.

“Thật, con nói chuyện với anh ấy một chút rồi về.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh trả lời: “Nếu mẹ không tin thì hỏi Phó Thành Đô là được.”

Lúc này Vân Nguyệt mới gật gật đầu nói: “Vậy thì được, con nhớ về sớm một chút, bây giờ cũng muộn rồi.”
 
Chương 922


Chương 922

“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đưa Vân Nguyệt lên xe, nhìn xe Vân Nguyệt rời đi mới quay người chậm rãi đi về phía Cố Dương Hàn.

“Thân thể thế nào rồi?” Cố Dương Hàn tinh tế nhìn khí sắc Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi.

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa sẽ đi làm lại” Kiều Phương Hạ nhìn anh ấy cười cười trả lời.

Cố Dương Hàn nhìn cô vài lần, khẽ thở dài hỏi cô: “Có còn định ở lại thành phố Hạ Du nữa không?”

Xảy ra chuyện như vậy trong lòng Cổ Dương Hàn cũng biết rõ anh ấy và Lệ Đình Tuấn đều có lỗi, mấy ngày này Kiều Phương Hạ luôn ở nhà họ Phó để tĩnh. dưỡng, anh ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiều Phương Hạ, ảnh hưởng đến quá trình khôi phục thân thể của cô nên vẫn chưa tìm đến cô nói chuyện.

Cho đến khi hôm nay cô đi ra ngoài anh ấy mới tìm đến cô.

“Thực ra em tính qua một thời gian ngắn nữa sẽ mang ông ra nước ngoài.” Kiều Phương Hạ im lặng một chút rồi nhẹ nhàng trả lời.

Cổ Dương Hàn cười với cô, ôn nhu nói: “Cổng lớn ở nhà vẫn luôn chào đón em trở về.”

Kiều Dương Hạ ngước mắt nhìn anh ấy rồi lắc đầu: “Em định đến trụ sở chính của Quân Diệt, đến nước Thanh Sơn”

Cô sẽ không đi nước Nguyệt Chi, càng không có khả năng lo cho gia đình.

Trụ sở chính của Quân Diệt cần cô, mà nước Thanh Sơn lại là nơi tốt để dưỡng lão, khí hậu nơi ấy bốn mùa đều ôn hòa, không chừng sẽ có ích đối với bệnh tình của Kiều Tứ Văn, có thể kéo dài thời gian của ông ấy hơn một năm rưỡi.

Dự định tạm thời của cô chính là trước khi Kiều Tứ Văn qua đời thì ở nước Thanh Sơn đợi.

Giấy tạm trú ở nước Thanh Sơn cũng đã xử lí tốt.

Cố Dương Hàn im lặng nhìn cô không nói gì.

Anh ấy hiểu được, cho nên Kiều Phương Hạ rời đi không phải vì Lê Đình Tuấn, mà là vì muốn hai người họ có thời gian để tỉnh táo lại, cũng cho chính bản thân cô thời gian.

Cô vẫn còn hi vọng xa vời rằng Lê Đình Tuấn sẽ biết sửa lỗi lầm của mình, sẽ quay đầu lại.

“Sau đó thì sao? Sau khi ông nội mất thì sao? Em vẫn về thành phố Hạ Du sao?” Lúc nói chuyện trong ánh mắt Cố Dương Hàn mang theo sự tức giận.

“Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn không tốt như những gì em nghĩ! Em vốn không hiểu rõ lòng dạ anh ta sầu đến chừng nào!”

Kiều Phương Hạ nhìn Cố Dương Hàn tức giận, không nhịn được mà nhíu mày.

“Trước kia anh không như vậy.” Một lúc sau cô khẽ nói.

Quân tử như gió.

Lúc cô quen Cố Dương Hàn anh ấy là một người rộng rãi thẳng thắn, sẽ không phía sau lưng người khác nói bất kì một câu nào.

“Cố Dương Hàn, anh đừng vì em mà biến thành người trước kia bản thân mình ghét. Em không đáng để anh làm vậy” Cô lắc đầu nói với Cổ Dương Hàn.

“Hơn nữa các anh là dạng người gì, trong lòng em đều biết rõ.”

“Em biết rõ sao?” Lời cô còn chưa dứt Cố Dương Hàn đã túm lấy vai cô, kéo cô đến trước mặt, trầm giọng hỏi: “Nếu như em biết rõ thì tại sao trước khi trở về nước Nguyệt Chị em lại không thấy anh thích em?”
 
Chương 923


Chương 923

Sự đê hèn của anh ấy, Kiều Phương Hạ từ trước đến nay chưa từng được chứng kiến.

Anh ấy đã bao lần suýt không khống chế được dục vọng muốn chiếm hữu Kiều Phương Hạ! Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình thích mỗi ngày đều đi qua đi lại trước mặt anh ấu thì sao Cố Dương Hàn có thể kìm chế được!

Thậm chí có một lần đưa Kiều Phương Hạ về nhà, anh ấy đã hôn cô, nháy mắt lúc đưa tay cởi quần áo của cô anh ấy vẫn nhịn được. Không phải vì anh ấy không dám mà anh ấy sợ Kiều Phương Hạ sẽ hận mình, anh không hi vọng cô vì hận ý mới nhượng bộ với anh.

Cô cho rằng tình cảm của anh ấy đối với cô là tình thân, nhưng ngay từ đầu anh đã biết rõ chuyện đó không phải.

Anh ấy cố ý đưa cô vào vực sâu, cô cho rằng anh ấy cứu rỗi mình, nhưng thực ra không phải là cứu rỗi mà là anh ích kỉ làm chuyện đó. Anh ấy muốn Kiều Phương Hạ quen thuộc ỷ lại vào mình, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh!

Nhưng anh ấy đã sai rồi, anh tràn đầy tự tin cho rằng vị trí của mình trong lòng cô rất vững chắc, anh ấy quá mức tự phụ.

Mấy tháng này anh ấy lần lượt thua với tình cảm mười sáu năm của Kiều Phương Hạ dành cho Lê Đình Tuấn, làm sao anh ấy có thể cam tâm được?

Là một người đàn ông không thể cam tâm được!

Chỉ là trước đó anh ấy đau lòng cho Kiều Phượng Hạ, không muốn cô ở giữa phải khó xử giữa anh ấy và Lê Đình Tuấn, tình cảm dành cho cô quá nhiều nên anh ấy không thể chịu được cảnh cô phải thương tâm khổ sở.

Nhưng sau chuyện Kiều Phương Hạ sảy thai anh ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, anh ấy sai rồi.

Lần này anh ấy sẽ không phạm sai lầm như cũ nữa, anh ấy muốn ngay tại lúc cô chưa quyết định, đưa cô về bên cạnh mình, không cho Lê Đình Tuấn có cơ hội về bên cô nữa!

Kiều Phương Hạ hơi nâng mặt lên, tỉnh táo nhìn đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc của Cố Dương Hàn.

Thực ra tình cảm của Cố Dương Hàn đối với cô, không phải là cô hoàn toàn không biết. Chỉ là cô kiên định cho rằng tình cảm của anh ấy dành cho cô nhiều tình thân hơn là tình yêu nam nữ, hoặc là chút tình cảm nam nữ này thậm chí còn dựa trên cơ sở tình thân mà có.

Cô cho rằng đời này anh ấy sẽ không nói chữ thích này với cô, quan hệ của họ nếu dùng tình cảm nam nữ để định nghĩa thì rất không phù hợp.

Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nói với anh: “Anh cho rằng em không biết, chẳng qua đó là anh nghĩ như vậy, anh…”

Nhưng cô mới nói được một nửa thì Cố Dương Hàn bỗng nhiên thô lỗ kéo cô qua, trực tiếp cúi đầu dùng môi mình chặn môi cô lại.

Trong nháy mắt lúc môi hai người chạm vào nhau, trong đầu Kiều Phương Hạ như có thứ gì đó “lộp bộp” rơi xuống.

Cô phản ứng rất nhanh, lập tức nâng tay hung hăng tát vào mặt Cố Dương Hàn.

Cô dùng tay che miệng mình lại, lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn bị cô đánh cho mặt lệch sang một bên, đèn đường chiếu xuống mặt anh ấy hơi tối, khiến vẻ mặt anh ấy có chút thâm trầm.

Anh ấy trầm mặc một lát, mặt không cảm xúc nhìn Kiều Phương Hạ.

Còi báo động trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức kêu vang, vừa lùi lại phía sau một bước liền bị Cố Dương Hàn nắm chặt cổ tay.

Anh ấy kéo cửa sau xe ra, mạnh bạo nhét Kiều Phương Hạ đặt vào ghế sau!
 
Chương 924


Chương 924

Thân thể Kiều Phương Hạ vừa tiếp xúc với ghế sau thì đã nhanh chóng định mở cửa bên kia chạy ra ngoài, nhưng ta vừa đụng vào nắm cửa đã bị Cố Dương Hàn kéo chân lại.

“Cố Dương Hàn anh điên rồi sao?” Chân Kiều Phương Hạ hung hăng đạp vào tay Cố Dương Hàn, hoảng hốt kêu lên.

Nhưng Cố Dương Hàn biết rõ bây giờ mình đang làm gì, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như hôm nay!

Một tay anh ấy chế trụ chân Kiều Phương Hạ đang đạp mình, thuận thế đưa chân cô quấn sau thắt lưng mình.

Kiều Phương Hạ bị kìm chế một chân nên không rút ra được, có chút gấp gáp, cô trầm giọng nói với anh ấy: “Cố Dương Hàn anh buông ra! Anh buông em ra!”

Nhưng ánh mắt Cố Dương Hàn lại cực kì rõ ràng, tròng mắt nhìn cô chằm chằm, một tay đặt lên bụng cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản kháng, một tay khác bắt đầu đưa lên cởi cúc áo của mình.

Kiều Phương Hạ bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ấy làm cho toàn thân lạnh lẽo, tâm cũng lạnh mất một nửa.

Anh ấy sẽ làm thật. Anh ấy không có ý định buông tha cô.

Cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này, không biết tại sao Cố Dương Hàn lại trở nên như vậy.

Nhưng nếu như hôm nay Cố Dương Hàn làm vậy với cô thì nhất định quan hệ của hai người bọn họ sẽ không trở lại như cũ, không còn cách nào cứu vãn được.

“Anh đừng nên hối hận.” Cô im lặng mấy giây, cắn răng nói từng chữ với anh ấy.

Đúng lúc này điện thoại trong áo khoác Cố Dương Hàn vang lên.

Cố Dương Hàn coi như không nghe thấy, tiếp tục cởi khuy áo somi, sau đó đến thắt lưng.

Điện thoại bên cạnh reo liên tục, Cố Dương Hàn không chút nào quan tâm. Lúc này Kiều Phương Hạ chợt thấy vật trong cổ áo mình, cô dần bình tĩnh lại.

Chờ Cố Dương Hàn ném áo sơ mi sang một bên, nháy mắt cô liền nắm lấy còi trên cổ, dùng sức thổi mạnh.

Tiếng còi bén nhọn vang lên xé rách bầu trời đêm.

Nửa phút sau, hai ám vệ nhà họ Mặc không tiếng động đi đến cạnh xe.

“Cút đi.” Cố Dương Hàn không quay đầu lại nói với hai người phía sau lưng.

“Chúng tôi chỉ nghe lời người giữ còi” Ám vệ chẳng những không rời đi mà thấp giọng cung kính nói với Cố Dương Hàn: “Ngài King, tốt nhất ngài nên thu tay lại”.

“Tôi nể tình Mặc Hàn Bảo nên không giết hai người, cút” Cổ Dương Hàn lạnh lùng trả lời.

“Có thể hai người chúng tôi không phải đối thủ của ngài nhưng nếu ngài Mặc tự mình đến đây thì ngài vẫn có ý định kiên trì tiếp tục làm sao?” Ám vệ không kiêu ngạo, không tự ti hỏi lại.

Cố Dương Hàn trầm mặc mấy giây, quay đầu nhìn hai người phía sau.

Một ám vệ cầm điện thoại trong tay, đưa màn hình về phía Cố Dương Hàn. Lúc nãy bọn họ đã gọi điện thoại cho Mặc Hàn Bảo, cho nên những chuyện vừa xảy ra Mặc Hàn Bảo đều nghe được.

Mười phút sau, mô tô của Mặc Hàn Bảo dừng cạnh xe Cổ Dương Hàn.
 
Chương 925


Chương 925

Anh ta cởi mũ bảo hiểm xuống, im lặng nhìn về phía Cố Dương Hàn, lại nhìn Kiều Phương Hạ ở phía sau.

Áo của Kiều Phương Hạ đã bị xé rách, tóc cũng tán loạn không chịu được.

Mặc Hàn Bảo điều chỉnh hô hấp của mình, nhìn Cố Dương Hàn hỏi: “Cậu biết mình mới làm gì không?”

“Biết” Cổ Dương Hàn nhẹ trả lười.

Thực ra Mặc Hàn Bảo cũng không phản đối chút thủ đoạn Cố Dương Hàn làm với Kiều Phương Hạ, nhưng điều kiện tiên quyết là Kiều Dương Hạ cam tâm tình nguyện và thân thể cô hoàn toàn không sao.

“Có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ cô ấy mới sảy thai cách đây nửa tháng không?” Anh ta tiếp tục nhẹ giọng hỏi Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn không lên tiếng, nhướng mắt nhìn anh ta.

Mặc Hàn Bảo thất vọng thở dài, nói với anh ấy: “Anh điên thật rồi. Anh như vậy, có khác gì Lê Đình Tuấn chứ?”.

“Trước kia anh từng nói với tôi. Tiền đề để thích một người, trước hết phải biết tôn trọng đối phương. Anh hành động như vậy là đang tôn trọng cô ấy sao?”

“Nếu như tôn trọng có tác dụng, tôi cũng sẽ không đi đến bước này. Ánh mắt Cổ Dương Hàn hơi phức tạp, thấp giọng trả lời.

“Bộ dạng nhếch nhác của anh thế này, chỉ làm Lệ Đình Tuấn càng xem thường anh hơn thôi” Mặc Hàn Bảo lắc đầu, chán nản trả lời.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy Cố Dương Hàn là một người lý trí lại biết chừng mực, nhưng Cố Dương Hàn của hiện tại, thật sự khiến anh ta vô cùng thất vọng.

 

Cơ thể Kiều Phương Hạ đã suy nhược như vậy, bọn họ đều đang cố gắng bổ cứu cô, Cố Dương Hàn lại làm tổn thương cô.

Anh ta im lặng một lúc, nói tiếp: “Cho nên vừa nãy tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại, anh không bắt máy là vì nguyên nhân này sao”

Cổ Dương Hàn lườm anh ta.

Sau đó, Mặc Hàn Bảo vứt chìa khóa xe máy vào trong ngực anh ấy, lạnh lùng nói: “Anh lái xe của tôi, chúng ta tập trung ở bệnh viện, xảy ra chuyện rồi.”

Trên xe, Kiều Phương Hạ nghe thấy hai chữ “Bệnh viện” lập tức quay đầu nhìn Mặc Hàn Bảo.

Mặc Hàn Bảo nhìn cô, khẽ nói với cô: “Nửa tiếng trước ông nội đã được đưa vào phòng cấp cứu”

Vốn dĩ anh ta không muốn nói với Kiều Phương Hạ, nhưng lại sợ ông ấy không thể qua khỏi đêm nay. Anh ta định tìm Cổ Dương Hàn thương lượng, ai ngờ Cổ Dương Hàn lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy!

Kiểu Phương Hạ ngây người.

Bệnh viện…

Kiều Phương Hạ nhìn thấy đèn của phòng cấp cứu vẫn đang còn sáng, Kiều Đông Phương ngồi một mình bên ngoài phòng cấp cứu. Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đi tới, ông ta đứng dậy gọi tên cô: “Phương Hạ à…”

“Tình hình cụ thể sao rồi?” Sắc mặt Kiều Phương Hạ hơi trắng bệch, nhìn chằm chằm Kiều Đông Phương, nhẹ giọng hỏi ông ta.

“Đầu tiên phải cắt bỏ một lá phổi để xem tình hình. Nếu như cắt bỏ phổi không có tác dụng, ý của bác sĩ là chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự rồi. Có thể ông ấy sẽ không chống đỡ nổi ba ngày” Kiều Đông Phương thở dài, trả lời.
 
Chương 926


Chương 926

Hậu sự?

Kiều Phương Hạ đảo mắt, lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy hai chữ này, Kiều Phương Hạ vẫn không kiềm chế được cảm xúc, cơ thể khẽ run rẩy.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng lần trước khi sư thúc tổ rời đi, Kiều Tứ Văn nói ông ấy khỏe nhiều rồi…

Bởi vì cô sao? Nhất định là vì lần trước Kiều Tứ Văn nghe tin có sảy thai, đoán rằng cô và Lê Đình Tuấn cãi nhau nên dẫn đến bệnh cũ tái phát.

Cho nên, tất cả là lỗi của cô.

Cô luôn miệng nói rằng muốn chăm sóc cho ông ấy cho đến khi ông ấy chết, nhưng cuối cùng, người hại chết ông ấy lại chính là cô.

Cô ngây người đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, dần dần cảm thấy hơi khó thở.

Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Kiều Đông Phương nhìn về phía đó, lập tức đứng lên: “Đình Tuấn! Sao cậu lại tự mình đến đây?”

Lệ Đình Tuấn không thèm quan tâm đến Kiều Đông Phương, bước nhanh đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm giọng nói với cô: “Kiều Phương Hạ, em nhìn tôi đi! Tôi có cách rồi!”

Đầu óc của Kiều Phương Hạ đang choáng váng, một lúc sau cô mới ý thức được người đang đứng trước mặt và nói chuyện với cô chính là Lê Đình Tuấn.

Cô và anh nhìn nhau vài giây, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Anh vừa lòng chưa?”

Ông nội phát bệnh là do mâu thuẫn giữa anh và Kiều Phương Hạ gây nên. Trong lòng Lê Đình Tuấn biết rõ, cho nên anh cũng không định biện hộ cho bản thân. Sai chính là sai, đúng chính là đúng!

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tức giận.

Lệ Đình Tuấn vừa xuống máy bay thì đã chạy đến đây rồi. Vì anh muốn cứu Kiều Tử Văn.

Anh ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của cô, nghiêm túc nói với cô: “Em nghe tôi nói. Tôi đã mời chuyên gia giỏi nhất đến đây! Bọn họ sắp đến rồi, vẫn còn cứu được! Bây giờ em phải thay đồ bảo hộ của bác sĩ cùng anh vào bên trong. Bây giờ ý thức của ông nội rất yếu, em vào nói chuyện với ông ấy! Em nhất định phải bình tĩnh”

Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau một lúc, hỏi ngược lại: “Anh chắc không?”

“Anh và các chuyên gia bên đó vẫn luôn theo dõi tình hình trong phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật cũng được các chuyên gia thao tác từ xa. Bọn họ nói rằng có thể cứu được thì nhất định có thể cứu!” Lệ Đình Tuấn trả lời chắc như định đóng cột.

“Tình hình một bên phổi của ông ấy đã trở nên tốt hơn. Sau khi được làm sạch, nhất định vẫn còn cơ hội!”

Kiều Phương Hạ nghe thấy Lê Đình Tuấn trả lời chắc chắn như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại.

Cô vội vàng đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt, gật đầu trả lời: “Được, bây giờ tôi đi theo anh thay đồ!”

Lúc này, Lê Đình Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh kéo Kiều Phương Hạ đi theo cô y tá ở bên cạnh vào phòng khử trùng thay đồ bảo hộ.
 
Chương 927


Chương 927

Khi vào phòng khử trùng, y tá đưa cho bọn họ mỗi người một bộ đồ bảo hộ rồi đi ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn thay đồ rất nhanh, anh nhìn thấy Kiều Phương Hạ hơi run rẩy, thậm chí còn không cài được cúc áo, lập tức kéo cô đến trước mặt, anh giúp cô cài cúc áo.

Khi cài đến chiếc cúc áo thứ hai, anh đột nhiên nhìn vào lỗ thủng của chiếc áo bên trong bộ đồ bảo hộ.

Hôm nay, Kiều Phương Hạ mặc một chiếc áo khoác len. Vạt áo bên trái đã bị xé rách, thủng một lỗ, mất hai chiếc cúc áo.

Anh khựng lại vài giây, sau đó nhướng mắt nhìn Kiều Phương Hạ.

Giữa môi cô có một vết rách, máu vẫn còn đọng lại trên đó, tóc tai rối bù.

Trái tim Lê Đình Tuấn bỗng dừng lại một nhịp.

Bởi vì Kiều Phương Hạ đang căng thẳng, tâm thần không yên nhìn về phía cửa, cũng không để ý đến sự khác thường của Lê Đình Tuấn.

Sau đó Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng vén vạt dưới của bộ đồ bảo hộ lên, nhìn thấy quần của Kiều Phương Hạ vẫn còn lành lặn, chiếc quần bò trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, khuy quần vẫn còn, không có dấu hiệu bị xé ra. Chiếc áo cổ cao vẫn còn lành lặn, không bị xé hư.

Hiện tại Kiều Tứ Văn mới là người quan trọng nhất.

Anh nhếch môi, thu hồi ánh mắt. Không tỏ ra có gì bất thường, tiếp tục giúp cô mặc đồ bảo hộ.

Khi hai người mặc xong đồ bảo hộ, đi ra ngoài thì chuyên gia cũng đã đến. Mọi người cùng nhau vào phòng phẫu thuật. Chuyên gia lập tức đeo bao tay vào, tiếp tục tiến hành nửa cuộc phẫu thuật còn lại. .

“Nói chuyện với ông ấy đi” Chuyên gia nhìn các chỉ số đang hiển thị trên máy đo kiểm tra, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn bàn giải phẫu ở đằng xa, chỉ cảm thấy hơi khó thở, theo bản năng che mặt lại.

Khưng lại vài giây, mới bước chậm đến gần bàn phẫu thuật, khẽ gọi Kiều Tứ Văn một tiếng: “Ông nội, là cháu đây. Phương Hạ đây?

Kiều Tứ Văn đang hôn mê sâu, dường như không có phản ứng với tiếng gọi của Kiều Phương Hạ

“Nói tiếp đi.” Chuyên gia lại cau mày, nói tiếp: “Đừng dừng lại”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Ông nội, ông không biết, thực ra, những năm trước cháu ở nước ngoài, thực ra cháu sống rất tốt. Có người chăm sóc cháu, chính là căn phòng cũ mà chúng ta ở trước khi chuyển nhà đấy, nhà bên cạnh có một người hàng xóm tên chú Cố đấy. Ông còn nhớ không?”

“Con trai của chú Cố tên là Cố Dương Hàn, anh ấy cũng ở nước Nguyệt Chi. Ngày cháu gặp tai nạn xe, Cố Dương Hàn đưa cháu đến bệnh viện. Sau khi cháu ra viện rồi, anh ấy vẫn luôn chăm sóc cháu”

Kiều Phương Hạ nói được vài câu, chuyên gia lại liếc mắt nhìn máy móc, nhìn thấy chỉ số huyết áp vừa nãy của Kiều Tứ Văn cao đến mức khiến người khác kinh ngạc, bây giờ đã hạ xuống một chút rồi. Biết rằng những lời mà Kiều Phương Hạ nói có tác dụng, lập tức thấp giọng nói: “Cô nói tiếp đi”.

Lệ Đình Tuấn lặng lẽ đứng sau lưng Kiều Phương Hạ, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
 
Chương 928


Chương 928

Kiều Phương Hạ nhìn vào chiếc máy, cũng biết những lời nói của mình có tác dụng.

Cô không để ý tới Lê Đình Tuấn vẫn còn bên cạnh, tiếp tục dịu dàng nói với Kiều Tứ Văn: “Anh Hạo Nhiên vẫn luôn nhớ kỹ cháu, mà trước kia bà cũng đối xử với gia đình anh ấy rất tốt, anh ấy vẫn luôn nhớ đến ân tình của bà, cho nên đối xử với cháu rất tốt.”

“Ông không biết anh ấy chăm sóc cháu thế nào đâu, anh ấy không chỉ sắp xếp chỗ ở cho cháu mà còn cho người chăm sóc, bảo vệ cháu, còn dạy cháu vài thứ mà cháu không biết. Cháu học xong tán đả, anh ấy nói về sau sẽ không có người dám bắt nạt cháu nữa, cháu học không đủ nhanh, anh ấy còn tìm một người bạn tới dạy cháu.”

“Cuộc sống của cháu không trôi qua khó khăn như ông nghĩ đâu, vả lại, trước khi An Phương Diệp rời khỏi nước Anh Phương, thật ra đã mang thai đứa con của bác Lệ, sau khi bà ấy sinh nó ra thì để nó ở cửa chính, cháu và Cố Dương Hàn cùng nhau nuôi dưỡng nó trưởng thành” .

“Con bé vô cùng đáng yêu hiểu chuyện, giống như một thiên sứ nhỏ vậy, có con bé làm bạn với cháu, làm sao cuộc sống lại trôi qua không tốt được chứ?”

“Đúng rồi, con bé tên là An Dương, tên nghe rất êm tai phải không? Đợi sau khi ông tỉnh, cháu sẽ đưa An Dương tới gặp ông, lúc đó ông sẽ biết có phải cháu lừa ông hay không”

Kiều Phương Hạ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào máy đo huyết áp, nhìn huyết áp giảm dần từ một trăm tám mươi xuống một trăm năm mươi và vẫn đang có xu hướng giảm xuống.

Miễn là không có vấn đề về huyết áp thì áp lực trong quá trình phẫu thuật sẽ không quá mạnh.

Bởi vì chuyện của cô mà Kiều Tứ Văn vẫn luôn tự trách, cho nên khi cô nói những lời này, trong lòng ông ấy mới dễ chịu hơn một chút.

“Nhường chỗ cho cô ấy đi” Bác sĩ thấp giọng nói nhỏ với y tá bên cạnh: “Để cô ấy cầm tay của bệnh nhân”

“Được.”

Y tá lập tức nhích ra một chỗ trống để Kiều Phương Hạ đứng ở phía cuối giường mà không cản trở công tác.

Kiều Phương Hạ lập tức tiến lên, nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của Kiều Tứ Văn rồi từ từ xoa vào lòng bàn tay mình.

Cô suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục dịu dàng nói với Kiều Tứ Văn: “Có phải ông nhớ bà không? Cho nên mới làm cháu sợ như thế?”

“Thật ra anh Hạo Nhiên đối xử với cháu tốt như vậy là bởi vì bà, bà dịu dàng lương thiện như vậy, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc qua thì đều nhớ kỹ bà.”

“Cháu cũng rất nhớ bà, có đôi khi còn nằm mơ thấy bà, bà nói với cháu, bà sẽ ở trên trời bảo vệ cháu, cho nên bà mới để Đình Tuấn trở lại bên cạnh cháu đấy.”

“Bà không cho cháu cãi nhau với Đình Tuấn, vậy thì cháu sẽ không ầm ĩ nữa, cháu sẽ cùng anh ấy sống thật tốt, không có đứa bé này thì vẫn còn đứa bé khác, ông nói có đúng hay không?”

“Cháu biết ông muốn đi tìm bà, thế nhưng không phải mấy ngày trước ông nói không yên lòng, không nỡ rời xa cháu sao? Vậy ông hãy chờ cháu và Đình Tuấn kết hôn rồi hãy đi tìm bà có được không?”

Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh tập trung vào Kiều Phương Hạ, nghe được hai chữ kết hôn này thì toàn thân không khống chế nổi mà cứng đờ.

Kiều Phương Hạ nũng nịu nói khẽ với Kiều Tứ Văn: “Cháu và anh ấy sẽ còn có con, ông nói có đúng hay không? Qua năm cháu mới hai mươi ba tuổi, không phải bà cũng gả cho ông lúc hai mươi ba tuổi sao? Không vội, huống chi, nếu như Đình Tuấn thật sự quan tâm cháu thì sao lại rời khỏi cháu chỉ vì một trận ầm ĩ, có phải không?”
 
Chương 929


Chương 929

“Ừm” Sau lưng, bỗng nhiên Lê Đình Tuấn thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, vô thức quay đầu lại nhìn Lê Đình Tuấn.

Ánh mắt của Lê Đình Tuấn sáng rực nhìn cô, nói khẽ từng câu từng chữ: “Đời cháu, bất kể thế nào cũng sẽ không xa rời Kiều Phương Hạ”

 

Câu nói này giống như đang an ủi Kiều Tứ Văn, lại giống như đang hứa hẹn với cô.

Kiều Phương Hạ nhìn anh mấy giây, không lên tiếng.

Sau lưng, bỗng nhiên chuyên gia mổ chính thở phào một hơi, để dao giải phẫu trên tay xuống: “Tốt rồi.”

Hai người Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn lập tức nhìn về phía chuyên gia mổ chính.

Chuyên gia lui về sau hai bước, nói nhỏ với người bên cạnh: “Khâu vết mổ cho ông cụ đi”

Kiều Phương Hạ buông tay Kiều Tứ Văn ra, lập tức đi theo, vội vàng hỏi: “Giải phẫu thành công rồi sao?”

“Đã cắt đi một bên phổi” Chuyên gia chỉ xuống chiếc mâm rồi nói: “Bên này gần như đã hoại tử hoàn toàn, vốn không cần thiết phải để lại, người chỉ có một lá phổi cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày”

“Vậy có chỗ nào phải chú ý không?” Kiều Phương Hạ theo sát hỏi.

“Ông ấy có một ít máu trong não, nhưng vấn đề không lớn, thuốc có thể làm tan được. Sau khi phẫu thuật, ông ấy có thể bất tỉnh một thời gian, có thể là năm ngày hoặc mười

ngày, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ có di chứng tức ngực hoặc khó thở, nhưng chú ý không được vận động mạnh, không được để bị kích động, như vậy thì không còn gì đáng ngại nữa.”

“Tâm trạng của ông ấy tốt thì sự lây lan của tế bào ung thư sẽ chậm hơn, hẳn là mọi người hiểu rõ những đạo lý này.”

Chuyên gia nói xong thì dừng lại, sau đó quay đầu chỉ vào cái thùng ở phía dưới nói: “Lần này, bỗng nhiên ông ấy phát bệnh là bởi vì cảm xúc quá kích động, máu đã hoại tử trong phổi và nước mủ chảy ngược lại vào khí quản nên mới dẫn đến tình trạng phun máu, hôn mê.”

“Nếu không phải có người của anh Lệ quan sát ngoài phòng bệnh, ông cụ được đưa vào phòng cấp cứu kịp thời thì thần tiên cũng hết cách xoay chuyển”.

Kiều Phương Hạ cũng không biết vì sao Kiều Tứ Văn bỗng nhiên phát bệnh, nhưng cô cảm thấy bản thân mình không thoát khỏi liên quan.

“Về sau sẽ không..” Cô nhìn bác sĩ khâu lại vết thương cho Kiều Tứ Văn, chỉ cảm thấy từng đợt suy nghĩ đáng sợ xông tới, chân như nhũn ra.
 
Chương 930


Chương 930

Lệ Đình Tuấn tiễn chuyên gia đến cửa, hai người thấp giọng nói vài câu.

Tiễn chuyên gia ra ngoài xong, anh quay đầu trông thấy Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh mép giường, cô nhìn chằm

chằm vào Kiều Tứ Văn vừa phẫu thuật xong rồi yên lặng lau nước mắt. Anh thầm thở dài, xoay người ôm cô vào phòng mổ trống rồi tháo găng tay giúp cô lau nước mắt.

Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng sụt sịt mũi, nhìn Lệ Đình Tuấn đang ngồi xổm trước mặt mình.

Trước kia cô rất ghét Lệ Đình Tuấn luôn phải người đi theo cô và Kiều Tử Văn, nhưng hôm nay, nếu không phải người của Lê Đình Tuấn có mặt ở đó thì chắc chắn mạng của Kiều Tứ Văn đã không còn.

“Không sao hết” Anh đau lòng, nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của cô.

Ngập ngừng một chút, anh thấp giọng cam đoan với cô: “Về sau anh nhất định sẽ thay đổi, không xúc động như vậy nữa”

Tất cả đều bởi vì anh bắt cóc An Dương mà ra.

Kiều Phương Hạ chỉ nhìn anh, nước mắt vẫn không khống chế nổi mà chảy ra ngoài.

Anh càng giúp Kiều Phương Hạ lau thì nước mắt thì nó càng chảy nhiều hơn.

Chân tay Lê Đình Tuấn luống ca luống cuống, anh lại thở dài, đưa tay ôm cô vào trong ngực rồi khẽ xin lỗi: “Đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, thật sự xin lỗi…”

Sao anh lại không sợ cho được?

Anh sợ nếu như lần này Kiều Tứ Văn thật sự xảy ra chuyện, cả đời này Kiều Phương Hạ sẽ không tha thứ cho anh.

Anh chỉ sợ Kiều Phương Hạ lo lắng cho sự an nguy của Kiều Tứ Văn hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của Kiều Phương Hạ chôn ở cổ anh, nước mắt dính ướt cổ áo của anh, nhưng cô vẫn không nói gì.

Thật lâu sau, Kiều Phương Hạ mới buông lỏng anh ra.

“Em vào phòng bệnh xem” Cô mấp máy miệng nhỏ, thấp giọng nói.

Lê Đình Tuấn đứng dậy đi theo cô, bỗng nhiên anh nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong ngực.

Gương mặt trang điểm nhẹ của Kiều Phương Hạ đã bị nước mắt làm cho chật vật không chịu nổi, anh lấy một cái khăn khử trùng bên cạnh rồi giúp cô lau sạch lớp mascara quanh mắt.

Anh vừa giúp cô lau mắt vừa nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Cho nên, em sẽ giữ những lời vừa nói trước mặt ông cụ chứ?”

Kiều Phương Hạ nghe Lê Đình Tuấn hỏi mà sửng sốt.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, ông ấy muốn cô nói cái gì thì cô nói cái đó, chọn đại một cái có thể dỗ Kiều Tứ Văn, lại giấu diếm một số chuyện, cho nên chính cô cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì.

“Em..” Cô lúng ta lúng túng mở miệng.

“Em nói, chờ ông cụ tỉnh sẽ kết hôn với anh, còn nói sẽ sinh cho anh một đứa con” Lệ Đình Tuấn tốt bụng nhắc nhở CÔ.

Bây giờ Kiều Phương Hạ mới hiểu được, thật ra anh chỉ để ý hai câu này.
 
Chương 931


Chương 931

Sau lần sinh non này của Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn hiểu tình trạng sức khỏe cô như thế nào, chuyện nguy hiểm như vậy, anh không có ý định ép buộc cô, về sau cũng sẽ không dùng đứa bé để uy hiếp cô ở lại bên mình, bởi vì cô quan trọng hơn đứa bé nhiều.

Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô nói: “Chuyện sinh con, anh sẽ không ép em”

“Nhưng chuyện kết hôn là chính miệng em nói ra,

anh nghĩ hẳn là ông cụ đã tưởng thật rồi, vì sức khỏe của ông cụ, em không nên nuốt lời đâu.”

Kiều Phương Hạ thật sự không ngờ, cô nói như vậy đơn giản chỉ vì an ủi ông cụ.

“Chờ ông tỉnh lại, sức khỏe khá hơn, không bằng hai nhà chúng ta ngồi lại một chỗ bàn bạc chuyện hôn lễ nhé” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.

Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.

Im lặng mấy giây, cô mới thấp giọng trả lời: “Đến lúc đó rồi tính sau”

“Coi như em đã đồng ý” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

“Anh..”

Cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì thì Lệ Đình Tuấn đã ngồi xuống, kéo cô đến trước mặt rồi nghiêm túc nói: “Kiều Phương Hạ, em phải hiểu rõ một chuyện, anh đang cố hòa giải giúp em, em còn phải cảm kích anh đấy”

“Nếu như lòng anh tàn nhẫn một chút, uy hiếp em, chờ sau khi ông cụ tỉnh không giúp em giảng hòa, không phải em sẽ vì ông cụ mà quay đầu cầu xin anh phối hợp diễn kịch sao?”

“Anh đang chừa lại mấy phần mặt mũi cho em đấy, tự em suy nghĩ cẩn thận xem, có phải chuyện là như thế không”

“..” Kiều Phương Hạ lại nghẹn lời.

“Không cần nói cảm ơn đầu, dù sao anh cũng cam tâm tình nguyện” Lệ Đình Tuấn nhếch môi, nói khẽ với cô: “Chỉ có một điều, cho dù em vẫn còn tức giận chuyện lúc trước, cũng không đi được phép không để ý tới anh.”

Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu, cô hơi cúi đầu xuống, né tránh đôi mắt của anh: “Ừm”

Lúc này, tảng đá lớn trong lòng Lê Đình Tuấn mới buông xuống, anh ôm sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vào cái mông: “Đi thôi, anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, lát nữa sẽ đi tìm em.”

Kiều Phương Hạ thấy anh nhét vào túi quần mình cái gì đó, hình như là điện thoại.

Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn trìu mến hôn lên trán cô, nói khẽ: “Đừng khóc, nếu không sẽ đau mắt”

Lúc Kiều Phương Hạ bị giam cầm trong nửa tháng, có khóc lóc hai ba lần, trong lòng anh cực kỳ không nỡ.

Anh nhìn Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng phẫu thuật, nghe bước chân cô khuất dần trên hành lang, một giây sau, sắc mặt sầm xuống.

“Vào đi”

Vệ sĩ chờ ngoài cửa lập tức đi vào.

“Vô dụng” Lê Đình Tuấn híp mắt nhìn anh ta.

Vệ sĩ bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống trước mặt Lệ

Đình Tuấn: “Cậu hai, bởi vì tối nay mợ chủ và cậu ba cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi mới sơ sót, không có.”

“Rốt cuộc là ai xé rách quần áo của cô ấy?” Lệ Đình Tuấn không rảnh nghe anh ta giảo biện, lạnh lùng ngắt lời nói của anh ta.
 
Chương 932


Mặc Hàn Bảo dựa lên đầu xe nhìn chằm chằm vào Cổ Dương Hàn, nhìn Cố Dương Hàn châm thuốc đưa lên miệng hút.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, ánh sáng đỏ từ tàn thuốc trên đầu ngón tay anh ấy lúc sáng lúc tối, rất nhanh đã đốt tới ngón tay của Cố Dương Hàn, nhưng anh ấy không phát hiện ra.

“Hiện tại ảo não có tác dụng gì không?” Mặc Hàn Bảo đưa tay lấy điếu thuốc trong tay anh ấy, dùng mũi chân ép mấy lần, thản nhiên nói.

Nếu như hôm nay Kiều Tứ Văn xảy ra chuyện, Kiều Phương Hạ có hận Cố Dương Hàn cả đời là vẫn còn nhẹ.


Cố Dương Hàn bình tĩnh, không lên tiếng.

Anh ấy không nói lời nào, Mặc Hàn Bảo cũng biết anh ấy hối hận.

Dù sao hai người cũng là bạn bè mấy chục năm, ông ấy hiểu rõ Cố Dương Hàn.

Điện thoại trong túi rung lên, Mặc Hàn Bảo rũ mắt xuống nhìn: “Xem ra ông cụ không có gì đáng ngại”
Mặc Hàn Bảo tiện tay bỏ điện thoại di động vào trong túi, nhìn Cố Dương Hàn một cái nói: “Đi thôi, không sao hết, hẳn là khoảng thời gian này Kiều Phương Hạ sẽ không muốn nhìn thấy mặt cậu đâu.


ở lại đây cũng chỉ khiến Kiều Phương Hạ thêm ngột ngạt thôi.

An Dương còn đang chờ ông ấy trở về, đợi ông ấy kể chuyện cho nghe mới bằng lòng đi ngủ.

Cố Dương Hàn tiếp nhận chìa khóa xe của Mặc Hàn Bảo, nhìn Mặc Hàn Bảo cưỡi lên chiếc mô tô, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.

Anh ấy ngước mắt nhìn bệnh viện Kiều Tứ Văn đang ở cách đó không xa mấy lần.


Nửa ngày sau mới thu hồi ánh mắt, xoay người mở cửa ghế lái sau lưng.

Cửa xe vừa mở được một nửa, bỗng nhiên một cục đá đánh trúng mu bàn tay của Cố Dương Hàn, anh ấy khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía sau.

Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng vứt cục đá trên tay, mặt không cảm xúc đi về phía anh ấy từ lối vào bãi đậu xe.

Đêm đã khuya, xung quanh bãi đỗ xe không có một ai.

Cố Dương Hàn biết sẽ có một ngày như vậy.

Anh ấy hít một hơi thật sâu, đóng cửa xe lại, quay mặt về hướng của Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn không chờ anh ấy quay đầu đã trực tiếp dùng đá đánh vào đầu gối sau của Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn chỉ cảm thấy sau đầu gối tê rần, toàn bộ đùi phải lập tức mất đi cảm giác.


Anh ấy đưa tay đỡ xe, cắn chặt răng, chậm qua mấy giây, cục đá thứ ba trên tay Lê Đình Tuấn lập tức bay về phía anh ấy.

Anh ấy bỗng nhiên giơ tay, tiếp nhận cục đá nhắm tới huyệt thái dương của Lê Đình Tuấn.

Cố Dương Hàn chợt nhớ tới lúc còn ở nước Thanh Sơn, anh ấy đã từng tấn công sau lưng Lê Đình Tuấn theo cách tương tự.

Nếu không phải ngày đó có Kiều Phương Hạ ngăn đón, Lệ Đình Tuấn đã chết trong tay anh ấy rồi.

“Trước kia tôi nể mặt của Kiều Phương Hạ mới không so đo với anh.

Anh ấy im lặng mấy giây, trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

.


 
Chương 933


Lệ Đình Tuấn ném một nắm đá về phía anh ấy, đáy mắt tràn ngập hung ác và nham hiểm.

“Ông đây càng muốn so đo với anh đấy”
Động đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không bỏ qua cho Cố Dương Hàn.

Anh xem camera giám sát ở cổng khách sạn, Kiều Phương Hạ bị ép, lúc ấy Cố Dương Hàn muốn cưỡng bức cô.

Nửa tháng nay, Lệ Đình Tuấn không dám đụng đến cô dù chỉ một chút, đến cả khi cô thay quần áo tắm rửa đều cố gắng tránh đi.


Anh cẩn thận che chở cho cô từng ly từng tí, thế mà tên ngụy quân tử Cố Dương Hàn này luôn miệng nói quan tâm đến Kiều Phương Hạ, vậy mà ngay lúc này lại muốn làm tổn thương cô.

Thủ đoạn của anh độc ác như thế nào? Trên thương trường thì thắng làm vua thua làm giặc, đối phó với những người không liên quan đến mình, cho dù có sử dụng phương pháp nào thì anh đều đúng, miễn là đạt được mục đích.

Nhưng, Kiều Phương Hạ là một người sống sờ sờ, là cô gái mà bọn họ thích.

Anh nhìn Cố Dương Hàn, không nhịn được cười mỉa: “Cái kiểu anh thích cô ấy thật là rẻ tiền.

Anh coi cô ấy thành cái gì? Gái, điểm sao?”
Sắc mặt của Cố Dương Hàn cũng sầm xuống: “Anh nói cái gì vậy?”
“Tùy thuộc vào thái độ của anh đối với cô ấy” Đáy mắt của Lệ Đình Tuấn tràn ngập trào phúng.

Dám làm không dám chịu, loại đàn ông này, uổng phí trước đó Kiều Phương Hạ che chở anh ta như vậy.

Anh thực sự cảm thấy không đáng thay Kiều Phương Hạ.

“Giữ mồm miệng sạch sẽ chút!” Cố Dương Hàn trầm giọng nói.


Ở bên cạnh có người đi tới.

Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn những người kia, vẻ khinh thường nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Đến cả mấy người này cũng muốn ngăn cản anh dạy dỗ Cố Dương Hàn, đúng là buồn cười đến vô cùng.

“Anh nhìn xem, vì sao cô ấy chọn tôi mà không phải anh.

” Anh nhướng mày nhìn Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn không biết Mặc Hàn Bảo để lại người bên cạnh mình, vừa định ngăn cản những người này ra tay thì Lệ Đình Tuấn đã nhanh chóng quật ngã một trong số họ, bắt đầu giao đấu với mấy người đó.

Cố Dương Hàn do dự một chút, đang phân vân giữa hai lựa chọn là nên ngăn cản hay mặc kệ bọn họ dạy dỗ Lê Đình Tuấn.

Nhưng thân thủ của Lê Đình Tuấn lại nằm ngoài dự đoán của anh ấy, không chỉ có sự nhanh nhẹn không thua kém gì anh ấy mà sức mạnh cũng rất đáng kinh ngạc.

Anh ấy không biết, ngay cả Vô Nhật Huy đã nhiều lần giành chức vô địch tán đả cũng không phải đối thủ của Lê Đình Tuấn.


Cố Dương Hàn nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn mấy lần, vừa rồi toàn bộ những người kia đã bị anh quật ngã trên mặt đất.

Lê Đình Tuấn vặn cổ hai lần, lại nhìn về phía Cố Dương Hàn, màn vừa rồi đối với anh mà nói chỉ là làm nóng người mà thôi.

Cho dù những người này ra tay không phải theo lệnh của Cố Dương Hàn, nhưng chuyện hai người đánh một trận là không thể tránh khỏi.

Cố Dương Hàn im lặng mấy giây, móc điện thoại di động và chìa khóa xe trong túi ra, trở tay nhẹ nhàng đặt lên đầu xe, trầm giọng nói với mấy người đang bò dậy từ mặt đất: “Các người không được phép can thiệp nữa.


Cả hai đánh ngang tay.

.


 
Chương 934


Nhưng sức mạnh của Cố Dương Hàn không bằng Lệ Đình Tuấn, anh ấy phải chịu nhiều cú đánh vào người.

Lệ Đình Tuấn đánh anh ấy lui về phía sau hai bước, rồi lập
tức hung hăng đạp mạnh lên cái chân bị thương của Cố Dương Hàn.

Trước khi Cố Dương Hàn đến nước Nguyệt Chi thì cái chân này đã bị thương, trong nháy mắt bị Lê Đình Tuấn giẫm, anh ấy không khống chế nổi mà quỳ xuống.

Cố Dương Hàn nghe thấy tiếng khớp chân của mình vang lên răng rắc một tiếng, sau đó một cơn đau nhói ập đến.


Lệ Đình Tuấn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
“Lúc anh ép buộc cô ấy, cô ấy còn đau đớn hơn anh nhiều!”
Chính bởi vì Lê Đình Tuấn hiểu rõ Kiều Phương Hạ quan tâm đến Cố Dương Hàn bao nhiêu, cho nên khi nhìn thấy Cố Dương Hàn làm ra loại chuyện như vậy với cô trong video, anh mới cảm thấy cô đau đớn đến nhường nào.

Cho dù anh có đạp gãy hai chân của Cố Dương Hàn cũng không thể đền bù vết thương trong lòng Kiều Phương Hạ!
Một chân Cố Dương Hàn quỳ trên mặt đất, cắn chặt hàm răng không lên tiếng.

Anh ấy biết rõ điều Lệ Đình Tuấn nói chính là sự thật, anh ấy không thể phản bác.

Lệ Đình Tuấn không đợi những người kia tới giúp Cố Dương Hàn, lập tức buông lỏng chân của mình ra.

“Hôm nay chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ thôi, nếu anh dám  đụng đến cô ấy dù chỉ một ngón tay, ông đây sẽ thiến anh.

Anh nhẹ giọng quăng ra câu nói cuối cùng với Cố Dương Hàn, sau đó nhặt áo khoác của mình trên mặt đất rồi quay người đi về phía phòng bệnh.


Đầu Cố Dương Hàn ứa mồ hôi lạnh, một lúc lâu mới gồng mình đứng dậy khỏi mặt đất.

Thấy người của Mặc Hàn Bảo muốn tiếp tục đuổi theo, anh ấy lập tức trầm giọng nói: “Đừng có đuổi theo!”
Trừ khi Mặc Hàn Bảo tự mình tới, nếu không, ở đây không có người nào là đối thủ của Lê Đình Tuấn.

Lúc Lê Đình Tuấn quay trở lại phòng bệnh của Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ đã nằm yên trên ghế sô pha ở bên cạnh ngủ ngon lành.

Kiều Tứ Văn lẳng lặng nằm trên giường, dụng cụ y tế bên cạnh cho thấy từng chỉ số của cơ thể đã khôi phục về mức bình thường.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy mỗi âm thanh “tích tích” phát ra từ máy đo nhịp tim.

Lệ Đình Tuấn đứng cạnh ghế sô pha, hai mắt chăm chú quan sát gương mặt yên bình khi chìm vào giấc mộng của Kiều Phương Hạ hồi lâu.

Tuy hệ thống máy sưởi của bệnh viện đang mở, nhưng với người đang say giấc thì vẫn còn hơi lạnh.

Anh khom người, nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Phương Hạ rồi bế cô lên theo kiểu công chúa.


Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng bệnh, Kiều Phương Hạ nằm trong ngực anh đã giật mình tỉnh lại.

Cô hơi động đậy, sau đó mở mắt nhìn Lê Đình Tuấn.

Ngay tại thời khắc thấy rõ người đang ôm mình là anh, cô không tiếp tục giãy giụa nữa.

Lệ Đình Tuấn biết cô đã tỉnh, hai mắt anh nhìn trực diện vào CÔ.

“Đêm nay em muốn ở lại đây với ông nội” Sau một hồi im lặng, Kiều Phương Hạ khẽ nói với anh: “Nếu không em sẽ lo lắng lắm.

”.


 
Chương 935


“Ngoan nào, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Đêm nay em qua khách sạn gần bệnh viện ngủ đi, anh sẽ ở lại đây canh chừng ông” Anh nhỏ giọng đáp lại: “Sáng sớm ngày mai tới thăm ông cũng không khác biệt gì lắm đâu.”
Lệ Đình Tuấn đã đặt xe xong xuôi.

Lúc anh đặt Kiều Phương Hạ ngồi vào ghế sau của xe, Kiều Phương Hạ bỗng nhìn chằm chằm vào mặt anh, đúng hơn là khóe miệng của anh.


Lúc bấy giờ cô mới phát hiện ra anh bị thương, cạnh khóe miệng có một khối máu bầm.
“Miệng của anh.” Cô hơi sửng sốt, khẽ thốt lên.
Cô nhớ rất rõ, vừa nãy khi ở phòng cấp cứu, trên mặt anh không có bất cứ vết thương nào hết.

Đam Mỹ Hài
“Không sao.” Lệ Đình Tuấn đáp lại cô bằng nụ cười mỉm, anh nhẹ nhàng lau đi vết máu còn lưu lại nơi khóe miệng.
“Mới nãy anh đi làm gì vậy?” Kiều Phương Hạ lại cảm thấy rõ ràng anh đang giấu chuyện gì đó, hàng lông mày nhíu lại, cô hỏi anh: “Có phải anh.”
“Thật sự không có chuyện gì hết” Lê Đình Tuấn không đợi cô hỏi sâu thêm đã cắt ngang lời cô nói.
Vừa dứt lời, Lê Đình Tuấn khẽ cúi đầu áp sát lại gần cô, anh thì thầm: “Hay là em nhớ anh? Muốn anh cùng em tới khách sạn
đúng không?”
Kiều Phương Hạ sững sờ một chút, sau đó lập tức ngậm miệng.

“Sáng mai gặp lại” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng sờ đầu cô, lại thơm lên chóp mũi cô một cái, dịu dàng nói lời tạm biệt.

Nói xong, anh thu tay về, đóng cửa xe lại giùm cô.
Tới khi thấy bóng lưng của anh khuất phía sau xe, Kiều Phương Hạ mới thu hồi ánh mắt.
Cô cảm giác Lê Đình Tuấn có gì đó không đúng.
Hơn nữa.
Cô sửng sốt vài giây rồi chợt nhận ra, hôm nay Lê Đình Tuấn đã hôn cô đến mấy lần, nhưng chưa một lần nào môi chạm môi với cô, ắt hẳn anh đã biết được điều gì đó.
Có lẽ vì vậy mà lúc nãy anh đã tới tìm Cổ Dương Hàn.
Cô tức khắc lấy điện thoại mà anh đã trả lại cho cô, thế nhưng sau khi mở khóa màn hình, tay cô lại dừng lại.
Sau một lúc lâu, cô lại nhét điện thoại vào trong túi.
Lúc Kiều Đông Phương sức cùng lực kiệt về được đến nhà, Kiều Diệp Ngọc mới vừa uống thuốc xong.
Thấy ông ta trở về, cô ta lập tức đặt cái ly trong tay xuống, mặt không hề biến sắc mà cất bước đi lên lầu.

“Con đứng lại.” Kiều Đông Phương lập tức gọi ngược cô ta lại.
Kiều Diệp Ngọc dừng chân đứng giữa cầu thang, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Đông Phương.
“Con đi đâu vậy? Trễ vậy rồi mới chịu về?” Kiều Đông Phương thấy trên người cô ta vẫn còn mặc bộ quần áo trước khi ra khỏi nhà bèn cau mày hỏi.
“Tới bệnh viện tâm thần thăm mẹ” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng trả lời: “Hôm nay mẹ phát bệnh rất nặng”
“Cơ thể con khỏi hẳn rồi à?” Kiều Đông Phương hơi ngừng lại, sau đó hỏi tiếp.
Trên mặt Kiều Diệp Ngọc vẫn còn rất nhiều khối máu bầm lớn chưa tan hết, ngay cả khẩu trang cũng không thể giấu nối.

Hai ngày trước cô ta vẫn còn xấu hổ rác trên giường không muốn xuống, hôm nay lại bước ra khỏi nhà, chuyện này không thể không khiến Kiều Đông Phương nảy sinh nghi ngờ.
Kiều Diệp Ngọc và ông ta bốn mắt nhìn nhau, con người của cô ta đáo một vòng, sau một lúc lâu mới trả lời: “Ba không có ở nhà, quản gia cũng không ở, nếu con không đi thì mẹ phải làm sao bây giờ?”.


 
Chương 936


Mặc dù hai mẹ con Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc liên lụy nhà họ Kiều đến độ trở nên rối tinh rối mù, nhưng hai người họ vẫn là hai người phụ nữ mà Kiều Đông Phương từng yêu thương.

Biết Tống Vân Lan phát bệnh, thật ra Kiều Đông Phương rất đau lòng.

Nhưng ông ta quá bận rộn, quá mệt mỏi, hết chuyện công ty tới chuyện trong nhà thay phiên nhau hành hạ ông ta.

Dần dà, ông ta không còn sức để ý tới mỗi khi Tổng Vân Lan phát bệnh nữa, chỉ có thể nhờ bệnh viện quan tâm bà ta nhiều một chút.


Trong lòng ông ta cảm thấy hơi áy náy, rồi lại không muốn thừa nhận bản thân đã không quan tâm Tống Vân Lan nhiều hơn.

“Hôm nay ông nội con xảy ra chuyện” Sau vài giây im lặng, ông ta nhỏ giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.

“Mấy ngày nữa khi mặt con đỡ hơn thì nhớ tới bệnh viện thăm ông”
“Ông nội bị sao thế?” Trong giọng nói của Kiều Diệp Ngọc có chút gì đó lạnh lùng cùng với thái độ không phải việc của mình, cô ta hỏi ngược lại.

Kiều Đông Phương không nhịn được nhíu mày, trầm giọng nói: “Diệp Ngọc, mặc dù ông nội có hơi thiên vị Phương Hạ, nhưng ông ấy cũng là ông nội ruột của con, cũng từng yêu thương con, con.”
“Có thật không?” Kiều Diệp Ngọc không kiềm được bĩu môi: “Ông thương con mà chỉ cho con có mười phần trăm cổ phần công ty thôi hả?”
Kiều Đông Phương nghiến chặt răng, không trả lời.

Ông ta thật sự đã quá mệt mỏi, không muốn tốn sức cãi nhau với Kiều Diệp Ngọc nữa.


Kiều Tứ Văn sắp xếp như vậy, tất nhiên là có ý nhường công ty lại cho Kiều Phương Hạ, mục đích là để giữ lại Kiều thị.

Thật ra đạo lý này Kiều Diệp Ngọc có thể hiểu, nhưng bây giờ cô ta cứ đi vào ngõ cụt mãi mà không chui ra được, ông ta có thể làm gì bây giờ?
“Thôi, con đi nghỉ trước đi.

Còn việc có tới thăm ông nội hay không thì con tự mình quyết định” Ông ta trả lời bằng giọng khàn khàn.

Nói xong, Kiều Đông Phương xoay người bước về phía phòng mình, không thèm nhìn Kiều Diệp Ngọc thêm một lần nào nữa.

Kiều Diệp Ngọc dõi theo bóng lưng ông ta tận tới khi cửa phòng đóng lại.

Sau một hồi lâu, trong đáy mắt cô ta ánh lên sự mỉa mai.

Cô ta đã nói rồi, chỉ cần cô ta không được sống yên ổn, vậy cả nhà họ Kiều, đặc biệt là Kiều Phương Hạ cũng đừng mơ được sống yên bình! Cô ta phải lôi họ cùng xuống địa ngục, đừng một ai mơ đến chuyện một mình trốn thoát!

Nếu Kiều Đông Phương không để cổ phần của công ty trong tay ông ta lại cho cô ta, vậy Kiều Đông Phương cũng sẽ chết trên tay cô ta!
Hôm nay, chuyện Kiều Tứ Văn phát bệnh, thật ra là do cô ta gây nên, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không biết được chuyện này.

Cô ta thích nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ bị cô ta chơi đùa đến chết đi sống lại như vậy đấy.

Chỉ cần cô ta còn sống một ngày, vậy Kiều Phương Hạ cũng phải bị tra tấn nhiều thêm một ngày.

Vừa nghĩ tới bộ dạng bị cô ta chọc tức đến độ hộc máu ngất xỉu của Kiều Tứ Văn, cô ta không kiềm được mà nở nụ cười.

Thật sự quá đáng thương..


 
Chương 937


Nhưng ai biểu Kiều Tứ Văn đứng về phía Kiều Phương Hạ chứ? Nếu ông ấy ngoan ngoãn đồng ý nhượng lại cổ phần của công ty cho cô ta thì sẽ không rơi vào thảm cảnh như vậy rồi.

Không chết, coi như ông ấy mạng lớn.

Rạng sáng ngày thứ hai.

Trong lòng Kiều Phương Hạ còn vướng bận Kiều Tứ Văn nên đã thức dậy từ sớm.


Vừa rửa mặt xong thì cô lập tức vội vàng chạy tới bệnh viện.

Cùng lúc đó, Lệ Đình Tuấn đang đứng trước cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói gì đó với bác sĩ điều trị tới kiểm tra bệnh tình.

Thấy Kiều Phương Hạ đã đến, anh lập tức dừng cuộc nói chuyện lại ngay, rồi cười khẽ với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ thấy dưới mắt anh có hai quầng thâm nhàn nhạt, cô đoán tối qua chắc hẳn anh lại không thể ngủ yên, bèn tiến lại gần anh, khẽ nói: “Có em ở đây chăm sóc ông nội là được rồi, nếu anh có việc bận thì cứ đi làm, không thì về nhà nghỉ ngơi một lát đã”
“Đau lòng anh sao?” Lệ Đình Tuấn ung dung hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ mím môi không nói.

Bác sĩ đứng bên cạnh lập tức thức thời đi ra ngoài, không quấy rầy hai người nói chuyện.

“Ăn sáng chưa?” Kiều Phương Hạ trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng hỏi.

“Chưa ăn.” Lê Đình Tuấn trả lời.

Vừa hay lúc nãy Kiều Phương Hạ có ghé quán ăn bên đường mua đồ ăn sáng.


Nguyên nhân là vì cô đoán chắc rằng anh vẫn chưa ăn nên mới mua nhiều hơn một phần mang tới bệnh viện.

Cô bước vào phòng bệnh, đặt bữa sáng lên bàn, vừa mở hộp vừa quay đầu nhìn Kiều Tứ Văn đang nằm trên giường bệnh mấy lần, khi thấy các chỉ số trên máy đo đều nằm trong mức bình thường thì mới yên tâm.

“Ăn chung đi.” Cô nhìn về phía Lê Đình Tuấn đang đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng nói.

“Mạnh miệng.” Lệ Đình Tuấn nhếch khóe miệng lên với cô.

Rõ ràng trong lòng cô vẫn còn rất quan tâm anh, thế nhưng lại không chịu nói ra.

Nhưng mà cô có thể đồng ý ăn sáng với anh đã là chuyện ngoài dự định của Lệ Đình Tuấn.

Anh đưa tay ra sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ rồi ngồi xuống.

Kiều Phương Hạ đã sắp xong chén đũa, cô quay đầu, đưa đôi đũa lại gần tay Lệ Đình Tuấn.


Lê Đình Tuấn tựa lưng vào sô pha, anh ung dung nhìn cô, gương mặt không chút thay đổi, nói: “Anh mệt lắm, em đút anh đi.”
Kiều Phương Hạ nghe thế thì không nhịn được nhíu mày.

Vừa nãy cô thấy rõ ràng anh còn rất phấn khởi trò chuyện với bác sĩ cơ mà, tại sao bác sĩ vừa đi một cái thì anh đã mệt đến độ không cầm nổi đôi đũa?
Nhưng Lê Đình Tuấn chỉ chằm chằm nhìn cô, hai người giằng co hơn mười giây, Lệ Đình Tuấn vẫn không có ý định nhận lấy đôi đũa.

“Đút anh một miếng thôi cũng không được sao?” Anh lặng im trong thoáng chốc, rồi hỏi nhỏ.

Kiều Phương Hạ không hiểu sao lại thấy trong câu nói này của anh lại ẩn chứa chút uất ức, hệt như đang oán giận cô sao lại trở mặt, sao quá tàn nhẫn bạc tình.

Hơn nữa, dưới đáy mắt anh còn hiện lên vài phần u oán.

Sau đó người đàn ông đẹp trai kia cố ý há miệng ra..


 
Chương 938


Kiều Phương Hạ không lên tiếng, quay đầu nhìn bữa sáng trên bàn.

Sau đó cô lấy đũa gắp một một cái bánh bao nhỏ đưa tới trước miệng Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn chưa bao giờ ăn bánh bao bán ven đường, nhưng nể tình đây là do Kiều Phương Hạ tự tay đút cho nên anh bất đắc dĩ há mồm cắn một miếng.

Kiều Phương Hạ kiên nhẫn chờ anh nhai xong miếng bánh bao kia rồi nhét nửa miếng còn lại vào trong miệng anh.

Khoang miệng của Lê Đình Tuấn bị nhét đầy bánh bao khiến anh không khống chế được khẽ nhíu mày.


Lúc anh đút cho Kiều Phương Hạ đều là đút từng miếng nhỏ một,
sợ cô bị nghẹn.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại, cô có thể đút cho anh ăn đã là ngoại lệ rất lớn rồi, anh không thể oán giận thêm gì nữa.

Anh chầm chậm nhai vài lần, cơ thể cũng dần dần xích lại gần người Kiều Phương На.

Khi Kiều Phương Hạ nhận ra anh đang dựa vào đùi cô, cả người cô cứng lại, hai mắt nhìn thẳng về phía anh.

“Để anh dựa một lát thôi, một lát là tốt ngay.” Không chờ cô mở miệng đồng ý, Lệ Đình Tuấn đã nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói với cô.

Lê Đình Tuấn quả thật rất mệt mỏi.

Suốt một tuần ở nước ngoài, ngày nào anh cũng phải họp, rồi còn phải bay qua bốn quốc gia, tối hôm qua vừa xuống khỏi máy bay.

Anh vốn định sẽ quay về nhà họ Phó nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ai ngờ Kiều Tứ Văn lại xảy ra chuyện nên anh như ngựa không ngừng vó, vừa sắp xếp ca mổ cho ông ấy vừa vội vã lái xe tới.

Nửa đêm hôm qua, sau khi Kiều Phương Hạ rời khỏi, Kiều Tứ Văn lại xảy ra chút vấn đề, nửa người ông ấy cứ run rẩy hoài không thôi.


Lúc bấy giờ, bác sĩ mới phát hiện ra trong não ông ấy còn hai điểm xuất huyết mờ mờ.

Thế là các chuyên gia lại mở họp hội chẩn tới mấy tiếng, gần sáng mới đưa ra được phương án trị liệu thích hợp nhất.

Mãi đến tận vừa rồi, sau khi cho Kiều Tứ Văn uống thuốc, tình hình của ông ấy mới trở nên khá hơn đôi chút.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, anh không tính nói chuyện này cho Kiều Phương Hạ biết, anh sợ Kiều Phương Hạ sẽ lo lắng.

Kiều Phương Hạ không nhúc nhích, để mặc cho anh dựa vào, còn cô thì tiếp tục một mình ăn bữa sáng.

Tới lúc cô ăn no rồi, Lê Đình Tuấn không động đậy gì nữa, vẫn duy trì tư thế như vừa nãy.

Cô đặt đũa xuống, hai mắt chăm chú quan sát đôi mắt anh.

Cô bỗng nhận ra, có lẽ anh đang ngủ, bởi vì nhịp thở của anh đã ổn định và thong thả hơn hồi nãy.

Cô hơi ngạc nhiên một chút, thử nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Lệ Đình Tuấn?”
Anh không đáp lại cô, thậm chí cả mí mắt cũng chưa động lấy một lần.


Lúc này Kiều Phương Hạ mới chắc chắn rằng anh thật sự đang ngủ.

Dù rất kinh ngạc nhưng cô vẫn duy trì tư thế như lúc trước, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, cô khẽ xê dịch thân mình, đưa phần lưng tựa vào sô pha để cô có thể gắng thêm chút nữa.

Mặc dù cô làm ra động tĩnh như vậy, nhưng Lê Đình Tuấn không hề bị đánh thức.

Lúc trước chỉ cần Kiều Phương Hạ khẽ xoay người một cái thì anh đã thức dậy rồi, xem ra lần này anh quả thật rất mệt mỏi chứ không phải đang lừa cô.

Cô im lặng một lát, cuối cùng vẫn không đứng dậy, tiếp tục để anh gối lên đùi mình ngủ một thêm một hồi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, túi xách treo ở cái giá gần cửa của Kiều Phương Hạ rung lên..


 
Chương 939


Cô cúi đầu nhìn Lê Đình Tuấn, có lẽ anh đã tiến vào giấc ngủ sâu, hô hấp vẫn ổn định như cũ.

Vừa lúc có y tá tới gõ nhẹ cửa, muốn vào đo nhiệt độ cơ thể cho Kiều Tứ Văn.

Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho y tá, nhờ cô ấy lấy túi xách giùm cô.

Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái mới phát hiện là số lạ.

Ngay lúc Kiều Phương Hạ đang tính ẩn từ chối cuộc gọi, đầu cô chợt phản ứng lại.


Không hiểu sao cô lại thấy số điện thoại lạ này hơi quen.

Cô dừng vài giây, sau đó lập tức nhấn vào phần danh bạ điện thoại.

Lúc bấy giờ có mới nhận ra phần danh bạ của cô sạch sẽ một cách lạ thường, trong đó chỉ lưu duy nhất một dãy số được ghi chú là “chồng”.

Cô nhấn vào số đó để kiểm tra, quả nhiên là số điện thoại của Lê Đình Tuấn.

“..” Cô đơ người vài giây, sau đó đưa mắt về phía Lê Đình Tuấn đang gối đầu lên chân cô ngủ.

Cô tức khắc mở sim dự phòng ra, phát hiện số điện thoại lưu trong sim dự phòng cũng đã bị xóa sạch.

Cô thử khôi phục lại dữ liệu điện thoại, phát hiện rất nhiều số trong điện thoại giống như bị Lệ Đình Tuấn ăn sạch sẽ vậy.

Anh sai người cài đặt lại điện thoại của cô.

Kiều Phương Hạ hơi đau đầu, kèm theo đó là tức giận.

Có rất nhiều số bình thường có không hay liên hệ, nhưng có những số điện thoại cực kỳ quan trọng với cô, ví dụ như người mà cô dùng để liên lạc với phía Quân Diệt.

Thế nhưng dù cô có dùng cách gì cũng không thể khôi phục lại danh bạ.


Kiều Phương Hạ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng rút điện thoại từ trong túi của anh ra, chỉ tốn vài giây đã mở khóa xong, rồi cô nhanh chóng gõ gì đó trên điện thoại.

Mấy phút sau, cô lại nhẹ nhàng đặt điện thoại của anh lên bàn.

“Kiều à, sao em lại xóa Zalo của chị? Điện thoại cũng không nhận?”
Đúng lúc, số điện thoại mới gọi hồi nãy gửi tin nhắn qua cho cô.

Kiều Phương Hạ lập tức nhấn vào phần danh sách liên lạc trong Zalo của mình, quả nhiên bên trong không còn lại bao nhiêu người.

Tối qua khi nhận lại điện thoại cô cũng không có kiểm tra hay sử dụng gì nên mới không phát hiện ra vấn đề.

Cô im lặng, sau một hồi suy nghĩ, cô thêm bạn tốt với dãy số đó một lần nữa, đối phương cũng nhanh chóng đồng ý lời mời.

“?” Hà Vân nhắn cho cô một dấu chấm hỏi.

“Chị Vân, rất xin lỗi chị, em bị một con chó hack mất tài khoản.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhắn tin trả lời.

“Cái đám chó hacker này có phải bị tật gì về não không? Muốn trộm tài khoản thì cứ trộm đi, cớ gì phải xóa bạn tốt của em chứ!” Hà Vân lập tức oán giận vài câu.


“Vâng, đúng vậy, em cực kỳ đồng ý với quan điểm của chị” Kiều Phương Hạ vừa nhắn tin với Hà Vận, vừa cúi đầu liếc Lê Đình Tuấn.

“May mắn là bị hack mất tài khoản, chị thật sự bị em dọa sắp chết rồi.

Chị tưởng em không muốn tới tham gia chương trình của bọn chị nữa chứ.” Hà Vận gửi một tin nhắn thoại tới.

Thời gian quay tập một của chương trình đã được bàn bạc xong rồi, nên Hà Vận muốn hỏi Kiều Phương Hạ xem cô có vấn đề gì không.

Sau khi Kiều Phương Hạ cho cô ta đáp án khẳng định, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lại hàn huyện vài câu, có lẽ là giọng nói của Hà Vận đã làm ồn đến Lệ Đình Tuấn nên anh vốn đang ngủ ngon lành trên đùi Kiều Phương Hạ lại hơi động đậy.

Kiều Phương Hạ đưa mắt về phía anh, thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại thì đừng hẳn dậy, bước ra khỏi phòng gọi điện lại cho Hà Vận.

Mấy phút sau, khi cô quay lại thì Lê Đình Tuấn đã thức dậy.

Lúc này anh đang cau mày, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của bản thân..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom